Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

HOT - THỜI SỰ NÓNG TRONG NGÀY

Luận về tham nhũng

Thiện Tùng – Boxitvn

Nít con chẳng có quyền hành, chỉ nhõng nhẽo với người thân để mong thỏa mãn nhu cầu nào đó, với dạng xin. Lớn lên, khi tạo dựng được quyền lực cỡ nào thì nhũng nhiễu cỡ ấynhằm mưu danh đoạt lợi, với dạng cướp.
Người không quyền lực chỉ có thể trộm cắp theo kiểu lén lút, với tội danh tham lam, tham ô. Người có quyền lực thì trộm cướp táo tợn hơn, với tội danh tham nhũng.
Bởi vậy mới có câu “Ai ơi nhớ lấy lời nầy: Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan”.
Tham nhũng có 2 dạng: tham nhũng quyền lựctham nhũng của cải vật chất (vật thể). Tham nhũng quyền lực là tiền đề của tham nhũng vật thể. Tham nhũng quyền lực chỉ là phương tiện, tham nhũng vật thể mới là mục đích. Tham nhũng là con đẻ của thể chế độc tài. Thể chế độc tài là hình, tham nhũng là bóng – nếu không có hình thì chẳng có bóng. Chúng cùng tồn tại hoặc cùng tiêu vong.
Thói thường, người ta chú trọng phê phán tham nhũng vật thể chớ ít ai chú tâm phê phán tham nhũng quyền lực. Do nhận thức phiến diện nên phải trả giá đắt.
Ở VN ta có tham nhũng quyền lực không? Tôi xin đưa ra 3 dẫn chứng để mọi người suy luận:
. Làm thì cả dân tộc, mọi giai tầng xúm nhau, khi xong việc, Đảng CSVN xem đó là công lao chủ yếu do mình, tự đặt cho mình quyền lãnh đạo toàn xã hội, rồi ghi thẳng vào điều 4 Hiến pháp “Đảng CSVN…lãnh đạo trực tiếp, toàn diện, tuyệt đối”.
. Để đảm bảo sự lãnh đạo trực tiếp, toàn diện, tuyệt đối, Đảng CSVN áp đặt thể thức bầu cử “Đảng chọn, Dân bầu”. Đảng “cơ cấu” gần như toàn bộ đảng viên của mình ra ứng cử vào Quốc hội, Hội đồng Nhân dân các cấp, các ngành từ Cơ sở cho đến Trung ương. Khi bầu buộc cử tri phải đảm bảo nguyên tắc “Bầu đúng, bầu đủ” – đúng là đúng người đức tài, đủ là đủ số lượng theo yêu cầu. Thế là Đảng đã chia quyền và cắt cứ lĩnh vực, lãnh địa cho đảng viên của mình cai quản.
. Đáng lẽ Quân đội và Công an phải “Trung với nước, hiếu với dân” – tức là Quân đội và Công an có thiên chức bảo vệ Đất nước và Dân tộc. Đàng nầy, Đảng CSVN ấn định trách nhiệm của Quân đội và Công an phải “Trung với Đảng, hiếu với Dân” – tức là biến Quân đội và Công an thành công cụ bảo vệ Chuyên chính vô sản. Từ đó, khiến cho Quân đội và Công an lơ là trong bảo vệ đất nước, chú tâm nhiều vào việc rình rập trấn áp dân oan, dân biểu tình yêu nước và những người bất đồng chính kiến.
Đảng ban quyền lực cho đảng viên, đảng viên cộng thêm lòng tham của mình vào thành những kẻ tham nhũng. Khi bị phê phán, truy lùng, họ chui vào nách Đảng, ló cổ ra nhìn thấy mà ứa gan. Tham nhũng lộng hành lỗi chính là do Đảng, Đảng nên tự trách mình chớ đừng tiếp tục đổ lỗi khách quan. Đảng phải tự xử lý nội bộ mình, đừng xúi dân va đầu vào đá !? Luận về vấn đề này: Tham nhũng quyền lực là mẹ đẻ của tham nhũng vật thể. Không có tham nhũng quyền lực thì sẽ không có tham nhũng vật thể. Muốn chống có hiệu quả tham nhũng vật thể, phải triệt tiêu tham nhũng quyền lực.
Thuở chiền tranh, vào Đảng là vào Đội tiên phong chiến đấu . Ngày nay, vào Đảng như vào dân Tây. Thẻ đảng có giá trị hơn bằng đại học – bằng đại học đôi/nhiều khi thất nghiệp, có thẻ đảng thì chắc ăn như bắp. Do vậy, kẻ thất đức, bất tài bằng mọi cách luồn lách để được vào Đảng, để Đảng cơ cấu làm quan. Hễ quan thì có quyền, hễ có quyền thì có lợi: Ngoài việc được ăn trên ngồi trước, ít nhất cũng có lương khá; có phương tiện công đi lại; được ưu đãi trong trị bịnh; con cái được ưu tiên trong học hành và làm việc; có chế độ tiếp khách; chữ ký bán rất có giá trị; làm quấy nếu bị phát hiện có Đảng binh, xử lý nội bộ; lộ liễu quá không thể che được phải ra tòa thì được tòa xử theo chỉ thị Đảng; kẹt lắm phải vào tù thì ở tù cha và sẽ được tha vào kỳ đại xá gần nhất, v.v. Quan đi liền với quyền, quyền đi liền với lợi. Chức quyền càng cao lộc bổng càng lớn. Từ đó, việc mua quan bán chức, mua cấp bằng học vị không còn là cá biệt. Người ta nói “Cưng con con hư” quả không sai.
Khi ra Hà Nội, tôi nghe người ta ngâm nga 4 câu thơ lục bát, chắc của trí thức Bắc Hà:
Đảng là mẹ, Bác là cha,
Từ khi Bác mất Đảng ta tái chồng,
Sanh ra một lũ con đông,
Thạch Sanh thì ít, Lý Thông thì nhiều.
Đảng là trừu tượng, như một cơ thể; đảng viên là cụ thể, như những tế bào. Đảng bảo vệ đảng viên là bảo vệ tế bào của cơ thể mình, đó là điều dễ hiểu. Đảng giết đảng viên khác nào tự sát. Rõ mối quan hệ chung riêng ấy, đảng viên mới dám làm những điều mà người ngoài Đảng không hề dám. Người ta đánh giá Đảng qua đảng viên, đảng viên tốt thì Đảng mới tốt và ngược lại.
Nói con số tròn, dân số VN hiện nay gần 90 triệu, trong đó có khoảng non 4 triệu đảng viên. Những vụ tham nhũng được phát giác, vụ nào cũng có ít nhất bốn phần năm (4/5) can phạm là đảng viên, một tỷ lệ hư hỏng trong Đảng cầm quyền đã báo động đỏ? Tế bào (đảng viên) hư nhiều như vậy, cơ thể (Đảng), nếu không vào nhà thương nhờ danh y dùng thuốc đặc trị, cứ dùng thuốc gia truyền phê tự phê, tử vong là cầm chắc. Có lẽ biết được cơ thể Đảng có nhiểu tế bào ung thư, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng hô hào“Chỉnh đốn Đảng để bảo vệ chế độ” và Chủ tịch nước Trương Tấn Sang hốt hoảng kêu lên “Không phải một hai con sâu mà cả bầy sâu”.
Để vớt vát uy tín, mỗi khi đảng viên phạm tội, Đảng vội vã khai trừ trước khi ra tòa. Bởi vậy, từ trước tới nay, chẳng có can phạm hay tù nhân nào là đảng viên cả.
Nếu có sai là tôi bạo mồm bạo miệng nói những sự thật mà Đảng CSVN chưa cho nói. Những điều tôi nói xảy ra ở khắp nơi, thừa sức kiểm chứng.
Mỹ Tho, 21/11/2012
T.T.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
Được đăng bởi bauxitevn

Cả nước là công dân loại 2?

Hà Văn Thịnh  – Boxitvn

Chuyện về “Luật Thủ đô” có lẽ không dám lạm bàn bởi nó ở tầm vĩ mô – người ta muốn tạo ra một thứ đặc quyền (đặc lợi) riêng cho thủ đô, đó là cái “quyền mặc nhiên” của nơi hội tập giới tinh hoa và giàu có của một nước, tự cho họ đứng TRÊN 62 tỉnh thành, là kiêu hãnh hơn, tự hào hơn, đặc thù hơn, là điều người viết bài này cũng xin… thua luôn(!) Nhưng đến mức nói rằng ở Hà Nội hiện nay “có nhiều người chưa xứng đáng là công dân thủ đô” thì nhất thiết phải bàn…
Thứ nhất, trong khi ra rả nói là phải hòa hợp, đoàn kết dân tộc mà lại hô hào phân biệt hạng người này và loại người khác là can cớ làm sao? Mệnh đề trên mặc định rằng công dân thủ đô phải có bộ luật riêng NẰM TRÊN LUẬT PHÁP VIỆT NAM? Lẽ đơn giản nhất là nếu không phải riêng một góc trời thì can cớ gì phải có một bộ luật nằm trong bộ luật chung?
Thứ hai, tôi chưa hình dung được là người thủ đô có gì khác so với người tỉnh lẻ hoạc “thành phố lẻ” như Đà Nẵng, TP HCM…; chẳng hạn như đẹp hơn, thông minh hơn, giàu có hơn, hợm hĩnh hơn, điên khùng hơn…, thành thử cũng không dám kết luận; nhưng, chắc chắn một điều rằng, đã có luật KHÁC thì nhất thiết phải có cách định tính, định danh, định lượng cho thật khác; nếu không, giả dụ, người sống ở Hà Nội về đến Cà Mau (quê cha đất tổ), không đeo bảng tên, lỡ nhầm thì… tai họa! Nói như thế cũng đồng nghĩa rằng người Cà Mau sống ở Hà Nội là không… chính chủ thủ đô.
Thứ ba, các vị đã tham khảo có chuyện phân biệt người Bắc Kinh với người Thượng Hải, người ở Washington D.C. với New York chưa? Theo tôi biết, ở Mỹ, người ta “phân biệt” rất thiệt thòi cho thủ đô: Không có nghị sĩ trong Quốc hội, không có sao trên quốc kỳ (50 sao = 50 tiểu bang) vì thủ đô là CỦA CHUNG, ai cũng có phần trong đó và, để cho 50 tiểu bang lo chung cho sự lớn mạnh, đẹp đẽ của thủ đô thì không cần để thủ đô tạo nên khác biệt, lộng hành…
Thứ tư, dựa trên căn cứ nào để kết luận – phân biệt được sự xứng đáng và chưa xứng đáng của một con người trên một vùng đất – bởi suy cho cùng thì thủ đô cũng chỉ là một vùng đất như bao vùng khác? Rất mong người phát ngôn ra câu này trả lời cho 85 triệu/90 triệu người dân Việt biết cách phấn đấu để lỡ ra, may ra, sau này có dịp được trở thành công dân thủ đô? Chẳng hạn, muốn là “người thủ đô” thì phải có IQ cao hơn mấy bậc, ăn mặc đẹp hơn mấy tầng, chiều cao, cân nặng, số đo…?
Thứ năm, khi các vị cứ chăm chăm cho rằng cứ sinh ra Luật Thủ đô là tự nhiên ít lâu sau có con người xứng đáng với bộ luật ấy thì các vị lầm to: Sai lầm, hậu quả khôn lường, nhưng đau đớn và thảm thê nhất là, lập tức, BIẾN người dân tất cả các tỉnh thành còn lại thành công dân hạng hai(!)?
Chẳng lẽ không còn gì để nghĩ hay sao mà cứ nghĩ quanh, làm quẩn mãi hoài? Hiến pháp khẳng định quyền tự do cư trú mà không cho phép ai (đủ điều kiện theo cách nghĩ của quý vị) trở thành công dân Hà Nội thì đó là đang xúc phạm Hiến pháp đấy? Đất lành thì chim đậu, không tìm được chỗ đậu thì chim phải bay. Tại sao không biết rằng sự dịch chuyển dân số là quy luật tất yếu của thời đại công nghiệp, quy luật cbung của mọi quốc gia trên trái đất này? Tại sao các vị không hỏi lại rằng, những người nghèo khổ chen chúc tìm đường đến thủ đô là vì ở làng quê không sống nổi nên, chút tiền còm kiếm được ở Hà Nội vẫn làm nên bữa ăn “sang trọng” ở đất nghèo? Tại sao không tìm cách cho cư dân các tỉnh lân cận bớt nghèo đi, ít khổ hơn – bởi khi đó, chẳng cần có Luật Thủ đô, người ta vẫn an cư lạc nghiệp ở chính quê hương mình…
Quảng Trị, 22.11.2012
H.V.T.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
Được đăng bởi bauxitevn

Nhận định cốt lõi

 Nguyễn quang Lập


Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc đêm đêm vẫn đi xe thồ kiếm tiền nuôi vợ ốm
Trả lời phỏng vấn RFA ( tại đây), nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc có hai nhận định quan trọng.
Một là: “Nếu Trung Quốc quyết định in bản đồ hình lưỡi bò bao gồm hơn 80% diện tích Biển Đông thì đó là hành động cuối cùng làm thức tỉnh những ai còn ảo tưởng về sự phát triển hòa bình của Trung Quốc.”
Hai là: “Một khi Trung Quốc xem Biển Đông là lợi ích cốt lõi. Và một khi Việt Nam xem tình hữu nghị Việt – Trung là lợi ích cốt lõi thì Việt Nam sẽ mất tất cả.”
Mình cho nhận định thứ hai là nhận định cốt lõi. Vấn đề là liệu Việt Nam có xem tình hữu nghị Việt – Trung là lợi ích cốt lõi hay không? Có. Chắc chắn là có.
Trong bài trả lời phỏng vấn báo QĐND ngày 16/9/2012 ( tại đây), trung tướng Nguyễn Chí Vịnh đã khẳng định: “Chúng ta luôn phải nhớ nằm lòng kim chỉ nam “Độc lập dân tộc gắn liền với CNXH” mà Đảng ta và Bác Hồ đã chỉ ra. Bảo vệ vững chắc chế độ XHCN mới giữ được độc lập chủ quyền”.
Chả biết tổ tiên ta từ Đinh Lý Trần Lê không có CNXH thì bảo vệ chủ quyền thế nào nhưng tới thời của ta thì tướng Vịnh đã khẳng định như đinh đóng cột: chỉ có bảo vệ được CNXH mới bảo vệ được chủ quyền. Mà muốn bảo vệ được CNXH thì không thể không coi tình hữu nghị Việt- Trung là lợi ích cốt lõi. Nói trắng ra, nếu TQ buông thì CNXH ở Việt Nam trước sau cũng xong om.
 Từ  đó ta có công thức bảo vệ chủ quyền như sau: Coi hữu nghị  Việt- Trung là lợi ích cốt lõi để bảo vệ CNXH….>nhờ bảo vệ được  CNXH mới chống lại họa xâm lăng của TQ. Ai cũng thấy đây là công thức bảo vệ chủ quyền hài hước nhất mọi thời đại.
Từ đó ta mới thấy nhận định của nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc đúng là nhận định cốt lõi, nếu như ta thực lòng muốn bảo vệ chủ quyền.
Câu hỏi cuối cùng là: Liệu không có CNXH thì Việt Nam có bảo vệ được chủ quyền không?
Hu hu cái này phải hỏi bốn ngàn năm lịch sử chứ bọ Lập không biết.
Nguyễn Quang Lập

Hộ chiếu «lưỡi bò» Trung Quốc: Đã đến lúc phải có giải pháp quyết liệt hơn


Hộ chiếu mới của Trung Quốc (trái) và hộ chiếu cũ (DR)
Hộ chiếu mới của Trung Quốc (trái) và hộ chiếu cũ (DR) -DR
Nhà cầm quyền Bắc Kinh vừa cho phát hành loại hộ chiếu điện tử mới, trong đó có in bản đồ có hình lưỡi bò, biểu thị yêu sách chủ quyền của Trung Quốc trên hầu như toàn bộ Biển Đông, trong đó có cả Hoàng Sa và Trường Sa. Chính quyền Việt Nam, Philippines, Đài Loan và Ấn Độ đã nhanh chóng lên tiếng phản đối với các mức độ khác nhau.
Về phía người dân Việt Nam, thủ đoạn mới của Trung Quốc cũng đã làm cho dư luận hết sức xôn xao. Vừa trở về từ Ấn Độ và Nepal hôm nay 23/11/2012, ông Nguyễn Văn Mỹ, giám đốc công ty dã ngoại Lửa Việt tại Thành phố Hồ Chí Minh cũng đã dành thì giờ trao đổi với RFI Việt ngữ về vấn đề này, với tư cách một công dân Việt.

Ông Nguyễn Văn Mỹ – TP Hồ Chí Minh
23/11/2012
by Thụy My
RFI : Kính chào ông Nguyễn Văn Mỹ, rất cám ơn ông đã nhận trả lời phỏng vấn. Thưa ông, ông có cảm nghĩ như thế nào về hành động Trung Quốc in bản đồ có hình lưỡi bò lên hộ chiếu ?
Ông Nguyễn Văn Mỹ : Tôi vừa đi công tác ở Ấn Độ và Népal, nên chỉ mới nắm thông tin một cách tổng quát thôi. Nhưng điều đó thì bản thân tôi không hề ngạc nhiên, chỉ có điều họ đưa ra như vậy là rất sớm. Tức là chuyện đó trước sau gì cũng làm thôi. Mà phải chăng đây là cái món quà đầu tiên ra mắt thế giới của Tập Cận Bình.
Tại sao tôi không ngạc nhiên ? Bởi vì thật ra tham vọng của Trung Quốc thể hiện rẩt là rõ. Một mặt thì họ nói rằng họ không gây chiến, họ hết sức ôn hòa và tôn trọng các nước khác ; mà họ luôn luôn làm ngược lại. Tức là trong khi những tranh chấp đó chưa hề được giải quyết thì họ đơn phương tuyên bố là cái đó của họ. Mà điều này là trái với thông lệ ngoại giao, thể hiện tinh thần nước lớn. Người Việt mình dùng cái từ là « cả vú lấp miệng em » đó. Cái này gần như là bản chất của Trung Quốc.
Tháng trước tôi vừa đi Quảng Châu và Hải Nam về. Thì phải nói rằng là Trung Quốc đã đạt được rất nhiều thành tựu về kinh tế cũng như quản lý. Nhưng mà bên cạnh đó thì cũng đó những điều mà người nước ngoài họ rất là khó chịu.
Cái tinh thần bài Nhật, được hiểu ngầm gần như được sự hậu thuẫn của chính quyền, rất là quyết liệt. Hướng dẫn viên địa phương khuyến cáo chúng tôi không nên vào các nhà hàng Nhật để ăn, không vào các cửa hàng của Nhật để mua bán, bởi vì có thể bị hiểu lầm là người Nhật, và có thể bị hành hung. Một cái đất nước nếu mà có tinh thần tôn trọng nhau thì không thể giải quyết bằng cái kiểu đó được !
Việc thứ hai, tại sao tôi bảo là không ngạc nhiên. Bởi vì chúng tôi đi làm việc, khi vào các cơ quan nhà nước của Trung Quốc thì thấy một điều rất là rõ. Sau lưng bàn làm việc của nhân viên họ, và đặc biệt lãnh đạo của họ, luôn luôn có cái bản đồ hình lưỡi bò to đùng ! Và trên tất cả các tài liệu do họ phát hành, từ du lịch cho tới kinh tế…luôn luôn có hình lưỡi bò.
Họ kêu gọi đàm phán nhưng bản thân họ không thèm đàm phán, họ xem như cái đó đương nhiên là của họ rồi. Và tôi cho rằng đó là thái độ thách thức không chỉ Việt Nam, mà thách thức cả thế giới, khó mà chấp nhận được.
Trung Quốc có rất nhiều mặt mạnh, và thật ra nếu họ ôn hòa, thật lòng tôn trọng các nước khác một chút, thì họ có thể làm bá chủ thế giới, thay vì cái thái độ mà mình gọi là hung hăng, hiếu chiến hiện nay. Thái độ của họ rất thiếu tôn trọng các nước khác, kể cả những nước láng giềng có bề dày truyền thống hữu nghị như Việt Nam thì họ cũng chẳng thèm tôn trọng.
Cho nên đó là thách thức của cả thế giới. Và Trung Quốc họ làm là có ý đồ rõ ràng, bài bản từ đầu tới cuối. Một cái chiến lược có thể nói là trong vòng bao nhiêu năm, chứ không phải là làm một cách tự phát, theo nhiệm kỳ hoặc là theo một cá nhân nào đó.
RFI : Như vậy theo ông Việt Nam phải đối phó như thế nào ?
Trong những năm kháng chiến chống Pháp trước đây, Hồ Chí Minh có nói một ý rất hay, là « Chúng ta càng nhu nhược thì kẻ thù càng lấn tới ». Hiện nay mình chưa nói Trung Quốc là kẻ thù, nhưng rõ ràng trong quan hệ đối ngoại song phương cũng vậy. Mình càng nhu nhược thì đối phương họ càng lấn tới. Và cha ông mình cũng thường nói là « Mềm nắm, rắn buông ».
Thì tôi nghĩ rằng có lẽ đã đến lúc mình phải có những giải pháp mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn. Bởi vì mình là người đụng chạm trực tiếp nhất, bị ảnh hưởng nhiều nhất, chứ còn các nước khác không bị trực tiếp như mình. Cho nên coi như mình là nạn nhân đi, mà mình không lên tiếng mạnh mẽ, mình phản ứng một cách yếu ớt, hoặc là chấp nhận chuyện đó là bình thường, thì khó mà đòi hỏi thế giới, bạn bè đồng tình ủng hộ mình. Và nhân dân sẽ trách Nhà nước là tại sao những việc như thế mà chúng ta lại không có cách gì hành xử.
Thật ra mình làm cái này không phải chỉ cho mình không thôi, mà cả cho những nước đang bị Trung Quốc o ép, cho cả bạn bè thế giới, và thậm chí giúp đỡ nhân dân Trung Quốc. Bởi vì suy nghĩ thật lòng, tôi cũng có qua Trung Quốc, có tiếp xúc thì không phải là người Trung Quốc nào cũng nghĩ như thế đâu. Họ cũng muốn hòa bình, hữu nghị anh em. Nếu càng sa vào những tranh chấp quyết liệt như thế, thì tất cả đều bị thiệt hại. Và điều đó là mình cũng giúp cho nhân dân Trung Quốc tránh khỏi những chuyện bị đầu độc, bị nhồi nhét những điều không có thực của lịch sử.
RFI : Về mặt cụ thể, không biết lượng khách du lịch Trung Quốc mỗi năm vào Việt Nam là bao nhiêu, chẳng lẽ không cho họ vào ? Còn nếu cho thì coi như mặc nhiên chấp nhận bản đồ hình lưỡi bò của họ, có phải không thưa ông?
Cái đó thì vì mình không phải là Nhà nước, mình chỉ có ý kiến thôi. Còn Nhà nước chắc họ cũng có những phương án đối phó, chưa biết là thế nào, và dựa trên cơ sở nào thôi. Nhưng lượng khách Trung Quốc vào Việt Nam hiện nay đông nhất là đường bộ, đi qua ngõ các cửa khẩu bằng giấy thông hành. Và lượng khách này thật ra là khách đi chơi qua Việt Nam, thì không phải là khách quan trọng đâu.
Lượng khách đi bằng đường hàng không qua Việt Nam cũng không phải là nguồn khách lớn tới mức mà chúng ta sợ bị ảnh hưởng, và chi tiêu của họ cũng không phải là nhiều. Khách Trung Quốc đi đến đâu thì ồn ào, và xin lỗi là, khách châu Âu họ cũng ngại, họ tránh ra. Thậm chí giả sử khách Trung Quốc mà có đông tới mức có thể áp đảo chăng nữa, thì cũng không phải vì cái chuyện đó mà chúng ta có thể bán rẻ chủ quyền lãnh thổ, cũng như uy tín của cả đất nước.
Cho nên theo tôi, mình không phải là Nhà nước, thì mình không thể đề ra chủ trương, nhưng nếu với tư cách công dân thì mình có quyền kiến nghị. Còn nghe hay không là chuyện quản lý của Nhà nước, đó là chuyện khác nữa. Tổ tiên mình đã dạy rồi, mềm nắm rắn buông. Khi có tranh chấp thì chúng ta mềm mỏng, kiên nhẫn nhưng mà không nhu nhược. Và chúng ta càng nhún nhường thì có khi đối thủ lại càng lấn tới – đây là quy luật của cuộc sống rồi, và nó chỉ bất lợi cho mình thôi.
Bản thân tôi trước hết với tư cách công dân, tôi nghĩ rằng có mấy biện pháp mình có thể thực hiện. Một là, việc đầu tiên về phía Nhà nước, mình sẽ gởi công hàm phản đối – chuyện đó là đương nhiên rồi – và thông báo lộ trình cho họ. Nếu trong vòng bao lâu mà anh vẫn sử dụng cái hộ chiếu đó, thì tôi sẽ không cấp nhập cảnh cho anh. Cái thứ hai, trong lúc chờ thay đổi hộ chiếu, mình có thể sẽ thu hồi cái hộ chiếu đó không cho sử dụng, cấp tạm cho một cái giấy thông hành gì đó, rồi về mình trả lại.
Tôi nghĩ rằng từ chối khách Trung Quốc cũng không có gì ghê gớm cả. Chính cái thái độ hung hăng của Trung Quốc đã làm cho một lượng khách du lịch Việt Nam cũng không muốn đi Trung Quốc. Người Trung Quốc tự làm cô lập mình – mất một lượng khách khá lớn đến Trung Quốc, mất một lượng bạn bè lâu nay có tình cảm với nhân dân Trung Quốc, qua những thành tựu mà họ đạt được về quản lý, về kinh tế…
Mất một lượng khách khá lớn từ Việt Nam và từ các nước có mâu thuẫn trực tiếp, với lại cả những người bình thường nữa. Bây giờ làn sóng không thích người Trung Quốc không phải chỉ có ở Việt Nam và Đông Nam Á không đâu, mà nó lan ra cả châu Phi ! Cả châu Âu, cả Mỹ. Thì cái đó lợi bất cập hại.
Cho nên tôi nhắc lại là đã đến lúc mình cần có thái độ mạnh mẽ và dứt khoát hơn, để khẳng định chủ quyền. Chúng ta không hung hăng, mình hết sức là kiên nhẫn, nhưng không có nghĩa là bạc nhược. Anh nói một đằng làm một nẻo thì dù tôi là nước nhỏ hơn, nhưng mà về mặt pháp luật tôi bình đẳng. Sau lưng Việt Nam có cả nhân dân thế giới nữa mà. Ở cái thời đại hiện nay, không phải như hồi xưa mà muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.
RFI : Tóm lại là theo ông, chính quyền Việt Nam cần có thái độ dứt khoát và căn cơ hơn ?
Đã đến lúc mà chúng ta, về phía Nhà nước, cũng cần phải có biện pháp mạnh mẽ hơn trong việc giáo dục. Đền Preah Vihear tranh chấp với Thái Lan, thì tôi đi qua Campuchia tôi thấy tất cả trên toàn lãnh thổ Campuchia họ trương một cái pa-nô « Preah Vihear là của chúng ta ! ». Thì tại sao mình không dám trương một cái bảng to đùng « Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam » trên khắp cả nước Việt Nam ?
Mình có chứng minh lịch sử, thì tại sao Trung Quốc họ làm như thế mà mình không làm ngược lại cho nhân dân mình biết cái chuyện đó là chuyện không đúng. Và không chỉ làm với nhân dân trong nước mà còn với nhân dân thế giới biết rằng, chuyện đó là người Trung Quốc sai. Chứ không thể bây giờ Trung Quốc muốn làm gì thì làm, còn ta thì cứ im lặng. Im lặng ở đây không phải là vàng nữa, mà có nghĩa sẽ là bùn !
Với tư cách công dân thì tôi muốn là có thái độ mạnh mẽ, dứt khoát hơn, chứ không thể làm theo kiểu đối phó hiện nay. Từ trong tài liệu sách giáo khoa, trong các văn bản gởi ra nước ngoài, tất cả mọi cái…nếu Trung Quốc họ không đưa vào, ta tranh chấp thì ta tôn trọng. Nhưng vì Trung Quốc đã làm như thế bao nhiêu năm nay rồi.
Thậm chí tôi nhớ là trong một lần vào Việt Nam để giới thiệu chương trình du lịch Trung Quốc tại khách sạn Rex, Thành phố Hồ Chí Minh, thì người Trung Quốc đưa ngay tài liệu có đường lưỡi bò vào trong đó luôn. Không ai để ý, nhưng tới lúc về nhà mình mở tài liệu ra mới hết hồn. Thì phải nói là họ ngang ngược không còn chỗ nào mà nói nữa cả !
Nhân dân Việt Nam sẽ có những phán xét đối với những chính sách của Nhà nước trong việc đối phó. Mà đừng hy vọng rằng Trung Quốc thay đổi. Rất khó, cực kỳ khó !
Hồi nãy tôi có nói mình sẽ thông báo cho họ một thời hạn để họ thay đổi. Đó là về mặt pháp lý mình phải làm cho đúng thủ tục, chứ không phải đùng một cái mình ngưng không cho người ta vô, và để người ta không trách mình sau đó. Chúng tôi đã có thời hạn cho anh rồi, mà anh vẫn khăng khăng như thế thì thôi.
Anh vô nhà tôi mà anh lại bảo là nhà của anh thì ai mà chấp nhận. Ai mà lại đi tiếp một cái người, mà xin lỗi, phải dùng cái từ hơi nặng là, ai mà đi tiếp kẻ cướp bao giờ !
RFI : Xin rất cảm ơn ông Nguyễn Văn Mỹ, giám đốc công ty dã ngoại Lửa Việt tại Thành phố Hồ Chí Minh, đã dành thì giờ trả lời cuộc phỏng vấn hôm nay của chúng tôi.

Việt Nam: Bắc Hàn version 2.0?

Posted by ⋅ 23/11/2012
Năm 2007, Cố Chủ tịch Kim Jong In của Bắc Hàn mong muốn được học tập kinh nghiệm đổi mới từ Việt Nam. Đảng CS Triều Tiên mong muốn rằng có thể chỉ cải cách kinh tế mà vẫn nắm giữ được chính trị độc quyền trong tay (BBC Vietnamese, 29/10/2007).
Đó cũng là mục tiêu tối quan trọng của ĐCSVN sau khi hệ thống XHCN sụp đổ trên toàn thế giới.
Tiếc thay, điều đó không trở thành hiện thực được. Và không sớm thì muộn Việt Nam cũng phải quay ra “học tập” lại Bắc Hàn trong thời gian rất gần đây.
Thực sự, ĐCSVN mong muốn điều gì khi tiến hành Đổi Mới? Đó là quốc gia giàu mạnh và cùng lúc ĐCSVN mãi mãi ĐỘC QUYỀN cai trị, Giai cấp Đảng viên vĩnh viễn là giai cấp có vô số đặc quyền đặc lợi.
Tuy nhiên họ đã sai lầm từ gốc. Kinh tế thị trường là 1 thành phần cấu thành lên cái họ gọi là Chủ nghĩa Tư bản. Và chủ nghĩa Tư bản LUÔN phải song hành cùng các điều kiện: (1) TỰ DO NGÔN LUẬN; (2) dân chủ hóa nền kinh tế, chính trị; (3) tôn trọng NHÂN QUYỀN.
Không có các điều kiện trên, thì kinh tế thị trường CHẮC CHẮN THẤT BẠI.
Kẹt cái, các điều này toàn là điều “cấm kỵ” tại tất cả các quốc gia CS.
Nói khác đi, CSVN muốn pha nước với lửa, cho thành dầu đem ra bán!
Họ tưởng rằng có thể phát triển quốc gia, có nền kinh tế hùng mạnh, mà KHÔNG qua các điều kiện tiên quyết như trên.
Phe “tư bản hoang dã” từ đó đã được hình thành, với sứ mệnh bất khả thi như trên.
TƯ BẢN HOANG DÃ
Trong khoảng 23 năm, phe tư bản hoang dã hoạt động khá trơn tru nhờ vào VN (1) bán dầu, (2) kiều hối, (3) tăng nợ quốc gia; nhưng cho đến mức lớn mạnh lên 1 chút thì phe này “đụng” với phe bảo thủ trong chính trị, và do phe bảo thủ cương quyết không cho tự do ngôn luận, tiếp tục “Hồng hơn Chuyên”, nên nền KT bị chính các điều khá tốt đẹp trước đây hại trở lại.
Nói chính xác là do chính sự giàu có tương đối của dân chúng hại trở lại, đó là giá BĐS tăng, USD và vàng trong dân chúng nay đủ nhiều để người ta bác bỏ VND.
Thật vậy, cho đến đầu năm 2011, hầu như mọi nơi bán hàng ngoại nhập đều ghi giá bằng USD, mọi giao dịch trên vài chục triệu đồng đều bằng USD, vàng.
Phe bảo thủ thấy sắp “thua”, liền đưa ra NQ11 dẹp USD, vàng, buộc mọi giao dịch phải bằng VND, đang khi VND không được sự TÍN NHIỆM của dân chúng, và do in ra quá nhiều làm loãng giá trị.
NGAY SAU KHI BAN HÀNH NGHỊ QUYẾT 11, nền kinh tế càng bị thiệt hại lớn lao hơn hồi đám tư bản hoang dã phá hoại vài năm trước 2011.
Và sự thiệt hại này nay ngày càng lớn, lớn khủng khiếp đến chính giới Cộng Sản chóp bu còn bàng hoàng, sửng sốt, tê liệt, cay đắng, nhưng không biết cách nào giải quyết.
Tiếp tục, thì không phải là cách; nhưng cho trở lại xài USD, vàng tự do như thời tư bản hoang dã trước 2011 thì cũng không phải là cách.
Do đó, CSVN nay bị HOÀN TOÀN BẾ TẮC trong nền kinh tế. Không có cách nào TỐT để giải quyết, mà chỉ có thể chọn cách kém thiệt hại nhất CHO ĐẢNG, ĐỂ ĐẢNG TIẾP TỤC NẮM QUYỀN.
RỤT ĐẦU XUỐNG CÁT
Và cách họ chọn, như con rùa khi bị tấn công, con đà điểu khi sợ hãi, là rụt đầu, chui đầu xuống cát.
Nay, CSVN đang có khuynh hướng rõ rệt, đó là BỎ KINH TẾ THỊ TRƯỜNG, trở lại giấc mơ “KT XHCN” như cha ông họ từng mơ vào thập niên 1950s cho tới giữa thập niên 1980.
“Tỉ giá ổn định” chẳng qua là do không còn bán ra cho dân chúng, không cho doanh nghiệp mua để nhập khẩu hàng. Do cấm không cho mua bán, không cho dùng làm đơn vị trao đổi hàng hóa (Vietstock, 19/11/2012).
Nếu cho TỰ DO MUA BÁN mà ổn định thì mới là điều tốt, chứ CẤM người ta mua bán rồi la toáng lên là “ổn định” thì còn gì ý nghĩa, chưa kể sự “ổn định” này GÂY THIỆT HẠI cho nền KT tới mức nào.
Do doanh nghiệp không được mua bán vàng, ngoại tệ tự do như trước đây, nền KT bị vô số “nút cổ chai”, ví dụ cty A cần nhập nguyên vật liệu về, rồi mua 1 số hàng của cty B, C, để làm ra sản phẩm xuất khẩu.
Cho dù cty A chịu lo lót để mua ngoại tệ chính thức – mua bên ngoài nay bị bắt – nhưng cty B, C vì lý do nào đó không mua được ngoại tệ, từ đó không nhập được hàng để chế tạo bán cho A, thì cty A cũng không làm được hàng xuất khẩu.
Cả dây chuyền sản xuất có khi cần cả chục, nhiều chục, cty như vậy, chỉ cần 1 cty không nhập được hàng thì cả dây chuyền đổ vỡ, từ đó hàng chục cty sụp đổ theo.
Mà cho dù có mua được ngoại tệ chính thức, thì các cty còn sản xuất cũng không dám đầu tư thêm gì nữa, vì việc mua chính thức này rất nhiêu khê, qua nhiều cửa, phải khai báo, xin phép, đút lót, và không biết tương lai ra sao.
Môt tình trạng “bất an, bất ổn” bao trùm các cty hiện nay, do có thể bị bác đơn xin mua ngoại tệ vào bất cứ lúc nào, như vậy thì “chết chắc”.
Trong khi hàng xuất khẩu thì bao nhiêu ngoại tệ thu được đều phải bị bán cho ngân hàng nhà nước, không thiếu xu nào.
Tình trạng như vậy, làm các cty cần ngoại tệ để sản xuất đều thu hẹp quy mô, sức CẦU ngoại tệ càng ít càng an toàn cho họ, và do đó sức CẦU ngoại tệ toàn quốc giảm mạnh, có thể giảm chỉ còn 25% so với trước đây.
Đây là sự “yên ổn” như trong các cô nhi viện, trẻ em bị đàn áp quá nên câm nín, từ đó chẳng khai phá được gì, phát triển được gì, mà chỉ là các con rô bô biết đi; khác với trẻ em bên ngoài luôn bay nhảy, phá phách, nhưng đồng lúc chúng phát triển mạnh, có sáng kiến.
ĐCSVN đã chọn con đường “yên ổn, trật tự”, theo kiểu KT XHCN các năm trước 1987. Nay cấm vàng, đô la, y chang như thời đó, CHỈ CÒN THIẾU BAO CẤP.
Nếu nói “tỉ giá ổn định” thì không đâu trên thế giới BỊ ỔN ĐỊNH như tại Bắc Hàn. Bên đó, giá ngoại tệ không lên xuống hàng mấy chục năm nay.
Còn bao cấp, thì theo tôi, BAO CẤP SẼ TRỞ LẠI THEO YÊU CẦU CỦA DÂN CHÚNG, do nay dân nghèo quá không đủ tiền mua gạo, nhu yếu phẩm giá thị trường. Họ sẽ ĐÒI ĐƯỢC BAO CẤP.
Và thế là kết thúc thời kỳ thử nghiệm “KT THỊ TRƯỜNG THEO ĐỊNH HƯỚNG XHCN”, và trở lại thời kỳ “KINH TẾ XHCN THEO ĐỊNH HƯỚNG XHCN”, hay “KT XHCN” cho ngắn gọn.
—————————
BBC Vietnamese, Bắc Hàn muốn học Đổi mới từ VN, 29/10/2007, http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2007/10/071029_doimoilessonfornkr.shtml
Vietstock, Những tác động tích cực của diễn biến tỷ giá hiện nay, 19/11/2012, http://vietstock.vn/2012/11/nhung-tac-dong-tich-cuc-cua-dien-bien-ty-gia-hien-nay-757-248700.htm
___________________
http://dudoankinhte.wordpress.com/2012/11/23/vietnam-bac-han-ver-2/

ĐƯỜNG LƯỠI BÒ: LAI LỊCH VÀ THỰC CHẤT

Tễu blog


Lời dẫn của Ngô Đức Thọ:Người Trung Quốc có vẽ một cái bản đồ có những đường đứt đoạn có hình chữ U nên  gọi là Bản đồ chữ U. Nhưng vì tham vọng bá quyền quá xấu xa lộ liễu nên dư luận thế giới nhiều người gọi nó một cách khinh bỉ là Bản đồ đường lưỡi bò hoặc Bản đồ Lưỡi bò. Những ngôn luận về cái bản đồ đó, trước ai cũng nghĩ đó chỉ là một vài ý kiến vu vơ không nghiêm chỉnh, nhưng sau khi Việt Nam trình hồ sơ thềm lục địa kéo dài của mình lên Liên Hợp Quốc, đến tháng 5-2009 Trung Quốc liền đem cái bản đồ hình chữ U tức bản đồ

Lưỡi bò ấy nộp lên Liên Hợp Quốc để tuyên bố chủ quyền biển đảo của mình trên 80% diện tích Biển Đông! Đòi hỏi chủ quyền đó hết sức ngang ngược trắng trợn, nhưng không hề có bất cứ một cơ sở pháp lý nào – thậm chí không có bất cứ một toạ độ biển nào đường ghi chú trên các hòn đảo có tên trên bản đồ, nên đã bị dư luận thế giới trong đó có các chính trị gia, luật gia, nhà nghiên cúư về công pháp quốc tế và luật biển phê phán mạnh mẽ. Mặc dù vậy những kẻ chủ mưu bành trướng lãnh thồ không từ bỏ dã tâm mà vẫn tiếp tục thực hiện nhiều hành đông khiêu khích gây hấn với Việt Nám, Philippine và một số nước ĐNÁ có tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông.Nhà cầm quyền Bắc Kinh cũng như những kẻ chủ mưu bành trướng thường giải thích các hành vi gây hấn xâm lược là để thực hiện chủ quyền theo Bản đồ Lưỡi Bò ấy.
Trong năm 2011, chính quyền đảo Hải Nam đơn phương công lệnh cấm bắt cá trùm lên cả vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, kể cả chung quanh quần đảo Hoàng Sa là vùng biển mà ngư dân Việt Nam ở các tỉnh từ Quảng Nam đến Khánh Hòa vẫn thường ra đánh cá. Trung Quốc điều nhiều tàu Hải giám ra ngăn chăn, nổ súng đe doa và xua đuổi họ, bắt giữ tàu thuyền, tàn bạo đánh đập ngư dân và giam giữ nhiều ngày, bắt nộp tiền phạt một cách vô lý rồi mới tha cho về. Đặc biệt nghiêm trọng ngày 26/5/2011 Trung quốc cho 3 tàu Hải giám lén cắt lén giây cáp thăm dò dầu khí của tàu Bình Minh 2 của PetroVietnam .Hai ngày 29 và 30/5 tàu khảo sát Viking II do PetroVietnam thuê tìm dầu khí ở bãi Tư Chính (thuộc chủ quyền của Việt Nam) cũng bị tàu Hải giám của Trung Quôc xông đến cắt giây kéo dụng cụ thăm dò. Hai vụ xâm phạm nghiêm trọng này đã gây nên một làn sóng phẫn nộ lên án sự khiêu khích gây hấn của nhà cầm quyền Trung Quốc đối với Việt Nam.
Mặc dù từ cuối năm 2011 đã có những cuộc tiếp xúc cấp cao, như chuyến Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng sang thăm Bắc Kinh và hội dàm với Tổng bí thư ĐCSTQ Hồ Cẩm Đào, tháng 10-2011 ;Phó Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình sang thăm Việt Nam cuối tháng 12-2011 v.v., nhưng tình hình không cải thiện được bao nhiêu do phía Trung Quốc vẫn không ngừng có các hành động khiêu khích xâm phạm chủ quyền của Việt Nam, Trung Quốc điều nhiều tàu chiến và dàn khoan dầu khí xuống phía nam Biển Đông sát các vùng đảo chủ quyền của Việt Nám, tiêpds tục uy hiếp bắt bớ tầu thuyền và ngư dân Việt Nam, một mặt để cho những phần tử hiếu chiến tiếp tục kích động dư luận, kêu gọi “dạy cho Việt Nam bài học” v.v…
Trước tình hình đó, ngày 19-6-2012 Quốc Hội Việt Nám đã thông qua và cho công bố Luật biển Việt Nam trong đó ngay điêu1 khẳng định hai quần đào Hoàng Sa -Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam. Nhà cầm quyền Trung Quốc lập tức phản đối rất gay gắt, tiếp đó công bố nâng cấp cho thành lập một cách phi pháp đơn vị hành chính là thành phố Tam Sa để quản lý cả hai quần đảo Hoàng Sa- Trường Sa của Việt Nam; liền sau đó công khai tuyên bố đặt chỉ huy và quân đồn trú ở TP Tam Sa; đồng thời cho phép Tổng công ty Dầu khí Trung Quốc cho gọi thầu 9 lô thăm dò dầu khí  nằm sâu vào thềm lục địa của VN, chồng lên các lô từ 128 đến 132 và từ 145 đến 156 mà PVN đã và đang tiến hành các hoạt động dầu khí từ lâu nay. Bộ ngoại giao Việt Nam và các cơ quan hữu quan của Việt Nam đã ra Tuyên bố cực lực lên án các hành động phi pháp nói trên, coi đó là những việc làm khiêu khích, xâm phạm nghiêm trọng chủ quyền của nước CHXHCN Việt Nam.
Tất cả những hành động khiêu khích gây hấn nói trên đều là những bứơc đi thâm độc và nguy hiểm có tính chất khiêu khích đe doạ chiến tranh chống Việt Nam, Philippine, thực hiện âm mưu bành trướng muốn nuốt trọn Biển Đông như thể hiện ở tấm bản đồ đường Lưỡi bò đầy tham vọng ngông cuồng xấu xa.
Để giúp đông đảo bạn đọc tìm hiểu để biết rõ về cái gọi là Bản đồ đường Lưỡi bò, năm 2011 tôi đã có bài đăng trên báo mạng Vietnamnet :
Ngô Đức Thọ, Lai lịch và thực chất của Đường Lưỡi bò: http://www.tuanvietnam.net/2011-08-04-lai-lich-va-thuc-chat-cua-duong-luoi-bo
Nay tôi công bó tiếp bài viết này, trong đó có phần chính đã đăng trên Viêtnamnet, nhưng có những thông tin đầy đủ hơn về đường Lưỡi bò chưa có trong bài đã đăng nói trên.

Đường lưỡi bò – lai lịch và thực chất

I.Mấy ý kiến chung 
II. TÁC GIẢ VÀ HOÀN CẢNH RA ĐỜI CỦA BẢN ĐỒ 10/1947.   
III. LÝ DO BẢN ĐỒ 10/1947 ĐƯỢC ĐỀ CAO 
1. Sự mờ nhạt thiếu thuyết phục của các cứ liệu thư tịch – bản đồ cổ của Trung Quốc    
2. Tư duy “lãnh thổ, lãnh hải chủ trương” được hiện thực hoá            
3.Sự giải thích vá víu và con đường phá sản của bản đồ lãnh hải đường lưỡi bò    
4.Nhà cầm quyền Trung Quốc hãy đặt UNCLOS lên trên tham vọng lãnh hải, chấm dứt các hành động phi pháp, khiêu khích đe doạ xâm lược Việt Nam, trở lại các hoạt động đàm phán ngoại giao nghiêm chỉnh để đi đến COC! 
I. Mấy ý kiến chung
Với chưa đến 1000 từ dịch rá tiếng Việt từ tờ China Daily, tác giả là một nhà nghiên cứu thuộc VKHXHTQ thông báo với dư luận những căn cứ để xác lập chủ quyền của Trung Quốc đối với  biển đảo trên gần 80% diện tích Biển Đông (TQ gọi là Nam Hải), trong đó có cả các đảo Hoàng Sa – Trường Sa của Việt Nam. Bài báo cho biết Trung Quốc có bằng chứng cho thấy từ thời Tần – Hán (từ thế kỷ 3 TCn) người Trung Quốc đã có các hoạt đọng đi lại, đánh bắt cá ở một số vùng gần của Biển Đông và từ thời nhà Đường (618-907 SCn) triều đình đã điều lực lượng hải quân đến “kiểm soát và thực thi thẩm quyền đối với khu vực”. Từ thời Tống Nguyên đến Minh Thanh thì việc thực thi những hoạt đọng thẩm quyền đó “bao trùm tất cả các đảo”, và như vậy đã “thiết lập biên giới hàng hải của Trung Quốc ở Biển Đông.”. Do khuôn khổ của bài viết, tác giả không nêu danh bất cứ một thư tịch hoặc bản đồ cổ nào mà Trung Quốc vẫn nói là họ có rất nhiều và đều là những bằng cứ lịch sử không thể bác bỏ được.
1.Như vậy, bài báo này không có bất cứ một diễn tiến nào trong việc cung cấp các cứ liệu thư tịch cổ để chứng minh chủ quyền cuả Trung Quốc, do đó tôi không có điều gì để tranh biện lại.
Nhưng vì qua đoạn văn (chiếm khoảng 1/3 bài đó), mặc dù không trưng ra bất cứ bằng chứng gì thuyết phục, tác giả bài báo đã hết sức chủ quan và có thể nói là muốn thao túng dư luận Trung Quóc và thế giới rằng Trung Quốc đã có quyền lợi ở các đảo trên biển Đông từ hơn 2000 năm trước và thực tế đã hoàn toàn “thiết lập biên giới hàng hải của Trung Quốc ở Biển Đông” và “từ đầu thế kỷ XX Trung Quốc liên tục nỗ lực để thực hiện chủ quyền” trên vùng biển đó. Vì tác giả đã nói tổng quát một cách rất chủ quan và mơ hồ, cho nên chúng tôi không thể chấp nhận đựoc và buộc phải nguyên đai nguyên kiện đóng gói tất cả ngôn từ đó gửi trả về cho tác giả.
2. Tôi cũng gửi trả cả gói đoạn văn mà tác giả tỏ ra không những thiếu kiến thức, bất chấp các cư liệu lịch sử, mà còn có thể nói là rất ngạo mạn khi đưa ra nhận xét trùm lấp cho rằng:
“Việt Nam, Malaysia và Philippines hầu như không biết bất kỳ điều gì về các đảo ở Biển Đông trước triều nhà Thanh (1644-1911), cũng như không có bằng chứng chứng tỏ các hoạt động của tổ tiên họ ở Biển Đông, dù chỉ là để lại một cái tên với bất kỳ hòn đảo nào” Một người nghiên cứu chân chính  có lòng tự trọng thì không thể có những nhận xét hồ đồ, “vơ đũa cả nắm” như vậy. Đây là sự thể của 3 quóc gia binh đẳng với Trung Quốc trong LHQ chứ khong phải chuyện vu vơ nơi đầu đường xó chợ mà coóthể tung ra những câu nói thô bỉ: “không có bằng chứng chứng tỏ các hoạt động của tổ tiên họ ở Biển Đông, dù chỉ là để lại một cái tên với bất kỳ hòn đảo nào”.
Đọc câu này có thể nói không một người Việt Nam (và người các nước nói trên) không phẫn nộ!
Đối với phản bác vô căn cứ này tôi xin nhắc lại với tácgiả trên tờ China Daily rằng Việt Nam hoàn toàn có đầy đủ chứng cứ lịch sử về chủ quyền của mình đới với các các đảo Hoàng Sa – Trường Sa. Quý độc giả của tờ China Daily có thể tham khảo tìm hiểu các tài liệu ấy trong các văn kiện chính thức của Chính phủ CHXHCN Việt Nam .
3. Tuy bài báo có nêu các bản đồ 12-1934, tháng 4-1935, 2/ 1948; nhưng chủ yếu là muốn tuyên truyền tính chính danh, chính nghĩa cho bản đồ 11 đoạn hình chữ U do Bộ Nội Chính chính phủ Quốc dân đảng ấn hành 10-1947.
Tấm bản đồ đó trước đây ít người biết, nhưng từ năm 2006 khi Trung Quốc chính thức khẳng định ý nghĩa của nó, thì không chỉ ở Việt Nam mà người dân ở các nước ĐNÁ và nhiều nước khác không khỏi ngạc nhiên trước tham vọng của Trung Quốc muốn làm chủ đến 80% diện tích biển Đông. Người ta quen gọi cái bản đồ hình chữ U đó là bản đồ Lưỡi Bò và có thể nó cũng bám khí vị không mấy thơm tho từ trong dạ dày của con bò phả ra! Vì là vấn đề trung tâm được tác giả bài báo trên nêu lên, cho nên ở bài này tôi thấy cần bỏ những điểm lướt ngoại vi để đi thẳng vào vấn đề về tấm bản đồ lãnh hải hình chữ U đó.
II. TÁC GIẢ VÀ HOÀN CẢNH RA ĐỜI CỦA BẢN ĐỒ 10/1947.
Để gây thanh thế cho bản đồ này, báo chí Trung Quốc có liên hệ đến một nhân vật lịch sử khá có danh tiếng của Trung Quốc là tướng quân Lâm Tắc Từ (Trước đây THVN cũng có chiếu một bộ phim mang tên ông tướng này).Lâm Tắc Từ 林則徐(1785 – 1850) là một vị tướng của nhà Thanh, nổi tiếng trong chiến tranh Nha phiến (1840-1843) chống thực dân Anh . Ông này không ăn nhập gì với chuyện bản đồ Lưỡi bò này, nhưng người ta nhắc đến tên ông trong vì ông có người cháu năm sáu đời gì đó là Lâm Tuân 林遵[1] làm sĩ quan trong hải quân  CP Quốc dân đảng. Sau chiến tranh thứ II, Trung Quốc thời Tưởng Giới Thạch là một nước trong phe Đồng minh thắng trận, hải quân của chính quyền Tưởng phái chiến hạm mang tên Thái Bình do Lâm Tuân chỉ huy đi tuần sát biển Nam xem có tàn dư quân Nhật hoặc nạn dân kẹt lại đâu đó hay không. Trong tình hình lúc bấy giờ căn cứ hải quân của Mỹ thì đóng tại Hawai, số hạm thuyền ở biển Đông đang bị hút cả vào cho các kế hoạch Marchall hậu chiến ở Nhật Bản. Pháp đang phải đối phó với chính phủ của cụ Hồ Chí Minh, có mấy chiếc tàu nát đậu nhờ ở đâu chứ chưa có danh nghĩa gì để vào bờ biển Việt Nam. Singapo còn lâu mới lập quốc, Malaixia thì chưa tách khỏi Thái Lan! Gía lúc ấy bọn Lâm Tuân có đánh tàu sang tận Ấn Độ Dương cũng chẳng phải xin phép ai cả! Kỳ thực tàu của Lâm Tuân chỉ làm được một vòng rất hạn hẹp, cho quân xuống cắm cờ ở một vài đảo, chứ không phải đi được khắp biển Đông! Nhưng khi về căn cứ, Lâm Tuân cùng thuộc hạ là mấy chuyên viên quan trắc, hoạ đồ xúm lại vẽ ra một tấm bản đồ gọi là 南海諸島位置圖Nam Hải chư đảo vị trí đồ (Bàn đồ vị trí các đảo Nam Hải), chuyển cho Ti Phương vực Bộ Nội Chính đem in xuất bản năm tháng 10-1947. Không những bàn gốc hiện đã được bảo quản cẩn mật mà cả bản ảnh điện tử của nó cũng hầu như rất ít xuất hiện trên mạng của Trung Quốc. vì vậy, ở Phụ lục, tôi cho đăng bản chụp ảnh kỹ thuật số nguyên bản tấm bản đồ ấy để cung cấp tư liệu cho các nhà nghiên cứu Việt Nam và nước ngoài có thể tham khảo để biết “bản lai diện mục” của cái gọi là bản đồ Lưỡi bò ấy. Nguồn: http://blog.sina.com.cn/ s/blog_ 67cf346 f0100iv1r.html
 Thoạt xem thì tưởng đâu những nét đứt ấy thể hiện hành trình của tàu Thái Bình mà bọn Lâm Tuân đã đi. Nhưng không phải thế! Cái đường lưỡi bò âý hoàn toàn do bọn Lâm Tuân tự nghĩ rồi vẽ ra một cách rất chủ quan. Có thể nói bọn họ tuỳ thích ước muốn cho đường lãnh hải đến đâu thì vẽ các nét đứt đến đấy, khong theo bất cứ một nguyên tắc quy chuẩn nào. Riêng phần qua Việt Nam , bọn Lâm Tuân vẽ đến 4/11 đoạn mà chưa ôm hết!
Khoảng những năm 45-46, đầu 47 tình thế Việt Nam còn bộn bề. Cách mạng đã thành công, nhưng Pháp đang lăm le quay lại. (Khi bản đồ xuất bản 10-1947 thì cuộc KC chống Pháp toàn quốc đã nổ ra). Lực của cả Việt Minh và cả Pháp đều đang rất yếu, quốc tế thì chưa biết đến cuộc kháng chiến của Việt Nam . Giá như bọn Lâm Tuân thưa với Tưởng tổng thống cho thêm tàu thêm quân đổ bộ vào Việt Nam thì không khéo lại có thể có giấc mơ khôi phục thời thiên triều đô hộ ngàn năm!  Nhưng tình thế lúc bấy giờ chính quyền QDĐ rất khốn quẫn, GPQ của ĐCS TQ đang tiến rất nhanh về Bắc Kinh, Thượng Hải; chính phủ Tưởng Giới Thạch đã rục rịch cuốn gói chạy ra Đài Loan! Cái bản đồ bộ Nội chính in ra 10-1947 ấy chưa phát hành được bao nhiêu  thì đã thành đồ “vứt sọt rác”!
III. LÝ DO BẢN ĐỒ 10/1947 ĐƯỢC ĐỀ CAO
1. Sự mờ nhạt thiếu thuyết phục của các cứ liệu thư tịch – bản đồ cổ của Trung Quốc
Biết bao sự kiện rất lớn đã diễn ra ở Trung Hoa lục địa, Đài Loan và cả ở Việt Nam . Vấn đề Biển Đông (mà TQ gọi là Nam Hải) nổi cộm và nóng dần lên. Khởi đầu là việc chính quyền Trung Quốc cho quân xâm lược Hoàng Sa của Việt Nam 10-1974, kế đến là việc Trung Quốc đánh chiếm một số đảo trong QĐ Trường Sa thuộc chủ quyền CHXHCNVN 10-1988. Chính phủ VN đã nhiều lần tuyên bố Việt Nam có đầy đủ những căn cứ pháp lý để xác định chủ quyển của Việt Nam ở các vùng biển đảo nói trên. Nhưng phía Trung Quốc ngày càng lộ rõ tham vọng bá quyền, nhiều lần công bố các tài liệu thư tịch cổ mà họ cho là gián tiếp hoặc trực tiếp xác nhận chủ quyền của Trung Hoa ở Nam Hải: Không những Đông Sa, Trung Sa thuộc Trung Quốc mà cả Hoàng Sa của Việt Nam (mà Trung Quốc đặt tên mới là Tây Sa) và cả QĐ Trường Sa (mà TQ gọi là Nam Sa) vốn thuộc chủ quyền của Việt Nam và một số nước ĐNÁ ( Philippin, Malaixia, Indonesia và Brunei). Thấy các bằng  cứ tù trong các thư tịch cổ của mình không thuyết phục được ai , nhà cầm quyền Bắc Kinh hướng sự chú ý vào các bản đồ. Khác với nguồn thư tịch dù không mấy thuyết phục nhưng cũng còn có cái tên để nêu lên, thể loại bản đồ cổ thì Trung Quốc rất vắng thiếu và hầu như không có các cứ liệu ủng hộ cho lập trướng bành trướng của họ đối với biển Đông và các quần đảo Hoàng Sa- Trường Sa! (Xem bài trên tờ China daily cũng có thể thấy sự vắng thiếu ấy). Lâm vào tình thế đó, thậm chí người ta thấy những bài viết bắt đầu lánh dần vấn đề các cứ liệu thư tịch – bản đồ, mà chuyển dần  sang chủ điểm nói về một thứ “lãnh hải” rất kỳ quái mà họ gọi mà “lãnh hải chủ trương” – nghĩa là lãnh hải (trên biển Đông) mà nhà cầm quyền Trung Quốc “chủ trương” muốn có và cần phải có. Chẳng hạn một sĩ quan cao cấp (về hưu) của TQ đã viết:
任何对领土、领海的主张都离不开以国力,国际话语权为后盾。“搁置争议、共同开发”这是我国的现阶段解决领土、领海等边界问题的方针之一。就我国现阶段的国力以及国际环境来说这个方针是最好的了。
“Bất cứ chủ trương nào đối với lãnh thổ, lãnh hải cũng không thể tách rời khỏiạư hậu thuẫn của sức mạh đất nước và  quyền đối thoại quóc tế”. (Tạp đàm, 2008-http://blog.sina.com. cn/s/blog_ 59877c5c0100a2ne.html, 07-29 15:35:19)
Xem bài đó không những người Việt Nam mà người dân các nước khác cũng đủ thấy cái gọi là “chủ trương lãnh thổ, lãnh hải” đó không gì khác hơn là cái tham vong bất chấp sự thật lịch sử của chủ nghĩa bá quyền Bắc Kinh trên đất liền cũng như trên biển. Không chỉ đối với biển Đông, chẳng hạn đối với Nhật Bản trong vấn đề Điếu Ngư Đài (tức QĐ Lưu Cầu, Nhật Bản gọi là 尖閣諸島Tiêm Các chư đảo/ Senkaku Shotō ) phía Trung Quốc cũng ứng xử theo kiểu “lãnh hải chủ trương” như vậy, khiến cho mâu thuẫn ở biển Hoa Đông giữa Trung Quốc và Nhật Bản có xu hướng gia tăng.
2. Tư duy “lãnh thổ, lãnh hải chủ trương” được hiện thực hoá
Kiểu lý luận “lãnh hải chủ trương” như vậy đang được “tập huấn”  cho quán triệt thì đâu đó lại loé lên hy vọng từ nguồn cứ liệu bản đồ. Không biết ai đó bỗng dưng phát hiện ra  còn giữ được tấm bản đồ sọt rác do bọn Lâm Tuân vẽ hồi nào! Các ngài bành trướng ở Trung Nam Hải phát hiện ra “cái hay nhất” ở bản đồ Lưỡi bò là khiến cho cái tư duy “chủ trương lãnh thổ” hay “lãnh thổ chủ tương” (mơ tưởng) của các ngài lãnh đạo bành trướng được loại hình hoá, giấy trắng mực đen hoá bằng bản đồ, chứ không còn phải nói khơi khơi chung chung nữa! Thế bản đồ của Bộ Nội chính CP QDĐ ấn hành tháng 10-1947 (do Lâm Tuân chủ trì biên vẽ) xuýt bị vứt vào sọt rác được lôi ra giới thiệu trang trọng, ra sức tung hô, coi đó là bằng chứng có giá trị duy nhất về chủ quyền lãnh hải của Đại Hán từ xưa đến nay …và cả mai sau nữa!! Từ bằng chứng “mấy nghìn năm”, nay họ rút xuống chỉ cần cái bằng chứng 64 năm ấy là quá đủ, không phải bàn thảo gì nữa! Chế độ Tưởng Giới Thạch cái gì cũng bị họ sổ toẹt cả, duy nhất cái bản đồ Lưỡi bò đó được coi là “quốc bảo”, rất mực được đề cao. Từ năm 2006 Chính phủ TQ quy định tất cả bản đồ TQ đều phải thể hiện đường lãnh hải chữ U đó.  Những ngưòi nặng đầu ốc sôvanh suốt ngày xắn tay lớn tiếng: “CHNDTH hoàn toàn kế thừa cái bản đồ [Lưỡi bò] ấy! (Chẳng hạn xem: http://blog.sina.com.cn/ s/blog_ 67cf346 f0100iv1r.html )
Chính phủ TQ thì không hô như thế, nhưng như mọi người đã biết, ngày 6-5-2009 Bộ Ngoại giao TQ trình lên LHQ tấm bản đồ hình chữ U (tức bản đồ Lưỡi bò ) ấy để đăng ký lãnh hải của Trung Quốc tức là chính thức gắn cho văn bản ấy một tính chất quóc tế chứ không còn là vấn đề tung hô trong nội bộ nữa!
3.Sự giải thích vá víu và con đường phá sản của bản đồ lãnh hải đường lưỡi bò
Như vậy, Vấn đề lãnh hải hình Lưỡi bò không còn là vấn đề riêng của vài quốc gia mà đã trở thành vấn đề công khai của các nước ĐNÁ với Trung Quốc. Một số nước khác như Mỹ, Nhật Bản cũng tuyên bố họ có quyền lợi liên quan đến hoà bình và ổn định ở các tuyến hàng hải trên Biển Đông. Không những các nước ĐNÁ trực diện phê phán lãnh hải lưỡi bò của Trung Quốc mà nhiều chính phủ và chính khác quóc tế cũng bày tỏ sự nghi ngại lớn đối với tham vọng của Trung Quốc ở vùng biển quan trọng này.
Gần đây TQ lại cho xuất hiện mọt vài cách giải thích mong làm cho một số nước như Hoa Kỳ, Nhật Bản yên lòng. Bài đăng trên China Daily dẫn lời của Triệu Lý Hải đưa ra khái niệm “sở hữu danh nghĩa” là một mưu toan khiến người ta hiểu rằng Trung Quốc nhận quyền “ sở hữu danh nghĩa” như vậy, còn trên thực tế thì có thể các nước có thể không bị ảnh hưởng gì! Hoặc điều đó “không có nghĩa là toàn bộ vùng biển trong đường này thuộc về vùng nội thủy của Trung Quốc”, các nước qua đàm phán với Trung Quốc vẫn có thể được Trung Quốc cho tự do đi lại trên một số tuyến hàng hải nào đó theo quy định của Trung Quốc! Chấp nhận sự giải thích mơ hồ đó có nghĩa là bất kể các nước ĐNÁ hay các cường quốc hàng hải nào trên thế giới đang đựoc tự do đi lại trên biển Đông đều bị đặt vào tình thế phải đàm phán với Trung Quốc mới có thể tiếp tục được hưởng quyền tự do đi lại trên vùng biển quốc tế! Điều đó chẳng khác gì một toán cướp biển ập tới chặn đường tàu bè rồi tuyên bố nếu “làm việc” với chúng thì vẫn có thể đựoc tự do đi lại! Dù cách giải thích có “mềm hoá” đến bao nhiêu cũng không che lấp được được ý đồ vừa thâm hiểm mà cũng không kém phần trắng trợn của chủ nghĩa bá quyền Bắc Kinh! Tiềm lực kinh tế quân sự thì các nước khác nhau, nhưng thế giới văn minh ngày nay làm sao người ta có thể chịu đựoc những áp đặt hoang đường như vậy? China Daily há không nhận ra mức độ không tưởng của những luận điểm theo kiểu giải thích của Triệu Lý Hải đã được dẫn thuật hay sao?
Tham vọng “vô bờ” như vậy đối với chủ quyền ở Biển Đông không những bị dư luận thế giới phản đối, mà ngay ở trong nnước những người Trung Quốc có lương tri cũng cho rằng chủ trương lãnh hải hình chữ U (Lưỡi bò) ấy là không khả thi. Có bài báo viết: nếu theo đó thì có những nơi ngươi dân “ nhảy xuống nước bơi một đoạn, ngẩng đầu lên đã là ra nước ngoài rồi”! Hoặc có người nói: “Đem lãnh hải đến đặt trước cửa nhà người ta như thế thì ai người ta chịu?” v.v…
Bản đồ lãnh hải Lưỡi bò chínht thức ung ra đến nay cũng đã 5-6 năm dù được đề cao hết mức nhưng xem ra tương lai của nó cũng không khác gì con bệnh đã đến hồi di căn. Một số kẻ có tư tưỏng bá quyền Đại Hán cực đoan đã tiên liệu đến lúc phải xếp xó cái lưỡi bò hôi hám ấy. Những ngườig ấy không chủ trương tô son trát phấn cho đường Lưỡi bò nữa, nếu nó chết yểu, hãy tuyên bố rằng Trung Quốc không cần một cái lưỡi gì khác nữa! Vẫn viên sĩ quan có bài trên mạng Thiết huyết thẳng thừng nêu chủ trương:
国际政治遵循的是丛林法则,有理没理不重要,重要的是实力,美国能占住遥远的夏威夷,英国能占住阿根廷门口的马尔维纳斯群岛,我们当然也能占住南海,这就是持强凌弱,没什么不好意思的。
“Pháp luật mà chính trị quốc tế tuân theo là pháp luật rừng (tùng lâm pháp tắc丛林法则), có lý không có lý không quan trọng, cái quan trọng nhất là thực lực. Nước  Mỹ có thể chiếm đóng Hawai xa xôi, nước Anh có thể chiếm quần đảo Manvinat ở ngay cửa khẩu của Achentina, thì chúng ta [tức Trung Quốc] cũng có thể chiếm biển Nam Hải! Đấy tức là kẻ mạnh lấn lướt kẻ yếu, có điều gì là xấu hổ đâu!”
4.Nhà cầm quyền Trung Quốc hãy đặt UNCLOS lên trên tham vọng lãnh hải, chấm dứt các hành động phi pháp, khiêu khích đe doạ xâm lược Việt Nam, trở lại các hoạt động đàm phán ngoại giao nghiêm chỉnh để đi đến COC!
Loại ý kiến cực đoan như dẫn trên cố nhiên không phải là quan điểm của Chính phủ Trung Quốc và chúng tôi chân thành tin rằng kiểu lý luận thời trung cổ ấy không chỉ bây giờ mà mãi mãi không bao giờ là quan điểm chính thống của nhân dân và chính phủ Trung Quốc!
Trung Quốc là một nước lớn, một trong năm thành viên của HĐBA, chúng tôi chân thành mong Chính phủ Trung Quốc đặt UNCLOS lên trên tham vọng lãnh hải, chấm dứt các hành động phi pháp, khiêu khích đe doạ xâm lược Việt Nam, trở lại các hoạt động đàm phán ngoại giao nghiêm chỉnh để đi đến COC!
 
          PGS.TS NGÔ ĐỨC THỌ
     (Viện nghiên cứu Hán Nôm, đã nghỉ hưu)

Trung Quốc xuất bản phát hành Bản đồ thành phố Tam Sa tỉnh Hải Nam nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa đầu tiên

Theo tin Đài chúng tôi: Ngày 23/11, Nhà Xuất bản Bản đồ Tinh Cầu cho biết, Bản đồ thành phố Tam Sa tỉnh Hải Nam nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa—bản đồ chuyên đề ghi rõ toàn diện, chính xác và tường tận vị trí địa lý thành phố Tam Sa và địa mạo các đảo Nam Hải đầu tiên của Trung Quốc do Cục Định vị, đo đạc và bản đồ Ban Tác chiến Bộ Tổng Tham mưu Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc xét định đã được biên tập xuất bản phát hành. Kể từ ngày 24 tháng 11, bản đồ này được bán tại các nhà sách lớn Trung Quốc.

Bản đồ thành phố Tam Sa tỉnh Hải Nam nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa là bản đồ chuyên đề bao gồm ảnh chụp từ vệ tinh, ảnh chụp từ máy bay, bản đồ địa hình, bản đồ hành chính, giới thiệu toàn diện nhân văn, khái quát địa lý tự nhiên thành phố Tam Sa, có tính kiến thức và giá trị khá cao về mặt sưu tầm .

http://vietnamese.cri.cn/421/2012/11/23/1s180218.htm

Tin khẩn : một cụ già, dân oan vừa bị đánh !

Quanlambao  Dân oan gọi điện cho biết : một dân oan tên là Nguyễn Thị Hồng ( Quảng Bình ) bị đánh tại vườn hoa Mai xuân Thường, đã bị đưa vào viện Xanh Paul !

Cụ Nguyễn Thị Hồng đang cấp cứu tại viện Xanh Paul

Lúc 13h50 tại vườn hoa Lý Tự Trọng, một cụ già dân oan lại bị đánh ngất sỉu…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét