TS. Trần Trọng Dương: VỀ THỜI ĐIỂM KẾT THÚC 1.000 NĂM BẮC THUỘC
LỊCH SỬ CỦA NHỮNG QUAN NIỆM:
THỜI ĐIỂM KẾT THÚC NGÀN NĂM BẮC THUỘC
THỜI ĐIỂM KẾT THÚC NGÀN NĂM BẮC THUỘC
Trần Trọng Dương
Bất kỳ người dân thường hay nhà nghiên cứu nào ở Việt Nam ngày nay nếu
được hỏi về thời điểm kết thúc ngàn năm Bắc thuộc mở đầu cho kỷ nguyên độc lập,
hẳn ai cũng trả lời rằng đó là năm 938. Dấu chấm hết cho một giai đoạn lệ thuộc
là chiến thắng của Ngô Quyền trên sông Bạch Đằng trước quân Nam Hán. Tuy nhiên,
ít người để ý đến việc vì sao các sử gia, các nhà nghiên cứu lịch sử lại CHỌN
thời điểm đó, tiêu chí để xác định là gì, và họ chọn thời điểm đó với mục đích
gì. Ngoài ra, còn có những thời điểm nào khác đã được đề xuất, với tiêu chí
khác, và dĩ nhiên với những mục đích khác? Bài viết này sẽ giới thiệu CÁC mốc
thời gian đã từng được đề xuất cũng như thảo luận về những vấn đề có liên quan
như đã nêu.
Giả thuyết 1: năm 938
Đề xuất này có từ khá sớm, ít nhất là từ thế kỷ XV qua cách phân kỳ lịch
sử của Ngô Sĩ Liên. Tuy nhiên, Ngô Sĩ Liên chọn năm 939 làm thời điểm đầu tiên
của kỷ nguyên độc lập tự chủ, còn năm 938 được chọn làm thời điểm kết thúc ngàn
năm Bắc thuộc. Có hai tiêu chí được sử dụng ở đây. Trong đó, CHIẾN THẮNG trước
quân đội phương Bắc được dùng để chọn thời điểm kết thúc; xây dựng triều đại được
dùng để xác định thời điểm mở đầu[1].
Cách phân kỳ của Ngô Sĩ Liên hẳn đã có ảnh hưởng lớn đến phần lớn các sử gia trong nhiều thế kỷ sau. Sách “Lịch sử Việt Nam” (1971) ghi: “Chiến thắng oanh liệt của quân dân ta dưới sự lãnh đạo của người anh hùng dân tộc Ngô Quyền trên sông Bạch Đằng cuối năm 938 kết thúc hoàn toàn thời kỳ mất nước kéo dài hơn nghìn năm. Dân tộc ta đã giành lại được quyền làm chủ đất nước. Một thời kỳ độc lập lâu dài của dân tộc bắt đầu.”[2] Giáo trình “Tiến trình lịch sử Việt Nam” (2010) ghi: “Chiến thắng Bạch Đằng năm 938 là cái mốc bản lề của lịch sử Việt Nam. Nó chấm dứt vĩnh viễn nền thống trị hơn 1000 năm của phong kiến phương Bắc, mở ra thời kỳ độc lập thực sự và lâu dài của dân tộc.”[3] “Dấu chấm cuối cùng là để ở năm 938: bút là giáo gươm, mực là sông Bạch Đằng, theo tôi hợp lý hơn và đẹp hơn.”[4] Cách bình luận của GS Trần Quốc Vượng cho thấy ông đang phải lựa chọn giữa các mốc thời điểm khác nhau. Mốc 938 được chọn phải chăng vì nó gắn với một chiến thắng rực rỡ, oanh liệt, có tầm về nghệ thuật quân sự: một trận thủy chiến với sự thông hiểu con triều. Rồi sau đó, cách đánh này còn được dùng lại thời Lê Hoàn chống Tống và Trần Hưng Đạo chống quân Nguyên Mông: “trận Bạch Đằng lịch sử, vừa xóa sổ cả đạo thủy quân Nam Hán xâm lược, vừa giết chết cả chủ tướng: Thái tử Hoằng Thao”[5]. Hơn nữa, có thể thấy, từ góc độ rộng lớn hơn, Ngô Quyền đã “trấn diệt thù trong, tiêu diệt giặc ngoài”[6]. Cách dùng chữ như vậy, hẳn có đối chiếu với lịch sử Việt Nam quãng những năm sáu bảy mươi của thế kỷ XX. Ở đây, chúng ta đã thấy việc nghiên cứu của các nhà sử học đã ít nhiều có sự điều chỉnh của bối cảnh lịch sử Việt Nam hiện đại.
Nhưng dù sao, với thời điểm năm 938, chúng ta có thể thấy, từ thế kỷ
XV đến thế kỷ XX, các sử gia và các nhà nghiên cứu lịch sử đã dùng chung một
tiêu chí để xác định thời điểm kết thúc ngàn năm Bắc thuộc, ấy là một CHIẾN THẮNG.
Nhưng điểm đáng bàn đến ở đây, chiến thắng Bạch Đằng không phải là chiến
thắng đầu tiên của thế kỷ X. Chính vì thế, trước nay đã có một số đề xuất khác,
như sẽ trình bày dưới đây.
Giả thuyết 2: năm 931
Ý kiến này được đưa ra bởi hai nhà sử học Nguyễn Diên Niên và Phan Bảo trong bài viết “Dương Đình Nghệ với ba nghìn người giả tử của ngài: Hay ai là người khai sinh nền độc lập dân tộc lần thứ nhất?”[7] Khởi đầu bài viết, các tác giả đã dẫn một đoạn sử liệu như sau:
"Dương Đình Nghệ người Ái Châu, nuôi ba nghìn giả tử, mưu đồ khôi phục Giao Châu. Viên tướng cai quản Giao Châu người Hán là Lí Tiến đã biết, nhưng ăn hối lộ của Nghệ nên làm như không nghe thấy. Năm này (tức năm Tân Mão 931), Đình Nghệ dấy quân bao vây Giao Châu, vua Hán sai Thừa chỉ Trình Bảo sang cứu, chưa đến nơi thành đã nguy ngập. Tiến bỏ trốn về bị vua Hán giết chết. Bảo vây Giao Châu, Đình Nghệ ra đánh, Bảo phải thua và tử trận."[8] Dương Đình Nghệ tự xưng làm Tiết độ sứ, vua Nam Hán "biết chẳng thể tranh với ngài được nữa, đành bái tướng Tiết độ sứ châu Giao"[9].
Trong đó, các tác giả đã đưa ra những lý lẽ như sau:
(1) Dương Đình Nghệ đã gây dựng “một tổ chức chính trị bí mật” (ba ngàn giả tử) với mục tiêu khôi phục lại Giao Châu;
(2) Đánh đuổi Thứ sử Lý Tiến về nước, và đánh bại quân tiếp viện Trần Bảo;
(3) Tiếp tục việc tự trị, “trông coi việc ở châu”, “khước từ mọi sự can thiệp từ bên ngoài”.
Có thể thấy, các tác giả vẫn lấy tiêu chí “chiến thắng quân sự” để xác định lại thời điểm kết thúc ngàn năm Bắc thuộc. Điều quan trọng nhất mà các tác đưa ra ở đây chính là sự kiện chiến thắng Trần Bảo xảy ra trước chiến thắng Bạch Đằng bảy năm[10].
Giả thuyết 3: năm 905
Giả thuyết 2: năm 931
Ý kiến này được đưa ra bởi hai nhà sử học Nguyễn Diên Niên và Phan Bảo trong bài viết “Dương Đình Nghệ với ba nghìn người giả tử của ngài: Hay ai là người khai sinh nền độc lập dân tộc lần thứ nhất?”[7] Khởi đầu bài viết, các tác giả đã dẫn một đoạn sử liệu như sau:
"Dương Đình Nghệ người Ái Châu, nuôi ba nghìn giả tử, mưu đồ khôi phục Giao Châu. Viên tướng cai quản Giao Châu người Hán là Lí Tiến đã biết, nhưng ăn hối lộ của Nghệ nên làm như không nghe thấy. Năm này (tức năm Tân Mão 931), Đình Nghệ dấy quân bao vây Giao Châu, vua Hán sai Thừa chỉ Trình Bảo sang cứu, chưa đến nơi thành đã nguy ngập. Tiến bỏ trốn về bị vua Hán giết chết. Bảo vây Giao Châu, Đình Nghệ ra đánh, Bảo phải thua và tử trận."[8] Dương Đình Nghệ tự xưng làm Tiết độ sứ, vua Nam Hán "biết chẳng thể tranh với ngài được nữa, đành bái tướng Tiết độ sứ châu Giao"[9].
Trong đó, các tác giả đã đưa ra những lý lẽ như sau:
(1) Dương Đình Nghệ đã gây dựng “một tổ chức chính trị bí mật” (ba ngàn giả tử) với mục tiêu khôi phục lại Giao Châu;
(2) Đánh đuổi Thứ sử Lý Tiến về nước, và đánh bại quân tiếp viện Trần Bảo;
(3) Tiếp tục việc tự trị, “trông coi việc ở châu”, “khước từ mọi sự can thiệp từ bên ngoài”.
Có thể thấy, các tác giả vẫn lấy tiêu chí “chiến thắng quân sự” để xác định lại thời điểm kết thúc ngàn năm Bắc thuộc. Điều quan trọng nhất mà các tác đưa ra ở đây chính là sự kiện chiến thắng Trần Bảo xảy ra trước chiến thắng Bạch Đằng bảy năm[10].
Giả thuyết 3: năm 905
Đây là một thời điểm mà
cũng không ít người nghĩ đến, như trăn trở của GS Trần Quốc Vượng[11].
Suy nghĩ này dựa trên sử liệu trong sách Tư
trị thông giám: “năm Ất Sửu, tặng Tĩnh Hải Quân Tiết Độ Sứ Khúc Thừa Dụ chức Đồng Bình chương sự. [Trước đó] Khúc Thừa
Dụ nhân loạn mà chiếm cứ An Nam”[12]. 曲承裕
Năm 1996, Pôliacốp trong cuốn
“Sự phục hưng của nước Đại Việt thế kỷ X- XIV” đã lần đầu đề xuất thời điểm năm
905 một cách chính thức. Ông đánh giá Khúc Thừa Dụ là người mở ra một thời đại mới. Ông xác định năm 905 “là bước khởi đầu của các triều đại
độc lập thực sự đầu tiên”[13].
Tác giả cho rằng, với sự truyền thừa qua ba đời cha truyền con nối (Khúc Thừa Dụ,
Khúc Hạo, Khúc Thừa Mỹ)[14]
và với việc xây dựng hệ thống hành chính và luật lệ mới, họ Khúc thực sự đã chứng
tỏ “tinh thần độc lập tự chủ”[15],
“chấm dứt thời kỳ mất nước”[16].
Đến năm 2010, cách phân kỳ
này chính thức được nhóm Trương Hữu Quýnh, Phan Đại Doãn, Nguyễn Cảnh Minh đưa
vào giáo trình Đại cương lịch sử Việt Nam.
Giáo trình này đã dành riêng một chương để viết về “Thế kỷ X: xây dựng và bảo vệ
quốc gia độc lập, tự chủ và thống nhất thời Khúc - Ngô – Đinh - Tiền Lê”
(Chương V) thuộc “thời đại phong kiến dân tộc”[17].
Các tác giả đã viết như sau: “từ năm 905, dù những người đứng đầu đất nước chưa
thành lập vương triều và theo xu hướng chung của thời điểm đó, nhận chức Tiết độ
sứ, “kỷ nội thuộc Tùy - Đường” như cách nói của người xưa hay đầy đủ hơn là thời
Bắc thuộc nói chung đã chấm dứt vĩnh viễn… Nói cách khác, từ năm 905, đất nước
ta chuyển sang một thời đại mới, thời đại độc lập, tự chủ dưới chế độ phong kiến”[18].
Và lịch sử của những quan niệm
Có thể thấy, tiêu chí quan
trọng nhất được sử dụng từ thế kỷ XV đến thế kỷ XX-XXI, chính là CHIẾN THẮNG
trước giặc ngoại xâm. Đây là các tiêu chí được đưa ra bởi những học giả theo
các giả thuyết 931 và 938. Chiến thắng Bạch Đằng được chọn có thể dựa trên những
lý do: (1) Đây là một chiến thắng lớn, một chiến thắng đẹp về lịch sử quân sự;
(2) Ngô Quyền đã xưng vương ngay sau đó. Lý do để họ bác bỏ thời điểm năm 931
là vì Dương Đình Nghệ thì lại xin “sách phong”[19]
Tĩnh hải quân Tiết độ sứ từ phương Bắc. Tuy nhiên, có thể thấy rằng, việc sử dụng
tiêu chí CHIẾN THẮNG QUÂN SỰ đã thể hiện những “lợi ích hiện sinh” của sử học
trong thế kỷ XX, khi Việt Nam đã/ đang phải tiến hành các cuộc chiến tranh trước
các thế lực của Pháp, Mỹ và Trung Quốc. Có thể thấy rõ việc sử dụng lịch sử cho
mục đích hiện sinh ấy qua bài viết của Văn Lang. Tác giả cho rằng trong thế kỷ
X, yếu tố tiên quyết của nền độc lập chính là BẠO LỰC QUÂN SỰ, bạo sự quân sự
là “động lực”, là “người đỡ đẻ” của độc lập tự chủ[20].
Pôliacốp đã lưu ý rằng các
“nhà nghiên cứu Việt Nam hiện đại đánh giá quá cao ý nghĩa của chiến thắng trên
sông Bạch Đằng trong bối cảnh giành lại nền độc lập”[21].
Ông khẳng định Dương Đình Nghệ cũng đã làm được một chiến
thắng trước đó bảy năm (931). Và như những gì mà nhà nghiên cứu này đưa ra
trong giả thuyết 905, dường như ông đã từ chối tiêu chí chiến thắng. Ông viết:
năm 905, nhà Đường suy vi, viên Tiết độ sứ Trung Quốc cuối cùng là Độc Cô Tôn bị
triệu khỏi Giao Châu, Khúc Thừa Dụ tự xưng là Tiết độ sứ chiếm đóng phủ Tống
Bình. Nhà Đường buộc phải công nhận Khúc Thừa Dụ như một việc đã rồi. Năm 907,
nhà Đường cũng mất, nhà Hậu Lương lên thay cũng đã công nhận chính quyền của họ
Khúc[22].
Đến đây, chúng tôi muốn tổng kết lại các tiêu chí mà các nhà nghiên cứu trước đây đã sử dụng.
Tự trị
|
Hành chính
|
Sách phong
|
Chiến thắng
|
Chiến bại
|
Xưng vương
|
|
Bắc thuộc
|
O
|
O
|
O
|
O
|
X
|
O
|
Khúc
|
X
|
X/ 26 năm
|
X
|
905?
|
930
|
O
|
Dương
|
X
|
X/ 7 năm
|
X
|
931
|
O
|
O
|
Ngô
|
X
|
X/ 29 năm
|
X
|
938
|
O
|
X
|
Đinh
|
X
|
X/ 12 năm
|
X
|
O
|
O
|
X
|
Lê
|
X
|
X/ 29 năm
|
X
|
981
|
O
|
X
|
Có thể thấy, tiêu chí quan
trọng nhất nên được dùng ở đây là sự TỰ TRỊ và HỆ THỐNG HÀNH CHÍNH do NGƯỜI BẢN
ĐỊA hoặc những người đã bản địa hóa điều hành. Việc giành được chính quyền năm
905 của Khúc Thừa Dụ dường như đã bị quên lãng chỉ vì phương thức khá “hòa
bình”[23]
của Khúc Thừa Dụ và sự thất bại của Khúc Thừa Mỹ vào năm 930. Đây chính là lý
do khiến các sử gia có tinh thần quốc gia dân tộc đã không lấy ba đời họ Khúc
làm triều đại mở đầu, thay
vào đó họ dùng các uyển ngữ "người đặt cơ cở cho nền độc lập", hoặc đặt
vào kỷ "Nam Bắc phân tranh". Nhiều học giả đã tuyệt đối hóa tiêu chí thắng - bại để ra kết luận cuối
cùng. Thế nhưng, ngay cả khi dùng tiêu chí chiến thắng, họ dường như cũng cố gắng
bỏ qua sự kiện năm 931 của Dương Đình Nghệ; lý do đưa ra là Dương Đình Nghệ đã
nhận sách phong của phương Bắc. Thế nhưng, qua bảng trên, ta thấy việc sách
phong của Tĩnh hải quân Tiết độ sứ Ngô Quyền cũng đã bị bỏ qua. Thực chất, người
ta đã không biết rằng: việc sách phong này luôn được thực hiện như một đối sách ngoại giao mềm mỏng của tất cả
các triều đại trong lịch sử.
Tóm lại, với quan niệm nền
độc lập phải được xác quyết bằng một chiến thắng trước giặc ngoại xâm, phần lớn
các sử gia Việt Nam từ thế kỷ XV đến nay đã ấn định năm 938 như là dấu chấm hết
cho giai đoạn Bắc thuộc. Tiêu chí chiến thắng bằng bạo lực quân sự dường như là
một công cụ thường hằng của các sử gia nhằm phục vụ cho bối cảnh chính trị của
Việt Nam - nơi luôn trải qua các cuộc xâm lăng của ngoại quốc. Tiêu chí này đã
được tuyệt đối hóa trong thế kỷ XX, khi Việt Nam liên tục phải trải qua các cuộc
chiến tranh với các nước lớn. Nhìn từ một góc độ thuần túy sử học như Pôliacốp thì nền độc lập đã được hình thành do áp lực quân sự của người
bản địa trong bối cảnh đế chế Đại Đường đang ở chặng cuối của sự tan rã. Xu thế
phân mảnh của một đế quốc và ý thức tự trị (cát cứ[24])
của các nhóm thế lực là hai nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến sự hình thành
mười quốc gia thời Ngũ Đại và sự độc lập của mảnh đất phương Nam.
T.T.D
[1] Tuy nhiên, bài này sẽ chỉ
tập trung khảo sát, thảo luận về thời điểm kết thúc. Còn thời điểm khởi đầu xin
được trình bày trong một dịp khác.
[2] Ủy ban Khoa học Xã hội Việt
Nam.
1971. Lịch sử Việt Nam.
(Tập 1). NXB Khoa học Xã hội. H. Tr.141.
[3] Nguyễn Quang Ngọc (chủ biên), Vũ Minh Giang, Đỗ
Quang Hưng, Nguyễn Thừa Hỷ, Nguyễn Đình Lê, Trương Thị Tiến, Phạm Xanh. (2010).
Tiến trình lịch sử Việt Nam (tb. Lần
10). NXB Giáo dục Việt Nam.
Hà Nội.
[4] Trần Quốc Vương. 1984. Việt
Nam thế kỷ X - văn hóa - văn minh. Trong “Thế kỷ X: những vấn đề lịch sử”.
NXB KHXH. H. Tr.222.
[5] Văn Lang. 1984. Thế kỷ X - một đặc điểm quân sự và quân sự học. Trong “Thế kỷ X: những
vấn đề lịch sử”. NXB KHXH. H. Tr. 189. Hoằng Thao: thực ra là "Hồng Tháo".
[6] Như trên
[7] http://vanhoanghean.com.vn (Thứ hai, 21/11/2011 10:12)
[8] Tư Mã Quang. 1084. Tư
trị thông giám. quyển 277.
[9] Âu Dương Tu. 1053. Tân Ngũ đại sử, quyển 60.
[10] Mặt khác, nhiều học giả đã khẳng định tầm ảnh hưởng
của họ Dương trong suốt thế kỷ X. Thời đại của Dương Đình Nghệ tồn tại trong
sáu năm, cho đến khi ông bị Kiều Công Tiễn sát hại. Nhưng nhìn từ tổng thể, họ
Dương đã để lại dấu ấn đậm nét trong lịch sử thế kỷ X. Con rể ông - Ngô Quyền
ngay sau đó đã đem quân từ châu Ái ra diệt Kiều Công Tiễn và làm nên chiến thắng
Bạch Đằng. Những con rể khác của họ Ngô như Đinh Bộ Lĩnh và Lê Hoàn ít nhiều nắm
được quyền tối cao đều phải dựa vào mối quan hệ hôn nhân này.
[11] Trần Quốc Vượng. 1984. bđd. Tr.222.
[12] Nguồn sử liệu này không
thấy đề cập trong Đại Việt sử ký toàn thư,
nhưng đã được Việt sử thông giám cương mục
đề cập. [(宋)司馬光撰.資治通鑑(二百九十四巻)胡三省音注.元豐七年十二月戊辰書成]
[13] A.B. Pôliacốp. 1996. Sự phục hưng của nước Đại Việt thế kỷ X- XIV. Vũ Minh Giang, Vũ Văn
Quân dịch; Lê Đình Sỹ, Nguyễn Xuân Mạnh, Hán Văn Tâm hiệu đính. Viện Lịch sử Quân sự Việt Nam - NXB
Chính trị Quốc gia. H. Tr.22.
[14] Quãng thời gian tồn tại hiện có hai giả thuyết:
(1) 18 năm (905-923) theo Toàn thư, Khâm
định Việt sử thông giám cương mục; (2) 26 năm (905-930) theo Việt sử lược, An Nam chí lược [xem thêm Đỗ Danh Huấn. 2012. Lại bàn đến sử liệu viết về họ Khúc. Trong “Sử học Việt Nam trong bối
cảnh hội nhập và toàn cầu hóa”. NXB Thế giới. H. 485- 506].
[15] A.B. Pôliacốp. 1996. sđd. Tr. 23.
[16] A.B. Pôliacốp. 1996. sđd. Tr.29.
[17] Đây là một cách phân loại rất khác so với các sử
gia truyền thống (như Ngô Sĩ Liên, Vũ Quỳnh, Phạm Công Trứ, Lê Hy), qua các thuật
ngữ “Nội kỷ”, “Ngoại kỷ”, xem Phan Huy Lê. 1998. Đại Việt sử ký toàn thư: Tác
giả- văn bản - tác phẩm. Trong “Đại Việt sử ký toàn thư”. NXB KHXH. H.
Tr.25.
[18] Trương Hữu Quýnh (chủ biên), Phan Đại Doãn, Nguyễn
Cảnh Minh. (2010). Đại cương lịch sử Việt
Nam (tập 1). NXB Giáo dục Việt Nam. Hà Nội. tr.102
[19] Sách phong: là chế độ ngoại giao mà các triều đại
Trung Hoa công nhận quan hệ với các nước lân bang mà họ coi là phiên quốc bằng
cách phong tước cho những người đứng đầu của các nước này. Ví dụ một số tước phong: An Nam đô hộ phủ, Tĩnh Hải quân Tiết độ sứ hoặc An Nam quốc vương.
[20] Văn Lang. 1984. bđd. Tr.192.
[21] A.B. Pôliacốp. 1996. sđd. Tr. 28.
[22] A.B. Pôliacốp. 1996. sđd.
Tr.21-22.
[23] Keith Weller Taylor. 1983. The Birth of Vietnam. University of California
Press. Berkeley.
tr.259.
[24] Keith Weller Taylor.
1983. sđd. tr.261.
Cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam ở An Giang
Giữa năm 1977, tôi là phó chủ nhiệm Phòng chánh trị Bộ chỉ huy quân sự
tỉnh An Giang (Tỉnh đội), nhận quyết định chuyển ngành sang Văn phòng
tỉnh ủy làm cán bộ nghiên cứu, phụ trách theo dõi khối Quân sự - an
ninh, đặc biệt theo dõi chiến sự chiến tranh biên giới Tây Nam đang leo
thang ngày càng ác liệt, phục vụ sự lãnh đạo của Tỉnh ủy.
Suốt chặng đường dài 30 năm đánh giặc cứu nước đầy hy sinh gian khổ, đến
ngày thắng lợi hoàn toàn 30 tháng 4 năm 1975, quân dân ta lại phải tiếp
tục cầm súng chiến đấu bảo vệ biên giới hai đầu của Tổ quốc, hy sinh
xương máu hàng vạn chiến sĩ và đồng bào…!
Những năm 1975 – 1979, tôi không hiểu vì sao quan hệ Việt Nam – Trung
Quốc vốn là “đồng chí”, là “anh em như môi với răng”, bổng trở thành kẻ
thù của nhau, đến mức Trung Quốc xúi giục Khmer Đỏ gây chiến tranh biên
giới Tây Nam chống Việt Nam, sau đó Trung Quốc xua quân gây chiến tranh
biên giới phía Bắc “dạy cho Việt Nam một bài học”! Hồi đó nghe Đảng nói:
Trung Quốc có “âm mưu bá quyền, bành trướng”, là “kẻ thù trực tiếp của
Việt Nam”... Sau nầy, có điều kiện đọc tài liệu tham khảo; trong đó có
hồi ký cựu thứ trưởng Bộ Ngoại giao Trần Quang Cơ viết năm 2003 tôi tin
là trung thực, hiểu rõ xuất phát từ sai lầm có tính chiến lược trong
chánh sách đối ngoại của Đảng sau năm 1975, đưa đất nước rơi vào thãm
họa chiến tranh một lần nữa.[*]
Trở lại nói về quan hệ giửa ta với Khmer Đỏ và cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam ở An Giang tôi chứng kiến:
Tháng 3 năm 1970, các cơ quan và bộ đội địa phương tỉnh An Giang đứng
chân trên đất Campuchia ven biên giới tiếp giáp huyện An Phú. Lonnol đảo
chính lật đổ chế độ trung lập của Quốc vương Sihanouk, Mỹ mở rộng chiến
tranh sang Campuchia, dồn ta vào thế “lưỡng đầu thọ địch”! Dù chưa có
lệnh của Khu ủy, Bộ tư lệnh Quân khu 8; Tỉnh ủy, Tỉnh đội An Giang buộc
phải chỉ đạo nhanh chóng đưa bộ đội tỉnh đánh quân Lonnol sâu trên đất
Campuchia, tiến chiếm một vùng rộng lớn 2 tỉnh Tà-keo và Kan-đal trong
thời gian rất ngắn, mở rộng địa bàn đứng chân.
Việc ta đưa quân lên Campuchia đánh Lonnol là bất khả kháng, trước hết
vì sự sống còn của ta. Để tranh thủ sự ủng hộ của nhân dân Campuchia và
“hợp pháp hóa” việc ta đưa quân lên nước bạn, Tỉnh ủy chỉ đạo dựng “ngọn
cờ Sihanouk”, phát động nhân dân Campuchia đoàn kết cùng nhân dân Việt
Nam chống Mỹ và Lonnol, được nhân dân Campuchia đồng tình ủng hộ. Cán
bộ, bộ đội ta đi đến đâu cũng được người dân đón chào nồng nhiệt như
người thân. Khi ấy, những người cộng sản Campuchia (Khmer Đỏ) thực lực
chưa có gì, cán bộ, bộ đội An Giang giúp “bạn” tổ chức bộ máy chánh
quyền, đoàn thể và các lực lượng vũ trang. Riêng Tỉnh đội giúp “bạn” xây
dựng mỗi tỉnh một tiểu đoàn bộ đội địa phương, huấn luyện và trang bị
vủ khí đầy đủ.
Cán bộ, bộ đội An Giang giúp “bạn” rất nhiệt tình, có hiệu quả mong
“bạn” vững mạnh cùng ta đứng chung chiến hào chống Mỹ, vì lợi ích nhân
dân hai nước. Lẽ ra “bạn” biết ơn sự giúp đở đó đối xử tốt với ta. Nhưng
không, “bạn” dần dần lộ rỏ ý đồ chống ta, ngang nhiên nổ súng khiêu
khích bộ đội ta, bắt thủ tiêu cán bộ, chiến sĩ ta đi công tác lẻ tẻ. Ở
các cơ quan Tỉnh đội có 4, 5 cán bộ bị chúng bắt giết dã man như các anh
Ba Kỳ Nam, Chín Bình Ton, Đình Trung, Bảy Sửu…! Đối với ta thì vậy,
trong nội bộ chúng, Khmer Đỏ loại bỏ những cán bộ do ta đào tạo, hai
tiểu đoàn tỉnh An Giang xây dựng giúp, vừa làm lể bàn giao xong ta quay
đi, chúng tước vũ khí giải tán tức thì.
Thái độ thù địch của Khmer Đỏ đối với ta bất cứ cán bộ, chiến sĩ nào ở
An Giang có mặt trên chiến trường Campuchia lúc đó không lạ gì! Nhưng,
các báo cáo của Tỉnh ủy, Tỉnh đội gởi Khu ủy và Bộ tư lệnh Quân khu 8 về
những vụ Khmer Đỏ ngang nhiên nổ súng khiêu khích bộ đội và giết hại
cán bộ ta đều bị nghi ngờ không trung thực; cho rằng nếu có “va chạm”
với “bạn”, xem lại có phải lỗi trước hết do cán bộ, chiến sĩ An Giang
gây ra, nên “bạn” mới có phản ứng như vậy!? Cho đến sau ngày giải phóng
miền Nam 30 tháng 4 năm 1975, Khmer Đỏ bắn pháo, đưa quân đột kích bắn
giết đồng bào, cướp phá một số xóm ấp ven biên giới An Giang, lãnh đạo
Quân khu 8 vẫn chưa xác định Khmer Đỏ là kẻ thù, cho đó là những “xung
đột lẻ tẻ”, có tính “địa phương, cục bộ” và rằng Khmer Đỏ dù có xấu vẫn
là “bạn” của ta!!
Để chuẩn bị chiến tranh, Khmer Đỏ phát động binh lính và nhân dân
Campuchia gieo rắc tư tưởng hận thù dân tộc chống Việt Nam, ra sức xây
dựng quân đội, sơ tán dân xa vùng biên giới, đào công sự, chiến hào, xây
dựng trận địa pháo, trận địa xuất phát tấn công, tập trung binh lực áp
sát biên giới… Mọi động thái đó diễn ra chỉ quá tầm mắt ta một chút
nhưng ta mù tịt, cho đến đêm 30 tháng 4 năm 1977, Khmer đỏ mở cuộc tấn
công đồng loạt toàn tuyến biên giới An Giang dài gần 100 km, mở màn cuộc
chiến tranh biên giới Tây Nam thảm khốc…! Các đồn biên phòng, bộ đội
địa phương tỉnh, huyện, dân quân tự vệ vùng biên giới, nhờ sớm nhận ra
diện mạo kẻ thù, đề cao cảnh giác sẵn sàng chiến đấu, anh dũng đánh trả
các mũi tấn công của địch hạn chế tổn thất. Nhưng, không hiểu vì sao Khu
và Trung ương không đánh gía đúng bản chất phản động của Khmer Đỏ và kẻ
đứng phía sau chúng, chủ quan mất cảnh giác, không có kế hoạch đối phó
chiến tranh.
Sau đại thắng mùa Xuân năm 1975, tôi nghe các vị lãnh đạo nói với cấp
dưới rằng: Mỹ là tên đế quốc sừng sỏ mà ta còn đánh bại, từ nay không
một tên xâm lược nào dám đụng đến Việt Nam…! Chủ trương sớm “ra quân”
hằng vạn cán bộ, chiến sĩ và buông lõng công tác quốc phòng những năm
đầu sau giải phóng, là một chứng minh cho sự khinh suất của ban lãnh đạo
cấp cao đất nước. Cho đến cái đêm “định mệnh” 30 tháng 4 năm 1977, khi
khói lửa chiến tranh đổ xuống khắp vùng biên giới Tây Nam bị bất ngờ,
mới nhận mặt kẻ thù, điều quân, khiển tướng tổ chức chống đỡ trong thế
bị động, lúng túng! Tỉnh ủy, Tỉnh đội An Giang dù quá hiểu rõ bản chất
phản động của Khmer Đỏ từ những năm trước 1975, nhưng là cấp dưới của
Khu và Trung ương, cũng không làm gì khác hơn là tổ chức phòng thủ thụ
động trên tuyến biên giới tỉnh nhà, nên cũng rất bị động, lúng túng…!
Với trách nhiệm của mình, tôi theo dõi chiến sự qua báo cáo của Tỉnh đội
và các huyện – thị biên giới, thỉnh thoảng tháp tùng các vị trong Ban
thường vụ tỉnh ủy, hoặc Tỉnh đội thị sát chiến trường tiếp xúc cán bộ,
chiến sĩ nghe anh em báo cáo: Khmer Đỏ là kẻ cuồng tín, vốn là “bạn” và
là “học trò” của ta, nên quá hiểu biết thủ đoạn chiến thuật của nhau,
quân ta lại bố trí đồn, chốt cố định, bộc lộ lực lượng phòng ngự thụ
động, Khmer Đỏ thì cơ động, khi ẩn khi hiện… so đánh nhau với quân Sài
Gòn khó khăn, ác liệt hơn nhiều! Cán bộ, chiến sĩ ta ở các đồn biên
phòng, bộ đội địa phương tỉnh, huyện và dân quân tự vệ phải dàn quân
chốt chặn ngày đêm trên tuyến biên giới, đối mặt với địch đánh trả hết
đợt tấn công nầy đến đợt tấn công khác. Nhiều đồn, chốt bị địch đánh
chiếm, ta đánh phản kích chiếm lại năm lần, bảy lượt, giành nhau từng
bờ tre, ụ đất… Căng thẳng nhất là mùa nước năm 1978, toàn tuyến biên
giới nước ngập mênh mông, quân ta phải đấp công sự nổi, ngày đêm sống và
chiến đấu dưới tầm hỏa lực địch! Khó khăn, gian khổ cùng cực, thương
vong quân ta tăng lên từng ngày, những cán bộ, chiến sĩ “gạo cội” bộ đội
tỉnh sống sót sau cuộc chiến chống Mỹ hy sinh rất nhiều, trong đó có
những đồng đội thân quen với tôi như Bé Tám, Tư Mưa, Sơn Bịch…! Dù hy
sinh, gian khổ đến mấy, cán bộ, chiến sĩ các Lực lượng vũ trang An Giang
động viên nhau quyết tâm bám trụ chiến đấu đến cùng, nhất định không
rời bỏ trận địa vì trước mặt là kẻ thù, phía sau là đồng bào, là quê
hương, đất nước ta không có chổ lùi…!
Cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam thời gian không dài, nhưng tổn thất
về người và của quân dân ta ở An Giang vô cùng to lớn, có hai sự kiện
đau thương dù thời gian đã lùi xa, nhưng bất cứ ai chứng kiến nhớ lại
không khỏi bồi hồi xúc động! Đó là vụ Khmer Đỏ thảm sát dân xã Ba Chúc,
thứ hai là vụ ta di dời 70 ngàn dân Khmer Bảy Núi về tỉnh Hậu Giang
(cũ).
Vụ Khmer Đỏ thảm sát dân Ba Chúc, ta có lỗi vì không làm tròn trách
nhiệm bảo vệ dân, không kiên quyết sơ tán dân về tuyến sau khi chiến
tranh bùng phát và bộ đội ta bố trí tuyến phòng ngự không đủ mạnh, để
địch đánh vỡ tràn vào chiếm giử Núi Tượng – Ba Chúc mười ngày trong
tháng 4 năm 1978, gây ra vụ thảm sát kinh hoàng, giết chết 3.157 người
dân vô tội…! Nghe những nạn nhân sống sót kể lại và xem các bức
ảnh chụp sau khi quân ta đánh Khmer Đỏ rút chạy, xác người chết nằm
chất chồng la liệt khắp nơi…! Tội ác giết người rùng rợn như thời
trung cổ của bọn Khmer Đỏ “trời không dung đất không tha”!!
Ngày nay, các nhà viết sử trong tỉnh khi viết đến sự kiện nầy, đổ lỗi do
đồng bào Ba Chúc theo đạo Hiếu Nghĩa, vì “…mê tín nên nghe lời bọn xấu
chạy vào chùa Phi Lai đọc kinh cứu mạng không chịu di tản…” (dự thảo
Lịch sử tỉnh và huyện Tịnh Biên). Không nói một câu, một chữ nào về
trách nhiệm của ta!
Về vụ di dân Khmer Bảy Núi về tỉnh Hậu Giang, gần cuối năm 1978, khi
chiến tranh biên giới Tây Nam đang diễn ra khốc liệt, có lệnh từ Trung
ương giáng xuống: An Giang phải di dời khẩn cấp toàn bộ dân Khmer Bảy
Núi về định cư ở tỉnh Hậu Giang. Ban Thường vụ tỉnh ủy và Ủy ban Nhân
dân tỉnh triệu tập cuộc họp khẩn gồm các vị lãnh đạo hai huyện Tri Tôn,
Tịnh Biên và các ngành tỉnh liên quan triển khai kế hoạch thi hành. Các
vị lãnh đạo tỉnh giải thích: Theo chỉ đạo của Trung ương, phải đưa
dân Khmer Bảy Núi về các tỉnh phía sau, “để ngăn cắt không cho Khmer đỏ
lợi dụng móc nối tổ chức chống ta”. Lý lẻ không thuyết phục, nhưng không
ai dám có ý kiến khác!
Việc di dời 70 ngàn dân Khmer trong thời gian ngắn, với chặng đường dài
hằng trăm cây số, mỗi hộ chỉ được mang theo một số tài sản nhẹ và hai
con bò, trong khi phương tiện vận tải của ta, chủ yếu đường sông rất hạn
hẹp, vô cùng khó khăn! Nhưng, khó khăn lớn nhất là việc giải thích,
động viên dùng “con ngáo ộp” Khmer Đỏ hù dọa, thúc ép đồng bào chịu rời
bỏ nhà cửa, ruộng đồng ra đi, vì họ nào muốn xa lìa nơi chôn nhao cắt
rún, sinh cơ lập nghiệp từ bao đời trên mãnh đất nầy, trong khi “hiểm
họa” Khmer Đỏ không như cán bộ tuyên truyền! Có mấy lần tôi cùng các vị
lãnh đạo Tỉnh ủy vào Bảy Núi kiểm tra, đôn đốc việc di dân, chứng kiến
cảnh người dân than khóc, kể lể trước khi ra đi trong lòng vô cùng đau
xót, thương cảm đồng bào, nhưng lệnh là phải thi hành, không có chọn lựa
nào khác!
Việc thực hiện cuộc di dân không nhanh gọn như kế hoạch, kéo dài đến đầu
năm 1979, quân ta mở chiến dịch tổng phản công tiến chiếm Phnom Phenh
vẫn chưa xong. Khi ấy ông Nguyễn Văn Linh, Ủy viên Bộ Chính trị phụ
trách Dân vận đến An Giang, trong buổi làm việc với Ban Thường vụ tỉnh
ủy, ông Lê Văn Nhung (Tư Việt Thắng), Bí thư tỉnh ủy báo cáo với ông
Nguyễn Văn Linh việc di dân Khmer và đề nghị ông cho đình chỉ, vì ta đã
đánh chiếm Phnom Phenh, “hiểm họa” Khmer Đỏ không còn. Ông Nguyễn Văn
Linh viết điện mật gởi Bộ Chính trị chuyển đề nghị của Tỉnh ủy. Hôm sau,
điện mật của Tổng bí thư Lê Duẩn gởi phúc đáp viết vắn tắt: “Việc nầy
(tức di dân Khmer) do anh Sáu Thọ (ông Lê Đức Thọ, Ủy viên Bộ Chính trị
phụ trách chỉ đạo chiến trường Tây Nam) chịu trách nhiệm, phải có ý kiến
của anh…”! Thế là việc di dân vẫn phải tiếp tục…!
Chủ trương di dời dân Khmer Bảy Núi về tỉnh Hậu Giang, xuất phát từ quan
điểm không tin người Khmer Bảy Núi, nếu không di dời vào ở sâu nội địa
họ sẽ theo Khmer Đỏ chống ta. Không phải để “bảo đãm an toàn, tính mạng,
tài sản của dân” như các nhà viết sử trong tỉnh viết. Tôi nói chuyện
nầy, những người cùng thời với tôi còn sống trong tỉnh không lạ gì.
Nhìn về quá khứ trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ 30 năm của
dân tộc, đồng bào Khmer Bảy Núi đoàn kết cùng người Kinh một lòng theo
cách mạng, đóng góp sức người sức của vào công cuộc đánh giặc cứu nước.
Tấm lòng và công lao của đồng bào không ai có thể phủ nhận. Mặc dù có
một số ít người cả tin lời đường mật của bọn phản động người Khmer trong
nước và nước ngoài, tay sai của Pháp và Mỹ dụ dổ, mua chuộc theo chúng
chống Việt Nam. Trong chiến tranh biên giới Tây Nam cũng vậy, bọn Khmer
Đỏ sau khi cầm quyền ở Campuchia, Trung Quốc giật dây thực hiện âm mưu
chống Việt Nam, chúng bí mật cày cắm người trong đồng bào dân tộc Khmer
Bảy Núi, gầy dựng cơ sở, tuyên truyền, lôi kéo một số người nhẹ dạ theo
chúng. Khi Khmer đỏ phát động chiến tranh, những người nầy trở thành tay
chân phục vụ cho chúng. Ta không thể vì một số ít người Khmer làm bậy,
mà “vơ đũa cả nắm” nghi ngờ lòng yêu nước của đồng bào!
Việc đưa 70 ngàn dân Khmer an cư lập nghiệp từ bao đời ở Bảy Núi về vùng
đất lạ, khác nào một cuộc “đi đày”, làm tiêu tan tài sản, nhà cửa,
ruộng vườn, đảo lộn cuộc sống người dân…, mà những vị lãnh đạo cấp cao
của Đảng có trách nhiệm khi ấy ra quyết định nhẹ nhàng, đơn giản, bất
chấp hậu quả, bất chấp lòng người và chẳng đếm xỉa ý kiến đảng bộ, chánh
quyền địa phương…!
Sau khi đưa dân Khmer đi chuyến cuối cùng, khắp vùng Bảy Núi các phum
sóc người Khmer nhà cửa, chùa chiền hoang tàn, xơ xác…! Mặc dù tỉnh Hậu
Giang tiếp nhận người Khmer tích cực giúp đỡ, tạo điều kiện cho họ ổn
định cuộc sống, nhưng không thể kham nỗi, phát sinh nhiều vấn đề ngoài
tầm khả năng của tỉnh. Vã lại, người Khmer Bảy Núi ở vùng cao đã quen,
nay đưa họ về sống ở đồng bằng không thích nghi, chỉ vài tháng sau toàn
bộ 70 ngàn dân Khmer lục tục dắt díu nhau trở về Bảy Núi! Có ai nhìn
thấy cảnh đồng bào tay xách nách mang, gánh gồng tài sản, lùa dắt trâu
bò đi bộ hằng trăm cây số trở về phum sóc cũ, mới thấu hiểu, thương cảm
nỗi gian nan, vất vả của đồng bào!! Về đến nơi chôn nhao cắt rún, đồng
bào trắng tay, không nhà ở, không có gì để ăn, đau ốm không thuốc chữa
trị, trẻ em không có trường đi học… đồng bào lâm vào cảnh khốn cùng,
chánh quyền phải cứu đói và giải quyết mọi hậu quả. Nhưng trong điều
kiện khi ấy ngân sách tỉnh nghèo nàn, dù có cố gắng cũng chẳng thấm vào
đâu, đồng bào phải tự xoay sở để sống còn…! Tôi nghe có không ít người
chết đói và chết vì bịnh tật do thiếu đói, nhưng không biết bao nhiêu!?
Kế hoạch di dân Khmer phá sản, ta không thể bắt đồng bào quay trở lại
Hậu Giang! Tỉnh ủy báo cáo sự tình về Trung ương, nhận điện chỉ đạo của
Trung ương: Tỉnh phải bố trí lại nơi ở của đồng bào Khmer, tập trung ở
từng khu vực sâu trong nội địa, không để ở rải rác các phum sóc cũ,
nhất là các phum sóc gần biên giới, để “bọn Khmer đỏ không thể thâm
nhập…”. Nhưng ý kiến chỉ đạo nầy tỉnh không thực hiện được và Trung ương
cũng lờ đi… !!
Nguyễn Minh Đào
----------------------------
[*] Hồi ký Trần Quang Cơ viết:
“…
“Là nhân chứng lịch sử và cũng là người trực tiếp tham gia các họat động
ngoại giao nầy với tư cách là vụ trưởng vụ Bắc Mỹ - Bộ ngoại giao, trực
tiếp tham gia đoàn đàm phán về bình thường hóa quan hệ với Mỹ ở Paris
năm 1977, rồi ở Nữu ước năm1978, tôi thật sự đau xót vì ta đã bỏ lở mất
cơ hội củng cố thế đứng của Việt Nam trong hòa bình để tập trung phát
triển đất nước, sau bao năm chiến tranh, bỏ cơ hội san bằng khoảng cách
với các nước cùng khu vực. Trong tập hồi ký của mình, Lý Quang Diệu đã
nhận xét: “Năm 1975 thành phố Hồ Chí Minh có thể sánh ngang với Bangkok.
Nhưng nay (1992) nó tụt lại đằng sau tới hơn 20 năm.
“Việc ta từ chối lời đề nghị “bình thường hóa quan hệ không điều kiện”
của Mỹ, làm cao trước việc ASEAN ngỏ ý muốn Việt Nam tham gia tổ chức
khu vực nầy, theo tôi, đã đưa lại những hệ quả vô cùng tai hại cho nhân
dân và đất nước ta. Liệu Trung Quốc có dám tiếp tay cho bọn diệt chủng
Polpot khiêu khích ta và có dám đánh ta năm 1979, nếu như Việt Nam sau
chiến thắng 1975 có một chiến lược”thêm bạn bớt thù” thực sự cầu thị
hơn? Việc bình thường hóa quan hệ với Mỹ và gia nhập khối ASEAN mãi ngót
20 năm sau (1995) ta mới thực hiện được một cách khá chật vật”.
Đoạn cuối, hồi ký viết:
“… Nửa cuối thập kỷ 70 nầy, là thời gian ta chồng chất nhiều sai lầm về
đối ngoại nhất trong suốt lịch sử dựng nước sau cách mạng (từ 1945 đến
nay)”:
“* Ta không khôn ngoan duy trì quan hệ cân bằng với Trung Quốc và Liên
Xô, nhân tố cực kỳ quan trọng bảo đảm thắng lợi của ta trong kháng chiến
chống Mỹ”.
“* Bỏ lở cơ hội bình thường hóa quan hệ với Mỹ năm 1977, khi chánh quyền
Carter đã chủ động đề nghị hai bên bình thường hóa quan hệ không điều
kiện”.
“* Đánh giá sai và không gia nhập khối ASEAN ngay từ 1976, khi cả 6 nước
nầy đều mong muốn ta tham gia vì lợi ích của mỗi quốc gia và của chung
khu vực”.
“* Dính líu quá sâu và quá lâu vào vấn đề Campuchia”.
“ Những sai lầm nầy có hệ quả liên quan chặt chẽ với nhau, gây thiệt hại
lớn cho ta về đối ngoại, về an ninh – quốc phòng, về phát triển kinh tế
trong một thời gian dài”.
“…
Tác giả gởi cho viet-studies ngày 23-12-13
TIN LÃNH THỔ
- Bốn lý do khiến Trung Quốc không dám mạo hiểm ở Biển Đông baomoi
- Loại bỏ bài học địa lý có ‘đường lưỡi bò’ baomoi
- Có một ‘bãi rác’ nghìn tỉ trên biển Việt Nam baomoi
- Mê Kông – Dòng sông kẹt giữa những tham vọng baomoi
- Phần mềm ‘Đường lưỡi bò’ vào trường học là của Trung Quốc baomoi
- Đêm Noel, miền Bắc chìm trong giá buốt baomoi
- Tổ chức lại một số tập đoàn, tổng công ty nhà nước baomoi
- Thừa cơ thôn tính Hoàng Sa không có giá trị pháp lý cho yêu sách của TQ baomoi
- Sự thừa nhận muộn màng, nhưng quan trọng baomoi
- Trung Quốc khoe thử nghiệm Liêu Ninh thành công trên Biển Đông baomoi
TIN XÃ HỘI
- ‘Bóng hồng’ phía sau những phi vụ của bầu Kiên vinacorp
- 5 điều ít biết về lịch sử của Fed vinacorp
- Chưa yên tâm với lạm phát thấp vinacorp
- Lãi 35.086 tỷ đồng, Viettel ‘vượt mặt’ VNPT toàn diện vinacorp
- Lợi nhuận ngân hàng ngày càng teo tóp vinacorp
- Năm 2014, HNX phải sớm đưa ETF vào vận hành vinacorp
- Sếp ‘Đất Lành’ khuyên Tràng Tiền Plaza nên đóng cửa một thời gian vinacorp
- Thành phố Hồ Chí Minh dẫn đầu về thu nhập bình quân đầu người vinacorp
- Tâm lý chờ đợi khiến bất động sản khó hồi phục vinacorp
- Tố chất cần thiết của nhà lãnh đạo thời khủng hoảng vinacorp
- Người Việt ở Campuchia nghĩ gì về cuộc biểu tình của phe đối lập rfa
- Nhà thiết kế khẩu AK-47 qua đời bbc
- BẮC TRIỀU TIÊN: Kim Jong Un cố trưng ra bộ mặt ổn định của Bình Nhưỡng rfi
- HOA KỲ – CUBA: Obama khó xử sau đề nghị cải thiện quan hệ của Cuba rfi
- MỸ – BẮC TRIỀU TIÊN: D.Rodman lại đến Bình Nhưỡng, nhưng không gặp Kim Jong Un rfi
- Ðại sứ Việt Nam tại Thổ Nhĩ Kỳ bị câu lưu tại sân bay Frankfurt voa
- McDonald sắp khai trương nhà hàng đầu tiên ở Việt Nam voa
- NGA – UKRAINA: Nga khẩn trương giải ngân cho Ukraina rfi
- MỸ – TRUNG QUỐC: Apple đạt thỏa thuận cung cấp iPhone cho China Mobile rfi
- GDP của Việt Nam tăng 5.42% trong năm 2013 voa
- Vai trò, thách thức và cơ hội của Diễn đàn XHDS rfa
- NGA – SYRIA: Nga đưa xe chuyên dụng đến Syria thu hồi vũ khí hóa học rfi
- NHẬT BẢN: Nhật Bản: Hòa dịu với Nga để đối phó với Trung Quốc rfi
- NGA – XÃ HỘI: Nga thả hai thành viên ban nhạc Pussy Riot rfi
- NHẬT BẢN – HÀN QUỐC: Nhật cung cấp đạn dược cho lính Hàn Quốc ở Nam Sudan rfi
- BẮC TRIỀU TIÊN – THANH TRỪNG: Bắc Triều Tiên: Hành quyết Jang Song Theak do tranh chấp lợi ích kinh tế rfi
- Tại sao phải bắt Đặng Chí Hùng? rfa
- ‘Ông Dương Trung Quốc không nên phán’ bbc
- Bầu cử Thái: ứng viên bị ngăn đăng ký bbc
- Việt Nam: Hiện tượng bỏ đảng voa
- Phe biểu tình nhất quyết đòi Thủ tướng Thái Lan từ chức rfa
- Mỹ và EU yêu cầu thả ông Đinh Đăng Định bbc
- Một góc nhìn về hoạt động dân sự trong tình hình hiện nay rfa
- VN bác tin Đại sứ bị Đức giữ vì ‘rửa tiền’ bbc
- Nhạc sĩ Việt Dzũng qua đời vì bệnh tim tại California voa
- Đối lập Thái Lan sẽ tẩy chay bầu cử bbc
- Nhạc sỹ Việt Dzũng từ trần bbc
- Trương Quốc Huy trả lời RFA từ trại giam ở Bangkok rfa
- Kinh tế 2013 – Năm thứ 6 tăng trưởng dưới tiềm năng rfa
- Xã hội dân sự, nhìn lại năm 2013 rfa
- Các đại sứ nước ngoài kêu gọi trả tự do cho thầy Đinh Đăng Định rfa
- ‘Ảnh hưởng của Mao không còn nữa ở VN’ bbc
- Dọn đường cho bản án Trương Duy Nhất rfa
- Bị chống lại bằng tay, CA vẫn bắn? bbc
- Bạo hành trẻ em và phản ứng bbc
TIN KINH TẾ
- 20 tỷ USD còn ở trong dân vinacorp
- Chuyên gia ‘vẽ’ bức tranh ngân hàng năm 2014 vinacorp
- EVN bán 25,2 triệu cổ phiếu ABBank cho GELEXIMCO, thu về 252 tỷ đồng vinacorp
- Hướng dẫn mới về chế độ tài chính của Ngân hàng Nhà nước vinacorp
- Lối thoát cho ngân hàng nhỏ vinacorp
- Lợi nhuận ngân hàng ngày càng teo tóp vinacorp
- Thông điệp cứng rắn về tỷ giá 2014 vinacorp
- Tăng trưởng tín dụng: Đâu là đích? vinacorp
- Vietcombank cho vay 125 triệu USD thăm dò dầu khí vinacorp
- Áp Thông tư 02, sẽ có ngân hàng đổ vỡ? vinacorp
- Vietnam Airlines mở đường bay mới Vinh – Viêng Chăn danviet
- VietJetAir chỉ định BNP Paribas thu xếp tài chính mua máy bay danviet
- GDP năm 2013 đạt 5,42% danviet
- Mikhail Kalashnikov, người chế tạo ra Ak -47 hối tiếc điều gì trước khi qua đời? cafef
- 2013: Lỗi hẹn nhiều chỉ tiêu; 2014: Cần cẩn trọng baomoi
- Hàng Việt thống lĩnh thị trường mùa Noel baomoi
- Sữa hoàn nguyên baomoi
- Chuyện gì sẽ diễn ra sau khi Zone 9 ngừng hoạt động? cafef
- Dấu hiệu của một nhà quản lý tồi cafef
- Thấy gì qua những cú lừa ngàn tỷ? cafef
- Xem lại động cơ của FDI? baomoi
- Cảng Hàng không quốc tế Tân Sơn Nhất đã quá tải baomoi
- Đấu thầu, tuyển chọn nhà đầu tư mở rộng cao tốc Pháp Vân –Cầu Giẽ cafef
- Thị trường lịch TP.HCM ảm đạm trước thềm năm mới cafef
- Giá vàng về sát 35 triệu đồng/lượng baomoi
- Sữa Ensure của Song Nam nhập từ Trung Quốc baomoi
- VietJetAir thu xếp tài chính với BNP Paribas để mua máy bay baomoi
- Nhịp đập Thị trường 24/12: SHN, PVX “đối đầu” với FLC, HAR baomoi
- Thượng viện Italy thông qua Dự luật ngân sách năm 2014 baomoi
- Xuất khẩu qua tiểu ngạch tăng mạnh – Mừng ngắn, lo dài cafef
- Nhân viên ngân hàng lừa 8,6 tỉ đồng để ăn chơi cafef
- Giá xăng quốc tế giữ vững ở mốc cao cafef
- SCIC không có ý kiến, ĐHCĐ Vĩnh Hảo thông qua phát hành cổ phiếu giá 10.000 đồng và dự kiến niêm yết cafef
- Thêm 66 dự án FDI vào miền Trung danviet
- Agribank đẩy mạnh tài trợ chăm sóc y tế cộng đồng danviet
- VNA trao thưởng cho hành khách thứ 20 triệu của sân bay Tân Sơn Nhất danviet
- Hà Lan hỗ trợ Việt Nam xuất khẩu nông sản danviet
- Tiền Giang: Giá nuôi lợn lãi 700.000 đồng/tạ danviet
- Cô gái giận bạn trai, uống hết vài lọ thuốc gout danviet
- Ưu đãi lớn cho dự án đầu tư vào nông nghiệp danviet
TIN ĐỜI SỐNG
- Những giấc mơ kỳ bí về nơi chôn xác nạn nhân TMV Cát Tường danviet
- Khởi tố vụ tham ô tài sản ở TT cứu trợ trẻ em tàn tật Hà Giang danviet
- Cảnh sát cơ động sẽ được trang bị tàu bay, tàu thủy danviet
- Vụ cháy nhà làm 5 người chết ở Biên Hòa: 4 nạn nhân là người một nhà danviet
- Trắng tay vì… bãi rác danviet
- Độc đáo chọi trâu Việt Nam danviet
- Cần thành lập Hội đồng tư vấn nông dân danviet
- Lào Cai buốt giá vì tuyết và sương muối baomoi
- Phiên họp thứ 23 Ủy ban Thường vụ QH khóa XIII: Đề xuất một kỳ họp chuyên đề triển khai thực thi Hiến pháp baomoi
- Quỹ Giao lưu quốc tế Hàn Quốc hỗ trợ dự án 600 Phó Chủ tịch về xã nghèo baomoi
- Tìm “nạn nhân Cát Tường”, thấy một bộ hài cốt baomoi
- 650 đại biểu dự Đại hội đại biểu toàn quốc Hội Sinh viên Việt Nam lần thứ IX baomoi
- Bắt giữ một khối lượng lớn hàng khô không rõ nguồn gốc baomoi
- Sản lượng khai thác thủy sản ước đạt gần 3.000 tấn baomoi
- Trung Quốc thẩm tra thứ trưởng Công an: Chuẩn bị diệt hổ? baomoi
- Tăng cường chống buôn lậu Tết Giáp Ngọ baomoi
- Bắt giữ xe khách vận chuyển hơn 300 kg ĐVHD baomoi
- Bắt đối tượng đang nhận 4,7 kg cần sa baomoi
- Khai mạc phiên họp thứ 23 của UBTVQH khóa XIII baomoi
- Đúc trống đồng dâng anh linh Đại tướng Võ Nguyên Giáp baomoi
- Chợ Sò thị trấn Diễn Châu, tỉnh Nghệ An: Ai làm nên máu đổ? baomoi
- Chợ tự phát lan nhanh như dịch bệnh baomoi
- Ngày để yêu thương baomoi
- Luôn sẻ chia với người tàn tật baomoi
- Chủ trạm xăng gây ô nhiễm xin được hút xăng trong giếng baomoi
- Hé lộ nguyên nhân cháy tiệm bọc yên xe khiến 5 người tử vong baomoi
- Bổn phận và trách nhiệm baomoi
- Bình Dương: Voi quật chết người tại công viên Đại Nam danviet
- Cảnh sát cơ động được trang bị máy bay, tàu thủy danviet
- Tuyết tan đến đâu, dân Sapa trắng tay đến đó! danviet
TIN CÔNG NGHỆ
- Gỡ rào cản cho tam nông baomoi
- Mời tham gia cuộc thi và nhận quà cuối năm từ Dell (tuần 2 – hết) baomoi
- Mời tải về Facebook 5.2 chính thức cho Windows Phone: thông báo đã nhanh và ổn định, Live Tile ngon baomoi
- Vài mẹo nhỏ để sử dụng Internet Explorer 11 trên Desktop tốt hơn baomoi
- Sony bắt đầu cập nhật Android 4.3 cho Xperia Z, Xperia ZL, Xperia ZR và Xperia Tablet Z baomoi
- Các nhà nghiên cứu phá thành công khóa mã hóa an toàn nhất hiện nay bằng âm thanh baomoi
- Lộ diện thêm ảnh báo chí của Nokia “Normandy”, ra mắt ngay trong năm nay? baomoi
- Calendar Status – mang những sự kiện lịch lên khu vực thông báo trên máy Android baomoi
- LG ra mắt máy in không dây nhỏ gọn Photo Pocket 2, không cần dùng mực baomoi
- Điện thoại titan Gresso Radical baomoi
TIN VĂN HÓA GIẢI TRÍ
- Minh ‘nhựa’ chơi xe vì đam mê cháy bỏng zing
- Siêu cười Đôrêmon chế: Giáng sinh của Mon zing
- Nhìn lại cuộc đua OTT tại Việt Nam năm 2013 zing
- Bắt ‘nữ quái’ mở quán cà phê cá độ bóng đá ở Sài Gòn zing
- Lỗ hổng kiểm soát đồ chơi nhập khẩu zing
- Mỹ Tâm xúc động trước cả rừng fan đón ở sân bay lúc nửa đêm zing
- Như Ý tái xuất làng nhạc Việt sau tin đồn kết hôn zing
- Thành công và thất bại nổi bật nhất của Kpop 2013 zing
- Ra mắt tờ 1 USD may mắn dịp Tết Giáp Ngọ zing
- Thanh Thảo được hot boy bế bổng trên bãi biển nước Mỹ zing
- Phillip Nguyễn: “Bất kỳ cái đẹp nào do thể thao mang lại cũng đều quyến rũ” baomoi
- Mứt gia truyền xuất xứ… Trung Quốc baomoi
- Nathan Lee ‘chịu chơi’ diện áo lông đắt đỏ bên mỹ nhân baomoi
- Hấp dẫn “Đặc sản” của núi rừng Đắk Nông baomoi
- “Đột nhập” kho hàng hiệu của Mr. Đàm tại Hà Nội baomoi
- Những cây thông Noel ‘đỉnh’ nhất thế giới năm 2013 baomoi
- Ngẩn ngơ ngắm đả nữ Ngô Thanh Vân “xuyên thấu” mùa Giáng Sinh baomoi
- Style Mickey làm các sao “phát cuồng” baomoi
- Vườn tượng Phật kì lạ ở Viêng Chăn baomoi
- Điều tra đặc biệt:”Đổi đời” dán mác rau sạch vào siêu thị baomoi
- Món quà kỳ diệu cho ngày Giáng sinh baomoi
- Váy cưới hở lưng gợi cảm 2014 baomoi
- Hai ông Quách, scandal nude và kỳ án 4 nốt ruồi của Ngọc Trinh baomoi
- Rơi nước mắt bởi thư cậu bé mồ côi gửi ông già Noel baomoi
- Hải Hà từ sexy đến quý cô mùa Đông lạnh lùng baomoi
- Hồng Phước không còn là “người lớn cô đơn” trong ngày giáng sinh baomoi
- Sự tương đồng hiếm có giữa chiến thắng Hương Tràm- Thảo My baomoi
- Mr Đàm đi 12 đôi giày hàng hiệu trong show diễn baomoi
- Nụ hôn gây tranh cãi của Tiểu Long Nữ baomoi
- JYP – Khi chiến mã ngã ngựa baomoi
TIN THẾ GIỚI
- 2013, năm ăn nên làm ra của tỷ phú thế giới vinacorp
- Bóng ma khủng hoảng của Nga đang xuất hiện ở Trung Quốc? vinacorp
- Chính phủ Nhật Bản nhất trí gói dự chi ngân sách kỷ lục vinacorp
- Chứng khoán thế giới cao nhất 6 năm nhờ dự báo của IMF vinacorp
- Cuộc đua tiền tệ sẽ gây sốc thị trường vinacorp
- Fed giảm QE xuống còn 75 tỷ USD mỗi tháng vinacorp
- Italia và Hà Lan để mất vị trí trung tâm tài chính thế giới như thế nào? (P2) vinacorp
- Nhóm bí mật thao túng tỷ giá trên toàn thế giới vinacorp
- Phố Wall cao nhất mọi thời đại sau động thái của Fed vinacorp
- Quyền lực quỹ đầu tư (K2): Pimco-Phát ngôn trái phiếu vinacorp
- Ai Cập tuyên bố Anh em Hồi giáo là ‘tổ chức khủng bố’ baomoi
- Biểu tình Thái Lan phong tỏa sân vận động bầu cử baomoi
- Lật tàu ở Thổ Nhĩ Kỳ, 27 người thương vong baomoi
- Lật tàu ở Thổ Nhĩ Kỳ, 27 người thương vong tienphong
- Muôn màu ông già Noel baomoi
- Bốn lý do khiến Trung Quốc không dám mạo hiểm ở Biển Đông baomoi
- Cha đẻ súng trường AK-47 huyền thoại qua đời baomoi
- Vén màn vụ thanh trừng dượng ông Kim Jong-un baomoi
- Ngạc nhiên với video Bình Nhưỡng ngày nay baomoi
- Bình Nhưỡng ra sức thần thánh hóa Kim Jong-un baomoi
- Cha đẻ súng trường AK-47 qua đời baomoi
- Kim Jong-un ra lệnh ‘trảm tướng’ lúc… say rượu tienphong
- Campuchia, Thái Lan đấu súng ác liệt ở biên giới tienphong
- Đại sứ VN tại Triều Tiên: ‘Bao giờ ta làm được như họ?’ tienphong
- Brazil: Lũ lụt tàn phá nhiều thành phố voa
- Nga điều xe bọc thép vận chuyển vũ khí hóa học khỏi Syria tienphong
- Mỹ tăng nỗ lực ngoại giao để chấm dứt bạo động ở Nam Sudan voa
- Trung Quốc quản chặt các trường dạy báo chí tienphong
- Nga tính toán gì đằng sau việc thả tù nhân chính trị? voa
- Phe biểu tình vây điểm đăng ký tranh cử tienphong
- Ai ra lệnh xử tử nhân vật số hai Triều Tiên? tienphong
- Al-Qaida ở Yemen xin lỗi về vụ tấn công một bệnh viện. voa
- Cha đẻ của súng trường AK-47 qua đời voa
- Giằng co về thỏa thuận an ninh dấy lên nghi ngờ về động cơ của ông Karzai voa
- Quân đội Nam Sudan quyết chiếm lại các vùng phiến quân kiểm soát voa
- Chính sách tái quân bình Châu Á của Mỹ lu mờ vì căng thẳng với TQ voa
- Nhà thiết kế khẩu AK-47 qua đời bbc
- Thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ cảnh cáo các đối thủ voa
- Armenia phê chuẩn hiệp định khí đốt với Nga bất chấp biểu tình voa
- Hun Sen sang Việt Nam ‘tìm sự hỗ trợ’? bbc
- Thái Lan: Bắt đầu đăng kí cho cuộc tổng tuyển cử tienphong
- Trung Quốc xây trụ sở giống hệt điện Kremlin tienphong
- Nam Sudan ‘bao trùm trong sợ hãi’ bbc
- Khodorkovsky cảm ơn Đức giúp thả ông bbc
- Mỹ sắp cử đại sứ mới đến TQ bbc
- TQ phản đối chiến lược quân sự của Nhật bbc
- Mỹ có thể ‘xem lại’ chương trình do thám bbc
- Cựu tài phiệt Nga Khodorkovsky ra tù bbc
- Anh: Sập trần nhà hát, 76 người bị thương bbc
- Nam Hàn trao trả hài cốt lính Trung Quốc bbc
Ông Lê Thăng Long tuyên bố rút khỏi PT Con đường Việt nam
NHÀ HOẠT ĐỘNG VÌ QUYỀN CON NGƯỜI LÊ THĂNG LONG TUYÊN BỐ XIN RA KHỎI PHONG TRÀO CON ĐƯỜNG VIỆT NAM
23 Tháng 12 2013 lúc 11:01
Kính gửi:
1- Toàn thể đồng bào Việt Nam ở trong nước và nước ngoài cùng bè bạn quốc tế!
2- Toàn thể các thành viên phong trào Con đường Việt Nam
3- Toàn thể lực lượng hoạt động dân chủ, nhân quyền Việt Nam ở trong nước và nước ngoài!
4- Đảng Cộng sản Việt Nam và Chính quyền Việt Nam!
5- Toàn thể báo chí trong nước và nước ngoài!
Tôi là Lê Thăng Long, tên bí danh là Lincoln Lê, là doanh nhân và là nhà
hoạt động vì quyền con người cho nhân dân Việt Nam. Tôi là thành viên
tham gia khởi xướng và lãnh đạo phong trào Con đường Việt Nam (PT CĐVN)
từ khi khởi xướng phong trào đến nay. Hôm nay tôi xin tuyên bố chính
thức xin ra khỏi PT CĐVN. Tôi xin giải thích lý do như sau:
1- Tôi và gia đình tôi hoàn toàn không có bất kỳ một oán thù nào
với Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) cùng Chính quyền Việt Nam (CQVN). Vì
vậy tôi hoàn toàn không muốn trở thành đối kháng với ĐCSVN và CQVN. Ông
ngoại tôi là đảng viên ĐCSVN và là liệt sỹ cách mạng thời kháng chiến
chống Pháp. Cả cha và mẹ tôi đều là đảng viên ĐCSVN có tham gia kháng
chiến chống Pháp, chống Mỹ. Mẹ tôi vừa mất, cha tôi năm nay 55 năm tuổi
đảng. Từ thế hệ ông bà, cha mẹ tôi đều là những đảng viên gương mẫu của
ĐCSVN rất liêm khiết, luôn một lòng tận tâm phục vụ lợi ích cho nhân
dân, dân tộc Việt Nam. Bản thân tôi rất bất bình với sự mấy chục năm qua
tới nay có một bộ phận không nhỏ trong hàng ngũ ĐCSVN và CQVN tham
nhũng và phản bội lại lợi ích của dân tộc Việt Nam.
Tôi muốn giúp cho ĐCSVN và CQVN được trong sạch hơn. Nếu tôi được làm
tổng bí thư ĐCSVN thì chỉ trong vòng 11 tháng tình trạng tham nhũng tại
Việt Nam sẽ giảm ít nhất là 90%. Tôi muốn được trình bày công khai, rộng
rãi kế hoạch phòng chống tham nhũng tại Việt Nam của tôi. Tôi chỉ sợ
lãnh đạo Việt Nam không muốn làm hoặc không dám làm theo kế hoạch phòng
chống tham nhũng tại Việt Nam do tôi lập ra.
Sau hàng chục năm miệt mài, nỗ lực nghiên cứu tôi nhận thấy rằng hệ lý
luận chủ nghĩa cộng sản Mác – Lê Nin (CNCS M-L) sai lầm và thiếu sót tới
hơn 90%. Tôi rất muốn giúp cho ĐCSVN và CQVN tiếp tục cải cách, sửa
chữa được sai lầm. Cải cách ở phần gốc rễ thì phải cải cách ở phần tư
duy nhận thức. Cải cách ở hành động mới chỉ là cải cách ở phần ngọn.
Cuộc cải cách ở Việt Nam từ năm 1986 đến nay mới chỉ là cải cách nửa
vời, cải cách thiếu triệt để và thiếu toàn diện. Tôi muốn giúp cho ĐCSVN
và CQVN tiếp tục cải cách toàn diện hơn, triệt để hơn.
Trong một số năm qua tôi có hợp tác với một số lực lượng dân chủ, hoạt
động vì quyền con người cho nhân dân Việt Nam, điều đó không có gì sai
về biện pháp và lương tâm. Tôi rất buồn khi ĐCSVN và CQVN lại nghĩ rằng
tôi tham gia tạo nên lực lượng đối lập để chống phá ĐCSVN cùng CQVN.
Nay tôi chính thức ngỏ lời xin được gia nhập vào ĐCSVN để giúp cho ĐCSVN
tiếp tục cải cách. Để ĐCSVN và CQVN khỏi nghi ngờ tôi là tôi tham gia
lực lượng đối lập để chống đối, cho nên nay tôi xin chính thức tuyên bố
ra khỏi PT CĐVN mà tôi đã tham gia khởi xướng và lãnh đạo từ hơn một năm
qua đến nay.
2- Lý do thứ hai là PT CĐVN nay đã khá mạnh, cho dù không có tôi
thì tin rằng PT CĐVN sẽ vẫn liên tục phát triển tốt. Vào ngày 3/2/1930
đảng CSVN thành lập tại Hương Cảng (HongKong) chỉ có 7 người. Vào ngày
22/12/1944 đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân thành lập dưới gốc
đa Tân Trào chỉ có 34 người. Vậy mà từ số rất ít con người ưu tú đó đã
làm nên lịch sử. Hiện nay thành viên PT CĐVN đã vượt xa con số 7 người,
hầu hết các thành viên đều là những con người ưu tú không kém gì 7 thành
viên tham gia sáng lập ĐCSVN và 34 người tuyên thệ dưới gốc đa Tân trào
năm xưa.
Tham gia khởi xướng PT CĐVN có doanh nhân yêu nước Trần Huỳnh Duy Thức,
luật sư nhân quyền yêu nước Lê Công Định. Tôi thừa nhận luật sư nhân
quyền yêu nước Lê Công Định và doanh nhân yêu nước Trần Huỳnh Duy Thức
có nhiều điểm ưu việt hơn so với tôi. Về ý chí, bản lĩnh, trí tuệ xét về
tổng thể tôi chỉ là học trò của luật sư nhân quyền yêu nước Lê Công
Định và doanh nhân yêu nước Trần Huỳnh Duy Thức. Ngoài đời tôi quan hệ
với Thức và Định như hai người bạn thân. Nhưng trong lòng tôi luôn kính
trọng tư cách, trí tuệ của hai bạn thân đó như hai bậc thầy. Nhờ hai
người bạn thân này mà tôi được hưởng một chút ít tiếng thơm. Trước kia
tôi là người không mấy ai thèm biết đến. Nay tôi được khá nhiều người
mến mộ. Tới nay luật sư Lê Công Định đã được ra tù, khi có Định rồi vai
trò của tôi không còn quan trọng nhiều đối với sự phát triển của PT CĐVN
nữa. So sánh tương đối về đẳng cấp thì tôi chỉ đáng là người buộc dây
giày, lấy nước rửa chân cho hai bạn Định và Thức thôi.
Nay tôi xin ra khỏi PT CĐVN là để làm một vai trò khác nhằm đem lại
nhiều lợi ích cho dân tộc Việt Nam và nhân loại. Tôi tin rằng luật sư
nhân quyền yêu nước Lê Công Định và những thành viên PT CĐVN vẫn duy
trì, phát triển đúng hướng đã chọn đó là hành động vì quyền con người
cho nhân dân Việt Nam.
3- Lý do thứ 3: tôi muốn sớm làm thành công một sứ mệnh nhỏ đó là
làm cho ĐCSVN và CQVN sẽ “ngồi cùng mâm” với những lực lượng hoạt động
dân chủ, vì quyền con người cho nhân dân Việt Nam. Gần đây tôi thấy cả
hai bên “lề phải” và “lề trái” đều bàn luận rất nhiều về chủ đề quyền
con người cho nhân dân Việt Nam. Tôi rất mừng về điều này. Có nghĩa rằng
“lề phải” và “lề trái” đã nhìn về cùng một hướng. “Lề phải” tự nhận là
ĐCSVN và CQVN. “Lề trái” bị cho là những lực lượng hoạt động dân chủ và
vì quyền con người cho nhân dân VN. ĐCSVN từ nhiều năm qua đến nay vẫn
luôn tự nhận mình là một đảng dân chủ chứ không phải là một đảng độc
tài. Ở những quốc gia dân chủ có rất nhiều đảng. Ví dụ như ở Pháp có hơn
200 đảng chính trị. Nhưng những đảng dân chủ ở các nước họ không chống
phá nhau, ngược lại họ hợp tác với nhau để cống hiến lợi ích cho xã
hội.
Tôi thực lòng muốn xin gia nhập vào ĐCSVN để giúp cho ĐCSVN tiếp tục cải
cách toàn diện hơn, triệt để hơn. Nếu ĐCSVN không tiếp tục cải cách
triệt để hơn, toàn diện hơn thì tôi tin ĐCSVN sẽ bị diệt vong hoàn toàn,
ĐCSVN sẽ bị loại bỏ hoàn toàn khỏi xã hội Việt Nam, tương tự như ĐCS ở
hơn 20 quốc gia cộng sản châu Âu cũ. Tôi tin rằng tôi sẽ là lối thoát
tối ưu để cho ĐCSVN tiếp tục tồn tại và phát triển lâu dài trong lòng xã
hội Việt Nam. Nếu ĐCSVN hợp tác với tôi và hợp tác với các lực lượng
hoạt động dân chủ và quyền con người cho nhân dân Việt Nam thì sẽ có
diễn biến hòa bình. Nếu ĐCSVN từ chối hợp tác thì sẽ dẫn đến đối kháng
và có thể dẫn tới diễn biến chiến tranh.
Các lực lượng dân chủ và hoạt động vì quyền con người VN muốn có diễn
biến hòa bình chứ không muốn có diễn biến chiến tranh. Các lực lượng dân
chủ và hoạt động vì quyền con người VN đã nhẫn nhịn, nhường nhịn ĐCSVN
quá nhiều. Nhưng nếu ĐCSVN không biết điều cứ tiếp tục sử dụng bạo lực
thì có thể sẽ dẫn tới diễn biến chiến tranh, điều đó hoàn toàn thuộc lỗi
của ĐCSVN.
4- Lý do thứ tư: Tôi đang tiến hành vận động thành lập liên minh
dân chủ – nhân quyền – yêu nước Việt Nam. Liên minh này mở rộng cho mọi
thành phần cả “lề phải”, “lề trái”, nhân dân VN ở trong nước, đồng bào
VN ở nước ngoài, cùng bè bạn quốc tế tham gia. Bất kỳ ai mến mộ dân chủ,
tôn trọng quyền con người của nhân dân VN, yêu dân tộc VN là được quyền
tham gia. Thông qua liên minh này tôi mong muốn tạo ra cái “mâm cỗ”
tuyệt vời cho cả “lề phải” và “lề trái” ngồi cùng mâm để cống hiến lợi
ích cho dân tộc Việt Nam, cùng hợp tác phát triển kinh tế. Có thể ví vai
trò của tôi sẽ tựa như là “nhịp cầu nối” cho “lề phải” và “lề trái” có
thể bắt tay hợp tác với nhau, đi đến với nhau. Từng bước cao hơn nữa
tiến tới chúng ta sẽ thực hiện sứ mệnh hòa giải dân tộc.
5- Lý do thứ 5: Tôi là người có tính cách rất công bằng. Cho dù là
cha, mẹ, vợ, em gái, con cái nếu sai lầm tôi không bênh vực mà quyết
giúp những người thân của mình sửa chữa sai lầm. Đối với kẻ thù của
chính mình nếu họ đúng tôi vẫn bênh vực, họ có điều tốt tôi vẫn hoan
nghênh và học tập họ. Tôi sẵn sàng hợp tác cả với kẻ thù để làm ăn kinh
tế. Đã từ rất lâu rồi tôi có phương châm sống là: Hãy yêu thương kẻ thù
của chính mình và hãy ôm hôn kẻ thù của chính mình !
Cha tôi năm nay đã có 55 năm tuổi đảng, nhiều bạn hữu khuyên tôi là hãy
vận động cha tôi từ bỏ ĐCSVN tựa như là bác Lê Hiếu Đằng và anh nhà báo
yêu nước Phạm Chí Dũng. Nhưng tôi đã không làm như vậy. Cha tôi là người
đảng viên ĐCSVN rất tốt bụng, sống lý tưởng vì lợi ích của dân tộc VN.
Cả cuộc đời cha tôi chưa từng tham nhũng, cha tôi rất liêm khiết. Tôi
muốn noi theo truyền thống cách mạng của thế hệ ông bà, cha mẹ tôi. Cả
đại gia đình họ hàng nội ngoại của tôi đều làm cách mạng. Thế hệ ông bà,
cha mẹ tôi làm cuộc cách mạng chống giặc ngoại xâm để giành độc lập cho
dân tộc. Thế hệ của tôi, các con tôi sẽ chống giặc nội xâm. Giặc nội
xâm là bọn tham nhũng, bọn phản bội lại lợi ích của dân tộc VN.
Việc tự nguyện ra khỏi PT CĐVN là một bước lùi của tôi. Nhưng tôi lùi
một bước là để tiến trăm bước. Do vậy tôi mong các thành viên PT CĐVN,
các lực lượng hoạt động dân chủ và vì quyền con người cho nhân dân VN
hãy đừng buồn. Qua bài viết này tôi bày tỏ niềm tin lớn đối với luật sư
nhân quyền yêu nước Lê Công Định. Tôi mong bạn Định hãy kiên định đi
theo con đường sứ mệnh cống hiến để nhằm mưu cầu quyền con người cho
nhân dân VN.
Việc tôi có ý định xin gia nhập ĐCSVN là hoàn toàn nghiêm túc, không
phải là một trò đùa. Tôi là một doanh nhân, một trí thức chứ không phải
là trẻ em (con nít). Do vậy mọi việc tôi làm đều có tính toán, cân nhắc
kỹ lưỡng. Vừa qua khi biết tôi có ý định xin gia nhập ĐCSVN đã có những
bạn hữu trong giới hoạt động dân chủ, vì quyền con người cho nhân dân VN
đã phản ứng với tôi kịch liệt. Có một số người hiểu lầm tôi đã yếu mềm,
đầu hàng để xu nịnh ĐCSVN và CQVN tựa như là một kẻ ly khai, thiếu lập
trường để nhằm tìm kiếm danh lợi tại VN. Thời gian qua tôi đã im lặng
không thanh minh với nhiều bạn hữu. Vàng thật thì không sợ lửa. Tôi còn
rất nhiều cơ hội để chứng minh tôi là ai. Có một số bạn hữu lo ngại khi
tôi vào ĐCSVN thì sẽ lại bị tha hóa biến chất trở thành kẻ tham nhũng.
Tôi rất hiểu bản thân mình. Tôi thật sự là một “cây hoa sen” hay một
“bông sen”. Quý vị và các bạn là người VN chắc là hiểu quá rõ hình tượng
thế nào là cây hoa sen hay bông hoa sen. Cây hoa sen sống chung với
bùn, nhưng bông hoa sen luôn thơm ngát không hề hôi tanh mùi bùn. Cán bộ
quản giáo, giáo dục tội phạm họ không dễ trở thành kẻ phạm tội. Bác sỹ
làm dịch vụ cai nghiện ma túy họ không dễ để mắc nghiện ma túy. Tôi có
đủ đến dư thừa bản lĩnh để giữ vững lập trường, quan điểm chính trị của
tôi đến hơi thở cuối cùng. Tôi mãi mãi sẽ vẫn là con người tận tụy suốt
đời để cống hiến vì lợi ích của dân tộc Việt Nam và nhân loại.
Tuy nhiên qua bài viết này tôi cũng xin lưu ý tất cả quý vị và các bạn
tham gia hoạt động dân chủ vì quyền con người cho nhân dân VN rằng: Quý
vị và các bạn hãy đừng tự rơi vào một kiểu cực đoan kiểu mới. ĐCSVN muốn
độc quyền lãnh đạo xã hội VN tức là độc tài hay toàn trị. ĐCSVN muốn
không cho bất kỳ một đảng chính trị mới nào ra đời để không có đảng đối
lập, cạnh tranh. Nhưng nếu các lực lượng dân chủ, nhân quyền đối kháng
lại ĐCSVN thì đó cũng là một sự cực đoan kiểu mới đấy.
Tôi muốn mọi thành viên tham gia hoạt động dân chủ, nhân quyền cho VN
hãy sống với phương châm là: Hãy yêu thương kẻ thù của chính mình và hãy
ôm hôn kẻ thù của chính mình đối với ĐCSVN cùng CQVN. Người cao thượng,
nhân văn dùng trí tuệ, tình yêu thương, bao dung, tha thứ, bác ái, lợi
ích để đối đãi người khác cho dù đó là kẻ thù của họ. Ngược lại kẻ tiểu
nhân luôn sử dụng bạo lực như nắm đấm, mắm tôm, nhà tù, súng đạn, gươm
dao để đối đãi với người khác cho dù đó là những người hết sức lương
thiện. Khi ĐCSVN và CQVN sử dụng bạo lực, quyền lực, nhà tù, mắm tôm,
gươm dao, thủ đoạn để đối đãi những người yêu nước thì đã quá sáng tỏ
các quan chức, công chức ĐCSVN và CQVN thuộc vào thể loại như thế nào
rồi!
Tôi hy vọng, tôi cầu mong Đức Chúa Trời, Chúa Giê-Su, Đức Mẹ Maria, các
Thánh Thần, các vị Phật, anh linh Tổ Tiên dân tộc VN và nhân loại phù hộ
độ trì cho dân tộc VN sớm có quyền con người, hòa bình toàn diện bằng
giải pháp diễn biến hòa bình không xảy ra diễn biến chiến tranh!
Tôi xin chúc toàn thế đồng bào VN ở trong nước và nước ngoài cùng bè bạn
quốc tế, cùng quý vị và các bạn luôn nhiều sức khỏe, bình an, may mắn,
thành công, hạnh phúc.
Sài Gòn – TP. Hồ Chí Minh, Việt Nam, ngày 22 tháng 12 năm 2013,
Lê Thăng Long – Lincoln Lê
Địa chỉ nhà riêng: 80 Nguyễn Thái Bình, phường Nguyễn Thái Bình, quận 1, TP.HCM.
Điện thoại di động: +84-967375886. Email: thanglong67@gmail.com
Bài đã xóa: Ngoại giao “sừng tê giác, nhân quyền và tiền mặt”
Cuối cùng thì phía VN đã lên tiếng sau vài ngày rì rầm về tin từ Bild.de nói rằng, đại sứ VN tại Thổ Nhĩ Kỳ, ông Nguyễn Thế Cường, đi qua Frankfurt bị câu lưu do mang 20.000 euro không khai báo. Ông Cường đã đóng tiền phạt thế chân 3500 euro và đã được thả.Đại sứ Nguyễn Thế Cường (ngồi thứ 2 từ trái sang). Ảnh: ĐSQVN tại Thổ Nhĩ Kỳ
Thú thật, mới nghe một vị đại sứ tên “Cường” tôi rất hoảng, bởi đại sứ VN tại Washington DC là Nguyễn Quốc Cường, người mà tôi từng viết bài về thế hệ ngoại giao trẻ (Kỷ niệm 2-9 tại DC), năng động dưới thời Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh. Tuy thế, đại sứ Nguyễn Thế Cường ở Thổ Nhĩ Kỳ bị vướng vào chuyện không hay cũng làm tôi rất buồn.
Mang tiền về cứu trợ không phải là trách nhiệm của đích thân đại sứ. Ngân hàng Việt Nam và nước ngoài có thể giúp chuyển khoản một cách dễ dàng, nếu chứng minh với nước sở tại, đây là nguồn tiền đóng góp cho mục đích nhân đạo.
Càng không nên mang tiền hộ cho cán bộ công nhân viên dưới quyền, đó là điều tối kỵ của một người làm sếp. Đó là chưa nói về lương tối thiểu của cán bộ, nhân viên công tác tại các sứ quán thường rất ít. Người ta sẽ tự hỏi về số tiền “tiết kiệm” kia và tạo ra nghi ngờ không cần thiết.
Mang tiền mặt là thói quen của người Việt, từ nông dân đến bậc đại sứ hay cao hơn nữa. Tuy nhiên, mang một số lượng tới 20 ngàn euro tiền mặt đi qua biên giới nhiều nước là rất lớn và nguy hiểm đối với va li của nhà ngoại giao. Ngoài chuyện phạm luật, nếu kẻ xấu biết được thì tính mạng sẽ bị đe dọa.
Đã lên đến hàm đại sứ thì nên hiểu thông lệ quốc tế về chuyện mang tiền mặt và cả luật miễn trừ ngoại giao. Không phải cứ có hộ chiếu ngoại giao là không bị rờ tới. Nếu phía câu lưu chứng minh là anh phạm lỗi thì không có hộ chiếu nào bảo vệ nổi.
Biết bao nhiêu vụ đã xảy ra, nhất là thời hộ chiếu đỏ ở Liên Xô và Đông Âu, nhưng vì hải quan nước bạn thời đó “đói ăn vụng, túng làm liều” nên các vị thường qua trót lọt.
Khi hội nhập với thế giới, việc mang đồ cấm như số tiền mặt quá qui định dưới hộ chiếu ngoại giao sẽ khác nhiều. Hải quan, truyền thông các nước văn minh sẽ không cho qua những chuyện này. Một vị trong tòa đại sứ bị quay video buôn sừng tê giác Nam Phi là một ví dụ.
Mỗi lần thế giới nhắc nhở Việt Nam về nhân quyền thường được phía ta giải thích về sự khác biệt quan niệm mang tính phổ quát theo cách của mình. Tuy nhiên, khi sờ đến vấn đề cụ thể như hàng cấm trong va li ngoại giao, hàng chục ngàn euro tiền mặt, quả thật rất khó mà nói Việt Nam có cách hiểu khác người.
Rất mong Bộ Ngoại giao Việt nam, các tòa đại sứ VN trên thế giới nên lấy đây làm bài học. Đừng để thế giới nghĩ đến ngoại giao Việt nam là nhớ đến sừng tê giác, tiền mặt hay những sự cố khác, làm hoen ố hình ảnh của quốc gia.
THEO HIỆU MINH
“Ai cho con tôi mái trường đàng hoàng?”
Nước cống lẫn nước mưa hôi thối chảy tràn dưới gầm vạt giường được kê
tạm bằng vài cục gạch ống. Mấy đứa trẻ ngồi co ro nhìn khách lạ đến
thăm. Mẹ các bé đi làm nhà máy chưa về. Còn cha chạy xe ôm, bán hàng
rong đang ngóng khách bên vệ đường tỉnh lộ 10. Thi thoảng, các anh tranh
thủ đảo qua ngó chừng con rồi lại vội ra đợi khách...
Hình ảnh đó rất dễ tìm thấy ở các xóm trọ công nhân quanh Nhà máy Pou
Yuen và Khu công nghiệp Tân Tạo, Q.Bình Tân, TP.HCM. Hàng ngàn trẻ thơ
lay lắt trong phòng trọ ẩm thấp đợi cha mẹ đi làm về đang là chuyện
thường ngày. Đói thì lục cơm nguội ăn, khát tự lấy nước uống. Có cha mẹ
khóa trái cửa nhốt con trong phòng. Có người để cửa cho bé tha thẩn
chơi. Họ cho rằng nhà trọ công nhân chẳng có gì để trộm, con em kẻ nghèo
cũng đâu sợ bị bắt cóc.
Tuy nhiên, đó là những trẻ trên 4-5 tuổi. Còn các con công nhân ở lứa
tuổi nhỏ hơn cũng phải gửi gắm đâu đó nếu không được ông bà chăm sóc.
Một số ít, rất ít bé may mắn được vào trường mầm non công lập. Một số
được gửi ở các lớp giá rẻ. Còn phần nhiều vẫn đang phải trải qua tuổi
thơ ở các nhóm trẻ tự phát, thậm chí là trong góc nhà tù túng của ai đó
rảnh rỗi hoặc thất nghiệp ở nhà trông con em người nghèo để kiếm thêm.
Nhiều năm sống bên khu vực này, người viết phải trĩu lòng chứng kiến
biết bao hình ảnh thiệt thòi của trẻ thơ gia đình lao động. Hôm rồi,
hình ảnh trẻ bị bạo hành dã man xuất hiện trên báo chí, nhiều người đang
gửi gắm con các chỗ tương tự cũng hoảng sợ. Nhưng rồi họ đành thở dài
và lại tiếp tục đưa con đi...
Một bà mẹ là công nhân đã rơi nước mắt tâm sự với người viết: “Máu thịt
mình, ai mà không đứt ruột thương con! Nếu đồng lương xoay xở nổi, chắc
chắn em không bao giờ gửi con đến những chỗ tạm bợ đó”. Sự thật đối với
những mảnh đời đang nghèo phải vật vã miếng cơm manh áo, thì 1 triệu hay
1,2 triệu đồng gửi con ở các nhà trẻ tự phát cũng đã là số tiền đẫm mồ
hôi khó nhọc rồi!
Chịu khó để dành vài buổi chiều rảo qua các nhà trẻ, trường mầm non ở
các quận trung tâm và các nơi giữ trẻ con công nhân ở Bình Tân, Tân
Phú... dễ dàng nghẹn lòng trước những hình ảnh đối lập đến đau lòng. Có
bao giờ chúng ta nghe chuyện những ngôi trường mà bé được cha mẹ đón
bằng ôtô, trường có camera giám sát kết nối từng phụ huynh? Ai chẳng
muốn con cái mình vào những nơi đó, nhưng làm sao những người lao động
nghèo dám mơ đến, khi học phí trung bình ở các trường này hiện nay cũng
không dưới 2 triệu đồng/tháng, bằng khoản lương nghèo thiếu trước hụt
sau còn phải trang trải cho góc trọ, miếng ăn hằng ngày?
Nhiều công nhân buồn kể bao năm qua họ đã nghe đủ lời hứa hẹn con em
mình sẽ được bảo đảm trường lớp tử tế. Nhưng rồi, lời hứa chỉ là lời
hứa. Nhiều nhà máy mọc lên mà được mấy nhà trẻ ra đời? Bao người dân
phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn mình, chịu thiệt thòi, xáo trộn cuộc
sống để đất đai được quy hoạch lại. Nhưng bên cạnh những dự án phân lô
bán nền, những kẻ qua đêm thành đại gia nhờ sốt đất, có mấy trường lớp
được xây dựng để phục vụ lại cho người dân!
“Ai cho con tôi mái trường đàng hoàng?”. Câu hỏi đứt ruột, đứt gan của người nghèo bao giờ mới có câu trả lời?
QUỐC VIỆT
(Tuổi trẻ)
Có Đảng viên nào lại như thế này không?
(PetroTimes) - Ở Công ty Xi măng Vicem Tam Điệp, ông Nguyễn Sỹ Ngọc là
người “lắm chức” nhất: Tổng giám đốc, thành viên Hội đồng thành viên và
quan trọng hơn, ông Ngọc là một Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, giữ vị
trí Bí thư Đảng ủy.
- >> Người đẹp treo cổ trước công ty xi măng Vicem Tam Điệp: Đại gia lừa “cả tình lẫn tiền”?
- >> Người tình của giám đốc xi măng Vicem Tam Điệp nhiều lần muốn chết
- >> TGĐ xi măng Vicem Tam Điệp lập mưu đưa "người đẹp xứ Thanh" vào tù?
Ông Nguyễn Sỹ Ngọc.
Chủ sở hữu của Công ty Xi măng Vicem Tam Điệp là Tổng công ty Công
nghiệp Xi măng Việt Nam (Vicem). Các thành viên trong Hội đồng thành
viên Vicem Tam Điệp là do Vicem bầu ra, trong đó có ông Nguyễn Sỹ Ngọc.
Những ngày gần đây, dư luận được một phen xôn xao với việc chị Phạm Thị Ngọc Lan, một cô gái xinh đẹp có tiếng ở Thanh Hóa với biệt danh “người đẹp xứ Thanh” đã thắt cổ tự tử ngay trước cổng Công ty Xi măng Vicem Tam Điệp.
Vụ việc đã làm vỡ lở câu chuyện ông Nguyễn Sỹ Ngọc quan hệ như vợ chồng với Lan suốt 18 năm trời. Mặc dù ông Ngọc đã có vợ, con. Từ năm 1993, ông Ngọc đã dùng lời hoa bướm gạ gẫm cô sinh viên trường Cao đẳng sư phạm xinh đẹp Phạm Thị Ngọc Lan. Khi đó Lan mới 17 tuổi.
Sau khi Lan phát hiện ra ông Ngọc lừa dối, cô này vẫn phải chấp nhận và 2 người nhiều năm sống chung trong căn nhà thuê (ở số 23, Liên Kế, Đội Cung, phường Trường Thi, thành phố Thanh Hóa). Trong khi đó, gia đình ông Ngọc lại ở Thanh Xuân, Hà Nội.
Chưa hết, theo tố cáo của chị Lan, không chỉ sống ngoài luồng với một người, ông Ngọc còn lén lút quan hệ bất chính với một cô đáng tuổi con mình là Nguyễn Thị H. (SN 1988), là nhân viên xưởng nước khí nén của công ty.
Chị Lan cho rằng: Tháng 2/2011, trong một lần gặp trực tiếp gặp Nguyễn Thị H., Lan đã ghi âm được lời nói của H. về mối quan hệ tình cảm bất chính với Ngọc. H. thừa nhận là đã cùng Ngọc “ân ái” tại khu Vạn Chài, Sầm Sơn, Thanh Hoá (đêm 19/2/2011 và được ông Ngọc cho 20 triệu đồng).
Muốn làm rõ trắng đen, Lan đã lên gặp ông Ngọc tại cơ quan và đã bị ông Ngọc đánh vì tội “dám nói sự thật đời tư nơi công sở”.
Những ngày gần đây, dư luận được một phen xôn xao với việc chị Phạm Thị Ngọc Lan, một cô gái xinh đẹp có tiếng ở Thanh Hóa với biệt danh “người đẹp xứ Thanh” đã thắt cổ tự tử ngay trước cổng Công ty Xi măng Vicem Tam Điệp.
Vụ việc đã làm vỡ lở câu chuyện ông Nguyễn Sỹ Ngọc quan hệ như vợ chồng với Lan suốt 18 năm trời. Mặc dù ông Ngọc đã có vợ, con. Từ năm 1993, ông Ngọc đã dùng lời hoa bướm gạ gẫm cô sinh viên trường Cao đẳng sư phạm xinh đẹp Phạm Thị Ngọc Lan. Khi đó Lan mới 17 tuổi.
Sau khi Lan phát hiện ra ông Ngọc lừa dối, cô này vẫn phải chấp nhận và 2 người nhiều năm sống chung trong căn nhà thuê (ở số 23, Liên Kế, Đội Cung, phường Trường Thi, thành phố Thanh Hóa). Trong khi đó, gia đình ông Ngọc lại ở Thanh Xuân, Hà Nội.
Chưa hết, theo tố cáo của chị Lan, không chỉ sống ngoài luồng với một người, ông Ngọc còn lén lút quan hệ bất chính với một cô đáng tuổi con mình là Nguyễn Thị H. (SN 1988), là nhân viên xưởng nước khí nén của công ty.
Chị Lan cho rằng: Tháng 2/2011, trong một lần gặp trực tiếp gặp Nguyễn Thị H., Lan đã ghi âm được lời nói của H. về mối quan hệ tình cảm bất chính với Ngọc. H. thừa nhận là đã cùng Ngọc “ân ái” tại khu Vạn Chài, Sầm Sơn, Thanh Hoá (đêm 19/2/2011 và được ông Ngọc cho 20 triệu đồng).
Muốn làm rõ trắng đen, Lan đã lên gặp ông Ngọc tại cơ quan và đã bị ông Ngọc đánh vì tội “dám nói sự thật đời tư nơi công sở”.
Nguyễn Sỹ Ngọc chủ trì hội nghị tổng kết công tác Đảng tại Công ty Xi măng Vicem Tam Điệp.
Đồng chí Ngô Văn Dụ, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương đã ký ban
hành nội dung hướng dẫn thực hiện quy định những điều Đảng viên không
được làm. Trong đó, Điều 17 có đề cập đến việc cấm Đảng viên đã kết hôn
mà lại sống chung, quan hệ với người khác như vợ chồng.
Là bí thư Đảng ủy, chắc chắn ông Ngọc hiểu rõ vấn đề này.
Vụ việc của ông đã kéo dài nhiều năm, ông Ngọc mất tinh thần tự giác, tự kiểm điểm, tự phê bình của người Đảng viên đã đành - cả tổ chức Đảng ở Công ty Xi măng Vicem cũng nhắm mắt bỏ qua cho những hành vi thiếu tư cách.
Có Đảng viên nào lại ngang nhiên sống bê tha, ngoại tình công khai như thế này không?
Đã đến lúc tổ chức Đảng ở Công ty Xi măng Vicem Tam Điệp, ở Tổng công ty Công nghiệp Xi măng Việt Nam và thậm chí là cả Ủy ban kiểm tra Trung ương cần vào cuộc.
Là bí thư Đảng ủy, chắc chắn ông Ngọc hiểu rõ vấn đề này.
Vụ việc của ông đã kéo dài nhiều năm, ông Ngọc mất tinh thần tự giác, tự kiểm điểm, tự phê bình của người Đảng viên đã đành - cả tổ chức Đảng ở Công ty Xi măng Vicem cũng nhắm mắt bỏ qua cho những hành vi thiếu tư cách.
Có Đảng viên nào lại ngang nhiên sống bê tha, ngoại tình công khai như thế này không?
Đã đến lúc tổ chức Đảng ở Công ty Xi măng Vicem Tam Điệp, ở Tổng công ty Công nghiệp Xi măng Việt Nam và thậm chí là cả Ủy ban kiểm tra Trung ương cần vào cuộc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét