THÔNG TẤN XÃ VIỆT NAM
Tài liệu tham khảo đặc biệt
Thứ bảy, ngày 17/12/2011
(Đài RFI 11/12)
Liên quan đến cuộc giải cứu khu vực đồng
euro, Courrier International trích dịch và đăng lại bài của báo Mỹ The
Wall Street Journal bênh vực cho lập trường của Chính quyền Béclin: “Chỉ
có Đức nói sự thật”,
Mở đầu, bài viết đặt câu hỏi: Chúng ta
đang sống trong thế kỷ nào mà giờ đây, tại châu Ầu, một số nước mắc nợ
công cao lại tố cáo Đức là đang áp đặt quan điềm của mình, dẫn dắt châu
Âu nói riêng và nền kinh tế thế giới nói chung, đến chỗ phá sản.
Tờ báo này giải thích rõ hơn: Trong bối
cảnh khủng hoảng hiện nay, “tội lỗi’’ của Đức là không chịu ký một tờ
ngân phiếu khống để cứu đồng eụro. Tức là Béclin không chấp nhận tài trợ
cho liên minh ngân sách mới hoặc cho phép Ngân hàng Trung ương châu Âu
(ECB) mua lại hàng nghìn tỷ euro công trái của các nước đang mắc nợ công
rất cao.
Vì lý do
bầu cử Tổng thống tại Mỹ vào năm tới, Chính quyền Obama dường như cũng
ủng hộ giải pháp trước mắt của một số nước châu Âu đang gặp khó khăn.
Đây cũng là lập trường của nhiều chuyên gia cánh tả tại châu Âu muốn
tiếp tục duy trì mô hình Nhà nước bảo trợ phúc lợi, lo lắng chu cấp tất
cả.
Thế nhưng, The Wall Street Journal cho
rằng Đức cùng với Hà Lan và Phần Lan là những nước hiếm hoi tại châu Âu
hiểu rằng muốn cứu đồng euro thì không thể chỉ đưa ra một ngân phiếu
khống, tung tiền ra cứu các nước bị khủng hoảng, mà phải cần có quyết
tâm và cam kết mạnh mẽ thực hiện một chính sách kinh tế tốt hơn.
Đương nhiên, Đức là một trong những quốc
gia hưởng lợi từ việc thành lập khu vực đồng euro. Trong những năm đầu
lưu hành đồng euro, Đức đã đẩy mạnh xuất khẩu, nhất là với các nước châu
Âu khác, nhờ có đồng tiền ổn định và khu vực tự do mậu dịch. Đồng thời,
Béclin cũng đã biết tận dụng điều kiện thuận lợi này để cải cách thị
trường lao động, gia tăng kỷ luật ngân sách, nâng cao khả năng cạnh
tranh.
Trong lúc đó, Hy Lạp, Italia lại tranh
thủ việc có thể đi vay với lãi suất thấp, gần với mức lãi suất của Đức,
để chi tiêu và sống vượt quá khả năng tài chính thực của mình. Thậm chí
cho đến khi khủng hoảng đã xảy ra ở Italia mà nhiều nước châu Âu khác
vẫn không tin là khu vực đồng euro có vấn đề. Thay vì nhanh chóng xem
xét và đánh giá lại những nguy cơ phá sản nợ công, giới lãnh đạo chính
trị châu Ầu lại quay sang chỉ trích thái độ hung hãn của thị trường tài
chính, tấn công một số nước. 18 tháng sau khi xảy ra khủng hoảng khư vực
đồng euro, sau khi một số nước phải huy động tài chính trên thị trường
với lãi Suất rất cao, Pháp và Italia mới tỉnh ngộ.
Theo nhận định của tờ báo trên, sai lầm
chính ngay từ đầu của châu Âu là không để cho Hy Lạp phá sản mà vẫn cố
giữ nước này trong khu vực đồng euro và tìm mọi cách củng cố nền kinh tế
của Hy Lạp. Tiền lệ này sẽ buộc các nước khác và những chủ nợ phải gia
tăng các biện pháp kỷ luật ngân sách và tài chính công. Thế nhưng, mọi
việc không diễn ra như vậy. Vào lúc đó, người ta lo ngại là việc phá sản
sẽ làm tăng lãi suất công trái. Thực tế cho thấy lãi suất đi vay vẫn
tăng cho dù châu Âu đổ tiền vào Hy Lạp và Bồ Đào Nha. Giờ đây, châu Ầu
phải chấp nhận trả giá đắt cho sai lầm này. The Wall Street Journal nêu
ra ba khả năng lựa chọn:
Thứ nhất, để cho khu vực đồng euro tan
rã. Hậu quả là châu Âu sẽ rơi vào suy thoái nghiêm trọng. Nợ công và các
hợp đồng thương mại phải tính toán lại bằng đồng tiền quốc gia. Giới
đầu tư và những người gửi tiền tiết kiệm sẽ tìm kiếm nơi khác an toàn
hơn.
Thứ hai, tiêp tục tung tiền ra cứu các
nền kinh tế gặp khó khăn. Điều này có nghĩa là Ngân hàng Trung ương châu
Âu sẽ tung ra hàng nghìn tỷ euro mua lại nợ công của các nước. Theo
cách này, áp lực tải chính có thể giảm trước mắt, nhưng căn nguyên của
vấn đề vẫn chưa được giải quyết và nguy cơ lạm pháp sẽ gia tăng, ECB sẽ
mất tính độc lập. Có thể coi đây là một liều thuốc giảm đau, phục vụ cho
nhu cầu bầu cử vào năm tới tại Mỹ và Pháp.
Thứ ba, đây là giải pháp của Đức và khả
đĩ nhất: Đó là tăng cường kỷ luật ngân sách, tửc là thành lập Liên hiệp
ngân sách, với những quy định chặt chẽ về thâm hụt chi tiêu và nợ công.
Kịch bản này cho phép thấy rõ những nước có kỷ luật ngân sách và tài
chính tốt và những nước có vấn đề, đồng thời duy trì áp lực “cây gậy và
củ cà rốt”.
Tuy nhiên, giải pháp này cũng không thể
giải quyết được hết mọi vấn đề và phụ thuộc vào quyết tâm chính trị của
một số quốc gia. Gác quy định chặt chẽ về ngân sách và nợ công sẽ phản
tác dụng nếu nó làm tăng thuế, bóp chết tăng trưởng. The Wall Street
Journal kết luận rằng vì muốn lựa chọn giải pháp thứ ba này mà nước Đức
bị cáo buộc có thái độ cứng nhắc, nhưng nếu không tiến hành cải cách
thực sự, thì nhiều nước phía Nam châu Âu không thoát ra khỏi vòng xoáy
nợ công. Như vậy, chỉ có nước Đức là nói lên sự thật./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét