Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

"Quần chúng tự phát" đã về tới Hong Kong

"Quần chúng tự phát" đã về tới Hong Kong

1.Thủ đoạn nham hiểm và hạ cấp

Mạnh Kim/ FB Manh Kim

Trong status post lúc 11:15pm ngày 30-9-2014, tôi có viết: “Vấn đề đáng lo bây giờ là liệu có khả năng một “phần tử” nào đó, lẩn khuất trà trộn trong đám đông, với chủ ý rõ rệt được giật dây từ một kịch bản đen tối nào đó, bất ngờ tạo ra một sự kích động dữ dội khiến đám đông mất kiểm soát; và cuộc tập trung phản đối biến thành một cuộc hỗn loạn tập thể đầy không khí bạo lực”… Điều đó đã xảy ra!

Diễn biến suốt từ trưa đến tối hôm nay tại khu Mong Kok, một trong những nơi bình yên nhất suốt hơn tuần qua, đã ngoài tầm kiểm soát - đối với lực lượng biểu tình nhưng chắc chắn nằm trong kịch bản của những đạo diễn trong bóng tối. Suốt từ đầu cuộc biểu tình đến giờ, không ai thấy bất kỳ người nào mang khẩu trang bịt mặt; thế mà bây giờ, chúng xuất hiện, tấn công lực lượng biểu tình dân chủ. Máu đã đổ, ngay trước mặt cảnh sát, đứng nhìn bất động.

Lúc 8pm (7pm VN), đám du côn tiếp tục ném chai lọ vào nhóm dân chủ. Tại Causeway Bay lúc 7:45 pm, những người biểu tình dân chủ trở nên tức giận khi cảnh sát không hề động chân động tay trước màn quậy phá và tấn công hung hăng của những kẻ mang khẩu trang. Trước đó 15 phút, khoảng 30 tên mang khẩu trang bắt đầu xông vào Hennesy Road, tháo dỡ rào chắn và bắt đầu kiếm chuyện. Chúng ào vào xé lều của nhóm biểu tình và vây dồn họ lại… “Tôi nghĩ chuyện này có kế hoạch từ trước” – theo sinh viên Frank Yau – “Chúng đến đây cùng một lúc và bắt đầu gây hấn cùng một lúc”… Cả những câu chửi bới nghe cũng “rất quen”: “Tụi mày được bọn Mỹ trả bao nhiêu tiền để đi biểu tình?” (blogs.wsj.com/chinarealtime).

Wall Street Journal cho biết, một số người trong nhóm gây hấn rõ ràng là dân giang hồ, có thể là Tam hoàng, bởi chúng xâm kín toàn thân. Sinh viên Max Law nói với Wall Street Journal: “Chúng tôi nghĩ họ nhận tiền từ người khác; và bằng việc hét chửi chúng tôi, họ có thể được tiền nhiều hơn…”. Và trong khi những giọt nắng chiều bắt đầu tắt lịm, người ta thấy một gã trung niên vẫn mang sùm sụp cặp kính đen ngòm hét vào nhóm biểu tình: “Dẹp cái trò nói chuyện Chúa ở đây đi (giảng thuyết dân chủ)”… Tất cả diễn biến nói trên xảy ra ngay trong ngày mà tờ Nhân Dân nhật báo đăng một xã luận, nói rằng “không có chỗ để nhân nhượng những vấn đề mang tính nguyên tắc chính yếu”, rằng đảng cộng sản Trung Quốc hoàn toàn tin Lương Chấn Anh, rằng cuộc biểu tình “chắc chắn thất bại”…

Thất bại không? Chưa thể kết luận được nhưng khả năng thành công bắt đầu trở nên khó khăn. Đối mặt với những thanh thiếu niên trong sáng và lý tưởng, những cái đầu hai thứ tóc đã hèn hạ dùng đến những thủ đoạn nham hiểm và hạ cấp. Cú đòn bẩn thỉu này, đáng tiếc, đã chứng minh gần như luôn thành công trong nhiều trường hợp trấn áp và làm nhiễu mục đích biểu tình dân chủ để cuối cùng xóa sổ nó.
Theo FB Manh Kim

 2."Quần chúng tự phát" đã về tới Hong Kong
Tuấn Khanh/ FB Tuan Khanh

 Quần chúng "tự phát" nhận tiền của Bắc Kinh bắt đầu chiến dịch đánh phá người biểu tình. Những người này cố ý khiêu khích giới trẻ bằng cách sỉ nhục họ đang làm xấu mặt HK trước thế giới, nói biểu tình làm ảnh hưởng đến công ăn việc làm của họ. Thậm chí họ bất ngờ xông đến đánh một ai đó để gây hỗn loạn.

Tình hình trở nên căng thẳng, như một áp lực cho giới sinh viên phải mau chóng đi vào đối thoại hòa giải với đặc khu trưởng.

Nhiều người đã bị hành hung như vậy trước sự làm lơ của cảnh sát. Tom Grundy, một nhà báo Anh vừa là nhân chứng, vừa là nạn nhân khi ông bị một người đàn ông xông tới đấm vào mặt. Lúc đó ông chỉ giơ máy lên chụp lại người đó trong cuộc xung đột. May mà ông chạy thoát được khi các sinh viên xông vào can thiệp.

Tin tức báo cho nhau qua firechat cho biết rằng các kẻ gây hấn luôn tập trung vào những ai đeo ruy-băng vàng. Nhiều nhân vật lãnh đạo tinh thần cũng kêu gọi giới trẻ kềm chế và tuyên bố rằng HK cần danh dự của giới cảnh sát là giữ yên trật tự, giữ cho mọi thứ vẫn là ôn hòa nhất.


Sinh viên biểu tình đã hết sức kiềm chế. Nhiều người bị đánh nhưng thủ phạm thì chỉ bị giữ lại và đẩy ra, hoặc trao cho cảnh sát.


Đã có một trường hợp khiêu khích đánh người khá nặng khiến tình hình trở nên căng thẳng. Hàng ngàn người trên đường Mongkok đã hô vang "còng tay hắn lại" (handcuff him) đòi giao cho cảnh sát thẩm vấn xem người gây hấn này thật sự là ai.


Khi khoảng 100 cảnh sát đi vào để giữ trật tự. Tiếng vỗ tay của người biểu tình vang lên khắp nơi.

Theo FB Tuan Khanh

3.Máu đã đổ bởi "quần chúng tự phát"? 
Nguyễn Tấn Thành/ FB Nguyễn Tấn Thành

Dầu chiêu "quần chúng tự phát" là chiêu ruột của cộng sản, nhưng tui không ngờ Trung cộng thi triển chiêu này ở Hong Kong. Bởi vì bản chất chiêu này là gian manh tà đạo, trong khi Hong Kong nơi mà cả Thế giới nhìn thấy thì việc thi triển chiêu này có thể nắm phần thắng, nhưng lại mất nhiều hơn vì lộ bản chất gian manh tà đạo cho cả Thế giới thấy.


Và như thế cuộc biểu tình ở Hong Kong bước vào ngã rẽ, không chỉ đơn giản là quyền bầu cử trực tiếp nữa. Mà là thử thách cho một nền văn hóa.
- Nếu nền văn hóa Hong Kong có một giá trị thấp, dân chúng sẽ đóng cửa phó mặc cho sinh viên bị "quần chúng tự pháp" đàn áp dưới sự bảo kê của cảnh sát. Và như thế Hong Kong sẽ bị nhiễm bẩn như Hòn Ngọc Viễn Đông sau 1975.
- Nếu nền văn hóa Hong Kong có một giá trị cao, dân chúng sẽ ào ra đường giải giáp "Quần chúng tự phát", một số cảnh sát cũng sẽ bắt những "Quần chúng tự phát" và Bắc Kinh phải đưa quân can thiệp. Một cuộc cách mạng sẽ xảy ra, sự việc sẽ diễn biến không còn kiểm soát được nữa.

Và dầu kiểu gì thì với "Quần chúng tự phát" này sẽ có một phong trào Hong Kong ly khai chứ không chỉ là đòi quyền bầu cử nữa. Vì người Hong Kong họ sẽ không thể sống với một chính quyền mượn tay côn đồ để đàn áp Dân họ.

Bắc Kinh, Tập Cận Bình đã thua trắng khi đem chiêu ở bờ Hồ Hoàn Kiếm thi triển ở Hong Kong !
Theo FB Nguyễn Tấn Thành


















Những chiếc ô 25 năm trước


Năm nay nước Đức kỉ niệm tròn 25 năm Bức tường Berlin sụp đổ. Cách nhà tôi bây giờ mấy chục bước là Bornholmer Brücke, cây cầu nối liền quận Prenzlauer Berg phía Đông và quận Wedding phía Tây, nơi Chiến tranh Lạnh kết thúc bằng một quyết định tự phát của một sĩ quan an ninh Đông Đức.

Trung tá Harald Jäger, phó trưởng đồn biên phòng Bornholmer Straße, cũng theo dõi cuộc họp báo định mệnh trong chương trình thời sự trên truyền hình lúc tám giờ tối ngày 9/11/1989, khi người phát ngôn của chính phủ, ông Günter Schabowski, lập cập nhìn vào một mảnh giấy ghi sơ sài quyết định của cuộc họp của Bộ Chính trị Đảng SED mà ông đến muộn và không nắm hết tình hình, rồi xướng lên trước ống kính toàn thế giới rằng theo chỗ ông biết thì quyền tự do xuất cảnh của người dân Đông Đức được thực hiện ngay lập tức. Không lâu sau đó dân Đông Berlin kéo đến cửa khẩu Bornholmer Straße đòi sang phía Tây. Harald Jäger báo động và xin chỉ thị. Cấp trên hạ lệnh chỉ cho những kẻ cầm đầu bọn nổi loạn xuất cảnh và nhớ đóng dấu cấm nhập cảnh trở lại. Song ba mươi phút trước nửa đêm, trước áp lực ngày một tăng của đám đông, viên trung tá bất chấp lệnh trên, cho lính mở toang cửa khẩu. Trong vòng hai tiếng đồng hồ, 20.000 người Đông Berlin tràn sang phía Tây. Bây giờ chỉ còn những bảng ghi dấu vết của bức tường ở chỗ ấy.

Ngồi xem lại những bức hình năm đó, biểu tình nối tiếp biểu tình tại trên dưới 50 thành phố và trị trấn khắp Đông Đức, nửa triệu người ở Leipzig, một triệu người ở Berlin, Rostock, Plauen, Weimar, Dresden, Magdeburg…, thậm chí ở một thị trấn vắng hoe như Suhl với dân số chưa đầy ba vạn rưỡi cũng có hai vạn người biểu tình, tôi bắt gặp một bức hình về một cuộc biểu tình của 10.000 sinh viên ở Berlin. Và một cuộc biểu tình chỉ thấy những chiếc ô: cuối mùa Thu ở Đức trời thường mưa dai dẳng. Tôi gửi bức hình cho một người bạn. Bạn hỏi: Hồng Kông? Không, Leipzig 1989.
© 2014 pro&contra

-CUỘC PHẢN KHÁNG CỦA HỒNG KÔNG VÀ TƯƠNG LAI VIỆT NAM

Boxitvn

Trần Quí Cao
Bauxite Việt Nam hoan nghênh ông Trần Quí Cao từ sự kiện Hồng Kông đang nổi bão liên tiếp mấy hôm nay đưa ra dự đoán về ván cờ Trung Quốc liên quan mật thiết đến tương lai Việt Nam. Vâng, một cơ thể ốm yếu như cái thể chế chúng ta đương còng lưng gánh, nhìn về phương diện nào cũng đã đến lúc cùng mạt, vậy mà lại khư khư ôm chân cộng sản Tàu trong mọi đường đi nước bước thì một phong trào dân chủ ngay tại chính quốc có khả năng làm lung lay tận gốc chính sách độc tài cộng sản khét lẹt mùi Đại Hán hẳn là cơ hội ngàn vàng để con dân nước Việt thoát cái ách Trung Cộng (ách Trung và ách Cộng) không gì quý giá cho bằng. Nhưng xét cho cùng, dân Việt vốn không tự mình khoác lấy ách ấy mà chính là mấy vị tổ cộng sản rước nó về cho dân, thì trách nhiệm của thế hệ cộng sản đang cai trị đất nước hôm nay phải tự mình thoát trước và giúp dân cùng thoát, đó chính là lẽ công bằng. Tiếng nói của 61 đảng viên vừa qua cho thấy thực tế đã chín muồi một yêu cầu sống còn như vậy.
Tất nhiên, kêu gọi một đảng cộng sản “thoát Cộng”, về một phương diện nào đấy e cũng vẫn là chuyện nực cười, huống chi với những vị đang sống chết với chiếc ghế mà nếu không có hai chữ “cộng sản” thì nằm mơ cũng chẳng thấy, thì chẳng phải là phản động đứt đuôi rồi sao. Kêu gọi một đảng đang một mình một cỗ ngất ngưởng trên chiếu rượu chót vót mà phía dưới là ngót 90 triệu con người đang è cổ ra đỡ cho chiếc chiếu ấy, từ bỏ vị thế độc tài trở về trong lòng dân tộc, về một phương diện nào đấy e vẫn là một cách nói quá lạc quan mà những ai có chút suy nghĩ có lẽ cũng chẳng dám tin. Nhưng thôi, hãy cứ lạc quan để mà vỡ mộng thì cũng còn hơn là bi quan để không còn tìm thấy một con đường nào cho dân tộc ngoài con đường làm cho đảng cộng sản trở lại trong sạch “như nước suối ban mai” để “tiếp tục lãnh đạo nhân dân”, giữa lúc phong trào dân sự chưa bao giờ hưng phấn như hiện nay. Đó là hai điểm lưu ý của chúng tôi khi chia sẻ bài viết tâm huyết này. Rất mong được bạn đọc cùng quan tâm trao đổi.
Bauxite Việt Nam

Cuộc phản kháng của Hồng Kông
Sau 17 năm trở về với Trung Hoa dưới chính sách “một quốc gia, hai chế độ”, đến nay người dân Hồng Kông cảm nhận sâu sắc rằng quan niệm về Tự do Dân chủ của họ và của Đảng Cộng sản Trung Quốc khác nhau hẳn.
Người Hồng Kông không chấp nhận quan điểm của Trung Hoa đại lục rằng Tự do Ứng cử và Bầu cử nghĩa là các các Ứng cử viên vào các vị trí chính quyền tại Hồng Kông phải được quyết định bởi chính quyền đại lục. Dân chúng Hồng Kông đang thể hiện quan điểm của mình bằng các cuộc biểu tình rộng khắp và kiên quyết tại trung tâm Hồng Kông thu hút sự chú ý của thế giới.
Thế giới chú ý vì Hồng Kông là một trung tâm tài chánh lớn của thế giới. Hơn nữa, sự việc không chỉ là của Hồng Kông, không chỉ là của Trung Hoa. Đây là cuộc đối đầu giữa quan điểm Dân chủ Tự do phổ quát trên thế giới và quan điểm Dân chủ do một đảng lãnh đạo độc quyền và toàn diện. Quan điểm sau là quan điểm chính thống của Trung Hoa Cộng sản và của Việt Nam Cộng sản, hai đồng chí chung chiến hào tư tưởng. Các nước Đông Á và Đông Nam Á càng chú ý tới sự việc nhiều hơn.
Các nhà quan sát chính trị so sánh phong trào phản đối chính quyền Bắc Kinh của Hồng Kông hiện nay với phong trào Thiên An Môn năm 1989, và nhận định lần này gây khó hơn cho Bắc Kinh vì tính quốc tế rất cao của Hồng Kông không cho phép Bắc Kinh dễ dàng mang xe tăng tới đàn áp như năm 1989 ở Thiên An Môn. Nếu phong trào Hồng Kông đòi dân chủ thành công, rất có thể có hiệu ứng dây chuyền tới phong trào đòi dân chủ hóa toàn Trung Hoa đưa tới nước Trung Hoa thoát Cộng. Nếu phong trào Hồng Kông đòi dân chủ thất bại thì tinh thần Hồng Kông cộng hưởng với tinh thần Thiên An Môn trước đó cũng sẽ để lại một dấu ấn tinh thần hướng về Tự do rất khó phai trong lòng người Trung Hoa. Dấu ấn này sẽ không để dân chúng Trung Hoa nằm im lâu.
Hơn nữa, hiện nay, môt số tỉnh thành quan trọng trên đại lục cũng đang rục rịch đòi phản kháng. Những nơi này đang theo dõi diễn biến của Hồng Kông, và chắc chắn lòng can đảm cùng cảm hứng đấu tranh cho tự do được thúc đẩy mạnh mẽ.
Thực là một bài toán rất khó cho Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Tương lai của Việt Nam
Đảng Cộng sản Việt Nam chắc chắn rất quan tâm tới cuộc phản kháng của Hồng Kông. Bởi vì chỗ dựa hiện nay của Đảng CSVN không phải là dân chúng trong nước, mà là Đảng Cộng sản Trung Quốc. Nếu Đảng CS Trung Quốc không còn thống trị Trung Hoa, Đảng CSVN cũng sẽ mất quyền thống trị Việt Nam.
Nếu Đảng CS Trung Quốc sụp đổ, Đảng CSVN không thể tiếp tục tồn tại lâu.
Nếu các người lãnh đạo Đảng CS Trung Quốc thành công trong việc khuất phục Hồng Kông, thì thành công đó cũng chỉ tạm thời kéo dài sự thống trị của họ. Dân chúng Trung Hoa vốn có tinh thần trọng tự do từ những năm 1840 khi tiếp xúc với phương Tây, được trui rèn qua các phong trào và các cuộc đấu tranh trước khi lục địa bị nhuộm đỏ năm 1949. Chủ nghĩa Cộng sản chỉ tạm thời thống trị chứ không thể tiêu hủy các giá trị nhân bản lâu dài. Tinh thần tự do, dân chủ, bình đẳng vẫn chảy ngầm dưới bề mặt đợi ngày bừng lên. 25 năm trước là Thiên An Môn. Hôm nay là Hồng Kông. Nếu sự phản kháng của Hồng Kông hôm nay thất bại thì nó cũng khiến Đảng CS Trung Quốc phải e dè hơn, mở rộng hơn một số quyền Tự do cho dân chúng. Chế độ Cộng sản nào cũng vậy, khi phải lùi một một bước trước áp lực dân chúng đòi Tự do đều có nghĩa chế độ đang tiến gần hơn một bước tới ngày cáo chung. Bởi vì từ căn bản, Cộng sản đối lập toàn diện với Tự do. Trong hoàn cảnh thế giới và khu vực hiện nay, các đảng Cộng sản còn sót lại của châu Á đang lùi với gia tốc càng nhanh.
Khi Đảng CS Trung Quốc suy yếu hơn, họ sẽ không còn sức mạnh chống lưng cho Đảng CSVN. Đảng CSVN có thể một mình chống chọi với các yêu cầu chính đáng và hợp thời đại của dân chúng Việt Nam trong bao lâu nữa? Hai năm? Bốn năm? Những con số rất nhỏ đối với lịch sử, nhỏ cả đối với một đời người!
Huống chi, Đảng CS Trung Quốc, trong khi cùng chiến hào tư tưởng với Đảng CSVN, vẫn không từ bỏ dã tâm thôn tính Việt Nam. Đi chung với Đảng CS Trung Quốc có nghĩa là phản bội lại Tổ quốc Việt Nam.
Có muốn níu kéo lại quyền thống trị tuyệt đối mà không chính đáng này thì thời gian níu được cũng không dài, Đảng Cộng sản Việt Nam có thể cố đấm ăn xôi mà gánh lấy cái gánh quá nặng và quá xấu của kẻ bán đứng Tổ quốc hay không? Các đảng viên còn lương tri và tỉnh táo có để cho đảng mình làm cái việc tày trời “di xú vạn niên” hay không? Dân chúng, đã quá sức nhẫn nhịn, có để yên cho một Đảng CSVN đang đà sụp đổ, tiếp tục chính sách bán nước, buôn dân, vơ vét đầy túi tham hay không?
Giải pháp tốt nhất cho Đảng CSVN là từ bỏ chế độ độc tài, từ đó độc lập với Đảng CS Trung Quốc. Giải pháp này sẽ mang lại các lợi ích to lớn sau đây:
1) Lợi ích cho đất nước: dân chúng Việt Nam sẽ được sống và làm việc trong môi trường đa nguyên và tự do, chính là môi trường khai phóng cho tình đoàn kết, tinh thần hợp tác, học hỏi, sáng tạo góp sức làm đất nước giàu mạnh. Một nước Việt Nam như vậy sẽ đầy đủ tư cách là công dân tích cực của thế giới, được nể trọng, do đó có đầy đủ tư thế bảo vệ hòa bình mà không phải trả giá bằng lệ thuộc hay mất một phần Tổ quốc. Một nước Việt Nam như vậy sẽ không còn phải trông chờ thụ động vào các động thái của Trung Hoa, mà tích cực phát triển độc lập với các diễn biến chính trị của Trung Hoa, và hơn thế nữa, có thể quan sát các biến chuyển của Trung Hoa mà vạch ra chính sách ích quốc lợi dân thích hợp.
2) Lợi ích cho Đảng CSVN: Mất vị trí độc quyền thống trị, nhưng sẽ có vị trí một chính đảng trong cộng đồng dân tộc. Các sai lầm đã qua sẽ được tha thứ, các công lao sẽ được ghi nhận. Chuyển thành công và êm thấm đất nước từ chế độ độc tài và toàn trị đã 40 năm sang chế độ dân chủ và tự do là công lao rất lớn. Lòng dân sẽ ghi nhận. Còn lợi ích nào lớn hơn cho Đảng CSVN khi được trở về làm một thành viên bình đẳng trong lòng dân tộc? Các đảng viên của Đảng CSVN sẽ yên tâm và trở lại tự hào một cách chính đáng về đảng của mình. Còn lợi ích nào lớn và sung sướng hơn?
Thưa các nhà đấu tranh cho dân chủ, cho phát triển lâu dài của đất nước. Đảng CSVN đang lùi từng bước và sẽ mất dần độc quyền thống trị, Tổ quốc đang tiến lên từng ngày hội nhập vào thế giới văn minh, giàu mạnh, thế giới dân chủ, tự do. Hoàn cảnh này càng yêu cầu các nhà tranh đấu hợp tác với các đảng viên tiến bộ, nhằm giúp Đảng CSVN hiểu lợi ích của quốc gia và của đảng mà mạnh dạn bước về hướng dân chủ tư do nhanh hơn. Hoàn cảnh càng yêu cầu dân chúng Việt Nam đoàn kết nhau, nhìn rõ mục tiêu mà kiên quyết tiến bước trong tinh thần bao dung, hòa hợp. Không để mảy may hận thù ích kỉ làm u ám tinh thần hướng tới tự do, u ám môi trường xây dựng lại đất nước sau này.
Thế hệ chúng ta sẽ tạo và để lại một môi trường sáng trong, nhân bản, thuận lợi cho con cháu chúng ta thỏa sức tung cánh lượn bay và phát triển.
Ước mơ này có lớn quá sức của dân tộc không? Có lớn quá sức của Đảng Cộng sản Việt Nam không?
T.Q.C.
Tác giả gửi BVN
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét