HR. 4254: Nước cờ thứ hai của thế “triệt buộc”
Phạm Chí Dũng, viết từ TP.HCM – RFA
Năm 2014, người Mỹ đối ngoại kiên định hơn so với thái độ không mấy
bền vững vào những năm trước. Ngay sau khi đệ trình Dự luật Chế tài nhân
quyền Việt Nam với số hiệu HR. 4254 ra Quốc hội Hoa Kỳ vào ngày
14/3/2014, dân biểu Ed Royce – Chủ tịch Ủy ban đối ngoại Hạ viện – bắt
đầu một cuộc vận động không thể nói là vô vọng cho dự luật này. Thậm
chí, thông tin bên lề còn cho biết xác suất để Hạ viện Hoa Kỳ thông qua
HR. 4254 là rất cao.
HR. 1897: Nước “triệt buộc” đầu tiên
“Lộ trình Miến Điện” đang tái hiện những nút thắt cùng uy lực bọc đồng lẫn bọc đường của nó: từ lên án vi phạm nhân quyền đến chế tài những chủ thể sinh đẻ các vi phạm đó. Những tin tức lạnh lùng cho biết vào năm 2011, Mỹ và phương Tây đã phải tiến hành chế tài về nhập cảnh và phong tỏa tài sản đến 5.000 nhân vật chính khách, quân đội và công an ở Miến Điện – một liều thuốc đặc trị cho căn bệnh đàn áp dân chúng và đối lập thật khó có thuốc chữa tại quốc gia đã từng dìm trong bể máu cuộc “cách mạng áo cà sa”.
Trên bàn cờ tương quan chính trị Mỹ – Việt hơn hai năm sau, thế “triệt buộc” đầu tiên thuộc về Dự luật nhân quyền Việt Nam – mang mã số HR. 1897, được Hạ nghị viện Hoa Kỳ thông qua vào đầu tháng 8/2013 với tỷ lệ phiếu hoàn toàn áp đảo.
Điều có vẻ trái khoáy là HR. 1897 lại là khế ước đầu tiên hướng đến việc thực hiện “cơ chế hợp tác đối tác toàn diện” mà Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã đạt được qua cuộc gặp quá ngắn ngủi vào cuối tháng 7/2013 với người đồng nhiệm ở bên kia bán cầu là Barak Obama.
Vào thời điểm đó và chỉ mới 3 tháng sau cuộc đối thoại nhân quyền Việt – Mỹ được âm thầm nối lại tại Hà Nội, tình hình nhân quyền ở Việt Nam vẫn tiến triển đến mức chính quyền cho bắt một hơi ba blogger – những người chỉ thể hiện khẩu khí chống lại sự can thiệp của Trung Quốc và hành động mạo muội “xếp hạng lãnh đạo”. Cũng vào giữa năm 2013, hội nghị trung ương 7 của đảng cầm quyền đã không giải quyết được một vấn đề kinh tế – xã hội thực chất nào, ngoài việc bổ sung hai ủy viên Bộ chính trị mà từ đó đã sinh ra vô số dư luận về câu chuyện kèn cựa phe phái. Và ngay cả xu hướng mang tính phe nhóm “ngả về phương Tây” cũng chỉ mới chập chững…
Ngay lập tức, câu trả lời đến từ Washington vào tháng 7/2013: không mấy quan tâm và có thể chẳng cần đến sự diễn giải của phái đoàn ông Sang về điều được xem là “Việt Nam luôn quan tâm và bảo đảm các quyền con người”, người Mỹ hẳn chưa nhận ra hiện thực được gọi là “thành tâm chính trị” thể hiện rõ nét trong Bộ chính trị Việt Nam và các cấp thừa hành địa phương, và do vậy Washington tự cho mình quyền đẩy Hà Nội vào tình thế đánh đố nhiều hơn là gợi mở.
Với sự chất vấn đầy trắc trở của cái tương lai như thế, một thất vọng được lượng hóa rõ nhất là phái đoàn Việt Nam đã không thể có cơ hội tiếp cận bằng chính xúc giác của họ trong chuyến đi Washington. Từ TPP đến “đối tác chiến lược” và vũ khí sát thương, tất cả đều không hé lộ một triển vọng nhanh chóng nào. Thậm chí cho tới nay, tất cả vẫn còn nằm trên giấy theo đúng tinh thần bản “ghi nhớ” giữa hai nguyên thủ quốc gia. Cũng hơn hai chục vòng đàm phán đã trôi vào dĩ vãng nhưng vẫn chưa làm cho giới quan chức và các nhóm lợi ích ở Hà Nội ngộ ra một quy trình kết thúc có hậu nào của TPP ở thì hiện tại.
Cú đồng thuận gần như tuyệt đối của Hạ viện Mỹ đối với Dự luật nhân quyền Việt Nam chỉ ít ngày sau cuộc gặp Obama – Sang và trước thời hạn quy định hẳn mới chỉ là lời đánh đố mở màn. Hà Nội cần và ngay lập tức phải hiểu rằng họ đang ở vào năm 2013 chứ không còn là năm 2006 – thời điểm mà Nhà nước Việt Nam được “giải thoát” khỏi danh sách các quốc gia cần quan tâm đặc biệt về nhân quyền và tôn giáo (CPC), để chuẩn bị cho cuộc tiến chiếm bàn tiệc WTO với tư cách là thành viên thứ 150.
Nhưng bản thân Hoa Kỳ cũng cần được giải thoát khỏi những tín điều cố hữu và kém thực tế. Bài học cốt tủy mà người Mỹ có lẽ đã không ít lần xào lại là kể từ khi không còn nằm trong danh sách CPC vào năm 2006, tình hình nhân quyền và tôn giáo ở Việt Nam lại trở nên “tự do” đến mức mà giới quan sát phương Tây phải yêu cầu chính quyền Mỹ đóng luôn cánh cửa quan hệ với Hà Nội.
“Triệt buộc” thứ hai mang tên “HR. 4254”
Áp đặt những biện pháp trừng phạt đối với những quan chức chính phủ Việt Nam “đồng lõa trong những vụ vi phạm nhân quyền nhắm vào người dân Việt Nam” là tinh thần sắt son trong bản Dự luật Chế tài nhân quyền Việt Nam mà những nghị sĩ cứng rắn như Ed Royce đang tiếp bước “Lộ trình Miến Điện”.
Theo thông cáo của dân biểu Ed Royce, HR. 4254 là một dự luật lưỡng đảng, nhắm mục tiêu vào những quan chức chính phủ, công an và những người khác vi phạm nhân quyền đối với những nhà bất đồng chính kiến ôn hòa. Những biện pháp được kiến nghị bao gồm những hạn chế du hành và trừng phạt về tài chính.
Cụ thể, những cá nhân có tên trong danh sách sẽ không được nhập cảnh hay quá cảnh ở Hoa Kỳ, không được cấp bất kỳ quy chế di trú hợp pháp nào, và cũng không được phép nộp đơn hay thỉnh nguyện liên quan đến những việc này. Về mặt tài chính, những cá nhân này sẽ bị phong tỏa tài sản, bị hạn chế hoặc bị cấm giao dịch tài chính và đưa tài sản vào hay ra khỏi Hoa Kỳ.
Thực ra dự thảo đầu tiên của HR. 4254 đã xuất hiện trong Quốc hội Hoa Kỳ cách đây đúng một năm, vào tháng 3/2013, tức hai tháng sau chuyến “hành hương” của người đứng đầu đảng Nguyễn Phú Trọng đến Vatican. Khi đó và trong bầu không khí bị xem là “thụt lùi sâu sắc” về nhân quyền, các nghị sĩ Mỹ đã yêu cầu:
“Tổng thống sẽ đóng băng và cấm chỉ tất cả các giao dịch liên quan đến tất cả các tài sản và lợi ích của một cá nhân trong danh sách được quy định ở điểm (c)(1) nếu những tài sản và lợi tức đó nằm ở Hoa Kỳ, rơi vào Hoa Kỳ, hoặc nằm ở hoặc rơi vào quyền sở hữu hoặc kiểm soát của một người Mỹ”.
Và “Sau không quá 90 ngày từ ngày ban hành Đạo luật này, Tổng thống sẽ đệ trình lên những Ủy ban quốc hội thích hợp danh sách của các cá nhân, là công dân Việt Nam, mà Tổng thống xác định là dính líu đến những vụ vi phạm nhân quyền chống lại nhân dân Việt Nam hoặc thân nhân của họ, bất kể việc những vụ vi phạm đó có xảy ra ở Việt Nam hay không… Danh sách được quy định trong đoạn (1) sẽ được công khai cho công chúng và được đăng trên các trang web của Bộ Ngân khố và Bộ Ngoại giao”.
Không phải và chẳng bao giờ tự do là món quà trên trời rơi xuống. Cũng không hẳn chuyện đổ tiền sẽ làm nguội lạnh những cái đầu tham lam lẫn sắt máu. Dĩ nhiên Miến Điện được như ngày nay là nhờ cú đi roi song hành với tiến trình xóa nợ quốc gia.
Luật chơi của người Mỹ
Sau 39 năm từ thời điểm 1975, giai cấp cầm quyền ở Việt Nam đã lập kỷ lục về nợ công quốc gia: ít nhất 95% GDP, nếu không nói là còn hơn thế. Con số này là một trời một vực so với số báo cáo chỉ khoảng 55% GDP của Chính phủ. Mỗi đầu nông dân phải gánh đến ít nhất 1.500 USD tiền nợ, trong lúc vai và lưng họ đã oằn tím bởi hàng trăm thứ thuế cùng thói vô cảm của các “đày tớ”.
Nhưng vấn đề trầm trọng hơn nhiều là trong một xã hội có đến ít nhất 20% dân số lâm vào tình cảnh nghèo khổ – gấp 3 lần số báo cáo, nền kinh tế rơi vào cảnh suy sụp và thảm hại đến mức “không biết lấy tiền đâu để trả nợ nước ngoài” – như trần tình hiếm hoi của một quan chức nhà nước. Với đà như thế này, tình thế quá nan y chắc chắn sẽ đẩy đất nước đến hố bĩ cực, và sẽ chẳng hề kinh ngạc nếu nó dẫn đến vô số cơn động loạn xã hội khiến cho chân đứng chính thể có thể vụn vỡ vào bất cứ thời điểm nào.
Phải chăng đó là thế “tự triệt buộc” của giới lãnh đạo đương thời Việt Nam kéo theo các tầng lớp dân chúng khốn khổ của họ?
Còn với người Mỹ, một lần vội vàng là thêm một sai lầm. Giờ đây, dường như cách chơi bài của người Mỹ là kiểu cách với điếu xì gà trên miệng cùng những vòng khói tỏa ra từ lỗ mũi thâm sâu của người Trung Hoa. Bầu không khí ấy có vẻ không hứa hẹn một viễn cảnh được phác ra sớm sủa, mà có lẽ sẽ kéo dài theo một quy luật được sàng lọc từ dĩ vãng: độ mở của Washington tùy thuộc vào thái độ bớt khép kín của Hà Nội.
Thời gian đầu tiên của năm 2014 đang chứng kiến thái độ kiên định hơn của không chỉ khối nghị sĩ đảng Cộng hòa. Ngay cả Tổng thống Obama và ngoại trưởng của ông cũng chợt mạnh mẽ hẳn lên đối với bản Phúc trình nhân quyền Việt Nam năm 2013 và những điều kiện đặt lên bàn đàm phán TPP.
Cũng bất chấp mối đe dọa có thể xảy ra cuộc chiến tranh lạnh lần thứ hai, lần đầu tiên chính quyền Obama dám áp đặt lệnh trừng phạt đối với các quan chức Nga và Ukraine. Ngay sau đó, cơ quan công tố Thụy Sĩ đã làm việc hết sức khẩn trương: hàng loạt ngân hàng ở quốc gia này, nơi cất giấy tài sản của thế giới quan chức đen đúa, đang bị bóc trần từng mảng lớn.
Lẽ nào tương lai của “một bộ phận không nhỏ” giới quan chức, công an Việt Nam cùng vợ con họ, những người đã có đủ thời gian để khiến Tổ quốc bị loang máu ngoại tệ sang tận Úc, Mỹ, Anh, Canada hay các nước Bắc Âu, những người nồng nàn tình yêu Tổ quốc đến mức sẵn sàng nhảy lên máy bay ra ngoại quốc vào bất kỳ thời điểm nào xảy ra “biến cố”, cũng tự khép mình vào thế “triệt buộc” mất trắng tổ quốc như triều đại vừa lâm chung ở Ukraine?
Phạm Chí Dũng, TP.HCM 27-03-2014
Kể từ dăm năm nay, người dân đã có những kinh nghiệm sâu sắc với truyền thông nhà nước cộng sản trong các vụ việc liên quan đến các yếu tố tôn giáo, chính trị và nhất là đối với những người đấu tranh cho nền dân chủ, cho tự do tôn giáo, cho quyền con người, đặc biệt cho lãnh thổ thiêng liêng của Tổ Quốc. Ở đó, không thiếu những màn dựng chuyện, bôi bẩn, bóp méo và cắt xén.
Điển hình là vụ Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt trở thành nạn nhân của đám truyền thông cộng sản bất lương, thì sự cảnh giác của người dân và xã hội đã tăng lên rõ rệt. Câu chuyện đó đã trở thành điển hình để nhắc đến mỗi khi người ta muốn nói về bản chất truyền thông cộng sản.
Sau khi Bùi Thị Minh Hằng cùng với 20 người khác bị bắt tại huyện Lấp Vò, tỉnh Đồng Tháp, dư luận đã lên tiếng phản ứng. Việc dư luận lên tiếng nhằm cảnh báo những hiện tượng bắt người trả thù hèn hạ bằng cách vu cáo, dựng chuyện mà xưa nay vốn đã thành một căn bệnh khó chữa, một phương pháp hạ đẳng thường được nhà nước sử dụng đối với những người dám đấu tranh cho xã hội tốt đẹp hơn nhưng không vừa lòng nhà nước.
Trước các thông tin nhanh chóng lan truyền trên mạng, Đài Truyền hình Đồng Tháp đã chiếu một đoạn video nhằm thanh minh cho việc này nhưng nội dung của nó đã nói lên một điều: Sự thật nằm ở đâu.
Sở dĩ đoạn video ngắn ngủi đó nói lên được nhiều điều, bởi những ai đã từng quan tâm đến các vấn đề chính trị, xã hội và nhất là các vụ bắt bớ người yêu nước, các cá nhân có những mối quan tâm chính trị xưa nay, người ta nhìn đọc rất rõ những con bài, những phương cách trí trá, dối trá, lấp liếm bẩn thỉu cho những hành động nhiều khi vi phạm pháp luật của chính nhà cầm quyền.
Trong đoạn video mấy phút về vụ việc, Đài TH Đồng Tháp chiếu hình ảnh công an đến nhà để “hỗ trợ, áp giải” Nguyễn Bắc Truyển cho Công an Sài Gòn trong một vụ án mà ngay cả nguyên đơn cũng không biết vì sao vụ án “lạm dụng tín nhiệm, chiếm đoạt tài sản” được khởi tố(!). Và mặc dù chỉ có việc hỗ trợ, áp giải một con người rất cụ thể, có địa chỉ rõ ràng như thế nhưng công an Đồng Tháp đã được chỉ đạo trực tiếp của ông Thiếu tướng Giám đốc Công an Tỉnh? Điều gì mà nghiêm trọng vậy? Có phải chỉ vì quá nhiệt tình trong việc hỗ trợ, áp giải mà đám công an này phải huy động một lực lượng hùng hậu để đập nhà phá cửa? Và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, là Công an Sài Gòn và Công an Đồng Tháp mất thời gian, công sức đi xa bấy nhiêu đường đất, xe cộ, công lực và tiền của như vậy chỉ để bắt Nguyễn Bắc Truyển về điều tra vụ án, nhưng chỉ 1 ngày sau thì… trả tự do vì “chờ phê chuẩn lệnh tạm giam”.
Nhìn những hình ảnh này, người ta đoan chắc là nếu Dương Chí Dũng hoặc các loại tội phạm khác ở Sài Gòn hoặc Đồng Tháp, chắc chắn đừng nói đến chuyện chạy trốn đến một ngày chứ nói gì đến mấy tháng? Cũng xem đoạn video này, nếu ai chưa đến Sài Gòn, Đồng Tháp, hẳn nhiên sẽ tưởng tượng ra một thiên đường mà ở đó, không hề có chuyện chiếm đoạt tài sản, không thể có đất cho tội phạm. Bởi chỉ cần công dân có nợ nần nhau, thì công an đã đi lùng sục bắt về ngay như bắc giặc để “điều tra, làm rõ” ngay lập tức.
Thế nhưng, vẫn là bệnh nói thế mà không phải thế. Cái đuôi con chồn hôi lòi ra ngay sau đó khi Đài Truyền hình Đồng Tháp chẳng cần Tòa án mà vẫn kết tội Nguyễn Bắc Truyển như sau: “Vào khoảng tháng 5 năm 2013, đối tượng Nguyễn Bắc Truyển lén lút về ấp Hưng Nhơn, xã Long Hưng B huyện Lấp Vò, Tỉnh Đồng Tháp móc nối với các phần tử xấu, lợi dụng tôn giáo, tiếp tục tuyên truyền chống phá Đảng và Nhà nước ta”. Và dù chưa có một tòa án nào, thì Đài THĐT vẫn kết luận: “Hành vi trên là vi phạm pháp luật”. Thử hỏi, hành vi của Đài THĐT kết luận thay Tòa án, biêu riếu vu cáo công dân có được gọi là “vi phạm pháp luật” hay không?
Việc Nguyễn Bắc Truyển về Lấp Vò để chuẩn bị cho đám cưới với người vợ tương lai của mình ở đó, được gọi là “lén lút, móc nối với các phần tử xấu” là đúng hay sai và có chính đáng hay không? Thật may là ngày xưa chưa có lực lượng công an va Đài truyền hình Đồng Tháp, nếu không, ông Nguyễn Sinh Sắc từ làng Sen sang là Hoàng Trù làm rể không khéo cũng bị kết án là “lén lút móc nối” chăng?
Thế rồi, đã quá sáo mòn, lại vẫn màn “giáo dân ý kiến” Đài THĐT kiếm được một phật tử Phật giáo Hòa Hảo lên án vụ việc và “yêu cầu nhà nước xử lý thích đáng”.
Đoạn video tiếp theo là đoạn về những người bị Công an Lấp Vò bắt giữ và ba người bị bắt giữ đến nay trong đó có Bùi Thị Minh Hằng. Đài THĐT nói rằng: “Hai ngày sau, lực lượng CSGT đang trên đường tuần tra kiểm soát thì phát hiện khoảng 10 chiếc xe mô tô chở khoảng 20 người đi hàng hai hàng ba trên đường. Thấy vậy lực lượng làm nhiệm vụ ra tín hiệu dừng xe kiểm soát… Sau đó nhóm người này có những lời nói nhục mạ và tấn công lực lượng làm nhiệm vụ, gây rối trật tự công cộng…”.
Điều người ta thấy rõ qua đoạn video dù chỉ mấy phút kia là gì? Điều gì đã thiếu và điều gì đã thừa ở đây?
Cái thừa nhất, là vì sao cái gọi là “lực lượng CSGT đang trên đường tuần tra kiểm soát” mà trong đó có cả Cảnh sát cơ động và đám người không sắc phục dày đặc cả một quãng đường. Cái thiếu ở đây là nhà nước, công an và nhà đài đã công phu chuẩn bị cả máy quay video đi theo một đội CSGT đi làm nhiệm vụ tuần tra nhưng đã không đưa lên được hình ảnh nào để chứng minh cho việc họ nói là những người này chống lại lực lượng CSGT đang làm nhiệm vụ. Trong cả đoạn video, nhà đài đã không hề dám một lần để tiếng của các nạn nhân. Họ nói gì? Tại sao phải bịt miệng họ để nói chen vào những lời kết tội của mình? Những khẩu hiệu, băng rôn mà công an ngang nhiên cướp trong hành lý của họ, đó là gì? Sao không quay rõ ra? Ông già được đưa lên truyền hình nói rằng khẩu hiệu là “Đả đảo Cộng sản”? Có thật không và nếu có thì phạm tội gì?
Phải chăng trên Tỉnh Đồng Tháp này, cứ có CSGT tuần tra, thì đi kèm theo đó là đám người không mang sắc phục và Cảnh sát cơ động hàng trăm người lại còn mang theo máy quay phim, máy ảnh?
Và thật hài hước là nhà đài vẫn tìm được một tên cò mồi nói rằng: “Tôi thấy mấy người đó xúm đánh công an” (Sic). Vậy khi “mấy người xúm đánh công an” thì những công an, CSCĐ và nhà đài quay phim sợ quá chạy mất hay sao mà không quay lại cảnh họ đánh công an ra sao cho thiên hạ rõ?
Thật ra, chẳng cần phải hỏi nhiều, tự trả lời những thắc mắc trên, người dân tự hiểu sự thật không nằm trên miệng lưỡi của những người cộng sản.
Và qua những chuyện này, lần nữa thì càng ngày người dân càng hiểu một điều rằng: Đã là truyền thông nhà nước thì việc cố tình dùng xảo thuật, cắt xén, bóp méo và đặt điều là hẳn nhiên.
Sự thật ở đâu? Gặp các nạn nhân
Sự thật có nằm trên miêng lưỡi người Cộng Sản hay không? Những câu hỏi cần đặt ra và cần được trả lời. Để tìm các câu hỏi đó, chúng tôi đã gặp những người đã chứng kiến và là nạn nhân hôm đó.
Họ cho chúng tôi biết sự thật không hề như vậy. Ông Huỳnh Anh Trí cho chúng tôi biết như sau:
- Ông Huỳnh Anh Trí: Tôi là Huỳnh Anh Trí, cựu tù nhân chính trị sau 14 năm, mới ra tù. Tôi là một trong 21 người đi từ Quang Minh Tự đến thăm gia đình anh Nguyễn Bắc Truyển. Chúng tôi đi giữ hàng lối và đảm bảo an toàn giao thông, cách nhau từ 3-5 mét/ người. Khi chúng tôi đến cầu Long Trại, Đồng Tháp thì xuất hiện một số công an, côn đồ cầm tầm vông đánh đập chúng tôi. Họ không cho chúng tôi biết lý do gì mà chỉ xông vào đánh đập thôi. Tôi nghĩ là chính ông Lê Hoàng Dũng là người chỉ đạo đánh đập vụ này. Nay họ vu khống chị Bùi Thị Minh Hằng, Anh Minh và chị Thúy Quỳnh là cản trở giao thông, chính công an huyện Lấp Vò mới là người cản trở giao thông chứ còn chúng tôi chỉ đi thăm anh Nguyễn Bắc Truyển mà bị chặn đường, đánh đập, cướp bóc. Đây là hành động ăn cướp rồi vu khống chị Bùi Thị Minh Hằng, Anh Minh và chị Thúy Quỳnh. Tôi cực lực lên án chính quyền Cộng sản ở Lấp Vò đã đàn áp những người đó, đây là hành động đàn áp dân chủ trong nước.
– Thưa ông, theo bản tin Truyền hình Đồng Tháp, khi lực lượng đến kiểm tra thì một số đối tượng như Bùi Thị Minh Hằng chống đối, chửi bới và đánh lại lực lượng thi hành công vụ, cảnh sát… điều đó có đúng không?
Ông Huỳnh Anh Trí: Họ xông vô đánh đập chị Hằng, ăn cướp đồ thì chị phải la làng lên. Chính hành động khi bắt chị Hằng lên xe, chúng còn lấy cái còng đánh theo, không có hành động nào là chửi bới, đánh đập công an hết.
Chúng tôi cũng đã gặp Tu sĩ Võ Văn Thanh Liêm, người trụ trì ở Quang Minh Tự cũng kể lại rành rõ sự việc với nội dung như ông Huỳnh Anh Trí đã kể lại. Ông cho biết thêm:
Khi đoàn người đi đến cầu thì cả đoàn đến dăm bảy trăm người, trong đó có hàng mấy chục công an mặc sắc phục và một đoàn cầm gậy đã đổ ra đón và đánh đập 21 người này rồi bắt tất cả về đồn mà không có một lý do nào được đưa ra. Không chỉ đánh đàn ông mà cả các phụ nữ đi cùng cũng bị đánh tới tấp tốp này đến tốp khác. Những người bị đánh sưng hết mặt mũi tất cả. Tôi bị đánh vào đầu, ngất xỉu phải chở đến nhà thương và các cháu tôi cũng bị như vậy. Đám người đó chặn giữ một khúc đường khoảng 200 mét đứng dày đặc. Do vậy, chúng tôi không thể có hành động nào chống lại họ, tất cả chúng tôi chỉ xuôi tay mặc họ đánh, ngay cả việc đỡ cũng không dám đỡ. Sau đó, thảy lên xe như con heo đưa về nhà thương.
Sau khi họ đưa tất cả 21 người về đồn, họ bỏ cả đoàn ngoài nắng từ 10h trưa đến 15h chiều. Tối đó họ không hề được ăn uống, thậm chí nước uống còn phải mua. Họ lấy tất cả đồ đạc và điều tra từng người ghép vào tội “chống người thi hành công vụ”. Chúng tôi phản đối chuyện đánh người, họ chối, tôi nói rằng các ông đánh người và tôi chỉ cho các ông ở đây những người đánh chúng tôi đây.
Mãi cho đến hôm sau, họ mới đưa cơm cho ăn, nhưng bà con có 4 nam và 8 nữ đã tuyệt thực, trong đó có Bùi Thị Minh Hằng. Cũng tại đó, chị Bùi Thị Minh Hằng yêu cầu phải có luật sư mới làm việc và cô Hằng ngay từ đầu đã đòi có luật sư cho cô ấy.
Hàng loạt các nạn nhân chúng tôi gặp, đều nói lên tường tận sự việc và họ sẵn sàng chịu trách nhiệm trước pháp luật với những điều họ nói ra, với đầy đủ tên, tuổi, địa chỉ của họ.
Mời quý vị xem video phát biểu của các nạn nhân tại đây: http://youtu.be/V_6cQx6Jc4k
Thiết nghĩ rằng, chừng đó cũng đủ để hiểu sự thật ở đây là gì.
Khi một nhà nước phải dùng đến những mưu đồ xảo trá, những mánh lới hèn hạ với dân mình, chỉ đế đối phó với người phụ nữ không tấc sắt trong tay như Bùi Thị Minh Hằng và chị Thúy Quỳnh, thì mới biết được cái nhà nước đó nó hèn hạ và bất chính làm sao.
Hà Nội, ngày 28/3/2014
J.B Nguyễn Hữu Vinh
(Chép Sử Việt)
“Lộ trình Miến Điện” đang tái hiện những nút thắt cùng uy lực bọc đồng lẫn bọc đường của nó: từ lên án vi phạm nhân quyền đến chế tài những chủ thể sinh đẻ các vi phạm đó. Những tin tức lạnh lùng cho biết vào năm 2011, Mỹ và phương Tây đã phải tiến hành chế tài về nhập cảnh và phong tỏa tài sản đến 5.000 nhân vật chính khách, quân đội và công an ở Miến Điện – một liều thuốc đặc trị cho căn bệnh đàn áp dân chúng và đối lập thật khó có thuốc chữa tại quốc gia đã từng dìm trong bể máu cuộc “cách mạng áo cà sa”.
Trên bàn cờ tương quan chính trị Mỹ – Việt hơn hai năm sau, thế “triệt buộc” đầu tiên thuộc về Dự luật nhân quyền Việt Nam – mang mã số HR. 1897, được Hạ nghị viện Hoa Kỳ thông qua vào đầu tháng 8/2013 với tỷ lệ phiếu hoàn toàn áp đảo.
Điều có vẻ trái khoáy là HR. 1897 lại là khế ước đầu tiên hướng đến việc thực hiện “cơ chế hợp tác đối tác toàn diện” mà Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã đạt được qua cuộc gặp quá ngắn ngủi vào cuối tháng 7/2013 với người đồng nhiệm ở bên kia bán cầu là Barak Obama.
Vào thời điểm đó và chỉ mới 3 tháng sau cuộc đối thoại nhân quyền Việt – Mỹ được âm thầm nối lại tại Hà Nội, tình hình nhân quyền ở Việt Nam vẫn tiến triển đến mức chính quyền cho bắt một hơi ba blogger – những người chỉ thể hiện khẩu khí chống lại sự can thiệp của Trung Quốc và hành động mạo muội “xếp hạng lãnh đạo”. Cũng vào giữa năm 2013, hội nghị trung ương 7 của đảng cầm quyền đã không giải quyết được một vấn đề kinh tế – xã hội thực chất nào, ngoài việc bổ sung hai ủy viên Bộ chính trị mà từ đó đã sinh ra vô số dư luận về câu chuyện kèn cựa phe phái. Và ngay cả xu hướng mang tính phe nhóm “ngả về phương Tây” cũng chỉ mới chập chững…
Ngay lập tức, câu trả lời đến từ Washington vào tháng 7/2013: không mấy quan tâm và có thể chẳng cần đến sự diễn giải của phái đoàn ông Sang về điều được xem là “Việt Nam luôn quan tâm và bảo đảm các quyền con người”, người Mỹ hẳn chưa nhận ra hiện thực được gọi là “thành tâm chính trị” thể hiện rõ nét trong Bộ chính trị Việt Nam và các cấp thừa hành địa phương, và do vậy Washington tự cho mình quyền đẩy Hà Nội vào tình thế đánh đố nhiều hơn là gợi mở.
Với sự chất vấn đầy trắc trở của cái tương lai như thế, một thất vọng được lượng hóa rõ nhất là phái đoàn Việt Nam đã không thể có cơ hội tiếp cận bằng chính xúc giác của họ trong chuyến đi Washington. Từ TPP đến “đối tác chiến lược” và vũ khí sát thương, tất cả đều không hé lộ một triển vọng nhanh chóng nào. Thậm chí cho tới nay, tất cả vẫn còn nằm trên giấy theo đúng tinh thần bản “ghi nhớ” giữa hai nguyên thủ quốc gia. Cũng hơn hai chục vòng đàm phán đã trôi vào dĩ vãng nhưng vẫn chưa làm cho giới quan chức và các nhóm lợi ích ở Hà Nội ngộ ra một quy trình kết thúc có hậu nào của TPP ở thì hiện tại.
Cú đồng thuận gần như tuyệt đối của Hạ viện Mỹ đối với Dự luật nhân quyền Việt Nam chỉ ít ngày sau cuộc gặp Obama – Sang và trước thời hạn quy định hẳn mới chỉ là lời đánh đố mở màn. Hà Nội cần và ngay lập tức phải hiểu rằng họ đang ở vào năm 2013 chứ không còn là năm 2006 – thời điểm mà Nhà nước Việt Nam được “giải thoát” khỏi danh sách các quốc gia cần quan tâm đặc biệt về nhân quyền và tôn giáo (CPC), để chuẩn bị cho cuộc tiến chiếm bàn tiệc WTO với tư cách là thành viên thứ 150.
Nhưng bản thân Hoa Kỳ cũng cần được giải thoát khỏi những tín điều cố hữu và kém thực tế. Bài học cốt tủy mà người Mỹ có lẽ đã không ít lần xào lại là kể từ khi không còn nằm trong danh sách CPC vào năm 2006, tình hình nhân quyền và tôn giáo ở Việt Nam lại trở nên “tự do” đến mức mà giới quan sát phương Tây phải yêu cầu chính quyền Mỹ đóng luôn cánh cửa quan hệ với Hà Nội.
“Triệt buộc” thứ hai mang tên “HR. 4254”
Áp đặt những biện pháp trừng phạt đối với những quan chức chính phủ Việt Nam “đồng lõa trong những vụ vi phạm nhân quyền nhắm vào người dân Việt Nam” là tinh thần sắt son trong bản Dự luật Chế tài nhân quyền Việt Nam mà những nghị sĩ cứng rắn như Ed Royce đang tiếp bước “Lộ trình Miến Điện”.
Theo thông cáo của dân biểu Ed Royce, HR. 4254 là một dự luật lưỡng đảng, nhắm mục tiêu vào những quan chức chính phủ, công an và những người khác vi phạm nhân quyền đối với những nhà bất đồng chính kiến ôn hòa. Những biện pháp được kiến nghị bao gồm những hạn chế du hành và trừng phạt về tài chính.
Cụ thể, những cá nhân có tên trong danh sách sẽ không được nhập cảnh hay quá cảnh ở Hoa Kỳ, không được cấp bất kỳ quy chế di trú hợp pháp nào, và cũng không được phép nộp đơn hay thỉnh nguyện liên quan đến những việc này. Về mặt tài chính, những cá nhân này sẽ bị phong tỏa tài sản, bị hạn chế hoặc bị cấm giao dịch tài chính và đưa tài sản vào hay ra khỏi Hoa Kỳ.
Thực ra dự thảo đầu tiên của HR. 4254 đã xuất hiện trong Quốc hội Hoa Kỳ cách đây đúng một năm, vào tháng 3/2013, tức hai tháng sau chuyến “hành hương” của người đứng đầu đảng Nguyễn Phú Trọng đến Vatican. Khi đó và trong bầu không khí bị xem là “thụt lùi sâu sắc” về nhân quyền, các nghị sĩ Mỹ đã yêu cầu:
“Tổng thống sẽ đóng băng và cấm chỉ tất cả các giao dịch liên quan đến tất cả các tài sản và lợi ích của một cá nhân trong danh sách được quy định ở điểm (c)(1) nếu những tài sản và lợi tức đó nằm ở Hoa Kỳ, rơi vào Hoa Kỳ, hoặc nằm ở hoặc rơi vào quyền sở hữu hoặc kiểm soát của một người Mỹ”.
Và “Sau không quá 90 ngày từ ngày ban hành Đạo luật này, Tổng thống sẽ đệ trình lên những Ủy ban quốc hội thích hợp danh sách của các cá nhân, là công dân Việt Nam, mà Tổng thống xác định là dính líu đến những vụ vi phạm nhân quyền chống lại nhân dân Việt Nam hoặc thân nhân của họ, bất kể việc những vụ vi phạm đó có xảy ra ở Việt Nam hay không… Danh sách được quy định trong đoạn (1) sẽ được công khai cho công chúng và được đăng trên các trang web của Bộ Ngân khố và Bộ Ngoại giao”.
Không phải và chẳng bao giờ tự do là món quà trên trời rơi xuống. Cũng không hẳn chuyện đổ tiền sẽ làm nguội lạnh những cái đầu tham lam lẫn sắt máu. Dĩ nhiên Miến Điện được như ngày nay là nhờ cú đi roi song hành với tiến trình xóa nợ quốc gia.
Luật chơi của người Mỹ
Sau 39 năm từ thời điểm 1975, giai cấp cầm quyền ở Việt Nam đã lập kỷ lục về nợ công quốc gia: ít nhất 95% GDP, nếu không nói là còn hơn thế. Con số này là một trời một vực so với số báo cáo chỉ khoảng 55% GDP của Chính phủ. Mỗi đầu nông dân phải gánh đến ít nhất 1.500 USD tiền nợ, trong lúc vai và lưng họ đã oằn tím bởi hàng trăm thứ thuế cùng thói vô cảm của các “đày tớ”.
Nhưng vấn đề trầm trọng hơn nhiều là trong một xã hội có đến ít nhất 20% dân số lâm vào tình cảnh nghèo khổ – gấp 3 lần số báo cáo, nền kinh tế rơi vào cảnh suy sụp và thảm hại đến mức “không biết lấy tiền đâu để trả nợ nước ngoài” – như trần tình hiếm hoi của một quan chức nhà nước. Với đà như thế này, tình thế quá nan y chắc chắn sẽ đẩy đất nước đến hố bĩ cực, và sẽ chẳng hề kinh ngạc nếu nó dẫn đến vô số cơn động loạn xã hội khiến cho chân đứng chính thể có thể vụn vỡ vào bất cứ thời điểm nào.
Phải chăng đó là thế “tự triệt buộc” của giới lãnh đạo đương thời Việt Nam kéo theo các tầng lớp dân chúng khốn khổ của họ?
Còn với người Mỹ, một lần vội vàng là thêm một sai lầm. Giờ đây, dường như cách chơi bài của người Mỹ là kiểu cách với điếu xì gà trên miệng cùng những vòng khói tỏa ra từ lỗ mũi thâm sâu của người Trung Hoa. Bầu không khí ấy có vẻ không hứa hẹn một viễn cảnh được phác ra sớm sủa, mà có lẽ sẽ kéo dài theo một quy luật được sàng lọc từ dĩ vãng: độ mở của Washington tùy thuộc vào thái độ bớt khép kín của Hà Nội.
Thời gian đầu tiên của năm 2014 đang chứng kiến thái độ kiên định hơn của không chỉ khối nghị sĩ đảng Cộng hòa. Ngay cả Tổng thống Obama và ngoại trưởng của ông cũng chợt mạnh mẽ hẳn lên đối với bản Phúc trình nhân quyền Việt Nam năm 2013 và những điều kiện đặt lên bàn đàm phán TPP.
Cũng bất chấp mối đe dọa có thể xảy ra cuộc chiến tranh lạnh lần thứ hai, lần đầu tiên chính quyền Obama dám áp đặt lệnh trừng phạt đối với các quan chức Nga và Ukraine. Ngay sau đó, cơ quan công tố Thụy Sĩ đã làm việc hết sức khẩn trương: hàng loạt ngân hàng ở quốc gia này, nơi cất giấy tài sản của thế giới quan chức đen đúa, đang bị bóc trần từng mảng lớn.
Lẽ nào tương lai của “một bộ phận không nhỏ” giới quan chức, công an Việt Nam cùng vợ con họ, những người đã có đủ thời gian để khiến Tổ quốc bị loang máu ngoại tệ sang tận Úc, Mỹ, Anh, Canada hay các nước Bắc Âu, những người nồng nàn tình yêu Tổ quốc đến mức sẵn sàng nhảy lên máy bay ra ngoại quốc vào bất kỳ thời điểm nào xảy ra “biến cố”, cũng tự khép mình vào thế “triệt buộc” mất trắng tổ quốc như triều đại vừa lâm chung ở Ukraine?
Phạm Chí Dũng, TP.HCM 27-03-2014
Gặp những nạn nhân trong vụ bắt Bùi Thị Minh Hằng ở Lấp Vò, Đồng Tháp
J.B Nguyễn hữu Vinh -RFA
Truyền thông cộng sản, công cụ bóp méo sự thậtKể từ dăm năm nay, người dân đã có những kinh nghiệm sâu sắc với truyền thông nhà nước cộng sản trong các vụ việc liên quan đến các yếu tố tôn giáo, chính trị và nhất là đối với những người đấu tranh cho nền dân chủ, cho tự do tôn giáo, cho quyền con người, đặc biệt cho lãnh thổ thiêng liêng của Tổ Quốc. Ở đó, không thiếu những màn dựng chuyện, bôi bẩn, bóp méo và cắt xén.
Điển hình là vụ Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt trở thành nạn nhân của đám truyền thông cộng sản bất lương, thì sự cảnh giác của người dân và xã hội đã tăng lên rõ rệt. Câu chuyện đó đã trở thành điển hình để nhắc đến mỗi khi người ta muốn nói về bản chất truyền thông cộng sản.
Sau khi Bùi Thị Minh Hằng cùng với 20 người khác bị bắt tại huyện Lấp Vò, tỉnh Đồng Tháp, dư luận đã lên tiếng phản ứng. Việc dư luận lên tiếng nhằm cảnh báo những hiện tượng bắt người trả thù hèn hạ bằng cách vu cáo, dựng chuyện mà xưa nay vốn đã thành một căn bệnh khó chữa, một phương pháp hạ đẳng thường được nhà nước sử dụng đối với những người dám đấu tranh cho xã hội tốt đẹp hơn nhưng không vừa lòng nhà nước.
Trước các thông tin nhanh chóng lan truyền trên mạng, Đài Truyền hình Đồng Tháp đã chiếu một đoạn video nhằm thanh minh cho việc này nhưng nội dung của nó đã nói lên một điều: Sự thật nằm ở đâu.
Sở dĩ đoạn video ngắn ngủi đó nói lên được nhiều điều, bởi những ai đã từng quan tâm đến các vấn đề chính trị, xã hội và nhất là các vụ bắt bớ người yêu nước, các cá nhân có những mối quan tâm chính trị xưa nay, người ta nhìn đọc rất rõ những con bài, những phương cách trí trá, dối trá, lấp liếm bẩn thỉu cho những hành động nhiều khi vi phạm pháp luật của chính nhà cầm quyền.
Trong đoạn video mấy phút về vụ việc, Đài TH Đồng Tháp chiếu hình ảnh công an đến nhà để “hỗ trợ, áp giải” Nguyễn Bắc Truyển cho Công an Sài Gòn trong một vụ án mà ngay cả nguyên đơn cũng không biết vì sao vụ án “lạm dụng tín nhiệm, chiếm đoạt tài sản” được khởi tố(!). Và mặc dù chỉ có việc hỗ trợ, áp giải một con người rất cụ thể, có địa chỉ rõ ràng như thế nhưng công an Đồng Tháp đã được chỉ đạo trực tiếp của ông Thiếu tướng Giám đốc Công an Tỉnh? Điều gì mà nghiêm trọng vậy? Có phải chỉ vì quá nhiệt tình trong việc hỗ trợ, áp giải mà đám công an này phải huy động một lực lượng hùng hậu để đập nhà phá cửa? Và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, là Công an Sài Gòn và Công an Đồng Tháp mất thời gian, công sức đi xa bấy nhiêu đường đất, xe cộ, công lực và tiền của như vậy chỉ để bắt Nguyễn Bắc Truyển về điều tra vụ án, nhưng chỉ 1 ngày sau thì… trả tự do vì “chờ phê chuẩn lệnh tạm giam”.
Nhìn những hình ảnh này, người ta đoan chắc là nếu Dương Chí Dũng hoặc các loại tội phạm khác ở Sài Gòn hoặc Đồng Tháp, chắc chắn đừng nói đến chuyện chạy trốn đến một ngày chứ nói gì đến mấy tháng? Cũng xem đoạn video này, nếu ai chưa đến Sài Gòn, Đồng Tháp, hẳn nhiên sẽ tưởng tượng ra một thiên đường mà ở đó, không hề có chuyện chiếm đoạt tài sản, không thể có đất cho tội phạm. Bởi chỉ cần công dân có nợ nần nhau, thì công an đã đi lùng sục bắt về ngay như bắc giặc để “điều tra, làm rõ” ngay lập tức.
Thế nhưng, vẫn là bệnh nói thế mà không phải thế. Cái đuôi con chồn hôi lòi ra ngay sau đó khi Đài Truyền hình Đồng Tháp chẳng cần Tòa án mà vẫn kết tội Nguyễn Bắc Truyển như sau: “Vào khoảng tháng 5 năm 2013, đối tượng Nguyễn Bắc Truyển lén lút về ấp Hưng Nhơn, xã Long Hưng B huyện Lấp Vò, Tỉnh Đồng Tháp móc nối với các phần tử xấu, lợi dụng tôn giáo, tiếp tục tuyên truyền chống phá Đảng và Nhà nước ta”. Và dù chưa có một tòa án nào, thì Đài THĐT vẫn kết luận: “Hành vi trên là vi phạm pháp luật”. Thử hỏi, hành vi của Đài THĐT kết luận thay Tòa án, biêu riếu vu cáo công dân có được gọi là “vi phạm pháp luật” hay không?
Việc Nguyễn Bắc Truyển về Lấp Vò để chuẩn bị cho đám cưới với người vợ tương lai của mình ở đó, được gọi là “lén lút, móc nối với các phần tử xấu” là đúng hay sai và có chính đáng hay không? Thật may là ngày xưa chưa có lực lượng công an va Đài truyền hình Đồng Tháp, nếu không, ông Nguyễn Sinh Sắc từ làng Sen sang là Hoàng Trù làm rể không khéo cũng bị kết án là “lén lút móc nối” chăng?
Thế rồi, đã quá sáo mòn, lại vẫn màn “giáo dân ý kiến” Đài THĐT kiếm được một phật tử Phật giáo Hòa Hảo lên án vụ việc và “yêu cầu nhà nước xử lý thích đáng”.
Đoạn video tiếp theo là đoạn về những người bị Công an Lấp Vò bắt giữ và ba người bị bắt giữ đến nay trong đó có Bùi Thị Minh Hằng. Đài THĐT nói rằng: “Hai ngày sau, lực lượng CSGT đang trên đường tuần tra kiểm soát thì phát hiện khoảng 10 chiếc xe mô tô chở khoảng 20 người đi hàng hai hàng ba trên đường. Thấy vậy lực lượng làm nhiệm vụ ra tín hiệu dừng xe kiểm soát… Sau đó nhóm người này có những lời nói nhục mạ và tấn công lực lượng làm nhiệm vụ, gây rối trật tự công cộng…”.
Điều người ta thấy rõ qua đoạn video dù chỉ mấy phút kia là gì? Điều gì đã thiếu và điều gì đã thừa ở đây?
Cái thừa nhất, là vì sao cái gọi là “lực lượng CSGT đang trên đường tuần tra kiểm soát” mà trong đó có cả Cảnh sát cơ động và đám người không sắc phục dày đặc cả một quãng đường. Cái thiếu ở đây là nhà nước, công an và nhà đài đã công phu chuẩn bị cả máy quay video đi theo một đội CSGT đi làm nhiệm vụ tuần tra nhưng đã không đưa lên được hình ảnh nào để chứng minh cho việc họ nói là những người này chống lại lực lượng CSGT đang làm nhiệm vụ. Trong cả đoạn video, nhà đài đã không hề dám một lần để tiếng của các nạn nhân. Họ nói gì? Tại sao phải bịt miệng họ để nói chen vào những lời kết tội của mình? Những khẩu hiệu, băng rôn mà công an ngang nhiên cướp trong hành lý của họ, đó là gì? Sao không quay rõ ra? Ông già được đưa lên truyền hình nói rằng khẩu hiệu là “Đả đảo Cộng sản”? Có thật không và nếu có thì phạm tội gì?
Phải chăng trên Tỉnh Đồng Tháp này, cứ có CSGT tuần tra, thì đi kèm theo đó là đám người không mang sắc phục và Cảnh sát cơ động hàng trăm người lại còn mang theo máy quay phim, máy ảnh?
Và thật hài hước là nhà đài vẫn tìm được một tên cò mồi nói rằng: “Tôi thấy mấy người đó xúm đánh công an” (Sic). Vậy khi “mấy người xúm đánh công an” thì những công an, CSCĐ và nhà đài quay phim sợ quá chạy mất hay sao mà không quay lại cảnh họ đánh công an ra sao cho thiên hạ rõ?
Thật ra, chẳng cần phải hỏi nhiều, tự trả lời những thắc mắc trên, người dân tự hiểu sự thật không nằm trên miệng lưỡi của những người cộng sản.
Và qua những chuyện này, lần nữa thì càng ngày người dân càng hiểu một điều rằng: Đã là truyền thông nhà nước thì việc cố tình dùng xảo thuật, cắt xén, bóp méo và đặt điều là hẳn nhiên.
Sự thật ở đâu? Gặp các nạn nhân
Sự thật có nằm trên miêng lưỡi người Cộng Sản hay không? Những câu hỏi cần đặt ra và cần được trả lời. Để tìm các câu hỏi đó, chúng tôi đã gặp những người đã chứng kiến và là nạn nhân hôm đó.
Họ cho chúng tôi biết sự thật không hề như vậy. Ông Huỳnh Anh Trí cho chúng tôi biết như sau:
- Ông Huỳnh Anh Trí: Tôi là Huỳnh Anh Trí, cựu tù nhân chính trị sau 14 năm, mới ra tù. Tôi là một trong 21 người đi từ Quang Minh Tự đến thăm gia đình anh Nguyễn Bắc Truyển. Chúng tôi đi giữ hàng lối và đảm bảo an toàn giao thông, cách nhau từ 3-5 mét/ người. Khi chúng tôi đến cầu Long Trại, Đồng Tháp thì xuất hiện một số công an, côn đồ cầm tầm vông đánh đập chúng tôi. Họ không cho chúng tôi biết lý do gì mà chỉ xông vào đánh đập thôi. Tôi nghĩ là chính ông Lê Hoàng Dũng là người chỉ đạo đánh đập vụ này. Nay họ vu khống chị Bùi Thị Minh Hằng, Anh Minh và chị Thúy Quỳnh là cản trở giao thông, chính công an huyện Lấp Vò mới là người cản trở giao thông chứ còn chúng tôi chỉ đi thăm anh Nguyễn Bắc Truyển mà bị chặn đường, đánh đập, cướp bóc. Đây là hành động ăn cướp rồi vu khống chị Bùi Thị Minh Hằng, Anh Minh và chị Thúy Quỳnh. Tôi cực lực lên án chính quyền Cộng sản ở Lấp Vò đã đàn áp những người đó, đây là hành động đàn áp dân chủ trong nước.
– Thưa ông, theo bản tin Truyền hình Đồng Tháp, khi lực lượng đến kiểm tra thì một số đối tượng như Bùi Thị Minh Hằng chống đối, chửi bới và đánh lại lực lượng thi hành công vụ, cảnh sát… điều đó có đúng không?
Ông Huỳnh Anh Trí: Họ xông vô đánh đập chị Hằng, ăn cướp đồ thì chị phải la làng lên. Chính hành động khi bắt chị Hằng lên xe, chúng còn lấy cái còng đánh theo, không có hành động nào là chửi bới, đánh đập công an hết.
Chúng tôi cũng đã gặp Tu sĩ Võ Văn Thanh Liêm, người trụ trì ở Quang Minh Tự cũng kể lại rành rõ sự việc với nội dung như ông Huỳnh Anh Trí đã kể lại. Ông cho biết thêm:
Khi đoàn người đi đến cầu thì cả đoàn đến dăm bảy trăm người, trong đó có hàng mấy chục công an mặc sắc phục và một đoàn cầm gậy đã đổ ra đón và đánh đập 21 người này rồi bắt tất cả về đồn mà không có một lý do nào được đưa ra. Không chỉ đánh đàn ông mà cả các phụ nữ đi cùng cũng bị đánh tới tấp tốp này đến tốp khác. Những người bị đánh sưng hết mặt mũi tất cả. Tôi bị đánh vào đầu, ngất xỉu phải chở đến nhà thương và các cháu tôi cũng bị như vậy. Đám người đó chặn giữ một khúc đường khoảng 200 mét đứng dày đặc. Do vậy, chúng tôi không thể có hành động nào chống lại họ, tất cả chúng tôi chỉ xuôi tay mặc họ đánh, ngay cả việc đỡ cũng không dám đỡ. Sau đó, thảy lên xe như con heo đưa về nhà thương.
Sau khi họ đưa tất cả 21 người về đồn, họ bỏ cả đoàn ngoài nắng từ 10h trưa đến 15h chiều. Tối đó họ không hề được ăn uống, thậm chí nước uống còn phải mua. Họ lấy tất cả đồ đạc và điều tra từng người ghép vào tội “chống người thi hành công vụ”. Chúng tôi phản đối chuyện đánh người, họ chối, tôi nói rằng các ông đánh người và tôi chỉ cho các ông ở đây những người đánh chúng tôi đây.
Mãi cho đến hôm sau, họ mới đưa cơm cho ăn, nhưng bà con có 4 nam và 8 nữ đã tuyệt thực, trong đó có Bùi Thị Minh Hằng. Cũng tại đó, chị Bùi Thị Minh Hằng yêu cầu phải có luật sư mới làm việc và cô Hằng ngay từ đầu đã đòi có luật sư cho cô ấy.
Hàng loạt các nạn nhân chúng tôi gặp, đều nói lên tường tận sự việc và họ sẵn sàng chịu trách nhiệm trước pháp luật với những điều họ nói ra, với đầy đủ tên, tuổi, địa chỉ của họ.
Mời quý vị xem video phát biểu của các nạn nhân tại đây: http://youtu.be/V_6cQx6Jc4k
Thiết nghĩ rằng, chừng đó cũng đủ để hiểu sự thật ở đây là gì.
Khi một nhà nước phải dùng đến những mưu đồ xảo trá, những mánh lới hèn hạ với dân mình, chỉ đế đối phó với người phụ nữ không tấc sắt trong tay như Bùi Thị Minh Hằng và chị Thúy Quỳnh, thì mới biết được cái nhà nước đó nó hèn hạ và bất chính làm sao.
Hà Nội, ngày 28/3/2014
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Lăng Bác: bị quấy phá, dựng “chiến lũy” bảo vệ?
Ảnh chụp chiều 27/3/2014
Chiều qua đi ngang Lăng, nhớ bài hát “Viếng Lăng Bác” … Thế rồi bất ngờ thấy cảnh tường rào đang được dựng lên như chiến lũy, ngạc nhiên quá. Chợt lại muốn hát “Bác nằm trong Lăng giấc ngủ … chẳng yên”.
Thử đi tìm lời lý giải cho bức “chiến lũy” kia.
Đúng 5 tháng trước, ngày 28/10/2013, một vụ lao xe “cảm tử” ngay giữa Quảng trường Thiên An Môn, Trung Quốc khiến 5 người chết, 38 bị thương. Những người hàng ngày lo lắng cho “giấc ngủ” của bác Hồ, chắc cũng giật mình.
Cách đây 2 tháng rưỡi, ngày 14/1/2014, 5 người tự xưng là “học viên Pháp Luân Công” đã bất ngờ tiến đến trước quảng trường Ba Đình – Lăng Bác, căng biểu ngữ có những câu như “Tà đảng Việt Cộng …”, “Ma giáo cộng sản …”
Tiếp đó, sau khi cảnh báo ít ngày, những “học viên Pháp Luân Công” kia lại chọn đúng ngày thành lập Đảng của Bác Hồ, 3/2/2014, để xông tới quảng trường Ba Đình, toan dùng búa đập Lăng Bác (gần 2 tháng rồi sau khi số này bị bắt, mà vẫn bặt tin [*]. Sẽ có bình luận sau).
Hơn một tháng sau, ngày 5/3/2014, PTT Nguyễn Xuân Phúc đến thị sát khu vực, làm việc với Ban quản lý Lăng.
Vài ngày sau, Ban quản lý Lăng đưa thông tin Triển khai giai đoạn 2 các tuyến phố đi bộ Khu vực Lăng Bác.
Thử đi tìm lời lý giải cho bức “chiến lũy” kia.
Đúng 5 tháng trước, ngày 28/10/2013, một vụ lao xe “cảm tử” ngay giữa Quảng trường Thiên An Môn, Trung Quốc khiến 5 người chết, 38 bị thương. Những người hàng ngày lo lắng cho “giấc ngủ” của bác Hồ, chắc cũng giật mình.
Cách đây 2 tháng rưỡi, ngày 14/1/2014, 5 người tự xưng là “học viên Pháp Luân Công” đã bất ngờ tiến đến trước quảng trường Ba Đình – Lăng Bác, căng biểu ngữ có những câu như “Tà đảng Việt Cộng …”, “Ma giáo cộng sản …”
Tiếp đó, sau khi cảnh báo ít ngày, những “học viên Pháp Luân Công” kia lại chọn đúng ngày thành lập Đảng của Bác Hồ, 3/2/2014, để xông tới quảng trường Ba Đình, toan dùng búa đập Lăng Bác (gần 2 tháng rồi sau khi số này bị bắt, mà vẫn bặt tin [*]. Sẽ có bình luận sau).
Hơn một tháng sau, ngày 5/3/2014, PTT Nguyễn Xuân Phúc đến thị sát khu vực, làm việc với Ban quản lý Lăng.
Vài ngày sau, Ban quản lý Lăng đưa thông tin Triển khai giai đoạn 2 các tuyến phố đi bộ Khu vực Lăng Bác.
Và thế là, theo như lời những người làm
nhiệm vụ quanh Quảng trường Ba Đình, đoạn “chiến lũy” kia chính là nằm
trong kế hoạch xây dựng “tuyến phố đi bộ” ở đây. Thật là sáng kiến, dân
vừa được “đi bộ”, Bác nằm trong Lăng đỡ nghe tiếng xe cộ ồn ào, mà lại
yên tâm hơn vì hạn chế được những kẻ liều lĩnh tới phá giấc ngủ của Bác.
Có mất mỹ quan, nhếch nhác một chút cũng không đáng kể, an toàn là trên
hết.
Lại nhớ trước khi “đi gặp các cụ Các Mác, Lê Nin”, Bác có nguyện vọng được hỏa thiêu. Thế nhưng các “học trò xuất sắc” đã không thèm nghe lời Bác … Từ đó đến nay, ngày ngày Bác chẳng được yên, cứ sáng kéo ra cho thiên hạ ngắm nghía, tối lại lôi vào. Có kẻ mê tín còn bảo: Cha già Dân tộc mà cứ bị “động mồ động mả” thế, thì con cháu nó cứ bị mạt vận là phải.
Giờ thì Bác dần được yên rồi. Biết đâu đấy, đây cũng là mở đầu cho phương án khéo léo, tránh gây sốc cho dân, để Bác lui dần về … Đài hóa thân Hoàn Vũ? Nhờ vậy, sẽ hết bị “động mồ động mả”, kinh tế đất nước lại cất cánh, bớt tham nhũng đi, uy tín của Đảng lại được phục hồi … ?
-
* Xem thêm: Học viên Pháp luân công xúc phạm … đồ vật – tượng Lenin, lăng Hồ Chí Minh – tha hay xử?
Lại nhớ trước khi “đi gặp các cụ Các Mác, Lê Nin”, Bác có nguyện vọng được hỏa thiêu. Thế nhưng các “học trò xuất sắc” đã không thèm nghe lời Bác … Từ đó đến nay, ngày ngày Bác chẳng được yên, cứ sáng kéo ra cho thiên hạ ngắm nghía, tối lại lôi vào. Có kẻ mê tín còn bảo: Cha già Dân tộc mà cứ bị “động mồ động mả” thế, thì con cháu nó cứ bị mạt vận là phải.
Giờ thì Bác dần được yên rồi. Biết đâu đấy, đây cũng là mở đầu cho phương án khéo léo, tránh gây sốc cho dân, để Bác lui dần về … Đài hóa thân Hoàn Vũ? Nhờ vậy, sẽ hết bị “động mồ động mả”, kinh tế đất nước lại cất cánh, bớt tham nhũng đi, uy tín của Đảng lại được phục hồi … ?
-
* Xem thêm: Học viên Pháp luân công xúc phạm … đồ vật – tượng Lenin, lăng Hồ Chí Minh – tha hay xử?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét