Vụ án “bầu” Kiên có phức tạp không?*
Sau nhiều lần định hoãn, sáng 16-4-2014 Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội đã bắt đầu xử vụ án “điểm” được cho là rất phức tạp và gây ra những hậu quả nghiêm trọng liên quan đến nhiều cựu lãnh đạo ngân hàng ACB. Đến chiều Tòa tuyên bố hoãn xử.Hai cán bộ của công ty Đầu tư ACB Hà Nội và ông Kiên bị truy tố về tội “lừa đảo chiếm đoạt tài sản”; 7 cán bộ cấp cao của ngân hàng ACB (có cả ông Kiên) bị truy tố về tội “cố ý làm trái các quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng”; riêng ông Nguyễn Đức Kiên, người được cho là chủ mưu, ngoài 2 tội danh trên còn bị truy tố thêm 2 tội nữa: “kinh doanh trái phép”; và “trốn thuế”.
Tội kinh doanh trái phép liên quan đến việc kinh doanh vàng của công ty B&B của ông Kiên. Tội trốn thuế là do công ty B&B đã ủy thác cho bà Hương và bà Hương được lời thay cho B&B được và phải đóng thuế (lách luật để bà Hương hưởng lời, còn công ty lời ít đi và làm thất thu thuế 25 tỷ đồng theo cáo trạng).
Tội “cố ý làm trái các quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” liên quan đến quyết định của ACB ủy thác cho nhân viên gửi tiền cho Ngân hàng Công thương và bị Nguyễn Thị Huyền Như chiếm đoạt (vụ Huyền Như đã xử và những người gửi tiền đang khiếu nại Ngân hàng Công thương phải trả cho họ tiền đã gửi và lãi).
Hậu quả của những việc kinh doanh lòng vòng, nhất là mua cổ phần của các ngân hàng, đã tạo ra nhiều hậu quả nghiêm trọng liên quan đến sở hữu chéo, nợ xấu và đạo đức hành nghề ngân hàng. Những hậu quả là có thực và hệ thống ngân hàng đang phải khắc phục. Tuy nhiên, việc đánh giá các hành vi kinh doanh như vậy có cấu thành tội hình sự hay không, thì lại là chuyện khác.
Tại Việt Nam người ta thường hay lên án những người “lách luật,” tức là tận dụng những kẽ hở của luật để kiếm lợi cho mình. Chúng ta có thể lên án những người đó về mặt đạo đức, nhưng tuyệt nhiên họ không phạm bất cứ tội nào vì họ đã làm đúng theo quy định của luật, thậm chí họ còn giúp nhà nước phát hiện ra những lỗ hổng pháp lý để sửa và hoàn thiện luật (tức là có công phản ánh sự yếu kém của luật). Trong trường hợp như vậy lỗi là ở những người làm luật, làm chính sách, chứ không phải những người bị cho là “lách luật”.
Tội “cố ý làm trái định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” cũng gần tương tự như “lách luật.” Nếu quy định của nhà nước là cấm mà làm trái, thì rõ ràng có tội. Nếu quy định của nhà nước không cấm, nhưng cũng chẳng cho phép, thì họ cũng chẳng phạm tội. Nếu họ làm trước và sau đó nhà nước mới cấm thì họ cũng vô tội. Cái tội ở đây là ở sự mập mờ của luật pháp. Tội “kinh doanh trái phép” cũng có thể bị tranh cãi nếu pháp luật không cấm một cách tường minh.
Như thế, vụ án này không phức tạp như người ta nghĩ và cũng đã chẳng gây ra hậu quả lớn đến vậy giá như luật pháp tốt hơn. Có lẽ vài người làm luật kém đã muốn nó là án điểm nên mới khiến dư luận xôn xao và biến nó thành phức tạp.
Nguyễn Quang A
* Bản đầy đủ của bài đã đăng trên Dân Việt
Tác giả gửi BVN
Đập thủy điện Xayaburi của Lào nằm trên vùng địa chấn
Công trình xây dựng đập thủy điện Xayaburi trên dòng chính sông Mêkông - DR / International Rivers
Theo cảnh báo của giới chuyên gia địa chất Thái Lan, dự án
đập thủy điện Xayaburi đang được xây dựng tại Lào có thể gây ra nhiều
thảm họa cho toàn bộ hệ sinh thái của vùng đồng bằng sông Cửu Long. Địa
điểm hồ chứa nước nằm những đường nứt địa chất đang hoạt động với nguy
cơ xảy ra động đất ở tỷ lệ 1/10.
Tuần qua, Mạng lưới Sông ngòi Việt Nam, một tổ chức phi chính
phủ có cơ sở tại Việt Nam kêu gọi làm ngưng dự án Xayaburi vì đập thủy
điện này, một khi đi vào hoạt động, sẽ gây tác hại cho các nước hạ nguồn
là Cam Bốt và Việt Nam trong lãnh vực chài lưới, chăn nuôi thủy sản và
nông nghiệp. Bên cạnh nguy cơ này, đập Xayaburi còn hàm chứa một thảm
họa khác nếu động đất xảy ra.
Theo hãng tin Công giáo Á Châu Asia News ngày 18/04, nhà địa chất Thái Lan, tiến sĩ Punya Charusiri, thuộc đại học Chulalungkorn, Bangkok,cho biết đập thủy điện đồ sộ này là mối « hiểm nguy tiềm tàng » vì được xây không đúng chỗ.
Địa điểm của đập Xayaburi nằm gần những « đường nứt đang hoạt động ». Trong 30 năm tới đây, rủi ro xẩy ra động đất ở mức độ trung bình là 1 trên 30. Còn địa chấn với cường độ lớn, 7 điểm trên bậc thang Richter, cũng có xác sxuất khá cao là 1trên 10. Theo tiến sĩ Punya Charusiri, lẽ ra Lào phải ngưng dự án này.
Trong vòng không đầy 10 năm trở lại đây đã xảy ra hai trận động đất trong khu vực : năm 2007 tại Xayaburi ở cường độ 6,3. Đến tháng ba năm 2011, láng giềng Miến Điện bị động đất với cường độ 6,9 làm 151 người thiệt mạng.
Nhà thầu Thái Lan và Thụy sĩ cam kết tôn trọng chuẩn mực chống động đất nhưng không quan tâm đến môi trường sống của 65 triệu dân ở hạ nguồn.
Các đập thủy điện của Trung Quốc trên thượng nguồn đã gây thiệt hại nặng cho ngư dân mà số lượng cá đánh bắt đã giảm đến 300.000 tấn trong 10 năm qua.
Ý kiến người bị cấm đi Mỹ vận động cho nền truyền thông độc lập tại Việt Nam
Gia Minh- RFA
Gia Minh: Tiến sỹ là một người được mời đến tham dự sinh
hoạt hướng đến một nền báo chí độc lập nhưng passport của ông bị giữ
chưa thể đi được, vậy việc không để một người trong nước ra đi tham dự
sinh hoạt hướng đến một nền báo chí độc lập như thế nói lên điều gì?
TS Phạm Chí Dũng: Càng tốt, thưa anh! Ghi thêm một điểm cho Việt Nam về biểu dạng khuôn mặt nhân quyền trong Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc. Việt Nam tham gia Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc vào tháng 11 năm 2013, và tưởng rằng đó như là một tín hiệu đáng mừng, một niềm khích lệ; nhưng ngay cả những qui định đơn giản nhất của Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc về vấn đề đi lại, xuất nhập cảnh cá nhân mà cũng không được tôn trọng một cách đúng mức từ phía Nhà nước Việt Nam thì làm sao có thể nói đến những vấn đề nhân quyền lớn lao khác, như ông ngoại trưởng Việt Nam Phạm Bình Minh đã nói Việt nam tuân thủ đến hơn 80% những khuyến nghị của cuộc Kiểm điểm Phổ quát về nhân quyền năm 2009 của Liên hiệp quốc. Tôi cho đó là một sự giả dối, và muốn chứng minh sự giả dối đó, nếu nói riêng về vấn đề quyền tự do đi lại liên quan đến Điều 19 của Công ước Quốc tế về các quyền Dân sự và Chính trị, có đến hằng trăm trường hợp có thể chứng minh được tại Việt Nam. Vì hiện ở Việt Nam có ít nhất 100 nhân vật bất đồng chính kiến bị cấm xuất cảnh, trong đó khá nhiều bị thu giữ hộ chiếu. Thậm chí vào Tết vừa rồi cũng đã chính thức hình thành một Hội những người bị cấm xuất cảnh. Đó là một hội chưa từng có tiền lệ tại Việt Nam.
Theo một nguồn tin không chính thức chưa kiểm chứng, trong chuyến đi làm việc tại Việt Nam về vấn đề nhân quyền, thượng nghị sĩ Hoa Kỳ Leahy cũng đã đặt vấn đề xuất cảnh của những người muốn thể hiện chứng kiến của mình, như là một trong những ưu tiên hàng đầu trong mối quan hệ song phương hàng đầu Việt Nam- Hoa Kỳ. Và không chỉ song phương về mặt chính trị, ngoại giao, quân sự mà tất nhiên phải song phương về mặt kinh tế và trong đó tất nhiên phải hướng đến vấn đề Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương TPP.
Gia Minh: Tiến sĩ vừa nhắc những người bị tước đi quyền đi lại như thế đã lập một hội, và họ cũng đã có hai cuộc gặp nhau gọi là ‘Cà Phê Nhân quyền’ để nói về vấn đề này. Cũng là một trong số đó, thì việc lên tiếng để đòi hỏi quyền cho bản thân và những người khác trong thời gian sắp đến sẽ ra sao nữa?
TS Phạm Chí Dũng: Thực ra đã có ba cuộc bàn về nhân quyền rồi. Cuộc gần đây nhất diễn ra vào buổi sáng hôm nay. Thông tin mà tôi nghe được lại trái ngược với hai cuộc lần trước, nghĩa là ‘quá tam ba bận’, cuộc lần này đã diễn ra đàn áp. Không hiểu như thế nào mà tại một thành phố hiền hòa, êm đềm du lịch như Nha Trang lại có thể diễn ra việc đánh đập và bắt giam hằng chục bloggers tham dự Cà phê Nhân quyền vào buổi sáng hôm nay. Đó là điều ngạc nhiên, nó trái ngược hình ảnh hai cuộc cà phê nhân quyền trước đó vào tháng hai và tháng ba tại Sài Gòn và tại Hà Nội, cơ bản không diễn ra sự trấn áp thô bạo. Không khí tương đối bình lắng, tương đối hiệu quả và tại Hà Nội thậm chí còn có sự hiện diện của một số viên chức đại diện ngoại giao nước ngoài.
Riêng cá nhân tôi, tôi đã và sẽ làm theo kiểu của mình; nghĩa là vấn đề cấm xuất cảnh đối với tôi trong chuyến đi Geneve, Thụy Sỹ trong tháng hai vừa rồi, theo tôi được biết là một trong những vấn đề được đánh giá rất nghiêm trọng theo quan điểm của Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc. Vì thế họ sẽ ưu tiên cứu xét vấn đề này như là một trong những nổ lực hàng đầu.
Theo quan điểm một khách mời của Liên hiệp quốc mà bị một quốc gia thành viên, nơi mà khách mời đó mang quốc tịch, ngăn cản, ngăn trở thì đó là một hành vi không thể chấp nhận được. Vì thế thông qua một hãng luật có uy tín của quốc tế, trong tháng hai và tháng ba tôi đã hoàn thành bộ hồ sơ khiếu nại Nhà nước Việt Nam về việc ngăn cản chuyến đi Thụy Sỹ hồi tháng hai và thu giữ hộ chiếu vô lối, vô cớ và theo tôi là bất hợp pháp, trái ngược với Công ước Quốc tế về các quyền tự do dân sự và chính trị và trái ngược với Điều 12 của Hiến Pháp Nhà nước Việt Nam. Và tôi đã gửi toàn bộ hồ sơ cho Văn phòng của Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc. Họ đã chấp nhận hồ sơ này và tiếp tục chuyển đến các cấp thẩm quyền của Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc để xem xét, giải quyết, xử lý. Nếu xử lý thỏa đáng, tôi yêu cầu Nhà nước Việt Nam phải trả lại hộ chiếu cho tôi và những trường hợp tương tự như tôi, và đồng thời phải giải quyết quyền được xuất cảnh bình thường không bị ngăn cản, ngăn trở. Chính phủ Việt Nam phải thay mặt cho toàn bộ Nhà Nước Việt Nam phải đứng ra xin lỗi những trường hợp đã ngăn cản xuất cảnh trái phép như chúng tôi.
Gia Minh: Trong thời đại Internet hiện nay có thể giúp cho sự lên tiếng đóng góp cho những sinh hoạt chung trên thế giới, dù bị ngăn cản xuất cảnh, nếu được gửi đến sinh hoạt Hướng đến một nền báo chí độc lập sẽ diễn ra ở Hoa kỳ, tiến sĩ sẽ gửi đến thông điệp gì?
TS Phạm Chí Dũng: Nền báo chí độc lập nằm trong một xã hội dân sự độc lập, và Việt Nam trong tương lai phải cố gắng làm sao xây dựng một xã hội dân sự độc lập với Nhà Nước, để phản biện với Nhà Nước.
Gia Minh: Cám ơn Tiến sĩ về cuộc phỏng vấn ngắn vừa rồi.
TS Phạm Chí Dũng: Càng tốt, thưa anh! Ghi thêm một điểm cho Việt Nam về biểu dạng khuôn mặt nhân quyền trong Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc. Việt Nam tham gia Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc vào tháng 11 năm 2013, và tưởng rằng đó như là một tín hiệu đáng mừng, một niềm khích lệ; nhưng ngay cả những qui định đơn giản nhất của Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc về vấn đề đi lại, xuất nhập cảnh cá nhân mà cũng không được tôn trọng một cách đúng mức từ phía Nhà nước Việt Nam thì làm sao có thể nói đến những vấn đề nhân quyền lớn lao khác, như ông ngoại trưởng Việt Nam Phạm Bình Minh đã nói Việt nam tuân thủ đến hơn 80% những khuyến nghị của cuộc Kiểm điểm Phổ quát về nhân quyền năm 2009 của Liên hiệp quốc. Tôi cho đó là một sự giả dối, và muốn chứng minh sự giả dối đó, nếu nói riêng về vấn đề quyền tự do đi lại liên quan đến Điều 19 của Công ước Quốc tế về các quyền Dân sự và Chính trị, có đến hằng trăm trường hợp có thể chứng minh được tại Việt Nam. Vì hiện ở Việt Nam có ít nhất 100 nhân vật bất đồng chính kiến bị cấm xuất cảnh, trong đó khá nhiều bị thu giữ hộ chiếu. Thậm chí vào Tết vừa rồi cũng đã chính thức hình thành một Hội những người bị cấm xuất cảnh. Đó là một hội chưa từng có tiền lệ tại Việt Nam.
Theo một nguồn tin không chính thức chưa kiểm chứng, trong chuyến đi làm việc tại Việt Nam về vấn đề nhân quyền, thượng nghị sĩ Hoa Kỳ Leahy cũng đã đặt vấn đề xuất cảnh của những người muốn thể hiện chứng kiến của mình, như là một trong những ưu tiên hàng đầu trong mối quan hệ song phương hàng đầu Việt Nam- Hoa Kỳ. Và không chỉ song phương về mặt chính trị, ngoại giao, quân sự mà tất nhiên phải song phương về mặt kinh tế và trong đó tất nhiên phải hướng đến vấn đề Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương TPP.
Gia Minh: Tiến sĩ vừa nhắc những người bị tước đi quyền đi lại như thế đã lập một hội, và họ cũng đã có hai cuộc gặp nhau gọi là ‘Cà Phê Nhân quyền’ để nói về vấn đề này. Cũng là một trong số đó, thì việc lên tiếng để đòi hỏi quyền cho bản thân và những người khác trong thời gian sắp đến sẽ ra sao nữa?
TS Phạm Chí Dũng: Thực ra đã có ba cuộc bàn về nhân quyền rồi. Cuộc gần đây nhất diễn ra vào buổi sáng hôm nay. Thông tin mà tôi nghe được lại trái ngược với hai cuộc lần trước, nghĩa là ‘quá tam ba bận’, cuộc lần này đã diễn ra đàn áp. Không hiểu như thế nào mà tại một thành phố hiền hòa, êm đềm du lịch như Nha Trang lại có thể diễn ra việc đánh đập và bắt giam hằng chục bloggers tham dự Cà phê Nhân quyền vào buổi sáng hôm nay. Đó là điều ngạc nhiên, nó trái ngược hình ảnh hai cuộc cà phê nhân quyền trước đó vào tháng hai và tháng ba tại Sài Gòn và tại Hà Nội, cơ bản không diễn ra sự trấn áp thô bạo. Không khí tương đối bình lắng, tương đối hiệu quả và tại Hà Nội thậm chí còn có sự hiện diện của một số viên chức đại diện ngoại giao nước ngoài.
Riêng cá nhân tôi, tôi đã và sẽ làm theo kiểu của mình; nghĩa là vấn đề cấm xuất cảnh đối với tôi trong chuyến đi Geneve, Thụy Sỹ trong tháng hai vừa rồi, theo tôi được biết là một trong những vấn đề được đánh giá rất nghiêm trọng theo quan điểm của Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc. Vì thế họ sẽ ưu tiên cứu xét vấn đề này như là một trong những nổ lực hàng đầu.
Theo quan điểm một khách mời của Liên hiệp quốc mà bị một quốc gia thành viên, nơi mà khách mời đó mang quốc tịch, ngăn cản, ngăn trở thì đó là một hành vi không thể chấp nhận được. Vì thế thông qua một hãng luật có uy tín của quốc tế, trong tháng hai và tháng ba tôi đã hoàn thành bộ hồ sơ khiếu nại Nhà nước Việt Nam về việc ngăn cản chuyến đi Thụy Sỹ hồi tháng hai và thu giữ hộ chiếu vô lối, vô cớ và theo tôi là bất hợp pháp, trái ngược với Công ước Quốc tế về các quyền tự do dân sự và chính trị và trái ngược với Điều 12 của Hiến Pháp Nhà nước Việt Nam. Và tôi đã gửi toàn bộ hồ sơ cho Văn phòng của Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc. Họ đã chấp nhận hồ sơ này và tiếp tục chuyển đến các cấp thẩm quyền của Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc để xem xét, giải quyết, xử lý. Nếu xử lý thỏa đáng, tôi yêu cầu Nhà nước Việt Nam phải trả lại hộ chiếu cho tôi và những trường hợp tương tự như tôi, và đồng thời phải giải quyết quyền được xuất cảnh bình thường không bị ngăn cản, ngăn trở. Chính phủ Việt Nam phải thay mặt cho toàn bộ Nhà Nước Việt Nam phải đứng ra xin lỗi những trường hợp đã ngăn cản xuất cảnh trái phép như chúng tôi.
Gia Minh: Trong thời đại Internet hiện nay có thể giúp cho sự lên tiếng đóng góp cho những sinh hoạt chung trên thế giới, dù bị ngăn cản xuất cảnh, nếu được gửi đến sinh hoạt Hướng đến một nền báo chí độc lập sẽ diễn ra ở Hoa kỳ, tiến sĩ sẽ gửi đến thông điệp gì?
TS Phạm Chí Dũng: Nền báo chí độc lập nằm trong một xã hội dân sự độc lập, và Việt Nam trong tương lai phải cố gắng làm sao xây dựng một xã hội dân sự độc lập với Nhà Nước, để phản biện với Nhà Nước.
Gia Minh: Cám ơn Tiến sĩ về cuộc phỏng vấn ngắn vừa rồi.
Ba nhà hoạt động Việt Nam đến Hoa Kỳ
Chân Như - RFA
Ba nhà hoạt động cho tự do và nhân quyền của Việt Nam đã vượt những
chặng đường bay 25 giờ đồng hồ, từ Bangkok, sang Dubai, để đến phi
trường Dulles tại Washington, Hoa Kỳ, theo lời mời của các dân biểu Hoa
Kỳ và một số các tổ chức cổ súy cho tự do thông tin.
Nữ nghệ sĩ Kim Chi cho biết rất mệt nhưng cũng rất vui:
"Đầu tiên hết rất là vui – vui là vì mình biết là như thế chuyến đi an toàn đến nơi đến chốn để có thể làm việc tốt được"
Blogger Ngô Nhật Đăng tỏ lộ tâm tình:
"Trước khi đi tôi cũng tiên liệu nhiều vấn đề có thể gây khó khăn, không qua khỏi Việt Namnên cũng phải có một chút tính toán, vì tôi nghĩ đây là một cơ hội mà mình phải cố gắng dành lấy. Không mấy khi chúng ta có cơ hội để nói trước quốc tế, nói trước chính phủ Hoa Kỳ về những vấn đề của VN, nhất là tự do báo chí, vì thế tôi cũng phải tìm những cách làm sao đến được Hoa Kỳ "
Bạn trẻ Nguyễn Đình Hà cho biết "rất hồi hộp..."
"Em rất vui mừng và hồi hộp vào trong những ngày kế tiếp ở hoa kỳ thì có những điều gì mới mẻ và hay ho đến với em, thì em rất là hồi hộp vì những điều như thế"
Hồi hộp, cảm động, vui mừng khi đã đến nơi, nhưng họ không quên những nhà hoạt động khác như các blogger Phạm Chí Dũng, Nguyễn Lân Thắng và Anna Huyền trang, khi những người này bị nhà cầm quyền Việt Nam tước đi quyền tư do đi lại. Nghệ sĩ Kim chi cho biết:
"Tôi rất buồn và bức xúc, mà đó là chính là biểu hiện vi phạm nhân quyền của Việt Nam, rất rõ. Trong 30 quyền của con người có quyền đi lại, cho nên việc này làm cho chúng tôi cảm thấy xúc động trong những ngày chờ để bay đi tiếp."
Hỏi về niềm hy vọng trong chuyến vận động này, blogger Ngô Nhật Đăng bày tỏ:
"Tôi hy vọng lần này sang đây thì trước hết chính phủ Hoa Kỳ có thể hiểu được một phần thực trạng báo chí VN. (Đó là) những người Việt Nam chúng tôi chỉ muốn nói lên sự thật, và chỉ vì nói lên sự thật mà chiu những cảnh đàn áp thậm chí bắt bớ tù đày. Tôi rất muốn nói lên tiếng nói nhỏ bé của mình để cho chính phủ Mỹ chú ý tới và có thể đưa ra 1 chính sách ưu tiên trong vấn đề tự do báo chí tại VN"
Mong muốn trình bày trước công luận Hoa Kỳ cũng như quốc tế về thực trạng tự do ngôn luận tại Việt Nam, mong muốn có được một môi trường tự do báo chí cho đất nước, đó là nguyện ước của cac nhà vận động Việt Nam, nhưng họ có lo sợ cho ngày trở về không, với những khó khăn từ chính quyền đang chực chờ?
(Anh Ngô Đinh Hà:) Không. Em không hề lo sợ..Nếu mà lo sợ thì em đã không đặt chân đến nước Mỹ…và khi về nước, bất chấp mọi khó khăn em vẫn quyết vì một nước Việt Nam tốt đẹp hơn."
Phái đoàn sẽ có những buổi làm việc tại Quốc hội Hoa Kỳ vào ngày 29 tháng 4, bên cạnh nhiều cuộc hội thảo về tự do báo chí khác. Chúng tôi sẽ tiếp tục gởi đến quý vị tường trình về những hoat động ấy. Mong quý vị theo dõi.
Nữ nghệ sĩ Kim Chi cho biết rất mệt nhưng cũng rất vui:
"Đầu tiên hết rất là vui – vui là vì mình biết là như thế chuyến đi an toàn đến nơi đến chốn để có thể làm việc tốt được"
Blogger Ngô Nhật Đăng tỏ lộ tâm tình:
"Trước khi đi tôi cũng tiên liệu nhiều vấn đề có thể gây khó khăn, không qua khỏi Việt Namnên cũng phải có một chút tính toán, vì tôi nghĩ đây là một cơ hội mà mình phải cố gắng dành lấy. Không mấy khi chúng ta có cơ hội để nói trước quốc tế, nói trước chính phủ Hoa Kỳ về những vấn đề của VN, nhất là tự do báo chí, vì thế tôi cũng phải tìm những cách làm sao đến được Hoa Kỳ "
Bạn trẻ Nguyễn Đình Hà cho biết "rất hồi hộp..."
"Em rất vui mừng và hồi hộp vào trong những ngày kế tiếp ở hoa kỳ thì có những điều gì mới mẻ và hay ho đến với em, thì em rất là hồi hộp vì những điều như thế"
Hồi hộp, cảm động, vui mừng khi đã đến nơi, nhưng họ không quên những nhà hoạt động khác như các blogger Phạm Chí Dũng, Nguyễn Lân Thắng và Anna Huyền trang, khi những người này bị nhà cầm quyền Việt Nam tước đi quyền tư do đi lại. Nghệ sĩ Kim chi cho biết:
"Tôi rất buồn và bức xúc, mà đó là chính là biểu hiện vi phạm nhân quyền của Việt Nam, rất rõ. Trong 30 quyền của con người có quyền đi lại, cho nên việc này làm cho chúng tôi cảm thấy xúc động trong những ngày chờ để bay đi tiếp."
Hỏi về niềm hy vọng trong chuyến vận động này, blogger Ngô Nhật Đăng bày tỏ:
"Tôi hy vọng lần này sang đây thì trước hết chính phủ Hoa Kỳ có thể hiểu được một phần thực trạng báo chí VN. (Đó là) những người Việt Nam chúng tôi chỉ muốn nói lên sự thật, và chỉ vì nói lên sự thật mà chiu những cảnh đàn áp thậm chí bắt bớ tù đày. Tôi rất muốn nói lên tiếng nói nhỏ bé của mình để cho chính phủ Mỹ chú ý tới và có thể đưa ra 1 chính sách ưu tiên trong vấn đề tự do báo chí tại VN"
Mong muốn trình bày trước công luận Hoa Kỳ cũng như quốc tế về thực trạng tự do ngôn luận tại Việt Nam, mong muốn có được một môi trường tự do báo chí cho đất nước, đó là nguyện ước của cac nhà vận động Việt Nam, nhưng họ có lo sợ cho ngày trở về không, với những khó khăn từ chính quyền đang chực chờ?
(Anh Ngô Đinh Hà:) Không. Em không hề lo sợ..Nếu mà lo sợ thì em đã không đặt chân đến nước Mỹ…và khi về nước, bất chấp mọi khó khăn em vẫn quyết vì một nước Việt Nam tốt đẹp hơn."
Phái đoàn sẽ có những buổi làm việc tại Quốc hội Hoa Kỳ vào ngày 29 tháng 4, bên cạnh nhiều cuộc hội thảo về tự do báo chí khác. Chúng tôi sẽ tiếp tục gởi đến quý vị tường trình về những hoat động ấy. Mong quý vị theo dõi.
Giặc Hán đốt phá nhà Nam - Kỳ 15 (Huỳnh Tâm)
Thongluan
Huỳnh Tâm
“…tiêu chuẩn của một binh sĩ Việt Nam-Trung Quốc với sự chăm sóc của viện trợ rất sung túc, những chiến binh Trung
Quốc tại chiến trường Việt Nam vẫn sống tốt hơn tại xứ sở. Tiêu chuẩn
này, có thể tương đương với quân lực Hoa Kỳ, tuy nhiên không hiểu vì lý
do nào binh sĩ Việt Nam lại đói khát, không đủ ăn mặc, trong khi đó đạn
dược dư thừa…”
Hồ Chí Minh bán biển cho Trung Quốc
‒
Hồ Chí Minh đã từng là một sĩ quan xuất sắc của tình báo Hoa Nam phục
vụ trong Quân đội Nhân dân Giải phóng Trung Quốc tại Quảng Châu, Vũ Hán,
tiếp giáp với Việt Nam trong khu vực Quảng Tây. Khởi đầu Hồ Chí Minh
tham gia vào câu lạc bộ kích động nhân dân đứng lên đấu tranh. Tại tỉnh
Cương Sơn (冈山) tổ chức này hoạt động tích cực nhất, kỷ luật đấu tranh
năng động, với những chủ đích chống chủ nghĩa cá nhân, lang rộng đến
những giới chủ, kinh tế, thương nghiệp công nghiệp, cuối cùng đối đầu
Quốc Dân Đảng. Hồ Chí Minh xuất thân tình báo Hoa Nam được đào tạo chính
quy, nhận công tác với tư cách chủ tịch chi bộ B214. Người tình báo
khởi nghiệp cần nhất thể hiện được nhiều sáng tạo giảo hoạt tinh vi,
chứng tỏ khả năng trước khi đạt danh vọng, mỗi hành động đều lấy quyết
định cho tương lai, và Hồ Chí Minh cũng không ngoại lệ. Tại tỉnh Cương
Sơn, Hồ Chí Minh đã tạo được thành tích xuất sắc, nhờ vận dụng phương
thức đấu tranh "địch dân" (人敌), thúc đẩy lòng dân câm hờn đế quốc (Nhật
Bổn), đưa đến những chiến thắng ngoạn mục cho cách mạng màu Hồng. Những
nhân viên tình báo khác, dù cùng sở trường hay cao trí hơn cũng không
thể nào bạo gan thực hiện những dã tâm hoàn toàn mị dân như Hồ Chí Minh.
Đương sự nắm bắt tinh thần của nhân dân đang xuống thấp, quăng ra đúng
lúc cái phao cách mạng vô sản. Tướng Nguyễn Sơn (tình báo Hoa Nam còn có
tên là Hồng Thủy), chính ủy viên B214, người bạn cùng khóa tình báo tại
Học viện Quân sự Côn Minh cũng phải mở lời khen.
Thời
kỳ này Mao Trạch Đông đang có mặt tại tỉnh Cương Sơn. Đảng Cộng sản
Trung Quốc rất quan tâm những thành tố đã đưa đến chiến thắng chớp
nhoáng, nhờ trí óc mưu mẹo quyền biến sáng chế cách đấu tranh bằng máu,
không theo cảm tính, không nguyên tắc. Chính điểm này đã bất ngờ đưa Hồ
Chi Minh đến gần trái tim quyền lực Cộng sản Trung Quốc.
Hồ
Chí Minh quyết liệt hơn, muốn có trên tay những phương tiện vũ khí do
chủ nghĩa cộng sản đem lại. Đương sự dễ dàng chấp nhận phương thức đấu
tranh bạo động và vũ lực vì tương lai muốn độc trị xã hội. Họ Hồ cho đó
là một định luật chung của cách mạng cờ Hồng.
Thực
chất, họ Hồ đấu tranh đấu vì tham vọng cá nhân với tim đen và hơi thở
hời hợt không theo qui luật công dân hay qua giáo dục đạo đức. Vào thời
điểm này sách báo cộng sản cũng hiếm hoi, chỉ có vài luận thuyến của
Karl Heinrich Marx và Friedrich Engels. Sau đó nhờ có Vladimir Lénine
hành động đem đến kết quả nhất định trong một góc xã hội, từ đó chủ
nghĩa cộng sản Quốc tế (tưởng chừng thay đổi trái đất nay mai) chủ
trương đấu tranh vũ trang là điều không thể tránh, gieo rắc chiến tranh
khắp nơi. Chiến trường, đồng nội, nhà máy là những nơi thể hiện tội ác
Cộng sản. Liên Xô từ đó trở thành trung tâm hoạt động Cộng sản Phương
Tây. Gần đây thế giới không ngần ngại lên án chủ nghĩa Cộng sản là chống
lại nhân loại.
Đặc
điểm người cộng sản Á Châu là lấy mọi lý thuyết Đông-Tây rồi vo tròn,
trộn lẫn vào nhau để sáng tạo ra viên "thuốc tể" thực dụng của người
Hán. Nhóm Cộng sản Mao Trạch Đông chủ trương "hòa dung" (华融) nấu chảy lý
thuyến Khổng Tử, Lý Tôn Ngô, Karl Heinrich Marx, Friedrich Engels, kết
quả Mao Trạch Đông làm chủ một vùng Cộng sản, thực hiện bành trướng,
được gọi, trung tâm Quốc tế Cộng sản Phương Đông và Mao còn tham vọng
hơn cả Vladimir Lénine muốn dành lấy chức Bí thư Quốc tế Cộng sản Đông
Tây.
Tất
cả những người Cộng sản đều có cùng một thamvọng, họ muốn bước lên đỉnh
cao của quyền lực, họ phải có những cá tính hung đồ, có máu tội ác và
bảng năng tráo trở, để đạt điểm cao nhất của loại người, biến thành
"thần thánh" của nhân loại. Hồ Chí Minh thuộc loại người trên, và chính
Hoa Nam là môi trường đào tạo Hồ Chí Mình trở thành nhân vật xuất sắc
Cộng sản đem đến di căn hậu hoạn cho Việt Nam có thể đến 100 năm. Chúng
tôi sẽ có dịp khai thác thêm hồ sơ HCM dưới mã số: GHTR11257/H54.
Nhân ngày kỷ niệm 45 năm kháng chiến tại tỉnh Cương Sơn (18 tháng 7 năm 1925-1970), báo Cương Sơn (冈山) loan tải hình Hồ Chí Minh tham gia đấu tranh chống xâm lược. (ghi chú: Hồ Chí Minh có chữ x màu trắng và dấu chấm đỏ). Nguồn: Quân ủy Cương Sơn (CPC).
Ngày
24 tháng 3 năm 1927, Hồ Chí Minh đang công tác tại Quảng Châu, nhận chỉ
thị đi thụ huấn khoá chính trị cao đẳng dành riêng cho cán bộ Quân ủy.
Cuối khóa Hồ Chí Minh được chỉ định tổ chức vũ trang khởi nghĩa chống
Pháp tại Việt Nam nhằm chận đường tiến của quân Pháp. Họ Hồ nhận được
dấu hiệu tiến thân qua một bước ngoạc mới, với khả năng thủ đoạn có
thừa, nhiệm vụ đấu tranh cho sự sụp đổ một chính quyền Việt Nam không
khó. HCM chấp nhận một đời người đứng trước thử thách, đến Việt Nam
chống ảnh hưởng phương Tây, thực hiện cướp nước, đồng thời thi hành ý đồ
cố hữu là Hán hóa Việt Nam.
Năm 1927, Thiếu tá Hồ Chi Minh phục vụ trong Quân đội Nhân dân Giải phóng Trung Quốc, tại quân khu Quảng Châu, Vũ Hán. Nguồn:Lưu trữ Quân ủy Trung ương Trung Quốc (CPC).
Năm
1930, sự nghiệp của Hồ Chí Minh liên quan chặt chẽ với cách mạng Trung
Quốc. Cuối năm 1939, chính phủ Trung Quốc bí mật hỗ trợ Hồ Chí Minh, gửi
những tập đoàn cố vấn dân sự và quân sự đi tiền trạm, lập 2 chiến khu
trong biên giới Cao Bằng và Lạng Sơn Việt Nam đối diện khu tự trị người
Choong, Quảng Tây Trung Quốc.
Ngày 13 tháng 2 năm 1940, Quân ủy Trung ương Trung Quốc
(CPC), (hàng thứ nhất từ trái) người y phục đại cán màu trắng Chu Ân
Lai, người phụ nữ có tên Tống Khánh Linh vợ của Tôn Dật Tiên, Mao Trạch
Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Hồ Chi Minh (y phục màu đen) và Chu Đức. Chụp ảnh
lưu niệm trước khi Hồ Chí Minh trở thành nhà chính khách của một quốc
gia. Những thành phần tướng lãnh Trung Quốc nhất trí hổ trợ quân sự cho
Hồ Chí Minh. Nguồn: Lưu trữ Quân ủy Trung ương Trung Quốc (CPC).
Năm
1949, chính phủ Trung Quốc chính thức công bố gửi sang Việt Nam tập
đoàn cố vấn dân sự gồmcó Trần Canh, Lã Quý Ba, và Vi Quốc Thanh cố vấn
quân sự xây dượng thực lực của bộ chỉ huy chiến tranh. Mao cố vấn chính
trị hỗ trợ Hồ Chí Minh chống Pháp. Vi Quốc Thanh trình
Ủy nhiệm thư và kèm theo một câu thần chú dạy bảo Hồ Chí Minh từ đây sẽ
là: "Việt Nam-Trung Quốc hữu nghị mãi mãi (越中友谊万古长青).
Đầu
tháng 4 năm 1957, chính phủ Trung Quốc gửi cho Hồ Chí Minh một văn thư
kế hoạch nhượng đảo, Hồ đồng ý, ký vào với điều kiện bí mật. Lần đầu
tiên, thỏa thuận nhượng (bán) đảo Họa Mi, đảo Bạch Long Vĩ được hoàn
tất. Bắc Kinh vui mừng, Mao Trạch Đông hớn hở tuyên bố:
‒
Tôi nhận định tình hình Việt Nam đã khởi đầu sụp đổ, chúng ta đa tạ Chủ
tịch đảng Cộng sản Việt Nam của Hồ. Tôi đã tiếp nhận được tin mới từ
bạn Hồ sẽ cho một phái đoàn chính phủ và phái bộ quân sự Việt Nam đến
Bắc Kinh, trao Công hàm dâng hiến những vùng đảo trong Vịnh Bắc Bộ và
biển Đông để đổi lấy vũ khí, trong nội dung này có nhấn mạnh chủ quyền
biển của Việt Nam, ( chỉ có) 12 hải lý. Chỉ dấu, tương lai phần biển
Đông còn lại của ta. [1]
Năm
1958, những dữ kiện vùng hải đảo Bạch Long Vĩ của Việt Nam âm thầm biến
mất, chỉ còn lại những danh từ hải đảo nằm dài trên giấy. Vào một buổi
sáng không bình thường, cả vùng hải đảongàn đới sinh cư tạo nghiệp của
cha ông ta, bỗng náo động, dân cư trên đảo trở thành người Hán với danh
nghĩa "gốc Việt, giấy Hán lao động nước ngoài". Chính quyền hành chính
Nam Hải Trung Quốc đã thực sự quản lý vùng Vịnh Bắc Bộ của Việt Nam.
Hình
1 ‒ Trung Quốc chào đón Thủ tướng Chính phủ Phạm Văn Đồng của Cộng hòa
Dân chủ Việt Nam, tại sân bay Hồ Nam (南湖). Trong buổi lễ trình Công Hàm.
Thủ tướng Phạm Văn Đồng (phải), Phó Thủ tướng Lê Thanh Nghị (黎清毅) (thứ
hai từ phải sang), Phó Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Lã Quý Ba (罗贵波) (trái),
đi kèm có thống đốc của tỉnh Hồ Bắc Trương Thế Học (张体学) (thứ hai từ
trái sang), đồng duyệt qua hàng chào quân đội danh dự.
Hình
2 ‒ Tại bữa tiệc, Thủ tướng Chính phủ Phạm Văn Đồng, tiếp nhận lá cờ
Hồng "Việt Nam-Trung Quốc hữu nghị sẽ kéo dài mãi mãi - 越中友谊万古长
青". Mười một (11) chữ vàng do Phó Thủ tướng Lê Thanh Nghị (黎清毅), thay
mặt Mao Trạch Đông trao tặng cho Hồ Chí Minh và cả nước Việt Nam học tập
lời Mao. Nguồn: Loan tải trên báo Hồ Bắc Hằng Ngày do phóng viên Trương
Kỳ Quân (张其军) thực hiện.
Công hàm Phạm Văn Đồng dâng hiến
biển cho Trung Quốc, ký ngày 14 tháng 9 năm 1958, đính kèm bản đồ xác
định 12 hải lý biển của Việt Nam, chính Hồ Chí Minh cung cấp bản đồ biển
Đông ngày 14 tháng 9 năm 1958, thay cho lời tuyên bố biển Đông của Việt
Nam chỉ có thế thôi. Nguồn: Sưu Hồ Báo loan tải ngày 22 tháng 6 năm
1965. [2]
Hồ
Chí Minh đã chịu những tác động và áp lực nào khiến cho ông ta tiêu cực
từ chối Tổ Quốc của mình, do đó, có thái độ dâng hiến bờ cõi Việt Nam
cho Hán một cách vô trách nhiệm. Đến nỗi một sĩ quan Hải quân Trung Quốc
tên Lý Siêu (李超) phải thốt thành lời:
"…..Việt
Nam, Đắc lũng vọng thục (得陇望蜀)[3]. Hồ Chí Minh vô đạo, lừa bịp thiên
hạ, dâng hiến cả biển Đông gồm quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Hồ Chí
Minh chỉ giữ lại 12 hải lý cho Việt Nam, trong khi ở phía Vịnh Bắc Bộ đã
mất trắng cả vùng đảo Bạch Long Vĩ, một khu vực rộng lớn trên vùng biển
Vịnh Bắc Bộ và thềm lục địa không còn chủ quyền, tệ hải hơn ngư dân
Việt Nam trở thành nô lệ biển của Trung Quốc, Hồ Chí Minh bí mật phá hủy
đời sống của hàng chục ngàn ngư dân tại vùng Vịnh Bắc Bộ". [4]
Ngày 21 tháng 4 năm 1967, Chủ tịch Hồ Chí Minh người sáng lập triều đại Cộng sản Việt Nam, bí mật, về thăm quê hương đất tổ và để nhớ những chiến trận hiển hách cách mạng cờ Hồng. Trước khi yết kiến Chủ tịch Mao Trạch Đông tại Trung Nam Hải, Hồ và những tên trùm tình báo Hoa Nam đã từng hoạt động tại Việt Nam, chụp hình chung lưu niệm tình bạn thấm thía. Nguồn: Tình báo Hoa Nam.
Mao
Trạch Đông, Chu Ân Lai viện trợ vũ khí khẩn cấp cho Hồ Chí Minh bởi đã
có cơ sở quyền lợi tại vùng Vịnh Bắc Bộ mà không hề sợ rắc rối pháp lý
về sau. Bắc Kinh cho lập hành chính quản lý những đoàn dân ngư nghiệp,
di cư lập nghiệp từ đảo Hải Nam đến vùng đảo Bạch Long Vĩ.
Hôm
sau, Trung Quốc ồ ạt viện trợ cho Hồ Chí Minh gồm các loại vũ khí nặng,
chuyên dụng v.v... Thời gian này có thể mô tả Trung Quốc chi viện rộng
rãi, tránh mọi trắc trở trên đường chuyên chở đến tận nơi, bảo đảm quân
sự có đầy đủ vũ khí cho cuộc chiến tranh Việt Nam.
Sắc
thái chính trị của Trung Quốc đối với Việt Nam, xưa nay trên khuôn mặt
cướp để lộ diện mạo thôn tính lân bang, muốn đạt được mục đích cho nên
không hối hận viện trợ bất hoàn trả. Tuy nhiên sau năm 1978, Trung Quốc
đã tự phản lại chính mình, trước đó đề ra "Tình đồng chí, tình anh em",
để rồi người cộng sản lương thiện rất hổ thẹn, đau đớn trong lòng. Sau
năm 1969, Hồ Chí Minh đã phiêu diêu với Karl Heinrich Marx, Friedrich
Engels và Vladimir Lénine về tận bên kia xứ thiên đàng Quốc tế Cộng sản,
để lại hậu quả bi thảm, hãi hùng, điêu linh cho đất nước Việt Nam.
Ngày 18 tháng 6 năm 1966, Đặng Dĩnh Siêu (邓颖超)
Ủy viên chiến lược Quốc tế Quân ủy Trung ương Trung Quốc (CPC), Chính
ủy Cục Tình báo Hoa Nam viếng thăm Việt Nam với mục đích kiểm tra vũ
khí, quân dụng, và phòng thủ của Hải quân Việt Nam. Nhân dịp này Hồ Chí
Minh cho biết: "Chỉ có tôi gọi Đặng Dĩnh Siêu bằng Cô….". Vì lời tuyên
bố trên, có những nghi vấn "Hồ Chí Minh là người của Hoa Nam". Nguồn:
Tình báo Hoa Nam.
Trung
Quốc có một cuốn sổ rất đen đúa, đã đến lúc họ đem ra tính toàn bộ
không bỏ sót một cây đinh hay viên đạng nhỏ buộc Việt Nam phải trả một
lần, đầu tư nào cũng có mặt trái của nó, nhất là chiến tranh. Tài liệu
tối mật tiết lộ sự thật trong giới quân sự Trung Quốc. Viện trợ bổ túc
cho Việt Nam lần cuối quá khủng khiếp:
‒
Quân đội Việt Nam đã tiếp nhận các loại vũ khí tiên tiến nhất của Trung
Quốc, còn đưa kỹ sư vũ khi sang Việt Nam hướng dẫn triển khai thiết bị
kỹ thuật chiến tranh, ưu tiên để bảo đảm viện trợ quân sự cho Việt Nam.
Có thể nói Trung Quốc đầu tư kinh doanh chiến tranh, họ cố gắng hết sức
mình để cung cấp tất cả các nhu cầu cho Việt Nam, thậm chí mọi chi phí
của các thiết bị quân sự tối tân nhất cũng xuất kho lưu trữ, chủ yếu
trong các trường hợp sau đây:
1
– Nhiều nguồn cung cấp vũ khí nặng cho Việt Nam, riêng Trung Quốc chỉ
cung cấp bổ sung tổng cộng 2250 pháo loại 122 mm, 3100 súng chống máy
bay 57 mm, 50.200 súng cối các loại, từ giữa năm 1961 đến năm 1972 (11
năm). Những thiết bị quân sự (PLA) trên được tăng lên khoảng 100%, đôi
khi hơn, riêng về súng cối đã cung cấp trên 270.000 khẩu. Rất tiếc chúng
tôi không có số liệu về viện trợ vũ khí của Liên Xô và các nước Đông
Âu.
2
– Sau khi, Trung Quốc phát triển thành công nhiều thiết bị quân sự mới,
chuyển sang quân đội Việt Nam trang bị vũ khi ưu tiên cho chiến tranh.
3
– Trước năm 1972, Việt Nam chủ yếu thuê tàu thủy để chở nhiên liệu.
Trung Quốc tiếp tục cung cấp dầu cho Việt Nam qua đường sắt,và vận
chuyển xăng bằng xe tải. Do đó, vào những năm 1970-1971, máy bay Mỹ ném
bom vào mùa khô có hơn 4.500 xe chở dầu bị thiêu hủy gây thiệt hại lớn
cho Trung Quốc, sau đó Việt Nam sử dụng các đường ống dẫn dầu của Trung
Quốc, nhờ vậy vận chuyển cùng thời gian giảm hơn 10 lần so với năm
trước.Nhu cầu viện trợ cho Việt Nam lớn hơn năng lực sản xuất của Trung
Quốc, những thiết bị hiện đại tối tân gửi sang Việt Nam đáp ứng được nhu
cầu cấp bách. Ví dụ, trong năm 1968, phía Việt Nam đề xuất cần 107 mm
tên lửa khẩn cấp.
Cuối năm 1972, Trung
Quốc sản xuất hơn 29.500 xe pháo binh, chống máy bay, chiến lược mới
của quân đội đưa vào chiến trường Việt Nam, Việt Nam nhận
hơn 16.000 xe, 1260 máy móc kỹ thuật, cũng trong năm Trung Quốc hỗ trợ
cho pháo binh Việt Namhơn 19.500 xe, phối trí lại vũ khí cho 8558 đơn
vị, máy móc xây dựng 380, chuyển đến Việt Nam 150 máy bay gồm cả thiết
bị, 5 Tiểu đoàn SAM cờ đỏ, thiết bị mặt đất 280 tên lửa giám sát radar,
3150 xe tăng lội nước.Và cung cấp 250.000 áo giáp chống đạn.
Ngày
11 tháng 6 1967, Bắc Kinh nỗ lực lập nhà máy sản xuất quân dụng tại
quân khu Côn Minh, từ đó chuyển vào Việt Nam. Theo biên bản đàm phán
giữa hai Bộ Tham mưu quân đội ký kết, đề xuất chỉ tiêu năm 1967, Trung
Quốc cung cấp đầy đủ thiết bị và vật liệu cho 2.200 đơn vị quân đội Việt
Nam,mỗi đơn vị có 687 binh sĩ, bảo đảm rằng mỗi người lính có trên 3 bộ
quần áo, mỗi năm 3 đôi giày, một ngày nhận được 800 gram gạo, 30 gam
muối, 80 gram thịt, 30 gram cá, 30 gram đậu, 30 gram đậu phộng
mè, 30 gram mỡ lợn, 10 gram nước tương, 30 gram đường.Cung cấp nhu yếu
phẩm hàng ngày cho mỗi đơn vị: 8.000 bàn chải đánh răng, 11.100 chai kem
đánh răng bạc hà, 24700 thanh xà phòng, 10600 xà phòng
thường, 74.000 gói thuốc lá hiệuKim Sa Giang (金沙江牌香烟), 35.000 gói thuốc
lá hiệu Mùa Xuân (春城牌香烟). Cung cấp dụng cụ thể thao bóng bàn, bóng
chuyền. Văn nghệ khẩu cầm, bài, đại đầu châm, bút. Giải khát, trái cây
nước, kim, hạt, táo và cam.Thậm chí có tài liệu còn ghi đã cung cấp cho
nữ quân nhân những trang sức, gồm dây chuyền hạt, vòng bạc đeo tay, dép
của trẻ em, hoa biên ren kết trên áo, những phương tiện vệ sinh và nhiều
thứ khác v.v… Nói chung quân đội của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa
(越南民主共和国) quá đầy đủ và nhiều hơn so với mức sống của người dân Trung
Quốc.
Theo
tư liệu này, tiêu chuẩn của một binh sĩ Việt Nam-Trung Quốc với sự chăm
sóc của viện trợ rất sung túc, những chiến binh Trung Quốctại chiến
trường Việt Nam vẫn sống tốt hơn tại xứ sở. Tiêu chuẩn này, có thể tương
đương với quân lực Hoa Kỳ, tuy nhiên không hiểu vì lý do nào binh sĩ
Việt Nam lại đói khát, không đủ ăn mặc, trong khi đó đạn dược dư thừa.
Trung
Quốc cung cấp vũ khí chiến tranh thừa thải, thậm chí có những trường
hợp, thiết bị chất đống bên cạnh đường sắt ở miền Bắc Việt Nam, có nhựng
kho vũ khí để ngoài trời lâu ngày, bất chấp gió mưa, bị rỉ sét xuống
cấp, …có những đề nghị cung cấp nhu yếu phẩm nhiều hơn vũ khí. "...quân
đội chỉ đơn giản là ăn, sau đó được bán vào thị trường".
Trung
Quốc ưu tiên, bảođảm nguồn cung cấp mọi thứcho chiến trường Việt Nam,
cho nên kế hoạch 3, dừng lại mọi chi phí sản xuất trong nước, để bảo đảm
định lượng nguồn cung cấp kịp thời cho chiến trường. Trung Quốc đưa ra
chương trình ánh sáng của màu xanh lá cây cho mỗi đơn vị sản xuất, bảo
đảm hoàn thành nhiệm vụ.
Năm
1965, lãnh đạo ĐCSTQ duyệt xét lại tầm quan trọng chiến lược viện trợ
cho Việt Nam, và cho phép Việt Nam xây dựng kinh tế ngoài chiến tranh để
mở đường cho các dịch vụ phát triển xã hội. Ví dụ, du kích miền Nam
Việt Nam sản xuất lương thực, chăn nuôi, nông nghiệp, nữ du kích được
mặc vải họ ưa thích. Một số nhà máy miền Nam Trung Quốc ngừng sản xuất
hàng dệt phong cách địa phương, chuyển qua dệt vải theo phong cách phụ
nữ miền Nam Việt Nam. Thượng Hải trồng cây lương thực chế biến thực phẩm
nén khô, cung cấp cho Việt Nam mỗi năm từ 10 triệu đến 20 triệu ký lô.
Những
năm cách mạng văn hóa, Trung Quốc gần như bế tắc sản xuất, do tăng viện
trợ lương thực đáng kể cho chiến tranh Việt Nam, và nguyên liệu cực kỳ
khan hiếm. Đôi khi Trung Quốc muốn hụt hơi bởi con số bảo đảm cung cấp.
Bắc Kinh yêu cầu những trung tâm doanh nghiệp tái sản xuất, "những nỗ
lực chủ yếu giảm tiêu thụ, thực hiện kiểm kê kho dự trữ, điều chỉnh mỗi
lần xuất kho và giải quyết nhập kho". Lúc này Trung Quốc gặp trở ngại
vìthiếu năng lực sản xuất, muốn đổi mới công nghệ, phải tăng tần suất và
nâng cao hiệu quả sản xuất. Những đề xuất và biện pháp chế tài không
giải quyết được xã hội, trong khi gom góp sản phẩm phải ưu tiên viện trợ
cho Việt Nam. Nhân dân Bắc Kinh khôi hài: "Sứ mệnh sản xuất cho chiến
tranh Việt Nam, điện cần thiết cho khu vực quy hoạch, theo nguyên tắc
bảo toàn điện để bảođảm". Không chỉ vậy, nếu sản xuất trong nước không
đủ, Trung Quốc vẫn phải nhập khẩu từ nước ngoài để cung cấp cho Việt
Nam, chẳng hạn 1 triệu tấn lương thực viện trợ mỗi năm chuyển đến Việt
Nam. Năm 1975, Trung Quốc phải mua lương thực lúa, mì, ngô từ Canada,
Úc, Argentina, phân bón mua từ Nhật Bản, máy móc mua từ Tây Đức.
4
– Ngày 16 tháng 12 năm 1950, để đánh dấu lịch sử Thương mại Trung-Việt,
Lưu Thiếu Kỳ đến Tỉnh ủy Vân Nam mở cuộc vận động báo cáo của Cục Tây
Nam, thông điệp của Bắc Kính hướng dẫn thương mại giữa Trung Quốc và
Việt Nam. Mục tiêu chính cần giải quyết những khó khăn kinh tế của Việt
Nam. Muốnđạt được mục tiêu này, Trung Quốc phải thực tiễn về thương mại,
chọn ý thức nhất định, ít tiền thực hiện thương mại lớn. Trong năm
1966,tỉnh Vân Nam báo cáo tình trạng thùng tiền của thương mại thủng
đáy.
(Còn tiếp kỳ 16)
Huỳnh Tâm
Ghi chú:
‒ Người viết bài này tặng đảng Cộng Sản và kính biếu nhân dân Việt Nam những tấm ảnh lịch sử của Bác Hồ.
[1] 我知道的情况是没有错的,越南开始崩溃,因为您的支持力量,我们非常感谢越南共产党的主席。我收到了你一个新的消息,他们会给政府代表团和军事任务照会交给北京,提供在北部湾和中国南海的岛屿,越南只保留12海里。
[3]
Đắc lũng vọng thục (得陇望蜀) là một thành ngữ thời Tam Quốc ở Trung Quốc
cổ đại. Ban đầu được gọi đã được thực hiện tại Long, muốn xâm chiếm Tây
Tứ Xuyên. Ẩn dụ tham lam, người ta thường sử dụng "Delongwangshu" cụm từ
này để mô tả những người tham lam. Xem thêm: baike.sogou.com/v122259.htm
[4]
Lý Siêu (李超) nói: Hãy đọc ngôn ngữ Trung Quốc sẽ tiếp nhận được Công
hàm ngày 14 tháng 9 năm 1958 của Hồ Chí Minh tuyên bố biển Đông của Việt
Nam chỉ có 12 hải lý.
究其原因超人(李超)说:请阅读中国的语言将收到照会1958年9月14日由胡志明宣布越南的东海只有12海里.
Mạnh Quân - Chính phủ và Facebook
Sau sự việc Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam đi thị sát tình hình, sau khi đọc
Facebook của một bác sĩ nói về dịch sởi bắt đầu tràn lan, ông mới biết
sự nghiêm trọng của tình hình và Chính phủ bắt đầu có những lệnh chỉ đạo
quyết liệt để ngăn chặn sự lây lan của dịch bệnh rất nguy hiểm này, thì
người ta mới thấy rằng, FB không chỉ là nơi cư dân mạng, các blogger...
bày tỏ những quan điểm bất đồng chính kiến... như lâu nay, một số cơ
quan an ninh, cơ quan bảo vệ văn hóa tư tưởng lo ngại...
Mà nó thực sự là một kênh phản ánh những tin tức thực tế khá nhanh nhạy
và đa chiều. Một Chính phủ năng động không thể bỏ qua mặt trận này, để
có thể biết được tình hình thực tế đời sông, nơi dội lại, phản ứng lại
các chính sách ban hành ra một cách rất nhanh chóng, đầy đủ... và cũng
chân thực hơn rất nhiều các bản báo cáo của các bộ, ngành gửi lên-nhiều
khi cố ý giấu nhẹm những vấn đề thực tế để bảo vệ thành tích ngành, vì
lợi ích cá nhân của ai đó.
Việc hôm qua, Thủ tướng Chính phủ quyết định rút đăng cai tổ chức ASIAD
cũng vậy. Nó nhanh chóng, trong vài giây, nhận được sự ủng hộ gần như
tuyệt đối của cộng đồng mạng. Điểm cho phó Thủ tướng Vũ Đức Đam-ông là
người đầut iên nói rằng nên xem xét rút đăng cai ASIAD và Thủ tướng
Chính phủ tăng lên rõ rệt. Trước khi đi đến quyết định này, chắc chắn
Chính phủ có xem xét đến nhiều tính toán, đề xuất... nhưng chắc chắn có
lắng nghe thông tin trên cộng đồng mạng, nhất là FB.
Hy vọng, FB từ đây càng được đánh giá là một kênh thông tin quan trọng
để Chính phủ lắng nghe, tham khảo trước khi ban hành Chính sách. Vì vậy,
mọi ý kiến cho rằng phải chặn, đóng cửa FB tại Việt Nam, xin mạnh dạn
nói: là ngu xuẩn. Bởi vì, rõ ràng, nếu làm thế, nó sẽ tước đi một cơ hội
để Chính phủ lắng nghe ý kiến của người dân-mọi tầng lớp.
Nó sẽ vẫn là một trong những kênh hữu hiệu nhất để loan tải, truyền đi
những thông tin, định hướng chính sách và cả những thông tin phản ứng
dội lại từ thực tế...Một Chính phủ gọi là của dân, vì dân không thể
không lắng nghe, chú ý tiếp thu các ý kiến, thông tin từ đây để điều
chỉnh chính sách cho phù hợp với thực tế. Có lẽ, chủ nhiệm Văn phòng
chính phủ nên lập ra một nhóm để theo dõi thông tin từ FB và đề xuất,
báo cáo cho lãnh đạo Chính phủ những ý tưởng, thông tin cần thiết phục
vụ công tác điều hành, bên cạnh nhóm theo dõi báo chí truyền thống hiện
có.
Tiếc là trước đó, khi quyết định làm dự án Bauxite Tây Nguyên, Chính phủ không lắng nghe cộng đồng mạng...
Mạnh Quân
(FB Mạnh Quân)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét