34.000 tỉ và “đường cong mềm mại” của Bộ trưởng Luận
Vậy là cuối cùng, tư lệnh ngành giáo dục cũng đăng đàn truyền hình để
trả lời về câu hỏi khiến dư luận sục sôi về vụ 34.000 tỉ đồng đầu tư đổi
mới chương trình sách giáo khoa và “đổi mới một số thứ khác” trong giáo
dục.
Dù ông Luận thừa nhận “đây là một sai sót, sơ suất đáng tiếc”, nhưng
công chúng rất khó hiểu tại sao, mãi tận 6 ngày sau, khi “siêu bão
34.000 tỉ đồng” đã để lại những dư chấn nặng nề cho uy tín của Bộ giáo
dục và khiến nhân dân giận dữ, Bộ trưởng Luận mới… đính chính và nhận
sai sót.
Lý do của chậm đính chính và nhận sai sót có vẻ rất “mềm mại”: Đó là, Bộ trưởng đang bận công cán ở nước ngoài?
Ở nước ngoài thì sao nhỉ?
Khi báo chí đang phát sốt về chuyện cô giáo Điện Biên phải chui túi
nilong vượt suối dạy học, thì Bộ trưởng Đinh La Thăng cũng đang đi công
tác nước ngoài như Bộ trưởng Luận.
Nhưng ở trong thời đại công nghệ thông tin mà lại lấy khoảng cách địa lý
để “thanh minh” về sự chậm trễ, thì thật khó ăn khó nói.
Chính vì vậy, dù đang tháp tùng Chủ tịch nước thăm Nhật Bản, Bộ trưởng
Thăng đã ngay lập tức gọi điện về chỉ đạo Giám đốc Sở GTVT Điện Biên lúc
16 giờ ngày 17.3, để trong đêm 17.3, ông giám đốc Sở đã phải có báo cáo
chi tiết với Bộ trưởng về vụ việc. Và rạng sáng 18.3, tờ trình xin xây
cầu Nậm Pồ đã có mặt trên bàn Thứ trưởng.
Nhưng như thế, vẫn có vẻ chưa đủ với một chính khách. Giữa hàng chục
mệnh lệnh và công việc, ông Thăng vẫn nhớ ra việc phải gửi cho cô giáo
cắm bản vượt suối bằng túi nilon một tin nhắn khiến những người làm giáo
dục cũng phải gật gù: “Cảm ơn em, anh sẽ cho anh em nghiên cứu để làm
sớm 1 cây cầu treo”.
Trong phần giải trình gói 34.000 tỉ của Bộ Giáo dục, có tới 5.010 tỉ
đồng dành cho "ứng dụng công nghệ thông tin và xây dựng kênh truyền
thông giáo dục".
Đường Trường Chinh bị bẻ cong.
Nếu trong những ngày ở nước ngoài, Bộ trưởng Luận không đọc được báo chí
hoặc không biết sử dụng công nghệ để đăng đàn đính chính ngay lập tức
hoặc thuộc cấp của ông không biết báo cáo liên tục diễn biến nóng bỏng
của dư luận, thì rất có thể trong số 5.010 tỉ đồng kia, phải dành một
phần kinh phí để đào tạo công nghệ thông tin và truyền thông cho chính…
Bộ trưởng và thuộc cấp của ông.
Cách đây không lâu, vụ bẻ cong đường Trường Chinh (Hà Nội) cũng đã gây
bão dư luận. Một vị có trách nhiệm đã đưa ra tuyên bố “bất hủ”: Chỗ
đường bị bẻ cong thực chất là “đường cong mềm mại”.
Dù đăng đàn đính chính và thừa nhận “để xảy ra sai sót thì trách nhiệm
thuộc về Bộ GD-ĐT. Chúng tôi xin nhận trách nhiệm này” nhưng Bộ trưởng
Luận cũng đã kịp đưa ra một "đường cong mềm mại": "Vào những ngày UBTVQH
tổ chức cuộc giải trình này, tôi phải đi công tác nước ngoài trên cương
vị Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Giáo dục các nước ASEAN nên không thể
tham gia trực tiếp".
Với "đường con mềm mại" ấy, PGS Văn Như Cương đã buộc phải tư duy theo
hướng khác: "Tại sao những người dưới quyền ông Bộ Trưởng lại lợi dụng
khi ông đi vắng để nói những điều như thế, để rồi chính ông phải nhận là
sai lầm và có lời xin lỗi?".
Bộ trưởng Phạm Vũ Luận. Ảnh: Vietnamnet
Ai sẽ tin rằng số tiền khổng lồ đến 34.000 tỉ đồng, được hẳn "một số
nhóm nghiên cứu cùng đưa ra"; được vị thứ trưởng nhắc đi nhắc lại trong
một cuộc họp tối quan trọng với Ủy ban Thường vụ Quốc hội, mà Bộ trưởng
lại không được báo cáo chi tiết trước khi ông đi nước ngoài?
Trong truyện của Lỗ Tấn, nhân vật AQ đã hiểu "cách mạng là cách mẹ cái mạng lũ chúng nó đi". Nếu đổi mới giáo dục chỉ là "đổi mới về cách tiêu tiền" thì đích thị đã rơi vào trường tư duy "nổi tiếng" của AQ. Trước khi tiêu tiền tỉ của nhân dân để cải tổ giáo dục, hãy bắt đầu từ việc cải tổ tư duy "cong queo" của một bộ phận người làm giáo dục. Vì con đường của giáo dục không được phép cong queo.
Một "đường cong" dù có "mềm mại" đến đâu, vẫn là một đường cong, phải vậy không, thưa Bộ trưởng?
Trong truyện của Lỗ Tấn, nhân vật AQ đã hiểu "cách mạng là cách mẹ cái mạng lũ chúng nó đi". Nếu đổi mới giáo dục chỉ là "đổi mới về cách tiêu tiền" thì đích thị đã rơi vào trường tư duy "nổi tiếng" của AQ. Trước khi tiêu tiền tỉ của nhân dân để cải tổ giáo dục, hãy bắt đầu từ việc cải tổ tư duy "cong queo" của một bộ phận người làm giáo dục. Vì con đường của giáo dục không được phép cong queo.
Một "đường cong" dù có "mềm mại" đến đâu, vẫn là một đường cong, phải vậy không, thưa Bộ trưởng?
(Soha.vn)
Nỗi khổ người khi là Việt!
Tôi sống và làm việc nhiều năm ở đây nên tôi hiểu rõ văn hoá và tính cách của họ. Trộm cắp là một trong những tội mà người Nhật ghét nhất chỉ sau tội quấy rối phụ nữ. Người Nhật rất thân thiện, hiếu khách và lịch sự. Vì vậy những ai đến với nước Nhật đều được họ chào đón, tiếp đãi rất nồng nhiệt. Nhưng không có nghĩa là họ thích các bạn. Các bạn đừng bao giờ ngộ nhận như vậy.
Tôi là người gốc Việt, hiện đang sinh sống và làm việc tại Nhật. Những chuyện xảy ra gần đây tôi muốn quên đi cho bớt đau lòng nhưng thành thật mà nói không riêng gì tôi mà tất cả những ai đang sinh sống, học tập và làm viêc ở đây đều cảm nhận được cái không khí ngột ngạt nơi này. Đi vô công ty mà không dám ngẩng đầu nhìn ai. Mỗi lần tới chương trình tin tức thì lẳng lặng mà "biến". Vì sao? Là vì nhờ Việt Nam giờ đã quá nổi tiếng trên đất nước Nhật Bản này rồi.
Các bạn luôn tung hô đất nước Việt Nam xinh đẹp, con người Việt Nam thân thiện, hiền hoà hiếu khách. Thật sự cái nhận xét nay không biết từ đâu mà có? Phía nhận xét và phía được nhận xét chắc có lẽ không biết viết chữ "NHỤC" như thế nào thì phải! Tôi không biết các bạn có ngượng khi nói những từ này không? Riêng tôi dù trong nước hay ngoài nước, dù với người Việt Nam hay bạn bè quốc tế tôi chưaa bao giờ nói những lời dối trá này. Vì những đức tính đó không có ở người Việt Nam ngày nay. Thân thiện ở chỗ nào khi vừa xuống sân bay đã bị hải quan đòi hối lộ, hiền hoà ở đâu khi lên taxi là bị vẽ đường chặt chém, và hiếu khách đến nỗi mới bước ra đường liền bị giật đồ.
Đó là những gì mà người bạn của tôi trải qua trong một ngày khi đến Việt Nam. Nếu bạn là tôi thì các bạn ăn nói với người này như thế nào? Mỗi lần bị phê phán các bạn rất giỏi cãi. Câu thần chú cứu rỗi các bạn là "đừng quơ đũa cả nắm như vậy, có người này người khác mà". Tuy biết là ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, nhưng các bạn chỉ cho tôi thấy cái tốt đi? Tốt ở đâu, ở chỗ nào? Tôi khuyên các bạn nên nhìn nhận sự thật một cách khách quan phấn đấu học tập và sửa chữa chứ đừng ngụy biện nữa. Ở trong nước thì còn đóng cửa bảo nhau được. Còn đằng này đi nước ngoài mà còn xấu xa như vậy thì đó là quốc nhục rồi, không còn là chuyện của cá nhân nữa.
Tôi sống và làm việc nhiều năm ở đây nên tôi hiểu rõ văn hoá và tính cách của họ. Trộm cắp là một trong những tội mà người Nhật ghét nhất chỉ sau tội quấy rối phụ nữ. Người Nhật rất thân thiện, hiếu khách và lịch sự. Vì vậy những ai đến với nước Nhật đều được họ chào đón, tiếp đãi rất nồng nhiệt. Nhưng không có nghĩa là họ thích các bạn. Các bạn đừng bao giờ ngộ nhận như vậy.
Dân tộc tính của họ rất cao. Cả khu vực Châu Á này họ chẳng coi ra gì đâu, và đặc biệt hơn là họ không thích người Châu Á cho lắm. Việt Nam thì càng tệ hơn nữa, chắc chắn là trên 80% người Nhật không biết gì về Việt Nam. (Điều này tôi xin cam đoan những ai đã từng sống ở Nhật trên 3 năm sẽ hiểu). Thế tại sao tôi đề cập vấn đề này? Vì tôi muốn nhắc nhở người Việt ở Nhật nên biết vị trí của mình trong mắt người Nhật là rất rất nhỏ, tu nghiêp sinh muốn kiếm tiền, du học sinh muốn học tập, kỹ sư-nhân viên muốn làm việc thi nên nghĩ tới người Việt Nam và đất nước Việt Nam để biết vị trí của mình ở đâu? Mình là ai để không phạm sai lầm. Tuy gần đây báo đài phía Việt Nam tung hô quan hệ Việt Nam - Nhật Bản, nào là này nào là kia... đủ thứ. Nhưng với người Nhật họ chỉ nghĩ về kinh tế và chính trị thôi.
Còn Việt Nam thì coi họ như thánh sống, học hỏi nước họ,con người họ, thích hàng Nhật, thích người Nhật... đem nước Nhật như là mô hình kiểu mẫu để phấn đấu vươn lên. Nhưng chẳng bao giờ các bạn được như họ đâu. Đừng nói là 20-30 năm cho dù là một thế kỷ đi chăng nữa cũng vậy thôi. Tại sao ư? Vì người Việt không có ý chí phấn đấu, không biết nhìn nhận thực tế, không biết lắng nghe và chấp nhận sự thật. Thích được ca tụng, thích được khen ngợi.
Còn có những bạn luôn nói mình tự hào khi là người Việt Nam? Tôi không biết các bạn tự hào ở điểm nào? Tự hào về cái gì? Nếu ai đó biết xin chỉ dạy. Các bạn nên tự hào khi mà thế giới nhìn Việt Nam với sự ngưỡng mộ chứ không phải sự khinh khi như bây giờ.
Chắc các bạn du hoc sinh cũng biết rất khó kết bạn với những du học sinh của nước phát triển đúng không? Lúc tôi còn đi học, trong lớp tôi có Hàn Quốc với Đài Loan, bọn chúng hay hỏi tôi thế này: "Có vẻ có tiền là qua Việt Nam cưới được vợ hả bạn? Giống như mua vợ vậy? Ở nước bọn tao cô dâu Việt nhiều lắm, gái Việt Nam cũng xinh lắm nhỉ!" rồi hô hố cười. Lúc đó không biết các bạn có còn tụ hào nữa không nhưng tôi thì thấy vừa giận vừa nhục. Các bạn thích kpop, diễn viên Hàn, phim Hàn... không ai cấm và cũng chẳng có gì sai. Tôi thỉnh thoảng vẫn xem phim Hàn. Nhưng các bạn có biết khi qua nhật lưu diễn họ phải chào khán giả bằng tiếng Nhật, hát vài bài hát Tiếng Nhật, lễ phép và rất tôn trọng khán giả chứ không dám có thái độ phách lối và trịch thượng như khi qua Việt Nam đâu. Một khi thần tượng không coi mình là Fan thì các bạn đừng tự đánh mất giá trị của bản thân mình. Giá trị của bản thân do dân tộc, cha mẹ ban cho ta, nó là vô giá, hãy biết trân trọng.
Cuối cùng điều tôi buồn cười và luôn thắc mắc là mỗi khi có một người gốc Việt nào đó đoạt giải lớn trong các cuộc thi từ thể thao đến khoa học thì các bạn tung hô, rồi lên mạng comment "tự hào Việt Nam" trong khi người trong cuộc chưa hẳn đã nghĩ như vậy. Vì sao? Tuy trong người họ mang dòng máu Việt nhưng nơi tài năng họ phát triển là ở bản xứ, công trình nghiên cứu của họ là ở nước ngoài, hoàn toàn không dính líu gì đến Việt Nam nhưng các bạn vui như thể họ là thân thích của chính mình vậy. Mới gần đây thôi, phó thủ tướng gốc Việt của Đức đã từng thổ lộ ngoài chuyện công ra, ông không muốn quay về Việt Nam với tư cách cá nhân, như một gáo nước lạnh cho vào những lời khen ngợi, những lời mời gọi nồng nhiệt từ đất nước của nhũng con người "thân thiện, hiền hoà, hiếu khách" dành cho ông. Điều này các bạn nên suy nghĩ! Còn nữa, thỉnh thoảng cũng có người Việt được vinh danh trên trường quốc tế, nhưng khi Việt Nam mới có một thì những nước xung quanh ta có rất rất nhiều rồi.
Tôi nói điều này không phải để chê bai người Việt, mà là muốn mọi người nhìn lên mà phấn đấu thêm chứ đừng vì thế mà tự đắc. Tôi là người Việt, tôi không tự hào về điều đó, tôi đã cố để mình không còn là người Việt nữa, giờ tôi đã toại nguyện. Nhưng tôi hy vọng trong tương lai gần, các bạn làm cho tôi cảm thấy hối hận về điều mình đã nghĩ và đã làm. Tôi đang rất mong đợi điều đó. Tôi biết ý kiến của tôi sẽ gặp nhiều phản đối, và hứng được nhiều gạch đá. nhưng với những ai chưa từng đi và sống ở nước ngoài và bị phân biệt đối xử vì là người Việt thì tôi sẽ không chấp. Nhưng những ai đã từng sống ở nước ngoài mà phản đối ý kiến của tôi thì sẽ rất vuivà sẵn lòng được chất vấn!
Yamano
Theo ViTalk
Sự dối trá của báo chí Việt Nam về sự kiện biểu tình ở Trung Quốc
Lo sợ bạo động tại Trung Quốc sẽ diễn ra tương tự như tại Việt Nam,
báo chí phải lừa dối bạn đọc? Bạo động đã bùng phát ở TQ khi mà một
người đàn ông quay phim lại việc đánh đập dã man của lực lượng trật tự
đô thị đối với 1 phụ nữ bán hàng rong.
Khi bị phát hiện quay phim, những người của lực lượng này đã dùng búa tạ
đánh hộc máu anh này, trên đường đi cấp cứu thì anh ta đã trút hơi thở
cuối cùng.
Như giọt nước tràn ly bởi phải nhịn nhục và đè nén lâu nay, người dân đã phản ứng tiêu cực, dân chúng đã bao vây đánh chết tại chỗ 4 người của lực lượng này.
Hàng trăm công an Trung Quốc đã được điều động đến để trấn áp, đã khiến tình hình càng bùng lên. Hàng ngàn người đã xuống đường biểu tình ở thị trấn Lingxi, thuộc tỉnh Chiết Giang – Trung Quốc từ hôm 19-4 sau khi xuất hiện các tin tức về chuyện cán bộ Trung Quốc đánh dân đến chết
Báo chí VN khi đưa tin đã chỉ nói là có xô xát và dân chúng “manh động” và “tấn công cán bộ” – một kiểu đưa tin láo đã quen trong chế độ CS lâu nay. Sự dối trá vẫn bao trùm để giúp che đậy cho tội ác của chế độ quan thầy.
Theo tin tức từ Revolution News, Đã có 5 thành viên lực lượng quản lý đô thị bị thương sau khi bị người biểu tình trả đũa vì đánh đập người phụ nữ nghèo bán hàng rong và đánh chết người đàn ông bằng búa.
Nạn nhân, được biết là ông Huang (36 tuổi) bị hơn 10 cán bộ, cả mặc đồng phục và thường phục, vây đánh sau khi ông này từ chối giao nộp điện thoại đã quay cảnh xô xát cho họ. Họ đã đấm ông ta ngã xuống đất rồi đập vào đầu ông búa tạ, cho đến khi ông hộc máu.
Những người mặc thường phục sau đó bỏ đi trong lúc những người mặc đồng phục leo lên một chiếc xe để rời khỏi hiện trường. Dù vậy, nhiều người chứng kiến vụ việc đã nổi giận và bao vây chiếc xe. Một số người còn đốt cả bánh xe để ngăn họ bỏ đi. Những người khác đập cửa sổ chiếc xe, rồi lật ngược cả xe cấp cứu.
Cuộc biểu tình tại thị trấn Lingxi là lần mới nhất người dân Trung Quốc bày tỏ sự bất bình đối với lực lượng quản lý đô thị thường bị chỉ trích là sử dụng bạo lực thái quá. Trước đó, vào đầu tháng này, các cán bộ quản lý đô thị tỉnh Phúc Kiến cũng đã đánh chết một cụ ông 70 tuổi, dẫn đến làn sóng chỉ trích mạnh mẽ trên mạng.
Dân News tổng hợp
Nguồn ảnh: China: “Violent Government Thugs” Beaten To Death By Angry Crowds After They Killed A Man Documenting Their Brutality - Revolution News
XEM VIDEO TẠI ĐÂY
China: “Violent Government Thugs” Beaten To Death By Angry Crowds After They Killed A Man Documenting Their Brutality
At least 4 Chengguan, the most hated police-inspectors in China, were beaten to death by angry people in Cangnan County of Wenzhou City, Zhejiang Province (located in the industrial southeast), after they killed a man with a hammer. The police-inspectors hit the man with a hammer until he started to vomit blood, because he was trying to take pictures of their violence towards a woman, a street vendor. The man was rushed to hospital, but died on the way.
Thousands of angry people took to the streets, surrounded the police-inspectors in their van, attacked them with stones, bats, and beat them to death. People were shouting that the police-inspectors be killed on the spot for what they did: “Kill them! Kill them!”
These police-inspectors are notoriously violent, are rarely investigated or punished for their crimes, and are terrorizing people making a living. The Chengguan, which are a special combination between regular police and state inspectors, are called “violent government thugs” in China, thousands of them are on the state payroll in at least 656 cities. In July 2013, they beat to death a man and almost killed his wife, for trying to sell watermelon they had grown on their land. The crime of the Chengguan police sparked riots in the province of Guizhou.
It’s not clear what happened, though, but the responsibility for murdering the bystander taking pictures lays with the Chengguan. Among people there circulates a version of the events that claims that the police-inspectors hired some men to beat the bystander up after he tried to film them. The police-inspector ran so he could not be accused of being related to the murder. Apparently these Chengguan police proceed like this every time they meet people attempting to document or stop their violence.
Numerous police troops were deployed to disperse the crowds, but people kept protesting and demanded that media report what happened. Police used tear-gas and fired warning shots in the air, but could not control the angry crowds, which kept growing.
The images are very brutal. The woman lying on the street is the one abused by the Chengguan police. The dead men in the bus and beside it are the Chengguan police.
Similar police violence against workers and street vendors led to at least two insurrections against the state back in 2011.
Như giọt nước tràn ly bởi phải nhịn nhục và đè nén lâu nay, người dân đã phản ứng tiêu cực, dân chúng đã bao vây đánh chết tại chỗ 4 người của lực lượng này.
Hàng trăm công an Trung Quốc đã được điều động đến để trấn áp, đã khiến tình hình càng bùng lên. Hàng ngàn người đã xuống đường biểu tình ở thị trấn Lingxi, thuộc tỉnh Chiết Giang – Trung Quốc từ hôm 19-4 sau khi xuất hiện các tin tức về chuyện cán bộ Trung Quốc đánh dân đến chết
Báo chí VN khi đưa tin đã chỉ nói là có xô xát và dân chúng “manh động” và “tấn công cán bộ” – một kiểu đưa tin láo đã quen trong chế độ CS lâu nay. Sự dối trá vẫn bao trùm để giúp che đậy cho tội ác của chế độ quan thầy.
Theo tin tức từ Revolution News, Đã có 5 thành viên lực lượng quản lý đô thị bị thương sau khi bị người biểu tình trả đũa vì đánh đập người phụ nữ nghèo bán hàng rong và đánh chết người đàn ông bằng búa.
|
|
Nạn nhân, được biết là ông Huang (36 tuổi) bị hơn 10 cán bộ, cả mặc đồng phục và thường phục, vây đánh sau khi ông này từ chối giao nộp điện thoại đã quay cảnh xô xát cho họ. Họ đã đấm ông ta ngã xuống đất rồi đập vào đầu ông búa tạ, cho đến khi ông hộc máu.
Những người mặc thường phục sau đó bỏ đi trong lúc những người mặc đồng phục leo lên một chiếc xe để rời khỏi hiện trường. Dù vậy, nhiều người chứng kiến vụ việc đã nổi giận và bao vây chiếc xe. Một số người còn đốt cả bánh xe để ngăn họ bỏ đi. Những người khác đập cửa sổ chiếc xe, rồi lật ngược cả xe cấp cứu.
Cuộc biểu tình tại thị trấn Lingxi là lần mới nhất người dân Trung Quốc bày tỏ sự bất bình đối với lực lượng quản lý đô thị thường bị chỉ trích là sử dụng bạo lực thái quá. Trước đó, vào đầu tháng này, các cán bộ quản lý đô thị tỉnh Phúc Kiến cũng đã đánh chết một cụ ông 70 tuổi, dẫn đến làn sóng chỉ trích mạnh mẽ trên mạng.
Dân News tổng hợp
Nguồn ảnh: China: “Violent Government Thugs” Beaten To Death By Angry Crowds After They Killed A Man Documenting Their Brutality - Revolution News
At least 4 Chengguan, the most hated police-inspectors in China, were beaten to death by angry people in Cangnan County of Wenzhou City, Zhejiang Province (located in the industrial southeast), after they killed a man with a hammer. The police-inspectors hit the man with a hammer until he started to vomit blood, because he was trying to take pictures of their violence towards a woman, a street vendor. The man was rushed to hospital, but died on the way.
Thousands of angry people took to the streets, surrounded the police-inspectors in their van, attacked them with stones, bats, and beat them to death. People were shouting that the police-inspectors be killed on the spot for what they did: “Kill them! Kill them!”
These police-inspectors are notoriously violent, are rarely investigated or punished for their crimes, and are terrorizing people making a living. The Chengguan, which are a special combination between regular police and state inspectors, are called “violent government thugs” in China, thousands of them are on the state payroll in at least 656 cities. In July 2013, they beat to death a man and almost killed his wife, for trying to sell watermelon they had grown on their land. The crime of the Chengguan police sparked riots in the province of Guizhou.
It’s not clear what happened, though, but the responsibility for murdering the bystander taking pictures lays with the Chengguan. Among people there circulates a version of the events that claims that the police-inspectors hired some men to beat the bystander up after he tried to film them. The police-inspector ran so he could not be accused of being related to the murder. Apparently these Chengguan police proceed like this every time they meet people attempting to document or stop their violence.
Numerous police troops were deployed to disperse the crowds, but people kept protesting and demanded that media report what happened. Police used tear-gas and fired warning shots in the air, but could not control the angry crowds, which kept growing.
The images are very brutal. The woman lying on the street is the one abused by the Chengguan police. The dead men in the bus and beside it are the Chengguan police.
Similar police violence against workers and street vendors led to at least two insurrections against the state back in 2011.
Những cái chết ở Bắc Phong Sinh
Phản ứng của người Duy Ngô Nhĩ tại cửa khẩu Bắc Phong Sơn là điều dễ hiểu khi họ biết rằng bị trao trả cho Trung Quốc đồng nghĩa với trở về địa ngục và sẽ chết trong địa ngục ấy. Cướp súng bắn lại biên phòng, nhảy lầu chạy trốn là phản ứng tuyệt vọng, không ai muốn. Chỉ có bộ đội Việt Nam thiếu kinh nghiệm khi làm hồ sơ trục xuất mà không hiểu cảm giác của nạn nhân như thế nào.
|
Cái chết của 2 bộ đội biên phòng Việt Nam và 5 người Duy Ngô Nhĩ đang làm dư luận nóng lên trên báo chí. Việc cướp súng và bắn vào biên phòng là hành vi xâm phạm luật pháp Việt Nam với mức độ cao nhất. Giết người, xâm phạm lãnh thổ bất hợp pháp và cố ý gây thương tích cho người thi hành công vụ là các tội danh mà những người Duy Ngô Nhĩ này phải trả lời trước pháp luật Việt Nam.
Vội vã trục xuất không xét xử nghi phạm tấn công đồn biên phòng
Tuy nhiên dư luận rất bất bình khi tất cả những người Duy Ngô Nhĩ gồm 5 đàn ông 4 phụ nữ và 2 trẻ em cùng cả 5 xác chết đã nhanh chóng được trao trả về bên kia biên giới khi đích thân cán bộ cửa khẩu Trung Quốc sang Việt Nam dẫn độ họ.
Câu hỏi đặt ra, tại sao Việt Nam không có những hành xử đúng pháp luật như tất cả các nước khác trên thế giới? Bất cứ vụ án lớn nhỏ nào xảy ra trên đất nước mà người vi phạm là công dân ngoại quốc cần phải được xét xử trước khi có quyết định trao trả họ về nguyên quán dưới hình thức trục xuất, hoặc bắt buộc họ phải thi hành án tại nước họ gây án rồi sau đó mới trục xuất.
Sự việc đó xảy ra trên lãnh thổ Việt Nam thì trước hết phía Việt Nam
phải xử lý đã. Có thể bàn giao thi thể của người đã chết về cho phía
Trung Quốc sau khi đã khám nghiệm, đã lập biên bản còn những người còn
lại thì phải xử lý theo pháp luật Việt Nam. Mình không thể trả một cách
vội vàng như vậy
GSTS Nguyễn Minh Thuyết
|
-Tôi cũng rất thắc mắc với việc này bởi vì khi mà sự việc đó xảy ra trên lãnh thổ Việt Nam thì trước hết phía Việt Nam phải xử lý đã. Có thể bàn giao thi thể của người đã chết về cho phía Trung Quốc sau khi đã khám nghiệm, đã lập biên bản còn những người còn lại thì phải xử lý theo pháp luật Việt Nam. Mình không thể trả một cách vội vàng như vậy. Sau khi xử lý xong ở phía Việt Nam thì trả họ về hay không hoặc là phía Trung Quốc có tiếp tục xử lý họ hay không thì đấy lại là chuyện khác.
|
Chính sách Hán hóa vùng Tân Cương của Trung quốc lên tới cực điểm đã nổ ra xung đột đẫm máu làm cho gần 200 người chết tại Urumqi, thủ phủ của Tân Cương và sau đó kéo theo các vụ sách nhiễu, trả thù và đàn áp người Duy Ngô Nhĩ một cách dã man đã làm cho sắc dân này bùng lên phản kháng mạnh mẽ. Các vụ tấn công công an Trung Quốc và những nhóm dân quân do Trung Quốc lập ra đã khiến hàng trăm người chết cùng hàng trăm người khác bị bắt giam vẫn liên tiếp làm cho người Duy Ngô Nhĩ tháo chạy ra khỏi vùng đất của tổ tiên họ.
Nếu người dân Tây Tạng chống lại Trung Quốc bằng hình thức tự thiêu thì người Duy Ngô Nhĩ chấp nhận dùng máu của mình ra để đổi lấy tự do. Bạo động chống lại người Hán tại Tân Cương đã khiến Trung Quốc có cơ hội lên án họ là khủng bố, tuy nhiên với kết quả điều tra của các tổ chức nhân quyền quốc tế thì chính nhà nước Trung Quốc mới là tác nhân gây ra các vụ bạo động đó.
Điển hình cho các tranh cãi này là vụ 213 người Duy Ngô Nhĩ xin tỵ nạn chính trị tại Thái Lan vào tháng 3 vừa qua đã gây tranh luận về vấn đề này và quốc tế trong đó có Hoa Kỳ đã buộc Thái Lan không được trục xuất họ về Trung Quốc. Cao Ủy tị nạn UNHCR tại Thái Lan đang giải quyết tình trạng di dân của họ thông qua ủng hộ của Thổ Nhĩ Kỳ, quốc gia có cùng tiếng nói như người Duy Ngô Nhĩ.
Giới chức Thái Lan nói với RFA về vụ này rằng họ đang xác minh xem những người Duy Ngô Nhĩ đó có bị buôn bán hay là chạy trốn do bị đàn áp. Một khi hồ sơ hoàn tất họ sẽ được di dân sang nước thứ ba. Hiện nay đa số đã được công nhận bởi Cao ủy tị nạn Liên hiệp quốc.
Khác với Thái Lan, các nước Campuchia, Lào và Malaysia đã không chấp nhận cho người Duy Ngô Nhĩ được sự bảo vệ của Cao Ủy LHQ. Tháng 12 năm 2009 Campuchia trục xuất 20 người Duy Ngô Nhĩ ngay cả khi họ nhận được giấy công nhận của UNHCR và sau đó Lào cũng giải giao cho Trung Quốc hai người còn lại. Malaysia thì trục xuất 6 người về lại Trung Quốc vào năm 2012 bất kể UNHCR đã cấp quy chế cho họ.
Trung Quốc rất sợ khi những người Duy Ngô Nhĩ vượt thoát ra nước
ngoài họ sẽ tiếp tục tổ chức việc chống Trung Quốc và họ sẽ tố cáo những
hành động của TQ tại Tân Cương cho thế giới biết. Họ trốn sang Việt Nam
là để tiếp tục sang một nước khác ... vì vậy cần phải mang họ về Trung
Quốc gấp
Giáo sư Calr Thayer
|
Giáo sư Calr Thayer nói về việc Campuchia trục xuất người Duy Ngô Nhĩ về lại Trung Quốc như sau:
-Trường hợp này cũng giống như Cambodia trước đây, Trung Quốc muốn trừng phạt những người này. Trung Quốc rất sợ khi những người Duy Ngô Nhĩ vượt thoát ra nước ngoài họ sẽ tiếp tục tổ chức việc chống Trung Quốc và họ sẽ tố cáo những hành động của Trung Quốc tại Tân Cương cho thế giới biết. Họ trốn sang Việt Nam là để tiếp tục sang một nước khác và nếu để lâu tại Việt Nam không có gì bảo đảm rằng tin tức sẽ không lọt ra ngoài và vì vậy cần phải mang họ về Trung Quốc gấp.
Việc bảo vệ biên giới
Phản ứng của người Duy Ngô Nhĩ tại cửa khẩu Bắc Phong Sơn là điều dễ hiểu khi họ biết rằng bị trao trả cho Trung Quốc đồng nghĩa với trở về địa ngục và sẽ chết trong địa ngục ấy. Cướp súng bắn lại biên phòng, nhảy lầu chạy trốn là phản ứng tuyệt vọng, không ai muốn. Chỉ có bộ đội Việt Nam thiếu kinh nghiệm khi làm hồ sơ trục xuất mà không hiểu cảm giác của nạn nhân như thế nào.
Bộ đội biên phòng Việt Nam lơ là đến nỗi bị cướp mất vũ khí là sai lầm rất lớn của Quân đội nhân dân Việt Nam. Giống với năm 1979, quân đội không ngờ được sự tấn công của Trung Quốc vào Lạng Sơn vì cứ nghĩ tình nghĩa hai đảng sẽ không có chiến tranh xảy ra và cơn đột biến tình nghĩa ấy đã lấy đi sinh mạng của hàng chục ngàn người.
Giấu diếm các tin tức xấu của Trung Quốc, không cập nhật tình hình chính trị, xáo trộn và bất mãn của người dân Duy Ngô Nhĩ cũng như Tây Tạng đến với toàn quân đã khiến quân đội nhân dân Việt Nam tiếp tục ngủ quên trên tư duy bạn bè đồng chí một lần nữa.
Khi vụ việc cướp súng giết bộ đội đã bùng ra trên hệ thống truyền thông đại chúng nhưng người trách nhiệm vẫn không công nhận họ là người Duy Ngô Nhĩ mặc dù quần áo, tướng mạo của họ đã cho biết điều ấy. Tuyên bố này cho thấy hai điều: nếu người phát ngôn không thể phân biệt người Duy Ngô Nhĩ và Trung Quốc khác nhau thế nào chứng tỏ hệ thống tình báo Việt Nam quá chủ quan. Ngược lại nếu biết nhưng vẫn cố tình đánh đồng sự việc nhằm nhanh chóng bàn giao những người này cho Trung Quốc để lấy điểm thì Việt Nam đã tán đồng hành vi đàn áp người Duy Ngô Nhĩ trong đất nước của họ.
Hai bộ đội bị giết do sự khủng hoảng của người Duy Ngô Nhĩ không phải là nhiều nhưng bức tranh đổ máu vì chủ quan ấy cần phải được sửa sai triệt để nếu không sẽ còn nhiều vụ Duy Ngô Nhĩ khác khi họ tràn vào Việt Nam mà không mang trang phục của người Hồi giáo.
Mặc Lâm,
biên tập viên RFA, Bangkok
Theo RFA
========
Nghe bài này
Gia tài bí mật của tỉ phú Putin
(Điều tra của Paris Match)
Tài khoản ở nước ngoài, những cái tên mượn, hợp đồng giả hiệu…Tại
Matxcơva, Tallinn và Monaco, nhiều nhân chứng đã tiết lộ làm thế nào
nhân vật quyền thế nhất nước Nga có thể trở nên giàu có như thế.
Sống lén lút như một người bị truy nã, ông ta ngủ tại khách sạn hoặc
trong những căn hộ cho thuê có sẵn đồ đạc. Từ khi trốn khỏi nước Nga,
không bao giờ ông lưu lại một quốc gia quá một tuần lễ. Từ Estonia rồi
đến Tallinn, Serguei Kolesnikov đến Washington và sắp sửa đi Thụy Sĩ.
Doanh nhân 63 tuổi này nói : « Tôi không có một nơi chốn nào an toàn cả.
Người ta đã báo cho tôi biết, Putin xem tôi là một kẻ phản bội tổ quốc
». Lý do ? « Vì tôi đã tiết lộ làm thế nào mà ông ta đã bí mật vun vén
được một khối tài sản khổng lồ, thông qua công ty của tôi ».
Với bộ com-lê xám và đôi kính giản dị, Serguei Kolesnikov không có vẻ gì
là một kẻ chuyên nói dối. Trước khi bí mật rời khỏi đất nước vào tháng
8/2010, người tiến sĩ sinh học này đã sao chụp lại nhiều tài liệu kế
toán của công ty mình. Ông trao lại cho hai tờ nhật báo uy tín là tờ
Washington Post và tờ Financial Times, và các tờ báo này đã giao cho các
văn phòng luật sư nghiên cứu. Nhật báo đối lập quan trọng của Nga là
Novaia Gazeta cũng đã phân tích các tài liệu trên. Tất cả đều đưa đến
cùng một kết luận : cho dù không có bằng chứng xác đáng nhất, tức là một
văn bản cho chính tay ông Vladimir Putin ký, và dù điện Kremlin có bác
bỏ, nhưng có thể tin rằng Serguei Kolesnikov đã nói lên sự thật.
Những rủi ro mà ông Serguei Kolesnikov đã nhận lãnh cho mình cũng như
cho những người thân thật là đáng nể. David Ignatius, bình luận viên của
tờ Washington Post - người đầu tiên được ông Serguei Kolesnikov tin cẩn
giao cho tài liệu - đã viết trong bài xã luận : « Ông ấy là một trong
số những người can đảm hiếm hoi mà một nhà báo chỉ đôi khi mới gặp được
». Những tài liệu xác tín này đã khẳng định, ít nhất là một phần, những
lời đồn đại lâu nay về tài sản được giấu kỹ của con người quyền lực nhất
nước Nga.
Câu chuyện được nhà sinh học kể lại khá phức tạp. Đó là việc các hợp
đồng được kê khống giá cao hơn, nhờ người khác đứng tên, và các công ty
đặt ở nước ngoài…Tóm lại, ông Serguei Kolesnikov khẳng định đã quen biết
Vladimir Putin từ đầu thập niên 90, lúc đó ông Putin là trưởng ban quốc
tế của Tòa Thị chính Saint-Pétersbourg. Với chức vụ này, Putin đã thành
lập một công ty hỗn hợp chuyên nhập khẩu vật liệu thiết bị y tế, tên là
Petromed. Ông Putin đã giao cho một cựu nhân viên KGB cùng với ông
Serguei Kolesnikov - cựu giám đốc một phòng thí nghiệm của quân đội -
điều hành công ty này, sau đó cả hai lãnh đạo trên đã cùng mua lại công
ty vào năm 1996.
Ngay khi ngồi vào điện Kremlin bốn năm sau đó, Vladimir Putin đã nhớ lại
những người bạn cũ ở Saint-Pétersbourg. Ông ta đề nghị ban phát cho
Petromed một siêu hợp đồng, với điều kiện là 35% thu nhập phải được
chuyển sang tài khoản của một công ty Luxembourg là Lirus, trong đó tân
Tổng thống Nga nắm đến 90% phần hùn - theo lời Serguei Kolesnikov, « tất
cả đều không phải là cổ phiếu ghi danh ».
Theo ông Serguei Kolesnikov, từ năm 2000 đến 2007, có ít nhất 500 triệu
đô la đã được chuyển vào tài khoản của Lirus. Số của chìm này đã giúp
ông Putin, thông qua những cái tên mượn, đã mua được trên 20% ngân hàng
Rossia (một ngân hàng lớn do một người thân của ông Putin điều hành), và
xây dựng một dinh thự rộng đến 12.000 mét vuông bên bờ Hắc Hải. Nằm
trong một khu rừng được bảo vệ, cơ ngơi rộng 76 hecta này bao gồm một
casino, một nhà hát, hai hồ bơi và 20 tòa nhà phụ chủ yếu dành cho 200
người giúp việc.
Khi vụ này được tờ Washington Post đăng tải vào Noel 2010, điện Kremlin
đã chối bay chối biến. Các chứng cứ xuất hiện : hình ảnh của tòa lâu đài
sang trọng này được trang web RuLeaks đưa lên, nhiều nhân chứng cho
biết ông Putin đã nhiều lần viếng thăm lúc dinh thự đang được xây dựng.
Người ta còn phát hiện là cơ ngơi trên được cơ quan FSO (đơn vị bảo vệ
yếu nhân của Nga) canh phòng cẩn mật, và việc xây dựng do một công ty
nhà nước đảm nhiệm. Nhưng Dinh Tổng thống Nga tiếp tục cải chính là
không có liên hệ gì với công trình trên.
Tháng 2/2011, tờ Novaia Gazeta tiết lộ một hợp đồng cho thấy Kremlin có
liên hệ với công ty Lirus (mà Putin nắm 90% cổ phần). Ban đầu điện
Kremlin cố gắng đưa ra những lời giải thích, nhưng sau đó quyết định «
gây nhiễu ». Một tháng sau, tòa lâu đài được bán lại cho một doanh nhân
là người hùn vốn với một người thân của Putin, với cái giá chỉ bằng một
phần ba giá trị thật. Một hành động vội vã, cũng đáng ngờ như một lời
thú tội.
Hầu hết giới thượng lưu Nga đều tin lời ông Serguei Kolesnikov, và họ
không giấu diếm điều đó. Igor Yurgens, một cố vấn của ông Dmitri
Medvedev thổ lộ với tuần báo Pháp Nouvel Observateur : « Còn có ai khác
ngoài ông Putin có thể cho xây dựng một cơ ngơi như thế ở Nga, trong một
vùng cấm, do FSO bảo vệ ? ». Nhưng công chúng Nga thì không biết gì cả.
Cho dù người doanh nhân đang lẩn trốn trên đây đã gởi một lá thư ngỏ
cho Tổng thống Medvedev, vụ này vẫn bị ỉm đi. Từ một năm qua, truyền
hình Nga - tất cả đều do Nhà nước kiểm soát, không một lần nào nhắc đến.
Đương nhiên, gia tài của nhân vật đứng đầu nước Nga là điều cấm kỵ nhất
trong mọi điều cấm kỵ. Về mặt chính thức thì ông Vladimir Putin, người
vừa nắm quyền Tổng thống thêm một nhiệm kỳ thứ ba, không phải là triệu
phú. Theo như kê khai, thì tài sản của ông rất khiêm tốn. Vào tháng 12
năm ngoái, trước ủy ban bầu cử, ông Putin khai là ông có 179.612 đô la,
một căn hộ 75 mét vuông ở Saint-Pétersbourg, một căn hộ khác nhỏ hơn ở
Matxcơva, và hai chiếc xe Volga thuộc loại sưu tập do người cha để lại.
Như vậy sau mười hai năm cầm quyền, ông không hề giàu lên.
Putin muốn tạo dựng hình ảnh một nhà lãnh đạo cứng rắn nhưng liêm khiết.
Tuy nhiên thực tế thì ngược lại. Đã hẳn là mới đây nhà lãnh đạo Nga
phải nhìn nhận là nạn tham nhũng đang hoành hành trong Nhà nước. Ông
Putin không thể chối cãi được một sự thật hiển nhiên đang làm cho người
dân Nga bất bình : dưới triều đại của ông, tất cả các bạn bè ông đều trở
thành tỉ phú. Nhưng bản thân ông Putin thì không lợi dụng gì, không thể
hối lộ ông được, và dù sao theo những gì ông nói, thì nhà cựu điệp viên
chỉ yêu thích có thể thao và thiên nhiên, chứ không phải là tiền bạc.
Nhiều sự cố đã lật tẩy huyền thoại trên đây. Tháng 7/2009 nhân chuyến đi
thăm Xibêri, Vladimir Putin đã tặng cho một thanh niên chăn cừu chiếc
đồng hồ hiệu Blancpain của ông, trị giá trên 10.000 euro. Đến tháng 9,
ông lại thưởng cho một công nhân ở Toula một chiếc đồng hồ Blancpain
khác, cũng có cùng giá trị. Tháng sau đó, tại Trung Quốc, ông Putin đeo
trên tay chiếc đồng hồ Blancpain thứ ba. Ông có một sở thích nữa là rất
chuộng các bộ com-lê của hiệu Brioni. Cái gu xài hàng hiệu này quá lộ
liễu đối với một nhân vật không tham nhũng.
Điện Kremlin bảo đó là những món quà tặng, nhưng theo dư luận thì đó là
những tài sản được che giấu. Năm 2009, một người tên là Robert Eringer
nói rằng biết các tài sản ấy ở đâu. Robert Eringer vốn là lãnh đạo cơ
quan tình báo của tiểu quốc Monaco. Do bất hòa với ông hoàng Albert II
nên bị cách chức, ông đã khai với lời tuyên thệ trước một tòa án
California. Liên quan đến ông Putin, Robert Eringer cho biết: « Vào
tháng 11/2005, một điềm chỉ viên được trả thù lao đã cho biết các tin
tức về những hoạt động rửa tiền ở Monaco và dọc theo Côte d’Azur. Theo
đó, ông Vladimir Putin là người đứng sau một số vụ đầu tư vào bất động
sản, được thanh toán bằng tiền chuyển từ khu vực năng lượng của Nga ».
Người cựu điệp viên nói rõ là nguồn tin của ông « làm việc cho DST (cơ
quan phản gián Pháp) và DGSE (cơ quan tình báo Pháp)», và cho dù không
cung cấp những bằng chứng hiển nhiên, nhưng tất cả đều cho thấy nhân
viên này nói sự thực. Do phải giữ bí mật, nên không thể cho biết thêm
chi tiết.
Lời khai của Eringer không được xem xét nghiêm chỉnh, vì bị cho rằng có
động cơ từ những hục hặc với vương quốc Monaco. Cũng giống như đối với
nhà chính trị học Nga Stanislav Belkovski. Hồi cuối năm 2007, ông
Belkovski đã khẳng định nhân vật quyền lực nhất nước Nga cũng là người
giàu nhất châu Âu. Vào thời đó, những tiết lộ này đã được báo chí Nga
đưa lên trang nhất, nhưng do không đủ tài liệu chứng minh cụ thể, nên
sau đó bị xếp xó. Tuy vậy những hành động được Stanislav Belkovski kể
ra, cũng tương tự như những gì được Serguei Kolesnikov đưa ra ánh sáng
ba năm sau đó.
Belkovski đã nói những gì ? Rằng Putin sở hữu 40 tỉ đô la cổ phiếu các
công ty do bạn bè ông ta ở Saint-Pétersbourg điều hành. Ông Putin nắm
4,5% cổ phần của tập đoàn khí đốt khổng lồ Gazprom (được lãnh đạo bởi
viên phó của Putin ở Tòa Thị chính trước đây), và nắm ít nhất 50% của
Gunvor, công ty tư nhân xuất khẩu dầu hỏa lớn nhất nước Nga. Công ty này
do Guennadi Timchenko điều khiển, ông này cũng là người hùn vốn với
Putin để thành lập một câu lạc bộ judo ở Saint-Pétersbourg.
Sau khi được Belkovski nêu ra, người ta mới phát hiện rằng Gunvor có cơ
cấu sở hữu rất lằng nhằng. Đặt trụ sở ở Genève, công ty trên trực thuộc
một tập đoàn Hà Lan, tập đoàn này lại là chi nhánh của một công ty
Chypre có địa chỉ thư tín tận quần đảo Virgin. Đáng ngại hơn nữa, theo
chính các lãnh đạo của Gunvor nhìn nhận, thì những người chủ đích thực
là ba cổ đông, trong số đó có một người không muốn nêu tên. Phải chăng
người này chính là ông Putin như lời nhà chính trị học Belkovski ?
Điện Kremlin đã kịch liệt cải chính những gì mà Eringer và Belkovski
khẳng định, nhưng hai người này vẫn duy trì quan điểm. Belkovski cho
biết đang có trong tay các thông tin từ nhiều nguồn khác nhau thuộc các
giới chức cấp cao thân cận « nơi mà các dữ liệu này đều được biết rõ ».
Theo nhà chính trị học, thì những người gần gũi với nhân vật số một nước
Nga kể lại rằng, tất cả bắt đầu từ cuối năm 1999, khi băng của Yeltsin
đưa vị đại tá KGB, từ trong bóng tối trở thành ứng viên sẽ lên thay thế
vị Tổng thống nát rượu. Belkovski tiết lộ : « Việc đổi chác là như sau :
Putin không đụng chạm đến tài sản của các nhà tài phiệt thân cận với
Yeltsin, để đổi lại, ông Putin có thể nắm lấy các lãnh vực và các công
ty « còn trống chỗ ».
Điều đó giải thích vì sao Putin và các bạn bè ông ta ở Saint-Pétersbourg
đã nhảy vào lãnh vực khí đốt và phân phối dầu hỏa, do vào thời đó giá
còn thấp, nên « gia đình » Yeltsin không quan tâm đến. Tân Tổng thống
Nga đã tự động xí phần trong vương quốc mới này, thông qua những người
đứng tên giùm và các tài khoản ở ngoại quốc.
Là cựu Bộ trưởng của Yeltsin, Boris Nemtsov cũng lên tiếng tố cáo. Trở
thành một lãnh tụ đối lập, ông đã thảo ra nhiều bài viết có những tài
liệu hết sức cụ thể, về tài sản của các nhân vật thân cận ông Putin -
bạn thời trẻ, đồng nghiệp ở KGB hay bạn trên sàn tập judo. Chẳng hạn như
Nemtsov đã truy ra việc nhượng lại với cái giá rẻ mạt các chi nhánh của
Gazprom, cho những người như anh em nhà Rotenberg hay Youri Kovaltchuk -
đều là bạn đồng hương Saint-Pétersbourg - việc chuyển nhượng này lên
đến 60 tỉ đô la.
Tổng cộng, từ khi Putin lên nắm quyền, các ông hoàng mới của nước Nga đã
biển thủ được gần 200 tỉ đô la ! Số tiền này chạy vào túi ai ? Boris
Nemtsov giải thích : « Có những lý do để tin rằng tất cả những người như
Timchenko, Kovaltchuk và Rotenberg chỉ là những người đứng tên sở hữu
những tập đoàn lớn, mà người hưởng lợi thực sự và cuối cùng chính là bản
thân ông Putin ».
Nếu tất cả những điều trên đây là sự thật, thì Serguei Kolesnikov chỉ
mới tiết lộ một phần nhỏ gia tài được giấu kỹ của con người quyền năng
nhất nước Nga. Nhưng dù con số này là bạc triệu hay bạc tỉ, liệu một
ngày nào đó ông Putin có thể trở thành chủ nhân ông chính thức của khối
tài sản trên ? Roman Shleynov, thuộc nhật báo kinh tế Nga Vedomosti nhận
định : « Cũng giống như trong tổ chức mafia, những tài sản này - nếu
như có thật - đều dựa trên các hợp đồng miệng, không chính thức. Một khi
ông Putin đang là chủ nhân của băng nhóm, thì không ai dám nghĩ đến
việc đặt lại vấn đề các hợp đồng miệng cả ». Nhưng đến một ngày nào đó,
Putin không còn ở ngôi Sa hoàng nữa thì sao ?
Có vẻ như đương sự cũng lo ngại trước câu hỏi này, theo như một bức điện
mật được WikiLeaks tiết lộ. Bức điện được gởi vào tháng 12/2007, thời
điểm mà tất cả các bí thư đại sứ quán đều tự hỏi, giữa Ivanov và
Medvedev, ông Putin sẽ chọn ai để thay thế mình tại điện Kremlin ? Một
nhà ngoại giao đã báo cáo cho Bộ Ngoại giao Mỹ ý kiến của một trong
những nguồn tin của mình : « Vì Putin sở hữu nhiều tài sản bí mật ở nước
ngoài, thông qua những người đứng tên giùm, nên ông ta lo sợ nếu đưa
lên một người kế nhiệm tài giỏi như Ivanov thì có nguy cơ gậy ông đập
lưng ông : Putin có thể trở thành mục tiêu bị cảnh sát điều tra và bị
Interpol truy nã ». Và trên thực tế, ông Putin đã chọn lựa nhân vật
Medvedev mờ nhạt.
Ngày nay vấn đề này không cần đặt ra nữa, nhân vật số một nước Nga đã
quyết định lại trở thành Tổng thống… Do có quyền ứng cử thêm một lần nữa
và nhiệm kỳ đã được kéo dài thêm hai năm, ông Putin chắc sẽ trụ lại
điện Kremlin đến tận năm 2024. Tương lai là ông Serguei Kolesnikov còn
phải lẩn trốn thêm mười hai năm nữa!
(Blog Thụy My)
Cảnh tỉnh giới tài chính ngân hàng sau vụ bầu Kiên
TS Nguyễn Trí Hiếu - chuyên gia có uy tín trong lĩnh vực ngân hàng trao
đổi về những mánh lới của bầu Kiên, qua đó “rung chuông” cảnh tỉnh giới
tài chính ngân hàng về “vết xe đổ” của bầu Kiên.
Bầu Kiên đã bạo gan làm một việc mà trong nền kinh tế chỉ có hai chủ
thể là Ngân hàng Nhà nước Trung ương và Ngân hàng thương mại được phép
làm đó là: “tạo tiền”. Với hàng trăm, thậm chí hàng ngàn tỷ đồng vốn ảo
tạo ra, bầu Kiên đã ngang nhiên thao túng, lũng đoạn thị trường tài
chính ngân hàng nói chung, Ngân hàng ACB nói riêng.
Từ con số 0…
Từng
giữ trọng trách lớn trong các ngân hàng nước ngoài và Việt Nam, cảm
giác của ông như thế nào khi xảy ra vụ thao túng ngân hàng chưa từng
thấy trong lịch sử tài chính ngân hàng Việt Nam?
Vấn đề của bầu
Kiên tôi cho là có yếu tố lịch sử. Bản chất của nó là sở hữu chéo (SHC).
Vấn đề này mới nổi lên gần đây nhưng kỳ thực, trước đấy đã có nhưng do
mình chưa chú trọng nên trong khuôn khổ nào đó đã để SHC tồn tại. Trước,
để phát triển hệ thống tài chính ngân hàng, người ta chấp nhận một cá
nhân, tổ chức được sở hữu chủ hoặc cổ đông của nhiều tổ chức tín dụng.
Nói rộng ra, sau đổi mới, khi cấu tạo hệ thống
tài chính ngân hàng, nguồn vốn lớn nhất trong nền kinh tế lúc đó là của
Nhà nước, bởi đó là một mô hình mới nên để cấu hình ra nó, Nhà nước phải
vươn tay ra, đưa vốn vào tạo lập. Và có thể coi đó là SHC, tuy nhiên
lúc ấy là cần thiết. Nhưng dần dà thì mặt trái của nó xuất hiện. Việc
Nhà nước SHC nhiều bộ phận trong nền tài chính khiến một số cá nhân, tổ
chức có thể do vô tình hoặc cố ý đi theo “công thức” này để sở hữu lẫn
nhau, sau đó lợi dụng để thao túng, chi phối… hoạt động ngân hàng. Sự
việc bầu Kiên là hệ quả của thời kỳ này.
Ông có thể nói rõ những mánh lới của bầu Kiên và hệ quả của nó?
Bầu
Kiên đã làm một việc mà trong nền kinh tế chỉ có hai đơn vị là Ngân
hàng Nhà nước nước Trung ương và ngân hàng thương mại mới được phép làm
đó là: “tạo tiền”. Về lý thuyết, ngân hàng “tạo tiền” bằng cách huy động
tiền gửi từ dân chúng, sau đó dùng tiền đó cho vay và lại huy động
ngược trở lại rồi tiếp tục cho vay. Vòng xoay này sẽ làm cung tiền của
ngân hàng tăng lên và đó là vốn thật. Nhưng bầu Kiên thì “tạo tiền” từ
con số 0, rồi sau đó tiền lại tiếp tục tạo ra tiền! Đến khi ông ta có
tiếng nói nhất định trong hệ thống tài chính ngân hàng rồi thì những
công ty mà ông ta lập ra có thể phát hành trái phiếu và có người mua, có
người thế chấp… Sau đó, ông ta lại dùng những doanh nghiệp có liên quan
để bảo đảm, cho vay. Vì không được ngăn chặn sớm nên bầu Kiên đã tự
mình tạo ra một khối tài sản ảo, vốn ảo khổng lồ không có nguồn gốc từ
sản phẩm của xã hội. Điều nguy hiểm là ở chỗ đó.
TS Nguyễn Trí Hiếu - chuyên gia có uy tín trong lĩnh vực ngân hàng.
Lấn sân - không bị “thổi còi”
Dù
chỉ nắm giữ một chức vụ mà pháp luật không thừa nhận là Phó Chủ tịch
Hội đồng sáng lập ACB nhưng bầu Kiên vẫn mạnh tay can thiệp, thao túng
thậm chí dọa cách chức cả chóp bu của ngân hàng này… mà vẫn không ai xử
lý. Ông có nghĩ trong trường hợp này, công tác thanh tra, giám sát của
Ngân hàng Nhà nước có gì không ổn?
Khó kết luận cơ quan quản lý
nhà nước đã lơ là trong vụ này. Vì ngân hàng hoạt động thì có Hội đồng
quản trị (HĐQT) và bên cạnh hội đồng này có thể có Hội đồng cố vấn để
tham mưu, tư vấn. Hồi ở Mỹ, khi tôi lập First Vietnamese - American Bank
(Đệ nhất Ngân hàng Việt-Mỹ) cũng từng có ý định lập một hội đồng như
thế để giúp HĐQT hoạt động tốt hơn.
Về bản chất Hội đồng sáng lập
(HĐSL) và HĐQT là một và chẳng có gì sai. Nhưng ở ACB thì không đúng vì
HĐST đã lấn sân HĐQT, trong khi về nguyên tắc HĐQT có quyền quyết định
cao nhất. Ở đây, nếu dồn hết trách nhiệm cho cơ quan quản lý thì cũng
không hẳn vì họ đã không thừa nhận hội đồng này rồi. Cái chính ở đây là
phải hỏi lại các cổ đồng của ACB xem có trao quyền cho HĐSL, cho bầu
Kiên làm những việc trái pháp luật như vậy không.
Sai phạm kiểu như bầu Kiên, ở các nước liệu có dễ tồn tại và che đậy trong một thời gian dài như vậy không, thưa ông?
Rất
khó. Tôi ví dụ ở Mỹ, giới tài chính ngân hàng luôn chịu sự kiểm soát
mạnh mẽ bởi 2 cơ quan đó là Bảo hiểm tiền gửi Mỹ (FDIC) và cơ quan quản
lý ngân hàng tiểu bang. Chẳng hạn việc cho vay một món nào đó thuộc thẩm
quyền của Ban Tổng giám đốc mà HĐQT can thiệp vào việc phê chuẩn cái
tín dụng đó là bị xử lý tức thì. Tôi dõi theo hoạt động các ngân hàng ở
Việt Nam thì chưa thấy có trường hợp nào Ngân hàng Nhà nước “thổi còi”
khi có sự can thiệp quá tay của HĐQT hay Chủ tịch HĐQT xuống phía dưới
cả. Ngân hàng Việt Nam, cấp dưới trong Ban điều hành thường rất kính nể
mấy ông trên HĐQT.
“Không có bữa ăn trưa nào miễn phí”!
Vậy, nguyên nhân sâu xa của vấn đề này là gì và cách ngăn chặn hành vi lũng đoạn ngân hàng?
Cái
chính là do giới làm tài chính ở Việt Nam hiện nay chưa ý thức đầy đủ
chức năng của ngân hàng đó là phải phục vụ đại chúng chứ không phải lập
ra để phục vụ lợi ích của gia đình “ông” hay một nhóm lợi ích nào đó.
Quan niệm này ở Việt Nam vẫn còn rất ít. Trên thế giới, các chính phủ họ
làm mọi cách để bào vệ ngân hàng mỗi khi có tác động xấu, đơn giản vì
ngân hàng phục vụ quyền lợi của số đông dân chúng, vì thế họ phải “bơm”
thanh khoản vào cứu ngân hàng để nó không đổ vỡ vì nó là huyết mạch của
cả nền kinh tế. Ở Việt Nam, Ngân hàng Nhà nước cũng từng tuyên bố sẽ bảo
vệ tối đa hệ thống này, nhưng các “ông” ngân hàng thương mại ở dưới
trong khi được hưởng đặc ân này thì lại sử dụng ngân hàng cho chính mình
hoặc bảo vệ quyền lợi cho nhóm lợi ích của mình.
Tôi nhớ, người
Mỹ có câu “không có bữa ăn trưa nào là miễn phí cả”, và điều đó cũng
đúng vì chúng ta đã phải trả giá đắt sau vụ bầu Kiên, vì nó làm thiệt
hại tài sản nhà nước, thiệt hại lòng tin của dân chúng với ngân hàng.
Hậu quả không chỉ có vụ bầu Kiên mà tình hình nợ xấu cũng là cái giá mà
chúng ta phải trả, và phải tái cơ cấu lại hệ thống ngân hàng.
Trân trọng cảm ơn ông!
Võ Tuấn
(Pháp Luật VN)
(Pháp Luật VN)
Cờ đỏ lại bay, hay sự hồi sinh của Liên Xô
Tôi đã mất nhiều bạn bè người Nga. Tôi
không thể chịu nổi sự phấn khích trong mắt họ khi nhắc tới vụ “gia nhập”
hay “sáp nhập”, hay bọn Ukraine “sắp đói nhăn răng, rồi sẽ tự ngửa tay
xin hợp nhất với Nga cho mà xem”. Ở Moskva, người ta đắc chí thuê thợ
Ukraine làm những công việc hạ đẳng nhất. Một phong trào yêu nước rầm rộ
bùng phát.
Không nhà hàng nào còn sâm-panh Krym nữa, tất cả đã dốc cạn để ăn mừng chiến thắng. Chỗ nào cũng thấy nói rằng không gánh vác sứ mệnh đặc tuyển do Chúa, không bá đạo thì chúng ta không còn là dân tộc Nga. Trai tráng chen nhau đến các ủy ban tuyển quân xin tự nguyện nhập ngũ, để cho “bè lũ Bandera”[1] phen này biết tay.
Tôi ngạc nhiên vì Gorbachev. Đến ông ấy cũng bị cuốn vào làn sóng dân tộc chủ nghĩa và phát biểu rằng lẽ ra phải đưa Krym về cố hương từ lâu. Rằng công lí của lịch sử vậy là đã được khôi phục. Cơn cuồng loạn bài phương Tây nổi lên khắp nơi, nên cả ông ấy cũng thôi không nói về con đường châu Âu, về hợp tác với châu Âu, về những giá trị phổ quát.
Ai không hân hoan, đích thị là một kẻ thù của nhân dân. Là thuộc về đội quân thứ năm, là đứng trong hàng ngũ hắc ám phục vụ Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ. Vốn từ vựng thời Stalin đã hoàn toàn sống lại: bọn Nga gian, bọn phản bội, bọn nối giáo cho bè lũ phát xít. Khác duy nhất ở một điểm: bây giờ những kẻ Stalinist theo chính giáo. Trong một buổi liên hoan cơ quan ở Kaluga, một nhân viên ngân hàng đã giết một đồng nghiệp. Chỉ vì cãi nhau về Ukraine.
Bị ghét nhất bây giờ là những người cổ xúy cho tự do. Những năm đáng nguyền rủa của thập niên chín mươi là lỗi tại họ, sự tiêu vong của đế chế Nga là lỗi tại họ. Bây giờ nhân dân đòi tịch thu nhà cửa của họ, tống họ vào tù, đem họ ra xử tử. Cái nhân dân của một dân tộc được Chúa Trời đặc tuyển! Truyền hình trình ra những kẻ thù của nhân dân. Chẳng hạn ca sĩ nhạc rock nổi tiếng Andrey Makarevich, phải đè cổ ông này ra mà tước hết các giải thưởng và cả Huân chương Vì Tổ quốc. Nhà sử học Andrey Zubov thì phải bị đuổi khỏi Viện Quan hệ Quốc tế (quyết định đó may thay đã bị hủy). Những người đó đã bôi xấu đất nước. Ai không theo ta, đích thị là chống ta.
Đã bắt đầu có những lời kêu gọi ngừng mua vũ khí từ Hoa Kỳ. Để đáp lại các biện pháp trừng phạt của phương Tây, một hình nộm Obama bị đem ra đốt ở thành phố Ufa. Tôi đã trò chuyện với hàng chục người. Không ai lo ngại các biện pháp đó, không ai sợ “Bức màn sắt”. Người ta nhắc nhở nhau rằng thời Xô-viết mình cũng từng sống cô lập với thế giới rồi mà. Có sao đâu? Bù vào đó, bây giờ cuộc sống có một ý nghĩa: giúp những người anh em Ukraine, cái đó quan trọng hơn là khúc xúc xích trong tủ lạnh.
Cảm giác như đất nước này đang sống trong thời chiến rất rõ. Tất cả đều háo hức có thêm chiến thắng. “Bao giờ thì đến lượt Alaska?” Bật ti vi lên mà thấy ghê người. Trên truyền hình, người ta dọa biến nước Mỹ thành một nhúm tro nguyên tử và tính toán khả năng chiếm đóng toàn bộ châu Âu.
Phần còn lại của nước Nga, những người có lí trí bình thường, thì nín thinh. Chỉ cần ho he một tiếng là có thể bị tố giác, thậm chí bị tống giam. Một người quen kể cho tôi nghe chuyện con gái mình vừa đến một trường đại học nhận việc. Cô ấy dạy môn toán. Đầu tiên người ta muốn biết quan điểm của cô về vấn đề Krym. Cô nói: “Tôi không ủng hộ chính sách Krym của Nga. Nga đã hiếu chiến và vi phạm luật quốc tế.” “À, tức là cô muốn Mỹ cũng kích động một cuộc cách mạng mầu ở nước ta chứ gì!”
Rồi không lâu nữa, người ta sẽ vặn hỏi, vì sao ai đó không chọn Sochi mà lại đi nghỉ ở Ai Cập hay Thổ Nhĩ Kỳ? Sao không chọn nhạc Nga mà lại nghe nhạc ngoại quốc? Không, không phải Krym, cái chúng tôi được nhận lại là Liên bang Xô-viết.
Ngôn ngữ bạo lực thấm đẫm toàn bộ cuộc sống. Mỗi sáng bật computer lên và tin tức hôm nào cũng thế: người Nga đang đến, người Nga đã vùng lên. Nơi nào cũng thế, khi bạo lực lại trở thành lí tưởng thì sẽ có một kẻ như Karadžić dễ dàng thuyết phục người ta rằng súng máy có thể làm việc thiện.
Không nhà hàng nào còn sâm-panh Krym nữa, tất cả đã dốc cạn để ăn mừng chiến thắng. Chỗ nào cũng thấy nói rằng không gánh vác sứ mệnh đặc tuyển do Chúa, không bá đạo thì chúng ta không còn là dân tộc Nga. Trai tráng chen nhau đến các ủy ban tuyển quân xin tự nguyện nhập ngũ, để cho “bè lũ Bandera”[1] phen này biết tay.
Tôi ngạc nhiên vì Gorbachev. Đến ông ấy cũng bị cuốn vào làn sóng dân tộc chủ nghĩa và phát biểu rằng lẽ ra phải đưa Krym về cố hương từ lâu. Rằng công lí của lịch sử vậy là đã được khôi phục. Cơn cuồng loạn bài phương Tây nổi lên khắp nơi, nên cả ông ấy cũng thôi không nói về con đường châu Âu, về hợp tác với châu Âu, về những giá trị phổ quát.
Ai không hân hoan, đích thị là một kẻ thù của nhân dân. Là thuộc về đội quân thứ năm, là đứng trong hàng ngũ hắc ám phục vụ Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ. Vốn từ vựng thời Stalin đã hoàn toàn sống lại: bọn Nga gian, bọn phản bội, bọn nối giáo cho bè lũ phát xít. Khác duy nhất ở một điểm: bây giờ những kẻ Stalinist theo chính giáo. Trong một buổi liên hoan cơ quan ở Kaluga, một nhân viên ngân hàng đã giết một đồng nghiệp. Chỉ vì cãi nhau về Ukraine.
Bị ghét nhất bây giờ là những người cổ xúy cho tự do. Những năm đáng nguyền rủa của thập niên chín mươi là lỗi tại họ, sự tiêu vong của đế chế Nga là lỗi tại họ. Bây giờ nhân dân đòi tịch thu nhà cửa của họ, tống họ vào tù, đem họ ra xử tử. Cái nhân dân của một dân tộc được Chúa Trời đặc tuyển! Truyền hình trình ra những kẻ thù của nhân dân. Chẳng hạn ca sĩ nhạc rock nổi tiếng Andrey Makarevich, phải đè cổ ông này ra mà tước hết các giải thưởng và cả Huân chương Vì Tổ quốc. Nhà sử học Andrey Zubov thì phải bị đuổi khỏi Viện Quan hệ Quốc tế (quyết định đó may thay đã bị hủy). Những người đó đã bôi xấu đất nước. Ai không theo ta, đích thị là chống ta.
Đã bắt đầu có những lời kêu gọi ngừng mua vũ khí từ Hoa Kỳ. Để đáp lại các biện pháp trừng phạt của phương Tây, một hình nộm Obama bị đem ra đốt ở thành phố Ufa. Tôi đã trò chuyện với hàng chục người. Không ai lo ngại các biện pháp đó, không ai sợ “Bức màn sắt”. Người ta nhắc nhở nhau rằng thời Xô-viết mình cũng từng sống cô lập với thế giới rồi mà. Có sao đâu? Bù vào đó, bây giờ cuộc sống có một ý nghĩa: giúp những người anh em Ukraine, cái đó quan trọng hơn là khúc xúc xích trong tủ lạnh.
Cảm giác như đất nước này đang sống trong thời chiến rất rõ. Tất cả đều háo hức có thêm chiến thắng. “Bao giờ thì đến lượt Alaska?” Bật ti vi lên mà thấy ghê người. Trên truyền hình, người ta dọa biến nước Mỹ thành một nhúm tro nguyên tử và tính toán khả năng chiếm đóng toàn bộ châu Âu.
Phần còn lại của nước Nga, những người có lí trí bình thường, thì nín thinh. Chỉ cần ho he một tiếng là có thể bị tố giác, thậm chí bị tống giam. Một người quen kể cho tôi nghe chuyện con gái mình vừa đến một trường đại học nhận việc. Cô ấy dạy môn toán. Đầu tiên người ta muốn biết quan điểm của cô về vấn đề Krym. Cô nói: “Tôi không ủng hộ chính sách Krym của Nga. Nga đã hiếu chiến và vi phạm luật quốc tế.” “À, tức là cô muốn Mỹ cũng kích động một cuộc cách mạng mầu ở nước ta chứ gì!”
Rồi không lâu nữa, người ta sẽ vặn hỏi, vì sao ai đó không chọn Sochi mà lại đi nghỉ ở Ai Cập hay Thổ Nhĩ Kỳ? Sao không chọn nhạc Nga mà lại nghe nhạc ngoại quốc? Không, không phải Krym, cái chúng tôi được nhận lại là Liên bang Xô-viết.
Ngôn ngữ bạo lực thấm đẫm toàn bộ cuộc sống. Mỗi sáng bật computer lên và tin tức hôm nào cũng thế: người Nga đang đến, người Nga đã vùng lên. Nơi nào cũng thế, khi bạo lực lại trở thành lí tưởng thì sẽ có một kẻ như Karadžić dễ dàng thuyết phục người ta rằng súng máy có thể làm việc thiện.
Cờ
đỏ lại bay, con người đỏ lại xuất hiện. Tất cả đều sống hơn hớn. Putin
đã nỗ lực mười lăm năm cho công cuộc ấy. Ngày lại ngày, truyền hình thổi
cho những ý tưởng Xô-viết sống lại. Thế mà chúng tôi đã tưởng những thứ
ấy chết hẳn rồi.
Nước Nga tỏ rõ là không có khả năng tiếp nhận những giá trị phương Tây và Thiên chúa giáo phương Tây. Nhà thờ rao giảng rằng: “Chúng áp đặt cho ta một mô hình phát triển xa lạ, khiến ta đánh mất tâm linh mình.” Tôi hỏi một linh mục, bản chất tâm linh của người Nga chúng ta là gì. Ông ta đáp: “Tập trung tất cả bọn đồng tính về một chỗ rồi đem ra bắn tuốt!” Ngoài ra, phải tập hợp mọi người Nga vào một thiết chế nhà nước quân chủ. Bây giờ chúng ta đã mạnh trở lại và đủ sức bảo vệ người của chúng ta ở Baltic hay ở Tajikistan.
Nước Nga đi về đâu? Thay vì cải cách, chúng ta chọn chiến tranh. Nỗi khát thu hồi lãnh thổ xưa có thể khiến hàng triệu con người mất trí. Mà đó là những con người biết nghĩ, mới hôm qua còn mơ ước một nước Nga mang tinh thần châu Âu. Hôm nay họ đã đồng thanh tuyên bố: “Vì Krym, chúng ta tha thứ cho Putin tất cả!”. Sách báo của nhà thờ chính giáo gọi Putin là Thánh, hoàn toàn nghiêm túc. Té ra ở kiếp trước ông ta chính là Vương công Vladimir, người đã làm phép rửa tội cho nước Nga. Có tin đồn rằng dầu một dược rỏ ra từ thánh tượng Putin ở một số nhà thờ. Một vị thánh! Người ban phát phép màu! Sống khắc khổ như một nhà tu. Không vợ, bởi ông ta đã kết hôn với nước Nga.
Nhà thờ, đó không chỉ là kinh, nến và thánh tượng. Nhà thờ ở Nga là một trong những lực lượng hậu bị của tổng tư lệnh quân đội.
Truyền thông bị thanh lọc theo luật của thời chiến. Mọi nguồn thông tin độc lập, cho phép một cái nhìn khác, bị triệt tiêu. Mỗi phát ngôn chân thực đều bị đánh đồng với một lời kêu gọi lật đổ chế độ. Những trang mạng không vừa ý bị chặn. Mới đây, tổng biên tập của Lenta, cổng thông tin lớn nhất, bị mất chức. Bốn mươi thành viên khác trong ban biên tập cũng từ chức để phản đối. Chỗ trống ở các cơ quan truyền thông bị thanh lọc được Putin lấp đầy bằng những người lãnh đạo trung thành với Điện Kreml và bằng nền báo chí của riêng ông ta, do ông ta dựng nên.
Trên mạng đầy những sáng kiến để tồn tại. Ở đó, kinh nghiệm thời Xô-viết cũng tỏ ra đắc dụng. Tôi cũng phòng trước và ghi lại sẵn vài công thức Xô-viết: làm thân với những bà già hay ngồi trước cửa nhà, hay với tài xế taxi, họ là mạng lưới thông tin hữu hiệu. In truyền đơn (mọi người đều đi mua máy quét và máy in), tham gia một câu lạc bộ – chẳng hạn một hội thể thao hay cờ vua – để mở rộng diện giao lưu. Facebook và Twitter cũng còn chưa bị chặn. Và tin nhắn đi động cũng là một cách truyền thông tin tốt.
Nước Nga tỏ rõ là không có khả năng tiếp nhận những giá trị phương Tây và Thiên chúa giáo phương Tây. Nhà thờ rao giảng rằng: “Chúng áp đặt cho ta một mô hình phát triển xa lạ, khiến ta đánh mất tâm linh mình.” Tôi hỏi một linh mục, bản chất tâm linh của người Nga chúng ta là gì. Ông ta đáp: “Tập trung tất cả bọn đồng tính về một chỗ rồi đem ra bắn tuốt!” Ngoài ra, phải tập hợp mọi người Nga vào một thiết chế nhà nước quân chủ. Bây giờ chúng ta đã mạnh trở lại và đủ sức bảo vệ người của chúng ta ở Baltic hay ở Tajikistan.
Nước Nga đi về đâu? Thay vì cải cách, chúng ta chọn chiến tranh. Nỗi khát thu hồi lãnh thổ xưa có thể khiến hàng triệu con người mất trí. Mà đó là những con người biết nghĩ, mới hôm qua còn mơ ước một nước Nga mang tinh thần châu Âu. Hôm nay họ đã đồng thanh tuyên bố: “Vì Krym, chúng ta tha thứ cho Putin tất cả!”. Sách báo của nhà thờ chính giáo gọi Putin là Thánh, hoàn toàn nghiêm túc. Té ra ở kiếp trước ông ta chính là Vương công Vladimir, người đã làm phép rửa tội cho nước Nga. Có tin đồn rằng dầu một dược rỏ ra từ thánh tượng Putin ở một số nhà thờ. Một vị thánh! Người ban phát phép màu! Sống khắc khổ như một nhà tu. Không vợ, bởi ông ta đã kết hôn với nước Nga.
Nhà thờ, đó không chỉ là kinh, nến và thánh tượng. Nhà thờ ở Nga là một trong những lực lượng hậu bị của tổng tư lệnh quân đội.
Truyền thông bị thanh lọc theo luật của thời chiến. Mọi nguồn thông tin độc lập, cho phép một cái nhìn khác, bị triệt tiêu. Mỗi phát ngôn chân thực đều bị đánh đồng với một lời kêu gọi lật đổ chế độ. Những trang mạng không vừa ý bị chặn. Mới đây, tổng biên tập của Lenta, cổng thông tin lớn nhất, bị mất chức. Bốn mươi thành viên khác trong ban biên tập cũng từ chức để phản đối. Chỗ trống ở các cơ quan truyền thông bị thanh lọc được Putin lấp đầy bằng những người lãnh đạo trung thành với Điện Kreml và bằng nền báo chí của riêng ông ta, do ông ta dựng nên.
Trên mạng đầy những sáng kiến để tồn tại. Ở đó, kinh nghiệm thời Xô-viết cũng tỏ ra đắc dụng. Tôi cũng phòng trước và ghi lại sẵn vài công thức Xô-viết: làm thân với những bà già hay ngồi trước cửa nhà, hay với tài xế taxi, họ là mạng lưới thông tin hữu hiệu. In truyền đơn (mọi người đều đi mua máy quét và máy in), tham gia một câu lạc bộ – chẳng hạn một hội thể thao hay cờ vua – để mở rộng diện giao lưu. Facebook và Twitter cũng còn chưa bị chặn. Và tin nhắn đi động cũng là một cách truyền thông tin tốt.
Tháng 4 21, 2014
Svetlana Alexievich
Phạm Thị Hoài dịch
_________
Svetlana Alexievich (1948), nhà văn Bạch Nga, hiện sống tại Minsk, nổi tiếng từ tác phẩm Chiến tranh không mang bộ mặt đàn bà (1983). Tác phẩm gần đây nhất: Thời Second-hand (2013). Tháng 10 năm ngoái, bà được trao Giải Hòa bình của Hiệp hội Sách Đức.
Nguồn: FAZ 15-4-2014
ản tiếng Việt © 2014 pro&contra
Svetlana Alexievich
Phạm Thị Hoài dịch
_________
Svetlana Alexievich (1948), nhà văn Bạch Nga, hiện sống tại Minsk, nổi tiếng từ tác phẩm Chiến tranh không mang bộ mặt đàn bà (1983). Tác phẩm gần đây nhất: Thời Second-hand (2013). Tháng 10 năm ngoái, bà được trao Giải Hòa bình của Hiệp hội Sách Đức.
Nguồn: FAZ 15-4-2014
ản tiếng Việt © 2014 pro&contra
[1]
Stepan Bandera (1909-1959): Nhà chính trị dân tộc chủ nghĩa Ukraine, bị
mật vụ Xô-viết (KGB) ám sát tại Đức. Đảng dân tộc chủ nghĩa Svoboda
hiện nay tại Ukraine lấy Bandara làm điểm tựa tư tưởng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét