Cụ thể hơn, theo Bộ trưởng, quy hoạch thủy điện mang tính đặc thù,
cũng không phải bất biến, cố định mà là quy hoạch động, mở…đây là quy
hoạch của cả nước chứ không riêng của Chính phủ, hay của Bộ Công thương.
Và ông nhắc lại: “Chúng ta đang nói về chúng ta chứ không phải nói về
Chính phủ hay về bộ ngành này, bộ ngành khác”.
Không hiểu là… dễ hiểu! Khi ngay chính một ĐBQH là ông Ngô Văn Minh
còn phải bảo: “Chắc chắn là hầu hết đại biểu Quốc hội chúng ta không
hiểu nổi. Chính tôi không hiểu nổi. Bộ trưởng nói “chúng ta nói về chúng
ta” và nhắc đi nhắc lại mấy lần. Tôi không hiểu Bộ trưởng nói gì”.
ĐBQH đại diện cho cử tri nơi Sông Tranh lâu lâu lại nổ, ngồi ngay trong hội trường còn không hiểu gì, huống chi…chúng ta.
“Ý của Bộ trưởng Hoàng là quy hoạch, xây dựng, đầu tư, vận hành thủy
điện là trách nhiệm của tất cả các ĐBQH ngồi đây”. Là “Các ông nghĩ lại
các ông, các ông phải có trách nhiệm trong này, hay về địa phương các
ông hỏi”- Vị ĐBQH nổi tiếng “thẳng thắn xứ Quảng” đặt giả thiết, sau đó
lắc đầu ngao ngán rằng trước Quốc hội “Chúng ta nói từ đa nghĩa, hiểu
kiểu gì cũng được là không nên”.
Và ông thẳng thắn: “Không thể chấp nhận được bảo quy hoạch là động,
là mở, là thoáng. Sau khi rà soát bỏ 424 dự án làm thủy điện mà bảo
không có thiệt hại gì thì cũng khó thuyết phục ĐBQH”.
Ngôn từ thật lạ. Bởi nếu “chúng ta đang nói về chúng ta” mà là một
câu trả lời trước nghị trường thì đó đúng là một câu trả lời “mẫu số
chung”.
“Chỉ có 735ha rừng được trồng trên tổng số 19.792ha rừng buộc phải
trồng, chiếm 3,7% nghĩa là còn 96,3% diện tích chưa được trồng theo quy
định” chứ gì? “Chặt cây sống trồng cây chết” chứ gì? Chúng ta đang nói
về chúng ta.
“30% số thủy điện nhỏ chưa được kiểm định, 66% đập thủy điện chưa có
phương án bảo vệ được phê duyệt, 55% số đập chưa có phương án phòng,
chống lụt bão”? Chúng ta đang nói về chúng ta.
Tỷ lệ hộ nghèo bình quân chung của 15 dự án thủy điện là 36,6%, gấp
hơn 3 lần tỷ lệ hộ nghèo bình quân chung của cả nước” ư? Chúng ta đang
nói về chúng ta.
“1 vạn dân nhường đất cho dự án thủy điện Thác Bà đến nay đã qua 40
năm nhưng vẫn chưa có điện… người dân tự hỏi nhau, rồi cử tri hỏi ĐBQH
bao giờ thì thôn bản mình có điện?”. Chúng ta đang nói về chúng ta đấy.
Bộ trưởng Hoàng không giải thích. Còn chúng ta biết rằng “Chúng ta”
là ai thì là, trừ… chúng ta. Nhân dân, cử tri mà không hiểu xin hãy giở
sách đọc “Hiệu ứng cánh bướm” để biết trách nhiệm cũng có phần của chúng
ta. Bởi Bộ trưởng nói về “chúng ta” là không sai. Bởi suy cho cùng đúng
là mỗi người trong chúng ta, ai cũng có một phần trách nhiệm, triết
giải kiểu “Hiệu ứng cánh bướm”, thì chẳng hạn mỗi khi dùng một cái tăm
cũng là phá rừng rồi gây lụt ở… Châu Phi.
Ba mũi tiến công của Trung Quốc
Dường như cuộc Bắc thuộc hoá ngày càng nhích dần vào đúng quỹ đạo mà Bắc Kinh mong muốn.
Chúng ta thử điểm qua một số nét chính trong cuộc xâm lược mềm không
tiếng súng của Trung Quốc, với sự nhân nhượng, thụ động tiếp tay để trục
lợi của tập đoàn lãnh đạo Ba Đình.
Trên đất liền
Trước hết, gần 300 ngàn héc ta rừng đầu nguồn, trong đó có 264 ngàn
ha thuộc 10 tỉnh biên giới xung yếu đã được giao cho người Trung Quốc,
Hồng Kông, Đài Loan thuê với thời hạn 50 năm!
Đến mức Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên và Thiếu tướng Nguyễn
Trọng Vĩnh đã công bố lá thư về việc 10 tỉnh trong nước “đã cho
10 doanh nghiệp nước ngoài thuê đất rừng đầu nguồn dài hạn (50 năm)
trồng rừng nguyên liệu với tổng diện tích 305.3534 héc ta, trong đó Hong
Kong, Đài Loan, Trung Quốc chiếm trên 264.000 héc ta ; 87% ở các tỉnh
xung yếu biên giới”.
Hai vị tướng đã vạch rõ rằng, “đây là một hiểm họa cực lớn liên
quan đến an ninh nhiều mặt của quốc gia” và “mất của cải còn làm lại
được, còn mất đất là mất hẳn”.
Các doanh nghiệp Trung Quốc đã khoanh vùng, cấm người Việt bén mảng,
tha hồ tự tung tự tác. Thử hỏi ai biết họ làm gì trong những khu rừng
mênh mông ấy?
Ngoài nguy cơ về an ninh quốc phòng, về môi trường cũng đã được thực
tế chứng minh qua mấy mùa mưa lũ gần đây. Tình trạng phá rừng đầu nguồn
và khai thác khoáng sản bừa bãi bằng hình thức khai thác man rợ, được
nhà chức trách địa phương dung túng hoặc thậm chí ăn chia, là hai nguyên
nhân chính dẫn đến thảm họa lũ bùn đất.
Điểm thứ hai cực kỳ nghiêm trọng là, bằng chiêu bài giá rẻ để đấu
thầu, Trung Quốc đã chiếm tới 90% tổng thầu các dự án kinh tế quốc gia
quan trọng nhất.
Ðầu tư của Trung Quốc vào Việt Nam trong 20 năm qua chỉ tương đương
1,5% tổng vốn đầu tư trực tiếp của nước ngoài FDI, nhưng tới hơn 90% các
công trình điện, khai khoáng, dầu khí, luyện kim, hóa chất… của Việt
Nam, đều do Trung Quốc đảm nhiệm theo hình thức tổng thầu EPC (thiết kế,
cung cấp máy móc và xây dựng).
Theo con số của Bộ Công thương tháng Bảy năm 2009, có 30 doanh nghiệp
Trung Quốc tham gia làm tổng thầu EPC hoặc đối tác đầu tư trong 41 dự
án ở Việt Nam. “41 dự án này đều là dự án kinh tế trọng điểm, hoặc dự án
thượng nguồn, liên quan mật thiết tới tài nguyên quốc gia hoặc an ninh
năng lượng”, trong số này có 12 dự án về điện lực, 4 dự án dầu khí, 5 dự
án khai khoáng, 5 dự án luyện kim, 5 dự án hóa chất, 3 dự án cơ khí và 7
dự án thuộc lĩnh vực công nghiệp nhẹ và dịch vụ.
Thắng thầu, các công ty Trung Quốc mang vào Việt Nam trang thiết bị,
may móc, nguyên liệu dẫn đến tình trạng gia tăng nhập siêu. Tám tháng
đầu năm 2013 Việt Nam đã nhập siêu của Trung Quốc gần 15 tỷ đô la, trong
khi vào năm 2002 chỉ 1,5 tỷ đô la và xu hướng không hề giảm. Sự phụ
thuộc phụ tùng thay thế và bảo trì kỹ thuật còn tiếp diễn trong nhiều
thập niên nữa.
“Mặt khác, những dự án sử dụng nhà thầu EPC Trung Quốc không tránh
khỏi thực trạng hàng nghìn lao động thủ công Trung Quốc tới làm việc tại
công trường gây ảnh hưởng và mất đi cơ hội việc làm, nâng cao tay nghề
của công nhân Việt Nam”, tờ Dân Trí 24/06/2009 viết.
Ðiều đáng chú ý hơn là Việt Nam trở thành bãi rác để Trung Quốc đổ
công nghệ lạc hậu, lỗi thời, nhiều thứ đã đã bị loại bỏ tại nước họ.
Ngoài đường chính ngạch, hàng hoá có hoá chất độc hại cũng tràn ngập
thị trường Việt Nam theo đường tiểu ngạch, gây tác hại lâu dài về sức
khoẻ và duy trì nòi giống. Do việc sử dụng chất độc hại trong thực phẩm,
người Việt đang có tỷ lệ ung thư cao nhất thế giới, với 75 ngàn người
chết mỗi năm, theo số liệu của Viện Phòng Chống Ung Thư Việt Nam hồi
tháng 1/2013.
Một điểm nữa là, tình trạng người Trung Quốc đổ qua Việt Nam làm việc, sinh sống bất hợp trở thành phổ biến.
Họ xuất hiện khắp ba miền, ở Hải Phòng, Thanh Hoá, Hà Tĩnh,… và tất
cả những nơi nào có các dự án của các doanh nghiệp Trung Quốc. Đội quân
hàng chục ngàn người này hầu như không chịu sự quản lý của nhà chức
trách, họ kết bè nhóm, gây lộn, quấy rối người dân xung quanh. Có thể
nói không gì khác hơn là nuôi ong tay áo.
Dưới biển
Năm 1974, lợi dụng tình thế khó xử của nhà nước cộng sản Việt Nam,
Trung Quốc đã cho quân tấn công chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa, lúc bây
giờ chịu sự cai quản của Việt Nam Cộng Hoà. Năm 1988, Trung Quốc lại nổ
súng xấm chiếm một phần quần đảo Trường Sa (đảo Gạc Ma).
Từ đó đến nay, Trung Quốc đã biến đổi Hoàng-Trường Sa thành khu vực
hành chính Tam Sa, xây dựng đường bay quân sự, đưa người tới cư ngụ, du
lịch… Ngư dân Việt Nam đánh cá trên khu vực biển quanh Hoàng Sa – Trường
Sa luôn luôn bị khiêu khích, bắt giữ, đánh đập và cướp bóc tài sản. Tàu
nghiên cứu khoa học của Việt Nam bị cắt cáp. Chính sách xem biển Đông
là của mình bằng lưỡi bò chín đoạn được Trung Quốc ngang nhiên áp đặt.
Không chỉ với Việt Nam mà con cả với những nước khác như Philippines.
Sự quả quyết trở lại châu Á – Thái Bình Dương của Hoa Kỳ, phản ứng
của Philippines bằng việc kiện Trung Quốc ra Toà án quốc tế và cái nhìn
chẳng mấy thiện cảm của cộng đồng thế giới nói chung, đã khiến Bắc Kinh
thay đổi ứng xử.
Chính vì thế mà có chuyến thăm Việt Nam từ ngày 13 đến 15/10 của Thủ
tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường. Công du Việt Nam, Lý Khắc Cường kết thúc
chuyến đi con thoi này sau khi dự hội nghị Đông Á ở Brunei và thăm
chính thức Thái Lan.
Tại Việt Nam , ông Lý đã có cuộc hội đàm với Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng và cũng gặp gỡ Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch nước
Trương Tấn Sang và Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng.
Hai nước đã ra tuyên bố chung 10 điểm về Hợp tác chiến lược toàn diện
Việt Trung, trong đó những điểm hợp tác về kinh tế, đặc biệt trên những
vùng biển chồng lấn sẽ cùng hợp tác khai thác.
Với sự thoả thuận của tập đoàn lãnh đạo Việt Nam, việc khai thác
chung trên biển (đánh cá, dầu khí…) sẽ là cách hợp thức hoá dễ dàng nhất
sự hiện diện của Trung Quốc trên những vùng thuộc chủ quyền của Việt
Nam.
Chưa kể, với trình độ kỹ thuật cao hơn của phía Trung Quốc, sự chung
chạ này chỉ mang lại lợi ích cho Trung Quốc mà thôi. Từ vị trí hung hăng
gây hấn, lấy của người làm của mình, bây giờ được chuyển qua tư thế
cùng được chia chác hưởng lộc, thật chẳng còn gì bằng nữa!
Mặt trận văn hoá
Cuộc triển lãm thương mại các sản phẩm sản xuất tại Trung Quốc diễn ra tại Hà Nội hôm 12/6/2013. AFP photo
Từ nhiều năm nay, những trong ngôn ngữ Việt Nam, những ngôn từ bất
lợi cho Trung Quốc đều bị các phương tiện báo chí truyền thông nhà nước
né tránh. Thay “Trung Quốc” bằng từ “lạ”, “nước ngoài”, thậm chí kẻ thù
của hai Bà Trưng cũng không được nêu tên đích danh trong sách giáo khoa
dành cho trẻ em.
Ở Nghĩa trang Liệt sĩ Trung-Việt Thủy Khẩu, Long Châu một phái đoàn
Việt Nam đã đặt vòng hoa tưởng nhớ lính Trung Quốc chết trận năm 1979.
Báo “Hà Nội Mới” ngày 19/09/2008 đăng bài dịch ca ngợi tướng Hứa Thế
Hữu, tổng chỉ huy quân đội Trung Quốc trong cuộc tấn công Việt Nam hồi
1979, người đã từng chặt đầu thường dân ở thôn Tổng Chúc, cho quân tàn
phá thị xã Cao Bằng, Lạng Sơn.
Cuốn sách “Ma Chiến Hữu” của Mạc Ngôn ca ngợi “người lính anh hùng đã
hy sinh vì tổ quốc Trung Hoa vĩ đại trong chiến tranh phía Nam Trung
Hoa tháng Hai năm 1979” được Nhà Xuất Bản Văn Học phát hành với những
quảng bá ồn ào. Blogger “Người buôn gió” gọi đây là “một sự khốn nạn
trong nền văn hóa Việt Nam hiện nay”, đồng thời nguyền rủa ông Trần
Trung Hỷ, người dịch “Ma chiến hữu” từ nguyên tác “Chiến hữu trùng
phùng”.
Các sách viết về nhà cải cách Đặng Tiểu Bình, kẻ đã “dạy cho Việt Nam
một bài học” năm 1979, cũng được bầy bán công khai tại Việt Nam.
Trong năm 2011, tỉnh Lào Cai đã đổi ngày tái lập tỉnh từ 10/10 sang
ngày 1/10 trùng với quốc khánh Trung Quốc và căng đèn lồng sặc sỡ đón
chào.
Cũng tương tự, trước đó, đại lễ Nghìn năm Thăng Long cũng được chuyển
đổi từ ngày 10/10/2010 qua ngày 1/10. Trong dịp này người ta còn có ý
định ra mắt bộ phim 19 tập “Lý Công Uẩn: Đường tới thành Thăng Long” do
Cận Đức Mậu, người Trung Quốc làm Tổng đạo diễn, dường như được quay
hoàn toàn (70%) trên đất Trung Quốc. Nhà nghiên cứu văn hóa Việt Nam
Nguyễn Đắc Xuân cho đây là một sự lệ thuộc văn hóa Trung Quốc và ông nói
“Cần cho bộ phim vào trong kho, để đánh dấu rằng trong điện ảnh Việt
Nam đã từng có một sự kiện ngu dốt đến như vậy”.
Tuyên bố chung Việt-Trung trong chuyến công du của Lý Khắc Cường đề
cập tới việc xây dựng Viện Khổng Tử tại Hà Nội. Với cái đà tiếp tay của
nhà cầm quyền phổ cập văn hoá Trung Hoa như đã nói ở trên, Viện Khổng Tử
có mặt ở Hà Nội là một thách thức rất đáng quan tâm. Nó là mũi công
kích có công lực nặng nhất trong việc xâm nhập văn hoá Trung Hoa vào đời
sống xã hội Việt Nam vốn chịu nhiều ảnh hưởng từ một ngàn năm Bắc
thuộc. Cuộc xâm lược mềm này sẽ gây tác hại to lớn, bởi vì khắc phục các
hậu quả văn hoá phải mất nhiều thế hệ.
Kết luận
Chi phối và khuynh loát kinh tế trên đất liền, xâm chiếm Hoàng Sa,
một phần Trường Sa như một việc đã rồi, lấn chiếm dần các vùng lãnh hải,
nắm thế thượng phong trong hợp tác khai thác tài nguyên biển, và xâm
nhập văn hoá, là chiến lược nắm trọn Việt Nam không cần tiếng súng.
Cuộc Bắc thuộc hoá tiếp theo đang êm thắm diễn ra bởi những mưu mô
gian ngoan, xảo quyệt nhất của Bắc Kinh, trong sự “cõng rắn cắn gà nhà”
của tập đoàn lãnh đạo Hà Nội!
THEO RFA BLOG
Cho Tàu thuê đất, một mối hiểm nguy
Tôi đã từng phân tích về cuộc xâm lược mềm của Trung Quốc đối với Việt Nam trong bài “Ba mũi tiến công của Trung Quốc”, trên đất liền, trên biển và trên mặt trận văn hoá.
Trên đất liền, với thời hạn thuê 50 năm, gần 300 ngàn héc ta rừng đầu
nguồn lọt vào tay Trung Quốc, êm nhẹ qua những cuộc trà dư tửu hậu và
đống tiền to tướng được nằm tài khoản.
90% tồng thầu EPC, tức là thầu trọn gói các dự án kinh tế quan trọng
nhất của Việt Nam, từ cung cấp thiết bị, công nghệ, lắp đặt, bảo trì.
Trong mớ EPC này bao gồm cả việc khai thác bauxite trên mái nhà Đông
Dương, tức cao nguyên chiến lược Tây Nguyên. Dự án vẫn được tiến hành
chậm chạp, bê bối, không có hiệu quả kinh tế, phá huỷ môi trường, bất
chấp mọi ngăn cản chí tình, chí lý của hàng ngàn trí thức trong, ngoài
nước, của một số đại biểu quốc hội và cách mạng lão thành, trong đó có
tướng Võ Nguyên Giáp.
Đường lưỡi bò chín đoạn bị Trung Nam Hải ngang nhiên áp đặt trên biển
Đông, trong đó có quần đảo Hoàng Sa xâm chiếm năm 1974 và một phần
Trường Sa xâm chiếm từ 1988.
Bắc Kinh cũng xâm nhập mặt trận văn hoá để phổ biến văn hoá Đại Hán,
làm lu mờ các giá trị truyền thống Việt qua sách, phim ảnh. Viện Khổng
Tử, trong chuyến công du Việt Nam của Thủ tướng Trung Quốc vừa qua, đã
được thoả thuận thiết lập tại Hà Nội, là một trong những ý đồ táo bạo
nhất cho mục đích truyền bá tư tưởng Đại Hán.
Nền kinh tế Việt Nam bị lệ thuộc Trung Quốc nghiêm trọng và khả năng
chi phối kinh tế của Trung Quốc rất lớn. Từ chi phối kinh tế, đương
nhiên sẽ có sức ép mạnh mẽ về chính trị.
Cuộc xâm lược mềm rõ ràng nằm trong mưu đồ thôn tính dần dần Việt Nam
của Bắc Kinh. Tất cả mọi thứ được sự tiếp tay, hỗ trợ “đầy tình nghĩa
anh em” của tập đoàn lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN).
Mối lo ngại này dân thường ít biết. Trên các phương tiện truyền thông
đại chúng thường không được nói đến, chỉ khi việc đã rồi mới hay thì đã
muộn màng. Ngay như việc cho thuê rừng đầu nguồn, chỉ khi quốc hội biết
đến từ phản ứng dữ dội của dư luận, thì mới thấy. Nhưng mà suy cho
cùng, quốc hội cũng chỉ là một cơ quan mang tính trình diễn do ĐCSVN
lãnh đạo, thì có gây được ảnh hưởng gì đâu. Nói rồi cũng để đấy, mọi thứ
lại chìm vào im lặng. Cá đã cắn câu, tiền đã trao, cháo đã múc, chẳng
thể nào thay đổi được nữa.
Trong Hiến pháp 1992 sửa đổi, tại Điều 53 (sửa đổi, bổ sung Điều 17,
Điều 18) quy định “Đất đai, tài nguyên nước, tài nguyên khoáng sản,
nguồn lợi ở vùng biển, thềm lục địa, vùng trời, tài nguyên thiên nhiên
khác và các tài sản do Nhà nước đầu tư, quản lý là tài sản công thuộc sở
hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý”.
Trên cơ sở này, thực chất toàn bộ tài nguyên đất được trao vào tay
“Nhà nước”, tức là trao cho một nhóm lãnh đạo của ĐCSVN và bị nhóm người
quyền lực này tuỳ nghi sử dụng, cấu kết với các băng nhóm lợi ích và
quan hệ thân hữu, để trục lợi. Dân chúng hoàn toàn không có cơ hội can
thiệp hay phản đối.
Điều 35 Luật Đất đai (sửa đổi) qui định: Nhà nước cho thuê đất thu
tiền thuê đất hàng năm hoặc một lần cho cả thời gian thuê cho trường hợp
người Việt Nam định cư ở nước ngoài, tổ chức, cá nhân nước ngoài thuê
đất để thực hiện dự án đầu tư sản xuất nông nghiệp, lâm nghiệp, nuôi
trồng thuỷ sản, làm muối; làm mặt bằng xây dựng cơ sở sản xuất, kinh
doanh; xây dựng công trình công cộng có mục đích kinh doanh; xây dựng
kết cấu hạ tầng để chuyển nhượng hoặc cho thuê; hoạt động khoáng sản,
sản xuất vật liệu xây dựng, làm đồ gốm; xây dựng nhà ở để bán hoặc cho
thuê.
Điểm 3 điều 67 Luật Đất đai (sửa đổi) qui định: Thời hạn giao đất,
cho thuê đất đối với tổ chức kinh tế để sử dụng vào mục đích sản xuất
nông nghiệp, lâm nghiệp, nuôi trồng thủy sản, làm muối; tổ chức kinh tế,
hộ gia đình, cá nhân để sử dụng đất làm mặt bằng xây dựng cơ sở sản
xuất, kinh doanh; tổ chức kinh tế để thực hiện các dự án đầu tư; người
Việt Nam định cư ở nước ngoài, tổ chức, cá nhân nước ngoài để thực hiện
các dự án đầu tư tại Việt Nam được xem xét, quyết định trên cơ sở dự án
đầu tư hoặc đơn xin giao đất, thuê đất nhưng không quá 50 năm; đối với
dự án có vốn đầu tư lớn nhưng thu hồi vốn chậm, dự án đầu tư vào địa bàn
có điều kiện kinh tế – xã hội khó khăn, địa bàn có điều kiện kinh tế –
xã hội đặc biệt khó khăn mà cần thời hạn dài hơn thì thời hạn giao đất,
cho thuê đất là không quá 70 năm.
Được biết, theo tờ Sống Mới Online, Bí thư Thành ủy Quảng Ninh Phạm
Minh Chính đã đề xuất “Trung ương”, tức là lên người nắm quyền tối
thượng về đất đai là Thủ tướng chính phủ, cho các doanh nghiệp Trung
Quốc đầu tư trong lĩnh vực dịch vụ có thể thuê quyền sử dụng đất tới 120
năm khi trả tiền một lần. Trong một số dự án kinh doanh đô thị hiện
đại, thời gian sử dụng đất có thể lên đến 99 năm, ngoài ra, doanh nghiệp
có vốn đầu tư nước ngoài thuê quyền sử dụng đất trong 70 năm được phép
thế chấp để vay vốn đầu tư. Một số đối tượng người nước ngoài còn được
đề xuất có quyền mua và sở hữu nhà ở dưới nhiều hình thức khác nhau.
Ông Chính còn cho biết, trước hết tỉnh Quảng Ninh sẽ đề nghị được áp
dụng những chính sách này thí điểm ở Vân Đồn. Đi kèm với chính sách ưu
đãi về đất đai ở Vân Đồn, tỉnh Quảng Ninh còn đề xuất các chính sách hỗ
trợ đặc biệt về thuế như miễn 15 năm thuế nhập doanh nghiệp với dự án
công nghệ cao; 20 năm với dự án dịch vụ; giảm 70% thuế thu nhập cá nhân
trong 15 năm cho bất kể ai làm việc ở đây; miễn 100% thuế đối với các
khoản thưởng hằng năm với lao động có trình độ cao…
Tờ báo cho biết thêm, “các đề xuất của Quảng Ninh đang nhận được sự đồng thuận từ các Bộ, ngành”.
Vân Đồn thuộc tỉnh Quảng Ninh cũng chỉ là một địa danh như những địa
danh khác, không có gì quá đặc biệt, không thể vì bất cứ lợi ích nào mà
xé luật hiện hành, mặc dù “luật” cũng chỉ thứ “lệ” mà ĐCSVN tạo ra cho
bộ máy cầm quyền. Thế nhưng, không thế tự mình lại phỉ nhổ vào mặt mình
như thế.
Tờ Sống Mới cũng tỏ ra bức xúc:
“Những đề xuất về hai đặc khu kinh tế của Quảng Ninh ở Móng Cái và
Vân Đồn cộng với hàng loạt các chính sách ưu đãi tối đa về đất đai và
thuế được đưa ra song song với chuyến thăm và làm việc tại Quảng Đông,
Trung Quốc của bà Phó Bí thư Thường trực Đỗ Thị Hoàng với mục đích giới
thiệu môi trường đầu tư và kinh doanh của tỉnh cho thấy, Quảng Ninh đang
hướng về các nhà đầu tư Trung Quốc. Điều này khiến nhiều người lo ngại,
nhất là trong bối cảnh Trung Quốc đang thể hiện một thái độ thiếu thiện
chí trên Biển Đông nhằm chiếm đoạt các vùng lãnh hải hợp pháp của Việt
nam. Không chỉ có vậy, thương lái Trung Quốc luôn để lại tai tiếng qua
các hoạt động thương mại mang tính phá hoại đối với hàng nông lâm hải
sản ở khắp các tỉnh thành của nước ta. Còn các nhà thầu xây dựng Trung
Quốc cũng quá “nổi tiếng” với kiểu làm ăn bát nháo, bỏ của chạy lấy
người. Liệu có thể tin tưởng được những nhà đầu tư kiểu như vậy khi vào
Móng Cái hoặc Vân Đồn sẽ mang lại lợi ích cho nền kinh tế, xã hội của
Việt Nam?
Với vị trí giáp ranh với Trung Quốc của Vân Đồn và Móng Cái, đề xuất
mở toang cửa cho các nhà đầu tư nước ngoài – mà cận kề nhất là người
Trung Quốc tới làm ăn của Quảng Ninh khiến nhiều người lo lắng. Với
những nơi tiền tiêu trọng yếu này, việc rước người nước ngoài vào “trấn
giữ” 120 năm quả thật quá mạo hiểm và chưa từng có trong lịch sử bảo vệ
biên giới, lãnh thổ của nước ta”.
Cho thuê 120 năm, trả tiền một lần, cộng với phí “bôi trơn” khủng, thế là êm đẹp tuyệt vời cho nhiệm kỳ của Bí thư Tỉnh uỷ.
Liệu nén bạc có đâm toạc tờ giấy? Liệu nén bạc có thể đâm rách cả
luật đất đai? 90 triệu dân Việt Nam, đất hẹp người đông, liệu có còn
miếng đất cắm dùi không? Nhưng vấn đề chính nằm ở chỗ, cho một kẻ luôn
có mộng bành trướng, bá quyền, chiếm đoạt đất đai như Trung Quốc, với
một thời hạn khủng khiếp như thế, đồng tiền có thể đánh đổi an ninh chủ
quyền chăng?
THEO RFA BLOG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét