Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Tin ngày 13/8/2012

  • Bộ phận không nhỏ (Trần Nhương) - “Vậy, tôi hỏi thật nhé ‘bộ phận không nhỏ’ là bộ phận như thế nào? Dân đen chúng tôi chẳng hiểu ‘bộ phận không nhỏ’ ấy là bao nhiêu người, bao gồm những ai. Còn cứ nói chung chung như vậy thì khó hiểu lắm’.
  • Con người vẫn có thể tự do sống sót (Gió-o) - “Vẫn hiểu người ta có thể sống sót khi biết sợ hãi; nhưng sau nhiều năm ăn ở với chế độ độc tài và tha hương phiêu bạt, tôi cay đắng nhận ra: nỗi sợ hãi đã làm cho con người trở nên bất lực và lú lẫn”.
  • Carl Thayer – Biển Đông: Trung Quốc có lợi thế hơn trong tuyên bố chủ quyền? (Ba Sàm) - “Có thể tuyên bố của Trung Quốc thuận lợi hơn đối với một số hòn đảo và đất đai, nhưng lập luận rằng họ có thể chứng minh sự chiếm hữu và quản lý liên tục đối với từng nơi và mỗi nơi hiện đang nằm trên mặt nước khi thủy triều lên cao, thì vẫn chưa chứng minh được. Làm gì có thể có chuyện rất nhiều vùng đã bị chiếm hữu trong thập niên 1990 là không có người ở?“
  • Hỏi các anh về mấy cái “tốt”  (Trần Nhương) - “Nếu anh là hàng xóm tham lam, luôn tìm trăm phương ngàn kế, dời cột mốc, lấn đất, lấn biển, đổi trắng thay đen, biến không thành có chiếm đảo của chúng tôi. Anh luôn nắn dòng chảy xói lở sang bờ bên chúng tôi ở biên giới. Chiếm già nửa ngọn thác đẹp hàng đầu thế giới của chúng tôi. Anh đánh lừa dư luận trong nước và quốc tế… Vậy anh có phải ‘láng giềng tốt’, không?”
  • Thờ ơ & tắc trách (PNTP) - “… chỉ riêng việc một người Hoa sống trên đất Việt đã lặng lẽ đem bản đồ có lợi cho đất nước của anh ta tuyên truyền cho người Việt Nam đã cho ta bài học đắt giá về sự thờ ơ, tắc trách của các quan chức nước nhà, thật đáng xấu hổ biết nhường nào!”.
  • Trung Quốc – Cường quốc không có đồng minh (PLTP) - Thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện Chiến lược – Bộ Công an, cho rằng do bản tính bành trướng quá dữ dội và sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, Trung Quốc không có đồng minh.
  • Cái gì là con người phân chia(Thùy Linh) - Và dĩ nhiên giữa những người no và những người đói; những người được tự do và những người nô lệ; Và cuối cùng là giữa những người có giáo dục và không có giáo dục.
  • Carl Thayer – Biển Đông: Trung Quốc có lợi thế hơn trong tuyên bố chủ quyền? (ABS) - Luật pháp quốc tế, trong trường hợp này là Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển, đã góp phần làm cho một giải pháp về tranh đấu trong các chấp lãnh thổ khó khăn hơn. Chủ quyền lãnh thổ trao quyền chủ quyền về tài nguyên trong vùng biển xung quanh và đáy biển. Đó là lý do vì sao Trung Quốc khẳng định chủ quyền không thể tranh cãi trên Biển Đông.
  • Đồng bạc rách (Nguyễn Thông) - Điều quý giá nhất rút ra được: để xử lý đồng tiền rách cần phải có nhân phẩm lành lặn.
  • Gặp người Hà Nội ở Sài Gòn (Hiệu Minh) - Entry này như một lời chào các còm sỹ ở Sài Gòn mà Hiệu Minh không có dịp gặp gỡ. Và cảm ơn các anh chị họ bên nhà Tiger đã chu đáo nhiệt tình, tiếp đón mấy ngày qua.:
  • Trung Quốc ngừng nhập nhiều hàng từ Việt Nam (Tiền phong) - “Theo số liệu xuất nhập khẩu 6 tháng của Tổng cục Hải Quan, 6 tháng đầu năm nay, Việt Nam nhập khẩu từ Trung Quốc hơn 13 tỷ USD. Xuất khẩu 6 tháng đầu năm nay sang Trung Quốc đạt hơn 6,1 tỷ USD. Như vậy, trong 6 tháng đầu năm, Việt Nam nhập siêu từ Trung Quốc gần 7 tỷ USD”.
  • Bộ phận không nhỏ (Trần Nhương) - “Vậy, tôi hỏi thật nhé ‘bộ phận không nhỏ’ là bộ phận như thế nào? Dân đen chúng tôi chẳng hiểu ‘bộ phận không nhỏ’ ấy là bao nhiêu người, bao gồm những ai. Còn cứ nói chung chung như vậy thì khó hiểu lắm’
  • NGƯỜI TRUNG QUỐC VIẾT VỀ LỊCH SỬ VIỆT NAM (Điểm giữa) - Có lẽ cũng như nhiều người, tôi cho là mình ít nhiều cũng biết ang áng về lịch sử nước nhà. Nhưng đến khi đọc cuốn “The Complete Book of Zen” (Toàn thư thiền tông) của Wong Kiew Kit – một võ sư Trung quốc nổi tiếng của Thiếu lâm Nam phái, trong đó có đoạn viết về Việt nam, tôi mới hiểu rằng mình biết quá ít về dân tộc mình
  • Ứng viên đảng Cộng Hòa chỉ định người phó trong liên danh tranh cử tổng thống Mỹ (RFI) - Hôm nay 11/08/2012, ứng cử viên tổng thống Mỹ thuộc đảng Cộng Hòa Mitt Romney chính thức tuyên bố, nghị sĩ Paul Ryan sẽ liên danh với ông trong cuộc tranh cử tổng thống Mỹ. Quyết định của ứng cử viên đảng Cộng hòa được đưa ra hai tuần trước hội nghị của đảng Cộng hòa chính thức đề cử ông Romney và người phó làm ứng viên chính thức.
  • Bắc Kinh : phong tướng để cài thân tín vào trong quân đội (RFI) - Về thời sự quốc tế, báo Le Monde quan tâm đến tình hình Trung Quốc. Trước thềm đại hội Đảng Cộng sản lần thứ 18, sắp diễn ra vào tháng 10 năm nay, Bắc Kinh đã tổ chức lễ thăng hàm cho nhiều tướng lĩnh quân đội. Về sự kiện này, báo Le Monde chạy tựa « Đảng cộng sản Trung Quốc tái khẳng định sự kiểm soát quân đội ».
  • Nhật đưa tranh chấp biển đảo với Hàn Quốc ra tòa án quốc tế (RFI) - Nhật Bản đã phản ứng mạnh về vụ lãnh đạo Hàn Quốc đi thăm một đảo mà hai nước đang có tranh chấp. Tokyo đã mời đại sứ Hàn Quốc lên bộ Ngoại giao và triệu đại sứ của mình tại Seoul về nước. Biện pháp kế tiếp là thông báo đưa vấn đề này ra trước Tòa án quốc tế.
  • Đám cưới đồng tính nữ đầu tiên tại Đài Loan (RFI) - Hôm nay 11/08/2012, AFP loan tin cách đây vài ngày, đám cưới đầu tiên của người đồng tính Đài Loan đã được tổ chức theo nghi thức Phật giáo. Hiện tại, Đài Loan chưa có luật thừa nhận hôn nhân đồng tính. Ngày thứ tư 08/08, Fish Huang và You Ya-ting, hai phụ nữ 30 tuổi đã làm lễ kết hôn tại một tu viện Phật giáo, ở phía bắc Đài Loan. 
  • Mỹ cảnh báo nguy cơ hồi giáo tấn công châu Âu (RFI) - Hoa Kỳ nghi ngờ phong trào hồi giáo võ trang Hezbollah, đồng minh của Iran và Syria chuẩn bị tấn công Liên Hiệp Châu Âu. Được Teheran và Damas tài trợ, lực lượng Hezbollah có thế lực mạnh trong chính trường Liban. Vào lúc chính phủ Hoa Kỳ thông báo gia tăng biện pháp trừng phạt chế độ trấn áp tại Syria, một viên chức an ninh cao cấp của Mỹ kêu gọi Tây Âu và Israel đề phòng Hezbollah.
  • Châu Âu cứng giọng với Belarus sau vụ đóng cửa sứ quán Thụy Điển (RFI) - Tiếp theo việc Minsk trục xuất toàn bộ các nhà ngoại giao Thụy Điển và đóng cửa sứ quán nước này (08/08), hôm qua 10/08/2012, Ủy ban đối ngoại và an ninh chung của Châu Âu (PESC) đã triệu tập các đại sứ trong một cuộc họp bất thường để phản ứng. Đại diện các nước Châu Âu đã bày tỏ "sự ủng hộ mạnh mẽ" với Thụy Điển.
  • Vụ án Cốc Khai Lai : Bắc Kinh vạch áo cho người xem lưng (RFI) - Trung Quốc kiểm duyệt tối đa thông tin vụ xử Cốc Khai Lai, vợ của cựu bí thư Trùng Khánh Bạc Hy Lai, về tội đầu độc một doanh nhân Anh Quốc 41 tuổi. Nhưng nhiều bí mật đã được tiết lộ và vụ án "giết người bịt miệng này", giúp cho công luận biết rõ thêm tình trạng tranh giành quyền lợi theo kiểu xã hội đen trong tổ chức mang tên "đảng Cộng sản Trung Quốc".
  • Pháp giành huy chương vàng điền kinh đầu tiên từ 16 năm qua (RFI) - Tối hôm qua 10/08/2012, sau 16 năm chờ đợi, cuối cùng nước Pháp đã có được một huy chương vàng điền kinh. Vận động viên nhảy sào Renaud Lavillenie đã giành được chiếc huy chương vàng đầu tiên từ năm 1996 của điền kinh Pháp, sau khi nhảy qua được độ cao 5,97 m.
  • Thêm một nhà bất đồng chính kiến bị kết án tù ở Việt Nam (RFI) - Hôm qua, 10/08/2012, sau một phiên xử sơ thẩm chỉ kéo dài một tiếng đồng hồ, Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội đã tuyên án 5 năm tù và 4 năm quản chế đối với ông Lê Thanh Tùng, bị cáo buộc phạm tội « tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam », chiếu theo điều 88 Bộ luật hình sự Việt Nam.
  • Kêu gọi trả tự do cho 17 thanh niên Công giáo và Tin Lành (RFI) - Trong một thông cáo đưa ra tại Nghệ An hôm nay, 11/08/2012, một nhóm thanh niên Công giáo đã lên tiếng kêu gọi chính quyền Việt Nam trả tự do ngay tức khắc và vô điều kiện cho 17 thanh niên Công Giáo và Tin Lành*, hiện đang bị giam giữ.
  • Bài 19 : Đôi mắt của Nadia (RFI) - Như vậy là Jean-Pierre và Nadia đã đính hôn với nhau. Lưu Quang rất chán đời và nghĩ rằng mình bị lợi dụng. Phải chăng hai người đó đã lôi kéo anh vào vụ trộm ? Đang cố tìm hiểu xem ai là những người thân của Nadia thì Lưu Quang phát hiện ra một đầu mối làm mọi điều rối tung lên. Rất muốn khôi phục trí nhớ, anh quyết định đi khám bác sĩ và biết được là mắt của Nadia có vấn đề.
  • Romney nêu tên người cùng tranh cử (BBC) - Ứng viên chức tổng thống của đảng Cộng hòa Mỹ Mitt Romney đã nêu danh ông Paul Ryan là người sẽ ứng cử vị trí phó tổng thống của đảng này.
  • Việt-Mỹ tăng cường hợp tác quốc phòng (VOA) - Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh cho biết quan hệ quốc phòng giữa Việt Nam và Hoa Kỳ đã có bước phát triển trên các lãnh vực trao đổi đoàn, đào tạo, quân y và khắc phục hậu quả sau chiến tranh
  • Bảo Thủ Cộng Hòa Đòi Romney Chọn DB Ryan Làm Ứng Viên PTT (VietBao) - BOSTON - Ông Romney vẫn chưa đưa ra ám chỉ về người sẽ đứng chung liên danh tranh cử, nhưng không ngăn nhà báo tìm hiểu.
  •  
  • Giải mã việc phá vỡ sự im lặng của Đài Loan

    Photo courtesy of travelerparadise.blogspot.com. Đảo Ba Bình là đảo lớn nhất trong quần đảo Trường Sa.
    Quỳnh Chi, phóng viên RFA
    2012-08-11

    Đài Loan bắt đầu lên tiếng cũng như có những hành động gây chú hơn về vấn đề biển Đông. Đằng sau việc này là gì cũng như những “được – mất” mà nước này nhận được là như thế nào?

    Tăng cường quân sự

    Trong số các nước có tuyên bố chủ quyền tại biển Đông, Đài Loan được đánh giá là nước khá kín tiếng. Tuy nhiên, sự im lặng này bắt đầu bị phá vỡ khi trong thời gian vừa qua, Đài Bắc liên tục có những hành động cho thấy nước này sẵn sàng “nhảy vào” vùng biển đang bị tranh chấp gay gắt.

    Thiếu tướng La Thiệu Hoa, người phát ngôn Bộ Quốc phòng Đài Loan hôm 7 tháng 8 vừa tuyên bố tăng cường quân sự trên đảo Ba Bình/Thái Bình. Tuy thông tin cụ thể không được tiết lộ chính thức, nhưng báo chí Đài Loan từ hồi cuối tháng 7 đã có tin nói những loại khí tài này bao gồm các khẩu trọng pháo nòng 40 mm và súng cối nòng 120mm.
    f16-af-mil-250.jpg
    Đây là máy bay chiến đấu F 16 C/D của Hoa Kỳ mà Đài Loan muốn thay thế cho loại F16 AB hiện đang sử dụng. Photo courtesy of Airforce.mil.

    Việc chuyển vũ khí được thực hiện sau khi hồi tháng Năm, Ủy ban quốc phòng Đài Loan đồng ý thông qua dự luật yêu cầu Bộ Quốc phòng chuyển vũ khí ra đảo Ba Bình.

    Trước đó, ngoài việc thành lập đội không vận có khả năng đến Trường Sa trong vòng vài giờ, Đài Loan cũng loan tin nước này đang xem xét khả năng kéo dài đường băng ở Trường Sa thêm 500 mét.

    Sự gia tăng quân sự trên một hòn đảo dưới sự bảo vệ của lực lượng dân sự là một động thái đáng gây chú ý vì năm 2000, Đài Loan chuyển quyền phòng vệ đảo này từ thủy quân lục chiến sang tuần duyên.

    Chính sách “chỉ có một Trung Quốc” mà Bắc Kinh đang theo đuổi lâu nay là rào cản khiến Đài Loan bị loại ra trong hầu hết các cuộc thảo luận quốc tế liên quan đến tranh chấp biển Đông. Tuy nhiên, vào đầu tháng 8, ông James Chou, giới chức cao cấp thuộc bộ Đông Á - Thái Bình Dương của ngành ngoại giao Đài Loan lên tiếng khẳng định chủ quyền “không thể tranh cãi” của mình tại biển Đông và bày tỏ mong muốn được tham gia vào tất cả những hình thức đa phương nhằm giải quyết tranh chấp. Việc ông James Chou cho rằng “bất cứ giải pháp nào mà không có mặt của Đài Loan đều là đáng tiếc” cùng với các hành động gần đây từ phía Đài Bắc bắt đầu làm giới quan sát đặt một dấu chấm hỏi về lý do phía sau.

    Lý do và thử thách

    ma-anh-cuu-250.jpg
    Tổng thống Mã Anh Cửu người đứng đầu chính quyền Đài Loan. RFA screen capture/TaiwanTV.

    Thời gian gần đây, chính phủ của Tổng thống Mã Anh Cửu cũng đứng dưới áp lực từ đảng đối lập khi cuối tháng 7, truyền thông Đài Loan loan tin người phát ngôn đảng Dân Tiến (DPP) đối lập đã lên tiếng chỉ trích chính quyền đương nhiệm không phản bác việc thành lập thành phố cấp địa khu Tam Sa của Trung Quốc. Đó được xem là một trong những yếu tố dẫn tới việc Đài Loan phải phá vỡ sự im lặng của mình. Tuy nhiên, trao đổi với đài RFA hôm 9 tháng 8, ông Dean Cheng, chuyên gia về Đài Loan và Trung Quốc của The Heritage Foundation (Washington, D.C) cho biết thêm các lý do khác:

    “Tôi cho rằng có nhiều lý do. Trước hết là vấn đề biển Đông đã trở nên thu hút rất nhiều sự chú ý cho nên rồi thì sẽ có lúc tất cả các bên lên tiếng về chủ quyền của mình thôi.

    Thứ hai, tôi nghĩ là Tổng thống Mã Anh Cửu muốn tận dụng bộ quy tắc ứng xử COC – một cách giải quyết ôn hòa để nói lên hai điểm: thứ nhất Đài Loan là một nước khác Trung Quốc ở chỗ nước này có trách nhiệm và không muốn làm tình hình thêm căng thẳng. Thứ hai, Đài Loan muốn nói là mình có tư cách hợp pháp để tham gia vào tất cả các cuộc thảo luận nào liên quan đến tình hình tranh chấp”.

    Từ năm 2006, sau khi bị chỉ trích mạnh mẽ vì xây đường băng dài 1150 mét trên đảo Ba Bình, Đài Loan thường duy trì thái độ im lặng trong các sự kiện liên quan đến tranh chấp biển Đông. Mặc dù vậy, việc theo đuổi một chính sách thận trọng trên biển Đông không có nghĩa là Đài Loan sẽ không thể hiện lập trường cứng rắn của mình bởi vì nước này không dễ dàng từ bỏ cơ hội.
    Thứ hai, Đài Loan muốn nói là mình có tư cách hợp pháp để tham gia vào tất cả các cuộc thảo luận nào liên quan đến tình hình tranh chấp.
    Ô. Dean Cheng
    Động thái này của Đài Loan được ông Dean Cheng đánh giá là có thể mang đến cho Đài Loan những cơ hội trong đó bao gồm việc nước này có thể được tham gia vào các cuộc thảo luận tranh chấp biển Đông. Mặc khác, đây cũng là hình thức để Đài Loan gián tiếp khẳng định sự khác nhau giữa Đài Bắc và Bắc Kinh. Song song những lợi ích, còn có thử thách và thậm chí nguy hiểm. Ông Dean Cheng cho biết:

    “Một trong những thách thức mà Đài Loan có thể đối mặt là Trung Quốc có thể qua việc này mà có thêm những đe dọa quân sự lên Đài Bắc. Những đe dọa này không nhất thiết nhắm vào Đài Loan để Mỹ có thể nhúng tay vào để bảo vệ. Chẳng hạn Bắc Kinh có thể gia tăng đe dọa lên đảo Ba Bình nhằm gây sức ép lên Đài Loan mà các nước khác khó có thể can thiệp”.

    “Đạo luật quan hệ Đài Loan” thông qua năm 1979 của Hoa Kỳ như một sự đảm bảo để Washington bảo vệ Đài Bắc khi nước này gặp sự tấn công từ phía lục địa. Tuy nhiên, khi liên quan đến biển Đông, thì Hoa Kỳ khó lòng đi khỏi vị trí của một nước bảo vệ quyền tự do hàng hải.

    Cây bút thường trú tại Đài Loan J. Michael Cole viết trên tờ Diplomat gần đây rằng thách thức mà Đài Loan phải đối mặt là làm sao tăng cường khả năng phòng vệ trên đảo Ba Bình nhưng cũng đồng thời làm cho đảo này “không trở nên quá hấp dẫn để các nước khác phải chiếm đóng bằng vũ lực”. Xem ra thách thức không chỉ dừng lại ở đó khi Đài Loan đã chuyển quyền phòng vệ đảo Ba Bình từ thủy quân lục chiến sang tuần duyên. Điều này có nghĩa là Đài Loan đứng trước một thế khó xử khi để cho thành phần dân sự chịu trách nhiệm bảo vệ hòn đảo lớn nhất khu vực tranh chấp nhưng cũng không thể triển khai quân sự quá mức để phá vỡ qui định đã thông qua cách đây 12 năm.

    Hợp tác với Bắc Kinh?

    taiwan-china-invest-250.jpg
    Trưởng đoàn đàm phán của Trung Quốc Chen Yunlin (trái) trao đổi tài liệu với đối tác Đài Loan Chiang Pin-kung (phải) trong cuộc đàm phán thương mại tại Đài Bắc vào ngày 9 tháng 8 năm 2012. AFP photo/ Sam Yeh.

    Khi Đài Loan bắt đầu lên tiếng, các nghi vấn đặt ra không chỉ xoay quanh việc nước này “được - mất” như thế nào mà còn là câu hỏi liệu sẽ có một sự hợp tác giữa Bắc Kinh và Đài Bắc trên biển Đông.

    Mặc dù ông Tsai De-sheng, người đứng đầu cục An ninh Nội địa vùng lãnh thổ Đài Loan tuyên bố trong một cuộc họp báo hồi tháng 5 rằng “hiện nay không có chuyện Đài Loan sẽ hợp tác với Trung Quốc trong vấn đề biển Đông” nhưng gần đây, giám đốc Tập đoàn Dầu khí Đài Loan - Khưu Nghi và nghị sĩ Chiu Yi thuộc Quốc Dân Đảng đã đánh tiếng kêu gọi sự hợp tác của hai nước nhằm khai thác tài nguyên biển Đông.

    Tờ Asia Times vừa đăng bài của tác giả Brendan O’Reilly trong đó nêu lên rằng cả Đài Loan và Trung Quốc có cùng một tuyên bố chủ quyền ở đường lưỡi bò và cả hai đều đồng thuận là chủ quyền tại biển Đông thuộc về “người Trung Quốc”. Ông Dean Cheng thì nghĩ rằng sẽ rất khó để hai nước có thể hợp tác quân sự với nhau:

    “Hợp tác quân sự rất khó. Trước khi nó có thể diễn ra, cần giải quyết nhiều mâu thuẫn. Chắc chắn nó khó hơn người ta nghĩ nhiều lắm. Thêm nữa, nếu mà quân đội Đài Loan hợp tác với giải phóng quân Trung Quốc thì sẽ làm cho rất nhiều người thắc mắc.
    Nếu mà Đài Loan hợp tác quân sự với Trung Quốc thì có thể cánh cửa vào LHQ và những thỏa thuận quốc tế khác sẽ đóng lại.
    Ô. Dean Cheng
    Thời tổng thống trước ông Mã Anh Cửu, Đài Loan cũng từng tìm kiếm cơ hội trở thành thành viên của LHQ. Nếu mà Đài Loan hợp tác quân sự với Trung Quốc thì có thể cánh cửa vào LHQ và những thỏa thuận quốc tế khác sẽ đóng lại”.

    Khả năng hợp tác dù còn quá sớm để nói, mỗi động thái mới tại vùng biển này đều làm dấy lên một quan ngại. Một trong những quan ngại đầu tiên là bức tranh về biển Đông trong thời gian tới sẽ như thế nào. Thắc mắc này được ông Dean Cheng cho biết:

    “Tôi không thể dự đoán trước những bước đi tiếp của nước nào. Tuy nhiên, tôi có thể nói rằng Đài Loàn đứng ở vị trí phản ứng lại hơn là tạo ra. Bắc Kinh và Việt Nam là một trong những con cờ chính của những mâu thuẫn. Nếu mà có thêm căng thẳng trên biển Đông thì tôi cũng không nghĩ là do Đài Bắc tạo ra trước”.

    Theo giới quan sát, Đài Loan có một lối ứng xử khá cẩn thận tại biển Đông và những gì mà nước này đang làm chỉ có thể xem là một sự phòng vệ. Thông điệp mà Đài Loan đưa ra được đánh giá là nhằm nói rằng đảo Ba Bình là dưới sự kiểm soát của họ và không dễ dàng mất đi. Thông điệp này cũng được cho là khác với cách hành xử được đánh giá là “đơn phương” và “khiêu khích” tại biển Đông mà Trung Quốc đang muốn gởi tới các nước trong khu vực và kể cả Hoa Kỳ.

    Tuy nhiên, bất cứ một bước đi nào trên một bàn cờ quan trọng cũng sẽ được chú ý và khiến người chơi cờ phải chau mày suy nghĩ. Gần đây Manila chính thức tuyên bố không quan ngại về các hoạt động của Đài Loan tại Ba Bình vì đây không phải là nơi họ tranh chấp. Tuyên bố của Philippines không khiến người ta ngạc nhiên nhưng lại tạo ra một câu hỏi khiến: “Những nước có tuyên bố chủ quyền tại Ba Bình sẽ phải hành xử như thế nào?”.
     

Giải pháp tối ưu cho Việt Nam hiện nay trước Trung Quốc: Xoá bỏ hệ thống chính trị đương thời. Nhưng bằng cách nào?

RFALê Diễn Đức

Xuống đường trên Quảng trường Tahrir (Ai Cập), tháng 1/2011, lật đổ chế độ độc tài Mubarak

Trên Facebook khi một bạn đọc lập luận rằng nếu không có Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) thì VN làm sao thống nhất đất nước, thoát khỏi nô lệ Pháp, Mỹ và có ngày nay, tôi đã phản ứng bằng hình tượng hoá ĐCSVN trong một câu chuyện đơn giản:
Căn nhà của bạn bị cướp, một người đứng ra đuổi tên cướp đó, nhưng chỉ ít lâu sau, người này bỗng trở mặt, chiếm nhà bạn làm sở hữu riêng, cưỡng hiếp, đánh đập vợ con bạn tàn nhẫn hơn cả tên cướp ban đầu, rồi còn kéo cả đồng đảng đến chiếm ao vườn nhà bạn, bức hiếp gia đình bạn thêm, liệu bạn sẽ ôm mãi ơn huệ với tên cướp/”ân nhân” ấy?
Câu chuyện trên tương tự với dân tộc Ba Lan thoát khỏi ách phát xít Đức thì rơi vào ách cai trị của chế độ máu sắt khác, đó là hệ thống độc tài toàn trị do Liên Xô đứng đầu mà cuối cùng họ phải vùng lên xoá bỏ vào năm 1989.
Để thống nhất VN, thực hiện mục tiêu giành độc lập và xây dựng chủ nghĩa xã hội, tức là nhuộm đỏ ý thức hệ CS trên cả nước, ĐCSVN đã phát động cuộc cách mạng bạo lực, làm 3 đến 5 triệu người chết, hàng triệu người tàn tật và bị thương trong một cuộc chiến gây tàn phá nhất của lịch sử VN.
Nghịch chướng trong cảnh phò Trung Quốc
Sau chiến tranh, ĐCSVN thực thi chính sách cải tạo công thương nghiệp, di dân tới vùng kinh tế mới và cải tạo giam giữ không xét xử hàng trăm ngàn quân, dân, cán chính của Việt Nam Cộng Hoà khiến hàng triệu người đã phải bỏ nước ra đi với hàng chục ngàn bị chết trên biển cả, đã làm những chia rẽ sâu sắc vốn có từ chiến tranh càng bị khoét sâu hơn, chưa biết bao giờ nguôi ngoai.
Tổn thất, tất nhiên, bất kỳ cuộc chiến tranh nào cũng có, nhưng tiến hành chiến tranh mà dân tộc phải trả giá quá đắt mà hậu quả lại tệ hại, thì ý nghĩa của nó cần phải được mổ xẻ.
L. Kolakowski, triết gia Ba Lan, một trong số ít triết gia Đông Âu giành được sự thừa nhận ở đỉnh cao tri thức ở châu Âu và thế giới nói:
Nhiều người đã chết với tên của Stalin trên môi, có nghĩa rằng họ đã chết với niềm tin rằng, Stalin là lãnh tụ vĩ đại dẫn dắt thế giới tới một ngày mai tốt đẹp hơn. Thế nhưng thật ngạc nhiên khi nói rằng, niềm tin vào sự trung thành đối với Stalin là sự thật để có thể vì nó mà chết“.
Điều này giống như hàng triệu người con của Việt Nam đã chết với khẩu hiệu trên môi “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước“, nhưng “sự thật” mà vì nó họ đã ngã xuống để có lãnh thổ thống nhất hôm nay ra sao?
Thiết nghĩ nên để những người gắn bó với chế độ, từng dấn thân quên mình vì chế độ, hiện sống trong nước, nhận định sẽ thuyết phục hơn:
- “Rõ ràng là nhân dân VN, dân tộc VN đã hi sinh biết bao xương máu để đấu tranh giành độc lập cho Tổ quốc nhưng nền độc lập, tự chủ đó đang bị nhà cầm quyền Bắc Kinh đe dọa nghiêm trọng trên tất cả các lĩnh vực. Lũng đoạn về chính trị, kinh tế, gây hấn ở Biển Đông. Nhân dân VN trải qua biết bao hi sinh của các thế hệ để mong ước có một chế độ xã hội tốt đẹp hơn nhưng nay lại có nhiều điều còn tồi tệ hơn các chế độ cũ. Con thuyền VN đang bị lái chệch hướng vào con đường của thời kỳ chủ nghĩa tư bản nguyên thủy, tư bản man rợ chỉ biết đấu đá, giẫm đạp lên nhau mà sống bất kể những tiếng kêu thấu trời của quần chúng. Họ đã quên những mục tiêu của cuộc cách mạng xã hội để biến cải đất nước ta thành một nước phát triển, văn minh, công bằng và tiến bộ xã hội, hòa nhập vào xu thế chung không thể đảo ngược hiện nay của thời đại. Họ đặt lợi ích của Đảng mà thực chất là lợi ích của cá nhân, của gia đình các nhóm lợi ích lên trên lợi ích của quần chúng, của xã hội, lên trên sự tồn vong của đất nước, của Tổ quốc” – Luật gia Lê Hiếu Đằng, cựu Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc VN tại TPHCM.[1]
- “Nếu không có cuộc chiến tranh tương tàn giữa hai miền trước 1975 thì dân tộc này không có cái bất hạnh, đau khổ như ngày hôm nay. Bây giờ nhìn lại, con đường chúng tôi đã đi trước 1975 là một con đường sai lầm. Sự nhiệt huyết lúc đó của chúng tôi đã đem lại bất hạnh hơn là hạnh phúc cho dân tộc” – Huỳnh Nhật Hải, cựu Phó Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân Thành phố Đà Lạt kiêm Thành ủy viên.
“Tôi còn nhớ trong lá đơn xin ra khỏi Đảng lúc đó tôi có viết một câu: “Tôi không tin ĐCSVN có thể lãnh đạo đưa đất nước đạt được những điều tốt đẹp như Đảng thường nói. Tôi có lỗi với dân tộc. Chính cái hăng hái, nhiệt huyết của tôi đã góp phần dựng nên chế độ độc tài hiện nay, đã vô tình đem lại sự đau khổ hiện nay. Và nếu xét về những căn bản để bảo đảm tự do cho nhân dân và độc lập cho dân tộc thì tôi cũng đã vô tình góp công sức đưa những người mang danh là “cách mạng” nhưng thực chất là vì quyền lực tới phá bỏ một chế độ đã được xây dựng trên những căn bản về tự do, dân chủ và nhân bản tại miền Nam VN” – Huỳnh Nhật Tấn, cựu Phó Giám đốc Trường Đảng tỉnh Lâm Đồng.[2]
- “Đã sống qua thời VN còn chịu ách cai trị của phong kiến, ách đô hộ của thực dân, phát-xít, đã hoạt động hậu địch trong kháng chiến, đã xem phim ảnh, nghe kể lại hoặc trực tiếp chứng kiến hàng trăm, hàng ngàn vụ chính quyền “của dân, do dân, vì dân” cưỡng chế, thu hồi đất đai, nhà cửa, tài sản đối với người dân dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, song tôi chưa bao giờ thấy người dân bị đàn áp một cách man rợ đến như thế, với quy mô lớn như thế“. Bà Lê Hiền Đức, công dân chống tham nhũng và bảo vệ dân oan nổi tiếng, viết trong bài “Phản cách mạng rõ ràng“.[3]
Chúng ta có thể trích dẫn thêm rất nhiều nữa những nhận định của các nhà văn, nhà thơ, của các vị nhân sĩ, trí thức, hay của các vị lão thành cách mạng về sự trở mặt, sự phản bội và hệ thống chính trị thối nát vì tham nhũng của tập đoàn lãnh đạo CSVN, thời của cái Ác đè bẹp cái Thiện, “thời đểu cáng lên ngôi” tới tận cùng của sự lưu manh, côn đồ và hèn hạ. Thời mà người phụ nữ Việt Nam vì bị khủng bố tinh thần, bị chiếm nguồn sống, uất ức đến mức phải phản kháng bằng hình thức cởi truồng hay tự thiêu.
Một người VN bình thường cũng có thể đặt câu hỏi vì sao hơn 90% tổng thầu EPC các dự án quốc gia lớn quan trọng như khai thác bô-xít, xây dựng thủy điện, nhiệt điện, hoá chất, làm các tuyến đường huyết mạch và nhiều dự án xây dựng cơ bản khác đã dễ dàng lọt vào tay Trung Quốc? Tại sao tập đoàn lãnh đạo ĐCSVN lại đưa nền kinh tế và an ninh của đất nước lâm vào thế lệ thuộc lâu dài vào Trung Quốc?
Trung Quốc đã và đang xâm thực VN bằng mọi cách nham hiểm nhất với sự tiếp tay thầm lặng của tập đoàn lãnh đạo ĐCSVN. Người Hoa được quyền quản lý và sử dụng gần 300 ngàn hécta rừng đầu nguồn tới 50 năm. Theo thống kê năm 2009 của Tổng cục 3, Bộ Công an, thì có ít nhất 35 ngàn lao động Trung Quốc tại VN, chưa kể số nhập cư trái phép, giả vờ đi du lịch rồi tìm cách gia hạn ở lại VN làm việc. 20 tỷ đôla hàng hoá từ Trung Quốc (năm 2011) trong đó nhiều mặt hàng phẩm chất kém và độc hại không thể kiểm soát tràn ngập thị trường VN. Vì sao lực lượng quản lý an ninh VN không kiểm soát được trong khi họ có dư lực lượng chìm nổi khổng lồ trên khắp ba miền theo dõi sát mỗi bước chân của từng người tham gia biểu tình yêu nước?
Tình trạng phò Trung Quốc không phải diễn ra gần đây mà có hệ thống, bắt đầu từ hội nghị Thành Đô năm 1990 sau khi hệ thống cộng sản tại châu Âu sụp đổ, buộc tập đoàn lãnh đạo CSVN phải bám vào Trung Quốc trên thế yếu.
- Tờ Hà Nội Mới, cơ quan ngôn luận của Đảng bộ CS Hà Nội ngày 19/8/2008 đã đăng bài báo ca ngợi Hứa Thế Hữu, tướng chỉ huy đội quân Trung Quốc đánh chiếm Lạng Sơn và Cao Bằng trong năm 1979.[4]
- Hà Nội dời ngày 10/10 đã lên kế hoạch để kỷ niệm Lễ Ngàn năm Thăng Long vào đúng ngày 1/10, ngày quốc Khánh Trung Quốc, trong năm 2010. Phụ hoạ thêm cho màn hợp xướng này, tỉnh Lào Cai đã âm thầm sửa ngày tái thành lập tỉnh, cũng để kỷ niệm đúng vào ngày 1/10 tràn ngập màu sắc Trung Hoa trong năm 2011.
- Trong khi vào ngày 17/2/2012, báo chí của ĐCSVN lặng câm, không ai từ phía lãnh đạo nói tới hoặc thắp một nét hương tưởng niệm hơn 10 ngàn quân nhân 6 tỉnh phía Bắc đã hy sinh bảo vệ Tổ quốc trong chiến tranh năm 1979, thì ngày 27/7/2012, người đứng đầu quân đội CSVN làm lễ kỷ niệm hoành tráng mừng ngày thành lập quân đội Trung Quốc và “ghi nhớ công ơn” Trung Quốc.
Còn vô số nghịch chướng khác nữa diễn ra trong khi Trung Quốc đã gây tội ác, đánh chiếm đảo Hoàng Sa (năm 1974), một phần Trường Sa (năm 1988), khiêu khích thô bạo, chặt cáp tàu dân sự của VN, bắt giữ, cướp đoạt, xua đuổi ngư dân VN, đặc biệt gần đây leo thang nghiêm trọng: thành lập thành phố Tam Sa, cho đấu thầu khai thác tài nguyên thuộc vùng kinh tế VN và xua hàng chục ngàn tàu đánh cá (không loại trừ khả năng có vũ trang) tràn ngập vùng biển thuộc chủ quyền của VN.
Nhà nghiên cứu Nguyễn Trung viết:
“Tổng hợp tình hình hơn 20 năm qua, thực tế đang diễn ra là quan hệ Việt – Trung càng phát triển, thì Việt Nam càng lệ thuộc nhiều hơn vào Trung Quốc về kinh tế và chính trị, bị uy hiếp nhiều hơn về đối ngoại và quốc phòng. Thực tế này, cùng với ảnh hưởng chính trị nói chung của Trung Quốc vào đối nội của Việt Nam một mặt đang kìm hãm nghiêm trọng toàn bộ sự phát triển của Việt Nam nói chung, mặt khác gây ly tán đến mức nguy hiểm giữa nhân dân và lãnh đạo đất nước, khiến cho trấn áp và mất dân chủ trong đối nội phải gia tăng, đồng thời thực tế này cũng khuyến khích tham nhũng tiêu cực phát triển. Những vụ trấn áp biểu tình vừa qua chống yêu sách của Trung Quốc trên Biển Đông nói lên nhiều điều và càng đổ dầu thêm vào lửa bức xúc trong nhân dân”.[5]
Ông Hạ Đình Nguyên, cựu tù chính trị Côn Đảo, cựu Chủ tịch Ủy ban Hành động của Tổng hội Sinh viên Sài Gòn trước 1975, phẫn nộ trước cảnh “nhà nước VN kiên nhẫn và chịu nhục công khai” đã gọi kẻ bỡ đợ Tàu, vu khống, bôi nhọ người biểu tình yêu nước là “sai nha tầm thường” và viết:
“Các vấn đề lớn nhỏ của đất nước, thay cho một xã hội, bị thâu tóm trong tay một nhóm người có quyền lực, chỉ biết vơ vét làm cho xã hội ngày càng tồi tệ, tham nhũng hoành hành,  giặc cướp đã vào trước cửa, mà trong nhà cuộc đỏ đen vẫn còn náo nhiệt!”.[6]
Trong bài “Trung cộng sợ nhất ở Việt Nam điều gì?” trên trang Bauxite VN, tác giả Nguyễn Hữu Quý nhắm thẳng vào tập đoàn lãnh đạo ĐCSVN:
“Trong điều kiện đất nước đang trong tình thế “ngàn cân treo sợi tóc” như hiện nay, ta không thể không cảnh báo đến các vị có trách nhiệm, rằng: Nếu không tỉnh ngộ, thì rất có thể các vị sẽ là danh sách nối dài của những Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, để lịch sử nguyền rủa muôn đời”.[7]
Thực sự tập đoàn lãnh đạo ĐCSVN không thể nào tỉnh ngộ được nữa, vì hai thứ lợi ích sống còn đã gắn chặt vào máu thịt họ: Lợi ích duy trì độc quyền cai trị và lợi ích kinh tế riêng từ hàng loạt các dự án khổng lồ đã trao cho Trung Quốc.
Vậy thì có giải pháp nào cho Việt Nam không?
Nhà văn Thuỳ Linh viết:
Lời thần Kim Qui: “Giặc chính là người ngồi sau lưng ngươi đó”. Trảm giặc ngoài biên ải cũng quan trọng như phải trảm giặc đang hoành hành ngay trong lòng Tổ quốc này“.[8]
Với tất cả những dữ kiện trên, rõ ràng sơn hà nguy biến, ĐCSVN đã mất hoàn toàn khả năng đoàn kết nhân dân, trong bối cảnh nông dân, lực lượng đã gửi con em ra mặt trận nhiều nhất trong các cuộc chiến tranh, ý thức rằng, máu của con em họ không thể tiếp tục đổ xuống như đã đổ để dựng nên chế độ bất công ngút trời hôm nay.
Giải pháp tối ưu
Phải giải quyết tận gốc nguyên nhân của mọi vấn đề hôm nay là, dân tộc VN chỉ có thể tự cứu mình bằng một cuộc cách mạng xoá bỏ hệ thống chính trị đương thời, xây dựng một thể chế dân chủ thực sự do dân và vì dân.
Một khi VN là nước tự do, dân chủ chắc chắn VN sẽ là bạn của cộng đồng các quốc gia dân chủ đông đảo và văn minh bao gồm Hoa Kỳ, 27 quốc gia của Liên minh Âu châu (EU), Canada, Nhật Bản, Úc, Hàn Quốc, New Zealand, Ấn Độ, v.v… và tiến tới có thể trở thành đồng minh chiến lược của các nước này tại khu vục châu Á-Thái Bình Dương.
Khó có ai có thể kết bạn với chế độ CSVN, vì không thể có tình bạn tin cậy khi không có chung các giá trị dân chủ, đạo đức và nhân quyền. Ngoài ra, bản thân chế độ CSVN được biết đến như là một tay chơi lèo lái, đu giây láu cá.
Tiến sĩ Walter Lohman, giám đốc Nghiên cứu Châu Á của Quỹ Heritage, một think thank có ảnh hưởng lớn tại Hoa Kỳ nói: “VN rất muốn mua vũ khí của Hoa Kỳ nhưng hiện tại luật pháp Hoa Kỳ lại không cho phép họ mua các loại vũ khí sát thương. Nhưng trở ngại hiện nay chính là vấn đề nhân quyền mà Chính phủ Hoa Kỳ vẫn đang rất quan tâm. Tuy nhiên, theo tôi đánh giá thì vấn đề lớn nhất lại nằm ở vấn đề hợp tác chiến lược của VN với Hoa Kỳ vẫn không rõ ràng, chúng tôi thực sự không biết là ĐCSVN có toàn tâm toàn ý liên kết với Hoa Kỳ trước sự đe doạ của Trung Quốc hay không. Tôi nghĩ chính vì lý do đó mà vấn đề mua bán vũ khí vẫn bị đình lại”.[9]
Nếu là một thành viên của cộng đồng các quốc gia dân chủ, VN sẽ có vị thế mạnh mẽ khi đưa vấn đề tranh chấp lãnh thổ với Trung Quốc ra trọng tài quốc tế, giống như Phillipines đang chuẩn bị, để ngăn chặn âm mưu xâm chiếm bằng vũ lực bất hợp pháp của Trung Quốc.
Trong bối cảnh quốc tế hôm nay, Trung Quốc không dễ dàng đơn phương mở cuộc chiến xâm lược VN bất hợp pháp. Vấn đề can thiệp quân sự của nước ngoài vào Libya đã phải tìm được sự đồng thuận của Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc và các định chế quốc tế khác, cho thấy điều này. Ở Syria cũng tương tự.
Nhưng, kể cả trường hợp Trung Quốc tuyên bố chiến tranh thì cũng không có gì phải sợ hãi. Tôi tin rằng, bành trướng Bắc Kinh không xua quân xâm lược VN trên bộ vì tinh thần chống giặc phương Bắc của người Việt đã ngấm vào máu thịt ngàn đời, kiểu gì quân Trung Quốc cũng sẽ lãnh đủ, mọi vật dụng đều có thể trở thành vũ khí đánh trả giặc xâm lược.
Nhưng nếu Trung Quốc tấn công chiếm nốt phần còn lại của Trường Sa nhằm xây dựng tiền đồn kiểm soát giao thông hàng hải và khai thác tài nguyên? Thực lực hải quân VN non kém hơn nhiều, đối đầu trực tiếp trên biển sẽ thất bại. Nhưng khi VN là nước dân chủ bị xâm lược, có thể mua và nhận chi viện vũ khí của Hoa Kỳ và EU. Thiết nghĩ, đủ một số lượng cần thiết tên lửa patriot đối không và hệ thống hoả tiễn Tomahawk đối hạm được dẫn đường bằng radar với tầm hoạt động 1.350 hải lý đặt trên bờ biển tỉnh Quảng Ngãi, chúng ta có thể nướng chảy bất cứ tàu nào xâm lược biển đảo VN và đánh bại các cuộc tấn công đất liền từ trên không.
Nhưng lấy tiền đâu mua vũ khí hiện đại tốn kém này? Một tập đoàn cai trị yếu kém, tham nhũng, đã sẵn sàng chi 60 tỷ đôla cho dự án đường tàu cao tốc hay ông cựu y tá Nguyễn Tấn Dũng kiếm ra số tiền 69-70 tỷ đôla cho giai đoạn 2011-2015 và 110-120 tỷ đôla cho “tầm nhìn” 2016-2020 để quy hoạch mở rộng Hà Nội, thì lẽ nào chúng ta không kiếm ra một số tiền tuơng đương cho việc trang bị vũ khí bảo vệ an ninh chủ quyền đất nước?
Một cuộc cách mạng thay đổi thể chế, thậm chí qua tranh đấu bất bạo động cũng khó tránh đuợc đổ máu, chỉ là ít hay nhiều từ sự đàn áp của chế độ độc tài. Tuy nhiên một cuộc cách mạng lại ít tổn thất nhân mạng nhất, tối ưu hiện nay cho nhân dân VN, tránh được hỗn loạn xã hội chỉ có thể là cuộc cách mạng đường phố song song với một cuộc cách mạng nổ ra ngay từ trong lòng chế độ.
Tôi có kịch bản: Một (hay nhiều) sư đoàn thiện chiến với xe tăng và thiết giáp bao vây các cơ quan đầu não của tập đoàn lãnh đạo CSVN tại Hà Nội, buộc họ đầu hàng và trao lại quyền lực cho nhân dân. Tôi không phải là nhà quân sự để có thể vạch kế hoạch tác chiến, nhưng tôi tin rằng có nhiều sĩ quan quân đội đủ kinh nghiệm và tài ba để thực hiện vai trò chỉ huy.
Một hội đồng quân sự cứu nuớc được thành lập, qua đài truyền hình và phát thanh, sẽ ra thông báo trấn an dân chúng, cam kết từ bỏ hoàn toàn ý thức hệ mác-xít cộng sản ngoại lai, vong bản, đưa đất nước vào lộ trình dân chủ trên cơ sở sự ủng hộ và tham vấn của toàn xã hội qua các bước: thay đổi hiến pháp, tiến hành bầu cử tự do, xây dựng các định chế dân chủ bền vững để kiểm soát hoạt động của nhà nước, tránh lạm quyền, đặc biệt thực thi triệt để quyền tự do ngôn luận với truyền thông báo chí tự do.
Tôi tin rằng người Việt có đủ trí tuệ sáng suốt tìm được cho VN một lộ trình dân chủ phù hợp với thực tế, tránh cho VN rơi vào một hệ thống chuyên chế khác như nước Nga của Putin.
Tôi không cho kịch bản trên là ảo tưởng, bởi vì ở thời nào, quốc gia nào trong lịch sử ta cũng đã thấy có những người lính yêu nước, trước hôn quân nhu nhược vẫn luôn có những vị tướng tài, khảng khái và can đảm.
VN không thể là ngoại lệ của quy luật này. Từ bé chúng ta đã được học câu nói nổi tiếng trong sách sử: “Bệ hạ muốn đầu hàng trước hết hãy chém đầu tôi đã” của Hưng Đạo Vương. Đã có nhiều sĩ quan quân đội Nhân dân VN lên tiếng công khai về tình trạng thoái hoá của hệ thống chính trị hiện nay và sự tồn vong của dân tộc như cố trung tướng Trần Độ, trung ướng Nguyễn Quốc Thước, thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, đại tá Phạm Đình Trọng, v.v…
Trong một lần tâm tình với tôi, một bạn học cũ hiện đang giữ chức vụ cao ở Hà Nội nói rằng, nếu VN có một “Boris Jeltsin”, không những chỉ quần chúng, mà đông đảo đảng viên trong ĐCSVN cũng sẽ ủng hộ. Đây là mong muốn và hy vọng của nhiều người Việt có khát vọng thay đổi.
Tôi tin rằng trong quân đội VN hiện tại không thiếu những tầm vóc “Boris Jeltsin”, nhưng điều kiện để xuất hiện chưa đủ.
Điều kiện tiên quyết cần và đủ cho sự xuất hiện một “Boris Jeltsin VN” là sự hậu thuẫn mạnh mẽ của quần chúng, của một cao trào xuống đường tranh đấu làm rung động ý thức xã hội, đủ thuyết phục để những người lính tuân theo lệnh vị chỉ huy rằng, họ cầm súng là đứng về phía nhân dân, chĩa súng vào những kẻ phản bội và như thế thì cũng mới thu phục được lực lượng trung thành với chế độ, ngăn ngừa thảm kịch xung đột vũ trang.  
Một Boris Jeltsin VN chắc chắn sẽ được tôn vinh là anh hùng với nét son đậm trong trang sử bi kịch của dân tộc Việt, sẽ được nhìn nhận với lòng kính trọng giống như tướng Thein Sein của Miến Điện, người được Time bầu chọn trong năm 2012 là một trong 100 người có ảnh hưởng nhất thế giới.
Với các định chế và nguyên tắc dân chủ, VN vừa có thể củng cố vị thế mạnh hơn trong quan hệ quốc tế và trong cuộc chơi bình đẳng với các cường quốc, vừa có thể mở ra nhiều cơ hội phát triển kinh tế.
Sau khi chế độ CS bị sụp đổ, Ba Lan đã được các nước dân chủ xoá hơn 20 tỷ đôla nợ. Miến Điện bước vào lộ trình dân chủ đã được Nhật Bản xoá nợ 4,6 tỷ đôla và tiếp tục được hỗ trợ tín dụng xây dựng đất nước. Không có lý do gì nhà nước dân chủ VN lại không hy vọng một sự hỗ trợ kinh tế tương tự từ cộng đồng các quốc gia dân chủ.
Tôi đồng ý với nhận định của André Menras Hồ Cương Quyết trong một bài được nhà văn Nguyên Ngọc dịch:
“Thật khủng khiếp cho nhân dân Việt Nam khi không còn lựa chọn nào khác ngoài cách hoặc là co rúm lại trong sợ hãi và hổ thẹn, hoặc là bước vào kháng cự, một cuộc kháng chiến lần thứ ba sau hai cuộc chống chủ nghĩa thực dân và chủ nghĩa thực dân mới. Những người yêu nước dấn mình vào cuộc kháng chiến này và sẽ dấn mình vào ngày càng đông, theo gương tổ tiên và tự dọn mình cho những hy sinh mới chống lại kẻ thù bên ngoài và bên trong. Quả là tấn bi kịch của Việt Nam phải sống bên cạnh Trung Hoa!”.
“Dù muốn dù không cuộc chiến đấu yêu nước hôm nay đã đi đến chỗ hòa làm một với cuộc chiến đấu chống tham nhũng và vì dân chủ, để một lần nữa cứu đất nước. Tất cả các cuộc chiến đấu đó gắn liền với nhau như môi với răng. Nếu thái độ của những người lãnh đạo Việt Nam xứng đáng với tên gọi đó, nếu các lực lượng trong sạch và yêu nước trong ĐCSVN, công an, quân đội không tỉnh thức để nhổ tận rễ đám cỏ dại sinh ra từ cộng tác với Trung Quốc và được nó nuôi dưỡng, nếu lực lượng đó không gắn chặt với nhân dân để chặn đứng những hành xử gần như mafia đang tồn tại trên hàng chục khu vực vô pháp luật của lãnh thổ đất nước, thì Việt Nam sẽ đi vào một thời kỳ chia xé đau đớn. Đã đến lúc thực hiện cuộc cách mạng của sự tinh sạch và sáng tỏ dân chủ!”.[10]
Vâng, một Boris Jeltsin VN sẽ xuất hiện như một vị cứu tinh chỉ có thể trong bối cảnh toàn dân vùng lên làm cách mạng, một cuộc cách mạng mà Andres Hồ Cương Quyết gọi chính xác là “cuộc kháng chiến lần thứ ba sau hai cuộc chống chủ nghĩa thực dân và chủ nghĩa thực dân mới”.
Lời dưới đây trong bài ca “Xuống đường” của nhạc sĩ Huỳnh Minh Siêng phổ biến thời chiến tranh chống Mỹ ở miền Bắc, hơn lúc nào hết phải là của hôm nay:
Xuống đường, xuống đường đập tan mọi xích xiềng, quyết kết đoàn tiến lên giành chính quyền. Giành lấy chính quyền về tay nhân dân“!
© Lê Diễn Đức – RFA Blog
———————————————
Tư liệu dẫn trong bài:
[1]: http://boxitvn.blogspot.com/2012/05/ai-bien-chat-chinh-tri-va-ai-la-nguoi.html
[2]: http://www.procontra.asia/?p=544
[3]: http://lhdtt.blogspot.com/2012/05/phan-cach-mang-ro-rang.html
[4]; Bài “Thu phục tướng tài” của Hà Nội Mới có thể đọc ở dạng PDF của Viet-studies tại link: http://www.viet-studies.info/kinhte/HuaTheHuu_HaNoiMoi.pdf
[5]: http://anhbasam.wordpress.com/2012/08/11/1200-phai-chan-dung-nguy-co-tai-dien-kich-ban-thanh-do-1990/
[6]: http://www.boxitvn.net/bai/39873
[7]: http://boxitvn.blogspot.com/2012/08/trung-cong-so-nhat-o-viet-nam-ieu-gi.html
[8]: http://www.buudoan.com/2012/07/ung-loi-dung-nhan-dan.html
[9]: http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/us-vn-defense-relations-vh-07272012161219.html
[10]: http://www.boxitvn.net/bai/40176

Hiểm họa Trung Quốc và bài học Tiệp Khắc

Áo và Tiệp Khắc là hai quốc gia bị Đức cưỡng chiếm đầu tiên ngay cả trước khi Thế chiến thứ hai bùng nổ. Trong lúc Đức chiếm Áo không gây nhiều phản ứng vì Áo có nhiều liên hệ với Đức về lịch sử, ngôn ngữ, văn hóa và chính bản thân Hitler vốn là người Áo, việc cưỡng chiếm Tiệp Khắc là một biến cố lớn vì Tiệp Khắc là một nước độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và được xem là một trong số mười cường quốc châu Âu thời đó.

Suốt thời gian dài hơn sáu năm dưới ách thống trị của Đức Quốc Xã, nhân dân Tiệp đã chịu đựng vô số thương vong, thiệt hại. Hàng trăm ngàn người bị giết và hàng trăm ngàn người khác bị đày ải trong các trại tập trung. Thế nhưng phải chăng ngày đó Tiệp Khắc yếu đến mức không bắn được phát súng nào?
Không. Trước Thế chiến thứ hai, thừa hưởng các thành tựu kỹ thuật của thời đế quốc Áo Hung, Tiệp Khắc là một trong sốt ít quốc gia có một quân đội đông đảo nhất và được trang bị tối tân nhất châu Âu. Việc Tiệp Khắc rơi vào tay Đức nhẹ nhàng như chiếc lá mùa thu phát xuất từ ba lý do chính. Hai lý do khách quan:
(1) Bành trướng về hướng đông là chủ trương truyền thống của Đức,
(2) Chính sách nhân nhượng (appeasement policy) của các lãnh đạo chủ hòa châu Âu đứng đầu là Thủ tướng Anh Neville Chamberlain, và một lý do chủ quan:
(3) Tiệp Khắc là một quốc gia ô hợp, phân hóa, suy yếu, có nhiều chính khách làm tôi mọi cho ngoại bang và giới lãnh đạo chính phủ không có quyết tâm bảo vệ chủ quyền đất nước.
Bành trướng về hướng đông là chủ trương truyền thống của Đức.
Sau giai đoạn cách mạng 1848, Đức trở thành cường quốc. Sức mạnh của Đức thể hiện không chỉ trong các lãnh vực kinh tế, quân sự, dân số mà cả khoa học. Tổng số giải Nobel các khoa học gia Đức được tặng thưởng trong giai đoạn 47 năm tồn tại nhiều hơn tổng số giải Nobel của các khoa học gia Anh, Pháp, Nga và Mỹ cộng lại. Năm 1871, Đế Quốc Đức bao gồm 27 khu vực, dưới sự lãnh đạo của Otto von Bismarck đã vượt qua đế quốc Anh. Giống như mọi đế quốc khác trong lịch sử, để tiếp tục lớn mạnh cần phải có tài nguyên thiên nhiên.
Đức là quốc gia nằm ngay giữa châu Âu và về mặt địa lý chính trị, suốt nhiều thế kỷ, các chế độ quân chủ Đức cũng chủ trương các quốc gia phía Đông trong đó có Tiệp Khắc, Ba Lan, Hungary là hàng rào an ninh của Đức để đương đầu với hai nước lớn khác là Pháp và Nga.
Sau khi sáp nhập Áo vào tháng Ba năm 1938 không cần dùng đến võ lực, Hitler tập trung vào chiến lược chiếm Tiệp Khắc bất chấp sự chống đối của nhiều tướng lãnh cao cấp trong đó có tướng Ludwig Beck, Tổng Tham Mưu Trưởng quân đội Đức. Bản thân của Hitler cũng đánh giá Tiệp rất cao nên không dám công khai đưa quân vượt biên giới xâm lăng quốc gia này. Vì vùng Sudetenland có đông dân Đức và có nguồn dự trữ nguyên liệu lớn nhất của Tiệp Khắc, Hitler nghĩ đến việc chiếm vùng Sudetenland trước và dùng khu vực giàu có này làm bàn đạp thôn tính toàn bộ Tiệp Khắc.
Chính sách nhân nhượng (appeasement policy) của các các lãnh đạo Anh, Pháp đứng đầu là Thủ tướng Nevill Chamberlain đã “khuyến khích” Đức chiếm Tiệp Khắc.
Sau Thế chiến thứ nhất, dù thắng hay bại, các quốc gia đều phải chịu đựng một thời kỳ suy thoái kinh tế trầm trọng. Khuynh hướng chủ hòa chế ngự trong sinh hoạt chính trị tại các cường quốc dân chủ và lãnh tụ hàng đầu của khuynh hướng này là thủ tướng Anh, Nevill Chamberlain. Thủ tướng Nevill Chamberlain tìm cách hòa giải mối thù địch với Đức. Khi Đức sáp nhập Áo, Chamberlain không có phản ứng cụ thể nào.
Khi Hitler công khai bày tỏ ý định sáp nhập vùng Sudetenlan của Tiệp Khắc đang có hơn ba triệu người gốc Đức, vào lãnh thổ Đức, vấn đề trở nên phức tạp vì Tiệp Khắc có liên minh quân sự với Pháp và Pháp có liên minh quân sự với Anh. Thủ tướng Anh Nevill Chamberlain qua trung gian của Sir Horace Wilson chuẩn bị đàm phán với Đức và qua trung gian của Lord Runciman thuyết phục Tiệp Khắc nhượng bộ. Trong lúc Hitler thông đồng với các nước nhỏ như Hungary và Ba Lan để xẻ thịt Tiệp, Tổng thống Mỹ Franklin Roosevelt tuyên bố chủ trương trung lập của Mỹ về tranh chấp Sudetenland.
Ngày 15 tháng Chín năm 1938, Thủ tướng Nevill Chamberlain bay sang Đức để thương thuyết với Hitler. Các cuộc thương thuyết giằng co cho đến sáng sớm 30 tháng 9 năm 1939, thỏa hiệp Munich được ký kết giữa Đức, Anh, Pháp và Ý, trong đó, cho phép Đức sáp nhập vùng Sudetenland trù phú và chiến lược vào lãnh thổ Đức.
Tiệp Khắc không được mời tham dự hội nghị và chỉ được Anh Pháp thông báo kết quả. Chính phủ Tiệp nghĩ rằng Tiệp Khắc không có hy vọng gì thắng được Đức bằng sức mạnh của riêng mình, đã đồng ý với nội dung của thỏa hiệp Munich. Theo thỏa hiệp này, tướng Đức Wilhelm Keitel được cử vào chức thống đốc quân sự vùng Sudetenland. Những người dân Tiệp không phải gốc Đức phải rời Sudetenland trong vòng 10 ngày và không được mang theo bất cứ một món sở hữu nào. Câu Phản bội Tiệp Khắc để chỉ sự phản bội của đồng minh đối với Tiệp ra đời từ đó.
Mất Sudetenland, Tiệp Khắc không chỉ bỏ trống biên giới chiến lược phía nam mà còn mất 70% dự trữ sắt thép, 70% điện và 3 triệu công dân Tiệp. Trong lúc hiệp ước Munich là một thành quả ngoại giao lớn của Nevill Chamberlain, đối với Hitler lại là một bước lùi. Mục tiêu của Hitler không phải chỉ chiếm vùng Sudetenland mà cả nước Tiệp như Wilson Churchill tiên đoán. Đầu năm sau, Hitler lần lượt chiếm các vùng Bohemia, Moravia và phần còn lại của Tiệp Khắc.
Cả hai lý do trên không thể làm Tiệp Khắc mất một cách nhanh chóng nhưng chính sâu mọt và phản bội ngay trong lòng nước Tiệp và một chính phủ phân hóa, yếu kém, thiếu quyết tâm mới là những lý do chính làm tan rã Tiệp Khắc.
Rất nhiều sâu mọt trong nội bộ Tiệp và đứng đầu là Konrad Henlein lãnh đạo của đảng Sudeten gốc Đức.
Konrad Henlein một thầy giáo bậc trung học, lúc đó đang hoạt động dưới danh nghĩa đảng Sudeten quy tụ đa số dân Tiệp gốc Đức. Konrad Henlein sinh tại Bohemia, Tiệp Khắc có cha là người Đức và mẹ là người Czech. Đảng Sudeten của Konrad Henlein thông đồng với đảng Quốc Xã Đức và được đảng này tài trợ và huấn luyện. Mỗi tháng đảng Sudeten nhận 15 ngàn Đức Mã để trang trải các chi phí hoạt động. Ngày 28 tháng Ba năm 1938, Hiter gọi Konrad Henlein sang Đức và đích thân ra chỉ thị cho tên Tiệp gian này phải đưa ra những điều kiện mà Tiệp Khắc không thể thỏa mãn được. Mặc khác, Joseph Goebbels, Bộ trưởng Tuyên truyền của Đức Quốc Xã, tung một chiến dịch tuyên truyền ồ ạt về việc chính phủ Tiệp bạc đãi, đàn áp dân gốc Đức trong vùng Sudetenlan và xúi dục người dân Tiệp gốc Đức đứng lên đòi quyền tự trị.
Về lại Tiệp, Tiệp gian Konrad Henlein đòi chính phủ Tiệp phải để vùng Sudetenlan hoàn toàn tự trị, thay đổi chính sách đối ngoại của chính phủ Tiệp và toàn quyền phổ biến lý thuyết Quốc Xã. Dĩ nhiên, đòi hỏi tự trị còn có thể đàm phán được nhưng việc tự do tuyên truyền tư tưởng Quốc Xã khó có thể chấp nhận. Khi đàm phán bắt đầu, Tiệp gian Konrad Henlein và đảng của y lại tạo nhiều xáo trộn bạo động trong vùng và tiếp tục làm khó dễ chính phủ trung ương cho đến khi hiệp ước Munich được ký kết. Ngày 1 tháng Mười năm 1938, các đơn vị tiền phương của quân đội Đức vượt qua biên giới Tiệp giữa tiếng hò reo ủng hộ của các đảng viên đảng Sudeten, và cũng trong lúc đó hàng chục sư đoàn Tiệp được trang bị đầy đủ được chính phủ ra lịnh rút lui. Phía sau đoàn quân Đức là các đơn vị mật vụ Gestapo và lực lượng anh ninh SS. Chỉ trong thời gian ngắn 10 ngàn người dân Tiệp, kể cả dân nói tiếng Đức nhưng chống Hitler, bị đày vào các trại tập trung vừa mới xây ở Sudetenland.
Konrad Henlein gia nhập lực lượng an ninh Đức và tham gia vào đảng Quốc Xã. Mặc dù sinh ra, lớn lên trên đất Tiệp, Konrad Henlein đã góp phần quan trọng trong việc rước voi Đức giày lên Tiệp Khắc. Y được thưởng nhiều chức vụ và được cho phép làm công dân Đức. Sau khi Tiệp Khắc được đồng minh giải phóng, tên Tiệp gian phản quốc Konrad Henlein bị bắt và y đã tự sát bằng cách cắt gân máu ở cổ tay.
Kẻ phản bội thứ hai là tổng thống bù nhìn Emil Hacha. Sau khi Edvard Benes, tổng thống thứ hai của Tiệp Khắc từ chức, tân tổng thống Emil Hacha là một người nhu nhược. Buổi tối ngày 11 tháng Ba năm 1939, Hitler cho triệu Hacha đến Bá Linh và thông báo cho ý định chiếm toàn bộ Tiệp Khắc bằng võ lực và hứa nếu Hacha chịu hợp tác, Tiệp Khắc sẽ được hưởng quyền tự trị rộng rãi còn nếu nghịch sẽ bị đoàn quân Hitler tấn công Tiệp bằng mọi phương tiện trong đó có cả việc không quân của Đức cày nát thủ đô Prague. Emil Hacha quy thuận Hitler. Dưới thời Đức Quốc Xã chiếm đóng y được giữ chức vụ tổng thống bù nhìn nhưng buộc phải tuyên thệ trung thành trước Hitler. Mặc dù có nhiều tài liệu cho thấy Emil Hacha trong thời gian phục vụ Hitler cũng lén lút giúp cho phong trào kháng chiến chống Đức thuộc chính phủ lưu vong của Edvard Benes nhưng công không đủ để chuộc tội cho y. Sau khi Prague được giải phóng vào tháng Năm năm 1945, Emil Hacha bị bắt và chết hơn hai tháng sau đó trong hoàn cảnh bí mật. Y được chôn trong một ngôi mộ không đề bia tại nghĩa trang Vinohrady. Hiện nay, tại nghĩa trang Vinohrady có một tấm bảng ghi dấu nơi chôn của Emil Hacha.
Jozef Tiso là một kẻ phản quốc đội lốt tôn giáo. Mặc dù thụ phong linh mục nhưng y cũng là một trong những đảng viên nòng cốt của đảng Nhân Dân Slovak. Lợi dụng sự suy yếu của Tiệp Khắc sau hiệp ước Munich, đảng Nhân Dân Slovak do Tiso lãnh đạo tuyên bố Slovak tự trị trong vòng Tiệp Khắc. Vào 13 tháng Ba năm 1939, giống như vừa đe dọa Emil Hacha vài hôm trước đó, Hitler triệu Jozef Tiso đến Bá Linh và buộc y phải tuyên bố Slovak độc lập, tách rời khỏi Tiệp Khắc, nếu không Hitler sẽ thúc giục Hungary và Ba Lan chiếm đóng phần lãnh thổ còn lại của Slovakia. Jozef Tiso cũng tuân phục Hitler và trở nên một cộng tác viên trung thành cho chế độ Quốc Xã. Từ năm 1939 đến năm 1945, Tiso là tổng thống bù nhìn Slovakia chư hầu của Đức. Đảng Nhân Dân Slovak do y lãnh đạo liên kết chặt chẽ với đảng Quốc Xã Đức và chia sẻ quan điểm diệt Do Thái. Khi hồng quân Liên Xô tiến vào chiếm Slovakia tháng Tư năm 1945, Tiso bị bắt và bị kết án phản quốc. Jozef Tiso bị treo cổ ngày 18 tháng Tư năm 1947. Chính phủ Tiệp Khắc chôn y tại một nơi bí mật.
Chính phủ Tiệp Khắc nhu nhược không quyết tâm bảo vệ đất nước. Phân hóa và thiển cận trong thành phần lãnh đạo của hai sắc dân Slovak và Czecho trong chính phủ Tiệp đã làm thượng tầng kiến trúc lãnh đạo sụp đổ nhanh chóng.
Tiệp Khắc trong giai đoạn năm 1938-1939 đứng trước những khó khăn và áp lực quá lớn không những từ quốc tế mà ngay cả tại trong nội bộ Tiệp, nhưng thay vì đoàn kết để đương đầu với ngoại xâm, các sắc dân Tiệp đã phân hóa, chia rẽ và tiếp tay làm yếu khả năng đối đầu với Đức.
Xét về tương quan quân sự. Theo tổng kết của Giáo sư Sử học Carroll Quigley, đại học Georgetown dựa theo các tài liệu thuộc văn khố quân sự Mỹ sau Thế chiến thứ hai, trong giai đoạn đầu thù địch Đức Tiệp bùng nổ, Đức có 36 sư đoàn nhưng không được trang bị đầy đủ trong lúc Tiệp Khắc có 35 sư đoàn thiện chiến và được trang bị một trăm phần trăm hỏa lực. Vào tuần lễ thứ ba của tháng Chín năm 1939, quân đội Tiệp Khắc đã có một triệu quân với 34 sư đoàn tinh nhuệ trong lúc toàn bộ quân Đức để phối trí tại hành lang châu Âu chỉ có từ khoảng 31 đến 36 sư đoàn. Về không quân, vào tháng Chín năm 1938, Đức trội hơn Tiệp Khắc chút ít. Đức có 1500 máy bay trong lúc Tiệp có gần 1000 chiếc nhưng nếu tính cả Anh, Pháp số lượng phi cơ của ba nước cộng lại vượt xa Đức. Liên Xô ủng hộ Tiệp nên cũng gởi 36 phi cơ chiến đấu đến Tiệp qua ngã Rumania. Về chiến xa, tăng của Đức còn yếu hơn tăng của Tiệp Khắc. Ngoại trừ loại tăng thuộc thế hệ Mark III có trang bị pháo 37 li, phần lớn tăng thế hệ Mark II của Đức chỉ trang bị đại liên. Tiệp Khắc có mấy trăm xe tăng hạng nặng 38 tấn trang bị pháo 75 li hiện đại nhất thời đó.
Nếu đánh nhau với Đức trong một cuộc chiến tranh quy ước, chưa chắc Tiệp đã thua. Mà dù có thua, Tiệp Khắc cũng kéo dài cuộc chiến được một hai năm đủ thời gian cho quốc tế can thiệp hay tìm cách lôi kéo các nước châu Âu vào ván cờ sinh tử. Khi tràn ngập Tiệp Khắc vào tháng Ba năm 1939, Đức tịch thu của Tiệp 469 xe tăng, 1500 phi cơ chiến đấu đủ loại, 43 ngàn súng máy và nhiều triệu súng trường. Số lượng vũ khí đó Đức đã phải tốn hàng năm mới sản xuất được.
Tiệp Khắc, một quốc gia có điều kiện kỹ thuật tiên tiến nhất châu Âu và từng là một phần của đế quốc Áo Hung hùng mạnh đã bị Hitler xóa tên khỏi bản đồ thế giới không tốn một viên đạn. Với một quân lực cả triệu người và phương tiện đầy đủ nhưng chỉ vì sự yếu hèn của cấp lãnh đạo, Tiệp Khắc trở thành đỉa thịt bò tươi trong bữa cơm chiều của nhiều khách lạ.
Sau khi Tiệp bị Hitler cưỡng chiếm, hàng ngàn người dân Tiệp yêu nước phải tự phát rút vào chiến tranh du kích chỉ bằng vài tạc đạn và vài khẩu súng ngắn. Nguồn tiếp tế quá xa và kho súng đạn khổng lồ đã bị tịch thu, họ đã phải chiến đấu trong điều kiện hết sức khó khăn. Hàng trăm ngàn người Tiệp đã chết dưới bàn tay sắt của tử thần SS Reinhard Heydrich. Tướng SS Reinhard Heydrich, cai trị Bohemia và Moravia (vùng đất Tiệp sau khi sáp nhập vào Đức) được các sử gia đánh giá là tên tướng độc ác nhất trong hàng tướng lãnh công an mật vụ SS Đức. Y là một trong những kiến trúc sư của kế hoạch tiêu diệt dân Do Thái Holocaust. Hitler ca ngợi Heydrich là “con người có trái tim bằng sắt”. Y bị kháng chiến quân Tiệp ám sát tại Prague vào cuối tháng Năm năm 1942. Đức trả thù tàn bạo. Hai làng Lidice và Lezaky, tình nghi che giấu kháng chiến quân, bị đốt thành tro, tất cả đàn ông đều bị bắn chết, chỉ còn một ít phụ nữ và trẻ em bị đày vào các trại tập trung.
Sự chịu đựng của nhân dân Tiệp đã để lại nhiều bài học cho Việt Nam khi đương đầu với chủ nghĩa bành trướng Trung Quốc.
Tương tự như Đức Quốc Xã đối với Tiệp Khắc, Trung Quốc chủ trương bành trướng xuống vùng Đông Á
Như đã trình bày trong bài “Hiểm họa Trung Quốc và bài học Thổ Nhĩ Kỳ”, vì các lý do an ninh, chính trị, kinh tế, Trung Quốc phải tìm mọi cách khống chế biển Đông. Hai nỗi lo lớn của giới lãnh đạo CS Trung Quốc là sợ bị bao vây từ bên ngoài và diễn biến hòa bình bên trong nội bộ Trung Quốc. Nhìn quanh, họ chỉ thấy kẻ thù. Thật vậy, hầu hết các quốc gia dân chủ trong vùng từ Ấn Độ đến Nhật Bản, Đài Loan, Nam Hàn, Thái Lan, tuy mức độ khác nhau nhưng đều là các quốc gia đang có những mâu thuẫn căn bản với Trung Quốc, không những về quyền lợi kinh tế mà cả chế độ chính trị. Sự lệ thuộc về chính trị của Việt Nam vào Trung Quốc không chỉ giúp giữ an toàn phòng tuyến phía nam mà còn tránh sự sụp đổ dây chuyền trong trường hợp cách mạng dân chủ tại Việt Nam diễn ra trước. Tuy nhiên, khác với Đức Quốc Xã, Trung Quốc không dám tung một cuộc tấn công toàn lực như Hitler chuẩn bị cho Tiệp mà chủ trương gậm nhấm từng phần đất, từng ngọn núi và từng hải lý của Việt Nam.
Nắm được yếu điểm của CSVN, trong lúc tiếp tục phát triển kinh tế, mở rộng ngoại giao với hầu hết các quốc gia từ năm 1978, Đặng Tiểu Bình vẫn tiếp tục phát động chiến tranh xoi mòn biên giới Việt Nam như trận Cao Bằng năm 1980, Lạng Sơn và Hà Tuyên năm 1981, Vị Xuyên Hà Tuyên năm 1984, Lão Sơn Hà Giang năm 1984, Vị Xuyên lần nữa vào năm 1985 và năm 1986. Trên mặt biển Trung Quốc tiếp tục xâm phạm chủ quyền Việt Nam, bắn thủng ghe tàu, thành lập thành phố Tam Sa, đưa hàng ngàn tàu đánh cá ra khơi, tàn sát ngư dân Việt Nam.
Lãnh đạo CS Trung Quốc biết những hành động lấn ép đó không đủ mạnh, đủ lớn để làm quốc tế lưu tâm. Không một Hội Đồng An Ninh Liên Hiệp Quốc nào rảnh rỗi để bàn chuyện vài chiếc ghe đánh cá của ngư dân Việt Nam bị “tàu lạ” húc ngoài Quảng Ngãi hay đặt vấn đề tại sao các tàu đánh cá Trung Quốc cứ tiếp tục thả lưới trong vùng biển Việt Nam. Những sự kiện ghe tàu đó đối với các cường quốc là chuyện vặt nhưng với một nước nhỏ như Việt Nam nơi có nhiều triệu dân gắn liền với ngư nghiệp lại là chuyện lớn. Đặc tính hèn hạ, nhỏ mọn đó của Trung Quốc là sản phẩm của chế độ độc tài CS và đừng ai hy vọng gì các đặc tính đó thay đổi một khi chế độ sinh ra chúng còn tồn tại.
Đàm phán với Trung Quốc ư? Đàm phán đa phương quốc tế Trung Quốc không tham dự nhưng đàm phán song phương là rơi vào chiếc bẫy của Trung Quốc. Nếu ai theo dõi chuyện Trung Quốc và Liên Xô tranh cãi nhau về chủ quyền của các đảo Trân Bảo, Ẩn Long và Hắc Hạt Tử trong khu vực sông Ussuri sẽ thấy. Các phiên họp tranh cãi chủ quyền kéo dài tới 20 năm, từ thập niên 1970 cho đến 1990 nhưng không đem lại kết quả nào. Mỗi lần có một cuộc họp giữa hai nước, phái đoàn Trung Quốc chở theo một toa xe lửa chứa đầy tài liệu và đồ vật để chứng minh chủ quyền Trung Quốc trên các đảo này. Trung Quốc biết dù chở cả xe bằng chứng cũng chưa hẳn thuyết phục được Liên Xô nhưng chỉ muốn kéo dài thời gian đàm phán để chờ đợi thời cơ.
Tương tự như Hitler, lãnh đạo CS Trung Quốc lợi dụng chính sách ngoại giao mềm của Mỹ
Trong bài viết Tranh chấp Mỹ – Trung, một cảnh giác cho lòng yêu nước tôi có dịp trình bày chính sách Mỹ hiện nay là sự bước tiếp nối của chính sách ngăn chận thời Chiến tranh lạnh trong điều kiện toàn cầu hóa. Nhiều người Việt lầm lẫn nghĩ rằng hàng không mẫu hạm George Washington hùng mạnh thả neo ngoài khơi Đà Nẵng là để bảo vệ Việt Nam. Thật ra, cả Trung Quốc và Mỹ đều biết dù áp dụng chính sách nào hay dù có thái độ nào, xung đột võ trang giữa hai cường quốc lớn nhất thế giới có phụ thuộc quá sâu, quá phức tạp về kinh tế không thể xảy ra trong một giai đoạn ngắn tới đây.
Về phía Trung Quốc, không giống Đức Quốc Xã cần chiến tranh để phục hồi và phát triển, Trung Quốc phải đương đầu với hàng loạt khó khăn trên trong cũng như bên ngoài, việc phát động một cuộc chiến tranh quy mô ở Á châu và Thái Bình Dương như Hitler đã làm với Tiệp Khắc là một điều giới lãnh đạo CS Trung Quốc không dám thực hiện. Hơn ai hết, giới lãnh đạo CS Trung Quốc biết họ phải cần nhiều chục năm kỹ thuật và một ngân sách hải quân khổng lồ mới mong đuổi kịp Mỹ. Ngoài ra, chủ nghĩa Cộng Sản đã chết, Trung Quốc hiện đang sống nhờ vào chủ nghĩa dân tộc cực đoan và Thế chiến thứ nhất 1914-1918 dẫn đến tự sụp đổ của Đế Quốc Đức, Đế Quốc Áo Hung, Đế Quốc Ottoman đã dạy họ một bài học: Các đế quốc gây chiến trên nền tảng của chủ nghĩa dân tộc cực đoan chẳng những không thắng mà đều tan rã từ bên trong.
Về phía Mỹ, ngoài các lý do kinh tế, riêng trong lãnh vực quân sự cũng không phải dễ dàng. Chính phủ Mỹ trong lúc muốn duy trì ảnh hưởng trong vùng, cũng không muốn bị cuốn vào các xung đột mang màu sắc chủ nghĩa dân tộc đối đầu với chủ nghĩa dân tộc như trường hợp Trung Quốc và Việt Nam. Tháng Giêng 2011, Tổng thống Barack Obama trải thảm đỏ tiếp đón Chủ tịch Trung Cộng Hồ Cẩm Đào như quốc khách với 21 phát đại bác chào mừng. Trong buổi tiếp tân, TT Obama ca ngợi “sự hợp tác tốt đẹp giữa hai nước”. Khi trả lời buổi phỏng vấn dành cho tờ Wall Street Journal, Hồ Cẩm Đào công nhận sự quan trọng trong quan hệ tốt giữa Trung Quốc và Hòa Kỳ. Họ Hồ cũng nhấn mạnh đến việc hai quốc gia phải “hành động phù hợp với quyền lợi căn bản của nhân dân hai nước, và tôn trọng quyền lợi chung của hòa bình và phát triển thế giới”.
Dân biểu Ileana Ros-Lehtinen, thuộc đảng Cộng Hòa, Chủ tịch Ủy ban Ngoại Giao Hạ Viện trong một văn bản công bố cho báo chí sau đó, đã nghiêm khắc phê bình Trung Quốc không xứng đáng là một cường quốc vì nhiều lý do và một trong những lý do, Trung Quốc đã ngang nhiên xem Biển Đông như là “quyền lợi chính” và xem thường quyền hàng hải và lãnh thổ của các quốc gia vùng Đông Nam Á. Các lãnh đạo Cộng Hòa cũng tố cáo TT Obama đã thực thi chính sách “Nhân nhượng” của Nevill Chamberlain để đối phó với Trung Quốc. Dĩ nhiên, TT Barack Obama phủ nhận những lời kết án này.
Tương tự như Đức Quốc Xã đối với Tiệp Khắc, Trung Quốc nắm chắc các thành phần lãnh đạo cam thân làm nô bộc cho ngoại bang và không quyết tâm bảo vệ chủ quyền đất nước.
Trung Quốc biết rất rõ tham vọng cố bám vào chiếc ghế quyền lực của giới lãnh đạo CSVN. Chủ trương “hợp tác hổ tương bình đẳng và cùng có lợi với tất cả các quốc gia” của lãnh đạo CSVN chỉ là một khẩu hiệu tuyên truyền che đậy sự sợ hãi trước đàn anh CS Trung Quốc. Ngay cả các cường quốc Anh, Nhật, Pháp cũng không chủ trương như vậy đừng nói chi là những nước mang số phận sân sau như Việt Nam. Các nước nhỏ như Phần Lan, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Đài Loan, Nam Hàn vượt qua được những nhược điểm khách quan và chủ quan của đất nước họ bởi vì họ biết cách vận dụng chính sách đối ngoại của các cường quốc để phục vụ cho sự phát triển của đất nước. Không chỉ Thổ Nhỉ Kỳ cần Anh Quốc mà Anh Quốc cũng cần Thổ Nhĩ Kỳ và tương tự không chỉ Đài Loan cần Mỹ nhưng Mỹ cũng cần Đài Loan.
Quan hệ Trung Quốc và Việt Nam không giống như quan hệ giữa Mỹ và Philippine hay Mỹ và Nam Hàn. Giới lãnh đạo CSVN không có vị trí độc lập về chính sách đối ngoại. Mọi chính sách trước khi đưa ra đều phải đo lường phản ứng từ phía Trung Quốc. CS Trung Quốc và CS Việt Nam chia sẻ nhau một lịch sử lâu dài từ ngày đảng Cộng sản hai nước được thành lập. Hai đảng gắn bó về cả vật chất lẫn tinh thần. Câu nói của Mao “Nhiệm vụ trung tâm và hình thức cao nhất của cách mạng là nắm lấy quyền lực thông qua đấu tranh võ trang và giải quyết vấn đề bằng chiến tranh” là tư tưởng chỉ đạo của đảng CSVN trong khi vạch định đường lối suốt hai cuộc chiến. Năm 1950, Trung Quốc là nước đầu tiên công nhận Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Cả hai nước đã thừa nhận sự đóng góp của và người của Trung Quốc vào mục đích thiết lập chế độ Cộng sản tại Việt Nam. Nợ máu xương chồng chất. Tuy không dính dáng gì đến dân tộc Việt Nam nhưng nhân dân Việt Nam đã và đang phải trả bằng máu của bao nhiêu thế hệ từ trước năm 1975 cho đến nay và chưa biết ngày nào mới trả hết.
Bài học từ chủ nghĩa dân tộc cực đoan
Bài học lớn nhất mà nhân loại học được từ Thế chiến thứ hai là sự thụ động, tiêu cực của con người trước hiểm họa của chủ nghĩa dân tộc cực đoan.
Những kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của 70 triệu người không chỉ là Adolf Hitler, Benito Mussolini và Kideki Tojo nhưng còn là Thủ tướng Anh Neville Chamberlain và Tổng thống Pháp Édouard Daladier. Chính người dân Đức đã bỏ phiếu cho Hitler và người dân Anh đã nhảy nhót vui mừng khi lãnh thổ Tiệp rơi vào tay của Đức. Trong một thời gian ngắn trước Thế chiến thứ hai, không chỉ Đức thôi mà cả nước yếu kém hơn Tiệp như Ba Lan, Hungary cũng dự phần vào bữa tiệc nấu bằng thịt xương Tiệp Khắc. Thế chiến thứ hai có thể đã không xảy ra hay xảy ra với mức độ tác hại thấp hơn nếu số lớn nhân loại ngày đó không thỏa hiệp, không đồng lõa với cái ác.
Từ đó để thấy, việc ngăn chận chủ nghĩa dân tộc cực đoan Trung Quốc ngày nay phải là trách nhiệm hàng đầu của nhân loại yêu chuộng hòa bình và công lý bởi vì lịch sử chứng minh chủ nghĩa dân tộc cực đoan dẫn đến chiến tranh ngay cả trong trường hợp các kẻ chủ trương cực đoan không muốn. Chưa từng có một trường hợp nào ngược lại. Giới lãnh đạo CS Trung Quốc là những người nhúm lên ngọn lửa dân tộc cực đoan nhưng lửa cháy mạnh hay yếu tùy thuộc vào nhiều yếu tố có khi không nằm trong vòng kiểm soát của họ.
Các chủ trương đồng hóa và diệt chủng các dân tộc yếu thế là phó sản của chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Từ giai đoạn sau cách mạng Pháp 1789 đến Thế chiến thứ nhất rồi Thế chiến thứ hai cho tới các cuộc chiến đẫm máu vùng Balkans giữa các nước thuộc liên bang Nam Tư cũ, máu nhân loại đã đổ liên tục vì chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Sau cực tả là cực hữu, bản đồ thế giới chưa bao giờ thay đổi nhanh chóng như trong vòng một phần tư thế kỷ vừa qua.
Các nhà phân tích thường dựa vào hậu quả hơn là tìm hiểu nguyên nhân nên không lấy làm lạ ít người so sánh Hitler với Đặng Tiểu Bình. Đa số vẫn đánh giá họ Đặng như một nhà lành đạo CS tiến bộ, mở cửa hiện đại hóa, làm dịu căng thẳng giữa hai khối. Tuy nhiên, quan điểm của Hitler và Đặng Tiểu Bình có nhiều điểm giống nhau hơn cả giữa Hitler và Stalin, Hitler và Mussolini hay Hilter và Mao bởi vì cả hai đã dùng chủ nghĩa dân tộc như một phương tiện để kích thích “niềm kiêu hãnh quốc gia”, vẽ lên trong nhận thức con người về “một loại đất nước huy hoàng tưởng tượng”, làm gia tăng nhất thời sức mạnh kinh tế và tạo áp lực thường xuyên trên các nước yếu hơn trong vùng.
Nhân loại nguyền rủa Hitler, kết án Mao và phỉ nhổ Stalin, tuy nhiên, nếu chiến tranh bùng nổ tại Á Châu, với dân số 1.3 tỉ người mà bầu nhiệt huyết được đun sôi bằng ngọn lửa hận thù, hậu quả của chủ nghĩa dân tộc cực đoan Trung Quốc do Đặng Tiểu Bình nhóm lên từ năm 1978 sẽ khủng khiếp đến dường nào. Giữa Hitler và Đặng Tiểu Bình ai tàn ác hơn ai, chưa biết được.
Có hy vọng nào cho dân tộc Việt Nam?
Nhìn lại Việt Nam, chưa bao giờ dân tộc lại phải chịu đựng sự phân hóa, chia rẽ trầm trọng như hôm nay. Một người Việt quan tâm đến tiền đồ dân tộc nào cũng đau lòng nhận ra điều đó. Tuy nhiên, dù có thể còn khác nhau trong cách trả lời, chúng ta không thể không đồng ý rằng, để cứu đất nước, trước hết phải tháo gỡ chiếc gông độc tài chuyên chính ra khỏi cổ người dân và trả lại cho họ những quyền bẩm sinh mà ai cũng có, đó là quyền làm người, quyền quyết định sinh mệnh của chính mình và của dân tộc mình. Bởi vì, chỉ có một Việt Nam đoàn kết dưới ngọn cờ dân chủ, tự chủ, cường thịnh mới mong thắng được chủ nghĩa bá quyền Trung Quốc.
© Trần Trung Đạo

—————————————————————-
Tham khảo:
- David Faber, Munich, 1938 Appeasement and World War II, Simon & Schuster, New York 2009
- William L. Shirer, The Rise and Fall of the Third Reich, 1995
- Mark Mazower, Hitler ‘s Empire, How The Nazis Ruled Europe, The Penguin Press, New York 2008
- Carl K. Savich, Nationalism and War, MarkNews. com, 2008
- Richard J. Evan, The Third Reich in power, The Penguin Press, New York 2005
- History of Germany, Wikipedia, the free encyclopedia
- Interview with Dr. Carroll Quigley, Georgetown University, The Courier, December 12, 1952
- Hitler’s Plan for Eastern Europe, Selections from Janusz Gumkowkski and Kazimierz Leszczynski
- World War II database, Munich Conference and the Annexation of Sudetenland
- Yang Kuisong, Changes in Mao Zedong’s Attitude toward the Indochina War, 1949-1973, Woodrow Wilson International Center for Scholars, 2002

Đài Loan bác chủ quyền VN ở Ba Bình

Đảo Ba Bình thuộc quần đảo Trường SaĐài Loan đã đưa quân ra trấn giữ Ba Bình kể từ năm 1956
Đài Loan lặp lại họ có chủ quyền đối với đảo Ba Bình mà họ gọi là đảo Thái Bình sau khi Việt Nam lên tiếng khẳng định chủ quyền với hòn đảo này.
Hãng thông tấn trung ương Đài Loan CNA dẫn tuyên bố của Bộ Ngoại giao hôm thứ Sáu ngày 10/8 quả quyết chủ quyền của họ đối với hòn đảo này ‘là không có gì phải nghi ngờ’ vì nó thuộc sự cai quản của chính quyền Đài Loan từ lâu nay.
Ba Bình hay Thái Bình là hòn đảo lớn nhất thuộc quần đảo Trường Sa hiện nằm dưới sự quản lý của Đài Loan.
Phía Đài Loan đưa ra tuyên bố này để phản bác lại tuyên bố của Bộ Ngoại giao Việt Nam trước đó rằng việc Đài Loan tăng cường quân sự trên đảo Ba Bình là xâm phạm ‘chủ quyền của Việt Nam’.
Theo tuyên bố của Bộ Ngoại giao Đài Loan thì xét trên các khía cạnh lịch sử, địa lý và luật pháp quốc tế thì các quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa và bãi Macclesfield mà họ gọi là Trung Sa và các vùng biển xung quanh các quần đảo này là thuộc chủ quyền của ‘Cộng hòa Trung Hoa’.
Do đó, ‘‘Cộng hòa Trung Hoa’ không công nhận đòi hỏi chủ quyền của bất cứ quốc gia nào vì bất cứ lý do gì, tuyên bố của Bộ Ngoại giao Đài Loan nêu rõ.
Chính quyền Đài Loan kêu gọi các quốc gia có tranh chấp trên Biển Đông kiềm chế không có hành động đơn phương làm ảnh hưởng đến hòa bình và ổn định khu vực.
Đài Loan cũng yêu cầu các nước giải quyết tranh chấp chủ quyền thông qua đối thoại và đám phán, tuyên bố cho biết.
Trước đó, Bộ Quốc phòng Đài Loan đã quyết định trang bị cho lực lượng canh phòng trên đảo Ba Bình súng phòng không và súng cối để củng cố năng lực phòng vệ ở đây.
Đảo Ba Bình/Thái Bình nằm cách thành phố Cao Hùng của Đài Loan 1.600 cây số về phía tây nam. Đài Loan lần đầu tiên tuyên bố chủ quyền với hòn đảo này là vào năm 1947 và đưa quân ra hiện diện thường trực trên đảo kể từ năm 1956.


  • Mùa hè lại nóng bỏng (VAOL) - Mùa hè năm ngoái 2011 là một mùa hè nóng bỏng với 2 cuộc biểu tình ở Sài gòn và 11 cuộc biểu tình ở Hà nội. Cuộc biểu tình đầu tiên ngày 5 tháng 6 năm 2011 nổ ra sau khi tàu Trung Cộng…
  • Nhà giáo Đinh Đăng Định: Nhà đấu tranh cô đơn (Bình Minh) - Ngày 9/8/2012 các báo đồng loạt đưa tin nhà giáo Đinh Đăng Định bị đưa ra xét xử tại tòa án tỉnh Đắk Nông, với cáo buộc "Truyên truyền chống phá Nhà nước" theo điều 88 Bộ luật hình sự.
  • Thuốc trị tham nhũng (Tống Văn Công) - Nhân loại đã đúc kết “phải có quyền lực mới tham nhũng ”. Đó là điều kiện “cần”, nhưng chưa “đủ”, để tham nhũng được, kẻ nắm công quyền phải thoát ra được sự kiểm soát quyền lực của hệ thống.
  • Một ngàn điều tốt đẹp trong một phút (vietyo.com) - Vấn đề ở gốc rễ, là việc những con người đàng hoàng, làm những công việc đàng hoàng, ở trên một đất nước tự do như chúng ta bị cấm vào mạng làm những điều tốt đẹp, và phải chui rúc qua các proxy như những con chuột
  • Khi bộ trưởng cất lời ‘xin lỗi’… (VNN) - “Điều người dân chờ đợi ở Bộ trưởng GTVT, đó không chỉ là lời xin lỗi về bản kết luận thanh tra chưa thấu đáo như đề cập trong cuộc họp với Hà Nội, mà là hành động quyết liệt sau đó của ông.”
  • Lộ nguyên hình (Trần Nhương) - “Ai múa mép ngoại giao/ Ai tay chân tàu nổi tàu ngầm hiếu chiến…/ Ai ‘đi đêm’ mua tay chọc gậy bánh xe/ Ai giơ ‘bàn tay đen’ đầu độc rẻ chia bầu bạn/ Ai muốn gậm dần bó lúa ASEAN…”
  • GS Hoàng Tụy: Từng người tài trí chưa đủ (Bee) - Xét từng con người có lẽ dân Việt không kém gì ai về tài trí thông minh, chúng ta có thể tin như vậy. Tuy nhiên điều đó hoàn toàn không mâu thuẫn với việc chúng ta đứng thấp trong bảng xếp hạng trí tuệ toàn cầu.

  • Giám đốc sở cười nhạo Bộ trưởng (Đào Tuấn) - Cái lắc đầu của Quảng Nam trước những gì “không chính quy”, giống như cái tát vào sự hiếu học của không ít sinh viên và giống với nụ cười nhạo báng những tuyên bố của Bộ trưởng Nguyễn Thái Bình.
  • SUY NGẪM SAU BIỂU TÌNH 5/8 (Nguyễn Tường Thụy) - Ngày 5/8 năm ấy tới nay đã gần hết kiếp người, bao sinh tử, bao nhiêu máu chảy đầu rơi để rồi điêu toa giả dối vu vạ vẫn y nguyên hình hài của nó để vùi dập bao kiếp người.
  • Trung Quốc : Sau Cốc Khai Lai, sẽ đến lượt Bạc Hy Lai bị xét xử ? (RFI) - Phiên tòa chớp nhoáng mở ra ngày 09/08/2012 vừa qua tại Trung Quốc để xét xử bà Cốc Khai Lai, vợ cựu bí thư Trùng Khánh Bạc Hy Lai là sự kiện châu Á rất được các tuần báo chú ý. Tạp chí Anh The Economist trong bài viết « Lặng lẽ mà đi » đã nêu bật ý đồ của đảng Cộng sản Trung Quốc là muốn « chôn vùi vụ án Bạc Hy Lai với phiên tòa xử vợ của ông ta ». Tờ báo do đó đã tự hỏi là bà Cốc Khai Lai là một con ác quỷ hay chỉ là một con dê tế thần ?
  • Bắc Triều Tiên lên án Hàn Quốc đem chính trị vào thể thao (RFI) - Chiến dịch vận động nhân quyền của các hiệp hội thiện nguyện Hàn Quốc tại Luân Đôn gây bất bình cho Bình Nhưỡng.Ủy ban hòa bình thống nhất Triều Tiên, một cơ quan ngoại vi của đảng Cộng sản Bắc Triều Tiên, chỉ trích Seoul lợi dụng Thế vận Hội để « tuyên truyền bôi lọ » chế độ miền Bắc.
  • Biển Đông: Trung Quốc lại tiếp tục tìm kế chia rẽ ASEAN ? (RFI) - Vào lúc Hiệp hội các Quốc gia Đông Nam Á đang cố gắng hàn gắn lại rạn nứt đã bộc lộ công khai tại Hội nghị Phnom Penh vào đầu tháng Bảy trên lập trường đối với Bắc Kinh trên hồ sơ Biển Đông, Ngoại trưởng Trung Quốc đã tiến hành vòng công du ba nước ASEAN đang có tranh chấp với Bắc Kinh. Một trong những mục tiêu được tuyên bố là bàn về vấn đề Biển Đông. Sau khi ghé Indonesia, ông Dương Khiết Trì đã đến Malaysia vào hôm nay, 12/08/2012 và sẽ đi thăm Brunei.
  • Liên Hiệp Quốc đưa sáng kiến bảo vệ đại dương (RFI) - Hôm nay 12/08/2012, trong bài phát biểu tại Yeosu, Hàn Quốc nhân buổi hội thảo kỷ niệm 30 năm mở ra tiến trình ký kết Công ước Liên Hiệp quốc về Luật Biển, Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, ông Ban Ki Moon kêu gọi cộng đồng quốc tế bảo vệ các đại dương.
  • Hoa Kỳ và Thổ Nhĩ Kỳ gia tăng hợp tác chống Syria (RFI) - Quân đội Trung thành với Tổng thống Al Assad và lực lượng nổi dậy tiếp tục giao tranh tại Alep và ngoại ô Damas trong ngày hôm nay 12/08/2012. Washington và Ankara thảo luận kế hoạch hợp tác tình báo lật đổ chế độ Syria, trong khi Ả Rập Xê Út triệu tập thượng đỉnh các quốc gia Hồi giáo để yểm trợ cho đối lập võ trang.
  • Hoa Kỳ : Ứng viên Tổng thống đảng Cộng hòa chọn một nhân vật rất bảo thủ làm phó (RFI) - Ngày 11/08/2012, ứng cử viên Tổng thống Mỹ thuộc đảng Cộng hòa Mitt Romney đã chính thức công bố tên người đứng cùng liên danh tranh cử với ông. Đó là dân biểu Paul Ryan thuộc tiểu bang Wisconsin. Là một nhân vật nổi tiếng bảo thủ, ông Paul Ryan được cho là sẽ giúp ông Romney chinh phục được các cử tri truyền thống của đảng Cộng Hòa.
  • Hàng cứu trợ dân tị nạn Syria của Pháp đã đến Jordan (RFI) - Hơn 100 tấn hàng cứu trợ do chính phủ Pháp cung cấp đã đến Jordan ngày hôm qua, thứ Bảy 11/08/2012. Số hàng sẽ được phân phát trực tiếp đến những người dân Syria chạy lánh nạn sang các vùng biên giới phía Bắc Jordan do tình hình bạo động tiếp tục leo thang ở trong nước.
  • Các thành phố lớn tại Châu Á sắp bị « quá tải » (RFI) - Tình trạng kẹt xe khổng lồ cộng với đường phố ngập lụt và nạn mất điện, hàng loạt đô thị lớn tại Á châu đang đi vào ngõ cụt mà giới chuyên gia gọi là « bão hòa ». Đây là hậu quả của nhiều nhược điểm chồng chất lên nhau mà cội nguồn vẫn là sự thiển cận về thiết kế đô thị của giới lãnh đạo, trong bối cảnh dân chúng nông thôn kéo nhau lên thành phố kiếm sống.
  • Iran bị hai trận động đất mạnh, 250 người thiệt mạng (RFI) - Hai trận động đất với cường độ 6,4 và 6,3 độ Richter xảy ra vào hôm qua, thứ Bảy 11/08/2012, lúc 12g30 GMT đã làm chấn động cả vùng tây bắc Iran. Theo thống kê sơ bộ, ít nhất đã có 250 người thiệt mạng, 1.800 người bị thương và 110 ngôi làng bị tàn phá.
  • Đảng cầm quyền Hàn Quốc chỉ trích Nhật Bản về tranh chấp biển đảo (RFI) - Hôm qua 11/08/2012, Tokyo thông báo sẽ đưa hồ sơ tranh chấp đảo Dokko/ Takeshima lên Tòa án quốc tế La Haye. Seoul chưa có phản ứng chính thức, nhưng đảng Tân Biên Giới tại Hàn Quốc gọi đây là động thái « thiếu thận trọng » của Nhật Bản sau vụ Tổng thống Lee Myung Bak đi thăm và tuyên bố khẳng định chủ quyền tại quần đảo gây xung khắc giữa hai lân bang từ nhiều thập niên.
  • Malaysia kêu gọi ASEAN đoàn kết trên vấn đề Biển Đông (RFI) - Phát biểu sau cuộc tiếp xúc với đồng nhiệm Trung Quốc Dương Khiết Trì vào hôm nay 12/08/2012, Ngoại trưởng Malaysia Anifah Aman đã thúc giục các nước Đông Nam Á giải quyết các tranh chấp chủ quyền ở Biển Đông trong nội bộ khối ASEAN trước khi đưa vấn đề này ra bàn với Bắc Kinh. Theo nhận định của hãng tin Pháp AFP, tuyên bố của lãnh đạo ngành ngoại giao Malaysia hàm ý yêu cầu ASEAN hình thành một mặt trận thống nhất hơn để đối phó với Trung Quốc đang càng lúc càng quyết đoán.
  • Lễ bế mạc Olympics 2012 (BBC) - Olympics 2012 được tổng kết bằng đại tiệc âm nhạc Anh với ba mươi bài ca nổi tiếng trong vòng năm mươi năm và lễ tôn vinh các vận động viên đoạt thành tích cao nhất.
  • Dương Khiết Trì, Ngoại Trưởng TQ, Đang Làm Gì Tại Indonesia? (VietBao) - Hôm nay 10-8-2012 Ngoại trưởng Trung Quốc, ông Dương Khiết Trì, hiện đang viếng thăm Indonesia. Ông Dương đã có buổi tiếp xúc với Ngoại trưởng Indonesia, ông Marty Natalegawa, sau đó ông Dương sẽ hội kiến với ông Susilo Bambang Yudhonoyo, Tổng thống Indonesia.
  • Bộ phận không nhỏ (Trần Nhương) - “Vậy, tôi hỏi thật nhé ‘bộ phận không nhỏ’ là bộ phận như thế nào? Dân đen chúng tôi chẳng hiểu ‘bộ phận không nhỏ’ ấy là bao nhiêu người, bao gồm những ai. Còn cứ nói chung chung như vậy thì khó hiểu lắm’.
  • Con người vẫn có thể tự do sống sót (Gió-o) - “Vẫn hiểu người ta có thể sống sót khi biết sợ hãi; nhưng sau nhiều năm ăn ở với chế độ độc tài và tha hương phiêu bạt, tôi cay đắng nhận ra: nỗi sợ hãi đã làm cho con người trở nên bất lực và lú lẫn”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét