Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

TIN NÓNG - HỘI NGHỊ TW6

HN TW6: Trung ương Đảng 'thay đổi nhân sự lớn'?

Giáo sư Thuyết cho rằng có nhiều khả năng có thay đổi nhân sự

Cựu đại biểu Quốc hội Nguyễn Minh Thuyết nhận định có nhiều khả năng sẽ có thay đổi nhân sự sau Hội nghị Trung ương trong lúc có ý kiến từ bên ngoài cho rằng 'ai làm đúng tinh thần Nghị quyễt 4 thì ở lại, ai sai thì phải đi'.

Trả lời câu hỏi của BBC về chuyện liệu các đồn đoán hiện nay về khả năng thậm chí có cả thay đổi ở vị trí thủ tướng, Giáo sư Thuyết nói:

"Tôi nghĩ là khả năng cũng lớn đấy,"

"Bởi vì chỉ riêng cái việc phải chịu trách nhiệm về những vụ việc lớn như Vinashin, Vinalines và các tập đoàn khác, về cái việc để cho ngân hàng bị lũng đoạn, rồi về những sự yếu kém của nền kinh tế, sự xuống cấp của văn hóa, xã hội... thì khả năng thay đổi chắc là phải có."

Tuy nhiên, Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết cũng đánh giá lịch trình của thay đổi nếu xảy ra:

"Chắc chắn là nếu như có thay đổi thì ngay sau Hội nghị này là người ta thay đổi rồi,"

"Các kết quả cuối cùng sẽ được công bố vào ngày kết thúc Hội nghị, theo dự kiến là ngày 15/10."

'Bão lớn'

Giáo sư Thuyết nói tình thế hiện nay buộc Hội nghị Trung ương phải có "đột phá" vì "nếu không có đột phá cũng không được" vì người dân đang có nhiều bức xúc trong khi Nghị quyết Trung ương 4 cũng đã hứa hẹn sẽ có những thay đổi căn bản.
"Hội nghị Trung ương 4 là ... ai sai thì phải đi, ai đúng ở lại"
TS David Koh nói về một luồng ý kiến về Nghị quyết 4

Vị cựu Đại biểu Quốc hội cũng nhắc tới chuyện cuộc họp được triệu tập sớm 15 ngày bên cạnh chuyện bảo vệ bí mật cho hội nghị dài tới hơn hai tuần và nói Đảng sẽ không có những bước đi như vậy nếu đây chỉ là một hội nghị bình thường.

Mặc dù vậy ông cũng nói mọi chuyện còn tùy thuộc vào "ý kiến thực tế" của các Ủy viên Trung ương và kết luận điều tra của Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng.

Khi được hỏi liệu Bộ Chính trị liệu có phải chịu trách nhiệm tập thể khi mà Đảng đóng vai trò lãnh đạo tối cao, Giáo sư Thuyết nói ông biết có những trường hợp cả một Thường vụ Tỉnh ủy đã phải kiểm điểm nhưng điều này chưa xảy ra ở cấp cao hơn.

Hai nhà quan sát Việt Nam khác không muốn nêu tên cũng có suy nghĩ như Giáo sư Thuyết và một người nói bóng gió rằng hiện đang có "bão lớn".

Một trong hai vị nói tình hình kinh tế Việt Nam chưa bao giờ bấp bênh như hiện nay kể từ khi tiến trình Đổi Mới bắt đầu hồi năm 1986.

'Người đi, người về'

Bình luận từ Singapore, nhà nghiên cứu Việt Nam David Koh từ Viện Nghiên cứu Đông Nam Á lại cho rằng có hai luồng ý kiến khác nhau về những gì được bàn kín tại Hội nghị Trung ương 4 trong đó vấn đề chỉnh đốn Đảng được chú trọng:
"Ví dụ là có một cách nói của một số người bảo rằng Nghị quyết đó 'là chỉ "đổi việc chứ không đổi người,' ông Koh trả lời bằng tiếng Việt.

Thể chế ở Việt Nam là Đảng lãnh đạo và người dân 'chỉ được đi theo'

"Nếu mà lấy tinh thần đấy làm chính thì mọi người mong muốn là một số người được thay thế nào đó thì... chắc là việc này không có đâu.

"Còn nếu tinh thần Hội nghị Trung ương 4 là ... ai sai thì phải đi, ai đúng ở lại thì theo tinh thần đó sẽ có người đi người về thôi," ông Koh nói.

Ông Koh, người nói ông không có thông tin từ bên trong cuộc họp hiện nay, cũng nhắc lại rằng các vị trí chủ chốt trong chính quyền hiện nay xuất phát từ các đánh giá tại Đại hội XI của Đảng Cộng sản hồi tháng 1/2011 và từ đó tới nay thời gian chưa phải là dài.

Trước câu hỏi liệu việc Đảng họp kín trong suốt hai tuần có đi trái với tuyên bố của họ về chuyện "dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra" hay không, Tiến sỹ Koh nói:

"...Sau khi Đảng quyết định xong rồi thì 'dân biết, dân làm, dân kiểm tra'."

"Ý của Đảng Cộng sản Việt Nam không phải là dân hãy biết mọi điều, mặc dù có một điều thực chất dân mà biết thì chưa chắc là hay đâu,"

"Dân cũng hiểu rằng hệ thống chính trị ở Việt Nam là Đảng đi trước, dân đi theo. Còn nó có tốt hay không tốt thì lại là chuyện khác."

Cần 'đột phá'

Tiến sỹ Koh nói Việt Nam hiện đang cần có những thay đổi lớn nhưng cũng cảnh báo sự cải thiện sẽ không tới nhanh.

"Thì rõ ràng tình hình trong nước đã đến giai đoạn phải có sự đột phá.

"Còn sự đột phá thì như tôi vừa ngồi với anh em chiều nay cũng bàn tới chuyện này thì bọn tôi cũng nghĩ rằng là dọn một nhóm người đi thì chưa chắc là cái cần phải thay đổi sẽ đến ngay.

"Mọi việc thời này thì nó không phải như thế đâu, nó sẽ đi ngoắt ngoéo, lúc trầm, lúc thăng nên mọi người hãy bình tĩnh.

"Thay lãnh đạo có lẽ rất quan trọng, có thể là việc đầu tiên phải làm, nhưng không có nghĩa là con người này sẽ có thể sửa hệ thống này để mọi người có thể đi theo một đường tốt hơn trong một vài năm thôi.

"Tôi nghĩ là đường đi còn dài, mọi người không nên sốt ruột và cứ phải xem là đi cái đường nào và cho hệ thống này một chút thời gian để nó tự điều chỉnh.
"Tôi nghĩ là đường đi còn dài, mọi người không nên sốt ruột và cứ phải xem là đi cái đường nào và cho hệ thống này một chút thời gian để nó tự điều chỉnh." - Tiến sỹ David Koh
"Tôi nghĩ là trong giới lãnh đạo thực ra cũng có nhiều người nhận ra tất cả những vấn đề dân đã biết và dân muốn được làm nhưng để thay đổi một hệ thống nó ăn sâu vào tâm trí, thói quen của những người cầm quyền ở trên thì nó cần thời gian lâu hơn.

Ông cũng nói với BBC Việt Nam đã có 4.000 năm lịch sử thì chuyện đợi chờ thêm 10 năm nữa để có thay đổi cũng không phải là chuyện gì lớn.

Theo Tiến sỹ Koh, ở Việt Nam các chính trị gia có thể chuyển từ bảo thủ sang cải cách và ngược lại tùy nhận định của họ về sự cần thiết cũng như lợi ích mà các thay đổi mang lại.

Trong khi đó một người từng cùng là phó Thủ tướng với ông Nguyễn Tấn Dũng hồi đầu những năm 2000 mới đây cũng lên tiếng về chuyện ai sẽ phải chịu trách nhiệm về những sai phạm kinh tế vừa qua.

Ông Bấm Vũ Khoan nói Việt Nam đang đứng trước các thách thức kinh tế mà "đã lâu rồi không gặp phải" trong khi đang có "sự phân tâm, lo lắng trong xã hội" và những thách thức đối ngoại cũng rất lớn.

Ông Khoan từng được cho là một trong những đối thủ của ông Nguyễn Tấn Dũng trong cuộc đua vào ghế thủ tướng nhưng ông đã rút lui.

(BBC
 

Chỉnh đốn đảng và cuộc chiến trên các trang web

Một số các trang mạng, các Blog được gọi là báo chí lề trái

Hội nghị trung ương 6 Đảng Cộng sản Việt Nam đã hoàn tất phần làm việc quan trọng nhất của chương trình, đó là nghe báo cáo kiểm điểm tập thể và cá nhân Bộ Chính trị và Ban Bí thư.

Trong khi người dân còn chưa rõ thông tin cụ thể về kết quả kiểm điểm trong lãnh đạo Đảng ra sao, thì cuộc chiến của Đảng và chính phủ chống lại các trang web và blog được coi là ‘ngoài luồng’ vẫn đang tiếp tục và có phần mạnh mẽ hơn. Liệu cuộc chiến chống các trang web và blog ‘ngoài luồng’ có giúp Đảng trong nỗ lực chỉnh đốn đảng và lấy lại lòng tin trong dân như mong muốn của nghị quyết trung ương 4? Việt Hà có bài tìm hiểu và tường trình.

Thông tin mà người dân bình thường không thể có

Những thông tin về hội nghị trung ương 6 đảng cộng sản Việt Nam với những đồn đoán về một cuộc đấu đá nội bộ trong đảng đang là một trong những thông tin được nhiều người quan tâm nhất hiện nay. Tuy nhiên những thông tin này lại chủ yếu được tìm thấy trên các trang mạng và blog được chính phủ coi là ngoài luồng, cần dẹp bỏ. Các trang mạng và blog này bị cho là đã bôi xấu các lãnh đạo Đảng, chính phủ, gây hoài nghi và tạo dư luận xấu trong xã hội, theo lời của một phóng sự do đài truyền hình Việt Nam thực hiện vào ngày 30 tháng 9 vừa qua.

Từ nhiều tháng nay, trên các trang web như Quan Làm Báo, Dân Làm Báo và một số trang blog khác đã xuất hiện nhiều bài viết về tình hình kinh tế, chính trị Việt Nam, trong đó có những thông tin mà nhiều người cho rằng chỉ có thể được cung cấp từ những nguồn trong chính phủ. Blogger Phương Bích từ Hà nội có nhận xét:
Thông tin tôi nghe bao giờ cũng khách quan, tôi không kết luận là đúng. Nhưng tôi chỉ nghĩ thế này, bình thường người dân người ta không biết được các thông tin như thế - Blogger Phương Bích
Blogger Phương Bích: Thông tin tôi nghe bao giờ cũng khách quan, tôi không kết luận là đúng. Nhưng tôi chỉ nghĩ thế này, bình thường người dân người ta không biết được các thông tin như thế, tôi vẫn cho là, kể cả nói với công an là thực tế hai bên đánh nhau thì mới xì thông tin ra như thế. Cho nên nó phải có cơ sở, có điều nó chính xác đến đâu. Tất nhiên có cái họ đưa tin không chính xác. Nhưng cái gì cũng vậy, ban đầu thông tin là như vậy nhưng sau diễn biến khác đi thì cho là không đúng. Tôi vẫn cho là có cơ sở mà ai cũng hiểu là từ trong nội bộ họ cung cấp ra, chứ chẳng ở đâu ra.

Trang blog Dân Làm Báo. Screen capture
Trang blog Dân Làm Báo. Screen capture

Cuộc chiến giữa hai phe trong Đảng?

Trên các trang blog, người ta thấy có những thông tin trái ngược nhau, được cho là một cuộc chiến giữa hai phe phái trong nội bộ Đảng giống như một cuộc chiến trên mạng. Ông David Brown, người thường xuyên có các bài phân tích về tình hình chính trị Việt Nam nhận xét:

David Brown: cuộc chiến giữa các blogs, hay có thể gọi là cuộc chiến trên blog, thực ra là một màn chiếu slide cho sự kiện chính, mà đỉnh điểm là hội nghị Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản.

Ngay trước khi hội nghị trung ương 6 diễn ra, trên các trang mạng đã xuất hiện những thông tin quy trách nhiệm cho Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và những người trong chính phủ của ông về các vụ tham nhũng hàng triệu đô la, sự đổ bể của một loạt các ngân hàng và công ty nhà nước.
Thường thì có một bức tường im lặng về những chuyện nội bộ Đảng. Những người bên trong không nói về những vấn đề này cho những người bên ngoài. Tuy nhiên một số thông tin đã bị rò rỉ ra ngoài và được nói ở khắp các quán café ở Sài Gòn và Hà Nội - Ông David Brown
Sau khi hội nghị trung ương 6 diễn ra được hơn 1 tuần, web ‘Quan làm Báo’, trang đăng tải nhiều thông tin quy tội cho Thủ tướng, thông báo bị hack. Bài viết được đăng tải trên trang này sau đó có giọng điệu khác hẳn với những bài viết trước đó. Thay vì tiếp tục lên án Thủ tướng, bài viết quy tội cho cựu đại biểu quốc hội Đặng Thị Hoàng Yến, người được cho là có quan hệ mật thiết với chủ tịch nước Trương Tấn Sang, thậm chí còn bị cho là đứng đằng sau Quan làm báo. Bà Đặng Thị Hoàng Yến phủ nhận các thông tin này.

Trang blog Quan Làm Báo
Trang blog Quan Làm Báo. Screen capture

Những thông tin này ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của nhiều người, và trở thành chủ đề nói chuyện ở khắp nơi. Ông David Brown cho biết:

David Brown: thường thì có một bức tường im lặng về những chuyện nội bộ Đảng. Những người bên trong không nói về những vấn đề này cho những người bên ngoài. Tuy nhiên một số thông tin đã bị rò rỉ ra ngoài và được nói ở khắp các quán café ở Sài Gòn và Hà Nội. Sự xuất hiện của các trang blog về chính trị đã tạo ra một diễn đàn trên cả nước để trao đổi thông tin và nhận xét. Bây giờ mọi người dân đều có thể tham gia thảo luận tại các quán café mạng kiểu này.
Vào ngày 12 tháng 9, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ký công văn 7169 chỉ đạo Bộ Công An và Bộ Thông Tin, Truyền thông cùng với các cơ quan chức năng điều tra, xử lý các tổ chức, cá nhân đăng tải các thông tin vu khống, bịa đặt, xuyên tạc nhằm bôi xấu bộ máy lãnh đạo. Các trang mạng được điểm mặt bao gồm Quan Làm Báo, Dân Làm Báo và Biển Đông.
Các phe nhóm trong nội bộ đảng đã bắt đầu có những tranh chấp, bất đồng ngay trên mạng, thể hiện qua các trang như Biển Đông và Quan Làm Báo - Ông David Brown
Vào ngày 30 tháng 9, truyền hình Việt Nam, VTV, có một phóng sự dài khoảng 7 phút lên án các trang web này. Theo phóng sự của VTV, thì có đến hơn 50 trang mạng loại này và xuất hiện vào lúc tình hình chung của đất nước đang gặp nhiều thử thách. Bộ trưởng Thông Tin, Truyền thông, Nguyễn Bắc Son nói với VTV rằng, đây là một mưu đồ nhằm lợi dụng công cuộc chính đốn Đảng hiện nay để gây mâu thuẫn nội bộ trong Đảng, tuyên truyền, kích động để phương hại đến lòng tin của nhân dân với Đảng.

Tuy nhiên, cho đến lúc này, giữa lúc hội nghị trung ương 6 đang diễn ra với những phiên họp kín, thì các trang web ‘lề trái’ vẫn hoạt động bình thường và tiếp tục đăng tải các bài viết về những đấu đá trong nội bộ Đảng, những thông tin mà người dân không thể tìm thấy từ các phương tiện thông tin ‘lề phải’.

Ông David Brown cho rằng, việc trấn áp các trang web và blog mà chính phủ đưa ra đã không hiệu quả như mong muốn của lãnh đạo Việt Nam.

David Brown: các giới chức đã tìm cách đàn áp các blog này nhưng không mấy thành công. Và hậu quả dĩ nhiên là, lần đầu tiên , các phe nhóm trong nội bộ đảng đã bắt đầu có những tranh chấp, bất đồng ngay trên mạng, thể hiện qua các trang như Biển Đông và Quan Làm Báo. Mặc dù phần lớn những tranh cãi trên mạng này thường có chất lượng thấp, nhưng đó cũng có thể coi là một bước tiến tới sự minh bạch hơn trong nội bộ Việt nam.

Minh bạch thông tin là điều được các lãnh đạo Đảng kêu gọi thực hiện từ lâu nay. Nếu như Đảng có thể minh bạch thông tin của chiến dịch phê và tự phê sau hội nghị trung ương 6 lần này, thì có lẽ nhu cầu thông tin từ những trang web bị coi là ‘lề trái’ này chắc cũng không còn quá cao.

Việt Hà, phóng viên RFA
 
 

Quy trình xử lý kỷ luật đảng và chính quyền đối với Thủ tướng

Trong lịch sử gần đây của Đảng, Ủy viên Bộ Chính trị phải nhận hình thức kỷ luật và bị khai trừ khỏi Trung ương có đồng chí Trần Xuân Bách, đồng chí Nguyễn Hà Phan. Một người có bài phát biểu được cho là đi ngược lại đường lối của Đảng. Một người thì bị tố cáo từng làm việc cho bên kia. Trong trường hợp hai đồng chí này, đầu tiên Thường trực Bộ Chính trị họp, đánh giá, lấy biểu quyết nhất trí là là “có vấn đề”. Sau đó Ủy ban Kiểm tra Trung ương xác minh củng cố. Trên cơ sở báo cáo của Ủy ban Kiểm tra Trung ương, Bộ Chính trị họp lại, đánh giá, biểu quyết có kỷ luật hay không và nhất trí hình thức kỷ luật.
Sau đó, Tổng bí thư thay mặt Bộ Chính trị báo cáo trước Ban Chấp hành Trung ương. Trong trường hợp của hai đồng chí nói trên, việc Trung ương nhất trí khai trừ chỉ là thủ tục. Sau đó, đảng bộ và các cơ quan chính quyền có liên quan sẽ thực hiện những bước tiếp theo.
Tuy nhiên, hai đồng chí Bách và Phan chỉ là Ủy viên Bộ Chính trị. Nếu trường hợp là tứ trụ hay có chân trong thường trực Bộ Chính trị thì khá phức tạp mà chưa có tiền lệ xử lý hay kỷ luật. Vừa qua, đây chính là chỗ khiến Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương lúng túng (xin không đề cập chuyện lợi ích nhóm, mua bán phiếu, với tiêu cực khi kiểm phiếu trong bài này).
Lấy trường hợp của Thủ tướng. Câu chuyện bắt đầu từ Tự kiểm điểm, một sinh hoạt chính trị thông thường của đảng theo tinh thần Nghị quyết Hội nghị Trung ương 4. Trong sinh hoạt này, nội dung tự kiểm điểm phải được cấp ủy quản lý thông qua (tức là Bộ Chính trị) bằng hình thức lấy phiếu. Khi xem xét, đánh giá thông qua thì một vài Ủy viên Bộ Chính trị thấy nội dung tự kiểm điểm của Thủ tướng “có vấn đề” nên chưa thông qua được. Nội dung quan trọng nhất và yếu nhất trong bản tự kiểm điểm là Tư tưởng chính trị trong đó có việc người thân chấp hành các chủ trương, có vi phạm 19 điều cấm Đảng viên, trách nhiệm cá nhân trong lĩnh cực công tác … Thế là bản tự kiểm điểm của Thủ tướng chưa thể thông qua được.
Vậy là những “vấn đề” này cần xác minh. Tổng Bí thư giao cơ quan chức năng của Đảng là Ủy Ban Kiểm tra Trung ương thẩm tra, báo cáo Bộ Chính trị. Để thận trọng, Bộ Chính trị còn thành lập Bộ phận giúp việc, huy động thêm 2 Ủy viên Bộ chính trị khác tham gia. Trong khi đang thẩm tra thì xảy ra nhiều vụ bắt bớ Bố già, soái mà dường như đều có liên quan đến người thân và liên quan trực tiếp đến đối tượng đang thẩm tra. Như vậy là càng “có vấn đề”. Đấy là chưa nói tới một trang blog ngày đêm tung các thông tin có giá trị như những cú điểm huyệt chết người.
Báo cáo thẩm tra có trong tay rồi, Tổng Bí thư triệu tập mấy cuộc họp liền mà Bộ Chính trị chưa thông qua được nội dung tự kiểm điểm của đồng chí Thủ tướng. Quả bóng được “khéo léo” đưa sang chân Trung ương. Chỗ này chính là chỗ mà Bộ Chính trị chưa làm tròn nhiệm vụ bởi trách nhiệm thông qua nội dung tự kiểm điểm Ủy viên là của Bộ Chính trị, đứng đầu là đồng chí Tổng Bí thư.
Triệu tập Hội nghị Ban Chấp hành, Bộ Chính trị đưa toàn bộ tài liệu ra báo cáo trước Trung ương. Sau khi nghiên cứu, đánh giá, Trung ương bỏ phiếu nhất trí đề nghị Bộ Chính trị tiến hành lấy phiếu tín nhiệm nội bộ. Trên cơ sở kết quả lấy phiếu tín nhiệm, (nếu tín nhiệm thấp) Bộ Chính trị đề xuất hình thức kỷ luật hay xử lý để lấy biểu quyết trước Trung ương. Trên cơ sở kết quả biểu quyết (nếu quá bán nhất trí kỷ luật), Tổng Bí thư thay mặt Ban Chấp hành ký thông báo kỷ luật tới toàn thể Trung ương.
Tuỳ hình thức kỷ luật mà đảng và chính quyền có các bước phù hợp tiếp theo. Nếu chỉ cảnh cáo qua loa, chuyển vị trí công tác (tức không còn giữ chức vụ Thủ tướng) thì không có chuyện khai trừ khỏi Bộ Chính trị và Trung ương. Tuy nhiên, quy trình xử lý về mặt chính quyền thì chưa hoàn tất.
Theo Luật Tổ chức Chính phủ, Thủ tướng là chức danh do Quốc hội bầu ra và miễn nhiệm/bãi miễn trên cơ sở đề nghị của Chủ tịch nước. Do vậy, phải chờ tới khi Quốc hội họp kỳ họp kế tiếp (kỳ họp thứ 4 – cuối tháng 10/2012) thì đồng chí mới chính thức bị tước hết quyền lực.
Hình thức kỷ luật nặng nhất là công khai khai trừ khỏi Bộ Chính trị, khai trừ khỏi Trung ương, khai trừ khỏi Đảng, có lẽ chỉ áp dụng đối với các “tội danh” cấm kỵ như kiểu của đồng chí Trần Xuân Bách và Nguyễn Hà Phan.
Đẹp nhất thì đồng chí lãnh đạo tự nguyện xin nghỉ, không tham gia Trung ương vì lý do sức khoẻ để nhường chỗ cho các đồng chí khác có năng lực, phẩm chất cách mạng phù hợp với công cuộc công nghiệp hóa, hiện đại hóa, và sự nghiệp xây dựng CNXH của đất nước. Sẽ có một buổi bàn giao trong đó các lãnh đạo bắt tay ôm nhau thắm thiết, hôn nhau chùn chụt, sẽ có bài phát biểu ghi nhận công lao và đóng góp của đồng chí, báo chí rùm beng, rồi trao huân huy chương cao quý … Nhưng đồng chí phải về nhà đuổi gà cho vợ.
Cũng có kịch bản nữa rất rất ít xảy ra là đồng chí sau khi nhận kỷ luật rất ăn năn và muốn cống hiến đến hơi thở cuối cùng. Nếu được Bộ Chính trị, Ban Chấp hành “đoái thương”, đồng chí có thể được bố trí một chỗ ngồi đảm bảo danh dự mà không phương hại đến sự nghiệp chính trị của một số đồng chí khác – (gần như sẽ không xảy ra trong trường hợp này).

(CNT) 
 

Những khuyết điểm của Thủ Tướng kiểm điểm trong quá trình 'Phê và tự Phê'tại HN TƯ6

Xin tổng hợp những khuyết điểm của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đã được phát hiện và kiểm điểm trong quá trình 'Phê và tự Phê' tại HN TƯ6. Tuy nhiên cũng chỉ là bề nổi của tảng băng khổng lồ mà nếu Ban chuyên án tiếp tục đi sâu vào các Vụ án Nguyễn Đăng Quang, Hồ Hùng Anh, Vinashin. Vinaline, Tổng công ty Rượu bia Sài gòn - Sabeco, Tổng công ty xi măng, Tổng công ty Thép, Tổng công ty Viễn thông, Tổng công ty Cà phê, Ngân hàng Bản Việt...
Tuy nhiên chỉ với bằng một 'Mẩu' nhỏ mà chúng tôi liệt kê dưới đây đã buộc đ/c Thủ Tướng đã phải đành phải cúi đầu chấp nhận kỷ luật:
Thủ Tướng đã vi phạm nghiêm trọng, không những không gương mẫu mà còn để con cái và gia đình, người thân lợi dụng hưởng lợi và dẫn đến sai phạm hàng loạt:
Thực tế Con gái, anh ruột Tư Thắng, em vợ Trần Minh Chí đều tung hoành trong những lĩnh vực thuộc Thủ Tướng quản lý, cụ thể:
Con gái và em vợ Trần Minh Chí đã trở thành Sở hữu chủ của 20.000 m2 đất vàng lịch sử 3A Tôn Đức Thắng, Q.1- TP.HCM từ tay TC2 là bằng chứng không thể chối cãi của việc lợi dụng chức vụ của Thủ Tướng để kiếm lợi.
Anh trai và em vợ lấy tiền đâu ra để được cấp dự án hàng ngàn ha đất tại rừng U MInh làm khu du lịch sinh thái???... "Mấy cái đất này có bao nhiêu đâu, chỉ có vài tỷ đồng bạc thôi mà..."!
Trần Minh Chí  làm gì mà có được hàng chục dự án đất vàng ở TP.HCM, Đà Nẵng, Hà Nội? Công ty hàng năm đóng thuế chưa được 200 triệu đồng? Nếu không phải em vợ Thủ Tướng thì có được ưu đãi như vậy?
Chỉ trong mấy ngày và cả trong ngày nghỉ mà vẫn có Văn bản của Bộ Tài chính, Uỷ Ban chứng khoán và Văn Phòng Chính Phủ để cho Quỹ Bản Việt, Công ty Chứng khoán ra đời và hưởng ưu đãi mà không có nơi nào được hưởng? Cô con gái khi đó vừa ở nước ngoài về tài giỏi thông thạo vậy sao?
Toàn bộ hồ sơ Bản Việt trở thành chủ sở hữu NH Gia Định và đổi tên thành NH Bản Việt chỉ trong vòng chưa đầy 30 ngày, trong khi cùng loại hình này các nhà đầu tư khác mất 1-2 năm vẫn chưa xong! Vậy có phải đã hưởng lợi thế con gái Thủ Tướng không?
Hợp đồng tư vấn với Ngân hàng Phương Nam đã nhận 1.500 tỷ đồng đã được chính Bố già Kiên  khai ra cùng các tài liệu chứng minh  và có người đã hỏi 'cắc  cớ' rằng:"Nếu không phải là lợi dụng cha mình là Thủ Tướng thì có ai ký giao cho làm tư vấn chỉ có 1 tháng đã có ngay 1 khoản tiền mà nhiều doanh nghiệp cả chục năm không làm ra được?". Thế thì rõ ràng là bằng chứng lợi dụng chức vụ của ông bố rồi!
Hàng năm Công ty Chứng khoán Bản Việt kiếm được doanh thu hàng ngàn tỷ và lợi nhuận vài trăm tỷ từ làm tư vấn mua bán sáp nhập cho Tập đoàn Masan, Holcim, VinaCafe.... Ông Thủ Tướng dù cố vớt vát rằng "Con cái làm theo Luật pháp cho phép...", dù chẳng ai 'thèm' tranh cãi, nhưng nhân sĩ Bắc Hà im lặng mà trong bụng đang cười khẩy!
Cô con gái môi giới Ụ nổi và tàu già cho Vinalines mà Dương Chí Dũng đã khai ăn chia 15 triệu đô la thì có phải là tham nhũng không? "Việc một kẻ phạm tội bị truy nã thì chưa thể xem là bằng chứng được, ai cũng có thể khai được.... Mà nếu có thì đó là trách nhiệm của anh là chuyên ngành phải tự đánh giá chứ...".  Có người 'quật lại' "Nếu không phải là vợ chồng con gái Thủ Tướng mà là vợ chồng Chị Dậu thì Dương Chí Dũng có mua ụ nổi và tàu già không? ".... Vậy thì nếu không nói là tham nhũng thì rõ ràn là "đã để con cái Lợi dụng chức vụ của mình"!
Bố già Kiên khai đã đưa 1 triệu USD cho cô con gái để thu xếp 'ăn tối' với Thủ Tướng và  lấy văn bản chỉ đạo gây sức ép để buộc AVG  cuối cùng phải tự huỷ hợp đồng giao cho Công ty Quản lý của Bầu Kiên là thế nào? Cười "Ai mà tin kẻ phạm tội được... Làm gì có bữa cơm nào mà cả triệu đô...".... Thế còn cái băng thoả thuận với cô con gái rành rành ra đó thì sao.... "Băng cũng có thể làm giả!".
150 triệu đô la của việc 'Tư vấn' mỏ Núi Pháo được ký với công ty bên ngoài đển trốn thuế nhưng cũng do hai vợ chồng con gái là chủ sở hữu là cái gì vậy?  ... "Cái này để xem lai, tôi hoàn toàn không biết....!"
Tại sao BIDV lại rót tiền cho NH Gia Định và Bản việt 5.000 tỷ? Nếu không phải con gái THủ Tướng có được BIDV ưu ái bất thường vậy không?
Tại sao Viettinbank của ông Phạm Huy Hùng lại chuyển nhượng cổ phiếu của NH Gia Định bằng mệnh giá cho Bản Việt để cô con gái trở thành Sở hữu chủ cua NH Gia Định?
Tại sao Vietcombank lại mua lại cổ phiếu của NH Gia Định từ  Bản Việt với giá gấp 1.7 lần và rót cho NH Bản Việt 5.000 tỷ đồng? Nếu không phải là con gái Thủ Tướng thì Vietcombank có làm cái việc bất bình thường này không?
Tại sao Bộ Tài chính, kho bạc, Tổng cty quản lý vốn nhà nước, Công ty Viễn Thông và hàng vài chục công ty khác NGAY KHI CÔ CON GÁI NẮM GIỮ CHỨC CHỦ TỊCH NH BẢN VIỆT' thì đùng đùng' phải mở tài khoản và chuyển tiền vào NH Bản Việt lên đến hàng chục ngàn tỷ đồng? Nếu không phải con gái Thủ Tướng thì có ai phải làm như vậy không?
Cô con gái có hàng trăm, hàng ngàn tỷ tham gia làm chủ Ngân hàng Bản Việt, Quỹ bản việt, Công ty chứng khoán bản Việt ... Trả lời: "Tiền của chồng và gia đình nhà chồng đưa từ Mỹ về, con gái tôi chỉ làm thuê ăn lương!" ....  Có người 'vặc lại' "Nếu một người làm công ăn lương mà có được thu nhập như cô con gái thì Việt Nam trở thành 'đế quốc Mỹ' rồi!".
Đề án cá cược bóng đá mà vợ chồng cô con gái 'thoả thuân' cò kè trả giá 50 triệu đô giấy phép và hưởng 5% doanh thu hàng năm để cho Bố già Kiên cùng Tướng Hưởng, Hồ Thị Thu Hồng đứng ra cùng Nhà đầu tư nước ngoài vào làm là cái gì vậy??? Có phải hựp đồng tư vấn hay là tham nhũng mua bán cơ chế do Thủ Tướng quyết định? "Tôi chưa ký cái văn bản nào cho phép..." ... Có người hỏi lại "Nếu vẫn làm Thủ Tướng thì có ký không?".....

(On the Net) 

Hội nghị Trung ương 6 sẽ không có một kết quả thực sự

000_Hkg5156689-250.jpg
Khác với những Hội nghị Trung ương những lần trước, Hội nghị Trung ương 6 lần này được sự quan tâm đặc biệt của nhiều người vì những dấu hiệu có tính chất đấu đá nội bộ hiện ra khá rõ.
Reuters vào cuộc
Một bài viết của tác giả Stuart Grudgings thuộc hãng tin Reuters xuất hiện vào ngày 9 tháng 10 làm cho những nguồn tin về chuyện đấu đá nội bộ trong đảng cộng sản Việt Nam rõ hơn dưới cái nhìn của một ký giả ngoại quốc. Tác giả bắt đầu từ chuyện nổi lên của trang mạng Quan Làm Báo sau khi bầu Kiên bị bắt và những tố giác của nó đã thúc đẩy câu chuyện khó xảy ra trong nội tình đảng cộng sản Việt Nam trở nên sáng tỏ.
Câu chuyện đấu đá giữa Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và Chủ tịch nước Trương Tấn Sang liên minh lại để phê phán các hành vi của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong Hội nghị Trung ương 6 không còn là chuyện rỉ tai, đồn đoán khi báo chí ngoại quốc vào cuộc. Sự tình ngày một trầm trọng hơn khi trang mạng nổi tiếng Quan Làm Báo bị hacker thay đổi đường dẫn tới một trang khác đưa những hình ảnh riêng tư của gia đình bà cựu đại biểu Quốc Hội Đặng Thị Hoàng Yến người được cho là thân cận với chủ tịch nước Trương Tấn Sang với những lời nhắn rất vô học gây phẫn nộ dư luận.
Mặc dù tất cả 700 tờ báo trong nước hoàn toàn không có một mẩu tin dù rất nhỏ về những gì đang xảy ra nhưng bất cứ việc lớn nhỏ nào cũng được hàng trăm trang blog cá nhân theo dõi rất kỹ. Những thông tin từ các trang blog tuy rời rạc nhưng lại là một chuỗi xuyên suốt về tất cả những nguyên nhân, dữ kiện khiến cuộc chiến âm ỉ này trở thành chiến trường ngay trong bàn Hội nghị Trung ương 6.
Càng gần ngày bế mạc tin đồn càng nhiều. Viễn ảnh về sự ra đi của Thủ tướng không còn mờ nhạt như khi Hội nghị mới khai mac. Dù vậy vẫn có rất nhiều người không tin rằng đảng cộng sản Việt Nam lại chấp nhận cắt bỏ một phần thân thể của mình mặc dù cuộc chiến tranh giành quyền lực đã đến hồi phải kết thúc.
Đấu đá nội bộ
Ông Mai Thái Lĩnh, nguyên Phó Chủ tịch HĐND thành phố Đà Lạt từ năm 1989 tới 1994 đưa ra nhận xét:

Theo tôi thì những chuyện trong nội bộ mâu thuẫn với nhau thì tôi nghĩ là có. Căn cứ vào nhiều dấu hiệu bên ngoài thì thấy như vậy, nhưng vì những vấn đề đó không được giải quyết công khai mà xảy ra trong Hội nghị kín của Ban chấp hành Trung ương và Bộ chính trị cho nên rất khó biết được độ chính xác của nó.
Nhiều anh em đảng viên có những người đặt tin tưởng rằng sẽ có một kết quả nào đó tốt hơn nhưng riêng bản thân tôi và một số anh em khác qua kinh nghiệm sống lâu dưới chế độ này thì tôi không tin lắm vào kết quả cuối cùng. Bởi vì những vấn đề quốc gia đại sự đáng lẽ phải được diễn ra công khai trong diễn đàn quốc hội, hoặc trên báo chí cho mọi người được biết, chứ còn kết quả diễn ra trong nội bộ thường thì theo kinh nghiệm chúng tôi thấy nó cũng có thỏa hiệp bên trong và kết quả cuối cùng mà mình biết bên ngoài cũng sẽ không chính xác.
Đảng cộng sản thường hay che dấu mâu thuẫn nội bộ của mình vì vậy cho nên rất nhiều sự thực mà nhiều năm sau, có khi hàng chục năm sau chúng ta mới biết. Chẳng hạn như Hội nghị Thành Đô giữa Đảng Cộng sản Việt Nam và Đảng Cộng sản Trung Quốc năm 1990 chẳng hạn, sau khi nó diễn ra thì hàng chục năm sau do những tài liệu, những tiết lộ nội bộ của những người trong đảng thì mới biết được phần nào. Cho nên tôi nghĩ chuyện này có thể kết quả bên trong là một phần nhưng mà công khai ra ngoài thì nó lại khác đi vì vậy cũng khó biết lắm.
Tiến Sĩ Hà Sĩ Phu, một đảng viên bất đồng chính kiến nổi tiếng đã chia sẻ với chúng tôi những suy nghĩ của ông trước hiện tượng này:
Thật ra chúng ta cũng đã biết là hội nghị uýnh nhau giữa hai phe trong đảng. Mặc dù ngôn ngữ chính thống thì các vị ấy vẫn muốn duy trì ngôn ngữ nội bộ nhưng thật ra bên trong ai cũng biết có sự đấu tranh rất nặng nề giữa hai phe, tuy nhiên đối với tôi thì nó không có gì mới cả.
Khi viết bài “Chia tay ý thức hệ” tôi đã phân tích: kinh tế thị trường nhưng định hướng xã hội chủ nghĩa thì tự nó đã phải đánh nhau. Nó sinh ra hai phía, một phía làm kinh tế thị trường thì đương nhiên được lợi nhuận rất nhiều. Nhiều tiền, nhiều đô la. Còn phía giữ kiên định xã hội chủ nghĩa, làm chính trị thì đương nhiên không có lợi lộc gì bao nhiêu. Một anh phải gác cổng để anh kia vơ tiền thì tất nhiên hai cái nửa này phải đánh nhau thôi.
Trước đây nếu có mâu thuẫn nội bộ thì họ giữ kín lắm, nhưng bây giờ không giữ đựơc nữa phải khui ra thì đấy là một bước đi xuống rất rõ. - Tiến Sĩ Hà Sĩ Phu
Phe ông Trọng, ông Sang là phe giữ cái định hướng. Phe làm kinh tế thị trường là phe ông Dũng. Quả thật sau gần hai mươi năm đúng như ý của tôi đã viết thì không có gì ngạc nhiên cả.
Thực ra dân bây giờ người ta cũng không hy vọng gì nhiều vào cái hội nghị này đâu bởi vì dù là có mâu thuẫn với nhau đến mức nào chăng nữa thì cả hai phe cũng giống nhau rất căn bản. Thứ nhất là phải giữ được đảng. Giữ được độc quyền rồi thì phía nào cũng có thể tồn tại và làm ăn được. Thứ hai, đã thế thì phải chống dân chủ, tức là không để cho nhân dân có quyền phê phán. Thứ ba là anh nào muốn giữ thế thượng phong thì đều phải dựa vào Tàu, tức là cũng phải thân Tàu. Mức độ có thể khác nhau nhưng bản chất thì rất giống nhau.
Về căn bản đã giống nhau thì họ phải thỏa hiệp. Phải nói rằng so với trước thì đây là một hiện tượng chưa từng có. Trước đây nếu có mâu thuẫn nội bộ thì họ giữ kín lắm, nhưng bây giờ không giữ đựơc nữa phải khui ra thì đấy là một bước đi xuống rất rõ. Thế nhưng người dân dù không biết gì cả nhưng vẫn đoán ra đựơc là các ông ấy phải thỏa hiệp với nhau.
Sẽ không giải quyết được gì
Nguyên nhân mà TS Hà Sĩ Phu đưa ra có thể sáng tỏ hơn bởi tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc. Ông là người cảnh báo hội nghị 6 phải rút kinh nghiệm bài học Thành Đô và đối với thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ông không ngại gì khi tố cáo:
Toàn dân người ta đã biết ông Thủ tướng không có năng lực quản lý xã hội, quản lý kinh tế cho nên chưa bao giờ kinh tế của chúng ta nó sa sút như bây giờ. Sự không có năng lực của ông ấy là đã rõ. Mặt khác các tập đoàn kinh tế nào là Vinashin, Vinalines rồi còn bao nhiêu tập đoàn kinh tế khác mà ông Thủ tướng trực tiếp quản lý đã thất thoát hàng ngàn tỷ của nhân dân, thiệt hại quá lớn. Vì vậy nếu ông ấy cứ tiếp tục thì thiệt hại lớn lắm. Kinh tế sẽ còn sa sút và các tập đoàn kinh tế sẽ còn thất thoát đến đâu nữa, như vậy thì còn gì nguy hại hơn nữa?
Mặt khác ông ấy lại độc đoán, độc tài vì vậy nếu còn nắm quyền thì ông ấy còn làm bao nhiêu thứ khác chỉ có hại cho đất nước.
    Tôi nghĩ là họ không giải quyết được gì. Họ sẽ không dứt điểm được bởi vì cái mà họ đặt quan trọng nhất là sự tồn tại của đảng và họ sẽ thỏa hiệp với nhau để đảng tiếp tục tồn tại. - Đại tá Phạm Đình Trọng
Nhà báo quân đội, Đại tá Phạm Đình Trọng, tác giả bài viết nổi tiếng "Ăn mày dĩ vãng: thực chất cuộc vận động tư tưởng Hồ Chí Minh" cho biết nhận xét của ông vê Hội nghị 6 lần này:
Tôi nghĩ là họ không giải quyết được gì. Họ sẽ không dứt điểm được bởi vì cái mà họ đặt quan trọng nhất là sự tồn tại của đảng và họ sẽ thỏa hiệp với nhau để đảng tiếp tục tồn tại. Luật pháp lớn nhất của Việt Nam là điều 4 hiến pháp, tức là sự tồn tại của đảng, thành ra khi họ làm gì thì họ phải bảo đảm sự tồn tại của đảng. Việt Nam không có luật pháp cho dân. Nếu theo luật thì ông Nguyễn Tấn Dũng phải được đưa ra quốc hội và quốc hội phải xử lý chứ không phải xử lý trong đảng.
Cuộc họp vẫn đang diễn ra tại Hà Nội và dự kiến sẽ có kết quả cụ thể trong ngày bế mạc vào thứ Hai ngày 15 tháng 10 sắp tới. Thế nhưng khó kỳ vọng vào cuộc họp tuy dưới danh nghĩa là phê bình kiểm điểm nhưng thực chất là chia sẻ bớt quyền lực trong nội bộ đảng. Dư luận cho rằng nhân dân vẫn là người thiệt hại nhất vì dân chủ là thứ quyền lực ít ỏi mà họ đang có sẽ ngày càng càng teo tóp lại bởi thứ mà nhà nước rất cần là "Sự thống trị của đảng cộng sản Việt Nam" lại đối nghịch hoàn toàn với ước mơ dân chủ của người dân.

Mặc Lâm, biên tập viên RFA

Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved.
 

Dân Choa - Thực sự ông Nguyễn Phú Trọng muốn gì?

Hội nghị trung ương 6 của Ban chấp hành trung ương Đảng lần thứ 6 đang sắp đi vào cao trào và chuẩn bị kết thúc. Hội nghị lần này đặc biệt thu hút sự theo dõi của toàn dân và chính giới trong cũng như ngoài nước. Nhưng thông tin hội nghị của đảng hầu như không được cập nhật trên báo chí. Vì vậy dự luận lại càng trông đợi vào những ngày kết thúc. Liệu có sự đột phá mới về nhân sự hay không? Liệu đảng cộng sản có dám nhìn vào sự thật và xử lý những đòi hỏi cấp bách về công tác đảng hay không? Đó là những câu hỏi được người theo dõi tự đặt ra cho mình.
Hơn hai mươi năm qua đất nước đã bước chặng đường dài dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản. Nhưng chưa bao giờ vai trò lãnh đạo đất nước của đảng cộng sản lại bị thử thách như lần này. Những năm 90 hệ thống CNXH ở Đông Âu sụp đổ. Hệ tư tưởng của các đảng cộng sản thế giới bị khủng hoảng trầm trọng. Đảng cộng sản ở các đất nước đó bị phân hóa và biến thành các đảng đối lập nhỏ lẻ. Hầu hết ở các nơi đó đảng cộng sản không còn là một đảng đại chúng nữa.
Đảng cộng sản cầm quyền chỉ tồn tại và tiếp tục duy trì sự lãnh đạo độc tôn của mình ở những nơi ngoài lục địa Âu châu như Việt Nam, Trung Quốc, Bắc Triều Tiên và Cu Ba.
Tuy bị lung lay về ý chí nhưng đảng cộng sản Việt Nam vẫn chèo lái sự nghiệp của đảng và lãnh đạo đất nước vượt qua cơn nguy khốn về khoảng trống hệ ý thức không thể tưởng tượng nổi.
Qua hai thập kỉ qua diện mạo đất nước có nhiều thay đổi và cũng đạt được nhiều thành tựu tích cực, nhất là về mặt kinh tế. Việt Nam đã từ bỏ cơ chế kinh tế bao cấp, chấp nhận nền kinh tế thị trường và ngày càng chuyển mình sang cơ chế thị trường tự do. Việt Nam vẫn duy trì kinh tế nhà nước làm chủ đạo, nhưng cũng đã thừa nhận thành phần kinh tế tư nhân trong nền kinh tế chung. Cho đến nay các doanh nghiệp tư nhân đã đóng góp một phần quan trọng cho kinh tế Việt Nam.
Đảng cộng sản Việt Nam đã từng tự hào về thành công của mình và trên cơ sở đó tiếp tục khẳng đinh vai trò lãnh đạo toàn diện đối với đất nước.
 Thế nhưng chính sách phát triển đất nước của đảng cộng sản Việt Nam đã bộc lộ nhiều mặt trái của nó. Thời kỳ phát triển kinh tế nhanh đã chấm dứt. Việt Nam đang lay hoay đối phó với suy thoái kinh tế trầm trọng. Nền giáo dục xuống cấp, lệch chuẩn quốc tế. Ngành y tế thành một thị trường mở hỗn loạn. Đặc biệt đạo đức công dân sa sút nghiêm trọng.
Tuy Việt Nam đã có nhiều tiến bộ trong quan hệ với các nước trong khu vực ASEAN và phương Tây, nhưng Việt Nam ngày càng phụ thuộc vào Trung Quốc trên nhiều lĩnh vực. Mặt khác Việt Nam rất lúng túng trong việc bảo vệ người dân, bảo vệ lãnh thổ của mình. Mối đe dọa xung đột về tranh chấp lãnh thổ, chủ quyền của Việt Nam lại chính từ nước láng giềng Trung Quốc.
Điều nguy hiểm hơn là giữa người dân và chính quyền không còn sự đồng thuận về ý chí và từ đấy các chính sách của nhà nước không nhận được sự ủng hộ của người dân. Những tầng lớp nhân nhân mà đảng cộng sản dựa vào để có quyền lực lãnh đạo như ngày nay là nông dân và công nhân thì chính lại là tầng lớp bị thua thiệt nhất trong vòng 20 năm qua. Họ không được hưởng một chút lợi nào khi kinh tế đất nước phát triển.
 Chính những điều đó mà vai trò lãnh đạo đất nước của đảng cộng sản đang bị thách thức mạnh. Nó là những mối hiểm họa đó đang đe dọa „ sự tồn vong của Đảng“ ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nhận ra điều đó.
Những người lãnh đạo đảng cũng đang trăn trở. Họ muốn đảng hùng mạnh trở lại để nhân dân thừa nhận vai trò lãnh đạo đất nước như từ trước đến nay. Họ muốn cải tổ lại đường lối của đảng. Nhưng hai mươi năm qua đảng đã tạo ra một thế hệ cán bộ khác xa nguồn gốc mục đích của mình. Chính số này là lực cản lớn nhất cho đảng và cho đất nước.
Nguyên nhân chính là ở chỗ đảng cộng sản Việt Nam không dám mạnh dạn đổi mới tư duy của mình. Như ông Nguyễn Phú Trọng trước sau khẳng định đảng cộng sản Việt Nam vẫn kiên định đi theo con đường CNXH. Nhưng thực tiễn thế giới đã chứng minh, hệ thống CNXH và tư tưởng của nó đã sụp đổ. Những hệ ý thức của tư tưởng cộng sản ở những nước khác như Trung Quốc, Triều Tiên, Cu Ba không còn mang màu sắc của chủ nghĩa Marx- Lenin nữa. Ở đó chế độ CNXH đã biến thành chế độ toàn trị do một đảng duy nhất cầm quyền.
Ở Việt Nam đảng cộng sản ra sức bảo vệ vị trí độc tôn của mình, lấy tiêu chí đi theo con đường tiến lên CNXH làm mục đích, nhưng thực tế xã hội phải phát triển theo con đường kinh tế thị trường. Mà kinh tế thị trường là một đặc điểm lớn nhất của chủ nghĩa tư bản. Như vậy giữa lý thuyết định hướng và thực tế phát triển kinh tế ngày càng xa rời nhau, mâu thuẫn với nhau.
Với vai trò độc tôn lãnh đạo của đảng cộng sản , xã hội Việt Nam đã nảy sinh ra một tầng lớp cán bộ quản lý nhà nước có tính đặc thù. Đó là những người đứng trong hàng ngũ đảng để chiếm lĩnh các vị trị quan trọng trong cơ chế nhà nước, nhưng thực thi công việc thì theo cơ chế thị trường. Chính cơ chế tư duy nửa vời này đã làm cho họ biến chất. Về mặt tư tưởng họ được định hướng theo CNXH, phục vụ toàn tâm toàn ý, không vụ lợi cho cộng đồng. Nhưng điều hành thực tế thì chạy theo lợi nhuận của „ chủ nghĩa tư bản trần trụi“. Họ không thành công đưa đất nước tiến lên như nhân dân kỳ vọng mà còn gây ra nhiểm thảm họa cho đất nước. Cơ chế độc tôn lãnh đạo của đảng cộng sản đã khống chế sự phát triển dân chủ ở xã hội Việt Nam. Lớp người trong đảng có vị trí lãnh đạo tha hồ làm mưa làm gió, mặc sức hoạch định cho mưu lợi của mình và tầng lớp của mình, hơn nữa họ đã tạo ra một cơ chế bền vững để bảo vệ quyền lợi của mình. Chính từ đó đã nảy sinh ra các quốc nạn như tham ô, tham nhũng, lãng phí, công quyền, quan liêu hành chính, xa rời nhân dân lao động…
Người dân nhìn nhận về đảng không còn là một tổ chức chính trị, nơi tập trung người lao động và bảo vệ quyền lợi cho họ như ngày xưa nữa, mà là một tổ chức quyền lực bao trùm cả nhà nước.
Đảng đã biến chính quyền nhà nước thành một bộ máy cai trị nhân dân, làm người dân xa rời đảng và cảm thấy đảng cộng sản ngày càng đối lập với nguyện vọng của họ.
Câu hỏi đặt ra cho chính đảng cộng sản ở Việt Nam là tương lai sẽ ra sao nếu số đông quần chúng không còn ủng hộ đảng?

Thực sự ông Nguyễn Phú Trọng muốn gì?

(Còn tiếp…)

Dân Choa

Thống đốc Nguyễn Văn Bình cho phép Trung Quốc mở Ngân Hàng tại Việt Nam

Agricultural Bank of China Limited
Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Nguyễn Văn Bình vừa cho phép Ngân hàng Agricultural Bank of China Limited (Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc), có trụ sở chính tại Bắc Kinh, Trung Quốc được mở văn phòng đại diện tại thành phố Hà Nội.

Văn phòng đại diện được mở có tên đầy đủ bằng tiếng Việt: Văn phòng đại diện Agricultural Bank of China Limited - Hà Nội, tên đầy đủ bằng tiếng Anh: Agricultural Bank of China Limited - Hanoi Representative Office; có địa chỉ tại phòng V502-503, tầng 5, Pacific Place, 83B Lý Thường Kiệt, Hà Nội và có thời hạn hoạt động là 5 năm.

Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Nguyễn Văn Bình
Tại Giấy phép này, Thống đốc Ngân hàng Nhà nước quy định nội dung hoạt động của Văn phòng đại diện Agricultural Bank of China Limited - Hà Nội gồm: Làm chức năng văn phòng liên lạc và nghiên cứu thị trường; xúc tiến các dự án đầu tư của Agricultural Bank of China Limited tại Việt Nam; thúc đẩy và theo dõi việc thực hiện các hợp đồng, thoả thuận ký giữa Agricultural Bank of China Limited với các tổ chức tín dụng và các doanh nghiệp Việt Nam, các dự án do Agricultural Bank of China Limited tài trợ tại Việt Nam; các hoạt động khác phù hợp với pháp luật Việt Nam khi được Ngân hàng Nhà nước cho phép.

Trong quá trình hoạt động, Văn phòng đại diện Agricultural Bank of China Limited - Hà Nội  phải tuân thủ pháp luật Việt Nam./.

Thúy Hà /(Vietnam+)
 

Đào Tuấn - Cái lắc đầu của Quảng Nam

ít ra, thủy điện cũng có một tác dụng lật tẩy những trá ngụy mang danh nghiên cứu khoa học, những lời lẽ an dân nổ như sấm từ tầm cỡ quản lý to đoành như bộ trưởng, cho đến những vị khoác áo khoa học gia với giày cộp những danh hiệu giáo sư, tiến sĩ.

Nghị trường ngày 14-6-2012, tại phiên chất vấn được truyền hình, phát thanh trực tiếp đến hàng triệu cử tri, Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng đã cam kết sẽkiểm tra, phát hiện các công trình thủy điện không khả thi. Riêng với thủy điện Sông Tranh 2, ông khẳng định đây là “sự cố hi hữu”, sẽ “khắc phục bằng được”.Và trên cơ sở lời hứa “Đảm bảo tuyệt đối an toàn cho khu vực hạ lưu bằng mọi biện pháp, nếu phát hiện không an toàn sẽ kiên quyết dừng”.

Và sau lời hứa của Bộ trưởng, điều gì đã xảy ra?

Các khe hở Sông Tranh được trám theo kiểu “đút nút đầu ra”. Và, chưa kịp tích nước, Sông Tranh trở thành thủ phạm đã gây ra dữ dội những trận động đất. Cũng may, động đất chưa vượt quá mức thiết kế 5,5 độ richter, dù nó có khả năng vượt con số max thiết kế này vài độ. Nhưng nghiêm trọng hơn, là những cơn rung chấn trong dư luận, trong lòng người. Những cơn rung chấn của niềm tin.

Vài hôm trước, một tiến sĩ của, với tư cách là một nhà khoa học, đã gửi tâm thư tới Chủ tịch nước bày tỏ những nỗi lo ngại mà thủy điện có thể gây ra đối với Vườn Quốc gia Cát Tiên. Hơn 137 ha rừng, lại thuộc diện “di tích quốc gia diện đặc biệt”, sẽ bị tàn phá bởi thủy điện chứ đâu phải chỉ vài cái lá trên cây. Và đến hôm qua, Quảng Nam quyết định dừng 19 thủy điện với lời tuyên bố dõng dạc của Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam Lê Phước Thanh: “Làm thủy điện, địa phương đã mất nhiều hơn là được. Vì thế, loại khỏi quy hoạch càng nhiều dự án càng tốt”.

Vị tiến sĩ có lương tâm để lo lắng.
Quảng Nam có thực tiễn để chua chát lắc đầu.

Bởi một chính quyền vì dân không thể dửng dưng trước tài sản, tính mạng của người dân. Bởi giờ đây, việc phát triển ồ ạt thủy điện, bởi việc ngăn sông bậc thang, trái với quy luật tự nhiên, không còn đơn thuần là việc tàn phá môi sinh nữa. Cũng không chỉ là những “con lũ” nhân tạo thổi trôi ra biển tài sản, tính mạng, quét sạch cả hiện tại, quá khứ, tương lai của những người dân đã mất mát, hy sinh quá nhiều cho “động lực phát triển”, cho tương lai của một ai đó. Thủy điện từ sau vụ Sông Tranh, còn đồng nghĩa với động đất. Và nghiêm trọng nhất, là đồng nghĩa với rung chấn trong lòng người.

Cũng hôm qua, bên cạnh việc stop 19 thủy điện, còn kèm theo đó một phát ngôn biểu hiện rõ ràng rành bài học về sự trả giá: “Bỏ được cái nào, quý cái đó”. Trước sự thật phải trả, cũng bằng cái giá đắt nhất là niềm tin, được trải nghiệm qua thực tế: “Mất rừng, mất đất, tái định cư làm khổ dân”. Lần này, thật tình cờ, cả chính quyền và người dân đều tin rằng thủy điện là hiểm họa, thủy điện là mất mát. Bởi thủy điện là dối trá.

Tất nhiên, cần phải nói một cách công bằng, bên cạnh những “Thủy điện phá rừng”; “Thủy điện gây lũ”; “Thủy điện tạo động đất”, thì ít ra, thủy điện cũng có một tác dụng. Đó là sự “mịt mờ” trong tính toán, trong phản biện- chữ dùng của ĐBQH Dương Trung Quốc; Đó là tác dụng lật tẩy những trá ngụy mang danh nghiên cứu khoa học, những lời lẽ an dân nổ như sấm từ tầm cỡ quản lý to đoành như bộ trưởng, cho đến những vị khoác áo khoa học gia với giày cộp những danh hiệu giáo sư, tiến sĩ.

Câu chuyện dừng thủy điện ở Quảng Nam còn bao hàm một ý nghĩa thực tiễn khác: Trong khi EVN mua điện của Trung Quốc với giá ở trên giời, trong khi giá bán điện đã tăng tới 3 lần từ năm 2011 vì thiếu điện, thì nhiều nhà máy thủy điện VN lại bị “hạn chế” phát điện. Cái lắc đầu của Quảng Nam, vì thế, có thể là cái lắc đầu với tương lai, mờ mịt ở đâu đó, nhưng đó là cái lắc đầu trách nhiệm với thực tiễn, với những người đang hàng ngày nai lưng trả tiền cho các bộ trưởng và các tiến sĩ.

Đào Tuấn
 

Văn Công Hùng - Thực hư những ông Vua không ngai Tây Nguyên

Tôi đã khá nhiều lần được tiếp xúc với... vua và thấy đấy là một người đàn ông Gia Rai hiền lành, có vợ con đàng hoàng, cũng lam lũ lắm, đến nhà ban ngày bao giờ cũng phải nhờ người lên rẫy, cách nhà hàng 5, 7 cây số tìm, vì ông suốt ngày làm việc trên ấy, duy chỉ một việc ranh mãnh là... làm kinh tế từ... danh hiệu vua khi ai muốn chụp ảnh ông đều phải... cho tiền...

Trẻ em làng vua lửa hôm nay
Ở Tây nguyên thực ra có đến 3 ông vua không ngai là vua gió, vua nước và vua lửa. Ông vua gió và vua nước nghe đồn là ở huyện Chư Sê, Gia Lai nhưng đã chết từ đời nảo đời nào, chỉ nghe nói chứ chả gặp bao giờ. Còn Hoả xá chính là Vua lửa Siu Luynh đời thứ 14 vừa băng hà tại quê nhà, làng Ơi, xã Chư A Thai, huyện A Yun Pa, tỉnh Gia Lai cách đây 6 năm (giờ là huyện Phú Thiện). Tức là trước ông Siu Luynh này đã có 13 đời Hoả xá (Vua lửa) cùng trong dòng họ Siu, và cũng chỉ ở Chư A Thai.

Trong “Phủ biên tạp lục”, Lê Quý Đôn ghi: “Nước ấy có chừng hơn 50 thôn, trong nước có núi Bà Nam rất cao lớn, là trấn sơn một phương, Thuỷ Vương ở phía Đông núi, Hoả Vương ở phía Tây núi, đều có địa phận riêng, gác cây làm nhà, bộ thuộc đều vài trăm người, cày bằng dao, trồng bằng lửa, tháng giêng reo, tháng năm lúa chín, không gặt mà chỉ tuốt, không biết ngày tháng. Vua cưỡi voi, đi theo độ hơn mười người. Đến một thôn Man nào đánh ba hồi chiêng, người trong thôn đều ra, làm nhà tranh cho vua ở”...  Còn trong “Đại nam liệt truyện” sơ tập 931 thì viết: “Nước Thuỷ xá và nước Hoả xá, hai nước này ở trên đất Nam Bàn, có độ hơn 50 thôn. Cứ 5 năm một lần, chúa Nguyễn sai người đến nước ấy, mang cho các đồ vật như áo gấm, mũ, nồi đồng, chảo sắt và bát đĩa, các thứ đồ gốm... Hai nước nhận được các thứ cho ấy, tức khắc sắm sửa các thứ sản vật địa phương như kỳ nam, sáp ong, nhung hươu, mật gấu, voi đực... để dâng hiến lại”... Sách này chép tiếp: “Hai nước tuy nay có vua mà không có binh lính và thành quách; cày lấy mà ăn, dệt lấy mà mặc... chỉ nên ra là nhờ dựa vào thần quyền mà dân chúng suy tôn. Mán dân thờ phụng như thần thiêng vậy. Còn như cái quyền sinh sát, việc tranh đấu đều do sách trưởng (có thể là tù trưởng hoặc tương đương thế- TG) nắm cả, vua thực không dự đến”.

Ở Tây nguyên thực ra có đến 3 ông vua không ngai là vua gió, vua nước và vua lửa. Ông vua gió và vua nước nghe đồn là ở huyện Chư Sê, Gia Lai nhưng đã chết từ đời nảo đời nào, chỉ nghe nói chứ chả gặp bao giờ. Còn Hoả xá chính là Vua lửa Siu Luynh đời thứ 14 vừa băng hà tại quê nhà, làng Ơi, xã Chư A Thai, huyện A Yun Pa, tỉnh Gia Lai cách đây 6 năm. Tức là trước ông Siu Luynh này đã có 13 đời Hoả xá (Vua lửa) cùng trong dòng họ Siu, và cũng chỉ ở Chư A Thai, Phú Thiện.

Lâu đài một thời của vua lửa nay bỏ không
Chúng ta đều biết, thực ra xã hội Tây Nguyên chưa có nhà nước. Một số nhà nghiên cứu cho rằng, đến giữa thế kỷ XX thì Tây nguyên vẫn còn đang ở giai đoạn mạt kỳ mẫu hệ. Cái gọi là chính quyền mới chỉ xuất hiện vai trò của già làng, một vài nơi có tù trưởng như ông Chut Cheo Reo, người lãnh đạo nhân dân Jơrai Ayun Pa chống pháp... Cho nên từ “Pơtao” như lâu nay ta hay dịch là “vua” thực ra là không chính xác. Ở đây, pơtao để chỉ mối liên hệ giữa người Jơ Rai với các sức mạnh vô hình với họ như thần linh hoặc vũ trụ. Các Pơtao cũng đồng thời giữ mối liên hệ giữa huyền thoại và lịch sử. Thế tức là Pơtao là những người không thực quyền, họ chỉ có vai trò là cầu nối giữa cộng đồng với các đấng siêu nhiên, cụ thể ở đây là với việc cầu mưa. Ở đây, ta cũng cứ gọi là “vua’ theo truyền thống cho nó... oách và quen miệng.Trong hệ thống các vua mang yếu tố thần quyền ở Tây nguyên gồm vua lửa, vua nước, vua gió... thì vua lửa là người có vai trò lớn trong đời sống tinh thần các tộc người tây nguyên, đặc biệt là người Gia Rai. Ông vua này đã từng nhận sắc phong của triều Nguyễn trong những nỗ lực cố gắng của các vua Nguyễn muốn thâu tóm vùng đất cao nguyên rộng lớn này. Siu Luynh là đời Pơtao thứ 14 trong hệ thống các Pơtao đã tồn tại ở Tây nguyên. Gọi là vua nhưng thực chất Siu Luynh không khác gì người bình thường, cũng đi làm rẫy kiếm ăn, lấy vợ sinh con, và ngài cũng biết... đòi tiền khi nhà báo đề nghị chụp ảnh. Ông chỉ thực sự có quyền khi mà hạn hán thì ông cúng cho... mưa? và mưa nhiều quá thì ông lại cúng cho... hết mưa để khỏi úng? Vua có một thanh gươm nghe đồn là gươm thần được tôi bằng máu người mới nguội, hiện được cất rất kỹ tại một hang đá ngay bên cạnh làng Ơi, giữa cánh đồng Ayun hạ bây giờ. Đây là một thanh gươm có thật nhưng chưa ai được thấy bao giờ. Tôi sống ở Gia Lai đã mấy chục năm, nhiều lần ngồi... uống rượu với “vua”, nhiều lần lờn vờn quanh cái hang ấy, nhưng chưa bao giờ dám hó hé chuyện gươm với vua. Theo suy đoán của người viết thì nó chỉ có ý nghĩa tượng trưng cho thần quyền còn thì ít nhất nó cũng đã gỉ sét hết, và nó cũng tương tự như các thanh gươm hoặc các loại binh khí được tôn làm vật thiêng treo trên các nóc nhà rông (các vật thiêng trên nóc nhà rông ngoài binh khí, nhiều khi chỉ là hòn đá suối hoặc xương thú...). Nguồn gốc thanh gươm của Pơtao Puih theo truyền thuyết như sau: nó do anh em T'dia và T'diêng rèn từ một hòn đá ở núi Hàm Rồng (là một miệng núi lửa khổng lồ cách trung tâm TP Pleiku về phía nam khoảng chục cây số), nhưng khi rèn xong, thanh gươm cứ đỏ rực, không chịu nguội, nhúng vào ghè ghè cạn, nhúng xuống suối suối khô, nhúng xuống sông sông hết nước... cuối cùng người ta phải nhúng bằng máu các nô lệ? và ai sở hữu thanh gươm này, người đó sẽ nói chuyện được với thần linh? Từ năm 1904, một viên sĩ quan Pháp (có tài liệu nói là cố đạo, là nhà khoa học) tên là Odend’hal cùng 4 tuỳ tùng chỉ vì lý do cứ đòi xem gươm cho bằng được, đã bị dân làng giết chết. Sau đó tỉnh Gia Lai đã có một kế hoạch xem gươm do hai ông người Gia Rai đương chức thời ấy là ông Ksor Krơn nguyên bí thư tỉnh uỷ và ông Nay Quách nguyên phó giám đốc sở Văn Hoá thông tin chủ trì. Kế hoạch là phải làm một lễ rất lớn, có giết trâu cúng... rồi sau đấy mới được xem, được quay phim chụp ảnh... trong thời gian rất ngắn. Nhưng sau đấy hình như vì lý do kinh phí và cả một vài ý kiến rằng làm như thế là mê tín, là... công nhận vua... nên cuối cùng chưa ai thấy gươm cả. Tôi đã khá nhiều lần được tiếp xúc với... vua và thấy đấy là một người đàn ông Gia Rai hiền lành, có vợ con đàng hoàng, cũng lam lũ lắm, đến nhà ban ngày bao giờ cũng phải nhờ người lên rẫy, cách nhà hàng 5, 7 cây số tìm, vì ông suốt ngày làm việc trên ấy, duy chỉ một việc ranh mãnh là... làm kinh tế từ... danh hiệu vua khi ai muốn chụp ảnh ông đều phải... cho tiền.


Hoàng hậu đây. Rất lạ là mình chụp ảnh cũng không đến nỗi tồi, và hôm ấy chụp mọi thứ đều được, trừ chụp bà vợ ông Siu Luynh và mấy cái chiêng, trống cổ trong nhà, đều thừa hoặc thiếu sáng, mà khi về đổ ảnh mới biết???
Như thế, Pơ tao Puih là người luôn phải gắn chặt với gươm thần. Nếu không có gươm thì... không có vua. Nhưng điều lý thú rằng, người Jrai, người Bơnah, người Lào, người Mơ Nông... đều có chung truyền thuyết về thanh gươm này. Ấy là khi thanh gươm cứ đỏ mãi không chịu nguội, sau khi đã ăn máu người (có truyền thuyết kể ăn máu nô lệ, có truyền thuyết cho rằng máu của chính một người giúp việc tên là Pang) nó vừa nguội thì anh em TDia, TDiêng vứt xuống sông. Hay tin, người Chàm, người Lào, người Khơ Me... đều lặn tìm thanh gươm. Một dân chài người Kinh lặn được thanh gươm. Từ dưới nước ông nhô người và giơ thanh gươm lên thì người Jrai giật được lưỡi gươm, người Lào giật được chuôi gươm, còn người Kinh giữ vỏ gươm. Nhà văn Nguyên Ngọc đã khai thác truyền thuyết này thành chi tiết khá đắt nói về tình đoàn kết Kinh Thượng trong tiểu thuyết “Đất nước đứng lên”. Tiến sĩ Nguyễn Thị Kim Vân đang công tác ở sở Văn hoá Thông tin Gia Lai cho rằng: Yếu tố bản địa của “thanh gươm thần” được nhiều tộc người khác nhau công nhận. Bóc đi các yếu tố thần thoại, đối chiếu với các tài liệu và suy luận khoa học, có thể thấy khi việc trồng lúa trở thành phương thức canh tác chính nuôi sống con người trên cao nguyên, nó đòi hỏi kèm theo những yếu tố khí hậu thời tiết nhất định. Nhưng khí hậu Tây Nguyên bấy giờ với 6 tháng nắng liên tục rất khốc liệt và cũng đầy bất thường. Trong đó, nguy cơ thường trực nhất là hạn hán (Các truyện cổ, truyền thuyết, trường ca... của người Tây Nguyên đều nhắc đến hạn hán như một nguyên nhân gây ra bi kịch và là dịp để các dũng sĩ ra tay nghĩa hiệp cứu dân làng, cứu người yêu, mà truyền thuyết nàng Ly (Thác Ia Ly) là một ví dụ). Trong hoàn cảnh ấy, ước muốn lớn nhất của người Jrai là có thể cầu xin, “hô phong hoán vũ”, bắt thiên nhiên phục vụ con người. Ngay ở làng của vua Lửa, làng Ơi, bây giờ là giữa cánh đồng Ayun hạ mênh mông nước, có một hòn đá sừng sững. Truyền thuyết kể rằng đấy chính là chàng trai người Jrai đi tìm nước cứu dân làng. Khi chỉ còn cách nước mấy chục mét nữa thì chàng chết khát và đứng luôn ở đấy từ bấy đến giờ. Dưới góc độ lịch sử thì trong nửa đầu của thiên niên kỷ thứ II sau công nguyên, những tộc người ở Tây Nguyên là nạn nhân của những cuộc xung đột triền miên giữa Lâm Ấp và Phù Nam, tiếp theo là Chiêm Thành và Chân Lạp nên họ phải lùi sâu vào những vùng núi cao, hẻo lánh, cách biệt với thế giới bên ngoài. Và vì thế mà họ biết đến nghề rèn khá muộn màng. Và khi những công cụ rèn đầu tiên xuất hiện với tất cả những tính năng ưu việt của nó so với trình độ săn bắt hái lượm và phát đốt chọc tỉa lúc bấy giờ, nó được gán cho yếu tố thần linh (Người Tây Nguyên theo tín ngưỡng nguyên thuỷ “vạn vật hữu linh” nên việc này cũng là điều dễ hiểu). Và khi gươm đã được “phong thần” thì việc tìm một người để giữ gươm như giữ vật linh là đương nhiên. Pơtao Puih có thể đã xuất hiện trong hoàn cảnh như thế.

trống da voi của vua
chiêng cổ xếp lớp trên giường mô đéc...
Như đã nói, đến nay đã có 14 đời Pơtao Puih. Nếu tính trung bình sáu chục năm một đời thì Pơtao Puih cũng mới xuất hiện trên dưới bảy tám trăm năm. Thứ tự tên các Pơtao Puih như sau; 1/ Ksor Chlỡi. Ông này là người đầu tiên được giao nhiệm vụ giữ gươm nhưng ông cương quyết từ chối vì Pơtao phải thực hiện một chế độ kiêng khem rất nghiêm ngặt (không được ăn thịt bò, ếch nhái, lòng của những động vật nuôi trong nhà...). Vì từ chối mà ông đã bị cộng đồng giết rất dã man, chặt 2 chân, 2 tay rồi chặt đầu. 2/ Rơ Chăm Trũl. 3/ Rơ Chăm ANur. Đây là người đầu tiên thực hiện các nghi lễ cúng thần gươm và có bài cúng cầu mưa hẳn hoi. 4/ Siu Bôm. Khi Anur chết, ông không trao việc giữ gìn thanh gươm cho dòng họ Rơ Chăm nữa mà trao cho con trai mình, một thanh niên thông minh và tài giỏi. Vì là con của Anur nên anh này mang họ mẹ. Từ đây vĩnh viễn thanh gươm do dòng họ Siu nắm giữ. 5/ Siu Djua. 6/ Siu Nhong. Đây là người đặt nền móng cho sự manh nha hình thành vùng lãnh thổ của Pơtao Puih. Đầu tiên ông này cũng từ chối không nhận nhiệm vụ giữ gươm vì nhà nghèo không ăn kiêng được. Dân làng thuyết phục ông 7 ngày 7 đêm, hứa sẽ cấp thức ăn cho ông ăn kiêng. Dân làng nói “ Nhong ơi, nếu ông không chịu giữ thanh gươm, chắc là cả vùng mình đây sẽ chết hết thôi. Bây giờ trời đang nắng, nếu ông gõ vào nước mà có mưa, dân làng không đau ốm thì ông là người có thần, có tài, chúng tôi sẽ cùng góp rượu, góp trâu để cúng và cử ông làm Pơtao”. Nhong đã đánh 7 lần vào nước, và 7 ngày sau thì mây mưa ào ào kéo đến như thác. Và ông chính thức phải nhận là Pơtao Puih. 7/ Siu Blông. 8/  Siu Blet. Đây là Pơtao có công rất lớn trong việc thiết lập quan hệ với người Việt. Hàng năm ông đều cử người mang quà đi tiến cống vua nước Việt và nhận quà của vua Kinh. Sử cũ có nhắc đến việc này. 9/ Siu Ji. 10/ Siu Y. Đây là Pơtao đã rời làng về địa điểm Plei Ơi ngày nay. Đây là thời kỳ trong xã hội Jrai xuất hiện nô lệ, thường là những người bị tội và không có tiền nộp phạt cho làng và bị những người giàu “mua” về, lấy tiền đó trả cho làng. 11/  Siu Ăt. Đây là vị thủ lĩnh Jrai chống pháp. Và người Pháp đầu tiên bị người Jrai giết Odend’hal chính là ở thời kỳ này. 12/ Siu Tũ. Ông này cũng quyết liệt chống Pháp và bị Pháp bắt giam ở Kon Tum. Ông mất năm 1947. 13/ Siu Nhót. Ông được cả người Pháp rồi người Mỹ sau này tìm cách thu phục. Năm 1973 ông bị ốm liệt cả tứ chi, nhưng đến 1986 ông mới mất. Mộ của ông vẫn còn ở Plei Ơi. Và người thứ 14 là Siu Luynh kế vị từ 1986. Thực ra ông này chưa được làm lễ nhận gươm và đã mất năm 1999. Ở đây có một điều lưu ý là vì người giữ gươm, tức được làm Pơtao Puih chỉ là người mang họ Siu nên con của các Pơtao không bao giờ được... nối ngôi, bởi người Jrai theo chế độ mẫu hệ, mang họ mẹ, mà theo nguyên tắc, vợ của Pơtao phải là người mang họ Rơmah. Quy định cụ thể về người nối ngôi như sau: Nếu một người mẹ họ Siu có con làm Pơtao, thì ở thế hệ tiếp theo, người kế vị sẽ là con trai của những người chị hoặc em gái của Pơtao cũ. Và cứ thế, bảo đảm người nối ngôi luôn mang dòng họ Siu. Nếu người nối ngôi khi lên nhận chức Pơtao Puih mà đã có vợ không phải họ Rơmah thì ông ta phải... bỏ bà vợ này và các phụ tế, gọi là kơeng, sẽ chọn cho ông một... hoàng hậu họ Rơmah.
NHà sàn của người Jrai quê vua lửa
Theo chúng tôi, vua lửa Pơtao Puih là một nhu cầu tâm linh thiết yếu của người tây nguyên nói riêng, loài người nói chung, bởi ai cũng biết lửa quan trọng đối với đời sống con người như thế nào? Prômêtê chẳng đã từng được ca ngợi là "kẻ đầu tiên tuẫn tiết trên tấm lịch triết học" đó sao? Và vai trò chính của Pơtao là cầu mưa, cũng là một thứ thiết yếu với loài người. Các đời Pơtao trước có thể vai trò và thế lực của các ông lớn hơn, còn đến Siu Luynh, thực chất ông chỉ còn cái tiếng, vì sống giữa rốn của công trình thuỷ lợi Ayun hạ mênh mông 13.500 ha, chả ai cần phải đợi mưa nữa cả, nước mênh mông như giữa đồng bằng lúa nước. Nhưng dẫu sao thì ông cũng đã là một nhân vật được chú ý. Mặt trận tổ quốc Việt Nam tỉnh Gia Lai hồi đó đã tổ chức cho ông tham gia đoàn già làng trưởng bản ra thăm Hà Nội, viếng lăng bác Hồ, khi về ông say sưa hào hứng kể chuyện cả tháng trời cho dân làng nghe mà vẫn "chưa hết cái Hà Nội", chưa hết “con đường ra Hà Nội”. Làng vua lửa ở là Plei Ơi (Plei = làng) đã được bộ Văn hoá Thông tin công nhận là di tích lịch sử văn hoá cấp quốc gia từ cách đây hơn mười năm (1993). Khi ông mất, cả  Plei và các vùng phụ cận đều đi đưa. Nghi lễ đám ma của ông cũng khác người thường một chút: Không đặt thi hài trên sàn nhà mà đặt dưới đất theo hướng đông tây, xác được quàn trong một cây gỗ to khoét rỗng và 2 ngày mới đi chôn. Nhà mồ hiện đại lợp ngói và trang trí rất đẹp nhưng không có tượng mồ như phong tục của người Tây Nguyên, vì tuy ông chết nhưng hồn ông vẫn còn ở với dân làng giúp những người kế vị tốt hơn?

Theo quy định như đã dẫn thì con của Siu Luynh không được "nối ngôi". Vậy chỉ có em ruột hoặc một người nào đó mang họ Siu mới được quyền này (một thứ quyền chẳng có... quyền gì). Theo chỗ tôi được biết thì có một vị phó vương là em Siu Luynh, người thường xuyên phụ giúp Siu Luynh khi hành lễ cúng Yàng khả năng sẽ được dân làng suy tôn, tuy thế, đã mấy năm rồi, ngôi vị Pơtao Puih vẫn để trống...

Văn Công Hùng 

Trung Quốc Chao Đảo Trước Việc Vạch Trần Thu Hoạch Nội TạngClamps, scissors and other surgical instruments used in the operating room during a kidney transplant. (Brendan Smialowski/AFP/Getty Images)

Kẹp, kéo và các dụng cụ phẫu thuật khác dùng để cấy ghép thận. (Brendan Smialowski/AFP/Getty Images)

Trút tội hết lên một kẻ nhằm cho Đảng tuyên vô tội

Sự tàn bạo đã được phơi bày ra trong nhiều năm, trong khi đó chế độ Trung Cộng vẫn cố gắng để chối bỏ, bao biện, hoặc tìm một ai đó để đổ hết tội lỗi - làm mọi thứ miễn là Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có thể tiếp tục không bị tổn hại.

Sau năm 1999, năm bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công, các cuộc cấy ghép tạng đã gia tăng đáng kể chỉ trong vòng một thời gian ngắn lên 10.000 vụ một năm tại một quốc gia mà thậm chí không hề có một hệ thống hiến tạng.

Trong nhiều năm, cộng đồng quốc tế, đặc biệt là các nhóm nhân quyền đã liên tục chỉ trích Trung Quốc hành quyết tù nhân vì để lấy nội tạng của họ. Trung Cộng vẫn lỗ mãng chối bỏ cáo buộc nhưng lại không đưa ra được lý giải các cơ quan nội tạng họ dùng lấy được từ đâu.

Tháng Bảy 2005, trong một Hội nghị Cấy ghép Gan Quốc tế (International Liver Transplantation Conference), Huang Jiefu, thứ trưởng bộ Y tế Cộng đồng Trung Quốc đã thừa nhận rằng hầu hết cơ quan nội tạng cho cấy ghép là lấy từ tù nhân bị hành quyết. Đây là lần đầu tiên một quan chức Trung Quốc thừa nhận nó. Huang cũng đã lặp lại luận ddierm này tại một hội thảo quốc tế khác tại Manila vào tháng 11, 2005.

Có lẽ lời giải thích này chỉ đơn thuần là vì áp lực quốc tế cần một lời giải thích cho việc 10.000 cơ quan nội tạng cho cấy ghép lấy từ đâu, hoặc là do quan chức nào đó ở cấp cao biết được về việc mổ cắp nội tạng cưỡng bức học viên Pháp Luân Công nên đưa ra lời giải thích trước khi vụ việc được phơi bày.

Dĩ nhiên là sau đó Trung Cộng vẫn đối mặt với các chỉ trích từ phía khác. Số lượng các vụ hành quyết mỗi năm tự nó đã bị chỉ trích là một sự vi phạm nhân quyền.

Tổ chức Theo dõi Nhân Quyền (Human Rights Watch) ước tính rằng mỗi năm vào khoảng cuối thập niên 1990 và đầu 2000, số lượng các vụ hành quyết trong khoảng từ 600 đến 2000 - tính ra là khoảng 80% của tất cả các vụ hành quyết trên toàn thế giới. Tuyên bố rằng nguồn tạng lấy từ tử tù thì phải nhân lên gấp 5 lần số tử tù mới đủ lượng tạng.

Đó hẳn là lý do tại một hội thảo báo chí ngày 10 tháng Tư 2006, Mao Qun'an, phát ngôn viên của Bộ trưởng Bộ Y tế Công cộng, đã chối bỏ sự thừa nhận từ sếp trực tiếp của ông ta, Huang Jiefu, rằng các tù nhân hành quyết là nguồn cấp tạng.

Câu chuyện của Mao là hầu hết tạng được hiến tặng bởi công dân Trung Quốc khi đang còn sống, với chỉ một số ít là từ các án tử hình mà tù nhân đã ký nhận đồng ý hiến tặng.

Việc chối bỏ diễn ra được chỉ trong 7 tháng. Vào ngày 18 tháng Mười Một, phiên bản tiếng Anh của Nhật báo Trung Hoa (China Daily) đăng tin rằng Huang Jiefu một lần nữa thừa nhận rằng hầu hết nội tạng cho cấy ghép là từ các tù nhân bị hành quyết.

Kể từ đó chế độ Trung Cộng dính chặt với phát biểu này. Trông có vẻ như là ai đó tại cấp cao cuối cùng đã quyết định câu chuyện 'nội tạng từ tù nhân bị hành quyết' là hay hơn câu chuyện 'nội tạng từ những người hiến tặng không có thật'.

Việc thay đổi câu chuyện này rõ ràng là có liên quan đến sự phơi bày việc thu hoạch nội tạng cưỡng bức vào tháng Ba 2006, một câu chuyện được khám phá bởi Đại Kỷ Nguyên. Trung Cộng đã bị buộc phải lùi một bước để làm cho có lý hơn chút về câu chuyện nội tạng từ tù nhân bị hành quyết là nguồn chính.

Kể từ tháng Bảy 2006 khi ấn bản điều tra khám phá câu chuyện ngầm mang tên Thu Hoạch Đẫm Máu (Bloody Harvest), do David Kilgour và David Matas thực hiện, Trung Cộng hầu như giữ im lặng về đề tài này, hơn là tuyên bố Trung Quốc ngăn cấm buôn bán nội tạng mà không có thư ưng thuận hiến.

Băng Đảng Buôn Bán Nội Tạng

Tuy nhiên, năm nay, giữa vụ xì-căn-đan Vương Lập Quân, chế độ Trung Cộng đã có một vài động thái khác lạ cho thấy nó đang gần đến bước tiết lộ nguồn gốc nội tạng của 10.000 vụ cấy ghép.

Ngày 4 tháng Tám 2012, bộ trưởng Bộ công an đã công bố cảnh sát vừa phá vỡ băng 28 tên buôn bán nội tạng. Ngày 9 tháng Chín, tạp chí Caixing xuất bản một bài báo mô tả chi tiết một phiên tòa trong các vụ án này.

Bài báo khẳng định rằng một tên tội phạm tên là Zheng Wei đã tổ chức mạng lưới này. Mạng lưới của Zheng lùng sục người hiến tặng tạng tiềm năng mà muốn bán đi một quả thận của mình, thiết lập cơ sở để tổ chức mổ lấy tạng, kiếm giấy tờ hợp pháp bắt buộc từ tòa án, bao gồm cả chứng nhận thật hoặc giả về biểu mẫu ưng thuận, rồi sau đó vận chuyển nội tạng đi.

Các quả thận này cuối cùng sẽ đến phòng phẫu thuật của một bệnh viện danh tiếng, bệnh viện Quân y 304, vốn là bệnh viện Trung ương Cấp 1 thuộc Tổng Bệnh Viện của Quân đội, còn gọi là bệnh viện 301. Tất cả các lãnh đạo Trung Quốc đều được điều trị tại đây.

Với một tên tội phạm thông thường, một thành viên của băng đảng đường phố, tạo dựng một hệ thống cấy ghép nội tạng phức tạp như vậy sẽ là điều hầu như không thể.

Theo lời công tố viên, Zheng chỉ bị dính líu đến kinh doanh thu hoạch nội tạng bất hợp pháp trong 3 năm. Rõ ràng rằng, hắn ta không có đủ tri thức, quyền lực hay sự kết nối để thiết lập hệ thống cung cấp nội tạng như kiểu này.

Zheng chỉ là một vị trí được lấp trong một hệ thống hiện hữu. Ba năm trước đây, Zheng Wei đã gặp một bác sỹ phẫu thuật cao cấp tại bệnh viện 304. Vị bác sỹ than phiền với hắn rằng ông ta không thể đạt đủ chỉ tiêu mà bệnh viện giao phó do thiếu nguồn nội tạng. Chỉ tiêu luôn luôn được đặt theo năng lực của năm trước đó.

"Vụ án của Zheng Wei đã thừa nhận sự tồn tại của buôn bán nội tạng"

Sáu hay bảy năm trước đây, các trung tâm và bệnh viện chuyên biệt về cấy ghép nội tạng dàn đầy trên internet với các quảng cáo của họ. Nhiều nơi hứa hẹn rằng thời gian chờ đợi ngắn chỉ khoảng 2 đến 4 tuần. Đó dường như cho thấy rằng nguồn cấp nội tang là vô tận tại Trung Quốc thời điểm đó.

Nếu Zheng Wei bắt đầu kinh doanh từ 2009, thì sự thiếu hụt nội tạng cho cấy ghép đã trở thành vấn đề vào thời điểm đó rồi.

Chỉ có một lời giải thích cho sự thiếu hụt nguồn tạng là do sau khi phơi bày việc thu hoạch tạng từ học viên Pháp Luân Công, Trung Cộng hoặc ai đó tại cấp lãnh đạo cao đã cố để giảm bớt hoặc ngăn chặn lấy tạng từ học viên Pháp Luân Công, ít nhất là tại những nơi có thể dễ dàng bị điều tra và khám phá. Một khi chuỗi cung cấp dường như vô tận đã bị phá vỡ, nó sẽ để ra một khoảng trống để cho các tên tội phạm thông thường chiếm chỗ.

Bài báo trên Caixing có thể được xem như là phản hồi cho câu hỏi mà chế độ chưa bao giờ chính thức trả lời : Các nội tạng này từ đâu có? Vụ án của Zheng Wei đã thừa nhận sự tồn tại của buôn bán nội tạng, sự liên đới của một bệnh viện quân y, và các hành vi bất hợp pháp mà trước đó chế độ chối bỏ. Đây là một bước nữa tiến tới việc công bố tiết lộ.

Kẻ Đưa Đầu Chịu Báng

Ngày 28 tháng Chín, cơ quan ngôn luận của chế độ Tân Hoa Xã đã thông báo chính trị gia thất thế Bạc Hy Lai sẽ bị tước hết mọi chức danh Đảng và ra tòa vì "các tội danh nghiêm trọng"

Trong cùng ngày, 2 trong số các vi blog phổ biến ở Trung Quốc là Sina và Tencent, đã âm thầm gỡ bỏ kiểm duyệt với từ khóa "tế sống", hay là huozhai (hoạt tế) trong tiếng Hoa. Từ này được dùng đặc biệt trong nhiều năm gần đây dành cho việc thu hoạch nội tạng từ học viên Pháp Luân Công đang sống.

Trước đây, khi đang xảy ra vụ xì-căn-đan Vương Lập Quận, Baidu và Weibo đã nhiều lần dỡ bỏ kiểm duyệt các từ khóa "nhạy cảm". Các từ khóa đã được chọn lựa cẩn thận, bao gồm "4 tháng Sáu" (nói đến vụ Thảm sát Thiên An Môn) và Lửa Giả (False Fire - tên bộ phim tài liệu đoạt giải vì đã bóc trần giả dối vu khống học viên Pháp Luân Công tự thiêu tại Thiên An Môn ngày 23 tháng Một, 2001).

Nhưng trong các vụ này, việc dỡ bỏ kiểm duyệt đã không kéo dài lâu, không như sau ngày 28 tháng Chín.

Dỡ bỏ có chọn lọc từ khóa bị kiểm duyệt là một cách dễ dàng để gửi đi thông điệp. Thay vì cho người dân toàn quyền truy cập thông tin, dỡ bỏ kiểm duyệt từ khóa cho phép người dân tại Trung Quốc thấy được kết quả tìm kiếm nhưng không thể đọc được nội dung.

Nhiều ngày gần đây, Boxun, một website tiếng Hoa ở nước ngoài, đã dẫn lời một nguồn tin tại Bắc Kinh nói rằng "tội ác thu hoạch nội tạng sống mà các học viên Pháp Luân Công nêu lên, nó không ít thì nhiều là đúng thực"

Theo nguồn tin của Boxun, tội ác được diễn ra dưới sự bảo bọc của Ủy ban Chính trị và Luật pháp (PLAC) và được thực hiện bởi Cốc Khai Lai, vợ Bạc Hy Lai. Cả đài Radio France International và Apple Daily tại Hong Kong cũng in lại tin này, thậm chí nó không cần được xác minh lại bởi các nguồn tin khác.

Nguồn tin cũng khẳng định rằng sau khi các xì-căn-đan của Bạc HY Lai được đưa ra ánh sáng, Giang Trạch Dân đã chỉ trích Bạc là "phạm các tội ác chống loài người" và "mất hết mọi giới hạn của nhân tính"

Giang Trạch Dân đã khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Công. Chính y có các tội chống lại loài người và chịu trách nhiệm cho việc thu hoạch nội tạng.

Khi mà chế độ nhận ra sự tàn bạo không thể che giấu, nó tìm kiếm việc chế tác ra các sự biện giải : Các nội tạng đến từ các tù nhân bị hành quyết. Mà không, đợi đã, tội ác có tổ chức bị liên quan đến buôn bán nội tạng.

Cùng lúc đó, những ai bên trong ban lãnh đạo muốn chấm dứt thu hoạch nội tạng đã công bố thông tin, khiến cho những kẻ chịu trách nhiệm càng thêm thấy không thoải mái.

Giờ thì Giang Trạch Dân và nhiều kẻ khác có lẽ đang tìm một kẻ đưa đầu chịu báng mà trút mọi tội lỗi. Nếu việc phơi bày sự tàn ác này là không thể tránh khỏi, thì nó cần được nhanh chóng đổ hết lên đầu một kẻ đểu cáng nào đó. Bạc Hy Lai hẳn là đang được chú ý.

Suốt từ trước đến giờ, chế độ cộng sản hầu như chỉ lo khống chế thiệt hại, tìm kiếm lời bao biện hoặc kẽ hở hoặc những kẻ thí mạng đưa đầu chịu báng chỉ để giữ ĐCSTQ đi tiếp.

Nó giờ đang yếu lắm rồi và bước từng bước lảo đảo.

Heng He - Đại Kỷ Nguyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét