Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Tin ngày 19/8/2013 - tiếp theo

TIN LÃNH THỔ


TIN XÃ HỘI


TIN KINH TẾ

TIN GIÁO DỤC

TIN ĐỜI SỐNG

TIN CÔNG NGHỆ

TIN VĂN HÓA GIẢI TRÍ


TIN THẾ GIỚI

Đồng loạt tăng giá = “Liều thuốc độc”

 Giá tiêu dùng trong tháng 8 sẽ còn tăng mạnh hơn nhiều so với tháng 7.
Trong bối cảnh mới hơn nửa đầu năm đã có đến ba lần tăng giá xăng dầu, chưa đầy nửa tháng sau giá điện, gas, sữa… lại tăng gần như đồng loạt, nhiều khả năng chúng ta sẽ phải chứng kiến thực tế ngược lại với các nhận định gần đây khi cho rằng giá tăng nhẹ đồng nghĩa với tổng cầu tăng, sức mua được cải thiện, rằng đó là tín hiệu tích cực trong nỗ lực phục hồi kinh tế.
Các số liệu của Tổng cục Thống kê cho thấy sau hai tháng cận tết và sau tết tăng 1,25% và 1,32% như “thông lệ” hằng năm, CPI tháng 3 đã giảm 0,19%; tháng 4 gần như đứng yên vì chỉ tăng 0,02%; tháng 5 tiếp tục giảm 0,06%; tháng 6 tăng nhẹ 0,05%; tháng 7 tuy tăng cao nhất nhưng cũng chỉ 0,27%.
Tuy điều này được đánh giá là kết quả tích cực của nỗ lực kiềm chế lạm phát, bởi tổng mức tăng của giá tiêu dùng sau bảy tháng chỉ đạt 2,68% nhưng ẩn sau đó là những thiệt thòi rất lớn của người dân, đặc biệt là dân cư khu vực nông thôn.
Bởi lẽ chỉ số giá lương thực bảy tháng qua giảm 3,72% so với cùng kỳ năm 2012, chỉ số giá thực phẩm chỉ tăng 1,82%; tính chung chỉ số giá hai nhóm hàng lương thực – thực phẩm tăng vỏn vẹn 0,43%. Trong khi chỉ số giá chung của các nhóm hàng còn lại đạt mức tăng đến 10,78%.
Những diễn biến nói trên cho thấy bộ phận dân cư ở khu vực nông thôn vốn đã nghèo còn bị rơi vào tình cảnh bán rẻ, mua đắt. Giá hàng hóa họ đem bán trên thị trường hoặc giảm mạnh hoặc tăng khiêm tốn, tính chung lại thì tăng không đáng kể. Ngược lại giá của các hàng hóa và dịch vụ mà họ phải mua đều tăng rất mạnh, cao hơn đến 25 lần.
Cũng theo số liệu từ Tổng cục Thống kê, tổng mức bán lẻ hàng hóa và doanh thu dịch vụ tiêu dùng trong bảy tháng ước đạt gần 1,488 ngàn tỉ đồng, tăng 12% so với cùng kỳ năm 2012. Nếu loại trừ yếu tố giá thì chỉ tăng 4,9%. Mức tăng trong cùng kỳ năm 2012 là 18,7% và 6,7%. Điều này có nghĩa là sức mua thị trường trong nước yếu đang là yếu tố gây “nghẽn mạch” sản xuất.
Mặt khác, không quá khi nói rằng cho dù lạm phát thấp là điều kiện thuận lợi để kích giá lên nhưng trong bối cảnh của nền kinh tế hiện nay, việc đồng loạt tăng mạnh giá xăng dầu, giá điện… sẽ là “liều thuốc độc” đối với không chỉ người tiêu dùng, mà cả với nỗ lực thúc đẩy tăng trưởng kinh tế. Vì xăng dầu, điện không chỉ là đầu vào của hầu như tất cả quá trình sản xuất mà còn là mặt hàng tiêu dùng không thể thiếu. Nó đánh vào túi tiền vốn đã rất eo hẹp của nhiều người dân khiến sức mua của thị trường trong nước yếu hơn, đồng thời đẩy giá thành sản xuất hàng loạt sản phẩm tăng thêm. Tiếp đó, những sản phẩm có giá thành sản xuất cao hơn này được đẩy ra thị trường chắc chắn sẽ có giá bán cao hơn, càng đẩy người tiêu dùng vào tình trạng khó khăn hơn. Trong đó, những người nông dân với túi tiền hầu như không tăng do giá nông sản giảm chắc chắn sẽ là những người thua thiệt nhiều nhất.
Và với diễn biến giá cả trong ngày vừa qua, gần như chắc chắn giá tiêu dùng trong tháng 8-2013 sẽ còn tăng mạnh hơn nhiều so với tháng 7-2013. Nhưng điều đáng ngại nhất chính là sức mua vốn đã yếu của thị trường trong nước sẽ càng yếu hơn, cho nên trở thành lực cản lớn hơn đối với những nỗ lực phục hồi tăng trưởng kinh tế những tháng cuối năm.
GDP khu vực kinh tế nông nghiệp nửa đầu năm 2013 chỉ tăng 2,07% nên chỉ đóng góp 0,4 điểm phần trăm trong mức tăng trưởng 4,9% cả nền kinh tế. Trong khi cùng kỳ năm 2011 đóng góp 0,78 điểm phần trăm và cùng kỳ năm 2012 đóng góp 0,56 điểm phần trăm. Sự phát triển của khu vực kinh tế này chậm lại vẫn là một nguyên nhân quan trọng khiến thu nhập của họ tăng trưởng chậm lại.
THEO PHÁP LUẬT TP

NHỮNG PHÁT KIẾN “VĨ ĐẠI” NHẤT CỦA Y KHOA ĐỊNH HƯỚNG XÃ HỘI CHỦ NGHĨA


Mấy hôm nay, cộng đồng mạng chia sẻ nhau những lời thề tốt nghiệp bác sỹ y khoa. Ban đầu tôi còn nghi ngờ là tin bịa đặt, nhưng nhờ có các bạn trên cộng đồng mạng truy lùng, thì hầu hết tất cả các trường Y trên đất nước Việt đều có một lời thề mang màu sắc chính trị hơn là tôn chỉ của ngành Y – không biên giới, không chiến tuyến, chỉ vì người bệnh và một lòng vì sự phát triển y học toàn cầu.
Tôi đã cố tìm một công văn của nhà nước về sự ban bố lời thề chính trị hóa của lễ tốt nghiệp bác sỹ y khoa Việt Nam thời nay, nhưng không thấy.
Như vậy, trong 83 năm “công ơn” của đảng cộng sản đóng góp cho ngành Y khoa Việt Nam nói riêng và y học thế giới nói chung 2 phát kiến “vĩ đại” nhất toàn cầu.
Phát kiến “vĩ đại” đầu tiên là 12 điều y đức rối rắm, thiếu tư duy và điều nọ xọ lấy điều kia, mà chúng tôi thường hài hước với nhau rằng, có lẽ khi chưa có 12 điều y đức của ông cố bộ trưởng y tế Đỗ Nguyên Phương thì ngành Y Việt Nam toàn thầy thuốc vô đạo đức, kể cả Hải Thượng Lãng Ông Lê Hữ Trác. Tôi xin ghi ra đây 12 điều y đức để mọi người thấy hết tư duy thâm hậu của ông:
12 điều y đức
(Tiêu chuẩn đạo đức của người làm công tác y tế)
(Ban hành kèm theo quyết định số: 20881BYT-QĐ ngày 06 tháng 11nǎm 1996 của Bộ trưởng Bộ Y tế)
1. Chǎm sóc sức khoẻ cho mọi người là nghề cao quý. Khi đã tự nguyện đứng trong hàng ngũ y tế phải nghiêm túc thực hiện lời dạy của Bác Hồ. Phải có lương tâm và trách nhiệm cao, hết lòng yêu nghề, luôn rèn luyện nâng cao phẩm chất đạo đức của thầy thuốc. Không ngừng học tập và tích cực nghiên cứu khoa học để nâng cao trình độ chuyên môn. Sẵn sàng vượt qua mọi khó khǎn gian khổ vì sự nghiệp chǎm sóc và bảo vệ sức khỏe nhân dân.
2. Tôn trọng pháp luật và thực hiện nghiêm túc các quy chế chuyên môn. Không được sử dụng người bệnh làm thực nghiệm cho những phương pháp chẩn đoán, điều trị, nghiên cứu khoa học khi chưa được phép của Bộ Y tế và sự chấp nhận của người bệnh.
3. Tôn trọng quyền được khám bệnh, chữa bệnh của nhân dân. Tôn trọng những bí mật riêng tư của người bệnh; khi thǎm khám, chǎm sóc cần bảo đảm kín đáo và lịch sự. Quan tâm đến những người bệnh trong diện chính sách ưu đãi xã hội. Không được phân biệt đối xử với người bệnh. Không được có thái độ ban ơn, lạm dụng nghề nghiệp và gây phiền hà cho người bệnh. Phải trung thực khi thanh toán các chi phí khám bệnh, chữa bệnh.
4. Khi tiếp xúc với người bệnh và gia đình họ, luôn có thái độ niềm nở, tận tình; trang phục phải chỉnh tề, sạch sẽ để tạo niềm tin cho người bệnh. Phải giải thích tình hình bệnh tật cho người bệnh và gia đình họ hiểu để cùng hợp tác điều trị; phổ biến cho họ về chế độ, chính sách, quyền lợi và nghĩa vụ của người bệnh; động viên an ủi, khuyến khích người bệnh điều trị, tập luyện để chóng hồi phục. Trong trường hợp bệnh nặng hoặc tiên lượng xấu cũng phải hết lòng cứu chữa và chǎm sóc đến cùng, đồng thời thông báo cho gia đình người bệnh biết.
5. Khi cấp cứu phải khẩn trương chẩn đoán, xử trí kịp thời không được đùn đẩy người bệnh.
6. Kê đơn phải phù hợp với chẩn đoán và bảo đảm sử dụng thuốc hợp lý an toàn; không vì lợi ích cá nhân mà giao cho người bệnh thuốc kém phẩm chất, thuốc không đúng với yêu cầu và mức độ bệnh.
7. Không được rời bỏ vị trí trong khi làm nhiệm vụ, theo dõi và xử trí kịp thời các diễn biến của người bệnh.
8. Khi người bệnh ra viện phải dặn dò chu đáo, hướng dẫn họ tiếp tục điều trị, tự chǎm sóc và giữ gìn sức khỏe.
9. Khi người bệnh tử vong, phải thông cảm sâu sắc, chia buồn và hướng dẫn, giúp đỡ gia đình họ làm các thủ tục cần thiết.
10. Thật thà, đoàn kết tôn trọng đồng nghiệp, kính trọng các bậc thầy, sẵn sàng truyền thụ kiến thức, học hỏi kinh nghiệm, giúp đỡ lẫn nhau.
11. Khi bản thân có thiếu sót, phải tự giác nhận trách nhiệm về mình không đổ lỗi cho đồng nghiệp, cho tuyến trước.
12. Hăng hái tham gia công tác tuyên truyền giáo dục sức khỏe, phòng chống dịch bệnh, cứu chữa người bị nạn, ốm đau tại cộng đồng; gương mẫu thực hiện nếp sống vệ sinh, giữ gìn môi trường trong sạch.
Như tôi đã từng viết, trong y học có 3 bậc:
1. Y học triết học.
2. Y học nguyên nhân.
3. Y học triệu chứng.
Lời thề Hyppocrates thuộc lĩnh vực triết y. Nó là tôn chỉ cho mọi thần dân làm Tây y trên toàn cầu. Không được xúc phạm bất kỳ ý tưởng nào của nó. Xúc phạm nó là không còn được phép đứng trong ngành Tây y nữa.


Bản gốc lời thề Hyppocrates bằng tiếng Hy Lạp

Phát kiến “vĩ đại” thứ hai là, cải biên bảy lời thề của ông tổ ngành Tây Y – Hippocrates – sau đây:
„Ὄμνυμι Ἀπόλλωνα ἰητρὸν, καὶ Ἀσκληπιὸν, καὶ Ὑγείαν, καὶ Πανάκειαν, καὶ θεοὺς πάντας τε καὶ πάσας, ἵστορας ποιεύμενος, ἐπιτελέα ποιήσειν κατὰ δύναμιν καὶ κρίσιν ἐμὴν ὅρκον τόνδε καὶ ξυγγραφὴν τήνδε.
Tôi xin thề trước Apollon thần chữa bệnh, trước Æsculapius thần y học, trước thần Hygieia và Panacea, và trước sự chứng giám của tất cả các nam nữ thiên thần, là tôi sẽ đem hết sức lực và khả năng để làm trọn lời thề và lời cam kết sau đây:
1. Ἡγήσασθαι μὲν τὸν διδάξαντά με τὴν τέχνην ταύτην ἴσα γενέτῃσιν ἐμοῖσι, καὶ βίου κοινώσασθαι, καὶ χρεῶν χρηίζοντι μετάδοσιν ποιήσασθαι, καὶ γένος τὸ ἐξ ωὐτέου ἀδελφοῖς ἴσον ἐπικρινέειν ἄῤῥεσι, καὶ διδάξειν τὴν τέχνην ταύτην, ἢν χρηίζωσι μανθάνειν, ἄνευ μισθοῦ καὶ ξυγγραφῆς, παραγγελίης τε καὶ ἀκροήσιος καὶ τῆς λοιπῆς ἁπάσης μαθήσιος μετάδοσιν ποιήσασθαι υἱοῖσί τε ἐμοῖσι, καὶ τοῖσι τοῦ ἐμὲ διδάξαντος, καὶ μαθηταῖσι συγγεγραμμένοισί τε καὶ ὡρκισμένοις νόμῳ ἰητρικῷ, ἄλλῳ δὲ οὐδενί.
Tôi sẽ coi các thầy học của tôi ngang hàng với các bậc thân sinh ra tôi. Tôi sẽ chia sẻ với các vị đó của cải của tôi, và khi cần tôi sẽ đáp ứng những nhu cầu của các vị đó. Tôi sẽ coi con của thầy như anh em ruột thịt của tôi, và nếu họ muốn học nghề y thì tôi sẽ dạy cho họ không lấy tiền công mà cũng không giấu nghề. Tôi sẽ truyền đạt cho họ những nguyên lý, những bài học truyền miệng và tất cả vốn hiểu biết của tôi cho các con tôi, các con của các thầy dạy tôi và cho tất cả các môn đệ cùng gắn bó bởi một lời cam kết và một lời thề đúng với Y luật mà không truyền cho một ai khác.
2. Διαιτήμασί τε χρήσομαι ἐπ’ ὠφελείῃ καμνόντων κατὰ δύναμιν καὶ κρίσιν ἐμὴν, ἐπὶ δηλήσει δὲ καὶ ἀδικίῃ εἴρξειν.
Tôi sẽ chỉ dẫn mọi chế độ có lợi cho người bệnh tùy theo khả năng và sự phán đoán của tôi, tôi sẽ tránh mọi điều xấu và bất công.
3. Οὐ δώσω δὲ οὐδὲ φάρμακον οὐδενὶ αἰτηθεὶς θανάσιμον, οὐδὲ ὑφηγήσομαι ξυμβουλίην τοιήνδε. Ὁμοίως δὲ οὐδὲ γυναικὶ πεσσὸν φθόριον δώσω. Ἁγνῶς δὲ καὶ ὁσίως διατηρήσω βίον τὸν ἐμὸν καὶ τέχνην τὴν ἐμήν.
Tôi sẽ không trao thuốc độc cho bất kỳ ai, kể cả khi họ yêu cầu và cũng không tự mình gợi ý cho họ; cũng như vậy, tôi cũng sẽ không trao cho bất cứ người phụ nữ nào những thuốc gây sẩy thai. Tôi suốt đời hành nghề trong sự vô tư và thân thiết.
4. Οὐ τεμέω δὲ οὐδὲ μὴν λιθιῶντας, ἐκχωρήσω δὲ ἐργάτῃσιν ἀνδράσι πρήξιος τῆσδε.
Tôi sẽ không thực hiện những phẫu thuật mở bàng quang mà dành công việc đó cho những người chuyên.
5. Ἐς οἰκίας δὲ ὁκόσας ἂν ἐσίω, ἐσελεύσομαι ἐπ’ ὠφελείῃ καμνόντων, ἐκτὸς ἐὼν πάσης ἀδικίης ἑκουσίης καὶ φθορίης, τῆς τε ἄλλης καὶ ἀφροδισίων ἔργων ἐπί τε γυναικείων σωμάτων καὶ ἀνδρῴων, ἐλευθέρων τε καὶ δούλων.
Dù vào bất cứ nhà nào, tôi cũng chỉ vì lợi ích của người bệnh, tránh mọi hành vi xấu xa, cố ý và đồi bại nhất là tránh cám dỗ phụ nữ và thiếu niên tự do hay nô lệ.
6. Ἃ δ’ ἂν ἐν θεραπείῃ ἢ ἴδω, ἢ ἀκούσω, ἢ καὶ ἄνευ θεραπηίης κατὰ βίον ἀνθρώπων, ἃ μὴ χρή ποτε ἐκλαλέεσθαι ἔξω, σιγήσομαι, ἄῤῥητα ἡγεύμενος εἶναι τὰ τοιαῦτα.
Dù tôi có nhìn hoặc nghe thấy gì trong xã hội, trong và cả ngoài lúc hành nghề của tôi, tôi sẽ xin im lặng trước những điều không bao giờ cần để lộ ra và coi sự kín đáo trong trường hợp đó như một nghĩa vụ.
7. Ὅρκον μὲν οὖν μοι τόνδε ἐπιτελέα ποιέοντι, καὶ μὴ ξυγχέοντι, εἴη ἐπαύρασθαι καὶ βίου καὶ τέχνης δοξαζομένῳ παρὰ πᾶσιν ἀνθρώποις ἐς τὸν αἰεὶ χρόνον. Παραβαίνοντι δὲ καὶ ἐπιορκοῦντι, τἀναντία τουτέων.“
Nếu tôi làm trọn lời thề này và không có gì vi phạm tôi sẽ được hưởng một cuộc sống sung sướng và sẽ được hành nghề trong sự quý trọng mãi mãi của mọi người. Nếu tôi vi phạm lời thề này hay tôi tự phản bội, thì tôi sẽ phải chịu một số phận khổ sở ngược lại.
7 lời thề gốc này được cải biên thành 9 hoặc 12 lời thề tùy theo mỗi quốc gia hay tổ chức, nhưng những cải biên đó không và chưa bao giờ đi ra khỏi tôn chỉ của nó.
Thế nhưng với chiến dịch đỏ hóa mọi ngõ ngách, công tác dân vận của đảng cộng sản cầm quyền đã không chỉ có nền chính trị mang màu sắc Trung Hoa, và nền kinh tế định hướng xã hội chủ nghĩa, đã làm nên một phát minh vĩ đại nhất mọi thời đại của ngành Y cho nhân loại toàn cầu, một lời thề mới gồm 5 điều mới mẻ. Các sinh viên trường Y trên khắp đất nước Việt hôm nay, không thề theo đúng tôn chỉ nghề y, mà thề lời thề chính trị.





Thực lòng tôi không biết phải nói gì, chỉ có nghẹn lời khi viết những dòng này. Những người làm y khoa chân chính khi nhìn thấy lời tuyên thệ của Hippocrates bị chính trị hóa như thế này là một điều sỉ nhục như một công dân bị mất tổ quốc. Vì đối với họ, lời thề ấy nó thiêng liêng như một triết lý sống của không chỉ của mỗi cá nhân làm nghề Tây y, mà còn là tôn chỉ cho cả nhân loại, không biên cương, lãnh thổ, hay ràng buộc sắc tộc, màu da cũng như thù địch.
Tôi xin cắn rơm, cắn cỏ lạy đảng cộng sản làm ơn, làm phước đừng phá nát những gì còn tốt đẹp sót lại ở mọi lĩnh vực ở đất nước và dân tộc này nữa.
THEO BS HỒ HẢI

Hình thức tham nhũng tinh vi mới trong xây dựng cơ bản

Cây cầu tỉ đô ăn vay lớn nhất Đông Nam Á, biểu tượng hữu nghị Việt Nhật, cầu dây văng được đồn thổi là sử dụng công nghệ hiện đại nhất, thời gian qua đã gắn liền với bao tai tiếng. Nào là chậm tiến độ, tiêu cực trong giải phóng mặt bằng, cố tình làm sai quy hoạch, thi công ẩu, mất an toàn rơi cả thanh sắt lớn xuống đường gây thương tích cho người tham gia giao thông, chất lượng công trình kém với nhiều vết rạn nứt. Biểu tượng hữu nghị Việt Nhật vừa rồi lại xuất hiện một hình thức tham nhũng mới, rất tinh vi và mở đường cho tham nhũng tại các siêu công trình khác trong cả nước.
Nhà thầu Tokyu xây dựng cầu Nhật Tân, với sự đồng thuận cao của Bộ GTVT, đã đòi Việt Nam bồi thường 155 tỉ đồng do chậm giao mặt bằng. Theo văn bản số 1665/TTg-CN ngày 17/10/2009 của Thủ tướng Chính phủ (do ông Nguyễn Sinh Hùng ký thay), giải phóng mặt bằng phục vụ các công trình trên cả nước được tách thành các dự án độc lập và phải giao UBND tỉnh, thành phố có dự án đi qua tổ chức thực hiện, sau đó bàn giao cho chủ đầu tư mặt bằng sạch để triển khai xây dựng công trình. Như vậy, công tác GPMB tại dự án cầu Nhật Tân hoàn toàn thuộc trách nhiệm của UBND TP Hà Nội (quy định rất rõ) vốn là nguyên nhân chính gây chậm tiến độ khiến nhà thầu Tokyu đòi Việt Nam đền 155 tỉ, và công tác này hoàn toàn độc lập với dự án xây dựng cầu (Bộ GTVT làm chủ đầu tư).
Tuy nhiên, Bộ GTVT đã cố tình “lập lờ” trách nhiệm trên. Được các quân sư tư vấn, Thứ trưởng Nguyễn Hồng Trường cùng Đinh bộ trưởng rất sốt sắng trong việc giải quyết đền bù cho nhà thầu này. Với tốc độ chóng mặt, hồ sơ đòi đền bù của nhà thầu đã nhanh chóng vượt qua hàng chục cửa ải giấy tờ của các bộ chức năng với sự “đồng thuận cao” của các bộ này và lập tức có mặt trên bàn Thủ tướng vào cuối tháng 7/2013 để chờ phê duyệt. Để xoa dịu dư luận, quan chức các bộ gọi đây là khoản mà Việt Nam “hỗ trợ” nhà thầu và họ rất lúng túng, bất nhất khi trả lời phóng viên các báo. Trong khi Việt Nam còn đang bưng bít thông tin thì tờ Thời báo Nhật Bản (Japan Times – ngày 12/8/2013) đăng bài công khai thông tin nhà thầu Tokyu đã chiến thắng trong vụ kiện đòi Việt Nam ĐỀN BÙ 155 tỉ đồng (họ dùng chữ ĐỀN BÙ chứ không phải từ HỖ TRỢ mà quan chức Việt Nam cố tình nói trẹo đi).
Cần khẳng định việc Bộ GTVT (chủ trì) tự ý lấy 155 tỉ đồng từ ngân sách nhà nước (vốn là tiền thuế của dân) để đưa cho nhà thầu thuộc dự án mình quản lý là việc làm đầy khuất tất. Có thể kể ra một vài chi tiết: Thứ nhất, Bộ này cùng các Bộ chức năng không dám công khai hạng mục cùng đơn giá đền bù cho nhà thầu. Theo quy định của Việt Nam, mọi cho phí công trình đều phải tính toán theo đơn giá xây dựng của Bộ XD và Bộ Tài chính ban hành. Thứ hai, cần có cơ quan giám định độc lập thực hiện giám định những thiệt hại mà nhà thầu đòi đền bù. Việc này không thể làm theo kiểu nhà thầu nộp hồ sơ kê hàng trăm tỉ thiệt hại lên rồi một cơ quan cỏn con của Bộ GTVT chóng vánh chấp nhận nó như là chân lý để làm cơ sở đền bù. Thứ ba, nếu vụ việc chỉ dừng lại ở mức độ tranh chấp kinh tế thì phải được giải quyết bằng tài phán của cơ quan trọng tài độc lập, còn nếu lên đến mức độ kiện tụng thì phải giải quyết bằng quyết định của tòa án có thẩm quyền. Thứ tư, giải phóng mặt bằng tại cầu Nhật Tân là trách nhiệm của UBND TP Hà Nội. Tại sao Bộ GTVT lại quá sốt sắng nhảy vào gánh trách nhiệm thay UBND TP Hà Nội một cách vô nguyên tắc (trong khi ai cũng biết các vị rất giỏi cái món đùn đẩy trách nhiệm)? Thứ năm, khoản đền bù không thể lấy từ bất cứ nguồn nào khác mà phải lấy từ ngân sách thuộc TP Hà Nội quản lý. Việc Bộ GTVT (chủ trì) giải quyết đền bù cho nhà thầu theo cách của riêng họ là hoàn toàn trái với các quy định về đơn giá định mức, quy định về quản lý xây dựng cơ bản, quy định về giải phóng mặt bằng, quy định về quản lý ngân sách và đặc biệt trái với văn bản 1665/TTg-CN ngày 17/10/2009 của Thủ tướng Chính phủ (do ông Phó Thủ tướng Nguyễn Sinh Hùng ký thay, mà ông này đang làm Chủ tịch Quốc hội).
Việc Bộ GTVT (chủ trì) cố tình làm trái các quy định hiện hành của Việt Nam trong giải quyết “đền bù” 155 tỉ cho nhà thầu nước ngoài đã mở đường cho một hình thức thất thoát, tham nhũng mới trong xây dựng cơ bản. Đó là thông đồng với các nhà thầu để kiện chính mình, sau đó mình lại là người đi giải quyết việc lấy ngân sách nhà nước “đền” lại cho nhà thầu. Tại Việt Nam, trẻ con lên 3 cũng biết rõ những đồng tiền trên cuối cùng sẽ rơi vào túi nào. Hiện tại, vài chục nhà thầu Trung Quốc trong các dự án xây dựng khắp cả nước đang chờ tiền lệ này xong xuôi sẽ làm hồ sơ đòi Việt Nam đền bù (hầu hết các công trình lớn của Việt Nam hiện do Trung Quốc thi công). Như vậy, hệ lụy của việc Bộ GTVT cố tình làm trái pháp luật là vô cùng lớn. Nó khuyến khích các nhà thầu thay vì làm ăn nghiêm chỉnh, lại tìm mọi cách lợi dụng kẽ hở trong quản lý nhà nước, cấu kết với quan chức để tham ô từ ngân sách nhà nước dưới hình thức mới rất tinh vi.
THEO CẦU NHẬT TÂN

Tại sao lại có kết quả bất ngờ trong phiên phúc thẩm vụ án Phương Uyên?

  Chắc rằng chiều ngày 16.8.2013 những ai khi biết quả phiên xử phúc thẩm Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha đều phải hết sức ngỡ ngàng và không tin vào mình. Vì lần đầu tiên trong lịch sử tố tụng của Việt Nam XHCN, phiên tòa phúc thẩm tuyên án khác xa với tòa sơ thẩm nhưng lại có lợi cho bị cáo. Điều đó khiến cho nhiều người vui sướng trong sự bất ngờ, không bất ngờ sao được chỉ cách đấy vài giờ đồng hồ các diễn biến của trước và trong phiên tòa đã làm cho người ta đã nghĩ đến những điều bất lợi hơn đối với cô bé Phương Uyên. Tôi cũng chăm chú theo dõi phiên tòa này, kết quả của phiên tòa cũng làm tôi vui mừng. Tôi mừng với tư cách một người đang làm cha, tôi thông cảm với các bà mẹ có con bị tù đầy, vì tôi biết “Một ngày tù nghìn thu ở ngoài”. Nếu đặt địa vị mình vào họ thì mình vui mừng đến cỡ nào?.Còn ai cho rằng kết quả của phiên tòa ấy là thắng lợi của công cuộc vận động cho dân chủ ở Việt nam thì tôi chưa đồng ý. Vì như thế là quá dễ thỏa mãn với những kết qur nhỏ bé mà không hoàn toàn do hành động của chúng ta. Còn nhớ khi vào khoảng giờ nghỉ trưa của phiên tòa, một nhà báo kỳ cựu đang theo dõi phiên tòa tại Long an có bảo tôi rằng “Chắc chả hy vọng gì đâu, may thì sẽ y án sơ thẩm. Kể cả khi Phương Uyên từ chối luật sư thì cũng muộn rồi”. Hơn nữa là khi Phương Uyên dõng dạc tuyên bố: “Tôi không cần giảm án. Tôi chỉ cần toà xử đúng người đúng tội. Tôi cho rằng chống ĐCS không phải chống phá đất nước, dân tộc. Các ông đừng đánh đồng” tại tòa. Khi ấy mọi người chỉ còn hy vọng bản án của Đinh Nguyên Kha sẽ được ưu ái hơn. Vây mà kết quả phán quyết của Tòa án Tỉnh Long an là: Đinh Nguyên Kha – 4 năm tù giam; Nguyễn Phương Uyên – 3 năm tù giam nhưng cho hưởng án treo; Tuy vậy phán quyết “động trời” vừa nói không thể là phán quyết của Thẩm phán Trương Thị Minh Thơ – chủ tọa phiên tòa và cộng sự. Nó càng không phải là phán quyết của chánh tòa án Long An, mà nó phải là quyếtt định của một cơ quan đảng cấp cao (có thể là cấp cao nhất) thông qua Ban Nội chính TW như thường lệ đối với các vụ án nhạy cảm về chính trị mà người ta gọi là bản án bỏ túi.
Đây có thể không phải là thành quả của lòng can đảm của các sinh viên yêu nước, sự hi sinh của gia đình, sự khích lệ của bạn bè, phối hợp của các blogger, sự sát cánh của truyền thông lề dân như một số bình luận. Những cái đó nếu có thì chỉ có tác dụng về mặt tinh thần đối với Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha . Vì nếu so sánh với vụ án Nguyễn Văn Hải – Điếu cày thì sự ủng hộ của cộng đồng mạng, lòng can đảm của Điếu Cày, sự hi sinh của gia đình, sự khích lệ của bạn bè, phối hợp của các blogger, sự sát cánh của truyền thông lề dân còn lớn hơn gấp nhiều lần. Rồi kết quả số phận của ông Điếu Cày ra sao thì ai cũng đã rõ. Đúng ở đây vấn đề tác động của cộng đồng quốc tế là quan trọng, nhưng vấn đề “may hơn khôn” lại là yếu tố mang tính quyết định. Vì phiên xử phúc thẩm diễn ra đúng thời điểm mà các bối cảnh chính trị liên quan đến vấn đề quốc tế và trong nước đã gây áp lực cho chính quyền tới mức buộc họ phải có các phán xét có lợi cho Uyên – Kha. Nhưng một khía cạnh tuy nhỏ có liên quan nhưng không thể không nhắc đến đó là tỉnh Long An là quê của ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang. Đây chính là lý do vì sao công an tỉnh Long An đã gần như “thả nổi” các khâu trong công tác bảo vệ phiên tòa, nên đã có người cài được máy ghi âm và điện thoại di động vào ngay phòng xử án. Bát chấp sự can thiệp nhiều lần, dưới nhiều hình thức từ Bộ Công an.
Trong sự vui mừng nên cũng khiến nhiều người trong số chúng ta đã không làm chủ được bản thân mình, tôi nghĩ như thế. Trên mạng đã có nhiều ý kiến cho rằng do tác động của cuộc biểu tình, hô khâu hiệu ở Long an trong ngày xử án đã khiến cho chủ tọa phiên tòa phải phán quyết có lợi cho bị cáo như vậy (!?). Thật là những suy nghĩ quá ấu trĩ và thiếu chín chắn, không có lẽ chỉ bắng một phán xét của Tòa trong phiên xử phúc thẩm vụ án Uyên – Kha ngày 16.8.2013, mà đã khiến họ có cảm giác đảng CSVN đã rũ bỏ được cáo buộc hoàn toàn có cơ sở là: đảng luôn trực tiếp chỉ đạo các vụ án đặc biệt là án chính trị bằng các bản án bỏ túi. Đó là vì suy nghĩ sai và cảm tính của rất nhiều người. Nên nhớ đảng ở cấp cao không chỉ đạo như thế thì có mà thách… tòa Long An dám làm, có nghĩa là không có kết quả làm cho mọi người vui mừng. Hơn nữa bản án bỏ túi đảng đã chuẩn bị từ trước đấy hàng tuần, hôm xử mới mang ra đọc thôi chứ ai họ chờ để xem áp lực của quần chúng thế nào để phán quyết? Do vậy không phải bản nhiều vì sao đảng lại có động thái bất ngờ như vậy.
Việc có những bất ngờ đến mức không ai tưởng tượng nổi như trong phiên tòa xét xử phúc thẩm Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha không phải là mới. Còn nhớ vào khoảng 2007, trước thời điểm Việt nam chính thức tham gia Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) có một vụ án chính trị khá nổi tiếng cũng có kết cục tương tự. Đó là theo đề nghị giảm án của đại diện Viện KSND tối cao, Tòa án TP.HCM đã chấp thuận, quyết định sửa bản án sơ thẩm, giảm nhẹ hình phạt đối với các ông Lê Nguyên Sang từ mức án 5 năm xuống còn 4 năm tù, ông Nguyễn Bắc Truyển 3 năm 6 tháng tù (án sơ thẩm 4 năm tù), phạt Huỳnh Nguyên Đạo 2 năm 6 tháng tù (án sơ thẩm 3 năm tù)về tội danh “tuyên truyền chống phá Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo Điều 88 Bộ Luật Hình sự năm 1999. Một trong ba người nói trên đã từng nói với tôi rằng “Chúng tôi đúng là may hơn khôn, chứ cứ xử đúng ra thì sẽ bị án ít nhất 8 năm tù”. Trong vụ án Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” thì cũng thế. Đây là hệ quả chuyến đi thăm Hoa kỳ của ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang và tầm quan trọng của biển Đông, TPP hay đối tác chiến lược trong quan hệ giữa hai nước. Đây là vấn đề có tính mấu chốt, bởi ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đang muốn chứng tỏ rằng ông là người nói được và làm được để tìm kiếm lòng tin trước đối thủ chính trị của mình.
Dù sao kết quả của phiên tòa xét xử phúc thẩm Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha là đáng mừng và đáng khích lệ đối với những ai đấu tranh hay ủng hộ công cuộc vận động cho dân chủ ở Việt nam. Kết quả này thể hiện một bước lùi của chính quyền trong việc đàn áp những người bất đồng chính kiến. Đây là dấu hiệu cho thấy tới đây sẽ có những thay đổi có liên quan đến vấn đề trong chính sách và đường lối của đảng CSVN. Cái mà chúng ta mong muốn và phán đoán thông quan phiên tòa ở Long an ngày 16.8.2013 chỉ phù hợp khi chính quyền ra tuyên bố thả toàn bộ tù chính trị để tiến hành cải cách chính trị toàn diện như Myanmar vừa qua. Hoặc tối thiểu cũng phải trả tự do cho các đối tượng mà họ coi là nguy hiểm như Nguyễn Văn Hải – Điếu cày. LS. Lê Quốc Quân… thì mới thực sự có ý nghĩa.
Tuy nhiên với những ai quá khát vọng, khi thấy cái gì để thỏa mãn cơn khát thì những sai lầm cũng dễ được thứ tha. Trong việc này cũng vậy. Song đừng quên, sau khi Việt nam chính thức gia nhập WTO vào năm 2007 thì mọi việc đàn áp những nhân vật bất đồng chính kiến lại quay trở lại với chiều hường còn ngày càng khốc liệt hơn. Thì sẽ chẳng có gì đảm bảo lần này sẽ không tái diễn ra như thế.
Nhưng một khi nếu ta vẫn chỉ là một hạt cát trong lòng bàn tay của họ, mà bàn tay đó họ thích nắm lại hay mở bất kỳ lúc nào mà họ thích thì niềm vui chưa thể trọn vẹn được.
Theo RFA BLOG

Chuyện học văn = ĐIỀU DỐI TRÁ TO BỰ

 Ngày xưa, tôi vẫn còn nhớ như in những gì mình đã học. Tôi có một niềm thích thú rất tuyệt với văn học. Văn và những quyển sách đã làm những năm tháng 17 tuổi của tôi vô cùng ý nghĩa. Tôi dốc lòng học với một sự say mê và nhiều cảm xúc, theo cách của một đứa trẻ toàn tâm toàn ý.
Hồi ấy, tôi đã đi theo mẹ lên tận Sài Gòn, ngắm nghía những quyển “Tuyển tập Nguyễn Tuân”, “Giảng văn VH Việt Nam” , tôi si mê cuồng mê với Xuân Diệu, Tố Hữu, Huy Cận, Chế Lan Viên và tất tần tật những thứ gì trong sách văn có dạy. Chỉ khác một điều, nếu chỉ cần học trong sách một bài, tôi thường đi tìm thêm rất nhiều tác phẩm khác của những tác giả này để đọc, ngấu nghiến, mê cuồng.
Nhưng vào năm 20-21 tuổi gì đó, tôi bắt đầu nhận ra có một vài sự thật rất khác. Hình như những năm đó là thời gian Nguyễn Đăng Mạnh tung lên mạng quyển hồi kí gì đó của ông ta. Trong đó ông ta miêu tả Tố Hữu như một con lợn và thơ Hồ Chí Minh thì nhất định không phải thơ.
Khoảng thời gian ấy, tôi đã bắt đầu nhận ra vì sao Xuân Diệu với những câu thơ yêu nồng nàn trước kia, với biết bao mùa thu và hàng liễu lãng mạn đầy tươi mới thuở 1930, lại có thể hóa thân thành:
Khi yêu dấu, người ta càng làm chủ. 
Tổ quốc thành ca vũ của yêu đương; 
Công nghiệp kéo tiếng còi tầm vang nở, 
Nông nghiệp hoà hơi thở, lúa đưa hương.
(Khúc hát tình yêu và đất nước – 1963) – Xuân Diệu
Tôi cũng không ngờ một Chế Lan Viên với tuổi trẻ của “Điêu tàn” nổi loạn, say sưa khủng khiếp lại có thể có ngày hóa thành: “Con tàu này lên Tây Bắc anh đi không?”
Tôi càng không thể hiểu nổi vì sao thầy cô tôi có thể thao thao bất tuyệt giảng về cái sự thần diệu của Tố Hữu. Thơ Tố Hữu là cái khốn kiếp gì? Là những câu lục bát bịp bợm của một kẻ lấy thơ đi làm chính trị, một kẻ không hề hiểu biết gì hay ho ngoài cái trò ngồi vẽ ra những câu thơ 6 -8 để thiên hạ gào lên, la lên ở ngoài cuộc đánh đấm nào đó của họ. Sau này, tôi còn biết thêm, Tố Hữu là nhà thơ béo mập duy nhất vô cùng phủ phê và sung sướng với ơn mưa móc của Đảng, nhờ vào tài làm thơ 6 – 8 vô đối của mình.
Tôi rất thích mấy câu thơ sau của Tố Hữu:
“Mà nói vậy: “Trái tim anh đó
Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ:
Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều
Phần cho thơ, và phần để em yêu…”

Từ ấy và Tố Hữu
Từ ấy và Tố Hữu
Nó luôn luôn làm tôi nhớ đến một kẻ mập béo, và tất nhiên là yêu Đảng nhiều nhứt, nên sẽ được cho ăn no nhứt, để tha hồ mà hót véo von những câu 6 -8 cho hay.
Không biết có ai còn nhớ cái truyện “Mùa lạc” của Nguyễn Khải không? Cái câu chuyện mắc cười đó của ông ta không có một chút vẻ đẹp nghệ thuật nào, nó thật là chán, thật là nhảm, thật là khiên cưỡng.  Nhưng hồi đó, tụi tôi học là nó rất đẹp, cô Đào rất hay, dù mặt nhọn hoắt nhưng vẫn hay (sau này tôi vẫn éo hiểu vì sao cái từ “nhọn hoắt” ấy lại có thể là một từ tả đắt mà tụi tôi cứ phải nhai đi nhai lại mãi trong cái bài giảng văn).
Sau này thì tôi biết thêm là, à, các nhà văn, nhà thơ này thực ra cũng chẳng muốn viết như thế đâu, Đảng bắt họ viết vậy, kể cũng tội. Ai cũng nói với tôi như thế. Nhưng tôi thì nghĩ như vầy, nếu không cho viết như ý thì dẹp tiệm mẹ nó đi, đi kéo xe bò, làm công nhân, làm thợ mộc (bố tui làm thợ mộc thời bao cấp, vẫn sống tốt) có chết ai đâu. Sao cứ ở đó, ngồi đó, phủ phê, sung sướng, xong đẻ ra những cái thứ thơ văn vừa nói dối, nói xạo, vừa bịp bợm người đọc. Thế  mà vẫn cứ nổi tiếng mãi đến tận giờ này. Một ví dụ điển hình là ông Trần Đăng Khoa, dù giờ này ổng chẳng sáng tác gì sất và sách ổng viết người ta bảo ổng bịa nhưng mà ổng vẫn dùng danh tiếng “nhà thơ” đi kiếm tiền rất khỏe ở khắp nơi.  Tôi gọi khúc này là DỐI TRÁ Version 1.0
Nhưng kinh dị hợm hơn là mấy nhà nghiên cứu. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi đọc cuốn hồi kí này của ông Nguyễn Đăng Mạnh. Vì trước đó tôi đã đọc quyển “Giảng văn Văn Học Việt Nam” – trong đó có rất nhiều bài của ổng. Tui còn nhớ rõ là ổng ca hát rất nồng nhiệt mấy ông nhà văn nhà thơ trong sách giáo khoa. Hồi đó tui còn thán phục ổng vô bờ bến là trời ơi, sao câu thơ vậy mà bình ra hay vậy, suy diễn logic dữ, tuyệt vời dữ. Xong sau này tôi đọc hồi kí, thấy ổng chửi mấy ông nhà văn nhà thơ y như vẽ biếm họa :| không heo thì bò, không tham quyền tham tiền thì cũng hèn hạ vô đối. Thậm chí, có rất nhiều đoạn, ổng coi thơ văn của mấy ông nhà văn kia chẳng ra gì. Vậy sao hồi trẻ ổng sản xuất mấy bài bình luận ca thán hay do dữ vậy trời? Xuất bản không biết bao nhiêu là sách nữa!
Sau này tôi mới biết hóa ra người ta chỉ kiếm sống thôi. Kiếm sống không có tội. Cái này gọi là DỐI TRÁ Version 2.0
Tuy nhiên, phải đến đỉnh cao của cái trò học văn phổ thông này, tôi mới nhận ra là tôi đã mất 7 năm trời ngu dốt, không hiểu vì cái gì mà cắm đầu đọc, cắm đầu si mê, cắm đầu đắm đuối với cái mớ thơ văn giẻ rách ấy. Sự vi diệu chính là ở đây.
Đó chính là các nhà soạn sách giáo khoa hùng vĩ của chúng ta. Họ chính là những người đã ngồi trên ngôi cao, liếc nhìn lũ trẻ con tụi tôi, xong thò tay vén váy, phệt lên sách vở một bãi, ấy là các bài học họ ban cho chúng tôi. Đứa nào cũng phải học hết! Hết Xuân Diệu thì tới Chế Lan Viên. Hết sự vĩ đại của Hoài Thanh thì tới thơ đi ỉa của Hồ Chí Minh hay. Hết Tố Hữu ngời ngời thì tới Nguyễn Khải xây dựng đất nước.
Mày muốn đậu tốt nghiệp hả? Phải phân tích cho tốt “Từ ấy” của Tố Hữu. Mày muốn đậu vào Nhân Văn đi học báo chí hả? Hãy học thuộc bằng hết cái lũ dẫn chứng trong cái tập bút kí Sông Đà vô cùng vớ vẩn và xạo ke của Nguyễn Tuân. Học cho hết! Học bằng hết.
Thế là tôi đã học bằng hết. Tôi đậu đại học. Và tôi thơ ngây nghĩ rằng họ nhất định là những tác giả vĩ đại nhất của thời đại chúng tôi. Cái đó là sản phẩm của các nhà giáo dục và soạn sách giáo khoa, tôi gọi là DỐI TRÁ Version 3.0
Sau này tôi còn biết thêm, ngoài miền Nam này, có hẳn một dòng văn học phát triển vô cùng rầm rộ, rực rỡ với đầy các tác giả giỏi hơn gấp trăm lần mấy cái bài đọc vớ vẩn trong sách giáo khoa của tôi. Nhưng thật kì lạ thay, cả 7 năm trung học và 4 năm đại học, thứ văn chương và báo chí duy nhất mà tôi được học đều của miền Bắc. Lũ soạn sách giáo khoa đã nhắm mắt cho qua luôn một vùng đất và cả một nền văn học quan trọng. Chúng thật có trách nhiệm với lớp trẻ.
Nếu bạn chỉ học và lớn lên với từng ấy sách vở, một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra rằng, thứ văn chương họ đang dạy bạn là một bầu trời của những lừa dối. Đất nước ta hồi đó có chiến tranh, ai cũng anh hùng cả, nhưng ai cũng đau khổ hết. không có ai sướng lên cầm súng nã đạn vào người khác. không có ai thấy việc mò lên rừng lên suối là tươi mới ngời ngời “dành riêng cho Đảng phần nhiều” cả.
Giờ cũng vậy, người ta vẫn dạy tụi trẻ con những điều dối trá và những thứ thơ văn của các kẻ nói dối không biết ngượng ấy. Và họ chờ đợi là chúng tôi ra đời trở thành những người tử tế, biết nói thật, biết trân trọng và yêu quý lịch sử của họ.
Xin lỗi, lịch sử không có đất dành cho những kẻ nói dối, những nhà thơ bán linh hồn cho quỷ, không biết tôn trọng nghề viết của mình và sẵn sàng quay lưng lại với cuộc sống này đâu. Bởi có biết bao người khác, khi không viết được đã ngừng viết, để khỏi phải nói dối thêm, lừa thêm, anh Xuân Diệu hay bác Tố Hữu ạ!
Cũng đừng có ai mong đợi tụi trẻ con sẽ yêu văn học, yêu lịch sử, tới chừng nào lũ soạn sách giáo khoa dẹp hết mấy bài giảng vừa đạo đức giả vừa dối trá đó đi.
Và giờ đây, vào năm 25 tuổi, tội đang đọc “Quốc văn giáo khoa thư” của Trần Trọng Kim, trong ấy có 1 bài tập đọc thế này
THEO KHẢI ĐƠN

Sinh viên y ngơ ngơ như bò đội nón!



Những vụ việc lùm xùm trong ngành y vừa qua khiến dư luận đặt câu hỏi lớn có hay không chất lượng đào tạo nhân lực ngành y xuống cấp?
Câu hỏi này, trả lời tốt nhất không ai khác phải là lãnh đạo Bộ Y tế, các nhà quản lý các bệnh viện, viện nghiên cứu, các giáo viên và sinh viên ngành y có tâm với đất nước!
1. Tôi nhớ ngày xưa đi học, năm thứ hai, buổi đi đầu tiên ở BV Bạch Mai là tôi làm việc với đống hồ sơ bệnh án của các khoa: tìm số liệu phục vụ học toán thống kê. Năm thứ ba, đi ngoại khoa. Buổi phụ mổ đầu tiên, theo phân công, tôi đứng phụ cho một bác sĩ đang học chuyên khoa I mổ chỉnh hình bàn chân vẹo của một trẻ bảy tuổi. Cuộc mổ rất nhanh. Sau khi bộc lộ gân Achiles, người bác sĩ tách đôi gân, rồi cắt lệch nhau, nối hai đầu dài với nhau, sau vài động tác vặn chỉnh tư thế, bàn chân đã thẳng trở lại. Mất khoảng 15 phút, bệnh nhân đã được cho ra. Lẽ ra chỉ ca đó xong là nghỉ trưa. Nhưng vì nhanh quá nên kíp mổ được lệnh giữ nguyên vị trí làm tiếp ca thứ hai. Mổ lấy nẹp AO cho một cán bộ địa chất công tác vùng biên giới Tây Nam bị lính Polpot bắn gãy 1/3 cẳng chân dưới. Đội phẫu thuật tiền phương đã mổ cấp cứu, gắn nẹp AO. Sau hơn một năm, vết thương đau nhức, quyết định mổ lấy nẹp ra.
Tôi giữ, người bác sĩ đục. Mảnh vụn xương bắn cả vào mặt tôi. Hì hục đến hơn tiếng đồng hồ mới lấy được nẹp ra. Đến hai mũi khâu cuối cùng, người bác sĩ ngừng tay, trao kim bảo tôi khâu nốt. Ông uốn nắn tư thế cầm kim, khoảng cách đặt mũi kim, độ sâu luồn kim, cách buộc chỉ cho chặt. Khi chúng tôi cởi găng, áo, đồng hồ chỉ đúng 1 giờ chiều!
Tôi nhớ sinh viên khoa sản phải đi trực ở nhà hộ sinh. Tối trực nào cũng có khoảng 5-7 sản phụ đẻ. Chỉ buổi trực đầu đã làm quen tất cả các thực hành đo khung chậu, nghe tim thai, đếm cơn co, tiên lượng cuộc đẻ. Chỉ tiêu giao sinh viên qua học sản tối thiểu phải trực tiếp đỡ năm ca nhưng hầu hết sinh viên đạt gấp đôi trở lên cả.
2. Năm 2005, từ Úc trở về, tôi tìm gặp GS-TS Trương Việt Dũng, người thầy hướng dẫn luận văn tốt nghiệp bác sĩ của tôi, lúc này vừa lãnh đạo khoa Y tế Công cộng – ĐH Y Hà nội, vừa kiêm lãnh đạo Vụ Đào tạo và Nghiên cứu khoa học – Bộ Y tế. Tôi bàn về một dự án nghiên cứu và hướng đào tạo nghiên cứu viên tương lai, bắt đầu để ý sớm đến các sinh viên đang học tại khoa. Ông bảo: “Bói đâu ra!”. Tôi ngỡ ngàng. Ông nói: “Đầu vào rất tốt đấy, Tuấn xem, điểm vào trường toàn 27, 28 điểm cả! Nói gì thì nói, thi đại học vẫn là lưới lọc sinh viên tốt nhất cho mình lúc này. Mà các em thông minh thực chứ. Ấy thế mà khi đến học khoa mình (trong chương trình đào tạo bác sĩ, sinh viên học y tế công cộng vào năm thứ năm), chẳng hiểu đào tạo thế nào mà biến chúng trở nên cứ ngơ ngơ như bò đội nón. Hỏi gì cũng chẳng hiểu! Tiếng Anh thì một số tốt đấy nhưng động đến vấn đề gì cũng như mới cả. Làm gì có được một sinh viên như thời anh em mình mà cho tham gia!”.
3. Tháng trước, tôi vào công tác tại Thanh Hóa, gặp một người bạn ở Sở Y tế. Anh bảo tôi: Lãnh đạo Trường ĐH Y và cả Vụ Khoa học và Đào tạo (Bộ Y tế) nữa vừa từ đây trở ra xong. Họ vào đây bàn với tỉnh lập cơ sở đào tạo vệ tinh của Trường ĐH Y Hà Nội, nhận đào tạo cả bác sĩ cử tuyển, chuyên tu!
ĐH Y Hà Nội, tinh hoa của nền y học Việt Nam, đã yên tâm với vấn đề chất lượng đào tạo bác sĩ hệ chính quy và còn đủ nhân lực, thời gian để mở rộng sang các hình thức đào tạo thực ra chỉ thích hợp vào giai đoạn đất nước còn trong chiến tranh và đất nước có nhu cầu đào tạo bác sĩ chuyên tu, cử tuyển lớn đến mức nào mà các trường đại học chuyên đào tạo hình thức này như Thái Bình, Hải Phòng… không đáp ứng nổi để đến nỗi ĐH Y Hà nội phải vào cuộc?
Đến nước này thì câu chuyện so sánh chất lượng đào tạo bác sĩ của Việt Nam ngày nay với thế giới đừng đặt ra nữa. Câu trả lời đã rõ như ban ngày!
Theo Pháp luật TPHCM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét