Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

‘Tọa sơn quan hổ đấu’ - Công an và Viện kiểm sát đàn áp mẹ con tôi khi đi nộp đơn tố cáo - Vụ tai nạn cầu treo ở Lai Châu: Quá tải trọng hay cộng hưởng?

‘Tọa sơn quan hổ đấu’

Chúng ta còn nhớ, ông Nguyễn Bá Thanh, phó ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng, đã không hề thông báo trước, “bất ngờ xuất hiện” ở phiên tòa xét xử Dương Chí Dũng và đồng phạm vào sáng Thứ Bảy ngày 14 tháng 12, 2013.
Ông Dương Chí Dũng khai trước tòa rằng, vào khoảng 18 giờ ngày 17 tháng 5 năm 2012, “có một người quen” đã báo cho ông biết ông “đã bị khởi tố, sẽ bị bắt và cần đi tránh xa”. Tuy nhiên, việc này ông Dũng nói đã khai tại cơ quan điều tra và “xin phép không khai tại tòa”.
Dương Chí Dũng vẫn nhận bản án tử hình sau thái độ có vẻ thách thức và nhạo báng công lý bằng nụ cười khi nói chuyện với công an trong phiên tòa và bình thản đọc thơ trước hội đồng xét xử.

Trong phiên tòa ngày 7 tháng 1, 2014 ông Nguyễn Bá Thanh cũng có mặt trong một phòng theo dõi riêng. Không biết thực chất ông Nguyễn Bá Thanh có hứa hẹn hay cam kết gì, hoặc giả cùng đường trước tội chết mà trâu đầm vấy bùn, Dương Chí Dũng đã khai ra mối quan hệ với ông thượng tướng, thứ trưởng Bộ Công An và trưởng ban điều tra chuyên án Vinalines, Phạm Quý Ngọ.
Dương Chí Dũng khai đã đưa cho Phạm Quý Ngọ 510 ngàn đôla và 1 triệu đôla liên quan tới việc chuyện “đổi công năng cảng Sài Gòn” của công ty Vạn Thịnh Phát, trong đó có sự can dự của Bộ Trưởng Công An Trần Ðại Quang và một số nhân vật khác. Lời khai của Dương Chí Dũng đã góp phần dẫn đến một vụ án mới, vụ án “làm lộ bí mật nhà nước”.
Cựu trưởng ban bảo vệ chính trị nội bộ trung ương, ông Nguyễn Ðình Hương khẳng định: “Tội làm lộ bí mật quốc gia về vụ án để tội phạm chạy trốn là tội rất lớn, lớn hơn tội nhận hối lộ”. “Cộng thêm nguyên nhân của việc làm lộ bí mật này không phải vì tình cảm gia đình, không phải anh em mà xuất phát từ một cục tiền thì lại càng nghiêm trọng”, ông Hương nhấn mạnh, theo tờ Vietnam.net.
Mặc dù lời khai chưa phải là chứng cớ pháp lý, nhưng thực sự câu chuyện đã làm rung chuyển tháp ngà. Những người có liên quan, thuộc lực lượng an ninh, đều là thân hữu của ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng. Trong thực tế, ông Nguyễn Tấn Dũng là người trực tiếp chỉ đạo các dự án lớn của tổng công ty Vinalines, mà ụ nổi 83 M chỉ là một phần nhỏ trong sự thất thoát, nợ nần hàng tỷ đôla của Vinalines.
Tưởng cũng nên nhớ lại rằng, 6 tháng 2 năm 2012, khi Cục Cảnh Sát Ðiều Tra Tội Phạm về Tham Nhũng (C48) tiến hành điều tra tại Vinalines, thì ông Dương Chí Dũng, được thủ tướng cho thôi chức chủ tịch hội đồng quản trị Vinalines để bộ trưởng giao thông bổ nhiệm giữ chức cục trưởng Cục Hàng Hải Việt Nam, đúng với “quy trình”!
Ngày 17 tháng 5 năm 2012, C48 đã ra quyết định khởi tố vụ án, bắt tạm giam Dương Chí Dũng, Mai Văn Phúc, tổng giám đốc Vinalines. Dương Chí Dũng đã bỏ trốn và bị truy nã.
Ngày 22 tháng 5 năm 2012, C48 thông báo kết quả điều tra ban đầu vụ án tham ô tài sản trong việc lựa chọn nhà thầu mua ụ nổi 83M và lập, phê duyệt dự án xây dựng nhà máy tàu biển phía Nam xảy ra tại Vinalines. Tuy nhiên, ban chỉ đạo chống tham nhũng vẫn còn trực thuộc ông Nguyễn Tấn Dũng, nên vụ án có vẻ như được để yên.
Phạm Quý Ngọ leo lên các bậc thang danh vọng khá nhanh và êm ái. Từ thường vụ tỉnh ủy, ủy viên UBND tỉnh Thái Bình, đại tá, giám đốc công an tỉnh, ngày 14 tháng 2 năm 2006, được thủ tướng quyết định thăng quân hàm thiếu tướng, phó tổng cục trưởng Tổng Cục Cảnh Sát Nhân Dân; ngày 11 tháng 7 năm 2006, được đề nghị bổ nhiệm kiêm thủ trưởng cơ quan cảnh sát điều tra, thay thiếu tướng Cao Ngọc Oánh, người điều tra vụ án PMU 18; ngày 28 tháng 1 năm 2008, được thủ tướng tấn phong tổng cục trưởng Tổng Cục Cảnh Sát Nhân Dân, Bộ Công An; từ ngày 1 tháng 1, 2010 làm tổng cục trưởng Tổng Cục Cảnh Sát Phòng Chống Tội Phạm; ngày 12 tháng 8 năm 2010, được bổ nhiệm thứ trưởng Bộ Công An và ngày 18 tháng 1, 2011 trở thành ủy viên trung ương đảng khóa XI; ngày 22 tháng 7 năm 2013, được thăng cấp thượng tướng.
Tướng Ngọ đã từng là đạo diễn của kịch bản lấy khu đất vàng là trụ sở của Tổng cục Cảnh sát giao cho đại gia Thái Bình Tiền Còi. Là thân hữu của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, tuy chưa phải nằm ở cung bậc cao nhất, nhưng là mắt xích quan trọng của cả đường dây lợi ích.
Nhắm vào tướng Ngọ có nghĩa là cuộc chơi đã ngã ngũ. Phe Nguyễn Phú Trọng-Nguyễn Bá Thanh muốn dùng con bài Vinalines để kéo cái uy của Nguyễn Tấn Dũng xuống. Chính vì thế, báo chí được bật đèn xanh, cho phép rộng rãi loan tin ra công luận lời khai của Dương Chí Dũng, không chỉ tường thuật mà còn được ghi âm, ghi hình.
Cuộc so găng giữa các phe phái trên thượng tầng của đảng Cộng Sản Việt Nam (ÐCSVN) đã từng diễn ra căng thẳng tại các hội nghị trung ương 6 và 7 khóa 11 với thắng lợi đảo ngược của ông Nguyễn Tấn Dũng và sự ê chề của phía Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng. Ðôi lúc cho ta cảm tưởng như ông Trọng mất hết tự tin của một người đứng đầu đảng mà không có thực quyền, bị thao túng. Tham vọng hết nhiệm kỳ thủ tướng vào năm 2016 sẽ leo lên chức tổng bí thư, kiêm chủ tịch nước với quyền hành rộng hơn (mà hiến pháp 2013 mới quy định) của ông Nguyễn Tấn Dũng có lẽ làm khó chịu nhiều đối thủ chính trị.
Vụ án Vinalines và vụ “Bầu Kiên” của ngân hàng ACB, là những bản nhạc đầu tiên cho khúc hợp xướng phản công lại phe Thủ Tướng Dũng.
Ngày 9 tháng 1 năm 2014, tòa án Hà Nội quyết định trả hồ sơ vụ án kinh tế tại Ngân hàng ACB và yêu cầu bổ sung thêm một số chứng cứ, tài liệu, tình tiết chưa được sáng tỏ. Cùng lúc, ban chỉ đạo chống tham nhũng do Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng lãnh đạo sẽ giám sát Ngân Hàng Nhà Nước nhằm ngăn ngừa tiêu cực tại một số ngân hàng trong năm 2014.
Không ai lạ gì Bầu Kiên, một bố già sành sỏi và có quan hệ vào loại thượng thừa với các quan chức nhà nước trong lĩnh vực an ninh-tài chính-ngân hàng. Tướng công an Nguyễn Văn Hưởng, vừa mới về hưu, là cố vấn của Nguyễn Tấn Dũng, cũng đồng thời là cố vấn của Bầu Kiên. Thượng tướng Phạm Quý Ngọ, cũng có quan hệ thân cận với Bầu Kiên. Nhưng âm mưu thâu tóm ngân hàng, lừa đảo chứng khoán, buôn vàng ảo, v.v... của Bầu Kiên không thể không có sự tiếp tay của các thế lực quyền-tiền trong cả hệ thống.
Toàn bối cảnh cho thấy không có lĩnh vực kinh tế nào mà không có bàn tay lông lá của hệ thống an ninh, công an, sân sau vững chắc của ông Nguyễn Tấn Dũng.
Tuy nhiên, “tọa sơn quan hổ đấu”, chúng ta cần ý thức rõ ràng rằng, đây chỉ là cuộc chiến tranh giành ảnh hưởng quyền lực trong nội tình của ÐCSVN khi mà Nguyễn Tấn Dũng nổi lên với mức độ lộng quyền và lạm quyền thái quá. Từ hồi thập niên 50 của thế kỷ trước, cuộc tranh đua giữa Lê Duẩn và Hồ Chí Minh cũng đã diễn ra quyết liệt, âm thầm. Những đòn thù thanh trừng nội bộ tàn bạo của tập đoàn Lê Duẩn-Lê Ðức Thọ là vết nhơ trong lịch sử của ÐCSVN. Thời Lê Ðức Anh-Ðỗ Mười, các phe phái cũng gây chia rẽ ghê gớm...
Muốn vụ án được làm tới nơi tới chốn thì phải lập ban chuyên án để điều tra. Ban chuyên án này có thể là một ủy ban thuộc Quốc Hội, cũng có thể thuộc ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng trung ương. Nhưng muốn gì thì vẫn phải thông qua Bộ Chính Trị, nơi mà đa số thành viên nằm trong phe cánh của Nguyễn Tấn Dũng.
Cuộc chiến này sẽ chẳng mang lại thay đổi tốt đẹp gì cho tiến trình dân chủ của Việt Nam. Nguyễn Phú Trọng là một người mác-xít bảo thủ. Bản thân Nguyễn Bá Thanh tay cũng đã nhúng chàm trong một số dự án ở Ðà Nẵng mà Bộ Công An đã từng hủy bỏ hồ sơ không khởi tố. Tới một giới hạn nào đó, cùng lắm có thể làm suy giảm ảnh hưởng của Nguyễn Tấn Dũng, chặt vây cánh của ông ta và cảnh báo.
Rồi quân cờ sẽ được sắp xếp trở lại bình yên. Trong vụ án Năm Cam, thứ trưởng Bộ Công An Bùi Quốc Huy, trung tướng, tổng cục trưởng Tổng Cục An Ninh, bị đi tù và được giảm án nhanh chóng để về “vui thú điền viên” trong vòng chưa tới hai năm. Trái đất vẫn chậm chạp quay, sông vẫn hiền hòa đổ nước ra biển cả, người dân vẫn sống trong tình trạng cam chịu.
Phạm Quý Ngọ, thậm chí cao hơn, Ðại Tướng Bộ Trưởng Bộ Công An Trần Ðại Quang, nếu có mệnh hệ gì, cũng sẽ chỉ đến mức đó. Không đi sâu hơn được nữa! Mục đích là chỉ triệt hạ uy tín nhau, kẻ nọ kéo người kia xuống, nhưng sẽ không làm đổ bể bàn ngọc. Ðảng ta vẫn “quang vinh” và lãnh đạo. Sẽ chẳng có chức chủ tịch nước kiêm tổng bí thư vào đại hội 12! Bối cảnh phe phái hiện nay sẽ không cho ra đời một kịch bản như thế. Nguyễn Tấn Dũng càng không xứng với chức vị ấy! Nhưng cơ cấu quyền lực tay ba chủ tịch nước-tổng bí thư-thủ tướng qua cuộc chiến sẽ được xác lập lại hợp lý.
Lê Diễn Đức
(Người Việt)

Mười lý do làm Gói 30 nghìn tỷ đồng “hỗ trợ” BĐS thất bại

Gói tài chính 30 ngàn tỷ đồng có tên và mục đích “đẹp đẽ” là Hỗ trợ thị trường BĐS với đối tượng hay phân khúc cụ thể là Căn hộ cho người có thu nhận thấp của Chính Phủ VN sau gần 9 tháng chật vật triển khai nay mới giải ngân được trên 800 tỷ đồng, tức chưa được vẻn vẹn 3% tổng dự kiến. Tình hình hiện nay là cả người hỗ trợ và người là đối tượng được hỗ trợ đều không đạt được mong muốn, vì không một bên không “giải được nó” và một bên không “sờ được nó”, còn bên trung gian thực hiện nó thì vẫn loay hoay vì không biết khớp chính sách hỗ trợ mơ hồ với nhu cầu thực ra sao… Thế nên, một số chuyên gia đã thẳng thắn đánh giá là nó thất bại và dự đoán là nó sẽ thất bại trước cả khi nó kết thúc, còn đa số qua gần 1000 đài báo của đảng vẫn ra rả ca ngợi nó, kỳ vọng vào nó, thổi nó lên chín tầng mây đỏ sao vàng....
Tôi thì biết nó đã thất bại. Tại sao vậy? Sau đây là mười (10) lý do chính, theo tôi, làm cho nó đã, đang và sẽ chắc chắn thất bại:
Thứ nhất, về lý thuyết kinh tế XHCN, trong nền kinh tế “định hướng” XHCN này thì việc triển khai gói tài chính như thế chính là một “định hướng XHCN” trên thị trường (cũng như các gói cứu trợ doanh nghiệp nhà nước, hỗ trợ tái cấu trúc ngân hàng hay giải quyết nợ xấu qua VAMC…)! Ở đây, nó được định hướng là để giúp cho người nghèo, tức người có thu nhập thấp, nhưng lý thuyết kinh tế định hướng XHCN thì “đảng ta” dự kiến đến cuối thể kỷ mới có thể hoàn thiện, hiện nay chưa có, nên Chính phủ không biết đưa ra chính sách triển khai thế nào, thôi thì cứ quyết liệt vừa làm vừa sửa, đến cuối thể kỷ mới hoàn thiện chính sách thì “đảng ta” cũng không thể khiển trách chính phủ được. Tóm lại, đảng ta và chính phủ ta coi người có thu nhập thấp là những con chuột bạch bị bệnh “ví lép kinh niên” và đang thí nghiệm đại trà một loại thuốc làm nở ví bằng vay nợ chính phủ để mua những căn hộ con con chất lượng thấp… Vì là thí nghiệm nên xác suất thành công bằng zero cũng là bình thường mà. “Đảng ta” còn cả trăm năm nữa để thí nghiệm các ý tưởng cao đẹp của mình trên đầu dân đen đã thành chuột trắng từ lâu…
Thứ hai, về lý thuyết kinh tế thị trường, Gói kích cầu BĐS đó chỉ là một cách can thiệp thị trường bằng quyết định chính trị (quyết định mị dân, lừa dân, sẽ bàn đến ở lý do sau), hoàn toàn phi kinh tế. Thay vì đưa ra các chương trình làm sao giúp người có thu nhập thấp có thu nhập cao dần lên để mua được nhà trả góp (cho họ có cần câu cá)- vốn là nhiệm vụ của các chính phủ, thì bằng Gói hỗ trợ này chính phủ “ta” lại hứa (vẫn mới chỉ hứa thôi) cho họ có ngay con cá bự nhất là mua được nhà mà không phải cố gắng nhiều, làm họ hy vọng vào cơ hội “tay không bắt giặc” mà đảng và chính phủ vẽ ra, mà bỏ qua con đường căn cơ tất yếu phải đi lên giàu có bằng lao động và gia tăng thu nhập từng bước - như con em họ phải học từng lớp từ vỡ lòng đến lớp 12 mới vào đại học được. Sự can thiệp hành chính dưới mưu đồ chính trị này đi ngược bản chất thị trường tự do, nên nó sẽ bị thị trường đào thải, dù đảng ta có “quyết tâm chính trị” “quyết liệt” đến đâu…
Thứ ba, về mục đích công khai của Gói Hỗ Trợ, có thật là và tại sao lại phải hỗ trợ người có thu nhập thấp mua nhà? Trong các xã hội bình thường (và không “ưu việt” như XHCN), người có thu nhập thấp thì không thể mua nhà, họ phải chấp nhận ở nhà thuê thôi, rồi tập trung và cố gắng làm việc sao cho có thu nhập cao hơn (thu nhập trung bình thấp và trung bình) nhưng ổn định và tích lũy để có thể mua nhà trả góp dài hạn. Rồi khi vươn lên có thu nhập cao hơn và tích lũy nhiều hơn nữa, họ có thể mua hẳn căn hộ cao cấp hay nhà phố, biệt thự… Đó là một trật tự và một sự công bằng cơ bản và tất yếu của xã hội. Nhưng, bản chất XHCN là đảo ngược trật tự xã hội loài người như Marx đã đề ra, mà cụ thể ở đây có lẽ là khuyến khích người nghèo và cái nghèo, nên phải giúp người nghèo mua được nhà ngay bằng thu nhập thấp – tức là lại vẫn “tay không bắt giặc”, như đảng ta đã tay mượn liềm, tay mượn búa (thực ra là trong bụng giắt dao cài súng và vai khoác dây thừng) mà cướp được cả đất nước này. Đó gọi là “đốt cháy giai đoạn”, không cần vươn lên có thu nhập trung bình và thu nhập khá, thu nhập cao của người nghèo, là giúp người nghèo sẽ có nhà ngay và …mãi mãi có thu nhập thấp. Mục đích trên, vì thế tưởng là tốt đẹp và nhân đạo, nhưng thực chất nó đi ngược quá trình vươn lên giàu có của mỗi người nên nó sẽ tước mất cơ hội giàu có (bằng phấn đấu tự thân) của mỗi người. Vì nó đi ngược tự nhiên nên nó không chỉ không khả thi, khó thực hiện mà con vô cùng tàn độc với dân. Tàn độc ở chỗ nó mãi mãi chỉ là lời hứa của “đảng ta” thôi, vì không khả thi, nhưng “đảng ta” đã bắt dân phải mang ơn mình vì lời hữa đó rồi…
Thứ tư, về mục đích thực, gói tài trợ trên đảng rất biết là không khả thi như trên, nhưng vẫn triển khai rầm rộ, vì mục đích thực của “đảng ta” chỉ là muốn có một động tác PR mị dân thật hoành tráng, như đa số các động tác “vì dân” khác của họ, chỉ để chứng tỏ “đảng ta” và chính phủ “ta” vì là cộng sản nên rất biết “chia sản” cho dân, rất quan tâm đến người nghèo, người có thu nhập thấp, mà thôi. Vì thế, nó phải được tuyên truyền thật nhiều, thật ầm ĩ, nhưng phải được giải ngân thật chậm, thật khó. Có như thế, mục đích thật của gói là để mị dân, tức là lừa dân nghèo ăn bánh vẽ, mới có hiệu quả cao. Nếu giải ngân nhanh vèo thì còn gì để khoe khoang rằng tôi đang bận “chia sản” người nghèo nữa! Khổ nỗi, dân ta vốn sống bằng bánh vẽ của “đảng ta” suốt 70 năm qua rồi, nên thêm một cái bánh vẽ nữa, là rất cần thiết cho cả hai – cả đảng và dân. Chẳng thế mà “đảng ta” đã rêu rao qua gần một nghìn loa báo đài của mình về một cái bánh khác đang được vẽ cho bất động sản cỡ 180-200 nghìn tỷ đồng (do Thứ trưởng Bộ XD Nguyễn Trần Nam công bố cuối năm 2013), và gấn đây (đầu năm 2014) là cái bánh mới vẽ khác nhỏ hơn một chút (chỉ 100 nghìn tỷ đồng thôi), tất cả đều lớn hơn cái bánh vẽ ban đầu còn chưa nuốt được đến ba-bẩy lần. Các Cụ ta nói, nói điêu cũng có năm bảy đường, nhưng nói điêu, tức nay gọi là “nổ”, cỡ như “đảng ta” quen làm, thì chỉ có là bọn sống bằng nghề…đánh đĩ! Nước Pháp có cô gái từng làm nghề đó được người Pháp đúc tượng và tôn vinh là anh hùng dân tộc vì xả thân chống giặc ngoại xâm, còn “đảng ta” đã đưa giặc Tàu vào khắp nước, và bắt dân ta phải tôn vinh “đảng ta“ là anh hùng dân tộc và đúc tượng vài kẻ đầu đảng, nay đã bổ xung thêm và phát triển rực rỡ chức năng đánh đĩ như trên, chắc là dân ta sẽ còn phải đúc thêm nhiều tượng lắm để tôn thờ và biết ơn đảng!
Thứ năm, về chiến lược quản trị xã hội, đó còn là một đòn gió để đảng và chính phủ cùng gần 1 nghìn loa đài báo của mình lái dư luận xã hội vào hành động “cao thượng” đó của mình, tức là ra khỏi các vấn đề nhức nhối trong nền kinh tế, chính trị, xã hội khác. Đồng thời, trong chính thị trường bất động sản – vấn đề nhức nối nhất là của các nhà đầu tư/đầu cơ bất động sản – là của các nhóm lợi ích, của người giàu mới nổi – và gói cứu trợ này thực chất là để cứu họ và cho người giàu và các nhóm lợi ích đang ôm và bế tắc. Thực ra, cuối cùng thì đảng ta đang muốn ngấm ngầm tự cứu mình, vì hơn ai hết đảng biết rõ ai đang chìm trong đó, không phải là những người dân có thu nhập thấp – họ đã được tham gia thị trường BĐS đâu mà cứu họ ở đó? Vì thế, gói cứu trợ đó đúng là một mũi tên băn nhiều đích của “đảng ta”, và ở đích nào đảng cũng bắn chết dân. Các Cụ đã nói, với tà quyền thì dân là bia đời, quả không sai. Ở Việt nam hôm nay, đâu đâu dân cũng là bia tập bắn và bắn thật, bắn chơi… của “đảng ta” mà thôi.
Thứ sáu, về định lượng ảo tưởng của gói hộ trợ. Thực tế xã hội VN hôm nay, nếu hỗ trợ người dân có thu nhập thấp để mua nhà thì cần có ít nhất trên 1 triệu căn hộ giá rẻ khoảng 500 tr. đồng để bán trả dần, tức cần Gói hỗ trợ trên 500 nghìn tỷ đồng mới tạm đáp ứng nhu cầu. Gói 30 nghìn tỷ là quá nhỏ, chỉ đáp ứng 30/500 tức khoảng 6% nhu cầu thì không thể giải quyết được vấn đề hay mục tiêu “đẹp đẽ” mà gói hỗ trợ đưa ra. Vì thế, cái định lượng không tương xứng mục tiêu của nó làm nó trở thành trò hề ngay từ khi nói ra (nhưng “chiên gia” của đảng không ai dám nói ra), và sẽ thất bại. Mặt khác, nó gián tiếp chỉ ra mục tiêu thực của “đảng ta” là cái khác: đó chỉ là bánh vẽ thôi, vẫn chỉ là “cho trẻ con ăn cứt gà” gói trong cờ đỏ sao vàng gọi là kẹo thần dược của đảng cho dân. Loại “kẹo” này các đảng cộng sản khác ở Đông Âu và Liên xô cũ đã dùng nhiều rồi, góp phần làm dân họ ngộ độc suýt chết – nhưng ngươpif bị báo tử lại là… các đảng cộng sản. Ví dụ: ở Balan những năm 70-80 thế kỷ trước đảng và chính phủ cộng sản Balan có chương trình 5 năm (sau kéo dài thành 10 năm cũng…càng toi) cung cấp 1 triệu căn hộ cho người lao động và dồn hết toàn lực có thể của toàn đất nước Balan (khá giàu mạnh lúc đó) vào đó. Kết quả sau hơn chục năm cũng rất quyết liệt, chỉ có gần 200 nghìn căn hộ chất lượng vô cùng bậy bạ (so với châu Âu) được hoàn thiện, còn trên 800 nghín căn hộ đã giải ngân nhưng bốc hơi ngay trên giấy. Ông Đặng Hùng Võ cựu Thứ trưởng Bộ TNMT sau này lúc đó đang đi buôn lậu và lên “soái” ở Balan chắc còn biết rõ hơn tôi? “Túm” lại là, 1 triệu căn hộ cho dân “đen” chả thấy đâu, chỉ thấy các quan “đỏ” đâu đâu cũng có villas và dachas xa xỉ hoành tráng, kiểu như ông Truyền cựu Thanh tra CP “ta” có 5-6 biệt thự khắp nơi vậy, hay “biệt thự nhỏ” của Ianukovich ở Ucraina - “chuyện nhỏ”! Nhưng hàng vạn chuyện nhỏ đã thành chuyện lớn: hàng chục triệu người dân Balan (được hứa sẽ có căn hộ giá rẻ và trả dần) đã xuống đường và tham gia Công đoàn Đoàn kết… đã lật đổ những kẻ “đánh đĩ to mồm”, hứa một đằng làm một nẻo là đảng cộng sản và chính quyền cộng sản… Tiếc là “đảng ta” cố tình không học bài học mà lịch sử các đảng cộng sản đã thành ma để lại, mà vẫn cứ giở trò ma đó với dân ta hôm nay… Kết quả sẽ “thành công” thế nào thì cái “đỉnh cao trí tuệ” đã tự biết rồi, nên đang cố tự mình học võ Tầu làm ve sầu thoát xác mà thôi. Nhưng khó “thoát xác” lắm, không thoát được đâu, “ve sầu cộng sản” ơi, các bác tự biết thế mà!
Thứ bảy, về công cụ triển khai, là hệ thống các ngân hàng thương mại của nhà nước. Vấn đề ở đây là, các ngân hàng nhà nước VN hôm nay vốn là các công cụ của “đảng ta” để “cộng sản”, tức để làm các trò ma tài chính, để cướp phá và rút ruột nền kinh tế quốc gia cho các nhóm lợi ích và các doanh nghiệp nhà nước, nay phải triển khai gói hỗ trợ này, dù nó chỉ nhỏ tí nhưng vẫn là phải “chia sản” cho người khác, thì họ loay hay quá, không biết làm sao, vì ngược với chức năng “cộng sản” cho đảng và cho mình của họ?! Nói luôn thế này cho vuông: Các ngân hàng nhà nước VN chỉ cho “vay” khi người vay “tự nguyện đồng ý” để lại cho họ một số “phần trăm” đáng kể ngoài phí dịch vụ ngân hàng công khai, thường lên đến 5-10-15%. Ví dụ, bạn ký vay và sẽ phải trả cả gốc lẫn lãi 1 tỷ đồng thì bạn chỉ nhận được khoảng 800-900 tr. đồng thôi, nếu không thì… bạn sẽ không đáp ứng yêu cầu và thủ tục vay dài dài, có thể trong vòng nhiều năm tới, cho tới khi… bạn “hiểu ra” và “tự nguyện cảm ơn” họ bằng 10-15% khoản vay mà họ sự tự cắt ngay cho mình trước khi chuyển “100%” tiền vay cho bạn! Sự thể còn khó khăn hơn nhiều khi đối tượng gói vay này là người dân có thu nhập thấp hay các nhà kinh doanh phát triển nhà cho người có thu nhập thấp – tức là những người này không thể và không bao giờ chấp nhận cái “phần trăm tự nguyện cảm ơn đó” (nghe như đảng bắt dân biết ơn “gải phóng” dân tộc ấy nhỉ? Mẹ (đĩ) nào thì con (đĩ) ấy mà!). Vì như thế, thà không vay còn hơn. Đó là một lý do “kỹ thuật” chính làm gói nỳ không thể giải ngân. Trên thế giới này có con đĩ nào cho khách “xài” miễn phí đâu, trừ ở VN, và khi khách đó là quan “đỏ” hay ma cô! Điều đó cũng giải thích cho ai thắc mắc: sao vẫn có 3% gói tài trợ đã được giải ngân đó thôi? Đó chỉ như là gái đĩ phải chiều ma cô hay phải tận tình phục vụ ông chủ/người nhà ông chủ mà thôi.
Thứ tám, phản ứng không mặn mà của đối tượng gói tài trợ. Tại sao? Vì đó đâu phải là yêu cầu của họ! Nếu chúng ta nhớ lại thì không hề có một đề xuất nào của cá nhân cụ thể hay hội đoàn những ngừoi có thu nhập thấp yêu cầu chính phủ tài trợ để họ mua nhà (chất lượng thấp)! Nếu có thì… họ đã phải vào tù rồi, vì “đảng ta” cấm dân oan khiếu kiện về BĐS, mà đây là một đòi hỏi về BĐS như thế! Thực chất, nguồn gốc của gói “cứu trợ” này xuất phát từ chính phủ “ta” sau khi thị trường BĐS sa lầy mấy nay với mấy trăm ngàn căn hộ của các nhóm lợi ích đỏ bị “tồn kho”, và để cứu vãn/xoay chuyển tình hinh đó. Thế cho nên các căn hộ trung cấp mới bị ngưng hoàn hiện, bị chia nhỏ ra, bị “hạ công năng” để thành các căn hộ “giá rẻ” cho người thu nhập thấp. Vẫn là bài lừa muôn thuở đã thành tinh: “đảng ta” chỉ mượn danh người nghèo để cứu mình và bè lũ tham nhũng sân sau của mình mà thôi, ở đây là trong bất động sản. Các chính sách kinh tế xã hội khác của “đảng ta” trong các lĩnh vự khác (như “cứu” ngân hàng, “hỗ trợ” nông nghiệp, “tài trợ” xuất khẩu, “giảm” nợ xấu…) cũng là theo nguyên tắc đó: treo đầu dê bán thịt chuột chết, vì thịt dê đảng chỉ dành cho đảng.
Một nguyên nhân quan trọng khác làm người thu nhập thấp thơ ơ với gói hỗ trợ “hào phóng” của đảng cho mình là vì đại đa số dân ta đã mất niềm tin vào “đảng ta”, vào những lời hứa, những cái bánh vẽ của đảng rồi. Những viên kẹo lừa của đảng để lừa dân, dù liên tục được đảng thay đổi bao bì và mùi vị, và đưa qua tay nhiều kẻ “trung gian” khác nhau, thì dân vẫn “ngửi ra” đó là những bánh vẽ được điều khiển từ xa bằng điều 4 Hiếp pháp, luôn vì một mục đích duy nhất là bảo vệ ngai vua cai trị hà khắc của đảng chứ không phải vì dân. Dân ta sau 70 năm cộng sản cai trị đã trở nên như con trẻ, có thể cảm nhận được, “ngửi ra” được ai thực sự yêu mình, ai muốn ăn thịt mình… Mà cái “mùi” của “đảng ta” thì nó rất đặc trưng và ai ai cũng muốn tránh xa, đó là mùi gian gian… Cái gói 30 ngàn tỷ này với dân, cũng bốc lên mùi gian đối đó!
Thứ chín, do sự bất lực và thờ ơ của các nhà phát triển BĐS (land-developers), vốn cũng là đối tượng được hỗ trợ của gói tài chính này. Trong khi thị trường BĐS đang khó khăn mà có hỗ trợ đầu vào là ưu đãi của gói 30 nghìn tỷ này, và đảm bảo đầu ra vì giá rẻ (cho người có thu nhập thấp), thì tại sao các nhà phát triển BĐS lại cũng không mặn mà với nó – tức là trên chính lãnh địa của họ, làm cho việc triên khai của gói tài trợ vẫn và thêm tắc? Đó là vì, đến nay thị trường BĐS VN còn rất méo mó, chưa có các nhà đầu tư và phát triển BĐS đích thực, chỉ có các nhà đầu cơ BĐS là các sân sau của các quan đỏ và các nhóm lợi ich, ít tiền hay nhiều tiền mà thôi. Đầu cơ là họ chỉ kinh doanh bằng cách “chạy được” dự án từ chính quyền, giải tỏa đất với giá ăn cướp của dân, thổi giá đất lên vài chục lần rồi bán đi phần lớn thu lời ngay, xong và thắng to. Phần đất ít ỏi còn lại sẽ phải cõng giá đất đã thổi lên và phần đã bán đi, được đem thế chấp ngân hàng để vay tiền cho dự án phát triển BĐS, rồi vay cả tiền thuê người phát triển dự án với giá trời ơi, nên khi thị trường đóng băng và rơi tự do họ phủi tay, họ đẩy nợ nần sang các ngân hàng đang ôm cái xác nhà khô và đất không bán được, còn các nhà thầu thì bị chiếm dụng vốn (cách nói khác của từ quỵt nợ)… Thị trường BĐS VN toàn những “nhà đầu tư” từ đảng ra như thế thì lấy ai phát triển các dự án căn hộ cho người thu nhập thấp đây?
Thứ mười, do nguồn gốc số tiền của gói tài trợ 30 ngàn tỷ đồng. Về phương diện chính sách tài chính của đảng, gói tài trợ chỉ là công cụ để đảng thêm một lý do biện minh, thêm một đầu ra cho chính sách tiền in tiền vô hạn độ của đảng ta hiện nay, thông qua phát hành trái phiếu chính phủ… Bắt đầu chỉ là hứa tài trợ 30 ngàn tỷ, rồi hứa 100 ngàn tỷ, rồi hứa 200 ngàn tỷ… nhưng trái phiếu thì phát hành thật, để in tiền bù vào chỗ khác. Có vô vàn lỗ hổng trong nền kinh tế “định hướng” này mà chính phủ “ta” chỉ biết một cách là in tiền ra trám lại. Hàng năm ước tính chính phủ “ta” phát hành khoảng 350-500 nghìn tỷ đồng (năm 2013 ước tính tổng trái phiếu CP khoảng 400 nghìn tỷ đồng) nên rất cần “lý do chính đáng” cho việc đó, và gói cứu trợ BĐS cho người thu nhập thấp là một lý do “chính đáng”, thậm chí “cao đẹp” đó. Còn nếu nó sẽ không giải ngân được thì là do… khủng hoảng kinh tế Mỹ làm ảnh hưởng thị trường BĐS VN mà thôi! Cuối cùng thì tiền in ra sẽ bốc hơi hết, đúng cho mục đích thực (ẩn) mà nó phải được in ra. Giống như trên 800 nghìn căn hộ ở Balan những năm 80 bị bốc hơi ngay trên giấy, góp phần để lại món nợ khổng lồ của chính phủ Balan với phương Tây hồi đó cho nhân dân Balan trả…, chính phủ VN cũng chỉ vay nợ con cháu tương lai để mị dân hôm nay hòng yên vị vơ vét thêm ngày nào hay ngày ấy. Đồng tiền in ra đã bất minh thế thì làm sao làm được điều thiện mà hàng nghìn loa báo đài của đảng rêu rao ầm ĩ về nó!
Thế cho nên, tôi bị điếc tai, nhàm mắt vì nghe đọc về cái gói 30 nghìn tỷ đồng “hỗ trợ bất động sản cho người có thu nhập thấp” của “đảng ta” này quá! Đành phải bỏ mấy tiếng gõ ra bài này để chỉ ra sơ sơ mười (10) lý do trên làm nó chắc chắn sẽ không thể thành công.
Tôi chỉ buồn là, trò ma này dân Đông Âu cũ đã bị cộng sản lừa (tất cả Đông Âu và Liên xô cũ, không chỉ Balan), thế mà họ vẫn trơ mặt diễn lại! Tôi cũng chẳng dám mong là dân ta sẽ không bị lừa, vì chỉ có bị lừa đau và mãi thì dân ta mới nhìn ra muôn-mặt-lừa-đảo của cộng sản chăng? Lịch sử “cộng sản” của nước mình và của các dân tộc khác còn tươi rói mà dân ta không nhìn ra, vẫn cố say sưa tin vào lời hứa “chia sản” của họ kiểu gói kích cầu này, thì nghe chừng gói hỗ trợ tiếp “đảng ta” sẽ nổ ra là “1 triệu căn hộ cho người không có thu nhập nhưng vẫn theo đảng đến cùng” quá?! (Để đi ăn cướp cùng đảng).
Nhưng Lịch sử thế giới cũng đã chỉ ra, mỗi cú lừa của các đảng cộng sản đối với dân tộc họ sẽ là một dây thòng lọng treo lên cổ họ, và sau đó, vào một ngày “đẹp trời”, Nhân dân sẽ tóm những đầu đây kéo họ ra ánh sáng mà xét xử, như những ngày đẹp trời băng giá trên quảng trường Độc Lập và trên khắp đất nước Ucraina vừa qua.
Với dân tộc Việt Nam ta, đảng cộng sản VN đã tự khoác lên cổ mình quá nhiều dây thòng lọng rồi đó. Chỉ còn đợi “một ngày đẹp trời” dân ta sẽ đứng lên cầm chắc lấy những đầu dây kéo họ ra Quảng trường Độc lập của Việt Nam, và xét xử.
---
AHUA!PCT
Phan Châu Thành 
(Dân luận) 

Vụ tai nạn cầu treo ở Lai Châu: Quá tải trọng hay cộng hưởng?

Vụ việc kinh hoàng xảy khiến cần-lao không khỏi thương cảm lẫn bức xúc là vụ sập cầu treo ở Lai Châu khiến 8 người thiệt mạng và 37 người bị thương.

Nguyên nhân về kỹ thuật đã rõ, là do gãy neo cáp (tăng-đơ) cố định cáp treo của cầu. Thế nhưng tại sao bị gãy thì dư luận cần-lao không ngớt bàn tán. Người thì cho là do quá tải, người thì cho là cộng hưởng, người thì cho là bớt xén vật liệu nên chất lượng không đảm bảo, người cho là lỗi kỹ thuật. Thậm chí, có người còn cho là linh hồn người chết giận nên gây sập cầu, thế mới tài.



Cây cầu treo dài 54m, rộng 1,5m, chiều cao so với mặt suối khoảng 10m, biển đầu cầu ghi tải trọng là 1,5 tấn. Có lẽ vì thế nên những cần-lao không biết về kỹ thuật cứ thích chém bừa lý do là quá tải hoặc do cộng hưởng. Vẫn một thói quen chém gió mạng hùng hồn của cần-lao An-nam mặc dù đầu óc rỗng tuếch.

Thế nên, cũng cần khai sáng cho cần-lao thối tai khai bẹn một chút, để lần sau có muốn chém gì mà chưa biết thì chịu khó đi hỏi đốc-tờ Gúc, bạn thân của tôi đã.

Cụ thể cây cầu treo này có tải trọng như thế nào thì các bạn dân cầu đường sẽ tính toán ra ngay, còn người không biết thì chờ kết luận điều tra sẽ rõ. Tuy nhiên cần hiểu rằng, khi thiết kế cầu treo, hai loại tải trọng cần được xác định là tải trọng đối với mặt cầu và tải trọng đối với dây cáp. Đây là hình ảnh các chi tiết một cầu treo cần thiết kế.


Thứ nhất: Tải trọng đối với mặt cầu được xác định thông qua các chỉ tiêu tĩnh tải, hoạt tải, tải trọng gió, các tải trọng khác và tuổi thọ thiết kế của cầu. Đối với cây cầu treo này có chiều ngang là 1,5m thì đối với phương tiện trọng tải lớn (dưới 1,5 tấn) sẽ chỉ di chuyển theo một chiều, nghĩa là nếu có 2 phương tiện đi qua cầu ở 2 đầu, thì 1 phương tiện phải dừng lại chờ phương tiện kia đi qua mới được đi.

Tải trọng thiết kế là 1,5 tấn là tải trọng tối đa cho phép khi phương tiện tiếp xúc với bề mặt cầu tại thời gian tiếp xúc chứ không phải tổng tải trọng của cầu chỉ là 1,5 tấn. Vì thế có bạn hỏi tại sao cây cầu có tải trọng 15 tấn mà xe 30 tấn vẫn chạy qua được là vậy.

Như vậy, có thể thấy tải trọng mà cây cầu này có thể chịu được lớn hơn rất nhiều so với tải trọng quy định là 1,5 tấn. Tùy thuộc vào các chỉ tiêu nêu trên, hệ số an toàn để tính toán từ lớn hơn 1 và có thể tới 4. Và khi vượt quá tải trọng thì cây cầu sẽ bị gãy.

Thế nên, đoàn xe tang đi qua cầu tầm dưới 150 người khó mà làm cầu bị gãy chứ đừng nói gần 50 người. Và thực tế là cầu không bị gãy. Thế nên không thể nói cầu bị “sập” vì quá tải trọng được. 



Thứ hai: Tải trọng đối với cable thép neo cầu. Tại châu Âu, hệ số an toàn lớn nhất bị bắt buộc tính đối với cable thép và các kết cấu liên hệ với dây cáp bằng 10. Nghĩa là tải trọng của dây cáp, neo cáp phải gấp 10 lần tải trọng tính toán của mặt cầu.

Giả sử cây cầu kia có hệ số an toàn là 3 thì tải trọng thực của cây cầu là 4,5 tấn. Khi đó tải trọng của dây cáp và neo cáp sẽ là 45 tấn. Với tải trọng này thì gần 1.000 cùng đi trên cầu mới may ra đứt cáp hay gãy neo cáp. Đằng này, mới gần 50 người đi qua đã gãy neo cáp thì chứng tỏ neo cáp không đảm bảo kết cấu chịu được tải trọng theo quy định.

Nếu nhìn kỹ neo cáp bị gãy, người thường không có chuyên môn kỹ thuật cơ khí cũng có thể thấy neo cáp được sử dụng lực cơ học đánh bẹt ra từ thanh sắt tròn, và sau đó dùng que hàn để thổi tạo lỗ. Có nghĩa là thanh thép đã bị biến tính do lực cơ học và nhiệt, và chuyển sang trạng thái là gang chứ không còn là thép nữa. Và tai nạn xảy ra là điều tất yếu, chỉ là sớm hay muộn thôi.


Thêm nữa, đối với cầu treo, khi tải trọng tác động lên mặt cầu, thì tổng tải trọng cả phương tiện và mặt cầu sẽ tác động lên cáp treo, khi đó cáp treo phải đảm bảo tải trọng để giữ cầu. Nghĩa là tải trọng của toàn bộ cầu sẽ chuyển vị lực lên cáp treo. Và điểm dồn lực kéo của cáp lớn nhất chính là tại 4 vị trí neo cáp. Thế nên, khi những cây cầu tuổi thọ đã cao, qua nhiều lần tăng cáp thì sự cố thường là đứt cáp chứ không thể đứt neo cáp được. Thế nhưng sự vụ vừa qua lại đứt neo cáp, thế mới tài. Đây là hình ảnh một neo cáp treo ở bọn tư bản giãy chết. 



Thứ ba: Rất nhiều cần-lao cũng dạng thối tai khai bẹn cho là cầu gãy neo cáp vì do cộng hưởng. Các cụ nói, biết thì thưa thớt, không biết dựa cột mà nghe. Chí ít, các bạn cũng phải hiểu thế nào là cộng hưởng trước khi chém chứ.

Cộng hưởng là hiện tượng xảy ra trong dao động cưỡng bức, khi một vật dao động được kích thích bởi một ngoại lực tuần hoàn có cùng tần số với dao động riêng của nó. Còn dao động cưỡng bức là gì, các bạn chịu khó hỏi đốc-tờ Gúc bạn tôi, lười nhác thì không bao giờ có quà.

Thế nên các bạn nghe hơi nồi chõ rằng, giữa thế kỉ XIX, khi một đoàn quân đi đều bước qua một chiếc cầu treo làm chiếc cầu rung lên dữ dội và đứt xuống, gây tai nạn chết người. Thế là các bạn suy diễn ngay vụ cầu treo Lai Châu là cộng hưởng, tài đến thế là cùng.

Cộng hưởng chỉ xảy ra khi tần số bước đi của đoàn quân tình cờ trùng với tần số dao động riêng của chiếc cầu. Và đây là một đoàn quân bước đều bước chứ không phải gần 50 người chầm chậm đẩy một cái xe tang.

Dĩ nhiên, khi một đoàn người di chuyển trên chiếc cầu treo mà có dao động thì ít nhiều cũng sẽ hình thành cộng hưởng. Nhưng là rất nhỏ, không đáng kể vì những tần số dao động do di chuyển của những người trong đám ma mà trùng với tần số dao động riêng của cầu là rất ít và rời rạc. 



Thôi, vụ cầu tôi đã diễn giải rõ. Tất nhiên, tôi chỉ nói theo nguyên lý chung, chứ chi tiết như thế nào các bạn phải hỏi chuyên gia cầu đường, chứ tôi cũng chả rảnh để đi hỏi cho các bạn. Mặc dầu, nhiều đồng nghiệp của tôi là chuyên gia đầu ngành về món này.

À, lại có một vị giáo sư chuyên gia đầu ngành về kết cấu bê tông cốt thép chém rằng tải trọng của cầu lên đến 81 tấn. Giáo sư già rồi mà trên mạng nhiều bạn trẻ trâu chửi giáo sư ngu là không được, ai mà chả có lúc này lúc nọ. Với lại nói gì thì nói, giáo sư cũng là người đáng kính. Theo tôi, có lẽ giáo sư hơi lệch chuyên môn với lại già cả nên đôi khi nhầm lẫn chăng? 



Như vậy, có lẽ bây giờ bạn nào nắm hiểu một chút về kỹ thuật đã hình dung ra nguyên nhân vì đâu rồi chứ? Điều đó giúp cho các bạn sau khi nghe cơ quan có thẩm quyền công bố nguyên nhân là gì đi nữa, và đặc biệt là sai khác với những gì các bạn đã nghĩ sau khi đọc bài của tôi. Thì các bạn không nên lại bầy đàn bức xúc mà chửi bới, cạnh khóe những người có trách nhiệm, thậm chí cả chính quyền nữa nhé.

Các bạn hãy nhếch mép mà nhủ rằng: Cái xứ An-nam nó thế.

Và nếu có bạn nào ở vùng sâu, vùng xa mà không có cầu vĩnh cửu, thì nên khuyến khích cần-lao di chuyển theo kiểu này. Vẫn là treo, nhưng có lẽ an toàn hơn nếu biết bơi.

(@ by Baron, 2014)
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên internet

Trần Thị Nga - Công an và Viện kiểm sát đàn áp mẹ con tôi khi đi nộp đơn tố cáo

Sáng nay ngày 27/02/2014 mẹ con tôi đến phòng Thanh tra công an tỉnh Hà Nam nộp đơn tố cáo hành vi tùy tiện bắt mẹ con tôi dừng xe để ăn cướp của nhóm Cảnh sát giao thông tại chốt ngã tư đường Đinh Tiên Hoàng, Lê Hoàn thành phố Phủ Lý, Hà Nam ngày 20/12/2013. Sau khi nộp đơn cho công an tỉnh xong mẹ con tôi đến Viện kiểm sát tỉnh Hà Nam để nộp.

Theo thông báo của VKS ngày thứ 5 hàng tuần là ngày lãnh đạo Viện kiển sát tiếp dân, gần 10h sáng mẹ con tôi đến người bảo vệ của VKS đã quen mặt mẹ con tôi liền nói "hôm nay cán bộ đi họp hết rồi không có ai tiếp đâu, về đi khi nào có giấy hẹn thì đến.

Tôi nói : hôm nay là thứ 5 theo đúng lịch tiếp dân của VKS, tôi đến nộp Đơn VKS không tiếp, không nhận đơn thì tôi lấy đâu ra giấy hẹn?

Anh ta nói: tôi thông báo với chị rồi, hôm nay không có ai tiếp đâu, về đi.

Tôi hỏi: Anh cho tôi xem cái thông báo đó và cho tôi biết khi nào VKS tiếp dân để tôi đến nộp Đơn.

Anh ta: thì tôi thông báo với chị rồi đấy, chị về đi.

Lúc này những người dân của tỉnh Hà Nam cũng đến đây nộp đơn và yêu cầu trả lời về hồ sơ của họ đã phản đối cách hành xử của người bảo vệ này vì mọi người nhìn thấy cán bộ VKS đang làm việc trong các phòng chứ không phải đi họp như lời anh bảo vệ này. lúc này người bảo vệ liên tục gọi và nhận điện thoại chỉ đạo của lãnh đạo viện kiểm sát.

ông Phương phó phòng an ninh công an tỉnh Hà Nam tay cầm điện thoại đang chỉ huy lược lượng công an, côn đồ cướp máy ảnh đánh vào bụng khi tôi đang mang thai bé Tài ngày 24/03/2012 tại của nhà tôi.

ông Phương phó phòng an ninh công an tỉnh Hà Nam tay cầm điện thoại đang chỉ huy lược lượng công an, côn đồ cướp máy ảnh đánh vào bụng khi tôi đang mang thai bé Tài ngày 24/03/2012 tại của nhà tôi.



Lê Đức Tùng phó công an tp Phủ Lý kẻ đánh mẹ con tôi trong công an phường Lê Hồng Phong

Hơn 11h chúng tôi vẫn ngồi ở đó để chờ lãnh đạo VKS đến giờ nghỉ trưa họ sẽ phải đi ra để yêu cầu họ làm việc chứ không thể nhận lương từ đồng thuế của dân rồi chốn tránh khi dân đến nộp đơn và yêu cầu giải quyết. Ngay lập tức ông Viện Trưởng Viện Kiểm Sát TP Phủ Lý ra mặt sua đuổi chúng tôi và gọi điện cho công an và côn đồ đến đàn áp chúng tôi tại sân VKS tỉnh Hà Nam, dẫn đầu đoàn công an là hai ông Lê Đức Tùng mã số 345 -522 phó công an tp Phủ Lý kẻ đã bắt cóc, cướp tài sản của mẹ con tôi đưa về công an phường Lê Hồng Phong đánh đập ngày 21/10/2013 và ông Phương cũng phó công an TP Phủ Lý, Hà Nam người chỉ đạo vụ cướp máy ảnh và đánh vào bụng khi tôi đang mang thai bé Tài tháng đầu ngày 24/03/2012 tại cửa nhà tôi mà lá đơn đó tôi gửi đến công an, viện kiểm sát họ đều không giải quyết. không nhận bằng chứng để điều tra kẻ cướp trong khi lại có máy ảnh để trả lại cho tôi.

Còn những kẻ côn đồ được huy động đến cũng chính là những kẻ đã hợp tác với cảnh sát giao thông trong vụ cướp xe máy của mẹ con tôi ngafy/12/2013 mà hôm nay tôi đến VKS để nộp đơn.

Xin hỏi với cách hành pháp của Viện Kiểm Sát tỉnh Hà Nam phối hợp với công an, côn đồ để đàn áp người dân đến nộp Đơn Tố Cáo và Khiếu Nại việc cảnh sát giao thông ăn cướp xe máy thế này thì luật pháp của Việt Nam nằm ở đâu?
Trần Thị Nga

1/3 người Trung Quốc coi nước Mỹ là “lý tưởng”

...cc: Bậy, bậy…Bên Trung cộng là Xã hội Cọng sản mới là “lý tưởng” chớ , xứ Tư bản Đế quốc Mỹ nó bóc lột …dữ dằn mà lại cũng muốn theo Mỹ nữa à. 500 trăm triệu dân TC. thì  gần gấp đôi dân số của Mỹ- Lạ quá hén, ở xứ Cọng sản sướng thấy mẹ mà mơ Mỹ . AI THẮNG AI.

VnEconomy

Khoảng 35% người Trung Quốc được hỏi chọn Mỹ là đất nước lý tưởng theo góc nhìn của họ hiện nay…
http://vneconomy2.vcmedia.vn/zoom/500_312/ZhravZv1I0oAZk0KzTwqZLoIXRpxl/Image/2014/02/00-1fecd.jpg
Cuộc thăm dò cũng cho thấy, người Trung Quốc thiên về quan điểm xem Mỹ là quốc gia hùng mạnh nhất thế giới hơn cả người Mỹ – Ảnh: Getty.
Người Trung Quốc vốn nổi tiếng là những người có tinh thần dân tộc cao, nhưng khi được đề nghị lựa chọn đất nước lý tưởng theo quan điểm cá nhân, hơn 1/3 đã chọn Mỹ. Theo trang CNBC, đây là kết quả của một cuộc khảo sáng được công ty quảng cáo WPP có trụ sở ở London, Anh công bố.
Theo kết quả này, khoảng 35% người Trung Quốc được hỏi chọn Mỹ là đất nước lý tưởng theo góc nhìn của họ hiện nay, một tỷ lệ cao hơn đối với bất kỳ một quốc gia nào khác. Tuy nhiên, 42% số người Trung Quốc được khảo sát ý kiến cũng tin tưởng rằng, đất nước của họ sẽ giành được vị thế quốc gia lý tưởng trong vòng 10 năm nữa.
Trái với kết quả thăm dò ở Trung Quốc, ở Mỹ và Anh, hầu hết người được hỏi đều chọn chính quốc gia của mình là đất nước lý tưởng, cả hiện nay và trong vòng 1 thập kỷ nữa.
Cuộc thăm dò cũng cho thấy, người Trung Quốc thiên về quan điểm xem Mỹ là quốc gia hùng mạnh nhất thế giới hơn cả người Mỹ. Trong đó 80% người Trung Quốc được hỏi đưa ra lựa chọn này, so với tỷ lệ 66% ở Mỹ. Chỉ có 12% người Trung Quốc xem nước mình là quốc gia mạnh nhất thế giới hiện nay, so với tỷ lệ 18% người Mỹ có cách nhìn tương tự đối với Trung Quốc.
Tuy nhiên, người Trung Quốc cũng hy vọng sự khác biệt về quyền lực này sẽ thay đổi. 44% số người Trung Quốc được khảo sát ý kiến cho rằng, nước họ sẽ trở thành quốc gia hùng mạnh nhất thế giới trong vòng 1 thập kỷ tới, trong khi có 45% tin là Mỹ vẫn sẽ duy trì vị thế nước quyền lực nhất thế giới.
“Họ tin chắc vào sự thay đổi sẽ xảy ra. Sự lạc quan của họ dựa trên sự tăng trưởng kinh tế kỳ diệu trong 30 năm qua đã đưa hơn 200 triệu người Trung Quốc lên vị thế tầng lớp trung lưu”, báo cáo của WPP nói về những người Trung Quốc tin rằng nước họ sẽ vượt Mỹ để trở thành quốc gia mạnh nhất.
Kết quả cuộc khảo sát cũng cho thấy, người Trung Quốc ngày càng tự tin về triển vọng kinh tế của nước họ, kỳ vọng vào sự tăng trưởng mạnh sẽ giúp họ thực hiện những ước mơ riêng. “Họ tin là thu nhập cá nhân sẽ tăng đều đặn trong vòng 10 năm tới. Người Trung Quốc trẻ tuổi đặc biệt lạc quan vào tăng trưởng thu nhập”, bản báo cáo viết.
Tuy lạc quan về nền kinh tế đất nước hơn so với người dân Mỹ và Anh, người Trung Quốc đang ngày càng lo ngại về những vấn đề ngoài tầm kiểm soát của họ như ô nhiễm môi trường, an toàn thực phẩm và bảo hiểm y tế không đầy đủ. Người Trung Quốc có tâm lý dành dụm để về già có tiền sinh sống, và chính điều này cản trở quá trình dịch chuyển của nền kinh tế Trung Quốc từ phụ thuộc vào đầu tư sang tiêu dùng.
Với tư cách là một công ty quảng cáo và quan hệ công chúng (PR), WPP tin rằng, kết quả cuộc khảo sát của họ có giúp các công ty có cách tiếp cận hiệu quả hơn ở Trung Quốc. Trong đó, các doanh nghiệp có thể nhấn mạnh các cam kết về trách nhiệm xã hội, bao gồm các điều kiện lao động bình đẳng và bảo vệ môi trường.
Dữ liệu mà WPP dẫn từ The Futures Company cũng cho thấy, khoảng 79% người Trung Quốc tin rằng, họ sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nếu sở hữu nhiều tài sản vật chất hơn. Ở Mỹ và Anh, tỷ lệ này chỉ là 14% và16%.

Nhìn từ vệ tinh, Triều Tiên tối đen như mực

...cc : Tại Bắc Hàn là “thiên đường” cọng sản cho nên từ trên Trời chụp ảnh đâu có được, mà không tối thui- Đại Hàn sáng là do ở Trần Thế cho nên nó sáng trưng.

VnEconomy

Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Mỹ (NASA) công bố một bức ảnh chụp bán đảo Triều Tiên vào ban đêm…
http://vneconomy2.vcmedia.vn/zoom/500_312/ZhravZv1I0oAZk0KzTwqZLoIXRpxl/Image/2014/02/00-4193e.jpg
Bức ảnh chụp bán đảo Triều Tiên mà NASA công bố ngày 24/1 – Nguồn: WSJ/Reuters.
Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Mỹ (NASA) vừa công bố một bức ảnh chụp từ vệ tinh cho thấy hình ảnh của bán đảo Triều Tiên vào một đêm cuối tháng 1 vừa rồi. Trong đó, khu vực của Triều Tiên gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi màu đen, trái ngược với ánh sáng rực rỡ phát ra từ khu vực của Hàn Quốc.
Tờ Wall Street Journal cho biết, đây là bức ảnh chụp vào ngày 30/1 và được NASA công bố vào ngày 24/2 vừa rồi. Những gì trên bức ảnh cho thấy sự đối nghịch hoàn toàn giữa hai miền Triều Tiên. Cả phần lãnh thổ Triều Tiên bị bao phủ bởi một màu đen kịt, chỉ lốm đốm vài điểm sáng. Trong khi đó, phần lãnh thổ Hàn Quốc ở phía dưới và Trung Quốc ở phía trên rực rỡ ánh sáng của đèn điện.
Duy chỉ có khu vực Bình Nhưỡng và một số thành phố khác của Triều Tiên như Wonsan ở bờ biển phía Đông là có ánh điện le lói phát ra. Còn đâu, các vùng khác của đất nước này “tối đen như mực” trong bức ảnh chụp từ vệ tinh của NASA.
“Vùng đất tối trông như một vùng nước lặng lẽ nối giữa biển Hoàng Hải với biển Nhật Bản, trong khi Bình Nhưỡng tựa như một hòn đảo nhỏ”, NASA nhận xét trong một tuyên bố đi kèm bức ảnh.
“Sự khác biệt này phản ánh chênh lệch trong mức tiêu thụ điện bình quân đầu người của hai nước. Con số này ở Hàn Quốc là 10.162 kilowatt giờ, còn ở Triều Tiên là 739 kilowatt giờ”, NASA viết.
Vào năm 2002, Bộ Quốc phòng Mỹ cũng đã công bố một bức ảnh chụp từ vệ tinh tương tự về bán đảo Triều Tiên vào ban đêm. Trong bức ảnh đó, Triều Tiên cũng là một khu vực tối đen, đối lập với một Hàn Quốc đầy ánh sáng của đèn điện. Vào thời điểm bức ảnh được công bố, đây được xem là một trong những bức ảnh gây ngạc nhiên và tiết lộ nhiều thông tin nhất về Triều Tiên.
“Hàn Quốc là vùng đất tràn ngập ánh điện, năng lượng và sức sống, một nền kinh tế đang phát triển mạnh mẽ. Triều Tiên thật tối. Những gì đang diễn ra ở quốc gia đó thật tệ”, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Mỹ khi đó, ông Donald Rumsfeld, phát biểu về bức ảnh.
Dưới sự lãnh đạo của nhà lãnh đạo trẻ Kim Jong Un, Triều Tiên đã đưa ra nhiều tuyên bố về thúc đẩy hoạt động xây dựng và có các dự án phát triển quy mô lớn như khu trượt tuyết. Tuy nhiên, nguồn điện ở nước này vẫn rất bấp bênh và tình trạng mất điện thường xuyên xảy ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét