Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Vụ án Bầu Kiên: Tại sao ông Phạm Trung Cang được Viện KSND Tối Cao đình chỉ điều tra?

Vụ án Bầu Kiên: Tại sao ông Phạm Trung Cang được Viện KSND Tối Cao đình chỉ điều tra?

BTV: Có một số chi tiết trong bài chúng tôi không có điều kiện kiểm chứng, do đó xin độc giả tham khảo bài viết này với sự dè dặt cần thiết.
 
Sau vụ Dương Chí Dũng, nhân dân và toàn ngành kiểm sát, công an, tòa án đang mong chờ phát đạn thứ 2 đã lên nòng nhắm vào “đại án” liên quan đến Nguyễn Đức Kiên và đồng bọn, thì bất ngờ, ngày 12/12/2013, Viện KSND Tối cao đã ra quyết định đình chỉ vụ án đối với bị can Phạm Trung Cang (nguyên sáng lập viên, Phó Chủ tịch ngân hàng TMCP Á Châu - ACB) – một trong các can phạm trực tiếp của vụ án với lý do “Ngày 31-12-2010, ông Cang có đơn xin từ nhiệm chức danh thành viên HĐQT Ngân hàng ACB khi Luật các Tổ chức tín dụng năm 2010 chưa có hiệu lực thi hành và đã được ngân hàng chấp nhận”(?!). Thực hư vụ việc này như thế nào? Là những cán bộ, đảng viên ngành kiểm sát trực tiếp tham gia vào vụ án này, chúng tôi hiểu rõ những khuất tất trong đó mà không phải ai cũng biết.
Phạm Trung Cang và con đường phạm tội

Phạm Trung Cang là một trong những lãnh đạo lâu năm của ACB và là 1 trong 6 thành viên của Hội đồng sáng lập; từng là Chủ tịch Hội đồng quản trị đầu tiên của ACB và là Phó chủ tịch từ năm 1994 đến năm 2011. Ông cũng giữ chức vụ Tổng giám đốc từ năm 1999 đến năm 2001. Ông giữ cương vị Chủ tịch Hội đồng Tín dụng trong nhiều năm, từng là thành viên Thường trực Hội đồng quản trị.
hoi-dong-sang-lap.png

Các thành viên Hội đồng sáng lập của ACB

Tháng 4/2011, ông Cang từ nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch ACB để giức chức vụ Phó Chủ tịch Eximbank. Trước khi rời khỏi ACB, ông Cang và gia đình nắm giữ 1,2% cổ phần của ngân hàng này. Tại Eximbank, ông Cang vẫn là đại diện nhóm cổ đông Ngân hàng Á Châu (ACB) tại Eximbank, với tổng số vốn của nhiều pháp nhân thuộc ACB chiếm giữ 10% vốn điều lệ của Eximbank.

Theo báo cáo thường niên năm 2011 của ACB thì sau khi rời khỏi HĐQT ACB ông Cang vẫn là thành viên thường trực Ủy ban Nhân sự, thành viên thường trực Ủy ban Tín dụng, và Phó Chủ tịch Hội đồng Đầu tư của ngân hàng này.

Chiều 27/9/2012, Cơ quan CSĐT Bộ Công an đã công bố việc khởi tố 4 bị can, nguyên là lãnh đạo cao cấp của Ngân hàng ACB với tội danh “Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” (điều 165 BLHS). Các bị can gồm Trần Xuân Giá (nguyên Chủ tịch HĐQT ngân hàng ACB), Phạm Trung Cang, Lê Vũ Kỳ, Trịnh Kim Quang (đều nguyên là Phó Chủ tịch HĐQT ngân hàng ACB). Về diễn biến vụ án, cơ quan điều tra cho biết: trong vụ án Huỳnh Thị Huyền Như và đồng bọn lừa đảo chiếm đoạt tài sản xảy ra tại TP.HCM và Hà Nội đã bị khởi tố, đến nay đã có căn cứ xác định Huỳnh Thị Huyền Như có hành vi lừa đảo chiếm đoạt của ngân hàng ACB số tiền 718,9 tỷ đồng. Để xảy ra hậu quả này, theo cơ quan điều tra, có hành vi cố ý làm trái của một số cá nhân nguyên là lãnh đạo ngân hàng ACB đã ra chủ trương để ACB ủy thác cho nhân viên gửi tiền VND và USD vào 29 ngân hàng để hưởng lãi suất cao hơn trần lãi suất do Ngân hàng nhà nước quy định. Trong đó, có việc gửi tiền vào VietinBank chi nhánh Nhà Bè và chi nhánh TP.HCM để hưởng lãi suất chênh lệch ngoài hợp đồng từ 3,7% - 8%/năm, toàn bộ khoản tiền gần 719 tỷ đồng đã bị Huỳnh Thị Huyền Như chiếm đoạt. Cơ quan điều tra cũng xác định, 4 nhân vật Trần Xuân Giá (nguyên Chủ tịch HĐQT ngân hàng ACB), Phạm Trung Cang, Lê Vũ Kỳ, Trịnh Kim Quang (đều nguyên là Phó Chủ tịch HĐQT ngân hàng ACB) là đồng phạm với Nguyễn Đức Kiên và Lý Xuân Hải về tội này, nên đã khởi tố bị can đối với cả 4 người.

Vụ án đã làm xôn xao dư luận, thể hiện quyết tâm của Đảng và các cơ quan chức năng nhằm làm trong sạch, lành mạnh hệ thống ngân hàng, bảo đảm an ninh tiền tệ, bảo đảm quyền lợi của người gửi tiền, đặc biệt trong giai đoạn kinh tế còn tiềm ẩn nhiều rủi ro như hiện nay. Đại án Nguyễn Đức Kiên và đồng bọn đã kết thúc giai đoạn điều tra, đang được gấp rút hoàn thành hồ sơ tố tụng chuẩn bị đưa ra xét xử vào đầu năm 2014 sắp tới thì bất ngờ lãnh đạo Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao đã ra quyết định đình chỉ vụ án đối với bị can Phạm Trung Cang – tay chân đắc lực của Nguyễn Đức Kiên, đồng thời là một trong 4 nhân vật có liên quan trực tiếp đến sai phạm của ACB với lý do “Ngày 31-12-2010, ông Cang có đơn xin từ nhiệm chức danh thành viên HĐQT Ngân hàng ACB khi Luật các Tổ chức tín dụng năm 2010 chưa có hiệu lực thi hành và đã được ngân hàng chấp nhận”(?!).

Những nhân vật chính và kế hoạch chạy án “xâm thực”

Người chủ sự âm mưu chạy án là hai người đàn bà đầy “quyền lực” phía sau Nguyễn Đức Kiên: Đặng Ngọc Lan (vợ Kiên) và Nguyễn Thúy Hương (em gái Kiên), dù có liên quan trực tiếp đến các sai phạm của Kiên thông qua các hợp đồng “ủy thác đầu tư”, nhưng lách qua các kẽ hở của pháp luật, hai người đàn bà này đã thoát vòng lao lí.

nguyen-duc-kien-dang-ngoc-lan.png

Nguyễn Đức Kiên và vợ - Đặng Ngọc Lan
Ngay sau khi Kiên bị bắt, Đặng Ngọc Lan và Nguyễn Thúy Hương đã móc nối với một nhân vật cao cấp trong Viện Kiểm sát là bà Ngay sau khi Kiên bị bắt, Đặng Ngọc Lan và Nguyễn Thúy Hương đã móc nối với một nhân vật cao cấp trong Viện Kiểm sát là bà Lê Thị Tuyết Hoa (Vụ trưởng Vụ 1A - Vụ thực hành quyền công tố và kiểm sát điều tra án hình sự về trật tự xã hội). Trong ngành kiểm sát ai cũng biết bà Hoa là tay chân thân tín, túi khôn kiêm “túi tiền” của ngài Viện phó Nguyễn Hải Phong (“Phong gió”). Dù không có thẩm quyền trực tiếp trong vụ Nguyễn Đức Kiên, nhưng bà Hoa đã đóng vai trò làm cầu nối, trung gian giữa nhóm Đặng Ngọc Lan và Viện phó Nguyễn Hải Phong trong vụ chạy án tưởng chừng như “nhiệm vụ bất khả thi” cho Nguyễn Đức Kiên và đồng bọn. 

le-thi-tuyet-hoa.png

Bà Lê Thị Tuyết Hoa – Vụ trưởng Vụ 1A, VKSNDTC

Ông Nguyễn Hải Phong là người đã vạch ra kế hoạch chạy án “xâm thực”, theo đó, muốn Nguyễn Đức Kiên thoát tội thì Đặng Ngọc Lan phải chấp nhận khoản “chi pháp lý” lên tới hàng chục triệu USD để toàn bộ các nhân vật liên quan: Lý Xuân Hải, Trần Xuân Giá, Phạm Trung Cang, Lê Vũ Kỳ, Trịnh Kim Quang phải được trắng án thì Kiên mới có cơ hội rũ sạch tội danh, đổ mọi tội lỗi lên đầu “cơ chế” xây dựng luật của Quốc hội và việc quản lý, điều hệ thống của NHNN và Chính phủ.

Như dư luận đã biết, nhân vật đầu tiên được gỡ tội trong vụ này là Phạm Trung Cang. Chính Hoa là người đã “nghiên cứu” và tìm ra một kẽ hở mong manh, đó là luật Các Tổ chức Tín dụng (số 47/2010/QH12 do Quốc hội ban hành ngày 16/6/2010) có hiệu lực thi hành từ 1/1/2011. Một ý tưởng “táo bạo” do Hoa nghĩ ra và được “Phong gió” chấp nhận bắt nguồn từ việc Phạm Trung Cang khi bị truy tố đã được “yêu cầu” thảo đơn từ nhiệm vai trò Phó Chủ tịch Hội đồng Quản trị Eximbank. Từ ý tưởng này, ngay lập tức, một “tờ giấy tay” không hơn không kém có nội dung “đơn xin từ nhiệm chức danh thành viên HĐQT Ngân hàng ACB” được Cang viết tay và “ký ngược thời gian” vào thời điểm 31/12/2010, tất nhiên, dưới sự phù phép của ngài “Phong gió” thì mọi thủ tục pháp lý đều hoàn hảo, nhanh chóng như biệt danh của ngài. Đây chính là “cơ sở” để ngày 12/12/2013, VKSNDTC đã ra quyết định đình chỉ vụ án đối với bị can Phạm Trung Cang – một bất ngờ gây xôn xao dư luận và ngay cả các thành viên chuyên án trong liên ngành Công an – VKSTC – TANDTC và thế là ông Cang đã chính thưc thoát mọi tội danh?!

nguyen-hai-phong.jpg

Trưởng ban cải cách Tư pháp TW Trương Tấn Sang trao quyết định Phó viện trưởng cho Nguyễn Hải Phong ngày 04/4/2012
Thực tế, ông Phạm Trung Cang đến ngày 26/4/2011 mới được “miễn nhiệm” chức danh Phó Chủ tịch HĐQT ACB để qua “đặc trách” Eximbank, nơi nhóm Nguyễn Đức Kiên đang nắm 10% vốn điều lệ. Cũng theo báo cáo thường niên năm 2011 của ACB thì dù đã rời khỏi HĐQT nhưng Phạm Trung Cang vẫn thành viên thường trực Ủy ban Nhân sự, thành viên thường trực Ủy ban Tín dụng, và Phó Chủ tịch Hội đồng Đầu tư của ACB.
bctc-acb-2011.png

Trích báo cáo tài chính hợp nhất năm 2011 của ACB: Báo cáo ghi rõ ông Phạm Trung Cang được miễn nhiệm tại thời điểm 26/4/2011, sau gần 4 tháng khi Luật các Tổ chức tín dụng năm 2010 có hiệu lực thi hành (từ 1/1/2011)

Toán tính tiếp theo và mục tiêu cuối cùng của nhóm lợi ích

Sau khi “chạy” trót lọt cho Phạm Trung Cang, nhóm Đặng Ngọc Lan, Nguyễn Thúy Hương, Nguyễn Hải Phong và Lê Thị Tuyết Hoa đã lên kế hoạch tiếp theo: “Giải cứu Trần Xuân Giá”. Cũng theo kế hoạch toàn cục, các “chuyên gia” của VKS sẽ tìm mọi kẽ hở luật pháp để có thể “lách” đồng thời ngụy tạo thêm các bằng chứng để gán mác “ngoại phạm” cho Trần Xuân Giá. Để tạo dư luận, hiện nay các “bồi bút” của báo Người cao tuổi, Pháp luật Tp HCM đã bắt đầu vào cuộc cho toan tính tiếp theo của nhóm này để nhắm đến mục tiêu cuối cùng là gỡ án cho Nguyễn Đức Kiên.

Gần hai năm trước, tập thể chúng tôi cũng đã có đơn gửi Ủy ban Kiểm tra TW, Ban Bí thư Trung ương Đảng về các sai phạm đặc biệt nghiêm trọng của ông Nguyễn Hải Phong (ông Phong đã “bỏ quên” hàng loạt vụ trọng án, hồ sơ tại VKS còn ghi rõ), vụ đề đóm, hụi hè của bà Nguyễn Thị Minh Tâm (vợ ông Phong, hiện công tác tại Sở Y tế Hà Nội) và việc ông Phong dùng các khoản tiền chạy án để chạy chức Tỉnh ủy viên Hà Tây. Lá đơn đã chìm vào quên lãng, không một phản hồi và dù vướng hàng loạt các sai phạm, ông Phong tiếp tục nhanh chóng leo lên Viện phó Viện Kiểm sát Tối cao, đó cũng là nguyên nhân mà toàn Viện Kiểm sát đặt cho ông bí danh “Phong gió”.

nguyen-hoa-binh.jpg

Viện trưởng VKS Tối cao Nguyễn Hòa Bình có liên quan đến vụ chạy án Nguyễn Đức Kiên, Phạm Trung Cang và đồng bọn?

Trước những hành vi chạy án trắng trợn của ông Nguyễn Hải Phong, bà Lê Thị Tuyết Hoa, kính đề nghị Ủy ban Kiểm tra TW, đặc biệt là Ban Nội chính TW vào cuộc điều tra, xử lý trước pháp luật. Ngoài ra, cần làm rõ liệu có sự tiếp tay của Viện trưởng VKS Nguyễn Hòa Bình hoặc các nhân vật cao cấp hơn trong BCT? Liệu có sự “đồng thuận” nào giữa VKS và BCA để “giơ cao đánh khẽ” vụ Nguyễn Đức Kiên và đồng bọn?

Hà Nội ngày cuối năm 31/12/2013
Tập thể cán bộ, đảng viên ngành Kiểm sát

Dương Chí Dũng thoát án tử nếu bồi thường 5 tỉ đồng?

Khi mới nghe qua thông tin này, nhiều người (trong đó có cả giới luật sư) cho rằng đó chỉ là trò đùa không có thật. Ấy vậy mà nó được quy định hẳn hoi trong một nghị quyết của Hội đồng thẩm phán Tòa án nhân dân Tối cao. Điều khoản trong nghị quyết này hướng dẫn "cứu nguy" cho tội phạm tham ô đáng lẽ bị tuyên tử hình nhưng có thể được giảm xuống tù chung thân hoặc tù có thời hạn đến nay vẫn còn hiệu lực.

Điều khoản hướng dẫn "cứu nguy" đó là Điểm 4 Nghị quyết 01/2001/NQ-HĐTP ngày 15.3.2001 của Hội đồng thẩm phán Tòa án nhân dân Tối cao hướng dẫn Điều 278 Bộ luật Hình sự về tội tham ô tài sản. Nội dung điều khoản này cụ thể như sau: 
Dương Chí Dũng thoát án tử nếu bồi thường 5 tỉ đồng?


Chiếm đoạt 3 tỉ trở lên: Tử hình
Theo Khoản 4 Điều 278 Bộ luật Hình sự, phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù 20 năm, tù chung thân hoặc tử hình:

a) Chiếm đoạt tài sản có giá trị từ 500 triệu đồng trở lên;
b) Gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng khác.

Theo tiểu mục 4.1 của Nghị quyết 01, khi áp dụng Điểm a Khoản 4 Điều 278 Bộ luật Hình sự về tội tham ô tài sản cần chú ý:

Trong trường hợp không có tình tiết tăng nặng và không có tình tiết giảm nhẹ hoặc vừa có tình tiết tăng nặng vừa có tình tiết giảm nhẹ, nhưng đánh giá tính chất tăng nặng và tính chất giảm nhẹ tương đương nhau thì xử phạt người phạm tội mức án tương ứng với giá trị tài sản bị chiếm đoạt như sau:

- Xử phạt 20 năm tù nếu tài sản bị chiếm đoạt có giá trị từ 500 triệu đồng đến dưới 1 tỉ đồng.

- Xử phạt tù chung thân nếu tài sản bị chiếm đoạt có giá trị từ 1 tỉ đồng đến dưới 3 tỉ đồng.

- Xử phạt tử hình nếu tài sản bị chiếm đoạt có giá trị từ 3 tỉ đồng trở lên.

Nhiều tình tiết giảm nhẹ hơn: Chỉ phạt tù chung thân

Tiểu mục 4.2 của nghị quyết hướng dẫn trong trường hợp có nhiều tình tiết giảm nhẹ mà không có tình tiết tăng nặng hoặc có ít tình tiết tăng nặng hơn, đồng thời đánh giá tính chất giảm nhẹ và tính chất tăng nặng xét thấy có thể giảm nhẹ trách nhiệm hình sự cho người phạm tội, thì có thể xử phạt người phạm tội mức án nhẹ hơn mức án được hướng dẫn nêu trên như sau:

- Xử phạt tù từ 15 năm đến dưới 20 năm nếu tài sản bị chiếm đoạt có giá trị từ 500 triệu đồng đến dưới 1 tỉ đồng (trường hợp này phải có ít nhất hai tình tiết giảm nhẹ).

- Xử phạt 20 năm tù nếu tài sản bị chiếm đoạt có giá trị từ 1 tỉ đồng đến dưới 3 tỉ đồng.

- Xử phạt tù chung thân nếu tài sản bị chiếm đoạt có giá trị từ 3 tỉ đồng trở lên.

Nhiều tình tiết tăng nặng hơn: Chiếm đoạt 1 tỉ cũng bị tử hình

Theo tiểu mục 4.3 của nghị quyết, trường hợp có nhiều tình tiết tăng nặng mà không có tình tiết giảm nhẹ hoặc có ít tình tiết giảm nhẹ hơn, đồng thời đánh giá tính chất tăng nặng và tính chất giảm nhẹ xét thấy cần tăng nặng trách nhiệm hình sự đối với người phạm tội, thì có thể xử phạt người phạm tội mức án nặng hơn mức án nêu ở tiểu mục 4.1 như sau:

- Xử phạt tù chung thân nếu tài sản bị chiếm đoạt có giá trị từ 500 triệu đồng đến dưới 1 tỉ đồng.

- Xử phạt tử hình nếu tài sản bị chiếm đoạt có giá trị từ 1 tỉ đồng trở lên.

Tự nguyện bồi thường 5 tỉ sẽ thoát án tử?

Đặc biệt, tiểu mục 4.4. Nghị quyết 01 mở ra một hướng "cứu nguy" cho tội phạm tham ô thoát án tử. Theo đó, trường hợp tại các tiểu mục 4.1 và 4.3 thì người phạm tội phải bị xử phạt tử hình, nhưng người phạm tội đã bồi thường được một phần đáng kể giá trị tài sản bị chiếm đoạt (hoặc người thân thích, ruột thịt… của người phạm tội đã bồi thường thay cho người phạm tội) thì có thể không xử phạt tử hình người phạm tội và tùy vào số tiền đã bồi thường được mà có thể xử phạt người phạm tội tù chung thân hoặc tù có thời hạn.

Được coi là đã bồi thường được một phần đáng kể giá trị tài sản bị chiếm đoạt nếu:

- Đã bồi thường được ít nhất một phần hai giá trị tài sản bị chiếm đoạt.

- Đã bồi thường được từ một phần ba đến dưới một phần hai giá trị tài sản bị chiếm đoạt, nếu có căn cứ chứng minh rằng người phạm tội (hoặc người thân thích, ruột thịt… của người phạm tội) đã thực hiện mọi biện pháp để bồi thường giá trị tài sản bị chiếm đoạt (đã bán hết nhà ở, tài sản có giá trị; cố gắng vay, mượn… đến mức tối đa)".

Văn bản này do Chánh án Trịnh Hồng Dương khi xưa đã ký.

Liệu Dương Chí Dũng và Mai Văn Phúc có dùng tiền để thoát án tử?

Chiếu theo Nghị quyết 01 năm 2001 của Hội đồng thẩm phán Tòa án nhân dân Tối cao, nếu Dương Chí Dũng và Mai Văn Phúc hoặc thân nhân của hai bị cáo này mà bồi thường 5 tỉ đồng đến 10 tỉ đồng (số tiền mà tòa tuyên buộc hai bị cáo phải bồi thường do tội tham ô) thì nhiều cơ hội hai bị cáo đầu vụ trong đại án Vinalines sẽ thoát án tử và giảm xuống còn tù chung thân (nếu bồi thường 5 tỉ), hoặc có khi giảm xuống tù có thời hạn (20 năm tù, nếu bồi thường hết 10 tỉ đồng).

Tuy nhiên, do hai bị cáo Dũng và Phúc đều không thừa nhận đã phạm tội tham ô, nên bản thân hai bị cáo này khó mà tự nguyện bồi thường số tiền nêu trên. Dù vậy, thân nhân của hai bị cáo (cha mẹ, vợ con, anh em...) vẫn có quyền tự nguyện bồi thường thay và khi đó hai bị cáo này vẫn được hưởng sự ân giảm nêu trên.

Vấn đề là Nghị quyết 01 hướng dẫn "khi áp dụng Điểm a Khoản 4 Điều 278 Bộ luật Hình sự về tội tham ô tài sản, nghĩa là việc áp dụng này phải trong quá trình xét xử sơ thẩm hoặc phúc thẩm. Hiện giờ Dương Chí Dũng đã kháng cáo, nếu bị cáo này chịu nộp tiền (dù không nhận tội tham ô) theo mức nêu trên hoặc thân nhân bị cáo tự đi nộp, thì sẽ được xem xét giảm án ở cấp phúc thẩm.

Riêng Mai Văn Phúc chưa có đơn kháng cáo. Nếu hết thời hạn kháng cáo mà bị cáo này vẫn không kháng cáo thì không rõ việc nộp tiền sau khi án có hiệu lực có được xem xét hay không, vì Nghị quyết 01 không đề cập đến.
Tiểu Ngọc
  (Một thế giới) 

Bộ Chính trị bổ nhiệm Phó Trưởng Ban Kinh tế Trung ương

(VTC News) - Chiều 30/12, tại Hà Nội, Bộ Chính trị trao quyết định bổ nhiệm hai Phó Trưởng Ban Kinh tế Trung ương chuyên trách và ba Phó Trưởng Ban Kinh tế Trung ương kiêm nhiệm.

Ông Trần Lưu Hải, Ủy viên Trung ương Đảng, Phó Trưởng Ban Thường trực Ban Tổ chức Trung ương được sự ủy nhiệm của Bộ Chính trị tới dự và trao quyết định này.


Bộ Chính trị bổ nhiệm Phó Trưởng Ban Kinh tế Trung ương
Ông Trần Lưu Hải, Ủy viên Trung ương Đảng, Phó Trưởng Ban Thường trực Ban Tổ chức Trung ương thay mặt Bộ Chính trị trao quyết định.
Theo quyết định của Bộ Chính trị, các ông Lê Vĩnh Tân (sinh năm 1958 tại Đồng Tháp), Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh Đồng Tháp; Tiến sĩ Kinh tế Nguyễn Ngọc Bảo (sinh năm 1963 tại Thái Bình), Ủy viên BCH Đảng bộ Khối Doanh nghiệp Trung ương, Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn Việt Nam (Agribank), nguyên Vụ trưởng Vụ Chính sách tiền tệ - Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, được Bộ Chính trị, Ban Bí thư điều động, bổ nhiệm giữ chức Phó Trưởng ban Kinh tế Trung ương.

Ba đồng chí được Bộ Chính trị, Ban Bí thư bổ nhiệm Phó trưởng Ban kiêm nhiệm gồm: Giáo sư, Tiến sĩ Kinh tế Nguyễn Công Nghiệp, Thứ trưởng Bộ Tài chính; Thạc sỹ Kinh tế Đặng Huy Đông, Thứ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư; ông Lê Dương Quang, Thứ trưởng Bộ Công thương.

Bộ Chính trị bổ nhiệm Phó Trưởng Ban Kinh tế Trung ương
GS.TS Vương Đình Huệ, Ủy viên Trung ương Đảng, Trưởng ban Kinh tế Trung ương tặng hoa chúc mừng các vị trí mới của Ban

Phát biểu tại buổi lễ, ông Trần Lưu Hải nhấn mạnh: Bộ Chính trị, Ban Bí thư, lãnh đạo Ban Tổ chức Trung ương mong muốn các đồng chí mới được bổ nhiệm sẽ cùng với tập thể lãnh đạo và cán bộ Ban Kinh tế Trung ương phát huy hơn nữa năng lực, trí tuệ của mình, không ngừng rèn luyện phẩm chất đạo đức để làm tốt công tác tham mưu, đề xuất cho Đảng những vấn đề quan trọng về chủ trương, chính sách lớn thuộc lĩnh vực kinh tế - xã hội.

Bế mạc buổi lễ, GS.TS Vương Đình Huệ, Ủy viên Trung ương Đảng, Trưởng ban Kinh tế Trung ương chúc mừng các vị trí mới và tin tưởng các đồng chí sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.

Nguyễn Thanh Liêm

Về binh thư của Tướng Nguyễn Chí Thanh


Việt Nam tổ chức nhiều lễ kỷ niệm nhân 100 năm ngày sinh Đại tướng Nguyễn Chí Thanh, nhân vật chính trị - quân sự cao cấp của miền Bắc thời chiến tranh Việt - Mỹ.

Ngoài việc đăng các bài báo từ trong tháng 12 đánh giá ông Nguyễn Chí Thanh, tỉnh Thừa Thiên - Huế cũng vừa làm lễ nhận tượng Đại tướng Nguyễn Chí Thanh ở trường học mang tên ông tại huyện Quảng Điền.

Buổi lễ hôm 30/12/2012 tại đây đã có mặt con trai ông, Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh và nguyên Tổng Bí thư Đảng Cộng sản, Thượng tướng đã hồi hưu, ông Lê Khả Phiêu.

Ba hôm trước, một phái đoàn các tướng lĩnh thuộc Bộ Quốc phòng, do Thượng tướng Ngô Xuân Lịch dẫn đầu, đã dự lễ kỷ niệm ông Nguyễn Chí Thanh tại nghĩa trang Mai Dịch, Hà Nội.

Sinh ngày 1/1/1914, ông được cho là một trong các 'kiến trúc sư' của cuộc chiến tranh từ phía miền Bắc nhằm tiêu diệt Việt Nam Cộng hòa và đẩy quân đội Hoa Kỳ khỏi Nam Việt Nam.
'Binh thư đánh Mỹ'

Theo cựu Đại tá Bùi Tín, nguyên Phó Tổng biên tập báo Nhân dân nhưng nay đã cư trú chính trị tại Paris, ông Nguyễn Chí Thanh có tiếng là đã lập ra 'Binh thư đánh Mỹ' cho quân đội miền Bắc.

Ông Nguyễn Chí Thanh mất năm 1967 trước khi xảy ra các trận đánh quyết định với quân đội Mỹ và quân lực Việt Nam Cộng hòa nhưng được coi là đã hoạch định ra chiến lược quân sự cho Hà nội.

Ông Bùi Tín nói vốn là một cán bộ chính trị, ông Nguyễn Chí Thanh đã "lao vào nghiên cứu quân sự" và trở thành chiến lược gia của Hà Nội:
"Công của Nguyễn Chí Thanh lớn lắm...Ông kết luận rằng có khả năng đối chọi, đối đầu và còn có thể thắng Mỹ"

"Ông đã lao vào tổng kết chiến lược, đúc kế́t từ các trận chiến,"

Đối với quân đội Bắc Việt Nam, "công của Nguyễn Chí Thanh lớn lắm. Binh thư chống Mỹ là do Nguyễn Chí Thanh tổng kết," ông Bùi Tín nhận định khi nói về một loạt tướng lĩnh hai miền Nam Bắc.

Điều quan trọng hơn cả, theo ông Bùi Tín trả lời BBC trong một dịp đến London tháng 10/2013 là các kết luận của Tướng Nguyễn Chí Thanh đem lại sự tự tin cho quân đội miền Bắc rằng họ "có khả năng đối chọi, đối đầu và còn có thể thắng Mỹ".

Sau khi Đại tướng Võ Nguyên Giáp qua đời, bắt đầu có thêm các ý kiến ở Việt Nam, trong giới sử gia và giới quân sự, nêu ra vai trò quan trọng của Đại tướng Nguyễn Chí Thanh trong cuộc chiến.

Các tài liệu Phương Tây cũng cho rằng giữa hai người có sự cạnh tranh quyền lực với ý kiến nói ông Nguyễn Chí Thanh "thiên về phía Đảng" và có thể "thân Trung Quốc hơn".

Tuy nhiên, những điện tín Hoa Kỳ được giải mật sau cuộc chiến nhấn mạnh đến vai trò trọng yếu trong công tác chỉ huy và tổ chức các lực lượng cộng sản tại miền Nam Việt Nam của Tướng Nguyễn Chí Thanh.

Phía Mỹ tin rằng sự vắng mặt nhiều tháng của ông Nguyễn Chí Thanh tại miền Bắc chỉ có thể được giải thích bởi "các hoạt động của Tướng Thanh ở miền Nam".

Trong một điện tín gửi ngày 10/7/1967 về cái chết của ông, phía Mỹ coi đó là "sự tổn thất lớn cho Bắc Việt" và đánh giá "vai trò của Tướng Thanh với Việt Cộng có thể so sánh như vai trò của Đại tướng Westmoreland với quân lực Việt Nam Cộng Hoà".

Họ cũng cho rằng ông "trên thực tế đã chỉ huy toàn bộ các hoạt động của lực lượng cộng sản ở Nam Việt Nam".
Hôm 26/12, tại Hà Nội đã diễn ra hội thảo nhân kỷ niệm 100 năm ngày sinh Đại tướng Nguyễn Chí Thanh. (BBC)

Vạch mặt những “casino thu nhỏ” giữa Thủ đô

Trò chơi xèng đang bị “thả nổi” và ngày càng phát triển mạnh mẽ khắp các hang cùng ngõ hẻm của Thủ đô, nhưng không thấy cơ quan chức năng xử lý.
Trò chơi đội lốt cờ bạc

Các ngõ, hẻm như ngõ 1194 đường Láng, quận Đống Đa, ngõ 58 đường Nguyễn Khánh Toàn, Cầu Giấy... có rất nhiều máy đánh xèng ở các quán trà đá.

Trò chơi này "móc túi" người chơi bằng cách đưa 10.000 đồng được 10 đồng xu. Mỗi đồng xu tương đương 10 điểm, nhưng bỏ tất cả 10 đồng xu vào máy và ấn nút, máy chạy chỉ được khoảng 1 phút là hết tiền (điểm). Nếu người may mắn lắm thì được 2 phút. 

2 chiếc máy xèng ở ngõ 322 đường Mỹ Đình, xã Mỹ Đình, Từ Liêm, Hà Nội đang chờ khách đến chơi.
Để hiểu rõ hơn về quy luật của trò chơi cờ bạc ẩn nấp dưới dạng chơi xèng, phóng viên tiếp cận với 1 nhóm thanh niên đang đánh xèng ở ngõ 322 đường Mỹ Đình, xã Mỹ Đình, huyện Từ Liêm rồi sau đó là ngõ 9 đường Cốm Vòng, phường Dịch Vọng Hậu, quận Cầu Giấy, Hà Nội. 
Tại 2 điểm vừa nêu, phóng viên nhận thấy có rất nhiều thanh niên chen chúc nhau bên chiếc máy xèng, dõi mắt theo vòng quay sáng đèn xanh đỏ, có lúc mắt sáng lên vì "trúng cửa", có lúc lại thất vọng, cay cú, tiếp tục móc tiền mua những đồng xu nhét vào những chiếc máy để hòng thu lại “khoản ngân sách” đã mất mà không cần suy nghĩ. 
Đa số máy đánh xèng đều được đặt ở trong các con ngõ, hẽm nơi có nhiều thanh niên, đặc biệt là sinh viên thuê trọ. Chiếc máy xèng to bằng chiếc ti vi 19 inch bao gồm 8 cửa: 4 cửa lớn, 4 cửa nhỏ; mỗi cửa lại chia ra cửa to và cửa con. 
Dễ chơi nên hàng ngày có rất nhiều người “đốt tiền” qua những “vòng quay số phận” mà không cần suy nghĩ ngày mai sẽ ra sao. 
Đây là 2 máy đánh xèng ở ngõ 9 đường Cốm Vòng. Đang chơi nhưng thấy chụp ảnh nên nhiều người né đi nơi khác.
Đang chơi xèng ở ngõ 9 đường Cốm Vòng, Lê Văn Hoàng (23 tuổi, SV trường ĐH Thương Mại) cho biết: "Trò chơi này dễ lắm anh ơi, mấy hôm trước em toàn ăn. Nhưng hôm nay, đen hay sao ấy, em toàn thua. Bao nhiêu tiền bố mẹ gửi phục vụ ăn học trong tháng em "nướng" hết vào máy xèng rồi”. 
Ngay bên cạnh Hoàng là sinh viên Nguyễn Văn Linh (22 tuổi, ở Hòa Bình, cùng trường với Hoàng) nói: "Ban đầu, máy nó cho thắng để câu khách đó thôi, chứ thắng làm sao được máy hả anh. Bạn em (Hoàng - PV) nó cố "cày" trả nợ, nhưng có thấy trả được nợ đâu, toàn thua, nợ chồng nợ anh ạ. Nhiều lần em khuyên bạn ấy thôi đừng chơi nữa nhưng nó không nghe, vẫn cố".
Theo quan sát, trong nhóm bạn của Hoàng đang chơi xèng rất căng thẳng, thi thoảng lại có tiếng vọng “Đen quá lại mất rồi, bực hết cả mình”, “mày về xóm trọ vay tao mấy “lít” đem ra đây để gỡ lại”... Nhiều thanh niên ham chơi xèng sẵn sàng móc hết sạch số tiền trong túi ra cho đến khi xèng bị nuốt hết mới ngơ ngẩn nuối tiếc ra về. 
Một người bán nước ở ngõ 9 đường Cốm Vòng (cạnh máy đánh xèng) cho biết: "Tôi thấy cửa hàng đó có rất nhiều thanh niên đến chơi xèng lắm. Nhiều bạn trẻ ra bảo với tôi rằng trò chơi này thu hút nhiều người chơi. Có người đến chơi mất tiền triệu mỗi lần, nhưng vẫn đến chơi tiếp... Nếu có thu lại được thì cũng chỉ là số tiền ít ỏi do gặp may, hay phải có vốn lớn”.
Quái vật hiện hình
Đang chơi ở ngõ 1194 đường Láng, quận Đống Đa, Hà Nội, Lê Tuấn Vinh (sinh viên trường ĐH Giao thông Vận tải, 23 tuổi, quê Vĩnh Phúc) tâm sự: "Trò này không có lãi đâu anh ơi, nhưng đã chơi thì nghiện. Em thường xuyên ra đây chơi để giết thời gian. Hết tiền bố mẹ chu cấp lại vay tiền bạn ra chơi, nhiều lúc thua chỉ muốn gỡ gạc lại lấy ít rồi thôi, nhưng vẫn hoàn cháy túi”.
"Quái vật"
Trong khi đó, em Vũ Anh Hòa (24 tuổi, ở Thanh Hóa cùng trường với Vinh) chia sẻ: "Em ra khu vực gần quán xèng ngồi uống nhiều lần, chứng kiến không ít cảnh khóc cười xót xa do vòng quay xèng gây ra. Mới đây, một “ma xèng” là sinh viên xô xát, đánh lộn với chủ chỉ vì chủ hàng cho rằng cậu ta biết cách để ăn nhiều nên quyết không cho cậu chơi nữa.
Trong khi đó cậu sinh viên thì bảo “tôi phải gỡ lại vì tôi đã mất nhiều tiền vào cái máy này của ông lắm rồi”. Chủ hàng liền nhấc điện thoại gọi mấy "đệ tử" đến để lôi cậu sinh viên ra ngoài. Có thế mới biết để kiếm được đồng tiền từ máy xèng không phải là dễ dàng, nên em không chơi anh ạ". 
Đây là 2 máy ẩn nấp dưới dạng trò chơi xèng ở ngõ 1194 đường Láng luôn sáng đèn, nhưng người chơi thấy chụp ảnh nên bỏ đi nơi khác.
Qua tìm hiểu thì chủ của những máy xèng này được gọi là chủ máy. Họ phân phối máy đến mọi nơi miễn là có người chơi. Chủ hàng và chủ máy ăn chia theo phương thức: Chủ hàng có địa điểm và chi tiền điện, coi máy, bán xèng hàng ngày hưởng 35 - 40% lợi nhuận, còn chủ máy hưởng 60 - 65% lợi nhuận. Nếu trong một ngày mấy xèng bị thua chủ không thu được thì họ sẽ dùng “thủ thuật” mới để chỉnh lại phần mềm nhằm đánh lừa người chơi. 
Hải Ngọc
  (Kiến thức)
 

Đại họa mất nước: Trung cộng đang chiếm đoạt Việt Nam - Cán bộ đi nước ngoài chỉ thích săn hàng giảm giá

Đại họa mất nước: Trung cộng đang chiếm đoạt Việt Nam

Nguyễn Lương Tuyền (Danlambao) - Trong suốt 2 cuộc chiến tranh chống Pháp từ 1945 tới 1954 với kết quả là đất nước bị chia đôi, CSVN chiếm miền Bắc của vĩ tuyến 17 và xâm chiếm miền Nam từ 1954 tới 1975 để áp đặt chủ nghĩa sắt máu lên toàn quê hương, đảng CSVN và ông Hồ Chí Minh đã dựa hoàn toàn vào sự giúp đỡ của khối Cộng, nhứt là của Trung Cộng. Hậu quả là bây giờ dân Việt đang phải trả nợ những sự giúp đỡ đó bằng chính quê hương của mình.
Trong quá khứ, người Việt luôn luôn phải đối đầu với người Tầu trong suốt chiều dài lịch sử của dân tộc. Các nhóm Bách Việt, khởi thủy ở miền Nam Trung Hoa, bị người Tầu đồng hóa. Chỉ còn có nhóm Lạc Việt tồn tại, đến định cư ở miền Châu thổ sông Hồng Hà để lập nên nước Việt. Kể từ lúc lập quốc tại châu thổ sông Hồng Hà, dân Việt phải luôn đối phó với ý đồ xâm lăng, đồng hóa của người Tầu từ phương Bắc.
Người Tầu đã đô hộ Việt Nam trong nhiều năm:
- Từ năm 111 trước Tây Lịch cho đến năm 931 sau Tây Lịch (hơn 1 ngàn năm).
- Từ năm 1407 tới năm 1428. Vua Lê Lợi- người anh hùng áo vải đất Lam Sơn- đã đứng lên đánh đuổi quân Tầu, dành độc lập cho nước nhà.
Người Việt đã không bị đồng hóa mặc dù bị Tầu cai trị trong ngần ấy năm.
Ý tưởng xâm chiếm VN, cũng như xâm chiếm các nước nhỏ ở chung quanh như Tây Tạng, Mông Cổ, Tân Cương... lúc nào cũng tiềm tàng trong trí óc người Tầu. Nhận viện trợ của Trung Cộng trong 2 cuộc chiến, Hồ Chí Minh và đám đồng chí không hiểu ý định thâm hiểm sâu xa của Trung Cộng hay Hồ và đám CSVN cố tình không hiểu, miễn sao áp đặt cho được chế độ CS lên quê hương; cứu cánh biện minh cho phương tiện là lý luận của Hồ và những người CSVN.
Trong sách Cách mạng Trung Quốc và Đảng Cộng Sản Trung Quốc do chính Mao Trạch Đông biên soạn năm 1938 có đoạn viết:
(Sau khi dùng chiến tranh đánh bại Trung Quốc, các nước đế quốc đã cướp đi nhiều nước phụ thuộc và một phần lãnh thổ của Trung Quốc:

- Nhật chiếm Triều Tiên, Đài Loan, Lưu Cầu, quần đảo Bành Hồ và Lữ Thuận.
- Anh chiếm Miến Điện, Bu Tan, Mã Lai và Hương Cảng.
- Pháp chiếm An Nam.)
Bản đồ sau đây được in trong cuốn sách Sơ lược lịch sử Trung Quốc hiện đại được xuất bản tại Bắc Kinh năm 1954. Trên bản đồ, đường chấm bao gồm lãnh thổ Trung Hoa trong đó có các nước Việt Nam, Mã Lai, Thái Lan và Triều Tiên.
Trong cuộc chiến xâm lược Miền Nam Việt Nam của CSVN từ miền Bắc từ năm 1954 tới năm 1975, người ta đã nhận ra giao hảo giữa VNCS và Trung Cộng đã có nhiều dấu hiệu của một sự đổ vỡ không hàn gắn được. Sau năm 1975, người ta mới biết Trung Cộng không bao giờ muốn CSVN đánh chiếm Miền Nam. Sau khi CSVN thành công trong công cuộc thống nhất VN bằng võ lực, mối bất đồng càng ngày càng lộ rõ. Sau khi Lê Duẩn đi Nga Sô ký hiệp ước hỗ tương quân sự và nhứt là sau khi VNCS đưa quân đội tràn qua chiếm Campuchia, lật đổ Chính Phủ CS của Polpot vào năm 1978, Trung Cộng đình chỉ các viện trợ cho VN, đồng thời rút hết các chuyên viên về nước. Lãnh tụ Trung Cộng Đặng Tiểu Bình luôn luôn lớn tiếng đe dọa: Trung Hoa Cộng Sản sẽ phải dậy cho Việt Nam một bài học.
Mặt trận trải dài khắp biên giới Việt-Trung
Ngày 17 tháng 2 năm 1979, hơn 300 000 quân Trung cộng đồng loạt tấn công VN ở dọc vùng biên giới giữa hai nước, trên một mặt trận trải dài khắp vùng biên giới. Phía Việt Nam bị bất ngờ nên chỉ có bộ đội địa phương được đưa ra để đối đầu với quân Trung Cộng. Các đơn vị quân chánh qui của VN Cộng Sản còn đang bị kẹt ở mặt trận Cao Miên. Người ta đặt dấu hỏi quân báo của CSVN ở đâu mà không phát hiện quân Tầu tập trung, không phải vài ngàn, mà là hơn 300 000 quân với đại pháo, xe bọc sắt ở vùng biên giới giữa hai nước.
Trung Cộng gọi đây là cuộc trừng phạt, để dạy cho kẻ bất nghĩa Việt Nam một bài học. Quân TC tràn sang VN với tiêu lệnh: giết sạch, phá sạch. Dù chỉ có các du kích và quân địa phương, phía VN đã dũng cảm đối đầu với quân Trung Cộng. Hai bên cùng bị thiệt hại nặng. Quả là một bài học bằng xương máu của hàng trăm ngàn người ở cả hai nước. Máy bay của Nga Sô đã không vận các đơn vị chánh qui của CSVN từ Campuchia về. Một phòng tuyến được thiết lập để bảo vệ Thủ đô Hà Nội gọi là Phòng Tuyến Sông Cầu nhưng ngày 18 tháng 3 năm 1979, Quân Tầu tự ý rút về sau khi đã diệt hết dân lành, phá tan tành mấy tỉnh miền biên giới như Lạng Sơn, Cao Bằng. Lào Kai và một số tỉnh ở sát biên giới. Cả 2 bên đều tuyên bố là mình thắng trận.
Từ năm 1979 cho mãi tới năm 1990, cuộc xung đột biên giới mới chấm dứt.
Kể từ 1979 đến năm 1990, có ít nhứt 6 cuộc giao tranh lớn ở vùng biên giới. Trận chiến núi Lão Sơn là một trận mà chiến địa đổi chủ nhiều lần với hàng ngàn binh sĩ hai bên bị giết. Sau chiến tranh biên giới năm 1979, Trung Cộng đã nhận ra sự yếu kém của Hồng Quân Trung Hoa nên họ đã ra sức canh tân, hiện đại hóa quân đội.
Sau trận chiến biên giới năm 1979, các trận đấu võ miệng trên các phương tiện truyền thông của cả hai bên được tận dụng. Năm 1979, nhà xuất bản Sự Thực của Cộng sản Việt Nam ấn hành sách Vấn đề biên giới giữa Việt Nam và Trung quốc nhằm vạch trần âm mưu của chủ nghĩa bá quyền Trung quốc. Theo tập tài liệu này: (những dòng in nghiêng sau đây là nguyên văn được trích từ tập tài liệu này).
- Năm 1954, họ (TC) những người lãnh đạo Trung Quốc đã lợi dụng tình để thương lượng riêng với Pháp và cùng nhau thỏa hiệp về một giải pháp có lợi cho họ và Pháp. Không có lợi cho nhân dân Việt Nam, nhân dân Lào và nhân dân Campuchia.

- Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa, lần đầu tiên, được ngồi ngang hàng với 4 cường quốc, Ủy Viên thường trực của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc (nhờ chiến tranh ở Việt Nam).

- Nhà cầm quyền Bắc Kinh muốn duy trì lâu dài tình trạng Việt Nam bị chia cắt. Nhưng nhân dân Việt Nam đã anh dũng đứng lên cứu nước và càng ngày càng dành được nhiều thắng lợi.

- Năm 1974, với sự đồng ý ngầm của Hoa Kỳ, họ đã chiếm quần đảo Hoàng Sa. (LNV: Thực ra CS Việt Nam đã tránh không nhắc tới Công Hàm gửi Châu Ân Lai của Phạm Văn Đồng năm 1958, xác nhận chủ quyền của Trung Cộng trên 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.)

- Chính sách ngày nay của các nhà lãnh đạo Trung quốc đối với Việt Nam, mặc dù được ngụy trang khéo léo như thế nào vẫn chỉ là các chính sách của Hoàng Đế Thiên Triều trong mấy ngàn năm qua, nhằm thôn tính Việt Nam. 
- Trung Quốc lấn chiếm lãnh thổ Việt Nam từ 1954 tới nay:
* Từ xâm canh, xâm cư đến xâm chiếm: điển hình là khu vực Trịnh Tường tại tỉnh Quảng Ninh.

* Lợi dụng các công trình xây cất hữu nghị để đẩy lùi cột biên giới sâu vào lãnh thổ Việt Nam...

* Năm 1955 khi làm lại đường sắt tại khu Hữu Nghị quan, họ đã dời đường sắt vào sâu ở phía Việt Nam 300 mètres.

* Đơn phương xây dựng các công trình ở biên giới, lấn sang Việt Nam.

* Mượn đất của Việt Nam để sinh hoạt sau biến thành lãnh thổ Trung Quốc.

* Xê dịch các mốc để sửa đổi đường biên giới.

* Làm đường biên giới lấn sang phía Việt Nam.

* Lợi dụng việc giúp Việt Nam vẽ bản đồ để chuyển dịch đường biên giới.

* Dùng lực lượng vũ trang để uy hiếp và đóng chốt để chiếm đất.

* Chiếm Hoàng Sa và Trường Sa.

- Trong cuộc chiến thống nhất đất nước 1954-1975, Trung Quốc luôn luôn tìm cách cản trở Việt Nam:

* Thời kỳ 1954-1964, Trung Quốc ngăn cản nhân dân Việt Nam đấu tranh để thống nhất đất nước.

* Thời kỳ 1965-1969: làm yếu và kéo dài cuộc kháng chiến của nhân dân Việt Nam.

* Thời kỳ 1969-1973: đàm phán với Mỹ trên lưng nhân dân VN.

* Thời kỳ 1973-1975:cản trở nhân dân Việt Nam hoàn toàn giải phóng miền Nam.

- Sau năm 1975 Trung Quốc tiếp tục chính sách gây khó khăn cho Việt Nam như:

* Chính sách Nạn kiều.

* Các áp lực về kinh tế, chính trị.

Trong 30 năm vừa qua, những người lãnh đạo Trung Quốc coi Việt Nam là một trong những nhân tố quan trọng hàng đầu đối với chiến lược của họ, luôn luôn tìm cách nắm Việt Nam. Muốn như vậy, Việt Nam phải là nước không mạnh, bị chia cắt, không độc lập và lệ thuộc Trung Quốc... Chính sách của những người lãnh đạo Trung Quốc muốn thôn tính Việt Nam nằm trong chính sách chung của họ đối với các nước Đông Nam Á Châu...

Tóm lại trong 30 năm vừa qua, những người cầm quyền ở Trung Quốc đã 3 lần phản bội Việt Nam:

1- Tại hội nghị Gơ ne vơ năm 1954 họ đã bán rẻ lợi ích dân tộc của nhân dân Việt Nam, không những để bảo đảm cho nước họ một vành đai an ninh ở phía Nam, mà còn đ‹ chuẩn bị địa bàn cho việc thực hiện mưu đồ bành trướng ở Đông Dương và Đông Nam Á. Họ muốn duy trì tình trạng Việt Nam bị chia cắt lâu dài, hòng làm cho Việt Nam suy yếu và phải phụ thuộc vào Trung Quốc. 

2- Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của nhân dân Việt Nam, khi chế độ Ngô Đình Diệm bị suy đổ thì họ bật đèn xanh cho Mỹ ném bom miền Bắc Việt Nam, đồng thời đưa quân Mỹ trực tiếp xâm lược miền Nam Việt Nam.

3- Sau khi nhân dân Việt Nam giải phóng hoàn toàn miền Nam khỏi ách thống trị thực dân mới của Đế quốc Mỹ và thống nhứt nước nhà, họ đã dùng mọi thủ đoạn chính trị, kinh tế, ngoại giao để làm suy yếu nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam, hòng khuất phục nhân dân Việt Nam, tiến đến dùng lực lượng quân sự của bè lũ tay sai Pôn Pốt- Iêng Xa-ry xâm lược Việt Nam ở phía Tây Nam và lực lượng quân sự của Trung Quốc trực tiếp xâm lược Việt Nam ở phía Bắc, giết hại nhân dân Việt Nam, phá hoại nghiêm trọng các cơ sở kinh tế, văn hóa của Việt Nam ở các vùng có chiến sự.

Ba lần họ phản bội Việt Nam, lần sau độc ác, bẩn thỉu hơn lần trước.

...Để che giấu bộ mặt phản bội của họ, những người cầm quyền Bắc Kinh thường hay nhắc đến việc Trung Cộng viện trợ cho nước Việt Nam, thậm chí khoe rằng quân đội của họ đã chiến đấu ở Điện Biên Phủ.
Thực là cạn tầu ráo máng giữa 2 đồng chí đã từng một thuở keo sơn.
Phía Trung Cộng cũng không chịu kém. Qua chương trình Việt Ngữ của Đài Phát thanh Bắc Kinh, Trung Cộng đã tố cáo giới lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam là phản trắc, côn đồ, vong ơn, "ăn cháo đái bát". Họ trưng những tài liệu, chứng cớ về những "hy sinh" của Trung Quốc đối với Đảng Cộng Sản Việt Nam từ thời chống Pháp năm 1946, cho tới năm 1975.
Sau trận chiến tranh biên giới năm 1979, Trung Cộng đã nhận ra những yếu kém của Giải phóng Quân nên đã bỏ rất nhiều tiền để canh tân và phát triển quân đội, kiện toàn Hải Lục Không Quân. Thí dụ về Hải Quân, Trung Cộng trở nên hùng mạnh ở Thái Bình Dương, chỉ thua Hải Quân Hoa Kỳ. Trung Cộng đã trở thành 1 cường quốc về kinh tế, về quân sự khác hẳn Trung Cộng 30 năm về trước.
Trung Cộng đang hung hăng tại Biển Đông. Họ đã chiếm quần đảo Hoàng Sa và một phần quần đảo Trương Sa của Việt Nam.
Năm 1991, Chủ nghĩa Cộng Sản cáo chung, các nước Đông Âu được tự do. Ngay tại Nga Sô, cái nôi của cách mạng Cộng Sản, chủ nghĩa Mác Lê cũng bị vất vào sọt rác. Nhân loại chỉ còn 4 nước vẫn còn bị dưới ách chế độ Cộng Sản là Trung Hoa, Cuba, Bắc Triều Tiên và Việt Nam. Trung Cộng mặc nhiên trở nên nước Cộng Sản "xếp sòng" trong 4 nước Cộng Sản còn lại. Việt Nam Cộng Sản mất chỗ dựa, mất đi "bầu sữa Liên Sô" nên trở nên "mồ côi" bơ vơ.
Các đỉnh cao trí tuệ loài người của Đảng Cộng Sản Việt Nam tại Hà Nội, để sống còn, quyết định dựa vào Trung Cộng. Họ cố gắng tìm cách cải thiện bang giao giữa 2 nước. Nhưng gương vỡ làm sao lành bây giờ! Trung Cộng trở nên rất dè dặt đối với Việt Nam, đứa em bất nghĩa vong ân. Các lãnh đạo của CSVN như Võ Nguyên Giáp, Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu... lần lượt sang Bắc Kinh để cầu khẩn Trung Cộng nối lại tình xưa. Trung Cộng đã lợi dụng thế thượng phong để ép các đầu sỏ VNCS ký những hiệp định hoàn toàn bất lợi cho quê hương VN. Các nhà lãnh đạo CSVN cứ nhắm mắt tuân lời quan thầy Trung Cộng nên dấu kín nhân dân Việt Nam những thỏa thuận bán nước này.
Mối giao tình không còn thắm thiết như thuở nào. Trung Cộng không ngừng tạo sức ép, gây áp lực trên Việt Nam về mọi phương diện.
- Về kinh tế, hàng hóa của Trung Cộng đang tràn ngập Việt Nam, phá hoại nền kinh tế của Việt Nam. Trung Hoa là nước đứng đầu trong các trao đổi mậu dịch thương mại với VN. Từ 210 triệu dollars năm 2001, năm 2012 đã đạt mức 16 tỷ dollars năm 2012. Thủ Tướng Trung Cộng Lý Khắc Cường nói tới con số dự trù là 60 tỷ dollars cho năm 2015 để rồi đạt mức 100 tỷ dollars năm 2017. Cán cân thương mại luôn luôn nghiêng về phía Trung Cộng. Ngoài ra hàng lậu đến từ Tầu qua ngả biên giới đang tràn ngập VN. Trong đó ta phải kể đến các hàng hóa độc hại, hư thối cho người tiêu thụ. Trung Cộng đang hoặc thu mua hoặc thuê hàng ngàn ngàn mẫu đất của VN với giá thực rẻ. Người Tầu được tự do sang Việt Nam làm ăn, không cần Visa; đó là một mối nguy cho tiền đồ dân tộc.
- Về quân sự, Hải quân Trung Cộng đã hoàn toàn chiếm cứ biển Đông. Hải Quân của Cộng Sản Hà Nội đã đụng độ vớ Hải Quân Trung Quốc nhiều lần, đều bị thảm bại. Điển hình là trận Hải chiến năm 1998. Trung Cộng đã cấm ngư dân Việt Nam đi đánh cá ở Biển Đông. Họ cho rằng biển Đông thuộc về họ. Ngư dân Việt Nam đã bị họ bắt, giết. Ngư thuyền bị tịch thu.
Chánh phủ Việt Nam Cộng Sản của các đỉnh cao trí tuệ loài người tại Hà Nội im lặng làm ngơ.
Thỉnh thoảng TC cho phát tán lên Internet những lời tố cáo VNCS là những kẻ vô ơn hoặc những ý đồ chinh phục VN bằng quân sự trong 30 ngày để chiếm trọn VN. Tất cả những hăm dọa đó có ẩn ý là tạo một trạng thái tinh thần bất ổn trong hàng ngũ dân Việt. Sau những trận chiến biên giới, kéo dài từ năm 1979 tới năm 1990, TC hiểu rõ việc chinh phục VN bằng võ lực - như cha ông của họ đã từng làm - không còn thích hợp cho chính sách xâm lấn của của họ nữa, họ nhắm chinh phục VN bằng các phương tiện khác. Quân sự chỉ là con ngáo ộp thôi.
- Về chính trị, Trung Cộng đã ép các nhà lãnh đạo Cộng sản Việt Nam ký những hiệp định nhượng đất, nhượng biển cho họ. Thí dụ những Hiệp định do Lê Khả Phiêu ký năm 1999, năm 2000, cùng những thỏa thuận cắm mốt biên giới. Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc đã thuộc về Trung Cộng. Kiều Công Tiễn thời Ngô, Trần Ích Tắc thời Trần, Lê Chiêu Thống đời Nhà Lê là những kẻ bán nước nhưng học chỉ là những tên phản quốc lẻ loi. Giờ đây, dân Việt bị cả một tập đoàn Cộng Sản phản quốc gồm 16 tên trong Bộ Chánh Trị, gần 500 tên Ủy Viên trong Trung Ương Đảng, 3 triệu đảng viên đang bán rẻ quê hương cho kẻ thù truyền kiếp như Kiều Công Tiễn, Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc... đã làm.
- Người Tầu đã vào Tây Nguyên, gọi là để khai thác Bau xít. Họ vào với con số hàng chục ngàn người. Tây Nguyên, xương sống chiến lược của đất nước, đã bị người Tầu chiếm đóng. Ngoài ra người Tầu đã sang định cư vĩnh viễn ở VN. Các phố Tầu đã mọc lên tại các tỉnh như ở Bình Dương, ở Lạng Sơn... Cư dân Tầu ở các khu người Tầu đều coi thường Luật Pháp của Việt Nam, họ hành xử theo luật pháp do chính họ đặt ra.
- Trong việc giao thiệp với Việt Nam, Trung Cộng luôn luôn giữ thế trịch thượng. Các lãnh tụ của Cộng Sản Việt Nam như Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng đều phải sang Tầu để triều kiến. Nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam, theo lời đòi hỏi của Trung Cộng, đã cấm các cuộc biểu tình tự phát của dân Việt phản đối việc xâm lăng của Trung Cộng. Các người biểu tình bị đàn áp và bắt giam. Thậm chí những bài viết online chống Trung Cộng cũng bị Trung Cộng ra lệnh cho Cộng sản Việt Nam cấm đoán.
Người Việt bi quan, lo sợ trước viễn ảnh đất nước đang bị Trung Cộng cưỡng chiếm từ từ để thực hiện cho được nguyện ước của Mao Trạch Đông. Mới đây, người ta đọc trên Internet một tài liệu nói là tài liệu của Tình báo Trung Quốc nói về sự cam kết của hai ông Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh là hai Cựu Tổng Bí Thư của Đảng CSVN về sự sát nhập Việt Nam vào Trung Hoa vĩ đại. Sự sát nhập này sẽ được tiến hành làm 2 giai đoạn:
- Giai đoạn 1 từ năm 2000 tới năm 2020. Trong giai đoạn này VN sẽ giải quyết các bất đồng trong nội bộ.
- Giai đoạn 2, từ năm 2020 tới năm 2050. VN sẽ hoàn toàn trở về với đất Mẹ (?), Trung Quốc. Nước VN sẽ biến mất trên bản đồ thế giới.
Hư thực ra sao? Ta không rõ nhưng hơn lúc nào hết, viễn tượng mất nước đang đè nặng trên tâm tư của con cháu Lạc Hồng tại khắp nơi trên thế giới.
Chúng ta cần một Hội nghị Diên Hồng. Không biết những người Cộng Sản Việt Nam có ý thức được là họ đang làm mất quê hương không?
Montréal 12-2013

Cán bộ đi nước ngoài chỉ thích săn hàng giảm giá

Đi công tác nước ngoài quá nhiều, kinh nghiệm đem về không áp dụng đươc bao nhiêu… là một sự lãng phí ghê gớm. Đa số độc giả VietNamNet đều có chung nhận định như vậy khi phản hồi cho các bài nêu chuyện“lạm phát” các chuyến công cán nước ngoài ở cơ quan nhà nước.
Đi nước ngoài là đặc ân của “sếp”
Thông tin bắt đầu từ con số thống kê mà Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh nói tại phiên họp Chính phủ cuối năm nay, rằng, dù đã giảm so với nhiều năm trước nhưngnăm 2013 vừa qua đã có tới gần chục đoàn công tác mỗi ngày đi nước ngoài bằng ngân sách nhà nước.
Theo ông Minh, vấn đề ở chỗ có một số đoàn đi không hiệu quả và bị trùng lặp nộidung tham quan. "Số đoàn này chủ yếu đi với tư cách nghiên cứu. Nhiều nướcbạn phản hồi, có vấn đề vừa trả lời đoàn này, một thời gian ngắn sau lại cóđoàn khác sang hỏi câu tương tự. Điều này gây nên sự lãng phí tiền của đất nước”.
công tác nước ngoài, hàng giảm giá

Bổ sung thêm thông tin quanh con số đáng giật mình nói trên, độc giả Trần Hồng Hải(honghai@....) viết:
“Tôi đã từng trong vai trò hoa tiêu cho một số đoàn nhà nước sang Châu Âu công tác. Sang tới nơi, lịch trình làm việc bị cắt giảm tối đa. Dành thời gian cho việc đi shopping (mua sắm), chủ yếu đẻ tìm mua hàng hiệu sale off (giảm giá) và mua quà cáp, thuốc bổ, sữa, mỹ phẩm. Gần như không ai quan tâm đến công việc”.
Bởi vậy mới có chuyện, thành phần trong các đoàn công tác không phải khi nào cũnglà các chuyên gia, cán bộ có năng lực cần được cử đi ra nước ngoài để mở mang tầmmắt, học tập kinh nghiệm đặng đem về áp dụng ở nhà. Không ít sếp nhà nước coichuyện cử nhân viên ra nước ngoài học tập như một “đặc ân”.
Như độc giả Phan Văn Hòa (hoaphan@...) mô tả, thì ở cơ quan của bạn, hai phần bathành phần trong các đoàn đi công cán trời Tây là con cháu các cụ hoặc những đối tượng sắp về hưu, coi như một “dạng” chính sách ưu đãi. “Nên trước khi đi khôngthấy ai trau dồi hay chuẩn bị gì về ngoại ngữ, chuyên môn, mà chỉ thấy lo đi đổitiền, lo lên danh sách hàng hóa cần phải mang về”, bạn Hòa phản ánh.
BạnNguyễn Huy Quang (quanghuy@....) phản hồi: “Đi nước ngoài nhiều nhưng không thấyhọc được cái hay của người ta để về áp dụng cho đất nước phát triển, thực racác quan chức đi chơi và du lịch nhưng dưới vỏ bọc đi công tác và học tập kinhnghiệm. Vì tôi cũng làm trong nhà nước nên tôi biết”.
Đáng chú ý, chi phí của mỗi chuyến công tác không hề nhỏ.
Mộtbạn đọc ở địa chỉ dien@...đã mô tả chi tiết: theo "Quy định chế độ công tác phí cho cán bộ, công chức Nhà nước đi công tác ngắn hạn ở nước ngoài do ngân sách Nhà nước bảo đảm kinh phí" thì có tới khoảng 20 mục người đi công tác nước ngoài được thanh toán trong đó có 4 mục chính là vé máy bay. Cụ thể, tiền ở khách sạn (từ 60$ đến 85$ một ngày) , tiền tiêu vặt (từ 55$ đến 80$ một ngày), tiền đi lại, tiền liên lạc …
Độcgiả này nhẩm tính, nếu đi công tác châu Âu khoảng 1 tuần thì chi phí cho một người trong một tuần  đã tròm trèm 2000$/người (khoảng trên 40 triêu đồng).
Lãng phí vô tội vạ
Ai cũng biết các chuyến công du trời Tây là lãng phí, tiêu ngân sách vô tội vạ, song cũng không ít độc giả phàn nàn, chính chuyện nhập nhèm giữa việc đi nước ngoài vui chơi, mua sắm với đi nghiên cứu, tim hiểu, học tập đã làm ảnh hưởng đến các đoàn công tác làm việc nghiêm túc. Bởi lẽ, có không ít cán bộ, không ít cơ quan sau khi hoc hỏi kinh nghiệm ở nước bạn, đã đưa về nhiều cải tiến hữu ích.
Vìvậy, về lâu dài, các độc giả đều cho rằng cần siết kỷ cương, kỷ luật tài chính cho các chuyến đi.
“Lãnh đạo cần duyệt chương trình nghiêm khắc, nghiệm thu kết quả sau khi đi về, tuyển chọn thành phần cán bộ, chuyên gia cử đi nước ngoài. Làm được như vây sẽ góp phần hạn chế các chuyến đi vô bổ, lãng phí”, độc giả Phan Văn Mạnh (manh2003@....)góp ý.
Đa số bạn đọc đều chung ý kiến, chỉ cần làm rõ danh sách thành phần tham gia cácchuyến công cán sẽ đánh giá được ngay mục đích, ý nghĩa và hiệu quả các chuyến đi.
“Chỉ cần mỗi người phải tự bỏ tiền túi ra tự đi thay vì dùng tiền chùa, ắt sẽ biết ngay có ai muốn đi hay không”, bạn Hương Giang (giang20@...) phản ánh.
Theocác độc giả, chủ trương đi công tác nước ngoài cần phải được xem xét nghiêm khắc.  Nhà nước cần rà soát lại về mặt chính sách. Còn về lâu dài, từng cơ quan, đơn vị sẽ phải cân nhắc túi tiền để chi tiêu cho hợp lý.
  • Hàm Yên

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Tin thứ Ba, 31-12-2013 - MYANMAR VỚI NHỮNG BƯỚC ĐI THĂM DÒ TRONG THỜI KỲ QUÁ ĐỘ

CHÍNH TRỊ-PHÁP LUẬT
2<- CIA theo dõi sát trận Hoàng Sa 1974 (BBC). “Trong khi CIA tường thuật là cả Việt Nam Cộng Hòa lẫn Trung Quốc đều khẳng định chủ quyền tại Hoàng Sa, thì một bức điện tín khác đề ngày 21/1 cho rằng Bắc Việt Nam ‘lúng túng’ trước trận chiến này“.
- Phải chăng Đảng cộng sản Việt Nam đã thất bại trong việc bảo vệ chủ quyền? Và ngoại giao Câu Tiễn? (Người Buôn Gió). Mời xem lại: Sự thật lịch sử và quyền lợi dân tộc (VHNA).
- Tàu ngầm Trường Sa sẽ có radar quét ngang, sonar thủy âm (ĐV).
- Nhật Bản sẽ mở ‘tour chủ quyền’ tới Senkaku cho phóng viên quốc tế (SM).
- Trung Quốc sẽ cấm cửa Thủ tướng Nhật? (BBC). - Lãnh đạo Trung Quốc sẽ không gặp Thủ tướng Nhật (RFI). – Trung Quốc tuyên bố không đối thoại với Thủ tướng Nhật Bản (TN).  – Nhật Bản không nên đánh giá thấp khả năng quân sự của Trung Quốc (LĐ).  – Thông điệp của Thủ tướng Abe (ĐBND).
- Trung Quốc có thể đánh bại Mỹ ở Tây Thái Bình Dương? (TN).  – “Năm 2020, Mỹ sẽ đại bại trước Trung Quốc ngay trên sân nhà” (Soha).
- THƯ TRẦN HUỲNH DUY THỨC GỬI CON (Thùy Linh). “TL: Nếu không biết Trần Huỳnh Duy Thức thì khó hình dung đây là lá thư của người đang bị cầm tù 16 năm… Nhà giam nào có thể giam cầm những tâm hồn như thế này? Đây là tâm thế cần có được ở những người tham gia đấu tranh cho nền dân chủ Việt Nam“.
- Nguyễn Văn Thạnh: Anh Lê Thăng Long nếu có khùng? (ĐCV). – Không hồi kết (Nhất Nam).
- Việt Nam hôm nay, ngày 30.12.2013 (DCCT).  – Lê Diễn Đức: 10 sự kiện nổi bật năm 2013 (Blog RFA).  - Những tấm chân tình ngày cuối năm (DLB). – Báo cáo nhân quyền Việt Nam 2013 (DLB). – Đoan Trang: Nhìn lại 2013 từ lăng kính nhân quyền (DLB). - Quyền Con Người đến với Festival Hoa Đà Lạt
- Việt Nam 2013: Phong trào đấu tranh nhân quyền bắt đầu lan rộng (RFI/DĐXHDS).
- Nhân quyền Việt Nam – những giá trị không thể bóp méo (CAND/DĐXHDS).
- Trò chuyện giữa nhà thơ Hoàng Hưng và nhà văn Hoàng Minh Tường quanh sự cố tiểu thuyết Nguyên khí bị cấm xuất bản (Boxitvn).
- “Thơ” với friend nhân Năm Mới 2014 (Nhát sỹ Tô Hải).
- Mỹ Cộng (18): Johnson và SDS làm quyết định (DCCT).
- Cái chết của Việt Dzũng (Người Việt).  - Trực tiếp (Live): Lễ an táng Nhạc sĩ Việt Dzũng   –   Ca nhạc sĩ Việt Dzũng, ‘biểu tượng tự do, nhân quyền, và công lý’  – Việt Dzũng để lại cho đời lời Kinh Tị Nạn (Bùi Văn Phú). – Từ những góc khuất, Việt Dzũng  (Người Việt).
- Chuyện Hiến pháp và Quốc hội (RFA).
- Bộ Chính trị bổ nhiệm Phó Trưởng Ban Kinh tế Trung ương (TTXVN).
- Chi tiêu tiết kiệm, hạn chế lãng phí: Cán bộ đi nước ngoài chỉ thích săn hàng giảm giá (TVN).
- CHỪ RI NÌ (Dịch: Bây giờ thế này nhé) (Nguyễn Quang Vinh). “Chừ ri nì, trong khi báo Sài Gòn Tiếp thị ( SGTT) đang cho chết lâm sàng, thì hơn lúc nào hết, ngoài các cơ quan Nhà nước phải có trách nhiệm xem xét lại vụ việc, Hội nhà báo phải có tiếng nói mạnh mẽ, cứu sống SGTT, cứu sống tờ báo, vẫn tiếp tục cho SGTT độc lập sống, độc lập làm việc như lâu nay vẫn thế, đó không chỉ đơn giản là công việc của những người lao động, đó còn là danh dự của báo chí nước nhà“.
- O TIẾN NHÕNG NHẼO CUỐI NĂM (Nguyễn Quang Vinh). – Mời xem lại: Có đúng “không ai chất vấn” tư lệnh ngành y tế? (VnEconomy). – Y tế thất bại với phương thuốc chống phong bì (SM).
- Video phỏng vấn CSGT: Xe CSGT đỗ hết phần đường xe thô sơ, chú đại uý rất lỳ ! (Việt Anh Phúc).
- Video: Cải cách hành chính: Triển khai đề án cơ sở dữ liệu quốc nhật về dân cư (VTV).
- Thứ trưởng nông nghiệp: Mất sạch 20.000 ha rừng là do thủy điện (MTG).
- Phan Vĩnh Trị: Văn tế Vinashin (Boxitvn). – Dương Chí Dũng tự chống án tử hình (BBC).  – Chế độ góp phần tạo nên ‘tội phạm’?. – SBIC chính thức thay thế Vinashin (TBKTSG).
- Dương Chí Dũng thoát án tử nếu bồi thường 5 tỉ đồng? (MTG/DĐXHDS).
- Một cán bộ huyện bị khai trừ Đảng vì nghiện ma túy (TT).
- Về binh thư của Tướng Nguyễn Chí Thanh (BBC).
- Ai đã « trảm » Lênin ở Ukraina ? (1) ( Le Monde / Thụy My).
- Tránh sùng bái Mao, Bắc Kinh vẫn duy trì di sản chính trị (Thụy My RFI). – Các tượng Mao Trạch Đông ở TQ (BBC). - Quốc vụ viện TQ kêu gọi lãnh đạo đảng thay đổi thói quen hút thuốc (VOA). – Điều gì diễn ra ở TQ năm 2014 (VNN). – Hiện tượng kỳ lạ ở Trung Quốc (ĐKN).
- 8 người thiệt mạng trong vụ tấn công đồn cảnh sát ở Tân Cương (VOA). – Đồn công an Tân Cương bị tấn công : 8 người chết (RFI). – Cảnh sát Tân Cương bắn chết tám kẻ tấn công (PNTP).
2- Thêm quan chức TQ bị điều tra (BBC). – Thêm một quan chức Trung Quốc thân Chu Vĩnh Khang bị điều tra (RFI).  – “Tay chân” của ông Chu Vĩnh Khang bị triệt (NLĐ).
- Bình Nhưỡng hành quyết nhiều quan chức cùng với Jang Song Thaek (RFI). – Jang Song-Thaek bị xử tử do đi ngược tư tưởng “tiên quân” (TTXVN).
- Quân đội Thái Lan bác bỏ tin đồn đảo chính (NLĐ). – Thái Lan: Công tác đăng ký ứng cử viên tiến hành, bạo động tiếp diễn (VOA). =>
- Thủ Tướng Campuchia kết thúc chuyến thăm Việt Nam (VOA).  – Campuchia: Hàng chục ngàn người biểu tình đòi ông Hun Sen từ chức.  – Sự thật về thư kêu gọi chống Hun Sen của Quốc vương Campuchia (Soha).
- Người Ukraine mang quan tài biểu tình (BBC).


- Sách: Chính đề Việt Nam (phần 1) (Tùng Phong – Lê Văn Đồng) (Thông Luận). “Chỉ có sự tôn trọng tinh thần dân chủ mới là một lợi khí sắc bén nhất để cho một nước nhỏ và yếu như nước chúng ta chống lại ngoại xâm…”
- Phụng công, thủ pháp (Người đô thị/MTG).
KINH TẾ
- Kinh tế VN 2014: ‘cầm cự là chính’ (BBC).  – Thủ tướng: Chắt chiu từng đồng để giảm bội chi (ĐT).  – Khả năng lạm phát cao vẫn tiềm ẩn trong năm 2014 (TTXVN).
- Dọa thay lãnh đạo, DNNN có chuyển mình? (ĐT).
- Một vốn bốn lời (TT).
- Video: Chỉ số giá tiêu dùng tăng thấp nhất trong 10 năm (VTV).
- Thống đốc Nguyễn Văn Bình: Điều hành chính sách tài khóa – tiền tệ phải ở tầm nghệ thuật (ĐT).  – 2014, lo lãi suất bị chèn lấn (VnEco).  – Video: Không in mới tiền lẻ dịp tết (VTV).  – Dịch vụ đổi tiền lẻ vẫn tồn tại.
- Câu chuyện tỷ giá và vấn đề sức cạnh tranh (TBKTSG).
2- Một năm thất bại của vàng (TT).  – NHNN “tung” 20.000 lượng vàng trong phiên đấu thầu cuối năm (DĐDN).
<- Hà Nội dự kiến thu hồi 34.000m2 đất (DĐDN).
- Xuất siêu và những nút thắt chưa được tháo gỡ (ĐBND).
- Từ 1/1/2014 bán hàng qua mạng không đăng ký sẽ bị xử phạt (DĐDN).
- VASEP: Còn nhiều cơ hội để tăng xuất khẩu thủy sản (TTXVN).
- Lương thưởng quốc doanh vẫn cao nhất (BBC).   – Thưởng tết Giáp Ngọ 2014: Kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng (ĐT).  – Giám sát chặt việc trả lương, thưởng Tết cho công nhân (NLĐ).
- Tiền ảo Bitcoin ngày càng phổ biến (VnEco).
- Điểm 10 sự kiện kinh tế thế giới nổi bật trong năm 2013 (TTXVN).
- Trung Quốc: Hơn 3 triệu hécta đất quá ô nhiễm để trồng trọt (VOA). – Các địa phương Trung Quốc nợ chồng chất (VnEco).
- Pháp áp thuế 75% người thu nhập rất cao (BBC).
- Triển vọng kinh tế 2014 : Hàn Quốc và Philippines dẫn đầu Châu Á (RFI).


VĂN HÓA-THỂ THAO
- Video: Ca nhạc: Biển đảo quê tôi (VTV).
- Công nhận 37 bảo vật quốc gia (CP).  – Tranh của bộ tứ danh họa được đề nghị là bảo vật quốc gia (SGGP).
04-Bao-ton-36713-440A1- Bàn giao thư tịch cổ Chăm đã được tu bổ cho Ninh Thuận (TTXVN).
- Bảo tồn làng cổ như di sản sống (ĐBND). =>
- TÀI TỬ NHƯ ĐỜN CA NAM BỘ: Bồi đắp đam mê (NLĐ).
- Người chép ‘sử hiện đại’ (VNE).
- Nhà thơ Bằng Việt, Chủ tịch Hội đồng thơ Hội Nhà văn Việt Nam: Văn học là một dòng chảy liền mạch (SGGP).
- Văn Cao – một lối thơ riêng (Vũ Nho).
- Rất gần thiên đàng hạ giới (Da Màu).
- Người ngồi chờ sương mù (Nguyễn Hoa Lư). – Chốn tương tư sầu biệt
- BÀI HAY TRÊN TRANG CỦA BẠN (Thanh Dạ).
- BAC BA PHI ĐI THĂM MỸ (KỲ 84) (Nhật Tuấn).
- Borges: Kotsuké no Suké (Nhị Linh).
- Tiếng Việt đa dạng (Nguyễn Vĩnh).
- Hình ảnh: Lễ tưởng niệm nhạc sỹ Việt Dzũng (BBC).
- Thần tượng và Tèo em: Nghịch lý khó hiểu! (NLĐ).
- VI PHẠM TRONG HOẠT ĐỘNG BIỂU DIỄN: Phạt bao nhiêu thì vừa? (PNTP).
- 13 sự kiện văn hóa – giải trí ồn ào nhất 2013 (VNN).
- 10 MV hay nhất năm 2013 (PNTP).
- Tay đua F1 Michael Schumacher trong tình trạng ‘nguy kịch’ (VOA).  – Schumacher ‘vật lộn trong cơn sinh tử’ (BBC).


GIÁO DỤC-KHOA HỌC
- Ngành giáo dục có quên những cách tiết kiệm khác? (VNN).
- Giao quyền tự chủ tuyển sinh cho các cơ sở giáo dục đại học: Hướng đến việc đánh giá năng lực người học (ĐBND).
2- Đề án dạy và học ngoại ngữ – Bài 2: Không bột khó gột nên hồ (SGGP).
-Vụ 7 học sinh chết đuối: Phụ huynh tố nhà trường tắc trách (NLĐ). – Dạy bơi trên giấy (SGGP).
- Bộ GD-ĐT yêu cầu báo cáo đạo đức, lối sống của học sinh (VOV).
- Hà Nội: học sinh nghỉ Tết Nguyên đán 14 ngày (TT).
<- Xe đưa rước học sinh: “Không tin được” HTX, nhà trường! (NLĐ).
- Thông báo lớp học “Cách viết và công bố bài báo khoa học” tại Hà Nội (Nguyễn Văn Tuấn).
- Mặt trăng là do con người làm ra? (ĐKN).
- Chiến đấu với Bệnh tật (ĐKN). – Cách Chăm Sóc Mắt Bị Sưng

- Quán triệt Nghị quyết T.Ư 8, khóa XI: Thay đổi nhận thức, gạt trở lực vô hình (GD&TĐ).

- Quy tắc vàng và… (Người đô thị/VHNA).
- J.J. Rousseau: Tự do, giao mà không mất?  (Người đô thị/Tia sáng).
XÃ HỘI-MÔI TRƯỜNG
- Quảng Bình: Một ngư dân bị gió mạnh hất tung xuống biển (DT).
- 7 học sinh Việt Nam chết đuối ở bãi biển Cần Giờ (VOA).  – Vụ 7 học sinh tắm biển chết đuối: Nặng trĩu những đám tang học trò (TN).  – Video: Vụ 7 học sinh bị sóng cuốn trôi: Nguyên nhân? (VTV).   – Bài học từ vụ đuối nước ở Cần Giờ. – Bảo vệ bãi biển bị phản ứng trong cứu hộ 7 học sinh (VNE).
- Về sự già hóa dân số (Lương Kháu Lão).
- Trẻ em, người già và người tàn tật ở Việt Nam (Người Việt).
- 2 trẻ song sinh chào đời từ tinh trùng người cha quá cố (VOA).  – Vì sao nữ Tiến sỹ sinh con với chồng đã khuất? (VNN).
2- Vạch mặt những “casino thu nhỏ” giữa Thủ đô (KT).
- Giá vé tết xe thương hiệu tăng hơn 100% (TN).  – Xe Tết không căng, nhưng giá vẫn tăng (ĐT).
- 3 lao động Việt tử vong ở Nga do ngạt khí gas (TT).
- Sếu đầu đỏ vắng bóng (NLĐ). =>
- Kêu trời vì ô nhiễm (NLĐ).   – Cả nước đã xử lý được gần 400 cơ sở gây ô nhiễm (TTXVN).  – U ám làng chì (CT).
- Lũ lụt ở Indonesia khiến hơn 17.600 người sơ tán (VOV).


QUỐC TẾ 
- Vũ khí hóa học có thể không chuyển ra khỏi Syria đúng hạn (VOA). – Chính phủ Syria bị tố dùng ‘bom thùng’ (BBC). – Bahrain bắt tàu chở thuốc nổ từ Iran, Syria (Tin tức).  – Trung Quốc ngày càng can dự thêm vào các vụ khủng hoảng thế giới (VOA).
- Người dự tang lễ cựu bộ trưởng Li-băng hô khẩu hiệu chống Hezbollah (VOA).  – Liban bắn máy bay Syria xâm phạm không phận (Tin tức).
- Iran và Nhóm P5+1 nối lại đàm phán cấp chuyên gia (TTXVN).
- Ai Cập bắt giữ 4 ký giả đài Al-Jazeera (VOA).
- Nhà riêng của đại sứ Đức tại Hy Lạp bị xả súng (RFI). – Súng nổ bên ngoài nhà riêng Đại sứ Đức tại Hy Lạp (TTXVN).
- Cận Đông : Pháp và Ả Rập Xê Út đồng quan điểm (RFI).
- Tranh cãi quanh bài báo của NY Times về vụ tấn công ở Benghazi (VOA).
2<- Thêm một vụ nổ làm rung chuyển Volgograd, 14 người thiệt mạng (VOA). – Khủng bố đẫm máu thứ nhì tại Nga (RFI).  – Nổ tiếp ở Volgograd, ’14 người chết’ (BBC).  Audio phỏng vấn ông Nguyễn Minh Cần: Người Nga ‘đã quen với khủng bố’.  – Video: Nga tăng cường an ninh sau các vụ khủng bố (VTV).  – Hai vụ đánh bom ở Volgograd có thể liên quan với nhau (Tin tức).  – VN lên án hành động khủng bố ở Volgograd (VNN). – Volgagrad: photos từ hiện trường phát nổ xe troleibuyt (Inosmi/ Kichbu). – Vì sao Volgograd là điểm đen khủng bố? (VNN).
- 2013 : Năm nước Pháp can thiệp ngoại giao và quân sự (RFI).
- LHQ quan ngại về tin ‘Đạo binh Trắng’ đến gần thị trấn của Nam Sudan (VOA).
- Các tay súng tấn công quân đội Yemen, 5 lính tử vong (TTXVN).
- Tàu Nga vẫn mắc cạn ở Nam Cực (BBC).  – Tàu Trung Quốc bị kẹt ở Nam Cực khi tới giải cứu tàu Nga (VOA).



* VTV: + Chào buổi sáng – 30/12/2013;  + Điểm báo – 30/12/2013;  + Cuộc sống thường ngày – 30/12/2013;  + 360 độ Thể thao – 30/12/2013;  + Tài chính tiêu dùng – 30/12/2013;  + Tài chính kinh doanh sáng – 30/12/2013;  + Tài chính kinh doanh trưa – 30/12/2013;  + Tin quốc tế 17h – 30/12/2013;  + Thời sự 12h – 30/12/2013;  + Thời sự 19h – 30/12/2013.

2181. MYANMAR VỚI NHỮNG BƯỚC ĐI THĂM DÒ TRONG THỜI KỲ QUÁ ĐỘ

THÔNG TẤN XÃ VIỆT NAM (Tài liệu tham khảo đặc biệt)
Thứ Hai, ngày 30/12/2013
(Tạp chí Der Spiegel - 31/2013)
Myanmar đang chậm rãi thoát ra khỏi chế độ độc tài quân sự, nhưng tầng lớp tinh hoa cũ vẫn bí mật kiểm soát đất nước. Trong khi quốc gia này tiến tới tự do hơn về mặt xã hội, tầng lớp tinh hoa cũ ngày càng phải đi mặt với những nạn nhân của chế độ cũ.

Khi Aung San Suu Kyi gặp Tổng thống mới của Myanmar lần đầu tiên sau khi được trả tự do, nụ cười của bà, nụ cười của một biểu tượng, đã biến mất. Bà trông có vẻ nghiêm nghị và không khoan nhượng khi đứng bên cạnh Tổng thống Thein Sein. Bà giữ khoảng cách với ông ta và mỗi cm cách xa dường như rất quý giá. Tuy vậy, bà vẫn đứng trước camera cùng với một người đàn ông đã xây dựng sự nghiệp của mình dưới chế độ cũ. Đó là vào tháng 8/2011.
Vào tháng 6/2013, Aung San Suu Kyi nói rằng bà muốn trở thành Tổng thống Myanmar. Bà tuyên bố như vậy trước các đại biểu của một diễn đàn kinh tế được tổ chức tại thủ đô Naypyidaw, thậm chí một bộ trưởng trong chính phủ cũng đang lắng nghe bà nói. Bà trông có vẻ như thể đã học được cách làm chủ cuộc chơi.
Mỗi cử chỉ và mỗi lời nói của Aung San Suu Kyi trong 2 năm qua đều là một bài kiểm tra. Mức độ thân cận của bà với các nhà lãnh đạo quân đội hiện nay như thế nào? Bà có làm theo yêu cầu của họ không? Và chính xác là ai đang sử dụng ai? Có phải các nhà lãnh đạo quân đội của Myanmar đang cố gắng đánh bóng hình ảnh của họ bằng một người đoạt giải Nobel Hòa bình, hay chính người đoạt giải Nobel Hòa bình này đang dẫn dắt nhà cầm quyền tới sự thay đổi?
Khi còn bị giam giữ, sự kiên định của Aung San Suu Kyi đã đưa bà trở thành một hình mẫu. Nhưng giờ đây khi đã được tự do, bà phải kết hợp đạo đức và sự thực dụng, và cả đất nước Myanmar một lần nữa đang chú ý tới bà. Nhiều người tại Myanmar có một câu chuyện của sự thù hằn để kể lại, và nếu ngay cả Aung San Suu Kyi, một con người thánh thiện, cũng đang thương lượng với các tướng lĩnh cũ, vậy những người khác cũng nên làm như vậy chăng?
Dù thế nào thì những đối thủ cũ này không thể thoát khỏi nhau. Họ chỉ có thể quyết định liệu họ muốn có sức mạnh để hòa giải hay ý chí để đạt được một thỏa thuận hay không. Nhưng làm sao việc này có thể thành công trong một đất nước mà người dân vẫn nhớ tới một nửa thế kỷ của chế độ độc tài quân sự. Một số người không muốn nghĩ tới tội lỗi của họ. Một số người khác lại không thể quên đi nỗi sợ hãi của mình, ví dụ như Toe Zaw Latt, một nhà báo và từng là một nhân vật bất đồng chính kiến.
Cánh cửa văn phòng của Toe Zaw Latt không có biển hiệu nào. Bên trong, rèm cửa màu xanh được kéo kín và một tấm vải bạt che kín một nửa ban công. Toe Zaw Latt nói và bật cười: “Thói quen cũ”. Ông từng ở trong rừng già nhiệt đới với quân nổi dậy trong những năm 1980, làm việc cho đài phát thanh của phe đối lập Tiếng nói dân chủ Burma (DVB) ở Thái Lan và đã quen thuộc với sự phản kháng và bí mật. Ông đã dành cả cuộc đời mình để nghiên cứu về kẻ thù.
Toe Zaw Latt nói: “Nếu bạn trở nên quá nổi tiếng trong công chúng, họ sẽ cảm thấy bị đe dọa”. Ông không nói rõ mình đang nhắc đến ai. Ông cũng không nói ông và những người khác ở DVB đang thực sự trốn tránh ai. Họ không còn là một bộ phận của đài phát thanh lưu vong có trụ sở ở Na Uy bí mật gửi phóng viên của mình tới Myanmar để điều tra. Giờ đây họ có một tòa soạn tại Rangun. Họ cũng không còn chiến đấu chống lại chế độ độc tài của các tướng lĩnh, mà giờ vật lộn với tình trạng mất điện, ở ban công bên ngoài văn phòng của họ có một máy phát điện. Toe Zaw Latt cho biết: “Chúng tôi đang cố gắng thích nghi, với cảm xúc của chúng tôi và cả với bên ngoài”.
Năm nay 43 tuổi, vị trưởng văn phòng của DVB tại Myanmar đang rất cố gắng để hòa nhập. Ông không mặc quần dài thường xuyên như trước nữa, thay vào đó, ông thích mặc longyi, một mảnh vải dài được buộc phía trên eo, giống như phần lớn nam giới tại đây. Nhưng ông thấy khó có thể từ bỏ sự nghi ngờ của mình. Toe Zaw Latt mới chỉ quay trở lại quê hương vào tháng 3/2012 với một hộ chiếu mang quốc tịch Australia, sau 24 năm sống lưu vong. Nước Myanmar mà ông quay trở lại dường như hoàn toàn mới trên nhiều phương diện.
Aung San Suu Kyi giờ là thành viên Quốc hội, Liên minh châu Âu đã dỡ bỏ các lệnh cấm vận của mình, tập đoàn Coca-Cola vừa mới khai trương một nhà máy nước giải khát tại đây và Tổng thống Thein Sein vừa thả tự do cho thêm nhiều tù nhân chính trị. Và những người từng chiến đấu cho nền dân chủ khi công việc này vẫn còn cực kỳ nguy hiểm giờ đây đã kỷ niệm 25 năm phong trào ủng hộ dân chủ của họ. Vào ngày 8/8/1988, các sinh viên đã xuống đường phản đối, sau đó các cuộc biểu tình diễn ra trong nhiều tuần lễ cho đến khi chính quyền quân sự đàn áp các cuộc phản kháng và khiến hàng nghìn người thiệt mạng. Có một buổi lễ kỷ niệm được “Nhóm Sinh viên Thế hệ 88” tổ chức, như là một phần của các hoạt động kỷ niệm. Nhóm này đã hoạt động ngầm trong nhiều năm qua, và giờ đây các cuộc gặp mặt của họ được báo chí đăng tải.
Nhưng Toe Zaw Latt vẫn không chắc liệu ông có thể tin vào sự thay đổi đang diễn ra ở Myanmar không? Với tư cách là một nhà khoa học, ông đã nghiên cứu các mô hình chuyển đổi trong các xã hội, trong đó bao gồm sự kết thúc của chủ nghĩa apartheid tại Nam Phi và sự sụp đổ của Đông Đức. Ông luôn quan tâm đến việc nghiên cứu cách thức một đất nước có thể tạo ra sự khởi đầu mới. Trong một số trường hợp, nhà cầm quyền cũ phải ra đi sau một cuộc chiến; trong một số khác thì diễn ra một quá trình mà trong đó tầng lớp tinh hoa mới thay thế tầng lớp cũ và đôi khi tầng lớp thống trị nắm giữ quyền lực nhưng vẫn tạo ra không gian cho các bên tham gia mới. Và đây chính là trường hợp đang diễn ra ở Myanmar, nơi nhân vật đại diện cho sự thay đổi, Tổng thống Thein Sein, là một cựu tướng lĩnh quân đội. Đại diện của quân đội và đảng cầm quyền Liên minh Đoàn kết và Phát triển (USDP) chiếm đa số trong Quốc hội.
Nhưng Toe Zaw Latt biết khả năng của quân đội Myanmar. Ông từng tham gia cuộc phản kháng năm 1988, bị buộc phải rời bỏ đất nước và chịu đựng việc chính phủ thông báo với cha mẹ mình rằng ông đã chết. 17 phóng viên trước đây hoạt động bí mật cho đài DVB phải ngồi tù vì họ đã tường thuật về cuộc phản kháng của các thầy tu vào năm 2007 hay sự thất bại của các tướng lĩnh trong việc giải quyết hậu quả của cơn bão Nargis. Vào thời điểm đó, các phóng viên của DVB thường đi theo nhóm 3 người, một người bí mật quay phim bằng chiếc máy quay giấu trong một hộp bánh, một người khác quan sát những cảnh sát mật đang theo dõi họ, và người thứ ba chuyển những thước phim ra ngoài nước. Các phóng viên có một nguyên tắc quan trọng: Thậm chí không được nói với mẹ mình rằng mình có một chiếc máy quay phim.
Khi DVB bắt đầu hoạt động công khai ở Myanmar vào mùa Hè năm 2012, đài phát thanh này ban đầu phải thương lượng với Bộ Thông tin về tên gọi của họ. Đối với quân đội, các phóng viên của đài vẫn luôn là “những kẻ phá hoại” sản xuất ra “cả một bầu trời những lời nói dối”. Vậy đài sử dụng cái tên nào trong bản đăng kí chính thức của mình? Từ “Dân chủ” không làm phiền lòng các nhân viên chính phủ, nhưng họ không thích cách dùng từ “Burma” để chỉ tên đất nước mà đã được đổi tên thành “Nước Cộng hòa Liên bang Myanmar”. Nhưng các phóng viên từ Oslo giải thích rằng “Tiếng nói Dân chủ của Burma” là một thương hiệu. Cuối cùng, cả hai bên đã thống nhất với cái tên DVB Mutilmedia Group. Vụ việc này minh họa ranh giới mong manh giữa sự nhượng bộ và phản bội, và điều gì cấu thành một chiến lược hợp pháp. Đài DVB thậm chí đang cung cấp sự trợ giúp cho các nhân viên của đài truyền hình nhà nước. Đâu là cách tốt nhất để đặt một câu hỏi? Bạn xác định tin tức như thế nào? Đáp lại, DVB đôi khi nhận được từ đài truyền hình nhà nước các thước phim miễn phí. Thêm vào đó, Bộ Thông tin giúp đỡ các phóng viên vận chuyển các trang thiết bị phòng Studio từ Oslo thông qua hải quan Myanmar. Kể từ khi Tổng thống Thein Sein trả lời một cuộc phỏng vấn của DVB, ngay cả các quan chức chính phủ của Myanmar cũng nhận ra rằng kẻ thù cũ của nhà nước xứng đáng có được sự tôn trọng.
Toe Zaw Latt nói: “Chúng tôi không còn biết ai là bạn và ai là thù nữa. Cả chính phủ cũng vậy”. 8 cựu tù chính trị hiện đang làm việc cho ông ở Myanmar, một số người cảm thấy kinh ngạc về những mối quan hệ mới, gần gũi hơn với chính phủ. Nhưng thời kỳ của những người anh hùng đã qua và thời kỷ của những thỏa thuận đã bắt đầu.
Toe Zaw Latt cho biết ông và các đồng nghiệp sẽ thuyết phục Bộ Thông tin thay đổi đường lối hoạt động của mình và cuối cùng tất cả mọi người sẽ được hưởng lợi từ việc này. Ông nói: “Chúng tôi không căm ghét các cá nhân, mà căm ghét chế độ”. Vì vậy mà Toe Zaw Latt cũng có “mối quan hệ tốt” với Thứ trưởng Bộ Thông tin Ye Htut, người mà ông gọi là “Bộ trưởng Facebook”, vì ông này hoạt động rất tích cực trên mạng Internet.
Con đường tiếp cận “Bộ trưởng Facebook” đưa các phóng viên tới thủ đô Naypyidaw, được xây dụng trong thời điểm mà các tướng lĩnh vẫn tin rằng họ có thể tô điểm cho quyền lực của mình với những con đường 20 làn xe. Giờ đây Naypyidaw đã được xây dựng xong, một thủ đô hoành tráng nhưng vắng bóng con người và không còn phù hợp với chính phủ hiện nay. Các nhà lãnh đạo quân đội đã quay lưng với thành phố Rangun vào năm 2005, một phần là do họ lo ngại về một cuộc xâm lược của người Mỹ.
Nhưng hiện nay Myanmar đã có một Tổng thống, người đã đến thăm Washington vào tháng 5/2013 và gửi lời chúc mừng tới Tổng thống Barack Obama nhân ngày Độc Lập của Mỹ. Giờ đây ban lãnh đạo của Myanmar đang cố gắng thể hiện bản thân như là những nhân vật có đầu óc hiện đại và dân chủ, nhưng điều này là khó khăn trước một nền tảng gồm toàn những kiến trúc của chế độ độc tài.
Bộ Thông tin nằm ẩn mình sau những hàng cây, một tòa nhà mái bằng buồn tẻ với những hành lang xám xịt và tiền sảnh được thắp đèn lờ mờ. Những người phụ nữ lịch sự dẫn các phóng viên đi lên cầu thang và vào một căn phòng mà ở đó Ye Htut đang ngồi trước một cửa sổ lớn tràn ngập ánh nắng. Ông đang mỉm cười. Cựu quân nhân này thích mỉm cười. Ông có hàm răng trắng hấp dẫn và có tài tuyên truyền, ông nói tiếng Anh trôi chảy, ngôn ngữ mà ông nói rằng mình đã tự học và thích xem kênh BBC.
Ye Htut chỉ cần một phút để nói ra những điểm chính: “Không còn vai trò nào cho truyền thông nhà nước trong một đất nước dân chủ”. Ông giải thích rằng truyền thông không còn phải đại diện cho chính phủ, mà là cho tất cả người dân. Vậy tại sao bộ của ông vẫn tồn tại? Ông trả lời: “Chúng tôi giám sát quá trình chuyển giao”.
Ye Htut đi nước ngoài nhiều trong thời gian qua. Ồng đã tới Scandinavia và Đức vào năm 2012. Ông muốn học cách xây dựng một đài phát thanh công cộng. Ông tự hào rằng báo chí tư nhân đã được phép hoạt động tại Myanmar kể từ ngày 1/4/2013. Ông tin rằng chính phủ hiện nay đã minh bạch hơn nhiều. Ông nói: “Hãy tin tôi đi, chúng tôi là những người tốt”.
Ye Htut chỉ Lên màn hình máy tính, ông có 44.814 người theo dõi trên trang Facebook. Ông cho biết: “Tôi cho phép công chúng viết các bình luận. Và đôi khi tôi thậm chí trả lời những bình luận này. Ông nói rằng một số người đã nhiếc móc ông trên mạng, gọi ông là kẻ nói dối. “Tôi để họ nói”, Ye Htut nói như vậy và tỏ ra hài lòng với sự rộng lượng của mình.
Các phóng viên đặt thêm câu hỏi: “Liệu Bộ Thông tin có còn tồn tại trong 5 năm tới?” “Tôi không thể nói về điều này”, vị bộ trưởng của quá trình chuyển giao trả lời như vậy và cáo từ chúng tôi.
Nhưng ngay cả khi các thể chế và thậm chí cả con người thay đổi, câu hỏi được đặt ra cho Myanmar là làm thế nào quốc gia này có thể chấp nhận những sai lầm trong lịch sử và đem lại công lý. Các nhà lãnh đạo quân đội của Myanmar sẽ không tuân theo quyền xét xử của một tòa án hình sự quốc tế. Họ vẫn nắm rất nhiều quyền lực để không bị đưa ra xét xử.
Toe Zaw Latt, người quay trở lại đất nước sau một thời gian lưu vong, muốn thành lập một ủy ban với đại diện của chính phủ, quân đội và các nạn nhân. Mục tiêu của ủy ban này sẽ là làm trung gian hòa giải, hay ít nhất là làm rộ những sai lầm trong quá khứ. Cho tới tận ngày nay vẫn còn rất nhiều điều bất công tại Myanmar, bao gồm những hành động tàn bạo chống lại người Hồi giáo và các sắc tộc thiểu số. Toe Zaw Latt cho biết các quan chức chính phủ cũng quan tâm tới ý tưởng của ông. Sự thực mà không có trừng phạt là điều mà họ có thể ủng hộ.
Nhưng Than Htay, một trong số các nạn nhân của những bất công đã diễn ra trong quá khứ, không định chờ đợi một ủy ban nào cả. Vào một ngày Chủ nhật của tháng 6, ông đã tới gặp người từng hành hạ mình. Ông tới xem một triển lãm tranh, nhưng không phải để chiêm ngưỡng nghệ thuật, mà để gặp người tổ chức cuộc triển lãm. Người đàn ông đó tên là Khin Nyunt. Từng là một trong số những nhân vật quyền lực nhất của Myanmar, ông trước đây giữ chức Giám đốc Cơ quan tình báo quân đội và Thủ tướng. Hiện nay, ông chuyển sang trồng hoa lan. Khi Than Htay tìm thấy Khin Nyunt tại quầy quà lưu niệm của triển lãm, ông trông thấy một khuôn mặt mà trên đó sự tự hào đã biến mất. Và theo như lời Than Htay kể lại, ông đã bắt tay Khin Nyunt và nói: “Tên tôi là Than Htay. Tôi là một cựu tù chính trị. Trước đây chúng ta là kẻ thù”.
Lý do thực sự khiến Than Htay rời khỏi ngôi làng của mình và tới Rangun là để học tiếng Anh. Trong nhiều tuần lễ, ông đã ở trong văn phòng của Các cựu tù nhân chính trị (FPP), một tổ chức chăm lo cho nhu cầu của các cựu tù nhân. Tại đó vào buổi tối ông trải chiếu ngủ, còn ban ngày ông giúp đỡ công việc cho tổ chức này, vốn đang trong quá trình thu thập thông tin về tất cả tù nhân chính trị từ năm 1962, khi mà quân đội nắm quyền kiểm soát đất nước. Cho tới nay họ đã đăng ký được cho 400 người.
Giờ đây Than Htay đang đứng trước người đàn ông từng là Thủ tướng Myanmar trong hơn 1 năm, từ 2003 đến 2004, và lắng nghe Khin Nyunt nói: “Tất cả đã là quá khứ”. Khi Than Htay đặt câu hỏi: “Ông cảm thấy như thế nào, khi nhìn lại những điều mình đã làm?”, Khin Nyunt đỏ mặt và không thể không mỉm cười. Ông lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận khi trả lời: “Tôi đã làm điều tốt nhất mà tôi có thể làm cho đất nước mình. Nhưng đôi khi một số người ở cấp thấp hơn đã làm những điều tồi tệ”.
Than Htay và những tù nhân chính trị khác đã trực tiếp trải qua cái mà những người ở cấp thấp hơn đã làm. Họ bị xích lại và phải ngồi xổm trên sàn cho tới khi cơ bắp bị chuột rút. Một cựu tù nhân hiện đang sống trong văn phòng của tổ chức FPP, vì gia đình không còn muốn liên hệ gì với anh ta nữa. Anh ngủ dưới bàn hội thảo trong căn phòng lớn, vì anh không thể thở được trong không gian nhỏ. Anh hay nghiến răng vào ban đêm và khóc rất nhiều. Khi cần suy nghĩ, anh đi tới đi lui, đầu cúi xuống và hai tay chắp sau lưng, giống như khi còn ở trong xà lim.
FPP hiện đang đàm phán với Chính phủ Myanmar về việc thả thêm tù nhân. Tổng thống Thein Sein mới đây đã tuyên bố rằng sẽ không còn tù nhân lương tâm nữa tại Myanmar cho tới cuối năm 2013. Vào năm 2011, chính ông từng phủ nhận sự tồn tại của các tù nhân chính trị.
Than Htay hỏi nhà cựu độc tài Khin Nyunt: “Ông có tham gia chính trị trong tương lai không?” Và câu trả lời là: “Không. Tôi cảm thấy buồn chán với chính trị rồi”.
Khin Nyunt thích chụp ảnh kỷ niệm hơn. Khi Than Htay và người từng hành hạ ông đứng cạnh nhau, Than Htay đề nghị họ nắm tay nhau. Ngay trước khi bức ảnh được chụp, Khin Nyunt đột nhiên kéo Than Htay về phía ông tới khi họ đứng sát nhau đến nỗi phần thân trên chạm hẳn vào nhau. Người đàn ông đã quen với việc thống trị người khác giờ cũng chỉ đạo việc thể hiện sự hòa giải.
Một số người đặt câu hỏi làm thế nào mà một người như Khin Nyunt lại có thể sống thanh thản trong khung cảnh hồ cá vàng và xích đu ở hiên nhà, buổi sáng uống cappucino trong quán cafe bên cạnh triển lãm của ông, còn buổi chiều thì mặc quần chạy bộ và trồng cây xoài. Xoài là loại hoa quả ưa thích của chính khách về hưu hòa nhã đi dép xỏ ngón này, người thích nói về hai con chó chăn cừu giống Đức và 25 loại hoa lan khác nhau trong vườn của ông, nhưng không thích nói về những tội ác của chính phủ quân sự và trách nhiệm của chính ông.
Trong tháng 7/2013, đài DVB đã cho đăng trên trang web của mình một lá thư bình luận đầy giận dữ của một viện sĩ. Theo đó, trong “thế giới mới tuyệt đẹp của nền dân chủ của Myanmar”, sự phơi bày và lên án đối với những vi phạm bị coi là “nhạy cảm về mặt chính trị” và công lý không còn là điều quan trọng. Ông này viết: “Nếu Khin Nyunt và những người hợp tác với ông ta thoát được các phiên tòa trong kiếp này, những bóng ma đói khát sẽ chờ đợi họ ở kiếp sau”.
Than Htay nói rằng ông không muốn nghĩ về việc này. Hiện giờ ông có những thứ khác cần lo, ví dụ như lấy được bằng lái xe. Nhưng những người khác trong tổ chức FPP không thể quên đi sự bất công trong quá khứ. Họ muốn thu thập thông tin về vấn đề này nhằm cung cấp tư liệu cho các cuốn sách lịch sử cũng như giành được sự bồi thường cho những người đã được thả. Các tờ khai với tên tuổi của các cựu tù nhân được họ cất giữ ở một địa điểm bí mật vì lý do an ninh. Mặc dù FPP đã học cách chấp nhận quá khứ, tổ chức này không biết liệu hệ thống từng hành hạ các tù nhân chính trị có thực sự là quá khứ không.
Tuy nhiên, có một người đàn ông đã đảm bảo rằng quá trình chuyển đổi từ quá khứ sang kỷ nguyên mới này là một quá trình suôn sẻ với ông. Vào ngày 20/8/2012, Tint Swe đã thành công trong việc loại trừ chính bản thân mình và đồng thời trở nên bất tử. Vào ngày đó, giám đốc cơ quan kiểm duyệt của Myanmar thông báo rằng kể từ thời điểm đó, các nhà báo sẽ không còn phải nộp trước bản sao các bài viết của họ cho cơ quan của ông. Ông đã nói với hãng thông tấn AFP rằng họ có thể đăng câu nói sau: “Chế độ kiểm duyệt bắt đầu vào ngày 6/8/1964 và chấm dứt sau 48 năm 2 tuần”.
Sự thay đổi là chấp nhận được đối với Tint Swe. Ông là người có vóc dáng nặng nề, cổ ông phình ra ngoài cổ áo tròn khi ông ngồi xuống chiếc ghế sofa đỏ. Tint Swe hiện nay là giám đốc một đài truyền hình.
Các phóng viên đặt câu hỏi: “Công việc nào ông ưa thích hơn?”
Tint Swe trả lời: “Khi là quan chức chính phủ, tôi phải thực hiện các nghĩa vụ của mình”. Ông từng phục vụ trong quân đội hơn 20 năm, và sau khi làm việc trong lĩnh vực giám sát ý kiến trong 7 năm, công việc mới của ông hiện nay lại là thúc đẩy tự do ngôn luận. Bộ đã giao cho ông nhiệm vụ biến đổi đài truyền hình nhà nước thành một công ty truyền hình hiện đại.
Tint Swe được phép tiếp tục tham gia trò chơi quyền lực, mặc dù từ một vị trí có ảnh hưởng khác. Bộ máy quyền lực cũ của ông không chỉ bị phá hủy, mà còn bị phơi bày. Các nhà báo giờ đây bật cười về những trang viết với các đoạn văn bị gạch bỏ bằng bút đỏ, mà họ được trả lại từ văn phòng kiểm duyệt. Họ giữ lại những tờ báo cũ như là vật kỷ niệm. Giờ đây tất cả mọi người có thể thấy được những từ ngữ và những thực tế nào đã bị Tint Swe tẩy xóa, và những sự thực nào khiến ông bị xúc phạm.
Ví dụ, ông sẽ gạch bỏ từ “chính trị” trong cụm từ “tù nhân chính trị”, loại bỏ hình ảnh của Aung San Suu Kyi cũng như cụm từ “các quan chức chính phủ tham nhũng”.
Êkíp của Tint Swe từng dành tới 3 ngày để nghiên cứu một tờ tuần báo, 1 ngày cho phiên bản thứ hai và nửa ngày cho phiên bản thứ ba. Tint Swe cho biết công việc cũ của ông rất mệt mỏi. Ông nói rằng mình cảm thấy hạnh phúc vào ngày ông công bố chấm dứt sự kiểm duyệt.
Nhưng sự tự do mới cũng làm ông căng thẳng. Làm sao ông có thể ca ngợi sự tự do báo chí mà chính ông từng ngăn cản? Đây là một câu hỏi mà Tint Swe không có câu trả lời rõ ràng. Ông nói: “Chúng tôi phải làm việc này vì sự ổn định của đất nước. Vào lúc đó, việc này là theo đúng pháp luật. Kể từ khi tôi bắt đầu làm việc tại đó, chúng tôi được lệnh nới lỏng dần sự kiểm soát”.
Đôi khi, người lính trong Tint Swe cất tiếng nói, đôi khi là nhà văn. Ông đã viết 7 cuốn sách về các vấn đề quân sự, đạo Phật và đạo đức. Ông hiểu cảm giác khi thấy những người khác kiểm duyệt các tác phẩm của một ai đó như thế nào. Tint Swe từng phải chờ một năm và một tháng để có được giấy phép xuất bản một trong số các cuốn sách của mình. Việc này xảy ra trước khi ông nhận nhiệm vụ tại văn phòng kiểm duyệt. Giọng ông vẫn còn một chút giận dữ khi nói: “Khi tôi đảm nhận vị trí đó, tôi chưa bao giờ mất hơn 2 tháng để duyệt một cuốn sách”.
Tint Swe không cảm thấy hạnh phúc khi ở đây, trong trụ sở đài truyền hình của ông. Đương nhiên là văn phòng mới của ông lớn hơn, nhưng ông đơn giản là thích ở Rangun hơn. Đấy là nơi ông sinh ra, nơi gia đình ông sinh sống. Ngoài ra, truyền hình không phải là chuyên môn của ông. Nhưng ông đã nhận được lệnh sản xuất các chương trình truyền hình mới và ông đang thực hiện yêu cầu này.
Toe Zaw Latt, người của đài DVB, và cựu giám đốc cơ quan kiểm duyệt hiện giờ là đối thủ của nhau trong ngành truyền thông, chừng nào mọi việc tiếp tục tiến triển như nó đã diễn ra cho tới nay và quân đội không đột nhiên mất hứng thú với thay đổi.
Tint Swe đã có một dự án viết sách mới trong đầu. Ông chỉ đang chờ đợi thời điểm thích hợp. Cựu giám đốc cơ quan kiểm duyệt này muốn viết về hàng thập kỷ kiểm duyệt, và ông sẽ không cắt bỏ bất cứ chi tiết nào.
* * *
TTXVN (Hong Kong 27/12)
Theo Thời báo châu Á trực tuyến, trên giấy tờ, hầu như không mấy quốc gia có được một năm tốt đẹp giống như Myanmar. Nước này đã được dỡ bỏ cấm vận kinh tế, được xóa bỏ một phần đáng kể các khoản nợ của họ, tăng trưởng Tổng sản phẩm quốc nội (GDP) đạt tốc độ cao, giành được quyền đảm nhận chức Chủ tịch Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN), chủ trì Diễn đàn Kinh tế thế giới về khu vực Đông Á, và nhận được lời khen ngợi từ hầu hết các chính phủ, các nhà tài trợ và các tổ chức kinh tế trên thế giới.
Có thể nói những sự tiến bộ này là điều đáng ngạc nhiên khi năm 2013 đã chứng kiến vai trò của Chính phủ Myanmar trong việc làm gia tăng hận thù tôn giáo trong cả nước, số người bị mất nhà cửa do xung đột trong nước gia tăng, nạn chiếm đoạt đất đai tăng mạnh, và đất nước này tiếp tục suy yếu với hầu hết các chỉ số kinh tế và xã hội toàn cầu đều chạm đáy.
Những vòng quay trong quá trình quá độ tại Myanmar đang chuyển động, sự tiến bộ đang dần đạt được, nhưng những trở ngại vẫn còn tồn tại trước khi quá trình cải cách hiện thực hóa được tiềm năng của nó. Hầu như không có ai tranh luận về những tiến bộ này – theo một nghĩa nào đó, việc không có khả năng tranh luận là điều gì đó làm cho nó trở thành một công cụ mang tính giọng điệu hiệu quả.
Tuy nhiên, có rất ít tranh luận về việc liệu cơ sở hạ tầng kinh tế xã hội hiện tại – và những đề xuất để tăng cường hệ thống đó – thực sự có thể thực hiện được trong thời gian dài hay không. Hơn nữa, việc hàng loạt nhà hoạch định chính sách đang nói đãi bôi về sự cần thiết phải đầu tư có trách nhiệm và đạt được sự tiến bộ về vấn đề nhân quyền đã làm cho một vấn đề lớn nhất bị gạt sang một bên, đó là: liệu có hay không sự kết hợp chiến lược cải cách hiệu quả nhất để thực hiện mục tiêu đã được tuyên bố của Tổng thống Myanmar Thein Sein về tăng trưởng toàn diện và xoá đói giảm nghèo?
Việc mở cửa các thị trường ngoại hối, củng cố tỷ giá hối đoái của đất nước và những nỗ lực làm cho hoạt động của Quốc hội Myanmar minh bạch hơn là tất cả những bước đi được hoan nghêrih để thoát khỏi chủ nghĩa biệt lập, một chính sách mà do đó Myanmar đã trở thành đất nước tai tiếng dưới sự cai trị trực tiếp của quân đội. Tuy nhiên, nguy cơ của việc tập trung vào những thành công nổi bật như vậy có thể dễ dàng bóp méo thực tế cuộc sống của đa số người dân Myanmar.
Sự phấn khích được tạo ra bởi những cuộc cải cách này đã cho phép cộng đồng quốc tế tập trung nhiều hơn vào những người đàn ông, phụ nữ và trẻ em bị bỏ mặc, những người đang tiếp tục sống trong đau khổ dưới một chính phủ gần giống dân sự được quân đội ủng hộ ở đất nước này. Cần lưu ý rằng “những trở ngại vẫn còn tồn tại” phần lớn được đề cập ở một mức độ tương đối thận trọng khi thảo luận về quá trình chuyển đổi đầy tham vọng của Myanmar.
Rõ ràng, tự bản thân vấn đề này là vô vị, nhạt nhẽo chứ không phải là sâu sắc. Điều thu hút mọi người về việc “những trở ngại” này chính xác là gì – và những trở ngại đó đang ngăn cản những thành tựu gì – đang dần sáng tỏ hơn. Rõ ràng, một số trở ngại lớn nhất có liên quan đến việc thực hiện chiến lược cải cách kinh tế và xã hội mà đất nước này đang tiến hành – không thể không nhắc tới những cuộc xung đột sắc tộc triền miên đang diễn ra, tình trạng người dân bị mất chỗ ở, tình trạng giam giữ một cách chuyên quyền độc đoán, vấn đề lao động cưỡng bức, và bạo lực giới, vẫn đang diễn ra tràn lan tại nhiều khu vực khác nhau ở Myanmar.
Một sự đánh giá thẳng thắn hơn có thể nhấn mạnh rằng “những trở ngại” đang tồn tại sẽ phải mất nhiều năm để giải quyết thông qua các cuộc thảo luận, cải cách thể chế, giáo dục và tái cân bằng xã hội. Đó là, nếu mục đích thực sự của cuộc cải cách là cải tạo cuộc sống của đa số người dân nghèo Myanmar. Trong khi đó, toàn bộ quá trình tự do hóa nền kinh tế của Myanmar và những lợi ích từ quá trình này vẫn đang diễn ra một cách “nhỏ giọt”.
Sự lựa chọn và sự vô trách nhiệm
Như các tổ chức quốc tế, từ Ngân hàng Thế giới cho đến Liên minh châu Âu (EU) đã nhấn mạnh, mối quan ngại rõ ràng nhất là tình trạng thiếu năng lực thể chế và cơ sở hạ tầng để có thể thực hiện hiệu quả quá trình cải cách trên phạm vi rộng lớn với tốc độ nhanh chóng nhưng nguy hiểm như vậy. Cộng đồng quốc tế đã chỉ ra rằng hoạt động của Quốc hội Myanmar là bằng chứng cho thấy sự tiến bộ trong lĩnh vực này là đáng kể. Tuy nhiên, việc thông qua một dự luật và một thể chế hoạt động hiệu quả là hai vấn đề rất khác nhau.
Chẳng hạn, việc “nhổ tận gốc” một nền văn hóa tham nhũng đã lây lan ở khắp các cấp trong cơ cấu xã hội của đất nước Myanmar sẽ mất nhiều thời gian hơn việc thông qua dự luật chống tham nhũng – mặc dù, nhiệm vụ này đã được cho là sẽ mất khoảng một năm. Việc đầu tư không đúng mức cho giáo dục kéo dài trong nhiều thập kỷ đã gây ra tình trạng thể chế hóa vấn đề tham nhũng như một phương sách cuối cùng để đạt được tiến bộ kinh tế do thiếu nguồn nhân lực. Việc kiên trì chống lại văn hóa tham nhũng chỉ là một trong hàng chục mục tiêu mà chính phủ trung ương đã bị căng sức của Myanmar nêu rõ trong kế hoạch mang tên Khuôn khổ các cải cách kinh tế và xã hội (FESR).
Trong khi sự kết hợp chính sách được nêu trong FESR có hiệu lực trên giấy tờ, thì sự mong chờ một cơ quan dân sự, một bộ máy chính quyền và cộng đồng doanh nghiệp nhanh chóng điều chỉnh các quy định phi chính thức và điều lệ đã được thể chế hoá trong nhiều thập kỷ của chế độ quân sự là tín hiệu lạc quan nhất. Tuy nhiên, việc nỗ lực đạt được điều này trong khoảng thời gian mà ngay cả những quốc gia có tiềm lực nhất cũng sẽ cố gắng thực hiện, lại là sự vô trách nhiệm. Nói đó là sự vô trách nhiệm là bởi vì Myanmar chỉ có thể được coi là đạt được các mục tiêu thông qua việc đưa ra những bằng chứng có chọn lọc về sự thay đổi thực sự.
Sự chọn lọc này dẫn đến việc thúc đẩy những tranh luận nhằm mục đích thực hiện một mô hình tăng trưởng kinh tế cụ thể, bằng cách tạo ra những thay đổi không thể đảo ngược đối với cơ cấu kinh tế và xã hội của đất nước. Do vậy, đến nay cộng đồng quốc tế đã lựa chọn xem xét quá trình cải cách ở Myanmar thông qua lăng kính về thủ đô Naypyidaw. Việc sử dụng rất nhiều dự luật lập pháp đã được thông qua và các uỷ ban đã được hình thành tại thủ đô mới là bằng chứng của sự thay đổi cả về luật pháp và trên thực tế. Nếu nạn tham nhũng đang được giải quyết trên danh nghĩa, nếu Quốc hội Myanmar đang hoạt động theo một cách minh bạch hơn, và nếu một số tù nhân chính trị cụ thể được thả tự do, thì sự tiến bộ của đất nước này có được công nhận hay không?
Sự đơn giản của lập luận này là những gì khiến nó trở nên hấp dẫn. Nó cho phép bào chữa cho những nhà quan sát thiếu vô tư về trách nhiệm điều tra bản chất giả dối của những điều đang được tranh luận – một nhiệm vụ đặc biệt khó khăn ở Myanmar. Trong việc thúc đẩy luận đề này, không gian được tạo ra để thực hiện một mô hình tăng trưởng dựa trên quan điểm cho rằng việc tạo ra sự giàu có là tiền đề cần thiết cho sự phát triển xã hội, qua đó những tiếng nói của cuộc đấu tranh vì sự bất đồng chính kiến được lắng nghe.
Sự công nhận của cộng đồng quốc tế đối với quá trình cải cách của Myanmar phần lớn đã được cụ thể hóa trong các hình thức đầu tư đã được tăng cường – đầu tư trực tiếp nước ngoài ước tính tương đương tốc độ tăng trưởng hàng năm trong ba năm qua là 316% – và việc ký kết các thỏa thuận thương mại song phương, cùng sự gia tăng mạnh mẽ phạm vi các lĩnh vực đem lại những khoản lợi nhuận lớn cho giới doanh nghiệp do những nhân tố liên quan đến quân đội dẫn dắt ở Myanmar. Các nước phương Tây cũng đã dỡ bỏ hoặc đình chỉ các lệnh trừng phạt kinh tế mà họ từng áp đặt chống lại chính quyền quân sự Myanmar trước đây.
Tất cả những yếu tố này dù ở mức độ nhiều hay ít đều cần thiết cho một nền kinh tế đang bắt tay vào quá trình chuyển đổi tương đối lớn như của Myanmar. Không phải một nền kinh tế đã gia tăng thị trường hóa, cũng không phải chính bản thân sự tham gia rộng rãi hơn của các cộng đồng kinh doanh trong khu vực và toàn cầu gây ra một mối đe dọa đối với tương lai thịnh vượng hơn cho người dân Myanmar.
Tuy nhiên, nguyên nhân gậy quan ngại chính là mô hình phát triển – trong đó những yếu tố nêu trên là các vấn đề chủ chốt – vẫn là điều nổi bật nhất, bất chấp những vấn đề phổ biến mà nhiều nước kém phát triển tương tự đã đối mặt.
Trong khi không thể phủ nhận những thành công nhất định của các nước láng giềng như Việt Nam và Campuchia nhờ việc thực hiện tự do hóa thương mại theo hướng dựa vào xuất khẩu, sự tán dương đối với cả hai nước này có xu hướng nghiêng về việc đánh giá những chỉ số quan trọng hàng đầu như tăng trưởng GDP và tỷ giá hối đoái mà họ đã tạo ra. Một nhà quan sát với ý kiến chỉ trích có thể chỉ ra các khía cạnh bất lợi của những chính sách này – chẳng hạn như việc thiếu những sự liên kết nhiều chiều và thiếu những việc làm trong nước được tạo ra bởi các khu chế xuất của Campuchia, hoặc sự gia tăng mức chênh lệch thu nhập ở Việt Nam – như bằng chứng về việc làm thế nào để “sống chung” với một mô hình tăng trưởng kinh tế đã gây ra các vấn đề xã hội không lường trước được, điều mà chính phủ các nước này đã phải nỗ lực để giải quyết.
Trong trường hợp của Myanmar, sự tư vấn chính sách được đưa ra bởi các tổ chức tài chính quốc tế, các chính phủ và cộng đồng doanh nghiệp – ở các mức độ khác nhau – là những cam kết thể hiện sự nhiệt tình đối với mô hình tương tự này, một mô hình mà Myanmar dường như đã áp dụng mà không gặp phải vấn đề gì. Tuy nhiên, việc áp dụng mù quáng đó gây ra hai vấn đề chính.
Thứ nhất là sự thu hẹp liên tục không gian mà trong đó các chính phủ có thể hoạt động nếu họ muốn được tham gia các thị trường toàn cầu. Thứ hai là sự thiếu vắng những ý tưởng mới để giải quyết các nhu cầu của một bộ phận trong số những người nghèo khổ nhất thế giới về mặt kinh tế và xã hội.
Tiến lên trên những con đường mi
Rất nhiều điều đã được Myanmar thực hiện để trở thành “biên giới cuối cùng” của châu Á – một cơ hội tạo điều kiện cho sự phát triển chủ nghĩa tư bản bám rễ, đồng thời mở ra hàng loạt cơ hội thị trường cho cả doanh nghiệp trong và ngoài nước. Những trữ lượng tài nguyên thiên nhiên quốc gia, vị trí địa lý chiến lược, và nguồn lao động giá rẻ đều là tiềm năng cho việc kết hợp chính sách đúng đắn nhằm tạo ra sự tăng trưởng GDP lành mạnh tại Myanmar – điểm khởi đầu cho chiến lược được FESR tán thành.
Một khi những nền móng cơ bản cho nền kinh tế mới dựa vào thị trường của Myanmar đã được đưa vào đúng vị trí, Chính phủ Myanmar có thể thực thi các quy định pháp luật hiệu quả hơn, và – như đã được nêu trong báo cáo “Kinh doanh” mới đây của Ngân hàng Thế giới – hình thành một môi trường kinh doanh thuận lợi hơn. Việc giải quyết các vấn đề phát triển xã hội sẽ trở nên dễ dàng hơn với các khoản thu được tạo ra từ quá trình này, do đó, thuyết tự do hóa thị trường sẽ phát huy hiệu quả.
Tuy nhiên, cách làm việc của cả Quốc hội Myanmar lẫn lĩnh vực tư nhân của nước này chứng tỏ cần có sự phối hợp của chính sách kinh tế vĩ mô và chính sách xã hội, trong đó chính sách xã hội không thể là một sự phụ trợ của chính sách kinh tế vĩ mô. Để thực hiện được điều này, theo cách nói của các chuyên gia kinh tế, cần phải tìm kiếm một chiến lược kinh tế khác biệt với mô hình “con đường phụ thuộc” mà nhiều quốc gia kém phát triển vẫn duy trì trong thời gian dài.
Việc đầu tư vào các hoạt động tạo công ăn việc làm – điều giúp xây dựng cả các năng lực sản xuất của lực lượng lao động và các thị trường nội địa mới ra đời trong quá trình này – hiện không được thực hiện – rõ ràng là do sự yếu kém phổ biến trong lĩnh vực công và những năng lực của các cơ quan dân sự nêu trên. Điều này đặt ra vấn đề liệu chiến lược cải cách hiện nay có phải là có lợi nhất cho điều quan trọng nhất là sự phát triển lâu dài của Myanmar, hay không?
Việc giảm tốc các cuộc cải cách và dành thời gian cần thiết để giải quyết các vấn đề mang tính hệ thống nhất định – chẳng hạn như sự độc lập của ngành tư pháp, cải cách hiến pháp và tình trạng thiếu năng lực ở mọi cấp của chính quyền trung ương và địa phương – rất cần cho việc tạo ra một nhà nước phục vụ người dân thay vì phục vụ chính bản thân nhà nước đó. Việc đòi hỏi lĩnh vực công của Myanmar tạo ra công ăn việc làm, cung cấp dịch vụ y tế và giáo dục, cũng như cải thiện hiệu suất doanh thu bằng cách xây dựng một hệ thống thuế công bằng là điều vô cùng tham vọng nhưng hoàn toàn cần thiết, nếu chỉ để mang lại một sự thay thế cho việc tự do hóa toàn bộ nhằm tạo ra tăng trưởng công nghiệp.
Hoạt động công nghiệp hóa đã dẫn đến sự bất bình đẳng sâu sắc về tài chính, và chắc chắn sẽ làm trầm trọng thêm vấn đề di dân từ nông thôn ra thành thị do việc bổ sung thêm các sinh kế nông nghiệp trở nên khó khăn hơn. Vê vấn đề này, lập luận rằng trọng tâm chính của chính phủ nên loại bỏ sự “quan liêu” trong lĩnh vực kinh doanh, cần được xem xét kỹ lưỡng.
Không thể phủ nhận rằng vai trò của nhà nước trong kinh doanh phải được tiến hành thay đổi một cách có hệ thống. Đã từ rất lâu, nhà nước Myanmar đã tiếp cận khu vực tư nhân như một biện pháp mở rộng mạng lưới bảo trợ của riêng mình. Tuy nhiên, điều đang gây tranh cãi – đối với các tổ chức tài chính quốc tế, cộng đồng doanh nghiệp quốc tế, và Myanmar – là việc giảm bớt các cơ chế điều hành là nhằm mục đích cố tình bỏ qua những yếu tố đó trong nền kinh tế chính trị của Myanmar, điều có thể gây nguy hại cho sự tăng trưởng của một thị trường lao động đang hoạt động hiệu quả. Sự thiếu vắng một đạo luật quy định mức lương tối thiểu, và việc Myanmar không sẵn sàng phê chuẩn các công ước của Tổ chức Lao động Quốc tế để xây dựng các quyền lao động cơ bản, là điều hợp lý. Tạo ra công ăn việc làm theo cách mang lại những cơ hội cho phần lớn lực lượng lao động của Myanmar sẽ là điều rất cần thiết để tạo ra một thời kỳ tăng trưởng kinh tế bền vững, vì điều đó sẽ giúp cho lực lượng lao động hiện đang bị hạn chế quyền hạn được bày tỏ những ý kiến bất đồng của họ.
Việc tạo ra hàng trăm hàng nghìn công ăn việc làm nhưng với sự lặp lại các điều kiện vô nhân đạo hiện đang phổ biển trong các khu công nghiệp của Yangon, có thể gia tăng tăng trưởng GDP và tăng tỷ giá hối đoái nhưng sẽ không thể cải thiện thực tế cuộc sống của các công nhân trong nhà máy.
Các diễn đàn như Hội nghị Liên hợp quốc về Thương mại và Phát triển (UNCTAD) từ lâu đã lập luận rằng nếu các quốc gia kém phát triển nhất trên thế giới nghiêm túc với việc đạt được sự phát triển như đã cam kết bởi các tổ chức như Quỹ Tiền tệ Quốc tế, Ngân hàng Thế giới và Ngân hàng Phát triển châu Á, thì việc nhận thức được rằng vai trò của chính quyền trung ương là một chất xúc tác cho sự phát triển lĩnh của vực tư nhân, chứ không chỉ là một công cụ để tạo ra một môi trường “kinh doanh thân thiện,” là điều vô cùng quan trọng.
Như đã được lập luận trong báo cáo Các quốc gia kém phát triển nhất năm 2013 của UNCTAD, có một khuyến cáo nổi bật được đưa ra cho các chính phủ là đầu tư vào các hoạt động trong những lĩnh vực không thể mua bán (chẳng hạn như cơ sở hạ tầng, giáo dục, nhà ở, y tế và hành chính công) như là một biện pháp không chỉ để tạo việc làm, mà còn xây dựng khả năng sản xuất của nền kinh tế. Do đó sẽ có thể đạt được một kết quả tốt hơn thông qua sự thể hiện được cải thiện trọng các số liệu thống kê như chỉ số phát triển con người, sự kích thích của thị trường trong nước và điều kiện kinh tế-xã hội tốt hơn đối với phần lớn đất nước.
Không có chiến lược kiểu mẫu tối ưu nào cho Myanmar để theo đuổi mong muốn phát triển của họ. Theo chuyên gia kinh tế Dani Rodrik thuộc Đại học Princeton, việc hiểu được những tiềm năng và cơ hội tồn tại trong một nền kinh tế chính trị nhất định chính là một quá trình khám phá. Việc khai thác những gì hiệu quả nhất sẽ mang lại sự thay đổi kinh tế xã hội có ý nghĩa và lâu dài tại Myanmar, bắt đầu với việc đòi hỏi phải có một cách tiếp cận tinh tế hơn với quá trình “trỗi dậy” – một trong những đòi hỏi đó phải có sự thay đổi mang tính hệ thống, và không được mù quáng tuân theo một mô hình đã không thực hiện được những cam kết của riêng nó về sự phát triển do tự do hóa dẫn dắt.
* * *
Cũng theo Thời báo châu Á trực tuyến, Myanmar dường như đang thực hiện những nỗ lực nhằm cải thiện hình ảnh của mình trên trường quốc tế trước khi kết thúc năm 2013. Mới đây, Bộ Thông tin Myanmar thông báo rằng đài BBC của Anh cùng với ba cơ quan thông tấn quốc tế khác đã được cấp phép chính thức mở văn phòng đại diện mới tại Myanmar.
Trong một thông báo với giới báo chí, ông Peter Horrocks, Trưởng Ban Tin tức Toàn cầu của của BBC cho biết: “Thật khó để cường điệu tầm quan trọng của những tin tức này, và cũng không có gì ngạc nhiên về tốc độ thay đổi ở một đất nước mà từ lâu đã là một điển hình cho việc đàn áp và kiểm duyệt các phương tiện truyền thông”.
Sự đàn áp và kiểm duyệt, cùng với các cuộc xung đột sắc tộc thường xuyên, đã gây ra những trở ngại lớn trên con đường dài hướng tới một nền dân chủ ở đất nước Myanmar.
Trong một cuộc họp giữa Liên minh châu Âu (EU) và các quan chức Myanmar, EU đã cam kết hỗ trợ lên đến 90 triệu euro mỗi năm cho các hoạt động phát triển nông thôn, giáo dục, quản lý và xây dựng hòa bình trong giai đoạn từ năm 2014 đến năm 2020.
Phát biểu trên Đài tiếng nói Dân chủ Myanmar, ủy viên châu Âu về Phát triển, ông Andris Piebalgs cho biết: “Những diễn biến đang diễn ra tại Myanmar là chưa từng có tiền lệ và cần phải được thừa nhận. Tuy nhiên chúng ta không được quên những thách thức phía trước, mà trong đó EU với tư cách là một trong các nhà tài trợ chính, sẽ ủng hộ bằng việc hỗ trợ nhiều hơn nữa để có thể tiếp tục tiến hành những cuộc cải cách cần thiết ở đất nước này. Điều này sẽ được thực hiện trong khuôn khổ phối hợp hoạt động với các nước thành viên của EU cùng các nhà tài trợ khác, và phù hợp với các kế hoạch riêng của Chính phủ Myanmar”.
Sự hỗ trợ từ EU đối với người Myanmar hiện đang diễn ra. EU đã và đang thực hiện một dự án cải tổ lực lượng cảnh sát trị giá 10 triệu euro. Đại sứ EU tại Myanmar, ông Roland Kobia nói rằng dự án thí điểm này kéo dài 18 tháng, đã được tiến hành cách đây khoảng hai tháng, sẽ huấn luyện cho khoảng 4.000 cảnh sát Myanmar công tác giám sát cộng đồng và “các kỹ năng quản lý đám đông tốt nhất”, cùng với việc tăng cường trách nhiệm của lực lượng cảnh sát Myanmar trong quan hệ với xã hội dân sự và Quốc hội nước này.
Những mối quan tâm chiến lược
Không có gì đáng ngạc nhiên khi EU sẽ cung cấp hình thức hỗ trợ này cho Myanmar. Chủ nghĩa dân tộc theo đạo Phật chống người Hồi giáo ở Myanmar đã trở thành một chất xúc tác nổi bật cho bạo lực kể từ khi chính quyền quân sự chấm dứt cầm quyền vào năm 2011 và đi cùng với điều đó là những cải cách hiến pháp. Tuy nhiên, trong suốt quá trình này, Chính phủ Myanmar đã cố gắng thể hiện tình hình trong nước của họ có vẻ như rất ổn định, trong một nỗ lực nhằm tạo ra cảm giác an toàn và sự tiến bộ cho cộng đồng quốc tế, và đặc biệt là đối với các tập đoàn đa quốc gia.
Trong hai năm qua, Myanmar đã mở cửa một số ngành công nghiệp của nước này. Điều này đã dẫn tới các cuộc đấu thầu quy mô lớn chủ yếu có liên quan đến các công ty nước ngoài. Do Myanmar hy vọng sẽ tăng cường sự hiện diện của các nhà đầu tư nước ngoài nên chính phủ quốc gia Đông Nam Á này chắc chắn sẽ cố gắng giảm thiểu những sự chú ý của nước ngoài đối với các vụ việc bạo lực sắc tộc-tôn giáo ở trong nước.
Những ảnh hưởng xã hội
Tuy nhiên, bất chấp những sự cải thiện trong nền kinh tế và cơ sở hạ tầng của đất nước Myanmar, một số tổ chức đang nêu lên những quan ngại rằng chính phủ nước này không làm tròn những nghĩa vụ của mình đối với vấn đề nhân quyền. Hôm 26/11 vừa qua, ủy ban nhân quyền của Liên hợp quốc đã thông qua một nghị quyết thường niên về tình hình Myanmar, trong đó hoan nghênh việc thả tự do cho rất nhiều tù nhân chính trị và lời cam kết của Tổng thống Myanmar Thein Sein rằng toàn bộ các “tù nhân lương tâm” của nước này sẽ được thả tự do vào cuối năm 2013. Tuy nhiên, nghị quyết này cũng bày tỏ “quan ngại về việc vẫn còn tồn tại các vụ vi phạm nhân quyền, trong đó có những vụ bắt giữ tùy tiện và giam giữ các nhà hoạt động chính trị cũng như những nhà bảo vệ nhân quyền, cưỡng chế di dời, tịch thu đất đai, hãm hiếp và các hình thức bạo lực tình dục, tra tấn, đối xử tàn ác, vô nhân đạo”.
Ngoài ra, các báo cáo của tổ chức Theo dõi Dân tộc học đã lưu ý rằng những căng thẳng sắc tộc và tôn giáo sâu xa ở Myanmar rất khó che giấu, bất chấp những nỗ lực ở mức cao nhất của chính quyền nước này. Hiện có một xu hướng ở nhiều quốc gia xung đột đó là che giấu các vấn đề về sắc tộc của họ trong một nỗ lực nhằm duy trì một “bộ mặt ổn định” đối với cộng đồng doanh nghiệp quốc tế. Tuy nhiên, nếu những sự mâu thuẫn cơ bản không được giải quyết thì thay đổi về vẻ bề ngoài không thể làm gì để chấm dứt các vụ bạo lực rải rác đang nhen lên thành làn sóng bạo lực.
Điều này đặc biệt đúng khi những căng thẳng tiềm ẩn ở Myanmar đang trở nên trầm trọng hơn và không thể dập tắt, do những cuộc cải cách mà đất nước này đang thực hiện. Để tạo thêm không gian cho các nhà máy, cảng biển và các doanh nghiệp sắp có mặt ở Myanmar, chính phủ nước này đã phải tịch thu đất đai có giá trị và di dời một số lượng đáng kể người dân – thường là chuyển những người trong một nhóm tôn giáo/sắc tộc vào các khu vực của những nhóm tôn giáo/sắc tộc khác.
Tình trạng này khiến chúng ta phải xem xét rằng liệu những tin tức tốt đẹp được nêu ra ở trên về tiền bạc và phương tiện truyền thông từ phương Tây, trên thực tế có thể là những tin xấu cho những nhóm người đã bị làm đảo lộn cuộc sống bởi những cuộc cải cách gần đây. Đến nay vẫn còn một vấn đề xã hội nan giải khác đang diễn ra tại Myanmar, được các nhà nghiên cứu của tổ chức Theo dõi Dân Tộc học chỉ ra, và là điều có thể dẫn đến nhiều vụ việc căng thẳng hơn.
Khoảng 90% dân số của đất nước Myanmar là người theo đạo Phật, và các cơ cấu quản lý hậu cải cách của nước này phản ánh tình trạng đa số dân Myanmar là người theo đạo Phật. Hơn nữa, các tổ chức Phật giáo và các hệ thống đức tin là lực lượng dẫn đường trong các cuộc biểu tình chống chính phủ và các phong trào cải cách mà hai năm trước đã dẫn đến sự ra đi của chế độ độc tài quân sự ở Myanmar.
Những nhà hoạt động là các tăng lữ được coi là các nhà lãnh đạo tinh thần của đất nước Myanmar và cũng là những nhà giải phóng chính trị của nước này. Họ được coi trọng cả trong và ngoài nước vì ngay cả cộng đồng quốc tế cũng chịu ơn họ.
Tuy nhiên, hiện nay, dường như họ đang dồn hết năng lượng của mình để chống lại các nhóm sắc tộc thiểu số đang sinh sống trong nước, đặc biệt là nhóm sắc tộc Hồi giáo Rohingya. Mặc dù những sự bất bình của họ, như chúng ta đã thấy ở trên, cũng có thể là khá hợp lý, nhưng những cáo buộc và các chiến thuật kích động của họ phần lớn được thể hiện trên những cơ sở của vấn đề sắc tộc.
Điều này có nguy cơ biến họ từ những anh hùng nhân quyền thành những kẻ chống nhân quyền, vấn đề nan giải này cũng có nguy cơ phát triển theo hướng tăng dần và gây ra nhiều khó khăn hơn cho giới chức cầm quyền mới ở Myanmar cũng như cộng đồng quốc tế./.

2182. Kiến nghị số 01 của LS Trần Vũ Hải về chợ Túc Duyên



0001
0002
0003
0004

2183. THÔNG BÁO THÀNH LẬP BAN VẬN ĐỘNG HIỆP HỘI DÂN OAN VIỆT NAM

Cộng hòa xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập – Tự do – Hạnh Phúc
Việt Nam, Ngày 31 tháng 12 năm 2013.

THÔNG BÁO THÀNH LẬP BAN VẬN ĐỘNG HIỆP HỘI DÂN OAN VIỆT NAM

Kính gửi:        Những Dân oan Việt Nam
     Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng
     Bộ trưởng Bộ Nội vụ Nguyễn Thái Bình
Chúng tôi, những người có tên dưới đây thông báo như sau:

1. Theo Điều 25 Hiến pháp được Quốc hội nước Việt Nam thông qua ngày 28/11/2013 và có hiệu lực từ ngày 01/01/2014, “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp và lập hội, biểu tình.” và không ai có quyền ngăn cản các quyền tự do đó nếu không có những căn cứ được quy định trong Hiến pháp này.
2. Để thực hiện Quyền tự do lập hội, chúng tôi quyết định thành lập Ban vận động Hiệp hội Dân oan Việt Nam.
3. Chúng tôi nhất trí suy tôn bà Lê Hiền Đức (sinh ngày 12/12/1932), một nhà giáo hưu trí, tích cực đấu tranh bảo vệ dân oan, chống tham nhũng, người đoạt Giải thưởng Liêm chính năm 2007 của Tổ chức Minh bạch Quốc tế, làm:
- Chủ tịch Ban vận động Hiệp hội Dân oan Việt Nam.
- Chủ tịch danh dự Hiệp hội Dân oan Việt Nam.
4. Chúng tôi, những người tham gia Ban vận động Hiệp hội Dân oan Việt Nam, là nạn nhân của việc các cơ quan công quyền tại Việt Nam không thực hiện đúng pháp luật, không đảm bảo quyền Con người, quyền Công dân theo pháp luật Việt Nam và các Công Ước Quốc tế mà Việt Nam tham gia. Những việc làm trái pháp luật, vi phạm quyền Con người này đã xâm hại nghiêm trọng đến cuộc sống, việc làm, tài sản, kinh doanh của chúng tôi. Chúng tôi biết rằng, còn có hàng trăm ngàn, thậm chí hàng triệu người khác tại Việt Nam cũng là nạn nhân như chúng tôi. Chúng tôi thấy cần liên kết thành một hội giống như “Hội nạn nhân chất độc màu da cam” để cùng nhau bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình theo đúng pháp luật Việt Nam và Công ước quốc tế mà Việt Nam tham gia. Chúng tôi tin rằng, Nhà nước Việt Nam sẽ khuyến khích thành lập Hiệp hội Dân oan, để góp phần đảm bảo dân chủ và dân sinh tại Việt Nam.
5. Những người là nạn nhân của việc không đảm bảo quyền Con người, quyền Công dân từ các cấp chính quyền, cơ quan pháp luật do không thực hiện đúng pháp luật Việt Nam và Công Ước quốc tế mà Việt Nam tham gia đều có thể làm thành viên của Hiệp hội.
6. Tuy nhiên, để việc thành lập Hiệp hội đúng Pháp luật Việt Nam, chúng tôi đề nghị ông Chủ tịch Quốc hội và ông Bộ trưởng Bộ Nội vụ hướng dẫn chúng tôi cách thức thành lập Hiệp hội.
7. Trong vòng 60 ngày, từ ngày 01/01/2014 đến 02/03/2014, nếu chúng tôi không nhận được hướng dẫn của ông Chủ tịch Quốc hội và ông Bộ trưởng Bộ Nội vụ về viêc thành lập Hiệp hội, thì Hiệp hội Dân oan đương nhiên được thành lập từ ngày 03/03/2014, Ban vận động Hiệp hội Dân oan sẽ trở thành Ban chấp hành Hiệp hội Dân oan, những người đăng ký làm thành viên sẽ trở thành thành viên Hiệp hội Dân oan.
8. Những thành viên Ban vận động Hiệp hội Dân oan sẽ được bổ sung trong thời gian tới.
9. Thông báo này sẽ được coi là Thông báo số 01 của Ban vận động Hiệp hội Dân oan Việt Nam. Chúng tôi sẽ có những Thông báo tiếp theo trong thời gian sắp tới.
Những người khởi xướng (đồng thời là thành viên đầu tiên của Ban vận động thành lập Hiệp hội Dân oan):
1. Lê Hiền Đức – Chủ tịch Ban vận động,
Địa chỉ: Nhà số 7, ngõ 56,  Phố Pháo Đài Láng, Đống Đa, Hà Nội.
2. Nguyễn Xuân Ngữ – Thường trực Ban vận động – 0966701379
Địa chỉ: Phòng C9 nhà số 41 đường Tân Nhơn Phú, P.Phước Long B, Quận 9. Tp.Hồ Chí Minh
3. Lê Văn Lung
Địa chỉ: Số 9 Trần Não, P.Bình An, Quận 2, Tp.Hồ Chí Minh.
4. Nguyễn Thị Kim Phượng
Địa chỉ: 13/26/9 Khu phố 1, P.Bình An, Quận 2, Tp.Hồ Chí Minh.
5. Đặng Văn Dật
Địa chỉ: Xóm 1 xã Xuân Quan, huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên.
6. Đạm Văn Đồng
Địa chỉ: Xóm 10 xã Xuân Quan, huyện Văn Giang, tỉnh Hứng Yên.
Thay mặt Ban vận động Hiệp hội Dân oan Việt Nam
                                                                                                      Nguyễn Xuân Ngữ