Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Bài viết đáng chú ý

Trần Thị Cẩm Thanh – Người H´ Mông 4 tỉnh phía Bắc đổ về Hà Nội đòi thả người

Danluan

Trần Thị Cẩm Thanh


Trong mấy ngày qua, trời Hà Nội mưa và gió lạnh, thông tin về những người H´ Mông bị bị công an quận Đống Đa đuổi ra khỏi nhà thờ trong đêm giá lạnh đã khiến cộng đồng không thể bàng hoàng, bàng hoàng vì tại sao con em nhân dân sau khi được tuyển vào ngành công an, ngành công an đã đào tạo họ như thế nào, môi trường sống và làm việc ra sao mà chúng nó lại trở nên tàn nhẫn như vậy,…
Sáng 9/10/2013 chúng tôi có mặt tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng để tìm hiểu sự việc, tìm hiểu xem người H’ Mông đã làm gì mà bị công an tìm cách xua đuổi ra khỏi Hà Nội như vậy,…..thì ra họ về thủ đô là để đòi người, những người bị bắt đi khi họ tham gia đấu tranh với chính quyền những mục tiêu sau của người H’ Mông.

1. Đấu tranh cho quyền làm chủ của người dân.

Theo trình bày của người dân H’ Mông tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng thì tất cả dân tộc H Mông sống trong 4 tỉnh phía Bắc là Cao Bằng, Bắc Cạn, Thái Nguyên, Tuyên Quang đều bị đàn áp tàn nhẫn, cấm không cho sống đời sống văn minh mà bắt trở về với các thủ tục lạc hậu của dân tộc H’ Mông.
Người H’ Mông không nghe theo chính quyền địa phương bắt họ trở lại phong tục tập quán như xưa, đó là người chết phải treo trên tường 7 ngày 7 đêm và phải bón cơm, phải mổ trâu mổ bò ngồi ăn cùng với xác chết 7 ngày 7 đêm rồi vác xác chết đi chôn không quan tài, 13 ngày sau lại phải mổ trâu bò cúng ma, người H’ Mông không nghe theo chính quyền xã, huyện sống lại phong tục lạc hậu từ trước năm 1989.
Từ năm 1989 người H’ Mông thuộc 4 tỉnh phía bắc bao gồm Cao Bằng, Bắc Cạn, Thái Nguyên, Tuyên Quang đã xây dựng cho mình một cuộc sống mới, từ bỏ phong tục cổ hủ, lạc hậu, họ đã thống nhất mỗi nơi làm một cái nhà nhỏ để đồ tang lễ để mỗi khi ai chết mang ra dùng.
Người H’ Mông không chấp nhận chính quyền và công an mang dùi cui điện và còng số 8 đến đàn áp, phá nhà tang lễ và đánh đập người dân, nhiều người bị bắt mang đi.

2. Đấu tranh cho sự thật, yêu cầu chính quyền phải trả lại tiếng thơm cho anh Dương Văn Minh.

Người H’ Mông rất biết ơn anh Dương Văn Minh trú quán thôn Ngòi Sen, xã Yên Lâm, huyện Hàm Yên, tỉnh Tuyên Quang, anh Minh là người đã giúp người H’ Mông cải đổi đời sống. Người H’ Mông đã sống và thay đổi phong tục tập quán mới như trên từ năm 1989 là nhờ anh Dương Văn Minh, họ đã sống trong môi trường trong lành và đời sống khỏe mạnh, không còn ám ảnh bởi mà tà cúng tế, mổ trâu bò suốt 7 ngày 7 đêm nữa,…thế nhưng anh Dương Văn Minh lại bị công an bắt giam 5 năm tù với tội tổ chức tôn giáo trái pháp luật.
Người H’ Mông chính là nhân chứng cho sự thật, cho những việc làm của anh Dương Văn Minh, họ không chấp nhận việc chính quyền bóp méo sự thật, xúc phạm danh dự, nhân phẩm và quyền lợi của nhân dân và đòi hỏi chính quyền phải trả lại tiếng thơm cho anh Dương Văn Minh, cấp bằng khen thưởng cho anh Dương Văn Minh, người đã mang lại cho dân tộc H’ Mông đời sống văn minh, thoát khỏi đói nghèo 25 năm nay.
Người H’ Mông yêu cầu chính quyền phải điều tra sự thật và truy tố những cán bộ làm sai pháp luật, bồi thường thiệt hại, trả lại những đồ tang lễ, không được phá nhà bảo quản đồ tang lễ để họ trở về với cuộc sống bình an và văn minh.
Ngoài ra người H’ Mông cũng thách chính quyền là nếu chính quyền bắt họ trở về với những phong tục lạc hậu thì đề nghị chính quyền phải cung cấp trâu bò, tiền, bạc, lợn gà, rượi, gạo….để họ cúng ma làm lễ, chính quyền về sống và cùng thực hiện cúng mà với bà con nhưng phải làm nhà treo xác riêng và chính quyền phải tự vác xác đi chôn. Nếu chính quyền làm được như trên thì họ sẽ quay về với tập tục lạc hậu (xem tại ảnh các ảnh chụp đơn tố cáo của người H’ Mông kèm theo cuối bài).
Trên đây là 2 lí do căn bản đã dẫn đến sự việc người H’ Mông bỏ nhà cửa, cuộc sống của mình về Hà Nội để đấu tranh đòi thả người, họ nói “khi nào chính phủ và nhà nước không bắt dân tộc này nữa, không làm cho dân tộc này hoàng mang lo sợ nữa thì chúng tôi sẽ về, tự nhiên chúng tôi sẽ về, chúng tôi có nhà cửa, có cuộc sống của chúng tôi chứ, chẳng qua không công bằng nên chúng tôi phải đi đòi hỏi” (nghe phát biểu của Ma Văn Pá và Lý Văn Anh người dân tộc H’ Mông)



http://youtu.be/HuwFJ-rNtBs



http://youtu.be/LV8HuuNxK58
Trong một tuần xuống Hà Nội họ lại tiếp tục bị công an tiếp tục đối xử tàn nhẫn, lại có thêm 2 người bị thương,… họ đến nhà thờ xin trú ngụ, nương nhờ trong đêm mưa gió nhưng bị công an quận Đống Đa đến yêu cầu ra vườn hoa…để ngủ.
Người H’ Mông ở Hà Nội đang bị công an gây cản trở, nhưng nghe họ phát biểu, tôi có niềm tin vào họ, một dân tộc thật thà và mạnh mẽ, họ đấu tranh với một niềm tin xác đáng rằng họ xứng đáng có được một cuộc sống dân chủ, văn minh như họ muốn xây dựng.
Sau đây là một số cảnh sinh hoạt của người H’ Mông tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng sáng ngày 19/10/2013














Tang lễ của lòng dân

Nguyễn Lễ

Cập nhật: 13:18 GMT – chủ nhật, 20 tháng 10, 2013
Việt Nam vừa trải qua một tuần lễ khác thường.
Trong vòng 100 năm qua, theo tôi biết, chỉ có ba lần người dân Việt Nam biểu lộ tình cảm ở mức độ to lớn như thế với lễ tang một cá nhân.
Đó là tang lễ của cố Chủ tịch Hồ Chí Minh vào năm 1969 và khi hàng chục vạn người xuống đường ở Sài Gòn tiễn đưa chí sỹ Phan Chu Trinh vào năm 1925 – đánh dấu một dân tộc đã thức tỉnh sau hơn nửa thế kỷ quen với ách cai trị của người Pháp.
Và bây giờ là quốc tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Xét tình hình Việt Nam hiện nay thì ít nhất trong mấy chục năm nữa cũng không có tang lễ nào đạt tầm vóc như thế.
Tuy nhiên, đối với một dân tộc có quá nhiều đau thương, thì việc tôn vinh người từng là một trong những tư lệnh của cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn có thể khiến cho nhiều người đau lòng.
Dẫu sao ông đã nằm yên dưới ba tấc đất, mọi ân oán đối với ông cũng không còn ý nghĩa.

Hơn cả quốc tang

Từ mấy năm trước, khi dõi theo ông Giáp bước qua ngưỡng ‘thiên tuế’ rồi 101, 102, rồi khi chứng kiến lòng dân hội tụ về ông dâng cao qua từng năm, tôi tự hỏi một mai ông nhắm mắt xuôi tay thì không biết lòng dân sẽ ra sao?
Tình cảm tịnh tiến qua năm tháng đó trong phút chốc vỡ òa như nước lũ!
Nhà nước đã dành cho ông nghi thức tang lễ cao nhất mặc dù ông không thuộc vào hàng lãnh đạo chóp bu của đất nước.
Nhưng quốc tang ở Việt Nam thì không dưới cả chục lần. Gần đây nhất, tang lễ ông Võ Chí Công không để lại dấu ấn gì, còn khi các ông Võ Văn Kiệt và Phạm Văn Đồng qua đời người dân cũng tiếc thương nhưng chưa đến mức độ như thế.
Có quốc tang nào mà số cán bộ quan chức đi viếng hoàn toàn bị áp đảo bởi những người dân thường xếp hàng đến tận nửa đêm?
Ông Giáp tại tang lễ Phạm Văn Đồng
Ngay cả tang lễ ông Phạm Văn Đồng cũng không diễn ra ở quy mô như tang lễ ông Giáp
Có nhân vật nào được người dân đến viếng tại tư gia trong dòng người kéo dài không dứt từ ngày này sang ngày khác?
Có buổi tiễn đưa nào mà hàng ngàn xe biển trắng hòa vào dòng xe biển đỏ biển xanh làm nghẹt cả một đoạn đường quốc lộ?
Đám tang ông Giáp, do đó, theo tôi nghĩ, không còn là một quốc tang bình thường nữa. Nó đã trở thành tang lễ của nhân dân.
Có mặt ở Việt Nam vào những ngày quốc tang, tôi muốn tìm câu trả lời cho những nghi ngờ rằng: Người dân tiếc thương liệu có thật không? Tại sao họ yêu quý ông đến vậy?
Tôi đã thấy có người mang hoa đến nài nỉ lính gác đem vào trong dù lễ viếng tại nhà ông đã đóng cửa và hai bên lối đi trong sân đã rải đầy hoa.
Tôi đã thấy những người đàn ông và phụ nữ đứng bái vọng từ bên ngoài cánh cổng khép kín. Tôi cũng nhìn thấy những đôi mắt đỏ hoe.
Tôi đã thấy chân dung ông được bày bán ở nhiều nơi ở Hà Nội trong khi rất nhiều bạn trẻ mặc áo phông in hình ông.
Tôi đã thấy những người dân bán hương hoa ở đầu ngõ vào nhà ông ở Lệ Thủy giống như bán cho khách đi lễ chùa.
Tôi đã thấy đoàn dài các em nhỏ cỡ 9, 10 tuổi mặc đồ đen cầm cờ rũ bước đi trên con đường đưa tiễn ông về nơi an nghỉ cuối cùng.
Tôi cũng thấy rất nhiều xe gắn máy cắm cờ đỏ buộc dải băng đen hòa vào dòng xe đưa tiễn và lác đác bên đường có chỗ bày hương án.
Tôi đã chứng kiến có người bỏ tiền mua nước đến phân phát cho đồng bào đưa tang trong cái nắng đổ lửa.
Tôi đã nghe câu chuyện một người dân bán một tạ thóc thuê xe chở cả gia đình đi tiễn ông chỉ để nhìn thấy linh cữu và thắp một nén hương.
Tôi đã hỏi thăm và nghe câu nói chân thành của một nam công nhân ngoài 30 tuổi ở Đồng Hới: “Hôm nay ông về quê. Tôi muốn tiễn ông đoạn đường cuối cùng.”
Tôi đã chứng kiến cảnh đói, khát, đi, đứng, nằm, ngồi vật vạ bên vệ đường trong lúc dòng xe kẹt cứng trên đường ra Vũng Chùa.
Tôi đã mua một bó hoa cúc ở Đồng Hới với giá 50.000 đồng, tức gấp đôi giá ở Sài Gòn hay Hà Nội, và được cho biết dù hoa đắt bằng cả một ngày chợ của dân nghèo mà vẫn không có hàng để bán mặc dù người dân Quảng Bình mới vừa bị bão đánh tơi bời.

Tại sao tôn kính?

Người dân bao nhiêu năm qua không được tập trung tuyên truyền về ông Giáp, hơn nữa họ có thể nghe được những thông tin trái chiều. Thế tại sao họ tôn kính ông đến vậy?
Xét về công thì tên tuổi ông được nhìn nhận rộng rãi gắn liền với chiến thắng Điện Biên Phủ – một chiến công xét về ý nghĩa sánh ngang với Bạch Đằng, Chi Lăng hay Đống Đa.
Xét về chỗ đứng lịch sử thì ông là bậc khai quốc công thần từ những ngày đầu và đã trải qua bao biến thiên của đất nước cho đến tận ngày hôm nay.
Hơn nữa, ở một đất nước vẫn còn tình cảm tự ti thể hiện rõ nét qua thái độ sùng ngoại thì một nhân vật được thế giới tôn trọng như ông Giáp đã giúp hồi sinh trong người dân lòng tự hào trước thế giới.
Bản thân tôi ở Đồng Hới còn nghe có người ca tụng ông đứng trên cả Napoleon của Pháp hoặc Pierre Đại đế của người Nga.
Thế nhưng, dù công trạng hay danh tiếng, theo tôi nghĩ, để lay động lòng người thì phải cần điều gì đó rất người chứ không phải duy ý chí.
Và tôi đã nghe hai người phụ nữ giấu tên là quản lý cho một công ty nước ngoài ở Sài Gòn chia sẻ ở trước cổng 30 Hoàng Diệu: “Nếu chỉ vì công lao thì chúng tôi đã không bay ra đây để viếng ông. Chúng tôi cảm phục ông vì ông là người vì dân, vì nước.”
Có một câu nói của ông Giáp mà báo chí trong nước hay dẫn lại khi nói về ông: “Tôi còn sống ngày nào là vì dân, vì nước ngày đó.”
Người dân đến viếng ông tại quê hương ở Lệ Thủy
Đến viếng tại quê nhà ông ở Lệ Thủy có doanh nghiệp, đoàn thể, trường học và cá nhân
Dẫu sao đây cũng chỉ là một câu nói, nhưng có những chi tiết trong đời ông khiến tôi tin rằng đây là lời nói thật lòng.
Ông đi hoạt động cách mạng xuất phát từ cảnh đất nước lầm than và ông đến với chủ nghĩa cộng sản như là phương tiện cứu dân cứu nước. Cho nên ít nhiều ông có tinh thần dân tộc hơn là đấu tranh giai cấp triệt để.
Ông từng trăn trở trong những năm cuối đời rằng ‘đất nước đã giải phóng được mấy chục năm rồi mà sao vẫn còn tụt hậu xa như thế?’
Tôi đã nghe một người họ hàng ông ở Lệ Thủy kể những khi về thăm quê ông thường kêu gọi ‘sáng tạo, đổi mới để phát triển hơn nữa’.

Nặng lòng với quê hương

Tôi cũng nghe câu chuyện của một người dân Đồng Hới cho tôi quá giang trở về từ Vũng Chùa rằng khi còn là học sinh có lần đã đón ông Giáp về thăm trường. Ông Giáp hỏi về Napoleon thì ai cũng biết nhưng hỏi ngọi núi cao nhất Quảng Bình thì không ai biết. Ông đã lấy điều đó ra để căn dặn các học sinh phải biết tường về quê hương đất nước.
Nếu ông muốn an nhàn lúc tuổi già thì chẳng dại gì ông lên tiếng về vấn đề bauxite vì biết sẽ làm lãnh đạo phật lòng. Nhưng ở vị trí của một nhà chiến lược quân sự, ông thấy rõ những hiểm họa đối với đất nước và thấy như thế thì ông không thể không lên tiếng.
Ông hơn hẳn nhiều lãnh đạo về hưu chỉ biết lo vun vén sao cho an nhàn tấm thân.
Tôi cũng nghe một người hàng xóm của ông ở Lệ Thủy kể rằng mỗi khi về thăm nhà ông thường gặp gỡ bà con rồi ‘cũng hò khoan Lệ Thủy’.
Một người yêu tiếng hát quê hương như thế chắc hẳn nặng lòng với quê hương đất nước.
Nhà ông Giáp ở Lệ Thủy
Ngôi nhà ở làng An Xá đã trở thành nhà tưởng niệm ông Giáp
Và cũng vì nặng lòng với quê hương mà ông đã chọn yên nghỉ ở nơi ‘lá rụng về cội’ chứ không phải ở một nơi danh giá mà nhiều người thường nói đùa rằng những ai vào được Bộ Chính trị ‘đã chắc một suất ở Mai Dịch’.
Ở nơi khuất nẻo thế chắc ông cũng không mong có nhiều người đến viếng. Sinh phần ông nhìn ra trời biển bao la, có nắng sớm, sương đêm, có gió lộng, trăng tà, có tiếng chuông chùa thanh tịnh. Ở nơi đó ông có thể ngàn năm nghe sóng vỗ, thiên thu ngắm trời xanh.
Rất may là Đảng đã tôn trọng di nguyện của ông – một di nguyện trong sáng không màng danh lợi.
Xuất thân là một thầy giáo dạy Sử, số phận đưa đẩy ông ra cầm quân đánh giặc. Ông từng nói một ngày nào đó hết chiến tranh ông sẽ trở về làm thầy dạy Sử như xưa.
Trong những năm bị hà hiếp, là một người có uy tín trong toàn quân ông hoàn toàn có thể huy động lực lượng làm một cuộc lật đổ để tiếm quyền.
Nhưng ông không có tham vọng quyền lực. Cốt lõi ông không phải là một chính khách. Ông không có cái gian hùng của Mao Trạch Đông hay Lê Duẩn để làm cho mọi người quy phục.

Ý Đảng và lòng dân

Theo lý mà suy thì một nhân vật cộng sản trong sáng như ông Giáp có thể giúp Đảng lấy lại niềm tin đã quá sa sút của người dân vào lý tưởng cộng sản và sự lãnh đạo của Đảng. Đảng càng phải ra sức tuyên truyền về tấm gương ông Giáp mới phải.
Tuy nhiên thực tế dường như diễn ra theo chiều ngược lại.
Ở đây tôi thấy khoảng cách khá rõ giữa ý Đảng và lòng dân trong cách đánh giá ông Giáp.
Khi ông Giáp vừa qua đời, trên mạng tràn ngập những lời ca tụng ông. Sự tôn sùng đến mức đẩy ông đến gần với vị lãnh tụ khai quốc là ông Hồ Chí Minh.
Ông được gọi là ‘Người’, một cách xưng hô đầy tôn kính vốn chỉ dành cho ông Hồ. Có nhiều người còn gọi ông là vị ‘cha già dân tộc thứ hai sau Bác Hồ’. Có người coi ‘ông và Bác Hồ là hai nhân vật quan trọng nhất trong lịch sử Việt Nam hiện đại’.
Nhưng Đảng không thích điều này.
Tôi có thể hiểu được chỗ khó xử của Đảng: nếu tôn vinh ông Giáp lên mức gần ngang hàng với ông Hồ thì những lãnh tụ khác của Đảng như Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Tôn Đức Thắng sẽ đặt ở đâu?
Do đó, không khó để nhận ra nỗ lực của Đảng đưa mọi thứ về lại trật tự.
Thật ra việc đài truyền hình trung ương không truyền hình trực tiếp về lễ viếng ông Giáp cũng không có gì là lạ bởi lẽ trước đây lễ viếng của các ông Võ Văn Kiệt và Phạm Văn Đồng cũng có trực tiếp đâu.
Tuy nhiên tôi nghe nhiều ý kiến người dân phản đối. Rõ ràng họ muốn ông Giáp phải được đối xử đặc biệt hơn so với những vị kia.
Với lại trong nội bộ Đảng không phải ai cũng đánh giá cao ông Giáp, ít nhất là công khai.
Lễ viếng và lễ truy điệu có đủ mặt bá quan văn võ cả đương chức lẫn cựu trào nhưng không thấy Đại tướng Lê Đức Anh, cựu chủ tịch nước.
Nếu nói tuổi già sức yếu thì ngay cả ông Đỗ Mười chân yếu, tay run hay ông Vũ Khiêu ngồi xe lăn vẫn đến viếng.
Nếu biết rằng ông Anh quá yếu không đến viếng được thì tại sao trên bảng điện tử thông báo tôi thấy ghi rõ ràng sau lượt viếng của các cựu tổng bí thư là đến lượt ông Lê Đức Anh?

‘Công của tập thể’

Các lãnh đạo chờ viếng
Toàn bộ lãnh đạo đương nhiệm và về hưu đều đến viếng ngoại trừ ông Lê Đức Anh
Nỗ lực đưa vị trí ông Giáp trở về đúng trật tự có thể thấy rõ trong điếu văn của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng.
Một mặt điếu văn ca ngợi ông Giáp có ‘những cống hiến đặc biệt xuất sắc’ và ‘mãi mãi lưu danh trong lịch sử dân tộc’ nhưng một mặt nhấn mạnh rằng ông Giáp chỉ là một người trong một tập thể chứ không phải vĩ nhân vượt trên tất cả.
Chỗ nào có nhắc đến công trạng của ông Giáp thì cũng không quên nhắc nhở rằng chiến công đó nằm trong sự lãnh đạo của ‘Trung ương Đảng và Bác Hồ’.
Ông Giáp được cho chỉ là ‘một trong những người tiêu biểu’ trong ‘một tập thể cán bộ lãnh đạo tài năng, dày dạn’.
Xét trong lịch sử lãnh đạo và chỉ đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam thì những lời lẽ nói trên cũng là công bằng.
Tuy nhiên, sẽ không công bằng khi điếu văn về ông Giáp mà lại không làm nổi bật vai trò chỉ huy chiến lược của cá nhân ông trong chiến thắng Điện Biên Phủ.
Mặc dù chiến thắng đó đúng là công sức của ‘toàn Đảng, toàn dân, toàn quân’, nhưng với vai trò là tổng tư lệnh tối cao, ông Giáp linh hồn của chiến thắng chứ không thể chỉ dừng ở mức ‘góp phần’ như Điếu văn đã nêu.
Đối với ai muốn đặt ông Giáp lên gần ngang hàng với ông Hồ thì điếu văn nói rất rõ là ông Giáp ‘được sự giáo dục, rèn luyện’ của ông Hồ.
Ngay cả danh tiếng quốc tế của Tướng Giáp thì điếu văn chỉ nhắc đến việc ông tạo cảm hứng cho các nước thuộc địa Á, Phi, Mỹ Latin chứ không hề nói đến tiếng tăm của ông ở các nước phương Tây.
Bản thân tôi không tin rằng tiếc thương của người dân về một tấm gương cộng sản như ông Giáp sẽ càng khiến người dân tin vào Đảng. Ngược lại, nó chỉ càng thể hiện sự bất mãn của người dân.
Hai người phụ nữ chia sẻ với tôi ở 30 Hoàng Diệu còn nhấn mạnh rằng ‘các lãnh đạo Việt Nam hiện nay không ai được như ông Giáp’.
Rõ ràng khi người dân bất mãn với các cán bộ hư hỏng bao nhiêu thì họ càng thương tiếc sự ra đi của một người chính trực bấy nhiêu.

Người xưa năm cũ

Các lãnh đạo chờ viếng ông Giáp
Các lãnh đạo Đảng một thời được cho là không nghe theo lời góp ý của ông Giáp
Đảng cũng thấy được điều đó. Điếu văn của Tổng Bí thư đã liên hệ tấm gương ông Giáp với vấn đề thời sự hiện nay là chỉnh đốn Đảng.
Tuy nhiên, thế hệ của ông Giáp là những người sống trong hang đá, ăn cơm rừng, uống nước suối, còn quan chức bây giờ mấy ai không nhà cao cửa rộng, cuộc sống phủ phê.
Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân do ông Giáp chỉ đạo ngày xưa là từ nhân dân mà ra và chiến đấu vì lợi ích của nhân dân.
Còn quân đội bây giờ phải bảo vệ Đảng trước tiên rồi mới đến bảo vệ người dân.
Thật ra với hơn 20 năm lui về an dưỡng ông Giáp hầu như không còn liên hệ gì với cuộc sống của người dân hiện nay ngoài ý nghĩa như một biểu tượng lịch sử.
Sự tiếc thương ông rồi cũng mau chóng trôi qua và ông cũng sẽ chỉ còn trên sách sử.
Đồng nghiệp của tôi bên BBC World News, anh Jonathan Head, nhận xét rằng ngay sau đoàn linh cữu ông Giáp vừa đi qua chừng 5 phút thì người dân Hà Nội lại trở về với cuộc sống như không có việc gì xảy ra. Có những cô gái còn xúng xính áo váy đi mua sắm.
Còn tôi khi ở Quảng Bình về Hà Nội một ngày sau đó thì không thấy bất kỳ dấu vết gì của một Quốc tang mới hôm trước. Cờ rủ ở sân bay Nội Bài đã được thay bằng quốc kỳ hai nước Việt Nam-Trung Quốc song song.
Người chết dù sao cũng đã chết còn cuộc sống đương nhiên vẫn phải đi tới.
Nhưng ngay cả trong lúc quốc tang, tôi đã thấy các cơ quan Đảng trên đường Hoàng Văn Thụ có nơi treo cờ rủ có nơi không ngay sau khi Quảng trường Ba Đình đã rủ cờ.
Chân dung ông Giáp được bày bán
Một số người ở Hà Nội nói rằng họ mua chân dung ông Giáp về ‘để thờ’
Có lẽ họ bận việc quá nên chưa kịp rủ cờ chăng? Nhưng một việc quan trọng như thế thì làm sao cơ quan Đảng có thể lơ là được? Điều này ít nhiều chứng tỏ ông Giáp không còn ảnh hưởng gì đối với chính quyền hiện tại.
Ở phạm vi quốc tế cũng vậy, đối với nhân vật tiếng tăm như ông Giáp, tôi chờ đợi các đoàn khách quốc tế đến viếng nhưng ngoài các nước châu Phi hâm mộ ông Giáp như Mozambique và Algerie chỉ gửi phái đoàn cấp thấp và phái đoàn cấp cao của các nước Lào, Campuchia, không còn phái đoàn quốc tế nào đáng lưu ý.
Điều đó chứng tỏ ông Giáp là một nhân vật xưa cũ đã mấy chục năm không còn liên hệ gì với cuộc sống hiện nay trên thế giới.

Cầm quân và cầm quần

Dẫu sao ông Giáp cũng là con người bình thường và cũng có những sai lầm.
Trên các diễn đàn mạng tôi có đọc được một ý kiến thế này: “Một lãnh tụ vĩ đại (chỉ ông Hồ) và một nhà yêu nước vĩ đại (chỉ ông Giáp) mà để lại một đất nước tham nhũng vĩ đại.”
Nghe chua chát nhưng không phải không có phần chính xác.
Nếu như ông Giáp ra đi khi mà đất nước mà ông góp công sáng lập và bảo vệ được hùng cường và thịnh vượng thì chắc chắn vị thế của ông trong lịch sử dân tộc và trong mắt bạn bè quốc tế cũng được nâng lên đáng kể.
Ít nhất tôi tin rằng hiện tình đất nước ngày nay không phải là điều ông mong muốn. Bản thân ông vẫn tin rằng con đường mà ông đã đi là tốt cho dân cho nước.
Cho nên sẽ là khiên cưỡng khi tìm cách liên hệ ông Giáp, một người đã đi theo Đảng từ lúc trai trẻ cho đến cuối đời, đã mất vợ, đã ly tán gia đình cho lý tưởng, với phong trào dân chủ hiện nay.
Bàn thờ ông Giáp bên vệ đường
Lác đác bên đường từ Đồng Hới ra Vũng Chùa, người dân bày bàn thờ ông Giáp
Chắc hẳn ông cũng có suy nghĩ như nhiều người là ‘đường lối của Đảng không bao giờ sai, chỉ có thực hiện sai’.
Cũng có ý kiến cho rằng ông Giáp là một người ‘tàn nhẫn’ khi từng nói sẵn sàng hy sinh hàng ngàn sinh mạng để đạt thắng lợi.
Như thế thì không thể nói ông kế thừa tinh hoa đánh giặc của cha ông, vốn là ‘tướng sỹ một lòng phụ tử, hòa nước sông chén rượu ngọt ngào’.
Nhưng tại sao tướng sỹ lại tôn kính ông như vậy? Với lại ông vẫn thường nhắc đến sự hy sinh của các chiến sỹ Điện Biên, chứng tỏ ông ý thức rằng danh vọng của ông là ‘dãi thân trăm họ làm công một người’.
Còn về việc ông ít ra ra mặt trận, nếu xét ông vốn là trí thức đọc sách, mang họ Võ nhưng lấy tên Văn, thì sẽ thông cảm với ông hơn.
Và cũng sẽ thông cảm với ông hơn nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh của ông trong câu chuyện được phân công phụ trách Dân số và Kế hoạch hóa gia đình.
Một vị tướng có chiến công mà phải làm việc đấy, phải chịu miệng đời thị phi ‘cầm quân, cầm quần’, chưa kể mất mặt với cấp dưới thì buồn lắm.
Tức giận thì ai gặp cảnh đó cũng tức giận, nhưng dằn được cơn tức thì không phải ai cũng làm được!
Ông có thể cầm quân khuấy động phong ba. Nhưng rồi toàn bộ cơ đồ ông góp công tạo dựng sẽ tiêu tan.
Ở đây tôi không thấy ông Giáp có gì phải nhục nhã mà chỉ thấy sự hẹp hòi, đố kỵ không xứng đáng ở những vị lãnh đạo muốn hạ nhục ông.
Dẫu sao nghĩa tử là nghĩa tận. Sử sách và hậu thế sẽ đánh giá ông chính xác không sai trật.
Cầu cho xương thịt của ông hòa vào đất cát.
Cầu cho hồn phách của ông hòa vào anh linh của lớp lớp đồng bào tử sỹ trận vong để giữ gìn dải non sông gấm vóc này.

Nam Hà - Ông Đại Tướng với những hệ lụy từ chữ “Nhẫn”

Từ lâu, chúng tôi đã biết ông cất đi chữ “Dũng”, cái tính cách không thể thiếu ở một vị tướng khi đứng trước địch quân. Thế cũng phải, vì bây giờ là đối với đồng chí, nhưng ông cũng đã nhầm khi cho rằng trong quan hệ đồng chí không có tính đối kháng (?).
Lịch sử phong trào cộng sản, qua thực tiễn ở các nước anh em như Liên Xô và Trung Quốc, một khi đã vận dụng chuyên chính vô sản thì các mặt đối lập đều có thể mang tính đối kháng, chỉ có nhiều hay ít, nông hay sâu mà thôi.
Khi Lê nin xây dựng chính quyền công nông ở Nga, ông đã đưa đi đày không ít những người đã từng cùng hội cùng thuyền. Sau này ông Stalin cũng đã đưa đi đày khổ sai ở Sibêri biết bao người không đồng chính kiến. Ông cũng đã tiêu diệt cả một trung đoàn Ba Lan vì ông không tin vào sự trung thành của họ. Ngay cả đối với đồng cấp ở Trung Ương, Stalin cũng thẳng tay đàn áp…
Những ông Lưu Thiếu Kỳ, Lâm Bưu, người bị tù đày đến chết hoặc bị giết cả nhà bằng đạn chống tăng, do bàn tay đồng chí Mao Trạch Đông, đâu có phải là chuyện lạ chuyện hiếm?

Ông tướng Giáp nhận thấy sự nguy hiểm khi bị các đồng chí đẩy về “phía bên kia”, nhưng ông không chọn con đường chống lại mà chọn chữ nhẫn. Cũng vì thế mà ông đã có thể thọ đến trên trăm tuổi. Trước những chèn ép, bôi nhọ, chơi xấu ngấm ngầm hay cả công khai, ông cũng đều áp dụng khẩu hiệu “ba không” (không nghe, không thấy, không biết), mặc dù cả ông và gia đình ông đều không lạ những thủ đoạn này.
…“Những thủ đoạn quen thuộc áp dụng để ngăn chặn ông ấy vào Trung Ương, chúng tôi đều biết quá rõ. Sắp đến Hội Nghị là thế nào cũng có một vài nghi vấn nêu ra đối với ông, sự việc điều tra đến hết hội nghị, thế là qua một nhiệm kỳ. Lần trước đánh ông ấy là một tay “bực thày” (Lê Đức Thọ), lần này thì chỉ là một tay học trò (Nguyễn Đức Tâm)…”
Cả đến câu vè về sự nghiệp của ông kết thúc ở “Cây Đa Nhà Bò” (Địa chỉ nhà Hộ Sinh phố Lò Đúc) ông cũng thuộc.
Ông Ba Duẩn một thời đi đến đâu cũng riễu “Võ Nguyên Giáp sợ Mỹ”, vừa nói vừa làm động tác run rẩy gây cười.
Ông Sáu Búa (tức Thọ, tức Khải) ngạo mạn phán rằng: “Còn để cho cái đầu Giáp ở nguyên trên cổ là may lắm rồi!”
Thật ghê sợ cho cái quan hệ giữa những người cộng sản.
Xử thế, trong trường hợp này, chữ Nhẫn chỉ cứu được mình ông, còn số phận biết bao người, từ những cộng sự thân tín, đến những người công khai ủng hộ ông đều chung một số phận kết cục đầy nghi vấn. Những Đặng Kim Giang, Lê Trọng Nghĩa, Hoàng Văn Thái, Lê Trọng Tấn, Lê Liêm, Đỗ Đức Kiên Võ Văn Kiệt v.v… và những cộng sự ở những cấp thấp hơn đều chung một sự đầy ải, với những kết cục xấu số.
Ông Đại Tướng bị đồng đội vô hiệu hóa khi năng lực phục vụ đất nước của ông còn có thừa, đó là một sự đáng tiếc, một sự mỉa mai.
Cái ngày lịch sử, ông đứng ra thành lập Đội Việt Nam Truyên Truyền Giải Phóng Quân, 22 tháng 12 năm 1944, sau này lấy làm ngày Thành Lập Quân Đội Nhân Dân Việt Nam, cũng bị chèn vào thành ngày Quốc Phòng Toàn Dân, có nghĩa rằng người ta đã từng bước bôi xóa bớt những gì liên quan đến ông. Năm 1994, kỷ niệm 40 năm Chiến Thắng Điện Biên Phủ, dự Mít tinh tại Điện Biên Phủ là hai ông Nguyễn Khánh (Phó Thủ Tướng) và Đoàn Khuê (Đại Tướng). Ông chỉ được vi hành thăm Mường Phăng, mà cũng phải đợi hơn nửa ngày mới có tàu bay. Không ai nhắc đến ông Đại Tướng, duy chỉ có ông Võ Văn Kiệt dám đứng lên biểu dương tướng Giáp ở cuộc Mít tinh tại Hà Nội.
Năm đó vì tự hào và cũng vì tự ái là Chiến sĩ Điện Biên Phủ, chúng tôi bỏ tiền túi ra rủ nhau làm bộ phim tài liệu 5 tập “Chín năm làm một Điện Biên”. Khi thông qua, được ông khen là nhiều tư liệu quý và đẹp nhưng ông cũng dặn dò: “Nhân chi sơ, tính bản thiện, con người vốn tốt, nhưng vì chưa hiểu hoặc không hiểu mình, nên có thể không ủng hộ mình thậm chí chống lại, vì vậy việc xã hội hóa phim náy, nên thận trọng”
Ông còn dặn thêm: “Lúc này họ còn mạnh lắm, thận trọng vì không chỉ kỷ luật đâu mà còn có thể tù tội nữa đấy!”.
Không phải đợi đến sau này khi những kiến nghị của ông về Tổng Cục II về bauxite, về nhà Quốc Hội về sát nhập Hà Đông của ông không được những nhà lãnh đạo đương thời quan tâm, thậm chí họ còn bỏ ngoài tai… mà ngay trong tang lễ ông Phạm Văn Đồng ông đã bị những quan chức vào tuổi con cháu chen bật mãi ra đằng sau. Có ai nghĩ rằng ông là người đồng chí thân cận cuối cùng của bộ ba Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp. Không ai nhường ông đi gần ông Đồng trong giây phút thiêng liêng tử biệt. Đối với người Việt Nam đó là một hành động vô đạo lý mà họ đã vô tư đối xử với ông.
Tuy chậm, nhưng lúc này đây, ông Đại Tướng của chúng ta đã theo lối ngựa ông Thánh Gióng, ông bỏ lại tất cả từ sự thương yêu đến lòng ghét bỏ, cũng không đợi thêm bất kỳ sự vinh danh nào. Ông đã là, chỉ là và mãi mãi là Đại Tướng, nhưng là một ông Đại Tướng không gì so sánh được. Riêng tôi còn mừng là ông đã rũ bỏ được Chủ Nghĩa Cộng Sản với lòng đinh ninh một nghịch lý “Kinh tế Thị trường theo định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa”.
Vĩnh biệt người “Cộng Sản Lý Thuyết” cuối cùng của “Phái Việt Bắc”.
Trước dòng người tràn ra vô tận đối với thời gian và không gian tiễn biệt ông, chúng ta hẳn thấy rằng với bất kỳ khó khăn nào của đất nước, chúng ta cũng sẽ dễ dàng vượt qua, nếu chúng ta đạt được tỷ lệ đồng lòng của dân chúng như hôm nay. Một hình ảnh làm cho những kẻ từng ăn nói và đối xử xàm xỡ với ông hẳn lấy làm hổ thẹn. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không vội nói gì vì không muốn làm vẩn đục không khí thiêng liêng của mọi người thương tiếc ông. Chỉ có một chút phân vân:
Giá như Anh Văn bớt Nhẫn đi một chút thì tình hình bây giờ đã có thể khác.
Điều cuối cùng tôi muốn nói là trong điếu văn của ông Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam đọc trước linh cữu Tướng Giáp, ông cũng đã bắt chước mọi người gọi ông Võ Nguyên Giáp là “Anh Văn”, xong hình như danh xưng đó không phải dành cho những người đã từng chối bỏ lời Anh Văn lúc sinh thời thiết tha kiến nghị với Đảng với Nhà Nước. Phải không anh Nguyễn Phú Trọng?

Línhgià Nam Hà
Tác giả gửi cho X-Cafevn từ HN
(X-cafevn)

Ngô Nhân Dụng - Tấm gương Võ Nguyên Giáp

Một nhà báo ngoại quốc, ông Jonathan Head, đến Việt Nam quan sát và tường thuật đám tang ông Võ Nguyên Giáp cho đài BBC, nhận xét rằng trong số những người đến bày tỏ lòng thương tiếc và ngưỡng mộ ông, ngoài các cựu chiến binh lớn tuổi còn có hàng ngàn thanh niên, nhiều người chưa ra đời khi ông Giáp bị gạt ra khỏi Bộ Chính Trị đảng cộng sản năm 1982.
Jonathan Head viết: "... những hàng dài thanh niên với nét mặt buồn bã chẳng kém vẻ mặt của các cựu chiến binh.” Nhưng Head cũng nhận xét, “Những khẩu hiệu Marxist cũ rích vẫn được đảng Cộng sản Việt Nam rao giảng nhưng không còn gì hấp dẫn với thế hệ trẻ, vốn đã biết sống theo khuynh hướng xã hội tiêu dùng; và biết những cơ hội mà kinh tế thị trường mang lại cho họ.” Trong khi đó, thì “Tướng Giáp đã luôn trung thành với các khẩu hiệu cũ rích đó... Ông không bao giờ đi chệch đường lối chính sách hay nói về bất cứ nghi ngờ hay mối lo khủng hoảng nào của chế độ... Thay vào đó, ông vẫn hùng hồn nói về quy luật tất yếu lịch sử là chủ nghĩa cộng sản sẽ thắng kinh tế tư bản.”
Võ Nguyên Giáp luôn luôn đóng vai trò một đảng viên cộng sản gương mẫu, tức là lúc nào cũng tin tưởng ở lý thuyết cộng sản và chấp nhận tất cả các quyết định của đảng, như trong mục này đã viết. Nhưng giải thích như vậy cũng không đầy đủ cho câu hỏi, như Huỳnh Thục Vy mới viết, tại sao ông Giáp “lặng thinh một cách vô cảm” trong nhiều trường hợp đáng lẽ phải lên tiếng.

Ông Giáp tuân theo lệnh đảng trước mọi quyết định đối với cá nhân. Vì vậy, ông cắn răng cam chịu khi bị nhóm Lê Duẩn, Lê Ðức Thọ tước hết quyền hành. Ông Giáp vẫn giữ chức tổng tư lệnh, bí thư Quân Ủy Trung Ương; còn làm phó thủ tướng, bộ trưởng quốc phòng, ủy viên Bộ Chính trị của đảng Cộng sản Việt Nam cho đến năm 1975 nhưng nhiều người chỉ có Lê Duẩn chịu trách nhiệm về cuộc chiến tranh xâm chiếm miền Nam. Ông mất chức bí thư Quân Ủy năm 1977, mất chức bộ trưởng Quốc Phòng năm 1980, rồi năm 1982 bị loại khỏi Bộ Chính Trị.
Sau đó, Lê Duẩn, Lê Ðức Thọ còn công khai làm nhục ông khi phong Võ Nguyên Giáp làm chủ tịch Ủy Ban Dân Số và Sinh Ðẻ Có Kế Hoạch, tức chương trình hạn chế sinh sản, còn gọi là cai đẻ. Với chức vụ tổng chỉ huy chiến dịch cai đẻ của ông, dân miền Bắc đã đặt câu ca dao chế nhạo: “Ngày xưa đại tướng cầm quân - Ngày nay đại tướng cầm quần chị em - Ngày xưa đại tướng công đồn, vân vân.”
Không ai nghe ông Giáp than phiền lời nào khi bị nhóm Lê Duẩn, Lê Ðức Thọ hạ nhục trước mặt cả nước như thế. Nhưng trong chín năm làm phó thủ tướng phụ trách khoa học, kỹ thuật, từ 1982 đến 1991, cũng không ai thấy nước Việt Nam đã có những tiến bộ đáng kể nào về khoa học, kỹ thuật. Ngay cả việc sinh đẻ có kế hoạch cũng không ra gì; bằng cớ là dân số Việt Nam đã tăng vọt từ đó tới nay.
Lê Duẩn, Lê Ðức Thọ là những người đồng thời với Võ Nguyên Giáp, dù địa vị thấp hơn nhiều. Ông chịu thua họ, cũng là điều chấp nhận được. Nhưng sau đó, cả đám thuộc hạ hàng thứ ba, hạng tư, như Lê Ðức Anh, Ðỗ Mười lại hạ nhục ông Giáp thêm một lần nữa. Họ phổ biến các tài liệu tố cáo ông từng là con nuôi của chánh sở mật thám Ðông Dương, Louis Marty; từng bán bí mật quân sự cho Ðại sứ Liên Xô Serbakov; còn trong chiến dịch Ðiện Biên Phủ thì Giáp hèn nhát, sợ chết, quanh quẩn trong hầm, không dám ra ngoài (Gần đây, ông Bùi Tín xác nhận rằng hầm trú ẩn của ông Giáp khá an toàn, nằm ngoài tầm trọng pháo của quân Pháp). Ðó là chưa kể cái tội ăn nằm với một cô giáo tới nhà dạy piano. Lê Ðức Anh, Ðỗ Mười đã đuổi Võ Nguyên Giáp ra khỏi Trung Ương Ðảng, một hành động trước đó Lê Duẩn, Lê Ðức Thọ còn tha, chưa nỡ tước bỏ. Bọn Lê Duẩn lột bỏ mũ mãng của Giáp nhưng còn cho mặc cái quần; bọn Ðỗ Mười, Lê Ðức Anh lột hết. Trong mấy chục năm, Bộ Chính Trị đặt ra những chức cố vấn. Lê Ðức Thọ, Phạm Văn Ðồng, Võ Chí Công, vân vân, rồi sau này tới Võ Văn Kiệt, Lê Ðức Anh, Ðỗ Mười đều được mời vào chức cố vấn; nhưng không ai ngó tới Võ Nguyên Giáp.
Võ Nguyên Giáp không bao giờ phản đối, cũng không hề cất tiếng than phiền về thân phận của mình. Lúc bị hạ bệ, đẩy xuống phụ trách việc cai đẻ, ông Giáp có thể từ chức, về hưu, vì đã ở tuổi 70 rồi, để tỏ thái độ, và giữ gìn danh tiết của một con người, nhất là của một ông tướng. Nhưng ông không dám cãi. Thái độ chịu đựng đó cũng thấy trong vụ Lê Duẩn và Lê Ðức Thọ phát động “Vụ Án Xét Lại Chống Ðảng.” Họ nhắm vào ông Giáp nhưng không đánh trực tiếp, mà tấn công vào những người đồng chí trung thành của ông: Thượng tướng Chu Văn Tấn, tư lệnh Quân Khu Việt Bắc; Thiếu tướng Ðặng Kim Giang chỉ huy hệ thống hậu cần trong chiến dịch Ðiện Biên Phủ; Tướng Lê Liêm; Trung tướng Trần Ðộ; người tiếp nhận việc đầu hàng của tướng de Castries; Ðại tá Ðỗ Ðức Kiên cục trưởng tác chiến; Ðại tá Phạm Quế Dương; ông Hoàng Minh Chính; Ðại tá Lê Minh Nghĩa, chánh văn phòng Bộ Tổng Tham Mưu, trưởng đoàn quân sự Việt Nam trong hội nghị Trung Giá; Ðại tá Ðỗ Ðức Kiên; Ðại tá Lê Trọng Nghĩa, cục trưởng Cục Quân Báo; Ðại tá Nguyễn Văn Hiếu chánh văn phòng Bộ Quốc Phòng; và Tổng biên tập báo Quân đội Nhân dân Hoàng Thế Dũng, vân vân. Tất cả bị vu cáo tội “chống đảng, xét lại, làm gián điệp cho nước ngoài.” Võ Nguyên Giáp biết những lời cáo buộc đó đều là ngụy tạo, nhưng ông không bao giờ mở miệng, không bênh vực, không bảo vệ, hay giúp đỡ những đồng đội trung thành đang bị bè lũ cầm quyền đàn áp.
Thái độ “chui trong hầm trú ẩn” của ông không biểu lộ trong đời tư mà thôi; trong cả việc công cũng vậy. Ông Giáp không nói một lời nào khi các chính sách kinh tế của đảng làm dân tộc kiệt quệ, nhiều nông dân chết đói, trong lúc ông đang làm phó thủ tướng. Gần đây, ông không hề lên tiếng khi đảng cộng sản đàn áp dân Việt Nam biểu tình chống Trung Cộng lấn chiếm Biển Ðông và đánh giết ngư dân Việt Nam. Ông không bàn một lời nào đến nạn tham nhũng lan tràn, hoàn toàn im lặng khi các nông dân mất ruộng, mất nhà đi biểu tình phản đối khắp nước. Việc ông lên tiếng về vụ bô xít giúp người ta nhớ đến ông; nhưng sau đó ông lại tiếp tục chui xuống hầm; bị coi là chỉ “đánh trống bỏ dùi.” Trước sau, ông Võ Nguyên Giáp vẫn chui dưới hầm, ngoài tầm pháo kích của các đồng chí đang nắm quyền sinh sát.
Giải thích thái độ im lặng của ông Giáp bằng tinh thần kỷ luật của một đảng viên trung kiên thì không đủ. Nhiều đảng viên và tướng lãnh đã từng lên tiếng phản đối chính quyền cộng sản tham nhũng, lệ thuộc Trung Cộng, và bất lực về kinh tế.
Các tướng Trần Ðộ, Nguyễn Văn Vịnh, Ðại tá Phạm Quế Dương, họ đâu có cam ngậm miệng khi thấy lòng dân phẫn uất?
Cho nên, ông Võ Nguyên Giáp lựa chọn chui xuống hầm chỉ vì lo cho chính ông, và con cháu ông.
Ông Giáp biết các đồng chí trong đảng Cộng sản không từ bỏ một thủ đoạn nào khi họ cần bảo vệ quyền hành. Họ cướp được chính quyền là nhờ dám giết người nhiều hơn, tàn bạo hơn những đối thủ chính trị của họ. Chính ông đã chỉ huy các vụ tàn sát các đảng phái quốc gia yêu nước trong năm 1946; ngụy tạo vụ Ôn Như Hầu để bắt, giết các chiến sĩ Quốc Dân Ðảng, Ðại Việt Dân Chính, những người thoát chết phải sang Trung Quốc lưu vong. Ông đã biết rằng trong đảng bất cứ ai cũng có thể bị thủ tiêu. Ông biết những cái chết bất đắc kỳ tử mờ ám của bộ trưởng Dương Bạch Mai hay Ðại Tướng Hoàng Văn Thái. Sống trong chế độ cộng sản, không ai được an toàn. Ngay sau khi Lê Duẩn chết, các con ông ta còn hỏi Phó Thủ tướng Trần Duy Thành: Liệu “họ” có giết chúng cháu không; theo lời ông Thành kể trong hồi ký.
Mối lo lắng của ông Võ Nguyên Giáp được biểu lộ ngay cả khi chữa bệnh. Bác sĩ Phạm Văn Ngà, người săn sóc sức khỏe cho ông trong 30 năm, kể rằng: “Ðại tướng có một nguyên tắc bất di bất dịch là không bao giờ uống thuốc của ai đưa cho, kể cả con cái, trừ Bác sĩ Ngà.”
Nhờ biết thân, biết phận, giữ mình như vậy, ông vẫn được chế độ hậu đãi. Ông được cung cấp đủ dinh thự, xe cộ, phụ tá, nhân viên văn phòng, bác sĩ, y tá thường trực, vệ sĩ, người giúp việc, và mọi thứ bổng lộc, phụ cấp. Vì ông biết giữ mồm giữ miệng. Lâu lâu ông lại được các thuộc cấp cũ còn tại chức mời dự tiệc, liên hoan, để thấy mình vẫn còn được trọng vọng. Nhưng luôn luôn giữ mồm, giữ miệng; không nói một lời nào “chệch hướng.” Trong đời tư, ông được người ta kính trọng vì lối sống đơn giản, không chạy chọt cho con em làm giầu quá đáng, như các quan chức lớn khác. Ðó cũng là điều Jonathan Head coi là lý do tại sao nhiều cựu chiến binh và giới trẻ còn ngưỡng mộ, đi viếng tang Tướng Giáp.
Nhà báo Jonathan Head viết: “Ông là người giản dị, lịch thiệp và sống đơn giản, họ nói với tôi.” Lời giải thích này khiến Jonathan Head thấy những người dân đi viếng tang ông Giáp là để phản kháng đám lãnh tụ cộng sản đang cầm quyền, một cách gián tiếp. “Những phẩm chất họ ngưỡng mộ nơi ông cũng chính là điều khiến họ bất bình cực độ với giới lãnh đạo hiện nay. Những người đó đã để nạn tham nhũng và trục lợi cá nhân hoành hành; những người đó không đủ cứng rắn khi đối phó với Trung Quốc,” vân vân. Jonathan Head kết luận, “Sau khi chết, ông Giáp lại được người dân nhìn nhận như một biểu tượng của tất cả những gì mà các lãnh đạo cộng sản Việt Nam hiện nay không có.” Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang chắc cũng hiểu được thông điệp này. Phản kháng một cách gián tiếp chắc không đủ để bọn họ chuyển lòng, chú ý đến lợi ích của dân Việt Nam hơn. Nhưng trong đám tang ông Giáp, người dân làm được tới đó là quý lắm rồi. Bởi vì con người ông Giáp không thể nào khích lệ cho ai đứng lên phản kháng một cách mạnh mẽ hơn được. Chính ông là tấm gương nhịn nhục, chịu đựng suốt đời, để được sống an thân, khi chết thì được nghe điếu văn, truy điệu. Chắc chắn đó không phải là một tấm gương cho những thanh niên thời nay, như Huỳnh Thục Vy, Nguyễn Uyên Phương!
Ngô Nhân Dụng
(Người Việt)

"Dân chủ" kinh dị


Trong một vụ án hình sự gần đây, khi kẻ phạm tội lạm dụng tình dục bị bắt quả tang, các cán bộ điều tra đã rất vất vả vận động các cô gái bị lạm dụng khai về những hành vi xấu xa của kẻ thủ ác. Lý do các cô không khai vì các cô xấu hổ, các cô không muốn để danh tiếng của mình bị vấy bẩn. Đó là một phần văn hóa Việt, coi trọng trinh tiết phụ nữ. Ấy vậy mà gần đây có mấy sự ồn ã của mấy người nhân danh đấu tranh cho dân chủ làm cho người ta kinh sợ. Kinh sợ vì không biết họ nhận được những khoản vật chất nào mà họ tự bịa đặt, tự bôi nhọ danh tiết của mình để cố vu khống cho các chiến sĩ an ninh, cho Nhà nước.
Đầu tiên là sự việc của một cô gái 20 tuổi. Cô ta đã bị tuyên án tù cho hưởng án treo nhưng tự động đi khỏi nơi cư trú, không báo cho các cơ quan chức năng địa phương. Dĩ nhiên các cơ quan bảo vệ pháp luật phải cưỡng chế đưa cô về địa phương thụ án. Khi đưa cô ra sân bay, cô không chịu vào phòng cách ly để ra máy bay. Các chiến sĩ an ninh sân bay phải kéo cô vào cho kịp chuyến bay. Lúc đó có mặt hàng trăm hành khách đi cùng chuyến bay, lại có cả ông bố hờ nhảy cả vào phòng cách ly can thiệp. Ấy vậy mà về đến nhà, cô và ông bố hờ đầy nghi vấn lên mạng vu khống các chiến sĩ tại thời điểm đưa cô lên máy bay đã “bóp”… cô. Lạy trời, trước mặt hàng trăm người, với cô gái này? Quả là đáng kinh sợ. Lẽ ra với một cô gái 20 tuổi, chưa chồng và như cô tự bạch là chưa có người yêu, trinh tiết và danh tiếng về sự trong trắng đàn bà của cô phải được giữ gìn, vậy mà tự mình bịa đặt và lu loa mình bị xâm hại tình dục thì ghê gớm thật. Còn ông bố hờ thì cũng ra sức khẳng định cô “con nuôi” của mình đã bị xâm hại. Trên mọi diễn đàn ông ta luôn chứng minh cô gái đã bị… và mở cuộc truy tìm người đã… “bóp” cô gái. Dĩ nhiên không phải đi tìm người bị xâm hại để bắt phải lấy cô ta mà chỉ để vu khống bôi nhọ.

Nhưng chuyện ấy cũng chưa phải là tột cùng. Gần đây có một cặp vợ chồng thông báo là chị vợ bị một nhóm “xã hội đen”, ám chỉ các chiến sĩ an ninh đã bắt cóc cô vợ, đánh đập, cướp tiền và quan trọng hơn cả là đã âm mưu tiêm thuốc độc và… hiếp dâm chị ta để bắt chị ta phải thay đổi quan điểm chính trị của mình, không chống đối Nhà nước nữa. Kinh sợ hơn, anh chồng tuyên bố thương vợ hơn vì vợ đã bị… hiếp dâm nhiều lần. Chứng cứ mà vợ chồng anh ta đưa ra là một lô tin nhắn đe dọa hiếp dâm. Ở trường hợp này thì không thể kêu trời được nữa. Có lực lượng nào lại dùng tin nhắn để vợ chồng nhà này lưu lại để rêu rao khắp nơi, tin nhắn lại nêu cả tên, cả hành vi… Vớ vẩn quá rồi. Nhưng cái chúng tôi nói đến là sự bất chấp các giá trị văn hóa, tình cảm của cặp vợ chồng nhà này. Không thể hiểu được thái độ của người chồng bịa ra vợ bị hiếp dâm nhiều lần rồi lu loa trên mạng, trên các diễn đàn và khi được một đài nước ngoài đưa tin, anh ta hý hửng ra mặt: Vợ anh bị hiếp dâm cả thế giới đã biết. Không biết hai vợ chồng có còn dám nhìn vào mắt nhau nữa không.

Sẽ có người nói chứng cớ nào cho sự bịa đặt. Thì đây, lu loa bị hiếp dâm nhưng khi công an địa phương mời đến khai báo để có tư liệu điều tra, hai vợ chồng còn ra điều kiện với cơ quan công an giúp hai vợ chồng tìm ra thủ phạm: Để được nghe cô vợ kể chuyện bị hiếp phải làm giấy mời cẩn thận, đưa đến tận nhà, hẹn giờ và đón tiếp cẩn thận. Không hợp tác với nhà chức trách tìm ra thủ phạm, mà cứ “bêu” ầm ầm trên mạng là hà cớ làm sao? Trí tưởng tượng được thôi thúc bởi sự thèm khát nổi tiếng thật kinh dị. Mà có chuyện gì đâu, có chứng cứ gì đâu ngoài mấy cái tin nhắn từ một số điện thoại giời ơi. Những số điện thoại sim rác các anh chị “dân chủ” có hàng trăm.  
Ngô Trần 
(ANTĐ)

Liệu sân bay Long Thành có thành Vina-airline ngập tham nhũng trong tương lai?

Dự án Sân bay Long Thành
 Vào ngày 17.10, báo Người Lao Động đưa tin, Bộ Giao thông Vận tải nhất quyết xây sân bay Long Thành. Theo dự án, sân bay Long Thành rộng 5.000 ha nằm tại huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai, có chức năng trung chuyển trong khu vực Đông Nam Á. Với công suất 100 triệu lượt khách và 5 triệu tấn hàng hóa/năm, Long Thành có khả năng cạnh tranh với các sân bay lớn trên thế giới. Với khoảng mức đầu tư 7,8 tỉ USD.


Phuong Truong chán nản: “toàn đi vay nợ để quan hưởng rồi đè cổ bắt dân gánh là sao???”. Gà Tịt kêu lên: “tham nhũng nữa rồi”. Lê Khánh buồn phiền: “Đây là một trong những lý do làm nghèo đất nước….hic..hic..”.
Khi nhắc đến Vụ án kinh tế Tập đoàn Vinashin là một tập đoàn kinh doanh của nhà cầm quyền cs VN đã thất thoát hàng chục nghìn tỷ VND. Vẫn chưa thể thống kê đủ và hết những hậu quả nặng nề về kinh tế- xã hội do những con tàu Vinashin để lại. Tuy nhiên, các thống kê ban đầu cho thấy với hơn 4 tỷ USD thất thoát của Vinashin đã gấp 4 lần gói kích cầu của Chính phủ trong nỗ lực phục hồi kinh tế trong cơn khủng hoảng suy thoái năm 2008, gấp 3 lần tổng mức đầu tư cho chương trình xóa đói giảm nghèo cả nước – Theo Wikipedia.
Tổng số tài sản của công ty khoảng 90.000 tỷ đồng nhưng vay nợ tới hơn 80.000 tỷ. Với món nợ khổng lồ Vinashin này người dân VN từ em bé đến người già phải ì đầu ì cổ ra trả nợ bởi sự tham nhũng của nhóm lợi ích.
Trí tâm thất vọng nói: “Càng ngày càng có nhiều dự án thuộc nhà nước thấy không hiệu quả trước mắt nhưng vẫn cố tình làm ngơ, vẫn thực hiện cho bằng được bất chấp phản biện của nhân dân. Đó là do lợi ích nhóm, phần nhiều khi làm dự án người ta thường vẽ ra những viễn cảnh rất đẹp. Rồi sau đó ê chề với bao nỗi thất vọng vô cùng khi đó thì chuyện đã rồi và sai đâu sửa đó.” Trần Sơn lo lắng: “Hết cảng biển của Vinashin, Vinalines giờ lại đến sân bay của Vina airline chăng? Người dân sợ quá rồi, xin hãy lắng nghe các ý kiến phản biện. Mức đầu tư Bộ GTVT đưa ra hiện nay là 7,8 tỷ USD nhưng khi hoàn công, tui chắc là sẽ gấp ít nhất 1,5lần số đó, và với tình trạng kinh tế VN hiện nay thì 100% đó là tiền vay.”
Trong văn bản báo cáo Thủ tướng, Bộ GTVT cho rằng rất khó mở rộng để nâng công suất sân bay TSN vì thiếu đất và cần đến 9,1 tỉ USD để mở rộng sân bay Tân Sơn Nhất (TSN), nên xây dựng sân bay Long Thành là giải pháp tốt hơn.
Trong khi đó, phần đất 157 ha trong sân bay TSN, thuộc khu vực quân sự cho thuê làm sân golf, xây tổ hợp khách sạn 5 sao và nhà hàng cao tối đa 12 tầng, khu chung cư cao cấp 8 tầng… Theo UBND quận Tân Bình, sân golf 18 lỗ này đang được xây dựng và sắp hoàn thành.
Mimi Mèo Nhe nói: “Vụ nào cũng khui ra be bét, nhưng mà cuối cùng cũng đều được cho chìm xuồng một cách nhẹ nhàng êm thắm không gợn tí sóng nào cả!”
UBND tỉnh Đồng Nai cho biết sẽ có khoảng 5.400 hộ dân bị ảnh hưởng và khoảng 3.000 hộ phải giải tỏa trắng để lấy đất xây dựng sân bay Long Thành.
Sự việc này có thể biến 5.400 hộ dân đang an cư trở thành dân oan không nhà không cửa. Điều này đã được minh chứng rõ ràng trong quá khứ, cụ thể vào hồi tháng 04.2012, chính quyền huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên ra lệnh cưỡng chế thu hồi đất trên 500 mẫu của khoảng 4000 hộ dân để làm dự án khu đô thị-thương mại-du lịch Ecopark của công ty Đầu tư Bất động sản Việt Hưng. Người dân được đền bù 43000 đồng một mét vuông, một mức giá mà họ cho là quá rẻ mạt, quá bất công nên 1800 hộ ở ba xã Xuân Quan, Phụng Công, Cửu Cao kiên quyết phản đối không chịu nhận tiền đền bù – Theo Báo cáo Nhân quyền VN 2012.
Tiếp đó, cuối năm 2007, chính quyền huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định đã muốn lấy 165 mẫu đất của dân ba xã Liên Minh, Liên Bảo và Kim Thái thuộc huyện Vụ Bản để bán cho Tập đoàn Dệt may Việt Nam thực hiện dự án khu công nghiệp Bảo Minh. Nhưng những người có đất bị thu hồi không chấp nhận mức đền bù quá thấp, 120 hộ đã phản đối, không chịu nhận tiền đền bù và kiên quyết giữ đất mặc dù bị chính quyền dọa nạt, o ép đủ điều – Theo Báo cáo Nhân quyền VN 2012.
  (VRNs)

-Dự án Khu đô thị mới Thủ Thiêm, TP Hồ Chí Minh: Vùng đất vàng bỏ hoang 17 năm xảy ra nhiều tiêu cực

Mời xem mấy phần đã bị “gỡ bỏ” ở DLB còn chép:     Dự án Khu đô thị mới Thủ Thiêm: Vùng đất vàng bỏ hoang 17 năm xảy ra nhiều tiêu cực  —Kì 3: Khu đất vàng 160ha đất tái định cư bị đánh tráo?  –Kì 4: Đánh tráo quy hoạch, phá phách nhà dân (DLB)   —    Kỳ 1 & Kỳ 2

Nguoicaotuoi

Việc áp giá đền bù chỉ tính riêng đối với hơn 11.500 hộ dân nằm trong khu quy hoạch khu đô thị mới Thủ Thiêm (ĐTMTT) là trái với các nghị định của Chính phủ. Hầu hết nhà dân bị đập bỏ để thu hồi đất từ năm 2010 trở lại đây, nhưng không có phương án bồi thường được duyệt là làm trái Điều 28 Luật Đất đai 1993, trái với Điều 50 Nghị định 197/2004/NĐ-CP của Chính phủ. Việc bồi thường thiệt hại chỉ căn cứ các quyết định số 188/QĐ-UB ngày 28/7/2004 về sửa đổi, bổ sung quyết định số 135/QĐ-UB ngày 21/11/2002 của UBND thành phố quy định về đền bù thiệt hại và quyết định số 773/QĐ-UB kí ngày 26/3/2003 của UBND thành phố Hồ Chí Minh về phê duyệt đơn giá đất ở đối với khu ĐTMTT là trái với quy định của pháp luật.
Hội đồng Bồi thường GPMB Dự án Khu ĐTMTT vẫn căn cứ vào các quyết định sai để “chế biến” chiết tính bồi thường hỗ trợ thiệt hại, trình UBND quận 2 phê duyệt và chi trả là trái pháp luật, dẫn tới các mức giá bồi thường mập mờ, vô nguyên tắc, mất dân chủ, tiền hậu bất nhất. Ban đầu thì hỗ trợ đất mặt tiền 3 triệu đồng/m2, những hộ ở phía sau 2,6 triệu đồng/m2. Sau khi người dân gửi đơn khiếu nại thì nâng giá hỗ trợ đất ở lên 4 triệu đồng/m2 còn đất nông nghiệp chỉ 50.000 đồng/m2. Người dân khiếu nại thì đất ở được hỗ trợ lên 12 triệu đồng/m2. Dân tiếp tục khiếu nại thì chính quyền phải tăng lên 16,7 triệu đồng/m2. Tài sản hợp pháp của hàng chục nghìn hộ dân mà chính quyền quận 2 muốn ngã giá bao nhiêu thì tùy. Không thể có kiểu quy định về giá bồi thường mà mức cứ dao động đi lên theo “làn sóng” phản đối của người dân? UBND quận 2 và Ban Quản lí Dự án ĐTMTT đã áp dụng kiểu giá áp đặt, cửa quyền: Cứ mỗi lần dân đòi thì chính quyền quận nhích lên một mức khác; đất thì “đánh tráo” vị trí, đưa vào rồi lại rút ra; giá cả lên xuống liên tục. Số phận gần 3.000 căn nhà ở của dân đang sinh sống ổn định, nằm ngoài ranh quy hoạch không có quyết định thu hồi đất cũng bị cưỡng chế trái pháp luật, đập phá tan tành, áp đặt giá rẻ hơn cả những hộ nằm trong ranh quy hoạch.
Những khu đất vàng đã bị bỏ hoang từ nhiều năm nay.
Những khu đất vàng đã bị bỏ hoang từ nhiều năm nay.
Nhà, đất có chủ quyền  thì bồi thường thấp, nhà ẩn nấp pháp luật thì được đền bù cao?
Cùng một khu đất như nhau, có hàng nghìn căn nhà nằm ngoài ranh quy hoạch, được UBND thành phố Hồ Chí Minh bán theo Nghị định 61/CP sau khi khu ĐTMTT đã được quy hoạch, khi bồi thường giá lại thấp hơn những căn hộ sử dụng đất công thổ không có chủ quyền. Trường hợp nhà của bà Lê Thị Thu Hương ở C8/9, đường Lương Định Của, phường Bình Khánh, quận 2. Xây một trệt, một lầu 130,29m2 mà chỉ được bồi thường 2,5 triệu đồng/m2, phải bị trừ đi diện tích quy hoạch lộ giới để được cấp chủ quyền về nhà ở, đất ở. Còn hàng nghìn hộ khác không được cấp chủ quyền, phần diện tích quy hoạch lộ giới chưa bị trừ ra thì vẫn được bồi thường? Trước cửa nhà bà Hương và một số hộ dân khác có một khoảnh đất trống thuộc ranh quy hoạch lộ giới, UBND phường Bình Khánh, bất chấp luật pháp, tự tiện cho nhiều hộ dân đổ đất thuê mặt bằng làm cửa hàng kinh doanh để phường thu lợi. UBND phường buộc các hộ này kí cam kết: Khi nào Nhà nước giải phóng mặt bằng thì tự tháo dỡ di dời và không được bồi thường. Vậy mà khi giải tỏa thu hồi đất giao cho Dự án Khu ĐTMTT thì ông Chủ tịch UBND phường Bình Khánh vẫn kí xác nhận cho tất cả các hộ này nhận tiền bồi thường với giá cao hơn giá của những căn nhà có sổ đỏ? Ngoài được hỗ trợ di dời 16,7 triệu đồng/m2 những căn nhà được UBND thành phố Hồ Chí Minh bán và cấp chủ quyền hợp pháp, nằm ở vị trí mặt tiền thì chỉ được nhận số tiền hỗ trợ di dời 16 triệu đồng/m2 (thấp hơn 700.000 đồng/m2) họ còn bị trừ đi phần diện tích quy hoạch ranh lộ giới. Còn nhà chung cư giá từ 3,5 đến 6,5 triệu đồng/m2, hộ dân nào nhận mua nhà thì tiền hỗ trợ 16 triệu đồng/m2 cũng bị mất. Hai căn nhà của gia đình ông Lê Văn Lung có tổng diện tích 1.000m2 ở số 9, mặt tiền đường Trần Não thuộc khu phố 1, phường Bình An nằm ngoài ranh quy hoạch chỉ bồi thường 2,35 triệu đồng/m2 trong hạn mức 200m2. Diện tích 800m2 còn lại chỉ hỗ trợ giá đất nông nghiệp. Năm 1990, ông Lung đã được chính quyền cấp chủ quyền về đất ở (giá thị trường ở con đường này khoảng 100 triệu đồng/m2). Những khái niệm đất liền kề, đất trồng cây lâu năm… đều bị Ban Quản lí Dự án và UBND quận 2 bãi bỏ hết. Luật quy định về thẩm quyền giao đất và hạn mức giao đất, UBND quận 2 lại cho ra khái niệm, “hạn mức đất được bồi thường không quá 200m2”. Thật trớ trêu, những sai phạm của Chủ tịch UBND phường Bình Khánh là cố ý làm trái. Có lần ông Chủ tịch còn cởi áo tại trụ sở UBND phường xông vào đòi đánh dân, vò nát công văn của Văn phòng Chính phủ ném xuống đất, thách đố, chửi bới những người dân đi khiếu nại với lời lẽ vô văn hóa đã bị công luận lên án gay gắt, nhưng vẫn không bị xử lí mà còn được thăng tiến lên Trưởng phòng Tài nguyên và Môi trường quận 2. Gần 3.000 căn nhà nằm ngoài ranh quy hoạch khu ĐTMTT bị chính quyền quận 2 cưỡng chế trái phép, đập phá tan tành cần phải được xem xét, bồi thường thiệt hại theo Luật Trách nhiệm bồi thường của Nhà nước.
Trong 10 năm kể từ ngày Thủ tướng Chính phủ phê duyệt quy hoạch (từ 1996 – 2006) UBND quận 2 mới có thư mời Trưởng khu phố trở lên dự họp triển khai quy hoạch tỉ lệ 1/5000 và quy hoạch chi tiết 1/2000. Trong 10 năm, UBND TP Hồ Chí Minh vừa tiến hành các bước chuẩn bị đầu tiên… vừa tiến hành “phân phối, cấp phát” hàng trăm héc-ta đất cho 64 doanh nghiệp, có 28 doanh nghiệp nằm gọn trong phần diện tích 637ha đã được quy hoạch khu ĐTMTT. Khu ĐTMTT bị xé nát vì bị thiếu hụt diện tích trầm trọng.
Một “chiến dịch” tìm kế chế biến để có đất lấp đầy khu ĐTMTT. Vì đất ở khu trung tâm đã phân phát mất quá nhiều nên muốn có đủ 637ha đất cho khu trung tâm thì phải tìm cách lấy đất của khu tái định cư lấp vào, nên tự nhiên khu tái định cư biến mất. Dựa vào 3 quyết định (số 1997, số 6565 và số 6566) có nội dung trái pháp luật do ông Vũ Hùng Việt kí, ông Tất Thành Cang, Bí thư kiêm Chủ tịch UBND quận 2; ông Nguyễn Cư và ông Nguyễn Phước Hưng, Phó Chủ tịch UBND quận 2 cùng nhiều Chủ tịch UBND các phường trong quận 2 tiến hành “chiến dịch” đập phá nhà dân gây hậu quả nghiêm trọng. Gần 3.000 căn nhà nằm ngoài ranh quy hoạch và hơn 1.000 căn nhà có chủ quyền được mua hóa giá theo Nghị định 61/CP cũng bị cưỡng chế đập phá oan trái. Nhà nước phải giải ngân 38.000 tỉ đồng từ nhiều năm trước, phải chịu 150 tỉ đồng tiền lãi/tháng trong nhiều năm nay. Một số người dân bị chết oan. Hàng nghìn héc-ta đất đô thị nằm cạnh khu trung tâm thành phố lớn nhất nước bị bỏ hoang suốt 17 năm nay.
Đề nghị Thủ tướng Chính phủ sớm có biện pháp chỉ đạo các cơ quan chức năng tiến hành thanh kiểm tra và kiểm toán dự án này nhằm phục hồi quyền và lợi ích chính đáng cho người dân, giải quyết dứt điểm các “làn sóng” khiếu kiện vượt cấp kéo dài.
Thiên Thanh – Hải Đăng – Tùng Lâm – Thanh Hằng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét