Người Buôn Gió - Kinh hoàng phát ngôn bá đạo của những tờ báo có tên Nhân Dân.
Dường như cuộc chiến trên mặt trận tư tưởng của các tờ báo này đã vào
chỗ bế tắc, khủng hoảng bởi thực tiễn không minh họa được cho lời lẽ của
họ.
Tờ báo QĐND đưa ra bài viết có nhan đề
Ba lần Bác cười trước lúc đi xa.
http://www.qdnd.vn/qdndsite/vi-vn/61/43/242/242/242/101538/Default.aspx
Bài viết miêu tả chi tiết và sống động chủ tịch HCM kinh yêu trước lúc từ trần theo lời kể của y tá Trung Quốc Vương Tinh Minh có đoạn.
Chiều hôm đó sức khỏe của Bác đã có chuyển biến tốt lên một chút, Bác nói muốn nghe một câu hát Trung Quốc. Các đồng chí đề nghị tôi hát. Tôi nói thật là hát cũng không tốt lắm, nhưng để vui lòng Bác, vì tình hữu nghị Trung-Việt, tôi đã hát một bài hát mà nhiều người thuộc và hát được, bài hát có nội dung chính là ra khơi xa phải vững tay chèo. Bác nghe xong rất vui, Bác nở nụ cười hiền từ. Bác nắm nhẹ tay tôi, tặng tôi một bông hoa biểu thị cảm ơn. Đó là lần thứ ba tôi thấy Bác cười. Và đó cũng là nụ cười cuối cùng của Người.
Nếu đây là sự thật, thì sự thật này khiến nhiều người dân Việt phải ngỡ ngàng, hoang mang. Có lẽ nào nhạc sĩ Trần Hoàn là một tên nói phét, hoặc là một kẻ lợi dụng mong muốn nghe hát của Bác để xuyên tạc sai lệch, nhằm kích động chiến tranh. Bài hát của nhạc sĩ Trần Hoàn có tên
Lời bác dặn trước lúc đi xa.
http://tainhaccho.vn/loi-bai-hat/tran-hoan/bnl/loi-bac-dan-truoc-luc-di-xa.htm
Bài hát như một câu chuyện kể rất cảm động, rằng trước lúc đi HCM muốn nghe câu hò Huế, bởi vì nước non chia cắt, Huế ở miền Nam. Rồi bác nhớ làng Sen quê mình, rồi bác nghe quan họ '' người ở ngưởi ở đừng về ''...rồi bác nghe câu hát dặm.
Bài hát của Trần Hoàn đã khắc sâu trong tâm trí của bao người Việt về một hình ảnh lãnh tụ HCM thân thương tha thiết với dân tộc, đất nước. Đến lúc cuối đời còn chỉ còn muốn nghe những làn điệu đầy bản sắc quê hương như hò, ví dặm, quan họ.
Thế nhưng báo QĐND dựa vào lời kể của một y tá Trung Quốc đã đưa lên thành một bài viết đi ngược 180 độ với những gì mà Trần Hoàn đã khắc sâu trong tâm trí nhân dân Việt Nam về hình ảnh của Người.
Bài viết của báo QĐND đã nói rằng, bác chỉ muốn nghe câu hát Trung Quốc thôi. Không hề có một dòng nào của bài báo nói về những giây phút cuối đời HCM nhắc nhở gì đến nhân dân Việt Nam, đất nước Việt Nam cả. Chỉ có những hành động tình cảm với phía Trung Quốc như khi nghe giới thiệu y tá TQ, chủ tịch HCM nhìn y tá TQ với đôi mắt hiền từ, rồi nhắm lại tuôn lệ ( như là đang bồi hồi cảm xúc nghĩ lại điều gì rất tha thiết ? ).
Những lời kể của y tá Trung Quốc Vương Tinh Minh liệu có tin cậy được không.? Tại sao bây giờ mới kể khi các nhân chứng có mặt lúc đó đều đã chết như Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Lê Duẩn và người còn sống duy nhất lại đang ở trạng thái sinh học không còn nói gì được nữa là đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Một chi tiết nữa rất khó hiểu là theo lời kể của Vương Tinh Minh thì sức khỏe HCM đã hôn mê, tình lại chỉ lắc đầu yếu ớt ra hiệu. Nhưng sau khi nghe hát đã nắm tay Vương Tinh Minh và tặng hoa rồi trút hơi thở. Tại sao người duyệt bài báo này không nghĩ rằng trong tình trạng nằm hấp hối chỉ còn giấy phút nữa lìa đời, chỉ ra hiệu bắng mắt và lắc đầu thì HCM lấy đâu ra sức để tặng Vương Tinh Minh hoa. Cho dù hoa có để bàn ngay đầu giường thì HCM cũng phải nhỏm dậy rút hoa từ trong lọ ra thì mới có hoa tặng được Vương Tinh Minh. Nếu HCM mà ngồi dậy, ngoái đầu, với tay rút hoa tặng thì hành động đó không hề phù hợp với người chỉ còn vài giây phút nữa lia đời, mới vài giây trước còn ra hiệu bằng ánh mắt hay cái lắc đầu.?
Có lẽ từ khi VN hợp tác toàn diện với TQ. Báo QĐND Việt Nam đã có những thay đổi khó lường, để học được bài học đấu tranh chống '' diễn biến hòa bình '' của Trung Quốc. Những nhà làm tuyên truyền của báo QĐND đã tiếp thu hổ lốn tất cả những gì Trung Quốc nói, TQ viết. Báo QĐND hăng hái đi đầu như lính xung kích trên mặt trận tư tưởng để phê phán những tư tưởng chủ quan, ấu trĩ, lệch lạc của bọn phần tử phản động núp trong nhân dân. Báo QĐND lên án những thế lực phản động đang âm mưu hạ bệ thần tượng HCM trong lòng nhân dân ta.
Thế nhưng báo QĐND vì quá u mê hay cuồng tín vào ông thầy dạy môn '' đấu tranh chống diễn biến hòa bình'' mà đã đưa ra một bài viết cực kỳ tai hại, tác động xấu đến niềm tin nhân dân bấy lâu . Bài viết theo lời kể của y tá Trung Quốc là non kém về nghiệp vụ , không có cơ sở thẩm tra thế nhưng vẫn được tùy tiện đưa lên. Nhất là bài viết lại liên quan đến hình ảnh lãnh tụ kính yêu của dân tộc Việt Nam.
Phải chăng chính báo QĐND đang làm những việc mà họ thường lên án người khác.?
Báo nhân dân.
Tờ báo Nhân Dân hôm nay 20/9/2013 có bài viết nhan đề
Tôn giáo chân chính đồng hành cùng dân tộc.
http://www.nhandan.com.vn/chinhtri/binh-luan-phe-phan/item/21251502.html
Bài báo của tác giả Trần Chung Ngọc lên án những hãng truyền thông quốc tế đưa tin sai lệch về các vụ việc tôn giáo ở Việt Nam.
Không biết Trần Chung Ngọc uy tín cỡ nào mà khẳng định rằng những hãng truyền thông lớn quốc tế đưa tin sai, chỉ có ông ta là nói thật.?
Nhưng dẫu thế nào thì một điều nhận thấy được rõ, là các hãng truyền thông đưa tin về tôn giáo Việt Nam không bao giờ có bài xúc phạm, mạt sát tộn giáo hay nhân vật tôn giáo nào. Không hề có sự so sánh giữa hai tôn giáo khác nhau để dè bỉu, gây chia rẽ, kích động thì hằn nhau.
Trong bài báo của Trần Chung Ngọc thì trái lại những giọng điệu hằn học, bạo lực được lộ rõ không hề che đậy. Trình độ kém hay bản chất của tư tưởng Trần Chung Ngọc là vậy.?
Bài báo có đoạn.
'' Trong cuộc kháng chiến ở Việt Nam gần đây cũng vậy, nhiều tu sĩ bỏ áo cà sa đi theo kháng chiến, vì theo truyền thống yêu nước, xét đúng ưu tiên của thời thế, giặc đến nhà đàn bà phải đánh, nền độc lập của nước nhà trên hết, không như bọn Việt gian vô Tổ quốc, phi dân tộc, chủ trương "thà mất nước chứ chẳng thà mất Chúa"...
Đoạn viết này chắc hẳn những người theo đạo Công Giáo, những linh mục , giám mục và hồng y Thiên Chúa Giáo hiểu ý đồ tác giả nói về '' bọn... vô tổ quốc, phi dân tộc'' là không những nói chỉ nói riêng về con người mà tác giả Trần Chung Ngọc còn muốn đả phá cao hơn là về học thuyết, ý thức hệ, tư tưởng của đạo Thiên Chúa. Một sự xúc phạm thật nặng nề đến tôn giáo, sở dĩ gọi là nặng nề vì không phải nó động đến hành động nhất thời của một tổ chức tôn giáo . Mà nó động hẳn đến chủ thuyết, tư tưởng thần học của tôn giáo ấy.
Phát ngôn táo bạo hay phát ngôn bá đạo.
Một tờ báo lấy tên Nhân Dân, lại cho đăng bài của một kẻ xưng là Việt Kiều Mỹ , xúc phạm niềm tin của gần chục triệu nhân dân ( tín đồ Thiên Chúa Giáo ở Việt Nam xấp xỉ 10 triệu người.). Cuộc kháng chiến chống Pháp đã xa xôi như vậy rồi, mà sự thù nghịch đến nay vẫn còn hiện rõ. Vẫn được báo Nhân Dân lên án.....vậy thì mấy triệu người miền Nam di tản hồi 1975 khi đọc được bài viết của Trân Chung Ngọc, trên báo Nhân Dân hôm nay liệu có tin được vào đoàn kết, tha thứ, hòa giải , yêu thương mà nhà nước Việt Nam đang kêu gọi không.?
Trần Chung Ngọc lộ rõ ý đồ gây chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc , chia rẽ tôn giáo khi so sánh hình ảnh người Thiên Chúa Giáo và Phật Giáo. Sau khi vạch tội Thiên Chúa Giáo là Việt Gian, phi dân tộc, tổ quốc, chịu mất nước chẳng thà mất Chúa....đến lượt kể công lao của tu si Phật Giáo. Thậm chí quá đà ca ngợi tinh thần chiến đấu của các tu sĩ Phật Giáo , bài báo có đoạn.
'' Thậm chí còn vui lòng dấn thân vào cuộc, kể cả xông pha trận mạc chém giết quân thù, giữ gìn cuộc sống thanh bình cho dân tộc''
Học thuyết của Phật Giáo có cho chém giết quân thù để bảo vệ mình không.? Cái này dường như chưa ai dám khẳng định rằng học thuyết nhà Phật cho phép chủ động xông pha trận mạc chém giết quân thù. Nhưng cứ tạm gác điều đó lại, cứ cho rằng học thuyết nhà Phật cho phép hay ngầm cho phép chém giết quân thù như ý của Việt Kiều Trần Trung Ngọc đi chăng nữa.
Thì chả lẽ một tờ báo lớn toàn tiến sĩ, thạc sĩ , giáo sư, phó giáo sư lý luận không biết được cách sửa từ '' chém giết '' bằng từ nào khác trong kho tiếng Việt phong phú của Việt Nam. Ví dụ như sửa thành '' xông pha trận mạc chiến đấu với quân thù '' . Nghe có phải hay hơn từ '' chém giết '' rất bá đạo đối với người tu hành.
Một bài viết lủng củng, ý tứ đối nghịch nhau, loạn ngôn, giọng điệu hằn học chia rẽ tôn giáo, kích động hận thù của Trần Trung Ngọc lại được báo Nhân Dân đưa lên. Chả lẽ không còn ai viết được hơn nữa sao.?
Hay báo Nhân Dân cũng như báo Quân Đội Nhân Dân cũng đang tự làm những điều mà họ hay phê phán các thế lực thù địch là chia rẽ dân tộc, kích động hằn thù, gây mất đoàn kết khối đại dân tộc.
Đến lúc phải dùng loại y tá Trung Quốc để nói về lãnh tụ nước mình, dùng Việt kiều ( gian) để nói về nội tình tôn giáo trong nước..có lẽ các tờ báo có tên Nhân Dân đã chẳng còn nhân dân nào trong đó nữa rồi.
Tờ báo QĐND đưa ra bài viết có nhan đề
Ba lần Bác cười trước lúc đi xa.
http://www.qdnd.vn/qdndsite/vi-vn/61/43/242/242/242/101538/Default.aspx
Bài viết miêu tả chi tiết và sống động chủ tịch HCM kinh yêu trước lúc từ trần theo lời kể của y tá Trung Quốc Vương Tinh Minh có đoạn.
Chiều hôm đó sức khỏe của Bác đã có chuyển biến tốt lên một chút, Bác nói muốn nghe một câu hát Trung Quốc. Các đồng chí đề nghị tôi hát. Tôi nói thật là hát cũng không tốt lắm, nhưng để vui lòng Bác, vì tình hữu nghị Trung-Việt, tôi đã hát một bài hát mà nhiều người thuộc và hát được, bài hát có nội dung chính là ra khơi xa phải vững tay chèo. Bác nghe xong rất vui, Bác nở nụ cười hiền từ. Bác nắm nhẹ tay tôi, tặng tôi một bông hoa biểu thị cảm ơn. Đó là lần thứ ba tôi thấy Bác cười. Và đó cũng là nụ cười cuối cùng của Người.
Nếu đây là sự thật, thì sự thật này khiến nhiều người dân Việt phải ngỡ ngàng, hoang mang. Có lẽ nào nhạc sĩ Trần Hoàn là một tên nói phét, hoặc là một kẻ lợi dụng mong muốn nghe hát của Bác để xuyên tạc sai lệch, nhằm kích động chiến tranh. Bài hát của nhạc sĩ Trần Hoàn có tên
Lời bác dặn trước lúc đi xa.
http://tainhaccho.vn/loi-bai-hat/tran-hoan/bnl/loi-bac-dan-truoc-luc-di-xa.htm
Bài hát như một câu chuyện kể rất cảm động, rằng trước lúc đi HCM muốn nghe câu hò Huế, bởi vì nước non chia cắt, Huế ở miền Nam. Rồi bác nhớ làng Sen quê mình, rồi bác nghe quan họ '' người ở ngưởi ở đừng về ''...rồi bác nghe câu hát dặm.
Bài hát của Trần Hoàn đã khắc sâu trong tâm trí của bao người Việt về một hình ảnh lãnh tụ HCM thân thương tha thiết với dân tộc, đất nước. Đến lúc cuối đời còn chỉ còn muốn nghe những làn điệu đầy bản sắc quê hương như hò, ví dặm, quan họ.
Thế nhưng báo QĐND dựa vào lời kể của một y tá Trung Quốc đã đưa lên thành một bài viết đi ngược 180 độ với những gì mà Trần Hoàn đã khắc sâu trong tâm trí nhân dân Việt Nam về hình ảnh của Người.
Bài viết của báo QĐND đã nói rằng, bác chỉ muốn nghe câu hát Trung Quốc thôi. Không hề có một dòng nào của bài báo nói về những giây phút cuối đời HCM nhắc nhở gì đến nhân dân Việt Nam, đất nước Việt Nam cả. Chỉ có những hành động tình cảm với phía Trung Quốc như khi nghe giới thiệu y tá TQ, chủ tịch HCM nhìn y tá TQ với đôi mắt hiền từ, rồi nhắm lại tuôn lệ ( như là đang bồi hồi cảm xúc nghĩ lại điều gì rất tha thiết ? ).
Những lời kể của y tá Trung Quốc Vương Tinh Minh liệu có tin cậy được không.? Tại sao bây giờ mới kể khi các nhân chứng có mặt lúc đó đều đã chết như Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Lê Duẩn và người còn sống duy nhất lại đang ở trạng thái sinh học không còn nói gì được nữa là đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Một chi tiết nữa rất khó hiểu là theo lời kể của Vương Tinh Minh thì sức khỏe HCM đã hôn mê, tình lại chỉ lắc đầu yếu ớt ra hiệu. Nhưng sau khi nghe hát đã nắm tay Vương Tinh Minh và tặng hoa rồi trút hơi thở. Tại sao người duyệt bài báo này không nghĩ rằng trong tình trạng nằm hấp hối chỉ còn giấy phút nữa lìa đời, chỉ ra hiệu bắng mắt và lắc đầu thì HCM lấy đâu ra sức để tặng Vương Tinh Minh hoa. Cho dù hoa có để bàn ngay đầu giường thì HCM cũng phải nhỏm dậy rút hoa từ trong lọ ra thì mới có hoa tặng được Vương Tinh Minh. Nếu HCM mà ngồi dậy, ngoái đầu, với tay rút hoa tặng thì hành động đó không hề phù hợp với người chỉ còn vài giây phút nữa lia đời, mới vài giây trước còn ra hiệu bằng ánh mắt hay cái lắc đầu.?
Có lẽ từ khi VN hợp tác toàn diện với TQ. Báo QĐND Việt Nam đã có những thay đổi khó lường, để học được bài học đấu tranh chống '' diễn biến hòa bình '' của Trung Quốc. Những nhà làm tuyên truyền của báo QĐND đã tiếp thu hổ lốn tất cả những gì Trung Quốc nói, TQ viết. Báo QĐND hăng hái đi đầu như lính xung kích trên mặt trận tư tưởng để phê phán những tư tưởng chủ quan, ấu trĩ, lệch lạc của bọn phần tử phản động núp trong nhân dân. Báo QĐND lên án những thế lực phản động đang âm mưu hạ bệ thần tượng HCM trong lòng nhân dân ta.
Thế nhưng báo QĐND vì quá u mê hay cuồng tín vào ông thầy dạy môn '' đấu tranh chống diễn biến hòa bình'' mà đã đưa ra một bài viết cực kỳ tai hại, tác động xấu đến niềm tin nhân dân bấy lâu . Bài viết theo lời kể của y tá Trung Quốc là non kém về nghiệp vụ , không có cơ sở thẩm tra thế nhưng vẫn được tùy tiện đưa lên. Nhất là bài viết lại liên quan đến hình ảnh lãnh tụ kính yêu của dân tộc Việt Nam.
Phải chăng chính báo QĐND đang làm những việc mà họ thường lên án người khác.?
Báo nhân dân.
Tờ báo Nhân Dân hôm nay 20/9/2013 có bài viết nhan đề
Tôn giáo chân chính đồng hành cùng dân tộc.
http://www.nhandan.com.vn/chinhtri/binh-luan-phe-phan/item/21251502.html
Bài báo của tác giả Trần Chung Ngọc lên án những hãng truyền thông quốc tế đưa tin sai lệch về các vụ việc tôn giáo ở Việt Nam.
Không biết Trần Chung Ngọc uy tín cỡ nào mà khẳng định rằng những hãng truyền thông lớn quốc tế đưa tin sai, chỉ có ông ta là nói thật.?
Nhưng dẫu thế nào thì một điều nhận thấy được rõ, là các hãng truyền thông đưa tin về tôn giáo Việt Nam không bao giờ có bài xúc phạm, mạt sát tộn giáo hay nhân vật tôn giáo nào. Không hề có sự so sánh giữa hai tôn giáo khác nhau để dè bỉu, gây chia rẽ, kích động thì hằn nhau.
Trong bài báo của Trần Chung Ngọc thì trái lại những giọng điệu hằn học, bạo lực được lộ rõ không hề che đậy. Trình độ kém hay bản chất của tư tưởng Trần Chung Ngọc là vậy.?
Bài báo có đoạn.
'' Trong cuộc kháng chiến ở Việt Nam gần đây cũng vậy, nhiều tu sĩ bỏ áo cà sa đi theo kháng chiến, vì theo truyền thống yêu nước, xét đúng ưu tiên của thời thế, giặc đến nhà đàn bà phải đánh, nền độc lập của nước nhà trên hết, không như bọn Việt gian vô Tổ quốc, phi dân tộc, chủ trương "thà mất nước chứ chẳng thà mất Chúa"...
Đoạn viết này chắc hẳn những người theo đạo Công Giáo, những linh mục , giám mục và hồng y Thiên Chúa Giáo hiểu ý đồ tác giả nói về '' bọn... vô tổ quốc, phi dân tộc'' là không những nói chỉ nói riêng về con người mà tác giả Trần Chung Ngọc còn muốn đả phá cao hơn là về học thuyết, ý thức hệ, tư tưởng của đạo Thiên Chúa. Một sự xúc phạm thật nặng nề đến tôn giáo, sở dĩ gọi là nặng nề vì không phải nó động đến hành động nhất thời của một tổ chức tôn giáo . Mà nó động hẳn đến chủ thuyết, tư tưởng thần học của tôn giáo ấy.
Phát ngôn táo bạo hay phát ngôn bá đạo.
Một tờ báo lấy tên Nhân Dân, lại cho đăng bài của một kẻ xưng là Việt Kiều Mỹ , xúc phạm niềm tin của gần chục triệu nhân dân ( tín đồ Thiên Chúa Giáo ở Việt Nam xấp xỉ 10 triệu người.). Cuộc kháng chiến chống Pháp đã xa xôi như vậy rồi, mà sự thù nghịch đến nay vẫn còn hiện rõ. Vẫn được báo Nhân Dân lên án.....vậy thì mấy triệu người miền Nam di tản hồi 1975 khi đọc được bài viết của Trân Chung Ngọc, trên báo Nhân Dân hôm nay liệu có tin được vào đoàn kết, tha thứ, hòa giải , yêu thương mà nhà nước Việt Nam đang kêu gọi không.?
Trần Chung Ngọc lộ rõ ý đồ gây chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc , chia rẽ tôn giáo khi so sánh hình ảnh người Thiên Chúa Giáo và Phật Giáo. Sau khi vạch tội Thiên Chúa Giáo là Việt Gian, phi dân tộc, tổ quốc, chịu mất nước chẳng thà mất Chúa....đến lượt kể công lao của tu si Phật Giáo. Thậm chí quá đà ca ngợi tinh thần chiến đấu của các tu sĩ Phật Giáo , bài báo có đoạn.
'' Thậm chí còn vui lòng dấn thân vào cuộc, kể cả xông pha trận mạc chém giết quân thù, giữ gìn cuộc sống thanh bình cho dân tộc''
Học thuyết của Phật Giáo có cho chém giết quân thù để bảo vệ mình không.? Cái này dường như chưa ai dám khẳng định rằng học thuyết nhà Phật cho phép chủ động xông pha trận mạc chém giết quân thù. Nhưng cứ tạm gác điều đó lại, cứ cho rằng học thuyết nhà Phật cho phép hay ngầm cho phép chém giết quân thù như ý của Việt Kiều Trần Trung Ngọc đi chăng nữa.
Thì chả lẽ một tờ báo lớn toàn tiến sĩ, thạc sĩ , giáo sư, phó giáo sư lý luận không biết được cách sửa từ '' chém giết '' bằng từ nào khác trong kho tiếng Việt phong phú của Việt Nam. Ví dụ như sửa thành '' xông pha trận mạc chiến đấu với quân thù '' . Nghe có phải hay hơn từ '' chém giết '' rất bá đạo đối với người tu hành.
Một bài viết lủng củng, ý tứ đối nghịch nhau, loạn ngôn, giọng điệu hằn học chia rẽ tôn giáo, kích động hận thù của Trần Trung Ngọc lại được báo Nhân Dân đưa lên. Chả lẽ không còn ai viết được hơn nữa sao.?
Hay báo Nhân Dân cũng như báo Quân Đội Nhân Dân cũng đang tự làm những điều mà họ hay phê phán các thế lực thù địch là chia rẽ dân tộc, kích động hằn thù, gây mất đoàn kết khối đại dân tộc.
Đến lúc phải dùng loại y tá Trung Quốc để nói về lãnh tụ nước mình, dùng Việt kiều ( gian) để nói về nội tình tôn giáo trong nước..có lẽ các tờ báo có tên Nhân Dân đã chẳng còn nhân dân nào trong đó nữa rồi.
Người Buôn Gió
(Blog Người Buôn Gió )
Thử thách cuối cùng của Ba Dũng?
Đảng Cộng sản Việt Nam đang họp những ngày cuối của Hội nghị Trung ương 6 (khóa XI), ông Carlyle Thayer, chuyên gia về Việt Nam, ngày 04/10/2012, có một bài nhận định về cuộc đấu đá trong nội bộ Đảng CSVN và tương lai của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Sau đây là bản lược dịch một phần trích trong bài “Việt Nam: thử thách cuối cùng của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng?(Vietnam: Showdown for Prime Minister Nguyen Tan Dung?”)
Ai có thể thay Nguyễn Tấn Dũng nếu ông bị loại?
Từ khi thống nhất đến nay, phó thủ tướng thứ nhất luôn luôn trở thành
thủ tướng khi thủ tướng về hưu. Hiện nay có bốn phó thủ tướng, tất cả
đều do thủ tướng Dũng chọn: Nguyễn Xuân Phúc, Hoàng Trung Hải, Nguyễn
Thiện Nhân và Vũ Văn Ninh. Không ai trong số bốn người này được chỉ định
làm phó thủ tướng thứ nhất. Đứng đầu danh sách này, ông Phúc, nguyên
chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ, là người thân với thủ tướng và cũng là
phó thủ tướng duy nhất là ủy viên Bộ Chính trị.
Nếu thủ tướng Dũng bị loại, liệu những người chỉ trích ông có chấp nhận
việc thăng chức một trong những người đã được ông đỡ đầu hay không? Một
tin đồn cho rằng cựu phó thủ tướng, đương kim chủ tịch Ủy ban Thường vụ
Quốc hội, ủy viên Bộ Chính trị, ông Nguyễn Sinh Hùng, có thể được chỉ
định làm quyền thủ tướng.
Khi thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mới được bổ nhiệm, ông đã tìm cách giảm số phó thủ tướng và bổ nhiệm thêm hai ứng viên của ông (Hoàng Trung Hải và Nguyễn Thiện Nhân). Đề nghị của ông Dũng đã gây ra va chạm và sau cùng, số phó thủ tướng tăng từ ba lên năm người. Một trong những phó thủ tướng mà ông Dũng tìm cách loại ra là ông Nguyễn Sinh Hùng. Là ủy viên Bộ Chính trị, ông Hùng được biết là người chỉ trích cách ông Dũng giải quyết cuộc khủng hoảng kinh tế 2007 – 2008; cuộc khủng hoảng kinh tế đó bắt đầu với tình trạng lạm phát phi mã và tác động của cuộc Khủng hoảng Tài chánh Thế giới.
2/10/2012 – Câu hỏi 1: Ông đã viết, “Có tin đồn cho rằng một số thông tin này nằm trong các tập hồ sơ của Bộ Công an.” Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng kiểm soát Công an. Có tin tại Hà Nội cho rằng rằng quân đội, chứ không phải là cảnh sát, đã bắt giữ Nguyễn Đức Kiên của Ngân hàng Thương mại châu Á vì lý do này.
Carl Thayer (CT): Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và Lê Hồng Anh, cựu Bộ trưởng Bộ Công an (BTCA), thân thiết với nhau. Bộ trưởng Bộ Công an có trách nhiệm trả lời trước Thủ tướng Chính phủ. Ngoài ra, tôi cho rằng vì Dũng đã có thời gian làm việc ở Bộ Công an nên đã tiếp tục có mối quan hệ thân thiết. Nhưng các thông tin chi tiết trong những trang Danlambao và Quanlambao đến từ đâu? Tôi suy đoán rằng một phần lớn (hoặc đa số) lộ dạng ngay trong Bộ Chính trị, Bộ trưởng Bộ Công an Trần Đại Quang đã được lệnh phải hành động. Áp lực đến từ nội bộ đảng. Tôi cũng đã nghe tin về việc quân đội giam giữ Kiên. Tôi rất nghi ngờ điều này.
03 tháng 10 –
Câu hỏi 2:Khả năng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ bị bãi nhiệm
ra sao? Và nếu khả năng đó cao, ông nghĩ phe phía nào đã thành công
trong việc loại ông ấy?
CT: Tôi không nghĩ rằng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ bị loại. Có khả năng Đảng sẽ giám sát lớn nhiều hơn và kiểm soát các chính sách của ông Dũng và rút lại một số quyền hành của ông ấy.
Câu hỏi 3:Ông nghĩ gì về tin đồn cho rằng Nguyễn Sinh Hùng có thể là một trong những những người sẽ thay ông Dũng?
CT: Nếu Thủ tướng Dũng bị bãi nhiệm thì người kế nhiệm ông có thể là một trong các Phó Thủ tướng Chính phủ. Chuyển Nguyễn Sinh Hùng từ vai trò Chủ tịch Ban Thường vụ Quốc hội sẽ tạo ra một ghế trống cần có người thay. Nhưng điều quan trọng cần lưu ý là Hội nghị Trung ương lần này sẽ kết thúc vào ngày 15 tháng 10 và phiên họp tiếp đó của Quốc hội sẽ xảy ra một tuần sau đó. Nếu Việt Nam muốn thay đổi lãnh đạo thì đây là thời gian tốt nhất để thực hiện vì bất kỳ quyết định nào của Đảng có thể được Quốc hội phê chuẩn ngay lập tức.
Câu hỏi 4:Có bao nhiêu người trong Ban chấp hành Trung ương?
CT: Có 200 thành viên của Ban Chấp hành Trung ương, 175 ủy viên chính thức (có quyền biểu quyết) và 25 ủy viên dự khuyết (không có quyền biểu quyết).
Câu hỏi 5:Trong Quốc hội, Ủy ban Thường vụ (hoặc các Uỷ ban khác) thường họp như thế nào? Theo sự hiểu biết của tôi là họ họp ít nhất hai lần mỗi năm. Nếu vậy, có cần phải nhịp nhàng với các cuộc họp của Ban Chấp hành Trung ương của Đảng Cộng sản hay không?
Gs. Carl Thayer |
Điều quan trọng là Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương 6, khóa 11, của Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ kết thúc ngày 15 tháng 10. Phiên họp thứ 13 của Quốc hội sẽ xảy ra vào ngày 22 tháng 10. Nếu có bất kỳ thay đổi nào trong ban lãnh đạo của chính phủ, Quốc hội sẽ có phương tiện để nhanh chóng phê chuẩn những thay đổi này.
Quốc hội có bảy ủy ban và một Hội đồng Dân tộc. Các ủy ban gồm: Ủy ban về Luật, Ủy ban Kinh tế và Ngân sách, Ủy ban Khoa học, Công nghệ và Môi trường, Ủy ban về Ngoại giao, Ủy ban An ninh và Quốc phòng, Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh thiếu niên và thanh thiếu niên, và Ủy ban về các vấn đề xã hội. Các trang web của Quốc hội (Quốc Hội Việt Nam) và trang web Chính phủ (Chính Phủ Việt Nam) không cung cấp những chi tiết của các cuộc họp của các ủy ban của Quốc hội.
Câu hỏi 6: Uỷ ban thường vụ hay các Uỷ ban khác có thể gọi các phiên điều trần / những cuộc họp chuẩn bị thường xuyên hay không?
CT: Uỷ ban Thường vụ làm việc của Quốc hội khi Quốc hội không nhóm họp. Họ có thể họp bất cứ khi nào. Họ có những cuộc họp chuẩn bị để lập chương trình nghị sự cho kỳ họp Quốc hội lập pháp. Ủy ban Thường vụ Quốc không tổ chức các phiên điều trần chính thức nhưng họ nhận báo cáo từ các ủy ban và các Bộ liên quan. Không một thành viên nào của UBTVQH có thể là thành viên của Nội các (ví dụ: một bộ trưởng trong chính phủ).
Carlyle A. Thayer – Trà Mi lược dịch
© DCVOnlineNguồn: Carlyle A. Thayer, “Vietnam: Showdown for Prime Minister Nguyen Tan Dung?” Thayer Consultancy Background Brief, October 2, 2012. Revised October 4, 2012.
Tựa của DCVOnline.
Chủ tịch Việt Nam hứa cải cách nhưng biện hộ cho trấn áp
Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn Sang. Reuters
|
Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn Sang hôm qua 19/09/2013 tại Copenhague
đã tuyên bố là chính phủ Hà Nội đang nỗ lực cải cách đời sống chính trị
của đất nước. Tuy nhiên ông đã phải đối phó với những chỉ trích về việc
trấn áp các blogger.
Trong cuộc họp báo chung với nữ Thủ tướng Đan Mạch Helle Thorning-Schmidt, ông Trương Tấn Sang tuyên bố: “Ngoài việc phát triển kinh tế, chúng tôi còn cố gắng thiết lập một cương lĩnh tốt nhất cho đời sống chính trị. Tôi nghĩ rằng không có một hệ thống nào hoàn hảo. Mỗi hệ thống cần phải được cải cách để phát triển (…), chúng tôi sẽ tiếp tục cải thiện tình hình tại Việt Nam".
Trong cuộc họp báo chung với nữ Thủ tướng Đan Mạch Helle Thorning-Schmidt, ông Trương Tấn Sang tuyên bố: “Ngoài việc phát triển kinh tế, chúng tôi còn cố gắng thiết lập một cương lĩnh tốt nhất cho đời sống chính trị. Tôi nghĩ rằng không có một hệ thống nào hoàn hảo. Mỗi hệ thống cần phải được cải cách để phát triển (…), chúng tôi sẽ tiếp tục cải thiện tình hình tại Việt Nam".
Ông Trương Tấn Sang đến Đan Mạch, một trong những nước viện trợ nhiều nhất cho Việt Nam, trong khuôn khổ một chuyến viếng thăm chính thức Nhà nước ba ngày. Chính phủ Đan Mạch muốn tranh thủ mối quan hệ đặc biệt này, trong lúc nền kinh tế Việt Nam đang trên đường phát triển. Kế hoạch này gặp nhiều trở ngại vì công luận Đan Mạch nhạy cảm với việc tôn trọng tự do ngôn luận.
Chính quyền Việt Nam thường xuyên bị tố cáo vì thái độ cứng rắn đối với tất cả các nhà ly khai, và vi phạm quyền tự do ngôn luận. Một báo cáo của Phóng viên Không biên giới công bố vào tháng Bảy mô tả Việt Nam như là « nhà tù thứ hai của thế giới đối với các blogger và nhà ly khai trên mạng, sau Trung Quốc ».
Chủ tịch Trương Tấn Sang nhìn nhận là hệ thống chính trị của đất nước mình có những « khuyết điểm » nhưng ông nhấn mạnh là « tất cả mọi người kể cả các quan chức, nếu vi phạm luật pháp thì đều bình đẳng trước pháp luật ». Ông cũng khẳng định « có bốn triệu blogger tự do tại Việt Nam ».
Khi bắt tay một nhà báo Đan Mạch, ông Sang nói : « Rất hoan nghênh ông đến Việt Nam, và càng lâu càng tốt ».
Việt Nam cấm tư nhân ra báo, và tất cả báo chí, đài truyền hình đều do Nhà nước quản lý. Theo các nhóm bảo vệ nhân quyền, các luật sư, blogger và nhà hoạt động thường xuyên là mục tiêu bị bắt bớ và giam giữ tùy tiện.
Đưa tin về chuyến công du của ông Sang, báo Nhân Dân cho biết, Việt Nam là một trong mười nền kinh tế tiềm năng được Đan Mạch lựa chọn để triển khai Chiến lược tăng trưởng thị trường. Về hồ sơ Biển Đông, Thủ tướng Đan Mạch ủng hộ việc giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hòa bình, trên cơ sở luật pháp quốc tế. Một bài báo đăng trên một tờ báo khác trong nước, đăng lại các trả lời của ông Trương Tấn Sang với báo chí Đan Mạch về nhân quyền, không hiểu sao đã bị rút xuống.
Thụy My
(RFI)
(RFI)
PCCC Hải Dương: Đã kém lại còn nói dối!
Cổ nhân có câu "Quân nuôi 3 năm, quân
dụng 1 giờ" - người dân Hải Dương đã góp cơm, góp của nuôi cả một lực
lượng phòng cháy chữa cháy (PCCC) của tỉnh bao nhiêu năm, chỉ để phục vụ
lúc dân cần. Vậy mà, đúng thời điểm "cháy nhà, chết người" lực lượng
này lại "ra trận" với "gươm cùn, khiên rách"!
Những ngày này, cánh phóng viên chúng tôi vẫn cố “ăn chực nằm chờ” ở Hải Dương để nóng lòng chờ đợi kết quả điều tra, khám nghiệm hiện trường nhằm tìm ra nguyên nhân vụ hỏa hoạn của cơ quan chức năng.
Nếu có bắt được hung thủ phóng hỏa gây ra vụ cháy thì chắc rằng hắn sẽ phải ngồi tù đến mọt gông, bởi chắc chẳng có được số tiền hơn 400 tỉ đồng để đền cho bà con tiểu thương. Hoặc nếu có tiền, chắc chẳng ai dại gì đứng ra nhận lấy trách nhiệm về mình để “đeo gông” vì tội đốt nhà.
Khi chưa tìm ra được “hung thủ” gây nên vụ cháy, hắn sẽ còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mà ngạo mạn cười rằng “cả một lũ ăn cơm của dân, lĩnh lương nhà nước là đồ ăn hại”. Nói như vậy thì hung thủ gây ra vụ cháy cũng hơi quá lời.
Sự vô cảm, tắc trách của lực lượng PCCC đã khiến hậu quả của vụ cháy càng thêm nặng nề.
Với những tiểu thương tại TTTM, họ vẫn chưa hết nguôi ngoai sau nỗi đau
mất mát của cải. Tiểu thương nói rằng họ sẽ đứng ra “tố” lực lượng PCCC
vì sự tắc trách, vô cảm nên mới dẫn đến việc hàng trăm tiểu thương rơi
vào cảnh túng bấn, bần cùng.
“Nói có sách, mách có chứng”, ông Tăng Thế Viễn - một tiểu thương ở đây bức xúc: “Đám cháy được phát hiện vào khoảng 1h, lúc đầu ngọn lửa cháy nhỏ ở cánh trái phía sau Trung tâm. Ngay sau khi xảy ra cháy, chúng tôi đã gọi báo hàng chục cuộc điện thoại cho cảnh sát PCCC nhưng chẳng ai nghe máy. Đến lúc sốt ruột quá, chúng tôi phóng xe máy đến gõ cửa kêu cứu tại trụ sở Phòng Cảnh sát PCCC thì hơn 3h cảnh sát PCCC mới có mặt. Họ mang theo 2 chiếc xe chữa cháy đến, trong đó có 1 xe hỏng, không phun được giọt nước nào”.
Nhìn thấy ngọn lửa hung hãn thiêu rụi lần lượt các gian hàng, nhiều tiểu thương ngất lịm đi. Chiếc xe chữa cháy còn lại chỉ phun được vòi nước nhỏ trong thời gian ngắn thì làm sao đủ để dập tắt được ngọn lửa lớn. Xót của, nhiều tiểu thương thiếu nước quỳ xuống van lạy các chiến sĩ PCCC. Bất lực nhìn xe hết nước, chiếc máy bơm nhỏ ì ạch hút nước không thể vươn đến tòa nhà cao. Lửa ngày một cháy lớn.
Khoảng 1 giờ đồng hồ tiếp đó, mới thấy 2 chiếc xe chữa cháy hiện đại và chuyên nghiệp hơn chạy tới. Đó là xe của tỉnh Hưng Yên và của Công ty xi măng Hoàng Thạch.
Chị Vân Anh, một tiểu thương chua chát nói: “Giá như lực lượng PCCC có mặt sớm hơn thì đâu đến nông nỗi này. Tôi thấy lực lượng PCCC của tỉnh bạn thật sự chuyên nghiệp, họ cứu lửa như cứu người”.
“Nói có sách, mách có chứng”, ông Tăng Thế Viễn - một tiểu thương ở đây bức xúc: “Đám cháy được phát hiện vào khoảng 1h, lúc đầu ngọn lửa cháy nhỏ ở cánh trái phía sau Trung tâm. Ngay sau khi xảy ra cháy, chúng tôi đã gọi báo hàng chục cuộc điện thoại cho cảnh sát PCCC nhưng chẳng ai nghe máy. Đến lúc sốt ruột quá, chúng tôi phóng xe máy đến gõ cửa kêu cứu tại trụ sở Phòng Cảnh sát PCCC thì hơn 3h cảnh sát PCCC mới có mặt. Họ mang theo 2 chiếc xe chữa cháy đến, trong đó có 1 xe hỏng, không phun được giọt nước nào”.
Nhìn thấy ngọn lửa hung hãn thiêu rụi lần lượt các gian hàng, nhiều tiểu thương ngất lịm đi. Chiếc xe chữa cháy còn lại chỉ phun được vòi nước nhỏ trong thời gian ngắn thì làm sao đủ để dập tắt được ngọn lửa lớn. Xót của, nhiều tiểu thương thiếu nước quỳ xuống van lạy các chiến sĩ PCCC. Bất lực nhìn xe hết nước, chiếc máy bơm nhỏ ì ạch hút nước không thể vươn đến tòa nhà cao. Lửa ngày một cháy lớn.
Khoảng 1 giờ đồng hồ tiếp đó, mới thấy 2 chiếc xe chữa cháy hiện đại và chuyên nghiệp hơn chạy tới. Đó là xe của tỉnh Hưng Yên và của Công ty xi măng Hoàng Thạch.
Chị Vân Anh, một tiểu thương chua chát nói: “Giá như lực lượng PCCC có mặt sớm hơn thì đâu đến nông nỗi này. Tôi thấy lực lượng PCCC của tỉnh bạn thật sự chuyên nghiệp, họ cứu lửa như cứu người”.
Lực lượng PCCC Hải Dương đối phó với đám cháy khổng lồ bằng máy bơm tí hon này!
Sự yếu kém của lực lượng PCCC Hải Dương được nhiều tiểu thương phân
tích: TTTM nằm vị trí biệt lập, 4 phía là đường rộng, ngay cạnh trung
tâm là 1 hồ lớn đầy nước. Đau lòng hơn, trụ sở của lực lượng PCCC lại
chỉ nằm cách đó chừng 1km.
Sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra, chiều 15/9, trả lời báo chí, Đại tá Phạm Văn Loan, Phó Giám đốc Công an tỉnh Hải Dương cho hay, cơ quan công an nhận được thông tin về vụ cháy này vào lúc 3h25 sáng 15/9. Ngay lập tức, cảnh sát PCCC đã có mặt và huy động 16 xe chữa cháy tới dập lửa (?).
Lời vị lãnh đạo này khác hẳn so với mô tả ban đầu của người dân. Số lượng xe cứu hỏa cũng "áp đảo" hẳn so với thực tế.
Anh Hoàng Đức Chí – một tiểu thương cười trên sự xót xa bởi những lời biện minh chối bỏ trách nhiệm của một số vị lãnh đạo tỉnh Hải Dương: “Nếu bây giờ, có ai dám khẳng định hôm đó có 16 chiếc xe cứu hỏa có mặt tại hiện trường thì tôi và các bà con tiểu thương coi như mình đã gặp xui xẻo. Số mất của là không tránh khỏi. Có 16 chiếc xe cứu hỏa, vậy tại sao không chữa cháy được mà phải nhờ đến xe của tỉnh bạn”.
Một nguồn thông tin mà chúng tôi có được, đến thời điểm xảy ra vụ cháy, cả tỉnh Hải Dương có số lượng xe chữa cháy chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Những chiếc xe cứu hỏa này từ đời “cổ lỗ sĩ”, không thể hoạt động được nữa. Cái thì chết máy, cái thì hỏng bơm.
Những chiếc xe cứu hỏa này không hơn không kém những chiếc xe bồn chuyên đi rửa đường hay tưới nước cho cây xanh trong thành phố.
Tại buổi họp chiều 15/9, hàng trăm tiểu thương bức xúc và cho rằng lực lượng cảnh sát PCCC tỉnh Hải Dương thiếu trách nhiệm, thiếu nghiệp vụ chuyên môn và thiếu phương tiện chữa cháy nên mới dẫn đến thiệt hại lớn.
Nhiều lần liên hệ làm việc với Phòng Cảnh sát PCCC tỉnh Hải Dương, các lãnh đạo ở đây đều lấy lý do “bận”, không tiếp báo chí. Trung tâm thương mại ra tro rồi thì lực lượng PCCC không hiểu còn bận làm gì? Không lẽ, các vị lãnh đạo Phòng cảnh sát PCCC đang nghĩ ra phương án trả lời hợp lý để không ai có thể quy trách nhiệm cho mình?
Cổ nhân có câu "Quân nuôi 3 năm, quân dụng 1 giờ" - người dân Hải Dương đã góp cơm, góp của nuôi cả một lực lượng phòng cháy chữa cháy của tỉnh bao nhiêu năm, chỉ để phục vụ lúc dân cần. Vậy mà, đúng thời điểm "cháy nhà, chết người" lực lượng này lại "ra trận" với "gươm cùn, khiên rách"!
Nguyễn Hoan - Hà Long
Sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra, chiều 15/9, trả lời báo chí, Đại tá Phạm Văn Loan, Phó Giám đốc Công an tỉnh Hải Dương cho hay, cơ quan công an nhận được thông tin về vụ cháy này vào lúc 3h25 sáng 15/9. Ngay lập tức, cảnh sát PCCC đã có mặt và huy động 16 xe chữa cháy tới dập lửa (?).
Lời vị lãnh đạo này khác hẳn so với mô tả ban đầu của người dân. Số lượng xe cứu hỏa cũng "áp đảo" hẳn so với thực tế.
Anh Hoàng Đức Chí – một tiểu thương cười trên sự xót xa bởi những lời biện minh chối bỏ trách nhiệm của một số vị lãnh đạo tỉnh Hải Dương: “Nếu bây giờ, có ai dám khẳng định hôm đó có 16 chiếc xe cứu hỏa có mặt tại hiện trường thì tôi và các bà con tiểu thương coi như mình đã gặp xui xẻo. Số mất của là không tránh khỏi. Có 16 chiếc xe cứu hỏa, vậy tại sao không chữa cháy được mà phải nhờ đến xe của tỉnh bạn”.
Một nguồn thông tin mà chúng tôi có được, đến thời điểm xảy ra vụ cháy, cả tỉnh Hải Dương có số lượng xe chữa cháy chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Những chiếc xe cứu hỏa này từ đời “cổ lỗ sĩ”, không thể hoạt động được nữa. Cái thì chết máy, cái thì hỏng bơm.
Những chiếc xe cứu hỏa này không hơn không kém những chiếc xe bồn chuyên đi rửa đường hay tưới nước cho cây xanh trong thành phố.
Tại buổi họp chiều 15/9, hàng trăm tiểu thương bức xúc và cho rằng lực lượng cảnh sát PCCC tỉnh Hải Dương thiếu trách nhiệm, thiếu nghiệp vụ chuyên môn và thiếu phương tiện chữa cháy nên mới dẫn đến thiệt hại lớn.
Nhiều lần liên hệ làm việc với Phòng Cảnh sát PCCC tỉnh Hải Dương, các lãnh đạo ở đây đều lấy lý do “bận”, không tiếp báo chí. Trung tâm thương mại ra tro rồi thì lực lượng PCCC không hiểu còn bận làm gì? Không lẽ, các vị lãnh đạo Phòng cảnh sát PCCC đang nghĩ ra phương án trả lời hợp lý để không ai có thể quy trách nhiệm cho mình?
Cổ nhân có câu "Quân nuôi 3 năm, quân dụng 1 giờ" - người dân Hải Dương đã góp cơm, góp của nuôi cả một lực lượng phòng cháy chữa cháy của tỉnh bao nhiêu năm, chỉ để phục vụ lúc dân cần. Vậy mà, đúng thời điểm "cháy nhà, chết người" lực lượng này lại "ra trận" với "gươm cùn, khiên rách"!
Nguyễn Hoan - Hà Long
(PetroTimes)
Bùi Văn Phú - Obama đã quên Việt Nam?
Tháng 11 năm ngoái, Tổng thống Barack Obama công du ba quốc gia Đông Nam Á. Ngạc nhiên trong chuyến đi là ông đã đến Myanmar.
Giới quan sát chính trị đặt câu hỏi là lãnh đạo Mỹ có nên đến Myanmar không, vì chính quyền quân phiệt Yangon chỉ mới công bố tiến trình cải cách chính trị vài tháng trước đó, trong khi tại đất nước này vẫn còn những xung đột giữa người theo Phật giáo và Hồi giáo làm nhiều người chết và cả trăm nghìn dân phải dời cư để tránh bạo động.
Sự kiện ông Obama đến thăm, như thế có phải là ủng hộ lãnh đạo Myanmar, mà năm trước còn là những người cầm quyền độc tài và để những xung đột tôn giáo xảy ra.
Nhưng Tổng thống Obama vẫn đến, không phải là dấu chỉ ông tán đồng chính sách độc tài, đàn áp của lãnh đạo quân phiệt, nhưng là để nói lên sự ủng hộ những bước cải cách dân chủ do Yangon khởi xướng.
Myanmar đã bắt đầu thay đổi, và đang thay đổi nhanh, từ cuối năm 2010 khi bà Aung San Suu Kyi, lãnh đạo phe đối lập, được trả tự do sau hơn hai thập niên tù và quản chế tại gia. Trong kỳ bầu cử năm 1990, đảng đối lập do bà lãnh đạo đạt 59% số phiếu và chiếm đa số ghế trong quốc hội, nhưng phe cầm quyền đã không công nhận kết quả và còn tiếp tục giam bà trong nhiều năm.
Năm ngoái, ngay sau khi lãnh đạo Myanmar tuyên bố cải cách chính trị, Tổng thống Obama đã nhanh chóng quyết định bỏ cấm vận và Hoa Kỳ đẩy mạnh đầu tư kinh tế vào đất nước với 56 triệu dân này.
Ông Obama quyết định đến Myanmar vì là người sớm lên tiếng ủng hộ những cải cách chính trị đã mở ra. Sự có mặt của lãnh đạo Mỹ ở đó tuy trong thời gian rất ngắn, chỉ 6 giờ đồng hồ, là vì ông muốn đưa ra “bàn tay thân hữu” với Myanmar để tự do, dân chủ sẽ nở hoa ở đây.
Tổng thống Obama là lãnh đạo Mỹ đầu tiên thăm Myanmar từ nửa thế kỷ qua, kể từ khi phe quân đội nắm quyền năm 1962 và đã cai trị bằng chính sách độc tài với nhiều vụ đàn áp đẫm máu sinh viên, các nhà sư. Nhiều người đối lập đã bị giam tù.
Cổ súy dân chủ
Giới quan sát chính trị đặt câu hỏi là lãnh đạo Mỹ có nên đến Myanmar không, vì chính quyền quân phiệt Yangon chỉ mới công bố tiến trình cải cách chính trị vài tháng trước đó, trong khi tại đất nước này vẫn còn những xung đột giữa người theo Phật giáo và Hồi giáo làm nhiều người chết và cả trăm nghìn dân phải dời cư để tránh bạo động.
Sự kiện ông Obama đến thăm, như thế có phải là ủng hộ lãnh đạo Myanmar, mà năm trước còn là những người cầm quyền độc tài và để những xung đột tôn giáo xảy ra.
Nhưng Tổng thống Obama vẫn đến, không phải là dấu chỉ ông tán đồng chính sách độc tài, đàn áp của lãnh đạo quân phiệt, nhưng là để nói lên sự ủng hộ những bước cải cách dân chủ do Yangon khởi xướng.
Myanmar đã bắt đầu thay đổi, và đang thay đổi nhanh, từ cuối năm 2010 khi bà Aung San Suu Kyi, lãnh đạo phe đối lập, được trả tự do sau hơn hai thập niên tù và quản chế tại gia. Trong kỳ bầu cử năm 1990, đảng đối lập do bà lãnh đạo đạt 59% số phiếu và chiếm đa số ghế trong quốc hội, nhưng phe cầm quyền đã không công nhận kết quả và còn tiếp tục giam bà trong nhiều năm.
Năm ngoái, ngay sau khi lãnh đạo Myanmar tuyên bố cải cách chính trị, Tổng thống Obama đã nhanh chóng quyết định bỏ cấm vận và Hoa Kỳ đẩy mạnh đầu tư kinh tế vào đất nước với 56 triệu dân này.
Ông Obama quyết định đến Myanmar vì là người sớm lên tiếng ủng hộ những cải cách chính trị đã mở ra. Sự có mặt của lãnh đạo Mỹ ở đó tuy trong thời gian rất ngắn, chỉ 6 giờ đồng hồ, là vì ông muốn đưa ra “bàn tay thân hữu” với Myanmar để tự do, dân chủ sẽ nở hoa ở đây.
Tổng thống Obama là lãnh đạo Mỹ đầu tiên thăm Myanmar từ nửa thế kỷ qua, kể từ khi phe quân đội nắm quyền năm 1962 và đã cai trị bằng chính sách độc tài với nhiều vụ đàn áp đẫm máu sinh viên, các nhà sư. Nhiều người đối lập đã bị giam tù.
Cổ súy dân chủ
Khi quyết định cải cách dân chủ, chính quyền Rangon đã thả nhiều đợt
với hàng trăm tù chính trị, đã cho phép tự do báo chí, cho cựu tù chính
trị tham gia sinh hoạt đảng phái.
Đảng Liên hiệp Quốc gia vì Dân chủ (National League for Democracy, NLD) của bà Suu Kyi đã tham gia chính trường trong hai năm qua, sau nhiều lần bà kêu gọi tẩy chay những cuộc bầu cử thiếu dân chủ từ khi chiến thắng của NLD bị chính quyền quân phiệt hủy bỏ năm 1990.
Đến Myanmar, sau khi được Tổng thống Thein Sein tiếp, ông Obama cũng đã gặp gỡ lãnh đạo đối lập Suu Kyi.
Chuyến đi của ông Obama chính là để cổ xúy cho những cải cách dân chủ ở Myanmar.
Trong chuyến công du năm ngoái, Tổng thống Obama cũng đến Thái Lan và Campuchia. Thái Lan trong nhiều thập niên qua đã là đồng minh của Mỹ nên sự kiện ông ghé đó chỉ thắt chặt thêm quan hệ bền bỉ giữa hai nước.
Tại Campuchia, như Myanmar, là quốc gia đón lãnh đạo Mỹ đến thăm lần đầu trong nửa thế kỷ qua. Tuy không được đón tiếp nồng ấm như khi ông Obama đến Myanmar, nhưng trong thảo luận riêng tư lãnh đạo Mỹ cũng nhắc nhở Thủ tướng Hun Sen về những đàn áp phe đối lập và kêu gọi cải cách chính trị tại đây.
Sắp tới lãnh đạo Mỹ lại công du Đông nam Á. Bạch Ốc đã ra thông báo về chuyến đi vào đầu tháng Mười của Tổng thống Barack Obama, nhân hội nghị Hợp tác Kinh tế châu Á Thái Bình Dương APEC khai diễn tại Indonesia. Dịp này, ông Obama cũng sẽ chính thức thăm Brunei, Malaysia và Philippines.
Việt Nam không có trong lịch trình, tuy Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã chính thức mời Tổng thống Obama trong chuyến thăm Hoa Kỳ cuối tháng Bảy vừa qua. Ông Obama hứa sẽ cố gắng thực hiện chuyến đi trước khi hết nhiệm kỳ, nhưng chưa xác định thời điểm nào.
Khác biệt chính trị
Nếu coi những chuyến viếng thăm của lãnh đạo để định mức quan trọng trong mối bang giao hai nước thì quan hệ Mỹ-Việt không mặn mà cho lắm.
Vì sao? Có phải vì từng là cựu thù, vì địa chính trị, vì quyền lợi hay khác biệt trong hệ thống kinh tế, chính trị?
Chuyện chiến tranh năm xưa coi như hai bên đã bỏ qua, chẳng bên nào còn muốn nhắc lại.
Còn địa chính trị, nếu cho rằng vì nằm sát bên nên Việt Nam khó thoát khỏi ảnh hưởng của láng giềng khổng lồ Trung Quốc, thì sao Myanmar có thể chuyển đổi được, còn Việt Nam thì chưa?
Khác biệt trong hệ thống kinh tế, chính trị có lẽ là điều khiến hai bên khó xích lại gần hơn. Việt Nam vẫn là một nước cộng sản, độc tài toàn trị và cho đến nay Mỹ vẫn chưa công nhận Việt Nam có nền kinh tế thị trường. Vì những khác biệt này mà quan hệ hai nước chưa tiến nhanh được.
Sau khi nối lại quan hệ ngoại giao năm 1995, phải năm năm sau Tổng thống Bill Clinton mới đến thăm Việt Nam, trước khi ông rời Bạch Ốc.
Hà Nội nhiệt tình đón ông Clinton vì là người đã bãi bỏ cấm vận, thiết lập bang giao giữa hai nước. Nói chuyện với sinh viên Đại học Ngoại thương Hà Nội, Tổng thống Clinton nhắc đến tự do báo chí, nền tư pháp độc lập và những quyền căn bản của con người.
Tuy nhiên, ngoại trưởng Mỹ thời Tổng thống Clinton là Madeleine Albright trong một lần gặp Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu có đề cập đến tiến trình dân chủ thì được đáp lại một cách lạnh nhạt. Sau đó bà đã phát biểu: “Quan hệ hai nước sẽ không bao giờ hoàn toàn bình thường cho đến khi vấn đề nhân quyền được bàn thảo.”
Phải năm năm sau từ khi Tổng thống Bill Clinton đến Hà Nội, năm 2005 Tổng thống George W. Bush mới đón Thủ tướng Phan Văn Khải tại Bạch Ốc.
Năm 2006 Tổng thống Bush đã đến thăm Việt Nam nhân dịp Hội nghị APEC tổ chức tại đây.
Từ đó đến nay, Bạch Ốc đã đón Chủ tịch Nguyễn Minh Triết, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và gần đây nhất Tổng thống Obama đón Chủ tịch Trương Tấn Sang.
Thiếu ‘chiến lược’?
Với chủ trương chuyển trọng tâm chiến lược sang Đông Á của Tổng thống Barack Obama nên Hoa Kỳ đang quan tâm nhiều hơn đến vùng này, thể hiện qua sự hợp tác và thường xuyên thăm viếng các quốc gia trong vùng của bộ trưởng ngoại giao và bộ trưởng quốc phòng Mỹ, cùng với những cuộc tập trận chung. Tàu chiến của Mỹ cũng hay ghé các cảng dọc biển Đông Á.
Trong viễn cảnh đó, Hoa Kỳ và Việt Nam đang có những cố gắng xích lại gần nhau hơn, nhất là từ khi Trung Quốc gây hấn với các quốc gia trong vùng, đặc biệt là với Việt Nam và Philippines.
Đảng Liên hiệp Quốc gia vì Dân chủ (National League for Democracy, NLD) của bà Suu Kyi đã tham gia chính trường trong hai năm qua, sau nhiều lần bà kêu gọi tẩy chay những cuộc bầu cử thiếu dân chủ từ khi chiến thắng của NLD bị chính quyền quân phiệt hủy bỏ năm 1990.
Đến Myanmar, sau khi được Tổng thống Thein Sein tiếp, ông Obama cũng đã gặp gỡ lãnh đạo đối lập Suu Kyi.
Chuyến đi của ông Obama chính là để cổ xúy cho những cải cách dân chủ ở Myanmar.
Trong chuyến công du năm ngoái, Tổng thống Obama cũng đến Thái Lan và Campuchia. Thái Lan trong nhiều thập niên qua đã là đồng minh của Mỹ nên sự kiện ông ghé đó chỉ thắt chặt thêm quan hệ bền bỉ giữa hai nước.
Tại Campuchia, như Myanmar, là quốc gia đón lãnh đạo Mỹ đến thăm lần đầu trong nửa thế kỷ qua. Tuy không được đón tiếp nồng ấm như khi ông Obama đến Myanmar, nhưng trong thảo luận riêng tư lãnh đạo Mỹ cũng nhắc nhở Thủ tướng Hun Sen về những đàn áp phe đối lập và kêu gọi cải cách chính trị tại đây.
Sắp tới lãnh đạo Mỹ lại công du Đông nam Á. Bạch Ốc đã ra thông báo về chuyến đi vào đầu tháng Mười của Tổng thống Barack Obama, nhân hội nghị Hợp tác Kinh tế châu Á Thái Bình Dương APEC khai diễn tại Indonesia. Dịp này, ông Obama cũng sẽ chính thức thăm Brunei, Malaysia và Philippines.
Việt Nam không có trong lịch trình, tuy Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã chính thức mời Tổng thống Obama trong chuyến thăm Hoa Kỳ cuối tháng Bảy vừa qua. Ông Obama hứa sẽ cố gắng thực hiện chuyến đi trước khi hết nhiệm kỳ, nhưng chưa xác định thời điểm nào.
Khác biệt chính trị
Nếu coi những chuyến viếng thăm của lãnh đạo để định mức quan trọng trong mối bang giao hai nước thì quan hệ Mỹ-Việt không mặn mà cho lắm.
Vì sao? Có phải vì từng là cựu thù, vì địa chính trị, vì quyền lợi hay khác biệt trong hệ thống kinh tế, chính trị?
Chuyện chiến tranh năm xưa coi như hai bên đã bỏ qua, chẳng bên nào còn muốn nhắc lại.
Còn địa chính trị, nếu cho rằng vì nằm sát bên nên Việt Nam khó thoát khỏi ảnh hưởng của láng giềng khổng lồ Trung Quốc, thì sao Myanmar có thể chuyển đổi được, còn Việt Nam thì chưa?
Khác biệt trong hệ thống kinh tế, chính trị có lẽ là điều khiến hai bên khó xích lại gần hơn. Việt Nam vẫn là một nước cộng sản, độc tài toàn trị và cho đến nay Mỹ vẫn chưa công nhận Việt Nam có nền kinh tế thị trường. Vì những khác biệt này mà quan hệ hai nước chưa tiến nhanh được.
Sau khi nối lại quan hệ ngoại giao năm 1995, phải năm năm sau Tổng thống Bill Clinton mới đến thăm Việt Nam, trước khi ông rời Bạch Ốc.
Hà Nội nhiệt tình đón ông Clinton vì là người đã bãi bỏ cấm vận, thiết lập bang giao giữa hai nước. Nói chuyện với sinh viên Đại học Ngoại thương Hà Nội, Tổng thống Clinton nhắc đến tự do báo chí, nền tư pháp độc lập và những quyền căn bản của con người.
Tuy nhiên, ngoại trưởng Mỹ thời Tổng thống Clinton là Madeleine Albright trong một lần gặp Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu có đề cập đến tiến trình dân chủ thì được đáp lại một cách lạnh nhạt. Sau đó bà đã phát biểu: “Quan hệ hai nước sẽ không bao giờ hoàn toàn bình thường cho đến khi vấn đề nhân quyền được bàn thảo.”
Phải năm năm sau từ khi Tổng thống Bill Clinton đến Hà Nội, năm 2005 Tổng thống George W. Bush mới đón Thủ tướng Phan Văn Khải tại Bạch Ốc.
Năm 2006 Tổng thống Bush đã đến thăm Việt Nam nhân dịp Hội nghị APEC tổ chức tại đây.
Từ đó đến nay, Bạch Ốc đã đón Chủ tịch Nguyễn Minh Triết, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và gần đây nhất Tổng thống Obama đón Chủ tịch Trương Tấn Sang.
Thiếu ‘chiến lược’?
Với chủ trương chuyển trọng tâm chiến lược sang Đông Á của Tổng thống Barack Obama nên Hoa Kỳ đang quan tâm nhiều hơn đến vùng này, thể hiện qua sự hợp tác và thường xuyên thăm viếng các quốc gia trong vùng của bộ trưởng ngoại giao và bộ trưởng quốc phòng Mỹ, cùng với những cuộc tập trận chung. Tàu chiến của Mỹ cũng hay ghé các cảng dọc biển Đông Á.
Trong viễn cảnh đó, Hoa Kỳ và Việt Nam đang có những cố gắng xích lại gần nhau hơn, nhất là từ khi Trung Quốc gây hấn với các quốc gia trong vùng, đặc biệt là với Việt Nam và Philippines.
Sau hơn hai mươi năm rời bỏ căn cứ hải quân Subic Bay ở Philippines,
nay có dấu chỉ là Mỹ sẽ trở lại đây. Còn vịnh Cam Ranh của Việt Nam,
liệu Mỹ có muốn trở lại không?
Trở lại Subic Bay đối với người Mỹ là điều dễ. Nhưng trở lại Cam Ranh ở đất nước một thời đã là thù nghịch là điều khó cho cả hai bên vì Việt Nam nay bị Trung Quốc ảnh hưởng nhiều về kinh tế và chính trị. Liệu Hoa Kỳ có muốn tạo căng thẳng, gây sứt mẻ quan hệ với Trung Quốc không?
Vì thế quan hệ Mỹ-Việt cũng ở mức chừng mực, dù gọi đó là “toàn diện” nhưng vẫn thiếu tính “chiến lược”. Chỉ cho đến khi nào lãnh đạo Hà Nội tự mình quyết tâm ra khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc, như Myanmar đang làm, khi đó Tổng thống Obama cũng sẽ muốn đến thăm Việt Nam ngay.
Thực tế cho thấy, trong số các quốc gia khối ASEAN thì Tổng thống Obama đã thăm hết, trừ Việt Nam và Lào. Vùng Đông bắc Á ông cũng đã thăm Nhật và Nam Hàn trong chuyến công du năm 2009.
Tháng Mười Một 2012 tại Myanmar Tổng thống Obama phát biểu với sinh viên Đại học Yangon: “Các bạn đang đi theo hành trình với đầy triển vọng cho nhiều người khác bước theo.”
Ông Obama muốn nhắn với lãnh đạo Hà Nội đấy. Ông không quên lời mời và 85 triệu dân Việt đâu.
Trở lại Subic Bay đối với người Mỹ là điều dễ. Nhưng trở lại Cam Ranh ở đất nước một thời đã là thù nghịch là điều khó cho cả hai bên vì Việt Nam nay bị Trung Quốc ảnh hưởng nhiều về kinh tế và chính trị. Liệu Hoa Kỳ có muốn tạo căng thẳng, gây sứt mẻ quan hệ với Trung Quốc không?
Vì thế quan hệ Mỹ-Việt cũng ở mức chừng mực, dù gọi đó là “toàn diện” nhưng vẫn thiếu tính “chiến lược”. Chỉ cho đến khi nào lãnh đạo Hà Nội tự mình quyết tâm ra khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc, như Myanmar đang làm, khi đó Tổng thống Obama cũng sẽ muốn đến thăm Việt Nam ngay.
Thực tế cho thấy, trong số các quốc gia khối ASEAN thì Tổng thống Obama đã thăm hết, trừ Việt Nam và Lào. Vùng Đông bắc Á ông cũng đã thăm Nhật và Nam Hàn trong chuyến công du năm 2009.
Tháng Mười Một 2012 tại Myanmar Tổng thống Obama phát biểu với sinh viên Đại học Yangon: “Các bạn đang đi theo hành trình với đầy triển vọng cho nhiều người khác bước theo.”
Ông Obama muốn nhắn với lãnh đạo Hà Nội đấy. Ông không quên lời mời và 85 triệu dân Việt đâu.
Bùi Văn Phú
Tác giả dạy đại học cộng đồng và là một nhà báo tự do hiện sống tại vùng Vịnh San Francisco, California. Bài viết phản ánh cách nhìn của riêng ông.
(BBC)
Mạng Lưới Blogger Việt Nam: Trao đổi về nhân quyền với đại diện G4
Vào 10h sáng 20/9, Mạng lưới Blogger Việt Nam đã gặp gỡ một số quan chức
của các nước thuộc G4 – nhóm bốn quốc gia tài trợ nhiều cho Việt Nam,
gồm Nauy, Thụy Sĩ, Canada, New Zealand.
Bốn blogger tham dự cuộc họp là Trịnh Anh Tuấn (tên Facebook: Gió Lang Thang), Đào TrangLoan (Hư Vô), Nguyễn Chí Tuyến (Anh Chí), Đặng Bích Phượng (Phương Bích). Còn phía G4 gồm các nhà ngoại giao: bà Tone Wroldsen - Bí thư thứ hai Đại sứ quán Nauy, bà Ayesha Rekhi - Tham tán Chính trị và Văn hóa Thông tin của Đại sứ quán Canada, và bà Sascha Muller - Bí thư thứ hai Đại sứ quán Thụy Sĩ. Đặc biệt, giữa buổi làm việc, ông StaleTorstein Risa – Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của Nauy tại Việt Nam – cũng đã đến gặp các blogger, trò chuyện và nhận bản Tuyên bố 258.
Phát biểu với các quan chức ngoại giao này, blogger Nguyễn Chí Tuyến nói: “Những người tham gia Mạng lưới Blogger Việt Nam không có ý chống đối Nhà nước Việt Nam mà chỉ muốn đóng góp tiếng nói để Nhà nước thay đổi luật pháp cho tốt hơn. Thế giới văn minh cũng không chấp nhận một điều luật mơ hồ và lỗi thời như Điều 258 Bộ luật Hình sự”.
Cụ thể hơn, blogger Nguyễn Chí Tuyến khẳng định: “Chúng tôi biết rằng mỗi quốc gia đều có những đạo luật để điều chỉnh những hành vi của công dân. Tất cả các công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ luật pháp của nước mình, tuy nhiên, Điều 258 Bộ luật Hình sự của nước CHXHCN Việt Nam là rất mơ hồ, không cụ thể và không rõ ràng. Qua bản kết luận điều tra của công an tỉnh Long An về trường hợp ông Đinh Nhật Uy, chúng tôi thấy rõ là bất kỳ ai cất lên tiếng nói khác với tiếng nói của chính quyền đều có nguy cơ bị bắt vào tù. Phạm vi áp dụng của Điều 258 quá rộng và chúng tôi có cảm giác nó như tấm lưới có để chính quyền có thể chụp xuống chúng tôi bất kỳ lúc nào”.
Bốn blogger tham dự cuộc họp là Trịnh Anh Tuấn (tên Facebook: Gió Lang Thang), Đào TrangLoan (Hư Vô), Nguyễn Chí Tuyến (Anh Chí), Đặng Bích Phượng (Phương Bích). Còn phía G4 gồm các nhà ngoại giao: bà Tone Wroldsen - Bí thư thứ hai Đại sứ quán Nauy, bà Ayesha Rekhi - Tham tán Chính trị và Văn hóa Thông tin của Đại sứ quán Canada, và bà Sascha Muller - Bí thư thứ hai Đại sứ quán Thụy Sĩ. Đặc biệt, giữa buổi làm việc, ông StaleTorstein Risa – Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của Nauy tại Việt Nam – cũng đã đến gặp các blogger, trò chuyện và nhận bản Tuyên bố 258.
Phát biểu với các quan chức ngoại giao này, blogger Nguyễn Chí Tuyến nói: “Những người tham gia Mạng lưới Blogger Việt Nam không có ý chống đối Nhà nước Việt Nam mà chỉ muốn đóng góp tiếng nói để Nhà nước thay đổi luật pháp cho tốt hơn. Thế giới văn minh cũng không chấp nhận một điều luật mơ hồ và lỗi thời như Điều 258 Bộ luật Hình sự”.
Cụ thể hơn, blogger Nguyễn Chí Tuyến khẳng định: “Chúng tôi biết rằng mỗi quốc gia đều có những đạo luật để điều chỉnh những hành vi của công dân. Tất cả các công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ luật pháp của nước mình, tuy nhiên, Điều 258 Bộ luật Hình sự của nước CHXHCN Việt Nam là rất mơ hồ, không cụ thể và không rõ ràng. Qua bản kết luận điều tra của công an tỉnh Long An về trường hợp ông Đinh Nhật Uy, chúng tôi thấy rõ là bất kỳ ai cất lên tiếng nói khác với tiếng nói của chính quyền đều có nguy cơ bị bắt vào tù. Phạm vi áp dụng của Điều 258 quá rộng và chúng tôi có cảm giác nó như tấm lưới có để chính quyền có thể chụp xuống chúng tôi bất kỳ lúc nào”.
Phía đại diện các nước G4 đều lắng nghe và ghi nhận ý kiến của
thành viên Mạng lưới Blogger Việt Nam. Trong số bốn quốc gia này, Nauy
là nước đặt vấn đề nhân quyền ở mức ưu tiên cao nhất trong quan hệ với
Việt Nam. Các dự án hợp tác giữa giới nghiên cứu của hai nước là một
phần quan trọng trong đối thoại nhân quyền Việt Nam - Nauy. Từ năm 2008,
Trung tâm Nhân quyền Nauy (thuộc Khoa Luật, Đại học Oslo) cũng đã thực
hiện Chương trình Việt Nam (the Vietnam Program), phối hợp đào tạo về
luật với Việt Nam.
Mạng lưới Blogger Việt Nam
tuyenbo258.blogspot.com
tuyenbo258@gmail.com
(Blog Tuyên Bố 258) Mạng lưới Blogger Việt Nam
tuyenbo258.blogspot.com
tuyenbo258@gmail.com
Trung Quốc: Nền kinh tế phía sau chiếc bánh Trung Thu
Người Trung Quốc đang ăn mừng Tết Trung thu bằng việc trao và nhận bánh
trung thu. Trong những năm gần đây, những than phiền về chuyện phong tục
này bị biến thái đã trở thành một thông lệ thường niên, chẳng khác gì
lễ hội này. Nguyên nhân là vì chiếc bánh này đã trở thành phương tiện
cho những xấu xa trong xã hội Trung Quốc: hối lộ, hàng giả, tiêu xài xa
xỉ và hoang phí. Chiếc bánh trung thu được dùng để mua chuộc đặc ân,
chen lẫn trong những món quà cực kỳ xa hoa như đồng hồ Rolex hàng độc mạ
vàng. Chúng được xem như là tiêu chuẩn của đẳng cấp, giàu có và trên
hết là quyền lực, và rồi bị bỏ đi (đôi khi được biến thành bánh cho năm
sau). Những vỏ hộp bánh bị bỏ đi chất cao dường như có thể lên đến mặt
trăng.
Diên Vỹ chuyển ngữ
Nguồn: Sohu Business & Tealeaf Nation
(Dân luận)
Khi đám đông không theo luật
Hóa chất từ công ty Nicotex Thanh Thái bị cáo buộc khiến môi trường khu vực ô nhiễm nặng
Tôi đọc trên báo chí trong nước về vụ chôn hóa chất ở huyện Cẩm Thủy, Thanh Hóa, và tự nhiên có cảm giác bất an.
Dân Cẩm Thủy đã chặn xe tải của công ty Nicotex, khám xét.
Và do quá bức xúc, họ đã vượt tường, thuê máy xúc đào bới trong khuôn viên công ty.
Tôi không bàn về sai phạm của công ty chôn giấu thuốc sâu ở đây. Nếu có, cơ quan điều tra sẽ làm rõ. Tôi nói tới vấn đề: Liệu dân làm vậy có đúng không? Và ai sẽ bảo vệ doanh nghiệp trước những đám đông hành xử không theo luật pháp?
Ai cho họ quyền chặn xe? Và ai cho họ quyền được tự ý tràn vào công ty đào bới khắp nơi? Và không có bất kì dụng cụ an toàn nào?
Giả sử nhà máy đó có chôn giấu độc chất thật, nhát xúc của máy xúc hay cuốc thuổng nếu lỡ làm thủng thùng phi tràn hóa chất ra ngoài? Ai sẽ chịu tránh nhiệm?
Các cơ quan chức năng ở đâu? Doanh nghiệp sẽ làm ăn thế nào nếu như bất kì đám đông nào, lấy danh nghĩa “bức xúc” đều có thể tràn vào khuôn viên nhà máy?
Dân cũng nói rất nhiều người bị ung thư, theo báo Lao Động. Nhưng để kết tội cho nhà máy, cần có chuyên gia về ung thư nghiên cứu nghiêm túc lâu dài, chứ không thể đổ cho Nicotex tất cả các ca ung thư dân mắc phải. Ai chả biết nhiều rau quả thực phẩm của ta có hàm lượng thuốc bảo quản quá nhiều lần mức cho phép? Hay ung thư gan do uống rượu nhiều? Tôi cho là không công bằng nếu đổ tất cả lên đầu Nicotex?
Một số vụ bạo lực xảy ra quanh vấn đề đền bù đất đai
Trước đây vài tháng tôi đã xem dân phong tỏa nhà máy xi măng đòi bồi thường? Xa hơn nữa dân đào đường không cho xe ô tô vào nhà máy ở Quốc Oai để phản đối lấy đất!
Và quan trọng nhất, hành động vô luật pháp của người dân sẽ thành tiền lệ xấu. Doanh nghiệp nào dám mở nhà máy ở Cẩm Thủy nếu như xe ô tô của họ bị chặn và khám xét bất kì lúc nào bởi những đám đông bất kì chỉ cần ngụy trang bằng câu “bức xúc”?
Và giả sử nếu Nicotex vô tội, ai trong số đám đông bức xúc đó sẽ bồi thường cho doanh nghiệp khi mà khuôn viên nhà xưởng của họ bị đào lanh tanh bành rồi?
Để những người dân không chuyên nghiệp làm việc của công an, liệu có nên cổ vũ?
Một xã hội mà an sinh thì tung hô từ thiện, an ninh thì tung hô hiệp sĩ, đấu tranh thì tung hô leo cổng đào công ty nhà người ta lên thì liệu có phải là xã hội an lành ta hướng đến?
Bài phản ánh văn phong và quan điểm riêng của tác giả, hiện sống ở Anh quốc.
Nguyễn Quảng
Gửi cho BBC từ Milton Keynes, Anh Quốc
Dân Cẩm Thủy đã chặn xe tải của công ty Nicotex, khám xét.
Và do quá bức xúc, họ đã vượt tường, thuê máy xúc đào bới trong khuôn viên công ty.
Tôi không bàn về sai phạm của công ty chôn giấu thuốc sâu ở đây. Nếu có, cơ quan điều tra sẽ làm rõ. Tôi nói tới vấn đề: Liệu dân làm vậy có đúng không? Và ai sẽ bảo vệ doanh nghiệp trước những đám đông hành xử không theo luật pháp?
Ai cho họ quyền chặn xe? Và ai cho họ quyền được tự ý tràn vào công ty đào bới khắp nơi? Và không có bất kì dụng cụ an toàn nào?
Giả sử nhà máy đó có chôn giấu độc chất thật, nhát xúc của máy xúc hay cuốc thuổng nếu lỡ làm thủng thùng phi tràn hóa chất ra ngoài? Ai sẽ chịu tránh nhiệm?
Các cơ quan chức năng ở đâu? Doanh nghiệp sẽ làm ăn thế nào nếu như bất kì đám đông nào, lấy danh nghĩa “bức xúc” đều có thể tràn vào khuôn viên nhà máy?
Dân cũng nói rất nhiều người bị ung thư, theo báo Lao Động. Nhưng để kết tội cho nhà máy, cần có chuyên gia về ung thư nghiên cứu nghiêm túc lâu dài, chứ không thể đổ cho Nicotex tất cả các ca ung thư dân mắc phải. Ai chả biết nhiều rau quả thực phẩm của ta có hàm lượng thuốc bảo quản quá nhiều lần mức cho phép? Hay ung thư gan do uống rượu nhiều? Tôi cho là không công bằng nếu đổ tất cả lên đầu Nicotex?
Một số vụ bạo lực xảy ra quanh vấn đề đền bù đất đai
Trước đây vài tháng tôi đã xem dân phong tỏa nhà máy xi măng đòi bồi thường? Xa hơn nữa dân đào đường không cho xe ô tô vào nhà máy ở Quốc Oai để phản đối lấy đất!
Và quan trọng nhất, hành động vô luật pháp của người dân sẽ thành tiền lệ xấu. Doanh nghiệp nào dám mở nhà máy ở Cẩm Thủy nếu như xe ô tô của họ bị chặn và khám xét bất kì lúc nào bởi những đám đông bất kì chỉ cần ngụy trang bằng câu “bức xúc”?
Và giả sử nếu Nicotex vô tội, ai trong số đám đông bức xúc đó sẽ bồi thường cho doanh nghiệp khi mà khuôn viên nhà xưởng của họ bị đào lanh tanh bành rồi?
Để những người dân không chuyên nghiệp làm việc của công an, liệu có nên cổ vũ?
Một xã hội mà an sinh thì tung hô từ thiện, an ninh thì tung hô hiệp sĩ, đấu tranh thì tung hô leo cổng đào công ty nhà người ta lên thì liệu có phải là xã hội an lành ta hướng đến?
Bài phản ánh văn phong và quan điểm riêng của tác giả, hiện sống ở Anh quốc.
Nguyễn Quảng
Gửi cho BBC từ Milton Keynes, Anh Quốc
'Không có cơ sở ngăn ngân hàng phá sản'
Khu vực ngân hàng, bất động sản và chứng khoán tại Việt Nam có tính liên thông cao
Chuyên gia kinh tế Bùi Kiến Thành nói chủ trương không cho ngân hàng
nào phá sản của chính phủ là "không dựa trên bất cứ một cơ sở pháp lý
nào."
Trả lời phỏng vấn BBC ngày 20/9, kinh tế gia có tiếng cũng nói để giải quyết tình trạng sở hữu chéo đang bao trùm lên khu vực ngân hàng, cần phải bắt đầu bằng việc truy cứu trách nhiệm dân sự và cả hình sự đối với những người liên quan.
BBC: Theo ông, điều gì khiến sở hữu chéo tại Việt Nam trở thành vấn nạn của nền kinh tế?
Vấn đề sở hữu chéo của ngân hàng bắt đầu bằng việc nhiều nhóm nắm một số cổ phần lớn của ngân hàng. Khi đã có một số cổ phần lớn của ngân hàng thì họ có thế lực trong ngân hàng đấy.
Những người có sở hữu chéo, sở hữu cổ phần tại một số ngân hàng như vậy thì có khả năng vay vốn từ nhiều ngân hàng với những số vốn lớn.
Và những số vốn vay ấy không đi vào trong sản xuất kinh doanh mà chủ yếu đi vào khu vực bất động sản hoặc những khu vực hiện đang gặp nạn.
Vì vậy, những nhóm, cá nhân vay được số tiền lớn như thế lại kéo ngân hàng vào trong tình trạng nợ xấu, nợ khó đòi không giải quyết được.
Ở Việt Nam, số nợ xấu, nợ khó đòi ước tính từ 8,6% cho tới mười mấy phần trăm nữa, phần lớn là do những người sở hữu chéo tại ngân hàng rồi dùng tiền vay đi đầu tư vào những lĩnh vực không có hiệu quả.
BBC: Ông cho rằng thành phần nào trong nền kinh tế đang nắm nhiều sở hữu chéo nhất?
Những người này bao gồm rất nhiều những vị đại gia là những người có vị trí mạnh trong nền kinh tế tư nhân. Những vị có quyền, có lực trong chính quyền có lẽ cũng không thua gì mấy.
BBC: Xét tính liên thông của khu vực ngân hàng, chứng khoán và bất động sản ở Việt Nam, ông có cho rằng chủ trương không cho ngân hàng nào phá sản của chính phủ là đúng đắn hay không?
Việc chính phủ bảo không cho một ngân hàng nào phá sản thì thực ra không dựa trên cơ sở pháp lý nào cả.
Để nói rằng không cho một ngân hàng nào phá sản thì ai sẽ giải quyết vấn đề trả tiền lại cho các chủ tài khoản nếu như ngân hàng đó không có khả năng thanh toán? Chính phủ không có cơ sở pháp lý nào để đưa ra một quyết định như thế.
Tính hiệu quả của công ty quản lý tài sản mới đi vào hoạt động vẫn là điều gây nhiều tranh cãi
Nhưng hiện nay đây chưa phải là quyết định mà chỉ mới là chủ trương. Còn việc ngân hàng có phá sản hay không thì chính phủ phải có một trách nhiệm và chính sách rõ ràng hơn nữa.
Bảo hiểm tiền gửi hiện nay rất giới hạn, chỉ khoảng 50 triệu đồng. Ai sẽ chịu trách nhiệm hàng tỷ đồng cho những tài khoản gửi vào đó nếu ngân hàng không có khả năng thanh toán?
BBC: Chính phủ thời gian vừa qua đã thiết lập công ty quản lý tài sản để giải quyết nợ xấu. Ông đánh giá thế nào về độ hiệu quả của công ty này?
Công ty đó chỉ có 500 tỷ đồng vốn điều lệ và có khả năng phát hành trái phiếu để thanh toán cho những công ty mà nó mua nợ xấu .Nhưng tất cả mọi chuyện đều rõ ràng.
Tôi chưa thấy làm sao để công ty này mua hàng trăm nghìn tỷ nợ xấu, nợ khó đòi. Và nó không giải quyết được vấn đề gì vì mua rồi thì làm gì với nợ xấu, nợ khó đòi đấy?
Bán ra trở lại thì không có ai mua, mà phải cấu trúc lại các doanh nghiệp mang nợ xấu đấy thì có khả năng để làm hay không?
Công ty đó chưa thực sự có một chính sách, định hướng rõ ràng để giải quyết hàng trăm nghìn tỷ đồng nợ xấu.
BBC: Theo ông, để giải quyết những vấn đề do sở hữu chéo gây ra, cần bắt đầu từ đâu?
Nhà nước phải rõ ràng trách nhiệm của những người đã sở hữu chéo trong ngân hàng và có hành động không tôn trọng pháp luật.
Ngân hàng Trung ương phải điều tra, thẩm tra từng ngân hàng một, xem nợ xấu đấy gốc từ đâu, ai là người vay, và người vay đấy có quan hệ như thế nào trong sở hữu chéo cũng như trong ngân hàng đấy.
Từ đấy phải truy cứu trách nhiệm dân sự và hình sự, không thể nói chung chung được.
(BBC)
Trả lời phỏng vấn BBC ngày 20/9, kinh tế gia có tiếng cũng nói để giải quyết tình trạng sở hữu chéo đang bao trùm lên khu vực ngân hàng, cần phải bắt đầu bằng việc truy cứu trách nhiệm dân sự và cả hình sự đối với những người liên quan.
BBC: Theo ông, điều gì khiến sở hữu chéo tại Việt Nam trở thành vấn nạn của nền kinh tế?
Vấn đề sở hữu chéo của ngân hàng bắt đầu bằng việc nhiều nhóm nắm một số cổ phần lớn của ngân hàng. Khi đã có một số cổ phần lớn của ngân hàng thì họ có thế lực trong ngân hàng đấy.
Những người có sở hữu chéo, sở hữu cổ phần tại một số ngân hàng như vậy thì có khả năng vay vốn từ nhiều ngân hàng với những số vốn lớn.
Và những số vốn vay ấy không đi vào trong sản xuất kinh doanh mà chủ yếu đi vào khu vực bất động sản hoặc những khu vực hiện đang gặp nạn.
Vì vậy, những nhóm, cá nhân vay được số tiền lớn như thế lại kéo ngân hàng vào trong tình trạng nợ xấu, nợ khó đòi không giải quyết được.
Ở Việt Nam, số nợ xấu, nợ khó đòi ước tính từ 8,6% cho tới mười mấy phần trăm nữa, phần lớn là do những người sở hữu chéo tại ngân hàng rồi dùng tiền vay đi đầu tư vào những lĩnh vực không có hiệu quả.
BBC: Ông cho rằng thành phần nào trong nền kinh tế đang nắm nhiều sở hữu chéo nhất?
Những người này bao gồm rất nhiều những vị đại gia là những người có vị trí mạnh trong nền kinh tế tư nhân. Những vị có quyền, có lực trong chính quyền có lẽ cũng không thua gì mấy.
BBC: Xét tính liên thông của khu vực ngân hàng, chứng khoán và bất động sản ở Việt Nam, ông có cho rằng chủ trương không cho ngân hàng nào phá sản của chính phủ là đúng đắn hay không?
Việc chính phủ bảo không cho một ngân hàng nào phá sản thì thực ra không dựa trên cơ sở pháp lý nào cả.
Để nói rằng không cho một ngân hàng nào phá sản thì ai sẽ giải quyết vấn đề trả tiền lại cho các chủ tài khoản nếu như ngân hàng đó không có khả năng thanh toán? Chính phủ không có cơ sở pháp lý nào để đưa ra một quyết định như thế.
Tính hiệu quả của công ty quản lý tài sản mới đi vào hoạt động vẫn là điều gây nhiều tranh cãi
Nhưng hiện nay đây chưa phải là quyết định mà chỉ mới là chủ trương. Còn việc ngân hàng có phá sản hay không thì chính phủ phải có một trách nhiệm và chính sách rõ ràng hơn nữa.
Bảo hiểm tiền gửi hiện nay rất giới hạn, chỉ khoảng 50 triệu đồng. Ai sẽ chịu trách nhiệm hàng tỷ đồng cho những tài khoản gửi vào đó nếu ngân hàng không có khả năng thanh toán?
BBC: Chính phủ thời gian vừa qua đã thiết lập công ty quản lý tài sản để giải quyết nợ xấu. Ông đánh giá thế nào về độ hiệu quả của công ty này?
Công ty đó chỉ có 500 tỷ đồng vốn điều lệ và có khả năng phát hành trái phiếu để thanh toán cho những công ty mà nó mua nợ xấu .Nhưng tất cả mọi chuyện đều rõ ràng.
Tôi chưa thấy làm sao để công ty này mua hàng trăm nghìn tỷ nợ xấu, nợ khó đòi. Và nó không giải quyết được vấn đề gì vì mua rồi thì làm gì với nợ xấu, nợ khó đòi đấy?
Bán ra trở lại thì không có ai mua, mà phải cấu trúc lại các doanh nghiệp mang nợ xấu đấy thì có khả năng để làm hay không?
Công ty đó chưa thực sự có một chính sách, định hướng rõ ràng để giải quyết hàng trăm nghìn tỷ đồng nợ xấu.
BBC: Theo ông, để giải quyết những vấn đề do sở hữu chéo gây ra, cần bắt đầu từ đâu?
Nhà nước phải rõ ràng trách nhiệm của những người đã sở hữu chéo trong ngân hàng và có hành động không tôn trọng pháp luật.
Ngân hàng Trung ương phải điều tra, thẩm tra từng ngân hàng một, xem nợ xấu đấy gốc từ đâu, ai là người vay, và người vay đấy có quan hệ như thế nào trong sở hữu chéo cũng như trong ngân hàng đấy.
Từ đấy phải truy cứu trách nhiệm dân sự và hình sự, không thể nói chung chung được.
(BBC)
Nỗi lo đằng sau các phát ngôn ấn tượng của lãnh đạo
“Mạng người không bằng mạng chó”, “Bộ phận không
nhỏ hãy chấp hành tốt pháp luật”, “Có tham nhũng trong đấu tranh phòng
chống tham nhũng không?”, liên tục những người đứng đầu bộ máy hành
pháp, lập pháp đã bày tỏ sự lo lắng, sốt ruột có phần giận dữ trong
những ngày qua. Và đều chưa có hồi đáp.
Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng đặt nghi vấn về tiêu cực trong phòng chống tham nhũng, tại phiên họp Ủy ban Thường vụ Quốc hội ngày 18/9. Ảnh: Tuổi trẻ |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét