'Mạng xã hội là nguồn tin chính ở VN'
Vài năm gần đây là một giai đoạn đáng quan sát trong lịch sử báo chí Việt Nam.
Sự thay đổi ngôi vị trong làng báo diễn ra như những đợt sóng trào,
những tên tuổi và cách làm báo mới tinh đột nhiên chiếm lĩnh sự quan tâm
của dư luận, hất cẳng những "ông trùm" lừng danh, và đến lượt mình, đôi
khi rất ngắn ngủi, chỉ trong vòng sáu tháng một năm, chúng lại chìm
xuống nhường cho các những cái tên khác.
Tên của tờ báo không còn phản ánh trung thực nội dung chúng đang truyền tải nữa.
Cách đây mười mấy năm, những cái tên lớn như Tuổi Trẻ, Thanh Niên, Pháp
luật TP HCM, Lao Động, Công an TP HCM, Sài Gòn Tiếp thị, Thời báo Kinh
tế Sài Gòn, Phụ nữ TP HCM, Hoa học trò, gần như độc chiếm trong lĩnh vực
được nêu rõ trong cái tên của mình, và một gia đình bình thường sống ở
thành phố thường mua hết những tờ đó cho nhu cầu thông tin của từng
người, phù hợp với giới tính và lứa tuổi.
Báo chính thống thoái trào
Tiếc thay, khi đạt đến đỉnh cao phong độ cũng chính là lúc những tờ báo kể trên thoái trào.
Nguyên nhân thì nhiều và không ít trong số đó đã được làng báo theo dõi với tất cả sự hồi hộp và lo lắng, thậm chí là gay cấn.
Nhiều hạn chế thông tin được đưa ra so với thời kỳ trước đó, khiến các
tờ báo khó khăn trong cuộc chạy đua cung cấp thông tin nóng và thật cho
xã hội, nhưng đồng thời cũng khiến các tin tức hay ho càng được săn lùng
hơn bao giờ hết, đặc biệt là các tin chính trị.
Vậy là để tăng hiệu quả kinh tế và số phát hành, một số tờ báo rời khỏi
lãnh địa của mình để nhập vào cuộc đua săn lùng tin tức chính trị xã
hội.
Khi mạng xã hội ra đời thì cuộc thoái trào với tốc độ nhanh dần của báo
chí Việt Nam nói chung gần như không thể cưỡng lại được nữa.
Thay đổi này mang lại một ít thành công ban đầu nhưng sau đó người đọc
nhận thấy chính trị chỉ là một phần trong mối quan tâm của họ, và khi
các tờ báo yêu thích đều đăng những tin tức giống hệt nhau thì họ bắt
đầu giảm số đầu báo mua hàng tháng và tìm tin tức ưa thích từ các nguồn
khác.
Khi mạng xã hội ra đời thì cuộc thoái trào với tốc độ nhanh dần của báo
chí Việt Nam nói chung gần như không thể cưỡng lại được nữa.
Chừng 31 triệu người dùng Internet ở Việt Nam (chiếm 34, 1% dân số cả
nước, tính tới 31/3/2012, theo Trung tâm Internet Việt Nam) là thị
trường hết sức hấp dẫn cho những người đưa tin.
Theo số liệu của Hội nhà báo Việt Nam, hiện có trên 20.000 hội viên (số
nhà báo đã được cấp thẻ). Số người viết báo thực sự phải nhiều hơn khá
nhiều. Hầu như mỗi nhà báo Việt Nam đều có một tài khoản trên mạng xã
hội.
Trên đó, thoát khỏi sự hạn chế cùng những ràng buộc bất thành văn của
báo chí "chính thống", vô số tin tức được sản xuất ngay trong vòng vài
phút, hoặc thậm chí vài giây-đủ để chụp một ảnh và post nó lên mạng.
Các tin tức sốt dẻo này nhiều khi được thông báo song song với sự việc
đang diễn ra, với văn phong cá nhân đậm nét-vốn là điều mà báo chí
"chính thống" không thể đáp ứng.
Cuối ngày, sau khi hoàn thành phần tin tức theo nhiệm vụ cho tờ báo mình
đang làm việc, không ít nhà báo lại tiếp tục bình luận và đưa các tấm
ảnh của sự kiện lên trang cá nhân.
Sự tương tác nhanh chóng và dễ dàng trên mạng xã hội giúp chỉ trong vài
chục phút, hàng trăm, thậm chí hàng ngàn người đọc tha hồ bình luận và
cung cấp thêm những thông tin họ có, khiến một status vài dòng chữ ban
đầu nhanh chóng lớn lên như một quả cầu tuyết.
Những điều báo Đảng không đưa
Vụ nhà sư 'Thích Ai Phôn' bùng nổ nhờ các mạng xã hội Việt Nam
Với sự trợ giúp của Internet, có những thông tin hết sức thú vị mà người
đọc rất khó-hoặc không thể tìm thấy trên hàng trăm cơ quan truyền thông
chính thống của Việt Nam.
Ví dụ bảng so sánh chi tiết giá vàng và tỷ giá USD/VNĐ qua từng năm được
post lên hồi đầu năm ngoái cho thấy sự lạm phát khủng khiếp.
Phát ngôn của các quan chức vào đầu nhiệm kỳ và giữa nhiệm kỳ được đặt
cạnh nhau cho thấy ông ta đã thực sự hành động như thế nào.
Những tấm ảnh phản ánh thực tế đối chọi, như công trình hoành tráng
tưởng niệm các bà mẹ Việt Nam anh hùng và cuộc sống nghèo khó của một bà
mẹ Việt Nam đang còn sống... cung cấp sự thật sau những thành tích được
thổi phồng.
Có những thông tin bắt đầu từ mạng xã hội, lan rộng dần và khi lên cao
trào thì bức bách ngay cả các tờ báo thận trọng nhất nhập cuộc, nếu
không muốn hàng ngày chứng kiến lượt view tụt thê thảm.
Gần đây nhất là câu chuyện của một nhà sư được "dân mạng" hài hước đặt
cho cái tên là Thích Ai Phôn, do vị này khoe ảnh cầm iphone 6 (so với
thu nhập trung bình của người Việt là khá cao) và điện thoại Vertu, thậm
chí cả trước một bàn ăn đầy ngập món ... sushi, cá sống.
Nhà sư này đã bị kỷ luật và đề nghị bãi miễn chức vụ tôn giáo sau khi dại dột post những tấm ảnh này lên trang cá nhân.
"Nhạy cảm" hơn là tin tức về cuộc biểu tình của sinh viên học sinh Hồng Kông vừa qua.
Mạng xã hội Việt Nam đưa tin và hình ảnh khác báo chính thống
Tin tức được người dùng mạng xã hội khắp thế giới cập nhật từng giờ.
Sự phân loại báo chí "chính thống" rất rõ nét trong thời gian xảy ra sự
việc này. Có báo lập tức vào cuộc, những báo này lập tức tăng số phát
hành, bài viết được chia sẻ nhanh chóng, dân mạng khen tấm tắc. Có báo
hầu như phớt lờ.
Có báo e dè nhìn đồng nghiệp, sau đó, khi bị làn sóng mạng xã hội đánh
tụt view thì mới thận trọng vào cuộc. Áp lực từ mạng xã hội-những người
đọc tự do và khao khát tin tức khách quan ngày càng mạnh và rõ nét.
Tuy nhiên, không ít người đọc vẫn mong mỏi được cung cấp thông tin từ
một cơ quan truyền thông cấp quốc gia: trong những ngày đó, nhận xét
được khá nhiều người chia sẻ là "Hôm nay VTV vẫn im thin thít!".
Với những ưu điểm không thể chối cãi, mạng xã hội đã trở thành tờ báo
chung lớn nhất và thú vị nhất cho người đọc lẫn người viết ở Việt Nam.
Các tờ báo lớn trên thế giới đã biến mạng xã hội thành mạng lưới cộng
tác viên vô tận, với khả năng tương tác cực lớn, còn ở Việt Nam thì
ngược lại
Có số lượng áp đảo nhà báo và người dùng Internet "thú nhận" thích đọc
và thường xuyên đọc tin tức trên mạng xã hội hơn báo chí chính thống.
Vô số trang mạng của nhóm được lập ra giúp các thành viên có không gian
thoải mái hơn rất nhiều để trao đổi, phân tích tin tức các loại-thường
là tin tức chính trị và kinh tế. Ở đó người tham gia có thể đọc được vô
số thông tin hay ho-mà chẳng tốn xu nào, ngoài cước phí Internet.
Thực ra xu hướng "nền báo chí do người đọc tạo ra" đã hình thành trên thế giới từ cách đây hơn 10 năm.
Khái niệm này do nhà báo Dan Gillmor, một cây bút bình luận chính trị,
nhà nghiên cứu tại Trung tâm nghiên cứu Internet và xã hội tại Đại học
Harvard đặt ra.
Các tờ báo lớn trên thế giới đã biến mạng xã hội thành mạng lưới cộng
tác viên vô tận, với khả năng tương tác cực lớn giúp tìm ra những tin
tức được quan tâm nhất, cũng như thêm chi tiết cho nó. Tuy nhiên vai trò
của tờ báo vẫn là áp đảo.
Ở Việt Nam thì ngược lại. Đó là hệ quả tất yếu giữa việc 700 cơ quan
truyền thông chính thống ngày càng lạnh ngắt, cứng đơ, nhàn nhạt một màu
với thực tế cuộc sống sôi động và biến chuyển không ngừng.
Hoàng Xuân
Nhà báo tự do, gửi cho BBC từ Sài Gòn
Bài viết thể hiện quan điềm riêng của tác giả Hoàng Xuân, hiện sống tại Sài Gòn.
(BBC)
Sinh viên Hong Kong kêu gọi biểu tình trở lại
Tối thứ Năm, chính quyền đã hủy kế hoạch đối thoại
Lãnh đạo sinh viên Hong Kong kêu gọi biểu tình lớn vào tối thứ Sáu 10/10 sau khi chính quyền hủy đàm phán về cải cách dân chủ.
Cuộc gặp đầu tiên kể từ khi bắt đầu làn sóng biểu tình đáng sẽ diễn ra vào lúc 16:00 chiều thứ Sáu nhưng đã bị hủy một hôm trước đó.
Chính quyền Hong Kong nói "không thể có đối thoại xây dựng" với người biểu tình.
Con số người biểu tình trong những ngày qua đã giảm đáng kể.
Tuần trước, hàng nghìn người thuộc các nhóm sinh viên và phong trào vì dân chủ Occupy Central đã làm tê liệt nhiều khu vực trong thành phố.
Thế nhưng tuần này, chỉ còn vài trăm người, chủ yếu là sinh viên, trụ lại trên các phố ở trung tâm Hong Kong và ở Mong Kok trên bán đảo Cửu Long. Các rào chắn vẫn được duy trì ở nhiều nơi khiến giao thông gián đoạn.
Người biểu tình yêu cầu thực hiện cải cách dân chủ, quyền bầu cử tự do tại Hong Kong trong năm 2017.
Trung Quốc vẫn kiên quyết nói rằng vị trí hành chính trưởng quan của đặc khu phải được chọn qua một danh sách đã được hội đồng bầu cử lọc trước.
Chưa rõ liệu kêu gọi biểu tình tối thứ Sáu có thu hút được đông đảo người tham gia để thổi lửa lại phong trào hay không.
Không nhượng bộ
Chưa rõ ủng hộ cho cuộc biểu tình mới sẽ thế nào
Tối thứ Năm, lãnh đạo sinh viên đã ra lời kêu gọi tăng biểu tình và chiếm đóng một số nơi nếu như chính quyền Hong Kong không nhượng bộ.
Một vài giờ sau đó, Tổng thư ký Carrie Lam, người đại diện cho chính quyền Hong Kong tại cuộc gặp được lên kế hoạch, cáo buộc phe biểu tình là "gây bất tín".
Bà Lam tuyên bố:" Cuộc đối thoại không thể được sử dụng để làm động cơ xúi giục thêm người biểu tình. Các nhà hoạt động bất hợp pháp phải dừng ngay".
Lãnh đạo sinh viên thì cáo buộc chính quyền không chân thành trong đối thoại và kêu gọi họ ngồi xuống bàn đàm phán.
Alex Chow, Chủ tịch Liên đoàn Sinh viên Hong Kong (HKFS), được hãng AFP dẫn lời nói: "Tình hình hỗn loạn chính là do chính quyền gây ra. Họ phải chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả".
Trên mạng Twitter, HKFS ra thông điệp tối thứ Năm nói: "Chính quyền không chịu đàm phán. Hãy cho họ thấy chúng ta có gì trong tay".
(BBC)
Nguyễn Quang Duy - Cách mạng đi về đâu?
Mỗi người bấm nút cánh dù bung lên che mưa hay che nắng cho mình. Mọi người cùng lúc bấm nút có thể che cả bầu trời.
Dưới cánh dù mọi người đều bình đẳng (mỗi người một lá phiếu) và bình
quyền (mỗi người tự phân công, tự kiểm sóat, tự lãnh đạo).
Trong cơn mưa, dù còn được dùng để che cho những người cảnh sát đang giữ an ninh.
Cánh dù đã trở thành một biểu tượng che chở cho nhau và che chở cả những người đang trấn áp mình.
Sau gần 2 tuần diễn biến, cuộc cách mạng dù (Umbrella Revolution) của những bạn trẻ Hồng Kông có đạt được mong muốn hay không?
Tâm sự Nancy Nguyễn
|
Nancy Nguyễn một bạn trẻ từ Hoa Kỳ đã nhanh chóng sang tận Hồng Kông
tham gia, quan sát và học hỏi. Trong vài ngày qua trên facebook bạn đã
chia sẻ một số suy nghĩ như sau:
…Những người khởi xướng đầu tiên, cho phong trào đòi dân chủ làm chấn
động cả thế giới hôm nay, là những người rất rất trẻ. Trẻ đến nỗi theo
“cái nhìn Việt Nam” thì các bậc phụ huynh có lẽ sẽ bảo các bạn ấy nên về
bú cho xong bình sữa.
Nói thế để biết rằng, thưa các bạn sinh viên, thanh niên Việt Nam, các
bạn không hề là quá nhỏ cho cuộc chơi chính trị. ĐỪNG BAO GIỜ cho phép
bất cứ ai bảo với bạn rằng “nhãi con biết gì”, hay “đã có người lớn lo!”
vì chính các bạn cũng hiểu rằng tất cả những điều đó đều là ngụy biện!
Các bạn nên nhớ, các bạn có quyền bỏ phiếu từ năm 18 tuổi, điều đó đồng
nghĩa với việc, mỗi cá nhân từ 18 tuổi trở lên đều đã đủ trưởng thành,
trước pháp luật, trong suy nghĩ và nhận thức. Đừng bao giờ cho phép bất
cứ ai, cá nhân, hay tổ chức nào bảo các bạn còn quá nhỏ.
Nếu ai đó nói các bạn chưa đủ trưởng thành, hay hỏi họ câu này: Tổng bí
thư thứ nhất của đảng Cộng sản Việt Nam tham gia chính trị lúc mấy tuổi,
và được bổ nhiệm chức vụ tổng bí thư lúc mấy tuổi? Không ai, không cá
nhân hay tổ chức nào được quyền bảo các bạn còn quá trẻ. Và, nên nhớ,
các bạn không hề là quá trẻ để thay đổi vận mệnh đất nước này, dân tộc
này.
Đừng bao giờ nghĩ, đã có người khác lo, dân Việt nam đến 90 triệu con
người cơ mà. Vì chính các bạn cũng hiểu, nếu không phải là bản thân các
bạn, thì sẽ chẳng là ai cả.
90 triệu người Việt Nam là chúng ta! Là chính chúng ta! Chứ không phải
ai khác. Chính các bạn, chứ không phải là ai khác, sẽ phải là những con
người làm nên cuộc đổi thay.
Vâng, chính khối óc, chính bàn tay này, sẽ phải là khối óc, và bàn tay
làm nên cuộc đổi thay. Không phải là ai khác, không phải là thế hệ nào
khác.
Đừng bao giờ để bất cứ ai bảo với bạn rằng, Việt Nam nhỏ bé, phải đối
đầu với Trung Quốc một cách khôn ngoan. Bởi chính các bạn hiểu sâu sắc
rằng: Đó cũng là nguỵ biện! Hồng Kông không có đến một người lính của
riêng mình.
Nhưng chính trong khó khăn đó, Hồng Kông làm cả thế giới nghiêng mình
ngả mũ. Đừng bao giờ cho phép bất cứ ai bảo các bạn hãy bỏ cuộc chỉ vì
Việt Nam yếu hơn Trung Quốc nhiều lần. Vì chính các bạn biết rằng sức
mạnh của tập thể còn mạnh mẽ gấp triệu lần súng đạn.
Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ, vì đó, là phần Người nhất trong mỗi một con người.
Ngày hôm nay Hồng Kông xuống đường, bao giờ sẽ đến Việt Nam?...
…Bạn biết không, đôi khi, những điều phi thường nhất lại được diễn tả bằng những điều bình thường nhất trong cuộc sống.
Ngay từ khi tới Hồng Kông (các bạn) đã nắm lấy tay tôi, đưa tôi đi giữa
phố phường chen chúc, thăm cơ man nào là khuôn mặt, những khuôn mặt làm
cả thế giới xúc động, có khi nghẹn ngào.
Chỉ đến khuya nay, khi ngồi lại bên nhau trong bữa tối, nhìn các bạn và
vội vài miếng cơm trong cơn đói mèm. Tôi ngắm họ ăn say sưa đến quên cả
trời đất, mới chợt nhớ ra một điều mình đã quên mất từ lâu: các bạn ấy
cũng chỉ là những con người.
Thế giới nói về sinh viên Hồng Kông như những chiến binh, những người
hùng. Còn tôi, tôi thấy họ Người lắm, như chính tôi, NHƯ CHÍNH BẠN. Họ
bảo với tôi, họ không hề gan dạ, quả cảm như báo chí ca ngợi. Họ cũng
hèn nhát, cũng sợ hãi, Đại Lục có tất cả, còn họ, họ có gì?
Họ thừa nhận hết, rằng họ cũng sợ bị thanh trừng, sợ từ nay về sau, có
thể cuộc sống của họ sẽ không bao giờ còn như trước nữa. Rồi học hành,
rồi công việc, rồi cả mẹ cha.
Họ nói với tôi, như chưa từng được nói với bất kỳ ai khác, những trăn
trở rất con người mà truyền thông không bao giờ thèm đếm xỉa tới.
Có vài người đã khóc. Trong giọt nước mắt không đủ nặng để lăn trên gò
má, chỉ đủ để làm khoé mắt long lanh dưới ánh đèn siêu thị, tôi thấy
được những cuộc đời trần trụi. Rồi họ nhìn tôi, kiên nghị: Nếu bảo chúng
tôi không sợ hãi, thì đó là nói láo, nhưng nếu Hồng Kông cần, chúng tôi
cũng vẫn sẽ dấn thân, bởi vì, Hồng Kông cần chúng tôi.
Ở Hong Kong, tôi thấy được sự vĩ đại của những con người bình thường. Và chính sự bình thường đó, làm nên điều vĩ đại.
“Bởi vì Hồng Kông cần chúng tôi!” Tôi nghe khoé mắt mình cay, và ruột
gan như có ai đem dao đến cứa. “Bởi vì Hồng Kông cần chúng tôi!” lẽ đơn
giản như thế, mà sao với dân tôi nó xa xôi nhường vậy.
Việt Nam ơi! … Hãy tỉnh dậy đi!...
…Tôi chưa bao giờ nghĩ, một ngày nào đó mình lại nhận được nhiều sự quan tâm đến nhường ấy.
Chuyến đi này, thuở ban đầu, chỉ là một chuyến đi cá nhân, trong vô vàn
những chuyến đi cá nhân triền miên, dường như không có tận cùng của tôi.
Rồi bất ngờ, tôi trở thành một cái gì đó tựa hồ như niềm tin, như hi
vọng.
Nhưng bạn ơi, tôi chỉ là một người con gái bình thường, như hàng triệu
người bình thường xung quanh các bạn. Và nếu như không có chuyến đi này,
có lẽ nhiều người còn không biết đến sự tồn tại của tôi trên trái đất
này.
Như V-for-Vendata, tôi là một người và cũng là tất cả. Nếu các bạn có
thể thương mến tôi, thì xin hãy nhân tình cảm ấy lên cho tất cả những
anh chị em đấu tranh vì dân chủ xung quanh các bạn. Vì họ giống tôi, và
tôi thì cũng không khác gì họ.
Sau chuyến đi này, tôi sẽ lại là tôi của đời thường, có lẽ không còn
nhiều chuyện để kể, không còn nhiều hình ảnh để đăng. Các bạn follow tôi
và bạn bè FB chắc cũng sẽ thưa bớt dần.
Nhưng có một điều tôi nhận được từ chuyến đi này, đó là, tôi không đơn
độc. Đó, có lẽ là kỷ vật quý giá nhất mà chuyến đi mang lại cho tôi.
Và bạn tôi ơi, nay tôi chia sẻ cho tất cả mọi người: TÔI KHÔNG ĐƠN ĐỘC, VÀ BẠN CŨNG VẬY!...
Cách mạng con người
Tâm sự của bạn Nancy Nguyễn cho thấy qua sinh họat tại Hồng Kông các bạn
trẻ học hỏi lẫn nhau và đã thay đổi đến tận gốc rễ suy nghĩ của mình.
Mà thay đổi đến tận gốc rễ chính là căn bản cách mạng ở mỗi con người.
Khi con người chưa tự cách mạng mình thì đừng mong đến cách mạng xã hội.
Vì cách mạng xã hội cần xây dựng trên cách mạng cá nhân. Tại Hồng Kông
cả một tầng lớp học sinh sinh viên đã cùng nhau làm cách mạng.
Tương tự khi một cá nhân chưa tự mình trau dồi rèn luyện tinh thần dân
chủ thì họăc họ sẽ trở thành độc tài hoặc họ sẽ vô cùng cô đơn trong
cuộc sống cá nhân.
Cũng như một đảng chính trị bề mặt kêu gào dân chủ kêu gào cách mạng mà
sinh họat theo kiểu độc tài thì đừng mong họ sẽ mang lại dân chủ cho
tòan xã hội.
Cách mạng hay dân chủ phải bắt đầu từ con người. Thiếu tinh thần cách
mạng hay tinh thần dân chủ đất nước chỉ chuyển từ bè nhóm này sang tay
bè nhóm khác.
Cách mạng xã hội
Không riêng gì các bạn trẻ như Nancy Nguyễn, thời gian qua nhiều người
thuộc các thế hệ đi trước đã phải xét lại và thay đổi cánh họ suy nghĩ
cũng như hành động.
Ông Michael Cheng, ủy viên ban chấp hành của Đảng Lao Động Hong Kong, cho biết:
“Không phải cứ phản đối chính phủ là chúng tôi ở cùng một phe hết. Các
tổ chức khác nhau có mục tiêu và tôn chỉ khác nhau, đôi khi không đồng
thuận với nhau. Nếu một tổ chức như Đảng Lao Động đứng ra kêu gọi biểu
tình, thành viên các tổ chức khác sẽ cho rằng chúng tôi có mục tiêu
riêng không đại diện cho lợi ích của họ.
Với sinh viên thì khác. Họ còn trẻ, chưa có tính toán tư lợi, chỉ thuần
tuý hoạt động vì lý tưởng, vì vậy họ nhận được sự ủng hộ của nhiều cá
nhân và tổ chức khác nhau.”
Rõ ràng những người trẻ đang làm một cuộc cách mạng xã hội thay đổi đến
tận gốc rễ cách suy nghĩ và sinh họat chính trị truyền thống.
Bên cạnh những người trẻ tiên phong chúng ta vẫn thấy nhiều người Hồng
Kông trung niên và cả những người đã già đã từng sống và có kinh nghiệm
với cộng sản.
Họ đến không bằng thái độ nghi ngờ, tìm cách áp đặt hay dạy dỗ phương
cách đấu tranh. Họ đến để chia sẻ trách nhiệm và kinh nghiệm với các
giới trẻ Hong Kong. Cả một xã hội Hồng Kông đã và đang thay đổi.
Cách Mạng Tòan Cầu
Phong trào Chiếm khu trung tâm bằng tình yêu và hòa bình (Occupy Central
with Love and Peace OCLP – ND) đã được biết đến từ đầu năm 2013 và đã
có gần 2 năm nghiên cứu, sửa sọan, vận động trước khi dẫn đến hành động.
Nếu chỉ biểu tình tẩy chay ngày Quốc Khánh Trung Quốc sẽ ít được dư luận
chú ý và không thể kéo dài. Cuộc biểu tình đòi bầu cử và ứng cử tự do
là một mục tiêu vô cùng chính đáng và được phát động đúng khi Bắc Kinh
ra quyết định “Đảng cử dân bầu”.
Trong thế bị động Bắc kinh đã xuống tay đàn áp. Tiếng kêu của sinh viên
học sinh "Họ không thể giết hết chúng ta!" không phải chỉ đánh động
lương tâm của thế giới mà còn làm rúng động tư tưởng của giới cầm quyền
Bắc Kinh.
Bắc Kinh phải xuống nước. Họ lập ra nhóm quần chúng tự phát hay dùng công an từ Lục Địa gởi sang phá rối cuộc biểu tình.
Nhưng Hồng Kông không phải là Việt Nam, mọi phương cách Bắc Kinh đem ra
áp dụng đều gặp phản ứng ngược. Cảnh sát đứng về phía người biểu tình,
thêm người Hồng Kông tham dự và thế giới lên án các hành động phá rối
nói trên.
Trưởng đặc khu Hồng Kông Lương Chấn Anh phải ra thông báo nếu người biểu
tình không giải tán trước 6-10-2014 ông ta sẽ sử dụng bạo lực. Các bạn
trẻ vẫn không lùi bước đưa ra những khẩu hiệu như: “nếu chúng ta rời
ngày hôm nay, chúng ta sẽ là nô lệ suốt đời”, “hãy xem đây như nhà của
chúng ta”…
Phó đặc khu Hồng Kông ông Lau Kong-wah, thông báo chính thức muốn gặp
đại diện Phong trào vào lúc 4 giờ chiều ngày thứ Sáu 10-10-2014.
Nhưng (có lẽ) theo lệnh Bắc Kinh, Chánh văn phòng Đặc khu Carrie Lam
tuyên bố hủy cuộc họp với lãnh đạo sinh viên đấu tranh cho dân chủ.
Rõ ràng nhà cầm quyền Bắc Kinh và đặc khu Hồng Kông càng ngày càng lâm
vào thế bị động. Họ không biết phải làm gì để giải quyết vấn đề.
Nhưng cho dù hai bên có đàm phán nhà cầm quyền Bắc Kinh sẽ không thể
giao quyền tự do ứng cử và bầu cử cho dân Hong Kong. Vì nếu những người
không cộng sản lãnh đạo Hong Kong, Bắc Kinh sẽ mất kiểm sóat khu vực
này. Đòi hỏi tự do sẽ lan sang lục địa, ảnh hưởng đến quyền lực của đảng
Cộng sản tại đây.
Điều này nghĩa là cuộc đấu tranh của những người trẻ Hồng Kông sẽ còn tiếp diễn và có thể cho đến khi chế độ cộng sản bị sụp đổ.
Mặc dù nhà cầm quyền Bắc Kinh đã đặt tường lửa chận thông tin nhưng tin
tức về cuộc biểu tình đòi dân chủ tại Hồng Kông đang được chuyển vào lục
địa. Tinh thần cách mạng đang lan tỏa và biết đâu cũng sẽ đưa đến thay
đổi thể chế chính trị tại đây.
Khắp thế giới những người yêu chuộng tự do cũng tổ chức những buổi biểu
tình ủng hộ Hong Kong. Ở Hà Nội và Sài Gòn cũng đã có những nhóm lên
tiếng kêu gọi biểu tình.
Tại Melbourne Úc châu, sinh viên Hong Kong, cộng đồng Việt, Tây Tạng, và
một số nhóm vận động cho dân chủ tại Trung Quốc tổ chức “Đêm Thắp Nến
cho Dân Chủ của Hong Kong” vào 6 giờ 30 tối Thứ Bảy 11-10-2014 trước
Tiền đình Quốc Hội Tiểu Bang Victoria.
Cuộc cách mạng phải bắt đầu từ con người. Cách mạng cá nhân chính là
tinh thần của cuộc Cách mạng Dù tại Hong Kong. Tinh thần cách mạng đang
lan ra và sẽ làm thay cuộc diện thế giới.
Và cuối cùng cách mạng thế giới đến nhanh hay muộn tùy thuộc vào chính sự chuyển biến tư tưởng mỗi cá nhân chúng ta.
Nguyễn Quang DuyMelbourne Úc Đại Lợi
10-10-2014
Phạm Đình Trọng - Diễn viên đóng thế
Viết như một trách nhiệm tường trình, như một lời giãi bày, tâm sự với
các Anh, các Chị đã và đang dành sự quan tâm, chia sẻ, sát vai đồng lòng
cùng tôi.
NV. Phạm Đình Trọng |
Viết như san sẻ một chút thực tế với các anh, chị đang dấn thân vào cuộc
đấu tranh cho dân chủ hóa đất nước sẽ phải nhận giấy mời, giấy triệu
tập của công an đến “làm việc”. Vâng, tôi để chữ làm việc trong dấu nháy
vì những cuộc như vậy không hẳn là làm việc.
Viết như một ghi chép lại bằng chứng, tư liệu lịch sử về một thời người
dân Việt Nam khốn khổ phải sống trong nhà nước độc tài công an trị. Viết
ghi lại hình hài con người văn hóa, con người nhân văn tong teo, còm
cõi, suy kiệt ở những công cụ của bạo lực chuyên chính vô sản.
Viết vì trách nhiệm của trái tim như vậy, viết vì hôm nay và cả vì ngày
mai nữa thì dù nhàm chán và ngán ngại đến đâu nhưng nếu còn phải nhận
những giấy mời, giấy triệu tập ngạo ngược ra uy, coi thường người dân
như vừa qua thì tôi sẽ còn phải viết.
Đúng thời gian theo giấy mời đến công an xã Phước Kiển “làm rõ nội dung
thư kháng nghị”, 8 giờ 30 sáng thứ ba, 7.10.2014, tôi có mặt ở nơi tôi
đã nhiều lần ngồi với công an. Lần công an bắt tôi như xã hội đen bắt
cóc người dẫn giải tôi về đây giam giữ suốt cả ngày. Lần tôi tự đến theo
giấy mời của công an cũng giống như hôm nay.
Trước mặt tôi, phía bên kia chiếc bàn dài có ba người. Ông Hoàng, ngoài
năm mươi tuổi mặc đồ dân sự, tự giới thiệu là ở văn phòng phía Nam. Ông
nói lấp lửng như vậy và tôi cứ nghĩ rằng ông ở văn phòng phía Nam bộ
Công an nên không hỏi thêm nhưng đến cuối buổi làm việc, khi tôi hỏi
thăm về cá nhân thì ông Hoàng lại bảo ông không phải công an. Ông Sang,
ngoài bốn mươi tuổi cũng mặc dân sự mà tôi đã giáp mặt vài lần. Lần đầu,
tôi ngồi làm việc với ông Sang cũng ngay tại gian phòng này, chiếc bàn
này về những bài viết của tôi. Lần thứ hai tôi giáp mặt ông Sang là khi
tôi bị bắt cóc đưa về đây. Trong số những người trông coi giam giữ tôi
có cả ông Sang. Lần thứ ba, lần thứ tư tôi giáp mặt ông Sang là khi tôi
nhận ra ông Sang có mặt trong số những người chốt chặn trước nhà tôi,
những ngày đầu tháng chín, năm 2014. Người thứ ba mặt còn bầu bĩnh của
tuổi đôi mươi, mặc sắc phục công an xã, gờ vai áo có phù hiệu với chữ
CAX (công an xã). Giấy trước mặt, bút trong tay, CAX cắm cúi viết. Cuối
buổi làm việc, đọc biên bản, tôi mới được biết CAX có tên Lê Chí Hiếu
“cán bộ ghi biên bản”.
Với từ “hợp tác” thường được công an sử dụng, ông Hoàng đặt vấn đề buổi
làm việc về thư kháng nghị của tôi và đề nghị tôi hợp tác. Ông nói thêm:
Buổi làm việc có ghi âm, có quay phim để có trách nhiệm và có bằng
chứng, sau này có cái đối chiếu, anh có ý kiến gì không? Thưa anh Hoàng.
Sự có mặt của tôi ở đây đã là thể hiện sự hợp tác của tôi rồi. Tôi cũng
mong có buổi làm việc này và tôi xin cảm ơn các anh đã dành thời gian
xem xét thư kháng nghị của tôi. Thư kháng nghị của tôi là rõ ràng, đúng
đắn. Vì thế, về nghiệp vụ các anh thấy cần ghi âm, ghi hình buổi làm
việc này thì các anh cứ ghi.
Công an nhà nước cộng sản Việt Nam hôm nay có quá nhiều tướng, quá đông
quân, quá đủ trang thiết bị hiện đại cho nghiệp vụ trị dân và họ cũng tự
cho mình cái quyền muốn ghi âm, ghi hình ai thì ghi, không cần báo,
không cần hỏi người bị thu lời, ghi mặt. Nhưng hôm nay ông Hoàng đã hơn
một lần nhắc đến việc quay phim, ghi âm với tôi. Họ tôn trọng tôi ư? Tôi
cười thầm. Còn lâu công cụ bạo lực chuyên chính vô sản mới biết cúi đầu
tôn trọng người dân. Sự nhấn mạnh ghi âm ghi hình của ông Hoàng làm cho
tôi chợt nhận ra điều bất thường: Máy ghi hình phải có người sử dụng
điều chỉnh khuôn hình nhưng khi tôi vào phòng làm việc đã thấy chiếc máy
như máy ảnh bé xíu đặt trên giá ba chân hướng ống kính về giữa bàn làm
việc và cứ để đó suốt buổi, không có ai điều chỉnh để thu mặt mũi người
được ghi hình vào khuôn hình. Còn ghi âm là chiếc điện thoại di động
cũng bé xíu của ông Sang để trên bàn.
Vừa giáo đầu làm việc, tôi mới nhỏ nhẹ thưa gửi được vài lời thì ông
Hoàng đã hai lần nhắc: Anh Trọng đừng căng thẳng. Tôi cho rằng mấy trò
ghi âm, ghi hình, nhắc nhở đừng căng thẳng chỉ để tạo áp lực tâm lí nên
tôi mỉm cười, nói: Tôi thấy có được buổi làm việc này là rất tốt nên tôi
rất thoải mái. Thưa anh Hoàng. Để có thể hợp tác, tôi có một đề nghị là
làm việc đúng pháp luật, có văn hóa. Mà văn hóa cao nhất là tình người,
là cư xử có tình. Và tôi cũng mong buổi làm việc có kết quả. Mà kết quả
cần phải có là những hành xử vi phạm pháp luật của công an đối với tôi
phải vĩnh viễn chấm dứt. Làm việc đúng pháp luật là giấy mời tôi đến đây
để “làm rõ nội dung thư kháng nghị” thì chỉ làm việc về thư kháng nghị
của tôi mà thôi, không làm những nội dung khác. Giấy mời cũng ghi tôi
đến đây làm việc với ông Toàn, ông Sang. Nhưng ở đây không có ông Toàn.
Và trong giấy mời không có tên anh Hoàng, tức là anh Hoàng không phải là
người làm việc với tôi. Nhưng thôi, điều đó bỏ qua.
Tôi cần ghi chú thêm một chút. Ông Toàn không có ở công an xã Phước Kiển
nhưng có ông Tuấn, công an cấp thành phố. Ông Tuấn là người luôn theo
sát tôi suốt mấy năm qua. Người đã ngồi làm việc với tôi ở nhà tôi khi
tôi còn ở quận Tân Bình. Người đã làm việc với tôi ở công an phường Bến
Thành khi tôi đi dự phiên tòa công khai xử phúc thẩm Điếu Cày Nguyễn Văn
Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải mà bị bắt đưa từ tòa án thành phố về
công an phường Bến Thành. Và còn nhiều lần ông Tuấn và tôi giáp mặt nhau
nữa. Tôi dắt xe vào sân công an xã Phước Kiển thoáng thấy ông Tuấn đứng
ở phía trong cùng mảnh sân. Nhìn thấy tôi, ông Tuấn liền đi khuất vào
sau lùm cây cạnh nhà ủy ban xã. Như vậy ông Tuấn từ trên công an thành
phố có đến đây nhưng không ra mặt làm việc với tôi.
Đặt điện thoại trên bàn, đầu điện thoại hướng về phía tôi, ông Sang: Chú
cho biết họ tên, nơi cư trú. Thưa anh Sang. Đây không phải là cuộc điều
tra, lấy lời khai, không phải là lấy cung. Đây là buổi làm việc về thư
kháng nghị của tôi. Trong thư kháng nghị tôi đã ghi đầy đủ họ tên, chỗ ở
nên tôi không nói lại. Ông Sang giải thích rằng biên bản cần có đủ thủ
tục và còn ghi âm nữa nên tôi cần nói họ tên, nơi ở để ghi âm. Nếu vậy,
các anh cầm thư kháng nghị của tôi đọc to họ tên, địa chỉ của tôi lên.
Ông Hoàng phải lên tiếng đề nghị cho qua phần thủ tục này.
Ông Hoàng đưa cho tôi thư kháng nghị của tôi được in ra từ trên mạng bảo
tôi đọc xem có đúng thư tôi viết không. Thưa anh Hoàng. Tôi vừa đọc vừa
phải đối chiếu với bản gốc thì lâu lắm. Tôi có bản gốc đây. Anh cho
photo rồi anh giữ một bản. Tôi khỏi đọc và đối chiếu. Bản gốc thư kháng
nghị của tôi được đưa sang phòng bên photo. Ông Hoàng đề nghị tôi kí vào
một bản và ông giữ bản có chữ kí của tôi.
Cầm thư kháng nghị của tôi trên tay, ông Hoàng nói: Tôi được biết anh
hay viết rồi đưa lên mạng về nhiều sự việc. Tôi đề nghị có gì không hài
lòng, anh cứ phản ảnh theo kênh nhà nước sẽ được trả lời. Câu này được
ông Hoàng nhiều lần nhắc lại trong buổi làm việc. Bảo tôi hay viết về
nhiều sự việc nhưng ông Hoàng lại hỏi: Thư kháng nghị do anh tự viết hay
ai viết. Tôi nói: Tôi là nhà văn mà không viết nổi cái thư hai trang
phải nhờ người khác viết sao?
Vì ông Hoàng bảo tôi nói cụ thể về những điều làm cho tôi phải phản ứng
với công an thành phố, tôi phải nhắc lại những sự việc. Không cần giấy
tờ, chỉ bằng trí nhớ tôi nhắc lại rành rọt những con số: Sáng chủ nhật,
18.5.2014, tôi đang đi bộ trong vườn cây trước dinh Thống Nhất, từ phía
sau, hai cánh tay thọc vào hai nách, một bàn tay bịt miệng tôi, lôi
xuống đường Lê Duẩn, tống tôi vào chiếc ô tô biển số 51A535.20, chạy ra
Cần Giờ và giữ tôi ngoài đó suốt một ngày. Sáng chủ nhật, 24.8.2014, khi
tôi vừa ra khỏi nhà đi ăn sáng, cả chục công an xô đến bắt cóc tôi,
tống tôi vào chiếc ô tô 52N2654 đưa về công an xã Phước Kiển và cũng giữ
tôi ở đây suốt một ngày. Từ 26.8.2014 đến 8.9.2014 ngày nào cũng có từ 6
đến 10 công an mặc dân sự cùng chiếc ô tô 52N2654 chở người bị bắt, đến
chốt chặn trước nhà tôi. Tôi chở đứa cháu đi học, hai công an trên một
xe máy theo sát tôi. Tôi thả cháu ở trường, hai công an ép tôi phải quay
về ngay. Sau thư kháng nghị ngày 8.9.2014 của tôi, tưởng việc công an
phong tỏa nhà tôi sẽ chấm dứt nhưng đến tận ngày chủ nhật, 5.10.2014,
mới cách đây hai hôm, bảy công an mặc dân sự lại đến chốt chặn trước nhà
tôi từ mờ sáng đến chiều.
Ông Hoàng: Anh có biết lí do vì sao họ làm như vậy với anh không? Thưa
anh Hoàng. Vì sao họ làm như vậy thì anh phải hỏi họ chứ sao lại hỏi
tôi. Họ làm như vậy chỉ gây cho tôi ấn tượng rất mạnh về sự ngang nhiên
vi phạm pháp luật của họ, những công an nhân dân, lực lượng bảo vệ pháp
luật.
Ông Sang hỏi: Sao chú biết những người đó là công an? Anh Sang ạ, ngày
18.5.2014, tôi bị bắt trước dinh Thống nhất ngay trước mắt rất đông công
an. Những người bắt tôi tự nhận là công an cấm tôi ra khỏi nhà. Ngày
24.8.2014, những người bắt tôi, tống tôi vào chiếc ô tô 52N2654 chạy
thẳng vào công an xã Phước Kiển và phòng giam giữ tôi trong trụ sở công
an Phước Kiển là phòng có hai bàn làm việc, luôn có cán bộ công an Phước
Kiển ra vào. Còn có cả ông Thành, phó ban an ninh ấp 3 xã Phước Kiển
đến gặp tôi, khuyên nhủ tôi rằng nếu tôi hứa không đi đâu ra khỏi nhà,
ông Thành sẽ nói các anh công an để tôi về nhà. Còn trong số những người
đến chốt chăn trước nhà tôi, tôi nhận ra có cả anh Sang nữa.
Ông Sang vội chối đây đẩy: Tôi không biết nhà chú ở đâu. Tôi gặp chú lần
này mới là lần thứ hai. Anh Sang ơi, mắt tôi còn tinh lắm, không nhìn
gà hóa cuốc đâu và trí nhớ tôi còn rất tốt. Hôm tôi thấy anh Sang cùng
những người chốt chặn trước nhà tôi, anh Sang mặc áo thun trắng. Chú
thấy tôi sao chú không hỏi. Tôi định chào anh Sang nhưng thấy tôi, anh
Sang liền quay mặt đi nên tôi không chào nữa.
Tôi xác định và dẫn chứng như vậy nhưng ông Sang vẫn một mực nói rằng
hôm nay ông Sang mới gặp tôi lần thư hai. Tôi nhìn ông Sang. Một dáng vẻ
rất đàn ông. Mặt sáng sủa. Dáng cao ráo, sức vóc. Thật tiếc, đó lại là
người đàn ông không có dũng khí đàn ông, lẩn tránh trách nhiệm, dám làm
mà không dám chịu trách nhiệm! Không dám nhận việc mình làm tức là biết
việc làm đó là sai. Sai nhưng vẫn hăm hở làm để có thành tích. Tôi nói:
Đi lại cũng như ăn uống, hít thở là nhu cầu không thể thiếu của người
đang sống, là quyền cơ bản của con người. Hiến pháp Việt Nam 2013 cũng
ghi “Công dân có quyền tự do đi lại, tự do cư trú ở trong nước”. Thế mà
công an đã ngang nhiên tước đoạt quyền tự do đi lại của tôi, một công
dân tư do, lương thiện, không làm gì phạm pháp.
Ông Hoàng nói rằng anh em dưới này làm việc quá lố ông sẽ cho kiểm tra
lại và ông hỏi tôi: Sự có mặt của những người ở trước nhà anh, có ai
thấy không? Người dân trong khối nhà tôi ở đều thấy cả. Gần chục thanh
niên trẻ khỏe suốt từ sáng sớm đến tối cứ vật vờ, la cà trước nhà, làm
sao không thấy. Người dân cũng biết rõ những người đó đều là công an.
Hôm chủ nhật, 5.10.2014, tôi chỉ nhận ra được sáu người đến chốt chặn.
Nhưng có ông bạn ở cùng tòa nhà mách cho tôi biết số người chốt chặn là
bảy chứ không phải sáu. Năm giờ sáng, ông bạn đó xuống nhà tập thể dục
đã thấy có hai người. Một lúc sau thêm năm người nữa. Sự xuất hiện của
công an đông đảo và dài ngày như vậy làm cho người dân xì xào, hoang
mang, xao xác, bất an cả khu nhà.
Anh hay ai đưa thư kháng nghị của anh lên facebook? Anh có facebook lâu
chưa? Hỏi những câu đó rồi ông Hoàng lại nói: Có gì không đồng tình, anh
cứ gửi vào kênh góp ý sẽ có người trả lời. Thưa anh Hoàng. Chúng tôi đã
nhiều lần kí kiến nghị gửi theo kênh nhà nước đến những người có trách
nhiệm mà có ai trả lời đâu. Anh kiến nghị việc gì? Chúng tôi kiến nghị
dừng dự án bô xít và đã cử người mang trực tiếp kiến nghị đến văn phòng
Quốc hội. Trong dịp sửa đổi hiến pháp 1992, Quốc hội kêu gọi người dân
tham gia xây dựng hiến pháp mới, chúng tôi hưởng ứng liền kiến nghị về
những nội dung cần sửa đổi và cũng có một đoàn do nguyên Bộ trưởng bộ Tư
pháp Nguyễn Đình Lộc dẫn đầu mang kiến nghị giao trực tiếp cho ban sửa
đổi hiến pháp. Những ai kí kiến nghị đó? Nhiều lắm. Có kiến nghị hàng
trăm người kí. Có kiến nghị hàng ngàn người kí. Anh có nhớ tên những
người kí không? Nội dung kiến nghị và tên những người kí kiến nghị đều
đã công bố đầy đủ, công khai trên các trang mạng. Những trang mạng nào?
Ông Hoàng hỏi dồn dập, tỏ ra không biết gì đến những kiến nghị được đông
đảo người dân quan tâm. Ông cũng tỏ ra không biết đến những trang mạng
xã hội. Khi tôi nói trang mạng đăng những kiến nghị và đăng tên người kí
kiến nghị là trang Bô xít Việt Nam thì ông càng bất ngờ, hỏi: Trang Bô
xit là trang nào? Ông lại dồn dập hỏi những câu của người chưa hề biết
đến thế giới mạng, tôi phải nói: Thôi, những cái đó không liên qua đến
nội dung làm việc hôm nay. Xin quay về với thư kháng nghị.
Ông Sang đưa cho tôi tờ giấy A4 in lại trang facebook của tôi ngày
10.9.2014, ngày tôi post thư kháng nghị và hỏi: Đây có phải trang
facebook của chú không? Tôi xác nhận ngay. Ông Sang nói: Ngày mười tháng
chín thư kháng nghị mới có trên facebook của chú. Nhưng từ ngày chín
tháng chín nó đã có trên trang Ba Sàm. Nghe nhắc đến tên một trang mạng
mới, ông Hoàng lại hấp tấp hỏi: Trang Ba Sàm là trang nào? Không quan
tâm đến vẻ bỡ ngỡ của ông Hoàng, ông Sang tiếp: Như vậy thư kháng nghị
này chú lấy từ trên trang Ba Sàm? Không phải là do chú viết.
Tôi giải thích rằng viết xong thư kháng nghị, trước khi chính thức gửi
đến những địa chỉ mà thư cần gửi tôi đã chuyển tới các anh chị trong
Diễn đàn Xã hội Dân sự, Văn đoàn Độc lập và hội Nhà Báo Độc lập mà tôi
là thành viên để thông báo và mong được sự hỗ trợ tinh thần từ các tổ
chức đó. Chính vì thế từ thư kháng nghị của tôi đã có thêm thư kháng
nghị của Diễn đàn Xã hội Dân sự có chữ kí của nhiều người và có Tuyên bố
của Văn đoàn Độc lập Việt Nam “về việc nhà văn Phạm Đình Trọng bị công
an sách nhiễu”.
Nghe những tên Diễn đàn Xã hội Dân sự, Văn Đoàn Độc lập . . . ông Hoàng
lại tỏ ra bất ngờ, lạ lẫm và lại hỏi dồn dập. Còn ông Sang thì vẫn nhắc
đi nhắc lại hai mốc thời gian trên trang Ba Sàm và trên facebook của tôi
để bảo rằng thư kháng nghị là lấy từ trang Ba Sàm, không phải do tôi
viết. Nhưng điều đó có gì quan trọng nhỉ?
Có lẽ ông Hoàng cũng thấy điều ông Sang quan tâm là không có gì quan
trọng nên trao đổi nhỏ với ông Sang cho kết thúc buổi làm việc. Ông
Hoàng hướng về phía tôi, nói: Tôi sẽ về kiểm tra những điều anh phản ảnh
và sẽ có giấy mời anh đến để chúng tôi trả lời. Tôi đề nghị anh từ nay
có gì không hài lòng thì anh cứ viết rồi gửi theo kênh nhà nước, đừng
gửi lung tung.
Ông Sang chuyển cho tôi biên bản làm việc. Nhìn biên bản tôi lại thấy
thêm những điều rất không bình thường phải được gọi đúng tên là khuất
tất. Hai chủ thể chủ trì buổi làm việc là ông Hoàng và ông Sang đều
không có tên trong biên bản, thay vào đó là tên ông Lâm Ngọc Thích,
trưởng công an xã, người hoàn toàn không có mặt trong buổi làm việc. Ghi
biên bản là một công an cấp xã trẻ măng vì thế số chữ ghi được vào biên
bản sau hai giờ làm việc cũng chỉ được vài trăm từ. Cái biên bản khuất
tất, sai lệch, không trung thực và thiếu hụt về buổi làm việc đã chứng
tỏ những người bày đặt ra buổi làm việc này cũng chẳng coi buổi làm việc
ra gì và buổi làm việc cũng chẳng phải để “làm rõ nội dung thư kháng
nghị”. Vì thế cái sự ghi âm, ghi hình “buổi làm việc” cũng chỉ là một
trò đùa. Chẳng cần mất thời gian đọc biên bản tôi ghi ngay vào vị trí kí
tên của tôi ở biên bản rằng: “Tôi xác nhận có buổi làm việc với ông
Hoàng và ông Sang”. Vì ở biên bản phần ghi tên những người tham gia làm
việc không có tên ông Hoàng, ông Sang nên tôi phải ghi rõ rằng tôi làm
việc với ông Hoàng, ông Sang chứ không phải làm việc với ông Lâm Ngọc
Thích để chỉ ra sự khuất tất của biên bản.
Sau khi tôi có ý kiến về việc ông Lâm Ngọc Thích không tham dự buổi làm
việc lại có tên ở vị trí người chủ trì, ông Lâm Ngọc Thích mới được ông
Sang mời đến. Nhưng ông Thích mặc cảnh phục hàm trung tá vừa lặng lẽ
ngồi ghé xuống chiếc ghế ở góc bàn thì ông Hoàng lại tỏ ra ngạc nhiên
liền hỏi: Anh là ai mà vào ngồi đây?
Đến phút cuối cùng ngồi chuyện gẫu hỏi thăm cá nhân mới lộ ra cái bi
hài, cái trò đùa dai của buổi làm việc này. Tôi hỏi thăm, ông Hoàng cho
biết ông quê ở Vĩnh Long, nhà ở quận Một Sài Gòn. Tôi nói: Nhà anh ở
quận Một thì đến Văn phòng phía Nam đường Nguyễn Trãi cũng gần. Ông
Hoàng liền cải chính: Văn phòng phía Nam ở đường Nguyễn Trãi là của bộ
Công an. Tôi không ở bộ Công an. Ơ kìa, đại tá Hồ Quang Thắng trưởng
công an huyện Nhà Bè kí giấy mời tôi đến làm việc thì phải làm việc với
công an chứ. Sao ông Hoàng không phải công an lại đến đây làm việc với
tôi! Bất ngờ quá, tôi hỏi: Thế anh ở bộ nào? Tôi ở cơ quan pháp luật.
Ông Hoàng nói thêm: Có cái không thể công khai được. Tôi nói: Buổi làm
việc hôm nay chỉ là sự việc bình thường của đời sống dân sự. Cơ quan anh
Hoàng làm việc dù là cơ quan pháp luật cũng làm việc với dân, có gì
liên quan đến an ninh quốc gia đâu mà không thể công khai. Ông Hoàng im
lặng.
Hóa ra ông Hoàng chỉ là chân gỗ, là cascadeur, diễn viên đóng thế! Ông
Hoàng là diễn viên đóng thế người chủ trì buổi làm việc còn ông trưởng
công an xã Phước Kiển Lâm Ngọc Thích là diễn viên đóng thế ở biên bản
làm việc!
Ông Hoàng, diễn viên đóng thế nói rằng sẽ về kiểm tra lại và một buổi
khác sẽ mời tôi đến làm việc để nghe trả lời. Không! Tôi sẽ không đến
công an làm việc về thư kháng nghị của tôi nữa. Thư kháng nghị của tôi
gửi Chủ tịch nước và Bộ trưởng Công an thì chỉ hai nơi đó mới có trách
nhiệm trả lời. Thư kháng nghị của tôi tố cáo việc làm vi phạm pháp luật
của công an thì bị cáo không thể lại là người phán xử giải quyết tố cáo
được. Bị cáo ngồi ghế phán xử nên mới có sự quanh co của ông Sang và mới
có chuyện diễn viên đóng thế bi hài này.
LỜI CUỐI.
Tôi là người trong cuộc viết lại trung thực những gì vừa xảy ra nhưng
Diễn Viên Đóng Thế có cốt cách như một truyện ngắn hư cấu. Tôi có thể
xác quyết rằng nhà văn dù có sức tưởng tượng phong phú đến đâu cũng
không thể hư cấu nổi truyện Diễn Viên Đóng Thế đã diễn ra trong đời thực
của xã hội Việt Nam thời độc tài công an trị.
Hỡi các nhà văn. Chúng ta đang được sống trong thời mà cuộc đời ngồn
ngộn, lấp lánh chất liệu của văn chương. Hãy về với đời thực cùng chia
sẻ khổ đau, vật vã với nhân dân thân yêu để có những trang viết chân
thực về nhân dân, cho nhân dân, cho cuộc đời. Đừng cam chịu viết những
điều giả dối, nhạt nhẽo, vô hồn minh họa cho cái lí tưởng đã chết khô,
đã là rác thải của lịch sử rồi ngửa tay nhận bổng lộc và tranh nhau mấy
cái giải thưởng, danh hiệu hão. Bổng lộc, giải thưởng, danh hiệu cũng từ
đồng tiền thuế mồ hôi nước mắt của dân đấy.
Phạm Đình Trọng
(FB. Phạm Đình Trọng)
Một vụ tống tiền có dấu hiệu liên quan đến nhà báo và suy nghĩ về kiểu nhà báo lưu manh
Trên báo Người Lao Động ngày 10-10-2014 có bài "Bà Vũ Thúy Huệ đã chuyển vào tài khoản của Nguyễn Anh Tuấn 1 tỉ đồng" nói
về việc do bị thúc ép nhiều lần và lo sợ dư luận hiểu nhầm, ảnh hưởng
uy tín của mình và chồng, bà Vũ Thúy Huệ, nguyên Chủ tịch PV EIC, đã
chuyển vào tài khoản của một người đàn ông tên Nguyễn Anh Tuấn số tiền 1
tỉ đồng. Ngay sau đó, bà Huệ đã báo cho công an, dẫn đến việc ông Tuấn
bị bắt khẩn cấp về hành vi cưỡng đoạt tài sản.
Lực lượng công an khám xét nhà Nguyễn Anh Tuấn ở đường Hoa Lan, quận Phú Nhuận, TP HCM, vào ngày 7-10-2014. Ảnh: Tân Tiến (NLĐ)
Theo báo Người Lao Động,
ông Nguyễn Anh Tuấn (sinh 1971, ngụ Đống Đa, TP Hà Nội) đang là Chủ tịch
HĐQT Công ty cổ phần Tập đoàn tài chính Việt, đã bị bắt theo phê chuẩn
của Viện KSND Tối cao vào ngày 7-10-2014.
Về dấu hiệu phạm tội của ông Tuấn, nguyên văn bài trên báo Người Lao Động như sau:
Theo thông tin ban đầu từ cơ quan điều tra, ông Nguyễn Anh Tuấn khai nhận vào khoảng tháng 9-2014, thông qua mối quan hệ ngoài xã hội, Tuấn nghe được thông tin từ một số nhà báo nói chuyện với nhau tại quán cà phê số 6 (phố Tú Xương, TP HCM) về việc đang chuẩn đăng tải bài viết có nội dung liên quan đến dấu hiệu tiêu cực tại Tổng Công ty Năng lượng dầu khí Việt Nam (PVEIC).
Đáng chú ý là trong bài viết đó còn có nội dung nói xấu, hạ uy tín bà Vũ Thúy Huệ, nguyên Chủ tịch HĐQT Tổng Công ty Công nghệ Năng lượng Dầu khí Việt Nam (PV EIC, trụ sở tại TP HCM) thuộc Tập đoàn Dầu khí quốc gia Việt Nam (PVN) cùng chồng của bà Huệ là một vị Phó tổng giám đốc PVN.
Nhìn thấy đây là cơ hội tống tiền bà Huệ, Tuấn đã tìm hiểu nội dung chi tiết bài báo sẽ đăng tải như thế nào và đã nhiều lần liên lạc qua điện thoại, nhắn tin và trực tiếp gặp bà Huệ đưa tài liệu về bài báo sẽ đăng tải có nội dung hạ uy tín vợ chồng bà Huệ. Đồng thời, Tuấn yêu cầu bà Huệ phải đưa 110.000 USD để Tuấn đưa cho một số nhà báo tham gia viết bài nếu không sẽ cho đăng tải trên một số tờ báo. Do bị thúc ép nhiều lần và lo sợ dư luận hiểu lầm qua các bài báo, ảnh hưởng đến uy tín của bà và chồng nên đầu tháng 10, bà Huệ đã chuyển vào tài khoản của đối tượng Tuấn 1 tỉ đồng qua ngân hàng Eximbank, đồng thời tố cáo sự việc này đến cơ quan Công an.
Vụ việc đang tiếp tục được cơ quan công an điều tra, làm rõ.
Với
diễn biến như trên, có thể thấy ông Tuấn đã dùng thông tin mà mình có
được từ các nhà báo để uy hiếp, tống tiền nạn nhân (bà Huệ). Thủ đoạn
của ông Tuấn là tương đối đơn giản, rõ ràng.
Tuy
nhiên, qua những lời ông Tuấn khai ban đầu (giả thuyết là đúng), có thể
thấy nhiều khả năng ông Tuấn có mối quan hệ đến một vài nhà báo cụ thể,
chứ không đơn giản là tình cờ ngồi uống cà phê rồi hóng tin một cách
ngẫu nhiên. Vì sau đó ông đã có được "nội dung chi tiết" của bài báo và
để thậm chí còn cho biết mình có khả năng tác động để đăng hay không
đăng bài báo tống tiền đó, tùy thuộc vào sự chung chi của bà Huệ.
Theo
nhận định của chúng tôi, trong vụ việc này nhiều khả năng có sự thông
đồng, "hỗ trợ" của nhà báo. Thậm chí đây là hành vi phạm tội có tổ chức,
với sự bàn bạc tham gia của nhiều người, là sự đồng phạm nhằm mục đích
tống tiền, chứ không đơn giản chỉ một mình ông Tuân "đơn thương độc mã"
phạm tội.
Chính
vì vậy, điều mà dư luận đang quan tâm là những nhà báo mà ông Tuấn khai
có quen biết là nhà báo nào? làm việc ở tờ báo nào?
Trên
thực tế, việc các nhà báo khi có trong tay những thông tin xấu về một
cá nhân hay doanh nghiệp nào đó, rồi lợi dụng thông tin này để ra giá,
tống tiền các cá nhân, doanh nghiệp như trong trường hợp này hoàn toàn
không phải là hiếm lạ tại Việt Nam.
Khoảng
hơn 10 năm trước, ở báo Tuổi Trẻ từng có nhà báo HL (xin được mã hóa
tên vì "tế nhị") là nỗi khiếp đảm của rất nhiều doanh nghiệp. Thời điểm
đó trên báo Tuổi Trẻ có rất nhiều bài viết "đặc sắc hấp dẫn", nội dung
chuyên phanh phui những sai phạm, những chuyện thâm cung bí sử của không
ít doanh nghiệp - được ký dưới bút danh HL. Đến mức hễ doanh nghiệp nào
được nhà báo này viết bài, thì xem như đã rơi vào bảng "tử thần"! Cái
tên HL đã trở thành một "thương hiệu" mà các giám đốc doanh nghiệp nghe
đến là "run"! Tuy nhiên đi đêm có ngày gặp ma, cuối cùng nhà báo "lớn"
này cũng phải đứng chung vành móng ngựa trong vụ án Trùm xã hội đen Năm
Cam, trong một tội danh liên quan đến hoạt động báo chí của mình.
Bản
thân tôi, với tư cách là luật sư, cũng đã từng ít nhất vài lần tiếp cận
với những tình huống dở khóc dở cười liên quan đến hoạt động báo chí,
theo kiểu tống tiền như trên.
Chẳng
hạn có lần một lãnh đạo doanh nghiệp sản xuất lớn tại Việt Nam có đưa
cho tôi xem 2 bài báo của cùng một tác giả được gửi đến cho doanh
nghiệp. Cùng một sự việc, nhưng nội dung một bài báo thì viết tốt, khen
doanh nghiệp tối đa. Trong khi bài còn lại thì lại có những thông tin
cực xấu, chụp mũ doanh nghiệp. Và ông nhà báo ra điều kiện là: nếu doanh
nghiệp chịu đăng quảng cáo trên báo của ông (trị giá khoảng trên 100
triệu đồng) thì báo sẽ đăng bài "tốt". Nếu không thì báo sẽ đăng bài
"xấu"!!! Hê hê,
Mới
ngày hôm nay (10-10-2014), trên một tờ báo trong nước có đăng một bài
phỏng vấn ông Nam Đồng, nguyên tổng biên tập báo Pháp luật TP. Hồ Chí
Minh, là sếp cũ của tôi. Theo đó, ông Nam Đồng nêu ý kiến phản đối một
lãnh đạo cơ quan báo chí (mà ông nói không nêu tên vì tế nhị), vị này đã
nói rằng "Vậy Thẻ nhà báo để làm gì?" khi có phóng viên than thu nhập
quá thấp không đủ sống. Tình tiết này thêm một lần nữa khẳng định rằng
trong hoạt động báo chí tại Việt Nam hiện nay luôn có những mảng tối.
Nhưng điều đáng quan ngại hơn là ngay trong quan điểm của không ít lãnh
đạo ở một số tờ báo, luôn tiềm ẩn kiểu tư duy làm báo theo kiểu "đánh
đấm" tống tiền, rất lưu manh, vô học! Sếp mà còn như vậy, thì khó lòng
đòi hỏi lính (nhà báo) đàng hoàng cho được.
Trần Hồng Phong
-----------------------
Quy định tại Bộ luật hình sự:
Điều 135. Tội cưỡng đoạt tài sản
1. Người nào đe doạ sẽ
dùng vũ lực hoặc có thủ đoạn khác uy hiếp tinh thần người khác nhằm
chiếm đoạt tài sản, thì bị phạt tù từ một năm đến năm năm.
2. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ ba năm đến mười năm:
a) Có tổ chức;
b) Có tính chất chuyên nghiệp;
c) Tái phạm nguy hiểm;
d) Chiếm đoạt tài sản có giá trị từ năm mươi triệu đồng đến dưới hai trăm triệu đồng;
đ) Gây hậu quả nghiêm trọng.
3. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ bảy năm đến mười lăm năm:
a) Chiếm đoạt tài sản có giá trị từ hai trăm triệu đồng đến dưới năm trăm triệu đồng;
b) Gây hậu quả rất nghiêm trọng.
4. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ mười hai năm đến hai mươi năm:
a) Chiếm đoạt tài sản có giá trị từ năm trăm triệu đồng trở lên;
b) Gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng.
5. Người phạm tội còn có thể bị phạt tiền từ mười triệu đồng đến một trăm triệu đồng, tịch thu một phần hoặc toàn bộ tài sản.
Nguồn blog Bình luận án
Người Buôn Gió - Thụ động thông tin trong việc tù nhân lương tâm.
Lại là một lời chê trách, thật lòng tôi không muốn chỉ trích bất cứ caí
gì liên quan đến người đấu tranh. Chỉ trích chế độ thì còn dễ, động đến
người đấu tranh là một chuyện rất dễ gây bất hoà. Có những người không
liên quan trực tiếp, nhưng họ vốn không ưa mình, nhân dịp sẽ khuếch lời
góp ý của mình thành hướng khác. Họ có thể là an ninh, DLV vì đấy là cơ
hội việc làm của họ...đôi khi họ là những người khác nữa.
Nhưng lần này buộc phải nói, vì nó là tính mạng của những người tù nhân
lương tâm đang ở trong trại giam. Nhìn sự việc mà ngậm miệng không chia
sẻ những điều mình biết, khi hậu quả xẩy ra. Đối diện với lương tâm mình
sẽ day dứt, thà nói mà bị người khác dèm pha, nhưng trong lòng thấy
mình đã làm hết khả năng vẫn còn hơn.
Chúng ta thấy gì qua việc của tù nhân lương tâm Đặng Xuân Diệu từ mấy
ngày nay, tình trạng của anh ấy ra sao.? Chúng ta có thấy qua lời kể của
Trương Văn Tam, một bạn tù mới hết hạn. Lúc đó chúng ta mới ngỡ ngàng,
căm phẫn vì tình trạng bị đối xử tồi tệ của người thanh niên Công Giáo
này trong nhà tù CSVN.
Ngay cả gia đình những tù nhân lương tâm này cũng chỉ biết thông tin
qua lời kể của luật sư, của bạn tù ra, hoặc thông báo của trại giam.
Ngoài ra hầu như không có nguồn tin nào hết. Nếu như không có Trương Văn
Tam mãn hạn tù oan ức về kể lại câu chuyện thực trạng đời sống của
Diệu, thì gia đình và bạn bè anh liệu có biết được rõ ràng như thế qua
nguồn tin nào khác.?
Tôi có góp ý vài lần với những gia đình có tù nhân lương tâm, cách khai
thác thông tin. Nhưng hầu hết họ đều không muốn nghe, vì đó là một công
việc đòi hỏi sự bền bỉ, khéo léo và pha chút thủ đoạn giang hồ. Đó là
hai trở ngại mà họ không muốn làm theo, sự bền bỉ và thủ đoạn. Họ không
có sự kiên trì để làm việc bền bỉ không thấy thành quả ngay, họ muốn đến
cổng trại đưa đơn, đòi gặp giám thị để chất vấn. Như thế vừa làm ngay
được mà lại đàng hoàng, không cần phải thủ đoạn giang hồ.
Tôi thì không làm chính trị để sau này thành nhận vật sáng giá tranh
ứng cử, cho nên tôi chả ngán gì mà không dùng thủ đoạn. Miễn thủ đoạn
tôi dùng là để giúp đỡ người lương thiện bị tà quyền áp bức. Tôi dùng
thủ đoạn với tà quyền, có thế thôi. Lương tâm tôi không cắn dứt tôi khi
tôi làm chuyện đó. Cái nữa là thủ đoạn của tôi có lộ ra thì đó cũng chả
phải là việc làm vi phạm pháp luật. Mỗi tội nó bị người đời gọi là ''
mưu hèn, kế bẩn'' thôi.
Khi Bùi Hằng bị giam ở Thanh Hà, ngoài những lần cùng mọi người kéo đi
thăm. Có nhiều lần khác tôi đi một mình đến trại, hay đi cùng Lân Thắng.
Chúng tôi ngồi trên đồi cao dùng ống kính tê lê để ghi lại những gì cảm
thấy cần ghi, thằng máy quay, thằng máy ảnh. Có ngày chúng tôi không
ghi được gì cả, muỗi đốt, đói, khát. Hoặc chúng tôi la cà vào nhà dân
trong vai hỏi mua đất, mua gà, mua rau để hỏi thông tin liên quan đến
trại. Như nhà quản giáo này ở đâu, vợ con thế nào, tính cách ra sao.
Trong trại có bao nhiêu người, chia làm bao đội, cả thông tin về các tù
nhân khác trong trại nữa, bất kể cái gì liên quan đến trại đều thu thâp.
Bị phát hiện, họ cho người theo sát, chúng tôi vẫn cứ lòng vòng. Đứng
chỗ này ngắm tù nhân lao đông, qua chỗ khác trò chuyện với người đi tiếp
tế. Vài ba ngày chúng tôi lại xuất hiện trước cổng trại hỏi thăm tình
hình chị Hằng thế nào. Tất nhiên họ nói tốt và không trả lời thêm, chúng
tôi đâu cần họ trả lời. Chúng tôi chỉ muốn cho họ thấy chúng tôi là
loài linh cẩu, một loại săn mồi bẩn tính, cứ lẽo đẽo theo sau con mồi
cắn trộm nhát một. Có thể họ chặt chẽ khiến chúng tôi không có cơ hội,
nhưng đó là cuộc thử thể hiện độ bền của ý chí. Chúng tôi kiên nhẫn
ngồi chờ như bọn linh cẩu nhếch nhác , đầy vẻ tiểu nhân trên sa mạc. Kết
quả thì chúng tôi ghi được cảnh quản giáo trong sắc phục cảnh sát bắt
phạm nhân quỳ xuống để lấy roi vụt vào người như thời Trung Cổ hay cảnh
đánh lô đề của cán bộ trại giam, cảnh ăn nhậu, chửi tục... nhưng đó chưa
là mục đích chính của chúng tôi, điều mà chúng tôi cần là tình trạng
của chị Hằng.
Một ngày trước khi chj Hằng được cưỡng chế đưa vào Vũng Tàu, tôi đến
cổng trại hỏi chị Hằng chuyển đi phải không. Họ nói vẫn ở đây, hôm sau
tôi bị an ninh giữ ở Hà Nội. Đó là hôm chị Hằng bị cưỡng chế rời khỏi
trại. Làm sao tôi biết mà hỏi, chả phải tài cán gì, đó là do kiên nhẫn
rình mò, tôi biết được có cán bộ trại khi nói chuyện với người nọ, có
nói chuẩn bị đưa một phạm nhân đi xa. Với trường hợp như trại giáo dục
Thanh Hà chỉ có đưa đi khi phạm nhân ( bị khoác mác học viên ) bệnh nặng
hay di lý xử một vụ án mới. Hai trường hợp này tôi đã biết là trong
trại không có phạm nhân nào như thế. Cùng với khả năng khác thì đoán ra
phần lớn đó là chị Hằng.
Trên đây là ví dụ, ví dụ về sự quyết tâm tìm kiếm thông tin. Có khi may ,
có khi rủi không tìm được gì cả. Chính cái phần lớn là không tìm được
gì cả khiến người ta nản. Sở dĩ chưa tìm như kết quả là vì vừa tìm vừa
nghĩ cách tìm. Nhưng nếu không quyết tâm, kiên trì thì biết bao giờ tìm
được. Chỉ có thụ động đợi chờ mà thôi.
Chúng ta có quá nhiều người dũng cảm, có thể hiên ngang đến trại giam
giưã ban ngày để chất vấn trại, hoặc căng biểu ngữ , khẩu hiệu đòi thông
tin, đòi gặp phạm nhân....nhưng chúng ta không có những kẻ hèn mọn, sẵn
sàng làm con đỉa, hay linh cẩu để để làm những việc mà người dũng cảm,
đàng hoàng không muốn làm. Những việc tầm thường, nhàm chán và vụn vặt
là đi nhạnh nhặt từng mẩu thông tin về những gì liên quan đến tù nhân
lương tâm. Nhất là làm lén lút, thủ đoạn , nay giả làm xe ôm, mai giả
làm dân cờ bạc, tìm gái...những viêc mà người đấu tranh đàng hoàng khó
mà thưc hiện được.
Nhiều bạn sẽ nói, thế là đúng, người đấu tranh phải đàng hoàng, phải hiên ngang để tạo hình ảnh tốt cho dư luận nhìn vào.
Tôi hoàn toàn hoan nghênh, chỉ có điều tôi lại thích làm loại linh cẩu
hơn, thế thôi. Loài linh cẩu không bao giờ làm được chúa tể sa mạc, vì
nó chỉ rình rập để làm những điều vặt vãnh thể hiện đúng cho cái bản
chất tầm thường của nó. Nhưng rình rập kẻ ác để ngăn cản chúng làm điều
tàn bạo với người lương thiện, cũng là điều an ủi để nên làm.
Người Buôn Gió
(Blog Người Buôn Gió)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét