Tạp chí Nga-Ấn RIR (Russia & India Report) hôm Thứ Tư có một bài
phân tích nêu ra 5 mục tiêu trong chiến lược của Bắc Kinh khi tranh chấp
biển đảo với các nước nhỏ phía Nam, đặc biệt là Việt Nam và
Philippines.
Ngày 20 tháng 7 năm 2012, Bắc Kinh cho thành lập bộ tư lệnh quân sự
thành phố Tam Sa với hai đại tá để cầm đầu lực lượng phòng vệ một khu
vực rộng lớn nhiều triệu km2 trên biển Ðông (họ gọi là Nam hải). Trước
đó, Bắc Kinh biểu diễn màn bầu bán ‘Hội Ðồng Nhân Dân’ ở đảo Phú Lâm (họ
gọi là Vĩnh Hưng đảo) trong quần đảo Hoàng Sa và cử thị trưởng, các ban
bệ ở một thành phố không thấy mặt dân hiểu đúng nghĩa của nó.
Quần
đảo Hoàng Sa của Việt Nam bị Trung Quốc cưỡng chiếm năm 1974 sau trận
hải chiến với hải quân VNCH. Bắc Kinh chỉ xua quân chiếm được 6 bãi đá
ngầm ở quần đảo Trường Sa của Việt Nam năm 1988. Việt Nam vẫn duy trì
kiểm soát và phòng thủ gần 30 đảo tại quần đảo này.
Quần đảo Trường Sa cũng còn trong sự tranh chấp với cả Malaysia, Philippines, Brunei và Ðài Loan.
Ðáy biển của các khu vực này được dự đoán là có tiềm năng dầu khí rất lớn ngoài nguồn thủy sản phong phú.
Khi thấy Việt Nam ra Luật Biển xác định các quần đảo Hoàng Sa và Trường
Sa là của Việt Nam, Bắc Kinh liền cho công ty dầu khí Hải Dương (CNOOC)
gọi thầu quốc tế 9 lô (với diện tích 160,000 km2) ngay trên thềm lục địa
thuộc đặc quyền kinh tế của Việt Nam theo Công Ước Quốc Tế về Luật Biển
1982 (UNCLOS). Ở khu vực này, công ty dầu khí của Ấn và một số công ty
dầu khí quốc tế đã và đang tham dự các dự án dò tìm và khai thác với
Việt Nam.
Về phía Philippines, dù loan báo gọi thầu quốc tế dò tìm dầu khí trong
các khu vực thuộc đặc quyền kinh tế của nước mình theo UNCLOS nhưng vẫn
bị Bắc Kinh đe dọa.
Tuy không xác định chính thức nhưng Bắc Kinh vẫn vin vào 9 cái vạch đứt
vẽ trên bản đồ giống như hình “Lưỡi Bò” để ngang nhiên coi gần hết biển
Ðông là “ao sau nhà mình”.
Những hành động quân sự và chính trị của Bắc Kinh đối với biển Ðông
không những là sự thách đố đối với Việt Nam và Philippines, các nước
khác có quyền lợi hàng hải liên quan cũng cảm thấy bất an.
Ngoại trưởng Hoa Kỳ từng tuyên bố ở Hà Nội là nước Mỹ có “quyền lợi quốc
gia” trên biển Ðông. Biển Ðông là hải lộ quan trong hàng đầu trên thế
giới với số lượng tàu bè vận chuyển hàng hóa và nhiên liệu quan trọng
nhất so với các hải lộ khác trên thế giới.
Trước thái độ ngày càng hung hăng của Bắc Kinh, Hoa Kỳ quyết định chuyển
60% lực lượng hải quân từ các vùng khác về khu vực Á Châu Thái Bình
Dương. Ðại Hàn, Nhật Bản, Ấn Ðộ đều quan ngại về sự an nguy của hải lộ
biển Ðông. Hải lộ này trở ngại sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới nền kinh tế
của họ, không riêng gì Hoa Kỳ và những nước khác trên thế giới.
Theo tạp chí RIR, trước hết, Bắc Kinh muốn dò phản ứng của các nước nhỏ
phía Nam tranh chấp biển đảo. Việc làm găng ở bãi san hô Scarborough
(Bắc Kinh gọi là Hoàng Nham đảo) với Philippines, và gọi thầu dò tìm dầu
khí ở vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam cũng như thành lập thành phố
Tam Sa, bầu bán hội đồng nhân dân, bộ chỉ huy quân sự Tam Sa, có mục
đích xem Việt Nam và Philippines dám phản ứng gì không, ngoài những lời
phản đối suông.
Thứ hai, Bắc Kinh dùng sức mạnh kinh tế như một đòn phép khác thay thế
cho sức mạnh quân sự. Thí dụ, Bắc Kinh cắt bớt chuối nhập cảng từ
Philippines, giảm tối đa du khách tới Philippines là các thí dụ.
Thứ Ba, Bắc Kinh tạo chia rẽ giữa các nước ASEAN bằng những đòn mua
chuộc kinh tế. Nước nào chịu làm tay sai chính trị cho Bắc Kinh được
thưởng bằng những viện trợ hay tín dụng ưu đãi lớn. Cách hành xử của Cam
Bốt theo lệnh của Bắc Kinh trong kỳ hội nghị cấp ngoại trưởng ASEAN ở
Phnom Penh giữa tháng trước là một thí dụ điển hình.
Thứ tư, Bắc Kinh tăng cường đoàn tàu kiểm soát khu vực biển Ðông với các
tàu hải giám và tuần tra biển thay cho lực lượng hải quân. Nhờ vậy, Bắc
Kinh có thể chống chế được trước các sự đả kích của dư luận quốc tế.
Sau cùng, Bắc Kinh muốn thử phản ứng của Hoa Kỳ, một đồng minh có hiệp
ước bảo vệ an ninh chung với Philippines nếu nước này bị nước khác tấn
công.
Bắc Kinh biết Mỹ sa lầy ở Afghanistan, đang tìm cách rút chân ra và cũng
đang bận tâm nhiều đến chương trình võ khí nguyên tử của Iran mà một
cuộc chiến tranh cũng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Vì vậy, đây là lúc
tốt để Bắc Kinh dò phản ứng của Mỹ. Nó cũng giúp Bắc Kinh dò phản ứng Mỹ
nếu như sự căng thẳng giữa Hoa Lục và Ðài Loan leo thang.
Về phía Ấn Ðộ, nước này có vẻ đang theo chính sách chờ xem diễn biến để tùy tình thế hành động.
Mới đây, hãng thông tấn Reuters thuật lời một viên chức của một công ty
dầu khí quốc tế cho hay nếu công ty dầu khí Ấn tiến hành kế hoạch liên
doanh sẽ gặp phản ứng mạnh từ Bắc Kinh, trước là ngoại giao, sau sẽ đến
quân sự.
Tờ Hoàn Cầu Thời Báo ngày Thứ Tư cũng nói rằng Bắc Kinh sẽ “phản ứng mạnh” nếu nước nào đụng chạm tới cái “Lưỡi Bò”.
T.N (Nguoi viet)
Lê Hiếu Đằng - Lãnh đạo TP HCM đã giải quyết như thế nào về đề nghị ngày 27/7/2012 của 42 công dân Thành phố?
Ngày 27/7/2012, 42 công dân TP HCM gửi văn bản đề nghị Thành ủy Đảng
Cộng sản ViệtNam, HĐND, UBND TP HCM có chủ trương để Mặt trận Tổ quốc
Thành phố và các đoànthể, tổ chức thành viên tổ chức để nhân dân Thành
phố biểu tình chống những hành động gây hấn, khiêu khích và xâm lấn Biển
Đông của nhà cầm quyền Trung Quốc gần đây; trong trường hợp lãnh đạo
Thành phố không có chủ trương thì nhân dân TP thực hiện quyền hiến định
của mình sẽ tự đứng ra tổ chức cuộc biểu tình với mục tiêu nói trên.
Sau khi gửi văn bản, chúng tôi chờ đợi thái độ và việc xử lý của lãnh đạo TP như thế nào trước việc làm công khai, minh bạch và hợp với nguyện vọng của quần chúng đang sôi sục trước những hành động không thua gì bọn cướp biển của nhà cầm quyền Trung Quốc, nhất là mới đây, chúng xua hơn 23.000 tàu cá (không loại trừ có vũ trang) tràn ngập Biển Đông; trong đó, có “đoàn tàu gần 300 chiếc của tỉnh Quảng Tây sẽ đánh bắt cá ở vịnh Bắc bộ” (báo Tuổi Trẻ ngày thứ Bảy 04/8/2012 đưa tin theo Tân Hoa Xã), xâm phạm nghiêm trọng lãnh hải và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, trong đó có ngư trường truyền thống của ngư dân Việt Nam, đẩy ngư dân Việt Nam vào hoàn cảnh nguy hiểm, khốn khó trăm bề trong mưu sinh mà không được bảo vệ.
Nhưng điều làm chúng tôi kinh ngạc là thay vì lãnh đạo TP. HCM nghiên cứu nghiêm túc văn bản nói trên và tổ chức đối thoại công khai với 42 công dân của TP thì họ lại hù dọa bằng cách cho công an, các viên chức Đảng, chính quyền địa phương đến nhà một số người ký tên để “điều tra” hoặc mời đến cơ quan nhà nước để “làm việc”. Các vị lãnh đạo TP HCM lại phạm một sai lầm lớn vì không đánh giá được những con người đã ký tên vào văn bản đó là ai.
Đó là vị học giả uy tín vang danh cả nước Nguyễn Đình Đầu, người có những cống hiến nổi bật trong nghiên cứu về Biển Đông, về địa bạ các tỉnh, v.v.; người mặc dầu tuổi cao, sức yếu, đã đi đầu trong cuộc biểu tình chống nhà cầm quyền Trung Quốc ngày 05/6/2011. Đó là những Hồ Ngọc Nhuận, Hồ Ngọc Cứ đã lăn lộn đấu tranh trong nghị trường Sài Gòn chống độc tài, quân phiệt, trên mặt trận báo chí đối lập, tiến bộ… Đó là giáo sư Tương Lai, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học Việt Nam, gần 80 tuổi, mặc dầu mắc phải bệnh hiểm nghèo nhưng vẫn xông pha đi đầu trong các cuộc biểu tình gần đây. Đó là những linh mục tiến bộ đi theo đường hướng Công đồng Vatican II, đó là những giáo sư, tiến sĩ, những giảng viên đại học dũng cảm và đáng kính, đó là các nhà văn, nhà báo, là các công thương gia, các cựu sinh viên đã được trui rèn qua lửa đỏ của cuộc đấu tranh trong phong trào đô thị trước 1975, đã từng bị bắt, bị lưu đày ra Côn Đảo, có người đã bị tòa án vùng III chiến thuật lên án tử hình…
Những con người đã kinh qua thử thách, chiến đấu chẳng lẽ đi sợ trò “rung cây nhát khỉ” kia sao? Công an và các viên chức Đảng, chính quyền địa phương đưa ra các câu hỏi đã được sự chỉ đạo thống nhất như: Chữ ký đó có phải là của anh/chị hay không? Ai đưa ký? Ai soạn thảo văn bản? Cuối cùng, họ đề nghị rút tên và “khuyên” nếu có biểu tình thì không nên tham gia. À ra thế! Các vị đã ký tên thẳng thừng đập lại: Biểu tình chống xâm lược mà sai à? Các anh chị là người Việt Nam hay người Trung Quốc? Kẻ cướp đã vào sân nhà và ngấp nghé vào nhà (thực tế là đã vào nhà rồi từ Lạng Sơn đến Cà Mau, từ Tây Nguyên đến các vùng rừng núi khác…) sao nỡ khoanh tay ngồi yên? Tổ tiên ta đâu có hèn nhát như thế đâu? Sợ không làm thì để dân làm chớ? Dân là gốc mà các vị quên rồi sao? v.v. Tất cả đều tỏ thái độ dứt khoát không rút tên. Riêng với số vị là đảng viên, trong đó có người 40, 50 tuổi Đảng, đã thẳng thắn nói rõ không vi phạm điều lệ Đảng, mà chính người đưa ra 19 điều cấm, trong đó có cấm đảng viên tham gia ký tên tập thể, mới xuyên tạc điều lệ Đảng, đứng trên hiến pháp và luật pháp để tước quyền công dân của đảng viên. Như vậy là bất hợp pháp. Có vị đảng viên khẳng khái nói nếu vì việc tôi ký tên mà khai trừ Đảng, tôi sẵn sàng chấp nhận nhưng tôi công bố lý do bị khai trừ Đảng là vì tôi chống lại hành động gây hấn, bành trướng của nhà cầm quyền Trung Quốc. Vậy Đảng này là đảng của ai? Của Việt Nam hay của Trung Quốc?
Công bằng mà nói, các nhân viên công an và quan chức đều có thái độ hòa nhã, vui vẻ. Có nhiều anh em trẻ thanh minh: “Cháu cũng vì nhiệm vụ mà làm thôi”. (Ở Hà Nội, thủ đô của cả nước, cách hành xử không được như vậy: ông Nguyễn Thế Thảo – Chủ tịch UBND TP – đã có những lời lẽ mà trong bài viết mới đây, Hạ Đình Nguyên đánh giá là của một sai nha tầm thường. Đúng là một vết hoen ố không đời nào rửa được!!!).
Đến đây, tôi nhớ lại một kỷ niệm. Sau 1975, giới Công giáo Thành phố có một bài hát rất cảm động: “Trước khi là người Công giáo, tôi đã là người Việt Nam”. Khi các nữ tu ra Hà Nội hát, Thủ tướng Phạm Văn Đồng nghe đã rơm rớm nước mắt. Đối với các đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam cũng vậy. Trước khi trở thành người đảng viên Cộng sản, tôi đã là người Việt Nam.
Các đảng phái, các tổ chức chính trị là hữu hạn, có sinh rồi có diệt khi không còn phù hợp nữa. Chỉ có Tổ quốc Việt Nam, đất nước Việt Nam, con người Việt Nam là trường tồn mãi mãi.
Không có một thế lực tham tàn, đen tối nào có thể hủy diệt được. Đó là chân lý. Vì vậy, ngày nay, người Việt Nam chân chính là phải đặt quyền lợi, sự sống còn của đất nước lên trên hết. Tất cả vì độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam. Tất cả vì tự do, hạnh phúc cho nhân dân. Đó là sự thôi thúc của lương tâm và trách nhiệm công dân./.
Ngày 4 tháng 8, 2012
Lê Hiếu Đằng
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
Phụ lục: Giấy báo bưu điện đã đưa thư của 42 công dân đến tay các vị Lê Thanh Hải, Lê Hoàng Quân và Nguyễn Thị Quyết Tâm
Sau khi gửi văn bản, chúng tôi chờ đợi thái độ và việc xử lý của lãnh đạo TP như thế nào trước việc làm công khai, minh bạch và hợp với nguyện vọng của quần chúng đang sôi sục trước những hành động không thua gì bọn cướp biển của nhà cầm quyền Trung Quốc, nhất là mới đây, chúng xua hơn 23.000 tàu cá (không loại trừ có vũ trang) tràn ngập Biển Đông; trong đó, có “đoàn tàu gần 300 chiếc của tỉnh Quảng Tây sẽ đánh bắt cá ở vịnh Bắc bộ” (báo Tuổi Trẻ ngày thứ Bảy 04/8/2012 đưa tin theo Tân Hoa Xã), xâm phạm nghiêm trọng lãnh hải và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, trong đó có ngư trường truyền thống của ngư dân Việt Nam, đẩy ngư dân Việt Nam vào hoàn cảnh nguy hiểm, khốn khó trăm bề trong mưu sinh mà không được bảo vệ.
Nhưng điều làm chúng tôi kinh ngạc là thay vì lãnh đạo TP. HCM nghiên cứu nghiêm túc văn bản nói trên và tổ chức đối thoại công khai với 42 công dân của TP thì họ lại hù dọa bằng cách cho công an, các viên chức Đảng, chính quyền địa phương đến nhà một số người ký tên để “điều tra” hoặc mời đến cơ quan nhà nước để “làm việc”. Các vị lãnh đạo TP HCM lại phạm một sai lầm lớn vì không đánh giá được những con người đã ký tên vào văn bản đó là ai.
Đó là vị học giả uy tín vang danh cả nước Nguyễn Đình Đầu, người có những cống hiến nổi bật trong nghiên cứu về Biển Đông, về địa bạ các tỉnh, v.v.; người mặc dầu tuổi cao, sức yếu, đã đi đầu trong cuộc biểu tình chống nhà cầm quyền Trung Quốc ngày 05/6/2011. Đó là những Hồ Ngọc Nhuận, Hồ Ngọc Cứ đã lăn lộn đấu tranh trong nghị trường Sài Gòn chống độc tài, quân phiệt, trên mặt trận báo chí đối lập, tiến bộ… Đó là giáo sư Tương Lai, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học Việt Nam, gần 80 tuổi, mặc dầu mắc phải bệnh hiểm nghèo nhưng vẫn xông pha đi đầu trong các cuộc biểu tình gần đây. Đó là những linh mục tiến bộ đi theo đường hướng Công đồng Vatican II, đó là những giáo sư, tiến sĩ, những giảng viên đại học dũng cảm và đáng kính, đó là các nhà văn, nhà báo, là các công thương gia, các cựu sinh viên đã được trui rèn qua lửa đỏ của cuộc đấu tranh trong phong trào đô thị trước 1975, đã từng bị bắt, bị lưu đày ra Côn Đảo, có người đã bị tòa án vùng III chiến thuật lên án tử hình…
Những con người đã kinh qua thử thách, chiến đấu chẳng lẽ đi sợ trò “rung cây nhát khỉ” kia sao? Công an và các viên chức Đảng, chính quyền địa phương đưa ra các câu hỏi đã được sự chỉ đạo thống nhất như: Chữ ký đó có phải là của anh/chị hay không? Ai đưa ký? Ai soạn thảo văn bản? Cuối cùng, họ đề nghị rút tên và “khuyên” nếu có biểu tình thì không nên tham gia. À ra thế! Các vị đã ký tên thẳng thừng đập lại: Biểu tình chống xâm lược mà sai à? Các anh chị là người Việt Nam hay người Trung Quốc? Kẻ cướp đã vào sân nhà và ngấp nghé vào nhà (thực tế là đã vào nhà rồi từ Lạng Sơn đến Cà Mau, từ Tây Nguyên đến các vùng rừng núi khác…) sao nỡ khoanh tay ngồi yên? Tổ tiên ta đâu có hèn nhát như thế đâu? Sợ không làm thì để dân làm chớ? Dân là gốc mà các vị quên rồi sao? v.v. Tất cả đều tỏ thái độ dứt khoát không rút tên. Riêng với số vị là đảng viên, trong đó có người 40, 50 tuổi Đảng, đã thẳng thắn nói rõ không vi phạm điều lệ Đảng, mà chính người đưa ra 19 điều cấm, trong đó có cấm đảng viên tham gia ký tên tập thể, mới xuyên tạc điều lệ Đảng, đứng trên hiến pháp và luật pháp để tước quyền công dân của đảng viên. Như vậy là bất hợp pháp. Có vị đảng viên khẳng khái nói nếu vì việc tôi ký tên mà khai trừ Đảng, tôi sẵn sàng chấp nhận nhưng tôi công bố lý do bị khai trừ Đảng là vì tôi chống lại hành động gây hấn, bành trướng của nhà cầm quyền Trung Quốc. Vậy Đảng này là đảng của ai? Của Việt Nam hay của Trung Quốc?
Công bằng mà nói, các nhân viên công an và quan chức đều có thái độ hòa nhã, vui vẻ. Có nhiều anh em trẻ thanh minh: “Cháu cũng vì nhiệm vụ mà làm thôi”. (Ở Hà Nội, thủ đô của cả nước, cách hành xử không được như vậy: ông Nguyễn Thế Thảo – Chủ tịch UBND TP – đã có những lời lẽ mà trong bài viết mới đây, Hạ Đình Nguyên đánh giá là của một sai nha tầm thường. Đúng là một vết hoen ố không đời nào rửa được!!!).
Đến đây, tôi nhớ lại một kỷ niệm. Sau 1975, giới Công giáo Thành phố có một bài hát rất cảm động: “Trước khi là người Công giáo, tôi đã là người Việt Nam”. Khi các nữ tu ra Hà Nội hát, Thủ tướng Phạm Văn Đồng nghe đã rơm rớm nước mắt. Đối với các đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam cũng vậy. Trước khi trở thành người đảng viên Cộng sản, tôi đã là người Việt Nam.
Các đảng phái, các tổ chức chính trị là hữu hạn, có sinh rồi có diệt khi không còn phù hợp nữa. Chỉ có Tổ quốc Việt Nam, đất nước Việt Nam, con người Việt Nam là trường tồn mãi mãi.
Không có một thế lực tham tàn, đen tối nào có thể hủy diệt được. Đó là chân lý. Vì vậy, ngày nay, người Việt Nam chân chính là phải đặt quyền lợi, sự sống còn của đất nước lên trên hết. Tất cả vì độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam. Tất cả vì tự do, hạnh phúc cho nhân dân. Đó là sự thôi thúc của lương tâm và trách nhiệm công dân./.
Ngày 4 tháng 8, 2012
Lê Hiếu Đằng
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
Phụ lục: Giấy báo bưu điện đã đưa thư của 42 công dân đến tay các vị Lê Thanh Hải, Lê Hoàng Quân và Nguyễn Thị Quyết Tâm
Tư Đô - Kiên quyết xử lý các hành vi tụ tập trái phép, gây mất trật tự công cộng
HNM - Mặc dù đã được tuyên truyền vận động, tuy nhiên, sáng nay (5-8),
khoảng từ 7h30 đến 9h30, tại khu vực hồ Hoàn Kiếm (quận Hoàn Kiếm, Hà
Nội) vẫn có khoảng 40-50 người tụ tập nhằm mục đích tuần hành phản đối
Trung Quốc, gây mất trật tự công cộng (TTCC).
Trong số này có những đối tượng thường xuyên vi phạm qui định của pháp luật về TTCC, đã từng bị xử lý. Ngay khi có hiện tượng trên, các lực lượng chức năng đã liên tục tuyên truyền, giải thích về chủ trương, chính sách đối ngoại của Đảng và Nhà nước về bảo vệ chủ quyền biển đảo cũng như thông báo của UBND TP yêu cầu chấm dứt hoạt động tập trung đông người gây mất trật tự, vi phạm Nghị định 38/2005/NĐ-CP (ngày 18-3-2005) của Chính phủ nhưng số người trên không chấp hành. Trước những vi phạm rõ ràng của các đối tượng cố tình tụ tập gây rối, các lực lượng làm nhiệm vụ đã kiên quyết xử lý, thu giữ nhiều băng rôn có nội dung kích động và đưa một số trường hợp cố tình vi phạm về Trung tâm lưu trú Lộc Hà để phân loại, xử lý theo qui định của pháp luật. Trong số đó có những người thường xuyên tụ tập, tuần hành gây mất TTCC như: Lê Dũng, Nguyễn Tường Thụy, Đặng Bích Phượng, Nguyễn Chí Đức, Dương Thị Xuân, Trần Thị Nga, Nguyễn Văn Dũng... Lực lượng chức năng cũng đã yêu cầu một số đối tượng khác về cơ quan CA nơi cư trú để xem xét xử lý theo mức độ vi phạm, như trường hợp vợ chồng Lê Gia Khánh - Phùng Thị Châm, Phạm Thị Dung Mỹ (tức Lê Hiền Đức), Lã Việt Dũng, Nguyễn Lân Thắng.
Trên thực tế, từ đầu tháng 7-2012, trên một số trang mạng Internet đã xuất hiện những lời kêu gọi biểu tình, tuần hành để phản đối Trung Quốc có những hành động vi phạm chủ quyền biển đảo của Việt Nam. Nhận thức rõ chủ trương của Đảng và Nhà nước là kiên trì đấu tranh bảo vệ chủ quyền lãnh thổ bằng biện pháp hòa bình, trên cơ sở pháp luật quốc tế nên phần đông quần chúng, nhân dân không tham gia các hoạt động tụ tập, tuần hành.
Trong số này có những đối tượng thường xuyên vi phạm qui định của pháp luật về TTCC, đã từng bị xử lý. Ngay khi có hiện tượng trên, các lực lượng chức năng đã liên tục tuyên truyền, giải thích về chủ trương, chính sách đối ngoại của Đảng và Nhà nước về bảo vệ chủ quyền biển đảo cũng như thông báo của UBND TP yêu cầu chấm dứt hoạt động tập trung đông người gây mất trật tự, vi phạm Nghị định 38/2005/NĐ-CP (ngày 18-3-2005) của Chính phủ nhưng số người trên không chấp hành. Trước những vi phạm rõ ràng của các đối tượng cố tình tụ tập gây rối, các lực lượng làm nhiệm vụ đã kiên quyết xử lý, thu giữ nhiều băng rôn có nội dung kích động và đưa một số trường hợp cố tình vi phạm về Trung tâm lưu trú Lộc Hà để phân loại, xử lý theo qui định của pháp luật. Trong số đó có những người thường xuyên tụ tập, tuần hành gây mất TTCC như: Lê Dũng, Nguyễn Tường Thụy, Đặng Bích Phượng, Nguyễn Chí Đức, Dương Thị Xuân, Trần Thị Nga, Nguyễn Văn Dũng... Lực lượng chức năng cũng đã yêu cầu một số đối tượng khác về cơ quan CA nơi cư trú để xem xét xử lý theo mức độ vi phạm, như trường hợp vợ chồng Lê Gia Khánh - Phùng Thị Châm, Phạm Thị Dung Mỹ (tức Lê Hiền Đức), Lã Việt Dũng, Nguyễn Lân Thắng.
Trên thực tế, từ đầu tháng 7-2012, trên một số trang mạng Internet đã xuất hiện những lời kêu gọi biểu tình, tuần hành để phản đối Trung Quốc có những hành động vi phạm chủ quyền biển đảo của Việt Nam. Nhận thức rõ chủ trương của Đảng và Nhà nước là kiên trì đấu tranh bảo vệ chủ quyền lãnh thổ bằng biện pháp hòa bình, trên cơ sở pháp luật quốc tế nên phần đông quần chúng, nhân dân không tham gia các hoạt động tụ tập, tuần hành.
Cuộc biểu tình chống Trung Quốc lần thứ 4 có nhiều thanh niên tham gia |
Về vấn đề này, xin được nhắc lại là UBND TP đã có thông báo nêu rõ,
những cuộc tụ tập, biểu tình, tuần hành tự phát đã gây ảnh hưởng xấu đến
TTATXH, đến hình ảnh Thủ đô Hà Nội - Thành phố vì hòa bình; tiềm ẩn các
yếu tố gây mất ổn định chính trị; tác động tiêu cực tới việc thực hiện
đường lối, quan hệ đối ngoại của Đảng, Nhà nước ta. Một bộ phận quần
chúng do thiếu thông tin, ngộ nhận tham gia biểu tình tự phát là thể
hiện tinh thần yêu nước, trong khi đó số đối tượng chống đối trong và
ngoài nước đang ráo riết lợi dụng vấn đề trên để tiến hành các hoạt động
chống Đảng, Nhà nước. Âm mưu, ý đồ của họ là chia rẽ khối đại đoàn kết
toàn dân, kích động hằn thù dân tộc chia rẽ quan hệ Việt - Trung, kích
động, tập hợp lực lượng gây mất an ninh trật tự và ổn định chính trị đất
nước.
Thực hiện chủ trương của Đảng và Nhà nước là kiên quyết đấu tranh bảo vệ
chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, đồng thời đảm bảo giữ vững
môi trường hòa bình, hữu nghị để xây dựng và phát triển đất nước. Để duy
trì ổn định an ninh trật tự ở Thủ đô, UBND TP Hà Nội yêu cầu chấm dứt
mọi hoạt động tụ tập, biểu tình, tuần hành tự phát trên địa bàn Thành
phố. Đối với những người cố tình không chấp hành; tụ tập đông người trái
pháp luật; gây rối trật tự công cộng, chống người thi hành công vụ, lực
lượng làm nhiệm vụ áp dụng các biện pháp cần thiết để bảo vệ trật tự
công cộng theo quy định tại điều 9, Nghị định số 38/2005/NĐ-CP ngày
18/3/2005 của Chính phủ quy định một số biện pháp bảo đảm trật tự công
cộng và xử lý theo quy định của pháp luật. Thành phố khẳng định việc
khuyến khích mọi công dân bằng những hoạt động thiết thực trong khuôn
khổ tổ chức và pháp luật, hăng hái tham gia phong trào thi đua yêu nước,
đảm bảo quốc phòng, an ninh, góp phần bảo vệ chủ quyền, biên cương của
Tổ quốc....
Mọi người dân yêu nước đều có quyền biểu thị tình cảm trong khuôn khổ
pháp luật. Người dân Thủ đô hiểu rõ điều đó, tự giác chấp hành pháp
luật, ủng hộ chính quyền trong công tác giữ gìn ổn định an ninh chính
trị và trật tự an toàn xã hội. Những hành vi nhân danh yêu nước để tụ
tập, gây rối cần phải bị lên án và nghiêm trị...
Tư Đô
Theo: HNM
Phạm Đình Trọng - Vơi đầy với Campuchia
Trở lại sau ba chục năm, tôi thấy đất nước Campuchia như không hề thay đổi. Ngút ngát tầm mắt vẫn chỉ có hai màu: Màu xanh mướt mát của thốt nốt, của dừa, của chòm xóm hiền hòa, bình yên và màu nâu nồng nàn của đất. Đã sang tháng Bảy vào mùa mưa mà mới có vài trận mưa rào dè dặt, ngắn ngủi. Mới có lác đác vài mảnh ruộng xanh màu mạ non. Còn lại cánh đồng bằng phẳng, tít tắp vẫn một màu đất nâu khô hạn chờ mưa.
Ở Sài Gòn, khu công nghiệp Tân Bình thênh thang nằm ngay trong thành phố giữa cuồn cuộn người xe. Ra khỏi thành phố đi về hướng nào cũng gặp liên tiếp những khu công nghiệp rộng lớn. Các khu công nghiệp nối liền Sài Gòn với các thành phố chung quanh Biên Hòa, Thủ Dầu Một, Tân An thành một khối đô thị khổng lồ, một liên hiệp các khu công nghiệp mênh mông, không còn chỗ cho một mảnh ruộng, một bờ cỏ xanh, không còn chỗ cho một mảnh vườn xum xuê cây trái vốn là hình ảnh thân thuộc từ bao đời của đất miền Đông, miền Tây Nam Bộ. Ở Campuchia, một ngày ô tô bon bon hơn năm trăm cây số qua năm tỉnh đồng bằng đông dân Svay Rieng, Kampong Cham, Kampong Chnang, Kampong Thom, Seam Reap, tôi không thấy một khu công nghiệp. Theo đường số Năm từ hướng tây hay theo đường số Một từ hướng đông vào thủ đô Phnom Penh hai bên đường cũng chỉ có những ngôi nhà sàn cột bê tông lênh khênh. Nhà sàn dù tường xây hay tường gỗ, dù mái ngói hay mái tôn thì hai đầu nóc mái nhà nào cũng có hai đường cong uyển chuyển như cặp sừng duyên dáng trên đầu con bò, như cặp râu vênh vênh điệu đàng, kiêu hãnh của con kiến. Đó là nét riêng của ngôi nhà sàn Campuchia.
Ngồi trên ô tô chạy cả ngày đường, chỉ hai lần tôi nhìn thấy con mương mảnh mai mới đào với chút nước lắp xắp đáy mương chạy thẳng tắp giữa cánh đồng khô hạn. Nền sản xuất nông nghiệp thô sơ còn phụ thuộc vào thiên nhiên, một năm chỉ có một vụ lúa vào mùa mưa, thế mà ngày nay Campuchia đã trở thành nước xuất khẩu gạo một triệu tấn năm.
Đi từ Việt Nam sang Campuchia là đi từ sự hối hả, nhốn nháo sang sự điềm tĩnh, thanh thản. Các khu công nghiệp bề thế, các khu đô thị ngổn ngang khắp nơi trên đất Việt Nam là sự nhốn nháo trong đời sống kinh tế dẫn đến sự nhốn nháo trong đời sống xã hội. Nhiều khu công nghiệp hoành tráng, nhiều khu đô thị nguy nga chỉ là nơi quyền uy giành giật đất sống của người nông dân, chỉ là nơi quyền uy làm giầu trên sự khốn cùng của người nông dân, đẩy người nông dân thất thểu dắt díu nhau lũ lượt ra thành phố bán sức lao động, nhiều người phải bán cả lương tâm kiếm sống, tạo ra sự nhốn nháo trong hoạt động xã hội, nhốn nháo cả trong đời sống văn hóa, trong tâm hồn con người. Đi từ sự nhốn nháo đó đến sự điềm tĩnh Campuchia càng thấy lòng thư thái, thanh thản.
Không cần căn cứ vào những con số thống kê về sản lượng công nghiệp, nông nghiệp, chỉ nhìn cảnh quan tự nhiên, chỉ nhìn vào sinh hoạt xã hội và phong thái con người trong đời sống hàng ngày cũng thấy rõ Campuchia vẫn còn ở nền sản xuất nông nghiệp thô sơ, tiết tấu cuộc sống vẫn khoan thai, chậm rãi, phẳng lặng của xã hội nông nghiệp.
Trình độ phát triển sản xuất cũng chính là trình độ phát triển xã hội. Dù rất khiêm nhường tôi cũng có thể nói rằng xã hội Việt Nam ở thang bậc phát triển cao hơn xã hội Campuchia. Nhưng nhìn vào quản lí xã hội thì tôi lại ngậm ngùi nhận ra rằng những nhà quản lí xã hội Campuchia ở thang bậc cao hơn, có tầm văn hóa cao hơn những nhà quản lí xã hội Việt Nam và điều quan trọng là họ thực sự tiêu biểu cho ý chí của dân tộc Campuchia!
Thang bậc năng lực quản lí xã hội và tầm văn hóa của nhà quản lí chính là ở cung cách ứng xử với văn hóa, với thiên nhiên và với người dân. Đến Angkor Thom, Angkor Wat, leo lên bậc thềm những tòa tháp đá hùng vĩ, ngỡ ngàng, kinh ngạc chiêm ngưỡng những tượng đá uy nghi, những phù điêu, những chạm khắc tinh tế trên đá như do những bàn tay thần tạo nên, tôi khâm phục sức lao động phi thường, thẩm mĩ lịch lãm và tài năng sáng tạo nghệ thuật tuyệt vời của tổ tiên người Campuchia. Đi trong không gian di sản giữa rừng già đại ngàn, nhìn những cây rừng đồ sộ, lừng lững như có từ thời tiền sử, nhìn cành lá rừng tươi xanh đan dày từ mặt đất lên cao ngay sát con đường dập dìu người, xe, tôi hiểu rằng người dân Campuchia không phải chỉ nâng niu giữ gìn từng khối đá của đền đài mang hồn thiêng của tổ tiên Khmer, mang tầm vóc nền văn minh Angkor mà họ còn nâng niu, giữ gìn từng chiếc lá rừng nhỏ bé, bình dị, thành kính lưu giữ cả không khí trầm tư, ngưng đọng của lịch sử, lưu giữ không gian hùng tráng của sử thi đá Angkor. Trong cách ứng xử đó của người dân Campuchia với di sản Angkor có dấu ấn năng lực, có tầm văn hóa của những nhà quản lí đất nước Campuchia và tôi càng khâm phục những nhà quản lí đó.
Tầm văn hóa của người quản lí đất nước đã nâng tầm văn hóa của cả dân tộc Campuchia lên. Trong vòng bán kính ba mươi nhăm cây số quanh đền đài Angkor, người dân không xây cất những công trình mới, không làm thay đổi một gò đất, một gốc cây. Khu vực đền đài không có nhà hàng, tiệm buôn. Không có người bán đồ lưu niệm đeo bám khách viếng di sản. Không có rác âm thanh trong không gian và rác vật chất trên mặt đất, trong rừng cây. Không có một hàng chữ quảng cáo kinh doanh. Không có cả những khẩu hiệu lên gân chính trị. Chỉ có sự tĩnh lặng của tư duy, sự thao thức của lịch sử, sự hiển hiện của văn hóa nâng tâm hồn con người lên.
Trong không khí tĩnh lặng và trong lành nguyên sơ đó, tôi đi trong đền đài Angkor Thom, Angkor Wat như đi vào thăm thẳm lịch sử thời lập nước Khmer để rồi lại xót xa nhớ đến những đền đài của lịch sử Việt Nam, những mảnh đất tâm linh của tâm hồn Việt Nam đang bị hủy hoại, đang bị vơi hụt, mất mát trên đất nước Việt Nam thân yêu của tôi cũng đã từng có một lịch sử dựng nước huy hoàng và một nền văn minh rực rỡ.
Núi Nghĩa Lĩnh linh thiêng ở trên đỉnh tam giác châu thổ sông Hồng nơi Vua Hùng đặt thủ đô đầu tiên của nhà nước Việt Nam đầu tiên từ hai ngàn năm trước, nơi có đền thờ nước, đền thờ tổ tiên người Việt mà ngày nay người dân vô tư đến bạt sườn núi thiêng Nghĩa Lĩnh ngay sát ngôi đền thờ nước, san nền làm nhà ở, làm chuồng trâu, chuồng lợn! Đất núi thiêng Nghĩa Lĩnh bị xâm phạm, không gian linh thiêng của ngôi đền nước bị hủy hoại, lỗi không phải ở người dân mà là lỗi ở tầm văn hóa quá thấp của người quản lí xã hội dù những người này đều có bằng cấp, học hàm, học vị cao chót vót, những người được nhà văn Phạm Toàn gọi chính xác là Những–Giáo–Sư–Mù–Chữ! Những giáo sư tiến sĩ mù chữ đó đang ở vị trí đường đường phương diện quốc gia nên nước Việt Nam văn hiến mới đến nông nỗi hôm nay!
Suốt mấy ngàn năm tồn tại, dân tộc Việt Nam phải liên tục chiến đấu chống giặc bành trướng phương Bắc. Các thế hệ trai tráng phải nối tiếp nhau ra trận để cho những người phụ nữ hết đời nay đến đời khác trở thành góa bụa suốt đời khắc khoải ngóng trông người ra trận. Trời ơi sinh giặc làm chi / Cho chồng tôi phải ra đi chiến trường (Ca dao). Thực tế lịch sử nghiệt ngã đó đã trở thành tiềm thức trong lòng người dân rồi trở thành huyền thoại, truyền thuyết, ca dao, dân ca. Giặc từ phương Bắc tràn tới vì thế biên cương phía Bắc là nơi những người phụ nữ khắc khoải hướng tới ngóng chồng. Và một ngọn núi chênh vênh, lắt lẻo ở biên cương phía Bắc đã được mang truyền thuyết là bóng dáng, là bức tượng đài nàng Tô Thị ôm con ngóng chồng hóa đá. Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa / Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh (Ca dao), ngọn núi Tô Thị mang hồn lịch sử, mang thân phận dân tộc, bức tượng đài người phụ nữ Việt Nam trong lịch sử chống ngoại xâm nay đã bị nổ mìn đánh sập lấy đá nung vôi rồi! Để nàng Tô Thị của văn hóa dân gian bị nung vôi mà người quản lí xã hội vẫn vô can thì xã hội đã tụt xuống đáy của văn hóa, của kỉ cương và nhân cách, liêm sỉ người quản lí xã hội cũng đã tụt xuống tận đáy!
Nếu đền đài Angkor Campuchia là trường ca mà tổ tiên người Campuchia viết bằng đá để chứng minh tài năng, chứng minh sự lao động sáng tạo kì diệu của con người và diễn tả thế giới tâm linh của dân tộc Campuchia thì Vịnh Hạ Long Việt Nam là trường ca mà tạo hóa viết bằng núi và nước, viết bằng đảo và biển chứng minh sự sáng tạo phi thường của tự nhiên, phô diễn vẻ đẹp lộng lẫy của thiên nhiên. Đến đền đài Angkor thấy những người quản lí xã hội Campuchia chín chắn, từ tốn, dè dặt, thận trọng nâng niu trường ca đá Angkor của họ bao nhiêu tôi lại thấy những người quản lí xã hội của chúng ta nông nổi, thô bạo, sỗ sàng, chụp giật với trường ca núi và nước Hạ Long bấy nhiêu. Cách ửng xử với đền đài Angkor cho thấy người quản lí xã hội Campuchia vì giá trị văn hóa lâu dài, vì giá trị tâm linh thăm thẳm của Angkor. Cách ứng xử với Hạ Long cho thấy người quản lí xã hội của chúng ta chỉ vì lợi ích vật chất, chỉ vì lợi nhuận tiền bạc tức thì mà họ có phần trong đó.
Từ xa nhìn thấy những tháp đá giăng giăng như bức tường thành đá do con người tạo nên, lập tức sự uy nghi của những tháp đá và hồn của những tượng đá đã hút hồn con người nên hầu như không ai để ý đến ngay bên con đường dẫn vào đền đài Angkor một tấm bảng đá nhỏ đặt trên giá thấp khắc chìm khiêm nhường hàng chữ WORLD HERITAGE (DI SẢN THẾ GIỚI) mà UNESCO đã đánh giá xếp hạng đền đài Angkor. Không cần biết đến Angkor đã được UNESCO công nhận là Di sản Thế giới thì người từ mọi nẻo đường thế giới, mọi màu da chủng tộc đến Angkor cũng phải nghiêng mình khâm phục và biết ơn dân tộc Campuchia đã sáng tạo cho loài người một Angkor kì vĩ, nghiêng mình kính trọng lịch sử dựng nước huy hoàng của dân tộc Campuchia. Nói như nhà văn Pháp Jean-Paul Sartre khi từ chối giải thưởng Nobel: Nobel cần Sartre chứ Sartre không cần Nobel thì UNESCO công nhận đền đài Angkor là di sản thế giới không làm tăng giá trị của Angkor mà chỉ làm tăng giá trị của UNESCO.
Hữu xạ tự nhiên hương. Người thực sự có trí tuệ, có văn hóa cao thì chẳng cần phải xác nhận bằng học hàm, học vị, bằng cấp mà chính việc làm, cách sống đã xác nhận nền tảng văn hóa trí tuệ của họ. Các quan chức của ta hối hả, đôn đáo, quyết liệt, cố sống cố chết chạy bằng cấp, mua học hàm, học vị chính là để che đậy nền tảng văn hóa trống rỗng, tầm vóc trí tuệ thiếu hụt của họ.
Con người có bằng cấp cao mà trí tuệ trống rỗng thì sự tử tế, sự lương thiện cũng trống rỗng. Vì thế họ làm đâu lụn bại đấy, làm đâu phơi bày sự bất lương, đê tiện ở đó. Vì thế mới có sự đổ vỡ thê thảm của Vinashin, Vinalines, mới có sự thua lỗ cay đắng của điện lực, của dầu khí, mới có các công trình giao thông giá thành đắt nhất thế giới nhưng chất lượng công trình lại tồi tệ cũng nhất thế giới. Vì thế mới có những quan tham nhân danh chính quyền nhà nước cướp đất của dân giữa ban ngày diễn ra khắp nơi trên cả nước và vừa dồn dập diễn ra ở Tiên Lãng, Hải Phòng, ở Văn Giang, Hưng Yên, ở Vụ Bản, Nam Định… Và kinh tế đất nước cứ trầy trật, nghèo khó triền miên, đời sống người dân cứ khốn đốn kéo dài mà người có trách nhiệm vẫn thản nhiên tại vị, vẫn nhơn nhơn ban phát những lời dạy bảo đạo đức!
Hạ Long buổi sáng khác Hạ Long buổi chiều. Hạ Long trưa mùa hè chói nắng khác Hạ Long sớm mùa đông mù sương. Vẻ đẹp kiêu sa, huyền bí, luôn biến đổi bất ngờ của Hạ Long không cần đến sự bình chọn, xếp hạng của một tổ chức vô danh như cái tổ chức kiếm chác bằng kinh doanh tin nhắn điện thoại vừa bình chọn bằng tin nhắn xếp hạng Vịnh Hạ Long là kì quan thiên nhiên mới của thế giới. Vậy mà ông Bộ trưởng Bộ Văn hóa của Nhà nước Việt Nam Xã hội Chủ nghĩa đã lôi cả đứa cháu còn ẵm ngửa ra cầm tay nó nhấn số điện thoại nhắn tin bình chọn cho Vịnh Hạ Long, góp tiền làm giầu cho cái công ty vô danh kia. Rồi ông Bộ trưởng của cái bộ được gọi là Văn hóa đó lại đổ tiền thuế của dân ra tổ chức buổi lễ linh đình ở giữa thủ đô đón nhận danh hiệu Vịnh Hạ Long kì quan thiên nhiên thế giới, một danh hiệu có được bằng sự nhập nhèm, gian lận. Một người có thể bình chọn bằng hàng chục, hàng trăm tin nhắn, một đứa bé còn ngậm vú mẹ cũng được người lớn cầm tay dí vào máy điện thoại nhắn tin bình chọn thì sự bình chọn đó không thể đàng hoàng, không văn hóa, không có giá trị gì.
Sự bình chọn xô bồ, gian lận đó chẳng mang lại vẻ vang gì cho Vịnh Hạ Long kiêu sa của chúng ta mà chỉ mang lại lợi nhuận cho công ty vô danh kia và làm thiệt thòi cho người dân Việt Nam. Ngay sau khi có cái danh hiệu hão đó, giá vé đến với Vịnh Hạ Long liền bị đẩy lên cao. Thiên nhiên kì thú Vịnh Hạ Long, vẻ đẹp diễm lệ Vịnh Hạ Long là tài sản của đất nước Việt Nam, tài sản của nhân dân Việt Nam. Nhân dân Việt Nam, những người chủ thực sự của Vịnh Hạ Long phải được khám phá, chiêm ngưỡng Vịnh Hạ Long. Nhưng với giá vé đến Vịnh Hạ Long vừa bị đẩy lên cao, từ nay những người dân lao động nghèo không còn dám bén mảng đến Vịnh Hạ Long nữa rồi!
Ấn tượng sâu sắc về di sản Angkor, mảnh đất lịch sử của dân tộc Khmer, ấn tượng tốt đẹp về sự thành kính, trân trọng của những người quản lí đất nước Campuchia đối với từng phiến đá của tổ tiên dân tộc Khmer để lại, đối với từng ngọn cỏ, từng cây rừng của đất đai Campuchia, tôi lại tê tái nhớ đến một mảnh đất thiêng, một mảnh đất của lịch sử, của tổ tiên Việt Nam đã bị những người quản lí đất nước Việt Nam hôm nay nhẫn tâm thí bỏ, cắt nhượng cho phương Bắc.
Năm 1407, quan Tư nghiệp Quốc tử giám Nguyễn Phi Khanh, một trí tuệ, một nhân cách Việt Nam bị giặc Tàu thời nhà Minh xâm lược Việt Nam bắt giải về Tàu. Nguyễn Trãi đi theo cha đến mảnh đất Việt Nam cuối cùng ở phía Bắc, nơi có tòa thành cổng nước Việt ở Lạng Sơn, đành dừng lại. Từ tòa thành cổng nước ở Lạng Sơn, người cha, trí tuệ Việt Nam Nguyễn Phi Khanh lặng lẽ rơi nước mắt xa con, xa nước, lầm lũi đi vào đất giặc sống kiếp đời tù tội. Người con, anh hùng của lịch sử Việt Nam, nhà thơ lớn của văn hóa Việt Nam Nguyễn Trãi nhìn theo cha, nước mắt lã chã rơi xuống nền đất tòa thành cổng nước. Nước mắt cha con Nguyễn Trãi cũng là nước mắt nước mất nhà tan của dân tộc Việt Nam suốt ngàn năm đau đớn dưới ách Bắc thuộc. Những giọt nước mắt đó còn lại mãi trong lịch sử Việt Nam, còn lại mãi nơi cổng nước phía Bắc, Lạng Sơn.
Năm 1979, trong cuộc chiến đấu chống giặc bành trướng phương Bắc xâm lược Việt Nam, máu của hàng ngàn chiến sĩ sư đoàn 337 và người dân Lạng Sơn đã đổ xuống thấm đẫm mảnh đất đã thấm nước mắt cha con người anh hùng Việt Nam, nhà văn hóa Việt Nam Nguyễn Trãi.
Mảnh đất của lịch sử Việt Nam đó, mảnh đất của máu và nước mắt Việt Nam đó nay không còn trong bản đồ Việt Nam, không còn là đất đai Việt Nam. Từ khi những người quản lí đất nước Việt Nam hôm nay kí hiệp định biên giới với phương Bắc, ngày ba mươi, tháng Mười Hai, năm 1999, tòa thành cổng nước sừng sững hiên ngang của lịch sử Việt Nam ở Lạng Sơn, tòa thành cổng nước bi tráng của dân tộc Việt Nam ở Lạng Sơn đã thấm đẫm máu và nước mắt lớp lớp thế hệ người Việt Nam đã thuộc về đất Đại Hán phương Bắc rồi!
Kí hiệp định cắt nhượng mảnh đất của tổ tiên, của lịch sử Việt Nam, của máu và nước mắt Việt Nam cho Phương Bắc, những người quản lí đất nước Việt Nam hôm nay đã không hề có một chút ý chí của dân tộc Việt Nam!
2. Khúc hồi tưởng
Khúc hồi tưởng của một người dân Campuchia
Đưa chúng tôi đi trên những nẻo đường của đất nước mình, người chủ nhà Campuchia, ông Ym Na Toly, người đàn ông năm mươi tuổi, kể về gia đình ông trong tai họa Khmer Đỏ.
Ba mẹ Toly đều là giáo viên sống ở Phnom Penh. Khmer Đỏ vào Phnom Penh sáng ngày mười bảy tháng Tư năm 1975, chỉ ba giờ sau họ gọi loa thúc các gia đình mang theo ba ngày lương thực đến ngôi chùa gần nhất tập trung học tập làm công dân mới của nước Campuchia Dân chủ. Những tên lính Khmer Đỏ mang súng AK Trung Hoa đến từng nhà lùa dân ra khỏi nhà và chỉ đường đến chùa. Đến các ngôi chùa lại có những họng súng AK chặn cổng chùa, lùa dân ra đường. Trên đường, những họng súng AK lùa dân đi về một hướng ra ngoại thành.
Nhìn về phía sau dòng người nối dài như vô tận, nhìn về phía trước cũng nhấp nhô vô tận dòng người trên đường số Năm đi về phía Tây, ba Toly hiểu rằng đây chỉ là cú lừa đầu tiên của Khmer Đỏ. Họ bảo dân mang ba ngày gạo đến ngôi chùa gần nhà nhất để dân yên tâm là chỉ tạm rời nhà ba ngày rồi lại trở về sống yên ổn nên cứ để lại nhà tất cả của cải quí giá cho quân Khmer Đỏ đến vơ vét. Họ đã lệnh ra khỏi nhà, không ra cũng không được. Dưới họng súng của họ, đến chùa hay đến đâu cũng vậy thôi. Cú lừa này người dân dù mất sạch của cải, tài sản quí giá nhưng vẫn còn giữ được mạng sống. Rồi sẽ còn nhiều cú lừa làm mất cả mạng sống nữa. Phải giấu mình thật kĩ để họ không biết mình là ai và chớ có tin những điều họ nói. Rút ra cách ứng xử đó với Khmer Đỏ, ba Toly liền đổi tên của ba, mẹ và bảo ba anh em Toly phải quên tên cũ của ba mẹ đi, phải nhớ tên mới của ba mẹ mà gọi. Để nhắc nhở ba đứa con còn quá nhỏ, ba mẹ Toly luôn thì thầm gọi nhau bằng tên mới. Tiếng gọi nhỏ nhẹ chỉ đủ để anh em Toly nghe được.
Nhìn thấy một người cao gày từ phía sau đi lên đến ngay bên cạnh, ba Toly nhận ra đó là thầy giáo trẻ cùng trường. Thầy giáo đó cũng vừa nhìn thấy ba Toly, ba Toly vội nhìn lảng đi như không hề quen biết rồi ba kéo cả gia đình đi tụt lại phía sau, lẩn trốn.
Không tin điều Khmer Đỏ nói, nhiều lần Khmer Đỏ thông báo rằng ai làm gì trong chế độ cũ thì khai báo để Khmer Đỏ sắp xếp về làm công việc cũ, ba Toly đều không khai báo. Khmer Đỏ hỏi, ba Toly cũng nói rằng không có nghề nghiệp gì, chỉ mang sức đi làm mướn kiếm sống. Nhờ thế ba Toly mới sống sót đến ngày trốn vào rừng. Tin lời Khmer Đỏ, thầy giáo trẻ cao gày cùng trường với ba Toly đã khai với Khmer Đỏ nghề nghiệp dạy học của thầy và xin trở về trường cũ liền bị Khmer Đỏ đưa đi mất tích và bị thủ tiêu ở đâu đó, không bao giờ ba Toly còn gặp lại thầy nữa.
Trong không khí ảm đạm, não nề, thỉnh thoảng lại đột ngột rộ lên tiếng súng lính Khmer Đỏ bắn chết người chạy trốn, bắn chết người vốn là dân thành phố không quen đi bộ, bây giờ chân đau, không lê chân nổi nữa, bắn chết người trái ý Khmer Đỏ. Trong hốt hoảng, náo loạn, hai đứa em trai của Toly, đứa tám tuổi, đứa sáu tuổi bị lạc và cũng đã chết đói chết khát ở đâu đó không bao giờ trở về nữa. Không được đi tìm con, mẹ Toly chỉ dấm dứt khóc cũng bị lính Khmer Đỏ dí súng vào sườn không cho khóc.
Đến điểm dừng, một cánh đồng bỏ hoang đã lâu, các gia đình đều bị xé ra, đều bị xóa sổ, không có đơn vị gia đình nữa, chỉ có những đơn vị là đội sản xuất. Ba Toly về đội đàn ông. Mẹ Toly về đội đàn bà. Toly mười ba tuổi về đội trẻ con đi chăn bò. Mười bốn tuổi, Toly được chuyển lên đội người lớn phải làm ruộng nặng nhọc hơn nhưng Toly mừng lắm vì là người lớn, Toly có thể được tuyển vào lính Khmer Đỏ, được ăn cơm no, còn chăn bò hay làm ruộng đều chỉ được ngày hai bữa cháo, đói lả vẫn phải làm đủ định mức. Mong trở thành lính Khmer Đỏ chỉ để được ăn no chứ Toly không thể ác, không thể bắn giết dân như những tên lính ác ôn áo đen mù chữ.
Ở đội chăn bò hay đội sản xuất, luôn có những người bị Khmer Đỏ đưa đi mất tích. Đứa bạn của Toly làm mất một con bò, liền bị Khmer Đỏ gọi đi không bao giờ trở về nữa. Ở đội sản xuất có ông trắng trẻo, bị cận thị nặng mà không dám mang kính, ông chỉ nói là bị đau mắt. Mang kính trắng ắt hẳn là trí thức sẽ bị Khmer Đỏ lôi đi thủ tiêu ngay. Năm giờ sáng báo thức, ông cáo bệnh không dậy được, lính Khmer Đỏ cho ông nằm lại lán. Hôm sau lính Khmer Đỏ đưa ông đi khám bệnh và ông biến luôn khỏi cõi đời từ đó.
Toly chưa được ăn bữa cơm nào của Khmer Đỏ vì chưa trở thành lính Khmer Đỏ thì quân đội Việt Nam đến, quân Khmer Đỏ diệt chủng tháo chạy đến tận biên giới Thái Lan. Toly đến đội phụ nữ tìm mẹ. Hai mẹ con Toly về nhà ở Phnom Penh hôm trước thì hôm sau ba Toly cũng về. Ba trốn vào rừng tham gia kháng chiến chống Khmer Đỏ nay cùng đội quân cách mạng trở về giải phóng Phnom Penh. Nhưng ở đoạn phố nhà Toly có rất nhiều nhà không còn người nào sống sót trở về. Trước tháng tư năm 1975, Campuchia có bảy triệu dân. Thống kê dân số sau khi Campuchia thoát khỏi tai họa Khmer Đỏ, Campuchia chỉ còn hơn ba triệu dân. Chỉ ba năm rưỡi dưới họng súng Khmer Đỏ, hơn ba triệu dân Campuchia đã bị giết.
Khúc hồi tưởng của một người lính Việt Nam
Trong chiến dịch giải phóng Campuchia khỏi họa diệt chủng Pol Pot, tháng giêng năm 1979, Tổng cục Chính trị cử tôi thuộc tạp chí Văn nghệ Quân đội và hai họa sĩ của xưởng Mĩ thuật Quân đội, trung úy họa sĩ Nguyễn Cương và trung úy họa sĩ Đỗ Sơn đi với mũi tiến quân của Hải quân đánh chiếm cảng Sihanoukville.
Chở hết lực lượng chiến đấu tập kết ở đảo Phú Quốc rồi một chiếc tàu chiến nhỏ mới chở ba chúng tôi đi từ bến Bạch Đằng ở Sài Gòn. Chiều 7.1.1979 chúng tôi đến quân cảng An Thới ở phía nam đảo Phú Quốc. Tôi nhận ra ba chiếc tàu của đoàn tàu không số chở vũ khí vào miền Nam thời chiến tranh Nam – Bắc đang ăn hàng ở cầu cảng. Những người đàn ông dân sự cởi trần vác những bao gạo, những hòm đạn từ những chiếc ô tô vận tải cũng của dân sự, chạy rầm rập xuống tàu. Ở cầu cảng bên cạnh, mấy chiếc tàu chiến neo đậu. Tôi chú ý đến chiếc tàu 215 vì ở mũi tàu có vết đạn xuyên thủng toác và những vết đạn nhỏ đục lấm chấm trên thành tàu.
Cuộc chiến đấu trên đất Kampong Saom nơi có cảng Sihanoukville đang diễn ra ác liệt. Nhưng chưa có tàu sang vùng đất chiến sự, chúng tôi phải về Bộ Tư lệnh vùng Năm Hải quân trên đảo Phú Quốc chờ đợi. Ba ngày ở lại Bộ Tư lệnh vùng Năm tôi đã gặp thượng tá Tuấn, Phó Tư lệnh vùng Năm nắm bắt diễn biến chiến sự. Khi biết tàu 215 vừa tham chiến trở về tôi liền xuống tàu gặp những người lính biển vừa đọ sức với tàu chiến hiện đại của Trung Quốc trang bị cho Khmer Đỏ.
Thuyền phó, trung úy Nguyễn Hồng Sâm sau khi kể lại trận đánh nhiều mất mát của tàu 215 đã giữ tôi ở lại bằng được ăn với những người lính sống sót trên tàu một bữa cơm cho bữa cơm trên tàu đỡ vắng. Trung úy Sâm nói rằng anh vẫn chưa quen được sự trống hụt quá nhiều vị trí trên tàu. Đến bữa cơm, cả tàu quây quần, sự trống hụt càng lớn nên anh cứ thấy chống chếnh, dù đói cũng không muốn ăn. Bốn người hi sinh đã đưa lên nghĩa trang An Thới. Năm người bị thương nặng, cả thuyền trưởng, thuyền phó thứ nhất, chính trị viên, ngành trưởng cơ điện, đều bị thương đã chuyển lên viện quân y vùng Năm. Cơm nóng thơm mùi gạo mới. Cá thu kho với hạt tiêu tươi để cả chùm cũng thơm lừng nhưng bữa ăn lặng lẽ và kết thúc nhanh chóng. Tôi muốn mở lời xóa đi không khí nặng trịch mà không mở lời nổi. Bữa cơm trên tàu 215 đã cho tôi cảm nhận được sự ác liệt của mặt trận Sihanoukville.
Hôm sau chúng tôi mới đi theo chiếc tàu chở đạn sang Sihanoukville đã thuộc quyền kiểm soát của Quân đội Việt Nam.
Phía ngoài cảng biển Sihanoukville là chuỗi đảo san sát, nhấp nhô. Màu xanh lá cây của đảo nối liền thành vệt dài làm cho cảng biển Sihanoukville như một cảng sông kín đáo và phẳng lặng. Trên cảng, mặt bê tông của cầu cảng rộng dài còn mới nguyên, sạch bong, không một vết bụi. Bộ chỉ huy tiền phương của Hải quân Việt Nam đặt trên chiếc tàu vận tải lớn HQ501 neo ở cầu cảng. Trên cột cờ cao nhất giữa tàu, phần phật bay lá cờ đỏ có hình năm ngọn tháp vàng. Chúng tôi đeo ba lô về ở với bộ sậu đông đảo giúp việc Bộ Chỉ huy Tiền phương là các cơ quan tham mưu, chính trị, hậu cần ở cả trong nhà kho mới xây rộng mênh mông trên cảng. Những túm sợi bông trắng phau vương tung tóe trong nhà kho. Một nửa nhà kho chất đầy những bao bông nén thành khối đợi xuống tàu xuất khẩu. Trên bãi cảng thênh thang, quân Khmer Đỏ còn để lại những chiếc xe tăng mới nguyên, những khẩu pháo lớn còn phủ lớp mỡ dày mới bốc từ dưới tàu lên. Trên tăng, trên pháo đều in rõ những hàng chữ Hán. Cảng Sihanoukville như vừa được xây mới hoàn toàn cho những con tàu lớn chở vũ khí viện trợ của Trung Quốc cấp tập cập cảng.
Tuy đã làm chủ được Sihanoukville nhưng một không khí âm thầm lặng lẽ bao trùm Bộ Chỉ huy Tiền phương Hải quân. Trận đánh vào Sihanoukville, Hải quân Việt Nam bị tổn thất lớn. Thượng tá Luật, chính ủy lữ đoàn lính thủy đánh bộ 126 và nhiều sĩ quan, chiến sĩ hải quân đang còn mất tích, thất lạc trong rừng. Bộ Chỉ huy Tiền phương đang tổ chức nhiều mũi chiến đấu thọc sâu vào rừng tìm kiếm. Quân Khmer Đỏ chỉ bị đánh bật khỏi Sihanoukville, bị đánh bật khỏi những căn cứ tập trung, chúng chỉ tan rã chứ chưa bị tiêu diệt. Dải rừng bạt ngàn hai bên đường số Bốn, bao quanh Sihanoukville vẫn là đất của chúng. Những mũi chiến đấu nhỏ lẻ thọc sâu trong rừng, thọc sâu vào nơi quân Khmer Đỏ lẩn trốn, thực sự là những mũi cảm tử. Ở Bộ Chỉ huy, những đài vô tuyến điện giữ liên lạc với các mũi cảm tử luôn phải nín thở lắng nghe và nét mặt từ quan đến lính ở Bộ Chỉ huy đều lộ rõ sự căng thẳng. Tuy vậy thượng tá Phó Chủ nhiệm chính trị quân chủng Hải quân Lê Văn Xuân cũng dành thời gian cho tôi được hỏi ông nhiều điều.
Từ cảng Sihanoukville, chiếc xe jeep của trung đoàn 66 đưa tôi vào thị xã Kampong Saom, đến sư đoàn 304. Đại úy Điều, trưởng ban tuyên huấn sư đoàn kể với tôi chặng đường đến Sihanoukville của sư đoàn. Ngày 20.12.1978, từ Đà Nẵng, sư đoàn đi theo hai ngả. Ngả đường không: Máy bay AN26 đưa sư đoàn bộ và trung đoàn 9 từ Đà Nẵng vào Cần Thơ. Ô tô của quân khu 9 đưa tiếp vào Ba Chúc, Bảy Núi. Ngả đường bộ: Ô tô tải của sư đoàn chở trung đoàn 24, trung đoàn 66, trung đoàn pháo, tiểu đoàn thông tin, tiểu đoàn công binh, theo đường số Một bon bon về phía Nam. Ngày 26.12.1978, sư đoàn có mặt đầy đủ ở Ba Chúc. Ngày 1.1.1979 sư đoàn nổ súng đánh Khmer Đỏ ở chân núi Tượng sát biên giới. Ngày 9.1.1979 vào Sihanoukville.
Những thông tin xác thực từ thượng tá Tuấn, thượng tá Xuân, đại úy Điều, chuyện kể của trung úy, thuyền phó Nguyễn Hồng Sâm tàu 215 đã cho tôi hình dung được đầy đủ, chân thực trận đánh khó khăn, nhiều mất mát để giành Sihanoukville từ tay Khmer Đỏ.
Đêm 6.1.1979, mở màn chiến dịch đánh Sihanoukville bằng tiếng súng của đại đội đặc công đánh chiếm trận địa pháo bảo vệ bờ biển của Khmer Đỏ và tiếng nổ của pháo 130 nòng dài từ bắc đảo Phú Quốc bắn sang những căn cứ Khmer Đỏ ở Kampong Som. Ngoài biển, lực lượng tàu chiến đấu tạo thành vành đai ngăn chặn tàu Khmer Đỏ từ quân cảng Ream, từ cảng Sihanoukville đánh ra, bảo vệ bãi đổ quân của lữ đoàn 126 và lữ đoàn 101 lính thủy đánh bộ. Tàu 215 và tàu 203 chốt chặn hướng chủ yếu. Tàu 199 và tàu 613 còn là đài trinh sát pháo binh, quan sát điểm rơi của đạn pháo để trận địa pháo trên đảo Phú Quốc điều chỉnh tầm bắn. Tàu HQ05 chốt ở ngoài cùng.
Sự cố xảy ra khi mới đổ được ba tiểu đoàn lính thủy đánh bộ cùng một số xe tăng, xe lội nước lên chân núi Bokor thì nước triều lên ngập bãi đổ quân, tàu đổ quân đành rút ra. Còn lữ đoàn 101, ba tiểu đoàn của lữ đoàn 126 và số lớn xe, pháo, ô tô chở quân chưa lên được.
Cuộc đổ quân đang diễn ra thì cuộc đụng độ trên biển bắt đầu. 22 giờ 30, kì hạm 203 chỉ thị mục tiêu và tàu 215 cũng phát hiện bốn tàu Khmer Đỏ từ hướng quân cảng Ream lao đến. Nhìn hướng tiến, biết chúng có ý định đột phá vào khoảng giữa tàu 215 và kì hạm 203 để vào bãi đổ bộ của lực lượng lính thủy đánh bộ Việt Nam. Đến cự li tầm bắn có hiệu quả, chiếc đi đầu xối xả nã đạn về phía tàu 215 và tàu 203. Kì hạm 203 lệnh cho tàu 215 di chuyển để lưới lửa của tàu 203 và tàu 215 đan chéo cánh xẻ vào chiếc tàu Khmer Đỏ đi đầu. Một loạt đạn 37 li của tàu 215 quất trúng mục tiêu, chiếc tàu Khmer Đỏ chạy chậm lại và không ổn định hướng rồi chìm nghỉm. Ba chiếc còn lại quay đầu tháo chạy.
Gần sáng ngày 7.1.1979, nhiều tiếng nổ dữ dội ở hướng tàu HQ05 chốt chặn. Kì hạm 203 lệnh cho tàu 215 cùng tiến về phía tiếng súng. Trời sáng rõ, tàu 215 nhận ra bốn tàu 100 tấn cao tốc của Khmer Đỏ quây đánh tàu HQ05. Tàu cao tốc của Khmer Đỏ có tốc độ 38 hải lí giờ, gần gấp đôi tốc độ tàu HQ05 của Việt Nam chỉ 20 hải lí giờ. Tàu 215 và 203 cùng nổ súng thu hút tàu Khmer Đỏ. Bị đánh trả từ hai hướng, tàu Khmer Đỏ không còn ở thế chủ động tấn công, tốc độ cao không còn là ưu thế nữa. Bây giờ hỏa lực sẽ quyết định mà hỏa lực thì các tàu Hải quân Việt Nam áp đảo. Hai tàu Khmer Đỏ bị trúng đạn bỏ chạy, hai chiếc còn lại phải chạy theo. Kì hạm 203 lệnh cho 215 truy kích. Đang tăng tốc đuổi theo chiếc tàu Khmer Đỏ dính đạn chạy sau thì tàu 215 chết máy khựng lại. Lập tức, hai tàu Khmer Đỏ quay lại quây đánh tàu 215. Khi tàu 203 giải cứu, đánh đuổi tàu Khmer Đỏ thì tàu 215 đã bị thương tích nặng nề. Hai pháo thủ của khẩu 37 li, một hàng hải và một cơ điện hi sinh. Thuyền trưởng Nguyễn Thiện Doanh, thuyền phó Đỗ Văn Thành, chính trị viên Lê Đình Khuyến, hai cơ điện Tạ Văn Chương, Lê Hồng Quyên bị thương nặng.
Nhưng thương vong nặng nhất lại là cuộc chiến trên đất bằng. Ba tiểu đoàn của lữ đoàn 126 cùng một phần sở chỉ huy lữ đoàn vừa đổ bộ lên chân núi Bokor, chưa kịp tập hợp đội hình thì pháo Khmer Đỏ dập xuống. Từ trong bóng đêm của dải rừng bao quanh, những tên lính áo đen của man rợ, của chết chóc, như từ bóng đêm trung cổ ào ra. Thiếu tá tham mưu trưởng lữ đoàn, đại úy trưởng ban tác chiến, trung úy Vũ Hiến phóng viên báo Hải quân hi sinh. Cả tổ đài thông tin vô tuyến điện của sở chỉ huy đều bị thương vong. Thượng tá Luật chính ủy lữ đoàn 126 bị thương được những người lính thân cận bên ông dìu chạy vào rừng.
Trong tình thế nếu cứ chôn chân ở chân núi Bokor đợi đổ xong quân, đợi xe pháo, đợi có chỉ huy thì sẽ là tấm bia sống cho những nòng súng Khmer Đỏ, vì thế rạng sáng ngày 7.1.1979, một tiểu đoàn trưởng của lữ đoàn 126 đã đưa quân lên 12 xe tăng và xe bọc thép đơn độc tiến đánh Sihanoukville. Một ngày một đêm chiến đấu, chỉ còn vài người sống sót chạy vào rừng, tiểu đoàn bị xóa sổ.
Theo phương án tác chiến, lực lượng mạnh của hải quân gồm lữ đoàn 126 và lữ đoàn 101 lính thủy đánh bộ từ chân núi Bokor theo con đường số Ba ven biển đánh chiếm Veal Renh rồi theo đường số Bốn đánh vào cảng Sihanoukville và quân cảng Ream. Nay cuộc chiến đang quyết liệt mà lực lượng Hải quân Việt Nam tham chiến vẫn chưa đổ bộ xong quân mà lại phải chia lực lượng đi tìm quân thương vong tan tác trong rừng, lại không còn nắm thế chủ động nữa! Sư đoàn bộ binh 304 được tung vào trận đánh Sihanoukville trong tình thế đó.
Trong đội hình Quân đoàn 2 ở hướng thứ yếu, sư đoàn 304 là lực lượng dự bị chiến dịch. Sư đoàn sẽ là lực lượng đánh vào Phnom Penh trong đợt hai, đợt ba, nếu cuộc chiến ở Phnom Penh phải kéo dài. Trước sức tấn công của các sư đoàn thiện chiến Việt Nam, quân Khmer Đỏ ở hướng phòng thủ phía Đông nhanh chóng vỡ trận, Quân đoàn 4 Việt Nam tiến rất nhanh vào Phnom Penh. Ngày 7.1.1979 Quân đoàn 4 đã làm chủ Phnom Penh. Sư đoàn 304 liền được điều đi chi viện cho mặt trận Kampong Saom. Ngày 8.1.1979 trung đoàn bộ binh 9 cùng lữ đoàn xe tăng 203 giải phóng Ream. Ngày 9.1.1979, trung đoàn bộ binh 66 cùng với Hải quân đánh chiếm xong Sihanoukville. Ngày hôm sau, 10.1.1979, chiếc xe jeep của trung đoàn 66 đã đưa tôi từ Sihanoukville lên sở chỉ huy sư đoàn 304 ở thị xã Kampong Saom.
Hai ông bạn họa sĩ cùng đi chiến dịch với tôi đã về Sài Gòn trước rồi. Tối 30.1.1979, tôi đeo ba lô xuống tàu 683 khi những người lính vẫn đang hối hả chuyển những hòm đạn từ tàu lên cảng. Bốc hết đạn lúc nào, tàu sẽ nhổ neo về Sài Gòn lúc đó. Đến nửa đêm, còn gần 100 tấn đạn dưới tàu nhưng tàu được lệnh dừng bốc đạn để đưa thi thể thượng tá chính ủy Luật về nước ngay trong đêm. Thi thể thượng tá Luật cùng thi thể hai chiến sĩ được bọc trong nhiều lớp túi ni lông đặt ở mũi tàu. 1 giờ 30 đêm, tàu rời cảng Sihanoukville. Chiều hôm trước, 29.1.1979, mũi xục xạo trong rừng của trung tá Trịch tìm thấy nhóm người đi với thượng tá Luật nhưng thượng tá Luật đã chết trước đó mười ngày, từ ngày 19.1.1979.
Tàu không về Sài Gòn mà về Phú Quốc. Nằm trong buồng hàng hải trên tàu, tôi đã thức trọn đêm. Gió biển ù ù vật vã thổi vào căn buồng hẹp tôi nằm đưa tôi trở về với tiếng gió ù ù thổi trong câu thơ Chinh phụ ngâm, ù ù thổi trong lịch sử Việt Nam: Hồn tử sĩ gió ù ù thổi / Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi. Tự nhiên tôi thấy cay cay nơi sống mũi và nước mắt lấp xấp ướt mi. Những người lính Việt Nam thời Chinh phụ ngâm đổ máu để giữ gìn mảnh đất Việt Nam yêu thương. Những người lính Việt Nam hôm nay còn đổ máu vì sự bình yên của cây thốt nốt, vì những giá trị của sử thi đá thăm thẳm ở đền đài Angkor.
Mờ sáng, tôi lại nhìn thấy cảng An Thới nhưng không thấy con tàu 215 thương tích đầy mình ở cầu cảng nữa. Ba người lính hi sinh được đưa lên bờ khâm liệm nhưng chỉ có thượng tá Luật trong chiếc quan tài mộc không sơn vẽ, còn tươi màu gỗ rừng Phú Quốc cùng về Sài Gòn với chúng tôi trong chuyến máy bay lên thẳng bay từ sân bay dã chiến An Thới về sân bay Tân Sơn Nhất.
3. Thương thân cây, thương phận người
Chân tôi thong thả đi dạo trên đường phố Phnom Penh mà tâm tưởng tôi bồi hồi đi dạo trong kí ức về những năm tháng cuộc đời tôi để lại ở đất nước này. Ở tuổi ngoài sáu mươi tìm về tuổi ngoài hai mươi để nhận ra nhiều điều trước đây chưa thể nhận ra. Ở nơi xứ người nhớ về một thời lịch sử nghiệt ngã của đất nước mình để cứ phải ngậm ngùi liên tưởng chuyện xứ người, chuyện xứ mình.
Phụ trách một cụm đài vô tuyến điện thuộc Bộ Tư lệnh mặt trận Tây Nguyên thời chiến tranh Việt Nam, tôi đã nhiều lần qua lại mảnh đất đông bắc Campuchia, vùng Mondolkiri, Katanakiri, Stung Treng, nhiều lần tắm sông Serepok, sông Sesan, những dòng sông khởi nguồn từ dãy Trường Sơn, chảy về phía tây, đổ nước vào sông Mekong, hàng ngày uống nước những dòng suối đầu nguồn của sông Serepok, sông Sesan. Nhiều sáng thức dậy ra sông Serepok thấy cá nổi phơi bụng trắng xóa dạt vào mép nước trên khúc sông dài hàng trăm mét. Nhìn cá chết biết được mức độ bom Mĩ đánh phá những bến sông trên thượng nguồn đêm trước. Sau chuyến theo tàu Hải quân đi từ đảo Phú Quốc đến cảng Sihanoukville, tôi lại có chuyến ngồi xe ca quân sự của Cục Vận tải, Tổng cục Hậu cần xuất phát từ đường Ngô Quyền, quận Năm, Sài Gòn đến Phnom Penh.
Tôi đã sống với đất nước Campuchia cả những ngày bom đạn, cả những ngày bình yên nhưng những kỉ niệm sâu sắc nhất của tôi về đất nước của những cây thốt nốt hiền hòa đều là những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về những ngày chiến tranh khốc liệt vậy mà đất nước này vẫn để lại cho tôi cảm giác về sự hiền hòa, bình yên. Những can qua máu lửa đều từ bên ngoài đưa đến cho người dân Khmer hiền lành, hồn hậu, cởi mở, giàu lòng yêu thương. Thời Việt Nam mịt mù bom đạn, những người lính chúng tôi phải dạt sang nương náu dưới những cánh rừng đông bắc Campuchia cũng là nương náu trong sự hồn hậu, cởi mở đó.
Định mệnh đã đưa hai dân tộc Việt Nam và Campuchia chậm chân trên con đường phát triển cùng chung số phận là thuộc địa của nước Pháp phát triển. Số phận chung đó đã đưa những người đấu tranh giành độc lập của hai dân tộc Việt Nam và Campuchia đến với nhau và cùng lạc vào chủ nghĩa cộng sản thời chủ nghĩa cộng sản như hi vọng, như mở ra cánh cửa đến thiên đường tưởng là có thật của loài người khổ đau. Những người đấu tranh giành độc lập cho Campuchia bị Pháp bắt giam chung với những người cộng sản Việt Nam trong nhà tù khắc nghiệt Côn Đảo đã tiếp thu lí thuyết cộng sản đầy hấp dẫn: xóa bỏ bất công và bóc lột, qua những người cộng sản Việt Nam và họ là những người Campuchia hiếm hoi đầu tiên trở thành những đảng viên Đảng Cộng sản Đông Dương.
Đầu năm 1951, trong rừng Việt Bắc, những người cộng sản Việt Nam đổi tên Đảng Cộng sản Đông Dương thành Đảng Lao động Việt Nam thì tháng Chín, năm đó, những người cộng sản Campuchia thành lập Đảng Nhân dân Cách mạng Khmer và nhà sư Achar Mean, còn có tên là Sơn Ngọc Minh, trở thành Chủ tịch đảng. Ở Việt Nam đã có vài cơ sở công nghiệp sơ khai, vài mỏ than, vài xưởng dệt, xưởng cơ khí sửa chữa, tạo ra một đội ngũ thợ thuyền nhỏ bé, nghèo khổ thì Đảng Lao động Việt Nam tự nhận là đảng tiền phong của giai cấp công nhân và nhân dân lao động. Campuchia chưa có cơ sở công nghiệp, chưa có bóng dáng đội ngũ công nhân nhưng theo “bài văn mẫu” là Cương lĩnh Đảng Lao động Việt Nam, Cương lĩnh Đảng Nhân dân Cách mạng Khmer cũng tuyên xưng: Đảng không phải là đảng tiên phong của giai cấp công nhân nhưng là đảng tiên phong của những người yêu nước và tiến bộ.
Nhưng những người cộng sản Khmer còn quá ít ỏi lại từ những nguồn khác biệt nhau, mang tư tưởng, hướng nhìn khác nhau, nguồn sư sãi, trí thức trong nước, nguồn đi học từ nước ngoài trở về, tạo thành những nhóm, những vùng hoạt động khác nhau, không có sự phối hợp, kết nối, chia sẻ, tổ chức cộng sản Khmer chưa trở thành một lực lượng chính trị của xã hội Campuchia. Vì thế Hiệp định Genève năm 1954 đã dành cho những người cộng sản Việt Nam nửa đất nước ở miền Bắc, những người cộng sản Lào được hai tỉnh Sầm Nưa và Phong Sa Ly, còn những người cộng sản Campuchia thì trắng tay, không thước đất đứng chân. Chủ tịch đảng Sơn Ngọc Minh cùng đội quân vũ trang nhỏ bé của ông có một quá trình gắn bó với những người cộng sản Việt Nam phải theo đội quân chống Pháp ở Nam Việt Nam tập kết ra miền Bắc Việt Nam.
Số người cộng sản Campuchia ở lại trong nước đều là những người ở tầng lớp trên, phần lớn đều đã sang Pháp học hành trở về như Saloth Sar, Ieng Sary… Sau này Saloth Sar được gọi với tên Pol Pot nổi tiếng. Tư tưởng không đồng điệu, số lượng đã ít ỏi, sau Hiệp định Genève năm 1954 lại có những người quay đầu về với chính quyền của nhà vua Norodom Sihanouk, hưởng bổng lộc Hoàng gia. Số người còn lại phải tổ chức lại đảng. Trong hai ngày cuối cùng của tháng Chín năm 1960, đại hội thành lập Đảng Cộng sản Campuchia đưa Tou Samoth lên Tổng Bí thư, Pol Pot, Ieng Sary đều trong nhóm nắm quyền lực cao nhất của đảng là Ban Thường vụ. Năm 1963 Tổng Bí thư Tou Samoth mất tích bí ẩn trên đường từ Hà Nội trở về. Lập tức vị trí Tổng Bí thư đảng về tay Pol Pot.
Với cớ củng cố đảng, Pol Pot, Ieng Sary thúc giục Việt Nam đưa Sơn Ngọc Minh sang Trung Hoa chữa căn bệnh mãn tính bình thường mà nhiều người có tuổi vẫn mang là bệnh huyết áp đôi lúc cao lên chút ít, để Sơn Ngọc Minh có sức khỏe trở về Campuchia tham gia lãnh đạo Đảng Cộng sản Campuchia. Nhưng ngày trở về Campuchia của người sáng lập Đảng Nhân dân Cách mạng Campuchia Sơn Ngọc Minh không bao giờ có! Sang Trung Hoa chỉ ít ngày sau Sơn Ngọc Minh phải nhận cái chết âm thầm khi mới 52 tuổi, một cái chết oan nghiệt như cái chết không tăm tích của Tổng Bí thư Tou Samoth!
Từ đây, những người lãnh đạo cộng sản Campuchia gần gũi, gắn bó với Việt Nam đều lần lượt bị thủ tiêu, những người đi với Sơn Ngọc Minh sớm muộn đều bị Pol Pot, Ieng Sary giết hại. Vân Minh theo Sơn Ngọc Minh ra Hà Nội được đi học trường điện ảnh thành nhà quay phim và anh đã làm việc nhiều năm ở xưởng phim Quân đội Nhân dân Việt Nam. Trong cao trào kháng chiến của lực lượng Pol Pot được gọi là Khmer Đỏ chống lại chính quyền Phnom Penh của Non Nol, Vân Minh trở về Campuchia tham gia kháng chiến trong đội quân Khmer Đỏ nhưng khi Khmer Đỏ giành được chính quyền, Vân Minh liền bị tống vào ngục Tuol Sleng. Nhờ biết quay phim chụp ảnh, anh được chúa ngục Khang Khek Ieu giao cho việc chụp ảnh những người tù trước khi họ bị giết. Nhờ thế anh còn sống sót và nhà ngục Tuol Sleng ngày nay còn bộ ảnh tố cáo tội ác Khmer Đỏ.
Từ đây, toàn bộ quyền lực Đảng Cộng sản Campuchia, quyền lực Khmer Đỏ đã nằm gọn trong tay những người Khmer gốc Hoa: Pol Pot, Ieng Sary, Khieu Samphan, Nuon Chea, Ta Mok, Khang Khek Ieu…
Với dòng máu Trung Hoa trong người, với súng đạn Trung Hoa trong tay, với tư tưởng Trung Hoa thời Mao Trạch Đông trong nhận thức: Lấy nông thôn bao vây thành thị, lấy nông dân tiêu diệt trí thức, tiêu diệt tư sản thành phố, Pol Pot, Ieng Sary đã đưa dân tộc Campuchia vào địa ngục tự hủy diệt. Hủy diệt dân tộc Campuchia. Hủy diệt nền văn minh Angkor. Gieo thảm họa diệt chủng cho dân tộc Campuchia đều là những người Campuchia, những thủ lĩnh cộng sản Khmer và đội quân Khmer Đỏ mặc áo đen nhưng họ chỉ là công cụ, là con rối dưới sự điều khiển từ nước ngoài.
Là trung đoàn phó quân Khmer Đỏ, Hun Sen nhận ra được bụng dạ, đầu óc của lãnh đạo Khmer Đỏ, đó chính là bụng dạ, đầu óc của những người làm Cách mạng Văn hóa ở Trung Hoa. Khmer Đỏ chính là những người mang Cách mạng Văn hóa ở Trung Hoa về thực hiện ở Campuchia nhưng ở mức độ sâu rộng hơn, man rợ hơn, đẫm máu hơn. Cách mạng Văn hóa ở Trung Hoa chỉ là cuộc thanh trừng nội bộ trong giới lãnh đạo, trong bộ máy đảng và nhà nước. Phe phái cầm quyền phát động sức mạnh quần chúng diệt trừ phe phái khác. Khmer Đỏ ở Campuchia vừa sắt máu thanh trừng nội bộ, vừa tàn bạo thanh trừng cả dân tộc để dân tộc Khmer chỉ còn một loại người là nông dân và xã hội Campuchia trở về thời cổ đại, không trường học, không buôn bán, không chợ búa, không tiền tệ. Với Khmer Đỏ, dân trí thức, dân công chức, dân thành thị chỉ là loại người ăn bám vào giọt mồ hôi của người nông dân, phải đưa loại người ăn bám đó về nông thôn lao động cải tạo và loại bỏ, thủ tiêu dần. Cả đất nước Campuchia hiền hòa trở thành một trại cải tạo khổng lồ, một địa ngục thời trung cổ, một cánh đồng chết mênh mông. Cái chết từng giờ từng phút đến với người dân Campuchia hiền hậu đang lao động khổ sai trên cánh đồng chết đó.
Hàng ngày trung đoàn phó Hun Sen phải chứng kiến lũ lính trẻ mười ba, mười bốn tuổi, mù chữ, vừa rời đồng ruộng cầm khẩu súng trở thành lính Khmer Đỏ, thản nhiên dùng rìu, dùng cuốc bổ xuống đầu người dân, say mê, thích thú như một trò chơi. Dù giấu kín thái độ, tình cảm ghê tởm tội ác Khmer Đỏ nhưng trung đoàn phó Hun Sen cũng biết rằng cuộc thanh trừng nội bộ đẫm máu của Khmer Đỏ sớm muộn cũng nhằm vào anh. Đã có nhiều chỉ huy trung đoàn, sư đoàn đột ngột bị điều đi học, đi công tác rồi mất tích luôn. Phải tìm đường cứu bản thân và cứu nhân dân Campuchia, ngày 21, tháng sáu, năm 1977, Hun Sen chia tay người vợ trẻ Bun Rany đang mang thai tháng thứ năm, chạy sang Việt Nam.
125 người Campuchia cùng cảnh ngộ như Hun Sen gặp nhau ở Việt Nam thành lập nên Đoàn 125, tổ chức ban đầu của lực lượng vũ trang cứu nước Campuchia. Đoàn 125 do Hun Sen làm chỉ huy trưởng là ý chí khao khát sống của dân tộc Campuchia đã cất lên tiếng kêu cứu của dân tộc Campuchia với loài người trước họa diệt chủng của Khmer Đỏ, trước sự hủy diệt của Cách mạng Văn hóa ở Campuchia. Việt Nam đã nuôi dưỡng, trang bị cho Đoàn 125. Việt Nam đã lắng nghe và đáp ứng tiếng kêu cứu của dân tộc Campuchia, tiếng kêu cứu của nền văn minh Angkor.
Cùng quân đội Việt Nam, Hun Sen trở về quê hương giải phóng Campuchia khỏi họa Khmer Đỏ diệt chủng khi Hor Namhong, một quan chức ngoại giao của chính quyền Non Nol đang là người tù của Khmer Đỏ đợi ngày nhận cái chết. Ngày nay Hun Sen là Thủ tướng Chính phủ Vương quốc Campuchia và Hor Namhong là Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.
Không phải chỉ có Hun Sen và Hor Namhong, tất cả những người đang nắm giữ những vị trí trọng yếu trong Đảng Nhân dân Campuchia cầm quyền, trong chính quyền nhà nước và trong lực lượng vũ trang Campuchia đều có cảnh ngộ cuộc đời, có xuất xứ như Thủ tướng Hun Sen và Phó Thủ tướng Hor Namhong. Nhắc lại điều này để thấy rằng trên thế giới ngày nay không có nhà nước nào, không có nhân dân nước nào gắn bó máu thịt với nhân dân Việt Nam, với đất nước Việt Nam như nhà nước và nhân dân Campuchia hôm nay. Nhà nước đó đã ra đời, nhân dân đất nước đó đã sống lại từ máu người lính Việt Nam, từ sự nhường cơm, sẻ áo của nhân dân Việt Nam. Nhắc lại điều này cũng không nhằm kể lể công lênh của nhân dân Việt Nam với nhân dân Campuchia mà để nhận ra tầm vóc, bản lĩnh, nhận ra tấm lòng của những người lãnh đạo nhà nước Campuchia hôm nay với nhân dân, với đất nước của họ.
Dù nhà nước Campuchia hôm nay ra đời từ máu của những người lính Việt Nam, dù nhà nước Campuchia hôm nay gắn bó và biết ơn những người cộng sản Việt Nam thì nhà nước Campuchia trước hết vẫn phải vì người dân Campuchia, vì đất nước Campuchia, vì nền văn minh Angkor rực rỡ.
Vì nhân dân Campuchia hiền hòa, vì đất nước Campuchia thanh bình, từ năm 1991, những người lãnh đạo Campuchia đã đổi tên đảng sôi sục cách mạng, Đảng Nhân dân Cách mạng Campuchia, thành Đảng Nhân dân Campuchia, một tên gọi bình dị, quen thuộc, thân thiết với người dân Campuchia. Trả cách mạng về với những tham vọng, những mưu đồ, nơi đã mang can qua đến cho nhân dân Campuchia. Có một nhà nước vì dân, nhân dân Campuchia hiền hòa không cần cách mạng đổ máu, không cần đấu tranh giai cấp, phân chia người dân hiền lanh ra thành những giai cấp đối kháng, đưa hận thù giai cấp vào cuộc sống bình yên.
Vì quyền con người của nhân dân Campuchia, vì cuộc sống muôn màu, muôn vẻ của đất nước Campuchia, từ năm 1993, những người lãnh đạo Campuchia chấp nhận phần khó về mình, chấp nhận cạnh tranh chính trị để cuộc sống phát triển lành mạnh, từ đó Campuchia có đa đảng. 57 đảng nói tiếng nói của 14 triệu dân, tiếng nói của tất cả các khuynh hướng chính trị, của mọi trào lưu tư tưởng nhưng số đông người dân Campuchia vẫn nhận ra Đảng Nhân dân Campuchia với Chủ tịch đảng Chea Sim và Phó Chủ tịch đảng Hun Sen là đảng của họ, đảng tồn tại vì dân tộc, vì đất nước Campuchia nên họ đã dồn phiếu bầu cho Đảng Nhân dân Campuchia trong những cuộc bầu cử Quốc hội và cuộc bầu cử nào Đảng Nhân dân Campuchia cũng giành được nhiều ghế nhất để trở thành đảng cầm quyền. Dù đa đảng nhưng với người dân Campuchia vẫn chỉ có một đảng, Đảng Nhân dân Campuchia. Được cuộc sống chấp nhận, được nhân dân tin cậy, Đảng Nhân dân Campuchia tồn tại tự nhiên, hài hòa cùng cuộc sống thanh bình của nhân dân, của đất nước Campuchia, không cần sự áp đặt của điều bốn Hiến pháp, không cần đổ quá nhiều tiền thuế của dân ra nuôi đội quân khổng lồ “công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn mình” bảo kê cho đảng.
Đảng Nhân dân Campuchia cũng có cội nguồn từ Đảng Cộng sản Đông Dương, cũng theo đuổi lí tưởng cộng sản của học thuyết Marx – Lenin và định mệnh đã đưa những người lãnh đạo Đảng Nhân dân Campuchia hôm nay có số phận gắn bó máu thịt với những người cộng sản Việt Nam. Nhưng họ không lú lẫn trói chặt số phận dân tộc Campuchia vào học thuyết Marx – Lenin lầm lạc và tội lỗi. Họ không vì ơn nghĩa mà mê muội đánh mất mình để trở thành cái bóng của những người cộng sản Việt Nam, để số phận dân tộc Campuchia trở nên bất trắc, bấp bênh, bé bỏng, phụ thuộc vào nước khác như số phận dân tộc Việt Nam bị Đảng Cộng sản Việt Nam trói chặt vào học thuyết Marx – Lenin tai ương, như Đảng Cộng sản Việt Nam bị cái bóng của Đảng Cộng sản Trung Hoa trùm lên để đến nỗi phải cắt đất, cắt biển dâng cho đế quốc Trung Hoa, nhục nhã phản bội lại máu xương dựng nước của cha ông, nhu nhược, hèn nhát bôi nhọ trang sử giữ nước hào hùng của cha ông, để đến nỗi lính Trung Hoa tràn qua cả dải biên cương vào đất Việt Nam giết hàng vạn dân Việt Nam, đưa tàu chiến vào biển Việt Nam bắn giết cướp bóc dân Việt Nam mà ở thủ đô Hà Nội lãnh đạo nhà nước Việt Nam vẫn thành kính làm lễ rập đầu nhớ ơn quân giải phóng nhân dân Trung Hoa!
Lang thang trên đường phố Phnom Penh tôi chỉ thấy bảng hiệu buôn bán, bảng chữ quảng cáo hàng hóa, không một khẩu hiệu, không một pano hô hào, hò hét chính trị. Đường phố thoáng đãng, nhẹ nhõm, thiên nhiên được phô bày hết cái đặc sắc, cái dáng vẻ riêng của một vùng đất. Ở thành phố Seam Reap tôi thấy hai hàng thốt nốt óng ả trên đoạn phố san sát những khách sạn. Ông Toly nói rằng cây thốt nốt là cây quí của Trời ban tặng cho người Campuchia. Sáu tháng mùa mưa, nửa thân cây ngập trong nước lũ, thốt nốt vẫn sống khỏe khoắn. Sáu tháng mùa khô, không một giọt nước mưa, đất khô cháy, cỏ cũng không sống nổi, phơi mình giữa cánh đồng chang chang nắng đốt, cây thốt nốt vẫn xanh tươi. Hoa thốt nốt vẫn nở và cây vẫn vặn mình vắt ra dòng nước ngọt mát nuôi con người. Cây của Trời ban tặng nên cây tự gieo hạt, tự nảy mầm mọc lên, không ai trồng. Nhưng hai hàng thốt nốt thằng tắp, cách quãng đều nhau trên đường phố ở Seam Reap thì rõ ràng do người trồng.
Cây thốt nốt mọc trên cánh đồng dáng gày guộc, nhọc nhằn vươn lên cao, tán lá khô xác như cố thu nhỏ lại tránh cái nắng đổ lửa. Cây thốt nốt mọc trên đường phố Seam Reap dáng đậm đà, phổng phao, tán lá xanh tốt như cố xòe rộng ra. Cây thốt nốt lặng lẽ trên cánh đồng như dáng người đàn ông Khmer cởi trần, đen cháy, gân guốc và bền bỉ với đất đai. Cây thốt nốt lao xao gió trên đường phố Seam Reap như cô gái Khmer dịu dàng trong tấm xà rông nền nã, duyên dáng. Nhìn cây thốt nốt trên đường phố Seam Reap, nhìn cây phượng vĩ trên đường phố Pnom Penh được thực sự là cây của đất trời, được hồn nhiên khoe hết dáng uyển chuyển của cây, được phô hết màu xanh mướt mát của sự sống, như cô gái được kiêu hãnh khoe đường nét uyển chuyển của cơ thể, được phô nhan sắc rực rỡ của tuổi thanh xuân, tôi lại thương cho những hàng cây trên đường phố Việt Nam chỉ là những cái trụ để gùi, để cõng những pano, những bảng chữ xanh đỏ của chính trị, tán lá xanh bị che lấp, bị lấn át bởi những dải khẩu hiệu đỏ như máu, nóng bỏng như lửa, nhức nhối mắt nhìn.
Trên những đường phố ở Việt Nam từ thủ đô nhốn nháo đến những thị trấn miền núi heo hút nghèo xác xơ lúc nào cũng ngờm ngợp cờ quạt, ngột ngạt pano khẩu hiệu chính trị trống rỗng và giả dối, thô bạo, sỗ sàng lấn át màu xanh lộng lẫy của thiên nhiên Việt Nam. Những cờ quạt, pano, khẩu hiệu xanh đỏ lòe loẹt quá nhiều như phấn son trát dày trên người gương mặt người đàn bà tuổi xế chiều, đã không lấp liếm được sự quá lứa lại phô bày thẩm mĩ thấp kém và tính cách thiếu trung thực, đàng hoàng, chính chuyên. Lại chạnh nhớ mùa hè năm trước tôi đến thành phố Hạ Long duyên dáng bên vịnh biển đẹp nhất thế giới. Đang háo hức ngắm nhìn thành phố non trẻ tầm nhìn của tôi bỗng vướng phải dải vải đỏ căng giữa hai lùm cây xanh, tầm mắt tôi bị chặn lại bởi những pano hình chữ nhật dựng đứng bám trên thân cây, bám vào cột điện giăng giăng hết phố này sang phố khác. Dải vải và pano đều mang dòng chữ: Kiên định chủ nghĩa Mác – Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh trong xây dựng và bảo vệ tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa!
Vì chủ nghĩa Marx – Lenin, nền kinh tế Việt Nam đã suy sụp, nguy khốn và Việt Nam phải trở về nên kinh tế thị trường tư bản chủ nghĩa như thế nào, mọi người đều biết. Vì chủ nghĩa Marx – Lenin, những người lãnh đạo cộng sản Việt Nam đã phải cắt đất đai xương máu của cha ông người Việt cho đế quốc cộng sản Trung Hoa như thế nào, mọi người đều biết. Nhưng chủ nghĩa Marx – Lenin là liều doping kích động hận thù giai cấp, là gốc rễ của mọi cuộc thanh trừng đẫm máu thì còn ít người nhận ra.
Nhìn hàng cây óng ả thanh thoát trên đường phố Seam Reap, trên đường phố Phnom Penh, chạnh nhớ đến hàng cây trên đường phố Việt Nam oằn mình mang tấm pano “Kiên định chủ nghĩa Mac – Lê nin…“, tôi bỗng rùng mình. Người dân không có quyền con người, cuộc sống không có dân chủ, tự do tất sẽ xuất hiện bạo chúa độc tài và bạo chúa độc tài phải tồn tại, phải khẳng định quyền uy bằng bằng bạo lực thanh trừng. Thanh trừng công khai như Cách mạng Văn hóa ở Trung Hoa, như Khmer Đỏ diệt chủng ở Campuchia. Thanh trừng âm thầm như vụ Xét lại Chống đảng, như vụ Nhân văn-Giai phẩm ở Việt Nam. Và những vụ thanh trừng đẫm máu và nước mắt, khi rầm rộ, khi âm thầm vẫn đang diễn ra triền miên ở những nơi vẫn còn đang kiên định chủ nghĩa Marx-Lenin! Ôi chao! Nền kinh tế Campuchia chưa phát triển bằng nền kinh tế Việt Nam, người dân Campuchia chưa giàu có hơn người dân Việt Nam nhưng nhìn cây cỏ trên đất nước Campuchia, nhìn người dân Campuchia, tôi cứ ngậm ngùi thương phận mình, thương phận người dân Việt Nam đến ứa nước mắt!
Phạm Đình Trọng
© 2012 pro&contra
Trần Đăng Tuấn - Nói cùng nhau,trước thềm năm học mới (I)
Rất cần thêm bàn tay của chúng ta. Hãy cùng bà mẹ này đưa các con bước vào Năm học Mới !
Cho đến hôm
nay, tài khoản Cơm có thịt đã nhận được 3.650.000.000 (Ba tỷ, sáu trăm
năm mươi triệu) tiền ủng hộ. Sau Suối Giàng, Cơm có thịt lan dần đến các
vùng khác. Đến bây giờ đã có 46 trường học nhận tiền mua thịt cho học
sinh. 5100 em nhỏ hiện trong danh sách được hỗ trợ.
Tháng
9.2011, khi từ Suối Giàng về, kế hoạch của chúng tôi là lập một ‘dự án “
nhỏ, để gần hai trăm học sinh nội trú dân nuôi của Suối Giàng được ăn
một hai miếng thịt mỗi bữa ăn. Mấy người chúng tôi định rủ nhau làm việc
đó (như nhiều lần đã làm), chứ không định vận động rộng rãi ra ngoài.
Nhưng chính những người không quen trên cộng đồng mạng qua những tâm
tình và thúc giục đã khiến mọi việc nhanh chóng đi theo hướng khác : Một
“Quỹ” ra đời với cái tên Cơm có thịt.
Chúng tôi đi
những chuyến đi lên Mù Căng Chải, qua Bát xát, rồi Mường Khương, Bắc
Hà, Simacai, Hoàng Xu Phì, Xín Mần,Điện Biên Phủ. Chúng tôi đã hứa một
lời với những người gửi tiền, rằng từng đồng trong số tiền đó đều được
gửi đến cho các em học sinh. Và về điều này, không thể có bất cứ một sự
đơn sai nào. Tất cả mọi đồng tiền ủng hộ đều được dành trọn vẹn cho các
em, không một chi phí nào về quản lý, vận hành. Không qua một nấc trung
gian nào, đến thẳng các trường. Nhưng hơn cả cam kết đó: Chúng tôi muốn
gửi đến đúng chỗ cần nhất, và sau khi gửi đến rồi, ở mỗi trường những
đồng tiền trên phải trọn vẹn thành cá, thịt cho các cháu.Vì muốn vậy,
chúng tôi phải đi nhiều, rà soát nhiều. Những chuyến đi ấy ngày càng
đông bạn bè tham gia hơn, nhưng ai cũng tự lo cho chuyến đi của mình,
không một xu nào từ tiền ủng hộ phải chi cho chuyện đó.Một năm học đã
trôi qua, và giờ đây, tôi có thể thay mặt bạn bè nói với tất cả những ai
ủng hộ một lời giản dị: Những đồng tiền các bạn gửi đến , chúng tôi đã
cố gắng đến hết sức mình để chúng được sử dụng hiệu quả nhất.
Từ những
đồng tiền ấy, các em học sinh Suối Giàng (tất nhiên, không chỉ các em
Suối Giàng), đã tăng cân đến mức thày cô giáo quá ngạc nhiên.
Từ những
đồng tiền ấy, các em bé Tiểu học Lao Chải không phải tự nấu ăn, rồi
chuyền tay nhau (những bàn tay đen nhẻm bụi khói củi than) chiếc thìa
chung xúc cơm từ nồi ăn mỗi bữa. Nay chúng có bếp, nhà ăn ấm cúng, chúng
quây quần bên bữa cơm chung có thịt, có rau.
Từ những
đồng tiền ấy, các bé Mẫu Giáo Dền Thàng không phải mang cập lồng đi học
nữa. Chúng ăn cơm bằng những bát mới, thìa mới, và các cô giáo trẻ hàng
ngày xúc vào bát chúng những miếng thịt, miếng cá – chưa nhiều nhặn như
ta muốn, nhưng có hàng ngày (mà trước kia với chúng miếng thịt chỉ là
điều hiếm hoi dịp lễ tết).
Từ những
đồng tiền ấy, nhiều bà mẹ ở Mường Nhà thôi không phải nén tủi hổ thả con
hàng sáng cách cổng trường Mẫu Giáo rất xa, để con tự lon ton chạy vào,
còn mẹ lẩn nhanh về, sợ cô bảo mẫu nhìn thấy, sẽ hỏi sao chưa đóng tiền
ăn cho con . Giờ đây, mẹ có thể bế cháu trao tận tay cô, trong lòng
không vương vấn nỗi khổ tâm ngày trước.
Tháng 9 năm
ngoái, khi từ Suối Giàng về Hà Nội, tôi nhớ chúng tôi dừng giữa đường ăn
cơm. Và đó có thể là bữa cơm lặng lẽ nhất, khi ai cũng thấy đắng trong
miệng. Nhưng từ khi chúng tôi đi đến các trường, mang áo ấm, mang ủng hộ
của mọi người đến cho học sinh, thì bữa cơm nào của chúng tôi cũng tràn
đầy niềm vui và tiếng cười, cho dẫu là khi ăn cùng các thày cô giáo
trong sương mù và cái rét ghê gớm của Y Tý, hay bát mỳ gói hiếm hoi đêm
xe hỏng ngủ lại ở Sàng Ma Sáo. Điều chúng tôi nhận được khi thay mặt mọi
người đem thịt và áo ấm đến cho các em, đơn giản là : Hạnh phúc.
Chẳng ai
muốn xa hạnh phúc mình đang có. Vì vậy, chúng ta hãy cùng nhau bước vào
năm học mới cùng những cô cậu vùng cao đã trở thành thân thiết lắm với
chúng ta. Và ta sẽ nói với nhau về những gì ta sẽ làm trong những tháng
tới đây ….
(còn tiếp)
Trần Đăng Tuấn
Thọ Vinh - Vấn nạn tham nhũng: đừng đổ lỗi cho thu nhập thấp
Tham nhũng mà được bao che thì rất nguy hiểm. Không thể quy kết rằng, do thu nhập thấp, đời sống khó khăn mà tham nhũng.
Báo chí vừa đưa tin các đại biểu Hội đồng Nhân dân (HĐND) thành phố Hà
Nội đã được trang bị máy tính bảng iPad 2. Và dự án công nghệ thông tin
hiện đại này cho các dân biểu thủ đô như thông tin trên tờ Tuổi trẻ, tốn
khoảng 6,04 tỉ đồng. Trước thắc mắc việc thay vì trang bị máy tính xách
tay bằng máy tính bảng iPad 2 cho các đại biểu, khi máy tính bảng là
thiết bị giải trí, hiệu quả công việc như soạn thảo văn bản không thể
bằng máy tính xách tay, một vị lãnh đạo HĐND thành phố cho rằng, iPad 2
vẫn “đáp ứng đầy đủ chức năng của máy tính và rất tiện lợi cho việc trao
đổi thông tin giữa đại biểu và Trung tâm Thông tin của HĐND”. Xin nhớ
rằng, đa số đại biểu HĐND là thủ trưởng các cơ quan, đơn vị và chắc rằng
đã có máy tính xách tay để làm việc. Phóng viên dự kỳ họp kể rằng, máy
tính bảng iPad 2 được cấp đúng hôm chất vấn UBND nên có vẻ như các đại
biểu bận nghiên cứu máy tính bảng nên ít chất vấn. Phải “học” cách dùng
iPad 2, với các đại biểu lớn tuổi chắc không dễ dàng, nhưng đây là chế
độ mà, nếu “cụ” không dùng được thì cho cháu mượn chơi games cũng tốt
chứ sao!? Nếu bây giờ cả 63 tỉnh đều “chịu chơi” trang bị iPad 2 cho các
dân biểu theo chế độ thì ngân sách sẽ gánh thêm bao nhiêu tiền, chắc sẽ
là 300 tỉ đồng.
Câu chuyện máy tính bảng iPad 2 cho dân biểu Hà Nội, nếu có gì đáng bàn
thì bất quá cũng chỉ là “chút chút” đầu tư công không đáng là bao. Tất
cả đã có trong chế độ quy định! Mà đã là chế độ thì miễn bàn nhé!
Không có thông tin nên không biết đầy đủ các chế độ lương, phụ cấp của
dân biểu Hà Nội chuyên trách và các khoản phụ cấp khi họp hành, làm
việc, đi lại của các đại biểu kiêm nhiệm để biết các dân biểu có đủ sống
hay không?
Còn nhớ mới đây, cựu Thứ trưởng Bộ Nội vụ Thang Văn Phúc đã tâm sự thật
lòng rằng, lương thứ trưởng cũng không đủ sống! Có người bật cười mà
rằng, hình như ở câu này in thiếu chữ. Câu nói của ông cựu Thứ trưởng
phải hiểu là với mức lương thứ trưởng, các quan chức ở ta cũng không thể
nào sống sung túc, sang trọng. Xin nhớ rằng, mức lương thứ trưởng chỉ
gấp 9-10 lần lương tối thiểu, nhưng các vị có phụ cấp chức vụ, có xe
công vụ (mà thực chất thì được sử dụng như xe riêng, lại không mất tiền
xăng, lương lái xe và chi phí cho xe), được mua nhà giá ưu đãi, chữa
bệnh không mất tiền và ốm đau nặng có thể được đi chữa ở nước ngoài… Cho
nên thu nhập thực tế của các vị là “khủng”, chứ không phải “còm”.
Trong cuộc chiến chống tham nhũng hiện nay, vấn đề lương bổng, thu nhập và tham nhũng lại được đặt ra. Trước hết, hiện tượng những công chức, viên chức cấp thấp ở các cơ quan công quyền, hưởng mức lương thấp không đủ sống nên phải tìm cách kiếm thêm thu nhập qua những phong bì “bồi dưỡng” của công dân, doanh nghiệp khi có công việc liên quan. Đây là dạng tham nhũng vặt nhưng quy ra thóc cũng đủ nâng cao mức sống. Tham nhũng vặt đã được mặc nhiên chấp nhận theo kiểu “sống chung với lũ” dù tác hại lương tâm cao hơn lương thực!
Ai đó cho rằng, nâng lương cho công chức, viên chức lên gấp 2-3 lần hiện nay thì sẽ chống được tham nhũng vặt là không tưởng. Một khi còn người muốn được việc cho mình nên chấp nhận chi phong bao thì chừng đó vẫn còn tham nhũng vặt. Hôm nay cấp thấp tham nhũng vặt, nay mai lên chức cao hơn sẽ tham nhũng nhiều hơn, bạo liệt hơn. Thực tế, trong thời gian qua đã có nhiều vụ án tham nhũng được đưa ra xét xử mà người lĩnh án tù, thậm chí án tử hình, đâu có mấy kẻ nghèo túng, thu nhập thấp! Ai dám bảo ông phó giám đốc sở, ông chủ tịch quận, ông giám đốc chi nhánh ngân hàng… ra tòa vì can tội tham nhũng do thu nhập thấp?
Các chuyên gia cho rằng, lòng tham của những con người đó là vô hạn. Họ đã giàu rồi nhưng lại luôn muốn được giàu thêm. Quyền lực tạo ra một khoản thu nhập cho người có nó nên không ít trường hợp phải chạy chọt để có chức, quyền và đã phải chi phí không ít. Đó là một khoản “đầu tư” và khi đã có chức, có quyền, người ta phải tìm cách thu hồi.
Như vậy, có thể thấy thu nhập thấp không phải là nguyên nhân chính của nạn tham nhũng. Nói như vậy không có nghĩa là không quan tâm gì đến thu nhập, đời sống của cán bộ, công chức. Bởi không thể hô hào một người cống hiến khi họ không có thu nhập để trang trải những nhu cầu ở mức trung bình của xã hội.
Tuy nhiên, điều cần hơn là phải có sự công khai, minh bạch trong quản lý và điều hành. Chẳng hạn, rất cần công khai, minh bạch về thu nhập của cán bộ, công chức. Vì sao một công chức bình thường, một cảnh sát giao thông với quân hàm cấp úy... mức lương rất khiêm tốn nhưng lại dễ dàng mua nhà lầu, xe hơi đắt tiền hoặc chu cấp cho con đi du học nước ngoài mỗi năm tới hàng trăm ngàn đôla Mỹ?
Theo Phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, với tinh thần nhìn thẳng vào sự thật có thể khẳng định rằng, công tác chống tham nhũng nói chung và việc thực hiện Nghị quyết Trung ương 3 nói riêng trong nhiệm kỳ qua chưa đạt mục tiêu “ngăn chặn, từng bước đẩy lùi tham nhũng, lãng phí” như đã đề ra. Tham nhũng, lãng phí vẫn còn nghiêm trọng với những biểu hiện tinh vi, phức tạp, gây bức xúc trong xã hội. Ngoài ra, việc xử lý trách nhiệm người đứng đầu khi để xảy ra tham nhũng chưa được thực hiện nghiêm. Nhiều cấp ủy, chính quyền còn nể nang, né tránh trong việc xử lý. Việc kê khai tài sản, thu nhập tuy đã thực hiện ở nhiều nơi nhưng vẫn còn hình thức, tác dụng phòng ngừa tham nhũng còn rất hạn chế, hiệu quả thấp.
Vào các dịp lễ, tết, người ta lợi dụng phong tục, tập quán tốt đẹp của dân tộc để biếu xén “trên mức tình cảm” vẫn diễn ra khá phổ biến. Hẳn vì vậy, nhiều Đảng bộ tỉnh, huyện đã có văn bản cấm biếu xén nhân dịp lễ, tết. Tuy nhiên, không có thông tin về xử lý các vi phạm quy định này. Một giám đốc doanh nghiệp kể rằng, ông chỉ chi “cò con” để chúc tết lãnh đạo địa phương có 3.000USD, thua xa các doanh nghiệp khác. Hãy nhẩm tính xem, nếu có vài chục doanh nghiệp chúc tết “cò con” thì một cái tết vị này thu được bao nhiêu “bổng”?
Tham nhũng khó chống còn bởi số vụ việc tham nhũng được phát hiện và xử lý qua công tác kiểm tra, thanh tra, kiểm toán còn ít. Trong 5 năm qua, nhiều địa phương không phát hiện được vụ án tham nhũng nào qua kiểm tra, thanh tra… Pháp luật chưa nghiêm và một số cán bộ lãnh đạo quản lý ở các cấp, các ngành, lãnh đạo ở Trung ương chưa nêu gương về đạo đức, lối sống. Nhiều cán bộ, đảng viên thiếu tu dưỡng, rèn luyện, giảm sút ý chí chiến đấu, quên đi trách nhiệm, bổn phận của mình.
Dư luận công dân cho rằng, hiện nay việc công khai minh bạch còn tù mù, đặc biệt là công khai các dự án thì làm sao nhân dân giám sát được. Có nơi, người tham nhũng thì được về hưu, còn người tố cáo thì bị trù dập. Tham nhũng mà được bao che thì rất nguy hiểm. Không thể quy kết rằng, do thu nhập thấp, đời sống khó khăn mà tham nhũng.
Thọ Vinh
Theo: Ptro Times
Đặng Hùng Võ - Công hữu đất đai và nguy cơ tham nhũng
Cơ chế tạo tham nhũng
Đất đai là một yếu tố đặc biệt, không do lao động của con người tạo ra,
có nguồn cung cố định và không bị hao hụt diện tích trong quá trình sử
dụng. Chế độ sở hữu phù hợp sẽ nâng cao hiệu quả sử dụng đất và tạo lập
được công bằng về quyền hưởng dụng đất đai.
Chế độ công hữu về đất đai ở nước ta hiện nay dưới dạng sở hữu toàn dân
đã bị biến đổi ở một số điểm (đã nêu trong phần trước: Công hữu đất đai
không hợp với thời quá độ) cho phù hợp với nhu cầu phát triển của kinh
tế thị trường. Mặc dù vậy, vẫn còn nhiều điểm nữa đang tạo nguy cơ lớn
về tham nhũng trong quản lý đất đai, đó chính là nguồn gốc làm mất động
lực và mất công bằng trong sử dụng đất.
Pháp luật hiện hành có quy định 3 cơ chế để nhà đầu tư có đất: một là
nhà đầu tư tự thỏa thuận với người đang sử dụng đất; hai là Nhà nước thu
hồi đất theo quy hoạch để chủ động quỹ đất cho nhu cầu phát triển; ba
là Nhà nước thu hồi đất theo dự án đầu tư của chủ đầu tư đã được chấp
thuận.
Pháp luật hiện hành cũng có 3 cơ chế để Nhà nước cung đất cho các dự án
đầu tư: một là đấu giá quyền sử dụng đất; hai là đấu thầu dự án có sử
dụng đất; ba là giao đất, cho thuê đất trực tiếp cho nhà đầu tư đã được
chỉ định.
Cơ chế thì phong phú như vậy nhưng trên thực tế thì chủ yếu vẫn chỉ áp
dụng một cơ chế Nhà nước quyết định thu hồi đất của người đang sử dụng
để giao hoặc cho thuê trực tiếp cho nhà đầu tư đã được chỉ định, với giá
đất để tính bồi thường và giá đất để nhà đầu tư phải trả cho Nhà nước
đều do cơ quan có thẩm quyền giao đất tự quyết định, với tình trạng
thiếu công khai, minh bạch về thông tin trong toàn bộ quá trình thực
hiện.
Chắc chắn rằng cơ chế như vậy luôn tạo nên nguy cơ tham nhũng rất cao.
Tham nhũng chỉ không xảy ra khi người có quyền không muốn tham nhũng.
Đó là tham nhũng về địa tô tạo thành khi cơ quan hành chính quyết định
lấy đất do người này đang sử dụng để giao cho người khác sử dụng mà gắn
với việc thay đổi mục đích sử dụng đất, gắn với quyết định về giá đất.
Trên thực tế, đây không chỉ còn là nguy cơ mà đã biến thành tham nhũng
thực. Nhiều khảo sát quốc tế và trong nước đã chỉ ra tham nhũng trong
quản lý đất đai ở nước ta đang đứng ở nhóm cao nhất. Hình thái tham
nhũng này là hệ quả tất yếu của chế độ công hữu về đất đai được đặt
trong một xã hội chưa đạt được điều kiện của xã hội xã hội chủ nghĩa. Đó
chính là nguyên nhân làm cho quy hoạch không phù hợp, sử dụng đất không
hiệu quả, hưởng dụng đất không công bằng, phát triển thiếu bền vững.
Việc cần làm ngay
Chế độ sở hữu đất đai cũng có đặc trưng riêng, gắn với đặc trưng của đất
đai. Không có chế độ tư hữu hoàn toàn về đất đai và cũng không có chế
độ công hữu hoàn toàn về đất đai.
Tư nhân có đất cũng không thể có toàn quyền định đoạt đối với đất đai vì
đất đai có liên quan mật thiết với toàn bộ cộng đồng. Cả cộng đồng có
đất cũng không thể cùng sử dụng chung mà vẫn phải giao cho từng thành tố
của cộng đồng sử dụng. Chúng ta đừng lo ngại rằng hôm nay không thực
hiện được công hữu về đất đai thì ngày mai khó có thể thực hiện được khi
tư hữu về đất đai đã được xác lập.
Trong giai đoạn quá độ lên chủ nghĩa xã hội, tính tư hữu trong mỗi con
người từ cán bộ tới dân thường còn rất mạnh, khoảng cách lên xã hội chủ
nghĩa càng gần thì tính tư hữu của con người sẽ giảm và nhường chỗ cho
tính công hữu.
Đối với đất đai cũng như vậy, hôm nay tư hữu có thể còn nhiều nhưng càng gần xã hội chủ nghĩa thì tư hữu sẽ giảm đi.
Như vậy, việc công nhận sở hữu đất đai thuộc nhiều thành phần kinh tế
theo quy định của pháp luật là việc cần làm ngay. Đây là việc tạo được
động lực cho đầu tư, giảm tham nhũng trong quản lý đất đai, tăng hiệu
quả sử dụng đất và tạo điều kiện tốt cho hội nhập kinh tế quốc tế.
Trong quá trình ĐỔI MỚI, chúng ta đã quyết định thay thế kinh tế hợp tác
xã nông nghiệp bằng kinh tế hộ gia đình, thay thế cơ chế kinh tế bao
cấp bằng cơ chế kinh tế thị trường, và cả hai lần thay đổi này đều tạo
nên những bước ngoặt cho phát triển. Một quyết định thay đổi thứ ba rất
cần thiết lúc này là thay một chế độ sở hữu toàn dân về đất đai bằng chế
độ đa sở hữu về đất đai theo quy định của pháp luật. Sự thay đổi này
cũng sẽ mang lại bước ngoặt mới trong phát triển.
GS. TSKH Đặng Hùng Võ
Nguồn: TVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét