Chính trị – Xã hội
Trung Quốc: “Chỉ giải quyết tranh chấp Biển Đông qua thương lượng trực tiếp” -(RFI) >>> Cam Ranh, “vũ khí” chống Trung Quốc của Việt Nam?
38 tàu cá Trung Quốc dàn hàng ngang chặn tàu Việt Nam -(NLĐO) — Tình hình Biển Đông 21/6: Tàu hải giám mở hết tốc lực đâm tàu CSB -(ĐSPL) — Học giả quốc tế ấn tượng mạnh trước chứng cứ chủ quyền Hoàng Sa của VN -(Infonet)
Các học giả, nhà nghiên cứu quốc tế xem tận mắt tàu cá bị đâm chìm -(GDVN) >>> Lý Khắc Cường: Trung Quốc sẽ kiên định chống bá quyền trên biển?! >>> Dương Khiết Trì: Trung Quốc quyết không “nuốt trái đắng chủ quyền”?!Máy bay trinh thám của Trung Quốc hoạt động mạnh quanh giàn khoan Hải Dương 981 -(LĐ) >>> Trung Quốc có thể tạo ra tiền lệ tồi tệ cho các đảo nhân tạo
Từ Hoàng Sa ngày 21.6: Liên tục xảy ra nhiều tình huống nguy hiểm – (TNO)
Trung Quốc đã đe dọa an toàn, an ninh hàng hải tại Biển Đông -(PLTP) >>> Trung Quốc sợ chủ nghĩa dân tộc -*** Sợ chủ nghĩa dân tộc của quốc gia mà TC xâm lược,còn TC thì đẩy chủ nghĩa dân tộc của TC hướng ra ngoại quốc-
Học giả quốc tế kêu gọi xóa bỏ “đường lưỡi bò” phi pháp của Trung Quốc -(PLTP) >>> Trung Quốc dùng nhiều tàu lớn chèn ép tàu của Việt Nam
Tàu Trung Quốc bám đuổi, tìm cách đâm, húc tàu Cảnh sát biển -(Soha) — Tàu Trung Quốc ép hướng, bám sát tàu Việt Nam 30 mét -(TT)
Cặp kính đặc biệt gửi đến tướng “diều hâu” La Viện -(Soha) -Cách đây hàng chục năm, khi ngư dân chúng ta tiến hành khai thác trong vùng biển chủ quyền đã được cả thế giới công nhận thì phía Trung Quốc đã xua đuổi, ngăn chặn. Thậm chí đánh đập ngư dân, cướp, phá tài sản và hơn thế, đã có lần họ bắn lên tàu làm cháy hết cả tàu của ngư dân Việt Nam. Những vụ việc đó, đã gây thiệt hại nhiều tỷ đồng cho ngư dân Việt.
*** Nay mới nói,sao hồi trước câm họng,vụ 9 ngư dân Thanh hóa bị nó giết rồi kéo xác về Hải nam, thì ở gia đình của họ còn bị ngăn chân mọi người tới thăm hỏi- Cho nên bợ nó, sợ nó…cúc cung tận tụy với Bắc kinh giờ nó đấm vào mặt không biết nhục còn la chói lói .Nó còn gọi “đứa con hoang đàng” để tên Trì qua dạy dỗ và kêu quay đầu lại theo nó …,hai ngày rồi câm họng hến , chả dám đăng lại để phản pháo lại Bắc kinh.
Một ngư dân mất tích bí ẩn trên biển -(NLĐO) — Trung Quốc đơn độc -(NLĐO) >>> Trung Quốc lấp liếm sự thật
‘Đành phải chờ xem Trung Quốc làm gì tiếp với 4 giàn khoan khác’ -(TN) Ông Tây nói. >>> Giáo sư Carl Thayer: ‘Đâm tàu Việt Nam là hành vi cướp biển’
Hội đồng nhân quyền LHQ thông qua báo cáo của Việt Nam -(NLĐO) — Hội đồng nhân quyền LHQ thông qua báo cáo UPR của Việt Nam -(Infonet) — UPR: Việt Nam chấp thuận 182, bác 45 khuyến nghị -(RFI) >>> Cam kết UPR : Việt Nam từ chối nhiều khuyến nghị nhân quyền cơ bản — 227 khuyến nghị đối với VN tại Hội đồng Nhân quyền LHQ -(RFA)Công trình quyết toán khống, dân lao đao -(NLĐ) >>> Ép dân di dời
Để xây dựng không phép, cán bộ xã “thách” dân đi kiện (!?) -(ĐSPL) >>> Bài 14: Ồ ạt làm nhà máy điện nhưng bỏ ngỏ hàng rào kỹ thuật?
Biểu hiện tột cùng của quyền lực -(LĐ) – Chống “tiêu cực” ấy mà. — Ngày Báo chí Việt Nam -(RFA)
Ngô Tự Lập: Tuổi nghĩ hưu: Bộ luật Lao động đang bị diễn giải và áp dụng sai (viet-studies 20-6-14) ◄◄◄
Lê Xuân Khoa – Việt Nam: Cơ hội cuối cùng hay những bước đột phá cần thiết -(DL)Xích Tử – Nhân dân Lý Sơn biết ơn Bác Đồng -(DL) — Tâm Don – Phản biện và phản kháng -(DL)
Govapha – Xuyên tâm liên chữa bá bệnh -(DL) — Tạ Duy Anh – Đồng chí ta, đồng chí địch -(DL)
Sao Hồng – Báo “Nhân Dân”? -(DL) — Hoàng Nhất Phương – Điểm sách “Kẻ Bị Khai Trừ ” của Nguyễn Mạnh Tường -(DL)
TUYÊN BỐ 6-2014 (cập nhập: 418 người ký) -(Boxitvn)
Bố láo con hư - Tiến Trung Nguyễn – (DLB) — Thông điệp loài Đà điểu – (DLB) — “Thoát Trung”?! – Huỳnh Thục Vy – (DLB) — Công việc cần thiết hiện nay – (DLB)
Từ Phùng Quang Thanh, tới bà Barbara – (DLB) — Những cánh tay nối dài với Trung cộng – (DLB)
Xã luận cuối tuần 21/6/2014: Vòng nô thuộc từ từ siết chặt -(DTD) - “… dường
như một thỏa thuận ngầm giấu nào đó đã thừa cơ tung hoành: phương Bắc
hoàn toàn có quyền thao túng Biển Đông bằng cơ chế vận hành vô tội vạ
các giàn khoan. Nói cách khác, sự việc rất có thể đang tiến gần đến thời
kỳ mà Trung Quốc muốn làm gì thì làm. ‘Phải chăng Trung ương để cho
Trung Quốc muốn làm gì thì làm ở Biển Đông?’ cũng là câu hỏi gần sát
giới hạn chịu đựng của nhiều vị công thần và cách mạng lão thành trong
những tuần qua“
Khán giả đã quay lưng với trận đấu này -( Mạnh Kim FB) — Gởi ông Nguyễn Tấn Dũng: TỨC CẢNH -( Caubay Thiem FB)
Kinh tế
Vốn ngoại đổ mạnh vào bất động sản -(Infonet) — TP HCM trao giấy chứng nhận đầu tư cho doanh nghiệp Trung Quốc -(PLTP)
Vàng trong nước cao hơn thế giới 3,2 triệu đồng/lượng -(TN) — Paris bán lại tập đoàn Alstom cho General Electric của Mỹ -(RFI)
Bộ trưởng Xây dựng: Chưa cần tiền, BĐS đã ấm lên -(ĐV) — Phụ thuộc TQ: Sập bẫy giá rẻ, dân cầm dao đằng lưỡi -(ĐV)
Nhập siêu từ Trung Quốc tăng 110 lần sau 12 năm -(GDVN) — Vải chín đỏ đồi, người trồng đỏ mắt thắt ruột -(VNN)
Thế giới
Obama muốn kết thúc hiệp định TPP trước vòng công du châu Á -(RFI) — Mỹ đưa một số nhân viên sứ quán ra khỏi Kenya -(VOA)
Ukraina tố phe ly khai nổ súng, Nga tập trận bất thường ở biên giới -(RFI) – Các nước Baltic quan ngại việc Nga can thiệp vào Ukraine -(RFA)Tổng thống Putin ra lệnh cho binh sĩ ‘báo động tác chiến đầy đủ’ -(VOA) — Tổng thống Putin ra lệnh tập trận bất ngờ ở Quân khu trung tâm -(NLĐO) — Phe đòi ly khai Ukraine bác bỏ lệnh ngưng bắn -(VOA)
Nga khiếu nại với WTO về các biện pháp chế tài của Tây phương -(VOA)
Mỹ – Pháp hối thúc Bagdad thành lập chính phủ liên hiệp -(RFI)
Chấm dứt sự tự cô lập -(NLĐ) – Đối mặt sự trỗi dậy hung hăng của Trung Quốc ở khu vực, Nhật Bản đang từng bước chấm dứt sự cô lập về quân sự mà họ tự áp đặt trong hơn nửa thế kỷ qua.
Thêm một nhà hoạt động nhân quyền TQ bị bắt giữ -(RFA) — Hồng Kông trưng cầu dân ý phổ thông đầu phiếu trên Internet -(RFA) — Nửa triệu dân Hồng Kông bỏ phiếu trên mạng đòi dân chủ -(RFI)
13 kẻ tấn công bị hạ sát trong vụ đánh bom sở cảnh sát ở Trung Quốc -(VOA) – Tân Cương : Cảnh sát Trung Quốc hạ sát 13 kẻ tấn công -(RFI) – Lễ hội thịt chó tại Quảng Tây bị chống đối dữ dội -(RFA)
Ai Cập: 183 người bị tuyên án tử hình-(RFA) >>> Pakistan: thêm 30 phiến quân bị tiêu diệt >>> Afghanistan: người dân biểu tình đòi đếm phiếu công bằng
Binh sĩ Nam Triều Tiên bắn chết 5 đồng đội tại vùng biên giới -(VOA)
Phiến quân chiếm thị trấn Iraq gần biên giới Syria -(VOA) >>> Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc kêu gọi cấm vận vũ khí đối với Syria >>> Ký giả nổi tiếng của Somalia thiệt mạng trong vụ nổ bom >>> Thái Lan yêu cầu Mỹ xét lại việc ghi tên Thái Lan vào sổ đen buôn người
Một Nửa Du Học Sinh Trung Quốc Ưu Tú tại Mỹ Không Muốn Hồi Hương -(ĐKN) >>> Trung Quốc: Bắt Giữ Lãnh Đạo Đài Truyền Hình Trung Ương trong Cuộc Chiến Chống Tham Nhũng
Tôi viết bài này để cảnh báo thế giới! -(TVN) -Một mình đến thành phố Hiroshima ngay sau khi quả bom nguyên tử được ném xuống, W. Burchett vượt qua sự thù hằn của nạn nhân bản xứ và ảnh hưởng của phóng xạ để đưa sự thật ra công luận.
Hơn 200 ngàn người bỏ phiếu đòi dân chủ cho Hồng Kông, lãnh đạo Trung Quốc lo lắng -(TN)
Trung Quốc:Thủ phạm vụ tấn công ở Tân Cương xin lỗi trên truyền hình -(RFI) — Trung Quốc người Hồi Giáo đừng tham gia cuộc thánh chiến -(RFA)
Tổng thống Ukraina đề nghị đối thoại với phe ly khai -(RFI) — Ukraina tố phe ly khai nổ súng, Nga tập trận bất thường ở biên giới -(RFI) — Tổng thống Nga kêu gọi đối thoại ‘toàn diện’ với Ukraine -(VOA) — Phe đòi ly khai Ukraine bác bỏ lệnh ngưng bắn -(VOA)
Irak : Chính quyền liên tiếp bại trận trước quân nổi dậy -(RFI) — Iraq mất thêm ba thị trấn: Al-Qaim, Rawa, và Ana -(RFA) — Phiến quân tiếp tục chiếm các thị trấn ở Iraq -(VOA)
2 người Palestine bị bắn chết trong lúc Israel tìm 3 thiếu niên mất tích -(VOA) >>> Bom nổ ở Cao nguyên Golan, 1 thiếu niên Israel thiệt mạngGiáo hoàng Phanxicô tố cáo đích danh mafia Ý -(RFI) – Đức Giáo Hoàng lên án hành động bạo lực của mafia đối với trẻ em -(VOA)
Hội nghị “Our Ocean” ở Washington DC -(RFA)
Tân Cương – cái nhọt bọc của Trung Quốc – (GTVT) — Trải nghiệm dịch vụ ngủ trên giường của lãnh tụ Kim Jong-il – ( DT)
Văn hóa – Giáo dục – Khoa học - Xã hội
Dạy ngoại ngữ không giống ai -(NLĐ) >>> Rối bời vì chương trình tiếng AnhTaxi chạy bằng năng lượng mặt trời -(Bizlive)
Điều gì khiến chúng ta trân trọng? -(TVN)
Một ngôi làng của người Palestine trở thành di sản thế giới -(VOA)
Trộm heo, gà để… “lót dạ” xem World Cup -(NLĐ) >>> Bắn chết nhân viên massage vì bị từ chối phục vụ
Nữ cử nhân mất mạng vì đòi ly hôn trước ngày cưới -(ĐSPL) >>> “Côn đồ thôn’ nổi điên chém xối xả nhiều hàng xóm của người tình
Cô giáo mầm non bị chồng đuổi tận giết tuyệt -(PLTP) — Căm phẫn cảnh chồng bắt vợ ăn phân, dùng then cửa đánh vào mặt… -(Soha)Áo ngực nghi của Trung Quốc có đỉa bò lúc nhúc? -(Soha) — Bị truy sát trước quán karaoke, một thanh niên nguy kịch -(TN)
Đình chỉ cả tổ bay VietJetAir đi Đà Lạt hạ cánh tại Cam Ranh -(Bizlive)
Tranh cãi về việc “cho phép mang thai hộ” nhưng “cấm đẻ thuê” -(PT)
Thịt lợn chết “lết” từ lò mổ tới bàn ăn -(VEF) >>> Chi tiền triệu cho con dưới 1 tuổi học bơi kiểu Tây
LMHT - Lòng yêu nước là cái khỉ mốc gì?
LMHT
Tác giả gửi tới Dân Luận
Bài viết ra đời trong bối cảnh những người bạn trẻ như tôi ra nước
ngoài để đấu tranh cho quyền làm người trong nước, ngoài biển khơi chủ
quyền quốc gia đang đặt vào thế lâm nguy, trong nước, lòng dân mỏi mệt
nhưng hầu hết là thờ ơ.
Bài viết cũng ra đời sau 1 ngày kết thúc cuộc bàn luận ở tại Hà Nội về cụ Phan Châu Trinh.
Bài viết mong muốn nói thẳng –nói thật về cái sức mạnh nhân dân và lòng yêu nước; cái chính nghĩa mà báo chí, miệng các vị quan, các anh chị tri thức ngày ngày rao giảng.
Họ đưa con họ ra nước ngoài, thụ hưởng nền vật chất – tinh thần nước ngoài. Và về tiếp quản cơ ngơi gieo rắc cái nghèo – hèn – mạt đó lên dân đen.
Nhiều anh, chị, cô, chú, bác, dì nhìn thấy đất nước bị lạm phát, bán tài nguyên... thì cho rằng nó ở tầng vĩ mô, ở đâu đâu... chứ không nghĩ nó hiện hữu ngay trong bữa ăn của mình, trong giáo trình mà con cháu mình đang học, trong môi trường làm việc của mình và người thân.
Đó là vì sao tham nhũng vẫn hoành hoành, nạn lạm quyền lực của các vị viên quan ngày một tăng... Do không ai ngăn hoặc không muốn ngăn họ lại, cũng bởi vì chúng ta quên rằng đất nước này bản thân nó là của mỗi người chúng ta trước khi nó là của chúng ta.
Tổ Quốc vì thế trở nên xa lạ, xa tầm với... Nó không hiện hữu trong lòng chúng ta, mà chỉ được nhắc lại khi ta đọc về nó trên báo chí, trên truyền hình, trên đài phát thanh cứ 6h sáng và 18h00 tối...
Đất nước này của ai? – Xin thưa, đất nước này của những tên cơ hội, những lợi ích nhóm đang tìm cách bòn vét, thu lợi cá nhân. Và chỉ có vậy mà thôi.
Và chúng ta biểu thị thái độ lẫn suy nghĩ: Chúng ta sẽ làm gì và chúng ta có đủ khả năng đáp trả những hành động của Trung Quốc không?
Tôi không được lạc quan tếu như ông tướng Nguyễn Chí Vịnh, khi khẳng định “chúng ta đủ khả năng”.
Tôi khẳng định, chúng ta hoàn toàn không đủ khả năng để chống lại Trung Quốc, hiện thời và cả tương lai gần sắp đến chúng ta như một cái xác chết trôi, đặt vào cái thế đã rồi, chúng ta chỉ cần trời – khấn Phật sao cho Mĩ, Nga, Anh, Pháp rủ lòng thương đoái hoài đến, sao cho Trung Quốc nhân từ mà không tiếp tục xâm phạm nữa. Tôi tin lãnh đạo hiện thời, Bộ Chính trị của nước CHXHCN Việt Nam sẽ nghĩ như thế. Vì nếu ta sử dụng vũ trang trong trường hợp Trung Quốc tiếp tục lấn tới, thì chúng ta sẽ thua, và chúng ta sẽ trở thành một tỉnh của Trung Quốc trong vòng mấy nốt nhạc. Cái câu “ăn sáng ở Lạng sơn, ăn trưa ở Đà Nẵng, ăn tối ở Sài Gòn” của chính quyền Trung Quốc sẽ thành hiện thực. Lý do, chúng ta cần nhìn thẳng vào sự thật, chúng ta đối đầu với Trung Quốc bằng cái gì?
Tiềm lực kinh tế ta, tiềm lực quốc phòng ta là gì so với Trung Quốc?
Chính nghĩa ư? Có phải nó sẽ giúp ngăn chặn đoàn quân Trung Quốc tiến đánh Việt Nam không? Hay nó chỉ làm trò cười trước trò chơi quyền lực giữa các ông lớn?
Đồng minh ư? Chúng ta có quá nhiều bè, nhưng không có lấy một người bạn đúng nghĩa. Ai sẽ giúp chúng ta khi lâm chiến? Cuba ư? – Đế quốc Mĩ à? Người anh em Lào sao? Ai sẽ cứu vớt chúng ta? – Hay chỉ là những lời kêu gọi suông, và trò hề Liên Hiệp Quốc?
Nhân dân? – Thế trận quốc phòng nhân dân? – Ôi không? Đây không phải là thời kỳ của những năm 50-60-70-80 ở miền Bắc khi thông tin còn hạn chế, khi độc lập và thống nhất quốc gia là mục tiêu cao cả, khi mà chính quyền của đủ mạnh và còn ít nhiều nước nước, vì dân. Lòng dân hiện nay đã mất, chính quyền bạc nhược, sự tham nhũng và nạn thờ ơ – vô cảm về chính trị xã hội đã trở thành căn bệnh đại dịch. Dân không thích chính nghĩa đâu, dân không thích chiến tranh đâu, dân cũng chẳng muốn tham gia cái thế trận nào hết. Dân chỉ muốn ăn cơm ngày 3 bữa, tối coi tivi thời sự, dân còn đang lo chết trối với cơm áo gạo tiền...
Ai sẽ xung phong vào cái “thế trận quốc phòng toàn dân” ấy khi mà chính quyền bóc lột với nhiều thứ phí, bộ đội thì mặc định bảo vệ chế độ, công an thì thanh gươm – lá chắn chế độ, tình trạng đất đai thì bị cướp bóc từ cấp xã cho đến thành phố.... Cái thực trạng mà đến cụ Phan Châu Trinh từng phải lắc đầu ngao ngán:
“Vua ngồi thăm thẳm cung sâu
Một đời chỉ biết đè đầu dân đen
Dưới đại thần đua chen tước lộc
Ngoài trăm quan hì hục thân danh...”
Nguyên nhân chẳng do đâu xa, chỉ bởi đó là kết quả của việc Đảng và Nhà nước cấm nhân dân:
“Cấm chẳng cho hỏi han việc nước
Cấm chẳng cho ao ước thở than… “
Dân đã không quan tâm đến chính trị, thì nạn thờ ơ/ vô cảm xã hội
tăng lên. Chúng ta vỡ mộng thật sự và cần phải như thế. Chẳng còn lòng
yêu nước nào cả ở số đông người dân, chính nghĩa cũng đã không còn hợp
thời khi sự vị kỷ dân tộc ngày một chiếm ưu thế. Do đó, nó khiến cái câu
nhận xét của ông nhà báo, Tổng thư ký báo Vietweekly (Mỹ) - Etcetera
Nguyễn khi trả lời phỏng vấn phóng viên Dân trí. “Việt Nam đang có trong
tay vũ khí quan trọng nhất, đó là chính nghĩa. Mỗi khi có nạn xâm lăng,
tình yêu dân tộc của người dân Việt Nam lại trỗi dậy mạnh mẽ...”, trở
nên lạc lõng. Bởi đơn giản, nó chỉ là sự nhắc lại bài học trong sách
Lịch sử, chứ không đoái hoài đến thực tiễn xã hội đương thời.
Nếu ai bảo rằng, có, đó là biểu tình của hàng vạn công nhân ở 3 miền thời gian qua. Thì xin thưa, đó chỉ là sự bộc phát của người công nhân, họ sẵn sàng phá hỏng máy móc, đánh đập các ông chủ, quản lý xí nghiệp – nhà máy do họ bị bóc lột – chửi bới hàng ngày (đặc biệt là mấy vị Đài Loan, Trung Quốc, Hàn Quốc...). Xả uất ức, và lòng yêu nước, chủ quyền chỉ là bình phong cho tình trạng đó chứ không phải là chủ thể mà người công nhân hướng đến. Do đó, họ phá hết, hôi của, xe máy rầm rộ... nhưng cuối cùng ai lại về nhà nấy, lo miếng cơm manh áo... Cái chủ quyền, cái chính nghĩa, lòng yêu nước nói toẹt ra là thứ xa vời, không nuôi sống họ được.
Dù phũ phàng nhưng đó là sự thật!
“Một dân tộc dốt là một dân tộc yếu” - câu mà ông Hồ Chí Minh đã từng tuyên bố trước đây nay đã nghiệm. Dốt ở chỗ không nhận thức được giá trị của dân tộc như thê nào, biến chuyển ra sao ở các vị IQ lớn. Dốt ở chỗ người dân đa phần “thân ai nấy lo/ nhà ai nấy sáng” kệ cho Đảng và nhà nước hành xử với quốc gia/ dân tộc này. Do đó, nếu ông Phan Trung Lý (Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật) cho rằng: “Hai chữ NHÂN DÂN viết hoa và tầm vóc, sức sống của Hiến pháp mới” thì tôi nghĩ rằng: CHÍNH NGHĨA, LÒNG YÊU NƯỚC được nhắc thế để tự an ủi tinh thần nhau thôi, chứ thật ra nó bị bào mòn, triệt tiêu gần hết rồi, không còn khả năng sử dụng trong trường hợp chiến tranh nữa (nhất là trong việc huy động diện rộng tầng lớp nhân dân).
Nếu các vị không tin, thử làm một cuộc điều tra xã hội ràng buộc về lòng yêu nước xem sao. Trong đó có câu hỏi: “Giờ đất nước lâm nghi, bạn sẵn sàng nhập ngũ ra đảo hay không?” (A) là sẽ biết kết quả thế nào, tôi e rằng nó sẽ giống như việc hỏi: “Theo bạn, nên bỏ điều 4 hiến pháp hay không?” (B). Một câu hỏi dễ dàng, nhưng câu trả lời lại khó chấp nhận đối với vận mạng của một quốc gia (A), đối với vận mạng của một chính thế (B).
Câu trả lời ai cũng biết, nhưng không ai dám đối diện, đành phải dối lừa nhau bằng ngôn từ - hành vi sáo rỗng, giống như việc ông Nguyễn Bá Thanh đưa đoàn sang Thụy Điển học chống tham nhũng gần đây vậy.
Do đó, Việt Nam với khí tài hiện đại mà ông Dũng trong thời kỳ làm thủ tướng mang về sẽ giúp bảo vệ cho các yếu nhân tỵ nạn nước ngoài, giúp đất nước cầm cự được từ 3 đến 7 ngày. Sau đó Việt Nam sẽ là Tân Cương hoặc Tây Tạng.
Sẽ có kháng cự, nhưng kháng cự đó quá nhỏ để làm nên chuyện gì đó.
Đơn giản vì đất nước một ngày Nghèo, dân tộc này một ngày Hèn, xã hội đã Mạt.
Chưa bao giờ tôi dám tin vào điều đó cả, cái điều mà như đạo diễn Trần Văn Thủy đã từng khẳng định: “những lầm lẫn trong xã hội, nếu có, có lẽ trách nhiệm ở chính người dân chúng ta, chiếm 51%.”
Tôi cho là hơn cả thế.
Đất nước này quá nhiều đau khổ, nhưng một người phụ nữ biết bao lần gặp nạn, nhiều lắm những gian truân nhưng vẫn chưa thoát khỏi kiếp lừa. Từ cái thời là thiếu nữ xuân xanh như Mị Châu cho đến khi là bà già khú đế như thời Cộng sản.
Tất cả những sai lầm, lầm lẫn, lọc lừa đó không tự nhiên mà đến được, mà nó do chính người dân tạo nên – do trách nhiệm của hầu hết chúng ta. Đất nước này mạt – hưng; suy – thịnh của đều là trách nhiệm của chúng ta.
Trong bài diễn văn của cụ Phan Châu Trinh năm 1925 tại Sài Gòn, cụ cho rằng: “Còn dân nào ngu dại cứ ngồi yên mà nhờ trời mà mong đợi mà trông cậy ở vua, ở quan, giao phó tất cả những quyền lợi của mình vào trong tay một người, hay là một chính phủ muốn làm sao thì làm, mà mình không hành động, không bàn luận, không kiểm xét thì dân ấy phải khốn khổ mọi đường.”
Cũng chỉ ta thích giao phó, vô trách nhiệm. Do đó, chúng ta ưa sự xếp đặt để rồi sự xếp đặt đó khiến chúng ta bị tước đoạt quyền lực từ chính những người anh em của chúng ta. Những đứa con cùng một dòng máu, cùng một gốc tích.
Hiện trạng đất nước ngày nay, chẳng phải vì dân chúng giao phó cho một cá nhân, một nhóm người trong một Đảng tự do làm đấy sao?: sẽ có bực bội, sẽ có chút tức giận về tham nhũng, về hệ thống chính trị, về việc biển đảo bị xâm phạm... Nhưng sẽ chớm thoáng qua, rồi đâu lại vào đó. Họ tiếp tục đi vào con đường mưa sinh, thanh niên – trẻ em nếu không rơi vào áp lực thi cử thì tiếp tục những ngày chơi game - lướt web xem anh này, cô nọ hở hang, bị lộ chuyện về khách sạn, giường chiếu... Các cô bà sẽ tiếp tục than thở về giá cả lên, và đắm mình vào việc tìm cách chi tiền sau cho đủ đầy một buổi chợ; các viên công chức nhà nước thì tìm cách đưa xin việc, giữ ghế cho người quen biết và sáng đi chiều về như mọi ngày...
Sự quan tâm về chính trị - xã hội đã bị thay thế bằng sự quan tâm Cơm áo – gạo tiền.
Và đó là sự thật.
Vì thế, tôi thấy buồn cười, vừa nghẹn đắng khi đọc báo thấy ông chủ tịch nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam trả lời báo chí rằng: “Nhân dân ta luôn có truyền thống yêu nước nồng nàn. Mỗi khi độc lập, chủ quyền đất nước bị đe dọa thì nhân dân ta luôn đoàn kết một lòng, đứng lên bảo vệ Tổ quốc.”
Ông đâu biết đó là lời khuôn mẫu, mà khuôn mẫu thì giờ chỉ còn nằm trong sách, giấy tờ và báo chí (nhất là ngày mai, ngày báo chí Cách mạng Việt Nam)... chứ chẳng còn nằm ở trong lòng mỗi người dân Việt nữa rồi.
Và nếu chúng ta cứ rao giảng mãi cái quan niệm ảo tưởng về CHÍNH NGHĨA, LÒNG YÊU NƯỚC mà bỏ quên làm cho mỗi người dân thấy TRÁCH NHIỆM của họ đối với quốc gia dân tộc, thì dù Trung Quốc đưa 4 – 6 hai 12 cái vào vùng biển Việt Nam thì cũng không khác tình trạng bây giờ là bao. Ồn à 1 chút rồi rơi vào im lặng.Quảng Nam – 20/06
Bài viết cũng ra đời sau 1 ngày kết thúc cuộc bàn luận ở tại Hà Nội về cụ Phan Châu Trinh.
Bài viết mong muốn nói thẳng –nói thật về cái sức mạnh nhân dân và lòng yêu nước; cái chính nghĩa mà báo chí, miệng các vị quan, các anh chị tri thức ngày ngày rao giảng.
ĐẤT NƯỚC NÀY CỦA AI?
Đất nước này nghèo – hèn – mạt cứ tưởng ai cũng phải chịu hoặc tác động bởi sự nghèo – hèn – mạt đó. Nhưng không, tầng lớp lãnh đạo & con cháu của tầng lớp lãnh đạo đã biết cách để nó không ám vào mình/ con cháu mình...Họ đưa con họ ra nước ngoài, thụ hưởng nền vật chất – tinh thần nước ngoài. Và về tiếp quản cơ ngơi gieo rắc cái nghèo – hèn – mạt đó lên dân đen.
Nhiều anh, chị, cô, chú, bác, dì nhìn thấy đất nước bị lạm phát, bán tài nguyên... thì cho rằng nó ở tầng vĩ mô, ở đâu đâu... chứ không nghĩ nó hiện hữu ngay trong bữa ăn của mình, trong giáo trình mà con cháu mình đang học, trong môi trường làm việc của mình và người thân.
Đó là vì sao tham nhũng vẫn hoành hoành, nạn lạm quyền lực của các vị viên quan ngày một tăng... Do không ai ngăn hoặc không muốn ngăn họ lại, cũng bởi vì chúng ta quên rằng đất nước này bản thân nó là của mỗi người chúng ta trước khi nó là của chúng ta.
Tổ Quốc vì thế trở nên xa lạ, xa tầm với... Nó không hiện hữu trong lòng chúng ta, mà chỉ được nhắc lại khi ta đọc về nó trên báo chí, trên truyền hình, trên đài phát thanh cứ 6h sáng và 18h00 tối...
Đất nước này của ai? – Xin thưa, đất nước này của những tên cơ hội, những lợi ích nhóm đang tìm cách bòn vét, thu lợi cá nhân. Và chỉ có vậy mà thôi.
CHÍNH NGHĨA – LÒNG YÊU NƯỚC là cái khỉ mốc gì?
Khi giàn khoan HD-981 xuất hiện, nó như một phép thử cho cả người dân lẫn lãnh đạo xứ ta.Và chúng ta biểu thị thái độ lẫn suy nghĩ: Chúng ta sẽ làm gì và chúng ta có đủ khả năng đáp trả những hành động của Trung Quốc không?
Tôi không được lạc quan tếu như ông tướng Nguyễn Chí Vịnh, khi khẳng định “chúng ta đủ khả năng”.
Tôi khẳng định, chúng ta hoàn toàn không đủ khả năng để chống lại Trung Quốc, hiện thời và cả tương lai gần sắp đến chúng ta như một cái xác chết trôi, đặt vào cái thế đã rồi, chúng ta chỉ cần trời – khấn Phật sao cho Mĩ, Nga, Anh, Pháp rủ lòng thương đoái hoài đến, sao cho Trung Quốc nhân từ mà không tiếp tục xâm phạm nữa. Tôi tin lãnh đạo hiện thời, Bộ Chính trị của nước CHXHCN Việt Nam sẽ nghĩ như thế. Vì nếu ta sử dụng vũ trang trong trường hợp Trung Quốc tiếp tục lấn tới, thì chúng ta sẽ thua, và chúng ta sẽ trở thành một tỉnh của Trung Quốc trong vòng mấy nốt nhạc. Cái câu “ăn sáng ở Lạng sơn, ăn trưa ở Đà Nẵng, ăn tối ở Sài Gòn” của chính quyền Trung Quốc sẽ thành hiện thực. Lý do, chúng ta cần nhìn thẳng vào sự thật, chúng ta đối đầu với Trung Quốc bằng cái gì?
Tiềm lực kinh tế ta, tiềm lực quốc phòng ta là gì so với Trung Quốc?
Chính nghĩa ư? Có phải nó sẽ giúp ngăn chặn đoàn quân Trung Quốc tiến đánh Việt Nam không? Hay nó chỉ làm trò cười trước trò chơi quyền lực giữa các ông lớn?
Đồng minh ư? Chúng ta có quá nhiều bè, nhưng không có lấy một người bạn đúng nghĩa. Ai sẽ giúp chúng ta khi lâm chiến? Cuba ư? – Đế quốc Mĩ à? Người anh em Lào sao? Ai sẽ cứu vớt chúng ta? – Hay chỉ là những lời kêu gọi suông, và trò hề Liên Hiệp Quốc?
Nhân dân? – Thế trận quốc phòng nhân dân? – Ôi không? Đây không phải là thời kỳ của những năm 50-60-70-80 ở miền Bắc khi thông tin còn hạn chế, khi độc lập và thống nhất quốc gia là mục tiêu cao cả, khi mà chính quyền của đủ mạnh và còn ít nhiều nước nước, vì dân. Lòng dân hiện nay đã mất, chính quyền bạc nhược, sự tham nhũng và nạn thờ ơ – vô cảm về chính trị xã hội đã trở thành căn bệnh đại dịch. Dân không thích chính nghĩa đâu, dân không thích chiến tranh đâu, dân cũng chẳng muốn tham gia cái thế trận nào hết. Dân chỉ muốn ăn cơm ngày 3 bữa, tối coi tivi thời sự, dân còn đang lo chết trối với cơm áo gạo tiền...
Ai sẽ xung phong vào cái “thế trận quốc phòng toàn dân” ấy khi mà chính quyền bóc lột với nhiều thứ phí, bộ đội thì mặc định bảo vệ chế độ, công an thì thanh gươm – lá chắn chế độ, tình trạng đất đai thì bị cướp bóc từ cấp xã cho đến thành phố.... Cái thực trạng mà đến cụ Phan Châu Trinh từng phải lắc đầu ngao ngán:
Một đời chỉ biết đè đầu dân đen
Dưới đại thần đua chen tước lộc
Ngoài trăm quan hì hục thân danh...”
Cấm chẳng cho ao ước thở than… “
Nếu ai bảo rằng, có, đó là biểu tình của hàng vạn công nhân ở 3 miền thời gian qua. Thì xin thưa, đó chỉ là sự bộc phát của người công nhân, họ sẵn sàng phá hỏng máy móc, đánh đập các ông chủ, quản lý xí nghiệp – nhà máy do họ bị bóc lột – chửi bới hàng ngày (đặc biệt là mấy vị Đài Loan, Trung Quốc, Hàn Quốc...). Xả uất ức, và lòng yêu nước, chủ quyền chỉ là bình phong cho tình trạng đó chứ không phải là chủ thể mà người công nhân hướng đến. Do đó, họ phá hết, hôi của, xe máy rầm rộ... nhưng cuối cùng ai lại về nhà nấy, lo miếng cơm manh áo... Cái chủ quyền, cái chính nghĩa, lòng yêu nước nói toẹt ra là thứ xa vời, không nuôi sống họ được.
Dù phũ phàng nhưng đó là sự thật!
“Một dân tộc dốt là một dân tộc yếu” - câu mà ông Hồ Chí Minh đã từng tuyên bố trước đây nay đã nghiệm. Dốt ở chỗ không nhận thức được giá trị của dân tộc như thê nào, biến chuyển ra sao ở các vị IQ lớn. Dốt ở chỗ người dân đa phần “thân ai nấy lo/ nhà ai nấy sáng” kệ cho Đảng và nhà nước hành xử với quốc gia/ dân tộc này. Do đó, nếu ông Phan Trung Lý (Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật) cho rằng: “Hai chữ NHÂN DÂN viết hoa và tầm vóc, sức sống của Hiến pháp mới” thì tôi nghĩ rằng: CHÍNH NGHĨA, LÒNG YÊU NƯỚC được nhắc thế để tự an ủi tinh thần nhau thôi, chứ thật ra nó bị bào mòn, triệt tiêu gần hết rồi, không còn khả năng sử dụng trong trường hợp chiến tranh nữa (nhất là trong việc huy động diện rộng tầng lớp nhân dân).
Nếu các vị không tin, thử làm một cuộc điều tra xã hội ràng buộc về lòng yêu nước xem sao. Trong đó có câu hỏi: “Giờ đất nước lâm nghi, bạn sẵn sàng nhập ngũ ra đảo hay không?” (A) là sẽ biết kết quả thế nào, tôi e rằng nó sẽ giống như việc hỏi: “Theo bạn, nên bỏ điều 4 hiến pháp hay không?” (B). Một câu hỏi dễ dàng, nhưng câu trả lời lại khó chấp nhận đối với vận mạng của một quốc gia (A), đối với vận mạng của một chính thế (B).
Câu trả lời ai cũng biết, nhưng không ai dám đối diện, đành phải dối lừa nhau bằng ngôn từ - hành vi sáo rỗng, giống như việc ông Nguyễn Bá Thanh đưa đoàn sang Thụy Điển học chống tham nhũng gần đây vậy.
Do đó, Việt Nam với khí tài hiện đại mà ông Dũng trong thời kỳ làm thủ tướng mang về sẽ giúp bảo vệ cho các yếu nhân tỵ nạn nước ngoài, giúp đất nước cầm cự được từ 3 đến 7 ngày. Sau đó Việt Nam sẽ là Tân Cương hoặc Tây Tạng.
Sẽ có kháng cự, nhưng kháng cự đó quá nhỏ để làm nên chuyện gì đó.
Đơn giản vì đất nước một ngày Nghèo, dân tộc này một ngày Hèn, xã hội đã Mạt.
ĐẤT NƯỚC – Trách nhiệm của chúng ta
TÔI NGHĨ, xin các vị bên Đảng hoặc bên đấu tranh dân chủ nên ngừng tin tưởng hoặc đem cái LÒNG YÊU NƯỚC, CHÍNH NGHĨA ra thủ dâm tinh thần nữa. Mà nên nhìn thẳng vào sự thật là, bây giờ chúng ta phải có TRÁCH NHIỆM. Mỗi công dân phải có trách nhiệm với hành vi, thái độ, lời nói của mình với bản thân, gia đình, xa hơn là Quốc gia, dân tộc này.Chưa bao giờ tôi dám tin vào điều đó cả, cái điều mà như đạo diễn Trần Văn Thủy đã từng khẳng định: “những lầm lẫn trong xã hội, nếu có, có lẽ trách nhiệm ở chính người dân chúng ta, chiếm 51%.”
Tôi cho là hơn cả thế.
Đất nước này quá nhiều đau khổ, nhưng một người phụ nữ biết bao lần gặp nạn, nhiều lắm những gian truân nhưng vẫn chưa thoát khỏi kiếp lừa. Từ cái thời là thiếu nữ xuân xanh như Mị Châu cho đến khi là bà già khú đế như thời Cộng sản.
Tất cả những sai lầm, lầm lẫn, lọc lừa đó không tự nhiên mà đến được, mà nó do chính người dân tạo nên – do trách nhiệm của hầu hết chúng ta. Đất nước này mạt – hưng; suy – thịnh của đều là trách nhiệm của chúng ta.
Trong bài diễn văn của cụ Phan Châu Trinh năm 1925 tại Sài Gòn, cụ cho rằng: “Còn dân nào ngu dại cứ ngồi yên mà nhờ trời mà mong đợi mà trông cậy ở vua, ở quan, giao phó tất cả những quyền lợi của mình vào trong tay một người, hay là một chính phủ muốn làm sao thì làm, mà mình không hành động, không bàn luận, không kiểm xét thì dân ấy phải khốn khổ mọi đường.”
Cũng chỉ ta thích giao phó, vô trách nhiệm. Do đó, chúng ta ưa sự xếp đặt để rồi sự xếp đặt đó khiến chúng ta bị tước đoạt quyền lực từ chính những người anh em của chúng ta. Những đứa con cùng một dòng máu, cùng một gốc tích.
Hiện trạng đất nước ngày nay, chẳng phải vì dân chúng giao phó cho một cá nhân, một nhóm người trong một Đảng tự do làm đấy sao?: sẽ có bực bội, sẽ có chút tức giận về tham nhũng, về hệ thống chính trị, về việc biển đảo bị xâm phạm... Nhưng sẽ chớm thoáng qua, rồi đâu lại vào đó. Họ tiếp tục đi vào con đường mưa sinh, thanh niên – trẻ em nếu không rơi vào áp lực thi cử thì tiếp tục những ngày chơi game - lướt web xem anh này, cô nọ hở hang, bị lộ chuyện về khách sạn, giường chiếu... Các cô bà sẽ tiếp tục than thở về giá cả lên, và đắm mình vào việc tìm cách chi tiền sau cho đủ đầy một buổi chợ; các viên công chức nhà nước thì tìm cách đưa xin việc, giữ ghế cho người quen biết và sáng đi chiều về như mọi ngày...
Sự quan tâm về chính trị - xã hội đã bị thay thế bằng sự quan tâm Cơm áo – gạo tiền.
Và đó là sự thật.
Vì thế, tôi thấy buồn cười, vừa nghẹn đắng khi đọc báo thấy ông chủ tịch nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam trả lời báo chí rằng: “Nhân dân ta luôn có truyền thống yêu nước nồng nàn. Mỗi khi độc lập, chủ quyền đất nước bị đe dọa thì nhân dân ta luôn đoàn kết một lòng, đứng lên bảo vệ Tổ quốc.”
Ông đâu biết đó là lời khuôn mẫu, mà khuôn mẫu thì giờ chỉ còn nằm trong sách, giấy tờ và báo chí (nhất là ngày mai, ngày báo chí Cách mạng Việt Nam)... chứ chẳng còn nằm ở trong lòng mỗi người dân Việt nữa rồi.
Và nếu chúng ta cứ rao giảng mãi cái quan niệm ảo tưởng về CHÍNH NGHĨA, LÒNG YÊU NƯỚC mà bỏ quên làm cho mỗi người dân thấy TRÁCH NHIỆM của họ đối với quốc gia dân tộc, thì dù Trung Quốc đưa 4 – 6 hai 12 cái vào vùng biển Việt Nam thì cũng không khác tình trạng bây giờ là bao. Ồn à 1 chút rồi rơi vào im lặng.Quảng Nam – 20/06
Govapha - Xuyên tâm liên chữa bá bệnh
Govapha
Tác giả gửi tới Dân Luận
Ơ, thằng này hâm bỏ mẹ. Trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, lòng tham
bành trướng của Trung Cộng đang há mõm như hố tử thần ngoài Biển Đông
lại không lo. Nhắc tới "xuyên tâm liên" làm đíu gì? Các bác mắng chí phải. Ôi cái tên thần dược "xuyên tâm liên"
có thể chữa bá bệnh. Nó là loại thuốc rất thông dụng trong thời bao
cấp, trong thời buổi kinh tế đầy khó khăn sau ngày miền Nam được "phỏng
giái". Sở dĩ em các bác nhắc tới là có nguyên nhân.
Công dụng của "xuyên tâm liên" có thể hợp với bệnh này phản tác dụng với bệnh kia, nhưng phần nhiều là nỗi thất vọng. Có nhiều người dân rất rành bản chất cộng sản nên chả bao giờ tin những gì cộng sản nói, nhưng vào thời điểm đó thì ai cũng như ai, đời sống như cá nằm trên thớt, cựa quậy cỡ nào cũng chết, không chết cách này thì chết cách khác. Sau một thời gian dài sử dụng "thần dược", hại nhiều hơn lợi, đã cướp đi cuộc sống không biết bao nhiêu dân lành vô tội, thì phong trào này mới được chấm dứt. Thần dược "xuyên tâm liên" trở thành những câu chuyện tiếu lâm được truyền khẩu rộng rãi trong dân gian, tiếng cười bắt nguồn từ ý thức bất mãn chế độ "nói kiểu gì cũng đúng". Thuốc “xuyên tâm liên”, xài không đúng bệnh trở thành độc tố chết người. Đảng không những giết dân bằng "thuốc tiên thuốc thánh" mà còn độc quyền giết dân bằng sự dối trá, bạo lực, ngu dốt, tham nhũng, phá hoại… trong suốt bao nhiêu năm nay.
Đã qua rồi thời kỳ kẻ thù giai cấp địa chủ với bần cố nông. Đã qua rồi thời kỳ kẻ thù của nhân dân, bọn đế quốc tư bửn chuyên bóc lột người. Đã qua rồi thời kỳ rau muống bổ hơn thịt bò. Đã qua rồi thời kỳ những huyền thoại anh hùng, chiến sĩ TA tuy đang trọng thương nhưng với hai tay không đã kéo được càng máy bay UH-1 của địch rơi xuống đất nổ banh xác. Đã qua rồi thời kỳ "mặt trời chói lọi qua trym". Đã qua rồi thời kỳ đất nước nghèo là do chiến tranh để lại, v.v… và v.v… Lúc chưa có anh Nét ra đời, chúng nó yên chí nhớn. Nhưng khi anh Nét bắt đầu du lịch khắp năm châu bốn biển, luồn lách từng mọi ngõ ngách nhanh như gió. Chúng nó bắt đầu ngồi đứng không yên, thả âm binh đi đánh phá khắp nơi. Anh Nét nhanh đến mức có thằng ngủ đêm với gái, sáng bảnh mắt chưa kịp mặc quần. Đã có video clip cởi truồng được truyền tải đầy trên mạng. Thời đại công nghệ thông tin đại chúng, báo chí một chiều của đảng làm ăn trở nên khó khăn. Những luận điệu ngụy biện trí trá liền bị thông tin ngược chiều đánh cho tơi tả. Hình ảnh từ bác kính yêu của nhi đồng đến những lãnh đạo “đỉnh cao trí tệ” đều bị “sự thật” lột truồng ráo. Thần với thánh cũng bị đánh trở về nguyên dạng “cục đất”. Không phải vô duyên vô cớ mà cụm từ "xã hội chủ nghĩa" bị người dân nhái thành "xạo hết chỗ nói". Vì những luận điệu lừa bịp, dối trá, thay trắng đổi đen, phản khoa học… còn được mấy ai tin nữa. Dưới sự lãnh đạo của “đỉnh cao trí tệ”, tương lai tiền đồ dân tộc chính là rủ nhau “xuống hố cả nước”.
Vậy sao chế độ độc tài vẫn sống dai thế các bác? Em thì ngu dồi, và trong cái ngu còn cả hèn. Ai chửi thì chịu vì em đáng bị chửi. Nhiều cái ngu, hèn sẽ gián tiếp duy trì cái chế độ thối nát này, sẽ tiếp tục cam chịu cho một lũ ngu dốt đè đầu cưỡi cổ. Con vi trùng cộng sản là mầm bệnh dịch khủng khiếp cho Việt Nam nói riêng, còn là của nhân loại nói chung. Đã qua rồi thời kỳ "xuyên tâm liên", nhưng không phải vậy. Người dân đã, đang còn bị chế độ bắt nuốt những viên "xuyên tâm liên" đắng chát có nguy cơ chết người rất cao. Mầm bệnh cộng sản gieo rắc là những độc tố. Thuốc "xuyên tâm liên" hả? Đừng giỡn chứ bồ tèo. Không giỡn mới đau. Người nào hợp thuốc vẫn sống khỏe, luôn ca ngợi đấy thôi. Ai chết ráng chịu. Đã gọi là độc tài cộng sản không làm dân chết mới là chuyện lạ.
Sau bao nhiêu thảm họa từ bè lũ bán nước buôn dân gây ra, người dân chỉ có ngòi bút và cái mồm. Hở ra hành động nào là bị bỏ tù, cho dù là xuống đường thể hiện lòng yêu nước. Chúng nó rất cáo, thi thoảng quảng cáo vài viên thuốc bọc đường được chúng nó nhập về từ ngoại quốc, toàn nhãn mác xịn. Cho dân hớn hở tràn trề tự hào, nước Việt Nam sắp vượt qua mặt Nhật Bản, Hàn Quốc. Chúng nó còn phát miễn phí vé "xuyên tâm nhất", vở tuồng tự hào dân tộc rất có hiệu quả an dân. Cứ "nhất" nà sướng. Đảng coi như bảo bối, rất kiêu căng ngạo mạn khi nghĩ nhân dân không ai giải mã nỗi chữ "NHẤT" ấy. Việt Nam cái gì cũng nhất, nhất từ chuyện nhỏ tới chuyện to. Nhất từ trong nước ra tới nhất quốc tế. Không nhắc lại những thành tích nhất thuộc thể loại kinh dị được thốt ra từ mồm của bọn vừa ăn vừa phá, trong khi kinh tế sa sút, xã hội suy đồi, đạo đức xuống cấp, nợ như chúa chổm, đi đêm với giặc, thì đúng là thối nhất. Em các bác muốn nói tới cái nhất đang được lan truyền trong thời điểm Biển Đông. Đó là Việt Nam vô địch nhất.
Chỉ cần thằng phóng viên viết bài cho biết là tàu TA đã đuổi được tàu Trung Quốc "cụp đuôi" quay đầu tìm nơi trú ẩn, là có ngay tiếng reo "Việt Nam mãi mãi là vô địch". Chỉ cần đọc cái danh sách dài thòng về vũ khí là sẽ "tự hào vững tin" liền. Để đảng và nhà nước "no", dân không cần "no". Nào là Việt Nam đang sở hữu vũ khí được coi là mạnh mẽ nhất Đông Nam Á. Vũ khí phòng thủ biển tối tân nhất. Tàu ngầm hiện đại hơn Trung Quốc. Tên lửa hiện đại đủ sức gây hoảng loạn kinh tế, chính trị Trung Quốc. Hệ thống tên lửa tối tân có thể triệt tiêu máy bay tàng hình của Trung Quốc. Đầu đạn nặng 1 tấn có thể đánh chìm tàu sân bay. Trực thăng săn ngầm có thể tiêu diệt mục tiêu trên không, trên bộ và trên biển. Sắp nhập về trực thăng không người lái, hạm pháo hiện đại. Rada trinh sát tối tân nhất thế giới, tàu ngầm đối phương không thể phát hiện. Cũng có liền tiếng reo "mãi mãi vô địch Việt Nam nhé". Em các bác nói láo chết liền, các bác cứ google cho ra cả đống.
Bè lũ chúng nó bắt dân uống thuốc chứa độc tố được quảng cáo có thể chữa bá bệnh, cộng thêm mũi tên "xuyên tâm nhất" thì dân chết trước nhất. Đồ nghề ngon lành được trang bị tận răng, sao cứ sun cả trym lại trước Trung Cộng? Em muốn nói tới lắm điều tồi tệ, mà bọn chúng đã gây ra với chính dân trong thời điểm tổ quốc lâm nguy. Thằng Quang chém gió "mọi sự chịu đựng đều có giới hạn" , cộng thêm thằng Ếch tha thiết nói lời yêu nước (kỳ này thằng Ếch trúng đậm. Phần em cho rằng, đống rác này đã được tái chế nhiều lần, không còn có thể tái chế được nữa. Tiếc làm gì? Trọng Lú quỵ Tầu thì khỏi bàn, hồi nào tới giờ chứ mới mẻ gì. Một trăm, một ngàn thằng Ếch cũng không bằng một sợi lông chân của Định, Thức, Trung và nhiều nhân tài có tâm có tầm khác nữa. Những người hiền tài với tuổi đời trẻ trung, nhiệt huyết, giỏi giang. Lại bị chế độ độc tài cộng sản ra sức vùi dập, không thể đem sức tài cống hiến cho đất nước phục vụ cho dân tộc. Nghĩ tới đã hận thấu tim gan chế độ thối nát này). Vậy, sự giới hạn và lòng yêu nước từ mồm của thằng Ếch thằng Quang nói ra, có liên quan gì tới việc bỏ tù dân chỉ vì người dân muốn bảo vệ chủ quyền của đất nước? Tiên sư lũ thối tha xảo trá, "chịu đựng đều có giới hạn" phải để dân nói mới đúng. Bảo vệ đất nước, rất rất cần sức mạnh từ dân, phải dựa vào dân. Đằng này chúng nó đối phó với dân như kẻ thù, vì sợ Trung Cộng phật lòng, mồm thì xoen xoét mãi 16 chữ vàng 4 tốt. Lời nào mới là lời thật của chúng nó? Hỏi dân làm sao mà tin được. Giới hạn và lòng yêu nước của chúng nó có đặt quyền lợi quốc gia lên trên hết không? Có coi sự tồn vong của dân tộc là trên hết không? Giới hạn, yêu nước kiểu nước bọt, chính là tiếp tục bắt bớ bỏ tù dân nếu xuống đường thể hiện lòng yêu nước. Tiếp tục bắt tay thắt chặt quan hệ thần phục Bắc triều. Tiếp tục để yên cho thằng xâm lược Trung Cộng đặt thêm giàn khoan.
Tội ăn trên ngồi trốc bóc lột dân của những thằng địa chủ thời @. Tệ nạn quan liêu, tư lợi, bảo thủ, lạc hậu, dối gạt, móc ngoặc, lãng phí, phá hoại, độc tài chuyên quyền, ngu dốt, tham nhũng… Gì thì gì, nhân dân đều có thể tha thứ được. Chỉ cần chúng nó lượn đi hết cho nước nó trong. Duy nhất chỉ có cái tội bán nước, tội này không thể tha được. Đời đời bia miệng còn nguyền rủa những tên tội đồ bán nước. Chúng nó từng vỗ tay ăn mừng khi "non sông nối liền một dải", thế sau khi nối liền thì chúng nó đã ngắt cấu véo biết bao nhiêu biển đảo, bô-xít, thác bản, rừng, đất, đem bán cho thằng Trung Cộng đến cạn láng. Mở cửa cho người Trung Quốc tràn ngập trên quê hương, nghênh ngang hách dịch hà hiếp dân lành. Dân nghèo ra khơi kiếm cơm trên biển của mình, bị tụi Tầu Cộng đánh cho bầm dập, đuổi như đuổi tà, giết cho chết luôn. Thương cho dân tôi, đến chết cũng không biết tại sao lại chết. Trong khi lãnh đạo tiếp tục công nhận "thằng giết dân Việt" là anh em răng hở môi lạnh, đời đời biết ơn. Đúng là khốn nạn. Lũ Trung Cộng lộng hành, ngang ngược xâm lấn, giết hại ngư dân, coi dân Việt như cỏ rác, cũng bởi bọn bán nước buôn dân đã cam tâm luồn cúi, thần phục. Xa rời dân, chỉ muốn dựa vào bọn Bắc Kinh độc ác nham hiểm miễn giữ được quyền lực tư lợi. Đừng hòng ru ngủ dân, phần nhiều dân không còn dễ bị lừa ôm lấy tự hào viển vông trong u mê tăm tối nữa. Thần dược "xuyên tâm liên" chữa bá bệnh, là chuyện tiếu lâm nhất nhưng thật không còn đau buồn nào hơn. Những viên thuốc bọc đường tẩm chất độc Tầu, những chiếc bánh vẽ thiên đường Xã Hội Chủ Nghĩa đều hết hạn thời gian sử dụng, dân chỉ có quăng vào thùng rác. Như ngày tàn của chế độ độc tài cộng sản đang đến vậy.
Lòng dân tức nước vỡ bờ, sức mạnh từ dân không vật gì cản được. Không thể tiếp tục giao vận mệnh đất nước, giao cuộc sống của chúng ta, tương lai của con em chúng ta vào tay lũ bán nước buôn dân định đoạt. Không phải đau đáu nỗi đau thương "Việt Nam tôi đâu?" Không còn phải nhìn thấy từng người, từng người chịu đọa đày trong ngục tù cộng sản chỉ vì yêu nước "Hoàng Sa-Trường Sa là của Việt Nam". Sơn hà đang nguy biến, không còn thời gian để ngu để hèn để vô cảm dửng dưng. Mất nước là mất tất cả. Giải thể chế độ độc tài cộng sản hay là cam chịu sống đời nô lệ hay là chết? Tổng xuống đường thôi đồng bào ơi, đã đến lúc thể hiện quyền dân tộc tự quyết. Đoàn kết chống ngoại xâm, người dân mới là chủ nhân của đất nước.
Đi theo dòng xoáy chống kẻ nhu nhược bán nước, quét sạch rác rưởi, sẽ có em góp một tay chổi. Đi theo tiếng gọi đứng lên đáp lời sông núi, sẽ có em góp một tấm lòng. (Em các bác không chém gió).
Công dụng của "xuyên tâm liên" có thể hợp với bệnh này phản tác dụng với bệnh kia, nhưng phần nhiều là nỗi thất vọng. Có nhiều người dân rất rành bản chất cộng sản nên chả bao giờ tin những gì cộng sản nói, nhưng vào thời điểm đó thì ai cũng như ai, đời sống như cá nằm trên thớt, cựa quậy cỡ nào cũng chết, không chết cách này thì chết cách khác. Sau một thời gian dài sử dụng "thần dược", hại nhiều hơn lợi, đã cướp đi cuộc sống không biết bao nhiêu dân lành vô tội, thì phong trào này mới được chấm dứt. Thần dược "xuyên tâm liên" trở thành những câu chuyện tiếu lâm được truyền khẩu rộng rãi trong dân gian, tiếng cười bắt nguồn từ ý thức bất mãn chế độ "nói kiểu gì cũng đúng". Thuốc “xuyên tâm liên”, xài không đúng bệnh trở thành độc tố chết người. Đảng không những giết dân bằng "thuốc tiên thuốc thánh" mà còn độc quyền giết dân bằng sự dối trá, bạo lực, ngu dốt, tham nhũng, phá hoại… trong suốt bao nhiêu năm nay.
Đã qua rồi thời kỳ kẻ thù giai cấp địa chủ với bần cố nông. Đã qua rồi thời kỳ kẻ thù của nhân dân, bọn đế quốc tư bửn chuyên bóc lột người. Đã qua rồi thời kỳ rau muống bổ hơn thịt bò. Đã qua rồi thời kỳ những huyền thoại anh hùng, chiến sĩ TA tuy đang trọng thương nhưng với hai tay không đã kéo được càng máy bay UH-1 của địch rơi xuống đất nổ banh xác. Đã qua rồi thời kỳ "mặt trời chói lọi qua trym". Đã qua rồi thời kỳ đất nước nghèo là do chiến tranh để lại, v.v… và v.v… Lúc chưa có anh Nét ra đời, chúng nó yên chí nhớn. Nhưng khi anh Nét bắt đầu du lịch khắp năm châu bốn biển, luồn lách từng mọi ngõ ngách nhanh như gió. Chúng nó bắt đầu ngồi đứng không yên, thả âm binh đi đánh phá khắp nơi. Anh Nét nhanh đến mức có thằng ngủ đêm với gái, sáng bảnh mắt chưa kịp mặc quần. Đã có video clip cởi truồng được truyền tải đầy trên mạng. Thời đại công nghệ thông tin đại chúng, báo chí một chiều của đảng làm ăn trở nên khó khăn. Những luận điệu ngụy biện trí trá liền bị thông tin ngược chiều đánh cho tơi tả. Hình ảnh từ bác kính yêu của nhi đồng đến những lãnh đạo “đỉnh cao trí tệ” đều bị “sự thật” lột truồng ráo. Thần với thánh cũng bị đánh trở về nguyên dạng “cục đất”. Không phải vô duyên vô cớ mà cụm từ "xã hội chủ nghĩa" bị người dân nhái thành "xạo hết chỗ nói". Vì những luận điệu lừa bịp, dối trá, thay trắng đổi đen, phản khoa học… còn được mấy ai tin nữa. Dưới sự lãnh đạo của “đỉnh cao trí tệ”, tương lai tiền đồ dân tộc chính là rủ nhau “xuống hố cả nước”.
Vậy sao chế độ độc tài vẫn sống dai thế các bác? Em thì ngu dồi, và trong cái ngu còn cả hèn. Ai chửi thì chịu vì em đáng bị chửi. Nhiều cái ngu, hèn sẽ gián tiếp duy trì cái chế độ thối nát này, sẽ tiếp tục cam chịu cho một lũ ngu dốt đè đầu cưỡi cổ. Con vi trùng cộng sản là mầm bệnh dịch khủng khiếp cho Việt Nam nói riêng, còn là của nhân loại nói chung. Đã qua rồi thời kỳ "xuyên tâm liên", nhưng không phải vậy. Người dân đã, đang còn bị chế độ bắt nuốt những viên "xuyên tâm liên" đắng chát có nguy cơ chết người rất cao. Mầm bệnh cộng sản gieo rắc là những độc tố. Thuốc "xuyên tâm liên" hả? Đừng giỡn chứ bồ tèo. Không giỡn mới đau. Người nào hợp thuốc vẫn sống khỏe, luôn ca ngợi đấy thôi. Ai chết ráng chịu. Đã gọi là độc tài cộng sản không làm dân chết mới là chuyện lạ.
Sau bao nhiêu thảm họa từ bè lũ bán nước buôn dân gây ra, người dân chỉ có ngòi bút và cái mồm. Hở ra hành động nào là bị bỏ tù, cho dù là xuống đường thể hiện lòng yêu nước. Chúng nó rất cáo, thi thoảng quảng cáo vài viên thuốc bọc đường được chúng nó nhập về từ ngoại quốc, toàn nhãn mác xịn. Cho dân hớn hở tràn trề tự hào, nước Việt Nam sắp vượt qua mặt Nhật Bản, Hàn Quốc. Chúng nó còn phát miễn phí vé "xuyên tâm nhất", vở tuồng tự hào dân tộc rất có hiệu quả an dân. Cứ "nhất" nà sướng. Đảng coi như bảo bối, rất kiêu căng ngạo mạn khi nghĩ nhân dân không ai giải mã nỗi chữ "NHẤT" ấy. Việt Nam cái gì cũng nhất, nhất từ chuyện nhỏ tới chuyện to. Nhất từ trong nước ra tới nhất quốc tế. Không nhắc lại những thành tích nhất thuộc thể loại kinh dị được thốt ra từ mồm của bọn vừa ăn vừa phá, trong khi kinh tế sa sút, xã hội suy đồi, đạo đức xuống cấp, nợ như chúa chổm, đi đêm với giặc, thì đúng là thối nhất. Em các bác muốn nói tới cái nhất đang được lan truyền trong thời điểm Biển Đông. Đó là Việt Nam vô địch nhất.
Chỉ cần thằng phóng viên viết bài cho biết là tàu TA đã đuổi được tàu Trung Quốc "cụp đuôi" quay đầu tìm nơi trú ẩn, là có ngay tiếng reo "Việt Nam mãi mãi là vô địch". Chỉ cần đọc cái danh sách dài thòng về vũ khí là sẽ "tự hào vững tin" liền. Để đảng và nhà nước "no", dân không cần "no". Nào là Việt Nam đang sở hữu vũ khí được coi là mạnh mẽ nhất Đông Nam Á. Vũ khí phòng thủ biển tối tân nhất. Tàu ngầm hiện đại hơn Trung Quốc. Tên lửa hiện đại đủ sức gây hoảng loạn kinh tế, chính trị Trung Quốc. Hệ thống tên lửa tối tân có thể triệt tiêu máy bay tàng hình của Trung Quốc. Đầu đạn nặng 1 tấn có thể đánh chìm tàu sân bay. Trực thăng săn ngầm có thể tiêu diệt mục tiêu trên không, trên bộ và trên biển. Sắp nhập về trực thăng không người lái, hạm pháo hiện đại. Rada trinh sát tối tân nhất thế giới, tàu ngầm đối phương không thể phát hiện. Cũng có liền tiếng reo "mãi mãi vô địch Việt Nam nhé". Em các bác nói láo chết liền, các bác cứ google cho ra cả đống.
Bè lũ chúng nó bắt dân uống thuốc chứa độc tố được quảng cáo có thể chữa bá bệnh, cộng thêm mũi tên "xuyên tâm nhất" thì dân chết trước nhất. Đồ nghề ngon lành được trang bị tận răng, sao cứ sun cả trym lại trước Trung Cộng? Em muốn nói tới lắm điều tồi tệ, mà bọn chúng đã gây ra với chính dân trong thời điểm tổ quốc lâm nguy. Thằng Quang chém gió "mọi sự chịu đựng đều có giới hạn" , cộng thêm thằng Ếch tha thiết nói lời yêu nước (kỳ này thằng Ếch trúng đậm. Phần em cho rằng, đống rác này đã được tái chế nhiều lần, không còn có thể tái chế được nữa. Tiếc làm gì? Trọng Lú quỵ Tầu thì khỏi bàn, hồi nào tới giờ chứ mới mẻ gì. Một trăm, một ngàn thằng Ếch cũng không bằng một sợi lông chân của Định, Thức, Trung và nhiều nhân tài có tâm có tầm khác nữa. Những người hiền tài với tuổi đời trẻ trung, nhiệt huyết, giỏi giang. Lại bị chế độ độc tài cộng sản ra sức vùi dập, không thể đem sức tài cống hiến cho đất nước phục vụ cho dân tộc. Nghĩ tới đã hận thấu tim gan chế độ thối nát này). Vậy, sự giới hạn và lòng yêu nước từ mồm của thằng Ếch thằng Quang nói ra, có liên quan gì tới việc bỏ tù dân chỉ vì người dân muốn bảo vệ chủ quyền của đất nước? Tiên sư lũ thối tha xảo trá, "chịu đựng đều có giới hạn" phải để dân nói mới đúng. Bảo vệ đất nước, rất rất cần sức mạnh từ dân, phải dựa vào dân. Đằng này chúng nó đối phó với dân như kẻ thù, vì sợ Trung Cộng phật lòng, mồm thì xoen xoét mãi 16 chữ vàng 4 tốt. Lời nào mới là lời thật của chúng nó? Hỏi dân làm sao mà tin được. Giới hạn và lòng yêu nước của chúng nó có đặt quyền lợi quốc gia lên trên hết không? Có coi sự tồn vong của dân tộc là trên hết không? Giới hạn, yêu nước kiểu nước bọt, chính là tiếp tục bắt bớ bỏ tù dân nếu xuống đường thể hiện lòng yêu nước. Tiếp tục bắt tay thắt chặt quan hệ thần phục Bắc triều. Tiếp tục để yên cho thằng xâm lược Trung Cộng đặt thêm giàn khoan.
Tội ăn trên ngồi trốc bóc lột dân của những thằng địa chủ thời @. Tệ nạn quan liêu, tư lợi, bảo thủ, lạc hậu, dối gạt, móc ngoặc, lãng phí, phá hoại, độc tài chuyên quyền, ngu dốt, tham nhũng… Gì thì gì, nhân dân đều có thể tha thứ được. Chỉ cần chúng nó lượn đi hết cho nước nó trong. Duy nhất chỉ có cái tội bán nước, tội này không thể tha được. Đời đời bia miệng còn nguyền rủa những tên tội đồ bán nước. Chúng nó từng vỗ tay ăn mừng khi "non sông nối liền một dải", thế sau khi nối liền thì chúng nó đã ngắt cấu véo biết bao nhiêu biển đảo, bô-xít, thác bản, rừng, đất, đem bán cho thằng Trung Cộng đến cạn láng. Mở cửa cho người Trung Quốc tràn ngập trên quê hương, nghênh ngang hách dịch hà hiếp dân lành. Dân nghèo ra khơi kiếm cơm trên biển của mình, bị tụi Tầu Cộng đánh cho bầm dập, đuổi như đuổi tà, giết cho chết luôn. Thương cho dân tôi, đến chết cũng không biết tại sao lại chết. Trong khi lãnh đạo tiếp tục công nhận "thằng giết dân Việt" là anh em răng hở môi lạnh, đời đời biết ơn. Đúng là khốn nạn. Lũ Trung Cộng lộng hành, ngang ngược xâm lấn, giết hại ngư dân, coi dân Việt như cỏ rác, cũng bởi bọn bán nước buôn dân đã cam tâm luồn cúi, thần phục. Xa rời dân, chỉ muốn dựa vào bọn Bắc Kinh độc ác nham hiểm miễn giữ được quyền lực tư lợi. Đừng hòng ru ngủ dân, phần nhiều dân không còn dễ bị lừa ôm lấy tự hào viển vông trong u mê tăm tối nữa. Thần dược "xuyên tâm liên" chữa bá bệnh, là chuyện tiếu lâm nhất nhưng thật không còn đau buồn nào hơn. Những viên thuốc bọc đường tẩm chất độc Tầu, những chiếc bánh vẽ thiên đường Xã Hội Chủ Nghĩa đều hết hạn thời gian sử dụng, dân chỉ có quăng vào thùng rác. Như ngày tàn của chế độ độc tài cộng sản đang đến vậy.
Lòng dân tức nước vỡ bờ, sức mạnh từ dân không vật gì cản được. Không thể tiếp tục giao vận mệnh đất nước, giao cuộc sống của chúng ta, tương lai của con em chúng ta vào tay lũ bán nước buôn dân định đoạt. Không phải đau đáu nỗi đau thương "Việt Nam tôi đâu?" Không còn phải nhìn thấy từng người, từng người chịu đọa đày trong ngục tù cộng sản chỉ vì yêu nước "Hoàng Sa-Trường Sa là của Việt Nam". Sơn hà đang nguy biến, không còn thời gian để ngu để hèn để vô cảm dửng dưng. Mất nước là mất tất cả. Giải thể chế độ độc tài cộng sản hay là cam chịu sống đời nô lệ hay là chết? Tổng xuống đường thôi đồng bào ơi, đã đến lúc thể hiện quyền dân tộc tự quyết. Đoàn kết chống ngoại xâm, người dân mới là chủ nhân của đất nước.
Đi theo dòng xoáy chống kẻ nhu nhược bán nước, quét sạch rác rưởi, sẽ có em góp một tay chổi. Đi theo tiếng gọi đứng lên đáp lời sông núi, sẽ có em góp một tấm lòng. (Em các bác không chém gió).
TUỔI NGHỈ HƯU:
BỘ LUẬT LAO ĐỘNG ĐANG BỊ
DIỄN GIẢI VÀ ÁP DỤNG SAI
BỘ LUẬT LAO ĐỘNG ĐANG BỊ
DIỄN GIẢI VÀ ÁP DỤNG SAI
Ngô Tự Lập
(ĐHQGHN)
(ĐHQGHN)
Vấn đề tuổi nghỉ hưu gần đây trở thành một chủ đề gây tranh cãi sau
khi có đề xuất của Bảo hiểm xã hội (BHXH) Việt Nam, theo đó, để tăng
nguồn thu, tránh nguy cơ vỡ quỹ BHXH, từ năm 2016 tuổi nghỉ hưu sẽ
tăng lên 62 với nam và 60 đối với nữ. Tuy nhiên, phần lớn các ý kiến
cả ủng hộ lẫn phê phán đề xuất này đều dựa trên sự diễn giải sai các
quy định của Bộ luật lao động. Trên thực tế, sự diễn
giải sai này đã và đang dẫn đến việc áp dụng sai, vi phạm nguyên tắc
bình đẳng giới được quy định trong Hiến pháp (tức là vi hiến) và vi
phạm các quy định của chính Bộ luật Lao động.
Nguyên tắc bình đẳng giới được thể hiện rất rõ trong Bộ luật
Lao động. Cụ thể, Điều
4, Chính sách của Nhà nước về lao động, quy định: “7. Bảo đảm
nguyên tắc bình đẳng giới; quy định chế độ lao động và chính sách xã
hội nhằm bảo vệ lao động nữ, lao động là người khuyết tật, người lao
động cao tuổi, lao động chưa thành niên”.
Trong các quyền của người lao động, quan trọng nhất là quyền được
làm việc. Sự bình đẳng nam nữ đối với quyền được làm việc cũng
được thể hiện rất rõ trong Bộ luật Lao động:
Điều 5. Quyền và nghĩa vụ của người lao động: “1. Người lao
động có các quyền sau đây: a) Làm việc, tự do lựa chọn việc làm,
nghề nghiệp, học nghề, nâng cao trình độ nghề nghiệp và không bị
phân biệt đối xử”;
Điều 153. Chính sách của Nhà nước đối với lao động nữ: “1.
Bảo đảm quyền làm việc bình đẳng của lao động nữ”; và
Điều 154. Nghĩa vụ của người sử dụng lao động đối với lao động nữ:
“1. Bảo đảm thực hiện bình đẳng giới và các biện pháp thúc đẩy bình
đẳng giới trong tuyển dụng, sử dụng, đào tạo, thời giờ làm việc,
thời giờ nghỉ ngơi, tiền lương và các chế độ khác”.
Nội dung các điều luật này có nghĩa là mọi người đều có quyền làm
việc, và quyền được làm việc của nam và nữ là như nhau. Liên quan
đến tuổi nghỉ hưu, Bộ luật Lao động quy định:
“Điều 187. Tuổi nghỉ hưu:
1. Người lao động bảo đảm điều kiện về thời gian đóng bảo hiểm xã
hội theo quy định của pháp luật về bảo hiểm xã hội được hưởng lương
hưu khi nam đủ 60 tuổi, nữ đủ 55 tuổi.
2. Người lao động bị suy giảm khả năng lao động; làm công việc đặc
biệt nặng nhọc, độc hại, nguy hiểm; làm công việc nặng nhọc, độc
hại, nguy hiểm; làm việc ở vùng cao, vùng sâu, vùng xa, biên giới,
hải đảo thuộc danh mục do Chính phủ quy định có thể nghỉ hưu ở tuổi
thấp hơn so với quy định tại khoản 1 Điều này.
3. Người lao động có trình độ chuyên môn kỹ thuật cao, người lao
động làm công tác quản lý và một số trường hợp đặc biệt khác có thể
nghỉ hưu ở tuổi cao hơn nhưng không quá 05 năm so với quy định tại
khoản 1 Điều này”.
Rõ ràng, Bộ luật Lao động chỉ quy định tuổi
được về hưu, chứ không quy định tuổi phải
về hưu. Nghĩa là khi đã đảm bảo điều kiện về thời gian đóng
bảo hiểm, nếu người lao động có nguyện vọng, họ có thể - nhưng
không bị bắt buộc phải - nghỉ hưu ở tuổi 60 (với nam)
và 55 với nữ. Quy định tuổi được nghỉ hưu của nữ thấp hơn thể hiện
sự ưu tiên đối với lao động nữ.
Tuy nhiên, những quy định này của Bộ luật Lao động đang bị diễn giải
theo hướng sai lầm, đó là bắt buộc người lao động phải về hưu ở tuổi
60 đối với nam và 55 đối với nữ. Lối diễn giải này dẫn đến sự phân
biệt đối xử đối với lao động nữ, ngăn cản đáng kể cơ hội cống hiến
và tiến bộ của phụ nữ, vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc bình đẳng
giới được Hiến pháp bảo hộ và được quy định chính trong Bộ
luật Lao động.
Cần phải nói thêm rằng, ngay cả trong trường hợp tuổi nghỉ hưu theo
Điều 187 của Bộ luật Lao động bị diễn giải là “tuổi
phải nghỉ hưu”, để đảm bảo nguyên tắc bình đẳng giới, tuổi phải nghỉ
hưu của mọi lao động cũng phải như nhau (chẳng
hạn là 62). Khi đó, xã hội có thể thể hiện sự ưu tiên đối với phụ nữ
bằng việc quy định quyền của phụ nữ được lựa chọn nghỉ hưu sớm hơn
(chẳng hạn ở tuổi 55) nếu họ có nguyện vọng.
Nhân đây, chúng tôi cũng xin nói thêm, rằng tăng tuổi nghỉ hưu là
điều không một quốc gia nào có thể lẩn tránh. Bởi lẽ, tuổi thọ của
con người ngày càng cao. Tuổi nghỉ hưu thấp khiến cho tỷ lệ người
nghỉ hưu so với những người làm việc tăng lên nhanh chóng, gây lãng
phí nguồn nhân lực có kinh nghiệm và chuyên môn, tạo nên gánh nặng
đối với nền kinh tế, làm sụt giảm sức cạnh tranh quốc gia. Những
điều này đặc biệt đáng lưu tâm đối với một quốc gia đang phát triển
như Việt Nam, khi chúng ta đang phải huy động mọi nguồn lực để lao
động, sản xuất nhằm phát triển đất nước. Những ý kiến về chi phí lớn
bộ máy cồng kềnh của Bảo hiểm xã hội là đáng quan tâm, nhưng không
phải là vấn đề cốt lõi. Việc tinh giản bộ máy của Bảo hiểm xã hội
thật ra có thể giải quyết không mấy khó khăn chỉ bằng một số quyết
định hành chính.
Xin trở lại với đề tài của chúng ta. Tóm lại, việc bắt buộc
nghỉ hưu ở tuổi 55 với nữ và 60 đối với nam là sự phân biệt đối xử
nam nữ, dựa trên sự diễn giải sai các quy định của Bộ luật Lao
động. Sự phân biệt đối xử như vậy không chỉ ảnh hưởng nghiêm
trọng đến quyền lợi của nữ giới mà còn phi pháp và vi hiến, cần phải
chấm dứt./.
Tác giả gửi cho viet-studies
ngày 20-6-14
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét