Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

TIN NGÀY 27/3/2012

http://www.youtube.com/watch?v=VEUBOmqWiHM&feature=player_detailpage

Chính trị – Xã hội

TS Nguyễn Nhã phản bác Trung Quốc về Hoàng Sa-Trường Sa (RFI)  —-Campuchia: phe đối lập cần giải thích việc đổi đất với VN (RFA)   —Trung quốc vừa ăn cướp vừa la làng  (Đaidoanket/BM)  —-VN và Trung Quốc ký Hiệp định xây cầu Bắc Luân 2 -Vietnam Plus/BM   —-Thanh Niên /BM -Chưa thể xử lý 2 tàu Trung Quốc xâm nhập trái phép  —-Gia đình ngư dân bị Trung Quốc bắt ngóng tin người thân (Đaidoanket) -Tống tiền các ngư dân nghèo!    —-Yêu cầu Trung Quốc thả ngư dân, bồi thường thiệt hại - SGGP/BM   —Yêu cầu Trung Quốc bồi thường cho ngư dân Việt Nam - Thanh Niên/BM   —–Dạy tiếng Hoa cho học sinh gốc Hoa: Nên hay không? (RFA)
CHỊ NGA GỬI ĐƠN KÊU CỨU KHẨN CẤP TỚI BÀ PHÓ CHỦ TỊCH NƯỚC (NXD)  —-Trần Đức Việt – Suy nghĩ về việc chị Trần Thị Nga bị đe dọa mạng sống (Danluan)  —-Khiếu kiện tại Hà Nội, Sài Gòn bị giải tán hết (RFA)  —-Cái chết oan uổng của một người nông dân bị mất đất (NV)
Hiện tượng chạy chức gia tăng tại VN (RFA)    —–Bao giờ giải tỏa vấn đề quá tải của bệnh viện  (RFA)  —–Nhận định của giới chuyên môn về sự cố Sông Tranh 2  (RFA)
Tàu chống ngầm Nga thăm VN (BBC) -Tàu Đô đốc Tributs, Hạm đội Thái Bình Dương, sẽ thăm TP HCM.   —-Chuyện vỉa hè: Cán bộ Vinashin bị xử, nhưng guồng máy vẫn còn (Nguoiviet)   —–Phair Zios – Vinashin và Lê Văn Luyện (Danluan)
NDHMoney.vn /BM -Đại gia thủy sản đề nghị 3 phương án xử lý nợ   —-VnExpress/BM -’Khó chỉ ra trường hợp chạy chức, chạy quyền’

Bé mầm non tím chân nghi do cô giáo đánh -VnExpress/BM    —Thanh Niên/BM -Điều chỉnh quy hoạch khu Ba Đình

Kinh tế

Kinh tế VN: “nhà cháy” cần cứu gấp (BBC/nghe)  -Ông Bùi kiến Thành…..”Trong một nền kinh tế mà động lực là doanh nghiệp, phần lớn các doanh nghiệp phải đối mặt với phá sản hay giải thể thì làm sao đạt được con số như Chính phủ đề ra,” ông Thành bình luận về mức dự phóng tăng trưởng mà ông nói đã được Thủ tướng dự kiến lên tới 5,5%-6% vào cuối năm nay, tại cuộc họp.
Với giá năng lượng tăng cao, lạm phát năm 2012 sẽ đi về đâu?(Trần vinh Dự -VOA)   —Thanh toán bằng USD, cửa hàng Gucci bị phạt nặng (NLĐ/BM)

Thế giới

Hoa Kỳ, Trung Quốc, Nhật Bản chia ba chân vạc tại Ðông Nam Á (Nguoiviet)   —Tự thiêu phản đối Chủ tịch Trung Quốc đến Ấn Độ (RFA)   —-Vấn đề Syria: ông Kofi Annan còn cần sự ủng hộ của TQ (RFA)
Yêu cầu TQ điều tra vụ doanh nhân đột tử (BBC) -Anh Quốc chính thức yêu cầu nhà chức trách Trung Quốc điều tra vụ một doanh nhân Anh chết tại Trùng Khánh trong thời kỳ ông Bạc Hy Lai làm Bí thư.    —-Ông Lương Chấn Anh thắng trong cuộc bầu cử hạn chế tại Hong Kong  (VOA)

Seoul đón tiếp Thượng đỉnh về an ninh hạt nhân trong bối cảnh căng thẳng (RFI)  —-Các nhà hoạt động chỉ trích Hội nghị hạt nhân Seoul (VOA)

Miến Điện hy vọng lại trở thành vựa lúa Đông Nam Á nhờ mở cửa chính trị  (RFI)  —Miến Điện : Một sự mở cửa nửa vời (RFI)
Tổng thống Obama muốn có thêm thỏa thuận tài giảm vũ khí với Nga (VOA)   –Đức Giáo Hoàng tạo mối quan hệ nồng ấm giữa Cuba và Giáo hội (VOA)
Mỹ, EU thỏa thuận về chất đồng vị phóng xạ dùng cho y học (VOA)   —-Thổ Nhĩ Kỳ đóng cửa sứ quán ở Syria (VOA)
Người mặc quân phục Afghanistan giết chết các binh sĩ NATO (VOA)  —-Đạo diễn James Cameron lặn tới nơi sâu nhất của trái đất (VOA)
http://media.xzone.vn/Upload/209/Nam_2012/Thang_3/Ngay_26/thuky-1.jpgPháp: Tên giết người hàng loạt đền tội sau khi kháng cự đến cùng (Bùi Tín -VOA)

XZone /BM -Thư Kỳ bị tung ảnh nude vì vướng mối tư thù ==============>>>

Lộ ảnh ‘giường chiếu’ của Johnny Trí Nguyễn và ‘siêu vòng 1′ Tiin.vn/BM

Vợ tôi làm ‘trò mèo’ trong phòng anh rể -Báo Đất Việt/BM


-Phương Nam, Ánh Sao Nơi Cuối Trời, Tháng 4-1975, Phần 4: Cát Bụi Đường Xa (Vietbao)  >>>>Phương Nam, Ánh Sao Nơi Cuối Trời, tháng 4-1975, Phần 3: Thủ Đoạn Gian Ác Của VC Qua Chiêu Bài “Trình Diện”  >>>>Phương Nam, Ánh Sao Nơi Cuối Trời, Tháng 4-1975, Phần 2: Giã Từ Vũ Khí – Bài Thương Ca Cá Chậu Chim Lồng  >>>Phương Nam, Ánh Sao Nơi Cuối Trời, Tháng 4-1975, Phần 1: Lệnh Triệt Thoái Bất Ngờ
-Hoàng Sa – Trường Sa: Thế nào là “nghiên cứu khoa học”? » ĐCV- | Câu hỏi tưởng đơn giản và sơ đẳng, nhưng lại rất liên quan và mang tính thời sự ở Việt Nam, nhất là vấn đề Hoàng Sa – Trường Sa. Câu hỏi có…
-Tự Lập vùng lên » (ĐCV)- Tiếng súng Đoàn văn Vươn đã nổ, làm rạn nứt thành trì xã hội chủ nghĩa, nay lại đến tiếng hét của bà con xã Tự Lập…..

Những tiêu cực trong kinh doanh của lãnh đạo Tập đoàn Điện lực Việt Nam

Võ Quang Lâm
Gửi tới TTHN
“Do vậy yếu kém ở đây không phải chỉ mình Chủ tịch Đào Văn Hưng người đáng được đem xử tử hình. Nhưng cán bộ cấp dưới của Chủ tịch Đào Văn Hưng như Đinh Quang Tri… cũng phải lĩnh án phạt ít nhất cũng tù chung thân.”
Thủ tướng Chính phủ Quyết định điều chuyển Công ty EVNTelecom sang cho Tập đoàn Viễn thông Quân đội Viettel quản lý, đồng thời chuyển toàn bộ tài sản viễn thông do các Tổng công ty Điện lực, Tổng công ty Truyền tài đầu tư cho Tập đoàn Viễn thông Quân đội Viettel. Mục đích điều chuyển này của Thủ tướng Chính phủ là để Tập đoàn Viettel gánh các khoảng nợ của EVNTelecom hơn 10.000 tỷ, đảm bảo công ăn việc làm của hơn 2.000 cán bộ CNV EVNTelecom, điều chuyển gần 20.000 tỷ tài sản viễn thông của các Tổng công ty Điện lực và Tổng công ty Truyền tải sang cho Tập đoàn Viettel nhằm mục đích tái cấu trúc Tập đoàn Điện lực Việt Nam.
Sau khi tiếp nhận tài sản viễn thông của Tập đoàn EVN, Tập đoàn Viettel tiến hành tháo bỏ mạng CDMA, tháo bỏ mạng 3G nhà mạng EVNTelecom đã đầu tư, tháo bỏ hệ thống cung cấp dịch vụ Internet cáp quang của các Tổng công ty Điện lực đầu tư, tháo dỡ hầu hết các cột anten và nhà trạm do các Tổng công ty Điện lực đầu tư. Đối với tài sản cáp quang do các Tổng công ty Điện lực, Tổng công ty Truyền tải đầu tư thì Tập đoàn Viettel vẫn chưa có kế hoạch sử dụng như thế nào. Như vậy Tập đoàn Viettel tiếp nhận 30.000 tỷ tài sản viễn thông của Tập đoàn EVN giống như tiếp nhận cục nợ 30.000 tỷ.
Tuy nhiên bù lại Tập đoàn Viettel được Tập đoàn EVN cho phép sử dụng cột điện treo cáp miễn phí trong thời hạn 30 năm và mỗi năm Tập đoàn Viettel tiết kiệm được 300 tỷ; phần công nghệ thông tin của Tập đoàn EVN cũng được chuyển sang Tập đoàn Viettel thì các phần mềm của Tập đoàn EVN đang sử dụng nhất là chương trình quản lý khách hàng CMIS cũng điều chuyển cho Tập đoàn Viettel và Tập đoàn Viettel mỗi năm đã có 1.200 tỷ doanh thu công nghệ thông tin từ Tập đoàn EVN; Tập đoàn EVN cam kết tất cả các đơn vị trực thuộc Tập đoàn EVN phải sử dụng dịch vụ của Tập đoàn Viettel; Tập đoàn Viettel thay thế EVNTelecom xây dựng hệ thống công nghệ thông tin phục vụ cho thị trường điện cạnh tranh; Tập đoàn EVN cam kết khi có thị trường điện cạnh tranh thì tất cả các nhà máy phát điện và khách hàng lớn của Tập đoàn EVN phải thuê đường truyền của Tập đoàn Viettel.
Sau khi tiếp nhận EVNTelecom, Tập đoàn Viettel tiến hành thanh lọc EVNTelecom bằng cách bố trí nhân viên EVNTelecom đi công tác vùng sâu, vùng xa. Giám đốc EVNTelecom Võ Quang Lâm bị đày lên Hà Giang, Giám đốc Trung tâm Viễn thông Điện lực miền Trung Phan Xuân Tiến bị đày lên Đắc Nông. Đa số lãnh đạo EVNTelecom là con ông cháu cha các vị lãnh đạo EVN nên không chịu nổi chân lý tại Tập đoàn Viettel “nước muốn trong phải chảy”. Do vậy số thì xin qua Tập đoàn EVN, số thì xin nghỉ việc mở công ty. Giám đốc EVNTelecom Võ Quang Lâm và Giám đốc Trung tâm Viễn thông Điện lực miền Trung Phan Xuân Tiến cho biết tất cả tài sản viễn thông của Tổng công ty Điện lực ông đều ký nhận hết, tài sản chất lượng kém cũng ký nhận và sau khi ký nhận xong tài sản sẽ nghỉ việc tại Tập đoàn Viettel. Chính phủ điều chuyển EVNTelecom sang cho Tập đoàn Viettel để tạo công ăn việc làm cho cán bộ CNV EVNTelecom, nhưng sau 2 tháng bàn giao cho Viettel đã có 50% CBCNV EVNTelecom nghỉ việc.
Trong những ngày qua tại văn phòng Tập đoàn Điện lực Việt Nam rộn lên thông tin cơ quan điều tra sẽ vào cuộc điều tra vi phạm pháp luật Chủ tịch Tập đoàn Điện lực Việt Nam Đào Văn Hưng. Những nhân viên văn phòng Tập đoàn Điện lực Việt Nam thạo tin cho biết Phó Tổng giám đốc Đinh Quang Tri cũng sẽ bị cho nghỉ việc để điều tra. Trong khi đó, tại Tập đoàn Viettel rộn lên thông tin một số lãnh đạo Tập đoàn Viettel bị tạm thời cho nghỉ việc phục vụ cho công tác điều tra, Tập đoàn Viettel tiến hành thanh tra nhân viên Viettel đầu cơ đất cho thuê lắp đặt cột anten đã di dời tọa độ so với tọa độ chuẩn đã được quy hoạch thiết kế.
Chủ tịch Tập đoàn Điện lực Việt Nam Đào Văn Hưng sinh năm 1955, tốt nghiệp khoa Kinh tế Năng lượng trường Đại học Bách khoa Hà Nội, có bằng MBA ngành quản trị kinh doanh. Trước khi trở thành người đứng đầu Tập đoàn Điện lực Việt Nam, ông Đào Văn Hưng đã kinh qua các chức vụ Kế toán trưởng Công ty Điện lực 3, Trưởng Ban Tài chính rồi làm Tổng giám đốc Tập đoàn Điện lực Việt Nam. Ông Đào Văn Hưng là đại biểu Quốc hội nhiều nhiệm kỳ và từng được Bộ trưởng Bộ Điện lực Phạm Khai khen ngợi là nhà quản lý giỏi trưởng thành từ thực tế, ông Bộ trưởng nói “Bộ Điện lực phải cần nhân rộng tấm gương Đào Văn Hưng”
Tuy nhiên Chính phủ và ngay Bộ trưởng Bộ Điện lực cũng đã nhìn lầm ông Đào Văn Hưng, một số năm Tập đoàn Điện lực Việt Nam dưới thời ông Đào Văn Hưng ăn nên làm ra là nhờ Chính phủ tập trung nguồn vốn ODA, Chính phủ buông lỏng quản lý đối với Tập đoàn EVN không thanh tra cũng không kiểm toán và báo chí cũng chưa phân phui được những trò gian dối của lãnh đạo Tập đoàn EVN.
Trong buổi kiểm điểm ông Đào Văn Hưng tại Công ty EVNTelecom, ông đã tâm sự năng lực ông có hạn và năng lực cán bộ cấp dưới thì càng tệ hại hơn mới thành ra thê thảm như ngày hôm nay. Ông Đào Văn Hưng tin tưởng nhất là cộng sự Đinh Quang Tri, nguời đã cùng kề vai sát cánh với ông bao nhiêu năm nhưng cũng là người làm cho ông đau lòng nhất.
Chủ tịch Tập đoàn Điện lực Việt Nam Đào Văn Hưng chỉ gần hai tháng Chính phủ cho nghỉ việc đã biến thành ông già 80 tuổi. Trước đây ông Đào Văn Hưng đang đương chức có nhiều nhà máy thủ điện tư nhân ký hợp đồng thuê ông làm tư vấn với mục đích dễ đàm phán hợp đồng mua bán điện. Tuy nhiên khi ông Đào Văn Hưng rớt chức các nhà máy điện liền hủy ngay hợp đồng.
Tập đoàn Điện lực Việt Nam dưới con mắt Chủ tịch Đào Văn Hưng thì Phó Tổng Đinh Quang Tri được đánh giá là cán bộ có năng lực. Ông Đinh Quang Tri từng làm phó cho Chủ tịch Đào Văn Hưng tại Ban Tài chính của Tập đoàn. Sau khi ông Đào Văn Hưng lên làm Tổng giám đốc liền tiến cử ông Đinh Quang Tri vào chức vụ Phó Tổng giám đốc phụ trách công tác viễn thông và tham mưu cho hội đồng quản trị đầu tư ngoài ngành. Ông Đinh Quang Tri từng tuyên bố “Tập đoàn Điện lực Việt Nam chỉ cần cán bộ làm kinh tế chứ không phải tổ chức chính trị mà đòi hỏi phải là đảng viên”.
Thời Tập đoàn EVN bắt đầu cung cấp dịch vụ viễn thông báo chí ca ngợi EVN đã phá thế độc quyền của VNPT và báo chí đánh giá EVN là đối thủ chính của VNPT. Lúc đó nhiều bài báo đã phân tích EVN tận dụng các tuyến cáp quang trên đường dây 500KV, 220KV, 110 KV được đầu tư bằng nguồn vốn dự án điện, hạ tầng cột điện để treo cáp viễn thông sẽ tiết kiệm 50% chi phí đầu tư. Tập đoàn EVN khi cung cấp dịch vụ viễn thông đã có ngay nửa triệu thuê bao là CBCNV trong ngành và anh em họ hàng với CBCNV ngành điện; đặc biệt là thương hiệu EVN được biết đến là tiềm lực tài chính hùng mạnh với các nguồn vốn ưu đải ODA.
So với Tập đoàn Viettel, Tập đoàn EVN bắt đầu triển khai dự án viễn thông cũng sớm hơn còn nguồn vốn đầu tư cho viễn thông thì Chủ tịch Đào Văn Hưng tuyên bố “đầu tư cho viễn thông thì không thiếu vốn, trạm BTS cắm đâu cũng được”. Hảy nhìn sang Tập đoàn Viettel lúc làm viễn thông chỉ đủ vốn cắm được 150 trạm BTS còn lại phải mua thiết bị trả chậm, khi đầu tư được khoảng 1.000 tỷ thì khai trương dịch vụ nhưng khách hàng Viettel không thể kết nối được với thuê bao VNPT, lúc đó Chủ tịch Tập đoàn Viettel Hoàng Anh Xuân lo sợ Viettel phá sản tuy mất vài chục triệu USD đã đầu tư nhưng lo ngại nhất là danh dự người lính. Tuy nhiên Tập đoàn Viettel đã vượt qua giai đoạn khó khăn và trở thành doanh nghiệp viễn thông hàng đầu Việt Nam nhờ sự chèo chống của người đứng đầu Tập đoàn Viettel Hoàng Anh Xuân. Ông Hoàng Anh Xuân được đánh giá là người cứng rắn thực hiện “bàn tay sắt trong quản lý”.
Tập đoàn Viettel ứng dụng mạnh công nghệ thông tin trong công tác quản lý điều hành. Tất cả mọi công việc từ quản lý tài chính, quản lý vật tư, quản lý tiến độ công trình, quản lý đấu thầu… đều ứng dụng công nghệ thông tin. Nhờ vậy lãnh đạo Tập đoàn chỉ cần kích chuột là biết ngay ngày này bán được bao nhiêu sim, vật tư đơn vị này mua có giá là bao nhiêu, cột anten này đã thi công đến giai đoạn nào… Tuy nhiên điều đáng tiếc nhất cho doanh nghiệp số 1 Việt Nam là vừa qua đã xảy ra vi phạm pháp luật đấu thầu và công tác quản lý tài chính tại một số đơn vị như Thanh tra Chính phủ đã nêu.
Tuy nhiên tham nhũng tại Tập đoàn Viettel là điều cảnh báo trước nhiều năm nay. Tập đoàn Viettel trực thuộc Bộ Quốc phòng nên không bị kiểm toán và một số lãnh đạo Tập đoàn Viettel lợi dụng quy định này để tham ô như: thi công công trình kém chất lượng, nhà thầu thi công trước làm hồ sơ sau, ký khống để lấy tiền giám sát, mua vật tư giá cao…
Người đứng đầu Tập đoàn Viettel Hoàng Anh Xuân từng tuyên bố “sẽ buộc thôi việc tất cả những cán bộ tham nhũng dù ít hay nhiều, cho dù cán bộ cấp cao hay nhân viên bình thường” không thể để “con sâu làm rầu nồi canh”. Ông Hoàng Anh Xuân sẽ quyết tâm làm trong sạch hoàn toàn Tập đoàn Viettel, quyết tâm nói không với tham nhũng. Ông Hoàng Anh Xuân cảnh báo không được để tham nhũng lan từ Tập đoàn EVN sang Tập đoàn Viettel trong quá trình tiếp nhận tài sản viễn thông, Tập đoàn Viettel kiên quyết không tiếp nhận tài sản kém chất lượng, tài sản có giá cao hơn thị trường. Tuy nhiên sự cố gắng của ông Hoàng Anh Xuân chỉ giảm được một phần và Tập đoàn Viettel vẫn bị Thanh tra Chính phủ yêu cầu thu hồi 2.000 tỷ, nhưng Tập đoàn Viettel xin được giữ số tiền này để xử lý tiếp nhận EVNTelecom.
Ngược lại với Tập đoàn Viettel, lãnh đạo Tập đoàn Việt Nam thi nhau thành lập các công ty sân sau để thi công các công trình do Tập đoàn EVN làm chủ đầu tư. Lãnh đạo Tập đoàn EVN chỉ đạo EVNTelecom và các Tổng công ty Điện lực xé lẽ các gói thầu để chỉ định thầu cho các công ty này. Các công ty sân sau nhập khẩu thiết bị đầu cuối rồi bán lại cho EVNTelecom với giá cao ngất ngưỡng, khi EVNTelecom hết tiền lãnh đạo Tập đoàn EVN chỉ đạo các Tổng công ty Điện lực đầu tư thiết bị đầu cuối. Lãnh đạo Tập đoàn EVN có công ty sân sau thì lãnh đạo các Tổng công ty Điện lực cũng có công ty sân sau. Tồi tệ nhất là dự án hạ tầng 3G giai đoạn 2, Tập đoàn EVN cấp vốn cho các Tổng công ty Điện lực và yêu cầu các Tổng công ty Điện lực xé lẽ gói thầu chỉ định thầu cho các công ty theo hướng dẫn của EVN. Bên cạnh đó tận dụng cơ hội này lãnh đạo các Tổng công ty Điện lực cũng chỉ định thầu cho công ty sân sau của mình. Do vậy nhiều Tổng công ty Điện lực vẫn quyết toán hạng mục không thi công cho nhà thầu, cột anten 42m thì chỉ làm có 20m và di dời một cách tuỳ tiện, lãnh đạo các Công ty Điện lực thì thi nhau đầu tư đất cho thuê lắp đặt trạm 3G với giá thuê cao ngất ngưỡng.
Những sai phạm công tác viễn thông của EVN là do năng lực quản lý yếu kém của lãnh đạo EVN phụ trách viễn thông, Chủ tịch Đào Văn Hưng tâm sự cũng đã từng nhắc nhở ông Đinh Quang Tri “điều hành viễn thông thế nào để thất bại thảm hại vậy, nếu làm không được thì nên từ chức”.
Cán bộ lãnh đạo viễn thông tại EVN thì yếu kém, cán bộ lãnh đạo EVNTelecom toàn con ông cháu cha. Chủ tịch Đào Văn Hưng cũng cho vợ làm Trưởng phòng Tổ chức EVNTelecom, con thì làm giám đốc một đơn vị thuộc EVNTelecom. Theo yêu cầu của vợ, ông Đào Văn Hưng chuyển Trung tâm CNTT EVN sang cho EVNTelecom quản lý và tất cả các dự án công nghệ thông tin của EVN đều giao cho EVNTelecom để tăng doanh thu cho đơn vị này. Bên cạnh đó, lãnh đạo viễn thông tại Điện lực đều là con ông cháu cha có nghiệp vụ điện hoặc chỉ có trình độ trung sơ cấp. Do vậy viễn thông Tập đoàn EVN không phá sản mới lạ.
Để cứu EVNtelecom vợ và con của Chủ tịch Đào Văn Hưng đã tham mưu cho lãnh đạo Tập đoàn EVN làm mới EVNTelecom bằng cách chuyển toàn bộ mạng CDMA, thiết bị đầu cuối sang cho các Tổng công ty Điện lực để hạch toán vào giá điện chuyển sang cho khách hàng gánh chịu.
Tuy nhiên hành động của lãnh đạo Tập đoàn EVN đã bị Kiểm toán Nhà nước phát hiện và Kiểm toán Nhà nước kiến nghị Chính phủ chuyển EVNTelecom sang cho Tập đoàn Viettel quản lý.
Tập đoàn Viettel là doanh nghiệp số 1 Việt Nam với những nhà quản lý giỏi có thể tái cấu trúc EVNTelecom tiến đến làm ăn có lãi để trả nợ món nợ gần 10.000 tỷ của EVNTelecom. Sau khi tiếp nhận EVNTelecom, Tập đoàn Viettel tiến hành chuyển đổi khách hàng EVN có nhu cầu tiếp tục sử dụng dịch vụ sang mạng Viettel. Khách hàng sử dụng dịch vụ di động của EVN thì mua một máy GSM và mua một sim trắng Viettel nhắn tin tới tổng đài để chuyển đổi sang mạng Viettel, khách hàng sử dụng dịch vụ cố định không dây của EVN thì mua một máy Homephone để chuyển đổi sang mạng Viettel, khách hàng sử dụng dịch vụ Internet cáp quang FTTH của EVN tới Cửa hàng Viettel ký hợp đồng mới để chuyển đổi sang mạng Viettel. Tập đoàn Viettel sẽ tặng 300 ngàn đồng cho khách hàng EVN chuyển đổi sang mạng Viettel và sau 31/3/2012 khách hàng EVN chưa chuyển đổi sang mạng Viettel sẽ bị cắt dịch vụ.
Hiện nay Viettel có 42.000 trạm 2G GSM với dung lượng hơn 40 triệu thuê bao. Trong khi đó, thị trường viễn thông Việt Nam có 30 triệu thuê bao thực di động và 16 triệu thuê bao điện thoại cố định, thuê bao 2G đang giảm sút, đang có sự chuyển đổi mạnh mẽ từ 2G sang 3G, điện thoại cố định cũng đang suy thoái mỗi năm thị trường viễn thông Việt Nam có hơn 2 triệu thuê bao cố định rời mạng. Do vậy dung lượng GSM 2G Viettel đủ cho tất cả thuê bao di động và cố định không dây đang hoạt động trên thị trường viễn thông Việt Nam. Bên cạnh đó Viettel đã đầu tư 17.000 nodeB 3G, nodeB 3G lắp đặt tại các trạm 2G sẵn có và chỉ cần bổ sung truyền dẫn FE tại các trạm chưa nâng cấp manE để cung cấp truyền dẫn cho dịch vụ internet cáp quang FTTH. Do vậy tài sản viễn thông của Tập đoàn EVN không có ý nghĩa đối với Tập đoàn Viettel nên toàn bộ khách hàng EVN được chuyển đổi qua mạng Viettel.
Tuy nhiên phương án xử lý tài sản EVNTelecom của Tập đoàn của Viettel sẽ lãng phí một lượng tài sản khổng lồ do các Tổng công ty Truyền tải, Tổng công ty Điện lực đầu tư. Tập đoàn Viettel bỏ mạng CDMA, tháo dỡ thiết bị mạng 3G của EVNTelecom đã được lắp đặt. Thế thì các Tổng công ty Điện lực phải tháo dỡ 6.500 cột anten và nhà trạm đã đầu tư. Bên cạnh đó, hợp đồng thuê lắp đặt nhà trạm và cột anten, các Tổng công ty đã ký hợp đồng thuê từ 10 đến 15 năm, mỗi năm các Tổng công ty Điện lực phải tiêu tốn 300 tỷ/năm và nếu huỷ hợp đồng cũng phải mất số tiền đền bù 10 năm là 3.000 tỷ, chi phí tháo dỡ, chi phí hoàn trả mặt bằng.
Tập đoàn Điện lực Việt Nam để phát triển được 4,6 triệu thuê bao phải cấp cho EVNTelecom 4.500 tỷ mua thiết bị đầu cuối CDMA. Song song với cấp tiền cho EVNTelecom mua thiết bị đầu cuối, Tập đoàn EVN cũng yêu cầu các Tổng công ty Điện lực đầu tư thiết bị đầu cuối và số tiền các Tổng công ty Điện lực bỏ ra để mua thiết bị đầu cuối không dưới 2.000 tỷ. Thiết bị đầu cuối CDMA rất đắt có giá vài triệu đối với thiết bị đầu cuối.
Tập đoàn EVN nhập máy CDMA có giá vài triệu và để phát triển khách hàng EVN đã khuyến mãi cho khách hàng tới 70% giá trị thiết bị đầu cuối. Tuy nhiên khách hàng cũng phải bỏ ra 1 triệu đồng để sở hữu một máy CDMA của EVN sau khi đã được chiết khấu khuyến mãi. Tập đoàn Viettel chuyển khách hàng EVN sang mạng Viettel chỉ chiết giảm cho khách hàng EVN số tiền 300.000 đồng, thế thì khách hàng EVN vẫn lỗ 700.000 đồng.
Năm 2011, Tập đoàn EVN thực hiện chiến lược Internet cáp quang FTTH và vấn đề đầu tư được giao cho các Tổng công ty Điện lực. Đi đôi với việc đầu tư hạ tầng mạng 3G giai đoạn 2, các Tổng công ty Điện lực kết hợp đầu tư các tuyến cáp quang cung cấp dịch vụ FTTH. Song song với việc đầu tư cáp quang thì công tác mua sắm thiết bị cũng được thực hiện như: mua sắm mạng lõi, hệ thống quản lý băng thông, hệ thống tính cước và các thiết bị đầu cuối tại khách hàng (modem quang, cáp quang FTTH, converter, ODF). Và nhà cung cấp vật tư thiết bị là các công ty sân sau của các lãnh đạo Tổng công ty Điện lực nên giá vật tư thiết bị được đẩy lên gấp 3, 4 lần giá thực tế.
Tập đoàn Điện lực Việt Nam phải xin Chính phủ cấp vốn ODA cho dự án điện, xin cấp ngân sách đầu tư lưới điện cho vùng xa. Nhưng ngược lại vì sĩ diện sợ EVNTelecom phá sản sẽ ảnh hưởng uy tín của lãnh đạo Tập đoàn EVN, lãnh đạo EVN đã bắt các Tổng công ty Điện lực, Tổng công ty Truyền tải đầu tư cả chục ngàn tỷ vào viễn thông và số tiền này xem như biếu không.
Thấy Chủ tịch Đào Văn Hưng bị cách chức do làm ăn thua lỗ các Tổng công ty Điện lực liền tiến hành tổng kết chia tay viễn thông và đều báo cáo có lợi nhuận nhưng ít. Tổng công ty Điện lực miền Bắc báo cáo sau khi nhận thua lỗ hơn 200 tỷ từ EVNTelecom nhưng vẫn còn lợi nhuận hơn 100 tỷ, Tổng công ty Điện lực miền Trung bị Tập đoàn EVN đẩy về cũng hơn 200 tỷ thua lỗ từ EVNTelecom nhưng vẫn lợi nhuận gần 40 tỷ. Lãnh đạo các Tổng công ty Điện lực không thừa nhận yếu kém mà tìm cách che dấu các yếu kém.
Tại các Tổng công ty Điện lực thua lỗ kinh doanh viễn thông được bù lỗ bằng kinh doanh điện và lãnh đạo vẫn giữ nguyên chức, thậm chí còn được thăng chức chỉ tội nghiệp cho nhân viên người thì bị đẩy đi huyện làm công tác thu ngân, người thì bị đẩy đi huyện làm công tác lắp đặt công tơ.
Lãnh đạo Tập đoàn Điện lực Việt Nam biết năm 2010 EVNTelecom thua lỗ hơn 1.000 tỷ và có khả năng không trụ nổi, dự án 3G giai đoạn 1 của EVNTelecom ngân hàng không cho giải ngân số tiền vay gần 2.000 tỷ. Tuy nhiên cuối năm 2010, lãnh đạo EVN yêu cầu các Tổng công ty Điện lực đầu tư hạ tầng cáp quang, cột anten, nhà trạm của hơn 4.000 vị trí với số tiền đầu tư hơn 2.000 tỷ. Trong khi đó, Tập đoàn EVN không có tiền đổ dầu và phải cắt điện làm doanh nghiệp lao đao, có nhiều doanh nghiệp phải phá sản.
Dự án hạ tầng mạng 3G giai đoạn 2 của Tập đoàn EVN được nghiệm thu hoàn thành đưa vào sử dụng đầu năm 2011. Tuy nhiên hạ tầng đã xong nhưng thiết bị không được lắp đặt. Nguyên do ngân hàng không cho EVN vay vốn để trả tiền thiết bị mạng 3G mặc dù thiết bị đã được bàn giao 90%. Thiết bị mạng 3G chưa được lắp đặt, nhưng Tập đoàn EVN chỉ đạo các Tổng công ty Điện lực sử dụng chi phí điện khấu hao tài sản đã đầu tư nhanh gấp 2 lần với số tiền khấu hao năm 2011 là 400 tỷ. Như vậy năm 2011, các Tổng công ty Điện lực đã sử dụng chi phí kinh doanh điện để trả 200 tỷ tiền thuê mặt bằng lắp đặt trạm 3G giai đoạn 2 và 400 tỷ khấu hao tài sản dự án hạ tầng 3G giai đoạn 2.
Tuy nhiên khi Tập đoàn EVN bàn giao tài sản viễn thông cho Tập đoàn Viettel thì Tập đoàn EVN đã thỏa thuận được với Tập đoàn Viettel sẽ bàn giao bằng số tiền đã được quyết toán. Mặc dù dự án này EVN đã khấu hao được 400 tỷ; dự án có nhiều tuyến cáp quang vẫn chưa được thi công, các măng sông và ODF chưa được lắp đặt vẫn được quyết toán nhân công; nhà trạm chưa xây dựng vẫn được quyết toán vật tư và nhân công.
Thực ra số tiền 2.000 tỷ là nhỏ so với số tiền lợi nhuận mỗi năm 20.000 tỷ của Tập đoàn Viettel. Tuy nhiên ở đây là vấn đề minh bạch để chống lại tham nhũng và chống lại nạn tham nhũng bằng quản lý bằng công nghệ thông tin là đề án ông Hoàng Anh Xuân đã trình bày với Thủ tướng Chính phủ.
Thực ra,Tập đoàn Điện lực Việt Nam cho các Tổng công ty Điện lực đầu tư hạ tầng cáp quang, cột anten, nhà trạm và lãnh đạo Tập đoàn EVN, lãnh đạo các Tổng công ty Điện lực chia nhau các gói thầu thiết kế, giám sát, thi công. Gói thầu này công ty sân sau của lãnh đạo Tập đoàn EVN thiết kế thì gói thầu khác công ty sân sau của lãnh đạo Tổng công ty Điện lực giám sát và cứ thế các gói thầu được chia ra. Thiết kế thì các công ty sân sau của các vị lãnh đạo chỉ thiết kế qua loa, thì công thì cũng thi công qua loa và nhiều phần không thi công vẫn được quyết toán, giám sát thì không giám sát và chỉ ký khống.
Công ty CP FPTTelecom xót xa cho tiền đóng thuế của nhân dân lãng phí tại Tập đoàn Điện lực Việt Nam, Công ty FPTTelecom đang có ý định đề nghị Chính phủ yêu cầu Tập đoàn Viettel bán lại cho Công ty FPTTelecom các tuyến cáp quang nội tỉnh, hệ thống thiết bị cung cấp dịch vụ Internet cáp quang FTTH, cáp quang FTTH và thiết bị converter, modem quang, cáp quang FTTH do các Tổng công ty Điện lực đầu tư. Bên cạnh đó, Công ty FPTTelecom thuê lại sợi quang trên đường dây 110 KV do các Tổng công ty Điện lực đầu tư.
Tập đoàn FPT bất thành trong thương vụ mua lại EVNTelecom đã chuyển hướng sang đầu tư đường trục Bắc-Nam và đẩy mạnh cung cấp dịch vụ IPTV, Internet trên toàn quốc. Song song với việc đầu tư hạ tầng, mở rộng kinh doanh thì Tập đoàn FPT đang xem xét mua lại một mạng di động có thể là S-Phone. Do vậy việc mua lại các tuyến cáp quang nội tỉnh của các Công ty Điện lực ngoài việc phục vụ cung cấp dịch vụ Internet cáp quang FTTH, dịch vụ IPTV thì các tuyến cáp quang này phục vụ truyền dẫn cho trạm BTS.
Lãnh đạo Tổng công ty FPTTelecom cho biết sẵn sàng nhận cán bộ có năng lực từ EVNTelecom và sẽ bố trí chức vụ tương đương. Tuy nhiên nếu không làm được việc thì cũng buộc phải cho thôi việc.
Chính phủ yêu cầu đến năm 2020 thì mỗi dịch vụ viễn thông phải có ít nhất 3 nhà cung cấp có thị phần gần ngang bằng nhau để tạo thế chân vạc. EVNTelecom đã bàn giao cho Viettel nên thị trường Internet chỉ còn 3 nhà cung cấp chính là FPTTelecom, Viettel, VNPT.
Tập đoàn VNPT đang lo sợ sự bành trướng của Tập đoàn Viettel, nếu như VNPT cổ phần mạng Mobiphone thì VNPT không còn là đối thủ của Viettel. Bên cạnh đó, Mobifone đem lại 50% lợi nhuận của Tập đoàn VNPT và mất Mobifone thì VNPT lấy gì báo thành tích với Chính phủ. Tập đoàn VNPT sáp nhập hai nhà mạng VinaPhone và Mobifone vừa để giải quyết bài toán chống chọi ý định thâu tóm thị trường của Viettel, vừa chia đều thu nhập cho CBCNV VNPT. Do vậy để có 3 nhà mạng di động có thị phần ngang bằng thì sứ mạnh này được giao phó cho FPTTelecom.
Lĩnh vực viễn thông là mối nhục quá lớn đối với Tập đoàn EVN. Để được Tập đoàn Viettel tiếp nhận EVNTelecom, Tập đoàn EVN phải cho Tập đoàn Viettel sử dụng cột điện treo cáp miễn phí trong thời hạn 30 năm. Do vậy Tập đoàn Viettel mới triển khai cung cấp dịch vụ truyền hình cáp trong năm 2012.
Tập đoàn Viettel với lợi thế hệ thống cáp quang rộng khắp để truyền dẫn tín hiệu truyền hình cáp, các phòng máy BTS sử dụng lắp đặt thiết bị truyền hình cáp, sử dụng cột điện của điện lực để treo cáp. Do vậy Tập đoàn Viettel sẽ cung cấp gói cước dịch vụ truyền hình cáp tương đương thậm chí còn hơn các nhà cung cấp dịch vụ khác nhưng chỉ có giá 30 ngàn đồng.
Lãnh đạo Tập đoàn EVN chuyên trách công tác viễn thông Đinh Quang Tri không những yếu kém trong điều hành lĩnh vực viễn thông mà còn yếu kém trong điều hành các lĩnh vực khác như điều hành Công ty CP tài chính Điện lực.
Công ty CP Tài chính Điện lực được sự ưu đải của Tập đoàn Điện lực Việt Nam như: độc quyền IPO khi các đơn vị trực thuộc Tập đoàn EVN huy động vốn qua kênh thị trường chứng khoán, đuợc Tập đoàn EVN cho vay vốn để đầu cơ cổ phiếu. Nhờ vậy tài sản của Công ty CP Tài chính Điện lực tăng rất nhanh đạt 26.000 tỷ sau 3 năm đi vào hoạt động, giá trị tài sản gấp hơn 10 lần vốn điều lệ. Đặt niềm tin vào Chủ tịch HĐQT Đinh Quang Tri, nhiều lãnh đạo Điện lực đã vay ngân hàng đầu tư thu gom cổ phiếu Công ty CP Tài chính Điện lực với giá 16.000 đồng/CP. Tuy nhiên sau 3 năm đi vào hoạt động, cổ tức Công ty CP Tài chính Điện lực trả chỉ bằng ½ lãi suất ngân hàng, giá cổ phiếu chỉ còn 4.000 đồng/CP. Công ty CP Tài chính Điện lực cũng tương tự như Công ty EVNTelecom hoạt động chủ yếu nhờ vốn vay và cũng có nguy cơ phá sản như EVNTelecom.
Cổ phiếu Công ty CP Tài chính Điện lực xuống thấp, lãnh đạo Điện lực đã gom cổ phiếu không thể bán tháo cổ phiếu được mặc dù phải trả lãi lớn cho các khoản vay ngân hàng. Và để bù lại các khoản thua lỗ đã đầu tư, lãnh đạo Điện lực phải tham ô. Do vậy Tập đoàn EVN càng thua lỗ và cổ phiếu các đơn vị thuộc Tập đoàn EVN càng rớt xuống thì cổ phiếu Công ty CP tài chính Điện lực càng rớt thê thảm. Như vậy do quản lý yếu kém đã đẩy Tập đoàn EVN vào vòng luẩn quẩn.
Tư duy độc quyền của lãnh đạo Tập đoàn EVN thể hiện trong mọi hoạt động và nhất là lĩnh vực vốn đầu tư. Tất cả nguồn vốn ưu đải ODA, vốn vay nước ngoài đều tập trung về Tập đoàn EVN để các đơn vị trực thuộc EVN phải chạy chọt được đầu tư. Do vậy khi các đơn vị trực thuộc EVN đã được Tập đoàn EVN đầu tư thì tìm mọi cách nhét cho hết đồng vốn này mà không cần hiệu quả. Và đây chính là nguyên nhân Tập đoàn EVN đầu tư gần 50.000 tỷ đồng. Tuy nhiên, tổng lợi nhuận thu về khoảng 540 tỷ, đạt tỷ lệ lợi nhuận trên vốn đầu tư chỉ hơn 1% chỉ bằng 1/14 lần khi Tập đoàn EVN gửi số tiền này vào ngân hàng.
Nếu như các nguồn vốn ODA này, các khoản tín dụng này Tập đoàn EVN phân bổ cho các đơn vị trực thuộc và các đơn vị này chịu trách nhiệm phải trả. Như thế các đơn vị khi đầu tư phải tính hiệu quả đầu tư để có thể trả được nợ. Nhưng ở đây đồng vốn là tiền đầu tư của Tập đoàn EVN, có lãi thì trả còn lỗ cũng chẳng sao. Trong khi đó, các đơn vị thuộc Tập đoàn EVN phải vay ngân hàng lãi suất cao nhưng đầu tư vẫn có lãi.
Năm 2008, Tập đoàn EVN thu được 18.000 tỷ sau khi tăng giá điện và số tiền này phục vụ cho việc đầu tư viễn thông, tài chính, bất động sản. Trương Duy Sơn Chủ tịch HĐTV Công ty Chứng khoán Hà Thành nguyên là Trưởng Văn phòng đại diện của Công ty Điện lực 3 tại Hà Nội và Công ty Điện lực 3, Công ty TNHH MTV Điện lực Đà Nẵng, Tổng công ty CP Điện lực Khánh Hòa đã bị Trương Duy Sơn lừa bỏ vốn vào Công ty Chứng khoán Hà Thành. Trương Duy Sơn ôm cả 100 tỷ bỏ chạy vậy mất đồng vốn nhà nước tại Công ty Chứng khoán Hà Thành ai là người phải chịu trách nhiệm.
Lĩnh vực kinh doanh bất động sản có thể giàu đột biến. Tập đoàn EVN với lợi thế những miếng đất vàng do các đơn vị trong ngành điện sở hữu, các Tổng công ty Điện lực sở hữu các miếng đất vàng. Do vậy từ Tập đoàn EVN cho đến các Tổng công ty Điện thi nhau thành lập công ty kinh doanh bất động sản, một số lãnh đạo Tập đoàn EVN và lãnh đạo tại các Tổng công ty Điện lực xin chuyển qua kinh doanh bất động sản. Tuy nhiên các công ty bất động sản Điện lực làm ăn bê bết có nguy cơ phá sản.
Số tiền Tập đoàn EVN đầu tư không hiệu quả vào các công ty con và công ty liên kết là 50.000 tỷ, số tiền đầu tư vào viễn thông hơn 30.000 tỷ, số tiền đầu tư vào chứng khoán và tài chính hơn 20.000 tỷ. Như vậy số tiền đầu này nếu đầu tư cho nguồn điện phải được 4.000 MW tương đương với 100 nhà máy điện trung bình. Nếu như lãnh đạo Tập đoàn EVN đứng đầu là Chủ tịch Đào Văn Hưng sử dụng số tiền này thành lập tổng công ty phát điện thì từ tổng công ty này sẽ sinh ra các tổng công ty phát điện khác thì lo gì thiếu điện.
Trong các năm 2005, 2006 và 2007, lãi suất ngân hàng thấp, đầu tư vào nguồn điện đạt lợi nhuận cao. Do vậy các đơn vị thi nhau đầu tư nguồn điện, khi đó Chủ tịch Đào Văn Hưng sợ dư công suất nguồn điện nên rất mừng khi Chính phủ cấp phép cho các nhà máy thép, nhà máy xi măng. Thời gian này công suất nguồn điện dư các Tổng công ty Điện lực cũng như Công ty Điện lực được giao sản lượng điện, các Công ty Điện lực phải o bế các nhà máy có công suất lớn và rất sợ các nhà máy giảm thời gian hoạt động sẽ giảm sản lượng. Nhà máy có công suất tiêu thụ cao vừa tăng sản lượng cho các Công ty Điện lực lại giảm tổn hao điện năng. Bên cạnh đó nhà máy phát điện lợi nhuận cao nên thương thảo bán điện với Tập đoàn EVN bán điện trong thời gian dài với giá rất thấp.
Lãnh đạo EVN có năng lực yếu kém nên không thể đàm phán vay vốn tín dụng. Bởi vậy nhiều nhà máy điện của EVN được giao cho cho nhà thầu Trung Quốc thi công để nhà thầu Trung Quốc lo vốn tín dụng và nhà thầu Trung Quốc bỏ thầu cao hơn 100 triệu USD so với nhà máy phát điện của PVN có cùng công suất. Tuy thế nhà thầu Trung Quốc thi công kéo dài để đảm bảo công ăn việc làm cho công nhân Trung Quốc, lại vừa để Tập đoàn EVN thiếu điện phải mua điện dư thừa của Trung Quốc với giá cao.
Nhà máy điện do nhà thầu Trung Quốc thi công chậm tiến độ từ hai đến ba năm nên thiếu điện, thiếu điện thì EVN lại bị Trung Quốc ép phải mua điện giá cao nên lợi nhuận thấp, lợi nhuận thấp thì khó vay vốn nên giao cho nhà thầu Trung Quốc thi công để nhà thầu Trung Quốc bảo lãnh cho vay vốn. Do vậy lợi nhuận của Tập đoàn EVN đã chảy qua Trung Quốc và Trung Quốc lấy tiền lợi nhuận thu được từ EVN để đầu tư các nhà máy bán điện cho EVN, mở các công ty thi công các nhà máy phát điện của EVN để tạo công ăn việc làm cho công nhân Trung Quốc. Tuy nhiên khi EVNTelecom lỗ thì nhân dân phải gánh lỗ cho EVN.
Trường hợp Tập đoàn EVN mua thiết bị mạng CDMA của nhà thầu Trung Quốc cũng tương tự Tập đoàn EVN giao cho Trung Quốc thi công các nhà máy điện. Mạng CDMA 450 MHz Trung Quốc đang tháo bỏ, trên thế giới công nghệ này đã lạc hậu và cũng được các nhà mạng tháo bỏ nhưng nhà thầu Trung Quốc vẫn bán được cho EVN với giá hời. Tập đoàn Viettel chi phí trung bình cho thiết bị mỗi trạm BTS là 300 triệu và Viettel vẫn mua thiết bị trả chậm. Thế nhưng nhà thầu Trung Quốc bán cho EVN thiết bị BTS của mỗi trạm là 1 tỷ. Nhà thầu Trung Quốc bán được thiết bị mạng CDMA 450 MHz cho Tập đoàn EVN rồi tiếp tục ép Tập đoàn EVN mua thiết bị đầu cuối mạng CDMA giá cao, bởi vì không có ai sản xuất thiết bị đầu cuối CDMA 450 MHz.
Trước đây VNPT độc quyền cung cấp viễn thông và giá cước do VNPT trình lên được lý giải là phải tính chi phí lãi vay, chi phí khấu hao tài sản, chi phí thường xuyên, chi phí nhân công, chi phí quản lý. Tuy giá cước VNPT trình lên rất cao nhưng các cấp có thẩm quyền không biết thẩm định thế nào và cứ ký đại. Tuy nhiên khi Viettel tham gia thị trường viễn thông từ vốn liếng ban đầu vài chục triệu đô nhưng sau 10 năm đi vào hoạt động doanh thu đạt 120.000 tỷ mỗi năm, lợi nhuận mỗi năm đạt 20.000 tỷ nhưng giá cước do Viettel cung cấp giảm xuống gấp nhiều lần so với thời kỳ VNPT đang độc quyền.
Nhìn Tập đoàn VNPT thời kỳ còn độc quyền rồi nhìn qua Tập đoàn EVN hiện nay không khác gì nhau. Giá điện là do Tập đoàn EVN tính toán rồi đưa lên, còn các ban ngành liên quan chỉ tính tác động của giá điện đối với các mặt hàng khác, tác động của giá điện đối với lạm phát. Nếu không cho EVN tăng giá điện thì EVN báo lỗ là do chính sách và các cấp thẩm quyền cũng nói EVN lỗ là do chính sách sẽ tìm phương án bù đắp cho EVN.
Tuy Tổng giám đốc Phạm Lê Thanh tuy không liên quan đến đầu tư ngoài ngành của Tập đoàn EVN. Đầu tư của EVN vào viễn thông, chứng khoán, ngân hàng, bất động sản, tài chính thì Phó Tổng Đinh Quang Tri đều nhận chỉ thị trực tiếp từ Chủ tịch Đào Văn Hưng. Trong tất cả các cuộc họp, hội thảo viễn thông thì Tổng giám đốc Phạm Lê Thanh không tham gia. Tuy nhiên Tổng giám đốc Phạm Lê Thanh vẫn bị trách nhiệm biết nhưng làm ngơ và để cho cấp dưới làm bậy.
Do vậy yếu kém ở đây không phải chỉ mình Chủ tịch Đào Văn Hưng người đáng được đem xử tử hình. Nhưng cán bộ cấp dưới của Chủ tịch Đào Văn Hưng như Đinh Quang Tri… cũng phải lĩnh án phạt ít nhất cũng tù chung thân.

Truyền đơn xuất hiện tại Sài gòn hôm Thứ Bảy 24-03-2012


OntheNet

Hôm nay, thứ Bẩy 24-03-2012 người ta đã thấy xuất hiện tại vài nơi khác nhau trong thành phố Saigon, những tờ truyền đơn được ký tên bởi TUỔI TRẺ ĐÁP LỜI SÔNG NÚI với nội dung kêu gọi bà con hãy đứng dậy noi gương Đoàn văn Vươn .
Các nơi thấy có truyền đơn là :
1/ Công viên Dinh Độc Lập
2/ Công viên Nguyễn Thị Minh Khai
3/ Đường Trương Định (công viên Tao Đàn)
4/ Đường Nguyễn Bỉnh Khiêm …. và vài nơi khác nữa
Chúng tôi xin kính chuyển đến quý vị những hình ảnh ghi nhận được tại Saigon.

Trong những ngày qua dư luận xôn xao về những vụ xuống đường của dân oan tại 3 thành phố lớn: Hà Nội, Saigon và Đà Nẵng trong 2 ngày 26-03 và 27-03 tới đây với lời kêu gọi của các Cựu Chiến Binh VC.
Nhóm phóng viên Diễn Đàn Hội Luận Phỏng vấn Hiện Tình Việt Nam tường trình từ Saigon !
Theo: DienDanCTM.

Vỡ đập thuỷ điện Sông Tranh 2: nguy cơ rình rập?

Lê Quốc Trinh, kỹ sư cơ khí – Boxitvn
Canada
Cả tuần nay nín thở theo dõi tin tức về chuyện nứt nẻ của đập thuỷ điện Sông Tranh 2 (Quảng Nam), tôi cảm thấy có chuyện gì bất ổn giấu giếm bên trong công trình đồ sộ tốn kém, nhưng chứa đầy nhiều nguy cơ cho dân chúng miền Trung sống dưới hạ lưu.
Trong khi chờ đợi báo cáo chính thức của Nhà Nước, tôi xin mạn phép nêu lên đây vài điểm quan ngại của một kỹ sư cơ khí sống và làm việc trong công nghiệp xây dựng Bắc Mỹ. Theo thông tin sơ khởi tôi lượm lặt được từ nhiều nguồn trên báo Mạng trong nước, đập thuỷ điện Sông Tranh 2 do cty Nhà Nước EVN đứng ra chủ trì xây dựng gần làng Trà My tỉnh Quảng Nam, có sức chứa gần 730 triệu mét khối nước, con đập chính, nơi thoát nước chứa nhiều tổ máy phát điện, có chiều cao 96m, dài 640m là nơi phát hiện nhiều vết nứt quan trọng từ mấy tuần qua. Quan sát bức ảnh chụp tại chỗ của đoàn thanh tra cho thấy hai chỗ nước chảy liên tục xối xả như suối ở hai bên thân đập chính, và không xa lắm vài vết nứt xuất hiện nước phun lên thành vòi cao hơn cả thước. Bao nhiêu hình ảnh đó khiến tôi càng thêm lo ngại cho số phận của hàng chục ngàn hộ dân vùng hạ lưu, nếu đại hoạ vỡ đập xảy ra. Tôi xin nêu ra đây vài nhận xét có tính khoa học kỹ thuật tổng quát:

1)- Ở vài chỗ, nước phun lên thành vòi cao cả thước, chứng tỏ áp suất nước rất cao, có nghĩa là vết nứt nẻ đang lan dần xuống sâu (càng sâu thì áp lực Archimede càng mạnh). Với áp suất cả trăm psi (lb/in2) làm sao mà hoá chất ximăng nào có thể trám từ bên ngoài chịu đựng cho thấu?
2)- Nước chảy ào ạt thành suối (hơn 30 lít mỗi giây), tính ra thành hơn 400 gallon US mỗi phút, hay108.000 lít mỗi giờ, hai con suối cho lưu lượng gấp đôi. Có thể dửng dưng với hiện tượng này được không? Có thể duy trì tình trạng này trong suốt mấy chục năm ròng không? Chưa nói nước chảy xuyên qua thân khối bêtông tàn phá cấu trúc ximăng, làm rỉ sét sắt thép, rãnh nứt càng ngày càng lan rộng ra … thì nguy cơ vỡ đập trong tương lai chắc không còn là ảo tưởng nữa rồi!
3)- Phương pháp dùng máy khoan đục lỗ tròn để chận vết nứt lan toả thêm, theo thiển ý, có lẽ không mấy hiệu nghiệm. Tôi là kỹ sư cơ khí đã từng sử dụng phương pháp này để sửa chữa những lò nung quặng trong kỹ nghệ luyện kim (đường kính lò 4m, dài 30m) khi vết nứt nẻ xuất hiện, lỗ khoan xuyên qua lớp thép dày 15mm chính là để giải toả sự ức chế (stress, contrainte) bên trong kim loại, không cho nó tiếp tục rạn nứt thêm. Kính chắn gió của xe hơi bị sỏi đá va chạm rạn nứt cũng thường được chữa khẩn cấp bằng phương pháp khoan lỗ nhỏ này. Nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời để tránh nguy cơ đổ vỡ trước mắt. Đập thuỷ điện là một khối bêtông cốt sắt dày cả chục thước, làm sao khoan xuyên qua bề dầy đó để giảm stress cho được. Khó hiểu thật!
4)- Nếu nhà thầu thật tình muốn trám bịt lỗ rò, thì có lẽ phương án hiệu quả nhất là cho thợ lặn mang đủ thiết bị an toàn và dụng cụ hiện đại, lặn sâu bên trong hồ nước rồi trám (ximăng epoxy hay geomembrane, chẳng hạn) ngay những vết nứt (nếu phát hiện được) phía thượng lưu. Bởi vì áp suất nước bắt nguồn từ bên trong hồ chứa. Đây mới chỉ là ý tưởng cấp thời của người làm cơ khí, thiết tưởng kỹ sư công chánh ở VN biết rõ hơn tôi nhiều, họ có thể cung cấp thêm nhiều dữ liệu và phương án tu sửa hiệu quả nhất. Tôi tin vậy.
Trong khi chờ đợi các chuyên gia trong nước cho ý kiến tôi chỉ muốn nêu lên vài nhận xét tổng quát để chia sẻ nỗi lo âu với người dân trong nước, tuyệt nhiên không dám “múa rìu qua mắt thợ”. Lại sực nhớ đến “đường hầm Thủ Thiêm” mới khai trương hồi cuối năm 2011, cũng từng bị phát hiện thấm nước trước và sau khi hạ thuỷ hợp long (2010), tôi đành chắp tay cầu nguyện Trời Phật phù hộ cho người dân VN tai qua nạn khỏi.
Ngoài ra, nếu các chuyên gia trong nước đánh giá sự cố nghiêm trọng, thì tôi đề nghị Nhà Nước nên ban hành lệnh sơ tán khẩn cấp những làng mạc, huyện xã và hộ dân dưới hạ lưu và nằm trong vòng ảnh hưởng, để tránh tổn thất nhân mạng khi đại hoạ xảy ra.
23/03/2012
L. Q. T.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
Phụ lục:

Hiện tượng thấm ở đập thủy điện sông Tranh là không được phép

(Dân trí) – Theo đoàn kiểm tra, đập thủy điện sông Tranh 2 vẫn đảm bảo an toàn, kể cả sau khi có một số trận động đất kích thích trong thời gian vừa qua. Tuy nhiên, hiện tượng thấm xuất hiện ở vị trí khe co ở hạ lưu đập như hiện nay là không được phép.
clip_image001
Hiện tượng thấm xuất hiện ở vị trí khe co ở hạ lưu đập như hiện nay là không được phép
Lan Hương (Dan Tri – 22/03/2012)

Đập thuỷ điện Sông Tranh 2 Qua hai cửa nghiệm thu vẫn rò rỉ

SGTT.VN – Đập dâng thuỷ điện Sông Tranh 2 đã được hội đồng nghiệm thu cấp tập đoàn Điện lực Việt Nam nghiệm thu vào ngày 13.10.2011 và tích nước đến mức dâng bình thường tại cao trình 175m vào đầu tháng 11.2011. Sau đó, hội đồng Nghiệm thu nhà nước các công trình xây dựng đã kiểm tra và đánh giá đập đảm bảo an toàn, chất lượng (thông báo số 77/TB-HĐNTNN ngày 28.11.2011).
Tại các vị trí công nhân thi công trám, bịt ở phía hạ lưu đập chính thuỷ điện Sông Tranh 2, từng dòng nước tiếp tục bắn ra thành “vòi rồng” với cường độ mạnh.
Lỗi từ “chủ đến tớ”
Ngày 21.3, đoàn công tác của cục Giám định nhà nước về chất lượng công trình xây dựng (bộ Xây dựng) đã về kiểm tra và đưa ra kết luận ban đầu: Rò rỉ nước ở đập chính thuỷ điện này là do lỗi thiết kế “quên” lắp ống dẫn thoát nước.
TS Bùi Trung Dung, phó cục trưởng cục Giám định nhà nước về chất lượng các công trình xây dựng, trưởng đoàn công tác, cho rằng: “Để xảy ra rò rỉ ở đập thuỷ điện Sông Tranh 2 là lỗi từ “chủ đến tớ”. Khuyết điểm từ khâu quản lý của chủ đầu tư đến lỗi trong khâu thiết kế, thi công, tư vấn giám sát cho đến vận hành công trình”.
Theo TS Dung, nguyên nhân nước thấm chảy ra ngoài thân đập là do không có đường ống thu gom nước thấm phía bên rãnh trái trong hầm. Đây lại là đập không có màng chống thấm mặt đập phía thượng lưu, nên nước đọng trong rãnh này, ngấm qua khe co dãn trên thân đập phía hạ lưu và chảy ra ngoài.
Tuy nhiên, phía chủ đầu tư, ông Trần Văn Hải, giám đốc ban quản lý dự án thuỷ điện 3, thì phân bua: “Hệ thống thông nước trong đập có thể bị tắc nên nước không vào được các hành lang gom nước”.
Trước hai cách giải thích này, ông Nguyễn Ngọc Quang, phó chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam, lắc đầu: “Chủ đầu tư thì nói do “tắc” ống còn cục Giám định thì khẳng định do thiết kế quên lắp ống dẫn thoát nước”. Ông Quang đề nghị tập đoàn Điện lực Việt Nam cần “trả lời rõ ràng, minh bạch bằng văn bản về chất lượng, an toàn của con đập cho chính quyền địa phương cùng người dân được rõ”.
Mâu thuẫn với chính mình
clip_image003 Nước chảy xuyên qua thân đập với cường độ mạnh như dòng suối. Ảnh: Thanh Trà
Chiều 22.3, ông Phạm Ngọc Sinh, phó giám đốc sở Khoa học và công nghệ Quảng Nam, bức xúc: “Với tầm công trình có vốn đầu tư lên đến hơn 5.000 tỉ đồng, quy mô lớn vào bậc nhất miền Trung và là công trình trọng điểm quốc gia, thế nhưng đã nghiệm thu, đưa vào hoạt động rồi mà giờ đây nói là lỗi thiết kế, thiếu ống thoát thu gom nước là khó thể tin nổi”.
Theo ông Sinh, lạ lùng nhất là cục Giám định nhà nước từng là thành viên của hội đồng Nghiệm thu nhà nước về chất lượng các công trình xây dựng đã tham gia nghiệm thu, đánh giá tốt đập thuỷ điện Sông Tranh 2 hồi năm ngoái. Nay qua hiện tượng rò rỉ, cơ quan này lại được cử vào địa phương kiểm tra, đánh giá phát hiện ra là lỗi thiết kế thì thật oái ăm!
Nhiều lãnh đạo sở, ngành tỉnh Quảng Nam đề xuất, tỉnh cần mời chuyên gia độc lập, chẳng hạn như các chuyên gia của liên hiệp Các hội khoa học và kỹ thuật Việt Nam về đây đánh giá hiện tượng rò rỉ nước ở đập thuỷ điện Sông Tranh 2, thì mới có thể khách quan.
Bí thư Tỉnh uỷ Quảng Nam, ông Nguyễn Đức Hải yêu cầu: “Trong khi chờ đợi kết luận chính thức về nguyên nhân gây rò rỉ đập, có thể hạ bớt mực nước hồ chứa thuỷ điện Sông Tranh 2, tạm dừng vận hành nhà máy một thời gian để xử lý căn cơ vết nứt. Nếu để đến mùa mưa lũ thì thật nguy hiểm”.
bài và ảnh: Minh Đức
Khó sai trong thiết kế Sai sót trong thiết kế là khó bởi mọi thứ thể hiện trên bản vẽ và phải qua bao nhiêu lần thi công, xem xét, nghiệm thu… mới xong. Do đó, sai sót chủ yếu ở đây là vấn đề thi công có những sai lầm. Việc để sáu khe nhiệt bị chảy nước ra ngoài là không đúng. Bởi theo thiết kế nước không bao giờ được chảy ra ngoài. Để sự cố này kéo dài một năm rồi là quá nguy hiểm. Làm chắp vá sẽ còn nguy hiểm hơn. Nếu thấm lâu làm xấu trong lòng đập, xói, gỉ sắt, gây kẽ nứt và ngày càng to dần, nguy hiểm cho đập và cho người dân vùng hạ lưu thuỷ điện.
GS.TS Ngô Đình Tuấn (Chủ tịch Hội đồng Khoa học
viện Tài nguyên nước và môi trường Đông Nam Á) – L.Hà ghi
Không an toàn nền móng, thiết kế và xây dựng
Một công trình quan trọng như đập chứa nước mà chỉ thiết kế và xây dựng để chịu được động đất cấp 7 là không chấp nhận được. Tuy vậy, lỗi lớn nhất của đập Sông Tranh 2 là đã đặt không đúng vị trí. Ở vị trí hiện tại của đập Sông Tranh 2 không được đặt bất cứ một công trình quan trọng nào vì mấy lý do.
Thứ nhất, căn cứ trên tài liệu từ hàng không của Mỹ, có thể thấy huyện Trà My nằm trọn trong vùng dị thường từ hàng không với cường độ rất lớn. Các dữ liệu về dự báo chấn tâm động đất ở Việt Nam cũng đã ghi nhận: chấn tâm động đất trên huyện Trà My có vị trí rất gần thân đập Sông Tranh 2.
Thứ hai, nhiều bức ảnh chụp vùng sụt đất do động đất đầu năm 2012 cho thấy đây là nham thạch của một họng núi lửa trẻ. Chúng là dăm, cuội dung nham núi lửa bị phong hoá tại chỗ thành sét – cao lanh màu đỏ nâu lẫn nhiều dăm, cuội, đá ong và quặng nhiều thành phần (sắt, titan, zircon, sulphua đa kim). Theo kinh nghiệm của chúng tôi, nơi đây chắc chắn là giao điểm của nhiều đứt gãy kiến tạo. Nếu tìm kỹ, còn tìm thêm được nhiều đứt gãy nữa tại đây…
Chúng tôi nghi ngờ là do hiện tượng động đất liên tục vừa qua ở Trà My đã làm om thân đập. Và tại các nơi đập đè lên các đứt gãy đã phát sinh khe nứt lớn làm nước bị rò rỉ. Cho nên, có thể nói đập thuỷ điện Sông Tranh 2 không an toàn cả về nền móng, thiết kế và xây dựng.
TS Lê Huy Y (Tổng hội Địa chất Việt Nam)
Nhiều ngày qua, dư luận cả nước “sốt” trước thông tin thân đập thủy điện Sông Tranh 2 (Bắc Trà My, Quảng Nam) nước phun như… suối. Con đập bê tông cao 96m, dài 640m ngăn hơn 730 triệu mét khối nước bị thấm chảy như quả bom nước khổng lồ treo lơ lửng trên đầu hàng vạn người dân khiến cả chính quyền và người dân mất ăn mất ngủ.
Hồi tháng 11-2011, người dân nơi đây đã một phen hú vía khi tại Bắc Trà My liên tục xảy ra các đợt động đất kích thích do tích nước hồ chứa thủy điện Sông Tranh 2 gây ra. Rồi sau đó, đoàn công tác của Viện Khoa học Công nghệ và Viện Vật lý địa cầu khảo sát và đề nghị lắp đặt trạm quan trắc động đất tại đây nhưng từ đó đến nay, đã hơn 4 tháng trôi qua, máy quan trắc thì không thấy, chỉ thấy những trận dư chấn kéo dài làm tăng thêm nỗi lo vỡ đập.
Giữa tháng 3-2012, người dân phát hiện trên thân đập thủy điện Sông Tranh 2 xuất hiện nhiều vết nứt, nước phun ra xối xả, liền cấp báo với chính quyền. Sau khi khảo sát, chính quyền và cả người dân đều giật mình khi liên hệ những vết nứt này với những trận động đất trước đó.
Nguyên Khôi (Sài Gòn giải phóng – 22/03/2012)
Được đăng bởi bauxitevn

Thư gửi ông Husák

Václav Havel
Phạm Nguyên Trường dịch – Boxitvn
Phần 1
Lời người dịch:
Bản dịch được thực hiện nhân giỗ bách nhật Vaslav Havel (5/10/1936-18/12/2011).
Đây là bức thư được Vasclav Havel viết vào tháng 4 năm 1975 để gửi cho ông Gustav Husák, lúc đó đang làm Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Tiệp Khắc và cũng là tuyên bố công khai đầu tiên của Havel kể từ ngày ông bị đưa vào sổ đen vào năm 1969.
Kính thưa tiến sĩ Husák!
Trong các công sở và nhà máy của chúng ta công việc đang chạy đều, kỷ luật được giữ vững. Sự cố gắng của đồng bào chúng ta đang tạo ra những kết quả nhìn thấy được trong sự gia tăng một cách chậm chạp mức sống: dân chúng xây nhà, mua ô tô, sinh con đẻ cái, giải trí và vui sống.

Đương nhiên là tất cả những chuyện đó hầu như không phải là tiêu chí đánh giá thành công hay thất bại của những chính sách của ông. Sau mỗi chấn động xã hội, cuối cùng bao giờ người dân cũng phải quay về với công việc thường ngày của họ, vì lí do đơn giản là họ muốn sống; nói cho cùng, họ làm thế là vì quyền lợi của chính mình, chứ không phải vì quyền lợi của nhóm lãnh tụ này hay nhóm lãnh tụ kia.
Nhưng nhân dân không chỉ làm việc, mua bán và vui sống. Họ làm nhiều hơn thế: họ cam kết thực hiện nhiều chỉ tiêu khác nhau và sau đó thì hoàn thành và hoàn thành vượt mức, từng người đi bầu và sau đó thống nhất lựa chọn những ứng viên mà người ta đưa ra cho họ, họ là những thành viên tích cực trong những tổ chức chính trị khác nhau, họ tham gia những cuộc mít tinh và những cuộc biểu tình tuần hành, họ tuyên bố ủng hộ tất cả những gì mà họ được cho là phải ủng hộ. Trên khắp đất nước này, không ai thấy bất cứ biểu hiện bất đồng quan điểm nào trong những việc chính phủ làm.
Dĩ nhiên là chẳng cần phải nhắc lại những sự kiện này làm gì. Vì vậy mà người ta có thể hỏi một cách nghiêm túc là liệu tất cả những điều đó có khẳng định rằng các ông đã giải quyết được những nhiệm vụ mà nhóm của mình tự đặt ra hay không – tức là nhiệm vụ thu phục sự ủng hộ của nhân dân và củng cố tình hình trong nước.
Câu trả lời phụ thuộc vào cách hiểu của chúng ta về củng cố.
Nếu chỉ dùng những số liệu thống kê về sự phục hồi trong những lĩnh vực khác nhau, nếu chỉ dùng những tuyên bố chính thức và báo cáo của công an về sự tham gia chính trị, v.v. thì chúng ta khó có thể nghi ngờ rằng tình hình trong nước đã được củng cố.
Nhưng nếu chúng ta coi củng cố là một cái gì đó lớn hơn, là não trạng thật sự của xã hội thì sao? Giả sử chúng ta bắt đầu tìm hiểu những nhân tố có tính bền vững hơn, có thể là tinh tế hơn và khó đo lường hơn, nhưng quan trọng hơn, thí dụ như người ta, những cá nhân cụ thể, thấy gì đằng sau những con số đó? Giả sử chúng ta hỏi, đấy là nói thí dụ thế chúng ta đã làm được gì cho sự hồi sinh của xã hội về mặt đạo đức và tinh thần, đã làm được gì cho sự gia tăng những giá trị nhân bản, cho con người ngày càng có phẩm giá hơn, có chỗ đứng xác thực và tự do thật sự trong thế giới này? Chúng ta sẽ thấy gì khi không để ý tới những biểu hiện bên ngoài mà tập trung chú ý vào nhân quả bên trong, tập trung chú ý vào những mối liên hệ và ý nghĩa, nói ngắn, tập trung chú ý vào bình diện mờ ảo hơn, nơi những biểu hiện đó có thể có giá trị nhân bản thật sự? Lúc đó chúng ta có thể nói rằng xã hội chúng ta đã được “củng cố” hay chưa?
Tôi xin liều mạng trả lời rằng chưa; rằng mặc dù những sự kiện bên ngoài có vẻ khẳng định nhưng bên trong, xã hội của chúng ta còn lâu mới là xã hội được củng cố, ngược lại, xã hội đang rơi vào một cuộc khủng hoảng nguy hiểm hơn, trên một số lĩnh vực còn nguy hiểm hơn bất kì cuộc khủng hoảng nào trong lịch sử cận đại nữa.
Tôi sẽ cố gắng chứng minh điều khẳng định này.
Câu hỏi quan trọng nhất là: Tại sao trên thực tế người ta lại hành động như thế? Tại sao người ta lại làm tất cả những việc mà nếu gộp chung lại thì sẽ tạo ra hình ảnh ấn tượng của một xã hội thống nhất, hoàn toàn ủng hộ chính phủ? Đối với một người quan sát không có định kiến trước thì câu trả lời, theo tôi, sẽ là: Họ làm thế vì sợ.
Vì sợ mất việc làm, thầy giáo phải dạy những điều mà họ không tin; lo lắng cho tương lai, học trò nhắc lại những điều thầy giáo nói; vì sợ không được học tiếp, thanh niên phải vào Đoàn và tham gia mọi hoạt động cần thiết; sợ rằng trong hệ thống theo dõi chính trị quái gở này con cái sẽ không được đi học làm cho bố mẹ phải nhận đủ thứ trách nhiệm và “tự nguyên” tham gia mọi việc mà người ta yêu cầu. Sợ rằng không đi bầu cử sẽ gặp rắc rối làm cho mọi người đều đi bầu, đều bỏ cho ứng viên do đảng cử và giả vờ rằng đấy là những cuộc bầu cử thật sự; sợ cho cuộc sống của mình, địa vị của mình hay tương lai của mình cho nên người ta đi dự họp, biểu quyết thông qua mọi nghị quyết mà họ phải thông qua hay chí ít là im lặng; vì sợ mà họ phải làm những việc nhục nhã là tự phê bình và sám hối và điền vào không biết bao nhiêu là bảng thăm dò ý kiến khác nhau; vì sợ có kẻ nào đó sẽ báo cáo lên trên làm cho họ không dám nói ở chỗ công khai, thậm chí cả trong chốn riêng tư, ý kiến cá nhân. Vì sợ những khó khăn về tài chính và muốn cải thiện điều kiện sống của mình cũng như lấy lòng cấp trên, người ta phải kí tên vào những “cam kết hoàn thành nhiệm vụ”; thực ra, đấy cũng là động cơ thúc đẩy người ta thành lập những tổ, đội lao động xã hội chủ nghĩa mà ai cũng biết rằng mục đích là để báo cáo lên cấp trên mà thôi. Sợ hãi làm người ta phải tham gia tất cả những buổi mít tinh, biểu tình, tuần hành. Sợ sẽ không được tiếp tục làm việc đã buộc các nhà khoa học và các nghệ sĩ thể hiện lòng trung thành với những tư tưởng mà trên thực tế họ không chấp nhận, buộc họ phải những điều mà họ không đồng ý hoặc biết rõ là sai, phải tham gia những tổ chức của nhà nước hoặc làm những việc mà họ cho là chẳng có giá trị gì, hoặc làm méo mó hay xuyên tạc những công trình của chính mình. Để giữ thân, nhiều người thậm chí còn báo cáo với cấp trên rằng có người đang làm hại họ, nhưng đấy lại chính là những việc mà họ đã và đang làm nhằm hãm hại ngay những người mà họ báo cáo.
Nỗi sợ mà tôi đang nói tới đương nhiên không phải theo nghĩa tâm lý bình thường, nghĩa là không phải là một xúc cảm chính xác và rõ ràng. Đa số những người xung quanh chúng ta không run rẩy như lá cây dương: họ có bộ mặt của những công dân tự tin và tự mãn. Chúng ta quan tâm tới nỗi sợ hãi theo nghĩa sâu hơn, theo nghĩa đạo đức, nếu ông muốn nói như thế, mà cụ thể là: mỗi người, dù ít dù nhiều, đều có ý thức mang tính tập thể về mối nguy hiểm thường trực đang rình rập khắp nơi; lo lắng về cái đang bị đe dọa hay có thể bị đe dọa; quen dần với mối đe dọa đó là phần quan trọng của thế giới hiện thực; càng ngày chúng ta càng tỏ ra thản nhiên và khéo léo thích nghi với hoàn cảnh bên ngoài và coi đấy là biện pháp tự bảo vệ hữu hiệu duy nhất.
Dĩ nhiên là sợ hãi không phải là khối bê tông đúc sẵn duy nhất xây nên cơ cấu xã hội hiện nay.
Nhưng đấy là vật liệu chính, vật liệu cơ bản, không có nó thì không thể có thậm chí ngay cả cái bề mặt đồng phục, kỷ luật và nhất trí làm cơ sở cho những tài liệu chính thức khẳng định rằng có thể “củng cố” được các công việc ở trong nước.
Dĩ nhiên là sẽ xuất hiện câu hỏi: Nhân dân sợ cái gì? Sợ ra tòa? Sợ tra tấn? Sợ mất tài sản? Sợ bị trục xuất? Sợ bị hành hình? Dĩ nhiên là không. Những hình thức áp lực dã man nhất, may mắn thay, đã trở thành quá khứ – ít nhất là trong hoàn cảnh hiện nay của chúng ta. Hiện nay, việc đàn áp diễn ra một cách tinh vi hơn và có chọn lọc hơn. Và ngay cả nếu hiện nay không còn những vụ án chính trị – mọi người đều biết những biện pháp thao túng của chính quyền – thì đấy cũng chỉ là mối đe dọa có tính cách cực đoan mà thôi, trong khi mối đe dọa chính đã chuyển vào lĩnh vực của những áp lực đối với đời sống. Dĩ nhiên là cốt lõi của vấn đề vẫn không hề thay đổi.
Khủng khiếp nhất là không phải giá trị tuyệt đối của mối đe dọa mà là giá trị tương đối của nó. Vấn đề không phải là người ta mất một cái gì đó có tính khách quan mà là mất giá trị chủ quan trên bình diện đời sống, mà bình diện này lại có thang giá trị riêng. Vì thế, thí dụ, nếu hiện nay một người nào đó sợ mất cơ hội làm việc trong lĩnh vực của mình thì nỗi sợ hãi này cũng mạnh và có thể tạo ra phản ứng tương tự như bị đe dọa tịch thu tài sản trong bối cảnh khác vậy. Thực vậy, theo một nghĩa nào đó, áp lực trong đời sống còn mang tính phổ quát hơn. Vì theo nghĩa rộng nhất, không có người nào trên đất nước chúng ta mà không có điểm yếu – mỗi người đều có một thứ gì đó có thể bị mất và vì vậy mà mọi người đều sợ. Nhiều thứ có thể mất, từ những đặc quyền đặc lợi của giới cầm quyền và những cơ hội chỉ dành cho những kẻ có quyền lực – như được làm những việc yên tĩnh, thăng tiến và giành được quyền lực, được làm trong lĩnh vực chuyên môn của mình, được học hành lên cao hơn – cho đến được sống trong khuôn khổ pháp luật mà những công dân khác cũng được hưởng, chứ không phải nằm trong nhóm người thậm không được hưởng cả những bộ luật vẫn được áp dụng cho phần còn lại của xã hội, nghĩa là trở thành nạn nhân của chế độ phân biệt đối xử về mặt chính trị của nhà nước Tiệp Khắc. Vâng, mọi người đều có một cái gì đó để mất. Người lao động khiêm tốn nhất cũng có thể bị đưa xuống những công việc thấp kém và được trả lương thấp hơn. Thậm chí anh ta còn có thể bị trừng phạt nặng nề vì đã nói lên suy nghĩ của mình trong cuộc họp hay trong câu lạc bộ.
Hệ thống những kiểu áp lực nhắm vào đời sống như vậy bao trùm lên toàn bộ xã hội và lên mỗi con người sống trong đó. Đấy có thể là mối đe dọa đặc biệt, diễn ra hàng ngày, mà cũng có thể là một sự tình cờ. Đương nhiên là hệ thống đó không thể nào hoạt động hữu hiệu nếu nó không được lực lượng ngầm ẩn trong hệ thống quyền lực chống lưng – giống hệt như những hình thức áp lực tàn bạo hơn trong quá khứ. Đấy chính là lực lượng cảnh sát của nhà nước: có quyền lực vô hạn và hiện diện khắp nơi. Mạng lưới của con nhện khủng khiếp này luồn vào toàn bộ xã hội, nó cũng là nơi mà mọi nỗi sợ hãi giao nhau, đấy là bằng chứng cuối cùng và không thể chối cãi được rằng không có người công dân nào có thể hi vọng thách thức được sức mạnh của nhà nước. Và thậm chí đa phần dân chúng, trong hầu hết cuộc đời họ, không nhìn thấy mạng lưới này, không chạm vào những sợi tơ của nó, thì người công dân bình dị nhất cũng biết rằng nó vẫn tồn tại, cũng thừa nhận sự hiện diện lặng lẽ của nó ở mọi nơi và mọi thời điểm và hành động một cách phù hợp – nghĩa là hành động sao cho những cái tai và con mắt bí mật này coi mình là người vô tội. Và anh ta hiểu rất rõ rằng vì sao anh ta phải làm thế. Vì con nhện này có thể can thiệp vào cuộc sống của người ta mà không cần cắn thẳng vào người đó. Hoàn toàn không cần thẩm vấn, không cần bắt giam, không cần đưa ra tòa hay kết án. Vì người lãnh đạo của anh ta cũng bị dính vào mạng lưới đó, và trên mỗi nấc thang, nơi quyết định số phận của anh ta, bao giờ cũng có những kẻ đang hợp tác hay bắt buộc phải hợp tác với cảnh sát. Do đó, sự kiện là cảnh sát có thể can thiệp vào cuộc sống của người ta tại bất cứ thời điểm nào, nhưng đương sự không có cơ hội phản đối, đã tước đoạt ngay tính tự nhiên và tính xác thực của đời sống của người đó và biến cuộc sống thành lối sống đạo đức giả đến suốt cuộc đời.
Nếu nỗi sợ hãi này là nguyên nhân để người ta cố gắng bảo vệ những thứ người ta đang có thì càng ngày càng thấy rõ là động cơ chủ yếu cho những cố gắng đầy hung bạo của họ nhằm giành lấy những thứ họ chưa có chính là tính ích kỉ và thói bon chen.
Thời gian gần đây dường như hệ thống thường công khai và trâng tráo tạo điều kiện cho những người sẵn sàng cổ vũ cho bất cứ thứ gì miễn là có lợi cho họ, tạo điều kiện cho những kẻ nhu nhược và bất lương, tức là những kẻ sẵn sàng làm bất cứ việc gì nhằm thỏa mãn khát vọng quyền lực và tài sản của họ, tạo điều kiện cho việc sinh ra một lũ đầy tớ, sẵn sàng chịu đựng mọi sự nhục nhã và lúc nào cũng sẵn sàng bán rẻ hàng xóm cũng như danh dự của chính mình để lấy lòng cấp trên.
Trong khung cảnh như thế, thật không lấy gì làm ngạc nhiên khi những kẻ đầy tham vọng, những kẻ cơ hội, bịp bợm và những người có quá khứ khá mơ hồ chiếm được nhiều – chưa bao giờ nhiều như thế – vị trí đầy quyền lực; nói ngắn, đấy là những tên chỉ điểm, tức là những kẻ có thể tự thuyết phục mình – mỗi khi họ phải chuyển từ công việc bẩn thỉu này sang công việc bẩn thỉu khác – rằng đấy là biện pháp nhằm cứu một cái gì đó hay ít nhất cũng là để ngăn chặn những người còn tồi hơn họ bước lên vị trí của họ. Trong những hoàn cảnh như thế, không lấy gì làm ngạc nhiên là hiện tượng tham nhũng trong các viên chức đủ mọi loại, họ sẵn sàng công khai nhận hối lộ vì bất kì việc gì và bị quyền lợi và lòng tham chi phối, nở rộ hơn hẳn so với mười năm trước đây.
Số người thực sự tin vào những điều bộ máy tuyên truyền nói và số người ủng hộ một cách vô tư uy quyền của chính phủ ít chưa từng thấy. Nhưng những kẻ đạo đức giả thì ngày càng gia tăng: tăng đến mức mọi công dân đều buộc phải là những kẻ giả hình hết.
Dĩ nhiên là tình hình đáng thất vọng như thế phải có nguyên nhân của nó. Trong thời gian gần đây hiếm khi nào mà chế độ lại ít quan tâm tới thái độ thực sự của những công dân bề ngoài tỏ ra trung thành hay tính chân thật của những lời tuyên bố của họ đến như thế. Chỉ cần theo dõi cũng thấy là không có ai – trong quá trình tự phê bình hay ăn năn – thực sự quan tâm đến việc người ta có nghĩ đúng như những gì họ nói hay không hay là họ chỉ chú tâm vào lợi ích của mình mà thôi. Trên thực tế, có thể nói mà không sợ sai là lợi ích là mối quan tâm chính – ít nhiều tùy người – mà không ai thấy một biểu hiện phi đạo đức nào trong đó hết. Thực ra, lợi ích cá nhân thường được sử dụng như là lý lẽ chính trong những tuyên bố như thế. Vì thường thì người ta không tìm cách thuyết phục kẻ sám hối rằng anh ta đã có nhận thức sai lầm hay đã có hành động sai trái mà chỉ nói đơn giản là muốn tồn tại thì anh ta phải sám hối. Đồng thời, lợi ích của anh ta được tô đậm, trong khi quả đắng sau hành động sám hối thì vẫn còn đó, nhưng lại được che đậy, như thể đấy chỉ là một sự ngộ nhận mà thôi.
Nếu một người lập dị thực tâm sám hối và thể hiện điều đó bằng cách từ chối phần thưởng thích đáng thì chế độ lại coi anh ta là nhân vật đáng ngờ.
Theo nghĩa nào đó, tất cả chúng ta đều được đút lót một cách công khai. Nếu bạn nhận chức vụ này hay chức vụ kia – dĩ nhiên là không phải để phụng sự đồng bào của mình mà để phục vụ lãnh đạo thì bạn sẽ được tưởng thưởng đặc quyền đặc lợi này hay đặc quyền đặc lợi kia. Nếu bạn vào Đoàn thì bạn sẽ có quyền và được hưởng những hình thức giải trí, như thế này, thế này. Nếu bạn là một nghệ sĩ tài năng, bạn giữ chức này chức này thì bạn sẽ có cơ hội sáng tạo thế này, thế này. Xin tự nghĩ xem thâm tâm bạn muốn gì; chừng nào mà bạn còn công khai đồng ý với họ, chừng nào bạn không tự làm khó cho mình, chừng nào bạn còn kìm nén được khát vọng chân lý và bịt miệng được lương tâm của mình thì cánh cửa luôn rộng mở đối với bạn.
Nếu thích nghi với hoàn cảnh bên ngoài được coi là nguyên tắc chủ yếu làm cho người ta trở thành người thành đạt trong xã hội thì những phẩm chất nào sẽ được khuyến khích và loại người như thế nào sẽ trở thành lãnh đạo? Có thể hỏi như thế.
Ở đâu đó giữa thái độ tự bảo vệ mình vì sợ và hăm hở chinh phục thế giới vì lợi ích cá nhân là những tình cảm mà ta không nên bỏ qua, bỏ qua là sai lầm, vì chúng cũng có vai trò quan trọng trong việc hình thành bầu không khí đạo đức trong “xã hội được củng cố” ngày nay: chủ nghĩa “mackeno”[1] và những hiện tượng đi kèm với nó.
Do những chấn động của lịch sử trong giai đoạn gần đây và hệ thống được dựng lên sau đó trên đất nước này mà người dân đã đánh mất hết niềm tin vào tương lai, vào khả năng uốn nắn lại công tác xã hội, vào ý nghĩa của cuộc đấu tranh vì chân lý và công lý. Họ không quan tâm tới những việc nằm bên ngoài những lo lắng của cuộc sống thường nhật; họ tìm cách lảng đi, họ trở thành lãnh đạm, họ tỏ ra bàng quan với những giá trị vượt ra ngoài cá nhân và bàng quan với đồng bào của mình, họ trở thành thụ động và chán nản về mặt tinh thần.
Và người còn tiếp tục chống lại, thí dụ, bằng cách không chấp nhận đạo đức giả như là biện pháp chủ yếu để sống còn và nghi ngờ giá trị của những mong ước được mua bằng sự vong thân với chính hình – đối với những người hàng xóm với thái độ “makeno” chưa từng có trước đây thì đấy là một người kì quặc, ngu dốt, một Don Quixote thời hiện đại và cuối cùng chắc chắn sẽ bị mọi người xa lánh, chẳng khác gì một người có hành vi khác hẳn với số đông và hơn nữa, có nguy cơ là sẽ trở thành tấm gương phê phán ngay trước mắt họ. Hoặc, khi cần, những người hàng xóm bàng quan đó có thể giả vờ đuổi anh ta ra khỏi môi trường của mình hay tránh xa anh ta, nhưng trong thâm tâm họ lại có cảm tình với anh ta, với hy vọng rằng có thể làm dịu được lương tâm của mình bằng cách bí mật ủng hộ những người làm những hành động mà họ đáng lẽ phải làm, nhưng không thể làm được.
Ngược đời là thái độ bàng quan như thế đã trở thành lực lượng mang tính xã hội rồi. Chẳng phải là thái độ bàng quan rõ ràng đó, chứ không phải là nỗi sợ hãi, đã đưa nhiều người tới hòm phiếu, tới những cuộc mít tinh, tới những tổ chức do nhà nước lập ra hay sao? Sự ủng hộ mà chế độ nhận được chẳng phải phần lớn đều đơn giản là do lề thói, thói quen, hành động vô thức và lười nhác, mà đằng sau đó chính là sự nhẫn nhục toàn diện hay sao? Việc tham gia vào những nghi thức chính trị, mà chẳng ai tin là việc làm vô nghĩa, nhưng nó lại bảo đảm cho người ta một đời sống bình lặng – nhưng không tham gia chẳng phải là không vô nghĩa hơn hay sao? Không tham cũng chẳng được gì, nhưng cuộc sống sẽ không còn phẳng lặng nữa.
Nhiều người mất rất nhiều thì giờ trong cuộc xung đột bất tận với chính quyền, mà kết quả chỉ là sự thất bại của những cá nhân đơn độc. Thế thì tại sao lại không làm những việc mà người ta yêu cầu? Bạn sẽ không mất gì cả, mà bạn lại không phải lo lắng gì. Chẳng cần phải nghĩ gì hết.
Tuyệt vọng dẫn tới thờ ơ, thờ ơ dẫn tới phục tùng, phục tùng dẫn tới làm theo thói quen – mà điều đó sau này lại được người ta nói là “sự tham gia hoạt động chính trị của quần chúng”. Tất cả những điều vừa nói tạo ra khái niệm hiện nay về nhân cách “bình thường” – một khái niệm mà cốt lõi của nó là cực kì yếm thế.
Người ta càng ít hi vọng vào những cuộc cải cách mang tính toàn diện, càng không quan tâm tới những giá trị và mục tiêu vượt lên trên cá nhân mình hoặc càng ít có cơ hội thể hiện ảnh hưởng “ra bên ngoài” thì năng lượng càng chuyển sang hướng có ít sự phản kháng nhất, nghĩa là hướng “vào trong”: dân chúng hiện nay quan tâm đến mình, đến gia đình và việc nhà mình nhiều hơn. Đấy chính là nơi họ cảm thấy thanh thản, nơi họ có thể quên đi những tráo trở của cuộc đời và nơi họ có thể tự do thể hiện tài năng sáng tạo của mình. Họ làm ra đủ thứ thiết bị và những đồ vật đẹp mắt, họ tìm cách cải thiện phòng ngủ của mình, tìm cách làm cho cuộc sống của mình trở thành thú vị hơn, họ xây nhà nghỉ, chăm sóc xe hơi, quan tâm nhiều hơn tới thức ăn và quần áo mặc, cũng như những tiện nghi trong nhà. Nói ngắn, họ chuyển sự chú ý sang khía cạnh vật chất của đời sống riêng tư.
Rõ ràng là sự chuyển hướng như thế đã tạo ra những kết quả thuận lợi về mặt kinh tế. Nó khuyến khích những cải tiến trong lĩnh vực sản xuất hàng tiêu dùng và dịch vụ công cộng vốn bị xao lãng. Nó giúp nâng cao mức sống của người dân nói chung. Về mặt kinh tế, nó là nguồn năng lượng năng động đáng kể, có khả năng – ít nhất là phần nào – làm gia tăng tài sản vật chất của xã hội mà khu vực kinh tế của nhà nước, vừa kém năng động vừa quan liêu và năng suất thấp, khó có thể hi vọng thực hiện được (chỉ cần so sánh chất lượng và số lượng công việc mà các công ty xây dựng quốc doanh và tư nhân là đủ biết).
Chính quyền các cấp tỏ vẻ phấn khởi và ủng hộ việc chuyển hướng hoạt động vào khu vực riêng tư.
Nhưng xin hỏi: Tại sao? Vì nó kích thích sự phát triển trong lĩnh vực kinh tế. Chắc chắn đấy là một lí do. Nhưng bộ máy tuyên truyền và hoạt động chính trị hiện nay đang lặng lẽ ủng hộ một cách có hệ thống xu hướng “chuyển vào trong” như thể đấy là yếu tố cơ bản của cuộc sống của con người trên thế gian cũng cho thấy rõ ràng vì sao các cấp chính quyền ủng hộ việc chuyển hướng như thế. Họ nhìn thấy căn nguyên tâm lý của nó: trốn khỏi lĩnh vực công. Họ nhận thức đúng đắn rằng năng lượng dư thừa đó, nếu được “hướng ra ngoài” thì sớm muộn gì cũng quay ra chống lại họ – nghĩa là chống lại hình thức quyền lực đặc thù mà họ ngoan cố bám víu vào. Muốn quản lý xã hội một cách dễ dàng thì phải tìm cách để người ta không còn chú ý tới những mối bận tâm mang tính xã hội nữa. Bằng cách cột sự chú ý của cá nhân vào những mối quan tâm về mặt vật chất, người ta hy vọng rằng sẽ làm cho con người không nhận thức được rằng anh ta đang càng ngày càng bị xúc phạm cả về tinh thần, chính trị và đạo đức. Qui giản con người thành cái thùng chứa những lý tưởng của xã hội tiêu thụ thô sơ là nhằm biến anh ta thành một loại nguyên liệu dễ dàng bị bộ máy thao túng nhiều tầng nấc uốn nắn. Giam hãm người ta trong những giới hạn ngặt nghèo dành cho người tiêu thụ và những hạn chế của thị trường do trung ương quản lý là biện pháp nhằm làm thui chột mầm mống của nguy cơ là anh ta có thể nhận thức được khát khao thực hiện cái tiềm năng bao la và không thể dự đoán vốn vẫn tiềm ẩn trong con người mình.
Tất cả bằng chứng đều cho thấy rằng chính quyền đang áp dụng chính biện pháp đối xử với loài vật mà mục đích duy nhất của con vật là tự bảo toàn. Tìm kiếm con đường ít chống đối nhất là họ đã hoàn toàn phớt lờ cái giá phải trả cho cuộc tấn công tàn nhẫn vào tính toàn vẹn của con người, phải trả cho quá trình cắt bỏ tính nhân văn của con người.
Những chính quyền đó còn tự biện hộ bằng ý thức hệ cách mạng, trong đó, lý tưởng giải phóng toàn diện con người giữ vai trò trung tâm! Nhưng trên thực tế, chuyện gì đã xảy ra với khái niệm nhân cách và sự phát triển đa dạng, hài hòa và đích thực của nó? Chuyện gì đã xảy ra với khái niệm con người được giải phóng khỏi cỗ máy xã hội làm tha hóa con người, giải phóng khỏi thang bậc huyền bí của những giá trị, giải phóng khỏi những quyền tự do giả mạo, giải phóng khỏi sự độc đoán của sở hữu, giải phóng khỏi sự sùng bái và sức mạnh của đồng tiền? Chuyện gì đã xảy ra với ý tưởng là nhân dân phải được hưởng công lý của xã hội và công lý của luật pháp, phải được tham gia một cách sáng tạo vào đời sống kinh tế và đời sống chính trị, nhân phẩm được nâng cao và trở thành chính mình? Thay thế cho việc tham gia một cách tự do vào quá trình đưa ra những quyết định trong lĩnh vực kinh tế, tự do tham gia vào đời sống chính trị và tự do phát triển về mặt trí tuệ, trên thực tế người dân được tạo cơ hội tự do lựa chọn cái máy giặt hay cái tủ lạnh mà họ muốn mua.
Trước mắt là mặt tiền hoành tráng của những lý tưởng đầy nhân văn, nhưng nấp đằng sau nó lại là ngôi nhà của giai cấp tư sản mang danh xã hội chủ nghĩa. Một bên là những khẩu hiệu khoa trương về sự gia tăng chưa từng thấy của các quyền tự do và sự đa dạng của đời sống; nhưng bên kia lại là sự buồn tẻ và khốn cùng của đời sống bị qui giản xuống thành việc săn đuổi những món hàng hóa tiêu dùng.
Ở đâu đó trên đỉnh hệ thống áp lực, biến con người thành thành viên ngoan ngoãn của bày đàn chỉ biết tiêu thụ là – như tôi đã nhắc tới bên trên – lực lượng toàn trí toàn năng và bí mật: cảnh sát quốc gia. Tôi cho rằng không phải vô tình mà lực lượng này lại phải thể hiện một cách khéo léo đến như thế cái vực thẳm ngăn cách mặt tiền ý thức hệ khỏi hiện thực của đời sống hàng ngày. Bất cứ người nào xúi quẩy mà phải tự trải nghiệm “tác phong làm việc” của định chế này hẳn phải rất lấy làm thú vị khi nghe người ta chính thức lý giải về mục đích của nó. Liệu có người nào thực sự tin rằng hàng ngàn những tên chỉ điểm nghiệp dư và chuyên nghiệp, những tên tiểu tư sản và các quan chức đầy ác ý, đố kị, ranh mãnh; rằng biết bao nhiêu vụ phản bội, trốn tránh, lừa gạt và mưu mô là “bằng chứng về vai trò của người lao động trong sự nghiệp bảo vệ chính quyền nhân dân và những thành tựu của cách mạng trong cuộc đấu tranh chống lại mưu mô của kẻ thù”? Vì ai là người căm thù chính quyền của giai cấp công nhân – nếu mọi việc không lộn chân lên đầu, hơn là bọn tiểu tư sản, tức là những kẻ sẵn sàng tuân thủ và chẳng dính dáng đến bất cứ thứ gì, những kẻ cảm thấy lòng tự trọng được an ủi khi tố cáo đồng bào của mình, người ta dễ dàng nhận ra loại người đó đằng sau những thủ tục thông thường của cảnh sát mật – tác giả của “tác phong làm việc” của cảnh sát?
Thật khó mà giải thích được toàn bộ sự tương phản lố bịch giữa lí thuyết và thực tiễn, ngoại trừ hậu quả tự nhiên của sứ mệnh của cảnh sát quốc gia ngày nay: không phải là bảo vệ sự phát triển tự do của con người trước những kẻ tấn công mà là bảo vệ những kẻ tấn công trước những mối đe dọa mà bất kì cố gắng cụ thể nào trong việc phát triển tự do của con người cũng có thể tạo ra.
Sự tương phản giữa học thuyết cách mạng về con người mới cũng như nền đạo đức mới và khái niệm giả mạo cho rằng cuộc sống là “tứ khoái”[2] làm cho người ta phải hỏi vì sao chính quyền lại kiên trì bám víu vào ý thức hệ của họ đến như thế. Ai cũng thấy: chỉ vì ý thức hệ của họ là một hệ thống thông tin mang tính nghi thức đã được luật pháp hóa, nó bảo đảm cho họ vẻ ngoài của tính chính danh, tính liên tục và tính kiên định và là bức bình phong che đậy hoạt động mang tính thực dụng của họ.
Mục tiêu thực sự của hoạt động đó đương nhiên là đã để lại dấu vết trên ý thức hệ chính thức của họ. Từ trong tim gan của núi ngôn từ hoa mỹ mang tính ý thức hệ mà nhà cầm quyền vẫn dùng hòng lung lạc tâm trí người dân và giá trị thông tin bằng không của nó – phần lớn dân chúng đã nhận ra thông điệp đặc thù và có ý nghĩa, cũng là phần thực tế nhất của lời khuyên: “Hãy tránh xa chính trị, để đấy cho chúng tôi! Hãy làm những gì chúng tôi nói, đừng có suy nghĩ nhiều làm gì, đừng có gí mũi vào những việc không liên quan đến anh! Câm miệng lại, làm việc của mình đi, hãy tự lo cho mình – và anh sẽ bình an!”.
Người ta đã nghe theo lời khuyên này. Nói cho cùng, người ta cần phải kiếm sống, đấy là điểm mà người dân dễ dàng đồng ý với chính phủ của họ. Thế thì tại sao lại không tận dụng nó? Nhất là khi đằng nào thì bạn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
(Còn tiếp)
V. H.
Nguồn: vaclavhavel.cz
Dịch giả gửi trực tiếp cho BVN.
[1] Dịch thoát ý: feelings of indifference – ND
[2] Dịch thoát ý: consumer bliss – ND
Được đăng bởi bauxitevn

Việt Nam với giải pháp ‘Giấu bụi dưới thảm’

TS. Alan Phan, Chủ tịch Quỹ Đầu tư Viasa – Boxitvn
Bụi gì dưới tấm thảm nhung?
Tình hình kinh tế hiện nay khiến cho từ bà nội trợ đến người làm công ăn lương, đến bác nông dân đểu lo sốt vó, lo không biết kinh tế của ta sẽ “sập” lúc nào. Bỗng được một người hiểu biết và có trách nhiệm tuyên bố như đinh đóng cột: “Mọi vấn đề về ngân hàng, chứng khoán và bất động sản sẽ được giải quyết xong trước tháng 8 năm nay. Tất cả thị trường tài chính sẽ phục hồi và sẽ lập đỉnh cao mới trong 2013”. Nghe vậy chắc hết thảy đều yên tâm, và trút sạch hết nỗi lo nếu như tất cả đều ngớ ngẩn như bầy cừu để phục sát đất những anh “gu gồ chấm tiên lãng”! Khổ nỗi trời đã sinh ra thằng bịp sao còn sinh ra những người thông tuệ?
Lời nhận định dưới đây của Alan Phan (một doanh nhân bôn ba làm ăn trên 43 năm qua tại Mỹ và Trung Quốc. Ông cũng là tác giả của 8 cuốn sách Anh và Việt ngữ về kinh tế tài chính của các nền kinh tế mới nổi. Ông tốt nghiệp tại các đại học Penn State, American Intercontinental (Mỹ), Sussex (UK) và Southern Cross (Úc)…) chắc đủ sức kéo mọi người ra khỏi cơn phấn chấn giả tạo, trở về với thực tế của cuộc sống đầy lo âu, nhọc nhằn và… bụi bặm!
Điều này Alan Phan làm ta thú vị: Rất bụi bặm mà trong nháy mắt, chẳng mất công hót rác, lại trưng ra ngay được bộ mặt sạch sẽ trơn tru thì làm cách gì? Mẹo chữa cháy này “thằng Tây” cũng láu cá chẳng khác gì người Việt, đó là mẹo GIẤU BỤI DƯỚI THẢM!
Đi trên mặt thảm… đỏ mượt như nhung mấy ai ngờ, mấy ai “lật tẩy” tấm thảm lên để xem hàng lớp bụi dày được giấu vội xuống đó?
Trước tệ nạn cái gì cũng giấu giấu diếm diếm, thì thành ngữ “Giấu bụi dưới thảm” là bài giáo dục thấm thía, đọc là thuộc ngay. Bụi kinh tế, bụi chính trị, bụi văn hóa, bụi nhân cách… tuy hót đi không dễ, nhưng cứ giấu cồm cộm dưới tấm thảm nhung phỏng có giấu mãi được không?
Mác cũng bảo “sự thật là tiêu chuẩn, là thước đo của chân lý” kia mà, không ai trốn được sự thật, kể cả con đà điểu châu Úc.
Hà Sĩ Phu

(VEF.VN) – Nhờ vài viên aspirin, bệnh nhân đã quay lại sở làm việc, nhưng cái ung thư trong gan ruột vẫn chờ ngày giải phẫu. Đây là chiến thuật mà người phương Tây gọi là “giấu bụi dưới thảm” hay “đá cái thùng (rác) xuống cuối đường”. Tạm ổn, nhưng một ngày nào đó, sẽ có người phải hốt bụi hay đổ rác.
Một chuyên gia kinh tế Việt hưng phấn bảo: “Mọi vấn đề về ngân hàng, chứng khoán và bất động sản sẽ được giải quyết xong trước tháng 8 năm nay. Tất cả thị trường tài chính sẽ phục hồi và sẽ lập đỉnh cao mới trong 2013. Lãi suất và lạm phát sẽ giảm xuống dưới 9%, cán cân thương mại sẽ cân bằng và ngân sách sẽ ổn định”. Hallelujah (Lạy Chúa tôi)!!! Phép mầu đã hiện ra?
Giải pháp của Mỹ
Tôi gọi nó là một phép mầu vì hiện tượng này sẽ đi ngược lại tất cả nguyên lý về kinh tế tài chính mà tôi được học. Chắc tại mình học chưa đủ? Nhưng dù sao, nó cũng đã được áp dụng khá thành công tại Mỹ khi Cục Dự trữ Liên bang (Fed) bơm tiền cứu các ngân hàng, bắt đầu với gói QE 1 vào 2008, và liên tục in tiền với QE 2 và sắp cho ra QE 3 trong vài tháng tới. Thường thì khi in tiền, lạm phát và lãi suất sẽ gia tăng vì lượng cung của trái phiếu tràn ngập. Tuy nhiên, với sự suy thoái về nhu cầu tiêu dùng và mức độ thất nghiệp; cùng với số lượng tiền khổng lồ đang được các nhà đầu tư thế giới nắm giữ (nhất là Trung Quốc và Nhật Bản), thị trường chấp nhận dễ dàng lãi suất thấp (gần như zero) từ trái phiếu chính phủ vì sự vững chắc của đồng đô la Mỹ giữa những biến động nguy hiểm của tình thế.
Kết quả là Fed đã cứu được hệ thống ngân hàng mà không phải trả giá bằng lạm phát và lãi suất. Tuy nhiên, kinh tế Mỹ đã tiếp tục trì trệ suốt 3 năm qua vì tiền các ngân hàng nhận được đã không đem cho doanh nghiệp vay lại vì nợ xấu và rủi ro vẫn còn cao. Họ giữ tiền nhận được để mua trái phiếu của các chính phủ cho an toàn và hạnh phúc với số tiền lời khủng qua sai biệt về lãi suất mua và bán.
clip_image001
Cuối cùng, nhờ sự năng động của nền kinh tế thị trường và những sáng tạo của tầng lớp doanh nhân trẻ, nền kinh tế Mỹ cho thấy vài tín hiệu của sự hồi phục vào giữa năm nay. Nhưng ngoài điểm sáng này, tỷ lệ thất nghiệp vẫn cao, giá địa ốc vẫn suy giảm, nợ công và tư vẫn đầm đìa và lạm phát vẫn là một đe dọa qua giá dầu và lãi suất. Nói tóm lại, nhờ vài viên aspirin, bệnh nhân đã quay lại sở làm việc, nhưng cái ung thư trong gan ruột vẫn chờ ngày giải phẫu.
Đây là chiến thuật mà người phương Tây gọi là “giấu bụi dưới thảm” (swept under the rug) hay “đá cái thùng (rác) xuống cuối đường” (kick the (trash) can down the road). Tạm ổn, nhưng một ngày nào đó, trong nhiệm kỳ mới, có lẽ một người nào khác sẽ phải hốt bụi hay đổ rác.
Ứng dụng cho Việt Nam
Câu hỏi kế tiếp là Mỹ làm được thế thì tại sao Việt Nam không áp dụng giải pháp tương tự? Dĩ nhiên, Việt Nam cũng đang áp dụng chính sách này và cũng có cơ may thành công. Tuy nhiên, có 5 sự khác biệt khá sâu rộng giữa hai nền kinh tế.
1. Trước hết, dù chịu nhiều thách thức, đồng đô la vẫn là bản vị chính trong các thanh toán quốc tế. Sự sụt giảm tỷ giá đồng đô la sẽ khiến các dự trữ ngoại hối của Trung Quốc, Nhật Bản, Singapore… mất giá trị nhanh chóng. Các nhà cầm quyền nơi đây đã làm đủ cách để giúp Mỹ và giúp chính họ giữ sự bình ổn. Đồng Việt Nam thì ngược lại.
2. Nền kinh tế Mỹ phần lớn vẫn dựa trên vận hành thị trường, với những doanh nghiệp tư nhân năng động, sáng tạo và mạo hiểm. Nhiều nhà sáng lập các doanh nghiệp mũi nhọn của nền kinh tế là những di dân từ Á Châu, Đông Âu… với mộng ước xây dựng những sự nghiệp lớn lao trên sân chơi lớn nhất toàn cầu. Trong khi đó, đầu tàu của kinh tế Việt vẫn là những doanh nghiệp nhà nước, chưa thoát khỏi sự bảo bọc của đặc quyền, đặc lợi.
3. Doanh nghiệp tư nhân của Việt Nam vẫn chiến đấu bền bỉ trong trận bão hiện nay. Tuy nhiên, đối diện với lãi suất trên 20%, lạm phát thực sự hơn 15% và tỷ giá USD thấp hơn 16% giá trị thực của tiền đồng; các doanh nghiệp này chịu quá nhiều gánh nặng để cạnh tranh trên thị trường xuất khẩu, và ngay cả nội địa so với hàng Trung Quốc. Trong khi đó, doanh nhân Mỹ chỉ chịu lãi suất khoảng 6%, lạm phát 2%; nên sự hồi phục xảy ra nhanh chóng hơn.
4. Thêm vào đó, đầu tư FDI và FII vào Mỹ lại gia tăng trong các khủng hoảng kinh tế toàn cầu vì sự ổn định và minh bạch của cơ chế quản lý. Các suy giảm về FDI và FII cho Việt Nam là những tín hiệu ngược lại.
5. Trong khủng hoảng tài chính năm 2008, do nợ xấu từ suy sụp của giá bất động sản, các ngân hàng Mỹ đã công khai các số liệu và tình trạng các sản phẩm tài chính để chính phủ Mỹ và các nhà đầu tư có thể đánh giá (stress test) khả năng sinh tồn của mình. Nhiều định chế hàng đầu như Lehman Bros hay Countrywide… phá sản và nhiều ngân hàng hay hãng bảo hiểm siêu cấp phải bán đi phần lớn vốn cho các nhà đầu tư mới, kể cả chính phủ. Trong khi đó, các biện pháp của cơ quan quản lý ở Việt Nam và các nhóm sở hữu ngân hàng vẫn chưa thực sự minh bạch về thông tin, nên không ai bên ngoài có thể tiên đoán bất cứ điều gì về vấn đề hay diễn biến.
Liệu Việt Nam có thành công (dù tạm thời) như Mỹ trong bài toán kinh tế hiện tại?
Cách đây một năm, tôi lấy tàu hỏa cao tốc mới xây của Trung Quốc đi từ Thượng Hải đến Bắc Kinh. Tôi đùa hỏi ông quản lý đoàn xe là ông chắc không có sự cố gì chứ? Ông bảo anh hãy tin vào công nghệ cấp tiến chất lượng của Trung Quốc đi. Chúng tôi đang chiếm lĩnh vị trí số một về tàu cao tốc trên thế giới. Chỉ 3 tuần sau, đoàn tàu đó bị trật rầy ở Wenzhou, khiến hơn 50 người thiệt mạng (con số chính xác vẫn bị giấu). Các vị quản lý có thể đúng đến 80% về xác suất.
Nhưng có lẽ tôi sẽ không bao giờ đáp những chuyến tàu cao tốc của Trung Quốc.
A. P.
_________________
TS. Alan Phan là doanh nhân bôn ba làm ăn trên 43 năm qua tại Mỹ và Trung Quốc. Ông cũng là tác giả của 8 cuốn sách Anh và Việt ngữ về kinh tế tài chính của các nền kinh tế mới nổi. Ông tốt nghiệp tại các đại học Penn State, American Intercontinental (Mỹ), Sussex (UK) và Southern Cross (Úc). Website cá nhân là www.gocnhinalan.com.
Nguồn: baomoi.com
Được đăng bởi bauxitevn

Những câu hỏi vì sao


Phan Tất Thành  -Boxitvn
image Không hiểu sao tin đại biểu Đảng Cộng sản Trung Quốc do ông Lý Cảnh Điền, Ủy viên Trung ương Đảng, Phó Giám đốc Thường trực Trường Đảng Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc làm trưởng đoàn đến thăm và làm việc tại TP Đà Nẵng; ông Trần Thọ, Phó Bí thư Thường trực Thành ủy đã tiếp đoàn lại không được đăng tải để ca ngợi tình đoàn kết Việt Trung?
Ông Trần Thọ bày tỏ vui mừng đón Đoàn đại biểu Đảng Cộng sản Trung Quốc đồng thời thông báo khái quát tình hình kinh tế – xã hội của TP Đà Nẵng trong thời gian qua. Hiện Đà Nẵng có mối quan hệ hợp tác hữu nghị với 30 tỉnh, thành của các nước trên thế giới; trong đó có các tỉnh, thành Vân Nam, Thẩm Quyến của Trung Quốc. Hiện cũng đã có rất nhiều doanh nghiệp của Trung Quốc đến đầu tư tại TP Đà Nẵng.

Ông Lý Cảnh Điền đã cảm ơn sự đón tiếp chu đáo của lãnh đạo TP và bày tỏ vui mừng trước sự phát triển của Đà Nẵng trong việc thực hiện công cuộc đổi mới do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo. Ông Lý Cảnh Điền khẳng định, nhiệm vụ của hai Đảng, hai Nhà nước Trung Quốc – Việt Nam là phải đoàn kết, phấn đấu, kề vai sát cánh để đập tan âm mưu diễn biến hòa bình của các thế lực thù địch, xây dựng thành công chủ nghĩa xã hội.
Thế mà không đưa đoàn Trung Quốc ra dạo trên đường Hoàng Sa để ngắm biển Đà Nẵng; không đưa đoàn TQ đến thăm ông Chủ tịch UBND huyện đảo Hoàng Sa tại trụ sở đóng ở thành phố này; thăm cả gian bảo tàng về Hoàng Sa ngay trong bảo tàng Đà Nẵng…
Thế mà không nhân thể hỏi giúp ngư dân Việt đang bị TQ cầm giữ chính trên đảo Hoàng Sa thân yêu của chúng ta nay đang bị “bạn vàng” canh giữ; không nhân thể phản đối tàu TQ ngang nhiên vào thả neo ở biển Khánh Hòa…
Vì sao lại quên đi những chuyện quan trọng như vậy nhỉ?
Hẳn còn ít nhiều tự trọng nên ông Nguyễn Bá Thanh đã không tiếp đoàn TQ chăng? Có những lý do gì để bố trí cuộc thăm viếng này Hoàng Sa ơi???
P. T. T.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
Được đăng bởi bauxitevn

Bên trong đường hầm đập thủy điện Sông Tranh 2

Tô Văn Trường  -Boxitvn
Ở nước ta, đã có nhiều sự cố vỡ đập, nứt đập xảy ra đặc biệt thập niên 90 ở Tây Nguyên. Gần đây, là vỡ đập thủy điện Hố Ô ở Hà Tĩnh. Lỗi vỡ đập do nhiều nguyên nhân, như thiết kế, thi công, quản lý, giám sát. Một trong các nguyên nhân bất cập là trong thiết kế chưa quan tâm đúng mức đến việc chứa lũ gia cường.
Trên thế giới, do các nguyên nhân về nền móng, thấm xói mòn, vật liệu đắp đập không đảm bảo chất lượng và các nguyên nhân do trượt, động đất, đường tràn xả lũ không thích hợp, v.v. nên đã có nhiều đập bị vỡ gây thiệt hại lớn về người và của. Đập Teton (Mỹ) cao 93 m dung tích 300 triệu m3, cách Newdale 5 km về phía Đông Bắc hoàn thành năm 1976 bị vỡ. Nguyên nhân: từ 10/04/1976 có mưa lũ lớn, nước hồ lên nhanh; ngày 03/06/1976 xuất hiện thấm ở chân đập. Đến ngày 4/6/1976 xuất hiện thêm thấm ở bờ phải. Ngày 5/6/1976 thấm ở cả thân đập và hình thành vết nứt rồi vỡ đập vào hồi 11 giờ 30. Do vỡ đập vào ban ngày nên thiệt hại về người không lớn, nhưng đã phá hủy nghiêm trọng nhà ở của 25.000 người, nhiều công trình và đồng ruộng, thiệt hại ước tính khoảng 400 triệu đô la.

Ở nhiều nước khác, cũng đã xảy ra vỡ đập gây tổn thất lớn, như Ấn Độ năm 1979 vỡ đập Machuchet chết 2000 người; năm 1961 vỡ đập Panhet cao 49 m chết 1000 người. Ở Italia, đập bê tông trọng lực vòm Vaiont cao 265 m, năm 1963 bị sạt lở bờ, khoảng 300 triệu m3 đất đá rơi xuống lòng hồ tạo ra cột sóng vượt trên đỉnh đập 100 m làm chết 2600 người ở hạ lưu. Ở Pháp vỡ đập bê tông trọng lực vòm Malpasset cao 66 m làm chết 420 người. Malaysia năm 1961 vỡ đập Kuala Lumpur làm chết  600 người. Indonesia năm 1967 vỡ đập Sampot cao 60 m làm chết 200 người. Philippine năm 1976 vỡ đập  S.Tomas cao 43 m làm chết  80 người, v.v.
Sự cố đập thủy điện Sông Tranh 2 đúng là bất thường. Khẩn trương tìm ra nguyên nhân, có các giải pháp xử lý kịp thời trước mắt và  lâu dài là rất cần thiết.
Phóng viên báo Tuổi Trẻ gửi cho tôi một loạt các hình ảnh bên trong đường hầm của đập thủy điện sông Tranh 2 (xem hình ảnh kèm theo).
Cánh cổng chính vào đường hầm bên trong thân đập sông Tranh 2 được khóa kín, đến nay mọi thông tin về nơi này vẫn hoàn toàn nằm trong vòng “bảo mật”. Phóng viên báo Tuổi Trẻ theo chân một công nhân bò vào hầm phụ theo con đường hầm tối om cao khoảng 80 cm, dài gần 30 mét để lọt vào căn hầm chính ẩm ướt. Đường hầm rộng khoảng hơn 3 mét, cao hơn 2 mét, bên dưới đường hầm là 2 rãnh thoát nước để dành cho nước thấm kéo dài. Trên đường đi trong hầm hàng loạt can nhựa trắng đựng hóa chất kết dính nhanh nằm la liệt, xi măng, vôi vữa, dây điện, đục, búa tràn lan.
clip_image002
Những công nhân đang dung những can nhựa đựng keo để trám lại nước rò rỉ bên trong đường hầm. Ảnh: Tấn Vũ
Phóng viên không khỏi bàng hoàng vì nước ở đây xì ra tứ phía. Nước từ dưới bê tông chui lên như những mạch nước ngầm từ lòng đất, nước từ trong tường phun ra thành vòi, và đặc biệt là những cột nước đổ ầm ầm từ trần của căn ầm xuống nền bê tông nghe đanh cả tai. Như vậy, nước xì tứ phía cả trong và ngoài như dòng thác, đúng là nỗi lo này chẳng của riêng ai.
clip_image004
Nước chảy bên những mương thoát nước bên dưới đường hầm, cả hai bên đều có mương thoát nước thế này. Ảnh: Tấn Vũ
clip_image006
Nước bên dưới lớp bê tông trồi lên ùng ục như những mạch nước ngầm đang tuôn chảy. Ảnh: Tấn Vũ
clip_image008
Một số mương thoát nước vừa mới được đào lên, theo các công nhân là để dẫn nước đi nơi khác. Ảnh: Tấn Vũ
clip_image010 clip_image012
Rất nhiều cột nước từ trên trần của đường hầm, trên mái của lớp bê tông tuôn ào ạt xuống như thế này. Ảnh: Tấn Vũ
clip_image014clip_image016
Một công nhân bên cột nước tuôn chảy ào ạt trong đường hầm của đập chắn thủy điện Sông Tranh 2 – trưa 23/3. Ảnh: Tấn Vũ
clip_image018
Để đánh giá một cách khách quan, khoa học cần phải kiểm định chất lượng công trình. Cũng như bệnh nhân, các “bác sĩ xây dựng” phải cho siêu âm, lấy mẫu, khoan, cắt lớp, qua trắc và hội chẩn. Hội chẩn trong ngành xây dựng, giao thông, thủy lợi là quyết định của các nhà quản lý.
Theo yêu cầu của báo Thanh Niên muốn tìm hiểu về phương cách kiểm định chất lượng công trình. Theo tôi hiểu, có 2 loại kiểm định. Cách thứ nhất là kiểm định công trình để cấp chứng chỉ an toàn. Cơ quan kiểm định phải tham gia từ giai đoạn lập hồ sơ khảo sát thiết kế, đến quá trình thi công, hoàn công, đánh giá tổng thể để có cơ sở cấp chứng chỉ. Loại kiểm định thứ hai là khi công trình có vấn đề xảy ra sự cố.
Đập thủy điện sông tranh 2 thuộc loại phải kiểm định khi có sự cố. Để tiến hành kiểm định, cơ quan chủ đầu tư đưa ra đề cuơng yêu cầu. Cơ quan được thuê kiểm định đưa ra đề xuất kỹ thuật và tài chính để thực hiện. Công tác kiểm định chắc chắn phải kiểm tra đối chiếu hồ sơ khảo sát, thiết kế, hồ sơ quá trình thi công, hoàn công, quá trình giám sát, tổ chức giám sát, biểu đồ bố trí nhân lực, tay nghề. Về mặt kỹ thuật, phải kiểm tra lại địa chất nền móng công trình, chất lượng bê tông đầm lăn, khả năng chịu lực, đường thấm, tốc độ thấm. Kiểm tra hồ sơ chất lượng vật liệu bê tông đầm lăn của từng mẻ bê tông từ đầu vào như nước, nhiệt độ, xi măng, phụ gia. Đặc điểm của bê tông đầm lăn thường chỉ 60-70 kg xi măng cho 1 mét khối (bê tông cổ điển thường phải 450 kg/m3) cho nên bê tông đầm lăn thuộc loại khô và rỗng rất khó siêu âm. Cách tốt nhất ở Việt Nam là khoan lấy mẫu kiểm tra chất lượng vật liệu.
Cần nói rõ hơn về đánh giá rủi ro ở Việt Nam vẫn còn rất “tù mù” ngay cả ở nhiều nhà quản lý và nhà khoa học. Trên thực tế, đánh giá tác động môi trường  (Environmnetal Impact Assessment – EIA) và đánh giá rủi ro (Risk Assessment) là hai bộ môn khoa học hoàn toàn khác nhau. Trong đó, đánh giá rủi ro là nhiệm vụ của cơ quan chủ quản dự án và thường phải đi trước đánh giá tác động môi trường để có kết quả làm thông tin đầu vào cho EIA. Đánh giá rủi ro là phạm trù của khoa học dự báo, vì thế cần phải có ít nhất có 02 điều kiện cốt yếu: có đủ thông tin cần thiết và có phương pháp phù hợp. Dự báo rủi ro liên quan đến các yếu tố trên mặt đất đã khó, liên quan đến các yếu tố dưới mặt đất còn khó hơn nhiều. Việc nghiên cứu, điều tra, khảo sát để thu thập các thông tin về địa chất trong lòng đất là hết sức đa dạng, phức tạp và tốn kém; Việc tìm và lựa chọn phương pháp để dự báo rủi ro liên quan đến các vấn đề về địa chất cũng không đơn giản (cấu tạo địa chất, địa tầng, thạch học, cổ kiến tạo, tân kiến tạo, địa chất công trình, địa chất thủy văn…). Các khâu này ở nước ta cũng có rất nhiều vấn đề không chỉ riêng đối với thủy điện mà còn nhiều loại hình công trình khác nữa, như chúng ta đã từng thấy trong thực tế như: công trình thủy lợi, công trình giao thông (cầu, đường chưa đi hoặc mới đi thì đã hỏng …).
Thông tin mới nhất, người ta đã xử lý hạn chế tối đa việc phun nước ra ngoài thân đập thủy điện Sông Tranh 2.
clip_image020
clip_image022
clip_image024
Để đánh giá khách quan và khoa học, trị bệnh tận gốc, phải mời cơ quan tư vấn độc lập có tay nghề cao và uy tín vào kiểm định chất lượng công trình đập thủy điện Sông Tranh 2.  
T. V. T.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.

Sự cố Sông Tranh 2 và những điều đáng quan ngại


Kỹ Sư Đặng Đình Cung gởi RFA  -2012-03-26
Đồng bào huyện Trà My lo lắng vì có nước rò rỉ từ đập Sông Tranh 2. Điều làm người dân lo lắng nhất có lẽ là chỉ được thông tin có sự cố và tình hình ở trong vòng kiểm soát.
 
 
Hình do Kỹ sư Cung gởi RFA =============================>>> Sơ đồ Nguyên tắc đập trọng lượng.

Từ những gì tôi biết về các đập cùng loại với đập Sông Tranh 2 và những thông tin gom được trên các báo mạng trong nước chúng tôi xin trình bày sau đây những gì đáng quan ngại những gì không.

Không cảnh giác khi thiết kế

Đại để, có hai loại đập: đập trọng lượng và đập vòm. Đập Sông Tranh 2 thuộc loại đập trọng lượng. Đập Hoover ở Boulder, Colorado, bên Mỹ thuộc loại đập vòm. Trong hai loại đập đó thì đập trọng lượng là đập đã được xây nhiều nhất và vững chắc nhất. Có những đập trọng lượng xây từ thời Thượng Cổ đến nay vẫn còn vững. Đê sông Hồng cũng có thể coi là những đập trọng lượng xây dọc hai bờ sông từ thời vua Lý Thái Tổ. Đập gồm bởi một bức tường bằng gạch hay bằng bê‒tông hai bên được củng cố bằng những ta‒luy bằng đất hay bằng đá. Người ta gọi những đập loại đó là đập trọng lượng vì người ta dùng trọng lượng của đập làm sức ì chống lại sức ép của nước chứa trong hồ. Với tiến bộ của công nghệ hiện đại thì bây giờ người ta thường thay những ta‒luy bằng một bức tường toàn bằng bê‒tông. Hình cắt của bức tường là một tam giác vuông với cạnh góc vuông ngắn là móng đập và cạnh góc vuông dài hướng về phía hồ chứa tiếp cận với nước (xem hình). Đập Sông Tranh 2 thuộc loại đó.
Vì đập nổi tiếng là rất an toàn nên có khi người ta không cảnh giác khi thiết kế, xây dựng và vận hành. Do đó xảy ra tai-nạn đập bị lật dưới sức ép của nước trong hồ, động đất quá mạnh làm cho đập bị vỡ, móng đập trượt vì bám không vững vào lớp đá dưới chân đập hay đập bị nước ngầm nhấc lên làm long móng đập.
Từ khi đổ nước vào hồ Sông Tranh 2 đồng bào địa phương nhận thấy đất chấn động và nước chảy ra từ vách đập.
Khi đổ nước vào hồ thì lượng nước trong hồ đè lên lớp địa chất dưới lòng hồ. Lớp địa chất chuyển dịch gây ra những trận động đất nhỏ thường không gây thiệt hại gì quan trọng cả.
2-ben-cua-xa-nuoc-deu-co-nh-250.jpg
Nước rò rỉ tại đập thủy điện Sông Tranh 2, Quảng Nam hôm 19-03-2012. Photo courtesy of vov.

Sau hai ba năm những chấn động sẽ ngưng khi lớp địa chất đạt vị trí ổn định. Nhưng có khi những chấn động đó làm cho đập bị nứt. Nếu nứt theo một mặt phẳng thẳng góc với chiều dài của đập và nếu vết nứt không lớn mấy thì rất có thể đập vẫn còn an toàn sau khi trát một chất nhựa trong khe để ngăn nước trong hồ chảy qua khe làm cho đập bị vỡ. Từ khi đổ nước vào hồ cho tới ba bốn năm sau khi hồ đầy, người ta theo dõi tính bền vững của đập. Nếu cần thì sửa chữa, nếu có nguy cơ đập bị vỡ thì tháo nước và di tản dân sống ở hạ lưu.
Những tai nạn đập vỡ như vậy đã xảy ra trong lịch sử nhưng rất hiếm. Đọc báo trên mạng thì chúng tôi chỉ biết là đồng bào sống ở hạ lưu Sông Tranh 2 nhận thấy có động đất chứ không có thông tin gì thêm. Hiện tượng này có đáng lo ngại hay không thì chúng tôi không biết.
Tai nạn thường xảy ra là do nước thấm: nước thấm dưới móng đập và nước thấm qua thân đập.
Nước thấm ở dưới móng đập gây sức ép từ dưới lên trên, nhấc đập lên, làm long móng đập và đập trượt về hạ-lưu. Để tránh sự cố này thì người đặt cống tháo nước để cho nước ngầm dưới móng đập chảy đi xa rồi người ta phủ một một lớp không thấm lên trên lớp đá chịu sức nặng của đập trước khi đổ móng.

Phương pháp khắc phục lạ lùng?

Một đập không phải là một bức tường dài liên tục đến một hai cây số. Nếu như vậy thì đập sẽ co giãn theo thời tiết làm cho đập gẫy. Để tránh tai nạn này, người ta xây đập thành nhiều khúc, mỗi khúc dài 15/20 mét có thể tự đứng vững dưới mọi áp lực cơ học. Giữa hai khúc có một khe, gọi là khe nhiệt, mà người ta bịt lại bằng một chất dẻo để nước trong hồ không chảy qua khe. Để tránh cho nước thấm vào thân đập thì người ta phủ một lớp chống thấm trên những diện tích tiếp cận với nước trong hồ.
Nhung-cong-nhan-Thuy-loi-4-250.jpg
Những công nhân đang xử lý rò rỉ nước ở thủy điện Sông Tranh 2 hôm 19-03-2012. Photo courtesy of vov.

Mặc dù những biện pháp phòng ngừa đó, người ta cũng không thể hoàn toàn tránh được nước thấm vào thân hồ. Để cho nước thấm không tụ lại trong thân đập, gây những phản ứng hóa học làm hòng các vật liệu xây đập và làm cho đập bị vỡ thì người ta bố trí trong thân đập những ống tháo nước. Trong thân đập cũng có một hay hai đường hầm để nhân viên bảo trì có thể vào kiểm tra lượng nước thấm chảy có đúng như đã dự báo không và, nhân tiện, kiểm tra xem đập vẫn còn vững chắc không. Vì chất chống thấm là một chất dẻo hóa học hữu cơ lâu dần sẽ tự hủy, cứ khoảng mười năm một lần, người ta trút hết nước trong hồ đề kiểm tra tính bền vững của đập. Nếu cần sửa chữa gì thì người ta sửa. Thực ra thì người ta triệt để cạo hết và thay thế những lớp chống thấm bằng những lớp mới.
Đọc báo mạng trong nước, chúng tôi nhận thấy phương pháp khắc phục sự cố Sông Tranh 2 lạ lùng.
Trước tiên, chúng tôi ngạc nhiên người dân không được thông tin và phải chạy theo những tin đồn. Dù những tin đồn đó thực hay hư, người dân cũng lo âu, nghi ngờ khả năng kỹ thuật của các chuyên gia giải quyết sự cố và nghi ngờ chính quyền đang che dấu một hiện tượng tham nhũng nào đó. Sau đó, chúng tôi không tin cách dùng vải bạt, túi ny‒lông nhét vào rãnh bê tông bị nứt là phương pháp nghiêm chỉnh của nhà nghề.
Thông thường, khi một đập có sự cố thì người ta trút hết nước trong hồ để tránh hiểm họa cho dân ở hạ lưu. Một khi hồ cạn nước thì mới có thể quan trắc triệt để tất cả những nguyên do của sự cố, sửa chữa kỹ càng và kiểm tra lại tính bền vững của đập trước khi cho nước chảy lại vào hồ. Trên nguyên tắc, mỗi địa phương ở hạ lưu một đập đều có sẵn một chương trình di tản phòng khi đập vỡ. Chúng tôi không biết huyện Trà My có một chương trình như vậy không và, nếu có, thì chính quyền đã bố trí những phương tiện di tản chưa. Về phòng ngừa, khi có sự cố thì người ta kiểm tra và, nếu cần, sửa lại tất cả các đối tượng đã được xây với cùng vật liệu hay/và phương pháp xây của đối tượng có sự cố. Chúng tôi không biết chính phủ đã ra lệnh chủ nhân các đập liên hệ kiểm tra đập của họ chưa.
Nếu không thể trút cạn hết hồ nước trong một ngày tới thì chúng tôi xin đề nghị di tản dân huyện Trà My. Những tiếng nổ người dân địa phương nghe thấy làm chúng tôi e ngại một tai nạn đang đe dọa. Chúng tôi biết, nếu rút cục sự cố không làm vỡ đập, và đó là điều chúc mong của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ mất uy tín. Nhưng sinh mạng của người dân quý hơn uy tín của một tiến sĩ.
Đặng Đình Cung, Kỹ sư tư vấn

Ôn Gia Bảo đề xuất “giải oan” cho Pháp Luân Công

 Tue, 03/27/2012 – 08:18 – X-Cafevn
Epoch Times- ChanhKien
Theo tin tức do nhân sĩ ở Bắc Kinh tiết lộ, trong các hội nghị cấp cao Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mới đây, Thủ tướng Trung Quốc Ôn Gia Bảo không chỉ nhiều lần đề xuất “sửa lại án sai” (tiếng Trung gọi là “bình phản”) cho Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương, mà còn đề xuất “giải oan cho Pháp Luân Công”. Tuy nhiên đề xuất này luôn gặp phải phản đối từ phía Chu Vĩnh Khang và phe nhóm Giang Trạch Dân.
Ôn Gia Bảo đề xuất “giải oan cho Pháp Luân Công”
Ngày 24 tháng 3 năm 2012, trong hội nghị cấp cao ĐCSTQ, ông Ôn Gia Bảo không chỉ nhiều lần đề xuất “bình phản Lục Tứ” (cuộc thảm sát Thiên An Môn ngày 4/6/1989), mà còn đề xuất sửa lại án sai cho Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương, các cựu lãnh đạo ĐCSTQ. Ông còn động chạm tới khu vực cấm “nhạy cảm” nhất của ĐCSTQ, đề xuất “giải oan cho Pháp Luân Công”.
Theo tin tức, các đề nghị này của ông Ôn Gia Bảo đã bị phe bảo thủ trong ĐCSTQ ngăn cản. Người phản đối giải quyết oan sai cho Pháp Luân Công là Chu Vĩnh Khang, nhân vật đại biểu phe phái của Giang Trạch Dân. Hồ Cẩm Đào không biểu đạt ý kiến nào.
Nguồn tin nói những người phản đối bình phản Hồ Diệu Bang là khá ít, còn phản đối bình phản Triệu Tử Dương lại khá nhiều. Bình phản Triệu Tử Dương, tất nhiên cũng phải sửa lại án oan cho cuộc thảm sát Thiên An Môn. Bình phản Hồ Diệu Bang, sở dĩ số người phản đối khá ít, là vì những nguyên lão cấp cao ĐCSTQ phản đối Hồ Diệu Bang đều đã qua đời rồi. Tuy nhiên, rất nhiều đại nhân vật phản đối Triệu Tử Dương vẫn còn sống, ví dụ Lý Bằng và Giang Trạch Dân, v.v.
Chu Vĩnh Khang và hệ thống chính trị-luật pháp mổ lấy nội tạng kiếm tiền
Sự cố Vương Lập Quân nổ ra đã bóc trần tấm màn đen “mổ lấy nội tạng học viên Pháp Luân Công”, bởi vậy Ôn Gia Bảo mới không do dự đề xuất tống Bạc Hy Lai vào tù. Ông Ôn nói: “Sáu, bảy năm trước, thực ra còn sớm hơn, hậu quả đáng sợ mà đàn áp Pháp Luân Công gây ra cho Trung Quốc đã nhìn thấy được rồi. Thông qua điều tra, chúng ta phát hiện Giang Trạch Dân đã sử dụng một lượng tài lực quốc gia kinh hoàng để trấn áp một đoàn thể dân chúng tay không tấc sắt, thật cực kỳ hoang đường. Mãi cho tới hiện tại, vấn đề này Trung ương vẫn không dám đối diện, không dám giải quyết”.
Theo nguồn tin, trong hội nghị nội bộ tại Trung Nam Hải, ông Ôn Gia Bảo nói: “Không cần thuốc mê, mổ lấy nội tạng sống, còn đem bán lấy tiền, đây là việc làm của con người ư? Sự tình loại này xảy ra đã nhiều năm rồi, chúng ta sắp về hưu rồi, vẫn còn chưa giải quyết…” “Hiện tại lòi ra sự kiện Vương Lập Quân, cả thế giới đều biết hết rồi, cần xử lý sao đây…”
Vấn đề Pháp Luân Công vẫn luôn là tiêu điểm gây bất đồng giữa liên minh Hồ-Ôn và phe phái Giang Trạch Dân.
Khi cuộc đấu đá nội bộ trong ĐCSTQ đang kịch liệt chưa từng có, mạng tìm kiếm Baidu vốn bị phe nhóm Giang Trạch Dân khống chế nghiêm ngặt, gần đây đã một lần bỏ cấm các nội dung “Lửa giả“, “Đoàn Nghệ thuật Thần Vận“, “Chuyển Pháp Luân“, “Mổ lấy nội tạng học viên Pháp Luân Công“, v.v. đặc biệt tin tức ĐCSTQ mổ cướp nội tạng khiến người ta kinh hãi. Điều này thuyết minh kiếm của Hồ-Ôn đang nhắm vào tử huyệt của tập đoàn Giang Trạch Dân, bởi vì Vương Lập Quân, Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang đều thăng tiến đường quan lộ nhờ tiên phong theo Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Công.
Bạc Hy Lai bị Ôn Gia Bảo đoạn đứt “hoạn lộ”
Mới đây, trang mạng WikiLeaks đã công bố một bức điện ngoại giao của Mỹ, trong đó nói thời Bạc Hy Lai còn đảm nhiệm chức Bộ trưởng Thương mại, ông ta vì “bức hại Pháp Luân Công” mà bị rất nhiều quốc gia nước ngoài khởi tố. Ngoài ra, do Ôn Gia Bảo cực lực phản đối ông ta nhăm nhe chức Phó Thủ tướng, Bạc Hy Lai đã bị giáng xuống chức Bí thư Thành ủy Trùng Khánh, khả năng là trạm dừng cuối cùng trong sự nghiệp chính trị của Bạc.
“Chuyển Pháp Luân” một lần được bỏ cấm
Khoảng 2 giờ sáng ngày 21 tháng 3 năm 2012 giờ Bắc Kinh, từ mạng Baidu, cư dân mạng Trung Quốc có thể tìm kiếm cuốn sách “Chuyển Pháp Luân“, trước tác của Pháp Luân Đại Pháp bị che đậy đã nhiều năm. Trang chủ của Baidu hiển thị các website nội dung liên quan đến Pháp Luân Công, bao gồm cả đồ hình Pháp Luân và Pháp tượng của Đại sư Lý Hồng Chí. Người ta cũng nhìn thấy nội dung toàn văn cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tác phẩm nổi tiếng nhất của Pháp Luân Đại Pháp, cùng ảnh luyện công của các học viên Pháp Luân Công trong và ngoài Trung Quốc.
“Thu hoạch đẫm máu” một lần được bỏ cấm
Không chỉ có vậy, cũng trên mạng tìm kiếm Baidu lớn nhất Đại Lục, vào lúc 8 giờ tối ngày 23 tháng 3 giờ Bắc Kinh, người ta có thể tìm kiếm cuốn sách “Thu hoạch đẫm máu” (Bloody Harvest) và các tin tức liên quan phơi bày tội ác mổ lấy nội tạng học viên Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Cuốn “Thu hoạch đẫm máu” mới do hai nhà vận động nhân quyền Canada là David Kilgour và David Matas công bố tại Đài Loan, là một báo cáo điều tra ĐCSTQ mổ lấy nội tạng học viên Pháp Luân Công.
Báo cáo dẫn chứng một lượng lớn điều tra thực tế, chứng minh ĐCSTQ mổ lấy nội tạng học viên Pháp Luân Công là có thật, mô tả đây là “tội ác chưa từng có trên trái đất này”.
Tối hôm đó, khi người dùng gõ “Vương Lập Quân mổ” vào Baidu, kết quả đầu tiên là “Vương Lập Quân tự mình trình báo nhiều tình tiết về Bạc Hy Lai”, còn kết quả cuối cùng là “Tận mắt chứng kiến mổ lấy nội tạng”. Tất cả đều phơi bày Vương Lập Quân và Bạc Hy Lai câu kết theo gót tập đoàn Giang Trạch Dân tàn khốc bức hại Pháp Luân Công, và kéo ra tấm màn đen tội ác mổ lấy nội tạng.
Phim “Lửa giả” vạch trần chân tướng tự thiêu một lần được bỏ cấm
Ngày 23 tháng 3, trên mạng Baidu, người ta có thể tìm thấy “Lửa giả” (http://www.falsefire.com), bộ phim tài liệu do Đài truyền hình Tân Đường Nhân chế tác vạch trần chân tướng đằng sau “vụ tự thiêu tại Thiên An Môn” xảy ra chiều ngày 23 tháng 1 năm 2001. Bộ phim đã đoạt giải Liên hoan phim Columbus lần thứ 51.
Bộ phim đã phân tích rất nhiều điểm đáng ngờ trong “vụ án tự thiêu” này: Chẳng hạn, chỉ trong một thời gian cực ngắn, Tân Hoa Xã của ĐCSTQ đã chạy tin “5 học viên Pháp Luân Công tự thiêu”. Qua phân tích băng quay chậm đoạn phim của CCTV, bộ phim “Lửa giả” đã chứng minh cô Lưu Xuân Linh, người phụ nữ 36 tuổi không có quan hệ gì với Pháp Luân Công, đã chết tại chỗ do một cú đánh từ một người vạm vỡ trên hiện trường. Bộ phim cũng giải thích tại sao nửa năm sau, đứa con gái 12 tuổi của cô Lưu lại chết bất thường, cũng như thật giả đằng sau nhân vật chính “Vương Tiến Đông”, v.v.
Ngày nay, trong khi cô gái trẻ đẹp bị bỏng đến mức không nhận ra – Trần Quả và mẹ cô vẫn còn đang bị giam lỏng, thì nhân vật được cho là người của công an – “Vương Tiến Đông” đã bốc hơi không biết hướng nào. Giới quan sát bên ngoài cho rằng, vụ án “tự thiêu tại Thiên An Môn” này chính là do La Cán, cựu Bí thư Ủy ban Chính trị và Luật pháp ĐCSTQ chế tác, và được xưng là “vụ lừa dối thế kỷ”.
“Chân tướng Pháp Luân Công” – tử huyệt của tập đoàn Giang Trạch Dân
Ông Thạch Tàng Sơn, chuyên gia vấn đề Trung Quốc tại Washington D.C cho rằng, trong cuộc đấu đá nội bộ kịch liệt hiện nay của ĐCSTQ, phe Hồ-Ôn muốn lấy danh nghĩa chống hủ bại, đấu tranh đường lối để đánh vỡ phe phái Giang Trạch Dân. Nhằm huy động lực lượng chính trị và đạo đức, họ đã đưa ra ánh sáng một loạt chân tướng đằng sau các tội ác như mổ cướp nội tạng,… để dân chúng Trung Quốc nhìn thấy Chu Vĩnh Khang, Giang Trạch Dân bao năm qua đã phạm phải tội ác khiến người dân phẫn nộ như thế nào. Ông cho rằng, dân chúng Trung Quốc nhất định sẽ yêu cầu trừng trị những kẻ ác trong hệ thống chính trị-tư pháp.
Ông Thạch Tàng Sơn nói, nếu như Hồ-Ôn có thể tiếp tục phơi bày tội ác của Giang Trạch Dân và Chu Vĩnh Khang, để dân chúng nhìn thấy chân tướng, lại thuận theo ý dân mà trừng trị kẻ xấu, thì họ sẽ có thể chiếm cứ điểm cao chính nghĩa và đạo đức trong cuộc nội đấu tại Trung Nam Hải. Ngoài ra, điều này sẽ đánh trúng chỗ hiểm trí tử của phe phái Giang Trạch Dân, giành được nhân tâm, cục diện Trung Quốc sẽ đi theo hướng bình ổn quá độ, đây chính là lối thoát tương lai của Trung Quốc.
Đúng như lời thề của ông Ôn Gia Bảo trong cuộc họp báo ngày 14 tháng 3, kết quả xử lý sự kiện Vương Lập Quân đã chứng tỏ “trải qua kiểm nghiệm của pháp luật và lịch sử”.
50 quan chức cấp cao ĐCSTQ bị khởi tố tại 30 quốc gia trên toàn cầu
Pháp Luân Công là một công pháp tu luyện lấy “Chân-Thiện-Nhẫn” làm nguyên tắc chỉ đạo, từ đó đạt đến bình hòa và hoàn thiện về tự ngã. Pháp môn tu tâm dưỡng tính cổ xưa này được truyền ra từ năm 1992 tại thành phố Trường Xuân bởi ông Lý Hồng Chí, và tới năm 1999 đã phổ biến tới hơn 50 quốc gia trên thế giới, giúp hàng triệu người thu được lợi ích.
Tuy nhiên, do số người tập Pháp Luân Công ngày càng nhiều tại Trung Quốc, nên tháng 7 năm 1999, cựu Bí thư ĐCSTQ là Giang Trạch Dân cảm thấy khủng hoảng bất an, và đã phát động một cuộc vận động trấn áp tàn khốc Pháp Luân Công.
Hơn 10 năm qua, từ chứng cứ giả “1.400 cái chết”, đến vụ án giả “tự thiêu tại Thiên An Môn”, cho tới mổ lấy nội tạng học viên Pháp Luân Công, đây đều là các tội ác mà tập đoàn Giang Trạch Dân phạm phải. Tới nay, Giang Trạch Dân và những người đồng lõa, bao gồm Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang, v.v. hơn 50 quan chức cấp cao ĐCSTQ, đã bị khởi tố tại 30 quốc gia trên thế giới với tội ác diệt chủng và chống lại loài người.
Nguồn: The Epoch Times – Đại kỷ nguyên

Dân oan tập trung khiếu kiện ở Hà Nội, Sài Gòn

Gia Minh, biên tập viên RFA   -2012-03-26
Những người dân bị mất nhà đất một cách bất công hôm nay tiếp tục kéo nhau về các cơ quan trung ương để khiếu kiện đòi hỏi quyền lợi của họ.
Courtesy Vietnamexodus   =====================>>> Ngày 14-3-2012, Dân Oan từ các Tỉnh như: Bình Thuận – Bình Dương – An Giang – Bến Tre – Tiền Giang – Đồng Tháp – Vĩnh Long – Sài Gòn v.v… kéo đến văn phòng chính phủ đại diện phía Nam, 210 Võ Thị Sáu – Sài Gòn, căng biểu ngữ đòi tài sản nhà đất bị cưỡng chế. (ảnh minh họa)
Thế nhưng lực lượng an ninh, công an và dân phòng xua đuổi họ khỏi những địa điểm tiếp dân đó.

Hà Nội

Sáng hôm nay tại Hà Nội có chừng 100 người thuộc diện bị thu hồi đất với nhiều khuất tất từ một số tỉnh ở phía bắc như Hưng Yên, Hải Phòng… cùng một số tiểu thương ở Vĩnh Phú bị đốt chợ rồi lấy đất bán cho doanh nghiệp tư nhân, đã tập trung tại số 35 Ngô Quyền, Văn phòng Tiếp dân của Quốc hội để tiếp tục khiếu nại về các trường hợp của họ.
Tuy nhiên, những người tham gia cho biết họ bị lực lượng chức năng đông gấp đôi họ đến giải tán. Có người đi khiếu kiện bị đưa lên xe buýt, số khác bị đe dọa chở đi…
Một người tham gia đoàn khiếu kiện nói lên cảnh công an đông đúc ở khu vực họ tập trung như sau:
Công an đang đông lắm, chúng tôi đang ở quận Hoàn Kiếm.
Dân đông lắm nhưng người ta không cho vào. Công an, an ninh đông lắm, họ định cướp điện thoại nhưng chúng tôi chạy và nay vòng lại đây. Công an nói sáng nay đưa mấy chục dân Hưng Yên về còn có muốn bị bắt  không vì có một xe buýt đang chờ.
Trong khi đó một tiểu thương từ Vĩnh Phú mô tả chi tiết hơn tình hình vào lúc 10 giờ sáng tại trụ sở tiếp dân của Quốc hội, 35 Ngô Quyền, Hà Nội:
Dân đông lắm nhưng người ta không cho vào. Công an, an ninh đông lắm, họ định cướp điện thoại nhưng chúng tôi chạy và nay vòng lại đây. Công an nói sáng nay đưa mấy chục dân Hưng Yên về còn có muốn bị bắt  không vì có một xe buýt đang chờ.
một tiểu thương từ Vĩnh Phú
Chúng tôi chỉ muốn được giải quyết theo đúng pháp luật Nhà nước thôi.

Sài Gòn

Tại khu vực 210 Võ thị Sáu, văn phòng của trung ương Đảng tại Sài Gòn, nơi mà lâu nay nhiều người dân oan từ các tỉnh khu vực phía nam đến ‘ăn chực, nằm chờ’ để khiếu nại về trường hợp bất công, oan ức của họ, hôm nay 26 tháng 3, các lực lượng an ninh, công an và dân phòng cũng xua đuổi họ, và có xe buýt chờ sẵn để bắt những người khiếu kiện lâu nay lên.
Một người khiếu kiện tại Sài Gòn cho biết về tình hình tại đó vào sáng nay như sau:
Tôi đến mà không dám vào, vì trước văn phòng đó vừa công an vừa đô thị vào mà họ biết mặt sẽ đưa lên xe. Có một xe buýt đang chờ đó.
Công an đưa về rồi giữ từ hôm qua đến hôm nay. Họ nói nếu muốn đi hãy chờ hai ngày nữa hãy đi, 26/27/28 không được đi.
ông Trịnh Văn Tùng
Vì quyền lợi của chúng tôi nên những ngày tới chúng tôi phải đi. Dân lâu nay ngồi đây kéo băng rôn, khẩu hiệu mà họ không giải quyết. Dân khổ lắm, như trường hợp của tôi không có chỗ ở, tiền không có.

Trong khi ấy thì có một số người từng khiếu kiện lâu nay, công an đến ngay tại nhà họ để canh giữ và không cho họ ra khỏi nhà. Đó là trường hợp của ông Trịnh Văn Tùng ở An Giang như trình bày của ông sau đây:
Công an đưa về rồi giữ từ hôm qua đến hôm nay. Họ nói nếu muốn đi hãy chờ hai ngày nữa hãy đi, 26/27/28 không được đi.
Và trường hợp của cô giáo Bùi Thị Thành, ở phường Hiệp Bình Chánh, quận Thủ Đức, Sài Gòn:
Tôi đang bị mười mấy công an chặn ngoài cửa. Tôi nghe biết bà con ở 210 Võ Thị Sáu bị ‘hốt’, ở Bến Thành cũng bị, ở số 4 Lê Duẫn bị kè.

Tôi đang bị mười mấy công an chặn ngoài cửa. Tôi nghe biết bà con ở 210 Võ Thị Sáu bị ‘hốt’, ở Bến Thành cũng bị, ở số 4 Lê Duẫn bị kè.
cô giáo Bùi Thị Thành

Bà con nghe trên mạng kêu gọi nói có đoàn quốc tế đến để theo dõi tình hình dân oan và nhân quyền tại Việt Nam nên họ đi rất đông. Nên công an ngăn chặn dữ dội.

Hồi ngày 12 tháng 3 vừa qua trên mạng Internet xuất hiện một thông báo với tựa ‘Lời kêu gọi tổng biểu tình của dân oan trên toàn quốc’. Đứng tên cho kêu gọi đó là tập thể các cựu chiến binh Đại đoàn quân Tiên phong và Đại đoàn Đồng bằng.
Như trình bày của một số người dân phải đi khiếu kiện lâu nay thì họ đến các cơ quan công quyền là để đòi hỏi quyền lợi chính đáng của họ bị các cán bộ Nhà Nước vi phạm. Do chưa được giải quyết dù rằng có bao trường hợp đã có ý kiến từ phía các cơ quan trung ương gửi xuống cho địa phương, nên họ kiên quyết phải tiếp tục đòi hỏi cho bằng được mới thôi.

Hại… nhân dân!

Mon, 03/26/2012 – 20:39 — VietTuSaiGon -RFA
Nhìn cách mà nhà cầm quyền Việt Nam ứng xử với việc nứt đập thủy điện Sông Tranh 2 và thờ ơ trước lời khẩn cầu của người Chăm trước việc dừng xây dựng nhà máy điện hạt nhân thì đủ thấy sự vô cảm và quyết hại nhân dân là như thế nào.
 
Cái tâm lý “thà hi sinh tất cả” trong thời chiến vẫn còn hiển hiện trong đầu óc của nhà cầm quyền cấp cao, nên với họ, 40 ngàn nhân khẩu của huyện Bắc Trà My (Quảng Nam) và hàng nghìn gia đình ở các huyện Tiên Phước, Hiệp Đức, Thăng Bình, Nông Sơn… nơi có dòng Sông Tranh 2 chảy qua, có bị trôi đi, có hề gì. Bởi công trình mà họ xây dựng và muốn nhìn nó như “đỉnh cao muôn trượng”, thành tích đó sao có thể bị đổ sông đổ biển bởi tiếng khóc, sự lo lắng của người dân, dù thực tế, rất có thể nó sẽ bị chảy đổ nếu đập lở. Khu vực này cũng có nguy cơ bị động đất, vì đã từng như thế.
Khi mùa mưa bão bắt đầu, Việt Nam không cần đọc lại Giông tố hay Vỡ đê của các cây bút phê phán cách đây gần thế kỷ, mà sẽ mục kích “đại vỡ đê” thời hiện tại.
Cũng như người Chăm, theo điều tra dân số của người Pháp hồi đầu thế kỷ 20 thì họ có khoảng 1 triệu người tại Việt Nam. Hiện nay, nếu tính hết số người Chăm cư ngụ tại Campuchia, Việt Nam, Malaysia, Thái Lan và Hoa Kỳ thì họ có khoảng 400 ngàn. Riêng tại Việt Nam, theo Ủy ban Dân tộc Chính phủ Việt Nam, năm 2008 họ có khoảng hơn 145 ngàn người, xếp thứ 14. Nhà máy điện hạt nhân xây dựng, nếu gặp sự cố, thì chắc chắn “sẽ giúp” giảm bớt số người Chăm đáng kể, bởi khu vực Ninh Thuận – Bình Thuận họ có gần 100 ngàn người (Ninh Thuận hơn 66 ngàn, Bình Thuận hơn 32 ngàn, chiếm khoảng 68% tổng số người Chăm ở Việt Nam).
Theo kiến nghị hoãn phê chuẩn Hiệp định ACTA (Anti-Counterfeiting Trade Agreement), thì giữa năm 2011, quốc hội nước Đức đã buộc 8 nhà máy điện hạt nhân nhừng hoạt động, 9 nhà máy còn lại phải đóng cửa chậm nhất đến năm 2022. Vậy thì Việt Nam tại sao lại thích xây dựng nhà máy này? Đành rằng năng lượng là chuyện cấp thiết, nhưng với những nước theo đuôi về khoa học như Việt Nam, việc tỉnh táo theo dõi diễn tiến chung về nguy cơ khoa học cũng quan trọng như việc vội vàng biến đất nước thành các bãi rác công nghệ thứ cấp của nhân loại. Thử hình dung mà xem, trong bối cảnh nhà máy điện hạt nhân đang là nguy cơ của toàn thế giới, tự nhiên có một công ty bán được cho Việt Nam một nhà máy, thu về bộn tiền, thì họ mừng vui cỡ nào. Bởi không bán cho những nước hám bệnh thành tích, thích đi tắt đón đầu như Việt Nam thì biết bán cho ai đây?
Theo ông Trần Sơn Lâm, Nguyên Trưởng phòng Phân tích đồng vị – Địa niên biểu hạt nhân, Giám đốc Trung tâm Chuyển giao công nghệ – Viện Địa chất và Khoáng sản Bộ Công nghiệp thì: “Để xây dựng nhà máy điện hạt nhân có công suất 1.000 MW, dự kiến kinh phí ta phải vay theo lãi suất thương mại là trên dưới 5 tỷ đô-la Mỹ (theo quy định của quốc tế không dùng vốn ODA để xây dựng nhà máy điện hạt nhân). Với lãi suất trên dưới 3%/năm, sau khi tiếp nhận, nếu xảy ra một sự cố cần khắc phục và phải thay thế một cụm chi tiết nào đấy phải dừng hoạt động, tính toán cho thấy một tháng ta cũng phải trả lãi cho khoản vay trên khoảng 12,5 triệu đô-la Mỹ chưa kể phải trả tiền lương cho công nhân và chuyên gia để bảo hành và duy trì nhà máy”.
Với số tiền như ông này nói thì cũng không khác chi dự án khai thác bô-xít, trên giấy tờ thì tưởng dễ ăn, có lãi, nhưng càng đi sâu vào thực tế khai thác thì Việt Nam càng nặng nợ ngân hàng, nặng nợ môi trường và gây tội ác với nhân dân.
Cũng ông này nói thêm: “Theo tính toán của các nhà khoa học, trữ lượng của các mỏ urani trên thế giới cũng đang cạn kiệt dần và chỉ đủ dùng cho các nhà máy điện hạt nhân trong vòng 50-60 năm nữa nếu không tái tạo được nhiên liệu hạt nhân đã qua sử dụng. […] Một kịch bản là nếu ta chưa đủ khả năng vận hành nhà máy kể từ thời điểm ‘chìa khóa trao tay’, ta phải thuê tối thiểu khoảng từ 700-1.000 cán bộ kỹ thuật, lương bình quân của mỗi người là 7.000 đô-la Mỹ thì tổng tiền lương phải chi trả hàng tháng sẽ là 4,9-7 triệu đô-la Mỹ, việc này sẽ đưa giá thành điện lên rất cao”.
Có lẽ Việt Nam không xây dựng nhà máy điện hạt nhân vì lợi ích kinh tế, mà chủ yếu là để phô trương cái thanh thế hão, chạy theo thành tích ảo. Cũng giống việc xây dựng đường dây 500kv Bắc – Nam để khắc phục sự thiếu điện ở miền Trung và miền Nam trước đây, thế nhưng, khi vừa đi vào hoạt động thì điện lại tiếp tục thiếu, vì họ quên tính nhu cầu sẽ chạy theo khả năng cung cấp. Khi nhà nhà thiếu điện thì người dân không trông chờ vào điện, khi tạm đủ điện thì nhu cầu thật mới thể hiện, thành ra thiếu nghiêm trọng hơn. Đó là chưa nói chi phí bảo trì đường dây này hàng năm còn bị lên án là nhiều gấp 2 lần tiền bán điện!? Hệ lụy và nợ nần nay ai chịu, tất nhiên người dân chứ không thể là công ty điện lực.
Cắt nghĩa lý do tại sao nhà cầm quyền Việt Nam liên tục thích hại dân thì thật khó trả lời trong một bài viết ngắn, của một người. Nhưng có lẽ nổi trội nhất là nguyên do bởi họ “ngu và liều”, mà nói như phương ngữ ngày nay: “nhiệt tình cộng dốt nát thành ra phá hoại”.
Nhà cầm quyền Việt Nam vốn có xuất thân thấp và đến nay cũng chưa mấy được cải thiện, ấy là một thực tế hiển nhiên, không cần chứng minh. Khi nhà cầm quyền (tạm gọi với từ) “ngu” thì họ có muốn người dân của mình “khôn” hay không, chắc không hoặc rất khó, vì dân “khôn” làm sao cai trị. Nên về giáo dục, mấy chục năm qua họ rất kiên trì với chìa khóa “ngu dân”, dân biết chữ mà không biết nghĩa, hoặc không hành xử theo nghĩa tốt đẹp của chữ. Người Việt có tố chất để học trở thành khôn ngoan, được việc, cứ nhìn ra các môi trường giáo dục quốc tế thì sẽ thấy, ở đó người Việt rất khá, nhưng ở Việt Nam thì trì trệ, vì đó là chủ trương và chính sách.
Chính sách ngu dân trong giáo dục – nơi hiện có khoảng 25 triệu người đi học – sẽ rất hiệu quả khi đi song song với sự toàn trị và độc quyền. Quyền lợi của quốc gia không còn là chuyện của nhân dân, mà chỉ là của một nhóm nhỏ quyền lợi nơi đảng cầm quyền.
Vì bị “ngu dân” nên không biết quyền của mình; vì đói nghèo phải lo ăn từng bữa… nên khó lo nghĩ xa, người dân như quẩn quanh trong vỏ ốc đói nghèo của mình. Rõ ràng, ngoài nỗi lo sợ vỡ đập, 40 ngàn hộ dân ở Bắc Trà My chẳng biết phải đấu tranh như thế nào, biểu tình bày tỏ ý kiến cũng không. 100 ngàn người Chăm thì càng khó hơn, khi họ bị xếp vào vấn đề dân tộc thiểu số, sự trả thù của nhà cầm quyền càng dã man hơn. Nên chỉ còn mỗi nỗi sợ.
Cho nên, với những người ở bên ngoài Việt Nam, họ sẽ không hiểu tại sao nhà cầm quyền ít ỏi và có trình độ hạn chế như thế mà vẫn làm hại gần 90 triệu dân. Trong khi thực tế trong nước cho thấy chuyện này không khó ắt nghĩa, vì từ mấy thập nhiên trước, nhà cầm quyền đã có chủ trương ngu dân hóa 100% nên cố tình đưa ra các phương cách giáo dục kinh khủng, không chịu sửa đổi theo hướng tiến bộ, khoa học. Không phải nhà cầm quyền không biết giáo dục của mình đang sai phương pháp và không phải họ thiếu cách để sửa, mà cố tình không sửa, vì sợ ảnh hưởng đến quyền lợi độc quyền của mình. Với họ, dân khôn thiệt là hiểm nguy.
Cho nên, với những sự cố như nứt đập Sông Tranh 2, xây dựng nhà máy điện hạt nhân, hay cướp đất ở Tiên Lãng… ta đừng vội cho đó là đỉnh điểm của băng hoại, bởi cao hơn cả và thăng chốt hơn cả là tư tưởng hại nhân dân của nhà ầm quyền. Như một sự “cộng nghiệp”, nếu người dân không ý thức về sự tự thay đổi mình thì chắc chắn những hiện tượng bề nổi như vừa nêu không thiên giảm, và viễn ảnh bị đọa đày chung thì chỉ còn ở thì tương lai gần.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét