Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

Phản kháng xã hội bắt đầu lan rộng! - Những tờ di chúc kỳ lạ từ Dương Nội, Việt Nam

Phản kháng xã hội bắt đầu lan rộng!

“Đả đảo!”Không gian Việt Nam đã không còn quá hiếm tiếng hô “Đả đảo!”. Nửa cuối năm 2013 và những tháng đầu năm 2014 thậm chí còn vang dội tiếng thét “Đả đảo quân giết người!” và “Đả đảo chính quyền!”.

Kết quả tệ hại mà một chính quyền tạo dựng được là khiến cho tiếng thét phản kháng biến vọt từ cá nhân đến nỗ lực đồng thanh tập thể.

Nhưng khác với những cuộc biểu tình tại hai phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm xử luật sư bất đồng chính kiến Lê Quốc Quân vào cuối năm ngoái, giờ đây làn sóng “đả đảo” đang lan rộng ra các thành phần khác - những nạn nhân của chính quyền nhưng không hề mang tố chất chính trị. 

Người dân Văn Giang cất tiếng "đả đảo"...
Cuộc biểu tình tháng Ba năm nay của người dân ở Ninh Thuận chống việc khai thác titan gây ô nhiễm nguồn nước sinh hoạt là một bằng chứng gần nhất, hiện thực nhất và sống động nhất. Chỉ là những người chân quê lam lũ với nắng gió rát mặt quanh năm, song có lẽ cảm xúc đột biến khó ngờ với dân chúng nơi đây đã bục nổ vào một ngày nắng nóng bức bối. Những người chứng kiến cuộc biểu tình và đối đầu của đám đông phẫn nộ với khối cảnh sát cơ động đã mô tả rằng không khí kích nổ rất cận kề. Khoảng cách giữa đám đông ấy và rừng khiên chắn công an có lúc đã gần chạm vào nhau, đến mức tưởng chừng chỉ nhích thêm vài bước nữa là lập tức xảy ra xung đột và sau đó có thể đổ máu. Không còn là khẩu hiệu, mà “Đả đảo!” đã tiến ra cửa miệng của hàng ngàn người dân - một con số gấp đôi so với báo cáo của cơ quan chức năng.

Người ta cũng chứng kiến cảnh sắc đầy phấn khích gần tương tự ở Dương Nội (Hà Nội) và Hà Tĩnh, Nghệ An, những nơi mà chính quyền địa phương đã dại dột xâm hại đến chủ quyền đất đai của dân lành và biến những kẻ bị đuổi cổ khỏi nơi chôn rau cắt rốn thành tội phạm chế độ. Thậm chí ở Nghệ An, con số biểu tình đã lên đến 3.000 - 4.000 người. Chỉ xét về mặt lượng, con số này đã gấp nhiều lần cuộc biểu tình phản đối doanh nghiệp nạo hút cát của ngư dân huyện Tư Nghĩa, Quảng Ngãi vào năm 2013.

Nhưng khác hẳn với đám đông nhỏ bé ở Dương Nội, nơi có hai người bị công an bắt cóc và vẫn mất tích cho đến nay, không có mấy dấu hiệu cho thấy chính quyền và công an dám đụng đến người dân biểu tình ở hai tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh. Trong khi đó chỉ mới vào tháng 9/2013, chính quyền Nghệ An còn dễ dàng quy chụp cho giáo dân Mỹ Yên tội danh “chống người thi hành công vụ” và kết án tù giam hai người dám bày tỏ xác tín tôn giáo mạnh mẽ nhất.

Với những người dân cần có thời gian để tiêu hóa nỗi sợ hãi luôn gặm nhấm trong tâm hồn và thể xác, họ đã có ít nhất 4-5 minh họa sống động từ đầu năm 2013 đến nay: khi đám đông biểu tình lên tới hàng ngàn người, chính công an lại phải tìm cách tiêu hóa nỗi e sợ trong chính từng bộ sắc phục.

Vạn vật nhân quả

Giai đoạn đầu của cuộc đấu tranh đang ở trên bề mặt thô nhám của nó. Quân số và cường độ la hét luôn mang ý nghĩa quyết định cho ưu thế đối đầu.

Hiển nhiên số lượng người biểu tình đang trở thành biến số đầu tiên khiến cho các chính quyền địa phương chuyển từ tâm lý e ngại sang trạng huống sợ hãi. Những đám đông dù hình thành tự phát nhưng cùng một tình cảm và hơn nữa cùng chung mục đích luôn khiến ngay cả lực lượng cảnh sát cơ động và phòng chống bạo loạn biểu tình cũng phải thoái lui - hình ảnh mà người dân đã được chứng kiến ở Ninh Thuận và Nghệ An. Và hẳn đó cũng là một bước tiến nối vòng tay lớn hơn của người dân Việt Nam năm 2014, so với cuộc “biểu tình quan tài” nhanh chóng bị tàn lụi ở Vĩnh Yên năm 2013.

Tất nhiên, không phải tất cả những người tham gia biểu tình đều có mối dây quan hệ trực tiếp đến mất mát đất đai hoặc đều là nạn nhân môi trường. Nhưng chính hình ảnh hòa nhịp gián tiếp của nhiều người dân, dù chỉ mang tính tự phát hoặc hùa theo đám đông, đã một lần nữa minh chứng cho sự biến đổi đang gia tốc của lịch sử: lòng dân đã uất hận đến một mức độ đang vượt nhanh qua giới hạn sợ hãi tự thân, đặc biệt trong điều kiện đám đông được chia sẻ và được nhân rộng về con số.

Chu kỳ lịch sử đang gấp gáp sang trang. Xã hội việt Nam đang chứng kiến mọi kìm nén của người dân từ những năm trước đã gần đạt đến điểm kích nổ, ứng với lý thuyết phòng chống bạo loạn biểu tình của chính quyền và ngành công an về “điểm nóng chính trị” chứ không còn đơn thuần là “điểm nóng xã hội” nữa.

Tất cả đều tuân theo quy luật lượng đổi chất đổi, đặc biệt tại những vùng xa - nơi các chính quyền địa phương có khuynh hướng dùng “luật rừng” để cai trị và đàn áp dân chúng, trong khi người dân lại không quá dốt nát để không nắm được những thông tin liên quan đến quyền được tự do biểu đạt của họ.

Thực trạng quá khốn quẫn giờ đây đối với chính quyền là trên khắp các vùng đất nước, mũi dùi của nhân dân đang chĩa thẳng vào công an, đặc biệt là khối cảnh sát mang tần suất o ép và va chạm với dân chúng nhiều nhất, cùng các quan chức hành chính có nhiều tì vết đen đúa và mang thói quen biến dân chúng thành đày tớ cho tầng lớp quan lại.

Vạn vật đều nhân quả. Xã hội Việt Nam cũng đang tiến đến điểm vận hành ngày càng thắm thiết giữa các nhóm lợi ích với các nhóm chính khách từ thấp đến cao, để hình thành khái niệm mới mẻ “nhóm thân hữu”. Từ một dự án thu hồi đất với quy mô nhỏ cấp xã cho đến các dự án “khu đô thị” mang tầm vóc quốc gia, đâu đâu người ta cũng chứng kiến cảnh doanh nghiệp dùng tiền hối lộ để tạo nên một thứ “dịch vụ hỗ trợ thi công”, mà bản chất của nó là việc lạm dụng hoặc lợi dụng lực lượng cảnh sát tại chỗ để trấn áp những người dân “bất đồng chính kiến”.

Dù theo báo cáo của Thanh tra chính phủ, số lượng các đoàn khiếu kiện tập thể của người dân có vẻ giảm đi so với những năm 2007-2008, nhưng “chất lượng” giải quyết khiếu nại tố cáo lại ngày càng thăng tiến về mức độ vô cảm và khuynh hướng đàn áp. Từ đề xuất không thể hoang tưởng hơn của một quan chức quốc hội về “thu phí dân khiếu kiện” cho đến những manh động về “quyền nổ súng” của Bộ Công an, tất cả như đều toa rập nhịp nhàng với nhiều cái chết của người dân chống cưỡng chế trong đồn cảnh sát.

Bối cảnh khủng hoảng thị trường bất động sản từ năm 2011 đến nay cũng khiến các nhóm lợi ích “còn đảng còn mình” càng lúc càng hoảng loạn trong cơn ác mộng về cái chết vỡ nợ sắp ập tới. Với một chút hy vọng vào sự hồi phục của không khí mua bán nhà đất và tống táng được hàng tồn kho, khối ngân hàng chủ nợ đang dư thừa đến ít nhất 200.000 tỷ đồng bắt buộc phải tiếp tục bơm vốn cho các doanh nghiệp con nợ để triển khai hàng ngàn dự án bị bỏ bê từ 3 năm qua. Đó cũng chính là nguồn cơn mà càng sớm càng tốt, công cuộc “hiệp đồng binh chủng” của các nhóm lợi ích và các tầng lớp quan lại phải nhắm đến mục tiêu tận cùng: đẩy đuổi dân chúng và bần cùng hóa dân sinh để giành đoạt bằng được cái gọi là “đất sạch”.
Nền văn hóa trả thù

Cú lao dốc không phanh của chế độ lại là một đặc trưng văn hóa thời đại: chủ nghĩa lợi nhuận và quan điểm cường quyền dã man đã tàn phá những dấu tích văn hóa truyền thống cuối cùng trong cung cách hành xử của chính quyền với dân chúng. Trong rất nhiều trường hợp và bỏ qua rất nhiều lý do, chính quyền và ngành công an luôn sẵn sàng đánh đập và bắt bớ người dân khiếu kiện - hiển hiện như một lời chứng về tội ác của nền chuyên chính phản dân.

Không hẹn mà gặp, 4 cuộc biểu tình ở Ninh Thuận, Hà Nội, Nghệ An và Hà Tĩnh, chưa kể đến một số cuộc biểu tình với quy mô nhỏ hơn của dân oan miền Tây tại Sài Gòn, đã tập kết gần như đồng thời vào những ngày cuối tháng 3/2014. Dù sự kết nối giữa các khu vực không hẳn được chuẩn bị từ trước, nhưng cho thấy ít nhất người dân khiếu kiện các tỉnh đã có được ý thức về chia sẻ thông tin và không khí đấu tranh, cùng lúc đồng cảm với nhau về hoàn cảnh và tình người. Đó cũng là bài học mà người dân khiếu kiện Việt Nam rút ra từ cuộc tập trung thống nhất của dân oan hàng chục tỉnh tại Văn phòng quốc hội ở Sài Gòn vào năm 2007.

Làn sóng “đả đảo” vừa qua cũng cho thấy một đặc trưng thời đại: 14 năm sau cuộc nổi dậy ở Thái Bình năm 1997, cho đến nay mới diễn ra một sóng triều biểu tình khá rộng lớn. Tuy vậy khác với sự kiện Thái Bình, con sóng biểu tình lần này còn lan vào cả khu vực Nam Bộ - vùng vẫn được nhiều cấp chính quyền xem là “địa lợi nhân hòa” với tư cách là “bên thua cuộc”

Cũng khác một ít cuộc biểu tình xảy ra năm 2013 với độ giãn về thời gian, những cuộc biểu tình dân sinh đầu năm 2014 đã diễn ra gần như trùng khớp thời điểm, tạo nên một hiệu ứng phản kháng xã hội không thể phủ nhận.

Không thể nói khác hơn là phản ứng của dân chúng đã biến thành phản kháng, và chỉ cần đủ thời gian để phản kháng trở thành đối đầu và xung đột với chính quyền. Không chỉ là phản kháng về đất đai như trước đây, mà môi trường cũng đang trở nên một chủ điểm làm cho dân lành quằn quại cùng đứng dậy. Không ai có thể quên được câu chuyện tang thương của hơn 50 mạng dân lành đã bị “giết sống” bởi cơn xả lũ vô đạo của 15 nhà máy thủy điện tại các tỉnh miền Trung vào cuối năm 2013. Nhưng sau cơn thảm sát hãi hùng ấy, tai họa còn ghê rợn hơn: không một quan chức chính quyền nào, từ giám đốc nhà máy thủy điện, Tập đoàn điện lực Việt Nam đến ủy viên trung ương đảng kiêm bộ trưởng công thương Vũ Huy Hoàng, bị lôi ra trước vành móng ngựa.

Một ước tính cho thấy xã hội Việt Nam hiện có đến hàng triệu dân oan đất đai và hàng trăm ngàn nạn nhân môi trường đang chờ chực cơn “nhân tai” từ những kẻ còn lâu mới bị lôi ra trước vành móng ngựa.

Nhiễm sắc thể bạo bệnh phản văn hóa đang ăn sâu vào thời kỳ cuối cùng của cơn ung thư di căn. Có quá nhiều lý do để cho rằng tình thế khốn quẫn về văn hóa cai trị sẽ càng lan rộng hơn, tỷ lệ thuận với vô số đối phó bạo ngược của nhiều cấp chính quyền và công an ở nhiều địa phương, thậm chí ngay tại Hà Nội.

Nhưng liệu chính quyền trung ương ở Hà Nội có “kịp thời và chủ động” rút ra được một bài học đáng giá nào đó để “ổn định niềm tin của nhân dân”?

Câu trả lời gần như được lập trình: với tư cách là một bài học đắt giá nhất, vụ gia đình Đoàn Văn Vươn dùng mìn và súng hoa cải chống cưỡng chế ở Hải Phòng vào năm 2012 đã không làm cho Bộ chính trị đảng lẫn Chính phủ ngộ ra ít nhất một sáng kiến vỡ lòng về lòng dân. Những gì tinh túy nhất trong học thuyết “Lấy dân làm gốc” của Nguyễn Trãi từ bao đời qua đã bị các thế hệ vua chúa con cháu “nhổ sạch”.

Những đám đông dân oan và đám đông nhân loại cũng vì thế cứ ngày càng đông hơn, dày hơn nữa, cao hơn nữa. Như đã chín muồi, năm 2014 rất có thể đóng dấu bản lề cho một làn sóng phản kháng xã hội rộng lớn và gia tăng tính kết nối, tập trung vào khối đông nạn nhân chịu rủi ro bởi nạn trưng thu đất đai, ô nhiễm môi trường và kể cả vi phạm lao động của giới chủ.

Để khi mọi dòng sông đều dồn về biển cả, đó sẽ là lúc một cuộc trả thù văn hóa khởi sự. Nhưng thật khó có thể tránh thoát rằng trận lũ báo oán ấy sẽ không đồng cảm với bất kỳ ngữ nghĩa nào của từ “văn hóa” trong từ điển bách khoa của đảng Cộng sản Việt Nam.

Bởi lẽ mọi vớt vát khi đó đều là quá muộn…
Phạm Chí Dũng
(Dân Luận)

Vụ Ngô Thanh Kiều, thách thức của tòa án Tuy Hòa

Kẻ khóc người cười. Các công an đánh chết người vẫn cười trước tòa (ảnh bên trái) gia đình nạn nhân khóc tức tưởi cũng tại tòa (ảnh bên phải)
Trong 4 ngày liên tiếp Tòa án Nhân dân thành phố Tuy Hòa đã xử một vụ án được cả nước theo dõi với tình tiết mỗi ngày một lôi cuốn hơn. Người ta đặc biệt chú ý vì đây là vụ án xử 5 viên công an đánh dân đến chết nhưng chỉ có một người bị Viện Kiểm sát đề nghị bản án 5 năm tù giam bốn kẻ còn lại cho hưởng án treo.

Công an lộng hành tra tấn như thời trung cổ

Nghe tường trình
Năm điều tra viên là Nguyễn Thân Thảo Thành, Nguyễn Minh Quyền, Nguyễn Tấn Quang, Phạm Ngọc Mẫn, và Đỗ Như Huy được phân công điều tra vụ án. Theo báo chí thì khuya ngày 13 tháng 5 năm 2012 anh Ngô Thanh Kiều bị công an tới nhà bắt đi và sau đó gia đình anh nhận được tin báo là anh đã chết.

Tuy nhiên vợ nạn nhân là chị Trần Thị Tâm cho chúng tôi biết anh bị công an vào nhà bắt vào buổi chiều, lúc 3 giờ 15 phút.

-Lúc 3 giờ 15 công an vô nhà bắt đi. Ý là anh Kiều chết lúc 5 giờ chiều rồi nhưng nhà em được biết anh Kiều chết lúc 9 giờ.

Lệnh bắt khẩn cấp anh Ngô Thanh Kiều vì tội trộm có tổ chức do ông Lê Đức Hoàn, Phó trưởng Công an TP Tuy Hòa chỉ đạo. Sau khi đưa anh Kiều về, ông Hoàn đích thân ra lệnh cho 5 công an này thay nhau lấy lời khai của anh Kiều.

Theo lời khai của 5 bị cáo trước tòa thì 4 công an viên Quyền, Quang, Mẫn và Huy đã thay phiên nhau hỏi cung anh Kiều với cách dùng nhục hình đánh vào khắp thân thể, nhất là hai chân của nạn nhân khi thi thể anh Kiều được đưa về nhà thì hình ảnh rất ghê rợn.




Ông này sai ở chỗ ổng ra lệnh bắt mà không đúng pháp luật. Bắt một người dân bình thường mà không có một quyết định đúng với quy định của pháp luật. Người bị bắt, bị hại chưa phải là bị can bị cáo, hoặc là người bị bắt khẩn cấp và không có quyết định nào mà ổng bắt người là sai

luật sư Võ An Đôn
Sau khi Nguyễn Thân Thảo Thành lấy lời khai cho mấy người còn lại đi ăn cơm thì anh Kiều có triệu chứng tổn thương não bộ và chết trên đường tới bệnh viện khi ông Hoàn yêu cầu chuyển nạn nhân về công an PC45 làm việc tiếp. Theo kết luận giám định pháp y, nguyên nhân khiến Kiều tử vong là do chấn thương sọ não.

Trước những hành vi trái pháp luật của ông Lê Đức Hoàn, luật sư Võ An Đôn bảo vệ quyền lợi của cho nạn nhân đã yêu cầu tòa triệu tập ông Hoàn với hành vi bắt người không đúng pháp luật. Nhắc lại việc này luật sư Võ An Đôn nói với chúng tôi:

Vợ và 2 con gái của anh Kiều, bé Ngô Thị Thanh Thảo (8 tuổi) và Ngô Thị Kim Oanh (2 tuổi). TinVN.VN
-Ông này sai ở chỗ ổng ra lệnh bắt mà không đúng pháp luật. Bắt một người dân bình thường mà không có một quyết định đúng với quy định của pháp luật. Người bị bắt, bị hại chưa phải là bị can bị cáo, hoặc là người bị bắt khẩn cấp và không có quyết định nào mà ổng bắt người là sai.

Bản án phải chăng khuyến khích công an giết người

Tuy có yêu cầu như vậy nhưng kiểm sát viên Ngô Thị Hồng Minh cho rằng ông Hoàn tuy sai phạm nhưng chưa tới mức truy cứu hình sự. Hành vi của ông Hoàn không đủ cấu thành tội phạm.

Bảo vệ cho bị cáo Nguyễn Thân Thảo Thành là luật sư Nguyễn Văn Thắng thuộc đoàn luật sư Hà Nội đã phản ứng quyết liệt khi có dấu hiệu cho thấy Viện Kiểm sát đã đánh tráo biên bản hỏi cung và cố tình ép thân chủ của ông cũng như bao che cho 4 bị cáo còn lại. Trong 5 bị cáo thì Thành mang cấp bực thiếu úy và là người có cấp bậc nhỏ nhất.




Nhưng trong trường hợp này không phải là tội dùng nhục hình mà là tội cố ý gây thương tích dẫn đến chết người hoặc là tội giết người

luật sư Võ An Đôn
Lời khai trước đây cả 5 bị cáo đều khai có đánh anh Kiều nhưng lần ra tòa này thì biên bản đã bị thay đổi. Chỉ một mình bị cáo Thành là bị tống giam mà không có lệnh bắt nào trong khi 4 bị can còn lại được tại ngoại hầu tra. Dấu hiệu bao che rõ ràng này đã khiến phiên tòa nhiều lần nóng lên khi cả hai luật sư Thắng và Đôn đều dùng nó để phản biện lại Viện Kiểm sát.

Đặc biệt đối với việc luật sư Võ An Đôn đòi triệu tập phó công an thanh phố Lê Đức Hoàn ra trước tòa đã được báo chí cho là hành động can đảm, mặc dù đối với các nước thì đây là chuyện rất bình thường.

Các cơ quan nội tạng của anh Kiều đều bị tổn thương nặng. Source NLĐ online
Trước dư luận đòi hỏi phải khởi tố cả 5 bị cáo về tội giết người hoặc nhẹ hơn là tội cố ý gây thương tích đến chết chứ không áp dụng tội dùng nhục hình đối với 5 bị cáo này, nói về sự khác nhau luật sư Võ An Đôn giải thích:

-Theo luật pháp của Việt Nam thì tội nhục hình là các cơ quan tiến hành tố tụng điều tra xét xử thi hành án mà dung nhục hình với đối tượng bị can bị cáo nghi can thì người thi hành án sẽ phạm tội này. Nhưng trong trường hợp này không phải là tội dùng nhục hình mà là tội cố ý gây thương tích dẫn đến chết người hoặc là tội giết người.

Trước đề nghị 5 năm tù cho Nguyễn Thân Thảo Thành riêng 4 người còn lại đều được hưởng án treo, luật sư Đôn cho biết quan điếm của ông:




Dùng hình thức nhục hình vô cùng tàn ác không bút mục nào mà viết ra hết được vậy mà chỉ kêu án treo thì hỏi rằng pháp luật này dành cho ai có công bình không?

bà Ngô Thị Tuyết
-Theo luật Việt Nam thì khi truy tố đồng phạm nhiều người cùng thực hiện một tội phạm khi truy tố ra tòa thì cùng áp dụng cùng một điều luật, cùng một điều khoản trong cái điều luật đó. Trong trường hợp này truy tố cả 5 bị cáo cùng một điều dùng nhục hình theo điều 298 Bộ luật hình sự, theo khoản 3 rồi sau đó sẽ xác định lại hành vi của mỗi người ví dụ như người nào có hành vi dẫn đến cái chết của anh Kiều thì mức hình phạt cao nhất, rồi người tiếp theo hành vi thấp hơn thì mức phạt thấp hơn.

Chị ruột của nạn nhân Ngô Thanh Kiều là bà Ngô Thị Tuyết người đại diện cho em dâu mình đang có thai ra đối chất trước tòa cho chúng tôi biết bản án mà bà gọi là bất công này:

-Năm bị cáo cùng phạm một tội dùng nhục hình điều 298 Bộ luật hình sự mà một bị cáo thì ở tù còn 4 bị cáo còn lại thì lãnh án treo. Tuy họ không là người trực tiếp gây ra cái chết nhưng cũng tham gia hành hạ giết người với góc độ gan ruột tinh hoàn…dùng hình thức nhục hình vô cùng tàn ác không bút mục nào mà viết ra hết được vậy mà chỉ kêu án treo thì hỏi rằng pháp luật này dành cho ai có công bình không?

Còn vợ của nạn nhân là chị Trần Thị Tâm thì đau xót nói:

-Từ ngày xử ở phiên tòa thì nó lại khơi dậy nỗi đau của mình. Những người đó cứ chối qua chối lại. Bốn người đó nói là chỉ đánh có một hai cây hay năm cây vào chân thôi, vậy thì còn nội tạng với tinh hoàn cảu ảnh bị dập thì ai đánh?

Do tính chất đặc biệt của vụ án tòa án Nhân dân thành phố Tuy Hòa vẫn chưa đưa ra phán quyết mức án mà Viện kiểm sát đề nghị cho tới ngày thứ Năm 3 tháng 4 tòa sẽ nhóm lại để tuyên án.

Dư luận theo dõi vụ án cho rằng truy tố một người và tha cho 4 người còn lại trong khi hành vi phạm tội của cả 5 người đều giống nhau Tòa án Tuy Hòa đang đứng trước thử thách: được lòng quan chức cấp trên để còn tại vị hay chấp nhận sự trù dập để bảo vệ công lý, điều mà tư pháp Việt Nam vẫn luôn bị đánh giá kém cỏi trong các bản án bỏ túi qua các vụ xử quan chức nhà nước lớn nhỏ như từ trước tới nay.

Mặc Lâm,
biên tập viên RFA, Bangkok
Theo RFA
========
Nghe bài này

Những tờ di chúc kỳ lạ từ Dương Nội, Việt Nam

Đăng bởi Thùy Trâm vào Thứ Sáu, ngày 04 tháng 4 năm 2014

Trước khi bị bắt, hai ông Trần Văn Miên sinh và Trần Văn Sang đều có giấy ủy quyền lại cho 356 hộ dân mất đất. Nội dung giấy ủy quyền khẳng định trước khi bị bắt, các ông đều khỏe mạnh, không có thương tích gì, đầu óc tỉnh táo và không có ý định tự tử.
Hai dân oan Dương Nội bị công an Quận Hà Đông bắt vẫn chưa rõ số phận ra sao mặc dù bà con đã kéo nhau tới Công an Hà Đông để đòi biết sự thật căn cứ trên hai bức di chúc mà Trần Văn Miên và Trần Văn Sang để lại trước khi bị bắt. Mặc Lâm tìm hiểu thêm về câu chuyện di chúc này.
Những giấy ủy quyền chỉ có ở Việt Nam

Nghe tường trình
Tối 26 tháng 3 vừa qua hai ông Trần Văn Miên sinh năm 1959 và Trần Văn Sang sinh năm 1975 bị công an bắt một cách bí mật và gia đình chỉ được biết sau khi đã tìm kiếm tới khuya cùng ngày. Chị Nhàn vợ ông Miên cho chúng tôi biết việc bắt giữ này:
-Không biết chồng tôi đi chơi ở đâu mãi đến tối không thấy về thì anh em họ hàng và các cháu bắt đầu đi tìm. Mấy tiếng đồng hồ đến 22 giờ đêm thì công an phường, tổ trưởng dân phố mới mang quyết định lệnh tạm giam ở trại giam số 1 thành phố Hà Nội.
Cách đây năm ngày công an úp mở cho biết là cả hai ông đều cắn lưỡi tự tử trong khi bị giam, tin tức này làm cho Dương Nội dậy sóng. Cả hai gia đình thật sự rất hoảng hốt khi nghe nguồn tin này, bà Nhàn nói:




Nếu tôi bị bắt, giam cầm, tra tấn đầu độc khi tới cơ quan công an quận Hà Đông làm việc khi đi sức khỏe tôi bình thường, trí óc minh mẫn không có ý định tự tử. Cơ thể không thương tích nếu không thấy tôi về sau khi tới công an Quận làm việc thì tôi nhờ ủy quyền cho tập thể 356 hộ dân đến đòi người

theo di chúc Ô.Trần Văn Sang
-Đấy có cái thông tin như thế nên gia đình rất sốt ruột. Gia đình rất bức xúc nên đã đến cơ quan công an hỏi thực hư thế nào. Trước khi bị như thế anh đã viết cái giấy ủy quyền cho bà con là anh hoàn toàn khỏe mạnh và không có ý định tự tử và nếu mà anh bị bắt thì nhờ 356 hộ bà con sẽ đi đòi người về.
Sau khi nghe tin, hàng trăm người dân Dương Nội đã kéo nhau lên công an Quận Hà Đông để đòi làm rõ vụ việc. Tuy nhiên chẳng những không ai đón tiếp hay trả lời, mà bà con còn bị côn đồ chạy xe ngang ném nước mắm và vật nhơ bẩn vào người.
Hồi đầu năm nay hai ông Miên và Sang bị công an Hà Đông triệu tập vì tham gia đòi đất và cả hai tuy được trả về nhà nhưng vẫn lo rằng công an sẽ tiếp tục bắt giữ mình. Cả hai ông Miên và Sang đều viết chúc thư để lại cho gia đình cho biết rằng mình khỏe mạnh và hoàn toàn tỉnh táo trước khi bị công an bắt, và do đó nếu bị đánh chết thì không phải tự tử và họ yêu cầu 356 hộ gia đình tại Dương Nội tranh đấu đòi lại công lý cho hai người nếu chẳng may hai ông bị công an giết.

Ông Trần Văn Sang và ông Trần Văn Miên, hai dân oan bị bắt. Ảnh do gia đình cung cấp.
Cháu ông Trần Văn Sang là Trần Văn Tuyển đọc bức di chúc này như sau:
-Giấy Ủy quyền khiếu nại tố cáo. Tôi tên là Trần Văn Sang sinh năm 1975 hộ khẩu thường trú tại Quyết Tiến, Dương Nội, Hà Đông, Hà Nội. Tối thấy việc triệu tập là không có cơ sở, vô lý vì quá trình sống và lao động tôi không làm ảnh hưởng với bất cứ ai và xã hội tôi không thấy tập thể hay cơ quan nào lập biên bản xử phạt về việc gây rối.

Vậy nay tôi ủy quyền nhờ 356 hộ dân bị mất đất phường Dương Nội những việc sau: Nếu tôi bị bắt, giam cầm, tra tấn đầu độc khi tới cơ quan công an Quận Hà Đông làm việc khi đi sức khỏe tôi bình thường, trí óc minh mẫn không có ý định tự tử. Cơ thể không thương tích nếu không thấy tôi về sau khi tới công an Quận làm việc thì tôi nhờ ủy quyền cho tập thể 356 hộ dân đến đòi người. Làm rõ nguyên nhân tại công an Quận Hà Đông. Nếu tôi bị ép cung, đầu độc tra tấn mang thương tích hoặc chết sau khi tới công an Quận Hà Đông thì xin bà con mang xác tôi đến các cơ quan cúa chính phủ, quốc hội đòi lại công bằng cho tôi và những người dân cùng khổ như tôi trong cả nước.




Bị can chết tại các nhà tạm giữ, tạm giam ở các huyện thị xảy ra rất thường xuyên và gây bức xúc trong dư luận. Thế nhưng khi hỏi đến thì các cơ quan chức năng nói là các nghi can chết do tự tử, chết bất thường. Còn người dân thì sợ công an, không dám đi nhờ luật sư nói chuyện

luật sư Võ An Đôn
Việc công an tùy tiện bắt người và sau đó gửi trả lại thân nhân của họ cái xác chết bị tra tấn tan nát thân thể với lời giải thích là họ tự tử vì hối hận hay sợ hãi đang xảy ra hàng loạt tại nhiều tỉnh thành cả nước. Vụ án anh Ngô Thanh Kiều cho thấy sự tra tấn tại nơi điều tra là thường xuyên và trở thành bình thường đến nỗi luật sư Võ An Đôn, người bảo vệ quyền lợi cho gia đình nạn nhân đã nói rõ là ông tranh đấu vì công an đã tước mất quyền sống của người dân, ông nói:
-Quyết tâm của tôi rất cao vì tình trạng nghi can, bị can chết tại các nhà tạm giữ, tạm giam ở các huyện thị xảy ra rất thường xuyên và gây bức xúc trong dư luận. Thế nhưng khi hỏi đến thì các cơ quan chức năng nói là các nghi can chết do tự tử, chết bất thường. Còn người dân thì sợ công an, không dám đi nhờ luật sư nói chuyện. Khi bức xúc quá đến ‘quậy’ các cơ quan đó thì bị kết án ‘chống người thi hành công vụ’. Do vậy người dân vừa chết oan, vừa bị bỏ tù oan Vì thế tôi quyết định nhận vụ này. Khi nhận, tôi biết có điều gì đó xảy ra bất ngờ, tôi vẫn chấp nhận vì có thể giúp cho người dân có được công lý, cũng như cứu được nhiều người sau này.
Một nghi can khi bị bắt phải có quyền được người thân trong gia đình viếng thăm sau khi cuộc điều tra kết thúc là quyền phổ quát của bất cứ nước nào trên thế giới. Tuy nhiên đối với Việt Nam thì quyền đó vẫn bị hiến pháp làm lu mờ vì không ghi rõ cụ thể khiến công an có thể diễn giải sự không cho phép của họ mà không bị chế tài bởi pháp luật.
LS Trần Thu Nam cho biết kinh nghiệm của ông qua rất nhiều vụ án, đặc biệt là các vụ có màu sắc chính trị, hay khiếu kiện tập thể ông nói:
-Theo quy định của Việt Nam thì nó đang tờ mờ ở chỗ đó, nó chưa được rõ ràng chỗ đó. Theo quy định cơ quan nào thụ lý thì cơ quan đó cho người nhà gặp nhưng nó không có một điều khoản nào bắt buộc phải cho gặp cả. Có nghĩa là công an nếu thấy rằng không có vấn đề tiết lộ bí mật gì thì họ đồng ý cho gặp. Nếu có quy định bắt buộc phải cho gặp thì mới được nhưng bây giờ luật Việt Nam nó chưa hoàn thiện nó vẫn thiếu sót cho nên họ mới có cớ gây khó khăn cho các thân nhân, gia đình những người bị tạm giam.
Vào ngày 1 tháng 4 vừa qua, hàng chục gia đình người dân Dương Nội tiếp tục cùng với hai gia đình ông Trần Văn Miên và Trần Văn Sang tới Bộ Công an đòi biết sự thật về tình trạng của thân nhân họ. Sau khi nhận đơn, công an hứa là sẽ điều tra và mọi người ra về với câu hỏi rất lớn trong đầu.
Cho tới hôm nay, hai ngày sau khi nghe lời hứa đó ông Trần Văn Tuấn anh ruột của ông Trần Văn Sang cho biết:
-Chúng tôi chỉ yêu cầu cho biết, xác minh em tôi ở chỗ nào và có bị làm sao hay không nhưng người ta bảo là làm đơn và người ta trả lời bàng văn bản nhưng hai ngày rồi vẫn không thấy. Ở quê tôi có nhiều vấn đề xảy ra lắm nhưng chúng tôi dân đen chả biết làm sao.
Trên thế giới có rất nhiều loại di chúc, đa số là để lại tài sản cho người khác khi mình mất đi, chỉ có tại Việt Nam, dân oan Dương Nội mới có hai tờ di chúc nhờ 356 hộ gia đình theo dõi nếu mình bị giết sau khi bị bắt. Hai tờ di chúc của ông Miên và ông Sang thật đáng suy gẫm.
Mặc Lâm,
biên tập viên RFA, Bangkok
========
Nghe bài này

Những tờ di chúc kỳ lạ từ Dương Nội, Việt Nam

Trước khi bị bắt, hai ông Trần Văn Miên sinh và Trần Văn Sang đều có giấy ủy quyền lại cho 356 hộ dân mất đất. Nội dung giấy ủy quyền khẳng định trước khi bị bắt, các ông đều khỏe mạnh, không có thương tích gì, đầu óc tỉnh táo và không có ý định tự tử.
Hai dân oan Dương Nội bị công an Quận Hà Đông bắt vẫn chưa rõ số phận ra sao mặc dù bà con đã kéo nhau tới Công an Hà Đông để đòi biết sự thật căn cứ trên hai bức di chúc mà Trần Văn Miên và Trần Văn Sang để lại trước khi bị bắt. Mặc Lâm tìm hiểu thêm về câu chuyện di chúc này.
Những giấy ủy quyền chỉ có ở Việt Nam

Nghe tường trình
Tối 26 tháng 3 vừa qua hai ông Trần Văn Miên sinh năm 1959 và Trần Văn Sang sinh năm 1975 bị công an bắt một cách bí mật và gia đình chỉ được biết sau khi đã tìm kiếm tới khuya cùng ngày. Chị Nhàn vợ ông Miên cho chúng tôi biết việc bắt giữ này:
-Không biết chồng tôi đi chơi ở đâu mãi đến tối không thấy về thì anh em họ hàng và các cháu bắt đầu đi tìm. Mấy tiếng đồng hồ đến 22 giờ đêm thì công an phường, tổ trưởng dân phố mới mang quyết định lệnh tạm giam ở trại giam số 1 thành phố Hà Nội.
Cách đây năm ngày công an úp mở cho biết là cả hai ông đều cắn lưỡi tự tử trong khi bị giam, tin tức này làm cho Dương Nội dậy sóng. Cả hai gia đình thật sự rất hoảng hốt khi nghe nguồn tin này, bà Nhàn nói:




Nếu tôi bị bắt, giam cầm, tra tấn đầu độc khi tới cơ quan công an quận Hà Đông làm việc khi đi sức khỏe tôi bình thường, trí óc minh mẫn không có ý định tự tử. Cơ thể không thương tích nếu không thấy tôi về sau khi tới công an Quận làm việc thì tôi nhờ ủy quyền cho tập thể 356 hộ dân đến đòi người

theo di chúc Ô.Trần Văn Sang
-Đấy có cái thông tin như thế nên gia đình rất sốt ruột. Gia đình rất bức xúc nên đã đến cơ quan công an hỏi thực hư thế nào. Trước khi bị như thế anh đã viết cái giấy ủy quyền cho bà con là anh hoàn toàn khỏe mạnh và không có ý định tự tử và nếu mà anh bị bắt thì nhờ 356 hộ bà con sẽ đi đòi người về.
Sau khi nghe tin, hàng trăm người dân Dương Nội đã kéo nhau lên công an Quận Hà Đông để đòi làm rõ vụ việc. Tuy nhiên chẳng những không ai đón tiếp hay trả lời, mà bà con còn bị côn đồ chạy xe ngang ném nước mắm và vật nhơ bẩn vào người.
Hồi đầu năm nay hai ông Miên và Sang bị công an Hà Đông triệu tập vì tham gia đòi đất và cả hai tuy được trả về nhà nhưng vẫn lo rằng công an sẽ tiếp tục bắt giữ mình. Cả hai ông Miên và Sang đều viết chúc thư để lại cho gia đình cho biết rằng mình khỏe mạnh và hoàn toàn tỉnh táo trước khi bị công an bắt, và do đó nếu bị đánh chết thì không phải tự tử và họ yêu cầu 356 hộ gia đình tại Dương Nội tranh đấu đòi lại công lý cho hai người nếu chẳng may hai ông bị công an giết.

Ông Trần Văn Sang và ông Trần Văn Miên, hai dân oan bị bắt. Ảnh do gia đình cung cấp.
Cháu ông Trần Văn Sang là Trần Văn Tuyển đọc bức di chúc này như sau:
-Giấy Ủy quyền khiếu nại tố cáo. Tôi tên là Trần Văn Sang sinh năm 1975 hộ khẩu thường trú tại Quyết Tiến, Dương Nội, Hà Đông, Hà Nội. Tối thấy việc triệu tập là không có cơ sở, vô lý vì quá trình sống và lao động tôi không làm ảnh hưởng với bất cứ ai và xã hội tôi không thấy tập thể hay cơ quan nào lập biên bản xử phạt về việc gây rối.

Vậy nay tôi ủy quyền nhờ 356 hộ dân bị mất đất phường Dương Nội những việc sau: Nếu tôi bị bắt, giam cầm, tra tấn đầu độc khi tới cơ quan công an Quận Hà Đông làm việc khi đi sức khỏe tôi bình thường, trí óc minh mẫn không có ý định tự tử. Cơ thể không thương tích nếu không thấy tôi về sau khi tới công an Quận làm việc thì tôi nhờ ủy quyền cho tập thể 356 hộ dân đến đòi người. Làm rõ nguyên nhân tại công an Quận Hà Đông. Nếu tôi bị ép cung, đầu độc tra tấn mang thương tích hoặc chết sau khi tới công an Quận Hà Đông thì xin bà con mang xác tôi đến các cơ quan cúa chính phủ, quốc hội đòi lại công bằng cho tôi và những người dân cùng khổ như tôi trong cả nước.




Bị can chết tại các nhà tạm giữ, tạm giam ở các huyện thị xảy ra rất thường xuyên và gây bức xúc trong dư luận. Thế nhưng khi hỏi đến thì các cơ quan chức năng nói là các nghi can chết do tự tử, chết bất thường. Còn người dân thì sợ công an, không dám đi nhờ luật sư nói chuyện

luật sư Võ An Đôn
Việc công an tùy tiện bắt người và sau đó gửi trả lại thân nhân của họ cái xác chết bị tra tấn tan nát thân thể với lời giải thích là họ tự tử vì hối hận hay sợ hãi đang xảy ra hàng loạt tại nhiều tỉnh thành cả nước. Vụ án anh Ngô Thanh Kiều cho thấy sự tra tấn tại nơi điều tra là thường xuyên và trở thành bình thường đến nỗi luật sư Võ An Đôn, người bảo vệ quyền lợi cho gia đình nạn nhân đã nói rõ là ông tranh đấu vì công an đã tước mất quyền sống của người dân, ông nói:
-Quyết tâm của tôi rất cao vì tình trạng nghi can, bị can chết tại các nhà tạm giữ, tạm giam ở các huyện thị xảy ra rất thường xuyên và gây bức xúc trong dư luận. Thế nhưng khi hỏi đến thì các cơ quan chức năng nói là các nghi can chết do tự tử, chết bất thường. Còn người dân thì sợ công an, không dám đi nhờ luật sư nói chuyện. Khi bức xúc quá đến ‘quậy’ các cơ quan đó thì bị kết án ‘chống người thi hành công vụ’. Do vậy người dân vừa chết oan, vừa bị bỏ tù oan Vì thế tôi quyết định nhận vụ này. Khi nhận, tôi biết có điều gì đó xảy ra bất ngờ, tôi vẫn chấp nhận vì có thể giúp cho người dân có được công lý, cũng như cứu được nhiều người sau này.
Một nghi can khi bị bắt phải có quyền được người thân trong gia đình viếng thăm sau khi cuộc điều tra kết thúc là quyền phổ quát của bất cứ nước nào trên thế giới. Tuy nhiên đối với Việt Nam thì quyền đó vẫn bị hiến pháp làm lu mờ vì không ghi rõ cụ thể khiến công an có thể diễn giải sự không cho phép của họ mà không bị chế tài bởi pháp luật.
LS Trần Thu Nam cho biết kinh nghiệm của ông qua rất nhiều vụ án, đặc biệt là các vụ có màu sắc chính trị, hay khiếu kiện tập thể ông nói:
-Theo quy định của Việt Nam thì nó đang tờ mờ ở chỗ đó, nó chưa được rõ ràng chỗ đó. Theo quy định cơ quan nào thụ lý thì cơ quan đó cho người nhà gặp nhưng nó không có một điều khoản nào bắt buộc phải cho gặp cả. Có nghĩa là công an nếu thấy rằng không có vấn đề tiết lộ bí mật gì thì họ đồng ý cho gặp. Nếu có quy định bắt buộc phải cho gặp thì mới được nhưng bây giờ luật Việt Nam nó chưa hoàn thiện nó vẫn thiếu sót cho nên họ mới có cớ gây khó khăn cho các thân nhân, gia đình những người bị tạm giam.
Vào ngày 1 tháng 4 vừa qua, hàng chục gia đình người dân Dương Nội tiếp tục cùng với hai gia đình ông Trần Văn Miên và Trần Văn Sang tới Bộ Công an đòi biết sự thật về tình trạng của thân nhân họ. Sau khi nhận đơn, công an hứa là sẽ điều tra và mọi người ra về với câu hỏi rất lớn trong đầu.
Cho tới hôm nay, hai ngày sau khi nghe lời hứa đó ông Trần Văn Tuấn anh ruột của ông Trần Văn Sang cho biết:
-Chúng tôi chỉ yêu cầu cho biết, xác minh em tôi ở chỗ nào và có bị làm sao hay không nhưng người ta bảo là làm đơn và người ta trả lời bàng văn bản nhưng hai ngày rồi vẫn không thấy. Ở quê tôi có nhiều vấn đề xảy ra lắm nhưng chúng tôi dân đen chả biết làm sao.
Trên thế giới có rất nhiều loại di chúc, đa số là để lại tài sản cho người khác khi mình mất đi, chỉ có tại Việt Nam, dân oan Dương Nội mới có hai tờ di chúc nhờ 356 hộ gia đình theo dõi nếu mình bị giết sau khi bị bắt. Hai tờ di chúc của ông Miên và ông Sang thật đáng suy gẫm.
Mặc Lâm,
biên tập viên RFA, Bangkok
========
Nghe bài này

Wonderful Saigon Electrics (Bình Dương): 2000 công nhân đình công, bảo vệ xịt hơi cay, công an đánh công nhân


Công ty Wonderful Saigon Electric tăng ca nhiều mà tăng lương ít, 2000 công nhân đình công, đến hôm nay 03/4/2014 là ngày thứ 3. Công nhân cho hay công an đánh công nhân, và họ chụp hình được mặt của 2 tên này. Lực lượng bảo vệ của WSE thì xịt hơi cay vô mặt công nhân trước mặt công an. Giám đốc Nguyễn Quốc Thắng nói với đoàn đình công rằng: “Lương như thế đó, thằng nào không làm thì nghỉ”


2000 công nhân công ty Wonderful Saigon Electrics đình công

Sáng nay(03/04/2014), hơn 2000 công nhân công ty Wonderful Saigon Electrics có địa chỉ tại Số 16, đường số 10, Vsip 1, huyện Thuận An, tỉnh Bình Dương(Khu Công nghiệp Việt Nam – Singapo) đã tiếp tục đình công để đòi hỏi quyền lợi cơ bản cho mình và người thân phụ thuộc.

Wonderful Saigon Electric Co., Ltd. là công ty 100% vốn đầu tư nước ngoài (thuộc Tập Đoàn SUN – S của Nhật Bản). Đã thành lập gần 2 năm và cho đến nay đã xây dựng được 3 nhà máy, trở thành một trong những công ty có vốn đầu tư lớn nhất Khu công nghiệp Việt nam-Singapore.

Trong 03 ngày qua, công nhân của công ty đã tiến hành đình công trước cổng nhà máy để phản đối chính sách thay đổi giờ làm của công nhân. Theo đó, công ty tăng giờ làm việc từ 4 ngày/tuần lên 6 ngày/tuần (cách bố trí theo kíp ca) nhưng chỉ tăng thêm 200.000VNĐ trong lương mà công nhân nhận được.

Bảo vệ công ty xịt hơi cay, công an đánh công nhân



Sáng nay, khi công nhân đình công tới ngày thứ 03 thì bảo vệ công ty đã tiến hành xịt hơi cay vào những công nhân biểu tình trước mặt nhiều công an sắc phục, khi công nhân cố đòi được gặp ban lãnh đạo công ty để nói chuyện.

“Lương như thế đó, thằng nào không làm thì nghỉ”: Nguyễn Quốc Thắng

Công nhân tên Thủy tham gia đình công cho hay: “Ông Nguyễn Quốc Thắng là Đại diện công ty Wonderful Saigon Electrics tại Việt Nam nói với đoàn đình công rằng: “Lương như thế đó, thằng nào không làm thì nghỉ, cứ nạp đơn là duyệt cho nghỉ việc hết””. Các công nhân cho biết là công an có đánh công nhân khi công nhân yêu cầu được vào khuôn viên công ty để gặp lãnh đạo.


Được biết, sáng nay Liên đoàn Lao động tỉnh Bình Dương sau 03 ngày công nhân công ty Wonderful Saigon Electricsđình công tại Khu công nghiệp Việt Nam – Singapore, đã tới làm việc với Ban lãnh đạo công ty, nhưng tính đến 12h trưa nay, đoàn làm việc vẫn chưa thấy có động tĩnh gì ở phía trong công ty. Công nhân đã phá cửa để phía trong đòi gặp trực tiếp ban lãnh đạo công ty Wonderful Saigon Electrics nhằm nói rõ tâm tư nguyện vọng của mình.

Công nhân Lương nói với người của Lao Động Việt: “Kinh tế lạm phát, công nhân Wonderful Saigon Electricslàm kịch liệt tăng ca hết mình mà chỉ được có 3.600.000 VNĐ thì thử hỏi làm sao sống?”

Chúng tôi sẽ cập nhật thêm thông tin về vụ việc này khi có thông tin mới hơn.

Vì một Việt Nam không có bất công, đàn áp, bóc lột trong lao động.

Xin liên hệ Liên Đoàn Lao Động Việt Tự Do (gọi tắt: Lao Động Việt) khi công ty của các bạn có những hành vi xâm phạm tới quyền và lợi ích hợp pháp của một con người, một côngdân khi bạn lao động cho họ.







Nguyễn Huy Du
Lao Động Việt


GHI CHÚ: Liên Đoàn Lao Động Việt Tự Do (gọi tắt: Lao Động Việt, web: laodongViet.org) là liên minh của các tổ chức lao động trong và ngoài nước gồm: Phong Trào Lao Động Việt, Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông, Công Đoàn Độc Lập, và Ủy Ban Bảo Vệ Người Lao Động Việt Nam.

Những nhịp cầu để Hoàng Sa không đi vào quên lãng

Tưởng niệm 40 năm trận hải chiến Hoàng Sa
Khúc nhạc mở đầu chương trình là bài hát « Tiếng sóng Vân Đồn », trước đây được hạm trưởng Vũ Hữu San của khu trục hạm Trần Khánh Dư (HQ-4) chọn làm nhạc hiệu cho tàu. Sau trận hải chiến Hoàng Sa, sáng 20/01/1974 tàu HQ-4 về đến cảng Tiên Sa, Đà Nẵng, bài hát ca ngợi danh tướng Trần Khánh Dư trong trận hải chiến với quân Nguyên, đã đập tan đội thủy quân của Ô Mã Nhi, cũng được phát trên loa khi cập cảng.

Sau đó vài tiếng đồng hồ đến lượt tuần dương hạm Trần Bình Trọng (HQ-5), rồi tuần dương hạm Lý Thường Kiệt (HQ-16) bị thương tích nặng cũng về đến nơi. Chiến hạm này bị nghiêng hẳn về bên phải, bên hông tàu bị lủng một lỗ thật lớn ở hầm máy. Chỉ có hộ tống hạm Nhật Tảo (HQ-10) không bao giờ trở về.

Bấm vào để nghe bài tường thuật
Chiếc tàu nhỏ bé và cũ kỹ nhất trong bốn chiến hạm của quân đội Việt Nam Cộng Hòa trận hải chiến bi hùng đã chìm xuống lòng biển quê mẹ cùng với hạm trưởng, trung tá Ngụy Văn Thà và các đồng đội. Trong một bài báo đăng trên tờ Thanh Niên gần đây, cựu binh Trần Văn Hà, nguyên là thợ máy trên HQ-10 kể lại, khi tàu đã bị hư hại cả động cơ lẫn hệ thống điện đàm, phải dùng bè để rời tàu thì hai chiến hạm chi viện của Trung Quốc xuất hiện. Nhưng các đồng đội bị thương nặng còn ở lại trên tàu đã tiếp tục nhả đạn vào tàu địch, mãi cho đến khi HQ-10 chìm hẳn.

Có rất nhiều câu chuyện hào hùng như thế, mà lớp hậu sinh bây giờ mới được biết đến. Trận hải chiến Hoàng Sa ngày 19/01/1974 đã đi vào lịch sử, là bản hùng ca bi tráng với 74 quân nhân Việt Nam Cộng Hòa hy sinh bảo vệ chủ quyền biển đảo của Tổ quốc. Sau trận đánh này, tại miền Nam đã diễn ra những cuộc mít-tinh của sinh viên học sinh và đồng bào các giới phản đối hành động thô bạo bất chấp luật pháp quốc tế của Trung Quốc. Báo chí thời ấy tràn ngập những bức tâm thư, những bài thơ của thanh niên miền Nam thề sẽ lấy lại Hoàng Sa.

Nhưng miền Bắc thì hoàn toàn im lặng. Im lặng cho đến tận bốn mươi năm sau, hải chiến Hoàng Sa mới được đường hoàng xuất hiện trên báo chí chính thức. Thật ra trước đó, rải rác cũng đã có một số bài viết dè dặt nói đến sự kiện này. Năm 2011, lần đầu tiên các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh để bảo vệ Hoàng Sa mới được vinh danh nhân buổi lễ kỷ niệm ngày thương binh liệt sĩ 27/7 tổ chức tại Câu lạc bộ Phaolô Nguyễn Văn Bình, từ sáng kiến của các nhân sĩ trí thức Saigon.

Bốn mươi năm, những người vợ góa con côi của những tử sĩ năm xưa trôi dạt về đâu, mưu sinh như thế nào, không ai biết rõ. Họ chẳng những không được hưởng bất cứ chế độ gì mà thường là còn bị phân biệt đối xử vì là « thành phần ngụy quân, ngụy quyền ». Nhiều người có cuộc sống hết sức cơ cực.

Được biết, trong số con cái của các quân nhân Việt Nam Cộng Hòa bỏ mình vì nước tại Hoàng Sa, có hai người được đặt tên là Hoàng Sa. Nhưng đối với người con trai của hạm phó tàu HQ-10 Nguyễn Thành Trí, thì Hoàng Sa là biệt danh, dù có ghi trong khai sanh. Còn con trai của trung sĩ Nguyễn Thành Trọng, phụ trách trọng pháo trên tàu HQ-10, sinh năm 1974, một tháng sau khi người cha hy sinh, có tên khai sinh là Nguyễn Hoàng Sa. Được hỏi bạn bè hay những người xung quanh có bao giờ thắc mắc về cái tên độc đáo này không, anh Nguyễn Hoàng Sa cho biết :

Cũng có người hỏi thăm vì cái tên của mình. Mình cũng giải thích cho người ta, hồi đó vì cha mất ở Hoàng Sa, rồi mẹ đặt tên Hoàng Sa luôn. Cha mất rồi, mẹ và ông nội đặt tên như vậy để làm kỷ niệm. Mình cũng hãnh diện với cái tên kỷ niệm này. Hồi đó nghe nói là lính ngụy nên cũng sợ, đâu dám phô trương ra. Hồi nhỏ bạn bè cũng chỉ biết tên mình thôi, chứ không biết tiểu sử cha mình mất tại Hoàng Sa ngày xưa.

Anh Nguyễn Hoàng Sa học đến lớp 9 rồi đi học nghề làm nhôm, làm kiếng và hiện giờ thất nghiệp, cuộc sống hết sức khó khăn. Mẹ anh, bà Nguyễn Thị Lựa, hiện ở xã Tân Thạnh huyện Thới Lai thành phố Cần Thơ cho biết khi chồng hy sinh bà chỉ mới 23 tuổi, đang mang thai tám tháng. Bà ở vậy nuôi con đến nay, và vẫn giữ nguyên được những giấy tờ, hình ảnh của chồng, được chôn giấu từ nhiều năm qua, chỉ mới đào lên lúc gần đây.

Hồi đó bác trai hy sinh thì cô đang mang bầu được tám tháng, sau cô mới sanh, vất vả dữ lắm con ơi. Sanh được đứa con, cô đặt tên Hoàng Sa đặng lấy cái kỷ niệm của đảo Hoàng Sa. Mẹ con cũng sống lây lất tới giờ. Con của cô có vợ, được hai cháu, mần ăn thì cũng mẹ con đùm bọc với nhau.
Hồi đó cô mới 23 tuổi hà. Chánh quyền hồi đó cũng cho cô lãnh lương, một quý lãnh một lần vậy đó. Lãnh được mới mấy lần, giải phóng rồi thì mất luôn hổng có được cái gì hết trơn, tới giờ bốn chục năm rồi. Hồi trước mấy ổng báo dìa cái ngày chiếc HQ-10 mất tích là ngay ngày 26/01/1974, cô thờ, cúng quải gì cũng lấy ngày đó, hổng biết trúng hông nhưng mà cũng cúng đại.

Cô lấy chồng lúc đó mới hơn một năm. Ổng cưới cô về thì ổng bỏ ở nhà, ổng đi chiến tranh, đi tuần ở ngoài biển, ngoài đảo. Bốn, năm tháng thì ổng về phép một lần, được ít ngày, một tuần lễ rồi ổng đi nữa bỏ cô ở nhà, cô làm dâu. Cưới về một năm mấy là ổng mất tích luôn. Ông biết có bầu thôi, chứ đâu có biết con trai hay con gái.


Hôm đó có nhà báo Lao Động xuống, rồi đài truyền hình TV3, báo Tuổi Trẻ, xuống coi giấy tờ cô còn đủ hông. Giấy tờ cô còn đủ hết trơn hà. Cô bây giờ hình của ổng cũng còn luôn, hôn thú này kia đều còn đủ. Tại cô đem về cô chôn giấu, sau mới đào lên, bây giờ còn mới tinh hà.

Gần đây, chương trình Nhịp cầu Hoàng Sa do các nhà báo Huy Đức, Thế Thanh, Kim Hạnh…khởi xướng, nhằm giúp các cựu binh và thân nhân các quân nhân đã hy sinh tại Hoàng Sa và Trường Sa đã được nhanh chóng hưởng ứng. Trước mắt, chương trình đang xúc tiến mua nhà cho bà Huỳnh Thị Sinh, quả phụ của trung tá Ngụy Văn Thà, nhưng hiện đang có một số trở ngại về thủ tục hành chính. Kỹ sư hàng hải Đỗ Thái Bình, người mà suốt mười lăm năm qua miệt mài thu thập tài liệu về Hoàng Sa, cho biết :

Chương trình Hoàng Sa cho đến ngày hôm nay đã được 446 cá nhân và các nhóm gởi đến tổng số tiền là 1 tỉ 471 triệu đồng. Nhịp cầu Hoàng Sa do mấy anh em khởi xướng, đứng đầu là anh Huy Đức. Chúng tôi mong muốn cổ vũ cho những người đã bảo vệ biển, thuộc cả lực lượng Việt Nam Cộng Hòa trước đây, cũng như các anh em quân đội nhân dân Việt Nam ngày nay - những người đã hy sinh để giữ biển đảo của đất nước, qua đó thể hiện tinh thần hòa hợp dân tộc với nhau, giúp đỡ lẫn nhau. 

Mục đích chung là giúp đỡ những người bảo vệ biển nói chung thuộc cả hai phía. Khởi đầu là nhịp cầu Hoàng Sa, và rồi tiến tới giúp đỡ cả những anh em hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ đảo vào những năm sau này. Dự kiến nếu được ủng hộ thì còn kéo được dài, nhưng trước mắt là đề ra mấy mục tiêu : giúp đỡ được cho hai bà quả phụ có nhà ở tử tế. Và giúp được căn nhà cho anh em cựu binh Gạc Ma : lần này xây một căn nhà cho anh Lê Hữu Thảo (Gạc Ma). 

Ngoài ra tùy tình hình còn giúp những trường hợp khó khăn khác. Thí dụ trong Tết vừa rồi, chúng tôi đã thăm hỏi được năm gia đình Hoàng Sa và năm gia đình Gạc Ma. Bà con cũng cảm động. Còn bất ngờ thì không đến nỗi bất ngờ lắm, vì trước chương trình này, về phía Nhà nước cũng đã bắt đầu rục rịch có một vài chương trình. Thí dụ báo Đại Đoàn Kết cũng đã có tri ân một vài người, nhưng công việc ấy làm hơi vội vàng.

Còn lần này được phổ biến rộng rãi trên tất cả các phương tiện, các mạng xã hội. Nhờ đó chúng tôi cũng liên lạc được với các gia đình Hoàng Sa mà trước đây chưa được thể hiện ; chúng tôi đang tìm cách liên hệ hết. Vừa qua chúng tôi đã thu thập được ảnh và các thông tin chính xác của một số người hy sinh ở Hoàng Sa. Anh Lê Hữu Thảo cùng với Huy Đức cũng đã đi thăm một loạt các gia đình Gạc Ma trước ngày 14/3 vừa rồi.

Kỹ sư Đỗ Thái Bình nói thêm :

Trong số những người đóng góp, chúng tôi thấy có rất nhiều trường hợp cảm động. Thí dụ ở Hà Nội có cụ bà 92 tuổi đóng góp 50 nghìn. Phía nước ngoài thì tôi thấy có một sự cố gắng rất cao. Một số vị không muốn nêu tên, đã từng có chức trách hay có những cương vị lớn trong thời gian trước 1975 cũng có đóng góp. 

Hay anh em hội Đại Tín ở Grand Rapids bên Hoa Kỳ đã góp hai lần một số tiền lớn khoảng năm ngàn đô. Một số anh em người Việt đang làm việc tại các tổ chức quốc tế như IMF, IMC, WB cũng đã gởi tiền. Những trang mạng như blog Hiệu Minh, blog Quê Choa của nhà văn Nguyễn Quang Lập cũng cổ động cho các chương trình. Một số văn nghệ sĩ bằng các hành động bán tác phẩm, bán tranh cũng đã đóng góp được khá nhiều tiền. 

Tôi cho đó là những trường hợp cảm động trong thời gian qua. Có người đóng góp ít, người đóng góp nhiều, nhưng đã thể hiện tình tương thân tương ái, rất quan tâm đến những người đã hy sinh vì biển đảo, bất kỳ từ phía nào.

Theo trang web nhipcauhoangsa.com, nhiều văn nghệ sĩ và trí thức nổi tiếng cũng như nhiều người Việt trong và ngoài nước đã ủng hộ bằng các bán sách, tranh ảnh, các kỷ vật quý…Một trong những trường hợp « góp gió thành bão » như vậy là doanh nhân Nguyễn Văn Mỹ, chủ tịch hội đồng quản trị công ty Lửa Việt đóng góp bằng cách bán sách. Ông cho biết thêm một số thông tin :

Một nhóm anh em thân hữu trong đó có chị Kim Hạnh, chị Thế Thanh, anh Huy Đức… lập quỹ Nhịp cầu Hoàng Sa để chăm sóc giúp đỡ các gia đình tử sĩ Việt Nam Cộng Hòa hy sinh trong hải chiến Hoàng Sa ngày 19/01/1974. Gần đây Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam có phát động chính thức chương trình Nghĩa tình Hoàng Sa, Trường Sa.

Chương trình này có hai phần. Phần thứ nhất là xây một đài tưởng niệm liệt sĩ ở Trường Sa, và chăm sóc cho thân nhân những người hy sinh ở Hoàng Sa và Trường Sa. Có một điều lấn cấn là tại sao không làm đền thờ chung mà chỉ làm ở Trường Sa ? Hiện nay dư luận cũng đang có nhiều ý kiến lắm.
Máu nào cũng là máu người Việt Nam cả. Họ đã hy sinh để bảo vệ Tổ quốc mà ? Tại sao những người đó lâu nay bị quên lãng, không có một chính sách chế độ gì cả ? Nhưng Tổng liên đoàn Lao động là một tổ chức của Nhà nước, của đảng Cộng sản, mà họ thừa nhận chuyện đó thì ít nhất mình cũng ghi nhận sự tiến bộ. Và không thể một lúc mà thay đổi ngay được, vì có rất nhiều lý do, rất nhiều áp lực.

Vừa rồi trong dịp kỷ niệm 15 năm thành lập Lửa Việt, chúng tôi có tổ chức một đoàn farm trip cho báo chí đi ra ngoài Phú Yên, gồm có 45 nhà báo, nhà văn, các doanh nghiệp. Cũng nhân dịp này, nhà xuất bản Văn hóa Văn nghệ có in cho tôi hai tập sách, mang tên chung là « Ngày đàng sàng khôn ». Tập 1 « Dọc đường đất nước » viết về trong nước, tập 2 « Thế giới lạ mà quen » viết chuyện thế giới. 

Nhuận bút mỗi tập sách được 10 triệu, tôi bèn dùng tiền nhuận bút mua sách lại, bán với giá ủng hộ trong đoàn nhà báo được 35 cuốn. Các nhà báo đóng góp thêm được tất cả 5.480.000 đồng, số tiền này tôi đã chuyển vào chương trình Nhịp cầu Hoàng Sa. Hôm nay đại diện của Lửa Việt cũng đã tới tòa soạn báo Lao Động để gửi tiếp 5.565.000 đồng, là tiền nhân viên công ty góp vào quỹ Nghĩa tình Hoàng Sa. Và sẽ tiếp tục đóng góp, mỗi cuốn sách bán được sẽ trích lại 10 ngàn đồng cho quỹ Nghĩa tình Hoàng Sa. 

Số tiền không lớn, nhưng chúng tôi muốn mở rộng chương trình này để biểu thị lòng biết ơn đối với những người đã hy sinh vì Tổ quốc mà lâu nay đang chịu nhiều thiệt thòi vì chưa được Nhà nước thừa nhận, sống rất là vất vả, khó khăn. Sắp tới, cuốn sách sẽ được các em hướng dẫn viên đưa bán trên tour, thông qua đó giới thiệu về chương trình Nối vòng tay lớn, để mọi người cảm thông chia sẻ, giúp đỡ và ghi nhận xương máu, công lao của của các chiến sĩ. Dù đứng bên này hay bên kia, nhưng mà bảo vệ Tổ quốc là Tổ quốc Việt Nam chung.

Bà quả phụ Ngụy Văn Thà, người đầu tiên được chương trình Nhịp cầu Hoàng Sa giúp đỡ tâm sự, bà rất vui khi sau bốn mươi năm tên tuổi của người chồng anh hùng được nhắc tới. Tuy nhiên bà vẫn đang chờ đợi có được căn nhà mới, để có nơi hương khói cho người hạm trưởng tàu HQ-10 đã gởi thân nơi đáy biển :

Nhịp cầu Hoàng Sa ủng hộ mua nhà cho cô, số tiền cũng đã có, nhưng bây giờ mấy anh ấy muốn làm cái đơn xin miễn trả lại tiền hỗ trợ, với lại xin được miễn giảm tiền nhà. Ở quận thì họp đồng ý hết rồi, nhưng bây giờ gởi lên thành phố, nếu mà chấp nhận thì có lẽ mấy ảnh làm thủ tục mua nhà. Mấy anh muốn xin như vậy để còn dư ra một số tiền, giúp đỡ cho những cựu binh của Gạc Ma, Trường Sa.

Người ta nói như vầy nè. Hồi trước cô ở nhà chung cư mà bị giải tỏa chờ tái định cư, bây giờ nếu muốn có nhà lẹ, xin mua một căn ở cao ốc B Nguyễn Kim, thì căn nhà này bán theo giá thương lượng. Nếu mình đồng ý mua, thì số tiền hỗ trợ cho mình đi thuê nhà gần 5 năm nay mình phải hoàn trả lại. Cái nhà mới cũng là một chung cư vậy thôi, ở gần chỗ mình bị giải tỏa. 

Gia đình cô bây giờ có cô với lại ba đứa con gái đã có chồng rồi. Tạm thời cô ở đây, là nhà của mấy đứa em, ở với hai đứa cháu ngoại. Cô mong ở trên giải quyết cho mau mau.

Từ ngày đưa ra vấn đề Hoàng Sa 40 năm, người ta mới bắt đầu biết tới cô nhiều, chứ còn hồi xưa hổng có ai biết hết. Đã 40 năm không ai nhớ đến, bây giờ người ta nhắc lại mình cũng cảm thấy vui. Mình cũng tự hào là có người chồng anh hùng đã hy sinh bảo vệ Tổ quốc ở đảo Hoàng Sa. Cô thấy hãnh diện lắm. 

Bây giờ cô ước mong mình có căn nhà, chớ cứ tạm hoài vầy cũng oải quá. Hơn nữa, có nhà mình mới có được một cái bàn thờ cho ông Thà, rồi thí dụ bạn bè người ta tới thắp nhang, người ta tưởng nhớ tới mình cũng được niềm an ủi. Còn ở nhờ thì gia đình người ta đâu có cho mình để bàn thờ được đâu.

« Hoàng Sa mang chiến sử vàng
Chờ con trở lại cùng vinh quang này »


Đó là hai câu thơ lục bát tuy lạc vần nhưng sôi sục lòng yêu nước, của một thanh niên miền Nam vô danh nào đó, trong số vô số bài thơ đăng trên một tờ báo Saigon ngay sau trận hải chiến Hoàng Sa. Đến bốn mươi năm sau khi Việt Nam Cộng Hòa không còn nữa, các báo nhà nước mới cho đăng một loạt bài về Hoàng Sa, đặc biệt là loạt bài trên tờ Thanh Niên, gây xúc động cho nhiều bạn đọc. Có người bình luận mỗi một câu : « Đã lâu rồi tôi mới khóc ».

Nhịp cầu Hoàng Sa, chỉ mới là một đốm lửa vừa được thắp. Có lẽ sẽ còn nhiều nhịp cầu nữa, nhiều đốm lửa khác được thắp lên, để Hoàng Sa mãi mãi được khắc ghi trong tâm khảm người Việt.
Thụy My
Theo RFI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét