Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014

Ngày tưởng niệm liệt sỹ Hoàng Sa và nỗi đau vong quốc- Cây muốn lặng, gió chẳng ngừng

Một buổi sáng giàu kịch tính tại vườn hoa Lý Thái Tổ

...cc : Thật lòng và nói cho ngay thì những gì đảng CS và những lãnh đạo nhà nước CHXHCN VN , đã làm , đang làm và sẽ làm ở Đất nước này thì Quí vị Nhân sĩ Trí thức cùng những Anh chị em , kể cả một số vị là QĐND yêu Tổ quốc VN yêu Đồng bào VN , biết tỏng tòng tong, do viết cho nó có “lịch sự, tử tế ” nên họ viết vậy mà thôi – Trong Bài viết kêu gọi của Anh Huy Đức trên FB tôi đã có ý kiến , chúng ta hy vọng nhưng đừng vội.
    Thử hỏi, những việc liên quan  mà bá quyền bành trướng Bắc kinh hành xử với VN ta và ở Biển Đông như thế nào ai mà không rõ ( chỉ bọn Việt gian không biết) , chỉ khi nào ĐCSVN và NNXHCN VN :
  -Thả những Anh chị em chống Trung cộng xâm lược cướp nước ta, bắn giết Ngư dân ta… chẳn hạn như Điếu Cày Hải , Nguyễn xuân Nghĩa , Tạ phong Tần, Việt Khang…. thì mới thật lòng Giữ nước và Hòa hợp Hòa giải Dân tộc -( Không cần kể số Anh em Ngụy còn trong tù , họ cũng không cần đâu, lâu quá thành như không có, ở trong hay ngoài tù cũng là tù).
   – Tháng 2 và tháng 4 tới đây , những lãnh đạo ĐCS và chính phủ tự đứng ra hô hào và tổ chức tri ơn, kỷ niệm…Quân dân cán chính đã hy sinh ở Biên giới trong cuộc chiến chống Trung cộng xâm lăng để giữ nước- Trùng tu lại nghĩa trang ở đó và sửa sang lại các bảng ghi danh những đơn vị chiến đấu đã bị đập phá bôi bẩn, ai làm những việc này phải nói cho rõ, nó xảy ra trên đất nước ta chớ đâu phải bên Trung cộng…. và phá bỏ cái nghĩa trang của xâm lược ở Điện biên, coi như 25 tỉ VNĐ thí cô hồn- Tổ chức tri ơn vinh danh  64 Anh em đã hy sinh ở Trường sa cùng anh em bị thương tật do chiến đấu bảo vệ Biển Đảo và nêu đích danh do thằng nào, con nào gây sự bắn giết, cướp Trường sa , không nói kiểu khơi khơi , nghe rồi chả biết đứa nào tấn công Quân đội ta….
   Đấy, nếu có mới chứng minh sự “thay đổi” hay là gì gì đó – Rồi hãy nói đến hay vinh danh những Quân nhân VNCH hy sinh bảo vệ Tổ quốc Việt nam- Hiện nay còn cái TỔ QUỐC VN XHCN mà- Cái tổ quốc này khác với TỔ QUỐC VIỆT NAM – Mục đích cuối cùng của CNCS có phải là Thế giới đại đồng không? – Nhất định là CHUNG” ý thức hệ” thì trong tương lai Việt nam -Trung cộng – Cu ba – Bắc hàn và nếu xứ sở nào tham gia thì là một Đại quốc gia- Thì làm sao mà có cái việc hôm nay lại đi chỉ trích Trung cộng được, phải không nào. Hơn nứa Trung công đang được ca ngợi là sẽ “qua mặt ” Mỹ nay mai , thì làm sao mà dám “nhúc nhích” với nó, hơn nữa còn quyền lợi địa vị nó ban phát và bảo vệ cho….nó đã chưởi “ăn cháo đái bát” một lần rồi cho nên “phải nhớ ơn nhường cơm xẻ áo” của Trung quốc mà-(nhưng nó lại cướp cơm giựt đảo )……

Boxitvn

Nguyễn Huệ Chi

Đọc những lời “có cánh” của ông Dương Danh Dy trên BBC người ta cảm thấy có quyền hy vọng rằng năm nay buổi lễ tưởng niệm chẵn 40 năm Hoàng Sa mất về tay cướp biển Trung Cộng chắc phải có cái gì khác. Sao lại không nhỉ, dầu không nói ra thì như thông lệ, ai mà chẳng biết Nhà nước đã bật “đèn xanh” cho các báo được đề cập đến câu chuyện Hoàng Sa. Mà gì chứ động đến những điều đã từng ứa máu trong trái tim mỗi người về quyền bảo vệ độc lập thiêng liêng của Tổ quốc thì phải biết, nói bao nhiêu và trong bao nhiêu ngày cho vơi cạn được! Bài vở phong phú mấy đi nữa cũng không thể nào gọi là vừa. Vì thế mới có hiện tượng các tờ báo đã rộ lên đưa tin, viết bài, khiến một người từng trải như ông Dương Danh Dy không khỏi khấp khởi trong bụng. Chúng tôi đều trong tâm trạng đó. Rồi lại có lá thư tha thiết của ông Nguyễn Khắc Mai gửi đến các vị lãnh đạo đất nước, mong một lễ tưởng niệm được diễn ra suôn sẻ và đầy xúc động trong sự “đồng thuận” giữa hai bên, dân chúng và nhà cầm quyền. Ai có lòng với dân với nước mà không mong như thế, không tưởng tượng trước trong đầu mình một hình ảnh “mỹ mãn” như thế. Một lễ tưởng niệm thật trang nghiêm, lại có sự góp mặt của ít ra cũng một vị lãnh đạo ở cấp nào đó, thôi thì không phải tối cao đi nữa ít ra cũng là đại biểu cho Hà Nội chẳng hạn, sẽ giải tỏa đi biết bao điều gây nên hố ngăn cách ngày càng sâu từ mấy chục năm qua, và là cơ hội ngàn vàng để thực hiện cái điều mà Hà Nội từng tuyên ngôn cao giọng cũng đã suốt mấy chục năm, kể từ đầu thập niên cuối thế kỷ XX cho đến tận hôm nay, nhưng vẫn chỉ là chuyện “bọt mép”: chuyện hòa giải hòa hợp giữa những lực lượng khác chính kiến với nhau do cuộc chiến bi thảm gây nên song chưa có cơ hội hàn gắn, trái lại càng thêm nứt rạn bởi những chính sách tệ hại mà “bên thắng cuộc” đã độc đoán thi hành.

Cố nhiên việc các báo đột nhiên im re từ hai ngày trước lễ kỷ niệm cũng đã cho ta ngửi thấy một cái gì đó có vẻ là bất thường. Dù sao, đã là hy vọng ấp ủ trong ngần ấy năm trời ai mà chịu để nguội tắt. Đó chính là những gì ám ảnh trí óc tôi trong buổi sáng mát lạnh ngày Chủ nhật 20-1 tôi ngồi trên xe ôm đi ra bờ Hồ Gươm. Dúng 8 giờ rưỡi tôi xuống xe sát mép vườn hoa Chí Linh. Nhìn về phía tượng đài Lý Thái Tổ thấy người đã tập hợp rất đông, dàn thành một hàng về phía trái bức tượng, còn khắp công viên thì người đứng lố nhố và khuôn mặt nào như cũng có vẻ tươi tỉnh, trong lòng đột nhiên thấy bừng lên một niềm vui rạng rỡ. Lại thêm có cái gì như khói trắng từ dưới tượng đài bốc lên che mờ cả pho tượng. Ô, thế ra người ta đốt nhang nhiều đến thế kia ư? Hay đây là một thứ pháo xịt mua của các cửa hàng Tàu, đốt lên cho thêm long trọng? Nghĩ thế, tôi náo nức bước nhanh lên các bậc cấp và đi về phía tượng đài.
Và tôi đã… hoàn toàn vỡ mộng. Người biểu tình quả đến rất đông, mới 8 giờ rưỡi mà đã có trên một trăm, đủ cả mặt quen và lạ. Nào Nhóm Cánh Buồm với nhà giáo Phạm Toàn dẫn đầu, có các đệ tử đi sát theo sau. Nào nguyên Viện trưởng IDS Nguyễn Quang A với chiếc blouson nhung nâu vàng cũ quen thuộc và khuôn mặt quắc thước bởi một vết sẹo ở dưới gò má trái rất đặc trưng cho tính cách của anh. Nào nhà văn Dương Tường đôi mắt long lanh và lớp râu cằm trắng lởm chởm sáng nay chưa kịp cạo. Nào Ba Sàm cầm một cây sào inox trên là chiếc camera treo lủng lẳng nhằm thâu tóm tất cả quang cảnh đang sôi động trước mắt. Nào Thượng tá Nguyễn Văn Cung hai tay hai máy, không nói chỉ cười vì bận bịu tác nghiệp. Nào Nguyễn Xuân Diện chạy hết phía này sang phía nọ, mắt nhìn như muốn điểm xem có thiếu ai không. Rồi Nguyễn Lân Thắng, Đào Tiến Thi, Lê Anh Hùng, Bích Phượng, Hà Thị Xuân, Lã Việt Dũng…, đặc biệt Phan Châu Thành, người bạn cao lớn khỏe mạnh hôm trước còn tặng tôi cuốn cẩm nang Hoàng Sa Trường Sa hôm nay đã phải chống gậy đi rất khó khăn nhưng dáng bộ vẫn mạnh mẽ. Hai anh em ôm lấy nhau, cái ôm nồng nhiệt như đang ôm Hoàng Sa trong tay mình. Còn anh chị em đội bóng NoU thì đứng khắp nơi, đâu cũng nhìn thấy. Lại có cả rất nhiều dân oan với ảnh cụ Hồ đen trắng thời kháng chiến chống Pháp vừa đi vừa giơ lên ngang ngực như cho người ta biết mình không bao giờ quên câu khẩu hiệu “Người cày có ruộng” ông cụ nói thuở nào – có bà ở tận Bình Dương xa xôi cũng ở trong đoàn người này – mà điểm phân biệt họ với dân Hà Nội là cái dáng lam lũ, lếch thếch, nước da đen xạm vì dầu mưa dãi nắng. Đoàn người còn tiếp tục lũ lượt kéo tới, lát sau đã thấy vợ chồng GS toán học Nguyễn Đông Yên, anh chị ấy bị chậm chân một chút vì cứ tưởng buổi lễ sẽ cử hành trước tượng đài “Cảm tử cho Tổ quốc quyết sinh” nên quanh quẩn đàng ấy khá lâu.
Nhưng tất cả cái khối người đông đảo ùn ùn kéo đến và hăm hở từ xa đều đột nhiên vỡ mộng như tôi, vì ai cũng như ai, bị ách cả lại chừng 20 mét trước tượng đài Lý Thái Tổ. Một tốp thợ đá đang chia nhau ngồi lầm lỳ cưa xẻ những phiến đá lớn nhỏ xung quanh tượng đài (mà chốc sau, khi đã vãn cuộc tôi đi quanh nhìn ngó mới biết các phiến đá họ cưa chỉ là cưa để lấy bụi nên ném vương vãi khắp nơi, hằn sâu lằn ngang lằn dọc như những chú chó đá há miệng cười trong truyện cổ tích, đến là khôi hài). Thì ra đám bụi bốc lên rất cao che mờ cả bức tượng mà vừa đến đầu đường tôi cứ tưởng là khói hương nghi ngút, chính là đám bụi đá do những người thợ đá “hành nghề không đúng lúc” này đây. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau: một mưu kế đáng gọi là “kịp thời” nhưng cũng đáng gọi là “cùng kế” của đám bộ máy chức năng, cốt để cản trở buổi lễ mà họ cầm chắc là sẽ rất xúc động – mà sự xúc động của lòng dân thì chính là điều bất lợi với nhà cầm quyền nếu nó được tổ chức trọng thể. Dĩ nhiên, với người đã đến đây tưởng niệm thì bụi đá đâu có thấm gì. Người nào cũng hăng hái bước tới, sẵn sàng xông qua đám bụi không ngại lấm lem quần áo để áp sát tượng đài. Thì đã có đây rồi: một đám người mặc thường phục chờ sẵn làm thành hàng rào đẩy họ bật trở lại. Tôi nhìn lướt đám người lặng thinh mà bặm trợn: áo xanh cứt ngựa, áo xanh lá cây năm nay không có nhiều, có thể nói so với mọi năm là một con số không đáng kể, ngay trên khu vực tượng đài chỉ độ mươi lăm cậu là cùng. Nhưng kẻ khoác áo thường phục thì đông vô kể, đông hơn hẳn người biểu tình. Mới vào Hội đồng nhân quyền Liên Hiệp Quốc có khác, bộ mặt của đội quân chức năng đã được cố tình “trang trí” lại cho hợp với tình thế mới, tuy rằng các xe cảnh sát vẫn đậu nhan nhản ở các ngả đường và vẫn phát oang oang những lời không có gì khác trước: “Đồng bào hãy giải tán ngay, không tụ tập đông người ở vườn hoa… lợi dụng vấn đề nhân quyền làm cho tình hình phức tạp…”.
clip_image002
“Chúng cho thợ mang máy cưa xẻ đá ngồi ngay trước tượng đài, gây tiếng ồn và bụi bay mù mịt, bảo là khu vực đang thi công… mặc dù chả có cái gì cần xây sửa ở chỗ này!”.
clip_image004
“Đây là một khối đá mà chính quyền Hà Nội cho mang vào ngay dưới chân tượng đài vua Lý, rồi dùng máy xẻ đá cắt ngang cắt dọc để gây tiếng ồn và bụi khói bay mù mịt, hòng ngăn cản lễ tưởng niệm được diễn ra trong sự trang nghiêm, thành kính”.
Cuộc xô lấn đã diễn ra liền ngay đó, kèm theo một “sự cố” có thể nói là mới mẻ: có những kẻ cầm sẵn nơi tay một chiếc loa to với âm lượng phát hết cỡ, đứng lẫn vào đám đông chĩa thẳng tận tai bà con và nói một câu lặp đi lặp lại: “Mời đồng bào giải tán ngay không tụ tập ở đây để thợ đá còn thi công cho kịp tổ chức lễ Tết nguyên đán”. Người nói không thay đổi âm lượng và khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm, nói liên miên lặp đi lặp lại có mỗi một câu, nhưng âm thanh phát ra thì xói vào tai với một cảm giác rởn người, nghe không ai chịu nổi. Chính tôi cũng đã bị chiếc loa ấy đẩy bật mình đi mặc dù không có ai đẩy cả. Chắc đây là một mưu kế mới học được của “ông anh” rồi, ngay cả chiếc loa cũng rất đáng ngờ là họ mới thửa được của Tàu và đề thêm chữ CAND vào đấy. Nhưng điều mà kẻ sinh sự không ngờ tới lại chính là chiếc loa tội nợ đó, bởi nó là nguyên cớ làm bùng lên một cơn giận dữ đột nhiên không ai có thể lường. Lập tức những tiếng hô: “Đả đảo bọn tay sai bán nước”, “Đả đảo bọn tay sai của Tàu Cộng” vang dội lên, muôn người như một chĩa miệng trở lại sát vào mặt kẻ cầm loa hô tiếp theo nhau, và dồn dập không ngớt, khiến tôi quan sát thấy rõ kẻ này có lúc đã phải chùn. Sự nhục nhã hình như đã bắt anh ta dao động trong giây lát. Anh Dương Tường ghé tai tôi nói: “Tôi thấy thương cho anh ta quá anh ạ, anh ta phải muối mặt làm một việc mà chắc trong thâm tâm cũng tự thấy tởm cho chính mình, nhưng lại không thể không làm”. Tôi gật đầu với anh, nhưng chưa kịp nói câu gì đã phải quay mặt lại ngay vì sau một lúc có vẻ như bị ứ nghẹn, tiếng loa lại tiếp tục cất lên với cái giọng đều đều rởn người như trước. Người đọc loa vẫn không có động thái nào tỏ ra giận dữ song loa thỉ vẫn chĩa sát vào tai đám người đối diện một cách thách thức, buộc họ phải né người hoặc lui một bước. Giữa tình thế “giáp mặt” đang căng như vậy, kịch tính bỗng nhiên đã nảy sinh. Khi chiếc loa chĩa vào J.B. Nguyễn Hữu Vinh thì anh đứng thẳng ngay người lại, nghiêm trang lật chiếc mũ phớt xuống, vểnh tai lên và nói: “Nào cứ phát lên, phát to lên, tôi sẵn sàng nghe đây”. Chiếc loa lần này đã không làm lay đảo được anh và mọi người nhìn anh hân hoan, cứ như một Lệnh Hồ Xung đang hiên ngang lâm trận và chiến thắng, đến nỗi một kẻ trẻ tuổi đi sát bên kẻ phát loa đã phải sấn đến cố dùng sức để ẩy con người gang thép đứng trước mình làm cho anh ta xốn mắt, và đành giải quyết bằng sức mạnh cái điều mà anh phát loa bất lực hoàn toàn.
clip_image006

clip_image008
Cuộc mít tinh trước tượng đài thế là không tổ chức được. Anh Toàn rút ra một tờ giấy bảo: “Có mấy câu tưởng niệm liệt sĩ đây định để anh đọc, nhưng còn làm thế nào mà đọc bây giờ”. Tôi cười bảo: “Cứ cất vào túi làm kỷ niệm cái ngày lịch sử hôm nay. Biết đâu đấy, sách giáo khoa Cánh Buồm sẽ in nó”. Vậy mà, người Việt thật là dẻo dai và ứng biến thật linh động. Trong khi nhiều người “tai mắt” đang bận ứng phó với những kẻ phát loa cùng một đám lầm lầm đi theo với khí thế của vai và cơ bắp ở phía gần bức tượng thì ở một phía xa hơn, bà con đã nhân cơ hội tụ tập lại rất đông trước những bậc thềm đi xuống khoảng sân rộng nhìn ra mặt Hồ Gươm. Và thế là khẩu hiệu ở đâu rút ra liền, đủ loại đủ cỡ, trắng đỏ như bươm bướm: “Tẩy chay 16 chữ vàng và 4 tốt”, “Sang năm tới Hoàng Sa”, “Tổ quốc ghi công các anh hùng liệt sĩ”, có cả một băng rôn dài in hình liệt sĩ Ngụy Văn Thà trẻ trung với những lời trân trọng: “Đời đời nhớ ơn anh hùng Ngụy Văn Thà và đồng đội”… Phan Châu Thành đặt gậy sang một bên tay, rút từ trong xắc một tấm băng rất to màu xanh: “Đả đảo Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa của Việt Nam – Quyết giành lại biển đảo của Tổ quốc” và mọi người cầm lấy giương cao lên. Không khí trang nghiêm của cuộc mít tinh bắt đầu. Mỗi tiếng hô dõng dạc “Hoàng Sa Trường Sa Việt Nam”; “Các liệt sĩ Hoàng Sa đời đời bất diệt” thì tiếng hô đế theo rền vang làm chấn động cả quảng trường kèm theo mỗi người một cành hoa trắng bọc nilon từ đâu giơ cao lên đều tăm tắp. Cứ như thế có đến 15 phút và sự phấn khích lan tỏa trên nét mặt của hầu như tất cả những ai đang hiện diện. Có lẽ đây chính là cao trào của buổi sáng hôm nay và chắc chắn cái thông điệp nén trong lòng người dân Việt giờ đây đã có dịp phụt ra, bay đến tận tai Bắc Kinh.
clip_image010
clip_image012
clip_image014
clip_image016
clip_image018
clip_image020
clip_image022
clip_image023
clip_image025
Không ngờ phía những người biểu tình lại có được một thành công ngoài ý muốn, đám người cầm loa và những kẻ hộ vệ lật đật bỏ ngay việc đứng chắn trước tượng Lý Thái Tổ để phát loa, chia nhau chạy tới dẹp những người đang tụ tập và hô khẩu hiệu. Nhưng họ chỉ phí công. Mọi sự đã xong rồi. Người ta tản ra, người thì quay trở lại phía tượng Lý Thái Tổ để dâng hoa, bấy giờ đám thợ cưa đá cũng đã biến đâu mất tăm không còn một bóng nào nữa, tha hồ cho đồng bào tự do đặt hoa và khấn vái; người thì kéo ra phía con đường bao quanh Hồ Gươm chuẩn bị một cuộc biểu dương lực lượng như mọi lần. Đi đầu là các bà dân oan tay cầm ảnh cụ Hồ, dấn bước với gói bị lếch thếch. Chàng Ba Sàm cầm chiếc gậy inox lêu đêu đã kịp đi trước để quay cuộc diễu hành của bà con. Nhưng thế này thì gay go to cho các chú chức năng. Đã thua trong cuộc đọ sức vừa qua, vì sơ hở để cho đám đông vẫn cứ tập hợp để hô vang khẩu hiệu được, bây giờ mà lại để cho cuộc diễu hành thực hiện nữa thì rõ là hai bàn thua trông thấy. Thế là kẻ cầm loa cùng đội ngũ bỏ luôn loa, kêu gọi nhau tất lực chạy theo đám diễu hành. Họ chạy băng giữa đường Đinh Tiên Hoàng, hùng hổ xông lên trước đoàn, đẩy bật đoàn trở lại. Sức mạnh cơ bắp vốn được dùng quen thuộc mọi lần nay mới có dịp phô ra không còn giấu giếm. Đối tượng bị co kéo trước tiên và có lẽ cũng là chủ yếu chính là đám các dân oan. Người nào cũng bị những bàn tay to lớn lôi giật, làm cho dúi dụi, cướp phá cả đồ đạc trên tay, phải hai ba người hè nhau co kéo với họ kể từ chiếc dép mới thoát.
clip_image027
Một đám côn đồ với trật tự xúm vào đánh mấy phụ nữ.
Nhìn những người thấp bé mặt đen đủi, nhễ nhại mồ hôi, tôi cứ thầm hỏi: “Vì sao họ lại là đối tượng hàng đầu của an ninh trong một cuộc biểu dương lực lượng nhẳm bày tỏ lòng yêu nước và mối thù không đội trời chung đối với lũ Tàu Cộng tàn bạo và vô cùng thâm hiểm thế nhỉ?”, “Họ là mối đe dọa thực sự của Đảng và Nhà nước đấy sao?”. Vừa đi vừa bần thần suy nghĩ mà thú thực tôi vẫn không sao tìm được lời giải cho mình. Chốc sau, khi cuộc diễu hành đã bị giải tán, một thanh niên đã bị hai kẻ thường phục ép sát giải đi ngược trở lại phía vườn hoa Lý Thái Tổ, các bà dân oan mệt nhọc lê gót trở về, đi qua chỗ tôi và các anh Phạm Toàn, Dương Tường đang ngồi nghỉ trên một chiếc ghế đá quay mặt ra Hồ Gươm, một bà dừng lại than thở với chúng tôi: “Các anh ơi, mẹ còn gì nữa đâu. Con mẹ chết trận, nhà mẹ chúng cướp rồi. Bây giờ mẹ lấy đường làm nhà đi khắp từ Nam ra Bắc. Tiện gặp biểu tình đây thì mẹ tham gia thôi”. Các anh Toàn và Tường an ủi mẹ, riêng tôi không hiểu sao chợt liên tưởng tới những cái chợ tại trung tâm Thủ đô Hà Nội, chúng cũng bị cướp đi một cách trắng trợn và thương tâm như cuộc đời của mẹ vậy. Chúng bị bán sạch, để cho những tay doanh nhân hám lời chiếm lấy làm của riêng xây trung tâm thương mại, không chừa một cái nào; còn dân thì tất tật phải ra náu tạm tại các đường phố Phùng Hưng, hai bên bờ sông đường Láng, một vườn hoa gần đường Linh Lang, v.v. Nói chung cứ nơi nào náu được thì náu với lời hứa rất ngon lành của những kẻ đứng đầu thành phố, rằng đấy chỉ là trú tạm, ít lâu nữa sẽ trở về khi khu chợ đã “đàng hoàng to đẹp hơn”. Nhưng rồi có bao giờ người buôn bán lại được trở về chốn cũ nữa đâu vỉ chợ đã biến thành của riêng, còn đường phố Hà Nội thì vốn đã nhếch nhác lại nhếch nhác thêm một tầng nấc nữa. “Của chung ai khéo vẫy vùng nên riêng…”, sau này chắc khi viết lịch sử Thủ đô các ông Phan Huy Lê, Dương Trung Quốc… sẽ phải tính điểm cho mấy ngài Phạm Quang Nghị, Nguyễn Thế Thảo, nhất định là thế. Họ đã có công giảm bớt đi được những đường phố vốn trước rất đàng hoàng mà nay thì không bao giờ tìm thấy lại, trừ phi đẩy đám người buôn bán gọi là “tiểu thương” đang náu tạm ở những mái nhà lụp xụp kia gia nhập vào đám dân oan. Dám thế lắm. “Đất nước ngày nay có những người cứ phải đi phiêu lưu cùng trời cuối đất mà không biết đi đâu”, câu nói ấy của anh Hoàng Ngọc Hiến trong hội thảo kỷ niệm 35 năm văn học cách mạng ở đâu bỗng hiện ra ám ảnh tâm trí tôi.
Sau khi đám dân oan ghé lại tâm sự vài câu rồi đi được một chốc, bỗng chúng tôi lại nghe tiếp một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau lưng: “Mấy người đứng dậy đi ngay đi, đừng ngồi ở nơi này mà mất trật tự. Và nhớ là đừng có nghe Nguyễn Quang A. Trong khi tôi đây đi bộ đội thì anh ta đi học nước ngoài”. Cái giọng không có loa mà không lẫn vào đâu được, đúng là anh cầm loa đối diện với bà con lúc nãy trước tượng đài. Bây giờ anh ta mới bộc lộ cá tính thật. Anh Dương Tường cười bảo: “Cậu ta cứ tưởng mấy bố này không đi bộ đội mà chỉ có mình cậu ta chắc. Thế mà lúc nãy cứ thương cho cậu ta bị dân hành”. Các cô gái trẻ đệ tử anh Toàn vẫn giọng nhỏ nhẹ nói: “Đây là vườn hoa mà anh ta ăn nói cứ như ông tướng”. Còn Anh Toàn đưa mắt nhìn theo bóng cậu ta: “Cậu ta đi nhanh quá chứ không thì bảo ngồi ghé xuống đây chơi với bọn mình ta đối thoại một lúc. Biết đâu có một mẫu người hay cho cuốn giáo khoa Cánh Buồm lấy làm đề tài được đấy”.
Nhân anh Nguyễn Đông Yên và vợ đi qua chào, tôi cũng đứng lên gọi xe taxi, kết thúc một buổi sáng được chứng kiến những vở chính kịch và hài kịch xen lẫn nhau trong cái ngày cách đây đúng 40 năm 74 người con chân chính của đất nước Việt Nam đã ngã xuống giữa biển khơi vì Tổ quốc. Chắc ngày ấy họ không thể đoán được 40 năm sau cái chết của họ lại có lắm chuyện đến là trớ trêu: kẻ hô hào rất nhiều về độc lập tự do – “không có gì quý hơn độc lập tự do” – thì  có hay đâu từ mình lại nảy nòi ra một “đàn hậu sinh” trở thành phường quyết liệt chống phá người yêu nước đến là trơ trẽn, còn người dân bên phía chiến tuyến đối lập với họ – những “ngụy quân” trong cách nói đầu cửa miệng một thời của các ông lãnh đạo –, thì cũng có hay đâu nay lại tìm thấy ở họ một niềm an ủi làm cho mình thấy ấm lòng.
N.H.C.
Chú thích: Ảnh không ghi nguồn là lấy từ FB của Nghiêm Việt Anh

Ngày tưởng niệm liệt sỹ Hoàng Sa và nỗi đau vong quốc

XHDS

Đào Tiến Thi
Thế sự hồi đầu dĩ nhất không
Giang sơn vô lệ khấp anh hùng[1]
(Phan Châu Trinh)
Sáng 19-1-2014, tôi ra sân tượng đài Lý Thái Tổ cùng những người dân yêu nước tưởng niệm 74 liệt sỹ đã hy sinh trong trận hải chiến Hoàng Sa chống quân Trung Cộng xâm lược nhân sự kiện xảy ra cách đây 40 năm (19-1-1974 – 19-1-2014).

An ninh dong hon nguoi du tuong niemChưa đến 8g30 theo giờ hẹn trên mạng, công an mặc sắc phục (khoảng hơn chục người) và an ninh mặc thường phục (có dễ đến hơn trăm người, về sau còn đông hơn) đã đứng vòng trong vòng ngoài. Ngay trước tượng đài Lý Thái Tổ, hình như đang có cãi cọ. Tôi đi vào thì thấy lực lượng chức năng (không sắc phục) đang đuổi mọi người ra, lấy cớ là công trình đang thi công. Ngó vào “công trình đang thi công” thì chỉ thấy mấy anh thợ đang xẻ đá. Những hòn đá nhỏ, có hòn chỉ lớn hơn nắm tay một chút và chẳng rõ xẻ như thế để làm gì. (Cho đến cuối buổi, khi người đi mít tinh đã về thì cuộc “thi công” cũng ngừng luôn và mấy cục đá xẻ lung tung đó càng tố cáo cái trò lố không che đậy được ai).
Cong nhan dang 'thi cong'Tiếng loa ngày càng chói gắt mà người thét loa thì không sắc phục, không cả mảnh băng đỏ, cho nên không rõ thuộc lực lượng nào, cấp bậc gì, thế mà lại có quyền giải tán mọi người ở nơi công cộng này.  
Lực lượng chức năng cứ dồn dần người dự mít tinh ra ngoài. Một số cố tụ lại hô được vài lượt “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam” rồi cũng bị đẩy ra.
Bac Pham Toan tra loi PV nha bao Nhat Ban
Một nữ phóng viên Nhật Bản, có lẽ thấy tôi có khẩu hiệu chữ Hán “Nhất thốn sơn hà nhất thốn kim” (Một tấc đất của Tổ quốc là một tấc vàng – thơ Phan Bội Châu) mà muốn phỏng vấn tôi. Nhưng mà (thật xấu hổ), tôi phải trả lời: “I’ m very sorry, I don’t speak English”. Tôi vừa cố diễn đạt thứ tiếng Anh “giả cầy” vừa ra hiệu cho cô rằng, tôi sẽ tìm được ai đó có thể trả lời cô. Sau vài phút tìm kiếm, may quá, vớ ngay được bác Phạm Toàn. “Bác trả lời phỏng vấn bằng tiếng Anh được chứ?” “Được”. “Hay quá, bác ra đây với cháu”. Và bác Phạm Toàn trả lời bằng tiếng Anh rất lưu loát, hùng hồn.
Ngoài mấy bác kiểu dân phòng rất hăng trong việc giải tán cuộc mít tinh thì so với các cuộc biểu tình gần đây, các lực lượng chức năng hôm nay không quá gây căng thẳng, thô bạo lắm. Có một số cậu thanh niên khi bị chất vấn họ chỉ biết đáp lại bằng ánh mắt buồn, trông cũng đáng thương. Tôi bảo: “Trung Cộng nó mà lấy xong nước ta thì với những người như các cháu nó sẽ thịt trước cả chúng tôi đấy. Xưa nay có ai tha cho kẻ phản quốc bao giờ”. Có cậu bảo: “Thôi bác ơi, chúng cháu hiểu mà”. Chẳng biết cậu ta có hiểu thật không, hay là nói cho qua chuyện. Cũng có cậu lý lẽ rất “củ chuối”: “Có giỏi đi ra Hoàng Sa, Trường Sa đi”. Nhiều người nghe thế thét lên phẫn nộ. Tôi liền bước theo cậu ấy, định bảo “Thế cậu cấp phép cho chúng tôi đi nhé? (Đứng đây các cậu cũng không cho thì không biết ai sẽ cấp phép cho chúng tôi ra Hoàng Sa, Trường Sa nhỉ?). Thế nhưng cậu ta miệng nói mà chân lủi nhanh, tôi chẳng muốn theo nữa.
Lúc sắp ra về, chị Hồng Xuân phỏng vấn tôi về cảm tưởng của mình hôm nay. Tôi nói nỗi buồn đau lớn nhất của tôi là nghĩ về dân tộc Việt Nam, từ một dân tộc anh hùng, hôm nay đã trở thành một dân tộc hèn nhát. Vừa nói đến đấy thì một lão già khoảng gần bảy mươi hung hăng xông đến chỉ mặt quát tôi: “Mày bảo dân tộc này hèn nhát à? Mày bảo dân tộc này hèn nhát à?”. Nếu không có mọi người xúm lại thì có thể lão ta đã đánh tôi rồi. Mọi ngườì xúm vào mắng lão. Có ai đó bảo:
- Ông bảo ông không hèn thì ông hãy nói “Hoàng Sa là của Việt Nam. Nói đi, có dám nói Hoàng Sa là của Việt Nam không?”.
Nhung nhan vat bam tron hang nhat
Lão già chưng hửng, tìm cách lủi. Về sau có người cho tôi biết lão ta là một quận trưởng công an về hưu.
Ra đến vỉa hè gặp một cậu thanh niên trẻ chạy đến “phỏng vấn”: “Hôm nay có cuộc gì ở đây mà lạ lùng vậy chú?”. Tôi bảo: “Cháu có biết cuộc hải chiến Hoàng Sa năm 1974 không?” “Dạ không”. “Thế cháu đã nghe nói đến vấn đề Hoàng Sa bao giờ chưa? “Dạ chưa hề nghe”. Lực lượng chức năng không sắc phục thấy hai người “tụ tập” lại đến xua đuổi. Tôi bảo cậu thanh niên: “Thôi thế cháu về vào mạng tự tìm hiểu lấy nhé. Cứ vào Goole đánh chữ Hoàng Sa là biết hết. Còn nếu nói vài câu vắn tắt thì là thế này: Năm 1974, nhà cầm quyền Trung Cộng tấn công QĐ. Hoàng Sa của Việt Nam. 74 chiến sỹ Việt Nam đã chiến đấu anh dũng và hy sinh nhưng không giữ được. Hôm nay nhân dân đến đây tưởng niệm 74 chiến sỹ ấy nhưng chính quyền không cho”. Cậu thanh niên “Vâng ạ” nhưng xem ra cậu chẳng có ý niệm mô tê gì hết”. Nhớ lại hôm 11-1 mới đây, trong cuộc tưởng niệm liệt sỹ Hoàng Sa do Trung tâm Minh triết Việt Nam tổ chức, cũng gặp một cháu sinh viên (học KHXH và NV) tương tự như vậy.
Đi thêm vài bước gặp cậu an ninh đã từng làm việc với tôi sau một cuộc biểu tình năm 2012. Thấy cậu ta có vẻ thân thiện, tôi đứng lại nói chuyện. Đang giải thích cho cậu câu “Nhất thốn sơn hà nhất thốn kim” thì lại bị đuổi tiếp, dù trong hai người có một là người của họ. Tôi bảo: “Em ạ, cái hôm ấy anh khá nóng nảy, không thể kiềm chế được vì cuộc biểu tình vừa mới bị đàn áp khốc liệt, lại thêm hai chú chẳng hiểu gì cả mà cứ đòi dạy anh về cái gọi là “thế lực thù địch”. Hôm nay anh không nóng thế nữa. Nếu chú em đồng ý thì anh em mình sang bên mép hồ ngồi nói chuyện đi. Cậu ta đồng ý.
Nhưng chỉ được vài phút thì tôi đã không chịu nổi. (Chuyện này lúc nào có dịp kể sau). Hai bác cựu chiến binh Nguyễn Quốc Ân và Đào Việt Dũng thấy thế đến can ngăn, rằng thôi, có nói thế nào nữa thì cũng vô ích, họ không thể hiểu được đâu.
TS. Quang A tra loi PVMột chút an ủi hôm nay có lẽ là tôi gặp lại nhiều cô bác, anh chị em quen thuộc, những người rừng rực ngọn lửa yêu nước thương nòi, đã từng nhiều lần xuống đường phản đối Trung Cộng xâm lược: Các chị Nguyên Bình (con gái cụ Nguyễn Trọng Vĩnh), Hiền Giang, Phương Bích, Hồng Xuân, cô Hạnh Tây Hồ,… những người phụ nữ mà tôi coi như các bậc anh thư của thời đại. Các bác trí thức lớn tuổi mà tài năng và đức độ cả nước đều biết đến: Phạm Toàn, Nguyễn Huệ Chi, Nguyễn Quang A,… Các bác cựu chiến binh và các nhà báo dày dạn trong các cuộc đấu tranh vì công lý xã hội và chủ quyền đất nước: Nguyễn Tường Thụy, Nguyễn Đình Ấm, Nghiêm Việt Anh, Nguyễn Quốc Ân, Đào Việt Dũng, Nguyễn Hữu Vinh,… Và rất nhiều các anh, các bạn từ trung tuổi đến trẻ tuổi từng hăng hái xuống đường và cũng từng “nhẵn mặt an ninh”: Nguyễn Đông Yên, Ngô Nhật Đăng, Lê Thiện Nhân, Nguyễn Xuân Diện, Lã Việt Dũng, Nguyễn Lân Thắng, Nguyễn Văn Phương, Tiến Nam, Tuấn Anh (Gió Lang Thang),… Hôm nay còn có cả nghệ sỹ Kim Chi, người từng từ chối làm hồ sơ để thủ tướng khen. Có LS. Hà Huy Sơn, người từng bào chữa cho rất nhiều tù nhân lương tâm. Và tôi bỗng ngậm ngùi xót thương cho những người không thể có mặt hôm nay: nhà báo Phạm Viết Đào, LS. Lê Quốc Quân, bạn Trương Ba Không, bạn Aduku. Người thì đã bị kết án tù, người đang bị tạm giam chờ án, tất cả chỉ vì yêu nước, phản đối Trung Cộng xâm lược mà thôi.
Cũng thật cảm động khi thấy có cả một số bà con nông dân, dân oan tham gia. Biểu ngữ của họ thật ôn hoà, thật giản dị mà sâu sắc: “Tưởng nhớ những người con thân yêu của Tổ quốc đã ngã xuống trong cuộc chiến đấu chống quân Trung Quốc xâm lược…”. Có bạn trẻ phàn nàn rằng do các bác nông dân làm “ồn ào” mà bị giải tán. Không phải thế. Bà con có phần xốc nổi, nhưng không phải lỗi ở bà con. Nhà cầm quyền đã có chủ trương kiên quyết giải tán là họ làm bằng được. Nếu cần tạo ra lý do “gây rối trật tự” thì họ cũng làm ra được, khó gì đâu.
Nong dan gio cao hinh anh cac LSNhưng tất cả niềm an ủi trên vẫn không xua được nỗi đau buồn đè nặng suốt ngày hôm nay và có lẽ còn nhiều ngày sau nữa. Cái cảm giác từ mấy năm nay, rằng đất nước này như là không còn của mình nữa, cho đến hôm nay thấy khá rõ ràng. Chỉ có việc tưởng niệm người chết vì Tổ quốc còn không được thì có cái gì còn là của mình đâu? Hôm nay tôi đi khóc các liệt sỹ Hoàng Sa và việc mất Hoàng Sa nhưng hoá ra là hai lần khóc cho cái chết của các anh và của Tổ quốc. Chẳng lẽ mảnh đất mình đang cư ngụ, con đường mình đang đi, nếu gọi là “của mình” thì chỉ còn cái nghĩa là “nền đất cũ của cha ông xưa” hay sao?
Tôi vốn không ưa than thở. Nhưng trong tâm trạng này xin quý độc giả cho tôi được than thở bằng bài thơ của cụ Đồ Chiểu dưới đây:
Hoa cỏ ngùi ngùi ngóng gió đông[2]
Chúa xuân đâu hỡi có hay không?
Mây giăng ải Bắc trông tin nhạn
Ngày xế non Nam bặt tiếng hồng
Bờ cõi xưa đà chia đất khác
Nắng sương nay há đội trời chung
Chừng nào thánh đế ân soi thấu
Một trận mưa nhuần rửa núi sông.
(19-1-2014)

[1] Việc đời nhìn lại thấy chẳng còn gì
Giang sơn không còn nước mắt để khóc bậc anh hùng.
[2] Gió đông: gió từ phía đông báo hiệu mùa xuân đến, tượng trưng cho điều tốt lành.

Một viên đá bị cắt, những tiếng loa, và mấy cái đầu rỗng

XHDS

Phạm Toàn
Ghi chép Chủ nhật 19-1-2014
Cuộc gặp gỡ sáng hôm nay, chủ nhật 19 tháng 1 năm 2014, để tưởng niệm 74 chiến sĩ liệt sĩ trong trận hải chiến Hoàng Sa năm 1974, đã diễn ra thật là… vui, vui đến tức cười. Mới đầu, thấy mình cười cợt, cũng chợt nghĩ thật là thất thố trước anh linh những người đã hy sinh mạng sống cho đất nước. Sau rồi nghĩ lại, thì thấy nếu các anh hùng được chứng kiến cảnh nhà cầm quyền phô trương những cái đầu rỗng của họ qua năng lực tổ chức những tiếng loa và tiếng máy khoan… cắt chơi vào một hòn đá, cốt phá phách cuộc tưởng niệm, có lẽ các anh cũng phải… cười theo luôn.

Tôi xin kể thong thả, lần lượt, thấy đâu kể đó, nhớ gì kể nấy, kể hầu các bạn vắng mặt, và kể như một lời tôi đang khấn vong linh các anh, cả 74 anh ở trận Hoàng Sa lẫn 64 anh ở trận Gạc Ma – những người anh em bà con ruột rà chung của mỗi người dân Việt còn có liêm sỉ.
Tâm trạng riêng tôi là sự phập phồng chờ đón cuộc tưởng niệm ngày 19 tháng 1 năm 2014 này. Tôi tự nhủ mình sẽ phải có mặt trong cuộc lễ. Những cuộc “xuống đường” nhiều lần trước tôi không dám tham gia, vì tôi không thể đi bộ nhanh, càng không thể chạy, hễ vận động nhanh là nghẹt thở, mà không vận động nhanh thì làm sao tránh khỏi bị lôi sang trại giam nhân quyền ở Lộc Hà? Hơn tám chục tuổi đời, ngồi ôm máy tính làm việc dài hơi thì vẫn được, nhưng nỗ lực cơ bắp là điều rất khó. Nhưng lần tưởng niệm này, tôi có những niềm tin để hình dung một cuộc gặp gỡ của đông đảo đồng bào mà không bị gọi là “tụ tập đông người” – ít ra người ta cũng phải biết nghĩ đến những đồng bào của mình đã chết, ít ra cũng phải biết nghĩ để biến nỗi đau Hoàng Sa (và Gạc Ma) thành một giá trị gắn kết dân tộc, ít ra thì cũng phải biết lắng nghe những tiếng nói khoan thai để ngay cả những kẻ thất học cũng có dịp học thày không tày học bạn. Không! Lần này chắc chắn là không có đàn áp! Khỏi cần chạy! Khỏi sợ nghẹt thở!
Một sự tình cờ xảy đến: tối 16 tháng 1 năm 2014, tôi được mời là một trong ba diễn giả của buổi mạn đàm nhân kỷ niệm 30 năm ngày ra đời bộ phim “Chuyện tử tế” của nghệ sĩ nhân dân Trần Văn Thủy. Bữa đó, khi kết thúc sự kiện, nhà thơ Dương Tường nói vui “đợi chủ nhật này, xem anh nào tử tế”. “Chủ nhật này” theo văn cảnh lời Dương Tường, đó là cuộc tưởng niệm 40 năm giặc Tàu lưu manh và ma mãnh cướp trắng quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Để coi, bên biểu dương lòng yêu nước và “bên kia”, bên nào tử tế. Và thế là, ngay lập tức nhóm Cánh Buồm hẹn nhau ai ở Hà Nội, sáng sớm chủ nhật, sẽ đến cất xe ở nhà Dương Tường rồi cùng đi bộ ra địa điểm tưởng niệm ở chân tượng đài Lý Thái Tổ. 
Cá nhân tôi rất muốn có dịp để mấy em trong nhóm biên soạn sách giáo khoa cùng đi dự lễ tưởng niệm. Cũng là điều tốt nếu các em chứng kiến một hành xử dân chủ và lịch sự, do đó mà biết tôn trọng những người tới dâng hương đồng bào yêu nước đã ngã xuống ở Hoàng Sa (và Gạc Ma). Càng tốt hơn nữa, nếu các em thấy những điều chướng tai gai mắt… Lý do chỉ đơn giản thế này thôi: các em quá trong trắng, các em cũng đỗ đạt này nọ đấy, nhưng một đời đi học là một đời bị bưng bít, nên các em có quá ít thông tin để có thể trưởng thành đầy đủ. Những đầu óc “trên mây” ấy khó có thể đi tiếp con đường cải cách giáo dục như nhóm từng mơ ước.
Chúng tôi đến nhà Dương Tường lúc mới hơn bảy giờ. Tường đã dậy rồi và đã ăn sáng rồi. Sự lạ! Cậu chàng thường làm việc đến gần sáng rồi ngủ dậy rất muộn! Nhưng hôm nay thì khi mọi người tới, cậu đã đóng bộ rồi.
Tường định pha nước, nhưng tôi ngăn lại. Tôi bảo, nên đi sớm trước khi người ta giở trò. Chưa kể là, mình nên đến sớm để quan sát mọi điều, cho bõ là một cuộc học hỏi tại chỗ. Vừa vặn một em trong nhóm phóng xe tới. Em cho biết, “ở khu vực sứ quán Khựa chúng nó bố trí đông lắm, nên ra sớm thôi, kẻo các ngả đường có thể bị bịt”. Thế là chúng tôi xuất hành.
Chúng tôi đi chầm chậm dọc đường Tràng Tiền rồi ra vườn hoa Chí Linh. Chúng tôi lên thẳng chỗ tượng đài và thấy một bà cụ đang quét các ngóc ngách ở chân tượng. Quét xong, cụ nhìn chúng rôi ra vẻ tạm biệt và chống gậy con cón ra đi. Tôi giữ tay cụ, hỏi tuổi. Cụ bảo “hơn chín mươi rồi, ngày nào cũng ra đây quét chân tượng”. Lát nữa, chính tôi cùng những người đến tưởng niệm mỗi người một bông cúc trắng có băng đen in chữ tưởng niệm Hoàng Sa cũng đặt hoa tại chân tượng này nơi bà cụ không tên tuổi đã quét dọn sạch sẽ. Và khi cuộc lễ tưởng niệm còn chưa kết thúc, thì lại có hai người đàn bà trẻ hơn nhiều, vội vã đến đây “quét dọn”. Một trong hai người đàn bà trẻ tuổi ấy nói với người kia như ra lênh, “quét mẹ nó hết đi”. Thật lạ lùng! Bà cụ già hơn chín mươi tuổi lưng còng kia chắc chắn không phải là sản phẩm của nền giáo dục xã hội chủ nghĩa. Còn hai chị này: họ ăn lương của ai để làm công việc súc phạm anh linh những liệt sĩ đã bỏ mình cho họ được ăn nói hỗn hào? Một xã hội khuyến khích những mụ công dân thủ đô có tâm hồn eo hẹp đến vậy, bảo làm sao không đẻ ra những quái thai có học vị bác sĩ Y khoa tên là Cát Tường?  
Mở màn cho cuộc vui cười ra nước mắt là một ông quãng dăm chục tuổi. Anh ta đeo một chiếc loa, tay cầm micro, đến sát chúng tôi khi đó mới chỉ có dăm bảy người quây quần trò chuyện, lần lượt gí loa vào tận mặt chúng tôi để “mời các anh các chị đi chỗ khác, ở đây sắp thi công”. Được hỏi lại, anh ta chỉ vào sợi dây điện màu vàng nằm dưới nền gạch hoa, “đấy, chúng tôi sắp thi công”. Và rồi sau đó chừng dăm bảy phút thì họ “thi công” thật. Bụi đá bay mù mịt vì vừa cắt đá vừa cho cái máy phải gió gì đấy thổi cho bụi tung lên. Cùng lúc đó, cả chục cái loa di động cũng sa sả gí sát mặt đồng bào đến dự lễ tưởng niệm mà buông những lời lẽ với âm lượng tra tấn. Đấy là một hình thức tra tấn chứ còn gì nữa? Tra tấn bằng cách bắt nghe tiếng ồn cùng những lời lẽ khó nghe. Tra tấn là như thế, chứ còn gì nữa?
Thấy cái anh gọi loa đó cứ quanh quẩn gần bên, tôi nói đùa, “anh là người Tàu phải không? Quảng Đông hay Quảng Tây?” Mọi người cười ồ lên. Anh ta đi sang nhóm bên cạnh tôi. Nghe có tiếng người hỏi anh ta, “hôm nay anh được trả mấy trăm?” Có anh còn rút ra tờ năm trăm ngàn giơ trước mặt anh ta nữa. Không nghe thấy lời nói đùa, chỉ thấy tiếng cười rộ. Một máy quay video giơ cao trên đầu nhóm người đang vui cười này. Tôi tin chắc đoạn băng này sẽ sớm được phát trên một trang mạng nào đó của những người yêu nước. Nếu coi đoạn băng đó, xin bà con chú ý tới vẻ mặt vô cảm của người gọi loa kia. Và của tất cả những người gọi loa đồng bọn với anh ta. Nhà thơ của nhóm chúng tôi bình luận thiệt chí lí, “cả đêm qua, bộ tham mưu chắc là mất ngủ để nghĩ ra cái mẹo con nít này” – những cái đầu rỗng đang được trưng ra trước công chúng! – và trưng ra giữa thủ đô yêu dấu vào một sớm chủ nhật trời quá đẹp!        
Vào một sớm chủ nhật trời quá đẹp, được thấy rõ một bọn độc chiếm quyền làm bẩn thủ đô của chúng ta. Nhìn hành tung của chúng ngăn cản việc tưởng niệm các chiến sĩ đã hy sinh khi Hoàng Sa thất thủ, có thể đoán biết chúng là hạng người thế nào. Cá nhân tôi thì đã xác định lập trường vì biết rõ bọn chúng từ lâu rồi. Dẫu sao, sớm chủ nhật Mười Chín Tháng Giếng Hai Ngàn Không Trăm Mười Bốn này, chúng ta vẫn kỷ niệm được dù không trọn vẹn ngày Hoàng Sa thất thủ và cũng vẫn dâng được hương hoa tới những liệt sĩ đã lưu danh muôn đời cho Tổ quốc, cho dù các anh có bị gán ghép là “NGỤY”.
Chưa kể là sớm chủ nhật hôm nay tôi còn làm thêm một công việc vô cùng tử tế: dắt mấy em trong nhóm soạn sách Cánh Buồm ra đường để các em chứng kiến những việc làm thay cho thói quen nghe những lời nói – và kể từ nay chắc là các em sẽ xóa cho tôi cái án treo gọi tôi là phần tử cực đoan.

Trần Khải Thanh Thủy - Cây muốn lặng, gió chẳng ngừng

Nếu ở Việt Nam, mình chấp cả bộ công an thì ở Mỹ mình chấp cả tổng vụ Việt Tân, cứ tu 7 kiếp đi hãy nói chuyện với một người (mentalité) và trình độ như mình... Chắc chắn mình chỉ thua họ về sự lèo lá, mánh khóe, ăn bẩn mà thôi (14 năm trục lợi trên xác chết của chính anh ruột, bác ruột, cậu ruột ) ra cả tờ kháng chiến để viết về “bề dày thành tích và ối đỏ chiến công” của lãnh đạo hồn ma trong khu chiến và 10.000 kháng chiến quân tưởng tượng ...cho nên, dẫu có là quán quân về mặt nói láo như cộng sản cũng phải gọi Việt Tân bằng cụ.

Trần Khải Thanh Thủy

Trần Khải Thanh Thủy
Ông Hoàng Cơ Định quả là muốn vạch áo cho người xem lưng. Ông ta dùng từ của cộng sản, gọi mình là đương sự. Đành rằng viết bài chửi bới lăng nhăng thì chẳng hay ho gì, nhưng mình viết “Tâm sự người bị đảng(của anh, em, chú, cháu, bố con nhà ông ta) bỏ, chứ đâu thèm chửi bới lăng nhăng? Mình luôn gọi sự việc đúng với tên của nó mà. Mình phải bạch hóa, tắm gội tư tưởng mình cho hết mùi Việt Tanh, trước khi về với cộng đồng...

Qúa mù ra mưa, ông ta còn nói: “ Khi ở trong nước TKTT là một người viết văn đối kháng, qua trung gian một anh em, đương sự muốn xin tham gia Việt Tân, vậy có lý do gì mà không nhận”.

Thực sự sau hai năm viết bài cho hải ngoại( 2003) và 3 năm viết cho anh Nguyễn Hải (Khi đó, mình không hề biết anh là người của Việt Tân) Lúc uy tín mình đang nổi thì “được” anh “vớt” về cho Việt Tân, qúa choáng váng, mình đành hỏi chú Thanh Giang rồi vì tin anh và nể chú mà đành phải vượt qua hai vòng lửa, một của công an( coi Việt Tân là đảng khủng bố) vòng hai, khó khăn hơn rất nhiều là của cộng đồng Hải ngoại ( gọi Việt Tân là đảng phở bò, cánh tay nối dài của cộng sản) đặc biệt là cách định nghĩa của luật sư Đinh Thạch Bích : Việt Tân = Việt Tần tức...vật tiền. Cuối cùng trong một phút “thông minh đột xuất, ngu bất thình lình” mình đã để anh toàn quyền định đoạt :”Thôi thì ý anh là ý chúa, nếu Việt Tân chỉ toàn những người tốt như anh và bác sĩ Nguyễn Trọng Việt thì anh đặt đâu, em ngồi đấy” Thế là được công kênh vào ngôi nhà Việt Tân ( ngày 5-2-2008). Chứ đâu thừa hơi, thừa chữ mà xin. Bây giờ nếu ông ta tìm được lá đơn xin vào đảng của mình hay bất kỳ một loại giấy tờ nào khác có liên quan đến “Việt Nam canh tân cách mạng đảng” trong suốt quãng thời gian trong nước hay ở hải ngoại này (như mọi đảng viên khác) thì mình ...xin tâm phục, khẩu phục. Còn không, ông ta chỉ là kẻ nói láo, nói lấy được, còn tệ hại hơn cả những lời ông ta viết :“sự viết bài chửi bới lăng nhăng thì chẳng hay ho gì”. Rõ ràng muốn phát triển đảng viên, nhằm vào một người hiểu biết, yêu nước, không yếu hèn bạc nhược như mình, để đưa vào cho bằng được, nhằm nâng cao uy tín của tổ chức đã quá mất niềm tin với cộng đồng, giờ lại giở gịong 180 độ: “Đương sự muốn xin tham gia Việt Tân”, quả là “lưỡi không xương lắm đường lắt léo. Miệng không vành miệng méo tứ phương”.

Hồi ấy, chú Trần Khuê cũng hết sức quý mến mình, cứ đề nghị mình trở thành thành viên của đảng dân chủ, giúp chú phát triển đảng viên ở phía Bắc. Thương và quý chú, mình đã nhận lời, nhưng Việt Tân đâu có chịu nhả người? Cho nên mới gả thân nhầm nơi tướng cướp, bây giờ lại bị “chôn sống” như thế này đây, rõ khỉ .
Coi mình là người “không đủ dữ kiện và trình độ để phán xét”, không hiểu ông ta chủ quan, coi thường sự hiểu biết của mình( thông qua bao nhiêu anh em Việt Tân cũ ở Pháp, Mỹ, Na Uy, Ca Na Đa, Úc hoặc gần 1,5 triệu đồng bào trong cộng đồng người Việt Nam ở Mỹ, cũng như hàng nghìn bài báo và cả chục tập sách viết về Việt Tân từ hồi còn là mặt trận), hay ông ta định thách thức mình nữa đây? Người viết trên dưới 3 chục đầu sách như mình, giữa suối nguồn hào phóng của thông tin là cả cộng đồng người Việt ở hải ngoại lại không đủ dữ kiện và trình độ để viết một cuốn về mặt trận Hoàng Cơ Minh và lãnh đạo Việt Tân hiện tại sao? Có lẽ phải mượn lại câu nói của Xuân Lộc, chi bộ trưởng chi bộ ...hai người, thuộc Sacramento để nói lại với ông ta : “Đừng có bới cứt ra để ngửi”

Một lời nói, một đọi máu, vậy mà ông ta còn xấc xược hỏi: “Việt Tân có làm gì không tốt cho TKTT hay không? Căn cứ vào chính những gì đương sự còn đang xác định thì hoàn toàn không có”... Mù lòa về nhận thức như ông này chắc chỉ có một, khi bài “ Tâm sự người vợ tù “ còn lù lù ra đó. Cũng giống như tình trạng Việt Nam vậy, kẻ mù dắt đường cho kẻ sáng, kẻ dốt dài cán mai, dốt đặc cán thuổng lại ngồi trên đầu, trên cổ mình, từ chi bộ trưởng, vụ trưởng vụ quốc nội, vụ trưởng vụ tuyên vặn ( Trừ vụ ngoại vận do con ông ta là thành viên còn khả dĩ) còn lại đều coi văn chương như một ruộng rau muống, để xắn quần lội ào vào, xỉa xói bới móc, đấu tố bài viết của mình. Sự dốt nát đẻ ra tội ác. Lão hồ gian ác còn nhỏ nước mắt cá sấu xin lỗi đồng bào, còn chịu sửa sai sau khi gây ra bao nhiêu cái chết oan nghiệt...Còn những kẻ này, sau khi đấu tố chữ viết của mình lại còn giở trò lưu manh, đuổi mình ra khỏi nhà, hệt bọn đội trưởng đội cải cách đuổi địa chủ ra khỏi nhà họ vậy, không một lời giải thích, xin lỗi.

Một xã hội không có phản biện là một xã hội chết, một đảng phái cũng vậy, khi mình sử dụng quyền được phát ngôn của mình thì Việt Tân dở trò xóa password của mình đi, vậy mà còn nói: “Nội sự kiện TKTT trách cứ, với lời lẽ nặng nề và sỗ sàng, Việt Tân đã hủy PW không cho đương sự vào lại diễn đàn nội bộ, đã nói lên con người (mentalité) và trình độ của đương sự”. Đúng là không có cái dại nào giống cái dại nào. Việt Tân cậy có tài, có tiền, có vây cánh, phe đảng(sẵn sàng chia sẻ quyền lực với cộng sản như lời ông Nguyễn quốc Quân nói) hãy cố tìm một người thứ hai dại dột và dễ bị lợi dụng như mình đi... sợ đốt đuốc 7 ngày cũng không tìm thấy trên khắp mảnh đất S trong thời điểm khắc nghiệt ấy, thậm chí cả bây giờ cũng vậy.

“Con người (mentalité) và trình độ của đương sự”( là mình) như thế nào thì cả Cộng đồng biết, chỉ số ít Việt Tân hoặc dốt nát đui mù , hoặc cố tình phủ nhận sự thật mới đưa ra những tuyên bố hàm hồ như vậy. Chắc chắn điều này không phải chỉ một mình mình vinh dự nhận được mà cả vài trăm người ra khỏi Việt Tân đều bị kết tội như thế. Hễ cứ khôn, ngoan nhận ra những điều tồi tệ, đáng xấu hổ của đám lãnh đạo Việt Tân là bị phủ nhận hết.

Nếu ở Việt Nam, mình chấp cả bộ công an thì ở Mỹ mình chấp cả tổng vụ Việt Tân, cứ tu 7 kiếp đi hãy nói chuyện với một người (mentalité) và trình độ như mình... Chắc chắn mình chỉ thua họ về sự lèo lá, mánh khóe, ăn bẩn mà thôi (14 năm trục lợi trên xác chết của chính anh ruột, bác ruột, cậu ruột ) ra cả tờ kháng chiến để viết về “bề dày thành tích và ối đỏ chiến công” của lãnh đạo hồn ma trong khu chiến và 10.000 kháng chiến quân tưởng tượng ...cho nên, dẫu có là quán quân về mặt nói láo như cộng sản cũng phải gọi Việt Tân bằng cụ.

Tiếp đó, ông này lại viết : Những bài đánh Việt Tân của TKTT, đối với người có trình độ thì không thuyết phục và khá vô duyên (… tới vô ơn) , nhưng vẫn có tác dụng làm ô nhiễm môi trường.

Khi viết điều này, ông ta đã mắc phải một lỗi lầm nghiêm trọng là không gọi đúng tên sự việc. Mình bỏ ngỏ, để trống thành chứ đâu thèm đánh? (Ngay cả khi ông ta không đi cửa trước mà đánh lén mình ở cửa hậu như thế này). Còn sự thuyết phục hay không, thuộc về bạn đọc, về cộng đồng, đâu phải ở sự phát ngôn bừa bãi của ông ta? Có lẽ mình phải post lại vài lần hoặc gửi đi nhiều báo khác vì bao nhiêu người muốn xin đường linh để xem toàn bộ 7 kỳ, và bao nhiêu người đã chia sẻ với mình qua điện thoại cũng như trên facebook, qua email

Nếu muốn biết giữa mình và Việt Tân ai là kẻ vô duyên hay vô ơn, hãy làm một cuộc điều tra xã hội học. Những kẻ nào đã “cong mông rặn” vào bài viết của mình, tổ chức đảng phái chính trị nào đã lợi dụng mình từ trong quốc nội. Tại sao gặp 100 người Việt Nam ở Cali thì có 99 người hồn nhiên phát biểu “Trần Khải Thanh Thủy bị Việt Tân lợi dụng”, sao không ai nói ngược lại?

Mình quả là “vô ơn” với Việt Tân, khi bao nhiêu năm trời trong nước chỉ cắm đầu cắm cổ viết về đủ thể loại từ dân oan đến dân chủ, văn hóa , xã hội, giải trí để hưởng 20 USD một bài? Trong khi không báo nào ở Hải ngoại dám mua mình với cái giá bèo bọt đến vậy? Từ đàn chim Việt đến Viet Tide, Người Việt, Thời Báo v.v? Bèo nhất cũng trả 25 USD(Đàn Chim Việt ) cao nhất là Người Việt: 80- 100 USD/ bài. Còn lại từ 30- 50 USD một bài.

Thử hỏi từ đâu có hãng thông tấn VNN để bán mỗi tháng cả chục bài của đủ các tác giả: Nguyễn Nại Dương, Võ Quế Dương, Nguyễn Quý Dân, Mai Xuân Thưởng, nhóm phóng viên Hà Nội, nhóm phóng viên VNN...

Cho dù trả 200 $ đến 300 $ một tháng thì bán cho hai tờ báo giấy ở bất kỳ tiểu bang nào đó đã hòa vốn rồi, 300$ cho bà con dân oan trên cơ sở những đồng tiền quyên góp từ những bài báo nóng hổi tính thời sự của mình nữa...Cho nên từ khi mình vào tù, dân oan bị bỏ mặc, hãng cũng không có người viết, nên đành phải đóng cửa, loại trừ dân oan ra khỏi bộ nhớ của cái đảng từ vô duyên tới vô ơn này. Vậy mà lại đổ tiếng xấu cho mình. Vô duyên thật

Một lần nữa xin hỏi tác giả của bức thư này: “Bọn u tối, vô trách nhiệm hay vô lại là ai, không lẽ là thân hữu của Việt Tân ? Là hàng nghìn, vạn người đã bỏ tiền ra cho Việt Tân trong thời kỳ khu chiến ? Thử hỏi Việt Tân đã làm được những gì cho công cuộc tranh đấu giải thể cộng sản để bị bọn “u tối, vô trách nhiệm” hay “vô lại” lên án trong cộng đồng nhiều đến vậy? Đến nỗi ông Hoàng Cơ Định phải viết : “Việt Tân đã từng là đối tượng phá phách của bọn u tối, vô trách nhiệm hay vô lại, thêm mấy bài của TKTT cũng không thay đổi nhiều”

“Cờ bạc ăn nhau về sáng”, Trần Khải Thanh Thủy chưa có ý định dừng lại, mà chuyện dài Việt Tân sẽ còn tiếp tục ( sau lá thư của ông canh me, hôi của HCĐ này). Cho nên đừng vội nói như thế .

Ngòi bút của Trần Khải Thanh Thủy đủ sức để đánh sập một tổ chức yếu kém, giả dối, chuyên lợi dụng lòng tốt của cộng đồng và sự can đảm dấn thân của các nhà dân chủ đấy. Vì thương anh em và còn chút tình nghĩa với số đông đảng viên phía dưới mà chưa tung chưởng thôi, đừng lửa đổ thêm dầu mà thiêu rụi Việt Tân từng ngày. Uy tín của Việt Tân vốn đã xuống thấp lắm rồi, đừng vu vạ cho TKTT mà mang thêm nghiệm âm đấy.

Phần kết không biết sơ suất hay cố tình mà ông ta lại bỏ xót: “Điều đáng tiếc nhất là TKTT đã bôi đen và làm thấp trình độ người đấu tranh trong nước”. Lẽ ra câu này muốn đầy đủ phải thêm vào: “Điều đáng tiếc nhất là TKTT đã bị chi bộ trưởng chi bộ Sacramento cùng một số quan Việt Tân( vụ trưởng vụ quốc nội, Lý Ngọc Đức, ông “canh me, hôi của” Hoàng Cơ Định bôi đen và làm thấp trình độ người đấu tranh trong nước.

Cũng tương tự như vậy, câu kết của ông ta rất thấm thía, chỉ xin thêm một chữ cho rõ ý:

“Cho nên, kẻ thù của kẻ thù chưa chắc đã là bạn. Không phải vì ghét bọn cướp (CSVN) mà thành thân thiết với thành phần canh me, hôi của là HCĐ và...bè lũ lãnh đạo Việt Tân( từ sau cái chết của Hoàng Cơ Minh) đến nay.
Nam Cali January 17.2014
Trần Khải Thanh Thủy

From: hoangcodinh@comcast.net
To: lmcuongadam@hotmail.com; tuongtam4@yahoo.com; vanlang93@gmail.com
Subject: RE: VERY SORRY !
Date: Wed, 8 Jan 2014 12:48:27 -0800

Cám ơn Ông Mõ đã bầy tỏ sự quan tâm. Chuyện TKTT là đáng tiếc, tuy mất TKTT không phải là một mất mát lớn cho Việt Tân nhưng hiện tượng đương sự viết bài chửi bới lăng nhăng thì chẳng hay ho gì, không phải chỉ bất lợi riêng cho VT mà thôi.

Nghiệm lại, có những chuyện không hay, khi xẩy ra, mình thấy gía mà biết trước thì tìm cách tránh, chuyện TKTT tôi chưa thấy có gì làm khác được. Khi ở trong nước TKTT là một người viết văn đối kháng, qua trung gian 1 anh em, đương sự muốn xin tham gia VT, vậy có lý do gì mà không nhận. Khi đã là chiến hữu đảng viên, VT đã tìm mọi cách, trong khả năng để giúp đỡ và tranh đấu cho chị ấy, đây cũng là chuyện đương nhiên, nếu có ghi nhớ thì đó là việc của người được giúp đỡ, không phải là phía đi giúp người khác trong cơn hoạn nạn.

Có được TKTT là đảng viên, VT có lợi gì không? Nếu lợi hiểu theo khả năng lãnh đạo, tham mưu, tình báo, giao tiếp, vật chất thì hoàn toàn không, TKTT là người viết văn, không phải là một người đấu tranh. Nay TKTT ra khỏi VT, nếu nhìn vào lý do chị ta nêu lên thì chỉ vì chị ấy chê VT kém. Việt Tân thì chắc chắn có nhiều điểm kém, nhưng những điểm yếu này một người như TKTT không đủ dữ kiện và trình độ để phán xét.

Việt Tân có làm gì không tốt cho TKTT hay không, căn cứ vào chính những gì đương sự còn đang xác định thì hoàn toàn không có. Chỉ có 1 chi tiết cụ thể, Việt Tân đã hủy password không cho TKTT vào đọc diễn đàn nội bộ. Nội sự kiện TKTT trách cứ, với lời lẽ nặng nề và sỗ sàng, VT đã hủy PW không cho đương sự vào lại diễn đàn nội bộ, đã nói lên con người (mentalité) và trình độ của đương sự.

Những bài đánh VT của TKTT, đối với người có trình độ thì không thuyết phục và khá vô duyên (… tới vô ơn) , nhưng vẫn có tác dụng làm ô nhiễm môi trường.

Việt Tân đã từng là đối tượng phá phách của bọn u tối, vô trách nhiệm hay vô lại, thêm mấy bài của TKTT cũng không thay đổi nhiều, điều đáng tiếc nhất là TKTT đã bôi đen và làm thấp trình độ người đấu tranh trong nước. Cho nên kẻ thù của kẻ thù chưa chắc đã là bạn. Không phải vì ghét bọn cướp (CSVN) mà thành thân thiết với thành phần canh me, hôi của.
HCĐ
Theo FB. Tran Khai Thanh Thuy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét