Việc tuồn bán, gian dối, tái chế, tái sử dụng nhẫn tâm
các loại rác thải y tế độc hại đã từng làm đau đầu nhiều nước trên thế
giới.
Hàng chục tấn rác thải y tế độc hại lẽ ra phải bị tiêu hủy theo đúng
quy trình nghiêm ngặt tại những cơ sở được cấp phép lại đang được “âm
thầm” sơ chế tại một trong những cơ sở khám - chữa bệnh lớn và uy tín
nhất Việt Nam: Bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội).
Để rồi, những phế phẩm vô cùng nguy hại này được tái chế thành những
sản phẩm nhựa tại những cơ sở sản xuất thủ công ngay ngoại thành Hà Nội,
và rất có thể chúng trở thành những chiếc thìa nhựa, cốc nhựa mà người
dân vẫn sử dụng hằng ngày.
Việc tuồn bán, gian dối, tái chế, tái sử dụng nhẫn tâm các loại rác
thải y tế độc hại đã từng làm đau đầu nhiều nước trên thế giới. Thảm họa
này từng diễn ra ở VN và không ít lần đã bị dư luận cực lực lên án, chứ
không phải đây là lần đầu nhóm PV chúng tôi “bắt tận tay day tận trán”
được.
Tuy nhiên, sự coi thường luật pháp, coi thường tính mạng con người,
làm liều với các mầm độc (mà cả thế giới bắt buộc phải tiêu hủy theo quy
trình nghiêm ngặt) đến mức này thì… đúng là quá sức tưởng tượng.
Giữa lòng Hà Nội, trong một bệnh viện hàng đầu quốc gia, họ mua cả máy
móc về, thuê nhân công, có “người trong cuộc” đứng ra quản lý, tổ chức
cắt rửa dây và ống truyền dịch đỏ máu người bệnh, cắt và nghiền xilanh
nhuốm máu và các mẫu bệnh phẩm có sức lây lan bệnh tật khủng khiếp.
Sơ chế xong, họ bỏ vào bao tải, và xe tải của doanh nghiệp ở làng tái
chế nhựa ra vào công khai “cẩu” hàng đi. Theo như nhân công đang tái chế
rác thải y tế độc hại kể trên tiết lộ, thì thứ hàng kinh hãi và nguy
hiểm kia đã và đang được tái chế thành ống hút, thìa nhựa, hộp sữa chua…
và hàng nghìn sản phẩm quen thuộc, có sức đầu độc đông đảo người tiêu
dùng.
Tận mục “công xưởng tái chế rác thải độc hại”
Sau thời gian dài chúng tôi tiến hành theo dõi, sự thật khó tin đã lộ
ra. Phía sau lưng nhà xác, nhà tang lễ của Bệnh viện Bạch Mai, có một
khu vực xử lý rác thải rất rộng rãi. Ở đó có các căn nhà nhỏ, có cả khu
xử lý nước thải máy móc chạy ầm ầm.
Đêm về, đứng bên ngoài nhìn vào, chúng tôi thấy cả khu vực tối om,
chuột cống chạy qua chạy lại, chúng lục lọi các mẫu bệnh phẩm được đặt ơ
hờ trong các túi nylon đính thương hiệu “Bệnh viện Bạch Mai”. Chuột to
tày bắp chân rúc rích lạch xạch tha lôi rác y tế, bông băng sũng máu,
chai lọ hóa chất thừa... Nơi đây đang ẩn chứa một “bí mật đau lòng” về
rác thải độc hại.
Đi qua sườn của nhà tang lễ, chúng tôi thấy một khu cổng sắt gỉ, khóa
và xích cũng rỉ nát bẩn thỉu. Trên tầm cao độ 2 - 3m, có một tấm biển
cũ, to đùng và… sai chính tả: “Khu thu gom lưu trữ sử (viết “s” thay vì
“x”) lý chất thải tập chung (viết “ch” thay vì “tr”). Khu sử (viết “s”
thay vì “x”) lý nước thải. Không nhiệm vụ miễn vào”.
Đi sâu vào qua cổng khu lưu trữ và xử lý chất thải của BV Bạch Mai thì
gặp những cái thùng màu vàng (rác thải độc hại) và màu đen (có biển
cảnh báo khẩn cấp: “Chất thải y tế nguy hại, gây độc tế bào phóng xạ”).
Chỗ nguy hại bậc nhất là căn phòng khá kiên cố, ở đó treo biển: “NHÀ LƯU
GIỮ CHẤT THẢI NGUY HẠI”. Bên cạnh là khu vực có lẽ được tận dụng để tái
chế, sơ chế, lôi ống dịch, xilanh vấy máu ra cọ rửa nghiền nát, đem bán
tống bán tháo, nó vẫn được trưng tấm biển cũ: “NHÀ GIAO CA”. Ở đó có
cả máy nghiền xilanh ra “miếng nhựa” rồi bỏ bao tải đem bán. Họ đầu tư
rất quy mô, máy chạy ào ào, màu cũ bẩn, ghỉ sét.
Theo đúng quy định, thì sau khi nhân viên được Bệnh viện thuê thu gom
rác thải y tế, loại độc hại và loại không độc hại trong những cái túi và
những cái thùng chứa rác có bánh lăn khác nhau, họ sẽ tập kết vào nơi
tập trung, xử lý hoặc trung chuyển để đem đi tiêu hủy theo hợp đồng với
các công ty có trách nhiệm và có công nghệ đặc biệt.
Nhưng, căn phòng đầy bông băng, dây truyền dịch, kim tiêm và cái nào
cũng có thuốc thang, hóa chất, đặc biệt là các ống máu có khi to bằng cổ
tay, có nhiều ống dây truyền loằng ngoằng. Các kim tiêm nhọn hoắt cắm
vào xi lanh đỏ máu thì dĩ nhiên ai trông cũng hãi hùng.
Nhiều ống truyền, dây truyền từ khoa Thận nhân tạo (lọc máu, chạy
thận) xuống, đỏ, tanh đến mức khủng khiếp. Những nhân viên ở đây vẫn
bình thản mở nắp các thùng rác thải y tế độc hại màu vàng mà họ biết rất
rõ là cái gì. Họ bới tung nó lên, bông băng, kim tiêm vứt ra một cái
khay to bằng nửa cái giường cá nhân, họ chọn riêng ống truyền dịch, dây
truyền bằng nhựa ra. Họ cắt nhỏ các dây truyền ống truyền, rồi xả nước
rửa bỏ máu mủ.
Cắt bỏ các nút và khớp nối nhựa ra. Cắt để phân loại nhựa, nhựa trắng
và nhựa màu, nhựa cứng và nhựa mềm, theo yêu cầu của đối tác mua hàng
thường xuyên bằng xe tải. Đến lượt xi lanh, họ nhổ bỏ mũi tiêm sắt nhọn
hoắt, cho tất cả vào máy nghiền, máy nổ đinh tai nhức óc, xi lanh cứng
quèo vỡ vụn thành hạt như đỗ xanh màu trắng ngà. Xi lanh có cái đầu pít
tông màu đen. Họ cứ nghiền tất rồi tìm cách lọc riêng nhựa trắng và nhựa
đen riêng ra. Nước thải mà họ xả ra thì chắc chắn là… nhắm mắt cũng
biết rất kinh hoàng.
Sự thật kinh hãi
Trong lần đầu chúng tôi xâm nhập bí mật khu vực này, có một nam nhân
viên đang xịt rửa xe rác đuổi quầy quậy chúng tôi ra, dù chúng tôi vào
vai học tập kinh nghiệm xử lý rác và giới thiệu “đã được sự đồng ý của
lãnh đạo khoa Kiểm soát nhiễm khuẩn” (sau thời gian nghiên cứu, chúng
tôi phát hiện ra kẽ hở nhỏ xíu đó trong quản lý người “thực tập” ở đây
có thể giúp các PV đột nhập được).
Giữa lúc đó, hai xe tải chở nhựa phế thải, nhựa sơ chế về Hưng Yên tái
chế. Trong ngôi nhà “Lưu giữ chất thải nguy hại” có 2 người đang mở nắp
các xe rác màu vàng (rác thải nguy hại) ra để chọn lựa, phân loại, rửa
ráy, xay nghiền. Một phụ nữ, nghe nói là cán bộ y tế về nghỉ chế độ đang
cắt từng ống truyền dịch, dây truyền ra thành từng khúc.
Chị ngồi trên cái ghế con, ngồi xổm bệt ở một khu vực được thiết kế
như sân giếng để rửa ráy. Ở đó có một cái bồn nhựa màu xanh, có rãnh
thoát nước, có ca nhựa, dao, kéo. Bên cạnh bồn rửa là các tấm biển cảnh
báo ai nhìn cũng sợ “Hóa chất thải có chứa thành phần nguy hại”, “Dược
phẩm gây hại tế bào”, với xe chứa rác được cảnh báo nhiễm khuẩn tế bào
hoặc phóng xạ, với la liệt trong nhà ngoài sân là xe chứa rác thải độc
hại màu vàng.
Một nhân viên nam trẻ hơn tên T cho biết là mình làm kiểu “hợp đồng”
với khoa Kiểm soát nhiễm khuẩn của BV Bạch Mai để tái chế kiếm thêm thu
nhập (?).
Đeo găng tay, anh này vừa nhặt kim tiêm ném vào một sàn sắt, nhặt bông
băng đầy xú uế sau sử dụng ném vào cái túi ở bên cạnh hông, nhặt dây
truyền ống truyền nhựa ném cho chị trung niên tên là H kia cắt gọt.
Chúng tôi hỏi sao phải cắt, họ bảo cắt thì mới dốc được hết máu mủ ra
khỏi dây. Và, phải cắt, phá vỡ, nghiền nát thì mới kết thúc hình dáng
rác hải y tế độc hại của nó, tránh cơ quan chức năng “tóm cổ”…
Trò chuyện với “người trong cuộc”
Với mong muốn tìm ra sự thật nào đó đằng sau việc “sơ chế” rác
thải với máy nghiền quy mô suốt nhiều năm, với các công đoạn răm rắp
khép kín chặt chẽ đến khó tưởng tượng, ở ngay trong Bệnh viện Bạch Mai,
chúng tôi đã tìm cách tiếp cận chính những người trong cuộc để nghe họ
tâm sự.
Tại sao rác thải y tế độc hại khủng khiếp, rợn tóc gáy với máu
người trong xi lanh, ống - dây truyền dịch, bông gạc đã sử dụng, hóa
chất dược phẩm nguy hiểm kia lại có thể được “xử lý” thô sơ, đơn giản,
luộm thuộm, vô trách nhiệm đến như vậy? Tiền vào túi ai, còn hiểm họa
chết người thì cộng đồng gánh chịu. Câu trả lời có thể sẽ có ở các đoạn
phỏng vấn được ghi âm, ghi hình dưới đây:
Cái này (ống truyền dịch đầy máu, dài ngoằng) sao phải cắt ra thế chị?
- Nhân viên nữ: Cắt hết cả những cái chốt này ra. Bỏ vào thùng
javen đây này. Cắt khoảng 40 phân. Cắt ra rồi nó còn cái gì đâu, ngâm
javen là nó trắng tinh ngay mà. Xong rồi vớt ra, để ráo, cho vào bao,
đóng lại, cân lên, xong có người đến mua.
Chai truyền này thì không lấy, không ngâm à?
- Nhân viên nữ: Có lấy chứ, chai truyền để dồn đấy cho vào
bao. Xong cứ thế cân không. Chỉ có cắt cái nước đi thôi, rồi cho vào
bao. Còn ống truyền, cả bọng đái các thứ là cắt hết. Cắt xong cho vào
ngâm.
Người ta mua về làm gì ạ?
- Nhân viên nữ:: Người ta đem về làm dép, làm muôi, thìa nhựa
mà mình vẫn dùng khi ăn uống đấy. Những cái này (ống truyền dịch) quá
đẹp. Nhựa này tốt cực kì. Mấy cái dây truyền trắng tinh đấy, nó là nhựa
TP. Chỗ mua về chủ yếu là công ty nhựa thôi.
Tức là họ thua mua nhựa của mình rồi về tái chế lại?
- Nhân viên nam: Đúng.
Chứ không phải là họ xử lý rác thải?
- Nhân viên nam: Không, rác thải khác thì là công ty môi
trường xử lý. Họ ký hợp đồng với bệnh viện chứ không ký trực tiếp với
các khoa. Công ty môi trường thì tôi không liên hệ, chỉ liên hệ với
những người thu gom nhựa (ống truyền, xi lanh) kia thôi.
Tức là với rác thải là nhựa như ống truyền thì xử lý chính vẫn ở đây?
- Nhân viên nam: Vẫn ở đây. Họ đến cân (mua), họ đem về, lại
khử khuẩn theo cách của nó. Nó lọc, phân loại, chai cồn, chai nước muối,
chai nhựa mềm, nhựa cứng, nhựa màu… Nhựa đấy đem về tái chế, nấu thành
nhựa hạt, xuất đi các doanh nghiệp, muốn làm gì thì làm.
Những chai, lọ thủy tinh thì làm thế nào?
- Nhân viên nam: Chất thải rắn đấy thì chủ yếu do Cty Urenco
10 xử lý, chúng tôi chỉ tận dụng những cái có khả năng tái chế thôi.
Còn những cái chốt cắt ra từ ống truyền thì để làm gì?
- Nhân viên nữ: Vứt đi chứ làm gì? Nó không mua cái này. Đây là nhựa cứng.
- Nhân viên nam: Vẫn có những cơ sở tư nhân họ thu mua đấy.
Rác thải y tế ở đây một ngày có nhiều không?
- Nhân viên nam: Ở đây, bình thường cái rác vàng, tức là rác
thải lây nhiễm, thì mỗi ngày ngày cỡ 1 tấn rưỡi. Chưa tính chai truyền
với các thứ linh tinh, chủ yếu toàn bơm tiêm. Bơm tiêm mình lọc ra, dây
truyền cũng lọc ra. Những cái đó mình tôi với bà H (nhân viên nữ) làm
hết… Nếu chỉ tính bơm tiêm thì một ngày phải đến cả tạ, dây truyền dịch
thì 50kg.
Ngày nào chị cũng xử lý những ống truyền dịch đầy máu me thế này?
- Nhân viên nữ: Ngày nào cũng xử lý, quen rồi. Tôi làm lâu rồi, mười mấy năm nay rồi.
Dây truyền dịch thì cắt, ống tiêm thì xử lý thế nào hả anh?
- Nhân viên nam: Phải xay để đãi, cho nó hết những cái đầu cao
su đen đen đi. Xay để 1 là gọn, đỡ chật kho. 2 là khách hàng yêu cầu.
Nếu không xay thì chở mất 3 ôtô, xay thì chỉ mất 1 ô tô thôi. Toàn bơm
tiêm không gì khác, đây toàn bơm tiêm đã làm biến dạng. Ống tiêm thì khi
mình xay, ngâm javen khử khuẩn xong thì nhìn cái nhựa nó trắng muốt.
Cũng như cái dây của bà H, cắt ra ngâm giaven, chiều vớt lên
là nó trắng. Mình mà không làm thế là nó hôi hám, bốc mùi, vi khuẩn
nhiều. Như bơm tiêm của anh là phải hấp diệt khuẩn, nó an toàn (!?).
Nhưng ra môi trường thì “bọn” cảnh sát môi trường nó túm được nó phạt
ngay. Xay ống tiêm với cắt ống truyền cái chính là để làm biến dạng nó
đi, chứ để nguyên, ra ngoài người ta bắt được thì phạt chết.
|
* Title đã được thay đổi
Theo Lao Động
Nguồn: http://www.nguoiduatin.vn/su-that-kinh-hoang-ben-trong-benh-vien-lon-va-uy-tin-nhat-viet-nam-a222932.html