Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

Xác Lenin và thi thể Hồ Chí Minh

CHÍNH TRỊ-PHÁP LUẬT
- TQ tập trận bắn đạn thật ngoài khơi vịnh Bắc Bộ (VNN). “Các cuộc tập trận hiện tại khác so với trước đây vì có quy mô lớn hơn, có vẻ như TQ đang muốn làm gia tăng căng thẳng quân sự”. – Trung Quốc cảnh báo các chuyến bay sẽ bị chậm trễ (VOA).
- Nguyễn Khắc Mai: Về chuyện ông Phạm Quang Nghị đi Mỹ (BVN). “Người ta còn bảo với tôi ông Nghị được giao sang Mỹ để cảm ơn Mỹ đã rất ủng hộ Việt Nam về vấn đề Biển Đông. Nhưng ông lại im re khi phía Mỹ đề cập đến Biển Đông. Nguồn tin bảo đấy là ‘tắc tích’, chiến thuật giấu mình. Tôi nghĩ thế là Việt cộng đã quen thói đi đêm rồi. Họ đang đi đêm gì với Mỹ. Làm sao giấu được Tàu China“.
- ĐẢNG PHẢI TỰ GIẢI THOÁT CHÍNH MÌNH (BVN). “Không ai có thể cứu đảng ngoài đảng cả. Đảng đã tự cứu mình nhiều lần để tồn tại. Thậm chí đảng vì quyền lợi Dân tộc đã rút vào bí mật bằng cách tuyên bố giải tán đảng. Đó là giai đoạn mà đảng có những nhà lãnh đạo xuất chúng. Xuất chúng bởi trước hết là họ vì Dân tộc chứ không phải vì đảng, cũng không phải vì lợi ích cá nhân họ”.
- Tưởng niệm chiến tranh biên giới với Trung Quốc tại Vị Xuyên (NV). – GS Vũ Minh Giang, Phó Chủ tịch Hội Sử học Việt Nam, cựu thành viên Hội đồng Lý luận Trung ương của Đảng Cộng sản VN: Không ai ‘bật đèn xanh’ tưởng niệm trận Vị Xuyên (BBC). Không ai “bật đèn xanh” nhưng nếu không có cái giàn khoan HD981 kéo vào Biển Đông, thì những người lính hy sinh trong  trận Vị Xuyên sẽ không được vinh danh, tưởng niệm như hiện nay. Bởi vì trước kia, đảng và nhà nước đã hy sinh xương máu của những người lính này cho cái tình hữu nghị “viển vông”, “16 chữ vàng”, “4 tốt” với Trung Quốc.  – Ký ức Vị Xuyên những năm khói lửa (DT).  – Nước mắt chứa chan mặt trận Vị Xuyên (DV).
- AFR Dân Nguyễn: Giả dối với cả người đã khuất, trời đất nào dung tha? (Quê Choa). “Những chiến binh của nền Cộng Hòa anh dũng hy sinh trong trận hải chiến với bọn giặc Trung Cộng  năm 1974 nhằm gìn giữ biên cương hải đảo, chịu thua thiệt không được công nhận liệt sỹ, vì mác “lính ngụy”.  Nhưng còn Lê Đình Chinh và đồng đội anh, những người ngã xuống Lạng Sơn, Cao Bằng, Pò Hèn Thán Phún… Họ là ai? Để đến mức bất kỳ ai nhắc tới tên họ cũng bị coi là “cac thế lực thù địch”???…  Giả dối với người sống đã nên tội.  Giả dối với cả người đã khuất, Trời đất nào dung tha?”
- Bùi Hoàng Tám: Lời tạ lỗi của non sông đất nước (DT). Cái tựa có lẽ nên đổi lại là: Lời tạ lỗi của ĐCSVN đối với những người lính đã hy sinh thân mình bảo vệ Tổ Quốc., bởi “non sông đất nước” và cả người dân VN không có lỗi trong vụ này, họ không quên ơn các anh, dù họ không được phép tưởng niệm. “Cũng phải công bằng mà nói nhiều năm qua, những anh hùng liệt sĩ hi sinh trong cuộc chiến tranh biên giới chưa được ghi nhận tương xứng. Song, nhân dân không quên các anh. Tổ quốc không quên các anh. Dù ở bất cứ thời điểm nào và bất cứ nơi đâu, những người hi sinh vì Tổ quốc mãi mãi là những anh hùng của dân tộc. Một dân tộc quật cường luôn phải gồng mình chống giặc ngoại xâm không bao giờ được phép quên những người con đã hi sinh máu xương vì Tổ quốc“.
- Người Việt tỵ nạn và món nợ thương binh VNCH (NV).  “Dù trong hoàn cảnh thất trận, “tan đàn xẻ nghé,” nhiệm vụ không hoàn thành, người lính VNCH vẫn hãnh diện là người lính chiến đấu cho tổ quốc, mà mỗi người dân miền Nam phải ghi nhớ, trong khi cả nước bắt đầu nhận ra chân dung đích thực của những anh hùng“.
- Spider man và dân tộc Việt Nam (BVN). “Ra đường thì bị công an thổi phạt cho những lỗi giao thông mà ai cũng phạm phải. Có khi đang ngủ trong nhà nhưng bị Công an đến bắt đi (không có lệnh tạm giữ) và “tự tử” khi ở trong phòng giam. Tôi không muốn con cháu tôi phải như thế.  Nhưng đa số người dân Việt Nam lại chọn thái độ im lặng, để cho vô số áp bức, bất công có cơ hội phát triển“.
- GS Nguyễn Văn Tuấn: Xác Lenin và thi thể Hồ Chí Minh (BS). “Điều làm tôi cảm thấy không thoải mái là hình thức mang tính hành hạ. Thi thể của ông được nằm trong một cái hòm kính. Buổi sáng người ta kéo hòm lên cho công chúng xem, chiều kéo xuống hầm lạnh, và chu kì này xảy ra mỗi ngày, suốt năm này sang năm khác. Có thể người ta xem đó là cách để người dân ngưỡng mộ có dịp diện kiến người họ yêu kính, nhưng trong thực tế là một hình thức hành xác người quá cố… Tôi nghĩ ông Hồ Chí Minh không bao giờ nghĩ ông được “kéo lên, kéo xuống” như thế như hiện nay“.
KINH TẾ
- Trái cây Việt Nam và thị trường Trung quốc (RFA). “Nếu như thật sự Trung Quốc cứ làm khó hoài, các doanh nghiệp Việt Nam và nhà nước cần phải tìm hiểu và tìm thêm các thị trường mới, nếu mà phụ thuộc vào nó mãi như thế này thì cái nguy cơ bị đông hàng, ế hàng, các doanh nghiệp và dân sẽ chịu thiệt thòi rất to về sau này“.
VĂN HÓA-THỂ THAO
- Phùng Quán: CHUYỆN VUI VỀ TRIẾT GIA TRẦN ĐỨC THẢO (viet-studies).
- CHUYẾN TÀU TUỔI THƠ (Tương Tri).
- Hà thành ốc học (Baron Trịnh).
GIÁO DỤC-KHOA HỌC
XÃ HỘI-MÔI TRƯỜNG
QUỐC TẾ

2805. ĐẢNG PHẢI TỰ GIẢI THOÁT CHÍNH MÌNH

Vương Trí Dũng
28-07-2014
Phát sinh, phát triển, diệt vong là quy luật muôn đời của tạo hóa. Từ các sinh linh bé nhỏ cho đến các thiên hà khổng lồ, không đối tượng nào có thể thoát khỏi sự diệt vong.
Nhưng có sự diệt vong trong hào quang, có sự diệt vong trong nguyền rủa, có sự diệt vong thúc đẩy nảy nở, có sự diệt vong kìm hãm tiến bộ. Chọn cách diệt vong nào để toát lên cốt cách thánh nhân?
Với đảng hiện nay, tất cả rõ như ban ngày, đảng đang phải đối mặt với hai câu hỏi số phận đá tảng: đảng còn tồn tại được bao nhiêu năm nữa? và hậu thế sẽ phán xét thế nào về đảng?
Vấn đề tồn vong của đảng khẩn cấp đến mức mà bản thân Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã phải nói về sự tồn vong của chế độ.
1. Một số người có quyền hành nhân danh đảng luôn hô hào vì quyền lợi Dân tộc, nhưng trên thực tế, chính họ đang kìm hãm bước tiến của Dân tộc. Không chỉ thế, trước hết chính họ là những người đang giam cầm sự phát triển của đảng.
Nhiều người có quyền hành trong đảng đều thấy rõ sự lỗi thời phi khoa học của mô hình đảng và mô hình thể chế mà đảng đang cố gắng kéo dài. Điều đáng nói là chính bản thân họ biết rằng mô hình mà đảng đang áp đặt cản trở bước tiến của Dân tộc. Nhưng tất cả họ đều chưa dám công khai từ bỏ nó. Tại sao vậy?
Một là vì quyền lực và lợi ích cá nhân. Khi đã nắm được quyền lực rồi thì chẳng ai dại gì mà cải cách để mất đi quyền lực và mất đi lợi ích kèm theo. Muốn cải cách có chăng là những người chưa nắm được hay bị mất quyền lực.
Hai là sợ đối thủ tiêu diệt loại bỏ. Với bộ máy toàn trị hiện nay, một tư tưởng cải cách có thể bị chụp mũ ngay là tội chống phá đảng, chống phá nhà nước và dễ dàng bị đối thủ bỏ tù hay loại bỏ. Tội chống phá đảng, chống phá nhà nước đã là một nỗi kinh hoàng cho bất cứ ai trong suốt mấy chục năm qua từ khi thể chế này ra đời. Đó là thứ vũ khí thanh trừng ghê gớm mà ngay cả những người đang ngồi trên ghế quyền lực cũng phải sợ hãi.
Ba là không đủ năng lực chuyên môn. Cách thức bổ nhiệm cán bộ của thể chế hiện hành đã sản sinh ra một hàng ngũ lãnh đạo thiếu năng lực, lớp sau kém hơn lớp trước. Chính năng lực yếu kém đã làm cho con người không tự tin, không dám hành động và thậm chí không biết phải làm gì.
Bốn là cốt cách sâu mọt nhuệ khí bạc nhược. Không phải tất cả, nhưng xã hội hiện nay làm xấu đi cả những người tốt. Điều xấu hành hoành tràn lan làm nhụt khí tất cả. Cốt cách con người bị sâu mọt. Nhuệ khí quật cường bị rỉ cùn. Ai cũng muốn cầu an yên phận.
Năm là xã hội không có cơ chế khoa học để bảo vệ cho lẽ phải và công lý. Đây là một nhân tố vô cùng quan trọng. Khi mà trắng đen lẫn lộn, khi mà phải biến thành trái, trái biến thành phải thì con người sợ hãi cuộn mình trong tổ cũng là lẽ thường tình.
2. Muốn giải thoát cho Dân tộc, trước hết phải giải thoát cho đảng khỏi hệ thống cầm quyền yếu kém. Nhờ thế đảng mới có cơ may lột xác để tồn tại.
Bản thân đảng cũng đang bị một bộ phận lãnh đạo yếu kém thâu tóm lũng đoạn, không cho các đảng viên có năng lực hơn được tham gia lãnh đạo đảng, đảng không tự giải cứu được chính mình thì làm sao giúp ích được cho Dân tộc? Bởi vậy muốn giải thoát sự cản trở phát triển của Dân tộc thì trước hết phải giải thoát cho chính đảng.
3. Để giải thoát cho đảng khỏi hệ thống cầm quyền yếu kém, đảng phải tổ chức bầu cử dân chủ tự do trực tiếp trong toàn đảng. Như vậy đảng mới có được một đội ngũ lãnh đạo tốt hơn, giúp cho đảng sống sót.
Phương thức mà đảng bổ nhiệm cán bộ lãnh đạo trong nhiều năm qua là một phương thức phi khoa học, phi dân chủ. Chính phương thức đó đã làm cho đảng mỗi ngày một yếu kém và liên tục mắc những sai lầm. Làm sao vấn đề chọn cán bộ đứng đầu đảng trên toàn quốc và đứng đầu bộ máy nhà nước lại chỉ do một nhóm người đếm trên đầu ngón tay quyết định? Thậm chí trong nhiều trường hợp chỉ có một hay hai người quyết định. Xin chỉ nêu ra một số hệ quả nguy hiểm từ cách bổ nhiệm cán bộ hiện nay.
Một là, sự bổ nhiệm cán bộ cao cấp chỉ do một số người trong BCT và BTC TƯ quyết định. Chưa nói đến tính chủ quan, cá nhân thiên vị của phương thức bổ nhiệm cán bộ này, mà cần nhấn mạnh rằng phương thức này tạo nên những lỗ hổng rất nguy hiểm.
Trước hết đó là cơ sở để tạo nên sự thâu tóm quyền lực. Bổ nhiệm cán bộ để khống chế cán bộ. Bằng cách này, một nhóm người có thể khống chế cả BCT, khống chế cả BCH TƯ, khống chế cả đại hội đảng, khống chế cả chính phủ, khống chế cả các tỉnh thành. Nguy cơ này ai cũng thấy rõ. Mối hiểm họa này đã xẩy ra ở tất cả các nước thuộc phe XHCN trước đây.
Tiếp đến, đây là công cụ để thanh trừng đối thủ vì những toan tính cá nhân. Thực tế lịch sử ở Liên Xô, Trung Quốc và Việt Nam đã minh chứng sự kinh hoàng của những chiến dịch thanh trừng đối thủ. Đáng sợ nhất là Stalin và Mao Trạch Đông. Ở Việt Nam ta, đến hàng bậc nhất công thần như Đại tướng Võ Nguyên Giáp cũng không tránh được sự thanh trừng.
Sau nữa, đây là mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng những kẻ cơ hội. Tuy không có năng lực chuyên môn, nhưng giỏi luồn cúi, giỏi đút lót, giỏi nịnh bợ, họ tìm được cửa sống sót và từng bước leo lên bậc thang quyền lực. Những kiểu người này khi đạt được đỉnh cao quyền lực thì vô cùng nguy hiểm và tai hại.
Một hệ lụy nguy hiểm không thể không nhắc đến, rằng đây là một trong những cội nguồn của tham nhũng hối lộ. Ở bình diện này Việt Nam đã trở thành một thí dụ điển hình.
Thứ hai là, bốn chức vụ chủ chốt lãnh đạo đất nước nằm trong số các UV BCT nhiệm kỳ thứ hai. Chưa nói đến tính phi dân chủ của “Luật bất thành văn này” mà chỉ bàn đến hậu quả nguy hiểm tự nó gây ra.
Trước hết đây là lỗ hổng tạo nên sự mặc cả thỏa hiệp. Điều này ai cũng thấy rõ. Hệ lụy nguy hiểm là do thỏa hiệp nên sẽ không có đổi mới. Và chẳng ai dại gì mà đổi mới khi đã ngồi vào nhóm ghế quyền lực.
Tiếp theo là hậu quả trì trệ già nua bảo thủ. Theo cách xếp hàng từng bước, phải vào TƯ, phải vào BCT, rồi mới được lựa chọn vào các chức vụ cao nhất thì tài năng đột xuất sẽ không có chỗ đứng ở Việt Nam. Chưa nơi nào như ở Việt Nam, lãnh đạo cao nhất của đất nước lại đã biết trước, trước cả lúc bàu cử diễn ra.
Ba là, Tổng bí thư của đảng được bầu từ BCH TƯ chứ không phải trực tiếp từ toàn đảng. Đây là một vấn đề sống còn của đảng. Đã có đại hội bàn về người đứng đầu đảng phải được bàu trực tiếp từ các đại biểu dự đại hội đảng nhưng không thành. Thế cũng chưa đủ. Chỉ xin văn tắt mấy điểm cốt yếu.
Trước hết là không chọn được người thực tài. Muốn chọn được người thực tài phải bầu cử trực tiếp trong toàn đảng, theo hình thức loại trực tiếp từng cặp ứng cử viên từ từng vùng địa phương cho đến mức độ toàn quốc. Chỉ có những người “sống sót”qua những cuộc đối đầu trực diện khắp các vùng miền đất nước từ phiếu bầu của tất cả các đảng viên mới xứng đáng là thủ lĩnh của đảng.
Tiếp đến, Tổng bí thư sẽ không thực hiện được hết ý đồ chiến lược của mình. Do được bầu từ một số lượng hạn chế các UVBCHTƯ, người đứng đầu đảng quan ngại về các quyết định của mình có thể động chạm đến một nhóm người quyền lực. Cách thức các lãnh đạo đảng các nước thuộc phe XHCN trước đây bị phế truất đã nói lên tất cả. Thỏa hiệp hay mặc cả một nhóm người thì có thể, nhưng thỏa hiệp và mặc cả hàng triệu người thì không thể. Bởi vậy khi được bầu trực tiếp từ toàn đảng, người đứng đầu đảng sẽ không sợ hãi ảnh hưởng quyền lợi của một nhóm người nào trong BCHTƯ.
Hơn ba triệu đảng viên là một lực lượng rất lớn. Để tránh cho đảng một hệ thống lãnh đạo yếu kém, nhất thiết phải tiến hành bầu cử tự do trực tiếp trong toàn đảng. Lúc đó ắt đảng sẽ có những nhà lãnh đạo xuất sắc.
4. Giải thoát cho đảng chưa đủ để giải thoát cho Dân tộc. Muốn giải thoát cho Dân tộc cần phải có bầu cử tự do dân chủ trong toàn dân. Một hình thức bầu cử tự do trực tiếp toàn dân để chọn ra một vị nguyên thủ quốc gia và một quốc hội đa đảng sẽ là con đường đúng đắn đưa Đất nước thoát khỏi cảnh tụt hậu yếu nghèo lệ thuộc.
Hình thức bầu cử tự do toàn dân là điều mà các quốc gia văn minh tiến bộ đã thực hiện. Thể thức này đã được kiểm nghiệm ở nhiều nước qua nhiều thế kỷ. Nếu đảng tự nguyện làm được điều này thì chính nhân dân sẽ là người vinh danh đảng trong lịch sử Dân tộc.
5. Đảng hãy tự giải thoát chính mình để mở đường giải thoát cho Dân tộc.
Không ít người trong đảng hiện nay đang cố gắng kéo dài sự cầm quyền của đảng bằng những biện pháp độc tài phi dân chủ hơn. Họ tưởng rằng làm như thế là có thể kéo dài tuổi thọ cho đảng, không ngờ rằng đó chính là cách làm cho đảng trượt nhanh về đích cáo chung. Điều đáng tiếc hơn đó là sự cáo chung kìm hãm tiến bộ của Dân tộc, sự cáo chung khó tránh khỏi trách cứ của hậu thế.
Còn những người yêu đảng thiết thực sẽ biết kéo dài tuổi thọ của đảng bằng cách biến đổi đảng biện chứng, phù hợp với thời cuộc, thuận theo tiến bộ văn minh. Khi cần phải lột xác, thậm chí phải biến thân để được kiếp ba sinh.
Đảng đã có những thời khắc hào hùng, có những phút giây đen tối. Đảng đã nhiều lúc hy sinh vì quyền lợi Dân tộc nhưng đảng cũng đã nhiều lần làm chậm bước tiến của Dân tộc. Không ai có thể thay đổi lại lịch sử, nhưng điều quan trọng là phải biết rút ra bài học từ lịch sử.
Không ai có thể cứu đảng ngoài đảng cả. Đảng đã tự cứu mình nhiều lần để tồn tại. Thậm chí đảng vì quyền lợi Dân tộc đã rút vào bí mật bằng cách tuyên bố giải tán đảng. Đó là giai đoạn mà đảng có những nhà lãnh đạo xuất chúng. Xuất chúng bởi trước hết là họ vì Dân tộc chứ không phải vì đảng, cũng không phải vì lợi ích cá nhân họ.
Những người có quyền hành hiện nay trong đảng không được sống bằng hào quang quá khứ, không được nhân danh cha ông. Mỗi thế hệ, mỗi cá nhân phải sống bằng chính sức lao động của mình, và phải chịu trách nhiệm về mọi hành động do mình tiến hành. Lợi dụng danh tiếng của cha ông để mưu cầu quyền lợi riêng, dùng bạo lực để kéo dài quyền lực bất chấp lợi ích Dân tộc, là một tội lớn trước cha ông và trước Dân tộc.
Chính các đảng viên của đảng sẽ tự thay đổi đảng. Khi các đảng viên trong đảng biết đặt quyền lợi Dân tộc trên quyền lợi cá nhân, dám rời bỏ bổng lộc chức quyền, dám từ bỏ sự toàn trị, thì tức khắc nền dân chủ đích thực sẽ ngự trị trên toàn đất nước. Đó chính là lúc đảng lại biết hiến dâng cho Dân tộc. Đó chính là lúc đảng đã tự giải thoát cho chính mình.
Chỉ bằng một quyết định giản đơn: tự do bầu cử trong toàn đảng và tự do bầu cử trong toàn dân, đảng đã vĩnh cửu chính mình và vĩnh cửu vai trò lịch sử của đảng trước hậu thế. Đi xa hơn, đảng đã cùng một lúc giải quyết xong tất cả các vấn đề trọng đại nan giải mà ngày đêm đảng trăn trở. Trong số đó có các vấn đề: “Thoát Trung”, “Độc lập dân tộc” và “Hạnh phúc của toàn dân”.
Vấn đề chỉ là thời gian. Nhưng càng sớm ngày nào càng phúc đức ngày ấy cho Dân tộc. Sứ mạng lịch sử đang đặt lên vai đảng. Hãy tự giải thoát cho chính mình. Hãy dũng cảm trút lên vai nhân dân.
V.T.D
Tác giả gửi BVN

2806. Xác Lenin và thi thể Hồ Chí Minh

GS Nguyễn Văn Tuấn
28-07-201
Xác Hồ Chí Minh. Nguồn: x-cafe
Xác Hồ Chí Minh. Nguồn: x-cafe
Mới đọc báo thấy một tin thú vị: ba năm trước, Quốc hội Nga xem xét việc di dời xác Lenin ra khỏi lăng ở Quảng trường Đỏ, vì xác đó đã tan rã quá nhiều, và cái xác đó cũng chẳng còn thu hút bao nhiêu du khách. Xem tình trạng của Lenin bên Nga, không thể không liên tưởng đến tình trạng của Hồ Chí Minh bên VN. Nói chuyện với nhiều người, kể cả quan chức cao cấp ở VN, ai cũng nghĩ Chủ tịch Hồ Chí Minh nên được hoả táng theo ý nguyện của ông. Ý nguyện đơn giản đó, dù đã được viết xuống hơn 46 năm qua, mà vẫn chưa được đáp ứng. Kể ra, đó cũng là một nỗi khổ của ông.
Mặc dù khi còn sống họ chống tệ nạn sùng bái cá nhân, nhưng khi chết các lãnh tụ cộng sản thuộc hàng “khai quốc” thường có lăng riêng. Khởi đầu là Lenin bên Nga (1924). Kế đến là Hồ Chí Minh (1969). Sau đó là Mao Trạch Đông (1976) và Kim Nhật Thành (1994). Con của Kim Nhật Thành là Kim Chính Nhật khi chết cũng được ướp và trưng bày nhưng chưa có lăng. Tôi không rõ trong thế giới không-cộng-sản có lãnh tụ nào được ướp xác và trưng bày lâu năm như các lãnh tụ cộng sản.


Trong tất cả những người trên đây, chỉ có ông Hồ Chí Minh là không muốn có lăng và chẳng muốn ướp xác. Trong bản gốc của di chúc ông viết rất rõ ràng: “Sau khi tôi đã qua đời, chớ nên tổ chức điếu phúng linh đình để khỏi lãng phí thì giờ và tiền bạc của nhân zân. […] Tôi yêu cầu thi hài tôi được đốt đi, tức là ‘hoả táng’. Tôi mong rằng cách ‘hỏa táng’ sau này sẽ được phổ biến. Vì như thế đối với người sống sẽ tốt về mặt vệ sinh, lại không tốn đất ruộng. Khi ta có nhiều điện thì ‘điện táng’ càng tốt hơn” (1). Ấy thế mà đoạn văn quan trọng này bị “mất” trong bản di chúc chính thức được công bố, và ý nguyện đơn giản của ông không được đáp ứng! Tôi nghĩ đã 46 năm từ ngày ông qua đời, Nhà nước nên suy nghĩ đến việc hoả táng cho ông.
Xác ướp Lenin. Nguồn: Báo ĐSPL
Xác ướp Lenin. Nguồn: Báo ĐSPL
Có nhiều lí do để hoả táng, kể cả lí do khoa học và đạo lí. Nhiều người nói về “công nghệ ướp xác”, nhưng trong thực tế tất cả chỉ là dùng hỗn hợp các hoá chất formaldehyde, glutaraldehyde, ethanol và humectants. Nhưng các hoá chất này dù có được pha chế theo công thức bí mật của Boris Zbarsky (người phụ trách ướp xác Lenin) thì cũng khó mà giữ nguyên vẹn được thi thể. Mới đây, trong một báo cáo trước Quốc hội Nga, Ts Zbarsky cho biết hiện nay xác ướp của Lenin chỉ còn chưa đến 10% cơ thể; tế bào da cũng đã hư hỏng gần hết, ở mắt nhãn cầu hiện nay là nhân tạo, môi đã rời ra, râu rụng, môi được khâu vào 2 má và dán râu giả. Do đó, Quốc hội Nga chuẩn bị đưa xác Lenin ra khỏi lăng. “Công nghệ ướp xác” của Nga được xem là tốt nhất thế giới (nhưng trên thế giới chẳng có nước tiên tiến nào ướp xác như mấy nước XHCN!) mà còn như thế thì chúng ta có thể đoán rằng thi thể của ông Hồ Chí Minh cũng có thể cùng chung tình trạng. Nếu sau 70% mà thi thể của Lenin chỉ còn 10%, thì sau 46 năm, thi thể của ông Hồ Chí Minh có thể chỉ còn ~23%.
Đứng về mặt truyền thống dân tộc, tôi nghĩ không có triều đại nào của VN mà vua được ướp xác và trưng bày trước công chúng. Thử tưởng tượng, một người qua đời, bị bóc bỏ tim, gan, phổi, bao tử, ruột, v.v. rồi thay vào đó những chất nhân tạo. (Điều này thì cũng bình thường ở các nước phương Tây). Sau đó xác được ướp bằng hoá chất một thời gian, rồi cho vào hòm kính, và đó là những can thiệp mang tính xâm phạm vào thi thể của người quá cố. Truyền thống đạo lí VN không ai chấp nhận sự can thiệp xâm phạm như thế, vì ai cũng muốn được thân thể toàn vẹn khi về với đất.
Điều làm tôi cảm thấy không thoải mái là hình thức mang tính hành hạ. Thi thể của ông được nằm trong một cái hòm kính. Buổi sáng người ta kéo hòm lên cho công chúng xem, chiều kéo xuống hầm lạnh, và chu kì này xảy ra mỗi ngày, suốt năm này sang năm khác. Có thể người ta xem đó là cách để người dân ngưỡng mộ có dịp diện kiến người họ yêu kính, nhưng trong thực tế là một hình thức hành xác người quá cố. Ngay cả người mà họ diện kiến cũng đã thay hình trạng khá nhiều chứ đâu phải như vài mươi năm về trước. Tôi nghĩ ông Hồ Chí Minh không bao giờ nghĩ ông được “kéo lên, kéo xuống” như thế như hiện nay.
Nói tóm lại, Chủ tịch Hồ Chí Minh qua đời đã gần nửa thế kỉ. Đó là một thời gian khá dài. Tôi nghĩ theo trào lưu của thế giới, cùng những lí do sinh học lẫn đạo lí, đã đến lúc phải suy nghĩ đáp ứng ý nguyện của ông: đó là được hoả táng. Dĩ nhiên, lúc đó thì lăng của ông có thể là nơi lưu trữ đồ lưu niệm, thậm chí có thể trở thành một viện bảo tàng cá nhân.
—-
(1) Di chúc Hồ Chí Minh (ĐCSVN).
(2) Về xác ướp của Lenin
Nguồn: FB Nguyen Tuan

Chính trị – Xã hội

Giới trẻ và việc nghiên cứu biển Đông  -(RFA)  —  Ông Clinton chỉ trích Bắc Kinh về biển Đông ở Trung Quốc -(VOA)   —  Trung Quốc lại tập trận ở Biển Hoa Đông và Biển Đông  -(RFI)   >>>  Diều hâu Trung Quốc lại đả kích chiến lược xoay trục của Mỹ
50 học giả quốc tế tham dự Hội thảo Biển Đông tại TPHCM  -(RFA)
Khó ai thay đổi được lập trường TQ  -(BBC /nghe)  -Hiện khó ai có thể lay chuyển được lập trường ‘bành trướng’ của Trung Quốc nhằm ‘thôn tính và độc chiếm’ Biển Đông, kể cả phát biểu mới đây của cựu Tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton khi ông tới thăm Trung Quốc cuối tuần này, theo một nhà quan sát quan hệ Trung – Việt từ Việt Nam.  Hôm 27/7, Tiến sỹ Đinh Hoàng Thắng, nguyên Đại sứ Việt Nam tại Hà Lan, nhà phân tích chính sách ngoại giao quốc tế và khu vực, nói với BBC lập trường của lãnh đạo Trung Quốc là ‘rất khó thay đổi’.
*** Lạ kỳ, sao mấy chục năm không biết, nay cái gì cũng biết, té ra ngu hợn đám Trung nam hải à , chừng nào nó vả vô mặt mới biết, nào là “âm mưu, thủ đoạn, ăn cướp, xâm lược…” ôi không thiếu chữ nào thậm tệ trên cả hệ thống truyền thông, nhưng nay cũng im bặt rồi, coi như không có gì, hay thật, thế mà “tài tình, thần thánh , anh hùng”…

‘Đền ơn, đáp nghĩa’ chính sách và thực tế  -(RFA)   —   Không ai ‘bật đèn xanh’ tưởng niệm Vị Xuyên  -(BBC /nghe) – “Theo ông Giang, do quan hệ đã thay đổi trước việc Trung Quốc thể hiện rõ “bản chất và dã tâm độc chiếm, thôn tính Biển Đông” mà chỉ đạo của các nhà quản lý đưa tin về các sự kiện chiến tranh, xung đột trong mấy chục năm qua giữa Trung Quốc với Việt Nam, mà ông gọi là các cuộc chiến chống “quân xâm lược Trung Quốc” đã khác trước ở chỗ “khách quan” và đúng với ‘sự thực lịch sử khách quan’ hơn.”
Đứa nào làm đây??? ngay trên đất nước “độc lập” và “giữ vững chủ quyền”- Thế nầy là thế nào  ===>>>
*** Nghe mấy ông này nói phát mệt, nói vòng vo lý lẽ ngụy biện, do thế này thế khác , sao hồi năm ngoái năm kia… không làm, ai dám tổ chức “tri ân LS chống quân Trung cộng xâm lược” chắc vào tù mút chỉ.Nói mẹ nó ra là hồi trước theo bợ đỡ bưng bê 16-4, nay bị nó đá đít mới “trở mặt”- Đã là lịch sử thì nên nói thật- Nói như thế này là thế nào??? vậy khi nay là “lừa bịp nhân dân à” và bóp méo vo tròn Lich sử chứ gì – Đến nỗi Ông Võ văn Tạo còn cho biết hôm Trung cọng cắm cái giàn khoan trên phần lãnh hải của VN, mà hội họp gì ở Nha trang,khi  bàn về vụ này còn bảo “ai mặc quân phục mởi ra khỏi hội trường”- Cứ ôm chân thằng này đến thằng khác, chơi toàn với lưu manh, rồi khi tớt he mới tìm cách ngụy biện vòng vo:
“Song nhà sử học, nguyên Phó Giám đốc Đại học Quốc gia Hà Nội, cũng nói với BBC rõ ràng trong mấy chục năm qua, đã có những thiếu sót cần phải rút kinh nghiệm trong việc phản ánh các cuộc chiến tranh Việt – Trung này, mà hệ quả đã dẫn tới việc nhiều người, đặc biệt trong đó là các thanh niên, học sinh Việt Nam, không hề biết tới các cuộc xung đột như Chiến tranh Biên giới ác liệt nổ ra hôm 17/2/1979, hay trận chiến đẫm máu ở Vị Xuyên hôm 12/7/1984 mới vài chục năm trước đây.”
Đấy là cái tinh thần giáo dục “yêu tổ quốc XHCN” và “bảo vệ tổ quốc XHCN” mà Ông Thanh bảo là “bảo vệ cái sổ hưu” ấy mà., chớ cái gì mà “thiếu sót, rút kinh nghiệm”- Cách mạng dạy rằng :”tư tưởng chỉ đạo cho hành động”, đó là “chân lý”, anh làm thế là do “tư tưởng” anh thế chứ đâu phải thiếu với sót, chuyện cả thế giới biết đâu phải chuyện mất chó gà.
Đảng cộng sản tại Việt Nam hãnh diện được ghi công trạng khi Việt Nam được gia nhập vào “Liên Bang Đại Quốc Tàu”  -(DLB)
Sứ mệnh đích thực của “đồng chí” Trần Dân Tiên  -(DLB)
Cuộc Cách Mạng của Sợ Hãi ở Việt Nam  –    Mẹ Nấm (Danlambao)
ĐẢNG PHẢI TỰ GIẢI THOÁT CHÍNH MÌNH  -(Boxitvn)   —  Về chuyện ông Phạm Quang Nghị đi Mỹ -(Boxitvn)
Spider man và dân tộc Việt Nam -(Boxitvn)   —   Một số thủ đoạn trái pháp luật khi lấy lời khai, hỏi tại tòa -(Boxitvn)
Về hai vụ đắm tàu ở Hoàng Sa cuối thế kỉ 19 -(Boxitvn)   —  Nếu Việt Nam nhân nhượng, Trung Quốc sẽ lấn tới -(Boxitvn)
Thêm một cơ hội mới cho Việt Nam -(Boxitvn)
Tập trận trong vịnh Bắc Bộ, TQ ‘dằn mặt’ quốc tế?   -(ĐV) – Chớ nó đâu có dằn mặt đồng chí CHXHCN VN hén.
Thảm họa và tập trận: Trò lố của Trung Quốc với ADIZ   -(ĐV)   >>>   Mỹ đe dọa tấn công điểm huyệt Trung Quốc    >>>  Cạnh tranh Biển Đông thúc đẩy Trung-Ấn chạy đua răn đe hạt nhân?
Bảo vệ chủ quyền, mỗi người Việt phải khắc cốt ghi tâm bài học lịch sử  -(GDVN) ***Bài này tổng hợp báo Nhật, Đại Hàn, Hồng kông về chiến tranh Giáp Ngọ Nhật- Trung-, “chuyển hướng ” nhắc Nhân dân ta “khắc cốt ghi tâm” Trung cộng là bành trướng, là xâm lược…- Đúng là xúi dại, ăn thua là đảng “ta”, chớ mấy ông cũng chả là gì, mấy người như Điếu cày Hải chống Trung cộng cướp nước ở tù mút mùa, nay mà ai chống TC thì nhà tù cũng gần đấy, còn nhiều người nữa, không thấy sao, còn chuyện Lịch sử mấy ngàn năm của VN thì do giáo dục định hướng XHCN cho nên đám trẻ sau này nó đâu có biết Trung cộng như mấy ông nói: xâm lược, bành trướng, ăn cướp ….Mà hôm nay mấy ông dám nói chớ trước cái “giàn khoan Thạch du” mấy ông cũng câm như hến, nói ai bây giờ -Sao biết Trung cộng nó dã tâm, thế này thế khác…mà gần 70 năm ca tụng nó không có lời lẽ nào để nói thêm nữa, lạ nhỉ.
Biển Đông tuần qua: TQ còn ‘gây chuyện’ ở Biển Đông  -(VNN)   —  Biên cương nơi anh ngã xuống  – (TNO)
Bất an  -(TN) –  Người Việt bây giờ sống trong sợ hãi. Từ chuyện vệ sinh thực phẩm, an toàn giao thông, khám chữa bệnh, nạn cướp giật… cho đến cả đồ chơi cho trẻ con cũng sợ. Nhưng sợ nhất là những tai nạn “từ trên trời rơi xuống” kiểu đi bộ đạp phải kim tiêm của con nghiện. Tai nạn rình rập còn hơn cả “thập diện mai phục”, mọi lúc mọi nơi.
Việt Nam sẽ mua hàng loạt máy bay Gripen để thay Mig-21?  -(NĐT)   >>>   Trung Quốc khuyến khích ngư dân ‘nhảy dù’ vào Biển Đông   >>>   Báo Mỹ: Trung Quốc sẽ phải hối hận nếu ép Việt Nam


Kinh tế

Trái cây Việt Nam và thị trường Trung quốc  -(RFA)  —  Vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài giảm sút  -(RFA)
Nghịch lý người Việt dùng hàng Việt để… thiệt đủ đường  -(ĐV)  —  EVN nói dân “sống chung với lũ”:Bộ Công thương tái khẳng định! -(ĐV)
2020: VN xuất khẩu ôtô, dân tha hồ mua xe rẻ  -(VEF)   >>>   Xăng giảm giá lần đầu tiên trong năm
Chênh vênh như nợ công Việt Nam  -(VnEc)   >>>   Bóng đen nợ xấu ám ảnh lợi nhuận ngân hàng   >>>  Chứng khoán sáng 28/7: Xả hàng ồ ạt

Thế giới

Đức Giáo Hoàng kêu gọi ngưng mọi cuộc chiến   -(RFA)   —  TT Obama kêu gọi ngưng bắn ngay tức khắc, vô điều kiện ở Gaza  -(VOA)   —  Giao tranh lại diễn ra ác liệt ở Gaza mặc dù Hamas hứa ngưng bắn -(VOA)   —  Hamas chấp nhận 24 giờ hưu chiến với Israel   -(RFI)   —  Giao tranh ác liệt ở Gaza hôm Chủ nhật  -(BBC)   >>>  Israel tấn công trở lại ở Gaza
Quân đội Ai Cập phá hủy 13 đường hầm liên kết với dải Gaza  -(RFI)   >>>  Hàng ngàn người biểu tình ở Paris ủng hộ Palestine bất chấp lệnh cấm
Bầu cử ở Afghanistan: LHQ đề nghị đếm phiếu lại  -(RFA)
Chuyên gia, cảnh sát quốc tế điều tra vụ MH17 hủy bỏ chuyên đi Ukraine  -(RFA)  —   Nga giận dữ trước lệnh trừng phạt của EU liên quan Ukraine  -(RFA)   —  Mỹ công bố hình ảnh Nga bắn rockết vào Ukraine -(VOA)   — Mỹ công bố các hình ảnh chứng minh Nga bắn pháo vào lãnh thổ Ukraina  -(RFI)   —     Diễn biến ở Ukraine thử thách chính sách đối ngoại của TT Obama -(VOA)
Tướng Mỹ: Nga ‘miễn cưỡng’ tham gia vụ xung đột Ukraine -(VOA)  —  Cảnh sát Malaysia bảo vệ an ninh tại địa điểm MH17 bị bắn rơi -(VOA)
Anh đòi truất quyền tổ chức Giải vô địch bóng đá thế giới 2018 của Nga  -(RFI)  —  Nga phẫn nộ trước lệnh cấm vận của EU  -(BBC)
Bắc Triều Tiên tiếp tục bắn tên lửa tầm ngắn để thị uy  -(RFI)  — Bắc Hàn lại tiếp tục bắn thử nghiệm tên lửa  -(RFA)   —  Hai miền Triều Tiên kỷ niệm 61 năm hiệp ước đình chiến -(VOA)
Nhân quyền LHQ lo ngại cho người Hồi Giáo ở Miến Điện  -(RFA)
Bác sĩ Mỹ làm việc ở Liberia bị nhiễm virus Ebola -(VOA)   —   Ít nhất 38 người thiệt mạng trong các vụ giao tranh ở Libya -(VOA)   —   Libya bên bờ vực thẳm, Mỹ sơ tán toàn bộ sứ quán  -(RFI)
Trung tướng trẻ nhất Trung Quốc lên Phó Tổng tham mưu trưởng  – (GDVN)   —  Triều Tiên kỷ niệm Ngày chiến thắng, Trung Quốc không ai qua chúc mừng  -(GDVN)   —   Nhật trừng phạt kinh tế Trung Quốc, xoay trục sang ASEAN  -(MTG)
Kỳ 27: Ba đoạn văn viết về một “cái bẫy chết người”  -(MTG)   —   Kỳ 28: “Lời thề chính trị” của Đặng Tiểu Bình-(MTG)   —  Phụ nữ Ukraine quỳ lạy trước phủ tổng thống đòi chồng con-(MTG)   >>>   Pháo kích dữ dội quanh hiện trường MH17, Hà Lan hủy kế hoạch gửi cảnh sát đến Ukraine
Canada dọa chặn đường Nga trở lại G7  -(MTG)
Các quốc gia tẩy chay World Cup 2018 tại Nga: FIFA vừa quyết vừa run  -(PLTP)

Văn hóa – Giáo dục – Khoa học

Từ bốn chữ “Chính Đại Quang Minh” của Vua Minh Mạng…   -(MTG)   —  Trường Phan Châu Trinh, đại học phi lợi nhuận đầu tiên ở VN  -(RFA)
Tản mạn cùng NS. Tuấn Khanh và Bảo Chấn về âm nhạc VN hiện đại  -(RFA)
Còn cấp bằng thì người ta mới hỏi, ai đòi cái không tồn tại bao giờ?  -(GDVN)  -“Một kỳ thi quốc gia là đúng, nhưng với điều kiện là phải làm thật chuẩn. Thành bại là ở bước thực hiện”. Chưa thấy Bộ GD&ĐT nhanh nhẹn gì trong việc này…
Hoàng thành Thăng Long cha chung không ai khóc!  -(TN)   >>>  Kiến nghị dừng tuyển dụng giáo viên ở Thừa Thiên-Huế
Giấc mơ du học, sau Harvard rồi… đi đâu?  -(TVN)   —  “Một kỳ thi quốc gia: 2016 thực hiện là tốt nhất”  -(VNN)
Bảng cửu chương 2×9=19: Hiệu trưởng “chữa cháy”, vô trách nhiệm  -(Soha)

Truyền hình quốc gia vào cuộc vụ sập lò gạch làm 2 người chết ở Hà Nội  -(GDVN)   —   Một kiểm sát viên bị tố chạy án   -(PLTP)
Một doanh nghiệp Thanh Hóa: Lấy đất đắp đê mang bán còn ngụy biện  -(GDVN)   >>>    Khai trương khu sinh thái Thanh Thủy: Quy trình ngược của tỉnh Phú Thọ
 Chích ma túy giữa trung tâm thành phố  -(TN)
Giết người tình 52 tuổi rồi tự tử vì gọi điện không bắt máy  -(PLTP)   >>>   Cháy nhà sàn 5 gian, cả gia đình phá vách chạy thoát
22h đã say mèm thì cấm bia rượu kiểu gì?  -(VNN)
Bắt đối tượng xông vào trụ sở công an cướp súng  -(VnM)   >>>   Chặn 1.450 trang website liên quan đến cờ bạc
Xuất hiện chất ‘sát thủ’ giữ hoa quả 1 tháng vẫn tươi  -(VTC)   >>>  Trà C2 Ô Long: Dần hé lộ những bí ẩn nguồn gốc nguyên liệu  >>>  Cháy ngút trời ở trung tâm thành phố Buôn Ma Thuột

CHUYỆN XƯA- NAY MỚI NÓI - KỲ 38 - Đấu tố trở lại.- KỲ 2

         Nguyễn Khải bạo miệng ...
       (trích hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh)
                                 NGUYỄN ĐĂNG MẠNH
“Nói chung cộng sản coi văn nghệ sĩ như rác. Lê Duẩn coi Tố Hữu cũng chỉ như một con hát. Nhưng lại sợ văn nghệ. Vì chỉ dùng tuyên truyền, dùng nước bọt mà giành được nước. Cộng sản chỉ toàn đào tạo gia nhân, đầy tớ, bọn nịnh hót...”
Nguyễn Khải khác hẳn Nguyên Ngọc. Thiết thực, không phiêu lưu mạo hiểm, không muốn chết, không muốn đi tù. Anh tự nhận luôn là thằng hèn cho người ta khỏi phải bàn tán lôi thôi.
Sau cuộc hội nghị nhà văn đảng viên, bản đề cương của Nguyên Ngọc bị Tố Hữu đánh, Nguyễn Khải vốn nhất trí với Nguyên Ngọc trong vụ này, nên sợ quá. Anh nói thẳng với Nguyên Ngọc: Tao nhát lắm, chưa đánh đã khai. Cho tao chạy đi thôi, mày thông cảm, đừng khai tao ra nhé.
Nguyễn Khải rất thiết thực và tỉnh táo, vậy mà cũng có lúc mê muội. Tôi gọi là dại tôi đã viết như thế về Nguyễn Khải trong bài Dại khôn Nguyễn Khải. Mới biết cái danh, cái lợi cũng dễ mê hoặc lắm. Hồi được gọi ra Hà Nội để chuẩn bị Đại hội nhà văn lần thứ tư (Trần Độ, Nguyễn Văn Hạnh dự định sắp đặt Nguyễn Khải, Nguyên Ngọc làm chánh, phó Thư kí Hội Nhà văn). Nguyễn Khải xem ra cũng hăng hái lắm. Anh nói với tôi y như là sẽ làm Tổng thư ký đến nơi: Anh phẩy tay  : Nguyễn Đình Thi, Chế Lan Viên thì phế cả đi! Còn về lý luận phê bình thì anh phụ trách cho tôi. Nhưng ta phải khôn khéo, đổi mới nhưng phải khôn khéo. Trần Độ cứng quá, cứ ỉa ra đấy cho người ta phải dọn. Chính trị ghê gớm lắm, không đùa được đâu! Nếu cần quỳ xuống lậy, ta cũng phải quỳ.
... Như vậy là đọc văn hay viết văn, Nguyễn Khải rất chú ý đến tư tưởng của tác phẩm. Nhưng ở anh, có một mâu thuẫn: một mặt muốn phát biểu tư tưởng riêng, vì ý nghĩa của văn chương là ở đấy. Nhưng mặt khác lại muốn sống yên ổn với đời nên chỉ có thể mạnh dạn nửa vời, mạnh dạn trong một khuôn khổ nào đấy thôi. Chính trị ghê gớm lắm, không đùa được đâu, chắc anh luôn luôn tự dặn mình như thế. Vả lại nghĩ đi nghĩ lại, anh không thể quên công ơn của cách mạng đối với mình. Từ một cậu bé con rơi con vãi, sinh ra đã bị khinh bỉ, bị lăng nhục, sau cách mạng trở thành nhà văn có danh, có lợi đủ cả. Cũng phải biết điều một chút chứ!.
Thông minh và tỉnh táo, Nguyễn Khải luôn có ý thức về thân phận của mình, về cái giá trị của mình đối với đời. Anh kể chuyện, hồi anh là đại biểu quốc hội, đi ôtô từ Ba Đình về nhà khách. Đến chỗ đường tàu, xe phải dừng lại cùng một số đồng bào đi xe đạp, xe máy. Anh nhìn xuống, thấy rợn người: có một tay đang nhìn lên anh, cặp mắt đầy căm thù. Anh nghĩ mình cũng chỉ là loại nghị gật, vô tích sự, thằng ăn hại, dân nó khinh ghét là phải.
Chiến thắng 30.4.1975, anh đi vào Nam. Gặp Nguyên Ngọc, Nguyễn Trọng Oánh. Anh cảm thấy Ngọc và Oánh nhìn mình như muốn nói: Mình chiến đấu gian khổ bao lâu không thấy mặt nó đâu, bây giờ chiến thắng rồi, nó vào. Rồi nó sẽ viết nhiều, viết hay hơn mình cho mà xem!. Nguyễn Khải nói: Biết thân phận thế, tôi cứ ngồi len lén, không dám nói năng gì.
Mà cái tài của Nguyễn Khải là thế thật, có cần đi thực tế gì đâu. Trước 1975, anh chỉ ngồi ở ngoài Bắc mà viết về HoàVang chiến đấu như thật. Cho nên có ai đó đã làm vè giễu anh:
Anh đi anh lại về ngay,
Hoà Vang cũng ở ngoài này đó em.
                                                  *                  *
                                                            *
Nói chuyện với Nguyễn Khải, tôi không ngờ hồi mới vào Sài Gòn, loại văn nghệ sĩ cỡ Chế Lan Viên, Nguyễn Khải mà khổ đến thế: Vũ Thị Thường nói, đi đường chỉ mong nhặt được tiền ai đó đánh rơi. (Hệt như câu nói của Hoàng Ngọc Hiến hồi ấy: Đi đường thấy có một đồng xu rơi cũng phải nhặt. Kiếm đâu ra một xu bây giờ!)
“Chế Lan Viên ở quận Tân Bình chỉ thèm ăn một bữa ngon, phải ra tận quán bà luật sư Huỳnh Ngọc Đại để được bà ấy đãi một bữa cơm Tây. Ai mời, đâu mời cũng đi. Chỉ để kiếm bữa ăn thế thôi, và xách về một chai nước mắm hay mấy cân gạo nó cho. Nguyễn Khải cùng đi với Chế Lan Viên. Một thằng làm thơ, một thằng viết ký, một ca sĩ đi theo hát. Tôi gọi là hai kép, một cô đầu cùng đi kiếm bữa ăn và ngồi nghe mấy tay giám đốc dốt nát vào đấy ba hoa. Nó có tiền nên hai nhà văn cứ phải gật gù nghe nó dạy dỗ.
Nguyễn Khải có nhiều ý kiến rất táo bạo:
“Đảng không bao giờ coi trọng trí thức, biến trí thức như Hoàng Xuân Nhị thành hèn hạ. Mà bị nó khinh. Tôi từng gặp Hoàng Xuân Nhị ở nhà Tố Hữu. Tố Hữu không thèm nói chuyện với ông ta, cứ để cho ông ta ngồi một mình. Tóc bạc phơ. Tố Hữu chỉ nói với tôi là một thằng còn rất trẻ. Trần Đức Thảo thì bị biến thành một thằng thần kinh. Sang Pháp, bao nhiêu Việt kiều mời đến, không đến, cứ ở Đại sứ quán, tuy bị nó khinh như chó.
Thuỵ An thì bị tù. Trong tù đi lao động, ngã vào dây thép gai, bị mù một mắt. Nay vẫn ở Sài Gòn, sống rất khổ. Không đi Pháp vì là con gái lớn phải ở lại nuôi mẹ già...
“Chúng ta thuộc lứa người bị bỏ phí cả một thời trai trẻ để học theo một cái lý thuyết vớ vẩn, chả nghĩ ra được cái gì, chẳng làm ra được cái gì trong giới hạn của chủ nghĩa Mác Lê - một thứ triết học của người cầm quyền. Mà có hiểu Mác Lê thực đâu. Toàn nghe lãnh tụ nói và nói theo. Trong cái khung của một ý thức hệ, còn ai nghĩ ra được cái gì nữa. Chủ nghĩa Mác thành ra một thứ tôn giáo. Tin mà không hiểu. Bao người hy sinh vì cái lý thuyết vớ vẩn ấy. Chủ nghĩa xã hội toàn đẻ ra những con người quái gở như Mao Trạch Đông, Staline, Pônpốt, rồi Nguyễn Chí Trung..., toàn lũ điên.
“ Ta có một thời cứ tin tưởng ở cái không có. Như tin ở chủ nghĩa xã hội”.
“Chính trị và quan điểm giai cấp trùm lên tất cả. Con người không có tình bạn. Bạn bè mà có vấn đề chính trị là không được quan hệ.
“Chủ nghĩa xã hội nếu không thay đổi thì con người thành mọi rợ, rừng rú. Từ ăn,  ỉa, mặc, ở... Sợ quá!
Nguyễn Khải nói về uy quyền ghê gớm của Lê Đức Thọ một thời. Anh chứng kiến Sáu Bắc (Lê Đức Thọ) tiếp Sáu Nam (Lê Đức Anh). Hôm ấy, Thọ gọi một số văn nghệ sĩ đến hỏi chuyện. Thọ đang tiếp khách. Bọn Khải phải ngồi đợi ở phòng bên cạnh. Lát sau, khách ra về. Hoá ra khách là Lê Đức Anh. Nguyễn Khải thấy Lê Đức Anh đi ra, cứ đi giật lùi, giật lùi ra mãi giữa sân mới dám quay đít lại. Thọ tiếp chúng tôi. Đúng lúc ấy thấy Phạm Hùng đi sang. Hùng đề nghị gặp Thọ một lát. Thọ phẩy tay: “Để lúc khác nhé, giờ đang bận tiếp khách văn chương”. Thọ coi Hùng chẳng là cái gì, tuy Hùng lúc đó là thủ tướng, thay Phạm Văn Đồng .
“Nói chung cộng sản coi văn nghệ sĩ như rác. Lê Duẩn coi Tố Hữu cũng chỉ như một con hát. Nhưng lại sợ văn nghệ. Vì chỉ dùng tuyên truyền, dùng nước bọt mà giành được nước. Chỉ nói, có làm gì đâu. Nói đủ cả, chẳng làm gì. Thí dụ, cứ nói phê bình tự phê bình mà chưa bao giờ phê bình tự phê bình cả. Có dám nói thật đâu mà phê bình tự phê bình. Chỉ toàn đào tạo gia nhân, đầy tớ, bọn nịnh hót. Sợ văn học cũng vì thế. Vì văn nó nói sự thật, nó lật tẩy. Rất sợ biểu tượng hai mặt. Chỉ đề cao văn tuyên truyền, đề cao vè. Thật ra bọn nhà văn nói chung nhát, không dám chống chế độ đâu!.
“ Chế Lan Viên một thời, dựa thế Tố Hữu cũng hách lắm. Tô Hoài gọi là thằng nặc nô của đảng. Hồi chỉnh huấn văn nghệ sĩ, Chế Lan Viên làm tổ trưởng, nói với Nguyễn Tuân: ông tưởng ông to lắm à? Tôi phụ trách ông kia mà! Họp chấp hành, ý kiến Chế Lan Viên là quyết định. Thí dụ, ban chấp hành bàn có nên kết nạp Phan Quang không? Mọi người chờ ý kiến của Chế Lan Viên. Chế lan Viên đi đái vào, nói: Thằng Thép Mới nó còn ở ban chấp hành được thì thằng Phan Quang sao không cho vào hội được!. Ai cũng gọi là thằng tuốt; Thằng Nguyễn Đình Thi, thằng Tô Hoài, thằng Hoàng Trung Thông, chẳng sợ ai cả. Không thể đối đáp kịp mồm Chế Lan Viên. Phải về nhà mới nghĩ ra cách bác lại, nhưng hôm sau, không còn lý do để tranh cãi nữa, vì lão ấy lại nói chuyện thân mật.
“Nhưng Chế lan Viên chết rất khổ. Vũ Thị Thường phục vụ rất mệt. Gần chết hay quát tháo vợ con. Vũ Thị Thường nói chỉ thèm được ngủ, khi Chế lan Viên chết, việc đầu tiên là ngủ bù một giấc, dạy mới có sức mà khóc.
                                        *                  *
                                                  *
Tôi gặp Nguyễn Khải lần cuối cùng ngày 24.7.2007 (cùng với Hồ Quốc Hùng). Tất nhiên khi anh mất rồi mới biết đấy là lần cuối cùng: Thật không ngờ! Tôi cứ tưởng sẽ còn nhiều lần được gặp anh. Anh với tôi cùng sinh một năm (1930), nhưng anh  còn sinh sau tôi tới chín tháng (tôi sinh đầu năm tháng ba, anh sinh cuối năm tháng chạp).
Anh đi đâu về. Trông thấy anh, tôi bấm bụng cười thầm vì chợt nghĩ đến nhận xét rất đúng nhưng rất tục của Đỗ Chu hồi nào: Răng hơi hô, trông lúc nào cũng như hớn hở, đi ngực ưỡn, hai tay ve vẩy, trông như con đàn bà nứng l...
Nhưng bây giờ thì anh có vẻ yếu rồi, chống ba toong, cao lênh khênh, đi lòng khòng.
 Anh vẫn nói nhiều. Nào chuyện tướng tình báo Phạm Xuân ẩn, kho tài liệu giúp anh viết về chính quyền Sài Gòn, nào chuyện cải cách ruộng đất xoá sạch thành tích cách mạng, chuyện Chế Lan Viên chết rất khổ. Khổ mà rất khí khái, không xin xỏ gì hết, tuy Tố Hữu, Hà Xuân Trường đến thăm luôn, chuyện Nguyễn Tuân, chuyện Nguyễn Huy Thiệp, chuyện Cụ Hồ và tướng Giáp rất giỏi nín nhịn...
 Anh nói rất nhớ Hà Nội. Thèm không khí Hà Nội. Vào Sài Gòn anh chẳng chơi với một bạn mới nào. Ra Hà Nội bây giờ cũng lại chỉ đến những bạn cũ đã già. Không nói chuyện với đám trẻ được. Người ta nói sáu mươi tuổi thì tính năm, bẩy mươi tính tháng, tám mươi tính ngày... Tôi muốn sống lâu để xem thời thế ra sao. Lịch sử do con người làm ra, làm sao biết trước được!
                                        *                  *
                                                  *
Ngay sau khi Nguyễn Khải mất, tôi có anh bạn (Hoàng Dũng) trong Nam ra Hà Nội, nói Nguyễn Khải chết không có đất chôn.Đúng ra là không được chôn ở nghĩa địa Sài Gòn (tại Thủ Đức), phải đưa lên nghĩa địa Củ Chi rất xa. Tiêu chuẩn được chôn ở Thủ Đức, ngoài những ông thành uỷ viên hay trung ương uỷ viên không kể, phải có 65 năm tuổi đảng. Trần Duy Châu, nguyên hiệu phó Đại học Sư phạm Sài Gòn, khi chết mới có 58 tuổi đảng, không đủ tiêu chuẩn, phải đưa đi Củ Chi. Nguyễn Khải tất nhiên cũng phải đưa đi Củ Chi.
Võ Văn Kiệt thấy thế chắc lấy làm xấu hổ, nên can thiệp. Ông tuyên bố nhường suất chôn ở Thủ Đức của ông cho Nguyễn Khải.
                                                    
 Láng Hạ 23.1.2008.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét