Mạn đàm của những thằng khùng
Nhân lúc nhàn rỗi, ông xe ôm tranh thủ bắt chuyện với anh hàng nước.
Xe ôm: Kính tiên sinh, xin cho biết cao kiến về thời thế hiện nay?
Anh hàng nước làm ra vẻ quan trọng, cất lời: Đây là thời nửa yên, nửa loạn, chưa phải là yên mà cũng chưa phải loạn.
Xe ôm: tiên sinh nói sao mà khó hiểu đến thế, đầu tôi ngu tối không sao hiểu kiến giải sâu xa của tiên sinh?
Anh hàng nước tiếp lời: thì...là.... lòng người một nửa là yên, một nửa là loạn chứ sao nữa. Xã hội đến nay vẫn chưa đến mức loạn hết. Cái đầu óc của cậu bã đậu quá!!!
Xe ôm: Tức là tiên sinh nói xã hội đang loạn nhưng chưa loạn hết, phải không? Nhưng mà ở đây ai làm loạn vậy thưa tiên sinh?
Anh hàng nước: À, đó là những người trí thức tâm huyết với thiên hạ, trong đó đa phần là những người không muốn yên phận và bộ phận người dân bị áp bức, bị bần cùng hóa muốn làm loạn. Đó là những kẻ thù hằn chống phá lâu nay làm loạn. Nhưng quan trọng là những kẻ có quyền chức nhưng ngu tối cũng muốn làm loạn.
Xe ôm: Tiên sinh nói sao, những kẻ có quyền chức có bổng lộc vì sao lại muốn làm loạn?
Anh hàng nước: thì cậu biết là ngu ngốc cộng với nhiệt tình bằng phá hoại mà. Họ ngu ngốc nên không biết cách thu phục nhân tâm, họ thích quyết và làm theo ý ngu ngốc của mình khiến xã hội không phục và trở nên loạn. Họ lại hay thích sử dụng quyền lực áp chế người nên càng làm càng loạn, họ càng muốn sử dụng quyền lực để giữ vững quyền cai trị thì nó càng trở nên loạn, chứ sao? Cách giữ quyền lực như vậy là ngu ngốc. Thiên hạ rồi đây sẽ càng loạn thêm. Mà đã loạn tất sẽ sinh ra anh hùng...
Xe ôm: Tiên sinh cao kiến quá. Xin tiên sinh cho biết thêm, trong thiên hạ nửa yên, nửa loạn hiện nay có ai xứng gọi là anh hùng hay chưa?
Anh hàng nước hỏi ngược lại: cậu muốn luận về anh hùng? Cậu muốn tớ nhận định về ai?
Xe ôm: Thì tiên sinh vừa nói xã hội loạn lạc thường sinh anh hùng còn gì? Trong những kẻ làm loạn cho đến hiện nay có ai xứng danh anh hùng chưa vậy tiên sinh?
Anh hàng nước: Cậu hiểu thế nào là anh hùng? Cậu có biết Tào Tháo và Lưu Bị luận đàm về anh hùng đã xem bậc anh hùng là người như thế nào không?
Xe ôm: Xin cho nghe cao kiến của tiên sinh?
Anh hàng nước: Theo cách luận giải của Tào Tháo thì bậc đáng mặt gọi là anh hùng phải là như con rồng. Con rồng biến hóa có khi to, khi nhỏ, lúc bay cao lúc ẩn kín. Khi vươn mình to lớn thì cuộn mây, phun mù. Khi thu mình nhỏ bé để tàng hình ẩn tích. Lên cao thì bay lượn khắp vũ trụ. Tạm ẩn thì chìm lặng dưới ba đào.
Xe ôm: Tiên sinh lại nói khó hiểu quá rồi?
Anh hàng nước kiên trì giải thích: Vẫn là cách nói của Tào Tháo. Tào Tháo cho rằng, Anh hùng phải là người nuôi chí lớn trong tim óc, lại phải có mưu cao kế giỏi, có tài bao tàng cả máy vũ trụ trong lòng, có chí nuốt trời mửa đất, cậu đã hiểu chưa?
Xe ôm:????
Anh hàng nước: Nhìn vẻ mặt của cậu, tớ biết ngay là cậu chưa hiểu. Nói cho dễ hiểu, anh hùng là người có tham vọng lớn, có gan to, rất am hiểu về thời thế, lại rất khôn khéo và mưu mẹo. Đã là anh hùng phải biết giữ mình chờ thời. Thời chưa loạn hẳn, thì phải biết thu mình lại, chuẩn bị sẵn các điều kiện, khi thấy cơ hội đến hãy dấn thân và quyết chí làm. Thời này, có hoạt động cũng chỉ là thu phục nhân tâm bằng việc thi hành đạo đức, bảo vệ kẻ yếu, tránh đối đầu trực diện với kẻ thù...
Xe ôm: Nói như tiên sinh thì là.....
Anh hàng nước: Cậu có vẻ hiểu ra rồi đấy. Những người như lâu nay chưa đáng gọi là anh hùng. Họ chưa có phẩm chất của anh hùng. Họ không khôn khéo. Họ tỏ rõ chưa biết thời thế. Thích chơi ngông. Họ đối chọi trực diện, khi chưa có đủ các điều kiện là ngu ngốc, là thiệt thân. Cái ngu ngốc của họ, là quá hy vọng tìm kiếm sự trợ giúp bên ngoài mà xem thường việc xây dựng thế lực bên trong một cách khôn khéo.
Xe ôm: Xây dựng thế lực bên trong một cách khôn khéo là như thế nào, thưa tiên sinh?
Anh hàng nước: Không ai có thể cứu mình bằng chính mình.... Phải học Lưu Bị cách thu phục nhân tâm, đối ngược với Tào Tháo bạo tàn là thi triển đạo đức, nghĩa cả để có ngày càng nhiều anh em trung thành. Cậu cũng nên nhớ không nên lộ rõ ý đồ muốn làm anh hùng, phải như kiểu Lưu Bị sợ sấm.
Xe ôm:????
Anh hàng nước tỏ vẻ uyên bác: Vào thời điểm này không nên can gián, kêu gào làm gì, hãy cứ để mặc họ để họ làm. Bậc thức giả nếu cứ nói nhiều sẽ khiến mọi người nghĩ mình như họ. Hãy biết im lặng là vàng. Với cách bảo thủ và ngu ngốc của họ, sẽ càng làm càng sai, rồi sẽ càng loạn. Dấu hiệu của Loạn là sẽ xuất hiện từ trong lòng họ.
Xe ôm: Theo thiển ý của tiên sinh, thời loạn sẽ là khi nào?
Anh hàng nước: Humh... thật đáng tiếc... đáng tiếc lắm thay... đến bây giờ vẫn chưa có ai xứng mặt anh hùng.
Xe ôm: Đáng tiếc cái gì thế tiên sinh? Phận chúng ta chỉ là người bán nước và đi xe ôm vậy thôi mà. Thời nào mà chả thế....
Anh hàng nước vẻ mặt nóng giận: Thế cậu hỏi tớ về thời thế và anh hùng để làm gì? Rỗi hơi à.....
Cũng vừa lúc đó, có khách gọi xe, ông xe ôm vội vả nổ máy chạy cuốc xe kiếm đôi chục nuôi con... Anh hàng nước cúi xuống lụi hụi pha ấm trà mới chờ khách. Nước nóng bốc làn hơi nước bay vào không trung.
Hư vô...........