Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

Đòi giữ điều 4 hiến pháp, Quốc Hội đại diện cho ai? & Bảng vàng thành tích oanh liệt 80 năm của “đảng ta”

CHÍNH TRỊ-PHÁP LUẬT
KINH TẾ
Hà Nội: Gần 600 tỷ đồng cho nông nghiệp công nghệ cao (Tia sáng). - Khơi thông tín dụng cho nông nghiệp nông thôn : Yêu cầu bức thiết (SGGP).
VĂN HÓA-THỂ THAO
MIÊN Di – Bạn (Du Tử Lê).
- Khuất Đẩu: TÔI THỰC SỰ CẢM THẤY XẤU HỔ (Tương Tri). - Alexandre de Rhodes (Tương Tri).
- Trường Nghị ABC (Tương Tri).
- Nhà thơ Trịnh Bửu Hoài, nguyên Chủ tịch Hội Văn nghệ tỉnh An Giang: Văn học mới thể hiện được góc nhỏ (TTVH).
Thơ có ích gì? (Tia sáng).
GIÁO DỤC-KHOA HỌC
XÃ HỘI-MÔI TRƯỜNG
QUỐC TẾ 

Đòi giữ điều 4 hiến pháp, Quốc Hội đại diện cho ai?

Nguyên Anh (Danlambao) - Mấy ngày nay, kỳ họp Quốc Hội thứ XIII đang diễn ra. Dù không muốn nhưng bàn dân thiên hạ vẫn được cái đài truyền hình cùng các tờ báo lề đảng khuyến mãi nhồi nhét chương trình nghị sự của mấy ông bà nghị cừu vào đầu, trong đó nhiều vị nghị hăng hái đăng đàn phát biểu giữ điều 4 HP là cần thiết thậm chí nói mê say, nói như chưa bao giờ được nói.

Trích: 
TTO - Đại biểu Tô Văn Tám (Kon Tum) phát biểu như  vậy trong phiên Quốc hội thảo luận ở hội trường về dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 chiều 5-11.

Về vấn đề này, đại biểu Tô Văn Tám (Kon Tum) đồng quan điểm: "Tôi tán thành việc hiến  định vai trò lãnh đạo của Đảng. Nếu Đảng lãnh đạo không đúng thì phải chịu trách nhiệm trước nhân dân".

Đại biểu Mã Điền Cư (Quảng Ngãi) tán thành việc tiếp tục khẳng định vai trò lãnh đạo của Đảng.

Ông Cư nói: “Theo tôi, điều 4 đã thể chế hóa quan điểm của Đảng Cộng sản Việt Nam, trong đó đã làm rõ mối quan hệ giữa Đảng với nhân dân, trách nhiệm và nghĩa vụ của Đảng với dân. Như vậy hiến định vai trò của Đảng không chỉ ở địa vị pháp lý mà còn là trách nhiệm pháp lý của Đảng đối với nhân dân, với đất nước”.

Đại biểu Mã Điền Cư (Quảng Ngãi) - Ảnh: Việt Dũng
Ngoài ra trong chương trình truyền hình còn có nhiều  đại biểu phát biểu ủng hộ giữ điều 4 HP theo đúng tinh thần nguyên chủ tịch nước thiên đường mù đã từng phát biểu: "Bỏ điều 4 Hiến Pháp là tự sát"
Điều 4 là cái gì mà từ ngài Trọng Lú cho đến anh Hùng Hói chỉ đạo phải quyết liệt bảo vệ kéo xuống anh Phan Lý Toét và các ông bà nghị của các tỉnh thành đất nước đồng thuận ?
Trích Điều 4: Đảng Cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác - LêNin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.

Mọi tổ chức của Đảng hoạt  động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật.
À thì ra là vậy !
Xem như đảng cộng sản đã đang và sẽ  tiếp tục chiếm quyền cai trị đất nước không thông qua cuộc trưng cầu dân ý, tự cho phép mình có cái quyền ăn trên ngồi trốc trên đầu trên cổ Dân tộc.
Nhưng trong điều 4 vẫn có mâu thuẩn không thể lý giải:
- Chủ nghĩa Mác Lê Nin của Lê Nin và Các Mác có cần thiết để cho cả dân tộc  đi theo hay là không ?
- Nếu nó hay nó tốt thì tại sao từ cái nôi Cách mạng tháng 10 của Lê Nin người ta đã khai tử và đi theo con đường tư bản chủ nghĩa,nước cộng hòa liên bang Xô Viết đã hoàn toàn biến mất và thay vào đó là Cộng Hòa Liên Bang Nga ngày hôm nay ?
- Các quốc gia khác từ Đông Đức cho đến Ba Lan,Tiệp khắc đã nhận ra con đường sai lầm của mình và  từ bỏ từ nhiều năm nay thì lý do gì chủ nghĩa mắc dịch đó chúng ta lại phải đi theo ?
- Người dân trong nước chỉ thấy sau khi kiên đinh lập trường Mác Lê thì chỉ có tầng lớp  đảng viên là ăn trên ngồi trốc còn những thành phần khác đều thiệt thòi,dân tình đói khổ, an sinh xã  hội, dịch vụ y tế không được phổ cập đồng đều,khoảng cách giàu nghèo ngày càng xa...
Giai cấp công nhân ngày nay đâu còn là đội ngũ  tiên phong khi mảng doanh nghiệp tư nhân ra đời, tại  đó gần như không còn tổ chức đảng,đoàn thậm chí cả công đoàn cũng không bảo vệ  lợi ích cho họ. Quý vị có thể thấy các cuộc đình công của công nhân tại các KCN đòi hỏi chế độ tăng lương giảm giờ đã bị giới tư bản quốc tế dập tắt như thế nào.
Ngay cả em Đỗ Minh Hạnh, một thiếu nữ Việt Nam lên tiếng cho giới công nhân thợ thuyền còn bị quý vị bắt bỏ tù thì đội ngũ tiên phong mà quý vị nói trong Hiến Pháp là giai cấp công nhân có gì giá trị.
Những đại biểu Quốc Hội đang ra rả đòi giữ điều 4 Hiến Pháp với giai cấp công nhân làm chủ đạo có cảm thấy hổ thẹn khi nhìn mặt em không ?
Những vị đại biểu Quốc Hội đang cổ vũ giữ điểu 4 HP xin vui lòng trả lời các câu hỏi sau:
- Chủ nghĩa Mác,Lê Nin là một chủ nghĩa cộng sản với tôn chỉ cộng tất cả tài sản lại một mối và phân chia đồng đều cho mọi người, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu thì quý vị lý giải làm sao mà mình lại có đặc quyền ở nhà lầu ngự xe hơi thụ hưởng đặc quyền trước đại bộ phận người dân nghèo khó?
- Quý vị sẽ đổ thừa là do thời kỳ quá độ xây dựng CNXH cho nên chúng ta phải có  nền kinh tế thị trường định hướng XHCN, vậy có vị nào dám đăng đàn lên để thuyết trình trước toàn dân thế nào mà lại ghép nền kinh tế thị trường của chủ nghĩa tư bản vào cái định hướng XHCN vô sản của chế độ cộng sản?
Có phải quý vị lấy râu ông nọ cắm cầm bà kia hay không ?
Quý vị đại biểu Quốc hội hãy nhìn lại cái Quốc hội của mình có bao nhiêu người không có đảng, dĩ nhiên trong một nhóm nhỏ đặc quyền thì các vị cùng nhất trí với nhau tuyệt đối và bảo vệ cho nhau là điều dễ hiểu.
Trước khi họp Quốc Hội đã có chương trình lấy phiếu thăm dò ý kiến,một bước đi lừa đảo nhằm hợp pháp hóa cái uy quyền tuyệt đối của quý vị nhưng tiếc thay đã gặp phải sự phản đối của người dân cho nên cái được gọi là Quốc hội đã đóng cửa bàn mưu tính kế và bây giờ gần như nhất trí với giữ điều 4 HP !
Nếu quý vị cảm thấy mình là những tên không có liêm sỷ thì cứ ngồi đó mà tư tung tự hứng với nhau, đừng làm trò hề lấy phiếu ý kiến người dân và cho các con cừu mang danh đại biểu quốc hội phát biểu vì ai cũng đã thấy rõ cái chính phủ của quý vị chỉ là một nhóm nhỏ tà quyền đang dùng vũ lực thao túng đất nước.
Nhưng quý vị cũng là những thằng HÈN khi chủ quyền quốc gia bị xâm hại lại không dám chống cự mà chỉ cố làm sao giữ được cái chức vụ của mình lâu chừng nào tốt chừng nấy, cốt cho đầy túi tham.
Còn đòi đảng chịu trách nhiệm như ông đại biểu Tô Văn Tám của tỉnh Kontum còn hài hước hơn !
Đảng là gì ?
Là một tập thể thì làm gì có ai chịu trách nhiệm, từ đó đẻ ra Vinashin, VinaLine, tham nhũng từ khắp các lĩnh vực, trong guồng máy điều hành mà có đảng nào phải chịu trách nhiệm đâu? Cao lắm là rút kinh nghiệm, hạ cánh an toàn hay xóa bài làm lại, và ai sẽ phải gánh chịu?
Chính dân tộc Việt Nam phải è cổ ra gánh nợ cho những cái chịu trách nhiệm vô hình đó, toàn dân mắc nợ còn một thiểu số thì phát giàu. Từ Nguyễn Phú Trọng cho đến Nguyễn Sinh Hùng, từ  Nguyễn Tấn Dũng đến các đảng viên đều cùng một giuộc và cả một hội trường đại biểu tốn cơm tốn gạo nhân dân cũng không ngoại lệ.
Nếu có đủ dũng cảm thì Quốc Hội hãy  đặt đảng ra ngoài vòng pháp luật vì đã vi hiến khi khống chế các đại biểu dưới mệnh đề đảng viên phải tuyệt đối trung thành và điều tối quan trọng đảng đã vô liêm sỷ dám đứng trên cả luật pháp khi cho rằng cương lĩnh của đảng quan trọng hơn Hiến Pháp !
Không có quốc gia nào trên thế giới xem Hiến Pháp kém quan trọng hơn cương lĩnh của một đảng phái, điều đó sẽ dẫn đưa cả dân tộc đến bến bờ tối tăm ngu muội khi đảng hoàn toàn lủng đoạn thao túng luật pháp!
Sau đó trưng cầu dân ý và tiến tới tổng tuyển cử hiệp thương toàn quốc. Có như vậy thì quý vị mới không hổ thẹn khi phát biểu nhà nước ta là một nhà nước pháp quyền,những giá trị về quyền con người, Dân chủ, Tự do được hồi phục, độc lập chủ quyền được giữ vững vì được đại bộ phận người dân đồng thuận.
Còn nếu quý vị vẫn ngoan cố bảo vệ cái thành trì già nua lạc hậu của mình? Cũng được thôi, trước mắt là người dân ngừng lao động đóng thuế, nền kinh tế mệnh danh thị  trường định hướng XHCN sẽ chết ngắc, về đầu tư thì không quốc gia tư bản nào nhảy vô  vì ai cũng sợ mếch lòng Uncle Sam, tiếp tới cái TPP một ước nguyện của quý vị sẽ không tới và có thể kéo dài thêm nhiều năm nữa, đơn xin ứng cử Hội Đồng Nhân Quyền LHQ của Việt Nam sẽ rớt cái bẹp, còn thằng bạn vàng 4 tốt thì đêm ngày đem cha già dân tộc của quý vị ra mà chửi rủa, miệt thị.
Vì vậy cố giữ hay bỏ điều 4 Hiến Pháp không quan trọng. Quan trọng là cái đảng thổ tả của quý vị nên... biến mất là hay hơn hết. Con đường nào cũng sẽ dẫn tới La Mã, chỉ có điều nhanh hay chậm, quý vị  nên chọn cho mình con đường nào khả thi nhất.
Và đừng đăng đàn lừa mị người dân nữa
Cám ơn!

Bảng vàng thành tích oanh liệt 80 năm của “đảng ta”

(VÀI LỜI NHẮN GỬI ĐẠI BIỂU “CUỐC” HỘI HOÀNG ĐĂNG QUANG) *
… chế độ CSVN đã thực sự đã trở lên lưu manh phản động. Sẽ không bao giờ đảng CSVN khắc phục được những cái “sai lầm” nếu còn tiếp tục không “nghe dân và vì dân”, quay lưng lại với người dân và còn ngu xuẩn coi Mỹ như một kẻ xâm lược, hay bạc nhược ươn hèn với bọn bành trướng Trung Quốc bằng luận điệu mỵ dân ”nước xa không cứu được lửa gần”, ”lạt mềm buộc chặt”.
Một độc giả
NHỮNG “THÀNH TỰU” VỀ SỰ LÃNH ĐẠO CỦA ĐẢNG CSVN 80 NĂM QUA SỰ THẬT LÀ NHƯ THẾ NÀO? ĐẢNG CSVN CÓ THẬT SỰ XỨNG ĐÁNG ĐỂ NGƯỜI DÂN “CHỌN MẶT GỬI VÀNG”(MẶC ĐỊNH VÔ HẠN LÀ NGƯỜI LÃNH ĐẠO ĐẤT NƯỚC) KHÔNG?

Khách quan công bằng mà nói, trước đây, những lãnh tụ tiền bối của đảng CSVN, ban đầu với mong muốn độc lập tự chủ cho dân tộc, và “giải phóng” giai cấp CN và nhân dân lao động, nhưng do ấu trĩ, mơ hồ, đã ăn phải bả đảng CS Liên Xô và quốc tế CS, dùng việc tuyên truyền “CNXH” (khoa học!-nhưng thực tế là viễn tưởng đến mức không tưởng) đã giác ngộ ( thực chất là lừa bịp) được người dân theo mình để sẵn sàng chết, và nhiều thế hệ đã chết vì sự nghiệp ấy.
Kết quả của việc lừa bịp của đảng về “giải phóng dân tộc”+khát khao độc lập của người dân mà có cuộc CMT8/1945, mà CS VN động viên được dân chúng ta dựa vào quân đồng minh, lợi dụng cơ hội sụp đổ của phát xít mà giành được độc lập.
Sau đó, cũng vì khát vọng độc lập và lại được tuyên truyền về “giải phóng giai cấp”(xóa bỏ bất công-để có công bằng xã hội?) nên người dân hăng hái theo đảng đánh Pháp, rồi nghe phe CS phỉnh nịnh, xúi dại, cấp vũ khí cho để trở thành người tiên phong (tay sai?) ngăn chặn CNTB cho Liên xô, Tàu có điều kiện hưởng thái bình (toạ sơn quan hổ đấu) và VN trở nên”tiền đồn” của …ở ĐNÁ”, “anh hùng” trong việc đuổi Mỹ, lật “Nguỵ” (?) là như thế.
Trong khi đó, các nước khác thì không cần phải trả giá đến mấy triệu sinh mạng mà vẫn có được độc lập thống nhất mà lại có được thêm giàu mạnh, ấm no, tự do, dân chủ thực sự. Thế nhưng bộ máy tuyên truyền của CSVN vẫn cứ tự vỗ ngực ca ngợi và tự hào, và do nhiễm độc nhồi sọ mà nhiều người đến nay vẫn ngộ nhận như vậy.
Sau khi đã nắm được toàn bộ quyền lực, đảng tiếp tục lãnh đạo xây dựng cái “thiên đường” “XHCN” ở ngay dưới hạ giới – VN:
Vì đã từng chứng kiến cảnh điêu linh của cải cách ruộng đất những năm 50 TK20, và ít nhiều được sống tự do, dân chủ, và sung túc trong thời kỳ “tư bản thực dân Pháp”, nên khi có hiệp định Giơ-ne-vơ, nhiều người, trong đó có những người công giáo- sợ chủ nghĩa vô thần-cộng sản, những người làm việc cho chế độ cũ, đã di tản vào Nam mong tiếp tục cuộc sống tự do (cuộc di cư này có tổ chức và không có những rủi ro lớn cho người di cư).
Sau đó, xảy ra việc hai bên tố cáo nhau vi phạm Hiệp định đình chiến Giơ-ne-vơ và thực tế phía cách mạng nhà ta đã cài nhiều đảng viên, và cả lực lượng vũ trang, bán vũ trang, ở lại Miền Nam để tiếp tục lãnh đạo quần chúng với mục đích thống nhất đất nước bằng đấu tranh chính trị và bạo lực cách mạng – một phần vì vậy mà việc tổng tuyển cử đã không thể thực hiện được trong cả nước. Chính quyền thân tư bản ở miền Nam tổng tuyển cử riêng, truy lùng những người cộng sản cài cắm ở lại “bất hợp pháp?”- đây là vấn đề mà “ta” vẫn gọi là “Diệm ra luật 10/59, lê máy chém khắp Miền Nam, tố cộng, diệt cộng…” đây.
Được Liên Xô, Trung quốc “cổ vũ” (xúi bẩy, xui dại?) và cấp vũ khí (là chủ yếu), đảng ta tiếp tục lãnh đạo dân ta vượt Trường Sơn vào “giải phóng” Miền Nam, “giành hết thắng lợi này, đến thắng lợi khác”, đánh cho “Mỹ cút” 1973, “Nguỵ nhào” 1975. Mà những ngày cuối của cuộc chiến thì dù đã và đang được “giải phóng”, số người dân “ngoan cố” vẫn cứ chạy theo “bám đít” Mỹ “Nguỵ” chứ không muốn ở với chế độ mới với “thiên đường” XHCN”.
Ở miền Bắc, đảng lãnh đạo dân làm cách mạng XHCN bằng “cải tạo quan hệ SX” , với phong trào “hợp tác hoá”, “quốc hữu hoá tư bản tư doanh”, cái thiên đường “XHCN” ở Miền Bắc hình thành là các hợp tác xã mà 2 chục năm sau, khi “giải phóng” miền Nam – thì dân miền Nam mới ngớ ra là “cái thiên đường CNXH” hoá ra là rất ư đói rách: thì nông dân suýt chết đói nếu không “nới trói” kịp theo Đại hội 6.
Để “ổn định xã hội”: sau giải phóng, đảng bắt mấy chục vạn kẻ thất trận đi tập trung cải tạo dài hạn (thực chất là tù đày) – vì sợ họ không chịu khuất phục? Đảng tập trung người nhà của “chế độ bại trận” đi xây dựng kinh tế mới; bỏ mặc họ thiếu thốn đói rách.
Đảng xóa “tàn dư” “văn hóa lạc hậu” bằng thủ tiêu các “văn hóa phẩm” dưới chế độ cũ, tịch thu các tác phẩm, kiểm điểm (thậm chí bắt đi cải tạo, xử tù “phản động”, “phản tuyên truyền”) các nhà văn nhà báo viết những gì không ủng hộ quan điểm của đảng, khác quan điểm của đảng, hay chỉ là nói lên tiếng nói tự do của người dân, hay tác phẩm không có tính đảng… làm nhiều nhân tài, nhiều trí thức nhà văn như nhóm “Nhân văn Giai phẩm” ở miền Bắc sau 1954, các văn nghệ sỹ ở miền Nam sau 1975 bị thui chột, o ép, đày đọa, chết oan.
Đảng ngăn cản tự do tôn giáo, tín ngưỡng: phá bỏ nhiều đình chùa, nhà thờ, đền miếu sau 1954, ngăn cản (thậm chí lấy cớ để bắt bớ, đàn áp một số tín đồ) dằn mặt người dân theo đạo, hành đạo – sợ không quản lý được tư tưởng của họ, sợ họ bị tôn giáo “lợi dụng”. Sau 1975, thậm chí đảng còn “quốc doanh” hóa tôn giáo (Phật giáo VN chẳng hạn).
Từ khi giành được quyền lãnh đạo cả nước, đảng với cái nền tảng “sở hữu toàn dân” đã tiến hành “cải tạo quan hệ SX” bằng việc “đánh Tư sản””cải tạo công thương”, “hợp tác hóa” mà kết quả là thủ tiêu sản xuất hàng hoá theo phương thức Tư bản, thủ tiêu cạnh tranh dẫn đến làm suy sụp nền kinh tế công thương nghiệp, cả xã hội thiếu hàng tiêu dùng đến cái kim sợi chỉ cũng đem ra phân phối. Nhiều nhà tư bản có tầm, có tâm bị tịch thu tài sản, tù đày, chết oan, một số trốn chạy ra nước ngoài không chính thức, một số nộp tiền cho các nhà chức trách “lót tay” để được đi cùng với phong trào vượt biên.
Chính vì thấy rõ được “cái ưu việt, tốt đẹp” của chế độ “ta”, mà trong những năm 75-90, hàng triệu người dân miền Nam+một phần không nhỏ dân miền Bắc đã “bỏ phiếu bằng chân” bằng cuộc vượt biển lớn nhất trong lịch sử loài người: hàng triệu người bất chấp nguy hiểm rủi ro, hải tặc, sóng bão, cá mập, đói khát, thậm chí trong túi không có tiền bạc vẫn đóng bè để tìm đường đến với tự do-từ đây, từ điển ngôn ngữ thế giới có thêm từ vựng mới“Thuyền nhân”. Tại sao họ từ bỏ “thiên đường XHCN” tốt đẹp để ra đi nhỉ? Mà đa phần họ có làm gì cho chế độ cũ đâu? Họ có “chạy trốn” vì phạm tội gì đâu? Và khi đi có ai muốn quay về không? Tại sao người ta cứ bảo “nếu được đi thì đến cây trụ điện nó cũng đi”?… Cho đến nay, vẫn chưa hết hiện tượng “bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi” đó (dù không còn quy chế nhập cư cho người “tỵ nạn”, nhưng 8 tháng đầu năm 2013 vẫn còn có đến hơn 700 người Việt vượt biển tới Úc, 50 người tới Đài Loan…là sao?).
Ngoài ra, do lo sợ “con ngựa thành Tơ-roa” mà chính sách cực đoan “bài Hoa” cũng tạo ra những xáo trộn lớn trong những năm77-80 tạo cớ cho kẻ thù phương Bắc “dạy cho VN một bài học”.
Trong khi đó, xảy ra cuộc xâm lược “đòi đất” của Polpot ở biên giới Tây Nam được sự hậu thuẫn của quan thầy của chúng là Trung quốc ở biên giới phía Bắc, và sau đó chính Trung Quốc đã đem 60 vạn quân xâm lược các tỉnh biên giới phía Bắc .
Trong mấy cuộc chiến tranh đã qua do đảng lãnh đạo, nếu nói đánh giá khách quan và công bằng, thì đây mới là “công lao” có ý nghĩa nhất của đảng vì đây mới thực sự là cuộc chiến tranh để giữ độc lập, chủ quyền cho tổ quốc (để giữ đất độc lập cho đảng cầm quyền?) – nhưng điều này, “đảng ta” sợ Trung Quốc đến mức không những chẳng dám tự hào (mà còn sợ Trung Quốc đến nỗi cấm cả dân kỷ niệm ngày đánh thắng Trung Quốc xâm lược, tạo điều kiện cho Trung Quốc lập rất nhiều ”nghĩa trang liệt sỹ Trung Quốc” (chết do xâm lược mà được dựng nghĩa trang liệt sỹ ngay trên đất VN-có lẽ nay mai Gò Đống Đa cũng được xây nghĩa trang liệt sỹ Trung Quốc chăng?) – nhất là sau hội nghị Thành Đô đến nay (là hội nghị đầu hàng, bán nước của những người lãnh đạo đảng), họ tôn vinh 16 chữ vàng và 4 tốt, mặc cho TQ cướp biển đảo, lấn đất liền, bắt ngư dân, khoan dầu ngoài biển của VN (làm trò mua tàu ngầm, sắm máy bay SU30, tên lửa S300 để lấy lòng dân hay để gửi phần trăm vào đó? Vũ khí không xác định rõ kẻ thù thì vũ khi đánh ai, ai dám ra lệnh đánh, ai đánh?).
Tới những năm 1989-1992, lo sợ phong trào đòi dân chủ như Đông Âu và Liên Xô làm sụp đổ mình, lãnh đạo đảng “ta” không những không nhận ra quy luật khách quan về sự sụp đổ không thể tránh khỏi được của cái gọi là ”lý tưởng CS” và chế độ “CNXH” hoang đường, mà còn bảo thủ khi ông Nguyễn Văn Linh sang Đông Âu với để nghị “cứu CNXH” (chỉ sau đó một tháng thì toàn bộ khối Đông Âu và Liên Xô sụp đổ).
Thất bại với việc cầu và “cứu” CNXH ở Liên xô và Đông âu, đảng ta lúng túng (hết chỗ dựa về hệ tư tưởng?) và, thay vì quay về với quy luật khách quan là lấy chủ nghĩa dân tộc làm trọng như các quốc gia khác trên thế giới, thì lại tiếp tục tôn thờ “ý thức hệ” lỗi thời, mà ngả hẳn vào lòng CS Trung quốc để tiếp tục con đường “XHCN?” (giả cầy). Bắt đầu từ 9/1990, sau khi những người đứng đầu đảng và nhà nước VN sang Thành Đô (TQ) để “dàn hòa” với “đảng anh em” nhằm “cứu CNXH” (thực chất đây chính là sự đầu hàng nhục nhã đối với kẻ thù của dân tộc cốt chỉ để lấy chỗ dựa tồn tại cho cái “ý thức hệ” cộng sản – đảng CS) mà để có chỗ dựa này cho đảng CSVN, thì ngay sau đó VN đã phải chịu “những điều kiện tiên quyết” (rất đau đớn về biên giới và lãnh thổ…) để đổi lấy việc”bình thường hóa quan hệ “ giữa hai nước – thực chất là bảo kê cho sự tồn tại của đảng CSVN nhờ vào CS Trung Quốc). Đây là quyết định mù quáng và nguy hiểm nhất mà hệ lụy của nó thì ngày càng rất rõ ràng.
Quay về nước , để ngăn ngừa đối lập, ngăn tự do dân chủ “quá trớn”, đảng chính thức giải tán 2 đảng Xã hội và Dân chủ, mặc dù trước đó chỉ là 2 đảng hình thức, do đảng quản lý và tự đưa thẳng vào Điều 4 Hiến pháp cái điều rất mất dân chủ và trơ tráo là: chỉ riêng có và duy nhất đảng CS mới được quyền và vĩnh viễn cầm quyền lãnh đạo nhân dân (bất luận đảng xấu tốt ra sao?).
Cùng với chế độ công hữu, quy định quản lý đất đai là của “toàn dân”, của chung hoá ra là chẳng của riêng ai, và vì thế người dân đã không làm chủ thực sự mà quyền định đoạt thuộc về nhà nước, trong khi nhà nước là của đảng, mà đảng thì trao toàn quyền cho người trực tiếp cầm quyền, sinh ra tệ cha chung không ai khóc, người có quyền chức tha hồ mặc sức tham ô.
Chính 2 cái “tử huyệt” đó, 2 cái nền tảng đó của CNXH mà đảng có được quyền lực tối đa, quyền lợi tối đa và chính những người có quyền lực đã ”tự diễn biến” do cán bộ cầm quyền của đảng đã không thắng được chính mình, thoái hoá biến chất về đạo đức và lối sống rất nhanh (nhất là từ khi “đổi mới” theo “kinh tế thị trường, định hướng XHCN”), biến đảng từ một đảng cách mạng thành một đảng hoạt động chỉ vì quyền lợi của một thiểu số người cầm quyền, “nhóm lợi ích” và lũ mafia thao túng mọi đường lối chính sách của đảng và nhà nước.
Khi đã nắm được toàn bộ quyền lực, các cán bộ có quyền chức từ bắt đầu tư lợi, từ thu vén cá nhân làm giàu, đến tham ô vơ vét, từ sống xa dần cuộc sống người dân đến cuộc sống xa hoa, truỵ lạc, sa đoạ về phẩn chất đạo đức và lối sống người cách mạng. Cứ vậy quá trình diễn biến ”Tham-Sân-Si” làm biến chất người cầm quyền trong đảng, những người này, nhân danh đảng đã dần biến đảng từ một đảng cách mạng, thành một đảng phản động, đi ngược lại lợi ích của dân, thậm chí chống lại nhân dân, mà họ lại đổ cho “thế lực thù địch” đã dùng ”diễn biến hòa bình” biến cán bộ của họ thành ”tự diễn biến…”
Hiện nay đã đến “một bộ phận không nhỏ-tức là phần lớn” đảng viên hư hỏng thoái hoá biến chất cách mạng, tham nhũng, hủ hoá về đạo đức lối sống thì lãnh đạo ai?
Giới lãnh đạo quyền lực từ hơn chục năm lại đây đã tập hợp thành hệ thống, thành nhóm lợi ích để thao túng đường lối chính sách của đảng và nhà nước, để thực hiện tham nhũng khép kín từ trung ương đến địa phương. Những quyết sách của họ để lại những hậu quả hết sức nghiêm trọng về kinh tế. Các vụ PMU, Vinashin… và rất nhiều vụ khác bị bưng bít che giấu, đã làm mất đi phần lớn tài sản của quốc gia vào túi các quan tham, quy ra ngang với 60 tỉ USD (1,4triệu tỷ đồng-theo thống kê đã được che đậy bớt của nhà nước), số tiền nợ nước ngoài tới độ kinh khủng (=165 tỉ USD, theo thống kê quốc tế=1,5GDP hàng năm) phải đến 2 năm chỉ làm, không ăn tiêu mới trả nổi.
Trước tình hình đó , chính phủ (X) giao cho các ngân hàng phải gánh nợ (trả tiền thay Vinashin), bù vào sự “thất thoát “ của các doanh nghiệp nhà nước. Chính vì vậy, mà các ngân hàng có chỗ dựa (có lý do để tìm nguồn “bù vào chỗ đã gánh nợ thay”) để tự tung tự tác vơ vét, bằng cho vay nặng lãi làm cho sổ doanh nghiệp đã phá sản có thể tới một nửa số doanh nghiệp từng có, số còn lại đang đứng trước bờ vực phá sản, thị trường nhà đất đóng băng mà để cứu nó thì với riêng HN, nhà nước cần phải bơm ra khoảng vài chục tỷ USD. Những kẻ cầm quyền tìm mọi cách vơ vét hết tốc lực trong nhiệm kỳ của mình bằng khai thác ồ ạt tài nguyên (dầu mỏ, than, sắt, bô xít, vonfram, ….) đem bán, đẻ ra những dự án khủng (đường sắt cao tốc Bắc Nam, Điện hạt nhân, Sân bay Long thành, Sân bay Tiên lãng…. ) để có cớ vay nợ quốc tế về lấy tiền chi và rút % ra chia nhau. Bao nhiêu thứ thuế phí liên tục được sáng tác ra để móc hầu bao người dân. Bao nhiêu gạo, cà phê, điều, bao nhiêu cá tôm …. đem xuất khẩu để có tiền trả nợ, bù vào thâm thủng, trong khi nhiều vùng sâu vùng xa dân phải ăn mèn mén quanh năm.
Người công nhân ”giai cấp tiên phong” (mà đảng luôn nói là người đại diện quyền lợi cho họ) thì thất nghiệp, lương thấp đến độ “khoái ăn sang” mà để có chỗ ở, họ cần mấy trăm năm may ra mới mua nổi một căn hộ vài chục m2, các ngành giáo dục, y tế làm cho người dân điêu đứng khi đi học, thà chịu chết vì không có đủ tiền để đi chữa bệnh, chất lượng giáo dục, y tế quá tồi tệ, các doanh nghiệp độc quyền do nhà nước nắm tự do tăng giá xăng dầu, điện làm cho thu nhập thực tế của người dân liên tục sụt giảm, các loại thuế phí tăng liên tục để móc sạch túi tiền của người dân, nền văn hoá dân tộc bị băng hoại, các giá trị nhân bản bị đảo lộn: tung hô những chuyện chân dài bồ bịch, đĩ điếm, cờ bạc, loạn luân, chém giết, lối sống hủ bại dẫm đạp lên nhau để sống, không coi trọng đạo đức nhân cách kể cả giới lãnh đạo chóp bu.
Trước những đòi hỏi về tự do dân chủ, chống TQ xâm lược, chống tham nhũng…, rất nhiều người nổi tiếng là nhân sỹ, trí thức hàng đầu, nhiều vị là tướng lĩnh lão thành cách mạng và những người có công với nước, những người từng tham gia “khai quốc công thần”, cùng hàng vạn người dân đã mạnh dạn đề xuất nói lên những kiến nghị, góp ý để đảng nhà nước có những cải tổ thích hợp mà trước hết là xây dựng một bản hiến pháp thật sự vì dân, thật sự công bằng dân chủ văn minh tiến bộ làm cơ sở cho sự phát triển tốt đẹp nhất của đất nước. Nhưng thay vì tiếp thu, khuyến khích người dân để tự điều chỉnh hoàn thiện mình – những người cầm quyền lại tìm cách theo dõi, ngăn cản đe dọa, vu cáo và đàn áp bắt bớ bỏ tù người dân nói lên sự thật, gây lên bao nỗi oan trái và bất bình của những người có tâm có tầm, của những người dân nặng lòng với vận mệnh đất nước; họ thủ tiêu nhân tài bởi không có tuyển dụng cạnh tranh minh bạch…
Ấy vậy nhưng khi “phê và tự phê” , “bỏ phiếu tín nhiệm” (những trò mị dân rẻ tiền đã quá quen thuộc xưa cũ) cả 175uỷ viên TW, và 500 ông nghị gật (do đảng chỉ định –vì >92% nghị là đảng viên, quan chức đương chức) không tìm ra được một “con sâu” nào, không quy kết được cho một cá nhân phạm tội nào-chỉ có những kẻ tay sai dưới quyền phải chịu làm hình nhân thế mạng cho họ (nhưng cũng là những án tù rất nhẹ nhàng chưa đủ sức răn đe) ….
Như vậy xin hỏi HOÀNG ĐĂNG QUANG rằng: tình hình đảng và nhà nước ta như thế thì liệu, còn cứu chữa được đảng và chế độ không?
Nói thật (thô thiển theo lối dân gian), nếu HOÀNG ĐĂNG QUANG cố tình lập luận bào chữa, giải thích cho đảng (theo kiểu “định hướng dư luận” -thực chất là bao che dung túng cho sự lừa bịp dối trá một cách ngoan cố) thì người dân cũng chỉ thấy rằng HOÀNG ĐĂNG QUANG BẢO HOÀNG HƠN VUA, làm cái công việc “giữ L (đảng )… cho chúa (Trọng, X và bè lũ)” phét lác mà thôi.
Với một thể chế chính trị lạc hậu, phản động, chống lại người dân và còn ngoan cố khư khư giữ gìn thì chỉ là đồng lõa câu giờ vơ vét và gây thêm tội ác với nhân dân?.
Đã vậy, mỗi khi có ý kiến người dân tham gia góp ý, hiến kế, kiến nghị, tố cáo thì họ bỏ ngoài tai, họ tìm cách che giấu sự thật, họ quy kết những người đòi hỏi dân chủ tự do là “gây rối”, ”phản động”, ”thế lực thù địch”, ”tuyên truyền chống phá nhà nước”…  để lấy cớ đàn áp, bắt giam, bỏ tù họ.
Tóm lại, CNCS thực chất là tà thuyết lừa mỵ giai cấp CN và nhân dân lao động, hay là thứ CN hoang tưởng đã phá sản ở ngay quê hương nó sinh ra và gần hết hệ thống ngay từ cách đây hơn 20 năm -thời gian đó đủ để cho người cầm quyền CS ở VN biết mở mắt ra, không phải ngần ngại gì mà không vứt tổ nó đi, chứ không cần phải chữa chạy với mưu kế “sách lược” gì-nếu thực tâm vì dân vì nước-chẳng qua là kẻ cầm quyền đang lợi dụng nó “chết từ từ” để có thời gian nhằm mưu lợi riêng trong những tháng ngày còn lại.
Chưa bao giờ những vấn đề khó khăn về kinh tế được đảng CS giải quyết một cách căn bản: bởi lẽ cái nền tảng công hữu là nền tảng không cho phép phát huy cái mặt tốt của quản lý, của trách nhiệm cá nhân, là phải tham ô tham nhũng, là sản xuất không có năng suất cao, chất lượng kém vì không cần cạnh tranh.
Đã là so sánh để thấy tiến bộ hay yếu kém thì phải khách quan, minh bạch, đừng“mèo khen mèo dài đuôi” như vậy, đừng “trung ương hát, quan chức khen hay” như vậy:
Để biết mình tiến bộ hay thua kém , người ta không thể so sánh với chính người ta, mà phải so sánh với người khác để thấy mình giỏi giang cao lớn hay yếu kém ở chỗ nào?
Không thể so đứa con của mình 15 tuổi hôm nay, so với chính nó khi 5 tuổi để nói rằng nó đã cao, nặng, và giỏi hơn trước rất nhiều. Mà phải so nó với con nhà hàng xóm cùng lứa tuổi mới biết con nhà mình cao, nặng, và giỏi hơn hay kém hơn?
Với một quốc gia cũng vậy, phải so sánh với phần lớn các quốc gia khác khi có cùng một điều kiện, đừng đổ vì chiến tranh (do ai tạo ra? tại sao họ không có chiến tranh? mà mình cứ phải chiến tranh? vẫn có cách tránh chiến tranh khác kia mà, hơn nữa để xảy ra chiến tranh thì lỗi đó có phải là lỗi của dân không?).
Cộng sản, XHCN tốt đẹp nhưng như Bẳc Triều tiên, CNTB xấu xa mà như Hàn quốc, Thụy điển thì nên chọn mô hình nào?. Đó là một ví dụ về sự tương đồng như nước ta.
Vể cái thói tuyên truyền “mèo khen mèo dài đuôi”: những cái thành công tạm thời đạt được là do người cầm quyền bất lực buông xuôi mới thành ra nới trói cho người dân nên đã có những chuyển biến tích cực trong nông nghiệp chứ không phải tài giỏi gì ở người lãnh đạo.”Mất mùa là tại thiên tai, được mùa bởi tại thiên tài đảng ta”, nếu mà đảng có dân chủ và cầu thị thì những tiến bộ đó đã có từ những cuối thập niên 60 TK20 chứ không phải đến 1986.
Còn với các ngành khác, có vẻ ngoài là “tiến bộ, phát triển” như điện, đường sá giao thông, xây dựng là liên quan đến số tiền khủng vay nợ về đầu tư mà dựa vào đó, số % móc ra đút túi các quan nhà ta là rất lớn, đấy không phải là thực lực của nền kinh tế, đó là số tiền vay nợ nước ngoài (con số quốc tế thống kê đến 165-170 tỷ USD, bằng 2.000Mỹ kim/đầu người dânVN) mà nếu người ta đòi thì có mà bán hết thóc gạo, dầu thô, than, sắt, cá tôm, cà phê, các khu đô thị, đường sá…thậm chí cả “gái xuất khẩu’ cũng chẳng đủ trả một phần số nợ ấy.
Hiện tại, tất cả tài nguyên đất nước (mỏ dầu, than, sắt, bô xít…) đang bị các “nhóm lợi ích” ồ ạt khai thác vơ vét bán để lấy tiền riêng, vậy vài chục năm nữa thế hệ con cháu đất nước này sống bằng cái gì đây?
Đừng thấy bây giờ có nhiều hàng hoá, hàng rẻ hơn thời trước mà cho đấy là “thành tựu” do đảng làm ra. Nếu không “mở cửa” để được tư bản giãy chết cho tham gia vào cái chợ chung WTO, để mà có hàng mà mua, để có chỗ mà bán hàng, thì đến cái quần lót người dân mặc cũng sẽ còn phải phân phối. Đó là cái thuận lợi thời gian đầu gia nhập WTO mang lại hàng hoá nhiều cho mà mua thôi, cái này là cái ưu thế chung của 20 năm đầu được mua và bán trong cái chợ đó chứ đảng ta tài tướng gì ? Tới 2015 là thời điểm đáo hạn dồn dập của các khoản nợ quốc tế, cũng là thời điểm vơ vét của nhiệm kỳ đại hội 11 đảng kết thúc, bấy giờ là thời điểm hết nói phét bắt đầu đấy HOÀNG ĐĂNG QUANG ạ.
Là một đại biểu “cuốc hội”, vậy HOÀNG ĐĂNG QUANG đã xem “dự thảo hiến pháp” của Nhóm kiến nghị 72 chưa? Tại sao nhà cầm quyền VN lại sợ bản kiến nghị 72 đến như vậy? Và bản kiến nghị 72 đó có nội dung “phản động hay tiến bộ so với bản “hiến pháp của đảng” mà đảng và nhà nước cứ quy chụp, nhưng không vạch được ra cái nội dung nào là “phản động, chống phá” và không dám công khai và cố tình không công khai? 
Khách quan, “Dư lẫn viên” hãy xem kỹ và đối chiếu 2 bản hiến pháp đó mà rút ra lẽ phải. Tại sao có Tuyên bố công dân tự do”, Góp ý của hội đồng Giám mục VN, mà những lời tuyên bố, kiến nghị, góp ý ấy dù mới được rỉ tai truyền miệng, phải xem lén trên mạng bị tường lửa, dù bị bôi nhọ, ngăn cấm đe dọa, bắt bớ bỏ tù; sau khi công bố trên mạng chỉ một thời gian ngắn vẫn có hàng chục ngàn người “dám ký tên?” Do quá khát khao một nước VN có tự do dân chủ, công bằng văn minh và phát triển, một nước VN độc lập tự do, mà ở đó người dân thực sự hạnh phúc ngang với các quốc gia khác trên thế giới, đó là tiếng nói thật lòng, là nguyện vọng tha thiết chính đáng của người dân VN hiện nay. Nhưng trái với những tuyên bố của người cầm quyền rằng “khuyến khích tự do góp ý XD hiến pháp”, “không có vùng cấm” thì họ lờ tịt, ngăn và giấu không cho dân được biết nội dung kiến nghị 72, tuyên bố công dân tự do, góp ý của hội đổng giám mục… ấy như thế nào, nhưng cứ vu bừa, quy kết láo rằng là “phản động, thế lực thù địch…”.
Về mặt nguyên lý: “tồn tại xã hội quyết định ý thức xã hội”, “cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng”,vậy thế thì với kinh tế như hiện nay (thực chất là kinh tế tư bản, sản xuất theo quan hệ sản xuất tư bản chủ nghĩa, lấy lợi nhuận làm hàng đầu, với nhiều thành phần-điều mà trước đây những nhà lý luận cs ra sức phê phán vì cho là bóc lột, thì nay nhổ ra rồi liếm lại), vậy tại sao vẫn đòi một mình một chợ lãnh đạo (thì lãnh đạo sao được với những thành phần ngoài quốc doanh?)ngày nay, CNXH kiểu Việt nam là “kinh tế thị trường, theo định hướng XHCN” thì thật là điều nực cười, bởi không thể ăn thịt chó mà lại bảo rẳng tôi đang ăn chay, lừa bịp kiểu này thì liệu lừa được ai? Bế tắc về lý luận đến mức cứ “phát kiến” bừa (đúng hơn là thủ đoạn lừa dân?), bởi chỉ họ mới có quyền nói, còn người dân thì đã bị họ bịt miệng-bịt tai-bịt mắt bằng hệ thống tuyên truyền đồ sộ độc quyền với 17000 người “cả vú lấp miệng em” mà mỗi năm hệ thống này tiêu mất hàng ngàn tỷ tiền thuế của dân đóng góp .
Tóm lại, CNXH thực sự là hoang đường, chế độ CSVN đã thực sự đã trở lên lưu manh phản động. Sẽ không bao giờ đảng CSVN khắc phục được những cái “sai lầm” nếu còn tiếp tục không “nghe dân và vì dân”, quay lưng lại với người dân và còn ngu xuẩn coi Mỹ như một kẻ xâm lược, hay bạc nhược ươn hèn với bọn bành trướng Trung Quốc bằng luận điệu mỵ dân ”nước xa không cứu được lửa gần”, ” lạt mềm buộc chặt?”. Khỏi phải bàn dài dòng: nếu không đa đảng nhanh thì không những đảng CS không giữ được (ngay cả cái xác chứ đừng nói cái hồn) mà đất nước này sẽ rơi vào tay đại Hán, điều này đang hiện hữu rất nhanh chóng.
Phải nhìn thẳng vào sự thực: Đảng Cộng Sản Việt Nam không phải là một đảng yêu nước và không ai trong số những người có quyền nhất trong chế độ đặt quyền lợi của đất nước và dân tộc lên trên hết cả. Họ ứng xử không khác gì một lực lượng chiếm đóng. Tất cả đều chủ trương đàn áp thẳng tay mọi khát vọng dân chủ và không một ai mảy may xúc động trước những bản án nặng một cách dã man đối với những thanh niên chỉ có tội yêu nước, đòi dân chủ và phản đối chính sách xâm lược của Trung Quốc. Đàn áp chính trị đã rất thô bạo trong hơn ba năm qua và sẽ còn hung bạo hơn nữa trong những ngày sắp tới.
Những kẻ lãnh đạo đảng CSVN nghĩ rằng có thể dựa vào Trung Quốc, cùng với việc nắm giữ lực lượng công an quân đội để khi cần dùng làm công cụ đàn áp người dân để tiếp tục duy trì sự thống trị đất nước. Tội này là gì nếu không là tội của những tên tay sai tiếp tay cho kẻ xâm lược? Nó còn tệ hơn tội phản quốc, đây đồng thời cũng là một sai lầm lớn cho chính họ.
Phải nhìn thẳng vào sự thực:
Thủ phạm đã gây ra hàng triệu cái chết cho người dân VN suốt 80 năm qua là đảng CS.
Thủ phạm gây ra bao bất công trong XHVN hiện nay là đảng CS.
Thủ phạm gây ra sự tụt lùi so với các nước khác trên thế giới là đảng CS.
Thủ phạm gây ra sự bạc nhược ươn hèn, quỳ gối làm tay sai cho tàu cộng, bán đất buôn dân là đảng CS.
Thủ phạm của nạn tham nhũng vô phương chữa trị là đảng CS.
Cho nên:
Việc đảng CSVN tùy tiện áp đặt đưa vào Điều 4 Hiến pháp của quốc gia khái niệm MẶC ĐỊNH VÔ HẠN CHO PHÉP ĐẢNG CSVN LÀ NGƯỜI LÃNH ĐẠO ĐẤT NƯỚC LÀ ĐIỀU PHI LÝ, và nếu cái gọi là “Hiến pháp”ấy vẫn cứ được đảng chỉ thị cho quốc hội để “thông qua” theo kiểu bịp bợm mà chưa được trưng cầu ý dân dưới sự giám sát công khai minh bạch của quốc tế thì lại càng hết sức phi lý: bởi KHÔNG NGƯỜI DÂN NÀO MUỐN GỬI TRỨNG CHO ÁC như thế HOÀNG ĐĂNG QUANG ạ, ông hãy nhớ lấy điều đó, và người dân Việt Nam sẽ không tha thứ cho đảng CS VN vì điều đó.
——
* Trên đây là phản hồi của một độc giả khuyết danh, trả lời cho Trưởng đoàn ĐBQH tỉnh Quảng Bình Hoàng Đăng Quang, tác giả bài trên báo “Đại biểu nhân dân”: Đảng Cộng sản Việt Nam mãi mãi được ghi nhận trong Hiến pháp với tư cách là đảng cầm quyền, lãnh đạo nhà nước và xã hội. Diễn đàn XHDS biên tập và đặt tựa.

Công an huyện Văn Giang (Hưng Yên): Có bảo kê “đầu gấu” và bỏ qua dấu hiệu phạm tội?

Dự án xây dựng khu đô thị mới ở 3 xã Xuân Quan, Cửu Cao, Phụng Công, huyện Văn Giang, Hưng Yên (Ecopack) trải qua 9 năm với hai lần cưỡng chế, nhưng các hộ dân vẫn tiếp tục khiếu nại. Tỉnh uỷ Hưng Yên đã ra nghị quyết không tiến hành cưỡng chế đối với các hộ chưa nhận tiền đền bù giải phóng mặt bằng. Thời gian qua, các hộ dân ở xã Xuân Quan, huyện Văn Giang không muốn để đất không nên đã trồng cây, cấy lúa cải thiện đời sống. Trong khi chính quyền không tiến hành cưỡng chế, thì Công ty Việt Hưng lại cho người đến chiếm đất, phá nát ruộng lúa, vườn chuối của nhân dân.
Ngày 9/10/2013, Công ty Việt Hưng tập trung người và lắp thiết bị phun cát vào ruộng lúa của nhân dân xã Xuân Quan. Các hộ dân có ruộng vội vã đến hiện trường, yêu cầu nhân viên công ty dừng ngay công việc, vì đây là diện tích chưa nhận tiền đền bù. Sự việc ầm ĩ đến mức nhiều người ở xã Phụng Công, Cửu Cao cũng đến chứng kiến. Anh Lê Hùng Vĩ (tên thường gọi là Nhanh) ở xã Phụng Công cùng vài người thấy bà con Xuân Quan đang khuyên nhân viên công ty không nên chiếm đất của dân. Khi nhân viên công ty tạm dừng công việc, anh Nhanh phát hiện một số “đầu gấu” cầm tuýp nước, dao kiếm chạy đến. Anh biết, trong nhiều cuộc va chạm với dân, đám “đầu gấu” (được công ty trả lương) thường nhằm vào lớp người trẻ như anh để “ra đòn”, nên anh chủ động lánh vào xã Xuân Quan. Khoảng 30 “đầu gấu” lập tức bám theo anh, quyết “truy sát”. Đến cổng nhà cụ Nguyễn Văn Hùng, 82 tuổi (thường gọi là cụ Mười), anh Nhanh thấy cụ đang ngồi uống nước với vài người trong thôn, bèn rẽ vào xin chén nước. Cửa vừa khép thì nhóm “đầu gấu” cũng tới, đạp cửa xông vào tấn công anh Nhanh. Anh kể: Nhóm “đầu gấu” dùng xẻng phạt ngang, lấy giáo đâm vào ngực anh, rất may anh tránh được. Nhóm “đầu gấu” khống chế anh đưa đến lều ở hiện trường, trói quặt tay, xích chân, đồng thời gọi điện cho Công an huyện Văn Giang. Công an huyện cử cán bộ đến đưa anh về trụ sở lập biên bản. Nhân dân thấy anh Nhanh bị đưa đi, đã tập trung trước cửa Công an huyện đòi thả người. Đến 18 giờ 30 phút, Công an huyện cho anh về.
Ngày 10/10/2013, anh Nhanh đến Công an huyện Văn Giang, gặp Đại uý Phó Trưởng Công an huyện tiếp anh hôm trước xin biên bản. Anh hỏi tên người đã bắt giữ anh hôm trước, đề nghị công an cho biết sẽ xử lí việc bắt giữ người trái pháp luật thế nào, thì được trả lời, do không có thương tích nên sẽ không xử lí. Anh Nhanh xin biên bản, nhưng ông Phó trưởng Công an huyện không cho, với lí do anh không vi phạm gì. Ông Phó Trưởng Công an huyện còn giải thích lí do đưa anh về trụ sở, vì “bảo vệ công ty” gọi điện báo tin anh đốt xe, phá đường ống của công ty, nên phải đưa anh về để làm rõ. Do không thấy có việc đốt xe, phá đường ống nên công an thả anh ra, cũng không cho anh biên bản.
Chiều ngày 10/10/2013, các hộ dân ở Xuân Quan, Phụng Công vẫn chưa hết bức xúc. Nhóm người mà anh Nhanh gọi là “đầu gấu”, được Công an huyện gọi là “bảo vệ công ty”, còn nhân dân thì gọi là nhóm “thích ăn mà không thích làm”, đã bắt người trái pháp luật, trắng trợn vu cáo cho anh Nhanh “đốt xe, phá đường ống”, nhưng công an không hướng dẫn để anh biết, anh có quyền đề nghị khởi tố vụ án theo Điều 122 (Tội vu cáo) và Điều 123 (Tội bắt giữ người trái pháp luật) của Bộ luật Hình sự. Nhân dân cho biết, ở Xuân Quan có một số thanh niên thuộc diện “thích ăn mà không thích làm”, nợ tiền không trả được nên đi theo một “trùm đầu gấu”, cũng là người trong xã. Công ty Việt Hưng thuê “trùm đầu gấu” này dưới danh nghĩa “bảo vệ công ty”, sẵn sàng ra tay đánh cả người thân, ruột thịt của mình chỉ vì tiền. Sự việc đánh, bắt giữ người trái pháp luật ngày 9/10/2013 diễn ra vì anh Dũng, sinh năm 1990, con nhà Bình Nhị đã chỉ đường cho nhóm “đầu gấu” đuổi theo anh Nhanh đến tận nhà cụ Mười.
Sự việc rõ ràng như vậy, sao Công an huyện Văn Giang lại bỏ qua, không xem xét? Câu trả lời xin dành cho ông Trưởng Công an huyện Văn Giang.
 Trần Lê Dân

Tù nhân oan 10 năm: “Không khai thì cho chết”

Ông Nguyễn Thanh Chấn cho biết bị công an bức cung, “dạy” thực nghiệm theo kịch bản để dựng lại hiện trường vụ giết người mà ông không gây ra

Tại buổi họp báo sáng 5-11, ông Nguyễn Việt Hùng, Chánh Văn phòng VKSND Tối cao, cho biết sau khi có quyết định kháng nghị tái thẩm của Viện trưởng VKSND Tối cao, TAND Tối cao sẽ xem xét lại bản án đã có hiệu lực pháp luật theo trình tự tái thẩm do xuất hiện tình tiết mới.
Kéo dài 10 năm vì không đúng địa chỉ?
Trả lời về trách nhiệm của các cơ quan tố tụng, ông Nguyễn Việt Hùng thừa nhận: “Đây là một sai sót khách quan. VKSND Tối cao sẽ họp tất cả ban ngành để rút kinh nghiệm”. Về vấn đề bồi thường, ông Hùng cho biết: “Đến thời điểm này mới có quyết định tái thẩm và đình chỉ vụ án chứ chưa có bản án nên việc bồi thường chưa đặt ra. Nếu oan sai sẽ bồi thường theo quy định nhà nước”.
Ông Chấn vẫn còn bàng hoàng sau cơn ác mộng kéo dài 10 năm với án oan giết người
Liên quan đến việc trong vòng 10 năm đơn thư của ông Chấn mới được xem xét, khiến án oan kéo dài, bà Nguyễn Thị Yến, Vụ trưởng Vụ 3 (VKSND Tối cao), cho biết sau khi bản án phúc thẩm có hiệu lực, VKSND Tối cao có nhận được đơn ông Chấn kêu oan vào năm 2004.
 
“Chúng tôi có cử cán bộ trực tiếp thực hiện đúng quy trình. Song, bản án phúc thẩm bị hủy để xem xét lại trách nhiệm bồi thường dân sự của Nguyễn Thanh Chấn, do đó hồ sơ quay lại ở cấp sơ thẩm. Đến năm 2006, chúng tôi tiếp tục xem xét sau khi bị cáo Chấn có đơn trong trại gửi ra”. Tuy nhiên, bà Yến lại lý giải: “Chúng tôi có xem lại và thấy đơn không gửi tới TAND Tối cao và VKSND Tối cao để xem xét theo thủ tục giám đốc thẩm. Các đơn này gửi tới Văn phòng Chính phủ cho nên đơn này đến với VKSND Tối cao vào thời điểm sau”.
Theo bà Yến, trong thời gian gần nhất, Hội đồng Thẩm phán sẽ mở phiên tòa để quyết định ông Chấn có tội hay không có tội, có mở điều tra đối với Lý Nguyễn Chung (đối tượng vừa ra đầu thú) hay không.
Ác mộng 10 năm
Trong tâm trạng còn xúc động vì trải qua một cơn ác mộng dài, ông Chấn nói: “Đêm qua không ngủ được, hai vợ chồng ôm nhau khóc. Hai - ba ngày tôi không ăn được gì, người cứ lâng lâng”.
Ông Chấn cho biết vẫn còn thấy kinh hoàng khi nghĩ về những ngày bị thẩm vấn trong trại giam. “Cán bộ người thì hỏi, người cầm búa dọa nếu không khai thì cho chết. Khi bị tạm giam, có đêm tôi bị chuyển 3-4 buồng. Trong hơn 1 tuần, tôi không được ngủ nên đầu óc quay cuồng, lâng lâng và không còn muốn phản kháng nữa. Chưa kể còn bị bạn giam chung buồng dùng dép đánh vào 2 mang tai sau đó bắt hát...” - ông Chấn uất nghẹn. Ông Chấn kể sau khi bị đe dọa thì được điều tra viên đọc cho viết đơn xin thú tội và đọc cả nội dung viết thư về cho vợ.
Cũng ở tòa án cả hai phiên sơ thẩm và phúc thẩm, ông Chấn đều kể lại câu chuyện trên song không được xem xét. “Để thực nghiệm hiện trường, các điều tra viên cho 1 tù nhân giả cô Nguyễn Thị Hoan (nạn nhân của vụ án - PV). Cán bộ còn đưa cho lúc cái thìa, khi cái lược để giả làm hung khí. Tôi phải tập nhiều lần cho đến khi thành thạo. Sau đó, họ đưa tôi đến một nhà dân để thực nghiệm hiện trường, bắt tôi diễn lại và quay phim” - ông Chấn nhớ lại.
Chủ tịch nước chỉ đạo sớm minh oan cho ông Chấn
 
Văn phòng Chủ tịch nước vừa có văn bản truyền đạt ý kiến của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang yêu cầu Bộ trưởng Bộ Công an, Viện trưởng VKSND Tối cao, Chánh án TAND Tối cao chỉ đạo các cơ quan chức năng khẩn trương minh oan, đền bù, khôi phục quyền lợi hợp pháp cho ông Nguyễn Thanh Chấn.
 
Chủ tịch nước cũng yêu cầu lãnh đạo các cơ quan tố tụng chỉ đạo điều tra, làm rõ, xử lý nghiêm minh người phạm tội và những sai phạm của tập thể, cá nhân thuộc các cơ quan tiến hành tố tụng đã điều tra, truy tố, xét xử oan đối với ông Chấn và báo cáo Chủ tịch nước kết quả giải quyết.
“Chừng nào còn bức cung, ép cung; chừng nào nguyên tắc suy đoán vô tội còn không được áp dụng một cách triệt để thì vẫn còn những trường hợp như ông Chấn” - luật sư Trương Trọng Nghĩa, Phó Chủ tịch Liên đoàn Luật sư Việt Nam.
Bài và ảnh: NGUYỄN QUYẾT
 

Ông Nguyễn Thanh Chấn: Điều tra viên “dạy” thực nghiệm hiện trường theo kịch bản định sẵn

(LĐO) - Thứ ba 05/11/2013 23:00

Ngày 5.11, kể về quãng thời gian từ khi bị bắt cho tới khi đi trại giam cho phóng viên Báo Lao Động, ông Nguyễn Thanh Chấn vẫn không khỏi “giật mình” khi nghĩ về quãng thời gian này.
Đến ngày hôm nay, mặc dù đã được về nhà, ở với vợ con nhưng ông Chấn vẫn không quên cảm giác những ngày ông bị ép cung. Ông Chấn kể: “Có cán bộ thì hỏi, người tay cầm dao, lăm lăm đe doạ, có người còn cầm búa giơ lên dọa nếu không khai thì cho chết. Khi bị tạm giam, có đêm tôi bị chuyển 3-4 buồng. Trong hơn 1 tuần không được ngủ nên đầu óc quay cuồng, lâng lâng, không còn muốn phản kháng nữa”.
Thậm chí, ông Chấn còn bị “đầu gấu” là phạm nhân cùng buồng đánh. “Vào buồng của phạm nhân Phạm Duy Hồng còn bị tên này đánh, dùng dép đánh vào 2 mang tai, sau đó bắt hát” – ông Chấn bức xúc. Sau khi bị đe dọa, ép cung thì ông Chấn được điều tra viên đọc cho viết đơn xin thú tội và đọc cả nội dung viết thư về cho vợ là bà Chiến.
Cũng ở tòa án cả hai phiên sơ thẩm và phúc thẩm, ông đều kể lại câu chuyện mình bị ép cung trước toà, song đều không được xem xét. “Để thực nghiệm hiện trường, các điều tra viên cho một tù nhân giả cô Hoan. Cán bộ còn đưa cho lúc cái thìa, khi cái lược để giả làm hung khí. Tôi phải tập nhiều lần cho đến khi thành thạo. Sau đó họ đưa đến một nhà dân để thực nghiệm hiện trường, bắt tôi diễn lại và quay phim” – ông Chiến kể. 
Để làm rõ sự việc, phóng viên Lao Động đã tìm gặp luật sư Nguyễn Đức Biền (người trước đây là luật sư bào chữa cho ông Chấn ở hai phiên toà sơ thẩm và phúc thẩm - hiện là hiệu phó một trường trung cấp nghề ở Bắc Giang) để tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Trao đổi với phóng viên, ông Biền kể: “Tại tòa, anh Chấn kêu oan, bị ép cung. Song trong hồ sơ lại thực nghiệm hiện trường thuần thục. Tôi hỏi anh không thực hiện hành vi tội phạm, sao lại thực hiện thành thục vậy thì anh Chấn trả lời là do điều tra viên dạy thực nghiệm”. Ngoài ra, là luật sư toà chỉ định, khi nghiên cứu hồ sơ và trực tiếp tham gia phiên xét xử, luật sư Biền một mực khẳng định chứng cứ buộc tội rất lỏng lẻo, tất cả chưa thuyết phục.
Một trong những chứng cứ quan trọng là tại hiện trường có dấu vết chân và ướm vết chân ông Chấn thấy phù hợp. Tuy nhiên, dấu chân thì đâu phải là dấu vân. Với những người có khổ bàn chân na ná nhau, ướm vào nhau vẫn vừa nên chứng cứ này cũng không thuyết phục. Hơn nữa, thời điểm xảy ra vụ việc đó có người chứng kiến là ông Chấn đến đó gọi điện nhờ cho ai đó và đã xác định được cuộc gọi đó do ông Chấn gọi. Đó là một chứng cứ ngoại phạm. Ngoài ra, theo cáo trạng, sau khi Viện KSND Bắc Giang cho rằng ông Chấn để lại hiện trường 1 lưỡi dao và chuôi con dao Chấn mang về vứt ở một bãi sắt; song cơ quan điều tra cũng không thu thập được chuôi con dao này và luật sư đã trực tiếp đến nơi cáo trạng viết để hỏi, song không hề có chuôi dao này. 

Với cách làm án kiểu này, ai cũng đều có thể là " ông Chấn dự bị"

Lê Đức Dục
Theo FB Lê Đức Dục 

Câu chuyện oan án của ông Nguyễn Thanh Chấn thật sự chấn động trong mấy ngày qua, dù rằng chuyện án oan ở xứ mình không phải là ít. Tuổi Trẻ từng có một hồ sơ dài kỳ về những vụ án mà ở đó những dân lành vô tội bị kết án từ những chứng cớ mù mờ.


(Án oan-nỗi đau dai dẳng - http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/Phong-su-Ky-su/546586/nghe-quyet-dinh-bat-ma-chet-dung-giua-nha.html?page=2#ad-image-0 )


Nếu không có tấm bằng Tổ Quốc ghi công của người bố là liệt sĩ hy sinh trong chiến tranh, ông Chấn có thể đã “dựa cột” và thế là xong một kiếp người! (Nhưng lần giở lịch sử sẽ thấy trong lịch sử đất nước này đã từng có hàng ngàn người “dựa cột” đầy oan khuất như thế!)


Và kiếp người của ông Chấn , giả sử ngay lúc đó có dựa cột, “đòm” một phát và “xong” đi nữa thì kiếp đời của vợ con cháu chắt chút chít sau này của ông, mãi mãi đời đời kiếp kiếp vẫn chưa “xong” như kiếp của ông, vẫn phải mang vác trĩu nặng cái nỗi nhục ê chề là con cháu của một kẻ giết người, ê chề hơn là lại đi giết người “vì nhục dục và cướp của”, khi nạn nhân là một người đàn bà chân yếu tay mềm đang cắp nách con thơ.


May mà ông Chấn đã sống qua ngần ấy năm trong trại tù, nói dại, nhỡ trong 10 năm ấy ông trúng gió cảm mạo gì đó mà ra đi thì câu chuyện cũng như kết thúc.


Mấy hôm nay ai cũng nói làm sao trả lại 10 năm cuộc đời tù tội của ông? Bao nhiêu tiền đền bù cho ông mới đủ?


Thật ra 10 năm tù đó chỉ là sự thiệt thòi rất nhỏ so với cuộc đời của những đứa con ông đã tan nát từ ngày người cha nhận bản án , làm sao đong đếm nỗi đau đến từ hàng xóm, từ bạn bè, từ xã hội. Con không dám đến trường vì bị miệt thị là con của kẻ giết người, dang dở học hành, đóng kín tương lai, vợ hóa tâm thần, mẹ già suy sụp…Vì thế, khi án oan nay dù được cởi, nhưng đường tới tương lai của những đứa con ông thật khó để làm lại khi 10 năm qua, khoảng thời gian tạo dựng nền móng tương lai của một người trẻ bị chôn vùi trong oan khuất và tủi nhục, điều đó kinh khủng hơn cả 3680 ngày ngồi tù oan của ông Chấn!


Điều đáng nói là vì sao cuộc giải oan này của ông Chấn lại khiến cộng đồng xã hội “chấn động” đến vậy?


Với những chứng cứ rất vu vơ, người ta vẫn có thể khép tội một anh nông dân hiền lành chân chất vào tội giết người.Và như đã nói, nếu không có lý lịch con liệt sĩ, ông Chấn đã chết từ tuổi …42 chứ không phải sống thêm 10 năm để đến ngày được minh oan như hôm nay!


Từ câu chuyện ông Chấn, đông đảo cộng đồng bất bình với cách xét xử, ép cung của các cơ quan đã đành, nhưng sâu xa hơn- ông Chấn-từ thân phận một người nông dân vô tội , qua các cửa ải điều tra xét hỏi , tố tụng...bổng nhiên bị biến thành một kẻ giết người, phải thụ án tử hình hoặc chung thân .


Người dân “lên máu” , bởi với cung cách điều tra xét xử mà các cơ quan chức năng đã áp dụng với ông Chấn - thì rất có thể một ngày nào đó, bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể trở thành “ông Chấn”! Hay nói cách khác, với cách “làm án” như đã làm với ông Chấn, mỗi người dân đều là một “ông Chấn dự bị”!


Ông Chấn đã cảm ơn "Đảng và Chính phủ đã cho tôi sống lại lần nữa” khi ông bước ra khỏi cổng trại giam!


Còn những “ông Chấn dự bị” sẽ cảm ơn ai, nếu như họ không có cái may mắn như ông Chấn, khi kẻ thủ ác Lý Nguyễn Chung “một ngày đẹp giời” bổng ra đầu thú ???

Quặn đau nghe ông Chấn kể về việc bị lấy lời khai
10 năm chịu án chung thân với tội danh kinh khủng 'Giết người', ông Nguyễn Thanh Chấn không thể quên được những điều tra viên đã "đẩy" ông vào vòng lao lý. Những điều tra viên này là ai?
Ông Nguyễn Thanh Chấn (áo trắng) và luật sư Nguyễn Đức Biền (phải) ôm lấy nhau tại nhà ông Chấn sau khi ông được trả lại tự do ngày 4/11
Ông Nguyễn Thanh Chấn (áo trắng) và luật sư Nguyễn Đức Biền (phải) ôm lấy nhau tại nhà ông Chấn sau khi ông được trả lại tự do ngày 4/11.
Ngồi trong tù 10 năm, ông Nguyễn Thanh Chấn chậm chạp đi nhiều so với tuổi của mình. Ông bị chứng đau đầu kinh niên, không nói được nhiều. Một câu hỏi dài, nhiều nội dung cũng có thể làm ông bị bối rối, bóp trán. Ông nhạy cảm với nỗi đau, sự mất mát đến nỗi chỉ cần ai đó nhắc đến từ “oan” cũng có thể khiến ông bật khóc.
Phải mất nhiều thời gian, ngồi thuyết phục từ từ cùng với sự động viên của Luật sư Nguyễn Đức Biền, người đã bào chữa cho ông Nguyễn Thanh Chấn ở cả 2 phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm cách đây 10 năm và ông Thân Ngọc Hoạt (SN 1958), người anh em “đồng hao” (lấy chị vợ của ông Nguyễn Thanh Chấn) đã sát cánh bên vợ ông Chấn đi tìm công lý, thì người tù vừa được trả tự do này mới bình tĩnh để kể về những cơn ác mộng của mình.
Trong 10 năm, có nhiều việc ông đã quên nhưng riêng việc bị ép cung thì ông vẫn nhớ. “Trực tiếp là điều tra viên Nguyễn H.T, còn thì cán bộ khác hỏi. Điều tra viên Trần N.L. tay cầm dao, lăm lăm đe doạ”.
Điều tra viên L. hỏi: “Mày có khai không, tao cho mày chết”. Điều tra viên D. đánh tôi, bắt tôi tập đi tập lại các động tác từ trong trại giam để đi thực nghiệm tại hiện trường” - ông Chấn nói.
Từ trong tù, trong đơn kêu oan đề gửi Thanh tra Bộ Công an, ông Chấn cũng nêu rõ: "Ngày 30/8/2003, tôi nhận được “giấy mời lần 1” về Công an huyện Việt Yên để gặp và làm việc. Cụ thể là lấy dấu chân và dấu vân tay của tôi, đồng thời hỏi tôi có biết gì về cái chết của cô Hoan (Nguyễn Thị Hoan - nạn nhân bị sát hại) không? Tôi trả lời không biết gì cả. Đến 20/9/2003, tôi lại nhận được giấy triệu tập lần 2. Tôi lên để gặp làm việc và tiếp tục lấy dấu vân tay, dấu chân nhiều lần. Tôi vẫn trả lời không biết gì về cái chết của cô Hoan cả. Sáng hôm sau, tôi đến theo hẹn thì cán bộ Nguyễn H.T. lại lấy dấu chân, dấu tay của tôi nhiều lần rồi tra hỏi, đánh tôi rất đau”.
“Từ đó, các cán bộ: Nguyễn V.D, Ngô Đ.D, Đào V.B, Nguyễn T.T, T, Trần N.L thay nhau túc trực tôi suốt ngày đêm này sang đêm khác không cho tôi về và không cho tôi ngủ, dọa nạt ép buộc bắt tôi”.
Trong đơn mô tả: “Cán bộ Trần N.L bắt tôi vẽ dao, tôi không vẽ loại dao gì lại bảo cho mày cái búa vào đầu cho mày chết bây giờ vì cán bộ Nguyễn H.T trên tay lúc nào cũng cầm dao hăm dọa ép buộc tôi phải nhận. Tiếp đó, cán bộ Ngô Đ.D đọc và bắt ép tôi viết đơn tự thú ngày 28/9/2003. Thế là đến chiều chuyển tôi về trại Kế - Bắc Giang”.
Nhà nạn nhân Nguyễn Thị Hoan hiện đóng cửa suốt ngày, chỉ có em gái của nạn nhân ở
Nhà nạn nhân Nguyễn Thị Hoan hiện đóng cửa suốt ngày, chỉ có em gái của nạn nhân ở.
Ông tiếp tục kể, trong thời gian tạm giam ở Trại Kế, có đêm ông Chấn bị chuyển 3-4 buồng. “Có lần vào buồng của phạm nhân Phạm Duy Hồng - thì có 1 mình phạm nhân ấy với tôi. Vừa vào đã bị đánh, dùng dép đánh vào 2 mang tai sau đó bắt hát. Bị bắt từ ngày 20 đến ngày 28 hầu như tôi không được ngủ, đầu óc quay cuồng, lâng lâng” - ông Chấn nấc lên rồi lại lấy tay ôm mặt.
“Cũng trong trại Kế, tôi phải tập đâm bên nọ, đâm bên kia. Họ cho 1 tù nhân giả làm cô Hoan. Cán bộ còn đưa cho cái thìa, cái lược để làm hung khí. Tập nhiều lần cho thành thạo. Làm đi làm lại để cho đúng ý của họ. Sau đó, họ mượn nhà dân, bắt tôi diễn lại và quay phim (thực nghiệm hiện trường - PV).
Nhớ lại thời khắc ở tòa, ông Thân Ngọc Hoạt kể: “Chấn chỉ kiểm sát viên Đặng T.V nói: “Ông kia mang hồ sơ sang bắt tôi ký nhưng tôi không ký ông ấy còn định đánh tôi” và Chấn kể ra việc bị ép cung. Hội đồng xét xử (HĐXX) yêu cầu có bằng chứng nhưng một phạm nhân thì lấy đâu ra bằng chứng?".
Ông Hoạt cũng nhớ lại: “Tôi có làm đơn kiến nghị, tại sao không có vân tay của Chấn mà kết tội được? Nếu đúng là bản tự thú của Chấn viết tại sao gần 1 tháng sau mới dựng hiện trường? Hóa ra, ra tòa mới biết, do Chấn bị bắt tập như tập kịch dựng hiện trường cho thành thạo thì mới thực nghiệm hiện trường”.
Còn Luật sư Biền cũng nhớ lại: “Tại tòa tôi hỏi: “Anh không thực hiện hành vi tội phạm sao lại thực hiện thành thục như trong mô tả của cáo trạng?”. Chấn trả lời: “Là do điều tra viên dạy thực nghiệm nhiều lần trong tù””.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, đến thời điểm này, sau 10 năm, các điều tra viên trong vụ án này đã chuyển nhiều vị trí công tác. Đáng chú ý, theo ông Hoạt và một số người dân địa phương, điều tra viên Nguyễn H.T. đã tử vong trong một tai nạn giao thông thảm khốc trên đường đi làm về.
Một số điều tra viên mà ông Nguyễn Thanh Chấn có nhắc tên trong đơn kêu oan hiện vẫn đảm nhiệm một số cương vị trong ngành công an ở tỉnh Bắc Giang.
Trong khi đó, chủ tọa phiên xét xử sơ thẩm ông Nguyễn Thanh Chấn năm 2004 là ông Nguyễn Minh Năng. Tuy nhiên, ông Năng bị tai nạn giao thông năm 2010, hiện vẫn đang phải điều trị do bị ảnh hưởng đến não.
Hôm nay (6/11), Hội đồng thẩm phán của TAND Tối cao đang xem xét để định đoạt kết quả cuối cùng của vụ án. Gia đình ông Chấn và người dân đang trông đợi công lý được thực thi.
Tuy nhiên, những gì đã diễn ra trong giai đoạn đầu điều tra của vụ án chấn động công lý này thì mãi không thay đổi được. Nó đã gây ra một cơn ác mộng kéo dài tới 10 năm.
Theo Nguyễn Quyết
Người lao động

Nhà cầm quyền và công an tỉnh Vĩnh Long dùng Nghị Định 92 gây áp lực nhằm triệt tiêu đạo Cao Đài Chơn Truyền


VRNs (05.11.2013) - Ban Đại Diện Khối Nhơn Sanh Đạo Cao Đài
Kính Quý Chư Chức Sắc Tôn Giáo.
Hôm qua ngày mùng 01 – 10 – Quý Tỵ (dl 03 – 11 – 2013 ), tại tư gia Hiền Huynh CTS Nguyễn Kim Lân, số nhà 191/8A đường Lò Rèn, Khóm I, Phường 4, TP Vĩnh Long, tỉnh Vĩnh Long, theo thường lệ hằng năm, có tổ chức lễ kỷ niệm ngày Qui Thiên của Hiền Huynh Lễ Sanh Thái Kim Thanh – Cố Đầu Tộc Đạo Châu Thành – Châu Đạo Vĩnh Long, dân gian gọi là lễ giỗ.
Hiền Huynh LS Thái Kim Thanh được Hội Thánh Cao Đài Tòa Thánh Tây Ninh trước năm 1975 bổ nhiệm làm Đầu Tộc Đạo Châu Thành. Hiền Huynh đã dày công với đạo suốt 29 năm, biết bao nhiêu là sự khó khổ, thuyền đạo chông chênh, sóng gió dập dồi, quyền đời ăn hiếp đạo. Thế nhưng H/H vẫn một lòng lèo láy con thuyền đạo Vĩnh Long vượt phong ba bảo tố, giữ vững tay chèo, bảo thủ nền chánh đạo đến giờ phút cuối cuộc đời.
Mặc dù năm 1979, khi Đạo Lịnh 01 ra đời giải thể Hội Thánh và cơ cấu Hành Chánh Đạo từ trung ương tới địa phương, lập ra HĐCQ do nhà nước điều khiển. Nhiều lần HĐCQ buộc H/H Lễ Sanh phải cử BCQ để hợp thức hóa về HĐCQ, nhưng H/H nhất định không cử.
HĐCQ áp lực nhiều lần không được, sau đó nhờ bàn tay chính quyền, công an tỉnh VL ra tay o ép mời H/H Lễ Sanh Thái Kim Thanh, H/H CTS Nguyễn Kim Lân và H/Tỷ CTS Nguyễn Bạch Phụng , đến BTG, MTTQ, Công an BVCT tỉnh, làm việc liên tục suốt thời gian gần một năm trời, áp lực H/H phải bàn giao Thánh Thất VL cho BCQ mới do nhà nước dựng lên. H/H nhứt quyết không giao vì cho rằng đây là tài sản của nhơn sanh, chứ không phải của cá nhân H/H, nên không giao.
Ngày 18 – 02 – Canh Thìn (dl 2000), chính quyền, công an VL hỗ trợ cho HĐCQ cưỡng chiếm lấy TT Châu Thành VL, tự đăng bảng Cai Quản lên có chính quyền, công an hỗ trợ. Lúc bấy giờ H/H Lễ Sanh, Chức Việc, cùng toàn đạo ra đi không bàn giao.
Hiền huynh cùng đồng đạo về nhà tu tại gia, gìn giữ lời minh thệ. Vào ngày 01 – 10 – Giáp Thân (dl 2004) H/H Lễ Sanh Thái Kim Thanh Qui Vị. Đồng đạo VL rất quí trọng H/H, quí trọng tinh thần kiên trung vì Thầy, vì đạo của H/H, sự gan dạ, dũng cảm của H/H đã phế đời hành đạo lo cho nhơn sanh, bảo vệ chủ quyền của đạo nhứt quyết không theo tả đạo bàn môn.
Chính quyền, công an không thế nào xoay chuyển được H/H. Công an Duy bảo vệ chính trị tỉnh VL nói rằng: “Trung ương nói ông chưa chắc nghe nữa à!”. Hiền huynh xứng đáng là tấm gương sáng cho việc bảo thủ chơn truyền chánh pháp để đàn em vững bước noi theo.
Do Hội Thánh bổ nhiệm chưa rút H/H về, nay H/H Qui Vị, đồng đạo VL lập một ngôi nhà để thờ cúng H/H và hằng năm đều có tổ chức lễ giỗ để tưởng niệm công đức phi thường của H/H.
Ngày 01 – 10 – Quý tỵ (dl 03 – 11 – 2013) vừa qua, là lễ giỗ lần thứ 9. Lần nầy chính quyền, công an Phường 4, công an Thành Phố VL kéo đến tại tư gia H/H CTS Nguyễn Kim Lân gây áp lực buộc Huynh Kim Lân phải xin phép địa phương mới được cúng.
Ông Châu Nguyễn Minh Thức – Phó Chủ Tịch UBND P4 bảo rằng: “Đám giỗ mặc đồ thường thì được, còn ở đây chú và các đồng đạo mặc áo dài khăn đóng, tức là sinh hoạt tôn giáo nên phải làm đơn xin phép hoặc đăng ký sinh hoạt tôn giáo thường kỳ với UBND Phường. Căn cứ theo khoảng 2 điều 4,5 trong NĐ 92 qui định.”
Hiền huynh CTS Kim Lân cùng tất cả đồng đạo vô cùng bức xúc, phản đối quyết liệt không đồng ý sự áp lực của chính quyền có công an hỗ trợ, để buộc đồng đạo thực hiện NĐ 92 nhằm mục đích tiêu diệt Đạo Cao Đài chơn truyền.
Chính quyền, công an thực hiện qua 4 bước:
- Bước 1: Ép đồng đạo vào NĐ 92, buộc phải xin phép vì tụ tập đông người – gặp sự phản ứng quyết liệt của đồng đạo, đám giỗ không có luật nào bắt xin phép – họ đành chuyển sang bước 2.
- Bước 2: Tìm kế áp lực lập biên bản vi phạm hành chính, yêu cầu huynh Kim Lân ký tên vào, huynh Lân không ký, lại bị đồng đạo phản đối dữ dội, chính quyền không biết giải quyết như thế nào? Chính quyền chuyển sang bước thứ 3.
- Bước 3: Công an Phường 4 vào cuộc yêu cầu kiểm tra thẻ Chứng minh nhân dân từng người, đồng đạo tiếp tục phản đối không cho kiểm tra, vì không có luật nào đi đám giỗ lại bị kiểm tra chứng minh nhân dân thật là vô lý. Cuối cùng công an chuyển sang bước 4.
- Bước 4: Công an Phường kết hợp công an giao thông đóng chốt ngoài đầu ngõ, xe đồng đạo ra về, CAGT thổi còi kêu lại xét giấy tờ xe và ghi tên từng người rồi mới cho về.
Tóm lại: Chính quyền, công an phường 4, công an TP, công an tỉnh Vĩnh Long trắng trợn vi phạm quyền tự do tín ngưỡng của công dân, xen vào nội bộ tôn giáo, tướt đoạt mọi quyền tự do căn bản của người dân, làm khuynh đảo tôn giáo, chính họ là người tạo ra mâu thuẩn, làm loạn lạc, mất an ninh trật tự xóm làng.
Chúng tôi cực lực phản đối hành vi can thiệp vào nội bộ tôn giáo Cao Đài của chính quyền, công an phường 4, công an thành phố, công an tỉnh Vĩnh Long nói riêng và nhà cầm quyền ĐCSVN nói chung, đã âm mưu diệt Đạo Cao Đài và các nền tôn giáo chân chính trong nước.
Sau đây xin mời Quý chư đồng đạo vào video dưới đây để xem cuộc đối đầu giữa chính quyền và đồng đạo bảo thủ chơn truyền nơi Tộc Đạo Châu Thành – Châu Đạo Vĩnh Long.

Kính.
TM BĐDKNSĐCĐ
Từ Hàn: Nữ CTS Nguyễn Bạch Phụng

MONG ƯỚC ĐƯỢC THƯỢNG TỌA THÍCH THANH QUYẾT GỌI BẰNG “ĐỒNG CHÍ”!

Khoảng một tháng rưỡi nay, dư luận viên Vo Văn Ve nhà em tối mặt tối mũi lo chạy xe ôm kiếm tiền nuôi vợ con nên sao nhãng sự nghiệp bờ lốc bờ liếc. Hôm nay, trong lúc đang nằm thượt đuổi ruồi trên yên xe chờ khách, nhà em bỗng đọc được bài của báo Côngan Nhân dân, phỏng vấn Thượng tọa Đại biểu Quốc hội Thích Thanh Quyết, chợt thấy cảm xúc dâng tràn, và tự hứa tối nay phải viết mấy dòng để tỏ bày tâm tư.
Trong bài trả lời phỏng vấn, Thượng tọa Thích Thanh Quyết ca ngợi lực lượng công an đã có nhiều nỗ lực kiềm chế sự gia tăng tội phạm, đấu tranh khám phá án đạt tỉ lệ cao và đã ngăn chặn, khống chế các âm mưu, ý đồ hòng kích động, gây rối trật tự. Thượng tọa khẳng định: “Tôi thấy tình hình an ninh, chính trị ở ta rất ổn định, an toàn. Rõ ràng đời sống kinh tế, vật chất của ta còn những khó khăn nhưng an ninh quốc gia đảm bảo, chính trị ổn định, ngay người nước ngoài đến Việt Nam cũng vậy, họ rất yên tâm, không phải lo việc này việc kia”. Đề cập đến “các thế lực bên ngoài”, Thượng tọa Thích Thanh Quyết mạnh mẽ khẳng định: “Trên thực tế, chính những kẻ tung ra các luận điệu bịa đặt, vu khống đó mới vi phạm dân chủ nhân quyền nhất. Cái dân chủ, nhân quyền của Việt Nam phù hợp hoàn cảnh văn hóa, lệ nghi tôn giáo của người Việt Nam, họ không hiểu được hoặc cố tình không hiểu rồi cứ nhìn từ góc nọ sang góc kia”. Khi được hỏi về tình trạng đạo đức xã hội xuống cấp qua những vụ án man rợ, gây rung động gần đây, Thượng tọa Thích Thanh Quyết thẳng thắn chia sẻ: “Hiện nay trong xã hội, và thảo luận tại Quốc hội, nhiều ý kiến đại biểu cũng rất bức xúc, truy nguyên nguồn gốc nảy sinh những hành vi, nào là ngành y tế, nào ngành giáo dục, rồi văn hóa, kinh tế… Tức ngành nào cũng có chuyện này, chuyện kia mà thực ra là động đâu bung đấy. Cho nên bây giờ chúng ta phải tìm nguồn, kiểm tra lại tổng thể đạo đức con người để ta biết được đang cần gì, ta bắt đầu bước đi từ đâu, xử lý đến từng giai đoạn nào, lúc ấy mới biết được căn nguyên, cái mà các đại biểu nói là đạo đức xã hội xuống cấp”.
Tuy nhiên, điều làm cho nhà em sung sướng và tự hào nhất là Thượng tọa Thích Thanh Quyết đã gọi anh em trong ngành Công an là “đồng chí”: “ Những vụ án (lớn) như vậy chỉ lực lượng Công an mới khám phá được. Vụ án tham nhũng càng lớn, tính chất tinh vi, phức tạp càng cao. Lại được ‘bao bọc’ bởi nhiều yếu tố. Các đồng chí khám phá được bởi có chuyên môn nghiệp vụ, có nhân lực được đào tạo, tôi luyện tốt, có kinh nghiệm đấu tranh, khám phá án và có phẩm chất cao. Cho nên khi tung vào làm những vụ án đó, các đồng chí đã khám phá rất nhanh, phát hiện nhanh nhạy, điều tra làm rõ được hành vi phạm pháp của từng đối tượng. Đó là thành quả rất lớn của ngành Công an”.



Từ “đồng chí” chỉ được phát ra có hai lần thôi nhưng sao mà quí giá đến thế! Bởi lẽ nó được phát ra không phải từ những cán bộ chiến sĩ công an, quân đội hay là những đảng viên, mà lại từ một vị Thượng tọa đáng kính.
Hy vọng đây sẽ là tín hiệu khởi đầu cho một trào lưu mang tính cách mạng trong việc sử dụng những thuật ngữ tương tự nhằm nâng cao tính chiến đấu cho những người vốn hiền hòa như em và vợ em.
Càng hy vọng hơn, trong một ngày không xa nào đó, nhà em sẽ gặp và được Thượng tọa Thích Thanh Quyết bắt tay trìu mến: “Chào đồng chí Dư luận viên”! Khi đó, đảm bảo rằng nhà em sẽ vô cùng tự hào và trân trọng đáp lại: “Kính chào đồng chí”!

Dư luận viên VO VĂN VE.

"QUÂN TỬ VU DỊCH" VÀ DÂN TỘC "KHIẾP"

 (Chuyện này mình đã đăng rồi... nhưng vừa có sự kiện các dân tộc ta giao lưu với dân Choang của Tàu trên VTV2 thì đăng lại cho vui)
          Trung đội mình có hai tay người dân tộc Tày Cao bằng tên là Hà Văn Tiết và Ma Văn Thắng. Các hắn rất ít chuyện trò với bọn mình nhưng được cái nết hiền lành chịu khó, anh em mang nặng thì sẵn sàng giúp đỡ, ốm đau thì cơm cháo tận tâm. Những khi chỉ mình hai hắn với nhau thì nói chuyện với nhau cả ngày không biết chán, líu lo như chim… nghe cũng vui vui.
 Đặc biệt Hà Văn Tiết còn biết tiếng Lào. Chả biết hắn học bao giờ. Hôm tiếp xúc với dân Lào ở binh trạm 32, chàng Tiết nhà ta còn hung hăng lên phiên dịch. Chả biết hắn dịch tiếng Việt ra tiếng Lào như thế nào, nhưng đến khi ông người Lào nói thì hắn dịch ra tiếng Việt như sau: “Ló bảo thế lày: Kính thưa thằng thủ tướng bộ đội‘*’ …” làm bọn mình cười vãi nước mắt nước mũi… Tiết không giận, cũng đứng nhe răng cười.
Còn Ma Văn Thắng thì cứ khăng khăng nói với mình: “Họ tao là họ Mai”. Mình bảo họ tao làm gì có thằng “ma” như mày. Một lần hắn hỏi mình: “Viết thư bằng bút bi đỏ có được không”. Mình bảo: “Được chứ sao không! Trông càng đẹp, tình cảm càng dạt dào…” Lạy giời! Vậy mà hắn viết thư cho vợ bằng mực đỏ thật. Hì hục gần buổi sáng thì viết xong thư cho vợ, đưa lên ngắm nghía rồi gọi mình đến: “Đẹp thật mày ạ! Trước tao không biết, cứ đi viết bằng mực xanh” Mình hoảng hồn vội bảo: “Tao nói đùa đấy”. Hắn đỏ mặt, xé ngay cái thư rồi hằm hằm bỏ đi.
Hôm sau hắn chửi mình: “Mày tưởng mày là người Kinh mà khôn à! Mày chê tao người dân tộc à! Tao nói cho mà biết nhá: Bác Hồ bảo Dân tộc anh hùng… chứ có bảo người Kinh chúng mày anh hùng đâu à!”
Mình xanh mặt, xin lỗi hắn rối rít. Nghe xong, hắn hì hì cười đắc ý lắm, còn móc thuốc rê cho hút.
Cả Tiết và Thắng đều rất thích văn nghệ. Mình được các hắn quý vì mình hát cũng tàm tạm và rất hay hát.
Những ngày giời mưa ở hậu cứ, hai tay Tiết và Thắng đứng ở hai đầu lán trung đội è è thổi kèn lá “giao duyên”. Buồn đến nẫu ruột mà không ai dám nói gì vì sợ các hắn giận.
Đánh nhau thì thôi, ở hậu cứ thì một tuần có một tối sinh hoạt văn nghệ Đại đội. Lính mấy chục người, quanh đi quẩn lại cũng mấy bài, hát đi hát lại. Chính trị viên Mạo, dân Bắc Ninh thì lần nào cũng chỉ có bài quan họ theo điệu “Gió đưa cây cải”. Sau thành quen, cánh mình cứ thấy Chính trị viên tham gia sinh hoạt thì đề nghị thủ trưởng hát bài “Gió đưa cây cải vào soong”.
 Còn tay Sửu người Nghệ An thì lần nào cũng khoe giọng bằng tiếng Tàu qua bài “Ra khơi nhờ tay lái vững”.
“Tá hải giang xing kháo tua sâu
Oản ù sâng tì quó thi thai dang
Uy li chứ xeng ủ mèo choàng
Càn cưa ming tâu chư mao trửa tung ti sư xẻng
Uy pu lì a lua ti quo thi hải giang
Cưa ming xỉn trung li pú khải cung sán tảng
Mao trửa tung ti sư xeng sừ púa lúa thi thai dang”.
Hắn hát nhiều đến nỗi… trong đại đội thằng nào còn sống đến hôm nay chắc cũng còn thuộc.
Lần nào mình cũng phải hát. Ít nhất là hai bài. Anh em thích lắm. Nhiều lúc mình cũng thấy râm ran, mũi phồng như cà chua…
Trong một lần, trái với thường lệ, anh em giới thiệu mình hát trước. Mình đứng lên cố tìm trong đầu xem còn bài nào mới thì hát chứ hát lại thì chán lắm. Nhớ mãi mới ra, mình hát điệu chèo “Quân tử vu dịch”, trước khi hát còn giới thiệu đây là đoạn Dương Lễ tiễn Châu Long trong vở chèo Lưu Bình Dương Lễ:
“Thiếp đâu dám quên tình đôi lứa
Tưởng những lúc mặn nồng hương lửa
Nhớ những lúc môi kề má tựa
Ngao ngán thay cảnh vợ xa chồng
Gió lạnh đêm đông, lẻ loi cô phòng
Ngày xanh mòn mỏi, vào ngóng ra trông
Trăm năm chút nghĩ đèo bòng
Xa nhau ai có thấu lòng cho ai”
Cả Đại đội lặng nghe, nhìn Thắng thấy hắn rơm rớm mắt…
Tất cả vỗ tay rầm rầm khi mình hát xong, rồi gào lên: “Hay lắm! Hay lắm… hát lại, hát lại đi…”
Mình đang định hát lại thì Chính trị viên xua tay: “Thôi! Bây giờ người khác hát…”
Sửu ta lại lên: “Tá hải giang xing kháo tua sâu, oản u sâng…”(giữa đại dương lướt sóng chắc tay chèo lái)
Chính trị viên vỗ tay, rồi còn bảo: “Vỗ tay! Vỗ tay đi các đồng chí, hát hay lắm…” Nhưng lính nghe đến thuộc rồi nên chỉ vỗ tay vài cái chiếu lệ.
Sinh hoạt văn nghệ xong thấy có lệnh triệu tập cán bộ Trung đội lên hội ý gấp. Mình đã mắc võng ngủ thì thấy Trung đội trưởng lay dậy. Đành mắt nhắm mắt mở ra theo anh ta ra ngoài.
Trung đội trưởng hỏi:
- Tối nay cậu hát cái bài ấy là có ý đồ gì?
Mình ngớ người:
- Bài hát chèo, văn công với đài Hà Nội vẫn hát. Ý đồ gì đâu!
Trung đội trưởng bảo:
- Cậu phải cẩn thận đấy nhá! Phải xác định lại lập trường tư tưởng!
Mình chả hiểu tại sao lại “phải xác định lại lập trường tư tưởng.” Nhưng không dám hỏi thêm.
Ngày hôm sau cứ canh cánh lo. Đợi trưa vắng người, khều thằng liên lạc đại đội ra hỏi. Thằng này bảo:
- Tối qua Chính trị viên triệu tập họp Ban Chỉ huy vì chuyện của mày đấy.
- Chuyện tao làm sao?
- Mày ngu, … Chính trị viên bảo xem lại tư tưởng của mày, rất có thể đã dao động tư tưởng, để kẻ địch lợi dụng. Hát như thằng phản động “ngao ngán thay cảnh vợ xa chồng” làm mất ý chí chiến sĩ.
Mình vã mồ hôi hột.
Tay liên lạc còn bồi tiếp: “Ông ấy bảo cái bài hát “Quân tử mắc dịch” là bài hát phản động. Chiến sĩ phải hát như thằng Sửu mới hoành tráng, mới khí thế chói lọi! Ông ấy giao cho Trung đội theo dõi mày đấy. Cẩn thận nhá!”
Lại được nhắc “Phải cẩn thận”. Ối giời ơi!
Tuần sau, trước khi sinh hoạt văn nghệ, Ma Văn Thắng bảo mình:
- Tối nay mày lại hát cái bài… cái bài gì mà có “i hi hi” ‘**’ ấy nhá. Tao nghe hay lắm! Tao thích lắm!
Mình bảo:
- Không dám hát nữa đâu. Vì sợ cấp trên lại bảo dao động tư tưởng.
Thắng chửi luôn:
- Tư tưởng cái con củ cặc! Sợ đếch gì. Cứ hát nhá…
Mình lắc đầu: “Khiếp rồi”.
Thắng ta bĩu môi:
- Mày á… mày đếch phải dân tộc Kinh, mày là thằng dân tộc “Khiếp”.
Ôi vậy mình bị gán là thuộc dân tộc “Khiếp”
Tối Chủ nhật vừa rồi thấy VTV có mấy tỉnh Việt Bắc tập trung hát hò. Lại thấy có cả đoàn ca múa dân tộc Choang bên Tàu sang nhảy nhót. Ối giời ơi!
Vậy là lại nhớ thằng Sửu hát tiếng Tàu bài “Ra khơi nhờ tay lái vững” của Tàu. Và rợn người nhớ câu hát:
“Ta hải giang xing kháo tua sâu…”
Rồi lại nhớ đến cái câu Ma Văn Thắng gán cho riêng mình: “Mày là thằng dân tộc “Khiếp”
 Ấy cứ lan man lằng nhằng thế. Mà sao bên Tàu nó có cả dân tộc “Choang”…
*’   Thủ trưởng đại đội
‘**’ hát chèo thường ngân “i hi hi” giữa các tiếng.
 

TQ đang toan tính lập khu nhận biết PK, sẽ liên quan đến Vịnh Bắc Bộ?

Đông Bình
Thứ tư 06/11/2013 10:51
(GDVN) - Nhật Bản không ngừng tăng cường năng lực cảnh giới Khu nhận biết phòng không, TQ không phủ nhận có thiết lập khu nhận biết tương tự hay không.


Khu nhận biết phòng không Nhật Bản cách bờ biển Trung Quốc gần nhất 130 km.
Cách Chiết Giang chỉ 150 km, bao trùm mỏ dầu Xuân Hiểu
Bộ Quốc phòng Nhật Bản công bố ngày 9 tháng 10 cho biết, nửa đầu năm 2013, số lần cất cánh khẩn cấp của máy bay chiến đấu Lực lượng Phòng vệ Trên không Nhật Bản là 308 lần, trong đó số lần ứng phó với máy bay Trung Quốc là nhiều nhất, 149 lần, lần đầu tiên đã vượt số lần ứng phó với máy bay Nga.
Tháng 1 năm nay, Bộ trưởng Quốc phòng Nhật Bản Itsunori Onodera tuyên bố, có thể tiến hành bắn cảnh báo (pháo sáng) đối với máy bay Trung Quốc. Tháng 9, Bộ Quốc phòng Nhật Bản lại tuyên bố, nếu như máy bay không người lái Trung Quốc xâm phạm không phận Nhật Bản, Nhật Bản sẽ cân nhắc bắn rơi.
Theo bài báo, "Khu nhận biết phòng không" do Nhật Bản xác định lớn hơn nhiều so với diện tích lãnh thổ của Nhật Bản, bao trùm lên mỏ dầu Xuân Hiểu của Trung Quốc và đảo Senkaku.
Nhật Bản liên tục mở rộng "Khu nhận biết phòng không"
Theo bài báo, sau khi Nhật Bản đầu hàng năm 1945, Mỹ đã xác định "Khu nhận biết phòng không" xung quanh Nhật Bản, do quân Mỹ đóng tại Nhật Bản kiểm soát, mãi đến năm 1969, để thoát khỏi cuộc chiến tranh Việt Nam, Nixon rút lui chiến lược ở châu Á, hạ lệnh cho quân Mỹ đồn trú tại Nhật chuyển quyền này cho Nhật Bản.
Ví trí mỏ dầu khí của Trung Quốc
Phó trưởng phòng nghiên cứu Nhật Bản, Viện Khoa học xã hội Trung Quốc, Dương Bá Giang tiết lộ, sau khi chuyển giao năm 1969, Nhật Bản không ngừng mở rộng ""Khu nhận biết phòng không" của họ. Lần thứ nhất vào tháng 5 năm 1972, lần thứ hai vào năm 2010, mở rộng nó sang hướng tây, hướng Trung Quốc.
Nhật Bản cho rằng, "Khu nhận biết phòng không" là do Mỹ chuyển giao cho họ, nhưng ông Dương Bá Giang cho rằng, Nhật Bản đã vạch ra "Khu nhận biết phòng không" đến cửa nhà nước khác (Trung Quốc), việc xác định khu nhận biết như vậy là "mang tính tùy tiện, không hợp lý và phi pháp".
Để theo dõi có hiệu quả "Khu nhận biết phòng không", Nhật Bản tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực, sử dụng các loại thủ đoạn công nghệ, tiến hành do thám tổng hợp đối với các thiết bị bay (máy bay, tên lửa…) không rõ trong khu vực.
Theo quy định của Điều 84 Luật Lực lượng Phòng vệ, đối với các mục tiêu khả nghi xâm nhập "Khu nhận biết phòng không" và không phận Nhật Bản, Nhật Bản sẽ bước vào trình tự cảnh báo dưới đây - radar dò tìm, tính toán đường bay, khẩn cấp kêu gọi, máy bay chiến đấu khẩn cấp cất cánh bay lên, máy bay chiến đấu phát đi lời cảnh cáo vô tuyến điện, máy bay chiến đấu lắc lư cánh để cảnh cáo, yêu cầu hạ cánh, bắn cảnh cáo đạn tín hiệu. Một khi máy bay, lãnh thổ, tàu thuyền trên biển của Nhật Bản bị đối phương tấn công, Lực lượng Phòng vệ sẽ phát động tác chiến phòng vệ.
Máy bay chiến đấu F-4EJ của Lực lượng Phòng vệ Trên không Nhật Bản
Trung Quốc và Nga chưa từng thừa nhận "Khu nhận biết phòng không"
Thiếu tướng hải quân Trương Triệu Trung, nhà bình luận quân sự Trung Quốc cho rằng: "Khu nhận biết phòng không này dù sao cũng không phải là không phận, Trung Quốc, Nga chưa từng thừa nhận".

"Trung Quốc đã tuyên bố đường cơ sở lãnh hải đảo Senkaku, đó là lãnh hải, không phận của Trung Quốc, không có liên quan đến Nhật Bản. Ở biển Hoa Đông, vùng trời ngoài lãnh hải Okinawa Nhật Bản, máy bay Trung Quốc có thể bay tùy ý, hoàn toàn hợp pháp".
Trương Triệu Trung cho rằng, dựa vào quan điểm của Nhật Bản, nếu máy bay Trung Quốc xâm nhập bầu trời đảo Senkaku, Nhật Bản sẽ điều động khẩn cấp 4 máy bay chiến đấu F-4EJ đánh chặn.

Trong đó, có một máy bay Tu-16 tiếp tục áp sát và xâm nhập không phận đảo Tokuno và Okinawa. Máy bay F-4EJ theo sau bắn đạn pháo sáng, thúc đẩy máy bay do Liên Xô chế tạo quay đầu trở về, hoàn toàn không thực sự khai hỏa tấn công.
Nhưng, theo Dương Bá Giang, tuy trước đây Nhật Bản tương đối thận trọng trong việc sử dụng vũ lực, nhưng hiện nay chiến lược quân sự của Nhật Bản đang trải qua một bước ngoặt lớn, đặc biệt là uỷ quyền cho cơ sở, tương đối "gây lo ngại". Hai năm gần đây, Nhật Bản đã uỷ quyền cho Lực lượng Bảo vệ bờ biển, tăng thêm quyền lực cho quan chức chỉ huy tiền phương.
Máy bay ném bom H-6 của Hải quân Trung Quốc, do Nhật Bản chụp được.
Dương Bá Giang cho rằng: "Trong bối cảnh này, nếu thiết bị bay (máy bay) nước ngoài xâm nhập "Khu nhận biết phòng không", đồng thời trong tay người chỉ huy tiền phương của Nhật Bản lại có quyền xử trí, thì nguy cơ xảy ra xung đột bất ngờ tăng lên". Xu thế này gây lo ngại cho Trung Quốc.
Trung Quốc cũng muốn thiết lập "Khu nhận biết phòng không"?
Tờ "Phương Đông" dẫn tờ tạp chí "Kanwa Defense Review" Canada gần đây cho biết, Quân đội Trung Quốc đang bàn thảo khả năng lập ra "Khu nhận biết phòng không" ở duyên hải Trung Quốc, một khi máy bay quân sự của các nước có liên quan xâm nhập khu vực này, Trung Quốc có thể tiến hành đánh chặn, đáp trả có hiệu quả.
Bài báo cho rằng, hai năm gần đây, Mỹ và Nhật Bản đã gia tăng hoạt động bay quân sự ở xung quanh Trung Quốc. Trung Quốc xác định rõ "Khu nhận biết phòng không" của họ, có nghĩa là Trung Quốc sẽ từng bước gia tăng tần suất hoạt động và tự do hành động ở vùng biển, vùng trời tranh chấp, đồng thời có tác dụng "phòng ngừa" đối với "Khu nhận biết phòng không" của Nhật Bản.
Ngày 31 tháng 10, trong cuộc họp báo thường lệ, khi được hỏi Quân đội Trung Quốc phải chăng xem xét thiết lập "Khu nhận biết phòng không", Bộ Quốc phòng Trung Quốc không hề tiến hành phủ nhận.
Ngày 9 tháng 9 năm 2013, máy bay không người lái Trung Quốc xâm nhập Khu nhận biết phòng không của Nhật Bản.
Từ khi tranh chấp đảo Senkaku nóng lên vào mùa thu năm 2012, "Khu nhận biết phòng không" luôn là một từ ngữ được truyền thông Nhật Bản sử dụng phổ biến. Cuối tháng trước, nhiều tốp máy bay quân sự Trung Quốc bay qua chuỗi đảo thứ nhất, tiến ra Tây Thái Bình Dương huấn luyện.

Lực lượng Phòng vệ Trên không Nhật Bản lo ngại những máy bay này có thể xâm nhập "Khu vực nhận biết phòng không" của họ, điều máy bay quân sự tiến hành bám theo, chụp ảnh ở cự ly gần. Sự việc tương tự sớm đã như cơm bữa.
Theo đó, nếu Trung Quốc thiết lập "Khu nhận biết phòng không" sẽ có giá trị và ý nghĩa gì đối với việc "bảo vệ an ninh lãnh thổ và chủ quyền lãnh thổ của Trung Quốc?".
Trong cuộc họp báo thường lệ của Bộ Quốc phòng ngày 31 tháng 10, về việc thiết lập Khu nhận biết phòng không, người phát ngôn Bộ Quốc phòng Trung Quốc, Thượng tá Dương Vũ Quân cho biết: "Vấn đề này có liên quan đến an ninh trên không của Trung Quốc.

Quân đội Trung Quốc đương nhiên cũng có lực lượng hàng không, luôn duy trì trạng thái cảnh giới rất cao, thực hiện có hiệu quả chức trách bảo vệ chủ quyền lãnh thổ và an ninh trên không của quốc gia, sẽ kịp thời áp dụng các biện pháp xử trí tương ứng nhằm vào các loại mối đe dọa an ninh trên không".
Trong tình hình bình thường, nếu có máy bay xâm nhập Khu nhận biết phòng không của một nước, nước đó có thể áp dụng biện pháp giám sát thậm chí đuổi ra xa, trong đó có các thủ đoạn xua đuổi vũ lực như cảnh cáo vô tuyến điện, máy bay chiến đấu bám theo theo dõi, hệ thống tên lửa phòng không khởi động cảnh giới, thậm chí bắn cảnh báo.
Biên đội máy bay chiến đấu F-15 của Lực lượng Phòng vệ Trên không Nhật Bản
Trong nội bộ Quân đội Trung Quốc, thực sự có tiếng nói kêu gọi thiết lập Khu nhận biết phòng không. Giáo sư, Đại tá Lương Phương, Ban Chiến lược, Đại học Quốc phòng Trung Quốc kiến nghị, nhanh chóng xác định và tuyên bố "Khu nhận biết phòng không" của Trung Quốc.
Lương Phương cho rằng: "Nhật Bản đơn phương vạch ra Khu nhận biết phòng không, cách đường bờ biển của họ xa tới 100-600 km, nơi xa nhất cách bờ biển tỉnh Chiết Giang (Trung Quốc) chỉ 130 km, không chỉ đã bao trùm lên đảo Senkaku, mà còn vượt qua "tuyến trung gian" trên biển Hoa Đông do Nhật Bản chủ trương, bao trùm lên toàn bộ các mỏ dầu khí của Trung Quốc như mỏ Xuân Hiểu". Theo đó, Lương Phương cho rằng, "Khu nhận biết phòng không" của Nhật Bản đã trở thành "pháo đài bay" xâm phạm chủ quyền lãnh hải, không phận của Trung Quốc.
Lương Phương kêu gọi: "Vì vậy, Trung Quốc cần nhanh chóng thiết lập Khu nhận biết phòng không của mình, công bố với bên ngoài, đưa ra cảnh cáo, theo dõi, xua đuổi đối với máy bay chiến đấu nước khác khi nó xâm nhập, khi phát hiện đối phương có ý đồ thì hoàn toàn có quyền bắn rơi chúng". Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ tốt hơn "an ninh không phận và quyền lợi biển của mình".
Năm 2012, máy bay hải giám Trung Quốc từng xâm nhập không phận đảo Senkaku
Bài báo suy đoán, ý định của Trung Quốc đối với Khu nhận biết phòng không là, vạch ra vùng trời xung quanh vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý, ở những vùng biển tương đối nhỏ hẹp này, như biển Hoàng Hải, vịnh Bắc Bộ sẽ lấy tuyến trung gian là cơ sở mở rộng ra bên ngoài. Diện tích của nó sẽ tăng 10-12 lần so với diện tích lãnh hải, vùng trời của Trung Quốc.
Điều này có nghĩa là, "Khu nhận biết phòng không" của hai nước Trung Quốc, Nhật Bản chắc chắn sẽ chồng lấn lên nhau một phần, cơ hội tiếp cận, va chạm với máy bay quân sự Nhật Bản sẽ tăng mạnh.
Chuyên gia không quân Tống Tâm Chi cho rằng, lợi ích lớn nhất từ việc thiết lập "Khu nhận biết phòng không" của Trung Quốc chính là "thúc giục" Quân đội Trung Quốc nâng cao mức độ phòng không của họ. "Sau khi công bố Khu nhận biết phòng không, chúng ta (Trung Quốc) đã có căn cứ pháp lý rõ ràng. Khi máy bay Trung Quốc tuần tra ở xung quanh đảo Senkaku, sẽ có được tính hợp pháp mạnh hơn". "Một khi máy bay quân sự của nước có liên quan xâm nhập khu vực này, lực lượng hàng không của Hải, Không quân Trung Quốc có thể ngăn chặn có hiệu quả hoạt động trinh sát trên không của Mỹ, Nhật, bảo vệ bí mật quân sự của Trung Quốc".
Máy bay tuần tra Nhật Bản
Hơn nữa, có thể qua đó làm rõ một phần chức trách Không, Hải quân Trung Quốc ở duyên hải, ven bờ. "Trước đây, Hải quân, Không quân Trung Quốc tự vạch ra phạm vi cho mình để điều máy bay cất cánh khi cần thiết, phương thức và tốc độ phản ứng không rõ ràng lắm.

Một khi vạch ra phạm vi chức trách của từng lực lượng như lực lượng hàng không Không quân, lực lượng hàng không Hải quân, lực lượng phòng không Không quân, có thể ngăn chặn việc tranh luận và phán đoán nhầm, hành động cảnh giới, theo dõi, kiểm soát sẽ có hiệu quả cao hơn".
"Hiện đại hóa sự nghiệp quốc phòng luôn là động lực thúc đẩy nhu cầu hiện có, sẽ thúc đẩy nâng cao năng lực. Một khi vạch ra Khu nhận biết phòng không, có thể thúc đẩy sức chiến đấu của hệ thống phòng không Quân đội Trung Quốc".
Tống Tâm Chi cho rằng, sau khi xác định rõ Khu nhận biết phòng không, để làm cho nó "hữu danh hữu thực", chắc chắn phải đối diện vói việc theo dõi, kiểm soát và đánh chặn ở cường độ cao. "Nếu nó được tiến hành lâu dài, chắc chắn sẽ thúc đẩy mạnh mẽ cảnh báo sớm, phối hợp năng lực tổ chức phòng không của Hải, Không quân Trung Quốc, nâng cao có hiệu quả trình độ phòng không của Quân đội Trung Quốc".

Hồ Chí Minh "đã giáo dục thế giới theo cách tốt nhất"

  •   Róbert László
  • Thứ ba, 05 Tháng 11 2013 19:44
  • font size giảm kích thước chữ tăng kích thước chữ

Nhà báo nổi tiếng Hungary, Róbert László, đã có những dòng viết về Chủ tịch Hồ Chí Minh đúng vào những ngày sau khi Bác ra đi, thể hiện lòng tôn trọng nhà cách mạng Việt Nam, nhưng theo một cách tiếp cận dung dị và thú vị.
Nhà báo Róbert László năm 80 tuổi (ảnh chụp năm 2006)
LTS: Róbert László (1926-) thuộc lớp ký giả cựu trào và tài năng nhất của Hungary.
Tốt nghiệp khoa Pháp văn, ông khởi đầu sự nghiệp báo chí tại Đài Phát thanh Hungary (BBT Ngoại văn).
Trên cương vị ký giả các tờ báo lớn của Hungary như “Tự do Nhân dân”, “Tiếng dân”, rồi Hãng Thông tấn Hungary MTI, ông từng là phóng viên thường trú tại Rome, Paris, và nhận nhiều giải thưởng báo chí lớn trong nước và quốc tế, như Giải Báo chí Quốc tế Rome, Giải Táncsics Mihály (2004), Giải Pulitzer Hungary (2007). Năm 1989, ông giữ chức Chủ tịch Hội Nhà báo Hungary.
Róbert László có rất nhiều duyên nợ với Việt Nam. Thập niên 60, ba lần ông được cử sang Đông Dương làm phóng viên chiến trường, và những thước phim phản chiến mà ông quay được trong những khoảnh khắc ác liệt nhất của cuộc chiến Việt Nam đã khiến tên tuổi ông được biết đến trong làng báo chí quốc tế.
Năm 1973-1976, là thành viên Phái đoàn Hungary trong Ủy ban Kiểm tra và Giám sát Quốc tế (Hiệp định Paris về Việt Nam), ông đã chứng kiến những ngày cuối cùng của chiến tranh và những tháng đầu tiên của hòa bình trên mảnh đất hình chữ S.
Riêng về đề tài Việt Nam, Róbert László đã cho ấn hành hai cuốn sách “Rượu whisky với bom - Nhật ký từ Đông Dương” (Whisky bombával – Napló Indokínából, 1971) và “Khách sạn Hoàn Mỹ” (Hotel Majestic, 1978), với mong muốn khắc họa “những con người mà cuộc đời được lịch sử tạo nên và những người đã tạo nên lịch sử bằng cuộc đời của họ”.
Trong những chấm phá ấy, đáng chú ý là những dòng viết về Chủ tịch Hồ Chí Minh đúng vào những ngày sau khi Bác ra đi, tháng 9-1969.
***
Bìa cuốn sách “Rượu whisky với bom - Nhật ký từ Đông Dương”
- Bố, bố lại làm việc à?
- Bố viết về Hồ Chí Minh.
- Sao đến giờ bố mới viết, khi Bác đã qua đời?
- Sinh thời Bác, bố cũng đã viết rồi mà.
- Bố viết sao?
- Rằng Bác là người tốt, và cứng cỏi.
- Thế còn bây giờ?
- Giờ bố cũng viết vậy.
- Thế thì sao bố viết có vẻ khó khăn thế? Dễ lắm mà. Nào, để con đọc, bố chép nhé.
Tôi chép: “Bác Hồ sở dĩ là người tốt, vì Bác yêu mọi người. Bác yêu cả nhi đồng. Bác biết chơi với các cháu. Bác đối xử tốt với trẻ em.
Bác Hồ biết phải giáo dục thế giới như thế nào.
Bác mất, vì đã có tuổi. Nhiều người thương tiếc Bác. Trong số đó, có con. Pisti”.
***
Budapest, ngày 11 tháng 9 năm 1969
Tôi nhận được điện báo từ Đài Tiếng nói Việt Nam, đề nghị tôi viết lại những kỷ niệm riêng với Hồ Chí Minh.
Tôi gặp Bác một lần.
Đó là vào tháng 3 năm 1961. Ngày bế mạc Đại hội Công đoàn tổ chức tại Hà Nội, các đại biểu và giới ký giả (có chừng 220 người) tập trung tại Phòng Khánh tiết của Bắc Bộ Phủ một thuở.
Tất cả chuẩn bị cho tấm ảnh chụp chung. Một nghi thức mang tính gia đình đầm ấm. Nhưng, hoặc là ống kính nhỏ, hoặc anh chàng nhiếp ảnh trẻ tuổi người Việt vụng về - bao nhiêu phút trôi qua mà vẫn không sao chụp được ảnh. Thế nào cũng vẫn có người không lọt vào ống kính.
Khi ấy, một ông cụ thanh mảnh, râu thưa, mắt nheo cười bước vào phòng qua cửa phụ. Chân đi dép cao su, cụ bước êm ru và nhẹ nhàng đẩy chàng nhiếp ảnh gia sang một bên, rồi bắt đầu chấn chỉnh hàng ngũ. Cụ nói tiếng Anh và Pháp, Nga và Trung – tóm lại, nói bằng tiếng mẹ đẻ với từng người và đề nghị “các đồng chí, mình đứng dẹp vào hơn chút nhé”. Để tất cả đều có mặt trong hình.
Thế rồi, khoác vai một đại biểu Pháp, một đại biểu Guninea, một đại biểu Liên Xô và một đại biểu Trung Hoa, cụ nhẹ nhàng ấn họ ngồi xuống thảm và ngồi vào giữa họ.
Tấm ảnh lịch sử
Đèn sáng. Tấm ảnh thành công.
Hồ Chí Minh đã giáo dục thế giới theo cách tốt nhất.
Tôi muốn đưa câu chuyện thời sự và triết lý của con trai tôi vào một thể thống nhất và hài hòa với ấn tượng cá nhân tôi.
Trước mắt tôi, trên bàn, là Di chúc của Bác:
“VỀ PHONG TRÀO CỘNG SẢN THẾ GIỚI - là một người suốt đời phục vụ cách mạng, tôi càng tự hào với sự lớn mạnh của phong trào cộng sản và công nhân quốc tế bao nhiêu, thì tôi càng đau lòng bấy nhiêu vì sự bất hoà hiện nay giữa các đảng anh em!
Tôi mong rằng Đảng ta sẽ ra sức hoạt động, góp phần đắc lực vào việc khôi phục lại khối đoàn kết giữa các đảng anh em trên nền tảng chủ nghĩa Mác - Lênin và chủ nghĩa quốc tế vô sản, có lý, có tình.
Tôi tin chắc rằng các đảng anh em và các nước anh em nhất định sẽ phải đoàn kết lại”.
Tôi mở đài. Cận Đông. Viễn Đông. “Trở về từ tang lễ Hồ Chí Minh, tại phi trường Bắc Kinh, Kosygin (1) đã gặp gỡ Chu Ân Lai”.
Hồ Chí Minh đã giáo dục thế giới theo cách tốt nhất.
Ngày thứ ba, tôi nhận được số “Thời báo New York” (New York Times) về tang lễ. Tiếc là báo không đến sớm hơn, nó có thể minh họa tốt cho lời bình: “Ngay cả với sự ra đi của mình, Hồ Chí Minh cũng thúc đẩy cách mạng thế giới. Nếu không có tang lễ ông, có lẽ đã không diễn ra cuộc gặp mặt Kosygin - Chu Ân Lai”.
***
Paris, ngày 25 tháng 11 năm 1969.
Tôi ngồi trong quầy bar của Phòng hội Kléber (2) cùng Wilfred Burchett (3), Jacques Decornoy, chuyên gia về vùng Đông Nam Á của tờ “Le Monde” và Jean Lacouture (4), người viết tiểu sử Hồ Chí Minh.
Viên đá trong tách whisky kêu lách tách. Chúng tôi chờ đợi cuộc mật đàm lần thứ 21 kết thúc. Để người Việt Nam – phía Hà Nội và Mặt trận Giải phóng Dân tộc Miền Nam Việt Nam – nói đi nói lại với Harriman, Cabot Lodge sao cho Johnson hay Nixon cũng phải hiểu rằng, lính Mỹ không có gì đáng tìm kiếm ở Việt Nam. Rằng Việt Nam muốn đàm phán... nhưng họ cũng đủ kiên trì và bền gan để chiến đấu... Cho đến chừng nào Washington còn chưa hiểu được Việt Nam muốn gì...
Ngồi trong quầy bar, chúng tôi đàm đạo về sự ra đi của Hồ Chí Minh. Và về sự kiện diễn ra tại phi trường Bắc Kinh. Mỗi người đều nói phần của mình. Tôi thì khoe cách diễn đạt của con trai tôi.
Buerchett:
- Cậu ghen tị với chàng trai ấy vì cách thể hiện quá cô đọng của nó chứ gì?
Lacouture (như thể đang tự nhủ):
- Tôi biết rõ ông cụ. Đôi lúc tôi có cảm tưởng rằng niềm tin của ông cụ là sự tin tưởng của một đứa trẻ ngây thơ. Ông cụ là người lạc quan khủng khiếp. Nhưng rồi rốt cục những sự kiện cũng luôn chứng tỏ cái lý của cụ...
Ghi chú:
(1) Aleksei Kosygin (1904–1980), nhà lãnh đạo Xô-viết, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Liên Xô (1964-1980). Trên cương vị người đứng đầu chính phủ Liên Xô, sau khi tham dự lễ tang Chủ tịch Hồ Chí Minh, ông đã gặp gỡ người đồng nhiệm CHND Trung Hoa Chu Ân Lai sau một thời kỳ dài, khi mối quan hệ giữa Liên Xô và Trung Quốc bị đóng băng.
(2) Nơi diễn ra những cuộc hòa đàm và mật đàm, chuẩn bị cho Hội nghị Paris về Việt Nam.
(3) Wilfred Burchett (1911-1983), ký giả Úc, nổi tiếng với những bài báo phản chiến trong các cuộc chiến của Hoa Kỳ tại bán đảo Cao Ly và Đông Dương. Được coi là có hợp tác với KGB.
(4) Jean Lacouture (1921-), nhà báo, sử gia, một trong những nhà viết tiểu sử nổi tiếng nhất thế giới với các “chân dung” về các lãnh tụ chính trị và danh nhân như Nasser, Léon Blum, De Gaulle, François Mauriac, Mitterrand, Montesquieu, Montaigne, Malraux, Stendhal, Kennedy... Tác giả cuốn “Hồ Chí Minh: Tiểu sử Chính trị” (Ho Chi Minh: A Political Biography, 1968).
Nguyễn Hoàng Linh trích dịch từ nguyên bản tiếng Hung, "Rượu whisky với bom - Nhật ký từ Đông Dương"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét