Khu trục hạm DDG-112 Cáp Nhĩ Tân của Hải quân TQ ở Hoàng Hải
Trong năm tranh cử tại Hoa Kỳ và chuyển đổi lãnh đạo tại
Trung Quốc, khả năng xung đột cục bộ trên các vùng biển châu Á không
phải là điều các cường quốc mong muốn nhưng vì thiếu một cơ chế phòng
ngừa xung đột hữu hiệu nên cũng có thể xảy ra, nhất là khi thái độ
dân tộc chủ nghĩa đồng loạt gia tăng ở Trung Quốc, Đài Loan, Hong Kong,
Nhật Bản, Nam – Bắc Hàn, Việt Nam và Philippines.
BBC hỏi Luật sư Vũ Đức Khanh từ Canada, người theo dõi an ninh khu
vực và thường xuyên đóng góp bài cho một số trang mạng tiếng Anh ở châu Á
về chủ đề này. Câu hỏi đầu tiên là có hay không khả năng Trung Quốc
đưa quân chiếm một số đảo ở Biển Đông hiện do Việt Nam nắm giữ:
LS Vũ Đức Khanh: Theo tôi được biết thì có một số
nhà ngoại giao cho rằng khả năng về một cuộc xung đột ở Biển Đông khó có
thể xảy ra. Tuy nhiên, song song đó cũng có một luồng dư luận khác của
một số học giả và các tổ chức, viện nghiên cứu quốc tế uy tín, điển hình
như Tổ chức International Crisis Group ( ICG ) có trụ sở tại Brussels,
Vương Quốc Bỉ, hôm 24/7 đã lên tiếng cảnh báo căng thẳng trên Biển Đông
có thể dễ dàng biến thành xung đột vũ trang trong khu vực.
Nếu chúng ta quan sát kỹ tình hình Biển Đông từ vài tháng nay thì rõ
ràng điều quan ngại của ICG là hoàn toàn có cơ sở. Việc Trung Quốc mới
đây tuyên bố thành lập hội đồng thành phố Tam Sa và chọn trung tâm hành
chính trên đảo Vĩnh Hưng mà Việt Nam gọi là đảo Phú Lâm để quản lý ba
quần đảo ở Biển Đông trong đó có quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa mà Việt
Nam tuyên bố chủ quyền là một hành động leo thang không chấp nhận được,
đặt các bên hữu quan vào thế đã rồi.
Theo cá nhân tôi thì Trung Quốc sẽ không bao giờ tấn công Việt Nam
nếu Hà Nội tiếp tục tôn trọng và bảo vệ quyền lợi chiến lược của Trung
Quốc trên bán đảo Đông Dương và Biển Đông như Hà Nội đã từng và đang
làm.
“Chiến lược trung và dài hạn của Trung Quốc là vô hiệu
hóa và đẩy Mỹ ra khỏi khu vực A châu – Thái Bình Dương mà đoản kỳ là gây
xáo trộn trong khu vực, đặc biệt ở Biển Đông để tiến tới độc chiếm”
Khả năng Trung Quốc có thể gây hấn quân sự để chiếm thêm một số đảo
nhỏ mà Việt Nam đang chiếm đóng là chuyện có thể xảy ra nhưng chắc chắn
sẽ không có giao tranh trên bình diện rộng với quy mô lớn và trên đất
liền. Hành động quân sự này chắc sẽ không thể gây thêm leo thang chiến
tranh mà chỉ củng cố những gì mà giữa Bắc Kinh và Hà Nội đã thỏa thuận.
BBC: Nếu xảy ra điều đó thì đây là chuyện một số
giới tại Trung Quốc muốn cố ý gây sức ép lên chính lãnh đạo và tạo sự
đã rồi, hay là một phần của chiến lược nào đó Trung Quốc đã xây dựng từ
mấy năm qua, thưa ông?
Trung Quốc là đại quốc, Việt Nam là tiểu quốc; đây là một sự thật khách quan không thể nào chối bỏ được.
Năm nay 2012, Canada và Hoa Kỳ kỷ niệm 200 năm ngày đình chiến, tôi
nghĩ cả Việt Nam và Trung Quốc có thể rút tỉa được một số bài học kinh
nghiệm để làm sao đổi thù thành bạn để cùng nhau láng giềng hòa hiếu và
cùng phát triển thịnh vượng.
Là một đại quốc nay lại có điều kiện trở thành một đại cường quốc hẳn
nhiên Trung Quốc phải có một chiến lược hẳn hòi về Biển Đông. Chiến
lược đó ra sao chắc còn phải đợi thời gian trả lời. Tuy nhiên người
Trung Hoa có câu “Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, riêng đối với giới
lãnh đạo Bắc Kinh hiện nay, nếu chưa ổn định được Biển Đông thì đừng
nghĩ đến việc tranh ngôi chủ soái toàn cầu.
Theo nhận định của một số nhà quan sát thì chiến lược trung và dài
hạn của Trung Quốc là vô hiệu hóa và đẩy Mỹ ra khỏi khu vực Á châu –
Thái Bình Dương mà đoản kỳ là gây xáo trộn trong khu vực, đặc biệt ở
Biển Đông để tiến tới độc chiếm. Chính sách đó hiện nay của Trung Quốc
được tạm gọi là “Nhất cử lưỡng tiện và bất chiến tự nhiên thành”.
TQ đối xử với các nước theo ba hạng: thân hữu, đối tác và chư hầu
Để đạt được mục đích, Trung Quốc chỉ cần tạo điều kiện hoặc thậm chí
làm ngơ cho ngư dân của họ tiếp tục thoải mái đánh bắt, khai thác hải
sản trong khu vực Biển Đông đang có tranh chấp với các quốc gia láng
giềng Asean. Về quân sự, trước mắt họ sử dụng vai trò của các ngư dân
Trung Quốc như một lực lượng bán quân sự, tiếp tục bám ngư trường và,
nếu có điều kiện tiến lên chiếm đảo luôn.
Với một lực lượng hùng hậu như thế, các đội tàu cá Trung Quốc hiện
nay đang tăng cường hoạt động trên diện rộng trong toàn bộ khu vực Biển
Đông, làm nhiệm vụ xung kích vừa đẩy lùi các đội tàu cá của các quốc gia
khác, vừa thử phản ứng của các lực lượng vũ trang đối phương tiến tới
vô hiệu hóa để buộc họ phải từ bỏ chủ quyền của mình.
Nếu chẳng may gặp sự phản kháng mạnh, Trung Quốc sẽ dùng lực lượng
hải giám của họ để can thiệp và cuối cùng, Trung Quốc ở bất cứ thời điểm
nào vẫn có thể dùng sức mạnh ngoại giao, kinh tế thậm chí quân sự, nếu
cần thiết để đối phó. Quan điểm của họ là “mưa dầm thấm đất”, tiếp tục
gây sức ép liên tục từ yếu lên mạnh, cô lập và dụ dỗ cho nên nếu họ
khống chế và vô hiệu được các quốc gia có tranh chấp thì coi như không
cần phải sử dụng đến sức mạnh quân sự.
Vì thế tôi nghĩ nếu thực sự có xung đột vũ trang trên Biển Đông thì
xung đột này cũng rất giới hạn và quốc gia phải hứng chịu sự giận dữ
quân sự này của Trung Quốc không ai ngoài Việt Nam.
BBC: Theo những tìm hiểu của ông thì Trung Quốc suy đoán là trong trường hợp đó, điều mạnh nhất Hoa Kỳ có thể làm là gì?
Trong thời điểm hiện tại, nếu xung đột này xảy ra như dự tính thì tôi
không thấy Hoa Kỳ có thể làm gì hơn là tiếp tục lên tiếng cực lực phản
đối, thậm chí viện cớ này tăng thêm sự hiện diện quân sự của Mỹ trong
khu vực nhưng tất cả những hành động đó nếu có vẫn sẽ không làm Trung
Quốc phải quá lo ngại.
Thực tế trong suốt thời gian từ hai năm gần đây truyền thông Trung
Quốc cũng từng đánh tiếng cảnh báo về một chiến lược bao vây Trung Quốc
của Hoa Kỳ. Tuy nhiên, chúng ta cần hiểu rằng chính sách của Hoa Kỳ cho
tới nay về các tranh chấp biển đảo trong khu vực là không đứng về phiá
nào vì vấn đề chủ quyền vô cùng phức tạp, điển hình vụ tranh chấp Nhật –
Hàn.
Hoa Kỳ chỉ kêu gọi các bên nên tự kiềm chế và giải quyết tranh chấp
thông qua thương lượng hoà bình, tuân thủ theo luật pháp quốc tế. Hoa Kỳ
phản đối sử dụng vũ lực và kiên quyết bảo vệ quyền tự do lưu thông hàng
hải.
Hơn thế nữa, một câu hỏi được đặt ra là tại sao Hoa Kỳ phải chiến đấu
hy sinh giúp Việt Nam cộng sản, một quốc gia cựu thù mà nhiều người Mỹ
cho đến giờ vẫn không muốn nhắc đến hai tiếng Việt Nam, một quốc gia mà
ngày ngày vẫn ra rả đồng chí, anh em với một số quốc gia thù địch với
Hoa Kỳ, một quốc gia muốn trở thành đối tác chiến lược mà luôn phớt lờ
những yêu cầu cơ bản của mình?
Ngoại trưởng Hillary Clinton cố gắng thúc đẩy ASEAN đồng thuận
BBC: Nhân năm tranh cử tại Hoa Kỳ và chuyển đổi
lãnh đạo ở Trung Quốc, ông đánh giá sao về mối quan hệ ‘Chimerica’ hay
còn gọi là ‘dính chặt vào nhau như một cơ thể’ về kinh tế giữa hai nước
đó, và tác động của quan hệ đó với Việt Nam cũng như Đông Nam Á?
Chuyến công du xuất ngoại đầu tiên của ngoại trưởng Hillary Clinton
là đến châu Á năm 2009 trong đó có Trung Quốc. Chuyến công du hiện nay
của bà cũng châu Á và Trung Quốc, đặc biệt bà còn là quan chức cao cấp
nhất của Hoa Kỳ đến quốc đảo Cook dự hội nghị các quốc gia đảo trong khu
vực Thái Bình Dương và từ đây đến cuối nhiệm kỳ 2009-2012 của chính
quyền Obama có lẽ một trong những chuyến công du quan trọng nhất của bà
vẫn sẽ là châu Á-Thái Bình Dương và Trung Quốc. Điều đó một lần nữa cho
thấy châu Á và Trung Quốc quan trọng như thế nào đối với chính quyền
Obama và Hoa Kỳ.
Tôi nghĩ cho dù kết quả bầu cử sau ngày 6 tháng 11 ở Hoa Kỳ có như
thế nào và bất cứ ai sẽ ngồi vào chiếc ghế Tổng thống đều phải giải
quyết bài toán châu Á và Trung Quốc. Tương lai nước Mỹ hơn phân nửa sẽ
phụ thuộc vào khu vực này, một khu vực năng động đầy tiềm năng hứa hẹn
nhưng cũng lắm rủi ro, bất an.
Quan hệ Trung-Mỹ là toàn cục, toàn diện và toàn cầu. Trung Quốc không
thể sống một mình và càng không thể giàu mạnh khi đứng riêng rẽ. Trung
Quốc cũng không dại gì lập một cái trật tự thế giới mới riêng biệt hoặc
tái lập một mô hình như thời Liên Xô cũ. Trung Quốc phát triển cường
thịnh 30 năm qua hoàn toàn nhờ vào “kiến trúc thế giới và các định chế
quốc tế” được Hoa Kỳ và phương Tây dựng lên sau Đệ nhị Thế chiến.
Việt Nam đang cố xây dựng quan hệ với Mỹ dù khác biệt thể chế
Toàn cầu hóa đã đưa đội thương thuyền Trung Quốc rong ruổi năm châu,
bốn biển mang về biết bao lợi ích cho quốc gia này. Hơn thế nữa, họ đã
thành công “cắm trụ” ở quá nhiều quốc gia từ Á sang Phi, từ Âu sang Mỹ.
Co cụm lại là chết nên buộc họ phải vươn ra đại dương tranh tài.
Riêng đối với Hoa Kỳ trong vấn đề Thái Bình Dương, một nhà ngoại giao
Trung Quốc nói với tôi rằng chiến lược của Trung Quốc từ đây tới năm
2050 là Trung Quốc đẩy dần Hoa Kỳ ra khỏi lằn ranh chia đôi Thái Bình
Dương. Vị ấy nói rằng Thái Bình Dương đủ lớn để cho cả hai Trung Quốc và
Hoa Kỳ cùng chia sẻ trách nhiệm và quyền lợi. Theo tôi, ý vị ấy muốn
nói tới sự định hình lưỡng cực ở Thái Bình Dương (Pacific Ocean):
Asia-Pacific và America-Pacific.
Trung Quốc sẵn sàng chấp nhận từ đảo Guam về tới bờ biển miền Tây
châu Mỹ thuộc về Hoa Kỳ và nửa phần còn lại bên kia về đến duyên hải
Trung Quốc luôn cả Biển Đông và cửa ngỏ ra Ấn Độ Dương thuộc về Trung
Quốc.
Đối với Trung Quốc sẽ không có vấn đề gì khi người Mỹ và cả thế giới
có thể hiểu ngầm rằng nếu quan điểm của bà Clinton đuợc hiểu như khi bà
ấy viết về America’s Pacific Century là chỉ để nói lên cái thực thể
lưỡng cực vừa nêu trên. Sẽ không thành vấn đề gì cả khi cả hai
Asia-Pacific và America-Pacific đều có chủ riêng của nó và nếu thế kỷ
thứ XXI này là thế kỷ Thái Bình Dương thì phải là Asia-Pacific và
America-Pacific.
“Để Việt Nam thành công trong vai trò lãnh đạo ASEAN,
điều tiên quyết Việt Nam phải làm là tự do, dân chủ hoá đất nước để làm
gương điển hình cho các quốc gia”
Dường như chiến lược hiện giờ của Mỹ là chỉ “giữ những gì có thể giữ”
và “tái cân bằng lực lượng” là chiến thuật cho từng tình huống cụ thể.
Đối với cá nhân tôi đây là một chiến lược sai lầm vì tôi cho rằng trước
khi “đánh” mà chỉ nghĩ tới “thua hoặc hòa” thì còn đánh làm gì.
Cá nhân tôi tin vào khả năng trổi dậy, hồi sinh của nước Mỹ và nhân
dân Mỹ. Tôi tin vào “chủ nghĩa thực dụng, chủ nghĩa cơ hội” của Mỹ, và
tôi cũng tin vào những giá trị cơ bản tạo nên xã hội Mỹ hôm nay như
“công bằng, nhân đạo, thích nghi, thích ứng, sáng tạo, lạc quan, và trên
tất cả, khả năng cạnh tranh tự có của họ bù đắp cho những khuynh hướng
bạo lực, thiếu kiên nhẫn, tự mãn, bất nhất thiếu tiên đoán, sự hiếu kỳ
cho điều mới lạ, hiếu danh và hám lợi của họ,” như một bộ phận của thế
giới thường đánh giá về Mỹ.
Nếu Trung Quốc muốn chia ngôi bá chủ thế giới với Hoa Kỳ trong thế kỷ
này và dường như chính sách hiện nay của Tòa Bạch Ốc cũng chấp nhận như
thế thì âu đó cũng là Thiên Ý.
Phê và tự phê, trò hề và trò bịp !!!
BNS Tự do Ngôn luận
số 154 (01-09-2012)
|
Tôi nói đồng bào nghe hiểu không?(Babui-DCVonline.net) |
Khi Hội nghị trung ương lần 4 khóa 11 kết thúc hôm 31-12-2011 tại Hà Nội, đảng CSVN đã rổn rảng công bố trước quốc dân sẽ “quyết tâm thực hiện cho bằng được việc chỉnh đốn các thành viên”
của mình, nghĩa là ngăn chặn, đẩy lùi tình trạng suy thoái về tư tưởng
chính trị, đạo đức, lối sống của đảng viên và cán bộ qua việc “phê và tự phê”
theo truyền thống của đảng, hầu khôi phục lòng tin của nhân dân. Như
kiểu một lãnh đạo tinh thần, Nguyễn Phú Trọng lúc ấy đã lên giọng dạy dỗ
đồng đảng bài học như sau: “Ở đây, sự
gương mẫu của trung ương là cực kỳ quan trọng, có ý nghĩa quyết định…
Các Ủy viên trung ương và ủy viên Bộ chính trị tự giác, gương mẫu làm
trước, tự phê bình, kiểm điểm nhìn lại mình để phát huy mặt tốt và gột
rửa mặt xấu. Tránh xa mọi cám dỗ về danh lợi, vật chất, tiền tài; tránh
rơi vào vũng bùn của chủ nghĩa cá nhân ích kỷ tệ hại… Đây là công việc
không đơn giản, dễ dàng; trái lại, vô cùng khó khăn, phức tạp, thậm chí
có thể nói là một cuộc đấu tranh gay go trong mỗi cá nhân và mỗi tổ
chức… Nếu không thật tự giác, chân thành, công tâm thì rất dễ chủ quan,
thường chỉ thấy ưu điểm, mặt mạnh của mình nhiều hơn người khác; trong
khi chỉ thấy khuyết điểm, mặt yếu của người khác nhiều hơn mình….” (BBC 1-1-2012)
Thành thử Bộ Chính trị và Ban Bí thư Trung ương đảng CSVN đã tiến hành thực hiện “cuộc kiểm điểm tự phê bình và phê bình”
kéo dài 16 ngày, từ 12-7 đến 7-8-2012, với Tổng Bí thư như đạo diễn cho
màn kịch 18 người “xưng tội” với nhau. Đợt phê và tự phê này tiếp đó sẽ
được thực hiện trong toàn đảng, ở mọi cấp, mọi địa phương cả nước. Và y
như trong Hội nghị trung ương 4, lần này “giáo chủ” Nguyễn Phú Trọng
cũng ngoác miệng phán dạy: phải “kiểm điểm chu đáo, chặt chẽ, khoa
học; tiến hành nghiêm túc, thận trọng, làm đến đâu chắc đến đó; bảo đảm
kết quả thực chất, không làm lướt, làm hình thức, chiếu lệ; tránh tình
trạng xuê xoa, nể nang cũng như lợi dụng kiểm điểm để nói xấu, thổi
phồng khuyết điểm, hạ uy tín người khác với động cơ không trong sáng…
Từng đồng chí nghiêm túc tự kiểm điểm và cầu thị tiếp thu những ý kiến
góp ý đúng đắn, xác đáng của các tổ chức và cá nhân; tự giác, trung thực
xem xét, nhìn lại mình để phát huy ưu điểm, thấy rõ khuyết điểm và tự
sửa chữa; phải thực sự khách quan, chân thành, thẳng thắn đóng góp ý
kiến cho các đồng chí khác và cho tập thể… Tự phê bình và phê bình phải
giữ đúng nguyên tắc, có tình đoàn kết thương yêu đồng chí; vừa có lý, có
tình, vừa phải xử lý nghiêm minh những trường hợp có khuyết điểm, vi
phạm nghiêm trọng, nhất là những trường hợp không tự giác nhận và sửa
chữa khuyết điểm” (TTXVN 13-08-2012).
Đọc những “lời giáo huấn” trên đây, không ai không khỏi bật cười.
Phê và tự phê, hay nói cách khác, xét mình sửa đổi và giúp kẻ khác xét
mình sửa đổi chỉ có thể thực hiện khi con người có một niềm tin vào sự
phán xử và thưởng phạt đời sau, có một lương tâm ngay chính thường xuyên
nhắc nhở, có một ý thức về sự tủi hổ của vong linh ông bà, có một sự
giám sát của cộng đồng ở quanh mình và sự xử lý của pháp luật ở trên
mình… Nhưng con người Cộng sản duy vật, vô thần, chẳng hề tin có cuộc
sống mai hậu, không thấy mình chịu trách nhiệm trước nhân dân và tự coi
mình như ở trên pháp luật của quốc gia xã hội thì làm gì có những cái đó
để mà chân thành tự phê và chân thực sửa đổi, để mà “tránh xa mọi cám
dỗ về danh lợi, vật chất, tiền tài; tránh rơi vào vũng bùn của chủ nghĩa
cá nhân ích kỷ tệ hại” nổi! Trong lịch sử đảng CSVN, đã từng có những
cuộc “sửa sai” nhưng rồi đâu vẫn hoàn đấy, thậm chí còn tệ hơn nữa. Hồ
Chí Minh từng nhỏ nước mắt sau vụ Cải cách ruộng đất và các tay chủ chốt
trong vụ này như Trường Chinh, Hồ Viết Thắng, Hoàng Quốc Việt cũng từng
bị kỷ luật, nhưng rồi những tên ác ôn này đã sớm phục hồi chức vụ, còn
Hồ Chí Minh thì ra lệnh đọa đày người phê phán mạnh mẽ cuộc Cải cách là
luật sư Nguyễn Mạnh Tường cho đến chết và tước ruộng đã giao cho nông
dân để bỏ vào hợp tác xã… Nghe nói sau cuộc tàn sát dân lành tết Mậu
Thân mà tiếng oan đã dậy cả đất trời, Việt cộng trung ương và địa phương
cũng có tiến hành kiểm điểm (Ví dụ lời của tên đồ tể Hoàng Phủ Ngọc
Tường ở Huế: “Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ
lương tâm dân tộc và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng”). Thế
nhưng sau cuộc chiến thắng 1975, Hà Nội đã trả thù cách khốc liệt quân
cán chính và nhân dân miền Nam với cái chết của gần trăm ngàn tù nhân
“trại cải tạo”…
Thật ra, “phê và tự phê” lần này cũng như mọi lần trong quá khứ chỉ
là cách để đảng CS tự đặt mình đứng ngoài và đứng trên pháp luật. Nghĩa
là chỉ có đảng mới có quyền xử đảng; còn pháp luật chỉ dùng cho nhân
dân và những kẻ đã bị khai trừ khỏi đảng. Chính vì thế mà trong một lần
trả lời phỏng vấn của BBC về việc này, ông Lê Hiếu Đằng, cựu phó chủ
tịch Mặt trận Tổ quốc thành Hồ và là người tham gia nhiều cuộc sinh hoạt
phê bình trong đảng, cho biết việc ‘phê và tự phê’ mang tính hình thức
hơn chân thực. Ông nói: “Ai dám phê bình thủ trưởng? Trong chi bộ chính
phủ thì ai dám phê bình Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng? Trong cơ quan tôi
cũng vậy, bao nhiêu đảng viên im như thóc không ai vạch trần sai sót của
lãnh đạo”. Ông đưa ra dẫn chứng là nhiều chi bộ đảng được đánh giá là
‘trong sạch vững mạnh’ mà cuối cùng ‘té ra vi phạm rất nhiều’ như
Vinashin để chứng minh rằng việc phê và tự phê ‘chỉ là hình thức’. Rồi
ông kết luận: “Phải dùng pháp luật để giám sát hoạt động của các vị
trong Đảng và Nhà nước”. Nhưng đây chỉ là ước mơ không tưởng. Bằng chứng
là các buổi phê và tự phê ở bộ Chính trị và ban Bí thư trung ương đã
xảy ra hoàn toàn trong vòng bí mật, báo chí bị cấm cửa và kết quả chẳng
hề được công bố cho nhân dân. Các cuộc “kiểm điểm phê và tự phê” cấp địa
phương rồi đây cũng sẽ vậy. Bởi lẽ sau bức màn bí mật ấy, các bên chỉ
làm một việc là thương lượng với nhau để ai “hạ cánh an toàn” và ai leo
lên ngồi thế chỗ, thế thôi! Báo chí có nói đến thì chỉ tâng bốc lãnh đạo
có thiện chí để lừa người dân thêm nữa.
Đây là điều hết sức phi lý và ngạo mạn, bởi lẽ việc phê và tự phê
của những con người ở trong guồng máy cai trị thì phải nhắm mục đích ích
quốc lợi dân. Đằng này chỉ là một kiểu thanh trừng nội bộ không đổ máu,
một cuộc mặc cả đổi chác về quyền lực và quyền lợi. Nên người dân thực
sự chẳng ai quan tâm cái trò hề và trò bịp này. Dù vậy, vẫn có những con
người tuy mang tiếng thông minh rất mực nhưng lại xét đoán kém cỏi. Đó
là trường hợp của một cựu đại biểu quốc hội (3 khóa) kiêm ủy viên Trung
ương Mặt trận Tổ quốc. Ông ta khẳng định chắc nịch: Đảng “lần này làm kỹ
lắm. Kiểm điểm cả tập thể. Nói rất thẳng thắn, mạnh mẽ”!?! Ông có chui
được vào cung cấm Ba Đình không mà bảo vậy? Và khi được hỏi tại sao kết
quả phê và tự phê lãnh đạo Đảng chỉ nên công bố cho Ban chấp hành trung
ương Đảng chứ không nên cho toàn dân, ông ta bèn gân cổ nói bừa: “Chả
nước nào công bố khuyết điểm của lãnh đạo cho nhân dân” và “Ban chấp
hành Trung ương đã đại diện cho toàn dân rồi”!?! (BBC 15-08-2012). Hóa
ra ông cựu đại biểu Quốc hội và thành viên Mặt trận này một đàng nhắm
mắt trước thực tế phũ phàng, một đàng ngây thơ về chân tướng lãnh đạo
Cộng sản và lãng quên vai trò của cái Quốc hội và cái Mặt trận mà ông
từng là thành viên.
Tại sao phải “phê và tự phê” cho nhiêu khê và thành trò đểu? Giới
lãnh đạo các quốc gia dân chủ văn minh có bao giờ làm thế và cần phải
làm thế? Cứ theo khoa học chính trị mà hành xử: tam quyền phân lập, cạnh
tranh đảng phái; ngôn luận báo chí tự do, bầu cử ứng cử công bằng; làm
hay thì lá phiếu nhiệt tình cho giữ ghế, làm dở thì lá phiếu nhẹ nhàng
cho về vườn; làm sai có pháp luật trừng trị, làm xấu có công luận la ó.
Thật sòng phẳng, không ngó trước nhìn sau, mắt la mày lét, chẳng dùng
quyền lực cấm đoán, uốn ba tấc lưỡi chọn lời.
Thật ra, bản chất của đợt “phê và tự phê” lần này vẫn như xưa, vẫn
là công cụ và cơ hội để phe này đánh nhau với phe kia trong Đảng và
trong Bộ chính trị. Như người ta từng chứng kiến nhiều lần trong đảng
Cộng sản Trung Quốc theo dòng lịch sử. Lần này, ở thượng tầng lãnh đạo
đảng, phần lớn các ủy viên Bộ Chính trị (đặc biệt là Tổng bí thư Nguyễn
Phú Trọng và Chủ tịch nước Trương Tấn Sang) có đối thủ chung là Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng. Họ ghen và ghét ông từ nhiều năm qua vì ông nắm
gần như độc quyền mọi nguồn lợi béo bở nhất (tổng công ty và đại tập
đoàn) cũng như các lực lượng mạnh mẽ nhất (công an và quân đội). Họ muốn
đánh Nguyễn Tấn Dũng từ lâu nhưng không dám hay chưa làm được, vì số
tay chân chung quanh ông ta còn quá đông và quá mạnh. Tiền sinh ra
quyền. Quyền lại đẻ ra tiền. Đội ngũ những quan chức được hưởng thu nhập
từ các “quả đấm thép” (các công ty điện lực, dầu lửa, gang thép, hàng
hải, địa ốc, xây dựng, xuất nhập khẩu…) càng lúc càng đông và “chỉ biết
còn Dũng còn mình”. Nhưng nay sự sập tiệm và chao đảo của hàng loạt các
tập đoàn kinh tế và tổng công ty mang nhãn hiệu Vina (Vinashin,
Vinalines, Vinaconex…) đang làm cho Nguyễn Tấn Dũng choáng váng kinh
hoảng. Mới nhất là Tổng công ty Vinaconex (Xuất nhập khẩu và Xây dựng)
báo cáo lỗ 757 tỷ đồng, tương đương 38 triệu USD và nợ ngân hàng trong
lẫn ngoài nước 1.112 tỷ đồng. Các tay chân cỡ lớn của Dũng thì người ra
tòa như Phạm Thanh Bình, kẻ bỏ trốn như Dương Chí Dũng. Mới đây, phe
Sang Trọng còn ra tay tóm lấy Nguyễn Đức Kiên, tay chân và tài trợ đặc
biệt của viên Thủ tướng, một trong những tài chủ ngân hàng vốn đã phất
lên rất nhanh với một gia tài rất khủng!
Ngay cả trong trường hợp trung ương đảng Cộng sản muốn có một cuộc
kiểm điểm thật để sửa sai vì đất nước và “khôi phục lòng tin vào sự lãnh
đạo của Đảng” như Nguyễn Phú Trọng tuyên bố thì kết quả vẫn là số
không. Bởi lẽ đây không phải là vấn đề “yếu nhân sự” mà là “lỗi hệ
thống”, nghĩa là hệ thống cai trị Cộng sản liên tục sản sinh ra loại cán
bộ như vầy. Mỗi cán bộ xấu đang nắm quyền ở mọi cấp hiện nay có hàng
trăm cán bộ khác ước ao được ngồi vào ghế đó mà tận hưởng quyền lực và
quyền lợi. Đặc biệt nhất là ở thượng tầng, nơi có những cái ghế đầy
quyền lực tuyệt đối và quyền lợi ngất ngưởng (theo Phạm Nhật Bình).
Thành ra nhân dân chỉ có một việc làm là phải xóa sổ vĩnh viễn cái
cơ chế chuyên đẻ ra những bất công lẫn đàn áp đó và chuyên bày những trò
khôi hài và lừa bịp đó.
BAN BIÊN TẬP
Bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 154 (01-09-2012)
Đại sứ Lý Nhã Kỳ mặc xường xám quảng bá du lịch?
Bà
con nào muốn “xem kiểu xường xám” của Đại sứ thì theo Đường dẫn qua
PNTD xem để “tham khảo may mặc” cho nó “quen”.Phải nói là “giống Tàu y
chang”.
(Phunutoday) – Xuất hiện trong bộ xường xám màu hồng nổi bật, Lý Nhã Kỳ ngay lập tức thu hút sự chú ý của người hâm mộ.
Khi được nhiều bạn trẻ nhận ra, nữ diễn viên xinh đẹp thân thiện trò chuyện với họ.
http://phunutoday.vn/anh-nong/201209/dai-su-Ly-Nha-Ky-mac-xuong-xam-quang-ba-du-lich-2183626/?page=5&04090722