Sự thật về việc ghi nhầm số điện và hành vi lấp liếm của EVN
Nhà chị Hương thuộc quận Ba Đình phản ánh với báo Tiền Phong, tiền
điện đã bị nhảy vọt từ 339.000 đồng trong tháng 4 lên 606.000 đồng trong
tháng 5. Anh Trung, ngụ đường Kim Mã (Ba Đình) cũng cho biết, tháng 5
anh phải trả 2.024.000 đồng tiền điện, tăng gấp 2,34 lần so với tháng 4.
Gia đình chị Hương ở Nguyễn Tri Phương (Ba Đình) tháng vừa rồi phải
đóng hơn 2 triệu đồng tiền điện, gấp đôi bình thường dù thời gian này
nhà chị có 4 ngày đi du lịch. Dư luận nghi ngờ liệu có sự nhầm lẫn trong
việc ghi chỉ số công tơ điện hoặc nhầm lẫn trong cách tính tiền hay
không. Thậm chí, có độc giả còn kiến nghị các cơ quan chức năng cần
thanh tra ngay lập tức và thật khách quan việc hoá đơn tiền điện tăng
đột biến vừa qua để giải quyết triệt để, thấu đáo vụ việc. (Nguồn: http://kienthuc.net.vn/tieu-dung/bat-binh-cach-den-bu-khi-evn-tang-vong-so-dien-240241.html).
EVN khẳng định không có chuyện nhân viên điện lực cố tình ghi nhầm số điện để ăn chênh lệch giá. Còn khách hàng liệu có tin được 2 nhân viên này ghi đúng số điện nhà bạn? |
Được giải thích như thế mà vẫn không tin tưởng vào sự đúng đắn của
EVN hoạ có là… thần kinh. Vì thế rất nhiều người dân bức xúc, tin chắc
mình đang bị EVN móc túi mà không biết cãi thế nào. Sự việc có lẽ sẽ
chìm xuồng nếu không có chuyện Phòng giao dịch của Ngân hàng TMCP Việt
Nam Thương Tín (VietBank), chi nhánh Ba Đình (tại số 62 Quán Thánh, Ba
Đình, Hà Nội) phát hiện sai trái trong chốt chỉ số công tơ tháng 5/2013
của Công ty Điện lực Ba Đình (EVNHN) làm cho chi phí tiền điện tháng
5/2013 của đơn vị này (hơn 9,1 triệu đồng) tăng gấp đôi so với tháng 4.
Đơn vị này đã có đủ chứng cứ và EVNHN đã phải thừa nhận sai sót của nhân
viên trong ghi chỉ số công tơ.
Rõ ràng, lỗi của EVN là không thể chối cãi nhưng một lần nữa ứng xử
của kẻ độc quyền, bất chấp phải trái lại có dịp bộc lộ qua cách khắc
phục. Theo đó EVNHN sẽ trừ sản lượng điện bị ghi sai trong tháng 5 vào
hoá đơn tiền điện tháng 6/2013.
Về việc này, PGS.TS Ngô Trí Long, Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu thị
trường và giá cả, Bộ Tài Chính cho biết, EVN Ba Đình không chỉ "phủi
tay" bằng việc bù trừ tiền điện vào tháng sau cho VietBank, đơn vị này
phải tìm ra nguyên nhân (khách quan và chủ quan) của việc này và quy rõ
trách nhiệm thuộc về ai, giải quyết hậu quả thế nào. Tất cả mọi thứ phải
được làm minh bạch, minh bạch trong cả khâu kiểm tra kiểm điểm. Ông cho
biết: "Việc làm này của EVN Ba Đình thể hiện sự độc quyền về điện. Anh
không thể lợi dụng sự độc quyền đó mà làm sai trái, lấn át người tiêu
dùng được. Hoặc nếu người tiêu dùng không phát hiện ra thì anh ém nhẹm
đi. Đó là việc làm rất thiếu trách nhiệm của một cơ quan nhà nước".
Ông Ngô Trí Long cũng nhận định rằng, đối với doanh nghiệp như
VietBank hiểu rõ pháp luật và việc kiện cáo với họ là chuyện bình
thường, nhưng đối với những người dân, họ gặp khó khăn trong việc đó.
Các cơ quan chức năng cũng nên vào cuộc để răn đe những "ông lớn" độc
quyền như thế này. (Nguồn: http://kienthuc.net.vn/tieu-dung/bat-binh-cach-den-bu-khi-evn-tang-vong-so-dien-240241.html).
Có thể nói, nếu coi hành vi làm sai, chiếm dụng vốn của khách hàng
(thu tiền trước một cách bạo ngược) khi bị phát hiện lại ngang nhiên đòi
trừ vào tháng sau là chuẩn mực kế toán thì đây là chuẩn mực kế toán
riêng có tại EVN mà không ở đâu trên thế giới này có. Đáng lẽ, theo
chuẩn mực thông thường, phải trả lại ngay lập tức cho khách hàng số tiền
tương ứng với sản lượng điện bị ghi nhầm (không biết vô tình hay cố ý,
chúng tôi sẽ phân tích sau), kèm theo đó là lãi suất theo quy định số
ngày mà EVN chiếm dụng. Vì nếu không tức là EVN đang ăn cắp tiền của
khách hàng. Đồng thời, rà soát lại quy trình ghi chỉ số công tơ, khẩn
trương xem xét sự bất hợp lý của vị trí lắp đặt công tơ, bảo đảm để
khách hàng cũng có thể giám sát được; kiểm điểm trách nhiệm, xử lý
nghiêm khắc những người có liên quan, thông báo cho cả nước và công luận
biết để làm bài học chung, tránh gặp phải trường hợp tương tự.
Chứng kiến toàn bộ vụ việc từ lúc ghi chỉ số công tơ, lập luận để chỉ
ra sai sót khiến nhân viên EVN phải tâm phục, khẩu phục ký biên bản làm
việc, anh Nguyễn Tuấn Linh, PGĐ phòng giao dịch chi nhánh ngân hàng
Vietbank rất bức xúc với thái độ lấp liếm của EVN và khẳng định việc ghi
sai chỉ số công tơ là hành vi cố ý. Trao đổi với chúng tôi, Ô NDA, 1
nhân viên EVHHN cho hay: “Chúng ta biết là hoá đơn tiền điện được tính
theo bậc thang, luỹ tiến. Sản lượng điện tiêu thụ càng lớn thì khách
hàng phải trả càng nhiều tiền. Nếu 2 tháng (giả định tháng 5 và 6/2013)
gia đình bạn sử dụng 500 số điện (kWh) và hoá đơn được chia xấp xỉ 230 –
270 số điện/tháng thì tổng số tiền điện phải thanh toán hoàn toàn khác
(chênh lệch lớn) với phương án tháng 5 là 350 số điện và tháng 6 là 150
số điện”. Đây chính là rủi ro chết người của khách hàng, làm lợi cho EVN
và đương nhiên khách hàng phải chịu thiệt thòi.
Biên bản làm việc tại EVN Ba Đình. Ảnh: Nhân vật cung cấp. |
Thì ra, lâu nay, chúng ta mới chỉ nghe việc khách hàng ăn cắp điện
của EVN, còn sau sự kiện này liệu đã có thế nói EVN cũng đang ăn cắp
tiền khách hàng? Có thể nói khác được không?
Ô NDA nói tiếp: “Đúng là các nhân viên ghi chỉ số công tơ không thể
“ăn trực tiếp” số tiền chênh lệch do thủ thuật chế biến sản lượng điện
hàng tháng như nói ở trên”.
Vậy thì số tiền chênh lệch đó đó đi đâu và động cơ nào khiến nhân
viên ghi chỉ số của EVN làm như vậy? Xin thưa, số chênh lệch đó vẫn vào
túi của EVN và thủ phạm của tình hình này là cơ chế quản lý của chính
EVN. Tại EVN, cấp càng cao thì lương thưởng càng cao nhưng trách nhiệm
lại càng ít. Khổ nhất là lực lượng lao động trực tiếp, vất vả, nguy hiểm
độc hại và phải chịu rất nhiều áp lực trong SXKD. Thường thì EVN sẽ
khoán cho các đơn vị kinh doanh một loạt chỉ tiêu nhưng quan trọng nhất
là doanh thu và tỷ lệ tổn thất điện năng. Đi kèm với việc giao khoán là
tiền lương, tiền thưởng của nhân viên và sự thăng tiến của lãnh đạo đơn
vị. Nên nhớ tổn thất thì chủ yếu phụ thuộc vào kết cấu lưới, phương thức
vận hành và chất lượng thiết bị - những thứ rất cao siêu, không liên
quan và tất nhiên là không phải do các nhân viên kinh doanh điện năng
thực hiện. Ngoài ra, tổn thất còn do hiện tượng một số người dân ăn cắp
điện của EVN, tuy chiếm tỷ trọng không đáng kể. Giao khoán chỉ tiêu,
nghe thì văn minh nhưng thực chất đây là kiểu quản lý phát canh thu tô,
vừa vô cảm vừa thiếu trách nhiệm đối với xã hội của EVN. EVN không cần
quan tâm các đơn vị kinh doanh bên dưới làm thế nào để đạt chỉ tiêu. Đến
lượt mình, nhiều khi, các công ty kinh doanh cũng không hiểu vì sao tổn
thất của mình thì tăng còn doanh thu lại sụt giảm và thế là hình thành
vòng lặp mới, khoán cho các tổ kinh doanh rồi các tổ kinh doanh lại
khoán cho các nhân viên… Không có đủ sản lượng theo mức khoán, tức là
tổn thất tăng, không đạt doanh thu thì ắt lương thưởng bị giảm. Đến đây,
thì câu trả lời đã rõ, các nhân viên ghi chỉ số, khâu cuối của quá
trình SXKD điện năng phải trổ tài để bảo đảm sản lượng và doanh thu theo
mức khoán và thậm chí có cách gì mà làm cho doanh thu và sản lượng điện
càng cao càng tốt. Bất chấp dân bức xúc thấu trời. Như vậy, có thể nói,
số tiền chênh lệch do cố ý ghi sai số điện mặc dù không trực tiếp vào
túi của nhân viên nhưng cũng đã vào túi họ một cách gián tiếp. Hiển
nhiên, bản chất của lỗi không xuất phát từ hành vi của họ. Chúng ta đã
từng chứng kiến một hiện thực, khi trời nắng nóng, hệ thống không đủ
điện để cung ứng, EVN liền giao chỉ tiêu cắt điện cho các địa phương và
các địa phương sau khi cắt luân phiên vẫn không đạt chỉ tiêu, liền sử
dụng chiêu cắt điện hàng loạt để sửa chữa lưới…Dư luận chắc vẫn chưa hết
bàng hoàng về vụ khoán mức phạt hàng năm mà Bộ Công an giao Công an các
địa phương mà rất vô tình đã được hé lộ bởi Ông Nguyễn Duy Hưng, Trưởng
công an phường Thịnh quang, sau đó được Phó Giám đốc Công an thành phố
Hà nội Trần Thuỳ xác nhận. (Nguồn: http://www.tienphong.vn/xa-hoi/561929/se-phai-tang-phat-de-dat-500-ty-dong-tpp.html).
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy cách quản lý của EVN cũng gần như cách khoán
phạt của Bộ Công an. Và nếu vẫn tiếp tục quản lý đất nước thông qua các
hình thức giao chỉ tiêu và thưởng phạt như thế này thì tìm đâu ra động
lực để phát triển.
Độc quyền đã làm cho đầu óc EVN mụ mị, bảo thủ, xơ cứng đến mức ngoan
cố. Thật khó để phát động một phương án cách tân trong SXKD điện năng
trên nền tảng như vậy. Bao trùm EVN vẫn là tư tưởng lợi ích nhóm, thiếu
trách nhiệm. Còn nhớ tại buổi giao ban tháng 5/2010, đích thân Tổng cục
trưởng Tổng cục Năng lượng Phạm Mạnh Thắng lúc đó là Cục trưởng cục điều
tiết điện lực đã thẳng thắn phê bình EVN giảm sản lượng điện chạy dầu
để giảm lỗ. Những người có mặt tại buổi giao ban, ai cũng hiểu ý của Ông
Thắng mặc dù Ông không toẹt móng heo rằng đáng lẽ năm nay điều kiện
thuỷ văn không thuận lợi, mưa ít, thời tiết nắng nóng…(Đã được dự báo
trước) nên EVN phải tranh thủ phát nhiệt điện ngay từ đầu năm để dành
nước chạy thuỷ điện cho thời gian cao điểm. Nhưng EVN đã không làm như
vậy. EVN cứ một mình một kiểu nào là đi tận Sơn la lập đàn cầu mưa, nào
là hy vọng rồi Trời sẽ khác ?! và do đó sẽ có mưa để chạy thuỷ điện…Tức
là EVN sẵn sàng đặt cược sự may rủi trong mưa nắng của trời với các nhu
cầu phát triển KTXH cũng như sinh hoạt của nhân dân. Thế nhưng cũng tại
buổi giao ban đó, vị lãnh đạo của EVN vẫn lấp liếm, vẫn cho rằng EVN
hoàn thành nhiệm vụ và EVN vẫn đặt mục tiêu cung ứng đủ điện cho KTXH
lên hàng đầu…Thực tế sau đó đã diễn ra đúng như ý kiến của Ông Phạm Mạnh
Thắng. Điện thiếu trầm trọng, kinh tế đình đốn còn bức xúc của nhân dân
thì khỏi nói…Cho đến nay, đây là ý kiến hết sức thắng thắn, dứt khoát
và cụ thể của một quan chức quản lý đối với EVN. (Nguồn: http://www.tin247.com/evn_cho_lu_moi_khac_phuc_duoc_thieu_dien_nghiem_trong-3-21599381.html).
Giá điện đã lại chính thức tăng từ 1/8/2013. Mặc dù, bộ trưởng Vũ Đức
Đam khẳng định phải có lộ trình và tuyên truyền để nhân dân biết, còn
bộ Công thương thì khẳng định chưa tăng giá điện. Có ngờ đâu các nhà
quản lý nhà nước vừa tuyên bố hùng hồn xong thì chưa đầy 24 tiếng đồng
hồ sau, nhân dân cả nước lại bị úp sọt bởi quyết định tăng giá điện 5%
từ 1/8/2013.
Minh bạch công khai, tạo cơ chế giám sát có hiệu quả, nghiêm khắc vói những người cố ý làm trái vì lợi ích nhóm để phát triển điện lực hay là vẫn theo lỗi cũ để hình ảnh gắn liền EVN mãi mãi là thế này? |
Liên tiếp các chuyên gia, các nhà quản lý đầu ngành TS Lê Đăng
Doanh, bà Phạm Chi Lan… đã lên tiếng đòi hỏi ngành điện phải minh bạch
hơn, có trách nhiệm hơn với đất nước, nhân dân nhất là khi kinh tế đang
chìm sâu vào khủng hoảng. Dư luận một lần nữa lại ngạc nhiên khi được
một lãnh đạo khác của EVN giải thích rằng lần tăng giá này, EVN thu về
khoảng 3.500 tỷ đồng và EVN không dùng để bù đắp lỗ do kinh doanh mấy
năm trước mà chỉ dùng để bù đắp do giá than bán cho điện tăng…Còn phần
lỗ hàng chục ngàn tỷ những năm qua sẽ được EVN trích trả dần từ lợi
nhuận hàng năm. Ô hay, không tăng giá lấy đâu ra lợi nhuận. Trả cho than
hay trả cho ai thì cũng đều là chi phí. Đây lại là một câu trả lời lấp
liếm. Và như thế, có nghĩa hàng chục ngàn tỷ EVN thua lỗ những năm qua
sẽ lại được cân nhắc để úp sọt nhân dân và công luận dăm bảy lần nữa (từ
nay không nên nghe các quan chức nhà nước nói về thời điểm tăng giá
điện, xăng dầu nữa nhé, tốt hơn là nên chuẩn bị tâm lý bị úp sọt bất cứ
lúc nào).
Đã đến lúc thay máu EVN để thay đổi gốc rễ cách thức quản trị vô cảm,
lãng phí; rất thiếu trách nhiệm với dân với nước. Đã đến lúc người dân
và công luận tuyên chiến với thói quản lý úp úp mở mở như mảnh đất màu
mỡ cho tham nhũng lãng phí hoành hoành tại EVN. Nếu không thì sẽ có một
ngày hàng chục, hàng trăm tỷ đô la mà EVN đang nợ của các ngân hàng của
các tổ chức tín dụng Quốc tế để đầu tư xây dựng hệ thống sẽ trở thành nợ
xấu. Khi đó chắc không phải một Vinashin mà ta đã biết mà tầm vóc vụ
phá sản sẽ là hàng trăm vinashin. Xin cảnh báo trước, Vinashin rất khác
EVN, Vinashin thì có thể để thối rữa, rồi lấy chỗ này, chỗ nọ đập vô còn
khi EVN phá sản thì ngay lập tức đổ xuống đầu nhân dân. Đã có nhiều
nước làm cách mạng vì ngành năng lượng rồi đấy. Thật là khủng khiếp.
Minh Hiếu
(Dân Luận)
Đằng sau việc ông Trương Tấn Sang đi Hoa Kì
Nội lực và ngoại lực: Muốn đứng giữa, trung lập hữu hiệu thì phải có một
số điều kiện tối thiểu: Ổn định xã hội nhờ được lòng dân, kinh tế thịnh
vượng và phát triển bền vững, chính quyền tốt… Những yếu tố này kết
thành nội lực của một nước, nó là nền tảng cho một chính sách đối ngoại
độc lập và tự chủ.
Muốn kiềm chế Bắc kinh, nhưng lại đàn áp nhân dân; muốn chống tham nhũng
nhưng lại độc quyền và bịt miệng báo chí và nhân dân; muốn kinh tế phát
triển, nhưng lại quyết giữ hệ thống kinh tế nhà nước chỉ biết tham
nhũng nhưng không biết kinh doanh…Rõ ràng đây là những chủ trương và
chính sách đầy mâu thuẫn và cực kì sai lầm.
Nếu chỉ hô hoán là VN sẽ theo đuổi chính sách 4-5 không trong đối ngoại
như những người cầm đầu chế độ toàn trị vẫn rao bán; nhưng nếu anh không
có tiền, không có hàng, không có dân hậu thuẫn, không có lãnh đạo tốt
thì bắt buộc anh phải nhờ vả cầu xin bên ngoài. Những tuyên bố như vậy
trở thành nói suông, đối thủ bên ngoài cười thầm, xoa tay sung sướng và
tiếp tục lấn lướt qua mặt!
Mới giữa tháng 6 Trương Tấn Sang vừa được đón tiếp rất long trọng theo
nghi lễ quốc khách ở Bắc kinh với 21 tiếng đại bác và đội quân danh dự
dàn chào cùng chiêu đãi yến tiệc..; đến khi hội đàm cả Tập Cận Bình và
Trương Tấn Sang đều thề thốt tiếp tục đưa quan hệ „hợp tác chiến lược
toàn diện“ giữa hai nước Việt-Trung. Cả Sang-Bình còn tung hô „16 chữ
vàng“ và „4 tốt“. Nhưng chỉ vài tuần sau Trương Tấn Sang đã lật đật chạy
sang Hoa kì, mặc dầu các nghi lễ tối thiểu dành cho một quốc khách
không có. Cuộc hội đàm với TT Obama chỉ kéo dài trên một giờ (với nhiều
đề đài khác nhau) nên kết quả chẳng việc nào ra việc nào. Những người
quan sát nội tình CSVN đặt câu hỏi: Tại sao Bắc kinh „trân trọng“ và
nuông chiều như vậy lại không ở lại với Bắc kinh? Tại sao Trương Tấn
Sang nói riêng và những người đang có quyền lực trong chế độ toàn trị đã
phải quyết định vội vã cử Trương Tấn Sang sang Hoa kì?
Khoa học chính trị đã chứng minh rằng, chính sách đối ngoại chỉ là một
sự kéo dài của chính sách đối nội. Nếu đối nội được lòng dân, giải quyết
được các quyền lợi chính đáng của nhân dân (chính trị, kinh tế, an
ninh, giáo dục, tôn giáo…) thì sẽ được bên ngoài trọng nể thực sự và sẵn
sàng kết thân nhận làm đối tác và bè bạn.
Chính sách đối nội và đối ngoại ảnh hưởng hữu cơ mật thiết với nhau. Khi
theo dõi chính sách đối nội và đối ngoại của một chính quyền người ta
có thể thấy rõ mục tiêu và ý định của những người cầm quyền. Cho nên
chuyến đi của Trương Tấn Sang thăm Mĩ vừa qua có thể thấy rất rõ tình
hình nội bộ của nhóm cầm quyền, tình hình đất nước và lòng dân và từ đó
hiểu được mưu kế về đối nội và đối ngoại của chế độ toàn trị CSVN.
Tình hình chế độ: Đang phải đối diện với những khó khăn nan giải
Chế độ toàn trị với đường lối kinh tế tư bản nhà nước độc quyền xuyên
qua các tập đoàn và tổng công ti dưới quyền điều khiển của các đảng viên
có thế lực đã dẫn tới hậu quả rất bất lợi cho nhân dân và nguy hiểm cho
đất nước:1. Chế độ công an trị ngày càng phình to và càng bạo ngược với
dân, coi dân như cỏ rác, khinh miệt chuyên viên và trí thức. Trong khi
đó các cơ quan chính quyền từ chính phủ, công an, tòa án, kiểm sát..
hành động như những bọn Mafia .. 2. Nền kinh tế đang rơi vào phá sản với
nợ công khủng khiếp, tăng trưởng giảm từ năm này sang năm khác, lạm
phát luôn ở mức rất cao…3. Sự lệ thuộc kinh tế-thương mại của VN với
Trung quốc ngày càng gia tăng, thâm hụt ngoại thương với Trung quốc đã
lên tới 16 tỉ US Dollar, các nhà thầu Trung quốc ngày càng chiếm số
lượng lớn và thâu tóm các công trình xây dựng cơ bản. Bắc kinh đang lợi
dụng những lệ thuộc này để gia tăng những đòi hỏi và áp lực đưa ra những
yêu sách bá quyền về hải đảo, tài nguyên và chủ quyền VN. 4. Tệ trạng
tham nhũng đang bành trướng như „bày rươi“ và những người có quyền lực
đang lợi dụng quyền hành lập phe nhóm bòn rút công quĩ, tài sản của nhân
dân như chính Trương Tấn Sang và Nguyễn Phú Trọng phải xác nhận. 5.
Tình hình này dẫn tới kèn cựa, phân hóa và kình chống nhau ngày càng
mãnh liệt từ Bộ chính trị tới Trung ương đảng từ sau Đại hội 11 (2011)
với cao điểm là các Hội nghị Trung ương 5,6,7, trong đó Nguyễn Phú Trọng
đã hoàn toàn bất lực trong việc đẩy Nguyễn Tấn Dũng khỏi chức Thủ
tướng. 6. Thái độ cúi đầu với Bắc kinh, phá sản kinh tế, tranh giành địa
vị tiền bạc và suy thoái đạo đức từ các Ủy viên Bộ chính trị tới các Ủy
viên Trung ương khiến nội bộ chế độ bị khủng hoảng trầm trọng, đảng
viên và nhân dân mất niềm tin đối với những người cầm đầu chế độ. Vì thế
trong thời gian qua đã bung ra những cuộc biểu tình chống Trung quốc
bành trướng, chống tịch thu đất đai trái phép, chống sửa đổi Hiến pháp
giả vờ và chống sự bạo hành theo tính côn đồ của công an. Cùng lúc là
hàng loạt Blogger dân chủ ra đời, thanh niên trao đổi thông tin và ý
kiến trên mạng; các lời kêu gọi, kiến nghị, thông tin và bình luận làm
át đảo và tê liệt cả bộ máy tuyên truyền vĩ đại của chế độ toàn trị! Các
cuộc chống đối này đã và đang nổ ra tại những điểm nóng ở nhiều nơi,
nhiều lãnh vực, với sự tham gia rất tích cực và nhiệt tình của nhiều
thành phần nhân dân, đi đầu là thanh niên, trí thức và ngày càng có sự
tham gia của nhiều đảng viên còn biết quí tự trọng.
Nói tóm lại, chính việc quay lưng với nhân dân, tiếp tục bám chặt vào
những chủ trương và đường lối cực kì sai lầm, nên những người cầm đầu
chế độ toàn trị đang ngày càng bị cô lập ở ngay trong nước và ngay trong
Đảng. Lo lắng, hoang mang và quay sang nghi ngờ kình chống lẫn nhau là
tâm trạng đang bao chùm những người có quyền lực nhưng đồng sàng dị
mộng. Chính vì thế họ phải lặn lội cúi đầu đi nhờ vả bên ngoài!
Cách giải quyết của những người cầm đầu đồng sàng dị mộng
Đứng trước tình trạng dầu xôi lửa bỏng như vậy, thay vì thức tỉnh trở
lại xây dựng nội lực, lấy nhân dân làm trọng, đoàn kết toàn dân, dân chủ
hóa đất nước để đẩy lùi tham nhũng, phát triển kinh tế bền vững và chặn
đứng các âm mưu bành trướng của bá quyền phương Bắc. Nhưng những người
cầm đầu chế độ toàn trị đã không làm như vậy. TBT Nguyễn Phú Trọng đã
cao ngạo và ngang ngược kết án thiện chí và yêu cầu chính đáng của nhiều
giới là „suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống“ và ra lệnh
cho các cấp phải thẳng tay đàn áp, hàng trăm thanh niên, nông dân, trí
thức và Blogger đã bị giam giữ và kết án tù.
Tâm niệm của họ là, bằng mọi giá phải tiếp tục giữ độc quyền cho Đảng -ở
đây hiểu là chỉ một vài người có quyền lực nhất- nên họ quay lưng với
nhân dân và sẵn sàng tìm sự che chở của bá quyền phương Bắc. Chủ trương
này được thể hiện qua chuyến thăm ra mắt của tân TBT Nguyễn Phú Trọng
tại Bắc kinh 10.2011 và chuyến thăm ra mắt mới đây của Chủ tịch nước
Trương Tấn Sang 6.2013. Nhóm cầm đầu Bắc kinh từ Hồ Cẩm Đào tới Tập Cận
Bình đã giành những nghi thức ngoại giao rất long trọng cho Nguyễn Phú
Trọng và Trương Tấn Sang. Nhưng đó chỉ là bề ngoài, trong thực tế tại
các cuộc hội đàm từ ông Trọng tới ông Sang đều phải chấp nhận những yêu
sách ngang ngược của Bắc kinh. Đó là không cho VN mở rộng vấn đề tranh
chấp biển Đông trở thành một đề tài quốc tế, nghĩa là tìm cách cản trở
sự tham dự của các nước, đứng đầu là Hoa kì. Ngoài ra, trong cuộc hội
đàm với Trương Tấn Sang, Tập Cận Bình còn đòi Hà nội phải mở rộng một
khu vực lớn hơn ngoài khơi trong Vịnh Bắc Bộ để Bắc kinh thăm dò và khai
thác dầu khí. Không những thế, trái với thỏa thuận là không bên nào
được làm xấu thêm tình hình, nhưng sau mỗi lần họp thượng đỉnh Bắc kinh
lại đơn phương tiến hành các chính sách và hành động xâm lấn công khai
trên biển Đông, từ sát nhập các quần đảo Hoàng sa, Trường sa vào quận
hành chánh Tam sa, cho quân đồn trú, gần đây còn cho hải quân tập trận
bắn đạn thật và tổ chức du lịch quốc tế ở hai quần đảo này. Giữa khi ấy
Bắc kinh cho các tầu hải giám Trung quốc săn đuổi và bắn phá nhiều tầu
thuyền của ngư dân VN đánh cá trên biển Đông ở gần Hoàng sa, mặc cho
những ngôn ngữ đao to búa lớn của Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng và
Trương Tấn Sang trong những cuộc thăm đảo Cát bà, Quảng ngãi và đảo Lý
sơn gần đây. Những hành động xâm lấn ngang ngược này là một phần của chủ
trương thực hiện „Giấc mơ vĩ đại của Trung quốc“ do tân TBT Tập Cận
Bình phát động! Trong đó Trung quốc là trung tâm và các nước chung quanh
trở thành chư hầu như thời đế quốc của Đại Hán trước đây!
Hà Nội càng nhượng bộ thì Bắc kinh càng lấn tới! Nếu cúi đầu với Bắc
kinh hơn nữa thì không biết sẽ ra sao cho tương lai chính trị của chính
họ, thái độ hoang mang này đẩy mạnh thêm sự nghi kị và xâu xé lẫn nhau
giữa những người cầm đầu CSVN. Nhưng họ cũng thấy được nguy cơ, nếu Bắc
kinh tiếp tục lấn tới mà họ lại vẫn cúi đầu im lặng thì sự phẫn uất của
nhân dân khó lường trước được, kể cả một bộ phận không nhỏ trong Đảng
cũng sẽ không còn ngoan ngoãn im lặng! Ngoài ra, vẽ ra một giấc mơ kinh
tế mới cũng có thể phá được lòng bi quan trong nhiều giới về tình hình
phá sản kinh tế đen tối hiện nay. Cho nên nếu vào lúc nguy nan như hiện
nay mà tạo được một kết nghĩa giả vờ với một thế lực lớn bên ngoài cũng
có thể giúp họ ít nhất giải quyết những khó khoăn trước mắt trong lúc
này; nó còn có khả năng vô hiệu hóa, làm trung hòa phong trào phản đối
ngoài xã hội và trong Đảng. Trước tình hình „xẻ đàn tan nghé“ nên sách
lược mua thời gian với thủ đoạn „Bất biến, vạn biến“ lại được họ triển
khai. Khi gặp nan nguy thì giả vờ nhượng bộ, mua chuộc cả trong nước lẫn
bên ngoài nhằm củng cố lại vị thế và sau đó sẽ quay lại đàn áp để bảo
vệ chế độ toàn trị, bảo vệ lợi ích phe nhóm. Đây chính là mục tiêu trước
sau như một của họ!
Chuyến đi Mĩ của Trương Tấn Sang: Thông cáo chung “Dạ – Nhưng“
Chính tính toán như vậy nên Trương Tấn Sang đã được cử vội vàng sang gặp
TT Obama chỉ nội vài tuần sau cuộc gặp với Tập Cận Bình ở Bắc kinh. Đây
tuy là chuyến thăm Hoa kì đầu tiên của tân Chủ tịch nước, nhưng Trương
Tấn Sang đã phải chấp nhận từ bỏ những lễ nghi ngoại giao thường dành
cho một quốc trưởng. Phải hiểu rõ vì lí do nào mà họ phải tử bỏ các nghi
thức ngoại giao, như sự dàn chào của đội quân danh dự với quốc kì và
quốc ca của hai nước, tới buổi chiêu đãi dành cho một quốc khách. Trong
các trường hợp bình thường những người cầm đầu chế độ toàn trị rất coi
trọng các nghi thức ngoại giao bề ngoài. Nay họ phải chấp nhận từ bỏ
những nghi lễ này cốt có cuộc gặp với người đứng đầu siêu cường Hoa kì
là có những lí do của nó. Bởi vì các mục tiêu chính của chuyến thăm là
muốn dùng sức mạnh và uy tín của Hoa kì chặn bớt lại thái độ ngày càng
ngang ngược của Bắc kinh. Điều này không có nghĩa là Hà nội sẽ rời bỏ
hàng ngũ với Bắc kinh. Các mục tiêu quan trọng khác nữa là, đẩy mạnh
cuộc đàm phán để VN tham gia vào „Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình
Dương“ (TPP) và tìm cách xoa dịu cũng như đánh lạc hướng sự chống đối
của thanh niên, trí thức và các đảng viên tiến bộ trong nước.
TT Obama và những người hoạch định chính sách ngoại giao của chính phủ
Mĩ hiểu rõ những áp lực rất mãnh liệt của Bắc kinh đối với Hà nội, tình
hình kinh tế tồi tệ của VN, nội tình chia rẽ kình chống lẫn nhau trong
Bộ chính trị, cũng như những sự gia tăng vi phạm nhân quyền, đàn áp
những người dân chủ …của chế độ toàn trị. Nhưng mặt khác, trong sách
lược quay trục an ninh từ Âu châu chuyển sang Châu Á-Thái bình dương từ
hai năm qua để đối phó kịp thời trước một Trung quốc đang trỗi dậy nhanh
về kinh tế, nhưng đang có nhiều phiêu lưu trong chính trị và quân sự ở
châu Á-Thái bình dương, do yếu tố địa lí chính trị nên VN đóng một vai
trò rất quan trọng trong sách lược an ninh toàn cầu của Mĩ trong Thế kỉ
21. Vị trí của VN như một yết hầu có thể ngăn cản hữu hiệu sự bành
trướng của Trung quốc, nhưng cũng có thể mở cửa tự do cho Trung quốc
tiến xuống phía Nam làm chủ biển Đông và mở rộng uy thế và ảnh hưởng ra
toàn châu Á-Thái bình dương. Điều này tùy thuộc rất nhiều ở thái độ và
chính sách của chính quyền hiện nay ở VN.
Tuy nhiên Hoa kì và VN đang đứng trước nhiều trở ngại. Các tiêu chuẩn
giá trị trái ngược nhau như trắng với đen trên hầu hết các lãnh vực giữa
chế độ toàn trị ở VN với chế độ Dân chủ Đa nguyên ở Mĩ. Cuộc chiến
tranh tàn khốc của Mĩ ở VN đã để lại những hậu quả bất lợi cho cả hai
phía. Đối với Hoa kì, do nền tảng chính trị-văn hóa cởi mở, sẵn sàng
hướng về tương tai và xây dựng một hợp tác chung cùng có lợi với thù cũ
-như với các cựu thù Nhật, Đức….- Nhưng điều này khó chờ đợi ở một chế
độ toàn trị ở VN hiện nay, ý thức hệ CS và tâm lí nghi ngờ là những bức
tường ngăn cản sự gần lại thực sự với nhau giữa hai nước từ sau 1975.
Tuy nhiên Obama kì vọng trong hoàn cảnh đang bị Bắc kinh đe dọa, sự phá
sản kinh tế và sự phân hóa trầm trọng trong nhóm cầm quyền có thể mở ra
cơ hội để chế độ CSVN xét lại đường lối đối ngoại và đối nội. Mặt khác,
chính phủ Mĩ hiểu rõ tiến trình lập một quyết định đối với những vấn đề
quan trọng trong Trung ương đảng và Bộ chính trị CSVN thường rất nhiêu
khê và kéo dài, đặc biệt hiện nay còn khó khăn hơn vì những tranh chấp
gay gắt giữa những cột trụ triều đình đỏ. Trong khi đó từ nay cho tới
cuối năm trong lịch trình làm việc Obama có cả một chuỗi các hội nghị
thượng đỉnh với Asean, Apec và TPP để đi đến các quyết định thuận lợi
cho việc phục dậy kinh tế của Mĩ và củng cố chiến lược quay trục sang Á
châu-Thái bình dương được coi là hai cột trụ chính về chính sách đối
ngoại trong nhiệm kì cuối của ông. Chính vì thế mặc dầu các cuộc đàn áp
nhân quyền tiếp tục gia tăng ờ VN, nhưng Obama vẫn mời Trương Tấn Sang
sang, một người được chính giới Mĩ coi như không quá tệ như ba nhân vật
khác trong tứ trụ triều đình của CSVN.
Các dụng tâm và ý muốn của cả hai bên như đã trình bày ở trên đều được
ghi trong Thông cáo chung 9 điểm ngày 25.7 sau cuộc hội đàm trên một giờ
giữa Sang-Obama, bao gồm: Hợp tác chính trị và ngoại giao, quan hệ kinh
tế và thương mại, hợp tác khoa học và công nghệ, hợp tác giáo dục, môi
trường và Y tế, các vấn đề hậu quả chiến tranh, quốc phòng và An ninh,
bảo vệ và thúc đẩy quyền con người, văn hóa, du lịch và thể thao.
Ngay trong phần mở đầu hai bên cho biết từ nay „quyết định xác lập quan
hệ Đối tác toàn diện Việt Nam – Hoa Kỳ“. Ngay cả việc chọn cụm từ „Đối
tác toàn diện“ thay cho „Chiến lược toàn diện“ đã cho thấy cả hai bên
vừa nói „dạ“ vừa nói „nhưng“ để tránh cho Obama những khó khăn nội bộ
với lưỡng viện và dư luận Mĩ và tránh cho những người cầm đầu CSVN trước
những chỉ trích của Bắc kinh và nghi ngại của thành phần bảo thủ trong
Đảng. Như đã nói ở phần đầu, hai lãnh vực được cả hai bên quan tâm nhất
đã được ưu tiên đưa lên đầu trong Thông cáo chung là “hợp tác chính trị
và ngoại giao” và “quan hệ kinh tế và thương mại”. Nhưng ở đây thái độ
„dạ – nhưng“ của hai bên cũng thể hiện rất rõ. Trong điểm đầu nói về
„hợp tác chính trị và ngoại giao“ tuy nói rất rõ là hai bên „ủng hộ
nguyên tắc không sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực để giải quyết
tranh chấp trên biển và tranh chấp lãnh thổ. Chủ tịch nước Trương Tấn
Sang và Tổng thống Obama nhấn mạnh giá trị của việc tuân thủ đầy đủ
Tuyên bố về ứng xử của các bên tại Biển Đông (DOC), và tầm quan trọng
của việc khởi động đàm phán để hoàn tất một bộ Quy tắc ứng xử (COC) có
hiệu quả.“ Tuy ở đây rõ ràng muốn cảnh cáo chính sách xâm lấn và bành
trướng của Trung quốc nhưng không một lần nêu tên Trung quốc.
Tiếp đến là „Quan hệ kinh tế và thương mại“, một lãnh vực cũng được Hà
nội coi là một trọng tâm trong chuyến đi của Trương Tấn Sang. Thông cáo
chung viết:
“Chủ tịch Trương Tấn Sang và Tổng thống Obama tái khẳng định cam kết
hoàn tất đàm phán về Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) toàn
diện và tiêu chuẩn cao vào thời điểm sớm nhất có thể trong năm nay”
Tuy „cam kết hoàn tất đàm phán“ về TPP, nhưng việc hoàn tất „vào thời
điểm sớm nhất có thể trong năm nay”. Từ „có thể“ này phải hiểu là có thể
như vậy, nhưng cũng có thể hiểu là còn lâu và không biết chừng nào,
hoặc thậm chí cuối cùng không thỏa thuận được với nhau! Vì đối với
Obama, việc để VN tham gia TPP còn tùy thuộc vào lưỡng viện và dư luận
Hoa kì, trong đó cộng đồng người Việt tại Mĩ đóng vai trò rất quan
trọng; còn phía VN liệu có dám chấp nhận những tiêu chuẩn cao qui định
trong TPP hay không, trong đó có những điều khoản đòi thông thoáng, tự
do trong kinh tế, đầu tư, lao động, kể cả nhân quyền.
Vì vấn đề nhân quyền phía CSVN không thích nghe, không thích nói tới nên
đã bị xếp vào phần áp chót của Thông cáo chung „Bảo vệ và thúc đẩy
quyền con người“. Về điểm này thái độ „dạ-nhưng“ lại càng thể hiện rất
rõ:
„Hai bên tái khẳng định cam kết ủng hộ Hiến chương Liên hợp quốc và
Tuyên ngôn thế giới về quyền con người.“ Nhưng xác nhận sự khác biệt
quan điểm rất lớn giữa hai bên „ghi nhận lợi ích của việc đối thoại
thẳng thắn và cởi mở nhằm tăng cường hiểu biết lẫn nhau, thu hẹp khác
biệt về quyền con người.“
Nghĩa là phía Hà nội hứa sẽ thảo luận tiếp, nhưng không có nghĩa là sẽ
đi đến thỏa thuận mà chỉ có ý đồ là mua thời gian, câu giờ câu giấy. Đó
vẫn là thủ đoạn của Hà nội từ bao nhiêu năm nay!
Thái độ của „anh Tư“ qua các chuyện bên lề trong chuyến thăm Hoa kì
Sau cuộc hội đàm, Obama-Sang đã có cuộc tiếp xúc ngắn với báo chí tại
tòa Bạch ốc, trọng tâm là nhắc lại các điểm hai bên đã thảo luận. Đáng
chú ý về phần phát biểu của Trương Tấn Sang, khi nói về vấn đề nhân
quyền và cộng đồng người Việt tại Mĩ. Trong khi ông Sang chỉ nói đến
nhân quyền trong một câu ngắn, „…kể cả quyền con người mà trong đó ý
kiến hai nước chúng ta còn có những ý kiến khác biệt“ thì ông Sang đã có
chủ ý nói lâu và rõ về cộng đồng người Việt ở Mĩ. Đây chính là cách
tránh né đề tài gai góc về nhân quyền. Nhưng nội dung và thái độ của ông
Sang trong việc trình bày về Cộng đồng người Việt ở Mĩ cho thấy một con
người tráo trở, đạo đức giả của người người cầm đầu nhà nước chế độ
toàn trị:
„Bày tỏ lòng cám ơn chân thành của chúng tôi về sự chăm sóc hết sức chu
đáo của chính phủ Hoa kì trong suốt quá trình mấy chục năm đối với bà
con VN sinh sống và làm việc và bây giờ là người Mĩ gốc Việt trên đất
nước Hoa kì. Chúng tôi thành thực cám ơn TT cũng như chính phủ Hoa kì và
Ngoại trưởng Hoa kì () đã giúp đỡ rất nhiều … đồng bào của chúng tôi là
những người Việt gốc Mĩ làm ăn ở Hoa kì hết sức thành đạt, kể cả hoạt
động chính trị.
Tôi, nhân dịp này cũng bày tỏ một sự mong muốn của chính phủ VN rằng, bà
con người Việt đang sinh sống và làm việc tại Hoa kì sẽ là một nhịp cầu
vững chắc nối liền cầu hữu nghị của nhân dân hai nước và sự phát triển
mạnh mẽ của hai nước VN-Hoa kì trong thời gian tới“
Đối với Cộng đồng VN ở Mĩ ông Sang không có quyền và không có tư cách
đóng vai cha chú như vậy được. Đây là một sự chủ ý đóng nhầm vai trò và
thái độ trâng tráo biến đen thành trắng của Trương Tấn Sang. Sử dụng
cách tuyên bố như trên, ông Sang làm như là chính quyền CSVN đã có công
đưa hàng triệu người Việt sang Mĩ! Nếu biết tự trọng và có tấm lòng muốn
hòa giải thực sự thì trong dịp quan trọng và rất thích hợp này Trương
Tấn Sang trong tư cách Chủ tịch nước phải xin lỗi hàng triệu thuyền nhân
VN ở Mĩ nói riêng, và ở nhiều nơi khác đã phải bỏ nước ra đi tìm tự do
và đã phải chịu đựng những mất mát rất lớn, kể cả thân nhân và tài sản.
Ông Sang cũng không dám nói một sự thực là, sự thành công của nhiều
người Việt ở Mĩ cả trong làm ăn lẫn sinh hoạt chính trị đã chứng minh
rằng, nếu sống trong những xã hội dân chủ văn minh thì người Việt đều có
thể thành công trong các lãnh vực do sự chăm chỉ và thông minh của họ.
Nhưng rất tiếc ngay tại VN việc này đã không diễn ra, ngay cả lúc Trương
Tấn Sang đang làm Chủ tịch nước, vì các quyền tự do dân chủ trong hoạt
động kinh tế, chính trị bị ngăn cấm và bị đàn áp!
Trong buổi thuyết trình tại Viện Nghiên cứu Chính sách và các vấn đề
Quốc tế (CSIS) chiều 25.7 tuy Trương Tấn Sang có thì giờ, nhưng cũng chỉ
lập lại thái độ cha chú và xuyên tạc đối với kiều bào VN tại Mĩ. Người
cầm đầu đã tự làm mất tư cách như vậy thì không đáng ngạc nhiên khi Thứ
trưởng Ngoại giao, Chủ nhiệm Ủy ban về người Việt Nam ở nước ngoài
Nguyễn Thanh Sơn và tháp tùng Trương Tấn Sang đi Mĩ đã đưa ra những ngôn
ngữ rất phản động, khi hàm hồ () bảo những người biểu tình phản đối
Trương Tấn Sang trước tòa Bạch ốc ngày 25.7 là „chỉ vì đồng tiền“,“ chỉ
vì có một chút thu nhập thêm“. Biểu tình phản đối hay ủng hộ là một
quyền tự do căn bản của công dân trong một xã hội Dân chủ Đa nguyên, chứ
không bị cấm đoán, chụp mũ và bị tù tội như ở chế độ toàn trị VN!
Một ghi nhận khác đáng lưu ý, khi thuyết trình tại Viện Nghiên cứu Chính
sách và các vấn đề Quốc tế (CSIS) chiều 25.7 ông Sang tuy không trực
tiếp nói đến Trung quốc, nhưng trong phần trả lời ông Sang đã dám chỉ
trích thẳng chủ trương đường „lưỡi bò“ của Bắc kinh chiếm tới 80% biển
Đông: “Chúng tôi không thấy có nền tảng pháp lý hay cơ sở khoa học nào
cho tuyên bố [chủ quyền của Trung Quốc] và do vậy chính sách nhất quán
của Việt Nam là phản đối kế hoạch đường chín đoạn của Trung Quốc”.
Thái độ thẳng thắn này của ông Sang hoàn toàn trái với thái độ vòng vo
tránh né của Nguyễn Tấn Dũng trong cuộc thuyết trình tại „Đối thoại
Shangri-La 2013“ ngày 31.5 ở Singapore. Khi ấy ông Dũng không dám chỉ
trích đích danh Trung quốc mà chỉ nói „đâu đó.“ Tiếp theo đó cũng trong
phần trả lời ông Sang đã đồng ý với việc Phi luật tân kiện Trung quốc
tại Tòa án Quốc tế: “Là thành viên của Liên Hiệp Quốc, Philippines có
quyền thực hiện các việc tố tụng của mình.“ Nhưng cũng tại „Đối thoại
Shangri-La 2013“ khi trả lời cũng về câu hỏi này Nguyễn Tấn Dũng cũng đã
ngại ngùng phải viện dẫn để „tiết kiệm thời giờ“ nên xin „không nhắc
lại“ rồi yêu cầu nên xem lại Thông cáo của bộ Ngoại giao VN về việc này.
Nhưng Thông báo này cũng ấp úng chẳng nói gì rõ ràng cả.
Qua đó cho thấy „anh Tư“ đã chọn đúng dịp để đá „anh Ba“ đã được „anh
Tư“ ưu ái đặt tên vừa nhạo báng vừa khinh miệt là „Đồng chí X“. Có phải
vì cách chọc giận mới này nên ngày 29.7 Nguyễn Tấn Dũng đã không có mặt
trong buổi lễ với sự hiện diện của Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng đã
trao „Huy hiệu 75 tuổi Đảng“ cho cựu Chủ tịch nước và nguyên Bộ trưởng
Quốc phòng Lê Đức Anh tại bộ Quốc phòng? Trong khi đó Nguyễn Tấn Dũng
trước đó đã thân hành tới gặp riêng và chúc mừng tướng Anh.
Những ý đồ tiếp theo sắp tới
Chuyến đi thăm Hoa kì đầu tiên cùa Trương Tấn Sang với tư cách Chủ tịch
nước nhưng chỉ đạt kết quả nửa nạc nửa mỡ, theo thái độ „dạ – nhưng“.
Điều này phản ảnh rất rõ nội tình của nhóm cầm đầu và tình hình vô cùng
bất ổn của toàn hệ thống chế độ cả trong đối nội lẫn đối ngoại. Chính vì
thế Trương Tấn Sang đã không đạt được một kết quả rõ ràng, mặc dù đã
phải từ bỏ các nghi lễ dành cho một quốc khách. Từ đó có thể rút ra một
số kết luận về những ý đồ của nhóm cầm đầu chế độ toàn trị trong thời
gian tới:
1. Họ sẽ không dám tách khỏi ràng buộc với Bắc kinh và vì thế VN không
thể thoát khỏi sự áp lực ngày càng đe dọa. Bắc kinh sẽ tiếp tục dùng các
chìa khóa nắm trong tay từ chính trị, quân sự, mật vụ, kinh tế, thương
mại…để can thiệp trực tiếp và sắt đá hơn nữa với nhóm cầm đầu CSVN. Cụ
thể là trong khi Trương Tấn Sang đang thăm Mĩ thì ủy viên Bộ chính trị
Trưởng ban Tuyên giáo trung ương và Chủ tịch Hội đồng Lí luận trung ương
Đinh Thế Huynh, cánh tay mặt của Nguyễn Phú Trọng, đã cầm đầu phái đoàn
CSVN sang Bắc kinh dự „Hội thảo khoa học“ kì thứ 9 với chủ đề “Xây dựng
Đảng trong sạch, vững mạnh trong tình hình mới – Kinh nghiệm Trung
Quốc, kinh nghiệm Việt Nam” Và trong các ngày tới tân bộ trưởng Ngoại
giao Vương Nghị Sẽ có mặt ở Hà Nội.
2. Chính sách đàn áp nhân dân, theo dõi và giam giữ các người dân chủ
-đi đầu là thanh niên, trí thức- sẽ tiếp tục được tăng cường. Các biện
pháp bóp miệng đảng viên, bẻ cong ngòi bút các báo, đài lề Đảng cũng
được đẩy mạnh. Vì thế bộ máy công an mật vụ đang được tăng cường. Các
dấu hiệu mới nhất đã chứng minh mưu đồ này: Chỉ một ngày trước khi đi Mĩ
chính Chủ tịch nước Trương Tấn Sang và Bộ trưởng Công an Trần Đại Quang
đã lần lượt phong hàm sĩ quan cao cấp cho nhiều sĩ quan công an trung
thành với chế độ. Trong số này có Giám đốc Công an Hải phòng Đỗ Hữu Ca,
người đã từng chỉ huy đánh phá nhà cửa của gia đình nông dân Đoàn Văn
Vươn ở Tiên lãng/Hải phòng và Thượng tướng Phạm Quí Ngọ, Thứ trưởng Công
can. Chính ông này cũng từng thề thốt „không có chuyện vụ Tiên lãng
chìm xuồng“. Nhưng ngày 30.7 tòa án đã y án những bản án khắt khe và bất
công với anh em ông Đoàn Văn Vươn. Mặc dầu mới hơn một năm trước, do sự
phẫn uất của nhiều giới, kể cả nhiều cán bộ cấp cao, buộc lòng Nguyễn
Tấn Dũng lên tiếng kết án các việc làm trái pháp luật của Thành ủy và
Công an Hải phòng, đồng thời hứa cuội là sẽ xét xử công minh vụ Tiên
lãng/ Hải phòng.
Mới đây Nguyễn Tấn Dũng đã kí Nghị định Nghị định số 87/2013/NĐ-CP dành
ưu đãi tối đa cho con cái và gia đình các công an, như miễn học phí,
miễn viện phí, trợ cấp chuyển nhà… Dù Nghị định này rất bất công với mọi
giới, kể cả quân đội và công nhân, nhưng nó nhằm mục đích mua chuộc để
có một sự trung thành tuyệt đối của bộ máy công an mật vụ theo tiêu chí
„còn Đảng còn mình“. Vì các hành động côn đồ và đàn áp nên công an bị
nhân dân thù ghét khinh bỉ, nhưng nhóm cầm đầu chế độ toàn trị lại tăng
cường lực lượng này và nuông chiều, ưu đãi. Điều này cho thấy rất rõ
lòng dân ý đảng đang chống lại nhau!
Nguyễn Tấn Dũng còn vừa kí Nghị định số 72/2013/NĐ-CP ngày 15.7 nhưng
mãi ngày 31.7 mới công bố, tức sau khi Trương Tấn Sang từ Mĩ về. Nghị
định cấm „các trang cá nhân trên Facebook không được tổng hợp thông
tin“. Quyết định này nhằm ngăn cản các hoạt động thông tin và liên lạc
trên mạng điện tử của nhiều giới, nhất là thanh niên, đang phát triển
mạnh trong thời gian gần đây. Điều này cho thấy sự lo lắng rất lớn của
nhóm cầm đầu chế độ toàn trị trước cuộc vận động cho dân chủ, nhân quyền
và chống sự cúi đầu trước Bắc kinh, vì thế họ phải tìm mọi cách bịt
miệng, bịt mắt và sự liên kết của các thanh niên và trí thức.
3. Nói tóm lại, các quyết định đối nội và đối ngoại của một số nhân vật
có quyền lực theo đuổi mục tiêu rất rõ ràng là cố thủ bảo vệ chế độ toàn
trị, để bảo vệ những đặc quyền đặc lợi cho phe nhóm mình. Vì thế tùy
theo tình hình và thời gian họ sẽ ban hành những công tác thích hợp nhằm
phục vụ mục tiêu chính trị của chế độ toàn trị, trong đó từ mua chuộc,
vuốt ve, đe dọa tới cả tù đày. Họ sẵn sàng thực hiện những thủ đoạn phản
động và tàn ác miễn là đạt mục tiêu!
Chỉ tính trong vài năm gần đây đã có một loạt các hành động bất kể tới
đạo đức, lương tâm và danh dự đã được những người cầm đầu chế độ toàn
trị công khai và ngấm ngầm triển khai trong chính sách đối nội và đối
ngoại: Mới đầu thập niên trước đây, để phá vỡ việc Hoa kì xếp VN vào
danh sách các nước cần phải theo dõi đặc biệt về nhân quyền và tôn giáo
đồng thời trở thành hội viên của WTO, nhóm cầm đầu CSVN khi ấy đã tung
ra một số hỏa mù chính trị để lung lạc dư luận quốc tế và mua chuộc cùng
phân hóa những người dân chủ trong nước và các cộng đồng VN ở nước
ngoài qua: Nghị quyết 36 (2004) về chính sách với Kiều bào là con đẻ của
Hội nghị Trung ương 7 (khóa 9) với chủ đề „đoàn kết dân tộc“ và „tự do
tôn giáo“ nhằm vận động và dành ưu ái cho một số nhân vật trong cộng
đồng nhẹ dạ về thăm và thậm chí hứa cho „tự do hoạt động“ ở VN. Như cho
cố Phó tổng thống Nguyễn Cao Kỳ, cố nhạc sĩ Phạm Duy, Thiền sư Thích
Nhất Hạnh tự do ra vào VN và còn được chào đón rất niềm nở. Nhưng sau
khi được Hoa kì rút khỏi danh sách các nước cần phải theo dõi đặc biệt
về nhân quyền và tôn giáo và trở thành hội viên của WTO thì họ quay lại
đàn áp những người dân chủ và cô lập tôn giáo, thậm chí cấm cả Thiền sư
Nhất Hạnh về VN. Từ đó đến nay việc đàn áp nhân quyền càng gia tăng rất
trắng trợn!
Các thủ đoạn này nay đang được vài người cầm đầu chế đố toàn trị cho tái diễn:
Đối với nhân dân VN, thủ đoạn tung hỏa mù chính trị để mua thời gian,
xoa dịu và chia rẽ, đồng thời tiếp tục bàn tay sắt cũng đang được thi
thố. Cụ thể nhất là chuyến đi Hoa kì của Trương Tấn Sang, một người được
coi là không quá tệ trong tứ trụ triều đình để đi điều đình với Hoa kì,
một xã hội Dân chủ Đa nguyên, là nhắm để làm an lòng và nuôi hi vọng ở
một số người. Nhưng thủ đoạn này nhiều người đã thấy rất rõ: Không chỉ
những lời tuyên bố xấc láo của Trương Tấn Sang và Nguyễn Thanh Sơn đối
với kiều bào VN ở Mĩ, mà cả với các nông dân khiếu kiện, thanh niên và
trí thức biểu tình chống Bắc kinh xâm lấn và chống tham nhũng.
Nhiều giới đã ý thức rõ ràng rằng, không thể ngây thơ tin vào lời hứa
cuội hay lòng tử tế của nhóm cầm đầu chế độ toàn trị, ngay cả Trương Tấn
Sang, một nhân vật nhiều lần đã tuyên bố rất nẩy lửa về chống tham
nhũng, chống nhóm lợi ích và chỉ trích Bắc kinh. Nhưng từ khi Trương Tấn
Sang làm Chủ tịch nước ông đã nhận được cả hàng chục kiến nghị và thư
công khai, yêu cầu ông hãy chứng minh lời nói bằng hành động, bằng cách
trả tự do cho các thanh niên Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha,
Blogger Điếu Cày, LS Cù Huy Hà Vũ, LS Lê Quốc Quân…Nhưng tới nay, những
kêu gọi khẩn thiết và chính đáng này rơi vào im lặng, những kiến nghị và
thư của những người dân chủ bị vất vào sọt rác! Trong khi đó nhiều nhà
văn và Blogger tên tuổi khác lại vừa bị bắt, như các Blogger Trương Duy
Nhất, Đinh Nhật Uy và nhà văn Phạm Viết Đào,… Nay ông Sang còn được cả
„bầy sâu“ lẫn nhóm cực kì bảo thủ cử làm đại diện thăm Hoa kì để rửa mặt
cho họ và hứa cuội với Obama!
Nhân dân không còn cả tin, không còn ngờ nghệch, đất có tai, trời có
mắt. Vì thế, đây chính là lúc những người có ý thức, niềm tin và can đảm
từ nông dân, công nhân, thanh niên, nhà báo, trí thức, đại diện các tôn
giáo, kể cả những đảng viên còn biết quí tự trọng hãy cùng nhau nhập
cuộc bảo vệ các quyền chính đáng cho chính mình và dân tộc mình.
TS Nguyễn Quang A, Cựu Viện trưởng Viện Phản biện Chính sách độc lập
(ISDS –đã bị Nguyễn Tấn Dũng ép phải ngưng hoạt động), một nhân sĩ rất
có uy tín ở trong và ngoài nước, nhân chuyến thăm Hoa kì của Trương Tấn
Sang đã thành tâm kêu gọi, nên sớm lập „một Ủy ban Bảo vệ Người bị giam
giữ cần được thành lập với thành viên tới từ các tổ chức độc lập nhằm
bảo vệ các quyền lợi chính đáng của những ai bị câu lưu, tù đầy.“ Ông
nêu rõ quan điểm và lập trường rất chính đáng, đang được sự chia xẻ của
nhiều người dân chủ ở trong nước cũng như các Cộng đồng VN ở nước ngoài:
„Về mặt Nhân quyền ở VN, bản thân người VN ở trong nước phải đấu tranh
cho cái quyền của mình là chính và tất nhiên cũng mong đợi sự thúc ép
của bên ngoài…. Nhưng cuối cũng vẫn phải ở trong nước là chính, người
dân hiểu được quyền của mình, người dân biết được cái quyền của mình và
lên tiếng đấu tranh đòi hỏi nhà nước phải thay đổi luật pháp, nhà nước
phải thực hiện bảo đảm những quyền chính đáng của mình. Đấy mới là cái
quan trọng nhất, chứ không phải là chờ, nhờ vào người khác họ đưa lại
cho mình những quyền ấy. Những quyền ấy không ai cho không cả, những
quyền ấy phải giành lấy chứ không thể chờ đợi để nhờ ai ban phát cho
được.
4.8.13
Vì sao siêu dự án 6,7 tỉ USD của Tập đoàn Tân Tạo bị kiến nghị thu hồi?
(PetroTimes) - Tỉnh Kiên Giang đã ra tối hậu thư cho dự án Trung tâm
Nhiệt điện Kiên Lương do Công ty Cổ phần năng lượng Tân Tạo (Tập đoàn
Tân Tạo – ITA) làm chủ đầu tư sau những lình xình của dự án này thời
gian qua.
Thông tin chính thức được ông Huỳnh Văn Gành – Giám đốc Sở Công thương
Kiên Giang cho biết, từ nay đến ngày 10/8/2013, tỉnh Kiên Giang sẽ hoàn
tất các thủ tục để trình Chính phủ xem xét, xử lý dứt điểm dự án Trung
tâm Nhiệt điện Kiên Lương.
Dự án “đầu voi đuôi chuột”
Năm 2008, giữa lúc nền kinh tế vừa trải qua cuộc khủng hoảng kinh tế,
hai tập đoàn là Tập đoàn đầu tư Sài Gòn (SGI), Tập đoàn Tân Tạo vốn gắn
với tên tuổi của bà Đặng Thị Hoàng Yến và ông Đặng Thành Tâm vẫn cho
động thổ, khởi công một loạt dự án lớn nhỏ tại nhiều đại phương trên cả
nước, trong đó có không ít dự án có vốn đầu tư lên tới cả ngàn tỉ đồng.
Tuy nhiên, trái với sự ầm ĩ trong những ngày đầu động thổ, nhiều dự án
của hai Tập đoàn này nhanh chóng rơi vào trạng thái “ngủ đông”, “đắp
chiếu” và bỏ hoang. Điều này khiến người dân tại các địa phương có những
dự án này hết sức bức xúc, hàng chục ha, thậm chí là hàng trăm ha đất
đai được giao cho SGI và ITA đã bị bỏ hoang, còn người dân thì không có
đất để sản xuất.
Một trong những dự đình đám, thu hút sự quan tâm đặc biệt của dư luận xã hội thời điểm đó là dự án Nhiệt điệt Kiên Lương.
Dự án được Thủ tướng Chính phủ phê duyệt đưa vào Tổng sơ đồ phát triển
điện lực VI năm 2007 và được UBND tỉnh Kiên Giang giao cho ITA làm chủ
đầu tư vào năm 2008 với tổng điện tích 555,9 ha và tổng vốn đầu tư là
6,7 tỉ USD. Theo thiết kế quy hoạch, Dự án sẽ bao gồm khu công nghiệp,
khu đô thị, nhà máy nhiệt điện than (4.400 MW) và cảng biển nước sâu tại
huyện Kiên Lương.
Phải nói rằng, quyết định bỏ ra 6,7 tỉ USD để tham gia phát triển một Dự
án này của 2 Tập đoàn trên đã gây lên một “cú sốc” mạnh trong giới đầu
tư bởi như đã nói, nền kinh tế vừa trải qua cuộc khủng hoảng kinh tế,
“sức khoẻ” vẫn chưa phục hồi. Bất ngờ là vậy nhưng khi SGI và ITA quyết
định đầu tư và tiến hành khởi công thì giới đầu tư mới thấy nể phục tiền
lực củaSGT, ITA, thực chất là nể phục tiềm lực tài chính của chị em ông
Đặng Thành Tâm.
Xã hội cũng nể phục bởi quyết định đầu tư này được thực hiện vào đúng
thời điểm Đảng, Chính phủ đang chủ trương đa dạng hoá các nguồn lực đầu
tư phát triển hệ thống điện để tạo nền tảng năng lượng cho các mục tiêu
phát triển đất nước. SGT và ITA đã đi đầu và đã đầu tư vào một trong
những dự án nhiệt điện lớn nhất với công suất vào khoảng 4.400-5.200MW.
Dự án gồm 3 nhà máy nhiệt điện đốt than công nghệ truyền thống. Và theo
dự kiến, 3 nhà máy lần lượt vào năm 2013, 2015, 2017.
Mặc dù được chờ đợi và đánh giá cao như vậy nhưng sau ngày động thổ, Dự
án gần như nằm im “bất động”, sau 5 năm triển khai vẫn dậm chân tại chỗ.
Thậm chí theo thông tin từ chính quyền địa phương thì toàn bộ các
phương tiện, máy móc phục vụ công trình đều đã chuyển đi nơi khác. Còn
theo báo cáo của Sở Kế hoạch và Đầu tư tỉnh Kiên Giang thì hầu hết các
hạng mục của Dự án vẫn chưa được triển khai. Và điều này cũng được ông
Thái Văn Mến - Tổng giám đốc Công ty cổ phần đầu tư công nghiệp Tân Tạo
(ITA) thừa nhận.
Ông Đặng Thành Tâm. |
Trước thực tế trên, tỉnh Kiên Giang đã nhiều lần làm việc với chủ đầu tư
nhưng không tìm được hướng giải quyết. Đến ngày 3/5/2013, Phó Chủ tịch
UBND tỉnh Kiên Giang Phạm Vũ Hồng đã có thông báo gửi đến ITA với nội
dung, chậm nhất đến ngày 30/6/2013, Công ty cổ phần Năng lượng Tân Tạo
và ITA phải có quyết định cuối cùng về việc tiếp tục đầu tư hoặc chuyển
đổi hình thức đầu tư báo cáo với UBND tỉnh. Và nếu quá thời hạn trên,
UBND tỉnh sẽ báo cáo Thủ tướng xem xét và quyết định có nên tiếp tục chủ
trương đầu tư hay dừng.
Được biết, trước sự chậm trễ trong triển khai dự án Nhiệt điện Kiên
Lương, không ít nhà đầu tư nước ngoài có tiềm lực tài chính đã đến tìm
hiểu và xin được đầu tư vào dự án.
Trở lại thời điểm những năm 2010 (tức khoảng 2 năm sau ngày Dự án Nhiệt
điện Kiên Lương khởi công), trên các phương tiện thông tin đại chúng đã
phản ánh một vấn đề liên quan đến chuyện nợ nần của chủ đầu tư dự án
này. Theo đó, sau lễ khởi công, chủ đầu tư dự án có huy động các phương
tiện máy móc, thiết bị thi công,... về để tiến hành giải toả, nạo vét
san lấp mặt bằng. Nhưng đến khoảng 30/4/2010, toàn bộ những thiết bị
trên bỗng chốc “biến mất” và theo lý giải thì nguyên nhân sâu xa là vấn
đề tiền.
Thông tin phản ánh trên cũng phản ánh ý kiến của bà Lê Thị Kim Châu –
Giám đốc Công ty TNHH Châu Phát (Kiên Giang) rằng: Tại thời điểm đó, Tập
đoàn Tân Tạo nợ công ty này 8 tỉ đồng và đã 4 tháng trôi qua mà Tập
đoàn này chưa thanh toán được đồng nào. Công ty Châu Phát cũng không ít
lần tìm cách liên lạc với đơn vị chủ đầu tư nhưng bất thành. Thậm chí,
ông Trần Jimmy - chồng của bà Đặng Thị Hoàng Yến và là Tổng giám đốc
Công ty Cổ phần Phát triển đô thị Việt Nam khi đó cũng về Mỹ một không
rõ lý do.
Sau đó ít lâu, Bộ Công an đã có Quyết định truy nã số 324/ANĐT đối với Trần Jimmy.
Gia đình họ Đặng đang... "ốm"!
Được biết là một những gia đình có tiềm lực tài chính bậc nhất ở Việt
Nam nhưng vì nhiều lý do, trong năm 2012, thực lực của gia đình họ Đặng
đã bị giảm sút đáng kể. Hàng loạt dự án đầy tham vọng của ITA và Tổng
công Phát triển Kinh Bắc (KBC) rơi vào thế khó, kết quả kinh doanh của 2
công ty này rất bết bát và cùng với đó là những khoản nợ lên tới hàng
ngàn tỉ đồng.
Cuối tháng 11/2012, dư luận xã hội chấn động trước thông tin khoản nợ
lên tới 3.000 tỉ đồng vay và nợ của KBC và Công ty cổ phần công nghệ
Viễn thông Sài Gòn (SGT) tại Navibank, WesternBank. Điều đáng nói, trong
bối cảnh nợ nần như vậy nhưng lợi nhuận kinh doanh của hai công ty này
lại đang trong trạng thái âm. Báo cáo tài chính hợp nhất của 2 công ty
này cho thấy, tính đến hết ngày 30/9/2012, số lỗ của KBC là 233 tỉ đồng
và SGT là 228 tỉ đồng. Đáng lưu ý, số lỗ của SGT đã chiếm tới quá nửa
vốn điều lệ của công ty (tính đến 30/9/2012, vốn chủ sở hữu của SGT là
432 tỉ đồng).
Giường như câu chuyện nợ nần của gia đình họ Đặng đã đi đến hồi kết khi
cuối tháng 6/2013, SGT quyết định huỷ niêm yết và đây là lần thứ 2 SGT
xin huỷ niêm yết, lần trước đó là vào năm 2011. Tuy nhiên không giống
lần xin huỷ niêm yết trước, SGT xin huỷ niêm yết này là do kết quả kinh
doanh kém cỏi của SGT với số lỗ luỹ kế trong 2 năm 2011 và 2012 lên tới
330 tỉ đồng.
Trước đó, trong lần xuất hiện khá bất ngờ tại kỳ hợp thứ 4, Quốc hội
khoá XIII (ông Đặng Thành Tâm hiện vẫn đang là Đại biểu Quốc hội khoá
XIII), khoản nợ lên tới 500 triệu USD của Tập đoàn Đầu tư Sài Gòn (bao
gồm KBC và SGT) và ITA đã được ông Đặng Thành Tâm công khai trước báo
giới. Thông tin này lập tức thu hút sự chú ý của giới đầu tư bởi đây là
con số quá lớn nếu mang so với kết quả kinh doanh của những công ty như
KBC, SGT mà ông Tâm đang nắm giữ. Và rằng ông Tâm có khẳng định vẫn có
thể “xoay sở” được với khoản nợ này thì cũng chẳng có mấy ai tin.
SGT đang rơi vào trạng thái khó khăn và thực tế đã có quyết định huỷ
niêm yết là vậy nhưng tình cảnh của KBC cũng chẳng khá khẩm hơn chút
nào. Trong bối cảnh nợ ngập đầu nhưng lợi nhuận quý I/2013 của KBC lại
báo âm 53 tỉ đồng. Còn tính trong năm 2012, số lỗ của KBC lên tới 439 tỉ
đồng và đây cũng là nguyên do khiến công ty này bị đưa vào diện cảnh
báo từ 2/4/2013.
Và dù kết quả kinh doanh quý I/2013 của ITA đã khởi sắc hơn khi doanh
thu của công ty này đã tăng mạnh, đạt 147,38 tỉ đồng so với 34,7 tỉ đồng
cùng kỳ 2012 thì xem ra cũng chẳng thể bù đắp chi phí cho các khoản nợ
mà ITA và KBC đang phải gánh.
Đó là câu chuyện kinh doanh của gia đình họ Đặng và nó cho thấy, nếu
tỉnh Kiên Giang có làm tờ trình xin ý kiến Chính phủ thu hồi giấy phép
đầu tư của dự án Nhiệt điện Kiên Lương thì cũng là điều dễ hiểu. Bởi có
một điều chắc chắn, trong bối cảnh kinh tế còn nhiều khó khăn như hiện
nay, số tiền đầu tư lên tới 6,7 tỉ USD vào dự án Nhiệt điện Kiên Lương
là không tưởng đối với các công ty của gia đình họ Đặng.
Thanh Ngọc
(PetroTimes)
Chi 6 tỷ mua ôtô bay cho mỗi Thứ trưởng ’vi hành’?
Chiếc ôtô có thể bay lên không trung vừa có màn ra mắt ấn tượng trước
công chúng tại triễn lãm hàng không EAA AirVenture ở Mỹ. Người xem ai
cũng trầm trồ mơ ước có được chiếc xe này trong tay.
Theo VNE, chiếc xe độc đáo được xem là ôtô bay đầu tiên trên thế giới
được sản xuất bởi Terrafugia, một công ty chuyên sản xuất phương tiện
của Mỹ. Trong buổi biểu diễn, chiếc xe bay lượn trong 10 phút ở độ cao
vừa phải so với khán giả và sau đó chạy trên đường băng với đôi cánh gấp
lại. Đây cũng là lần đầu tiên nó ra mắt trước công chúng sau khoảng
thời gian công bố và nhận nhiều đơn đặt hàng từ khắp nơi.
Xe bay tên là TF-X có thể chạy trên mặt đất như một chiếc xe bình
thường, và có thể cất cánh trên không như máy bay thực thụ. Công ty
Terrafugia đã phát triển dự án trong 8 năm và đến năm 2010 mới được cấp
phép hoạt động, vì vậy nó chưa được nhiều người biết đến.
Với chiếc xe này các thứ trưởng yên tâm vi hành |
TF-X được thiết kế với 4 chỗ ngồi và hoạt động chủ yếu bằng xăng pha
chì. TF-X có thể bay với vận tốc 160 km/h và bay liên tục trên quãng
đường dài 660 km.
Hiện tại hãng đã nhận đặt hàng dòng xe này với phí giữ chỗ là 10.000$,
giá bán lẻ của xe được dự kiến 279.000$ (tương đương khoảng 6 tỷ đồng
Việt Nam), với số tiền này thì bạn sẽ có một chiếc xe nặng 650kg, chạy
trên đường như xe hơi và bay lên trời như chim. Điều này thật tuyệt
vời với điều kiện đường xá như ở Việt Nam.
Nhiều người cho rằng, với điều kiện kinh tế như ở Việt Nam, việc sắm ô
tô bay là quá xa vời với người dân Việt Nam. Tuy nhiên, chi ngân sách
mua ô tô bay cho các cán bộ, đặc biệt là cán bộ ngành giao thông
để các vị công bộc thuận lợi trong việc đi lại giải quyết việc cho dân,
thậm chí có thêm cơ hội ngắm được giao thông cả nước.
Nói đến đây, người viết lại nhớ đến câu chuyện "vi hành" của 7
thứ trưởng Bộ GT-VT vừa bắt đầu từ vài ngày trước. Việc "vi
hành" là bắt buộc được dư luận đặc biệt quan tâm. Nhưng khi nói
đến cả 7 trợ lực của Bộ trưởng Thăng đi vắng người dân thêm lo
lắng ai cũng tự hỏi "thế từ nay ai sẽ giải quyết công việc
của bộ. Người dân lo mức độ an toàn cho chuyến đi, Bộ nhiều
việc thế cơ mà?". Câu hỏi này thì ai cũng chịu vì chỉ có đến
bộ mới biết công việc do ai giải quyết. Một phóng viên chuyên
trách giao thông đã phải thốt lên "sao Bộ GT-VT vắng như chùa ba
Đanh". Không phải chỉ có sự vắng mặt của các thứ trưởng mà
để thực hiện chuyến vi hành này kèm theo cả một hệ thống cán
bộ cấp vụ, cấp phòng ban đi tiền trạm trước để dọn đường
đón đoàn kiểm tra.
Trước đó, chưa xuất hiện xe bay, Phunutoday đã đề xuất Bộ GT-VT
mượn xe đặc chủng để đi vi hành tránh tai nạn giao thông. Đề
xuất này được nhiều bạn đọc ủng hộ vì tai nạn có chừa ai
đâu.
Nhưng hiện nay đã có xe bay với các chức năng của chiếc xe bay
trên, chúng tôi mạnh dạn đề xuất Bộ GT-VT có thể mua chiếc ô tô
đặc chủng này để cho các cán bộ vi hành vừa giảm thời gian
di chuyển, vừa hoàn thành nghĩa vụ công tác và đặc biệt là
giảm được nguy cơ tai nạn giao thông. Ở Việt Nam cứ nói đến ra
đường là ai cũng sợ nhưng việc bắt buộc nên phải ra đường.
Thật lạ, ở thời bình, người ta sợ ra đường như ra trận. Ra
trận giao thông thì xe bay là an toàn nhất. Vì đến điểm tắc
đường, xe chở các thứ trưởng sẽ "cất cánh" bay như chim, đến
đoạn ngập lụt, lở đất cũng thế. Đặc biệt, đi bằng ô tô bay
thì đố xe nào dám đánh võng, va quệt vào xe của thứ trưởng
nhà ta.
Nhiều người nghe đề xuất này sẽ cười nói rằng lãng phí, vì
mấy ngày công tác mà đầu tư cả triệu USD mua xe bay. Nghĩ như vậy
là thiển cận, sau đợt công tác này, xe bay sẽ được sung vào đội xe
công, đảm trách việc đưa Bộ trưởng và các Thứ trưởng đi làm. Sau khi thử
nghiệm hiệu quả ở Bộ Giao thông, có thể nhân rộng mô hình đội xe bay
công ra các cơ quan cấp cao khác. Cần phải nhắc cho quý vị nhớ, tại Nga,
ông Putin và Mevedev cũng đi làm bằng trực thăng để tránh tắc đường.
Vậy tại sao quan chức Việt Nam lại không nhỉ?
Trúc Ngọc
(Phunutoday)
Bí ẩn điệp viên hoàn hảo Phạm Xuân Ẩn
Có thể nói nhiều người viết cũng như nhiều bạn đọc đã dùng những từ đẹp
đẽ nhất để mô tả Phạm Xuân Ẩn: Nhà tình báo huyền thoại, điệp viên hoàn
hảo, nhà tình báo chiến lược, người Việt Nam trầm lặng, nhà tình báo lỗi
lạc...
Quả thực đã có một Phạm Xuân Ẩn như thế: Làm tình báo cho “Việt cộng”
dưới vỏ bọc nhà báo, từ khi được phân công đến khi hoàn thành nhiệm vụ
trong chiến thắng vinh quang ngày 30.4.1975, suốt 23 năm trời không lộ
dấu vết.
Những tài liệu thu thập được gửi ra chiến khu đều chuẩn xác, lấy được ở
những cơ quan mật tối cao của đối phương, được phân tích dưới con mắt
chiến lược, có giá trị giúp bộ chỉ huy của ta đủ tin cậy để có những
quyết định chiến lược như Chiến thắng Ấp Bắc đòn chí tử đầu tiên vào
chiến lược Chiến tranh đặc biệt của Mỹ; như cuộc tiến công bất ngờ xuân
1968 vào hàng loạt thành thị miền Nam; như cuộc tổng tiến công trong
chiến dịch Hồ Chí Minh năm 1975 kết thúc chiến tranh chống Mỹ cứu nước.
Tướng tình báo huyền thoại Phạm Xuân Ẩn. Nguồn: Internet |
Đến khi Phạm Xuân Ẩn được phong hàm Thiếu tướng của nước Cộng hòa XHCN
Việt Nam thì cả thế giới sững sờ. Tôi nhân có dịp đọc cuốn “Điệp viên
hoàn hảo” của Larry Berman kể chuyện Phạm Xuân Ẩn, xem ảnh chụp giấy
khai sinh, biết ông sinh ngày 12.9.1927, bèn thử làm bài toán Hà Lạc
thì, thật là thú vị, khám phá ra cái mệnh giời của ông, mà chỉ có cái
mệnh ấy mới sinh ra một nhà tình báo khét tiếng. Vốn ông sinh giờ Dậu
ngày 17 tháng Tám năm Đinh Mão (lịch âm). Mệnh “giời cho” ông là Địa Lôi
Phục, nguyên đường (nhà gốc) chủ mệnh chi phối suốt thời tiền vận là
hào 5 quẻ Phục.
Địa là đất, Lôi là sấm. Tượng quẻ: Sấm ở trong đất, ta hình dung như
“ông sấm” nấp trong lòng đất. Nguyên cái tượng quẻ này đã báo trước cái
mệnh đời khác nào một sự bùng nổ ẩn giấu trong lòng sự vật. Phục là
Phản, là Trở lại. Bản thân chữ Phục đã chứa chữ phản trong nghĩa, lại
chứa chữ trở lại. Phản và trở lại chính là thân phận một nhân vật gián
điệp, còn gọi là phản gián.
Lời quẻ nói rằng: Trở lại: hanh thông. Ra vào không gặp tai nạn, bạn bè
sẽ lần lượt tới, không lầm lỗi nữa. Vận trời phản phục (tráo đi trở
lại), cứ bảy ngày thì trở lại, hành động việc gì cũng có lợi. Lời quẻ
này ứng nghiệm xiết bao với cuộc đời ông Ẩn. Lại đến cái tên người, giời
đất xui khiến cha mẹ ông đặt tên con là Ẩn.
Lại xem lời tượng: Sấm ở trong Đất là quẻ Phục. Khí dương bắt đầu trở
lại nên hanh thông. Ngày xưa các nguyên thủ tới ngày đông chí là ngày
khí dương bắt đầu sinh, không đi kiểm tra, đóng các cửa ải không cho con
buôn và hành khách qua lại, để nuôi cái im lặng cho khí dương sinh.
Khác nào lời khuyên của trời đất đối với một nhân vật đang nằm trong
lòng đối phương, hãy giữ gìn bí mật theo cái tiêu chí “nuôi cái im lặng
cho khí dương sinh”.
Lại xem lời hào 5 quẻ Phục: Có đức dày trở lại điều thiện, không có gì
hối hận. Ý nói đây là một con người nhu thuận, đắc trung lại ở vị tôn
quý, như một người có đức dày trở lại với điều thiện, biết tự sửa mình,
làm người tử tế, có trước có sau, nên không hối hận.
Mọi hành động của nhà tình báo không có gì ra khỏi những gì Kinh Dịch đã
chỉ bảo, nói cách khác đã dự báo. Ví dụ như vào năm 1963, khi chiến
thuật “ấp chiến lược”, hay “chiến tranh đặc biệt” của Mỹ đang được đẩy
mạnh, tại Ấp Bắc một thôn xóm ở "đồng bằng sông Mê- kông (theo lời thuật
lại của một nhà báo Pháp), quân đội Diệm với máy bay trực thăng và xe
thiết giáp đã mở chiến dịch tấn công 3 đại đội “Việt Cộng” và đã thất
bại thảm hại vì rơi vào một cái bẫy đã giương sẵn. Rồi sau lại chính
Phạm Xuân Ẩn, đang làm cho hãng tin Reuters, cưỡi máy bay trực thăng đi
quan sát trận địa để biết kết quả cụ thể.
Khi có nhà báo vào năm 2002, hỏi tại sao ông lại được thưởng huân chương
“vì những đóng góp cho chiến thắng Ấp Bắc”, ông trả lời không biết. Nhà
báo đó viết rằng: “Đáng nhẽ ông Ẩn phải nói thêm: “Tôi là một nhân viên
tình báo chiến lược, tôi phân tích các học thuyết quân sự của đối
phương, tôi cung cấp các tài liệu về chiến lược, chiến thuật, các kịch
bản và thông tin về chiến tranh đặc biệt. Tôi gửi cho cấp trên những cái
họ cần nhất.”. Nhưng ông không bao giờ nói thế. Đến nay thì chúng ta
biết thêm rằng mọi bí ẩn của Phạm Xuân Ẩn nằm trong lòng quẻ Địa Lôi
Phục, hào Năm!
(Lao động)
Bị buộc thôi việc sau khi tố cáo
Ba nhà báo của báo Đại Đoàn Kết (cơ quan trung ương của Mặt trận Tổ quốc
VN) bị buộc thôi việc sau khi đã tố cáo những sai phạm của ban biên
tập.
Công đoàn cơ sở Ban công tác phía Nam (Công đoàn cơ quan trung ương MTTQ
VN) đã kết luận việc “kỷ luật” nhà báo như trên là có nhiều sai phạm.
Từ ngày 7-5-2012, ba nhà báo Nguyễn Mạnh Thắng, Đặng Thị Kim Ngân và Bùi
Hữu Phước (tức Hữu Nguyên) gửi đơn tới Ủy ban trung ương MTTQ VN tố cáo
ông Đinh Đức Lập, tổng biên tập (TBT), và một số thành viên trong ban
biên tập của báo Đại Đoàn Kết. Nội dung tố cáo gồm: bán tài sản công, tự
ý bán trụ sở văn phòng báo tại Đà Nẵng cho công ty tư nhân, sai phạm
trong công tác tổ chức cán bộ, vi phạm nguyên tắc Đảng...
Hơn 1 năm chưa nhận được trả lời
Ông Mạnh Thắng cho biết từ khi gửi đơn tố cáo đến nay đã hơn một năm
nhưng chưa nhận được bất cứ trả lời nào từ phía MTTQ. Trong khi đó ngày
20-7-2012, ông bị TBT Đinh Đức Lập ra quyết định điều chuyển từ vị trí
phó trưởng ban văn hóa - văn nghệ sang phó trưởng ban kỹ thuật quản trị
mạng. Do công việc mới không phù hợp chuyên môn nên ông Thắng làm đơn
khiếu nại. Ba ngày sau, ông Thắng bị cắt toàn bộ lương và các chế độ
khác. Tiếp tục khiếu nại nhưng không được trả lời thỏa đáng, ông Thắng
nộp đơn khởi kiện ra TAND quận Hoàn Kiếm và đã được tòa thụ lý.
Sau ba lần triệu tập ba nhà báo Mạnh Thắng, Kim Ngân và Hữu Nguyên đến
họp với hội đồng kỷ luật của báo Đại Đoàn Kết, lần lượt ngày 3-6, 26-6
và 12-7-2013, TBT Đinh Đức Lập đã ký quyết định kỷ luật ba nhà báo này
với hình thức cao nhất là buộc thôi việc. Các lý do đưa ra là: thiếu ý
thức xây dựng cơ quan, tố cáo nhiều lần, nhiều nơi, nhiều cấp với nhiều
nội dung sai, không đúng và không có cơ sở, không chấp hành phân công
công tác của ban biên tập, tuyên truyền các vấn đề nội bộ gây ảnh hưởng
đến uy tín của báo...
Trả lời Tuổi Trẻ, ông Nguyễn Anh Xuân (phó chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra
Đảng, MTTQ VN) khẳng định: “Chúng tôi đã có kết luận về nội dung tố cáo
của ba nhà báo Mạnh Thắng, Hữu Nguyên và Kim Ngân. Ba nhà báo tố cáo có
cái đúng, có cái sai. Vì tố cáo có điều đúng mà TBT báo Đại Đoàn Kết đã
bị kỷ luật về mặt Đảng, chính quyền và bị khiển trách. Còn việc nhân sự
báo Đại Đoàn Kết nhận ai, cho thôi việc ai thì MTTQ không can thiệp”.
Trả lời câu hỏi về việc các nhà báo gửi đơn tố cáo hơn một năm nhưng
chưa nhận được trả lời, ông Xuân cho biết: “Chúng tôi không gửi kết luận
bằng văn bản mà đã thông báo bằng việc mời các nhà báo lên và đọc toàn
bộ kết luận của Đảng Đoàn”.
Nhà báo Hữu Nguyên (trái) trong một chuyến đi Trường Sa khi còn làm ở báo Đại Đoàn Kết - Ảnh: B.N. |
Buộc thôi việc không có cơ sở
Trao đổi với Tuổi Trẻ, ông Đinh Đức Lập nói nội dung tố cáo của ba nhà
báo có điều đúng, điều sai: “Điều đúng thì tôi đã bị kỷ luật, còn tố cáo
sai thì phải chịu trách nhiệm”.
Ông Lập cho biết trước khi buộc thôi việc ba nhà báo Mạnh Thắng, Kim
Ngân và Hữu Nguyên, báo Đại Đoàn Kết đã thành lập hội đồng họp xét kỷ
luật. Ông Lập khẳng định sở dĩ kỷ luật buộc thôi việc là do các nhà báo
có một số sai phạm trong quá trình công tác, và trong kết luận trả lời
nội dung tố cáo của MTTQ có yêu cầu xử lý sai phạm của các nhà báo này.
Nhưng khi chúng tôi hỏi kết luận đó thế nào mà các ông kỷ luật, cho thôi
việc cán bộ, ông Lập cho biết: “Ban biên tập báo Đại Đoàn Kết không ai
có bản kết luận nói trên, anh trưởng ban quản trị mạng được MTTQ gọi lên
đọc cho nghe, chép lại và về báo cáo lại TBT. MTTQ cũng không cung cấp
cho chúng tôi văn bản kết luận này”.
Ngay sau khi nhận được quyết định kỷ luật buộc thôi việc, nhà báo Hữu
Nguyên (phó trưởng ban đại diện báo Đại Đoàn Kết tại TP.HCM) đã có đơn
khiếu nại gửi đến Công đoàn cơ sở Ban công tác phía Nam. Ngày 15-7, chủ
tịch công đoàn đã có công văn gửi TBT Đinh Đức Lập nêu rõ một số sai
phạm trong việc kỷ luật buộc thôi việc nhà báo Hữu Nguyên như: thành lập
hội đồng họp xét kỷ luật không đúng thành phần quy định, việc tổ chức
kiểm điểm nhà báo Hữu Nguyên cũng không đúng thủ tục, các biên bản họp
của báo Đại Đoàn Kết không phải là cơ sở pháp lý làm căn cứ xử lý kỷ
luật với ông Hữu Nguyên, những nội dung kết luận của báo Đại Đoàn Kết để
nói ông Hữu Nguyên vi phạm pháp luật là chưa có cơ sở...
Công đoàn MTTQ cũng cho rằng báo Đại Đoàn Kết nêu ra ba lý do để kỷ luật
ông Hữu Nguyên nhưng mỗi lý do không có một hình thức kỷ luật tương ứng
là trái quy định của pháp luật, các lý do kỷ luật cũng không nêu hành
vi cụ thể.
LAN ANH - TÂM LỤA
Nhiều cái sai liên tiếp
Theo trình bày thì ba nhà báo Nguyễn Mạnh Thắng, Đặng Thị Kim Ngân và
Bùi Hữu Phước của báo Đại Đoàn Kết là viên chức làm việc theo hợp đồng
không xác định thời hạn.
* Nhà báo Mạnh Thắng gửi đơn tố cáo đến Ủy ban trung ương MTTQ VN đã hơn
một năm, nhưng vẫn không nhận được trả lời thì Ủy ban trung ương MTTQ
VN chưa làm đúng quy định tại khoản 1 điều 21 Luật tố cáo 2012. Theo đó,
thời hạn giải quyết tố cáo là 60 ngày kể từ ngày thụ lý giải quyết tố
cáo; đối với vụ việc phức tạp thì thời hạn giải quyết là 90 ngày kể từ
ngày thụ lý giải quyết tố cáo.
* Hơn nữa, ông Thắng nhiều lần liên hệ và có đơn đề nghị thông báo kết
quả bằng văn bản nhưng Ủy ban trung ương MTTQ VN không giải quyết là
trái quy định tại khoản 2 điều 26 Luật tố cáo 2012.
* Việc ông Đinh Đức Lập ra quyết định điều chuyển ông Thắng là điều
chuyển trái nghề mà không có lý do chính đáng, vi phạm quy định tại
khoản 1 điều 28 và khoản 1, 3 điều 32 Luật viên chức 2010.
* Việc tờ báo cắt toàn bộ lương và các chế độ khác của ông Thắng lại
càng sai. Trong khi đơn tố cáo chưa được giải quyết theo luật định, chưa
có trả lời bằng văn bản nhưng ông Đinh Đức Lập ký quyết định kỷ luật
các nhà báo Mạnh Thắng, Kim Ngân và Hữu Nguyên với hình thức buộc thôi
việc là trái quy định tại điều 13 nghị định 27/2012/NĐ-CP ngày 6-4-2012
quy định về xử lý kỷ luật viên chức và trách nhiệm bồi thường, hoàn trả
của viên chức.
Báo Đại Đoàn Kết căn cứ vào kết luận thường vụ Đảng ủy MTTQ VN với: nội
dung tố cáo có phần đúng phần sai, từ thông báo của MTTQ chỉ được đọc
cho nghe, sau đó chép lại và truyền đạt lại cho BBT... không hề có văn
bản kết luận trong tay mà BBT ra quyết định buộc thôi việc ba viên chức
của mình là trái với quy định Luật viên chức và Luật tố cáo, và đây
không phải là căn cứ buộc thôi việc.
Luật sư Phạm Văn Thạnh
(Đoàn luật sư TP.HCM) |
Phạm Thị Hoài - Đường sữa trong tù
Truyền thông nhà nước lại vừa trưng ra
danh sách thực phẩm mà gia đình gửi vào cho người tù Nguyễn Văn Hải
Điếu Cày để kết luận rằng ông dựng “màn kịch tuyệt thực”. Cách đây không
lâu, nghe ông Cao Trọng Oánh phụ trách Tổng cục 8 cho biết rằng ông Cù Huy Hà Vũ “sẽ không chết, trong tù đường sữa rất nhiều”, tôi bất giác nhớ đến câu chuyện ly sữa của nhà văn Nhã Ca [1].
Bà Nhã Ca, có tên trong danh sách những
tên “biệt kích văn hóa”, bị bắt trong chiến dịch khởi động ngày 3 tháng
Tư năm 1976, một năm sau ngày chiến tranh Việt Nam kết thúc, cùng hàng
trăm nhà văn, nhà báo, nghệ sĩ, nhân sĩ miền Nam bị xếp hạng “phản
động”: Trần Dạ Từ, Đằng Giao, Doãn Quốc Sỹ, Nguyễn Mạnh Côn, Nguyễn Hữu
Hiệu, Hoàng Anh Tuấn, Thân Trọng Kỳ, Hoàng Vĩnh Lộc, Trịnh Viết Thành,
họa sĩ Chóe, Như Phong Lê Văn Tiến, linh mục Trần Hữu Thanh, linh mục
Đinh Bình Định, thượng tọa Thích Huyền Quang… Một trong những người trực
tiếp thẩm cung bà là họa sĩ Ớt, tức nhà báo Huỳnh Bá Thành, sau này là
Tổng biên tập báo Công an Thành phố Hồ Chí Minh.
Sau mấy tháng biệt giam trong cát-sô vì
“ngoan cố” không chịu nhận tội và không chịu tố giác người khác, sức
khỏe bà suy kiệt. Một cán bộ thuộc Sở Bảo vệ Văn hóa Chính trị sai nhân
viên đem đến cho bà một ly sữa. Sữa ấy không phải của nhà tù cấp, mà do
con bà gửi vào. Ông ta cho biết lí do bà được uống sữa: “Chúng tôi đã
cứu xét xong trường hợp của chị. Tôi được lãnh đạo cử tới chỉ để giúp đỡ
chị. Từ nay chị sẽ có cơ hội được bồi dưỡng để hồi sức. Đợt làm việc
này có thể là lần chót, để giúp chị an tâm tư tưởng. Chị Nhã Ca, chị
uống sữa đi chứ.”
Sáng nào nhân vật này cũng hộ tống bà từ
phòng giam nữ, diễu qua những dãy phòng giam tập thể khác đến lớp học
về nọc độc của văn hóa Mỹ ngụy và chính sách nhân đạo của cách mạng.
Theo sau là một nhân viên cung kính bưng ly sữa bốc khói. Bà không chịu
nổi đám rước sữa trình diễn lòng nhân đạo hay đòn phép ơn huệ ấy. Xin
nhắc lại, sữa ấy không do nhà tù cấp, mà là của gia đình gửi vào. Nhưng
bà không từ chối được. Người ta ép bà uống, vì “chúng tôi chỉ muốn tạo
điều kiện [2]
giúp chị mau phục hồi, trở về với các cháu”. Ly sữa được đặt lên bàn
bà. Cán bộ giảng chính sách khoan hồng của cách mạng nói: “Như chị Nhã
Ca kìa. Trong những buổi lên lớp vừa qua, tôi đã phân tích rõ các cuốn
sách phản động, cản bước tiến cách mạng của chị ấy. Vậy mà các anh quay
lại coi. Cách mạng đã đối xử với chị ấy như thế nào.” Bà Nhã Ca kể,
nhiều người từ bàn trên đã quay lại và hình như tất cả đều tủm tỉm cười,
không phải với bà mà với ly sữa để trước mặt bà. Ở một đoạn khác bà
được giải thích rõ hơn về ơn huệ của cách mạng: “Cách mạng muốn giết
chị, không cần phí một viên đạn. Bắt chị vào đây chỉ là thi hành chính
sách khoan hồng, nhân đạo của Đảng. Muốn giết, đã giết rồi.”
*
Cả hai vụ tuyệt thực của Cù Huy Hà Vũ và Nguyễn Văn Hải Điếu Cày đều cùng một diễn biến.
- 1. Người tù khiếu nại vì thấy mình bị đối xử bất công.
- 2. Khiếu nại không được tiếp nhận hay chuyển tới cấp có thẩm quyền. Người tù tuyên bố tuyệt thực cho đến khi nào khiếu nại được giải quyết.
- 3. Gia đình người tù ngẫu nhiên biết về vụ tuyệt thực qua một lần thăm viếng hoặc qua một bạn tù, khi vụ tuyệt thực đã kéo dài nhiều ngày.
- 4. Gia đình cùng đồng chí và bạn hữu của người tù gõ cửa các cấp có thẩm quyền và đánh động dư luận.
- 5. Truyền thông nhà nước hoàn toàn im lặng, trong khi truyền thông độc lập và truyền thông quốc tế đồng loạt lên tiếng.
- 6. Gần một tháng (trường hợp Cù Huy Hà Vũ) hoặc hơn một tháng (trường hợp Điếu Cày) từ ngày người tù tuyên bố tuyệt thực, các cơ quan chức năng mới đáp ứng yêu cầu của người tù là tiếp nhận hoặc trả lời khiếu nại.
- 7. Người tù chấm dứt tuyệt thực.
- 8. Truyền thông nhà nước, chủ yếu dựa trên thông tin do báo và truyền hình công an cung cấp, đồng loạt đưa tin và hình ảnh vạch trần màn kịch tuyệt thực của người tù và các thế lực chống phá nhà nước.
- 9. Truyền thông độc lập và dư luận trên các mạng xã hội đáp trả bằng vạch trần sự lừa bịp của truyền thông nhà nước.
Tất cả những diễn biến điên rồ ấy, tất
cả những khổ đau mất mát của người trong cuộc, tất cả bầu không khí đầy
độc tố nhả ra từ nghi ngờ, thù địch, phẫn uất ấy lẽ ra không cần phải
có, nếu chính quyền không muốn mọi chuyện phải xảy ra như thế. Không có
gì đơn giản, dễ dàng, nhẹ nhàng và hữu hiệu hơn một cuộc gặp mặt công
khai giữa ban giám thị trại giam, người tù, gia đình cùng đông đảo giới
truyền thông trong và ngoài nước – chứ không chỉ một vài nhà báo công an
– ngay khi có dư luận về cuộc tuyệt thực. Song dường như sông có thể
cạn, núi có thể mòn, chính quyền Việt Nam sẽ không bao giờ hành động như
vậy. Tất cả những diễn biến điên rồ ấy, tất cả những khổ đau mất mát
của người trong cuộc, tất cả bầu không khí đầy độc tố nhả ra từ nghi
ngờ, thù địch, phẫn uất ấy sẽ lặp lại, như chẳng bao giờ, chẳng bao giờ
nguôi.
*
Nhà tù cho ta biết về một đất nước nhiều
hơn nhà triển lãm quốc gia. Nếu được chọn một quốc gia để ngồi tù, tôi
tin rằng không ai tự nguyện chọn Việt Nam, kể cả các ông chủ của hệ
thống nhà tù ở đó. Một phòng giam như trong trường hợp ông Cù Huy Hà Vũ,
được truyền thông nhà nước coi là ưu đãi, thậm chí là vương giả, nếu ở
Đức sẽ bị coi là xúc phạm phẩm giá con người [3]. Song vấn đề không chỉ là sự khác biệt về điều kiện vật chất. Nhà tù xây bằng đá của luật pháp [4].
Luật pháp Việt Nam trên giấy trông cũng đẹp như ở nhiều nơi khác, nhưng
nó chết ngay trong văn bản để sống bằng những chỉ dẫn siêu văn bản. Như
chỉ dẫn “muốn giết, đã giết rồi”.
Tháng 8 5, 2013
Phạm Thị Hoài
[1] Nhã Ca. Hồi kí Một người mất ngày tháng, California 1991
[2] Trong chưa đầy hai phút trả lời phỏng vấn của Truyền hình Công an về việc Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực, viên giám thị Trại giam tạo điều kiện đến 7 lần. Chẳng hạn, tạo điều kiện
cho mua một cái quạt, như bằng chứng về sự quan tâm, nhân đạo của Ban
Giám thị, mặc dù Cù Huy Hà Vũ không có thành tích, không “lập công”. Đơn
giản là một cái quạt, vật dụng tối thiểu ở một đất nước nhiệt đới,
trong một phòng giam chật chội và đóng kín, mua bằng tiền của chính tù
nhân hay gia đình tù nhân.
[3] Bang
Nordrhein-Westfalen ở Đức bị hai cựu tù nhân kiện vì họ phải ở chung
trong một phòng giam chỉ rộng 7,6 mét vuông mà buồng vệ sinh chỉ được
ngăn bằng một tấm vách chứ không khép kín, và đã phải trả tổng cộng 6700 Euro tiền đền bù thiệt hại, tính ra mỗi ngày 25 Euro. Một cựu tù nhân khác đang đòi bang Berlin trả 16.000 Euro tiền đền bù cho 659 ngày trong một phòng giam không xứng đáng với nhân phẩm. Bức hình kèm theo là ảnh chụp phòng giam đó.
[4]
“Nhà tù xây bằng đá của luật pháp, nhà thổ xây bằng gạch của tôn giáo”
(Prisons are built with stones of law, brothels with bricks of religion.
– William Blake, The Marriage of Heaven and Hell, 1793)
© 2013 pro&contra
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét