Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

Thảo phạt Ban Tuyên huấn Trung Ương

Thảo phạt Ban Tuyên huấn Trung Ương

Tiêu Quốc Tiêu
Nguyễn Thành Tiến dịch
Ban Tuyên huấn TW là cơ quan của TW ĐCS Trung Quốc chuyên lãnh đạo công tác văn hoá, tuyên truyền, dư luận, báo chí… (được mệnh danh là “Thái thượng hoàng” của báo chí). trong thời kỳ trước và sau Cách mạng Văn hoá, Mao Trạch-đông (Mao) đã từng gọi Ban Tuyên huấn TW do Lục Định-nhất, Chu Dương… lãnh đạo là “Điện Diêm vương” bởi nó chuyên bảo vệ phái hữu để chống lại phái tả. Trong lịch sử Trung Quốc, lãnh đạo Ban Tuyên huấn TW thường là vật hy sinh của các cuộc đấu tranh chính trị. Giữ chức vụ trưởng Ban Tuyên huấn TW qua các thời kỳ gồm có: Lục Định-nhất, Tập Trọng-huân, Đào Chú, Trương Bình-hóa, Hồ Diệu-bang, Vương Nhiệm-trọng, Đặng Lực-quần, Chu Hậu-trạch, Đinh Quang-căn, Vương Nhẫn-chí…Trưởng Ban Tuyên huấn TW hiện nay là Lưu Vân-sơn.
Ông Tiêu Quốc-tiêu, Giáo sư khoa Báo chí Đại học Bắc-kinh, đã đứng trên lập trường của ĐCS Trung Quốc phê phán Ban Tuyên huấn TW bằng một bài viết khoảng 14 ngàn từ. Sau đây là phần nội dung cốt lõi nhất.
Chỗ “thắt cổ chai” trên con đường phát triển văn minh của xã hội Trung Quốc là gì? – Là Ban Tuyên Huấn TƯ (đại diện cho cả hệ thống tuyên huấn).
Kẻ vác đá ghè chân mình là ai? Là Ban Tuyên Huấn TƯ.
Ai đã dung dưỡng bao che cho những phần tử hủ bại? Là Ban Tuyên Huấn TƯ.
Vậy nó nói lên điều gì? Tất cả mọi người đều biết ở Trung Quốc không có nhiều tự do báo chí, thậm chí là rất ít. Thử hỏi ai đã cân đong bớt xén quyền tự do vốn rất ít ỏi ấy của báo chí Trung Quốc? Chính Ban Tuyên Huấn TƯ.
Mức độ tự do báo chí là thước đo của văn minh xã hội. Các nhà triết học tiền bối phương Tây đã nói: “Có thể không có chính phủ nhưng không thể không có tự do báo chí”. Ban Tuyên Huấn TƯ đã coi báo chí như kẻ thù, ngay cả 4 chữ “tự do báo chí” cũng không được phép dùng tùy tiện. Điều đó chứng tỏ là họ đã chà đạp lên những chuẩn mực tối thiểu nhất của văn minh. Ban Tuyên Huấn TƯ đã rơi vào “cái lô-cốt” ngu muội và lạc hậu nhất. Những niềm tin, nỗi buồn đạt được bằng sự lãnh đạo của Ban Tuyên Huấn TƯ đồng thời cũng làm cho hình tượng của Đảng và Chính phủ cùng những văn minh tiến bộ của đất nước phải trả giá đắt.
Nếu như cứ chấp nhận sự hoành hành vô lối của Ban Tuyên Huấn TƯ, tiếp tục gây tai họa cho đất nước, thì không chỉ riêng nó vĩnh viễn rơi xuống địa ngục, mà sự nghiệp cải cách vĩ đại của Trung Quốc sẽ tan thành mây khói, hàng triệu trí thức nhân văn cũng sẽ không ngẩng cao đầu lên được. Do đó, chúng ta phải “xả thân phấn đấu để thảo phạt Ban Tuyên Huấn TƯ”.
14 chứng nan y của Ban Tuyên Huấn TƯ
Thứ nhất: Dùng phép phù thủy làm phương pháp công tác
Hôm nay không được nêu vụ Tưởng Ngạn Vĩnh, ngày mai không được nhắc lại vụ dịch SARS, ngày kia cấm đăng việc này việc nọ, không được nói báo chí là “công cụ xã hội”... đại loại như vậy. Thử hỏi những lệnh cấm ấy của Ban Tuyên Huấn TƯ là từ đâu và do đâu? những cái “không được” của họ là vô căn cứ, hoàn toàn ngẫu nhiên, mang tính áp đặt, chúng không dựa theo một chuẩn mực cơ bản nào của văn minh nhân loại cả, mà trái với những kiến thức khoa học cơ bản.
Thứ hai: Vận dụng uy quyền của giáo hội La Mã
Nói đúng ra thì Ban Tuyên Huấn TƯ hiện tại chẳng khác gì Giáo hội La Mã hồi Trung cổ: Quyền lực đầy mình, độc ác và đẫm máu; kẻ nào chống lại thì ít nhất cũng phải chịu “sứt đầu mẻ trán”, nếu như không bị voi giày cọp xé. Báo chí giám sát chỗ này chỗ nọ nhưng đâu dám giám sát Ban Tuyên Huấn TƯ. Họ đã xử lí biết bao phóng viên, tổng biên tập nhưng nào có mấy ai dám ho he? Lẽ nào họ xử đúng cả? Hiện nay các Bộ và Ban Ngành của Chính phủ đều hoạt động đúng luật, tuy mức độ chấp hành pháp luật có khác nhau nhưng dù sao thì cũng có luật để mà theo; còn Ban Tuyên Huấn TƯ ra lệnh thì chẳng theo luật nào cả. Như vậy ở Trung Quốc duy nhất chỉ có Ban Tuyên Huấn TƯ là hoạt động không theo luật, họ là “vương quốc tối tăm” mà ánh sáng của “mặt trời pháp luật” không chiếu tới.
Thứ ba: Đơn giản chữ viết theo kiểu Nhật
Trong lịch sử, việc đơn giản chữ viết ở Nhật Bản đã từng xâm nhập vào Trung Quốc, biến “xâm nhập” thành “tiến xuất”. Ban Tuyên Huấn TƯ không coi đó là điều bất cập, mà bảo không nên nhắc lại cái sai của lịch sử. Những cụm từ gợi lại nỗi đau của đất nước như: “cuộc đấu tranh chống hữu khuynh”, “cách mạng văn hoá”, “sự kiện Thiên An Môn (1989)”, “hàng chục triệu nông dân chết đói”… đều là những cụm từ nên tránh sử dụng. Tất cả những cái đó khiến cho báo giới và các nhà học thuật không thể nào chấp nhận được còn dân chúng thì cảm thấy đau lòng, tuyệt vọng.
Thứ tư: Sát thủ của Hiến pháp
Tự do ngôn luận (báo chí-xuất bản) là quyền được Hiến pháp nước CHND Trung Hoa bảo hộ. Theo đạo lý thì Ban Tuyên Huấn TƯ đã là cơ quan tuyên truyền của ĐCS Trung Quốc thì phải là người bảo vệ quyền tự do ngôn luận ấy. Nhưng trên thực tế họ lại là kẻ xâm hại nặng nề nhất quyền tự do ngôn luận. Họ đã dùng trăm phương ngàn kế chà đạp lên quyền tự do ấy. Cho nên, muốn bảo vệ Hiến pháp thì không thể không “thảo phạt” Ban Tuyên Huấn TƯ.
Thứ năm: Phản bội lý tưởng cao cả của ĐCS Trung Quốc
Những năm 40 của thế kỷ XX, thời kỳ đấu tranh chống chế độ chuyên chế Quốc dân đảng là thời kỳ vẻ vang huy hoàng nhất của ĐCS Trung Quốc. Vậy mà học giả Tiếu Tú tập hợp lại những bài xã luận đã đăng trên “Tân Hoa nhật báo” Trùng Khánh, “Giải phóng nhật báo” Diên An… phát hành trong thời kỳ đó để in thành sách “Những tiếng nói đầu tiên của lịch sử” thì lại bị Ban Tuyên Huấn TƯ cấm đoán. Những tiếng nói tự do dân chủ trong thời kỳ đó đối với Trung Quốc là rất có ý nghĩa, chúng đại biểu cho những bài viết có phương hướng văn hoá tiến bộ, vậy mà nay lại bị Ban Tuyên Huấn TƯ cấm xuất bản, thì cũng đủ chứng tỏ họ là kẻ thù của lý tưởng ban đầu của ĐCS Trung Quốc rồi.
Thứ sáu: Truyền bá tư duy chiến tranh Lạnh
Câu nói bất hủ của Mao: “Phàm là những gì kẻ thù phản đối thì ta ủng hộ, phàm là những gì kẻ thù ủng hộ thì ta phản đối” đến nay vẫn là phương châm được Ban Tuyên Huấn TƯ vận dụng để chỉ đạo báo chí tuyên truyền và coi đó là “kim chỉ nam” cho hành động.
Thứ bảy: Cắt xén, cản trở thực hiện tinh thần chỉ đạo của Trung ương chứ không phải quán triệt tinh thần ấy
Có một số đồng chí nhà báo thường lên Ban Tuyên Huấn TƯ để “lãnh chỉ” hoặc nghe huấn thị đã phát biểu: Một khi anh đã lên Ban Tuyên Huấn TƯ nghe huấn thị thì anh sẽ cảm thấy tình hình Trung Quốc rối tung rối mù, rất nghiêm trọng, trái hẳn với tinh thần của Trung ương; anh sẽ biến thành kẻ đầu têu cắt xén, cản trở, phủ định, thậm chí chống lại tinh thần của Trung ương. Những người gây ra chuyện đó không phải là Đài Loan, Hồng Kông; không phải là bọn tham nhũng hay phần tử hải ngoại “vận động dân chủ” và thân nhân của những người tử nạn trong “sự kiện Thiên An Môn” mà chính là Ban Tuyên Huấn TƯ của ĐCS Trung Quốc.
Thứ tám: Bệnh “Máu lạnh và nhược trí”
Ban Tuyên Huấn TƯ thậm chí đã chỉ trích báo chí thông tin về nỗi oan khuất của quần chúng. Phản ảnh việc nhân dân gửi đơn hoặc đi khiếu nại tố cáo thì sao có thể coi là gây mất ổn định xã hội cơ chứ? Không phản ảnh, để tích tụ lâu ngày mới là nguyên nhân gây mất ổn định xã hội. Hàng ngày, phải đối mặt với những nỗi oan chồng chất của nhân dân, họ không những không động lòng mà còn trách báo chí phản ảnh thái quá thì quả là hạng người có trái tim đá và dòng máu lạnh! So với 1,3 tỷ nhân dân Trung Quốc, những người đi khiếu nại tố cáo chỉ là thiểu số thì làm sao có thể gây mất ổn định xã hội kia chứ? Huống hồ, 80-90% trong số đó đều là những người hiền lành, chứ những kẻ cơ hội quá khích thì căn bản không làm như vậy. Những lời chỉ trích của Ban Tuyên Huấn TƯ sẽ chẳng bao giờ giải quyết được tận gốc nạn khiếu kiện.
Thứ chín: Chỗ dựa cho kẻ bạo tàn, hư hỏng
Năm ngoái, giới báo chí đều nhận được 25 điều chỉ thị “không được đăng báo” do Ban Tuyên Huấn TƯ “phùng mang trợn mắt” phun ra. Trong đó có “không được đăng” vụ Trưởng ban Tuyên huấn tỉnh ủy Vân Nam bị “song quy” (theo chỉ thị của Trung ương, những cán bộ “có vấn đề” đều phải được làm rõ trong một thời hạn và tại một địa điểm quy định). Tại sao không được đăng báo? Điều “không được đăng” này làm cho báo giới cả nước lấy làm tiếc, còn kẻ hư hỏng thở phào nhẹ nhõm. Đúng là “Hoà thượng che ô, vô pháp vô thiên!” Thử hỏi tất cả những người coi trọng chính nghĩa rằng như vậy có chịu nổi không?
Thứ mười: “Ăn quả quên người trồng cây”
Báo giới được Ban Tuyên Huấn TƯ quản lý chặt như bó giò, cứ tưởng họ sẽ bảo vệ mình nhưng không ít nhà báo bị trù dập mà không thấy họ nâng đỡ hoặc lên tiếng. Họ có vô số biện pháp để quản lý, uốn nắn nhà báo nhưng khi nhà báo bị hàm oan, muốn được họ giúp đỡ, minh oan thì họ rụt đầu lại chẳng khác gì một con rùa!
Thứ mười một: Ra vẻ quý tộc nhưng là nô lệ của đồng tiền.
Họ luôn tùy tiện ngăn cản báo chí thực hiện chức năng giám sát bằng dư luận bởi một tiếng “ngừng” với một lý do đàng hoàng là “tránh gây mất ổn định xã hội”. Nhưng trong nhiều trường hợp, đó là cuộc trao đổi giữa quyền và tiền, là dùng quyền lực để thu “tô”, là được kẻ xấu nhờ vả. Họ mượn quyền quản lý báo chí được Đảng và Nhà nước giao phó nhằm làm giảm bớt tai họa để trục lợi cá nhân. Như vậy, mỗi lần ngăn cản báo chí đưa tin là một lần họ dung túng cho một hoặc nhiều kẻ xấu, một lần duy trì tai họa. Họ bán rẻ hình tượng của Đảng và Nhà nước để đổi lấy những lợi ích phi pháp.
Thứ mười hai: Kẻ thù ghét những người tài đức, ai tỏ ra vượt trội thì “diệt”, ai ủng hộ chính nghĩa thì “chôn sống”
Hiện nay ở Trung Quốc không có loại sách bán chạy, nếu có cuốn nào bán chạy thì lập tức bị Ban Tuyên Huấn TƯ “đốt” ngay. Họ luôn có lý do đàng hoàng mà lòng dạ thì vô cùng đen tối. Cấm một cuốn sách hay, bán chạy là bóp ngẹt sức sáng tạo của dân tộc Trung Hoa. “Bịt miệng” được một nhà báo, một học giả hay một tờ báo tâm huyết với chính nghĩa là làm nhụt chí khí của xã hội Trung Quốc. Sở dĩ hiện tại ở Trung Quốc tinh thần sáng tạo cạn kiệt, đạo đức suy đồi, chính nghĩa co cụm, ác bá hoành hành, chính khí lụn bại… thì 99% là trách nhiệm của Ban Tuyên Huấn TƯ.
Thứ mười ba: Nhân vật thứ 2 tạo ra hiểm họa khiến quần thể suy yếu
Tại sao người lao động bị nợ lương triền miên mà chỉ có Thủ tướng Ôn Gia Bảo ra tay thì mới được giải quyết? Ban Tuyên Huấn TƯ cấm đoán báo chí thông tin, việc nợ lương không lọt vào tầm mắt quốc dân thì giải quyết sao được? Tại sao việc dân khiếu kiện kéo dài hàng chục năm không dứt? Tại Ban Tuyên Huấn TƯ che đậy tội ác. Những điều bất cập trong công tác kế hoạch hoá dân số vẫn tiếp tục tái diễn do báo chí không được phép thông tin. Kẻ xấu không sợ quan chức mà chỉ sợ đạo đức chính trị và đạo đức xã hội. Báo chí Trung Quốc vốn có thể làm một vạn điều tốt cho dân, hạn chế đều là tai họa; chỉ tại Ban Tuyên Huấn TƯ ngu muội, lạc hậu trong phương thức tư duy và bá đạo, võ đoán trong cách làm việc nên đã cấm đoán hết 9999 điều.
Thứ mười bốn: Ban Tuyên Huấn TƯ biến Tổng biên tập các cơ quan báo chí thành những người vô cảm, phi chính nghĩa và thiếu văn hoá
Mỗi lần nghe họ giáo huấn xong, người ta thấy mình như vừa thoát nạn, bởi dường như họ đang lội ngược dòng thời đại. Nhìn bề ngoài, các Tổng biên tập thấy mình vẫn còn nguyên vẹn nhưng nội tâm đã bị tổn thương rất nhiều. Những lời giáo huấn của các Tổng biên tập đã làm tổn thương hoàn toàn khả năng chống vô cảm, sự đồng cảm với chính nghĩa và văn minh của họ. Gây ra sự vô cảm là tai họa lớn nhất thế giới; chà đạp lên sự đồng cảm với chính nghĩa là sự chà đạp tàn bạo nhất thế giới.
Thượng sách và hạ sách cứu Ban Tuyên Huấn TƯ
Thượng sách là trượt tiêu Ban Tuyên huấn các cấp. Nước Mỹ có Ban Tuyên huấn không? Nước Anh có không? Châu Âu có không? – Tất cả đều không có. Vậy ai có Ban Tuyên huấn? Đức Quốc Xã có và đã từng xuất hiện một vị Trưởng ban lừng danh là Tiến sĩ Goebbels với câu nói bất hủ của ngài: “Lặp lại một ngàn lần nói dối sẽ biến thành lời nói thật!”. Trong thời kỳ Tưởng GiớI Thạch thống trị Trung Quốc cũng có Ban Tuyên huấn. Trọng tâm tuyên truyền của thời kỳ đó chỉ gói gọn trong câu: “Cộng sản nghĩa là dùng chung tài sản và vợ”. Chúng còn gọi đội quân của Mao-Chu (Ân Lai) là “Cộng phỉ”. Về bản chất, Ban Tuyên Huấn TƯ luôn chống lại lý luận duy vật cuả chủ nghĩa Mác. Phương châm hành động của họ là “Việc tốt tự nó phát sinh; việc xấu tự nó mất đi; việc tốt, bé sẽ thành lớn; việc xấu, lớn sẽ hóa bé…” Họ lẫn lộn trắng đen, chẳng hiểu khách quan là gì và luôn đi ngược lại tinh thần thực sự cầu thị. Nếu không nhận thức được bản chất công việc của Ban Tuyên Huấn TƯ sẽ là tội ác, là tai họa, là biểu hiện của Đảng và Chính phủ đang tự xa rời dân chúng. Nếu chính phủ Trung Quốc thấy hình ảnh của mình không mấy đẹp đẽ trên chính trường thế giới thì trước hết hãy hỏi tội Ban Tuyên Huấn TƯ. Tính chất và phương thức làm việc của họ đều không hội nhập được với nền văn minh hiện đại.
Hạ sách là phải soạn thảo một “Bộ luật về công tác Tuyên huấn” để họ cứ theo đó mà làm, khỏi phải vận dụng phép thuật phù thủy. Cũng có thể cho phép họ làm việc theo mô thức công tác hiện hành, nhưng phải có quy chế giám sát chặt chẽ để họ không làm việc máy móc như Giáo hội La Mã.
4 biện pháp cụ thể
Biện pháp I: Thiết lập một hạng mục chuyên nghiên cứu học thuật để tính công-tội cho Ban Tuyên Huấn TƯ
Thử xem trong giai đoạn lịch sử vừa qua, hệ thống tuyên huấn trong cả nước đã làm được những gì, những vị Trưởng ban nào là công thần của dân tộc Trung Hoa, những vị nào là tội phạm; công thần thì đưa lên bàn thờ, tội phạm thì cho xuống địa ngục. Có thể gạt bàn tính để tính ngược từ vị Trưởng ban đương nhiệm là Lưu Vân Sơn và Cát Bỉnh Cán rồi Đinh Quang Căn, Vương Nhẫn Chi, Từ Duy Thành…
Biện pháp II: Yêu cầu Ban Tuyên Huấn TƯ lập sổ nhật ký công tác
Ban Tuyên Huấn TƯ nhất thiết phải có sổ nhật ký để ghi rõ toàn bộ công việc hàng ngày. Hôm nay đã ra lệnh phong toả nào, ngày mai sẽ tung “con chủ bài” nào, tất cả đều phải ghi cụ thể vào sổ để giám sát và sau này còn đối chiếu, truy cứu trách nhiệm, để lịch sử phán xét có công hay có tội, nên thưởng hay nên phạt. Hiện đang có một tình trạng khá phổ biến là để khỏi phải chịu trách nhiệm, khỏi bị lịch sử phán xét, người ta thường ra “lệnh cấm” bằng điện thoại. Cần phải kiên quyết ngăn cái trò quỷ không lưu lại bút tích này. Đứng trước một việc xấu, báo chí chuẩn bị đưa ra ánh sáng thì Ban Tuyên Huấn TƯ liền gào lên trong điện thoại: “Phải cứu người, không được đăng báo!”. Các nhà nghiên cứu phải hết sức quan tâm tới việc này, ngoài những lý do đàng hoàng “cần phải giữ ổn định” ra thì để ý quan sát kỹ xem có “sự trao đổi quyền-tiền” không?
Phải truy vấn xem tại sao anh ta lại hăng hái bao che cho người xấu? Văn hào Lỗ Tấn đã từng nói: “Tôi không bao giờ đem những ác ý tồi tệ đổ lên đầu người Trung Quốc cả”. Nhưng chúng ta có lý do để làm điều này đối với Ban Tuyên Huấn TƯ bởi những cú điện thoại bảo dừng của họ. Mỗi cú điện thoại ấy, họ nhận được bao nhiêu tiền của kẻ xấu? “Thành thật thì khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị”, thực tiễn đã dạy, chúng ta cần ghi nhớ!
Biện pháp III: Xây dựng chế độ truy phạt những việc làm sai của Ban Tuyên Huấn TƯ
Đã có chế độ truy cứu trách nhiệm đối với những công trình xây dựng bị “rút ruột”, thì những việc làm sai của Ban Tuyên Huấn TƯ còn tai hại hơn nhiều; do đó cũng cần phải áp dụng chế độ truy cứu trách nhiệm. Nói cách khác, công trình siêu cấp về hình thái ý thức mà bị “rút ruột” thì hậu quả khủng khiếp biết chừng nào, vì vậy, không thể cho qua. Từ trước đến nay, Ban Tuyên Huấn TƯ đã phát động biết bao chương trình hành động phản cái này, chống cái nọ. Bây giờ nhìn lại thấy tức cười, rõ là trò ma! Vậy mà chẳng thấy ai dám đứng lên chịu trách nhiệm về những trò ma ấy cả.
Biện pháp IV: Công khai hoá hoạt động của Ban Tuyên Huấn TƯ
Việc này khiến báo chí có thể đăng kịp thời những chỉ thị của Ban “yêu cầu không được đăng báo”, hoặc phát chúng lên mạng. Ban Tuyên Huấn TƯ cũng nên có nghĩa vụ pháp định như thế để nhân dân cả nước có thể đánh giá lệnh nào của Ban là chính xác, là công đức; lệnh nào là tội ác, là phản văn minh, là hại dân hại nước. Các Tổng biên tập báo chí sau khi nghe những lời răn dạy của Ban Tuyên Huấn TƯ, nếu thấy có những điểm nào trái với kiến thức thông thường của xã hội văn minh, thì hãy tự giác đưa nó lên mạng. Ác quỷ luôn sợ ánh sáng. Các vị sợ gì mà không phơi bày tính kiêu ngạo lộng hành, luôn cho mình là đúng của Ban Tuyên Huấn TƯ. Các vị cứ việc nói những điều mà sau khi nghe họ giáo huấn các vị cảm thấy chưa thoả đáng, không chính xác, thậm chí là phản động, dù đó là “vấn đề bí mật, cấm không được nói”.
Theo một số Tổng biên tập kể lại, về cơ bản thì những lời răn dạy của Ban Tuyên Huấn TƯ thường không theo lý tính, không phù hợp với thường thức văn minh, cũng không liên quan gì đến trách nhiệm của báo chí; thậm chí, cũng có trường hợp gần như lưu manh, vô lại, theo giọng điệu của anh hàng thịt; nó thể hiện tính hách dịch, bá quyền.
Hệ thống báo chí Trung Quốc lớn đến thế mà cống hiến chẳng được bao nhiêu cho dân mình. Nguồn gốc của tai họa ấy thuộc về ngành Tuyên huấn. Họ đã làm suy giảm chức nang giám sát của báo chí, vì chức quyền mà quay ngược bánh xe lịch sử.
Hãy đánh bật gốc rễ cực tả
Những năm qua trên báo chí thường có câu: “Với lý do như mọi người đã biết, tin này bị cắt bỏ”. Thế nào là “lý do như mọi người đã biết”? – Đó là sự can thiệp của Ban Tuyên Huấn TƯ. Vì “lý do như mọi người đã biết” mà tin không được đăng báo, trên thực tế mặc dù đó là hoang đường, ngu muội, thậm chí là phản động, nhưng buộc phải nghe theo. Điều này chứng tỏ Ban Tuyên Huấn TƯ có đặc quyền đổi trắng thay đen, cưỡng bức thông tin, biến hươu thành ngựa, bất chấp đạo lý, chà đạp văn minh. Cái hoang đường như mọi người đều biết ấy có quyền lực rất lớn, thần thánh cũng không thể xâm phạm, không thể đảo ngược; hàng chục vạn nhà báo, hàng trăm vạn trí thức, chẳng ai dám ra mặt phản đối, dù chỉ nửa lời. Quả là điều sỉ nhục về nhân cách đạo đức của người Trung Quốc.
Ban Tuyên Huấn TƯ tại sao lại ngược ngạo đến thế? Đó là di sản lịch sử mà lịch sử cực tả đã giao cho họ. Từ thời Vương Minh, Khang Sinh, Diêu Văn Nguyên, Trương Xuân Kều đến nay, Ban Tuyên Huấn TƯ luôn được hưởng quyền miễn trách cứ về đạo đức và chính trị. Họ chẳng phải chịu trách nhiệm gì cả, chẳng phải chịu phản tỉnh, chẳng việc gì phải sám hối, cũng chẳng tự vấn lương tâm. Đường lối chính trị thay đổi, nhân sự thay đổi, nhưng Ban Tuyên Huấn TƯ là một bộ máy “hồng và độc ác” thì vẫn được giữ nguyên. Xưa nay nó chưa hề được “thanh toán”, vai trò của nó luôn bất biến, phương thức tư duy và phương thức làm việc chưa ai đụng đến, tính cực tả và loạn nghịch của nó vẫn còn nguyên. Cần phải thanh toán mọi tội lỗi của Ban Tuyên Huấn TƯ trong các thời kỳ lịch sử như đã thanh toán Vương Minh, Khang Sinh, Diêu Văn Nguyên, Trương Xuân Kiều! Cần phải hiểu rằng Trung Quốc là của mỗi người dân Trung Quốc, là mảnh đất sống của con cháu muôn đời, ai cũng có quyền sổng tự do, diễn đạt tự do, ăn nói tự do.
14 lý do thảo phạt
Lý do thứ nhất: Chủ tịch Mao đã nói: “Tất cả bọn phản động đều là hổ giấy. Thoạt nhìn thì chúng rất đáng sợ nhưng trên thực tế thì chẳng có gì ghê gớm. Về lâu dài có thể thấy sức mạnh thật sự không thuộc về bọn phản động, mà thuộc về nhân dân”. Báo chí cũng đã có lần gọi Ban Tuyên Huấn TƯ là “phái phản động” rồi. Họ phản động ra sao thì ai cũng biết; họ phản động một cách trắng trợn, lộ liễu, không cần phải giấu diếm.
Lý do thứ hai: Đó là quyền lợi Hiến pháp của chúng ta. Nước cộng hoà không cần có hổ, Nước cộng hoà không cần có thánh vật, nước cộng hoà cũng không cần có thánh nhân như Hồng y giáo chủ.
Lý do thứ ba: Tôi văn minh, cao thượng hơn Ban Tuyên Huấn TƯ. Họ đã xô đẩy Đảng và Chính phủ vào chỗ bất nghĩa. Mỗi chỉ thị “không được” do họ đưa ra đều là kết tinh của sự ngu muội, đều trái với sự nghiệp của Đảng và Chính phủ.
Lý do thứ tư: Tôi không thể chịu nổi việc họ chà đạp lên những thường thức văn minh nhân loại. Họ không cho phép báo chí dùng từ “công dân” mà phải dùng từ “bà con”; không muốn các từ “tự do dân chủ” xuất hiện nhiều trên mặt báo; trong Hiến pháp có thể dùng, trong Báo cáo chính trị của Đại hội XVI (ĐCS Trung Quốc) có thể dùng, còn những người bình thường thì chớ. Điều này chứng tỏ những từ “tự do dân chủ” chỉ được dùng để trang trí. Vấn đề đó có ý nghĩa gì? – Đó là kẻ thù của nhân loại, kẻ thù của văn minh, kẻ thù của dân chủ và kẻ thù của tự do! Đó là “mâu thuẫn giữa địch và ta”. Ban Tuyên Huấn TƯ không phải là người quán triệt tư tưởng “Ba đại diện”, mà là đại biểu cho sự ngu muội, lạc hậu, đại biểu cho khuynh hướng văn hoá tù đọng, trầm luân của loài người.
Lý do thứ năm: Tôi có cái đức ham sống. Tôi không chịu nổi khi nhìn thấy bộ máy Ban Tuyên Huấn TƯ tự hủy diệt mình, càng không chịu nổi việc phải nghe lời các vị để tiếp tục hủy diệt những tinh hoa của đất nước.
Lý do thứ sáu: Trưởng các Ban Ngành khác cùng với đơn vị mình có thể trở thành đối tượng “mổ xẻ” của báo chí. Công việc của Chủ tịch nước và Thủ tướng chính phủ có thể bị “phê phán”, vậy dựa vào đâu mà Ban Tuyên Huấn TƯ không bị “chất vấn nọ kia”? Các ngành tư pháp, công an, đường sắt, lao động và bảo hiểm xã hội… cùng các vị Bộ trưởng đều đã từng bị báo chí chất vấn, trách cứ. Nhất là ngành đường sắt, năm nào cũng bị bàn dân thiên hạ la ó, bủa vây như phường săn vây sói.
Lý do thứ bảy: Phó Ban Tuyên Huấn TƯ là ông Cát Bỉnh Cán, người Hà Nam. Cuối năm 2003, ông này liên tục phát ra 23 chỉ thị “không được”… Người Hà Nam mà nắm hình thái ý thức khiến nhân dân không an tâm. Xưa nay Hà Nam là tỉnh bị thiên tai nhiều nhất Trung Quốc. Sở dĩ Hà Nam bị nhiều thiên tai căn bản là do các quan chức địa phương quá nhạy cảm với hình thái ý thức. Chúng ta không thể để cho môi trường dư luận cả nước bị “Hà Nam hoá”.
Lý do thứ tám: Đây là một cảm nhận văn chương của tôi. Lương Khải-siêu đã phát triển đời sống văn hoá đến đỉnh điểm; Hồ Thích phát triển Bạch thoại đến tầm cao; Từ Chí Quyền phát triển Thơ mới đến thượng tầng; Lỗ Tấn đưa Tạp văn lên chót vót. Lý Ngao, Bá Dương, Vương Nê, Khổng tử, Mạnh tử, Tào Tuyết Cần… Đường-Tống bát đại gia đều đã quy tiên, nhưng những đỉnh cao của họ đều là những cống hiến lớn lao cho ngữ văn Hán và dân tộc Hán. Tôi cũng muốn đem cảm nhận văn chương của mình về những thứ không phải là vùng cấm mà bị lãng quên ấy lên đỉnh cao hơn để khắc họa thêm một vài đường nét về sự phát triển của ngữ văn Hán và dân tộc Hán. “Thư sinh báo quốc vô trường vật, Duy hữu thủ trung bút như đao [1] ”.
Lý do thứ chín: Sự cổ vũ của các bậc tiền bối. 360 năm trước, ông John Milton có tác phẩm “Bàn về quyền tự do xuất bản”; 150 năm trước, K. Marx có tác phẩm “Nhận xét về lệnh kiểm duyệt sách báo của nước Phổ”; 1.500 năm trước, Robin Hood có “Hịch dấy binh”… tất cả, lời lẽ đều ngắn gọn nhưng đanh thép. Lương Khải Siêu đã từng chửi vọng Viên Thế Khải về cái gọi là Quốc thể; các nhà lãnh đạo phong trào “Ngũ Tứ” thì kêu gọi “đánh đổ Khổng gia điếm!”; Trương Lý Loan thì khái quát về “nhân sinh quan của Tưởng Giới Thạch”, còn Quách Mạt Nhược lại kêu gọi “hãy thử nhận xét Tưởng Giới Thạch trong hiện tại”; Chuyên Tư Niên có bài “Tống Tử Văn coi bộ không ra đi không ổn”,… Việc đánh đổ “Hoàng thân quốc thích” sách thời nào cũng có, tôi chỉ muốn nói thêm một câu là “Cát Bỉnh Căn không ra đi không ổn” hoặc gào lên một tiếng là hãy “thảo phạt Ban Tuyên Huấn TƯ”. So với các bậc tiền bối thì điều đó có kém chi? Nhưng trên thực tế chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, báo chí nước ngoài đang suốt ngày la hét: “Tổng thống không xứng đáng, mau cút về vườn đi!” hoặc “Bộ trưởng tệ quá, hãy xéo cho khuất mắt!” Tôi không tin rằng nhân dân Trung Quốc cũng hô to “thảo phạt Ban Tuyên Huấn TƯ” vì như thế là nghịch đạo, đáng tội chết. Người lính không muốn trở thành tướng là người lính tồi; người trí thức không muốn trở thành John Milton không phải là người trí thức giỏi. Tôi muốn bài “Thảo phạt Ban Tuyên Huấn TƯ” nảy trở thành văn kiện lịch sử trong sử sách Bưu Bỉnh giống như “Bàn về quyền tự do xuất bản”, “Nhận xét về lệnh kiểm duyệt sách báo của nước Phổ”…
Lý do thứ mười: Ao ước để phúc cho con cháu. Cứu Ban Tuyên Huấn TƯ là khởi nguồn Tự do, hạnh phúc cho đời sau. “Cộng sản”, “Dân chủ” phải chăng đã trở thành sự bưng bít, tai họa nặng nề? Chừng nào mới kết thúc?
Lý do thứ mười một: Người sơ trở thành thân. Anh làm báo chí, tôi nghiên cứu công tác báo chí, công việc của anh là đối tượng nghiên cứu của tôi. Chúng ta vốn cùng một nhà, cùng chịu trách nhiệm trước sự hưng thịnh của một “ông chủ” – đó là dân tộc Trung Hoa. vậy chúng ta hãy cùng chung một chí hướng, coi Tổ quốc là cha mẹ, đồng bào là anh em!
Lý do thứ mười hai: Căn cứ vào sinh thái học. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng phía sau, tiếp theo là ruồi nhặng. Quyền lực sinh ra tiêu cực, quyền lực tuyệt đối sinh ra tiêu cực tuyệt đối. Ban Tuyên Huấn TƯ đang có thứ tiêu cực đó nhưng tại sao không bị giám sát? Ai dám bảo đảm họ không tiêu cực? Sinh thái học thường thức không thể nào giải thích nổi điều này.
Lý do thứ mười ba: Ai rồi cũng phải chết, vậy mà tôi không muốn sống. Tôi muốn thay đổi Hiến pháp, Luật Hình và các bộ luật khác của nước CHND Trung Hoa, muốn thảo phạt cả Ban Tuyên Huấn TƯ, điều đó chưa đáng là tội chết. Là “tội sống” thì chẳng có gì đáng sợ, chỉ phải ngồi tù thôi, phải không? Ngồi tù thì khác với kiểu “đãi ngộ Tân thành”. “Ngồi Tân thành” là gửi thân xác vào ngân hàng, có lãi và không bị mất giá. Bây giờ trong số những nhân vật cũ có tên tuổi, ai mà đã không từng “ngồi Tân thành”?... Thảo phạt Ban Tuyên Huấn TƯ thúc đẩy văn minh xã hội đương đại của Trung Quốc là công lao vô cùng to lớn, xứng mặt anh hùng, cũng giống như các bậc tiền bối đã nêu trên, đáng được lưu danh sử sách.
Lý do thứ mười bốn: Tôi rất nhạy cảm với nỗi khổ, nhưng lại khá thờ ơ với lẽ phải. Hai việc khiếu kiện với nợ lương, ai bảo điều đó gây mất ổn định xã hội, báo chí không được phản ánh, thì tôi rất ghét. Hôm Tết tôi nằm mơ đi chơi Di Hoà Viên, thấy có người chết đuối, để lại đôi giày, hoá ra đó là đôi giày của tôi. Tôi đã nhảy xuống hồ Côn Minh tự vẫn.
Trong đôi giày của tôi có bức thư gửi chủ tịch Hồ Cẩm Đào và thủ tướng Ôn Gia Bảo. Đại ý như sau: Tại sao các vị không ra lệnh giải quyết tình trạng nợ lương công nhân? Tại sao các vị không gồng mình lên giải quyết vấn đề khiếu kiện? Hôm nay tôi sẽ chết cho các vị xem! Năm tới mà còn nợ lương với khiếu kiện thì ở dưới âm phủ tôi vẫn không nguôi giận các vị đâu! Xem kìa, tôi đang “thử chết” trong giấc mơ để phản đối chính phủ thờ ơ với tình trạng khiếu kiện và nợ lương!
Xem thêm về Tiêu Quốc Tiêu (Jiao Guobiao) và bài “Thảo phạt…” http://www.zonaeuropa.com/01814.htm
© 2004 talawas
[1]Những đóng góp của trí thức cho đất nước không hẳn đều là những di sản vĩnh cửu, duy chỉ có ngòi bút trong tay họ là sắc như dao – Chú thích của người dịch
Nguồn: theo Á châu tuần san
Bản tiếng Trung và bản dịch tiếng Anh: http://msittig.freeshell.org/docs/jian_guobiao_essay_utf8.html
Nguồn: talawas.org

Chính phủ hay Tà phủ? - Phần 3: Việt Nam đã rơi vào bẫy thu nhập trung bình và sẽ không được vào TPP

Kinh tế Việt Nam đã đi thẳng vào bẫy thu nhập trung bình
Diễn giải điều này sẽ là câu trả lời đau đớn cho một nỗi lo đau đáu của hầu như mọi người Việt hôm nay: Kinh tế Đất nước Việt Nam hôm nay đang được điều hành bởi tà phủ, “lãnh đạo” bởi tà đảng đó, sẽ đi về đâu?

Vâng, câu trả lời đã rất rõ ràng và đau xót: nó đã và đang đi thẳng vào bẫy thu nhập trung bình, và nó sẽ phải ngụp lặn dài dài trong đó! Đó không còn là nguy cơ nữa, mà đã là thực tế rồi.
Tại sao tôi nói vậy? Là vì tất cả những lợi thế lớn của nền kinh tế (mà chúng ta đã chỉ ra trên) vốn sẽ là những đòn bẩy để nền kinh tế VN đang bắt đầu phát triển vượt lên và vượt qua bẫy thu nhập trung bình, đều đã và đang bị chính sách in tiền vô tội vạ của tà phủ và tà đảng (và nhiều chính sách ăn cướp khác) bẻ gẫy và hủy hoại để cướp vào túi riêng. Tức là họ đã cướp và ăn hết ngay những hạt giống mà nền kinh tế này đã và đang gieo để vượt qua bẫy thu nhập trung bình hòng đi lên thịnh vượng!
Vì thế thế tôi nói, Việt Nam đã rơi vào bẫy thu nhập trung bình ngay từ khi vừa mém đạt thu nhập trung bình thấp hiện nay. Bởi vì chính sách quản lý kinh tế của tà phủ, nhất là chính sách in tiền để ăn cướp đã làm mất lòng tin của mọi thành phần kinh tế vào họ, đã phá vỡ mọi động lực kinh doanh của các thành phần kinh tế khác nhà nước – mà họ chính là những động lực phát triển từ đầu đến nay của cả nền kinh tế, và đồng thời cũng phá nát môi trường kinh tế khá lành mạnh ban đầu bằng cái gọi là “định hướng”…
Một lần nữa tôi khẳng định, chỉ có tà đảng, tà phủ mới làm mọi điều độc ác để đang tâm đưa cả đất nước đến sự bại vong chắc chắn về kinh tế trong tương lai rất gần như thế, đến một cuộc đại suy thái và siêu lạm phát chỉ trong khoảng 3 năm tới thôi, chỉ vì sự “ổn định” để đè đầu và ăn cướp của dân nước của cái tà đảng và tà phủ đó.
Không phải “tâm lý nghỉ ngơi, hưởng thụ, tham, lười, ích kỷ, ngại khó, chùn bước… vì có thu nhập trung bình làm nền kinh tế rơi vào bẫy thu nhập trung bình” như tà đảng và tà phủ đang rêu rao “cảnh báo”. Đó là cách nói của kẻ cướp vừa ăn cướp vừa la làng của cộng sản, đổ vấy tội trước cho nhân dân vì cái mà nó đẩy nhân dân vào! Thực chất, chính cái thòng lọng “định hướng” trên cổ với chính sách in tiền như con dao chọc thủng bụng nền kinh tế để moi của ra của tà phủ tà đảng đã kéo sụp nền kinh tế vào bẫy thu nhập trung bình, mà đối với Việt Nam vốn có thể vượt qua, nếu…
Còn tâm lý muốn hưởng thụ, muốn có nhiều hơn (tham), muốn làm ít được nhiều (lười), yêu mình trước hết (ích kỷ), muốn biến cái khó thành cái dễ để làm (ngại khó), tư duy trước khi hành động (chùn bước)… là bản chất thiên phú của Con người và có thể trở thành những động lực mạnh mẽ để giúp mỗi người sáng tạo và kinh doanh thành công rồi mới đóng góp cho xã hội thì cộng sản không thể hiểu, không thể biết, không thể làm, và chỉ có thể hủy hoại và ngăn cản nó ở người khác, ở nhân dân. Họ chỉ biết ăn cướp, ngày đầu thì bằng búa liềm và dối trá, và hôm nay thì bằng súng và in tiền.
Nền kinh tế “đang phát triển” thực âm
Nhiều người sẽ đặt câu hỏi phản biện tôi rằng: Tại sao nói tà phủ khi họ vẫn điều hành nền kinh tế và làm nó vẫn đang phát triển đi lên (dương) đó thôi (5%/năm), nhất là so với các nước tư bản thôpis tha như EU và Mỹ chỉ tăng khoảng 2-3%/năm?
Tôi xin trả lời theo hai ý. Thứ nhất, có một số thành tựu thực, đáng công nhận và khâm phục, trân trọng của nền kinh tế VN hôm nay, nhưng không phải do công của chính phủ mà tôi thấy nên gọi là tà phủ, mà là công của hai thành phần kinh tế mà tà phủ luôn kìm hãm và làm khó là kinh tế tư nhân và kinh tế có vốn đầu tư nước ngoài – FDI, nhất là nền kinh tế tư nhân trong nước. Bây giờ, từ 2013 thì tà phủ cũng đã bóp nát nền kinh tế tư nhân non trẻ của VN rồi, làm nó không chỉ ốm yếu mà còn biến chất thành “sân sau” chỉ để rửa bô XHCN gần hết, không còn cái tinh thần doanh nhân hừng hực những năm 95-05 nữa. Tội ác này của tà phủ lớn lắm, là bóp chết một cơ hội có tinh thần vươn lên hiếm hoi của dân tộc đói nghèo có ước mơ và đủ khả năng thịnh vượng!
Thứ hai, nền kinh tế định hướng của Việt Nam hôm nay không phải là đang phát triển dương như tà phủ tà đảng đang lừa dối nhân dân, mà là đang phát triển giả tạo và thực âm. Họ đang nói láo vì chỉ có mình họ được nói, và thực tế là họ đang ăn vào thịt da đất nước mình và đang phá cạn hết kho tàng tài sản của cha ông để lại từ hàng nghìn năm vốn được bảo vệ bằng máu xương của bao thế hệ Việt trước. Và độc ác hơn nữa, họ cộng sản VN còn vừa cắn vào con cháu và cướp vào tương lai đất nước bằng những khoản vay nợ khổng lồ từ WB, IMF, ADB… choàng lên đầu các thế hệ Việt sau còn chưa được sinh ra đã mang nợ hàng trăm tỷ đôla! Cái phồn vinh và phát triển mà chúng ta nhìn thấy hôm nay là cái phồn vinh từ phá hoại quốc sản của Tổ tông Việt và gán nợ cả đời con cháu Việt mai sau đó! Còn thế giới, nếu họ vẫn có thể kiếm lời chút đỉnh từ tà phủ (dễ dàng hơn ở mọi nơi khác) thì họ phản bác sự lừa bịp về chính mình của tà phủ cộng sản làm gì! Who care? Ai quan tâm chứ! Quan điểm của họ là: để nó tự chết! Thế còn hơn mấy con lừa cả thể kỷ nay cứ gào lên là loài ngựa đang giãy chết và sẽ tuyệt chủng.
Vẫn cứ in ra quá nhiều tiền ma - tại sao thế?
Đó là câu hỏi nữa vẫn nhức nhối, mà tôi muốn tìm câu trả lời trong bài này.
Rõ ràng, không phải họ không biết gì về lý thuyết quản lý đồng tiền của một quốc gia hay việc phải kiểm soát việc in ra nó thế nào. Vấn đề ở đây là động cơ. Chỉ có in tiền là cách ăn cướp được nhiều tiền nhất - nhiều khủng khiếp, lại nhanh nhất, “sạch sẽ” nhất và không có nạn nhân cụ thể (vì nạn nhân là toàn xã hội). Trong một nền kinh tế của một quốc gia, chỉ có một người/một tổ chức làm được việc ăn cướp khủng đó, là chính phủ của nó. Vì thế, khi chính phủ ăn cướp bằng in tiền thì nó ăn cướp công khai dưới những cái tên mỹ miều mà nó bịa ra để bịp dân. Loại chính phủ nào có thể? Chỉ có các chính phủ độc tài, và chính phủ cộng sản như VN là dạng độc tài tàn khốc nhất – độc tài của hàng triệu kẻ cùng lúc trên vài chục hai vài trăm triệu nạn nhân.
Lý do thứ hai để tà phủ cộng sản ăn cướp của dân bằng in tiền vô tội vạ là họ không biết và không thể kinh doanh hay điều hành kinh doanh, vì lý thuyết định hướng của họ - họ nói đến cuối thế kỷ này cũng chưa chắc đã hoàn thiện… Vì thế, chỉ còn cách in tiền ra thật nhiều để phân phát “điều tiết” nền kinh tế, giữ được “quyền lực kinh tế” mà cũng đầy túi mình, lưỡng tiện.
Và lý do thứ ba là thời thế họ cầm quyền và in tiền hôm nay không còn thư thả nữa, đang được đếm theo năm, và với mỗi người quan cộng sản thậm chí theo tháng, theo ngày… nên họ phải tranh thủ gấp gáp in tiền để không quá muộn. Điều này luôn xảy ra ở giai đoạn cuối của các chế độ độc tài, nhất là độc tài cộng sản. Khi Đông Âu “XHCN” và Liên xô tan rã những năm 80-90 thế kỷ trước các đồng tiền của họ cũng được in ra vô tội vạ để các chính phủ cộng sản đó “cứu nguy” nền kinh tế, gây ra siêu lạm phát và đại khủng hoảng kinh tế mà sau đó các chính phủ dân chủ đều phải “cắt đi” ba hoặc bốn số không (tức lạm phát tổng trên 10,000%!) để đồng tiền trở lại giá trị ban đầu. Ví dụ Poland và Nga đều “cắt đi” 4 số không và nay đồng Zloty của Poland vẫn ổn định vì Poland thực sự đi vào con đường dân chủ, còn đồng Rúp Nga đã tiếp tục mất giá 10 lần tức trên 90% lạm phát trong 2 nhiệm kỳ độc tài của Putin, vì Putin cũng chỉ biết in tiền ra và hút về cho mình (ăn cướp) từ những lợi thế kinh tế Nga là tài sản thiên nhiên quốc gia (như dầu khí) và công nghệ quân sự…
Việt Nam sẽ không vào được TPP
TPP là cái lồng (hay cái cũi) địa kinh tế mà Mỹ và một số nước đang xây dựng để nhôt con thú dữ Trung Quốc, đan xen với những cái lồng văn hóa và quân sự khác mà Mỹ và các nước đã có để bủa vây, bao quanh và nhốt con thú TQ, hòng kiềm chế sự nguy hại của nó nói chung đối với Mỹ và cả thế giới. Như vậy dù là lồng hay cũi kinh tế thì mục đích vẫn là chính trị: bao vây TQ.
Trong hai yếu tố để tạo thành và tham gia cái lồng địa kinh tế nhốt TQ là địa lý và kinh tế thì Việt Nam chỉ đáp ứng một, đó là địa lý. Còn yếu tố thứ hai là kinh tế thì Việt Nam không đáp ứng, không phù hợp, thậm chí nguy hiểm vì kinh tế VN lại giống con thú kinh tế sẽ bị nhốt là TQ, vì VN có cái đuôi định hướng XHCN.
Ngay cả mục đích chính trị của cái lồng địa kinh tế TPP thì Viêth nam có thực sự chia sẻ không vẫn còn là câu hỏi lớn. Người Việt chúng ta biết đảng CSVN sẽ không bao giờ dám làm việc đó – tham gia cùng Mỹ và thế giới làm cái lồng địa kinh tế nhốt hay bao vay TQ ư?
Thế thì tại sao VN vẫn tham gia đàm phán rất tích cự và tỏ ra rất cố gắng để được vào TPP? Có ba lý do chính.
Một là, chính phủ VN muốn và hy vọng sẽ cứu nguy nền kinh tế sắp chìm của mình, nếu không được thì vẫn chứng tỏ được với dân (lừa được dân) là đảng đã/đang cố làm điều tốt nhất cho đất nước.
Hai, Nếu được vào TPP cộng sản VN sẽ đi hai hàng: vừa là tay trong của TQ trong TPP để phá bĩnh, vừa dung điều đó để mặc cả với TQ chút đỉnh với mục đích cuối cùng là lấy le với dân (vẫn là lừa bịp) rằng tôi không theo TQ đâu nhé
Ba là, đo lường và thử thái độ của Mỹ, giả vờ thân Mỹ để đu dây với TQ, hòng mắc cả chút đỉnh với TQ (như việc mua tàu ngầm của Nga vậy thôi), và cũng lại lấy le với (tức là lừa bịp) dân Việt rằng tôi độc lập không theo Tàu.
Đó là thái độ rất “điếm” của một ứng cử viên cho vai trò đồng minh trong TPP tương lai mà Mỹ và các nước khác không ngu gì mà không nhận ra.
Nhưng điều sẽ khiến Việt nam sẽ không được vào, không thể vào TPP là thái độ gian dối bất trung của Việt Nam ngay từ khi chuẩn bị để tham gia TPP. Đó là, Việt nam đã và đang mở cửa tất cả các ngành kinh tế mà VN đang nhập khẩu nguyên liệu đầu vào từ TQ cho các “nhà đầu tư” TQ và TQ Đảo (Đài loan) vào VN để sản xuất các nguyên vật đầu vào đó tại VN, để biến nó thành nguồn gốc VN thay vì TQ, để khai thác lợi ích từ TPP. Ví dụ: 80% nguyên liệu ngành vải sợi, dệt may, và nhựa, hóa chất… của VN hiện nay là nhập từ TQ thì đang được VN mở của cho TQ vào chuyển các nhà máy và công nhân của họ sang VN, để biến chúng thành nguồn gốc VN! Chuyện đó đang xảy ra ở hàng loạt các KCN từ bắc chí nam: Đình Vũ (HP), Vũng Áng (TH), Nhơn Trạch (ĐN)…
Cuối cùng thì Mỹ và các dối tác TPP khác, ngoài cái thể chế kinh tế “định hướng” XHCN không thể chấp nhận được của VN, cũng sẽ phải cân nhắc độ tin cậy của đối tác này, vì VN không tham gia hai cái lồng nhốt TQ kia là văn hóa và liên minh quân sự.
Nếu có VN trong TPP thì có vẻ cái lồng địa kinh tế nhốt TQ siết khá “chặt” sát hông TQ, nhưng VN lại có vẻ như sẽ là lỗ hổng của cái lồng TPP đó và con thú TQ sẽ qua đó thoát ra. TPP thất bại.
Nếu không có VN thì cái lồng địa kinh tế TPP nhốt con thú TQ có vẻ lỏng lẻo hơn, không siết chặt và TQ, nhưng nó lại sẽ bền chắc và đáng tin cậy hơn, vì sẽ khôn có đối tác nào đi hai hàng như VN trong TPP.
Cuối cùng thì các vòng đàm phán TTP cũng sẽ qua, các đòn gió nhử TQ và Vn của Mỹ cũng không cần thiết nữa, và TPP sẽ được ký kết mà không có VN để đảm bảo mục đích TPP, độ tin cạy và tính hiệu quả của nó sau này.
Công sản VN tưởng là mình sẽ lùa được cả Mỹ, cả TQ và dân VN với vụ đàm phán vào TPP này, nhưng rốt cục chỉ có mỗi dân Việt mãi mãi ăn những quả lừa của họ mà thôi.
Tôi băn khoăn không biết có thương dân Việt mình được nữa không vì vụ này – cứ hí hửng ràng đảng sẽ đưa nước tat ham gia vào TPP và dân ta sẽ phất lên!
Đúng là, cả dân tộc đều giàu chí tưởng bở chăng? Có ai nghĩ như tôi không? Rằng: Việt Nam sẽ không được vào TPP! Ít nhất là trong đợt này hay trong dăm ba năm tới. Chúng ta hãy chờ xem.
Cá nhân tôi không muốn VN vào được và không tin VN được vào TPP không phải vì TPP không tốt cho VN, mà vì, nếu vào được thì dân tộc VN sẽ bị chỉ cộng sản kìm kẹp thêm lâu hơn vài năm nữa mà thôi!
Thà đói khổ hơn chút bây giò nhưng được tự do khỏi ách Tàu và ách cộng sản sớm hơn, và sẽ có Thịnh vượng sớm hơn!
Lời kết
Phải nói và chỉ ra những điều trên, đối với tôi thật là đau xót lắm thay! Bởi vì, tôi là con cháu của những người đã tham gia và góp phần làm nên cái tà đảng và tà phủ đó bằng những tà quyền, dù họ không có tà tâm mà chỉ có ngu tâm. Tôi thì không còn ngu tâm theo cộng sản nhưng vẫn còn hèn tâm nên chưa dám đứng lên công khai chống tà quyền như nhiều người đang làm, cả già lẫn trẻ, và tôi không có gì để biện minh…
Tôi còn đau khổ hơn bởi vì cảm nhận được rằng, ngay trong và sau đại khủng hoảng và siêu lạm phát sắp tới đó rất có thể sẽ là một cuộc nồi da nấu thịt mới của nước Việt đau thương, sẽ dai dẳng tiếp hàng chục năm. Nhưng âu đó cũng là cái giá dân tộc Việt sẽ phải trả cho sự ngây thơ sai lầm khủng khiếp của mình những năm – gần một thế kỷ - nghe và theo rồi lụy và sợ cộng sản…, để đến với Cuộc sống Tự do và Dân chủ đích thực của Đất nước sau này.
Sau 2020 hay sau tận 2030?
Chỉ có gần trăm triệu người Việt khắp năm Châu mới có thể cùng trả câu hỏi đó, bằng hành động và cách sống hàng ngày của mỗi người, dù chúng ta đang ở đâu, làm gì, còn bao nhiêu hơi thở…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét