Tên tôi là: Nguyễn Tiến Dân.
Địa chỉ: 208 Định Công Thượng – quận Hoàng mai – Hà nội.
Điện thoại: 0168-50-56-430
Như đã viết trong bức thư trước, lần này, xin hầu chuyện ông với đề tài “Mại dâm dưới chế độ Cộng sản”. Đề tài mà rất nhiều người đã đề cập. Tiếc thay, do không có thực tế, nên họ chỉ đề cập được 1 cách phiến diện.
1- Phán xét về mại dâm, chưa có ai cho rằng nó là tốt. Ai cũng cho nó là
xấu. Bởi ít nhất, nó chà đạp lên nhân phẩm của người phụ nữ.
Tuy vậy, cũng không thể không thừa nhận: Mại dâm là 1 thực tế khách
quan. Nó hiện diện ở khắp nơi trên trái đất. Nó có từ xa xưa. Nó tồn tại
đến ngày nay và chắc chắn, nó sẽ song hành cùng nhân loại.
Đừng có mơ cấm được mại dâm. Mại dâm chỉ không có trong xã hội nguyên thủy và trong thế giới của loài súc vật.
2- Viết về mại dâm, không thể không nhắc đến 2 tác phẩm: Truyện Kiều của Nguyễn Du và Tiếng hát sông Hương của Tố Hữu.
a- Ở truyện Kiều, Nguyễn Du tố cáo chế độ phong kiến mục nát, suy đồi.
Ngay từ “thằng bán tơ” mạt hạng, cũng biết cách câu kết với quan lại,
sai nha để ngang nhiên ăn cướp của dân lành. Truyện Kiều không nói rõ,
nhưng tôi đoán (rất mong là đoán nhầm), chúng đã ném “2 cái bao cao su đã qua sử dụng” vào nhà Vương viên ngoại, tạo cớ cho “trận cướp đẹp”. Cướp sạch của nổi, của chìm của người ta rồi, chúng vẫn chưa thỏa mãn. Chúng tiếp tục “huy động cả hệ thống chính trị vào cuộc”,
để bắt bớ, đánh đập, tra người, khảo của. Chung cuộc, nàng Kiều dẫu có
tài sắc vẹn toàn đến đâu thì cũng phải tự bán mình vào lầu xanh, lấy
tiền mà đút lót tiếp cho lũ tham quan vô lại. Chỉ dám mong 1 điều thật
nhỏ nhoi: Của thì đã mất rồi, nhưng cha và em được “cốt nhục vẹn tuyền”. Xét về đạo lí, sự hi sinh ấy, thật là lớn lao, thật là cao thượng.
Cũng như nàng Kiều, từ xưa tới nay, bao cô gái khác, khi bước chân vào
chốn lầu xanh, phải đâu do họ tự nguyện. Xã hội phong kiến vô pháp, vô
luân đã dồn họ đến bước đường cùng.
Thúy Kiều tuy chỉ là gái lầu xanh. Nhưng từ đầu tới cuối tác phẩm,
Nguyễn Du chưa bao giờ mạt sát, khinh bỉ nàng. Ông mô tả nàng có tình
cảnh đáng thương và có cuộc đời đáng được thông cảm. Sống trong đống
bùn, mà nhân cách vẫn tỏa sáng. Nàng không giống những kẻ đê tiện: Tối
chơi gái tràn lan, ngày vẫn lên mặt “Nghĩ mình phương diện Quốc gia”. Sự khinh bỉ nếu có, Nguyễn Du chỉ dành cho chế độ phong kiến suy đồi. Một cách nhìn đầy nhân văn, phải không ông?
b- Trong truyện ngắn Chí phèo, Nam cao mở đầu: “Một sáng tinh sương, anh thả ống lươn nhặt được đứa bé mới đẻ xám ngắt, đùm trong cái váy đụp vứt ở lò gạch cũ”… Cuối cùng: “Thị nhìn nhanh xuống bụng mình, và thoáng chợt thấy một cái lò gạch cũ bỏ không, xa nhà cửa, và vắng người lại qua…”. Nam Cao giỏi ở chỗ tuy không trực tiếp nói ra, nhưng độc giả vẫn hiểu:
“Đó là kiếp luân hồi. Chí Phèo này có chết đi, còn nhiều thằng Chí Phèo
khác đã chuẩn bị mọc lên thay thế. Đời không thể thiếu vắng Chí Phèo”.
Với Tiếng hát sông Hương, ông Tố Hữu cũng dùng thủ pháp tương tự. Mở đầu, hiện thực của thời Thực dân, Phong kiến: “Trên dòng Hương Giang”
là cô gái với bao nỗi nhục nhã, ê chề khi phải bán thân nuôi miệng…
Cuối cùng (nguyên văn trong tác phẩm), ông ta có cách dòng (ngầm hiểu là
đã bước sang trang, đã đến “ngày mai huy hoàng”), rồi cũng vẫn lại “Trên dòng Hương Giang”.
Riêng về mặt này, Tố Hữu xứng đáng là bậc tiên tri. “Ngày mai huy hoàng”
đã đến, không còn cô gái kia trên sông, bởi cô đã quá già. Thay vào đó,
hằng hà sa số những cô gái trẻ khác, mọc lên thay thế. Mại dâm đâu có
mất đi trong chế độ CS. Thậm chí nó còn phát triển mạnh mẽ hơn (Khắp
hang cùng ngõ hẻm, tìm đâu cũng có), tinh vi hơn (Vì nó biết cách ứng
dụng cả công nghệ thông tin) và trắng trợn hơn (Bởi nó ngang nhiên tiếp
thị ở ngay ngã 3, ngã 4 đường phố. Thậm chí hành nghề ngay tại gốc cây,
sườn đồi)
3- Thưa ông Chủ tịch, Trời sinh ra con người. Trên cơ thể mỗi con người,
có nhiều bộ phận. Mỗi bộ phận, đều có chức năng riêng. Nếu không hoạt
động, chức năng ấy sẽ bị suy thoái:
Một kẻ, dẫu có mang danh Giáo sư – Tiến sĩ, nhưng đầu óc mà lười suy nghĩ, kẻ đó tất bị lú lẫn, u mê.
Mắt mà không tự nhìn đường, cứ đi theo “định hướng” của ai đó, lâu dần sẽ bị thong manh.
Đổ băng keo vào miệng thiên hạ, sẽ khiến người ta không nói được. Người
ta không nói được, khiến ta không phải tranh biện với ai. Không phải
tranh biện với ai, lâu dần lưỡi ta sẽ cứng lại. Lúc đó, ta ăn nói giống
như 1 kẻ ngây ngô, thiểu năng về trí tuệ.
“Đè đầu cưỡi cổ” thiên hạ, những tưởng mình giỏi giang và lấy làm đắc ý. Đâu hay: Ngồi trên lưng người khác, chân tay ta lâu ngày không phải hoạt động, cơ của nó sẽ teo đi.
Trên con tàu vũ trụ, do được điều kiện không trọng lượng nâng đỡ, xương
của phi hành gia không phải làm việc như bình thường. Lâu dần, nó sẽ bị
thoái hóa. Trở về mặt đất, cần phải có thời gian và chế độ riêng để nó
phục hồi… Khác gì những tổng công ty, những tập đoàn kinh tế nhà nước.
Chúng hoạt động, mà không dựa vào thực lực của mình. Chúng tồn tại, dựa
trên sự bú mớm vào ngân sách nhà nước. Trước sau, chúng cũng phải chết.
Đó là những sự thực hiển nhiên.
Tương tự, bộ phận sinh dục của con người, khi già-trẻ; ốm-khỏe có tần
xuất hoạt động khác nhau. Nhưng nói chung, nếu không được “cọ sát”, dẫu
có thủ dâm thì nó cũng vẫn sẽ bị suy nhược. Từ đó, u – xơ – ung – nhọt
dễ có điều kiện phát sinh. Nghiêm trọng hơn, “bí hạ (thì phải) phá
thượng”. Ối anh sẽ bị suy nhược theo nó.
Đó là thường thức cơ bản của phép dưỡng sinh.
4- Chẳng cứ Việt nam, nhiều nước khác cũng muốn cấm mại dâm. Liệu họ có
đạt được mục đích không? Ta hãy thử xét về mặt đạo lí và qui luật cung –
cầu:
a- Với người đi mua dâm:
+ Xin không nhắc đến “một bộ phận không nhỏ” những kẻ mê tín, chỉ thích
đi lùng gái trinh như Lương Quốc Dũng. Cũng không xét đến những những
bậc nam nhi, vợ con đề huề, thỉnh thoảng vẫn thích đi ăn vụng như Nguyễn
Trường Tô. Ở đây, chỉ xét những trường hợp có nhu cầu thật sự và mong
nhận được sự thông cảm của những người, mà tối đến, vợ chồng vẫn còn
được ôm nhau ngủ. Chẳng hạn:
+ Có người, vợ chết sớm, để lại cho mình những đứa con thơ dại, kháu
khỉnh, thông minh. Tuy còn trẻ khỏe, nhưng tình yêu mãnh liệt với người
vợ, đã khiến ông ta không muốn đi bước nữa. Ông ta ở vậy để nuôi con.
Bởi, chúng là kết tinh tình yêu của họ. Thỉnh thoảng, ông ta muốn hòa
hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
+ Tôi có quen 2 người cao tuổi. Vợ họ bị ốm liệt giường hàng chục năm
trời. Họ dịu dàng chăm sóc vợ. Không hề có 1 lời phàn nàn, cáu gắt trong
chừng ấy năm trời. Họ cũng chẳng ngó ngàng tới bất cứ 1 người nào khác
giới. Nhân cách, tình yêu của họ thật đáng ngưỡng mộ. Trên thế gian này,
hỏi có mấy người được như vậy.
Đặt giả thiết: Thỉnh thoảng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có được coi là chính đáng và có nên thông cảm không?
+ “Tốt mái, hại sống”, câu này ai cũng biết. Chắc chắn, ông cũng quen
nhiều bà quan chức. Họ ăn lắm, tẩm bổ nhiều, béo như con trâu trương.
Gia đình họ, nếu sống thủy chung, ông chồng “má hóp đít tóp” là điều
chẳng phải nghi ngờ. Ngược lại, có những ông chồng khỏe đến phát sợ. Có
thể “nhất dạ, ngũ giao…”. Vợ khỏe cũng chẳng chịu nổi, kể chi đến những
bà hom hem, bệnh tật. Thế nên, ngày xưa có bà phải tự nguyện “tay bưng
trầu, đầu đội lễ” đi hỏi vợ lẽ cho chồng. Mong sao có người, đêm đến nó
đỡ đần cho. Nay, làm gì có chế độ đa thê. Không đưa tiền cho người ta đi
xả bớt ra, kẻ bị thiệt thòi chính là bà vợ. Nhu cầu ấy, đành rằng là
không chính đáng, nhưng có nên thông cảm cho bà vợ của ông ấy không?
+ Những người nước ngoài sang công tác lâu dài ở Việt nam, do điều kiện,
họ không thể mang vợ con theo được. Họ khỏe mạnh, họ có tập quán thoáng
đãng về tình dục. Thỉnh thoáng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có
chính đáng và có nên thông cảm không?
+ Có người thiệt thòi toàn diện: Không bảnh trai, văn hóa lùn, hoàn cảnh
gia đình lại khó khăn. Không cô gái nào chịu lấy anh ta làm chồng. Nhu
cầu kia rõ ràng là vẫn có. Thỉnh thoáng, anh ta muốn hòa hợp âm-dương.
Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
+ Có những chàng trai, do phấn đấu cho sự nghiệp, nên họ lập gia đình
muộn. Họ không muốn gạ gẫm, bồ bịch bất chính với bạn học. Không muốn gạ
gẫm, bồ bịch bất chính với “con thày-vợ bạn-gái cơ quan”. Họ cũng không
muốn “nhịn” quá lâu. Thỉnh thoáng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy
có chính đáng và có nên thông cảm không?
+ Còn nhiều và rất nhiều trường hợp khác nữa. Nhưng sợ phải làm mất thì giờ qúy báu của ông, nên tôi không tiện kể thêm.
b- Với người đi bán dâm:
+ Thưa ông, tôi có mở quán Karaoke và Xông hơi tại 544 đường Láng – Đống
đa – Hà nội. Dĩ nhiên, trong quán của tôi không có dịch vụ mại dâm. Do
đặc thù công việc, tôi phải tiếp xúc hàng ngày với các cháu nhân viên.
Xin khẳng định với ông: Không có cháu nào cảm thấy hãnh diện, khi phải
làm cái nghề này. Phải đi làm, bởi không có con đường nào khác. Tôi kể
ông nghe 1 trường hợp:
+ Cách đây hơn chục năm, có 1 cháu đến làm việc ở chỗ tôi. Cháu nó không
đẹp, ăn mặc lại giản dị. Nhưng nhiều người thích nó. Ai rủ đi ngủ, cháu
cũng đi. Lạ nhất là: kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cháu không hề đua
đòi, chưng diện. Tò mò, tôi có hỏi cháu. Nó khóc, rồi dẫn tôi về thăm
nhà. Đến nơi, tôi bàng hoàng. Nhà nó nghèo. Bố mẹ đã già yếu, lại bệnh
tật. Các em đã đông, lại còn nhỏ. Nhà cửa, trước kia chỉ là mái lều
tranh xiêu vẹo. Ruộng đất không có. Là chị cả, cháu cam chịu hi sinh
thân mình, để cứu cả nhà. Cháu nghiến răng xác định: Ra Hà nội để kiếm
tiền. Bao nhiêu tiền kiếm được, cháu đều gửi về quê. Trước hết, cho tất
cả các em được đi học. Còn lại, để bố mẹ làm ăn và xây được căn nhà cấp
4. Đối với gia đình cháu, đó là mơ ước, tưởng như không bao giờ là hiện
thực. Chuyện của cháu, chỉ bố mẹ biết. Nhưng, khác hẳn với thái độ của
những người CS các ông. Họ luôn ân hận, xót xa vì mình không giỏi, nên
con cái phải chịu khổ.
Sau này, khi nhà cháu đã qua được bước khó khăn, cháu bỏ nghề. Lập gia
đinh, cháu lấy người chồng biết rõ và thông cảm với hoàn cảnh của cháu.
Về nhà chồng, cháu không có của riêng tư chìm nổi. Trước khi ra đi, cháu
nó khóc và nói với tôi: “Con xin vĩnh biệt bố”. Tôi hiểu, mình không
được phép khuấy động cuộc sống riêng tư của cháu và sẽ tốt hơn, nếu để
quá khứ đau buồn, nó chìm vào quên lãng.
Ông ơi, nhân cách của những CON NGƯỜI ấy, có xứng đáng được ta tôn
trọng? Thúy Kiều có vĩ đại bằng cháu không? Đứng trước cháu, tôi có cảm
giác, mình bị lùn đi. Còn ông, ông thấy thế nào?
5- Bây giờ, với tư cách là người đứng đầu đất nước, xin ông trả lời công khai cho người dân chúng tôi:
- Các ông luôn gào thét, đòi để “đảng CS được lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối”
xã hội Việt nam. Các ông lãnh đạo kiểu gì, mà bao nhiêu nam thanh, nữ
tú của chúng ta thất nghiệp. Họ không thể kiếm tiền, để nuôi sống được
chính bản thân mình. Nói chi đến gia đình.
- Không có tiền, đói các ông có cho họ ăn không? Không có tiền, con cái
của họ có được các ông cho đi học không? Không có tiền, ốm đau các ông
có cho họ được đến bệnh viện không? Không có tiền, lại thất học và vô
nghề nghiệp, các ông có bố trí được công ăn việc làm cho họ không?...
Tất cả các câu hỏi trên, đều có chung câu trả lời. Đó là “Không”.
Là người Việt, ông Chủ tịch không thể không biết câu này “Bụng đói, đầu gối phải bò”. Đường cùng, các cháu đành mang cái “vốn tự có” ra mà kiếm ăn. Không sung sướng gì đâu, nhục nhã lắm, ông ạ.
- Những người CS các ông, quả thật là lũ bất tài ,vô dụng. Làm lãnh đạo,
mà không lo được cuộc sống tối thiểu về ăn mặc, khám chữa bệnh, học
hành, công ăn việc làm cho người dân. Khiến rất nhiều cháu gái, chúng nó
phải đi bán thân (18.000 gái Việt ra nước ngoài hành nghề mại dâm mỗi năm; còn Bộ Lao động - thương binh & Xã hội ước tính năm 2013 có 33.000
gái mại dâm, đó là không thèm thống kê ở 2 địa bàn trọng điểm Quất Lâm,
Đồ Sơn). Lẽ ra, người phải ân hận, phải xấu hổ là các ông, là đảng CS.
Đã không biết xấu hổ, lại còn nhâng nháo lên mặt đạo đức khi ra lệnh cấm
mại dâm. Để mà đổ lỗi, cho rằng mại dâm là tàn dư của chế độ cũ (Chế
độ, mà nó sụp đổ cách đây có nhõn 4 chục năm); cho rằng, các cháu phải
đi bán thân, bởi chúng nó hư hỏng, lười lao động và thích ăn chơi.
+ Ông Chủ tịch và các quí bà to mồm, ăn no, rửng mỡ ở hội Phụ nữ VN, ở
bộ Lao động – Thương binh và Xã hội có hình dung ra kịch bản này không:
Khi các ông cấm riết, các cháu làm nghề mại dâm trên toàn quốc, chúng nó kéo về trụ sở hội Phụ nữ và trương biểu ngữ: “Nhiệt
liệt hoan nghênh nhà nước cấm mại dâm (chúng nó hoan nghênh thật lòng
đấy, ông ạ) – Xin hãy bố trí công ăn việc làm cho chúng tôi – Nếu không
được, hãy nuôi chúng tôi – Nếu không nuôi được chúng tôi, hoặc mặc kệ để
chúng tôi đi bán dâm; hoặc các ông, các bà hãy từ chức đi, để chúng tôi
bầu những người có tài, có đức lên làm thay – Họ sẽ lo cho chúng tôi”.
Lúc đó, các ông, các bà sẽ “xử lý” như thế nào?
6- Ông ạ, đã có ai nói với ông về những sự thật này chưa:
+ Nhiều phụ nữ, trẻ em Việt ở độ tuổi vị thành niên, bị gạ gẫm, rồi bị đem bán vào các động mãi dâm ở Campuchia, ở Ma cau...?
+ Nhiều phụ nữ Việt bị bắt cởi trần truồng, cho mấy thằng Đại Hàn, Trung Quốc, Đài Loan ngắm nhìn, sờ mó để tuyển… “vợ”?
+ Có phụ nữ Việt: bị đặt trong lồng kính để bán đấu giá tại Mã Lai; bị rao bán công khai trên bích chương tại Đại Hàn?
+ Nhiều phụ nữ lấy chồng Hàn Quốc, Đài Loan đã bị đánh đập, bị hành hạ,
bị giết. Nhưng, tỉ lệ này còn thấp và ít rủi ro hơn so với lấy chồng
Trung Quốc.
Tình trạng lấy chồng Trung Quốc, sau đó bị ngược đãi, bị làm vợ tập thể, bị sang tay và vứt ra đường khá phổ biến.
Cuối năm 2013, ba
cô dâu Việt Nam là Tô Thị Hà, Trịnh Thị Hoa, Mai Thị Sư được điều trị
tại Bệnh viện thần kinh thành phố Phúc Châu, tỉnh Kiến Phúc (chắc là
Phúc Kiến) – Trung Quốc. Cả ba người đều là nạn nhân của lấy chồng
Trung Quốc. Họ bị đày đọa nhiều năm, cho đến khi thân tàn thì bị đuổi ra
khỏi nhà…Có nhiều trường hợp bị đẩy vào động mại dâm, bị khai thác như
súc vật cho đến khi bệnh tật, bị chết hoặc điên dại .”. Báo Dân trí ngày
18/01/2014 đưa tin: “Sự sỉ nhục nhìn từ những cô dâu bị giết”.
Nhân phẩm người phụ nữ Việt xuống cấp. Họ chỉ như một món hàng, bị bọn
ngoại quốc, công khai giày vò, làm nhục. Tại ai? Đó không phải là quốc
nhục, thì đối với những người CS, cái gì đáng bị gọi là quốc nhục? Trước
thực trạng ấy, với tư cách là nguyên thủ Quốc gia, ông có thấy nhục nhã
và xấu hổ không?
Ra ngoài đường thì so vai, rụt cổ, im thin thít, chẳng dám ho he - thể
hiện sự hèn hạ vô cùng. Về đến nhà, múa gậy vườn hoang, tỏ rõ bản lĩnh
anh hùng nơi xó bếp. Thần dân trông thấy, họ khinh bỉ mãi không thôi. Đó
là nói về tư cách của lũ đê tiện, “khôn nhà dại chợ”.
7- Cứ coi các cháu phải đi bán dâm, chỉ là đồ chơi trong tay những thằng đàn ông. Xin hỏi ông:
+ Làm đồ chơi trong tay con trai Việt và làm đồ chơi trong tay bọn đàn ông ngoại quốc, đằng nào đỡ nhục nhã hơn?
+ Không dám mơ có lầu son, gác tía để hành nghề như nàng Kiều. Làm đồ
chơi trong nhà nghỉ kín đáo và ngồi vạ vật bên đường, đằng nào làm cho
nhà nước đỡ xấu mặt hơn?
+ Không thể cấm được mại dâm. Vậy, hợp pháp hóa mại dâm + chăm sóc sức
khỏe cho các cháu và để mại dâm lén lút, tự phát + nguy cơ truyền nhiễm
bệnh tật cao, đằng nào nhân đạo hơn?
8- Tiếp xúc với những thứ chướng tai, gai mắt nơi nhà hàng, tôi không hề
thích. Chính vì vậy, tôi và gia đình đầu tư vào làm thủy lợi, vào trồng
trọt, vào chăn nuôi. Ai ngờ, tôi bị chính quyền CS đủ cả 4 cấp: Xã –
Huyện – Thành phố - Trung ương câu kết với nhau lừa đảo, cướp đoạt trắng
tay hơn chục tỉ VND. Mĩ miều, thì nói là “cả hệ thống chính trị” nhà
các ông. Còn dân gian, đơn giản hơn nhiều. Chúng tôi nói rằng: “cả lò cả
ổ” nhà các ông là 1 lũ khốn nạn, một lũ cướp ngày. Ông Chủ tịch có cách
gọi nào khác, “đẹp” hơn để thay thế không?
9- Thưa ông Chủ tịch, sau khi đọc những loạt bài của tôi, có 1 bác nào
đó quan tâm, gọi điện hỏi tôi có bị cơ quan an ninh làm khó dễ gì không?
Câu trả lời là chưa. Cứ như thể, chưa bao giờ có những bài như thế. Lí
do thật đơn giản. Đơn từ đòi tiền, tôi gửi các ông nhiều lần, nhiều cấp
trong hơn chục năm rồi. Nhưng, chính quyền CS của các ông vẫn giả câm,
giả điếc. Để tránh tiếp xúc, các ông học những con chuột cống, chui sâu
vào trong hang. Bị hun bao nhiêu là khói, nhưng với bản lĩnh cao cường,
các ông vẫn chưa chịu chui ra. Bởi, chui ra tiếp xúc là phải nói đến
chuyện trả tiền. Đối với các ông, thà bị nghe chửi, thà bị người khác hạ
nhục, thậm chí bị chết vì ngạt khói, còn hơn là phải trả lại những đồng
tiền ăn cướp. Đây cũng là nét “đặc thù” rất riêng về Nhân quyền của
chính quyền CS Việt nam.
Tôi tin lần này, lượng khói mà tôi quạt vào hang vẫn chưa đủ “đô”, nên
các ông chưa chịu chui ra đâu. Các ông vẫn coi như không có nó và hiển
nhiên, các ông sẽ không sờ mó đến tôi cũng như cửa hàng của tôi. Về việc
này, xin cảm ơn ông Chủ tịch trước. Nhưng, những lần sau, lượng khói sẽ
tăng lên. Không chịu được thì hãy bò ra. Đừng cố thủ. Chết, uổng.
Lần sau, xin hầu chuyện ông Chủ tịch với đề tài “Dưới giác độ của nền văn minh Trung hoa cổ đại: Chủ nghĩa CS ở Việt nam, những bất cập và sự sụp đổ tất yếu của nó”. Đề tài này, cũng không đến nỗi khô khan lắm đâu. Nội dung của nó, tuy hơi dài, nhưng “Cơm ngon, (thì hãy) ăn làm nhiều bữa”.
Lo gì. Ông có muốn nghe không? Có muốn cử những tay lí luận hàng đầu
của đảng CS vào tranh biện công khai và thẳng thắn không? Xin ông: Chớ
có cho đội ngũ Dư luận viên dốt nát cộng với mớ lí luận cùn nhập cuộc và
nhớ đừng có dùng bạo lực như lũ khùng điên. Bọn chúng, khi đuối lí, chỉ
có mỗi 1 cách, đó là giơ nắm đấm lên. Đừng học lũ mất dạy đó, ông ạ.
Chào ông.
Bài bị báo Thanh niên gỡ: Giữa người với người
Bài gốc về vụ công an đánh gái đứng đường đã bị gỡ trên báo Thanh Niên gốc là ở đây... ai chưa đọc xin mời xem ạ
Hoang Xuan
Giữa người với người
nh, lúc ấy cũng đang ở báo Pháp luật TP HCM. Anh Điện cho rằng phải ngăn
chặn " xu hướng bản năng" của điều tra viên. Anh Phong: Phải tăng cường
giám sát, bằng camera, bằng luật sư tham gia ngay từ đầu. Hai ý kiến
theo mình đều chí lý. Trong đó ý kiến anh Phong nếu được thực hiện chắc
chắn sẽ giảm việc nhục hình bức cung. Ý kiến anh Điện đặt ra một góc
nhìn sâu sắc vào nội tâm con người, mình đặc biệt quan tâm đến ý kiến
này.
Em cũng xin cám ơn báo Người đô thị vẫn cho em đọc báo hàng tuần.
Các bạn làm phóng viên nội chính đều biết hoặc từng chứng kiến cảnh công an đánh nghi can. Nhiều lúc ức lắm các bạn ơi!
Nhà ba má mình thân thiết với một em công an phường, học đại học ra, giờ
nó lên thành phố (Phan Thiết) rồi. Nhiều lúc nó đi làm về vô nhà kể
thấy thương, ví dụ buổi tối, anh em trong nhà kia gây lộn đánh nhau, mà
vung dao đánh mới ác. Dân kêu điện thoại, công an tức tốc vô liền. Vô
thì sao? Thì phải nhào vô giựt con dao từ thằng ông nội kia chứ sao nữa.
Dân người ta trông như vậy mà. Nếu có roi điện thì chích phát cho thằng
kia té ra giựt dao dễ ha, nhưng có lúc không được dùng roi điện, chỉ a
la xô nhào vô quánh nó giựt dao thôi. Mà bạn nghĩ đi, công an cũng là
con người thôi, cũng bao nỗi lo cơm áo gạo tiền, cũng có con bịnh, mẹ
đau, vợ càu nhàu vì nghèo, cũng ham đi chơi vui vẻ như ai... nhưng khi
vui người ta không kêu công an, tới chừng vung dao quánh lộn thì anh ơi
anh ơi cứu em cứu em. Cứu xong được câu cám ơn, lỡ cứu không được còn bị
chửi nữa.
Biết rằng nghề nghiệp như vậy, nhưng ai cũng bằng xương bằng thịt cả thôi, sao tránh được bực bội, tủi, trách giận.
Như thằng em công an đó, nó nhào vô giựt dao, nhưng cũng bị xẹt hết mấy
đường ở tay. Má tui nổi nóng nói nó lần sau con đừng đi nữa, tụi nó cắc
cớ xỉn vô quánh lộn thì cho tụi nó chết cha hết đi. hehe. Cảnh sát công
an bên mình không phải như bên Mỹ đâu, kêu giơ tay là phải giơ tay không
bắn bùm chết ráng chịu. Do luật lệ của mình nhiều lúc dân túy lắm, nên
công an, trong một số việc, cũng là thân tằm, trăm dâu đổ vô đầu. Lương
của công an cũng chẳng cao, nên dân mình "khôn" lắm, mới bỏ tiền vô bóp
người ta để được lợi cho mình. Hồi đó anh Lưu Đức đi phỏng vấn có câu
hay lắm: "Dân nuôi dân xài". Ừa, đã "nuôi" để "xài" thì đừng thắc mắc vì
sao mấy ảnh "làm luật" ha.Mốt rảnh tui kể chuyện hai vợ chồng anh công
an hình sự đi bắt cướp riết bị chích kim vô người, nhiễm HIV, hai vợ
chồng chết hết, bỏ lại thằng con cho bà ngoại nuôi. Rớt nước mắt.
Nói chung vụ này còn nhiều thứ lắm, nói một lúc không đủ. Do luật lệ, do
thu nhập, do thói quen người dân, do bị xay trong cái guồng máy xã hội
loạn lạc... nên công an nhiều lúc không đứng đúng ở vị trí bảo vệ và
đại diện pháp luật, mà người dân nhiều khi cũng quá đáng, vừa được ăn
vừa được chửi. Méo mó hết trọi trơn!
Quay lại chuyện xu hướng bản năng. Vừa bắt quả tang thằng ăn cướp, bạn
muốn dộng vô mặt nó mấy dộng hông? Tui còn muốn nữa là, mặc dù tui là
phụ nữ dịu dàng con kiến bò qua cũng giật mình rớt cái đao ỷ thiên cầm
trên tay. Mà mấy anh công an phường và công an hình sự gặp chuyện này
hoài nha. Cho nên "xu hướng bản năng" là muốn dộng.
Các biện pháp để tránh không cho dộng, mời các bạn mua tờ Người đô thị
tuần rồi đọc nhe. Đây tui chỉ kể các bạn nghe một câu chuyện của chính
tui trong một lần theo chân mấy anh công an đi bắt gái điếm.
"Anh công an hỏi, bé X (con của cô gái điếm) giờ gởi ai (mẹ nó phải vào
trại một thời gian). Cô gái điếm đáp chắc nhỏ bạn coi giùm. Anh công an
nói gởi nó về ông bà ngoại đi, nó lớn rồi, phải lo đi học. Cô gái điếm
im lặng. Lát sau cô chắc lưỡi nói, chắc kỳ này em cũng phải tính vậy.
Vài hơi thở dài.
Chỉ có vậy.
Không một câu nào khuyên nên hoàn lương, nên học lấy nghề nghiệp nào đó,
cũng không hề có câu nào kiểu thôi cố gắng cải tạo tốt nhé, chóng trở
thành công dân lương thiện...
Và tôi nghĩ những mẩu đối thoại đó mới chính là đối thoại giữa người với người.
Tôi cám ơn báo Thanh Niên đã đăng bài viết này, các anh chị không ngại
"đụng chạm" với sự thật, mặc dù nếu có ai cắc cớ hỏi ui bài báo này nói
công an dùng nhục hình thì chứng cứ đâu, vu vạ phải hông a ha, thì trăm
phần trăm tui ngắc ngứ. Và như vậy có thể phiền cho các anh chị. Vì tui
chẳng có giữ chứng cứ nào cả nhưng từng chi tiết của câu chuyện đó thì
in sâu trong đầu tui. Cám ơn các anh chị.
Bài đây ạ:
Giữa người với người
Đêm đó tôi cùng một đồng nghiệp nữa theo các anh công an phường X đi bắt
gái mại dâm. Mặc đồ dân sự, đi xe máy, mang theo còng, thẻ ngành và
súng, các anh chở chúng tôi ngồi sau, lượn ra các ngã tư nơi gái mại dâm
thường đứng chờ khách. Có em vừa cất tiếng hỏi "Đi hông anh" là bị vài
cảnh sát chụp còng tay lôi lên xe liền, nhưng cũng có em vừa nhìn thấy
mấy chiếc xe máy trờ tới đã vụt phóng chạy. Chạy sao nổi với đôi giày
cao gót, các em té sấp ra đường, tấm thân mỏng mảnh bị mấy thanh niên
lao tới đè dí, cảnh tượng thật thảm hại. Người đi đường thoạt nhìn chẳng
thể biết vì sao các em lật đật phóng chạy, và cái đám thanh niên đang
không phi xe máy xuống rượt người ta rồi đè sấp ra còng chặt tay lôi lên
xe máy chở đi... là những ai, đang làm cái gì.
Về đồn. Hôm đó bắt được khá nhiều nhưng tôi nhớ nhất một em khai 16
tuổi, phổng phao, xinh đẹp, quê ở Đồng Nai, trốn nhà đi bụi và một thiếu
phụ khoảng 45 tuổi, người đầy đặn, nét mặt hiền hậu. Đó cũng là lần đầu
tiên tôi tận mắt chứng kiến một buổi lấy cung trong nhục hình của công
an phường X.
Các công an lấy cung bắt em gái chụm tay đặt phần ngón lên bàn. Rút thắt
lưng, chập đôi lại, vừa hỏi gằn từng câu vừa quật thẳng cánh xuống các
đầu móng tay sơn đỏ. Chỉ chốc lát, nước mắt cô gái giàn giụa lem luốc
hết khuôn mặt phấn son, tóc rũ ra, người giật lên sau mỗi lần chiếc thắt
lưng quật xuống.
Còn thiếu phụ nọ không ngồi trên ghế mà ôm đầu ngồi dí xuống sàn. Người
hỏi cung rất thành thạo túm từng nhúm tóc bên thái dương chị ta giật
mạnh. Không khai. Anh ta thẳng chân đá mạnh vào hạ bộ chị nọ. Hết cú
này đến cú khác. Mỗi cú đá, chị ta gập mình lại rên rỉ, nước mắt lấp
lánh trên mặt.
Tôi run hết cả người, quên hết mình đang ở đâu, quên hết mình đang làm
gì. Đang đứng trong một nhóm công an bên ngoài, tôi nhao lên. Thì người
đồng nghiệp tôi giữ chặt lại và nói thầm: " Đừng". Tôi cảm thấy ruột gan
trào ra ngoài. Tôi cảm thấy muốn nôn ọe.
Lát sau, anh đội trưởng mời tôi ra uống trà. Anh xin lỗi tôi, hỏi tôi có
làm sao không, rồi giải thích: "Không làm thế, những người này không
khai ra bọn tú bà. Họ bị bắt rất nhiều lần rồi, đưa lên trại hết thời
hạn lại quay về, ra đường đứng tiếp. Nhiều khi cứ vài tháng lại bắt lên
trại một lần. Công an đi bắt quá nhiều lần, quen mặt hết trơn, biết cả
gia cảnh. Nhưng nếu không khui ra được đường dây (đường dây tổ chức bán
dâm-NV) thì dù biết rõ ràng (họ được chăn dắt) cũng không thể làm gì
hơn. Bắt vô trung tâm một tuần, có người lên bảo lãnh là nó được ra. Như
con nhỏ này. Đi đứng đường tiếp, có lúc thấy anh em còn cười. Anh em
cảm thấy công việc của mình như bắt cóc bỏ dĩa, hết sức mệt mỏi. Nhưng
không làm thì không được".
Đêm đó anh chở tôi đi lòng vòng những con đường trên địa bàn quận 3 mà
gái mại dâm hay đứng, chỉ từng người nói vanh vách họ tên gì, bao nhiêu
tuổi, đã bị bắt bao nhiêu lần. Tôi hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy
những phụ nữ mặc áo bà ba, quần đen, tóc đen mượt búi một búi to sau
gáy, xách cái giỏ nhựa đi chợ, nhìn đoan trang như bà nội trợ của một
gia đình khá giả nền nếp, mà lại có tuổi nghề bán dâm dài thượt. Lại có
cả bà cụ trên 70 tuổi bị bắt bao nhiêu lần vẫn quay lại "hành nghề".
Riết chán, công an làm lơ, không thèm bắt bà nữa.
Có một thứ cảm xúc có thật gọi là "chai lì" trong nghề nghiệp, mà nghề
nghiệp nào hình như cũng vậy. Khi suốt nhiều năm phải đi bắt các phụ nữ
bán dâm và phá các đường dây bán dâm, mà là bắt đi bắt lại, phá đi phá
lại, thì trong con mắt các anh công an, những cô gái điếm thậm chí không
được coi là những con người bình thường chứ đừng nói đến việc như những
phụ nữ. Hoặc những phụ nữ trẻ. Hoặc những phụ nữ trẻ và đẹp.
Vì thế, mặc dù khêu gợi, mặc dù là phụ nữ, mặc dù trẻ và đẹp, nhưng các
cô gái bán dâm lúc này tuyệt nhiên không gây được cảm xúc nhân tính nào
với các anh công an, ngoài việc chỉ là những đối tượng của công việc. Mà
hơn nữa, đó là những đối tượng ranh ma, lì lợm, khiến các anh tốn thời
gian, tốn công sức nhưng vô vọng. Sự "cứng đầu" của những kẻ phạm tội
cộng với sự rối rắm và thiếu hiệu quả của pháp luật khiến các anh công
an trút nỗi tức giận, sự bất lực và mệt mỏi từ công việc vào những cú
đấm đạp. Không còn người phạm tội mà chỉ là bằng chứng của sự khinh thị
hiển nhiên. Không còn vị đại diện của pháp luật mà là một cỗ máy mù mắt
đang gầm thét.
Tôi nghĩ nó như một sự "giận cá chém thớt", xả stress một cách vô thức.
Khoảng 2 giờ đêm, cuối cùng, khi kết thúc màn nhục hình và lấy cung,
hoàn tất biên bản, chúng tôi áp giải các cô gái bán dâm lên trung tâm
(trung tâm giáo dục-dạy nghề phụ nữ, các cô gái mại dâm được đưa vào đây
để học nghề) ở Thủ Đức. Trên xe, hầu hết thời gian chúng tôi im lặng.
Ra khỏi nội thành, cả công an và các cô gái mại dâm hình như đều trở
thành những người khác. Đôi mắt quắc lên hung hãn, đôi tay từng chập
đôi chiếc thắt lưng quật không thương tiếc vào những ngón tay con gái để
móng dài sơn đỏ... không còn. Các anh công an tháo mũ, vuốt mái tóc
đẫm mồ hôi ra dưới làn gió đêm, kéo chiếc áo sắc phục ra khỏi thắt lưng
một chút, ngả người trên lưng ghế. Các cô gái nhạt hết son phấn và vẻ
đong đưa bán chác, tóc xổ ra được quấn gọn sau gáy, ngồi kẹp hai tay vào
đùi, bỗng chân chất như con Nụ cái Thắm dưới quê, thời chưa trôi sông
lạc chợ. Và đó là lúc thỉnh thoảng vài câu hỏi phá tan bầu không khí im
lặng.
Anh công an hỏi, bé X (con của cô gái điếm) giờ gởi ai (mẹ nó phải vào
trại một thời gian). Cô gái điếm đáp chắc nhỏ bạn coi giùm. Anh công an
nói gởi nó về ông bà ngoại đi, nó lớn rồi, phải lo đi học. Cô gái điếm
im lặng. Lát sau cô chắc lưỡi nói, chắc kỳ này em cũng phải tính vậy.
Vài hơi thở dài.
Chỉ có vậy.
Không một câu nào khuyên nên hoàn lương, nên học lấy nghề nghiệp nào
đó, cũng không hề có câu nào kiểu thôi cố gắng cải tạo tốt nhé, chóng
trở thành công dân lương thiện...
Và tôi nghĩ những mẩu đối thoại đó mới chính là đối thoại giữa người với người.
Hoàng Xuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét