- Tôn vinh tổ chức, cá nhân bảo vệ chủ quyền biển, đảo (PLTP).
- Hắn cũng là bồ tát (ĐCV). “Như
vậy, Thích Quảng Đức, Hồ Chí Minh thành bồ tát được, Thích Minh Phượng
cũng xứng đáng lắm chớ! Sao người dân lại ‘bức xúc’ và hẹp hòi? Thấy có
hơi bất công, hắn cũng là bồ tát đấy!“
- Tổng bí thư (4) (Lê Mai). “Trong
cuốn Mao Trạch Đông ngàn năm công tội, tác giả Tân Tử Lăng có dẫn hồi
ức của Liuba, cháu gái Leonid Ilich Brezhnev, Tổng bí thư ĐCS Liên Xô
nói với người em trai: ‘Chủ nghĩa cộng sản là cái quái gì, đều là những
lời nói trống rỗng lừa bịp dân chúng’. Ta có thể nghĩ gì về nhận xét đó
của Tổng bí thư? Nếu như ngay chính bản thân Tổng bí thư cũng không tin
tưởng gì ở cái CNCS nữa, mà vẫn tiếp tục lấy lý luận ấy làm ý thức hệ
chính trị để lừa gạt dân chúng, chẳng lẽ ông ta không sợ bị lịch sử lên
án?“
- Võ Nguyên Giáp: Nhà chiến lược thiên tài (VHNA). - Qua đám tang Đại tướng, thấy giới trẻ ‘khát’ thần tượng (TVN). - Đề xuất đặt tên Võ Nguyên Giáp cho con đường rộng nhất Quảng Bình (DT).
- NHỮNG ĐIỀU LUẬT CHỐNG THAM NHŨNG CỦA TRIỀU NGUYỄN (Ngô Minh).
- “Còn xin cho thì đại biểu còn bị dặn dò” (TT). - Có tiêu cực ngay tại cơ quan phòng chống tham nhũng không? (ĐT). - Tâm huyết của đại biểu QH về tham nhũng (PLTP). - Khắc phục khâu yếu nhất trong đấu tranh chống tham nhũng (ANTĐ). - Sức mạnh cộng đồng (ĐĐK). - Nên dành thời gian đọc đơn của dân (ĐĐK). - Kỳ họp thứ 6, Quốc hội khóa XIII – Chống tham nhũng: Chưa diệt được sâu lớn đục rễ! (ĐĐK).
- Có tội hóa vô tội (ANTĐ).
- “Thái độ và y đức của cán bộ y tế chậm cải thiện” (Infonet).
- Bức thư cảm động của ông Nguyễn Thanh Chấn gửi vợ (Infonet). - Bức thư đẫm nước mắt gửi mẹ của người tù Nguyễn Thanh Chấn (PT).
- Vụ ông Nguyễn Thanh Chấn: Triệu tập những người bị cho là ép cung (TN). - “Án oan 10 năm”: Một điều tra viên giờ đã là lãnh đạo công an huyện (VTC/DV). - Kỳ án oan 10 năm ở Bắc Giang: Sai phạm nghiêm trọng của các cơ quan tố tụng (LĐ). - “Các vi phạm của những cơ quan tiến hành tố tụng vẫn bị xử lý” (GDVN). - Danh sách cán bộ điều tra gây ra vụ án oan (PT).
- Phó Chánh án TAND tối cao, Trung tướng Trần Văn Độ: “Sai phải sửa, oan phải đền” (DV). - Về việc tái thẩm hay giám đốc thẩm, Viện trưởng Viện KSND Tối cao Nguyễn Hòa Bình: “Xử lý nghiêm các vi phạm tố tụng” (LĐ). – ÔNG TRẦN VĂN ĐỘ – PHÓ CHÁNH ÁN TAND TỐI CAO: Cơ sở để tái thẩm vụ ông Chấn là rõ nhất (PLTP). - Vụ ‘án oan 10 năm’: Ông Chấn sợ phải đi tù trở lại (VNE/TP).
- Vụ án Nguyễn Thanh Chấn – Hai việc cần làm ngay bây giờ! (Hà Hiển). - Các pháp quan, hãy nhảy xuống sông đi (Đào Tuấn/NĐT/DĐXHDS). “Phân
định sự thật bằng cách lặn nước có thể khiến chúng ta cảm thấy buồn
cười về sự ngô nghê. Nhưng nỗi nhục thà được gột rửa bằng một sự ngô
nghê chứ không thể văn minh bằng cách lạnh lùng thảy ra hai chữ xin lỗi
và bồi hoàn bằng tiền thuế do người khác đóng“. - Lạm bàn về tù oan & chế ngự sự vô minh nhà Sản (Gocomay).
Việt Nam tham gia công ước chống tra tấn của LHQ (VNN). - FB Tin Không Lề: “Nhưng
làm sao để giám sát chuyện này? Có lẽ các nhà làm luật cần sửa lại
luật, quy định cảnh sát điều tra không được phép hỏi cung khi không có
sự hiện diện luật sư của nghi phạm và nghi phạm có quyền từ chối trả lời
bất cứ câu hỏi nào nếu không có mặt luật sư. Các trại giam, các cơ
quan an ninh cũng cần đặt camera để theo dõi, giám sát 24/24, phòng khi
các nghi phạm hoặc tù nhân tự tra tấn mình rồi đổ lỗi cho cán bộ trại
giam và cơ quan điều tra. Khi bị nạn nhân kiện cáo cơ quan điều tra về
các vết tra tấn trên người, nhà chức trách cần có sẵn video ghi lại hình
ảnh, để chứng minh đó là do nạn nhân tự gây ra“.
- Một lời xin lỗi (pro&contra).
- VỪA NGỤY BIỆN VỪA DỐI TRÁ VỪA NHẪN TÂM (Văn Công Hùng). Viết về bài: Lập mộ giả là ‘việc làm rất nhân văn’? (NĐT).
- Phường Khương Đình, quận Thanh Xuân, Hà Nội: Không có quyết định vẫn phá nhà, thu hồi đất của dân? (NCT).
- Thấy gì qua sự kiện Tạp chí THẾ GIỚI MỚI tự đình bản? (Lê Thiếu Nhơn).
- Phó chủ tịch tập đoàn hàng hải Trung Quốc bị điều tra (TT). - Những danh tướng thất sủng: Cuộc đời bi thảm của Bành Đức Hoài (TN). - Trung Quốc làm gì với căn cứ hạt nhân tối mật nhất ở Tân Cương? (Soha). - Nghi phạm vụ nổ hàng loạt ở Trung Quốc nhận tội (VNN).
- Ông Nguyễn Chí Vịnh: Tăng hợp tác hải quân với Ấn Độ (ĐV). - Ấn Độ coi trọng Việt Nam trong chính sách Hướng Đông (SM).
-Tập thể, người làm sai sẽ phải trả tiền bồi thường cho ông Chấn (DT). - Án oan Nguyễn Thanh Chấn và lời nói thẳng trước nghị trường (VnEco). - “Nếu ông Chấn bị đánh đập ép cung, nhiều người có thể sẽ phải ngồi tù” (GDVN). - 7 cán bộ điều tra trong vụ án oan của ông Chấn đang giữ chức vụ gì? (GDVN). - Cùng một thời điểm, Bắc Giang xảy ra hai vụ án oan chấn động dư luận? (GDVN).
- BHYT: “Tại sao các vị lãng phí, vung vãi thuốc như vậy?” (Infonet). - Bảo hiểm y tế, còn tình trạng người nghèo bù cho người giàu (TT). - “Chuyện lạ” trong dự án Bệnh viện 500 giường ở Bắc Kạn (PLVN).
- Hội nghị trung ương 3 đảng Cộng sản Trung Quốc: Cải tổ và trở lực (TBKTSG). - Năm đầu tiên “đầy may mắn” của các lãnh đạo mới Trung Quốc (Infonet).
KINH TẾ
- Vốn ngoại sẽ vào mạnh hơn dịp cuối năm (ĐTCK).
- “Phá giá” lãi suất cho vay (NLĐ).
- Tỷ giá tăng nhẹ là có thể chấp nhận được (SGTT).
- Ngựa nào đuổi kịp (ĐĐK).
- Có mấy Vinashin? (Nguyễn Vạn Phú).
- Trái phiếu doanh nghiệp “nổi sóng” (ĐTCK). - Thu cổ tức doanh nghiệp sẽ rất khó (HQ).
- Bộ Xây dựng sốt ruột 30.000 tỷ: Quyền lực ở ngân hàng! (ĐV). - Yêu cầu ngân hàng giải ngân nhanh gói 30.000 tỷ đồng (VNE/TP). - Nới hàng loạt điều kiện cho vay gói 30.000 tỷ đồng (DT). - Thị trường bất động sản: Đón sóng cuối năm (ĐĐK). - Hoàng Anh Gia Lai giảm 50% giá căn hộ thì… vẫn có lãi (GDVN). - Đề xuất tạm dừng 524 dự án bất động sản (LĐ).
- Vụ “mất tiền tỉ vì hàng bị giam ở cảng”: Đẩy khó cho doanh nghiệp (TT). - Doanh nghiệp bị truy thu thuế oan (TN).
- Thương hiệu ‘Cô Ba Sương’ (TVN).
- Đất đai: Vay vốn – đền bù: Buồn như đem đất nông nghiệp đi vay vốn (NNVN). - Ngân hàng giành nông dân từ tín dụng đen (VEF). - Gạo Việt tăng giá, sức cạnh tranh giảm? (VOV).
- Shiller đã giúp Fama giành giải Nobel như thế nào? (Tia sáng).
- Tiếp tục dư 200 lượng vàng đấu thầu (DT). - Giá vàng trong nước cao hơn thế giới 3,52 triệu đồng/lượng (VOV). - Vàng lắc mạnh sau tin ECB hạ lãi suất (ĐTCK).
- ‘Thị trường chứng khoán Việt Nam chỉ thua Pakistan’ (TP). - Ngày 8/11: Khối ngoại mua ròng 153,36 tỷ đồng trên HOSE (NDH). - Giao dịch khối ngoại đột biến do SII (ĐTCK). - Phiên 8/11: Đứng vững trước áp lực chốt lời (ĐTCK).
- Mắc cạn vì tin nhà môi giới (SGTT). - Khách hàng BeeHome 1 bao vây chủ đầu tư đòi trả lại tiền (Vietstock). - Bộ Xây dựng: Nam Cường không sai (ĐTCK). - Chật vật tìm khách cuối năm (SGTT).
- Đại gia “bán thân” chuộc nợ (PT).
- PCI Hà Nội không tương xứng với vị thế “Thủ đô”? (Tầm nhìn).
VĂN HÓA-THỂ THAO
- Thạch Thất, Hà Nội: Coi thường Luật Di sản văn hóa, nhà sư trụ trì rước tượng lạ về chùa (SGGP). - Sư trụ trì thay tượng cổ: “Đó là tượng Phật hoàng Trần Nhân Tông” (Soha). - Chàng Sơn rạn nứt vì tượng Phật (TN). - Chùa “đắp chiếu” sau khi dân khênh tượng đem vứt bỏ (Tri thức/Tin mới).
- HỒNG THANH QUANG, THƠ KHỦNG VÀ ĐÊM THƠ KHỦNG TẠI NHÀ HÁT LỚN (Nguyễn Trọng Tạo).
- Anh đang được tụng ca… (Vũ Nho).
- Khóc cùng ‘Chị Dậu’ (TN). - NSND Lan Hương: Bỏ lại phía sau mọi được mất (PT).
- Tướng Nguyễn Bình lên phim (TT). - Xem miễn phí 29 bộ phim Nhật (TN).
- “Giác ngộ” di sản cho ai? (ĐĐK).
- Tự ý đưa tượng mình vào chùa: Có thể trục xuất sư trụ trì (VOV). - Bức tượng môi son và “tiếng vỗ của một bàn tay” (LĐ). - Sẽ xử lý vụ tượng Phật “giống” sư trụ trì (Infonet).
- Từ vụ Đàm Vĩnh Hưng: Nghiêm trị các hành vi phản cảm (Infonet).
GIÁO DỤC-KHOA HỌC
- Mô hình duy thực: Từ cuộc đời của bậc tôn sư (Người đô thị/Tia sáng).
- Quá nóng vội (TN).
- Bắt tay làm hại người học (TT).
- Trường ĐHSP Hà Nội: Không cung cấp tài liệu cho Báo Người cao tuổi (NCT).- Trường ĐHSP Hà Nội: Mượn danh Thanh tra Chính phủ “bao che” cho sai phạm. - Trường ĐHSP Hà Nội: Ông Minh tiếp tay cho “Kẻ bên lề” “nổi loạn” trên bục giảng?.
- Chiếc lồng đèn ngôi sao (TT).
- Hoả Tinh hăng máu (Nguyễn Tiến Dũng).
- Một ngàn năm văn hoá trong lòng đất (TTVH).
- Dạy Sử không nhồi nhét (DT).
- Nhận thức đúng để có hành động đúng (GD&TĐ).
- Học cách chia sẻ, yêu thương (GD&TĐ).
- Không đóng tiền ăn, bị đuổi học? (PNTP).
- Sóc Trăng thừa 300 giáo viên (PLTP).
XÃ HỘI-MÔI TRƯỜNG
- Ninh Thuận: Hai anh em qua suối bị nước lũ cuốn trôi (DT). - Tìm thấy thi thể thầy giáo bị nước lũ cuốn trôi (TN).
- Sài Gòn ‘tả tơi’ triều cường: ‘Mắc’ cũng phải ráng… ‘nhịn’ (TN). - Kiếm tiền triệu mỗi ngày nhờ… ngập lụt (DT).
- Trước năm 2020, giảm một nửa quá tải bệnh viện (PT). - Sẽ có mới 5 bệnh viện tuyến trung ương (PT). - Người dân thiếu tin tưởng vào y tế tuyến dưới (VOV).
- Quả táo Mỹ và con tôm Việt Nam (TTVH).
- Công nhân lao động chơi gì sau giờ làm: Bài 2: Thiết chế văn hóa không tới nơi (LĐ).
- Khổ vì được… hỗ trợ xây nhà ở: Mỏi mòn chờ tiền hỗ trợ (DV).
- Xin được thoát nghèo (NNVN).
- Bắt đầu học văn hoá! (LĐ).
- Hai tàu nước ngoài đâm nhau trên biển Vũng Tàu (DT). - Phát hiện thêm nhiều container trôi, chìm trên biển (TT). - Vụ hai tàu đâm nhau: Khẩn trương thu gom container trôi dạt trên biển (TN).
- Cảnh báo về những núi rác khổng lồ (Tia sáng). - Lượng khí thải nhà kính đạt mức kỷ lục mới (TTVH).
QUỐC TẾ
- Vũ khí thảm sát mới của Tổng thống Syria (LĐ). - Video: Quân đội Syria đánh chiếm 3 thị trấn chiến lược từ phiến quân (GDVN). - Quân đội Syria giành quyền kiểm soát 3 cứ điểm quan trọng (VOV).
- Hoạt động kỷ niệm CM tháng Mười trên toàn Nga (VOV). - Lính Nga đi rầm rập trên Quảng trường Đỏ (VNN).
- Tiết lộ lý do Ấn Độ phóng phi thuyền thành công (PT). - Ấn Độ phóng thử thành công tên lửa đạn đạo tầm trung (ANTĐ).
- Trung Quốc muốn tiêm kích Su-35 “mang màu sắc Trung Quốc” (KT). - Tương lai bất ổn của Trung Quốc ().
- Khó khăn mới (ĐĐK).
“Ơn đảng, ơn chính phủ”.
Canhco blog
Cả nước đang nóng lên khi câu chuyện của người tù Nguyễn Thanh Chấn
xuất hiện trên mặt báo. Mười năm oan sai là cái cớ để người dân khắp nơi
soi lại chính mình trong xã hội mà họ đã cảm thấy nhiễu nhương nhưng
chưa thật sự xác định rằng một ngày nào đó chính họ sẽ là nạn nhân của
những điều mà mặt báo mấy ngày vừa qua khai thác hết mức.
Nguyễn Thanh Chấn nghiễm nhiên trở thành một trường hợp điển hình về hành vi bất nhân của công an điều tra và sự toa rập của hệ thống tòa án. Hai ngày sau khi hình ảnh của ông xuất hiện trên mặt báo, những người trách nhiệm xa gần từ Bộ trưởng công an, Bộ trưởng Tư pháp, Chủ tịch nước rồi Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao...tất cả có vẻ hấp tấp tuyên bố trước dư luận báo chí về việc mà họ gọi là phải nhanh chóng đưa những người trách nhiệm ra pháp luật và đồng thời đền bù thỏa đáng cho ông Chấn.
Ông Chấn bị bắt, bị kết án giết người cướp của và cơ quan điều tra đã mang ông ra tòa mà không có vật chứng hay nhân chứng nào. Hội đồng xét xử nghe cáo buộc của Viện kiểm sát và kết luận cuối cùng của thẩm phán Nguyễn Minh Năng với bản án tử hình nhưng sau khi xét rằng cha của bị can là liệt sĩ nên đã ân xá thành chung thân.
Sự sống đối với ai cũng quý và đối với người bị kêu án tử lại càng quý hơn. Con người được sinh ra để chiến đấu cho sự sống còn của bản thân và chân lý này không ngoại lệ cho bất cứ một ai. Ông Nguyễn Thanh Chấn tuy không phạm tội vẫn thấy mình may mắn không bị tử hình nhờ sự đóng góp máu xương của cha mình.
Trước khi ra tòa và bị nhốt 10 năm, ông Chấn đã trải qua những đêm dài khủng khiếp. Ông bị tra tấn như một gián điệp. Những kẻ trực tiếp tra tấn ông hầu hết đều còn sống và còn đang mang thẻ đảng viên. Kinh nghiệm nghiệp vụ của những kẻ này dư sức cho họ biết ông Chấn không phải là phạm nhân nhưng động cơ nào thúc đẩy họ làm như vậy?
Thứ nhất chỉ tiêu, thứ nhì máu lạnh.
Mỗi một vụ án mạng xảy ra cơ quan điều tra bị cấp trên dán mắt vào ngày đêm không phải vì lo lắng cho vụ án mà vì lo lắng cho chỉ tiêu không đạt được. Áp lực tăng dần tùy theo chi tiết vụ án có lan rộng ngoài xã hội đe dọa tới tính "ổn định chính trị" hay không.
Từ bị áp lực, nhân viên điều tra dễ dàng nhìn thấy ai cũng là kẻ phạm tội. Chỉ cần một chi tiết có vẻ trùng hợp là nạn nhân trở thành tội phạm. Nếu không khai như ý của điều tra viên mà họ gọi là "hợp tác" thì nạn nhân khó thể thoát nhục hình. Trong trường hợp của ông Chấn nhân viên điều tra tiến xa hơn: bắt ông thực hiện hành vi giết người theo kịch bản của công an.
Theo lời kể của ông Chấn với phóng viên tờ Dân Trí: "ông đã phải thức suốt mấy đêm liền để tập diễn lại hành động giết người của mình. Dùng một người tù khác giả làm nạn nhân để tập bê, tập đâm bằng thìa, tập bao giờ cho thuần thục thì thôi. Sau đó, ông Chấn được di lý tới một ngôi nhà dân ở ngoài trại để quay phim thực nghiệm hiện trường trong một buổi sáng".
Lâu dần với cách điều tra như vậy máu của những con người này lạnh dần với nạn nhân và lạnh cả với chính họ. Cảm giác phạm tội đã chết hẳn, trong mắt loại người này sự đau khổ của kẻ khác là nấc thang danh vọng cho chúng.
Người tù Nguyễn Thanh Chấn bổng trở thành nổi tiếng. Ông nổi tiếng vì oan khuất, vì con số 10 năm trong trại giam và vì một câu nói sau khi ra tù: "Ơn đảng ơn chính phủ ông mới được tha như được tái sinh một lần nữa".
Ai nghe câu này mà không giận ông?
Phản ứng dư luận cùng giống như nhau: ông quá u mê không còn thuốc chữa mới nói một câu như vậy. Bởi chính cái đảng, cái nhà nước mà ông mang ơn ấy là kẻ đã tạo chứng cứ giả, ép cung, tra tấn, hành hạ và tạo ra kịch bản bắt ông học cho thuộc về việc ông giết người, điều mà ông hoàn toàn không làm.
Hàng ngàn trang blog, facebook đã thở dài vì câu nói này. Có người cho rằng ông đần độn, có người xa hơn cho là ông nên ngồi tù thêm 10 năm nữa để sáng mắt ra.
Thật ra ông Chấn chỉ là một sản phẩm tuyệt hảo của chế độ sau khi bị cấy lá bùa "ơn đảng, ơn chính phủ" vào người. Lá bùa ấy sẽ tác động khi người ta gặp một hoàn cảnh bi thương vượt sự kiểm soát của chính họ. Chẳng hạn như trường hợp của ông Chấn.
Ông bị bắt trong một tình trạng bất ngờ nhất. Sau khi bị bức cung, bị giam chung với đầu gấu, bị đánh đập, tra tấn và cuối cùng phải tham gia vở kịch mà cán bộ điều tra đạo diễn. Rồi ra tòa từ bản án tử hình được giảm xuống còn chung thân nhờ người cha liệt sĩ đã tạo cho ông cảm giác rằng số phận của ông chưa phải là chấm dứt.
Cảm nhận may mắn lâu ngày biến thành mang ơn vì mình còn sống, mặc dù sống trong tăm tối và đau đớn khôn cùng. Mang ơn ai thì khá mơ hồ nhưng sự mang ơn đối với ông là có thật nhất là khi vợ ông đã vì ông không ngại gian khó tiếp tục kêu gào cho đến khi đơn của ông được cứu xét, được mang ra ánh sáng và từ đó ông trở về với tự do.
Khi mới ra tù ông không biết rằng chính vợ ông là người phát hiện ra kẻ sát nhân và tố cáo nó với chính quyền chứ không phải tự thân chính quyền điều tra xác minh cho ông.
Ông buột miệng kêu "ơn đảng, ơn chính phủ" không có gì là khó hiểu.
Chính ông Chấn là người hiểu hơn ai hết ý nghĩa việc ông kêu lên câu bùa chú nầy vì ông nghĩ sự tự do của ông chưa chắc là có thật. Ông vẫn có thể vào tù lại bất cứ lúc nào và từ đó, bản năng tự vệ khiến ông kêu to lên như để đánh động với đảng, với chính phủ rằng ông là một tín đồ thuần thành của đảng, của chính phủ và quan trọng hơn hết tuy bị oan khiên suốt 10 năm nhưng ông không hề oán giận đảng hay chính phủ.
"Ơn đảng, ơn chính phủ" qua tiếng kêu thống thiết của ông Chấn còn có một tầng ngầm ý nghĩa khác. Nó cho thấy sự sợ hãi của nạn nhân đối với chế độ đã lên tới tột đỉnh, tiếng rên xiết biến thành cảm thán là phản xạ có điều kiện. Ông Chấn có ba điều kiện để tạo thành phản xạ ấy.
Điều kiện thứ nhất: cha ông là liệt sĩ. Nhờ cha mà ông không bị tử hình. Từ tiềm thức tâm lý biết ơn nảy sinh.
Điều kiện thứ hai: vợ ông kêu gào trong 10 năm trường đến nỗi nhiều lần nằm viện tâm thần. Nỗi ám ảnh này làm một người cứng cỏi có thể hận thù mãn kiếp nhưng đối với người yếu đuối nó sẽ vắt kiệt những phản ứng cuối cùng. Khi không còn phản ứng, lời cám ơn là cách duy nhất để biểu cảm còn việc cám ơn ai không thành vấn đề.
Điều kiện thứ ba: bốn đứa con thất học, mẹ già như đóm lửa tàn, đói khát hàng ngày tấn công vào trí não của ông rồi cuối cùng khi gặp lại họ ông bật ra tiếng kêu như một con thú bị thương. "Ơn đảng, ơn chính phủ".
Người có đạo khi gặp trường hợp này sẽ la to: "Tạ ơn Chúa". Người theo tôn giáo khác sẽ kêu lên "Tạ ơn Trời Phật". Ông Chấn cũng cần một chỗ để giải tỏa niềm khao khát ấy nhưng lại không có tôn giáo nào để kêu.
Ông Chấn không bao giờ quên bọn người cùng toa rập mang ông vào tù nhưng mười năm trong tù và những đau khổ do nhà tù gây ra tạo cho ông niềm tin rằng đảng, chính phủ là nơi duy nhất có thể hóa giải tù tội cho ông tự do, mặc dù ông cũng biết rằng sức mạnh của nó là sức mạnh của quái vật, nó có thể cứu mà cũng có thể tiêu diệt.
Niềm tin của ông giống như thuở sơ khai con người tin vào mọi loại thần linh kể cả các quái vật hung ác. Tin chúng như một cách để tồn tại.
Quái vật trở thành linh thiêng đối với hoàn cảnh của ông Chấn không phải là chuyện diễn giải. Nó logic và đang hình thành khắp nơi trên dải đất Việt Nam.
Nếu không là quái vật thì làm sao một nhân viên điều tra lại có thể ung dung tạo dựng một kịch bản giết người và bắt người khác đóng để sau đó kết tội sát nhân?
Nếu không phải là quái vật thì tại sao từ Chánh án, Hội đồng xét xử, Viện kiểm sát nhân dân, Tòa sơ thẩm và phúc thẩm khi dư sức biết bằng chứng là ngụy tạo vẫn kết án tử hình đối với một con người đang sống bình thường và chưa một lần phạm pháp?
Nếu không phải là quái vật thì tại sao trong 10 năm trời người vợ bất hạnh cùng khổ ấy chạy kêu cứu khắp nơi mà không một cơ quan nào đoái hoài tới dù chỉ là một lời kính chuyển?
Nếu không là quái vật thì tại sao bản án đã được thi hành gần mười năm, bị can đang nằm trong tù mà phóng viên báo chí vẫn viết bài khơi lại diễn tiến câu chuyện như đang xảy ra và kết luận rằng đã giết người lại còn kêu oan!
Nếu không là quái vật thì tại sao tới hôm nay những tay giết người hay liên can đến vụ án ấy vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật và vẫn lên tiếng như những nhà đạo đức? Bộ trưởng Tư pháp không cảm thấy có liên đới. Bộ trưởng công an lại càng không. Viện trưởng viện kiểm sát tối cao vô can, Thẩm phán tòa án Nhân dân tối cao cũng vẫn còn rất xa với đường ranh trách nhiệm.
Những quái vật ấy nếu không được ông Nguyễn Thanh Chấn quỳ lạy như lạy thần linh với câu bùa chú "Ơn đảng, ơn chính phủ" thì mới là chuyện lạ.
Chuyện lạ hơn: đảng, chính phủ đã trở thành quái vật nhưng vẫn không tự biết mà cứ mãi bàn chuyện của con người.
Nguyễn Thanh Chấn nghiễm nhiên trở thành một trường hợp điển hình về hành vi bất nhân của công an điều tra và sự toa rập của hệ thống tòa án. Hai ngày sau khi hình ảnh của ông xuất hiện trên mặt báo, những người trách nhiệm xa gần từ Bộ trưởng công an, Bộ trưởng Tư pháp, Chủ tịch nước rồi Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao...tất cả có vẻ hấp tấp tuyên bố trước dư luận báo chí về việc mà họ gọi là phải nhanh chóng đưa những người trách nhiệm ra pháp luật và đồng thời đền bù thỏa đáng cho ông Chấn.
Ông Chấn bị bắt, bị kết án giết người cướp của và cơ quan điều tra đã mang ông ra tòa mà không có vật chứng hay nhân chứng nào. Hội đồng xét xử nghe cáo buộc của Viện kiểm sát và kết luận cuối cùng của thẩm phán Nguyễn Minh Năng với bản án tử hình nhưng sau khi xét rằng cha của bị can là liệt sĩ nên đã ân xá thành chung thân.
Sự sống đối với ai cũng quý và đối với người bị kêu án tử lại càng quý hơn. Con người được sinh ra để chiến đấu cho sự sống còn của bản thân và chân lý này không ngoại lệ cho bất cứ một ai. Ông Nguyễn Thanh Chấn tuy không phạm tội vẫn thấy mình may mắn không bị tử hình nhờ sự đóng góp máu xương của cha mình.
Trước khi ra tòa và bị nhốt 10 năm, ông Chấn đã trải qua những đêm dài khủng khiếp. Ông bị tra tấn như một gián điệp. Những kẻ trực tiếp tra tấn ông hầu hết đều còn sống và còn đang mang thẻ đảng viên. Kinh nghiệm nghiệp vụ của những kẻ này dư sức cho họ biết ông Chấn không phải là phạm nhân nhưng động cơ nào thúc đẩy họ làm như vậy?
Thứ nhất chỉ tiêu, thứ nhì máu lạnh.
Mỗi một vụ án mạng xảy ra cơ quan điều tra bị cấp trên dán mắt vào ngày đêm không phải vì lo lắng cho vụ án mà vì lo lắng cho chỉ tiêu không đạt được. Áp lực tăng dần tùy theo chi tiết vụ án có lan rộng ngoài xã hội đe dọa tới tính "ổn định chính trị" hay không.
Từ bị áp lực, nhân viên điều tra dễ dàng nhìn thấy ai cũng là kẻ phạm tội. Chỉ cần một chi tiết có vẻ trùng hợp là nạn nhân trở thành tội phạm. Nếu không khai như ý của điều tra viên mà họ gọi là "hợp tác" thì nạn nhân khó thể thoát nhục hình. Trong trường hợp của ông Chấn nhân viên điều tra tiến xa hơn: bắt ông thực hiện hành vi giết người theo kịch bản của công an.
Theo lời kể của ông Chấn với phóng viên tờ Dân Trí: "ông đã phải thức suốt mấy đêm liền để tập diễn lại hành động giết người của mình. Dùng một người tù khác giả làm nạn nhân để tập bê, tập đâm bằng thìa, tập bao giờ cho thuần thục thì thôi. Sau đó, ông Chấn được di lý tới một ngôi nhà dân ở ngoài trại để quay phim thực nghiệm hiện trường trong một buổi sáng".
Lâu dần với cách điều tra như vậy máu của những con người này lạnh dần với nạn nhân và lạnh cả với chính họ. Cảm giác phạm tội đã chết hẳn, trong mắt loại người này sự đau khổ của kẻ khác là nấc thang danh vọng cho chúng.
Người tù Nguyễn Thanh Chấn bổng trở thành nổi tiếng. Ông nổi tiếng vì oan khuất, vì con số 10 năm trong trại giam và vì một câu nói sau khi ra tù: "Ơn đảng ơn chính phủ ông mới được tha như được tái sinh một lần nữa".
Ai nghe câu này mà không giận ông?
Phản ứng dư luận cùng giống như nhau: ông quá u mê không còn thuốc chữa mới nói một câu như vậy. Bởi chính cái đảng, cái nhà nước mà ông mang ơn ấy là kẻ đã tạo chứng cứ giả, ép cung, tra tấn, hành hạ và tạo ra kịch bản bắt ông học cho thuộc về việc ông giết người, điều mà ông hoàn toàn không làm.
Hàng ngàn trang blog, facebook đã thở dài vì câu nói này. Có người cho rằng ông đần độn, có người xa hơn cho là ông nên ngồi tù thêm 10 năm nữa để sáng mắt ra.
Thật ra ông Chấn chỉ là một sản phẩm tuyệt hảo của chế độ sau khi bị cấy lá bùa "ơn đảng, ơn chính phủ" vào người. Lá bùa ấy sẽ tác động khi người ta gặp một hoàn cảnh bi thương vượt sự kiểm soát của chính họ. Chẳng hạn như trường hợp của ông Chấn.
Ông bị bắt trong một tình trạng bất ngờ nhất. Sau khi bị bức cung, bị giam chung với đầu gấu, bị đánh đập, tra tấn và cuối cùng phải tham gia vở kịch mà cán bộ điều tra đạo diễn. Rồi ra tòa từ bản án tử hình được giảm xuống còn chung thân nhờ người cha liệt sĩ đã tạo cho ông cảm giác rằng số phận của ông chưa phải là chấm dứt.
Cảm nhận may mắn lâu ngày biến thành mang ơn vì mình còn sống, mặc dù sống trong tăm tối và đau đớn khôn cùng. Mang ơn ai thì khá mơ hồ nhưng sự mang ơn đối với ông là có thật nhất là khi vợ ông đã vì ông không ngại gian khó tiếp tục kêu gào cho đến khi đơn của ông được cứu xét, được mang ra ánh sáng và từ đó ông trở về với tự do.
Khi mới ra tù ông không biết rằng chính vợ ông là người phát hiện ra kẻ sát nhân và tố cáo nó với chính quyền chứ không phải tự thân chính quyền điều tra xác minh cho ông.
Ông buột miệng kêu "ơn đảng, ơn chính phủ" không có gì là khó hiểu.
Chính ông Chấn là người hiểu hơn ai hết ý nghĩa việc ông kêu lên câu bùa chú nầy vì ông nghĩ sự tự do của ông chưa chắc là có thật. Ông vẫn có thể vào tù lại bất cứ lúc nào và từ đó, bản năng tự vệ khiến ông kêu to lên như để đánh động với đảng, với chính phủ rằng ông là một tín đồ thuần thành của đảng, của chính phủ và quan trọng hơn hết tuy bị oan khiên suốt 10 năm nhưng ông không hề oán giận đảng hay chính phủ.
"Ơn đảng, ơn chính phủ" qua tiếng kêu thống thiết của ông Chấn còn có một tầng ngầm ý nghĩa khác. Nó cho thấy sự sợ hãi của nạn nhân đối với chế độ đã lên tới tột đỉnh, tiếng rên xiết biến thành cảm thán là phản xạ có điều kiện. Ông Chấn có ba điều kiện để tạo thành phản xạ ấy.
Điều kiện thứ nhất: cha ông là liệt sĩ. Nhờ cha mà ông không bị tử hình. Từ tiềm thức tâm lý biết ơn nảy sinh.
Điều kiện thứ hai: vợ ông kêu gào trong 10 năm trường đến nỗi nhiều lần nằm viện tâm thần. Nỗi ám ảnh này làm một người cứng cỏi có thể hận thù mãn kiếp nhưng đối với người yếu đuối nó sẽ vắt kiệt những phản ứng cuối cùng. Khi không còn phản ứng, lời cám ơn là cách duy nhất để biểu cảm còn việc cám ơn ai không thành vấn đề.
Điều kiện thứ ba: bốn đứa con thất học, mẹ già như đóm lửa tàn, đói khát hàng ngày tấn công vào trí não của ông rồi cuối cùng khi gặp lại họ ông bật ra tiếng kêu như một con thú bị thương. "Ơn đảng, ơn chính phủ".
Người có đạo khi gặp trường hợp này sẽ la to: "Tạ ơn Chúa". Người theo tôn giáo khác sẽ kêu lên "Tạ ơn Trời Phật". Ông Chấn cũng cần một chỗ để giải tỏa niềm khao khát ấy nhưng lại không có tôn giáo nào để kêu.
Ông Chấn không bao giờ quên bọn người cùng toa rập mang ông vào tù nhưng mười năm trong tù và những đau khổ do nhà tù gây ra tạo cho ông niềm tin rằng đảng, chính phủ là nơi duy nhất có thể hóa giải tù tội cho ông tự do, mặc dù ông cũng biết rằng sức mạnh của nó là sức mạnh của quái vật, nó có thể cứu mà cũng có thể tiêu diệt.
Niềm tin của ông giống như thuở sơ khai con người tin vào mọi loại thần linh kể cả các quái vật hung ác. Tin chúng như một cách để tồn tại.
Quái vật trở thành linh thiêng đối với hoàn cảnh của ông Chấn không phải là chuyện diễn giải. Nó logic và đang hình thành khắp nơi trên dải đất Việt Nam.
Nếu không là quái vật thì làm sao một nhân viên điều tra lại có thể ung dung tạo dựng một kịch bản giết người và bắt người khác đóng để sau đó kết tội sát nhân?
Nếu không phải là quái vật thì tại sao từ Chánh án, Hội đồng xét xử, Viện kiểm sát nhân dân, Tòa sơ thẩm và phúc thẩm khi dư sức biết bằng chứng là ngụy tạo vẫn kết án tử hình đối với một con người đang sống bình thường và chưa một lần phạm pháp?
Nếu không phải là quái vật thì tại sao trong 10 năm trời người vợ bất hạnh cùng khổ ấy chạy kêu cứu khắp nơi mà không một cơ quan nào đoái hoài tới dù chỉ là một lời kính chuyển?
Nếu không là quái vật thì tại sao bản án đã được thi hành gần mười năm, bị can đang nằm trong tù mà phóng viên báo chí vẫn viết bài khơi lại diễn tiến câu chuyện như đang xảy ra và kết luận rằng đã giết người lại còn kêu oan!
Nếu không là quái vật thì tại sao tới hôm nay những tay giết người hay liên can đến vụ án ấy vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật và vẫn lên tiếng như những nhà đạo đức? Bộ trưởng Tư pháp không cảm thấy có liên đới. Bộ trưởng công an lại càng không. Viện trưởng viện kiểm sát tối cao vô can, Thẩm phán tòa án Nhân dân tối cao cũng vẫn còn rất xa với đường ranh trách nhiệm.
Những quái vật ấy nếu không được ông Nguyễn Thanh Chấn quỳ lạy như lạy thần linh với câu bùa chú "Ơn đảng, ơn chính phủ" thì mới là chuyện lạ.
Chuyện lạ hơn: đảng, chính phủ đã trở thành quái vật nhưng vẫn không tự biết mà cứ mãi bàn chuyện của con người.
- canhco's blog
Truyện cực ngắn. Sự xúc phạm khó tha thứ
Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn mà không biết mình là Chu nữa. Rồi bỗng tỉnh dậy ngạc nhiên thấy mình là Chu, tự hỏi không biết là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay bướm mộng thấy hóa Chu.
Những cánh bướm bay lượn trong truyện ngụ ngôn này đã gây cảm hứng cho biết bao thi nhân, triết gia và học giả đời sau.
Gần đây có nhà ngôn ngữ học, một giáo sư đáng kính, ứng cử viên danh giá của giải Nobel. Công trình đồ sộ của ông có tên: “Giải mã ngôn ngữ của loài bướm” đã gây được sự chú ý rộng khắp trong giới chuyên môn khắp thế giới.
Hóa ra bướm cũng có lịch sử, ngôn ngữ và văn tự riêng. Nhưng đó là một câu chuyện khác, xin được hầu độc giả vào một dịp sau.
Giáo sư vừa sưu tầm được một văn bản cổ của loài bướm, đó là hồ sơ tố cáo sự phạm thượng của loài người gửi Thượng Đế.
2. Trang Chu thật ngông cuồng khi dám mơ hóa ra bướm bay lượn vui vẻ. Loài người xấu xa làm sao lại có được giấc mộng đẹp như thế được! Hãy xem cách cư xử với nhau thì rõ. Các bộ tộc thì hè nhau chạy đua vũ trang, sản xuất vũ khí giết người hàng loạt, âm mưu gây chiến tranh, đầu rơi máu chảy hàng ngày… Trong cùng một bộ tộc thì cá lớn nuốt cá bé, kéo bè kết đảng cướp đất dân lành, vu oan bắt bớ giam cầm người vô tội, lại lên đăng đàn ba hoa xằng bậy về những chủ thuyết lỗi thời để lừa dối đồng loại…
Chưa hết, Trang Chu còn mắc tội dám hạ nhục loài bướm. Bảo rằng bướm nằm mộng thấy Trang. Đó là sự vu oan không thể tha thứ. Hóa ra giống người ư? Loài bướm hồn nhiên vui vẻ làm sao lại có những cơn ác mộng như vậy được.
3.Giáo sư toát mồ hôi, không dám đọc tiếp. Ông ngồi đăm chiêu suốt đêm. Trước khi trời sáng, người ta nhìn thấy ông đốt một đống lửa trước sân. Sau mới biết công trình mấy vạn trang mà ông cần mẫn và sáng tạo trong gần năm mươi năm đã tan thành tro bụi trước khi mặt trời ló dạng.
Không ai biết giáo sư đi đâu. Lũ trẻ chăn trâu làng Đoài bảo thỉnh thoảng chúng lại thấy giáo sư trên những bãi cỏ xanh bên khe nước gần bìa rừng. Giáo sư đang nô đừa với lũ bướm hoang rất vui vẻ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét