Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Tin thứ Hai, 07-07-2014 - Ngư dân ta phải hứng chịu tai họa đến bao giờ?

CHÍNH TRỊ-PHÁP LUẬT
H5- Yêu cầu Trung Quốc làm rõ tọa độ nơi bắt 6 ngư dân (VNE).   – Yêu cầu TQ giải thích lý do bắt 6 ngư dân (VNN). Quá yếu hèn và nhu nhược! Giặc vào nhà mình, bắt dân mình, sao lại yêu cầu giặc giải thích? Phía VN phải ở thế chủ động, trước hết phải xác minh tọa độ và khi biết chắc chắn vị trí ngư dân bị bắt thuộc chủ quyền VN thì phải tuyên bố phản đối, lên án phía TQ bắt giữ ngư dân trên vùng biển VN, buộc họ phải trả tự do cho ngư dân và bồi thường thiệt hại, đồng thời gửi kháng thư tới LHQ và các tổ chức quốc tế, lên án hành động bắt người vô lối của TQ. Hãy xem cách hành xử của TT Palestine khi người dân của họ bị sát hại: Palestine muốn Liên Hợp Quốc điều tra vụ giết hại thiếu niên (VOV). Vợ ngư dân có chồng bị bắt. Ảnh: LĐ =>
- Trung Quốc phải giải thích việc bắt sáu ngư dân Việt Nam (GDVN). Qua giọng (tone) của báo chí VN, có cảm giác 6 ngư dân này trở thành những con chốt thí. Đâu rồi những lãnh đạo đảng và nhà nước, luôn miệng khuyến khích ngư dân ra biển, bây giờ ngư dân bị bắt, chẳng lẽ các ông chỉ có thể “yêu cầu” giặc giải thích lý do bắt? – Chủ tịch nước Trương Tấn Sang: “Ngư dân còn bám biển là Tổ quốc còn chủ quyền” (PNTP). Chủ Tịch nước làm gì để bảo vệ những ngư dân bám biển? Vẫn chưa thấy hành động cụ thể nào của Chủ Tịch nước giúp 6 ngư dân bị bắt sớm trở về nhà.  – Phải đưa 6 ngư dân Việt Nam trở về (LĐ).
Đề nghị Trung Quốc cung cấp vị trí tọa độ, lý do bắt 6 ngư dân và tàu cá Việt Nam (TN). Trong khi các ngư dân Việt Nam khẳng định, vị trí bị bắt thuộc vùng biển Việt Nam, các nhà chức trách VN phải xác minh tọa độ và nếu tọa độ đó thuộc vùng biển mà VN tuyên bố chủ quyền, thì dựa vào đó lên tiếng phản đối hành động ngang ngược của TQ. Đề nghị TQ cung cấp tọa độ, nếu họ cung cấp sai thì sao? – Tình hình biển Đông ngày 6/7: Cục Kiểm ngư xác minh địa điểm TQ bắt 6 ngư dân Việt (Sea Times). Đã 3 ngày rồi mà vẫn chưa có thông tin tọa độ ngư dân bị bắt, đến khi nào phía VN mới làm việc với phía TQ để ngư dân được trả tự do?  – Tàu đánh cá Việt bị bắt dù không xâm phạm hải phận Trung Quốc (NV).
- Tàu chiến Trung Quốc lại tấn công tàu cá Việt Nam (RFA). “Phía Trung Quốc đâm tàu lủng hai lỗ và làm bể gương tàu hôm ngày 3 tháng 7 tại vùng biển Hoàng Sa, tọa độ 16.8 (vĩ bắc) và 112,3 (kinh đông).  Tàu Trung Quốc là tàu 1312, giống như là tàu chiến. Khi gặp nó bảo em dừng tàu lại nhưng em không dừng nên nó rượt miết. Tàu đó áp sát tàu em và tông. Vì không qua tàu em được nên nó bỏ đi“.  – Trung Quốc liên tục tấn công tàu cá Việt Nam (TN). – Phóng viên nước ngoài lo lắng ngư dân Việt bị Trung Quốc tấn công (VOV). – Nhà giàn DK1: Điểm tựa vững chắc cho ngư dân bám biển (ĐSPL).
H4- Trung Quốc tiếp tục gây hấn tại khu vực giàn khoan (Tin Tức). – Trung Quốc bắt nạt không chừa ai (TN). Bắt nạt là quyền của Trung Quốc, để không bị bắt nạt là quyền của mình. VN có quyền lựa chọn không cho phép TQ bắt nạt. Muốn không bị TQ bắt nạt thì phải đứng thẳng lên, đặt mình ở tư thế ngang hàng với TQ, thay vì xem họ như “cha” cho phép họ cái quyền dạy dỗ “đứa con hoang đàng”, trách sao không bị bắt nạt? – Biển Đông tuần qua: Không khuất phục bất cứ đe dọa nào (VNN). Chỉ giỏi chém gió!
- Quan chức Trung Quốc bất lịch sự từ khi nào ? (MTG). – Bản tiếng Anh bài viết của GS Nguyễn Văn Tuấn: China’s ‘New’ Language of Diplomacy (Asia Sentinel).
H1- Đa Chiều: Đường lưỡi bò mới là tử huyệt của Trung Quốc ở Biển Đông (GDVN). – Cư dân mạng TQ bình luận về tấm bản đồ mới của nước này: Hey Beijing, Is that a Map in Your Pocket? (Foreign Policy).  Những người sử dụng trang mạng XH Weibo nói rằng, bản đồ này giống con đại bàng, có người nói nó giống bản đồ châu Phi, có người bảo nó giống bộ phận sinh dục của đàn ông, một người đã kêu lên “Một bé trai!”
- PHỎNG VẤN NHÀ VĂN HOÀNG QUỐC HẢI NHÂN TRUNG QUỐC HẠ ĐẶT GIÀN KHOAN 981 (Nhật Tuấn). “Tình thế cấp bách, lúc này Nhà nước phải đặt lòng tin vào dân. Nhưng phải bộc lộ được những phẩm chất cần thiết để dân tin.  Nếu Nhà nước và toàn thể dân tộc (kể cả ở trong và ngoài nước) đoàn kết thành một khối, tự thân nó sẽ là sức mạnh siêu thần nhập hóa để giữ nước khiến kẻ thù phải nản chí. Nếu làm ngược lại, sẽ là thảm họa khôn lường, nó đồng nghĩa với việc tự mình dâng nước cho giặc“.
- Hoàng Mai: Nhiều khả năng Việt Nam sẽ không khởi kiện China (BVN). “… bằng những khoản tín dụng và đầu tư lớn, Bắc Kinh đã buộc Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, gần như phải khuất phục. Do đó, việc báo chí lên tiếng về khả năng Việt Nam khởi kiện China, phải chăng đây chỉ là động thái an dân và trấn an dư luận của Đảng Cộng sản Việt Nam?
- Cựu tù nhân chính trị Huỳnh Anh Trí qua đời vì nhiễm HIV trong tù (NV).  – ‘Nhà tù cố tình làm lây nhiễm HIV’ (BBC). “… ông đã bị cùm chân cùng chiếc cùm với ‘những tù nhân nhiễm HIV bị chảy máu khi bị cùm’.  Linh mục Thanh cũng giải thích là quản giáo nhà tù dùng cách này để ‘làm tiền tù nhân’.  ‘Nếu anh chịu cho tiền thì người quản cùm sẽ cho cùm sạch còn nếu anh mà phản đối, kiếm chuyện hoặc làm đơn tố cáo thì anh sẽ phải đeo những cùm dơ‘.”
- Dương Hoài Linh – Từ Đinh Đăng Định đến Huỳnh Anh Trí, quyền con người đang bị chà đạp trong chốn lao tù cộng sản (Dân Luận). “Từ Định Đăng Định đến Huỳnh Anh Trí, đã đến lúc các tổ chức xã hội dân sự cần lên tiếng đanh thép và kịp thời để phơi trần sự thực này. Không thể để cho máu của những người nằm xuống để đất nước đứng lên có thể rơi vãi một cách oan uổng thêm một lần nữa“.
- GIẾT NGƯỜI DƯỚI HÌNH THỨC NÀO CŨNG LÀ TỘI ÁC (Phương Bích). “Cho dù bây giờ không có một kênh đối thoại nào, để bắt buộc nhà cầm quyền phải trả lời  các chất vấn của người dân. Cho dù việc đưa những kẻ sát nhân ra chịu tội trước pháp luật không chỉ trong ngày một ngày hai. Nhưng tội ác thì trước sau cũng sẽ bị trừng phạt. Các vị có tin không?
- Dân oan Lê Thị Kim Thu trở về sau 2 năm tù (RFA). “Ngoài việc riêng còn có việc chung. Vì ‘ngày xưa’ Kim Thu chỉ có mục đích của mình là đi đòi riêng thôi; nhưng từ năm 2001 khi lên Hà Nội thấy cơ quan đầu não trung ương bất công quá, rồi ra ngoài đó thấy nhiều cảnh đời dân oan đi khiếu kiện bất hạnh, những người có lương tâm phải lên tiếng, nên tôi không bao giờ từ bỏ việc đấu tranh này“. – Nối vòng tay lớn đến dân oan, các nhà đấu tranh (RFA).
H3THƯ TÂM TÌNH CỦA HUỲNH TẤN MẪM GỞI CÁC BẠN THANH NIÊN – SINH VIÊN – HỌC  SINH (Huỳnh Ngọc Chênh). “Một xã hội các bạn mong muốn, chưa biết là thế nào, nhưng ít nhất, và chắc chắn nó không thể là một xã hội như các bạn đang nhìn thấy, nó đầy dẫy những bất công, trên một tầng nền của hẹp hòi và thiển cận, nó không bao giờ là bền vững!“.  – Đừng sống bằng sự dối trá (Gốc sân/ Văn Việt).  – Nỗi nhục khi làm công dân một nước cộng sản! (DLB).
- Phạm Chí Dũng: Việt Nam: Tự do báo chí = Kiểm duyệt + Tự kiểm duyệt? (BVN). “Kiểm duyệt cùng với tự kiểm duyệt cũng bởi thế đã lên ngôi như một hình nhân trơ trọi trên cánh đồng khô hạn. Tình cảnh hiện thời là quá khó để bất cứ nhà báo còn lương tâm nào dám cất lên tiếng nói “sự thật sẽ giải phóng anh em” như nguồn nhựa sống cuối cùng trên con tàu dối trá“.
- Từ chuyện giải thích luật (TBKTSG). “Hiến pháp sửa đổi mới được thông qua vẫn giữ nguyên các quyền công dân như quyền được tiếp cận thông tin, lập hội, biểu tình… Vấn đề là, theo quán tính hành pháp và tư pháp hiện nay, để các quyền này trở thành thực tế, cần phải có luật quy định mà điều đó thì vẫn chưa có… Chẳng hạn người dân có quyền thực thi quyền của mình nếu chờ lâu quá không thấy cơ quan nhà nước có hướng dẫn? Bảo hiến, nên chăng bao gồm cả việc giải thích pháp luật sao cho không chỉ để nó trở nên rõ ràng hơn mà còn không được vi hiến“.
- Về cái chết của anh Nguyễn Văn Chín: Làm đúng qui trình! (FB Nguyễn Văn Tuấn). “Có lẽ ở VN mạng sống con người quá rẻ, quá mong manh, nên cả xã hội xem 2 cái chết đau lòng như chẳng có gì xảy ra. Từ Chủ tịch Nước, Thủ tướng, đến Bộ trưởng, chẳng ai lên tiếng. Ở Úc này, chỉ cần một du khách (chứ không phải công dân Úc) bị cảnh sát bắn lầm dẫn đến cái chết là cả hệ thống công quyền điều tra, xác minh tại sao, và bồi thường cho nạn nhân“. Lãnh đạo do dân trực tiếp bầu ra, hoàn toàn khác với lãnh đạo của đảng “cơ cấu”.  – Bình Thạnh thông tin về vụ “chém người trước mặt công an” (PLTP).
- Ba Bộ trưởng đau đầu, dằn vặt vì công việc (ĐV). “Bộ trưởng Bộ Tài chính, Bộ trưởng Bộ GTVT, Bộ trưởng Bộ Y tế lo lắng, mất ngủ vì công việc“. Nước ta có những bộ trưởng “vì dân, vì nước” mà sao đất nước chẳng ra gì?
- Giám đốc Cty CP Xây dựng Delta lừa đảo hơn 17 tỷ đồng: Vợ là đồng phạm nhưng đã… bỏ trốn (PLXH).
- Thêm Một Đơn Vị Tin Tặc Trung Quốc Bị Tố Giác +(Video) (ĐKN). “… chỉ vài tuần sau khi Sở Tư pháp Mỹ cáo buộc năm sĩ quan Trung Quốc tấn công trực tuyến nhắm vào các tập đoàn Mỹ, công ty Crowdstrike đã đưa ra nhiều bằng chứng mới về tham vọng bành trướng của Trung Quốc khi trộm những bí mật kinh tế-quân sự từ nước ngoài.  Báo cáo nhận định, các cuộc tấn công nhắm vào hàng chục tổ chức nhà nước và tư nhân đều do một nhóm tin tặc tại Thượng Hải thực hiện.  Cục An ninh Quốc gia Mỹ cùng các cộng sự xác định nhóm tin tặc này chính là đơn vị 61486“.
- Bình luận sự kiện Tập Cận Bình bắt tướng Từ Tài Hậu: Người Đứng Đầu Trung Quốc Củng Cố Quyền Lực Qua Việc Thanh Trừng Các Tướng Cũ (ĐKN).
- Bộ trưởng Bộ NN&PTNT: Xin ngư dân yên tâm bám biển (TT). “Bộ trưởng Cao Đức Phát cũng trao 20 suất quà cho ngư dân (mỗi suất gồm 3 triệu đồng và quà), 5 suất quà cho 5 tổ đoàn kết trên biển (5 triệu đồng/suất) và 15 triệu đồng cho Nghiệp đoàn nghề cá Bình Châu“. Quăng cho vài triệu rồi khuyến khích ngư dân hy sinh mạng sống để giữ biển? Chỉ vài triệu, thậm chí vài chục triệu mỗi người, có thể giúp ngư dân “yên tâm” bám biển? Đồng tiền của các ông lớn thật đấy. Điều ông bộ trưởng và lãnh đạo các ông nên làm là bảo đảm ngư trường an toàn cho ngư dân đánh bắt cá chứ không phải mị dân bằng những thủ đoạn chính trị gian trá!
- Xã luận cuối tuần 5/7/2014: Trung Quốc bắt người: Bộ chính trị làm gì? (DTD). – Một hành xử quá yếu hèn! (Dân News).”Xúi ngư dân bám biển và khi ngư dân bị bắt, bị đánh đập, bị cướp tài sản thì hành xử hèn nhát trước bọn cướp biển, phải chăng lãnh đạo Việt Nam quyết dùng ngư dân làm con tốt thí cho trò chơi Biển Đông hiện nay?
- Tàu Trung Quốc đã tấn công 27 tàu cá Quảng Ngãi từ đầu năm (SM).  – Ngư dân ta phải hứng chịu tai họa đến bao giờ? (Đào Hiếu). “Từ hai tháng nay, trong tình thế nguy nan, những ngư dân nhẹ dạ cùng với một ít tàu kiểm ngư vẫn đang tiếp tục bị biến thành lực lượng chính trong cuộc vật lộn giữ chủ quyền trên biển. Những chiếc tàu gỗ của họ lúc nào cũng có thể bị húc bể, đâm chìm. Lúc nào những người dân lành này cũng có thể hứng đòn của giặc Tàu, thậm chí tính mạng của họ cũng bị đe dọa“.
- Trang Chính phủ “phản công” lại bài báo TQ, tấn công Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng: Sự “ngoa ngôn” của báo chí và quan chức Trung Quốc (CP). “Bài báo này đã dùng nhiều từ ngữ kiểu ‘đầu đường xó chợ’ như ‘cướp, giở mọi thủ đoạn, gây sự cố, quấy rối cường độ mạnh, ý đồ nham hiểm, để ngoài tai, ngày càng táo tợn’ để vu vạ Việt Nam“. Mời xem lại: Báo TQ xuyên tạc, đẩy hết trách nhiệm cho Thủ tướng Việt Nam (GDVN).
- Huy Phương: ‘Lãng tử hồi đầu’ (NV). “Tương quan giữa Trung Cộng và Việt Cộng, như vậy chưa bao giờ là tương quan giữa cha con hay chủ tớ, như Trung Cộng vừa ngang ngược, trịch thượng lên tiếng, coi Việt Cộng như con cái, mà lại là đứa con ‘ngỗ nghịch’, mà người cha, phải xử lý nó đúng với trách nhiệm của mình! Còn những đứa con cũng phải biết thân phận mình đang ở vị thế nào!
- Được ưu đãi tột cùng, Formosa đầu tư gì tại Hà Tĩnh? (TT). “Điều khá bất ngờ là hàng hóa nhập khẩu của dự án Formosa đang được hưởng ưu đãi rất lớn như miễn thuế đối với các mặt hàng tạm nhập tái xuất, chưa kể Formosa là đối tượng đầu tư trong khu vực được ưu tiên nên tiếp tục được miễn thuế nhập khẩu đối với các mặt hàng tạo tài sản cố định…”
- Bài 1: Thực trạng đáng lo ngại (ĐTTC). “Trong thời gian dài, chính sách biên mậu với Trung Quốc và quản lý nhà nước khá dễ dãi đã tạo nên sự cạnh tranh thiếu công bằng đối với doanh nghiệp Việt Nam làm ăn chân chính. Nguồn nguyên liệu từ nông sản khi thừa, khi thiếu, không ổn định đã gây khó khăn trong việc phát triển các doanh nghiệp chế biến nông sản, nhiều doanh nghiệp đã sống dở chết dở và đi đến phá sản do nguồn nguyên liệu bị Trung Quốc thao túng“. – Hơp tác giữa Lào Cai và Vân Nam vẫn tốt (Báo CT).
- Cựu tù nhân chính trị Huỳnh Anh Trí qua đời: Tố cáo chế độ lao tù ác nhân! (Cựu TNLT). “Mai này khi Việt Nam tươi đẹp hơn và có dân chủ, điều đầu tiên phải là phải vinh danh những người như Huỳnh Anh Trí đã chiến đấu vì nhân quyền đến hơi thở cuối cùng. Thứ hai phải điều tra những kẻ đã gây ra cái chết cho anh cũng như thầy giáo Đinh Đăng Định cùng những người tù khác“. – Hội PNNQVN viếng đám tang cựu tù nhân chính trị Huỳnh Anh Trí (PNNQ).
-  Thư chào mừng Hội Nhà Báo Độc Lập Việt Nam của Hội Cựu Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam (VNTB). “Đất nước chỉ phồn vinh, xã hội chỉ tiến bộ, quốc gia chỉ độc lập và nhân dân chỉ hạnh phúc khi tại Việt Nam có một nền báo chí tự do với những người làm báo độc lập, chỉ biết lấy lương tâm ngay chính làm ánh sáng, sự thật trọn vẹn làm tiêu chuẩn và công bình xã hội như động lực cho mình“.
KINH TẾ
- Chọn nhầm người, trả giá đắt (NLĐ). Còn chọn “bạn” nhầm, coi chừng phải chịu cảnh mất nước!
VĂN HÓA-THỂ THAO
- Đoàn Xuân Thu: TÔ CHÁO VỊT (Cafe Văn nghệ).
- Cú Đỉn – Hội chứng Lệ Rơi (Dân Luận). – Nhạc sĩ Trần Minh Phi: Đừng nhầm lẫn nghệ thuật và giải trí (NLĐ). “Với hiện tượng Lệ Rơi, thị hiếu giải trí của một bộ phận công chúng đã rơi xuống tận đáy thì chắc chắn sẽ không còn chỗ nào để rơi tự do tiếp nữa. Như vậy, chúng ta có quyền hy vọng nó sẽ sớm thoát khỏi cái đáy văn hóa kém cỏi này để bắt đầu ở những vị thế cao hơn trong tương lai. Không dám chắc là ở đẳng cấp nào nhưng ‘thoát đáy’ là sẽ bắt đầu!
- Nguyễn Mộng Giác: Đất Và Nước (Tương Tri). – ĐỘC HUYỀN CẦM (Tương Tri). – NGÀN NĂM MÂY TRẮNG
GIÁO DỤC-KHOA HỌC
XÃ HỘI-MÔI TRƯỜNG
QUỐC TẾ
* RFI: 06-07-2014

2416. PHỎNG VẤN NHÀ VĂN HOÀNG QUỐC HẢI NHÂN TRUNG QUỐC HẠ ĐẶT GIÀN KHOAN 981

Nhật Tuấn
06-07-2014
H2
Nhà văn  Nhật Tuấn: Trung Quốc đã có ý độc chiếm biển Đông từ trước khi cưỡng chiếm Hoàng Sa. Rồi sau đó từ 1987 đến 1988 liên tục lấn chiếm đảo của Việt Nam: đảo  Louisa và một số bãi đá Chữ Thập, Châu Viên, Ga Ven, Tư Nghĩa, đánh chiếm các đảo Gạc Ma, Cô Lin và Len Đao. Hiện ráo riết xây đắp Gạc Ma thành đảo nhân tạo khổng lồ có sân bay, cảng biển. Sau khi hoàn thành, Gạc Ma sẽ là nơi Bắc Kinh giương oai diễu võ  uy hiếp, khống chế các nước ven bờ Biển Đông. Việc đặt giàn khoan HD 981  trong vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam, chỉ là sự tiếp nối hàng chuỗi hành động diễn ra từ cuối năm 1987 nhằm chiếm luôn cả Trường Sa. Đó là ý chí quyết không thay đổi của Trung Quốc. Xin hỏi nhà văn Hoàng Quốc Hải, nếu chỉ dùng các biện pháp hòa bình như chủ trương của đảng, chắc chắn Trung Quốc nuốt gọn Trường Sa. Tới lúc đó liệu  đảng có dám dùng tới vũ khí không ?”

Nhà văn Hoàng Quốc Hải: Thưa nhà văn Nhật Tuấn, việc anh hệ thống các chuỗi hành động mang tính xâm lược của nhà cầm quyền Trung Quốc đủ tỏ rõ cái dã tâm thuộc về bản chất của họ được ấp ủ từ lâu. Và họ đang thực hiện từng bước, mỗi khi thời cơ đến. Cái học thuyết “Tọa sơn quan hổ đấu”, thực ra đó là thủ thuật lưu manh của kẻ luôn chờ thời trục lợi.
Đơn cử như vụ tháng 1 năm 1974 là lúc ý chí của người Mỹ ở Việt Nam đã rã rời. Và hai miền Nam – Bắc đang lo thủ thế để diệt nhau. Chính lúc đó, quân Trung Quốc chớp thời cơ cướp đảo. Sau này đọc lại các hồi ký của sỹ quan và binh lính trong quân lực Việt Nam Cộng hòa, cho ta thấy ý chí bảo vệ từng tấc đất của Tổ quốc đối với họ thật sục sôi. Họ hạ quyết tâm chiếm lại đảo. Bởi so sánh về khí tài quân sự, Việt Nam Cộng hòa vượt hơn nhiều đối với Trung Quốc lúc đó. Đặc biệt là với không quân. Quân chủng không quân đã lập nhiều phi đội, quyết tâm tiêu diệt toàn bộ quân xâm lược Trung Quốc cùng tất cả khí tài của chúng, để hải quân đổ bộ lên tái chiếm Hoàng Sa. Bởi thời điểm đó Trung Quốc chỉ sở hữu các loại máy bay Mig 15, Mig 17 của Liên Xô, loại đó không thể bay ra chiến đấu tại Hoàng Sa và còn đủ xăng dầu bay về đất liền. Thế nhưng cuối cùng tổng thống Nguyễn Văn Thiệu không phê duyệt kế hoạch tác chiến, nghe đâu có sự can thiệp của tòa sứ Mỹ tại Sài Gòn.
Thế mới biết lòng yêu nước và quả cảm của người lính là không giới hạn, nhưng nó bị cản trở bởi những đầu óc ngu tối đang nắm giữ quyền lực nhưng lại phụ thuộc ngoại bang.
Thưa anh Nhật Tuấn, tôi đã nghiên cứu khá kỹ về lịch sử Trung Hoa, đặc biệt là giới cầm quyền Đại Hán, họ có đầu óc hết sức bệnh hoạn, rằng bằng mọi cách phải cưỡi lên đầu thiên hạ thay vì làm bạn với thiên hạ. Cái học thuyết “Tứ hải giai huynh đệ” của ông Khổng Tử, chỉ là lời nói suông giả dối. Cũng chính ông ta đưa ra thuyết “Tứ di”. Nghĩa là các nước bao quanh Trung Quốc gồm bốn phương: Đông, Tây, Nam, Bắc thì họ gọi là: Đông di, Tây nhung, Bắc địch, Nam man. Tức là các dân tộc khắp bốn phương chỉ là sâu bọ, chó má thôi. Bởi chữ “ địch” có bộ “khuyển”, chữ “man” có bộ “trùng”. Còn Trung Quốc của Khổng Tử là “Hoa Hạ”, tức là đẹp đẽ văn minh, nên có sứ mệnh giáo hóa “ Tứ di”.
Cái thứ văn hóa tự đề cao mình và coi khinh thiên hạ, tự nó đã không có nhân tố văn hóa rồi. Cho nên cái văn minh của nó là văn minh ăn cướp. Bởi thế, việc xâm lấn hoặc ăn cướp đất đai trở thành bản chất kẻ cướp. Khi họ yếu thì họ lấn, một xăng ti mét họ cũng lấn. Khi họ mạnh thì họ cướp. Cướp theo kiểu xung đột biên giới chứ không dùng chiến tranh tổng lực. Đem quân ra khỏi biên giới làm chiến tranh tổng lực, chưa bao giờ Trung Quốc thắng. Cứ chiêm nghiệm mà xem. Ngoài biển cũng thế thôi, họ cứ nhập nhèm biến vùng không có tranh chấp thành yếu tố tranh chấp, rồi mới chịu thương lượng, và đòi chia cái không phải của họ và chưa bao giờ thuộc về họ. Đó là quốc sách truyền đời của Hán tộc. Xa xưa người Hán chỉ lưu trú quanh quẩn trong lưu vực sông Hoàng Hà, nghĩa là họ cũng nhỏ bé như các tộc người khác. Nhưng họ được sở hữu một đồng bằng phì nhiêu, nên kinh tế, văn hóa sớm phát triển. Và chỉ bằng việc lấn và cướp đất, đã nuốt chửng hàng trăm quốc gia và bộ tộc khác xung quanh nó. Và họ Hán hóa bằng chính văn hóa của Hán tộc. Vì vậy ngày nay, Trung Quốc chỉ đồng tự chứ không đồng ngôn. Nghĩa là chỉ thống nhất được về chữ viết chứ chưa thống nhất được về tiếng nói.
Năm 1950, họ nuốt chửng cả một nước Tây Tạng, rồi năm 1962 họ gây hấn với Ấn Độ, cướp một dải đất biên giới tới 50.000km2. Cho tới nay họ còn đòi cả bang Amurachal Pradesh của Ấn Độ nữa kia. Thế thì việc họ vẽ cái bản đồ hình lưỡi bò trùm lên hết tất cả các phần thềm lục địa của các nước khác, vi phạm trắng trợn Công ước quốc tế về Luật biển UNCLOS mà họ cũng là một bên ký kết là nằm trong tham vọng của họ. Họ bất chấp cả công lý và đạo lý và tự thi hành một thứ luật rừng. Và viên Bộ trưởng Bộ quốc phòng đưa ra một thứ chứng cớ bất minh tuồng như dân lục lâm Thủy Hử,rằng  vùng biển này đã thuộc về Trung Hoa từ 2200 năm trước, nay mới thực thi chủ quyền.
Số phận dân tộc ta phải sống bên cạnh một hàng xóm gian manh đáng kinh tởm như vậy. Chỉ hớ hênh một chút, không chỉ mất mạng mà còn mất nước không chừng.
Thưa anh Nhật Tuấn, phần kết thúc câu hỏi một, anh có ý nhấn mạnh: “Xin hỏi nhà văn Hoàng Quốc Hải, nếu chỉ dùng các biện pháp hòa bình như trước của Đảng, chắc chắn Trung Quốc nuốt trọn Trường Sa. Tới lúc đó liệu Đảng có dám dùng tới vũ khí không?”.
Trước hết anh hãy nhìn ra biển Đông, xem hàng ngày các lực lượng chấp pháp của chúng ta đang xua đuổi bọn cướp biển. Thì trước đây nó xâm phạm vùng biển chủ quyền của mình, bắt ngư dân, cướp ngư cụ, tịch thu tàu thuyền, đòi tiền chuộc y hệt bọn cứop biển Xô-ma-li mà ta chỉ dám kêu “tầu lạ”. Ngay việc nó cắt cáp tầu Bình Minh và “ Vi king” đang làm nhiệm vụ thăm dò dầu khí trong vùng biển của mình, cũng chỉ dám kêu là “ tầu lạ xâm phạm”. Như thế là ta đã dám chơm chớm tháo cái vòng kim cô “ Bốn tốt” và “ Mừoi sáu chữ” gông xiềng rồi đấy chứ.
Ngoài việc lực lượng chấp pháp ngày đêm xua đuổi lũ cướp biển HD- 981, thì hàng ngày Đài Truyền hình trung ương và các Đài của trên 60 tình thành ra rả chửi bọn cướp biển, và tung hình chúng nó hung hăng đâm, húc và bắn súng nước vào tầu của ta, không chỉ cho dân ta mà cho cả thế giới đều biết. Lại nữa Hội thảo và họp báo cả trong và ngoài nước, nói về bằng chứng lịch sử chủ quyền của ta trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho tới khi giặc Trung Hoa cưỡng chiếm năm 1974 và 1988.
Thưa anh Nhật Tuấn, trong câu hỏi của anh, tôi cảm nhận như anh vẫn lo lắng rằng ta sợ Tầu. Không phải đâu, cái gì cũng phải có lộ trình chứ. Cứ nôn nóng đi trước một bước như mọi năm dân ta đi biểu tình chống Trung Quốc, khối người bị bắt, bị tù đấy thôi. Còn như trên mặt báo công khai mà nói đến Hoàng Sa là cấm kỵ.
Tình hình bây giờ khác rồi Nhật Tuấn ạ. Tôi vừa có một bài khá dài nói về lịch sử thực thi chủ quyền trên hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam từ thế kỷ17 tới nay, và lịch sử không Trường Sa, Hoàng Sa của Trung Hoa và cả lịch sử họ ăn cướp hai quần đảo của ta như thế nào. Bài đăng trang trọng trên “Tạp chí Nhà văn và Tác phẩm” của Hội ta hẳn hoi. Nói dại chứ chỉ cách đây dăm tháng thôi mà viết thế, thì…bố ai dám in.
Theo tôi, cái gì cũng phải công bằng, tôi thấy mặt trái của sự xâm lược (Giàn khoan HD- 981) này, nó giúp ta sáng mắt ra đấy. Để biết ai là bạn ai là thù. Ta hãy nghe những lời phát biểu của các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước.
Mở đầu cho cuộc phản kích tự vệ theo lập trường của Việt Nam là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Ông phát biểu sau vụ giàn khoan HD 981 của Trung Quốc xâm lấn vùng biển đặc quyền kinh tế về quyền chủ quyền, quyền tài phán của Việt Nam: “ Chủ quyền lãnh thổ, chủ quyền biển đảo là thiêng liêng, nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó” ( 22-5-2014).
Sau cuộc tiếp xúc với Ủy viên quốc vụ viện Trung Quốc Dương Khiết Trì, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng phát biểu: “ Việt Nam cân nhắc hòa bình hữu nghị với Trung Quốc, nhưng phải giữ được chủ quyền”.
 Buổi họp Quốc hội chiều 2-6-2014, đại biểu tỉnh Thanh Hóa bức xúc nói:, Không bán mình cho quỉ dữ và không đẩy nhân dân của chúng ta vào chốn hòn tên mũi đạn chiến tranh” “ Dứt khoát bảo vệ toàn vẹn giang sơn  đất nước mà cha ông để lại. Dứt khoát không chịu hèn, chịu nhục.”
Ngày 21 tháng 6 Chủ tịch nước Trương Tấn Sang khi trả lời TTX Việt Nam, ông có trích nguyên văn lời vua Lê Thánh tông răn dạy các triều quan đi đàm phán với phía Trung Hoa về biên giới lãnh thổ .
Tiếp đó ông nói:  “Trung Quốc đã đơn phưong vi phạm thỏa thuận cấp cao hai nước về những nguyên tắc cơ bản để giải quyết vấn đề trên biển, vi phạm luật pháp quốc tế”.
Như vậy lập trường của Nhà nước và của Đảng cộng sản Việt Nam đối với hành vi xâm phạm ( đúng ra là xâm lược) của phía Trung Quốc về quyền chủ quyền, quyền tài phán vùng đặc quyền kinh tế thềm lục địa của ta là rõ ràng và dứt khoát.
Những phát biểu đó là đại diện cho ý nguyện của toàn dân đối với đất đai, sông núi, biển trời của Tổ Quốc. Nó được đổi bằng xương máu của không biết bao nhiêu thế hệ người Việt. Tới lúc này mà kẻ nào còn mơ hồ nhận họ là “ bạn” là “ chiến hữu” nữa, chắc sẽ tự xếp mình vào hàng ngũ Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, Hoàng Văn Hoan…
Mà này Nhật Tuấn, cái chỗ anh hỏi: “ Tới lúc đó Đảng có dám dùng tới vũ khí không?”. Tôi thấy câu hỏi ấy hình như chưa ổn. Chỗ này tôi sẽ bàn với anh sau. Nhưng cái việc dùng tới cơ bắp, bao giờ cũng là hạ sách. Thì Tầu chẳng đang dùng cơ bắp và cũng đang làm trò cười cho thế giới đó sao. Chỗ này thì mưu Tầu quá thấp. Hay nói cách khác, cu cậu nóng ăn quá, trỗi dậy non quá. Thành thử nó là một cú tự lật mặt rất ngoạn mục. Bởi họ cam kết “ trỗi dậy trong hòa bình” và “ không bá quyền”.
Trở lại câu hỏi: “ Tới lúc đó Đảng có dám dùng tới vũ khí không?”. Đây là việc mất còn của cả một dân tộc. Việc ấy thuộc về toàn dân. Dân quyết thì không một kẻ thù nào dù mạnh như quân Mông Cổ thế kỷ 13, cũng chỉ một “ Diên Hồng” là xong. Giặc Minh thế kỷ 15, cũng chỉ một ngọn cờ nghĩa của Lê Lợi cũng xong. Nhưng trước đó Hồ Quý Ly hết thành này đến lũy nọ, nhưng số phận của cha con ông ta cũng kết thúc chóng vánh. Tất cả đều bị giặc Minh bắt, giết, hoặc cầm tù. Chỉ vì ông ta khinh dân, không cho người dân có một vai trò gì hết, ngoài việc làm bia đỡ đạn. Đã thế thì nước ấy là của cha con Hồ Quý Ly chứ không phải của nhân dân Đại Việt nữa.
Nhân dân Đại Việt lúc đó không hợp tác với kẻ đã đàn áp họ, khinh thị họ. Nhưng sau đó họ quay về hợp tác với Lê Lợi, dù phải nằm gai, nếm mật gian khó tới mười năm mới đuổi xong giặc.
Nói cho cùng thì việc giữ nước, thời nào cũng vậy đều thuộc về dân, đều là máu xương của dân cả. Dù Ngô Quyền hay Lê Hoàn, dù Trần Nhân tông hay Lê Lợi, dù Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo,Quang Trung  hay Võ Nguyên Giáp…nếu dân không theo, cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Xứ sở chúng ta thời nào cũng có giặc. Vì vậy, từng tấc đất, từng ngọn cỏ, gốc cây đều thấm máu cha ông ta. Chính những người dân ấy làm nên nước non này, phải kính trọng họ.
Từ mấy ngàn năm nay, với dân tộc ta, tội ác  thường do giặc phương Bắc gây ra, không giấy bút nào mà chép ghi cho xuể. Đúng như nhà thơ Lưu Trùng Dương đã  viết:
                              Từng chiếc lá giặc ghi từng tội ác
                              Mỗi gốc cây ta khắc một căm hờn.
Thưa nhà văn Nhật Tuấn, với Hồ Quý Ly, đó là bài học lịch sử đau đớn nhất mà dân tộc ta phải trả giá. Cứ yên tâm đi Nhật Tuấn, nhân dân ta bây giờ thông minh và sáng suốt lắm, tới mức hai chữ đó phải viết hoa: NHÂN DÂN.
Dân tộc ta đã trải non nửa thế kỷ chiến tranh, nên chúng ta yêu quí hòa bình hơn cả châu ngọc. Chẳng hay ho gì việc nổ súng đánh nhau. Nhưng nếu cực chẳng đã, không còn chỗ để lùi mà nhân nhượng nữa, kẻ thù buộc ta phải cầm súng. Tới lúc đó NHÂN DÂN sẽ ra lệnh !
Nhà văn  Nhật Tuấn: Các nhà lãnh đạo VN khi trả lời TQ thường viện ra những “thỏa thuận cấp cao” , “đại cục”. Nó là cái gì vậy ? Những thoả thuận cấp cao đó nếu liên quan tới lãnh thổ đã được quốc hội thông qua chưa ? Và vì sao không công bố cho toàn dân…”
Nhà văn Hoàng Quốc Hải: Cái “đại cục” chưa từng được công bố như nhà văn Nhật Tuấn hỏi đó, tôi chắc là đã có thỏa thuận ở cấp cao. Làm sao mà tôi biết được nội dung của nó. Bởi nó ở cái tầng nấc cao tít, có ngửa đến gẫy cổ cũng chẳng nhìn thấy.
Còn “vì sao không công bố” cũng là một câu hỏi đi vào ngõ cụt. Làm sao mà tôi trả lời anh được. Hoặc đó là bí mật của các nhà lãnh đạo hai nước mà họ cam kết không nói ra. Hoặc nó thuộc phạm trù tế nhị khó nói lắm. Có trời mà biết được. Tốt nhất anh đi hỏi các đời Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam, bắt đầu từ  ông gọi là “đổi mới”, gọi là “cởi trói” – Ông Nguyễn Văn Linh ấy. Kế đó là các ông Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh. Đương kim là ngài Nguyễn Phú Trọng.
Ông Linh chết rồi đã có các ông khác kế tiếp. Họ đã từng nắm vận mệnh quốc gia, qua những bước thăng trầm lịch sử. Đại cục là ở đấy, cứ hỏi họ là biết tuốt.
Nhà văn  Nhật Tuấn: Có ý kiến cho rằng “Giữ quan hệ với Trung Quốc  là giữ được chế độ. Mỹ vẫn là kẻ thù lâu dài.” là chủ trương lớn của đảng. Nhà văn nghĩ sao ?”
Nhà văn Hoàng Quốc Hải: Nhà văn Nhật Tuấn chắc không phải đảng viên Cộng sản, nên cứ hỏi kề cà, đôi khi lạc đề.
Anh nên nhớ Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo toàn diện. Điều 4 Hiến pháp nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã hiến định rồi.
Đến lớn như cơ quan quyền lực cao nhất của toàn dân là Quốc hội, còn đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng. Và nhỏ như “nuôi con gì”, “trồng cây gì” của người nông dân cũng đều dưới sự lãnh đạo của Đảng cả. Mới vài ngày gần đây thôi, ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng bí thư Đảng cộng sản Việt Nam còn ra tận đảo Phú Quý (Bình Thuận) khuyên ngư dân phải đóng tầu to, ra khơi xa đánh bắt cá mới tăng được sản lượng khai thác, và bảo vệ biển đảo cho Tổ quốc. Sự lãnh đạo của Đảng vừa toàn diện vừa sát sao đến vậy đó. Thế thì cái việc xác định ai là bạn, ai là thù để có lợi cho Đảng, sao chẳng thuộc về chủ trương đường lối của Đảng. Đó là nguyên tắc bất di bất dịch, không ai có thể chia sẻ được quyền lãnh đạo ấy. Đây là chuyện bất khả bàn.
Anh lại hỏi: “Nhà văn nghĩ sao?” Việc đã rõ rành rành như thế lại còn hỏi “nghĩ sao”.
Tuy nhiên, tôi vẫn có thể trả lời anh về suy nghĩ  của riêng mình. Rằng tôi chỉ có một niềm suy nghĩ mà không gì có thể chuyển lay được. Đó là nghĩ về Tổ quốc tôi và Nhân dân tôi. Bởi tôi thuộc về họ.
Nhà văn  Nhật Tuấn: Qua chuyến sang Hà Nội của Dương Khiết Trì, các nhà lãnh đạo VN có dịp phát hiểu rất hăng hái đòi rút giàn khoan 981 ra khỏi vùng lãnh hải VN và biểu lộ quyết tâm giữ nước đến cùng, báo chí cũng đã được phép nói nhiều về những tham vọng, thủ đoạn thâm độc của Trung Quốc. Vậy sao biểu tình chống Trung Quốc vẫn bị cấm triệt để ? Có phải để làm vừa lòng Trung Quốc không ?”
Nhà văn Hoàng Quốc Hải: Thưa nhà văn Nhật Tuấn, về cái chuyện biểu tình, anh nên nhớ, nước mình thường có chuyện trái khoáy. Hiến pháp từ năm 1946, 1959, 1980, 1992…đều ghi công dân có quyền biểu tình, có quyền lập hội và nhiều quyền khác nữa. Nhưng Quốc hội bận trăm công nghìn việc nên chưa kịp làm luật. Mà chưa có luật anh đã làm, lại làm không đúng lúc chính quyền cần thì anh bị cấm, thậm chí bị bắt, bị cầm tù vì biểu tình trái phép. Trái phép tức là trái pháp luật. Mà luật thì chưa có, mới thực sự khó cho người dân muốn biểu lộ sự yêu mến hoặc bức xúc của mình.
Sau vụ “giàn khoan HD 981” tôi cũng đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược. Chúng tôi đi đông lắm. Đến tận vườn hoa Canh Nông, ngay trước Đại sứ quán Trung Quốc, hô khẩu hiệu đả đảo và đòi rút ngay lập tức gian khoan ra khỏi vùng biển quyền chủ quyền của Việt Nam. Xong lại giễu về tận vườn hoa Lý Thái Tổ, rồi tản về các phố. Chúng tôi đi, công an còn phải chạy theo giữ trật tự, không cho ô tô và xe máy cản đường của người biểu tình.
Thế vì sao sau đó lại cấm biểu tình? Là bởi có các vụ biểu tình đập phá, tức là phá hoại ghê gớm ở Bình Dương, ở Hà Tĩnh khiến Chính phủ phải è cổ đền bù các nhà đầu tư, nghe nói tới cả hàng trăm triệu Đô đấy. Cũng lại nghe nói vụ ấy là bọn gián điệp Tầu cài cắm cùng bọn thân Tầu gây ra. Cho nên cái sự biểu tình ở ta nó phức tạp lắm anh Nhật Tuấn ạ. Đành phải chờ khi nào Quốc hội vãn việc đã, mới có thì giờ soạn luật. Lúc ấy, dân ta sẽ biểu tình đúng luật như dân Thái Lan. Dân Thái biểu tình tới gần năm trời, chính phủ vẫn cứ phải tôn trọng, cho đến khi cả nội các đổ kềnh.
Nhà văn Nhật Tuấn: Vừa rồi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang trả lời Thông tấn xã, có nói: “Tôi xin nhắc lại lời của vua Lê Thánh Tông từng nói với triều thần đã được ghi rõ trong Đại Việt sử ký toàn thư: “Một thước núi, một tấc sông của ta, lẽ nào lại nên vứt bỏ? Ngươi phải kiên quyết tranh biện, chớ cho họ lấn dần. Nếu họ không nghe, còn có thể sai sứ sang phương Bắc trình bày rõ điều ngay lẽ gian. Nếu ngươi dám đem một thước núi, một tấc đất của Thái tổ làm mồi cho giặc, thì tội phải tru di!”. Vậy thì để mất Hoàng Sa, Gạc Ma, thác Bản Giốc, Ải Nam Quan, mấy trăm kilômét biên giới phía Bắc…những ai sẽ phải tru di đây?”
Nhà văn Hoàng Quốc Hải: Trong tình hình an ninh đất nước đang bị đe dọa, biển đảo đang đứng trước nguy cơ bị lấn cướp, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang mượn lời nhà vua Lê Thánh Tông nói với toàn dân , như thế là thượng sách, vì nó rất hợp với lòng dân.
Anh lại hỏi việc để mất Hoàng Sa năm 1974, mất một số đảo thuộc Trường Sa năm 1988, đều do giặc Trung Hoa dùng lực lượng áp đảo cưỡng chiếm. Đó là hành vi xâm lược. Đất đai đi ăn cướp không thể tuyên bố chủ quyền. Không có luật pháp nào thừa nhận nó. 
Còn như thác “Bản Giốc”, ải “Pha Lũy” hoặc “Ải Bắc” mà bên kia gọi là “Mục Nam Quan” anh bảo mất về tay Trung Quốc.
Phần biên giới đất liền, đã có lần tôi xem ông Trưởng ban biên giới nói trên Đài truyền hình Trung ương rằng: “Không có chuyện mất đất về tay Trung Quốc. Chỉ có sự hai bên điều chỉnh. Chỗ thì Trung quốc lấn sang ta, chỗ thì ta lấn sang Trung Quốc sau điều chỉnh”.
Thưa anh Nhật Tuấn, tôi là người viết tiểu thuyết lịch sử, nên rất kỹ tính trong xử lý tư liệu, cho nên tôi phải đi điền dã đối chiếu thực địa so với tư liệu. Vùng biên giới Quảng Ninh thì tôi làm báo ở đó tới 5 năm, nên tôi biết khá rõ. Còn như biên giới ba tỉnh Cao Bằng, Lạng Sơn, Hà Giang thì các năm 1977, 1978 tôi theo xe Văn hóa của Nhà văn hóa Trung ương đi tuyên truyền trở đi trở lại nhiều lần. Trước chiến tranh biên giới (tháng 2/1979), tôi viết khá nhiều phóng sự về biên ải, nên cũng am hiểu về biên thùy phía Bắc.
Sau khi Hiệp định biên giới được ký giữa hai nước, tôi lại đi điền dã một lần nữa, thật ra là nhiều lần Nhật Tuấn ạ, để xem cái phần hai bên điều chỉnh ta được thêm ra ở chỗ nào và hụt đi ở chỗ nào.
Tới đồn biên phòng nào tôi cũng hỏi cái phần dôi ra hoặc phần mất đi. Ví dụ đến đồn A, tôi bảo biên giới trước kia ở đoạn mãi tít kia cơ mà. Anh em bảo mới đến không biết mới cũ thế nào, chỉ biết cái hiện tại. Lúc vắng người lại nói thật, đúng là ở chỗ như bác nói đấy. Nhưng ở đây ta thiệt một chút thì đồn B bên tỉnh kia ta lại lợi một ít.
Theo tôi, đó là phần anh em biên phòng được phổ biến, chứ chỗ tôi quan sát thì không hẳn vậy. Ví như bãi Tục Lãm, nơi cửa sông Bắc Luân, trước chiến tranh hoàn toàn thuộc về ta. Nay thì họ chiếm mất một phần. Tôi có bản đồ so sánh. Cái phần ấy tự thân nó vô nghĩa. Nhưng nó liên quan đến việc phân chia vịnh Bắc Bộ. Chuyện này dài lắm. Đại loại là vậy. Tôi chắc sau này Quốc hội sẽ phải công khai chỗ bây giờ đang khó nói với quốc dân đồng bào, bằng một loại bản đồ so sánh.
Anh hỏi cái phần đất đai Trung Quốc cưỡng chiếm và cả lấn chiếm ấy, ai chịu trách nhiệm?
Bản chất chế độ ta là làm chủ tập thể. Quyền làm chủ ấy thuộc về tập thể, tức là thuộc về toàn dân. Cho nên, từ việc lớn đến việc nhỏ đều do tập thể quyết. Về phương diện cá nhân không ai phải chịu trách nhiệm cả. Ngay như việc Vinashin để thất thoát tới 84 ngàn tỷ đồng, các đại biểu Quốc hội thắc mắc về xử lý kỷ luật thế nào. Ngài Chủ tịch Quốc hội nói một cách nhẹ tênh: “Bộ Chính trị xem xét rồi, không kỷ luật ai cả”.
Thế thì cái việc quy trách nhiệm cho ai, ai phải chịu trách nhiệm như nhà văn Nhật Tuấn hỏi. Theo tôi từ cơ chế làm chủ tập thể mà suy, chắc là Nhân dân phải chịu trách nhiệm trước lịch sử thôi chứ còn phải bàn cãi gì nữa.
 Nhà văn Nhật Tuấn: Anh cho tôi hỏi thêm một câu hỏi phụ để kết thúc buổi trò chuyện giữa chúng ta cho nó có hậu. Như ông Chủ tịch Quốc hội nói: “Tình hình an ninh đất nước đang bị đe dọa”. Theo anh, trong tình thế này chúng ta nên làm gì? Tôi biết anh rất ngại nói, vì mọi người đều biết rằng, nói cũng chẳng có ai nghe. Nhưng chẳng nhẽ chúng ta lại tự khóa miệng mình sao?
Nhà văn Hoàng Quốc Hải: Anh như người làm xiếc vậy, vừa tung vừa hứng. Về cái việc nói và nghe, tôi nhớ vào năm 1995 hoặc  1996 gì đó, lãnh đạo Thành phố Hà Nội có mời trong diện hẹp, gọi là một số văn nghệ sĩ và nhà khoa học tiêu biểu. Vì trong giấy mời có đề nghị viết tham luận hoặc chuẩn bị phát biểu ý kiến về vấn đề xây dựng và phát triển đất nước. Tôi có viết một tham luận ngắn khoảng non ngàn chữ, trong đó tôi đề cập mấy vấn đề.
- Một là nhà nước nên chú trọng đầu tư vào ngành đóng tầu biển.
- Hai là lập một rồi phát triển ra thành nhiều đoàn tầu vận tải biển. Việc chuyên chở hàng hóa Bắc – Nam hoặc Nam – Bắc chủ yếu bằng đường biển để hỗ trợ cho ngành đường sắt ọp ẹp và quốc lộ 1A vừa hẹp vừa bị ách tắc trong mùa mưa bão. Hơn nữa, giá thành vận tải biển rẻ hơn đường bộ và đường sắt rất nhiều.
- Ba là hỗ trợ ngư dân và đào tạo ngư phủ, để lập những đoàn tầu cá trọng tải lớn, công suất cao để đánh bắt xa bờ, tiến tới mỗi tỉnh có một đoàn tàu cá mạnh như một hạm đội nhỏ.
Việc đó có lợi, vừa thu hải sản, vừa lúc nào tầu thuyền ta cũng có mặt để canh giữ mặt biển. Và nó hỗ trợ khá nhiều cho lực lượng hải quân và cảnh sát biển. Khi có chiến tranh, những đội tầu vận tải đó, và cả tầu cá có thể cải tạo thành tầu chiến.
Tôi trình bầy tham luận xong, thấy Ban tổ chức có vẻ lạnh nhạt, duy có nhóm tác giả biên soạn “Từ điển bách khoa” thì bắt tay chia sẻ.
Thật tình những cuộc họp hành như thế, người ta tổ chức cho nó có đầu việc và để tiêu tiền, chứ không cần ai hiến kế.
Hiện nay về phía Nhà nước, tôi chắc những người có trách nhiệm với vận mệnh quốc gia đã có đối sách và cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Chẳng nhẽ chỉ có vài lời khẳng định chủ quyền mà giữ được toàn vẹn lãnh thổ sao.
Nước mình có thói quen cứ cháy nhà mới bắt đầu sắm phương tiện chữa cháy.
Theo tôi, có mấy việc nên làm khẩn cấp.
1 – Cổ vũ lòng yêu nước chân chính tiềm ẩn trong trong mỗi công dân. Tuyệt đối không khuấy động tinh thần dân tộc chủ nghĩa, không khích động hận thù dân tộc, nhưng phải coi trọng các giá trị truyền thống.
2 – Huy động trí lực, tài lực, vật lực trong nhân dân. Chúng ta không thiếu nhân tài, không thiếu của cải.
 Nếu dân đủ tin, thì việc huy động tiền bạc để trang bị khí tài phòng thủ như máy bay, tên lửa, tàu ngầm, tầu khu trục đủ sức bảo vệ 3200 km bờ biển và trên một triệu km2 mặt biển, mà ta có quyền chủ quyền, quyền tài phán trong vùng đặc quyền kinh tế là việc trong tầm tay.
Gần đây ông Phạm Ngọc Lân, chủ của Tập đoàn Đức Khải, quyết tâm đầu tư một số tiền lớn để mua 100 tầu đánh cá loại công suất lớn, và hai máy bay trực thăng với một khát vọng là góp phần nhỏ bé giúp ngư dân ra xa bám biển, giữ chủ quyền.
Tôi nghĩ những người giầu, có lòng ái quốc như ông Lân không thiếu. Họ chỉ băn khoăn tiền ấy có được tiêu vào việc giữ gìn quốc sỉ và bảo vệ quốc gia hay không.
3 – Phải kết bạn đồng minh.
Như hiện nay, ta mới chỉ có người quen, tựa như một thứ bạn gặp nhau trong ngày hội, gặp nhau ngoài phố, ngoài chợ. Sau đó có thể nhớ cũng có thể quên mặt ngay. Bạn như thế sao có thể vì nhau, có thể giúp nhau khi hoạn nạn.
Muốn làm bạn thật sự, phải có liên kết đồng minh, phải có cùng chí hướng, cùng lợi ích. Như thế mới vì nhau mà chia ngọt, sẻ bùi, gắn kết với nhau khi nguy nan.
Hiện nay, ta chỉ có một người “bạn”, người hàng xóm, giả vờ kết thân với ta, có vẻ như tâm đồng ý hợp. Nào là:
Sơn thủy tương thông
Tư tưởng tương đồng
Vận mệnh tương liên
Lại còn đúc kết tình thân ấy thành 16 chữ, kêu nó là 16 chữ vàng để làm tiêu chí cho ta phấn đấu:
Láng giềng hữu nghị
Hợp tác toàn diện
Ổn định lâu dài
Hướng tới tương lai
Quan sát những gì xảy ra từ mấy chục năm nay về cách hành xử của “bạn”, dân gian cũng có 16 chữ họa lại:
Láng giềng hiểm độc
Cướp đất toàn diện
Lấn biển lâu dài
Thôn tính tương lai
Thế mới biết, dân ta sáng suốt và luôn tỉnh táo, cảnh giác.
Muốn vận nước thoát khỏi bước nguy nan, ta phải nhanh chóng đoạn tuyệt với loại bạn phản phúc, nhưng chớ biến nó thành thù. Và cũng phải khẩn trương tìm lấy đồng minh mà kết thân, phải tựa vào nhau mới bảo vệ được mình.
Trên thế giới hiện nay, khách quan hình thành nhiều đồng minh chống Trung Quốc. Tức là chống sự hung hăng gây hấn của họ nhằm lăm le ngôi bá. Tuy vậy, mỗi liên minh đều có tiêu chí của nó. Không đủ tiêu chí người ta không cho nhập hội.
4 – Muốn làm được các việc trên phải có cải cách sâu rộng về nền dân chủ. Phải thiết lập một xã hội công dân, trong đó các quyền cơ bản của con người trong thế giới văn minh ngày nay phải được tôn trọng. Hơn nữa, các thế hệ công dân Việt Nam từ 1945 tới nay (chưa nói tới cả ngàn năm trước) hy sinh xương máu là để giành lấy cái quyền cơ bản đó, ấy là ĐỘC LẬP – TỰ DO – HẠNH PHÚC.
Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói, độc lập mà không có tự do (tức quyền sống của con người) thà không có độc lập còn hơn.
5 – Phải nhanh chóng hoàn thiện được hồ sơ kiện Trung Quốc về cơ sở pháp lý của đường lưỡi bò (từ 11 đoạn trở về 9 đoạn, nay là 10 đoạn) theo Luật biển quốc tế UNCLOS 1982 mà Trung Quốc cũng là một bên kí kết.
Các học giả thế giới đều đồng tình với ta, vì cả thế giới không chỉ thấy tính phi lý của đường lưỡi bò, mà còn thấy cả mưu đồ bá quyền độc chiếm Biển Đông. Không ai xui dại ta cả, ngoài Trung Quốc vừa đe dọa vừa khuyên ta không nên kiện cáo. Ta phải đứng thẳng lưng và nói lớn, ta là một quốc gia có chủ quyền. Tại sao Trung Quốc cứ khăng khăng đòi ta đàm phán song phương và không nên quốc tế hóa. Song phương thì họ bảo “Hoàng Sa” không có gì để bàn. Họ sợ quốc tế hóa vì quá khứ họ không có bằng chứng lịch sử, mà hiện tại thì họ phạm luật.
Hãy nghe ông Daniel Schaeffer,  thiếu tướng quân đội nước Cộng hoà Pháp trả lời báo Dân Trí ngày 20.6.2014: “Tôi đã từng nói với đồng nghiệp của bạn ở Paris rằng: “Việt Nam là đất nước Trống đồng” nên tôi nghĩ các bạn hãy “gõ trống” để cả thế giới thấy được vấn đề. Asean cũng cần phải đoàn kết hơn để dẫn đầu cuộc vận động khắp thế giới chống lại Trung Quốc”.
Dư luận thế giới ủng hộ ta, công lý thuộc về ta, cả dân tộc đồng lòng đứng sau Nhà nước. Vậy nhà nước còn do dự gì nữa. Nếu lãnh đạo Nhà nước còn phân vân nên làm một cuộc thăm dò bằng hình thức cho toàn dân bỏ phiếu. Nhiều báo mạng đã thăm dò bạn đọc, tại sao không công bố?
Do dự để mất thời cơ làm thiệt hại đến đất đai, sông biển, sẽ phải chịu trách nhiệm trước nhân dân, trước lịch sử, như lời Lê Thánh Tông mà Chủ tịch Trương Tấn Sang đã trích dẫn. Xin đưa lại ý đó của Chủ tịch: “Một thước núi, một tấc sông của ta, lẽ nào lại vứt bỏ? Ngươi phải kiên quyết tranh biện, chớ cho họ lấn dần. Nếu họ không nghe, còn có thể sai sứ sang phương Bắc trình bầy rõ điều ngay lẽ gian. Nếu ngươi dám đem một thước núi, một tấc đất của Thái tổ làm mồi cho giặc, thì tội phải tru di”.
6 – Tình thế cấp bách, lúc này Nhà nước phải đặt lòng tin vào dân. Nhưng phải bộc lộ được những phẩm chất cần thiết để dân tin.
Nếu Nhà nước và toàn thể dân tộc (kể cả ở trong và ngoài nước) đoàn kết thành một khối, tự thân nó sẽ là sức mạnh siêu thần nhập hóa để giữ nước khiến kẻ thù phải nản chí. Nếu làm ngược lại, sẽ là thảm họa khôn lường, nó đồng nghĩa với việc tự mình dâng nước cho giặc.
Hà Nội, 5.7.2014.

2417. THƯ TÂM TÌNH CỦA HUỲNH TẤN MẪM GỞI CÁC BẠN THANH NIÊN – SINH VIÊN – HỌC SINH

Huỳnh Ngọc Chênh
Sài Gòn, ngày 4 tháng 7 năm 2014
Cùng các bạn Thanh niên-Sinh viên-Học sinh thân mến,
H3
Tôi là Huỳnh Tấn Mẫm, không mang một danh phận nào trong guồng máy công quyền hay một địa vị xã hội, tôi chỉ là một thanh niên – nếu các bạn cho tội dùng từ này – một thanh niên nhiều tuổi, và hơn thế, là một công dân có ý thức trách nhiệm về tình hình đất nước hiện nay. Tôi tiếc là không còn nhiều thời gian và sinh lực như các bạn, để có thể cống hiến một cách xứng đáng và trọn vẹn cho một vận hội mới đang đến với dân tộc.
Như các bạn đã biết, sự kiện giàn khoan Hải Dương Thạch Du 981 của Trung Quốc hiện diện hai tháng nay ở vùng lãnh hải Việt Nam, không phải là sự kiện lớn đơn thuần, mà nó biểu hiện một tiến trình vô cùng hệ trọng đối với sinh mệnh của Tổ Quốc chúng ta, nó là màn mở đầu công khai cuộc xâm lược của Trung Quốc vào lãnh thổ, lãnh hải nước ta trong kế hoạch có quy mô thôn tính cả Biển Đông, từng bước khống chế toàn vùng Đông Nam Á, để thực hiện mộng siêu cường bá chủ không giấu diếm của mình. Nó còn bộc lộ cho toàn dân ta biết mối quan hệ mờ ám được che giấu lâu nay dưới các từ ngữ và khẩu hiệu đẹp đẽ của Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với Việt Nam ta.
Nhưng đồng thời cũng cần hiểu rằng đây là vận hội mới cho dân tộc, vì nó mang ý nghĩa thức tỉnh toàn diện của một giai đoạn lịch sử, bởi toàn bộ sự thật đã được phơi bày.
Việt Nam là một nước nhỏ về quy mô dân số và diện tích so với họ, lại chậm phát triển về kinh tế, khoa học kỹ thuật, về công nghệ thông tin, công nghệ quân sự… lại đúng vào lúc xã hội đang suy yếu, kinh tế bên bờ vực thẳm, tầng lớp lãnh đạo thì suy thoái tư tưởng- đạo đức – lối sống, tham lam, nhũng nhiễu đầy khắp. Thử hỏi trong tình thế đó làm sao có thể đối địch trước một tham vọng vĩ cuồng như thế của đối phương?
Câu hỏi ấy đang xoáy vào lòng mỗi người dân nước ta, và chúng ta thật sự day dứt về câu trả lời.
Dù chúng ta yêu hòa bình bao nhiêu, chân thành mong muốn hữu nghị bao nhiêu, tất cả cũng bằng thừa, nếu không nói là tự huyễn hoặc lấy mình, trước tham vọng của chủ nghĩa Đại Hán phương Bắc.
Bành trướng Bắc Kinh đang tiến công chúng ta ở thế áp đảo về bạo lực, thế thượng phong về kinh tế, đánh phủ đầu ta về ngoại giao tuyên truyền. Quan chức cao cấp của Trung Quốc – Dương Khiết Trì – đến nước ta, đưa ra một thông điệp với tư cách cao ngạo của một nước lớn, thể hiện mối quan hệ bất bình đẳng không phải đột nhiên mới có: yêu cầu ta chấm dứt cái gọi là “quấy nhiễu” chúng ở giàn khoan HY981, đe dọa nếu ta kiện chúng ra tòa án quốc tế, ta sẽ nhận lấy “hậu quả” khôn lường. Nếu ta “ngoan cố” không hàng phục, chúng sẽ phong tỏa kinh tế, phong tỏa bờ Biển Đông, và mọi tai họa khác sẽ xảy đến. Chúng ngăn cản ta không được mở rộng liên minh quân sự với Mỹ và các nước khác, bởi làm như thế chúng quy là ta mang tội “khiêu khích” chúng.
Các bạn thử nghĩ xem. Họ bao vây và khống chế ta, nhưng không cho ta la lên để nhờ người can thiệp, không cho ai giúp sức, vâng, trói lại và đánh, buộc ta phải tự nguyện đầu hàng!
Qua cách nói và hành động của họ, cơ hồ như ta đã là quốc gia phụ thuộc không có bao nhiêu chủ quyền?
Các quốc gia có chủ quyền, có quan hệ bình đẳng, bất kể là nước lớn hay nhỏ, chưa từng nói năng như thế. Hồ đồ, trịch thượng phải bắt nguồn từ một thực tế. Song, yếu kém, nhu nhược vốn cũng không phải không có nguyên nhân. Có khi là sự tương thích bắt nguồn từ những sự kiện chưa bộc lộ từ phía nhà cầm quyền nước ta chăng? Dù sao cũng đã có một câu phương ngôn đáng nhớ: “Nếu ta đứng lên, là ta ngang hàng, nếu ta quỳ xuống, thì ngang rốn đối phương”.
Các bạn thân mến,
Đó là kết quả của một thực tế yếu kém, hay từ một tinh thần bạc nhược, hay cả hai? Sự than trách hay nguyền rủa đối phương lúc này quả là một sự xa xỉ.
Làm công dân của một nước, làm sao ta không thấy đau lòng khi đất nước bị xâm lăng? Làm sao ta không thấy nhục khi bị kẻ khác lăng nhục vào dân tộc mình? Trên những con đường mà các bạn đi làm hay đi học hằng ngày, trong công viên mà các bạn dạo chơi, trong sách sử mà các bạn đã đọc, luôn phảng phất bóng dáng của tiền nhân, mang tên những vị anh hùng, trong lịch sử hàng nghìn năm trải qua từng thế hệ, đã chống trả lại bọn xâm lược phương Bắc oanh liệt ra sao, và không hề khiếp sợ. Tiền nhân đã để lại cho chúng ta một giang sơn vẻ vang. Đến lượt chúng ta, chúng ta không thể thoái thác, và không hề thoái thác bởi bất cứ lý do gì, để hết lòng bảo vệ giang sơn ấy.
Nhưng lời tâm tình của tôi là vô nghĩa, nếu tôi không nói với các bạn rằng, sức mạnh có ưu thế nhất đang lớn lên từ trong tim và trong trí tuệ của các bạn, là niềm hy vọng của dân tộc – những thế hệ Thanh niên-Sinh viên-Học sinh hôm nay. Các bạn đang đứng ở đầu thề kỷ 21 của một nhân loại đang toàn cầu hóa, mà tri thức thì trở nên vô biên giới và không ai có thể che giấu hay độc quyền được.
Một cuộc chiến đấu để bảo vệ Tổ Quốc bằng mọi biện pháp và thông minh mà các bạn sẵn sàng dấn thân, và một xã hội mà các bạn cần xây dựng, có tương lai như thế nào, là hai vấn đề quyện vào nhau mà có lẽ các bạn đang suy nghĩ?
Để có một đất nước độc lập tự do, trước hết mỗi chúng ta cần có một trí tuệ độc lập tự do, không để bị nhuộm đen, nhuộm đỏ, hay bất cứ màu nào khác; nó phải là lòng yêu nước nồng nàn, trong sáng, yêu hòa bình độc lập và dân chủ bằng một nhận thức kịp thời đại. Một cuộc chiến đấu chỉ bằng niềm tin và sinh mạng dù rất cao cả, nhưng nó sẽ đem lại một kết quả ra sao?
Một xã hội các bạn mong muốn, chưa biết là thế nào, nhưng ít nhất, và chắc chắn nó không thể là một xã hội như các bạn đang nhìn thấy, nó đầy dẫy những bất công, trên một tầng nền của hẹp hòi và thiển cận, nó không bao giờ là bền vững!
Tôi không muốn nói một câu như sáo ngữ: tương lai đang nằm trong tay thanh niên, với nghĩa nó là màu hồng. Không, có thể nó không đến các bạn với màu hồng, nò tùy thuộc vào ý thức của các bạn. Đó là cái nhìn thẳng vào thực tế với đôi mắt biết đúng sai và nói được tiếng nói của trái tim mình. Một cuộc chiến đấu sẽ rất mạnh mẽ khi nó có đầy đủ chân lý.
Điều tôi muốn nói cùng các bạn, chúng ta phải cương quyết làm người công dân tự do, dù xã hội chưa có luật pháp thừa nhận tự do đúng nghĩa. Chúng ta cương quyết làm con người có quyền con người, dù quyền con người chưa được thừa nhận đầy đủ. Chúng ta có quyền và có nghĩa vụ – quyền sống tự do và nghĩa vụ bảo vệ độc lập, toàn vẹn lãnh thổ. Tôi trộm nghĩ, tự do trong bối cảnh Việt Nam hôm nay quan trọng hơn vì nó chứa cả sự độc lập. Tôi muốn nói đến một thể chế dân chủ, một xã hội dân sự, nó sẽ không bị đem ra mua bán hay đổi chác bất ngờ bởi một đất nước, nếu nằm gọn trong tay của một nhóm người độc quyền.
Chúng ta tin tưởng sẽ giữ được độc lập tự do, sẽ bảo vệ được giang sơn vì chúng ta có hai điều quan trọng:
- Một, chúng ta có chính nghĩa, lẽ phải ở về phía chúng ta. Thế giới bây giờ là sự liên kết rộng lớn và có sức mạnh vô tận, vấn đề là ta có làm cho sức mạnh ấy hội tụ lại được hay không? Chúng ta có làm rõ chính nghĩa để xứng đáng được nhận sự ủng hộ đó hay không? Chế độ phát xít của Bắc Kinh hiện nay với chủ trương bạo lực và bành trướng đang tự đào mồ cho mình, và nhân loại sẽ chôn chúng. Tôi tin chắc chắn điều đó sẽ xảy ra như lịch sử nhân loại đã cho thấy.
- Hai, chúng ta biết sửa mình. Một quốc gia hùng mạnh là vì có phương hướng đúng, một quốc gia yếu kém là vì có phương hướng sai. Đó là một thể chế chính trị tiến bộ hay lạc hậu, có tạo được sức mạnh đoàn kết của toàn dân hay không mà Việt Nam ta phải cấp bách xem xét để sửa đổi. Sự sửa đổi đó phải đến từ sức mạnh đoàn kết của nhân dân, kể cả những lực lượng, những con người từ trong bộ máy nhà nước, và đồng bào ở nước ngoài.
Tôi tự hỏi, có lẽ cũng giống như các bạn, vì chúng ta không muốn hy sinh xương máu khi chưa cần thiết, và nếu chúng ta là chính nghĩa, tại sao chúng ta không dám kiện để đưa họ ra tòa án quốc tế? Thế giới ngày nay không còn ở thời kỳ hồng hoang, nhân loại không phải là bầy thú trong rừng để con lớn dễ dàng giày xéo con bé, hay chính chúng ta mang mặc cảm tự ti, tội lỗi và hẹp hòi mà không dám nhìn nhận và tiếp nhận sức mạnh đang rộng mở của thời đại? Làm sao chúng ta có thể tin là an toàn và có giá trị khi tự thu mình, núp vào hang ổ “hữu nghị” giả dối dưới nách của kẻ xâm lược?
Thưa các bạn,
Bao giờ, hay ngay bây giờ chúng ta có thể cất lên tiếng nói thống nhất, mạnh mẽ đối với những người đang mang trọng trách dẫn dắt dân tộc?
Hiện nay, tôi không tán thành nhiều điều, trong đó có hai điều căn bản và cấp bách mà Chính phủ của Đảng Cộng sản Việt Nam đang thực hiện:
1- Đặt Hiến pháp cũng như luật pháp của một Quốc gia dưới cương lĩnh và các chỉ thị của Đảng Cộng sản. Thay vì ngược lại, Đảng Cộng sản phải đặt mình dưới Hiến pháp và luật pháp nhà nước, với chức năng là thi hành chứ không phải chỉ đạo. Từ sự trái ngược đó, với quyền hành độc đoán trong tay, Đảng đã tự tha hóa và suy thoái (như đã tự thừa nhận), đưa đến một Chính phủ thiếu trách nhiệm và không hiệu quả, làm cho xã hội rệu rã, không phát triển và mất dần sức sống, người dân trở nên lơ láo, mất phương hướng và tích lũy nỗi bất bình. Tình trạng này là điều kiện phù hợp ý muốn của kẻ xâm lược.
2- Đường lối đối ngoại hiện nay, là thuộc về Đảng Cộng sản, cụ thể là Bộ Chính trị, chứ không phải do một Chính phủ của nhân dân, vì thế đã không giữ được tư thế chính danh của một Quốc gia, đặc biệt trong quan hệ với Trung Quốc. Các từ ngữ: hữu nghị, bạn, môi răng, đồng chí, anh em, 16 chữ vàng (*), 4 tốt…đã xóa tan tư cách và khoảng cách phải có của một quốc gia với một quốc gia. Mối quan hệ mang tính chất tình cảm quá đà và độc hại đó đã tràn ngập trong tư tưởng giới lãnh đạo, quan chức, các đoàn thể, kể cả Đoàn Thanh niên Cộng sản mới lớn sau chiến tranh, thể hiện lời nói, phong cách trong các văn kiện cũng như trong cách hành xử, chứng tỏ một tinh thần dựa dẫm, bấu víu, lệ thuộc, thiếu tự tin của tâm lý nhược tiểu chưa trưởng thành về mặt quốc gia, làm mất quốc thể, của giới lãnh đạo hiện nay. Lẽ ra, mối quan hệ không chính danh đó phải được chấm dứt, khi chiến tranh chấm dứt và đất nước thống nhất. “Ân đền oán trả” gì khi còn nằm trong rừng sâu suối lạnh, thì cũng phải minh bạch trong chính sách ngoại giao, không “giáo dục” toàn dân theo cách “xóa tan biên cương” mập mờ như thế được! Vì thế, làm sao trách thái độ kẻ cả của Dương Khiết Trì khi bảo Việt Nam “quấy rối” chúng ở giàn khoan, hay kêu gọi Việt Nam “ đứa con đi hoang hãy sớm quay đầu về”, hoặc bí thư Quảng Đông gởi “danh mục công việc phải làm” cho Bộ Ngoại giao ta?
Tôi sống ở miền Nam, và biết người dân miền Nam đều nhận thấy cực kỳ phẫn nộ về cách ngoại giao xa lạ như trên.
Thưa các bạn,
Văn hóa ngoại giao cũng là biểu hiện chiều sâu của thực thể. Lẽ nào tôi dám nói ép, nói oan cho các lãnh đạo Việt Nam chăng, khi cho rằng mối quan hệ được biểu hiện như thế là xuất phát từ hành vi và tư duy lệ thuộc do quán tính, hoặc do “tận đáy lòng”?
Tôi không tán thành về mối quan hệ bất bình đẳng, được gọi là “hữu nghị” giữa Việt Nam và Trung Quốc lâu nay, mà ông Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam đang cố gắng níu kéo một cách vô vọng trong cô đơn và sợ hãi, có tác dụng cuốn cả đất nước rơi vào quỹ đạo của bành trướng Bắc Kinh. Tôi cho rằng Trung Quốc là không đáng sợ, một nước rộng về đất, đông về dân, mạnh về bạo lực, chứ không hề là một nước lớn với ý nghĩa là có sức mạnh văn hóa, văn minh và đáng nể trọng. Không tự cúi người xuống để phong Trung Quốc là đại ca vô địch. Cũng không thể có ý nghĩ đến việc có thể hay không thể “rinh” đất nước chạy đi nơi khác với lời than thở vô nghĩa: “Có ai chọn được láng giềng đâu!”. Thật ra đó là ý của một tướng Tàu đã nói ở Hà Nội các đây hai năm, nhằm đe nẹt Việt Nam đã lỡ nằm cạnh Trung Quốc, không thể “chọn” thân phận khác được đâu, lẽ ra không nên lặp lại theo cách áo não như thế. Thủ tướng Nhật, chưa từng than van chuyện phải bê mấy hòn đảo của mình đi đâu. Nữ Tổng thống Hàn Quốc cũng không có một lời nào tương tự!
Tôi chân thành bày tỏ, chia sẻ cùng các bạn về niềm tự tin và tự hào của dân tộc, trước vó ngựa của quân Nguyên-Mông xưa, nay là trước sự hung hăng của quân Tập, với tinh thần là nhân dân phải biết làm chủ vận mệnh của mình, thông qua một thể chế dân chủ bởi một Hiến pháp đứng đắn, và quan hệ bình đẳng không lệ thuộc Bắc Kinh. Đó là khẳng định căn bản và lâu dài, dù cho nay mai giàn khoan có thể rút đi, hay thay một chiếc khác. Mối quan hệ giữa “hai” dân tộc – theo nghĩa dân sự – xưa nay chưa từng có vấn đề, ngoại trừ bọn cầm quyền hung hăng mỗi lúc. Nhắc lại điều này với dân chúng cũng lại là một xa xỉ nữa.
Hai điều nêu trên, không phải là vô cùng hệ trọng của hiện tình đất nước đáng trăn trở hay sao?
Chúng ta không để sự thờ ơ của hôm nay là nỗi hối tiếc của ngày mai. Chúng ta không muốn một đồng bào nào của mình phải tự thiêu như người Tây Tạng, không muốn những nhóm thanh niên ta đến lúc phải vung dao liều chết vào bọn Hán tộc ở các bến tàu như ở Tân Cương. Và chúng ta cũng cần tinh tường cảnh giác về những kẻ diễn hài nội địa.
Một phương châm chân chính đã từng vang lên trong lòng dân tộc: “Chúng ta yêu hòa bình nhưng sẵn sàng chiến tranh” để bảo vệ Tổ quốc.
Mong rằng tôi có nhiều cơ may được gặp các bạn, góp phần nhỏ bé của mình cùng các bạn bước tới, cùng cả đất nước đứng hẳn lên đấu tranh, giữ vững độc lập trước sự khống chế và xâm lược của Bắc Kinh, xây dựng một xã hội dân sự vững chắc, công bằng và dân chủ.
Ao ước thay!
Trân trọng kính chào.
Huỳnh Tấn Mẫm – một thanh niên nhiều tuổi.
——————————————————–
(*) “Sơn thủy tương liên, lý tưởng tương thông, văn hóa tương đồng, vận mệnh tương quan” (!) – thập lục tự phương châm – do Trung Quốc đưa ra, dịch thành phương châm hành động: Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”.

2418. Ngư dân ta phải hứng chịu tai họa đến bao giờ?

Đào Hiếu
NGUYỄN TRẦN SÂM
07-07-2014
H1
Theo dõi số phận những ngư dân đánh bắt xa bờ, nhất là ở vùng biển gần quần đảo Hoàng Sa, chỉ có những kẻ vô cảm mới không thấy xót xa, uất hận và không cảm thấy mắc nợ họ quá nhiều.
Không phải chỉ đến giờ, khi hàng trăm tàu TQ quần đảo chung quanh cái giàn khoan chết tiệt, những ngư dân ta mới phải chịu cảnh bị đâm tàu, bị bắt, bị làm nhục cả về thể xác lẫn nhân phẩm. Việc đó đã xảy ra nhiều năm nay rồi!
Ngày 4 tháng 7 năm 2009, báo chí TQ đăng ảnh khoe hải quân TQ bắt giữ, trói gô những người ngư dân Quảng Ngãi cùng các chiến sỹ hải quân VN. Trước đó, họ đã bị đánh đập, đến lúc “lên ảnh” thì họ ở trong tư thế dúm dó, vẻ mặt sợ hãi vô cùng.
Ngày 4 tháng 8 năm 2009, báo VN đưa tin: lại một tàu đánh cá VN bị hải quân TQ đuổi bắt, và sau đó không ai biết số phận của những ngư dân trên tàu ra sao.
Ngày 10 tháng 6 năm 2010, Thông Tấn Xã VN cho hay tàu cá QNg-66478-TS cùng 9 ngư dân bị TQ bắt.
Ngày 20 tháng 8 năm 2011, sở ngoại vụ tỉnh Quảng Bình thông báo 5 ngư dân tỉnh này bị TQ bắt.
Ngày 23 tháng 4 năm 2012, báo chí VN đưa tin tàu cá QNg-66074 đưa 21 ngư dân Quảng Ngãi bị TQ bắt và giam cầm hàng tháng trời đã trở về đến đảo Lý Sơn.
Trong khoảng 5 năm qua, đã có hàng chục, thậm chí có lẽ gần 100 vụ TQ bắt giữ, đâm chìm tàu hoặc đánh đập ngư dân ta. Chúng đem những người ngư dân này về TQ rồi bắt gia đình những nạn nhân đó phải bán cốt lột xương lấy tiền đem sang tận nơi chuộc họ về.
Trong khi đó, cách đây vài năm, ngay tại diễn đàn quốc hội, đã có một vị có địa vị cao lắm, nói: “Tình hình biển Đông có gì nghiêm trọng lắm đâu.”
Nhiều vụ gây hấn nghiêm trọng trên biển Đông chỉ được đưa tin chung chung, và quy tội cho “tàu lạ”.
Nhiệm vụ bảo vệ lãnh hải trước hết là của lực lượng hải quân, và các chiến sỹ hải quân cũng sẵn sàng gánh vác. Thế nhưng không hiểu tư duy kiểu gì mà ở quốc hội có những vị “dân biểu” đề nghị giao súng cho ngư dân, để họ thay hải quân chiến đấu bảo vệ vùng biển! Hãy thử hình dung những ngư dân cầm súng chưa thạo, khi giơ súng lên trước lực lượng hải quân Tàu Cộng thì sẽ thế nào? Tất nhiên, họ sẽ bị bọn côn đồ đó đánh đập thẳng tay hoặc bắn bỏ tức thì. Và bọn chúng có cớ để biện hộ cho hành động độc ác của chúng. Vậy phải chăng mấy vị dân biểu kia định tạo cớ hộ bọn cướp biển để chúng giết ngư dân ta?!
Từ hai tháng nay, trong tình thế nguy nan, những ngư dân nhẹ dạ cùng với một ít tàu kiểm ngư vẫn đang tiếp tục bị biến thành lực lượng chính trong cuộc vật lộn giữ chủ quyền trên biển. Những chiếc tàu gỗ của họ lúc nào cũng có thể bị húc bể, đâm chìm. Lúc nào những người dân lành này cũng có thể hứng đòn của giặc Tàu, thậm chí tính mạng của họ cũng bị đe dọa.
Ngày 26 tháng 5 vừa qua, tàu TQ đã đâm chìm tàu cá ĐNa-90152 cùng 10 ngư dân, đồng thời còn cố tình ngăn các tàu cá khác và tàu kiểm ngư VN đến cứu những ngư dân này.
Ngày 3 tháng 7, 6 ngư dân Quãng Ngãi bị lính TQ dùng súng đe dọa và bắt giữ. Sau đó, truyền thông TQ đã thừa nhận vụ việc với một thái độ hết sức láo xược.
Trong khi đó, những người có quyền hạn và trách nhiệm đã làm gì để giảm bớt tai họa cho những ngư dân cùng lực lượng kiểm ngư?
Nói là không thì không đúng. Họ có làm. Và không ít việc.
Họ cho đài phát thanh, truyền hình hát những bài nêu cao khi thế chiến đấu, ca ngợi những người dám xông ra tuyến đầu, chịu hy sinh vì tổ quốc, để khích lệ ngư dân và kiểm ngư cố chịu đựng hiểm nguy, tiếp tục xông ra làm lá chắn giữ gìn hải phận.
Họ cho người đến tặng cho ngư dân và kiểm ngư một ít quà cáp, và nói với những người đó rằng họ đang làm một nhiệm vụ vô cùng vẻ vang, và đang được cả nước, nhất là các đồng chí lãnh đạo cao cấp, hướng về với cả tình yêu bao la. (Những ngư dân đó vốn chất phác thật thà, lại cả đời chưa được ai tặng quà khích lệ như vậy, thôi thì cũng cố gắng, lấy hết tinh thần để tiếp tục ra khơi.)
Họ cho các cấp “mặt trận” vận động ủng hộ vật chất và tinh thần cho ngư dân và các chiến sỹ đang canh giữ biển trời. Bằng những việc làm như… nhịn đói, bớt bữa để góp gạo gửi nuôi ngư dân!
Chao ôi! Đó là những sự hỗ trợ được thực hiện ở một quốc gia gần 100 triệu dân với mức “thu nhập trung bình”! Một quốc gia với chế độ xã hội “ưu việt”!
Đúng là gần đây thì cấp trên còn có những quyết sách mạnh mẽ hơn. 16 ngàn tỉ đã được quyết chi để đóng tàu và làm những việc khác để hỗ trợ lực lượng cảnh sát biển, kiểm ngư và ngư dân. (Quyết chi, nhưng bao giờ và bao nhiêu phần trăm của cái con số 16 ngàn tỉ đó đến được với những người khốn khổ?)
Một việc rất thiết thực, với những con số và kết quả cụ thể, và chắc chắn sẽ đến được với những con người cần được giúp, nhưng lại là do quyết tâm của một cá nhân: ông Phạm Ngọc Lâm, chủ tịch công ty Đức Khải, Sài Gòn. Ông đã quyết định đầu tư đóng 100 tàu cá công suất 500-1500 mã lực và mua 2 trực thăng để cùng ngư dân bám biển. Vì nỗi gì mà một vài cá nhân phải làm thay việc của cả một quốc gia như vậy?
Nhưng dù ngư dân có được hỗ trợ cỡ nào thì việc để họ phải lăn vào nơi nguy hiểm cũng là thiếu tình người.
Và liệu họ còn phải “hưởng vinh quang” làm “điểm tựa” cho cả nước đến bao giờ nữa? Nếu cần có những người đánh cá bám biển, sao không cho chính lực lượng vũ trang kiêm nghề đánh cá để những ngư dân có chỗ mà nương tựa?
*
Từ vài năm nay, tôi đã rất muốn viết gì đó về nỗi khổ của những người đi biển, những người bất đắc dĩ phải làm thay việc của các “lực lượng mạnh” hiện đang ẩn mình kín đến mức dường như không tồn tại. Nhưng thật khó, vì nếu viết thì lại phải nói những điều nặng nề, đôi khi có thể gây nguy hiểm cho người duy trì một trang báo mạng.
Đến giờ thì tôi buộc phải viết ra những dòng này. Chỉ là nói cho bớt nặng nề, chứ biết rằng cũng chẳng đi đến đâu.
Ôi, những con người đang làm vật hy sinh để những con người khác duy trì một “tình hữu nghị” ở “tầm cao”…

Bí mật động trời: VC bán nước cách nào cho Tầu Cộng?!

Giám Đốc Trung Quốc Sự Vụ của Viện Pháp-Á tiết lộ động trời: Hồ Chí Minh và Ðảng CSVN đã bán nước Việt cho Trung Quốc như thế nào?
LGT.- Tác giả Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ hiện là Bác Sĩ Giám Đốc Trung Quốc Sự Vụ tại Viện Pháp-Á (IFA), Thành Viên trong Y Sĩ Đoàn Pháp Quốc. Ông là người cầm bút nổi tiếng trước và sau năm 1975, đã ấn hành được hơn 100 ngàn trang sách về lịch sử và y học. Sự kiện Đảng CSVN đã hiến đất dâng biển cho Trung Quốc ra sao. Bí mật của vụ này đã được Bác Sĩ Trần Ðại Sỹ trình bày trong Bản Ðiều Trần trước cơ quan IFA, và được Saigon HD Radio trích đoạn các phần quan trọng sau đây:
alt
Bác sĩ/Tác giả Trần Đại Sỹ hội ngộ cùng 3 cựu Sĩ Quan Võ Bị Dalat tại Dallas (Texas) ngày 26 tháng 5 năm 2012. Hình từ trái qua phải: Thi văn sĩ Quốc Nam (Khóa 22 VB), Dr. Trần Đại Sỹ, cựu Trung Tá Nguyễn Quang Vinh (Khoá 14 VB), và cựu Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu Khu Trưởng Bình-Tuy Nguyễn Ngọc Ánh (Khóa 16 VB). 
Bản điều trần nêu lên nhiều chi tiết đau lòng. Theo BS Trần Ðại Sỹ, "Vụ cắt đất ký ngày 30-12-1999, thì tôi được biết tin chi tiết, do hai ký giả Trung-quốc là bạn với tôi thông báo vào ngày 9-1-2000. Nghĩa là 10 ngày sau, hai anh thuật, theo tinh thần bản hiệp định thì: Việt-Nam nhường cho Trung-quốc dọc theo biên giới, 789 cây số vuông (chứ không phải 720 như tin lộ ra trong nươc), thuộc hai tỉnh Cao-bằng, Lạng-sơn".
Trong khi đó, Bộ Giao Thông CSVN lặng lẽ sơn lại các cọc cây số, và Bộ Ngoại Giao CSVN cũng lặng lẽ lên trang web sửa thành câu văn mới: "lãnh thổ Việt-Nam khởi từ cây số không ở phía Bắc".
Lý do, theo BS Sỹ, vì "Cái cây số không đó là cây số 5 cũ đấỵ. Cột cây số Zéro bây giờ ở phía Nam cột Zéro cũ 5 cây số. Từ cây số Zéro đến cây số 5 nay thuộc Trung-quốc".
Các phần quan trọng trong bản văn ghi như sau:
Bí ẩn về việc đảng CSVN, Lãnh đạo nhà nước cắt lãnh thổ, lãnh hải cho Trung-quốc
Bản điều trần của Yên-tử cư-sĩ TrầnÐại Sỹ
Dr. Trần Ðại-Sỹ, 5, place Félix Éboué 75012 PARIS, FRANCE.
LGT: Trong mấy tháng gần đây, nội địa Việt-Nam cũng như hải ngoại đều rúng động vì tin nhà nước hay nói đúng hơn là đảng Cộng-sản Việt-Nam đã nhượng lãnh thổ, lãnh hải cho Trung-quốc.Ðau đớn nhất là địa danh lịch sử Nam-quan, đi vào tâm tư, là niềm tự hào của tộc Việt nay đã ở trong lãnh thổ Trung-quốc.
Ngay cả hang Pak-bo, là thánh địa của đảng Cộng-sản, trước kia ở cách biên giới Hoa-Việt trên 50 km, nay đứng ở đây gần như nhìn vào lãnh thổ Trung-quốc. Trong suốt 25 năm qua Bác-sĩ TrầnÐại-Sỹì vì ký khế ước làm việc với Liên-hiệp các viện bào chế châu Âu (CEP) và Ủy-ban trao đổi y học Pháp-hoa (CMFC), trong đó có điều căn bản là "không được viết, được thuật những gì với báo chí về Trung-quốc, Việt-Nam hiện tạị Không được tham gia các đoàn thể chính trị chống đối Trung-quốc, Việt-Nam"; nên không bao giờ ông tiết lộ bất cứ điều gì mắt thấy tai nghe trong những lần công tác tại Trung-quốc hay Việt-Nam. Tuy nhiên ông đã được một cơ quan (chúng tôi dấu tên) triệu hồi để điều trần về vụ nàỵ Theo luật lệ hiện hành, mà Bác-sĩ Trần phải tuân theọ Rất mong các vị đứng đầu CEP-CMFC thông cảm với chúng tôị (IFA)
Kính thưa Ngài ... Kính thưa Quý Ngàị Kính thưa ông Giám-đốc... Kính thưa Quý-liệt-vị,
Thực là hân hạnh, khi mới ngày 17-3 vừa qua, chúng tôi được cử đến đây để trình bầy những vụ việc đang diễn ra tại vùng Á-châu Thái-bình dương. Hôm nay chúng tôi lại được gửi tới trình bầy về diễn biến trong vụ việc chính phủ Cộng-hòa Xã-hội Chủ-nghĩa Việt-Nam (CHXHCNVN) cắt nhượng lãnh thổ, lãnh hải cho Trung-hoa Nhân-dân Cộng-hòa quốc (THNDCHQ), gọi tắt là Trung-quốc.Ðây là một việc cực kỳ tế nhị, cực kỳ khó khăn cho tôi, làm thế nào giữ được tính chất vô tự Vì:
- Thứ nhất, tôi gốc là người Việt, hơn nữa thuộc giòng dõi một vị Vương đứng hàng đầu trong lịch sử Việt, vì ngài thắng Mông-cổ liên tiếp trong ba lần, vào thế kỷ thứ 13. Mà nay tôi phải nói về những người đem lãnh thổ Việt nhượng cho Trung-quốc, khó mà diễn tả lời lẽ vô tư cho được.
- Thứ nhì, ngoài chức vụ giáo-sư Y-khoa ra, tôi là một tiểu thuyết gia, đã viết trên mười bốn nghìn trang, thuật huân công của các anh hùng tộc Việt trong việc dựng nước, giữ nước. Mà suốt trong năm nghìn năm lịch sử, chỉ duy năm 1540, giặc Mạc Dăng-Dung cắt đất dâng cho triều Minh của Trung-quốc; bị tộc Việt đời đời nguyền rủạ Vậy mà nay phải chứng kiến tận mắt lãnh thổ Việt bị cắt cho Trung-quốc.
- Thứ ba, các sinh viên Việt-Nam muốn du học Pháp, thường bị vài tổ chức đòi phí khoản 20 nghìn USD mỗi đầu ngườị Một vị Ðại-sứ của Việt-Nam tại châu Âu, mời tôi về nước (tất cả chi phí do tiền của IFA) để giúp sinh viên Việt-Nam du học Pháp. Với sự hướng dẫn của tôi, từ nay sinh viên muốn du học Pháp, họ đã biết rất rõ những gì phải làm, những gì phải chứng minh. Họ không phải tốn một đồng nào cạ Thế nhưng khi trở về Pháp, lúc lên phi cơ tại phi trường Tân-sơn-nhất, tôi bị ba sĩ quan cao cấp của Công-an chờ sẵn, hạch sách, khám xét trong hoảng 98 phút, bằng những câu hỏi có tính cách nhục mạ, ngớ ngẩn, lời lẽ cục súc. Tôi cho đây là một hình thức khủng bộ Thưa Quý-vị, hôm đó tôi chỉ cười nhạt, khinh rẻ, vì tôi biết rất rõ kiến thức, mục đích của ho Trong khi họ không đủ khả năng bịa ra bất cứ tội gì để kết tội tôị Hơn nữa tôi giữ trong tay một ủy nhiệm thư, theo Công-pháp Quốc-tế, họ không thể công khai vị phạm.(1)
Ghi chú, (1) Trong lần về Việt-Nam này, chúng tôi thuê xe đi Lạng-sơn. Khi tới trạm biên giới mới, chúng tôi xin sang lãnh thổ Trung-quốc mới (Nam-quan cũ) thì bị Công-an Việt-Nam từ chốị Chúng tôi đặt vấn đề: Chúng tôi mang thông hành Liên Âu, có visa hợp pháp vào Việt-Nam, thì chúng tôi có quyền ra khỏi Việt-Nam chử Công-an cửa khẩu trả lời rằng: Ông có visa ra vào cửa khẩu Tân-sơn-nhất, Nội-bài, chứ không có quyền rời Việt-Nam bằng cửa Hữu-nghi Chúng tôi xin chụp hình cửa khẩu mơí, thì họ không chọ Chúng tôi đành trở về, rời Tân-sơn-nhất, rồi đi Quảng-châụ Từ Quảng-châu đi Nam-ninh. Từ Nam-ninh thuê xe tới Bằng-tường là đất Trung-quốc đối diện với Nam-quan. Rồi vào Nam-quan cũ -
Ðứng trước vùng đất thiêng của tổ tiên, nay vĩnh viễn trở thành đất của ngườị Tự nhiên tôi bật lên tiếng khóc như trẻ con. Viên sĩ quan Công-an Trung-quốc tưởng tôi là người Hoạ Anh ta hỏi:
- Tiên sinh có thân nhân tử trận trong dịp mình dạy bọn Nam-man bài học ả
Tôi lắc đầu, khóc tiếp. Anh an ủi:
- Thôi, người thân của Tiên-sinh đã hy sinh dưới cờ thực, nhưng nay bọn Nam-man đã dâng đất này tạ tội rồị. Tiên sinh chẳng nên thương tâm nhiềụ.
Tôi kiếm tảng đá ngồi ôm đầu khóc. Anh Công-an bỏ mặc tôị Khóc chán, tôi trở sang Bằng-tường, kiếm một cơ sở mai táng (xây mộ, làm mộ chí). Tôi mượn họ khắc trên một miếng đá bóng nhân tạo (granite) bài thơ bằng chữẠ Hán như sau:
1.Thử địa cựu Nam-quan,
2.Biên địa ngã cố hương.
3.Kim thuộc Trung-quốc thổ,
4.Khấp, khốc, ký đoạn trường.
5.Lê Hoàn bại Quang-Nghĩa,
6.Thường Kiệt truy Bắc phương,
7.HưngÐạo đại sátÐát,
8.Lê Lợi trảm Vương Thông.
9.Nam xâm, Càn-Long nhục,
10.Gươm hồng Bắc-bình vương.
11.Ngũ thiên niên dĩ tải,
12.Hoa, Việt lập dịch trường.
13.Mao, Hồ tình hữu nghị,
14.Nam, Bắc thần xỉ thương,
15.Huyết lệ vạn dân cốt,
16.Hồng-kỳ thích ô hoang.

Ðại-Việt vong quốc nhân TrầnÐại-Sỹ-Khốc đề lục nhật, cửu nguyệt, niên đại 2001.
Tôi đem tảng đá này, gắn vào một vách núi ngay cạnh đường, trên độ cao khoảng 2-3m. Công-an, cán bộ Trung-quốc xúm lại xem. Nhưng họ chỉ hiểu lơ mơ ý trong thơ mà thôị - Xin tạm dịch:

1.(Ðất này xưa gọi Nam-quan,)
2.(Vốn là biên địa cố hương của mình.)
3.(Hiện nay là đất Trung-nguyên,)
4. (Khóc chảy máu mắt, đoạn trường ai hay)
5.(Vua Lê thắng Tống chỗ này,)
6.(Thường Kiệt rượt Tiết cả ngày lẫn đêm,)
7.(Thánh Trần sát Ðát liên miên,)
8.(Lê Lợi giết bọn Thành-sơn bên đồi,)
9.(Càn-Long chinh tiễu than ôi,)
10.(Quang-Trung truy sát muôn đời khó quên.)
11.(Năm nghìn năm cũ qua rồi,)
12.(Chợ biên giới lập, đời đời Việt-Hoạ)
13.(Ông Hồ kết bạn ông Mao,)
14.(Sao răng lại cắn, máu trào môi sưng.)
15. (Vạn dân xương trắng đầy đồng,)
16. (Ðể lại trên lá cờ Hồng vết nhơ)
(Người nước Ðại-Việt vong quốc tên TrầnÐại-Sỹ, khóc đề thơ ngày 6 tháng 9 năm 2001)
--
Câu 5,. Vua Tống Triệu Quang-Nghĩa sai Hầu Nhân Bảo, Tôn Toàn Hưng sang đanh VN, bị vua Lê (Hoàn) đánh bạị
Câu 6, Năm 1076, vua Tống Thần-Tông sai bọn Quách Quỳ, Triệu Tiết mang quân sang đánhÐại-Việt, bị Thái-úy Lý Thường Kiệt đánh đuổị
Câu 8, Tước của Vương Thông là Thánh-sơn hầụ.
Câu 10, Vua Quang-Trung còn có tước phong là Bắc-bình vương.
Câu 14, Hồi 1947-1969 Chủ-tịch Trung-quốc là Mao Trạch Ðông, Chủ-tịch Việt-Nam là Hồ Chí Minh kết thân với nhaụ Việt-Hoa ví như răng với môị. Vì sợ môi hở răng lạnh nên ông Mao phải giúp ông Hồ- Năm 1979, Ðặng Tiểu Bình đem quân tàn phá các tỉnh biên giới phía Bắc Việt-Nam, nên người ta đổi câu trên thành: Răng cắn môi máu chảy ròng ròng.

- Tháng 9 vừa qua,Ðảng Cộng-sản Việt-Nam liệt tôi vào danh sách 80 người phản động nhất, vì năm 1997 tôi đã viết một bài tiết lộ những chi tiết tuyệt mật về cuộc viếng thăm Trung-quốc của Tổng Bí-thư Ðỗ Mười, Thủ-tướng Võ Văn-Kiệt. Nhất là cuộc họp mật của hai nhân vật này với Chủ-tịch Trung-quốc Giang Trạch Dân. Tôi viết dưới hình thức hài hước cho tờ báo Văn-nghệ Tiền-phong ở Virginia, USA , số Xuân 1998. Nội dung của bài đó là một phần bài thuyết trình của tôi với Quý-vị cuối năm 1997. Như Quý-vị biết về Cộng-sản, khi họ kết tội ai phản động, có nghĩa là toàn đảng phải dùng hết khả năng tiêu trừ người ấỵ (2).
Ghi chú (2) Tôi không tin chỉ với bài này mà họ kết tội tôi nặng như vậỵ Tôi biết rất rõ ai chủ trương, ai kết tội tôi. Nhưng tôi chưa muốn nói ra. Trong bài viết trên, tôi đã tiết lộ những điều tuyệt mật về cuộc hội đàm, khiến họ sợ hãi mà thôi. Ðiều tuyệt mật đó là vụ: ông Lê Ðức-Anh bị Trung-quốc đánh thuốc độc, bị bán thân bất toại. Rồi cũng do Trung-quốc trị cho. Nay tôi tiết lộ thêm, những vụ đầu độc cùng một phương pháp:
- Cậu-Chó vì dính dáng đến vụ Trương Như Tảng, định dâng Việt-Nam cho Trung-quốc, không thành, rồi cũng được bán thân bất toại để bảo mật
- Trong kỳ đại hội Đảng 8, giữa đại hội, ông Lê Mai, Bộ-trương Ngoại-giao, ôngÐào Duy-Tùng ứng viên Tổng Bí-thư đảng Cộng-sản cũng bị hạ độc bằng cùng một phương thức. Nhưng tôi không biết ai đã làm công việc đó.
- Gần đây nhất một Bác-sĩ Việt-Nam từng dính dáng với phong trào Trương Như Tảng. Sau đó đã tỵ nạn lần thứ nhì sang Canada, năm trước đây, nghe tin Bác-sĩ Dương Quỳnh-Hoa từ Việt-Nam qua Pháp. Ông lén từ Canada sang Paris gặp bà mưu kiếm ít xôi thịt từ Trung-quốc. Khi trở về Canada, ông cũng bị đột quỵ và tiêu dao miền Cực-lạc.
Kính thưa Quý-vị:
Tuy tôi đã tuyên thệ tại đây hồi tháng ba vừa qua. Nhưng hôm nay tôi xin tuyên thệ một lần nữa:
"Tôi xin tuyên thệ với tất cả danh dự của tôi rằng: Tôi không thù, không ghét những người tại Việt-Nam họ đã nộp lãnh hải, lãnh thổ cho Trung-quốc. Tôi cũng không vì lòng yêu nước Việt mà oán ghét họ. Tôi không hận những người Việt chủ trương khủng bố tôi khi họ mời tôi về Việt-Nam giúp đỡ họ. Những lời tôi trình bày hôm nay hoàn toàn vô tư".
Kính thưa Quý-vị
Tôi vừa lướt qua vài nét đơn sơ về biên giới Hoa-Việt, về ngoại giao Hoa-Việt trong thời gian 989 năm. Bây giờ tôi xin đi thẳng vào đầu đề hôm nay, về việc:
- Ðảng Lao-động Việt-Nam lãnh đạo nhà nước Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-hòa (VNDCCH, 1945-1975).
- Ðảng Cộng-sản Việt-Nam lãnh đạo nhà nước Cộng-hòa Xã-hội Chủ-nghĩa Việt-Nam (CHXHCNVN, 1975-2001) nhượng lãnh thổ, lãnh hải cho Trung-hoa Nhân-dân Cộng-hòa quốc gọi tắt là Trung-quốc.
3. Vụ Việt-Nam dân chủ Cộng-hòa nhượng lãnh hải cho Trung-quốc.
3. Vụ Việt-Nam dân chủ Cộng-hòa nhượng lãnh hải cho Trung-quốc.

3.1. Kết quả của văn kiện 14-9-1958.
Ngày 4-9-1958, chính phủ Trung-quốc tuyên cáo về lãnh hải 12 hải lý kể từ đất liền của họ, có đính kèm bản đồ rất rõ ràng. Bản tuyên cáo này chỉ có hai nước công nhận đó là VNDCCH và Bắc Cao (Cộng-hòa Nhân-dân Triều-tiên). Việc VNDCCH công nhận như sau: Ngay khi nhận được bản tuyên cáo do sứ quán Trung-quốc tại Hà-nội trao, Chủ-tịch Hồ Chí Minh triệu tập Bộ Chính-trị đảng Lao-động Việt-Nam (tức đảng Cộng-sản Việt-Nam ẩn danh). Trong buổi họp này toàn thể các thành viên nhất trí chấp nhận bản tuyên bố của Trung-quốc. Ngày 14-9-1958, Thủ-tướng Phạm Văn-Ðồng tuân lệnh Chủ-tịch Hồ Chí-Minh, gửi văn thư cho Tổng-lý Quốc-vụ viện Trung-quốc (Thủ-tướng) là Chu Ân-Lai, trong đó có đoạn (Văn thư đính kèm 1): những nước liên hệ tới bản tuyên bố là :
- Trung-hoa Dân-quốc (Ðài-loan), - Nhật-bản, - Hoa-kỳ (hạm đội 7)), - Phi-luật-tân, - Mã-lai, - Brunei, - Indonésia, - VNDCCH và Việt-Nam Cộng-hòa (VNCH).
Thế nhưng từ hồi đó đến nay các nhà nghiên cứu Âu-Mỹ cho đến các nước Á-châu Thái-bình-dương (ACTBD) không hề để ý đến văn thư trên.
Vì sao?
Bản tuyên bố chỉ đọc trên hệ thống truyền thanh của Trung-quốc, rồi cũng được các báo Trung-quốc đăng lại, mà không có bản đồ đính kèm. Cả thế giời cứ nhìn trên bản đồ Trung-quốc cũng như vùng Nam-hải phân định lãnh hải từ 1887 mà cho rằng: theo Quốc-tế công pháp thì lãnh hải hầu hết các nước đều gồm 12 hải lý, kể từ thềm lục địa. Vụ Trung-quốc tuyên bố lãnh hải 12 hải lý của họ là một sự bình thường. Cái tương lầm tai hại đó cho đến nay (11-2001), những người chống đối vụ nhường đất cho Trung-quốc ở trong nội địa Việt-Nam, cũng như hải ngoại chỉ kết tội vu vơ, không rõ ràng, không chứng cớ vì nguyên do không bản đồ nàỵ.
Do kết quả không có bản đồ đính kèm của Trung-quốc tuyên bố lãnh hải của họ (gần như trọn vẹn vùng biển Nam-hải, đính kèm), Hoa-kỳ cũng như thế giới không biết (hay không công nhận), nên suốt thời gian 1958-2001:
- Hạm đội 7 của Hoa-kỳ tuần hành trong vùng lãnh hải tuyên bố này, đầy đe dọa Trung-quốc, mà Trung-quốc vẫn ngậm bồ hòn.
- Chiến hạm của Pháp,Ðức, Ý cũng như một số nước Úc, Âu trong thời gian 1975-1980 vẫn tuần hành, hộ tống những con tầu vớt người Việt trốn chạy trong vùng, mà Trung-quốc đành im lặng.

Hôm nay tôi cần phải trình bày trước các vị và làm sáng tỏ nội vụ
Kính thưa Quý-vị,
3.2. những bí ẩn.
Cái bí ẩn đó không có gì lạ cả, rất rõ ràng, rất chi tiết.
- Về phía các nhà nghiên-cứu Âu-Mỹ, ACTBD không có bản đồ đính kèm bản tuyên bố ngày 4-9-1958 của Trung-quốc, họ cứ nhìn vào bản đồ đãẠ phân định từ 1887, giữẠa Pháp và triều Thanh. Họ cũng cứ nhìn bản đồ của các nước vùng Nam-hải, của Trung-quốc, của Trung-hoa Dân-quốc cũ, rồi cho rằng lãnh hải 12 hải lý thì chẳng có gì là lạ cả.
Nhưng nếu họ có bản đồ về lãnh thổ đính kèm bản tuyên bố thì họ sẽ toát mồ hôi rạ Vì bản đồ này bao gồm toàn bộ các đảo trong vịnh Bắc-Việt, toàn bộ các đảo ở biển Nam-hải như Tây-sa (Hoàng-sa) và Nam-sa (Trường-sa). Như vậy nếu tính lãnh hải 12 hải lý, tính từ các đảo này thì:
- lãnh hải Trung-quốc ở biển Nam-hải, phía Tây sẽ sát tới bờ biển suốt miền Trung, Bắc Việt-Nam.
- PhíaÐông sát tới lục địa Phi-luật-tân, Bruneị
- Phía Nam sát tới Indonésia, Mã-laị

Trở lại với Chủ-tịch Hồ Chí-Minh, bộ Chính-trị đảng Lao-động (Cộng-sản) Việt-Nam và chính phủ VNDCCH hồi 1958, khi các vị ấy có bản tuyên bố lãnh hải của Trung-quốc, thị cũng có bản đồ chi tiết. Nhưng các vị ấy gửi thư chấp nhận bản tuyên bố đó thì có nghĩa rằng:
Họ đồng ý nhường cho Trung-quốc toàn bộ:

- Các đảo của Việt-Nam trên biển Nam-hảị
- Toàn bộ lãnh hải Việt-Nam cách các đảo đó 12 hải lý, nghĩẠa là toàn bộ biển Nam-hảị

Kính thưa Quý-vị,

3.3 - Bí ẩn vụ Trung-quốc chiếm Hoàng-sa (Tây-sa) .
Từ trước đến giờ, có nhiều vị hiện diện hôm nay từng đặt câu hỏi với tôi rằng:
- Tại sao năm 1973, thình lình Trung-quốc đem quân đánh quần đảo Hoàng-sa (Tây-sa) từ VNCH. Trận chiến diễn ra ngắn ngủi, phía Trung-quốc bị thiệt hại gấp ba VNCH (về nhân mạng, về chiến hạm, tài liệu này tôi có từ phía Trung-quốc). Nhưng VNCH vì quân ít, vũ khí chỉ có đại bác, chiến hạm nhọ Trong khi Trung-quốc có hỏa tiễn địa địa, chiến hạm lớn đông gấp 3 VNCH. VNCH lại đang có nội chiến, phải đương đầu với quân đội VNDCCH, vì vậy VNCH phải bỏ kế hoạch tái chiếm Hoàng-sa- Bấy giờ Hoa-kỳ với VNCH có hiệp ước hỗ tương an ninh, Hoa-kỳ đang tham chiến tại Việt-Nam, hạm đội 7 hùng hậu đang tuần hành gần vùng giao chiến. Tại sao Hoa-kỳ không can thiệp, không lên tiếng bênh vực VNCH?
Nay tôi xin thưa:
Vì:
Trong-cuộc mật đàm giữa Hoa-kỳ (Kissinger) và Trung-quốc (Mao TrạchÐông). Phía Trung-quốc đã trao cho ông Kissinger bản tuyên bố lãnh hải 4-9-1958 cùng bản độ Ông Kissinger đã công nhận bản tuyên bố đọ Cho nên ông Kissinger vừa rời Trung-quốc, thì Trung-quốc đem hạm đội xuống chiếm Hoàng-sa.
Vì:
Văn thư của ông Phạm VănÐồng công nhận quần đảo này là của Trung-quốc. Trung-quốc chiếm Hoàng-sa chỉ là việc chiếm lại lãnh thổ được hiến dâng, đã 16 năm bị VNCH xâm lăng.
- cũng có vị hỏi tôi rằng: Tại quần đảo Trường-sa (Nam-sa) hiện có quân của Trung-hoa Dân-qước (Ðài-loan), Phi-luật-tân, Mã-lai, Việt-Nam. Thế sao hải quân Trung-quốc luôn khai hỏa vào hải quân Việt-Nam. Quan trọng nhất là trận chiến tháng 3 năm 1988. Việt-Nam chỉ phản đối lấy lệ.
Nay tôi xin thưa:
Do văn thư của ông Phạm VănÐồng công nhận quần đảo này là của Trung-quốc. Lập luận phía Trung-quốc là: Thủ-tướng Phạm VănÐồng đãẠ công nhận vùng này là lãnh hải Trung-quốc, tại sao quân đội Việt-Nam còn hiện diện tại đây? Như thế là Việt-Nam xâm phạm lãnh thổ Trung-quốc. Quân đội Trung-quốc phải đánh đuổi quân xâm lăng, bảo vệ đất nước là lẽ thường. Quân độiÐài-loan đóng tại đây, mà Trung-quốc không tấn công vì quânÐài-loan thì cũng là quân đội Trung-quốc đóng trên lãnh thổ Trung-quốc. Còn Phi, Mã-lai với Trung-quốc đang tranh chấp trên quần đảo này chưa ngã ngũ thì quân đội của họ hiện diện là lẽ thường. Trung-quốc không thể tấn công họ, vì như vậy là Trung-quốc ỷ lớn hiếp nhỏ.
Ðối với vụ việc tranh chấp Trung-quốc, Việt-Nam trên đảo Trường-sa (Nam-sa) đã giải quyết bằng văn thư của Việt-Nam ngày 14-9-1958. Chính vì lý do này mà Trung-quốc chỉ chấp nhận đàm phán về vùng đảo với từng nước, mà không chịu đàm phán chung với tất cả các bên liên hê Có nghĩa họ gạt Việt-Nam ra ngoài, vì Việt-Nam đã công nhận các đảo này là của Trung-quốc. 
 3.5 - Về hoàn cảnh đảng Cộng-sản Việt-Nam năm 1958, và chính phủ VNDCCH.
Tất cả những vị trong bộ Chính-trị đảng Cộng-sản, trong Chính-phủ đều biết rằng:
- Kể từ năm 1540, sau khi dâng đất cho Trung-quốc, giặc MạcÐăngÐung bị lịch sử Việt-Nam kết tội, bị toàn dân nguyền rủa, đến bấy giờ trải 418 năm, chính họ cũng nguyền rủa bọn Mạc.
- Giữa VNDCCH và Việt-Nam Cộng-hòa (VNCH), cả hai bên đều đang lo củng cố xây dựng lại vùng đất của mình sau chiến tranh (1945-1954). Cả hai bên cùng chưa chính thức gây hấn với nhaụ VNDCCH không có ngoại thù.
- Trung-quốc không có chiến tranh với VNCDCH. Không có áp lực ngoại xâm.
- Năm 1958, là lúc thịnh thời nhất của Chủ-tịch Hồ Chí Minh, củaÐại-tướng Võ Nguyên Giáp. Thời kỳ này, miền Bắc Việt Nam vừa trải qua cuộc Cải cách ruộng đất, 246.578 người hầu hết là phú nông, địa chủ, trung nông, các cựu đảng viên không phải của đảng Lao động (Cộng-sản), dân chúng... bị giết. Nghĩa là toàn miền Bắc dân chúng kinh hoàng, cúi đầu răm rắp tuân lệnh đảng. Không còn kẻ nội thù,
- Nhất là lúc ấy VNDCCH đang kéo cao cờ nghĩa đánh Pháp, chống Mỹ cứu nước. Họ kết tội VNCH là Việt-gian, là Ngụỵ Họ phải hết sức giữ gìn để khỏi mất chính nghĩạ
- Thế sao đảng Cộng-sản lại làm cái việc thân bại danh liệt, trở thành tội đồ muôn năm của tộc Việt?
- Bàn về việc ký thỏa ước với nước ngoài, việc nhận đất, nhượng đất phải thông qua Quốc-hộị Bấy giờ VNDCCH cũng có Quốc-hộị Nhưng Quốc-hội không được hỏi đến, không được bàn đến và nhất là không được thông trị Quốc dân cũng thệ Tất cả thắc mắc này, tôi xin để Qúy-vị suy đoán và trả lời.
3.6 - Một câu hỏi được đặt ra:
Vậy thì vì lý do gì mà đảng Cộng-sản Việt-Nam lãnh đạo Chính-phủ VNDCCH lại nhượng lãnh hải cho Trung-quốc quá dễ dàng? Cho đến nay, tôi cũng không tìm ra lý do thỏa đáng.
Tôi không tìm ra vì:
- Tất cả những vị trong bộ Chính-trị đảng Cộng-sản Việt-Nam dự buổi hội quyết định nhượng lãnh hải, đều đã từ trần. Các vị trong nội các Phạm VănÐồng hồi ấy, không biết nay có ai còn sống hay không? Tôi chỉ biết chắc rằngÐại-tướng Võ Nguyên Giáp, vừa là Bộ-trương bộ Quốc-phòng, vừa là ủy viên Bộ Chính-trị là còn tại thệÐại-tướng là người có học thức cao nhất bộ Chính-trị, từng là giáo sư Sử-học. Bấy giờ lại là lúc uy tín, quyền hành củaÐại-tướng lên tột đỉnh. Vụ ông Phạm VănÐồng ký văn kiện nàyÐại-tướng phải biết. NayÐại-tướng đang đi vào những ngày cuối cùng của đời ngườị Nếu sĩ khí, dũng khí củaÐại-tướng còn, xinÐại-tướng cho quốc dân biết không?...
- Nếu nói rằng khi ký văn kiện trên, là tự ý Thủ-tướng Phạm VănÐồng thì không thể nào tin được. Vì chính ông Phạm VănÐồng từng than rằng: Ông là một Thủ-tướng lâu năm, nhưng không có quyền hành gì, ngay cả việc muốn thay một Bộ-trương cũng không được. Vậy thì đời nào ông dám ký văn kiện dâng đất cho Trung-quốc!
- Ví thử ông Phạm VănÐồng tự ý ký văn kiện trên, thì năm 1977 văn kiện ấy lộ ra ngoàị Người Việt hải ngoại từng đem đăng báo, ông Phạm VănÐồng hãy còn sống, sao Bộ Chính-trị, Quốc-hội và Chính-phủ không truy tố ông ra tòa về tội phản quốc? Tội này trong hình luật Việt-Nam phải xử tử hình. Thế mà ông ấy vẫn ung dung sống thêm bốn chục năm nữa, đầy quyền hành?
- Liệu những tài liệu, biên bản về buổi họp này có nằm tại văn phòng Bộ Chính-trị, văn phòng bộ Ngoại-giao CHXHCNVN không? Các vị trong Bộ Chính-trị hiện thời có thể công bố cho quốc dân biết không? Nếu quý vị im lặng, thì muôn nghìn năm sau, lịch sử còn ghi:Ðảng Cộng-sản bán nước, mà không cầu vinh, cũng chẳng cầu tài; chứ không phân biệt rằng Bộ Chính-trị 1958 bán nước, chứ Bộ Chính-trị 2001 không hề làm việc nàỵ
Chúng tôi xin ngừng lời để Quý-vị thắc mắc, trước khi điều trần sang phần thứ nhì.
Kính thưa Quý-vị,
Bây giờ tôi xin điều trần sang phần thứ nhì, đó là:
4. Vụ nhượng lãnh thổ mới đâỵ
* Hiệp định về biên giới trên đất liền Việt-Nam, Trung-quốc ngày 30-12-1999.
* Hiệp định phân định lãnh hải Việt-Nam, Trung-quốc ngày 25-12-2000.
4.1 - Ai chịu trách nhiệm về hai hiệp định.
Hai hiệp định này đều ký trong thời gian 1999-2000. Vào thời kỳ này tại Việt-Nam thì:
- Ông Lê Khả-Phiêu làm Tổng Bí-thư đảng Cộng-sản ViệtNam,
- Ông TrầnÐức-Lương làm Chủ-tịch nhà nước,
- Ông NôngÐức-Mạnh làm Chủ-tịch Quốc-hội,
- Ông Phan Văn-Khải làm Thủ-tướng.
- Ông NguyễN Mạnh Cầm làm Bộ trương Ngoại-giaọ

Ai chịu trách nhiệm khi ký hai hiệp định trên? Cá nhân thì tôi không biết, nhưng có một điều tập thể thì ai cũng khẳng định là Bộ Chính-trị của đảng Cộng-sản Việt-Nam. Không cần biết người ký là Chủ-tịch TrầnÐức-Lương, Thủ-tướng Phan Văn-Khải hay Bộ-trương Ngoại-giao Nguyễn Mạnh-Cầm. Tôi xin khẳng định: Ai ký cũng chỉ là người tuân lệnh Bộ Chính-trị đảng Cộng-sản Việt-Nam.
Nhưng người quyết định là aỉ ?!?
Ông Phan Văn-Khải, Nguyễn Mạnh-Cầm - Hai ông này không có quyền, dù có quyền các ông ấy cũng không dám quyết định. Ông Lê Khả-Phiêu quá yếu, không thể quyết định một mình. Ông TrầnÐức-Lương, NôngÐức-Mạnh càng không có quyền gị Vì vậy tôi mới quyết đoán rằng vụ này do Bộ Chính-tri đảng Cộng-sản chủ trương. Hiện tất cả các ông trong Bộ Chính-trị thời Lê Khả-Phiêu vẫn còn sống, rất khỏe mạnh. Khi quyết định nhượng đất, biển cho Trung-quốc các ông ấy đều biết rất rõ rằng:
- Tinh thần dân chúng bây giờ không phải như dân chúng hồi 1540. Trình độ dân chủ, phương tiện thông tin của đảng viên, của dân chúng vượt xa hồi 1958. Uy tín của Tổng Bí-thư Lê Khả-Phiêu không thể so sánh với Chủ-tịch Hồ Chí-Minh năm 1958. Mỗi vị trong Bộ Chính-trị bây giờ là một mảng, chứ không thể là một khối như Bộ Chính-trị hồi 1958. Các vị trong Bộ Chính-trị thời Lê Khả-Phiêu đều biết trước rằng: Ký hiệp ước nhượng lãnh thổ trong lúc này không thể bịt miệng, dấu diếm đảng viên cũng như dân chúng. Thế nhưng các ông ấy vẫn làm! Vì vậy phải có nguyên do gì trọng đại lắm. Liệu các ông có thể công bố cho quốc dân biết không?
- Thời gian ấy (1999-2000) đảng Cộng-sản lấn át Chủ-tịch Nhà-nước, cũng như Thủ-tướng nhất.Ðến nỗi Chánh-văn phòng Thủ-tướng chỉ vì nói một câu không mấy lịch sự với người đàn bà có thế lực trong đảng, mà bị bắt giam không lý do, Thủ-tướng không thể can thiệp cho ông ta tại ngoạị.
- Quyền gần như nằm trong tay ba ông Cố-vấn là cựu Tổng Bí-thưÐỗ Mười, cựu Chủ-tịch nhà nước LêÐức-Anh và cựu Thủ-tướng Võ Văn-Kiệt. Ba ông này như ba Thái-thượng hoàng thời Trần. Tuy mang danh Cố-vấn, nhưng ba ông vẫn còn uy quyền tuyệt đốị
- cũng trong thời gian ấy, cả thế giới (trừ Trung-quốc) đều có chính sách ngoại giao rất đẹp với Việt-Nam: Hoa-kỳ (Tổng-thống Bill Clinton), Liên-Âu, các nước ASEAN đang theo đuổi chính sách ngoại giao rất mềm dẻo với Việt-Nam. Nhất là Tổng-thống Clinton ký sắc lệnh bỏ cấm vận Việt-Nam, mở cửa cho sinh viên Việt-Nam sang du học Hoa-kỳ, mở cửa cho hàng Việt-Nam được nhập vào Hoa-kỵ Nói tóm lại thời gian từ nửa năm 1999 cho đến cuối năm 2000, Việt-Nam không bị một áp lực quốc tế nguy hiểm nào, đến độ phải nhượng đất, nhượng biển cho Trung-quốc để được viện trợ vũ khí, để được che chở.
- cũng thời gian trên, Trung-quốc, Việt-Nam không có tranh chấp lãnh thổ, không có đụng chạm biên giới, không có căng thẳng chính trị, không có chiến tranh. Vậy vì lý do nào mà các ông ấy cắt đất, cắt biển cho Trung-quốc? 4.2 - Chi tiết vụ cắt đất.
Vụ cắt đất ký ngày 30-12-1999, thì tôi được biết tin chi tiết, do hai ký giả Trung-quốc là bạn với tôi thông vào ngày 9-1-2000. Nghĩa là 10 ngày saụ Hai anh thuật, theo tinh thần bản hiệp định thì:
- Việt-Nam nhường cho Trung-quốc dọc theo biên giới, 789 cây số vuông (chứ không phải 720 như tin lộ ra trong nươc), thuộc hai tỉnh Cao-bằng, Lạng-sơn.
- Có mấy hiệp định thư (Photocol) đính kèm về việc thi hành. Quan trọng nhất là :
- Nhượng vùng Cao-bằng, sát tới hang Pak-bó, nơi Chủ-tịch Hồ Chí Minh ẩn thân lãnh đạo cuộc kháng chiến. Hang này trở thánh địa của đảng Cộng-sản Việt-Nam. Trước kia nằm rất xa biên giới (khoảng 50 km), nay nằm sát biên giớị
- Nhượng vùng đất bằng phẳng thuộc tỉnh Lạng-sơn nơi có cửa ải Nam-quan.
Thưa Qúy-vị,
4.3 - Ảnh hưởng vụ cắt đất.
4.3.1 - Mất biểu tượng năm nghìn năm của tộc Việt.
Khu Ải Nam-quan này là vùng đất thiêng, là Thánh địa trong mấy nghìn năm của người Việt. Bất cứ người Việt nào từ 6 tuổi trở lên đều biết rằng Ải Nam-quan là vùng đất tượng trưng biên giới phía Bắc, tượng trưng cho lãnh thổ, cho tinh thần tự chủ, cho niềm niềm tự hào của hoÐây là vùng đất đi sâu vào lịch-sử, văn-học và tâm tư toàn thể người Việt. Trở về quá khứ, trong lần mạn đàm giữa Chủ-tịch Mao TrạchÐông và Chủ-tịch Hồ Chí Minh. Chủ-tịch Mao Trạch Ðông đã nói:
"Cái tên Ải Nam-quan, nhắc nhở đến cuộc chiến do bọn phong kiến Hoa, Việt làm xấu tình hữu nghị nhân dân. Tôi xin đổi thành Mục Nam-quan. Mục là mắt, coi như nhân dân Trung-quốc luôn hướng mắt nhìn về nhân dân Việt ở phương Nam. Ngược lại coi như mắt của nhân dân Việt luôn nhìn về Bắc với tình hữu nghị".
Chủ-tịch Hồ Chí-Minh vui vẻ chấp thuận. Nhưng trên thực tế, chỉ có phía Trung-quốc in trên bản đồ địa danh Mục Nam-quan mà thôị Còn phía Việt-Nam trên bản đồ hành chính, trên báo chí, văn học, vẫn dùng từ Ải Nam-quan hay cửa Hữu-nghị.
4.3.2 - Mất cửa ngõ giao thông lịch sử giữa tộc Hoa, tộc Việt.
Tôi đã nhiều lần từ Việt-Nam sang Trung-quốc bằng cửa ải này và ngược lạị lãnh thổ Hoa-Việt được phân chia bởi một con sông nhọÐây là cửa họng giao thông của Trung-quốc, Việt-Nam bằng đường bô Suốt hơn mấy nghìn năm qua, dân Hoa-Việt giao thương đều qua đâỵ Chính vì vậy mà con đường quốc lộ xuyên Việt mang tên Quốc-lộ 1, được đánh số cây số Zéro từ đầu cây cầu Nam-quan. Tất cả thư tịch Việt-Nam đều chép rằng:
"Con đường Bắc-Nam khởi từ ải Nam-quan".
Hoặc : "lãnh thổ Việt-Nam Bắc giáp Trung-hoa, khởi từ ải Nam-quan đến mũi Cà-mâu, theo hình chữ S".
Bây giờ nếu Quý-vị vào Website của Bộ Ngoại-giao Việt-Nam, Quý-vị sẽ không thấy hàng chữ trên, mà chỉ thấy câu: "lãnh thổ Việt-Nam khởi từ cây số không ở phía Bắc".
Thưa Quý-vị,
Cái cây số không đó là cây số 5 cũ đấỵ Cột cây số Zéro bây giờ ở phía Nam cột Zéro cũ 5 cây sộ Từ cây số Zéro đến cây số 5 nay thuộc Trung-quốc.
Sát cây cầu Nam-quan, phía bên Trung-quốc cũng như Việt-Nam, đều có nhiều cơ sở:
- Cơ sở Hải-quan.
- Bai đậu cho hằng trăm xe tải, để chờ kiểm soát, chờ làm thủ tục nộp thuế.
- Cơ sở di trú của Công-an để kiểm soát Passeport.
- Ðồn của quân đội để tuần phòng, bảo vệ lãnh thộ
- Hằng chục cơ quan, khác như Bưu điện, Ngân-hàng, công ty điện, nước.
- Về phía dân chúng, hằng trăm cửa hàng ăn, nhà ngủ, khách sạn.
Các cơ sở phía Nam thuộc Việt-Nam, trong chiến tranh Hoa-Việt 1978, quân đội Trung-quốc đã san bằng hết. Kể cả cây cột biên giớị Tuy vậy sau chiến tranh, đã xây dựng lại hoàn toàn. Từ khi có phong trào mở cửa, đổi mới chính trị, dân chúng cả hai bên đã xây dựng lại khang trang hơn cũ, rộng lớn hơn cũ, và hiện đại hơn cụ Nhưng từ khi hiệp định 30-12-1999 ký thì toàn bộ khu này thuộc Trung-quốc. những cơ sở đó bây giờ được thay bằng một tòa nhà duy nhất.
4.3.3, Mất dân, mất di tích lịch sử
Ði sâu vào khu vực phía Nam của Nam-quan ít cây số nữa là quận lỵÐồng đăng, rồi tới tỉnh lỵ Lạng-sơn.Ðây cũng là đất thiêng, khu có di tích văn hóa lịch sử của tộc Việt:Ðộng Tam-thanh, tượng núi Tô-thị, thành của bọn giặc Mạc trên núị Vùng Lạng-sơn xưa là Thủ-đô của con cháu giặc MạcÐăngÐung, mà năm 1540 đã dâng đất cho Trung-quốc, để được bao che cát cứ quân phiệt một thời gian. Trong chiến tranh Hoa-Việt 1978, hầu như toàn bộ các cơ sở kỹ nghệ, cầu cống, dinh thự, di tích tôn giáo, lịch sử, cơ sở hành chính, thương mại, kể cả nhà cửa của dân chúng bị san bằng. Chắc Quý-vị cho rằng tôi dùng từ Coventry có đôi chút quá đáng. Thưa Quý-vị từ Coventry cũng chưa đủ để chỉ việc quân đội Trung-quốc đã làm ở Lạng-sơn. Kinh khiếp nhất là động Nhất-thanh, Nhị-thanh, Tam-thanh, họ cũng dùng đại bác bắn vào làm hư hại rất nhiềụ
Ði sâu về phía Nam ít cây số nữa là Ải Chi-lăng, nơi mà quân Trung-quốc vượt qua không biết bao nhiêu lần để tiến về thủ đô Thăng-long của Việt-Nam xưạ Tại đây đã diễn ra những trận chiến ác liệt, khiến ít nhất 73 vạn quân của các triều đại Tống, Mông-cổ, Minh, Thanh bị giết. Và cũng tại đây, có không biết bao nhiều tướng của các triều đại trên bị tử trận. Khi quân Việt giết những tướng, dù vào thời kỳ nào chăng nữa thì đầu vẫn bêu tại một mỏm núi, gọi là núiÐầu-quỵ Tại ải Chi-lăng, núi Ðầu-quỷ đều khắc bia đá ghi lại di tích lịch sự Hồi chiến tranh Hoa-Việt 1978, khi các tướng Hồng-quân cho quân tiến đến đây, nghe nhắc chuyện cũ thì họ toát mồ hôi lạnh, phải ngừng lạị May mắn thay khu này vẫn còn thuộc lãnh thổ Việt.
Trở lại vùng đất mà đảng Cộng-sản Việt-Nam đã nhượng cho Trung-quốc, dĩ nhiên họ nhượng cả dân chúng nữạ Trong năm nghìn năm lịch sử chiến tranh Hoa-Việt, dân chúng, chiến sĩ tại vùng này là lực lượng đầu tiên chống quân Trung-quốc. Họ phải hy sinh tính mạng, tài sản đầu tiên, khi quân Trung-quốc đánh sang. Có không biết bao nhiêu di tích, huyền sử về núi non, về sông ngòi về cuộc chiến, về gương anh hùng. Chính quyền các triều đại đều tuyên dương công lao của họ, họ từng hãnh diện đời nọ sang đời kiạ Bây giờ vùng này trao cho Trung-quốc, kẻ thù năm nghìn năm của họ- Họ bị mất mát quá nhiều về tinh thần. Họ phải cúi mặt chịu sự cai trị của kẻ thụ Bao nhiêu di tích lịch sử, huyền sử phải phá bỏ, không được nhắc tớị Thương tổn tinh thần quá lớn Gần đây nhất, trong chiến tranh 1978, phía Việt cũng như Trung-quốc, chôn trên lãnh thổ mình, dọc theo biên giới mấy chục vạn quả mìn. Sau chiến tranh mới đào lên. Phía Việt lập rất nhiều đồn, hầm, công-sự chiến đấu dọc biên giới thành 4 vòng đaị Mấy chục nghìn chiến sĩ Việt tử trận tại đâỵ Hiện những cơ sở đó vẫn còn. Trong khu vực này dân chúng, gia đình liệt sĩ đã ghi dấu tưởng niệm thân nhân ho Nay trao cho Trung-quốc, dĩ nhiên các di tích này bị phá hủỵ Dân chúng đang là lực lượng chong mặt với kẻ thù, bảo vệ lãnh thổ, nay họ bỗng trở thành những người Trung-quốc bất đắc dị Các vòng đai phòng thủ bị mất. Dân tộc Việt-Nam mất mát về an ninh quá nhiềụ
4.4 - Vụ cắt lãnh hảị
Hiệp định phân định lãnh hải Việt-Nam, Trung-quốc ngày 25-12-2000.
Từ giữa thế kỷ thứ 19 về trước, chưa từng có việc ấn định rõ lãnh hải Việt-Hoạ Tuy nhiên vào thế kỷ thứ 15, Việt-Nam đã định lãnh hải qua vụ nhà vua sai vẽẠ Hồng đức bản độ Theo bản đồ này thì các quần đảo Hoàng-sa (Tây-sa) và Trường-sa (Nam-sa) thuộcÐại-Việt. Và hai quần đảo đó đều thuộc Việt-Nam cho đến khi Bộ Chính-trị thời 1958 trao cho Trung-quốc (trên lý thuyết). Vào những thời kỳ ấy (1500-1887), Thủy-quân cũng như thương thuyền, tầu đánh cá của cả Hoa lẫn Việt chỉ là những thuyền nhỏ, không ra xa bờ biển làm bao, nên chưa có những đụng chạm. Sau khi triều Nguyễn của Việt-Nam ký hòa ước năm 1884, công nhận quyền bảo hộ của Pháp; thì người Pháp mới định rõ lãnh hảị Nước Pháp với tư cách bảo hộ Việt-Nam, đã ký với Thanh-triều hòa ước 1887, định rõ lãnh hải trong vùng vịnh Bắc-Việt.Ðối với hòa ước này, Việt-Nam đã chịu khá nhiều thiệt hại, vì mất một số đảo, mà dân chúng là người Việt, nói tiếng Việt, mặc y phục Việt, sống trong văn hóa Việt. Cho đến nay (2001), dân trên các đảo này vẫn còn nói tiếng Việt, ẩm thực theo Việt, và dùng y phục Việt. Chúng tôi đã từng thăm vùng này hồi 1983. Tuy nhiên với hòa ước 1887, lãnh hải vịnh Bắc-Việt được phân chia như sau: Trung-quốc 38% Việt-Nam 62% .Ðối với người Pháp, thời đó họ chưa hiểu rõ tình trạng giữa Trung-hoa và Việt-Nam, họ thấy Thanh-triều chấp nhận 38%, thì cho rằng mình thắng thệ Còn Thanh-triều khi đạt được 38%, họ coi như một món quà trên trời rơi xuống. Vì trong quá trình lịch sử, Trung-quốc vẫn coi vịnh Bắc-Việt là của Việt-Nam. Chứng cớ:
- Vùng đất Hợp-phố là đất cực Nam của Trung-quốc, thế nhưng lại có hải cảng Bắc-hảị Bắc đây chỉ có thể là Bắc đối với Việt-Nam. Nếu là đất của Trung-quốc họ phải gọi là thị xã Nam-hải chử Rõ ràng vùng này là đất cũ của Việt-Nam.
- Vùng vịnh nằm ở phía Nam Trung-quốc, phía Tây đảo Hải-Nam, phíaÐông Bắc Việt-Nam mà Pháp-Hoa ký hòa ước 1887 đó, Việt-Nam gọi là vịnh Bắc-Việt. Trung-quốc cũng gọi là vịnh Bắc-bô Cho đến nay (2001), họ cũng vẫn dùng tên đọ Vậy thì rõ ràng vịnh này của Việt-Nam. Nếu của Trung-quốc thì họ phải gọi là vịnh Nam-bộ chử Bây giờ đến hiệp định Việt-Hoa 25-12-2000 thì vùng vịnh Bắc-bộ được chia ra như sau: Việt-Nam 53% Trunguốc 47%. So với trước 1887 thì Việt-Nam chỉ mất có 38%, nay mất thêm 9% nữa!
4.5 - Ảnh hương vụ cắt lãnh hảị
4.5.1 - Mất lãnh hải, quốc sản.
Theo hiệp định này thì rõ ràng đảng Cộng-sản Việt-Nam đã nhường cho Trung-quốc tới 9% lãnh hải vùng vịnh Bắc-Việt. Cái đau đớn là vùng nhượng là vùng:
- Có nhiều hải sản về cá thu, cá song, cá hồng, mực, là những loại hải sản quý - Dưới đáy biển có mỏ hơi đốt, và dầu lửạ - Một số đảo trong vùng nhượng, thuộc Trung-quốc.
4.5.2 - An ninh quốc gia bị đe dọạ
Nếu vụ nhượng đất nguy hại về phương diện tinh thần, kinh tế, thì vụ nhượng lãnh hải lại nguy hại về an ninh. Vì Trung-quốc có thể dùng các đảo này làm phi trường quân sự, căn cứ Hải-quân để uy hiếp Thủ-đô Hà-nội và các tỉnh trung châu Bắc-Việt và miền Trung, miền Nam Việt-Nam. Tin của ECL ghi lại, trong những cuộc hội đàm Hoa-Việt về lãnh hải, Trung-quốc đòi cho được mấy đảo nhỏ trong vùng. cũng những tin của ECL về các cuộc hội của Bộ Chính-trị đảng Cộng-sản Việt-Nam thì việc chủ trương nhượng các đảo do quyết định của toàn thể, không do ba ông Cố-vấn Ðỗ Mười, Lê Ðức-Anh hay Võ Văn-Kiệt.Ðể tỏ ý hoàn toàn quy phục Trung-quốc, Bộ Chính trị, cũng trao cho Trung-quốc toàn bộ kế hoạch phòng thủ phía Bắc Việt-Nam. Theo ý kiến chúng tôi, thì trong Bộ Chính-trị bấy giờ, nhóm quân đội rất mạnh, chủ chốt có ba vị tướng là Lê Khả-Phiêu, Phạm Văn-Trà, Phạm Thanh-Nhàn. Trong tài liệu này, có phần ước tính tình hình Trung-quốc, Việt-Nam, đại lược như sau:
"- Trung-quốc không có khả năng dùng Không-quân tấn công vào Thủ-đô Hà-nội và các tỉnh đồng bằng Bắc-bộ. Vì khoảng cách từ các phi trường Quảng đông, Quảng-tây, Vân-nam, Hải-Nam quá xa. Phi cơ chỉ có thể tới oanh tạc, nhưng trở về thì không đủ nhiên liệu.
- Nếu Trung-quốc tiến công bằng đường bộ, thì ít nhất phải có một triệu quân. Với một triệu quân mỗi ngày cần 10.000 lượt ô-tô tiếp tế. Mà đường bộ thì các ngả Lai-châu, Lào-cai, Hà-giang không dùng được. Chỉ có ba ngả chính tạm dùng. Một là Lạng-sơn, hai là Hạ-long (Quảng-yên cũ), ba là Cao-bằng. Ba ngả đó đường xá gồ ghề, núi non hiểm trở. Với 10.000 lượt xe, thì chỉ ba ngày là đường nát hết.
- Ðịa thế hiểm trở, khúc khuỷu của ba con đường này, chỉ cần ba người đóng một chốt, cũng đủ cản trở một ngày tiếp tệ - Trong bối cảnh chiến tranh Hoa-Việt xẩy ra, thì Thủ-đô cũng như Bộ Chính-trị, Bộ Tổng Tư-lệnh có thể chuyển vào Thành-phố Hồ Chí-Minh.
- Trường hợp đó bắt buộc Trung-quốc phải dùng đường biển tiếp tế, chuyển quân. Hai quân cảng lớn sử dụng sẽ là Bắc-hải, Quảng-châu, Hải-Nam. Cả ba cùng xa, rất khó khăn".
Bây giờ Trung-quốc được mấy đảo trong vịnh Bắc-Việt, rất gần với thềm lục địa của trung châu Bắc-bộ, miền Trung và miền Nam. Nếu như Trung-quốc thiết lập căn cứ Không-quân, Hải-quân, trạm tiếp vận tại đây, thì toàn bộ lãnh thổ Việt-Nam bị uy hiếp nặng nề. Ông Lê Khả-Phiêu, Phạm Văn-Trà, Phạm Thanh-Nhàn đều là tướng lãnh, từng cầm quân trên 40 năm, thì các ông phải biết rõ điều đó. Biết, nhưng các ông vẫn làm, thì có nghĩa là các ông muốn: "Việt-Nam vĩnh viễn nằm trong vòng kiềm tỏa của Trung-quốc". Còn như các ông ấy làm việc đó để được gì, cho ai, vì ai thì tôi chịụ...
Bác sĩ/Tác giả TRẦN ĐẠI SỸ (Paris, Pháp Quốc).