Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

HOT - CÁC BÀI VIẾT NÊN ĐỌC

Hai năm làm Tổng bí thư, Nguyễn Phú Trọng đang đưa chế độ và đất nước đi về đâu? (1)

Đối ngoại: Lẫn lộn giữa bạn và thù
Nội bộ phe cầm quyền: Chủ quan khinh địch nên Nguyễn Tấn Dũng vẫn giữ ghế Thủ tướng
Nội trị: Đàn áp trí thức, thanh niên và coi thường nhân dân
Tại Hội nghị của Ban Tuyên giáo toàn quốc (9.1.13) bàn về tổng kết công tác 2012 và kế hoạch cho 2013 Tổng bí thư (TBT) Nguyễn Phú Trọng đã phải đồng ý với Thứ trưởng bộ Thông tin và Truyền thông Đỗ Quý Doãn là, thay vì các đài, báo và toàn bộ bộ máy tuyên truyền "lề đảng" với 17.000 nhà báo, trên 800 báo, đài được chế độ trang bị cơ sở hiện đại, phương tiện ưu đãi và tài chánh rất đầy đủ lại không "định hướng được thông tin" theo hướng nhóm lãnh đạo mong muốn mà lại để cho một số blog điện tử độc lập ở trong và ngoài nước nắm chủ động, chiếm mất "trận địa":
“Chưa bao giờ chúng ta có một đội ngũ làm công tác tư tưởng đông đảo như bây giờ, phương tiện hiện đại nhanh nhạy như bây giờ, vậy mà mình lại để “trận địa” như thế. Phải làm sao? Hơn 800 cơ quan báo chí. Hàng ngàn ấn phẩm. 17 ngàn nhà báo. Một đội quân tuyên truyền miệng. Cả một hệ thống chính trị, dân vận. Nhưng xảy ra chuyện gì mình có nắm được cụ thể không; có định hướng được dư luận không; có tạo ra đồng thuận không? Hay bản thân mình cũng chập chờn, không biết thế nào lại đi hỏi, rồi bàn tán râm ran trong xã hội? (1)
Người cầm đầu chế độ còn than thở tiếp về tình trạng phân hóa, mất đầu và vô phương hướng của cán bộ hoạt động trong công tác tư tưởng: “Những người làm công tác tư tưởng như người lái thuyền, tư tưởng có thông suốt thì thuyền mới qua sông, mỗi người chèo một hướng thì thuyền làm sao đi được”. (2)
Lời kêu bi quan thảm thiết vào đầu năm của Nguyễn Phú Trọng không chỉ là sự trách móc, chỉ trích và nghi ngờ khả năng và lập trường giao động của những người làm trong bộ máy tuyên giáo tuyên truyền, dân vận của chế độ toàn trị, đứng đầu là Ủy viên Bộ chính trị Đinh Thế Huynh. Ở đây Nguyễn Phú Trọng cũng còn tự bộc bạch tâm trạng hết sức lo lắng và bi quan của chính mình về tương lai của chế độ toàn trị!
Tâm trạng đầy bi quan và lo lắng được bộc lộ ra đúng vào dịp kỉ niệm hai năm ông Trọng làm TBT (1.2011-1.2013). Vì đâu ông Trọng đang đẩy chế độ toàn trị đến nông nỗi này?
***
Lịch sử VN và thế giới phân biệt hai loại lãnh đạo, một đằng được coi là chính khách quốc gia, còn đằng kia chỉ coi như cầm đầu một đảng hay một nhóm chính trị. Một lãnh tụ được công nhận là chính khách quốc gia khi họ giải quyết thành công được các khó khăn đương thời về cả các mặt đối nội lẫn đối ngoại; khiến cho đất nước độc lập, hưng thịnh và nhân dân ấm no hạnh phúc. Một người lãnh đạo tồi thì chỉ biết thu vén riêng cho nhóm, cho đảng, mà quên đại cục, coi thường nhân dân. Họ không chỉ bất lực không giải quyết được các khó khăn đương thời mà còn làm cho nó trở nên bất trị hoặc tồi tệ hơn!
Từ Đại hội 11 (11.1-19.1.2011) ông Trọng đã trở thành TBT, đứng đầu chế độ toàn trị. Ở địa vị này ông Trọng là người cầm cân nẩy mực trong mọi lãnh vực quan trọng, từ đề ra mục tiêu, định phương hướng, tới cách giải quyết các vấn đề hệ trọng nhất của đất nước và những bức xúc trong xã hội. VN hiện nay đang đứng trước ba vấn nạn lớn nhất là: 1. Độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ đang bị đe dọa; 2. Sự bùng nổ các tệ trạng tham nhũng, chạy chức chạy quyền và kinh tế đang bên bờ vực thẳm; 3. Các quyền sống căn bản của nhân dân đang bị tước đoạt... Sau hai năm cầm quyền ông Trọng đã giải quyết các vấn nạn trên như thế nào? Ông đã cải thiện nó hay đang làm khó khăn hơn, tồi tệ hơn? Nhận định và đánh giá các giải pháp và kết quả của nó chúng ta có thể thẩm định được khả năng lãnh đạo cũng như tư cách của Nguyễn Phú Trọng như thế nào, đồng thời có thể tiên liệu tương lai...
Qua các hoạt động trong hai năm làm TBT ông Trọng đã để lại hai cái mốc lớn để có thể nhận định về tư duy, lập trường, năng lực, tác phong và uy tín của người đứng đầu chế độ xét về mặt đối ngoại, đối nội và nội bộ nhóm cầm đầu chế độ toàn trị. Hai cái mốc đó là chuyến thăm Trung quốc tháng 10. 2011 và đúng một năm sau là Hội nghị Trung ương 6 (10.2012).
Để tiện theo dõi, bài tổng kết hai năm hoạt động trong tư cách TBT của Nguyễn Phú Trọng được chia làm ba phần: đối ngoại, nội bộ đảng cầm quyền và thái độ cư xử với nhân dân.
I. Đối ngoại: Lẫn lộn giữa bạn và thù
Trong chính sách đối ngoại, một nhà lãnh đạo có tầm vóc quốc gia phải có tầm nhìn xa và rộng, hiểu rõ được bối cảnh thế giới đương thời, hướng tiến tới của lịch sử nhân loại, biết nhận diện kẻ thù, biết kết bạn đồng minh chiến lược, phân biệt rõ bạn và thù. Nghĩa là phải biết nhìn cân nhắc về chính nước mình, hiểu rõ tương quan lực lượng giữa những chủ lực quốc tế của thời đại. Chỉ khi đó mới có thể bảo vệ tối đa và hữu hiệu được độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và tài nguyên quốc gia, làm cho thù nể, bạn hữu trọng, không nhất thiết phải dùng tới chiến tranh.
Ngược lại, người cầm đầu một chế độ thiếu tầm nhìn thì thường lẫn lộn giữa bạn và thù, lấy thù làm bạn và coi bạn là thù, ôm ấp những mộng tưởng không có thực. Nguy hiểm hơn nữa là lấy mộng làm thực, đề ra mục tiêu, kế hoạch và tập trung sức lực của nhân dân và tài nguyên đất nước vào những việc không tưởng. Những lãnh tụ như vậy chỉ được lịch sử coi là người cầm đầu một tổ chức chính trị chứ không được nhìn nhận là một chính khách có tầm vóc quốc gia.
Mọi người Việt yêu nước, các nước trong khu vực Đông Á, Đông Nam Á và các quốc gia dân chủ trên thế giới đều ý thức được rằng, nhóm cầm đầu Bắc kinh đang theo đuổi chính sách bành trướng, tăng cường quốc phòng để bảo vệ và mở rộng sức mạnh kinh tế, tôn thờ chủ nghĩa dân tộc quá khích để thực hiện "Giấc mơ vĩ đại nhất của Trung quốc". Chủ trương này đã được chính Tập Cận Bình, tân TBT và Chủ tịch Quân ủy Trung ương ĐCS Trung quốc vừa mới tuyên bố công khai chỉ ít ngày sau khi nhậm chức:
"Hiện nay, mọi người đều đang thảo luận giấc mơ Trung Quốc, tôi cho rằng, thực hiện sự phục hưng vĩ đại của dân tộc Trung Hoa là giấc mơ vĩ đại nhất của dân tộc Trung Hoa kể từ cận đại đến nay." (3)
Nghĩa là họ Tập đang nuôi một giấc mơ tái lập đế quốc trở lại như thời vài thế kỉ trước, trong đó Bắc kinh là thiên triều, Trung quốc là trung tâm và các nước trong khu vực Đông Á và Đông Nam Á là các chư hầu!
Hiện nay Bắc kinh đang tìm cách lấn chiếm các đảo của Nhật, Nam Hàn và Phi luật tân… Riêng với VN, sau khi chiếm được Hoàng sa và một phần Trường sa, nay Bắc kinh còn muốn chiếm trọn biển Đông, giết hại ngư dân và ngăn cản VN khai thác kinh tế trong khu vực thềm lục địa của VN. Các hành động xâm lấn ngang ngược trắng trợn này rõ như ban ngày này chắc chắn ông Trọng phải biết.
Nhưng thật vô cùng lạ lùng, từ khi lên làm TBT Nguyễn Phú Trọng lại càng ngày càng theo đuổi chính sách thân thiện vô điều kiện với Bắc kinh! Ông Trọng không chỉ tuyên bố vô trách nhiệm "Tình hình biển Đống không có gì mới" khi làm Chủ tịch Quốc hội. Đến khi làm TBT Nguyễn Phú Trọng còn vận dụng bằng nhiều cách khác nhau và chấp nhận tối đa các yêu sách của Bắc kinh để được họ mời sang thăm. Từ tâm lí nhẹ dạ tự thỏa mãn như đứa trẻ được tặng cái kẹo, nên ông Trọng đã tự khen và hết lời ca ngợi lòng tốt của Hồ Cầm Đào đã cử "đặc phái viên" sang chúc mừng liền khi ông được cử làm TBT (11.2011): “Chưa bao giờ ngay sau Đại hội, một số đảng anh em như... Đảng Cộng sản Trung quốc cử đặc phái viên của Tổng bí thư, Chủ tịch nước sang gặp Tổng bí thư ta để trực tiếp chúc mừng thành công của Đại hội”! (4)
Tới cử liên tiếp ba phái đoàn cấp cao là Thứ trưởng Ngoại giao Hồ Xuân Sơn làm "đặc phái viên của lãnh đạo VN" (6.11), Thứ trưởng Quốc phòng Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh (8.11) và Bí thư trung ương, Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Thượng tướng Ngô Xuân Lịch (9.11), khi ấy còn là Trung tướng, làm tiền trạm chuẩn bị cho chuyến thăm Bắc Kinh. Theo lệnh của Nguyễn Phú Trọng, ông Sơn đã hứa với Bắc Kinh là "Hai bên nhấn mạnh cần phải kiên trì bất di bất dịch thúc đẩy quan hệ đối tác chiến lược toàn diện Trung-Việt không ngừng phát triển lên phía trước theo phương châm "Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai" và tinh thần "Láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt". (5)
Trong khi đó, Nguyễn Chí Vịnh tin vào lòng dạ của Bắc Kinh: "Một thực tế hiển nhiên là Trung Quốc cam kết không lấy đất, lấy biển của Việt Nam" (6) Còn Ngô Xuân Lịch thì hứa với Bắc Kinh "Việt Nam không có ý định quốc tế hóa các vấn đề tranh chấp trên Biển Đông. Vấn đề tranh chấp giữa hai nước thì do hai nước giải quyết." (7). Mặc dầu chính vào thời gian đó Bắc Kinh đã hai lần liên tiếp cho các tầu hải giám xâm phạm hải phận VN và cắt dây cáp các tầu của Tập đoàn dầu khí VN đang thăm dò đầu khí trên thềm lục địa VN.
Một khi tin và hứa với Bắc Kinh như vậy thì dĩ nhiên họ phải nghe theo lệnh của Bắc Kinh cấm thanh niên, trí thức và văn nghệ sĩ VN biểu tình chống xâm lấn của Bắc Kinh. Cho nên tướng Vịnh đã thề với Bắc Kinh là "kiên quyết xử lý vấn đề tụ tập đông người ở Việt Nam với tinh thần không để sự việc tái diễn."(8). Và tướng Lịch cũng vậy: "Việt Nam luôn luôn cảnh giác với âm mưu phá hoại, chia rẽ tình cảm đoàn kết giữa Việt Nam và Trung Quốc của các thế lực thù địch".(9)
Nếu nhìn lại thời điểm trước khi Nguyễn Phú Trọng sang Bắc Kinh thì thấy rất rõ là, thái độ bề tôi quị lụy trước thiên triều, lập trường thỏa hiệp vô điều kiện của ba phái đoàn tiền trạm do Nguyễn Phú Trọng cử sang Bắc kinh trên đây đã chấp nhận toàn bộ yêu sách ba điểm của Thượng tướng Quách Bá Hùng, khi ấy là Ủy viên Bộ chính trị kiêm Phó Chủ tịch quân ủy Trung ương ĐCS Trung Quốc, đưa ra vài tháng trước đó trong cuộc hội đàm với Phùng Quang Thanh và gặp Nguyễn Phú Trọng tại Hà nội vào tháng 4. 11:
"Một là, tăng cường tiếp xúc chiến lược, nắm vững định hướng đúng đắn phát triển quan hệ Trung-Việt; hai là, coi trọng tuyên truyền hướng dẫn, tích cực tạo bầu không khí hữu nghị, đoàn kết, hợp tác Trung-Việt; ba là, làm phong phú nội dung giao lưu, nỗ lực nâng cao trình độ hợp tác thiết thực giữa quân đội hai nước." (10)
Không những thế, cũng vào thời điểm đó Bắc Kinh còn bồi thêm một cú đấm đe dọa Hà nội. Ngày 21.6. 11 tờ Hoàn cầu Thời báo, một bộ phận của Trung ương Đảng CS Trung quốc, đã viết bài bình luận đe dọa dạy cho VN một "bài học thứ hai":
"Thương thuyết với Việt Nam về một giải pháp hòa bình, hay trả lời sự khiêu khích bằng cách phản kích về chính trị, kinh tế, hay thậm chí cả quân sự. Chúng ta phải minh bạch về khả năng lựa chọn thứ hai, để Việt Nam phải tỉnh táo về vấn đề Biển Nam Trung Hoa." (11)
Cho nên chỉ ít ngày sau Nguyễn Phú Trọng đã cử liên tiếp ba phái đoàn sang nhận chỉ thị của Bắc Kinh, như đã trình bày ở trên. Sau khi các yêu sách của Bắc Kinh được chấp thuận toàn bộ thì Đới Bỉnh Quốc, khi ấy là nhân vật cao nhất phụ trách ngoại giao Trung quốc, mới sang VN (9.11) xoa đầu và vuốt mặt Nguyễn Phú Trọng với câu nói "Chủ tịch Hồ Chí Minh mãi mãi trong trái tim tôi" (12) và bật đèn xanh cho Nguyễn Phú Trọng sang Bắc Kinh. Chỉ ít ngày sau Nguyễn Phú Trọng mới được Hồ Cẩm Đào mời sang thăm Trung quốc.
Chính vì thế kết quả chuyến đi đầu tiên trong tư cách TBT (11.-15.10.2011) là kí Hiệp định "Thỏa thuận những Nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển giữa nước CHXHCN Việt Nam và nước CHND Trung Hoa." (13) Trong đó chấp nhận yêu sách của Bắc Kinh là chỉ thảo luận song phương với Bắc Kinh chứ không quốc tế hóa cuộc tranh chấp biển Đông! Nghĩa là ở đây ông Trọng, trong tư cách người đứng đầu chế độ, trước dư luận quốc tế chỉ nhìn nhận chính thức những gì mà ba phái đoàn tiền trạm của ông đã thỏa thuận với Bắc Kinh. Kết quả này đã đạt được ngay trong cuộc "hội đàm hẹp" giữa Hồ Cẩm Đào và Nguyễn Phú Trọng chỉ vai giờ sau khi tới Bắc Kinh. Trong đó họ Hồ đã dùng cách nói với ông Trọng như thiên triều ra lệnh cho chư hầu:
"Tổng Bí thư, Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào chỉ rõ, trước khi tranh chấp trên biển được giải quyết, không nên áp dụng hành động làm phức tạp hóa và mở rộng tranh chấp, xử lý những vấn đề xuất hiện bằng thái độ bình tĩnh và mang tính xây dựng, không để những vấn đề liên quan ảnh hưởng tới quan hệ hai Đảng và hai Nhà nước Trung Quốc-Việt Nam cũng như hòa bình và ổn định của Nam Hải..." (14)
Yêu sách trên của Hồ Cẩm Đào đã được Nguyễn Phú Trọng chấp nhận toàn bộ, việc này thể hiện rõ trong Thông báo chung ngày 15.10:
"Trước khi giải quyết dứt điểm tranh chấp trên biển, hai bên cùng giữ gìn hòa bình, ổn định trên Biển Đông, giữ thái độ bình tĩnh và kiềm chế, không áp dụng hành động làm phức tạp hóa hoặc mở rộng thêm tranh chấp, không để các thế lực thù địch phá hoại quan hệ hai Đảng, hai nước, xử lý các vấn đề nảy sinh với thái độ xây dựng, không để ảnh hưởng tới quan hệ hai Đảng, hai nước và hòa bình, ổn định ở Biển Đông." (15)
Hãy kiểm điểm lại tình hình bang giao Việt-Trung 15 tháng sau chuyến thăm Trung Quốc đầu tiên của Nguyễn Phú Trọng với tư cách TBT (10.11 - 1.13), những câu hỏi nghiêm khắc phải được đặt ra là: Căn cứ vào các thỏa thuận theo Điểm 5 của Thông báo chung trên đây thì tình hình biển Đông đang "ổn định" và "hòa bình", hay đang trở nên rất căng thẳng? Bên nào, Bắc Kinh hay Hà Nội, đang có những "hành động làm phức tạp hóa hoặc mở rộng tranh chấp"? Ai đang phải giữ thái độ nhẫn nhục, kiềm chế và ai đang tỏ thái độ xâm lấn ngang ngược? Tư cách tự xem làm bề tôi của ông Trọng có được thiên triều Bắc Kinh nể nang đáp lại hay không?
Từ tháng 5.2011 tới tháng 11.2012 Bắc Kinh đã ba lần cho các tầu hải giám và tầu đánh cá Trung Quốc xâm nhập hải phận Việt Nam và cắt dây cáp của các tầu thăm dò đầu khí của Tập đoàn Dầu khí VN. Cả ba lần này Nguyễn Phú Trọng trong tư cách Bí thư Quân ủy Trung ương, tức Tổng tư lệnh quân đội, đã hoàn toàn im lặng. Trong khi đó Bắc Kinh lại công khai gọi thầu quốc tế để khai thác dầu khí trong các khu vực hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Họ còn thiết lập các cơ quan hành chánh của hai quần đảo này, xây phi trường quân sự và cho quân đồn trú tại đây. Mới đây Bắc Kinh còn cho đóng dấu hình "lưỡi bò" vào các hộ chiếu Trung Quốc để đòi quốc tế thừa nhận một thực tế như biển Đông là thuộc Trung Quốc. Cũng trong thời gian này nhà cầm quyền Bắc Kinh vẫn tiếp tục cho các tầu hải quân tấn công, giết hại ngư dân Việt Nam và tịch thu tầu thuyền đánh cá của họ gần các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa; đồng thời cho hàng ngàn tầu đánh cá Trung Quốc tràn xuống biển Đông.
Không chỉ lấn chiếm công khai biển Đông, thời gian qua nhà cầm quyền Bắc Kinh còn thực hiện kế hoạch cướp sân sau của chế độ CSVN ở Kampuchia và Lào, tức là đe dọa trực tiếp phía lưng của VN. Lợi dụng Kampuchia làm chủ tịch Asean trong năm 2012 nên Bắc Kinh đã dùng tiền bạc và viện trợ mua chuộc chính quyền Hun-sen ngăn cản không cho thảo luận vấn đề biển Đông trong các hội nghị cấp cao và cấp ngoại trưởng, tạo ra mâu thuẫn và phân hóa trầm trọng giữa các nước thành viên Asean, khiến cho cả Thông báo chung của các hội nghị này đã không ra được, hoặc phải viết nhẹ nhàng trở nên vô ý nghĩa. Trước những sự kiện này dư luận quốc tế đã rất bàng hoàng xúc động, bất bình với Bắc Kinh và thất vọng với nhóm cầm đầu Hà nội. Chính mới đây Nguyễn Chí Vịnh cũng đã phải nhìn nhận những bất lợi rất lớn này. (16)
Trong khi Bắc Kinh công khai lấn chiếm ngang ngược biển Đông và tìm cách cô lập VN với các nước khu vực và quốc tế thì chế độ toàn trị đứng đầu là Nguyễn Phú Trọng lại tiếp tục coi Bắc Kinh là "BẠN". Việc này đã được chính Nguyễn Phú Trọng nói trước Hội nghị Cán bộ toàn quốc ngày 27.2.2012, không lâu trước việc Bắc Kinh cho các tầu hải giám cắt dây cáp của Tập đoàn đầu khí VN ở ngay trên lãnh hải của VN. Trước trên 1000 cán bộ cao cấp từ quân đội, công an, chính phủ và các cơ quan trung ương và địa phương Nguyễn Phú Trọng đã tuyên bố: "BẠN [tức nhóm lãnh đạo Bắc Kinh - ghi chú riêng của tác giả] thường nhấn mạnh, không để bị "Tây hóa, tha hóa, thoái hóa!" (17)
Với tư cách TBT đứng đầu chế độ, tuyên bố trên đây ông Trọng không chỉ sai lầm nghiêm trọng về lập trường mà còn sai lầm nghiêm trọng cả về thái độ. Ông phát biểu công khai như thế trước trên một ngàn cán bộ cao cấp và được truyền đi rộng rãi ở trong nước và quốc tế. Việc này tạo ra hoang mang lớn trong nội bộ ĐCSVN, trong quân đội và gây bất bình rất mạnh trong mọi tầng lớp nhân dân. Vì ông Trọng đã đánh lạc hướng đấu tranh của nhân dân và tạo thờ ơ, tê liệt ý chí của các lực lượng an ninh quốc phòng. Không những thế, lập trường và thái độ sai lầm nghiêm trọng của ông Trọng còn đưa tới nghi ngờ và khinh thường của bạn bè quốc tế đối với VN, về ý chí và chủ tâm thực sự của nhóm cầm đầu CSVN trước cuộc xâm lấn công khai và trắng trợn của Bắc Kinh!
Hiện nay Nguyễn Phú Trọng vẫn tiếp tục theo đuổi lập trường và thái độ cực kì sai lầm và nguy hiểm này, lẫn lộn giữa bạn và thù. Đầu tháng 1 vừa qua khi thăm đồn biên giới ở Lào Cai, trong tư cách là TBT và Chủ tịch Quân ủy Trung ương, Nguyễn Phú Trọng vẫn lập lại chủ trương "hữu nghị, hợp tác với tinh thần “vừa là đồng chí, vừa là anh em" với Bắc Kinh. (18), đồng thời lại vẫn không cho phép báo chí nêu đích danh Bắc Kinh đã gây tội ác trong cuộc chiến biên giới 1979. Thật vậy, mới đây một liệt sĩ đã hi sinh trong cuộc chiến chống phương Bắc vào cuối thập niên 70 của thế kỉ trước được đưa về chôn cất tại quê nhà, nhưng báo chí chế độ, từ tờ Cộng sản, Nhân dân, Quân đội nhân đân tới Công an nhân dân không dám nêu công khai viết là liệt sĩ này đã bị hi sinh trong cuộc chống chiến tranh xâm lược của chế độ Bắc Kinh. (19) Chỉ còn vài tuần nữa là dịp kỉ niệm 34 năm chiến tranh xâm lược của phương Bắc, nhưng tới lúc này các nghĩa trang của bộ đội và thường dân đã hi sinh hoặc bị giết trong cuộc chiến chống xâm lược phương Bắc vẫn vắng bóng khói nhang và thăm viếng tưởng niệm như các năm trước đây. Trong khi ấy, cuối tháng 12 vừa qua Nguyễn Phú Trọng lại cho tổ chức lễ kỉ niệm cấp Nhà nước (tức cao nhất) dịp 40 năm "Điện biên phủ trên không", mời và tiếp trọng thể phái đoàn quân sự Trung Quốc sang và vẫn kết án Mĩ là "đế quốc"(20). Chủ trương sai lầm và bảo thủ, chọn thù làm bạn như vậy thì làm sao có thể gây được sự ủng hộ của nhân dân và chính quyền Mĩ cũng như các đồng minh của Mĩ ở Á châu và trên thế giới!
Trung Quốc hiện nay đã trở thành cường quốc thứ 2 về kinh tế, tài chánh và thương mại. Nhưng về các mặt chính trị, xã hội, dân tộc tự trị... thì Trung Quốc lại rất yếu và là những quả bom nổ chậm. Vì thế có thể ví Trung Quốc như anh khổng lồ chỉ đi bằng một chân. Cho nên chế độ toàn trị Bắc Kinh hoàn toàn không vững, không mạnh, phải nói là rất bất ổn. Việc này được chứng minh cụ thể là, trước và trong Đại hội 18 nhà cầm quyền Bắc Kinh đã phải bắt giam nhiều người chống đối, kiểm duyệt gắt gao Internet, gây khó khăn cho kí giả quốc tế theo dõi Đại hội. Nếu họ được lòng dân và ổn định thực sự như trong các xã hội dân chủ đa nguyên ở Mĩ và Âu châu thì không cần phải sử dụng những giải pháp kìm kẹp như vậy. Gần đây các vụ tham nhũng, giết người của gia đình cựu Ủy viên Bộ chính trị Bạc Hy Lai và họ hàng của Thủ tướng Ôn Gia Bảo cũng đang làm rung động uy tín chế độ toàn trị. Chỉ ít tuần sau Đại hội 18 trên 70 trí thức và chuyên viên hàng đầu Trung Quốc ngày 25.12.12 đã gởi kiến nghị cho nhóm lãnh đạo mới vạch rõ tình hình rất nghiêm trọng trong xã hội Trung Quốc:
“Nếu những cải cách hệ thống mà xã hội Trung Quốc đang đòi hỏi khẩn cấp tiếp tục bị ghìm nén và tình trạng tham nhũng và bất bình xã hội tích tụ lại đến mức độ nguy hiểm và bùng nổ thì lúc đó Trung Quốc sẽ một lần nữa để lỡ cơ hội cải cách hòa bình và sẽ chìm sâu trong hỗn loạn của một cuộc cách mạng bạo lực,”. Và còn cảnh báo: "Nếu không cải cách thì sẽ không có Đại hội Đảng lần thứ 19". (21)
Xuyên qua Đại hội 18 thì mọi người đã thấy, trong hội trường các bức hình của Marx, Lenin và Mao đã không còn được trương. Trong khi ấy tư tưởng đưa Trung Quốc mau chóng trở thành cường quốc của Đặng Tiểu Bình lại được đề cao. Tập Cận Bình, TBT mới và Chủ tịch Quân ủy trung ương, còn công khai đi xa hơn khi tuyên bố sẽ thực hiện "Giấc mơ vĩ đại nhất của Trung Quốc" dưới thời ông, như nói trên. Đầu năm nay Bắc Kinh còn đưa tin, quân đội Trung Quốc được lệnh chuẩn bị cuộc chiến trong năm 2013. (22)
Tóm lại, tất cả những sự kiện trên đây là những sự thực mà Nguyễn Phú Trọng không thể phủ nhận được. Nó chứng minh rằng, nhóm cầm đầu Bắc Kinh đang thực hiện từng bước sách lược xâm lấn được đằng chân lân đằng đầu đối với các nước trong khu vực, nguy hiểm nhất là đối với VN. Bắc Kinh đang dùng sức mạnh kinh tế, thương mại để chèn ép. Trung Quốc trở thành thị trường lớn nhất của VN và mức nhập siêu của VN với Trung Quốc trong năm qua đã lên tới khoảng 12 tỉ USD. Đặc biệt nguy hiểm là họ mua chuộc và lũng đoạn những người có quyền lực nhất trong ĐCSVN. Bắc Kinh còn phân hóa, mua chuộc các bạn hữu của VN trong khu vực và cô lập VN với quốc tế. Bên cạnh việc sử dụng sức mạnh "mềm" này Bắc Kinh còn đang phô trương sức mạnh "cứng" để giương oai diễn võ quân sự nhằm thôn tính biển Đông của VN và các nước trong khu vực.
***
Bắc Kinh đã triển khai thành công chính sách nham hiểm này đối với VN đặc biệt trong hai năm qua dưới thời Nguyễn Phú Trọng làm TBT. Sở dĩ như vậy là vì trong quan hệ với Bắc Kinh ông Trọng đã chọn tư thế bầy tôi của một chư hầu đối với thiên triều như trong các thế kỉ trước. Tuy vậy, nhóm cầm đầu Bắc kinh vẫn chẳng coi ông Trọng ra gì. Cụ thể như mới đây Tập Cận Bình không thèm tiếp "đặc phái viên" của ông Trọng cử sang để chúc mừng họ Tập vừa nắm chức TBT.(23) Trong khi ấy ông Trọng vẫn phải trịnh trọng tiếp "đặc phái viên" của Tập Cận Bình sang thông báo kết quả Đại hội 18. (24) Những sự kiện này đã chứng tỏ ông Trọng đã lẫn lộn giữa bạn và thù, Bắc Kinh đang lấn chiếm và thôn tính VN, nhưng lại được coi là "bạn". Không những thế, ông Trọng còn giữ thái độ và tư duy lạc hậu vẫn xếp VN phải thần phục phương Bắc như các thế kỉ trước. Lập trường này cho thấy, Nguyễn Phú Trọng đã đặt ưu tiên cho sự tồn vong của ĐCSVN và những người cầm đầu đảng này (như một số triều đình VN nhu nhược trước đây) cao hơn sự độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ của VN!
Chính những sai lầm cực kì nghiêm trọng của Nguyễn Phú Trọng suốt trong hai năm làm TBT đã khiến cho nhóm cầm đầu Bắc Kinh đã có thể thực hiện sách lược được đằng chân lân đằng đầu, tiếp tục công khai lấn chiếm biển đảo của VN, giết hại ngư dân VN, đe dọa chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ, đồng thời chia rẽ VN với các nước trong khu vực và cô lập VN với cộng đồng quốc tế!
Những sự kiện dẫn chứng trên đây qua hai năm hoạt động trong vai trò TBT, là người đứng đầu Đảng và chế độ toàn trị, Nguyễn Phú Trọng đã tự chứng minh trước nhân dân VN và thế giới là: Chính vì ông đã tin tưởng mù quáng, nên đã chọn thái độ quị lụy và lập trường đầu hàng, thỏa hiệp lười biếng với Bắc Kinh! Chính vì thế, Nguyễn Phú Trọng trở thành người tiên phong phất cờ và mở đường cho Bắc Kinh lấn chiếm biển Đông, bòn rút tài nguyên, giết hại ngư dân VN và đang gây ra mối họa trước mắt cho độc lập và chủ quyền của VN cũng như danh dự của tổ quốc!
(Xin theo dõi phần II: Nội bộ phe cầm quyền: Chủ quan khinh địch nên Nguyễn Tấn Dũng vẫn giữ ghế Thủ tướng)
19.1.2013
Âu Dương Thệ
(Danlambao)
 

Hai năm làm Tổng bí thư, Nguyễn Phú Trọng đang đưa chế độ và đất nước đi về đâu? (2)

II. Nội bộ phe cầm quyền: Nguyễn Phú Trọng chủ quan khinh địch nên Nguyễn Tấn Dũng vẫn giữ ghế Thủ tướng
Trong hai năm đứng đầu chế độ Nguyễn Phú Trọng đã tổ chức 6 Hội nghị Trung ương (HNTU), trong đó quan trọng nhất là các HNTU 4, 5 và 6. Theo tính toán của Nguyễn Phú Trọng, sau một năm chuẩn bị cả mặt nhân sự lẫn tổ chức để củng cố quyền hành nên cuối năm 2011 ông đã triệu tập HNTU 4 (26-31.12.11) với mục tiêu là giải quyết "những việc cần làm ngay", trong đó ưu tiên giải quyết dứt khóat vấn đề nhân sự ở cấp cao nhất. Tuy vào lúc đó Nguyễn Phú Trọng không nói thẳng ra, nhưng nhiều quan sát viên biết là ông muốn cô lập và loại Nguyễn Tấn Dũng (1). Vì trong thế giới quan cực kì bảo thủ CS như ông Trọng thì trong đảng không thể có chỗ cho hai vua. Nếu tình trạng này được tiếp tục kéo dài sẽ đe dọa sự tồn vong của đảng và chế độ.


Trong hơn 6 năm dưới thời của Nguyễn Tấn Dũng vai trò của chính phủ ngày càng lấn át vị thế của đảng. Đặc biệt Nguyễn Tấn Dũng đã biết lợi dụng việc chỉ huy các tập đoàn, tổng công ty nhà nước thành chỗ nuôi vây cánh; đồng thời dùng các dự án xây dựng các hạ tầng cơ sở, các khu công nghiệp và địa ốc do các nguồn tài trợ rất lớn mỗi năm hàng chục tỉ USD từ ODA và FDI để mua chuộc bọn tham quan ở các tỉnh và thành phố. Chỉ trong vài năm Nguyễn Tấn Dũng đã gây được thế lực rất mạnh ngay trong Trung ương đảng. Chả thế ông đã dám cho con trai còn rất trẻ nhảy vào Trung ương đảng rồi nắm ghế Thứ trưởng bộ Xây dựng, con gái giữ vai giám đốc một công ti chứng khoán và địa ốc với sự hậu thuẫn của một ngân hàng quốc doanh rất lớn và người con trai út làm Ủy viên Trung ương Đoàn Thanh niên CSHCM. (2)
Tính tham lam vô độ và thủ đoạn nham hiểm của ông Dũng làm chính bản thân ông Trọng đã trải qua nhiều kinh nghiệm đau đớn trong các năm sau này, khi ông thất bại liên tiếp một số lần trong việc buộc tội ông Dũng phải chịu trách nhiệm trong vụ Vinashin làm ăn thất thoát trên 86.000 tỉ đồng (4,5 tỉ USD) vào 2010. Mặc dù Bộ chính trị đã có "Kết luận" ngày 6.8.2010:
"Vinashin đang gặp nhiều khó khăn rất lớn, bộc lộ nhiều yếu kém, sai phạm nghiêm trọng...Tình hình tài chính đứng trước bờ vực phá sản: Theo số liệu ban đầu, ước tính dư nợ hiện đang rất lớn, lên tới khoảng 86.000 tỉ đồng" (3)
Khi đó Bộ chính trị còn nêu đích danh Chính phủ phải chịu trách nhiệm. Và chính ông Trọng khi đó đã sử dụng tư cách Chủ tịch Quốc hội bắt Nguyễn Tấn Dũng phải ra điều trần và nhận trách nhiệm 24.11.2010 (xem phần sau). Nhưng sau đó vì muốn nhẩy lên ghế Tổng bí thư, nên ông Trọng đã phải tạm thời chấp nhận thỏa hiệp ra một "Kết luận" mới của Bộ chính trị theo cách hòa cả làng và tha bổng Nguyễn Tấn Dũng. Thật vậy, chỉ ba tháng sau Bộ chính trị lại ra "Kết luận" ngày 8.11.2010:
"Căn cứ kết quả kiểm phiếu và theo quy định của Điều lệ đảng, Bộ Chính trị đã quyết định không xử lý kỷ luật đối với các tập thể và cá nhân." (4)
Tuy nhiên, ông Trọng không thể bỏ qua việc này, nên sau khi nắm chức Tổng bí thư ông bắt tay ngay vào việc tìm cách chấm dứt tình trạng một vua một chúa. Vì ông lạc quan tin rằng, nay với vai trò Tổng bí thư ông sẽ có đủ uy lực giải quyết thành công trong việc này. Cho nên khẩu hiệu trung tâm của HNTU 4 là "Một số vấn đề cấp bách về xây dựng đảng hiện nay". Trong diễn văn khai mạc ngày 26.11.11 Nguyễn Phú Trọng báo động:
"Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, tệ tham nhũng, lãng phí, hư hỏng trong một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, kể cả ở cấp cao, chưa được đẩy lùi mà thậm chí ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn, làm xói mòn lòng tin đối với đảng. Vướng mắc chính là ở chỗ nào?" (5)
5 ngày sau trong diễn văn bế mạc ngày 31.12.11 ông Trọng cảnh báo và đe dọa Trung ương đảng về tình trạng chia bè phái trong đảng:
"Nếu đảng ta không thật vững vàng về chính trị, tư tưởng; không thống nhất cao về ý chí, hành động; không trong sạch về đạo đức, lối sống; không chặt chẽ về tổ chức; không được nhân dân ủng hộ, thì không thể đứng vững và đủ sức lãnh đạo đưa đất nước đi lên." (6)
Và ông Trọng tin rằng, giải pháp tự phê bình và phê bình (TPB&PB) là vũ khí sắc bén nhất để làm sạch đảng, và chờ đợi những người có quyền lực cao nhất phải đi đầu làm gương:
"Ở đây, sự gương mẫu của Trung ương là cực kỳ quan trọng, có ý nghĩa quyết định. Từng đồng chí Uỷ viên Trung ương đảng, Uỷ viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư tự giác, gương mẫu làm trước; tự phê bình, kiểm điểm, nhìn lại mình; cái gì tốt thì phát huy, cái gì xấu thì tự gột rửa; tránh xa mọi cám dỗ về danh lợi, vật chất, tiền tài; tránh rơi vào vũng bùn của chủ nghĩa cá nhân ích kỷ tệ hại." (7)
Từ các nhận định trên HNTU 4 đã ra Nghị quyết đề ra ba mục tiêu, trong đó mục tiêu đầu tiên coi thanh lọc hàng ngũ trong đảng là công việc cấp bách nhất!:
"Kiên quyết đấu tranh ngăn chặn, đẩy lùi tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trước hết là cán bộ lãnh đạo, quản lý các cấp để nâng cao năng lực lãnh đạo, sức chiến đấu của đảng, củng cố niềm tin của đảng viên và nhân dân đối với đảng." (8)
Đồng thời đưa ra "4 nhóm giải pháp", trong đó "nhóm giải pháp tự phê bình và phê bình, nêu cao tính tiền phong gương mẫu của cấp trên và của người đứng đầu là giải pháp quan trọng nhất." (9)
Vì tha hóa đạo đức, lối sống ích kỉ nên tệ trạng tham nhũng đã bộc pháp ngày càng bất trị. Do đó trong HNTU 4 ông Trọng đã xếp việc chống tham nhũng lên hàng đầu cần phải giải quyết. Đây là vấn đề bức xúc nhất trong xã hội mà cả trong đảng ngoài dân đâu đâu cũng ca thán. Ông chọn đúng mục tiêu đánh phù hợp với mong mỏi của quần chúng, nhưng không phải là diệt tham nhũng thực sự. Vì nếu quả thực như thế thì ông Trọng đâu có đòi giữ độc quyền cho đảng và vẫn để doanh nghiệp Nhà nước làm chủ đạo trong kinh tế. Bởi vì ông thừa biết chính hai cơ chế này là nguồn gốc của tham nhũng, mua chức chạy quyền. Nhưng ông Trọng vẫn giữ nguyên nó trong Cương lĩnh Chính trị 2011 mà chính ông là tác giả, mặc dù rất nhiều trí thức, văn nghệ sĩ và cả nhiều cán bộ cấp cao đã can gián và chống đối. (10)
Do đó tại HNTU 4 khi giương cao ngọn cờ chống tham nhũng ông Trọng chỉ muốn gây thanh thế, dùng áp lực của dư luận để hạ Nguyễn Tấn Dũng, vừa là Thủ tướng và kiêm Trưởng ban Chỉ đạo Trung ương phòng chống tham nhũng. Đó là kế sách mượn gió bẻ măng, giương đông kích tây của Nguyễn Phú Trọng. Chủ tâm này thể hiện càng rõ trong các việc làm tiếp theo của ông.
Sau khi phất cao ngọn cờ "chống tham nhũng" trong HNTU 4, chỉ hai tháng sau Nguyễn Phú Trọng cho tổ chức Hội nghị Cán bộ toàn quốc với sự tham dự của trên 1000 cán bộ cao cấp kéo dài ba ngày từ 27. tới 29.2.12. Ông Trọng hãnh diện bảo đó là hội nghị lớn nhất từ trước tới nay của ĐCSVN. Tại đây ông dùng khẩu khí và ngôn ngữ điêu luyện của người đã từng mấy chục năm cầm đầu công tác tư tưởng và tuyên truyền để tìm cách đánh động lòng người, đi sâu vào tâm trạng của đảng viên, mong mở ra một cuộc chiến tranh tâm lí có lợi nhất cho mình. Vì thế trong diễn văn dài trên 12.000 chữ, ngay trong phần đầu nói về "bản thân đảng" ông Trọng đã dùng cách tả chân nhằm gây xúc động cho trên một ngàn cán bộ cao cấp cũng như nhân dân biết rõ mức cách biệt giầu nghèo và phân chia giai cấp sâu sắc ngay trong nội bộ đảng hơn 60 năm cầm quyền của chính ĐCS, và đặt câu hỏi làm liên tưởng tới thời kì đảng chống địa chủ, phú hào trước đây hơn nửa thế kỉ:
"Bây giờ trong đảng cũng có sự phân hóa giàu-nghèo, có những người giàu lên rất nhanh, cuộc sống cách xa người lao động; liệu rồi người giàu có nghĩ giống người nghèo không?" (11)
Thế rồi để tỏ ra là người dù đang nắm chức cao nhất nhưng vẫn giữ tấm lòng vô sản chân chính so với nhiều đại quan đã trở thành triệu phú Dollar, sống trong biệt thự và nhung lụa, ông Trọng còn tự đắc nhắc câu của L. Feuerbach: "Người sống trong lâu đài nghĩ khác người ở trong nhà tranh... Rồi ông lại mỉa mai và đe dọa, Mai kia đảng này sẽ là đảng của ai?" (12)
Sau khi khơi dậy tâm lí căm thù, ông Trọng đã tuyên bố phát động phong trào TPB & PB rộng lớn trong toàn đảng vào thời gian tới. Ai sẽ là đối tượng của phong trào chỉnh đảng đã được ông Trọng nói rõ trong phần cuối diễn văn. Đó chính đối thủ chính trị vẫn ngồi cạnh ông, dù bất lực nhưng lại chỉ lo thu vén cho gia đình:
"Cán bộ lãnh đạo…, đặc biệt là người đứng đầu“, "phải tự giác, gương mẫu làm trước", "tự kiểm điểm, soi lại mình, đơn vị mình, gia đình mình". (13)
Trong nguyên bản của diễn văn này chỉ ba chữ "gia đình mình" đã cố tình cho in đậm nét. Như thế người cầm đầu chế độ và tác giả của diễn văn này đã muốn chiếu tướng ai, đe dọa ai trong phong trào TPB & PT vào các tuần tới thì ai cũng hiểu được! Như vậy ông Trọng đã cho mọi người biết lời giải đáp ông đã nêu ra trong diễn văn bế mạc HNTU 4: "Vướng mắc chính là ở chỗ nào?"
Trong việc chống tham nhũng và sự suy thoái đạo đức của cán bộ Nguyễn Phú Trọng tin rằng, chỉ thanh toán một số cán bộ ăn bẩn thì tự nhiên đảng sẽ sạch và chế độ sẽ vững. Thật vậy như trình bày ở phần trên, ông Trọng đã nhấn mạnh nhiều lần trong diễn văn, chống tham nhũng và chỉnh đốn đảng không phải là giải tán ĐCS, mà chính là củng cố sự lãnh đạo toàn diện của đảng này:
"Thực tế ở nước ta cho thấy, càng đi vào đổi mới, đi vào phát triển kinh tế thị trường, mở cửa, hội nhập lại càng cần phải có sự lãnh đạo của đảng". (14)
Và ông Trọng vẫn tự đắc quả quyết, "sự lãnh đạo đúng đắn của đảng là nhân tố hàng đầu quyết định thắng lợi của cách mạng VN "và ngạo mạn nhấn mạnh thêm" trước kia đã như vậy, hiện nay đang như vậy và sau này cũng sẽ như vậy". (15)
Các nhận định trên cho thấy, Nguyễn Phú Trọng vẫn để tư tưởng cực kì bảo thủ và lạc hậu làm kim chỉ đạo hành động. Ông vẫn tin chủ nghĩa tư bản sẽ đến ngày rẫy chết: "Những mâu thuẫn vốn có của chủ nghĩa tư bản chẳng những không giải quyết được mà ngày càng trở nên sâu sắc" (16). Và vẫn tin rằng, chủ nghĩa Tư bản không chống lại được sức mạnh của "ba dòng thác cách mạng", một học thuyết tuyên truyền của Liên xô (cũ) và CS Trung quốc từ các thập niên 50, 60 của thế kỉ trước:
"Cuộc đấu tranh giữa chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản, giữa phong trào hòa bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ xã hội với các thế lực đế quốc cực đoan, hiếu chiến đang diễn ra dưới nhiều hình thức, sắc thái mới, rất quyết liệt." (17)
Mặc dầu đứng đầu chế độ vào đầu Thế kỉ 21, nhưng tư duy của ông Trọng vẫn thụt lùi và đóng khung như thời kì giữa Thế kỉ 20. Cho nên - như trong phần I đã trình bày - cũng trong dịp này đứng trước trên 1000 cán bộ cao cấp, Nguyễn Phú Trọng đã nhấn mạnh tới cái gương của ĐCS Trung quốc:
"đảng Cộng sản Trung quốc trong cải cách, mở cửa cũng luôn luôn khẳng định dứt khoát phải kiên trì vai trò lãnh đạo của đảng Cộng sản, và trong những lần trao đổi với chúng ta, BẠN thường nhấn mạnh không để bị "Tây hóa", "tha hóa", "thoái hóa"." (18)
Như vậy thâm ý của Nguyễn Phú Trọng qua phong trào chỉnh đảng là nhằm hai mục tiêu, đó là loại trừ đối thủ chính trị ở cấp cao nhất và nhân danh đảng để mở rộng quyền thống soái cho chính ông và vây cánh cho giai đoạn về sau này. Vì thế ông còn tập trung mũi tấn công cả trong thành phần đảng viên tiến bộ và trong hàng ngũ thanh niên, trí thức, văn nghệ sĩ yêu nước. Ông Trọng đã kết tội các đảng viên tiến bộ là những người đã "sám hối", "trở cờ", "tự diễn biến". Còn cuộc vận động dân chủ của các tầng lớp nhân dân thì Nguyễn Phú Trọng khinh khỉnh, gọi là "diễn biến hòa bình" (19) (xem phần III).
Cho tới lúc đó Nguyễn Phú Trọng vẫn đinh ninh rằng, ông có thể chỉ cần dựa vào thành phần bảo thủ, mà ông tin là vẫn còn nắm chủ động trong đảng, và tận dụng sức mạnh của hệ thống báo chí mà phe ông đang nắm giữ thì có thể tạo một dư luận áp đảo cô lập và loại trừ được vài đối thủ chính trị ở cấp cao, đặc biệt là Nguyễn Tấn Dũng. Cho nên ông đã lạc quan cho là, Hội nghị Cán bộ toàn quốc cuối tháng 2.12 đã tạo được một tâm lí hồ hởi và hi vọng cả trong đảng lẫn ngoài xã hội ủng hộ cuộc chỉnh đảng của ông.
Điều này làm ông Trọng đã tự tin và mạnh dạn đi thêm một bước. Cho nên tại HNTU 5 (7-15.5.12) ông đã thành công trong việc tước một phần quyền của Nguyễn Tấn Dũng bằng cách chấm dứt nhiệm vụ của ông Dũng trong chức Trưởng ban Chỉ đạo Trung ương phòng chống tham nhũng. (20) Nhưng thay vì biết lắng nghe ý kiến của nhiều giới khuyên nên để cho Ban mới này được độc lập để chống tham nhũng hữu hiệu, Nguyễn Phú Trọng đã nhân cơ hội này thừa thắng giành cầm đầu Trưởng ban mới và tái lập Ban nội chính Trung ương để giúp ông trong việc này, đồng thời ép Quốc hội ra một đạo luật chống tham nhũng mới nửa người nửa ngợm. [xem phần III]. Không những thế, trong HNTU 5 Nguyễn Phú Trọng còn chính thức cho khai triển giải pháp TPB&PB được ông coi nó là phương pháp hữu hiệu trong việc làm sạch đảng và còn hồ hởi quyết định để Bộ chính trị và BBT đi tiên phong trong việc này.
Chỉ ba tháng sau Nguyễn Phú Trọng lại cho triệu tập Hội nghị Cán bộ toàn quốc mới (13.8.12) để hồ hởi tường thuật phương pháp và kết quả ông đã thực hiện bắt các Ủy viên Bộ chính trị và Ban bí thư trong nhiều đợt đã TPB&PT suốt 21 ngày trong hai tháng 7 và 8. (21) Tại Hội nghị này Nguyễn Phú Trọng còn tìm cách siết kỉ luật và linh thiêng hóa cuộc chỉnh đảng do ông lãnh đạo, bằng cách lên giọng ra chỉ thị "toàn đảng đang bước vào thời kì rất thiêng liêng và hệ trọng". (22) Tuy là người vô thần, nhưng Nguyễn Phú Trọng vẫn phải dùng từ "linh thiêng" để mong đánh động tâm lí và uy hiếp tinh thần cán bộ, đặc biệt bọn tham quan ở các vị trí then chốt. Vì ông nắm bắt được tâm lí của cán bộ tham nhũng các cấp đi lễ thần thánh để cầu tài, cầu quan nườm nượp về đền Trần vào đầu mỗi năm, dùng cả xe công!
Với cách chuẩn bị và những bước đi bài bản như vậy nên Nguyễn Phú Trọng tin rằng, thời gian đã chín mùi cho việc hạ bệ đối thủ trong đảng. Vì thế ông đã cho tổ chức HNTU 6 và tin rằng, nó sẽ là cao điểm chiến thắng chính trị của ông. Hội nghị kéo dài suốt 15 ngày từ 1. tới 15.10.12 và được coi là một trong vài hội nghị dài nhất từ trước tới nay của ĐCS. (23) Một trong những trọng tâm chính của HNTU 6 là Bộ chính trị công bố kết quả TPB&PB trong hai tháng 7 và 8 và để Trung ương "thảo luận và cho ý kiến về kết quả kiểm điểm tự phê bình và phê bình của tập thể và cá nhân Bộ chính trị, Ban bí thư." Chỉ riêng đề tài này đã chiếm trọn 1/3 thời gian của HNTU 6.
Trong HNTU 6 ông Trọng đã vạch ra những sai lầm và thất bại trong lãnh vực kinh tế, tài chánh của Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng:
"Áp lực lạm phát và bất ổn vĩ mô vẫn còn lớn. Thị trường tiền tệ diễn biến phức tạp; nợ xấu ngân hàng ở mức cao; tăng trưởng tín dụng thấp; hoạt động của một số ngân hàng thương mại cổ phần thiếu minh bạch, còn tiềm ẩn nhiều rủi ro; lãi suất ngân hàng vẫn còn quá cao so với hiệu quả sản xuất, kinh doanh của doanh nghiệp. Thị trường bất động sản, thị trường chứng khoán vẫn chưa được cải thiện; thị trường vàng còn nhiều biến động. Các đề án tái cấu trúc đầu tư công, doanh nghiệp nhà nước và ngân hàng thương mại còn có nhiều vấn đề cần tiếp tục nghiên cứu, hoàn thiện" (24)
Không chỉ kết án những sai lầm và thất bại của người cầm đầu Chính phủ, Nguyễn Phú Trọng còn kết tội sự tha hóa đạo đức, tinh thần vô trách nhiệm và suy tính ích kỉ, gia đình và phe nhóm của ngay nhiều cán bộ cao cấp đương quyền. Tuy không nêu trực tiếp tên người cầm đầu Chính phủ, nhưng đoạn dưới đây trong diễn văn bế mạc của Nguyễn Phú Trọng đã cho thấy ông Dũng là trọng tâm trong tầm bắn của ông Trọng:
"Việc một số cán bộ cao cấp (cả đương chức và nguyên chức) có lúc, có việc còn biểu hiện chưa gương mẫu về đạo đức, lối sống của bản thân và gia đình, nói không đi đôi với làm, đã làm ảnh hưởng lớn đến uy tín của các cơ quan lãnh đạo đảng, Nhà nước và bản thân các đồng chí đó. Chưa tập trung chỉ đạo làm rõ, đánh giá đầy đủ thực chất tình hình để kịp thời có biện pháp kiên quyết khắc phục một số tiêu cực (như chạy chức, chạy quyền, chạy tội... ) và một số trường hợp phân công, đề bạt cán bộ chưa chính xác, chưa được dư luận đồng tình. Trong việc chỉ đạo tổ chức thực hiện các nghị quyết và kết luận của Trung ương, nhất là về doanh nghiệp nhà nước, còn lúng túng, buông lỏng; kiểm tra, giám sát không chặt chẽ, dẫn đến một số tập đoàn kinh tế nhà nước, tổng công ty nhà nước (điển hình là Vinashin, Vinalines) hoạt động kém hiệu quả, có nhiều sai phạm, gây tổn thất lớn, để lại hậu quả hết sức nghiêm trọng. Một số hạn chế, khuyết điểm, chưa được làm rõ thực chất, mức độ, địa chỉ cụ thể, ai phải chịu trách nhiệm, như tình trạng chạy chức, chạy quyền, lợi ích nhóm… " (25)
Mặc dầu đem tất cả uy tín để tấn công dồn dập và mạnh bạo như vậy, nhưng vào ngày cuối với đa số rất lớn HNTU 6 đã bác bỏ đòi hỏi phải có biện pháp kỉ luật với Nguyễn Tấn Dũng. Chính việc này ông Trọng phải nhìn nhận. Vào cuối Hội nghị trong tư cách đứng đầu Bộ chính trị, ông đã yêu cầu Banh chấp hành Trung ương quyết định kỉ luật với Bộ chính trị, đặc biệt là "một đồng chí Uỷ viên Bộ Chính trị":
"Bộ Chính trị đã thống nhất 100% đề nghị Ban Chấp hành Trung ương cho được nhận một hình thức kỷ luật và xem xét kỷ luật đối với một đồng chí Uỷ viên Bộ Chính trị." (26)
Tuy ông Trọng không nói tên ra, nhưng người mà ông đã từ lâu muốn ra tay trừng trị là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Nhưng thật là bất ngờ cho Nguyễn Phú Trọng, đa số ủy viên Trung ương đảng đã bác bỏ lời yêu cầu của Nguyễn Phú Trọng:
"Về việc đề nghị xem xét kỷ luật, Ban Chấp hành Trung ương đã thảo luận rất kỹ, cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị" (27)
Những người am hiểu tình hình ĐCS cho biết, đây là lần tiên Trung ương đảng đã dám chống cả Tổng bí thư lẫn Bộ chính trị. Như thế sẽ hiểu được tại sao, qua màn ảnh truyền hình, khi đọc tới đoạn trên Nguyễn Phú Trọng đã "nghẹn ngào" như muốn khóc. Giữa khi ấy Nguyễn Tấn Dũng ngồi ở hàng đầu lại nheo mắt cười mũi. (28)
Trong đảng và ngoài xã hội đều biết sau hơn 6 năm cầm đầu chính phủ, Nguyễn Tấn Dũng là Thủ tướng tồi tệ về tư cách, thất bại trong các lãnh vực kinh tế tài chánh, chỉ lo thu vén cho gia đình và xây dựng bè nhóm. Giữa tháng 1 vừa qua phía Chính phủ đã phải nhìn nhận, chỉ riêng lãnh vực các tập đoàn và tổng công ti Nhà nước dưới quyền chỉ tuy của Nguyễn Tấn Dũng đã tạo ra món nợ khủng khiếp lên tới 60 tỉ USD, tức khoảng trên một nửa ngân sách quốc gia trong năm qua. ([29]) Không những thế, it nhất ông Dũng đã hai lần lừa đối Quốc hội, nhân dân và đảng viên với những lời hứa nhận trách nhiệm về những sai lầm và thất bại trong việc lãnh đạo các doanh nghiệp Nhà nước các năm vừa qua. Lần thứ nhất, trong vụ Vinashin, ngày 24.11.2010... trong tư cách là Thủ tướng, ông Dũng đã công khai xin lỗi:
"Là người đứng đầu Chính phủ, tôi xin nhận trách nhiệm về những hạn chế yếu kém nêu trên của Chính phủ." (30)
Và ông Dũng còn long trọng hứa trước Quốc hội:
"Chính phủ và Thủ tướng Chính phủ nhận thức sâu sắc trách nhiệm của mình là phải thực hiện tốt nhất chức trách nhiệm vụ được giao, tập trung sức thực hiện có kết quả Kết luận chỉ đạo của Bộ Chính trị." ([31])
Nhưng chỉ một năm sau (8.12.11) Nguyễn Tấn Dũng đã phủ nhận lời xin lỗi và nhận trách nhiệm của mình:
"Xảy ra chuyện như Vinashin, cuối cùng Thủ tướng đứng ra nhận trách nhiệm. Tôi nhận trách nhiệm chính trị với tư cách người đứng đầu Chính phủ, chứ tôi cũng không ra quyết định nào sai". (32)
Lần thứ hai là trong dịp cao điểm của phong trào chỉnh đảng với TPB&PB mới đây. Ngày 22.10.12 ông Dũng cũng ra Quốc hội xin lỗi:
"Với trọng trách là Ủy viên Bộ Chính trị, Thủ tướng Chính phủ, tôi nghiêm túc nhận trách nhiệm chính trị lớn của người đứng đầu Chính phủ và xin thành thật nhận lỗi trước Quốc hội, trước toàn đảng, toàn dân về tất cả những yếu kém, khuyết điểm của Chính phủ trong lãnh đạo, quản lý, điều hành, nhất là những yếu kém, khuyết điểm trong kiểm tra, giám sát hoạt động của tập đoàn kinh tế, tổng công ty nhà nước; một số tập đoàn, tổng công ty, điển hình là Vinashin, Vinalines, sản xuất kinh doanh kém hiệu quả, có nhiều sai phạm, gây tổn thất và hậu quả nghiêm trọng về nhiều mặt, ảnh hưởng lớn đến uy tín và vai trò của kinh tế nhà nước." (33)
Nhưng chỉ 3 tuần sau, ngày 14.11.12 Nguyễn Tấn Dũng đã phủ nhận trách nhiệm cá nhân và đổ lỗi cho tập thể Bộ chính trị và cho đảng:
"đảng lãnh đạo trực tiếp tôi, hiểu rõ về tôi, đảng ta là đảng cầm quyền, lãnh đạo Nhà nước và toàn xã hội. đảng đã phân công tôi tiếp tục làm nhiệm vụ Thủ tướng Chính phủ, Quốc hội bỏ phiếu bầu tôi làm Thủ tướng Chính phủ thì tôi sẵn sàng chấp nhận và hoàn thành nghiêm túc mọi quyết định của đảng, của Quốc hội" (34)
Hai lần xin lỗi, rồi hai lần phủ nhận lời xin lỗi của mình, qua đó ông Dũng đã tự bộc lộ bản chất tráo trở, không còn biết tự trọng của một người cầm đầu chính phủ!
Chính vì thế, thất bại thê thảm của Nguyễn Phú Trọng trong việc không thuyết phục được Trung ương đảng ra kỉ luật với Nguyễn Tấn Dũng trong HNTU 6 đã làm bất bình và thất vọng rất lớn trong thành phần đảng viên. Trong cuộc tiếp xúc cử tri ở Hà nội vào 1.12.12 Nguyễn Phú Trọng đã phải nghe lời trách móc của TS Trần Viết Hoàn, nguyên giám đốc khu di tích Bác Hồ tại Phủ chủ tịch:
"Dân chúng tôi căm giận những người tham nhũng, quan liêu đến cực điểm, nên dân chúng tôi lo cho nghị quyết trung ương 4 của đảng, lo cho Luật phòng chống tham nhũng, nếu làm không kiên quyết, không triệt để thì nó lại về như cũ mà còn tồi tệ hơn. Việc phê bình, tự phê bình vừa qua gần như hòa cả làng. Gần như không thấy ai tốt, ai xấu, chẳng thấy bộ phận không nhỏ suy thoái đâu cả. Trên các văn bản vẫn là những điệp khúc muôn thuở." (35)
***
Câu hỏi ở đây là, tại sao Nguyễn Tấn Dũng đã đi vào những sai lầm và thất bại nghiêm trọng như vậy, nhưng Nguyễn Phú Trọng vẫn bị Nguyễn Tấn Dũng quật ngược lại ngay tại HNTU 6?
Sau ba HNTU và hai Hội nghị Cán bộ toàn quốc với nhiều thủ đoạn khác nhau, nhưng ông Trọng vẫn không thuyết phục được các Ủy viên Trung ương đứng về phía mình, ngược lại đa số rất lớn trong Trung ương đảng đã từ chối yêu cầu thi hành kỉ luật với ông Dũng. Sự kiện rõ ràng nhất là các ủy viên trong Bộ chính trị vài khóa về sau này đều như cá mè một lứa, không một nhân vật nào có uy tín và khả năng trội bật, chỉ là sống lâu lên lão làng và biết nhịn, biết nín! Nguyễn Phú Trọng cũng ở trong trường hợp này. Vì trong cuộc họp báo đầu tiên trong tư cách tân Tổng bí thư ông đã xác nhận cho tới ngày chót vẫn chưa biết ai sẽ làm Tổng bí thư. ([36])
Cả trong cuộc bầu các Ủy viên Trung ương và Bộ chính trị khóa 11 ông Trọng cũng đạt được số phiếu rất thấp. Nhiều đảng viên không tin vào khả năng của ông Trọng là có cơ sở. Vì suốt gần hai thập niên có chân trong Bộ chính trị, trước khi nắm chức Tổng bí thư ông Trọng đã đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng, từ Bí thư Thành ủy Hà nội, Trưởng ban Tư tưởng trung ương (nay là Ban Tuyên giáo), Chủ tịch Hội đồng lí luận trung ương và Chủ tịch Quốc hội. Nhưng trong tất cả các chức vụ quan trọng này ông Trọng đã không tạo được một thành tích đặc biệt nào. Trái lại, tuy bề ngoài giữ phong độ giản dị, nhưng ông đã để lại các ấn tượng rất xấu trong đảng cũng như ngoài xã hội về lập trường chính trị của ông: Nguyễn Phú Trọng là người CS cực kì giáo điều, rất thần phục Bắc kinh, đàn áp trí thức và coi thường nhân dân! Như vậy, ngoài uy tín thấp, ông Trọng lại chỉ tin vào cánh bảo thủ trong Đảng và mạt sát đảng viên tiến bộ, một bộ phận ngày càng lớn mạnh.
Sự thất bại thê thảm của Nguyễn Phú Trọng trong HNTU 6 chứng minh rằng, ông Trọng đã rất chủ quan và thiếu tầm nhìn, không thấy được hai việc:
1. Chủ trương duy trì độc đảng đồng thời để Kinh tế thị trường định hướng XHCN với việc để cho các tập đoàn và tổng công ti nhà nước giữ vai trò chủ đạo trong hai thập niên vừa qua, nhất là dưới thời Nguyễn Tấn Dũng, khiến cho bọn tham quan như cá gặp nước tự do vùng vẫy. Vì thế bọn tham quan đã chiếm ưu thế ngay trong Trung ương đảng, từ các cơ quan then chốt trong đảng, các bộ trong chính phủ tới các cơ quan thành ủy, tỉnh ủy cả nước. Do đó trong HNTU 6 họ đã bảo vệ nhau và gạt yêu cầu kỉ luật với Nguyễn Tấn Dũng.
2. Trong tình hình như vậy thì giải pháp TPB&PT mà ông Trọng tin tưởng và thực hiện trong thời gian qua chỉ như cách gãi ghẻ đối với bọn tham quan. Nay ông Trọng – ví như một bác sĩ phải nhìn thấy rằng, lần này món thuốc TPB&PB được ông coi là thần dược dù đã được ông cho con bệnh dùng liều lượng tới mức tối đa (qua việc các ủy viên trong Bộ chính trị và BBT phải trải qua mấy tuần và nhiều đợt TPB&PB, các Hội nghị Cán bộ toàn quốc và các HNTU), nhưng cuối cùng bệnh còn trầm trọng hơn. Chính vì thế Nguyễn Phú Trọng đã tâm sự về nỗi sợ hãi bị bọn tham quan trả thù: “kỷ luật mà không tính kỹ thì lại rối, mai kia là ân oán, thù hằn, đối phó, thành phe phái, rối nội bộ."(37) Lời nhìn nhận thất bại của người cầm đầu chế độ toàn trị đã cho thấy, sức mạnh của quyền - tiền đã đốt cháy đạo đức, bán đứng lương tâm; lợi ích nhóm và nạn sứ quân đang tung hoành ngay trong các cơ quan đầu não của chế độ toàn trị!
Chính vì vậy, những lời thề sắt đá "linh thiêng", "hệ trọng" kèm theo những lời đe dọa đanh thép suốt từ HNTU 4 (12.2011) tới HNTU 5 (5.12), rồi hai Hội nghị Cán bộ toàn quốc (2.12 và 8.12) và cả những cuộc họp TPB&PT ở các cấp cao nhất là Bộ chính trị và Ban bí thư kéo dài mấy tuần lễ kèm cả chồng hồ sơ dầy mấy trăm trang vạch tội bọn quan tham nhũng, bất tài, vô trách nhiệm và chỉ biết lo thu vén gia đình-đứng đầu là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cuối cùng không làm ai sợ và cũng chẳng thuyết phục được đa số trong Trung ương đảng. Vì thế HNTU 6 (10.12) phải coi là một cao điểm thất bại nghiêm trọng trong việc chỉnh đảng của Nguyễn Phú Trọng sau hai năm làm Tổng bí thư! Nó hoàn toàn đi ngược lại những kì vọng của Nguyễn Phú Trọng đã tuyên bố trong ngày bế mạc HNTU 4 (31.12.2011):
"Nếu đảng ta không thật vững vàng về chính trị, tư tưởng; không thống nhất cao về ý chí, hành động; không trong sạch về đạo đức, lối sống; không chặt chẽ về tổ chức; không được nhân dân ủng hộ, thì không thể đứng vững và đủ sức lãnh đạo đưa đất nước đi lên." (38)
Vì thế, thay vì tiến tới đoàn kết, thống nhất trong đảng, sự kình chống lẫn nhau ngay trong Bộ chính trị đã tới mức không còn coi nhau ra gì và công khai tấn công và chửi bới lẫn nhau. Vì thất bại đau đớn, bị phe của ông Thủ lột mặt nạ ngay tại HNTU 6 khiến ông Trọng trở thành Tổng ngố. Cho nên chỉ vài ngày sau HNTU 6 ông Trọng đã hằn học đe dọa "chưa phải là xong". Còn Chủ tịch nước đã nhạo báng gọi Nguyễn Tấn Dũng là "đồng chí X" và khuyên ông Dũng "không đủ uy tín thì nghỉ, ở làm gì nữa" và còn thách đố "Nếu chúng ta hèn nhát thì làm đơn gửi cho đảng chúng ta nghỉ, chúng ta rút lui đi để cho những người dũng cảm làm việc". (39)
Hiện nay tình trạng sứ quân, một triều đình có hai vua nhiều chúa đã trở thành công khai. Sau khi cho nổi lửa cao ngất trời như hỏa diệm sơn nhưng chẳng thiêu được quan tham nào và bị tắt ngóm trong HNTU 6, nay phe ông Trọng đang tự an ủi đi kiếm củi để "nhóm lò" lại. ([40]) Như ông đã mời Bí thư tỉnh ủy Đà nẵng Nguyễn Bá Thanh – người nổi tiếng được coi là dám nói dám làm (?) - ra Hà nội làm Trưởng ban Nội chính trung ương, một Ban vừa được tái lập để giúp Nguyễn Phú Trọng trong công tác chống tham nhũng. ([41]) Nhưng ông Thanh chưa ngồi nóng ghế Trưởng ban mới thì giữa lúc ông Trọng thăm Âu châu, Nguyễn Tấn Dũng đã vội vã tố cáo công khai Thành ủy Đà nẵng dưới thời của Nguyễn Bá Thanh đã có những sai lầm trong chính sách đất đai và gây thiệt hại cho công quĩ cả hàng ngàn tỉ đồng ([42]). Qua đó cho thấy, ông Dũng đã công khai coi thường người cầm đầu chế độ, tìm cách bẽ gẫy những quyết định và tính toán của ông Trọng. Giữa khi đó trong cuộc phỏng vấn đầu năm, khi hỏi về thất bại trong việc thực thi Nghị quyết Trung ương 4 mà cao điểm là HNTU 6, Trương Tấn Sang nay bảo là, "không lùi bước, không thể không làm "và "không nên chán nản!" (43)
Như vậy thật là rõ ràng, toàn đảng và nhân dân đang chứng kiến tận mắt từng ngày những người có quyền lực cao nhất, đứng đầu là Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng, đang xô đẩy đảng và Chính phủ chống lẫn nhau rất kịch liệt. Thay vì tập trung tâm trí và sức lực vào việc giải quyết những khó khăn kinh tế, canh tân đất nước, tạo ấm no hạnh phúc cho nhân dân, bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ trước sự thôn tính của Bắc kinh thì họ lại đang dùng tiền bạc của nhân dân qua tiền đóng thuế và lợi dụng các cơ quan nhà nước để lập phe nhóm chống đối và thanh toán lẫn nhau rất tàn bạo và tồi tệ!
(Xin theo dõi phần III: Nội trị: Đàn áp trí thức, thanh niên và coi thường nhân dân)

25.1.2013

Âu Dương Thệ

(DLB)

Sở hữu đất đai: nguyện vọng hay vô vọng

Mặc dù dự thảo hiến pháp sửa đổi vẫn qui định đất đai là sở hữu Nhà nước dưới danh nghĩa sở hữu toàn dân, nhưng nhiều kiến nghị vẫn mong muốn sửa đổi vấn đề cơ bản này. Nguyện vọng này có lay chuyển được Đảng và Nhà nước hay sẽ mãi là sự vô vọng.

(nguồn nuvuongcongly) Nông dân phản ảnh đất đai bị chiếm giữ bất công.

Xin hãy lắng nghe tiếng nói của người dân!

Về nguyên tắc thì “không có cấm kỵ khi góp ý sửa Hiến pháp”, điều này được ông Phan Trung Lý, Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật Quốc hội cũng là Trưởng ban biên tập dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 tuyên bố trong cuộc họp báo tại Hà Nội, một tuần trước khi bản dự thảo được công bố để lấy ý kiến nhân dân hồi đầu tháng giêng. Dù chỉ có một phương án đối với những vấn đề còn nhiều ý kiến khác nhau được thể hiện trên Dự thảo, nhưng ông Lý cam kết mọi ý kiến đều sẽ được trân trọng, lắng nghe, phản ánh, tổng hợp đầy đủ, nghiên cứu, tiếp thu, giải trình.

Trong bối cảnh như thế, một đại kiến nghị 7 điểm về sửa đổi Hiến pháp, từ 72 chữ ký của các nhân sĩ trí thức chuyên gia cựu tướng vào thời điểm 19/1/2013,  đã nhanh chóng vượt qua con số 800 vào sáng 24/1. Đây là bản kiến nghị có nội dung gây chấn động kêu gọi chấp nhận đa nguyên đa đảng, thực hiện tam quyền phân lập, tổ chức bầu cử tự do và nhà nước không còn độc quyền sở hữu đất đai.
Đáp câu hỏi của chúng tôi là nguyện vọng cải cách lớn lao có thể chỉ là vô vọng hoặc lắng nghe mà không thay đổi, nhà báo Nguyễn Quốc Thái ở Saigon, ở trong số 72 người ký tên đầu tiên với chữ ký trên giấy phát biểu:

Trí thức và nông dân phản đối đất đai bị lấn chiếm bất công. AFP
Trí thức và nông dân phản đối đất đai bị lấn chiếm bất công. AFP

“ Nghe không nghe thì vẫn phải nói, nghe hay không nghe thì chúng ta vẫn phải lên tiếng để cho những người có trách nhiệm suy nghĩ và để cho con cháu chúng ta không kết án chúng ta…Chúng tôi thông tin cho nhau là 72 người đầu tiên sẽ gởi chữ ký tươi, chữ ký thật trên giấy tập hợp lại gởi cho Quốc hội, những anh chị em khác sau này là ký trên mạng. Tôi nghĩ trong thời gian tới con số 100.000 người ký tên không phải là không nghĩ tới được.”
Nghe không nghe thì vẫn phải nói, nghe hay không nghe thì chúng ta vẫn phải lên tiếng để cho những người có trách nhiệm suy nghĩ và để cho con cháu chúng ta không kết án chúng ta…
nhà báo Nguyễn Quốc Thái
Điểm kiến nghị thứ ba mà theo nguyên bản là “Kiến nghị thứ ba về sở hữu đất đai” chúng tôi xin phép được tóm tắt những điểm căn bản. Các tác giả bản kiến nghị cho rằng, chế độ sở hữu tư nhân về đất đai đã tồn tại từ lâu ở Việt Nam và việc sao chép Hiếp pháp Liên Xô với qui định đất đai thuộc sở hữu toàn dân kể từ Hiếp pháp 1980 là điều hoàn toàn xa lạ với nhân dân Việt Nam và đã gây ra nhiều bất ổn xã hội.

Kiến nghị nhắc tới hàng triệu khiếu nại, khiếu kiện đất đai trong những năm qua và cho rằng, đó chỉ là phần nổi trong tảng băng chìm hết sức nguy hiểm. Trên thực tế người dân đã bị tước đoạt một quyền tài sản quan trọng bậc nhất và chế độ sở hữu toàn dân đã tạo điều kiện cho quan chức chính quyền các cấp tham nhũng, lộng quyền bắt tay với tư nhân, doanh nghiệp trục lợi gây thiệt hại cho nhân dân đặc biệt là nông dân.
Nông dân buôn thúng bán bưng trên đường phố TPHCM. AFP
Nông dân nghèo buôn thúng bán bưng trên đường phố không phải ít. AFP

Kiến nghị còn vạch ra một điểm đặc biệt nghiêm trọng đó là Dự thảo sửa đổi Hiến pháp hợp hiến hóa việc thu hồi đất, trong đó lại mở rộng phạm vi áp dụng cho các dự án phát triển kinh tế xã hội; theo đó  đây là một sự thụt lùi so với Hiến pháp 1992 và có thể gây bùng nổ bất ổn xã hội.

Sau khi phân tích rạch ròi, nhóm nhân sĩ trí thức chuyên gia cựu quan chức và cựu tướng lãnh kiến nghị sửa đổi điều 57 cũa Dự thảo, trở lại như Hiến pháp 1946 và Hiến pháp 1959.  Theo đó có thể quy định: “Sở hữu tư nhân, tập thể, cộng đồng và nhà nước về đất đai được tôn trọng. Nhà nước có trách nhiệm bảo vệ và thống nhất quản lý đất đai, tài nguyên nước, khoáng sản và các tài nguyên, nguồn lợi khác ở vùng biển, thềm lục địa, vùng trời và các tài sản khác do Nhà nước đầu tư.” Ngoài ra cần thay thế quy định thu hồi đất bằng trưng mua đất và không áp dụng cho các dự án phát triển kinh tế-xã hội như nêu trong Điều 58 của Dự thảo.
Nếu như Việt Nam chấp nhận một cách sở hữu đa dạng hơn cho đất đai thì sẽ tốt hơn rất nhiều cho các tầng lớp nhân dân khác nhau, cũng như cho sự phát triển của đất nước. Đó là cách tốt nhất để bảo đảm đất đai được sử dụng hiệu quả nhất
Bà Phạm Chi Lan
Bà Phạm Chi Lan nguyên thành viên Ban nghiên cứu của Thủ tướng Phan Văn Khải, nhân vật ký tên trong Kiến Nghị 7 điểm ngày 19/1/2013, từng nhiều lần khuyến nghị công nhận nhiều hình thức sở hữu về đất đai trong đó có những loại đất thuộc sở hữu nhà nước, sở hữu tư nhân, sở hữu tập thể của doanh nghiệp, tổ chức, tôn giáo, văn hóa xã hội…

Nếu như Việt Nam chấp nhận một cách sở hữu đa dạng hơn cho đất đai thì sẽ tốt hơn rất nhiều cho các tầng lớp nhân dân khác nhau, cũng như cho sự phát triển của đất nước. Đó là cách tốt nhất để bảo đảm đất đai được sử dụng hiệu quả nhất, khi người dân gắn bó máu thịt với đất sở hữu của họ, thì họ sẽ làm mọi cách để khai thác sao cho mang lại lợi ích lớn nhất và họ sẽ bảo vệ được quyền lợi của họ trên đó. Tránh được tình trạng hiện nay, đất đai thì mang danh là của Nhà nước nhưng một số chính quyền địa phương hay lạm quyền thu hồi đất của nông dân một cách vô tội vạ với giá rất rẻ và cung cấp lại cho các doanh nghiệp hay những người thân quen, sau đó thì người ta bán lại với giá rất đắt và đẩy biết bao gia đình nông dân vào cảnh khốn cùng.”

Ép dân không phải là cách phục vụ dân
Trên đường phố biểu ngữ của đảng cũng không ít.
Trên đường phố biểu ngữ của đảng nhắc nhở "...đảng ta là đạo đức là văn minh...". RFA file

Ở đồng bằng sông Cửu Long, khu vực sản xuất nông nghiệp đóng góp phần lớn cho sản lượng gạo và tôm cá xuất khẩu, người nông dân ở đây phàn nàn về nhiều sự hạn chế liên quan tới đất đai canh tác. Anh Sáu một người có ba mẫu đất đào ao nuôi cá tra phát biểu:

“ Tôi có chục công (1 ha) cha mẹ để lại, còn lại là tôi mua chứ nhà nước không có cấp gì hết. Khoảng 1980-1990 tôi có mua một mớ nhưng dư nhân khẩu nó tịch thu hết trơn, lấy rồi một đợt nhưng tôi mua một đợt nữa. Đến lúc cho phép mỗi hộ 30 công (3 ha) người ta mua nếu dư mấy ông cũng lấy đưa vô nhà nước hết, mấy ông làm đủ thứ chuyện. Đất đai bên đây khỏi nói, nó làm mấy khu công nghiệp, công ty nó đè dân, thí dụ người ta mua ngoài chợ đen 200 triệu một công, nó mua chừng 100 triệu thôi. Bên đây còn hàng khối vụ nó lấy đất dân làm khu công nghiệp nó bỏ trống tùm lum.”

Anh Tám một nông dân làm lúa ở Cần Thơ nói là không bao giờ nghĩ tới chuyện một ngày nào đó nông dân được quyền sở hữu vĩnh viễn  ruộng đất của mình.

“ Nếu mà đất nhân dân làm chủ Nhà nước quản lý thì thiếu dân chủ, nếu của nhân dân là của nhân dân Nhà nước có quyền trưng dụng trường hợp nó nằm trong dự án làm đường lộ hoặc công trình quan trọng của Nhà nước mà phải bồi thường cho dân cái giá thỏa đáng. Mình chỉ mong ước vậy thôi. Hiện nay ở địa phương đất nông nghiệp còn rẻ so với các loại đất khác, nhưng các nhà kinh doanh ngoài chợ đâu có muốn bỏ tiền đầu tư vô đất nông nghiệp chẳng lợi lộc gì, cái thời hạn sử dụng không được lâu dài.

Mình đầu tư vô đâu biết được mai mốt có chuyện gì xảy ra từ chỗ đó mất lòng tin trong chuyện làm ăn. Trả lại quyền sở hữu thì nông dân rất phấn khởi nhưng điều hy hữu đó làm gì có được. Thường thường mấy ông lên đài nói nhân dân làm chủ còn Nhà nước quản lý, hai câu đó đi đôi song song với nhau dễ gì mà có chuyện cho nông dân làm chủ vĩnh viễn.”
Đất đai bên đây khỏi nói, nó làm mấy khu công nghiệp, công ty nó đè dân, thí dụ người ta mua ngoài chợ đen 200 triệu một công, nó mua chừng 100 triệu thôi. Bên đây còn hàng khối vụ nó lấy đất dân làm khu công nghiệp nó bỏ trống tùm lum
Anh Sáu
Trả lời chúng tôi LS Nguyễn Văn Hậu, phó chủ tịch Hội Luật gia TP.HCM nhận định về các góp ý liên quan đến đất đai cho bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp.

“Tôi suy nghĩ là đất đai thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước thống nhất quản lý thì sẽ không có thay đổi đâu nhưng cần phải làm rõ. Theo tôi Nhà nước chỉ thống nhất quản lý đất an ninh quốc phòng, đất mục đích công cộng còn tất cả những loại đất khác thì phải làm rõ thêm. Trong qui định của Hiến pháp theo hướng của tôi, là phải giao đất sử dụng ổn định và lâu dài còn nếu như thu hồi thì phải đền bù bằng giá thị trường, tôi quan tâm điều này. Thứ hai là thời gian giao đất cho cá nhân phải dài ra thí dụ 99 năm.”

Hai ngày sau bản đại Kiến Nghị về Sửa Đổi Hiến Pháp 1992 đưa ra 7 kiến nghị mạnh mẽ nhất từ trước tới nay, ngày 21/1/2013 báo chính thống như Tuổi Trẻ Online, VnEconomy và nhiều báo khác cùng đưa tin về sự kiện Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng gởi thư mong muốn toàn thể Đại biểu dành nhiều thời gian cho vấn đề sửa đổi Hiến pháp. Chủ tịch Quốc hội nhận định rằng: “Việc sửa đổi Hiến pháp liên quan và ảnh hưởng trực tiếp đến toàn xã hội và từng người dân, nên phải được toàn thể nhân dân tham gia đóng góp ý kiến.”

Chưa hiểu Quốc hội sẽ tiếp nhận bản đại Kiến Nghị 19/1 với 7 kiến nghị sửa đổi Hiến pháp 1992, trong đó có vấn đề sở hữu đất đai như thế nào. Nhất là bản đại Kiến Nghị có thể đạt hàng ngàn thậm chí hàng chục ngàn chữ ký, bao gồm nhiều tên tuổi lớn được người dân kính trọng và quí mến.

Nam Nguyên, phóng viên RFA
 

Ấn tượng trong tuần: Hoàng Sa và "âm binh"

Sự thịnh suy, sự hưng vong của một quốc gia, đều bắt đầu từ chữ đây tin (dân tin- hay không) này đó!
Quyết liệt vì Hoàng Sa
Ngày 20/1 mới đây, một sự kiện làm rưng rưng lòng người: Tp Đà Nẵng tổ chức Công bố hàng trăm bản đồ cổ về Hoàng Sa (VietNamNet, ngày 20/1), trong đó, gồm cả bản đồ cổ các nước phương Tây đã vẽ, kể cả Trung Quốc họa đồ, đều khẳng định Hoàng Sa- Trường Sa là của Việt Nam... Đó là những tư liệu rất quý khẳng định những cơ sở pháp lý của VN về vấn đề này.
Đó còn là một hiện thực chủ quyền bất di bất dịch hàng bao đời nay của VN.
Vàng mười...
Năm nay, cũng tròn 39 năm, Hoàng Sa đau thương và mất mát. Khi ngày 19/1/ 1974, Trung Quốc đã dùng vũ lực cưỡng chiếm phi pháp toàn bộ quần đảo này.
Nhưng lịch sử đất nước sẽ tạc mãi trong tâm khảm, những người lính Việt đã ngã xuống vì chủ quyền biển đảo. Họ đã ngã xuống trong mưa đạn, trong nỗi đau khôn cùng trước chủ quyền biển đảo bị mất.
14 năm sau, lịch sử lại lặp lại ở cuộc chiến bảo vệ chủ quyền quần đảo Trường Sa, năm 1988. Giữa những người lính Việt của ba tàu vận tải HQ- 604, HQ- 605, HQ-505, với lính TQ tại các đảo Gạc Ma, Len Đao và Cô Lin, những hòn đảo phía tây nam cụm đảo Sinh Tồn.
Cuộc chiến không cân sức lại tiếp tục nổ ra. Chúng ta giữ được đảo Cô Lin. Nhưng 64 người lính Việt đã ngã xuống trong chiến trận này. Đau đớn hơn, trong đó, chỉ còn tìm được hài cốt của vài người.
Dù khác nhau chiến tuyến, ý thức hệ, nhưng cuộc chiến đẫm máu và không cân sức ở Hoàng Sa- Trường Sa là minh chứng thiêng liêng- lòng yêu nước Việt của những con dân Việt, là duy nhất. Họ - những người lính Việt đã yên lặng vĩnh viễn trong sự thét gào mãi mãi của Biển Đông, những đêm giông gió, những ngày gió bão.
Vị mặn của nước Biển Đông gần 40 năm nay mặn đắng hơn. Vị mặn của muối, của máu và của nước mắt.
Khi đọc lại các tài liệu, bài báo để hiểu thêm cuộc chiến, người viết bài đã không sao cầm được nước mắt. Viết trong nỗi đau nghẹn...

Bản đồ Hải chiến Hoàng Sa 1974. Các chiến hạm VNCH (ảnh nhỏ) - Đồ họa: Hồng Sơn
Biển Đông - nguồn tài nguyên và vị trí chiến lược, mang trong lòng nó, cả phúc - họa liền kề với rất nhiều quốc gia. Bởi thế giới này, vẫn luôn tồn tại cụm từ lòng tham khiến con người ta tối mắt.
Dù vậy có phải lúc nào lòng tham của kẻ mạnh cũng chế ngự được tất cả?
Như Philippines chẳng hạn. Đất nước nhỏ hơn TQ rất nhiều về diện tích và số dân số (diện tích 300.000 km2, 92 triệu dân), vừa tuyên bố sẽ thách thức yêu sách chủ quyền của TQ ở Biển Đông tại tòa án quốc tế về Luật Biển (1982) mà cả hai nước đều là thành viên.
Ngay sau đó, Philippines chính thức bổ nhiệm Thẩm phán Rudiger Wolfrum, một chuyên gia luật quốc tế của Đức tại Tòa án Quốc tế về Luật Biển làm thành viên đại diện cho Philippines tại tổ trọng tài. Luật sư Francis Jardeleza được lựa chọn phụ trách tư vấn cho Philippines để tiến hành các thủ tục tố tụng. Dân gian có câu Hành động đi liền với lời nói, là vậy!
Được biết, ngày 22/1, Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc Ban Ki- moon đã lên tiếng, cho biết luôn sẵn sàng cung cấp những hỗ trợ kỹ thuật chuyên nghiệp cho việc giải quyết tranh chấp Biển Đông.
Không biết, nguyên đơn, hay...bị đơn sẽ thắng ở vụ tranh chấp thế kỷ này? Nhưng nó cho thấy khí phách và sự khôn ngoan của một quốc gia!
Bởi theo các chuyên gia nghiên cứu, như ông Nguyễn Đăng Thắng (Khoa Luật Quốc tế của Học viện Ngoại giao): Philippines muốn lợi dụng việc kiện này để buộc TQ làm rõ hoặc giải thích "nội hàm" của mình ở Biển Đông, một điều mà họ đã không làm được thông qua đàm phán ngoại giao.
Còn một luật sư người Mỹ nhận xét: Trong những trường hợp thế này, đạt được sự quan tâm của cộng đồng quốc tế có thể còn giá trị hơn nhiều so với kết quả pháp lý.
Trả lời báo chí, trước việc Philippines khởi kiện, đưa TQ ra tòa vì tranh chấp biển, theo ông Nguyễn Duy Chiến, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Biên giới Quốc gia Bộ Ngoại giao: Các quốc gia hoàn toàn có quyền lựa chọn các biện pháp hòa bình để giải quyết các tranh chấp phù hợp với Hiến chương LHQ, luật pháp quốc tế, trong đó có Công ước LHQ về Luật Biển 1982.
Một thông tin mới nhất của Nhật Bản cũng rất đáng chú ý. Nước này vừa tìm ra một tài liệu hồi đầu thế kỷ 17 cho thấy TQ hoàn toàn không kiểm soát quần đảo Senkaku (Điếu Ngư). Phó GS Nozomu Ishii (ĐH Nagasaki Junshin): Tài liệu lịch sử chứng minh rằng tuyên bố chủ quyền của Nhật Bản đối với quần đảo Senkaku là đúng về mặt lịch sử.
Ông Natsuo Yamaguchi, Chủ tịch Đảng New Komeito, trước khi lên đường sang Bắc Kinh, vẫn khẳng định, Tokyo không có kế hoạch thỏa hiệp với TQ về vấn đề quần đảo Senkaku mà nước này đang kiểm soát.
Cũng về vấn đề chủ quyền biển đảo, sau thông tin Cục Đo vẽ bản đồ quốc gia TQ dự kiến cho phát hành "Bản đồ toàn quốc nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa", "Bản đồ địa hình TQ", trong đó vẽ yêu sách "đường lưỡi bò", các đảo, đá, bãi ở khu vực hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của VN, ông Nguyễn Duy Chiến khẳng định:
Mọi bản đồ thể hiện thông tin sai lệch về chủ quyền của VN đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, quyền chủ quyền, quyền tài phán của VN ở Biển Đông là phi pháp và vô giá trị.
Trước đó, trả lời phỏng vấn của TTXVN ngày 21/, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nhắc lại: VN đã tuyên bố và khẳng định rất rõ ràng lập trường của mình, tranh chấp về chủ quyền ở Biển Đông phải được giải quyết bằng các biện pháp hòa bình, trên cơ sở luật pháp quốc tế trong đó có Công ước Luật Biển 1982.
Chủ quyền biển đảo, chủ quyền đất nước luôn là lửa thử vàng, với chí khí, sự can trường và lòng yêu nước Việt của mọi con dân, từ người lãnh đạo cao cấp đến thường dân.
Những người lính Việt năm xưa, những người lính Việt mới đây đã vĩnh viễn nằm dưới biển sâu, những ngôi mộ gió của những ngư dân, vì nghiệp nước, mãi đi không về, đã chứng minh tấm lòng, bản lĩnh vàng mười của họ.
Còn chúng ta, những người đang sống, chúng ta có gì để không xấu hổ? Khi nhìn thấy ngọn lửa- chủ quyền biển đảo, chủ quyền đất nước, cháy khôn nguôi...

Một cảnh trong vở kịch Âm binh. Ảnh: Họa sĩ Nhím/ SGTT
Âm binh

Mới đây, nhà văn Nguyễn Quang Vinh trình làng một vở kịch gây tiếng vang, có tiêu đề: Âm binh.
Vở kịch chỉ có ba nhân vật chính, xoay quanh một câu chuyện thời thượng- đất đai.
Câu chuyện đưa người xem về với quá khứ chiến tranh. Người mẹ trẻ có tên Nhi, từng cứu sống cả hai người đàn ông- người này là lính "ngụy", người kia là lính "giải phóng". Họ sống được bằng chính nguồn sữa của người mẹ trẻ, trong khi đứa con gái nhỏ của chị mới ba tháng tuổi, bị chết vì bom đạn chiến tranh.
Nỗi đau mất con, và mộ phần của cha mẹ, người ruột thịt đã níu giữ người đàn bà đau đớn, đơn độc ở lại với vùng cát nóng khô rang. Khô rang và cằn cỗi như số phận của chị. Nhưng nó cũng là mảnh đất, mà ở đó, cả tình yêu, hạnh phúc, cả cay đắng và bất hạnh của chị đều... nảy chồi, đâm lộc.
Chiến tranh qua đi. Chị gặp lại cả hai "người xưa" ngay trên mảnh đất cằn cỗi nhưng máu thịt của mình. Một người nay đã là "Việt kiều yêu nước". Một người là cán bộ chính quyền địa phương. Cả hai lại chạm mặt nhau xoay quanh mảnh đất của chị, vì nó liên quan đến một đề án hợp tác và đầu tư để mở đường.
Sân khấu vốn mang hơi thở cuộc đời. Nhưng sân khấu và cuộc đời, rất giống nhau và cũng rất khác nhau.
Ở vở kịch Âm binh, mảnh đất đó thuộc quyền sở hữu của người đàn bà tên Nhi. Ở cuộc đời, "mảnh đất" cho sự làm ăn, cho sự tham nhũng, đục khoét, thì thiên hình vạn trạng. Còn "âm binh" đâu chỉ là những "vong hồn"...
"Mảnh đất" ấy, có khi rất thực...
Nó thực như thông tin đầu năm 2013, cả xã hội "choáng" vì con số nợ của các tập đoàn, tổng công ty Nhà nước, vốn mệnh danh là quả đấm thép.
Con số nợ đó lên tới 1,3 triệu tỷ đồng. Có những tập đoàn, TCT lỗ "vắt" từ năm 2011 sang tận năm 2012, và không biết có "vắt" tiếp sang năm nay không?
Dư âm hổ thẹn và đau xót còn chưa lắng xuống, xã hội lại ồn lên chuyện ông Phạm Thanh Trần, nguyên Tổng GĐ Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn (Agribank) vừa bị cơ quan chức năng khởi tố, bắt tạm giam vì hành vi thiếu trách nhiệm gây hiệu quả nghiêm trọng- liên quan đến vụ thiệt hại 3900 tỉ đồng tại Agribank chi nhánh Nam Hà Nội...
Cùng số phận với ông này, là ông Đỗ Quốc Khánh, nguyên Tổng GĐ Công ty cổ phần Vận tải Dầu khí Falcon, bị bắt về tội lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ.
Hết thiếu trách nhiệm đến lợi dụng chức vụ, quyền hạn- những cụm từ này, tiếc thay đang ngày càng... có thừa.
Trước đó, chỉ tính riêng năm 2012, hàng chục cán bộ ngân hàng dưới quyền ông Trần đã sa vòng lao lý với đủ các kiểu phạm tội. Dĩ nhiên mọi con đường phạm tội của họ đều dẫn đến hai chữ kim tiền.
Nhưng "mảnh đất" ấy có khi cũng rất...ảo. Ảo mà rất thực.
Như cái Đề án xây dựng, nâng cấp các rạp hát, rạp chiếu phim, nhà triển lãm từ nay đến 2020, với kinh phí gần 11000 tỉ, nay mai sẽ thành hiện thực. Khiến cho giới nghệ sĩ xôn xao.
Theo đó, sẽ xây mới 51 nhà hát, nâng cấp 20 nhà hát, nâng cấp và xây dựng mới 106 rạp chiếu phim, nâng cấp và xây mới 66 công trình nhà triển lãm trên cả nước.
Đề án nhân danh đầu tư cho văn hóa, nhưng thực chất chỉ... béo ngành xây dựng- một trong bốn lĩnh vực có nhiều "âm binh"- tham nhũng nhiều nhất, qua khảo sát điều tra của Thanh tra Chính phủ và Ngân hàng Thế giới vừa công bố vào cuối năm 2012 mới đây.
Thế nên, dù lẽ ra phải mừng, vì ngành văn hóa còn nhiều thiếu thốn, nhưng nghệ sĩ lại chỉ thấy... những lo cùng buồn.
Bởi trong thực tế, không xây thì thiếu, xây thì thừa. Mà tính quy hoạch ở đây lại chưa rõ ràng.
Ông Trần Bình (GĐ Nhà hát ca múa nhạc nhẹ VN): Cả nước có khoảng 130 đơn vị nghệ thuật. Sang năm 2014, tất cả sẽ phải tiến hành xã hội hóa. Rất nhiều đoàn sẽ sa vào cảnh phải giải thể vì không thể nuôi sống mình với nguồn thu èo uột. Không đầu tư cho con người thì xây nhà hát làm gì? Xây xong ai sẽ diễn ở đó, hay chỉ là để cho thuê hội nghị, gặp gỡ cổ đông hoặc tổ chức... đám cưới?
Còn NSND Trung Kiên (nguyên Thứ trưởng Bộ VH-TT&DL): Vấn đề quan trọng nhất không phải là xây nhà hát, mà là con người. Không quy hoạch lại các đơn vị nghệ thuật trong cả nước, rồi xây nhà hát lên lấy ai mà diễn?
Ngay rạp Đại Nam (Hà Nội), nơi vừa diễn ra vở kịch Âm binh, cũng thường xuyên là nơi cho thuê đám cưới. Tính ra, hiệu quả của một rạp hát, không nằm ở tài năng nghệ thuật biểu diễn của các nghệ sĩ, mà nằm ở... tình yêu đôi lứa của các đôi trẻ, quyết định.
Chợt nhớ tới cái kết có hậu của vở kịch Âm binh: Bà Nhi già nua tuổi tác, sau những năm tháng khổ đau vì chiến tranh, sau những dằn văt, hoài nghi cả hai phía- "Việt kiều yêu nước", và chính quyền địa phương- cuối cùng, người đàn bà chân chất đó đã thốt lên gọn lỏn: Dự án tử tế thì ...đây tin!
Đây tin. Đây chính là bà Nhi, là người dân, là dân tin. Câu nói gọn lỏn đó, chỉ có thể là nhân-quả của những đề án, dự án minh bạch, đàng hoàng không chút "lợi ích nhóm", với người dân.
Nhưng liệu cuộc đời này, có nhiều dự án, đề án cái kết có hậu kiểu đây tin như thế không? Khi mà nạn âm binh- tham nhũng còn là quốc nạn?
Sự thịnh suy, sự hưng vong của một quốc gia, đều bắt đầu từ chữ đây tin (dân tin- hay không) này đó!

Kỳ Duyên

(Tuần VN) . 

Nguyễn Nghĩa - ĐCSVN muốn gì qua việc sửa đổi Hiến pháp 1992?

Sửa đổi Hiến pháp, khung luật tối cao của một quốc gia, là việc đại sự. Hiến pháp lại là bản khế ước cam tâm tình nguyện thực hiện của nhân dân Việt Nam. Sự việc chỉ cho phép nhân dân Việt Nam góp ý cho Bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 trong thời hạn quá ngắn ngủi 69 ngày là một điều nghi vấn lớn, đáng để cho chúng ta phân tích những mưu toan chiến lược của ĐCSVN trong nội dung Hiến pháp mới...Việc qui định "Các lực lượng vũ trang phải tuyệt đối trung thành với ĐCSVN" mới là cốt lõi, mới là mục tiêu chính của lần sửa đổi HP này.
*
Sau 2 năm tuyên bố ý định sửa đổi, bổ sung Hiến pháp 1992, ngày 2/01/2013 Ủy ban dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 của Quốc hội chính thức công bố toàn văn Bản dự thảo trên các phương tiện truyền thông đại chúng (1).
Mục đích được nêu là để lấy ý kiến góp ý của các tầng lớp nhân dân cho nội dung bản Dự thảo này. Thời hạn được phép góp ý là từ 21/01 đến hết ngày 31/03/2013.
Lý do ĐCSVN tiến hành sửa đổi Hiến pháp năm 1992 được Quốc hội VN nêu trong Tờ trình số 11/TTr-UBTVQH13 ngày 2/8/2011 của Ủy ban thường vụ Quốc hội:
"Hiến pháp năm 1992 là Hiến pháp của thời kỳ đầu đổi mới đất nước. Đến nay, đất nước ta đã có nhiều thay đổi trong bối cảnh quốc tế đang có những diễn biến to lớn, phức tạp và sâu sắc. Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển năm 2011), Chiến lược phát triển kinh tế - xã hội 2011 - 2020, Báo cáo chính trị Đại hội đại biểu toàn quốc lần XI của đảng, trên cơ sở tổng kết sâu sắc thực tiễn và lý luận 25 năm đổi mới, đã xác định rõ mục tiêu, định hướng phát triển toàn diện, bền vững đất nước trong giai đoạn cách mạng mới nhằm xây dựng nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh. Vì vậy, việc nghiên cứu sửa đổi, bổ sung Hiến pháp năm 1992 cho phù hợp với tình hình mới là rất cần thiết."
Những lý do mà ĐCS VN nêu để tiến hành sửa đổi Hiến pháp năm 1992 cho ta thấy có sự mập mờ dụng ý.
Họ chỉ nêu một cách chung chung "bối cảnh quốc tế đang có những diễn biến to lớn, phức tạp và sâu sắc" và "Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển năm 2011), Chiến lược phát triển kinh tế - xã hội 2011 - 2020, Báo cáo chính trị Đại hội đại biểu toàn quốc lần XI của đảng".
Sửa đổi Hiến pháp, khung luật tối cao của một quốc gia, là việc đại sự. Hiến pháp lại là bản khế ước cam tâm tình nguyện thực hiện của nhân dân Việt Nam. Sự việc chỉ cho phép nhân dân Việt Nam góp ý cho Bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 trong thời hạn quá ngắn ngủi 69 ngày là một điều nghi vấn lớn, đáng để cho chúng ta phân tích những mưu toan chiến lược của ĐCSVN trong nội dung Hiến pháp mới.
Bài viết này sẽ căn cứ vào nhận định tổng quát về CNCS: "Đừng nghe Cộng sản nói, hãy xem Cộng sản làm" mà giải mã ý đồ thâm hiểm của ĐCSVN trong sự kiện sửa đổi HP.
1. Mục đích đầu tiên của Sửa đổi Hiến pháp năm 1992 là ĐCS VN tiếm đoạt hoàn toàn Quân đội nhân dân Việt Nam.
Ta hãy xem những qui định về Lực lượng vũ trang của các bản HP các năm 1946, 1959, 1980, 1992 như thế nào.
- Hiến pháp 1946 không có điều khoản riêng về Lực lượng vũ trang của Nhà nước VN.
- HP VN 1959, Điều 8: "Lực lượng vũ trang của nước Việt Nam dân chủ cộng hòa là của nhân dân, có nhiệm vụ bảo vệ thành quả của cách mạng, bảo vệ độc lập, chủ quyền, lãnh thổ toàn vẹn và an ninh của Tổ quốc, bảo vệ tự do, hạnh phúc và sự nghiệp lao động hòa bình của nhân dân."
- HP 1980, Điều 51: "Các lực lượng vũ trang nhân dân nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, tuyệt đối trung thành với Tổ quốc và nhân dân, có nhiệm vụ sẵn sàng chiến đấu bảo vệ những thành quả của cách mạng, độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, an ninh chính trị và trật tự, an toàn xã hội, tự do, hạnh phúc và lao động hòa bình của nhân dân, cùng toàn dân xây dựng nước nhà."
- HP 1992, Điều 45: "Các lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành với Tổ quốc và nhân dân, có nhiệm vụ sẵn sàng chiến đấu bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, an ninh quốc gia và trật tự, an toàn xã hội, bảo vệ chế độ xã hội chủ nghĩa và những thành quả của cách mạng, cùng toàn dân xây dựng đất nước."
Trong tất cả các văn bản HP trình bày ở trên, các "Lực lượng vũ trang là của nhân dân", "tuyệt đối trung thành với Tổ quốc và nhân dân". Ngay cả trong các bản HP 1980 và 1992, khi ĐCS VN đang ở tại đỉnh cao của quyền lực và uy tín, họ cũng chưa dám khẳng định trong văn bản HP là "Lực lượng vũ trang phải trung thành với ĐCSVN".
Hôm nay, khi CNCS quốc tế hoàn toàn tan rã hơn 20 năm, khi ĐCSVN không hoàn thành nhiệm vụ gìn giữ biên cương hải đảo Việt Nam, khi bộ mặt đặt ý thức hệ cộng sản lên trên quyền lợi quốc gia dân tộc của ĐCSVN bị bóc trần, ĐCS VN lại mánh lới đưa ra:
Điều 70 (sửa đổi, bổ sung Điều 45) (Bản dự thảo sửa đổi HP năm 1992, xem (2):
“Lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành với đảng cộng sản Việt Nam, Tổ quốc và nhân dân, có nhiệm vụ bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, an ninh quốc gia và trật tự, an toàn xã hội; bảo vệ đảng, Nhà nước, nhân dân, chế độ xã hội chủ nghĩa, cùng toàn dân xây dựng đất nước và thực hiện nghĩa vụ quốc tế.”
Dự thảo Hiến pháp sửa đổi, bổ sung có 11 chương, 126 điều, so với Hiến pháp năm 1992, giảm một chương, 21 điều. Trong đó 18 điều giữ nguyên, 95 điều sửa đổi và bổ sung 13 điều mới. Theo đó, Chủ tịch nước là thống lĩnh các lực lượng vũ trang nhân dân và giữ chức Chủ tịch Hội đồng quốc phòng và an ninh; quyết định phong hàm, cấp sĩ quan cấp tướng, đô đốc, phó đô đốc, chuẩn đô đốc hải quân; bổ nhiệm Tổng tham mưu trưởng, Chủ nhiệm Tổng cục chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam. Chủ tịch nước có quyền tham dự các phiên họp của Ủy ban thường vụ Quốc hội và Chính phủ. Khi cần thiết, Chủ tịch nước yêu cầu Chính phủ họp bàn về những vấn đề thuộc nhiệm vụ, quyền hạn của Chủ tịch nước.
Tất cả các thay đổi trên chỉ dùng làm hỏa mù đánh lạc hướng dư luận nhân dân Việt Nam. Vì thực tế, Bộ chính trị ĐCSVN vẫn là quyết định tối cao, thêm một chút quyền lực cho CT nước không làm giảm vai trò của BCT ĐCSVN.
Việc qui định "Các lực lượng vũ trang phải tuyệt đối trung thành với ĐCSVN" mới là cốt lõi, mới là mục tiêu chính của lần sửa đổi HP này.
Tại sao tôi khẳng định điều này, có 2 lý do chính:
1. Lý thuyết cộng sản rất coi trọng bạo lực. Trong khi uy tín của ĐCS VN đang tan rữa, việc họ níu vào chiếc phao bạo lực: Các Lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành với đảng cộng sản Việt Nam, là tiên đoán được. Lý do này cần một chút phân tích dài dòng, tôi dành riêng 1 mục dưới đây.
2. ĐSCVN đang chuẩn bị cho tàn sát những người Việt Nam yêu nước chống TQ bằng Quân đội và Công an một cách hợp hiến.
Để khẳng định kết luận trên, ta phải xét vào bối cảnh xuất hiện Luận biển VN và Bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992.
Cả 2 văn kiện trên cùng được tiến hành đồng thời trong thời gian 2011, 2012. Việc thông qua Luật biển VN, do can thiệp của TQ, kế hoạch thông qua Quốc hội cuối 2011 thì chuyển vào giữa năm 2012.
Luật biển VN khẳng định 2 quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa thuộc vào lãnh hải thiêng liêng của Tổ quốc VN.
Ở đây, cần phải sử dụng trí thông minh chính trị để lý giải hiện tượng này.
ĐCSVN ra đời do một nhóm các thanh niên VN yêu nước khởi xướng. Những người thanh niên này hi vọng đây là con đường cứu nước và xây dựng một xã hội công bằng, tiên tiến cho dân tộc VN. ĐCSVN lớn mạnh cũng nhờ phải dựa trên lòng yêu nước của dân tộc Việt Nam. Như vậy cội nguồn sức mạnh của ĐCSVN là luôn giả dối, che đậy những âm mưu thâm độc của cương lĩnh cộng sản đối với dân tộc Việt Nam, để có thể dựa vào lòng yêu nước của nhân dân Việt Nam.
Sự kiện Hồ Chí Minh khóc sau Cải cách ruộng đất chứng minh cho nhận định này.
Khóc mà nhận ra khuyết điểm và muốn sửa chữa khuyết điểm là khóc thật. Khóc mà sau đó lại tiếp tục giết người, cướp của là khóc giả dối, là mị dân, là mua chuộc lòng người.
Tách rời cội nguồn yêu nước của dân tộc Việt Nam, sức mạnh của hơn 3 triệu những kẻ chỉ lao tâm, khổ trí cho tham nhũng hôm nay là zero.
BCT ĐCS VN hiểu rất rõ điều này.
Đây là lý do chính của sự ra đời của Luật biển VN.
Cũng như Quyền biểu tình cho công dân Việt Nam đã được ghi nhận từ 1946.
Đến nay, sau gần 67 năm, các Quốc hội cộng sản VN không ra nổi Luật biểu tình là một mẹo chính trị của ĐCS VN, cố tình không thông qua Luật biểu tình. Trường hợp này, CT Nguyễn Thế Thảo đã vi hiến khi ngăn cấm nhân dân Hà Nội biểu tình chống TQ. Không có Luật biểu tình là lỗi của các QH VN. Quyền biểu tình là quyền Hiến pháp qui định. Hiến pháp là luật cao nhất.
ĐCSVN cũng hi vọng mị dân Việt Nam bằng Luật biển VN vì hiểu được tình cảm của nhân dân Việt Nam với Hoàng Sa, Trường Sa.
Khốn nỗi, bành trướng Biển Đông, chiếm trọn Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam là mục tiêu chiến lược của ĐCSTQ.
Sự kiện tầu TQ cắt cáp tầu Bình Minh 2 đã dấy nên sự thức tỉnh của người dân Việt Nam trước âm mưu cướp lãnh thổ, đoạt lãnh hải VN của TQ.
ĐCSVN biết rằng sự tồn tại hay không tồn tại của ĐCS VN sẽ được quyết định bởi thái độ của họ trước các vấn đề lãnh hải tại Biển Đông. Mà mục tiêu dâng Hoàng Sa, Trường Sa, dâng Biển Đông cho TQ đã được ĐCSVN quyết định để bảo vệ quyền tham nhũng của tầng lớp quí tộc cộng sản phong kiến thuộc ĐCSVN.
Chứng cớ cho nhận định này là việc khăng khăng làm đàn em cho TQ bất chấp âm mưu cướp đất đai biển đảo VN của TQ. Họ vẫn nhận là theo CN Mác-Lênin, theo CNCS như TQ. Họ khẳng định rằng VN và TQ đồng thuận trên tất cả mọi bình diện, chỉ có một bất đồng nhỏ tại Hoàng Sa, Trường Sa.
Họ tước đoạt quyền tự vệ của dân tộc Việt Nam trước xâm lăng bằng chính sách không liên minh quân sự.
Họ cho phép TQ vào các bí mật có tính quốc phòng của Việt Nam như các cánh rừng biên giới, Tây Nguyên... Họ đồng ý cho TQ xây đường sắt cao tốc xuyên Hoàng Liên Sơn, phá bỏ bức thành đá tự nhiên giúp Việt Nam đánh thắng 9 lần xâm lược của TQ. Họ cho phép gián điệp TQ hoạt động quanh Cam Ranh.
Họ bắt giam những người yêu nước dám khẳng định HS-TS-VN. Họ đàn áp các cuộc biểu tình chống TQ tại Hà Nội, Sài Gòn một cách vi hiến...
Làm sao để hòa hoãn được giữa ý đồ chiến lược của ĐCS VN dựa hẳn vào TQ để tồn tại và ý đồ xâm lược, chiếm trọn Biển Đông của TQ, mà không bị nhân dân Việt Nam lên án?.
ĐCS VN đã dùng Luật biển VN để thực hiện mưu mẹo lừa gạt này.
Đưa ra Luật biển, nhưng đấu tranh thu hồi Hoàng Sa, Trường Sa là đấu tranh " Hòa bình". Nghĩa là chỉ bằng nước bọt và không làm thêm, hơn một điều gì cả.
Tuy vậy, ĐCS VN vẫn còn một câu hỏi hóc búa phải trả lời: Sự lừa đảo sớm muộn sẽ bị phát giác, vạch trần. Vụ cát cáp tầu Bình Minh, mặc dù có đe dọa từ phía chính quyền, đã có hàng ngàn người Việt Nam xuống đường phản đối.
Trong tương lai, một ngày không xa, TQ sẽ chiếm trọn Trường Sa bằng vũ lực, băng sức mạnh của Hải quân TQ. Lúc đó, chắc chắn sự bùng nổ yêu nước của nhân dân Việt Nam sẽ là mạnh mẽ vô cùng và không tiên đoán được. Sẽ có hàng trăm ngàn người xuống đường, sẽ có hàng triệu người xuống đường...? Sẽ có "Mùa xuân Ả Rập" trên đất Việt Nam?
Để chuẩn bị cho tình huống này, để đối phó với cả dân tộc Việt Nam, ĐCS VN chọn con đường bạo lực.
Khi đó họ sẽ huy động quân đội và công an thảm sát nhân dân Việt Nam yêu nước. Thảm sát dân thường như TQ trong vụ Thiên an môn, thảm sát một cách hợp hiến.
Đây chính là lý do chính để ĐCS VN tiến hành sửa đổi HP 1992. Nội dung sửa đổi đã phản ánh tính phe phái trong ĐCSVN, nhưng các phe phái trong đảng đều nhất trí với nhau: Bằng mọi cách, dù phải làm đổ máu người dân Việt Nam yêu nước, cũng phải bảo vệ bằng được quyền lãnh đạo của ĐCSVN.
Đây chính là nội dung chính của lần sửa đổi HP lần này.
Các trí thức Việt Nam thông qua BVN đã trình bày một HP có nội dung tiến bộ.
Sự nhiệt tình của họ sẽ có thể là công cốc bởi vì những đặc quyền, đặc lợi của các ủy viên TW chính thức và và dự khuyết... của tầng lớp quí tộc cộng sản VN đã quá lớn do độc quyền lãnh đạo đen lại.
Họ đã đứng về phía tham nhũng, đã đứng về phía làm nô lệ cho TQ.
Nếu Dự thảo HP với Điều 70 (sửa đổi, bổ sung Điều 45 HP 1992) được thông qua, dân tộc Việt Nam sẽ có một kiếp nạm đẫm máu vì không thể không yêu nước, không thể không bảo vệ Hoàng Sa, Trường Sa.
Nếu Dự thảo HP với Điều 70 (sửa đổi, bổ sung Điều 45 HP 1992) được thông qua, Quân đội VN sẽ là đội quân thảm bại nhất lịch sử VN do các tướng lĩnh như Phùng Quang Thanh, Nguyễn Xuân Lịch... lãnh đạo. Các binh lính Quân đội nhân dân VN sẽ chết thảm như trong trận chiến trên cao điểm 1509 Hà Giang do Văn Tiến Dũng lãnh đạo 1984 hay trên đảo Gạc Ma do BBCT ĐCSVN trực tiếp chỉ đạo 1992.
Nỗi nhục lớn nhất mà các lực lượng vũ trang VN sẽ phải đối mặt là lệnh đàn áp nhân dân Việt Nam, người đã sinh ra và nuôi dương họ lớn mạnh, một cách hợp hiến.

Nguyễn Nghĩa

(DLB) 

Ông Nguyễn Bá Thanh sẽ phải làm gì?

Hiệp một: hai tướng ra quần thảo (UBND Đà Nẵng , TTCP), hai chủ soái (NBT và NTD) ngồi chờ tin thắng trận.
Từ trước đến nay, khi nói về tham nhũng khiếu kiện đất đai người ta thường thấy một bên là quan tham và bên kia là dân oan. Đây là lần đầu tiên quan đối quan.
Trong vòng 10 năm, thành phố Đà Nẵng từ một "tỉnh lẻ" nay trở thành một thành phố năng động, phát triển, thu hút được nhiều nhân tài, được cả nước ca tụng và mong đợi.
Công lao này có được nhờ ông Nguyễn Bá Thanh (làm chủ tịch UBND 1 năm), cùng 2 đời chủ tịch UBND: ông Hoàng Tuấn Anh (hiện là bộ trưởng Bộ Văn hóa - thể thao và du lịch) và ông Trần Văn Minh (hiện là phó trưởng Ban Tổ chức trung ương), mà trước hết là do ông Nguyễn Bá Thanh, với vị trí Bí thư Thành ủy Đà Nẵng là người đứng mũi chịu sào.
Thanh Tra Chính Phủ (TTCP) dưới quyền của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, nguyên Trưởng ban Chỉ đạo phòng chống tham nhũng, đã không phát hiện một vụ tham nhũng nào đáng kể, có người nói chỉ bắt được mèo con, vì thế mà tham nhũng ngày càng lên cao và tinh vi, có tính bè phái, bầy đàn, nói văn vẻ hơn là "nhóm lợi ích".
Vì lý do đó nên Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã mất chức Trường ban chỉ đạo vì vừa đá bóng vừa thổi còi, lại nữa, bị Bộ chính trị đề nghị Trung ương kỷ luật.
Ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng được chuyển về Bộ chính trị và đặt dưới quyền điều khiển của Ban nội chính trung ương mà ông Nguyễn Bá Thanh vừa được đề cử làm Trưởng ban, vừa nhậm chức.
Người ta đang chờ đợi sự quyết tâm chống tham nhũng qua cá nhân ông Nguyễn Bá Thanh, một ngưòi quyết đoán, mặc dù ai cũng biết rằng muốn chống tham nhũng hữu hiệu thì toàn hệ thống phải vào cuộc, trong đó có vai trò báo chí tự do là quan trọng. Tuy nhiên, cỗ xe dù mạnh đến đâu mà tài xế tồi, e ngại không dám đạp ga thì cũng không thắng cuộc được.
Mọi người đều hiểu tầm ngắm dễ thấy nhất của Ban nội chính trung ương là quan chức cao cấp có quyền, đang nắm trong tay tài sản đất nước. Tham nhũng bu vào chỗ có tiền chứ bọn quan tham đâu thèm ngồi nơi đèo heo hút gió. Hiển nhiên.
Rồi đùng một cái, ngày 17/1 vừa qua TTCP công khai chi tiết trước bàn dân thiên hạ những "sai phạm" trong quản lý đất đai của TP Đà Nẵng, đồng thời Thủ tướng vội vã vào cuộc ra lịnh "kiểm điểm và có hình thức xử lý kỷ luật Giám đốc các sở: Tài chính, Xây dựng, Tài nguyên và Môi trường, Nội vụ, Hội đồng thẩm định giá đất thành phố, Chánh Văn phòng UBND thành phố, Giám đốc Văn phòng đăng ký quyền sử dụng đất, Giám đốc công ty Quản lý và khai thác đất thành phố, Giám đốc Ban quản lý dự án công trình đường Bạch Đằng Đông và "các cá nhân có liên quan" (thời kỳ 2003 - 2011) trước khi có kết quả điều tra của Bộ công an.
Người ta nói rằng, ở VN chỉ có các quan tham bị lộ và chưa bị lộ. Dường như quan nào tay cũng dính chàm, nhiều hoặc ít. Muốn vạch lá tìm sâu thế nào cũng có, nhất là Thủ tướng đã có 5 năm làm Trưởng ban chỉ đạo nên hồ sơ ối ra đấy. Chưa đem ra ánh sáng vì còn dùng để dọa nhau thôi.
Nhiều dư luận cho rằng Thủ tướng đánh phủ đầu ông Trưởng ban nội chính, nhưng đây là con dao hai lưỡi, vì nếu không được thì ông Trưởng ban nội chính sẽ có những đòn trả đũa, và trường hợp Thủ tướng thì những đòn này không thiếu.
Nếu trận đấu bất phân thắng bại liệu ông Nguyễn Bá Thanh có chấp nhận thí tốt không khi ông khẳng định "những kết luận sai phạm về quản lý đất đai gây thất thoát nguồn ngân sách nhà nước của TTCP là không có cơ sở, thiếu tính thuyết phục và không đi sát với thực tế". Ông còn cho rằng "việc phê duyệt giá đất để thu tiền sử dụng đất thuộc thẩm quyền của UBND TP, Hội đồng thẩm định giá đất TP gồm đại diện Sở Tài chính, Sở Tài nguyên - môi trường, Sở Xây dựng, Cục Thuế TP. Việc đồng ý giảm, tăng hoặc giữ nguyên theo đề nghị của Hội đồng thẩm định giá đất TP là việc làm bình thường và đúng thẩm quyền của UBND TP."
Nếu ông chịu thí tốt (xử lý kỷ luật Giám đốc các sở) để "cá nhân có liên quan" bình thân như vại thì con người Nguyễn Bá Thanh sẽ không còn là ông Nguyễn Bá Thanh Đà Nẵng được ca ngợi một thời.
Xem hồi sau sẽ rõ.

Thùy Dương
(Tự Đổi mới) 

Nếu ông Thanh không làm thì ông cứ ở Đà Nẵng, đừng ra Ba Đình làm gì cho nhọc thân!

Tháng 4 năm 2012, khi Trung ương Đảng họp và quyết định không để Ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng làm Trưởng ban Chống  tham nhũng nữa và chuyển sang để ông Nguyễn Phú Trọng , Tổng bí thư trực tiếp phụ trách, đồng thời lập lại Ban Nội chính và Ban Kinh tế Trung ương thì nhiều người nghĩ rằng thời của ông Dũng đã hết .
Lúc đó tôi đã viết bài “Tôi bỏ một phiếu cho Nguyễn Bá Thanh”. Bằng những gì tôi đã biết về một Nguyễn Bá Thanh và Đà Nẵng nơi ông “nắm quyền sinh quyết sát” nhưng cũng đã làm được rất nhiều việc để đưa Đà Nẵng lên thành một trọng điểm phát triển kinh tế Miền Trung và ngang tầm các thành phố hiện đại trên thế giới . Tôi thấy ở ông có cái gì đó giống Chu Dung Cơ khi còn làm bí thư Thượng Hải và kiến nghị ông là người thay Nguyễn Tấn Dũng nếu ông này bị thay thế nhưng trước mắt hãy về làm Trưởng ban Nội chính TW giúp Ông Trọng chống tham nhũng đã .
Dự đoán của tôi nay đã đúng một nửa , ông đã có quyết định “ra Ba Đình” như BBC đưa tin . Và mấy hôm nay , báo chí lề phải, lề trái  ồ ạt đưa tin về ông. Khen có , chê có , tin tưởng có và cho rằng rồi ông cũng chả làm được gì khi các nhóm lợi  ích đang thi nhau xâu sé đất nước này
Thấy ông phát biểu chia tay Đà Nẵng rằng “Hốt luôn, không nói nhiều “ với đám Ngân hàng thông đồng với Nhà đầu tư nâng khống giá đất để chiếm dụng hàng trăm ngàn tỉ đồng đưa cục nợ xấu quốc gia lên hàng chục tỉ đô la thì một lần nữa người ta lại thấy cá tính Nguyễn Bá Thanh và hy vọng ông sẽ là một Bao Công thời nay.
Nhưng tôi còn rất băn khoăn.
Băn khoăn thứ nhất là liệu nếu ông làm mạnh tay , đụng chạm đến các nhân vật chóp bu đầy quyền lực và quyền lợi thì “vua” Nguyễn Phú Trọng, người luôn có “tấm lòng nhân ái thương người” và “ sợ  ân oán” sợ bị trả thù có để cho ông làm không . Hay lại lấy quyền  to nhất để phủ quyết.
Băn khoăn thứ hai là ông lấy đâu ra lực lượng giúp việc nếu chỉ có mấy cái Vụ viện chuyên “ngồi chơi xơi tiền phong bì” bên Trung ương Đảng chuyển sang . Ông có quyền thành lập một lực lượng đặc nhiệm chuyến phát hiện, điều tra và cho “hốt luôn, không nói nhiều”như bên Trung Quốc người ta làm hay không,  còn nếu ông lại dựa vào điều tra xét hỏi bên Công an thì thôi rồi ông Thanh ơi
Băn khoắn thứ ba là tại sao Trưởng ban Nội chính lại chỉ chống tham nhũng. Muốn chống tham nhũng trước hết phải làm trong sạch đội ngũ chống tham nhũng trước. Đó chính  là làm trong sạch bộ máy Công an khổng lồ và cường quyền tuyệt đối , đến Tổng cục II cũng chào thua
Bộ Công an có nhiều ngành như cảnh sát kinh tế, cảnh sát điều tra, cảnh sát trật tự , cảnh sát giao thông…Ông không thể cùng một lúc làm tất cả cái mớ bòng bong này được. Trước mắt theo tôi, ông nên “hỏi thăm” cái đám áo vàng trước. Ông có biết họ hàng ngày hành dân như thế nào và người dân đã chịu đựng và căm thù họ đến mức nào không ? Đối với cái đám ra đường giơ gậy chặn xe mà ăn mãi lộ thì ông quá rõ, ông có biết một lái xe đã chụp ảnh một CSGT ngồi thu lu trên ghế nhựa ở đường cao tốc trên cao để canh chừng người lái xe máy vi phạm và anh ta nói  “Kìa xem có khác gì con chó vàng không”
Nhưng còn hai địa chỉ nữa mà ông có lẽ chưa “mục sở thị” . Tại các cơ sở đăng kí xe của Phòng cảnh sát Giao thông Hà Nội, người ta ăn tiền công khai trắng trợn  như thế nào. . Nguyên tắc  khi đi đăng kí xe mới , sau khi khai báo hồ sơ , viết tờ khai , CSGT phải khám xe cho khớp số khung số máy sau đó làm thủ tục chọn biển số .  Nhưng ở Đơn vị số 3 trên đường Láng chẳng có khám xét gì cả. Cứ vào Phòng một ông mặc thường phục đưa hồ sơ có kẹp 200K là ông này kí nháy ngay vào tờ khai. Có chữ kí của ông này ra nộp cho ông áo vàng ngồi nhận hồ sơ bên ngoài kẹp thêm 300K nữa thì ông này cho bấm máy chọn biển số . Nếu không có cái khoản này thì ông “còn bận” không thèm trả lời. Tất cả chỉ cần 5 phút là xong nhưng ai cũng mất ít nhất hai tiếng đồng hồ chạy đi chạy lại không biết hỏi ai, không biết xin ai, không biết nộp tiền cho ai , nộp bao nhiêu cho vừa lòng các “người công bộc của nhân dân”,cuối cùng phải nhờ cò chỉ dẫn . Ông hãy đóng vai hoặc cử cán bộ giả người đi đăng kí xe vi hành thử xem tôi nói có đúng không .
Nhưng chiều 9-1 khi tôi cùng người nhà đi đăng kí xe mới đã chứng kiến một cảnh “không thể tưởng tượng nổi”. Có hai người đàn ông đi vào phòng ông kí nháy khám xe lôi ông này ra khỏi phòng và đứng giữa sân , trước mắt tất cả mọi người đến đăng kí xe, chửi ông này như “hát hay”  Trong 5 phút tôi đếm ông này đã tung ra khoảng 20 lần các từ vô cùng thô tục và bẩn thỉu “Đ.mẹ mày”” Bú C.” “ Bú L.” Ông kí nháy im lặng chịu trận, các nhân viên khác cũng ngó lơ. Cho đến khi một tốp công an áo vàng do một viên Trung tá đi cùng tiến vào tay cầm một bó hoa và một giấy khen ép plastic gì đó thì cái thằng lưu manh kia mới dừng lại nói nhỏ với viên Trung tá ”em chào anh ạ” và lủi mất . Không biết giữa họ có thù hằn gì hay ăn chia không sòng phẳng mà chửi nhau công khai chốn công đường như vậy. Trung tá Vũ Văn Hiến nổi tiếng với câu nói “Tự do cái con C. “ chưa là cái đinh rỉ gì “
Rồi cái đám điều tra xét hỏi và xử lí vi phạm mới ăn ngon chứ. Biên bản hiện trường có thể hôm sau khác hôm trước. Cả bên gây ra tai nạn và bên bị tai nạn nếu không hòa giải được với nhau mà phải nhờ đến công an thì thôi rồi. Cả hai bên đêu phải”nôn “ ra kể cả khi đưa nhau ra tòa án.
Thế đó.Nếu ông có cách gì phối hợp với Đại tướng Trần Đại Quang làm trong sạch Bộ máy Công an thì lòng dân may ra mới yên được.Chứ cứ bênh nhau như thiếu tướng Nguyễn Văn Tuyên , Cục trưởng Cục CSGT rằng “ mãi lộ trong ngành CSGT chỉ là tiêu cực”lặt vặt thì chả còn gì để nói nữa
Băn khoăn thứ tư là liệu với cái đám tham những làm thất thoát của Nhà nước hàng trăm hàng chục ngàn  tỉ đồng như Phạm Thanh Bình Vinashin, Dương Chí Dũng Vinalines hay cái thằng “Lã Bất Vi” Việt Nam Nguyễn Đức Kiên buôn bán cơ chế và mua quan bán chức chiếm đoạt của nhà nước hàng chục ngàn tỉ  đồng có bị Nguyễn Bá Thanh cho “dựa cột “ . Hay lại hai chục năm hay chung thân trong tù mà sướng như tại ngoại rồi ba bảy hai mốt ngày cải tạo tốt và được về đoàn tụ với gia đình lôi số tiền ăn cắp và dấu diếm được ra tiều xài từ đời bố đến đời con cháu cũng không hết
Ngày xưa ông Hồ nổi tiếng là nghiêm khắc khi xử tử hình viên đại tá Trần Dụ Châu chỉ vì mấy bộ quân nhu. Hơn hai chục năm trước, Tăng Minh Phụng- kẻ đi tiên phong trong chủ trương “Đổi đất lấy cơ sở hạ tầng” đã mất mạng vì chưa đến ngàn tỉ nợ ngân hàng . Còn hôm nay, ông Bao Chửng mới có dám chém đầu một số tên cộm cán đã bị điểm mặt chỉ tên để làm gương cho cả bầy sâu tham nhũng hay không. Luật pháp và khung hình phạt đã có , nếu ông không làm thì ông cứ ở Đà Nẵng , đừng ra Ba Đình làm gì cho nhọc thân.
Lương Kháu lão
(Blog Lương Kháu lão)
 

Vụ nguyên Tổng GĐ Agribank bị bắt tạm giam: Còn những ai chịu trách nhiệm?

Cho đến thời điểm Bộ trưởng Bộ Công an công bố việc đã khởi tố, bắt tạm giam nguyên Tổng GĐ Agribank Phạm Thanh Tân về hành vi “thiếu trách nhiệm..." thì hậu quả của vụ án đã quá nặng nề.
Hàng nghìn tỉ đồng của Agribank đã bốc hơi cùng dự án có cái tên khá sang trọng - Nhà máy Luxfashion.
 
Thất thoát hàng nghìn tỉ đồng
Vụ việc bắt đầu lộ ra từ chuyện dự án Nhà máy Luxfashion, tọa lạc tại lô 1C, CCN Gián Khẩu, xã Gia Xuân, Gia Viễn, Ninh Bình đóng cửa, không hoạt động sản xuất từ giữa tháng 8.2012. Được biết, dự án này được thực hiện bởi Cty liên doanh Lifepro Việt Nam (Lifepro Vietnam), thành lập theo chứng nhận đầu tư số 092032000004 do Ban quản lý các KCN tỉnh Ninh Bình cấp ngày 28.1.2011 với vốn điều lệ 50 triệu USD. Cổ đông của Lifepro Vietnam gồm Cty Hồng Kông Golden Principal Investment góp 63% tương đương 31,5 triệu USD; ông Ahmed El Fedhi, quốc tịch Canada góp 30% tương đương 15 triệu USD; Cty Lifepro Vietnam 5% tương đương 2,5 triệu USD; Cty đầu tư thương mại và dịch vụ quốc tế (Interserco) 2% tương đương 1 triệu USD. Vậy nhưng liên doanh này đã “vẽ” ra dự án với tổng vốn đầu tư lên tới trên 300 triệu USD. Trong đó vốn xây dựng nhà máy Luxfashion gần 193.190.655USD, vốn lưu động là 112,4 triệu USD. Người đại diện theo pháp luật là ông Yang Yong - chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị (SN 1980; quốc tịch Trung Quốc).

Nhà máy Luxfashion - dự án gây thất thoát hàng nghìn tỉ đồng.
Nhà máy Luxfashion - dự án gây thất thoát hàng nghìn tỉ đồng.
Sau khi dự án hoàn thành giai đoạn 1, ngày 30.3.2012 Lifepro Vietnam đã tổ chức khá ồn ào việc xuất khẩu sang thị trường Châu Âu lô hàng đầu tiên. Đến tháng 6.2012 dự án được Agribank chi nhánh Nam Hà Nội cho giải ngân phần vốn cố định bằng VND và ngoại tệ tương đương 3.000 tỉ đồng. Ngay sau đó, từ tháng 8.2012 Nhà máy Luxfashion dừng hoạt động, còn giám đốc Cty và hàng loạt chuyên gia nước ngoài bỏ về nước mang theo món nợ 3.000 tỉ đồng của Agribank chi nhánh Nam Hà Nội không hồi âm.
Trước tình huống này, Agribank chi nhánh Nam Hà Nội chỉ còn biết gửi văn bản số 941/NHN-TD đề nghị Lifepro Vietnam không tiến hành các thủ tục chuyển nhượng cổ phần, cổ đông hay mọi sự thay đổi khác khi chưa có ý kiến của ngân hàng do toàn bộ tài sản của dự án đã được thế chấp, vay vốn tại Agribank chi nhánh Nam Hà Nội. Nhưng số tài sản gồm 11 dãy nhà xưởng cùng vài dây chuyền sản xuất chẳng đáng là bao so với số tiền mà Agribank đã rót cho dự án Nhà máy Luxfashion.
Còn ai phải chịu trách nhiệm?
Vụ việc nêu trên đã bị Cơ quan điều tra Bộ CA khởi tố vụ án, khởi tố bị can và bắt tạm giam bà Phạm Thị Bích Lượng - nguyên GĐ Agribank chi nhánh Nam Hà Nội, về hành vi “vi phạm các quy định về cho vay của các tổ chức tín dụng”. Tuy nhiên, cá nhân bà Lượng cũng như ông Tân không phải duy nhất có thể gây vụ thất thoát hàng nghìn tỉ đồng của Agribank.
Được biết, “hạn mức” được phép quyết định cho vay của chức danh GĐ Agribank chi nhánh Nam Hà Nội chỉ ở mức 20 tỉ đồng. Còn để dẫn đến việc cho một dự án vay tới 3.000 tỉ đồng, theo phân quyền cho vay của ngân hàng này thì chắc chắn việc cho dự án này vay tiền này phải được cả một hội đồng thẩm định của ban lãnh đạo cao cấp của Agribank xem xét, quyết định. Do đó, việc Cơ quan Điều tra bắt tạm giam ông Phạm Thanh Tân chưa phải đã là kết thúc. Chắc chắn sẽ còn nhiều lãnh đạo của Agribank lúc đó đã tham gia thẩm định cho vay vốn trong dự án này nhưng không thẩm định đúng thực tế dự án, dẫn đến việc mất hàng nghìn tỉ đồng.
Được biết, ngoài vụ “thụt két” 3.000 tỉ đồng nêu trên, trong khoảng thời gian giữ cương vị Tổng GĐ, ông Tân đã đưa Agribank trở thành ngân hàng có tỉ lệ nợ xấu cao nhất trong nhóm các ngân hàng thương mại nhà nước (tính đến hết ngày 30.6). Theo số liệu báo cáo của các tổ chức tín dụng, tỉ lệ nợ xấu của Agribank chiếm 6,14%. Riêng trong năm 2012, có quá nhiều cán bộ của Agribank bị khởi tố, bắt tạm giam. Điển hình như vụ Nguyễn Tuấn Anh - nguyên Phó GĐ chi nhánh Cty vàng Agribank Hà Đông - đã bị cơ quan CSĐT, CATP.Hà Nội bắt khẩn cấp ngày 9.5.2012 về hành vi “lạm dụng chức vụ, quyền hạn...”.
Một vụ “cộm cán” khác bị Cơ quan CSĐT Bộ CA ra quyết định khởi tố bị can (ngày 18.5.2012) bắt tạm giam ông Đỗ Đức Hưng (nguyên GĐ chi nhánh Hồng Hà, thuộc Ngân hàng Agribank) về hành vi lạm quyền trong khi thi hành công vụ do ông Hưng đã ký 8 bảo lãnh thanh toán không có hồ sơ, không hạch toán, không thu phí bảo lãnh cho một số Cty, với tổng số tiền hơn 345 tỉ đồng. Liên quan đến vụ việc này, hai cán bộ khác của Agribank Hồng Hà là Đỗ Thị Minh Hiền - Trưởng phòng tín dụng, và Trương Đăng Dần - Phó phòng tín dụng - cũng bị khởi tố, bắt giam. Cơ quan CSĐT Bộ CA cũng đã bắt tạm giam Hồ Đăng Trung - nguyên GĐ Agribank chi nhánh 6 và Hồ Văn Long - Trưởng phòng tín dụng Agribank chi nhánh 6, về hành vi “cố ý làm trái...”. Ngày 26.11. 2012, Cơ quan CSĐT Bộ CA đã bắt tạm giam bà Nguyễn Thị Hoàng Oanh - nguyên GĐ chi nhánh Agribank Bến Thành (TPHCM).
Trước hàng loạt sai phạm của cấp dưới, với tư cách là Tổng GĐ Agribank (lúc đó) ông Tân phải là người chịu trách nhiệm chính trong việc quản lý hệ thống, quản lý cán bộ của Agribank.

Công Thắng
(Lao Động) 

Việt nam hãy nhìn lại Lịch sử - Ngô Đình Diệm chính là vết xe đổ

(Tác giả là nghiên cứu viên Viện nghiên cứu KHXH Quảng Tây, Trung Quốc)
Ngô Đình Diệm sinh ngày 3.1.1901 tại Huế, Việt Nam. Tháng 10 năm 1955 thiết lập Việt Nam cộng hòa, đồng thời nhậm chức tổng thống khóa đầu tiên. Trong thời gian nhậm chức đã ra sức đàn áp người theo cộng sản và tín đồ Phật giáo, khiến cho mâu thuẫn xã hội gay gắt chưa từng có. Ngày 1.11.1963, đã bị quân nhân đảo chính giết chết ở tuổi 62.
Nghe nói Việt Nam lập ra một “Đội bóng đá chống Trung Quốc”, khi các cầu thủ thi đấu đều hô lên những câu khẩu hiệu chống Trung Quốc, khi được phóng viên chụp ảnh sẽ giương biểu ngữ “Ngăn chặn đường 9 đoạn”. Tại một đất nước mà chính phủ có sức kiểm soát xã hội mạnh, chúng ta rất khó hình dung được rằng, sự xuất hiện của một đội bóng mang ý nghĩa chính trị như vậy mà lại là do “sai sót” của nhà cầm quyền.
Mấy năm vừa qua, về yêu cầu lãnh thổ đối với Nam Hải[ii], Việt Nam luôn đi rất “nhịp nhàng”. Trước khi hoàn thành việc phân chia Vịnh Bắc Bộ Trung-Việt và phân giới cắm mốc ở biên giới Trung-Việt, chính phủ Việt Nam không hề đề cập đến quần đảo Tây Sa[iii]. Sau khi hoàn thành việc phân chia Vịnh Bắc Bộ, đến năm 2008, Việt Nam liền bắt đầu đưa ra vấn đề “phân giới quần đảo Tây Sa”, tức cái gọi là “phân giới ngoài cửa Vịnh Bắc Bộ”, song lại không nói là phân chia như thế nào, mà cũng chẳng xác định thời gian. Mãi đến khi biên giới đất liền Trung-Việt đã được hoạch định và cắm mốc toàn bộ, Việt Nam mới chính thức đề xuất yêu cầu về “chủ quyền toàn bộ” đối với các quần đảo Tây Sa và quần đảo Nam Sa[iv]

1

Vào thập kỷ 50 thế kỷ trước,  “Địa lý Việt Nam” đã vạch ranh giới Vịnh Bắc Bộ của Việt Nam đến 109° Kinh đông, tuy nhiên bản đồ Việt Nam hiện giờ lại kéo điểm này đến 118° Kinh đông, trùm lên cả quần đảo Tây Sa quần đảo Nam Sa. Sách giáo khoa lịch sử sau ngày Việt Nam thống nhất Nam-Bắc, nhất là trong giáo trình quốc phòng, lại càng coi cái gọi là “Phương Bắc xâm lược” là mối uy hiếp lớn nhất, đồng thời từng bước đưa quần đảo Tây Sa và quần đảo Nam Sa vào bản đồ Việt Nam. Những điều này đương nhiên sẽ tác động đến tình cảm của dân chúng Việt Nam. Đội bóng đá chống Trung Quốc này cho dù không có chính phủ làm nền, thì cũng chắc chắn là sản phẩm của sự giáo dục quốc phòng mạnh mẽ và kỹ lưỡng từ chính phủ Việt Nam.
Điều khiến cho người ta thấy khó hiểu là, trong giáo trình quốc phòng của Việt Nam tuyệt nhiên không có trang nào nói về Mỹ xâm lược. Về điều này người Việt Nam thường nói, người Việt Nam chúng tôi không thù dai, song đối với Trung Quốc thì họ lại không thế. Một điều nữa cũng khiến cho người ta thấy khó hiểu là, trong rất nhiều tình huống, Việt Nam làm mờ nhạt, thậm chí xóa bỏ hẳn sự viện trợ của Trung Quốc đối với mình, như ở Chiến dịch Điện Biên Phủ mang ý nghĩa lịch sử trọng đại trong chiến tranh chống Pháp của Việt Nam, Trung Quốc đã dành sự viện trợ to lớn cho Việt Nam, nhưng trong sách lịch sử của Việt Nam không tìm thấy một chữ nào.
Khỏi cần phải nói, trong thẳm sâu tâm hồn của một số người Việt Nam vẫn nuôi giấc mộng mưu đồ khôi phục lại cái gọi là “Liên bang Đông Dương” 3 nước Việt Nam-Lào-Campuchia trong thời kỳ thực dân Pháp. Trong số 3 nước khi ấy, thực dân Pháp đặt kỳ vọng nhất chính là Việt Nam. Còn người Pháp khi ấy đã có tác động rất lớn đến thế giới quan của một bộ phận người Việt Nam về việc mở rộng thuộc địa trên thế giới, đặc biệt là trên biển. Trong đó có một chi tiết không thể không nhắc đến:  Vào thập niên 30 thế kỷ trước, thực dân Pháp đã dùng pháo hạm để đánh đuổi ngư dân Trung Quốc trên 9 hòn đảo thuộc quần đảo Nam Sa.
Tháng 1 năm tới, Thứ trưởng Bộ ngoại giao Việt Nam sẽ nhậm chức Tổng thư ký ASEAN. Đến lúc ấy, chúng ta buộc phải liên tưởng quả đá phạt của Đội bóng đá chống Trung Quốc với việc thiết kế tương lai cho ASEAN của Việt Nam. Chúng ta có lý do để lo lắng rằng, sau khi người Việt Nam nhậm chức Tổng thư ký ASEAN, liệu sẽ có dùng đến tranh chấp Nam Hải để hợp nhất toàn thể ASEAN, hay là bắt cóc toàn bộ ASEAN?
Tất nhiên người Việt Nam cũng phải cẩn thận, bởi trong ASEAN có rất nhiều nước đứng ngoài tranh chấp Nam Hải không hề muốn bị cuốn vào tranh chấp, do Việt Nam “tự tung tự tác” về mặt ngoại giao mà ASEAN cũng có thể sẽ phải đối mặt với cục diện đầy rủi ro bị chia rẽ.
Đúng vậy, Phương Tây không muốn nhìn thấy một nước Trung Quốc lớn mạnh và trỗi dậy. Song, đất nước mà dựa vào thế lực của Mỹ để thực hiện lợi ích cốt lõi của mình dường như vẫn còn hiếm gặp. Hãy suy nghĩ về cách Hoa Kỳ đã bỏ rơi cựu Tổng thống Philippines Ferdinand Marcos và cựu Tổng thống Indonesia  Suharto một cách dứt khoát làm sao, rồi hãy suy nghĩ rằng nếu như Mỹ một lòng một dạ hỗ trợ Aung San Suu Kyi, thì 2 ngày trước đó Mỹ đến lôi kéo phe quân nhân Myanmar là có ý gì? Xin khuyên chính phủ Việt Nam nên nhìn lại lịch sử cho kỹ, nếu không, Ngô Đình Diệm của Nam Việt đã chẳng phải là vết xe đổ đó rồi sao.

Nguồn: military.china.com
Người dịch:  XYZ
Bản tiếng Việt © BS 2013
---------------
[i]   Tức Việt Nam cộng hòa.
[ii]   Tức Biển Đông.
[iii]   Tức quần đảo Hoàng Sa.
[iv]   Tức quần đảo Trường Sa. 

Nguyễn Vạn Phú - Tay phải bỏ qua tay trái

Từ những thông tin rải rác ở các báo, có thể hình dung quy trình giải quyết nợ xấu đang được bàn luận sẽ như thế này. Các ngân hàng thương mại hiện đang ôm một đống nợ xấu. Nay Ngân hàng Nhà nước thành lập một công ty mua bán nợ xấu, tạm gọi là VAMC. Ngân hàng chuyển giao cục nợ xấu theo giá trị sổ sách cho VAMC. VAMC thanh toán bằng một loại trái phiếu đặc biệt. Ngân hàng đem trái phiếu này ra NHNN chiết khấu lấy tiền về kinh doanh tiếp. Vậy là khơi thông được một hòn đá tảng là gánh nặng nợ xấu cho hệ thống ngân hàng?
Sự đời không đơn giản như vậy. Chúng ta sẽ lần lượt xem những thành tố trong quy trình này có tác dụng thật sự hay không trong thực tế.
Mua nợ xấu theo giá nào? Nợ xấu của ngân hàng có đủ loại, khả năng thu hồi khác nhau, thời hạn khác nhau, giá trị thế chấp, khả năng thanh lý vật thế chấp cũng khác nhau. Vì sao VAMC lại mua nợ xấu từ ngân hàng thành một cục, cứ theo giá trị sổ sách? Bình thường công ty mua bán nợ sẽ điều đình với ngân hàng, chẳng hạn, nợ quá xấu sẽ mua bằng 10%-20% giá trị, nợ xấu vừa vừa hai bên thương lượng mua bằng 40%-50% giá trị. Khâu định giá như thế là rất quan trọng đối với sự thành công hay thất bại của VAMC trong tương lai.
Vì sao VAMC trả bằng trái phiếu? Nếu VAMC trả tiền mua nợ xấu theo giá sổ sách bằng trái phiếu bình thường thì hóa ra nợ xấu ngân hàng bây giờ chuyển thành nợ xấu cho VAMC. Vì thế, theo các báo, trái phiếu VAMC sẽ rất đặc biệt, lãi suất cực thấp, có thể bằng không, kỳ hạn 5 năm nhưng sau 5 năm thì giá trị coi như không còn gì vì tự động mất hết giá trị. Mục đích của việc sinh ra một loại trái phiếu kỳ lạ như thế ắt là để cục nợ xấu vẫn là trách nhiệm của ngân hàng.
Trước mắt, sau khi chuyển nợ cho VAMC, sổ sách của ngân hàng sẽ sạch sẽ hơn, ngân hàng có thể từ từ giải quyết nợ xấu trong vòng 5 năm, mỗi năm một ít.
Nhưng cũng từ đó, có thể thấy ngay đề án xử lý nợ xấu thực chất là trì hoãn mọi chuyện thêm 5 năm nữa với hy vọng tình hình kinh tế khá lên, con nợ trả được nợ, còn nếu không lúc đó sẽ có đề án khác chăng? Đây chẳng qua là cách kéo giãn thời gian các ngân hàng phải ghi nhận thua lỗ do nợ xấu.
NHNN chiết khấu trái phiếu VAMC như thế nào? Khi ngân hàng đem trái phiếu VAMC lên NHNN để chiết khấu, có lẽ tỷ lệ nhận được sẽ chỉ còn dưới 50% hay thấp hơn. Tỷ lệ này phản ánh khả năng thu hồi nợ sau này. Nhưng dù tỷ lệ có thấp thì rõ ràng NHNN cũng sẽ phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ. Số tiền này ảnh hưởng như thế nào đến cung tiền hằng năm, chưa thấy phân tích. Bởi VAMC cùng các ngân hàng xử lý nợ xấu nên về nguyên tắc, xử lý được bao nhiêu, VAMC hưởng một phần hoa hồng, phần còn lại chuyển trả cho trái phiếu đặc biệt kia (tức trả cho khoản vay chiết khấu) theo dạng trích lập mỗi năm chừng 20% giá trị. Lãi suất trên khoản tiền này là lãi suất chiết khấu nên ắt sẽ thấp – vì sao ngân hàng được ưu đãi này trong khi nợ xấu là trách nhiệm của họ. Quan trọng hơn, nếu ngân hàng không xử lý được nợ xấu, thì khoản vay chiết khấu tại NHNN sẽ được trả như thế nào? Đây là một rủi ro khá lớn sẽ hiển hiện trong 5 năm nữa.
Vì sao nói tay này bỏ sang tay kia? Đánh giá đề án xử lý nợ xấu, các chuyên gia tài chính – ngân hàng nhận định đây chỉ là những thủ thuật kế toán để tạm thời đưa nợ xấu ra khỏi bảng cân đối kế toán của các ngân hàng. Thực chất NHNN vẫn phải rót tiền cho các ngân hàng mà các ngân hàng không phải trả giá gì nhiều. Lẽ ra, theo các chuyên gia này, NHNN rót tiền và yêu cầu chủ sở hữu các ngân hàng phải giảm tỷ lệ sở hữu tương ứng, số cổ phần này chuyển giao cho NHNN sở hữu. Chủ các ngân hàng từng cho vay bất chấp rủi ro thì nay phải gánh phần trách nhiệm chính, dù có thể phải chịu mất hết vốn.
TS Lê Hồng Giang, giám đốc quản lý một danh mục đầu tư ở Úc, nhận xét: “Một loại trái phiếu không trả lãi lẫn gốc thì trên thực tế chỉ là một "thư giới thiệu" của VAMC cho ngân hàng cầm đến NHNN vay nợ. Ngân hàng chấp nhận chuyển tất cả nợ xấu sang VAMC để có được những bức thư giới thiệu này với hi vọng có tiền chiết khấu từ NHNN trong 5 năm thì họ có thể sẽ làm ăn có lãi và trả được khoản nợ cho NHNN, khoản nợ này thực ra là nợ không thế chấp. Nếu ngân hàng vẫn tiếp tục khó khăn và không trả được nợ coi như NHNN sẽ mất khoản cho vay đó”.
Giảng viên Đỗ Thiên Anh Tuấn của chương trình giảng dạy Fulbright đưa ra gợi ý: “Mấu chốt ở đây là, thay vì giá trị đáo hạn trái phiếu bằng 0 thì giá trị này cần phải dựa vào giá trị và xác suất thu hồi nợ. Tức nói chung cần phải định giá nợ theo tiêu chuẩn thị trường. Khi giá trị trái phiếu đáo hạn được xác định dựa trên cơ sở như vậy thì các ngân hàng sẽ dễ cân nhắc nắm giữ trái phiếu và chấp nhận trích lập dự phòng rủi ro, trong khi đó, NHNN cũng không phải chịu thiệt hại, mà bản thân VAMC cũng có động cơ xử lý nợ để hoàn trả nợ trái phiếu”.
Giải quyết nợ xấu trước hết là trách nhiệm của các ngân hàng đã từng phóng tay cho vay những khoản nay trở thành nợ xấu, trừ phi đó là những khoản vay chỉ định. Họ phải đóng vai chủ động hơn nữa trong một đề án xử lý nợ xấu hiệu quả, chứ không phải chỉ kêu gọi, “trăm sự nhờ ngân hàng”.

Nguyễn Vạn Phú
(Blog Nguyễn Vạn Phú

Nên nhìn việc dạy thêm học thêm ở mặt tích cực

Ảnh: vietgiaitri.com 
Từ xa xưa, người Việt chúng ta luôn có truyền thống “tôn sư trọng đạo”. Người thầy, người cô luôn được xã hội đề cao và coi trọng. Và chắc hẳn ai trong mỗi chúng ta đều thuộc lòng câu ca dao:
“Muốn sang thì bắt cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”
Có nên dạy thêm, học thêm?
Bài ca dao đã khẳng định vai trò quan trọng của thầy cô trong việc giáo dục thế hệ trẻ. Ngày nay, khi xã hội phát triển, nghề giáo viên vẫn là một nghề cao quý. Nhưng với đồng lương ít ỏi thì ngoài việc giảng dạy ở trường, các giáo viên phải dạy thêm để đảm bảo các nhu cầu cuộc sống. Một vấn đề nhức nhối đang được xã hội quan tâm là giáo viên như bị xúc phạm về danh dự và uy tín chỉ vì chuyện dạy thêm sau giờ học.
Trong khi hiện nay, chương trình các em học sinh phải học nhiều môn phụ nên việc tập trung học các môn chính ít hơn, các thầy cô giáo dù tận tâm nhưng cũng chỉ kịp giảng dạy cho kịp chương trình. Nếu em nào thông minh nhạy bén thì có thể tiếp thu kịp, còn những em nào chậm hơn thì không tiếp thu kịp các bạn, dẫn đến lỗ hổng kiến thức này ngày càng lớn. Vì vậy đã nảy sinh chuyện dạy thêm học thêm; riêng phụ huynh thì không phải ai cũng dạy được do chương trình mới đã được cải tiến nhiều lần, nên học thêm là do sự đồng thuận từ gia đình học sinh. Việc lên án nhà giáo nặng nề có nên hay không? Bác sĩ có quyền mở phòng mạch tư thì nhà giáo cũng có quyền làm thêm để có thêm thu nhập từ nghề dạy học, để sống như một công dân lương thiện.
Trong khi pháp luật cũng không cấm người làm thêm để có thêm thu nhập thì tại sao chúng ta không khuyến khích người lao động có thêm thu nhập từ chính nghề của mình, miễn thu nhập đó là chính đáng. Không nên coi việc dạy thêm làm biểu hiện của tham nhũng mà có chăng nên “cấp phép” cho những nhà giáo có đủ năng lực, phẩm chất để họ có thể đứng lớp.
Xã hội đã tạo ra một nếp nghĩ về một biểu tượng người thầy chỉ nên sống bằng đồng lương, thanh bạch mà cao quý. Tuy nhiên, chỉ khi đồng lương đủ trang trải cuộc sống cho bản thân và gia đình, người thầy mới đáp ứng được những yêu cầu và đỏi hỏi ngày càng cao của xã hội.
Cũng không phủ nhận rằng có một bộ phận giáo viên vì mục đích thu nhập đã dạy thêm bằng mọi cách, gây sức ép đối với học sinh, có thái độ không đúng mực với học sinh không học thêm mình, tổ chức dạy trước chương trình, cho học sinh làm trước bài kiểm tra ở lớp học thêm để thu hút học sinh đăng ký. Điều này rõ ràng rất đáng trách, lên án và chỉ ra sai phạm nghề nghiệp. Nhưng bên cạnh đó cũng có những giáo viên có năng lực, yêu nghề, dạy thêm để kiếm sống lương thiện và cũng để thỏa mong muốn mang kiến thức đến cho học sinh, giúp các em học sinh lấp khoảng trống kiến thức. Vì vậy, nói “dạy thêm, học thêm” là một tệ nạn thì oan cho nhiều thầy nhiều cô.
Không nên tệ nạn hóa hình ảnh giáo viên
Quan điểm cho rằng học thêm là do tâm lí lo lắng của phụ huynh và học sinh, áp lực của giáo viên có phần đúng, song đó cũng chỉ là nguyên nhân phụ. Hiện nay, học sinh chỉ học thêm khi có nhu cầu thực sự, và có quyền lựa chọn giáo viên. Đến các lớp học thêm, học sinh có điều kiện ôn tập, mở mang kiến thức, rèn luyện kĩ năng; các bài tập bổ sung là động lực để học sinh cố gắng vươn lên. Nhìn chung, không khí học tập của các lớp học thêm là nghiêm túc, học sinh hứng khởi, say mê học tập. Các lớp học thêm đã đóng vai trò cầu nối để cho rất nhiều học sinh phổ thông bước vào cánh cửa giảng đường đại học. Nhiều em học sinh yếu kém cũng đã vươn lên khá giỏi nhờ sự kèm cặp, giúp đỡ của các thầy cô dạy phụ đạo, dạy thêm.
Nhiều học sinh đoạt giải cao trong các kỳ thi quốc gia hay quốc tế cũng thừa nhận rằng ngoài việc học trên lớp và tự học ở nhà thì còn phải đi học thêm để nâng cao kiến thức, bởi có những thứ không thể tự học được, ở trên lớp cũng không phải lúc nào cũng hỏi thầy cô được vì thời gian không cho phép. Các em tự nhận thấy rằng mình phải học, học được càng nhiều càng tốt. Vậy mà tại sao lại đi cấm việc học thêm ? Tự xã hội sẽ đào thải những giáo viên, những lớp học, những trung tâm dạy học kém chất lượng. Chúng ta không nhất thiết phải đưa ra những quy định một cách quá khắt khe.
Hơn nữa, học thêm giờ đây đã trở thành một nhu cầu. Đối với giáo viên, dạy thêm là công việc để tăng thu nhập một cách chính đáng trong điều kiện lương chưa đủ sống. Điều quan trọng hơn là dạy thêm đã tạo ra một động lực để giáo viên học hỏi, trau dồi về chuyên môn. Giáo viên buộc phải nghiên cứu tài liệu, sách vở, làm bài tập… để đáp ứng nhu cầu ngày càng cao của học sinh học thêm. Ở nhiều nước trên thế giới, mặc dù nền giáo dục phát triển cao nhưng vẫn tồn tại hoạt động dạy thêm học thêm.
Thời gian vừa qua, một số nơi thực hiện thông tư bắt giáo viên dạy thêm, lập biên bản… làm nhà giáo tổn thương rất nhiều. Chúng ta đã dày công xây dựng hình ảnh nhà giáo, nhưng những hành động đó đang đánh đồng hình ảnh giáo viên dạy thêm với tệ nạn, với tiêu cực, quả rất đau lòng. Nếu giáo viên mở lớp dạy thêm tại nhà riêng thì bị lập biên bản còn giáo viên hoặc sinh viên đi làm gia sư có bị lập biên bản không? Vì gia sư cũng là một hình thức dạy thêm và không khác với hình ảnh dạy riêng tại nhà! Vậy ai sẽ là người đứng ra để quản lý một đội ngũ đông đảo gia sư là sinh viên như hiện nay?Liệu chúng ta nên công bằng khi đưa ra những nhận xét về việc dạy thêm, học thêm, và có những cách nhìn thoáng hơn nhằm nâng cao hiệu quả cũng như chất lượng giáo dục của nước nhà.

Phù Sa
(Phía Trước) 

Việt Nam & Ấn Độ: Vàng không lấp lánh

Khi tình trạng bất ổn ngự trị, các nhà đầu tư trên khắp thế giới xoay sang vàng tìm nơi an trú. Nhưng một số quốc gia lại đang có vấn đề với việc người dân thích giữ của bằng những thẻ vàng hơn là trong tài khoản ngân hàng.
Việc nhập khẩu số lượng vàng lớn có thể làm thay đổi hiện tình cân bằng tài khoản của một quốc gia - tức là sự chênh lệch giữa thu nhập và chi tiêu trong việc mua bán với nước ngoài của một quốc gia. Sự đầu tư rộng rãi bằng hiện vật vàng cũng có nghĩa là một đống tài sản lớn đang ngồi yên thay vì được dùng để vận hành trong một nền kinh tế lớn hơn. Và trong những quốc gia mà vàng là một hình thức đầu tư phổ biến, những ngân hàng lưu trữ một lượng vàng ký gởi lớn, cho vay tiền với vàng bảo chứng hoặc chi lãi cho các tài khoản ký gửi vàng, có thể gây ra một rủi ro đối với hệ thống tài chính nếu giá vàng thay đổi đột ngột.
Chính quyền Ấn Độ, nước nhập khẩu vàng lớn nhất thế giới và Việt Nam, một quốc gia nhập khấu 95% lượng vàng tiêu thụ trong nước vào năm 2011, đã đưa ra những biện pháp trong năm ngoái để ngăn cản những người tiết kiệm thu gom vàng. Chính quyền Ấn Độ đã tăng gấp đôi thuế nhập vàng nén lên 4% vào tháng Ba và với tỉ lệ thâm thủng tài khoản hiện tại cao ở mức kỷ lục, vừa qua họ lại thông báo tăng thuế lên 6%.
Tăng thuế để bớt dùng vàng?
“Khó để biết được ảnh hưởng (của thuế) đến tỉ lệ thâm thủng tài khoản hiện tại,” Bộ trưởng Kinh tế Ấn Độ Arvind Mayaram nói với Routers. “Nhưng sẽ có một vài tiết chế trong nhu cầu vàng.”
Mặc dù các nhà phân tích của công ty Credit Suisse nói rằng tăng thêm thuế có thể làm suy yếu nhu cầu nhập khẩu đến 10%, họ tin rằng tình trạng sức khoẻ của nền kinh tế Ấn và sức mạnh của đồng Rupee sẽ có thể đóng vai trò lớn hơn trong việc định đoạt nhu cầu về vàng của quốc gia trong năm nay.
Lượng vàng nhập khẩu vào Ấn Độ dường như đã chậm lại. Sau vài năm tăng tốc, Ngân hàng Dự trữ Ấn tháng vừa qua cho biết là lượng vàng nhập khẩu từ tháng Tư đến tháng Mười 2012 đã giảm xuống từ 589 tấn xuống còn 398 tấn so với cùng kỳ năm 2011. Trong một nhận định mới đây, các nhà phân tích của Credit Suisse tiên đoán rằng thực giá lượng vàng nhập khẩu đang trên đà đi xuống với không hơn 800 tấn cho toàn năm ngoái so với gần 970 tấn trong năm 2011.
Nhưng các nhà phân tích cũng lưu ý rằng khó để biết được bao nhiêu phần trong sự giảm thiểu này là nhờ chính sách tăng thuế vì đồng Rupee cũng đã bị mất giá mạnh trong năm qua.
Vàng đặc biệt phổ biến đối với tầng lớp dân chúng có thu nhập kém ở Ấn Độ và có mang ý nghĩa văn hoá sâu đậm, đặc biệt được xem là một tặng phẩm quí giá trong các lễ cưới. Năm nay có nhiều ngày tốt để cưới hỏi so với 2012 cùng với dịp bầu cử trong cả nước vào năm 2014, Tom Kendall, Giám đốc bộ phận Nghiên cứu Kim loại Quý của Credit Suisse đã viết trong một nhận định mới đây. Những yếu tố trên có thể gây khó khăn cho các chính trị gia Ấn trong việc tăng thêm thuế.
Một đầu tư vững chắc
Thất khó có lý do nào để đi ngược lại vàng. Đầu tư vàng vào đồng Rupee đã có hiệu quả cao trong 10 năm qua, với giá trị của kim loại quí này tăng đến 477 % - hơn hơn cả tỉ giá 425% tăng trưởng của chỉ số chứng khoán S&P Nifty 50 của Ấn Độ trong cùng kỳ. Lãi suất thấp và vay mượn dễ dàng đã khiến cho những đầu tư khác tương đối ít hấp dẫn, Kendall nhận định.
“Đối với phần đông dân số Ấn, vẫn dễ để mua trang sức bằng vàng hơn là mở một tài khoản ngân hàng đơn giản,” ông viết. “Chúng tôi nghi rằng điều này được minh hoạ qua một khởi xướng mới đây của Hội đồng Vàng Thế giới để quảng bá đồng vàng 24-carat đến những khu vực nông thôn đã được phát động cùng với Bưu điện Ấn Độ thay vì một ngân hàng thương mại.”
Nhiều người Ấn dùng vàng để bảo vệ đầu tư của mình trước nạn lạm phát. Nhưng có một nhóm làm việc do ngân hàng trung ương Ấn triệu tập vừa qua đã phát động một loạt những mặt hàng đầu tư khác có thể được công chúng sử dụng để chống lạm phát thay vì vàng. Tài khoản tiết kiệm, công trái phiếu có kết nối với vàng với giá trị như vàng thật có thể giúp giảm thiểu nhu cầu vàng và giúp nhanh chóng đưa tài sản dễ hoán chuyển vào hệ thống ngân hàng quốc gia, nhóm này đề xuất.
Bên cạnh việc tăng thuế nhập khẩu, chính phủ Ấn Độ vừa qua đã thông báo luật lệ mới giúp người tiết kiệm dễ dàng hơn trong việc mở tài khoản ký gửi vàng.
Giá vàng tăng cao ở Việt Nam
Chính quyền Việt Nam đang tìm cách đối phó với khó khăn tương tự bằng cách mạnh tay can thiệp vào thị trường vàng trong nước. Hơn 31% hộ gia đình người Việt cất giữ thứ kim loại lấp lánh này, theo điều tra của một uỷ ban tài chính nhà nước mà Credit Suisse trích dẫn. Mức độ lạm phát cao và tiền nội tệ Việt Nam bị giảm giá đã khiến cho giới đầu tư người Việt càng nôn nóng tích trữ vàng.
Chính quyền Việt Nam đã can thiệp để giảm bớt mức chênh lệch giữa giá vàng trong nước và trên thế giới. Sau khi tạm thời đình chỉ các loại chứng chỉ và tài khoản ký gửi vàng thu lãi vào naă 2011, chính quyền đã chỉ đạo các ngân hàng và các cơ sở tín dụng dần dần chấm dứt việc ký gửi và vay mượn vàng. Chính quyền cũng đã kiểm soát cơ sở chế biến vàng lớn nhất nước, và Ngân hàng Nhà nước Việt Nam đang phát hành loại giấy phép mới trong đó chỉ cho phép các nhà buôn bán vàng thẻ hoạt động nếu họ hội đủ các qui chế nghiêm ngặt.
Cuối cùng cả Việt Nam lẫn Ấn Độ đang đi dây thăng bằng trong việc tìm cách giảm bớt hiện tượng người dân trữ vàng trong giai đoạn lạm phát cao và kinh tế bất ổn, trong khi lại tìm cách tránh nảy sinh tình trạng chợ đen.
“Với Việt Nam, chính phủ sẽ lo lắng trước việc hệ quả mua bán vàng sẽ đi vào thị trường đen,” Ric Deverell, Giám đốc bộ phận Nghiên cứu Hàng hoá của Credit Suisse viết trong một báo cáo nghiên cứu gần đây về Việt Nam. “Những tiện ích của vàng như dễ vận chuyển, có giá trị tài sản cao thì quan trọng hơn bao giờ hết.”

Ashley Kinderan - The Financialist

Diên Vỹ chuyển ngữ
23.01.2013 

Nguyễn Quang Lập - Trò gì vậy ta

Anh Lê Anh Hùng
Anh Lê Anh Hùng
Trên Fceabook và các blog ở các mạng khác cho hay:”Vào lúc hơn 10h sáng nay 24-1-2013 Lê Anh Hùng đã bị 6 công an Hưng Yên đưa đi khỏi nơi tạm trú và làm việc của cậu ấy với lý do ‘làm việc về vấn đề tạm trú”.” Mọi người táo tác đi tìm thì phát hiện ra anh Hùng đã bị đưa vào trại tâm thần Hà Nội, gọi là trung tâm Trung tâm Bảo trợ xã hội II Hà Nội.
Theo blog Nguyễn Tường Thụy cho biết ( tại đây): Sáng nay, bạn bè trong đội bóng NoU FC đã đến Trung tâm bảo trợ xã hội II tại xã Viên An, Ứng Hòa để thăm và hỏi về tình trạng của Lê Anh Hùng. Họ đã gặp Giám đốc trung tâm là ông Vượng, phó giám đốc là ông Lê Công Vinh.Ông Vượng, ông Vinh cho biết: họ nhận anh Hùng vào đây chiều qua, có đơn của Mẹ Hùng đề nghị, có quyết định của Phòng thương binh xã hội Quận Thanh xuân.
Câu hỏi đặt ra là  mẹ anh  Hùng có đơn đề nghị đưa anh Hùng vào trại tâm thần hay không?
Một blogger khẳng định: Không người mẹ nào lại viết đơn ĐỀ NGHỊ đưa con trai của mình đang khỏe mạnh, minh mẫn vào TRẠI TÂM THẦN cả“. Hoàn toàn chính xác, không một bà mẹ nào như vậy cả.
Mọi người đều biết Lê Anh Hùng là người nhiệt tình tham gia các cuộc biểu tình chống TQ xâm lược và viết nhiều bài phê phán xã hội mạnh mẽ, chính vì thế mọi người hết sức quan tâm đến số phận của anh. 
Một blogger cho biết “Theo tin của một bạn anh Hùng là Tú cho biết: Mẹ của Hùng không hề làm đơn xin hay đề nghị đưa anh Hùng đi đâu cả. ” Như vậy là điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cho được mẹ anh Hùng để hỏi thực hư. Nếu đúng như anh ( chị) Tú nói thì đây là một trò đểu nhằm biến người khỏe mạnh thành kẻ tâm thần. Phạm pháp thì đã rõ, vấn đề là tại làm sao người ta có thể nghĩ ra mưu kế tàn ác như vậy, không thể hiểu nổi!
Để rõ trắng đen, việc cần kíp ngay bây giờ là tìm mẹ Lê Anh Hùng để cho bà lên tiếng. Hãy cảnh giác, rất có thể người ta đã làm mẹ anh Hùng sợ, khiến bà phải nói dối.
Điên quá!  Muốn văng tục một câu: Đ.mẹ các ông sao ác thế?
Nguyễn Quang Lập
(Quê Choa) 

Đào Tuấn - Từ chiếc máy bán BCS tự động ở WC quán bia

BCS
tiền xu, trong một chiến dịch lãng phí lịch sử được đưa vào lưu thông. Nói lãng phí là bởi những đồng xu, với chi phí không ít hơn mấy so với mệnh giá, giờ đã tiệt chủng.
Năm 2002, Thống đốc đương nhiệm Lê Đức Thúy trong một bài trả lời phỏng báo chí đã thừa nhận ông “không có tài khoản”, “không dùng thẻ tín dụng”. Với lương “chỉ đủ đưa vợ đi chợ và giữ lại một ít trong túi để tiêu vặt”. “Tôi hoàn toàn không có nhu cầu, nếu bắt tôi làm động tác đến ngân hàng để gửi và rút tiền thì thật là hình thức”- Thống đốc nói.

Chỉ ngay sau đó, tiền xu và những chiếc máy bán hàng, trong một chiến dịch lãng phí lịch sử được đưa vào lưu thông. Nói lãng phí là bởi những đồng xu, với chi phí không ít hơn mấy so với mệnh giá, giờ đã tiệt chủng. Còn máy bán hàng (nhận xu), nó còn sót lại duy nhất một chiếc: Máy bán bao cao su, trong toa lét của một quán bia, để thi thoảng, hứng những trận “mưa rào” của một vị khách chót say nào đó.

Chẳng chút mỉa mai. Nói thế là để thấy ý nghĩa của hành động dù tốt đẹp đến mấy cũng không thể không tính đến tập quán, dù nông nghiệp, đến thói quen, dù tiểu nông, và đến tình trạng thanh toán, vốn vô cùng lẹt đẹt về hạ tầng. Không vô cớ mà những người được trả lương vào tài khoản phải thật nhanh chóng ra ngay ATM rút tiền nếu muốn… đi chợ.

Hôm qua, Phòng Thương mại và công nghiệp Việt Nam, tạm tính là với một mục tiêu tốt đẹp, đã công bố dự thảo một nghị định, dư luận gọi là “nghị định cấm tiệt”. Cấm tiệt giao dịch tiền mặt khi mua nhà, mua xe hơi, khi mua chứng khoán, thậm chí cả xe máy, xe đạp điện trong trường hợp vượt hạn mức.

Kèm theo đó là đề xuất: Có chứng từ ngân hàng mới có thể coi là “chi phí hợp lệ”. Phải thanh toán qua ngân hàng mới có thể đăng ký xe,làm sổ đỏ. Người đủ 18 tuổi sẽ buộc phải có tài khoản. Chưa hết: “Năm 2013 yêu cầu các cá nhân phải có tài khoản NH, giao dịch lớn hơn 200 triệu đồng phải thanh toán không dùng tiền mặt; đến năm 2015 mọi công dân trên 18 tuổi phải có tài khoản NH”. Không cần nói cũng biết tác giả của các đề xuất trên là cơ quan nào.

Nhìn nhận một cách công bằng, nền kinh tế tiền mặt khiến cho những vị quan chức luôn kêu gào “lương không đủ sống” vẫn có thể xây vườn thượng uyển, mua biệt thự ở Hà Nội, bất động sản ở Sài Gòn, rồi cho con đi du học Anh, Mỹ…Viện trưởng Viện nghiên cứu lập pháp Đinh Xuân Thảo có lần ngậm ngùi: “Tiền bẩn” của bọn buôn lậu, buôn ma túy (và nhất là của bọn tham nhũng nữa) trở thành “tiền sạch” quá dễ. Bởi chỉ cần mang bao tiền bẩn đó đi mua nhà, mua đất rồi bán lấy tiền là thành tiền sạch, không cần phải “rửa” qua các ngân hàng”. Nói cho nhanh là không thể chống tham nhũng nếu cứ “tồn tại miên man tràn thế kỷ” một nền kinh tế tiền mặt như ở Việt Nam.

Nhưng, như đã nói, mục tiêu có tốt đẹp đến mấy cũng không thể không tính đến dân chúng, và tính khả thi của một dự thảo đụng chạm đến nhường đó. Bởi ngay và luôn, một câu hỏi không thể không đặt ra. Vậy thì người dân phải thanh toán bằng gì nếu cấm tiệt thanh toán bằng tiền mặt, khi mà vàng không được coi là phương tiện thanh toán và ngoại tệ, đương nhiên, “bất hợp pháp tra tay vào còng”.

Câu trả lời ở một nghĩa khác. Muốn được coi là hợp pháp thì xin mời bà con về lục tủ, mở ống bơ, đào vàng cột nhà gửi hết vào ngân hàng.
Cái này có vẻ khó.

Có lần, Ủy viên Ủy ban Tài chính và Ngân sách của Quốc hội, Trần Hoàng Ngân phát biểu nghị trường công khai rằng rất nhiều người dân Việt Nam vẫn đang ngộ nhận gửi tiền vào ngân hàng là tuyệt đối an toàn, ngay cả khi phá sản Nhà nước cũng có trách nhiệm. Tuy nhiên, thực tế quy định khi gửi tiền mà ngân hàng phá sản, người VN chỉ được bảo hiểm chi trả tối đa 50 triệu đồng”. Liệu có ai chơi trò đánh bạc khi mang gửi ngân hàng 100 tỷ mà chỉ được “bảo hiểm” 50 triệu đồng?

Câu trả lời có vẻ đã rất rõ ràng: Người dân mong muốn chống tham nhũng, vì họ chính là nạn nhân của tham nhũng. Nhưng tại sao quy định này không bắt đầu bằng việc quy định đối tượng trước hết là cán bộ công chức nhà nước?

Không ai muốn một nền kinh tế phi tiền mặt khi muốn mua gì phải “vác bao tải tiền” nhông nhông ngoài đường trong bối cảnh bọn đạo tặc bẻ gương xe dừng đèn đỏ giữa ngã tư hay chém cụt tay đàn bà để cướp giữa lòng thành phố. Nhưng thưa Nhà nước, các vị phải bắt đầu bằng việc đặt những chiếc máy thanh toán ngoài chợ rồi muốn cấm gì thì cấm.
Đào Tuấn
 

Đàn em thân tín của cựu Trùm An ninh Trung Quốc bị điều tra

Tác giả: Matthew Robertson Epoch Times Staff
Thứ sáu, 25 Tháng 1 2013 19:12

 
Wu Yongwen báo cáo công việc. Wu gần đây đã bị bắt giữ và thẩm vấn, theo báo cáo phương tiện truyền thông nhà nước. (Lưu trữ ảnh)

Một viên phụ tá của cựu Giám đốc bộ máy An ninh của chế độ Trung Cộng đã bị bắt giữ và tạm giữ để thẩm vấn gần đây, theo báo cáo của phương tiện truyền thông Trung Quốc.

Wu Yongwen, một cựu quan chức của cơ quan Chính trị và Luật pháp (PLAC) của tỉnh Hồ Bắc, được đặt dưới quá trình thẩm vấn của thời Liên Xô được gọi là shuanggui [双规] “bắt để điều tra”, theo một số báo cáo của báo chí Trung Quốc. Shuanggui được sử dụng cho các quan chức Đảng bị nghi ngờ là "vi phạm kỷ luật", trong đó bao gồm một loạt các vi phạm, kể cả bất phục tùng và tham nhũng.

Trong khi đã có một loạt các vụ bắt giữ các quan chức Đảng tham nhũng ở Trung Quốc gần đây, sự sụp đổ của Wu là đáng chú ý vì mối quan hệ của hắn với Chu Vĩnh Khang, cho đến gần đây là một trong những quan chức quyền lực nhất ở Trung Quốc.

Wu đi kèm với Chu Vĩnh Khang trong chuyến du lịch thanh tra Hồ Bắc vào tháng Tư năm ngoái, và hắn có bài phát biểu mạnh mẽ theo tinh thần của chính sách bảo mật của Chu, thường được xem như là đáng tin cậy của Chu.

Tại thời điểm y bị bắt giữ như báo cáo, Wu đã nắm giữ một chuỗi các chức vụ chính thức cao trong cơ cấu quyền lực nhà nước và Đảng ở Hồ Bắc.

Mặc dù những tin tức Wu bị giam giữ đã được báo cáo trong một số phương tiện truyền thông Trung Quốc, không thấy xuất hiện một thông báo chính thức nào trong các cơ quan tuyên truyền của Đảng. Một mục tin tức xuất hiện trên China Daily, nhưng sau đó dường như đã bị xóa bỏ.

Phoenix, đài truyền hình có trụ sở tại Hồng Kông, công bố những tin tức bằng cách nói rằng: "Trong danh sách của Đại hội Nhân dân thứ lần 12 của tỉnh tỉnh Hồ Bắc không có tên của Wu Yongwen."

Wu đã từng là phó giám đốc của Uy ban Thường trực của Quốc hội Nhân dân Hồ Bắc. Theo Phoenix, một Thứ trưởng trong Ủy ban Thường trực đó, có tư cách đại diện cho Quốc hội, nói rằng họ đã không nhận được thông báo chính thức của trại giam Wu. Ông nói rằng mặc dù vậy, Wu đã không trình diện làm việc vào hôm thứ Hai.

Các tin nói tin Wu đã bị giữ để điều tra (Shuanggui) xuất hiện đầu tiên được báo cáo bởi Ta Kung Pao, một tờ báo Hồng Kông cũng in tại Trung Quốc, và được hiểu rộng rãi là cơ quan ngôn luận của Đảng tại Hồng Kông.

Ta Kung Pao cho biết ông đã bị điều tra về "bỏ tiền để trao đổi quyền lực”, giữ những nàng hầu, và dẫn đầu một lối sống tham nhũng trong một loạt các vấn đề khác."

Có thể có nhiều động thái chống lại Wu hơn là với các vấn đề tham nhũng đơn giản, tuy nhiên. Việc giam giữ này được đưa ra tại một thời điểm khi PLAC mà Wu đại diện được đặt dưới sự giám sát công cộng chặc chẻ hơn, và sau khi quyền lưc của y đã bị hạ cấp trong quá trình chuyển giao lãnh đạo cuối tháng mười một. Một diễn đàn mới đây về các quy định của pháp luật được tổ chức bởi tạp chí Caijing ở Bắc Kinh đặc trưng về những chuyên gia pháp lý công khai chỉ trích [openly criticizing] các hoạt động của hệ thống an ninh của chế độ cộng sản là mờ ám và bạo lực.

Gần đây nhất viên chức thuộc cấp của Tập Cận Bình Meng JianZhu thông báo rằng hệ thống của các trại tập trung trên khắp Trung Quốc được chính thức gọi là "tái cải tạo thông qua lao động cưỡng bức" sẽ được, hoặc ngừng hoặc cải cách. Hệ thống trong thập kỷ qua đã là một công cụ quan trọng đối với cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân và trợ lý của ông Chu Vĩnh Khang trong việc theo đuổi chính sách khủng bố chống lại môn tập Pháp Luân Công, bắt đầu vào năm 1999, cũng như cuộc khủng bố các nhóm khác được gắn cho nhãn hiệu là trở ngại với những gì Đảng gọi là "duy trì ổn định."

Bài viết liên quan:
Viên chức công an tự sát ở miền Nam Trung Quốc

Một lần nữa, dấu hiệu rõ ràng về sự suy yếu ảnh hưởng chính trị của họ Giang đối với các phần tử ưu tú Trung Quốc là thứ tự xuất hiện của ông Giang trong hê thống chỉ huy các quan chức đã đến để bày tỏ lòng kính trọng đối với một cán bộ quân đội cộng sản đã chết gần đây. Thứ tự danh tánh của các quan chức cấp cao gắn chặt với ảnh hưởng của họ trong chế độ. Tại một sự kiện tương tự năm ngoái, và như thường lệ, Jiang đứng thứ ba. Lần này, ông đứng ở cuối.

Nguồn:
http://www.theepochtimes.com/n2/china-news/confidant-to-former-security-czar-said-to-be-investigated-339746.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét