Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

Ba câu hỏi lớn trong vụ Bắc Sơn - 'Bộ trưởng Y tế nên từ chức' - Cô ấy không từ chức được đâu!

Ba câu hỏi lớn trong vụ Bắc Sơn

Tâm Don

Người dân đã tự phát đập phá nhà của các cán bộ chính quyền và bắt công an
Đã một tuần trôi qua kể từ khi xảy ra sự kiện người dân ở xã Bắc Sơn, huyện Thạch Hà, tỉnh Hà Tĩnh đánh đập 9 công an và ném đá nhà cán bộ xã để phản đối dự án nghĩa trang Vĩnh Hằng.
Tôi đã mỏi mòn chờ đợi sự dũng cảm của báo chí là đi đến cùng của sự thật. Nhưng, sự chờ đợi của tôi cũng như của bao người khác là vô vọng.

Là một người đã có thâm niên 24 năm làm báo, lăn lóc qua nhiều môi trường và chức danh báo chí, tôi cảm thấy đau xót trước trách nhiệm xã hội của các cơ quan báo chí, cùng phẩm chất và năng lực của các nhà báo.

Câu hỏi không được hỏi

Theo tôi, trong sự kiện Bắc Sơn, có ba câu hỏi nổi cộm mà báo chí không đề cập đến và dĩ nhiên là không có câu trả lời, nghĩa là không đi đến tận cùng của sự thật.
Câu hỏi thứ nhất, dự án nghĩa trang Vĩnh Hằng có phải do chính quyền tỉnh Hà Tĩnh làm chủ đầu tư, và đầu tư với mục đích phúc lợi xã hội hay kinh doanh?
Nếu chính quyền đầu tư vì mục đích phúc lợi xã hội thì đây là một khoản đầu tư phản nhân văn vì chính quyền đã không đầu tư cho người sống mà lại đi đầu tư cho người chết.
Hơn nữa, nếu nghĩa trang Vĩnh Hằng là dự án phúc lợi xã hội thì chỉ người chết ở gần nghĩa trang này mới được an nghỉ ở đây, trong khi đó những người chết ở nhiều vùng miền khác của Hà Tĩnh sẽ không có "vinh hạnh" yên nghỉ trong nghĩa trang này.
Vô hình trung chính quyền Hà Tĩnh đã tạo nên sự bất bình đẳng trong việc thụ hưởng ngân sách tức là tiền thuế của người dân.
Khi nhận thức ra sự bất bình đẳng này, người dân các vùng miền khác của Hà Tĩnh chắc chắn sẽ đòi hỏi chính quyền Hà Tĩnh cho tiến hành xây dựng tại vùng miền của mình những nghĩa trang hoành tráng chẳng khác nghĩa trang Vĩnh Hằng.
Hà Tĩnh sẽ lấy đâu ra tiền để xây dựng nhiều nghĩa trang Vĩnh Hằng và đối phó với sự bất ổn liên miên như thế nào đây?

Dự án xây dựng nghĩa trang gây nhiều tranh cãi
Còn nếu chính quyền Hà Tĩnh đầu tư nghĩa trang Vĩnh Hằng với mục đích kinh doanh, chính quyền đã sai lầm khi tự tiện sử dụng tiền của người dân đóng thuế để đi kinh doanh, đi ngược lại với qui ước Nhà nước chỉ quản lý, doanh nghiệp chỉ kinh doanh. Tiền đóng thuế của người dân phải quay trở lại phục vụ cho người dân chứ không phải phục vụ cho những tính toán hoang dại.

Đối thoại

Vấn đề thứ hai, dự án nghĩa trang Vĩnh Hằng có phải do một công ty, một tập đoàn nào đó làm chủ đầu tư với mục đích kinh doanh?
Nếu dự án này do một công ty nào đó đầu tư, cần phải nhận thức được rằng, đây là một hình thức kinh doanh bất động sản thời thượng có lợi nhuận cao hơn các hình thức kinh doanh bất động sản nhà ở hay bất động sản công nghiệp.
Nếu dự án nghĩa trang Vĩnh Hằng do một công ty nào đó đầu tư, tại sao công ty này lại không trực tiếp đứng ra đối thoại và thỏa thuận với người dân xã Bắc Sơn?
Trong trường hợp dự án nghĩa trang Vĩnh Hằng do doanh nghiệp đầu tư, có thể sẽ xảy ra tình trạng sau đây: những lô đất, những phần mộ huyệt trong nghĩa trang này sẽ có giá cao ngất ngưởng mà chỉ có những người giàu có và thân nhân của những người giàu có mới có quyền thụ hưởng sự yên nghỉ ở cõi vĩnh hằng.
Tất nhiên, những người dân nghèo ở Bắc Sơn và các vùng lân cận không có cơ hội yên nghỉ ở thiên đường, và đành đắng cay chấp nhận nấm mộ" sè sè nấm đất bên đường".
"Nếu như trước đây, ở Việt Nam nói chung và Hà Tĩnh nói riêng, mọi người đều bình đẳng trước cái chết thì nay mọi chuyện đã khác: sự bất bình đẳng trong cái chết cũng não nề như sự bất đẳng trong cuộc sống."
Nếu như trước đây, ở Việt Nam nói chung và Hà Tĩnh nói riêng, mọi người đều bình đẳng trước cái chết thì nay mọi chuyện đã khác: sự bất bình đẳng trong cái chết cũng não nề như sự bất đẳng trong cuộc sống.
Có lẽ, người dân ở Bắc Sơn đã hiểu rõ các vấn đề sâu kín xung quanh dự án nghĩa trang Vĩnh Hằng. Hành động đánh 9 công an và ném đá nhà cán bộ xã có thể được hiểu là một lời kêu gọi đau đớn: Chính quyền tỉnh Hà Tĩnh nên đặt quyền lợi của cộng đồng người dân cao hơn lợi ích của doanh nghiệp.
Có lẽ nào việc công an Hà Tĩnh khởi tố bị can và bắt tạm giam 4 người dân vô tội ở xã Bắc Sơn sẽ làm dịu đi sự phản kháng của người dân? Chưa hẳn. Chính quyền Hà Tĩnh hãy quên đi luận thuyết " súng đạn đẻ ra chính quyền" của Mao Trạch Đông, và luận thuyết " chuyên chính đẻ ra thành tựu" của Lenin và Stalin.
Vấn đề thứ ba xung quanh vụ Bắc Sơn: tại sao chính quyền Hà Tĩnh không nghiên cứu, lập dự án và tiến hành xây dựng một đài hỏa táng ở Bắc Sơn hay ở một vùng nào đó? Một đài hỏa táng dùng khí đốt (gas) sẽ có rất nhiều ưu điểm: chiếm diện tích đất rất ít, tổng mức đầu tư thấp và không gây ô nhiễm môi trường...
Với chính quyền Hà Tĩnh, họ vẫn còn có thời gian để suy nghĩ và quyết định lại mọi điều.
Còn tôi, tôi cũng sẽ suy nghĩ sâu hơn về nghề báo ở Việt Nam mà 24 năm trước tôi đã đam mê cháy hết mình cho nó.
Bài phản ánh quan điểm riêng và văn phong của tác giả, nhà báo tự do hiện sống tại TP HCM.

'Bộ trưởng Y tế nên từ chức'

Nhạc sỹ Tuấn Khanh

Bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến tới thăm bệnh nhi ở Viện Nhi Trung ương
Chỉ trong một buổi chiều 17-4 ở trong nước, ngoài những tiếng kêu la của trẻ con, tiếng khóc nấc của nhiều phụ huynh mất con, cùng sự im lặng của các bệnh viện cũng như của những tuyên bố thản nhiên của người cầm đầu ngành kiểm soát sự sống còn của con người, là những cơn bão dậy lên trên các trang mạng đòi hỏi Bộ Y tế Việt Nam phải có một thái độ đúng trước đại dịch.
Thông tin ngày một nhiều về đại dịch khiến dân chúng đi từ trạng thái này đến trạng thái khác.
Từ tức giận, đòi hỏi, giờ thì đã rất nhiều người nghĩ bằng sự tỉnh táo và hoàn toàn mang giá trị cấp bách của một xã hội dân sự đòi hỏi: người không có đủ khả năng kiểm soát tình thế, có cần phải ra đi ngay để tìm một ai đó thế chỗ, giải quyết vấn đề?
Đây không phải là sĩ diện của một con người, của một chế độ khi sắp đặt nhân sự, mà tiếng kêu của đám đông đòi hỏi được thấy nhịp đập của một trái tim có thật từ một hệ thống lãnh đạo.
Từ chức giờ đây là một thái độ văn hóa và cũng là cho thấy một phản ứng đầy nhân đạo, trao lại quyền quyết định cho một ai khác để có những giải pháp tức thì, cứu lấy sinh mạng của hàng ngàn gia đình đang đang thấp thỏm về sinh mạng của con mình.
Con số 108 trẻ em chết trong đợt dịch sởi này được công bố, đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Vì diễn biến mỗi ngày vẫn diễn ra, và Bộ Y tế Việt Nam vẫn chưa có một công bố nào mang tính minh bạch rằng dịch sởi đã được kiểm soát, ít nhất ở một vài thành phố.

Đóng cửa thông tin

Trong một thói quen thích dùng quyền lực hơn giải pháp thực tế cho vấn đề, tin tức về đại dịch đã bị ngăn chận.
Cũng trong buổi chiều ngày 17-4, đại dịch sởi đang bùng lên cao điểm, thì các bệnh viện được lệnh phải đóng cửa thông tin, thậm chí phóng viên vào đưa tin, ghi hình là chuyện đặc cách, phải có giấy phép riêng.

Tin tức nói bệnh viện quá tải, thiếu trang thiết bị chữa trị và nhiều cháu nhỏ phải chung giường
Bản tin của báo Một Thế Giới cho biết ngay cả lao công, bảo vệ… của bệnh viện Nhi Trung Ương tại Hà Nội cũng được lệnh ngăn trở người tác nghiệp.
Trên các trang mạng, dấy lên không biết bao nhiêu thông tin về cái chết của con mình, của con bạn bè mình.
Uất nghẹn, và đè nén, nhưng họ chỉ được trả lời bằng những phát biểu vô hồn của bà bộ trưởng như “chưa đủ điều kiện để công bố dịch sởi” hoặc “muốn công bố dịch phải xin ý kiến”.
Những hình ảnh tràn ngập trẻ em nằm không đủ chỗ ở các bệnh viện Nhi vẫn giúp cho nét chân mày được trang điểm rất đẹp của bà bộ trưởng nhíu lại.
Trên một trang facebook, một người có bạn làm trong ngành y nói rằng sẽ khó mà có chuyện công bố dịch, vì nghe nói rằng y tế Việt Nam đã cam kết với W.H.O là sẽ thanh toán dịch sởi vào năm 2017 bằng văn bản, ngân sách tài trợ… nên việc công bố không kiểm soát được bệnh sởi sẽ làm mất mặt ngành y tế Việt Nam.
Tin tức này đang lan nhanh, cùng với việc Bộ Y tế vẫn im lặng về số lượng hàng ngàn trẻ em nhiễm bệnh, lại dường như là một điều xác tín im lặng.
Rõ ràng Bộ Y tế VN hoàn toàn xa dân đến mức không nghe được những lời kêu to như vậy chung quanh mình, cho dù những thông tin đó có thật hay không.
Không phải vô lý khi nhiều tờ báo đã phải kêu lên vào ngày 16-4 rằng “cần phải công bố dịch” hoặc “Bộ Y tế giấu dịch sởi”.

'Lãnh đạo vô cảm'

Hiện thực là giá trị lớn nhất, nó giới thiệu sự cấp bách mang giá trị nhân tâm con người, và cũng giới thiệu hiện thực về khả năng của bà bộ trưởng như một người đang cầm lái chiếc tàu Bộ Y tế đi qua sóng gió nhưng trong tiếng gió bão gầm rú, còn có tiếng kêu thét của các sinh linh vô tội bị cố ý nhấn chìm.
"Tôi chính thức mở lời kêu gọi bà bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến nên từ chức ngay... để những người thật sự có khả năng bước vào vị trí này để cứu người. Từ chức vào lúc này để nhận được sự trân trọng, và để đánh động toàn bộ ngành y dốc lực vào sự kiện đang quá cấp bách này."
Nhạc sỹ Tuấn Khanh
Mới đây, người dân Việt Nam nhìn thấy lời tuyên bố của bà Nguyễn Thị Kim Tiến là “Chúng tôi mà có con cháu mắc sởi, không bào giờ dại cho vào đây”.
Câu phát biểu này của bà Tiến đã làm bùng lên sự phẫn nộ trong các phụ huynh.
“Người ta sẽ đem vào đâu, nếu không là bệnh viện?” một phụ huynh đã viết lời bình như vậy. Câu nói của bà bộ trưởng làm mọi người sững sờ vì mang đầy sự vô trách nhiệm cũng như thiếu khả năng hành động của một quan chức.
Nếu dịch sởi không thể kiểm soát như bà Tiến mô tả, rõ ràng cần thiết phải lập trại cách ly khẩn cấp ở các thành phố lớn. Cần triệu tập các chuyên gia y tế để giải quyết vấn đề mà các bệnh viện thông thường đang không còn đủ sức.
Hàng ngàn trẻ nhiễm bệnh ở mọi nơi đủ là lý do để hành động nhanh, với y đức, với tình người.
Thật lòng, ngành y cũng đã tạo điều kiện để bà Tiến chứng minh tấm lòng của mình với các bệnh nhi, nhưng cũng đủ cẩu thả đến mức cho thấy bà Tiến không có khả năng đội mũ nón y tế cho đúng cách cơ bản khi đi thanh sát. Nhiều người đã bật cười về điều đó.

Ngành y tế bất lực?

Sự hỗn loạn bắt đầu xuất hiện. Trên các trang mạng xuất hiện nhiều lời quảng cáo chữa bệnh sởi gia truyền, thuốc trị sởi đặc biệt… theo nguyên tắc bình thông nhau, nhưng cũng là một lời tố cáo về sự bất lực của hệ thống y tế Việt Nam lúc này.
Chắc chắn không ít các bậc phụ huynh của 7000 đứa trẻ đang mắc bệnh, đang sốt ruột vì con mình, đã liên lạc với những chỗ như vậy. Sẽ là may mắn nếu đó là những lời quảng cáo tốt. Còn nếu đó lại là cách kiếm tiền nhanh của những kẻ cơ hội, mọi việc sẽ bùng nổ và trở thành một đại họa quốc gia.
Giấu diếm và giữ ghế, giữ mặt mũi cho giới lãnh đạo không phải là chuyện mới thấy trong ngành y tế Việt Nam.
Năm 2003 đã có chuyện giấu diếm dịch Sars. Năm 2008, lại cố ý nói trại đi dịch tả là “tiêu chảy cấp” để làm nhẹ đi tình hình. Những tiền lệ đó, nếu tiếp tục nối dài đến đại dịch sởi này, gọi đúng tên, là ô nhục.
Tôi không biết ai có suy nghĩ gần với mình, nhưng tôi chính thức mở lời kêu gọi bà bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến nên từ chức ngay.
Ở đây không phải là sự tức giận đòi hỏi bà phải bị trừng phạt vì những sai lầm vẫn có từ trước, hay đang đang diễn ra, mà lời kêu gọi bà nên từ chức để những người thật sự có khả năng bước vào vị trí này để cứu người.
Từ chức vào lúc này để nhận được sự trân trọng, và để đánh động toàn bộ ngành y dốc lực vào sự kiện đang quá cấp bách này.
Cũng không riêng gì bà Nguyễn Thị Kim Tiến mà nhiều quan chức khác cũng nên tập dần cách hành xử văn minh này, vì so với nhân dân, chính họ là người đang được thụ hưởng những giá trị văn minh nhiều nhất.
Bài viết thể hiện quan điểm riêng và văn phong của tác giả, hiện đang sống tại TP Hồ Chí Minh.

Thu Hiền - Cô ấy không từ chức được đâu!

Mấy hôm nay, các anh các chị hùa nhau đòi cô ấy từ chức. Làm sao cô ấy có thể từ chức được? Nói thẳng nhé, các anh các chị có bầu cô ấy đâu mà cô ấy phải làm theo ý của các anh các chị? Cô ấy làm việc này là do phân công của Đảng và Chính phủ. Nếu Đảng và Chính phủ thấy cô ấy không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ yêu cầu cô ấy nghỉ việc. Nói cách khác, cô ấy chịu trách nhiệm trước Đảng và Chính phủ chứ không chịu trách nhiệm trước các anh các chị nhé.


Ảnh: cảnh quá tải thường thấy ở bệnh viện (nguồn internet)

Các anh chị biết rằng nếu cô ấy từ chức thì sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người khác không? Cô ấy từ chức có nghĩa cô ấy tự thừa nhận cái sai. Nếu sai thì phải truy ra đến tận cùng nguồn gốc. Đó là lý do tại sao cô ấy nói, “lỗi vắc xin thì xử vắc xin”, ý là sẽ xử người nhập vắc xin, nhà sản xuất vắc xin, công ty phân phối vắc xin, chứ cô ấy có nói treo cổ lọ vắc xin đâu mà các anh chị cứ diễn giải thô thiển vậy? Như vậy, cả một dây liên quan chằng chịt, thử hỏi liệu họ có từ chức hết được không? Mà họ từ chức hết thì ai nhập, ai cung cấp vắc xin cho con cái các anh chị tiêm? Mà nếu nguyên nhân là do mất điện làm vắc xin hỏng, thì các anh chị bên Tổng công ty điện lực Việt Nam và Bộ công thương có từ chức được không? Đây là vấn đề hệ thống nên nó không đơn giản như các anh các chị nghĩ đâu.

Các anh chị cũng phải thông cảm cho cô ấy chứ. Sau bao nhiêu năm gian khổ, đầu tư, phấn đấu, mới làm đến chức Bộ trưởng, chưa kịp cống hiến đầy đủ, chưa kịp giải quyết các vấn đề bức xúc của ngành y tế, các anh chị đã bảo cô ấy về rồi thì có phải lãng phí không? Mà xã hội mình cũng đâu có dễ, cô ấy từ chức thì làm gì bây giờ? Mấy đồng chí chuyên viên còn có thể làm tư vấn, mở công ty, hay thành lập các tổ chức phi chính phủ để tiếp tục cống hiến, còn Bộ trưởng như cô ấy thì đâu có làm được mấy việc đó? Mà nói thật, việc quy hoạch, bổ nhiệm một Bộ trưởng đâu có dễ dàng gì, mọi thứ phải theo quy trình, theo nhiệm kỳ chứ. Nếu giữa đường mà thay đổi thì có phải là biểu hiện của sự mất đoàn kết và bất ổn định không?

Mà nói thật, các anh các chị có vẻ theo chủ nghĩa cá nhân quá đấy. Chúng ta phải nghĩ đến quyền lợi chung mà hy sinh quyền lợi cá nhân chứ. Phân tích cho các anh chị hiểu nhé. Việc tiêm vắc xin là để giảm tỉ lệ nhiễm bệnh và tử vong ở trẻ sơ sinh, và chương trình đã rất thành công, nếu không thì nhà nước bỏ tiền ra cho con các anh các chị tiêm miễn phí làm gì? Chính vì vậy, nếu có một vài trường hợp tử vong, không ai mong muốn vậy, nhưng vì là điều không tránh khỏi, nên chúng ta hãy coi đó là sự hy sinh đi. Vài trẻ tử vong, vài gia đình đau khổ, nhưng nếu so với hàng nghìn đứa trẻ khác đã được cứu sống vì được tiêm phòng vắc xin thì có tốt hơn không? Nếu tính lợi ích, thì rõ ràng sự hy sinh này là xứng đáng mà. Nói thật hy sinh quyền lợi, thậm chí tính mạng cá nhân vì tập thể là điều đúng nên làm, chúng ta phải trân trọng.

Nếu các anh chị bảo, họ hy sinh vì lợi ích cộng đồng thì tại sao cô ấy không thăm họ khi đến Quảng Trị hả? Nói thật, vì các anh chị chưa làm Bộ trưởng bao giờ nên không hiểu cuộc sống của họ bận rộn và vất vả như thế nào đâu, tính từng giây từng phút. Cô ấy rất buồn, vì nhiều anh chị cho cô ấy là “vô cảm” là “không đồng cảm với nỗi đau”. Các anh chị có biết khi ở Quảng Trị, mặc dù phụ trách mảng y tế, nhưng cô ấy đã đến dự lễ khởi công xây dựng nhà tháp chuông tại nghĩa trang liệt sỹ huyện Gio Linh không? Đây chính là truyền thống “uống nước nhớ nguồn” của dân tộc. Chính vì vậy, các anh chị bảo cô ấy có vấn đề về tư cách đạo đức là không chuẩn. Tư cách đạo đức phải được thể hiện đúng tinh thần, đúng tầm cao và đúng thời điểm chứ.

Mà nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy các anh chị mới là người phải thăm hỏi các gia đình có con tử nạn. Con họ đã hy sinh để cho con của các anh các chị sống đó thôi. Nói người thì phải nghĩ đến ta, chứ đừng quy kết một chiều. Tôi hy vọng, khi hiểu ra các anh chị sẽ lập quỹ ủng hộ gia đình ba cháu tử nạn. Nếu có địa chỉ và tài khoản, nhớ gửi cho thư ký để cô ấy đóng góp. Việc này đáng làm, và các anh chị nên lập facebook kêu gọi xã hội ủng hộ gia đình ba cháu, đừng lập facebook kêu gọi cô ấy từ chức, cô ấy không từ chức được đâu!
  (Diễn Ngôn)

Nhập siêu từ Trung Quốc tăng gấp 8 lần

Infonet

Nhập siêu từ Trung Quốc gia tăng chóng mặt. ông Trần Hữu Huỳnh, Chủ tịch Trung tâm trọng tài quốc tế (VCCI), đề nghị đoàn đàm phán phải lấy yếu tố Trung Quốc để phân tích rút kinh nghiệm cho các cuộc đàm phán FTA sau.

Khi các FTA song phương và đa phương được ký kết mức độ cam kết về hàng hóa sẽ xóa bỏ 90-100% thuế nhập khẩu.

Hiện nay, Việt Nam đã ký kết 08 FTA song phương và đang đàm phán 07 Hiệp định khác, TS. Ngô Đức Mạnh, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Đối ngoại của Quốc Hội cho biết trong Hội thảo “Quốc Hội với việc đàm phán, lý kết và thực hiện các Hiệp định thương mại tự do (FTA)” do Ủy ban Đối ngoại của Quốc hội phối hợp với cơ quan Phát triển Hoa Kỳ (USAID).
Hội nhập kinh tế thế giới và tự do hóa thương mại đã khiến Việt Nam gia tăng xuất khẩu, thu hút nguồn vốn, công nghệ, trình độ quản lý, môi trường kinh doanh thông thoáng và an toàn hơn … Khi các FTA song phương và đa phương được ký kết mức độ cam kết về hàng hóa sẽ xóa bỏ 90-100% thuế nhập khẩu.
Hiện đã có 7/10 nước đầu tư vốn lớn vào Việt Nam là những nước đã có FTA với Việt Nam. Khoảng 34% vốn FDI liên doanh, liên kết với DN Việt Nam.
Tuy nhiên, vấn đề đặt ra liệu chúng  ta có khai thác được thuận lợi trong FTA? Vì chúng ta đã nhận thấy mặc dù xuất khẩu tăng nhưng giá trị gia tăng không cao, chủ yếu là xuất thô, hàng gia công. Trong khi đó, tỷ trọng xuất khẩu của các DN FDI ngày càng tăng, từ dưới 50% năm 2002 lên 61,4% năm 2013.
Các mặt hàng trong nước thì bị cạnh tranh gay gắt bởi các mặt hàng cạnh tranh từ chính các nước FTA: gà, tỏi, trái cây… khiến nhập siêu tăng mạnh lại chính từ các nước có FTA với Việt Nam.
Đặc biệt là tình trạng nhập siêu từ Trung Quốc gia tăng chóng mặt. Năm 2001, nhập siêu từ Trung Quốc chỉ 210 triệu USD, đến năm 2012 đã tăng vọt lên tới 16 tỷ USD (tăng 76 lần). Nếu tính từ lúc ký FTA giữa ASEAN- Trung Quốc năm 2004 thì mức này gấp 08 lần.
Để rút kinh nghiệm cho các cuộc đàm phán FTA tiếp theo, ông Trần Hữu Huỳnh, Chủ tịch Trung tâm trọng tài quốc tế (VCCI), đề nghị đoàn đàm phán phải lấy yếu tố Trung Quốc để phân tích.
Bên cạnh đó, DN xuất khẩu phải đối mặt với hàng loạt các vụ kiện chống bán phá giá, chống trợ cấp từ các nước nhập khẩu như Hoa Kỳ như: ống dẫn dầu, ống thép không rỉ, chống trợ cấp tôm đông lạnh, tua bin điện gió, ống thép Cacbon, túi nhựa PE, cá tra, cá basa…
Ông Huỳnh cũng cho biết thêm, hiện nhiều DN Việt chưa tận dụng được các lợi ích thuế quan từ FTA, do không biết, do trình tự thủ tục cấp C/O (chứng nhận xuất xứ hàng hóa) ưu đãi phức tạp, do chính DN không đáp ứng đủ các điều kiện ưu đãi.
Với FTA các DN nhỏ và vừa trong nước chủ yếu là điều chỉnh chứ không tận dụng được thời cơ. Điều này cho thấy cách lập định chính sách của chúng ta có vấn đề. Chúng ta chưa làm được những công cụ bảo vệ trong nước về tư pháp.
Linh Lan 

Dù việc đánh tráo có hay không…

Bùi Tín  -VOA


Sau bài viết ‘’Cuộc đánh tráo không thể có’’ trên VOA, tôi đã nhận được một số ý kiến tán đồng, một số ý kiến phản đối. Đây là chuyện bình thường. Tôi rất coi trọng những ý kiến phản đối để điều chỉnh nhận thức của mình, may ra được tiếp cận thêm chân lý. Đó là điều tôi cho là hệ trọng nhất.

Tôi cám ơn bạn Mai Linh và bạn Phan Châu Thành đã phát biểu trên báo Thông Luận và mạng Dân Làm Báo (ra ngày 6/4/2014), phản biện những ý kiến của tôi, cho tôi là ‘’ấu trĩ‘’, ’’lập luận chưa chặt chẽ ‘’, thậm chí còn cho rằng tôi vẫn bị niềm tin ở ông Hồ chi phối nặng nề do cái tệ sùng bái cá nhân nhiễm phải khi còn ở trong đảng CS nên đã mất sự sáng suốt cần thiết.

Trong tranh luận tôi luôn tự nhủ phải giữ thái độ trung thực, lương thiện, không tự ái, chủ quan, phải biết phục thiện, công nhận lẽ phải. Chính do thái độ ấy mà sự đánh giá của tôi về ông Hồ đã có những bước thay đổi dần, chắc chắn, trong cả quá trình từ khi ra nước ngoài năm 1990 đến nay, nghĩa là 25 năm. Trước đó tôi còn tiếc rằng khi kết thúc chiến tranh năm 1975 thì ông Hồ đã mất nên những người lãnh đạo kế thừa không có đủ bản lãnh để thực hiện hoà giải hòa hợp dân tộc, có những chính sách sai lầm dại dột, bỏ tù hàng loạt viên chức - quân nhân của VN Cộng hòa, gây thêm thù hận, chia rẽ, làm hại cho việc xây dựng lại đất nuớc. Tôi chủ quan nghĩ rằng ông Hồ luôn tỉnh táo, thường khuyên dân ‘’thắng không kiêu, bại không nản ‘’, ông Hồ khôn ngoan, không đến nỗi tệ như Lê Duẩn.

Sau khi Liên Xô sụp đổ, cả phe XHCN tan vỡ, tôi có dịp trở lại các nước Nga, Đức, Tiệp Khắc, Ba Lan, tiếp xúc với nhiều nhà báo, nhà văn các nước này, trao đổi về lý luận, về chủ nghĩa Marx – Lenin, về CHXH hiện thực … thì sự đánh giá của tôi về ông Hồ thay đổi hẳn.

Trong những chuyến thăm Hoa Kỳ, tôi thường ghé qua Thư viện Quốc hội để đọc, ghi, chụp không biết bao nhiêu tài liệu hiếm quý, từ đó tôi hiểu rõ thêm về lý thuyết CS đã sai lầm tận gốc rễ, cả về nhân sinh quan và phương pháp luận. Tôi cũng nhận rõ thêm bộ mặt của Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành và hàng loạt lãnh đạo CS khác.

Từ 1998 đến 2004, tôi có dịp gặp một số nhà văn, nhà báo, nhà nghiên cứu quan tâm đến tình hình VN, viết sách về VN. Ở Paris tôi có dịp gặp, trao đổi ý kiến khá sâu với ông J. William Duiker, cô Sophie Quinn Judge, giáo sư Pierre Brocheux đều là những người viết kỹ nhất về tiểu sử của ông Hồ.

Qua những cuộc thảo luận ấy tôi hiểu rõ ông Hồ hơn, nhất là thái độ của ông Hồ sùng bái mù quáng Stalin, Mao Trạch Đông ra sao, thiếu quan điểm độc lập, tự chủ, bị Trung Quốc ép nên cam chịu chia đôi đất nước ở vĩ tuyến 17 ra sao. Ông được đào tạo là nhân viên tình báo được KGB trả lương.

Tôi hiểu rằng muốn thay đổi chế độ độc đảng tai hại, chuyển đổi sang hệ thống chính trị đa nguyên – đa đảng, nhất thiết phải xóa bỏ hình tượng sùng bái ông Hồ, giải ảo - démystifier – cái ảo thuyết coi ông Hồ là lãnh tụ vĩ đại, thậm chí là vĩ đại nhất trong lịch sử dân tộc, để thuyết phục được cả xã hôị ta sớm từ bỏ sự ngộ nhận ấy. Tôi cũng hiểu việc này khó khăn lắm, cần kiên trì nhẫn nại, không thể nóng vội.

Tôi đã cố gắng tham gia vào công cuộc giải ảo cực kỳ hệ trọng này. Ngay từ năm 1991 tôi đã viết bài chỉ rõ ông Hồ đã dùng ngòi bút mang tên Trần Dân Tiên để tự ca ngợi mình trong cuốn sách Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch, tự xếp mình ngang các anh hùng dân tộc Lê Lợi, Quang Trung, rồi tự xưng là Bác với nhân dân, trong đó có các cụ già cao tuổi hơn, là những điều không thể chấp nhận. Tôi bị ngay báo QĐND trong nước phản pháo bằng bài báo ‘’Bùi Tín đi sâu vào con đường phản bội khi xúc phạm bác Hồ ‘’.

Năm 1994 tôi được anh Đỗ Nam Hải từ Úc hỏi về chuyện có thật ông Hồ được Liên Hiệp Quốc công nhận là Anh hùng dân tộc và Danh nhân Văn hóa thế giới không, tôi đã ghé qua trụ sở UNESCO ở Paris, tìm ra những tài liệu gốc để nói rõ không hề có một nghị quyết nào của LHQ như thế, rằng UNESCO chỉ thông báo là nhân kỷ niệm 100 năm ngày sinh của ông Hồ, phía VN có ý định tổ chức kỷ niệm nên LHQ thông báo để mọi thành viên tùy nghi tham gia, nhưng về sau do quá nhiều phản đối nên LHQ không chủ trương tham gia nữa. Đến ngày kỷ niệm, ở Paris cũng như ở Hà Nội, không có một đại diện nào của UNESCO, LHQ tham gia. Hà Nội đã xuyên tạc sự thật, nói dối không biết ngượng.
Sau đó, chính quyền không còn dám ba hoa về chuyện này nữa.

Tôi đã nghiên cứu lại hồ sơ Cải cách ruộng đất và thấy rõ thêm thái độ vô trách nhiệm của ông Hồ trong vụ giết bà Nguyễn Thị Năm cũng như việc sửa sai rất tùy tiện giả dối. Chính ông Hoàng Quốc Việt kể cho tôi nghe rằng ông đã vội đến gặp ông Hồ báo tin người ta sắp xử tử bà Năm, ông Hồ hứa sẽ can thiệp, nhưng rồi ông ta lờ đi. Mà chính ông ta còn viết bài ‘’Điạ chủ ác ghê‘’, kể tội ác của bà Năm. Sau hơn 20 năm nghiền ngẫm, năm 2012 trong một cuộc họp tôi đã công khai nói rõ rằng «trong lòng tôi, ông Hồ không còn là một nhân vật tích cực, có đóng góp gì cho lịch sử VN ; theo tôi, nếu như không có ông Hồ thì lịch sử VN sẽ khác, nhân dân ta có thể không bị chiến tranh tàn phá, không thành một con tốt trên bàn cờ chiến tranh lạnh, có thể không ở trong cái thế chia rẽ, rã rời, phân hóa giàu nghèo khủng khiếp như hiện nay. Cho nên nếu cho điểm, tôi sẽ cho ông Hồ điểm âm, là một nhân vật tiêu cực trong lịch sử.» Như vậy nói tôi còn quyến luyến ông Hồ là không đúng, là oan uổng cho tôi.

Tôi đã nói với các bạn trẻ, cái giờ phút bi thảm của dân tộc có thể là vào một đêm nào đó ở ngõ Compoint (Pháp), người thanh niên non nớt Nguyễn Tất Thành ôm bản Luận cương Lenin vào lòng la toáng ‘’Chân lý đây rồi‘’, từ đó thành người Cộng sản và dắt toàn dân theo chủ nghĩa CS đến nay.

Thưa ông Phan Châu Thành và cô Mỹ Linh, đây là điều quan trọng nhất tôi muốn nhấn mạnh để đáp lại 2 bài phản biện tôi vừa nhận được. Để nói rằng tuy tôi vẫn chưa tin rằng trong lăng Hồ Chí Minh là xác một người Trung Quốc mang tên Hồ Tập Chương, nhưng điều đó không hề thay đổi về sự đánh giá của tôi đối với nhân vật từng đứng đầu đảng CS VN và chế độ VN Dân chủ Cộng hòa từ năm 1945 đến năm 1969. Đó là một nhân vật tiêu cực, có hại, với đường lối bế tắc, sai lầm, độc đoán.

Với tôi, đó là một quá trình vận động trí tuệ và tình cảm gay go, thú vị đi tìm sự thật, đạt đến kết quả cuối cùng là từ chỗ coi ông Hồ là lãnh tụ vĩ đại, sáng suốt, dấn thân vì nước vì dân, sống giản dị, vào tù ra khám, được cả nước kính yêu, thế giới ngưỡng mộ … thật ra chỉ là một nhà hoạt động cơ hội, thiếu kiến thức chính trị cơ bản, mù quáng theo chủ nghĩa Lenin và Stalin, sùng bái Mao, khinh thường luật pháp và các thể chế dân chủ, dẫn dắt đất nước vào con đường độc đảng tối tăm, dấn sâu mãi không còn có đủ nghị lực để quay lại con đường sáng của thế giới dân chủ, ngay cả khi tuyệt đại đa số các nước cộng sản cũ đã phải quay lại với thế giới dân chủ thì những kẻ kế thừa ông vẫn ù lỳ vì lòng tham.

Theo tôi việc chưa đạt được đồng thuận thật cao là trong lăng Hồ Chí Minh hiện tại là người Việt hay người Tàu, là Hồ Chí Minh hay Hồ Tập Chương, không ảnh hưởng gì đến việc đánh giá nhân vật lịch sử này , và việc đánh giá hiện nay đang trên quá trình vận động, thay đổi, nhất là trong lực lượng tuổi trẻ, không bị tác động bởi bộ máy tuyên truyền áp đặt của chính quyền.

Riêng với một bộ phận khá đông đảng viên CS lâu năm, theo kinh nghiệm bản thân tôi, các bạn nên ra sức thuyết phục bằng lý lẽ, không nên nóng ruột vội vã chụp mũ là ‘’ngu lâu‘’, là ‘’ngoan cố ‘’, vì từ bỏ một nhận thức sâu, tình cảm đậm, nuôi dưỡng vài chục năm không dễ dàng. Con người ta có lúc kỳ lạ vậy đó; cổ xúy dân chủ, lên án độc tài, nhưng vẫn coi ông Hồ là thần tượng. Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh là thế. Luật sư Cù Huy Hà Vũ là thế ; ông coi Hồ Chí Minh là lãnh tụ vĩ đại, cũng coi đại tướng Võ Nguyên Giáp là kiệt xuất. Tướng Vĩnh lên án quyết liệt chế độ tham quan ô lại hiện tại, xuống đường sát cánh cùng anh chị em dân chủ thế là đáng quý rồi. Rồi dần dà tướng Vĩnh, luật sư Hà Vũ cũng sẽ nhận ra. Kẻ trước người sau, khi đã có thiện chí, có tư duy độc lập, có lòng yêu nước thương dân mách bảo, sớm muộn sẽ nhận diện đúng ông Hồ, và khi đã nhận ra là như đinh đóng cột, như Galilê thuở xưa, trước dàn giáo hỏa thiêu vẫn dứt bỏ nhận thức cũ, nói lên chân lý: quả đất vẫn quay!

Tuy đánh giá ông Hồ là một vấn đề then chốt, hệ trọng ,nhưng không nên coi đó là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một con người, sẽ tự mình làm yếu hàng ngũ đấu tranh. Nên có cách nhìn thoáng rộng, bao dung, thuyết phục và chờ đợi. Bạn mình chưa hiểu ra là do ta chưa thuyết phục nổi.

Sau các bài phản biện của 2 bạn Mỹ Linh và Phan Châu Trinh, tôi vẫn chưa được thuyết phục rằng trong lăng ở Hà Nội là một người Trung Quốc được đánh tráo một cách trọn vẹn; rồi đây có thể việc khám nghiệm ADN của con cháu 2 người đó, hiện còn sống ở Đài Loan và Hà Nội, có thể cho một kết luận đáng tin cậy. Dù sao tôi rất biết ơn sự phản biện ấy, cho tôi dịp nghĩ đi rồi nghĩ lại…

Công cuộc đánh giá đúng con người cầm quyền cao nhất ở VN từ 1945 đến 1969, giải ảo sự sùng bái mù quáng dai dẳng lãnh tụ vẫn là một việc làm cần thiết, bằng những chứng cứ, lập luận vững chắc , tài liệu lịch sử đáng tin cậy, với thái độ bình tĩnh bè bạn chứ không thể bằng sự công kích, chia rẽ, lên án nặng nề, chỉ gây nên phản tác dụng, khi lực lượng dân chủ VN đang cần phát triển và đoàn kết .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét