Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

Qui trình của độc tài và băng hoại & Tổng Bí thư hoàn toàn tỉnh táo

Qui trình của độc tài và băng hoại

Gần đây, dư luận xôn xao vụ 298kg heroin lọt qua cửa khẩu sân bay Tân Sơn Nhất, bay thẳng qua Đài Loan và bị bắt, bị tịch thu ở sân bay Đài Loan. Cho đến nay, chưa có ai bị bắt, những quan chức có trách nhiệm trong ngành hải quan, an ninh đều cho rằng đó là một sai số “luồng xanh” bởi những chiếc loa thùng có chứa heroin bên trong này do một công ty có uy tín, chưa bao giờ vi phạm pháp luật ký gởi…
Và, ngay cả cái công ty được xem là “chưa vi phạm pháp luật lần nào, hàng hóa an toàn” ấy cho đến bây giờ vẫn chưa hề hấn gì, chưa có ai bị bắt, chí ít là bị triệu tập đề điều tra, xét hỏi (với pháp luật hiện hành, ngành an ninh hoàn toàn có quyền bắt hoặc triệu tập để điều tra, xét hỏi bởi qui mô tội phạm vô cùng trầm trọng). Dường như chưa có tín hiệu nào cho thấy ngành an ninh, nhà nước và Đảng quan tâm về vấn đề này.
Ông Cục phó Hải quan thành phố Hồ Chí Minh cũng nói được đúng một câu là mọi nhân viên hải quan và công cụ hỗ trợ của sân bay Tân Sơn Nhất đã thực hiện đúng qui trình, nếu có sai chăng thì do máy móc, cụ thể là cái máy soi, mà máy soi cũng không phải của hải quan, nó là máy của an ninh sân bay. Trong khi đó, an ninh sân bay thì bị hỏng máy. Mà máy hỏng thì không thể nói là “sai qui trình” được, bởi nó hỏng thì nó đã được nằm ngoài qui trình. Trách nhiệm này nếu có chăng là thuộc về chó nghiệp vụ. Nhưng bữa đó, vì “luồng hàng xanh” nên chó nghiệp vụ cũng được ở nhà ăn uống, ngủ nghỉ theo đúng qui trình.
Nói chung là đúng qui trình, thường thì cái gì đúng qui trình cũng đều hợp lý cả. Ví như miền Trung bị ngập lụt, chết và mất tích gần 50 người, nhà cửa đổ nát, màn trời chiếu đất cũng là đúng qui trình. Bởi vì, cái chết, sự mất mát này có nguyên nhân từ một hành động đúng qui trình, đó là xả lũ đúng qui trình. Mà một khi xả lũ đúng qui trình thì mấy cái đập không có lỗi, người xả không có lỗi và đương nhiên người điều hành thủy điện không có lỗi. Suy xa hơn một chút là ngành điện lực không có lỗi, nhà cầm quyền cũng không có lỗi. Bởi vì, không thể bắt lỗi thủy điện một khi xả đập đúng qui trình, mà thủy điện xả đúng qui trình thì làm sao kiện nhà cầm quyền về tội giám sát sai qui trình được?
Như vậy, người dân chỉ còn nước tự an ủi mình là sụp nhà đúng qui trình, ngập bùn đúng qui trình, ngập úng đúng qui trình, khóc lóc đau khổ đúng qui trình, mất mát đúng qui trình, chết chóc đúng qui trình… Cuối cùng, mọi thứ đều coi như xong, nếu có lỗi là cái qui trình nó lỗi. Nhưng cái qui trình là gì thì đến trời cũng không biết được, chỉ có cán bộ mới biết thôi, đố ai mà biết được (công lao bác Hồ!)!? Mà nếu không bắt lỗi được “qui trình” thì xem như huề cả làng!
Và, hầu như mọi chuyện, nếu chịu khó xâu chuỗi lại những vụ án oan sai, những ái chết oan ức trong đồn công an và những phi vụ kinh tế làm tổn hại đến an sinh quốc gia như vụ Vinashine, Vinaline, nạn tham nhũng… Đều đúng qui trình!
Nếu như những vụ án oan sai là do bản thân người “chịu án” không may mắn, thì những cán bộ điều tra lúc nào cũng đúng qui trình cả, bằng chứng của việc đúng qui trình này là khi vụ án bị phanh phui, trả oan cho người vô tội thì cấp trên của cán bộ điều tra xét hỏi vẫn trả lời rằng thuộc cấp của họ đã làm đúng qui trình điều tra, xét hỏi. Đó là chưa nói đến những vụ chết người trong trại giam, kể từ năm 2009 đến nay, đã trên 30 người chết trong xà lim tạm giam, thân mình bầm dập, chấn thương đa cấp. Nhưng nguyên nhân chết vẫn là “chịu không nổi mặc cảm tội lỗi nên tự tử”. Nói chung là ngành công an đã làm đúng qui trình chết là do “chịu không nổi” cái qui trình ấy.
Nói xa ra ngoài đường, hiện nay, từ Nam chí Bắc, đi đâu cũng thấy công an giao thông đứng đường, chặn bắt xe, vòi vĩnh tiền của người đi đường, thậm chí cảnh sát cơ động cũng ra đứng đường, chặn xe và cướp cạn. Nhưng một khi những vụ việc này bị phanh phui, câu trả lời cũng sẽ là đúng qui trình, không có đồng chí nào phạm tội cả!
Vì lý do, các đồng chí công an giao thông ra đứng đường, đứng trạm, kiểm tra xe đều có giơ gậy, chào hỏi, sau đó kiểm tra giấy phép lái xe, nếu có giấy phép thì chuyển sang kiểm tra giấy bảo hiểm xe, nếu có thì lại chuyển sang xem giấy tờ thử có phải xe chính chủ hay không, mà đến đây vẫn đầy đủ thì kiểm tra đèn, bản số thử có đèn nào không đỏ, bản số có mờ không, nếu vẫn tốt thì lại kiểm tra phanh, kiểm tra phụt… Cứ thế, mười phút sau là có ngay cái để phạt. Hoàn toàn đúng qui trình! Chẳng qua do người đi đường sợ phạt quá nên dúi tay cho cán bộ, chứ cán bộ thì luôn làm đúng qui trình pháp luật!
Và cứ thế, cao hơn là cấp trung ương, cấp chính phủ, vấn đề nhập vào, tách ra rồi lại nhập vào của Vinashine, Vinaline đều đúng qui trình, không có ai sai cả. Vì sao? Vì khi thành lập, nó đã thành lập, vay vốn, huy động vốn đúng qui định của Chính phủ, đến khi phát hiện ra thua lỗ, tham nhũng, thì bắt lãnh đạo của nó đúng qui trình.
Sau đó, lỗ quá, lại khất nợ với nước ngoài, chuyển đổi hình thức, và sát nhập… tất cảc cá thao tác này đều đúng qui trình. Chính phủ không có lỗi vì chính phủ đã thành lập, sát nhập và theo dõi nó (chết) đúng qui trình.
Cái sai qui trình luôn thuộc về nhân dân, do nhân dân đã theo dõi, đã đóng thuế, đã chịu khổ chịu nhục mấy mươi năm nay, lẽ ra phải chịu câm chịu điếc luôn cho khỏi mệt đầu, và cứ sống như những con lợn trong chuồng, cho gì ăn nấy, bảo gì làm nấy, đặt đâu ngồi đấy theo đúng “tinh thần hiến pháp và pháp luật” thì hà cớ gì phải biết chuyện, hà cớ gì phải đau đầu trước vấn nạn tham nhũng nhà nước, hà cớ gì phải biểu tình chống bành trướng Trung Quốc, hà cớ gì phải kêu gọi dân chủ? Dân khổ vì dân đã đi sai qui trình. Cái qui trình lớn nhất mà nhà nước, đảng Cộng sản Việt Nam thiết lập chính là qui trình “không có gì” (một nửa vế của “không có gì quí hơn độc lập” mà sau ba mươi mấy năm, Đảng đã thực hiện được phần “không có gì” với một đất nước không còn gì).
Và, một khi qui trình này tồn tại, thì bất cứ qui trình nào của đạo đức, phẩm hạnh, công lý, sự tử tế, tính vị tha và lòng tự trọng sẽ không được phép ngoi đầu tồn tại. Không tin thì nhìn vào lũ lụt miền Trung, nhìn vào Vinashine, nhìn vào trẻ em chết vì vaccine, nhìn vào 298kg heroin lọt qua cửa sân bay, không tin thì nhìn vào kì hop quốc hội vừa qua và cuộc điều chỉnh sửa đổi hiến pháp rất đúng qui trình, gần 100% phiếu thuận… Tất cả đều đúng qui trình! Vì nếu sai qui trình, lấy đâu ra một số lượng heroin khổng lồ như vậy để đưa ra nước ngoài? Ngoài số lượng vừa bị phát hiện, còn bao nhiêu kí lô ma túy đúng qui trình chưa bị phát hiện?
Cái chết của nhân dân, sự băng hoại của lớp trẻ do ma túy, xì ke, sự lũng đoạn kinh tế, sự oan ức, tức tưởi của dân oan, sự mất trắng gia sản vì cướp bóc trắng trợn của đám quan chức địa phương và dự án ma… đều đúng qui trình cả! Vì đây là qui trình băng hoại tận gốc rễ dân tộc Việt Nam để đến một lúc nào đó, các “đỉnh cao trí tuệ” sẽ thống lĩnh, chăn dắt nhân dân như chăn dắt một bầy cừu khờ khạo và khi thích thì cho ăn, khi cần thì giết thịt. Đó mới là qui trình đích thực của nhà nước độc tài Cộng sản!

Xích Tử - Tổng Bí thư hoàn toàn tỉnh táo.

Xích Tử
Tác giả gửi cho Dân Luận
Sau khi cầm gậy chỉ huy đe nẹt để 486 người dự họp “Quốc hội” là đảng viên đảng cộng sản bấm nút thông qua “Hiến pháp”, ông Chủ tịch nước sửa soạn bút để ký công bố nhanh; ông Tổng Bí thư đi gặp gỡ cử tri để chào hàng.
Tại quận Ba Đình, Hà Nội, ông đã có những phát biểu lạ, rất ấn tượng, đến mức một số blogger bình luận gia cho rằng ông bị tẩu hỏa nhập ma.
Tôi thì không cho là như thế. Những phát biểu của ông về vấn đề tham nhũng khi được nhiều cử tri, nhất là cử tri có máu mặt, nổi tiếng là thâm thúy ở một quận trung tâm của đất Tràng An đặt ra, là hết sức tỉnh táo, với tư thế của người chiến thắng.
Trước kỳ họp “Quốc hội”, vấn đề nói trên được đưa ra trên nhiều diễn đàn, trong đó có hội nghị trung ương 8, với những bàn luận, đánh giá gay gắt. Kết luận của Hội nghị ghi “Công tác phòng, chống tham nhũng, lãng phí chưa đạt được mục tiêu ngăn chặn, từng bước đẩy lùi” chứ không nhẹ nhàng ở mức “ngứa ghẻ” mà ông Tổng đã nói trước đó; bản kết luận cũng xác định nhiệm vụ tiếp tục “đẩy mạnh” công tác này trong năm 2014 và phần còn lại của nhiệm kỳ XI. Đó là lời hứa của đảng khi chưa thông qua “Hiến pháp” sửa đổi.
Thế nhưng, một khi đã thông qua được “Hiến pháp” rồi, bằng những phát biểu của mình, ông Tổng Bí thư đã thể hiện sự hài hước một cách không nghiêm túc nhưng hoàn toàn tỉnh táo của một người đã giành được chuôi dao, một người thắng cuộc, chuẩn bị cho một cuộc trở cờ, chạy làng.
Với phát biểu rằng sắp xử án tham nhũng, bà con chờ xem, ông biến một trong những hoạt động tư pháp quan trọng đối với tội phạm tham nhũng mà cả nước nóng ruột chờ đợi trở thành vở kịch, trò giải trí không hơn không kém. Có người xem ông như một người viết tiểu thuyết chương hồi nhiều tập với “hồi sau sẽ rõ” và “nên có thơ rằng”; riêng tôi thì vì có xem cảnh ông cười rất tươi trong buổi gặp gỡ với số “cử tri”có chọn lọc của ông, tôi có cảm giác như ông đang tham gia một gánh mãi võ Sơn Đông lãng vãng ở các chợ miền quê ngày xưa, với trò ảo thuật nội công mà trước đó chủ gánh võ rao tất to “mua zô, mua zô...” và chờ xem.
Còn khi ông nêu việc hối lộ, tham nhũng trong chuyến đi thỉnh kinh của Đường Tăng, xem đó là chuyện phổ biến đương nhiên từ ngày xưa ngay cả trong giới tăng lữ cõi Phật và do vậy cần phải xem xét tham nhũng một cách biện chứng, khoa học thì rõ ràng ông rất nghiêm túc và tỉnh táo trong việc tự khoe sự thiếu hiểu biết nhưng thừa thái độ xem thường nhân dân của mình. Bởi là một cử nhân ngữ văn, ông thừa biết chi tiết mà ông nêu làm gương là chuyện hư cấu của tiểu thuyết và kịch bản phim với hai tác giả sống ở hai thời đại khác nhau. Khi nhà văn dựng nên chi tiết đó, không chắc hẳn là việc có thật trong chuyến thỉnh kinh của nhà sư đời Đường; và nhà văn có ngụ ý riêng khi phản ánh vấn đề thời đại của họ vào chi tiết của truyện/phim, cũng như chi tiết tương tự trong Truyện Kiều, rồi một nhà thơ sau đó khích vào thời buổi của mình “Có tiền việc ấy mà xong nhỉ / Đời trước làm quan cũng thế ru ?”.
Nhưng khi ông lấy chi tiết đó làm ví dụ, ông lại hiểu đó là sự thật lịch sử, nên hiện tượng này có từ lâu, và do vậy, có tính tất yếu, cần phải nhìn biện chứng và khoa học. Đến đây, ông lòe nhân dân bằng ngôn ngữ macxít lêninit, và lừa nhân dân rằng, vấn đề tham nhũng còn cần phải nghiên cứu, chưa thể kết luận được, và chưa thể giải quyết ngay được như đã hứa trước đó và rất lâu rồi. Với cách nói đó, ông gián tiếp chỉ đạo công tác phòng chống tham nhũng, trong đó, vừa có phương án có lý có tình, không gây ân oán thù oán trong vụ CIPUTRA của ông, vừa nhắc nhở việc ông kiên trì ủng hộ để ông Bí thư Thành ủy Hà Nội trở thành Tổng Bí thư tương lai v.v...Xa hơn nữa, ông gián tiếp giao nhiệm vụ cho Hội đồng lý luận trung ương và các cơ quan nghiên cứu khoa học xã hội và nhân văn đăng ký chương trình nghiên cứu khoa học quốc gia về tham nhũng, trong đó phải định nghĩa chính xác về tham nhũng, nguồn gốc, bản chất, lịch sử hình thành và phát triển của nó, tính giai cấp, tính đảng, tính dân tộc của tham nhũng, phân biệt tham nhũng tư bản chủ nghĩa và tham nhũng xã hội chủ nghĩa, cuộc đấu tranh ai thắng ai, một mất một còn giữ hai loại tham nhũng này; dự báo con đường vận động lịch sử của tham nhũng trên thế giới và ở Việt Nam để họa chăng chủ nghĩa xã hội có hoàn thiện vào cuối thế kỷ XXI.
Hoan nghênh sự tỉnh táo minh triết của ông Tổng Bí thư.
Xích Tử

‘Hịch’ Tiến sỹ giao thông vận tải !

                                        <(From: Ts. Trần Đình Bá)>
Ngay sau kỳ họp thứ 6 QH XIII, Bộ trưởng Đinh La Thăng đã có cuộc họp  Ban cán sự Đảng Bộ ngày 3/12, chấn chỉnh lề lối, kỷ luật làm việc của cán bộ, công nhân viên Bộ GTVT trước thực trạng trì trệ hiện nay  http://www.giaothongvantai.com.vn/giao-thong-phat-trien/quan-ly/201312/chan-chinh-le-loi-lam-viec-cua-can-bo-nganh-gtvt-423660/. Nhân sự kiện này TS Trần Đình Bá – hội Kinh tế & vận tải ĐSVN và hội Khoa học kinh tế VN chính thức công bố “ Hịch Tiến sỹ GTVT “ nhằm đánh thức trách nhiệm của tất cả các tiến sỹ trong ngành GTVT !
Bài hịch này đã được bái đường xin phép Đức Thánh Trần tại đền thờ Người !  Tác giả đã gửi bức thư đặc biệt và bài Hịch này đến các vị Lãnh đạo cao nhất của Đảng – Nhà Nước –Quốc Hội - Chính phủ  và các cơ quan có trách nhiệm để biết nguyên nhân của thảm họa giao thông quốc gia và giải pháp cứu nguy , đồng thời chỉ thằng vào trách nhiệm chính trị của tất cả các Thứ trưởng – Cục vụ viện chuyên vận ở bộ GTVT để tự sửa mình cho xứng với sự hy sinh của biết bao thế hệ để có hệ thống giao thông hiện nay nhưng đang bị siêu lãng phí ! 
       Tác giả xin chịu hoàn toàn trách nhiệm  trước lịch sử , kỷ cương và luật pháp về nội dung bài Hịch này và xin được công bố rộng rãi cho các hãng thông tấn báo chí để nhân dân được biết và giám sát sự nghiệp ‘ Đổi mới ‘ tại Bộ GTVT để giảm thiểu ùn tắc và tai nạn giao thông !                          
      ‘Ta thường nghe’(1): Vì ‘Hiền tài là Nguyên khí quốc gia …’Chu Văn An dâng sớ trảm thất nịnh thần , Lương Thế Vinh khiến Chu Hy thẹn ngửa mặt than trời ‘nước Nam quả lắm nhân tài ’. ‘Gióng 2X ’dép lốp, cưỡi chim sắt-vung roi sắt diệt ‘siêu pháo đài bay ’ hóa tiền nhân Á châu ‘thăng’ vũ trụ .Toán Việt vạch lộ Apolo ‘đáp nguyệt cung’, ‘xẻ bổ đề’ giật giải Fields khiến đa cường quốc lại …‘than đời ’!
    Huống chi ta cùng các ngươi sinh ra ’ Sơn –Hà lìa đôi  máy chém lê khắp nơi ,người ái quốc đầu rơi máu chảy. B52– bột độc dioxin – lửa napan -lân tinh đẩy dân ta về ‘thời đồ đá’,nhi đồng mủ rơm đến trường cũng bị bom giặc hỏa thiêu...
     Ta hờn căm ‘xếp bút’ tiếp Đặng Thùy Trâm – Nguyễn Văn Thạc …làm biển người rực lửa,súng thép dương lê thề ‘Quyết tử -Trường sinh’ . Diệt giặc mà đi-mở đường mà tiến,tạc Trường Sơn -biển Đông - trời Lam ‘huyền thoại Đường mòn…’!
    ‘Ví thử’ thiên Tiến sỹ chuyên Vận, thời @  hội nhập mà gan TO như  ‘Vua thỏ’, lại ‘Đại Lãn chờ ngoại’chuyên ‘ngâm cứu sâu’ cổ vật , làm ‘cái Mõ’-ăn theo-nói leo ‘lobby’siêu dự án tâm linh  lên Trời ,‘thì lấy gì sử sách cho muôn đời bất hủ được’?
    ‘Các ngươi vốn  dòng’ quan liêu ‘lên Mecxe xuống Camry’ nên mờ chính sử,lại ham vui ‘nên nửa tin nửa  ngờ- nay ta’ trực chỉ bê bối giao thông ‘mà nói’: Nguyễn Huệ chỉ áo vải cờ đào ‘tam nhân nhất võng’thần tốc đại phá ngoại xâm - bình yên sông núi  ’.Trần Đại Nghĩa- Phạm Ngọc Thạch- Đặng Văn Ngữ …bỏ Paris -Tokyo hoa lệ về ‘rừng thiêng Đại tướng’nếm mật nằm gai làm ‘Âm vang Điện Biên chấn động địa cầu’. Lính sinh viên như ta :‘Rồng lửa vác vai’, lái MiG- SAM hạ gục B52, phá thủy lôi – từ trường -hàng rào điện tử McNamara, lấy sao trời định hướng ‘ tàu không số’ vào tận Vũng Rô- Hồ Tràm-Đất Mũi ,mở không lộ xuyên  Đông Dương- kiến thiết cầu treo, đường ngầm , ống xăng dầu, phi đạo bí mật giữa tâm lửa Quảng Bình oanh kích hạm đội Bảy ‘ra sao’để ‘Vận tải Anh hùng’mãi mãi lưu danh!            
   ‘Huống chi các ngươi’  yên bề du học :Liên xô – Ba Lan -Trung- Hung-Bun - Tiệp- Đức - Anh-Pháp-Ý…, nảo bộ ‘đặc tiến sỹ’ lại để dân tộc yêu Hoa sa chân vào Đại họa , nhất tuần ‘rớt phi cơ’ ,nhất nguyệt tử thiên - nhất niên tử vạn người thiêu 2 tỷ Mỹ kim,để mặt trận ‘tan tác ’rồi gào kêu tá điền-gái góa giải cứu nhục nhả thế sao ?!
   Ba thập kỷ phò xin tư vấn ngoại ‘bốc thuốc’ bệnh trọng thêm , siêu dự án xa xỉ toàn ‘tỷ đô’mà sức dân có hạn khác nào ‘lấy thịt mà nuôi hổ đói ’,nợ ODA chất cao như núi hóa gông xiềng nô lệthì tránh sao cho khỏi tai họa về sau ’!
   ‘Ta thường tới bữa quên ăn ’ , hận vì nhục ‘nước mất -nhà tan’ dẹp xong mà nay đớn đau vì ‘đi lại’ !‘Ta’ thề giữa thanh thiên bạch nhật: Sẽ ‘xếp laptop’ xông ra trừ họa cứu Dân,dù máu nhuộm đỏ thiết lộ,phi trường, hải cảng ‘thây gói trong’ bao nilon màu xanh hai lớp (2)ta cũng nguyện xin làm’!
    Các ngươi ở ’ bát thập đại lộ Đức Thánh vượng khí (3) , ‘đến hẹn lại lên’ mài mòn ‘ghế nhiệm kỳ’ ,nắm Ngũ binh ‘thiên thời  địa lợi  nhân hòa’ nhất thế giới . Thiếu vốn Chánh phủ cấp, ‘chức thấp‘phong Thứ -Cục-Vụ -Viện trưởng – phó  ,‘Lộc ít’ có lương,lễ  tết có thưởng , doanh nghiệp biết ‘văn hóa bao thơ’ ai nở vô ơn !
     ‘Đi bộ ’ xe tân thời, lộ cao tốc nhiều làn ,đầu máy hỏa xa điện tử  4000CV nhất toàn cầu . ‘Không lộ ’chục phi trường quốc tế, phi cơ toàn phản lực Boeing-Airbus-Fokker , ‘Đi thủy’ có thuyền phà cao tốc, cảng biển nhiều hơn 27 nước EU tàu ‘chuẩn Queen’, ‘lâm hiểm nguy’ được ‘tái cơ cấu ’ , cần vốn lớn có bảo lãnh tín dụng thư (L/C) vay nóng Mỹ– Âu – Anh (£) kim ,  ‘So với’  siêu bộ Quốc phòng – Công an – Ngoại giao …, ưu tiên an sinh Y tế -Giáo dục   được nhất nào có kém ai’?      
    Nay các ngươi’ để giao vận suy thoái A tới Z , rối như ‘gà mắc tóc’, để ‘bế mạch hoại tử’- chết  người hơn mọi nội chiến- thiên tai- đại dịch  mà không biết lo’ !
   Tầm nhìn‘Ếch soi đáy giếng’, tư duy tiến sỹ giáo sư kém Hai Lúa‘mà không biết tức’!
    Để cử nhân ngoại khiến như ‘công cụ biết nói ’,làm nô lệ ‘đào mỏ’kho tàu biển –đường bay -đường sắt‘rác thải bốc mùi ’, ăn no ‘bánh vẽ’- ‘leo cột mỡ’ nhiều siêu dự án ODA ‘tiền Chùa’ lãng phí tới mức làm nghèo Đất nước - mà không biết nhục ’ !
   Tiến sỹ là vua trí thức - Giáo sư là thầy thần dân mà cơ nghiệp ‘Cánh đồng hoang’,tự ‘troitay .com.vn’ trùm mền rên rỉ cầu xin hiến kếmà  không biết thẹn ’ !
     Ta tới Hội trường D (Nhâm Thìn 2012) theo sớ Bộ mời trực chỉ truyền dạy : ‘Phương pháp toán Vàng -Dự án không vận siêu lợi ’cứu giao thông , vậy mà  tam bách tiến sỹ  ngơ ngác …‘nghe sấm’, lại kiêu : ‘Biết rồi – không có gì mới’ ! Hiệu quả không lộ ‘tơ-lơ-mơ’, thì xưng danh ‘thạc sỹ - tiến sy’ Thứ- cục-vụ viện – trưởng phó … cái nổi gì !? Ta buồn đau cho Sơn-Hà - Xã -Tắc có ‘Titanic’chở thiên Tiến sỹ chuyên vận trí tuệ vong đến vậy , lại ‘vô văn hóa giao thông’làm hổ danh bát thập nhị (82) bia đá Văn Miếu cùng thập lục thiên ( 16 000) Tiến sỹ - cửu thiên (9 000)  Giáo sư Viện sỹ nước nhà !
    ‘Có’ quan mê trái banh triệu đô - ván cờ 5 tỷ ‘làm thích’ , ‘chuyển giới’ phi trường quốc tế thành sân golf , móc đối tác ‘nhân bản’siêu dự án , moi két ‘tiền khả thi’ vốn đối ứng Chánh phủ xuất ngoại như đi chợ ‘để làm vui’ .
   Hàng không ‘khóa cửa đốt nhà’soái ngôi Chúa Chổm ,chập ‘check in’hỗn loạn chợ trời,trễ ngày qua đêm thành ‘sorry airline’, phi cơ - phi công thuê ‘từ khô đến ướt’,‘nội soi’ giỏi nhất thế giới qua cửa 600 bánh heroin ,tiếp viên ‘xách tay ’ tới bạo hành,thị phần ‘đội sổ’ , nợ tín dụng thư L/C  ‘dày như từ điển bách khoa ’hóa ‘Vina airline ’!
    Thiết lộ thực dân ‘hợp giao’tà vẹt phát xít ‘băng băng như rùa- lật như xiếc ’tiền mất tật mang 2 tỷ Mỹ kim hóa Vina railways.’Có’vị nghiện ODA đến ăn ,ngủ …mơ cũng ‘Cao tốc đi tắt đón đầu -thẳng tới hiện đại ’, khen trẻ em đu dây vượt sông là sáng tạo bất ngờkhiến nghị sỹ , cử tri ,ngoại kiều một phen ‘vở bụng ’!
   Cảng Biển không kết nối thiết lộ làm đường bộ tan nát, vô dụng với hành khách,tàu viễn dương toàn ‘đồ cổ tân trang’thành phế liệu hóa‘nhị đại Vina…! Sân bay ,thiết lộ, hải cảng chỉ 1% thị phần siêu lãng phí ,lại còn ‘nhân bản ’chục siêu dự án ĐSCT,  138 sân bay , 320 cảng biển chồng lên nhau giành quán quân ‘Phá gia chí tử’! 
    Làm Tiến sỹ Thứ - cục- vụ- viện…Tham mưu , giúp việc Bộ trưởng quản lý Nhà nước quy hoạch ,phát triển công nghệ…mà ảo thuật lừa dối ‘đồ cổ tầm nhìn 2050’ ‘thọc gậy bánh xe’ cản phá sáng tạo chống lại đường lối Đổi mới Đảng thì khác gì kẻ phản nghịch, lại ‘vẽ- tô ’ dự án ma lừa Chánh phủ ‘rút ruột’ngân sách là ‘Lưu manh học vị cao’ phạm ‘khi quân’ thì quan chức thứ cục vụ viện… đáng bị‘trảm’ trước cả ‘võ quan’ PMU18,CPI, Vinashin , Vinalines... ‘lúc bấy giờ các ngươi muốn ăn chơi thỏa thích nữa,phỏng có được chăng’!?
    ‘Nay ta bảo thật ’ : Kìm hãm đường sắt  –đường bay – đường biển thành ‘Tứ đại Vina’ vô dụng gây quá tải trên đường bộ là ‘giết người không gươm giáo’trời sẽ không dung!Thảm họa như ‘Lửa cháy Thành Đại La’lan khắp chẳng nể mặt các ngươi !Lấy điều:Tích phúc được phúc ,tích họa ắt gặp đại họa ‘mà  làm sợ’! Ta lấy lòng nhân ái  khuyên: Cảnh giác tránh xa lừa đảo quốc tế, hủy ngay các dự án ‘ma’, dẹp trò lợi mình mà hại cả Dân tộc để biết nể vòng lao lý ! Làm Thứ -cục- vụ viện :‘Việc có lợi cho Dân phải hết sức làm,có hại cho Dân phải hết sức tránh‘,(4) biết chuyên tâm nghiên cứu sáng tạo,  dũng cảm ‘dám làm dám chịu’như ta mới xứng danh trách nhiệm !
    ‘Chẳng những’hiến kế tầmquốc sách’ của ta sẽ thủ tiêu kho rác công nghệ ĐS ‘bốc mùi’  ,Hàng không ‘Chúa Chổm’,Cảng biển dở hơi …!
    ‘Chẳng những’ Dự án Nâng cấp thiết lộ 1.435(5), Toán Vàng không vận tiết kiệm sức dân hàng chục tỷ Đô , làm tăng vọt thị phần giảm tải để bộ hành bớt tai nạn, dân thỏa sức lưu thông,các Doanh nghiệp có lợi nhuận thoát lỗ  , Chánh phủ lợi thuế  kinh tế QP-AN -an sinh xã hội tăng .Gái có công chồng không phụ ‘ta được’ tiếng – ‘các ngươi’ có miếng . ‘Ta thỏa ‘ vì Dân thì ‘các ngươi’ thoát ‘bí bách sinh đạo tặc’.‘Cái thân ta’ công vụ -thăm thân lưu thông  an nhàn thì quan lộ ‘các ngươi’ thênh thang ,‘chẳng những ta được’ Nhà nước - Chính phủ- bộ Vận ban khen thì ‘các ngươi cũng’  lên hương , ‘ta’ vẹn ‘ Trí – Tâm’ thì ‘các người cũng’ Công thành-Danh toại !
    ‘Lúc bấy giờ các ngươi chối từ’ cùng ta và Đinh Bộ trưởng- La Thăng đệm ghi ta hát  Bài ca  Giao thông vận tải (6)liệu có được chăng !?
    ‘Nay ta chọn binh pháp nhiều nhà, cùng ’nghiên cứu ‘của ta hợp tuyển  :  CHIẾN LƯỢC GIAO THÔNG VIỆT gồm: Sơ đồ tổng thể -nghệ thuật‘Ngũ binh hợp thành’, thuyết ‘Trục giao thông Quốc gia,Toán vận Vàng …đều là’ Nguyên khí tầm Quốc sách – Chiến lược để ‘đột phá quyết liệt – Đổi mới đăng quang ’!    ‘Nếu các ngươi biết chuyên tâm’ sách ta sẽ tự hào là ‘Tiến sỹ nhân dân’.‘Nhược bằng làm trái ‘ thì suốt đời rau là ‘đó rách ngáng lỗ ’- là tội đồ mang nợ máu!                                            
               Vì sao vậy ư ?’ Giao thông là hệ Tuần hoàn ‘ nhất đặc mệnh’,tắc nghẽn sẽ nhồi máu đột quỵ chết ‘bất đắc kỳ tử ’, chí ít ‘bán thân bất toại’ loạn tâm thần. Có giặc Xâm tràn tới sao kịp cơ độngVũ khí nặng -Binh lực đông phòng thủ thì ‘vận Nước’ trôi về đâu? lúc đó các người khác gì ‘TrọngThủy -Mỵ Châu đã trao nỏ thần’ lại còn ‘nối giáo…’!    
   Hãy lấy thảm họa Bàu Cá ,S1, E1,cầu Gềnh- Cần Thơ, ‘Vinalines-Saigon Queen’ , Cần Giờ …  cảnh quá tải - hành khách vật vã ở phi trường nhà ga  , nhồi nhét như súc vật trên tàu - xe , bê bối PMU 18, CPI, ‘Vina…’ mà sám hối. Khổ đau thần dân là tội ác , hạnh phúc muôn Dân mới là của cải , Nhục -Vinh là đâu  khôn hồn chọn lấy !?  
    Hãy nhìn ‘Trục Năng lượng quốc gia ’ trên Trường Sơn chót vót để hiểu ‘Gan’ta đang dám nhận trách nhiệm trước Đảng , Nhà nước , Quốc hội , Chính phủ và Bộ Vận lập Kế sách 365 ngày đêm thần tốc hiện đại ĐS quốc gia , để biết Tiến sỹ- Giáo sư ‘thứ cục vụ -đại học viện’ – tập đoàn  chuyên vận … lâu nay bạc nhược cở nào!
   ‘Nếu vậy rồi đây ta’ đại thành công thiết lộ 1.435 nối mạng quốc tế ,không vận có lãi tăng vọt thị phần… thì các ngươi để thẹn muôn đời  há còn mặt mũi nào trong cõi Trời che Đất chở này nữa’ ! 
     ‘Cho nên’ ta đã quỳ dưới chân Đức Thánh vạn lần ,thỉnh bằng được khẩu khí Đại Vương thổi hồn thiêng vào ‘Hịch’, bái vọng ‘Đại-Đại tướng nhiều Đại thắng(7) xin chỉ lệnh ‘Thần tốc- táo bạo ’ nhằm kích động ‘Anh hào dân tộc’để các ngươi mở to mắt trước gương truyền thống mà soi trách nhiệm, lấy ‘Thế giới quan- Nhân sinh’mà ‘tẩy não’ cái đầu bảo thủ , biết làm gì để đền ơn Anh hùng-hào kiệt đã xả thân ,xứng với nước non ngàn năm Văn hiến, cho dân tộc  ‘sánh vai với cường quốc năm châu’( 4)!
     ‘Làm trai đã đứng trong Trời-Đất phải có danh gì với Núi Sông ’(8) !Trước Sơn- Hà- Tiên-Tổ ,ta kêu gọi tất thảy tiến sỹ Thứ  , Cục , Vụ ,Viện …hãy cùng ta nhất tề xin thề  :        
                              ‘Quyết chiến-Hiện đại- Giao thông !’ (10)
      ‘Để các ngươi hiểu’ ta là ‘Dũng sỹ giữ Nước ’ áo bào đẫm máu giữa biên ải ( 9 )  nên không sợ hy sinh, chỉ khát vọng làm ‘Trần Quốc Toản ra quân’ mang  ‘Lá cờ thêu sáu chữ Vàng ’(10) cắm lên thiết lộ , phi trường , hải cảng …khai thông ‘Long mạch’cho muôn Dân lưu thông yên bình hạnh phúc , Xã tắc muôn đời hùng cường - văn minh, bởi huyết thống dòng họ ta  mọi thời đại đều ngút ngàn Hào khí Đông A !                         
         Tp.HCM -Thành phố ,  Quý Tỵ  02/11  (tức04/12/2013)                                                 
                                                         Trần -Tiến sỹ   (điểm chỉ)
                        Hậu duệ Nhà Trần – cội nguồn Trấn Sơn Nam   
(1)- ‘ Ta thường nghe !..’‘ra sao!’  -Chnghiêng trong ngoặc là khẩu khí của Đại Đức Thánh trong ‘HịchTướng sỹ’
(2)- ‘Bao nilon màu xanh 2 lớp’ dùng để gói thi hài , an táng các liệt sỹ hy sinh tại mặt trận Tây Nam  
(3)- ‘Bát thập đại lộ …vượng khí ‘–tức  80 Trần Hưng Đạo HN  –Đại bản doanh bộ GTVT
(4) – ‘Việc gì có lợi cho dân phải hết sức làm’, ‘Non sông VN có sánh vai các cường quốc ?!  ’ – Tư tưởng Hồ Chí Minh !
(5) - Nâng cấp là : Cải tạo sửa chữa , trang bị thêm để nâng chất lượng lên cao hơn (Từ điển Tiếng Việt – NXB Trẻ ).Sau nâng cấp ĐS 1.435 sẽ tiết kiệm hàng chục tỷ USD so với làm mới ĐS 1.435 .    
(6)- Bộ trưởng GTVT Đinh La Thăng đệm đàn ghi ta rất hay , từng hát ‘cháy hết mình ‘ với Bộ đội Trường Sa 2012 “ bài ca GTVT” là bài truyền thông của  ngành trong  lịch sử oai hùng chống ngoại xâm  của cả Dân tộc  !
(7) –Đại tướng Võ Nguyên Giáp là chiến lược gia về GTVT và mệnh lệnh ‘ Thần tốc
 táo chắc thắng ‘ Tác giả đã 2 lần được gặp và được Người giáo huấn ‘ ĐS là quân
 chủng  đặc biệt trong chiến lược Kinh tế - Xã hội -QP – AN’!   
(8)-  Lời thơ Nguyễn Công Trứ .
(9)-  Sinh viên ‘ xếp bút nghiên ‘ Sỹ quan –Chỉ huy (SHSQ 81 119886) - Huy hiệu Đại Thắng Mùa Xuân 1975 – Dũng sỹ giữ Nước 1983, giải thưởng Quốc gia hiến kế  GTVT 2008 .
(10) Sáu chữ Vàng : ‘Quyết chiến- Hiện đại-Giao thông’ sẽ thành lá cờ Truyền thống của Bộ GTVT!. 

MỘT THỜI ĐÃ SỐNG - Kỳ 7

          VII - ĐÁM TANG VÀ PHIÊN TÒA.
       * MINH DIỆN
             (tiếp theo - Kỳ 7)
             Cái chết của anh Lê Khắc Thạch làm mọi người ấm ức.  Nhiều cựu chiến binh bảo phải làm đơn kiện công an, cụ thể là thượng úy Qúy, kẻ đã đánh dập gan anh Thạch.  Nhưng rồi phải bỏ ý định ấy.  Bởi lấy ai làm chứng Qúy đánh anh Thạch? Nhân chứng duy nhất là anh Thạch đã chết rồi.  Có người bị đánh chết sõng xoài ngay đồn công an còn chả làm gì được huống hồ anh Thạch về nhà mới chết?  Hơn nữa, giữa thời buổi : “Đồng tiền là tiên là phật”  mà nhà  chị Thanh   lại  nghèo rớt mồng tơi, đã  phải đi  kinh tế  mới,  thì lấy gì để mà đặt lên  cán cân công lý ?   Thôi , đành để tấm thân anh ấy  lành lặn về với ông bà!  Tấm thân ấy đã vì dân vì nước  mà bị  bom đạn băm xé trong chiến tranh,vết thương đã lành, giờ lại phải mổ xẻ  ra ,  khi đã  biết  không vạch  được mặt kẻ thủ  ác  thì chỉ càng thêm đau lòng.
Điều quan trọng là lo cho đám tang anh Thạch được chu đáo.  Chị Thanh không có điểu kiện đưa chồng  vào Đắc Lắc, xin chôn anh Thạch ở quê nhà. Họ hàng Thạch cũng đều nghèo nên mọi việc nhờ bà con hàng xóm và bạn bè cựu chiến binh. 
           >>Xin mời đọc từ:   Kỳ 1 ;   Kỳ 2 ;   Kỳ 3  ;  Kỳ 4  ;  Kỳ 5  ;  Kỳ 6  
                 Theo phong tục quê tôi không để người ngoài chết trong nhà ,  nhưng thầy Quỳnh đã phá  luật ấy, đưa anh Thạch về nhà mình.  Anh ấy chết lúc nửa đêm, còn đắp chăn để đó , chờ làm thủ tục theo quy định của chính quyền mới được khâm liệm.
              Mờ sáng chị Thanh  nói với Thận:
              - Nhờ bác ra ủy ban  khai tử và làm thủ tục mai táng giúp !
              Thận nói:
               - Thế nào ông Khiết cũng gây khó khăn cho mà xem! Thím cũng phải đi mới được.
                Chị Thanh rũ rượi như tàu lá chuối héo.  Đêm qua chị ngất lên ngất xuống mấy lần. Vốn là một phụ nữ hiền lành,  bị tai họa bất ngờ giáng xuống,  chị cố gắng gượng.
                Tôi  nghĩ  là người cùng làng , cùng họ,   và  cái chết  thương tâm của anh Thạch , thì  ít nhiều Lê Hữu Khiết cũng   mủi lòng , bớt  gây khó khăn cho chị Thanh.   Không ngờ đúng như Thận tiên đoán , thằng cha này cố chấp một cách tàn nhẫn.   
                  Chúng tôi  tới văn phòng  ủy ban lúc 7 giờ sáng, ngồi chờ đến đúng 10 giờ mới thấy Lê Hữu  Khiết khệnh khạng bước  vào.    Khiêt  mặc quần ka ki xám,  ao sơ mi vàng bỏ ngoài quần, bên ngoài  khoác áo véc đen , chân đi dép,  đầu đội mũ cối, tay cắp cặp da nâu.  Nhìn  Khiết hệt như con gà tây đang xòe cánh.
               Vừa  thấy  Khiết , chị Thanh vội đứng dậy , cúi đầu :
               - Em  chào bác chủ tịch ạ!
                Tôi và Thận cũng đứng dậy chìa tay ra .  Khiết không chào lại  chị Thanh , cũng  chả thèm bắt tay chúng tôi. Cái mặt  đỏ au như trái gấc  vác  lên, hai chân  khệnh khạng  bước  đến chỗ  làm việc .
               - Chị có việc gì?
                Khiết ném phịch chiếc cặp lên mặt bàn,  úp chiếc mũ cối lên chiếc cặp, ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu, hất hàm hỏi chi Thanh.
               - Thưa bác chủ tịch! Em xin làm thủ tục khai tử cho nhà em ạ!
               - Chồng chị đang ở đâu?
               - Dạ ở nhà thầy giáo Quỳnh !
                 Mặt Khiết sa xầm xuống, đôi mắt đỏ ngầu  nhìn chị Thanh hằn học.  Khiết  cũng như Kiến cho rằng nhà thầy giáo Quỳnh chính là nơi phát sinh ra những đơn khiếu nại, tố cáo chống  chính quyền.  Vừa qua  đã xúc được cái tổ ấy đi, ai ngờ trên lại thả về . Nếu   đám tang của Thạch mà tổ chức tại đó thì khác gì trái bom nổ chậm?
                 Có tiếng chuông điện thoại reo, Khiết vội cầm ông nghe. Không biết đầu dây đằng kia nói gì, Khiết càu nhàu:
                - Toàn  nhảm nhí! Ai từ chức, trả con dấu?
                 Thôi đúng có ai hỏi Khiết chuyện  từ chức và trả con dấu rồi.  Sự việc ấy mới xảy ra ba ngày còn xôn xao dư luận.
                Hôm  ấy, ngay  sau khi được tin thả thầy Quỳnh và Lê Khắc Thạch, bí thư đảng ủy Vũ Bá Kiến triệu tập họp đảng ủy mở rộng  bất thường,  rồi  kéo nhau lên huyện.  Một đám lốc nhốc  ôm  sổ sách  dấu má  ngồi chật văn phòng huyện ủy như  ăn vạ.   Kiến và Khiết  xông lên gõ cửa phòng bí thư Nguyễn Lập, rồi sang gõ cửa phòng  chủ tịch Lê Hữu Liêm.  Cả hai nơi đều cửa đóng then cài.  Kiến, Khiết bèn  xộc vào  chánh văn phòng huyện ủy.   Chánh văn phòng  cười nhạt bảo:
                - Bí thư , chủ tịch  lên tỉnh họp mấy ngày rồi.
                Bá Kiến  hỏi:
                - Ai chủ trương thả giáo Quỳnh và thằng Thạch ?
                Chánh văn phòng nói :
               - Lệnh  trên!
               - Tại sao lại thả?
               Chánh văn phòng cười nhạt:
               - Ông muốn biết thì lên tỉnh.  Một đoàn công tác của Trung ương đang ở trên đó.   Một số phái viên  sẽ về tận các  xã  nay mai...
               Chánh văn phòng huyện ủy thân mật  vỗ vai Khiết :
               - Liệu mà dấu chiếc xe ô tô, kẻo lôi thôi to!
                Khiết chửi:
               - Đù má quân  bới lông tìm vết!
                Chánh văn phòng  cười nhạt, nói với Kiến:
               - Khu đất ông xây nhà cho con trai không ổn đâu!
               Bá Kiến tỏ thái độ bất mãn:
                - Có mấy sào đất cũng bới móc!  Nói thật với đồng chí, phen này chúng tôi xin nghỉ, nghỉ hết, mặc huyện   làm sao thỉ làm.
              Chánh văn phòng vẫn cười nhạt:
               - Đâu chỉ mấy sào , mấy mẫu? Các ông về  mà lo công việc đi, đừng làm mình làm mẩy lúc này!   Giữ mới khó bỏ thì dễ!
                Nghe tay chánh văn phòng huyện ủy nói,  Kiến đâm hoảng.  Tay này còn  rất trẻ , có chân trong thường vụ, lúc nào  cũng cười nhạt , nhưng đầy tham vọng , sẵn sàng chớp cơ hội đạp lớp già  như Bá Kiến xuống bùn một cách không thương tiếc.   Bá Kiến thấy đã bị hớ khi làm mình làm mẩy với trên, bèn  nháy Khiết và  đàn em quay về.    Đang   không biết sẽ ăn nói thế  nào với  những kẻ không ưa mình trong nội bộ ,  thì Kiến, Khiết và bộ sậu  đụng đầu với mấy  lão chăn bò  ngay  trên đường về.    Mấy ông lão vốn ngang như cành bứa ấy , cố tình  nứu áo bí thư, chủ tịch lại,  nói  oang oang, giọng mỉa mai : “ Các ông về nhanh  lên. Cả xã khóc hết nước mắt rồi. Nghe tin các ông từ chức ,nhân dân thương tiếc hơn cha chết!”
                Thế mà giờ Khiết chối phắt. Chả riêng Khiết,  sự  dối trá  đã trở thành thuộc tính của  các vị “công bộc” của dân.
               Trở lại việc làm thủ tục khai tử cho anh Thạch.  Lê Hữu Khiết hỏi chị Thanh:
              - Chứng minh nhân dân ?
              Chị Thanh móc túi lấy chứng minh nhân dân của mình đưa cho Khiết. Dù người cùng làng mà Khiết nhìn hình , nhìn mặt chị Thanh  như người  xa lạ, rồi hỏi:
              - Giấy chứng minh nhân dân của Lê Khắc Thạch ?
              - Dạ đây ạ!
               Khiết  ngắm nghía chiếc giấy chứng minh cùa người chết, cặp lông mày sâu róm nhíu lại. Rồi Khiết hạch tiếp:
             - Hộ khẩu thường trú ?
             Chị Thanh mở túi xách lấy quyển hộ khẩu thường trú  đưa cho Khiết.  Hắn ngó qua, rồi lại hạch :
             - Giấy hôn thú ?
             Tôi đã từng đi khai từ cho một người thân ở Sài Gòn, chỉ cần chứng minh nhân dân là đủ.  Đây đã có  chứng minh nhân dân , hộ khẩu , còn  đòi giấy hôn thú?
             Chị Thanh nói:
             - Thưa bác!  Em nghĩ khai tử không cần  giấy hôn thú ạ?
             Khiết dằn giọng:
             - Nghĩ gì kệ chị!  
             - Thưa bác! Nhưng giấy  hôn thú  em để ở Đắc Lắc  ạ!
             - Thế thì vào Đắc Lắc !
            Chị Thanh khóc, chắp hai tay vái Khiết,  nấc nghẹn:
             - Bác Khiết ơi, bác với nhà em là chỗ họ hàng với nhau.  Chẳng may nhà em thiệt thân thiệt phận , bác làm ơn  cho nhà em nhờ.  Em cắn rơm cắn cỏ lạy bác!
            Khiết cười gằn:
            - Họ đếch  gì? Chồng chị kiện anh em tôi đấy!
           Chị Thanh  năn nỉ:
           - Thôi, nhà em chết rồi.  Xin bác  đừng cố chấp.
           Khiết vẫn giữ cái giọng cười gằn .   Có lẽ bộ mặt của một  kẻ vô lại cũng không  đến thế trước một người phụ nữ  đang đau khổ vì chồng vừa chết oan.  Bố Khiết trước kia là người hiền lành, mà hai thằng con bây giờ tham lam ác độc thế!  Hắn  nói với chị Thanh:
           -Thứ nhất  thiếu giấy tờ. Thứ hai nghĩa trang hết đất.  Không giải quyết. Muốn kiện, muốn tố  cứ việc!
           Khiết xé tờ giấy khai tử của chị Thanh , phủi đít đứng dậy.   Khuôn mặt choắt cheo của chị Thanh nhợt nhạt đẫm nước mắt.  Chị quờ quạng hai tay chới với như người sắp chết đuối tìm cọc.
            Thận  đứng phắt lên, nắm cổ áo Khiết nói :
            -Không có quy định nào đi khai tử  phải mang  hôn thú.  Đất nghĩa trang  thiếu nhiều , không thiếu  một chỗ cho  người con của quê hương.  Ông  từ chối chứng tử  và  không cho phép mai táng anh Thạch ở quê là trái pháp luật và thất nhân tâm.
             Từ trước đến giờ Thận chưa khi nào  nổi nóng .  Hôm nay  thái độ hống hách  cửa quyền  và  tâm địa tàn nhẫn của  Khiết  đã vượt quá sức chịu đựng cùa Thận.   Anh giữ  chặt cổ áo Khiết  ấn hắn ngồi xuống ghế, dằn từng tiếng:
               -Mày phải ký giấy chứng tử và cấp đất chôn anh Thạch.   Nếu không  tao vặn gãy cổ !
                Khiết  rống lên như con bò  bị chọc tiết.  Nhân viên các phòng ùa tới.  Bí thư đảng ủy Vũ Bá Kiến cách đó mấy chục mét cũng chạy sang.
               Kiến hỏi trống không:
               -Chuyện gì thế này?
               Lê Hữu Khiết lu loa lên:
               - Thằng Thận xông vào văn phòng ủy ban hành hung cán bộ! Lập biên bản ngay! Mọi người làm chứng...
                 Tôi kể lại cho Vũ Bá Kiến nghe  chuyện vừa xảy ra.   Khuôn  mặt đầy nếp nhăn của Bá  Kiến  cười cười.   Kiến chả ưa gì Khiết,  vì cùng hội cùng thuyền, và  sợ anh Khiết là chủ tịch huyện nên  gắn kết với nhau, chứ trong bụng coi nhau như cứt.  Thấy Khiết bị  Thận  túm cổ , Kiến hí hửng ra mặt. 
                Sau một phút suy nghĩ, Kiến lấy lại bộ mặt lãnh đạo , kéo Khiết sang phòng bên.  Lúc sau chánh văn phòng ủy ban gọi chị Thanh vào,  đưa cho chị tờ giấy chứng tử và tờ giấy phép mai táng , do anh ta được ủy quyền ký thay chủ tịch Khiết.   Thế là mất đúng  5 tiếng đồng hồ mới làm xong cái thủ tục cho một người chết.   Chị Thanh   vừa chạy vừa khóc về nhà thày giáo Quỳnh, để khâm liệm anh Thạch.
               Bấy giờ đã 12 giờ trưa, Thạch vẫn mở trừng trừng.   Khi xỏe  bàn tay vuốt mắt cho anh,  tôi bỗng  nhớ lại chuyện  sảy 29 năm trước.
              Đó là ngày 5 tháng Giêng tết Mậu Thân 1968. Trung đội tôi được lệnh phải chiếm bằng được cái bốt Ông Cự ở khu vực Bàu Cát , Tân Bình.   Bây giờ Bàu Cát đã trở thành  khu phố sầm uất, nhưng 29 năm trước   chỉ lả một vùng ngoại ô hoang hóa , tiếp giáp vùng căn cứ Củ Chi.
               Bốt Ông Cự có khoảng một trung đội lính dù chốt giữ.  Đã ba lần trung đội tôi vào đến hàng rào cuối cùng  đều bị đánh bật  ra.  Lần thứ tư, Hải vác  bộc phá bò lên.  Hải vừa nhô cao người đặt   bộc phá vào hàng rào, chưa kịp điểm hỏa,  thì khẩu trung liên trong lô cốt bắn ra rát rạt. Hải chới với rồi đổ sập xuống. Tôi nghiến răng xiết cò AK , và tiểu đội trưởng Thạch ôm quả bộc phá khác  lao lên.  Một tiếng nổ rung chuyển đất, khói lửa mủ mịt...
              Sau trận đánh tôi và Thạch thu gom tử sỹ.  Tám chiến sỹ trong trung đội đã hy sinh. Tất cả chưa ai bước qua tuổi hai mươi. Tám khuôn mặt trẻ măng, tám đôi mắt không chịu nhắm, cứ mở trừng trừng .  Người ta bảo những người chết oan không nhắm mắt.  Tôi vuốt mắt cho từng đồng đội , vuốt thật nhẹ , nói thành lời : “ Thôi ngủ đi Hải ơi, Len ơi, Huy ơi...! Chúng tớ sẽ trả thù cho các cậu!”  Thạch nói với tôi: “ Khi nào tôi chết, anh vuốt mắt cho tôi!”
              Không ngở 29 năm, điểu ấy lại xảy ra.  Tôi vuốt mắt cho anh, mối thù này ai trả?   
             Suốt đêm người đến viếng Thạch không ngớt.  Thận nói  làng tôi  chưa có đám tang nào đông như thế.   Dân trong làng , ngoài xã và cả người huyện khác cũng đến viếng .  
              Ruỹnh thay mặt ban tổ chức đọc bài điếu văn , nêu tóm tắt tiểu sử Lê Khắc Thạch. Anh sinh ra và lớn lên ở làng Hạ, là con liệt sỹ Lê Khắc Thuật.  Năm 1965,  vừa tròn 18 tuổi, Thạch  xung phong đi bộ đội, từng chiến đấu ở miền Đông Nam Bộ, bị thương, bị dịch bắt, nhưng vẫn một lòng trung thành với Tổ Quốc, nhân dân.   Gần ba tháng trước anh về quê với mục địch xây lại ngôi mộ cho bố vợ và đưa hài cốt người em ruột hi sinh năm 1979 ở Lạng Sơn về nghĩa trang liệt sỹ.   Tình cờ gặp  lại anh em  cựu chiến binh trong xã, được biết những việc làm sai trái của chính quyền địa phương , như tận thu hàng chục loại phí, phá đình chùa, chiếm đất, tham những,   hối lộ,  cửa quyền , hách dịch , ép dân vào đường cùng.  Với bản chất trung thực, thấy chuyện bất bằng  không né tránh, Thạch đã nhập cuộc đấu tranh chống tham nhũng với anh em cựu chiến binh .   Anh  bị bắt khi đang ký vào lá đơn tố cáo Lê Hữu Liêm, Lê Hữu Khiết và một số cán bộ thoái hóa biết chất ở xã.  Vì Thạch từ  Đắc Lắc  vể,  bị  nghi là phần tử phản động  đến  địa phương  tổ chức kích động lật đổ chính quyền.  Sau hơn hai tháng bị  hành hạ ,  đánh đập tàn nhẫn , anh đã chết oan ức giữa  quê hương mình.   Đoạn cuối bài điếu văn giọng Ruỹnh nghẹn lại:
                                        Thạch ơi!
                                        Xin vĩnh biệt anh!
                                        Chút tình đồng đội ta giành cho nhau.
                                        Thưở bom đạn rít trên đầu,
                                         Người trước ngã , tiếp người sau lẽ thường!
                                         Ta thề giữ đất quê hương,
                                         Dẫu rằng nát thịt,  tan xương chẳng nề.
                                         Bao nhiêu đồng đội không về,
                                         Trước khi nhắm mắt nói gì với nhau?
                                          Có ai ngờ đến mai sau,
                                          Người về lại chịu nỗi đau nhường này?
                                          Có ai ngờ giữa hôm nay,
                                          Anh bơ vơ giữa đất này Thạch ơi?
                                          Nỗi đau không nói lên lời,
                                          Hóa thành tia chớp giữa trời đêm đông...
                 Không có vòng hoa, nén nhang nào của chính quyền và các ban ngành đoàn thể địa phương. Nhưng vòng hoa sáng rực quanh quan tài Thạch và khói hưng nghi ngút bốc cao.  Dòng người đưa  tang  nối dài từ chân con đê ra tận bờ sông.  
                 Mộ Thạch chôn giũa mảnh đất  ngày xưa chúng tôi thường buộc trâu xuống sông tắm .  Ngôi miếu cô hồn  dưới gốc cây đa vẫn còn y nguyên chiếc bát nhang sành .   Bãi lau sát bờ sông cũng vẫn như ngày trước , gió chiều thổi rạp những bông lau .  Mảnh đất quê tôi vẫn hiền lành qua bao nhiêu biến thiên của lịch sử , nhưng số phận con người quay quắt đến nỗi không nhận ra nhau...
                 Hôm đó đã là 20 tháng Chạp. Tôi thắp thêm trên mộ Thạch nén nhang rồi nói với Thận và Ruỹnh:
                - Ngày mai tôi  quay vào Nam, hai ông ở lại mạnh khỏe!
               Thận hỏi:
                 - Những việc vừa qua có đăng báo không?  
               Tôi nói:
                - Đăng!
                - Chắc không?
                - Chắc!
                 Tôi hứa như đinh đóng cột như vậy vì  đã gặp một phái viên của chính phủ.  Ông nói với tôi : “ Vấn đề ở  đây cũng là vấn đề của cả nước. Chẳng có thế lực thù địch nào  cả.  Những chính sách về ruộng đất  bất hợp lý tích tụ lâu ngảy,  vấn đề quyền tự do  dân chủ trong đảng vả nhân dân bị hạn chế ,  vấn  nạn tham nhũng hối lộ  và ức hiếp quần chúng   gây bức xúc quá  nên bùng vỡ.   Muốn giải quyết triệt để phài xử lý nghiêm cán bộ  thoái hóa  biến chất,   thực hiện  minh bạch hóa, công khai hóa ...”
               Nhưng tôi đã thất hứa với Thận và Ruỹnh.  Những bài báo tôi viết không được đăng.
              Trái lại, tôi nhận được thư của Ruỹnh báo tin Thận đã bị bắt.  Lê Hữu Khiết làm đơn tố cáo Thận hành hung mình và một lô một lốc nhân viên ủy ban xã Thái An đã ký tên làm chứng.
                Lê Hữu Khiết từng đánh phó chủ tịch Nguyễn Văn Thức đổ máu đầu vô can. Thượng úy Qúy đánh dập lá gan Thạch dẫn đến cái chết vẫn vô can.  Thận chỉ nắm cổ áo Khiết ấn hắn ngồi xuống ghế làm cái việc phải làm lại có tội!  Cái cảnh phải trái đảo điên trắng đen lẫn lộn ấy đã khiến thầy giáo Quỳnh lên cơn đau tim đột ngột và ra đi ngay trong đêm Thận bị bắt.
              Gần nửa năm sau , một phiên tòa đã được mở để xét xử bọn quan tham. Trong hàng ghế bị cáo tôi nhìn thấy có Lê Hữu Khiết, Vũ Bá Kiến, Nguyễn Xuẩn... và cảm thấy hơi mát ruột vì nghĩ  cuối cùng thì vẫn còn công lý.
             Nhưng chẳng riêng tôi mà nhiều người lại thất vọng.  Gần hai chục quan tham, mỗi  tay  nhân thủ quỹ phải ngồi tù hai năm, còn tất cả án treo. Thì ra lài vẫn chỉ là trò giơ cao đánh khẽ để an dân.
             Phiên tòa ấy như gầu nước dội vào đám cháy. Ngọn lửa không tắt mà vẫn âm ỉ .  Chờ dịp bùng lên dữ dội hơn.
     M D
           (Còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét