Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Tin thứ Ba, 27-08-2013

CHÍNH TRỊ-PHÁP LUẬT
1- Thơ của Kim Hữu: Ai tính nổi giá đất biên cương (Ba Sàm). CLB BÓNG ĐÁ NO-U FC VINH RA SÂN LẦN THỨ 2 – 25/08/2013 (Thành). =>
Người chế tạo tàu ngầm Trường Sa phản bác GS.TS đầu ngành (ĐV). 
Việt Nam-Philippines tăng cường hợp tác quốc phòng (VOA).
Việt Nam tham gia diễn tập hải quân chung ở Biển Đông (VOA).
Hagel nhắc lại cam kết an ninh châu Á (BBC). - C.Hagel : Sự chú ý của Mỹ vào Châu Á sẽ giúp khu vực phát triển (RFI).  - Mỹ cung cấp trực thăng Apache cho Indonesia.   - Mỹ tăng quỹ hỗ trợ quân sự cho các nước Đông Nam Á (VOA).

Singapore khẳng định lập trường về tranh chấp lãnh thổ (TTXVN).
Hội nghị Bộ trưởng Quốc phòng ASEAN mở rộng sắp khai mạc tại Brunei (VOA).
Nhật Bản : “Tác nhân chủ chốt” trong trường hợp chiến tranh ở Châu Á (RFI). - Nhật cử lực lượng đánh chặn máy bay Trung Quốc (NLĐ).
- VTV-Thời sự 19h tối qua (từ phút thứ 8’10″) đưa tin nhiều doanh nghiệp đồng bằng sông Cửu Long cho người nước ngoài thuê đất trái phép, riêng Bến Tre có 17 doanh nghiệp, trong đó 10 doanh nghiệp Trung Quốc. Ưở, mà sao trúng ngay khi CT Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng tới An Giang thì đưa ra chuyện này ta?
Các điều nổi bật trong chuyến thăm Mỹ của ông Trương Tấn Sang (RFI).
Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng sẽ tham dự Hội chợ triển lãm Trung Quốc – ASEAN lần thứ 10 (CRI). Từ 2-3/9/2013. - Năm nước ASEAN sẽ tham gia Giải Chọi trâu quốc tế Quảng Tây lần thứ nhất.
USAID và Bộ Tư pháp thúc đẩy hội nhập kinh tế (RFA).
Lung lay Dân tộc hay lung lay Đảng? (RFA). Bữa qua một luật gia nhắc: thời hạn tạm giam 3 tháng của Blogger Trương Duy Nhất vừa hết, không rõ sẽ gia hạn tiếp hay … thả?  - Những biến chuyển trong xã hội. - Thượng nghị sĩ Ngô Thanh Hải phát biểu tại Toronto (Youtube).
Ý nghĩa bản án của Phương Uyên-Nguyên Kha (VOA).
Đỗ Thị Minh Hạnh bị bắt – bị hành hạ – bị đánh đập trong tù và những phiên toà bất minh (Dân Luận). – Sự hoảng loạn của ngành công an Việt Nam.  - Một đóm lửa hồng cho Anh Thư Đỗ thị Minh Hạnh (Chính luận). – Lê Quang Liêm, Hội Trưởng Trung ương, Giáo Hội PGHH Thuần Túy: Phải ủng hộ và tích cực bênh vực Tuổi trẻ Yêu Nước  (DLB).
2<- TRỞ LẠI VỚI VÙNG ĐẤT PHẬT GIÁO HÒA HẢO (Bùi Hằng).
THƯ KÊU CỨU GỬI BỘ TRƯỞNG CÔNG AN TRẦN ĐẠI QUANG VÀ ĐBQH DƯƠNG TRUNG QUỐC (Lê Anh Hùng).
Thư thứ ba của các hộ dân bị cưỡng chế thu hồi đất làm khu Liên hợp Bình Dương gởi Bộ Chính trị BCHTƯ Đảng CSVN (Boxitvn).
Sinh Lão Tà – Không có bản Tuyên ngôn độc lập nào có thể mang lại sự tự do khi bản thân thần dân không ý thức được sự tự do (Dân luận).  - Phạm Linh Chi – Giới thiệu tóm tắt tác giả và tác phẩm Đỉnh Cao Chói Lọi của Dương Thu Hương.  - Huỳnh Văn Úc: Thân tứ đại trả về tứ đại (Trần Nhương).
Nhật ký mở (lần thứ 64): TẠI SAO LAỊ LÀ 2/9 CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ 19/8? TẠI SAO LẠI CÓ THÊM MỘT CÁI “VĨ THANH 3/9” (Nhát sĩ bảo thủ Tô Hải).
- Bản TUYÊN BỐ NGHỊ ĐỊNH SỐ 72/2013/NĐ-CP VI PHẠM HIẾN PHÁP, PHÁP LUẬT VIỆT NAM VÀ CÁC CÔNG ƯỚC QUỐC TẾ MÀ VIỆT NAM THAM GIA, hiện đã có danh sách ký tên thứ 4, chữ ký thứ 599.
- Đào Tiến Thi: Đâu là “sự thật”, “công lý” và “trách nhiệm” qua bài viết của Giáo sư Hoàng Chí Bảo? (BS).
- Trung Nghĩa: Thưa ngài GSTS Hòang Chí Bảo, ngài nói không khác gì một con vẹt (BS).
- Song Chi: Từ sự kiện lời kêu gọi của ông Lê Hiếu Đằng và những ồn ào sau đó (RFA blog). “Như hầu hết những bài viết đứng về phía đảng và nhà nước cộng sản, những luận điểm trong các bài viết trên cũ rích, mà người dân đã phải nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, như cuộn băng cũ tua đi tua lại.” “Mỗi người làm một việc, phù hợp nhất với mình. Mỗi người đặt một dấu chân, đi một quãng đường, từ đó người sau bước tới, bước tiếp, dồn đảng cộng sản đến một lúc buộc phải thay đổi hoặc tự diệt vong.”
- Phương Quỳnh: Rất cần thiết có đảng đối lập (Boxitvn).
4- Phát hiện độc đáo, phương pháp đối chiếu khoa học: AMARI TX LÀ TS. HOÀNG VĂN LỄ – NGUYÊN TỔNG BIÊN TẬP TẠP CHÍ SỔ TAY XÂY DỰNG ĐẢNG?? (TSYG). “Hôm nay mình tình cờ đọc bài trên báo Sài Gòn Giải Phóng của TS. Hoàng Văn Lễ, thì thấy có những ý, những câu giống hệt như của tác giả Amari TX”.  Thử “giải mã” thêm chút nữa cái tên quái dị AMARI TX: có lẽ “TX” là viết tắt của “Tạp chí” và “Xây dựng”? =>
Sự lệch lạc nhận thức và thái độ vô trách nhiệm (ND).  Bài thứ 11. Rất ngộ là sau hàng loạt bài trên báo mình và nhiều báo tấn công đích danh ông Lê Hiếu Đằng, giờ tờ Nhân dân quay sang dùng “bí danh”, nhưng lại gọi là “ông X“. Coi chừng “phạm húy” đó nha! Hãy coi gương tờ Đại biểu nhân dân, bữa trước nhắc tới tên húy “đồng chí Lú“, được BBC tung hô lên thêm, thế là nghe đâu TBT đang bị cạo rửa tơi bời.
Tội nghiệp cho VTV sáng nay, mục “Điểm báo”, có lẽ do cẩn trọng như đã bàn ở trên, nên khi điểm bài báo này, chỉ dám nói “đã phân tích và lên án hành động vu cáo, xuyên tạc về đảng, nhà nước và sự nghiệp CM của nhân dân VN”, không nhắc tới “ông X”. Cô phát thanh viên Thu Hà chắc cũng quá ngao ngán vụ này, nên nói nghịu thành “báo QĐND”
Sai lầm và ngộ nhận (NLĐ). Bài thứ 12, tờ báo thứ 6, đặc biệt lại là tờ báo hiếm khi tham gia vào các cuộc đấm đá kiểu này, có lẽ do nó thuộc TP nơi hai ông Lê Hiếu Đằng, Hồ Ngọc Nhuận cư ngụ nên được lệnh phải vào cuộc?  Kinh hơn tất cả các tờ báo đảng trung ương, bài này còn đem còng số 88 ra dọa nữa:
“Lẽ ra ông Lê Hiếu Ðằng nên hiểu rằng nếu muốn thành lập một đảng chính trị ở Việt Nam thì nhất thiết phải dựa trên những quy định của pháp luật. Còn hành động “ôn hòa, bất bạo động” cũng không chứng minh rằng đó là những hành vi không vi phạm pháp luật, chẳng hạn, điều 88 Bộ Luật Hình sự quy định: “Tội tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa XHCN Việt Nam”.”
Phải chăng sau hơn 2 tuần tranh cãi, đuối lý quá, giờ chuẩn bị dùng vũ lực?
- Chưa hết! Tờ báo kiếm nhiều tiền quảng cáo nhất giữa thời buổi thóc cao gạo kém cho cả làng báo, đông độc giả vào loại nhất, cuối cùng cũng phải cắn răng vào cuộc: Sự nghiệp của Đảng dài hơn đời người (TT), ghi dấu bài thứ 13, tờ báo thứ 7 (trời đất! Sao lại là 2 số này?). Hình như tác giả bài viết quá sợ độ liều của những tác giả của 12 bài trước, nên mở đầu bài đã phải “khẳng định” là từng hoạt động với ông Lê Hiếu Đằng … Xin phép các bạn trẻ ở báo Tuổi trẻ để đăng lại bài này.
3
Chỉ hơi tiếc là TT không có ghi chú, giới thiệu thêm danh tính cây viết mới xuất hiện trong làng báo này. Vậy xin bổ sung: “Đồng chí Nguyễn Chơn Trung (Sáu Quang): nguyên Bí thư Thành Đoàn giai đoạn 1977 – 1981, Trưởng Ban quản lý KCX - KCN đầu tiên của TP.HCM, nguyên Chủ nhiệm Ủy ban về Người Việt Nam ở nước ngoài TP.HCM, hiện là Viện phó Viện khoa học công nghệ Phương Nam (thuộc Liên hiệp Khoa học kỹ thuật Việt Nam). (Web Thành đoàn TPHCM).
Ngoài ra, cũng có một bài báo nói về Bê bối ở Trường CĐ bán công Công nghệ và Quản trị doanh nghiệp TP.HCM - Bài 2: Tài sản chung biến thành của tư (TTVH), trong đó ông Nguyễn Chơn Trung nguyên là Chủ tịch HĐQT.
- Ấy thế mà vẫn chưa hết! Bài thứ 14, của báo đảng Sài ThànhNhững hành vi độc hại của một khuynh hướng tư tưởng sai lầm. Thế mới biết cơn hoảng loạn đã dâng lên tới đâu! Bài này cũng có nét mới, là đôi lúc gọi ông Lê Hiếu Đằng bằng họ tên trống không, hoặc là “ông ta”, tức là bắt đầu đẩy qua bên kia chiến tuyến, thành “thế lực thù địch” rồi. 
- Và đây là  Thư ngỏ của ông Lê Hiếu Đằng (Boxitvn), trả lời cho toàn bộ hệ thống tuyên giáo VN đang bu vào đánh hội đồng.
- Phạm Chí Dũng: Việt Nam: các kịch bản thời sự sắp tới (BBC). “Trong 2-3 năm nữa thôi, chính đảng cầm quyền ở Việt Nam sẽ có thể phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng kinh tế với hậu quả chưa có tiền lệ tính từ giai đoạn lạm phát tăng đến 600% vào những năm giá – lương – tiền 1985-1986″.
Đang có âm mưu thâu tóm ngân hàng Bảo Việt của giới Mafia Tài chính Hà Nội (8): Đoạn ghi âm Hà Văn Thắm nói về Nguyễn Sinh Hùng (Dân luận).
Đề án thí điểm chính quyền đô thị: Người dân là trung tâm (NLĐ).  - TP HCM bỏ ý tưởng thị trưởng chính quyền đô thị (VNE).  - TP.HCM chính thức ban hành quy chế phát ngôn (PNTP).
Giao dịch tình nghi rửa tiền ở VN năm 2012 lên tới hàng tỷ đô la (VOA).
Xây thủy điện trong vườn quốc gia Chư Yang Sin: Thủ tướng đồng ý mới được làm (NLĐ).
Dễ dãi cấp phép khai thác khoáng sản (NLĐ).
Để khỏi bất an (TQ). - Thêm thông tin mới về vụ “sư trụ trì chùa Sải đánh người già là vợ liệt sĩ cô đơn” (Chùa Phúc Lâm).
- Đỗ Minh Tuyên: SINH MẠNG NGƯỜI DÂN VIỆT NAM VÀ SINH MẠNG CÁN BỘ CHÍNH QUYỀN NHÀ NƯỚC VIỆT NAM … HOÀN TOÀN KHÁC BIỆT NHAU (TNM). – Hoàng Thanh Trúc: PHÁP LUẬT “HÀI HƯỚC” CHỈ CÓ Ở CS/XHCN/VN.
- Tô Văn Trường: TẠI CÁI NGỰC LÉP HAY NÃO TRẠNG TEO TÓP ? (Bùi Văn Bồng). - Bộ Y tế trả lời về dự thảo thông tư “ngực lép không được lái xe” (LĐ).  - Chưa có quy định tiêu chuẩn sức khỏe người lái xe (TTXVN).
- Võ Văn Tạo: Văn bản pháp quy – ĂN GIAN KHÓ NUỐT THÌ…NHẢ (!?) (Bùi Văn Bồng).  - Trần Đăng Khoa: Bao giờ mới hết những chuyện kỳ cục? (VOV).  - “Tuýt còi” trên 50.000 văn bản sai trái (KT).
Lương giám đốc công ty thoát nước 2,6 tỉ đồng/năm (TT).  - Hàng loạt công ty nhà nước chi lương lãnh đạo cao bất thường (TN).
5Lên chức giám đốc sở sau 2 năm dính chuyện “thi hộ” (NLĐ).
Thương binh tố VTV1 phát phóng sự lừa dối (ĐV). Ông Nhung chỉ ở nhà phụ vợ chặt đá lạnh, không lái xe chở đá đi bán =>
Nguyên Phó Ban Tuyên giáo Huyện ủy lĩnh án 3 năm tù (PL&XH).
Không thể tuyên truyền cho Điện Hạt nhân bằng cách “mà mắt” đồng bào dân tộc như thế này! (Boxitvn).
Bộ trưởng Công nghiệp Nhật thị sát nhà máy điện hạt nhân Fukushima (RFI).
Vụ xử Bạc Hy Lai không thuyết phục được công luận Trung Quốc (RFI).  - Các tội danh của Bạc Hy Lai là « vô cùng nghiêm trọng ». - Phiên xử ông Bạc Hy Lai kết thúc sau 5 ngày xét xử (VOA).  - Kết thúc phiên tòa xử Bạc Hy Lai: “Tội trạng của ông Bạc cực kỳ nghiêm trọng” (PNTP).   - Bản án ‘nghiêm trị’ cho Bạc Hy Lai (VNN). - Chưa tuyên án ông Bạc Hy Lai (TP).  - Chi tiết quan trọng trong phiên xử cuối (BBC).  - ‘Cú tát tai làm lộ mặt kẻ phản phúc’ (BBC).  - Vợ Bạc Hy Lai thừa nhận ‘ăn’ hối lộ (VTC).    - ‘Không nên khoan hồng với Bạc Hy Lai’ (BBC).
Đặc phái viên của Trung Quốc bất ngờ tới Triều Tiên (TTXVN).  - Ứng tuyển sum họp gia đình ly tán Triều Tiên khó hơn thi đại học (VNN).
Bạo lực sắc tộc mới ở Miến Điện (BBC).  - Myanmar dùng đòn bẩy đối với Trung Quốc (TQ).
Phe Sam Rainsy dọa đáp trả nếu biểu tình bị cản trở (TTXVN). - Đối lập Cam Bốt biểu tình phản đối kết quả bầu cử (RFI).
Biểu tình chống tham nhũng lớn nhất Philippines (NLĐ).  - Philippines: Biểu tình phản đối ngân quỹ đặc biệt của các nhà làm luật (VOA).

Đà Nẵng: Thành dân “tự do” sau khi nhường đất (DV). - Khởi tố vụ án gây rối tại trụ sở UBND huyện (TN). – Sai phạm trong dồn điền, đổi thửa tại xã Phú Túc (Phú Xuyên): Thôn nhập nhèm, xã chậm chạp (HNM).
- VỤ “KHỞI TỐ GIÁM ĐỐC LỪA DÂN BÁN ĐẤT TRÁI PHÉP” Tạm đình chỉ ba cán bộ để kiểm điểm trách nhiệm (PLTP). - Người dân xây nhà không phép xin cứu xét (TN).

KINH TẾ 
Lên kế hoạch hành động xử lý nợ xấu (DĐDN).
6<- Chỉ số giá ở Việt Nam tăng vượt mức (BBC).
Gần 6.700 doanh nghiệp tại Hà Nội ngừng hoạt động (TTXVN).
Nhật Bản dẫn đầu FDI vào Việt Nam (TQ).
Bất ổn quy định giữ hộ vàng (NLĐ).  - Việt Nam tiêu thụ 8 tấn vàng mỗi tháng (TBKTSG).
Sẽ lãng phí hơn nếu xây nhà xong không bán được (TBKTSG).
Giá nông sản giảm tác động xấu tới kim ngạch xuất khẩu (TBKTSG).  - Nông sản xuất khẩu giảm nhưng thủy sản hồi phục.  - Xuất khẩu cá tra, triển vọng vẫn… mờ mịt (SGTT).
Wozniak ‘khen Samsung, chê Microsoft’ (BBC).
Đức : Nhu cầu tuyển dụng lao động nước ngoài (RFI).

- Đất đóng băng, Đà Nẵng bí tiền – Kỳ 2: Không thể dựa vào nguồn bán đất (TT).

VĂN HÓA-THỂ THAO
Quảng Nam: Phong tỏa khu vực phát hiện cổ vật (PNTP).
Mở tầm nhìn từ làng ra nước bằng trang web (VH).
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ (KỲ 61)  (Nhật Tuấn).
7- Nguyễn Hoàng Đức: NHÀ VĂN VIỆT NAM CÓ NÊN ẢO TƯỞNG QUÁ VỀ HẬU HIỆN ĐẠI (Bà Đầm Xòe).
Giai điệu trẻ và bài học giao hưởng vỡ lòng (PNTP). =>
Mạnh lên khúc hát vì cộng đồng (NLĐ).
Xu hướng “Hướng Ngoại” của nhạc Việt (RFA).
- VỀ MỘT LỜI NÓI THẬT (Văn Công Hùng). – TỐI NAY RẢNH, NÓI MẤY ĐIỀU VỚI ĐÀM VĨNH HƯNG (Cu Vinh). - Đàm Vĩnh Hưng, Mỹ Tâm lên tiếng về những lời nhận xét (TT).
Hà Nội đề nghị TP.HCM xử lý Angela Phương Trinh (TT).  - Sẽ xử lý bar Next Top do có màn biểu diễn phản cảm (TTXVN).  - Những bí mật ở các vũ trường Sài Gòn (VNN).
Hà Nội: Lại một chương trình xiếc “treo đầu dê…” (VH).  - Vụ cán bộ, nghệ sĩ xiếc bị hành hung khi biểu diễn tại Hải Phòng: “Địa phương phải xin lỗi các nghệ sĩ bị hành hung (VH).
Đo thế giới (Nhị Linh).
‘Làn sóng Nhật Bản’ lấn sân hallyu (TTVH).


Phạm Ngọc Tiến (Quê choa).
GIÁO DỤC-KHOA HỌC
Hướng đến nền giáo dục 2.0  (TBKTSG).
Câu hỏi lớn cho Toán ứng dụng (GD&TĐ).
8<- Tăng cường bồi dưỡng giáo viên qua mạng Internet (GD&TĐ).  - Tiếp tục bổ sung đội ngũ giáo viên Giáo dục công dân.
Lời giải cho bài toán chất lượng giáo viên (TQ).  - Vẫn canh cánh nỗi lo thiếu lớp, thiếu giáo viên (ND).
Chống lạm thu trong trường học và các cơ sở giáo dục (ND).
Èo uột dạy nghề (NLĐ).
Chàng trai mù đã đậu đại học (GĐ).   - Xúc động HS khuyết tật chuẩn bị ngày khai trường (GD&TĐ).  - Cậu bé khiếm thị đoạt giải viết thư Quốc tế UPU (GD&TĐ).
TP.HCM bất cập trong loại hình bán trú (VTV). Video: Khả năng đáp ứng và nhu cầu học bán trú
UBND tỉnh chỉ đạo xác minh vụ cô giáo lừa HS làm ‘gái massage’ (TP).
Nữ hiệu phó vay hàng trăm tỷ đồng để làm gì? (VnM).

- Phó Hiệu trưởng Trường Phương Nam bị tạm giam: Vụ phó hiệu trưởng vỡ nợ: Phụ huynh, giáo viên hoang mang (TP).

XÃ HỘI-MÔI TRƯỜNG
Đời sống khó khăn của đồng bào Nam Đông, Thừa Thiên (RFA). - 6 NGƯỜI CÓ 5 CÁI THÌA… (Mai Thanh Hải).
9Một bệnh nhân mắc chứng bệnh chưa từng thấy tại Việt Nam (PNTP).  - Thiếu than hoạt tính, bác sĩ “tự xử” (PNTP).
Bão sau lưng, vệ tinh báo thời tiết tốt! (NLĐ).  - Nhiều “bất ngờ” của ngành dự báo thời tiết (VnM). =>
Cục Hàng hải điều tra vụ chìm ca nô tại Cần Giờ (ĐT).
Xe khách vận chuyển 500kg chân trâu không rõ nguồn gốc (VOV).
- CON TẠO TRỚ TRÊU: Khơi mầm hy vọng (NLĐ).
Làm kè chắn sóng, đào trúng hai quả bom nặng 227kg (TT).
Nhà máy thải khí độc ra khu dân cư (NLĐ).
Cẩm Phả: Vụ sụt lún đất bất thường thứ 3 sau 6 ngày (TTXVN).  - Di dời dân quanh khu vực có “hố tử thần” giữa nhà (TT).  - Lở đất ở Lâm Đồng, một người thiệt mạng (ND).  - Núi Lang Biang bị sạt lở nghiêm trọng (TN).
Gấu trúc mới sinh ở vườn thú Mỹ vẫn khỏe mạnh (VOA).
Mêhicô thu mua rác của dân chúng để làm sạch thành phố (RFI).

Thử đoán xem họ mơ gì? (Hiệu Minh).
QUỐC TẾ
Mỹ tiến gần đến giải pháp can thiệp vào Syria (RFI).  - Syria : Thanh tra LHQ được đến nơi bị nghi có vũ khí hóa học. - TỔNG THỐNG BASHAR AL-ASSAD: Mỹ sẽ chuốc lấy thất bại nếu không kích Syria (NLĐ).  - Syria có thể bị tấn công vào tuần này (NLĐ).   - Các  nhà lập pháp Mỹ thúc giục có hành động đối với Syria (VOA).  - Thổ Nhĩ Kỳ cam kết tham gia tấn công Syria (TN).  - Can thiệp quân sự có thể phá hỏng nỗ lực chính trị tại Syria (VOV).  - Thanh sát viên LHQ tới hiện trường vụ tấn công bằng vũ khí hóa học ở Syria (VOA).  - Thanh sát viên LHQ bị lính bắn tỉa Syria tấn công (Tin tức).  - Chuyên gia LHQ bị dằn mặt ở Syria (NLĐ).  - Syria tố cáo phe đối lập tấn công thanh sát viên LHQ (TTXVN).  - Vì sao chiến đấu cơ Mỹ không dám “bén mảng” vào không phận Syria? (Soha).  - Đằng sau vở kịch vũ khí hóa học ở Syria (ĐBND).
10<- Ai Cập trước nguy cơ nội chiến (VOV).  - Ai Cập sẽ đảm bảo an ninh khu vực biên giới với Gaza (VOV).  - Hy vọng khai thông bế tắc chính trị tại Ai Cập (QĐND). - Phe Huynh Đệ Hồi Giáo quay lại hoạt động bí mật (RFI).
Lãnh đạo Afghanistan, Pakistan thảo luận về hòa bình (VOA). - Afghanistan kêu gọi Pakistan giúp đối thoại với Taliban (RFI).
Binh sĩ Israel hạ sát 3 người Palestine tại Bờ Tây (VOA).
“Mỹ từng ép Cuba ngăn Snowden bay tới Havana” (TTXVN).


LHQ đã thu được bằng chứng về vũ khí hóa học tại Syria (VOV). - Syria: Nếu bị tấn công sẽ đánh Israel (NLĐ). - Phe nổi dậy Syria chiếm thành phố chiến lược, giết hàng chục quân chính phủ (LĐ). - Ngoại trưởng Mỹ John Kerry phát tín hiệu chiến tranh với Syria (TN). - Xạ thủ tấn công nhóm điều tra vũ khí hóa học ở Syria (TN). - Nga sẽ giúp Syria nếu phương Tây tấn công (Tin tức). - 15 dấu hiệu Mỹ đã chuẩn bị tấn công Syria từ trước (ĐV). - Ngoại trưởng Mỹ lên án Syria dùng vũ khí hóa học (Tin nóng). - Xe thanh sát viên vũ khí hóa học Liên Hợp Quốc bị chặn bắn ở Syria (ANTĐ). - Anh, Mỹ chuẩn bị đánh Syria (VNN). - Tổng thống Obama bàn về Syria với Thủ tướng Australia (VOV). - Các kịch bản tấn công Syria (LĐ). - Phố Wall lại đi xuống do những lo ngại về Syria (TTXVN).
* RFA: + Sáng 26-8-2013; + Tối 26-8-2013

* RFI: 26-8-2013
* VTV: + Cải cách hành chính – 26/08/2013;  + Cuộc sống thường ngày – 26/08/2013;  + Tài chính kinh doanh trưa – 26/08/2013;  + Tài chính tiêu dùng – 26/08/2013;  + Quản lý việc doanh nghiệp nước ngoài thuê đất sản xuất;  +Khả năng đáp ứng và nhu cầu học bán trú;  + Điểm hẹn văn hóa – 26/08/2013;  + Talk Vietnam: Nhà thơ Mỹ và mối lương duyên với dân ca và di sản chữ Nôm Việt Nam;  + 360 độ thể thao – 26/08/2013;  + Thời sự 12h – 26/08/2013;  + Thời sự 19h – 26/08/2013;

1994. Thưa ngài GSTS Hoàng Chí Bảo, ngài nói không khác gì một con vẹt

Trung Nghĩa
 Thưa ngài Giáo sư Hoàng Chí Bảo!
 Đúng như tôi dự đoán, trong luồng tư tưởng hoảng loạn về phương pháp nhồi sọ, tuyên truyền cho dân chúng thì sẽ phải xuất hiện một cây “đại thụ” về bằng cấp học hàm học vị, “uyên bác” về lý luận triết học Marx/lý tưởng XHCN lên tiếng, sau bài viết tạo ra những dư chấn dữ dội của một ông già bên giường bệnh- luật gia Lê Hiếu Đằng. Cây đại thụ đó không ai khác hơn là ngài giáo sư tiến sĩ triết học Hoàng Chí Bảo với bài viết thứ 5 có tên “Trọng sự thật và chân lý  để hành động có trách nhiệm[1] trong loạt bài “Dư luận phê phán ông Lê Hiếu Đằng”. Thế nhưng có lẽ nó quá khôi hài nên hôm nay, bài viết của ngài giáo sư phải để trong mục “làm thất bại chiến lược diễn biến hòa bình”; toàn bài viết, tư tưởng bao trùm là định hướng dư luận hơn là công kích cá nhân luật gia Lê Hiếu Đằng.

Ngay tựa bài viết ngài đã đề cập hai khái niệm là sự thậtchân lý, vậy theo ngài sự thật là gì, chân lý là gì?
Theo Wikipedia thì
- Sự thật: Cái có thật có trong thực tế, cái phản ánh đúng hiện thực khách quan.
- Chân lý: sự phản ánh chính xác sự vật khách quan và quy luật của chúng vào ý thức con người
Cả bài viết của ngài cũng không tôn trọng hai tiêu chí trên. Tôi tin rằng chính ngài cũng chưa nắm vững khái niệm mà ngài đưa ra; vì thế việc dùng một khái niệm- mà bản thân ngài chưa nắm rõ chính xác và nhuần nhuyễn trong việc sử dụng cho đúng hoàn cảnh- đem ra rao giảng cho người khác, đó là sự ngạo mạn và lố bịch.
Tôi sẽ không bàn về hai khái niệm đó nữa mà sẽ đi vào chứng minh những mảng khái niệm nó nằm trong “gan ruột của ngài”, là cái cần câu cơm, là cái ngài dùng nó để phô diễn, để lấy bằng tiến sĩ và hành nghề liên tục trong nhiều chục năm, giúp ngài lên học hàm giáo sư. Việc nói lại câu chữ và cách diễn đạt của ai đó mà không có chút tư duy nào trong đó người ta bảo rằng “nói như vẹt”. Nó không khác gì hình ảnh một con bò già, nhẫn nại nhai đi nhai lại cỏ khô, nôn ói ra rồi lại nhai và nuốt vào trong một ngăn của dạ dầy cỏ, khi không có thêm nguồn thức ăn mới, con bò già này lại nôn ói ra và lại tiếp tục nhai.
Triết học Marx luôn tung hê rằng lấy tư tưởng và nội dung của chủ nghĩa duy vật biện chứng làm nền tảng nhưng để Marx đã vận dụng sai lầm trong tư tưởng của mình. Một vài điểm chí mạng mà bất kỳ ai có một khả năng tư duy bình thường cũng thấy cái sai bét nhè của học thuyết Marx. Mời ngài xem lại bài viết [2] mà tôi đã trình bày.
Tuy nhiên để cho dễ hiểu, dễ đánh giá tôi xin ngài hãy trả lời nhưng câu hỏi sau đây.
Học thuyết Marx cho rằng, chủ nghĩa tư bản bóc lột sức lao động của người công nhân khi chiếm đoạt giá trị thặng dư. Marx không hiểu hay cố tình không hiểu:
- Cái giá trị mà Marx gọi giá trị thặng dư đó chính là do quy luật cung cầu tạo nên (một sự khác biệt thường tồn tại là giá của một mặt hàng tại một thị trường A sẽ khác cũng mặt hàng đó tại thị trường B). Khi các nhà tư bản thực hiện việc buôn bán và họ có được sự khác biệt giữa hai thị trường. Ở một khía cạnh khác, lợi dụng ưu thế của sự khác biệt giữa thị trường lao động và thị trường giá cả cho bất kỳ mặt hàng nào đó mà nhà tư bản lên kế hoạch sản xuất. Nói một cách khác, giá trị thặng dư do chính nhà tư bản tạo ra. Thông qua việc tạo ra giá trị chênh lệch, họ cũng góp phần tạo công ăn việc làm cho người lao động.
Câu hỏi: hiện nay nhà nước đang khuyến khích cá cá nhân tập thể xuất khẩu các mặt hàng trong nước để tăng lợi nhuận, cả nhà nước cũng tham gia vào việc xuất nhập khẩu, vậy nhà nước VN đang khuyến khích và tham gia sự bóc lột tư bản hay sao?
- Marx thừa nhận tầng lớp tư bản là tầng lớp cách mạng nhất trong lịch sử, bởi họ thưởng xuyên cải tiến công cụ sản xuất, thế nhưng Marx lại không công nhận việc cải tiến công cụ lao động là hàng hóa hay phương tiện sinh ra giá trị thặng dư. Vì thế Marx cào bằng quân số lao động và lấy giá trị bình quân trong khi máy móc và những cải tiến (cũng là phương tiện sản xuất) lại không thuộc về người công nhân. Marx đã sai khi nói, người công nhân bán sức lao động. Họ không bán sức lao động mà bán khả năng làm việc, vì thế giá cả do hai bên thoả thuận, không thể cào bằng lương của một người chỉ có khả năng lao động chân tay với lương của một kỹ sư có khả năng làm việc bằng bộ óc.
Câu hỏi: theo kiểu tính toán của Marx, liệu ngài có nên nhận một mức thù lao/lương như một cán bộ không có bằng cấp nhưng có thâm niên lao động giống như ngài? Nếu ngài trả lời là không thì chính ngài đã phủ nhận học thuyết của Marx.
- Marx gọi giá trị thặng dư chính là khoản chênh lệnh giữa chi phí đầu vào và thu nhập đầu ra khi bán sản phẩm, với một nguyên tắc chung chi phí sẽ luôn thấp hơn khoản thu vào vì giá trị thặng dư phải luôn là con số dương có ý nghĩa.
Câu hỏi: hiện nay chế độ XH Việt Nam tốt đẹp, tại sao người nông dân lại bị lỗ khi trồng lúa? Nói rộng ra, thu nhập bình quân đầu người của VN tính tới cuối năm 2012 là 1600USD/người/năm, trong khi đó chi phí cho nhu cầu tối thiều (ăn, ở, khám chữa bệnh, nhu cầu giải trí,…) là khoảng 2400USD người/năm (trung bình khoảng 4 triệu/tháng). Vậy giá trị thặng dư đi đâu? Nói một cách khác, người dân ngày càng lỗ vốn sức lao động của mình, nếu không muốn bị thâm hụt thì chỉ còn một cách là sống dưới mức tối thiểu hoặc phải đi ăn cướp của người khác để không bị chết đói. Đó là chưa kể họ bị cướp đoạt đất canh tác bằng những chính sách do nhà nước này lập ra dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản.
Nếu không có giá trị thặng dư thì tất cả những lời phát biểu của ngài với những ngôn từ hay ho, đẹp đẽ như: sức mạnh thúc đẩy đổi mới, làm nên sức sống của đổi mới, thành tựu phát triển đất nước như hiện nay, “Công cuộc đổi mới của Việt Nam do Đảng Cộng sản Việt Nam khởi xướng và lãnh đạo đã đáp ứng kịp thời những mong đợi của quần chúng nhân dân và nhận được sự ủng hộ, cổ vũ của đông đảo bạn bè, đối tác trên thế giới”, “chế độ sẽ vững và dân sẽ được hưởng Độc lập – Tự do và Hạnh phúc”,….hoàn toàn là dối trái và sai trái.
Sự phá sản và ngưng hoạt động của hàng chục nghìn doanh nghiệp cũng đủ cho thấy, nền kinh tế VN đang thoi thóp những hơi tàn sức kiệt của một cơ thể ốm đói lâu ngày. Dân không no ấm hạnh phúc, chứng tỏ cái thể chế chính trị này là kém cỏi, Đảng không đủ khả năng lãnh đạo nhân dân, con đườngxây dựng theo mô hình XHCN là sai trái, không đem lại cuộc sống ấm no cho người dân. Vậy thì những kết luận như “Ý Đảng – Lòng dân”, “quyết sách đúng đắn, kịp thời của Đảng”, “Công cuộc đổi mới của Việt Nam do Đảng Cộng sản Việt Nam khởi xướng và lãnh đạo đã đáp ứng kịp thời những mong đợi của quần chúng nhân dân”, “Nhờ đổi mới với những quyết sách chiến lược của Đảng, qua cương lĩnh, chiến lược, đường lối đã và đang thực thi mà đất nước đã vượt qua cuộc khủng hoảng kinh tế – xã hội”,….là dối trá và lừa đảo.
Trong bài viết, ngài đề cập tới một ý sai sự thật là “Nhân dân ủng hộ đổi mới, tin tưởng vào Đảng của mình…Nhân dân chưa bao giờ bầu cho đảng Cộng Sản, đảng Cộng Sản không phải của nhân dân, không bao giờ đại diện cho đa số tầng lớp nhân dân lao động VN vì đảng chỉ chiếm khoảng 4 triệu đảng viên trong số 92 triệu dân.
Chủ nghĩa Marx công nhận và vận dụng một quy luật nữa của chủ nghĩa duy vật biện chứng đó là “quy luật phủ định của phủ định”. Không có một thứ gì bất biến và cũng không có một đảng phái nào dám tuyên bố sẽ lãnh đạo mãi mãi dân tộc VN được. Sự phủ định nhau của các triều đại chính trị trong lịch sử VN đã thể hiện rõ điều đó.
Nếu vận dụng vào hình thái kinh tế xã hội thì những mô hình xã hội ra đời sau đó luôn tốt hơn, văn mình hơn và ưu việt hơn mô hình chính trị xã hội trước đó. Trải qua lịch sử phát triển của nhân loại, con người trải qua 4 hình thái chính trị xã hội đã được thừa nhận:
- Cộng sản nguyên thủy
- Chiếm hữu nô lệ
- Phong kiến
-  Tư bản chủ nghĩa
Marx cho rằng chế độ TBCN là xấu xa, không tốt đẹp nên Marx đưa ra chủ thuyết, bỏ qua giai đoạn TBCN, rồi “nặn” ra một thể chế xã hội tốt đẹp hơn đó là chủ nghĩa cộng sản (tài sản cộng lại, dùng chung với nhau, không còn giai cấp, không có bóc lột, mọi mâu thuẫn bị triệt tiêu).
Câu hỏi: bất kỳ một sự vật hiện tượng nào cũng có hai mặt là thống nhất và đấu tranh giữa các mặt đối lập, vậy Chủ nghĩa cộng sản đã vi phạm nguyên tắc thứ nhất của chủ nghĩa duy vật biện chứng, có phải thế không thưa ngài giáo sư tiến sĩ, UV ban tư tưởng văn hóa trung ương?
Câu hỏi (tiếp theo): Nếu quay trở về chế độ chủ nghĩa cộng sản thì có phải chế độ cộng sản đã phủ định chế độ TBCN hay nói một cách khác, Marx đã sai lầm khi quay trở về điểm xuất phát rồi sao?
Có thể các ngài sẽ “chế biến” rất tài bằng cách thêm cái đuôi “khoa học” vào Chủ nghĩa cộng sản để trở thành CNCS khoa học; Theo ngài, chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa cộng sản khoa học khác nhau ra sao? Nó cũng giống như chỉ riêng ở xã hội Việt Nam mới có, học vị tiến sĩ và tiến sĩ khoa học vậy. Như thế
Câu hỏi (của tôi sẽ là): để có được nền tảng và của cải đầy đủ cho cái xã hội cộng sản khoa học kia vận hành thì làm sao để tích lũy cho đủ nhằm đáp ứng nguyên tắc “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”?
Nếu các ngài bảo rằng việc tích lũy sẽ ở giai đoạn quá độ là XHCN, thế nhưng như phân tích ở trên, cái xã hội chủ nghĩa mà các ngài đang “từng bước tiến vững chắc” ấy, sức lao động còn đang bị lỗ vốn thì tích lũy làm sao?
Một chủ thuyết mơ hồ, viễn vông đã bị bao nhiêu nước rũ bỏ, kẻ nào bám vào nó, kẻ đó có tư duy ấu trĩ, còn những kẻ biết nó sai trái cố tình bám vào nhằm trục lợi cho phe nhóm và bản thân, thì đó chính là kẻ thù của nhân loại tiến bộ, là kẻ thù của dân tộc Việt Nam.
Trong bài viết của ngài, ngài đề cập tới ông Hồ Chí Minh. Ngài còn có hẳn những đoạn băng video clip trên Youtube để quảng bá “tài năng thuyết giảng” của ngài nữa. Tôi có thể nói rằng, cũng hiếm ban bệ, cơ quan nào giỏi nhào nặn ngôn ngữ, xào nấu khái niệm bằng ban tư tưởng văn hóa trung ương thông qua những vị giáo sư, tiến sĩ triết học mà ngài là một trong số đó. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi đến thuộc lòng khẩu hiệu “…chủ nghĩa Marx-Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh là kim chỉ nam cho mọi hành động”. Theo những gì tôi biết, cái câu thòng thêm vào “tư tưởng Hồ Chí Minh” nó mới có khoảng vào năm 1991, còn trước đó là không có. Đây chỉ cáh thức tuyên truyền mà thôi vì lý do sau đây:
- Ông Hồ Chí Minh chẳng có cái tư tưởng gì cả. Sinh thời chính ông Hồ đã thừa nhận, “tôi chẳng có tư tưởng gì cả, mọi thứ đã được Marx, Lê nin và Mao nói hết cả rồi”.
- Từ khoảng 1991, khi hô hào đổi mới, do mô hình XHCN đã sụp đổ tan tành tại Liên Xô và Đông Âu, nếu vẫn giương cao học thuyết Marx có lẽ sẽ lỗi thời; thêm vào đó cũng phải có một chút gì đó của là “đặc sản riêng của Việt Nam”, vì vậy các ngài đã nhét chữ vào mồm ông Hồ qua 9 tư tưởng sau (những tư tưởng này khi còn ngồi dưới ghế nhà trường XHCN chúng tôi đã được nhồi sọ hải đọc vanh vách).
1. Tư tưởng về giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp, giải phóng con người.
2. Tư tưởng về độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội, kết hợp sức mạnh dân tộc với sức mạnh thời đại.
3. Tư tưởng về sức mạnh của nhân dân, của khối đại đoàn kết dân tộc.
4. Tư tưởng về quyền làm chủ của nhân dân, xây dựng Nhà nước thật sự của dân, do dân, vì dân
5. Tư tưởng về quốc phòng toàn dân, xây dựng lực lượng vũ trang nhân dân
6. Tư tưởng về phát triển kinh tế và văn hóa, không ngừng nâng cao đời sống vật chất và tinh thần của nhân dân
7. Tư tưởng về đạo đức cách mạng, cần, kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư
8. Tư tưởng về chăm lo bồi dưỡng thế hệ cách mạng cho đời sau.
9. Tư tưởng về xây dựng Đảng trong sạch, vững mạnh.
Xin ngài hãy đọc lại cho thật kỹ xem, đó có phải là tư tưởng không (ví dụ như tư tưởng 1). Tư tưởng 2, 3,4,5, 8 không phải ông Hồ là người đầu tiên lên tiếng. Việc nhào nặn chữ nghĩa nó chỉ xoay quanh một vấn đề “tiến hành chiến tranh nhân dân”, quan tâm tới nhân dân, giáo dục quốc phòng toàn dân. Điều này đã có từ ngàn xưa, từ thời bà Trưng Bà Triệu, đến thời nhà Trần thì Trần Hưng Đạo đã viết thành sách về chiến lược toàn dân đánh giặc. Sau khi thắng giặc, Vua Trần Nhân Tông định xây dựng sửa sang thành Thăng Long, nhưng Trần Hưng Đạo đã khuyên nhà vua Việc sửa lại thành trì không cần kíp lắm. Việc cần kíp triều đình cần phải làm ngay không thể chậm trễ được là việc úy lạo nhân dân. Hơn bốn năm, quân giặc hai lần tràn sang đánh phá, từ nơi núi rừng đến nơi đồng ruộng đều bị tàn phá hầu hết. Vậy mà dân chúng vẫn một lòng hướng về triều đình, xuất tài, xuất lực, đi lính, đóng thuế làm nên một lực lượng mạnh cho triều đình chống nhau với giặc. Nay nhà vua đã được trở về yên ổn, việc cần làm trước hết là chú ý đến ngay dân. Những nơi nào bị tàn phá, tùy tình trạng nặng nhẹ mà cứu tế. Nơi nào bị tàn phá quá nặng có thể miễn tô thuế mấy năm. Có như thế dân mới nức lòng càng quy hướng về triều đình hơn nữa. Người xưa đã nói: “Chúng chí thành thành”. Đó mới là cái thành cần sửa chữa ngay. Xin nhà vua xét kỹ“. Ngài có cần tôi nhắc lại bài viết có ở đâu không thưa ngài Giáo sư tiến sĩ, UV ban tư tưởng văn hóa trung ương Hoàng Chí Bảo? Chẳng những thế, đến thời Lê Lợi, thời Nguyễn Huệ các vị anh hùng dân tộc  đã học hỏi, vận dụng và dẫn dắt nhân dân ta đi tới thắng lợi to lớn, chẳng lẽ ngài đã quên lịch sử Việt Nam rồi sao?
Tư tưởng 7 và 9: không thể gọi là tư tưởng mà là nguyên tắc/tiêu chuẩn của người đảng viên. Chẳng những chỉ đảng viên mới có tiêu chuẩn đó mà bất cứ một người lãnh đạo nào cũng phải được đòi hỏ. Thế nhưng hiện nay, tham nhũng trong nội bộ đảng đã không còn che dấu nổi mà ngài chủ tịch Trương Tấn Sang gọi là một “bầy sâu”. Ngài nghĩ sao?

Cả một bài viết của ngài, toàn những câu chữ mà chúng tôi đã bị nhồi sọ, đã đọc không biết bao nhiêu lần từ những trang báo như Nhân Dân, QĐND, CAND….Ngài nói có khác gì một con vẹt!
Xin đừng lạm dụng từ Nhân Dân một cách vô lễ và láo xược. Những điều ngài viết chỉ là ngôn từ của ngài và đảng phái của ngài mà thôi.
Nếu không thể trả lời được những câu hỏi và thắc mắc ở trên, xin ngài hãy giữ một chút liêm sỉ cuối cùng của một kẻ làm người: hãy im lặng đừng mở miệng nói gì thêm điều gì nữa vì Nhân dân đã quá khổ sơ do bị đảng Cộng Sản lừa dối quá lâu rồi. Ngay cả cái học hàm và học vị của ngài, dân tình chúng tôi cũng đã quá biết nó được ra lò để các ngài ban bổng lộc cho nhau.
Nhân dân chúng tôi và lịch sử của dân tộc này sẽ phán xét các ngài.
T.N.
-
Tài liệu tham khảo
[1] http://www.qdnd.vn/qdndsite/vi-VN/61/43/5/5/5/259041/Default.aspx
[2] 1973-phan-bien-lai-bai-viet-doi-dieu-voi-tac-gia-bai-viet-tren-giuong-binh/

1995. Sự nghiệp của Đảng dài hơn đời người

Tuổi trẻ
27/08/2013 04:10 (GMT + 7)
TT – Mở đầu cho bài này, tôi xin khẳng định điều đầu tiên: tôi đã từng công tác chung với anh Lê Hiếu Đằng từ những ngày ở trong rừng, sau này lại tiếp tục gắn bó với nhau trong những vị trí công tác ở TP.HCM.
Tôi với anh, cũng như với các anh khác đã, đang và vẫn luôn luôn là những người bạn thân thiết, đã từng có những bữa uống rượu, bàn chuyện đời quên trời quên đất.

Nay, đọc bài anh viết trên giường bệnh, cả các bài anh trả lời phỏng vấn báo nước ngoài, tôi cảm thấy Lê Hiếu Đằng hôm nay khác xa với Lê Hiếu Đằng hôm qua, khi chúng ta cùng nhau xuống đường, trải qua những trận đàn áp khốc liệt, cùng vác balô vào rừng chịu đựng bao gian khổ, bao trận càn dữ dội, kể cả khi hòa bình anh đứng trên bục giảng cho học viên bao điều khoa học, tâm huyết về chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, Đảng Cộng sản Việt Nam…
Tôi rất chia sẻ với anh những tâm sự của một người rất tâm huyết với đất nước, đã dấn thân vì nước từ những ngày còn rất trẻ.
Chúng ta đều là trí thức, từ ngày cùng nhau bước vào con đường cách mạng, ai cũng đã thấu hiểu mình đấu tranh, hi sinh cho một lý tưởng: lý tưởng cộng sản, không có mục đích nào khác là xả thân cho Tổ quốc, nhân dân.
Con đường ấy chúng ta đi, có thăng có trầm. Cách mạng không phải một đường thẳng. Những sai lầm trong quản lý kinh tế, trong chính sách, chủ trương sau năm 1975 là có thật, rất nghiêm trọng, đã được nhìn nhận đầy đủ.
Sai lầm ấy đã được sửa chữa và chúng ta đã đi đến đường lối đổi mới. Không nên nhìn quá cực đoan mà cần nhìn trong tinh thần xây dựng.
Chúng ta phải cùng nhau sát cánh đấu tranh để mạnh hơn, cùng nhau vượt qua những sai lầm, những khó khăn, phải hết sức bình tĩnh, tỉnh táo để có thái độ ứng xử đúng đắn thì mới có thể tiếp tục cùng nhau đi tới.
Tôi thật buồn khi đọc những dòng anh viết: “Tôi xin “tính sổ” với Đảng Cộng sản Việt Nam và với bản thân cuộc đời của tôi”. Anh Đằng ơi, ừ thì khi về già, ta có thể nhìn lại cuộc đời mình, có thể tính sổ cuộc đời mình, chứ sao lại tính sổ với Đảng.
Đảng của chúng ta từ ngày ra đời đến nay đã 83 năm, so với tuổi thọ của một người vẫn còn chưa được coi là dài, nhưng Đảng đã cùng nhân dân kiên cường vượt qua biết bao phong ba, bão táp, đương đầu với mọi kẻ thù, chịu đựng bao gian khổ, hi sinh.
Đã có hàng triệu đảng viên ngã xuống trên khắp các chiến trường và trong lao tù thì mới có nước Việt Nam hòa bình – độc lập – thống nhất cùng 27 năm đổi mới đất nước như hôm nay. Những thành tựu ấy đều mang ý nghĩa lịch sử đáng tự hào. Lịch sử của Đảng, sự nghiệp của Đảng là do, và phải do nhiều người, nhiều thế hệ vun bồi chứ đâu thể đòi hỏi phải tính những thành bại gọn trong một đời người.
Chúng ta không thể đánh mất những điều tốt đẹp mà chúng ta đã đạt được bằng xương máu của chính mình, của đồng đội mình và của cả dân tộc.
Anh hãy nhớ lại lịch sử: 68 năm trước, khi thành lập Chính phủ độc lập, Bác Hồ đã mời nhiều đảng, nhiều nhân sĩ trí thức với những xu hướng chính trị khác nhau cùng tham gia chính quyền, cùng chống Pháp xâm lược, xây dựng hòa bình độc lập, thống nhất đất nước.
Ngày càng về sau, đối mặt với chiến tranh khốc liệt, với sống chết, nhiều đảng đã rời bỏ cuộc kháng chiến, thậm chí có đảng còn quay lưng lại, chống phá cách mạng, chống lại nhân dân.
Không ai phủ nhận sự đóng góp của những người ngoài Đảng, của các phái khác như Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Nguyễn Thái Học, Nguyễn An Ninh… nhưng Đảng Cộng sản vẫn là nổi bật nhất, một mực trung thành với nhân dân, với lý tưởng, xả thân hi sinh vì nước vì dân, xứng đáng làm ngọn cờ hiệu triệu hàng triệu người để bảo vệ đất nước.
Tôi và nhiều đảng viên khác cũng nhìn thấy rõ những sai lầm, những tiêu cực trong Đảng như anh, kể cả cấp cao nhất là Tổng bí thư cũng đã thừa nhận, nhưng chúng tôi vẫn đứng trong Đảng để đấu tranh, sửa chữa chứ không quay lưng chống lại Đảng. Ví von một cách hình ảnh: khi trong nhà có rác, hay tường, cột kèo có hư hỏng, chúng ta nên chọn giải pháp quét rác đi, sửa chữa chỗ dột, chỗ mục nát hay là đập bỏ, đốt nhà xây mới?
Tôi có gặp một số trí thức Việt kiều và bàn về vấn đề này. Không phải ai cũng tán thành chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản nhưng họ đều nói: “Anh em không ở ngoài nên không thấy sự ổn định chính trị của Việt Nam là vô cùng quý giá. Chúng tôi chỉ mong ổn định chính trị để về nước đầu tư, có thời gian xây dựng sự nghiệp và đất nước”.
Tôi là người trong cuộc, anh em mình đã từng kề vai sát cánh bên nhau nên tôi rất hiểu. Chúng ta lớn tuổi rồi, nhìn lại thấy mơ ước của mình chưa thành hiện thực, sốt ruột lắm.
Nhưng chúng ta đã được nhìn thấy ngày nay: vị trí của Việt Nam trên trường quốc tế đã lớn mạnh hơn xưa nhiều lắm, xưa thế giới biết Việt Nam vì chiến tranh, nay biết Việt Nam vì có thành tích xóa đói giảm nghèo rất ấn tượng, trình độ học vấn ngày một cao, mức sống cũng tăng lên nhiều lần.
Ta đã có hòa bình, độc lập, tự do và đang từng bước thực hiện quá trình dân chủ. Những thành quả ấy là vinh quang chứ, trong đó có cả phần của anh Đằng. Đã sốt ruột vì đất nước trì trệ, nếu không chung tay gánh vác sẽ còn trì trệ hơn.
Tôi cũng có một bài thơ viết cho cuộc đời sóng gió của mình, xin chép ra đây tặng anh:
Đời
Đời với ta tuy hai mà một
Ta với Đời tuy một mà hai
Đường đời còn lắm chông gai
Sao ta cứ mãi mê say với Đời
Ta nhờ người nên đời nên vóc
Đời cho ta trí óc thông minh
Cho ta chân cứng đá mềm
Cho lòng ta vững như kiềng ba chân
Ta với Đời mười phần trọn vẹn
Đời với ta như kiếm như gươm
Ta đưa Đời đến vinh quang
Đời làm ta quá phũ phàng vậy sao
Đời làm ta lao đao lận đận
Không bao giờ ta hận với Đời
Đời gieo trăm đắng ngàn cay
Lòng ta vẫn mãi yêu Đời, Đời ơi.
Tôi rất xúc động khi đến thăm anh trên giường bệnh, nhìn gương mặt anh, thấy rõ tâm anh bất tịnh. Đức Phật đã nói: “Tâm bất tịnh thì thân thọ khổ”. Với tình đồng đội sống chết với nhau năm xưa, tôi nghĩ anh phải cố gắng giữ cho tâm được tịnh, để tâm hồn thanh thản hơn, sức khỏe tốt hơn và sẽ có cơ hội làm điều gì đó tốt đẹp hơn cho đất nước ở tuổi “cổ lai hi” của chúng mình.
Cuối cùng, chắc anh Đằng vẫn nhớ lời hẹn cùng nhau uống rượu ngâm bao tử nhím với tôi sau khi trị bệnh chứ?
NGUYỄN CHƠN TRUNG (Sáu Quang)
Nguồn: Tuổi trẻ

* Bổ sung: ông Nguyễn Chơn Trung, tức Sáu Quang, nguyên Bí thư Thành Đoàn giai đoạn 1977 – 1981, Trưởng Ban quản lý KCX - KCN đầu tiên của TP.HCM, nguyên Chủ nhiệm Ủy ban về Người Việt Nam ở nước ngoài TP.HCM, hiện là Viện phó Viện khoa học công nghệ Phương Nam (thuộc Liên hiệp Khoa học kỹ thuật Việt Nam). (Web Thành đoàn TPHCM).

1996. Đâu là “sự thật”, “công lý” và “trách nhiệm” qua bài viết của Giáo sư Hoàng Chí Bảo?

Đào Tiến Thi
Giáo sư Hoàng Chí Bảo vừa có bài Trọng sự thật và công lý để hành động có trách nhiệm nhằm bác bỏ những ý kiến (chủ yếu là của ông Lê Hiếu Đằng và ông Hồ Ngọc Nhuận) về việc thành lập Đảng Dân chủ xã hội ở Việt Nam.
Toàn bài của Giáo sư Hoàng, từ tiêu đề, đều toát lên tiếng nói của kẻ có quyền phán quyết và dạy dỗ. Ví dụ ngay đoạn đầu đã đóng đinh bằng hàng loạt nhận định mang tính tiên đề, không có chứng minh, phân tích, biện bác gì cả: “Ý Đảng – Lòng dân – Phép nước đã thống nhất và hòa quyện làm một, tạo thành sức mạnh thúc đẩy đổi mới, làm nên sức sống của đổi mới, thành tựu phát triển đất nước như hiện nay. Đổi mới là sự gặp gỡ tất yếu và tự nhiên giữa những hối thúc của đời sống thực tiễn với những sáng kiến, sáng tạo của cán bộ, đảng viên và quần chúng nhân dân từ cơ sở, cùng với quyết sách đúng đắn, kịp thời của Đảng”.

Giáo sư dựa vào đâu để nhận định: “Ý Đảng – Lòng dân – Phép nước đã thống nhất và hòa quyện làm một”? Và nếu thế không có gì phải bàn, phải làm nữa. Chẳng lẽ Giáo sư không hề biết chỉ trong mấy năm qua hàng loạt tập đoàn kinh tế nhà nước đổ vỡ, hàng nghìn dân oan bị tước đoạt ruộng đất, phải đi khiếu kiện năm này qua năm khác mà vẫn không có kết quả gì; hàng chục nghìn người phải ra nước ngoài làm thuê; hàng ngàn phụ nữ phải lấy chồng ngoại, thực chất là những cuộc bán mình; hàng trăm người yêu nước và đấu tranh cho chủ quyền dân tộc và lẽ công bằng bị kết tội tuỳ tiện hoặc thường xuyên bị sách nhiễu, bất chấp luật pháp. Cả xã hội gần bất lực trước nạn tham nhũng, lạm quyền và các loại tội phạm. Biển đảo thì ngày càng bị nhà cầm quyền Trung Cộng ngang nhiên xâm lấn, ngư dân luôn bị khủng bố mà không có một chiến lược, một quyết sách gì để ngăn chặn và hy vọng. Và còn bao nhiêu nan giải khác về xã hội, giáo dục, y tế,… Là một nhà khoa học, nhất là khoa học xây dựng Đảng, lẽ ra Giáo sư Hoàng phải cảnh báo cho Đảng để có sự điều chỉnh về đường lối chính sách; còn đối với những tiếng nói đối lập, phải đối thoại cởi mở trên cơ sở chân lý và đạo lý; nhưng qua bài trên, tôi thấy Giáo sư chỉ ra sức tô hồng hiện thực và kết tội những người khác ý kiến, như thế còn đâu là “sự thật”, còn đâu là “công lý” với “trách nhiệm” như tiêu đề của bài?
Giáo sư Hoàng khen ngợi thành tựu đổi mới của Đảng. Đồng ý. Nhưng là một bài tranh luận, Giáo sư phải bác bỏ từng luận điểm của đối phương. Khi ông Lê Hiếu Đằng nêu những cái phi lý, bất cập, tội lỗi của chính thể hiện nay, lẽ ra Giáo sư phải bác bỏ từng điểm một mới phải, chứ sao lại lấy cái hay để thay thế cho cái dở? Làm cho “Ông nói gà, bà nói vịt”, chẳng ăn nhập gì cả. Công là công, tội là tội, làm sao lấy công thay cho tội được?
Bây giờ tôi xin tập trung phân tích hai ý chính trong của Giáo sư Hoàng Chí Bảo:
- Ca ngợi công lao của Đảng, chủ yếu là giai đoạn từ phát động “đổi mới” đến nay.
- Coi sự độc quyền lãnh đạo của Đảng là hợp lý, hợp tình.
Về ý thứ nhất, khi Giáo sư Hoàng ca ngợi công lao của Đảng trong công cuộc đổi mới đất nước (từ cuối 1986, khi chấp nhận kinh tế thị trường, kinh tế tư bản, tư nhân) không phải là sai nhưng coi đấy là tất cả do “thiên tài Đảng ta” thì thật không khách quan, không vô tư. Cuộc “đổi mới” này, nói cho công bằng, là cuộc gỡ bớt (bớt thôi chứ không hết) những cái ách phi lý đè nặng bấy nhiêu năm. So với trước đó (kinh tế tập thể, tập trung, cấm tiệt kinh tế tư nhân, tư bản) thì đúng là mới. So với Bắc Triều Tiên và Cu Ba, hai quốc gia kiên định giữ nguyên mô hình CNXH, thì bước đi của Đảng Cộng sản Việt Nam là rất mới, rất táo bạo. Nhưng so với Đảng Cộng sản Trung Quốc (tiến hành cải cách mở cửa từ năm 1978), thì ta cũng bình thường thôi (chậm hơn Trung Quốc gần một thập kỷ và tốc độ cũng chậm hơn nhiều). Còn so với sự đòi hỏi của thực tiễn, so với quy luật chung của cuộc sống, so với con đường của hầu hết các quốc gia trên thế giới đã đi thì sự “đổi mới” của ta chẳng có gì mới, thậm chí là quá chậm. Sự đổi mới ấy chẳng qua là quay về với cái cũ (ở Việt Nam thời Pháp thuộc đã có kinh tế tư bản không đến nỗi nhỏ). Kinh tế thị trường (tư bản) đã ra đời ở Âu – Mỹ, Nhật Bản hàng trăm năm trước. Và thị trường của họ ngày nay đã tiến tới sự hoàn thiện dưới sự điều hành, giám sát của nhà nước pháp quyền, của xã hội dân sự (trong đó đặc biệt là vai trò của nghiệp đoàn, của tự do ngôn luận, tự do báo chí), chứ không phải thị trường hoang dã, méo mó như Việt Nam hiện nay.
Tất nhiên là khi gỡ bớt những cái ách trên thì nhân dân phấn khởi, sức lao động và sức sáng tạo bao nhiêu năm bị kiềm toả bỗng nhiên được giải phóng. Lại thêm tư bản nước ngoài vào đầu tư, tất cả đã khiến kinh tế Việt Nam khởi sắc hẳn lên. Tức là kinh tế bước đầu được vận hành theo quy luật. Cứ nhìn vào hình ảnh người nông dân trên đồng ruộng khi vừa mới có chính sách chia ruộng những năm cuối thập niên tám mươi, đầu thập niên chín mươi của thế kỷ trước so với giai đoạn hợp tác xã trước đó thì đủ biết. Thời hợp tác xã, người ta đệm cho cày nông choèn, rồi cày một đường lại bỏ “lỏi” nửa đường là chuyện thường. Việc bừa cũng tương tự như vậy. Nhưng đến lúc chia ruộng, bà con làm ruộng nhuyễn như nồi cháo nấu kĩ. Rồi bao nhiêu phân gio được chiu chắt, chăm bẵm,… do đó lúa tốt hẳn lên chứ không “chó chạy hở đuôi” như thời hợp tác xã. Trời còn mờ tối, bà con đã lục tục ra đồng, tối nhọ mặt vẫn chưa chịu về, khác hẳn thời hợp tác xã, mặt trời còn con sào mới gọi nhau xuống đồng, lại còn giải lao giữa giờ, trà thuốc chán chê, cho đến khi mặt trời sắp lặn mới xuống làm tượng trưng một chút nữa rồi về.
Viết đến đây tôi muốn muốn minh hoạ thêm bằng một ý của Mạc Ngôn (nhà văn Trung Quốc, giải Nobel 2012). Năm 1993, Mạc Ngôn qua thăm một thành phố vùng biên giới Nga – Trung. Ông hết sức ngạc nhiên khi thấy cùng thảo nguyên ấy, bên Nga đất đai hết sức phì nhiêu và rộng rãi so với Trung Quốc, nhưng dân Nga lại nghèo khổ hơn hẳn dân Trung Quốc (lúc ấy Trung Quốc đã cải cách được 15 năm, còn Nga vừa mới tan rã đế chế Xô Viết). Mạc Ngôn nhận định: “Người dân dưới bất kỳ chế độ xã hội nào đều là một quần thể cần lao, dũng cảm, giàu sức sáng tạo nhất. Chỉ cần nới lỏng một chút bàn tay xiết trên cổ họ, để họ có thể hít thở được, chỉ cần nới lỏng một chút cái sợi dây xiềng xích giữ tay và chân họ, để họ có thể lao động được, họ có thể sáng tạo ra cả một nền văn hoá rực rỡ và những của cải lớn lao[1].
Dẫu sao thì dân ta hiện nay cũng “vênh mặt” được với Bắc Triều Tiên và Cu Ba. Nhưng so với Nhật Bản, Hàn Quốc, những nước cho đến tận đầu thế kỷ XIX chỉ tương đương mình như, thì mình thật đau xót; còn so với những nước lân bang như Thái Lan, Singapore, cho đến tận đầu thế kỷ XIX, vẫn còn là “đàn em” của ta, thì thật hổ thẹn.
Và đúng là cuộc đổi mới đã giúp Đảng Cộng sản thoát hiểm như nhận định của Giáo sư Hoàng Chí Bảo. Nhưng cuộc thoát hiểm đó mang tính chất tình huống, tạm thời. Bởi vì chỉ đổi mới kinh tế mà không đổi mới chính trị. Theo nguyên lý của chủ nghĩa Mác – Lê-nin, kinh tế là cơ sở hạ tầng, quyết định kiến trúc thượng tầng, tức hình thái nhà nước;  và kiến trúc thượng tầng phải phù hợp với cơ sở hạ tầng. Lực lượng sản xuất phát triển đến độ như bây giờ thực sự đã mâu thuẫn gay gắt với kiến trúc thượng tầng. Kinh tế thị trường do không đi đôi với nhà nước pháp quyền và xã hội dân sự đã dẫn đến những nhóm lợi ích, những sự cạnh tranh mang tính maphia,… Và đặc biệt là tình trạng tham nhũng vô phương cứu chữa. Càng duy trì tình trạng này sẽ càng tiếp tục khủng hoảng, cả kinh tế và chính trị. Chính nó đe doạ sự tồn vong của Đảng, chứ không phải “các thế lực thù địch”.
Về ý thứ hai, Giáo sư Hoàng nêu: “Dân ủy thác cho Đảng trọng trách. Sứ mệnh, địa vị và trọng trách của Đảng là sự lựa chọn của dân, là sự tin cậy mà dân dành cho Đảng…”. Thế nhưng giáo sư lại không biện luận, không chứng minh được điều này. Thử hỏi, dân uỷ thác cho Đảng bao giờ, dưới hình thức nào? Đã gọi là uỷ thác thì phải qua một hình thức “khế ước” như qua hiến pháp, qua các bộ luật, qua việc bầu cử tự do. Hiến pháp hiện hành có ghi: “Đảng Cộng sản Việt Nam là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội” (Điều 4) nhưng nhân dân chưa bao giờ được phúc quyết điều này. Tất cả các chức danh lãnh đạo của Đảng hoàn toàn do Đảng bầu, Đảng cử chứ dân không có quyền gì. Giáo sư lý giải thế nào hình ảnh một xã hội được gọi là dân chủ nhưng người đại diện cho mình, thực thi những quyền lợi của mình, quyết định số phận của mình, lại không phải do mình bầu lên?
Giáo sư viết tiếp: “Phản ứng và thái độ của cá nhân là quyền của mỗi người, nhưng quyền ấy phải thuận theo đạo lý và luật pháp”. Không hiểu đó là đạo lý gì và luật pháp nào? Ở dưới, Giáo sư có giải thích nhưng cũng chẳng sáng tỏ gì hơn: “Đó là lẽ phảiđạo lý ở đời và làm người mà Bác Hồ gọi là Thân dânChính tâm. Với những đảng viên của Đảng Cộng sản, đòi hỏi này càng cần phải tôn trọng nghiêm ngặt hơn bởi sự dẫn dắt của lý trí tỉnh táo, sáng suốtthái độ chính trị nghiêm túc, biết tự mình trung thành với lý tưởng và nguyên tắc, cùng với giữ trọn đạo làm người cách mạng” (nhấn mạnh của ĐTT). Thật quá nhiều ngôn từ to tát nhưng lại không nói được điều gì. Thử hỏi ông Lê Hiếu Đằng, ông Hồ Ngọc Nhuận,… vi phạm đạo lýlẽ phải ở chỗ nào? Không thân dân, không chính tâm, không tỉnh táo,… ở chỗ nào?
Lại nữa, Giáo sư viết: “Khi đã giác ngộ chân lý thì phải phục tùng chân lý”. Không hiểu Giáo sư nói chân lý nào đây? Sống dưới chế độ Sài Gòn, ông Lê Hiếu Đằng thấy không có tự do, độc lập; Đảng nêu cao tự do, độc lập, ông thấy đấy là chân lý nên đi theo. Nay ông Lê Hiếu Đằng thấy Đảng không coi trọng tự do, độc lập nữa, ông muốn thành lập một đảng khác để thực thi tự do, độc lập, thì đó cũng là chân lý. Chân lý là quá trình nhận thức, quá trình tìm kiếm không ngừng chứ đâu phải là cái gì bất biến.
Phần cuối, Giáo sư Hoàng vô tình hay hữu ý đã đánh tráo khái niệm khi ông bàn sang vấn đề đa đảng ở các nước tư bản (dân chủ): “Có một thực tế lịch sử hiển nhiên cũng cần được làm rõ, trong các nước tư bản chủ nghĩa, dù tồn tại đa đảng và các đảng đối lập, nhưng vẫn định hình một đảng cầm quyền. Chính trường ở đó thường xuyên diễn ra các cuộc tranh giành quyền lực giữa các đảng chính trị tư sản. Họ chỉ đa nguyên, đa đảng trên hình thức, còn trên thực tế đều tỏ rõ sự nhất nguyên, bởi đảng chính trị tư sản nào cũng không bao giờ xa rời mục đích bảo vệ cho quyền thống trị và sự tồn tại của chủ nghĩa tư bản”.
Đúng là trong chính thể đa đảng của các nước dân chủ luôn diễn ra cuộc tranh giành và tất nhiên rốt cuộc có một đảng thắng và lên cầm quyền. Nhưng sự cầm quyền ấy khác hẳn sự độc quyền của đảng cộng sản ở các nước cộng sản. Trước hết sự cầm quyền của họ là do nhân dân quyết định (phải thắng phiếu trong bầu cử); thứ hai, khi cầm quyền, họ buộc phải thực thi pháp luật và thực thi những điều đã cam kết; nếu không làm được, sẽ bị nhân dân phế truất bằng nhiều cách khác nhau.
Chưa kể, đảng cầm quyền luôn đối mặt với đảng đối lập, với xã hội dân sự, với tự do ngôn luận và báo chí, do đó luôn luôn bị chỉ trích nếu có khuyết điểm. Vì vậy đảng cầm quyền khó có cơ hội chỉ vơ vén cho quyền lợi ích kỷ của mình. Tuy vậy, một đảng cầm quyền lâu ngày vẫn thường dẫn đến tha hoá. Do đó như ta thấy ở Mỹ và một số nước, mỗi đảng (cũng như tổng thống) giỏi lắm chỉ cầm quyền được hai nhiệm kỳ. Nhiệm kỳ hai thường là đuối sức, nhiều tổng thống buộc phải từ chức giữa nhiệm kỳ. Nền chính trị dân chủ của họ do đó luôn luôn được “thay máu”, có lẽ vì thế mà chế độ tư bản “giãy” mãi mà không “chết”!
Giáo sư Hoàng cũng lặp lại một điều mà các đồng nghiệp của ông ai cũng bám lấy: “Không phải cứ đa nguyên đa đảng là có thể xây dựng được xã hội dân chủ”. Đúng. Không phải cứ đa nguyên đa đảng là có thể xây dựng được xã hội dân chủ. Cũng như không phải cứ ăn chất đạm thì khoẻ mạnh, cứ dùng thuốc thì chữa được bệnh. Nhưng muốn khoẻ mạnh thì không thể từ chối ăn chất đạm, muốn chữa được bệnh thì không thể không dùng thuốc. Cho nên cái mệnh đề trên của Giáo sư Hoàng và một loạt giáo sư Mác – Lê-nin khác chả có gì đứng vững. Nhưng điều này thì có: Không phải cứ đa nguyên đa đảng là có thể xây dựng được xã hội dân chủ nhưng muốn xây dựng xã hội dân chủ, không thể không đa nguyên, đa đảng. Điều này thực tế đã chứng minh: chưa hề có nước nào độc đảng mà có dân chủ, nhưng nhiều nước đa nguyên đa đảng thì đã có dân chủ, ít nhất cũng dân chủ hơn các nước độc đảng. Tại sao ta không đi con đường mà thế giới đã đi, cứ nhất nhất đi con đường riêng chưa ai đi, và con đường riêng ấy luôn luôn phải loay hoay, chật vật? Và thỉnh thoảng, ở tình huống bế tắc quá thì lại làm cú “phá rào” để thoát hiểm?
Cuối cùng, Giáo sư Hoàng lại quay về với Điều 4 Hiến pháp để bảo vệ sự độc quyền của Đảng: “Điều 4 trong Hiến pháp đã khẳng định về vai trò lãnh đạo cầm quyền của Đảng. Đó là ý chí của dân, nguyện vọng của dân, đạt được sự đồng thuận rất lớn của xã hội. Đảng ta trong nhận thức và đánh giá của dân, có đầy đủ tính chính đáng pháp lý và sự xứng đáng về phẩm giá và uy tín của một Đảng lãnh đạo và cầm quyền”.
Sao Giáo sư lại dùng Điều 4 Hiến pháp thay cho lập luận? Lẽ ra Giáo sư phải làm ngược lại: dùng lập luận để biện giải, chứng minh cho sự đúng đắn của Điều 4. Dựa vào đâu mà Giáo sư bảo Điều 4 là “ý chí của dân”? Đã bao giờ Hiến pháp được phúc quyết chưa? Đã bao giờ Điều 4 được đem ra trưng cầu dân ý chưa?
Mấy năm trước, tôi thấy một số chuyên gia Ban Tư tưởng – Văn hoá Trung ương lo lắng không biết nên “diễn giải” như thế nào về Đảng bây giờ. Trong tình hình hiện nay, vấn đề có lẽ càng cấp bách hơn. Người như Giáo sư Hoàng, lẽ ra có nhiệm vụ biện giải để làm sao sáng ngời tính chính danh của Đảng (chứ không phải càng nói càng hỏng). Hoặc là phải tham mưu cho Đảng, làm sao có đủ chính danh. Và nhất là làm sao “thay máu” để Đảng lành mạnh trở lại, chứ không phải nói lấy được những điều trên.
Một người “gác cổng” lâu năm cho Đảng về mặt lý luận lại có học hàm giáo sư, tôi thật buồn khi thấy bài của Giáo sư Hoàng chỉ ở tầm “dư luận viên” mà thôi. Thực tình tôi nghĩ không phải trình độ Giáo sư Hoàng Chí Bảo như vậy. Vì tôi đã từng nghe Giáo sư Hoàng giảng về Nghị quyết Trung ương IV khá hay. Lần giảng về NQ Trung ương IV đó, cách đây chưa lâu, Giáo sư đã phân tích nguyên nhân thoái hoá chính là từ trong Đảng (do tham nhũng, lộng quyền, dối trá,… mà ra chứ không phải do “thế lực thù địch” dùng thủ đoạn “diễn biến hoà bình” nào cả). Vậy bây giờ có lẽ do Giáo sư không nói thật, không căn cứ vào sự thật, cho nên gần như chẳng biện bác được gì ngoài những khẩu hiệu khô cứng. Thiết nghĩ bảo vệ Đảng như thế thật hoá ra hại Đảng. Như cụ Nguyễn Du đã viết: Yêu nhau thì lại bằng mười phụ nhau.
Đ.T.T.


[1] Tạp văn Mạc Ngôn, Nhà xuất bản Văn học, 2005.

1997. Thư ngỏ của ông Lê Hiếu Đằng

Bauxite Việt Nam
TP HCM, ngày 26 tháng 8 năm 2013
Kính gửi:  - Các ông Giám đốc Đài Truyền hình Trung ương, TP HCM
-  Tổng biên tập các báo Nhân dânQuân đội Nhân dânĐại đoàn kếtCông an Nhân dânSài Gòn Giải phóng và các báo do sự chỉ đạo của Ban Tuyên giáo Trung ương đã và sẽ đăng bài phê phán bài viết Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh của tôi.
Thưa các ông/bà,
Sau khi trang mạng Bauxite Việt Nam và các trang mạng khác đăng bài Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh của tôi thì Đài Truyền hình Trung ương và TP HCM cùng nhiều tờ báo, trong đó có báo của quý ông/bà, dồn dập đưa tin hoặc đăng nhiều bài phê phán bài viết của tôi và chắc chắn trong thời gian tới sẽ có thêm nhiều tờ báo nữa vào cuộc “đánh đòn hội chợ” này.

Để các tầng lớp nhân dân, trong đó có nhân sĩ, trí thức, hiểu rõ bài viết của tôi và có điều kiện so sánh với những bài phê phán đăng trên báo của các ông/bà, xem đúng sai thế nào, tôi đề nghị các ông/bà cho đăng công khai trên báo các ông/bà hai bài viết sau đây của tôiSuy nghĩ trong những ngày nằm bịnh (bài có sửa chữa đăng ngày 17/8/2013 trên mạng Bauxite Việt Nam) và Những điều nói rõ thêm… (đăng ngày 19/8/2013 trên mạng Bauxite Việt Nam).
Tôi thấy các ông/bà cần làm điều này vì nếu phê phán bài viết của một người mà người đọc không biết bài viết nói gì, ngược lại, các ông/bà chỉ cắt xén vài đoạn rồi hô hoán, lên án thế này thế kia, thì hoá ra các ông/bà chơi trò “bỏ bóng đá người” mà tôi đã cảnh báo trong bài viết của mình. Và nếu các ông/bà không cho đăng (tôi biết chắc như vậy), thì hoá ra các ông/bà sợ sự thật: khi so sánh bài viết của tôi với các bài phê phán, nhân dân sẽ biết các ông/bà đã dối trá, ăn nói hàm hồ, quy chụp, chỉ là những tên bồi bút. Tôi thách các ông/bà đấy, các ông/bà có dám làm không, hỡi những tổng biên tập đầy quyền uy hiện nay!
Qua các bài viết trên báo các ông/bà, tôi thấy có ba điểm bị các ông/bà xuyên tạc, đánh lận con đen.
Một là, tôi chưa bao giờ phản bội lý tưởng mà cả một thời tuổi trẻ tôi và các bạn, các đồng đội của tôi, có người đã nằm xuống trong tù, trên chiến trường cũng như bao thế hệ cha anh đã theo đuổi. Đồng bào, chiến sĩ chúng ta đã hy sinh biết bao xương máu với hy vọng họ và con cháu được sống trong một xã hội lành mạnh, công bằng, ở đó con người đối xử với nhau một cách tử tế, các quyền sống, quyền con người được tôn trọng. Nhưng nay chúng ta đang sống một xã hội như thế nào? Bài viết của tôi, nhất là bài Những điều nói rõ thêm…, đã chứng minh – bằng những kinh nghiệm của một người đã hơn 45 năm sống và hoạt động trong hệ thống chính trị hiện nay – ai phản bội ai. Tôi rất mong các ông/bà công tâm xem xét. Tôi quan niệm rằng hiện nay đã có điều kiện để nhận biết cái đúng cái sai, mà vẫn u mê, mù quáng bào chữa cho cái ác, cái xấu, cái sai, thì đó là tội ác đối với dân tộc, với đất nước. Con cháu các vị sẽ nghĩ sao về các vị?
Hai là, trong hai bài viết nói trên, tôi chưa bao giờ nói là chống Đảng Cộng sản hoặc xoá bỏ Đảng Cộng sản. Tôi chỉ đề nghị Đảng Cộng sản nên chấp nhận đối lập chính trị, để phát triển một nền chính trị lành mạnh, phù hợp với xu thế phát triển hiện nay của thế giới. Không nên duy trì chế độ độc tài toàn trị, bóp nghẹt các quyền tự do, dân chủ của người dân mà chính Chủ tịch Hồ Chí Minh đã long trọng cam kết trước nhân dân trong Tuyên ngôn độc lập và trong Hiến pháp năm 1946.
Sau bài viết của tôi, ngày 23/8/2013, luật sư Trần Vũ Hải đã chính thức gửi Uỷ ban Thường vụ Quốc hội bản “Đề nghị cho ý kiến về vấn đề thành lập và tham gia một đảng ngoài Đảng Cộng sản Việt Nam dưới góc độ pháp luật Việt Nam”. Cũng như bao người khác, tôi đang chờ sự trả lời chính thức bằng văn bản của Uỷ ban Thường vụ Quốc hội, của Đảng và Nhà nước Việt Nam để với tư cách công dân, tôi có thể “sống và làm việc theo luật pháp” như khẩu hiệu mà báo các ông/bà thường hô hào. Tôi cũng đề nghị các ông/bà cho đăng văn bản của luật sư Trần Vũ Hải gửi Uỷ ban Thường vụ Quốc hội để nhân dân biết. Đây là văn bản gửi cho cơ quan trọng yếu của Quốc hội, một việc làm công khai, minh bạch, thì tại sao các ông/bà không dám đăng? Các ông/bà sợ cái gì? Sợ sự thật à? Chính các ông/bà là những người bưng bít, che giấu sự thật, thế mà còn cho tay sai bù lu bù loa thế này thế kia. Các ông/bà không có lòng tự trọng và liêm sỉ tối thiểu của người cầm bút sao?
Ba là, trong hai bài viết nói trên, không có chỗ nào tôi đòi lật đổ chế độ. Tôi viết rất rõ: “Chủ trương của chúng ta là ôn hòa, bất bạo động, chống lại các hành động quá khích, khủng bố, vũ trang lật đổ.” (Những điều nói rõ thêm…). Chấp nhận đa nguyên đa đảng, đấu tranh trong hoà bình, là để tạo cơ chế cho Đảng Cộng sản tự điều chỉnh, được nhân dân giám sát, ngăn chặn khuynh hướng lộng quyền và lạm quyền, là khuynh hướng vốn có của bất cứ một chính quyền nào, dù cộng sản hay không cộng sản, nếu không được các lực lượng của toàn xã hội giám sát. Nếu không giải quyết sớm, kịp thời, sẽ có nguy cơ bùng nổ những bạo loạn chính trị mà người dân sẽ là người trước tiên gánh chịu hậu quả.
Thưa các vị Giám đốc Đài Truyền hình, truyền thanh, Tổng biên tập các báo,
Các vị chịu trách nhiệm chính về nội dung những bài viết đăng trên báo của mình, nên không thể vì trên chỉ đạo “đánh ông Đằng bằng bất cứ giá nào” mà đi đăng những bài với luận cứ ngớ ngẩn, thiếu trung thực, chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng tôi cũng thành thực cảm ơn các ông/bà: nhờ báo các ông/bà phê phán tôi mà đông đảo quần chúng biết đến hai bài viết của tôi – những bài viết đã làm cho cả hệ thống báo chí, phát thanh, truyền hình đồng loạt tấn công trong một cơn lên đồng tập thể. Các vị nên biết rằng Việt Nam chúng ta hiện nay được xếp là một trong những nước mà người dân, nhất là giới trẻ, sử dụng rộng rãi Internet. Qua các bài báo phê phán tôi, các vị đã “quảng cáo” giúp tôi. Người dân sẽ nhờ con cháu, người quen cung cấp hai bài viết của tôi. Tôi tin rằng họ sẽ công minh, sáng suốt để phân định đúng sai.
Trân trọng,
Lê Hiếu Đằng
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét