Vì sao mà hèn?
Trần Hoàng Lan (Danlambao)
- Tưởng niệm là hành động để tỏ lòng thương tiếc, tôn kính, biết ơn với
những người đã khuất. Một hoạt động tâm linh phổ biến của người Việt
cũng như của toàn nhân loại. Vào những ngày giỗ tết, thế hệ con cháu của
gia đình, dòng họ thắp hương tưởng nhớ tới những người đã khuất của thế
hệ trước. Lễ tri ân các anh hùng, liệt sĩ đã có công được tổ chức hàng
năm với sự tham gia của nhân dân cả nước. Ngày xảy ra những vụ tai nạn
khủng khiếp như động đất, sóng thần, những vụ khủng bố cướp đi sinh mạng
của nhiều người ở một số quốc gia thường được lấy làm ngày tưởng niệm
các nạn nhân. Những người đã khuất có công đóng góp cho sự phát triển
của cộng đồng nhân loại vẫn được tưởng nhớ tới một cách thường xuyên vào
những thời gian nhất định.
Cá biệt cũng có những cuộc tưởng niệm bị phản đối. Nhưng đó là cuộc
tưởng niệm ở quốc gia này bị quốc gia khác phản đối với lý do chính
đáng. 26/12/2013 Thủ tướng Nhật Shinzo Abe đến thăm đền Yasukuni (một
hình thức tưởng niệm) bị Trung Quôc, Hàn Quốc lên án với lý do "Ngôi đền
vinh danh một số tội phạm chiến tranh của Nhật trong Thế chiến
thứ hai và bị Bắc Kinh và Seoul xem là biểu tượng cho lịch sử xâm lược
của nước này".
Đầu năm 2014 nhà nước cộng sản đã liên tiếp có những hành động ngăn chặn, phá hoại các buổi lễ tưởng niệm.
19/1/2014 là 40 năm ngày Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa (19/1/1974)
cũng là ngày mà 74 chiến sĩ của hải quân VNCH đã hy sinh để bảo vệ. Mặc
dù trước đó báo chí nhà nước đã nhắc tới, vinh danh họ và đích thân Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng đã hứa hẹn sẽ tổ chức lễ kỷ niệm. Nhưng kế hoạch
thắp nến tri ân họ của UBND thành phố Đà Nẵng đã bị hủy vào phút chót,
lễ tưởng niệm họ do các nhân sĩ trí thức yêu nước tổ chức dưới chân
tượng đài Lý Thái Tổ ở Hà Nội bị "công an đóng giả công nhân cưa đá"
chiếm dụng địa điểm. Dư luận đã đồn đoán sự thay đổi đột ngột này có thể
là do Hà Nội đã làm theo yêu cầu của Băc Kinh qua cuộc điện đàm nóng
giữa Tập Cận Bình và Nguyễn Phú Trọng.
Gần một tháng sau, 16/2/2014 cũng tại địa điểm trên với chiến thuật đưa
"quần chúng tự phát ôm nhau nhảy múa" dưới chân tượng đài và hát vang
bài "con bướm xuân"(đạo nhạc từ một bài hát của Trung Quốc ) nhà nước
cộng sản lại tiếp tục ngăn cản lễ tưởng niệm 60 nghìn chiến sĩ, đồng bào
ngã xuống trong chiến tranh chống Trung Quốc xâm lược (lễ tưởng niệm mà
đã có một thời họ vẫn tổ chức). Ít bụi bặm hơn "cưa đá" nhưng lố bịch,
kệch cỡm, láo xược thì khôn tả.
Có vẻ như muốn thanh minh với 60 vạn vong linh, một "dư luận viên" đã
thay mặt đảng, nhà nước nói ra lý do ngăn cản là: "tránh đối đầu với
Trung Quốc để phát triển kinh tế...". Đây là đường lối ngoại giao đã
được nhà nước cộng sản Việt Nam tuân thủ triệt để sau hội nghị Thành Đô
1991 đồng thời tuyên truyền để người dân đã lầm tưởng nó gần giống như
"giữ hòa hiếu với Trung Quốc" thủa xưa: kết thúc chiến tranh với Trung
Quốc mặc dù thắng Việt Nam vẫn sang cầu hòa, xin phong vương, nhận triều
cống hàng năm. Nhưng thực chất thì khác hẳn nhau. Thời phong kiến, tuy
Trung Quốc là nước lớn mạnh bên cạnh Việt Nam nhỏ yếu và một nước xâm
lược một nước khác không gặp bất cứ một trở ngại gì từ cộng đồng quốc
tế. Nhưng ngoại trừ các triều vua Việt Nam bán nước, chính quyền phong
kiến Trung Quốc ngoài chuyện phong vương cho vua Việt Nam mang tính hình
thức và nhận triều cống hàng năm thì không thể, không được đáp ứng bất
cứ một yêu cầu nào khác.
Câu "Sông núi nước Nam vua Nam ở" trong bài thơ "Thần" chính là lời
tuyên bố độc lập rất đanh thép của các triều đại phong kiến Việt Nam.
Mặc dù cầu hòa, nhưng có lần Việt Nam đã chủ động đánh trước để đập tan
âm mưu xâm lược của Trung Quốc từ trong trứng nước. Như Lý Thường Kiệt
đã từng mang quân sang đánh thành Ung Châu để ngăn chặn chiến tranh xâm
lược của nhà Tống. "Tránh đối đầu với Trung Quốc" của nhà nước cộng sản
Việt Nam ngày nay thực chất là đáp ứng hầu như mọi yêu sách ngang ngược
của một chính quyền vốn có truyền thống bành trướng. Rõ rệt nhất là từ
sau hội nghị thành đô 1991 tới nay.
Năm 1958 tuy chưa chiếm được hoàn toàn Hoàng Sa, Trường Sa nhưng Trung
Quốc đã ngang ngược tuyên bố lãnh hải bao gồm cả hai quần đảo này cộng
sản Việt Nam đã có ngay công hàm của Thủ tướng Phạm Văn Đồng tán thành
tuyên bố của họ.
Năm 1974 Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa cộng sản Việt Nam đã hoàn toàn im tiếng không dám phản đối.
Năm 1988 Trung Quốc tấn công chiếm đảo Gạc Ma ở Trường Sa tàn sát 64
chiến sĩ hải quân của QĐND, nhà nước cộng sản Việt Nam coi như không có
chuyện gì xảy ra.
Năm 1999 họ muốn lãnh thổ rộng ra thì có ngay hiệp ước phân định biên
giới công nhận hàng chục ngàn cây số vuông biên giới, các địa danh quen
biết như Ải Nam Quan, một nửa thác Bản Giốc, bãi Tục Lãm,… từng là của
Việt Nam nay đã thuộc Trung Quốc.
Để tiêu thụ hàng giá rẻ nhưng độc hại Trung Quốc chỉ cần lệnh cho báo chí nhà nước của Việt Nam không được nêu thông tin trên.
Sợ mất lòng Trung Quốc báo, chí "lề đảng" chỉ dám gọi những tàu của họ
đã đâm chìm tàu của ngư dân là “tàu lạ”, tấm bia kỷ niệm chiến thắng cầu
Khánh Khê năm 1979 cũng bị đục bỏ đi bốn chữ "Trung Quốc xâm lược",
những hy sinh mất mát của quân dân trong cuộc chiến biên giới đã cố tình
bị lãng quên trong thông tin của "lề đảng".
Khi họ không thích ở Việt Nam có những cuộc biểu tình phản đối Trung
Quốc là lập tức công an Việt Nam trấn áp những cuộc biểu tình đó “chu
đáo” hơn bất kỳ một cuộc nào khác. Những người bày tỏ lòng yêu nước mà
có liên quan tới phản đối Trung Quốc dù dưới bất kỳ hình thức nào: từ
biểu tình, mang khẩu hiệu, viết báo,... thậm chí chỉ là ngồi nhà tọa
kháng đều bị nhà nước Việt Nam nếu không sách nhiễu thì cũng vu cho một
tội nào đó để bắt cho kỳ hết.
Khai thác bauxite ở trong nước có hại cho môi trường bị người dân phản
đối, Trung Quốc chuyển sang khai thác ở Tây Nguyên Việt Nam liền được
chính quyền cộng sản đón nhận coi là “chủ trương lớn”để thực thi.
Thấy nhà nước Trung Quốc thường xuyên đàn áp, bắt bớ những người luyện
tập Pháp luân công, lãnh đạo cộng sản Hà Nội dù chưa rõ lợi hại cũng trù
dập, sách nhiễu họ.
Những năm gần đây sau hàng loạt hành động xâm lấn công khai, vi phạm chủ
quyền biển như: bắn giết, bắt bớ ngư dân, cắt cáp tàu thăm dò của tàu
Bình Minh, Viking trên hải phận của Việt Nam,... làm tình hình biển Đông
ngày thêm căng thẳng, Trung Quốc muốn Việt Nam chỉ đàm phán song phương
không đưa ra quốc tế. Việt Nam luôn đáp ứng bằng lập trường trước sau
như một “đàm phán song phương, không muốn bên thứ ba xen vào".
Đầu năm 2014 Trung Quốc không muốn Việt Nam nhắc lại cuộc cưỡng chiếm
quần đảo Hoàng Sa và tội ác đẫm máu trong cuộc chiến tranh xâm lược
1979. Việt Nam đã triệt để thi hành.
Rõ ràng là vì sợ. Nhưng sợ thì cũng có nhiều kiểu sợ. Sợ mang tính di
truyền từ đời này sang đời khác là nỗi sợ của những loài vật sợ kẻ ăn
thịt mình. Sợ theo kiểu "tránh voi chẳng xấu mặt nào" mà những kẻ yếu
thường lấy để tự an ủi mình. "Thứ nhất sợ kẻ anh hùng. Thứ hai sợ kẻ
cuối cùng liều thân" là kiểu mà cộng đồng quốc tế hiện nay vẫn sợ một
nước nghèo khổ vào loại bậc nhất là Bắc Hàn. Kiểu sợ của chính quyền
cộng sản Việt Nam trước Bắc Kinh như nêu trên là kiểu sợ đến mức đáng
khinh mà từ điển tiếng Việt gọi là "hèn". Và "cái hèn" đó có nguyên nhân
từ sự phụ thuộc nói đúng hơn là sự lệ thuộc ngày càng nhiều của họ vào
Trung Quốc nhất là từ sau hội nghị Thành Đô 1991.
Năm 1949 đảng cộng sản Trung Quốc giành được chính quyền, nước cộng hòa
nhân dân Trung Hoa được thành lập. Từ năm 1950 theo yêu cầu của đảng
cộng sản Việt Nam Trung Quốc đã không ngừng viện trợ vũ khí và cả người
(dưới hình thức cố vấn) cho cuộc kháng chiến chống Pháp. Mù quáng vì ý
thức hệ cộng sản và ở thế của kẻ xin và nhân viện trợ. Cộng sản Việt Nam
dưới danh nghĩa Việt Minh đã nhất nhất tuân theo sự chỉ đạo của cộng
sản Trung Quốc qua đội ngũ cố vấn. Giải pháp chia đôi đất nước trong
hiệp định Giơ ne phần nào do áp đặt của cộng sản Trung Quốc.
Sau kháng chiến chống Pháp sự lệ thuộc là một loạt các chủ trương chính
sách sai lầm của nhà nước cộng sản Việt Nam gây hậu quả nghiêm trọng.
Chúng đều là những chủ trương chính sách hoặc bị áp đặt, hoặc bắt chước
dập khuôn theo của Trung Quốc. Đó là cuộc cải cách ruộng đất giết oan
hàng vạn người. Là việc bắt bớ, đày ải các văn nghệ sĩ chân chính qua vụ
án nhân văn giai phẩm làm thui chột nền văn nghệ nước nhà. Là phong
trào hợp tác hoá làm cho nông thôn Việt Nam tiêu điều, xơ xác,…
Trong cuộc chiến tranh Nam - Bắc mặc dù bất hòa nhưng Trung Quốc và Liên
Xô vẫn ra sức viện trợ cho cộng sản Việt Nam. Để nhận được nhiều viện
trợ trong thời gian này cộng sản Việt Nam đã sử dụng chiến thuật "đu
dây" và lệ thuộc vào cả hai nước "đàn anh".
Sau năm 1975 nhận thấy sự tiếp tay của cộng sản Trung Quốc cho Khơ me đỏ
đánh phá mình ở biên giới Tây Nam cộng sản Việt Nam đã ngả hẳn vào nước
"đàn anh" Liên Xô và ký hiệp định an ninh giữa hai nước vào năm 1978.
Nhưng cũng không tránh được cuộc chiến tranh biên giới 1979 do Trung
Quốc phát động. Đây là cuộc chiến tranh xâm lược của Trung Quốc gây ra
tội ác đẫm máu với quân dân các tỉnh biên giới phía Bắc. Năm 1980 cộng
sản Việt Nam sửa đổi hiến pháp mà trong lời nói đầu đã xác định cộng sản
Trung Quốc là kẻ thù.
Những năm tiếp theo. Bị cấm vận do mang quân đánh Campuhia, sai lầm về
các chính sách kinh tế, viện trợ của Liên Xô ít dần nhà nước cộng sản
Việt Nam đứng trước viễn cảnh sụp đổ. Hiển hiện rõ ràng nhất khi cuối
thập niên 80 đầu 90 thế kỷ trước khi Liên Xô và một loạt các nước cộng
sản Đông Âu tan rã. Thân cô thế cô, không nơi dựa dẫm cộng với nỗi lo
sụp đổ lên tới tột bậc buộc cộng sản Việt Nam tưởng như đoạn tuyệt được
với Trung Quốc lại phải một lần nữa ngả vào vòng tay của Bắc Kinh. Đầu
tiên là sửa đổi hiến pháp để bỏ nội dung ghi Trung Quốc là kẻ thù, tiếp
đó bầu đoàn thê tử của Hà Nội lục tục dắt díu nhau sang cầu cứu Bắc Kinh
gọi cho oai là "sang để bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc".
Biết rõ thân thế của Hà Nội. Với bản tính nham hiểm, bành trướng Bắc
Kinh đã không bỏ lỡ cơ hội để thực hiện những mưu đồ thâm độc với Việt
Nam mà từ trước tới nay vẫn giấu giếm vì chưa có thời cơ. Hiệp ước Thành
Đô được ký kết trong bối cảnh trên giữa một bên là "Trung Quốc thì gian
ngoan mưu lược" một bên là " ta thì dại dột cả tin" như một nhà cựu
ngoại giao đã thú nhận. Tuy không công bố nội dung nhưng chắc chắn là
phía Việt Nam phải chịu thua thiệt đủ đường. Bởi sau khi được ký kết có
người trong cuộc đã gọi nó là: "cái tròng Bắc thuộc mới", từ nó hàng
loạt các hiệp ước phân định biên giới, vùng biển, những tuyên bố chung,
đàm phán song phương,... khiến Việt Nam mất đất, mất biển, mất các địa
danh quen thuộc và trở nên "nhũn như con chi chi" thực thi mọi yêu cầu
đòi hỏi ngang ngược của Trung Quốc.
Ngoài sự lệ thuộc do ràng buộc của hiệp ước Thành Đô, Hà Nội còn tự
nguyện lệ thuộc vào Bắc Kinh. Vì "kẻ thù truyền kiếp" ngày nào giờ đây
trong mắt họ đã trở thành “thần tượng”. "Thần tượng" về kinh tế với mức
tăng trưởng cao sau khi đã bỏ đường lối kinh tế XHCN chạy theo tư bản,
"Thần tượng”về chính trị với mô hình độc tài đảng trị ,đàn áp các phong
trào đòi tự do dân chủ, đàn áp tôn giáo và từng “nổi tiếng” với “Thiên
An Môn”, "Pháp luân công”, "Tây Tạng”, "Tân Cương”. Do vậy họ đã tự
nguyện sao chép bắt chước nhiều chính sách chủ trương của Bắc Kinh trong
kinh tế, chính trị, ngoại giao. Có cả bắt buộc và tự nguyên, sự lệ
thuộc của Hà Nội với Bắc Kinh giống như của tay sai đối với quan thày.
Không loại trừ khả năng Bắc Kinh cam kết bảo kê cho chế độ Hà Nội vì tay
sai và quan thày đều rất cần đến nhau.
Từ trước tới nay người Việt ta thường có quan niệm: Người Tàu vốn thâm,
lãnh đạo của họ lại càng thâm. Nếu đúng vậy thì cái "tương lai" trong 16
chữ "Láng giềng hữu nghị. Hợp tác toàn diện. Ổn định lâu dài. "Hướng
tới tương lai" mà Chủ tịch Trung Quốc Giang Trạch Dân đã tặng cho Việt
Nam sau hội nghị Thành Đô chính là sự "lệ thuộc hoàn toàn" của Việt Nam
vào Trung Quốc. Thật là bi thảm!
2/2014
Lẽ được mất trong đời.
Làm con người, ai cũng muốn được, không ai muốn mất, nhưng cuộc sống không thể chỉ có được mà không có mất.
Sau 3 tháng biểu tình, số người bị chết ở Ucraina là 88 và người Ucraina
đã thành công trong việc lật đổ một nhà độc tài, mở đường cho việc kiến
tạo một đất nước tốt đẹp hơn.
Nhiều người thấy xót xa và kinh hoàng cho số người chết trên. Họ ao ước
nước mình mãi bình yên thế này, dù có thể nghèo, bất công cũng được.
Họ đâu biết rằng trong 3 tháng trên, số người bị chết bỡi tai nạn giao
thông tầm 90x30=2.700 người; số người chết bỡi ung thư tầm
90x200=18.000.
Rất nhiều người trong số họ là nạn nhân của xã hội xuống cấp, mục nát hiện nay.
Nghệ thuật của truyền thông là nói nửa sự thật. Khi cần chỉ nói mất không nói được và khi cần chỉ nói được không nói mất.
Rất nhiều người là nạn nhân của nghệ thuật này.
Trong đó có bạn không?
Ngày mới, trả lời thật nhé.
Bài học Ucraina: không thể trả thù cái nghèo bằng tiền từ quyền lực |
Theo Huỳnh Hoa - TBKTSG nhận xét về tiềm năng Ucraina : "Với 46 triệu dân, Ukraina là một thị trường tiêu thụ đáng kể, lực lượng lao động có học thức cao, đất nước có nền công nghiệp phát triển, nhiều tài nguyên thiên nhiên, đặc biệt là có quỹ đất canh tác rất lớn. Ukraine lại tiếp giáp với một thị trường nhập khẩu khổng lồ là EU" Ngày 13/4/2013, Viện sỹ Valery Yevdokimov- Chủ tịch Hội Luật gia Ucraina thăm Việt Nam cho biết: “Tại Ucraina cũng như các quốc gia XHCN trước đây, kể cả ở Việt Nam, đất đai đã thuộc quyền sở hữu của Nhà nước. Ở Ucraina chúng tôi, ngày nay có sở hữu Nhà nước, sở hữu tư nhân, nhưng đất đai nông nghiệp của chúng tôi không tư hữu hóa và vẫn thuộc quyền sở hữu của Nhà nước.” Những thông tin trên đã chỉ ra rằng, người nông dân Ucraina đã không thể tự do sử dụng nguồn tài nguyên đất để cung cấp nông sản cho thì trường châu Âu , đó là một lợi thế so sánh chủ chốt đem lại nguồn thu nhập cho đa số người dân nghèo Ucraina. Các doanh nghiệp của Ucraina tìm nguồn lợi nhuận từ việc mua bán năng lượng của Nga qua châu Âu. Khi nguồn năng lượng bị tăng giá từ đầu nguồn thì đổ bể là không tránh khỏi.Còn các công nghiệp cao cấp như vũ trụ, hàng không, vũ khí thì khó mà đem lại nguồn thu nhập cho đa số người dân. Chính cơ chế đất đai nông nghiệp thuộc quyền sở hữu Nhà nước là nguyên nhân sâu xa gây ra sự đổ vỡ nền kinh tế, tạo ra khủng hoãng chính trị Ucraina hôm nay. Năm 2010, ông Yanukovych đã thắng cử với tỷ lệ 48,95% phiếu bầu so với tỷ lệ 45,47% bầu cho Tymoshenko. Sau khi nắm quyền Tổng thống, ông Yanukovych đã kết án bà Tymoshenko bảy năm tù vào năm 2011 vì tội lạm quyền. Tuy nhiên những người ủng hộ bà nói đây đơn thuần là cách ông Yanukovych loại bỏ đối thủ chính trị của mình. Yanukovych đã nói về thời thơ ấu như sau: "Thời thơ ấu của tôi là khó khăn và đói khổ. Tôi lớn lên mà không có mẹ do mẹ tôi đã mất khi tôi lên hai. Tôi đi bằng chân trần trên đường phố. Tôi đã phải đấu tranh cho bản thân mình mỗi ngày". (http://vi.wikipedia.org/wiki/Viktor_Fedorovych_Yanukovych). Chuyện đưa bà Tymoshenko vào tù và thời thơ ấu của Yanukoviych làm chúng ta nhớ đến Mafia ở Mỹ trong thập niên 1970. Theo bộ phim tư liệu “Inside of American ” trên kênh 60 truyền hình cáp tại Tp HCM tháng 1/2014,một thành viên lảnh đạo Mafia sau khi đầu thú đã chỉ ra rằng : -Một trong những sai lầm của Mafia là đã đưa người từng quá nghèo lên làm xếp. Chính ông ta đã độc ác giết nhiều đối thủ, kể cả con ông Trùm để giành lấy tất cả mọi lợi ích. Khi tuổi thơ ấu gặp không may và lại thiếu vắng sự giáo dục, nhiều người thường trưởng thành trong cực đoan. Phải chăng ông Yanukovych là một điển hình ? Sau khi đưa kẻ thù vào tù, ông Yanukoviych đã chọn con đường càng nhiều tiền thì càng ít. Ông Yanukoviych dùng quyền lực để tạo ra tiền và ông cần tiền để trả thù những ngày ông phải “đi bằng chân trần trên đường phố”. Con ông, một nha sĩ cũng là một trong những người giàu trên thế giới trong danh sách của tạp chí FORBES. Sau ngày Yanukoviych bõ chạy 22/2/2014, người ta phát hiện nhiều tài sản không thể tưởng tượng được của ông. Dù đất nông nghiệp theo quy định của Hiến pháp là sở hữu tòan dân , nhưng dinh thự của ông chiếm đến 140 ha với sân golf, vườn thú, bảo tàng ô tô, tàu cổ, sân bay trực thăng tư nhân... Vì vậy, một trong những công việc đầu tiên của người biểu tình là tước các siêu quyền lực của tổng thống và họ đã thành công. Việc chính biến tại Ucraina cho chúng ta một bài học lớn : không thể trả thù cái nghèo bằng tiền từ quyền lực. Tương lai của Ucraina chỉ ổn định chỉ khi có một Hiến pháp mà mọi người đều bình đẵng và tự do sử dụng tài nguyên của đất nước để kiếm sống và mưu cầu hạnh phúc. Nếu quyền sử dụng tài nguyên chỉ thuộc vào quyền của các quan chức thì họa tất đến. Chính quyền chỉ là nơi để những người có tâm, có tầm tìm kiếm cơ hội cống hiến cho cộng đồng, không thể là nơi kiếm tiền từ quyền lực. Tuy nhiên do địa chính trị của Ucraina quá nhạy cảm, nên sự thành công của nhân dân Ucraina còn phụ thuộc nhiều vào sự đấu tranh của cộng đồng văn minh nhân loại hôm nay. Ks Doãn Mạnh Dũng |
THƯ GIÃN CUỐI TUẦN: CÓ MỘT SỰ SO SÁNH NHẸ
Sau đây là hai cặp ảnh trên trang Nguyễn Thùy Linh:
Lời bình Nguyễn Thùy Linh: Những người đầu tiên đưa Chủ nghĩa xã hội vào nước ta với ước mơ sẽ tạo ra một xã hội không có giai cấp. Ước mơ đó nay đã trở thành sự thật sau khi chúng ta thực hiện các cuộc cách mạng cải cách ruộng đất ở miền Bắc, rồi đánh tư sản ở miền Nam... Xã hội bây giờ không còn tồn tại giai cấp nữa mà chỉ còn tồn tại các tầng lớp khác nhau, trong đó có hai tầng lớp cơ bản:
- Tầng lớp thứ nhất, mang các đặc điểm: Ngồi mát ăn bát vàng, ăn trắng mặc trơn, ăn trên ngồi tróc.
- Tầng lớp thứ hai: Là tầng lớp còng lưng làm việc để nuôi tầng lớp thứ nhất.
Lời bình: Đi đâu loanh quanh , quay về chốn cũ.
Sau đây là hai cặp ảnh của hai bạn Minh Hương và Mạc Hồng Kỳ
Hoa Hậu Châu Phi |
Hoa Hậu Á Rập |
Dinh thự của tổng thống Ucraina vừa bị lật đổ |
Nhà riêng khiêm tốn của Tổng thanh tra nhà nước Việt Nam đã nghĩ hưu |
Mời các bạn gởi ảnh so sánh đến tiếp.
CÓ MỘT SỰ SO SÁNH NHẸ - 2
Nhà dân nghèo |
Nhà quan cựu tổng thanh tra luôn miệng nói ai tham ô chứ ông không bao giờ tham ô |
Nhà dân nghèo |
Hàng rào nàh quan cựu tổng thanh tra |
CÓ MỘT SỰ SO SÁNH NHẸ - 3
Tượng Lê Nin oai dũng ở Hà Nội |
Tượng Lê Nin thê thảm ở Ucraina |
Và tượng Lê Nin đi trốn ở Nga |
Hậu duệ Phan Bội Châu:Tàu ngầm VN sẽ đạt tầm thế giới
(Quan điểm)
- Ông Phan Bội Trân, người sản xuất
chiếc tàu ngầm đầu tiên của Việt Nam cho rằng cần phải có nhiều hơn
những sáng tạo quân sự mang tính đột phá mới có thể bảo vệ chủ quyền
- Tàu ngầm Trường Sa: Đừng thổi phồng, hãy ra biển lớn!
- Thử nghiệm tàu ngầm Trường Sa: Dễ dàng ra biển lớn
Người chế tạo tàu ngầm đầu tiên của Đông Nam Á
Trao
đổi với báo Đất Việt ngày 24/2/2014, ông Phan Bội Trân, người chế tạo
thành công chiếc tàu ngầm mini đầu tiên của Việt Nam cũng như Đông Nam Á
chia sẻ về những dự định của mình với chiếc tàu ngầm này.
Tàu
ngầm Yết Kiêu 1 của ông Phan Bội Trân chiều dài 3,2m, chiều cao 1m và
ngang 1m, nặng hơn một tấn nhưng có đầy đủ tính năng của một tàu ngầm.
Tàu sử dụng động cơ điện, có thể đạt tốc độ tối đa trên 15 hải lý/giờ.
Vỏ tàu được làm bằng composit nên độ bền cao hơn vỏ thép.
Ông
Trân cho biết: “Với vỏ thép, quá trình làm khuôn đúc rất phức tạp. Còn
với vỏ composit, khuôn làm vỏ cũng bằng chính composit dễ và giá thành
cũng thấp hơn”.
Theo ông Trân, hơn 90% linh kiện
được tìm mua hoặc chế tạo trong nước, chỉ mỗi động cơ là phải mua từ
nước ngoài. “Nếu sản xuất số lượng nhiều, tôi cũng sẽ mua công nghệ sản
xuất động cơ để đảm bảo 100% tàu ngầm này đạt thương hiệu Made in
Vietnam” – ông khẳng định.
Tàu ngầm Yết Kiêu tại thời điểm vừa mới thử nghiệm thành công. (Ảnh Internet) |
Tàu
thử nghiệm thành công vào năm 2010 và cho đến nay đã phát triển thành
nhiều phiên bản, có ứng dụng trong hai lĩnh vực dân sự và quân sự.
Ông
Phan Bội Trân là Việt kiều nhưng đã trở về sống ở Việt Nam. Theo ông
Trân, cụ của ông là anh em ruột với cụ Phan Bội Châu và làm quan trong
triều Nguyễn. Cụ được triều đình cử vào cai quản một vùng đất phương Nam
mà bây giờ là vùng Dĩ An- Bình Dương. Theo chân cụ, con cháu họ Phan
cũng theo vào lập thành dòng họ Phan khá lớn ở khu vực này. Sau khi cụ
tổ mất, dân trong vùng đã lập đền thờ.
Cha ông Trân
từng tham gia hoạt động cách mạng trước năm 1945 và bị thực dân Pháp
bắt giam. Sau những đòn tra tấn dã man không khuất phục được ông, chúng
đành thả ông ở tình trạng tàn phế. Năm 1975, đất nước thống nhất khi ông
An đang du học tại Pháp.
Là sinh viên ngành hóa,
ông được học chuyên sâu về vật liệu composit, đặc biệt là những loại
composit chuyên được ứng dụng cho các thiết bị trong tàu ngầm, máy bay
trực thăng. Sau khi học xong, ông Trân làm việc tại một hãng chuyên chế
tạo tàu ngầm và có cơ hội nghiên cứu kỹ thuật chế tạo tàu ngầm. Năm
1996, ông trở về Việt Nam và mở phân xưởng nghiên cứu về composit.
Tàu ngầm phiên bản một người lái tại thời điểm vừa thử nghiệm thành công (Ảnh internet) |
Để bảo vệ chủ quyền, đừng quá phụ thuộc vào vũ khí đi mua
Chia
sẻ về những ứng dụng của tàu ngầm Yết Kiêu trong lĩnh vực quân sự, ông
Trân cho biết: “Hiện tại tàu ngầm Yết Kiêu đang được nghiên cứu và phát
triển theo hướng tổ hợp khí tài, có khả năng chiến đấu hiệu quả. Tôi đã
hoàn thiện về lý thuyết những tính toán của mình, với sự giúp đỡ về mặt
chuyên môn của nhiều chuyên gia, cũng như tính kỹ chiến thuật của quân
sự và bắt đầu bắt tay vào việc. Nếu thành công, tổ hợp khí tài của Việt
Nam này đủ sức đương đầu với hạm đội 7 mạnh nhất thế giới của Mỹ, không
riêng những đội quân khác”.
“Quá trình nghiên cứu,
chế tạo dự án này kinh phí được sử dụng toàn bộ từ tiền của tôi và khoản
thừa kế mà tôi được nhận, không sử dụng tiền của nhà nước. Tuy nhiên,
tôi vẫn nhận được sự tư vấn, hỗ trợ, giám định từ phía hải quân, đồng
thời việc thử nghiệm đều được tiến hành trong khu quân sự và được coi là
một dự án bí mật.” – Ông Trân cho biết.
Ông Phan
Bội Trân phân tích: “Theo quan điểm của tôi, việc mua sắm vũ khí quân sự
hiện đại của các nền quốc phòng nước ngoài là điều vô cùng cần thiết.
Tuy nhiên, có một câu châm ngôn của Tây phương mà chúng ta cần lưu ý,
“tiền bạc là sợi dây gân của chiến tranh”, nếu đi theo định hướng đó là
mình thua rồi.
Chất lượng, hiệu quả của khí tài tỉ
lệ thuận với tiền bạc, hay nôm na là tiền nào của nấy. Nhưng nếu ta có
sự đầu tư đúng đắn, hiệu quả vào chất xám thì nguyên tắc trên hoàn toàn
có thể bẻ ngược lại.
Tàu ngầm Yết Kiêu chạy trong bể thử nghiệm |
Năm
1945, khẩu súng của quân đội Việt Nam tự chế bắn được 40m, nhưng nếu cứ
mang ông Trần Đại Nghĩa ra bôi bác thì liệu ta có súng SKZ, súng chống
tăng, hay cứ trông chờ vào tên lửa của Liên Xô, liệu ta có đủ sức bắn
rơi B52 trên bầu trời Hà Nội?”
“Chúng ta đang đặt
niềm tin vào Kilo, nhưng ta chỉ có 6, trong khi đối phương gấp 10 chúng
ta. Nếu ta mua được Kilo, thì các nước giàu đã mua được những thứ hiện
đại hơn, như Trung Quốc mua được tàu ngầm lớp Lada của Nga chẳng hạn. Và
cũng không thể trông đợi vào việc phía Nga bán Kilo cho chúng ta mà
không bán cho các nước khác, bởi họ làm kinh tế, cứ có tiền là họ bán.”
Ông
Phan Bội Trân nhấn mạnh: “Nước ta tuy không phải nước nghèo, nhưng chưa
phải là nước giàu, tiền bạc chúng ta không có, thì phải sử dụng chất
xám của mình để tạo ra những tổ hợp khí tài để trong điều kiện kinh tế,
kỹ thuật của Việt Nam có thể dư sức sản xuất.
Thực
thế, dân tộc ta đã làm được một điều không tưởng khi chiến thắng đế quốc
Mỹ mạnh nhất thế giới. Chẳng có lý do gì để con cháu sau này không thể
tiếp tục bước đi như những cha anh đi trước”.
Nam Phong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét