TIN LÃNH THỔ
- Khoa học khách quan dạy cho kẻ khuấy Biển Đông bài học baomoi
- Báo Quân đội Nhân Dân Việt Nam: Đại tướng Võ Nguyên Giáp từ trần giaoduc
- Hòn Ngư: viên ngọc của Cửa Lò baomoi
- Cựu Thứ trưởng Quốc phòng Mỹ: Trung Quốc phải “chơi theo luật” ở Biển Đông baomoi
- Thứ trưởng Bộ GTVT Trương Tấn Viên: Phương án đầu tư 1.000 tỉ đồng không thể chấp nhận được baomoi
- Nga chuyển cho Việt Nam tài liệu lịch sử quan hệ song phương giaoduc
- Seagal viết thư cảm ơn nhà chế tạo súng Kalashnikov giaoduc
- Biển Đông: Mỹ “dồn” Trung Quốc, khích lệ Philippines baomoi
- Tập trận bắn đạn thật Parmenion 2013 của quân đội Hy Lạp (P2) giaoduc
- Tướng Mỹ: Trung Quốc cần ‘chơi theo luật’ tại biển Đông baomoi
- Mỹ, Nhật, Úc gián tiếp bày tỏ lo ngại về tình hình biển Hoa Đông baomoi
- Báo Trung Quốc, Đài Loan, Mỹ viết về Đại tướng Võ Nguyên Giáp giaoduc
- Lưới lợi ích và lưới vũ khí giăng ở Biển Đông baomoi
- Philippines: Tranh chấp lãnh hải chỉ có thể giải quyết theo luật pháp baomoi
- Chùm ảnh tập trận bắn đạn thật Parmenion 2013 của quân đội Hy Lạp giaoduc
- Ông Tập Cận Bình: ‘Biển Đông nên giải quyết bằng hòa bình’ baomoi
- Báo Nga: TQ phải chi 16 tỷ USD cho cụm chiến đấu tàu sân bay đầu tiên giaoduc
- Lý Lị: PL-13 “ngang tài ngang sức” với tên lửa Sidewinder của Mỹ giaoduc
- Công nghệ máy bay J-15 TQ chỉ tương đương trình độ Mỹ cách đây 30 năm giaoduc
- Đến kẻ thù cũng phải thán phục, kính nể giaoduc
TIN XÃ HỘI
- BOT điện đang nóng vinacorp
- Cổ phiếu tăng 1.500% vì bị nhầm là Twitter! vinacorp
- Doanh nghiệp hy vọng sức mua cuối năm vinacorp
- Hàng tỉ USD… chờ Nhà nước lấy vinacorp
- Thảm họa tiếp theo của nước Mỹ vinacorp
- Thế giới nghiêng mình trước huyền thoại quân sự vinacorp
- Thị trường phản ứng ra sao trong chuỗi những lần đóng cửa chính phủ Mỹ trong lịch sử ? vinacorp
- Tạo sức bật tăng trưởng kinh tế vinacorp
- Tự doanh CTCK: Tăng là bán, giảm là mua! vinacorp
- Ì ạch bán vốn nhà nước vinacorp
- “Tướng Giáp, ngọn núi lửa dưới lớp tuyết trắng” phapluattp
- Thế giới nghiêng mình trước tướng Giáp phapluattp
- Hành khúc La Marseillaise của tướng Giáp phapluattp
- Tiếp tục giúp đỡ người dân vùng bão lũ nld
- Thiên tài bình dị nld
- Thông cáo đặc biệt về việc Đại tường Võ Nguyên Giáp từ trần phapluattp
- Cả nước kính cẩn nghiêng mình nld
- Đâm vào rạng san hô, tàu Panama sắp chìm nld
- Toyota Venza tông sập cổng nhà ven đường nld
- Tổ chức 2 ngày quốc tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp phapluattp
- Quốc tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp nld
- Quốc tang được tổ chức như thế nào? nld
- Người đàn ông chết bí ẩn trong căn nhà hoang nld
- Tình cảm sâu nặng giữa Đại tướng và Chủ tịch Hồ Chí Minh nld
- Chung cư rúng động vì vụ con nghiện đâm chết thiếu nữ nld
- Đại tướng Võ Nguyên Giáp với Quân đội nhân dân VN phapluattp
- Tại sao lại coi truyền thông là kẻ thù? rfa
- Tướng Giáp hai lần thoát nạn bbc
- Quãng đời nhẫn nhục của Đại tướng Võ Nguyên Giáp rfa
- Tcherfunith – một tác phẩm xã hội mang tính hiện thực rfa
- TS Cù Huy Hà Vũ và GS Nguyễn Huệ Chi nói về Tướng Võ Nguyên Giáp rfa
- Tóm tắt tiểu sử đồng chí Đại tướng Võ Nguyên Giáp laodong
- Ban Lễ tang đồng chí Đại tướng Võ Nguyên Giáp laodong
- Thông cáo đặc biệt về việc Đại tướng Võ Nguyên Giáp từ trần laodong
- Tướng Đồng Sĩ Nguyên nói về Đại tướng Võ Nguyên Giáp phapluattp
- Tổ chức 2 ngày quốc tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp, an táng tại quê nhà laodong
- Nếu cải lương tổ chức như gánh hát Tàu ở Thái Lan rfa
- Nhớ về Đại tướng: Tiếng khóc đã cất thành lời laodong
- Việt-Nga thúc đẩy hợp tác dầu khí phapluattp
- Đà Nẵng: 94% người dân hài lòng với công chức phapluattp
- Bó tay trước thực phẩm bẩn! dantri
- Cần hiến định quyền tiếp cận thông tin phapluattp
- Cư dân mạng nghẹn ngào vĩnh biệt Đại tướng Võ Nguyên Giáp dantri
- Ông Đinh La Thăng muốn mọi người dân được bay laodong
- Nỗi băn khoăn của Tướng Giáp bbc
- Gặp anh Văn ngày kỷ niệm 50 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ laodong
- Thế giới ca ngợi Đại tướng Võ Nguyên Giáp “huyền thoại Việt Nam” laodong
- Những bức ảnh lịch sử về Đại tướng Võ Nguyên Giáp (phần 2) laodong
- Võ Nguyên Giáp – Tư lệnh của các tư lệnh! laodong
- Đại tướng Võ Nguyên Giáp từ trần dantri
TIN KINH TẾ
- ‘Không mua nợ để đấy’ vinacorp
- BIDV cải thiện chỉ số an toàn vốn vinacorp
- Khó cho vay, nhà băng vẫn lách trần huy động vinacorp
- Lựa chọn kênh đầu tư nào vào thời điểm này? vinacorp
- Một thời vốn vàng: 165 tấn và 190 nghìn tỷ đồng (kỳ 1) vinacorp
- Ngân hàng mua bán sáp nhập: + và – vinacorp
- Nín chờ thời điểm tăng tỷ giá cuối năm vinacorp
- Tính căn cơ cho bài toán vàng vinacorp
- Tổng tài sản của hệ thống các TCTD đã tăng trở lại vinacorp
- Đại gia ngoại nào nắm 49% vốn ngân hàng Việt? vinacorp
- Giá vàng tuần tới: Tiếp tục ngóng tin từ Mỹ vneconomy
- Tổ chức hai ngày quốc tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp vneconomy
- Selena Gomez có nguy cơ mất hàng triệu USD vì kiện cáo baomoi
- Giá vàng tuần tới: Tiếp tục ngóng tin từ Mỹ baomoi
- Đón đọc Đầu tư Chứng khoán số 120 baomoi
- Đón đọc Đầu tư Bất động sản số 40 baomoi
- Chứng khoán tuần mới: Lạc quan baomoi
- Học nghề “hot” cũng thất nghiệp baomoi
- Myanmar và những ngôi chùa huyền bí danviet
- Nhà máy A-lu-min Tân Rai chạy thử đạt 100% công suất baomoi
- Ra mắt và công bố thương hiệu PVcomBank baomoi
- Sản phẩm Tôn Đông Á đạt huy chương vàng chất lượng baomoi
- Đồng Nai: Sẽ khởi kiện 12 DN nợ bảo hiểm xã hội baomoi
- Xuất khẩu gạo tiếp tục sụt giảm danviet
- Giá vàng SJC giảm 4 tuần liên tục vneconomy
- Liên bộ Tài chính ứng xử chậm với giá xăng danviet
- Ồ ạt nhập khẩu ngô, ngô trong nước “lép vế” danviet
- Chưa áp thuế xuất khẩu đối với sắn danviet
- NHNN tháo gỡ khó khăn về vốn cho DN vừa và nhỏ phapluattp
- DN hy vọng sức mua cuối năm phapluattp
- Ký ức hình ảnh về Đại tướng Võ Nguyên Giáp vneconomy
- Mua bán hải sản từ gốc nld.
- Đại tướng Võ Nguyên Giáp qua đời vneconomy
- Mua xe đạp hàng hiệu: Dễ nhầm! nld.
- Dành 2.500 tỷ lãi suất thấp ưu đãi cho doanh nghiệp phapluattp
- Lương bổng của các nhà quản lý Thụy Sĩ giảm 17% phapluattp
- Lương bổng của các nhà quản lý Thụy Sĩ giảm 17% phapluattp
- Phiên 63 đã đấu thầu thành công 14.800 lượng vàng phapluattp
- Kinh tế Eurozone liên tiếp nhận tín hiệu tích cực phapluattp
- Dành một giờ mỗi tuần để quản lý tài chính cá nhân phapluattp
- Những dự án bất động sản thu hàng trăm tỉ đồng nhưng vẫn là… bãi cỏ phapluattp
- Dùng máy trộn bê tông sản xuất chà bông ‘bẩn’ phapluattp
- Một thời vốn vàng: “Cắn môi” ra đi (kỳ 2) vneconomy
- Vàng lại tăng giá sau đấu thầu nld.
- Dư 200 lượng vàng trong phiên đấu thầu thứ 63 vneconomy
- Ưu tiên chuyển đổi 5 vấn đề danviet
- Tan tác những đầm tôm danviet
- Chi sai 292 tỷ đồng vốn trái phiếu Chính phủ danviet
- Giá đường thấp, tồn kho lớn lại cấp quota nhập đường danviet
- Việt Nam sẽ nhận 11 tỉ USD kiều hối nld.
TIN GIÁO DỤC
- Thu hồi bằng tiến sĩ vì đạo luận văn 24h
- Du học Nhật Bản & những điều cần biết 24h
- Đổi mới giáo dục không thể thiếu thực tế 24h
- Các nhà giáo chia sẻ những kỷ niệm về thầy giáo Võ Nguyên Giáp giaoduc
- Công bố Quỹ học bổng Ecopark – Waseda trị giá 6 tỷ đồng giaoduc
- Đề xuất phương án tuyển sinh đại học, cao đẳng với 8 môn thi giaoduc
- Cán bộ ngành giáo dục dành một ngày lương ủng hộ miền Trung giaoduc
- “Thạc sĩ không bằng cử nhân có chuyên môn” 24h
- Hungary: SV mặc đồ lót đến trường phản đối nội quy 24h
- Thiếu giáo viên chuyên trách hướng nghiệp 24h
- Nam sinh từng gây trọng tội được nhận vào ĐH 24h
- Nóng với “ma trận” tiền trường 24h
- Bạn có biết: Lợi ích khi du học Đức? 24h
- Trường ĐH FPT đầu tư xây dựng tại Khu công nghệ cao TP. HCM giaoduc
- Xây dựng nền tảng Anh ngữ cho bé với English Phonics 24h
- “Mỹ phẩm trí tuệ” và xu hướng phổ cập đại học giaoduc
- GS Trần Phương cảnh báo nguồn nhân lực cho sự nghiệp CNH– HĐH đất nước giaoduc
- Hàng ngàn học sinh vẫn phải nghỉ học do lũ dâng cao giaoduc
- Cử nhân dinh dưỡng: Bước tiến đột phá cho ngành dinh dưỡng Việt Nam giaoduc
- Chấp nhận bỏ cao đẳng, tiếp tục luyện thi giaoduc
TIN ĐỜI SỐNG
- Hà Nội nên có đường mang tên Tướng Giáp? 24h
- Sau bão, gần 2/3 tỉnh Quảng Bình chưa có điện 24h
- Quảng Ngãi: Tàu nước ngoài mắc cạn gây tràn dầu trên biển danviet
- Clip: Những nén hương thành kính tưởng nhớ Đại tướng tại xứ Lệ danviet
- Đại tướng Võ Nguyên Giáp: Một đời người, triệu rừng cây danviet
- Danh sách Ban Lễ tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp 24h
- Nhi�u thiếu nữ 17 tuổi nghi rơi và o “nhà thổ� 24h
- Nhiều thiếu nữ 17 tuổi nghi rơi vào “nhà thổ” 24h
- Bắt băng trộm nhí trộm 20 xe máy nld
- TP. HCM: Dễ phát sinh khiếu nại đông người ở 15 dự án danviet
- Nỗi lòng ngư�i mẹ xin cho kẻ giết 2 con nh� 24h
- Côn đồ truy sát 5 người trong nhà phapluattp
- Ngôi nhà gỗ bên dòng Kiến Giang từ nay vắng bóng Người danviet
- Thu hồi bằng tiến sĩ vì đạo luận văn 24h
- Trần tình của kẻ truy sát tình địch phapluattp
- Đảng, Nhà nước ra Thông cáo đặc biệt về việc Đại tướng Võ Nguyên Giáp từ trần danviet
- Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng làm Trưởng Ban lễ tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp danviet
- Tóm tắt tiểu sử Đại tướng Võ Nguyên Giáp danviet
- Chùm ảnh: Quê nhà khóc thương Đại tướng Võ Nguyên Giáp danviet
- Tổ chức 2 ngày quốc tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp danviet
- Núi lở lấp đường, hai xã vùng cao bị cô lập phapluattp
- Hàng trăm người dân khóc thương trước nhà riêng Đại tướng baomoi
- Hà Nội nên có đường mang tên Tướng Giáp? baomoi
- Này con, Người là một huyền thoại! baomoi
- VTV chính thức đưa tin Đại tướng Võ Nguyên Giáp qua đời baomoi
- Những dòng chia sẻ xúc động của hai cháu nội Đại tướng Võ Nguyên Giáp baomoi
- Đại tướng trút hơi thở cuối cùng một cách nhẹ nhàng 24h
- Người dân khóc nghẹn trước nhà Đại tướng Võ Nguyên Giáp baomoi
- Người dân bàng hoàng trước sự ra đi của Đại tướng Võ Nguyên Giáp baomoi
- Tư liệu hiếm: Hình ảnh thời trẻ của Đại tướng Võ Nguyên Giáp baomoi
- Thế giới nghiêng mình trước tướng Giáp baomoi
- Hành khúc La Marseillaise của tướng Giáp baomoi
- Bắt giữ 100.000 lít dầu diesel không rõ nguồn gốc baomoi
- Mỹ: Bị đinh bắn vào tim vẫn sống 24h
- Khởi tố ba nhân viên Trung tâm Giáo dục lao động phapluattp
- Con Giám đốc Sở ‘chơi’ ma túy trong khách sạn baomoi
- Bị 141 bắt vì… mượn xe đi mua cháo baomoi
- Bắt khẩn cấp “giảng viên đại học” chuyên làm bằng dỏm phapluattp
- Tây Ninh: Nghi án từ hai vụ chết đuối? baomoi
- Dầu FO trên tàu mắc cạn đã loang tới đảo Lý Sơn laodong
- Hà Tĩnh: Bắt xe khách vận chuyển hơn 1 tấn nội tạng thối baomoi
- Phát hiện người chết bán khỏa thân baomoi
- Mặc áo hoa phải “vào phường” vì chiếc xe đi mượn baomoi
- Toàn văn thông cáo Quốc tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp giaoduc
- Côn đồ truy sát 5 người trong nhà nld
- Giả danh phóng viên đi tống tiền, bị “lột mặt nạ” baomoi
- Phát hiện người đàn ông chết trong làng đại học Thủ Đức baomoi
- Thu kho vũ khí của giang hồ đất Cảng phapluattp
- Cháy tại tòa nhà cao tầng đang xây dựng phapluattp
- Sập giàn giáo, 3 người thương vong phapluattp
TIN CÔNG NGHỆ
- Đánh giá tablet Galaxy Note 10.1 2014: Giá bán chưa cân xứng với hiệu năng baomoi
- 25 tựa game PC mới đáng chơi nhất (Phần 2) baomoi
- PS4 được dự đoán sẽ là người chiến thắng trước Xbox One baomoi
- Mẫu router giúp tận dụng nhiều kết nối Internet cùng lúc baomoi
- Câu đố game trong nước từ 30/9 đến 6/10 baomoi
- Câu đố vui về game quốc tế tuần qua từ 30/9 – 6/10 baomoi
- Game thủ Nhật nhận định về Xbox One baomoi
- Hậu “lừa tình” benchmark trên Android: Căn bệnh ham cấu hình khủng làm mờ mắt của đa số người dùng baomoi
- Thử nghiệm khả năng chống rung quang học của Lumia 1020 baomoi
- Điềm báo đáng sợ của những đám mây kỳ lạ baomoi
TIN VĂN HÓA GIẢI TRÍ
- Chủ nhật của bạn (6/10) zing
- Nghi vấn BTC cố tình để trọng tài Trung Quốc ‘đì’ U19 VN zing
- Sunderland 1-0 MU (hiệp 2) zing
- Andrea vui vẻ ở Tây Ban Nha sau vụ tố mượn siêu xe zing
- Song sát Suarez – Sturridge đưa Liverpool lên đầu bảng zing
- Người dân khóc thương trước nhà riêng Đại tướng zing
- Triều cường, mưa lớn ‘bủa vây’ Sài Gòn zing
- Đã xác định được ba cô gái giẫm chết chó con zing
- 10 ông trùm đồ ăn nhanh lớn nhất thế giới zing
- Bảng điểm hiếm hoi của Đại tướng Võ Nguyên Giáp zing
- BST thu đông 2013 của Lynnja Wang dantri
- Kim Kardashian lại khoe ảnh con dantri
- “Bộ ba sát thủ” Busker Busker, G-Dragon, EXO đối đầu baomoi
- Xì tai ‘chất chơi’ ngày giao mùa của hot girl, sao teen Việt baomoi
- Fan thất vọng, “khuyên” KARA nên giải tán baomoi
- Trương Thị May là gương mặt sáng giá trong cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ 2013 dantri
- Chàng Thỏ – Phiên bản không mặt nạ và những chuyện riêng thú vị baomoi
- Tự biến tấu 3 kiểu cho tóc ngắn hợp với phong cách ngày thu baomoi
- TVB làm lại drama Nhật ăn khách nhất mọi thời đại baomoi
- Tiểu “Angela Phương Trinh” làm nàng tiên nhí nhảnh baomoi
- Trouble Maker rục rịch chuẩn bị tái xuất baomoi
- Quái vật Godzilla trở lại trong trailer phim mới baomoi
- 3 cách mix họa tiết nổi bật baomoi
- Bí kíp giữ nhan sắc sao nam Hoa ngữ baomoi
- “Nàng Kim Sam Soon” hút mọi ánh nhìn với style cá tính baomoi
- Mẹ Tuấn Hưng bật khóc khi nghe con trai hát tặng baomoi
- Clip “Sự nguy hiểm của tổ tư vấn trong Ai là triệu phú” gây sốt baomoi
- Khéo tay làm bánh chocolate hai lớp vừa đẹp vừa ngon baomoi
- Mì chiên giòn tan ăn với thịt bò xào rau củ siêu ngon baomoi
- Bộ sưu tập bánh ngọt xinh xắn làm từ đất sét Nhật baomoi
- Nicole Kidman bị nghi tiêm botox dantri
- Salad gà nấm ngon lạ baomoi
- Việt Nam sẽ có những cầu thủ tâng bóng đẳng cấp thế giới baomoi
- Điểm danh những mỹ nhân Hoa ngữ ngoài 30 tuổi nổi tiếng (phần 1) dantri
- Hoa hậu Victoria Phương Nguyễn làm giám khảo xinh đẹp baomoi
- Miranda Kerr đưa con đi chơi công viên dantri
- Park Shi Hoo lần đầu xuất hiện sau scandal cưỡng dâm dantri
- Những tư liệu quý giá về Tướng Giáp dantri
- Từ Hy Viên hi vọng đã có “tin vui” dantri
- Đàn chị đánh giá Miley Cyrus là người “tàn nhẫn” dantri
- Mẹ nữ diễn viên tâm thần Amanda Bynes lần đầu lên tiếng dantri
- Chuyện Đại tướng Võ Nguyên Giáp và nhạc sĩ Văn Cao dantri
- Khi về già, bạn nên sống ở đâu? dantri
- 5 nữ cướp biển khét tiếng trong lịch sử hàng hải dantri
- Câu chuyện truyền thông và “nỗi buồn” quản lý xuất bản dantri
- Hang Trinh Nữ – Hang Trống: Truyền thuyết một chuyện tình dantri
- Dẫn chương trình truyền hình: “Tự nhiên” quá, hóa… vô duyên! dantri
- Chuyện đằng sau hủ tục man rợ “là ngực” phụ nữ dantri
- Chiếu phim về võ Sumo nhân kỷ niệm 40 năm Việt- Nhật dantri
- Hôm nay, cả thế giới trao nhau nụ cười dantri
TIN THẾ GIỚI
- ‘Miễn nhiễm’ tin xấu, Phố Wall lên mạnh vinacorp
- Các ngân hàng trung ương bán tháo tiền thị trường mới nổi vinacorp
- Cơ quan Bưu chính Mỹ vỡ nợ vinacorp
- Dự báo giá vàng tuần tới vinacorp
- Lo chính phủ đóng cửa kéo dài, phố Wall quay đầu giảm vinacorp
- Phố Wall phục hồi nhờ lạc quan Mỹ tránh được nguy cơ vỡ nợ vinacorp
- Quỹ ETF thị trường mới nổi châu Á lên ngôi khi Chính phủ Mỹ đóng cửa vinacorp
- Reuters: Cisco, Google đàm phán mua lại BlackBerry vinacorp
- Thảm họa tiếp theo của nước Mỹ vinacorp
- Thị trường phản ứng ra sao trong chuỗi những lần đóng cửa chính phủ Mỹ trong lịch sử ? vinacorp
- Chánh Tòa Hiến pháp Indonesia chứa ma túy nld
- Chính phủ Mỹ vẫn bế tắc nld
- Gian nan chống chuyển tiền phi pháp nld
- Mỹ sẵn sàng ký hiệp ước bất khả xâm phạm Triều Tiên nld
- TT Obama: Hơn một năm nữa, Iran mới chế được bom hạt nhân voa
- Cận cảnh con tàu định mệnh cướp đi sinh mạng của hơn 300 người baomoi
- Cứu trợ nạn nhân bão lụt ở Đông Nam Á voa
- Chánh Tòa Hiến pháp Indonesia chứa ma túy baomoi
- Gian nan chống chuyển tiền phi pháp baomoi
- “Tướng Giáp đóng vai trò quan trọng trong việc định hình nên trật tự thế giới như ngày hôm nay” baomoi
- Chia rẽ giữa lãnh tụ tối cao và tổng thống Iran voa
- Philippines phá tan âm mưu đánh bom bến xe buýt baomoi
- Al-Qaeda ở Syria muốn thống trị biên giới Iraq, TNK baomoi
- Chốt quân sự bị tấn công, 15 binh sĩ Libya thiệt mạng baomoi
- Đại giáo chủ Iran: Chính phủ Mỹ vô lý, không đáng tin baomoi
- Mỹ giữ cam kết với châu Á dù chính phủ đóng cửa baomoi
- Afghanistan nói 5 thường dân chết trong vụ không kích của NATO voa
- Các tay súng ở Libya sát hại 12 binh sỹ chính phủ baomoi
- Binh sĩ nước ngoài tấn công phiến quân al-Shabab ở Somalia voa
- Rối loạn ở Kenya gây tử vong cho 4 người voa
- Được giải oan sau 41 năm biệt giam, ung thư chết nld
- Bốn người thiệt mạng trong cuộc biểu tình ở thủ đô Ai Cập voa
- Ủy ban Thượng viện Italia khai trừ cựu Thủ tướng Berlusconi ra khỏi quốc hội voa
- Chưa có dấu hiệu chính phủ Mỹ mở cửa nld
- “Kẻ thù danh dự” tiễn biệt đại tướng nld
- Tự thiêu gần quốc hội Mỹ nld
- Thế giới tiếc thương “chiến lược gia quân sự tài ba” nld
- Iran muốn chế tài được nới lỏng khi tiến hành hội nghị hạt nhân mới. voa
- Philippines: Tranh chấp lãnh hải chỉ có thể giải quyết theo luật pháp voa
- Những tài sản bí ẩn nld
Bán khách sạn, đất vàng để cứu ngân sách
(bán hết đi, chiếc lá cuối cùng rồi, xem sau này còn gì để bán nữa nhỉ?!)Hiệp hội Các nhà Đầu tư tài chính Việt Nam (VAFI) đề xuất Thủ tướng, các Bộ, ngành và Quốc hội 5 giải pháp có thể mang lại hàng tỷ đôla trong bối cảnh túi tiền quốc gia đang ngày một eo hẹp mà việc chi tiêu khó thắt chặt.
Theo VAFI, ngân sách sẽ thu về trên 5 tỷ USD nếu tập trung bán cổ phần nhà nước tại doanh nghiệp, công ty đã cổ phần hóa kinh doanh hiệu quả như Mobifone, Viettel, Bia Sài gòn, Bia Hà Nội, Vinamilk… Hiệp hội cho rằng, trong khi nhà nước liên tục phải đi vay để đầu tư phát triển với chi phí tốn kém thì khối tài sản khổng lồ tại những công ty trên không được sử dụng hiệu quả.
Giải pháp này cũng giúp ngăn nguy cơ tài sản nhà nước mất giá trị khi “một thời điểm nào đó”, các doanh nghiệp rơi vào tình cảnh khó khăn, kinh doanh không còn hiệu quả. VAFI lấy ví dụ của Tập đoàn Vinacomin. “Được nhà nuớc giao quản lý nguồn tài nguyên khoáng sản lớn, nhưng những năm qua do quản trị doanh nghiệp yếu kém, đầu tư dàn trải, vay nợ rất nhiều nên kinh doanh gặp nhiều khó khăn”, đại diện Hiệp hội này cho biết.
Để túi tiền quốc gia thêm rộng, VAFI cho rằng nên mạnh dạn bán những bất động sản có giá trị lớn ở vị trí trung tâm TP HCM, Hà Nội để xây đường tàu điện nội đô, giải quyết nhanh tình trạng ách tắc giao thông. Cụ thể, theo VAFI đó là các khu trung tâm thương mại, khách sạn lớn đang được quản lý bởi doanh nghiệp nhà nước hay là phần vốn góp của thành phố trong các liên doanh nước ngoài như: Tổ hợp văn phòng Daewoo, Khách sạn Rex, Caravelle, Metropole Hà Nội. “Đắt giá nhưng chúng không mang lại một đồng ngân sách nào cho các thành phố”, VAFI lý giải.
Hiệp hội này cũng nói thêm, những công trình trên không nên cổ phần hóa mà bán đấu giá toàn bộ tài sản cho một nhà đầu tư để thu tiền về ngân sách. “Nếu quyết liệt làm thì hai thành phố sẽ có nguồn vốn để xây hơn 6 đường tàu điện nội đô”, đại diện Hiệp hội ước tính.
Đề xuất thứ 3 của VAFI là dùng giải pháp kỹ thuật để chuyển nhanh các tập đoàn kinh tế lớn, doanh nghiệp nhà nước kinh doanh hiệu quả thành công ty cổ phần với 3 cổ đông là nhà nước, công đoàn , đảng ủy. Mục đích là thu cổ tức hàng năm. Theo ước tính của VAFI, những doanh nghiệp chưa có kế hoạch cổ phần hóa như VNPT, Petrovietnam, SCIC, Viettel, EVN, Vinafone, các công ty Xổ số kiến thiết…, nếu thu cổ tức ở mức khiêm tốn thì hàng năm cũng nộp cho ngân sách nhà nước khoảng 2 tỷ đôla.
Không chỉ vậy, Hiệp hội này tiếp tục đưa ra những giải pháp về hoạt động kinh doanh vàng. Lần này, VAFI cho rằng nên áp thuế tiêu thụ đặc biệt với vàng miếng, vàng nhẫn vì đây là hàng hóa xa xỉ cần phải thực hiện điều tiết. “Để nguời dân yên tâm, chỉ thu thuế tiêu thụ đặc biệt với vàng miếng, vàng nữ trang – thuế suất 20%. Riêng hoạt động bán vàng cho ngân hàng nhà nước theo giá thế giới thì không phải chịu thuế này”, VAFI cho hay.
Kiến nghị thứ 5 của VAFI tập trung vào thị trường chứng khoán. “Cần xác định ưu tiên xây dựng ngành công nghiệp chứng khoán trở thành ngành kinh tế mũi nhọn, nòng cốt của đất nước. Nếu làm được, thu ngân sách có cơ sở tăng gấp hơn chục lần so với hiện nay”, VAFI chia sẻ.
Theo Vnexpress
Tiền đâu để tăng bội chi?
Chính phủ muốn xin Quốc hội nâng tỷ lệ bội chi từ 4,8% lên 5,3% GDP, tương đương khoảng hơn 20.000 tỉ đồng nhằm tăng đầu tư, đảm bảo GDP năm 2014 ở mức không quá thấp. Nhưng chưa nói đến áp lực nợ công, nỗi lo lạm phát, việc huy động nguồn vốn cho mục tiêu này cũng không hề đơn giản.Theo Bộ Tài chính, tổng vốn đầu tư từ ngân sách nhà nước là 116.000 tỉ đồng, thấp hơn rất nhiều so với mức dự toán năm 2013 là 175.000 tỉ đồng. Do vậy phải phát hành thêm 80.000 tỉ đồng trái phiếu chính phủ để bù đắp. Tuy nhiên, cộng 2 nguồn này lại thì tổng mức đầu tư mới chỉ được 196.000 tỉ đồng, tương đương 4,8% GDP (bằng chỉ tiêu Quốc hội giao). Mức này không thể đảm bảo cho tăng trưởng GDP ít nhất đạt 5,2% (con số ước tính thực hiện trong 2013). Vì vậy, Bộ Tài chính phải tiếp tục xin Chính phủ trình ra Quốc hội nâng trần bội chi lên 5,3% tương ứng khoảng 224.000 tỉ đồng, xem như là phương án cuối cùng.
Huy động nguồn vốn trái phiếu
Để thực hiện được Chính phủ sẽ phải đứng ra huy động nguồn vốn trái phiếu không nhỏ, theo chủ trương được Thủ tướng kết luận khoảng 100.000 tỉ đồng. Thế nhưng, việc huy động này thực tế chẳng đơn giản, khi từ tháng 7 – 9, trái phiếu chính phủ phát hành bán được đang ngày một giảm, tổng mức huy động những tháng đầu năm bình quân 17.000 – 18.000 tỉ đồng/tháng nay giảm xuống chỉ còn 8.000 – 9.000 tỉ đồng/tháng. Ngay cả 225.000 tỉ đồng trái phiếu theo nghị quyết Quốc hội giai đoạn 2011 – 2015 cho các dự án mục tiêu đang có nguy cơ bị thiếu khoảng 161.000 tỉ đồng. Cùng với đó, thời gian tới dự án mở rộng QL1A, QL14 đã có trong chủ trương chung sẽ cần huy động một nguồn vốn không nhỏ, nguồn này cũng được xác định huy động bằng trái phiếu. Nhu cầu này cho thấy tốc độ phát hành trái phiếu thời gian tới diễn ra quá gấp và khối lượng quá lớn, lên hàng trăm ngàn tỉ đồng không hề dễ dàng một chút nào.Bên cạnh đó, việc nâng trần bội chi khiến nhiều chuyên gia lo ngại làm gia tăng nợ công, cũng như áp lực đến lạm phát. Tại cuộc họp mới đây của Ủy ban Kinh tế Quốc hội, TS Cao Sĩ Kiêm, Chủ tịch Hiệp hội Doanh nghiệp vừa và nhỏ, tán thành mức tăng nhưng lo ngại nếu dùng tiền này để bù đắp chi thường xuyên, hoặc đầu tư không đúng địa chỉ sẽ không tạo được cú hích tăng trưởng GDP. Ngược lại, theo ông, không khéo sẽ “làm mồi” cho lạm phát. Đại biểu Quốc hội này đề nghị phải có sự giải trình kỹ lưỡng về phương án, danh mục dự án cụ thể, tiêu chí đảm bảo an toàn nợ công thì ông “mới có thể yên tâm bấm nút thông qua”.
Ủy viên thường trực Ủy ban Pháp luật Ngô Văn Minh cũng đặc biệt lo lắng trước đề nghị tăng mức bội chi ngân sách. Vì thực tế cho thấy, những năm qua cứ năm nào đẩy bội chi lên cao là lạm phát lại tăng, đó là chưa kể lượng lớn trái phiếu chính phủ phát hành thêm trong thời gian tới.
Bán bớt vốn nhà nước?
Nhiều thành viên đề xuất Bộ Tài chính nên tăng cường bán cổ phần hóa tại các doanh nghiệp (DN) nhà nước không cần kiểm soát thu tiền về ngân sách. Bộ trưởng GTVT Đinh La Thăng cho rằng trong điều kiện khó khăn, “cái nào làm được cần phải làm ngay”. Đơn cử như các DN xây lắp trong ngành giao thông, Bộ GTVT đang kiên quyết chỉ đạo việc bán vốn nhà nước xuống dưới 36%, vì có để nhà nước chi phối cũng không mang lại hiệu quả nhiều. “Như trường hợp Tổng công ty khí, chúng ta cũng không nên giữ vì nó chỉ là DN thực hiện nhiệm vụ vận chuyển, thu khí và bán lại. Tổng vốn điều lệ lên tới 19.000 tỉ đồng, trong đó nhà nước chiếm 97% nếu bán đi sẽ thu được rất nhiều tiền cho ngân sách”, ông Thăng đề xuất cụ thể.Bộ trưởng Xây dựng Trịnh Đình Dũng đồng tình việc cần thiết đầu tư cho các dự án quan trọng như mở rộng QL1A, QL14, nhưng với dự án không cấp thiết, cấp bách như dự án xử lý thiên tai sông Hồng, sông Lô nên tạm hoãn lại. “Một thời gian dài DN đầu tư theo phong trào, quy mô đầu tư lớn không kiểm soát được, cần phải điều chỉnh mới giải quyết được nợ đọng hiệu quả, không thì rất khó khăn”, ông Dũng nói và đề xuất thêm một số sản phẩm có thể xuất khẩu như đá trắng, cát cũng cần tính tới để tăng nguồn thu.
Giải pháp có thể coi là trọng yếu từ nay đến cuối năm để tăng thu, theo Bộ trưởng Thăng là phải tăng cường chống thất thu, nợ đọng thuế, vì tình trạng này đang xảy ra với mức độ quá lớn. “Cán bộ thuế tư vấn cho DN cách để giảm thu thuế rồi chia đôi số tiền lẽ ra của ngân sách mỗi bên một nửa. Thất thu thuế cực kỳ lớn, hôm rồi Bộ đi mua mấy chục cái máy vi tính có hóa đơn thì họ lấy từng này tiền, không lấy hóa đơn thì được giảm bớt đi”, ông Thăng bức xúc nói.
THEO THANH NIÊN
Tin đồn cà phê VN sắp sụp đổ: Có lửa mới có khói
Tin đồn ngành cà phê Việt Nam sắp sụp đổ đã lan rộng trên các diễn đàn cà phê thế giới.Thực tế, sự sụp đổ này có thể xảy ra vì hàng loạt doanh nghiệp cà phê (DN) có nguy cơ ngừng hoạt động vì bị gian lận thuế và vướng các thủ tục hoàn thuế.
Ngừng xuất khẩu
Kể từ tháng 6/2013 đến nay, Công ty TNHH Minh Huy (Long Khánh, Đồng Nai) đã ngưng xuất khẩu cà phê dù đối tác vẫn điện thoại đặt hàng và Công ty không thiếu nguồn cung. Nguyên nhân khiến Minh Huy ngừng xuất hàng vì có quá nhiều rủi ro do sự cạnh tranh của các “DN ma” chuyên gian lận thuế với thủ đoạn tinh vi.Một trong những “mánh” của những DN này, theo ông Nguyễn Minh Bạn, Giám đốc Công ty Minh Huy, là mua cà phê với giá cao hơn giá thị trường, sau đó bán ra giá thấp cho DN xuất khẩu để lấy hóa đơn VAT và kiếm lời từ hành vi chiếm đoạt khoản thuế này.
Cụ thể, các “DN ma” thường mua cà phê của nông dân cao hơn giá thị trường 2.000đ /kg nhưng do trốn 5% thuế VAT nên dù bán lại cho DN xuất khẩu với giá thấp hơn, họ vẫn lãi. Một ký cà phê, DN gian lận lời 500 đồng nhưng hàng ngàn tấn mua bán theo hình thức này, họ có thể bỏ túi cả chục tỷ đồng.
“Không thể cạnh tranh trong việc thu mua nguyên liệu, DN xuất khẩu còn không được hoàn thuế VAT khi “DN ma” biến mất. Và thậm chí, nguy cơ đối diện với tội đồng phạm, vi phạm pháp luật khi mua phải nguyên liệu từ những DN này là rất có thể xảy ra”, ông Minh Bạn cho biết.
Không thiếu tiền kinh doanh nhưng từ đầu năm đến nay Công ty Haprosimex TP.HCM đã ngưng xuất khẩu cà phê. Lý do khiến Haprosimex ngừng kinh doanh vì môi trường kinh doanh đã bị phá vỡ.
Ông Vũ Văn Hải, Giám đốc Haprosimex, cho biết: “Gian lận thuế VAT đã phá vỡ môi trường kinh doanh tại Việt Nam, người làm ăn chân chính đang chịu rủi ro. Và không chỉ có ngành cà phê mà ngành điều, tiêu cũng bị “DN ma” phá nát”.
Dù vẫn còn đang xuất khẩu nhưng Công ty Xuất nhập khẩu nông sản Packsimex, một trong những DN xuất khẩu nông sản lớn tại TP.HCM cũng đang tính đến chuyện ngừng việc đưa cà phê sang các nước, thậm chí giảm nhân sự.
Bởi, từ đầu năm đến nay, đặc biệt là sau khi Công văn 7257 của Bộ Tài chính có hiệu lực thì 12 tỷ đồng tiền thuế VAT của Packsimex vẫn chưa được hoàn. Bà Nguyễn Thị Ngọc Mai, Tổng giám đốc Packsimex, cho biết, tiền VAT của Công ty không được hoàn sẽ ảnh hưởng đến dòng tiền luân chuyển.
Dù lãi suất ngân hàng đã hạ nhưng vẫn phát sinh thêm vào kết cấu giá thành, làm giảm đáng kể tính cạnh tranh. “Nếu không sớm được giải quyết hoàn thuế thì chúng tôi sẽ gửi công văn lên bộ Công Thương, Thành uỷ, UBND TP.HCM, Tổng cục Thuế xin ngưng xuất khẩu cà phê, đồng thời thực hiện biện pháp giảm lao động”, bà Mai bức xúc.
Bức xúc của bà Mai cũng có cơ sở vì quy định mới về hoàn thuế của Bộ Tài chính có nhiều bất cập. Theo các DN xuất khẩu cà phê, trước đây, sau khi xuất khẩu, DN chỉ nộp hồ sơ, hóa đơn là được hoàn thuế (hoàn trước, kiểm sau) nhưng từ ngày 1/7/2013, Công văn 7527 của Bộ Tài chính quy định: cơ quan thuế phải kiểm tra đầy đủ hóa đơn đến người bán hàng đầu tiên, nếu đạt thì DN mới được hoàn thuế (kiểm trước, hoàn sau).
Trên thực tế, hầu hết các DN xuất khẩu cà phê mua hàng qua trung gian, nhiều khi hàng đã được mua đi bán lại qua nhiều tầng nấc. Vì thế, để kiểm tra được đến người bán đầu tiên phải mất cả năm trời. Đã mất thời gian dài kiểm tra nhưng nếu có một khâu nào đó trong mắt xích bán hàng gian lận, trốn thuế thì DN xuất khẩu cũng không được hoàn thuế.
Các DN cho rằng, áp dụng như vậy là không hợp lý. Vì DN xuất khẩu khi mua hàng hoá có hóa đơn và đã thanh toán xong giá trị hóa đơn VAT thì đương nhiên họ phải được hoàn thuế VAT đầu vào. Và việc DN bán hàng đã nộp hay còn nợ thuế VAT đối với các hóa đơn trên, không ảnh hưởng gì đến hồ sơ hoàn thuế của DN xuất khẩu.
Mất thị phần
Ông Đỗ Hà Nam, Phó chủ tịch Hiệp hội Cà phê, Ca cao Việt Nam (VICOFA), cho biết, với tình trạng gian lận thuế VAT của các “DN ma” như hiện nay, tất cả DN xuất khẩu cà phê Việt Nam đều đang ở tình trạng bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp vấn đề về thuế. Nếu tình trạng này tiếp tục thì không còn DN nào tại Việt Nam dám tham gia thị trường cà phê nữa.Nhưng điều mà ông Hà Nam và các DN xuất khẩu chưa biết phải làm thế nào là những thông tin về tình trạng gian lận thuế VAT của ngành cà phê Việt Nam đã “lan nhanh” trên thế giới. Thậm chí, tin đồn về ngành cà phê Việt Nam sắp sụp đổ đã lan rộng trên các diễn đàn cà phê thế giới.
“Những ngày qua, VICOFA phải liên tục làm việc với các ngân hàng và công ty nước ngoài vì thông tin DN cà phê Việt Nam sắp chết hết vì lãi suất và gian lận thuế”, ông Hà Nam cho biết. Từ cuối tháng 7/2013, Liên đoàn Cà phê Châu Âu (ECF) cũng đã có thư gửi các cơ quan chức năng Việt Nam yêu cầu điều tra tình trạng gian lận thuế trong mua bán cà phê.
Các thành viên của ECF yêu cầu Việt Nam giải quyết vấn đề về thuế VAT trước niên vụ cà phê mới để có kế hoạch mua bán cho niên vụ 2013 – 2014.
Theo các DN, rủi ro do gian lận thuế VAT và khó khăn trong hoàn thuế chính là lý do khiến cà phê Việt Nam đang mất dần thị trường. Trong khi sản lượng cà phê thế giới đang ngày càng tăng thì sản lượng của Việt Nam lại giảm.
Từ năm 2012 – 2013, xuất khẩu cà phê giảm cả về sản lượng lẫn giá trị khi chỉ đạt 1,4 triệu tấn (giảm 23,7%) và 2,8 tỷ USD (giảm 22,8%) so với cùng kỳ năm ngoái. Trước đây, Việt Nam xuất khẩu 110.000 – 120.000 tấn/tháng, nhưng nay chỉ còn 80.000 – 90.000 tấn/tháng.
“Nếu không giải quyết tận gốc vấn đề thuế VAT thì hàng sẽ không đi được và tạo cơ hội cho các nước xuất khẩu khác là Indonesia và Brazil chiếm thị phần. Trước mắt, 400.000 tấn cà phê robusta của Brazil và 100.000 tấn của Indonesia sẽ được đưa ra thị trường và Việt Nam còn có thể mất thêm thị phần trong thời gian tới”, ông Nguyễn Quang Bình, Giám đốc Công ty TNHH Chánh Tinh Anh, dự báo.
Theo Doanh nhân Sài Gòn
VÕ NGUYÊN GIÁP 1: Vụ Án “Năm Châu – Sáu Sứ”
Mưu lược và quyết liệt không chỉ trong những cuộc chiến quy ước như Điện Biên Phủ, năm 1946, khi Hồ Chí Minh đi Pháp nhân Hội nghị Fontainebleau, ở Hà Nội, tướng Giáp đã cùng với Trường Chinh thanh trừng đối lập gần như triệt để. Nhưng trước những đối thủ chính trị nhân danh Đảng, tướng Giáp trở nên cam chịu và thụ động. Có lẽ lòng trung thành với tổ chức và ý thức tuân thủ kỷ luật đã rút đi thanh gươm trận của ông
Vụ Án “Năm Châu – Sáu Sứ”
Trước Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ VII, Đại tướng Võ Nguyên Giáp được Trung ương chỉ định về ứng cử đại biểu đi dự Đại hội tại Đảng bộ Nghệ Tĩnh. Cuối tháng 4-1991, ông vào Vinh dự họp với Đoàn đại biểu Tỉnh. Tới nơi thì đã quá trưa. Đợi vị tướng già cơm nước xong, Bí thư Tỉnh uỷ Nghệ Tĩnh Nguyễn Bá mới trao tận tay bức điện “khẩn tuyệt mật” của Ban Bí thư do ông Nguyễn Thanh Bình ký. Không được phép họp với Đoàn, tướng Giáp bị yêu cầu phải trở ra Hà Nội ngay trong chiều hôm đó.Năm ấy tướng Giáp đã 80 tuổi. Đoạn đường Vinh – Hà Nội tuy chỉ hơn 300km nhưng bụi bặm và dằn xóc. Tướng Giáp trở về phòng, viết mấy dòng cáo lỗi gửi Đoàn đại biểu Nghệ Tĩnh rồi lại lên xe về Hà Nội, nơi ông sẽ phải ra trước Hội nghị Trung ương 12, đối diện với những cáo buộc chính trị mà về sau được gọi là vụ “Năm Châu – Sáu Sứ”.
Tại Hội nghị Trung ương 12, Khoá VI, ông Nguyễn Đức Tâm, Trưởng Ban Tổ chức, thay mặt Bộ Chính trị báo cáo với Ban Chấp hành Trung ương một văn bản tuyệt mật nói rằng: Một vụ bè phái vi phạm nguyên tắc Đảng hòng chi phối vấn đề bố trí nhân sự cấp cao đang diễn ra. Những người tham gia bao gồm Võ Nguyên Giáp, Trần Văn Trà, cùng một số cán bộ cao cấp khác.
Thứ trưởng Bộ Nội vụ phụ trách an ninh, Trung tướng Võ Viết Thanh, nhớ lại: “Nghe ông Tâm nói, có cảm giác như đang có một âm mưu đảo chính để đưa Đại tướng Võ Nguyên Giáp lên làm chủ tịch nước sau đó thay ông Linh làm Tổng bí thư; đưa Trần Văn Trà lên làm bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Thời gian trước Hội nghị Trung ương 12, ông Trà bị triệu tập ra Hà Nội và bị giữ lại ở Nhà khách số 8 Chu Văn An. Văn bản tuyệt mật này được phổ biến tới thường vụ các tỉnh, thành, bằng cách cho đọc nguyên văn nhưng bị cấm sao chép”.
Tướng Đồng Sỹ Nguyên, uỷ viên Bộ Chính trị Khoá VI, nói: “Lật đổ là một câu chuyện bịa đặt. Ông Giáp không chỉ là một đại tướng mà xứng đáng là một đại nguyên soái. Một người không chỉ coi trọng sinh mạng binh sỹ mà còn đặt danh dự của tổ quốc lên trên. Ông là một người thận trọng. Nhân vụ Sáu Sứ, họ còn lật lại hồ sơ vụ ‘chống Đảng năm 1967’, đưa ra tài liệu cũ của Lê Đức Thọ, đây cũng là một vụ án được dựng lên”. Ông Võ Viết Thanh kể thêm: “Tại hai Hội nghị 12 và 13 của Ban Chấp hành Trung ương, nhiều vị tướng trong Quân đội hết sức bức xúc, đứng lên phát biểu bảo vệ tướng Giáp. Cụ Võ Nguyên Giáp cay đắng: Đến một vị tướng đã đánh thắng Điện Biên Phủ mà người ta vẫn vu cho là con nuôi của mật thám Pháp”.
Gần tới ngày Đại hội, một hôm vào khoảng 9 giờ đêm, Bộ trưởng Nội vụ Mai Chí Thọ triệu tập một cuộc họp kín gồm có các thứ trưởng: Cao Đăng Chiếm, Phạm Tâm Long, Bùi Thiện Ngộ, Võ Viết Thanh. Ông Mai Chí Thọ nói: “Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh giao nhiệm vụ cho Bộ Công an làm rõ sai phạm của anh Giáp và anh Trà để xử lý cả về mặt Đảng và Nhà nước. Bộ chỉ đạo anh Võ Viết Thanh đảm nhiệm việc này”. Cả bốn vị thứ trưởng nghe đều phân vân, lo lắng. Ông Võ Viết Thanh nói: “Đề nghị Bộ trưởng trình bày lại với Tổng bí thư đây là những người có công với nước, nếu có sai thì Uỷ ban Kiểm tra Trung ương xác minh làm rõ còn khi đã chuyển công an thì phải có dấu hiệu phạm tội”. Mai Chí Thọ dứt khoát: “Chúng ta phải thực hiện chỉ đạo của Tổng bí thư”.
Ông Võ Viết Thanh nói tiếp: “Nếu phải điều tra, tôi đề nghị nên giao cho anh Cao Đăng Chiếm hoặc anh Bùi Thiện Ngộ vì hai anh có kinh nghiệm trong ngành hơn tôi. Tôi không từ chối, nhưng tôi biết bản báo cáo của đồng chí Nguyễn Đức Tâm lấy nguồn tin từ một số người không tốt trong Cục II, Bộ Quốc phòng. Tôi cũng biết người đẩy ra vụ này là Đoàn Khuê. Cá nhân tôi với Cục trưởng Quân báo Tư Văn và Cục phó Vũ Chính có ý kiến khác nhau trong một số việc như: lợi dụng nghiệp vụ đi buôn lậu; tổ chức cài đặc tình vào nội bộ… Bây giờ nếu tôi làm vụ này nữa thì rất căng với Cục II”. Mai Chí Thọ gắt: “Ông phụ trách an ninh, không làm thì ai làm”. Võ Viết Thành đành phải: “Tôi xin chấp hành”.
Ông Võ Viết Thanh kể: “Tôi bay vào Sài Gòn. Anh em an ninh đã có đủ tư liệu, vấn đề là tình hình nội bộ rất căng vì có tác động từ cấp cao. Nhiều người khuyên tôi khi điều tra không nên làm khác báo cáo của Nguyễn Đức Tâm. Người gần gũi nhất là Thiếu tướng Trần Văn Danh cũng nói là có người khuyên như vậy. Ông Danh gọi tôi tới, tôi hỏi: ‘Lời khuyên này xuất phát từ đâu anh Ba?’. Ba Trần, tên thường gọi của tướng Trần Văn Danh, nói: ‘Ở cấp rất cao’. Tôi nói: ‘Tôi đề nghị anh Ba trả lời họ, tôi đang được giao một công việc mà tôi không thể nào làm trái đạo đức và pháp luật’. Ba Trần nghe bắt tay, không ngờ anh chỉ hỏi thế để thăm dò nhưng anh là người ủng hộ tôi làm đúng”.
Ông Võ Viết Thanh kể tiếp: “Ngày 14-5-1991, tôi ra lệnh bắt khẩn cấp Nguyễn Thị Sứ. Anh em thi hành không bắt tại nhà vì sợ động mà bắt bí mật, đưa về 258 Nguyễn Trãi. Vừa vào trại, Sáu Sứ hỏi: ‘Các anh ở phía nào?’. Anh em dằn mặt: ‘Chị không được phép hỏi như thế, chúng tôi là cơ quan an ninh, yêu cầu chị nói hết’. Sáu Sứ trả lời: ‘Tôi là người Cục II, yêu cầu được nói chuyện điện thoại với Tư Văn, Vũ Chính’. Anh em An ninh nói: ‘Chị là người phạm pháp, chị không được phép gặp ai cả’. Trong một ngày Sáu Sứ khai hết(172)”.
Không hề có một tổ chức nào do cụ Giáp đứng đầu như báo cáo của Nguyễn Đức Tâm đề cập. Theo ông Võ Viết Thanh, Sáu Sứ khai bà được Vũ Chính cấp tiền, cấp xe và đi gặp vị tướng nào, nói gì là đều theo chỉ đạo của Cục II. Thông qua một người tên là Năm Châu, từng công tác chung với ông Thanh Quảng, nguyên là thư ký của tướng Giáp, Sáu Sứ được đưa tới nhà Võ Nguyên Giáp cùng một số cựu chiến binh. Hôm Sáu Sứ đến, cụ Giáp đang ăn, nghe có đoàn Cựu chiến binh, cụ dừng bữa cơm để tiếp. Sáu Sứ mang theo một giỏ trái cây vào tặng rồi xin cụ Giáp cùng chụp ảnh với Đoàn. Toàn bộ cuộc gặp chỉ có vậy nhưng Sáu Sứ báo cáo: “Cụ Giáp đã đồng ý với kế hoạch”. Rồi theo ông Võ Viết Thanh: “Băng ghi âm cuộc nói chuyện của Sáu Sứ ở nhà tướng Giáp nghe không rõ nhưng Cục II vẫn xào nấu thành một bản báo cáo, theo đó: Đang có một vụ đảo chính, một vụ bè phái trong Đảng hòng chi phối vấn đề bố trí nhân sự cấp cao trước Đại hội VII do tướng Võ Nguyên Giáp, Trần Văn Trà cùng một số cán bộ cao cấp khác tiến hành. Bản báo cáo này trở thành cơ sở để Trưởng Ban Tổ chức Nguyễn Đức Tâm báo cáo trước Hội nghị Trung ương 12 về tướng Giáp”.
Theo Đại tá Nguyễn Văn Huyên, Chánh Văn phòng tướng Giáp, từ Hội nghị Trung ương 12 về nhà nghỉ trưa, tướng Giáp hỏi: “Cậu có nhớ ai tên là Năm Châu từng ở Nam Bộ ra đây gặp mình không?”. Ông Huyên nhắc lại sự việc xong, tướng Giáp ăn cơm rồi đi ngủ. Đến cận giờ họp buổi chiều, ông Huyên vào phòng thấy tướng Giáp vẫn ngáy khò khò, ông Huyên hỏi: “Việc đang thế này mà anh cũng ngủ được à?”. Tướng Giáp cười: “Cây ngay không sợ chết đứng”.
Trong khi đó, ngay sau khi Sáu Sứ bị bắt vào ngày 15-5-1991, theo ông Võ Viết Thanh: Cục II rúng động, Cục trưởng Tư Văn đổ bệnh. Trong ngày ông Võ Viết Thanh cầm bản cung của Sáu Sứ bay ra Hà Nội, 17-5-1991, tướng Lê Đức Anh viết một bức thư cực ngắn: “Kính gửi: Bộ Chính trị. Tôi xin không ứng cử vào Quốc hội khoá IX. Xin cám ơn Bộ Chính trị. Kính! Lê Đức Anh”. Do căng thẳng, tướng Lê Đức Anh ngay sau đó bị đột quỵ. Bác sỹ Vũ Bằng Đình, người trực tiếp cấp cứu, nói: “Ông Lê Đức Anh bị xuất huyết dạ dày, huyết áp tụt xuống bằng 0, hồng cầu chỉ còn một triệu. May mà cấp cứu kịp”.
Theo ông Võ Viết Thanh: “Ra Hà Nội, tôi làm báo cáo đưa ông Mai Chí Thọ đề nghị Bộ trưởng ký. Ông Mai Chí Thọ nói: ‘Cậu ký luôn, gửi và trực tiếp báo cáo anh Linh’. Ngay chiều hôm đó, Chánh Văn phòng Trung ương Hồng Hà xếp lịch gặp Tổng bí thư. Nghe tôi báo cáo xong, ông Linh không nói gì. Nhưng, sáng hôm sau thì nhận được ‘điện mật’ của Văn phòng yêu cầu các nơi ngưng phổ biến và gửi trả văn bản do Nguyễn Đức Tâm ký về Văn phòng Trung ương. Sau đó, Trung ương không có một lời nào nói lại với tướng Giáp, còn tướng Trần Văn Trà thì vẫn bị giữ lại ở số 8 Chu Văn An”. Theo ông Võ Viết Thanh: “Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh đã không đưa kết luận về vụ Sáu Sứ ra báo cáo trước Hội nghị Trung ương và ngay cả các uỷ viên Bộ Chính trị cũng không mấy ai biết”. Thái độ của Tổng bí thư như một tín hiệu để ngay lập tức ông Võ Viết Thanh nhận được đòn “đánh dưới thắt lưng” của Cục II.
Theo ông Võ Viết Thanh, ngày 23-6-1991, khi đại biểu đã được triệu tập về Hà Nội: “Trước phiên họp cuối cùng của Hội nghị trù bị, Hồng Hà, Chánh Văn phòng Trung ương đưa tôi miếng giấy, ghi: ‘Đề nghị đồng chí Võ Viết Thanh đến giờ giải lao ra gặp Bộ Chính trị và Ban Bí thư có việc riêng’. Tôi tới phòng làm việc của Đoàn Chủ tịch Đại hội, thấy Võ Chí Công, Nguyễn Đức Tâm, Đoàn Khuê, Nguyễn Quyết, Nguyễn Thanh Bình đang chờ. Mặt Đoàn Khuê hằm hằm, Võ Chí Công và Nguyễn Đức Tâm nói ngắn gọn: ‘Chúng tôi thay mặt Bộ Chính trị, Ban Bí thư, báo đồng chí hai nội dung. Trước hết, xin chuyển tới đồng chí nhận xét của Bộ Chính trị: Đồng chí là một cán bộ cao cấp còn trẻ, công tác tốt, rất có triển vọng, nhưng rất tiếc, chúng tôi vừa nhận được một số báo cáo tố cáo đồng chí hai việc: Một, ngay sau giải phóng, đồng chí có cho bắt hai cán bộ tình báo của Bộ Quốc phòng và từ đó hai cán bộ này mất tích; hai, cái chết của cha mẹ đồng chí là bị ta trừ gian, chứ không phải do địch giết. Vì vậy, chúng tôi đành phải rút đồng chí ra khỏi danh sách tái cử vào Trung ương khoá VII”.
Ông Võ Viết Thanh nói: “Tôi hết sức bất ngờ. Khi nghe xúc phạm đến ba má tôi thì tôi không còn kiềm chế được(173). Trong cặp tôi lúc đó có một khẩu súng ngắn, tôi đã định kéo khoá, rút súng ra bắn chết cả ba ông rồi tự sát. Nhưng, tình hình lúc đó, nếu tôi làm thế là tan Đại hội. Tôi cố nuốt cơn tức giận”(174). Cho dù giữ mình để bảo vệ Đại hội, tương lai chính trị của ông Thanh đã coi như khép lại. Ông Võ Viết Thanh nói: “Nếu tôi cứ nghe lời khuyên, kết luận giống như bản báo cáo của Nguyễn Đức Tâm, thì tôi sẽ được thăng chức, đề bạt nhưng rồi tôi lại phải dấn vào bước thứ hai là ra lệnh bắt oan tướng Trà và tướng Giáp. Làm thế, thì lương tâm sẽ giết dần, giết mòn tôi”(175).
Năm ấy, tướng Giáp vừa tròn 80 tuổi(176). Ông không nằm trong bất cứ cơ cấu nhân sự nào, vụ “Năm Châu – Sáu Sứ”, nếu thành, chỉ có thể hạ bệ uy tín của ông trong Đảng. Khi Võ Nguyên Giáp đã là Đại tướng, Bộ trưởng Quốc phòng, Lê Đức Anh chỉ mới là một cán bộ ở cấp tiểu đoàn. Sự mặc cảm trước uy danh của tướng Giáp chỉ có thể được tích tụ thông qua hai người đã cất nhắc Lê Đức Anh: Lê Duẩn và, đặc biệt là, Lê Đức Thọ.
THEO HUY ĐỨC/Bên thắng cuộc- Phần 2: Quyền Bính- Chương 15
VÕ NGUYÊN GIÁP 2: Sự kiện Vịnh Bắc Bộ
Bữa cơm tại chân đèo Re (phía Định Hóa, Thái Nguyên tháng 10.1948) của Chủ tịch Hồ Chí Minh, Tổng Bí thư Trường Chinh, Đại tướng Tổng Tư lệnh Võ Nguyên Giáp và Ủy viên Ban Thường vụ Trung ương Đảng Lê Đức Thọ – trước ngày ông Lê Đức Thọ được cử vào Nam Bộ công tác.Mưu lược và quyết liệt không chỉ trong những cuộc chiến quy ước như Điện Biên Phủ, năm 1946, khi Hồ Chí Minh đi Pháp nhân Hội nghị Fontainebleau, ở Hà Nội, tướng Giáp đã cùng với Trường Chinh thanh trừng đối lập gần như triệt để. Nhưng trước những đối thủ chính trị nhân danh Đảng, tướng Giáp trở nên cam chịu và thụ động. Có lẽ lòng trung thành với tổ chức và ý thức tuân thủ kỷ luật đã rút đi thanh gươm trận của ông.
Sự kiện Vịnh Bắc Bộ
Một tháng sau khi Ngô Đình Diệm bị đảo chính, Ban Chấp hành Trung ương Đảng lại nhóm họp, đẩy cách mạng miền Nam lên một tầm mức rõ ràng hơn: “Đã đến lúc miền Bắc cần tăng viện trợ cho miền Nam, miền Bắc phải phát huy hơn nữa vai trò là căn cứ cách mạng cho toàn đất nước”. Không lâu sau đó, Sư đoàn 325 được đưa vào “Chiến trường B” (207).Người Mỹ không ngồi yên khi nhịp độ chi viện quân sự từ miền Bắc vào Nam ngày càng tăng cao. Mỹ chủ trương đánh mạnh vùng Hạ Lào và ngoài Biển Đông, Hạm đội Bảy dịch chuyển dần lên rồi đưa tàu USS Maddox vào vịnh Bắc Bộ. Trực Ban Tác chiến Quân uỷ Trung ương tuần lễ đầu tháng 8-1964, Cục trưởng Quân báo, Đại tá Lê Trọng Nghĩa, kể: “Nguồn tin của chúng tôi cho biết, sau khi tàu Maddox di chuyển hỗ trợ cho các máy bay của hải quân Mỹ ném bom Nậm Căn, nhằm quấy rối, chặn đường chi viện miền Nam sẽ quay về Hạm đội
Bảy. Quân uỷ cũng nhận định không có dấu hiệu Mỹ dùng tàu Maddox đánh ra miền Bắc”.
Ngày 2-8-1964, khi chiếc tàu USS Maddox di chuyển từ phía Bắc Việt Nam vào vùng biển Hòn Mê, thuộc địa phận Thanh Hoá, nó đã bị một đơn vị hải quân miền Bắc dùng tàu phóng ngư lôi bắn trúng mũi. Thương vong không đáng kể, nhưng “Capitol Hill đã náo loạn”.
Ngày 4-8-1964 hệ thống ra đa của USS Maddox nhận được tín hiệu sẽ có một cuộc tấn công thứ hai. Mặc dù, về phía Việt Nam, “nhật ký chiến sự không ghi nhận bất cứ sự kiện gì vào ngày 4-8 cả” (208).
Vụ tàu USS Maddox đã khiến cho lòng kiêu hãnh của những người Mỹ ở Washington bị thách thức. Ngày 5-8-1964, máy bay Mỹ lần đầu tiên thi hành một số phi vụ bắn phá trên miền Bắc. Ngày 7-8-1964, 100% nghị sỹ ở Hạ viện và sau đó 98/100 thượng nghị sỹ bỏ phiếu thông qua “Nghị quyết Vịnh Bắc Bộ”; theo đó, cho phép tổng thống toàn quyền hành động quân sự với miền Bắc cộng sản. Một tuần sau, từ Thanh Hoá, 160 sỹ quan chính quy kết thúc sớm lớp huấn luyện, bắt đầu hành trình vượt Trường Sơn (209).
Theo Đại tá Lê Trọng Nghĩa: “Khi ‘sự kiện Vịnh Bắc Bộ’ xảy ra, cả Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh đều đi vắng. Trung Quốc và Liên Xô cùng làm ầm lên. Chủ tịch Hồ Chí Minh phải chủ trì họp kiểm điểm. Vào họp Hồ Chí Minh đặt vấn đề rất nghiêm: Ai ra lệnh? Hôm xảy ra vụ tàu Maddox, trực Quân uỷ Trung ương là tướng Trần Quý Hai, tôi là trực ban tác chiến chịu trách nhiệm nắm tình hình địch. Trần Quý Hai nói là đã báo cáo Bộ Chính trị trước khi ra lệnh nhưng kiên quyết không nói cụ thể báo cáo ai. Võ Nguyên Giáp yêu cầu phải kỷ luật. Trong khi, Văn Tiến Dũng nói, ‘mình không đánh nó thì nó cũng sẽ đánh mình, bản chất đế quốc là thế’. Cuối cùng Trần Quý Hai nhận kỷ luật cho dù ai cũng biết phía sau lệnh này là ai” (210).
“Sự kiện Vịnh Bắc Bộ” trở thành lý do để những người chủ chiến ở cả phía Mỹ và Việt Nam đẩy nhịp độ chiến tranh lên mức cao hơn. Từ miền Bắc, viên tướng đứng đầu xu hướng đánh thắng Mỹ bằng quân sự, Nguyễn Chí Thanh, được cử vào Nam trực tiếp làm bí thư Trung ương Cục. Cùng đi có các tướng Lê Trọng Tấn, Nguyễn Hoà, Hoàng Cầm và Trần Độ.
Chỉ ít lâu sau, tháng 2-1965, Bộ Chỉ huy Miền Nam quyết định mở Chiến dịch Đồng Xoài. Đồng thời, ở Cao Nguyên, một cuộc tấn công lớn đã được nhắm vào khu ở của cố vấn Mỹ ở thành phố Pleiku. Người Mỹ trả đũa bằng cách mở một đợt tấn công bằng không quân vào miền Bắc. Cuộc tấn công này nhanh chóng biến thành một chiến dịch ném bom có hệ thống với mật danh “chiến dịch Sấm rền”. Sự kiện này đã đặt miền Bắc vào tình thế chấp nhận để cho một lực lượng quân nhân của các nước xã hội chủ nghĩa bí mật có mặt trên miền Bắc.
Năm 1964, ông Lê Duẩn từng dự định “giành chính quyền Sài Gòn” trong năm 1965 bằng cuộc đảo chính của Đại tá Phạm Ngọc Thảo kết hợp với một cuộc tổng tiến công, nhân khi “chiến tranh đặc biệt” của Mỹ được coi là “phá sản” còn quân Mỹ thì chưa được đưa vào tham chiến. Đại tá Thảo được ông Lê Duẩn “đánh vào” chính quyền Ngô Đình Diệm với vỏ bọc “người trí thức tham gia kháng chiến trở về với chính nghĩa quốc gia”. Còn cuộc tổng tiến công thì theo ông Võ Văn Kiệt, năm 1964, chỉ riêng Khu uỷ Sài Gòn-Gia Định đã cho thành lập năm “phân khu”. Cũng trong năm 1964, từ Hà Nội, ông Lê Duẩn đã cử một “bộ khung” vào Nam.
Một thành viên trong “bộ khung” này, ông Kiều Xuân Long, kể: “Chúng tôi bắt đầu đi B cuối năm 1964, đích thân Lê Duẩn và Tố Hữu tiễn đưa. Đầu năm 1965, chúng tôi tới Tây Ninh, gặp cán bộ Trung ương Cục, họ thúc, ráng đi lẹ lên coi chừng không kịp”. Đồng tiền “miền Nam Việt Nam” cũng được in và chuyển vào Trung ương Cục với mật danh: “Hàng 65”. Nhưng cuộc đảo chính do Phạm Ngọc Thảo cầm đầu thất bại. Giai đoạn khốc liệt nhất của cuộc chiến bắt đầu.
Ngày 8-3-1965, lính Mỹ đổ bộ vào Đà Nẵng và tháng 7 năm ấy bắt đầu tham chiến tại miền Nam. Đáp lại, trong tháng 9-1965, hai đơn vị chủ lực cơ động của Nam Bộ, Sư đoàn 9 và Sư đoàn 5, lần lượt được thành lập; tháng 6-1966, Miền cho lập thêm Sư đoàn 7. Từ đó, quân đội Mỹ tiếp tục được ồ ạt đưa sang cho đến khi đạt con số 543.000 người vào năm 1968.
Mậu Thân và tham vọng của Lê Đức Thọ
Cuối năm 1966, khi trả lời phỏng vấn Harrison Salisbury, phóng viên tờ New York Times, Thủ tướng Phạm Văn Đồng nói rằng, Hoa Kỳ đúng là “mạnh hơn rất nhiều về quân sự”, nhưng, theo ông: “Cuối cùng sẽ thất bại vì có nhiều người Việt Nam sẵn sàng hy sinh cho Việt Nam hơn người Mỹ”.Sức chịu đựng của nền chính trị Mỹ bắt đầu bị thách thức khi số lính Mỹ chết ở chiến trường Việt Nam lên tới con số hàng trăm mỗi tuần. Từ năm 1961 cho tới đầu năm 1968, có 31.000 người Mỹ bị chết và mất tích ở Việt Nam. Cảnh chết chóc của binh lính và đặc biệt là dân thường được chiếu mỗi tối trên máy truyền hình bắt đầu có trong phòng ngủ của các gia đình Mỹ.
Theo mô tả của Henry Kissinger, “McNamara mong muốn kết thúc chiến tranh một cách tuyệt vọng, và nhiều lần khẩn khoản tôi moi bất cứ dấu hiệu lờ mờ nào, cho dù là gián tiếp, có thể giúp ông thúc đẩy công cuộc đi tới một kết cục bằng thương lượng” (211). Ngày 7-4-1965, Tổng thống Johnson tuyên bố tại Baltimore: “Mỹ sẵn sàng thương lượng không điều kiện”. Cuối tháng 12-1965, người Mỹ cử Harriman, một nhà ngoại giao, tới Ba Lan để nhờ Ba Lan làm trung gian thương lượng với Hà Nội.
Ngày 2-1-1966, J. Mikhalowski, thứ trưởng kiêm Tổng thư ký Bộ ngoại giao Ba Lan, tới Hà Nội và thông báo với Thủ tướng Phạm Văn Đồng và Chủ tịch Hồ Chí Minh: Mỹ rất linh hoạt. Họ sẵn sàng tìm mọi cách để thương lượng. Mikhalowski nài nỉ: “Cần phải có một sáng kiến. Phải tiến lại với những ý kiến chứng tỏ chúng ta muốn hoà bình, và qua đó các đồng chí sẽ tranh thủ được dư luận thế giới về mình” (212). Nhưng cả Thủ tướng Phạm Văn Đồng và Chủ tịch Hồ Chí Minh đều cự tuyệt (213).
Ngày 14-6-1966, một nhà ngoại giao người Canada được gửi tới Hà Nội, nhưng chuyến đi của ông cũng thất bại. Tiếp đó, ông Jean Sainteny, người từng ký với Hồ Chí Minh bản Hiệp định Sơ bộ ngày 6-3-1946, đã được Tổng thống Pháp cử tới Việt Nam.
Ngày 1-7-1966, tại Hà Nội, Sainteny cho biết: “Mỹ đang tìm một giải pháp để khỏi mất thể diện và chính Việt Nam mới ở thế thắng. Mỹ đã bị đánh bại. Đối với một nước nhỏ mà làm cho Mỹ không thực hiện ý đồ là đã ở trong thế thắng rồi” (214). Rồi Sainteny thuyết phục Phạm Văn Đồng: “Cần nghĩ đến chiến tranh nhưng cũng cần nghĩ đến hoà bình. Một ngày nào đó sẽ phải thương lượng” (215).
Đúng lúc ấy, Hồ Chí Minh được mô tả là đã bước vào phòng, cắt ngang cuộc gặp giữa Sainteny và Phạm Văn Đồng: “Nếu ông có gặp người Mỹ, ông hãy nói cho ho rằng chúng tôi không sợ Mỹ, chúng tôi sẽ chiến đấu đến cùng, dù có phải hy sinh tất cả” (216). Hôm sau, ngày 5-7-1966, trong cuộc tiếp chính thức, Hồ Chí Minh nói với Sainteny: “Chúng tôi hiểu đế quốc Mỹ. Chúng tôi biết sức mạnh của họ. Họ có thể san bằng Hà Nội, Hải Phòng, Nam Định, Bắc Ninh và các thành phố khác. Điều đó không hề làm yếu quyết tâm chiến đấu đến cùng của chúng tôi ” (217).
Từ năm 1967, người Mỹ bắt đầu thiết lập một kênh liên lạc với Việt Nam qua người Pháp. Giữa tháng 7-1967, Henry Kissinger trở thành người trung gian khởi động tiến trình thương lượng. Cho đến lúc ấy, người Mỹ không hề biết rằng, ông Lê Duẩn đang có trong tay một kế hoạch đầy tham vọng mà về sau được các nhà báo Mỹ gọi là “Tet Offensive” và các văn kiện chính thức của Hà Nội gọi là “Cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Mậu Thân-1968”.
Trong “chiến tranh giải phóng miền Nam”, cho dù tướng Giáp vẫn là bộ trưởng Bộ Quốc phòng, tổng tư lệnh, bí thư Tổng Quân uỷ, nhưng theo ông Lê Trọng Nghĩa: “Thay vì ông Giáp là người quyết định, ông Lê Đức Thọ có sáng kiến lập ra Tổ năm người giúp Trung ương chỉ đạo tác chiến miền Nam gồm: Lê Duẩn, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh, Phạm Hùng và Lê Đức Thọ. Trong tổ này, ông Giáp chỉ còn một phiếu”.
Chiến dịch Mậu Thân được lên kế hoạch sau “những cuộc họp liên miên” mà các bên tham gia đã phải “tranh cãi gay gắt”. Đại tá Lê Trọng Nghĩa, người dự hầu hết những cuộc họp này, nói: “Trong Quân uỷ xuất hiện hai xu hướng khác nhau: Một xu hướng cho rằng phải đánh bằng quân sự thì mới giải quyết được cách mạng miền Nam, xu hướng này do Nguyễn Chí Thanh phát ngôn và phía sau là Lê Duẩn và Lê Đức Thọ. Một xu hướng đồng ý đánh, nhưng vừa đánh vừa cân nhắc tình hình chính trị, nếu khi nào khả năng chính trị xuất hiện thì nắm lấy cơ hội đàm phán hoà bình, người đứng đầu xu hướng này là Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Văn Vịnh. Tuy nhiên, tới tháng 6-1967 thì đôi bên đi đến thống nhất: đánh; một ý đồ chiến lược được hình thành gọi là Kế hoạch 67-68”.
Chiều 5-7-1967, Bộ Chính trị làm cơm tiễn đưa Nguyễn Chí Thanh trở lại miền Nam, cùng dự có Hồ Chí Minh. Sau bữa cơm, tướng Thanh có ngồi lại khá lâu với tướng Giáp. Người thân của ông kể lại rằng: Sau một đêm trằn trọc bên người vợ tại nhà riêng ở số 34 Lý Nam Đế, Đại tướng Nguyễn Chí Thanh bị choáng mệt. Lúc gần sáng, ông được đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện Quân y 108, nhưng khi vừa được đặt nằm xuống giường bệnh thì từ ông “phát ra tiếng kêu ‘ặc’ rồi mặt và toàn thân tím ngắt”. Khoảng chín giờ sáng ngày 6-7-1967, Nguyễn Chí Thanh mất với kết luận của bệnh viện là do “nhồi máu cơ tim”.
Vị tướng đại diện cho xu hướng “giành chiến thắng hoàn toàn bằng quân sự” vừa ra đi thì có hai sứ giả mang thông điệp hoà hoãn từ Washington tới: ông Raymond Aubrac và Herbert Marcovich. Aubrac là người quen cũ của Hồ Chí Minh trong thời kỳ ông tới Paris dự Hội nghị Fontainebleau (218). Sự ra đi đột ngột của tướng Thanh cũng làm cho ông Giáp bị sốc, ngay sau tang lễ Nguyễn Chí Thanh, tướng Giáp được đưa đi Hungary dưỡng bệnh. Hồ Chí Minh tiếp các sứ giả Washington khi bên mình không còn hai đại tướng. Ông bắt đầu nói về đàm phán.
Ngày 24-7-1967, “Aubrac cảm thấy có dấu hiệu mới mẻ” (219) khi gặp Hồ Chí Minh. Thủ tướng Phạm Văn Đồng gần như đã bàn chi tiết phương thức tiến hành đàm phán (220) với điều kiện Mỹ ngưng ném bom miền Bắc.
Ngày 25-8-1967, Aubrac và Marcovich chuyển tới tổng đại diện Việt Nam tại Paris thông điệp thương lượng đầu tiên của Chính phủ Mỹ gửi Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hoà: “Hoa Kỳ sẵn sàng chấm dứt ném bom bắn phá bằng không quân và hải quân ở miền Bắc Việt Nam với sự hiểu biết răng việc đó sẽ nhanh chóng đưa tới những cuộc thảo luận có hiệu quả giữa Hoa Kỳ và Việt Nam Dân chủ Cộng hoà để tiến tới giải quyết những vấn đề đang làm hai nước chống đối nhau” (221).
Không ai biết rõ thông điệp trên đây của Washington có được miền Bắc chuyển đến lãnh tụ tối cao hay không. Khi miền Bắc trả lời thì Hồ Chí Minh đã không còn ở Hà Nội nữa. Theo Đại tá Lê Trọng Nghĩa: “Ngày 5-9-1967, Hồ Chí Minh được đưa đi nghỉ ở Bắc Kinh. Chúng tôi nhận được thông báo từ Ban Tổ chức Trung ương của Lê Đức Thọ: Bác mệt, phải đi nghỉ đông, từ nay, những ai trước trực tiếp làm việc với Bác thì làm việc với đồng chí Lê Duẩn”.
Ngày 11-9-1967, Mai Văn Bộ trao cho Aubrac và Marcovich trả lời của Hà Nội: “Thông điệp của Mỹ đã được trao sau một cuộc leo thang đánh phá Hà Nội và với sự đe doạ liên tục đánh phá Hà Nội. Rõ ràng đó là một tối hậu thư đối với nhân dân Việt Nam. Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà kiên quyết bác bỏ nhưng đề nghị trên đây của Mỹ” (222). Một kế hoạch mang tên San Antonio, theo đó, Mỹ sẽ “chấm dứt hoạt động quân sự chống miền Bắc Việt Nam – để đổi lấy các cuộc đối thoại, miễn là Hà Nội không lợi dụng việc ngừng ném bom” (223), vẫn được người Mỹ đưa ra. Ngày 29-9-1967, Johnson đồng ý “Kế hoạch San Antonio”, nhưng theo Kissinger, Hà Nội đã bác bỏ nó.
Theo ông Trần Việt Phương, thư ký Thủ tướng Phạm Văn Đồng: “Lê Đức Thọ và Lê Duẩn không thể đưa hai con người đang nắm quyền và có nhiều uy tín đó đi đâu nếu hai người không đồng ý. Việc Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp đi ra nước ngoài được giải thích là để nghi binh. Để thế giới tin rằng, miền Bắc không thể triển khai một kế hoạch to nếu hai nhân vật quan trọng vào bậc nhất đó không có mặt ở Hà Nội”.
Những diễn biến sau đó cho thấy câu chuyện không đơn giản là một cuộc nghi binh. Đại tá Lê Trọng Nghĩa nói: “Hai mươi ngày sau khi Nguyễn Chí Thanh mất, ngày 27-7-1967, Hoàng Minh Chính bị bắt. Hơn một tháng sau khi Hồ Chí Minh được đưa tới Bắc Kinh, ngày 18-10-1967, người thư ký thân cận nhất của ông là Vũ Đình Huỳnh cũng bị bắt”. Một vụ án được nói là “Chống Đảng” do Trưởng Ban Tổ chức Trung ương Lê Đức Thọ và Bộ trưởng Công an Trần Quốc Hoàn, trực tiếp chỉ đạo, bắt đầu khởi động.
Cái chết của tướng Nguyễn Chí Thanh không làm thay đổi quyết tâm dứt điểm chiến trường miền Nam của ông Lê Duẩn. Theo tướng Giáp: “Anh Thanh mất khi chỉ mới có ý đồ chiến lược đánh vào thành phố chứ chưa hề có kế hoạch tổng công kích-tổng khởi nghĩa vào dịp Tết Mậu Thân”. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian Võ Nguyên Giáp ở Hungary và Hồ Chí Minh ở Bắc Kinh, một kế hoạch được đặt tên là “Chiến dịch Quang Trung” được gấp rút xây dựng.
Hồ Chí Minh được đưa về Hà Nội khi cuộc Tổng tiến công đã gần kề. Theo ông Vũ Kỳ, thư ký riêng của ông, ngày 21-12-1967, Văn phòng Trung ương điện “mời Bác về dự họp Bộ Chính trị”. Ngày 23-12-1967, chuyên cơ chở Hồ Chí Minh về tới Gia Lâm. Ông Vũ Kỳ viết: “Máy bay lượn hai vòng vẫn chưa hạ cánh được vì đèn chỉ huy trên sân bay chệch mười lăm độ. Đồng chí lái giàu kinh nghiệm quyết tâm hạ cánh không theo đèn. Rất may là an toàn. Các đồng chí Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ ra đón Bác tại sân bay, đưa Bác về nhà và báo cáo công việc với Bác” (224).
Ngay sau khi khách khứa rút lui, việc đầu tiên mà Hồ Chí Minh làm là gọi điện tới Quân uỷ Trung ương để hỏi thăm sức khỏe tướng Giáp. Theo ông Vũ Kỳ, khi nghe Quân uỷ nói Đại tướng đang ở nước ngoài, Hồ Chí Minh nhắc gửi quà và thiệp cho vợ chồng “chú Văn”. Ông nói: “Nô-en và Tết dương lịch bên ấy cũng như Tết ta của mình. Tâm lý của những người xa quê hương rất mong có một món quà của tổ quốc” (225). Không chỉ hiểu tâm trạng của vị tướng đang bị đặt ra ngoài thời cuộc, theo Đại tá Lê Trọng Nghĩa: “Hồ Chí Minh lo cho sự an toàn của tướng Giáp”.
Từ Hungary, ngày 20-9-1967 tướng Giáp gửi thư cho Đại tá Nguyễn Văn Hiếu: “Cậu Hiếu, bọn mình còn ở lại đây ít hôm nữa. Chắc Hoàng đã có thư. Rất mong thư nhà. Nhớ liên lạc với anh Thạch, anh Tiến, khi nào có đoàn sang thì gửi mình”. Theo Đại tá Hiếu, “anh Thạch” và “anh Tiến” trong bức thư này là Nguyễn Cơ Thạch và Hoàng Văn Tiến, cựu thư ký của tướng Giáp, lúc đó đang công tác tại Bộ ngoại giao. Bức thư tướng Giáp cho thấy ông đã bắt đầu “đói thông tin” và, thay vì được báo cáo qua con đường chính thức, phải tìm hiểu tình hình trong nước qua những người tin cẩn.
Ngày 11-11-1967, tướng Giáp gửi cho Đại tá Nguyễn Văn Hiếu lá thư thứ hai từ Hungary: “Hiếu, đã nhận được thư của Hiếu gửi cho đoàn, sau đó nhận được thư dài hơn viết từ trước. Sức khỏe tôi khá hồi phục nhưng chưa khỏi hẳn. Hoàng sẽ nói rõ. Hiếu xem, lúc về sẽ bố trí ăn ở làm việc thế nào để có thể chuẩn bị trước. Thăm các cậu ở báo Quân Đội Nhân Dân, Cục I, Cục II và các cục khác. Nghe nói bài báo của ta có chỗ lộ bí mật (Hoàng Tùng nói), như thế là không đúng. Ta đã cân nhắc rất kỹ”.
Theo Đại tá Hiếu, đọc lá thư viết trên postcard này, ông rất lo lắng. Tại sao tổng tư lệnh đương chức lại băn khoăn “lúc về sẽ bố trí ăn ở làm việc thế nào?” Đại tá Hiếu kể: “Khi anh Văn ở Hungary, ở nhà họp Quân uỷ tôi đã nhiều lần phải chịu đựng những lời nói xấu anh Văn một cách công khai. Trước đó, Quân uỷ rất đoàn kết nhưng, có thời gian Nguyễn Chí Thanh, Văn Tiến Dũng lôi kéo một số cán bộ cô lập anh Văn. Trước khi vào Nam, có thời gian Nguyễn Chí Thanh hay bóng gió: ‘Ở nhiều nước Tổng tham mưu trưởng mới là tướng, còn bộ trưởng quốc phòng chỉ là anh dân sự’. Khi đó, Văn Tiến Dũng đã thay Hoàng Văn Thái làm Tổng tham mưu trưởng. Tuy nhiên, khi Nguyễn Chí Thanh mất, anh Văn vẫn bị sốc vì cuộc chiến cần tướng tài. Xét về năng lực, Nguyễn Chí Thanh sắc sảo hơn nhiều so với Văn Tiến Dũng”.
Theo Đại tá Nguyễn Văn Huyên, thư ký tướng Giáp, ông không có điều kiện để xác minh điều mà Trần Quỳnh nói, trước giờ dự định vào Nam, Nguyễn Chí Thanh nhắc Hồ Chí Minh phải chú ý vấn đề nội bộ. Nhưng, ông Huyên xác nhận, ở thời điểm ấy cũng có người nói tướng Giáp chống Đảng và muốn thay tướng Giáp. Theo ông Huyên: “Có người đề nghị, Bác nói: thông thường ở cấp ấy con người có thể hành động như vậy nhưng chú Giáp thì không, hơn nữa ta đang đánh Mỹ và đang thắng Mỹ không thể thay bộ trưởng quốc phòng”.
Theo ông Vũ Kỳ, ngày 28-12-1967, Bộ Chính trị họp phiên đặc biệt ngay bên nhà của Hồ Chí Minh, có bản đồ to kê trên bục trong phòng họp và có nhiều tướng lĩnh đến báo cáo. Tại cuộc họp đó, theo ông Vũ Kỳ: “Bộ Chính trị đề ra nhiệm vụ… đưa cuộc chiến tranh cách mạng của ta lên một bước phát triển cao nhất, bằng phương pháp tổng công kích, tổng khởi nghĩa để giành thắng lợi quyết định. Chiều tối, sau phiên họp Bộ Chính trị kéo dài và căng thẳng, Bác trở về nhà sàn, chân bước chậm rãi, có lẽ có một điều gì đó khiến Bác chưa thật an tâm. Cuộc họp hôm nay Bác chủ trì, ngồi ở ghế đầu bàn, đồng chí Lê Duẩn báo cáo toàn bộ vấn đề và quán xuyến việc thảo luận” (226).
Ngày 1-1-1968, sau khi thăm một số nơi bị máy bay bắn phá ở Hà Nội, vào lúc 2 giờ 30 chiều, sau khi tiếp “Bộ Chính trị đến làm việc”, Hồ Chí Minh tiếp tục “sang Bắc Kinh dưỡng bệnh” (227). Ở Hà Nội, bàn tay của Lê Đức Thọ bắt đầu siết mạnh hơn.
Tại Tổng Hành dinh, sáng 6-1-1968, Đại tá Lê Trọng Nghĩa đang họp với Văn Tiến Dũng để làm kế hoạch bảo đảm cho chiến dịch thì ông Dũng nói: “Anh sang Tổng cục Chính trị gặp Song Hào”. Ông Lê Trọng Nghĩa kể: “Tôi sang, người tiếp tôi không phải là Song Hào mà là Phạm Ngọc Mậu, Cục trưởng Tổ chức kiêm phụ trách Bảo vệ Nội bộ. Mậu bảo: ‘Anh để cặp, vũ khí, bản đồ lại đây rồi đi ngay, có nhiệm vụ Trung ương giao’. Tôi lần lượt tháo ra khỏi người những thứ bất ly thân, và tôi chỉ phải đi sang một phòng ở gần đó. Hôm đó, vợ tôi từ nơi tản cư ở Vĩnh Yên về đang chờ tôi về ăn cơm để tối lại về nơi tản cư tiếp. Nhưng tôi không chỉ bị giữ lại trong ngày, và cũng không chỉ có một mình. Từ các nhà bên: Lê Minh Nghĩa, phó Văn phòng Quân uỷ, kiêm chánh Văn phòng Bộ Tổng Tham mưu, Đỗ Đức Kiên, cục trưởng Cục Tác chiến… cũng cùng bị bắt. Lo lắng cho một chiến dịch sắp bắt đầu, một tuần sau, lấy tư cách là bí thư Đảng Quân uỷ Bộ Tổng Tham mưu, tôi viết thư gửi cho Bí thư Tổng Quân uỷ Võ Nguyên Giáp đặt vấn đề vì sao có việc giữ người này. Một thời gian sau, khi tôi đã bị di lý đi nơi khác, một cục phó Cục Bảo vệ tới nơi tôi bị giữ, thông báo: Anh Giáp đang nghỉ, tất cả những chuyện của các anh và những chuyện trong Quân uỷ bây giờ thuộc quyền giải quyết của anh Lê Đức Thọ”.
Sau khi “điều Lê Trọng Nghĩa” về trại giam, Cục trưởng Cục Cán bộ Phạm Ngọc Mậu cho mời Chánh Văn phòng Quân uỷ Nguyễn Văn Hiếu. Theo ông Hiếu: “Ông Mậu nói: ‘Học viện quân sự đang thiếu người, anh phải lên thay Hoàng Minh Thảo làm phó giám đốc. Anh nên đi ngay’. Tôi hiểu là người ta cần tống mình đi. Đến Tam Đảo biết thêm, người ta chỉ thị cho Học viện là tôi không được tham gia cấp uỷ”. Như vậy, theo Cục trưởng Quân báo Lê Trọng Nghĩa: “Trước giờ nổ súng, phần lớn tác giả của Kế hoạch Mậu Thân, kể cả tác giả chính là Cục trưởng Tác chiến Đỗ Đức Kiên, đều bị loại ra khỏi vòng chiến đấu”.
Để đảm bảo hoàn toàn bí mật, chỉ trước khi nổ súng một tuần, Lê Duẩn mới triệu tập các uỷ viên Trung ương về Kim Bôi họp Hội nghị Trung ương lần 14. Tại hội nghị, Bí thư thứ nhất Lê Duẩn thông báo với Trung ương rằng trong cuộc họp quan trọng này “có nhiều đồng chí vắng mặt”. Bí thư Lê Duẩn nói: “Trước hết, tôi xin báo cáo với các đồng chí, lần này hội nghị Trung ương chúng ta họp, có một số đồng chí Trung ương bị ốm không đến được, có một số đồng chí bận việc không đến được. Trong Bộ Chính trị cũng có đồng chí bận việc không đến được, một số đồng chí sẽ đến, mai có đồng chí Thọ (Lê Đức Thọ), đồng chí Dũng (Văn Tiến Dũng) sẽ đến báo cáo” (228).
Sau Hội nghị Trung ương 14, chiều 20-1-1968, Lê Đức Thọ có đến Bắc Kinh để “báo cáo Bác Hồ”. Tướng Giáp nhớ lại: “Sắp nổ súng thì Bác cũng đang ở Bắc Kinh. Bác điện cho tôi: chú thu xếp về càng sớm, càng tốt”. Từ Hungary, tướng Giáp bay tới Bắc Kinh. Theo ông Vũ Kỳ, sáng 25-1-1968, Hồ Chí Minh gặp riêng Võ Nguyên Giáp. Trong khi, cả “Cha già Dân tộc” và “Anh cả của Quân đội” vẫn đang “an trí” ở Bắc Kinh thì những binh đoàn chủ lực miền Bắc bí mật áp sát các đô thị miền Nam. “Ngày 29 tháng Chạp ta”, vào lúc sáu giờ chiều, Hồ Chí Minh “nhận được điện của Bộ Chính trị và Trung ương chúc mừng Bác Hồ năm mới” (229).
Cái đêm mà cả miền Nam chìm trong khói lửa của Tổng tiến công ấy, Hồ Chí Minh đang ở Bắc Kinh, “trong căn phòng vắng” chỉ có ông và thư ký Vũ Kỳ, “Bác” mỉm cười nghe một em bé hát “Bé bé bồng bông… em đi sơ tán, mai về phố đông” và lời chúc Tết của chính mình:
“Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua
Thắng lợi tin vui khắp mọi nhà
Nam Bắc thi đua đánh giặc Mỹ
Tiến lên !
Toàn thắng ắt về ta!” (230)
Máy bay Trung Quốc đưa tướng Giáp về tới Hà Nội ngay trong ngày 29
Tết. Hôm sau ông mới được tướng Vũ Lăng, cục trưởng Cục Tác chiến báo
cáo “Kế hoạch Tổng công kích, Tổng khởi nghĩa”. Vũ Lăng nói: “Anh Văn
Tiến Dũng bảo bây giờ thì có thể báo cáo toàn bộ với anh Văn”. Tướng
Giáp cố giữ vẻ mặt bình thản để giấu niềm cay đắng. Ông, vị tổng tư
lệnh, đã không được biết một kế hoạch lớn như vậy cho đến trước khi nổ
súng một ngày.Thắng lợi tin vui khắp mọi nhà
Nam Bắc thi đua đánh giặc Mỹ
Tiến lên !
Toàn thắng ắt về ta!” (230)
Bốn ngày sau khi Chiến dịch Mậu Thân bắt đầu, một trong những nhân vật quan trọng nhất của chiến dịch, tướng Nguyễn Văn Vịnh, bị vô hiệu hoá. Trung tướng Nguyễn Văn Vịnh, uỷ viên Thường trực Tổng Quân uỷ, được cử vào Trung ương Cục trao đổi Kế hoạch Mậu Thân chỉ mười ngày sau khi tướng Nguyễn Chí Thanh mất. Tướng Vịnh trở lại Hà Nội vào đầu tháng 1-1968, và chính ông là người báo cáo tình hình chiến trường miền Nam với Quân uỷ, là người trực tiếp soạn thảo Nghị quyết Trung ương 14.
Theo thư ký riêng của ông, ông Phạm Văn Hùng: Chiều mồng 5 Tết Mậu Thân, ông Vịnh được Lê Đức Thọ mời tới nhà riêng gặp vào lúc 15 giờ. Cuộc gặp kéo dài tới chập tối nên ông Hùng không thể chờ. Sáng hôm sau khi ông Phạm Văn Hùng quay lại nhà riêng và là nơi làm việc của ông Vịnh, 34 Cao Bá Quát, thì được ông Vịnh cho biết, ông bị ngưng tất cả các chức vụ: uỷ viên dự khuyết Trung ương Đảng, uỷ viên thường trực Quân uỷ, thứ trưởng Bộ Quốc phòng.
Khoảng ba mươi nhân vật cao cấp đã bị bắt, phần lớn là những người thân cận với tướng Giáp như: Thiếu tướng Đặng Kim Giang (231), Cục trưởng Cục II Đại tá Lê Trọng Nghĩa, Chánh Văn phòng Bộ Quốc phòng Đại tá Lê Minh Nghĩa, Cục trưởng Cục Tác chiến Đại tá Đỗ Đức Kiên, Tổng Biên tập báo Quân đội Nhân dân Hoàng Thế Dũng, Phó Giám đốc Nhà Xuất bản Sự thật, nguyên tỉnh uỷ viên Tỉnh uỷ Quảng Bình, Nguyễn Kiến Giang, Giám đốc Nhà Xuất bản Sự thật Minh Tranh,… Trừ một số người bị bức cung để phải khai ra “vai trò cầm đầu của tướng Giáp” lờ mờ nhận thấy mục tiêu chính trị của “vụ án”, phần đông cho đến tận cuối đời không hiểu vì sao lại có vụ án này (232).
Theo Trần Quỳnh, trợ lý Lê Duẩn thì, thành phần bị bắt thời gian này gồm: “Những người không tán thành đường lối chống xét lại của Đảng ta, một số cán bộ cao cấp và trung cấp theo học ở trường Đảng cao cấp Liên Xô và trường quân sự cao cấp Liên Xô bàn kế hoạch chống lại đường lối của Đảng. Họ lập một nhóm vận động thành lập một tổ chức lấy việc thay đổi Bộ Chính trị làm mục tiêu. Họ nhắm vào những người không đồng tình với Nghị quyết 9, trước hết là những sĩ quan cao cấp trong quân đội và những uỷ viên trong Trung ương”. Các văn bản do Lê Đức Thọ ký cũng nói tới Nghị quyết 9 và quan điểm xét lại (233). Nhưng, trên thực tế, Nghị quyết 9 đã được quán triệt từ năm 1964. Người chủ trương xét lại ở Liên Xô, Khrushchev, khi đó cũng đã bị phế truất và bị thay bởi Brezhnev. Mặc dù mở đầu vụ án bằng việc bắt Hoàng Minh Chính, hầu hết những nhân vật quan trọng bị bắt đều là thư ký của Hồ Chí Minh hoặc là những trợ thủ đắc lực của tướng Giáp.
Theo thư ký của tướng Vịnh, ông Phạm Văn Hùng (234): “Ông Vịnh và ông Giang đều đã cùng ở trong Quân uỷ, biết nhau rất rõ. Ông Vịnh ở nhà 34 Cao Bá Quát, ông Giang ở nhà đối diện. Từ khi ông Giang ra khỏi quân đội, thỉnh thoảng vẫn qua lại nhà ông Vịnh trò chuyện. Nhiều cán bộ cao cấp khác thỉnh thoảng vẫn sang nhà ông Vịnh trò chuyện. Ông Vịnh là người cởi mở nhưng bí mật quân sự thì không bao giờ ông ấy tiết lộ”.
Tướng Giáp trở lại Tổng Hành dinh khi không còn những cộng sự ăn ý nhất. “Cuộc Tổng tấn công Mậu Thân” diễn ra ngay trong đêm 30 Tết, thời điểm hai miền có thoả thuận ngừng bắn để người dân đón Xuân. Tuy có gặp trục trặc về giờ nổ súng do có sự nhầm lẫn trong việc sử dụng giờ Hà Nội với giờ Sài Gòn; nhưng, gần như ngay sau Giao thừa, 31-1-1968, lẫn trong tiếng pháo mừng xuân của thường dân, Quân Giải phóng đồng loạt nổ súng vào 5/6 thành phố, 36/44 thị xã, 36/242 huyện lỵ, 25 sân bay,… Đặc biệt, cuộc tấn công đã gây rúng động với những gì mà “Việt Cộng” đã làm ở Sài Gòn và Huế.
Tướng Giáp cho rằng: “Tổng tiến công vào một thời điểm bất ngờ là một chủ trương sáng tạo, nhưng đề ra tổng khởi nghĩa là không phù hợp” (235). Tướng Giáp không coi Mậu Thân là chiến thắng vì theo ông: “Lúc đầu mục tiêu đề ra rất cao, tổng công kích, tổng khởi nghĩa, giành trọn vẹn chính quyền về tay nhân dân. Giấy bạc đã được in và đã được chuyển vào Nam (236). Đồng phục cho công an vào tiếp quản thành phố cũng đã được chuẩn bị. Đồng chí Đàm Quang Trung ở Quân khu IV đã chuẩn bị một đoàn xe chở quân và quân trang vào tiếp quản thành phố. Sau này giải thích tổng công kích, tổng khởi nghĩa xảy ra là một quá trình là không đúng với thực tế” (237).
Trong Chiến dịch Mậu Thân, người Mỹ bắt được một tài liệu của tỉnh Bình Định gửi cán bộ, nói rằng: “Tổng tấn công 1.000 năm mới có một lần, sẽ quyết định số phận của đất nước, sẽ chấm dứt chiến tranh”. Chính ông Lê Duẩn, trước chiến dịch cũng tiên đoán: “Cuộc khởi nghĩa ta nói đây là một giai đoạn cuối cùng”. Ông Duẩn tin, khi quân chủ lực tiến vào thì Sài Gòn sẽ nổi dậy (238). Ngay sau khi chiến dịch bắt đầu, Lê Đức Thọ đã đi thẳng vào miền Nam nắm vai trò phó bí thư Trung ương Cục. Ông ở lại cho tới tháng 5-1968, khi tình hình chiến trường không còn dấu hiệu chiến thắng nào.
Đợt “tổng tiến công” lần thứ nhất trong Chiến dịch Mậu Thân đã tạo ra được yếu tố bất ngờ; tuy nhiên, Sài Gòn đã không “bị sập một cái” và không có “nửa triệu người cầm súng cho ta” như dự đoán của Bí thư Lê Duẩn (239). Ngay trong đợt đầu, theo Đại tá Tư Chu, chỉ huy Biệt động Sài Gòn, đã “có những hy sinh, tổn thất lẽ ra có thể tránh được” (240). Nhưng, không chỉ tấn công đợt đầu, theo tướng Giáp: “Khi yếu tố bất ngờ đã không còn vẫn kéo dài tiến công vào đô thị; chậm chuyển hướng về củng cố, mở rộng, giữ vững vùng giải phóng và làm chủ ở nông thôn do đó đã gây cho ta nhiều khó khăn, tổn thất rất nặng nề” (241). Từ chỗ đang giữ thế thượng phong trên chiến trường miền Nam, Quân Giải phóng đã phải trải qua những ngày chống đỡ trong tuyệt vọng (242).
Nhưng, không phải những căn cứ “Việt Cộng” bị biến thành đất trắng được đặc tả trên truyền thông Mỹ mà là: cảnh Việt Cộng bắn nhau trong sân Toà Đại sứ; cảnh những xác lính Mỹ bị giết trên đường phố Sài Gòn; cảnh tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn vào đầu một tù binh trong khi hai tay anh ta bị trói.
Tuần lễ đầu tiên của tháng 2-1968, số thương vong của lính Mỹ trong vòng một tuần đạt kỷ lục: 543 chết; 2.547 bị thương. Ngày 27-2-1968, người dẫn chương trình truyền hình có ảnh hưởng lớn khi đó, Walter Cronkite, “đã truyền những làn sóng gây sốc cho toàn Nhà Trắng bằng cách dự báo sự thất bại” (243). Wall Street, một tờ báo được coi là đang ủng hộ Washington cũng lo sợ Mậu Thân sẽ “làm hỏng các mục tiêu đáng ca ngợi ban đầu” (244). Đài truyền hình NBC ngày 10-3-1968 bình luận: “Đến lúc chúng ta phải xác định liệu việc phá huỷ Việt Nam để cứu Việt Nam có phải là điều vô nghĩa” (245).
Ngày 31-3-1968, Tổng thống Johnson quyết định “ngừng ném bom đơn phương một phần trong khu vực bắc vĩ tuyến 20” và sẽ “ngừng ném bom hoàn toàn ngay khi các cuộc thương lượng quan trọng bắt đầu”. Johnson tuyên bố “sẽ không có thêm lực lượng quân sự tăng cường lớn nào được phái sang Việt Nam”. Cũng trong ngày hôm ấy Johnson nói rằng ông sẽ không ra tái ứng cử. Phản ứng của Washington là cơ sở để Hà Nội coi Chiến dịch Mậu Thân là: “Một chiến thắng đã làm lung lay tận gốc ý chí xâm lược của đế quốc Mỹ, buộc chúng phải bắt đầu xuống thang”.
THEO HUY ĐỨC/ Bên thắng cuộc- Phần 2: Quyền Bính- Chương 15
VÕ NGUYÊN GIÁP 3: Nghị quyết 21
“ Nghị quyết 21 ”
Phải mất năm năm. Phải sau khi hàng vạn sinh linh của cả hai miền đã bị bom đạn nghiền nát suốt gần ba tháng ở Quảng Trị trong mùa hè năm 1972. Phải sau khi “Hà Nội, Hải Phòng và một số thành phố khác” bị tàn phá, hàng nghìn người bị chết bởi B52 trong mùa Giáng sinh 1972. Ngày 27-1-1973, Hiệp định Paris mới được ký kết.Điều quan trọng nhất mà ông Lê Duẩn chờ đợi trong hiệp định này là quân Mỹ rút mà quân miền Bắc không rút thì, ở trên bàn đàm phán, Kissinger đã chấp nhận từ năm 1971. Trên thực tế, ngay trong những tháng đầu nhậm chức, Nixon đã đơn phương rút quân: từ 545.000 quân năm 1968, xuống còn 27.000 quân, năm 1972. Hiệp định Paris 1973 chỉ giúp cho sự ra đi của Mỹ có một tên gọi khác (246).
Sau Hiệp định Paris, theo tướng Giáp, ở Hà Nội: “Có nhiều ý kiến muốn giữ vững hoà bình, thực hiện hoà hợp, tạo thế ổn định 5-10 năm… Cũng có một kế hoạch sử dụng 3,5 tỷ đôla mà phía Mỹ hứa bồi thường chiến tranh để làm vốn tích luỹ ban đầu. Ngay ở Tổng Hành dinh cũng có ý kiến không muốn đánh trả e vi phạm hiệp định” (247).
Sáng 27-3-1973, tại phiên họp mở rộng của Bộ Chính trị, sau khi nghe báo cáo tình hình, Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Duy Trinh đề nghị “cần tranh thủ tạo thế mạnh cho ta và có đối sách cụ thể với Mỹ” (248). Bí thư thứ nhất Lê Duẩn kết luận: “Ta cần tranh thủ xây dựng lực lượng mọi mặt ở miền Nam, miền Bắc, quy trách nhiệm của Mỹ, buộc đối phương phải thi hành hiệp định” (249).
Ngày 28-3-1973, khi chủ trì họp Quân uỷ Trung ương để triển khai Nghị quyết ngày 27-3-1973 của Bộ Chính trị, tướng Giáp vẫn xác định phương châm tác chiến ở miền Nam là “kết hợp đánh chính quy và du kích, tác chiến với binh vận, chiến đấu với xây dựng lực lượng, tiêu diệt địch gắn với giành dân” (250). Ngày 29-3-1973, Bộ Chỉ huy quân sự Mỹ ở Sài Gòn làm lễ cuốn cờ. Tướng Giáp xác định trong Hội nghị Quân uỷ: “Đối tượng tác chiến lúc này là quân nguỵ” (251). Ngày 28-3-1973, Bí thư Quân uỷ Võ Nguyên Giáp gửi điện cho các chiến trường, giải thích: “Tiến công quân sự bằng phản công của ta là chủ động tiến công, không phòng ngự đơn thuần” (252).
Nhưng, sau Hội nghị Bộ Chính trị ngày 27-3-1973, Tố Hữu cùng các đặc phái viên Nguyễn Thọ Chân, Đinh Đức Thiện, được cử vào Trung ương Cục phổ biến chủ trương của Bộ Chính trị theo hướng “đấu tranh chính trị là chủ yếu”, các chiến trường phải tranh thủ thời cơ để “gò cương vỗ béo” nhằm thực hiện “hoà hợp dân tộc và thi đua hoà bình”. Cùng thời gian này, tại các cơ quan của Miền, theo ông Lữ Phương, ông Trần Bạch Đằng triển khai tinh thần một bức “Thư Vào Nam” của Bí thư Lê Duẩn, theo đó, “hoà hợp, hoà giải dân tộc” là nhiệm vụ ưu tiên của thời kỳ sau hiệp định. Cuối năm 1972, ông Lê Duẩn đã bố trí cán bộ nghiên cứu việc hình thành và tham gia “chính phủ liên hiệp ba thành phần”. Ông Phan Văn Khải, khi đó là vụ phó ở Uỷ ban Kế hoạch Nhà nước là một trong những cán bộ được chọn. Đoàn của ông Khải đã vào Trung ương Cục chỉ vài tuần sau đoàn của ông Tố Hữu.
Sau khi nghe Bí thư Tố Hữu vào truyền đạt tinh thần thi hành Hiệp định Paris của Bộ Chính trị, Hội nghị Binh vận Miền tháng 4-1973 triển khai “năm cấm chỉ”: cấm tấn công địch, cấm đánh địch đi càn quét, cấm bắn pháo vào đồn địch, cấm bao vây đồn bót, cấm xây dựng ấp xã chiến đấu. Ở Khu IX, ông Võ Văn Kiệt và Thường vụ Khu uỷ ra lệnh Binh vận Khu không phổ biến chủ trương này của Binh vận Miền.
Ông Võ Văn Kiệt kể, nhận được điện của Trung ương Cục, ông liền trao đổi ngay với Đại tá Lê Đức Anh và Thường vụ Khu uỷ, triệu tập các tỉnh đội và đơn vị. Theo ông Kiệt, bản thân các đơn vị khi nghe nội dung chủ trương này đã cảm thấy rằng, “chắc chắn Khu uỷ sẽ có chỉ đạo khác”. Trước đó, ngày 2-2-1973, ở Khu IX, ông Võ Văn Kiệt triệu tập Hội nghị Thường vụ Khu uỷ, “quán triệt” cấp dưới rằng không được “mơ hồ ảo tưởng” về hoà bình.
Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu cũng hoàn toàn không “mơ hồ” khi ngầm triển khai một chiến dịch gọi là “tràn ngập lãnh thổ” nhằm chiếm 85% đất đai và kiểm soát 95% dân chúng miền Nam bốn mươi lăm giờ trước khi Hiệp định Paris có hiệu lực. Ngày 3-3-1973, ba mươi tiểu đoàn của Việt Nam Cộng hoà đã ồ ạt đánh vào Chương Thiện, dự kiến trong bảy ngày sẽ chiếm xong các mục tiêu, bịt cửa ngõ U Minh. Nhưng, các mũi tiến công đều bị chặn đứng, Khu IX tổ chức tấn công trên toàn địa bàn Quân khu.
Trước các nhà lãnh đạo Khu uỷ và Quân khu, ông Kiệt khi ấy vừa trở thành uỷ viên chính thức Trung ương Đảng, tuyên bố: “Mệnh lệnh tối cao lúc này là phải giữ đất, giữ dân”. Ông Kiệt nhớ lại: “Chưa có cuộc họp nào mà tất cả các nơi về nhanh thế. Hội nghị chỉ kéo dài một buổi rồi tất cả lại phấn khởi đòi về ngay để giữ đất”. Nhưng, nhiều nơi cho rằng “Khu uỷ Tây Nam Bộ xé Hiệp định Paris”. Trung ương Cục điện yêu cầu “Khu IX phải thấy tình hình mới”.
Bộ Tư lệnh Miền phê bình và thông báo toàn Miền, đồng thời ra lệnh cho Đại tá Anh rút hai trung đoàn chủ lực về phía sau rèn luyện nếu không sẽ “đưa Đại tá Lê Đức Anh ra Toà án binh”. Đại tá Anh sau khi trao đổi với ông Kiệt trả lời Bộ Tư lệnh: “Cho phép Quân khu IX thi hành chủ trương của Thường vụ Khu uỷ”. Ông Võ Văn Kiệt điện cho Trung ương Cục và Bộ Chính trị: “Nếu không chống địch lấn chiếm, để mất đất, mất dân lúc này là mất tất cả”.
Sau khi nhận được điện của ông Kiệt, Bí thư thứ nhất Lê Duẩn cho triệu tập đại diện các khu, đại diện Trung ương Cục, đại diện Bộ Tư lệnh Miền ra Hà Nội. Ngày 19-4-1973, các đại diện miền Nam, Phó Bí thư Trung ương Cục Nguyễn Văn Linh, Tư lệnh miền Nam Hoàng Văn Thái, Bí thư Khu IX Võ Văn Kiệt đã có mặt ở Hà Nội, báo cáo với Bộ Chính trị tại nhà khách Hồ Tây.
Ông Lê Duẩn có một phương pháp làm việc được Võ Văn Kiệt gọi là “bỏ túi nghị quyết”. Nghĩa là, khi xuống cơ sở để triển khai nghị quyết thay vì bắt buộc cơ sở phải chấp hành những gì cấp uỷ đã ban hành, phải lắng nghe xem, nghị quyết đề ra như vậy đã phù hợp chưa, nếu không phù hợp thì phải điều chỉnh nghị quyết chứ không phải điều chỉnh cuộc sống. Ông Kiệt gọi cách là đó là “đưa cuộc sống vào nghị quyết”.
Khi những cán bộ chiến trường như ông Kiệt ra tới Hà Nội, ông Lê Duẩn yêu cầu các uỷ viên Bộ Chính trị, các bộ, ngành phải dành đủ thời gian để nghe tình hình từng chiến trường. Ông Duẩn cũng chỉ thị cho những cán bộ từ chiến trường ra: “Bất cứ uỷ viên trung ương nào cần nghe là phải báo cáo”. Bản thân ông Lê Duẩn cũng cần tìm kiếm sự nhất trí cao trong Trung ương. Theo ông Kiệt thì khi ông mới ra Bắc, ông Tố Hữu vẫn còn gặp nhiều lần để “thuyết phục Khu IX thi hành nghị quyết gò cương vỗ béo”.
Đó là lần đầu tiên ông Võ Văn Kiệt ra Hà Nội, lần đầu tiên làm việc nhiều với Bộ Quốc phòng, trong đó có Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Tướng Lê Hai chỉ vào “lõm Tây Nam Bộ” trên bản đồ rồi hỏi: “Giữ được không?”. Ông Kiệt nói: “Sẽ mất nếu rút lui. T3 (253) cũng tuỳ thuộc vào cái thế chung của chiến trường. Nếu cả chiến trường tiếp tục tiến công, T3 sẽ giữ được. Nếu chiến trường rút, T3 mất”. Không như các tướng Lê Hai, Văn Tiến Dũng, bộc lộ khá rõ chính kiến, tướng Giáp nghe rất kỹ và hỏi rất cặn kẽ, nhưng gần như không bộc lộ quan điểm của ông và của Bộ Chính trị về việc thi hành Hiệp định. Chỉ một lần, ông nói: “Hoàn toàn ẩn cũng có lợi cho dân, nhưng, đánh lại như T3 là tích cực”.
Khi ấy ông Võ Văn Kiệt chưa biết, trong vị thế khó khăn của mình, tướng Giáp phải rất giữ gìn, tuy nhiên không phải tự nhiên mà ông đánh giá “T3 tích cực”. Từ giữa tháng 4-1973, tướng Giáp đã cho lập “Tổ Trung tâm” để xây dựng “đề cương kế hoạch chiến lược” mang bí số “305 TG1”. Tổ do một vị tướng tâm phúc của ông phụ trách: Phó Tổng tham mưu trưởng Lê Trọng Tấn.
Mùa hè năm 1973, Bí thư thứ nhất Lê Duẩn cho gọi tướng Lê Hữu Đức lên và trước khi ra về, ông hỏi: “Bộ Tổng Tham mưu đang làm gì?”.
Ông Đức: “Dạ đang dự thảo kế hoạch chiến lược giải phóng miền Nam”. Lê Duẩn: “Thế tôi nghe được không?”. Theo tướng Đức thì sau khi nghe, Lê Duẩn lệnh cho cả Tổ Trung tâm sang trình bày kế hoạch cho ông nghe. Buổi chiều, Lê Trọng Tấn, Vũ Lăng cùng Lê Hữu Đức quay lại trình bày chi tiết. Lê Duẩn nói: “Tôi đang suy nghĩ như vậy. Hôm nay nghe xong, Tổ Trung tâm lại củng cố suy nghĩ đó của tôi. Tôi sẽ báo cáo Bộ Chính trị”.
Việc báo ra Bộ Chính trị một “vấn đề tuyệt mật” đã làm cho các sỹ quan tác chiến lo lắng, tướng Lê Trọng Tấn sau đó đã phải đi báo cáo xin ý kiến Văn Tiến Dũng và tướng Giáp. Ông Hồ Ngọc Đại, con rể và là người sống cùng ông Lê Duẩn trong dinh thự số 6 Hoàng Diệu kể:
Một lần khi vừa chạy xe suốt nửa ngày từ Hà Nội xuống Đồ Sơn thì ông Duẩn nhận được điện thoại của tướng Lê Trọng Tấn đề nghị được báo cáo tình hình cho Tổng bí thư. Lê Duẩn định kêu tướng Tấn xuống Đồ Sơn nhưng ông Tấn không chịu vì theo nguyên tắc, bí mật quân sự chỉ có thể được nói trong Tổng Hành dinh. Thế là Lê Duẩn lại phải quay xe về Hà Nội dù khi ấy đường rất xấu (254).
Cũng trong thời gian từ tháng 3 đến tháng 8-1973, khi Trung ương đang nghe các chỉ huy chiến trường báo cáo và xác định hướng chiến lược sau Hiệp định Paris, ở Khu IX, Quân lực Việt Nam Cộng hoà liên tiếp mở các trận càn vào Chương Thiện với lực lượng lên tới bảy mươi lăm tiểu đoàn. Khu IX đã ngăn chặn thành công nỗ lực này của Sài Gòn. Theo tướng Lê Đức Anh thì Trung đoàn 1, khi ấy do ông Phạm Văn Trà chỉ huy, đã đóng vai trò tích cực. Tháng 5-1973, khi Bộ Chính trị quyết định họp mở rộng ở Đồ Sơn, theo tướng Giáp:
“Không còn ai nghĩ tới nghỉ ngơi, hoà hoãn nữa” (255).
Ông Võ Văn Kiệt nhớ lại: “Hội nghị Trung ương 21 không còn phê phán Khu IX và quyết định sửa đổi chủ trương”. Hội nghị Trung ương 21, khai mạc tháng 6-1973 và thông qua lần cuối vào ngày 4-10-1973, xác định: con đường cách mạng ở miền Nam là con đường bạo lực”. Tướng Trần Văn Trà cho rằng: “Nếu như từ năm 1973, chúng ta tin bằng cách này hay cách khác, Hiệp định Paris sẽ được thi hành giống như chúng ta đã tin hai năm sẽ có tổng tuyển cử hồi Hiệp định Geneva… thì tình hình đã không như bây giờ” (256). “Bây giờ” mà tướng Trà đề cập là “Chiến dịch Hồ Chí Minh”, trận đánh cuối cùng của Quân Giải phóng.
Khoảng một tháng sau khi ông Lê Đức Anh từ Hà Nội quay lại Bộ Tư lệnh Miền, Hà Nội công bố quyết định phong quân hàm vượt cấp lên trung tướng cho hai đại tá: Lê Đức Anh và Đồng Sỹ Nguyên, tư lệnh Bộ đội Trường Sơn.
Chiến dịch Hồ Chí Minh
Điều mà Bí thư thứ nhất Lê Duẩn lúc ấy băn khoăn là người Mỹ sẽ phản ứng thế nào khi vẫn “bạo lực” sau Hiệp định. Có lẽ như lời một bài hát lúc đó: “Vận nước đã tới rồi”. Ngay trong năm 1973, Nixon bị cuốn vào vụ bê bối Watergate khiến ông phải từ chức. Ngày 1-9-1974, Gerald Ford lên thay Richard Nixon. Theo Kissinger, người tiếp tục được Tổng thống Ford giữ lại làm ngoại trưởng: “Quyết định đầu tiên của tổng thống là phản ứng như thế nào đối với khoản viện trợ không tương xứng cho Việt Nam” (257).Ngân sách dành cho Sài Gòn đã giảm từ 2,1 tỷ đôla năm 1973 xuống còn 1,4 tỷ đôla năm 1974 và chỉ còn 700 triệu cho năm tài khoá 1975. Cho dù mức mà Nixon trước đó đề nghị vẫn là 1,4 tỷ đôla. Theo “bản ghi nhớ” ngày 12-9-1974, Kissinger chuyển cho Ford thì ngay cả khi Quốc hội Mỹ chuẩn thuận mức viện trợ quân sự 700 triệu đôla, thì Quân lực Việt Nam Cộng hoà khó có khả năng kháng cự (258). Tính tới tháng 9-1974, 26.000 binh sĩ Việt Nam Cộng hoà đã bị tử trận kể từ khi ký Hiệp định Paris. Thế nhưng, Thượng viện Mỹ không những không tăng viện trợ theo đề nghị của tổng thống mà còn cắt đi 300 triệu.
Đầu năm 1974, khi tình hình bắt đầu “nước sôi lửa bỏng”, trong một chuyến công tác, tướng Giáp bị đau bụng dữ dội rồi ngất đột ngột. Ông kể, “khi tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trong máy bay trực thăng cấp cứu” (259). Do Viện Quân y 108 không chẩn đoán ra bệnh, Bộ Chính trị quyết định đưa tướng Giáp sang Liên Xô bằng một chuyến chuyên cơ. Tại Moscow có lúc tim ông đã ngưng đập trong mấy giây và trước khi chấp nhận một cuộc đại phẫu thuật bệnh sỏi mật, ông đã viết “mấy điều dặn dò để lại”. Tháng 4-1974, sau khi tướng Giáp hồi phục, Liên Xô đã bố trí một máy bay để đưa ông trở về Hà Nội. Khi ấy, Văn Tiến Dũng cũng bị ốm phải đưa đi chữa bệnh ở nước ngoài.
Theo tướng Giáp: Mùa hè năm 1974, khi cùng đi nghỉ ở Đồ Sơn, Lê Duẩn đã bàn với ông một loạt các vấn đề chiến lược và khi thấy sức khỏe của tướng Giáp đã ổn sau khi mổ sỏi mật ở Liên Xô về, Lê Duẩn nói với tướng Giáp: “Công việc rất quan trọng, khẩn trương. Anh nắm lấy mà làm”. Ở Đồ Sơn, tướng Giáp vừa an dưỡng, vừa hoàn thành dự thảo lần thứ sáu “kế hoạch chiến lược giành thắng lợi ở miền Nam”. Ông vừa đi bộ quanh bán đảo Đồ Sơn, khi ấy là một khu chỉ dành riêng cho Trung ương, vừa trao đổi với những cán bộ đi cùng. Tuy nhiên, theo ông, kế hoạch chiến lược được giữ tuyệt mật, ông chỉ đọc ra cho Đại tá Võ Quang Hồ, cục phó Cục Tác chiến viết từng phần.
Khi Bộ Chính trị bàn “kế hoạch giải phóng miền Nam”, theo Trung tướng Lê Hữu Đức: Hai hội nghị đầu suôn sẻ, nhưng từ hội nghị thứ 3 cho đến hội nghị thứ 6, sau khi Lê Duẩn gợi ý thảo luận phương án tổng khởi nghĩa, tức là dùng chủ lực đánh vào đầu não như hồi Mậu Thân rồi phát động nhân dân nổi dậy. Bộ Chính trị chuyển sang sôi nổi bàn về phương án tổng khởi nghĩa. 7/11 uỷ viên Bộ Chính trị ủng hộ ý kiến này của Lê Duẩn. Tướng Giáp chỉ còn có hai uỷ viên ủng hộ phương án tổng công kích.
Theo tướng Lê Hữu Đức: “Kể từ khi Lê Duẩn ra Bắc, tướng Giáp thường rất đơn độc, những tướng lĩnh trong Quân uỷ như Văn Tiến Dũng, Song Hào, Lê Quang Đạo, Trần Quý Hai thường ngả theo ý kiến của ông Lê Duẩn. Lê Trọng Tấn là một vị tướng tài và trung thành với tướng Giáp nhưng khi ấy ông chưa là uỷ viên Trung ương”. Tuy nhiên, theo tướng Lê Hữu Đức, “rất may là Bộ Chính trị đã không buộc thiểu số phục tùng đa số” và tướng Giáp thì đã kiên trì thuyết phục.
Từ Hội nghị lần thứ 7, Bộ Chính trị bắt đầu chấp nhận phương án “tổng công kích” của tướng Giáp. Tướng Lê Hữu Đức, thời gian ấy là cục trưởng Cục Tác chiến, thường xuyên phải làm việc với Lê Duẩn và trực tiếp ghi chép các ý kiến khác nhau trong Bộ Chính trị, kể: “Anh Lê Duẩn cứ cằn nhằn tôi: sao Cục Tác chiến không thích tổng khởi nghĩa. Khi phương án ‘tổng công kích’ được chọn rồi, ông lại nói: đã tổng công kích sao không công kích thẳng vào Sài Gòn mà lại chọn Buôn Mê Thuột?”.
Kế hoạch đánh Buôn Mê Thuột được tướng Giáp trao đổi với tướng Dũng chi tiết trong một cuộc gặp có mặt tướng Hoàng Văn Thái ngay trước khi Văn Tiến Dũng vào miền Nam. Theo tướng Giáp: từ giữa năm 1973, Tổ Trung tâm đã chọn hướng chiến lược là Tây Nguyên và trong một buổi làm việc, tướng Hoàng Minh Thảo cho rằng, khi đã chọn hướng Tây Nguyên thì trước hết nên đánh Buôn Ma Thuột (260). Tướng Giáp, tướng Dũng đều nhất trí với lựa chọn này.
Theo tướng Lê Hữu Đức: “Tháng 1-1975, ngay sau khi Lê Duẩn tán thành mở đầu cuộc tổng tiến công vào Buôn Mê Thuột tướng Giáp ra lệnh cho tướng Lê Trọng Tấn: kiên quyết phải làm đường vào sát Buôn Mê Thuột, phải có xe tăng, pháo lớn mới đánh đòn quyết định được. Khi ta làm chủ Buôn Mê Thuột, tướng Giáp nói với chúng tôi: tình hình này không loại trừ địch rút khỏi Tây Nguyên. Hôm đó là ngày 11-3-1975, ngày 26-3-1975, đúng như dự đoán của anh, Nguỵ rút”.
Sáng 11-3-1975, ngay sau khi có tin tướng Văn Tiến Dũng làm chủ hoàn toàn Buôn Ma Thuột, bao vây Kon Tum, Pleiku, Bộ Chính trị và
Thường trực Quân uỷ Trung ương nhóm họp, nhất trí đánh giá: “Ta có khả năng giành thắng lợi to lớn với nhịp độ nhanh hơn dự kiến và đồng ý kế hoạch tác chiến của Bộ Tổng Tham mưu”. Trong một không khí rất hào hứng, gần cuối buổi họp, Lê Duẩn nói: “Trước ta dự định hai năm giải phóng miền Nam, nay tiếp theo Phước Long có Buôn Ma Thuột, ta có thể đẩy mạnh hơn không? Đề nghị Bộ Chính trị và các anh bên Quân uỷ suy nghĩ xem ta đã có thể chuyển sang tổng tiến công chiến lược trên toàn miền Nam chưa?”. Theo tướng Lê Hữu Đức:
“Anh Văn là người đầu tiên nhất trí với đề xuất của anh Ba. Tiếp đó, các đồng chí trong Bộ Chính trị đều tán thành” (261).
Từ ngày 11-3-1975 cho đến khi quân đội Sài Gòn rút chạy khỏi Tây Nguyên, Đại tướng Võ Nguyên Giáp hầu như làm việc tại Cục Tác chiến. Ông trực tiếp đọc hết các điện chiến trường gửi về. Cục trưởng Tác chiến Lê Hữu Đức có trách nhiệm hằng ngày vào lúc 19 giờ, tới nhà riêng ông Lê Duẩn báo cáo diễn tiến chiến trường và các kế hoạch tác chiến. Với tư cách là tổng tư lệnh trong chiến dịch, tướng Giáp nắm vấn đề bao quát và đặc biệt liên hệ chặt chẽ với các tư lệnh chiến trường.
Theo tướng Lê Hữu Đức, sau khi quân đội Sài Gòn rút chạy khỏi Tây Nguyên, tướng Giáp và Thường trực Quân uỷ nhất trí nên tác chiến phát triển về phía Đông, bố trí cụ thể sẽ do tướng Văn Tiến Dũng quyết định. Tướng Lê Hữu Đức nói: “Anh Văn chỉ thị tôi sang báo cáo xin ý kiến chỉ đạo của anh Ba. Nghe xong, anh Ba tỏ ý phân vân. Từ năm 1972, anh Ba vẫn muốn tập trung lực lượng chủ lực, để khi có điều kiện, đánh uy hiếp Sài Gòn, giành thắng lợi quyết định. Ý anh là khi Tây Nguyên giải phóng, việc tiêu diệt địch và giải phóng các tỉnh ven biển miền Trung nên giao cho Quân khu V, lực lượng còn lại của Tây Nguyên nên tiến về Lộc Ninh, đánh vào Sài Gòn càng sớm càng hay. Nhưng, khi ấy các mặt chuẩn bị chiến trường, hiệp đồng tác chiến quy mô lớn chưa được chuẩn bị. May mà lúc ấy, anh Dũng cũng điện ra đề nghị cho phát triển về hướng Đông, phù hợp với Quân uỷ Trung ương. Chúng tôi báo cáo lần nữa và được anh Ba đồng ý” (262).
Nhận được tin, Tư lệnh chiến trường Văn Tiến Dũng gửi Tổng Tư lệnh Võ Nguyên Giáp bức điện số 107: “Đêm qua tôi không ngủ được về ý định của tôi với chỉ thị phải tập trung Sư 10 về. May quá hai mươi lăm phút sau thì nhận được điện của anh. Tôi mừng quá về sự tâm đầu ý hợp của lãnh đạo và người ở chiến trường” (263).
Tướng Giáp dự định đi ngay vào Vĩnh Linh. Trực thăng đã sẵn sàng. Nhưng ông quyết định ở lại vì “tình hình chiến trường phát triển quá nhanh”, Tổng Tư lệnh không thể rời Tổng Hành dinh. Sau ngày 18-3-1975, khi Bộ Chính trị họp tại Nhà Con Rồng, nhất trí đề nghị của Quân uỷ, “giải phóng miền Nam trong năm 1975”, tướng Giáp đi vào Ninh Bình, ông quyết định đưa vào Nam Quân đoàn I, Quân đoàn cuối cùng ở miền Bắc. Khi ấy Quân đoàn I đang giúp dân đắp đê ở Ninh Bình theo kế hoạch nghi binh, nhận lệnh báo động, nhanh chóng theo trục Quốc lộ l hành quân vào Nam, chỉ để lại Sư đoàn 308 ở khu vực Hà Tây làm nhiệm vụ dự bị và bảo vệ Hà Nội.
Trước đó, từ ngày 17-3, tướng Giáp liên tiếp gửi các “điện” đến Bộ Tư lệnh Trị Thiên và Bộ Tư lệnh Quân đoàn II đôn đốc đưa lực lượng xuống đồng bằng, chia cắt chiến lược giữa Huế và Đà Nẵng, cho phép sử dụng xe tăng và pháo lớn để tăng thêm sức đột kích, nâng cao tốc độ tấn công. Tướng Giáp phê bình tướng Lê Trọng Tấn khi ông định lập kế hoạch trong vòng năm ngày, trong khi theo tướng Giáp, khả năng quân đội Sài Gòn rút chạy là cao và tướng Tấn chỉ có ba ngày để giải quyết chiến trường Đà Nẵng.
Ngày 24-3, Bộ Chính trị và Quân uỷ họp, hạ quyết tâm: “Hành động nhanh chóng táo bạo, bất ngờ đánh cho địch không kịp trở tay, giải phóng Sài Gòn trước mùa mưa 1975”. Bộ Chính trị cũng thông qua kế hoạch lập Mặt trận Quảng Đà, lấy mật danh là “Mặt trận 475” do Trung tướng Lê Trọng Tấn làm tư lệnh, Thượng tướng Chu Huy Mân làm chính uỷ, Trung tá Lê Phi Long được cử làm trưởng Phòng Tác chiến cánh quân này.
Sáng 25-3, tướng Lê Trọng Tấn nhận những chỉ thị cuối cùng của tướng Giáp và ngay chiều hôm đó, ông cùng bộ phận chủ yếu của cơ quan chiến dịch đi máy bay vào sân bay Quảng Bình, sau đó được chuyển tiếp bằng trực thăng vào Quảng Trị. Bộ Tư lệnh 475 đến vùng núi Tây Huế và chuyển theo đường 72 ra Động Truồi, định để chỉ huy đánh Huế, Đà Nẵng, nhưng theo ông Lê Phi Long: “Giữa đường thì được tin quân ta đã giải phóng Huế vào chiều 25-3”. Không còn phải đánh nhau ở Huế, Quân đoàn I được lệnh quay lại Quảng Trị, chuyển trục hành quân từ Quốc lộ l sang đường Trường Sơn. Ba vạn người cùng với l.053 xe pháo các loại, rầm rộ tham gia cuộc hành quân thần tốc, ngày 16-4 thì vào đến Đồng Xoài.
Thấy tình hình “chắc ăn”, ngay sau Hội nghị Bộ Chính trị, Lê Đức Thọ “xung phong” vào chiến trường, ông rời Hà Nội vào ngày 28-3-1975. Như vậy, tại Bộ Chỉ huy Chiến dịch “giải phóng miền Nam” có tới ba uỷ viên Bộ Chính trị: Lê Đức Thọ, Phạm Hùng và Văn Tiến Dũng. Ngày 14-4-1975, Bộ Chỉ huy Chiến dịch điện ra Hà Nội đề nghị đặt tên chiến dịch: Hồ Chí Minh. Một tuần trước đó, ngày 7-4, tướng Giáp đã lệnh cho “Cánh quân Duyên Hải” (264) phải “thần tốc và táo bạo” (265) còn tướng Lê Trọng Tấn thì khi ấy cũng đã chuẩn bị mọi mặt để thắng trong “trận cuối cùng”.
Theo kế hoạch, ngày 27-4-1975 các hướng sẽ bắt đầu tiến đánh để ngày 29-4-1975, cả “Năm cánh quân” đồng loạt đánh vào Sài Gòn.
Tuy nhiên, theo tướng Lê Hữu Đức, tối 24-4 (266), Tư lệnh Cánh quân Duyên Hải, tướng Lê Trọng Tấn đã điện ra xin cho Quân đoàn II và Quân đoàn IV tiến công vào lúc 17 giờ ngày 26-4, vì nếu ngày 27 mới bắt đầu như các cánh quân khác thì sẽ không kịp “cùng lúc nổ súng”. Cánh quân Duyên Hải lúc đó còn phải vượt qua hai con sông lớn: sông Đồng Nai và sông Sài Gòn.
Đọc bức điện khi đêm đã khuya vì vừa phải lần lượt đến tận nhà riêng của các vị Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng báo cáo, nhưng thấy tình hình khẩn cấp, tướng Đức quyết định đánh thức tướng Giáp. Xem xong bức điện, tướng Giáp đồng ý ngay với tướng Tấn. Tuy nhiên, rất thận trọng, ông đã cùng với cục trưởng Tác chiến mang bản đồ đến nhà Bí thư thứ nhất Lê Duẩn.
Sau khi để tướng Đức đọc bức điện của tướng Tấn xong, Võ Nguyên Giáp nói: “Đề nghị anh Ba cho đánh theo điện báo cáo của Tấn”. Theo ông Lê Hữu Đức: Anh Ba nói ngay: “Đánh, đánh, cứ đánh ngay anh ạ! Bây giờ không chờ nhau nữa. Lúc này cánh quân nào thuận lợi thì cứ phát triển”. Anh Văn hỏi thêm anh Ba: “Điện trả lời ký tên anh chứ?”(267). Anh Ba nói: “Không, anh là tổng tư lệnh, cứ ký tên anh thôi”. Sau một thoáng suy nghĩ, anh Ba nói thêm: “Nếu cần thì để cả tên tôi cũng được, hoặc nói rõ đã trao đổi với anh Ba và anh Ba hoàn toàn đồng ý”(268). Cũng trong ngày 24-4, tướng Tấn cử Trưởng phòng Tác chiến Cánh quân phía Đông Lê Phi Long trực tiếp đến Sở Chỉ huy Chiến dịch và tướng Dũng cũng đồng ý để Cánh quân phía Đông đánh trước.
Ngày 30-4-1975, 10 giờ 50, Cục II báo cáo Tổng Hành dinh: “Quân ta đã vào dinh Tổng thống Nguỵ”; 11 giờ 30, cục phó Cơ yếu mang vào phòng họp bức điện của tướng Lê Trọng Tấn báo cáo, “một đơn vị thuộc Cánh quân phía Đông đã cắm cờ trên Dinh Độc Lập”. Chiều hôm ấy, tướng Giáp kể: “Tôi lên xe đi một vòng quanh Hà Nội. Cả một rừng cờ hoa dậy lên tự lúc nào. Người đi chật phố, chật đường như trẩy hội”.
THEO HUY ĐỨC/ Bên thắng cuộc- Phần 2: Quyền Bính- Chương 15
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét