Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Bài viết đáng chú ý: Quan hệ Việt-Trung và tiến trình dân chủ hóa ở Việt Nam

Song Chi - 18, 15, 12 tuổi và sẽ còn nhỏ hơn nữa?

Trên thế giới đã từng có những vụ án kinh hoàng mà kẻ thủ ác còn trong lứa tuổi vị thành niên, thậm chí rất nhỏ tuổi, và nạn nhân chính là người thân, cha mẹ hay anh em ruột của những đứa trẻ mất tính người này.
Nhưng bây giờ một câu chuyện tương tự cũng đã xảy ra ở VN, với kẻ thủ ác là một cô bé mới 12 tuổi, đã hành hạ đến chết đứa em họ 2 tuổi của mình. Đọc: “Ai đã tiếp tay cho bé 12 tuổi hành hạ em họ đến chết?” (GiadinhNet), “Bí ẩn cái chết tức tưởi của cô bé 2 tuổi bị chị họ hành hạ dã man” (Xa lộ pháp luật).
Theo những bài báo, đứa bé xấu số là con của một người mẹ bị bệnh tâm thần hiện đang phải “ăn nhờ ở đậu” trong nhà anh trai. Vì chuyện này mà hai vợ chồng người anh thường xuyên lục đục, người chị dâu tỏ ra không vui trước việc chồng cưu mang thêm hai miệng ăn trong nhà, rồi người chồng vì bênh em gái nên có những lúc mắng vợ, đánh vợ, còn vợ thì lại trút nỗi bực tức lên đứa cháu nhỏ tội nghiệp.
Ba đứa con của họ, trong đó có cô bé 12 tuổi thường xuyên chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã nhau vì người cô ở nhờ nên cũng đâm ra ghét hai mẹ con cô, hở có dịp là đánh em cho bõ ghét. Cô bé 12 tuổi đánh em họ thấy mẹ không mắng mà lại còn ngấm ngầm đồng ý nên càng làm tới, cho đến một ngày, những cái đánh, đạp…của cô bé đã dẫn tới cái chết đau lòng cho đứa bé xấu số.
Cũng theo bài báo, nếu không có những người hàng xóm tình cờ thấy cô bé này hành hạ em họ dã man thì có lẽ cái chết của em bé đã bị đổ cho bà mẹ tội nghiệp bị bệnh tâm thần gây ra.
Sau khi em bé chết, cả hai vợ chồng tìm cách che đậy tội ác của con gái. Người cha thì gọi điện thoại cho nhiều người quen bảo “bé Trâm sinh ra đã ốm đau luôn, giờ lại mắc bệnh nặng nên qua đời rồi” (“Ai đã tiếp tay cho bé 12 tuổi hành hạ em họ đến chết?”). Người mẹ thì “đi tra hỏi ráo riết từ làng trên xóm dưới về hành tung của người đã gọi điện báo cho cơ quan chức năng. Còn đối với một số nhân chứng xung quanh, chị sang từng nhà bảo sẽ trả tiền để mọi người không đứng ra làm chứng nữa?” (“Bí ẩn cái chết tức tưởi của cô bé 2 tuổi bị chị họ hành hạ dã man”).

Còn cô bé mới 12 tuổi kia, không những đã gây ra cái chết cho em họ mà còn biết cách nói láo, đổ thừa cho người cô bệnh tật của mình.“Tại cô con bị điên nên hằng ngày đánh em, nên em mới ốm chết”. (“Ai đã tiếp tay cho bé 12 tuổi hành hạ em họ đến chết?”)
Đọc xong những bài báo mà cứ thấy lạnh người. Tất nhiên cô bé này chỉ là một trường hợp cá biệt, và hành vi độc ác của em có nguyên nhân từ cách hành xử của người lớn trong gia đình đối với hai mẹ con người phụ nữ tâm thần bất hạnh, cũng như cách giáo dục của cha mẹ em khi đã không nghiêm khắc trước việc các con đánh mắng đứa em họ bé bỏng, ngược lại bà mẹ còn làm ngơ.
Nhưng dù sao đi nữa, nếu thực sự cái chết của em bé là do cô bé 12 tuổi này gây ra thì rõ ràng số tuổi của kẻ thủ ác ở VN lại xuống thấp thêm nữa!
Thời gian qua đã có những vụ án mà kẻ thủ ác phạm tội khi tuổi đời còn rất trẻ. Vụ án giết người cướp của tại một tiệm vàng ở Bắc Giang xảy ra vào tháng 8 năm 2011, với 3 nạn nhân bị thiệt mạng gồm 2 vợ chồng chủ tiệm vàng và một con gái nhỏ 18 tháng tuổi, còn con gái lớn 8 tuổi bị chém đứt tay, gây xôn xao dư luận một thời không chỉ vì tính chất dã man, tàn ác của kẻ xuống tay mà còn vì thủ phạm Lê Văn Luyện khi đó mới chưa đầy 18 tuổi.
Nhưng thật ra Lê Văn Luyện không phải là trường hợp duy nhất. Đây là một vài ví dụ: “Năm 2001, tại Hà Nội, từng xảy ra một vụ thảm án cả gia đình giống như vụ ở tiệm vàng Ngọc Bích. Hung thủ khi đó dưới 16 tuổi và chỉ bị phạt 12 năm tù”. (“Giết 3 người, 1 sát thủ vị thành niên thoát án tử”, VietnamNet), “Hung thủ vị thành niên sát hại nữ bác sĩ nhận 18 năm tù” (VOV), “Thanh Hóa: Điềm những sát thủ 9X thoát án tử” (Tiến Nông) v.v…
Báo chí đã nhiều lần gióng lên tiếng chuông báo động trước tình trạng tội phạm ngày càng trẻ hóa: “Những sát thủ máu lạnh tuổi vị thành niên” (VOV), “Tội phạm ngày càng trẻ hóa và phạm tội nghiêm trọng” (VTC News), “Tội phạm đang trẻ hóa” (Tuổi Trẻ)…
Câu hỏi nhức nhối đã được rất nhiều nhà báo, nhà giáo, nhà xã hội học, tâm lý học…đặt ra: Nguyên nhân từ đâu, một xã hội như thế nào, một nền giáo dục như thế nào mà tội ác cứ ngày càng nhiều?
Thực tế rõ ràng, không ngày nào mọi gười mở báo ra, bật TV lên mà lại không đọc/nghe thấy những vụ cướp, giết, hiếp…các kiểu với mức độ dã man, tàn bạo ngày càng tăng. Đối tượng phạm tội cũng ngày càng đa dạng. Có thể là bất kỳ một con người nào trước đó còn là một công dân hoàn toàn bình thường, không có tiền sử tiền án, không bị bất cứ một chứng bệnh tâm thần nào, thậm chí có thể thuộc loại trí thức trong xã hội. Và điều thứ hai, như vừa mới đề cập, tuổi đời của kẻ phạm tội ác cũng ngày càng trẻ hơn.
Trở lại câu chuyện về cô bé 12 tuổi giết người. Cứ tạm cho là không cố tình, và không ý thức được hậu quả việc mình làm, nhưng một cô bé mới chừng đó tuổi mà đã tàn nhẫn với một em nhỏ, biết lươn lẹo đổ thừa cho người khác và không hề có chút ân hận trước việc mình đã làm thì khi lớn lên cô bé ấy sẽ trở thành một người như thế nào?
Từ xưa đến nay ông bà ta thường nói “nhân chi sơ tính bản thiện”, con người khi mới sinh ra ai cũng lương thiện, hoặc trẻ con như tờ giấy trắng. Nhưng đôi khi tôi cảm thấy hơi hoài nghi điều này. Chẳng phải ngay từ bé, trẻ em đã mỗi đứa mỗi tính, mỗi nết khác nhau sao. Nếu như có những đứa trẻ không dám đập chết một con muỗi và ngồi khóc cả ngày vì con cá của em nuôi bị chết, thì cũng có những đứa bé có thể thò tay vào chậu cá bóp chết tươi con cá ấy hoặc thích thú bày đủ trò để hành hạ những con chó, mèo.
Đó là chưa kể có những đứa trẻ sinh ra đã mắc phải chứng Callous and unemotional (CU) traits (nhẫn tâm và vô cảm/không có cảm xúc) hoặc bị những rối loạn về thần kinh nhân cách, rối loạn về hành vi ứng xử mà ở các nước có nền tâm sinh lý học, y học phát triển như Mỹ và nhiều nước châu Âu đã chỉ ra, trong khi ở VN và những quốc gia còn nghèo khó, chưa phát triển vẫn chưa có điều kiện tìm hiểu, nghiên cứu. Những đứa trẻ như vậy có thể có những vấn đề khác nhau trong tâm sinh lý, ứng xử, có thể khó khăn trong giao tiếp với người khác, khó khăn trong việc biểu lộ cảm xúc, thậm chí không có cảm xúc, hoặc có thể rất hung hăng, ích kỷ, độc ác v.v….
Nhưng ngoại trừ những trường hợp như vậy thì sự hình thành nhân cách của trẻ chủ yếu vẫn là do giáo dục, do môi trường sống.
Khi còn nhỏ, môi trường chính yếu của trẻ em là gia đình. Gia đình phải là môi trường bình yên, êm ấm ở đó mọi thành viên đối xử với nhau tử tế, yêu thương, tôn trọng, quan tâm đến nhau. Cha mẹ phải là những tấm gương cho con cái về cách ứng xử, về đạo đức làm người trước cái đã, còn sau này khi lớn lên nếu chẳng may trẻ bị những ảnh hưởng xấu từ xã hội thì đó lại là chuyện khác. Nhưng thông thường nếu cha mẹ là những tấm gương tốt về đạo đức, cha mẹ thương yêu nhau và thương yêu, gần gũi con cái, thường xuyên chú ý giáo dục điều hay điều đúng cho con thì trẻ sẽ biết cách tránh được những cái xấu trong xã hội.
Với một xã hội như VN, cái xấu, cái ác, sự không tử tế nhan nhản khắp nơi, ngay trong những môi trường lẽ ra phải hết sức đạo đức, lương thiện, nhân bản như y tế, giáo dục mà còn tràn ngập những chuyện không tử tế, thậm chí hết sức phi nhân, thì trách nhiệm giáo dục con càng nặng nề đối với những ông bố bà mẹ.
Điều cuối cùng dành cho những nhà báo viết bài về vụ này và những vụ án khác mà thủ phạm hoặc nạn nhân là trẻ em. Đó là có bài viết đã đưa tên, địa chỉ và cả hình cô bé 12 tuổi hết sức rõ ràng. Dù cô bé có phạm tội đi nữa thì cũng chỉ mới 12 tuổi. Báo chí phải hết sức hạn chế đưa tên tuổi, địa chỉ, nhân thân, hình ảnh trẻ em vì cuộc đời các em còn dài. Ở các nước điều này được tuân thủ hết sức nghiêm ngặt, còn ở VN, không biết đây là lần thứ mấy những bài báo phạm phải điều này khi viết, đưa tin có liên quan đến trẻ em?
Song Chi
(RFA Blog)

Quan hệ Việt-Trung và tiến trình dân chủ hóa ở Việt Nam

Một trong những vấn đề nổi cộm nhất trong chính sách đối ngoại của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam những năm gần đây chính là thái độ chính trị đối với nước láng giềng phương Bắc. Và có thể nói, những người đứng đầu đảng cộng sản đã không có một thái độ dứt khoát để có thể thiết lập một quan hệ bang giao dựa trên tinh thần bình đẳng giữa hai quốc gia tự chủ. Bên cạnh đó, vai trò và ảnh hưởng của Trung Quốc đối với Việt Nam nói riêng và các nước trong khu vực nói chung cũng là một bài toán nan giải cho tiến trình dân chủ hóa Việt Nam.

Ngoại giao với Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa


Thiết nghĩ không cần nhắc lại sự bang giao “thù địch” giữa hai nước cộng sản trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh khi mà Việt Nam còn có sự hậu thuẫn của Liên bang Xô Viết. Tất cả trở nên “tươi sáng” hơn giữa hai quốc gia sau khi bức tường Berlin bị sụp đổ (11/1989), kéo theo sự tan rã của các quốc gia cộng sản ở Đông Âu. Liên Xô đã chấm dứt sự tồn tại của mình trên bản đồ thế giới vào ngày 26/12/1991. Sự sụp đổ của “ngọn cờ tiên phong” của nền chủ nghĩa cộng sản đã khiến cho Việt Nam phải thay đổi thái độ chính trị đối với Trung Quốc. Rõ ràng, để tồn tại và tiếp tục duy trì sự lãnh đạo hà khắc, độc tài, nhà cầm quyền Việt Nam buộc phải dựa vào nhà nước cộng sản Trung Quốc. Họ thừa biết, chỉ có sự trợ giúp của người láng giềng, thì đảng cộng sản mới tránh được sự tan rã như các nước xã hội chủ nghĩa khác.

Cũng từ đây, chính phủ cộng sản Việt Nam đã chọn thái độ nhún nhường, tránh né xung đột để không làm mất lòng Trung Quốc. Điển hình là qua các cuộc đàm quán để giải quyết vấn đề biên giới. Họ đã chấp nhận nhượng bộ rất nhiều cho Trung Quốc khi ký Hiệp định biên giới (1999) và Hiệp định Phân định Vịnh Bắc Bộ (25/12/2000). Qua hai Hiệp định này, các nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam đã tỏ ra quá mềm mỏng, yếu đuối trước áp lực của Trung Quốc. Đối mặt với làn sóng bất bình của người Việt trong và ngoài nước, chính phủ cộng sản chưa bao giờ đưa ra được những lời giải thích rõ ràng và minh bạch về việc bị cho là “dâng đất, dâng biển” cho ngoại bang.

Đỉnh điểm của lòng yếu đuối, nhu nhược, thậm chí hèn nhát của đảng chính là sự bất đồng sâu sắc về tranh chấp lãnh thổ trên Biển Đông với Trung Quốc. Việc khẳng định chủ quyền ở các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa chỉ được thực hiện một cách lập lờ, không dứt khoát đã dẫn đến việc Trung Quốc cậy thế, làm càn khi tấn công tàu đánh cá, hay ngang nhiên bắt giữ trái phép các ngư dân Việt Nam. Việc Trung Quốc, bất chấp luật lệ quốc tế, sử dụng “đường lưỡi bò” để vẽ lại bản đồ Biển Đông sao cho có lợi cho họ cũng chỉ bị nhà nước cộng sản Việt Nam phản ứng một cách yếu ớt! Và khi các cuộc biểu tình chống sự bành trướng, ngạo mạn của Trung Quốc diễn ra ở Hà Nội và Sài Gòn, đảng cộng sản Việt Nam đã không ngần ngại trấn áp và cấm đoán. Họ ra sức đàn áp và bỏ tù những người yêu nước đã dám đấu tranh chống ngoại bang. Một mặt, họ cho phép các cơ quan thông tin, báo đài của đảng được phép lên án, chê bai bộ mặt gian xảo của Trung Quốc cũng như sự tràn ngập hàng hóa chất lượng kém, độc hại trên thị trường Việt Nam. Mặt khác, họ im lặng trước những yêu sách của Trung Quốc. Một đường, họ muốn tiến gần về phía Hoa Kỳ và khuyến khích chính phủ của tổng thống Obama nên có chính sách ngoại giao tích cực hơn nữa ở Biển Đông. Một nẻo, họ ký kết những thỏa hiệp quan trọng với Trung Quốc trên nhiều phương diện như chính trị, an ninh quốc phòng, quân sự, kinh tế…Có thể nói đây chính là tư cách của một chư hầu thời phong kiến. Chính phủ cộng sản Việt Nam không muốn làm mất lòng người anh em xã hội chủ nghĩa. Đối với họ, sự sinh tồn của đảng gắn liền với sinh mệnh của cộng sản Trung Hoa!

Người dân Việt Nam càng tỏ ra thất vọng trước nhà cầm quyền cộng sản khi nhìn thấy những làn sống biểu tình bài Trung Quốc của người dân Philippines. Chính phủ nước này đã chứng tỏ lập trường cứng rắn trong vấn đề tranh chấp Biển Đông với Trung Quốc.

Vai trò và ảnh hưởng của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa


Cuộc chiến tranh lạnh đã kết thúc. Thế giới không còn là sự đối đầu của hai khối tư bản và xã hội chủ nghĩa. Sự tan rã của Liên bang Xô Viết đã khiến cho thế giới chỉ còn một thế lực duy nhất về kinh tế lẫn quân sự: Hoa Kỳ. Nhưng sự sa lầy trong hai cuộc chiến tại Afghanistan và Iraq cộng với tư tưởng thù địch chống Mỹ tại các nước Hồi giáo đã khiến vị thế của siêu cường quốc này lung lây, ít nhất trong cái nhìn của dư luận quốc tế. Bên cạnh đó, sự trỗi dậy mạnh mẽ trên phương diện kinh tế của các nước như Ấn Độ, Brasil, Nga và nhất là Trung Quốc đã khiến cho ngay ở Mỹ, người ta đã bắt đầu hình dung đến «một thế giới hậu Mỹ» (The Post-American World 1), một thế giới mà người Mỹ sẽ không còn ở thế thượng phong và một sự cân bằng trên toàn cầu sẽ được tái thiết lập bởi sự hiện diện của Trung Quốc.

Từ một nước nghèo nàn và lạc hậu trong thập niên 80, Trung Quốc ngày nay đã trở thành một thế lực lớn. Từ một quốc gia cộng sản, chỉ được tiếng đông dân nhất thế giới, Trung Quốc đã trở nên cường quốc thứ hai về kinh tế. Theo các nghiên cứu, nếu tiếp tục với đà tăng trưởng kinh tế như hiện nay (trung bình 9% hằng năm) thì vào khoảng 2020 hay 2030, Trung Quốc có thể sẽ qua mặt Mỹ. Từ một nền kinh tế kế hoạch hóa tập trung suy sụp, bên bờ vực thẳm thừa hưởng từ thời Mao Trạch Đông, chuyển sang một nền kinh tế theo định hướng thị trường dưới sự lãnh đạo của Đặng Tiểu Bình, trong vòng 30 năm, Trung Quốc đã làm đảo lộn mọi trật tự trên thế giới. Trên phương diện kinh tế, tài chính và cả về quân sự, Trung Quốc đã trở thành một đối tác quan trọng mà Hoa Kỳ, Nhật Bản và Liên minh châu Âu phải kiêng nể. Trên bình diện quốc tế, sự đầu tư mạnh mẽ của Trung Quốc ở châu Phi càng chứng tỏ quốc gia này đang rất quan tâm đến những vùng đất chứa nhiều quặng mỏ và tài nguyên thiên nhiên. Một trong những điểm yếu của Trung Quốc chính là nhu cầu sử sụng về năng lượng. Nên việc cạnh tranh các vùng lãnh thổ giàu tài nguyên cũng là cách để họ đáp ứng đòi hỏi cấp bách này.

Theo lý thuyết của John Mearsheimer, giáo sư Khoa học Chính trị tại Đại học Chicago thì các quốc gia không bao giờ bằng lòng với vị thế hiện tại và sẽ không ngừng tìm cách nâng cao sức mạnh của mình. Hay cụ thể, một quốc gia mạnh nhất trong khu vực trước hết phải tìm cách thống trị khu vực đó, rồi mới tìm cách thống trị toàn bộ hệ thống quốc tế. Quan sát thái độ chính trị đối với các nước trong khu vực Đông Nam Á, Đông Á hay Hoa Kỳ và Liên minh châu Âu, ta có thể thấy rõ Trung Quốc đang dần dần thực hiện lý thuyết trên. Mục đích sau cùng của họ chính là vị trí siêu cường quốc. Một vị thế sẽ mang lại nhiều quyền lợi cho quốc gia đông dân nhất này, một thị trường tiêu thụ cực lớn về năng lượng, về môi trường, về máy móc…

Trong khu vực, từ năm 2008, Trung Quốc đã không ngừng quấy nhiễu các nước láng giềng, qua các hành động gây áp lực lên Nhật Bản, Việt Nam, hay do chính sách “bảo kê” đối với Bắc Triều Tiên. Sự hiện diện ồ ạt của quân đội Trung Quốc trên Biển Đông, nơi xảy ra những tranh chấp với các nước trong khối ASEAN càng làm cho tình hình trở nên căng thẳng. Nhưng cũng do chính sách bang giao hống hách ấy mà các liên minh giữa các quốc gia trong vùng đang dần dần được hình thành để đối đầu với sự bành trướng của Trung Quốc. Đó là sự liên minh giữa Nhật và Mỹ, giữa Nhật và Đại Hàn. Các nước trong khối ASEAN cũng chuẩn bị tinh thần để đối phó với Trung Quốc. Ngay cả Ấn Độ cũng hiện đại hóa quân đội để đề phòng cho chiến tranh khi những mâu thuẫn về tranh chấp biên giới giữa hai quốc gia này vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa. Và như đã nói ở trên, chính phủ cộng sản Việt Nam cũng có ý ủng hộ sự hiện diện của Hoa Kỳ nơi vùng Biển Đông. Nhưng trước sức ép của Trung Quốc và những quyền lợi sinh tồn của đảng, các nhà lãnh đạo cộng sản đã ngả hẳn về phía Bắc Kinh, bất chấp sự bất mãn của nhân dân Việt Nam.

Nhưng với sự hiện diện của Hoa Kỳ (về quân sự và ngoại giao) và các liên minh giữa các nước trong khu vực, Trung Quốc không còn vị trí độc tôn ở vùng Viễn Đông nữa. Và giờ đây, họ sẽ phải đối đầu với nhiều quốc gia đang hợp với nhau để chống lại mình. Đó cũng là điều mà Trung Quốc, vốn kiêu ngạo và tự phụ, không thể nào ngờ đến và họ cũng không muốn vấp phải những liên minh ấy trên con đường thống trị hóa thế giới! Dẫu sao, hiện nay họ cũng chưa đạt đến mức độ phát triển về khoa học kỹ thuật, về quân sự…như các cường quốc khác. Chiến lược cao tay của Đặng Tiểu Bình “tranh thủ thời gian và che giấu năng lực” đã cho thấy những điểm yếu khi vấp phải sự kháng cự từ những quốc gia tiến bộ.

Tiếc thay, đảng cộng sản Việt Nam, thay vì đồng lòng, đồng tâm hợp lực với các nước trong khu vực để đối phó với kẻ láng giềng hung hãn một cách bình đẳng, họ lại chọn con đường chư hầu, cúi mình nhục nhã trước Thiên triều. Thay vì đứng bên lẽ phải, công lý để ủng hộ và bảo vệ đồng bào của mình, họ lại chọn chính sách đàn áp những người dân yêu nước, những người đã dám đấu tranh chống kẻ thù.

Chính họ đã đánh mất cơ hội để khẳng định chủ quyền của một quốc gia độc lập, để hòa nhập vào thế giới tự do, dân chủ và để tách rời khỏi sự “cai trị” của Trung Quốc. Một đất nước trãi qua suốt chiều dài lịch sử, luôn luôn dòm ngó Việt Nam với ánh mắt thèm thuồng và ắt sẽ không bỏ lỡ cơ hội để thôn tính Việt Nam. Trung Quốc, thời nào cũng vậy, nếu không là một quốc gia dân chủ, họ sẽ mãi là Đại địch đối với Việt Nam!

Kết luận

Chính Trung Quốc cộng sản sẽ là rào cản lớn cho sự đấu tranh đòi dân chủ ở Việt Nam. Chừng nào đảng cộng sản Việt Nam còn hèn nhát, còn dựa vào sự “bảo vệ” của Bắc Kinh, ngày ấy dân tộc Việt Nam sẽ còn sống trong một chế độ độc tài, sống trong sự đàn áp, sự đe dọa... Ngày ấy, những người yêu nước sẽ vẫn tiếp tục bị giam cầm và tiến trình dân chủ hóa Việt Nam sẽ phải gặp nhiều chông gai và khó khăn. Bởi vì các nhà lãnh đạo cộng sản sẽ không ngần ngại sử dụng quân đội và bộ máy công an để kìm hãm sự đấu tranh cho một Việt Nam tự do.

Mong sao tấm lòng “yêu và trung thành với đồng chí” của nhà thơ Chế Lan Viên sẽ không trở thành hiện thực trong những năm tháng sắp tới ở Việt Nam:

Ngày mai về Tổ Quốc
Chiến tranh hay hòa bình
Ai đâu mà quên được
Những tháng ngày Nam Ninh
Bác Mao có đội chim lành
Đến đây vỗ cánh hòa bình che ta
Bên kia biên giới là nhà
Bên ni biên giới cũng là quê hương.2


Không có chế độ nào tồn tại một cách vĩnh cữu. Hơn ai hết người cộng sản thấu hiểu điều đó và họ đang ra sức kéo dài những chuỗi ngày cầm quyền, bỏ mặc yêu cầu bức bách của thời đại. Chỉ có sự dân chủ, tôn trọng quyền căn bản của con người và chấp nhận sự tồn tại của những tư tưởng khác nhau mới đưa một dân tộc trở nên phát triển và tiến bộ. Vấn đề chỉ là thời gian. Dân tộc Việt Nam đủ thông minh và anh dũng để gạt bỏ sự độc tài, để tự nắm lấy quyền tự quyết tương lai và vận mệnh của dân tộc.

Lausanne, ngày 13 tháng 8 năm 2013
Lâm Bình Duy Nhiên
--------------------
Chú thích:
1 The Post-American World, W.W. Norton, New York, 2008
2 Cho uống thuốc, Chế Lan Viên, 1954
(Dân Luận)

Nhạc sĩ Tô Hải - Chỉ còn biết... lắc đầu, chép miệng và thở dài!

Bấm đốt ngón tay, tính cho đến nay, mình đã dấn thân vào con đường “bờ lốc, bờ leo” thấm thoát được sáu mùa thu có lẻ (12/8/2007-13/8/2013) với trên 200 entries còn tồn tại và trên 100 entries bị “hắc” và bị treo “sinh tử lệnh” nên mất luôn không hồi phục được! 
Alexa ghi nhận cho đến ngày 13/11/2013 là: Trafic ranking: 1.630.726, Sites linking in: 177.
Kể ra với một blogger U90, không chuyên viết lách, cũng không tệ!
Cho đến phút giờ này, đọc lại những gì mình đã viết mình tự thấy:
1-/ Mình đã dồn hết tinh lực, sức lực, thời gian còn lại ít ỏi của một lão già đã qua cái tuổi 80 để một mình vừa là tổng biên tập, vừa là biên tập, vừa là tác giả của mọi ý kiến thấy cần phải bộc lộ với cả thế giới mọi sự thật trong quá trình hơn 60 năm, mình “vừa là nạn nhân vừa là tội phạm” của một chế độ đã làm chia rẽ tan hoang đất nước thành giai cấp, thành đảng viên các loại, quần chúng các loại, cộng sản và không cộng sản liên tục đấu tranh diệt trừ nhau, xương chất thành núi, máu đổ thành sông... bởi cái chủ nghĩa hoang đường dã man, bịp bợm: Cách mạng vô sản giải phóng toàn thể loài người xây nên một thế giới đại đồng “làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu” (???) du nhập từ cái xứ của mấy lão Tây điên khùng râu xồm đầu hói!
Để rồi hôm nay, nhìn ra các nước không có họa cộng sản, người ta đã tiến xa, sống tự do hạnh phúc, đầy đủ hơn cái dân tộc khốn khổ này gấp nhiều nhiều lần! 
2-/ Mình đã sẵn sàng đối mặt với mọi sự trả thù, đàn áp, thậm chí vu cáo, bịa đặt hoặc phủ nhận toàn bộ cái quá trình “góp công thì ít góp tội thì nhiều” của mình, chấp nhận luôn cả sự xa lánh của ngay con cái, bạn bè, học trò, người thân vì sợ “liên lụy”…hy sinh luôn cả những danh hiệu, những quyền lợi mà cho đến nay có khối “nhạc sỹ của Đảng” vẫn đêm ngày mơ ước! Không hề bất mãn, không thèm khát một địa vị chính trị nào để có thể bị coi là cơ hội là... kiếm chác chút danh lợi gì lúc cuối đời! 
3-/ Mình đã cố gắng trở thành một “cây viết trẻ” ở tuổi... 81 để mang đến cho người đọc, suốt 6 năm qua những gì là SỰ THẬT, là DỐI TRÁ, là BỊP BỢM, là LỪA ĐẢO TRẮNG TRỢN, là ĐÁNH TRÁO KHÁI NIỆM, là XUYÊN TẠC LỊCH SỬ, là CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN ĐÃ TỰ BIẾN THÀNH CHỦ NGHĨA TƯ BẢN ĐỎ,... bằng những sự thật không thể chối cãi mà mình chính vừa là nhân chứng sống suốt hơn 60 năm qua! 
Tuy nhiên, càng ngày mình thấy càng “đuối sức” (cả về thể xác lẫn tinh thần) do… càng nói nhiều, nói dài càng không dễ “vô” được nhận thức của một số lớp trẻ, thậm chí đôi lần gây hiểu lầm cho một số người mà mình đã “trót chân thành” góp ý về một vài chi tiết, một vài câu nói mà mình CHƯA đồng ý hoàn toàn …
Bằng chứng là trong các comments các bài viết của mình, chẳng mấy khi được mấy ý kiến bình luận, bổ xung, bác bỏ đúng nghĩa của chữ “comment” mà biến thành nơi “loạn đàm” nhiều chuyện quá... lạc đề, thậm chí mạt sát nhau, kể cả mạt sát lây sang mình!
Vì vậy, kể từ nay, mình xin phép:
a-/ Thực hiện lời khuyên của Balzac “luôn gạch bỏ, không bao giờ thêm” (Biffez toujours et n’ajouter jamais!), mình sẽ chỉ nêu vấn đề, kèm theo vài ý comment chính,còn thì nhường lại cho các bạn, nhất là các bạn trẻ), không tranh nói hết, nói dài, nói dai nói dại nữa!
b-/ Thay vì “mỗi tuần mỗi chuyện” thì nay mỗi tuần mình sẽ nêu lên một số chuyện nổi cộm để mở rộng thêm việc lấy ý kiến bổ xung, phản biện của đông đảo người đọc... 
Tóm lại mình dự định “tái cơ cấu” cái blog của mình và bắt đầu bằng nột “xì-tai" mới (New Style!)
Ấy! Ấy! Lại nói dài rồi. Thôi xin đi vào vấn đề:
1- QUYỀN LỢI CỦA “GIAI CẤP CẦM QUYỀN” ĐƯỢC THỰC THI CÔNG KHAI đây! Cấm phản đối! Xin đọc:
- Nghị định số 87/2013/NĐ-CP của Chính phủ đã quy định: gia đình hạ sĩ quan, chiến sĩ Công an Nhân dân được hưởng rất nhiều chế độ ưu tiên mà những viên chức nhà nước ở những ngành khác, kể cả bộ đội cũng không dám mơ. Ví dụ (trích) "... gặp hỏa hoạn, thiên tai sập nhà, cháy nhà hoặc phải chuyển chỗ ở sẽ được trợ cấp 2 triệu đồng/suất/lần. Bố, mẹ đẻ; bố, mẹ vợ hoặc chồng của hạ sĩ quan, chiến sĩ công an; người nuôi dưỡng hợp pháp; vợ hoặc chồng; con đẻ, con nuôi hợp pháp của hạ sĩ quan chiến sĩ công an bị ốm đau một tháng trở lên hoặc điều trị một lần tại bênh viện từ bảy ngày trở lên được trợ cấp 500.000 lần/suất/lần. Nếu những người thân nói trên từ trần, mất tích, sẽ được trợ cấp 1 triệu đồng/suất. Con đẻ, con nuôi hợp pháp của hạ sĩ quan, chiến sĩ được miễn học phí khi học ở các cơ sở giáo dục mầm non và phổ thông công lập, ngoài công lập theo định của pháp luật hiện hành về chế độ miễn, giảm học phí".
Bình luận ngắn: Báo QĐND ngày 4/8 đã được hai ông tiến và thạc sỹ … “thích thì giải” rồi! Mấy ông cách mạng não thành, mấy ông tiến sỹ giáo sư trong và ngoài quân đội, cái đám công nông đang nhịn ăn, ở trong ống cống nuôi con đi học …chớ có mà ghen tị với mấy cháu công an mới ra trường về ngồi trước máy tính của C.A phường nhé! Hết!
2- A-LÔ! A-LÔ! XÃ HỘI CÔNG BẰNG VĂN MINH, ĐỘC LẬP TỰ LO HẠNH PHÚC ĐÂY!
Nghe cho tỉnh nè! Hỡi những ai đang lãnh đồng lương tối thiểu (1.000.300 vnđ), những ai đang được vinh danh là giai cấp công nhân “lực lượng lãnh đạo tiền phong”, những ai là “nông dân chủ lực quân của cách mạng”, những ai là trí thức giáo sư tiến sỹ đủ mọi mầu sắc (bằng thiệt cũng như bằng dỏm) chớ có đọc xong những dòng này mà chửi bậy nhé:
Điểm danh “ông lớn” trả lương khủng nhất Việt Nam
(Kienthuc.net.vn) - Các "ông lớn" nằm trong diện mạnh tay chi trả cho người lao động là những doanh nghiệp, tập đoàn thuộc lĩnh vực dầu khí, viễn thông, ngân hàng...
Về lĩnh vực ngân hàng, trong danh sách những doanh nghiệp trả lương trên 18 triệu/tháng, ngành ngân hàng đã có tới 3 đại diện là Ngân hàng TMCP Công thương Việt Nam (Vietinbank), Ngân hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam (Vietcombank) và Ngân hàng Quân đội (MBBank).
Theo số liệu trong báo cáo tài chính hợp nhất 3 tháng đầu năm của Ngân hàng TMCP Công thương Việt Nam (Vietinbank), số nhân viên hiện đang làm việc tại ngân hàng này là 19.671 người, giảm 169 nhân viên so với cuối năm 2012. Bình quân 3 tháng đầu năm, lương và phụ cấp nhân viên Vietinbank là 21,01 triệu đồng/tháng, thấp hơn mức 21,13 triệu đồng/tháng của cuối năm 2012. 3 tháng đầu năm 2012, nhân viên ngân hàng vẫn nhận lương và phụ cấp bình quân 22,4 triệu đồng/tháng, theo số liệu từ báo cáo tài chính quý I/2012. 3 tháng đầu năm nay, dù kết quả kinh doanh thấp hơn so với cùng kỳ 2012, nhưng Vietinbank vẫn trả khá hậu hĩnh cho cán bộ nhân viên với mức bình quân lương và phụ cấp là 20,01 triệu đồng/tháng. Năm 2011, Vietinbank là nhà băng trả lương cao nhất cho người lao động, với mức bình quân 20,27 triệu đồng/tháng. Năm 2012, bình quân, nhân viên Vietinbank nhận lương 18,9 triệu đồng/tháng.
(==> đọc tiếp)

Ngoài lương cao các thứ ưu tiên đệ nhất đẳng sắp tới lại còn trang bị cả xe tăng, súng máy và một luật "được phép bắn" kẻ chống người thi hành công vụ
 
Phân tích, lên án có đến cả ngày không hết! Chỉ riêng cái chuyện “độc lập tự lo hạnh phúc” của bọn này đã chửi cha cái khẩu hiệu “xã hội công bằng văn minh” rồi! Vậy mà sao ít ai “chửi” cả?Cứ để cái lão già này nói một mình nói dai nói dài mãi đến làm mọi người đọc phát ngán lên hay sao?
VÀ ĐÂY! NÊN CHĂNG NÓI THẬT CẢ NHỮNG ĐIỀU KHÁ LÀ TẾ NHỊ!
Với những người cùng chí hướng, cùng một nguyện vọng, cùng đấu tranh cho một xã hội dân chủ thật sự, không do một đảng độc tài lãnh đạo, không thích bắt bớ ai thì bắt, tiến tới một thể chế tam quyền phân lập, đa đảng đua tranh làm công bộc thực sự của dân... nhưng lại không cùng một phương pháp, một đường lối, một ngôn ngữ… mà mình đã từng phản biện các ông TVC, PĐT… thậm chí không tham gia bất cứ một cuộc... “Kính gửi” nào mà chỉ tham gia vào các bản tuyên bố với cả thế giới… và kết quả đã bị cho là “lão già lèm bèm” và bị khá nhiều người, nhiều trang mạng “nghỉ chơi”!
Vậy mà, lần này do… mừng quá mà mình lại phải lao vào một lần “góp ý chân thành” nữa! Thôi thì có bị ai đó ghét bỏ mình cũng đành chịu, miễn là mình được lấy một số bạn đồng tình! Đó là chuyện ông Lê Hiếu Đằng vừa qua khỏi lưỡi hái của tử thần đã bộc lộ tất cả những gì ông “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh” 
1-/ Mình rất cảm phục và vui mừng khi thấy ông Lê Hiếu Đằng đã công khai “Tính sổ với Đảng cộng sản Việt Nam” bằng cách phơi bầy tênh hênh ra những gì đảng của các ông đã gây ra cho hai miền Nam Bắc rất cụ thể và chi tiết… dù có một vài chi tiết chưa thật trúng như: Các nhóm nhân văn xét lại, những trí thức, văn nghệ sỹ đi theo Đảng cộng sản những ngày đầu hầu hết đều tưởng lầm là đi làm “cách mạng đánh Tây, xây nền độc lập tự do hạnh phúc” nên đến khi thấy đảng dần gỡ bỏ cái mặt nạ gớm ghiếc “diệt hết những ai không cùng lý tưởng với mình” nên đã sớm rời bỏ đảng, bị khai trừ,”dinh tê” hoặc luôn tự hào trong hàng ngũ “quần chúng” và không bao giờ là đảng viên cho đến chết như Trần Dần, Lê Đạt, Phùng Quán, Nguyễn Mạnh Tường, Trần đức Thảo, Hữu Loan, Thế Lữ… vì họ đã sớm nhìn ra những điều mà ông Đằng hôm nay mới nhìn thấy!
2-/ Mình rất mừng vì một điều mà mình đã hơn một lần viết “mơ ước” đó lên blog là: Một ngày nào đó nếu có 100, 1.000 rồi 10.000, 1.000.000 đảng viên cùng tuyên bố tập thể cho cả thế giới biết rằng: ”Đảng CSVN hiện nay đã phản bội lại chúng tôi nên chúng tôi, những người ký tên dưới đây tuyên bố từ ngay…sẽ không chịu trách nhiệm gì về cái đảng gọi là cộng sản hiện tại nữa”... Rồi cứ lẳng lặng đốt hay giữ lại cái thẻ đảng để làm kỷ niệm một thời “ngây thơ, lầm đường, dại dột” thì…”nhân tâm tùy mạng mỡ”!
Không nhất thiết phải theo gương những Phạm Quế Dương, Vũ Cao Quận kéo nhau… lên tận Ban Tổ chức Trung Ương mà vứt trả thẻ đảng! Một sự đổi thay “long trời lở đất” có một không hai trong lịch sử tiến hóa của cách mạng Việt Nam sẽ diễn ra ngay tức khắc!
Tiếc rằng mình chỉ… mơ ước… hão suốt cả mấy chục năm trời kể từ ngày khối XHCN châu Âu tự nó xụp đổ cái rụp!!!
Vậy mà hôm nay đây có một đảng viên 42 năm tuổi đảng đã công khai nói ra điều này thậm chí còn động viên các đồng chí mình hãy bỏ đảng đi “chẳng lẽ họ bỏ tù được tất cả hay sao"?
Mừng quá đi chứ ! Cho phép mình hô to: “Lê Hiếu Đằng và các đồng chí của ông mươi mười lăm năm”! (không “muôn năm” đâu vì sai với quy luật “vạn vật biến đổi”mất!)
Tuy nhiên, cảm phục thì vẫn cảm phục nhưng cái gì cần góp ý, bình luận thì mình vẫn cứ vượt ra khỏi cái sợ “sự thật mất lòng” và thói quen mà các đảng viên cộng sản, cho đến những phút bị đe dọa đến sự tồn vong vẫn không sao bỏ được! Đó là cái “tự kiêu hợm hĩnh cộng sản” (sufisance communiste) đã không cho họ công khai nhận khuyết điểm mà cứ âm thầm sửa chữa không tuyên bố mà thôi!
Nhưng với mình thì không! Vì nỗi lo ngại của mình cho niềm tin của một thế hệ tương lai đang dấn thân tràn đầy hy vọng vào một ngày mà những Điếu Cầy, Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh Duy Thức, Uyên-Kha….sẽ được giải phóng khỏi ngục tù cộng sản sẽ đến gần, rất gần nếu đọc phải những dòng sau đây:
Tôi nghĩ trong một thời gian dài ĐCS sẽ là một lực lượng chính trị mà không có bất cứ lực lượng nào có thể tranh chấp được. Các nhà lãnh đạo ĐCS cần tự tin điều đó. Dần dần các Đảng đối lập sẽ trở thành một lực lượng làm nhiệm vụ như một kháng thể trong một cơ thể xã hội lành mạnh. Nếu xã hội không có lực lượng đối lập sẽ trở thành một con bệnh SIDA khó trị, chờ chết mà thôi

Bao giờ? Cho đến bao giở? Bỏ đảng tập thể? Đi tù cũng cam!
Và mình cũng phải cố gắng đọc đi đọc lại xem mình có nhầm lẫn hay không… thì sáng nay (13/8), trả lời phỏng vấn của RFI, ông lại khẳng định một lần nữa:
“Đúng. Tức là đảng Cộng sản phải tự mình thấy rằng, nói thật, chưa có một thế lực chính trị nào lớn hơn đảng Cộng sản cả. Thành ra nếu anh tranh cử một cách bình đẳng, thì vẫn có thể thắng lớn trong các cuộc bầu cử. Bởi vì ở Campuchia, tuy bây giờ Sam Rainsy có nhích lên, nhưng mà không phải là đa số. Hay là ở (Việt Nam) mình chẳng hạn, tôi cho rằng vài ba chục năm nữa đảng Cộng sản vẫn là một thế lực chính trị lớn, không một lực lượng nào có thể tranh chấp được!!!???
Vậy thì: Xin ra đảng lúc ày có lẽ… chưa nên chăng?
Và cả 20-30 năm nữa, luật pháp, quốc phòng, an ninh, tuyên giáo, giáo dục, y tế, văn hóa xã hội… vẫn “không một thế lực nào có thể tranh chấp nổi” với cái đảng mà Djilas và Eltsine đã tuyên bố dứt khoát là “Không thể sửa đổi mà chỉ có xóa bỏ mà thôi” sao? 
Buồn quá nhỉ! Công sức, vận mệnh chính trị, nỗi oan ức bất công của hàng chục triệu con người, nền “kinh tế đang xuống tận đáy của chữ U” cứ thế mà tồn tại mãi đến cả một thế hệ nữa hay sao? Ảnh hưởng của nhận thức ấy, những người “thoái hóa nặng” như mình, đọc qua cũng đã thấy… ngán ngẩm muốn “nghỉ chơi” cho rồi… huống hồ là những người mới có “tự diễn biến” sơ sơ…
Cuối cùng là nỗi thất vọng cơ bản nữa đối với bản thân là: “mơ ước lớn” về một tương lai “Chỉ có những người cộng sản là có thể tiêu diệt được người cộng sản” của mình đã không thể bắt đầu khi:
Kết thúc bài viết cũng như bài trả lời nói thêm cho rõ với RFI về bài ”Tính sổ” của ông Đằng, mình không có được điều mà mình chờ đợi bấy lâu: Một lời tuyên bố công khai từ bỏ cái đảng mà ông đã tính sổ rất chi là quyết liệt, thẳng thừng hiếm thấy!
Như dzậy là thế nào đây?
Thôi! Nhường các friends “Ý kiến” đi, kẻo mình đã nói là hay nói dai, nói dài và đôi khi nói dại mất!
Còn mình, kiệt lực, cạn lý luận rồi nên chỉ còn biết "Lắc đầu chép miệng và… thở dài!"
___________________
Chú Thích:
- Lê Hiếu Đằng: Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh… - August 12th, 2013
- Lê Hiếu Đằng: Cần cho lập thêm các đảng đối lập với đảng Cộng sản Việt Nam - August 13th, 2013
- Toàn văn bài của 2 tên "tiến sỹ" và "thạc sỹ" đăng trên Q.Đ.N.D ngày 4/8 khẳng định luật là để bảo vệ quyền lợi của giai cấp cầm quyền

Nhạc sĩ Tô Hải 
Theo blog Nhạc sĩ Tô Hải

Kêu gọi Arsenal 'tuyệt giao với HAGL'

Global Witness nói hai công ty của Việt Nam đang 'tàn phá môi trường'
Global Witness nói hai công ty của Việt Nam đang 'tàn phá môi trường
Một số cổ động viên Arsenal đang kêu gọi câu lạc bộ chấm dứt liên hệ với tập đoàn Hoàng Anh Gia Lai (HAGL) của Việt Nam vì cáo buộc vi phạm nhân quyền và môi trường.
Nhóm vận động Global Witness cáo buộc HAGL – và Tập đoàn công nghiệp cao su Việt Nam (VRG) – đã gây thiệt hại môi trường và xã hội ở Campuchia và Lào.
Một cổ động viên Arsenal đã lập kiến nghị thư trên mạng, đến nay thu hút được hơn Bấm 1,600 chữ ký.
Đội bóng Arsenal phản hồi: “Chúng tôi không có quan hệ đối tác chính thức về học viện bóng đá với HAGL".
"[HAGL] không phải là nhà tài trợ cho trận đấu gần đây của chúng tôi ở Hà Nội và họ không có quyền dùng tên chúng tôi cho mục đích thương mại.”
Báo cáo của Global Witness, ra hồi tháng Năm, nói HAGL được cấp đất để khai thác cao su ở Campuchia và Lào.
Global Witness cáo buộc HAGL và VRG “thường xuyên san phẳng các nông trại và hủy hoại cuộc sống con người”.
Một thông cáo của tổ chức này hôm 12/8 cáo buộc thêm rằng ông Đoàn Nguyên Đức, chủ của HAGL, “quan tâm việc dùng tên tuổi Arsenal để rửa thanh danh cho công ty trên truyền thông, trong khi câu lạc bộ cũng có vẻ đồng ý để ông ta làm thế.”
Ông Đoàn Nguyên Đức xuất hiện bên cạnh huấn luyện viên Arsene Wenger
HAGL luôn nói rằng hoạt động của họ ở nước ngoài “hoàn toàn tuân thủ luật pháp sở tại”.
Đội bóng phía bắc London mới đây lần đầu tiên có chuyến du đấu ở Việt Nam, và các đại diện của HAGL có mặt trong suốt chuyến thăm.
Ông Đoàn Nguyên Đức được quay phim cùng với huấn luyện viên Arsene Wenger và giám đốc tiếp thị Angus Kinnear.
Logo của Arsenal cũng xuất hiện trên trang web của HAGL.
Lá đơn trên mạng của ông Nic Schlagman viết: “Tiếp tục quan hệ với HAGL... làm xấu hổ cho câu lạc bộ và lịch sử của đội bóng.”
Hồi tháng Năm, ông Đoàn Nguyên Đức nói cáo buộc của Global Witness “hoàn toàn không chính xác, vô căn cứ”.
“Global Witness chưa chỉ ra bất kỳ bằng chứng cụ thể nào, HAGL sẵn sàng đối chất từng vấn đề cụ thể mà tổ chức này đưa ra,” ông Đức nói.
VRG cũng bác bỏ báo cáo của Global Witness, gọi đây là “vô căn cứ”.
(BBC)

Công thức "cởi đồ = nổi tiếng" đã hết thời

(còn công thức viết bài đú theo công thức trên cũng hết thời rồi)

1. Trong cuộc trò chuyện với TT&VH Cuối tuần vừa qua, Ths Nguyễn Hoàng Khắc Hiếu (Giảng viên Khoa Tâm lý giáo dục, Đại học Sư phạm TP.HCM), nhân vật “thầy giáo gây sốt trên facebook”, có chia sẻ rằng, nhiều bạn trẻ đang “nằm vùng” chờ đợi xem tình hình “làm ăn” của “Bà Tưng” ra sao trước khi quyết định mình có nên cởi nút để “tưng” hay không. Giật mình vì sự “cả gan” của người trẻ thời nay!
Nhưng may thay, những suy tính “cả gan” kia của người trẻ chỉ dừng lại trong suy nghĩ. Trước mắt, con đường (tưởng chừng như chỉ một bước chân) để dấn thân vào showbiz của “Bà Tưng” đã bị đặt dấu chấm hết sau khi cơ quan quản lý ra văn bản yêu cầu tạm thời chưa cho phép “Bà Tưng” biểu diễn nghệ thuật, trình diễn thời trang trên cả nước, kể cả ở nhà hàng, khách sạn, quán bar, vũ trường…

Công thức "cởi đồ = nổi tiếng" đã hết thời
2. Xã hội internet có thể khiến một người vô danh nổi tiếng chỉ sau một đêm. Sự “kích động” của đám đông cùng tốc độ lan truyền nhanh đến chóng mặt của mạng xã hội gây ra không ít ảo tưởng. Showbiz Việt một thời gian dài “chấn động” vì những hình ảnh, phát ngôn gây sốc. Hững hờ khoe thân, cởi đồ khoe thân, táo bạo và quyết liệt hơn cả là khỏa thân… khiến không ít “nàng” (và kể cả “chàng”) mau chóng vươn tới hàng… ngôi sao.
Nhưng giờ thì công thức “cởi đồ = nổi tiếng” có lẽ đã hết thời. Những “Can Lộ Lộ” của Việt Nam hẳn không còn đất sống!?
Chưa bàn tới tính pháp lý của văn bản “thổi còi” “Bà Tưng” nói trên (dù thực tế, nó thuyết phục bởi được dẫn khá nhiều quy định hiện hành), song rõ ràng, việc nghệ thuật biểu diễn nói KHÔNG với những “sốc”, sex… đã khiến những người bi quan suy nghĩ tích cực hơn về showbiz Việt nói riêng và đời sống xã hội nói chung.
“Muốn chặn sóng, phải dựng đê đắp đập ngay từ bây giờ bằng sự răn đe quyết liệt!” – thầy giáo Khắc Hiếu có lý khi nói vậy.
3. Còn với “Bà Tưng” – Lê Thị Huyền Anh, chúng ta nên ứng xử với cô gái trẻ này thế nào? Mỗi người sẽ có một suy nghĩ và quan điểm riêng. Cô ấy hay hành vi của cô ấy đáng bị lên án? Truyền thông “tung hê” cô ấy với những hình ảnh phản cảm, săn đón để phỏng vấn cô ấy chuyện đời tư và cả “gợi ý” những phát ngôn “sốc” có phải chịu “liên đới”?
Dù sao, với sự “mạnh tay” của nhà quản lý, sự “tỉnh táo” của dư luận, câu chuyện của “Bà Tưng” sẽ khép lại từ đây…
Hoàng Lê
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét