Trung Quốc đầu độc cả thế giới
BoxitvnSau khi đọc bài Chết dưới tay Trung Quốc Chương II trên BVN (http://www.boxitvn.net/bai/42705), TS Tô Văn Trường (Việt Nam) và GS Nguyễn Đức Tường (Canada) đã gửi đến chúng tôi những thông tin và bài viết dưới đây mà các ông đọc được từ e-mail bạn bè hoặc báo chí tiếng Việt tại Hoa Kỳ. Tất cả đều bắt nguồn từ cuốn Chết dưới tay Trung Quốc nhưng trích dịch các chương mục khác nhau.Chúng tôi cố gắng chú thêm tiếng Hán đối với các tên người Hoa hoặc người Mỹ gốc Hoa cũng như địa danh Trung Hoa, biên tập sơ lược, và xin chuyển đến bạn đọc để cùng tham khảo, nhằm nhận thức rõ và sâu hơn nguy cơ khủng khiếp của việc cộng sản Trung Hoa, tên đao phủ tiềm ẩn nguy hiểm số một của loài người, kể từ khi được Hoa Kỳ nâng đỡ (1972) (thông qua những lời ỏn thót ngu dốt của viên Ngoại trưởng láu cá và đại thực dụng Hoa Kỳ thuở ấy với Tổng thống của y – Kissinger), đã như con sói sổ cũi, mọc lông mọc cánh, và ngày nay đang vừa công khai vừa ngấm ngầm giơ nanh múa vuốt với toàn thế giới, lại âm thầm dùng mọi phương kế đầu độc giết lần giết mòn cả nhân loại, trong khi Hoa Kỳ vì lý do quan hệ giao thương vẫn chưa có biện pháp đối phó quyết liệt.Bauxite Việt Nam |
LI FENGZHI 李 风之 – một cựu gián điệp Trung Cộng trốn lại Hoa Kỳ – phát biểu làm mọi người xúc động: “Tôi thú nhận đã tìm cách hack vào hệ thống của Hoa Kỳ, nhưng một ngày kia tôi thấy mình không thể tiếp tục là khí cụ của một chế độ tàn nhẫn như vậy. Và tôi quyết định ở lại mảnh đất tự do này, hy vọng đem được cách mạng tự do đến cho dân tộc tôi”
GORDON CHANG 章家敦 là tác giả cuốn sách “The Coming Collapse of China” (Trung Quốc sẽ sụp đổ tức thì) phát biểu: “Quyết tâm lớn mạnh bằng mọi giá, kể cả bóp miệng người dân và vi phạm tất cả mọi luật thương mại quốc tế, tuôn HÀNG HÓA GIẢ và ĐỘC HẠI ra nước ngoài. Trung Cộng không chỉ giết hại thế giới mà còn giết hại chính dân của họ”.
IAN FLETCHER – nhà phân tích kinh tế lão thành – là tác giả cuốn “Free Trade Doesnt Work: What Should Replace IT and Why” (Tự do mậu dịch: Lấy cái gì thay thế nó và tại sao) thì khẳng định rằng: “Chúng ta không thể chơi trò “tự do kinh doanh” với những kẻ không tôn trọng luật chơi”.
Để trả lời câu hỏi: “Nhưng chết dưới tay Trung Cộng như thế nào?” Tiến sĩ Peter Navarro nói: “Nhiều cách lắm, bằng hàng hóa độc hại, bằng cạnh tranh bất chánh, bằng cách cướp công ăn việc làm của nhiều quốc gia, bằng các hoạt động gián điệp, chiếm tài nguyên thiên nhiên của các nước láng giềng, chiếm lãnh nhiều thuộc địa bằng mặt trận kinh tế, đánh cắp bí mật quốc phòng và tăng đầu tư vào quân đội, toàn là những thủ đoạn hiểm độc” .
Câu hỏi khác: “Có biện pháp nào để tránh hiểm họa “Chết dưới tay Trung Cộng không?” Tiến sĩ Peter Navarro đáp: “Có chứ ! Nhưng, nó đòi hỏi Hoa Kỳ phải có một chánh sách khác và người dân Hoa Kỳ phải hiểu rõ thảm họa lớn nhất thế giới này!”.
[ Nhưng Hoa Kỳ vẫn muốn buôn bán với Trung Hoa!!]
Trong cuốn “Death By China” (Chết dưới tay Trung Quốc) có đưa ra một số thống kê tiêu biểu:
- Trung Cộng hiện cung cấp cho Hoa Kỳ 60% nước táo đặc, 50% tỏi, 70% thuốc trụ sinh Penicillin, 50% aspirin, 33% thuốc, Tylenol và 99% vitamin C.
- Vật liệu xây dựng “drywall” của Trung Cộng chứa chất Sulfurous gas bốc mùi trứng thối làm cho người cư ngụ bị sưng phổi, ngứa cổ, nghẹt thở và còn làm hư hỏng các ống nước làm hệ thống HVAC như máy lạnh, máy sưởi không làm việc được. Mỗi năm, hàng 100.000 căn nhà của dân Mỹ phải tốn tiền sửa chửa khoảng 15 tỉ USD.
- Về mặt gián điệp, “Death by China” cảnh báo rằng: mỗi năm có khoảng 750.000 người Hoa trong ngành tình báo vào Hoa Kỳ, đánh cắp kỹ thuật quốc phòng đưa về Hoa Lục.
Vũ khí sinh học dưới hình thức hàng độc:
Rõ ràng Trung Cộng đã và đang dùng “vũ khí sinh học” dưới hình thức “hàng độc” để đầu độc nhân loại và dân chúng Hoa Kỳ, đó là loại vũ khí hủy diệt con người một cách tiệm tiến. Hiện nay, nghành công nghệ sinh học đang nở rộ tại Trung Hoa Lục Địa và phát triển nhanh chóng, các sản phẩm độc hại được xuất khẩu ồ ạt, tràn ngập trên khắp thế giới. Xin liệt kê vài hàng độc đã được tìm thấy:
Thuốc Tây giả:
- Tại PANAMA: hơn 300 người tử vong vì uống thuốc ho Made in China có độc chất gây bệnh là “”, một loại độc chất cao thường tìm thấy trong nước chống đông đặc của xe hơi.
- Tại HAITI: trên 76 trẻ em, phần lớn dưới 5 tuổi chết vì thận bị hủy hoại một cách kỳ lạ giống như nạn nhân ở Panama. Nhờ sự giúp đỡ của Hoa Kỳ, người ta khám phá ra nạn nhân tử vong vì thuốc trị sốt cho trẻ em có độc chất “Diethylene Glycol” phát xuất từ Xingang và qua Công ty giao dịch Sinochem International.
- Không chỉ trong dược phẩm có chất Diethylene Glycol, độc chất này còn được Tàu đưa vào kem, giả mạo dưới nhãn hiệu Colgate. Chính quyền Canada khuyến cáo dân chúng ngưng sử dụng kem đánh răng giả mạo độc hại Made in China.
Dưới chủ đề “Truy lùng thuốc của tử thần” phóng viên của tạp chí Le Nouvel Observateur, kể lại cuộc điều tra của một nhân viên bào chế dược phẩm Thụy Sĩ hầu tóm cổ những kẻ sát nhân đã giết hại hàng ngàn bệnh nhân bằng thuốc giả đến từ Trung Cộng. Cuộc săn lùng chỉ trên địa bàn các quốc gia Cận Đông: Ai Cập, Jordanie, Syrie.
Mở đầu bài viết, phóng viên Jean Paul Mari kể lại câu chuyện của Adel, một người Palestine: Vợ của anh bị ung thư vú, nhờ biết bệnh rất sớm và các bác sỹ lạc quan sẽ chữa được bệnh. Vấn đề thuốc “Imanitib” rất đắt, giá 2000 USD hộp. Để chữa trị cho vợ, Adel đã huy động gia đình bạn bè giúp đỡ đưa vợ sang Israel điều trị, Thời gian đầu, bệnh của vợ anh có vẻ ổn định. Sau đó, anh đưa vợ trở lại Palestine vào bệnh viện tối tân ở Ramallah. Bác sỹ Baker sử dụng loại thuốc nói trên, nhưng giá thành chỉ có một nửa thôi. Vợ của Adel chết 6 tháng sau đó vì thuốc sử dụng tại đây là thuốc giả được pha chế chỉ có nước, pha một ít đường, phẩm màu và một ít aspirine. Giá thành của mỗi họp thuốc nầy là 2 USD.
Điều này đã thúc giục Jean Luc mở cuộc điều tra. Nhân vật trung tâm mạng lưới mà Jean Luc tìm ra được tên Wajee Abu Odeh, một người Jordanie, đến từ Thẩm Quyến ở Hoa Lục. Tại vùng Cận Đông, mạng lưới do Wajee Abu Odeh điều khiển, cung cấp thuốc giả cho Jordanie, Ai Cập, Syrie… họ cung cấp thuốc giả tới 50% thuốc chữa trị ung thư. Không kể các loại thuốc giả chết người này tràn lan ở những vùng ngoại ô nghèo và qua nhiều môi giới nó hiện diện tại những bệnh viện có uy tín ở thủ đô.
Trà Tàu tẩm chất độc chì:
Theo The New Chenese Take Out – Michael E. Telzrow cho biết: Kỹ nghệ sấy khô lá trà tại Trung Cộng đã đạt tới trình độ tinh vi chưa từng có: Các hãng sản xuất trà dùng khí thải từ xe ô tô để làm khô lá trà nhanh chóng bằng cách trải lá trà tươi trên sàn của nhà kho, rồi lái những xe vận tải vào trong, nổ máy để khí thải từ ống khói xe làm khô lá trà. Vấn đề là xăng pha chì và những chất chì độc hại thoát ra theo khói xe bám trên lá trà. Chất độc chì sẽ ngấm dần dẫn đến việc hủy hoại thận và còn nhiều nguy cơ khác.
Nước tương làm bằng tóc:
Bài viết này của GS, Tse – Yan Lee, B.H.Sci nhằm trình bày cho độc giả biết về một loại nước tương được sản xuất tại Hoa Lục không an toàn và được bày bán khắp nơi tại Hoa Lục và trên thế giới.
Nước tương được chế biến từ đậu nành, gồm có hợp chất protein, carbohydrate không chất béo, dồi dào chất riboflavin (B2) và các chất khoáng như sodium, calcium, phosphorus, sắt, selenium và chất kẽm. Hàng năm, trên khắp thế giới người ta đã sản xuất ra hàng ngàn triệu tấn nước tương để cung ứng cho thị trường tiêu thụ.
Vào năm 2003, tại Trung Cộng người ta sản xuất hàng loạt nước tương mang nhãn hiệu “Hongshuai Soy Sauce”, áp dụng theo phương pháp sinh hóa và kỹ thuật tân tiến bởi một nhà máy chế biến thực phẩm gia vị không theo phương pháp chế biến cổ điển bằng đậu nành và lúa mì nên giá thành rất rẻ và được các nhà hàng và nhà trường sử dụng rất nhiều.
Tháng Giêng năm 2004, viên quản lý cho một nhóm ký giả của chương trình TV “Weekly Quality Report” biết thành phần của nước tương gồm có “amino acid”, “sodium hydroxide”, “hydrochloric acid” và mật đường (loại dung dịch phế thải sau khi đã quay ly tâm thành đường cát trắng) và vài chất hóa học khác hòa tan với nước. Nhu cầu chế biến nước tương, hàng tháng nhà máy phải sử dụng đến hàng chục ngàn tấn “amino acid” dưới dạng bột từ một nhà máy sản xuất hóa chất khác.
Sau đó các ký giả đã tìm ra nguyên liệu để bào chế ra loại xi-rô amino acid này tại một nhà máy sinh hóa ở tỉnh Hồ Bắc. Họ trả lời các ký giả rằng “amino acid” chủ yếu chế biến từ tóc con người, thu nhặt được từ các tiệm hớt, uốn tóc và từ các đống rác thải ra ở các bệnh viện khắp nơi trong nước rất dơ bẩn và mang nhiều loại vi khuẩn gây nhiều mầm bệnh khác nhau. Tóc con người chứa nhiều loại hóa chất độc hại như thạch tín “arsenic” và chì “lead” sẽ gây phương hại trầm trọng đến hệ thống tiêu hóa, gan, thận, tim mạch, hệ thần kinh và sinh dục.
Sau khi tin tức ghê tởm này được phổ biến trên toàn thế giới, Hiệp hội Các Quốc gia Châu Âu, Hong Kong, Đài Loan, Nhật, Hoa Kỳ…đã từ chối nhập cảng một số hiệu nước tương và nhiều loại thực phẩm khác sản xuất từ Trung Hoa lục địa vì lý do an toàn cho sức khỏe dân chúng.
Tỏi bột, ớt bột nhiễm phóng xạ:
Do khả năng công nghệ bảo quản thực phẩm quá kém nên tỏi bột và ớt bột là sản phẩm nổi tiếng của quận Qixian (杞县), tỉnh Henan (河南) do cơ xưởng Limin (李利敏) sản xuất phải sử dụng chất phóng xạ Cobalt-60 để giữ lâu cho tỏi bột và ớt bột khỏi bị hư hỏng. Ngày 7/6/ 2009, chất Cobalt-60 bị rò rỉ thấm qua quần áo bảo hộ của công nhân và chất phóng xạ Cobalt-60 tuôn ra ngoài không khí, xưởng Limin bị phát hỏa, gây chết chóc cho nhiều người. Có khoảng 800.000 người trong vòng bán kính 50 km đã bỏ của chạy lấy thân. Hàng quán tại Qixian đóng cửa, đường sá vắng tanh như một thành phố chết.
TS Tô Văn Trường gửi trực tiếp cho BVN
***
Chết bởi con rồng đỏ Trung Cộng
Peter W. Navarro & Greg W. AutryNguyễn Vinh dịch
Chết bởi con rồng Đế quốc:
Trong một cuộc di dân vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, Tàu đang biến cải toàn thể Phi châu thành một thuộc địa mới. Tương tự như Tây phương đã làm trong thế kỷ XVIII và XIX – nhưng quyết liệt và với tầm cỡ lớn hơn nhiều – các lãnh đạo Tàu muốn Phi châu là “chư hầu” ở xa, để vừa giải quyết vấn nạn dân số quá đông, và vừa lấy được tài nguyên. – Daily Mail Online.
Trong khi các hãng xưởng của Mỹ tiếp tục đóng bụi, trong khi các chính khách Mỹ và các nhà lãnh đạo quân sự chỉ chăm chú vào Trung Đông, và trong khi các chính trị gia ở Washington mê ngủ, Tàu cứ tiến tới. Một triệu quân Tàu di chuyển không ngừng ngang dọc Phi châu và Nam Mỹ để chiếm các nguyên liệu chiến lược, và chiếm các thị trường mới nổi, không cho Mỹ, Âu châu, Nhật, và các xứ khác vào. Đây là một cái đinh nữa đóng vào nắp quan tài của ngành sản xuất của Mỹ và của thế giới. Thế giới cần phải coi chừng cái đế quốc đang vươn lên này.
Con rồng Đế quốc Tàu là đứa con hoang của Con rồng sản xuất vô độ – tiêu thụ nửa số lượng xi măng và gần nửa số thép của thế giới, một phần ba đồng của Tàu, một phần tư aluminum, và những số lượng vĩ đại các thứ khác như antimony, chromium, cobalt, lithium, zinc, và gỗ. Chính những tài nguyên này và các thứ khác từ nhiều nơi trên thế giới góp phần cho sự tăng trưởng kinh tế và mức sống của mọi quốc gia.
Bauxite và sắt từ những nước như Guinea và Tanzania được dùng để chế biến thành aluminum và thép mà chúng ta cần để sản xuất máy bay ở Seattle, Wahington và để đóng tàu ở Bath, Maine. Đồng từ Chile để làm dây điện, cobalt từ Congo dùng trong các xưởng cơ khí ở Michigan, và niobium từ Brazil dùng trong nhiều thứ từ máy hỏa tiễn cho quốc phòng đến lò điện nguyên tử dân sự.
Lithium từ Bolivia và Nambia dùng trong bình điện xe hơi lai (hybrid), manganese từ Gabon dùng để sản xuất bình nước uống bằng nhựa, và titanium từ những nơi như Mozambique, Madagascar, và Paraguay để sản xuất thép tốt dùng trong việc chế tạo máy bay tuyệt vời Boeing 787 Dreamliner hoặc đầu gối và hông nhân tạo của Johnson & Johnson.
Nhưng Tàu muốn tất cả những tài nguyên thiên nhiên ở tất cả các nước này là của Tàu, dành riêng cho ngành sản xuất của Tàu và để tạo việc làm trong nước Tàu. Nếu chúng ta thụ động đứng nhìn để Tàu tự tung tự tác, thì chúng nên tự đào hố chôn nền kinh tế của chúng ta bằng cái xẻng mạ vàng làm ở Thượng Hải. Nhưng nếu muốn trực diện đế quốc đang lên này để bảo vệ nền kinh tế và an ninh quốc gia, chúng ta cần hiểu rõ trò “nhử mồi” của Bắc Kinh.
Trò nhử mồi của Đế quốc Rồng
Dân của lục địa đẹp mê hồn này cần sự tiến bộ. Nhưng Tàu đến đây không phải để giúp, mà là để cướp – Daily Mail Online
Kế hoạch nhử mồi của Tàu luôn luôn bắt đầu bằng cùng một cách: Chủ tịch nước, hoặc Thủ tướng, hoặc Bộ trưởng Thương mại đến thủ đô của một xứ xa xôi như Djibouti hay Niger hay Somalia, mà nhiều người Mỹ chẳng biết mấy chỗ này ở đâu trên bản đồ thế giới. Ông ta giơ cao vẫy vẫy một tấm chi phiếu to và hứa hẹn cho vay rộng rãi với lãi suất thấp để xây dựng hạ tầng cơ sở như đường sá, cầu cống, hải cảng, xa lộ; hoặc phí phạm như dinh Tổng thống tráng lệ, hoặc AK47 để các lãnh tụ độc tài chà đạp người dân.
Đổi lại, thuộc địa mới chỉ cần chấp nhận hai điều kiện.
Đầu tiên, muốn nhận tiền thì phải giao nộp các tài nguyên thiên nhiên – như vậy Tàu có thể chiếm trọn cho riêng mình tài nguyên thiên nhiên của thuộc địa.
Thứ nhì, phải mở cửa cho hàng đã là thành phẩm từ các xưởng sản xuất của Tàu tràn vào thị trường thuộc địa – như vậy Tàu chiếm luôn thị trường mới nổi này.
Phương pháp để có tài nguyên của Tàu khác rất xa phương pháp của hầu hết các quốc gia khác trên thế giới, trong đó mọi người dựa vào thị trường toàn cầu để điều phối năng lượng và nguyên vật liêu qua hệ thống giá cả. Phương pháp phân phối tài nguyên bằng thị trường tự do là cốt lõi của nền kinh tế thế giới để mọi người cùng có lợi. Nhưng thay vì hợp tác kiểu tư bản, đế quốc tư bản Bắc Kinh lại chỉ muốn làm đế quốc.
Cái kiểu nhử mồi của con Rồng đang được áp dụng ở Phi Châu, Nam Mỹ, và phần lớn Trung Á, là định nghĩa chính xác cho chủ nghĩa đế quốc: Cướp tài nguyên thiên nhiên của thuộc địa mà những tài nguyên này là tài sản duy nhất của thuộc địa. Mang những tài nguyên này về Tàu thay vì sử dụng tại chỗ để giúp phát triển thuộc địa. Rồi sau đó chuyển ngược những tài nguyên này lại thuộc địa dưới dạng hàng thành phẩm.
Phương pháp này tạo việc làm nơi đế quốc, giúp các công ty đế quốc kiếm tiền, và dĩ nhiên khiến số người thất nghiệp ở thuộc địa càng nhiều thêm.
Phần thuộc địa được hưởng là những việc khai thác nguy hiểm lương thấp, trong khi các việc sản xuất được đưa về Quảng Châu hay Thành Đô (Chengdu) hay Thượng Hải. Tốt Tàu hưởng, xấu thuộc địa chịu.
Ngoại giao bằng tiền kiểu Tàu
Khi quan sát thực tế tại chỗ, chúng tôi tưởng như Tàu đã chiếm Phi châu – Ngoại trưởng Musa Kusa của Libya.
Thực ra trò nhử mồi của Tàu đang xảy ra khắp nơi trên địa cầu.
Angola đã trả nợ cho Tàu số lượng dầu trị giá 10 tỉ đô la và vẫn còn tiếp tục.
Cộng hòa dân chủ Congo đến nay đã trả cho Tàu số lượng tài nguyên tương đương nhiều tỉ đô la.
Ghana đang trả bằng hạt ca cao, Nigeria trả bằng khí đốt, và Sudan lấy vũ khí và trả Tàu bằng dầu. Không một nước nào có lợi trong cuộc trao đổi với Tàu.
Trong khi đó ở Peru, Tàu đang làm chủ cả một ngọn núi đồng; và để mua núi Toromacho của Peru, Tàu đã học từ một câu nói nổi tiếng của W. C. Field, “Không bao giờ cho kẻ khờ một cơ hội”. Thực tế là Tàu đã mua được kho đồng quý giá này chỉ với 3 tỉ đô la, kể cả tiền hối lộ, và giờ đang lời tới mức 2,000 %. Trong khi đó các vấn nạn đói khát, mù chữ, nghèo khó, tai nạn lao động, và môi trường ô nhiễm thì dân Peru lãnh đủ.
Trường hợp Peru đã tệ, việc Bắc Kinh trao đổi với lãnh tụ giết người Robert Mugabe của xứ Zimbabwe còn tệ hơn. Bạo chúa già nua run rẩy này đang cai trị một trong các xứ nhiều tài nguyên thiên nhiên nhất và cũng có ít việc làm nhất của thế giới, đã bán số lượng dự trữ platinum của Zimbabwe trị giá 40 tỉ đô la cho Tàu với giá chỉ 5 tỉ, rồi hắn dùng tiền này để xây lâu đài mới, sắm trực thăng vũ trang, chiến đấu cơ phản lực, và súng ống để đè đầu cưỡi cổ dân Zimbabwe.
Chỉ có Tàu mới có khả năng làm vụ kỳ thị và đàn áp người da đen (Apartheid) trước kia trở nên chuyện nhỏ khi so sánh với tình trạng hiện nay.
“Rồi sao?” Có thể bạn hỏi vậy. Tàu cũng phải được hưởng tài nguyên như Mỹ hay Âu châu hay Nhật chứ! Và tại sao người Mỹ cần phải để ý khi Tàu bóc lột mấy xứ Phi châu tham nhũng thối nát, hoặc mấy xứ nghèo mạt ở Nam Mỹ? Nếu lãnh đạo của mấy cái xứ tồi tệ này ngu quá hay tham quá để Tàu lừa gạt, thì kệ họ chứ! Làm sao mà chuyện này ảnh hưởng được đến mấy người làm cho các hãng cơ khí sản xuất đồ bằng graphite ở Bensenville, Illinois, kính màu cho Nhà thờ ở Kokomo, Indiana, hoặc bàn ghế gỗ ở Asheboro, North Carolina? Và làm sao trò nhử tiền của Tàu lại ảnh hưởng được đến hy vọng tìm việc của những người trẻ tốt nghiệp đại học UC Berkeley với bằng hóa học, hoặc tốt nghiệp Georgia Tech với bằng Kỹ sư?… Rồi, ít ra sau đây là một câu trả lời.
Bằng cách thiết lập các thuộc địa ở Phi châu, Á châu, và sân sau của Hoa Kỳ là Nam Mỹ, Tàu càng ngày thâu tóm càng nhiều tài nguyên của thế giới. Kế hoạch này cho Tàu ở vị thế độc quyền về tài nguyên với giá thấp nhất – và như vậy Tàu có lợi thế cạnh tranh với Mỹ và với cả thế giới.
Thực ra kế hoạch thâu tóm tài nguyên thế giới của Tàu cũng tương đương với việc cấm vận tài nguyên đối với các quốc gia khác trên thế giới. Vì khi Tàu kiểm soát bauxite ở Brazil, Equatorial Guinea, và Malawi; đồng ở Congo, Kazakhstan, và Nambia; sắt ở Liberia và omalia; manganese ở Burkina Fasco, Cam Bốt, và Gabon; chì ở Cuba và Tanzania; zinc ở Algeria, Kennya, Nigeria, và Zambia, thì đâu còn gì cho các xưởng ở Cincinnati và Memphis và Pittsburgh – và Munich và Yokohama và Seoul.
Chuyện Tàu “cấm vận” khiến xe hơi tương lai sẽ được sản xuất ở Lan Châu (Lanzhou) và Vu Hồ (Wuhu) thay vì ở Detroit và Huntsville; máy bay tương lai sẽ được sản xuất ở Tân Châu (Binzhou)và Thẩm Dương (Shenyang) thay vì ở Seattle và Wichita; chíp máy vi tính tương lai sẽ được làm tại Đại Liên (Dalian) và Thiên Tân (Tianjin) thay vì tại Silicon Valley; và thép của thế kỷ XXI sẽ được sản xuất ngày càng nhiều hơn ở Đường Sơn (Tangshan) và Vũ Hán (Wuhan) thay vì ở Birmingham, Alabama, và Granite City, Illinois.
Đây chắc chắn không phải là cách thị trường tự do và sự hợp tác thương mại quốc tế hoạt động. Và tất cả chúng ta đáng lẽ phải nổi nóng với chuyện đang xảy ra này. Nhưng trong các phòng họp chính trị ở Berlin, Tokyo, và Washington, thái độ của các chính khách có vẻ ngày càng giống như Rhett Butler trong phim Cuốn theo chiều gió: “Anh nói thiệt cưng nghe, anh chẳng thèm để ý”.
Dân con Rồng tràn ngập Đại lục Đen
Không cần biết Tàu nói gì, thực tế rõ ràng là không phải chỉ có Kỹ sư và khoa học gia Tàu đến Phi châu. Nông dân cũng đến luôn. Đúng là thực dân kiểu mới. Hoàn toàn không có đạo đức, không có giá trị gì cả – Mustafa al-Gindi, Thành viên Nghị viện Ai Cập
Trong khi Tàu phát triển và các nước sản xuất khác có nguy cơ xuống dốc, các thuộc địa mới của Tàu như Angola và Zimbabwe vẫn trong tình trạng đói nghèo, và thường bị nội chiến. Mặc dù các thuộc địa này có nhiều tài nguyên thiên nhiên, sự đói nghèo và xung đột ở Phi châu là kết quả trực tiếp do sự tráo trở của Tàu. Lúc đầu Tàu hứa hẹn cho vay tiền để xây dựng hạ tầng cơ sở, tạo công ăn việc làm cho nhiều người dân địa phương. Nhưng khi khởi công thì Tàu lại xuất cảng đội quân cả triệu công nhân qua để làm. Thay vì thuê Kiến trúc sư, Kỹ sư, công nhân, xe tải, tại địa phương, Tàu đưa dân Tàu qua tối đa, chỉ thuê dân địa phương ở mức tối thiểu.
Tác giả của quyển sách Safari của Tàu (China Safari) mô tả tình trạng ở Sudan như sau:
Người Tàu khoan dầu và bơm dầu vào ống dẫn của Tàu đưa lên tàu của Tàu để chở về Tàu dưới sự bảo vệ của nhân viên Tàu. Công nhân Tàu làm đường làm cầu và xây đập nước khổng lồ khiến nhiều chục ngàn dân địa phương và nhiều ngàn điền chủ phải di tản. Nông dân Tàu tự sản xuất thực phẩm cung cấp cho đội quân lao động Tàu, hoặc nhập cảng các thực phẩm khác từ Tàu. Tàu cũng trang bị vũ khí cho các lãnh tụ tồi tệ địa phương để phạm tội ác với con người, và bảo vệ cái chế độ đó trong Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc.
Và đây là âm mưu của Tàu mà ít ai để ý. Ngoài mục đích thâu tóm tài nguyên và chiếm lĩnh thị trường mới, Bắc Kinh còn có kế hoạch xuất cảng nhiều triệu dân Tàu qua các xứ thuộc địa ở Phi Châu và Nam Mỹ để giảm sức ép do dân số quá đông ở Tàu. Trong quyển China Safari, một khoa học gia Tàu đã giải thích kế hoạch đổ bộ dân Tàu như sau: Chúng tôi có 600 con sông ở Tàu mà hết 400 sông kể như chết vì ô nhiễm trầm trọng… Chúng tôi phải dời ít nhất 300 triệu dân qua Phi Châu thì may ra mới giải quyết được tình trạng.
Và đây là một thí dụ nhỏ về việc Tàu chơi ép để xuất cảng dân qua Đại lục Đen: Khi Nambia không thể trả nợ, mấy tay cho vay cắt cổ ở Bắc Kinh ép Nambia phải nhận nhiều ngàn gia đình Tàu qua định cư. Bí mật này được tiết lộ bởi WikiLeaks; và không cần nói cũng biết là khi tin này xì ra, dân Nambia vô cùng phẫn nộ.
Có thể bạn cũng nổi điên nếu Tàu cũng ép Mỹ phải nhận di dân như vậy.
Thử nghĩ xem, nếu vài tỉ đô la có thể khiến Tàu đưa được vài ngàn gia đình qua định cư ở Nambia, thì nước Mỹ phải nhận bao nhiêu trăm ngàn dân Tàu để trừ số nợ hai ngàn tỉ? Các tiểu bang như Montana và Wyoming còn rộng lắm mà phải không?
Sau đây là sự mô tả của nhà báo có tiếng Andrew Malone về kế hoạch biến Phi châu thành của Tàu: Một cách âm thầm, bảy trăm năm chục ngàn dân Tàu đã định cư ở Phi châu trong một thập niên qua. Và vẫn còn tiếp tục. Kế hoạch này đã được các giới chức Tàu tính toán cẩn thận. Một chuyên gia ước tính là Tàu cần phải đưa ba trăm triệu dân qua Phi châu để giải quyết nạn nhân mãn và ô nhiễm.
Kế hoạch có vẻ như đang tiến hành tốt đẹp. Cờ Tàu đang bay khắp nơi ở Phi châu. Những hợp đồng béo bở đang được ký kết để mua các thương phẩm như dầu, platinum, vàng, và khoáng chất. Các Tòa Đại sứ mới đang được xây và các đường bay đang được thành lập. Thành phần thượng lưu Tàu ở Phi châu hiện diện khắp nơi, đi mua sắm ở những cửa hàng đắt tiền, lái xe Mercedes và BMW, cho con học trường tư riêng biệt…
Ở khắp nơi trên đại lục đẹp đẽ này, dân Tàu đang tràn vào như cơn nước lũ… Các khu đô thị biệt lập có hàng rào bao bọc đang mọc lên khắp nơi.
Người da đen không được bén mảng. Ngay cả những quần áo đặc thù Phi châu bày ở tiệm cũng được nhập cảng từ Tàu, mang nhãn “Made in China”.
Từ lời nhận xét gay gắt trên của Malone, bạn có thể thấy được phần nào rằng Tàu không chỉ xuất cảng công nhân xây dựng qua Phi Châu, Á Châu, và Nam Mỹ, mà Tàu còn đưa qua nông dân, thương nhân, và cả gái điếm!
Để dễ cảm nhận được sự xâm chiếm đất đai của Tàu, ta hãy giả sử rằng Chính phủ Mỹ tịch thu vài triệu mẫu đất canh tác tốt ở Iowa và Nebraska đem cho Tàu, đuổi nông dân ở đó đi chỗ khác chơi, rồi phân chia vùng cho Tàu ở riêng, ăn uống riêng. Bạn thử nghĩ xem dân Mỹ sẽ phẫn nộ lên tới mức nào? Đó chính là điều đang xảy ra ở Phi châu, nơi đã có hơn một triệu nông dân Tàu. Đúng vậy, hơn một triệu nông dân Tàu đang cày đất Phi châu sản xuất thực phẩm để xuất cảng ngược về Tàu nuôi dân Tàu – ngay trong khi dân địa phương đang đói nghèo.
Đây là một sự thực cay đắng trong việc chiếm đất Phi châu của Tàu: Theo tuần báo The Economist, Tàu đã chiếm hơn 7 triệu mẫu dầu cọ (palm oil) tốt của Congo để làm xăng hữu cơ.
Ở Zambia các nông trại Tàu đã sản xuất một phần tư số trứng được tiêu thụ ở thủ đô Lusaka. Ở Zimbabwe, theo báo Weekly Standard thì chế độ của Mugabe đã cho không Tàu những trang trại trước kia của người da trắng. Trong khi đó Con ngựa thành Troy mang cái tên mai mỉa “Nông trại Hữu nghị” đang được sử dụng ở các xứ như Gabon, Ghana, Guinea, Mali, Mauritania, và Tanzania để chiếm những khu nhỏ hơn hầu tránh bị để ý.
Chiếm thị trường Phi châu và Châu Mỹ La tinh
Cùng với cơn lũ nông dân Tàu, nhiều đợt con buôn Tàu cũng tràn vào Phi châu và Châu Mỹ La tinh. Một số mang theo cơn lũ hàng Tàu vào các thành phố lớn như Kinshasa, Kampala, Lagos, Lima, và Santiago. Một số khác mạo hiểm hơn, đến lập nghiệp ở các nơi xa xôi đang có các công trình xây cất của Tàu khắp Phi châu và Nam Mỹ.
Về chuyện gái điếm Tàu thì, giống như các công ty Tàu hạ giá thật thấp để tiêu diệt đối phương, các cô sống về đêm ở các quán rượu và nhà chứa cũng dùng cách rẻ tiền để loại đối thủ cạnh tranh. Các tác giả của quyển China Safari mô tả về tình trạng ở xứ nhiều gỗ Cameroon như sau:
“Gái điếm Tàu chỉ đòi có 2,000 CFA (4.25 đô la) trong khi các cô địa phương thì phải trên 5,000 mới chịu lên giường”.
Và đây lại thêm một chi tiết buồn cười nữa về lý do kinh tế khiến dân Tàu bỏ xứ ra đi: Khi cảnh sát giải thoát được một nhóm các cô do các tay buôn người đưa vào Congo-Brazzaville để làm điếm, những cô này lại nhất định đòi ở lại. Lý do là các cô kiếm được khá tiền hơn và được đối xử tốt hơn khi ở quê nhà Tứ Xuyên (Sichuan). Thì ra làm điếm ở xứ Congo xa xôi còn khá hơn làm ruộng ở quê Rồng.
Tàu xuất cảng sàn gỗ giết người và rác độc hại
Các công ty Tàu trả lương công nhân rất thấp và bắt họ làm việc nhiều giờ; làm sao đòi hỏi họ làm tốt hơn ở nước ngoài? Với 6,700 công nhân mỏ bị tai nạn chết mỗi năm (17 người một ngày)… làm sao trông mong được các công ty Tàu làm khá hơn ở các nơi khác trên thế giới? Tàu đã tàn phá hệ sinh thái nước Tàu trong quá trình hiện đại hóa nhanh chóng; làm sao ta có thể tin là Tàu sẽ tôn trọng môi trường như các nước Tây phương? – Weran Jiang, Đại Học Alberta
Với công nhân xây dựng, lái buôn, gái điếm, nông dân, hoặc cơn lũ hàng rẻ tiền đang khiến các cơ sở thương mại địa phương phải dẹp tiệm, Tàu đang xuất cảng các vấn nạn kinh tế và môi trường của họ qua các thuộc địa mới, đồng thời đẩy người dân bản xứ sâu vào hàng ngũ những người nhận cứu trợ hoặc phải đi ăn xin. Nhưng đây không phải là những hàng xuất cảng duy nhất.
Tàu cũng đang xuất cảng sự coi thường công nhân và sự coi thường môi trường. Như Giáo sư Weran Jiang đã nói rõ, không có gì phải ngạc nhiên. Bởi vì các kế hoạch gia Tàu ở Bắc Kinh còn chẳng chịu bảo vệ công nhân và môi trường của chính họ, thì làm sao trông mong là họ tử tế với mấy nơi khác như mỏ cobalt ở Congo, rừng ở Gabon, mỏ bạc ở Peru, hay mỏ đồng ở Zambia?
Sự trâng tráo của Tàu khi tàn phá đất thuộc địa có vẻ như không có giới hạn. Ta hãy xem chuyện gì đã xảy ra khi công ty quốc doanh thuộc hàng lớn nhất của Tàu là Sinopec vào Gabon để tìm dầu. Năm 2002 Chính phủ Gabon đã phân định một phần tư diện tích quốc gia toàn rừng nguyên sinh là vùng thiên nhiên cần được bảo vệ. Nhưng khi Sinopec vào Gabon tìm dầu, Sinopec bắt đầu ngay giữa khu rừng, đào bới ủi đất làm đường chằng chịt ngang dọc, đặt mìn tàn phá bừa bãi – mà chỉ bị chính quyền khẻ tay nhẹ.
Cũng như “kim cương máu” để mua vũ khí Tàu tàn sát người dân vô tội ở Congo, tiền bán gỗ cho Tàu được dùng để tài trợ và mua vũ khí cho cuộc nội chiến đẫm máu.
Người hùng trên yên ngựa đâu rồi?
Ở Nambia khi những công nhân bị đối xử tệ lên tiếng than phiền thì bị bảo rằng “hãy cố chịu đựng để đời con cháu được khá hơn”. Ở Kenya, khi bị hạn hán trầm trọng, dân chúng chặn công nhân làm đường để đòi được lấy nước uống từ một cái giếng duy nhất trong khu vực Tàu đang thi công – Africa News
Không khí sợ hãi và ghê tởm bao trùm các xưởng và mỏ của các ông chủ Tàu ở Phi châu và Nam Mỹ, vì giống như ở Tàu, làm việc nhiều giờ, lương thấp, thiếu an toàn, và những ông sếp tàn ác – cùng với việc đổ bừa bãi đủ thứ chất thải độc hại vào môi trường chung quanh.
Chút chi tiết đẫm máu: Khi các công nhân ở mỏ than Collum Coal Mine miền Nam Zambia lên tiếng than phiền về lương thấp và điều kiện làm việc thiếu an toàn, ông sếp Tàu hung bạo dùng súng shotgun bắn gục 11 người. Người hùng trên yên ngựa của Clint Eastwood đâu rồi?
Vụ bắn này không phải là riêng lẻ. Chỉ vài tháng trước đó ở một mỏ khác ở Zambia, cuộc đình công trở thành cuộc bạo động khi một sếp Tàu bắn vào đám đông. Dĩ nhiên Bộ Ngoại giao ở Bắc Kinh gọi cuộc thảm sát chỉ là “sự sai lầm”. Bạn nghĩ sao?
Sự vô đạo đức của Tàu làm hại Tây phương
Trong 640 triệu vũ khí nhẹ đang lưu hành trên thế giới, khoảng 100 triệu ở Phi châu –Baffour Dokyi Amoa, Pambuzaka News
Dù bị thiệt hại đủ thứ, câu hỏi là tại sao nhiều nước Phi châu, Á châu, và Châu Mỹ La tinh lại mở rộng vòng tay với Tàu? Có nhiều câu trả lời, và câu trả lời tùy vào cái xứ đó thuộc loại nào.
Loại địa ngục Phi châu nơi lãnh tụ là những kẻ vũ trang, sát nhân, hoặc những lãnh tụ “dân chủ” trá hình với thùng phiếu bị tráo và dân bị bầu dưới họng súng. Những chế độ đểu cáng như Angola, Sudan, và Zimbabwe luôn luôn ở đầu bảng.
Ở những xứ này và nhiều xứ Phi châu và Nam Mỹ khác, nơi nền dân chủ yếu và lãnh tụ quân sự mạnh, thực dân Tàu áp dụng khẩu hiệu lạnh xương sống do chính Thủ tướng Tàu Ôn Gia Bảo thốt ra ở Nghị viện Gabon: “Chỉ buôn bán thôi, không có điều kiện chính trị gì cả”.
Với chủ trương này, Tàu làm ăn với bất cứ một chính quyền ngoại quốc nào mà không cần biết chính quyền ấy tàn ác bạo ngược hoặc thối nát đến đâu. Tàu hoàn toàn không hề chỉ trích hay không hề đặt ra một điều kiện nào về nhân quyền hoặc sổ sách minh bạch.
Vậy ta có thể thấy ngay rằng chủ trương vô đạo đức của Tàu trong lãnh vực ngoại giao cho Tàu một lợi thế rất lớn so với các nước văn minh như Mỹ, Anh, Pháp, và Nhật. Những nước văn minh hành động riêng lẻ hoặc qua một cơ chế quốc tế như Liên Hiệp Quốc, dùng các vũ khí ngoại giao như cấm vận kinh tế, phong tỏa tài khoản, và cắt viện trợ, để buộc các bạo chúa phải bớt hung hăng. Nhưng trong khi các nước văn minh tạo sức ép lên các bạo chúa thì Tàu lén luồn vào bằng cửa sau.
Khi Mỹ ngưng giao thương với Sudan vì quân đội Ả Rập của nước này đang giết người da đen ở Darfur; khi Liên Hiệp Quốc cấm vận vũ khí đối với Ivory Coast hay Sierra Leone; khi Âu châu cố gắng tạo sức ép lên Eritrea hay Somalia; ngay cả khi gần như toàn thế giới đang đòi lãnh tụ độc tài Robert Mugabe của Zimbabwe phải tôn trọng kết quả cuộc bầu cử, thì Bắc Kinh lợi dụng cơ hội nhảy vào, cung cấp cho các bạo chúa này đủ thứ, từ vũ khí cá nhân và chiến đấu cơ phản lực đến máy vi tính và các phương tiện truyền thông.
Đây là một thí dụ cụ thể về việc “đổi máu lấy dầu” ở Dafur, trong đó vũ khí dùng để tàn sát dân là do Tàu cung cấp. BBC mô tả trong tài liệu “Cánh đồng thảm sát mới” như sau:
Nhiều ngàn phụ nữ và trẻ em bị hiếp dâm một cách có tổ chức ở Dafur trong khi các người chồng, người anh, và con trai của họ bị giết thê thảm… Chính quyền thả bom trước rồi lính tràn vào làng mạc Phi châu trên lưng lạc đà, ngựa, và xe tải… Nhiều làng bị tấn công tới năm lần.
Một phụ nữ tên Kalima… khóc than gọi chồng khi chồng cô bị đám lính giết, còn đứa con nhỏ 3 tuổi trên tay cô thì bị đám lính giật ra rồi thiêu sống tại chỗ. Bản thân cô bị đè ra hiếp dâm tập thể.
Như vậy, trong khi chúng ta ở các nước tự do dân chủ tôn trọng đạo đức thì Tàu lợi dụng cơ hội để thu hoạch kinh tế, bằng cách cung cấp AK47 cho nhiều ngàn lính trẻ con Phi châu ở Liberia, Nigeria và Sierra Leone – trong khi máy ủi đất của Tàu vùi nhiều ngàn tử thi dưới những cánh đồng thảm sát ở Dafur.
Còn nước Úc? Thế giới sụp đổ
Công ty China Guangdong Nuclear Power Holding Co… muốn mua quyền kiểm soát công ty Energy Metals Ltd. của Úc với giá 83.6 triệu đô la Úc.
Đây là một phần làn sóng đầu tư của Tàu vào tài nguyên thiên nhiên của Úc. Việc Công ty quốc doanh CGNPH muốn mua 70% chương trình khai thác uranium của Bigrlyi ở khu vực phía Bắc nước Úc là dấu hiệu đầu tiên cho thấy Tàu muốn lấn vào nước sản xuất uranium lớn nhất thế giới.
Tàu tỏ ý muốn mua công ty Úc giữa lúc liên hệ Úc-Tàu xuống mức thấp.
Tháng vừa rồi Tàu giam giữ bốn nhân viên Anh-Úc của Công ty Rio Tinto Ltd., trong đó có công dân Úc Stern Hu, với tội hối lộ và vi phạm bí mật quốc gia. Nhiều chính trị gia và bình luận gia không an tâm với việc Tàu muốn đầu tư lớn vào khu vực khai thác mỏ của Úc – The Wall Strett Journal.
Điều ngạc nhiên về kế hoạch thực dân của Tàu là làm sao ngay cả các nền kinh tế phát triển và có cơ cấu dân chủ vững mạnh như Úc, Brazil, và Nam Phi, cũng bị đồng tiền Tàu lôi kéo.
Ta hãy xem nước Úc. Dân Úc có trình độ giáo dục cao, tay nghề vững, và gần như có đủ loại tài nguyên thiên nhiên cần thiết để trở thành một trung tâm kỹ nghệ mạnh. Nhưng thay vì phát triển các ngành kỹ nghệ sử dụng tài nguyên sẵn có để sản xuất hàng tiêu dùng, các lãnh đạo thiển cận lại cho Tàu vào mua tài nguyên, đào những kho tàng khổng lồ để đem về các xưởng của Tàu.
Chỉ trong vài năm qua, các công ty Tàu như Yangzhou Coal Mining, China Minmetals, Hunan Valin Steel & Iron, China Metalurgical, và Shanghai Baosteel, đã được những hợp đồng khai thác tài nguyên vĩ đại. Dù trong ngắn hạn vài trăm gia đình thượng lưu Úc bỗng giàu to, nhưng về đường dài nước Úc sẽ lâm cảnh nghèo khó khi các mỏ bị vét sạch.
Ngay cả trong ngắn hạn nước Úc cũng đang bị thiệt thòi. Bởi vì sau khi Tàu dùng nguyên liệu của Úc sản xuất thành hàng hóa rồi đem ngược trở qua Úc bán, Úc bị thâm thủng mậu dịch với Tàu – mặc dù Úc có nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú.
Cả hai nước Brazil và Nam Phi cũng tương tự – nhưng yếu hơn. Cả hai đều ngồi trên những kho tàng phong phú. Cả hai đều có giới trung lưu và đều có nhiều cơ hội gia nhập hàng ngũ những nước kỹ nghệ. Nhưng cả hai lại cho Tàu lấy quá nhiều tài nguyên thiên nhiên và vì vậy bị thâm thủng mậu dịch với Tàu.
Chẳng hạn như ở Brazil và chỉ trong ngành dầu lửa, Công ty quốc doanh Sinopec của Tàu đã đổ vào 7 tỉ đô la để mua phần lớn số dầu dự trữ khổng lồ ở Santos Basin. Và đó không phải là điều duy nhất: Sinopec còn cho Công ty Petrobras của Chính phủ Brazil vay 10 tỉ đô la để đổi lại, Sinopec được quyền mua 10,000 thùng dầu thô mỗi ngày trong 10 năm với giá thấp, dưới mức đáy. John Pomfret của báo The Washington Post đã vẽ bức tranh toàn cảnh “Chinamax” như sau:
Dọc theo dải cát vàng dài 175 dặm ở bờ biển Dại Tây Dương phía bắc Rio de Janeiro, Tàu đang xây dựng một thực thể kinh tế mới. Đi qua khỏi những hải cảng lớn nơi những tàu khổng lồ của Tàu đang lấy quặng sắt hoặc lấy dầu chở về Bắc Kinh, là một thành phố lớn gấp đôi Manhattan với các hãng xưởng đang mọc lên. Nhiều công trình này được xây dựng với tiền đầu tư của Tàu: xưởng luyện thép, công ty vận chuyển, xưởng xe hơi, xưởng sản xuất dụng cụ khai thác dầu và khí đốt… Sự đầu tư vào Brazil cho thấy kế hoạch “hướng ngoại” của Tàu để bảo đảm nguồn cung cấp tài nguyên thiên nhiên và để làm chậm sự phát triển của các công ty thuộc chính quyền địa phương.
Tổng thống Nam Phi Thabo Mbeki tỏ ý lo ngại về sự xâm lấn của thực dân Tàu: “Nếu Nam Phi chỉ xuất cảng nguyên liệu thô qua Tàu và nhập cảng hàng thành phẩm từ Tàu, Phi châu sẽ bị kẹt mãi mãi trong điều kiện kém phát triển”.
Dù là nước Úc văn minh, Congo loạn lạc, Nam Phi đang phát triển, hay là Zimbabwe độc tài, tất cả các nước này cùng giống nhau ở một điểm: Tàu đang bóc lột có kế hoạch các kho báu của họ.
Và sau khi các kho báu bị cưa, bị xúc, và bị hốt sạch, những thuộc địa này chỉ còn là những cái vỏ rỗng, không còn cơ hội để trở thành quốc gia kỹ nghệ với khả năng tạo nhiều việc làm mà đúng ra họ đã có thể được hưởng nếu họ không là thuộc địa của Tàu.
Đại bàng Mỹ biến thành chim bồ câu lớn nhất thế giới
Con Rồng sản xuất rất tham ăn. Con Rồng thuộc địa không ngưng nghỉ. Đại bàng Mỹ thì ngủ quên – Ron Vara.
Kết quả sau cùng là Tàu có kế hoạch chiếm đủ nguyên liệu cho các nhà máy Tàu chạy đều. Còn thế giới thì không. Trong khi đội quân triệu người của Tàu tràn đi khắp Phi châu, Á châu, và Châu Mỹ La tinh để thực hiện kế hoạch thâu tóm tài nguyên và chiếm lĩnh thị trường, Đại bàng Mỹ vẫn còn đậu dưới đất, Âu châu không dám đối diện sự thật, và Nhật Bản thì bất lực vì quá sợ hãi. Nhưng trước kia đâu đến nỗi như vậy – ít ra là với nước Mỹ.
Nước Mỹ đã từng là bậc thầy trong việc sử dụng “sức mạnh mềm” trên thế giới qua các công tác cứu trợ, ngoại giao, và viện trợ quân sự. Nhưng giờ thì Đại bàng Mỹ đã biến thành chim bồ câu; chúng ta đang gửi Peace Corps đến giúp những quốc gia mắc nợ ít hơn chúng ta, và chúng ta đang núp trong những trại lính ở những xứ mà chúng ta không nên đến. Đã đến lúc chúng ta và thế giới phải tỉnh dậy – và đứng lên chống lại – cái đế quốc thực dân đang hiện diện ngay giữa chúng ta. Một lần nữa, như Peter Finch đã nói một cách hùng hồn rằng, thế giới văn minh phải mở tung cánh cửa phía Đông mà gào to lên rằng, “Giận lắm rồi, không thể nào chịu nổi nữa”.
Bởi vì nếu chúng ta không vùng lên, “việc cấm vận” tài nguyên thiên nhiên mà Tàu đang áp dụng trên thế giới qua kế hoạch thực dân sẽ là dây thòng lọng siết cổ tất cả các nền kinh tế thế giới.
Với thời gian, khi đế quốc Tàu ngày càng thâu tóm được nhiều hơn các nguồn tài nguyên thiên nhiên quý hiếm để thỏa mãn cơn thèm khát của Tàu, dây thòng lọng sẽ càng siết chặt vào cổ của Mỹ, Âu châu, Nhật, Nam Hàn, và các nước khác.
P.N & G.A.
Nguồn: diendantheky.net
Do GS Nguyễn Đức Tường gửi cho BVN.
Chết dưới tay Trung Quốc, Chương II – Chết vì chất độc của Trung Quốc: Mạng sống vài đồng và thịt gà thì miễn phí
GS Peter Navarro
Nhóm Lê Minh Thịnh dịch - Boxitvn
Ở Trung Quốc, thức ăn Trung Quốc được gọi là gì? Là “Thức ăn”! – Jay Leno
Trong khi câu đùa này nghe thú vị, thì cụm từ “thực phẩm Trung Hoa” lại hàm nghĩa nghiêm trọng hơn nhiều khi mà Trung Quốc đang cung cấp cho Hoa Kỳ ngày càng nhiều trái cây, rau quả, cá và thịt, không kể các loại vitamin và thuốc chữa bệnh.
Trung Quốc là nước xuất cảng hải sản lớn nhất sang Hoa Kỳ, là nguồn cung cấp chính về gà thịt trắng và là nước xuất cảng trà lớn thứ ba trên thế giới. Các nhà nông Trung Quốc cũng cung cấp cho chúng ta 60% nước táo ép, 50% tỏi, và một số lượng lớn đủ các loại từ trái lê đóng hộp, nấm bảo quản đến mật ong và sữa ong chúa.
Về dược phẩm, Trung Quốc cũng sản xuất cho thế giới đến 70% lượng penicillin, 50% lượng aspirin, và 33% lượng tylenol. Các công ty dược phẩm Trung Quốc cũng đã chiếm lĩnh phần lớn thị trường thế giới về kháng sinh, enzyme, các acid amin chính và vitamin tổng hợp. Trung Quốc thậm chí đã thống lĩnh đến 90% thị trường thế giới về vitamin C – cùng lúc đó họ đang có vai trò áp đảo trong việc sản xuất các loại vitamin A, B12, và E, không kể nhiều loại nguyên liệu để sản xuất vitamin tổng hợp.
Các số liệu thống kê này làm tất cả chúng ta lo lắng chỉ vì một lý do đơn giản: Một phần quá lớn các loại thuốc Trung Quốc đang tràn ngập các cửa hàng và siêu thị thuốc của chúng ta thực sự là chất độc. Đấy là lý do tại sao thực phẩm và dược phẩm Trung Quốc luôn được xếp hàng đầu trong các loại phải kiểm tra khi nhập vào biên giới hoặc bị trả về bởi cả cơ quan Quản lý Thực phẩm & Dược phẩm của Hoa Kỳ lẫn Cơ quan An toàn Thực phẩm châu Âu.
Thế sao Trung Quốc vẫn tiếp tục mang đến cho chúng ta các loại thực phẩm và thuốc có thể làm chúng ta đau ốm hoặc giết chúng ta như vậy? Đôi khi các chất độc có trong dây chuyền cung cấp thực phẩm và thuốc men là hậu quả ngẫu nhiên của những yếu tố như phương pháp sản xuất kém chất lượng, quy trình kém vệ sinh, hoặc là chất độc từ đất do môi trường bị ô nhiễm. Những khi khác thì do những kẻ thiếu đạo đức hay còn gọi là “kẻ dã tâm” – một từ do chính người dân của họ gọi – cố tình làm nhiễm bẩn thực phẩm và dược phẩm, đơn giản chỉ vì muốn gia tăng lợi nhuận cho họ.
Cho dù là do ngẫu nhiên hay cố tình, việc đầu tiên bạn cần biết cụ thể về cái Chết dưới tay Trung Quốc này là nó không nhắm vào một người nào. Thật vậy, người Trung Quốc, dù là nông dân, ngư dân, nhà chế biến thực phẩm hay là người bán thuốc, đều có thể đầu độc chính người dân của họ y như họ đầu độc người Mỹ, người châu Âu, người Nhật, người Hàn và tất cả những ai trên toàn thế giới dùng thực phẩm và dược phẩm của họ. Để thử xem câu nói trên đúng tới đâu chỉ cần xem trả lời cho câu hỏi : “Cái gì trong chảo của anh thế?” – Có tới 10% nhà hàng ở Trung Quốc sử dụng cái gọi là “dầu ăn bẩn” để nấu nướng.
Dầu ăn bẩn là một hỗn hợp hôi hám của dầu đã được sử dụng và chất thải thu được từ hố ga và cống rãnh từ các nhà bếp thương mại, chứa đầy nấm mốc độc aflatoxin gây ung thư gan. Những người vô gia cư (*) ở Trung Quốc lén lút bán thứ này cho nhiều nhà hàng với giá chỉ bằng một phần năm giá dầu đậu nành hay dầu lạc mới. Ngoài khả năng gây ung thư, cái hỗn hợp gồm dầu bị mốc với đủ loại thực phẩm bỏ đi này có thể là bản án tử hình bất ngờ cho bất kỳ ai bị dị ứng thực phẩm nặng.
Kẻ giết người hàng loạt bằng Melamine Trung Quốc
Câu chuyện dầu ăn bẩn này cho dù có thể làm chúng ta phẫn nộ, nhưng so với chuyện những kẻ giết người hàng loạt bằng melamine Trung Quốc thì nó chưa là gì cả. Những kẻ sát nhân này đã hạ sát nhiều nạn nhân trên đất Trung Quốc cũng như trên khắp thế giới, và những nỗ lực thường là vô hiệu quả để bắt chúng cho thấy một cách rõ ràng sự khó khăn cho cả Chính phủ Trung Quốc lẫn các cơ quan kiểm soát Hoa Kỳ trong việc bảo đảm an toàn thực phẩm và thuốc men khi mà bọn sát nhân hoạt động chỉ vì lợi nhuận.
Vũ khí giết người, melamine, thực ra là một hóa chất có giá trị khi chúng không bị lén lút cho vào thực phẩm. Kết hợp melamine với formaldehyde để sản xuất nhựa melamine, bạn sẽ có được một chất dẻo có độ bền cao dùng sản xuất các sản phẩm như formica và các bảng viết bằng bút xóa. Trộn với một số hóa chất khác, bạn có thể dùng melamine như một chất chống cháy, phân bón, hay là “phụ gia” siêu dẻo dùng trong bê tông cường độ cao. Thế nhưng thêm melamine vào các sản phẩm như thức ăn gia súc, sữa, hoặc sữa cho trẻ sơ sinh thì không còn cách nào nhanh hơn để hủy hoại hai trái thận của con người.
Thế tại sao những thương gia có dã tâm của Trung Quốc lại thêm melamine vào thực phẩm của chúng ta? Đó là vì hàm lượng nitrogen cao trong melamine có thể nhái mức protein cao trong thực phẩm. Sự giả mạo protein kiểu Trung Quốc này do đó có thể đánh lừa các nhân viên kiểm tra thực phẩm trong việc xếp hạng thực phẩm có hàm lượng protein cao. Vì melamine rất rẻ so với protein thật, nên điều này có nghĩa là rất nhiều tiền sẽ vào túi thủ phạm, bất kể nhiều người có thể thiệt mạng.
Ai giết con mèo của tôi? Cái gì đã xảy ra với chó của tôi?
Thế giới lần đầu biết đến việc giả mạo protein của Trung Quốc vào năm 2007, khi hàng chục ngàn chó và mèo ở châu Âu, Hoa Kỳ và Nam Phi bị chết vì loạt thức ăn nhiễm melamine. Và không chỉ thú vật nuôi bị ảnh hưởng. Theo Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm cùng Bộ Nông nghiệp Hoa Kỳ, ba triệu người Mỹ đã tiêu thụ thịt gà và thịt heo nuôi bằng thức ăn có chứa melamine.
Và giờ bạn hãy nghe đây: Nếu bạn bị mất con vật nuôi đang khỏe mạnh vì một chứng bệnh bí ẩn hay do hỏng thận, có lẽ là chúng bị chết do ”Chất độc Trung Quốc”. Có thể biết trước được rằng khi sự khủng hoảng nổ ra, Chính phủ Trung Quốc đã tìm cách ngăn chặn và thậm chí từ chối cho phép các thanh tra nước ngoài đến để xem xét vấn đề. Tuy nhiên, khi sự kiện melamine nổ ra trên chính đất nước Trung Quốc thì lại là một chuyện khác.
Không nhắm vào riêng ai cả, Phần hai
“Tôi đã hoàn toàn mất niềm tin vào sữa bột do Trung Quốc sản xuất”, Emily Tang, một công chức 31 tuổi ở thành phố Thẩm Quyến có cô con gái 3 tuổi nói.
— Bloomberg Business Week
Năm 2008, gần 300,000 trẻ sơ sinh Trung Quốc bị ốm và 6 trẻ em đã chết sau khi 22 nhà máy sữa ở Trung Quốc bị nghi ngờ là đã cho thêm melamine vào sữa và sữa dành riêng cho trẻ sơ sinh. Theo Triệu Huệ Bình (Zhao Huibin), một nông dân nuôi bò sữa ở tỉnh Hồ Bắc: “Trước khi sử dụng melamine, người ta đã dùng cháo gạo và tinh bột khoai để cố ý làm tăng số đo hàm lượng đạm, nhưng cách này rất dễ bị phát hiện, nên họ chuyển sang dùng melamine”.
Trong trường hợp cụ thể này, những kẻ giả mạo đầy dã tâm còn không thèm dùng loại melamine tinh khiết công nghiệp. Thay vào đấy, chúng dùng loại rẻ tiền hơn – và độc hại hơn – “melamine phế thải”. Không ngạc nhiên khi nhiều trẻ em dù khỏi bệnh vì nhiễm độc melamine đã bị tổn thương thận nghiêm trọng. Điều làm người ta rùng mình là sự việc xảy ra chỉ một năm sau khi Thủ tướng Ôn Gia Bảo đã quyết định chi thêm 1.1 tỷ đô-la và cử hàng trăm ngàn thanh tra đi kiểm tra các cơ sở sản xuất thực phẩm và dược phẩm.
Tờ New York Times đã có bài nói về sự thất bại triền miên trong quản lý này như sau:
Sự kiện liên quan đến các nhà máy sữa làm dấy lên một câu hỏi cốt lõi là liệu Đảng Cộng sản đang cầm quyền có khả năng tạo ra một cơ cấu điều hành có trách nhiệm và minh bạch trong hệ thống độc đảng hay không.
Ta hãy xem câu chuyện hài nhỏ có thể trả lời câu hỏi ấy đồng thời nhấn mạnh sự khác biệt căn bản giữa các chế độ xã hội mở và tự do với chế độ toàn trị tàn bạo ở Trung Quốc. Năm 2010, nguyên nhà báo Triệu Liên Hải (Zhao Lianhai) bị tù sau một phiên tòa vờ vịt trong đó anh không được phép đưa ra bằng chứng.
“Tội” của Triệu không phải là đầu độc mọi người. Đúng hơn là anh bị kết tội ”gây rối trật tự xã hội” vì đã cố đưa ra ánh sáng những kẻ giết người bằng melamine sau khi con anh bị mắc bệnh. Và đấy cũng lại thêm một lý do nữa vì sao Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc sẽ không bao giờ có thể bảo đảm cho chúng ta các sản phẩm an toàn hơn được. Không như ở các nước dân chủ, nơi quyền tự do ngôn luận và tự do hội họp là bất khả xâm phạm để giúp soi rọi mọi hành vi sai trái, Trung Quốc giấu nhẹm mọi thứ – và cho tất cả những người phản kháng vào trại tù cưỡng bách lao động (kiểu gulags của Xô Viết).
Những chất độc giết người có tên heparin của Trung Quốc
Bây giờ, nếu bạn nghĩ rằng sự kiện melamine là xưa rồi, thì không phải vậy đâu! Cho đến tận bây giờ, các sản phẩm nhiễm độc melamine vẫn ngày càng nhiều vì nó thực sự đem lại lợi ích quá lớn khi được dùng làm chất phụ gia, cho dù nó tàn phá thận của con người.
Còn như bạn nghĩ rằng thủ đoạn kiếm lợi nhuận bằng việc sử dụng những chất nhiễm độc như melamine chỉ có trong thực phẩm, thì cũng không phải chỉ thế thôi đâu. Chất độc giết người trong heparin của Trung Quốc minh họa một cách sinh động việc bọn con buôn bất lương Trung Quốc cũng đang bận rộn làm nhiễm độc cả thuốc chữa bệnh cho chúng ta. Heparin là một loại thuốc chống đông máu dùng trong phẫu thuật tim, truyền máu, chữa tĩnh mạch cho đến lọc thận. Nó được làm từ một sản phẩm tầm thường là niêm mạc ruột heo. Chính vì vậy mà Trung Quốc tham gia vào hoạt động sản xuất heparin: là nước sản xuất thịt heo lớn nhất thế giới, Trung Quốc luôn có nguồn cung cấp ruột heo hầu như vô tận.
Để giảm chi phí và gia tăng lợi nhuận, các nhà sản xuất Trung Quốc đã bí mật thêm một chất tương tự như heparin, nhưng rẻ tiền và có thể gây chết người gọi là chondroitin sulfate với hàm lượng sulfate vượt mức. Chất độc này có thể gây ra những phản ứng nghiêm trọng, đôi khi gây chết người – từ hạ huyết áp và thở gấp đến ói mửa và tiêu chảy.
Và đây là điều bẩn thỉu của trò lừa đảo này: Chất gây độc cho heparin có cấu trúc hóa học rất gần với heparin thật đến nỗi rất khó bị phát hiện. Giá của nó rẻ hơn heparin thật 100 lần: 9 đô-la so với 900 đô-la mỗi pound! Vì giá cực thấp như thế, một số lô heparin bị nhiễm độc đã có tới 50% là heparin giả!
Không đâu xa, hãy xem trường hợp cụ thể của anh Leroy Hubley ở Toledo, Ohio về cái chết bởi chất độc Trung Quốc. Anh đã mất người vợ 48 tuổi vì nhiễm chất heparin giả. Chỉ một tháng sau đấy và trước khi phát hiện ra chất độc, con trai của Hubley, cùng bị bệnh kém chức năng thận như mẹ cháu đã trở thành nạn nhân của cùng trò giá rẻ bất lương của bọn Trung Quốc.
Đến nay, chất độc heparin của Trung Quốc đã giết hại hàng trăm người Mỹ và làm hàng ngàn người khác bị bệnh. Heparin kém chất lượng đã xuất hiện ở 11 nước khác như Nhật Bản, Đức, Ấn Độ và Canada. Mặc dù nhà chức trách của cả Hoa Kỳ và Trung Quốc đã nỗ lực kiểm soát, cho đến nay heparin kém chất lượng vẫn có mặt ở các phòng mổ và các trung tâm lọc thận.
Bây giờ, chúng ta hãy tự hỏi: Vì sao mà nhiều kẻ dã tâm Trung Quốc lại sẵn sàng đầu độc thức ăn và thuốc men chỉ vì lợi nhuận? Câu trả lời của một học giả nổi tiếng Trung Quốc đã chỉ ra một cách sâu sắc đối với vấn đề suy thoái đạo đức của tâm hồn Trung Quốc. Theo Giáo sư kinh doanh Lưu Hải Đồng (Luo Yadong) trong Tạp chí Quản lý và Tổ chức, vấn đề suy thoái đạo đức – và việc chạy theo lợi nhuận bằng mọi giá – đã xảy ra do sự đổ vỡ các nguyên lý Khổng giáo trong môi trường không có đạo đức và luân thường đạo lý của chủ nghĩa cộng sản Trung Quốc.
Chính vì sự suy thoái đạo đức đó, cùng với việc các viên chức chính quyền tham nhũng và luật pháp lỏng lẻo, đã thúc đẩy những người chế biến thực phẩm cố ý sử dụng hóa chất công nghiệp độc hại để cải thiện vị ngon và bảo quản thực phẩm.
Thực vậy, chính các nhà chức trách Trung Quốc cũng đã tìm thấy những điều quái gở như nồi lẩu có thêm formaldehyde để có vị ngon hay nước tương có pha thêm acid hydrochloric và tóc người để làm tăng độ đạm. Nhưng kẻ dã tâm Trung Quốc còn làm xúc xích giá rẻ “tươi ngon” bằng cách cho cả thuốc trừ sâu cực độc dichlorvos vào. Lần sau, mỗi khi định ăn cái gì ngon ngon mà “Made in China”, bạn hãy nhớ những tiểu xảo đó nhé!
Đôi khi đấy không phải là chủ ý giết người – chỉ là ngộ sát!
Bây giờ tôi nghĩ là đã rõ mọi vấn đề, nếu Trung Quốc muốn sống trong thế kỷ 21 này, thì họ phải sản xuất theo những tiêu chuẩn như vậy – Thượng Nghị sĩ Richard Durbin (Đảng Dân chủ – Tiểu bang Illinois)
Trong khi “tội giết người cấp một” là bản án trong những vụ án melamine hay heparin thì trong nhiều vụ khác đấy chỉ là “tội ngộ sát” – tức tội giết người không có “chủ đích trước”. Vấn đề chủ yếu ở đây là khi Trung Quốc đã trở thành công xưởng sản xuất của thế giới, thì họ cũng đồng thời trở thành bãi chứa chất thải nguy hại và là đất nước ô nhiễm nhất thế giới. Bãi rác cực lớn ấy giờ đây có nghĩa là mảnh đất Trung Quốc dùng để nuôi dưỡng thế giới chứa đầy những chất gây ung thư, kim loại nặng, thuốc trừ sâu bất hợp pháp và những chất độc hại khác. Có nghĩa rằng việc chất độc từ mảnh đất Trung Quốc đang ngấm vào bữa ăn của người Mỹ, người châu Âu, người Nhật, người Hàn phải trở nên hiển nhiên đối với bất kỳ ai quan tâm.
Ăn một quả táo Trung Quốc mỗi ngày đủ cho các Bác sĩ chuyên khoa ung thư của Hoa Kỳ có việc làm cả đời
Hãy xem một ví dụ. Hộp nước ép ngon và đẹp mắt bạn dùng trong bữa trưa của con bạn. Thế là đã có một cơ hội để bạn, thay vì đưa một lon nước có gas, đã cho con bạn uống một thứ có vẻ là “tốt cho sức khỏe” chứa đầy arsen, một thứ kim loại nặng có thể gây ung thư. Đây là lý do tại sao:
Hơn 30 năm qua, các nhà nhập cảng nước táo đặc Trung Quốc đã tăng từ 10,000 gallon lên đến gần nửa tỷ gallon mỗi năm; và ngày nay Trung Quốc chiếm lĩnh hơn một nửa thị trường Hoa Kỳ.
Điều chắc chắn là, giá của họ rẻ hơn giá của các nhà nông Hoa Kỳ. Nhưng có một lý do làm cho nó rẻ là vì các vườn cây Trung Quốc dùng rất nhiều các loại thuốc trừ sâu bất hợp pháp có chứa arsen để rồi thấm vào cây và cô đọng trong quả.
Bạn muốn tách trà “loại thường” hay “không chì”?
Có một câu nói: “mọi thứ trà đều là trà Tàu cả”. Đúng thế, dù rằng khó tin! Một vị nguyên là Phó giám đốc Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ đã mô tả trên Đài phát thanh Quốc gia phương pháp mà người Trung Quốc đã sử dụng để phơi khô lá trà như sau: Người sản xuất rải “lá trà trên một cái sân kho rất rộng rồi dùng xe tải cán lên cho chóng khô”. Vì xe Trung Quốc dùng xăng pha chì nên không có cách nào hiệu quả hơn thế để biến lá trà thơm ngon trở thành một thứ vũ khí giết người.
Chẳng có tí sự thật nào trong nhãn hiệu thực phẩm Trung Quốc cả!
Ngoài ra, một trong những thói quen lừa đảo của những kẻ dã tâm Trung Quốc là thường xuyên ghi sai nhãn cho các thực phẩm “hữu cơ”. Không ngạc nhiên là các nhà nông Trung Quốc luôn nóng lòng muốn nhảy vào thị trường thực phẩm hữu cơ Hoa Kỳ, nhưng sự thú nhận của một chủ cửa hàng Trung Quốc đã nói lên tất cả:
Có khoảng chừng 30% các nông trại sản xuất thực phẩm hữu cơ thật và họ ghi nhãn hữu cơ trên đó. Tôi nghĩ chính quyền cần cải tiến công tác kiểm nghiệm. Nhưng giờ họ quá bận với an toàn thực phẩm nên chả còn sức đâu mà lo cho thực phẩm hữu cơ nữa.
Với sự thú nhận này thì không có gì đáng ngạc nhiên khi Walmart, Whole Foods, và các nhà bán lẻ khác phát hiện các sản phẩm tưởng là “hữu cơ” của Trung Quốc nhiễm đầy thuốc trừ sâu.
Bệnh nôn mửa vì đậu xanh tại Nhật
Không phải chỉ có Hoa Kỳ mới ăn phải chất độc Trung Quốc. Hãy xem điều gì xảy ra với một nhà phân phối thực phẩm Nhật Bản nhập cảng trên 50,000 kiện đậu xanh Trung Quốc được cho là “tươi ngon” từ Công ty Thực phẩm Yên Đài Bắc Hải của tỉnh Sơn Đông. Sau khi những người tiêu dùng bị nôn mửa rồi bị tê miệng, các viên chức của Bộ Y tế Nhật Bản đã tìm thấy nồng độ thuốc trừ sâu độc hại có trong đậu xanh cao gấp gần 35,000 lần nồng độ cho phép!
Dĩ nhiên, chúng ta có thể ghi lại hết chuyện này sang chuyện khác về “cái chết bởi thuốc độc Trung Quốc”. Chẳng hạn như vụ ở châu Âu liên quan đến Vitamin A nhiễm vi trùng suýt nữa thì được dùng pha chế sữa dành cho trẻ sơ sinh. Người ta đã tìm thấy các viên vitamin tổng hợp lẫn tạp chất chì, mật ong, tôm nhiễm thuốc kháng sinh. Vụ việc tai tiếng đã đăng tải ầm ĩ về loại xi-rô thuốc ho rẻ tiền chứa chất chống đông đã giết hại hàng ngàn người trên thế giới. Những ví dụ như thế này chỉ có ích nếu chúng giúp ta hiểu ra những vấn đề to lớn hơn.
Vấn đề to lớn cuối cùng chúng tôi muốn minh họa bằng ví dụ sau đây về ngành nuôi cá ở Trung Quốc: trong bối cảnh các vấn đề môi trường liên quan đến thực phẩm và dược phẩm Trung Quốc vẫn đang hiện diện cùng với hành vi thiếu đạo đức của các thương gia Trung Quốc hoành hành ở khắp nơi, thì việc Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ, Cơ quan Quản lý An toàn và Thực phẩm châu Âu cũng như Ủy ban An toàn Thực phẩm Nhật Bản kiểm soát được các sản phẩm nhập cảng từ Trung Quốc hầu như là bất khả thi. Thực vậy, việc các nhà nuôi trồng thủy sản Trung Quốc đã đè bẹp các đối thủ cũng như các nhà chức trách về an toàn thực phẩm chỉ là một mô hình thu nhỏ các sai lầm của việc phụ thuộc vào thực phẩm – và cá – Trung Quốc!
Không chỉ có người Trung Quốc sống trong điều kiện chen chúc
Các dòng nước của chúng tôi ở đây quá bẩn. Đơn giản là vì có quá nhiều cơ sở nuôi trồng thủy sản trong vùng này. Tất cả họ đều xả nước bẩn ra đây, làm ô nhiễm các trang trại khác – Triệu Diệp (Ye Chao) nông dân nuôi lươn và tôm ở Phúc Thanh, Trung Quốc.
“Câu chuyện thủy sản” Trung Quốc không may lại hoàn toàn là sự thật này bắt đầu ở miền Đông Nam Hoa Kỳ, nơi mà trong những năm 90 việc nuôi cá tra miền Nam là một trong những câu chuyện thành công lớn của ngành thủy sản Hoa Kỳ. Thế rồi con rồng châu Á bước vào đấu trường “Long tranh Hổ đấu”.
Như chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn trong Phần II, “Những Vũ khí Hủy diệt Việc làm”, các thương nghiệp Trung Quốc kiếm lợi nhuận bằng mọi trò lừa đảo trong kinh doanh, và các trại nuôi thủy sản của Trung Quốc không phải là ngoại lệ. Thật vậy, bắt đầu vào những năm đầu của thế kỷ XXI, dưới sự tấn công dữ dội của ngành xuất cảng được trợ cấp của Trung Quốc, nhiều trại nuôi thủy sản Hoa Kỳ ở các tiểu bang như Louisiana, Mississippi, và Alabama đã thực sự hoàn toàn biến mất.
Ngày nay, Trung Quốc là nhà cung cấp thủy sản nuôi số một thế giới và chiếm lĩnh các thị trường cá tra, cá rô phi, tôm, và lươn. Tuy nhiên, các trại nuôi thủy sản Trung Quốc cho chúng ta một hình ảnh thôn quê không yên bình và không hòa hợp với thiên nhiên. Hơn thế nữa, họ còn tạo ra một cơn ác mộng của sự bẩn thỉu kinh người như dưới địa ngục.
Sự bẩn thỉu của các trại nuôi thủy sản bắt đầu bằng sự kiện chỉ có dưới một nửa nước Trung Quốc là có cơ sở giải quyết nước thải. Vậy thì cái cách thức mà những thứ do người thải ra này – cùng với không biết bao nhiêu thuốc trừ sâu, phân bón, bùn than, thuốc kháng sinh, thuốc nhuộm, và các chất gây ô nhiễm khác – tìm được đường đến bữa cơm tối thứ Sáu ở nhà bạn thật đáng để chúng ta được biết.
Cuộc hành trình đau «lòng» này bắt đầu từ thượng nguồn sông Dương Tử, chảy dài hơn 3,000 dặm đường sông đến đồng bằng phía đông Trung Quốc. Và chính tại đây, phần lớn thủy sản nhiễm bẩn được nuôi để xuất sang Hoa Kỳ, châu Âu, Nhật Bản và các nước khác.
Nằm dọc theo dòng Dương Tử, những thành phố lớn đang phát triển như Thành Đô và Trùng Khánh đổ thẳng ra sông hàng tỷ tấn chất thải chưa được giải quyết từ con người, động vật và cả chất thải công nghiệp. Đống độc hại này sau đó lại có thêm thời gian để lên men và rữa ra khi dồn về hồ chứa đằng sau đập Tam Hiệp khổng lồ phía bên dưới Trùng Khánh.
Chuyến đi ba ngày bằng du thuyền “hạng sang” xuôi dòng Dương Tử từ Trùng Khánh đến đập Tam Hiệp – như nhiều du khách Hoa Kỳ vẫn thường đi – thực ra là để nếm trải cơn ác mộng về môi trường đang bị đe dọa. Nước hồ ánh lên một màu xanh kỳ quái và thỉnh thoảng bốc mùi hôi hám dưới một đám khói thường trực từ những nhà máy chạy bằng than đá. Giống như “con chó không sủa” của Sherlock Holmes, sự thiếu vắng hầu như hoàn toàn của các giống chim le le, rùa, và loài vật lưỡng cư – chưa kể đến những con cá heo nước ngọt màu hồng một thời trước đây thường vui đùa và là biểu tượng của dòng sông nay đã tuyệt chủng – cho thấy mức độ ô nhiễm nghiêm trọng của một trong những con sông – và là nguồn cung cấp nước ngọt – lớn nhất Trung Quốc.
Còn hỏi tại sao câu chuyện này lại liên quan đến thủy sản Trung Quốc mà bạn ăn ở Hoa Kỳ, hãy nhớ rằng chính những đống mùn rác trên dòng Dương Tử, cũng như nước từ những con sông Châu Giang và Hoàng Hà bất hạnh, đang đổ vào những cơ sở nuôi trồng thủy sản nhập cảng ở bờ Đông Trung Quốc. Lẽ dĩ nhiên, vì lươn, cá, tôm của Trung Quốc được nuôi trong điều kiện độc hại như vậy, các loài này sẽ bị nhiễm đủ loại vi trùng và ký sinh trùng. Học giả Trung Quốc Lưu Thành Tâm (Liu Chenglin) ghi nhận:
Các điều kiện để nuôi trồng thủy sản ở Trung Quốc thật tệ hại: Những người sản xuất dồn chặt vào bể nuôi hàng ngàn cá, tôm để có sản lượng cao nhất. Điều này tạo ra một lượng lớn chất thải làm ô nhiễm nước và truyền những bệnh có thể giết hết cả mẻ cá nếu không được giải quyết hợp lý. Cho dù căn bệnh không giết hết tôm cá trong bể nuôi, thì những loại vi trùng còn lại như Vibrio, Listeria, hay Salmonella vẫn có thể làm cho những người ăn phải tôm cá bị nhiễm bệnh.
Để giải quyết điều kiện nuôi, những người nuôi cá Trung Quốc thường bơm đủ loại kháng sinh, kháng nấm, thuốc kháng vi rút và thuốc nhuộm bị cấm vào nước đã bị ô nhiễm. Những độc chất này, bao gồm từ chất nhuộm màu lục malachit, chloramphenicol, fluoroquinolones cho tới nitrofurans, thuốc ngừa thai, thuốc tím gentian không tránh khỏi việc ngấm vào thịt sinh vật. Chúng có thể gây ra đủ thứ bệnh từ ung thư, các bệnh hiếm gặp như bệnh thiếu máu cho tới việc làm suy giảm khả năng sử dụng kháng sinh chữa bệnh của cơ thể con người.
Trên cả những sự vi phạm trắng trợn này, các nhà máy chế biến thủy sản Trung Quốc còn thường xuyên dùng những chất như khí carbon monoxide để làm cho miếng cá có màu đỏ tươi. Việc này không những làm tăng vẻ ngoài hấp dẫn của sản phẩm mà còn che giấu được những sản phẩm đã hư thối. Bạn hãy nhớ kỹ trò lừa đảo nhỏ mọn này mỗi khi bạn thấy một miếng cá Trung Quốc đỏ tươi và nghĩ rằng nó được “đông lạnh lúc còn tươi nguyên”.
Tất nhiên là ở Trung Quốc, “cái gì người Mỹ dùng được thì thường lại không phải là cái mà dân Tàu dùng được”. Thật vậy, cái kiểu “tô son điểm phấn” này chịu những hình phạt rất nặng nếu dùng cho thủy sản phục vụ thị trường nội địa Trung Quốc.
Bây giờ là điểm quan trọng hơn trong câu chuyện về thủy sản Trung Quốc – và mới thực sự là điều duy nhất bạn cần nhớ: Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ thiếu nhiều nhân viên đến nỗi mặc dù họ kiểm soát 80% nguồn cung thực phẩm của Hoa Kỳ, họ chỉ có thể kiểm tra dưới 1% thực phẩm nhập cảng. Chính vì lý do này mà mỗi khi bạn ăn bất cứ thứ gì xuất xứ từ Trung Quốc thì có nghĩa là bạn đang chơi “trò may rủi chết người với thức ăn Trung Quốc” đấy. Và Chính phủ Trung Quốc cũng như nhà chức trách Hoa Kỳ muốn nói thế nào cũng không thể cho bạn tin được là bảo đảm an toàn!
Bán than giả cho Newcastle
Một vài công ty Trung Quốc hiện đang sản xuất và bán số lượng lớn gạo giả cho những dân làng không mảy may nghi ngờ. Theo một báo cáo đăng trên tờ Tuần san Hong Kong ấn bản tiếng Đại Hàn, những người sản xuất đã trộn khoai tây, khoai lang và nhựa công nghiệp để làm gạo giả – Natural News.
Chúng tôi có thể sẽ thiếu trách nhiệm khi kết thúc chương này mà không chia sẻ với bạn hai trong số những ví dụ về trò giả mạo sản phẩm vô liêm sỉ gần đây của Trung Quốc. Những ví dụ này đưa ra lời cảnh báo là nếu các thương gia Trung Quốc sẵn sàng làm giả đối với dân chúng của họ, thì sao chúng ta lại mong họ cung cấp cho mình những sản phẩm, thực phẩm và dược phẩm an toàn?
Ví dụ thứ nhất là về âm mưu làm gạo giả bán cho dân quê nghèo. Trong trò lừa lợi dụng lòng tin của người dân này, những kẻ làm giả trộn một hỗn hợp khoai tây và khoai lang rồi ép khuôn thành hình những hạt gạo. Sau đó nhựa tổng hợp được thêm vào để giữ nguyên hình cho hạt gạo. Kết quả là bạn có thể nấu thứ gạo này hàng giờ mà nó vẫn cứng và sượng. Một viên chức của Hiệp hội Nhà hàng Trung Quốc cho rằng ăn ba bát gạo quỉ quái này cũng bằng nuốt hết một cái túi plastic. Thế mà trước đây bạn cứ nghĩ là ăn cám lúa mì làm hư đường tiêu hóa!
Trong ví dụ thứ hai, âm mưu rất phổ biến trong những tỉnh lớn của Trung Quốc, bao gồm các tỉnh Cam Túc, Hà Nam, Thanh Hải, Sơn Tây và Tứ Xuyên. Trong trò lừa đảo này, người ta thêm hương vị và mùi thơm giả vào gạo thường để làm cho nó có hương vị giống như loại gạo thơm Vũ Xương đắt tiền.
Chỉ cần thêm nửa ký hương thơm thì người chế biến gạo gian Trung Quốc có thể tạo mùi hương cho 10 tấn gạo. Âm mưu này bị bại lộ khi các phương tiện truyền thông Trung Quốc công bố một báo cáo thống kê khôi hài: Mỗi năm, nông dân trồng được 800,000 tấn gạo Vũ Xương, nhưng bán ra thị trường những hơn 10 triệu tấn!
Không hề thấy một sự hối hận nào từ thủ phạm của những trò lừa đảo này. Khi buộc phải đối chất, phát ngôn viên của một công ty bị bắt quả tang làm giả chỉ nói: “Gạo giả bán rất chạy vì giá rẻ so với gạo thật”. Thật là những kẻ vô đạo đức không có tí lương tâm xã hội nào cả.
Hết Chương II
Dịch từ: Death by China
P.N.
Dịch giả gửi trực tiếp cho BVN
Đọc xong Chương này, một cảm giác rùng
rợn chạy dọc sống lưng. Chỉ có thể nói: Cả nước Trung Quốc là một lò sát
sinh của toàn thế giới, một lò sát sinh được sự tài trợ đặc biệt có chủ
ý của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Không phải là cực đoan khi có người đề
xuất: muốn nhân loại được sống còn thì cần phát động rộng rãi trên khắp hành tinh một phong trào rầm rộ tẩy chay hàng hóa thực phẩm Trung Quốc.
Bauxite Việt Nam Kính thưa quý vị, chào các bạn, Chúng tôi xin gửi đến quý vị Chương II của quyển sách Chết dưới tay Trung Quốc Tuần qua, có vị giới thiệu đến chúng tôi quyển sách in trên giấy “Chết bởi Trung Quốc” do TS Trần Diệu Chân dịch thuật. Chúng tôi luôn ủng hộ những việc làm có lợi cho quốc gia dân tộc và cũng đã gửi lời chào thân ái và sự ngưỡng mộ đến TS Diệu Chân. Qua việc dịch sách Death by China và hiệu đính thành bản “Chết dưới tay Trung Quốc” mà một số bằng hữu cùng cộng tác lâu nay, chúng tôi có dịp học hỏi thêm kiến thức về kinh tế, tài chánh v.v…, và nhất là sự đa dạng ngôn ngữ. GS Peter Navarro đã chơi chữ nhiều trong sách của ông. Để dịch sát nghĩa là một việc, nhưng hiểu cách chơi chữ của người Tây phương, rồi chơi chữ lại theo kiểu người Á đông lại là một thách thức thú vị. Chúng tôi sẽ tiếp tục dịch thuật quyển Death by China, chuyển bằng điện thư, đồng thời đăng lên trang mạng Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia vùng Montréal để đông đảo quý đồng bào quốc nội và hải ngoại thưởng lãm. vietnam.ca Kính mong quý vị và các bạn ủng hộ nhiệt tình, và mong quý niên trưởng tận tình chỉ bảo nếu thấy sơ sót. Kính thư, Ts. Lê Minh Thịnh, Giám đốc Điều hành phụ trách Ban Thông-tin Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia vùng Montréal |
Trong khi câu đùa này nghe thú vị, thì cụm từ “thực phẩm Trung Hoa” lại hàm nghĩa nghiêm trọng hơn nhiều khi mà Trung Quốc đang cung cấp cho Hoa Kỳ ngày càng nhiều trái cây, rau quả, cá và thịt, không kể các loại vitamin và thuốc chữa bệnh.
Trung Quốc là nước xuất cảng hải sản lớn nhất sang Hoa Kỳ, là nguồn cung cấp chính về gà thịt trắng và là nước xuất cảng trà lớn thứ ba trên thế giới. Các nhà nông Trung Quốc cũng cung cấp cho chúng ta 60% nước táo ép, 50% tỏi, và một số lượng lớn đủ các loại từ trái lê đóng hộp, nấm bảo quản đến mật ong và sữa ong chúa.
Về dược phẩm, Trung Quốc cũng sản xuất cho thế giới đến 70% lượng penicillin, 50% lượng aspirin, và 33% lượng tylenol. Các công ty dược phẩm Trung Quốc cũng đã chiếm lĩnh phần lớn thị trường thế giới về kháng sinh, enzyme, các acid amin chính và vitamin tổng hợp. Trung Quốc thậm chí đã thống lĩnh đến 90% thị trường thế giới về vitamin C – cùng lúc đó họ đang có vai trò áp đảo trong việc sản xuất các loại vitamin A, B12, và E, không kể nhiều loại nguyên liệu để sản xuất vitamin tổng hợp.
Các số liệu thống kê này làm tất cả chúng ta lo lắng chỉ vì một lý do đơn giản: Một phần quá lớn các loại thuốc Trung Quốc đang tràn ngập các cửa hàng và siêu thị thuốc của chúng ta thực sự là chất độc. Đấy là lý do tại sao thực phẩm và dược phẩm Trung Quốc luôn được xếp hàng đầu trong các loại phải kiểm tra khi nhập vào biên giới hoặc bị trả về bởi cả cơ quan Quản lý Thực phẩm & Dược phẩm của Hoa Kỳ lẫn Cơ quan An toàn Thực phẩm châu Âu.
Thế sao Trung Quốc vẫn tiếp tục mang đến cho chúng ta các loại thực phẩm và thuốc có thể làm chúng ta đau ốm hoặc giết chúng ta như vậy? Đôi khi các chất độc có trong dây chuyền cung cấp thực phẩm và thuốc men là hậu quả ngẫu nhiên của những yếu tố như phương pháp sản xuất kém chất lượng, quy trình kém vệ sinh, hoặc là chất độc từ đất do môi trường bị ô nhiễm. Những khi khác thì do những kẻ thiếu đạo đức hay còn gọi là “kẻ dã tâm” – một từ do chính người dân của họ gọi – cố tình làm nhiễm bẩn thực phẩm và dược phẩm, đơn giản chỉ vì muốn gia tăng lợi nhuận cho họ.
Cho dù là do ngẫu nhiên hay cố tình, việc đầu tiên bạn cần biết cụ thể về cái Chết dưới tay Trung Quốc này là nó không nhắm vào một người nào. Thật vậy, người Trung Quốc, dù là nông dân, ngư dân, nhà chế biến thực phẩm hay là người bán thuốc, đều có thể đầu độc chính người dân của họ y như họ đầu độc người Mỹ, người châu Âu, người Nhật, người Hàn và tất cả những ai trên toàn thế giới dùng thực phẩm và dược phẩm của họ. Để thử xem câu nói trên đúng tới đâu chỉ cần xem trả lời cho câu hỏi : “Cái gì trong chảo của anh thế?” – Có tới 10% nhà hàng ở Trung Quốc sử dụng cái gọi là “dầu ăn bẩn” để nấu nướng.
Dầu ăn bẩn là một hỗn hợp hôi hám của dầu đã được sử dụng và chất thải thu được từ hố ga và cống rãnh từ các nhà bếp thương mại, chứa đầy nấm mốc độc aflatoxin gây ung thư gan. Những người vô gia cư (*) ở Trung Quốc lén lút bán thứ này cho nhiều nhà hàng với giá chỉ bằng một phần năm giá dầu đậu nành hay dầu lạc mới. Ngoài khả năng gây ung thư, cái hỗn hợp gồm dầu bị mốc với đủ loại thực phẩm bỏ đi này có thể là bản án tử hình bất ngờ cho bất kỳ ai bị dị ứng thực phẩm nặng.
Kẻ giết người hàng loạt bằng Melamine Trung Quốc
Câu chuyện dầu ăn bẩn này cho dù có thể làm chúng ta phẫn nộ, nhưng so với chuyện những kẻ giết người hàng loạt bằng melamine Trung Quốc thì nó chưa là gì cả. Những kẻ sát nhân này đã hạ sát nhiều nạn nhân trên đất Trung Quốc cũng như trên khắp thế giới, và những nỗ lực thường là vô hiệu quả để bắt chúng cho thấy một cách rõ ràng sự khó khăn cho cả Chính phủ Trung Quốc lẫn các cơ quan kiểm soát Hoa Kỳ trong việc bảo đảm an toàn thực phẩm và thuốc men khi mà bọn sát nhân hoạt động chỉ vì lợi nhuận.
Vũ khí giết người, melamine, thực ra là một hóa chất có giá trị khi chúng không bị lén lút cho vào thực phẩm. Kết hợp melamine với formaldehyde để sản xuất nhựa melamine, bạn sẽ có được một chất dẻo có độ bền cao dùng sản xuất các sản phẩm như formica và các bảng viết bằng bút xóa. Trộn với một số hóa chất khác, bạn có thể dùng melamine như một chất chống cháy, phân bón, hay là “phụ gia” siêu dẻo dùng trong bê tông cường độ cao. Thế nhưng thêm melamine vào các sản phẩm như thức ăn gia súc, sữa, hoặc sữa cho trẻ sơ sinh thì không còn cách nào nhanh hơn để hủy hoại hai trái thận của con người.
Thế tại sao những thương gia có dã tâm của Trung Quốc lại thêm melamine vào thực phẩm của chúng ta? Đó là vì hàm lượng nitrogen cao trong melamine có thể nhái mức protein cao trong thực phẩm. Sự giả mạo protein kiểu Trung Quốc này do đó có thể đánh lừa các nhân viên kiểm tra thực phẩm trong việc xếp hạng thực phẩm có hàm lượng protein cao. Vì melamine rất rẻ so với protein thật, nên điều này có nghĩa là rất nhiều tiền sẽ vào túi thủ phạm, bất kể nhiều người có thể thiệt mạng.
Ai giết con mèo của tôi? Cái gì đã xảy ra với chó của tôi?
Thế giới lần đầu biết đến việc giả mạo protein của Trung Quốc vào năm 2007, khi hàng chục ngàn chó và mèo ở châu Âu, Hoa Kỳ và Nam Phi bị chết vì loạt thức ăn nhiễm melamine. Và không chỉ thú vật nuôi bị ảnh hưởng. Theo Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm cùng Bộ Nông nghiệp Hoa Kỳ, ba triệu người Mỹ đã tiêu thụ thịt gà và thịt heo nuôi bằng thức ăn có chứa melamine.
Và giờ bạn hãy nghe đây: Nếu bạn bị mất con vật nuôi đang khỏe mạnh vì một chứng bệnh bí ẩn hay do hỏng thận, có lẽ là chúng bị chết do ”Chất độc Trung Quốc”. Có thể biết trước được rằng khi sự khủng hoảng nổ ra, Chính phủ Trung Quốc đã tìm cách ngăn chặn và thậm chí từ chối cho phép các thanh tra nước ngoài đến để xem xét vấn đề. Tuy nhiên, khi sự kiện melamine nổ ra trên chính đất nước Trung Quốc thì lại là một chuyện khác.
Không nhắm vào riêng ai cả, Phần hai
“Tôi đã hoàn toàn mất niềm tin vào sữa bột do Trung Quốc sản xuất”, Emily Tang, một công chức 31 tuổi ở thành phố Thẩm Quyến có cô con gái 3 tuổi nói.
— Bloomberg Business Week
Năm 2008, gần 300,000 trẻ sơ sinh Trung Quốc bị ốm và 6 trẻ em đã chết sau khi 22 nhà máy sữa ở Trung Quốc bị nghi ngờ là đã cho thêm melamine vào sữa và sữa dành riêng cho trẻ sơ sinh. Theo Triệu Huệ Bình (Zhao Huibin), một nông dân nuôi bò sữa ở tỉnh Hồ Bắc: “Trước khi sử dụng melamine, người ta đã dùng cháo gạo và tinh bột khoai để cố ý làm tăng số đo hàm lượng đạm, nhưng cách này rất dễ bị phát hiện, nên họ chuyển sang dùng melamine”.
Trong trường hợp cụ thể này, những kẻ giả mạo đầy dã tâm còn không thèm dùng loại melamine tinh khiết công nghiệp. Thay vào đấy, chúng dùng loại rẻ tiền hơn – và độc hại hơn – “melamine phế thải”. Không ngạc nhiên khi nhiều trẻ em dù khỏi bệnh vì nhiễm độc melamine đã bị tổn thương thận nghiêm trọng. Điều làm người ta rùng mình là sự việc xảy ra chỉ một năm sau khi Thủ tướng Ôn Gia Bảo đã quyết định chi thêm 1.1 tỷ đô-la và cử hàng trăm ngàn thanh tra đi kiểm tra các cơ sở sản xuất thực phẩm và dược phẩm.
Tờ New York Times đã có bài nói về sự thất bại triền miên trong quản lý này như sau:
Sự kiện liên quan đến các nhà máy sữa làm dấy lên một câu hỏi cốt lõi là liệu Đảng Cộng sản đang cầm quyền có khả năng tạo ra một cơ cấu điều hành có trách nhiệm và minh bạch trong hệ thống độc đảng hay không.
Ta hãy xem câu chuyện hài nhỏ có thể trả lời câu hỏi ấy đồng thời nhấn mạnh sự khác biệt căn bản giữa các chế độ xã hội mở và tự do với chế độ toàn trị tàn bạo ở Trung Quốc. Năm 2010, nguyên nhà báo Triệu Liên Hải (Zhao Lianhai) bị tù sau một phiên tòa vờ vịt trong đó anh không được phép đưa ra bằng chứng.
“Tội” của Triệu không phải là đầu độc mọi người. Đúng hơn là anh bị kết tội ”gây rối trật tự xã hội” vì đã cố đưa ra ánh sáng những kẻ giết người bằng melamine sau khi con anh bị mắc bệnh. Và đấy cũng lại thêm một lý do nữa vì sao Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc sẽ không bao giờ có thể bảo đảm cho chúng ta các sản phẩm an toàn hơn được. Không như ở các nước dân chủ, nơi quyền tự do ngôn luận và tự do hội họp là bất khả xâm phạm để giúp soi rọi mọi hành vi sai trái, Trung Quốc giấu nhẹm mọi thứ – và cho tất cả những người phản kháng vào trại tù cưỡng bách lao động (kiểu gulags của Xô Viết).
Những chất độc giết người có tên heparin của Trung Quốc
Bây giờ, nếu bạn nghĩ rằng sự kiện melamine là xưa rồi, thì không phải vậy đâu! Cho đến tận bây giờ, các sản phẩm nhiễm độc melamine vẫn ngày càng nhiều vì nó thực sự đem lại lợi ích quá lớn khi được dùng làm chất phụ gia, cho dù nó tàn phá thận của con người.
Còn như bạn nghĩ rằng thủ đoạn kiếm lợi nhuận bằng việc sử dụng những chất nhiễm độc như melamine chỉ có trong thực phẩm, thì cũng không phải chỉ thế thôi đâu. Chất độc giết người trong heparin của Trung Quốc minh họa một cách sinh động việc bọn con buôn bất lương Trung Quốc cũng đang bận rộn làm nhiễm độc cả thuốc chữa bệnh cho chúng ta. Heparin là một loại thuốc chống đông máu dùng trong phẫu thuật tim, truyền máu, chữa tĩnh mạch cho đến lọc thận. Nó được làm từ một sản phẩm tầm thường là niêm mạc ruột heo. Chính vì vậy mà Trung Quốc tham gia vào hoạt động sản xuất heparin: là nước sản xuất thịt heo lớn nhất thế giới, Trung Quốc luôn có nguồn cung cấp ruột heo hầu như vô tận.
Để giảm chi phí và gia tăng lợi nhuận, các nhà sản xuất Trung Quốc đã bí mật thêm một chất tương tự như heparin, nhưng rẻ tiền và có thể gây chết người gọi là chondroitin sulfate với hàm lượng sulfate vượt mức. Chất độc này có thể gây ra những phản ứng nghiêm trọng, đôi khi gây chết người – từ hạ huyết áp và thở gấp đến ói mửa và tiêu chảy.
Và đây là điều bẩn thỉu của trò lừa đảo này: Chất gây độc cho heparin có cấu trúc hóa học rất gần với heparin thật đến nỗi rất khó bị phát hiện. Giá của nó rẻ hơn heparin thật 100 lần: 9 đô-la so với 900 đô-la mỗi pound! Vì giá cực thấp như thế, một số lô heparin bị nhiễm độc đã có tới 50% là heparin giả!
Không đâu xa, hãy xem trường hợp cụ thể của anh Leroy Hubley ở Toledo, Ohio về cái chết bởi chất độc Trung Quốc. Anh đã mất người vợ 48 tuổi vì nhiễm chất heparin giả. Chỉ một tháng sau đấy và trước khi phát hiện ra chất độc, con trai của Hubley, cùng bị bệnh kém chức năng thận như mẹ cháu đã trở thành nạn nhân của cùng trò giá rẻ bất lương của bọn Trung Quốc.
Đến nay, chất độc heparin của Trung Quốc đã giết hại hàng trăm người Mỹ và làm hàng ngàn người khác bị bệnh. Heparin kém chất lượng đã xuất hiện ở 11 nước khác như Nhật Bản, Đức, Ấn Độ và Canada. Mặc dù nhà chức trách của cả Hoa Kỳ và Trung Quốc đã nỗ lực kiểm soát, cho đến nay heparin kém chất lượng vẫn có mặt ở các phòng mổ và các trung tâm lọc thận.
Bây giờ, chúng ta hãy tự hỏi: Vì sao mà nhiều kẻ dã tâm Trung Quốc lại sẵn sàng đầu độc thức ăn và thuốc men chỉ vì lợi nhuận? Câu trả lời của một học giả nổi tiếng Trung Quốc đã chỉ ra một cách sâu sắc đối với vấn đề suy thoái đạo đức của tâm hồn Trung Quốc. Theo Giáo sư kinh doanh Lưu Hải Đồng (Luo Yadong) trong Tạp chí Quản lý và Tổ chức, vấn đề suy thoái đạo đức – và việc chạy theo lợi nhuận bằng mọi giá – đã xảy ra do sự đổ vỡ các nguyên lý Khổng giáo trong môi trường không có đạo đức và luân thường đạo lý của chủ nghĩa cộng sản Trung Quốc.
Chính vì sự suy thoái đạo đức đó, cùng với việc các viên chức chính quyền tham nhũng và luật pháp lỏng lẻo, đã thúc đẩy những người chế biến thực phẩm cố ý sử dụng hóa chất công nghiệp độc hại để cải thiện vị ngon và bảo quản thực phẩm.
Thực vậy, chính các nhà chức trách Trung Quốc cũng đã tìm thấy những điều quái gở như nồi lẩu có thêm formaldehyde để có vị ngon hay nước tương có pha thêm acid hydrochloric và tóc người để làm tăng độ đạm. Nhưng kẻ dã tâm Trung Quốc còn làm xúc xích giá rẻ “tươi ngon” bằng cách cho cả thuốc trừ sâu cực độc dichlorvos vào. Lần sau, mỗi khi định ăn cái gì ngon ngon mà “Made in China”, bạn hãy nhớ những tiểu xảo đó nhé!
Đôi khi đấy không phải là chủ ý giết người – chỉ là ngộ sát!
Bây giờ tôi nghĩ là đã rõ mọi vấn đề, nếu Trung Quốc muốn sống trong thế kỷ 21 này, thì họ phải sản xuất theo những tiêu chuẩn như vậy – Thượng Nghị sĩ Richard Durbin (Đảng Dân chủ – Tiểu bang Illinois)
Trong khi “tội giết người cấp một” là bản án trong những vụ án melamine hay heparin thì trong nhiều vụ khác đấy chỉ là “tội ngộ sát” – tức tội giết người không có “chủ đích trước”. Vấn đề chủ yếu ở đây là khi Trung Quốc đã trở thành công xưởng sản xuất của thế giới, thì họ cũng đồng thời trở thành bãi chứa chất thải nguy hại và là đất nước ô nhiễm nhất thế giới. Bãi rác cực lớn ấy giờ đây có nghĩa là mảnh đất Trung Quốc dùng để nuôi dưỡng thế giới chứa đầy những chất gây ung thư, kim loại nặng, thuốc trừ sâu bất hợp pháp và những chất độc hại khác. Có nghĩa rằng việc chất độc từ mảnh đất Trung Quốc đang ngấm vào bữa ăn của người Mỹ, người châu Âu, người Nhật, người Hàn phải trở nên hiển nhiên đối với bất kỳ ai quan tâm.
Ăn một quả táo Trung Quốc mỗi ngày đủ cho các Bác sĩ chuyên khoa ung thư của Hoa Kỳ có việc làm cả đời
Hãy xem một ví dụ. Hộp nước ép ngon và đẹp mắt bạn dùng trong bữa trưa của con bạn. Thế là đã có một cơ hội để bạn, thay vì đưa một lon nước có gas, đã cho con bạn uống một thứ có vẻ là “tốt cho sức khỏe” chứa đầy arsen, một thứ kim loại nặng có thể gây ung thư. Đây là lý do tại sao:
Hơn 30 năm qua, các nhà nhập cảng nước táo đặc Trung Quốc đã tăng từ 10,000 gallon lên đến gần nửa tỷ gallon mỗi năm; và ngày nay Trung Quốc chiếm lĩnh hơn một nửa thị trường Hoa Kỳ.
Điều chắc chắn là, giá của họ rẻ hơn giá của các nhà nông Hoa Kỳ. Nhưng có một lý do làm cho nó rẻ là vì các vườn cây Trung Quốc dùng rất nhiều các loại thuốc trừ sâu bất hợp pháp có chứa arsen để rồi thấm vào cây và cô đọng trong quả.
Bạn muốn tách trà “loại thường” hay “không chì”?
Có một câu nói: “mọi thứ trà đều là trà Tàu cả”. Đúng thế, dù rằng khó tin! Một vị nguyên là Phó giám đốc Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ đã mô tả trên Đài phát thanh Quốc gia phương pháp mà người Trung Quốc đã sử dụng để phơi khô lá trà như sau: Người sản xuất rải “lá trà trên một cái sân kho rất rộng rồi dùng xe tải cán lên cho chóng khô”. Vì xe Trung Quốc dùng xăng pha chì nên không có cách nào hiệu quả hơn thế để biến lá trà thơm ngon trở thành một thứ vũ khí giết người.
Chẳng có tí sự thật nào trong nhãn hiệu thực phẩm Trung Quốc cả!
Ngoài ra, một trong những thói quen lừa đảo của những kẻ dã tâm Trung Quốc là thường xuyên ghi sai nhãn cho các thực phẩm “hữu cơ”. Không ngạc nhiên là các nhà nông Trung Quốc luôn nóng lòng muốn nhảy vào thị trường thực phẩm hữu cơ Hoa Kỳ, nhưng sự thú nhận của một chủ cửa hàng Trung Quốc đã nói lên tất cả:
Có khoảng chừng 30% các nông trại sản xuất thực phẩm hữu cơ thật và họ ghi nhãn hữu cơ trên đó. Tôi nghĩ chính quyền cần cải tiến công tác kiểm nghiệm. Nhưng giờ họ quá bận với an toàn thực phẩm nên chả còn sức đâu mà lo cho thực phẩm hữu cơ nữa.
Với sự thú nhận này thì không có gì đáng ngạc nhiên khi Walmart, Whole Foods, và các nhà bán lẻ khác phát hiện các sản phẩm tưởng là “hữu cơ” của Trung Quốc nhiễm đầy thuốc trừ sâu.
Bệnh nôn mửa vì đậu xanh tại Nhật
Không phải chỉ có Hoa Kỳ mới ăn phải chất độc Trung Quốc. Hãy xem điều gì xảy ra với một nhà phân phối thực phẩm Nhật Bản nhập cảng trên 50,000 kiện đậu xanh Trung Quốc được cho là “tươi ngon” từ Công ty Thực phẩm Yên Đài Bắc Hải của tỉnh Sơn Đông. Sau khi những người tiêu dùng bị nôn mửa rồi bị tê miệng, các viên chức của Bộ Y tế Nhật Bản đã tìm thấy nồng độ thuốc trừ sâu độc hại có trong đậu xanh cao gấp gần 35,000 lần nồng độ cho phép!
Dĩ nhiên, chúng ta có thể ghi lại hết chuyện này sang chuyện khác về “cái chết bởi thuốc độc Trung Quốc”. Chẳng hạn như vụ ở châu Âu liên quan đến Vitamin A nhiễm vi trùng suýt nữa thì được dùng pha chế sữa dành cho trẻ sơ sinh. Người ta đã tìm thấy các viên vitamin tổng hợp lẫn tạp chất chì, mật ong, tôm nhiễm thuốc kháng sinh. Vụ việc tai tiếng đã đăng tải ầm ĩ về loại xi-rô thuốc ho rẻ tiền chứa chất chống đông đã giết hại hàng ngàn người trên thế giới. Những ví dụ như thế này chỉ có ích nếu chúng giúp ta hiểu ra những vấn đề to lớn hơn.
Vấn đề to lớn cuối cùng chúng tôi muốn minh họa bằng ví dụ sau đây về ngành nuôi cá ở Trung Quốc: trong bối cảnh các vấn đề môi trường liên quan đến thực phẩm và dược phẩm Trung Quốc vẫn đang hiện diện cùng với hành vi thiếu đạo đức của các thương gia Trung Quốc hoành hành ở khắp nơi, thì việc Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ, Cơ quan Quản lý An toàn và Thực phẩm châu Âu cũng như Ủy ban An toàn Thực phẩm Nhật Bản kiểm soát được các sản phẩm nhập cảng từ Trung Quốc hầu như là bất khả thi. Thực vậy, việc các nhà nuôi trồng thủy sản Trung Quốc đã đè bẹp các đối thủ cũng như các nhà chức trách về an toàn thực phẩm chỉ là một mô hình thu nhỏ các sai lầm của việc phụ thuộc vào thực phẩm – và cá – Trung Quốc!
Không chỉ có người Trung Quốc sống trong điều kiện chen chúc
Các dòng nước của chúng tôi ở đây quá bẩn. Đơn giản là vì có quá nhiều cơ sở nuôi trồng thủy sản trong vùng này. Tất cả họ đều xả nước bẩn ra đây, làm ô nhiễm các trang trại khác – Triệu Diệp (Ye Chao) nông dân nuôi lươn và tôm ở Phúc Thanh, Trung Quốc.
“Câu chuyện thủy sản” Trung Quốc không may lại hoàn toàn là sự thật này bắt đầu ở miền Đông Nam Hoa Kỳ, nơi mà trong những năm 90 việc nuôi cá tra miền Nam là một trong những câu chuyện thành công lớn của ngành thủy sản Hoa Kỳ. Thế rồi con rồng châu Á bước vào đấu trường “Long tranh Hổ đấu”.
Như chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn trong Phần II, “Những Vũ khí Hủy diệt Việc làm”, các thương nghiệp Trung Quốc kiếm lợi nhuận bằng mọi trò lừa đảo trong kinh doanh, và các trại nuôi thủy sản của Trung Quốc không phải là ngoại lệ. Thật vậy, bắt đầu vào những năm đầu của thế kỷ XXI, dưới sự tấn công dữ dội của ngành xuất cảng được trợ cấp của Trung Quốc, nhiều trại nuôi thủy sản Hoa Kỳ ở các tiểu bang như Louisiana, Mississippi, và Alabama đã thực sự hoàn toàn biến mất.
Ngày nay, Trung Quốc là nhà cung cấp thủy sản nuôi số một thế giới và chiếm lĩnh các thị trường cá tra, cá rô phi, tôm, và lươn. Tuy nhiên, các trại nuôi thủy sản Trung Quốc cho chúng ta một hình ảnh thôn quê không yên bình và không hòa hợp với thiên nhiên. Hơn thế nữa, họ còn tạo ra một cơn ác mộng của sự bẩn thỉu kinh người như dưới địa ngục.
Sự bẩn thỉu của các trại nuôi thủy sản bắt đầu bằng sự kiện chỉ có dưới một nửa nước Trung Quốc là có cơ sở giải quyết nước thải. Vậy thì cái cách thức mà những thứ do người thải ra này – cùng với không biết bao nhiêu thuốc trừ sâu, phân bón, bùn than, thuốc kháng sinh, thuốc nhuộm, và các chất gây ô nhiễm khác – tìm được đường đến bữa cơm tối thứ Sáu ở nhà bạn thật đáng để chúng ta được biết.
Cuộc hành trình đau «lòng» này bắt đầu từ thượng nguồn sông Dương Tử, chảy dài hơn 3,000 dặm đường sông đến đồng bằng phía đông Trung Quốc. Và chính tại đây, phần lớn thủy sản nhiễm bẩn được nuôi để xuất sang Hoa Kỳ, châu Âu, Nhật Bản và các nước khác.
Nằm dọc theo dòng Dương Tử, những thành phố lớn đang phát triển như Thành Đô và Trùng Khánh đổ thẳng ra sông hàng tỷ tấn chất thải chưa được giải quyết từ con người, động vật và cả chất thải công nghiệp. Đống độc hại này sau đó lại có thêm thời gian để lên men và rữa ra khi dồn về hồ chứa đằng sau đập Tam Hiệp khổng lồ phía bên dưới Trùng Khánh.
Chuyến đi ba ngày bằng du thuyền “hạng sang” xuôi dòng Dương Tử từ Trùng Khánh đến đập Tam Hiệp – như nhiều du khách Hoa Kỳ vẫn thường đi – thực ra là để nếm trải cơn ác mộng về môi trường đang bị đe dọa. Nước hồ ánh lên một màu xanh kỳ quái và thỉnh thoảng bốc mùi hôi hám dưới một đám khói thường trực từ những nhà máy chạy bằng than đá. Giống như “con chó không sủa” của Sherlock Holmes, sự thiếu vắng hầu như hoàn toàn của các giống chim le le, rùa, và loài vật lưỡng cư – chưa kể đến những con cá heo nước ngọt màu hồng một thời trước đây thường vui đùa và là biểu tượng của dòng sông nay đã tuyệt chủng – cho thấy mức độ ô nhiễm nghiêm trọng của một trong những con sông – và là nguồn cung cấp nước ngọt – lớn nhất Trung Quốc.
Còn hỏi tại sao câu chuyện này lại liên quan đến thủy sản Trung Quốc mà bạn ăn ở Hoa Kỳ, hãy nhớ rằng chính những đống mùn rác trên dòng Dương Tử, cũng như nước từ những con sông Châu Giang và Hoàng Hà bất hạnh, đang đổ vào những cơ sở nuôi trồng thủy sản nhập cảng ở bờ Đông Trung Quốc. Lẽ dĩ nhiên, vì lươn, cá, tôm của Trung Quốc được nuôi trong điều kiện độc hại như vậy, các loài này sẽ bị nhiễm đủ loại vi trùng và ký sinh trùng. Học giả Trung Quốc Lưu Thành Tâm (Liu Chenglin) ghi nhận:
Các điều kiện để nuôi trồng thủy sản ở Trung Quốc thật tệ hại: Những người sản xuất dồn chặt vào bể nuôi hàng ngàn cá, tôm để có sản lượng cao nhất. Điều này tạo ra một lượng lớn chất thải làm ô nhiễm nước và truyền những bệnh có thể giết hết cả mẻ cá nếu không được giải quyết hợp lý. Cho dù căn bệnh không giết hết tôm cá trong bể nuôi, thì những loại vi trùng còn lại như Vibrio, Listeria, hay Salmonella vẫn có thể làm cho những người ăn phải tôm cá bị nhiễm bệnh.
Để giải quyết điều kiện nuôi, những người nuôi cá Trung Quốc thường bơm đủ loại kháng sinh, kháng nấm, thuốc kháng vi rút và thuốc nhuộm bị cấm vào nước đã bị ô nhiễm. Những độc chất này, bao gồm từ chất nhuộm màu lục malachit, chloramphenicol, fluoroquinolones cho tới nitrofurans, thuốc ngừa thai, thuốc tím gentian không tránh khỏi việc ngấm vào thịt sinh vật. Chúng có thể gây ra đủ thứ bệnh từ ung thư, các bệnh hiếm gặp như bệnh thiếu máu cho tới việc làm suy giảm khả năng sử dụng kháng sinh chữa bệnh của cơ thể con người.
Trên cả những sự vi phạm trắng trợn này, các nhà máy chế biến thủy sản Trung Quốc còn thường xuyên dùng những chất như khí carbon monoxide để làm cho miếng cá có màu đỏ tươi. Việc này không những làm tăng vẻ ngoài hấp dẫn của sản phẩm mà còn che giấu được những sản phẩm đã hư thối. Bạn hãy nhớ kỹ trò lừa đảo nhỏ mọn này mỗi khi bạn thấy một miếng cá Trung Quốc đỏ tươi và nghĩ rằng nó được “đông lạnh lúc còn tươi nguyên”.
Tất nhiên là ở Trung Quốc, “cái gì người Mỹ dùng được thì thường lại không phải là cái mà dân Tàu dùng được”. Thật vậy, cái kiểu “tô son điểm phấn” này chịu những hình phạt rất nặng nếu dùng cho thủy sản phục vụ thị trường nội địa Trung Quốc.
Bây giờ là điểm quan trọng hơn trong câu chuyện về thủy sản Trung Quốc – và mới thực sự là điều duy nhất bạn cần nhớ: Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ thiếu nhiều nhân viên đến nỗi mặc dù họ kiểm soát 80% nguồn cung thực phẩm của Hoa Kỳ, họ chỉ có thể kiểm tra dưới 1% thực phẩm nhập cảng. Chính vì lý do này mà mỗi khi bạn ăn bất cứ thứ gì xuất xứ từ Trung Quốc thì có nghĩa là bạn đang chơi “trò may rủi chết người với thức ăn Trung Quốc” đấy. Và Chính phủ Trung Quốc cũng như nhà chức trách Hoa Kỳ muốn nói thế nào cũng không thể cho bạn tin được là bảo đảm an toàn!
Bán than giả cho Newcastle
Một vài công ty Trung Quốc hiện đang sản xuất và bán số lượng lớn gạo giả cho những dân làng không mảy may nghi ngờ. Theo một báo cáo đăng trên tờ Tuần san Hong Kong ấn bản tiếng Đại Hàn, những người sản xuất đã trộn khoai tây, khoai lang và nhựa công nghiệp để làm gạo giả – Natural News.
Chúng tôi có thể sẽ thiếu trách nhiệm khi kết thúc chương này mà không chia sẻ với bạn hai trong số những ví dụ về trò giả mạo sản phẩm vô liêm sỉ gần đây của Trung Quốc. Những ví dụ này đưa ra lời cảnh báo là nếu các thương gia Trung Quốc sẵn sàng làm giả đối với dân chúng của họ, thì sao chúng ta lại mong họ cung cấp cho mình những sản phẩm, thực phẩm và dược phẩm an toàn?
Ví dụ thứ nhất là về âm mưu làm gạo giả bán cho dân quê nghèo. Trong trò lừa lợi dụng lòng tin của người dân này, những kẻ làm giả trộn một hỗn hợp khoai tây và khoai lang rồi ép khuôn thành hình những hạt gạo. Sau đó nhựa tổng hợp được thêm vào để giữ nguyên hình cho hạt gạo. Kết quả là bạn có thể nấu thứ gạo này hàng giờ mà nó vẫn cứng và sượng. Một viên chức của Hiệp hội Nhà hàng Trung Quốc cho rằng ăn ba bát gạo quỉ quái này cũng bằng nuốt hết một cái túi plastic. Thế mà trước đây bạn cứ nghĩ là ăn cám lúa mì làm hư đường tiêu hóa!
Trong ví dụ thứ hai, âm mưu rất phổ biến trong những tỉnh lớn của Trung Quốc, bao gồm các tỉnh Cam Túc, Hà Nam, Thanh Hải, Sơn Tây và Tứ Xuyên. Trong trò lừa đảo này, người ta thêm hương vị và mùi thơm giả vào gạo thường để làm cho nó có hương vị giống như loại gạo thơm Vũ Xương đắt tiền.
Chỉ cần thêm nửa ký hương thơm thì người chế biến gạo gian Trung Quốc có thể tạo mùi hương cho 10 tấn gạo. Âm mưu này bị bại lộ khi các phương tiện truyền thông Trung Quốc công bố một báo cáo thống kê khôi hài: Mỗi năm, nông dân trồng được 800,000 tấn gạo Vũ Xương, nhưng bán ra thị trường những hơn 10 triệu tấn!
Không hề thấy một sự hối hận nào từ thủ phạm của những trò lừa đảo này. Khi buộc phải đối chất, phát ngôn viên của một công ty bị bắt quả tang làm giả chỉ nói: “Gạo giả bán rất chạy vì giá rẻ so với gạo thật”. Thật là những kẻ vô đạo đức không có tí lương tâm xã hội nào cả.
Hết Chương II
Dịch từ: Death by China
P.N.
Dịch giả gửi trực tiếp cho BVN
Đại biểu Dương Trung Quốc nghĩ gì?
Nguyễn Huy Canh – Boxitvn
Hôm qua, ngày 14/11 trong phiên chất vấn và trả
lời chất vấn của QH, ông Dương Trung Quốc có lời chất vấn và có ý đổ lỗi
hoàn toàn cho Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về những yếu kém, hạn chế hiện
nay trong việc điều hành Chính phủ và có ý mạnh mẽ khuyên Thủ tướng đoạn
tuyệt với những lời xin lỗi để đến với văn hóa từ chức.
Cựu ĐBQH, ông Nguyễn Minh Thuyết vừa có bài trả lời phỏng vấn được phát lại trên blog Nguyễn Xuân Diện đã rất ủng hộ quan điểm và cái nhìn của ông Dương Trung Quốc, và cũng cho rằng tình hình xấu đi của đất nước từ tham nhũng không cản được, nợ xấu ngân hàng đến làm ăn, kinh doanh thua lỗ nặng của các tập đoàn… đều là do sự điều hành yếu kém của Thủ tướng. Thủ tướng cần phải từ chức theo nghĩa bắt đầu cho một quá trình lịch sử của văn hóa chính trị giống như các quốc gia tiên tiến trên thế giới ngày nay.
Rất nhiều ý kiến của cử tri từ các phản hồi trên các trang mạng đều cho thấy sự ủng hộ đối với ý kiến của ĐB Dương Trung Quốc, và chỉ trích Thủ tướng rất nhiều… Đó là những bức xúc và ý kiến thẳng thắn: các quan chức của Đảng, Chính phủ và chính quyền các cấp không làm tốt nhiệm vụ để xảy ra tình hình nhân dân đói khổ, nheo nhóc, khiếu kiện kéo dài và có quá nhiều nỗi oan khiên xảy ra, cùng những cái chết rất thương tâm gần đây thì nên và cần phải từ chức.Từ chức phải được hình thành như một văn hóa chính trị của chính thể này.
Tuy nhiên nếu chúng ta bình tĩnh nhìn lại những năm 80 của thế kỷ trước, xã hội này, đất nước này còn bị rơi vào tình huống đau đớn hơn, khủng khiếp hơn nhiều. “Cái đêm ấy đêm gì” của Phùng gia Lộc là bức tranh sinh động của sự khủng khiếp ấy; đó là việc hàng triệu công nhân bỏ việc trong các nhà máy, công xưởng, còn nông dân thì vứt bỏ ruộng nương, không cày cấy, gặt hái. Đất nước lâm vào cảnh tiêu điều, xác xơ trong nạn đói, và kiệt quệ.
Thực trạng đó của xã hội có thuộc về trách nhiệm của Chính phủ, về sự điều hành yếu kém của Thủ tướng Phạm Văn Đồng?
Không, cái lỗi đó cơ bản thuộc về mô hình CNXH cũ, thuộc về phạm trù “làm chủ tập thể” do nghị quyết, do chủ trương của Đảng và của mấy vị cố vấn mù gây ra.
Tôi đã nhìn thấy ở Thủ tướng Dũng tài năng, có đóng góp cho đất nước này trên cương vị Thủ tướng bên cạnh một số yếu kém nhìn thấy rõ liên quan đến vấn đề tự do báo chí, nhân quyền; đó là cách hành xử của Thủ tướng đối với cá nhân Cù Huy Hà Vũ, với một số nhà bất đồng chính kiến có cái gì đó hẹp hòi, chưa nhân văn. Thủ tướng còn thiếu quan tâm đã để cho các phiên tòa có tính chính trị đã công bố là xét xử công khai nhưng lại để công an ngăn cản, bắt bớ người dân tới tham dự một cách thô bạo, vi Hiến.
Đúng là Thủ tướng Dũng điều hành Chính phủ trong nhiều năm qua chưa tốt, và thậm chí còn sai lầm như đã ký gần 3000 văn bản quyết định thu hồi đất không đúng thẩm quyền đã gây ra nhiều đau khổ, cay đắng cho nhân dân như ở Văn Giang, Vụ Bản. Thiếu quan tâm xây dựng chế tài kiểm soát hoạt động của các ngân hàng đã dẫn đến những vi phạm hàng loạt của các cán bộ ngân hàng trong việc vay và cho vay, cũng như tình hình nợ xấu của nó là một hệ quả đau đớn, và tất yếu.
Nhưng thưa ĐB Dương Trung Quốc, tôi cho rằng tất cả điều đó đều bị chi phối một cách chắc nịch từ những nguyên lí do Đảng đẻ ra: Kinh tế nhà nước phải giữ vai trò chủ đạo, là công cụ điều tiết vĩ mô nền kinh tế; là tư tưởng sở hữu toàn dân (nhà nước) về đất đai…
Ông thừa biết các tập đoàn kinh tế, các doanh nghiệp nhà nước chỉ là cái thùng không đáy, nên Thủ tướng dù có mười tai mắt cũng không thể kiểm soát, ngăn chặn nổi tình hình làm ăn gian dối, nhiều tham nhũng lớn, nhỏ xảy ra ở khu vực này.
Vẫn còn quyền lực tuyệt đối của Đảng và nhà nước trong phạm trù “thu hồi đất, và định giá đất” thì vẫn còn các quan chức ở tất cả các quận huyện, tỉnh, thành phố tham nhũng, cướp đoạt đất đai của dân lành, làm khổ họ dựa trên quyền lực và cách lách luật của mình. Trong lĩnh vực này, Thủ tướng dù có sức khỏe quan tâm, và ra nhiều quyết định cũng không thể ngăn chặn được, hoặc có thể thì hiệu lực, hiệu quả cũng không cao. Vụ việc ở Tiên Lãng-Hải Phòng là một minh chứng cho điều đó.
Liệu chúng ta có thể cảm thông và chia sẻ quan điểm của Thủ tướng về sự phân công của TW Đảng với ông, và về trách nhiệm chấp hành của Thủ tướng.
Thưa ông Dương Trung Quốc, ông có nghĩ tới điều hệ trọng này khi ông chất vấn: Thủ tướng từ chức thì đường lối, chủ trương của Đảng hiện nay cũng như mớ lí thuyết cũ rích và lạc hậu về con đường đến CNXH đã biến nó thành cái “sân sau” của các nhóm lợi ích của cụ TBT cũng phải “từ nhiệm” trước. Liệu cái văn hóa này có thể xảy ra không ? Tôi nghĩ, đó còn phải là câu hỏi nhức nhối của rất nhiều năm nữa của chính thể và của nền văn hóa của chúng ta.
Ngày 15/11/2012
N.H.C.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
Được đăng bởi bauxitevn Cựu ĐBQH, ông Nguyễn Minh Thuyết vừa có bài trả lời phỏng vấn được phát lại trên blog Nguyễn Xuân Diện đã rất ủng hộ quan điểm và cái nhìn của ông Dương Trung Quốc, và cũng cho rằng tình hình xấu đi của đất nước từ tham nhũng không cản được, nợ xấu ngân hàng đến làm ăn, kinh doanh thua lỗ nặng của các tập đoàn… đều là do sự điều hành yếu kém của Thủ tướng. Thủ tướng cần phải từ chức theo nghĩa bắt đầu cho một quá trình lịch sử của văn hóa chính trị giống như các quốc gia tiên tiến trên thế giới ngày nay.
Rất nhiều ý kiến của cử tri từ các phản hồi trên các trang mạng đều cho thấy sự ủng hộ đối với ý kiến của ĐB Dương Trung Quốc, và chỉ trích Thủ tướng rất nhiều… Đó là những bức xúc và ý kiến thẳng thắn: các quan chức của Đảng, Chính phủ và chính quyền các cấp không làm tốt nhiệm vụ để xảy ra tình hình nhân dân đói khổ, nheo nhóc, khiếu kiện kéo dài và có quá nhiều nỗi oan khiên xảy ra, cùng những cái chết rất thương tâm gần đây thì nên và cần phải từ chức.Từ chức phải được hình thành như một văn hóa chính trị của chính thể này.
Tuy nhiên nếu chúng ta bình tĩnh nhìn lại những năm 80 của thế kỷ trước, xã hội này, đất nước này còn bị rơi vào tình huống đau đớn hơn, khủng khiếp hơn nhiều. “Cái đêm ấy đêm gì” của Phùng gia Lộc là bức tranh sinh động của sự khủng khiếp ấy; đó là việc hàng triệu công nhân bỏ việc trong các nhà máy, công xưởng, còn nông dân thì vứt bỏ ruộng nương, không cày cấy, gặt hái. Đất nước lâm vào cảnh tiêu điều, xác xơ trong nạn đói, và kiệt quệ.
Thực trạng đó của xã hội có thuộc về trách nhiệm của Chính phủ, về sự điều hành yếu kém của Thủ tướng Phạm Văn Đồng?
Không, cái lỗi đó cơ bản thuộc về mô hình CNXH cũ, thuộc về phạm trù “làm chủ tập thể” do nghị quyết, do chủ trương của Đảng và của mấy vị cố vấn mù gây ra.
Tôi đã nhìn thấy ở Thủ tướng Dũng tài năng, có đóng góp cho đất nước này trên cương vị Thủ tướng bên cạnh một số yếu kém nhìn thấy rõ liên quan đến vấn đề tự do báo chí, nhân quyền; đó là cách hành xử của Thủ tướng đối với cá nhân Cù Huy Hà Vũ, với một số nhà bất đồng chính kiến có cái gì đó hẹp hòi, chưa nhân văn. Thủ tướng còn thiếu quan tâm đã để cho các phiên tòa có tính chính trị đã công bố là xét xử công khai nhưng lại để công an ngăn cản, bắt bớ người dân tới tham dự một cách thô bạo, vi Hiến.
Đúng là Thủ tướng Dũng điều hành Chính phủ trong nhiều năm qua chưa tốt, và thậm chí còn sai lầm như đã ký gần 3000 văn bản quyết định thu hồi đất không đúng thẩm quyền đã gây ra nhiều đau khổ, cay đắng cho nhân dân như ở Văn Giang, Vụ Bản. Thiếu quan tâm xây dựng chế tài kiểm soát hoạt động của các ngân hàng đã dẫn đến những vi phạm hàng loạt của các cán bộ ngân hàng trong việc vay và cho vay, cũng như tình hình nợ xấu của nó là một hệ quả đau đớn, và tất yếu.
Nhưng thưa ĐB Dương Trung Quốc, tôi cho rằng tất cả điều đó đều bị chi phối một cách chắc nịch từ những nguyên lí do Đảng đẻ ra: Kinh tế nhà nước phải giữ vai trò chủ đạo, là công cụ điều tiết vĩ mô nền kinh tế; là tư tưởng sở hữu toàn dân (nhà nước) về đất đai…
Ông thừa biết các tập đoàn kinh tế, các doanh nghiệp nhà nước chỉ là cái thùng không đáy, nên Thủ tướng dù có mười tai mắt cũng không thể kiểm soát, ngăn chặn nổi tình hình làm ăn gian dối, nhiều tham nhũng lớn, nhỏ xảy ra ở khu vực này.
Vẫn còn quyền lực tuyệt đối của Đảng và nhà nước trong phạm trù “thu hồi đất, và định giá đất” thì vẫn còn các quan chức ở tất cả các quận huyện, tỉnh, thành phố tham nhũng, cướp đoạt đất đai của dân lành, làm khổ họ dựa trên quyền lực và cách lách luật của mình. Trong lĩnh vực này, Thủ tướng dù có sức khỏe quan tâm, và ra nhiều quyết định cũng không thể ngăn chặn được, hoặc có thể thì hiệu lực, hiệu quả cũng không cao. Vụ việc ở Tiên Lãng-Hải Phòng là một minh chứng cho điều đó.
Liệu chúng ta có thể cảm thông và chia sẻ quan điểm của Thủ tướng về sự phân công của TW Đảng với ông, và về trách nhiệm chấp hành của Thủ tướng.
Thưa ông Dương Trung Quốc, ông có nghĩ tới điều hệ trọng này khi ông chất vấn: Thủ tướng từ chức thì đường lối, chủ trương của Đảng hiện nay cũng như mớ lí thuyết cũ rích và lạc hậu về con đường đến CNXH đã biến nó thành cái “sân sau” của các nhóm lợi ích của cụ TBT cũng phải “từ nhiệm” trước. Liệu cái văn hóa này có thể xảy ra không ? Tôi nghĩ, đó còn phải là câu hỏi nhức nhối của rất nhiều năm nữa của chính thể và của nền văn hóa của chúng ta.
Ngày 15/11/2012
N.H.C.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
Giám sát lời hứa
16/11/2012 3:55- Thanhnien
Đọc các báo cáo thực hiện Nghị quyết về chất vấn và trả lời chất vấn tại kỳ họp thứ 2 và kỳ họp thứ 3 được các bộ, ngành gửi tới đại biểu Quốc hội tại kỳ họp thứ 4 này, cũng như theo dõi các phiên chất vấn mới thấy câu “múa con số” rất là chính xác.
Tất cả các báo cáo thực hiện trả lời chất vấn dài vài chục trang, trình bày về mươi vấn đề, chủ yếu là liệt kê các văn bản đã ban hành, đã chỉ đạo, đã đốc thúc, còn kết quả thế nào thì không có.Sau các màn “múa con số” tại Quốc hội (QH), tâm trạng chung của nhiều đại biểu (ĐB) là ấm ức. Ấm ức nhưng vẫn phải cho qua. Nguyên nhân là QH đã không có một hệ thống thông tin phát triển và độc lập để kiểm chứng những con số được “múa” tại các phiên chất vấn, cũng như không đủ định chế để xem xét trách nhiệm chính trị – kết quả của các phiên chất vấn.
Chẳng hạn như, Thống đốc Nguyễn Văn Bình đã dễ dàng vượt qua phiên “trả bài” chỉ bằng vài kỹ thuật đơn giản, kiểu như “giá vàng trong nước còn cao hơn giá vàng thế giới, nhưng nó không làm ảnh hưởng đến kinh tế vĩ mô”, rằng “sắp tới” sẽ có nghị định để kiểm soát chất lượng và chuẩn hóa thị trường. ĐB Nguyễn Văn Tuyết (Bà Rịa-Vũng Tàu) dù có không bằng lòng cũng chỉ có thể nói: “Thống đốc đừng nghĩ là dân không biết gì”. Sự bất lực của ĐB Tuyết, cũng như nhiều ĐB khác trước các câu trả lời “chả ra sao” của một số thành viên Chính phủ xuất phát từ việc các phiên chất vấn ở QH ta thực chất là một cuộc hỏi đáp, hoàn toàn không có không khí tranh luận và quan trọng là không có công cụ để biểu thị mức độ thỏa mãn của QH đối với các câu trả lời. Thỏa mãn thì QH tiếp tục nghị trình, không thỏa mãn thì QH phải đặt vấn đề bỏ phiếu tín nhiệm.
Kết quả của chất vấn bao giờ cũng phải kết thúc bằng một nghị quyết thể hiện mức độ hài lòng của QH, còn ở ta, đó là kết luận của Chủ tịch QH. Chủ tịch nói, đây là một phiên chất vấn thành công, dân chủ nhưng đại biểu QH không nghĩ vậy thì cũng chịu.
QH kỳ 4 rồi cũng sẽ ban hành Nghị quyết chất vấn (vào cuối kỳ họp), giống như đã từng làm tại kỳ họp thứ 2 (tháng 11.2011). Nhưng vấn đề là chúng ta chẳng có cơ chế nào để buộc các bộ trưởng đã “hứa” rồi thì phải làm, ngoài việc thống kê lại lời hứa đó. Như đã nói, các bộ ngành đều đã có báo cáo thực hiện Nghị quyết chất vấn, tức là thực hiện lời cam kết khi trả lời QH tại các kỳ họp trước, nhưng tại kỳ họp này, QH hay đúng hơn là không cơ quan nào của QH biết việc thực hiện ấy hiệu quả đến đâu, các câu trả lời đúng hay không để trả lời cho cử tri.
Một Bộ trưởng Tư pháp của Đan Mạch từng phải từ chức vì các ông nghị phát hiện ra có sự sai lệch trong các thông tin mà ông này cung cấp cho QH. Đánh giá các câu trả lời và giám sát thực hiện lời hứa do vậy quan trọng hơn là có được các lời hứa.
An Nguyên
VietSoul21 – Nô dịch đỏ
VietSoul21
Phong kiến → Thực dân → Nô dịch đỏ
Việt Nam là một nước (hậu thuộc địa) có lịch sử lập nước, giữ nước đầy gian truân với nước mắt và máu. Xấp xỉ một ngàn năm dưới Bắc thuộc, phải triều cống làm nô lệ cho quyền lực của nhiều triều đại phương Bắc. Kế tiếp là cả trăm năm thuộc địa của Pháp. Phận nô lệ tôi đòi cho ngoại bang vừa chấm dứt, chưa được hưởng chút tự do, thì cái ách búa liềm của chủ nghĩa cộng sản lại đặt vào cổ người dân miền Bắc suốt gần 70 năm. Còn cái tự do dân chủ non trẻ chưa kịp đơm hoa kết trái ở miền Nam Việt Nam thì đã bị khai tử bởi người anh em vào “giải phóng”.Lịch sử Việt Nam hầu như không ngớt muốn chứng minh người Việt Nam muốn thoát ách nô lệ. Oái ăm thay, một trong những hệ lụy của lịch sử Việt Nam là tâm thức người nô lệ.
Nô dịch dưới các triều đại phong kiến và đô hộ giặc Tàu, nô dịch bởi chính sách thực dân Pháp, và tiếp tục nô dịch dưới chế độ chuyên chính bạo lực của đảng cộng sản cầm quyền.
Đại tự sự (grand narrative) – Chiếm hữu/thuần dụng (appropriation/co-optation)
Triều đại nhà Sản từ khi nắm quyền đã thêu dệt một đại tự sự và đan may hàng trăm tự sự (narratives) khác nhằm tô son điểm phấn cho mình và đồng thời cấy vào tâm thức người dân để huy động họ cùng một hướng phò Đảng.Họ chiếm hữu/thuần dụng dòng đại tự sự “truyền thống chống ngoại xâm” của tổ tiên dân tộc trong quá trình chống thực dân Pháp giành lại độc lập và đánh đế quốc Mỹ thống nhất đất nước. Tất cả các đảng phái quốc gia, nhân sĩ yêu nước nếu không phủ phục dưới ngọn cờ Việt Minh và miền Bắc XHCN đều bị thủ tiêu, ám sát, tiêu diệt.
Họ lại đánh tráo chế độ (chính phủ) và đảng CSVN với dân tộc: “Yêu nước là yêu XHCN”, “Trung với Đảng”, “Còn Đảng còn mình”.
Họ vẫn tiếp tục ăn mày dĩ vãng với giòng đại tự sự đó qua các tự sự tuyên truyền dối trá “Bác Hồ tìm đường cứu nước”, “Tư tưởng Hồ Chí Minh”, và xây dựng tượng đài “Mẹ Anh hùng”, Viện tư tưởng Hồ Chí Minh v.v…
Khi đã “xuống hố cả nước” triều đại Sản đành phải “đổi mới” kinh tế nới lỏng (đặc quyền cho tầng lớp hạt giống đỏ, nhân thân tốt, hoặc bè phái móc nối) có thể tự làm, tự ăn khấm khá, nhất là vào giai đoạn chuyển sang thời kỳ hội nhập WTO thì họ khai trương dòng đại tự sự “ổn định xã hội” và “phát triển”.
Tất cả các hạt giống tự sự đó được gieo trong tính toán cân nhắc để cấy vào tâm thức hầu hết những người dân sợ “máu đỏ đầu rơi” nên tuân thủ vào quyền lực tuyệt đối.
Một thể chế “do dân” và “vì dân” (by the people, for the people) là một chính thể dân chủ. Còn chính quyền CSVN này “do ai” thì khỏi cần phải hỏi. Câu hỏi còn lại là “cho ai?” đúng ra cũng không cần phải hỏi (với chế độ độc tài CSVN) vì nó quá hiển nhiên.
Tuy nhiên vì dòng tự sự “nhân dân” làm chủ (cái bánh vẽ) và đảng lãnh đạo (vàng ròng SJC) ngày càng thấm nhuần, cấy sâu trong tim óc mọi người qua ngôn ngữ hàng ngày, nên tâm thức bao thế hệ nặng cưu mang não trạng nô dịch thể hiện qua trong tương quan “xin-cho”.
Do đó khi nghe, đọc, thấy tất cả những diễn ngôn và các dòng tự sự hào nhoáng mị dân từ cái loa phường, trên tấm biển đỏ, và “thời sự” trên các báo, các đài thì ta cần phải đặt câu hỏi là các diễn ngôn đó (có lợi) “cho ai?” và “vì ai?”.
Ổn định xã hội và phát triển (có lợi) cho ai?
Ổn định xã hội để hàng hóa độc hại, rẻ tiền từ nước lạ tự do thao túng trong thị trường. Cho ai? Cho vừa lòng quan thầy Bắc phương. Cho chủ quản bộ Công Thương và Hải quan.
Ai là người chịu thiệt thòi và ai là người hưởng lợi? Tiểu thương thì điêu đứng, phá sản. Người tiêu thụ nghèo với thu nhập thấp (dân lao động, nông dân, nhân viên nhà nước, sinh viên) mang tật bệnh chẳng lường trước khi nào triệu chứng mới lòi ra và lúc đó thì đã là quá trễ.
Ổn định xã hội để khai thác tài nguyên vô tội vạ phá hủy môi trường, rừng môi sinh, rừng đầu nguồn. Cho ai? Cho tập đoàn nhà nước (bè phái lợi ích nhóm) bòn rút tài sản đất nước. Người dân tộc, người thiểu số bị di dời tiệt gốc, mất tài sản văn hóa, mất môi trường sống, vào danh sách tuyệt chủng. Người dân cuối nguồn vùng hạ lưu bị thiên tai đe dọa, bị ô nhiễm bám ám.
Phát triển bằng thu hồi đất nông nghiệp làm sân gôn, khu công nghiệp bỏ hoang, khu đô thị “xanh” [1]. Cho ai? Cho trao (tráo) tay chuyển sở hữu làm trắng tay dân nghèo và đong đầy hầu bao cổ phần, trái phiếu đại gia quan lớn.
Phát triển bằng xây dựng các khu nghỉ dưỡng (resort) cho khách du lịch ngoại quốc, cho giới thượng lưu rửng mỡ, cho con ông cháu cha, cho Việt kiều áo gấm. Làm co cụm khoảng không gian công cộng (public space) thường dân vốn có, đẩy dồn họ vào phòng trọ góc hẻm và bến bãi ô đọng tù bít. Dân nghèo chỉ biết cúi đầu nhắm mắt còng lưng trong dịch vụ cắt cỏ, dọn phòng, đổ rác hoặc sang hơn là trơ mặt tiếp viên cung phụng “thượng đế” rởm đời thời thượng.
Kẻ cướp ngày thường “vừa ăn cướp vừa la làng” để đánh lạc hướng dân làng, hàng xóm của nạn nhân. Đảng CSVN cũng như thế khi ăn cắp (chiếm hữu) ngôn từ làm của riêng cho họ. Họ độc quyền xử dụng những từ ngữ: phản động, chống phá nhà nước, thế lực thù địch. Thật ra ai thuộc thành phần phản động này?
Cái quyền lực (cực kỳ phản động) vô nhân tính tự cho mình quyền độc tôn qua điều 4 hiếp pháp để đàn áp dân lành, chiếm hữu toàn bộ tài sản đất nước và gán ép cho bất cứ ai không đồng tình, phản đối đường lối chính sách của họ là thành phần “phản động”.
Cũng cái quyền lực vô cùng bạo động đó dùng hơi cay, chó nghiệp vụ, dùi cui, súng ống khủng bố người dân thuộc mọi tầng lớp. Đấy là quyền gán ghép cho những nông dân chống lại cưỡng chiếm đất, giáo dân đòi công lý tự do tín ngưỡng, nhà báo tự do đòi quyền ngôn luận và đấu tranh chống tham nhũng hối lộ, thi sĩ mở miệng, nhân sĩ lên tiếng là thành phần manh động, “chống phá nhà nước”, “bị xúi dục” bởi “thế lực thù địch”.
Cái quyền lực này tuy thế lại khiếp nhược trước ngoại bang, trơ tráo bán nước không dám vạch mặt kẻ xâm lược. Trên báo chí thì tập đoàn độc đảng e dè từ ngữ “nước lạ” còn bộ Giáo dục thì lại sửa đổi cả bài học sử [2] dấu tên nước ngoại xâm đô hộ ngàn năm. Ngược lại, hệ thống độc tài này sẵn sàng chụp mũ bỏ tù người tay không một tấc sắt (Phạm Thanh Nghiên, Điếu Cày Nguyễn văn Hải, Tạ Phong Tần) lên tiếng phản đối TQ xâm phạm lãnh hải Hoàng Sa-Trường Sa và kết tội họ tuyên truyền “chống phá nhà nước”.
Cái quyền lực chuyên chế đấy thành lập “tập đoàn kinh doanh” bảo kê cho “nhóm lợi ích” bè phái đục khoét ngân quỹ mới chính là thế lực thù địch phá hoại nền kinh tế và đất nước.
Cái quyền lực chuyên chế chiếm hữu ngôn từ và áp đặt giá trị lên những từ ngữ—khởi đầu bằng “công hữu” đến “sở hữu toàn dân” rồi “cổ phần hóa”—để đút vào cái hầu bao riêng của gia đình, dòng họ, và bè phái.
Con dân tương lai của đất nước tha hồ hưởng công ích xã hội ở các trường học không nhà xí, không vách, không sân chơi “sở hữu toàn dân”. Người bệnh nghèo thoải mái chung giường, chung chiếu chia sẻ vi khuẩn mầm bệnh, hành lang, băng ghế ở bệnh viện “sở hữu toàn dân”. Và cả cái loa phường “sở hữu toàn dân” rác tai không muốn nghe cũng bị nhét vào lỗ nhĩ từng giờ.
“Theo mô hình Chủ-Nô (‘Master-Slave’ paradigm) của Georg Wilhem Friedrich Hegel thì quan hệ giữa chủ và nô thể hiện mối quan hệ một chiều trong đó người nô lệ vì sợ hãi đe dọa bạo lực nên phải công nhận và chấp nhận cả quyền lực cùng hiện thân của chủ nô từ ngôn ngữ, ý tưởng, giá trị cho đến niềm tin. Cuộc đấu tranh về ngôn ngữ và tư tưởng của người bị trị với chủ nô phát sanh từ mô hình Chủ-Nô có thể quan sát được qua tiến trình bá quyền (hegemonic process)—một quá trình trong đó kẻ thống trị chủ tâm giữ quyền kiểm soát ý nghĩa một cách chặt chẽ từng con chữ lẫn diễn ngôn (discourse) để áp đặt và tạo điều kiện đảm bảo cho quyền lực chuyên chế qua ngôn ngữ sử dụng thường ngày.” [3]Những tên cai thầu nô dịch văn hóa và tư tưởng sẵn sàng hợp lực với bộ máy tuyên truyền qua phương tiện thông tin đại chúng thi hành nhiệm vụ nuôi dưỡng, gìn giữ mô hình Chủ-Nô đó.
Người phản kháng một khi tâm thức không ngừng tìm khai sáng sẽ luôn cảnh giác và giải mã/mở toang (unpack) những từ ngữ áp đặt bởi giới quyền lực để phá vỡ vòng kim cô của mô hình Chủ-Nô đó. Trong đám đông đã bị thuần hóa thì dần dà cũng có người bắt đầu học “cách nhận diện các khái niệm bị đánh tráo” [4] để khỏi bị lừa bịp mang gông nô lệ trong não trạng mãi.
Nhưng nhìn vào toàn cảnh thì không có gì để ngạc nhiên khi tâm thức xin-cho vẫn tồn tại trong sinh hoạt hàng ngày vì cơ chế xin-cho (nói một cách khác là mô hình Chủ-Nô) chính là cơ chế của quyền lực hiện hành.
Nô dịch đỏ
Một nền kinh tế thị trường bình thường thì vận hành theo điều tiết của thị trường trong một xã hội tự do nhưng đã bị biến thái dị dạng với tàn tích của cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa”. Dị dạng từ đó trở thành tế bào ung thư, di căn khắp ngõ ngách, ngốn hết chất dinh dưỡng và hủy hoại các phần tử lành mạnh chung quanh.Tất cả công sức mồ hôi, nước mắt, và xương máu của người dân đã bị họ tóm trọn gói và ăn chia xí phần trong nội bộ đảng CSVN, chính xác hơn là BCT và BCH Trung ương.
Giới cầm quyền ĐCSVN không thể tự nó quản lý, điều hành tất cả thế nên tổ chức đảng (3 triệu đảng viên) và bộ máy chính quyền “nhân dân” cồng kềnh được sử dụng để vận hành hệ thống chuỗi ký sinh ăn bám vào sức lực tạo của cải từ người dân và tài nguyên quốc gia.
Khế ước xã hội (social contract) bị vất bỏ và được thay thế bằng cam kết đồng thuận của Đảng và tập đoàn tư bản đỏ qua bè phái lợi ích nhóm. Người dân bị đẩy ra bên lề, nằm ngoài rìa lại phải cạnh tranh mới mót mét được một chút cặn thừa thải để sống qua ngày.
Các cơ chế trong một chế độ pháp trị thì tương đối tạm đủ (và luôn được điều chỉnh để đáp ứng với sinh động xã hội) cho công dân và cư dân có thể thực thi dân quyền của mình. Người ta có thể xử dụng các phương pháp khác nhau tùy theo mức độ và tầm vóc tạo được ảnh hưởng đến cá nhân, nhóm, cộng đồng.
Còn trong chế độ độc tài chuyên chế nô dịch đỏ thì chính sách cai trị được thực hành qua “luật lệnh” [5] và “nghị quyết” trên thượng tầng cơ sở và luật rừng, luật miệng “tao là luật”, “hành (là) chính” ở hạ tầng cơ sở mà người dân hàng ngày trực tiếp gánh chịu. Vậy thì các phương cách nào đã và đang được thực thi trong chế độ độc tài ấy?
Ta thấy hiện nay có rất nhiều thỉnh nguyện thư. Đây là loại văn bản do một (nhiều) cá nhân hay nhóm là một phương thức khả thể. Khi có các vấn đề hoặc mâu thuẫn giữa công dân và chính quyền (thành phố, quận, tỉnh, tiểu bang, quốc gia) thì người ta sử dụng đường dây chính thức (official administrative channel) trước khi hoặc cùng lúc với phương tiện pháp lý. Tuy nhiên, mức độ không hiệu quả của loại văn bản này trong một thể chế toàn trị thì chả ai nghi ngờ. Thỉnh nguyện thư chỉ có tính tượng trưng trừ khi đi với biện pháp pháp lý song hành.
Quyền tự do cá nhân ăn sâu vào tâm thức người dân trong chế độ pháp trị ở nước tự do. Ngay cả đứa trẻ bậc trung học khi cảm thấy quyền tự do cá nhân bị xâm phạm chúng cũng cùng nhau hoặc kiếm sự hỗ trợ của cha mẹ phản đối hoặc thưa kiện (vì bị buộc đọc lời cầu nguyện của kinh thánh trong buổi lễ ra trường, vì tìm kiếm thông tin trong chương mục facebook cá nhân, vì để trái đất nóng) . [6]
Còn chuyện (thỉnh nguyện thư) kiến nghị ở nhà nước CHXHCN Việt Nam thì sao? Việc làm này hoàn toàn chỉ có tính biểu tượng và dấm dớ nửa vời vì từ trước tới giờ tất cả các kiến nghị đều rơi vào sọt rác, không được hồi đáp.
Trong vòng hơn năm nay thì các kiến nghị, thư ngõ liên tục gởi đi, hết Chủ tịch nước tới Quốc hội và Văn phòng Chính phủ. Dù ngay chính các người ký tên tự biết rằng đó chỉ là một hành động tượng trưng. Thế nhưng chẳng lẽ mọi người cứ mãi giả vờ ăn bánh vẽ (như thật)?
Lại có cả chuyện luật sư gởi “Kiến nghị chấn chỉnh lại hoạt động bắt giam và hỏi cung của cơ quan điều tra” [7] cho Chủ tịch Nước (và cả Thủ trưởng Cơ quan điều tra). Rồi ngay cả ĐB Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Bé cũng kiến nghị “Tôi kiến nghị sớm ban hành luật đất đai sửa đổi, trong đó, những vấn đề cụ thể phải ghi rõ trong luật để hạn chế sự quá tải văn bản dưới luật”. Ai cũng ngoan ngoãn xin-cho (phép) được thực hiện chức năng của mình.
Ở nước dân chủ tự do thì luật sư cứ đường đường làm chức năng của mình là đâm đơn khiếu kiện đối tượng vi phạm pháp luật (bất kể ai và cơ quan nào) và ĐB Quốc Hội thì tự họp nhau lại soạn thảo dự luật rồi bỏ phiếu thông qua cho Tổng thống phê chuẩn hoặc phủ quyết. Chẳng ai lại phải “kiến nghị” xin phép được làm công việc của mình.
Việc lên tiếng theo kiểu kiến nghị là tiếp tục nuôi dưỡng một tiền lệ của lối mòn tâm thức xin-cho chỉ tiếp sức cho quyền lực hiện hành tiếp tục xử dụng cơ chế và hệ thống sắt bọc nhung áp đặt tư tưởng lên người nô lệ. Tác hại của nó là mọi người tiếp tục đi vào vết bánh xe đổ của nô dịch. Nó không khác gì việc các con chuột đất vàng (hamster) chạy trong vòng quay (wheel) không đích, không ngừng đặt ra bởi người chủ để rồi giống như những chú chuột lemming theo nhau lao đầu xuống vực thẳm.
Đấy chính là tâm thức nô dịch. Tâm thức nô dịch đó đã được ông Steve Biko, một nhà đấu tranh chống phân biệt chủng tộc tại Nam Phi trong các thập niên 60 và 70 đã từng hùng hồn cảnh báo, “Vũ khí mạnh mẽ hiệu nghiệm nhất trong tay kẻ chủ nô đàn áp là não trạng của người đang bị nô lệ.” (“The most potent weapon in the hands of the oppressor is the mind of the oppressed.”). Quan hệ chủ nô trong bối cảnh hậu thuộc địa hiện nay thì không cần thuộc dạng khác biệt về mặt chủng tộc vì nô đã được tự tạo trở thành cai thầu nô lệ và thực dân mới sau khi bị thuần hóa từ vị trí nô lệ.
Nói một cách khác, người nô lệ không phải là đã thoát ra cảnh đời nô lệ khi được thăng cử lên thành cai thầu nô lệ (slavemaster). Những ai trong giới trí thức và tầng lớp ưu đãi (privileges) Việt Nam (trong và ngoài nước) vẫn ôm ấp công việc, chức vụ dưới dạng cai thầu nô lệ và thực dân mới? Đây là những người sẵn lòng dùng vô số cái vỏ bọc và hoán đổi chúng để phủ chụp cái ruột thực dân mới và che đậy cái tâm cai thầu nô lệ bẩn thỉu bên trong.
Người ta không thể phá vỡ vòng nô dịch bằng các phương tiện được cho phép bởi chủ nô. Người bị nô dịch chỉ có thể thoát khỏi kiếp nô lệ khi họ xử dụng các phương tiện tự giành lại được hoặc chính mình sáng tạo ra. Martin Luther King, Jr đã nhắn nhủ “các bạn hãy tự viết lên bản tuyên ngôn giải phóng nô lệ…” [8]
Bản tuyên ngôn giải phóng đó (từ nghìn xưa tới nay) được thể hiện qua đại cáo [9], băng rôn [10], kháng thư, tờ rơi, bài hát [11], và lời thơ…
Trong thời đại toàn cầu hóa và thực dân mới thì người nô lệ bị đưa đẩy nhưng cai thầu nô lệ thì gần như là tự nguyện nhập vào vai trò của họ. Những tên chủ nô tư bản đỏ (BCT, TW đảng và nhóm lợi ích) cùng thực dân mới (neo-colonialists, global capitalists), các tay cai thầu nô lệ (Quốc Hội, Mặt Trận, Bộ, Ngành) và người nô lệ (nông dân, công nhân, lao động xuất khẩu, nhân viên hành chánh, giáo viên) là các tác nhân của chế độ nội-thực-dân nô dịch đỏ.
Thử hỏi xem phát ngôn “Duy nhất một chất vấn cho Thủ tướng” [12] chẳng phải là lời thưa thốt của tên cai thầu nô dịch hay là gì? Như Tùng Lâm đã bày tỏ trong bài viết “Những bài học lớn từ một cuộc đối thoại” thì “Những ‘kẻ làm thuê có chữ’ đó nếu không có chính kiến và/hoặc không trung thực bảo vệ chính kiến (cho dù chính kiến chưa đồng thuận hay khác biệt) thì chẳng khác gì những tên lưu manh giỏi dao súng hay những gã đồ tể lành nghề làm công cụ cho những kẻ thống trị tàn bạo và ngu dốt … ”
Xảo thuật của cai thầu nô dịch rất tinh vi trong khi nhập vai. Có lúc thì ngọt giọng vuốt giận người nô lệ để họ không nổi loạn “Vừa qua, việc chống tham nhũng tựa như đánh trận giả, kế hoạch tác chiến rất hoành tráng, lực lượng huy động rất hùng hậu, mệnh lệnh ra quân rất dứt khoát và lại được nhân dân cổ vũ mạnh. Vậy mà khi lâm trận thì súng nổ rất to mà không sát thương được ai vì đạn không có đầu. Quan trọng hơn là quân xanh hay quân đỏ đều là quân ta cả …”. Khi khác lại bợ đỡ cho chủ nô của mình “Thông điệp của Thủ tướng làm an lòng dân”[13] nhằm tiếp tục giữ công việc khấm khá, người trung gian cho giới chủ nô.
Những tên thực dân mới trong thời đại toàn cầu hóa không còn là kẻ khác màu da nhưng là người đồng chủng, cùng tiếng nói (hoặc ít gì cũng cùng một sinh ngữ toàn cầu là Anh ngữ). Họ đồng tình kết cấu với tư bản đỏ dùng các dòng tự sự “phát triển”, “văn minh” để khai thác tài nguyên, nhân lực địa phương trục lợi cho riêng mình. Vậy, làm sao ta tránh khỏi nhập vai thực dân mới hay cai thầu nô lệ?
Thử thách của giải thực “tâm thức nô lệ”
Giải thực tâm thức nô lệ là một quá trình, ngắn hay dài, tùy thuộc vào cá nhân (tập thể) và môi trường sinh hoạt.
Môi trường sinh hoạt có tác động rất lớn đến tâm thức vì cái thực thể sinh động hàng ngày liên tục tạo dấu ấn, cả tích cực và tiêu cực, đến nhận thức và tư duy. “Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài” vì đó là trọng lực điều-kiện-hóa (conditioning) của xã hội lên cá thể.
Tuy nhiên con người vốn có ý thức nên chính họ có thể chọn (dù trong giới hạn nào đó) để khởi đầu bằng khai sáng tư duy độc lập, và gầy tạo cho mình cuộc sống tự do. Đồng thời họ cũng không coi trọng cái tôi (bản ngã hay phương diện tâm lý thường đòi hỏi sự tách biệt do khao khát sáng tạo độc lập và chỗ đứng riêng do trải qua nhiều thăng trầm nô lệ tập thể) vì hậu quả phản ứng ngược, và không quên dấn thân vào công cuộc tận dụng sức mạnh liên đới tranh đấu cho tự do hợp lực của mọi người. Đó là tinh thần “Tôi không có tự do cho đến khi nhân dân (mọi người) được tự do” (I’m not free until people/everyone is free)[14] của Aung San Suu Kyi và “Bất công ở bất cứ nơi nào đều là mối đe dọa cho công lý ở mọi nơi” (Injustice anywhere is a threat to justice everywhere) của Martin Luther King Jr.
Không thiếu gì người tự cho mình có được tự do và độc lập trong lồng kiếng hoặc tháp ngà kỹ năng của tầng lớp chuyên gia. Những “vĩ nhân tỉnh lẻ” chăm chỉ hạt mít tự an ủi với chút quyền lợi được ban cho và quyết nhắm mắt làm ngơ trước thế sự nhiễu nhương tác hại cho những người bần cùng khốn khổ chung quanh mình.
Trong chế độ chuyên chế, độc tài thì vấn nạn điều-kiện-hóa và nỗi sợ đè bẹp hầu hết nụ mầm tư duy độc lập và cuộc sống tự do trong liên đới lành mạnh dân chủ. Thường quyền lực chuyên chính dùng nhiều thể thức bạo lực khác nhau: cả trực tiếp (cảnh sát, công an, an ninh) lẫn gián tiếp (tổ dân phố, UBND, mặt trận TQ, sở thuế, phòng kiểm tra, công sở làm việc, cơ sở giao dịch, v.v…) chưa kể đến việc sử dụng xã hội đen.
Quyền lực chuyên chính cũng không ngớt rao hàng mời chào và ban bố chút quyền (cai thầu nô lệ) cho những ai chấp nhận phục tùng nó. Vì thế cởi bỏ nỗi sợ và tâm thức nô lệ đòi hỏi sự chọn lựa chấp nhận hy sinh khi phải đối đầu với nó và rũ bỏ cái tôi, chút địa vị, lợi ích cám dỗ.
Tự bao lâu quyền lực chuyên chế đã chiếm hữu ngôn từ cũng như dòng tự sự, diễn luận và áp đặt ý nghĩa riêng phục vụ cho họ. Vì vậy, người bị áp bức, người phản kháng phải cùng nhau giải mã, phải chất vấn cái ý nghĩa và sự thật nằm trong ngôn từ rồi vẽ ra con đường mới để thoát khỏi dòng tự sự định sẵn.
Phải chăng “Đường ta rộng thênh thang tám thước”[15] thì chỉ là con đường đi vào “trại súc vật”[16] của hợp tác xã nông trường. Còn lời phát biểu “”Các nước có chỉ số IQ cao đều xây đường sắt cao tốc. Ra nước ngoài, tôi đi thử rồi. Tốc độ nhanh, an toàn, trẻ em đi học, bà mẹ đi chợ… Việt Nam không phải nước nghèo, với quyết tâm chính trị, tôi đề nghị phải xây” về dự án đường sắt cao tốc Bắc Nam, “Việt Nam chưa phải là siêu cường kinh tế để có thể đài thọ cho một sự ô danh”[17] cho đề xuất luật biểu tình và “dự án nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận” [18], “thủy điện sông Tranh” cũng chỉ là tiếng kèn của dàn giao hưởng cho đại tự sự “phát triển”, “ổn định xã hội” của quyền lực chuyên chế.
Không phải ai cũng là thiên tài để viết, vẽ lên được kiệt tác trong đó sự thật là trọng tâm. Ta đã khâm phục biết mấy một danh hào Aleksandr Solzhenitsyn với tác phẩm “Quần đảo ngục tù”, một nhà soạn kịch, nhà văn Oscar Wilde với kịch bản “The Important of Being Earnest”, hay nhà thơ Nguyễn Chí Thiện với “Hoa Địa Ngục” và những nhà đấu tranh khác đã dám nói lên sự thật của của kinh nghiệm sống, xã hội và chế độ. Dĩ nhiên, họ biết cái giá rất đắt phải trả một khi cởi trói mình ra khỏi ách nô lệ và can đảm lên tiếng đó.
Oscar Wilde đã từng nói “Nếu bạn muốn nói lên sự thật với người khác thì phải làm cho họ cười, bằng không họ sẽ giết bạn” (If you want to tell people the truth, make them laugh, otherwise they’ll kill you). Tương tự, triết gia Friedrich Nietzsche cũng than thở “Có lúc người ta không muốn nghe sự thật bởi vì họ không hề muốn những ảo tưởng của họ bị tiêu hủy” (Sometimes people don’t want to hear the truth because they don’t want their illusions destroyed.)
Bạn (và ta) có muốn đối diện với sự thật hay không?
Bạn (và ta) có đang làm thân nô lệ hay không?
Bạn (và ta) có muốn tự viết lên bản tuyên ngôn giải phóng nô lệ cho mình hay không?
_____________________________
[1] Dự án Ecopark – Văn giang; Tránh luật mới, “chạy” theo luật cũ vẫn không “trôi”!, Dân Làm Báo
[2] Hai Bà Trưng đánh giặc nào?, blog Tâm Sự Y Giáo
[3] Yellow Bird, M. (2008). Postscript Terms of endearment: A brief dictionary for decolonizing social work with indigenous peoples. In M. Gray, J. Coates & M. Yellow Bird (Eds.), Indigenous social work around the world: Towards culturally relevant education and practice (pp. 275-292). Aldershot, Hants, England; Burlington, VT: Ashgate.
[4] Nguyễn Văn Thiện – Cách nhận diện các khái niệm bị đánh tráo, Dân Luận
[5] Luật Lệnh, Vietsoul21.net
[6] Student Sues School District Over Illegal Search of Her Facebook …, High School Student Sues Over Prayer At Graduation, High School Students Sue Federal Gov’t Over Global Warming …
[7] Luật sư Ngô Ngọc Trai – Kiến nghị chấn chỉnh lại hoạt động bắt giam và hỏi cung của cơ quan điều tra, Vanganh.info
[8] Sign Your Own Emancipation (Ký bản tuyên ngôn giải phóng của bạn) – Martin Luther King, Jr., Vietsoul21.net
[9] Tham nhũng đại cáo, J.B Nguyễn Hữu Vinh
[10] Nông dân Văn giang biểu tình, nấu cháo tại trụ sở UBND huyện, blog Xuân Việt Nam – Văn Giang vây hãm trụ sở huyện, Dương Nội tuần hành quanh Hồ Gươm, blog Cầu Nhật Tân
[11] Việt Nam Tôi Đâu, Việt Khang – Asia Channel
[12] Răng không ai hỏi Thủ tướng cả hè?, blog quê choa
[13] ĐBQH Dương Trung Quốc: ‘Thông điệp của Thủ tướng làm an lòng dân’, blog Châu Xuân Nguyễn
[14] ‘I’m not free until the people are free’ – Suu Kyi, Independent
[15] Ta đi tới, Tố Hữu
[16] Animal Farm, George Orwell
[17] Năm 2011 – Những nghịch lý đời thường, Dân Làm Báo
[18] Các ông Cục Trưởng, Viện Trưởng nói chuyện “tiếu lâm” về dự án nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận, Bauxite Việt Nam – TỪ DỰ ÁN BAUXITE TÂN RAI, THẤY GÌ VỚI DỰ ÁN ĐIỆN HẠT NHÂN NINH THUẬN? X-cafe
Tiếng hát quốc mẫu họ Bành
Nguyễn quang LậpCuối tuần chẳng biết làm gì, đem đệ nhất phu nhân Trung cộng ra nhậu vậy.
TQ thời cộng sản có ba đệ nhất phu nhân là ca sĩ tài sắc. Một là Giang Thanh ( bà này chuyên diễn kinh kịch nhưng hát cũng rất hay), là vợ thứ tư của Mao Trạch Đông. Hai là Tồng Tố Anh, vợ hai Giang Trạch Dân. Ba là Bành Lệ Viện, vợ hai của Tập Cận Bình, vợ hai nhưng chính thê, hình như ông Bình đã ly dị bà đầu.
Bành Lệ Viện sinh năm 1962 nổi tiếng giọng ca vàng nhan sắc tuyệt hảo từ năm 18 tuổi, cho đến nay bà không hề vướng vào bất kì một scandal nào dù nhỏ. Chỉ chừng đó thôi cũng đủ cho bất kì một chính khách nào trên thế giới muốn cưới làm vợ, đừng nói Tập Cận Bình, người có bộ mặt rất nhà quê, chỉ đẹp trai hơn anh Tư nhà mình có chút xíu. Chính Bành Lệ Viện cũng chê bộ mặt nhà quê của của Tập Cận Bình: ” Vào khoảng khắc nhìn thấy ông, tôi đã thất vọng. Không chỉ vì ông trông rất nhà quê, mà còn già. Tuy nhiên, những lời nói đầu tiên của ông đã thu hút tôi”.
Đẹp như Bành Lệ Viện cũng không là của hiếm, cái chính là giọng hát của bà quá hay. Tiếng hát trong vắt sang trọng của bà ai đã nghe một lần khó lòng quên được.
Cái clip dưới đây bà Bành hát chào mừng đại hội 18 ĐCS TQ thì phải, vì chủ đề đại hội 18 là đại đoàn kết, bài hát đang thể hiện chủ đề đó. Ghét Tàu thì ghét nhưng phải nói mấy ông Tàu làm cái chương trình này thật hay, thích hoành tráng ra hoành tráng, chứ chẳng phải như mình muốn hoành tráng ra nhà quê,chán ốm.
http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=g2V3zJVO01k
Suy nghĩ thêm về Biển Đông nhân đọc hai bài viết của Trung Quốc
Dương Danh Dy – Boxitvn
1. Gần đây qua Tạp chí “Bách khoa trí thức” (bản tiếng Trung, số ra tháng 7 năm 2012) tôi đọc được bài viết “ Biển Đông: tính đa dạng thiên nhiên và tài nguyên” của tác giả Đông Tuyết. Bài viết dài khoảng 3 trang, đề cập tới nhiều vấn đề như: Phân loại đảo bãi ở Biển Đông; Tính đa dạng của khí hậu; Tính đa dạng của nghề cá và tài nguyên; Tính đa dạng của sinh vật lục địa; Môi trưòng chưa ô nhiễm và tài nguyên đáy biển phong phú.
Tác giả bài viết, đã có một số nhận xét và đánh giá về Biển Đông, nhưng ở đây tôi chỉ muốn nêu trích dẫn sau: “ Mặc dù mấy năm gần đây ô nhiễm tại khu vực gần bờ biển Biển Đông dần dần nghiêm trọng, nhưng chủ yếu là vùng nước cục bộ gần bờ các thành phố tại khu vực cửa khẩu sông Chu, Dương Giang, Trạm Giang và Khâm Châu, còn vùng biển xa, cách xa đường ven biển như khu vực biển Hoàng Sa và Trưòng Sa thì vẫn giữ được là vùng nước biển thuần thiên nhiên không ô nhiễm”… Ở vùng đảo Hoàng Sa, Trường Sa rất sạch đó, còn có tài nguyên đáy biển phong phú…” (như chúng ta đã biết nên tôi không trích dẫn).
2. Và gần đây nhất là qua Báo cáo Chính trị tại Đại Hội 18 Đảng Cộng sản Trung Quốc vừa bế mạc hôm 14/11/2012, tôi đọc được câu “… Không ngừng triển khai và đi sâu chuẩn bị đấu tranh quân sự, nâng cao khả năng hoàn thành nhiệm vụ quân sự đa dạng hoá mà hạt nhân là khả năng đánh thắng chiến tranh cục bộ trong điều kiện thông tin hoá”.
Hai vấn đề nêu trong hai bài viết dài không tới mươi dòng nhưng đã làm tôi suy nghĩ không yên, không thể không nêu ra để các bạn đọc thân yêu trong và ngoài nước cùng suy ngẫm.
Nhận định vùng biển Hoàng Sa và Trường Sa là rất sạch, có tài nguyên đáy biển phong phú” nói lên điều gì?
Không nói ai cũng biết: điều đó càng lôi cuốn, càng tăng thêm lòng tham, ý đồ bá chiếm Biển Đông của Trung Quốc do vậy càng mạnh mẽ hơn, điên cuồng hơn… vì Biển Đông “ngon ăn quá”!
Trung Quốc sẽ gây chiến tranh cục bộ với ai? Và ở đâu?
Với một nước nào đó ở châu Phi hay ở Trung Cận Đông, hay ở châu Mỹ, châu Đại Dương chăng? Tôi không tin nhà cầm quyền Bắc Kinh sẽ có những cuộc chiến tranh cục bộ ở mấy nơi xa xôi này.
Không phải với các nước ở xa thì sẽ là với các nước xung quanh. Thế nhưng với nước nào?
Tôi mạnh dạn loại trừ khả năng với Nga và mấy nước Trung Á thuộc SNG (nếu như họ không giúp Tân Cưong tách ra thành một nước).
Với Ấn Độ tuy có những tiềm ẩn về xung đột biên giới, nhưng Ấn Độ hôm nay đã khác xa Ấn Độ năm 1962, năm Trung Quốc gây chiến tranh biên gíới Trung Ấn. Trung Quốc không thể “liều lĩnh”.
Tôi cũng loại trừ khả năng Trung Quốc gây chiến tranh cục bộ với Bắc Triều Tiên, với Hàn Quốc.
Gần đây tranh chấp đảo Senkaku (Điếu Ngư) căng thẳng thêm, nhưng Trung Quốc không dại gì gây chiến với Nhật để “ngư ông Mỹ, Nga, nhất là ngư ông Mỹ đắc lợi” khi hai nước nhất nhì Châu Á “đánh nhau”.
Thế thì chỉ còn các nước ASEAN thôi. Tuy vậy chúng ta có thể loại trừ các nước Lào, Cămpuchia, Myanmar, Thái Lan, Indonesia, Malaysiavì họ không có “vướng mắc lớn” với Trung Quốc. Từ đó có thể dễ dàng thấy chỉ còn lại hai nước Philippines và Việt Nam.
Tuy vậy cần phải nỏi thẳng ra rằng, Philippines cách Trung Quốc một vùng biển xa, rộng lớn, hơn nữa Phlippines còn có quan hệ chặt chẽ với nhiều nước phưong Tây nhất là Mỹ. Vừa qua chúng ta thấy Trung Quốc đã “nắn gân, hù doạ” nhưng nhân dân Philippines không hề tỏ ra e sợ. Liệu Trung Quốc có gây chiến tranh cục bộ ở đây không? Câu trả lời là rất ít khả năng.
Nhân dân Việt Nam rất muốn sống hoà bình với ngưòi láng giềng lớn Trung Quốc. Không phải là phần tử cứng rắn và cũng chẳng muốn vận vào mình, nhưng càng suy nghĩ tôi càng thấy rằng cuộc chiến tranh cục bộ mà quân đội Trung Quốc đang và sẽ tích cực chuẩn bị nếu xẩy ra trong tương lai có lẽ có tới 90% là nhằm vào Việt Nam chúng ta với lý do là Biển Đông.
Có nên nhìn thẳng vào sự thực không ai muốn đó không?
Mong bạn đọc cho ý kiến.
Ngày 17/11/2012
D.D.D.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
Được đăng bởi bauxitevn1. Gần đây qua Tạp chí “Bách khoa trí thức” (bản tiếng Trung, số ra tháng 7 năm 2012) tôi đọc được bài viết “ Biển Đông: tính đa dạng thiên nhiên và tài nguyên” của tác giả Đông Tuyết. Bài viết dài khoảng 3 trang, đề cập tới nhiều vấn đề như: Phân loại đảo bãi ở Biển Đông; Tính đa dạng của khí hậu; Tính đa dạng của nghề cá và tài nguyên; Tính đa dạng của sinh vật lục địa; Môi trưòng chưa ô nhiễm và tài nguyên đáy biển phong phú.
Tác giả bài viết, đã có một số nhận xét và đánh giá về Biển Đông, nhưng ở đây tôi chỉ muốn nêu trích dẫn sau: “ Mặc dù mấy năm gần đây ô nhiễm tại khu vực gần bờ biển Biển Đông dần dần nghiêm trọng, nhưng chủ yếu là vùng nước cục bộ gần bờ các thành phố tại khu vực cửa khẩu sông Chu, Dương Giang, Trạm Giang và Khâm Châu, còn vùng biển xa, cách xa đường ven biển như khu vực biển Hoàng Sa và Trưòng Sa thì vẫn giữ được là vùng nước biển thuần thiên nhiên không ô nhiễm”… Ở vùng đảo Hoàng Sa, Trường Sa rất sạch đó, còn có tài nguyên đáy biển phong phú…” (như chúng ta đã biết nên tôi không trích dẫn).
2. Và gần đây nhất là qua Báo cáo Chính trị tại Đại Hội 18 Đảng Cộng sản Trung Quốc vừa bế mạc hôm 14/11/2012, tôi đọc được câu “… Không ngừng triển khai và đi sâu chuẩn bị đấu tranh quân sự, nâng cao khả năng hoàn thành nhiệm vụ quân sự đa dạng hoá mà hạt nhân là khả năng đánh thắng chiến tranh cục bộ trong điều kiện thông tin hoá”.
Hai vấn đề nêu trong hai bài viết dài không tới mươi dòng nhưng đã làm tôi suy nghĩ không yên, không thể không nêu ra để các bạn đọc thân yêu trong và ngoài nước cùng suy ngẫm.
Nhận định vùng biển Hoàng Sa và Trường Sa là rất sạch, có tài nguyên đáy biển phong phú” nói lên điều gì?
Không nói ai cũng biết: điều đó càng lôi cuốn, càng tăng thêm lòng tham, ý đồ bá chiếm Biển Đông của Trung Quốc do vậy càng mạnh mẽ hơn, điên cuồng hơn… vì Biển Đông “ngon ăn quá”!
Trung Quốc sẽ gây chiến tranh cục bộ với ai? Và ở đâu?
Với một nước nào đó ở châu Phi hay ở Trung Cận Đông, hay ở châu Mỹ, châu Đại Dương chăng? Tôi không tin nhà cầm quyền Bắc Kinh sẽ có những cuộc chiến tranh cục bộ ở mấy nơi xa xôi này.
Không phải với các nước ở xa thì sẽ là với các nước xung quanh. Thế nhưng với nước nào?
Tôi mạnh dạn loại trừ khả năng với Nga và mấy nước Trung Á thuộc SNG (nếu như họ không giúp Tân Cưong tách ra thành một nước).
Với Ấn Độ tuy có những tiềm ẩn về xung đột biên giới, nhưng Ấn Độ hôm nay đã khác xa Ấn Độ năm 1962, năm Trung Quốc gây chiến tranh biên gíới Trung Ấn. Trung Quốc không thể “liều lĩnh”.
Tôi cũng loại trừ khả năng Trung Quốc gây chiến tranh cục bộ với Bắc Triều Tiên, với Hàn Quốc.
Gần đây tranh chấp đảo Senkaku (Điếu Ngư) căng thẳng thêm, nhưng Trung Quốc không dại gì gây chiến với Nhật để “ngư ông Mỹ, Nga, nhất là ngư ông Mỹ đắc lợi” khi hai nước nhất nhì Châu Á “đánh nhau”.
Thế thì chỉ còn các nước ASEAN thôi. Tuy vậy chúng ta có thể loại trừ các nước Lào, Cămpuchia, Myanmar, Thái Lan, Indonesia, Malaysiavì họ không có “vướng mắc lớn” với Trung Quốc. Từ đó có thể dễ dàng thấy chỉ còn lại hai nước Philippines và Việt Nam.
Tuy vậy cần phải nỏi thẳng ra rằng, Philippines cách Trung Quốc một vùng biển xa, rộng lớn, hơn nữa Phlippines còn có quan hệ chặt chẽ với nhiều nước phưong Tây nhất là Mỹ. Vừa qua chúng ta thấy Trung Quốc đã “nắn gân, hù doạ” nhưng nhân dân Philippines không hề tỏ ra e sợ. Liệu Trung Quốc có gây chiến tranh cục bộ ở đây không? Câu trả lời là rất ít khả năng.
Nhân dân Việt Nam rất muốn sống hoà bình với ngưòi láng giềng lớn Trung Quốc. Không phải là phần tử cứng rắn và cũng chẳng muốn vận vào mình, nhưng càng suy nghĩ tôi càng thấy rằng cuộc chiến tranh cục bộ mà quân đội Trung Quốc đang và sẽ tích cực chuẩn bị nếu xẩy ra trong tương lai có lẽ có tới 90% là nhằm vào Việt Nam chúng ta với lý do là Biển Đông.
Có nên nhìn thẳng vào sự thực không ai muốn đó không?
Mong bạn đọc cho ý kiến.
Ngày 17/11/2012
D.D.D.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
MỘT DẠNG TÂM LÝ, ĐỘNG CƠ SỐNG AN PHẬN
Bùi văn Bồng
Tâm lý chung của người Việt là muốn sống yên lành, ngại va
đụng. Cái gì mà bị dồn ép quá, hết sức nén như lò xo, ráng chịu đến khi
tức nước vỡ bờ mới đấu tranh. Nhưng ngay cả đấu tranh cũng cần có tập
thể, cần số đông, có sự dựa vào tập thể, ít khi cá nhân dám trực diện.
Tâm lý đó sinh ra cách sống an phận thủ thường. Tạm hiểu về đặc trưng tâm lý này là đưa mọi sự có dính đến các yếu tố khách quan trở về bình thường, dù bản thân vẫn chưa an lòng thực sự, vẫn nhiều bức bách, nhưng chấp nhận sống trong “thế thủ” – tức phòng ngự đơn phương.
Người có cách sống này sẵn sàng chịu thua thiệt, chấp nhận những điều còn trái ngang, để trước hết được yên thân. Vì vậy, khi cần thể hiện, đấu tranh thực thi quyền dân chủ của mình, người ta thường né tránh. Tâm lý lối sống này rơi vào chốn quan trường thì sinh ra chần chừ, không dám nghĩ, không dám làm, không dám chịu trách nhiệm, ngại đưa ra quyết đoán, cái gì cũng đưa ra tập thể bàn bạc rồi dựa theo tâm lý số đông mà quyết, có gì cả tập thể chịu trách nhiệm, bản thân được vô can, lấy lòng được cả các bên. Họ rất sợ mất lòng kẻ mình đang nhờ cậy, kẻ đang chi phối mình, tự biến mình thành nô lệ do vật chất, chức quyền, sự tiến thân bằng dựa dẫm, cầu an hưởng lợi. Kẻ đó mà lảm vua thì mất hẳn độc lập tự chủ, dễ bị mua chuộc thao túng có khi dẫn đến mất nước. Nó làm cho bạo tàn được dịp, lừa bịp gặp thời.
Làm người đứng đầu, người cầm trịch lãnh đạo mà như thế thì bỏ qua rất nhiều cơ hội. Hậu họa của sai lầm này là tiền đề sinh ra sai lầm khác. Từ đó, uy tín mất luôn. Những lãnh đạo như thế dẫu có mệnh danh là nhà cách mạng thì thực chất chính bản thân họ không có những phát kiến giá trị, họ rất bảo thủ, trì trệ, rập khuôn máy móc, công thức sáo mòn, “ta đi heo lối cũ là lối an toàn”. Họ không dám đưa ra một phương án cải biến, chỉnh đốn gì thực sự có hiệu quả cho sự phát triển, trái lại kìm hãm sự tăng tốc chiều thuận hội nhập của xã hội, họ sợ canh tân đổi mới, tóm lại là họ khoác áo cách mạng nhưng lại rất sợ làm cách mạng, rất ngại cải tổ theo hướng hoàn chỉnh hóa. Cái đuôi phong kiến tập quyền quan liêu kiểu vua-tôi có cơ hội bám theo, mất dần tính dân chủ ưu việt.
Người đứng đầu mà lo an phận thường sinh ra nhu nhược, bê trễ, sống chỉ muốn lấy lòng tất cả mọi người có liên quan, lấy phiếu tín nhiệm cao với một số đông trong tổ chức tập thể giới hạn chức quyền, mà ở đó không phải là đại diện cho số đông toàn dân, một tập thể lãnh đạo tự trang bị đầy quyền lực như mô hình Trung ương tập quyền, một biến dạng của chuyên chế bè phái, xa lạ hoàn toàn với bản chất cần có của một chế độ xã hội dân chủ. Cái uy tín lãnh đạo kiểu đó không được dân tôn vinh, không được toàn đảng ghi nhận, mà chỉ khoanh hẹp trong một hệ thống đầy lỗi lầm và mất lòng dân, kể cả việc hình thành nhóm lợi ích chính trị-kinh tế lấy uy quyền thay cho uy tín, dùng mệnh lệnh khỏa lấp sai lầm..
Ông ta không dám chí quyết mạnh bạo một cái gì, đụng chút việc là “xin ý kiến tập thể”, dựa vào “lãnh đạo tập thể”, coi nhẹ trách nhiệm của “cá nhân phụ trách”. Cho nên, dù đã ở cương vị lãnh đạo, họ cứ nhu nhơ, lơ mơ, lựa gió giật diều, việc gì thành công thì vơ vai trò của mình, nổ lên để tự khuếch trương thành tích, uy tín cá nhân; việc gì bị hỏng thì là “trách nhiệm tập thể”, là do cơ chế, thể chế, không thuộc cá nhân nào!
Như vừa qua, với nội dung đưa ra tại Hội nghị Trung ương 6, theo nguyên tắc đảng lãnh đạo thì có những vụ việc, những cá nhân mà Bộ chính trị đủ quyền quyết định, nhưng lại đá bóng sang sân, đánh bùn qua ao, tổ chức hội nghị gọi là “dân chủ trong đảng”, xin ý kiến Ban chấp hành Trung ương, đến mức hình thức kỷ luật nhẹ là khiển trách cũng không dám. Đó là một trong những bộc lộ của lối sống an phận, thực dụng, bậm môi qua đò khá phổ biến hiện nay! Cũng vì thế mà vị trí, vai trò lãnh đạo của Đảng bị mờ nhạt, sức chiến đấu kém đi khá rõ nét; dù là đảng cầm quyền, nhưng lại tư buông lỏng, không thể hiện được quyền lãnh đạo tối thượng trước thần dân thiên hạ.
Kẻ thứ dân an phận thủ thường, cơ hội, thực dụng thì tác hại không đáng kể, nhưng một vị lãnh đạo mà nhút nhát, thiếu lập trường, kém chí quyết do an phận thủ thường, cá nhận thực dụng, kém đức hy sinh, khi cái “tôi” choán hết cái “ta” thì có hại rất lớn đối với đất nước.
Tâm lý đó sinh ra cách sống an phận thủ thường. Tạm hiểu về đặc trưng tâm lý này là đưa mọi sự có dính đến các yếu tố khách quan trở về bình thường, dù bản thân vẫn chưa an lòng thực sự, vẫn nhiều bức bách, nhưng chấp nhận sống trong “thế thủ” – tức phòng ngự đơn phương.
Người có cách sống này sẵn sàng chịu thua thiệt, chấp nhận những điều còn trái ngang, để trước hết được yên thân. Vì vậy, khi cần thể hiện, đấu tranh thực thi quyền dân chủ của mình, người ta thường né tránh. Tâm lý lối sống này rơi vào chốn quan trường thì sinh ra chần chừ, không dám nghĩ, không dám làm, không dám chịu trách nhiệm, ngại đưa ra quyết đoán, cái gì cũng đưa ra tập thể bàn bạc rồi dựa theo tâm lý số đông mà quyết, có gì cả tập thể chịu trách nhiệm, bản thân được vô can, lấy lòng được cả các bên. Họ rất sợ mất lòng kẻ mình đang nhờ cậy, kẻ đang chi phối mình, tự biến mình thành nô lệ do vật chất, chức quyền, sự tiến thân bằng dựa dẫm, cầu an hưởng lợi. Kẻ đó mà lảm vua thì mất hẳn độc lập tự chủ, dễ bị mua chuộc thao túng có khi dẫn đến mất nước. Nó làm cho bạo tàn được dịp, lừa bịp gặp thời.
An phận thủ thường là chấp nhận sự thiệt thòi nào đó, nhưng cái lợi
cuối cùng phải về cho chính mình. Nắm được tâm lý đó, bộ máy chính
quyền, công an thường gia tăng đe nẹt, rung cây nhát khỉ, lấy kẻ này răn
đe, ngăn chặn người kia. Vụ bé làm cho lớn để dằn mặt người khác, ngăn
chặn vụ khác.
Tâm lý an phận co lại cái lợi cá nhân sinh ra thủ tiêu đấu tranh.
Hạnh phúc là đấu tranhh, nhưng họ lại coi tránh mọi sự đấu tranh là cách
tốt nhất để được yên thân. Ngay cả khi bị tước đoạt quyền lợi một cách
phi pháp, họ vẫn kiên trì “đấu tranh ôn hòa”, tức là vác đơn đi khiếu
kiện một cách kiên trì hết năm này sang năm khác, hết cửa quan này đến
cửa tiếp dân kia. Điều có thể thông cảm nhất cho lối sống an phận thủ
thường là họ “quá hiền”, hiền đến mức nhu nhược.
Quan chức, quan quyền, công an khi đã “bắ thóp” được điểm yếu ấy,
nhận ra sự nhu nhược ấy, họ sẽ có những động thái, những lối hành xử thô
bạo, đem quyền lực ức hiếp người dân. Cho nên, trách họ thì ít, trách
cái thể chế và kẻ nắm quyền thì nhiều. Thiếu gì kẻ khi tiếp xúc với dân
(cử tri) thì tỏ ra mềm, mình là “người hiền”, nhũn nhặn, thậm chí đưa ra
những lời hứa ngon dỗ ngọt, “nổ” rất vang, cốt tranh thủ được số phiếu.
Sự lừa mị đó làm cho khách quan ít ai nhận ra được ngay. Họ hết lời nói
về dân chủ, hô khẩu hiệu đã quá quen: “của dân, do dân, vì dân”. Đến
khi trúng cử, yên vị ghế ông này bà kia, họ liền trở mặt, quát nạt, hung
hăng, hoạnh họe, áp đảo đe nẹt, dọa dẫm người dân. Những biến dạng như
vậy, làm cho người ta hầu như không có một lý do gì để có thể thông cảm
cho những người an phận thủ thường cả. Họ là những người chỉ biết sống
cho ngày hôm nay, nhìn gần ngay trước mắt, không lường đến những hậu họa
còn gánh nặng ngày mai, thời gian sau…
Phần lớn, người luôn luôn nơm nớp, sợ phản ứng, ngại phê bình khi
chính quyền, công an làm sai trái pháp luật, vi phạm dân chủ. Họ ngại sự
va đụng xáo trộn, bởi vì tự cuộc sống đã “dạy cho bài học”: Nói làm cái
quải gì, không đi đến dâu, chẳng phải đầu cũng phải tai. Cái động cơ
“ngậm miệng ăn tiền” cũng từ đó mà ra. Họ luôn luôn thự hiện tiêu chí 5
không: “Không nói, không nghe, không biết, không thấy, không liên can”.
Cách sống ấy không những dễ bị cái xấu, cái ác, lòng tham lợi dụng mà
còn làm lỏng lẽo khối đại đoàn kết, giảm đi sức mạnh cần thiết vì sự
phát triển và văn minh của cộng đồng xã hội.
Ngay như trong làng báo, Tổng biên tập, Ban biên tập các báo, đài
cũng hình thành một phong cách bất thành văn: Thấy cái đúng không dám
bảo vệ, không dám bênh vực; thấy cái sai không dám phê phán, họp giao
ban về tư tưởng, về tuyên truyền, cấp trên nói sao thì về cứ răm rắp như
vậy, không để trật chút nào. Vì thế mà mất hẳn tính chiến đấu, tính
hiện thực và cả trung thực của báo chí, thủ tiêu đấu tranh, né tránh phê
phán. Dân hết nhờ. Công luận, công lý đành bó tay.
Rõ ràng, cái lối sống an phận thủ thường này là tự bản thân họ
không biết tin ai, không tin ở chính mình nữa, thấy mình kém khả năng,
sự tự giác chấp thuận thiệt thòi từ vật chất, thể chất đến tâm sinh lý.
Còn loại thứ hai, nói về người bình thường, sự an phận, ngại nói thẳng
nói thật lại dễ thất vọng, dễ chán chường, dễ ngã gục khi gặp phải những
khó khăn, những trắc trở, những mối de dọa bất an từ thế lực cường
quyền. Khi đó, họ chỉ biết than vắn thở dài, than thân trách phận, đổ
lỗi cho hoàn cảnh khách quan mà không tìm cách để vượt qua.
Biểu hiện rõ nhất là họ thiếu tự chủ ngay trong nội lực, thiếu hẳn
chính kién, yếu về bản lĩnh sống. Những người này khi nắm cương vị nào
đó, có chức có quyền, thường sinh ra nịnh nọt, lấy lòng cấp trên, biết
họ bảo làm những việc sai, ngoài ý muốn, biết là hại cho người khác,
nhưng vẫn răm rắp nghe theo, thậm chí còn hăng hái một cách mù quáng,
kể cả hết lòng lăn xả, bất chấp để tỏ ra trung thành đến mức ngu trung.
Thậm chí họ còn không chùn tay khi gây ra những hành động tội ác vì
muốn “lập công”, khoái lĩnh thưởng, lên chức, lên lương.
Sự tự chủ rất cần nghị lực, bản lính sống, nhưng họ không tự chủ mà quen sống dựa, mặc kệ, “mũ ni che tai, đèn nhà ai nấy rạng”, hoặc là “đấu tranh, tránh đâu”.
Cái nguy của lối sống này là họ sẵn sàng uốn mình để sống, cái lối “ở
bầ thì tròn, ở ống thì dài; gió chiều nào che chiều đó”. Thiệt hại đưa
đến cho ai cũng mặc, miễn là mình có lợi. Khi họ đã sống như vậy, mọi
phẩm chất cần thiết về những giá trị nhân văn, nhân đức, nhân đạo, nhân
sinh họ không cần quan tâm. Lối sống này, khi nhảy ra “làm chính trị”
là điển hình nhất của thói cơ hội.
Họ do dự hay chần chừ làm cho con người mất đi bao nhiều cơ hội
thành công, cũng như khi cần đấu tranh chống lại cái ác, cái xấu, phê
phán những sai lầm của đồng cấp hoặc cấp trên. Thế nhưng, họ lại coi
thiệt thòi của người này, người kia thành cơ hội thủ lợi, tiến thân cho
bản thân mình.
Nội lực mất đi tự chủ, mất hẳn chính kiến, mất quả quyết cũng do đó
mà ra. Người quả quyết thì quyết định một việc rất nhanh chóng nhưng
thay đổi quyết định một cách chậm chạp, vì họ đã rất tin ở cái đúng
trong quyết định của mình; còn ngược lại người thiếu quả quyết thì quyết
định sự việc một cách chậm chạp và nhưng bỗng chốc lại thay đổi một
cách dễ dàng. Mọi người tưởng như sự thể xảy ra theo chiều hướng này,
quyết đoán kia đã rõ, nhưng phút 89 mới thấy ngược lại, quá bất ngờ.Làm người đứng đầu, người cầm trịch lãnh đạo mà như thế thì bỏ qua rất nhiều cơ hội. Hậu họa của sai lầm này là tiền đề sinh ra sai lầm khác. Từ đó, uy tín mất luôn. Những lãnh đạo như thế dẫu có mệnh danh là nhà cách mạng thì thực chất chính bản thân họ không có những phát kiến giá trị, họ rất bảo thủ, trì trệ, rập khuôn máy móc, công thức sáo mòn, “ta đi heo lối cũ là lối an toàn”. Họ không dám đưa ra một phương án cải biến, chỉnh đốn gì thực sự có hiệu quả cho sự phát triển, trái lại kìm hãm sự tăng tốc chiều thuận hội nhập của xã hội, họ sợ canh tân đổi mới, tóm lại là họ khoác áo cách mạng nhưng lại rất sợ làm cách mạng, rất ngại cải tổ theo hướng hoàn chỉnh hóa. Cái đuôi phong kiến tập quyền quan liêu kiểu vua-tôi có cơ hội bám theo, mất dần tính dân chủ ưu việt.
Người đứng đầu mà lo an phận thường sinh ra nhu nhược, bê trễ, sống chỉ muốn lấy lòng tất cả mọi người có liên quan, lấy phiếu tín nhiệm cao với một số đông trong tổ chức tập thể giới hạn chức quyền, mà ở đó không phải là đại diện cho số đông toàn dân, một tập thể lãnh đạo tự trang bị đầy quyền lực như mô hình Trung ương tập quyền, một biến dạng của chuyên chế bè phái, xa lạ hoàn toàn với bản chất cần có của một chế độ xã hội dân chủ. Cái uy tín lãnh đạo kiểu đó không được dân tôn vinh, không được toàn đảng ghi nhận, mà chỉ khoanh hẹp trong một hệ thống đầy lỗi lầm và mất lòng dân, kể cả việc hình thành nhóm lợi ích chính trị-kinh tế lấy uy quyền thay cho uy tín, dùng mệnh lệnh khỏa lấp sai lầm..
Ông ta không dám chí quyết mạnh bạo một cái gì, đụng chút việc là “xin ý kiến tập thể”, dựa vào “lãnh đạo tập thể”, coi nhẹ trách nhiệm của “cá nhân phụ trách”. Cho nên, dù đã ở cương vị lãnh đạo, họ cứ nhu nhơ, lơ mơ, lựa gió giật diều, việc gì thành công thì vơ vai trò của mình, nổ lên để tự khuếch trương thành tích, uy tín cá nhân; việc gì bị hỏng thì là “trách nhiệm tập thể”, là do cơ chế, thể chế, không thuộc cá nhân nào!
Như vừa qua, với nội dung đưa ra tại Hội nghị Trung ương 6, theo nguyên tắc đảng lãnh đạo thì có những vụ việc, những cá nhân mà Bộ chính trị đủ quyền quyết định, nhưng lại đá bóng sang sân, đánh bùn qua ao, tổ chức hội nghị gọi là “dân chủ trong đảng”, xin ý kiến Ban chấp hành Trung ương, đến mức hình thức kỷ luật nhẹ là khiển trách cũng không dám. Đó là một trong những bộc lộ của lối sống an phận, thực dụng, bậm môi qua đò khá phổ biến hiện nay! Cũng vì thế mà vị trí, vai trò lãnh đạo của Đảng bị mờ nhạt, sức chiến đấu kém đi khá rõ nét; dù là đảng cầm quyền, nhưng lại tư buông lỏng, không thể hiện được quyền lãnh đạo tối thượng trước thần dân thiên hạ.
Kẻ thứ dân an phận thủ thường, cơ hội, thực dụng thì tác hại không đáng kể, nhưng một vị lãnh đạo mà nhút nhát, thiếu lập trường, kém chí quyết do an phận thủ thường, cá nhận thực dụng, kém đức hy sinh, khi cái “tôi” choán hết cái “ta” thì có hại rất lớn đối với đất nước.
Suy cho cùng, đó cũng là một thứ cá nhân chủ nghĩa, lối sống
chứa đầy thực dụng, co lại để lúc nào, tình huống bối cảnh nào cũng được
an phận đến mức nhu nhược, đớn hèn. Những người như thế, họ bất chấp dư
luận, bất chấp mọi lời dèm pha, phê phán, không cần lòng tự trọng, mặc
cho mọi sự khinh khi, miễn là mình có được cái lợi trước mắt, thế thôi!
B.V.B
Được đăng bởi Bùi Văn Bồng
“Vì danh dự dân tộc, chống giặc Tầu . Vì tương lai đất nước, chống tham nhũng” – có tội hay không?
Phương Bích blog
Đinh Nhật Uy.
“ Hôm nay ngày 15-11-2012. Trại giam 159 Long An cho phép người thân vào thăm nuôi các bị can đang tạm giam tại trại. Tôi đi gửi thêm tiền và đồ ăn cho thằng em Đinh Nguyên Kha. Vô tình gặp được chị Nguyễn Thị Nhung ( mẹ của Nguyễn Phương Uyên) cũng vào thăm con. Gọi là “thăm” cho có tình cảm chứ thực sự thì chỉ cho phép đăng ký gửi đồ vào thôi chứ không cho gặp mặt. Kha và Uyên được cho là “biệt giam” để điều tra nên không cho tùy” tiện gặp” người thân. Tôi mời chị Nhung về nhà và cùng trao đổi về cuộc sống của hai gia đình cùng chung cảnh ngộ. Nhìn mẹ tôi gầy gò xanh xao vì thương nhớ con bao nhiêu thì chị Nhung cũng y như vậy.Tôi thấu hiểu được nỗi xót xa của hai người mẹ thấy con trong chốn lao tù. Thương mẹ, thương chị, thương các em thật nhiều”
“ Hôm nay ngày 15-11-2012. Trại giam 159 Long An cho phép người thân vào thăm nuôi các bị can đang tạm giam tại trại. Tôi đi gửi thêm tiền và đồ ăn cho thằng em Đinh Nguyên Kha. Vô tình gặp được chị Nguyễn Thị Nhung ( mẹ của Nguyễn Phương Uyên) cũng vào thăm con. Gọi là “thăm” cho có tình cảm chứ thực sự thì chỉ cho phép đăng ký gửi đồ vào thôi chứ không cho gặp mặt. Kha và Uyên được cho là “biệt giam” để điều tra nên không cho tùy” tiện gặp” người thân. Tôi mời chị Nhung về nhà và cùng trao đổi về cuộc sống của hai gia đình cùng chung cảnh ngộ. Nhìn mẹ tôi gầy gò xanh xao vì thương nhớ con bao nhiêu thì chị Nhung cũng y như vậy.Tôi thấu hiểu được nỗi xót xa của hai người mẹ thấy con trong chốn lao tù. Thương mẹ, thương chị, thương các em thật nhiều”
Đọc những dòng tâm sự này trên facebook, tôi bỗng thấy trong lòng
bâng khuâng, mi mắt lại nong nóng. Đông sang rồi đấy! Vậy mà thời tiết
sao vẫn thấy oi ả. Bóng tối sập xuống nhanh quá, mới hơn 5 giờ đã phải
bật đèn. Cuộc sống đời thường nhìn ngoài nhìn thì có vẻ bình yên, dẫu
khoảng không vẫn đầy chặt tiếng ồn ào ngược xuôi dưới kia vọng lên.
“Trong ấy” giờ này chắc đã yên lặng lắm. Đời tù tạm giam hay tạm giữ chỉ
là ngồi đếm thời gian và nghĩ… Nghĩ mãi cũng chỉ đến thế. Sự thật thì
chỉ có một, nhưng suy diễn thì có muôn vàn cách, phụ thuộc vào cái tâm
của người nghe. Bảo có tội hay không có tội giờ nó dễ như trò đùa. Thậm
chí nói không thích cái gì đó có khi cũng trở thành tù tội được.
Suốt từ bữa thông tin hai sinh viên Uyên và Kha bị bắt tràn ngập
trên mạng, không phải tôi không quan tâm, mà chỉ cần đọc các bài viết
của các blogger khác cũng đã quá đầy đủ rồi. Nếu có bảo nói gì, tôi chỉ
nói được 2 điều: Một là phản đối cách bắt người tùy tiện (lúc nào họ chả
nói leo lẻo là theo đúng trình tự pháp luật). Hai là không được phép
hỏi cung khi chưa có luật sư.
Xin tham khảo bài “Quyền im lặng” của nhà văn Thùy Linh
Tôi nhận thấy một điều rất đáng buồn, là hiểu theo cách thông
thường nhất thì luật pháp được đặt ra là để ngăn chặn những hành vi phạm
pháp của con người. Nó không chỉ có tác dụng ngăn chặn mà còn mang tính
răn đe những kẻ manh nha có ý định phạm pháp.
Thế nhưng trong thực tế, người ta nói nhiều đến chuyên mớm cung, ép
cung, thậm chí còn lừa người bị bắt bằng cách dụ dỗ họ ký nhận tội để
được giảm nhẹ, và không ít người đã mắc bẫy. Như vậy là không có tội
cũng phải cố lừa cho người ta trở thành tội phạm.
Có lần tôi thắc mắc, họ làm thế để được gì? Và liệu lương tâm của họ có bị cắn rứt khi làm điều thất đức ấy không?
Câu trả lời là tôi ngây thơ lắm. Trong đời vẫn có những kẻ chuyên
kiếm tiền trên nỗi đau khổ của người khác. Trong chiến tranh thế giới
thứ nhất, một vị đô đốc hải quân Anh đã bị giết chỉ vì ông muốn ngăn
chặn chiến tranh. Giới con buôn vũ khí và những thứ để nuôi sống chiến
tranh sẽ không kiếm chác được gì, nếu như chiến tranh kết thúc. Và có vẻ
như nghịch lý là nếu không có kẻ phạm tội thì ai đó chẳng có cớ để kiếm
tiền?
Vụ bắt giữ Kha và Uyên, giống như nhiều người, tôi cũng không tin
bất cứ thông tin gì ngoại trừ do chính miệng các sinh viên này nói. Tôi
cũng chắc rằng có rất nhiều người không hề tin các chứng cớ do cơ quan
điều tra đưa ra. Nếu như theo đúng khẩu hiệu “Vì danh dự dân tộc, chống
giặc Tầu . Vì tương lai đất nước, chống tham nhũng” mà hai sinh viên này
đưa ra dù dưới hình thức nào là có tội, thì tôi cho rằng dẫu có bị tù
tội, họ cũng không bao giờ phải hổ thẹn, nói cách khác là họ hoàn toàn
có thể tự hào về mình.
Đến những người dân đi đòi quyền lợi bị cướp đoạt của mình họ còn
tống vào tù được, thì chắc rằng họ chẳng dễ dàng gì thả các em ra mà
không có một cái án nào đó. Tôi có cảm tưởng với những con người đã dám
nói, dám làm không phải vì những mưu lợi cá nhân, thì nhà tù chỉ làm họ
tăng thêm nghị lực sắt đá hơn thôi. Đọc những dòng tâm sự của anh trai
Đinh Nguyên Kha, biết thông tin về người mẹ Nguyễn Phương Uyên, tôi thấy
hai em thật hạnh phúc khi có người thân luôn bên cạnh. Hạnh phúc giản
dị này, tiếc thay không phải ai cũng có được.
Hết mưa trời lại sáng. Hãy chờ đón ngày họ trở về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét