Đại họa mất nước: Trung cộng đang chiếm đoạt Việt Nam
Nguyễn Lương Tuyền (Danlambao)
- Trong suốt 2 cuộc chiến tranh chống Pháp từ 1945 tới 1954 với kết quả
là đất nước bị chia đôi, CSVN chiếm miền Bắc của vĩ tuyến 17 và xâm
chiếm miền Nam từ 1954 tới 1975 để áp đặt chủ nghĩa sắt máu lên toàn quê
hương, đảng CSVN và ông Hồ Chí Minh đã dựa hoàn toàn vào sự giúp đỡ của
khối Cộng, nhứt là của Trung Cộng. Hậu quả là bây giờ dân Việt đang
phải trả nợ những sự giúp đỡ đó bằng chính quê hương của mình.
Trong quá khứ, người Việt luôn luôn phải đối đầu với người Tầu trong
suốt chiều dài lịch sử của dân tộc. Các nhóm Bách Việt, khởi thủy ở miền
Nam Trung Hoa, bị người Tầu đồng hóa. Chỉ còn có nhóm Lạc Việt tồn tại,
đến định cư ở miền Châu thổ sông Hồng Hà để lập nên nước Việt. Kể từ
lúc lập quốc tại châu thổ sông Hồng Hà, dân Việt phải luôn đối phó với ý
đồ xâm lăng, đồng hóa của người Tầu từ phương Bắc.
Người Tầu đã đô hộ Việt Nam trong nhiều năm:
- Từ năm 111 trước Tây Lịch cho đến năm 931 sau Tây Lịch (hơn 1 ngàn năm).
- Từ năm 1407 tới năm 1428. Vua Lê Lợi- người anh hùng áo vải đất Lam
Sơn- đã đứng lên đánh đuổi quân Tầu, dành độc lập cho nước nhà.
Người Việt đã không bị đồng hóa mặc dù bị Tầu cai trị trong ngần ấy năm.
Ý tưởng xâm chiếm VN, cũng như xâm chiếm các nước nhỏ ở chung quanh như
Tây Tạng, Mông Cổ, Tân Cương... lúc nào cũng tiềm tàng trong trí óc
người Tầu. Nhận viện trợ của Trung Cộng trong 2 cuộc chiến, Hồ Chí Minh
và đám đồng chí không hiểu ý định thâm hiểm sâu xa của Trung Cộng hay Hồ
và đám CSVN cố tình không hiểu, miễn sao áp đặt cho được chế độ CS lên
quê hương; cứu cánh biện minh cho phương tiện là lý luận của Hồ và những
người CSVN.
Trong sách Cách mạng Trung Quốc và Đảng Cộng Sản Trung Quốc do chính Mao Trạch Đông biên soạn năm 1938 có đoạn viết:
(Sau khi dùng chiến tranh đánh bại Trung Quốc, các nước đế quốc đã
cướp đi nhiều nước phụ thuộc và một phần lãnh thổ của Trung Quốc:
- Nhật chiếm Triều Tiên, Đài Loan, Lưu Cầu, quần đảo Bành Hồ và Lữ Thuận.
- Anh chiếm Miến Điện, Bu Tan, Mã Lai và Hương Cảng.
- Pháp chiếm An Nam.)
Bản đồ sau đây được in trong cuốn sách Sơ lược lịch sử Trung Quốc hiện
đại được xuất bản tại Bắc Kinh năm 1954. Trên bản đồ, đường chấm bao gồm
lãnh thổ Trung Hoa trong đó có các nước Việt Nam, Mã Lai, Thái Lan và
Triều Tiên.
Trong cuộc chiến xâm lược Miền Nam Việt Nam của CSVN từ miền Bắc từ năm
1954 tới năm 1975, người ta đã nhận ra giao hảo giữa VNCS và Trung Cộng
đã có nhiều dấu hiệu của một sự đổ vỡ không hàn gắn được. Sau năm 1975,
người ta mới biết Trung Cộng không bao giờ muốn CSVN đánh chiếm Miền
Nam. Sau khi CSVN thành công trong công cuộc thống nhất VN bằng võ lực,
mối bất đồng càng ngày càng lộ rõ. Sau khi Lê Duẩn đi Nga Sô ký hiệp ước
hỗ tương quân sự và nhứt là sau khi VNCS đưa quân đội tràn qua chiếm
Campuchia, lật đổ Chính Phủ CS của Polpot vào năm 1978, Trung Cộng đình
chỉ các viện trợ cho VN, đồng thời rút hết các chuyên viên về nước. Lãnh
tụ Trung Cộng Đặng Tiểu Bình luôn luôn lớn tiếng đe dọa: Trung Hoa Cộng
Sản sẽ phải dậy cho Việt Nam một bài học.
Mặt trận trải dài khắp biên giới Việt-Trung
Ngày 17 tháng 2 năm 1979, hơn 300 000 quân Trung cộng đồng loạt tấn công
VN ở dọc vùng biên giới giữa hai nước, trên một mặt trận trải dài khắp
vùng biên giới. Phía Việt Nam bị bất ngờ nên chỉ có bộ đội địa phương
được đưa ra để đối đầu với quân Trung Cộng. Các đơn vị quân chánh qui
của VN Cộng Sản còn đang bị kẹt ở mặt trận Cao Miên. Người ta đặt dấu
hỏi quân báo của CSVN ở đâu mà không phát hiện quân Tầu tập trung, không
phải vài ngàn, mà là hơn 300 000 quân với đại pháo, xe bọc sắt ở vùng
biên giới giữa hai nước.
Trung Cộng gọi đây là cuộc trừng phạt, để dạy cho kẻ bất nghĩa Việt Nam một bài học. Quân TC tràn sang VN với tiêu lệnh: giết sạch, phá sạch.
Dù chỉ có các du kích và quân địa phương, phía VN đã dũng cảm đối đầu
với quân Trung Cộng. Hai bên cùng bị thiệt hại nặng. Quả là một bài học
bằng xương máu của hàng trăm ngàn người ở cả hai nước. Máy bay của Nga
Sô đã không vận các đơn vị chánh qui của CSVN từ Campuchia về. Một
phòng tuyến được thiết lập để bảo vệ Thủ đô Hà Nội gọi là Phòng Tuyến
Sông Cầu nhưng ngày 18 tháng 3 năm 1979, Quân Tầu tự ý rút về sau khi đã
diệt hết dân lành, phá tan tành mấy tỉnh miền biên giới như Lạng Sơn,
Cao Bằng. Lào Kai và một số tỉnh ở sát biên giới. Cả 2 bên đều tuyên bố
là mình thắng trận.
Từ năm 1979 cho mãi tới năm 1990, cuộc xung đột biên giới mới chấm dứt.
Kể từ 1979 đến năm 1990, có ít nhứt 6 cuộc giao tranh lớn ở vùng biên
giới. Trận chiến núi Lão Sơn là một trận mà chiến địa đổi chủ nhiều lần
với hàng ngàn binh sĩ hai bên bị giết. Sau chiến tranh biên giới năm
1979, Trung Cộng đã nhận ra sự yếu kém của Hồng Quân Trung Hoa nên họ đã
ra sức canh tân, hiện đại hóa quân đội.
Sau trận chiến biên giới năm 1979, các trận đấu võ miệng trên các phương
tiện truyền thông của cả hai bên được tận dụng. Năm 1979, nhà xuất bản
Sự Thực của Cộng sản Việt Nam ấn hành sách Vấn đề biên giới giữa Việt Nam và Trung quốc
nhằm vạch trần âm mưu của chủ nghĩa bá quyền Trung quốc. Theo tập tài
liệu này: (những dòng in nghiêng sau đây là nguyên văn được trích từ tập
tài liệu này).
- Năm 1954, họ (TC) những người lãnh đạo Trung Quốc đã lợi dụng tình
để thương lượng riêng với Pháp và cùng nhau thỏa hiệp về một giải pháp
có lợi cho họ và Pháp. Không có lợi cho nhân dân Việt Nam, nhân dân Lào
và nhân dân Campuchia.
- Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa, lần đầu tiên, được ngồi ngang hàng với
4 cường quốc, Ủy Viên thường trực của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc
(nhờ chiến tranh ở Việt Nam).
- Nhà cầm quyền Bắc Kinh muốn duy trì lâu dài tình trạng Việt Nam bị
chia cắt. Nhưng nhân dân Việt Nam đã anh dũng đứng lên cứu nước và càng
ngày càng dành được nhiều thắng lợi.
- Năm 1974, với sự đồng ý ngầm của Hoa Kỳ, họ đã chiếm quần đảo Hoàng Sa.
(LNV: Thực ra CS Việt Nam đã tránh không nhắc tới Công Hàm gửi Châu Ân
Lai của Phạm Văn Đồng năm 1958, xác nhận chủ quyền của Trung Cộng trên 2
quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.)
- Chính sách ngày nay của các nhà lãnh đạo Trung quốc đối với Việt
Nam, mặc dù được ngụy trang khéo léo như thế nào vẫn chỉ là các chính
sách của Hoàng Đế Thiên Triều trong mấy ngàn năm qua, nhằm thôn tính
Việt Nam.
- Trung Quốc lấn chiếm lãnh thổ Việt Nam từ 1954 tới nay:
* Từ xâm canh, xâm cư đến xâm chiếm: điển hình là khu vực Trịnh Tường tại tỉnh Quảng Ninh.
* Lợi dụng các công trình xây cất hữu nghị để đẩy lùi cột biên giới sâu vào lãnh thổ Việt Nam...
* Năm 1955 khi làm lại đường sắt tại khu Hữu Nghị quan, họ đã dời đường sắt vào sâu ở phía Việt Nam 300 mètres.
* Đơn phương xây dựng các công trình ở biên giới, lấn sang Việt Nam.
* Mượn đất của Việt Nam để sinh hoạt sau biến thành lãnh thổ Trung Quốc.
* Xê dịch các mốc để sửa đổi đường biên giới.
* Làm đường biên giới lấn sang phía Việt Nam.
* Lợi dụng việc giúp Việt Nam vẽ bản đồ để chuyển dịch đường biên giới.
* Dùng lực lượng vũ trang để uy hiếp và đóng chốt để chiếm đất.
* Chiếm Hoàng Sa và Trường Sa.
- Trong cuộc chiến thống nhất đất nước 1954-1975, Trung Quốc luôn luôn tìm cách cản trở Việt Nam:
* Thời kỳ 1954-1964, Trung Quốc ngăn cản nhân dân Việt Nam đấu tranh để thống nhất đất nước.
* Thời kỳ 1965-1969: làm yếu và kéo dài cuộc kháng chiến của nhân dân Việt Nam.
* Thời kỳ 1969-1973: đàm phán với Mỹ trên lưng nhân dân VN.
* Thời kỳ 1973-1975:cản trở nhân dân Việt Nam hoàn toàn giải phóng miền Nam.
- Sau năm 1975 Trung Quốc tiếp tục chính sách gây khó khăn cho Việt Nam như:
* Chính sách Nạn kiều.
* Các áp lực về kinh tế, chính trị.
Trong 30 năm vừa qua, những người lãnh đạo Trung Quốc coi Việt Nam là
một trong những nhân tố quan trọng hàng đầu đối với chiến lược của họ,
luôn luôn tìm cách nắm Việt Nam. Muốn như vậy, Việt Nam phải là nước
không mạnh, bị chia cắt, không độc lập và lệ thuộc Trung Quốc... Chính
sách của những người lãnh đạo Trung Quốc muốn thôn tính Việt Nam nằm
trong chính sách chung của họ đối với các nước Đông Nam Á Châu...
Tóm lại trong 30 năm vừa qua, những người cầm quyền ở Trung Quốc đã 3 lần phản bội Việt Nam:
1- Tại hội nghị Gơ ne vơ năm 1954 họ đã bán rẻ lợi ích dân tộc của
nhân dân Việt Nam, không những để bảo đảm cho nước họ một vành đai an
ninh ở phía Nam, mà còn đ‹ chuẩn bị địa bàn cho việc thực hiện mưu đồ
bành trướng ở Đông Dương và Đông Nam Á. Họ muốn duy trì tình trạng Việt
Nam bị chia cắt lâu dài, hòng làm cho Việt Nam suy yếu và phải phụ thuộc
vào Trung Quốc.
2- Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của nhân dân Việt Nam,
khi chế độ Ngô Đình Diệm bị suy đổ thì họ bật đèn xanh cho Mỹ ném bom
miền Bắc Việt Nam, đồng thời đưa quân Mỹ trực tiếp xâm lược miền Nam
Việt Nam.
3- Sau khi nhân dân Việt Nam giải phóng hoàn toàn miền Nam khỏi ách
thống trị thực dân mới của Đế quốc Mỹ và thống nhứt nước nhà, họ đã dùng
mọi thủ đoạn chính trị, kinh tế, ngoại giao để làm suy yếu nước Cộng
Hòa Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam, hòng khuất phục nhân dân Việt Nam, tiến
đến dùng lực lượng quân sự của bè lũ tay sai Pôn Pốt- Iêng Xa-ry xâm
lược Việt Nam ở phía Tây Nam và lực lượng quân sự của Trung Quốc trực
tiếp xâm lược Việt Nam ở phía Bắc, giết hại nhân dân Việt Nam, phá hoại
nghiêm trọng các cơ sở kinh tế, văn hóa của Việt Nam ở các vùng có chiến
sự.
Ba lần họ phản bội Việt Nam, lần sau độc ác, bẩn thỉu hơn lần trước.
...Để che giấu bộ mặt phản bội của họ, những người cầm quyền Bắc Kinh
thường hay nhắc đến việc Trung Cộng viện trợ cho nước Việt Nam, thậm
chí khoe rằng quân đội của họ đã chiến đấu ở Điện Biên Phủ.
Thực là cạn tầu ráo máng giữa 2 đồng chí đã từng một thuở keo sơn.
Phía Trung Cộng cũng không chịu kém. Qua chương trình Việt Ngữ của Đài
Phát thanh Bắc Kinh, Trung Cộng đã tố cáo giới lãnh đạo Cộng Sản Việt
Nam là phản trắc, côn đồ, vong ơn, "ăn cháo đái bát". Họ trưng những tài
liệu, chứng cớ về những "hy sinh" của Trung Quốc đối với Đảng Cộng Sản
Việt Nam từ thời chống Pháp năm 1946, cho tới năm 1975.
Sau trận chiến tranh biên giới năm 1979, Trung Cộng đã nhận ra những yếu
kém của Giải phóng Quân nên đã bỏ rất nhiều tiền để canh tân và phát
triển quân đội, kiện toàn Hải Lục Không Quân. Thí dụ về Hải Quân, Trung
Cộng trở nên hùng mạnh ở Thái Bình Dương, chỉ thua Hải Quân Hoa Kỳ.
Trung Cộng đã trở thành 1 cường quốc về kinh tế, về quân sự khác hẳn
Trung Cộng 30 năm về trước.
Trung Cộng đang hung hăng tại Biển Đông. Họ đã chiếm quần đảo Hoàng Sa và một phần quần đảo Trương Sa của Việt Nam.
Năm 1991, Chủ nghĩa Cộng Sản cáo chung, các nước Đông Âu được tự do.
Ngay tại Nga Sô, cái nôi của cách mạng Cộng Sản, chủ nghĩa Mác Lê cũng
bị vất vào sọt rác. Nhân loại chỉ còn 4 nước vẫn còn bị dưới ách chế độ
Cộng Sản là Trung Hoa, Cuba, Bắc Triều Tiên và Việt Nam. Trung Cộng mặc
nhiên trở nên nước Cộng Sản "xếp sòng" trong 4 nước Cộng Sản còn lại.
Việt Nam Cộng Sản mất chỗ dựa, mất đi "bầu sữa Liên Sô" nên trở nên "mồ
côi" bơ vơ.
Các đỉnh cao trí tuệ loài người của Đảng Cộng Sản Việt Nam tại Hà Nội,
để sống còn, quyết định dựa vào Trung Cộng. Họ cố gắng tìm cách cải
thiện bang giao giữa 2 nước. Nhưng gương vỡ làm sao lành bây giờ! Trung
Cộng trở nên rất dè dặt đối với Việt Nam, đứa em bất nghĩa vong ân. Các
lãnh đạo của CSVN như Võ Nguyên Giáp, Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh, Lê Khả
Phiêu... lần lượt sang Bắc Kinh để cầu khẩn Trung Cộng nối lại tình xưa.
Trung Cộng đã lợi dụng thế thượng phong để ép các đầu sỏ VNCS ký những
hiệp định hoàn toàn bất lợi cho quê hương VN. Các nhà lãnh đạo CSVN cứ
nhắm mắt tuân lời quan thầy Trung Cộng nên dấu kín nhân dân Việt Nam
những thỏa thuận bán nước này.
Mối giao tình không còn thắm thiết như thuở nào. Trung Cộng không ngừng tạo sức ép, gây áp lực trên Việt Nam về mọi phương diện.
- Về kinh tế, hàng hóa của Trung Cộng đang tràn ngập Việt
Nam, phá hoại nền kinh tế của Việt Nam. Trung Hoa là nước đứng đầu trong
các trao đổi mậu dịch thương mại với VN. Từ 210 triệu dollars năm 2001,
năm 2012 đã đạt mức 16 tỷ dollars năm 2012. Thủ Tướng Trung Cộng Lý
Khắc Cường nói tới con số dự trù là 60 tỷ dollars cho năm 2015 để rồi
đạt mức 100 tỷ dollars năm 2017. Cán cân thương mại luôn luôn nghiêng về
phía Trung Cộng. Ngoài ra hàng lậu đến từ Tầu qua ngả biên giới đang
tràn ngập VN. Trong đó ta phải kể đến các hàng hóa độc hại, hư thối cho
người tiêu thụ. Trung Cộng đang hoặc thu mua hoặc thuê hàng ngàn ngàn
mẫu đất của VN với giá thực rẻ. Người Tầu được tự do sang Việt Nam làm
ăn, không cần Visa; đó là một mối nguy cho tiền đồ dân tộc.
- Về quân sự, Hải quân Trung Cộng đã hoàn toàn chiếm cứ
biển Đông. Hải Quân của Cộng Sản Hà Nội đã đụng độ vớ Hải Quân Trung
Quốc nhiều lần, đều bị thảm bại. Điển hình là trận Hải chiến năm 1998.
Trung Cộng đã cấm ngư dân Việt Nam đi đánh cá ở Biển Đông. Họ cho rằng
biển Đông thuộc về họ. Ngư dân Việt Nam đã bị họ bắt, giết. Ngư thuyền
bị tịch thu.
Chánh phủ Việt Nam Cộng Sản của các đỉnh cao trí tuệ loài người tại Hà Nội im lặng làm ngơ.
Thỉnh thoảng TC cho phát tán lên Internet những lời tố cáo VNCS là những
kẻ vô ơn hoặc những ý đồ chinh phục VN bằng quân sự trong 30 ngày để
chiếm trọn VN. Tất cả những hăm dọa đó có ẩn ý là tạo một trạng thái
tinh thần bất ổn trong hàng ngũ dân Việt. Sau những trận chiến biên
giới, kéo dài từ năm 1979 tới năm 1990, TC hiểu rõ việc chinh phục VN
bằng võ lực - như cha ông của họ đã từng làm - không còn thích hợp cho
chính sách xâm lấn của của họ nữa, họ nhắm chinh phục VN bằng các phương
tiện khác. Quân sự chỉ là con ngáo ộp thôi.
- Về chính trị, Trung Cộng đã ép các nhà lãnh đạo Cộng sản
Việt Nam ký những hiệp định nhượng đất, nhượng biển cho họ. Thí dụ
những Hiệp định do Lê Khả Phiêu ký năm 1999, năm 2000, cùng những thỏa
thuận cắm mốt biên giới. Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc đã thuộc về Trung
Cộng. Kiều Công Tiễn thời Ngô, Trần Ích Tắc thời Trần, Lê Chiêu Thống
đời Nhà Lê là những kẻ bán nước nhưng học chỉ là những tên phản quốc lẻ
loi. Giờ đây, dân Việt bị cả một tập đoàn Cộng Sản phản quốc gồm 16 tên
trong Bộ Chánh Trị, gần 500 tên Ủy Viên trong Trung Ương Đảng, 3 triệu
đảng viên đang bán rẻ quê hương cho kẻ thù truyền kiếp như Kiều Công
Tiễn, Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc... đã làm.
- Người Tầu đã vào Tây Nguyên, gọi là để khai thác Bau
xít. Họ vào với con số hàng chục ngàn người. Tây Nguyên, xương sống
chiến lược của đất nước, đã bị người Tầu chiếm đóng. Ngoài ra người Tầu
đã sang định cư vĩnh viễn ở VN. Các phố Tầu đã mọc lên tại các tỉnh như ở
Bình Dương, ở Lạng Sơn... Cư dân Tầu ở các khu người Tầu đều coi thường
Luật Pháp của Việt Nam, họ hành xử theo luật pháp do chính họ đặt ra.
- Trong việc giao thiệp với Việt Nam, Trung Cộng luôn luôn
giữ thế trịch thượng. Các lãnh tụ của Cộng Sản Việt Nam như Nguyễn Minh
Triết, Nguyễn Tấn Dũng đều phải sang Tầu để triều kiến. Nhà cầm quyền
Cộng Sản Việt Nam, theo lời đòi hỏi của Trung Cộng, đã cấm các cuộc biểu
tình tự phát của dân Việt phản đối việc xâm lăng của Trung Cộng. Các
người biểu tình bị đàn áp và bắt giam. Thậm chí những bài viết online
chống Trung Cộng cũng bị Trung Cộng ra lệnh cho Cộng sản Việt Nam cấm
đoán.
Người Việt bi quan, lo sợ trước viễn ảnh đất nước đang bị Trung Cộng
cưỡng chiếm từ từ để thực hiện cho được nguyện ước của Mao Trạch Đông.
Mới đây, người ta đọc trên Internet một tài liệu nói là tài liệu của
Tình báo Trung Quốc nói về sự cam kết của hai ông Đỗ Mười, Nguyễn Văn
Linh là hai Cựu Tổng Bí Thư của Đảng CSVN về sự sát nhập Việt Nam vào
Trung Hoa vĩ đại. Sự sát nhập này sẽ được tiến hành làm 2 giai đoạn:
- Giai đoạn 1 từ năm 2000 tới năm 2020. Trong giai đoạn này VN sẽ giải quyết các bất đồng trong nội bộ.
- Giai đoạn 2, từ năm 2020 tới năm 2050. VN sẽ hoàn toàn trở về
với đất Mẹ (?), Trung Quốc. Nước VN sẽ biến mất trên bản đồ thế giới.
Hư thực ra sao? Ta không rõ nhưng hơn lúc nào hết, viễn tượng mất nước
đang đè nặng trên tâm tư của con cháu Lạc Hồng tại khắp nơi trên thế
giới.
Chúng ta cần một Hội nghị Diên Hồng. Không biết những người Cộng Sản Việt Nam có ý thức được là họ đang làm mất quê hương không?
Montréal 12-2013
Cán bộ đi nước ngoài chỉ thích săn hàng giảm giá
Đi
công tác nước ngoài quá nhiều, kinh nghiệm đem về không áp dụng đươc
bao nhiêu… là một sự lãng phí ghê gớm. Đa số độc giả VietNamNet đều có
chung nhận định như vậy khi phản hồi cho các bài nêu chuyện“lạm phát”
các chuyến công cán nước ngoài ở cơ quan nhà nước.
Đi nước ngoài là đặc ân của “sếp”
Thông tin bắt đầu từ con số thống kê mà Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh nói tại phiên họp Chính phủ cuối năm nay, rằng, dù đã giảm so với nhiều năm trước nhưngnăm 2013 vừa qua đã có tới gần chục đoàn công tác mỗi ngày đi nước ngoài bằng ngân sách nhà nước.
Theo ông Minh, vấn đề ở chỗ có một số đoàn đi không hiệu quả và bị trùng lặp nộidung tham quan. "Số đoàn này chủ yếu đi với tư cách nghiên cứu. Nhiều nướcbạn phản hồi, có vấn đề vừa trả lời đoàn này, một thời gian ngắn sau lại cóđoàn khác sang hỏi câu tương tự. Điều này gây nên sự lãng phí tiền của đất nước”.
Bổ sung thêm thông tin quanh con số đáng giật mình nói trên, độc giả Trần Hồng Hải(honghai@....) viết:
“Tôi đã từng trong vai trò hoa tiêu cho một số đoàn nhà nước sang Châu Âu công tác. Sang tới nơi, lịch trình làm việc bị cắt giảm tối đa. Dành thời gian cho việc đi shopping (mua sắm), chủ yếu đẻ tìm mua hàng hiệu sale off (giảm giá) và mua quà cáp, thuốc bổ, sữa, mỹ phẩm. Gần như không ai quan tâm đến công việc”.
Bởi vậy mới có chuyện, thành phần trong các đoàn công tác không phải khi nào cũnglà các chuyên gia, cán bộ có năng lực cần được cử đi ra nước ngoài để mở mang tầmmắt, học tập kinh nghiệm đặng đem về áp dụng ở nhà. Không ít sếp nhà nước coichuyện cử nhân viên ra nước ngoài học tập như một “đặc ân”.
Như độc giả Phan Văn Hòa (hoaphan@...) mô tả, thì ở cơ quan của bạn, hai phần bathành phần trong các đoàn đi công cán trời Tây là con cháu các cụ hoặc những đối tượng sắp về hưu, coi như một “dạng” chính sách ưu đãi. “Nên trước khi đi khôngthấy ai trau dồi hay chuẩn bị gì về ngoại ngữ, chuyên môn, mà chỉ thấy lo đi đổitiền, lo lên danh sách hàng hóa cần phải mang về”, bạn Hòa phản ánh.
BạnNguyễn Huy Quang (quanghuy@....) phản hồi: “Đi nước ngoài nhiều nhưng không thấyhọc được cái hay của người ta để về áp dụng cho đất nước phát triển, thực racác quan chức đi chơi và du lịch nhưng dưới vỏ bọc đi công tác và học tập kinhnghiệm. Vì tôi cũng làm trong nhà nước nên tôi biết”.
Đáng chú ý, chi phí của mỗi chuyến công tác không hề nhỏ.
Mộtbạn đọc ở địa chỉ dien@...đã mô tả chi tiết: theo "Quy định chế độ công tác phí cho cán bộ, công chức Nhà nước đi công tác ngắn hạn ở nước ngoài do ngân sách Nhà nước bảo đảm kinh phí" thì có tới khoảng 20 mục người đi công tác nước ngoài được thanh toán trong đó có 4 mục chính là vé máy bay. Cụ thể, tiền ở khách sạn (từ 60$ đến 85$ một ngày) , tiền tiêu vặt (từ 55$ đến 80$ một ngày), tiền đi lại, tiền liên lạc …
Độcgiả này nhẩm tính, nếu đi công tác châu Âu khoảng 1 tuần thì chi phí cho một người trong một tuần đã tròm trèm 2000$/người (khoảng trên 40 triêu đồng).
Lãng phí vô tội vạ
Ai cũng biết các chuyến công du trời Tây là lãng phí, tiêu ngân sách vô tội vạ, song cũng không ít độc giả phàn nàn, chính chuyện nhập nhèm giữa việc đi nước ngoài vui chơi, mua sắm với đi nghiên cứu, tim hiểu, học tập đã làm ảnh hưởng đến các đoàn công tác làm việc nghiêm túc. Bởi lẽ, có không ít cán bộ, không ít cơ quan sau khi hoc hỏi kinh nghiệm ở nước bạn, đã đưa về nhiều cải tiến hữu ích.
Vìvậy, về lâu dài, các độc giả đều cho rằng cần siết kỷ cương, kỷ luật tài chính cho các chuyến đi.
“Lãnh đạo cần duyệt chương trình nghiêm khắc, nghiệm thu kết quả sau khi đi về, tuyển chọn thành phần cán bộ, chuyên gia cử đi nước ngoài. Làm được như vây sẽ góp phần hạn chế các chuyến đi vô bổ, lãng phí”, độc giả Phan Văn Mạnh (manh2003@....)góp ý.
Đa số bạn đọc đều chung ý kiến, chỉ cần làm rõ danh sách thành phần tham gia cácchuyến công cán sẽ đánh giá được ngay mục đích, ý nghĩa và hiệu quả các chuyến đi.
“Chỉ cần mỗi người phải tự bỏ tiền túi ra tự đi thay vì dùng tiền chùa, ắt sẽ biết ngay có ai muốn đi hay không”, bạn Hương Giang (giang20@...) phản ánh.
Theocác độc giả, chủ trương đi công tác nước ngoài cần phải được xem xét nghiêm khắc. Nhà nước cần rà soát lại về mặt chính sách. Còn về lâu dài, từng cơ quan, đơn vị sẽ phải cân nhắc túi tiền để chi tiêu cho hợp lý.
Đi nước ngoài là đặc ân của “sếp”
Thông tin bắt đầu từ con số thống kê mà Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh nói tại phiên họp Chính phủ cuối năm nay, rằng, dù đã giảm so với nhiều năm trước nhưngnăm 2013 vừa qua đã có tới gần chục đoàn công tác mỗi ngày đi nước ngoài bằng ngân sách nhà nước.
Theo ông Minh, vấn đề ở chỗ có một số đoàn đi không hiệu quả và bị trùng lặp nộidung tham quan. "Số đoàn này chủ yếu đi với tư cách nghiên cứu. Nhiều nướcbạn phản hồi, có vấn đề vừa trả lời đoàn này, một thời gian ngắn sau lại cóđoàn khác sang hỏi câu tương tự. Điều này gây nên sự lãng phí tiền của đất nước”.
“Tôi đã từng trong vai trò hoa tiêu cho một số đoàn nhà nước sang Châu Âu công tác. Sang tới nơi, lịch trình làm việc bị cắt giảm tối đa. Dành thời gian cho việc đi shopping (mua sắm), chủ yếu đẻ tìm mua hàng hiệu sale off (giảm giá) và mua quà cáp, thuốc bổ, sữa, mỹ phẩm. Gần như không ai quan tâm đến công việc”.
Bởi vậy mới có chuyện, thành phần trong các đoàn công tác không phải khi nào cũnglà các chuyên gia, cán bộ có năng lực cần được cử đi ra nước ngoài để mở mang tầmmắt, học tập kinh nghiệm đặng đem về áp dụng ở nhà. Không ít sếp nhà nước coichuyện cử nhân viên ra nước ngoài học tập như một “đặc ân”.
Như độc giả Phan Văn Hòa (hoaphan@...) mô tả, thì ở cơ quan của bạn, hai phần bathành phần trong các đoàn đi công cán trời Tây là con cháu các cụ hoặc những đối tượng sắp về hưu, coi như một “dạng” chính sách ưu đãi. “Nên trước khi đi khôngthấy ai trau dồi hay chuẩn bị gì về ngoại ngữ, chuyên môn, mà chỉ thấy lo đi đổitiền, lo lên danh sách hàng hóa cần phải mang về”, bạn Hòa phản ánh.
BạnNguyễn Huy Quang (quanghuy@....) phản hồi: “Đi nước ngoài nhiều nhưng không thấyhọc được cái hay của người ta để về áp dụng cho đất nước phát triển, thực racác quan chức đi chơi và du lịch nhưng dưới vỏ bọc đi công tác và học tập kinhnghiệm. Vì tôi cũng làm trong nhà nước nên tôi biết”.
Đáng chú ý, chi phí của mỗi chuyến công tác không hề nhỏ.
Mộtbạn đọc ở địa chỉ dien@...đã mô tả chi tiết: theo "Quy định chế độ công tác phí cho cán bộ, công chức Nhà nước đi công tác ngắn hạn ở nước ngoài do ngân sách Nhà nước bảo đảm kinh phí" thì có tới khoảng 20 mục người đi công tác nước ngoài được thanh toán trong đó có 4 mục chính là vé máy bay. Cụ thể, tiền ở khách sạn (từ 60$ đến 85$ một ngày) , tiền tiêu vặt (từ 55$ đến 80$ một ngày), tiền đi lại, tiền liên lạc …
Độcgiả này nhẩm tính, nếu đi công tác châu Âu khoảng 1 tuần thì chi phí cho một người trong một tuần đã tròm trèm 2000$/người (khoảng trên 40 triêu đồng).
Lãng phí vô tội vạ
Ai cũng biết các chuyến công du trời Tây là lãng phí, tiêu ngân sách vô tội vạ, song cũng không ít độc giả phàn nàn, chính chuyện nhập nhèm giữa việc đi nước ngoài vui chơi, mua sắm với đi nghiên cứu, tim hiểu, học tập đã làm ảnh hưởng đến các đoàn công tác làm việc nghiêm túc. Bởi lẽ, có không ít cán bộ, không ít cơ quan sau khi hoc hỏi kinh nghiệm ở nước bạn, đã đưa về nhiều cải tiến hữu ích.
Vìvậy, về lâu dài, các độc giả đều cho rằng cần siết kỷ cương, kỷ luật tài chính cho các chuyến đi.
“Lãnh đạo cần duyệt chương trình nghiêm khắc, nghiệm thu kết quả sau khi đi về, tuyển chọn thành phần cán bộ, chuyên gia cử đi nước ngoài. Làm được như vây sẽ góp phần hạn chế các chuyến đi vô bổ, lãng phí”, độc giả Phan Văn Mạnh (manh2003@....)góp ý.
Đa số bạn đọc đều chung ý kiến, chỉ cần làm rõ danh sách thành phần tham gia cácchuyến công cán sẽ đánh giá được ngay mục đích, ý nghĩa và hiệu quả các chuyến đi.
“Chỉ cần mỗi người phải tự bỏ tiền túi ra tự đi thay vì dùng tiền chùa, ắt sẽ biết ngay có ai muốn đi hay không”, bạn Hương Giang (giang20@...) phản ánh.
Theocác độc giả, chủ trương đi công tác nước ngoài cần phải được xem xét nghiêm khắc. Nhà nước cần rà soát lại về mặt chính sách. Còn về lâu dài, từng cơ quan, đơn vị sẽ phải cân nhắc túi tiền để chi tiêu cho hợp lý.
- Hàm Yên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét