Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Học làm thuyết khách & Việt Nam xúc tiến tham vọng hạt nhân bất chấp quan ngại về an toàn

Việt Nam xúc tiến tham vọng hạt nhân bất chấp quan ngại về an toàn

....cc : Do “tiền” quá lớn, 5% hợp lý và “lại quả” , bất chấp tất cả sinh mệnh và tương lai đám Dân đen cho nên biến thành kẻ “điếc không sợ súng” “chưa cạo đầu chưa thấy lạnh mỏ ác”..Trong khi cái thứ này ở các nước có KH KT mạnh,tốt mà còn từ bỏ từ từ , cáo gương Nga Nhật còn đó- Chỉ có Kim ũn ỉn lấy nó làm trò “chơi”.- Bao nhiêu Người Việt có lòng đã cảnh báo thực tế mà vẫn không nghe , cái “nắm đấm thép” “chủ trương lớn của đảng”…còn chì ì ra đó mà vẫn chưa thấy!!!!

VOA


Việt Nam xúc tiến chương trình năng lượng hạt nhân dân sự mang tính tham vọng nhất ở khu vực Đông Nam Á bất chấp các quan ngại về an toàn kỹ thuật sau thảm họa hạt nhân 2011 ở Nhật Bản, theo một bài phân tích của AP ngày 17/10.
Bài viết nói các doanh nghiệp nước ngoài và các công ty quốc doanh Việt Nam đang cạnh tranh để bước chân vào ngành công nghiệp trị giá ước tính có thể lên đến 50 tỷ đô la vào năm 2030.
Các kế hoạch hạt nhân dân sự của Việt Nam tuần qua được thúc đẩy bởi thỏa thuận với Hoa Kỳ cho phép các công ty Mỹ phát triển năng lượng hạt nhân dân sự tại Việt Nam.
Một khi Tổng thống Mỹ và các giới chức năng lượng hàng đầu của Mỹ ký vào Thỏa thuận 123, Quốc hội Hoa Kỳ có 3 tháng để quyết định thông qua hay không.
Sau lễ ký thỏa thuận với Việt Nam hồi tuần trước tại Brunei, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry nói ở khu vực Đông Á, Việt Nam là thị trường lớn thứ nhì chỉ sau Trung Quốc về năng lượng hạt nhân.
Ngành điện lực Việt Nam bị thống trị bởi công ty điện lực quốc doanh và các chi nhánh hoạt động không hiệu quả và đầy nợ nần.
Việt Nam đang dự tính xây 7 nhà máy hạt nhân trong vài năm tới để đối phó với các khó khăn về năng lượng sau nhiều năm thiếu đầu tư.
Ông Vương Hữu Tấn, Viện trưởng Viện Năng lượng Nguyên tử Việt Nam.Ông Vương Hữu Tấn, Viện trưởng Viện Năng lượng Nguyên tử Việt Nam.
Tuy nhiên, ngày khởi công xây dựng 2 nhà máy đầu tiên bị đình hoãn 3 năm, từ 2014 thành 2017, theo ông Vương Hữu Tấn, Viện trưởng Viện Năng lượng Nguyên tử Việt Nam trong một cuộc phỏng vấn với AP mới đây.
Thảm họa hạt nhân ở Nhật cũng là một nguyên nhân làm trì hoãn các kế hoạch của Việt Nam.
Một cuộc nghiên cứu hồi năm 2011 do 3 khoa học gia thuộc các viện nghiên cứu của Italy thực hiện nói rằng đường duyên hải Việt Nam có nguy cơ dễ bị ảnh hưởng bởi các đợt sóng thần do động đất gây ra xuất phát từ vùng viễn đông ở Biển Đông.
Cuộc nghiên cứu cho thấy Ninh Thuận, nơi Việt Nam dự tính xây lò phản ứng hạt nhân đầu tiên, và một vài tỉnh lân cận nằm trong các vùng dễ bị tác hại nhất trước các ảnh hưởng của sóng biển.
Tuy nhiên, Viện trưởng Viện Năng lượng Nguyên tử Việt Nam nói Việt Nam cần phải có các nhà máy này để bảo đảm nguồn cung ứng năng lượng cho quốc gia vì các nguồn năng lượng khác không đủ. Ông Tấn khẳng định an toàn là ưu tiên hàng đầu và các nhà máy hạt nhân của Việt Nam sẽ được xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế.
Phát ngôn nhân Bộ Ngoại giao Việt Nam, Lương Thanh Nghị, ngày 16/10 tuyên bố: “Chính sách nhất quán của Việt Nam là sử dụng năng lượng hạt nhân vì mục đích hòa bình và có trách nhiệm, bảo đảm an toàn, an ninh và không phổ biến vũ khí hạt nhân.”
Vẫn theo bài viết của AP, một lý do khiến Việt Nam không nao núng trong kế hoạch xây dựng các nhà máy điện hạt nhân là vì chính phủ có thể xúc tiến mà không phải lo ngại về ý kiến quần chúng. Tại Việt Nam, đảng cộng sản kiểm soát tất cả truyền thông nội địa và cấm dân chỉ trích về các hoạt động của nhà nước.
Điều này trái ngược với các nước khác trong cùng khu vực như Malaysia, Indonesia, hay Philipines, nơi mà các dự án xây dựng nhà máy điện hạt nhân dân sự bị trở ngại khi gặp phải sự phản đối mạnh mẽ từ dân chúng.
Nguồn: AP, FOXnews, Vietnam MOFA.

Học làm thuyết khách

Nguyễn Ngọc Già, gửi RFA từ VN

2013-10-17
000_Hkg4475415-305.jpg
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng trong một cuộc họp báo trước đây.  -AFP

Chuyện năm ngoái

Ông Nguyễn Hữu Vinh, chủ trang basam.info đã viết [1] cách đây hơn một năm: “Mấy tháng trước, trong cuộc chuyện trò, thằng bạn đang là lãnh đạo một cơ quan pháp luật, cũng diện con ông cháu cha, bảo: “Chế độ này mà đổ thì tao với mày nó thịt đầu tiên!” Hắn cười: “Thì tao đang làm cái việc để cho nó không ‘đổ’, mà sẽ dần dần thay đổi, phát triển tốt đẹp hơn.”
Dù “hắn” nói đùa hay an ủi “thằng bạn” trong phút chốc thì thực tế khó chối cãi: Từ 2012 đến nay không hề có bất kỳ dấu hiệu gì “dần dần thay đổi”, hay “phát triển tốt đẹp hơn”, thay vào đó, chỉ thấy nền kinh tế tan tành đến tang thương cùng “nạn bà hỏa”, lật xe chết người [2], nổ “kho thuốc pháo hoa”, trộm cướp đổ về Tp.HCM như trẩy hội [3] v.v… cho đến thiên tai dồn dập với 11 trận bão ngạo nghễ trêu ngươi trước sự bất lực kèm thói vô trách nhiệm của giới cầm quyền trong việc cứu dân, thông qua vài hình ảnh mới nhất cho thấy hơn 14.000 ngôi nhà hư hỏng cùng số người chết, mất tích, bị thương chưa biết là bao nhiêu! [4], còn “quan cộng sản” tại Tam Kỳ – Quảng Nam vô tư ngồi nhậu hơn 4 tiếng đồng hồ. [4A]
Suy tư của “thằng bạn” như Nguyễn Hữu Vinh mô tả cũng là nỗi lo lớn lao của giới cầm quyền hiện nay. Tất nhiên, rất khó để thuyết phục người cộng sản hãy tin vào một tương lai nhân hòa, nhân ái hơn so với hiện trạng xã hội đang u ám tột cùng. Bởi họ, đôi khi còn không tin vào chính bản thân thì làm sao tin người khác.
Chỉ tiếc, chính nỗi lo ngại đó lại góp phần rất lớn đẩy người cộng sản “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” trên “con đường bạo lực”. Họ càng sợ thì càng đàn áp, như đánh đập những người dân oan thuộc dân tộc Mông từ các tỉnh Tuyên Quang, Cao Bằng, Bắc Cạn và Thái Nguyên mới đây vào ngày 15/10/2013, tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng, Hà Nội[5].
Càng đàn áp thì dân càng oán hận. Dân càng oán hận thì tội ác do họ gây ra càng tiếp tục chồng chất. Cứ vậy, xã hội rơi vào vòng xoáy bế tắc, mỗi ngày một sâu thăm thẳm! Nếu thử đặt câu hỏi cho “thằng bạn” Nguyễn Hữu Vinh: Dựa vào căn cứ nào để sợ bị “thịt”? Có thể trả lời (có phần né tránh và dễ… nghe) như thế này không?: “Thì tao nghĩ thế!”. “Nghĩ thế” là bởi chính trong thâm tâm người cộng sản thừa biết, họ trượt dài trên con đường chống lại nhân dân như ngạn ngữ “phóng lao thì phải theo lao”. Do đó, họ không tránh khỏi tâm trạng hoang mang.
Làm thuyết khách đâu có dễ!

000_Hkg8442476-250.jpg
Anh Đoàn Văn Vươn tại phiên xử ở Tòa án Hải Phòng hôm 2 tháng 4 năm 2013. AFP PHOTO.
Tôi nhớ lại câu chuyện gia đình Đoàn Văn Vươn. Sau khi những phát súng bông cải tung tóe trên các mặt báo với nhiều bài viết của nhà văn Nguyễn Quang Vinh cùng rất nhiều nhà báo khác, tạo một chấn động dư luận khủng khiếp lúc bấy giờ, khiến cả “chính phủ” phải quýnh quáng.
Sau rất nhiều bài báo, một hôm, nhà văn Nguyễn Quang Vinh, với điệp từ “chắc chắn” nhắc đi nhắc lại nhiều lần, đã bày tỏ tin tưởng [6]: “Vụ Tiên Lãng” mang quyền lợi lại cho hàng triệu hộ nông dân”. Tôi đã đùa với nhà văn này khi so sánh lòng tin của ông như tin vào giá xăng qua bài [7]: Xăng tăng giá & lòng tin của nhà văn Nguyễn Quang Vinh.
Thực tế với kết quả ê chề “dành cho” gia đình Đoàn Văn Vươn có lẽ không còn gì để nói nữa, cùng với sự khiêu khích thông qua chức “thiếu tướng” mà Đỗ Hữu Ca hỉ hả đón mừng, nó như gáo nước sôi tạt thẳng vào mặt những ai tin “chắc chắn” như Nguyễn Quang Vinh đã… tin và đã “thuyết” (!).
Làm thuyết khách đâu có dễ!

Chuyện năm nay

Lại nói về chuyện ông Nguyễn Quang A hô hoán bà Bùi Thị Minh Hằng “kích động bạo lực”. Sau bài viết “phổi bò” của mình, tôi suy nghĩ thật nhiều xen lẫn thắc mắc:
Tại sao ông Nguyễn Quang A lại “bỏ công bỏ sức” viết một bài không xứng (và cũng không cần thiết) với “tầm” suy nghĩ của một người ít nhiều tên tuổi và uy tín lâu nay? Có uẩn khúc gì phía sau câu chuyện không đáng này? Hay cũng là cái nỗi lo sợ như “thằng bạn” của ông Nguyễn Hữu Vinh, đến nỗi một lời uất ức bộc phát của bà Hằng cũng làm “họ” nhảy nhổm, để từ đó nhờ cậy “khuyên nhủ” “lẫn nhau”? Người cộng sản vì chủ quan, đặc biệt tính khinh thị, nên thường “đi từ sai lầm này đến sai lầm khác”.
Khi vô cớ, vô pháp bỏ tù bà Hằng 5 tháng ròng qua cái “trại phục hồi nhân phẩm”, có thể họ (dốt đến mức) tưởng rằng: “cho mày ăn cơm tù vài tháng là…tởn?!” Hãy ngẫm sự quyết liệt của bà Hằng do ai gây ra [8]: “Tôi sẽ kiện cho đến ngày hoặc là TÔI hai là Nguyễn Thế Thảo không còn có mặt trên cõi đời này nữa”.
Hy vọng, “lời đá vàng” của bà Hằng, không bị ông Nguyễn Quang A “đổ thừa” là tại Nguyễn Ngọc Già…”xúi”?! Oan cho tôi lắm nhé! Tôi thề (lời thề không phải là người cộng sản): Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với bà Hằng và ngược lại.
Có thể nói, bà Bùi Thị Minh Hằng tựa như “nhiệt kế” đo “độ nóng” tầng lớp dân oan. Lý ra, thay vì thật tâm khuyên nhủ, an ủi bà Hằng, ông A lại “chơi” “một bài vừa té tát vừa trịch thượng, khiến “không khí” càng nóng hơn? Biết đâu, đó là “sự cố” ngoài ý muốn “ai đó”, khi “nhờ” ông A “giúp giùm”, sao cho bà Hằng bớt phẫn nộ đi chút ít? Ai có ngờ… “ép phê” ngược, nhất là sau bài của ông A, ông Lã Việt Dũng bồi thêm một bài coi bà Hằng như phường “thảo khấu”. Hai trong một (kế hoạch) hay “song tiễn hạ nhất điêu”? Vừa phải thôi, các “cha”! Dân không ngu tới mức đó đâu! Tôi nói rồi!
Làm thuyết khách đâu có dễ!
Lần này “tầm thuyết khách” dường như ở mức độ cao hơn, sâu hơn, khéo léo hơn? Với văn phong lả lướt thường sử dụng, ông Phạm Chí Dũng có bài “Trao đổi với ông Võ Văn Ái [9]: Cải cách giả vờ hay buộc phải cải cách?”, sau khi ông Ái kêu gọi “Quốc tế nên cảnh giác trước những cải cách giả vờ của Việt Nam”.
Bài viết gọi là “trao đổi”, nghĩa là dựa trên tinh thần tôn trọng lẫn nhau, tuy nhiên ông Dũng lại phạm lỗi cơ bản khi dùng những chữ: “vinh danh” (do báo CAND), “lưu vong” để “trao đổi” với ông Võ Văn Ái (!). Đó là bài học gọi tên “chưa sạch nước cản” mà một thuyết khách chuyên nghiệp nên học. Có lẽ Phạm Chí Dũng chưa đọc bài viết của ông Trần Trung Đạo có tên “Bàn về tẩy não” [9A] để ngẫm?
“Nhà thuyết khách” Phạm Chí Dũng dẫn hàng loạt sự kiện mà…ai cũng biết để “uốn ba tấc lưỡi”:
Với những sang chấn quá đặc biệt đang xảy đến, vị thế chính trị của đảng cầm quyền và của cả những cá nhân lãnh đạo hiển nhiên không còn ở vào cái thế muốn thay đổi hay không tùy hỉ. Mà gần như ngược lại. Thậm chí có thể ứng với tuyên ngôn “Thay đổi hay là chết!”. Nhằm “thuyết” ông Ái: Lần này cộng sản Việt Nam, “nó” thay đổi là thiệt đó, còn không nó “chết” là cái chắc! Để làm gì? Ông Ái có đủ khả năng để xoay chuyển cục diện cho ván “cờ bí thí tốt” của cộng sản Việt Nam? Tự bao giờ người cộng sản đánh giá cao những kẻ “lưu vong” như thế này?
Ông Dũng cũng nhắc đến cái chết của ông Võ Nguyên Giáp để thúc ông Ái “nhanh hơn”:
Những ngày gần đây, không khí ở Việt Nam như đang lắng đọng trong sự chờ đợi về một thay đổi nào đó. Và có lẽ từ phía bên kia bán cầu, người Mỹ cũng đang chờ đợi một sự thay đổi tối thiểu ở đất nước cựu thù. Song ở bên này bán cầu, nhiều người lại tự hỏi vì sao người Mỹ không xúc tác nhiều hơn để sự thay đổi diễn ra nhanh hơn.
“Nhanh hơn” có lẽ cũng là tâm ý của người muốn “chuyển lửa về quê nhà” – ông Võ Văn Ái. Và làm thế nào để cải cách kinh tế trở thành tiền đề cho cải cách chính trị? Những câu hỏi trên có vẻ càng khẩn thiết trong và sau sự ra đi như một “điềm báo” của “người Cộng sản cuối cùng” ở Việt Nam – Tướng Võ Nguyên Giáp. Dùng cái gọi là “điềm báo” để “thuyết”, không chắc ông Ái “phục”, bởi đó là cách làm theo…”kiểu Tàu”.
Hình như ông Dũng không nghiên cứu nhiều về thân thế và quan điểm của ông Võ Văn Ái trước khi làm cái việc “trao đổi”?! “Thuyết” sao cho người khác “phục” quả là “nghề chơi cũng lắm công phu”. Lời “thuyết” của một nhà báo từng bị bắt vì “tội xâm phạm an ninh quốc gia” và sau đó cộng sản phải trả tự do kèm theo lời xin lỗi công khai từ báo Tuổi Trẻ có vẻ chưa đủ “nghệ thuật”!.
Có nên nhắc ông Dũng về mối quan hệ hoàn toàn tin cậy giữa ông Võ Văn Ái với Ngài Thích Quảng Độ? “Thuyết” sao cho “phục” đây, khi mà Ngài Thích Quảng Độ vẫn đang bị “cách ly” nghiêm ngặt hàng chục năm qua tại 90 Trần Huy Liệu quận Phú Nhuận Sài Gòn?
Ông Phạm Chí Dũng dẫn ra hàng loạt sự việc theo kiểu ai cũng biết, thì cỡ “anh hùng núp” như tôi sẽ dẫn tiếp để “giúp” ông ta:
- Anh em Dương Chí Dũng – Dương Tự Trọng kỳ này nhất định lãnh án nặng, vì lâu lắm rồi, kể từ vụ án Đường Sơn Quán dính đến “gái và quan”, thì lần này vụ tình nhân (lại có con riêng) của cô vợ bé Dương Chí Dũng đã được lôi lên báo, đó như chứng tỏ mấy ông cộng sản thay đổi “thiệt” rồi đó(!)
- Toàn bộ các công ty dịch vụ công ích ở Tp.HCM qua vụ lương khủng hơn 2,6 tỉ đồng/năm đã được chuyển đến công an điều tra rồi. Kỳ này “mấy ổng” làm thiệt chớ chẳng chơi (!)
- Nguyễn Đức Kiên, Trần Xuân Giá, Lý Xuân Hải v.v… trong vụ ngân hàng ACB coi bộ kỳ này cũng khó có kiểu “giơ cao đánh khẽ” (!)
- Lần đầu tiên, đương kim Thủ tướng Việt Nam “vinh danh” [10] những tên tuổi luật sư có xu hướng dân chủ, từ lâu không được nhắc đến: “Từ ngày khai sinh, ngành luật sư Việt Nam đã có những tên tuổi để lại dấu ấn sâu đậm trong việc đặt nền móng xây dựng nền tư pháp công bằng, bình đẳng, của dân, do dân vì dân như các luật sư Phan Văn Trường, Phan Anh, Thái Văn Lung, Ngô Bá Thành, đặc biệt là luật sư Nguyễn Hữu Thọ…” (!)
“Thuyết khách” không phải trình ra số lượng sự việc (ai cũng biết). Cần phải hiểu “thuyết khách” là một nghệ thuật đỉnh cao. Hãy coi lại kiểu Nguyễn Thanh Sơn gởi thư cho Cao Quang Ánh cách đây ba năm [11] với trình độ văn hóa kém thông qua văn phong và cả chính tả để rồi bị ông Ánh (lúc đó là một dân biểu) từ chối một cách nhục nhã.
“Thuyết khách gia” nên tránh kiểu “thông tin hai mặt”. “Thông tin hai mặt” ở đây có nghĩa tưởng khen mà hóa ra chê hay dạy đời; trong đó hàm chứa cả ý xách mé, khiêu khích, khinh thị. Đó là điều tối kỵ với các nhà ngoại giao hay một người muốn làm thuyết khách chuyên nghiệp.
000_Del6255733-250.jpg
Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường (phải) và Thủ tướng Việt Nam, Nguyễn Tấn Dũng tại Hà Nội ngày 13 tháng 10 năm 2013. AFP PHOTO.
Song song đó, một thuyết khách cần có tính cầu thị và làm sao cho người mà ta đang muốn thuyết phục tin tưởng, bằng cách đưa ra giá trị cốt lõi của bản chất sự việc thông qua một chuỗi thời gian đủ dài, cùng các điểm nhấn mang tính quyết định, cũng như phải “thuyết” bằng những gì khả tín có căn cứ với sức nặng của sự việc mà mình có. “Thuyết” theo kiểu có phần trịch thượng và gây cảm giác tổn thương qua những chữ “lưu vong”, “vinh danh” chỉ càng làm cho ông Võ Văn Ái xa lánh.
Ngoài ra, muốn thuyết phục người khác, một thuyết khách nên nghiên cứu kỹ ảnh hưởng nền văn hóa nào và tư tưởng gì mà “khách” hấp thụ nhiều năm qua. Đặc biệt sự gắn bó tin cậy giữa ông Võ văn Ái và Ngài Thích Quảng Độ. Tôi tự hỏi, sao lại có sự nôn nóng ở một người từng tỏ ra khá điềm tĩnh trong nhiều vấn đề. Đặc biệt dấu hỏi khá lớn trong tôi: tại sao ông Phạm Chí Dũng viết báo “bị lộ” để dẫn tới bị bắt và rồi trả tự do thật mập mờ, kèm theo lời xin lỗi từ trang báo Tuổi Trẻ mà từ trước tới nay chưa có một blogger nào được “hưởng” “đặc ân” quá “vinh dự” này?
Thêm nữa, ông Phạm Chí Dũng dùng tư cách gì để “trao đổi” và “kích” ông Võ Văn Ái “nhanh hơn”? Thông tin dưới đây càng đáng đăm chiêu:
Phía sau chuyến đi này, nghe nói sẽ còn có những tỷ đô la nào đó mà Trung Nam Hải “đặc cách” dành cho Việt Nam – cơ sở rất quan yếu để duy trì tư thế “thiên triều” đối với đất nước oằn mình dưới lịch sử “ngàn năm Bắc thuộc”.
Tại sao tin dạng vỉa hè mà ông Phạm Chí Dũng mạnh dạn đưa vào trong “trao đổi” với ông Võ Văn Ái trên một đài tầm cỡ như VOA? Tại sao lại đưa “những tỉ đô la” không thấy căn cứ nào cho ông Ái? Và tại sao là ông Ái? Bằng cách nào để “thuyết” được “khách”? Ngài Thích Quảng Độ vẫn đang bị giam lỏng đó. Còn chờ gì mà không “sử dụng” để thuyết phục ông Võ văn Ái?
Luật sư Lê Quốc Quân, một con chiên uy tín của Công giáo, vừa được 57 nghị sĩ Quốc hội Na Uy viết thư đòi Việt Nam trả tự do [12].  Tôn giáo, đúng nghĩa là vị cứu tinh cho chế độ này cả về phần xác lẫn phần hồn, nếu người cộng sản hiểu ra. Đừng quá trông chờ vào TPP mau mắn thành công, bởi trên đồng đô la dòng chữ “In God We Trust” vẫn nguyên vẹn.
Cuối cùng, chuyến viếng thăm mới nhất của Thủ tướng Trung Quốc mới đây, qua tuyên bố chung cho hay:

Về hợp tác tiền tệ: Hai bên nhất trí tăng cường hợp tác trong lĩnh vực tài chính, tích cực tạo điều kiện và khuyến khích các tổ chức tài chính hai bên hỗ trợ dịch vụ tài chính cho các dự án hợp tác song phương về thương mại và đầu tư. Trên cơ sở Hiệp định thanh toán bằng đồng bản tệ song phương trong thương mại biên giới ký giữa ngân hàng trung ương hai nước năm 2003, tiếp tục nghiên cứu việc mở rộng phạm vi thanh toán bằng đồng bản tệ, thúc đẩy trao đổi thương mại và đầu tư hai bên. Hai bên quyết định thành lập Nhóm công tác về hợp tác tiền tệ giữa hai nước, để nâng cao khả năng phòng ngừa rủi ro tài chính tiền tệ của hai bên, duy trì ổn định và phát triển kinh tế hai nước và khu vực. Tăng cường điều phối và phối hợp đa phương, cùng nhau thúc đẩy hợp tác tài chính tiền tệ khu vực Đông Á.

Các “nhà thuyết khách” cộng sản hãy “thuyết” sao cho dân “phục” qua cụm từ “…tiếp tục nghiên cứu việc mở rộng phạm vi thanh toán…”? Hay một ngày rất gần nào đó, người dân ra chợ mua ký gạo sẽ hỏi: Gạo này, bao nhiêu tệ một ký?
Nguyễn Ngọc Già
__________
http://danluan.org/tin-tuc/20120909/anh-ba-sam-tu-dien-bien-2 [1]
http://vnexpress.net/tin-tuc/xa-hoi/giua-tieng-gao-thet-hoang-loan-lai-xe-co-cuu-nguoi-2895992.html%5B2%5D
http://phapluatxahoi.vn/2013101610150413p0c1001/ngay-cang-nhieu-bang-nhom-do-ve-tp-hcm.htm%5B3%5D
http://vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/144930/14-nghin-nha-hu-hong-trong-bao-so-11.html%5B4%5D
http://danlambaovn.blogspot.com/2013/10/quang-nam-dan-gong-minh-chong-bao-bi.html#.Ul90gn9k7IU%5B4A%5D
http://danlambaovn.blogspot.com/2013/10/con-an-ap-ong-bao-dan-toc-mong-tai-vuon.html#.Ul6Gxn9k7IU%5B5%5D
https://danluan.org/tin-tuc/20120308/nguyen-quang-vinh-vu-tien-lang-mang-quyen-loi-lai-cho-hang-trieu-ho-nong-dan%5B6%5D
https://danluan.org/tin-tuc/20120308/nguyen-ngoc-gia-xang-tang-gia-long-tin-cua-nha-van-nguyen-quang-vinh%5B7%5D
http://danoanbuihang.blogspot.com/2013/10/co-le-toi-se-lai-phai-ra-cong-toa-43.html%5B8%5D
http://www.voatiengviet.com/content/trao-doi-voi-ong-vo-van-ai-cai-cach-gia-vo-hay-buoc-cai-cach/1770271.html%5B9%5D
http://danlambaovn.blogspot.com/2013/10/ban-ve-tay-nao.html#.Ul93E39k7IU%5B9A%5D
http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/144984/thu-tuong–luat-su-can-phung-su-cong-ly.html%5B10%5D
http://danluan.org/tin-tuc/20100506/doc-gia-dan-luan-nghe-thuat-ngoai-giao%5B11%5D
http://danluan.org/tin-tuc/20131016/57-nghi-si-quoc-hoi-nauy-gui-thu-toi-thu-tuong-nguyen-tan-dung-yeu-cau-tra-tu-do%5B12%5D

Họ đâu có quan tâm tới nhân quyền đích thực!

Phiên tòa xét xử sơ thẩm hai bị cáo Lê Quốc Quân và Phạm Thị Phương về tội "trốn thuế" theo quy định tại Ðiều 161, khoản 3 - Bộ luật Hình sự đã kết thúc, bản án được tuyên đúng người, đúng tội. Tuy nhiên, qua hoạt động cùng đủ loại tuyên bố của một số tổ chức, cá nhân trước, trong và sau phiên tòa đã cung cấp thêm chứng cứ để khẳng định, đối với họ, nhân quyền chỉ là một thứ chiêu bài phục vụ cho mục đích xấu xa, thiếu thiện chí...
Cơn bão số 10 đã qua, nhưng hậu quả để lại cho con người và mảnh đất miền trung vô cùng nặng nề. Bão số 10 đã làm 16 người chết và mất tích, hơn 200 người bị thương; 389 ngôi nhà bị sập, đổ,...; 27.833 nhà bị ngập; 195.801 nhà bị tốc mái, hư hỏng; 1.121 trường học, trụ sở cơ quan, bệnh viện, công trình công cộng bị ngập, hư hại; 4.871 ha lúa và 13.410 ha hoa mầu bị ngập, đổ; 444.120 con gia súc, gia cầm bị chết, cuốn trôi; 2.438 ha ao cá, tôm bị ngập; 120 tàu thuyền bị lật, chìm, gặp sự cố; hệ thống thủy lợi hư hỏng nặng với 206.140 m3 đất, đá, bê-tông sạt, trôi, bồi lấp;... tổng thiệt hại ước tính khoảng 11 nghìn tỷ đồng. Trong những ngày mưa bão, đã xuất hiện tấm gương của rất nhiều cán bộ, chiến sĩ quân đội, công an, của những người dân quả cảm đồng sức cứu người, cứu tài sản; và sự hy sinh của đồng chí Nguyễn Tài Dũng - Phó Giám đốc Sở Công thương tỉnh Nghệ An, đã trở thành tấm gương sáng của những con người yêu nước, thương nòi. Tổn thất từ thiên tai làm xáo động nhân dân cả nước, bên sự trợ giúp của Chính phủ, đạo lý "lá lành đùm lá rách" lại tiếp tục thôi thúc để hình thành một phong trào rộng rãi trên cả nước ủng hộ đồng bào miền trung khắc phục hậu quả bão lụt.
Song chính trong những ngày hàng chục nghìn đồng bào ta đang trần mình chống chọi với gió mưa lụt lội, lại có một số người tụ tập hò hét để "ủng hộ Lê Quốc Quân" - kẻ phạm tội trốn thuế bị tòa án xét xử. Họ không bận tâm tới đồng bào, vì "nhân quyền" mà họ đòi hỏi không phải là nhân quyền từ đó mọi người có điều kiện được phát triển toàn diện, có cơm ăn và áo mặc, được học hành, cộng đồng sát cánh bên nhau vượt qua mọi khó khăn,... mà chỉ vì "nhân quyền" cho mục đích xấu xa của bản thân họ. Họ kéo nhau ra đường hò hét, vung tay vung chân, quay phim chụp ảnh để thi nhau đưa lên mạng càng sớm càng tốt, không một chút trắc ẩn khi chỉ cách đó mấy trăm cây số, không biết bao nhiêu con người mà họ "nhân danh" đang cần được chung tay giúp đỡ, rất cần được chia sẻ. Bức xúc trước hiện tượng này, một blogger viết: "Những tên trốn thuế, làm nghèo quốc gia lại được một đám người phong anh hùng, thắp nến cầu nguyện. Nhưng những con người ra đi trong bão lại không được như thế, không có nến, không có băng-rôn khẩu hiệu, những con người đó đang dầm mình trong nước, hy sinh cho công việc vì dân của mình... Tôi nhận ra, hóa ra quân đội, công an, chính quyền chính là nơi duy nhất có thể an ủi con người trước những nỗi lo lắng trước thảm họa thiên nhiên, trước khó khăn bão lũ. Và khi ấy, tôi cảm thấy khinh bỉ đến cùng cực những người đang đứng trước tòa để hóng một tên trốn thuế, những kẻ đang cầu mong cho tên trốn thuế".
Bị cáo Lê Quốc Quân (bên phải) và bị cáo Phạm Thị Phương (bên trái) trước vành móng ngựa.
Bị cáo Lê Quốc Quân (bên phải) và bị cáo Phạm Thị Phương (bên trái) trước vành móng ngựa..
Thực tế những ngày qua cho thấy, phiên tòa xét xử hành vi trốn thuế của Lê Quốc Quân không chỉ làm lộ rõ bản chất của một số người đang "nhân danh lòng yêu nước đấu tranh cho nhân quyền, dân chủ" mà còn làm lộ rõ tính chất phi lý, thái độ đồng lõa, bất chấp lẽ phải của một số tổ chức, cá nhân trên thế giới khi cố gắng cổ vũ, bảo vệ Lê Quốc Quân. Trước và trong khi phiên tòa diễn ra, một số tổ chức và cá nhân đã tiến hành một "chiến dịch" rầm rộ để một mặt vu cáo Nhà nước Việt Nam, một mặt để gây sức ép đòi thả Lê Quốc Quân. Phiên tòa kết thúc, không chỉ mấy cái "loa" như Tổ chức Ân xá quốc tế (AI), Tổ chức nhà báo không biên giới (RSF), Tổ chức theo dõi nhân quyền quốc tế (HRW),... cùng thi nhau vu cáo Việt Nam, mà đáng tiếc là cả Ðại sứ quán Hoa Kỳ tại Việt Nam cũng ra tuyên bố nói rằng "Việc chính quyền Việt Nam sử dụng các điều luật thuế để bỏ tù những người chỉ trích chính phủ hoặc bày tỏ quan điểm chính trị của họ một cách ôn hòa là điều đáng lo ngại"! Thậm chí đến ngày 7-10, RFA vẫn còn "cố đấm ăn xôi" bằng cách đăng bài Dư âm phiên xử LS Lê Quốc Quân dù trên thực tế, phiên tòa không xét xử "LS Lê Quốc Quân" mà chỉ xét xử "bị cáo Lê Quốc Quân"!
Có một nghịch lý là, trong đủ loại tuyên bố, bản nhận định, lên tiếng của AI, HRV, RSF,... và Ðại sứ quán Hoa Kỳ tại Việt Nam, đều như cố tình không biết trong cáo trạng và bản án Tòa án nhân dân TP Hà Nội đã tuyên đều không có bất kỳ câu chữ nào nhắc tới việc Lê Quốc Quân bị xét xử vì "chỉ trích chính phủ hoặc bày tỏ quan điểm chính trị". Họ cố tình đánh tráo sự thật bằng cách biến vụ án xét xử Lê Quốc Quân với tội danh "trốn thuế" thành "phiên tòa chính trị", tảng lờ hành vi phạm tội của Lê Quốc Quân, bất chấp cả việc đồng phạm của Lê Quốc Quân đã nhận tội, từ đó tạo cớ vu cáo Nhà nước Việt Nam. Với lối tiếp cận như thế, chẳng lẽ các tổ chức, cá nhân bênh vực Lê Quốc Quân lại không hề biết tội danh "trốn thuế" có ý nghĩa quan trọng như thế nào ở một quốc gia có kỷ cương. Chẳng lẽ Ðại sứ quán Hoa Kỳ đã quên rằng, chính ngay tại Hoa Kỳ, trốn thuế là một trọng tội và bị xử lý rất nghiêm khắc, không phân biệt người trốn thuế là ai. Vì thế một tòa án Hoa Kỳ tuyên bố "không có biệt lệ" với tội "cố tình không khai báo thu nhập của" diễn viên điện ảnh Wesley Snipes, người này đã phải chấp nhận khoản tiền phạt năm triệu USD cùng bản án ba năm tù. Hoặc ngày 8-7 mới đây, nữ ca sĩ Lauryn Hill từng đoạt giải Grammy, phải thi hành án tù giam ba tháng tại một nhà tù ở bang Connecticut, sau khi thi hành án còn phải quản thúc tại gia một năm vì đã trốn thuế thu nhập. Cách đây vài năm, vì phạm tội chỉ dẫn, tiếp tay cho hành vi trốn thuế nên Bradley Birkenfeld đã bị tòa án kết án 40 tháng tù giam; song sau khi ra tù vì có hạnh kiểm tốt, Bradley Birkenfeld lại được Sở thuế Hoa Kỳ (IRS) thưởng 104 triệu USD do đã tố cáo các sai phạm về thuế của ngân hàng Thụy Sĩ UBS. Rồi công chúng còn có thể đọc các tin tức cho biết, Tỷ phú đồ chơi Beanie Babies bị kết án 5 năm tù vì trốn thuế, Cụ bà bán dụng cụ tự tử bị kết tội... trốn thuế,... Tương tự như vậy, là thông tin từ một số nước phương Tây, như Bộ trưởng ngân sách Pháp, Jerome Cahuzac từ chức vì bê bối trốn thuế, hay Cựu Thủ tướng Berlusconi đi nhặt rác một năm... Tảng lờ tội trốn thuế, chẳng lẽ các tổ chức, cá nhân đã và đang bảo vệ Lê Quốc Quân muốn cổ vũ cho hành vi tự do trốn thuế?
Ở Việt Nam, ngay từ khi xây dựng Bộ luật Hình sự, đã có Ðiều 169 đề cập tới tội trốn thuế. Trong Bộ luật Hình sự sửa đổi, bổ sung năm 2009 của Quốc hội nước CHXHCN Việt Nam, tội trốn thuế được đề cập tại Ðiều 161 (Chương XVI: Các tội xâm phạm trật tự quản lý kinh tế). Từ sự nghiêm túc của các cơ quan thi hành pháp luật ở Việt Nam mà trong những năm qua, dư luận đã biết tới các vụ án như: Khởi tố điều tra vụ trốn thuế ở khách sạn Equatorial (năm 2010), Bắt Tổng giám đốc Công ty Dầu khí Duy Linh trốn thuế (năm 2012), Bầu Kiên thêm tội trốn thuế trong kinh doanh vàng (2013)... Như vậy, việc bắt giữ, xét xử Lê Quốc Quân vì có hành vi trốn thuế chính là để bảo đảm sự nghiêm minh của luật pháp, bảo đảm sự công bằng trong thực hiện nghĩa vụ xã hội, nghiêm khắc với các hành vi gian lận, hoàn toàn không liên quan tới các hành vi vốn vẫn được các thế lực thù địch và một số tổ chức, cá nhân thiếu thiện chí với Việt Nam cổ súy, bảo vệ.
Trong nội dung các tuyên bố, bản lên tiếng, nhận định của AI, RSF, HRW,... và Ðại sứ quán Hoa Kỳ ở Việt Nam còn có một điều kỳ lạ nữa là: trong khi đưa ra đủ loại "lý lẽ" bảo vệ Lê Quốc Quân, họ tuyệt nhiên không đả động, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào để bênh vực Phạm Thị Phương - đồng phạm cùng đứng trước tòa với Lê Quốc Quân và phải chịu mức án tám tháng tù giam vì tội "trốn thuế". Tại sao họ không quan tâm tới "nhân quyền" cho Phạm Thị Phương, không coi bản án đối với Phạm Thị Phương cũng là "bịt mồm những người hoạt động nhân quyền"? Câu trả lời rất đơn giản bởi, với quan niệm "tiêu chuẩn kép", họ chỉ bảo vệ người được họ quan tâm mà thôi. Nói cách khác, họ đâu cần quan tâm tới nhân quyền. Và giả dụ Lê Quốc Quân chưa từng tham gia một khóa học của Quốc gia hỗ trợ dân chủ (NED) có lẽ họ cũng không quan tâm tới anh ta. Mà về NED và Lê Quốc Quân như bài của Hoàng Tứ Duy viết về "anh bạn Lê Quốc Quân" đã đăng trên danchimviet, danluan thì: "NED là cơ quan do Tổng thống Ronald Reagan thành lập năm 1983. Ngân sách của NED do Quốc hội Hoa Kỳ cung cấp. Do viễn kiến của Tổng thống Reagan và một vị thứ nhì là Dân biểu Dante Fascell để hình thành một cơ quan cổ võ dân chủ trên khắp thế giới nên chương trình học bổng này mang tên là "Reagan - Fascell". Trong suốt lịch sử hoạt động, cơ quan NED đã nhận rất nhiều nghiên cứu sinh. Những người này thường đến từ các quốc gia vừa mới chuyển tiếp sang thể chế dân chủ như Ba Lan, Ukraine hoặc các nước "độc tài nhẹ" như Singapore, Iran và Venezuela. Lê Quốc Quân là người đầu tiên từ Việt Nam được nhận vào chương trình Reagan - Fascell của NED, vì khả năng của luật sư Quân và sự quan tâm của Hoa Kỳ đến tiến trình dân chủ hóa Việt Nam", chẳng lẽ đó lại là sự thật!?
Với ý nghĩa nhân văn và phạm vi rộng nhất, nhân quyền trong xã hội không bó hẹp trong một, hai lĩnh vực. Chỉ chú tâm xuyên tạc, vu cáo, đòi hỏi xã hội phải đáp ứng yêu cầu của mình, mà không bận tâm tới an sinh xã hội, tới quyền của các nhóm yếu thế, tới sự an nguy của đồng bào trước thiên tai,... là không lương thiện, là mạo danh nhân quyền. Chính vì thế, đã đến lúc không chỉ một số người đang ra sức bảo vệ Lê Quốc Quân, mà cả AI, RSF, HRW,... cũng như Ðại sứ quán Hoa Kỳ ở Việt Nam nên tự vấn về các phát ngôn, hành động của họ chớ nên cổ súy, bảo vệ những hành vi vi phạm pháp luật Việt Nam.

Hồng Quang
(Nhân dân)

Người dân mất đất trông mong vào luật pháp quốc tế

Những người dân mất đất ngồi chờ trước các cơ quan chính quyền...
Những người dân mất đất ngồi chờ trước các cơ quan chính quyền...
Nghe bài này

Sau bao nhiêu năm phải khiếu kiện tại các cơ quan Nhà Nước từ cấp địa phương cho đến trung ương mà không được đoái hoài giải quyết, những người dân oan mất đất hay phải chịu xử phạt bất công nay mong mỏi được quốc tế giúp lên tiếng cho nổi oan khiên của họ.

Mong nhờ Quốc tế lên tiếng

Ngày càng có nhiều người dân oan tìm đến với cơ quan truyền thông nước ngoài nhờ chuyển đơn kêu cứu của họ đến cho các tổ chức nhân quyền trên thế giới.

Đơn cử như phát biểu của người thương binh, cựu chiến binh có tên Nguyễn Vinh Quang sống tại xã Nghi Đức, thành phố Vinh:

Tôi có nhiều câu chuyện ấm ức muốn trình bày, cũng như anh Vươn, anh Viết; nhưng không biết anh Vươn, anh Viết có những đơn đến các cấp có thẩm quyền hay chưa, còn tôi đã gửi đơn đến tất cả các nơi ở Việt Nam rồi, bao gồm cấp thành phố, tỉnh, thủ tướng, chủ tịch nước, các báo, truyền hình. Nhưng mà rồi chuyện vẫn ấm ức, nên giờ thông qua Đài tôi muốn gửi cho Liên hiệp quốc, hoặc chính phủ Mỹ, Pháp để giải quyết cho tôi một số chuyện: đơn khiếu nại, đơn tố cáo, và kiến nghị của cá nhân tôi.

Hay lời kêu cứu của một người dân mất đất từ thành phố Đà Nẵng ra đến các cơ quan trung ương của đảng Cộng sản và nhà nước Việt Nam để khiếu kiện những sai trái của cấp chính quyền thành phố rồi lại bị lực lượng bảo vệ tại thủ đô bắt đưa đến Trung tâm Lưu trú Lộc Hà, nơi giam giữ những thành phần xì ke, ma túy, đĩ điếm:
Những dân oan ở miền Bắc.
Những dân oan ở miền Bắc. AFP
Tôi bị người ta lấy đất đi kiện từ năm 2007, nhưng chính quyền không chịu giải quyết; cuối cùng người ta ra văn bản không giải quyết nữa buộc lòng chúng tôi phải kéo đến ( văn phòng) chính phủ để kêu cứu thủ tướng chính phủ. Nhưng đến đây thứ sáu tuần trước họ đã bắt chúng tôi đem nhốt rồi, nhưng chúng tôi đấu tranh ác liệt, cuối cùng họ thả về. Về chúng tôi tiếp tục đến ngõ cơ quan chính phủ, đề nghị chính phủ cứu chúng tôi. Sáng nay họ lại hốt nữa. Họ hốt đi chúng tôi không chịu lên xe, kiên quyết ngồi lại đó yêu cầu xin gặp chính phủ, xin đưa đơn cho chính phủ, gõ cửa chính phủ đề nghị cứu chúng tôi vì chúng tôi mất hết rồi- đất, nhà, bàn thờ… chỉ còn thân cùi đây thôi.

Năm nay tôi đã 82 tuổi rồi, khổ sở quá rồi. Chế độ của chính quyền Đà Nẵng ‘ăn cháo, đá bát’, người dân chúng tôi không còn gì hết. Nhưng bữa nay ra văn bản không giải quyết nữa, chấm dứt, tức ăn cướp không, cướp cạn! Chúng tôi không còn con đường nào khác: một là chết tại ngõ chính phủ, hai là phải giải quyết quyền lợi cho chúng tôi để chúng tôi bảo vệ cuộc sống.

Nhân dịp ông gọi được tôi, tôi quá mừng. Giờ còn con đường nhờ thế giới, cả thế giới ủng hộ chúng tôi nêu ra tình trạng mất nhân quyền, dân chủ thế này để cứu chúng tôi.

Một thương binh, cựu Đảng viên người Long An, cũng là cựu tù nhân bị kết án theo điều 258 Bộ Luật Hình sự Việt Nam do đi khiếu kiện do bị lừa đảo đất đai, bà Lê thị Ngọc Đa nói lên ý nguyện phải lên tiếng với quốc tế hầu mong những bất công tại Việt Nam được bớt đi:

Những dân oan ở miền Nam
Những dân oan ở miền Nam. RFA Files photos
Vì Việt Nam bây giờ gia nhập, hội nhập quốc tế nên tôi muốn lên tiếng để quốc tế có sự can thiệp với Việt Nam để nhân dân chúng tôi bớt khổ. Sống như thế nào, con người cũng phải có quyền sống, quyền tự do; nhưng tôi thấy bây giờ những người giàu họ có quyền sống chứ những người nghèo không có quyền sống.

Không thi hành

Những trường hợp vừa nêu muốn tiếng nói của họ được quốc tế nghe đến đều cho hay trong suốt nhiều năm qua họ vẫn tin tưởng vào công lý của hệ thống tư pháp tại Việt Nam nên đã cất công đi khiếu kiện từ cơ quan này đến cơ quan khác.

Một người từng là nhân viên nhà nước và bị hàm oan là ông Hà Văn Tri hiện ở huyện Cư Jut, tỉnh Dak Nong cũng cho biết vụ việc oan khiên của bản thân ông đã được các cấp trong nước có ý kiến, thế nhưng cấp thừa hành lại không thực thi:

Các cơ quan nhà nước lúc bấy giờ là Liên đoàn Lao động tỉnh Nghệ Tĩnh, Công ty Nông sản Thực Phẩm là đơn vị chủ quản, Liên đoàn Luật sư tỉnh Nghệ Tĩnh, Liên đoàn Thương Nghiệp của Sở Thương Nghiệp, và một số cơ quan báo đài cùng kêu oan cho tôi nhưng đến nay vẫn không được giải quyết. Có ông tên là Lương Văn Cừ, phó chủ nhiệm Ủy ban các vấn đề xã hội của Quốc hội, đại biểu quốc hội tỉnh Dak Nong viết đơn kêu oan cho tôi mà tôi còn giữ văn bản ở đây; vừa rồi có công Lê Viễn- chủ tịch Ủy ban Nhân dân tỉnh Dak Nong, đồng thời là chủ tịch Hội đồng Nhân dân tỉnh Dak Nong cũng gửi văn bản lên Viện Kiểm sát Tối cao và Tòa án Tối cao để giải oan cho tôi nhưng bây giờ họ biết sai rồi nên không giải oan cho tôi.

Hiện nay tại những văn phòng tiếp dân của Trung ương đảng Cộng sản và chính phủ Việt Nam, hằng ngày vẫn có nhiều đoàn nông dân, dân oan kéo đến để đòi hỏi công lý.

Thiếu vắng luật pháp

Luật pháp và các văn phòng đó lâu nay được những người dân oan xem như là chiếc phao cuối cùng mà họ có thể bám víu vào. Tuy nhiên chút hy vọng vào công lý của họ phải vơi đi theo ngày tháng, khi mà không ai chịu đứng ra giải quyết vụ việc mà đối với nhiều trường hợp thì trắng- đen quá rõ ràng, giấy tờ còn đầy đủ.

Hành xử của các cơ quan công quyền tại Việt Nam được ông Nguyễn Vinh Quang mô tả như sau:

Trước đây có ý kiến nói xử theo luật rừng, nhưng theo tôi thì họ xử theo dạng quái thú trong rừng chứ không chỉ là luật rừng mà thôi.
Tại kỳ họp Ủy ban Thường vụ Quốc hội hồi trung tuần tháng chín vừa qua, các vị đại biểu tham dự lên tiếng thừa nhận rằng 80% người dân đến tại các cơ quan tiếp dân của đảng và chính phủ thực sự là người đi kêu oan. Thừa nhận như thế nhưng làm thế nào để giải oan cho họ thì các vị đại biểu không đưa ra được cách thức nào.
Gia Minh, biên tập viên RFA, Bangkok
2013-10-16

Nhân tướng Giáp vừa tạ thế: Tuyên truyền một chiều chỉ làm hại …

Cố Tổng Bí thư Lê Duẩn
Cố Tổng Bí thư Lê Duẩn
Vì sao tướng Giáp bị trù dập? Đây là câu hỏi suốt nhiều năm được dấu kín khiến bao nhiêu người cố tìm hiểu mà hầu như không có câu trả lời. Mấy hôm trước, tình cờ tôi gặp lại một cán bộ cao cấp, về hưu. Thuộc lớp đàn em lại từng được tiếp xúc khi ông còn đương chức, anh em gặp lại, rất vui, rủ nhau ra Đảo gió uống mấy li. Có hơi men, câu chuyện thêm đậm đà. Ông nhìn tôi chăm chú dường như có điều gì muốn thổ lộ, ít giây sau, nói : Mấy hôm nay báo “các lề” tung hô tướng Giáp dữ quá, đám viếng, tang chỉ thua kém cụ Hồ chút ít!
Tôi chưa kịp “phụ họa”, ông anh khà (sau khi nhấp ngụm), tiếp: Cậu có hiểu vì sao tướng Giáp bị hai ông Lê Duẩn – Lê Đức Thọ làm cho sống dở chết dở, không?
Thấy đây là cơ hội tìm hiểu chuyện thâm cung bí sử của chốn cung đình, tôi hăng hái lên tiếng ngay: Em làm sao mà biết được. Chả cứ em, nhiều người cũng thắc mắc nhưng “bặt vô âm tín”. Đây là chuyện cấm kị mà.
- Cũng đúng, anh biết chuyện này, im lặng gần cả cuộc đời, đến giờ, cũng sắp xuống lỗ rồi, đành kể cho chú nghe để chú hiểu thêm chốn quan trường của chế độ cộng sản nó như thế nào. Câu nói cửa miệng của cụ Hồ: “Đoàn kết, thống nhất, đại đoàn kết”, thực chỉ là khẩu hiệu, trên thực tế chính trường không hề có “Đại đoàn kết”.
Tổng Bí thư Lê Duẩn (bên trái) lãnh tụ Việt Nam duy nhất dọa Mao Trạch Đông (Wikeleaks) bên cạnh là tướng Võ Nguyên Giáp và ông Hô Nghinh
Tổng Bí thư Lê Duẩn (bên trái) lãnh tụ Việt Nam duy nhất dọa Mao Trạch Đông (Wikeleaks) bên cạnh là tướng Võ Nguyên Giáp và ông Hô Nghinh
Ông anh ngừng lại, tợp tiếp, gắp miếng nhắm, nhai, nuốt đoạn kể cho tôi nghe câu chuyện cuộc đời của một số “vĩ nhân”. Các sự kiện ông diễn giải trong câu chuyện gây cho tôi ấn tượng sâu sắc. Tôi cho rằng, ông là người hiểu biết nội tình của đảng CSVN. Câu chuyện của ông đề cập nhiều vấn đề, tuy khó được kiểm chứng, nhưng đáng để chúng ta quan tâm, chỉ chọn một vài chuyện để suy gẫm:
- Trung tướng Nguyễn Bình bị phục kích chết trong chuyến đi tù Nam Bộ ra Bắc báo cáo tình hình với TƯ. Ông bị sát hại ở một vùng núi trên đường đi. Sự kiện quan trọng đó, sau này người ta tìm hiểu, không có trong hồ sơ của Bộ Tổng Tham mưu quân đội viễn chinh Pháp (nghĩa là không phải Pháp giết). Khi quân đội miền Bắc đánh chiếm được Bộ TTM quân đội Sài gòn, hồ sơ lưu trữ cũng không hề có một dòng nào nói về vụ việc này, mà lẽ ra 2 quân đội Pháp – Mỹ, nếu họ làm, nhất định đều phải có, ghi lại, lưu trữ .
Vậy ai giết Trung Tướng Nguyễn Bình ?
Và còn nhiều nghi vấn khác nữa…
Riêng về tướng Giáp, thu hút sự chú ý của tôi, ông kể:
Khi cách mạng tháng 8 năm 1945 nổ ra, thành công, hai ông Lê Duẩn và Lê Đức Thọ lúc này vẫn đang nằm trong xà lim “chuồng cọp” ở Côn Đảo. Các ông vui mừng và chờ đợi đất liền cho tầu ra đón. Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao (…) mãi gần hai chục ngày sau mới họ mới được về.
Khi về đến đất liên, ông Lê Đức Thọ do TƯ phân công làm công tác Đảng, còn ông Lê Duẩn được ông Võ Nguyên Giáp – phân công làm Cục trưởng cục Dân quân – một cái cục thấp – bé nhất trong Bộ Quốc phòng, một chức danh chỉ giành cho người “ngồi chơi sơi nước”. Dư luận chính trường bất ngờ trong khi ông Lê Duẩn thực sự có tài, có uy tín, nhiều năm hoạt động trên địa bàn miền Nam… Cuộc phân công đó, dưới mắt dư luận “thật khó coi”, không thể không gây cho các đối tượng sự bức xúc…
Chưa hết, những chiến hữu thân cận, tài năng dưới quyền các ông như Tô Ký, Huỳnh Văn Nghệ…đều chỉ được phong các chức danh “khiêm tốn” (mãi sau Tô Ký mới có hàm Thiếu tướng, Huỳnh Văn Nghệ hàm Thượng tá…). Trước những đối xử như vậy, 2 ông kiên quyết xin được trở lại miền Nam “nằm vùng”, chuẩn bị cho một cuộc chiến mới : Tạo thế hợp pháp để đấu tranh (vì hiệp định Geneve) bằng cách đưa ông Lê Duẩn ra tranh cử Tổng Thống với ông Ngô Đình Diệm…
Dân Triều Tiên khóc lãnh tụ
Dân Triều Tiên khóc lãnh tụ
Sự việc không thành, ông Lê Duẩn phải rút vào hoạt động bí mật. Trong thời gian đó, ông đã nghiên cứu vạch ra chiến lược cho cách mạng miên Nam rồi gửi ra TƯ bản báo cáo quan trọng, xác định rõ: Muốn thống nhất đất nước, không có con đường nào khác là – Phải chuẩn bị, phát động nhân dân cả nước tiến hành đấu tranh vũ trang mà trực tiếp, trực diện là nhân dân miền Nam , còn miền Bắc sẽ là hậu phương vững chắc cho trận chiến này. BCT có người còn phân vân… riêng cụ Hồ – trong tư cách là Chủ tịch đảng – hoàn toàn đồng ý với báo cáo của 2 ông Duẩn, ông Thọ, quyết định triệu tập ĐH Đảng CS Việt nam lần thứ 3 (sau ĐH3 đổi tên thành đảng Lao Động Việt Nam), nhằm đi đến thống nhất chủ trương này bằng nghị quyết làm kim chỉ nam cho mọi hành động đi đến thống nhất đất nước, thực hiện ý tưởng của cụ Hồ (trong lần ốm nặng): “Dù có phải đốt cháy cả dẫy Trường Sơn cũng phải giành cho được độc lập dân tộc”.
xxx
Đại Hội ĐCSVN lần thứ 3 (ĐH3 – tên mới Đảng LĐVN)) được triệu tập trong bối cảnh đặc biệt :
- Miền Bắc vừa trải qua “cơn gió độc” Cải cách ruộng đất, lòng dân li tán, uy tín của Đảng – Chính quyền suy giảm, nền kinh tế đang củng cố, chua kịp phát triển, nông nghiệp suy xụp.
- Ê kíp lãnh đạo (Cụ Hồ, ông TBT Trường Chinh, ông Võ Nguyên Giáp…) vừa phải kiểm điểm trách nhiệm đã để xẩy ra vụ Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ), một số nhận án kỉ luật. TBT Trường Chinh  phải từ chức…
- Cần người có kinh nghiệm đảm trách việc đôn đốc thực hiện NQ ĐH3. Dưới cái nhìn hẹp hòi, cục bộ của phe ông Chinh, ông Giáp (phe bảo thủ miền Bắc, theo TQ) đối với phe cách tân  (miền Nam) ông Duẩn, ông Thọ. Việc chọn một ê kí lãnh đạo mới thật khó khăn, nhưng Chủ tịch đảng, ông Hồ Chí Minh đã dùng uy tín, quyền lực của mình gạt mọi ý kiến bất đồng (và cả chống đối), ép Chọn ê kíp Lê Duẩn – Lê Đức Thọ lãnh đạo Đảng và chính quyền, ông Lê Duẩn làm Tổng Bí Thư, ông Lê Đức Thọ làm Trưởng ban Tổ Chức TƯ – một ban vô cùng quan trọng để duy trì quyền lực của ê kíp (sau này, suốt 26 năm 1960 – 1986) BTC TƯ đã chứng tỏ uy lực đó! Chọn, giữ lại ông Phạm Văn Đồng – nhân vật “phải phải” của ê kíp cũ – làm thủ tướng để dễ điều hành…
Tuy ý kiến của chủ tịch đảng đã rõ ràng, nhưng cả phe cánh đối thủ vẫn chống đối kịch liệt. Chiêu cuối cùng của đối thủ là: Dựa vào điều lệ đảng mà 2 ông Lê Duẩn, Lê Đức Thọ đều vi phạm: Cả hai ông đều đã có vợ rồi, vẫn lấy 2 cô học sinh trẻ làm vợ thứ 2. Đến chiêu này thì hai ông Duẩn, ông Thọ không còn cách biện báo. Chiêu phản kích cuối cùng khá độc, nhằm ngăn trở họ không được bầu làm TBT và TBTCTUW.
Vì đã xác định người có khả năng giúp mình “đốt cháy Trương Sơn…’’ chủ tịch đảng phải ra tay, dút điểm: Trong phiên họp cuối cùng chọn nhân sụ trước khi đại hội bắt đầu, Chủ tịch Đảng phải dùng quyền phủ quyết…và tuyên bố gay gắt, đại ý: Trong số các đồng chí lãnh đạo chủ chốt ở đây, không có ai đã đi đến miền Nam, lại càng không hiểu biết địa bàn chiến trường miền Nam. Chỉ có 2 đồng chí Lê Duẩn, Lê Đức Thọ đáp ứng được yêu cầu này. Nếu chúng ta muốn thống nhất đất nước, chỉ có 2 người này mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Một số khuyết điểm có tính chất sinh hoạt của họ đã xẩy ra trước đây, chúng ta châm chước, cho qua, từ nay về sau, ai vi phạm sẽ bị kỉ luật nặng.
Thời bấy giờ uy tín của Chủ tịch Đảng rất cao nên sau ý kiến của ông Chủ tịch đảng, đại hội Đảng CSVN đã bầu ông Lê Duẩn làm Tổng Bí Thư.
Nhưng cũng phải mất 7 năm sau (1960 – 1967), ê kíp ông Duẩn, ông Thọ mới bắt đầu “tính sổ – cả vốn lẫn lãi” với ông Võ Nguyên Giáp bằng bản nghị quyết “Chống xét lại hiện đại – NQ9/khóa 3″. Ông bị quy cho là‚ “đầu sỏ xét lại, tay sai của N. Khơ rut sốp”, điển hình là cho giải ngũ 8 vạn binh sĩ năm 1958. Chỉ trong một đêm nhiều cán bộ chủ chốt của Cục tác chiến và tướng tá thân cận của tướng Giáp trong bộ Quốc phòng bị bắt. Ông Tổng tư lệnh bị chặt hết chân tay… cuộc đời ông đi xuống bắt đầu thể hiện rõ từ đây và thê thảm hơn nữa vào các năm sau này…
Khi tiến hành chiến dịch Tổng tiến công giải phóng miền Nam, ông Giáp hoàn toàn đứng ngoài, chức Tổng tư lệnh chỉ là cái danh, thực chất do các ông Lê Duẩn, Lê Đức Thọ chỉ huy, tướng Văn Tiến Dũng và ê kíp tiến hành (điều này được tướng Văn Tiến Dũng viết lại trong hồi kí Đại thắng mùa xuân 1975, đăng nhiều kì trên báo QĐND).
Ông Lê Duẩn và ông Văn Tiến Dũng
Ông Lê Duẩn và ông Văn Tiến Dũng
Ông Lê Duẩn, Lê Đức Tho “chơi” đối thủ sát ván: Hạ nhục, kích thích lòng tự ái, tự trọng để nếu ông không chịu được “bật lò so”…họ có cớ hủy diệt! Cũng may, ông Giáp là người giảng dậy sử học, đã bình tĩnh vượt qua cơn sóng gió này, cũng như ông đã từng kiên nhẫn không rơi vào bẫy của Mỹ trong “Sự kiên Vịnh bắc bộ – 1965″ để tiếp tục tồn tại cho đến hôm nay! (Trường họp hủy diệt Trần Xuân Bách lại rơi vào hoàn cảnh khác, có dịp chúng ta sẽ bàn sau…).
Thế đấy ! Có Nhân tất có Quả, nhân nào thì quả ấy !
“Chả ai nắm được tay từ chập tối đến sáng”.
“Chú khi nay anh khi khác”. Những lời răn dạy của tiền nhân vẫn vang vọng trong lòng, chắc chắn sẽ giúp cho những người lãnh đạo nhiều bài học bổ ich: Khi có Quyền – Thế – Tiền, đừng vội cạn tầu ráo máng với nhau, với người dưới. Hãy để cho mình một lối đi dù là nhỏ nhất, đề phòng khi có biến còn có đường thoát.
Người dân khóc thương ông Lê Duẩn
Người dân khóc thương ông Lê Duẩn
Võ Nguyên Giáp là tấm gương sáng cho hậu thế soi chung về nhiều mặt nhất là vinh quang. Những thất bại trong cuộc đời ông cũng đáng để chúng ta suy gẫm, rút ra bài học từ những lỗi lầm “chết người” mà ông phạm phải. Chỉ nhìn thấy vinh quang, vuốt đuôi, tuyên truyền một chiều, thái quá – chỉ làm hại thế hệ trẻ hôm nay và mai sau !
Trần Gia Lạc
13.10.2013
(Blog Bà Đầm Xòe)

Lý do tại sao phải thông báo tin Đại Tướng từ trần chính thức sau một ngày?


Đại tướng từ trần vào lúc hơn 18h09' tối ngày 4/10/2013, nhưng phải đến 12h trưa ngày 5/10/2013 cơ quan truyền thông quan trọng của Đảng mới đưa tin: Tại sao lại đưa tin về việc Đại tướng từ trần muộn như vậy? Bài báo sau đây sẽ trả lời phần nào câu hỏi ấy.
Sáng 4/10/2013, chính phủ Việt Nam loan tin về chuyến thăm chính thức của Thủ tướng quốc vụ viện Trung Quốc từ 13 đến 15/10/2013. Chiều tối cùng ngày, Đại tướng Võ Nguyên Giáp từ trần đã đặt lãnh đạo Hà Nội vào một tình huống khó xử, biểu hiện ở việc đến chiều tối 5/10/2013 thông tin về việc Đại tướng từ trần mới được chính thức công bố. Đến hôm nay, ngày 14/10/2013 khi mà “tang gia bối rối” đã kết thúc và Lý thủ tướng đang ở thăm Việt Nam thì chúng ta phần nào hình dung ra được lãnh đạo Hà Nội đã ứng phó tình huống ra sao.
Tại sao Quốc tang lại bắt đầu từ 12 giờ trưa, ngày 11/10/2013?
Có hai việc cố định, đó là Đại tướng đã chọn nơi an giấc ngàn thu và lịch trình chuyến viếng thăm của Lý thủ tướng lại không thay đổi. Hà Nội đã phải làm gì? Trước hết, khi Đại tướng Võ Nguyên Giáp từ trần thì việc tổ chức Quốc tang là điều được xác định từ trước, thậm chí kịch bản cho Quốc tang cũng đã được chuẩn bị khi Đại tướng của chúng ta bước qua tuổi 100. Việc chậm công bố thông tin về Đại tướng từ trần và kế hoạch tang lễ là do điều chỉnh kế hoạch Quốc tang sao cho phù hợp. Một cách rõ ràng, không thể tổ chức Quốc tang sớm hơn vì lòng dân không chấp nhận một cách làm gấp gáp. Ngược lại, chính quyền Hà Nội cũng không muốn để Quốc tang kéo dài trong và sau khi đón tiếp Lý thủ tướng. Điều này sẽ tiềm ẩn những bất ổn về mặt an ninh – xã hội trong thời gian Lý thủ tướng viếng thăm.
Vì vậy, chỉ có thể là một Quốc tang được tổ chức vào hai ngày cuối tuần ngay trước thời điểm khách viếng thăm xem như khả dĩ nhất. Nhưng nút thắt của sự việc ở chỗ máy bay của Lý Khắc Cường sẽ đến Nội Bài vào trưa ngày 13/10/2013.
Yêu cầu được đưa ra là Quốc tang phải kết thúc trước khi Lý thủ tướng đặt chân đến Hà Nội. Giải pháp chỉ có thể là thời điểm bắt đầu hai ngày Quốc tang vào 12h trưa ngày thứ Sáu (11/10/2013). Do vậy, sự việc đau lòng mới có thể diễn ra: khi linh cữu của Đại tướng còn đang trên đường về nơi an nghỉ cuối cùng tại Quảng Bình thì ở Hà Nội người ta làm lễ hạ cờ rủ – kết thúc Quốc tang!
Di sản của Đại tướng
Khi còn sống, chữ Nhẫn là một giá trị của Người. Theo Tiến sỹ Ngô Vương Anh, “những kinh nghiệm lịch sử chống ngoại xâm sáng tạo của một dân tộc nhỏ yếu hơn chống lại kẻ thù lớn mạnh bằng cách “lấy nhỏ đánh lớn”, “lấy đoản binh mà chế trường trận” (Trần Hưng Đạo), “lấy yếu chống mạnh”, “lấy ít địch nhiều” (Nguyễn Trãi), mưu trí sáng tạo, “dĩ nhu xử cương”… càng bồi đắp thêm “bản lĩnh Nhẫn” của ông, để ông vượt qua mọi gian nan sóng gió cuộc đời” (trích dẫn từ Vietnamnet ngày 9/10/2013). Khi ra đi, Người đã đặt những lãnh đạo đất nước vào một tình huống của chữ Nhẫn.
Trở lại với chuyến thăm của Lý thủ tướng. Thông tin được truyền đi từ Hà Nội hôm nay (14/10) đã đề cập đến việc sớm khởi công tuyến đường cao tốc Lạng Sơn – Hà Nội, tuyến đường cao tốc Móng Cái – Hạ Long, nghiên cứu khả thi đối với dự án đường sắt tốc độ cao Lào Cai – Hải Phòng và nâng kim ngạch thương mại lên 60 tỷ USD vào năm 2015. Vấn đề biển Đông đã chiếm 2/3 ngôn từ được sử dụng trong nội dung thông tin loan báo. Cộng thêm các vấn đề nghiêm trọng kéo dài như Bauxite Tây Nguyên, lao động nhập cư trái phép, … cho thấy Việt Nam đang ở vào thế bất lợi trên mọi mặt trận từ kinh tế, chính trị, ngoại giao đến văn hóa và đặc biệt là an ninh quốc phòng và vấn đề toàn vẹn lãnh thổ.
Trong tình hình quan hệ hai nước đang hiện hữu những căng thẳng, trước một quốc gia luôn có tư tưởng bành trướng, lại đang ở thời kỳ sẵn sàng gây hấn với láng giềng để ổn định tình hình nội bộ; chúng ta nén đau thương cho một một cuộc viếng thăm đã thể hiện chữ Nhẫn trước kẻ bá quyền phương Bắc.
Nỗi lòng
Người phương Đông coi “nghĩa tử là nghĩa tận”. Do vậy, không ai làm phiền lòng gia quyến trong thời khắc bối rối. Lý Khắc Cường đã làm một việc trái với văn hóa và đạo lý Á Đông. Việt Nam hoàn toàn có thể lấy lý do “tang gia bối rối” để gây sức ép điều chỉnh kế hoạch viếng thăm của người phương Bắc, nhưng chúng ta đã làm tất cả để thể hiện tinh thần từ xưa đến nay của Đất Việt trước kẻ bá quyền Trung Quốc, dẫu biết rằng, “bi kịch tang lễ” đã khiến bao trái tim phải bật khóc, phải nuốt sự uất hận vào trong để tiếp tục công cuộc bảo vệ non sông mà tổ tiên để lại! Có thể nhiều người cho rằng lãnh đạo Việt Nam đã làm một hành động nhu nhược, là một thông điệp bán nước cầu vinh, chấp nhận khuất phục trước kẻ thù; nhưng tôi tin rằng tận cùng của chữ Nhẫn sẽ là hành động mạnh mẽ vì độc lập dân tộc, và đó mới là điều tạo nên sức mạnh để đánh bại kẻ thù!
Nguồn cá nhân: Mr Kitchenhand
(Hiệu Minh Blog)

Những giờ phút cuối của Tướng Giáp

Đại tướng Võ Nguyên Giáp hồi năm 2012
Ông Giáp chưa bao giờ giữ vị trí tứ trụ như các tướng khác
Đại tá Nguyễn Văn Huyên, thư ký của Tướng Võ Nguyên Giáp đã kể với BBC về những giờ phút cuối cuộc đời của huyền thoại cuối cùng và cũng chia sẻ suy nghĩ của ông về di sản của Tướng Giáp.

Nói chuyện với Nguyễn Hùng của BBC qua điện thoại hôm 16/10, ông Huyên nói:

"Đại tướng đã ốm nặng nhiều năm rồi và cho đến lúc ra đi Đại tướng cũng đã không tỉnh táo, không còn nói năng gì được nữa.

"Vì vậy lúc Đại tướng ra đi, trước đó ít phút tôi còn ở trong đó, tôi về đến nhà thì Đại tướng ra đi và tôi trở lại ngay.

"Lúc đó gia đình cũng có một số người ở đấy rồi, anh em cũng có mặt ở đấy rồi.

Đại tá Huyên nói con trai Võ Hồng Nam cũng ở bên Đại tướng khi ông trút hơi thở cuối cùng.

Cho dù thừa nhận rằng nhiều người mong Đại tướng "sống mãi với nhân dân, với đất nước", ông Huyên nói đã "vài năm nay" Đại tướng đã không còn minh mẫn và không thể bàn về những vấn đề của đất nước.

"Đại tướng đã nằm ở bệnh viện bốn năm nay rồi và khi vào bệnh viện sau một năm đã thấy là Đại tướng không trao đổi ý kiến gì được."
"Đại tướng không có bệnh tật gì ở trong người, nhưng sức khỏe cứ yếu dần đi, các bộ phận cứ yếu dần đi.
"Vì vậy Đại tướng không có những cơn đau đớn gì khi ra đi như những người có bệnh tật khác.
"Ăn thì phải ăn bằng xông rồi. ... Ăn ít thôi, ngày càng ít đi.

'Hẫng hụt' và 'bàng hoàng'

Ông Huyên nói mặc dù là người theo dõi sức khỏe của Tướng Giáp hàng ngày và biết rằng vị Đại tướng đang ngày càng yếu đi, ông vẫn cảm thấy bị "hẫng hụt" và "bàng hoàng" khi "mất đi tình cảm lớn".

Vị Đại tá nói gia đình Đại tướng đã quyết định mở cửa tư gia tại 30 Hoàng Diệu để người dân tới viếng Tướng Giáp vì có quá nhiều người dân đã tới đó sau khi ông qua đời.

Theo ông Huyên, ngày giờ an táng ông Giáp do gia đình quyết định.

Đây có lẽ là lý do Việt Nam không thể rời ngày an táng sớm lên để không trùng với ngày Thủ tướng Lý Khắc Cường tới Việt Nam.
Đại tá Nguyễn Văn Huyên
Ông Huyên nói Tướng Giáp suy nghĩ
nhiều vì Việt Nam còn kém phát triển
Khi được hỏi Tướng Giáp nghĩ sao khi Việt Nam vẫn còn thua kém nhiều nước trong khu vực và trên thế giới, Đại tá Huyên nói:

"Suy nghĩ của Đại tướng là làm sao để đất nước ta giàu mạnh, 'sánh vai với các cường quốc năm châu' như lời Bác Hồ mong muốn.

"Đại tướng nghĩ rằng Việt Nam mình không thể kém các nước khác xung quanh được.

"Nhưng mà mình bây giờ chưa bằng, và còn kém, thì đấy là điều trăn trở nhất của Đại tướng.

"Đại tướng muốn đóng góp vào để làm sao đất nước vượt lên, sánh vai với các nước chứ không thể thua kém được.

"Đó là suy nghĩ của Đại tướng về một đất nước Việt Nam không những anh hùng mà còn là nước xây dựng giàu mạnh."

Mặc dù Tướng Giáp được coi là vị tướng huyền thoại, ông chỉ được giao trọng trách cao nhất là phó chủ tịch hội đồng bộ trưởng, tương đương phó thủ tướng hiện nay.

Trong khi đó một số vị tướng khác như Lê Đức Anh đã làm tới chủ tịch nước, Lê Khả Phiêu từng là tổng bí thư.

Ông Huyên bình luận: "Tôi là người gần gũi giúp việc Đại tướng, tôi có cảm giác Đảng ta phát huy khả năng, vai trò của Đại tướng chưa hết tầm.

"Tôi nghĩ rằng nếu phát huy được tốt hơn thì Đại tướng đóng góp cho đất nước được nhiều hơn.

"Có lẽ cái đó nhân dân nhiều người cũng cảm thấy như thế."
Di sản
Ông Huyên nói Tướng Giáp đã có vai trò lớn trong chiến thắng của Việt Nam trước đây và di sản của ông sẽ vẫn còn có giá trị cho sự phát triển của Việt Nam trong tương lai.

Ông nói: "Tôi thấy di sản Đại tướng Võ Nguyên Giáp để lại là Đại tướng đã có công lao to lớn trong công cuộc giải phóng đất nước.

"[Ông] không những là người làm nên lịch sử mà còn viết lại lịch sử giai đoạn đó của dân tộc cho nên Đại tướng có những di sản đóng góp cho dân tộc mà qua đó giáo dục tinh thần yêu nước cho tuổi trẻ Việt Nam.

"Quan điểm của Đại tướng rất rõ là không bao giờ giáo điều, phải đi vào thực tiễn, từ thực tiễn rút ra những bài học kinh nghiệm để tiếp tục vận dụng phát triển đất nước.

"Trong lĩnh vực quân sự, Đại tướng cũng như thế, đi vào thực tiễn kháng chiến để đúc kết kinh nghiệm trở thành lý luận quân sự nhằm huấn luyện cho bộ đội đánh giặc."

Ông Huyên nói một số lãnh đạo hiện nay đã không tìm hiểu thực tiễn để ra chính sách mà có xu hướng "bảo thủ, trì trệ."

Đại tá nói việc Việt Nam phát triển nhanh hay chậm và có theo kịp các nước trong thời gian tới đây sẽ phụ thuộc vào sự "năng động, sáng tạo" của giới lãnh đạo.
  (BBC)

Thủ phạm giấu mặt kéo dãn khoảng cách giàu – nghèo

(Dân trí) – Chủ đề khoảng cách giàu – nghèo được đào xới sâu thêm dịp Ngày Vì người nghèo của VN (17/10), khi con số chính thức chênh lệch gấp gần 10 lần bị dư luận bình cho là “trên mây”, với ví dụ mới nhất là khoản tiền khủng một ông tổng “bao bồ” vừa…bị lộ.
 >>  Việt Nam: Chênh lệch giàu nghèo gấp gần 10 lần
 >>  Chân dung người tình được Dương Chí Dũng tặng 2 căn nhà
 >>  Dân đóng tiền cho “quan” nuôi… bồ nhí!
Thủ phạm giấu mặt kéo dãn  khoảng cách giàu - nghèo
Khoảng cách giàu – nghèo giữa thực tế với con số chính thức xem ra cũng có… khoảng cách khá xa (ảnh minh họa)
Nghèo thật – Giàu giả
Nghe con số tròn trĩnh chỉ gấp gần 10 lần ấy, lẽ ra người dân phải phấn khởi và tự hào mới đúng bởi cảnh “người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra” đang dần đi vào dĩ vãng? Nhưng bi quan quá dễ thất bại, mà lạc quan tếu cũng chẳng thể dẫn tới thành công. Chi bằng có sự tham khảo cầu thị thêm từ những góc nhìn khác cho khách quan và kết quả là: bức tranh xã hội từ góc nhìn gần của người dân vẫn nhiều mảng tối hơn nhiều so với khi ngắm từ… tầm nhìn xa…vời vợi… 
“Theo thông tin của một số người nước ngoài đã từng sống và làm việc tại VN mà tôi được biết,  họ có nhận định chung là: VN là một nước NGHÈO THẬT VÀ GIÀU GIẢ??? Tôi nghĩ chắc là đúng…” – Bong Lua Vang: bongluavang@gmail.com
“Nhiều người nghèo quá nghèo, người giàu thì quá giàu. Tôi thấy vẫn còn sự bất công, mất công bằng ở VN và khoảng cách là quá lớn…. Nhất là khi những người có chức quyền lại tham ô, rùi lo đưa con cháu vào làm ở những vị trí ngon ăn… Bất chấp bao người dân bị bóc lột sức lao động và con của họ dù có học giỏi ra trường thì nhiều khi vẫn phải quay về làm nông…” – Phạm Thêu: phamtheuct5@gmail.com
“Chẳng nói gì các vùng nông thôn hay vùng sâu vùng xa, mà ngay tại Thủ đô vẫn còn  nhiều gia đình rất nghèo, phải chạy lo ăn từng bữa, đồ đạc không có gì đáng giá ngoài cái TV cũ mèm để xem hàng ngày” – Vũ Thu Minh:  Thuminh95@gmail.com
“Người nghèo có khi chỉ vài chục triệu cũng không có, nhưng kẻ giàu thì có thể có hàng trăm, hàng ngàn tỷ hoặc hơn nhiều hơn nữa. Vậy tỉ lệ khoảng cách giữa giàu và nghèo thực tế là bao nhiêu? Rất khó nói vì tài sản ngầm của các đại gia cực ‘khủng’ và luôn được giấu kín!” – Vũ Hải:  vuhai208@yahoo.com
“Tôi nghĩ là hơn 10 lần rất nhiều vì có người có thể có 10 tỉ, ngược lại có người 10 triệu đã là nằm mơ…” – Nguyễn Văn Khá: khathoivn@yahoo.com
“Ở VN chênh lệch giàu nghèo chỉ 10 lần thôi ư? Lấy cái gì làm tiêu chí để so sánh vậy? Người nông dân, người làm công ăn lương, người kinh doanh….Những người mua nhà ở chung cư cao cấp, biệt thự thì có thu nhập gấp hàng ngàn người ăn lương… Vẫn là con số … báo cáo cho hay” – Hoang Phi Hong: hoanghongphi@gmail.com
“Chênh lệch giàu – nghèo chỉ gấp 10 lần là sao? Như thế nào thì gọi là nghèo và làm sao để được coi là giàu? Không biết các vị dựa vào đâu mà tuyên bố con số đẹp như vậy? Các vị hãy đi về các tỉnh miền Trung, nhất là những vùng nông thôn vừa bị bão lụt ấy, tôi tin là sẽ thấy khoảng cách phải là gấp 100, thậm chí còn hơn cả trăm lần đó!” – Khanh Ha:  Khanh_0084@yahoo.com
“Nói giàu – nghèo chênh 10 lần là quá ít. Mức nghèo thu nhập trung bình 650 ngàn đồng/ người /tháng,  mức trung bình 6 – 7 triệu đ/tháng, còn người giàu có thu nhập từ 100 – 200 triệu đồng…./ tháng trở lên. Báo cáo vẫn chỉ là tượng trưng, tạm thời chấp nhận ở khía cạnh nào đó thôi. Còn thực tế từ khoảng cách giàu – nghèo cứ như giữa…. thiên đàng và địa ngục” – Công Dân:  luugu123@gmail.com
“Số liệu đó còn xa so với thực tế, tỉ lệ nghèo và tái nghèo thực tế lớn hơn rất nhiều. Ngay cả tại thành thị cũng có thể thấy rõ: đồng lương ít ỏi, thất nghiệp nhiều, xã hội thì thật ra ngày càng đi… xuống. Quả là buồn cho người dân và ngược lại đáng hổ thẹn cho những cán bộ giới chức với đồng lương đã cao hơn, bổng lộc nhiều mà vẫn tham ô gây thất thoát nhiều tỉ đồng, mặc kệ tình trạng đói nghèo vẫn đang dìm bao gia đình xuống đáy xã hội!!!” – Lê Kiều Anh:  lekieuanh0506@yahoo.com.vn
(minh họa: Ngọc Diệp)
(minh họa: Ngọc Diệp)
Bắc thang lên hỏi ông Trời

Để minh chứng cho những con số thực được ước lượng không chỉ gấp trăm mà còn là cả ngàn, vạn lần hơn số 10 mơ ước, dư luận tập trung vào số tiền nhiều tỉ đã bị thất thoát trong vụ ông cựu Tổng Vinalines đã phù phép tiền công quỹ thành của riêng, bao bọc bồ trẻ…bạo tay như thế nào. Đồng thời cảnh báo tiếp nhiều góc khuất phía dưới phần nổi của tảng băng chìm tham nhũng:
“Đúng là tội dân nghèo thật! Tiền thuế, tiền các loại phí đều đổ đầu dân. Tiền mồ hôi, nước mắt… của dân lại bị mấy ông tham nhũng đem tiêu xài đủ kiểu. Có những kiểu đúng là tử hình còn không hết tội với dân. Mua nhà cho bồ nhí tới 20 tỷ, thật kinh khủng ! Còn bao nhiêu quan tham đang… giấu mình tiêu tiền vô tội vạ của dân như thế? Chắc là không ít !” – Phạm Đức:  ducpham1974@gmail.com
    
“Dùng ngân sách nhà nước, tiền bòn rút của dân để nuôi bồ… Tôi biết còn nhiều cán bộ thế lắm, Dương Chí Dũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm trong số những kẻ tham ô thôi, vụ án nào của các sếp mà không dính líu đến bồ bịch… Làm thất thoát tiền bạc của dân mà không bị tử hình thì nói ai nghe nữa đây???” – Hoàng Phượng:  hoangphuong.dp@gmail.com
“Đây là một minh chứng cho việc buông lỏng quản lý cán bộ, hay chỉ là con bài cho chuỗi dây chuyền tham nhũng mà chỉ khi không thể che đậy được mới chịu lộ diện. Người dân được một đồng trợ giúp từ chính sách xã hội là đã nhìn nhận vô cùng tốt đẹp về đường lối của Đảng và chế độ, đó là sự thật. Tuy nhiên nhìn chung cán bộ như hiện nay thì chưa ai dám khẳng định là ‘cán’ thật hay ‘cán’ giả? Bằng mua, bằng giả do quan hệ, chạy chọt, lọt sàng rồi ngồi vào ghế cao, đợi thời cơ là đục khoét… Điều đáng tiếc là luật pháp hiện hành hình như vẫn chưa đủ mạnh nên vẫn có nhiều nghịch lý như hiện nay…” –  ĐTD:  do.thanh.duong.2012@gmail.com
“Bình thường thì vẫn là cán bộ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ… đến khi khui ra thật nhiều sai phạm: tham nhũng, bao bồ, chạy chức quyền…  Sao mà lắm sai phạm quá!” – Việt Nam: goi_mai@yahoo.com
Những kẻ như Dương Chí Dũng là tội đồ của đất nước, vì đã ‘góp phần’ làm suy thoái nền kinh tế trong khi đất nước còn rất khó khăn, nhiều người dân còn khổ sở… VN vừa mới hội nhập với thế giới, vẫn còn nhiều bỡ ngỡ. Nền kinh tế mới phát triển, còn non trẻ… nên bị tác động mạnh bởi những ‘cú lừa’ kinh khủng  này… Dẫu biết còn không ít kẻ tham nhũng khác nữa, chứ không thể chỉ mình Dương Chí Dũng trong vụ án này đâu…” -  Nguyen Van Si: changtrai_alpenliebe_881983@yahoo.com
Một trong những nghi can chính là thủ phạm giấu mặt kéo dãn khoảng cách giàu – nghèo, theo dư luận nhân dân, chính là “giặc nội xâm” tham nhũng, cần bị tiêu diệt càng sớm càng tốt:  
“Hãy mạnh tay tiêu diệt những can phạm trong vụ mua Ụ nổi, vì theo tôi đây là ‘giặc nội xâm’ trên mặt trận kinh tế, hủy hoại nền kinh tế đất nước, gây suy giảm nghiêm trọng uy tín cán bộ, mất lòng tin của nhân dân…” – Hà Kiêm (Tuyên Quang):  kiemha@68yahoo.com.vn
Khánh Tùng

Dân đóng tiền cho “quan” nuôi… bồ nhí!

http://dantri.com.vn/blog/dan-dong-tien-cho-quan-nuoi-bo-nhi-790731.htm

Bùi hoàng Tám

(Dân trí) – Nghĩ đến việc phải còng lưng chắt bóp đóng thuế cho “quan” nuôi bồ nhi đã xót xa, uất ức lắm rồi. Nếu như lại phải nghe những lời tuyên án “thân nhân tốt, bản thân chưa có tiền án, tiền sự…” với mức án “nhẹ hều” thì càng xót xa, đau đớn!
25 tỉ đồng/một năm… tù!

(Minh họa: Ngọc Diệp)
(Minh họa: Ngọc Diệp)
Sáng 14/10, cơ quan cảnh sát điều tra đã chuyển Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao truy tố các bị can trong vụ án tham nhũng trong việc mua ụ nổi 83M tại Vinalines.
Theo đó, Dương Chí Dũng và đồng bọn cố ý làm trái trong đầu tư, tổ chức đấu thầu, thanh toán trong việc mua ụ nổi 83M, gây thiệt hại cho nhà nước gần 400 tỷ đồng. Trong vụ án này, Dương Chí Dũng đã chỉ đạo các đồng phạm nâng khống số tiền mua ụ nổi để tham ô 1,6 triệu USD. Cơ quan điều tra phát hiện Dương Chí Dũng đã sử dụng số tiền tham ô để mua cho bồ nhí 2 căn hộ chung cư.
Cụ thể, theo báo Thanh niên ngày 16/10, bài “Ăn 1 phá 10”, để biển thủ số tiền ấy, chúng đã mua một “đống sắt vụn” với giá 37 tỉ đồng, chỉ sau một hồi “nhào nặn” khối sắt vụn này được thổi giá lên thành 9 triệu USD (theo tỷ giá năm 2008 tương đương 144 tỉ đồng):
“Chưa dừng lại ở đó, lãnh đạo Vinalines đã móc nối với cơ quan đăng kiểm, hải quan “vẽ” cục sắt này thành một con tàu để đủ điều kiện hoạt động hàng hải, đủ điều kiện thông quan. Báo cáo của Vinalines cho thấy chỉ tính riêng việc vận chuyển chiếc ụ nổi này theo đường biển về VN đã lên tới hơn 73 tỉ đồng, tính đến tháng 5.2012, tổng chi phí cho chiếc ụ nổi này lên tới 525 tỉ đồng… 
Trong phi vụ nói trên, lãnh đạo Vinalines “chỉ” được chia người nhiều nhất 10 tỉ đồng, người ít 340 triệu đồng nhưng con số thiệt hại họ gây ra đã lên tới hàng trăm tỉ đồng. Điều cay đắng hơn để ăn được những khoản tiền này, lãnh đạo Vinalines phải chấp nhận lại quả cho người nước ngoài. Theo kết luận điều tra, trong khoản chênh lệch 9 triệu USD mua ụ nổi với thực giá 2,3 triệu USD, lãnh đạo Vinalines đã phải “biếu” không do các doanh nghiệp nước ngoài hàng triệu USD”.
Đọc những dòng tin trên không khỏi bất bình và uất ức bởi sự nhẫn tâm, sa đọa của bọn quan chức tham nhũng.

Bất bình hơn bởi lúc này đây, kinh tế đất nước đang cực kỳ khó khăn, hàng vạn doanh nghiệp thua lỗ, phá sản vì thiếu vốn, hàng chục vạn công nhân không có việc làm đang phải ngày đêm bươn chải kiếm từng đồng, từng cắc để nuôi gia đình và góp vào ngân sách nhà nước….

Uất ức bởi trước áp lực về ngân sách, Bộ Tài chính vừa phải đề xuất giảm 100.000 đồng lương tối thiểu trong số tiền còm cõi của công chức bởi không thể cân đối thu chi.

Nhẫn tâm bởi để có được hơn 30 tỉ đồng (1,6 triệu USD), Dương Chí Dũng và đồng bọn đã cấu kết với nhau ăn cắp số tiền gần 400 tỉ đồng tiền thuế của dân, trong đó có hàng triệu USD được bọn chúng “lại quả” cho người nước ngoài.

Không chỉ bất bình, uất ức thậm chí là cảm giác nhục nhã bởi số tiền đó được ông Dũng dùng để mua nhà cho bồ nhí ở các chung cư đẹp nhất Hà Nội. Nói trắng ra, dân chúng ta đã phải còng lưng chắt bóp để ông ta đem tiền đi nuôi gái, mua nhà cho gái.

Thế nhưng càng thất vọng hơn, nếu như rồi đây, cái án ông Dũng chịu rất nhẹ so với những gì mà ông Dũng gây ra. Lý do có thể lại vẫn là những lập luận quen thuộc như thân nhân tốt, bản thân chưa phạm tội bao giờ…

Có thể sẽ có ý kiến cho rằng không nên “Cầm đèn chạy trước ô tô” nhưng còn nhớ vụ ông Phạm Thanh Bình Vinashin, số tiền lên tới 500 tỉ đồng song cũng chỉ có án 20 năm tù, thì không biết án của ông Dũng sẽ như thế nào?

Nghĩ đến việc phải còng lưng chắt bóp đóng thuế cho “quan” nuôi bồ nhi đã xót xa, uất ức lắm rồi. Nếu như lại phải nghe những lời tuyên án kiểu: Thân nhân tốt, bản thân chưa phạm tội bao giờ… với mức án “nhẹ hều” thì không chỉ bất bình, uất ức mà còn xót xa, đau đớn và thất vọng!

Bùi Hoàng Tám

Tập đoàn điện lực Việt Nam: Độc quyền – đặc lợi – tội đồ

Boxitvn

 Phạm Chí Dũng
EVN Ở Việt Nam, EVN là một trong những dẫn chứng sống động và dối trá nhất về việc người ta đã mượn dĩ vãng kinh tế chỉ huy để trục lợi như thế nào. Trong điều kiện nền chính trị độc đảng, thủ đoạn lợi dụng càng trở nên có ý nghĩa hơn. Độc quyền và đặc lợi cũng vì thế đồng nghĩa với tội đồ, đối với nền kinh tế và đời sống dân sinh.
Bù lỗ vào dân!
Tháng 10/2013. Tròn hai năm từ thời điểm nhiều khuất tất của Tập đoàn điện lực Việt Nam (EVN) lần đầu tiên được lôi ra ánh sáng. Một lần nữa, báo chí trong nước phải dùng đến từ “phẫn nộ” đối với điều bị xem là tội ác của một tập đoàn luôn được chở che bởi cơ chế đặc quyền đặc lợi.
Hai năm trước, vào lúc nền kinh tế Việt Nam dợm chân vào suy thoái, sự đổ bể của hai thị trường chứng khoán và bất động sản đã kéo theo một phát minh không tiền khoáng hậu kể từ thời mở cửa: những doanh nghiệp nhà nước đặc trưng bởi chủ thuyết “giá chỉ có tăng chứ không giảm” như EVN và Petrolimex (Tập đoàn Xăng dầu Việt Nam) đã tạo thành cặp song sinh có chung hậu môn. Hàng loạt chiến dịch đầu tư trái ngành của các tập đoàn này vào chứng khoán, bất động sản và bảo hiểm rốt cuộc đã tích đọng gánh nợ đến trên 40.000 tỷ đồng.

Trong suốt hai năm qua, toàn bộ số nợ nần đó đã được EVN và Petrolimex tuồn qua tuyến đại tràng để đổ lên đầu người dân đóng thuế.
Nhưng cũng trong suốt hai năm qua, bất chấp những đợt tăng giá điện vô tội vạ của EVN, đã không có bất cứ cuộc kiểm tra nào được làm tới nơi tới chốn. Tất cả những dấu hiệu khuất lấp về tài chính và số lương “nghèo khổ” ít nhất vài chục triệu đồng theo đầu người ở tập đoàn này mà dư luận bức xúc từ năm 2011, đã hầu như không được cơ quan chủ quản của EVN là Bộ Công thương đón nhận. Không những thế, những lãnh đạo cao nhất của Bộ Công thương như ông Vũ Huy Hoàng vẫn không ngơi nghỉ một chiến dịch khác: PR cho “cậu ấm hư hỏng” của mình.
Đó là một dạng PR không mới, nhưng lại chỉ được dư luận người dân Việt đặt tên chính thức từ năm 2012: PR chính sách. Chủ thể của hoạt động này chính là cái tên “nhóm thân hữu” – một chủ đề mà chưa một ủy viên Bộ Chính trị nào dám mổ xẻ trước bàn dân thiên hạ.
Nhóm thân hữu, về bản chất, lại có mối quan hệ ruột rà và móc xích giữa các chính khách ở các cấp khác nhau, từ dưới lên và từ trên xuống. Trong từng trải của người dân Hà Nội, thực tế sinh tồn của các doanh nghiệp lệ thuộc vào chính sách từ nhiều năm qua đã chứng tỏ một nguyên tắc bất thành văn là chỉ có chính sách mới tạo ra được lợi nhuận, để đến lượt mình, lợi nhuận phải quay lại “nuôi” chính sách.
Không quá khó hiểu là những động thái PR chính sách đã xuất hiện không ít lần, kể cả ở cấp Chính phủ. Cũng không ít lần, cứ sau cuộc họp thường kỳ hàng tháng của Chính phủ, phát ngôn viên của cơ quan này là Bộ trưởng Vũ Đức Đam – người đang được hứa hẹn sẽ “nâng lên một tầm cao mới” – lại đăng đàn với những lời lẽ lấp lửng về lộ trình tăng giá của EVN và Petrolimex.
Nhưng không giống với sự mơ hồ vô cùng tận của cụm từ “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”, kết quả của sự lấp lửng từ các nhóm lợi ích thời nay thường dẫn đến thái độ tăng giá “quyết liệt” – từ ngữ mà giới lãnh đạo chính phủ hay dùng – ngay sau đó.
Như một quy luật, giá điện và giá xăng dầu tìm mọi cách tăng vào thời gian giữa hai kỳ họp Quốc hội. Còn trong thời gian phiên họp Quốc hội, những nhà làm giá lập tức áp dụng chính sách giảm giá, nhưng chỉ là giảm cho có, để thường sau khi Quốc hội “thành công tốt đẹp”, giá lại ào ào tăng lên.
“Giết sống” dân chúng
Giá xăng dầu và điện lực tăng tất yếu dẫn đến lạm phát. Trong thực tế, chỉ số tiêu dùng CPI bị tác động không nhỏ và lập tức kích hoạt hàng loạt đợt tăng giá của hàng tiêu dùng, thực phẩm, giá vận tải hành khách và hàng hóa, giá nhà trọ…, làm khốn khó hơn cho đời sống dân nghèo vốn đã quá khó khăn.
Đời sống dân sinh ấy lại liên đới quá đỗi hữu cơ với một phần lớn lực lượng vũ trang và công chức viên chức nhà nước. Một viên thiếu tá an ninh than thở “Không thể tích lũy được chỉ với chục triệu bạc lương, vì điện và xăng ngốn hết cả rồi”.
Thế nhưng đối mặt với tất cả những trớ trêu và nghịch lý tận cùng ấy, lãnh đạo Bộ Công Thương vẫn im lặng, trong khi vài ba viên chức cấp vụ của bộ này vẫn cố gắng “an dân” bằng thuyết minh việc tăng giá xăng dầu và điện không ảnh hưởng nhiều đến CPI.
Phụ họa cho điều được coi là “ảnh hưởng không nhiều” trên, các nhà làm thống kê Việt Nam luôn đưa ra những con số không cần nguồn gốc. Chỉ có điều cho đến nay, rất nhiều người dân và cả giới chuyên gia nhà nước đã không còn tin vào các con số thống kê nữa. Một trong những scandal lớn nhất vừa xảy ra là giới chuyên gia phản biện đã thẳng thừng vạch ra hiện tượng “GDP có chân”, châm biếm về tình trạng báo cáo theo chủ nghĩa thành tích của các địa phương, và ngay cả con số GDP mà lãnh đạo chính phủ nêu ra cũng khó có thể mang trên mình tính thực chất.
Nhưng hoàn toàn ngược lại, lợi nhuận mới là thực chất nhất trong tất cả những vụ áp phe đình đám. Một cuộc thanh tra của Thanh tra chính phủ mới đây đã phát hiện trong bảng giá thành của mình, EVN đã hạch toán cả các công trình xây bể bơi, sân tennis và biệt thự vào giá bán điện. Giá bán điện lại được phổ cập cho mặt bằng dân trí thấp kém trong dân chúng. Và thêm một lần nữa, người ta có được bằng chứng về cái được coi là “trận đánh đẹp” của EVN: cuộc chiến bù lỗ vào dân.
Sau khi tăng giá liên tục trong hai năm qua, nợ ngân hàng của EVN đã được rút bớt. Nhưng chỉ là bớt một ít. Với hơn 30.000 tỷ đồng thất bát từ đầu tư trái ngành, EVN luôn phải đối mặt với tương lai phá sản nếu không thanh toán được cho các chủ nợ.
Trong khi đó, một con số lần đầu tiên được công bố là EVN chính là doanh nghiệp vay nợ ngân hàng lớn nhất Việt Nam, với hơn 118.000 tỷ đồng. Đây là mức dư nợ lớn nhất mà hệ thống ngân hàng dành cho một tập đoàn nhà nước.
Với nợ nần khổng lồ và số lỗ do đầu tư trái ngành, người ta ước tính EVN phải tăng giá điện liên tục đến năm 2017-2018 thì mới may ra “hòa vốn”.
Thế nhưng cái điểm hòa vốn đầy tính nhân quả ấy lại có thể khiến những người dân nghèo nhất phải quyên sinh. Bởi theo nguyên lý từ thời tư bản dã man, nếu doanh nghiệp độc quyền hòa vốn, nhân dân phải chịu lỗ; còn khi doanh nghiệp độc quyền có được lợi nhuận, nhân dân chắc chắn phải mất đi phần lớn thu nhập của mình.
Không chỉ mất tài sản, người dân còn phải trả giá bằng cả sinh mạng bởi lối hành xử vô lương tâm của những quan chức độc quyền nhà nước. Vụ xả lũ không thông báo trước ở Đắc Lắc vào tháng 9/2013 chính là một cách “giết sống” 12 cư dân nghèo nàn nơi rốn lũ, với trách nhiệm không chỉ thuộc về doanh nghiệp thủy điện và chính quyền Đắc Lắc, mà còn liên đới đến những lãnh đạo của EVN.
Tuy nhiên sau vụ “giết sống” trên, những phóng viên báo chí quốc doanh đành ôm hận vì bị giới tuyên giáo “chặn họng”. Cũng không có bất kỳ một quan chức vô trách nhiệm nào phải đối mặt với vành móng ngựa.
Tán tận lương tâm chắc chắn là từ ngữ hiển thị đầy đủ nhất tâm địa của các doanh nghiệp độc quyền trong những năm suy thoái kinh tế qua. Kinh tế càng xuống dốc, đời sống người dân càng túng quẫn, chủ nghĩa thực dụng và lợi nhuận càng lên ngôi, thái độ sống chết mặc bay càng đội mồ sống dậy.
Truy cứu độc quyền!
Sự tán tận lương tâm của quan chức và hậu quả của nó không thể không liên quan đến trách nhiệm của giới lãnh đạo chính phủ, những người đã im lặng hoặc “bật đèn xanh” cho EVN và Petrolimex gây nên các chiến dịch tăng giá vào thời gian giữa hai kỳ quốc hội.
Không chỉ bị lên án bởi dư luận trong nước, khối u độc quyền doanh nghiệp quốc doanh ở Việt Nam còn bị nhiều chính phủ xã hội dân sự trên thế giới và các tổ chức quốc tế chỉ trích kịch liệt, bởi hiện trạng bệnh hoạn đó đi ngược lại với những cam kết về “hoàn thiện nền kinh tế thị trường” mà chính phủ Việt Nam đã hùng dũng cam kết trước cộng đồng quốc tế.
Hiện trạng bệnh hoạn trên lại liên quan mật thiết đến chuyến đi lặng lẽ của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đến New York vào cuối tháng 9/2013. Trong cuộc gặp gỡ đó, ông Dũng đã đề xuất một sự “linh hoạt” mà Mỹ và các nước trong Hiệp định đối tác kinh tế xuyên thái Bình Dương (TPP) “nên” dành cho Việt Nam – như một đặc cách.
Chỉ có điều, làm thế nào để xứng đáng nhận ân huệ ấy thì phía Việt Nam lại không nêu được một dẫn chứng cụ thể nào. Trong khi đó, từ bỏ độc quyền là một trong những điều kiện then chốt để Việt Nam có thể ngẩng mặt ngồi vào bàn đàm phán TPP.
Ít nhất, đã không có một cam kết cụ thể nào của Việt Nam được phát ra về kế hoạch xóa bỏ thế độc quyền và cải cách doanh nghiệp nhà nước. Tất cả những gì được hứa hẹn chỉ là “chúng tôi sẽ tiến hành cải cách”. Song thời gian để cải cách là bao lâu lại tùy thuộc vào lòng hảo tâm của các nhóm lợi ích đang lũng đoạn nền kinh tế Việt Nam, và còn lệ thuộc vào cả lòng thành chính trị của các chính khách của đất nước này.
Nguyên tắc thương mại đa phương quốc tế rất rõ ràng: chừng nào chưa xóa bỏ độc quyền doanh nghiệp, Việt Nam chưa thể đủ tư cách tham dự vào bàn tiệc mà phương Tây đã bày sẵn. Không những thế, hệ quả đó còn làm ảnh hưởng không nhỏ đến vị thế chính trị của giới chính khách lãnh đạo trước người dân trong nước và trong mối cộng hưởng với các phản ứng của quốc tế.
Phản ứng của người dân, như báo chí trong nước đã phải dùng đến từ “phẫn nộ”, sẽ không thể kéo dài tâm thế chịu đựng mãi. Nếu ở những quốc gia như Bungaria, toàn bộ chính phủ đã phải từ chức vào đầu năm 2013 sau cú tăng giá điện của hai tập đoàn điện lực tư nhân mà đã khiến cho hàng chục ngàn người dân Sophia đổ ra đường biểu tình, xã hội Việt Nam cũng có thể là một hình ảnh tương tự trong không quá lâu nữa.
Sau hai năm kể từ lúc các chiến dịch “thủ ác” được kích phát dồn dập và bất chấp oán thán dân tình, kẻ tội đồ EVN đã có đủ thời gian chứng tỏ nó có năng lực gây ra tội ác ghê gớm đến thế nào.
Bất kể động cơ nào, dù thuộc về tranh đấu nội bộ hay làm dịu tình cảm phẫn uất của dân chúng…, ban lãnh đạo EVN và cơ quan chủ quản của tập đoàn này là lãnh đạo Bộ Công Thương cũng rất xứng đáng bị Quốc hội, Thanh tra chính phủ và Bộ Công an tạm đặt ra “ngoài vòng pháp luật” về thế độc quyền, đồng thời không thể bỏ qua trách nhiệm pháp lý về ít nhất 17 hành vi có dấu hiệu sai phạm.
P.C.D.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN

Trương Minh Hưởng --- Văn bằng Tố cáo

Kính thưa đảng viên đảng Cộng sản, gần 8 năm đi khiếu nại theo luật của nhà nước dưới sự lãnh đạo trực tiếp, toàn diện, tuyệt đối của Đảng như tôi đã trình bày. Những gì tôi viết ra là sự thật, có 341 con dấu đỏ làm bằng. Nếu tôi giăng toàn bộ các văn bản của các cấp chính quyền ra có lẽ phải vài chục mét vuông, có chế độ nào, chính phủ nào trên thế giới điều hành như thế này không?
Trương Minh Hưởng
Nghe nói: Đảng CSVN tự khẳng định, Đảng lãnh đạo Trực tiếp ,Tuyệt đối,Toàn diện tất cả từ Chính trị, Quốc phòng, Kinh tế, Ngoại giao cho đến mọi mặt đời sống Văn hoá -- Xã hội Việt nam.

ông Trương Minh Hưởng với 341 con dấu đỏ của các cấp chính quyền

Từ 2007 tới nay, đếm trong bộ hồ sơ khiếu kiện của tôi đã có 341 con dấu đỏ của 4 cấp chính quyền mà vụ việc của tôi vẫn giậm chân tại chỗ , tôi vẫn bị oan ức, vẫn bị ăn chặn 60 triệu đồng cho nên tôi có quyền đòi hỏi Đảng phải chịu trách nhiệm về những thiệt hại của tôi . Nghe nói : Từ năm 1992 Đảng cũng tự hợp pháp hoá quyền lãnh đạo đất nước được ghi vào điều 4 hiến pháp mà tôi chưa một lần có sự uỷ quyền . Những lần bầu cử đại biểu quốc hội, hoặc đại biểu H.Đ.N.D. các cấp thì đều làm theo sự hướng dẫn và của tổ bầu cử mà tôi không thấy bóng dáng Tự do - Dân chủ trong bầu cử

Với những lý do nêu trên tôi kính gửi Đảng Cộng sản Việt nam , tôi không là đảng viên, không rõ hệ thống tổ chức của Đảng nên không biết kính gửi ai ? ở đâu ? vì không rõ địa chỉ nên tôi nhờ Internet chuyểntải đến các Đảng viên đảng C.S.V.N.



Tên tôi là Trương Minh Hưởng sinh năm 1950 Thường trú : Xóm 4 xã Ba sao (nay là thị trấn) huyện Kim bảng tỉnh Hà nam (tôi bị bắt, giam trái phép từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều ngày 10/10/2013, đã đăng trên blog Nguyễn Tường Thuỵ, mephu ,V.A.O.L. cùng nhiều trang mạng khác). Nội dung tôi tố cáo như sau :

Từ trước năm 1992 gia đình tôi sử dụng 3 thửa đất số 327, 329,330 Tờ bản đồ số 5 lập năm 1992 có tổng diện tích 3000m2. số đất này có nguồn gốc H.T.X nông nghiệp giao cho ông Lý Trần Lanh canh tác, sau đó ông Lanh chuyển về Ninh Bình nên đã chuyển nhượng cho ông Nguyễn Xuân Luận, một thời gian ông Luận canh tác không hiệu quả nên đã chuyển nhượng cho tôi được sự đồng ý của chính quyền xã. Từ năm 2002 tôi đã sản xuất ổn định là trồng cây lưu niên kết hợp cây ngắn ngày , Tôi đã nộp thuế đầy đủ cho ông xóm trưởng Lý Trần Vinh.

Năm 2007 khi có Dự án du lịch Tam chúc, ban GPMB (giải phóng mặt bằng) thực hiện thủ tục kê khai và bồi thường. Trong các văn bản bồi thường liên quan đến 3 thửa đất tôi đều đứng tên (Trương Minh Hưởng) xác định số liệu thiệt hại tài sản, diện tích, đơn giá và thành tiền rồi sau cùng là ký tên. Đến khi lĩnh tiền thì Ban GPMB giữ lại số tiền đất, chỉ trả cho tôi số tiền hoa lợi trên đất. Họ giải thích tiền đền bù đất thuộc về ông Lý Trần Lanh. Tại sao khi làm thủ tục đền bù họ không nói ra điều này? Để tôi ký tên vào các hồ sơ, nay họ giữ tiền lại ? Người nhượng lại đất cho tôi là ông Luận, nay tại sao ông Lanh được lĩnh tiền ? Tất cả những tại sao ấy quy về một nguyên nhân, chủ tịch xã Ba sao Vũ Công Đức chỉ đạo kế hoạch ăn chặn, nhưng không thể nuốt trôi , tôi đã vạch mặt, bởi tôi đi kiện nên số tiền này vẫn nằm trong tài khoản của xã (theo các văn bản trả lời).

Cán bộ đòi vứt đơn tố cáo của công dân vào sọt rác

Thế là từ đó tôi đắm chìm trong đơn từ. Công văn từ chính quyền đến, đơn thư từ tôi ra đi nhiều vô kể. Đến nay tôi ngồi soạn lại và đếm thì đã có 341 con dấu đỏ của 4 cấp chính quyền trong bộ hồ sơ đòi lại 60 triệu.

Tố cáo kẻ ăn trộm cho người chủ mưu trộm xử lý, đúng là chuyện hài nhưng tôi cũng phải thực hiện mới đủ thủ tục lên cấp huyện. Cũng mất một thời gian dài thì chủ tịch huyện ra quyết định và cũng không khác gì cấp xã, có khác chăng là cấp xã thì trực tiếp ăn chặn còn cấp huyện thì bao che, nhưng dù sao thì tôi cũng có đủ thủ tục để khởi kiện vụ án Hành chính.

Tôi có đơn khởi kiện vụ án Hành chính đối với chủ tịch xã Vũ Công Đức đã ký Kết luận số 01/9/2008 sai trái, cố tình ăn chặn 60 triệu đồng của tôi. Tôi đã đưa đơn đến Toà án Kim bảng, họ cũng quanh co, đối phó , phớt lờ và cuối cùng trả lại đơn khởi kiện kèm theo Văn bản với nội dung:" Vụ việc không thuộc trách nhiệm , không thuộc thẩm quyền của Toà !"

Phạm Mạnh Hùng trưởng phòng Nghiệp vụ 2 thanh tra tỉnh tuyên bố:
" Ném đơn của tôi vào sọt rác" (đeo kính, đứng giữa)
Ngày 20/1/2013 tôi tới phòng tiếp dân tỉnh, hôm đó có phó chủ tịch Trần Hồng Nga tiếp được chứng kiến ông Phạm Mạnh Hùng trưởng phòng Nghiệp vụ 2 thanh tra tỉnh tuyên bố:" Ném đơn của tôi vào sọt rác" một câu nói như trẻ trâu ngoài đồng

Bế tắc, tôi phải tới Viện Kiểm sát huyện Kim bảng và viện Kiểm sát tỉnh Hà nam yêu cầu giám sát vụ việc của tôi . Làm việc với 2 cơ quan cũng không khác bên Toà án và bên Tiếp dân . Tôi mất rất nhiều thời gian, vụ việc không tiến triển mà chỉ nhận thêm hơn 30 văn bản đóng dấu đỏ trả lời quanh co. Càng về sau họ càng trơ trẽn, nói năng vô trách nhiệm buộc tôi phải dùng điện thoại ra ghi âm thì họ nói nhỏ hoặc không nói, tôi ghi hình thì họ lấy tay che mặt. Đã nhiều lần như vậy nên buổi sáng ngày 10/9/2013 họ đã gọi công an tới, cậy quyền, dùng sức cưỡng chế tịch thu điện thoại của tôi tại phòng Tiếp dân huyện Kim bảng. Tôi yêu cầu lập biên bản, nay tôi vẫn cầm biên bản mà điện thoại thì không biết làm cách nào để lấy lại được.

Trước đó vào tháng 7/2013 tôi thấy xuất hiện tấm biển :"Cấm quay phim, chụp ảnh" đóng lên tường cùng với Nội quy ở phòng Tiếp dân huyện cũng như ở tỉnh. Nhiều lần tôi đã phản đối và khẳng định không có luật cấm quay phim, chụp ảnh nơi tiếp dân nhưng họ đều phớt lờ coi như không nghe thấy.

Ngày 10/10/2013, cũng như mọi khi phía chính quyền né tránh việc tiếp tôi và vẫn nói những câu hách dịch, tôi cũng dùng điện thoại ghi âm và ghi hình, thế là chủ tịch huyện Vũ Văn Tuyên ra lệnh cưỡng chế tôi về phòng giam từ 8giờ sáng đến 16 giờ chiều không lập được biên bản phạm pháp nên họ thả tôi về.

Kính thưa đảng viên đảng Cộng sản, gần 8 năm đi khiếu nại theo luật của nhà nước dưới sự lãnh đạo trực tiếp, toàn diện, tuyệt đối của Đảng như tôi đã trình bày. Những gì tôi viết ra là sự thật, có 341 con dấu đỏ làm bằng. Nếu tôi giăng toàn bộ các văn bản của các cấp chính quyền ra có lẽ phải vài chục mét vuông, có chế độ nào, chính phủ nào trên thế giới điều hành như thế này không ?

Tôi đã kêu cầu cơ quan hành pháp, tư pháp, công tố đủ cả, mà sao không mang lại kết quả gì ? Tôi chắc chắn Đảng không thù riêng ai, mà sao dân oan cứ hàng đoàn, hàng lũ nối tiếp nhau đi khiếu kiện . Vậy nên tôi tố cáo 4 cấp chính quyền, tố cáo 2 cơ quan hành pháp, tư pháp còn cơ quan lập pháp đã giúp gì cho tôi, đại biểu quốc hội cũng nhiều lần tiếp tôi đấy mà quyền lợi vẫn mất tăm. Thế thì Đảng lãnh đạo có đáng tố cáo không ? Còn ai vào đây nữa ! Đảng lãnh đạo trực tiếp, tuyệt đối, toàn diện kia mà, Đảng không thể đổ trách nhiệm cho ai được!

Đó là ý kiến của tôi đã được hun đúc gần 8 năm trời , nay kính gửi đảng viên đảng Cộng sản Việt nam thấu hiểu nỗi lòng dân chúng .

Ngày 16/10/2013
Trương Minh Hưởng

ông Trương Minh Hưởng nói về việc bị CA thị trấn Quế, huyện Kim Bảng, Hà Nam bắt giam trái phép ngày 10/10/2013  Trần Thị Nga

Đề nghị Bộ Công an vào cuộc vụ CA Hà nội buộc dân khai 32 thông tin cá nhân

Bộ Tư pháp ngày 17-10 cho biết đã có văn bản đề nghị Bộ Công an vào cuộc xem xét sự việc Công an Hà Nội thực hiện thu thập thông tin công dân có nhiều dấu hiệu trái luật mà Báo Người Lao Động phản ánh.
Bộ Tư pháp đã đề nghị Bộ Công an vào cuộc vụ Công an Hà Nội yêu cầu người dân phải khai 32 thông tin liên quan tới cá nhân
Trả lời Báo Người Lao Động tại cuộc họp giao ban thường kỳ sáng nay 17-10, ông Trần Tiến Dũng, Chánh văn phòng kiêm người phát ngôn của Bộ Tư pháp, cho biết cơ quan này đã nắm được thông tin xung quanh việc Công an TP Hà Nội tiến hành thu thập dữ liệu dân cư và lập tức gặp phải những dư luận trái chiều.
Theo chức năng, thẩm quyền của mình, Cục Kiểm soát thủ tục hành chính (Bộ Tư pháp) đã xem xét vụ việc.
Ông Ngô Hải Phan, Cục trưởng Cục Kiểm soát thủ tục hành chính, cho biết đã có văn bản gửi Bộ Công an đề nghị xem xét lại vấn đề thu thập dữ liệu dân cư của Công an Hà Nội mà báo chí, dư luận lên tiếng phản ánh thời gian vừa qua.
“Đến nay Nghị định 90 của Chính phủ về cơ sở dữ liệu dân cư quốc gia vẫn có hiệu lực pháp lý và là cơ sở để triển khai thực hiện thu thập thông tin dân cư. Chúng tôi đang chờ ý kiến của Bộ Công an trước rồi mới có ý kiến chính thức của mình”- ông Phan nói.
Ông Phan cho biết gia đình mình cũng đã nhận được văn bản thu thập thông tin dân cư do cảnh sát khu vực mang tới. Tuy nhiên, trong bản kê khai này có tới 32 thông tin nên không hiểu có phải kê khai hết hay chỉ kê khai một số thông tin có khoanh tròn.
Nhiều phóng viên tại cuộc họp báo cũng phản ánh việc gia đình họ đã nhận được văn bản yêu cầu kê khai thông tin cá nhân từ cán bộ dân phố, cảnh sát khu vực, công an phường...
“Tôi không thể hiểu tại sao lại bắt buộc chúng tôi kê khai cả email cá nhân, cơ quan công tác, số điện thoại, quá trình công tác hoạt động ở đâu từ khi đủ 14 tuổi tới nay, rồi quan hệ anh em ruột thịt thế nào,….” - một phóng viên đến từ Cổng thông tin điện tử Chính phủ thắc mắc và lo ngại về việc thu thập thông tin cá nhân một cách thủ công như vậy thì làm sao đảm bảo được tính bảo mật, không lộ thông tin cá nhân của công dân ra ngoài.
Trong khi đó, phóng viên của Báo điện tử Vietnamnet cho biết gia đình mình nhận được văn bản từ ông tổ trưởng dân phố và không hề có một hướng dẫn nào về việc thông tin nào thì kê khai, thông tin nào không kê khai,… “Vậy thì người dân sẽ không thể hiểu phải kê khai thế nào cho đúng”- phóng viên này đặt vấn đề.
Ông Ngô Hải Phan cho biết đến giờ chưa thể khẳng định quy trình thu thập, thực hiện thu thập như thế của Công an Hà Nội đúng hay sai.
Như Báo Người Lao Động phản ánh, sau một thời gian thực hiện thí điểm, Công an TP Hà Nội đang thực hiện triển khai mở rộng việc thu thập thông tin dữ liệu dân cư. Điều này ngay lập tức gặp phải phản ứng từ phía người dân cũng như chuyên gia tư pháp.
Theo luật sư Nguyễn Văn Hậu, Phó chủ tịch Hội Luật gia TPHCM, việc yêu cầu người dân kê khai tới 32 thông tin của Công an Hà Nội có dấu hiệu trái với Nghị định 90 về cơ sở dữ liệu dân cư cũng như Bộ Dân sự về việc bảo vệ bí mật thông tin cá nhân. Người dân có quyền không kê khai một số thông tin trái luật trong văn bản của Công an Hà Nội.
Tin-ảnh: Thế Kha
(Người Lao động)

Báo Trung Quốc ngang ngược bày mưu chiếm Trường Sa năm 2025


http://soha.vn/quoc-te/bao-trung-quoc-ngang-nguoc-bay-muu-chiem-truong-sa-nam-2025-20131016223938628.htm
Trung Phạm – theo Trí Thức Trẻ | 17/10/2013 07:05
(Soha.vn) – Theo sự hoang tưởng và ngông cuồng của bài viết dưới đây thì Trung Quốc sẽ “thu hồi” Trường Sa vào giai đoạn 2025 -2030 sau khi thống nhất được Đài Loan từ 2020 -2025.
Ngày 8/7/2013, trên Wenweipo, tờ báo tiếng Trung có quan điểm ủng hộ chính phủ Trung Quốc xuất hiện một bài viết với tựa đề: “6 cuộc chiến tranh Trung Quốc chắc chắn sẽ phát động trong vòng 50 năm tới”.
Midnight Express 2046, trang blog có trụ sở ở Hong Kong, xác định bài báo trên có nguồn gốc từ ChinaNews.com.
Midnight Express 2046 đánh giá, dù còn ấu trĩ nhưng bài viết này đã cho thấy một bức tranh khá rõ ràng về cái gọi là “Chủ nghĩa Đại hán hiện đại” của Trung Quốc.
Theo cách nhìn nhận của bài báo,Trung Quốc hiện nay chưa phải là một cường quốc thống nhất. Đây là một sự sỉ nhục và do đó, vì “lợi ích thống nhất và phẩm giá quốc gia”, trong vòng 50 năm tới, Trung Quốc phải phát động 6 cuộc chiến tranh để hiện thực hóa mục tiêu này.
1. Cuộc chiến tranh thứ nhất: Thống nhất Đài Loan (2020 – 2025)
Bài báo đánh giá, mặc dù hai bờ eo biển Đài Loan vẫn đang trong trạng thái hòa bình nhưng Trung Quốc Đại lục không nên “mơ mộng” về một giải pháp thống nhất hòa bình từ chính quyền Đài Loan, cho dù là Quốc dân Đảng hay Dân tiến Đảng cầm quyền. Tình hình hiện nay của Đài Loan là nguyên nhân khiến Trung Quốc phải lo lắng vì các bên đều tận dụng cơ hội để mặc cả với Trung Quốc.
Do vậy, Trung Quốc phải hoạch định một chiến lược thống nhất Đài Loan trong vòng 10 năm tới, tức là khoảng năm 2020. Khi đó, Trung Quốc phải đưa ra tối hậu thư cho Đài Loan, yêu cầu Đài Loan lựa chọn: hoặc thống nhất hòa bình (Trung Quốc mong muốn điều này nhất) hoặc chiến tranh (lựa chọn bắt buộc) vào năm 2025.
Từ phân tích tình hình hiện tại, bài báo cho rằng Đài Loan chắn chắn sẽ cự tuyệt thống nhất, vì vậy hành động quân sự sẽ là giải pháp duy nhất. Cuộc chiến tranh thống nhất này sẽ là một cuộc chiến tranh hiện đại đầu tiên kể từ khi “nước Trung Hoa mới” được thành lập. Đây sẽ là phép thử đối với sự phát triển của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA) trong chiến tranh hiện đại.
Trong bối cảnh đó, Trung Quốc, hoặc sẽ giành chiến thắng dễ dàng, hoặc có thể phải đối diện với khó khăn, tùy thuộc vào mức độ can thiệp của Mỹ và Nhật Bản. Nếu Mỹ và Nhật Bản chủ động trợ giúp Đài Loan, hoặc thậm chí tấn công Trung Quốc Đại lục, đó sẽ là cuộc chiến tranh khó khăn và kéo dài. Ngược lại, nếu Mỹ và Nhật Bản đứng ngoài thì PLA có thể dễ dàng đánh bại Đài Loan. Trong trường hợp này, Đài Loan có thể sẽ bị kiểm soát trong vòng 3 tháng. Nhưng ngay cả khi Mỹ và Nhật Bản lâm trận, chiến tranh cũng có thể kết thúc chỉ trong vòng 6 tháng.
2. Cuộc chiến tranh thứ hai: Đánh chiếm Trường Sa (2025 – 2030)
 	Trung Quốc lộ mưu đồ đánh chiếm Quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam
Trung Quốc lộ mưu đồ đánh chiếm Quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam
Vẫn bằng giọng điệu ngang ngược, bài báo cho rằng, sau khi thống nhất Đài Loan, Trung Quốc sẽ nghỉ ngơi khoảng 2 năm. Trong thời gian khôi phục lại sức lực, Trung Quốc sẽ gửi tối hậu thư cho các nước xung quanh Quần đảo Trường Sa của Việt Nam với thời hạn cuối cùng là năm 2028.
Theo bài báo này thì “các nước có tranh chấp về chủ quyền có thể đàm phán với Trung Quốc” về việc đảm bảo các lợi ích đầu tư ở những hòn đảo này “bằng cách từ bỏ yêu sách lãnh thổ của họ”. Nếu không, một khi Trung Quốc tuyên chiến, mọi lợi ích đầu tư và lợi ích kinh tế “sẽ bị Trung Quốc tước đoạt”.
Bài báo cho rằng, vào thời điểm đó, các nước Đông Nam Á còn đang “run lẩy bẩy” trước việc Trung Quốc thống nhất Đài Loan bằng biện pháp quân sự. Vì vậy, trong tình huống thứ nhất, các nước sẽ ngồi vào bàn đàm phán nhưng không muốn từ bỏ lợi ích của mình ở Trường Sa. Các nước sẽ áp dụng chiến thuật chờ đợi và trì hoãn đưa ra quyết định cuối cùng. Bài báo đã viết rất hống hách: “Họ sẽ không quyết định đón nhận hòa bình hay phát động chiến tranh một khi Trung Quốc chưa có bất cứ động thái cứng rắn nào”.
Tình huống thứ hai, Mỹ sẽ không ngồi nhìn Trung Quốc“tái chiếm” quần đảo này. Nhưng cuộc chiến thứ nhất đã đủ dạy cho Mỹ một bài học “đừng công khai đối đầu với Trung Quốc”. Thế nhưng, bài báo nhận định, Mỹ sẽ ngấm ngầm hỗ trợ các nước Đông Nam Á như Việt Nam và Philippines. Trong số các nước quanh Biển Đông, chỉ có Việt Nam và Philippines dám thách thức vai trò thống trị của Trung Quốc.
Bài báo còn đề xuất: “Lựa chọn tốt nhất đối với Trung Quốc là tấn công Việt Nam, vì Việt Nam là quốc gia mạnh nhất trong khu vực. Đánh bại Việt Nam, Trung Quốc có thể đe dọa được số nước còn lại”. Trong khi cuộc chiến với Việt Nam đang diễn ra, các nước khác sẽ “không dám ho hoe”. Nếu Việt Nam thất bại, những nước khác “tự khắc sẽ dâng đảo cho Trung Quốc”. Còn ngược lại, họ sẽ tuyên chiến với Trung Quốc.
Theo bài báo trên thì “Trung Quốc sẽ đánh Việt Nam và lấy lại tất cả các đảo”. Khi Việt Nam “thất trận và mất hết các đảo” thì các quốc gia khác, bị đe dọa bởi sức mạnh quân sự của Trung Quốc,“sẽ đàm phán, trả lại đảo và tuyên bố trung thành với Trung Quốc”.
Sau đó, Trung Quốc có thể xây dựng các hải cảng và bố trí quân đội trên các đảo này, mở rộng ảnh hưởng của mình ra Thái Bình Dương.
3. Cuộc chiến tranh thứ ba: Thu hồi Nam Tây Tạng (2035 – 2040)
 	Sỹ quan Trung Quốc và Ấn Độ bắt tay nhau thời điểm trước khi tranh chấp biên giới tái bùng phát năm 2006
Sỹ quan Trung Quốc và Ấn Độ bắt tay nhau thời điểm trước khi tranh chấp biên giới tái bùng phát năm 2006
Trung Quốc và Ấn Độ chia sẻ đường biên giới dài nhưng điểm xung đột duy nhất giữa hai nước là phần phía Nam Tây Tạng.
Bài báo nhận định, Ấn Độ đánh giá rất cao giá trị của mình và cùng với sự trợ giúp từ Mỹ, Nga và châu Âu, họ tự tin có thể đánh bại Trung Quốc khi chiến tranh xảy ra. Đây là một phần lý do chính khiến các tranh chấp lãnh thổ kéo dài.
Theo bài báo, 20 năm sau, tuy Ấn Độ sẽ vẫn tụt hậu so với Trung Quốc về sức mạnh quân sự nhưng lại là một trong số ít các cường quốc thế giới. Nên nếu sử dụng vũ lực để thu hồi Nam Tây Tạng, Trung Quốc sẽ phải gánh chịu một số thiệt hại. Do đó, chiến lược tốt nhất đối với Trung Quốc là kích động sự tan rã của Ấn Độ. Khi bị chia rẽ thành nhiều quốc gia nhỏ, Ấn Độ sẽ không đủ sức mạnh để đối phó với Trung Quốc.
Kế hoạch thứ hai là xuất khẩu vũ khí tiên tiến cho Pakistan, giúp Pakistan chinh phục Nam Kashmir vào năm 2035. Trong khi Ấn Độ và Pakistan đang bận mải chiến đấu với nhau, Trung Quốc sẽ bất ngờ tấn công Nam Tây Tạng. Ấn Độ sẽ không thể cùng một lúc đối phó với 2 cuộc chiến tranh vì như thế sẽ mất cả hai. Trong tình huống này, Trung Quốc có thể chiếm lại Nam Tây Tạng dễ dàng và Pakistan có thể kiểm soát Kashmir.
Nếu kế hoạch trên vẫn không ổn, Trung Quốc sẽ hành động quân sự trực tiếp để lấy lại miền Nam Tây Tạng. Sau 2 cuộc chiến đầu tiên, Trung Quốc đã nghỉ ngơi được khoảng 10 năm và đã trở thành một cường quốc thế giới, có thể chỉ sau Mỹ, vì vậy Ấn Độ sẽ phải thua trong cuộc chiến này.
 
 ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
DHK - Trang Thông Tin Đa Chiều. Tất cả bài đăng tải trên thể hiện quan điểm riêng và cách hành văn của tác giả không phản ảnh quan điểm hay lập trường của DHK

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét