Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Tin ngày 08/2/2013

  • Viện bảo tàng Guimet Paris vinh danh nghệ thuật Cải Lương của Việt Nam (RFI) - Trong hai ngày 08 và 09/03 tới, nghệ thuật Cải Lương của Việt Nam sẽ được giới thiệu cho công chúng Pháp qua hai đêm diễn tại Viện Bảo Tàng Guimet, Paris, với sự tham gia của nữ ca sĩ Hương Thanh ở Pháp và một số nghệ sĩ đến từ Việt Nam, trong đó có nghệ sĩ kỳ cựu Ngọc Giàu.
  • Tunisia : từ ám sát chính trị đến khủng hoảng chế độ (RFI) - Về thời sự quốc tế, vụ sát hại một lãnh đạo đối lập tại Tunisia là tâm điểm chú ý của nhiều nhật báo Pháp. Libération chạy tựa trên trang nhất « Cuộc cách mạng bị phản bội ». Tờ báo nhận định : « Vụ sát hại ông Chokri Belaid, đại biểu của phong trào đối lập chống chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan, làm không khí bạo lực gia tăng, buộc thủ tướng Tunisia phải tuyên bố thay đổi thành phần chính phủ, với các thành viên ‘‘không thuộc các đảng phái chính trị’’ ».
  • Biểu tình chống ô nhiễm : 3 người Trung Quốc bị chính quyền bắt giam (RFI) - Hôm nay 07/02/2013, một toà án Trung Quốc kết án tù giam đối với 3 người và tù treo nhắm vào 13 người khác về vai trò của họ trong một cuộc biểu tình chống ô nhiễm vào năm 2012. Những người bị trừng trị nằm trong số hàng ngàn người đã tham gia cuộc biểu tình vào tháng 7 năm ngoái, tại thành phố Khải Đông, tỉnh Giang Tô, chống lại kế hoạch xây dụng một đường ống dẫn nước thải từ một nhà máy của Nhật trong khu vực.
  • Seoul loan báo áp dụng lệnh trừng phạt Bắc Triều Tiên của Liên Hiệp Quốc (RFI) - Hôm nay, 07/02/2012, Hàn Quốc xác nhận là sẽ thực hiện những biện pháp trừng phạt mới được Liên Hiệp Quốc ban hành nhắm vào Bắc Triều Tiên, bất chấp các đe dọa trả đũa của Bình Nhưỡng. Đây là những biện pháp được Liên Hiệp Quốc quyết định thêm sau vụ Bắc Triều Tiên phóng hỏa tiễn vào tháng 12/2012.
  • Liên hoan phim quốc tế Berlin lần thứ 63 khai mạc (RFI) - 19 bộ phim quốc tế tranh giải Gấu Vàng trong mùa liên hoan Berlin 2013. Chương trình chính thức của liên hoan sẽ giới thiệu 24 bộ phim đến từ 22 quốc gia khác nhau. Đạo diễn Vương Gia Vệ với tư cách Chủ tịch ban giám khảo sẽ cùng với sáu thành viên khác công bố bảng vàng vào ngày 17/02/2013.
  • Miến Điện lập ủy ban điều tra về tù nhân chính trị (RFI) - Chính quyền Miến Điện hôm nay, 07/02/2013, thông báo thành lập một ủy ban có nhiệm vụ xem xét các hồ sơ tù nhân chính trị. Đây là cam kết của chính quyền Miến Điện được thông báo vào tháng 11 năm ngoái, ngay trước khi tổng thống Mỹ Barack Obama công du nước này.
  • Trung Quốc bắt đầu hạn chế việc giam giữ trong trại "lao giáo" (RFI) - Hôm nay, 07/02/2013, báo chí chính thức của Trung Quốc loan tin là chính quyền tỉnh Vân Nam vừa thông báo sẽ không áp dụng hình phạt « giáo dục thông qua lao động » ( lao giáo ) đối với ba tội danh chính trị. Theo lời lãnh đạo ngành tư pháp tỉnh Vân Nam, được tờ Tân Kinh Báo trích dẫn hôm nay, việc kết án lao động cải tạo cũng sẽ tạm thời được đình chỉ đối với những « hoạt động trái phép » trong khi chờ đợi cải tổ toàn bộ hệ thống trại « lao giáo » trên toàn quốc.
  • Thủ tướng Nhật khẳng định cánh cửa đối thoại với Trung Quốc vẫn mở (RFI) - Mặc dù phê phán mạnh mẽ Bắc Kinh trong hồ sơ tranh chấp chủ quyền biển đảo, thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe, vào hôm nay, 07/02/2013, đã tuyên bố là cánh cửa đối thoại với Trung Quốc vẫn để mở. Về hồ sơ Senkaku/Điếu Ngư, Thủ tướng Nhật kêu gọi Trung Quốc nên đối thoại để giải quyết tranh chấp
  • Tranh luận gay go tại thượng đỉnh Châu Âu về ngân sách chung (RFI) - Tại Bruxelles vào chiều nay, 27 nguyên thủ quốc gia và thủ tướng chính phủ chính thức khai mạc thượng đỉnh Liên Hiệp Châu Âu. Mục tiêu đề ra nhằm đạt thỏa thuận về ngân sách chung 2014-2020. Bất đồng sâu rộng giữa Anh và Pháp báo trước các vòng đàm phán sẽ rất cam go và thượng đỉnh có thể sẽ kéo dài hơn dự kiến.
  • Dân Trung Quốc dùng internet chống tham nhũng (VOA) - Nhà báo tự do Chu Thụy Phong thu hút sự chú ý của quốc tế khi ông internet để phổ biến đoạn phim quay cảnh dâm ô của một quan chức địa phương với tình nhân
  • Xe bốn bánh nhãn hiệu 'NKG' (VOA) - Cuộc thảo luận về hiến pháp mới đang được mở rộng. Đã có kiến nghị kéo dài thời gian góp ý kiến suốt cả năm
  • Thủy quân lục chiến Mỹ tới Việt Nam (BBC) - Một nhóm chuyên gia bom mìn của thủy quân lục chiến Mỹ sẽ tới Việt Nam vào tháng Bảy, trong khi có hy vọng tăng cường hợp tác quân sự giữa hai bên.
  • Quan chức công an TQ có 192 nhà (BBC) - Báo Trung Quốc đưa tin một quan chức công an cao cấp ở miền nam nước này bị cáo giác mua gần 200 căn hộ bằng giấy tờ giả.
  • Luật sư Lê Công Định ra tù (BBC) - Một trong những nhân vật bất đồng chính kiến nổi tiếng ở VN, Luật sư Lê Công Định, vừa được ra tù trước thời hạn.
  • Việt Nam 2012 trong mắt bạn bè quốc tế (BaoMoi) - (Toquoc)-Sự kiện những ngày đầu năm 2013, Thứ trưởng Ngoại giao Lê Lương Minh chính thức nhậm chức Tổng thư ký ASEAN (nhiệm kỳ 2013-2017) là minh chứng rõ ràng cho vị thế của Việt Nam trong con mắt bạn bè khu vực và trên thế giới ngày một nâng cao.
  • ASEAN 2013 - những xu thế đáng dõi theo (BaoMoi) - Trong khi những bất ngờ về tiến trình cải cách ở Myanmar chưa nguôi, một số người vẫn thận trọng cho rằng, tiến trình ấy có thể bị đảo ngược. Liệu mùa xuân Myanmar sẽ tiếp tục kéo dài trong suốt 2013?
  • Tổng thư ký ASEAN: Sẽ phải sớm có COC (BaoMoi) - Trả lời phỏng vấn Kyodo News ngày 6/2, ông Lê Lương Minh, Tổng thư ký ASEAN cho biết, nếu vấn đề Biển Đông là không được giải quyết đúng cách, nó có thể ảnh hưởng đến khả năng tập trung hợp tác giữa các nước ASEAN với Trung Quốc.
  • Trung Quốc đưa tàu hải giám mới vào hoạt động (BaoMoi) - (NLĐO) – Trung Quốc vừa đưa tàu Haixun 8002 vào sử dụng. Nhiệm vụ chính của con tàu này là tuần tra hằng ngày tại biển Hoa Đông, khu vực nước này đang tranh chấp chủ quyền với Nhật Bản.
  • Mỹ hối thúc Trung Quốc đối thoại trong tranh chấp lãnh hải (BaoMoi) - Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Lê-ôn Pa-nét-ta (Leon Panetta) ngày 6-2 đã kêu gọi Trung Quốc tránh đối đầu và tìm cách đối thoại hòa bình với Nhật Bản cũng như với các nước khác liên quan tới tranh chấp lãnh thổ. Người đứng đầu Lầu Năm Góc cho biết, ông đã yêu cầu các đối tác của mình ở Bắc Kinh tiến hành thương lượng các thỏa thuận khu vực nhằm xoa dịu hàng loạt bất đồng liên quan tới tranh chấp lãnh hải. Được hỏi về những căng thẳng giữa Trung Quốc và Nhật Bản liên quan tới quần đảo tranh chấp Xen-ca-cư/Điếu Ngư trên biển Hoa Đông, ông L. Pa-nét-ta đã bày tỏ quan ngại rằng, "nước này hay nước khác có thể phản ứng theo cách có thể làm cho khủng hoảng nặng nề hơn". Theo ông, Trung Quốc, Mỹ và các nước khác nên phối hợp giải quyết những thách thức chung, trong đó có nạn cướp biển, thiên tai và các tranh chấp lãnh thổ.
  • TQ cáo buộc Nhật "bôi nhọ" hình ảnh của nước này (BaoMoi) - AFP đưa tin, ngày 7/2, Trung Quốc cáo buộc Nhật Bản tìm cách "bôi nhọ" nước này sau khi Tokyo nêu sự kiện một tàu chiến Trung Quốc hướng radar điều khiển hỏa lực vào một tàu khu trục của Nhật Bản ở vùng biển Hoa Đông.
  • ’Không thể có một Trung Quốc luôn đe dọa nước khác’ (BaoMoi) - (Phunutoday) - Tập Cận Bình lại kêu gọi quân đội sẵn sàng chiến đấu, Thủ tướng Nhật chỉ trích vụ tàu Trung Quốc ngắm bắn tàu nước này, Ấn Độ tăng cường hoạt động can dự tại Biển Đông... là tin tức thời sự chính ngày 7/2.
  • Mỹ: Trung Quốc phải ngừng ngay việc đe dọa láng giềng! (BaoMoi) - Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Leon Panetta đã lên tiếng đề nghị phía Trung Quốc phải ngừng ngay mọi hành động khiêu khích, khơi gợi đối đầu đồng thời cần phải mở các cuộc đối thoại hòa bình với Nhật Bản cũng như các nước láng giềng khác quanh vấn đề chủ quyền trên biển.
  • “Mổ xẻ” vụ khóa radar nhắm bắn tàu chiến Nhật của Trung Quốc (BaoMoi) - (Dân trí) - Trung Quốc bắt đầu “khua kiếm” trên quần đảo Senkaku/Điếu Ngư mạnh hơn từ tháng trước, sau khi Mỹ phản ứng với vụ xâm nhập không phận quần đảo này của máy bay tuần tra Trung Quốc. Đỉnh điểm là tàu khu trục Trung Quốc hướng radar nhắm bắn tàu chiến Nhật.
  • Đằng sau vụ Trung Quốc “ngắm bắn” tàu Nhật (BaoMoi) - Thông tin về việc Hải quân Trung Quốc chĩa radar tên lửa về phía một tàu chiến Trung Quốc vừa được tung ra gần đây đã cho thấy cuộc tranh chấp lãnh thổ giữa hai nước ở biển Hoa Đông đang ngày càng bị “quân sự hóa”. Những động thái quân sự kiểu như trên có thể châm ngòi cho một cuộc xung đột tóe lửa bất kỳ lúc nào.
  • Đằng sau vụ Trung Quốc “ngắm bắn” tàu Nhật (BaoMoi) - Thông tin về việc Hải quân Trung Quốc chĩa radar tên lửa về phía một tàu chiến Trung Quốc vừa được tung ra gần đây đã cho thấy cuộc tranh chấp lãnh thổ giữa hai nước ở biển Hoa Đông đang ngày càng bị “quân sự hóa”. Những động thái quân sự kiểu như trên có thể châm ngòi cho một cuộc xung đột tóe lửa bất kỳ lúc nào.
  • Nhật Bản và Trung Quốc tiếp tục "căng" tại biển Hoa Đông (BaoMoi) - Một lần nữa, biển Hoa Đông lại dậy sóng sau tuyên bố hôm 6/2 của Thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe và Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Mỹ Victoria Nuland xung quanh vụ một tàu khu trục của Trung Quốc dùng radar hướng dẫn tên lửa nhắm vào tàu hộ vệ Yudachi Nhật Bản.
  • Ấn Độ với cuộc chơi nhiều cung bậc trên Biển Đông (BaoMoi) - Trước một Trung Quốc đang ngày càng khó lường trong tranh chấp chủ quyền tại Biển Đông, Ấn Độ đã không ngần ngại có những động thái cho thấy quốc gia này đang tăng cường can dự vào các vấn đề trong khu vực để đảm bảo lợi ích cho hai bên. Song, quốc gia Nam Á này cũng khôn khéo tránh đối đầu trực tiếp với “bạn hàng” Trung Quốc.
  • Trung Quốc không dễ dàng hoành hành ở Biển Đông (BaoMoi) - Khi căng thẳng vì tranh chấp lãnh thổ ở Biển Đông giữa Trung Quốc và các nước Đông Nam Á bước vào một giai đoạn đối đầu mới, có nhiều dấu hiệu cho thấy Ấn Độ đang ngày càng can thiệp sâu vào vấn đề khu vực này.
  • Bộ Ngoại giao Trung Quốc "không biết" vụ khóa radar tàu Nhật (BaoMoi) - (Dân trí) - Bộ Ngoại giao Trung Quốc hôm qua tuyên bố việc tàu hải quân Trung Quốc hướng radar điều khiển hỏa lực vào một tàu chiến Nhật Bản trên biển Hoa Đông hồi tháng trước là hành động độc lập của quân đội Trung Quốc.
  • Quan hệ Trung Quốc - Nhật Bản lại “dậy sóng” (BaoMoi) - (HNM) - Chưa đầy một tuần sau khi Thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe đưa ra đề xuất tổ chức một hội nghị thượng đỉnh, hoặc một cuộc đàm phán cấp cao để cải thiện quan hệ với Trung Quốc sau những tranh cãi xung quanh chủ quyền quần đảo tranh chấp Senkaku/Điếu Ngư, quan hệ giữa hai quốc gia này lại xuất hiện những căng thẳng mới. Thông tin về việc tàu khu trục của Trung Quốc đã ít nhất một lần hướng radar điều khiển hỏa lực vào một tàu hộ tống thuộc Lực lượng phòng vệ trên biển của Nhật Bản đang làm "nóng" quan hệ giữa hai nước.
  • "Trung-Nhật khó có thể tìm được giải pháp lâu dài" (BaoMoi) - Theo Reuters, tranh chấp ầm ĩ về chủ quyền đối với quần đảo mà Nhật Bản gọi là Senkaku còn Trung Quốc gọi là Điếu Ngư trong mấy tháng gần đây đã leo thang tới mức cả hai phía đã nhiều lần phải cho máy bay chiến đấu cất cánh, trong khi các tàu tuần tra biển giám sát chặt chẽ lẫn nhau tại vùng biển gần quần đảo tranh chấp.
Bản tin tiếng Anh


  • Moving toward a world without cash (Washington Post) - Ling Hai has more than 10 bank cards in his wallet - all bearing the MasterCard logo but jointly issued with different Chinese banks.
  • Banks given positive outlook (Washington Post) - Investment bank CCB International Securities remains upbeat on the domestic banking sector, amid a flurry of bullish data and reports on Chinese economy.
  • Aquarium show in Beijing (Washington Post) - Beijing Aquarium staffers perform an underwater dragon dance for the upcoming Chinese Spring Festival, on Feb 5, 2013.
  • Ministry acts on dairy safety (Washington Post) - China's food safety watchdog plans to introduce tougher regulations on the import and export of dairy products, following a series of scandals.
  • Human safety net (Washington Post) - When things go wrong for travelers, a train station patrol officer is ready to help.
  • Great snakes! (Washington Post) - The Chinese have an irrational fear of the snake, yet the representation of the zodiac animal includes a bittersweet tale of vows and hearts broken and love transcending disaster.
  • Hey, big cosmetics spender (Washington Post) - Few modern women can do without moisturizers and makeup, but do they all work as advertised?
  • Beijing calls for Syria political transition (Washington Post) - Chinese Foreign Minister Yang Jiechi called for all parties in the Syrian conflict to start a political dialogue as early as possible and push for a political transition.
  • Index to ensure safety, reduce pollution (Washington Post) - Beijing weather authorities issued a firework index for the first time on Tuesday to ensure safety and reduce pollution, as sales of fireworks for Spring Festival started at 1,337 certified stores citywide.
  • China talkswith India on cross-border river issue (Washington Post) - A Foreign Ministry spokeswoman said Monday that China is maintaining "communication and cooperation" with India on the issue of a cross-border river and ensure that no negative impact is caused on the river's lower reaches.
  • Cancer in China influenced by pollution, poverty (Washington Post) - Cancer and its treatment in China is influenced by air pollution, poverty and a fledgling medical insurance system, the Health News, an affiliate newspaper of the Health Ministry, reported Monday.

Đại úy tình báo Mỹ 'nói thẳng về TQ'

Đại úy James Fanell phát biểu tại một hội thảo do Viện Hải quân Hoa Kỳ tổ chức

Một đại úy hải quân Mỹ bày tỏ quan điểm lên án Trung Quốc “bắt nạt láng giềng” với thái độ về lãnh thổ biển đảo là “cái gì của ta là của ta, còn chúng ta sẽ đàm phán xem cái gì của các người”.

Đại úy James Fanell đang gây sự chú ý của dư luận và được báo chí tiếng Anh trích lời sau khi phát biểu trong một đoạn Bấm video được trình bày ở một hội thảo của Viện Hải Quân Hoa Kỳ mới đây về Trung Quốc .

Là một sỹ quan quân báo cho Hải quân thuộc Hạm đội Thái Bình Dương, ông Fanell gọi thẳng TQ là “kẻ bành trướng” và đang ”bắt nạt các đối thủ” ở Thái Bình Dương.

Ông nói rằng hoạt động của Hải quân Trung Quốc vươn ra đại dương chủ yếu để chống lại hạm đội của Hoa Kỳ.

Đại úy Fanell cũng gọi các cuộc diễn tập của Hải quân Quân giải phóng Trung Quốc là “để thực hiện chiến tranh” và có mục tiêu “đánh chìm hạm đội của đối thủ”.

Đảng quyền và biển đảo

Riêng về các chuyến ra biển của tàu hải giám Trung Quốc ông Fanell chỉ ra một cách nhìn nhận như sau:

“Nếu bạn vẽ lại đồ họa các vụ quấy nhiễu của họ thì chúng hợp thành một tuyến có hình vòng cung mà theo thời gian đã rộng ra bao bọc lấy bờ biển các nước láng giềng của Trung Quốc, và trở thành đường chín đoạn, gồm cả toàn bộ Biển Đông...”

“Trung Quốc đang lựa cách chiếm đoạt nguồn tài nguyên của các nước khác ngay ngoài khơi bờ biển của các nước đó, theo cách cái gì của ta là của ta, còn chúng ta sẽ đàm phán xem cái gì của các người”.

Nhưng là một sỹ quan tình báo, và được báo chí Úc coi là người đóng vai trò cố vấn cho các cấp chỉ huy của Hoa Kỳ, ông James Fanell cũng nêu ra cách giải thích vì sao Trung Quốc dùng chuyện biển đảo cho cả mục tiêu chính trị nội bộ.


"Trung Quốc đang cố ý hoạt động và tăng dần dần việc chiếm đoạt quyền hàng hải của các nước láng giềng nhân danh lịch sử hải dương, điều bị phản đối trong cộng đồng quốc tế"
Đại úy James Fanell

Ông nói:
“Trung Quốc đang cố ý hoạt động và tăng dần dần việc chiếm đoạt quyền hàng hải của các nước láng giềng nhân danh lịch sử hải dương, điều bị phản đối trong cộng đồng quốc tế, nhưng đa phần được bộ máy tuyên truyền của chính quyền Trung Quốc ngụy tạo nhằm ‘giáo dục’ người dân về lịch sử hải dương giàu có của họ, chắc chắn là với mục tiêu dùng như một phương tiện duy trì quyền lực của Đảng Cộng sản."

Trong phần về Việt Nam, ông nói qua những gì ông ghi nhận từ phía Việt Nam thì nước này đang hưởng lợi từ sự ổn định trong vùng và "mong muốn Hoa Kỳ ủng hộ cho cách tiếp cận đa phương" về biển đảo.

Ông nói không ai muốn một Chiến tranh Lạnh trở lại hay một cuộc chiến Mỹ - Trung, nhưng Hoa Kỳ muốn Trung Quốc có hành xử "như một quốc gia vĩ đại, đối tác có trách nhiệm". Tuy nhiên, ông nói "đó không phải là điều" mà ông quan sát thấy trong một thập niên qua.

Theo bình luận của đài ABC từ Úc, ông Fanell cũng nói Trung Quốc nay đang tìm cách kiểm soát những vùng biển mà chưa từng được bât cứ chế độ nào mang tên Trung Hoa quản trị hay kiểm soát trong 5000 năm qua.

ABC gọi đây là một cuộc khẩu chiến giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc vì một sỹ quan cao cấp của Trung Quốc cũng mới cảnh báo rằng Hoa Kỳ đang đóng vai trò 'con hổ toàn cầu' trong khi Nhật Bản đóng vai 'con sói châu Á' nhằm cắn xé Trung Quốc.

Thời gian qua, chính sách chuyển trọng tâm quân sự về châu Á của Hoa Kỳ do Tổng thống Barack Obama nêu ra được các nước trong vùng đặc biệt quan tâm.
Bản thân ông Obama sau khi tái đắc cử nhiệm kỳ hai đã cùng Ngoại trưởng Hillary Clinton, Bộ trưởng Quốc phòng Leon Panetta cùng nhiều quan chức Hoa Kỳ sang thăm châu Á.

Bên cạnh Úc vốn đã cho Thủy quân lục chiến Mỹ luân chuyển qua căn cứ ở Darwin, Mỹ muốn làm sống lại cam kết an ninh với Thái Lan, mà phát ngôn viên của Ngũ Giác Đài, ông George Little gọi là “có lịch sử 60 năm”.

Trong lúc Nhật Bản và Trung Quốc căng thẳng với nhau về vùng biển Senkaku/Điếu Ngư, Hoa Kỳ bày tỏ sự ủng hộ với đồng minh lâu đời là Nhật Bản.
Gần đây nhất, Hoa Kỳ tuyên bố sẽ cử một nhóm chuyên gia bom mìn của Thủy quân Lục chiến tới Việt Nam vào tháng 7 năm nay để tham gia một chương trình nhân đạo.
(BBC)

Thủy quân lục chiến Mỹ tới Việt Nam hoạt động nhân đạo

Thủy quân lục chiến Mỹ (ảnh minh họa)
Thủy quân lục chiến Mỹ sẽ hoạt động nhân đạo ở Việt Nam (hình minh họa)

Một nhóm chuyên gia bom mìn của thủy quân lục chiến Mỹ sẽ tới Việt Nam để tham gia một chương trình nhân đạo vào tháng Bảy tới.

Nhóm chuyên gia đóng tại Doanh trại Pendleton, California, sẽ được điều tới Việt Nam để tham gia công tác rà phá bom mìn còn sót lại từ thời kỳ chiến tranh Việt Nam.

Một thông cáo báo chí của lực lượng thủy quân lục chiến cho hay các chuyên gia này sẽ huấn luyện người dân địa phương cách xử lý bom mìn còn chưa phát nổ.

Tư lệnh thủy quân lục chiến Mỹ, Tướng Jim Amos, nói lực lượng của ông hiện chưa có chương trình huấn luyện tác chiến ở Việt Nam nhưng ông hy vọng việc này sẽ được thực hiện trong tương lai.

"Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó trong một-hai năm tới, với quan hệ mà hai bên đang xây dựng, chúng tôi có thể huấn luyện ở Việt Nam, có thể với không quân, và cùng họ hoạt động cũng như tiếp tục phát triển quan hệ."

Hiện diện của thủy quân lục chiến Mỹ ở quốc gia cựu thù sẽ là bước tiến đáng kể trong hợp tác quốc phòng-quân sự giữa hai nước.

Chuyển dịch trọng tâm

Việc điều thủy quân lục chiến tới Việt Nam và các nước trong khu vực cũng cho thấy sự chuyển dịch trọng tâm về Á châu, mà Tổng thống Barack Obama đang cổ súy.

Việt Nam và Mỹ, tuy bình thường hóa quan hệ từ 1995 tới nay, mới chỉ có hợp tác quốc phòng giới hạn trong các chuyến thăm viếng của tàu hải quân và các sứ vụ nhân đạo.

Hai bên chưa có tập trận chung.

Tướng Jim Amos vừa hé lộ kế hoạch triển khai quân trong thời gian tới tại một cuộc họp báo ở San Diego, California.

Ông nói sẽ điều nhiều quân và chiến đấu cơ tới Nhật Bản cũng như một số nước châu Á khác.

Cuối tháng 1/2013, hai tiểu đoàn bộ binh đang luân phiên đồn trú tại căn cứ Okinawa, và một tiểu đoàn khác sẽ được triển khai vào mùa hè.

Mỹ cũng có kế hoạch điều thêm chiến đấu cơ tới Nhật, với loại EA-6B Prowlers được chuyển tới Iwakuni, nơi đã có một cơ số chiến đấu cơ F/A-18 Hornet.

Prowlers là loại chiến đấu cơ hoạt động tầm xa, dùng để thu thập tin tình báo cũng như phản công bằng phương tiện điện tử; và sự điều động chắc chắn sẽ được Trung Quốc chú ý trong khi nước này đang có căng thẳng biển đảo với Nhật.

Thủy quân lục chiến Mỹ cũng đang tìm kiếm cơ hội hợp tác với Campuchia.

Tướng chỉ huy lực lượng này ở khu vực Thái Bình Dương, Terry Robling, nói mùa thu năm ngoái cả Việt Nam và Campuchia đều bày tỏ quan tâm tới việc huấn luyện tập trung vào quân y và nhân đạo.

Trung tướng Robling cũng nói thủy quân lục chiến Mỹ đang lên chương trình hoạt động ở Malaysia, Indonesia và Ấn Độ.
(BBC)

Blogger Điếu Cày tố cáo các vi phạm trong vụ án của mình

Blogger Ðiếu Cày Nguyễn Văn Hải.
07.02.2013
Một blogger nổi tiếng bị lãnh án 12 năm tù về tội danh “tuyên truyền chống nhà nước” từ trong trại giam gửi thư tố cáo rằng phiên tòa đối với anh là một vết nhơ thêm nữa cho nhân quyền Việt Nam.

Thủ bút của blogger Điếu Cày tố cáo những sai phạm trong quá trình điều tra, tố tụng tại phiên sơ thẩm ngày 24/9/12 vừa được nhà hoạt động dân chủ người Mỹ gốc Việt, Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân, phổ biến ra công luận. Cuối tháng giêng vừa qua, Hà Nội phóng thích và trục xuất ông Quân về Mỹ trước áp lực quốc tế sau 9 tháng giam cầm với cáo buộc “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền”. Tiến sĩ Quân đã gửi bản sao lá đơn tố cáo của Điếu Cày đến Ban Việt ngữ đài VOA.

Trong đơn, Điếu Cày, thành viên sáng lập Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, nêu rõ phiên tòa xử ông là “bằng chứng rõ nhất cho sự thất bại của việc xây dựng một nền dân chủ tại Việt Nam”, “làm đổ vỡ hình ảnh một nhà nước pháp quyền trong mắt bạn bè quốc tế.”


Trong ba ngày hôm qua, hôm nay, và ngày mai mẹ con tôi vẫn trên đường đi tìm ông Hải. Vì họ đưa ông ấy đi, ngày hôm qua thì ở trại giam Chí Hòa, hôm nay thì ở trại giam Bố Lá, ngày mai thì đi trại giam Xuyên Mộc. Chúng tôi đến mỗi nơi đều bị người ta nói là đã chuyển ông ấy đi...
Blogger Điếu Cày (tức Nguyễn Văn Hải) nói vụ án của ông có rất nhiều vi phạm từ quá trình điều tra cho tới tố tụng, nhưng luật sư và bị cáo đã bị tòa tước đoạt hầu hết quyền được trình bày quan điểm tại phiên xử sơ thẩm.

Bà Dương Thị Tân, vợ của blogger Điếu Cày, nói với VOA Việt ngữ rằng thư tố cáo của chồng bà đã không được chuyển tới tay luật sư trước phiên phúc thẩm hôm 28/12 vừa qua:

“Cái đơn đó họ không có chuyển ra. Ông Hải phải viết đến 3 lần. Lúc gặp ông Hải trước phiên phúc thẩm, ông Hải nói là ông đã phải viết đơn kháng cáo đến 3 lần. Cả 3 lần đó, luật sư và gia đình đều không nhận được.”

Luật sư của Điếu Cày cho hay tuy không nhận được thư tố cáo của chính thân chủ mình, nhưng luật sư đã trình bày tất cả những sai phạm trong vụ án tại phiên phúc thẩm và dù tòa có ghi nhận, bản án vẫn không thay đổi.

Luật sư Hà Huy Sơn:

“Tôi không có được bản kháng cáo sơ thẩm đó. Dù không có, nhưng tôi có trao đổi với ông Hải và nắm bắt được tinh thần yêu cầu của bản kháng cáo đấy và tại phiên phúc thẩm, chúng tôi cũng đã nói đầy đủ những sai phạm của bên công tố, bên Viện Kiểm sát. Nhưng cuối cùng Hội đồng Xét xử không chấp nhận ý kiến của luật sư. Tôi nói rất rõ tại phiên tòa, nhưng rất tiếc không có báo chí độc lập tham gia phiên tòa đấy. Bên công tố và Hội đồng Xét xử cũng đã thừa nhận những điều tôi nói. Họ chỉ thừa nhận tại phiên tòa thôi, nhưng trong bản án, người ta không thừa nhận. Tại tòa, tôi nói rằng Câu lạc bộ Nhà báo Tự do không phải là một tổ chức; ông Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày) không phải là người chỉ huy và ông cũng không viết một bài báo nào khác; và Hội đồng Xét xử, Viện Kiểm sát, bên công tố cũng không chứng minh được hậu quả ông Điếu Cày gây ra như thế nào theo như luật Việt Nam quy định. Nhưng cuối cùng, người ta vẫn kết án ông ấy như vậy.”

Luật sư Sơn nói tiếp:

“Ở nhà nước Việt Nam chúng tôi, vai trò luật sư rất bị hạn chế. Nhiều khi cơ quan tố tụng cũng không thực hiện đúng quy định của luật tố tụng hình sự do chính họ ban hành. Chúng tôi cũng đấu tranh nhưng nhiều khi cũng không được giải đáp.”

Chúng tôi luôn luôn vẫn tiếp tục và chúng tôi đang tiến hành việc kháng án lên Tòa án Nhân dân Tối cao đi tìm công lý. Sau Tết, chúng tôi sẽ tiến hành việc kháng án...
Theo luật tố tụng hình sự Việt Nam, trong quá trình điều tra, truy tố, hay xét xử có những sai phạm rõ ràng thì bị cáo có quyền yêu cầu xem xét lại bản án ở cấp Giám đốc thẩm. Bà Tân, vợ Điếu Cày, cho biết gia đình bà sẽ tiếp tục đấu tranh đòi công lý lên tới cấp cao hơn:

“Chúng tôi luôn luôn vẫn tiếp tục và chúng tôi đang tiến hành việc kháng án lên Tòa án Nhân dân Tối cao đi tìm công lý. Sau Tết, chúng tôi sẽ tiến hành việc kháng án để Giám đốc thẩm vì tất cả những điều họ làm trong phiên xử này hoàn toàn ngụy tạo hầu trói buộc cho người ta những cái tội danh.”

Tuy nhiên, luật sư của Điếu Cày cho rằng:

“Về cơ hội Giám đốc thẩm, xét xử lại theo thủ tục Giám đốc thẩm, với pháp luật Việt Nam thì cái đấy quy định cũng rất không rõ ràng. Chúng tôi cũng không biết dựa vào đâu để mà đấu tranh. Tôi không hy vọng điều đó mà tôi sợ rằng cái này tốn kém, phiền phức cho gia đình thân chủ của chúng tôi thôi.”

Thân nhân blogger Điếu Cày cho biết hiện ông đang liên tục bị chuyển trại giam mà chính quyền không hề thông báo với người nhà.

“Trong ba ngày hôm qua, hôm nay, và ngày mai mẹ con tôi vẫn trên đường đi tìm ông Hải. Vì họ đưa ông ấy đi, ngày hôm qua thì ở trại giam Chí Hòa, hôm nay thì ở trại giam Bố Lá, ngày mai thì đi trại giam Xuyên Mộc. Chúng tôi đến mỗi nơi đều bị người ta nói là đã chuyển ông ấy đi. Nhưng họ không hề thông báo cho gia đình theo luật pháp quy định.”

Cái đơn kháng cáo (của blogger Ðiếu Cày) họ không chuyển ra. Ông Hải phải viết đến 3 lần. Lúc gặp ông Hải trước phiên phúc thẩm, ông Hải nói là ông đã phải viết đơn kháng cáo đến 3 lần. Cả 3 lần đó, luật sư và gia đình đều không nhận được...
Trước đó, giới hữu trách có chỉ thị cấm người nhà được thăm gặp blogger Điếu Cày cho tới sau Tết Nguyên Đán, viện dẫn lý do “không tuân thủ mệnh lệnh của cán bộ tổ chức thăm gặp”. Theo quy định, người thân được phép thăm gặp Điếu Cày vào mỗi thứ tư đầu tiên trong tháng.

Bà Dương Thị Tân, vợ Điếu Cày:

“Cái lệnh đó có hiệu lực ở trại giam Chí Hòa. Còn khi đi trại giam khác thì nó hết hiệu lực. Nhưng đến trại giam khác thì họ vẫn cản trở bằng cách là thuyên chuyển ông Hải liên tục.”

Trong vụ án của ba thành viên chủ chốt thuộc Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, blogger Điếu Cày và blogger Tạ Phong Tần bị giữ y án lần lượt là 12 và 10 năm tù sau phiên phúc thẩm ngày 28/12/12, khiến cộng đồng quốc tế mạnh mẽ chỉ trích thành tích nhân quyền của Việt Nam. Tại phiên sơ thẩm và phúc thẩm, chỉ có blogger AnhbaSG nhận là phạm tội và lãnh án nhẹ nhất, từ 4 năm còn 3 năm tù.

Nhà báo tự do Điếu Cày từng được đích thân Tổng thống Mỹ Barack Obama vinh danh nhân Ngày Tự do Báo chí Thế giới hồi tháng 5 năm ngoái.
Trà Mi-VOA

Bùi Tín - Xe bốn bánh nhãn hiệu 'NKG'

Cuộc thảo luận về hiến pháp mới đang được mở rộng. Đã có kiến nghị kéo dài thời gian góp ý kiến suốt cả năm để cuộc góp ý được đầy đủ, đến nơi đến chốn. Cũng có ý kiến nên mở đầu bằng một quyết định lịch sử là chuyển hẳn hệ thống độc đảng sang hệ thống dân chủ đa đảng, như tuyệt đại đa số các nước dân chủ trên thế giới.

Tôi bỗng nhớ đến Nguyễn Kiến Giang, một cán bộ nghiên cứu, một nhà báo trẻ nổi bật trong tư duy độc lập, do đó gặp nhiều trắc trở, oan khiên. Anh có tâm huyết đặc biệt xây dựng một nước Việt Nam dân chủ đích thật. Dạo này anh rất ít lên tiếng, do sức khỏe anh sa sút nhanh, sau nhiều đợt bị kết án “chống đảng “, mỗi đợt là những năm dài trong tù, rồi bị quản thúc nghiêm ngặt.

Anh bị đảng của mình trừng phạt vì dám cứng đầu đòi từ bỏ những điều cổ lỗ có hại mà đảng quyết tâm kiên định, như kiên định chủ nghĩa Mác - Lênin, chế độ độc đảng, coi quốc doanh là chủ đạo nền kinh tế. Bản án thứ nhất nằm trong 34 nhân vật “xét lại - chống đảng “, năm 1964 bị tù 5 năm, đến năm 1990 lại dính vào vụ án đòi đa nguyên liên quan đến các ông Trần Xuân Bách, rồi Phạm Quế Dương, Lê Hồng Hà, Hà Sỹ Phu … lại ở tù CS năm năm nữa. Đảng Cộng sản ở đâu cũng vậy, cứ như nghiện ăn thịt những đứa con xuất sắc nhất, có tư duy độc lập sáng tạo. Thế là anh chào “bai” đảng, một đi không trở lại, như các “đồng chí” Phạm Đình Trọng, Nguyễn Chí Đức gần đây.

Nguyễn Kiến Giang sinh năm 1931 ở Quảng Bình, bên dòng sông Kiến Giang. Khi Cách mạng tháng Tám nổ ra, anh mới 15 tuổi. Chăm học, thông minh, có tinh thần tự lập, anh là một cán bộ xuất sắc cấp tỉnh khi mới 20 tuổi. Năm 1954 anh ra Hà Nội đảm nhận trách nhiệm phó giám đốc Nhà xuất bản Sự Thật. Tại đây anh có dịp tiếp nhận đủ các loại sách báo từ Nga, Pháp, Anh… mở rộng hiểu biết ra thế giới. Anh mê say đọc, suy tư, tranh luận, lật qua lật lại vấn đề. Cuốn sách sưu tầm lịch sử đầu tiên do anh biên sọan là “Việt Nam - Năm đầu tiên sau Cách mạng tháng Tám“ viết vào năm 1947 nhưng đến nay vẫn bổ ích cho các nhà nghiên cứu. Nay anh 72 tuổi rồi mà hoài bão dân chủ vẫn chưa thành. Chắc anh đau lòng lắm.

Nguyễn Kiến Giang xác quyết: Độc quyền trên lĩnh vực nào cũng tệ hại, mang sức tàn phá. Về kinh tế, độc quyền của quốc doanh buộc toàn dân nhiều khi phải ăn gạo mốc, thịt thiu, cá ươn, nước mắm thối, dùng xà phòng chảy nước do không có sự lựa chọn, thay thế. Độc quyền văn hóa nghệ thuật làm văn thơ, âm nhạc, hội họa chỉ có một phong cách hiện thực, nhàm chán. Độc quyền đảng trị còn nguy hiểm gấp bội vì không có ganh đua, kiểm soát, kiềm chế, can ngăn, lại không thời hạn.

Trên sách báo Nguyễn Kiến Giang thường ký tên Lương Dân hay Lê Diên. Anh là một cây bút trẻ trong suy tư, già dặn, uyên thâm, luôn có ý mới, kịp thời đại.

Tôi nhớ rất rõ ý kiến của anh về một nền chính trị lành mạnh, tiên tiến, đa nguyên đa đảng, trong đó đảng Cộng sản sẽ có vai trò quan trọng, tùy theo khả năng trí tuệ và đạo đức của đảng. Có thêm 1 hay 2 đảng cùng ganh đua trong tình đồng bào, nghĩa anh em với nhau là điều bình thường, cần thiết, có lợi chung. Năm 1988, Nguyễn Kiến Giang cảnh báo đảng Cộng sản Việt Nam phải thức thời, dẹp bỏ ngay thái độ kiêu ngạo, cần khiêm tốn tự nâng cao trình độ, sẵn sàng ganh đua bình đẳng với các đảng anh em khác. Đó có thể là các đảng yêu nước, hậu duệ tinh thần của những nhà lãnh đạo đã qua, như Nguyễn Thái Học, Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Tạ Thu Thâu, Nguyễn Tường Tam, Trương Tử Anh, Nguyễn Ngọc Huy… Có tranh ganh đua tự nhiên đảng Cộng sản sẽ phải giữ mình tiến bộ, trong sạch, không sa sút, hư hỏng do một mình một chiếu như lâu nay. Quần chúng sẽ sung sướng có khả năng lựa chọn qua lá phiếu tự do của mình những đại biểu mà mình tín nhiệm. Sinh hoạt nghị trường sẽ sôi nổi khởi sắc, khác hẳn sự xuôi chiều tẻ nhạt hiện nay.

Để minh họa cho nền dân chủ đa nguyên tiến bộ, Nguyễn Kiến Giang đưa ra hình ảnh của một xe ô tô hiện đại có bốn bánh. Bánh thứ nhất là bánh “Kinh tế thị trường“, không cần cái đuôi tư bản hay vô sản, hay xã hội chủ nghĩa. Bánh thứ hai là bánh “Xã hội công dân“, cho phép người công dân thực thi mọi quyền tự do trong xã hội khai phóng. Bánh thứ ba là bánh “Nhà nước pháp quyền“, trong đó pháp luật được mọi người tôn trọng nghiêm minh, bình đẳng. Bánh thứ tư là bánh “ Chính trị dân chủ “ biểu hiện ở nề nếp dân chủ trong quản lý, cai trị xã hội của bộ máy nhà nước, nghị viện, các chính đảng, tổ chức quần chúng, có phối hợp nhịp nhàng, hài hòa, hợp tác và đấu tranh, lấy cuộc sống an lành, tiến bộ, bình đẳng, hạnh phúc của toàn dân làm mục tiêu ganh đua chung.

Tôi rất tán đồng với ý kiến sâu sắc, có hình ảnh minh họa dễ hiểu dễ nhớ của nhà nghiên cứu thật sự có tâm và có tầm Nguyễn Kiến Giang.

Đây là cỗ xe Peugeot, xe Ford, hay xe Mercedes chính trị của Việt Nam mang nhãn NKG, xin trình làng nhân dịp đang thảo luận về hiến pháp mới, trong khi tôi được tin là anh Giang vì bị đối xử tàn nhẫn trong lao tù nên đang bị xuống sức cả về thể lực và trí tuệ, nhưng ý chí không hề suy giảm.

Tôi tin rằng anh sẽ chứng kiến sự chuyển biến tất yếu của đất nước ta từ hệ thống độc đảng hủ lậu tệ hại sang hệ thống đa đảng tiến tiến của thời đại mới, tiến nhanh, tiến vững trên cỗ xe 4 bánh NKG, giữa niềm vui vô hạn dâng trào của toàn dân, mở ra Kỷ nguyên Dân chủ Tự do của nước Việt Nam ta.

* Blog của Nhà báo Bùi Tín là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

Ông Nguyễn Bá Đăng mãn hạn tù

Tối hôm 6/2/2013, ông Nguyễn Bá Đăng – cựu sỹ quan quân đội đã về đến nhà sau khi mãn hạn bản án 3 năm tù giam vì bị cáo buộc "tuyên truyền chống phá nhà nước". Chuyển trở về của ông diễn ra một cách âm thầm, có phần mệt mỏi sau những lần chuyển xe liên tục từ trại giam Nghệ An về đến nhà ở Hải Dương.
Ông Nguyễn Bá Đăng sinh năm 1965, là một người bất đồng chính kiến tại Hải Dương, từng tham gia đấu tranh chống tham nhũng, kêu gọi dân chủ và bảo vệ chủ quyền biển đảo Việt Nam... Ông bị công an bắt giam vào ngày 22/1/2010 với cáo buộc "tuyên truyền chống phá nhà nước", theo điều 88 Bộ luật hình sự. 1 năm sau đó, ông bị tòa án tỉnh Hải Dương kết án 3 năm tù giam và 2 năm quản chế.

Ông Nguyễn Bá Đăng (trái) và ông Vi Đức Hồi (phải)
Đêm ngày 6/2, trao đổi với CTV Danlambao khi vừa về đến nhà, ông Nguyễn Bá Đăng khẳng định bản thân ông không chấp nhận bản án của tòa án Hải Dương, những việc ông làm đều nhằm mục đích đấu tranh cho dân chủ.
Sau phiên sơ thẩm diễn ra năm 2011, cơ quan công an đã không để ông Nguyễn Bá Đăng làm đơn kháng cáo lên phúc thẩm.
Trong suốt 3 năm tù đày, ông Đăng lần lượt trải qua các nhà giam như Kim Chi (Hải Dương), Ba Sao (Nam Hà), trại 6 Nghệ An... Hiện sức khỏe ông đã yếu đi rất nhiều, kèm theo căn bệnh cao huyết áp.
Ông Nguyễn Bá Đăng từng là một sỹ quan trong Quân đội Nhân dân Việt Nam. Khi còn trong quân đội, ông đã bị đảng bộ quân sự theo dõi vì những lời góp ý. Đến năm 1989, ông trở về quê hương và chính thức tham gia đấu tranh đòi tự do dân chủ.
Năm 2000, ông Nguyễn Bá Đăng bị nhà cầm quyền địa phương thi hành lệnh quản chế 2 năm. Đến năm 2003, ông bị bắt giam hơn 6 tháng. Tiếp đó, đến năm 2007, ông lại bị bắt giam 4 tháng. Ngoài ra, ông Nguyễn Bá Đăng còn nhiều lần bị bắt giam phi pháp, bị chính quyền địa phương lôi ra đấu tố trên loa phát thanh...
(DLB)

Nguyễn Đình Ấm - Ngành công an đừng xúc phạm thiên hạ nữa!

Hôm 5/2/2013 Lê Anh Hùng- người đang kiện cáo một số vị lãnh đạo, hay đi biểu tình chống TQ đã được thả sau 10 ngày bị bắt đưa vào trung tâm bảo trợ xã hội HN (quản lý những người bị bệnh tâm thần, điên…) với lý do mẹ già Trần Thị Niệm của Hùng có đơn yêu cầu cho con trai đi khám bệnh. Thế nhưng sau đó theo bà Niệm thì bà bị công an liên tục sách nhiễu và bực con dâu nên nói bâng quơ với chính quyền muốn cho Hùng đi khám bệnh.Thế là, người ta đã “thần tốc” bắt Hùng vào trung tâm bảo trợ XH – Nơi mà đáng lẽ phải xác định được bệnh rồi mới đưa tới. Khi bà Niệm biết tin vào thăm con họ ra điều kiện phải làm đơn yêu cầu cho Hùng đi khám bệnh thì mới được gặp con…Thế là lá đơn hợp lý hóa việc “bắt cóc” Hùng đã hoàn thành…
 Kịch bản này được dàn dựng công phu và rất “nghiệp vụ” nhưng chỉ được có mấy hôm sau “cái kim trong bọc” đã lòi ra khi nguyên văn lá thư của mẹ Hùng được đăng tải công khai trên mạng và nhiều người đã trực tiếp gặp mẹ Hùng.
 Nghiệp vụ của ngành công an có thể gọi là vô tận, riêng trong việc bắt người cũng rất “phong phú”. Việc bắt kẻ đang phạm tội quả tang (cướp giật, hành hung,…) thì đơn giản chỉ cần nhân viên có chút sức khỏe, võ thuật…là “hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ”. Truy bắt các tội tinh vi như buôn hàng quốc cấm, trộm cướp, lừa đảo, giết người…tuy cũng phức tạp nhưng “chính danh”, được nhân dân hưởng ứng, tôn vinh. Tuy nhiên, việc bắt những đối tượng “tuyên truyền chống nhà nước,âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân..” (thực chất là bất đồng chính kiến với nhà cầm quyền) hoặc kiện, tố cáo quan trên, biểu tình chống láng giềng “cùng ý thức hệ”…thì thuộc loại “nhậy cảm” bị dân chúng phản đối nên khi bắt họ cũng cần những kịch bản làm sao để không ổn ào gây bất an trong xã hội, trên thế giới, mất “uy tín” nhà cầm quyền. Thế nhưng, hình như kịch bản bắt các loại “tội phạm tế nhị” này của công an khó sáng tác, kho kịch bản đã cạn kiệt?
Khi công an Sài thành bắt TS Cù Huy Hà Vũ thì ban đêm ập vào phòng trọ lục lọi gậm giường, sọt rác vớ hai chiếc bao cao su “đã qua sử dụng” vốn đầy rẫy ở các nhà nghỉ để bắt TS Vũ. Nghiệp vụ này làm nhà văn Võ Thị Hảo “ô nhục hứng” làm bài “hịch” (nhái theo bài “Hịch tướng sĩ”) “Vụ án hai bao cao su dùng rồi…cáo” đăng trên mạng “tôn vinh” thứ bèo nhèo, nhơ nhớp, tanh tưởi…trở thành “đặc sản’ của VN vô cùng quý, đêm đêm các nhà nghỉ, khách sạn “lấy đèn soi” thu lượm không bỏ sót một cái nào để bảo quản sử dụng…ghi một “dấu son” vào lịch sử ngành tư pháp VN.
Ở vụ “Điếu cày” CA dùng kịch bản bắt Nguyễn Văn Hải lý do trốn thuế rồi khám xét nhà, máy tính thu những bài viết “ tuyên truyền chống nhà nước XHCN…” nhập kho. Ông Hải bị đi tù do trốn thuế trước. Sau khi Điếu cày hết hạn tù thì khui tài liệu thu từ trước ra xử cho đi tù tiếp về tội “chính thức”…
Tưởng sau vụ này phải tạm thay kịch bản khác cho khỏi nhàm thì đến lượt anh em luật sư Lê Quốc Quân, (Lê Đình Quản, Lê Quốc Quân) CA lại dùng luôn kịch bản y như với vụ Điếu Cày.
Cứ cho là Điếu cày Nguyễn Văn Hải, anh em nhà Lê Quốc Quân có trốn thuế thật nhưng có đáng bắt giam? Ngoài ai cũng biết khối kẻ X,Y,Z rõ ràng làm thất thoát của dân hàng trăm nghìn tỷ đồng, làm nền kinh tế đất nước khánh kiệt, nhân dân điêu đứng…nhưng CA còn chưa tìm ra, tôi xin báo cáo trước bàn dân thiên hạ và toàn bộ ngành công an ba vụ không lớn mà tôi đang “thụ lý” nhưng đáng bắt giam gấp nghìn lần vụ anh em nhà Lê Quốc Quân: Ông nguyên hiệu trưởng, chủ tịch HĐQT đương nhiệm trường THPT dân lập Lômônôsốp (ở khu Mỹ Đình 2 Từ Liêm Hà Nội) Nguyễn Phú Cường từ năm 2006-2009 dấu nhiều nguồn thu trốn thuế 1.394.858.431 đ (một tỷ ba trăm chín tư triệu, tám trăm năm tám nghìn, bốn trăm ba mốt VN đồng) đã bị CBNV tố cáo, công an, cục thế HN vào cuộc, tháng 1/2011 ông mới kê khai nộp thuế “ bổ sung”, hợp lý hóa các khoản thu chịu nộp phạt hơn 663 triệu đ, bỏ qua 8.566.381.000 (hơn 8 tỷ đ) doanh thu dịch vụ đưa đón học sinh “chưa tính” thuế. Đặc biệt, ông Cường còn khai khống thêm 11 tỷ đ hòng chiếm đoạt tiền của các cổ đông trong việc chuyển giao cơ sở hạ tầng từ TCT HUD cho nhà trường mà không có chứng từ hợp lệ, tăng khống giá thực phẩm từ 125-300% bòn rút bữa ăn của các cháu trong thời gian dài…Tất cả những “phi vụ” phạm pháp tinh vi, trắng trợn, nhẫn tâm này đều được chứng minh bằng chứng cứ xác đáng, được gần 30 bài báo của hàng chục tờ báo “lề phải” như Lao Động, Thanh Tra, Pháp luật…đăng tải công khai.
Thế nhưng, trong cả thời gian dài điều tra, dân tố cáo, kiến nghị rất nhiều lần nhưng công an Hà Nội vẫn cố tình bao che một cách trơ trẽn cho ông Cường. Công văn 1143/TB-PC 46 ngày 23/10/2011 của công an Hà Nội do ông Lê Hồng Sơn ký ngang nhiên khẳng định: “CA Hà Nội thấy ông Nguyễn Phú Cường không có dấu hiệu vi phạp pháp luật hình sự”. Sau công văn này, CBNV của trường lại có đơn không đồng ý với kết luận của công an với bằng chứng vi phạm luật hình sự không thể chối cãi thì ông này lại có công văn số 294/TB-PC 46 ngày 9/1/2012 ngang nhiên trả lời người tố cáo: “Tuy nhiên, ngoài những tài liệu trước đây thì…không cung cấp thêm được tài liệu chứng cứ nào khác”…
Còn cần tài liệu nào nữa khi nhiều khoản thu được dấu nhẹm không nộp thuế nhiều năm liền, khi bị tố cáo, công an vào cuộc mới khai ra xin “nộp bổ sung” có ngày, giờ tố cáo, ngày giờ công an, cơ quan thuế điều tra, ngày giờ nộp phạt có bằng chứng hẳn hoi rõ ràng vi phạm điều 161 bộ luật hình sự về trốn thuế sao lại phải cần tài liệu nào nữa? Được bao che, dung túng, ông Cường liên tục dùng quyền hành trù dập người tố cáo hiệu trưởng Lê Tiến Dũng “lên bờ, xuống ruộng” ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín, hoạt động của trường Lômônôxốp.
Ở ngay Quận Long Biên tôi ở có thửa đất 75, 77 Nguyễn Sơn ở nút ngã tư với đường Nguyễn Văn Cừ đều là đất do DN nhà nước quản lý, sử dụng. Năm 2010 TP thực hiện mở rộng giải phóng cái nút mà chiều nào cũng bị tắc là công trình kỷ niệm 1000 năm Thăng Long-Hà Nội. Là đất nhà nước nhưng phường Gia Thụy, quận Long Biên đã “nhầm lẫn” bồi thường thửa đất số nhà 77 (chưa “ăn” đến thửa 75) có diện tích hơn 600 m2 cho hai người thuê đất 6,7 tỷ đ và 180 m2 đất “cuỗm” của nhà nước cỡ hơn 20 tỷ đ. Một vụ nữa: Quận Long Biên thu hồi đất của dân ngoài phạm vi cho phép của dự án làm đường từ QL1B đi khu đô thị Việt Hưng có dấu hiệu tham nhũng 440 tỷ đồng… Các phi vụ mờ ám, trắng trợn “có tổ chức” này bị hàng chục bài báo “lề phải” đăng tùm lum nên công an không thể không biết nhưng các quan quận Long Biên, phường Gia Thụy…liên quan vẫn chẳng hề hấn gì, thường xuyên nhắc nhở CBNV phải “học theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”…
Thế mà theo thông báo, luật sư Lê Quốc Quân “trốn thuế” (cứ cho là chính xác đi) có hơn 437.500.000 đ, cơ quan thuế tự nhiên “ngắc ngứ” không làm nhiệm vụ thanh tra khi đã có quyết định như thể…để dành việc cho CA và Lê Quốc Quân – người công khai tranh đấu cho dân chủ, quyền con người mà đảng luôn “tôn vinh” – bị bắt giam về tội trốn thuế.
Người công tâm không thể nghĩ khác: Đây chỉ là “kịch bản” của chính quyền muốn bắt, trừng phạt những người phạm cái tội “không thể nói ra” nên lý do bắt cứ loanh quanh. Lê Quốc Quân bị bắt giam với kịch bản lặp lại y chang vụ bắt “Điếu cày” và rồi đây lại đi tù với hai “cấp” tội? Nên nhớ, hiện nay hàng ngàn người đang góp ý với đảng phải sửa hiến pháp trả quyền con người cho dân, yêu cầu bỏ điều 4…còn mạnh mẽ hơn những gì Lê Quốc Quân viết trước đó. Nếu sau đây Lê Quốc Quân lại bị tù về tội “trù bị” (trốn thuê) hay “chính thức” (tuyên truyền chống nhà nước) thì đều hết sức phi lý, vô liêm…
Cứ kloanh quanh kiểu này tới đây có lẽ CA lại dùng chiêu “trốn thuế” hoặc giả người đi đường va chạm rồi sửng cồ khiêu khích làm to chuyện để công an khác đến “tóm” kẻ muốn bắt hay lại khui kho bao cao su cũ ra sài?…Phải chăng những người này chỉ “phạm tội” thương dân, yêu nước nên nhà cầm quyền mới phải vin vào những cái cớ bắt giam lố bịch, khi xử họ nói là công khai nhưng không cho dân vào dự sợ bị phản đối áp đảo?…
Lừa dối người chưa biết là tiểu nhân, nói dối điều ai cũng biết là xúc phạm thiên hạ…
Thiết nghĩ, ngành CA nên “hiện đại hóa” ngành sản xuất kịch bản, đào tạo hoặc thuê nhiều nghệ sĩ giỏi sáng tác kịch bản bắt các đối tượng kiểu Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày, Lê Quốc Quân, Lê Anh Hùng…đang mỗi ngày một đông đảo để đỡ quay vòng vài kịch bản quá cũ xúc phạm thiên hạ.

Nguyễn Đình Ấm
(Blog Nguyễn Tường Thụy) 

Nguyễn Phú Trọng chủ quan khinh địch nên Nguyễn Tấn Dũng vẫn giữ ghế Thủ tướng

Nội bộ phe cầm quyền: Nguyễn Phú Trọng chủ quan khinh địch nên Nguyễn Tấn Dũng vẫn giữ ghế Thủ tướng
Trong hai năm đứng đầu chế độ Nguyễn Phú Trọng đã tổ chức 6 Hội nghị Trung ương (HNTU), trong đó quan trọng nhất là các HNTU 4, 5 và 6. Theo tính toán của Nguyễn Phú Trọng, sau một năm chuẩn bị cả mặt nhân sự lẫn tổ chức để củng cố quyền hành nên cuối năm 2011 ông đã triệu tập HNTU 4 (26-31.12.11) với mục tiêu là giải quyết "những việc cần làm ngay", trong đó ưu tiên giải quyết dứt khóat vấn đề nhân sự ở cấp cao nhất. Tuy vào lúc đó Nguyễn Phú Trọng không nói thẳng ra, nhưng nhiều quan sát viên biết là ông muốn cô lập và loại Nguyễn Tấn Dũng (1). Vì trong thế giới quan cực kì bảo thủ CS như ông Trọng thì trong đảng không thể có chỗ cho hai vua. Nếu tình trạng này được tiếp tục kéo dài sẽ đe dọa sự tồn vong của đảng và chế độ.
Trong hơn 6 năm dưới thời của Nguyễn Tấn Dũng vai trò của chính phủ ngày càng lấn át vị thế của đảng. Đặc biệt Nguyễn Tấn Dũng đã biết lợi dụng việc chỉ huy các tập đoàn, tổng công ty nhà nước thành chỗ nuôi vây cánh; đồng thời dùng các dự án xây dựng các hạ tầng cơ sở, các khu công nghiệp và địa ốc do các nguồn tài trợ rất lớn mỗi năm hàng chục tỉ USD từ ODA và FDI để mua chuộc bọn tham quan ở các tỉnh và thành phố. Chỉ trong vài năm Nguyễn Tấn Dũng đã gây được thế lực rất mạnh ngay trong Trung ương đảng. Chả thế ông đã dám cho con trai còn rất trẻ nhảy vào Trung ương đảng rồi nắm ghế Thứ trưởng bộ Xây dựng, con gái giữ vai giám đốc một công ti chứng khoán và địa ốc với sự hậu thuẫn của một ngân hàng quốc doanh rất lớn và người con trai út làm Ủy viên Trung ương Đoàn Thanh niên CSHCM. (2)
Tính tham lam vô độ và thủ đoạn nham hiểm của ông Dũng làm chính bản thân ông Trọng đã trải qua nhiều kinh nghiệm đau đớn trong các năm sau này, khi ông thất bại liên tiếp một số lần trong việc buộc tội ông Dũng phải chịu trách nhiệm trong vụ Vinashin làm ăn thất thoát trên 86.000 tỉ đồng (4,5 tỉ USD) vào 2010. Mặc dù Bộ chính trị đã có "Kết luận" ngày 6.8.2010:
"Vinashin đang gặp nhiều khó khăn rất lớn, bộc lộ nhiều yếu kém, sai phạm nghiêm trọng...Tình hình tài chính đứng trước bờ vực phá sản: Theo số liệu ban đầu, ước tính dư nợ hiện đang rất lớn, lên tới khoảng 86.000 tỉ đồng" (3)
Khi đó Bộ chính trị còn nêu đích danh Chính phủ phải chịu trách nhiệm. Và chính ông Trọng khi đó đã sử dụng tư cách Chủ tịch Quốc hội bắt Nguyễn Tấn Dũng phải ra điều trần và nhận trách nhiệm 24.11.2010 (xem phần sau). Nhưng sau đó vì muốn nhẩy lên ghế Tổng bí thư, nên ông Trọng đã phải tạm thời chấp nhận thỏa hiệp ra một "Kết luận" mới của Bộ chính trị theo cách hòa cả làng và tha bổng Nguyễn Tấn Dũng. Thật vậy, chỉ ba tháng sau Bộ chính trị lại ra "Kết luận" ngày 8.11.2010:
"Căn cứ kết quả kiểm phiếu và theo quy định của Điều lệ đảng, Bộ Chính trị đã quyết định không xử lý kỷ luật đối với các tập thể và cá nhân." (4)
Tuy nhiên, ông Trọng không thể bỏ qua việc này, nên sau khi nắm chức Tổng bí thư ông bắt tay ngay vào việc tìm cách chấm dứt tình trạng một vua một chúa. Vì ông lạc quan tin rằng, nay với vai trò Tổng bí thư ông sẽ có đủ uy lực giải quyết thành công trong việc này. Cho nên khẩu hiệu trung tâm của HNTU 4 là "Một số vấn đề cấp bách về xây dựng đảng hiện nay". Trong diễn văn khai mạc ngày 26.11.11 Nguyễn Phú Trọng báo động:
"Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, tệ tham nhũng, lãng phí, hư hỏng trong một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, kể cả ở cấp cao, chưa được đẩy lùi mà thậm chí ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn, làm xói mòn lòng tin đối với đảng. Vướng mắc chính là ở chỗ nào?" (5)
5 ngày sau trong diễn văn bế mạc ngày 31.12.11 ông Trọng cảnh báo và đe dọa Trung ương đảng về tình trạng chia bè phái trong đảng:
"Nếu đảng ta không thật vững vàng về chính trị, tư tưởng; không thống nhất cao về ý chí, hành động; không trong sạch về đạo đức, lối sống; không chặt chẽ về tổ chức; không được nhân dân ủng hộ, thì không thể đứng vững và đủ sức lãnh đạo đưa đất nước đi lên." (6)
Và ông Trọng tin rằng, giải pháp tự phê bình và phê bình (TPB&PB) là vũ khí sắc bén nhất để làm sạch đảng, và chờ đợi những người có quyền lực cao nhất phải đi đầu làm gương:
"Ở đây, sự gương mẫu của Trung ương là cực kỳ quan trọng, có ý nghĩa quyết định. Từng đồng chí Uỷ viên Trung ương đảng, Uỷ viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư tự giác, gương mẫu làm trước; tự phê bình, kiểm điểm, nhìn lại mình; cái gì tốt thì phát huy, cái gì xấu thì tự gột rửa; tránh xa mọi cám dỗ về danh lợi, vật chất, tiền tài; tránh rơi vào vũng bùn của chủ nghĩa cá nhân ích kỷ tệ hại." (7)
Từ các nhận định trên HNTU 4 đã ra Nghị quyết đề ra ba mục tiêu, trong đó mục tiêu đầu tiên coi thanh lọc hàng ngũ trong đảng là công việc cấp bách nhất!:
"Kiên quyết đấu tranh ngăn chặn, đẩy lùi tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trước hết là cán bộ lãnh đạo, quản lý các cấp để nâng cao năng lực lãnh đạo, sức chiến đấu của đảng, củng cố niềm tin của đảng viên và nhân dân đối với đảng." (8)
Đồng thời đưa ra "4 nhóm giải pháp", trong đó "nhóm giải pháp tự phê bình và phê bình, nêu cao tính tiền phong gương mẫu của cấp trên và của người đứng đầu là giải pháp quan trọng nhất." (9)
Vì tha hóa đạo đức, lối sống ích kỉ nên tệ trạng tham nhũng đã bộc pháp ngày càng bất trị. Do đó trong HNTU 4 ông Trọng đã xếp việc chống tham nhũng lên hàng đầu cần phải giải quyết. Đây là vấn đề bức xúc nhất trong xã hội mà cả trong đảng ngoài dân đâu đâu cũng ca thán. Ông chọn đúng mục tiêu đánh phù hợp với mong mỏi của quần chúng, nhưng không phải là diệt tham nhũng thực sự. Vì nếu quả thực như thế thì ông Trọng đâu có đòi giữ độc quyền cho đảng và vẫn để doanh nghiệp Nhà nước làm chủ đạo trong kinh tế. Bởi vì ông thừa biết chính hai cơ chế này là nguồn gốc của tham nhũng, mua chức chạy quyền. Nhưng ông Trọng vẫn giữ nguyên nó trong Cương lĩnh Chính trị 2011 mà chính ông là tác giả, mặc dù rất nhiều trí thức, văn nghệ sĩ và cả nhiều cán bộ cấp cao đã can gián và chống đối. (10)
Do đó tại HNTU 4 khi giương cao ngọn cờ chống tham nhũng ông Trọng chỉ muốn gây thanh thế, dùng áp lực của dư luận để hạ Nguyễn Tấn Dũng, vừa là Thủ tướng và kiêm Trưởng ban Chỉ đạo Trung ương phòng chống tham nhũng. Đó là kế sách mượn gió bẻ măng, giương đông kích tây của Nguyễn Phú Trọng. Chủ tâm này thể hiện càng rõ trong các việc làm tiếp theo của ông.
Sau khi phất cao ngọn cờ "chống tham nhũng" trong HNTU 4, chỉ hai tháng sau Nguyễn Phú Trọng cho tổ chức Hội nghị Cán bộ toàn quốc với sự tham dự của trên 1000 cán bộ cao cấp kéo dài ba ngày từ 27. tới 29.2.12. Ông Trọng hãnh diện bảo đó là hội nghị lớn nhất từ trước tới nay của ĐCSVN. Tại đây ông dùng khẩu khí và ngôn ngữ điêu luyện của người đã từng mấy chục năm cầm đầu công tác tư tưởng và tuyên truyền để tìm cách đánh động lòng người, đi sâu vào tâm trạng của đảng viên, mong mở ra một cuộc chiến tranh tâm lí có lợi nhất cho mình. Vì thế trong diễn văn dài trên 12.000 chữ, ngay trong phần đầu nói về "bản thân đảng" ông Trọng đã dùng cách tả chân nhằm gây xúc động cho trên một ngàn cán bộ cao cấp cũng như nhân dân biết rõ mức cách biệt giầu nghèo và phân chia giai cấp sâu sắc ngay trong nội bộ đảng hơn 60 năm cầm quyền của chính ĐCS, và đặt câu hỏi làm liên tưởng tới thời kì đảng chống địa chủ, phú hào trước đây hơn nửa thế kỉ:
"Bây giờ trong đảng cũng có sự phân hóa giàu-nghèo, có những người giàu lên rất nhanh, cuộc sống cách xa người lao động; liệu rồi người giàu có nghĩ giống người nghèo không?" (11)
Thế rồi để tỏ ra là người dù đang nắm chức cao nhất nhưng vẫn giữ tấm lòng vô sản chân chính so với nhiều đại quan đã trở thành triệu phú Dollar, sống trong biệt thự và nhung lụa, ông Trọng còn tự đắc nhắc câu của L. Feuerbach: "Người sống trong lâu đài nghĩ khác người ở trong nhà tranh... Rồi ông lại mỉa mai và đe dọa, Mai kia đảng này sẽ là đảng của ai?" (12)
Sau khi khơi dậy tâm lí căm thù, ông Trọng đã tuyên bố phát động phong trào TPB & PB rộng lớn trong toàn đảng vào thời gian tới. Ai sẽ là đối tượng của phong trào chỉnh đảng đã được ông Trọng nói rõ trong phần cuối diễn văn. Đó chính đối thủ chính trị vẫn ngồi cạnh ông, dù bất lực nhưng lại chỉ lo thu vén cho gia đình:
"Cán bộ lãnh đạo…, đặc biệt là người đứng đầu“, "phải tự giác, gương mẫu làm trước", "tự kiểm điểm, soi lại mình, đơn vị mình, gia đình mình". (13)
Trong nguyên bản của diễn văn này chỉ ba chữ "gia đình mình" đã cố tình cho in đậm nét. Như thế người cầm đầu chế độ và tác giả của diễn văn này đã muốn chiếu tướng ai, đe dọa ai trong phong trào TPB & PT vào các tuần tới thì ai cũng hiểu được! Như vậy ông Trọng đã cho mọi người biết lời giải đáp ông đã nêu ra trong diễn văn bế mạc HNTU 4: "Vướng mắc chính là ở chỗ nào?"
Trong việc chống tham nhũng và sự suy thoái đạo đức của cán bộ Nguyễn Phú Trọng tin rằng, chỉ thanh toán một số cán bộ ăn bẩn thì tự nhiên đảng sẽ sạch và chế độ sẽ vững. Thật vậy như trình bày ở phần trên, ông Trọng đã nhấn mạnh nhiều lần trong diễn văn, chống tham nhũng và chỉnh đốn đảng không phải là giải tán ĐCS, mà chính là củng cố sự lãnh đạo toàn diện của đảng này:
"Thực tế ở nước ta cho thấy, càng đi vào đổi mới, đi vào phát triển kinh tế thị trường, mở cửa, hội nhập lại càng cần phải có sự lãnh đạo của đảng". (14)
Và ông Trọng vẫn tự đắc quả quyết, "sự lãnh đạo đúng đắn của đảng là nhân tố hàng đầu quyết định thắng lợi của cách mạng VN "và ngạo mạn nhấn mạnh thêm" trước kia đã như vậy, hiện nay đang như vậy và sau này cũng sẽ như vậy". (15)
Các nhận định trên cho thấy, Nguyễn Phú Trọng vẫn để tư tưởng cực kì bảo thủ và lạc hậu làm kim chỉ đạo hành động. Ông vẫn tin chủ nghĩa tư bản sẽ đến ngày rẫy chết: "Những mâu thuẫn vốn có của chủ nghĩa tư bản chẳng những không giải quyết được mà ngày càng trở nên sâu sắc" (16). Và vẫn tin rằng, chủ nghĩa Tư bản không chống lại được sức mạnh của "ba dòng thác cách mạng", một học thuyết tuyên truyền của Liên xô (cũ) và CS Trung quốc từ các thập niên 50, 60 của thế kỉ trước:
"Cuộc đấu tranh giữa chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản, giữa phong trào hòa bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ xã hội với các thế lực đế quốc cực đoan, hiếu chiến đang diễn ra dưới nhiều hình thức, sắc thái mới, rất quyết liệt." (17)
Mặc dầu đứng đầu chế độ vào đầu Thế kỉ 21, nhưng tư duy của ông Trọng vẫn thụt lùi và đóng khung như thời kì giữa Thế kỉ 20. Cho nên - như trong phần I đã trình bày - cũng trong dịp này đứng trước trên 1000 cán bộ cao cấp, Nguyễn Phú Trọng đã nhấn mạnh tới cái gương của ĐCS Trung quốc:
"đảng Cộng sản Trung quốc trong cải cách, mở cửa cũng luôn luôn khẳng định dứt khoát phải kiên trì vai trò lãnh đạo của đảng Cộng sản, và trong những lần trao đổi với chúng ta, BẠN thường nhấn mạnh không để bị "Tây hóa", "tha hóa", "thoái hóa"." (18)
Như vậy thâm ý của Nguyễn Phú Trọng qua phong trào chỉnh đảng là nhằm hai mục tiêu, đó là loại trừ đối thủ chính trị ở cấp cao nhất và nhân danh đảng để mở rộng quyền thống soái cho chính ông và vây cánh cho giai đoạn về sau này. Vì thế ông còn tập trung mũi tấn công cả trong thành phần đảng viên tiến bộ và trong hàng ngũ thanh niên, trí thức, văn nghệ sĩ yêu nước. Ông Trọng đã kết tội các đảng viên tiến bộ là những người đã "sám hối", "trở cờ", "tự diễn biến". Còn cuộc vận động dân chủ của các tầng lớp nhân dân thì Nguyễn Phú Trọng khinh khỉnh, gọi là "diễn biến hòa bình" (19) (xem phần III).
Cho tới lúc đó Nguyễn Phú Trọng vẫn đinh ninh rằng, ông có thể chỉ cần dựa vào thành phần bảo thủ, mà ông tin là vẫn còn nắm chủ động trong đảng, và tận dụng sức mạnh của hệ thống báo chí mà phe ông đang nắm giữ thì có thể tạo một dư luận áp đảo cô lập và loại trừ được vài đối thủ chính trị ở cấp cao, đặc biệt là Nguyễn Tấn Dũng. Cho nên ông đã lạc quan cho là, Hội nghị Cán bộ toàn quốc cuối tháng 2.12 đã tạo được một tâm lí hồ hởi và hi vọng cả trong đảng lẫn ngoài xã hội ủng hộ cuộc chỉnh đảng của ông.
Điều này làm ông Trọng đã tự tin và mạnh dạn đi thêm một bước. Cho nên tại HNTU 5 (7-15.5.12) ông đã thành công trong việc tước một phần quyền của Nguyễn Tấn Dũng bằng cách chấm dứt nhiệm vụ của ông Dũng trong chức Trưởng ban Chỉ đạo Trung ương phòng chống tham nhũng. (20) Nhưng thay vì biết lắng nghe ý kiến của nhiều giới khuyên nên để cho Ban mới này được độc lập để chống tham nhũng hữu hiệu, Nguyễn Phú Trọng đã nhân cơ hội này thừa thắng giành cầm đầu Trưởng ban mới và tái lập Ban nội chính Trung ương để giúp ông trong việc này, đồng thời ép Quốc hội ra một đạo luật chống tham nhũng mới nửa người nửa ngợm. [xem phần III]. Không những thế, trong HNTU 5 Nguyễn Phú Trọng còn chính thức cho khai triển giải pháp TPB&PB được ông coi nó là phương pháp hữu hiệu trong việc làm sạch đảng và còn hồ hởi quyết định để Bộ chính trị và BBT đi tiên phong trong việc này.
Chỉ ba tháng sau Nguyễn Phú Trọng lại cho triệu tập Hội nghị Cán bộ toàn quốc mới (13.8.12) để hồ hởi tường thuật phương pháp và kết quả ông đã thực hiện bắt các Ủy viên Bộ chính trị và Ban bí thư trong nhiều đợt đã TPB&PT suốt 21 ngày trong hai tháng 7 và 8. (21) Tại Hội nghị này Nguyễn Phú Trọng còn tìm cách siết kỉ luật và linh thiêng hóa cuộc chỉnh đảng do ông lãnh đạo, bằng cách lên giọng ra chỉ thị "toàn đảng đang bước vào thời kì rất thiêng liêng và hệ trọng". (22) Tuy là người vô thần, nhưng Nguyễn Phú Trọng vẫn phải dùng từ "linh thiêng" để mong đánh động tâm lí và uy hiếp tinh thần cán bộ, đặc biệt bọn tham quan ở các vị trí then chốt. Vì ông nắm bắt được tâm lí của cán bộ tham nhũng các cấp đi lễ thần thánh để cầu tài, cầu quan nườm nượp về đền Trần vào đầu mỗi năm, dùng cả xe công!
Với cách chuẩn bị và những bước đi bài bản như vậy nên Nguyễn Phú Trọng tin rằng, thời gian đã chín mùi cho việc hạ bệ đối thủ trong đảng. Vì thế ông đã cho tổ chức HNTU 6 và tin rằng, nó sẽ là cao điểm chiến thắng chính trị của ông. Hội nghị kéo dài suốt 15 ngày từ 1. tới 15.10.12 và được coi là một trong vài hội nghị dài nhất từ trước tới nay của ĐCS. (23) Một trong những trọng tâm chính của HNTU 6 là Bộ chính trị công bố kết quả TPB&PB trong hai tháng 7 và 8 và để Trung ương "thảo luận và cho ý kiến về kết quả kiểm điểm tự phê bình và phê bình của tập thể và cá nhân Bộ chính trị, Ban bí thư." Chỉ riêng đề tài này đã chiếm trọn 1/3 thời gian của HNTU 6.
Trong HNTU 6 ông Trọng đã vạch ra những sai lầm và thất bại trong lãnh vực kinh tế, tài chánh của Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng:
"Áp lực lạm phát và bất ổn vĩ mô vẫn còn lớn. Thị trường tiền tệ diễn biến phức tạp; nợ xấu ngân hàng ở mức cao; tăng trưởng tín dụng thấp; hoạt động của một số ngân hàng thương mại cổ phần thiếu minh bạch, còn tiềm ẩn nhiều rủi ro; lãi suất ngân hàng vẫn còn quá cao so với hiệu quả sản xuất, kinh doanh của doanh nghiệp. Thị trường bất động sản, thị trường chứng khoán vẫn chưa được cải thiện; thị trường vàng còn nhiều biến động. Các đề án tái cấu trúc đầu tư công, doanh nghiệp nhà nước và ngân hàng thương mại còn có nhiều vấn đề cần tiếp tục nghiên cứu, hoàn thiện" (24)
Không chỉ kết án những sai lầm và thất bại của người cầm đầu Chính phủ, Nguyễn Phú Trọng còn kết tội sự tha hóa đạo đức, tinh thần vô trách nhiệm và suy tính ích kỉ, gia đình và phe nhóm của ngay nhiều cán bộ cao cấp đương quyền. Tuy không nêu trực tiếp tên người cầm đầu Chính phủ, nhưng đoạn dưới đây trong diễn văn bế mạc của Nguyễn Phú Trọng đã cho thấy ông Dũng là trọng tâm trong tầm bắn của ông Trọng:
"Việc một số cán bộ cao cấp (cả đương chức và nguyên chức) có lúc, có việc còn biểu hiện chưa gương mẫu về đạo đức, lối sống của bản thân và gia đình, nói không đi đôi với làm, đã làm ảnh hưởng lớn đến uy tín của các cơ quan lãnh đạo đảng, Nhà nước và bản thân các đồng chí đó. Chưa tập trung chỉ đạo làm rõ, đánh giá đầy đủ thực chất tình hình để kịp thời có biện pháp kiên quyết khắc phục một số tiêu cực (như chạy chức, chạy quyền, chạy tội... ) và một số trường hợp phân công, đề bạt cán bộ chưa chính xác, chưa được dư luận đồng tình. Trong việc chỉ đạo tổ chức thực hiện các nghị quyết và kết luận của Trung ương, nhất là về doanh nghiệp nhà nước, còn lúng túng, buông lỏng; kiểm tra, giám sát không chặt chẽ, dẫn đến một số tập đoàn kinh tế nhà nước, tổng công ty nhà nước (điển hình là Vinashin, Vinalines) hoạt động kém hiệu quả, có nhiều sai phạm, gây tổn thất lớn, để lại hậu quả hết sức nghiêm trọng. Một số hạn chế, khuyết điểm, chưa được làm rõ thực chất, mức độ, địa chỉ cụ thể, ai phải chịu trách nhiệm, như tình trạng chạy chức, chạy quyền, lợi ích nhóm… " (25)
Mặc dầu đem tất cả uy tín để tấn công dồn dập và mạnh bạo như vậy, nhưng vào ngày cuối với đa số rất lớn HNTU 6 đã bác bỏ đòi hỏi phải có biện pháp kỉ luật với Nguyễn Tấn Dũng. Chính việc này ông Trọng phải nhìn nhận. Vào cuối Hội nghị trong tư cách đứng đầu Bộ chính trị, ông đã yêu cầu Banh chấp hành Trung ương quyết định kỉ luật với Bộ chính trị, đặc biệt là "một đồng chí Uỷ viên Bộ Chính trị":
"Bộ Chính trị đã thống nhất 100% đề nghị Ban Chấp hành Trung ương cho được nhận một hình thức kỷ luật và xem xét kỷ luật đối với một đồng chí Uỷ viên Bộ Chính trị." (26)
Tuy ông Trọng không nói tên ra, nhưng người mà ông đã từ lâu muốn ra tay trừng trị là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Nhưng thật là bất ngờ cho Nguyễn Phú Trọng, đa số ủy viên Trung ương đảng đã bác bỏ lời yêu cầu của Nguyễn Phú Trọng:
"Về việc đề nghị xem xét kỷ luật, Ban Chấp hành Trung ương đã thảo luận rất kỹ, cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị" (27)
Những người am hiểu tình hình ĐCS cho biết, đây là lần tiên Trung ương đảng đã dám chống cả Tổng bí thư lẫn Bộ chính trị. Như thế sẽ hiểu được tại sao, qua màn ảnh truyền hình, khi đọc tới đoạn trên Nguyễn Phú Trọng đã "nghẹn ngào" như muốn khóc. Giữa khi ấy Nguyễn Tấn Dũng ngồi ở hàng đầu lại nheo mắt cười mũi. (28)
Trong đảng và ngoài xã hội đều biết sau hơn 6 năm cầm đầu chính phủ, Nguyễn Tấn Dũng là Thủ tướng tồi tệ về tư cách, thất bại trong các lãnh vực kinh tế tài chánh, chỉ lo thu vén cho gia đình và xây dựng bè nhóm. Giữa tháng 1 vừa qua phía Chính phủ đã phải nhìn nhận, chỉ riêng lãnh vực các tập đoàn và tổng công ti Nhà nước dưới quyền chỉ tuy của Nguyễn Tấn Dũng đã tạo ra món nợ khủng khiếp lên tới 60 tỉ USD, tức khoảng trên một nửa ngân sách quốc gia trong năm qua. ([29]) Không những thế, it nhất ông Dũng đã hai lần lừa đối Quốc hội, nhân dân và đảng viên với những lời hứa nhận trách nhiệm về những sai lầm và thất bại trong việc lãnh đạo các doanh nghiệp Nhà nước các năm vừa qua. Lần thứ nhất, trong vụ Vinashin, ngày 24.11.2010... trong tư cách là Thủ tướng, ông Dũng đã công khai xin lỗi:
"Là người đứng đầu Chính phủ, tôi xin nhận trách nhiệm về những hạn chế yếu kém nêu trên của Chính phủ." (30)
Và ông Dũng còn long trọng hứa trước Quốc hội:
"Chính phủ và Thủ tướng Chính phủ nhận thức sâu sắc trách nhiệm của mình là phải thực hiện tốt nhất chức trách nhiệm vụ được giao, tập trung sức thực hiện có kết quả Kết luận chỉ đạo của Bộ Chính trị." ([31])
Nhưng chỉ một năm sau (8.12.11) Nguyễn Tấn Dũng đã phủ nhận lời xin lỗi và nhận trách nhiệm của mình:
"Xảy ra chuyện như Vinashin, cuối cùng Thủ tướng đứng ra nhận trách nhiệm. Tôi nhận trách nhiệm chính trị với tư cách người đứng đầu Chính phủ, chứ tôi cũng không ra quyết định nào sai". (32)
Lần thứ hai là trong dịp cao điểm của phong trào chỉnh đảng với TPB&PB mới đây. Ngày 22.10.12 ông Dũng cũng ra Quốc hội xin lỗi:
"Với trọng trách là Ủy viên Bộ Chính trị, Thủ tướng Chính phủ, tôi nghiêm túc nhận trách nhiệm chính trị lớn của người đứng đầu Chính phủ và xin thành thật nhận lỗi trước Quốc hội, trước toàn đảng, toàn dân về tất cả những yếu kém, khuyết điểm của Chính phủ trong lãnh đạo, quản lý, điều hành, nhất là những yếu kém, khuyết điểm trong kiểm tra, giám sát hoạt động của tập đoàn kinh tế, tổng công ty nhà nước; một số tập đoàn, tổng công ty, điển hình là Vinashin, Vinalines, sản xuất kinh doanh kém hiệu quả, có nhiều sai phạm, gây tổn thất và hậu quả nghiêm trọng về nhiều mặt, ảnh hưởng lớn đến uy tín và vai trò của kinh tế nhà nước." (33)
Nhưng chỉ 3 tuần sau, ngày 14.11.12 Nguyễn Tấn Dũng đã phủ nhận trách nhiệm cá nhân và đổ lỗi cho tập thể Bộ chính trị và cho đảng:
"đảng lãnh đạo trực tiếp tôi, hiểu rõ về tôi, đảng ta là đảng cầm quyền, lãnh đạo Nhà nước và toàn xã hội. đảng đã phân công tôi tiếp tục làm nhiệm vụ Thủ tướng Chính phủ, Quốc hội bỏ phiếu bầu tôi làm Thủ tướng Chính phủ thì tôi sẵn sàng chấp nhận và hoàn thành nghiêm túc mọi quyết định của đảng, của Quốc hội" (34)
Hai lần xin lỗi, rồi hai lần phủ nhận lời xin lỗi của mình, qua đó ông Dũng đã tự bộc lộ bản chất tráo trở, không còn biết tự trọng của một người cầm đầu chính phủ!
Chính vì thế, thất bại thê thảm của Nguyễn Phú Trọng trong việc không thuyết phục được Trung ương đảng ra kỉ luật với Nguyễn Tấn Dũng trong HNTU 6 đã làm bất bình và thất vọng rất lớn trong thành phần đảng viên. Trong cuộc tiếp xúc cử tri ở Hà nội vào 1.12.12 Nguyễn Phú Trọng đã phải nghe lời trách móc của TS Trần Viết Hoàn, nguyên giám đốc khu di tích Bác Hồ tại Phủ chủ tịch:
"Dân chúng tôi căm giận những người tham nhũng, quan liêu đến cực điểm, nên dân chúng tôi lo cho nghị quyết trung ương 4 của đảng, lo cho Luật phòng chống tham nhũng, nếu làm không kiên quyết, không triệt để thì nó lại về như cũ mà còn tồi tệ hơn. Việc phê bình, tự phê bình vừa qua gần như hòa cả làng. Gần như không thấy ai tốt, ai xấu, chẳng thấy bộ phận không nhỏ suy thoái đâu cả. Trên các văn bản vẫn là những điệp khúc muôn thuở." (35)
***
Câu hỏi ở đây là, tại sao Nguyễn Tấn Dũng đã đi vào những sai lầm và thất bại nghiêm trọng như vậy, nhưng Nguyễn Phú Trọng vẫn bị Nguyễn Tấn Dũng quật ngược lại ngay tại HNTU 6?
Sau ba HNTU và hai Hội nghị Cán bộ toàn quốc với nhiều thủ đoạn khác nhau, nhưng ông Trọng vẫn không thuyết phục được các Ủy viên Trung ương đứng về phía mình, ngược lại đa số rất lớn trong Trung ương đảng đã từ chối yêu cầu thi hành kỉ luật với ông Dũng. Sự kiện rõ ràng nhất là các ủy viên trong Bộ chính trị vài khóa về sau này đều như cá mè một lứa, không một nhân vật nào có uy tín và khả năng trội bật, chỉ là sống lâu lên lão làng và biết nhịn, biết nín! Nguyễn Phú Trọng cũng ở trong trường hợp này. Vì trong cuộc họp báo đầu tiên trong tư cách tân Tổng bí thư ông đã xác nhận cho tới ngày chót vẫn chưa biết ai sẽ làm Tổng bí thư. ([36])
Cả trong cuộc bầu các Ủy viên Trung ương và Bộ chính trị khóa 11 ông Trọng cũng đạt được số phiếu rất thấp. Nhiều đảng viên không tin vào khả năng của ông Trọng là có cơ sở. Vì suốt gần hai thập niên có chân trong Bộ chính trị, trước khi nắm chức Tổng bí thư ông Trọng đã đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng, từ Bí thư Thành ủy Hà nội, Trưởng ban Tư tưởng trung ương (nay là Ban Tuyên giáo), Chủ tịch Hội đồng lí luận trung ương và Chủ tịch Quốc hội. Nhưng trong tất cả các chức vụ quan trọng này ông Trọng đã không tạo được một thành tích đặc biệt nào. Trái lại, tuy bề ngoài giữ phong độ giản dị, nhưng ông đã để lại các ấn tượng rất xấu trong đảng cũng như ngoài xã hội về lập trường chính trị của ông: Nguyễn Phú Trọng là người CS cực kì giáo điều, rất thần phục Bắc kinh, đàn áp trí thức và coi thường nhân dân! Như vậy, ngoài uy tín thấp, ông Trọng lại chỉ tin vào cánh bảo thủ trong Đảng và mạt sát đảng viên tiến bộ, một bộ phận ngày càng lớn mạnh.
Sự thất bại thê thảm của Nguyễn Phú Trọng trong HNTU 6 chứng minh rằng, ông Trọng đã rất chủ quan và thiếu tầm nhìn, không thấy được hai việc:
1. Chủ trương duy trì độc đảng đồng thời để Kinh tế thị trường định hướng XHCN với việc để cho các tập đoàn và tổng công ti nhà nước giữ vai trò chủ đạo trong hai thập niên vừa qua, nhất là dưới thời Nguyễn Tấn Dũng, khiến cho bọn tham quan như cá gặp nước tự do vùng vẫy. Vì thế bọn tham quan đã chiếm ưu thế ngay trong Trung ương đảng, từ các cơ quan then chốt trong đảng, các bộ trong chính phủ tới các cơ quan thành ủy, tỉnh ủy cả nước. Do đó trong HNTU 6 họ đã bảo vệ nhau và gạt yêu cầu kỉ luật với Nguyễn Tấn Dũng.
2. Trong tình hình như vậy thì giải pháp TPB&PT mà ông Trọng tin tưởng và thực hiện trong thời gian qua chỉ như cách gãi ghẻ đối với bọn tham quan. Nay ông Trọng – ví như một bác sĩ phải nhìn thấy rằng, lần này món thuốc TPB&PB được ông coi là thần dược dù đã được ông cho con bệnh dùng liều lượng tới mức tối đa (qua việc các ủy viên trong Bộ chính trị và BBT phải trải qua mấy tuần và nhiều đợt TPB&PB, các Hội nghị Cán bộ toàn quốc và các HNTU), nhưng cuối cùng bệnh còn trầm trọng hơn. Chính vì thế Nguyễn Phú Trọng đã tâm sự về nỗi sợ hãi bị bọn tham quan trả thù: “kỷ luật mà không tính kỹ thì lại rối, mai kia là ân oán, thù hằn, đối phó, thành phe phái, rối nội bộ."(37) Lời nhìn nhận thất bại của người cầm đầu chế độ toàn trị đã cho thấy, sức mạnh của quyền - tiền đã đốt cháy đạo đức, bán đứng lương tâm; lợi ích nhóm và nạn sứ quân đang tung hoành ngay trong các cơ quan đầu não của chế độ toàn trị!
Chính vì vậy, những lời thề sắt đá "linh thiêng", "hệ trọng" kèm theo những lời đe dọa đanh thép suốt từ HNTU 4 (12.2011) tới HNTU 5 (5.12), rồi hai Hội nghị Cán bộ toàn quốc (2.12 và 8.12) và cả những cuộc họp TPB&PT ở các cấp cao nhất là Bộ chính trị và Ban bí thư kéo dài mấy tuần lễ kèm cả chồng hồ sơ dầy mấy trăm trang vạch tội bọn quan tham nhũng, bất tài, vô trách nhiệm và chỉ biết lo thu vén gia đình-đứng đầu là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cuối cùng không làm ai sợ và cũng chẳng thuyết phục được đa số trong Trung ương đảng. Vì thế HNTU 6 (10.12) phải coi là một cao điểm thất bại nghiêm trọng trong việc chỉnh đảng của Nguyễn Phú Trọng sau hai năm làm Tổng bí thư! Nó hoàn toàn đi ngược lại những kì vọng của Nguyễn Phú Trọng đã tuyên bố trong ngày bế mạc HNTU 4 (31.12.2011):
"Nếu đảng ta không thật vững vàng về chính trị, tư tưởng; không thống nhất cao về ý chí, hành động; không trong sạch về đạo đức, lối sống; không chặt chẽ về tổ chức; không được nhân dân ủng hộ, thì không thể đứng vững và đủ sức lãnh đạo đưa đất nước đi lên." (38)
Vì thế, thay vì tiến tới đoàn kết, thống nhất trong đảng, sự kình chống lẫn nhau ngay trong Bộ chính trị đã tới mức không còn coi nhau ra gì và công khai tấn công và chửi bới lẫn nhau. Vì thất bại đau đớn, bị phe của ông Thủ lột mặt nạ ngay tại HNTU 6 khiến ông Trọng trở thành Tổng ngố. Cho nên chỉ vài ngày sau HNTU 6 ông Trọng đã hằn học đe dọa "chưa phải là xong". Còn Chủ tịch nước đã nhạo báng gọi Nguyễn Tấn Dũng là "đồng chí X" và khuyên ông Dũng "không đủ uy tín thì nghỉ, ở làm gì nữa" và còn thách đố "Nếu chúng ta hèn nhát thì làm đơn gửi cho đảng chúng ta nghỉ, chúng ta rút lui đi để cho những người dũng cảm làm việc". (39)
Hiện nay tình trạng sứ quân, một triều đình có hai vua nhiều chúa đã trở thành công khai. Sau khi cho nổi lửa cao ngất trời như hỏa diệm sơn nhưng chẳng thiêu được quan tham nào và bị tắt ngóm trong HNTU 6, nay phe ông Trọng đang tự an ủi đi kiếm củi để "nhóm lò" lại. ([40]) Như ông đã mời Bí thư tỉnh ủy Đà nẵng Nguyễn Bá Thanh – người nổi tiếng được coi là dám nói dám làm (?) - ra Hà nội làm Trưởng ban Nội chính trung ương, một Ban vừa được tái lập để giúp Nguyễn Phú Trọng trong công tác chống tham nhũng. ([41]) Nhưng ông Thanh chưa ngồi nóng ghế Trưởng ban mới thì giữa lúc ông Trọng thăm Âu châu, Nguyễn Tấn Dũng đã vội vã tố cáo công khai Thành ủy Đà nẵng dưới thời của Nguyễn Bá Thanh đã có những sai lầm trong chính sách đất đai và gây thiệt hại cho công quĩ cả hàng ngàn tỉ đồng ([42]). Qua đó cho thấy, ông Dũng đã công khai coi thường người cầm đầu chế độ, tìm cách bẽ gẫy những quyết định và tính toán của ông Trọng. Giữa khi đó trong cuộc phỏng vấn đầu năm, khi hỏi về thất bại trong việc thực thi Nghị quyết Trung ương 4 mà cao điểm là HNTU 6, Trương Tấn Sang nay bảo là, "không lùi bước, không thể không làm "và "không nên chán nản!" (43)
Như vậy thật là rõ ràng, toàn đảng và nhân dân đang chứng kiến tận mắt từng ngày những người có quyền lực cao nhất, đứng đầu là Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng, đang xô đẩy đảng và Chính phủ chống lẫn nhau rất kịch liệt. Thay vì tập trung tâm trí và sức lực vào việc giải quyết những khó khăn kinh tế, canh tân đất nước, tạo ấm no hạnh phúc cho nhân dân, bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ trước sự thôn tính của Bắc kinh thì họ lại đang dùng tiền bạc của nhân dân qua tiền đóng thuế và lợi dụng các cơ quan nhà nước để lập phe nhóm chống đối và thanh toán lẫn nhau rất tàn bạo và tồi tệ!
(Xin theo dõi phần III: Nội trị: Đàn áp trí thức, thanh niên và coi thường nhân dân)
25.1.2013
Âu Dương Thệ
-----------------
Ghi chú: 
[1] . Cộng sản (CS) 26 và 31.12.2011, Thông cáo HNTU 4 xem Tạp chí CS 1.2012 
[2] . BBC 3.11, 11.11 và 24.11.11 
[3] . Chính phủ điện tử (CP) 8.8.2010, Cùng tác giả:Tự tha bổng về những sai trái cực kì nghiêm trọng trong vụ Vinashin: http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2011/vinashin.htm#_edn2 
[4] . Báo cáo Chính phủ 21.3. 2011 
[5] . Nguyễn Phú Trọng, diễn văn khai mạc HNTU 4, CS 26.12.11 
[6] . Nguyễn Phú Trọng diễn văn bế mạc HNTU 4, CS 31.12.11 
[7] . Tương tự (tt) 
[8] . Tạp chí Xây dựng đảng (TCXDĐ), 21.1.13 
[9] . tt 
[10] . Cùng tác giả:Trước đêm tối của Đại Hội 11các cựu lãnh đạo, cán bộ cao cấp và chuyên viên hàng đầu nghĩ gì về tư cách và năng lực của nhóm cầm đầu? http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2011/daihoi11.htm
[11] . Nguyễn Phú Trọng, diễn văn khai mạc Hội nghị Cán bộ toàn quốc 27.2.12 
[12] . Như trên 
[13] . tt 
[14] . tt 
[15] . tt 
[16] . tt 
[17] . tt 
[18] . tt 
[19] . tt 
[20] . Thông báo HNTU 5 và diễn văn của Nguyễn Phú Trọng, trong Tạp chí CS 6.12 
[21] . CS 13.8.12, Cùng tác giả: Nguyễn Phú Trọng - Nguyễn Tấn Dũng đánh phá nhau:Tự phơi bày bản chất chế độ tư bản hoang dã! http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2012/nptvantd.htm#_ednref14
[22] . tt 
[23] . Thông cáo HNTU 6, Tạp chí CS 11.12 
[24] . Nguyễn Phú Trọng diễn văn bế mạc,CS 15.10.12 & Tạp chí CS 11.12 
[25] . tt 
[26] . tt 
[27] . tt 
[28] . Đài truyền hình VN 15.10.12 
[29] . BBC 16.1.13. 
[30] . Báo cáo giải trình và trả lời chất vấn của TT Nguyễn Tấn Dũng tại Kỳ họp thứ tám, Quốc hội Khoá 12 (số 176/BC-Chính phủ ngày 24.11.2010). Cùng tác giả: Tự tha bổng về những sai trái cực kì nghiêm trọng trong vụ Vinashin: Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng đã tự nhổ vào mặt, làm nhục đảng và tước đoạt quyền chính đáng của nhân dân! http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2011/vinashin.htm vinashin… 
[31] . tt 
[32] . Vietnamnet 8.12.11 
[33] . Nguyễn Tấn Dũng Báo cáo Quốc hội 22.10.12 
[34] . Nguyễn Tấn Dũng trả lời chất vấn tại QH ngày 14.11.12, Vietnamnet 14.11.12 
[35] . Tuổi trẻ, Vietnamexpress 2.12.12 
[36] . Người lao động 19.1.11 
[37] . BBC 2.12.12 
[38] . Nguyễn Phú Trọng diễn văn bế mạc HNTU 4, CS 31.12.11 
[39] . Về HNTU 6 xem cùng tác giả: Trọng ngố, Dũng hèn đang đưa đất nước tới vực thẳm!Và con đường của chúng ta : http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2012/hntu6.htm
[40] . VNexpress 2.12.12 
[41] . CS 2.1.13 
[42] . Lao động 18-19.1.13 
[43] . Thông tấn xã VN 21.1.13
(DLB).

Giáp Văn Dương - Câu chuyện của niềm tin

 
1. Như bao bạn trẻ khác, tôi rời quê khi học hết phổ thông. Rồi cũng như bao người khác, tôi ra nước ngoài học tiếp khi xong đại học.
Gần mười hai năm học tập và làm việc ở nước ngoài, tôi có bạn bè mới, thầy cô mới, đồng nghiệp mới. Trong công việc không có định kiến, không có phân biệt. Tất cả diễn ra trong một sự trung thực và cởi mở hồn nhiên. Hồn nhiên đến mức ngạc nhiên.
Tôi chìm đắm trong bầu không khí dân chủ, bình đẳng và tinh thần tự do học thuật. Tôi thấy mình được tôn trọng, và ý thức được mình có quyền được người khác tôn trọng.
Tôi phải làm đủ thứ giấy tờ nhưng không bao giờ thấy những con dấu đỏ. Chỉ cần một chữ ký cá nhân là đủ, một cuộc điện thoại, một lá email là xong. Không ai hạch sách, không ai đòi kiểm tra, không ai đòi công chứng bản gốc.
Tôi lên tàu điện: không có người soát vé. Họ tôn trọng chúng tôi, và tin chúng tôi. Thỉnh thoảng họ có đi kiểm tra định kỳ thì cũng rất lịch sự, không gây cho mình cảm giác khó chịu.
Tôi ra siêu thị: không ai bắt tôi phải gửi đồ trước khi vào mua hàng. Không ai kiểm tra chúng tôi khi ra. Họ tôn trọng chúng tôi, và tin chúng tôi.
Tôi và một người bạn đi mua bảo hiểm xe. Điều khoản cho biết, nếu mất xe thì sẽ được đền xe mới. Bạn tôi hỏi: nếu chúng tôi bán xe rồi báo mất thì sao? Nhân viên bảo hiểm ngạc nhiên mất một lúc lâu mới nghĩ ra được câu trả lời: tôi tin các anh không làm thế.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự tin tưởng mang tính hệ thống. Một sự tin tưởng cá nhân mạnh mẽ lan tỏa trong toàn xã hội. Chữ Tín được xác lập mà không cần sự có mặt của các loại công chứng bản gốc, chứng thực, xác nhận...
Tôi vỡ ra: À, ra thế. Họ giàu mạnh vì họ tin ở con người.
2. Mười hai năm sau tôi trở về. Nhiều cái như xưa. Nhiều cái hơn xưa. Nhưng cũng nhiều cái tệ hơn xưa.
Tôi làm thủ tục nhận đồ mình gửi cho mình. Tên tôi đây. Địa chỉ tôi đây. Hộ chiếu của tôi đây. Vậy sao mà rắc rối đến vậy? Sao phải xác nhận? Sao phải chứng minh? Sao phải công chứng bản gốc?
Tôi có làm gì đâu, chỉ là nhận đồ mình gửi cho mình thôi mà sao phức tạp như vậy. Lẽ ra tôi chỉ chờ ở nhà, đúng hẹn công ty vận chuyển sẽ mang đồ đến. Tôi chỉ cần ký xác nhận là xong.
Tôi được giải thích ở Việt Nam mọi thứ cần phải đúng quy trình chứ không đơn giản như vậy.
Tôi ngẫm ra: Càng nhiều dấu đỏ, càng ít niềm tin.
3. Tôi đưa gia đình đi siêu thị Big C Long Biên. Niềm vui khi thấy một siêu thị bề thế, nhộn nhịp vừa mới nhen lên thì gặp ngay một chuyện ngỡ ngàng: Tất cả những ai muốn vào siêu thị đều phải gửi đồ bên ngoài. Con gái tôi có một túi khoác nhỏ để đựng mấy thứ lặt vặt cũng phải niêm phong rồi mới được mang theo.
Vì sao vậy? Chúng tôi hỏi thì chỉ nhận được câu trả lời: Đây là quy định!
Quy định gì? Quy định không được tin nhau.
Câu chuyện có lẽ sẽ chỉ là một phiền toái buồn, nếu không có chuyện sau khi thanh toán, tất cả khách hàng lại bị kiểm tra một lần nữa, và hóa đơn phải được đóng dấu đỏ “đã thanh toán” thì mới được nhân viên an ninh cho ra ngoài.
Chúng tôi tự hỏi: chuyện quái quỉ gì đang xảy ra vậy? Quầy thanh toán có hai nhân viên kiểm tra và tính tiền. Từ quầy thanh toán ra đến cửa ra này chỉ chừng 2 mét, lại không có hàng hóa gì bày bán trên đoạn đường 2 mét đó. Vậy cớ sao phải kiểm tra lại? Cớ sao phải đóng dấu vào hóa đơn thì mới được ra?
Vợ tôi phản ứng dữ dội: Nếu kiểm tra mà không tìm thấy sai sót nào thì các anh có xin lỗi chúng tôi không? Nhưng chúng tôi chỉ nhận được một câu trả lời lạnh lùng: Đây là quy định.
Tôi nhìn những người xếp hàng chờ kiểm tra và đóng dấu hóa đơn. Tất cả đều kiên nhẫn và ngoan ngoãn. Họ có thể làm gì trên đoạn đường dài 2 mét đó để phải chịu cảnh khám xét?
Tôi lặng lẽ quan sát. Rất nhiều người lớn tuổi. Lịch sử như phảng phất qua bộ quân phục cũ. Một vài nụ cười cầu hòa dù chủ nhân không làm gì sai. Một vài ánh mắt lấm lét không có lý do. Nhiều gương mặt cam chịu và chờ đợi cảnh được khám xét.
Tôi cố gắng tìm lý do để biện minh cho việc làm kỳ quái đó, nhưng không thể.
Tôi rút ra kết luận: Nhiều người Việt không tin người Việt. Nhiều người Việt không hiểu rằng mình có quyền phải được người khác tôn trọng.
4. Chúng tôi ra về, nhưng vẫn ám ảnh câu hỏi: Vì sao người Việt không tin nhau? Phải chăng chúng ta đã quen sống trong một sự cảnh giác thường trực đến độ thành phản xạ có điều kiện?
Tôi bất giác nhớ đến mớ giấy tờ đỏ choét những con dấu công chứng sao y bản gốc. Tôi tự hỏi: Tôi và triệu người quanh tôi đã mất bao nhiêu thời gian cho những thứ này?
Tôi thở dài: càng nhiều dấu đỏ, càng ít niềm tin.
Tôi tự hỏi: Phải chăng đang có một cuộc “khủng hoảng niềm tin”?
Và khi nào thì người ta không tin nhau?
Rõ ràng là khi có sự dối trá. Người ta không tin nhau khi cần phòng tránh sự dối trá.
Vậy là đang có một sự dối trá phổ biến, đến mức một đoạn đường 2 mét và được kiểm soát chặt chẽ cũng trở nên đáng ngờ.
Và chúng ta đã mất biết bao nhiêu thời gian và nguồn lực để cảnh giác, phòng tránh, đương đầu với sự dối trá này?
Không ai thống kê định lượng, nhưng chắc hẳn là rất nhiều. Nhiều đến mức có thể làm cho đất nước ta kiệt quệ. Kiệt quệ vì luôn phải cảnh giác, đề phòng.
5. Việt Nam đang rất cần một sự quy tụ nguồn lực để phát triển. Nhưng quy tụ làm sao khi cả xã hội sống trong tâm trạng cảnh giác thường trực, lúc nào cũng nơm nớp đề phòng? Quy tụ làm sao khi sự giả dối đã trờ thành một lối sống của xã hội? Quy tụ làm sao khi niềm tin giữa người với người đã trở nên cạn kiệt?
Việt Nam đang rất cần hội nhập, rất cần làm bạn với thế giới bên ngoài. Nhưng hội nhập làm sao khi luôn nhìn thế giới bên ngoài với con mắt thù địch nghi ngờ? Làm bạn làm sao khi không có lòng tin vào đối tác của mình?
Đất nước đã thống nhất nhưng lòng người chưa thống nhất. Di sản của mấy mươi năm chiến tranh quá đỗi nặng nề. Trong này kinh tế khó khăn. Ngoài kia Biển Đông nổi sóng. Một cuộc hòa giải, để sau đó thực sự có một sự hòa hợp Nam Bắc, trong ngoài là cần thiết hơn bao giờ hết. Muốn vậy cần xóa bỏ mọi nghi kỵ lẫn nhau giữa mọi tầng lớp xã hội.
***
Nhiều học giả đã gọi niềm tin là một thành phần quan trọng của vốn xã hội. Khi niềm tin cạn thì vốn xã hội cũng cạn theo. Mà cạn vốn thì làm sao phát triển?

Giáp Văn Dương
(Tia sáng) 

Giấy bạc 30 đồng và trí tuệ lãnh đạo

Cách đây mười mấy năm, trong nhà tôi có treo một bức tranh.
Bức tranh treo trong phòng vệ sinh để mỗi khi vào đó tôi có thể vừa trút bầu tâm sự, vừa ngẫm nghĩ tìm hiểu làm sao có thể có một sự việc lạ và khó hiểu như vậy, tuy rằng trút bầu tâm sự là một nhu cầu sinh học tự nhiên của thể xác, hoàn toàn không liên can gì tới sự vận hành phức tạp của tư tưởng. Bức tranh gồm có hai tờ giấy bạc 30 đồng của nước Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam in năm 1981 và 1985. Từ khi có bức tranh, tôi hay suy nghĩ và thỉnh thoảng cứ nấn ná thêm vài giây trong phòng vệ sinh (là chỗ đáng lẽ không nên ở lâu, nhưng quả tình tôi không biết treo bức tranh này nơi nào khác trong nhà).
Điều băn khoăn của tôi là người ta sẽ xếp bao nhiêu tờ 30 đồng để được một xấp có giá trị chẵn 100, hay 1000, hay 1 triệu... trong hệ thống thập phân cho thuận tiện với công việc của ngành ngân hàng, tài chính, hay mọi sinh hoạt liên quan đến tiền bạc. Đôi khi tôi suy luận: nguyên do là, khoảng đầu thập niên 1980, nền kinh tế của nước Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam chịu sự chỉ đạo của một nhà thơ cấp trung ương quyền năng bao trùm trời đất. Và khi nhà thơ đi làm kinh tế thì chuyện gì cũng có thể xảy ra theo trí tưởng tượng phong phú vốn có của các nhà thơ nói chung, và tờ 30 đồng là biểu hiện cụ thể của tài năng về mặt chính sách kinh tế của nghề làm vè cổ động của nhà thơ này nói riêng. Và chẳng những một lần rồi thôi, hai tờ giấy bạc phát hành cách nhau bốn năm, có lẽ không ai trong bộ máy nhà nước đả động gì đến cái mệnh giá vượt ngoài sức tưởng tượng của nó. Hay thiên hạ biết mà mặc kệ, vì chẳng tội vạ gì nói ra nói vào, làm phiền lòng nhà thơ quyền uy lẫm liệt, để rồi có ngày mang lụy!
Giấy bạc 30 đồng
Một anh bạn gốc Miến Điện rất tếu táo của tôi kể rằng bên xứ anh hồi cuối thập niên 1980 cũng phát hành tờ giấy bạc 3 đồng. Tôi nhờ anh này tìm cho những tờ bạc đó để có bằng cớ chứng minh rằng trong cõi thế gian rất nhiều chí lớn gặp nhau. Nhưng tôi ngờ rằng anh ta chỉ ba đía, ba xạo, nói cho vui trong đám bạn bè, vì anh ta cứ khất lần chẳng thấy đưa. Rồi từ đó mỗi ngày tôi ngắm bức tranh của nền cộng hoà xã hội chủ nghĩa vài lần, tùy theo bụng dạ có óc ách hay không. Nhiều khi tôi cứ ngẩn người ngồi ngắm tranh và suy nghĩ, quên mất nhiệm vụ hiển nhiên khi vào phòng vệ sinh. Bức tranh dường như ngày càng trở thành một mối ám ảnh không ổn và bất lợi cho bộ máy tiêu hoá.

Một người bạn lớn tuổi thấy tôi cứ nhùng nhằng như thế nên anh í tội nghiệp, và cũng có ý để tôi bớt ở lâu trong phòng vệ sinh, nên đã tìm ra một lý do rất thuyết phục cho sự việc tờ giấy bạc 30 đồng như sau: “Thì khi tao đi chợ mua món hàng 70 đồng, tao đưa 100 đồng, người bán hàng thối lại một tờ 30 đồng chẵn chòi, tiện lợi, khỏi cộm túi chứ sao”. Eureka! Có lẽ ông Archimedes khi thấy ông ấy nổi lềnh bềnh trong bồn tắm để trở thành nhà vật lý đại tài cũng chưa chắc đã hạnh phúc như tôi sau khi nghe bạn mình lý giải. Vì thế tôi đặt tên cho bức tranh trong phòng vệ sinh của mình là “... Trí tuệ”, với đầy đủ hai dấu ngoặc kép và ba dấu chấm.
Nếu câu chuyện đến đây là chấm hết thì cũng chẳng có gì. Nhưng cuộc sống không đơn giản và thường có những thứ lắt nhắt làm mất vui.
Một hôm, một anh bạn khác đến chơi và cũng cần trút bầu tâm sự. Sau khi thoải mái xong, anh bước ra tưởng rằng vẻ mặt hớn hở, nhưng té ra rất nghiêm trọng và bảo tôi: “Mày là CS!” Khi ấy trời long đất lở, núi St. Helens phun lửa, cơn bão Katrina đổ ập vào, lốc xoáy nhổ tung những cây đại thụ trong công viên quốc gia, sóng thần dâng lên ngập kinh đào Panama và kinh đào Suez, tháp Eiffel nghiêng ngửa như tháp Pisa. Sau khi định thần, nghĩa là thấy trời đất yên tĩnh trở lại, tôi bèn hỏi anh bạn công an chính trị không nhiệm sở nhưng có mặt khắp xó mọi nơi trên thế giới: Vì sao có chuyện kinh khủng như thế? Anh ấy phán: “Treo hình ... trong nhà có nghĩa mày là CS”. Tuy hiểu chữ CS rất khác với anh bạn thánh sống toàn trí toàn năng này, nhưng tôi biết anh ta muốn nói đại khái rằng tôi là một thứ xấu xa ghê tởm lắm. Tôi cảm thấy nghẹt thở, vội vàng vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại, và khi nhìn lên thì đúng thật, trời ơi: Tôi treo hình ... trong nhà! Không những một, mà những hai tấm hình. Từ đó tôi cất bức tranh đi để cuộc sống bớt ngột ngạt.
Nhưng thỉnh thoảng lại lôi ra ngẫm nghĩ.

Phạm Ngũ
(Blog Phước Béo) 

Vợ con Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý đón Xuân trong nỗi ngậm ngùi

Tết Nguyên Đán năm 2013 đang đến. Mọi người đang nô nức đón chào năm mới nhưng gia đình vợ con của bốn anh em ông Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý, Đoàn Văn Sinh, Đoàn Văn Vệ vẫn không có nụ cười.
Quạnh hiu ngày Tết
Những người đàn bà nông dân hiền lành phải một mình vất vả, vật lộn với công việc mưu sinh, nuôi dạy các con và từng ngày vẫn mong ngóng tin tức của chồng. Họ không còn tha thiết gì đến ba ngày Tết. Họ đang sống trong những ngày tháng đầy lo âu, tuyệt vọng và đau buồn.
“Chưa chắc Tết đi khi mà sự việc nhà em chưa có ra làm sao thì chắc là chúng em không bao giờ có niềm vui với bất kỳ cái Tết nào cả. Từ ngày xảy ra sự việc thì chúng em đã gặp muôn vàn khó khăn rồi. Cái điều mà chúng em ở bên ngoài nuôi con đấy thì chúng em có thể chịu đựng được. Còn về vấn đề tinh thần với các anh ở trong đấy thì đến bây giờ đã hơn một năm trôi qua rồi bọn em cũng chưa được biết tình hình của các anh như thế nào. Bởi vì chúng em cũng chưa được gặp các anh ấy. Đó cũng là điều nặng nề nhất đối với chúng em. Bởi vì chúng em rất lo về tình hình sức khoẻ cho các anh ấy.
Không biết ở trong ấy họ đối xử với người nhà mình như thế nào. Bởi vì một năm qua rồi họ chưa làm một cái gì để tạo được một cái niềm tin cho chúng em cả mà chỉ là gây những cái gì mà mình thất vọng cơ quan chính quyền thành phố Hải Phòng. Đến bây giờ, chúng em khẳng định rằng với tầm cỡ của Trung Ương thì chúng em không có cái gì để hy vọng cả chị ạ. Bởi vì Thủ Tướng đã có kết luận rồi tất cả đều là sai trái từ chính quyền. Đến bây giờ, họ vẫn để nguyên như vậy. Họ vẫn chưa giải quyết được một cái việc gì mà Thủ Tướng đề ra cả. Bọn em không biết nó như thế nào và không biết tin vào đâu.”
Bà Phạm Thị Hiền, vợ anh Đoàn Văn Quý đã tâm sự những nỗi lo của bà suốt hơn một năm không được gặp mặt, không được tin tức gì của chồng. Ngày Tết đối với bà và gia đình không còn có ý nghĩa gì.
Bà Nguyễn Thị Thương, vợ ông Đoàn Văn Vươn nói rằng gần đến ngày Tết nhưng bà không còn lòng dạ nào nghĩ đến. Bà tâm sự trong nỗi lo lắng:
“Nam giới là trụ cột gia đình, giờ chỉ còn hai chị em với đàn cháu nhỏ thì cũng gặp nhiều khó khăn lắm. Ăn Tết em cũng chưa có dự định gì cả.

Vợ con Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý “đón tết” tại căn lều bạt dựng trên nền đất cũ ngoài đầm (30/1/2012)
Thôi thì dù muốn dù không cũng phải lo cho các cháu có cái Tết cổ truyền Việt Nam. Chớ nói thật với chị là em nghĩ băn khoăn. Một năm nay, gia đình chỉ tiếp tế quà vào chớ không được gặp. Gia đình cũng làm đơn bảo lãnh để người nhà gặp người thân trong gia đình nhưng mà đâu có được gặp đâu. Họ cứ bảo trong lúc điều tra thì cũng không cho gặp. Tháng trước, họ đưa cáo trạng rồi mà cũng không được gặp.”
Mỗi năm, khi tháng Chạp bắt đầu, người dân Việt Nam trong và ngoài nước đều nhớ đến vụ án cưỡng chế đất của gia đình ông Đoàn Văn Vươn tại Cống Rộc, Xã Vinh Quang, Huyện Tiên Lãng, tỉnh Hải Phòng vào buổi sáng ngày 5 tháng 1 năm 2012. Vụ án ông Đoàn Văn Vươn đã trở thành vụ án lịch sử. Bởi vì lần đầu tiên, sau 65 năm đảng cộng sản Việt Nam cai trị miền Bắc, và 38 năm cai trị miền Nam, người nông dân Đoàn Văn Vươn, một hình tượng tiêu biểu, đại diện cho những người bị áp bức đã nổi dậy chống lại những cán bộ đã cướp đất, phá hoại tài sản gia đình ông, đẩy cả dòng họ, vợ con ông vào cảnh không nhà, không cửa, không đất dung thân trong những ngày đông giá rét của tháng Chạp. Ông Bùi Văn Chương, một dân oan của tỉnh Khánh Hoà, đã đánh giá ông Vươn là một tấm gương anh hùng. Ông nói:
"Chính quyền thì nó mạnh, bây giờ nó rải khắp cả cái nước Việt Nam. Nó cướp hết rồi. Chẳng ai còn tin vào chính quyền Việt Nam nữa. Ai tin vào chính quyền Việt Nam người đó bị bệnh tâm thần đó. Bằng chứng là Việt Nam không có nhân quyền, con người ở đó loạn hết rồi. Thực sự em không bằng ông Đoàn Văn Vươn đâu. Ông Đoàn Văn Vươn là dạng một anh hùng, có trình độ. Cái xã hội thì nầy nó hỏng gán cho mình cái tội nầy thì nó gán cho mình cái tội khác. Tại vì thật sự nó là tham nhũng. Vì chế độ độc tài thì cái sợi dây tham nhũng để đi liên kết với nhau. 80 chục triệu người dân nhưng chỉ có một Đoàn Văn Vươn. Em cũng khâm phục Đoàn Văn Vươn. Có trình độ đó chị. Em cũng muốn học tập theo Đoàn Văn Vươn nhưng em chưa được như vậy.”
Không còn biết tin vào đâu
Đối với gia đình bà Thương, ngày 5 tháng 1 năm 2012, đã ghi khắc thêm một kỷ niệm đau buồn đáng nhớ nhất của bà sau cái chết của đứa con ruột trong những ngày đầu gian truân, khai phá, chinh phục vùng đất Cống Rộc. Những người phụ nữ và trẻ em gia đình nhà họ Đoàn đã bàng hoàng, kinh sợ khi phải chứng kiến một buổi sáng trên một đất nước thanh bình, bỗng dưng hàng trăm công an, bộ đội có súng ống, có dùi cui, chó săn chuyên nghiệp đã bao vây, dàn trận rầm rộ tấn công ngôi nhà nhỏ bé của họ như đang đánh với kẻ xâm lược. Người nông dân Đoàn văn Vươn, đã phải tự vệ bằng cách dùng súng hoa cải chống trả và máu đã đổ. Có 7 công an và bộ đội bị thương.
Là phận dân đen, chỉ biết làm ăn lương thiện, không chức, không quyền. Dĩ nhiên, anh em gia đình ông Vươn sẽ được chính quyền chăm sóc tận tình bằng cách đem tống giam vào ngục tối. Xem như số phận của họ đã được chính quyền định đoạt.
Mặc cho dư luận lên án, mặc cho lời của ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng yêu cầu làm rõ vụ cưỡng chế bất hợp pháp. Nhưng đã hơn một năm trôi qua, vụ án của dòng họ Đoàn vẫn dậm chân tại chỗ. Họ bị giam cầm như những tội phạm nguy hiểm dám chống lại chính quyền bằng vũ khí tự vệ. Lời nói của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng cũng giống như nước chảy qua cầu.
Bà Hiền, bà Thương cho biết càng ngày họ càng thấy tuyệt vọng, mất niềm tin vào công lý, luật pháp để đi tìm lẽ công bằng cho chồng. Nhất là tháng Một vừa qua, Viện Kiểm Sát Nhân Nhân tỉnh Hải Phòng đã tống đạt cáo trạng kết tội 4 anh em ông Đoàn Văn Vươn vào tội “giết người”. Riêng bà Hiền và bà Thương bị truy tố về tội chống người thi hành công vụ. Ngoài ra, em trai ông Vươn là ông Đoàn Văn Thoại và ông Phạm Thái, anh ruột của bà Hiền, đang có lệnh truy nã từ hơn 1 năm qua.
Ngoài ra, bản cáo trạng còn đòi hỏi gia đình ông Vươn phải bồi thường tiền thương tật và danh dự cho những người đến tấn công nhà ông. Nhiều người cười mỉa mai rằng chuyện đời xem bộ tréo cẳng ngỗng bởi kẻ cướp mà đòi bồi thường thiệt hại và danh dự mới là chuyện lạ. Bà Hiền cho rằng hành động của gia đình bà là hành động tự vệ. Bởi gia đình bà đã chống lại hành động cướp bóc trắng trợn của nhóm người tự mệnh danh là đầy tớ của dân:
“Quyết định nầy là hoàn toàn phi lý vì giết người mà chưa có người chết. Bọn em không có giết người mà giết cướp, giết giặc. Chúng em cho đấy là giết giặc. Chính quyền Huyện Tiên Lãng, cũng như Tỉnh Hải Phòng cũng là những tên cướp những tên giặc luôn. Chúng em có giết thì là giết giặc chớ không phải giết ngưòi. Em muốn là ra trưóc tòa họ phải chứng minh rằng đây là những người đang thi hành công vụ. Họ cứ ra cáo trạng đi nhưng mà sau nầy ra toà họ sẽ giải trình cái cáo trạng đó như thế nào? Họ quy cho gia đình chúng em tội giết người nhưng người chết ở chỗ nào? Người chết ở đâu? Nhìn cái bản cáo trạng thì họ không nói đến nguyên nhân mà chỉ nói đến hậu quả thôi. Tất cả cái việc gì khi mà họ đưa ra xét xử thì cũng phải tìm cái nguyên nhân đã. Cái vụ án nhà em đặc biệt là họ không có tìm nguyên nhân mà chỉ nói cái hậu quả mà gia đình em làm. Em cho đấy là một điều hoàn toàn vô lý.
Với chị em em thì họ kết tội rằng chống người thi hành công vụ. Nó lại càng phi lý hơn nữa khi mà cưỡng chế xảy ra thì chúng em đang ở trên đê. Trước đó, họ nói là chồng của các bà làm thì các bà phải biết. Các bà phải có trách nhiệm. Sau nầy, chúng em bắt họ phải chứng minh rằng những người nầy là những người đang thi hành công vụ.”
Bà Thương không giấu được sự lo âu. Giọng bà yếu ớt như lời than thở:
“Cái cáo trạng mà nói về gia đình em giết người nhưng chưa có chết một người nào cả, mà cho là hai chị em chống lại người thi hành công vụ thì em nghĩ nó bất công quá! Nhà vất vả như thế mà dồn ép gia đình em thì cuối cùng nhà em phải đứng lên. Nó áp bức đến đường cùng chớ gia đình em cũng đâu có muốn thế.”
Mong chờ công lý
Dư luận đang theo dõi hàng ngàn vụ án xảy ra tại Việt Nam và họ đã đặt ra câu hỏi “có phải chăng đây là giai đoạn đen tối nhất của lịch sử Việt Nam khi tình trạng loạn xứ quân đã xuất hiện một cách công khai?” Mỗi Tỉnh có một ông vua và mỗi ông tự đặt ra cho mình một quyền hạn tối thượng, một luật pháp riêng để cai trị và làm vua một cõi? Bởi vì trên bảo dưới chẳng muốn nghe. Cảnh loạn quan, loạn quân đã khiến cho hiện tượng quan lại từ trên xuống dưới tha hồ cướp bóc, tham ô, hối lộ bất chấp lẽ công bằng, luân thường đạo lý và luật pháp. Bà Phạm Thị Hiền còn nghĩ rằng bề ngoài Thủ Tướng nói để trấn an sự phẫn nộ của công chúng. Nhưng bên trong là sự chỉ đạo ngầm cho nên việc xử án dậm chân tại chỗ. Vợ không được thăm chồng, con không được nhìn mặt cha. Bà nói:
“Em cho rằng không biết là trong đấy nó hàm một cái ý gì nữa. Nếu bình thường mà Thủ Tướng chỉ thị thì giải quyết rất là nhanh. Nhưng đến bây giờ thì em nghĩ là Thủ Tướng chỉ nói để làm yên lòng dân lúc đó thôi, Thủ Tướng không thể nói khác được. Nhưng thực ra Thủ Tướng nói ra nhưng Thủ Tướng không chỉ thị, không làm. Em cũng không hiểu là Thủ Tướng nói để làm cái gì. Hay là Thủ Tướng buộc phải nói như thế. Em hy vọng rằng Thủ Tướng tiếp tục chỉ thị không thể để như thế nầy được. Cái đấy chỉ là lời nói bên ngoài, còn trong ruột đấy thì em nghĩ rằng có thế giới ngầm, chỉ đạo ngầm mà mình không thể biết được. Nhưng trên thực tế họ nói như thế mà họ không thực hiện thì em thấy cái việc đó Thủ Tướng chưa sát sao, chưa muốn giải quyết cho nó công bằng hợp lý.”
Chỉ tội cho những người vợ, người mẹ và những trẻ thơ vô tội đã trở thành nạn nhân của những cuộc cưỡng đoạt đất đai tài sản một cách bất công, vô lý. Các em đau khổ khi nhìn thấy gia đình tan nát, cha mẹ chia ly, tù tội. Những người phụ nữ như bà Hiền, bà Thương, phải sống trong cảnh cô quạnh không ai giúp đỡ những công việc đồng áng nặng nhọc để nuôi con, nợ nần vay mượn trong những năm bắt đầu lập nghiệp vẫn chưa trả hết. Bà Thương cho biết:
“Chị ơi! Em chỉ mong muốn làm sao mà họ xử cho công lý, công bằng để những người nhà em về để gia đình đoàn tụ, làm ăn trang trải nợ nần và dạy đàn con nên người.”
Tết là ngày vui trọng đại của dân tộc Việt, ngày của sum họp, ngày của tiếng cười hân hoan trong sự đoàn viên, hạnh phúc. Nhưng giờ đây, từng ngày từng giờ họ mòn mỏi chờ đợi ngày chồng, anh, em họ bị đem ra trước vành móng ngựa. Bà Phạm Thì Hiền nghĩ rằng sự chờ đợi và niềm hy vọng của bà rất mong manh. Bà không còn tin vào công lý và luật pháp của tỉnh Hải Phòng. Bà nói:
“Ở chế độ nầy thì chị em em cũng không có nhiều hy vọng đâu chị ạ. Nhưng mà mình cũng chịu thôi. Chấp nhận làm mà chị. Bọn em không có gì ân hận cả. Bọn em vẫn tiếp tục theo dõi và chúng em biết bên cạnh mình còn rất nhiều người như các chị, còn có nhiều tập đoàn, và rất nhiều những tổ chức nhân quyền thế giới chẳng hạn, họ vẫn luôn theo dõi những vụ việc nhà em cho chúng em rất là yên tâm.”
Ai cũng mơ ước có một mùa xuân vui tươi, hạnh phúc và an bình. Nhưng tại Việt Nam còn có biết bao người mẹ, người vợ, người chị, người em và biết bao nhiêu bé thơ đang khóc thầm trong ngày Tết khi nhớ nhung, chờ đợi bóng dáng người thân trở về nhà đoàn viên trong những ngày xuân. Và ngày Tết Nguyên Đán đối với họ chỉ còn đọng lại trong tim nỗi chua xót, ngậm ngùi.
Phong Thu, thông tín viên RFA
2013-02-07

Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved.

Toa thuốc cho một nền giáo dục đàng hoàng

Những ngày cuối năm bận rộn, tôi nhận được mail của một người bạn gửi đến đề nghị đăng lên bloganhvu (chứ không phải là blog về giáo dục của tôi, là nơi tôi thổ lộ tâm tình hoặc chia sẻ những bài viết, những thông tin liên quan đến giáo dục).
Tôi đọc, và thấy rất ... thích, vì người bạn của tôi đồng cảm với những phát biểu của tôi về giáo dục, được đăng trên số báo Xuân của tờ báo Thanh Niên, một trong hai tờ báo có lượng phát hành lớn có lẽ nhất nước, cũng là 2 tờ báo mà gia đình tôi đọc hàng ngày (những tờ khác thì thỉnh thoảng mới đọc, và không mua mà chỉ đọc ở cơ quan hoặc nơi công cộng mà thôi). Phát biểu ấy tôi cứ thế mà nói chứ không cần nghĩ, vì nó là những những điều mà tôi đã nghiền ngẫm và có sẵn trong đầu, được xây dựng dần dần từ những quan sát, những trải nghiệm, những cảm nhận hàng ngày trong thực tế giáo dục của VN qua 30 năm trong nghề của tôi (tôi bắt đầu dạy học năm 1983, đến năm 2013 này là đúng 30 năm!).
Nhưng ... đăng bài của một người bạn ái mộ mình lên trên blog của mình ư, có lẽ cũng hơi kỳ kỳ ấy nhỉ, khéo lại bị mọi người chê là không khiêm tốn chăng? Mà không đăng lên thì lại phụ lòng người bạn ấy. Thôi thì cứ đăng lên vậy, còn ai muốn nghĩ sao thì nghĩ, chứ biết sao giờ?
Cám ơn anh Nguyễn Đại Hoàng đã có lòng yêu mến tôi mà viết bài này. Còn bạn nào đọc đến đây mà tò mò muốn biết tôi đã viết gì thì đọc bài trên blog giáo dục của tôi nhé, ở đây này: http://ncgdvn.blogspot.com/2013/01/nen-giao-duc-nhu-toi-mong-muon.html.
Và chúc các bạn đọc của blog này một năm mới an khang, thịnh vượng.
---------------
TOA THUỐC GIÁO DỤC …
Trong báo Xuân Quý Tỵ 2013 của Thanh Niên trang 64-65 có mục Một nền giáo dục đàng hoàng, lược ghi các phát biểu của một số nhân vật tên tuổi như TS. Bùi Trân Phượng, TS.Giản Tư Trung, GS. Hồ Ngọc Đại … và TS. Vũ Thị Phương Anh – một nhân vật mà như báo Doanh Nhân Saigon nhận định : một tiếng nói phản biện bền bỉ về giáo dục Việt Nam.
Đúng vậy ! Với bút pháp gọn và sắc , cô PA đã khái quát hóa được hầu như tất cả những vấn đề để hướng tới một Nền giáo dục đàng hoàng – điều mà tôi không thấy, hoặc thấy rất ít ở các tác giả khác, trên cùng một trang báo.
[Điều đáng tiếc duy nhất là báo Thanh Niên chỉ lược ghi mà thôi, các bạn có thể xem toàn văn Nền giáo dục như tôi mong muốn của cô PA tại blog giáo dục của cô.]
Cô PA đã mong muốn những gì ở nền giáo dục VN ?
Mong muốn số 1 : nghề giáo được xem là một nghề chuyên nghiệp.
Mong muốn số 2 : tập trung vào việc dạy người.
Mong muốn số 3 : khống chế sự mất giá trước xã hội của ngành giáo dục.
Chỉ 3 mong muốn thôi nhưng theo tôi nghĩ đó cũng là 3 biệt dược trong Toa Thuốc điều trị căn bệnh chưa đàng hoàng của nền giáo dục Việt Nam trong bao nhiêu năm qua. Cám ơn Báo Thanh Niên số Xuân Quý Tỵ 2013 đã dũng cảm giật tít Một nền giáo dục đàng hoàng.
Hãy nghe cô PA phát biểu : Nghề giáo không cần sự phong thánh !
Câu nói nghe như một chân lý bởi vì đó là một chân lý !
Nguyễn Đại Hoàng
02/2013
(Blog Anh Vũ)

Vì sao ông Trần Đức Tuấn, Viện Kiểm sát ND Tối cao ký Kiến nghị?

1
Ô. Trần Đức Tuấn
Cuối cùng, tôi cũng đã góp “một viên gạch?” vào một sự kiện hết sức có ý nghĩa đối với Quốc gia, đó là vừa gửi mail ký tên ủng hộ Bản kiến nghị do 72 nhân sỹ, trí thức khởi xướng. Một việc làm ý nghĩa nhất mà tôi làm được cho đất nước đến thời điểm hiện nay. Với nội dung bức thư như sau:
Trước tiên, tôi xin gửi lời cảm ơn tới các nhân sỹ, trí thức đã nghĩ cho tương lai dân tộc, nhân dân, đứng lên khởi xướng bản kiến nghị sửa đổi Hiến pháp đầy ý nghĩa. Qua nghiên cứu một cách kỹ lưỡng, tôi đánh giá rất cao chất lượng của Bản kiến nghị và Bản hiến pháp mẫu do các nhân sỹ, trí thức soạn thảo. Tôi thấy bản Hiến pháp mẫu này có giá trị không thua kém gì những bản Hiến pháp của các nước dân chủ trên thế giới như Mỹ, Pháp, Đức…
Vì vậy, tôi viết đơn này xin ký tên ủng hộ Bản kiến nghị sửa đổi Hiến pháp 1992 do 72 nhân sĩ, trí thức khởi xướng. Mong quý Ban biên tập ghi đầy đủ như sau:
“Trần Đức Tuấn, Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao, hiện đang học Thạc sỹ Luật học tại Đại học Victoria, New Zealand.”
Tôi hy vọng rằng, mặc dù chỉ một chữ ký rất nhỏ bé, nhưng nhờ những sự nhỏ bé đó, mới tạo nên được lớn lao, và điều đó cũng thể hiện được trách nhiệm của một công dân nước Việt Nam. Theo đánh giá của tôi, nếu bản Kiến nghị được chấp thuận, chúng ta có quyền hy vọng vào một tương lai Việt Nam tốt đẹp.
Ngoài ra, tôi nghĩ rằng đó là nghĩa vụ mà tôi phải làm. Tôi không muốn sau này, khi tôi 80 tuổi, con cháu tôi hỏi tôi: “Trước đây, các trí thức của Việt Nam mình có một bản Kiến nghị sửa đổi Hiến pháp, thế cụ có ký không?”
Nếu tôi trả lời “Không”. Chúng tiếp tục hỏi tôi: “Tại sao?” Tôi biết trả lời thế nào?
Giả sử tôi trả lời:
1. Vì ông không biết?
Chúng bảo là các trang mạng đưa tin, đến các bác nông dân, công nhân, sinh viên, các cụ già ở quê không có internet còn biết, chả lẽ cụ lại vô dụng thế sao? Đến bản Hiến pháp là văn bản quan trọng nhất của quốc gia, mà cụ cũng không quan tâm thì cụ quan tâm cái gì?
2. Vì ông thấy chất lượng của bản kiến nghị không cao.
Chúng bảo là, đến người nông dân đọc còn biết được Bản kiến nghị có chất lượng rất cao, huống chi cụ là người đã học Đại học luật trong nước, rồi cũng đi nước này nước khác học sau đại học. Chả lẽ cụ đi học cho vui thế sao? Nghe bảo là cụ được đi học theo học bổng nhà nước, tiền của dân đóng thuế đó cụ. Cụ có thấy mình đã “đốt” tiền oan của dân đó không?
3. Cụ biết nhưng sợ người ta trù dập, không cho thăng tiến trong tương lai, biết đâu lại mất sổ hưu.
Chúng cười mỉa, tuy không nói vì sợ ông cụ bảo hỗn nhưng ngẫm chả lẽ mình lại là cháu của một ông hèn đến thế sao, chỉ biết nghĩ đến quyền lợi bản thân, không thèm nghĩ đến sự hưng thịnh quốc gia, và hậu quả là bây giờ mình lại xin visa đi làm thuê cho các nước láng giềng, bởi hồi đó có những người như cụ mình. Thế mà cụ cũng bày đặt dạy dỗ tôi thành người tử tế? Rồi chúng viện dẫn một câu nói của ông Nguyễn Trường Tộ: ““Biết mà không nói là bất nhân, nói mà không nói hết là bất nghĩa”.
Bọn trẻ tiếp tục dồn ông cụ vào chân tường bằng  câu nói nổi tiếng của Albert Einstein: “The world is a dangerous place to live; not because of the people who are evil, but because of the people who don’t do anything about it”.
Ông cụ bần thần… thì vì cái sổ hưu.
Wellington, 06/02/2013,
Trần Đức Tuấn, Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao
 

Nguyễn Ngọc Già - Đảng Cộng sản Việt Nam đừng có mơ!


thie.jpg
Hình minh họa
Có thể là thừa, nhưng tôi không thể không viết ra suy nghĩ của mình vào lúc mà lẽ ra chúng ta nên để tâm hồn tạm thư thái và nhẹ nhõm chào đón một cái tết, sau nhiều năm với nhiều biến động đau buồn cho dân chủ, nhân quyền Việt Nam.

Như mọi người, tôi vô cùng hân hoan khi biết tin LS. Lê Công Định vừa được trả tự do trước hạn, vui mừng khi hay tin Blogger Lê Anh Hùng ra khỏi trại tâm thần sau 12 ngày vào "thăm" những người tâm thần thật, cũng như cô Nguyễn Thị Oanh (đang mang thai), một người bà con của LS. Lê Quốc Quân cũng được trả tự do và phấn khích trước tin TS. Nguyễn Quốc Quân về Mỹ an toàn sau 9 tháng bị bắt giam tùy tiện.

Tuy nhiên, bên cạnh những dấu hiệu có vẻ bớt hà khắc chút ít, chúng ta không ai quên vụ "Công án Bia Sơn" vừa kết án vô cùng nặng nề 22 người, trong đó, ông Phan Văn Thu, 65 tuổi nhận án chung thân, 21 người còn lại nhận án rất cao, người thấp nhất là 10 năm, người cao nhất là 17 năm, tù giam. Điều lưu ý vụ án này, khi tung lên báo lúc bắt người, kíp nổ cùng mấy ký chất nổ đều được các trang báo đề cập đến với sự nhấn mạnh như là bằng chứng của bạo lực, tuy nhiên, khi kết án không hề thấy báo nào quay lại với chất nổ mà chỉ cho biết [1]:

Theo cáo trạng, từ năm 2003 đến tháng 2-2012, tại Khu du lịch sinh thái Đá Bia (thuộc xã Hòa Xuân Nam, huyện Đông Hòa, Phú Yên), Phan Văn Thu cùng với 21 bị can khác đã thành lập tổ chức chính trị có tên gọi “Hội đồng công luật công án Bia Sơn”.

Với chiến lược “tiền sinh thái, hậu tổ đình” và “bất bạo động”, nhóm này đã tổ chức lập thành 12 ban, 26 pháp hội và 4 nhóm chưa đặt tên ở các địa phương, sáng tác, biên soạn nhiều tài liệu có nội dung xuyên tạc chủ trương, đường lối, chính sách của Đảng và Nhà nước, vu khống, nói xấu chế độ hiện tại.

Thậm chí còn dự kiến cả tên nước, quốc kỳ, quốc ca, thủ đô, ngày quốc khánh, bộ máy chính quyền từ trung ương đến địa phương, sắc phong 72 tướng lĩnh và thời gian hành động bắt đầu từ năm 2013...

Đó là dấu hỏi lớn nhưng quen thuộc mang tên "vu khống", "dựng chuyện" của phía an ninh hay sử dụng. Bên cạnh việc không hề nhắc đến chất nổ thì một người đàn ông 65 tuổi, nếu thật sự chỉ vì những việc làm ôn hòa, bất bạo động (như phần trích dẫn), có thể nào thuyết phục công luận bằng án chung thân???

LS. Lê Quốc Quân vẫn đang bị bắt giữ điều tra về cái gọi là "trốn thuế" cũng khó thuyết phục không kém. Nhắc điều này để nhớ lại Điếu Cày đã nhận tổng cộng 14,5 năm tù giam mà TS. Nguyễn Quốc Quân vừa trình bày trước công luận đơn kháng án (của Điếu Cày) với dấu tích nhiều nếp gấp và lem luốc, chứng tỏ rất khó khăn và khôn khéo mới "tuồn" ra nổi! Mảnh giấy lem luốc đó như là bằng chứng sống động để tố cáo bản chất ti tiện, hẹp hòi của người CS, trước việc làm đúng theo pháp luật của Điếu Cày.

Cách đây không lâu, người ta cũng không quên việc trả thù đê tiện như là hành vi cố sát của trại giam đối với TS. Cù Huy Hà Vũ, đã được LS. Nguyễn Thị Dương Hà tố cáo trên các trang báo.

Song song đó, Trần Huỳnh Duy Thức vừa bị trừng phạt nặng bằng việc biệt giam trong 8 tháng qua. Không khí hân hoan trên các diễn đàn dành cho LS. Lê Công Định là xác đáng, tuy vậy vẫn làm tôi không khỏi lo lắng về những chiêu trò cũ rích, nhưng vẫn phải nhắc lại ở đây - ly gián kế. Nếu thật sự ĐCSVN quay đầu là bờ, thì không thể nào hiểu được, vừa trả tự do cho LS. Định, vừa trừng phạt nặng người bạn thân thiết của anh, doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức (?!) Người ta có thể hiểu được, khi ĐCSVN không thể cùng lúc thả hàng loạt các nhà bất động chính kiến khác, nhưng thật khó hiểu với hành động diễn ra trái ngược giữa hai người bạn thân là Định - Thức! Có nên gọi tên "sự thâm độc" ở đây không? Tự do trước hạn 6 tháng của Lê Thăng Long với phong trào CĐVN ra đời cùng những hòn đá đập chan chát vào anh, có vẻ không có tác dụng lắm (về ly gián kế) như ĐCSVN mong muốn? Hay "lá cờ" cũ rích này tiếp tục được giương lên qua động thái "thả Định- dập Thức"???!!!

"Mùi vị" ly gián kế, có vẻ cũng phảng phất qua vụ án CLBNBTD với án của Phan Thanh Hải thấp hơn nhiều so với Tạ Phong Tần và Nguyễn Văn Hải?! Cùng là bằng hữu, cùng một việc làm ôn hòa bất bạo động, cùng một sự lương thiện, dễ làm cho thân nhân của các tù nhân lương tâm băn khoăn?! Nếu có, đó là băn khoăn chính đáng và băn khoăn này chính do ĐCSVN gây ra.

Điều không cần bàn cãi về "bó đũa" và "chiếc đũa" mà bấy lâu nay ĐCSVN coi như là "đệ nhất kế sách" để triệt diệt tất cả "mầm mống phản loạn" (!)

Dưới góc nhìn khác, việc trả tự do trước hạn cho LS. Định, được nhiều người liên hệ đến khái niệm quen thuộc - một cuộc trao đổi có giá trị nào đó có thể được mặc cả với Mỹ, Châu Âu chẳng hạn, trong hoàn cảnh đối ngoại "tứ cố vô thân" với nền kinh tế nát bét mà ĐCSVN đang đối diện cùng họa ngoại xâm lừng lững?! Chúng ta nhớ, việc LS. Định làm đơn tị nạn chính trị đi Mỹ cũng đã được bố cáo rộng khắp mà anh cho biết "đã quyết rồi", nhưng sau đó người thân anh nói là an ninh Việt Nam khuyên (anh Định) rút lại đơn vì "không có lợi" [2]?! Khác với thông thường, Lê Công Định đã không bị tống khứ như Trần Khải Thanh Thủy vì "lý do nhân đạo"?!

Nếu đầu óc tôi có xấu xa (khi nghĩ về ĐCSVN) thì tôi tin độc giả cũng hoàn toàn cảm thông với khái niệm "con chim" và "cành cong" mà tôi cũng đã từng nếm trải trong quá khứ, nhưng mang một màu sắc khác. Tuy vậy, bản chất lật lọng, gian giảo, lừa đảo là điều có lẽ không ai còn nghi ngờ về ĐCSVN, đã được chứng minh qua nhiều việc trong suốt 83 năm từ ngày ra đời cho đến nay.

Dư luận đang rất trông ngóng những động thái, phát ngôn cụ thể từ phía LS. Lê Công Định để giải tỏa phần nào thắc mắc có thể gọi là chính đáng và cũng để minh định cho Lê Thăng Long về Phong trào Con Đường Việt Nam.

Tôi tin, LS. Lê Công Định vẫn đầy ắp "Hào Khí Diên Hồng" đã từng làm dậy sóng và thức tỉnh lòng dân trước an nguy Tổ Quốc.

Dù trường hợp nào đi nữa, những dấu hiệu tích cực vừa qua vẫn còn quá ít ỏi so với "tiềm năng to lớn" mà ĐCSVN "thừa sức" để làm nhằm chứng tỏ "ruột gan" của họ :D. Dân tình đã tỉnh ngủ từ lâu rồi, nếu ĐCSVN thích mơ về liều thuốc an thần, thì... hãy đợi đấy!

Nguyễn Ngọc Già
_______________
http://www.anninhthudo.vn/Ky-su-phap-dinh/Cam-dau-Hoi-dong-cong-luat-cong-an-Bia-Son-linh-an-tu-chung-than/485443.antd [1]
https://danluan.org/lien-ket/20120214/cong-an-tphcm-de-nghi-ls-le-cong-dinh-rut-lai-don-xin-di-my-ti-nan-chinh-tri [2]
(Dân luận)
 

Đồng nghiệp của Lê Công Định trước tin vui

LS. Lê Công Định
Một số luật sư ở bên ngoài Việt Nam chia sẻ cảm nghĩ và kỷ niệm giữa họ và Luật sư Lê Công Định vừa được trả tự do hôm thứ Tư.
​​Luật sư Nguyễn Xuân Phước, Dallas, Texas, Hoa Kỳ:
​​“Việc luật sư Lê Công Định được trả tự do sớm hơn dự định là một tin vui, nhưng chúng ta thấy trong hoàn cảnh hiện nay, có một số anh em vừa mới bị bắt và đã bị trừng phạt rất nặng, thành ra đây là những tín hiệu rất khó giải thích đối với nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam.
Nhưng theo kinh nghiệm của chúng tôi là những người đã chia sẻ với nhau về những suy nghĩ liên quan tới vấn đề thay đổi hiến pháp từ cả năm, mười năm nay và sự việc luật sư Lê Công Định bị bắt vì đã tham gia vấn đề soạn thảo hiến pháp mới cách đây mấy năm thì điều này xảy ra cùng lúc với thời điểm luật sư Định được thả ra, cùng với thời điểm đóng góp dự thảo hiến pháp mới đang xảy ra trong nước, thì tôi thấy có những điểm trùng hợp và rất thích hợp với sự hiện diện của luật sư Lê Công Định trong phong trào dân chủ hiện nay và có thể đóng góp quan điểm của luật sư Định đối với vấn đề thay đổi hiến pháp hiện nay.
Một lần nữa tôi xin chúc mừng luật sư Định.”
Luật sư Trịnh Hội, Washington, DC, Hoa Kỳ:
“Thật sự Hội chẳng biết nói sao về cảm giác khi nghe tin Định được thả ra là rất vui, hạnh phúc và ấm áp. Ấm áp đến độ khi hôm qua khi nghe tin thì đang ăn trong nhà hàng, bước ra ngoài quên luôn mặc áo lạnh, và sau đó vào lúc sáng nay Hội đã ngồi và viết lại những kỷ niệm của Định.
Như thính giả của đài VOA đã biết, trước đây Hội cũng đã viết một số bài về Định. Hội cũng mong trong lần được trở về với gia đình lần này, đầu tiên mong anh Định sớm được phục hồi sức khỏe tại vì anh cũng đã ở trong tù hơn 4 năm, thứ hai mong anh được hạnh phúc bên mẹ khi mẹ anh đã già rồi nhất là trong dịp Tết đến, thứ 3 mong Định sẽ cố gắng sắp xếp thời gian liên lạc lại với các anh em, bạn bè.
​​Hội vừa viết một bài blog ngắn, sẽ gửi đi liền cho khán thính giả hiểu hơn về tâm tình của Hội về việc Định vừa được thả ra. Dĩ nhiên, sự việc Định được thả ra cũng chỉ là một niềm vui mừng trong một giới hạn nào đó bởi vì thật sự Định đã sắp sửa mãn hạn rồi mới được thả. Và Định vừa ra thì trước đó lại có Quân bị nhốt vào tù, và cho đến bây giờ thì Quân vẫn không được gặp gia đình và luật sư.
Trong tinh thần đó, Trịnh Hội rất mong quý khán thính giả vui mừng cho Định nhưng vẫn nhớ về những người vẫn chưa được ra khỏi tù.”
Luật sư Vũ Đức Khanh, Ottawa, Ontario, Canada:
​​"Tôi rất vui mừng khi nhận được tin này, tôi xin chúc mừng cho anh luật sư Lê Công Định được đoàn tụ với gia đình trong dịp Tết cổ truyền mừng Xuân Quý Tỵ năm nay.
Tôi cũng chia vui với anh cùng với gia đình thân nhân của anh, trong niềm vui chung của gia đình anh và của tất cả mọi người.
Tôi quen biết với anh luật sư Lê Công Định trước đây là qua Internet, chúng tôi có trao đổi rất là nhiều về các vấn đề chung mà chúng tôi quan tâm đến Việt Nam. Kỷ niệm của tôi với anh Định là lúc anh chuẩn bị trả lời đài BBC về một số chương trình, những dự án thúc đẩy dân chủ ở Việt Nam thì tôi được anh ấy nhắn gửi là hãy cố vững tin rằng Việt Nam rồi sẽ có một ngày được dân chủ, và mong muốn rằng tất cả các bạn bè ở trên thế giới cùng nhau trở về Việt Nam để mà giúp đỡ và xây dựng một nước Việt Nam dân chủ hơn.
​​​​Cá nhân tôi đánh giá rất cao sự kiện luật sư Lê Công Định được thả. Nếu chúng ta nhìn từ đầu tháng 1 năm 2013 cho tới nay thì chúng ta thấy rằng chính phủ Hà Nội đã có một số động thái tạo niềm tin rằng chính phủ Việt Nam đang đi trên bước đường tự do dân chủ hóa đất nước.
Cái thứ nhất là bản Hiến pháp năm 1992 mà nhà nước VN đã đưa ra, tuy trên bản Hiến pháp đó có một số điểm vẫn còn quy định rằng Đảng CSVN là Đảng lãnh đạo đất nước, tuy nhiên sự phản ứng của một số trí thức và nhân sĩ tại Hà Nội vào cuối tháng giêng vừa qua đã cho thấy rằng đã có một lực lượng đối lập được hình thành và đã đưa ra được một bản dự thảo Hiến pháp để thay thế bản dự thảo Hiến pháp ngày 2 tháng 1 năm 2013 mà Đảng CSVN đã đưa ra.
Thứ hai là tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân công dân Hoa Kỳ được trả về Mỹ vào ngày 30/1/2013. Diễn biến này cho thấy Hà Nội đang có những bước cải thiện nhân quyền đối với Hoa Kỳ và đối với thế giới. Diễn biến thứ ba là chuyến đi của ông Nguyễn Phú Trọng tới Âu Châu thì tôi cho rằng chính quyền Hà Nội đang chuẩn bị sẵn sàng cho một sự chuyển đổi tốt đẹp hơn cho Việt Nam.
Hy vọng rằng năm 2013 sẽ là năm bản lề cho sự thay đổi tự do và nhân quyền ở Việt Nam, và tôi hy vọng rằng trong những ngày sắp tới anh Lê Công Định sẽ đóng góp không nhỏ cho tiến trình tự do dân chủ hóa Việt Nam.
Tuy nhiên, bây giờ anh mới vừa ra khỏi trại giam chắc cũng còn mệt, anh chắc cần có thời gian để lấy lại sức khỏe và chung vui với gia đình.
Tôi hy vọng rằng sau những ngày Tết này chúng ta sẽ nghe luật sư Lê Công Định trình bày về viễn kiến cũng như những quan điểm của luật sư về vấn đề làm sao có thể đưa Việt Nam đến gần hơn với tự do dân chủ và tôn trọng nhân quyền.”
(VOA) 

Đến nơi trẻ 5 tuổi là lao động chính

Huyện Mường Lát, Thanh Hóa được coi là vùng đất nghèo nhất tỉnh. Đói nghèo, khắc nghiệt, nhưng người Mông trên này được tiếng "đẻ rất giỏi". Họ xem sinh con là cách thoát nghèo vì có thêm người đi nương, đi gánh nước chứ chẳng mấy khi lo được chuyện ăn uống, học hành....
 
Những đứa trẻ vùng cao chỉ mới lên 5 đã là lao động chính
5 tuổi đã là lao động chính
 
Từ trung tâm Thị trấn Mường Lát, chúng tôi phải đi mất hàng giờ đồng hồ mới vào được xã Mường Lý. Mường Lý là nơi tận cùng của huyện, đường sá khó khăn đến nỗi cán bộ tỉnh, huyện lên thăm phải hành quân bằng xe máy qua con đường “độc đạo” mới có thể vào được trung tâm xã. Chính vì vậy người dân ở đây thường gọi Mường Lý là vùng đất khó. 
Vừa thấy có người lạ, hàng chục con mắt hiếu kỳ của người dân bản xứ “săm soi” chúng tôi một cách ngạc nhiên. Ông Đinh Công Đại, Chủ tịch UBND xã Mường Lý gặp chúng tôi cũng ngán ngẩm nói: Ở đây chẳng mấy khi có người lạ đến thăm. Xa xôi đến nỗi năm thì mười hoạ mới thấy cán bộ huyện ghé bản. 
Ở 16 thôn bản xã Mường Lý có 869 hộ nhưng lên tới 4.664 khẩu. Tức bình quân mỗi hộ người Mông có 5-6 thành viên, nhà nhiều lên đến cả chục người.

Khó khăn, thiếu thốn đủ đường
Ông Đại lấy độ tuổi đi học mầm non ở dưới xuôi để làm mốc đánh dấu tuổi “trưởng thành” của những đứa trẻ người Mông trên địa bàn xã mình. Ông Đại bảo: Ở đây trẻ em 4-5 tuổi đã có thể tính như một lao động của gia đình. Chúng cũng vất vả, nhiều việc lắm. Nhẹ thì trông em, nặng thì đi cắt cỏ, lấy củi, thậm chí có nhiều đứa ở tuổi ấy đã theo bố mẹ lên nương. 
Trẻ con vùng cao như đất đá, như cây cỏ chẳng mấy ai quan tâm. Đói thì tự tìm cái mà ăn, rét thì tự nhóm bếp lên mà sưởi. Mùa đông ở Mường Lý cũng là mùa trẻ em dễ mắc bệnh về đường hô hấp. Ông Đại bảo: Bệnh tật thường xuyên nhưng ở đây đứa nào khỏi được thì khỏi, không khỏi cũng phải chịu chứ chẳng mấy khi thấy bà con đưa chúng đến trạm y tế cả.
Trên đường vào bản Sài Khao, chúng tôi gặp rất nhiều trẻ em đi nương, đi gùi nước, đi khuân đá về làm hàng rào. Nhìn chúng hì hục gùi ngô, khuân đá xem chừng đã dạn dày lắm rồi. Vậy mà khi đưa máy ảnh lên chụp nhiều đứa còn khóc thét vì sợ hãi. 
7 đứa con nhà Vàng A Giàn, đứa đầu cách đứa út chỉ có 10 tuổi mà thôi. Ngoại trừ đứa nhỏ nhất mới biết đi thì 6 đứa còn lại đứa nào cũng được tính là lao động của gia đình rồi. Rét căm căm nhưng khi gọi cả 7 đứa đứng cạnh nhau thì trên người gom lại chưa được 5 bộ quần áo. Đứa có quần thì không có áo, đứa có áo thì cũng rách lỗ chỗ vì phải mặc lại từ 2-3 “đời” anh chị của mình. Chúng giống nhau như đúc: bẩn, đói, rét và gầy như que củi. 
Vàng Thị Xi, đứa thứ 5 nhà Giàn đang bị ốm. Nước mũi chảy lòng thòng nên được bố mẹ “ưu tiên” không phải đi nương mà ở nhà trông em. Hỏi sao không đưa con đi khám, Giàn thản nhiên: Xa quá. Vợ chồng Giàn sợ nhất là con mình phải đi học. Cứ tưởng ông bố bà mẹ này thương con mình phải cuốc bộ đường núi đá gần 20 km ra trường ở trung tâm xã, nhưng không. Giàn sợ chúng đi học thì không có ai trông em, không có ai đi lấy nước, đi gùi ngô cả. 
Mấy lần cán bộ Đại và giáo viên cắm bản vào vận động, khảo sát học sinh đi học ở bản, Giàn uống rượu vào rồi cãi lý: Học không làm ra ngô, học không lấy được nước về uống thì học làm gì. Cán bộ thương thì đừng bắt con tôi đi học nữa. Cũng vì “trưởng thành” quá sớm nên trẻ em vùng cao nguyên đá chẳng thích đến trường.
Ông Đại bảo rằng vì địa hình trắc trở thế này nên mấy năm trước trẻ em trong bản chỉ học cách đi lấy nước dưới khe mó dưới tận chân núi, học cách lên nương trồng ngô chứ chẳng bao giờ biết đến cái chữ. 
Thân trong lớp, hồn trên nương
 
1, 2 tuổi đã biết ở nhà trông nhà cho bố mẹ lên nương

Mấy năm nay, mô hình trường học bán trú dân nuôi đã kéo được nhiều hơn trẻ em vùng cao đến lớp. Đi khắp các xã vùng xa xôi của huyện Mường Lát hầu như xã nào cũng có mô hình trường học bán trú.  
 
Thầy Mai Văn Dũng, Hiệu trưởng trường THCS Mường Lý chia sẻ như thấu hiểu nỗi khổ của các em. Tối nào thầy Dũng và giáo viên cũng lên thăm các em ăn ngủ tại các lều lán. Hiện nay nhà trường đã được xây 2 nhà bán trú với 20 phòng học, mỗi phòng chỉ ở được 8 em nên không thể giải quyết hết số học sinh của nhà trường. Ngoài các phòng bán trú, học sinh còn phải dựng gần 100 lều trên các sườn đồi làm chỗ ở.
Thầy Dũng tâm sự, nhìn các em nhiều lúc tôi rơi nước mắt. Đồ đạc của các em chỉ vỏn vẹn mấy cuốn sách, vài ba bộ quần áo cũ kỹ, nhàu nát, chiếc chăn chiên mỏng treo lủng lẳng bên vách lều để chống chọi với mùa đông khắc nghiệt của vùng sơn cước. 
Ông Đại cho biết, xã Mường Lý có tỷ lệ đói nghèo cao nhất tỉnh 605/869 hộ chiếm hơn 70%. 

Một góc xã Mường Lý

Học lớp 6, Hàng Thị Vàng là một trong số ít trẻ em người Mông “học cao” ở bản Ún. Một tuần Vàng đi bộ gần 5 tiếng đồng hồ để về nhà giúp bố mẹ lên nương, đi lấy nước. Nhiều hôm Vàng về như thế nhưng đầu tuần chẳng thấy ra học nữa. Thầy giáo phải chạy vào tận bản để tìm thì thấy Vàng đang đi nương với gia đình.  
 
Hỏi ra mới biết, học xong lớp 5 gia đình không muốn cho Vàng lên lớp 6. “Suất” ấy phải để dành cho những đứa em, còn Vàng học lên đến đó là tốt lắm rồi. Vàng ham học lắm, nhưng cũng không hẳn là vì mê con chữ. Nếu đến trường, Vàng sẽ đỡ phải đi nương, đỡ phải ăn cơm độn…
(VNN) 

Trung Quốc sẽ tuần tra hàng ngày trên Biển Đông

Thay vì chỉ lâu lâu gửi một số tàu tới kiểm soát và mở các cuộc tập trận để dọa Việt Nam và Philippines, Trung Quốc loan báo sẽ cho các tàu “Ngư Chính” tuần tra hàng ngày để bảo vệ ngư dân và và vùng biển mà họ ngang ngược tuyên bố chủ quyền trên Biển Đông trong năm 2014.
Tân Hoa Xã hôm Thứ Năm bắn tiếng như vậy khi thuật lời Ngô Tráng, giám đốc Sở Ngư Nghiệp Biển Đông của Bộ Nông Nghiệp Trung Quốc nói cho biết lịch trình tuần tra dựa vào khả năng gia tăng lực lượng của nước này.
“Một sự cải tiến đáng kể sẽ được nhìn thấy trong khả năng thực thi luật pháp của chúng ta trong hai năm tới khi mà sở chúng tôi ráo riết phát triển.” Ngô Tráng nói.
Mô tả năm 2012 là năm “có nhiều thử thách nhất”, ông Tráng nói Sở Ngư Chính Trung Quốc quyết liệt tuần tra nghề cá và bảo vệ ngư dân cũng như lợi ích của nước họ. Ông ta khoe rằng năm ngoái, các tàu “ngư chính” đã hoạt động trên biển trung bình 183 ngày, một kỷ lục.
“Nhờ sự tuần tiễu thường xuyên và phản ứng nhanh hơn, không có tàu đánh cá Trung Quốc nào hoạt động bình thường ở vùng biển Tam Sa mà lại bị các nước khác bắt giữ hồi năm ngoái”. Ngô Tráng nói.
Trung Quốc cướp quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam đầu năm 1974 sau một trận hải chiến với hải quân VNCH. Đến năm 1988 cho tới 1995, Trung Quốc đem lực lượng tới cướp thêm 4 bãi đá ngầm ở quần đảo Trường Sa. Dù vậy, họ đã xây dựng các cơ sở quân sự kiên cố, trang bị hệ thống viễn thông tối tân và có chỗ còn có cả bãi đáp trực thăng.
Hiện nay, Trung Quốc đang có tàu Ngư Chính 302 túc trực ở khu vực Đá Vành Khăn của Việt Nam (mà họ gọi là Mỹ Tế Tiêu, Philippines gọi là Panganiban, tên quốc tế là Mischief Reef)  và tàu Ngư Chính 311 tuần tiễu khu vực Hoàng An đảo theo cách gọi của Trung Quốc, tên quốc tế là Scarborough Reef.
Ngoài lực lượng “Ngư chính”, Trung Quốc còn có lực lương “Hải giám” với các tàu lớn được biến cải từ chiến hạm tuần tiễu biển, chưa kể lực lượng hải quân hùng hậu.
Tân Hoa Xã nói hiện đang có hơn 400 tàu đánh cá của họ hoạt động trên Biển Đông.
Không chính thức và không được nước nào công nhận, Trung Quốc tuyên bố 80% Biển Đông nằm trong phạm vi “Lưỡi Bò” là biển nhà của họ.
Tháng 7-2012, Bắc Kinh tuyên bố thành lập thành phố Tam Sa quản trị một khu vực biển rộng lớn bao gồm cả các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa và Trung Sa (tên quốc tế là Macclesfield Bank) nằm trong đường 9 đoạn hình “Lưỡi Bò” với diện tích hơn 2 triệu km2.
Họ đặt Bộ tư lệnh quân sự ở đảo Phú Lâm, xây dựng ráo riết các cơ sở gia cư, đường phố, phòng thủ và cầu cảng để có thể đồn trú một lực lượng cả chục ngàn người, khống chế toàn bộ Biển Đông.
Một phi trường ở đảo Phú Lâm cũng đã hoàn tất từ năm 1990 với phi đạo dài 2,700m mà các chiến đấu  cơ tối tân của Trung Quốc có thể đáp dễ dàng.

(Người Việt) 

Tôi cũng không tin người nằm trong Lăng không phải Nguyễn Ái Quốc

Lăng Hồ Chí Minh - Công trình được xây dựng vào thập niên 1970 
Không phải bây giờ mà đã từ hơn ba chục năm trước, vào khoảng những năm 1978 của thế kỉ trước, tin đồn dạng thông tấn xã vỉa hè về vị lãnh tụ mang tên Hồ Chí Minh hay còn gọi trìu mến là Bác Hồ nằm trong lăng Ba Đình không phải là Nguyễn Aí Quốc.
 
Người ban đầu tên Nguyễn sinh Coong, quê Nam Đàn, Nghệ An sau đổi tên Nguyễn Tất Thành, xuống tàu sang pháp và châu Âu tìm đường cứu nước và sau một quá trình dài đã trở thành Hồ Chí Minh, vị chủ tịch đầu tiên của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng hòa đọc tuyên ngôn độc lập 2-9-1945 tại Ba Đình Hà Nội.
Không biết tin đồn thuộc dạng động trời này bắt nguồn từ đâu, nhưng xôn xao trong giới sinh viên mà nhiều nhất là sinh viên khoa sử của các trường đại học, tầng lớp thời đó được cho là tinh hoa xã hội. Như chúng ta đã biết, thân thế sự nghiệp của Hồ Chí Minh thường được bảo vệ kín mà mọi người chỉ được biết mơ hồ qua sách giáo khoa mà càng giữ kín bao nhiêu lại càng gây sự chú ý tò mò muốn biết bấy nhiêu, không chỉ người Việt Nam mà còn trong giới học giả thế giới.
Hình ảnh của vị lãnh tụ đáng kính được xây dựng không tì vết gần như là một vị thánh, có đôi chút khắc khổ, giản dị như một tiên ông, không vợ, không con suốt đời tận tụy vì nghiệp nước, vì ý thức hệ cộng sản như một học trò xuất sắc của chủ nghĩa Mác- Lê. Thậm chí khoảng cách Hà Nội- Nghệ An không quá 2 tiếng xe chạỵ mà sau bao năm bôn ba, lao tâm, khổ tứ chu du thiên hạ học cách giải phóng dân tộc mà người cũng không màng về thăm, trong khi còn đó người chị gái ruột, anh trai ruột và hơn cả là một quê hương gốc vì lí do bận việc nước thì người còn hơn cả một tiên ông đúng nghĩa. Tất cả những hình ảnh đó gây cảm hứng mãnh liệt cho những người quan tâm muốn biết con người thật của Hồ Chí Minh là ai, như thế nào?
Khi cuốn sách '' Cuốn sách nhỏ về một người vĩ đại- tác giả Trần Dân Tiên ''mà nhà sử học Dương Trung Quốc, đương thời đại biểu quốc hội vừa nhắc tới trong bài viết của ông cùng tên bài viết của ông đăng Tuổi trẻ Online, tác giả không ai khác chính là Hồ Chí Minh tự kể về mình chỉ để giải thích Hồ Chí Minh là ai, tại sao lại xuất hiện trong cương vị chủ tịch đọc bản tuyên ngôn độc lập như thế...
Thêm một bài viết gần đây của nhà báo kì cựu Bùi Tín nguyên đại tá, phó tổng biên tập báo quân đội nhân dân nhan đề '' khôn nhà, dại chợ''. Ông có nhắc tới cuốn sách '' Hồ Chí Minh, Sinh Bình Khảo'' vài năm gần đây được phát hành rộng rãi tại Trung Quốc nói về một một Nguyễn Aí Quốc, nguyên sinh viên đại học quốc tế phương đông tại Nga trước đó đã chết tại Hồng Công vào năm 1932 vì bệnh lao phổi.
Ông được an táng đâu đó ở Hoa Nam. Sự kiện này đã được quốc tế cộng sản truy điệu tại Mockva thời đó. Không hiểu sao sau 10 năm, Nguyễn Ái Quốc lại xuất hiện với cái tên mới Hồ Chí Minh. Cuốn sách khẳng định Hồ Chí Minh chính là nhân viên tình báo đỉnh cao Hoa Nam, gốc dân tộc Miêu, Đài Loan tên thật là Hồ Cẩm Chương đã được cài cắm công phu thay thế nhà yêu nước đã chết Nguyễn Aí Quốc và sau đó được tình báo Trung Quốc dựng nên cả một lịch sử Pác- pó sau này.
Nhà sử học, đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc trong bài viết của mình còn nhắc tới bà Sophie Quinn-Jage.  Một nhà nghiên cứu sử người Mỹ, ngay sau khi liên xô '' đổ'' đã ngay lập tức lục tung đống tư liệu gốc tại Mockva và cả Leningrat để tìm hiểu tư liệu về con người thật Hồ Chí Minh, trích nguyên văn lời ông Dương Trung Quốc '' Bẵng đi một thời gian, khi gặp lại bà Sophie Quinn- Jage, khi bà viết cuốn sách về Hồ chí Minh, bà vẫn nhắc lại với tôi ' lúc đầu tôi cũng nghĩ Hồ chí minh không tuyệt vời và thú vị như hình ảnh mọi người vẫn hay tuyên truyền, nhưng hóa ra ông ấy thật sự thú vị... Con người thật của Hồ Chí Minh rất thú vị''. Với tư cách một sử gia, ông Dương Trung Quốc cũng nói nước đôi để mọi người hiểu tùy ý.
Gần đây, tin đồn càng lúc càng mạnh hơn. Có rất nhiều tư liệu đăng công khai trên mạng về con người thật Hồ Chí Minh không thể kiểm chứng cho thấy rõ, Hồ chí Minh không phải vị thánh như chúng ta hằng mường tượng mà ông có tới cả thảy 5 người vợ. trong đó có bà... có con với Hồ Chí Minh tên Nguyễn Tất Trung. Người vợ này đã chết trong một tai nạn ô tô bí hiểm ở ngay đầu cầu Long Biên Hà Nội, sau khi sinh con ít ngày và muốn ông Hồ Chí Minh công khai danh tính.
Đứng trước những tin đồn quái ác và cả cuốn sách phát hành rộng rãi tại Trung Quốc về một bí mật động trời của một vị lãnh tụ được cả dân tộc hằng tôn kính, ngưỡng mộ, trong đó có cả rất nhiều người nước ngoài khác, thiết tưởng đảng cộng sản Việt Nam, trong đó có ban tư tưởng văn hóa trung ương và cả một bộ máy tuyên truyền đồ sộ, khổng lồ không thể cứ yên lặng được mãi. Câu hỏi được đặt ra là theo thông lệ, nội chỉ một việc nhỏ bé như cái móng tay mà ai đó xúc phạm đến đảng thì ngay lập tức sẽ bị sử lý ngay, sử lý triệt để chứ huống hồ một sự kiện động trời có tầm vượt ra khỏi biên giới quốc gia, mà cứ yên lặng sau bấy nhiêu năm, không một lời giải thích thì chỉ tổ cho sự hồ nghi phát triển cho tới đỉnh điểm hậu quả không thể lường hết.
 Ngày nay, tiến bộ khoa học đã phát triển hơn bao giờ hết. Nhân chứng vật chứng còn nguyên, Bác vẫn còn nằm trong lăng, chỉ cần dùng phương pháp thử ADN thì sau ít phút mọi sự sẽ trở lên sáng tỏ. Bác sẽ vượt qua mọi sự đồn đoán ác ý thâm độc, trở lại nguyên vẹn trinh bạch trong trái tim của dân tộc Việt Nam và bạn bè quốc tế. Chính quyền Trung quốc sẽ phải trả nợ nhân dân Việt Nam và cả thế giới vì để cho phát hành công khai cuốn sách bôi nhọ lãnh tụ, bôi nhọ tâm thức dân tộc Việt. Cái mà họ luôn rêu rao về tình hàng xóm láng riềng 4 tốt, 16 chữ vàng.
Bằng nếu như điều không tưởng ... Nếu như người nằm trong lăng đúng là ông Hồ Tập Chương, tình báo đỉnh cao Hoa Nam thì đau đớn sẽ chỉ một lần. Công tội đến đâu, nhân dân Việt Nam và lịch sử sẽ phán xét công bằng, công minh. Không thể  giữ yên lặng mãi khi hàng ngày dòng người xếp hàng bất tận thăm, viếng lăng Bác mà trong đầu cứ lảng vảng câu hỏi ''Liệu ta đang cúi đầu tôn kính Hồ Chủ tịch vĩ đại hay cúi đầu trước anh Tầu lạ hoắc ở mãi cái xứ Đài Loan lộn vào đây''.
Riêng tôi, tôi không tin người đang nằm trong lăng không phải Nguyễn Aí Quốc. Không thể tin được.
Có vị khách nước ngoài rất yêu và quan tâm tới Việt Nam phát biểu cảm tưởng rằng : '' Tôi thấy các bạn có bài hát tập thể rất hay' Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng' thường được hát mọi lúc mọi nơi không thể thiếu, ấy vậy tự nhiên vắng bóng hẳn là lý do làm sao?'' và chính vị khách ấy cất công về tận Nam Đàn Nghệ An thăm viếng nhà thờ Bác đã thốt lên khi cúi đầu trước tấm bia tưởng niệm hai mặt. Một mặt khắc chữ Trung Quốc vị khách đó không hiểu, còn mặt kia khắc đậm dòng chữ Việt : '' Tổ Nguyễn họ Hồ.....'' Ông ta lắc đầu không hiểu.....
Thiết nghĩ đã đến lúc đảng cộng sản Việt Nam nên bạch hóa mọi chuyện. Không thể im lặng mãi.
Bạn đọc Trần Đại Tài - Vietinfo.eu
 

Khi báo Nhân dân giới thiệu dâm thư và phim kinh dị

Báo Nhân dân không ai đọc, nhiều người nghĩ thế. Tôi cho rằng họ sai. Độc giả của tờ báo đầu đàn chính thống này là một tầng lớp đặc biệt, trước hết gồm các đảng viên, tức những người thuộc giai cấp cầm quyền chính trị; sau nữa đến bản thân giới truyền thông, vì cùng với Thông tấn xã Việt Nam, Đài Phát thanh và Đài Truyền hình, tờ Nhân dân thuộc bộ tứ định hướng tuyên giáo cho toàn bộ giới truyền thông còn lại [i]; và cuối cùng, ít nhất là những người từ nhiều lí do khác nhau quan tâm đến khí hậu chính trị Việt Nam: Họ phải xem dự báo thời tiết. Với trên 200.000 bản in phát hành đến tận các chi bộ, trang Nhân dân Điện tử và ước chừng không ít hơn nửa triệu độc giả chốt tại nhiều mắt xích quan trọng của chuỗi quyền lực chính trị và truyền thông, ảnh hưởng của tờ Nhân dân đủ lớn để không thể bị coi đơn giản là giấy lót nồi. Vai trò dẫn đường cho dư luận dòng chính của tờ Nhân dân về cơ bản không khác vai trò của một tờ như New York Times – sự khác nhau giữa hai bên ở cơ chế vận hành của vai trò đó không đặt ra trong bài này.
Dù khí hậu tinh thần về đại cục không thay đổi đáng kể, theo cảm nhận của tôi, thời tiết văn hóa ở Việt Nam đã bớt khắc nghiệt hơn nhiều so với một, hai thập kỉ trước. Những năm 90, thật khó hình dung một tác phẩm như Lolita nằm đàng hoàng trên các rạp sách ở Việt Nam. Khi ấy tập truyện ngắn của tôi do Nhà xuất bản Hà Nội ấn hành bị thu hồi vì lí do “mang tính kích dục”. Gần hai mươi năm sau, báo Nhân dân dành cho Lolita những lời thiện cảm và không quên cả quảng cáo cho bộ phim cùng tên của đạo diễn Stanley Kubrick. Tôi nhớ đến lời tuyên bố của tác giả Lolita, nhà văn Nga lưu vong Nabokov, rằng ngoài một phương châm cực kì đơn giản và dễ nhớ thì ông không quan tâm đến chính trị. Phương châm đó như sau: tất cả những gì có lợi cho “bọn Đỏ” – chỉ những người cộng sản – thì ông chống và tất cả những gì bất lợi cho “bọn Đỏ” thì ông theo. Tôi thấy mừng vì thế giới thời tôi sống hơi phức tạp hơn một chút so với phương châm đó. Nhưng còn gì đáng thích thú hơn việc cơ quan ngôn luận đầu não của một Đảng Cộng sản trước sau vẫn cứng rắn và giáo điều trong ý thức hệ lại khen ngợi tác phẩm từng bị coi là scandal đồi trụy của một nhà văn ghét cộng sản đến đào đất đổ đi.
Cuốn Fifty Shades of Grey
Song thế chưa phải là hết. Tờ Nhân dân còn sẵn sàng cho những bất ngờ khác, đáng sửng sốt đến mức tinh thần chính thống cũng phải khâm phục sự đột biến sinh học của chính mình. Giữa năm ngoái, tờ báo này đăng một bài giới thiệu cuốn Fifty Shades of Grey, cũng với nhiều thiện cảm, thậm chí có thể gọi là thán phục. Với cách phiên âm tên nước ngoài độc nhất vô nhị của mình, ban biên tập còn đóng chứng nhận sản phẩm “chỉ có ở báo Nhân dân” cho bài quảng cáo đó.
Đứng cách Lolita một lịch sử văn học mênh mông, cuốn 50 sắc thái xám không hề là một scandal, dù nó trưng bày mu và mồng, mông và mồn như ở quầy bán thịt trong siêu thị và cung cấp đủ tinh trùng để phun ướt đẫm nhiều trang sách. Nó đơn giản là một cuốn dâm thư có thành công thương mại khổng lồ nhờ hội được nhiều may mắn của hoàn cảnh ra đời. Tôi cũng góp phần mình vào thành công đó, bằng cách mua đến 5 cuốn tặng năm người bạn, những phụ nữ vừa tròn tuổi 50.
Không lâu nữa, cả bộ ba tập 50 sắc thái xám của Nhà xuất bản Lao Động và Công ti Alphabooks sẽ được phát hành chính thức tại Việt Nam. Độc giả Việt đã trưởng thành. Báo Nhân dân  không hề yêu cầu dâm thư phải đóng góp vào việcbồi dưỡng lí tưởng xã hội chủ nghĩa, đạo đức, tình cảm, cảm thụ thẩm mĩ cho con người”. Mới đây tờ báo này còn có lời ca ngợi hiện tượng điện ảnh thế giới “nổi bật”, bộ phim kinh dị Mẹ Ma (Mama). Phim này đang được chiếu trên toàn quốc.
Khi báo Nhân dân giới thiệu dâm thư và phim kinh dị thì Việt Nam đã bước vào thời đại văn hóa giải trí và thương mại. Tôi không có gì phản đối điều đó. Thay được toàn bộ nền văn hóa tuyên truyền bằng văn hóa giải trí thuần túy thì phúc của chúng ta còn lớn lắm. Tác hại của nghệ thuật giải trí cũng thua xa của nghệ thuật tầm phào. Tôi thích xem 007 hơn những bộ phim lên gân mà nhẽo nhợt của nền điện ảnh nghiêm túc Việt Nam, thích đọc Harry Potter hơn những bài thơ gửi một thoáng tâm hồn cao thượng, nhạy cảm, sâu sắc, nhân ái vào một thế chấp vẩn vơ nào đó. Đọc Harry Potter, ít nhất tôi được biết rằng ở tuổi 82 khả kính, tổ chức chính trị khuynh loát toàn bộ xã hội Việt Nam bỗng tuân theo kịch bản hành động của một bộ truyện phù thủy dành cho trẻ em. Tôi thấy một nhân vật bước thẳng từ hư cấu ra hiện thực. Kẻ mà ai cũng biết (You-Know-Who) nhưng không được phép nêu tên (He-Who-Must-Not-Be-Named): Đồng chí X ra đời từ đồng chí Voldemort, nguyên mẫu của ông trùm đỏ là vị chúa tể đen hắc ám (The Dark Lord).
Song quê hương yêu dấu của tôi sẽ không còn là nó, nếu ở đó có một cái gì mà lí trí bình thường có thể nắm bắt. Ở đó sự cởi mở thì khác thường, sự khắc nghiệt thì phi thường, và bình thường là tất cả những ấm ớ hội tề còn lại. Trong khi bộ phim bạo lực mới toanh với diễn viên cơ bắp và Cựu Thống đốc California Arnold Schwarzenegger được duyệt thì Đấu trường sinh tử (The Hunger Games) bị cấm. Trong khi Thông tấn xã Việt Nam ca ngợi màn trình diễn “vô cùng đặc sắc và bất ngờ” với vài mảnh vải che thân của ca sĩ Mỹ Beyonce ở Super Bowl thì Nghị định 79 đem cái vung “thuần phong mĩ tục và truyền thống văn hóa dân tộc” đậy lên da thịt của sao Việt. Và thời tiết văn hóa Việt Nam tưởng đã thoáng đãng hơn nhiều lại thản nhiên chìa ra bộ mặt nghiệt ngã của nó, khi những ngày qua chúng ta vĩnh biệt một nghệ sĩ lớn, nhạc sĩ Phạm Duy. Gần trọn một thế kỉ, ông đã sống và minh họa giai đoạn đau thương, chia cắt và phức tạp nhất trong lịch sử nước Việt từ nhiều chỗ đứng. Chỗ cuối cùng mà ông chọn và để nằm xuống là chỗ kiên quyết chỉ dành cho ông 1/10 sự thừa nhận sự nghiệp, dù ông đã bày tỏ thiện chí tới mức như tỏ tình, tới mức như cầu xin. Số tác phẩm được cấp phép của một nghệ sĩ nổi tiếng khác, Trịnh Công Sơn, đã mất từ hơn mười năm nay, còn ít hơn nữa.
Cho nên tín hiệu khác thường từ việc thả luật sư Lê Công Định trước thời hạn cùng lắm chỉ ngang giá trị với việc báo Nhân dân giới thiệu dâm thư và phim kinh dị. Vài ngày trước, cũng chính quyền ấy kết án 299 năm tù cộng một bản án chung thân cho 22 người phần lớn đã cao tuổi, vì khu du lịch sinh thái mà họ chung lưng tạo dựng bị coi là căn cứ địa để lật đổ chính quyền và học thuyết chống đối của họ là sấm Trạng Trình.
Tháng 2 8, 2013

Phạm Thị Hoài
© 2013 pro&contra


[i] Tổng Biên tập báo Nhân dân ít nhất phải là Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng, đều giữ vị trí cao hoặc cao nhất trong hệ thống tuyên giáo. Ông Đinh Thế Huynh, Tổng Biên tập nhiệm kì trước kéo dài một thập kỉ, đồng thời là Chủ tịch Hội Nhà báo, hiện là Ủy viên Bộ Chính trị và Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương.