Ai còn có niềm tin đối với Đảng?
Hình minh họa chụp năm 2011 tại Hà Nội. |
Trong những ngày kỷ niệm mùa thu năm 1945 và 69 năm ngày Quốc khánh,
mùng 2/9, một lần nữa, vai trò lãnh đạo của Đảng CSVN được truyền thông
tập trung ca ngợi. Thế nhưng niềm tin của dân chúng cũng như của chính
các đảng viên có thay đổi hay không sau gần 7 thập niên?
“Lỗi là ở gốc rễ”
Truyền thông trong nước những ngày qua đồng loạt đăng tải thông tin nhắc
nhớ về cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945 do Đảng CSVN lãnh đạo đã làm
nên một trang sử vẻ vang, giải phóng nhân dân VN khỏi chế độ thực dân,
phong kiến. Nước VNDCCH được ông Hồ Chí Minh tuyên bố thành lập vào ngày
2/9/1945 với một Nhà nước của dân và vì dân. Chủ tịch nước Trương Tấn
Sang nhấn mạnh trong một bài viết nhân dịp kỷ niệm ngày Quốc Khánh sau
69 năm rằng chỉ sợ nhân dân mất niềm tin vào Đảng chứ không sợ bất cứ
một thế lực nào, dù là hung bạo nhất. Ông Trương Tấn Sang còn nhắc lại
câu nói của Nguyễn Trãi “làm lật thuyền mới biết sức dân mạnh như nước”
cũng như ông Hồ Chí Minh từng nói “dân là gốc” cho nên mối quan hệ máu
thịt, sinh tử giữa Đảng với nhân dân phải được chăm lo ở tầm cao mới,
chất lượng mới để đất nước phồn vinh và trường tồn.
Một đảng viên Đảng CSVN không muốn nêu tên chia sẻ suy nghĩ của mình sau
khi đọc bài viết tâm huyết của vị Chủ tịch nước đương quyền trên Tạp
chí Cộng Sản:
Nói chung niềm tin cũng không còn nhiều vào Đảng nữa nhưng mà bắt buộc người ta vẫn phải ở trong Đảng. Còn nhân dân thì mất niềm tin nhiều hơn đảng viên. - Một đảng viên
“Có đến 80% không tin rằng Đảng còn vững mạnh nữa. Nói chung đã trải
qua nhiều thứ rồi. Bây giờ bọn mình cứ đọc báo, kệ các ông nói gì nói.
Ví dụ đơn giản cái nghị quyết Trung ương 4 mà vẫn cứ phải học nhưng bây
giờ một đảng bộ chỉ đi học một nửa, còn lại một nửa chỉ đọc báo. Nói
chung niềm tin cũng không còn nhiều vào Đảng nữa nhưng mà bắt buộc người
ta vẫn phải ở trong Đảng. Còn nhân dân thì mất niềm tin nhiều hơn đảng
viên.”
Nghị quyết Trung ương 4 có tiêu đề “Một số vấn đề cấp bách trong xây
dựng Đảng hiện nay” đang được triển khai với kỳ vọng Đảng sẽ có sức mạnh
mới xứng đáng với niềm tin của nhân dân.
Trong khi các bộ ngành, địa phương được cho là đang thực hiện nghiêm túc
nghị quyết Trung ương 4 thì dân chúng ngày càng đón nhận tin tức có
nhiều đảng viên lần lượt tuyên bố ra khỏi Đảng CSVN. Những người tuyên
bố ra khỏi Đảng đều giống nhau ở điểm họ không còn lòng tin vì Đảng CSVN
mà họ từng thề tuyệt đối trung thành đã không đi theo đúng tôn chỉ, mục
đích như lúc ban đầu là đem lại độc lập, tự chủ, hạnh phúc, dân chủ khi
Đảng CSVN hình thành cách nay xấp xỉ một thế kỷ. Tiến sĩ - Bác sĩ trung
tá quân đội Đinh Đức Long là người vừa công khai ra khỏi Đảng hồi cuối
tháng 8 nói với đài RFA “lỗi là ở gốc rễ”.
Nhồi nhét không thực tế
Một bức tranh cổ động trên đường phố Sài Gòn, ảnh minh họa chụp trước đây. AFP PHOTO. |
Một thầy giáo ở Hà Nội, yêu cầu đài RFA không tiết lộ danh tánh, vừa
được trường học nơi mình giảng dạy đề cử đi học lớp “đối tượng Đảng” cho
đài ACTD biết trong suốt 1 tuần tham gia, Ban Tuyên giáo và giảng viên
trường Đảng nhồi nhét những điều không thực tế. Trong khi công nghệ
thông tin phát triển một cách mạnh mẽ mà những “cảm tình viên” phải bị
nhồi sọ rằng “yêu Đảng mới đồng nghĩa với yêu Tổ quốc” và “vào Đảng vì
mục đích xây dựng tổ chức Đảng, xây dựng đất nước chứ không phải vì mục
đích tư lợi cá nhân, vì thăng quan tiến chức” càng khiến cho bản thân
mất “cảm tình” với Đảng. Thầy giáo này lên tiếng:
“Thật ra, trước khi đi học, Hiệu trưởng đã dặn 1 câu là ‘người ta có
dạy như thế nào cũng cấm cháu không được giơ tay phát biểu. Để cho người
ta dạy’. Bởi vì người ta rất hiểu bây giờ thông tin đa chiều nên có
nhiều điều người ta nói sai lệch. Có thể cán bộ xã ở vùng sâu vùng xa
người ta thích nghe nhưng đối với mình việc nhồi nhét những điều không
thực tế, không chính xác vào đầu thì cảm thấy rất là lố bịch. Vào lớp
học người ta dạy đúng như một con vẹt. Mình cũng là một giáo viên, dạy
thế nào thì phải rất khéo léo. Thời buổi này đâu có thể thích nói hưu
nói vượn là được. Mình đi học thì mới biết được trong lớp học là như
thế. Chắc chắn là học để biết thôi. Không vào Đảng.”
Có thể cán bộ xã ở vùng sâu vùng xa người ta thích nghe nhưng đối với mình việc nhồi nhét những điều không thực tế, không chính xác vào đầu thì cảm thấy rất là lố bịch.
-Một thầy giáo
Khi đề cập đến Đảng CSVN, hơn bao giờ hết, đại đa số người dân trong
nước đều cho rằng đó là tập hợp của một nhóm người “ăn trên ngồi trước”.
Những người tham gia vào Đảng ngày nay thường vì mục tiêu tư lợi cho
bản thân, dễ dàng trong con đường quan lộ hơn là thực tâm cống hiến và
phục vụ cho xã hội, cho nhân dân như lý thuyết vốn dĩ ban đầu được đề ra
của Đảng CSVN. Trong thời gian gần đây, Đảng CSVN được dư luận đánh
đồng với “lợi ích nhóm”.
Câu hỏi đặt ra có phải nhiều đảng viên của Đảng CSVN vào Đảng đúng theo
như nhận xét của công luận? Người đảng viên không muốn nêu tên cho đài
RFA biết thêm:
“Cái này nói chung không phải mình mà rất nhiều. Người ta tham gia
thì có rất nhiều yếu tố, như cho tương lai. Như bọn mình có thẻ Đảng thì
nhiều cái có lợi hơn trong công việc hay có một lý lịch sạch, chẳng
hạn. Đơn giản vậy thôi.”
Lời bộc bạch này không đại diện cho tất cả đảng viên Đảng CSVN. Tuy
nhiên, nỗi lo sợ niềm tin của người dân đối với Đảng bị đánh mất mà Chủ
tịch nước Trương Tấn Sang đề cập đến không phải là không có cơ sở. Trong
bài viết “Phải giữ gìn Đảng ta thật trong sạch” của ông Trương Tấn Sang
nhấn mạnh Nhà nước của dân, do dân và vì dân được toàn dân ủng hộ nhưng
Chủ tịch nước đã không bàn đến phương hướng chuyển đổi mà lòng dân đang
trông đợi thì con thuyền chở 90 triệu dân VN do Đảng CSVN lèo lái chắc
chắn sẽ chìm vì thời đại nào sức dân cũng mạnh như nước.
Hòa Ái
(RFA)
Người Buôn Gió - Đôi lời về bài viết của tác giả Liên Sơn
Tác
giả Liên Sơn mới đây có ra mắt dư luận một bài viết có nhan đề - Nói
đôi chút về mộng mị dân chủ- được nhiều trang website tự do đăng tải.
Bài viết đã dấy lên dư luận nhiều , thậm chí có những phê phán gay gắt
hoặc những nhận định về động cơ của người viết.
Tuần nay đọc đi đọc lại bài của Liên Sơn, định không muốn viết gì về
những vấn đề nội bộ đấu tranh dân chủ. Đây là những vấn đề rất dễ gây
đụng chạm, có lẽ chính vì thế tác giả bài viết - Nói đôi chút về mộng mị
dân chủ - phải dùng bút danh. Thực ra tôi không ngại gì chuyện va chạm.
Chỉ nghĩ mình mổ xẻ vấn đề nội bộ đấu tranh, bọn dư luận viên nhảy vào
xâu xé, nên vì thế cố gắng né tránh đến mức tối đa.
Bài viết của Liên Sơn chia làm 3 phần, tác giả tô đậm từng mục.
Phần 1 sùng bái cá nhân.
Mục đầu tác giả nói về sự tôn sùng cá nhân và đưa ra ví dụ về các nhân
vật như Bùi Hằng, Minh Hạnh, Phương Uyên, Cù Huy Hà ...trước tiên phải
khẳng định có sự tôn sùng những nhân vật này như tác giả đã đặt ra.
Nhưng có một điều quan trọng là sự tôn sùng đó có ở thời điểm nào.? Đây
là mấu chốt cần chính xác.
Ví dụ những người này đang hoạt động, và dư luận thấy những hoạt động
của họ, tất cả tôn sùng họ như Liên Sơn nói thì chẳng nói làm gì. Vì lúc
đó có thể phải bàn đến chuyện sự tôn sùng thái quá những người ấy đi
quá xa so với vị trí họ đang đứng hay không.
Trích đoạn bài viết - Nói đôi chút về mộng mị dân chủ.
'' Cố nhiên, các danh xưng đẹp đẽ/ kiêu hãnh này thể hiện lòng yêu
mến hay thậm chí là sự kỳ vọng lớn lao. Nhưng liệu nó có cần thiết trong
giai đoạn này? Khi mà chúng ta chưa cần lắm một trò chơi mang tên phân
cấp bằng danh xưng..
Chính “danh xưng sùng bái” thái quá đó dẫn tới hiện tượng, đưa vị trí của một số người bất đồng chính kiến đi quá xa, và lên quá cao so với vị trí mà những người ấy đang đứng. ''
Chính “danh xưng sùng bái” thái quá đó dẫn tới hiện tượng, đưa vị trí của một số người bất đồng chính kiến đi quá xa, và lên quá cao so với vị trí mà những người ấy đang đứng. ''
Nhưng Liên Sơn đã bỏ qua một điều, sự tôn sùng này chỉ rộ lên khi những
con người trên đã phải trả giá đắt trong chốn lao tù. Mà khi họ trong đó
mới được tôn sùng, thì họ chả có cơ hội nào để dùng '' bằng cấp danh
xưng '' gây ảnh hưởng đến phong trào đấu tranh. Cả Bùi Hằng lẫn Cù Huy
Hà Vũ khi bên ngoài hoạt động, những điều tiếng dèm pha về họ không hiếm
trong dư luận. Chỉ khi họ bị vào tù rồi, thiên hạ mới đánh giá sự mất
mát của họ, vì tình thương yêu với người bị gông cùm, xiềng xích mà
thiên hạ nhắc nhở đến nhiều. Tạo thành cái lý do mà Liên Sơn nói là tôn
sùng.
Đến cả Phương Uyên, Đỗ Thị Minh Hạnh cũng vậy. Trước khi họ bị bắt, chả
ai nhắc nhở gì đến họ, mọi việc họ làm trong âm thầm. Đến khi họ ngồi
trong tù rồi, thiên hạ lúc đó mới biết đến và ca tụng họ.
Đến khi Cù Huy Hà Vũ, Phương Uyên, Minh Hạnh và cả nhiều người trước
kia đã được tôn sùng khi ở tù như Lê Thị Công Nhân, Lê Công Định, Nguyễn
Tiến Trung khi ra tù, đều trở thành những người bình thường, khiêm tốn.
Chả ai trong số họ đi quá những gì ở vị trí của họ. Thậm chí họ hoà
mình vào cuộc đấu tranh như bao nhiêu người khác. Không nề hà như Trương
Minh Đức, Nguyễn Bắc Truyển, Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Đỗ Thị
Minh Hạnh...
Như Bùi Hằng ở lần bắt thứ nhất tại Thanh Hà, đông đảo mọi người đều
hướng về chị. Tôn vinh chị, nhưng khi chị ra thì những lời đó thưa dần.
Không phải thiên hạ bạc bẽo, mà sự tôn sùng đã chuyển hướng cho những
người khác đang trong chốn lao tù như Minh Hạnh, Phương Uyên....
Chúng ta thấy việc phân cấp danh xưng hay tôn sùng trước kia của dư
luận ảnh hưởng đến họ không.Và họ có dùng sự tôn sùng ấy để làm gì ảnh
hưởng đến phong trào không. Câu trả lời là không.
Vì sự tôn sùng ấy chỉ dành cho người ngã ngựa, như người sa cơ. Nó là
lời tri ân, chia sẻ với hoàn cảnh của họ lúc đó. Cũng như việc thăm hỏi,
chia sẻ với những người bạn bất ngờ bị bệnh phải nằm viện.
Tôi nghĩ sự ca tụng hay tôn sùng mà Liên Sơn nói về họ là sai lầm về
thời điểm. Mà thời điểm tôn sùng như đã nói, chỉ có khi họ đã ở trong
tù, họ không thể nào biết đến sự tôn sùng ấy mà làm gì đi quá vị trí của
mình gây ảnh hưởng đến phong trào. Và dù họ có biết thì họ cũng chả có
cách gì để gây ảnh hưởng đến phong trào.
Còn khi họ ra khỏi nhà tù, họ cũng chẳng nhớ đến những danh xưng ấy nữa.
Hầu hết họ đều khiêm tốn và thậm chí còn dưới cả mức vị trí của mình.
Nói họ đi quá là không đúng chút nào.
Mục thứ hai Liên Sơn nói đến việc dư luận cho rằng chính quyền đang sợ hãi.
Ngay trong phần này, Liên Sơn lại nói đến một đoạn bác lại phần 1.
''Một Bùi Hằng chưa phải là cái gì đó để nhà nước Việt Nam phải sợ
hãi. Kể cả những người bị cầm tù trước đó và sau này như Lê Quốc Quân,
Nguyễn Tiến Trung, Uyên-Kha, Nguyễn Văn Đài, Lê Công Định….''
Ở đây Liên Sơn chính mình khẳng định những người được tôn sùng ấy chả là
cái gì để nhà nước VN phải sợ hãi. Thế mà ở mục trên Liên Sơn lại cho
rằng sự tôn sùng sẽ khiến họ đi quá xa, hay sẽ gây ảnh hưởng xấu đến
phong trào đấu tranh.
Tôi nghĩ Liên Sơn chưa đủ bao quát để nhìn sự tôn sùng xuất hiện như
thế nào. Vì thế tác giả cứ nhặt hiện tượng thời điểm rồi đưa vào bài
viết. Chính vì thế mới xảy ra chuyện lúc đầu lo lắng sự tôn sùng sẽ làm
thế nọ, thế kia...sau cùng đoạn khác lại khẳng định những người được tôn
sùng chả là cái gì cả.
trích đoạn phần 2
'' Thế nên, một Cù Huy Hà Vũ ở nước ngoài “chữa bệnh” cũng không khác
gì một Lê Thị Công Nhân ở trong nước - “Thời hạn quản chế của tôi đã
kết thúc từ hơn một năm nay, nhưng cuộc sống vẫn không hề thay đổi mà
còn bị bóp nghẹt hơn ”
Có lẽ đến đây thì không cần phải nói thêm về việc tác giả Liên Sơn nói
về sự tôn sùng cá nhân , phân cấp danh xưng sẽ ảnh hưởng đến phong trào
nữa. Tự tác giả cũng đã khẳng định ở phần thứ 2 này.
Dẫn chứng có thể sai, dẫn đến kết luận sai là chuyện thường. Tuy nhiên
khách quan nói ở phần thứ hai Liên Sơn nói đến việc nhiều người nghĩ
chính quyền VN sợ hãi thì có thể không sai. Bởi vì chính quyền VN vẫn
còn nắm được trong tay đội ngũ công cụ bạo lực khổng lồ, cũng như nhiều
phương tiện truyền thông. Nói sợ hãi là quá, nhưng nói không sợ hãi cũng
chẳng phải. Nếu nói đúng thì những tổ chức, con người mà Liên Sơn chê
trách ấy, ít nhiều đã khiến nhà cầm quyền lo lắng.
Những bằng chứng về sự lo lắng của nhà cầm quyền khi các tổ chức xã hội
dân sự, cá nhân đấu tranh thiết nghĩ quá nhiều, không cần phải dẫn giải.
Ở phần 1 Liên Sơn sai toàn phần, ở phân 2 Liên Sơn sai một nửa.
Phần thứ 3 về vấn đề tổ chức.
Ở phần này, ý kiến cá nhân tôi đồng ý hoàn toàn với những gì tác giả
nói. Những điểm yếu trong kết cấu của các tổ chức Liên Sơn vạch ra là
hiện hữu. Cần nhìn rõ để khắc phục. Nhưng có điều nếu đọc kỹ phần này,
ngoài sự khách quan muốn xây dựng phong trào nói chung, tác giả Liên Sơn
đã phê phán hành động của các nhóm khác, hàm ý muốn để cao nhóm của
mình, một nhóm mà đang tự hào rằng mình hoạt động chuyên nghiệp và hiệu
quả, không khoe khoang khoác lác như nhóm khác. Tuyên truyền tiếp cận
người dân bằng nhiều hình thức dễ gần....
Chính ý đồ này của tác giả là nội dung khởi nguồn của bài viết.
Một người như Phạm Chí Dũng quá lành để viết ra một bài như thế này, người ta nói là của Phạm Chí Dũng. Tôi thì không tin.
Tuy nhiên thì tôi vui vì có những người như Liên Sơn đấu tranh với nhà
cầm quyền cộng sản. Một người nhiều mưu lược và thủ đoạn như vậy mới có
thể vạch được kế hoạch đối phó với nhà cầm quyền cộng sản. Để thành công
Lý Thuỵ bán cụ Phan, Tào Tháo giết Lã Bá Xa để không ảnh hưởng đến mưu
tính của mình. Liên Sơn và nhóm của mình có tố chất để làm được điều ấy,
ắt cũng có tố chất thành công khi đối đầu với nhà cầm quyền Việt Nam.
Người Buôn Gió
(Blog Người Buôn Gió)
Nhìn lại cuộc đấu tranh
Ở trong nước đang có cuộc trao đổi, nhìn lại cuộc đấu tranh vừa qua để
rút ra những kinh nghiệm quý báu cho những người bất đồng chính kiến
đang kết hợp với nhau trong các tổ chức xã hội dân sự nhằm thay đổi tình
hình. Việc rút kinh nghiệm, kiểm điểm lực lượng là hết sức quan trọng,
giúp cho phong trào nhìn rõ thêm chỗ mạnh chỗ yếu của mình, nhìn rõ thêm
thế và lực của đối tượng đấu tranh, để chuẩn bị tốt cho các cuộc ra
quân kế tiếp.
Trước hết cần xác định mục tiêu đấu tranh của toàn xã hội lúc này là đưa
đất ước thoát khỏi chế độ cai trị lỗi thời của thế kỷ trước, xây dựng
một hệ thống cai trị tiến bộ, hiện đại, phục vụ nhân dân, phục vụ xã
hội, xây dựng một nước VN hoàn toàn độc lập, dân chủ, toàn vẹn lãnh thổ
và lãnh hải, có chế độ pháp quyền nghiêm minh, bình đẳng, phát triển hài
hòa bền vững, với thành quả được toàn xã hội chung hưởng.
Tuy số tổ chức xã hội dân sự còn ít ỏi, bé nhỏ so với số dân, nhưng so
với mươi năm về trước, xã hội dân sự nước ta đã lớn lên khá nhanh, từng
bước vững chắc, bao gồm cả Bắc, Trung, Nam và hải ngoại, nhiều ngành
nghề, được xã hội tin yêu, được thế giới quý trọng, được các chính quyền
và các tổ chức dân chủ, nhân quyền quốc tế ủng hộ.
Rõ ràng xã hội dân sự VN đang phát triển, mặc dầu bị chính quyền đảng
trị ra sức cản phá bằng lực lượng công an mang danh hiệu «nhân dân»
nhưng thực chất là làm công cụ giữ nhà riêng cho đảng CS và nhóm quan
chức tham nhũng chóp bu. Tất nhiên những tổ chức non trẻ mới hình thành
trong cuộc đấu tranh gian khổ, đôi khi khốc liệt, có thể có những nhược
điểm mang tính chất ấu trĩ. Nay đã đến lúc cần chỉ ra những nhược điểm
đó để giúp nhau khắc phục.
Ví dụ như thái độ lạc quan thiếu cơ sở, với nhận định chủ quan là trong
Bộ Chính trị có một nhóm gọi là «nhóm đổi mới, cấp tiến, thân phương
Tây» có khả năng dành thế áp đảo, tiến hành một cuộc «xoay trục hoành
tráng», thực hiện “liên minh toàn diện với Philippines, Nhật Bản, Ấn Độ,
Hoa Kỳ». Cũng có cả quan điểm cho rằng Quân đội Nhân dân VN từ khi có
tổng tham mưu trưởng mới đã ngả dần sang phương Tây, do Hoa Kỳ lôi kéo
và tác động. Theo xu hướng lạc quan như thế, đã có người tin rằng chính
quyền sẽ trả tự do cho ba nhà bất đồng chính kiến ở tòa án Đồng Tháp, và
một số bà con theo đạo Hòa Hảo còn chuẩn bị cuộc rước đón hân hoan, để
rồi rốt cuộc bị thất vọng, sững sờ trước ba bản án quá nặng.
Ngoài ra còn ý kiến cho rằng không nên đề cao quá mức một số nhà bất
đồng chính kiến, không nên coi cô Minh Hằng hay luật sư Hà Vũ là «biểu
tượng» của cuộc đấu tranh, không nên coi em Phương Uyên là «anh thư của
thời đại», không coi Minh Hạnh là «cánh chim báo bão» sắp quật đổ chế độ
bất nhân. Theo tôi, không nên quá khắt khe với những lời khen tặng hay
danh hiệu có phần quá đà như thế, miễn là người được khen luôn khiêm tốn
và ai cũng hiểu đó chỉ là những chữ «thậm nhấn» khi quá tin yêu.
Trong chiều hướng nghiêm khắc như thế, càng không nên đánh giá quá cao
chính quyền độc đảng trong cuộc đàn áp tàn khốc những người bất đồng
chính kiến để làm yên lòng quan thầy bành trướng, cho rằng «họ không sợ
gì phong trào, họ muốn làm gì cũng được, vì luật pháp, công an, tòa án
đều nằm trong tay họ». Thật ra, họ sợ chứ, sợ nhiều, sợ từ mọi phía. Họ
sợ dư luận xã hội, sợ công luận quốc tế. Họ rất sợ số đảng viên CS lão
thành phản tỉnh, họ sợ trí thức có tâm và có tầm, có uy tín xã hội và
lập luận chặt chẽ. Họ rất sợ việc hình thành các tổ chức được điều hành
chặt chẽ, vươn ảnh hưởng ra ngoài nước, hình thành một mặt trận ngoại
giao nhân dân phối hợp với cộng đồng ngoài nước . Họ sợ các blogger tự
do lề trái đánh bạt hơn 700 công cụ trên lề phải thưa thớt khách thông
tin. Họ sợ 3 chiến sỹ bất đồng chính kiến ở Đồng Tháp nên mới giam tiếp
thêm, mới huy động hàng trăm công an bắt bớ gần một trăm bà con ta. Họ
sợ quan thầy của họ hơn tất cả các nỗi sợ, nên dù bị mắng là «đứa con hư
hỏng phải quay về»,họ đã quay về thật!
Anh chị em bất đồng chính kiến nên nhớ một điều là tình thế của thế lực
cầm quyền CS hiện đang ở thế yếu chí mạng, sa sút, thoái hóa, mất uy tín
chưa từng có. Không ít bà con ta, qua những đảo lộn lịch sử ở Liên Xô
cũ, ở Đông Âu, Bắc Phi, Trung Đông … coi nhóm lãnh đạo hiện tại từ trung
ương xuống địa phương là những tên tội phạm chính trị-kinh tế- tài
chính-hình sự mặc nhiên sẽ phải ra trước vành móng ngựa tòa án nhân dân,
như Nicolas Céausescu ở Romania hay như Erich Honecker ở Đông Đức, một
khi sự căm phẫn của nhân dân bùng nổ theo kiểu tức nước vỡ bờ.
Tôi hoàn toàn tán thành phương hướng hành động của các tổ chức xã hội
dân sự trong thời gian trước mắt như được anh Nguyễn Quang A nêu lên là:
thức tỉnh nhiều thêm, sâu thêm mọi công dân yêu nước đứng lên thực thi
mọi quyền tự do của công dân được Hiến pháp bảo vệ không cần xin phép
ai, từ đó làm cho xã hội dân sự lớn mạnh không ngừng trong thử thách đấu
tranh. Nâng cao dân trí, thực hành dân chủ và nhân quyền là chìa khóa
mở cửa tương lai của dân tộc; không nên vội vàng nôn nóng, càng không
thể nản chí với thời gian. Hãy vận động thêm những công dân lương thiện,
yêu nước thương dân, không sợ chính quyền toàn trị gia nhập các tổ chức
xã hội dân sự, cùng nhau phá cái xấu, cái cũ, kiên nhẫn xây dựng tương
lai.
Việc xuất hiện Văn đoàn Độc lập tập họp những anh chị em văn nghệ sỹ dân
chủ, Hội nhà báo Độc lập hội tụ các anh chị em nhà báo dân chủ, sau khi
đã có nhóm các blogger VN và một loạt mạng thông tin lề trái rất có uy
tín với bạn đọc, là những phát triển có ý nghĩa. Nên chăng có thêm tổ
chức Hội các luật gia độc lập hay dân chủ, Hội các nhà giáo dục dân chủ
để tập họp lực lượng luật gia và những nhà giáo dục tiến bộ, 2 lĩnh vực
mũi nhọn của một xã hội văn minh.
Hiện có rất nhiều luật sư, nhà luật học tham gia phong trào đang bị tù
đày, rất nhiều nhà giáo dục có thiện chí xây dựng một nền giáo dục dân
chủ mang tính khai phóng, khuyến khích tư duy độc lập, là điều kiện hội
đủ để hình thành Hội luật gia dân chủ và Hội nhà giáo dân chủ.
Theo kinh nghiệm ở Ba Lan và Hungary, các nhà kinh doanh vừa và nhỏ ở
Việt Nam cũng nên tổ chức một hội đoàn độc lập của mình để bảo vệ quyền
lợi của giới mình, chống lại sự cạnh tranh phi pháp của các phe nhóm tư
bản lớn cũng như sự lấn ép của các tập đoàn quốc doanh độc quyền, vi
phạm nguyên tắc cạnh tranh bình đẳng được Hiến pháp bảo vệ.
Đảng CS cầm quyền đang trải qua cuộc khủng hoảng trầm trọng nhất. Khủng
hoảng học thuyết, ý thức hệ, khủng hoảng về đường lối, cả đối nội lẫn
đối ngoại, khủng hoảng kinh tế- tài chính với nguy cơ vỡ nợ nhà nước,
khủng hoảng văn hóa về đạo đức xã hội, khủng hoảng về an ninh khi lực
lượng công an biến thành tay sai của phe đảng chống lại nhân dân.
Điều cần khẳng định là vừa qua là thời kỳ phát triển, trỗi dậy có khí
thế của các tổ chức xã hội dân sự trẻ khỏe và năng động, so với 10 năm
trước có thể coi là thời kỳ trưởng thành đáng mừng, làm cho thế và lực
cùng vươn lên.
Trong khi lãnh đạo đảng CS chuẩn bị cho Đại hội XII, công bố dự thảo các
văn kiện, các tổ chức xã hội dân sự có dịp để phản biện một cách ngay
thẳng, mạnh mẽ, đồng thời yêu cầu nhà cầm quyền phải làm đúng, đầy đủ
lời hứa danh dự trong Thông điệp đầu năm, công nhận «người dân có quyền
làm tất cả những gì pháp luật không cấm», có nghĩa là tôn trọng sự tồn
tại, phát triển, hoạt động của các tổ chức xã hội dân sự, tài sản nhân
lực và tinh thần quý báu vô giá của nhân dân Việt Nam.
Bùi Tín* Blog của Nhà báo Bùi Tín là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
(VOA)
'Lãnh đạo VN cần biết rõ bạn và thù'
Kiến nghị nói Việt Nam nên kết bạn với các nước phương Tây từng là cựu thù |
Chính quyền Việt Nam phải giải trình cho người dân rõ về những
gì mà họ đã ký kết với Trung Quốc tại Hội nghị Thành Đô
cách nay hơn 20 năm, một số vị tướng tá về hưu trong quân đội
và công an Việt Nam vừa lên tiếng.
Đây là một trong bốn điểm mà 20 vị tướng tá ký tên vào bản
kiến nghị đề ngày 2/9 gửi đến Chủ nước Trương Tấn Sang và Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng yêu cầu.
Trao đổi với BBC, Đại tá Bùi Văn Bồng, người từng là cán bộ
cao cấp trong báo Quân đội nhân dân, đã xác nhận tính xác thực
của bản kiến nghị này.
Ông Bồng cũng bình luận về những đồn đoán liên quan tới nội dung thỏa thuận giữa hai bên từ Hội nghị Thành Đô.
“Chủ quyền đất nước là của toàn dân chứ không phải của các
nhà lãnh đạo Đảng,” ông nói, “Cho nên với cương vị lãnh đạo
Đảng mà quyết định vận mệnh, lãnh thổ quốc gia là sai hoàn
toàn.”
“Hội nghị Thành Đô vẫn đang là một tấm màn bí mật,” ông nhận định.
“Từ khi hội nghị Thành Đô xong, hầu như đường lối đổi mới của
Đảng xoay chuyển hẳn. Trong 24 năm vai trò của Đảng ngày càng
yếu, uy tín kém đi.”
Kiến nghị được đưa ra vào lúc này, theo ông Bồng, là nhân lúc
Đảng đang chuẩn bị văn kiện cho Đại hội 12 để đóng góp ý kiến
cho Đảng.
Ngoài điểm về Hội nghị Thành Đô, các vị cựu tướng tá còn thúc
giục giới lãnh đạo cam kết cho điều họ gọi là "không được dùng quân
đội và công an đàn áp nhân dân, ghi nhận thỏa đáng sự hy sinh
của các thương binhh liệt sỹ trong cuộc chiến năm 1979 với Trung
Quốc, và xác định chính xác bạn và thù."
“Chúng tôi (những người ký kiến nghị) muốn có sự đổi mới
trong các lãnh đạo sao cho có dân chủ, có lợi cho dân và đúng
với bản chất truyền thống của quân đội và công an,” ông Bồng
nói.
‘Kẻ thù truyền kiếp’
Quân đội Việt Nam phải trung thành với Đảng theo quy định Hiến pháp |
Ông giải thích là những vấn đề nêu lên trong các kiến nghị là
‘bức xúc từ lâu lắm rồi’, nhất là việc công an và quân đội
được trưng dụng để ‘đàn áp dân’ trong các vụ cưỡng chế thu hồi
đất.
Về kiến nghị xác định rõ ràng bạn thù, ông Bồng nói ông không
rõ quân đội Việt Nam hiện nay xác định bạn thù như thế nào
nhưng bản thân ông cho rằng ‘Trung Quốc là kẻ thù truyền kiếp
của Việt Nam vì họ luôn lăm le xâm lược Việt Nam’.
“Pháp với Mỹ là kẻ thù của thời loạn, của hoàn cảnh thế
giới nằm trong kế hoạch của các nước tư bản đế quốc một
thời,” ông nói thêm.
Bản kiến nghị thu hút được 20 chữ ký của các tướng tá về
hưu, đứng đầu là Trung tướng Lê Hữu Đức, cựu cục trưởng Cục
Tác chiến Bộ Tổng Tham mưu.
Ngoài ra còn có năm vị thiếu tướng quân đội khác cũng tham gia
ký tên, bao gồm các ông Trần Minh Đức, cựu phó tư lệnh Hậu cần
ở Thừa Thiên-Huế, Huỳnh Đắc Hương, cựu tư lệnh kiêm chính ủy
Quân tình nguyện Việt Nam tại Lào, Lê Duy Mật, cựu tư lệnh kiêm
phó tham mưu trưởng Quân khu 2, Bùi Văn Quỳ, cựu phó tư lệnh
chính trị Bộ đội Tăng-thiết giáp và Nguyễn Trọng Vĩnh, cựu
chính ủy Quân khu 4, cựu đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc.
Đại tá Bồng nói rằng 20 chữ ký này ‘chỉ là sự tập hợp điển
hình’ bởi vì các ông ‘không có thời gian kêu gọi vận động mọi
người’.
“Trong tâm tư của các cựu chiến binh thì họ ủng hộ đông lắm
nhưng khi lên tiếng ủng hộ thì họ sợ sệt thế này thế kia. Có
khi bị cho là suy thoái tư tưởng,” ông Bồng nói.
Hội nghị Thành Đô 1990
Tổng Bí thư Giang Trạch Dân và Thủ tướng Lý Bằng hoan nghênh Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh và Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Đỗ Mười thăm Thành Đô, Tứ Xuyên từ ngày 3 đến ngày 4/9 năm 1990, họ cũng hoan nghênh Cố vấn Trung ương Đảng Phạm Văn Đồng cùng đi. |
(BBC)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét