Thời
Đặng Tiểu Bình, lập trường của Trung Quốc về Biển Đông là “gác tranh
chấp, cùng khai thác”. Khi làm Thủ tướng, tới thăm Đông Nam Á, Chu Dung
Cơ cũng đưa ra lập trường tương tự. Năm 2002, Trung Quốc và các nước
ASEAN ký “Tuyên bố về ứng xử của các bên ở Biển Đông” (DOC), cam kết
“giải quyết tranh chấp Biển Đông thông qua đàm phán hữu nghị bằng phương
thức hòa bình”.
Tuy
nhiên, lập trường của Trung Quốc không ngừng thay đổi. Mấy năm gần đây,
Trung Quốc bắt đầu từ chối đàm phán đa phương, chuyển sang theo đuổi
đàm phán song phương. Các nước bỗng chốc trở nên cảnh giác với Trung
Quốc. Tháng 3/2010, Trung Quốc đột nhiên cao giọng tuyên bố chủ quyền
Biển Đông lên quan tới “lợi ích cốt lõi” của mình. Dư luận các nước bùng
lên. Sở dĩ Trung Quốc lớn tiếng là vì nước này tự kiêu với việc quốc
lực được tăng cường, quân lực được mở rộng, muốn cho thế giới thấy “cơ
bắp” của mình.
Ngay
sau đó, trong Hội nghị Thượng đỉnh ASEAN tổ chức vào tháng 7/2010, các
nước ASEAN đã rầm rầm chất vấn, phê bình và chỉ trích chính sách Biển
Đông của Trung Quốc. Các nước dự hội nghị như Ấn Độ, Liên minh châu Âu
(EU) và Ấn Độ đều ủng hộ lập trường của ASEAN, Trung Quốc rơi vào tình
trạng bị cô lập chưa từng có, tự ví là “đã bị vây đánh”. Xem ra nỗ lực
10 năm ngoại giao châu Á của Trung Quốc đã bị hủy trong một ngày. Trung
Quốc lập tức thay đổi giọng điệu, vứt bỏ cách nói “lợi ích cốt lõi”
(liên quan tới chủ quyền Biển Đông), trở lại với cách biểu đạt lập
trường mơ hồ.
Tạm
thời chưa nói tới sự đúng sai của các bên trong tranh chấp Biển Đông,
câu hỏi đặt ra là liệu việc Trung Quốc vẽ đường phạm vi chủ quyền Biển
Đông (đường chữ U) tới “cửa nhà” của các nước như Việt Nam, Philíppin,
Malaixia và Brunây có hợp tới tình hình khách quan hay không? Đối chiếu
với các quy định bằng văn bản rõ ràng liên quan tới việc “các nước có
vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý” trong Công ước Liên hợp quốc về Luật
Biển mà Trung Quốc ký từ năm 1982, Trung Quốc càng khó có thể bào chữa
cho kiểu hoạch định này của mình. Trên thực tế, từ việc tự vạch (đường
chữ U) cho tới cách nói về “lợi ích cốt lõi” đều là chuyện “mua dây buộc
mình” của Trung Quốc.
Chẳng
trách tại hội thảo Vấn đề An ninh ở Biển Đông tổ chức ở Oasinhtơn gần
đây, trong khi học giả Việt Nam giành được sự đồng tình của những người
dự hội nghị vì đã làm sáng tỏ lập trường chủ quyền của Việt Nam một cách
lôgíc và hùng biện trên cơ sở lập luận chứng cứ đầy đủ, học giả Trung
Quốc khiến những người dự hội nghị cảm thấy “quá khiên cưỡng”, gây ấn
tượng “không trung thực” bởi phát biểu vá víu, mơ hồ. Đuối lý, học giả
Trung Quốc sau đó chỉ còn cách đánh bài đổ thừa cho là “chuẩn bị chưa
đầy đủ”.
Theo Khai Phóng (Hồng Công)
Mỹ Anh (gt)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét