Tổng thống Nguyễn Tấn Dũng? (Phần 2)
Sự
tồn tại của Nguyễn Tấn Dũng như thể đang giữa ngã ba đường, khi cả hai
ngả đường rẽ về Trung Quốc và Mỹ đều đã bị án ngữ bởi những vật cản tăng
tiến theo cấp số nhân.
Gió đang xoay chiềuMùa hè oi bức cùng hơi thở nóng
hổi của đợt chỉnh đốn đảng vào tháng 7/2012 đang phả vào gáy của các
quan chức cao cấp. Gần một năm rưỡi sau Đại hội Đảng lần thứ 11 hồi đầu
năm 2011, Thủ đô Hà Nội lại một lần nữa được sưởi ấm với những biến động
tin đồn xuất hiện ngày càng dày đặc.
Một trong những tin hành lang gây
chú ý nhất có lẽ là khả năng có thể phải ra đi của Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng vào thời điểm giữa nhiệm kỳ, tức đầu năm 2013.
Tin đồn trên đã hiện hình cùng
với một sự kiện nho nhỏ: Tô Linh Hương – ái nữ 24 tuổi của Trưởng Ban tổ
chức Trung ương Đảng Tô Huy Rứa – đã từ nhiệm chức vụ Chủ tịch và thành
viên Hội đồng quản trị Công ty cổ phần đầu tư xây dựng Vinaconex chỉ
sau hai tháng chấp nhiệm. Sự kiện này xảy ra vào những ngày cuối tháng
6/2012, tức chỉ còn chưa đầy một tháng trước khi đợt chỉnh đốn đảng được
tiến hành.
Nhưng khác với loại tin đồn hành
lang vào thời gian trước Đại hội Đảng lần thứ 11, lần này cái ghế thủ
tướng của Nguyễn Tấn Dũng có vẻ bị thách thức nghiêm trọng bất thường.
Cần nhớ lại rằng chỉ mới vào thời điểm cuối năm 2011, đầu năm 2012, đây
vẫn là một địa chỉ mà người khác không thể lai vãng tới.
Như một quy luật, xu hướng chuyển
biến nhân sự hầu như được tiếp nối ngay sau những biến động tiêu cực về
kinh tế và tài chính. Vào lần này, khác hẳn với thời kỳ năm 2009 là lúc
Chính phủ và Ngân hàng Nhà nước còn có thể kiểm soát được huyết quản
của cơ thể kinh tế và còn tích lũy được một gói kích cầu 8 tỷ USD nhằm
phục hồi các thị trường đầu cơ như chứng khoán và bất động sản, năm 2012
lại là hệ quả tất yếu của thời kỳ 2011 trượt dốc và đổ vỡ về hình ảnh
doanh nghiệp.
Vào quý 1/2011 vừa qua, tại Hà
Nội đã không hiếm lời bàn tán về khả năng Chính phủ phải cho in thêm
tiền, thậm chí một phương án về đổi tiền cũng được đặt ra. Một phần ba
số doanh nghiệp lâm vào tình thế phá sản, nhưng số còn lại vẫn hầu như
không thể nào tiếp cận được “nguồn vốn vay giá rẻ” từ các ngân hàng. Tất
cả những nghịch lý như thế đã khiến cho bộ máy được gọi là “tân chính
phủ” – thành lập từ tháng 8/2011, trở nên chông chênh hơn bao giờ hết
trước áp lực dư luận xã hội và sức ép chính trị từ những phe phái khác
ngay trong Bộ Chính trị.
Hầu như khắp nơi trên đất nước,
người ta xoáy vào một thực trạng và dằn vặt hơn là xu thế chuyên quyền
của người đứng đầu Chính phủ. Điều đáng nói là trong suốt một thời gian
dài, đặc biệt từ đầu năm 2011 đến nay, tính độc đoán của Nguyễn Tấn Dũng
đã gần như chỉ phục vụ cho một nhóm lợi ích có vai trò độc tôn: ngân
hàng.
Blog QLB
Không phải ngẫu nhiên mà vào đầu
tháng 6/2012, cùng với làn sóng tin đồn về thay đổi nhân sự có thể diễn
ra ở Hà Nội, một blog mới và hết sức ấn tượng cũng xuất hiện: QLB.
Ngay từ “số ra” đầu tiên của blog này, người được đã nhận ra một nét
khác biệt rất lớn so với nhiều blog khác. Đó là lần đầu tiên kể từ khi
hiện diện tờ báo chui Người Sài Gòn vào năm 1998, rất nhiều tin tức nội
bộ trong đảng và chính quyền đã được công bố bởi QLB. Trong đó,
vai trò và những ảnh hưởng của thủ tướng gần như được gắn liền với hoạt
động của những nhân vật được coi là cận kề như Nguyễn Văn Hưởng –
nguyên Thứ trưởng Bộ Công an, phụ trách về an ninh; Bầu Kiên, tức Nguyễn
Đức Kiên, một nhân vật đã không còn giữ vẻ thầm lặng trong những lời dị
nghị của giới đầu tư và tài chính Hà Nội, người đã mau chóng biến thành
một “bố già” trên gương mặt đương đại quốc gia. Gắn bó đầy hữu cơ với
Bầu Kiên lại là Nguyễn Văn Bình – Thống đốc Ngân hàng Nhà nước, người
từng có thời là trợ lý đắc lực cho Nguyễn Tấn Dũng, giờ đây đang phủ
sóng toàn bộ khu vực tín dụng quốc gia và siết chặt yết hầu tài chính
đất nước…
Dường như cỗ xe cải cách nhân sự
đang chuyển động gấp rút hơn. Những phân tích và quan trọng hơn cả là
những bằng chứng chi tiết đáng ngạc nhiên được trưng ra bởi blog QLB về chiến dịch thao túng thanh khoản và và thâu tóm ngân hàng –
diễn ra từ giữa năm 2011 đến nay, đã trở nên một mắt xích sống động nếu
liên hệ với những động thái chính trị ở Hà Nội.
Câu hỏi cần đặt ra là những thông
tin có tính đa diện của QLB hay dư luận râm ran ở Thủ đô liệu
có phản ánh trung thực đời sống chính khách và hoạt động tài phiệt ở
Việt Nam đương đại?
Một thực tế giản đơn mà hầu hết
các giới chính yếu ở đất nước này đều nhận ra là cho dù những dị nghị
của dư luận và blog QLB có bị coi là đồn thổi, vai trò cá nhân
của Nguyễn Tấn Dũng cũng đã in quá đậm dấu ấn về hành vi dung túng cho
các nhóm lợi ích bao cấp và ngân hàng. Bởi cho đến giờ, trong khi đang
hiện diện những hậu quả ghê gớm không thể phủ nhận về tình hình đình đốn
của nền kinh tế, lượng doanh nghiệp phá sản và kéo theo tỷ lệ thất
nghiệp có thể không thua kém gì con số 25% của Tây Ban Nha, tình cảnh
phân hóa về thu nhập giàu nghèo giữa 5% có thu nhập cao nhất với 5% thu
nhập thấp nhất có thể đã lên đến 60-70 lần như hiện trạng nóng bỏng ở
Trung Quốc.., nhóm tài phiệt ngân hàng vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt
chiến dịch thôn tính đối thủ của họ.
Cũng cho đến giờ, đã có thể định
hình một phát hiện có thể xem là khủng khiếp: để tiến hành và đạt kết
quả thâu tóm nhau lẫn thâu tóm doanh nghiệp nằm trong tầm ngắm của mình,
nhóm tài phiệt ngân hàng, với sự hỗ trợ trực tiếp từ Ngân hàng Nhà
nước, đã chấp nhận biến nền kinh tế, doanh nghiệp và người lao động
thành con tin của nó. Từ đầu năm 2011, bằng vào sự “vận dụng linh hoạt
và uyển chuyển” Nghị quyết 11 về thắt chặt chi tiêu công và tín dụng,
tiền mặt lưu thông trên hệ thống thị trường 2 (liên ngân hàng) đã được
Ngân hàng Nhà nước rút mạnh về. Thiếu trầm trọng tiền mặt, thị trường 2
nhanh chóng rơi vào túng quẫn và vô hình trung đẩy lãi suất cho vay giữa
các ngân hàng lên trên 20%, thậm chí có thời điểm gần 30%. Tương ứng,
thị trường 1 (dân cư và doanh nghiệp) cũng lâm vào tình trạng khốn quẫn
khi không được cung ứng đủ tiền để bù đắp cho hoạt động sản xuất và kinh
doanh.
Tình hình trầm kha như thế kéo
dài cho đến tận cuối quý 1/2012, vào lúc mà nền kinh tế đã kiệt quệ,
nhưng lại hoàn toàn tương phản với hình ảnh những ngân hàng như
Eximbank, Vietcombank, kể cả một ngân hàng nhỏ như Phương Nam và lẽ dĩ
nhiên không thể thiếu ngân hàng Bản Việt của con gái Nguyễn Tấn Dũng, đã
gia tăng đáng kể bản đồ bành trướng ngoài lãnh địa của chúng.
Ngã rẽ nào?
Hoạt động thâu tóm của giới tài
phiệt ở Việt Nam không chỉ nhằm mục đích kinh doanh và phát triển ảnh
hưởng – như một hoạt động thường xuyên của thế giới tư bản tài chính.
Chủ đề xã hội học cần bàn là thâu tóm đã trở thành một cái mốt của những
kẻ lắm tiền nhưng vẫn cần nhiều tiền hơn, đồng thời chuyển hóa tiền
thành một thứ quyền lực cụ thể. Trong lịch sử cách đây không quá lâu,
người đời đã kết luận được nhiều bài học tiền – quyền như thế từ các tập
đoàn mafia ở nước Nga hậu Liên Xô – cái nôi sản sinh ra tầng lớp mafia
người Việt đầu tiên.
Rất có thể, chính sách lấn sân
không chỉ về tài chính mà cả sang lãnh địa chính trị của Nguyễn Tấn Dũng
và nhóm tài phiệt ngân hàng đã trở nên chủ quan và hãnh tiến đến mức
khiến cho chính ông và những tập đoàn của ông phải nhận lấy quá nhiều
phản ứng quyết liệt như ngày hôm nay. Lần đầu tiên kể từ lúc tại vị thủ
tướng, sân sau của Nguyễn Tấn Dũng đang trở thành nơi hỗn chiến giữa các
niềm đam mê. Khác hẳn với nửa cuối năm ngoái, giờ đây vị trí của Thủ
tướng trong Bộ Chính trị gần như là một sự tách rời giữa chính quyền với
đảng.
Không có sự đồng nhất, cũng không
còn được đồng thuận bởi phần lớn nhân vật trong Bộ Chính trị, Nguyễn
Tấn Dũng dường như đang tự cô lập mình. Ở một chiều kích ngược lại, sự
xích lại gần nhau của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và Chủ tịch nước
Trương Tấn Sang cũng đã kéo theo một số nhân vật khác – vốn trước đây
theo quan điểm “chiết trung”.
Hãy trở lại với QLB. Dù
chỉ là một trong vô số blog và còn sinh sau đẻ muộn, nhưng rất có thể
đây chính là một tín hiệu chính trị. Cả việc từ nhiệm của người con gái
của ủy viên Bộ Chính trị Tô Huy Rứa hay việc điều chuyển con trai của
nguyên Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh cũng thế – cũng có thể coi là những tín
hiệu bất thường cho đợt chỉnh đốn đảng mà xu thế gần như tất yếu là tái
sắp xếp về nhân sự. Những sự việc này lại diễn ra chỉ sau ít ngày nổi
lên scandal Dương Chí Dũng, người đã được Thủ tướng ký quyết định bổ
nhiệm và Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải Đinh La Thăng – một người thân
tín của Thủ tướng – bao che, khi Dũng bỏ trốn trước sự bất lực của toàn
bộ ngành công an Việt Nam…
Điểm trùng hợp là cũng đã diễn ra
một cuộc “chạy trốn” của Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Nguyễn Văn Bình
tại phiên họp thứ ba Quốc hội khóa XIII vào tháng 6/2012. Trong khi
tuyệt đại đa số đại biểu quốc hội nhất trí cao về Luật Biển với chủ
quyền về quần đảo Hoàng Sa – một ý tưởng không in đậm dấu ấn đề xuất của
cá nhân Thủ tướng, thì Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng đã “thu xếp”
để Nguyễn Văn Bình không phải trả lời bất cứ một câu hỏi chất vấn trực
tiếp nào về những khuất tất trong hệ thống ngân hàng.
Sự xuất hiện của Nguyễn Tấn Dũng
cũng có vẻ thưa thớt hơn. Tiếng nói của ông, một thời có sức nặng trong
Bộ Chính trị, giờ đây lại trở nên xao xuyến hơn bởi thói quen nói vo.
Dường như sự tương phản trong một
nhân vật – có thể được coi là có ngoại hình “chính khách” nhất trong Bộ
Chính trị Việt Nam – với tật nói vo thiếu tư duy đang biểu hiện rõ hơn.
Nếu ai đó dị đoan đôi chút vào
mối liên hệ giữa sự thay đổi của giọng với số phận của con người, thì
hàng loạt hệ lụy có thể xảy đến với Nguyễn Tấn Dũng và các cộng sự của
ông trong những tháng tới. Hàng loạt nước cờ gai góc mà ông đang phải
buốt đầu tính toán, trước khi nghĩ đến vai trò tổng thống đất nước của
mình trong tương lai. Chẳng hạn là sự an toàn theo đúng nghĩa đen đối
với Nguyễn Thanh Phượng – con gái ông ở Ngân hàng Bản Việt; cũng như
thân phận của Nguyễn Thanh Nghị – con trai của ông ở Bộ Xây dựng – làm
sao có thể thoát được câu chuyện “hồi tố” như số phận con trai Nông Đức
Mạnh; hoặc khả năng tồn tại mà không bị lật đổ hay bị tiêu diệt của nhóm
tài phiệt ngân hàng, trong khi vẫn phải tiếp tục duy trì mục tiêu thâu
tóm và bành trướng, đồng thời ngay trước mắt phải giải phóng khối hàng
tồn kho khổng lồ về vốn và bất động sản…
Nhưng quan yếu hơn cả là vấn đề
của bản thân Nguyễn Tấn Dũng. Nói một cách bóng gió, sự tồn tại của ông
như thể đang giữa ngã ba đường, khi cả hai ngả đường rẽ về Trung Quốc và
Mỹ đều đã bị án ngữ bởi những vật cản tăng tiến theo cấp số nhân.
Chẳng lẽ người từng xưng là “công bộc” chỉ còn cách quay trở về với nhân dân?
Thường Sơn
Theo Dân làm báo Blog
Nói về dân chủ và quyền con người
Phạm Quỳnh Hương
Viết từ Hà Nội
Viết từ Hà Nội
Nông dân phản đối thu hồi đất thể hiện việc thực hành dân chủ =>
Có nhiều người nói đến đảng phái, hệ thống chính trị, hay
luật pháp. Lại có nhiều người nói đến tự do ngôn luận, báo chí, kể cả
internet, và blogger.
Nhưng có lẽ chúng ta đã bỏ qua nhiều cái. Những điều nhỏ nhặt trong
đời sống của chúng ta: cảnh sát giao thông thu mãi lộ, bác sĩ thu phong
bì, giáo viên ép học thêm, nông dân mất đất, công nhân đòi quyền lợi,
người dân trong các khu đô thị đấu tranh vì các thứ lệ phí. Nhiều, nhiều
lắm!
Chuyện chân tay miệng, và những bệnh dịch khác. Chuyện dịch lợn tai
xanh, lưu hành thịt thối trên thị trường, và những hoa quả thực phẩm
không an toàn. Chuyện vàng miếng SJC và phi SJC. Chuyện tái cơ cấu ngân
hàng. Chuyện các tập đoàn nhà nước thua lỗ (Vinashin, Vinalines) và
không thua lỗ (điện, xăng dầu…)
Nhưng kể ra thế để làm gì? Nó có liên quan gì đến dân chủ và quyền
con người của chúng ta? Nó liên quan gì đến đảng phái, chính trị?
Quyền của dân
Nếu suy nghĩ kỹ lại, chúng ta thấy là hình như chúng ta có một vài
quyền liên quan đến những thứ xảy ra hàng ngày xung quanh chúng ta.
Những chuyện phong bì ở khắp mọi nơi từ bệnh viện, trường học, đến
giao thông, cơ quan công quyền hành chính… thì có liên quan gì đến quyền
của chúng ta không? Chắc là có, đúng không? Xưa nay chúng ta quen với
việc rằng người dân không có quyền gì, chỉ những người kia – cảnh sát
giao thông, bác sĩ, giáo viên, cán bộ chính quyền – mới là người có
quyền.
Nếu bây giờ, chính những người dân bình thường, bằng hành động cụ
thể, tự mình dành lấy cái quyền của mình. Người dân có quyền được hưởng
những thứ dịch vụ mà không cần phải có phong bì. Đó là quyền của dân. Đó
chính là dân chủ. Một hành động nhỏ thôi, nhưng từng ngày, dân chủ sẽ
đến trong chính đời sống của chúng ta.
Những người nông dân mất đất, những người công nhân đình công, những
người dân ở khu đô thị biểu tình,… đòi lấy cái quyền của họ. Cái mà họ
dành được không chỉ là mảnh ruộng, là đồng lương, là phí vệ sinh…
Mà hơn thế, những người dân bình thường đó biết về quyền của mình.
Trước đây họ không biết rằng họ có quyền. Trước đây trong cơ chế xin
cho, người dân được cho cái gì thì đã lấy làm mừng rồi. Giờ đây họ biết
đó là quyền của họ, và họ tự đòi lấy quyền của mình. Họ biết cách làm
thế nào để đòi được quyền của mình, biết cách giữ được quyền của mình.
Tất cả những điều đó có nghĩa là một nền dân chủ đang hình thành
trong xã hội Việt Nam. Quyền con người đang dần dần được thực thi. Như
vậy chính những con người bình thường đang tự mình xây dựng nền dân chủ.
Hiện nay nông dân ở nhiều nơi đang lên tiếng giữ đất của họ. Những
người nông dân mất đất đã đòi được quốc hội, chính phủ phải đứng ra giải
quyết cho họ. Họ đã đòi được quyền của họ.
Người dân quan tâm an toàn thực phẩm hơn chuyện đảng phái?====>>>
Hiện nay những người dân ở các khu đô thị mới đang đấu tranh chống
lại việc thu phí bất hợp lý. Những người dân ở khu đô thị đã đứng ra lập
hợp tác xã, lập ban quản trị. Họ đòi lại phần diện tích tầng 1, và tự
điều hành các dịch vụ trong tòa nhà, nhằm giảm các chi phí. Họ đã đòi
được quyền của họ. Giờ đây, hợp tác xã của họ đã đi cung cấp dịch vụ cho
những tòa nhà cao tầng khác. Phổ biến kinh nghiệm của họ, tuyên truyền
về quyền của người dân.
Hiện nay những người dân ở xung quanh các hồ trong thành phố đang đòi
giữ lại hồ. Những người dân ở những phường có hồ nước đã đòi lại được
phần hồ đang đe dọa bị san lấp. Họ đã chặn đứng được những âm mưu của
các nhóm lợi ích hòng chiếm đất công. Họ đã tự quản được vùng đường ven
hồ, vùng sân chơi ven hồ. Họ kiến nghị thực hiện đúng quy hoạch. Họ đã
thực hiện được quyền của người dân trong quy hoạch không gian ở, và
không gian công cộng.
Rồi những chuyện thực phẩm không an toàn trôi nổi trên thị trường,
rồi dịch bệnh xảy ra ở đây đó, … Trước đây, những chuyện như thế là
chuyện của các cơ quan quản lý, người dân không có cách gì để biết thông
tin, không có tư cách gì để có ý kiến. Nay thì người dân đã biết đến
quyền được biết thông tin, quyền có ý kiến. Các cơ quan chức năng cần
công khai thông tin. Hơn thế, người dân có trách nhiệm giám sát, và phát
hiện các vụ việc.
Xã hội dân sự
Người dân không chỉ đòi quyền của họ – cái quyền được pháp luật quy
định, mà họ còn thực thi những quyền đó. Trước đây, tất tất mọi điều đều
“có Đảng, nhà nước lo”. Người dân chỉ sống một cách thụ động, bảo gì
nghe nấy, cho gì thì hưởng nấy, không kêu ca, phàn nàn. Nhưng ngày nay,
rất nhiều hoạt động do người dân, cộng đồng chủ động tham gia.
Không phải cái gì chính quyền cũng lo, cũng quản được hết. Những gì
người dân, cộng đồng có thể làm tốt được thì người dân được quyền làm.
Đây chính là cái mà gọi theo tiếng Tây là xã hội dân sự. Hoặc gọi nôm
na là cộng đồng tham gia. Hay gọi theo cách Việt Nam hóa là nhà nước và
nhân dân cùng làm. Những hoạt động có sự tham gia của người dân là tăng
thêm tính chủ động, tăng thêm sự giám sát của nhân dân.
Và điều quan trọng là người dân hiểu hơn về quyền của mình. Người dân
có trách nhiệm hơn với đời sống của cộng đồng. Khi có trách nhiệm hơn
với cộng đồng, người ta sẽ bớt vô cảm – điều vẫn thường xảy ra trong xã
hội chúng ta. Có thể nói, tăng cường xã hội dân sự sẽ giúp đẩy lùi sự vô
cảm trong xã hội Việt Nam.
Đến chuyện thuộc tầm vĩ mô như chuyện quản lý vàng, tái cơ cấu nền
kinh tế, … cũng liên quan đến dân chủ và nhân quyền. bởi vì xét về thực
chất, tất cả những hoạt động đó làm ảnh hưởng đến đời sống người dân vì
nó đều sử dụng tiền ngân sách, tiền thuế của dân, và nó ảnh hưởng đến sự
phát triển kinh tế đất nước.
Trước đây, các quan chức chỉ quyết định những chuyện đó mà không hề
biết đến phản ứng của người dân ra sao. Họ toàn quyền sử dụng tiền thuế
của dân mà không hề phải “thế chấp” gì cả.
Tái cơ cấu kinh tế ảnh hưởng đến đời sống người dân=====>>>
Trong khi đó, các vị lãnh đạo ở các nước Tư bản giẫy chết đều phải
đặt cược sinh mạng chính trị của mình vào mỗi quyết định hệ trọng. Nếu
có vấn đề gì xảy ra, họ sẽ phải xin lỗi quốc dân, rồi nhẹ thì tự từ
chức, nặng thì ra tòa.
Tiền thuế của dân là chuyện hệ trọng chứ không phải chuyện đùa như ở
ta. Điều đó có nghĩa là dân ở Tây họ có tiếng nói với tiền thuế của họ.
Vì vậy, cho dù hiện nay, dân ta chưa có quyền đối với chính đồng tiền
thuế do mình đóng, thì chí ít, dân cũng có thể bằng cách này cách khác
tỏ được thái độ của mình, qua báo chí, qua đại biểu quốc hội. Con đường
còn dài, và dân ta vẫn còn đang bước tiếp.
Chúng ta nói đến đa đảng làm gì? Nếu không có dân chủ thì lại thành độc quyền, độc tài.
Chúng ta nói đến hệ thống chính trị làm gì? Nếu không có nhân quyền thì lại thành hệ thống lợi ích nhóm, bóc lột nhân dân.
Chúng ta nói đến luật pháp làm gì? Nếu không có dân quyền thì lại thành những vụ án oan sai.
Nói tất cả những điều này có nghĩa là đa đảng, hệ thống chính trị, và
luật pháp là mục tiêu, nhưng điều bản chất ở đây là dân chủ, nhân
quyền. Nếu không có dân chủ, nhân quyền thì những mục đích tốt đẹp kia
chỉ là những cái lá nho che đậy một bản chất độc tài, tàn bạo.
Dân chủ, và nhân quyền là điều kiện cần cho những mục đích tốt đẹp về
đảng phái, chính trị, luật pháp. Dân chủ, nhân quyền sẽ đi song hành
cùng với việc xây dựng hệ thống chính trị, luật pháp.
“Chúng ta nói đến đa đảng làm gì. Nếu không có dân chủ thì lại thành độc quyền, độc tài. Chúng ta nói đến hệ thống chính trị làm gì. Nếu không có nhân quyền thì lại thành hệ thống lợi ích nhóm, bóc lột nhân dân.”
Có lẽ dân chủ, nhân quyền là điều kiện cần, còn hệ thống chính trị và
luật pháp là điều kiện đủ cho một đất nước văn minh, và phát triển.
Cái mà những người dân bình thường chúng ta có thể làm được có lẽ là
trên mảng dân chủ, nhân quyền. Còn mảng hệ thống chính trị và hệ thống
luật pháp thì có lẽ cần có những chuyên gia, những nhà hoạt động lão
luyện.
Với người dân bình thường, những chuyện liên quan đến cuộc sống hàng
ngày như y tế, giáo dục, hành chính công … thì mỗi người đều có thể làm
được, và chia sẻ giữa những người cùng quan tâm sẽ giúp chúng ta có thể
thực hiện được một cách tốt hơn.
Bằng chứng là những người nông dân, những người dân bình thường vẫn
hiện đang thực hiện quyền của họ. Và chính họ đang xây dựng nên nền dân
chủ cho tương lai.
Đến đây một câu hỏi đặt ra là làm thế nào, và bằng cách gì người dân có thể thực thi những quyền của họ?
Câu hỏi này là dành cho những nhà hoạt động xã hội, và những nhà trí thức. Đến đây vai trò của trí thức xuất hiện.
Ai dám bỏ công sức, dám vượt qua trở ngại, dám dấn thân để tham gia
vào việc trả lời những câu hỏi này của xã hội, người đó là trí thức. Bất
kể người đó có bằng cấp, học hàm, học vị ra sao.
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, hiệ́n đang sống ở Hà Nội.
BBCCHÂN DUNG KẺ CẦM ĐẦU NHÓM THÂU TÓM DOANH NGHIỆP VÀ TÀI SẢN
Qlb - Có lẽ thương trường
trước đây ít người nghe đến cái tên Hồ Hùng Anh, song giới 'Soai Nga'
thì biết rất rõ. Đây là một 'SOÁI' đi lên được nhờ thương vụ ăn cướp đầu
tiên chính là ngân hàng Techcombank của bà Nguyễn Thị Nga biệt danh Nga
'sân golf' - Bây giờ là chủ của Ngân hàng SEA Bank. Chính đây mới là
người phụ nữ tài năng đưa Techcombank từ cõi chết do dính vào mua bán vũ
khí, bảo lãnh giả các đấu thầu thiết bị nhà máy điện...trở thành một
ngân hàng thực sự. Khi Techcombank có được vị thế và các nhà đầu tư nước
ngoài nhòm ngó thì 'Soái Anh'và 'Soái Quang' tìm cách cướp của bà Nga
... Bà Nga tuy không phải loại tay vừa nhưng cũng đành phải chào thua và
dâng cái ngân hàng Techcombank cho hai soái Hồ Hùng Anh và Nguyễn Đăng
Quang. Với bản năng của một kẻ làm giàu chuyên bằng cách đi ăn cướp, các
Soái Nga này gắn bó chặt chẽ với Nguyễn Thanh Phượng và thống đốc
Nguyễn Văn Bình. Trong đợt thâu tóm vừa qua, nhóm Anh - Quang và Phượng
là nhóm chuyên thâu tóm tài sản và Doanh nghiệp, khác với nhóm của Bố
già Kiên chuyên thâu tóm ngân hàng. Vụ thôn tính ngoạn mục nhất của
nhóm này được đánh dấu bằng mỏ Niken núi pháo, kế tiếp đến là Công ty
Thuỷ sản Bình An, Toà tháp đôi của Vượng VICOM cũng không thoát khỏi sự
thôn tính của nhóm này....
Mời mọi người xem thêm thông tin do báo trong nước công bố:
Ông Hồ Hùng Anh - người giàu thứ 9 trên sàn chứng khoán - hiện nắm giữ 3% cổ phần Masan Group và 3% cổ phần Techcombank.
Họ tên
|
Hồ Hùng Anh
|
Năm sinh
|
08/06/1970 tại Hà Nội | Số CMTND: 023762401
|
Quê quán
|
Thừa Thiên Huế
|
Học vấn
|
Kỹ sư điện tử
|
Chức vụ đang nắm giữ
|
- Phó Chủ tịch CTCP Ma San (Masan Corp – công ty mẹ của Masan Group)
- Phó chủ tịch Tập đoàn Masan (Masan Group – MSN)
- Thành viên HĐQT Masan Consumer
- Chủ tịch HĐQT Techcombank
- Chủ tịch Techcom Capital, Chủ tịch Techcom Securites
|
Lĩnh vực kinh doanh
|
Ngân hàng-tài chính, Hàng tiêu dùng..
|
Gia đình
|
+ Vợ: Nguyễn Thị Thanh Thủy
+ Mẹ: Nguyễn Thị Thanh Tâm
+ Em trai: Hồ Anh Ngọc
|
Tài sản
|
Masan Corp, 3% cổ phần Masan Group, 3% cổ phần Techcombank
Là người giàu thứ 9 trên TTCK với lượng cổ phiếu trị giá gần 1.600 tỷ đồng.
|
Ông
Hồ Hùng Anh được biết đến chủ yếu với vai trò là Chủ tịch của ngân hàng
Techcombank, đồng thời là một trong những lãnh đạo chủ chốt của Tập
đoàn Masan.
Giống như các lãnh đạo khác của Masan, vị doanh nhân này khá kín tiếng, hầu như không xuất hiện trên báo chí.
Mới
đây, ông Hồ Hùng Anh đã đảm nhận thêm Chức vụ Chủ tịch của Techcom
Securities và Techcom Capital - hai công ty con của Techcombank.
-------------------------------------------------------------------
- Quá trình công tác
+ Từ 1997-2004: Phó Chủ Tịch CTCP Đầu Tư Masan, Tổng Giám Đốc Công Ty Masan - RUS TRADING tại Cộng Hòa Liên Bang Nga
+ Từ 2004 - 11/2008: Phó Chủ Tịch CTCP Đầu Tư Masan
+ Từ 12/2008- nay: Phó Chủ Tịch CTCP Tập đoàn Masan (tên cũ Công ty cổ phần Đầu tư Masan)
+ Từ 2004 - 2005: Thành viên HĐQT Techcombank
+ Từ 2005 - 8/2006: Phó Chủ yịch HĐQT Techcombank
+ Từ 9/2006 - 4/2008: Phó Chủ tịch thứ nhất HĐQT Techcombank
+ Từ 5/2008 - nay: Chủ tịch HĐQT Techcombank
+ Từ tháng 7/2012 đến nay: Chủ tịch Techcom Capital và Chủ tịch Techcom Securities
-------------------------------------------------------------------
Top 10 người giàu nhất trên TTCK
Trong
năm 2011 và 2012, ông Hồ Hùng Anh đã bán ra 6 triệu cổ phiếu MSN (~ 600
tỷ đồng), qua đó đã rơi xuống vị trí thứ 6 xuống thứ 9 trong top những
người giàu nhất thị trường chứng khoán Việt Nam.
Hiện ông Hùng Anh đang nắm giữ 15,77 triệu cổ phiếu MSN (3% cổ phần Masan Group), có trị giá gần 1.300 tỷ đồng.
Ngoài ra, ông cùng vợ là bà Nguyễn Thị Thanh Thủy cũng đang nắm giữ 3% cổ phần của Techcombank.
Biến động giá trị lượng cổ phiếu MSN ông Hồ Hùng Anh nắm giữ
(Cập nhật đến ngày 27/6)
Một số chỉ tiêu tài chính hợp nhất giai đoạn 2007-2011
(Theo báo cáo tài chính của TCB)
Các cổ đông chính của Techcombank
Theo TTVN
CHÂN DUNG ĐẠI GIA THÂU TÓM TIỀN PHONG BANK
Đỗ Minh Phú - Ông chủ Doji và ông chủ mới của Tienphong Bank
Với nguồn tiền dồi dào sau khi thoái vốn tại Diana, ông Đỗ Minh Phú và
Tập đoàn Doji đã tiến hành đầu tư vào Tienphong Bank và mua lại công ty
Artex Sài Gòn.
Họ tên
|
Đỗ Minh Phú
| |
Năm sinh
|
11/09/1953
|
Số CMT: 011035866
|
Nơi sinh
|
Minh Phú, Yên Bình, Yên Bái
| |
Quê quán
|
Chu Minh, Ba Vì, Hà Nội
| |
Học vấn
|
Tốt nghiệp ĐH Bách Khoa Hà Nội
| |
Chức vụ đang nắm giữ
|
+ Chủ tịch HĐQT kiêm TGĐ Tập đoàn Vàng bạc đá quý DOJI
+ Chủ tịch HĐQT Tienphong Bank
+ Chủ tịch HĐQT Công ty CP Vàng bạc đá quý SJC Hà Nội
+ Chủ tịch HĐQT Công ty CP Vàng bạc đá quý SJC Đà Nẵng
+ Chủ tịch HĐQT Công ty CP Đá quý & Vàng bạc Yên Bái
+ Chủ tịch HĐQT Công ty CP Đầu tư và Du lịch Hà An
+ Chủ tịch HĐQT CTCP XNK Thủ công mỹ nghệ Sài Gòn (Artex Saigon)
- Phó Chủ tịch Hiệp hội Kinh doanh vàng Việt Nam
- Đại sứ của Hiệp hội Đá quý quốc tế tại Việt Nam
- Phó Chủ tịch Diễn đàn Doanh nghiệp Việt Nam – Hoa Kỳ
| |
Lĩnh vực kinh doanh
|
Ngân hàng – tài chính, Vàng bạc đá quý, Hàng tiêu dùng, Nhà hàng
| |
Tài sản
|
Cổ phần Doji Group, Tienphong Bank, Diana
|
Ông Đỗ Minh Phú được biết đến chủ yếu với vài trò là Chủ tịch của Doji Group - một doanh nghiệp lớn chuyên về kinh doanh vàng bạc đá quý và chủ tịch của Diana Việt Nam - doanh nghiệp lớn chuyên về sản xuất băng vệ sinh, tã trẻ em.
Năm 2011, Diana Việt Nam đã bán lại phần lớn cổ phần cho Unicharm của Nhật Bản.
Sau đó, ông Phú đã tham gia vào lĩnh vực ngân hàng với việc mua lại 20% cổ phần của Ngân hàng Tiên Phong.
Tại đại hội cổ đông thương niên năm 2012, ông Phú đã được bầu làm chủ
tịch ngân hàng này; em trai ông Phú là ông Đỗ Anh Tú - TGĐ Diana Việt
Nam - cũng được bầu làm Phó Chủ tịch.
Quá trình công tác:
1992 - 1994 Tổng Giám đốc Công ty liên doanh Đá quý VIGEMTEC
1994 - 2007 Tổng Giám đốc Công ty TNHH Phát triển Công nghệ và Thương mại TTD
2007 - nay Chủ tịch HĐQT, Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Tập đoàn Vàng bạc Đá quý DOJI
--------------------------------------------------------------------------------------------
Cơ duyên đến với đá quý
Ông
được cử đi học ở Liên Xô nhưng vì nhầm lẫn, giấy gọi nhập học thiếu tên
Đỗ Minh Phú. Để bù đắp sau sai sót này, Bộ trưởng Bộ Đại học và Trung
học chuyên nghiệp Tạ Quang Bửu viết giấy cho phép chọn bất cứ khoa nào
của Đại học Bách Khoa và ông chọn nơi cao điểm nhất - ngành vô tuyến
điện tử ở ĐH Bách Khoa.
|
Đến
khi đi làm, ông theo đuổi ngành khoa học máy tính. Khả năng chuyên môn
lại giỏi tiếng Anh, ông được Viện nghiên cứu cử làm giám đốc một công ty
nước ngoài về đá quý, và sau đó là công ty liên doanh cùng lĩnh vực.
Năm1994, ông bỏ chức Giám đốc công ty liên doanh lương 300 đôla Mỹ, để thành lập doanh nghiệp riêng chuyên về đá quý.
Năm 2007, ông xây dựng trung tâm thương mại đầu tiên chuyên về vàng bạc đá quý, DOJI Plaza tại Hà Nội.
Trong
hai năm 2007 và 2008, đổi tên DOJI, tái cấu trúc và phân chia làm 6
công ty thành viên, thâu tóm những công ty như SJC Hà Nội, SJC Đà Nẵng,
Công ty CP Đá quý và vàng Yên Bái. Doanh thu của tập đoàn từ 60 tỷ
(2006) lên 30.000 tỷ đồng (2011).
Ông Phú cho biết: “Chiến lược lâu dài của DOJI không phải là kinh doanh vàng miếng, mà là phát triển kinh doanh hàng trang sức”.
Sản xuất băng vệ sinh
Cuối
1996, em trai ông Phú là ông Đỗ Anh Tú khi đó là nghiên cứu sinh tiến
sĩ ở Tiệp Khắc, có ý định đầu tư kinh doanh vào Việt Nam. Sau khi tìm
hiểu thì thấy rằng mặt hàng băng vệ sinh có nhiều triển vọng khi chỉ mới
có một công ty duy nhất đó là Softina của Xí nghiệp Dược phẩm Hà Nội,
liên doanh với công ty TN Trade của Thái Lan.
Năm
1997, họ thành lập Công ty TNHH Đầu tư và Phát triển kỹ thuật Việt Ý,
nay đổi tên thành Công ty Cổ phần Diana chuyên sản xuất các sản phẩm
khăn tã giấy, băng vệ sinh, giấy Tisue. Tổng số tiền đầu tư là 600.000
USD (tỷ giá khi đó 11.000 đồng/USD).
Năm 1997, doanh thu của Diana đạt khoảng 5 tỷ đồng, 2008 tăng lên gấp khoảng 3 lần, 2010 doanh thu đạt 1.020 tỷ đồng.
Câu khách đến trung tâm thương mại từ kinh doanh nhà hàng
Chuyện
kinh doanh nhà hàng buffet được ông Phú tính đến do nhận ra có thể tận
dụng mặt bằng rộng của Ruby Plaza và vị trí tại tầng cao nhất, không tốn
kém chi phí thuê, đồng thời marketing hiệu quả cho các gian hàng vàng
bạc đá quý bên dưới.
Chi
phí marketing ban đầu được tập trung đầu tư cho kinh doanh 3 nhà hàng
này và đến hiện nay đã trở nên rất nổi tiếng. Triết lý kinh doanh ở đây
rất đơn giản: mỗi ngày đón 1.200 người đến ăn, 1 tháng sẽ có 36.000
người và một năm sẽ có nửa triệu lượt khách đến. Liệu có cách marketing
nào tốt hơn có khả năng đưa từng ấy khách hàng đến thăm viếng trung tâm
thương mại kinh doanh vàng bạc, đá quý?
Thương vụ Unicharm-Diana
Năm
2011, Tập đoàn hàng gia dụng Nhật Bản Unicharm đã công bố mua lại 95%
cổ phần của CTCP Diana. Giá trị của thương vụ không được công bố. Theo
nhiều nguồn tin thì thương vụ này có giá trị nằm trong khoảng từ 130-200
triệu USD.
Giải
thích về nguyên nhân bán lại Diana, ông Phú cho biết: "Diana đã trải
qua quá trình hình thành và phát triển đỉnh cao của mình. Ở Việt Nam
hiện nay, nhãn hiệu băng vệ sinh Diana và tã giấy trẻ em Bobby, Tã cho
người già Carin.. đều là những nhãn hiệu mạnh chiếm giữ vị trí số 1 hoặc
số 2 trên thị trường về thị phần tính theo số lượng sản phẩm tiêu thụ.
Tuy nhiên, đối với các sản phẩm hàng tiêu dùng một khi đã đến giai đoạn
phát triển đỉnh cao, thị trường bị bão hòa thì cần phải có một giai đoạn
chuyển tiếp mang tính chất đột phá ra thị trường khu vực và thế giới.
Diana cũng không là trường hợp ngoại lệ.
Unicharm
là một tập đoàn đa quốc gia hoạt động rộng khắp thế giới lại cùng lĩnh
vực kinh doanh mà Diana đang hoạt động kinh doanh nên sự hợp tác này sẽ
như một “cánh tay nối dài” giúp Diana có thêm sức mạnh để phát triển sản
phẩm".
Đầu tư vào Tienphong Bank
Câu hỏi được đặt ra là gia đình họ Đỗ sẽ làm gì với lượng tiền khổng lồ sau khi thoái vốn tại Diana?
Và bước đi đầu tiên là Tập đoàn Doji và những người có liên quan đã thông báo mua lại 20% cổ phần của Tienphong Bank.
Ông
Đỗ Minh Phú – đại diện Doji nắm 8% cổ phần và ông Đỗ Anh Tú – cổ đông
nắm 5% đã được bầu vào Hội đồng quản trị của Tienphong Bank. Hai người
lần lượt giữ chức vụ Chủ tịch và Phó Chủ tịch HĐQT.
Đầu
năm 2012, Tập đoàn Doji cũng thông báo đã mua lại và nắm giữ 65% cổ
phần của CTCP Xuất nhập khẩu thủ công mỹ nghệ Sài Gòn (Artex Saigon).
Ông Đỗ Minh Phú đã được bầu làm Chủ tịch HĐQT của công ty.
Artex
Saigon là công ty chuyên về xuất nhập khẩu các mặt hàng thủ công mỹ
nghệ; đồng thời công ty này cũng sở hữu nhiều tòa nhà văn phòng có vị
trí đắc địa.
Ông Đỗ Minh Phú và ông Đỗ Anh Tú
lần lượt giữ chức Chủ tịch và Phó Chủ tịch Tienphong Bank
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Gia đình: 3 đời có truyền thống kinh doanh
Gia
đình ông Đỗ Minh Phú là một điển hình kiểu mẫu của một đại gia đình 3
đời làm kinh doanh và đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới doanh
nhân Việt Nam.
Thế hệ thứ nhất:
Bố ông Đỗ Minh Phú là cụ Đỗ Thế Sử (sinh
năm 1923), là một trong những sáng lập viên Công ty tiền thân của Tập
đoàn DOJI. Năm 38 tuổi, cụ đang là Tổng biên tập báo Sơn Tây thì xin
nghỉ để làm kinh doanh. Năm 73 tuổi, cụ Sử lập Công ty TNHH Phát triển
Xuất nhập khẩu May mặc – GAMEXCO. Hiện nay, ở độ tuổi 90, cụ vẫn trực
tiếp điều hành, xuất khẩu sản phẩm may mặc sang Đông Ấu, với trên 300
lao động.
Thế hệ thứ hai:
Cụ Đỗ Thế Sử có 11 người con là giáo sư, tiến sĩ, thầy thuốc nhân dân, doanh nhân.
Ông Đỗ Minh Phú là con thứ ba trong gia đình họ Đỗ.
Anh cả là Đại tá, Kĩ sư Đỗ Thái Tùng, đã nghỉ hưu nhưng vẫn đang làm việc cho một công ty lớn ở Hà Nội.
Anh thứ hai là Giáo sư, Tiến sĩ, Thầy thuốc Nhân dân Đỗ Tất Cường,
cựu Phó Giám đốc Bệnh viện 103 (Học viện Quân y), hiện nay là Giám đốc
Chuyên môn Bệnh viện Đa khoa Quốc tế 5 sao Vinmec (thuộc Tập đoàn
Vingroup).
Anh
Đỗ anh Tú là em trai thứ 6 hiện là TGĐ Diana, Phó chủ tịch HĐQT của Tiên phong Bank…
Những người em trai và em gái của ông cũng đều nắm giữ những chức vụ trọng trách ở các cơ quan, doanh nghiệp lớn: Ông Đỗ Quốc Bình (Em trai) - Chủ tịch Hiệp hội Tắc-xi Hà Nội; Ông Đỗ Anh Tuấn (Em trai) - Tổng Giám đốc Công ty Xây dựng Lò hơi và các thiết bị nhiệt; Ông Đỗ Anh Tú (Em trai) - Tổng Giám đốc Công ty Dianna, thành viên HĐQT TienphongBank; Ông Đỗ Khôi Nguyên (Em trai) - Tiến sĩ Luật, luật sư thuộc ngành sở hữu trí tuệ ở Mỹ; Bà Đỗ Xuân Mai (Em gái) - Điều hành công ty Green Global; Bà Đỗ Kim Dung (Em gái) - Giám đốc Công ty sản xuất ống nhựa cho các Công ty sữa...
Thế hệ thứ ba:
Cụ Đỗ Thế Sử có 34 cháu đều tốt nghiệp đại học (hầu hết đều học ở nước ngoài).
Ông Đỗ Minh Phú có hai người con là Đỗ Vũ Phương Anh và Đỗ Minh Đức.
Đỗ Vũ Phương Anh (sinh
năm 1980) hiện là Ủy viên Hội đồng quản trị, Phó Tổng giám đốc Phụ
trách Khối Hành chính – Nhân sự, Khối Marketing kiêm Tổng kiểm soát của
Tập đoàn Vàng bạc đá quý DOJI. Cô tốt nghiệp trường Đại học Tổng hợp Hawaii, Hoa Kỳ với học vị Thạc sĩ Quản trị Kinh doanh cao cấp.
Ngoài
công tác ở Tập đoàn DOJI, chị còn nắm giữ vị trí Ủy viên Hội đồng quản
trị Công ty CP Vàng bạc đá quý SJC Hà Nội, Phó Tổng giám đốc phụ trách
khối Hành chính – Nhân sự Công ty CP Diana và Giảng viên Đại học Kinh tế
- Đại học Quốc gia Hà Nội.
Đỗ Minh Đức
(sinh năm 1983) hiện đang là Ủy viên Hội đồng quản trị, Phó Tổng giám
đốc phụ trách khối Kinh doanh Tập đoàn Vàng bạc đá quý DOJI. Anh tốt
nghiệp Đại học Westminster, Vương quốc Anh, học vị Thạc sĩ Marketing và
chứng nhận Chuyên gia đá quý tại GIA (Gemology Institute of America).
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Tập đoàn Doji
Tiền
thân của Tập đoàn Vàng bạc Đá quý Doji là Công ty Phát triển Công nghệ
và Thương mại TTD trong lĩnh vực Vàng bạc Đá quý, trải dài từ các hoạt
động Khai thác Mỏ, Chế tác cắt mài Đá quý, Sản xuất hàng Trang sức, Kinh
doanh Vàng miếng, Xuất nhập khẩu Vàng, Xây dựng hệ thống chuỗi các
Trung tâm và cửa hàng trang sức cao cấp trên khắp cả nước; Đầu tư kinh
doanh Dịch vụ, Bất động sản.
Theo
giải thích của ông Phú, DOJI là viết tắt tiếng Anh của cụm từ:
Development Of Jewelry and Investment (Tập đoàn DOJI tập trung phát
triển về trang sức và đầu tư).
Chữ "DO" trong DOJI cùng mang nghĩa về dòng họ Đỗ của ông.
|
Đến nay, Hệ thống DOJI gồm 7 Công ty thành viên hoạt động theo mô hình công ty Mẹ - Con
- Công ty CP Tập đoàn Vàng bạc Đá quý Doji
- Công ty CP Vàng bạc Đá quý SJC Hà Nội
- Công ty CP Vàng bạc Đá quý SJC Đà Nẵng
- Công ty CP Đá quý & Vàng Yên Bái
- Công ty TNHH Đầu tư thương mại DOJI
- Công ty CP Đầu tư Du lịch Hà An
- Công ty CP Artex Sài Gòn
6 Công ty liên kết góp vốn
- Công ty CP Diana
- Công ty CP Kinh doanh và & Đầu tư Vàng Việt Nam VGB
- Công ty Đầu tư Kinh doanh Vàng Vietnam Gold
- Công ty Đầu tư & Khoáng sản Yên Bái
- Ngân hàng TMCP Tiên Phong
- Công ty đầu tư khu công nghiệp N&G
cùng
6 Chi nhánh (Chi nhánh TP. Hồ Chí Minh; Chi nhánh Đà Nẵng; Trung tâm
Ngọc học và Giám định Vàng bạc Đá quý DOJILAB; Chi nhánh Hải Phòng; Chi
nhánh Thái Nguyên; Chi nhánh Phú Thọ).
Doanh thu của Tập đoàn Doji qua các năm
Nguồn: Website Doji
Các công ty trong tập đoàn
Click vào hình để xem hình lớn
Theo TTVN
CHỌN ĐƯỜNG
Là một trong những người được mời tham gia đồng sáng lập Phong trào Con đường Việt Nam,
trước hết tôi xin cảm ơn sự tin cậy của nhóm khởi xướng. Tôi tin rằng
những nỗ lực riêng của các cá nhân đã góp phần vào sự trưởng thành và
tiến bộ của xã hội Việt Nam trong nhiều lĩnh vực, song những chuyển biến
nền tảng, đặc biệt là chuyển biến về mô hình chính trị, để giải quyết
những vấn nạn lớn của xã hội này cần sự hình thành và phát triển của
những tổ chức, đảng phái và phong trào vận động xã hội. Tôi luôn vui
mừng trước những tín hiệu về sự xuất hiện của những phong trào như thế
và đương nhiên cũng đầy lo âu vì hiểu rõ rằng đối tượng được ưu tiên đàn
áp trong một nhà nước toàn trị không phải là các anh hùng cá nhân, mà
là những mầm mống của tổ chức. Vì vậy, tôi dành rất nhiều thiện cảm cho
sự kiện Phong trào Con đường Việt Nam ra đời và đánh giá cao tính công
khai của nó, phẩm chất cần thiết cho một phong trào chính danh và theo
tôi là phù hợp với đặc điểm của thời đại chúng ta đang sống. Tôi cũng
ngưỡng mộ sự sắc sảo và phong cách ôn hòa trong những bài viết của ông
Lê Công Định, người được công luận biết đến nhiều nhất trong nhóm khởi
xướng, và kính trọng sự dấn thân của cả ba thành viên nhóm khởi xướng,
những người đã đánh đổi vị trí xã hội thành đạt của mình lấy tổng cộng
gần 25 năm tù chưa kể thời gian quản chế, trong khi tuyệt đại đa số
chúng ta, kể cả những người đang sống ở các xứ tự do như tôi, không sẵn
sàng trả một cái giá thấp hơn thế rất nhiều nhưng có thừa lí do chính
đáng để biện minh.
Với tất cả cảm tình và sự trân trọng,
tôi xin phép nêu ra đây những băn khoăn của mình về phong trào Con đường
Việt Nam và mong rằng sự thẳng thắn này được ghi nhận như dấu hiệu đáp
lại sự tin cậy nói trên.
1. Cương lĩnh và mục tiêu
Cương lĩnh hành động của Phong trào dựa trên tác phẩm Con đường Việt Nam[1]
do ông Trần Huỳnh Duy Thức và Nhóm Nghiên cứu Chấn chủ trương. Nhưng
tác phẩm này mới hoàn thành phần I, tức phần giới thiệu mục đích và bố
cục dự định của cuốn sách. Có thể loại trừ khả năng là hai trong số các
tác giả chính, ông Trần Huỳnh Duy Thức và ông Lê Công Định, đã hoàn
thiện công trình này trong nhà tù Việt Nam. Như thế, có thể coi là phong
trào dựa trên một cương lĩnh hành động còn bỏ dở không?
Trong khi đó lại có một tác phẩm khác,
không cùng nội dung, bố cục cũng khác hẳn và giọng văn hoàn toàn khác,
nhưng cũng mang tên Con đường Việt Nam do ông Nguyễn Sĩ Bình, Trưởng Ban Thường vụ Đảng Dân chủ Việt Nam, chủ biên và ra mắt năm 2010[2]. Quan hệ giữa hai Con đường Việt Nam khác
nhau này nên được làm sáng tỏ, nhất là khi ông Nguyễn Sĩ Bình – đáng
ngạc nhiên là không đứng trong danh sách nói trên, sau đây xin gọi là
Danh sách Lê Thăng Long – đóng vai trò then chốt trong vụ án, sau đây
xin gọi chung là Vụ án Lê Công Định, đã đưa nhóm khởi xướng Phong trào
vào tù và tình tiết cuộc họp mặt giữa ông Nguyễn Sĩ Bình với các ông Lê
Công Định và Trần Huỳnh Duy Thức tại Phuket tháng 3.2009 để thảo luận về
việc viết chung một cuốn sách mang tên Con đường Việt Nam được đánh giá như một bằng chứng phạm tội nghiêm trọng.[3]
Những tài liệu mới công bố trên website của Phong trào, theo lời thân phụ của ông Trần Huỳnh Duy Thức
được gia đình tìm thấy hơn một năm về trước, theo tôi là một tập hợp
tương đối lỏng lẻo của những lời tuyên bố, kêu gọi, giải thích và phác
thảo nghiên cứu với những thông điệp rất tốt đẹp nhưng rất chung chung
như bảo vệ quyền con người, chấn hưng dân tộc, vì hòa bình thế giới… Tôi
chưa tìm thấy ở đây những kiến giải mang tính đột phá, có thể khắc họa
diện mạo riêng của Phong trào. Điểm riêng duy nhất của Phong trào, theo
cảm nhận của tôi là sự nhấn mạnh yếu tố dân tộc, song cách khai thác yếu
tố này lại khiến tôi ít nhiều dị ứng hơn là chia sẻ. Tôi không tin rằng
những Tuyên ngôn Lạc Hồng,
minh triết Lạc Hồng, cương lĩnh Lạc Hồng, sấm Lạc Hồng, hồn thiêng sông
núi Lạc Hồng… có thể là bí quyết cho sự thành công của con đường Việt
Nam.
2. Vấn đề đảng phái
Tuy xác định Phong trào “không phải là một đảng chính trị hoạt động nhằm tìm kiếm nhiệm kì cầm quyền tại Việt Nam“,
nhưng lí lịch chính trị của chính các thành viên nhóm khởi xướng rất
nên được minh bạch, nhất là khi thông tin về sự tham gia đảng phái cũng
như dự định cầm quyền của họ[4] cho đến nay khá nhiễu loạn, không giúp những người muốn tham gia có thể định hướng và khó gây được niềm tin.
Theo các lời nhận tội do truyền thông nhà nước công bố,
ông Lê Công Định và ông Trần Huỳnh Duy Thức đã kết hợp với ông Nguyễn
Sĩ Bình để chuẩn bị cho sự ra đời của hai đảng chính trị là Đảng Lao
động và Đảng Xã hội. Đồng thời, ông Nguyễn Sĩ Bình chính thức xác nhận ông Lê Công Định là Tổng thư kí, ông Trần Huỳnh Duy Thức và ông Lê Thăng Long là những chí hữu và cộng sự của Đảng Dân chủ[5]. Bản thân ông Nguyễn Sĩ Bình lại từng là Chủ tịch Đảng Nhân dân Hành động trước khi chuyển sang lãnh đạo Đảng Dân chủ[6].
Như vậy, có đến bốn đảng chính trị xuất
hiện trên sân khấu hoạt động của vỏn vẹn ba người khởi xướng Phong trào,
chưa kể Nhóm Chấn của chính họ, một vai phụ thuộc Đảng Việt Tân[7]
và một vai còn ẩn trong hậu trường. Vai bí ẩn này chính là đầu mối cho
sự lo ngại của những người đã có kinh nghiệm về điều gì có thể xảy ra
trong cái hộp đen quyền lực của Đảng Cộng sản. Theo dư luận, vai diễn đó
thuộc về những thành phần đổi mầu theo khí hậu chính trị trong chính
nội bộ Đảng Cộng sản. Một phong trào như Con đường Việt Nam chỉ có thể
ra đời với bàn tay đạo diễn của những thành phần đó. Trong trường hợp
Đảng sụp đổ, nó sẽ là bể chứa cho những bộ phận cấp tiến trong Đảng, để
nhanh chóng tập hợp lực lượng mới, tránh cho đất nước khỏi rơi vào
khoảng chân không quyền lực. Trong trường hợp Đảng tiếp tục cầm quyền,
nó sẽ là bể lọc để thanh trừng chính những bộ phận đang âm thầm thúc đẩy
cải cách nói trên. Cũng theo dư luận, kế hoạch hai mặt này hình thành
trong bối cảnh hậu cộng sản đầu những năm 90, sau khi khối xã hội chủ
nghĩa Đông Âu sụp đổ, và tác nhân của nó khi đó lại chính là Đảng Nhân
dân Hành động của ông Nguyễn Sĩ Bình.[8]
Trường hợp 1 chưa bao giờ xảy ra. Trường hợp 2 được đánh giá là đã xảy
ra, với Vụ án Nguyễn Sĩ Bình năm 1992 và Vụ án Lê Công Định năm 2009.
Trong bối cảnh đó, thái độ hoài nghi và cảnh giác cao độ của rất nhiều
người quan tâm đến thế sự đối với sự ra đời của Phong trào Con đường
Việt Nam là tất yếu, nhất là khi những thông tin không thể kiểm chứng
về những biến động trong hậu trường của chính quyền Việt Nam xuất hiện
gần như cùng một lúc với lời phát động Phong trào những ngày vừa qua.
3. Tọa độ chính trị
Ngay cả trong trường hợp có chung một
mục đích lâu dài thì các tọa độ chính trị ở quá xa nhau cũng không thể
đạt tới một đồng thuận trong những chương trình hành động cụ thể. Thiếu
cơ sở để đồng thuận, đoàn kết sẽ không chỉ là một thứ cao dán bách bệnh
vô nghĩa mà còn là chỗ bám víu lừa mị và tự lừa mị khi lập luận lâm vào
ngõ cụt.
Trong nhiều kiến nghị và thư riêng gửi
cho các ông Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng và Nông Đức Mạnh từ năm
2004 đến năm 2007, và đặc biệt trong thư riêng gửi cho ông Nguyễn Minh
Triết trước khi bị bắt, ông Trần Huỳnh Duy Thức cho biết:
“Tinh thần cốt lõi của Con đường Việt Nam là nhìn nhận một cách khách quan và khoa học những yếu kém cốt tử cũng như những thế mạnh tiềm năng của đất nước để phân tích và đưa ra những giải pháp dựa trên những qui luật khách quan nhằm đạt được những mục tiêu theo nhân sinh quan xã hội chủ nghĩa. Các giải pháp này sẽ đưa ra những chiến lược cho đất nước nhằm không những để tránh được sự sụp đổ nặng nề do cuộc khủng hoảng trầm trọng mà còn nhanh chóng vượt lên thành một nước XHCN dân chủ, thịnh vượng. Đồng thời nó cũng sẽ kiến nghị những thay đổi trong phương thức lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam và mô hình quản lý của nhà nước CHXHCN Việt Nam về kinh tế, chính trị, xã hội để hỗ trợ cho việc thực hiện các chiến lược trên. Những thay đổi này hoàn toàn trong khuôn khổ của Hiến pháp và pháp luật hiện hành, theo tinh thần pháp chế xã hội chủ nghĩa, và thuận theo qui luật khách quan nên sẽ hợp lòng dân.”
Tinh thần này cũng được trình bày trong phần giới thiệu tác phẩm Con đường Việt Nam
chưa hoàn thành của ông Trần Huỳnh Duy Thức và Nhóm Chấn và một lần nữa
được khẳng định trong đơn kháng cáo bản án sơ thẩm của ông gửi Tòa án
Nhân dân Tối cao ngày 01.2.2010. Tại đây, ông Trần Huỳnh Duy Thức lí
giải việc ông muốn kiến nghị và cảnh báo với Đảng về nguy cơ từ những kẻ
cơ hội, vì ông “ý thức rất rõ ràng và chắc chắn rằng nếu Đảng Cộng sản Việt Nam bị suy vong thì đất nước Việt Nam sẽ bị thôn tính biến thành nô lệ”, đồng thời ông chỉ muốn “kiến nghị với Đảng Cộng sản và nhà nước Việt Nam cho phép những người không phải đảng viên được tham gia điều hành đất nước”, chứ “tuyệt đối không hề bàn, cũng không hề đề cập gì đến việc thay đổi hiến pháp hay điều 4 hiến pháp gì cả.”
Một cách ngắn gọn, nếu Phong trào Con
đường Việt Nam do ông Lê Thăng Long thay mặt cả nhóm khởi xướng phát
động dựa trên cương lĩnh và tinh thần đó thì tọa độ chính trị của nó
chẳng những không đối lập mà còn rất gần gũi với Đảng Cộng sản, đương
nhiên đó là một “Đảng Cộng sản của những người chân chính cấp tiến, lực lượng duy nhất có thể tập hợp sức mạnh của nhân dân”,
như ông diễn đạt trong đơn kháng cáo. Lực lượng đảng viên cộng sản chân
chính cấp tiến đó được ông Trần Huỳnh Duy Thức gọi là “lực lượng thứ ba”.
Con đường Việt Nam mà ông để xuất cũng có thể được coi là “con đường
thứ ba”, một chủ nghĩa xã hội cải cách dưới sự lãnh đạo của những người
cộng sản sáng suốt và cởi mở[9], cho phép cả những người ngoài Đảng như các thành viên Nhóm Chấn tham gia điều hành đất nước.
Giải pháp chính trị đó cho Việt Nam của
Phong trào không có gì là bất ngờ. Bất ngờ là sự trừng phạt của Đảng
Cộng sản dành cho nhiều thiện chí và niềm tin gửi vào mình như vậy, và
qua đó nó gieo thêm một hạt hoài nghi nữa vào mảnh đất tiếc thay đã đầy
những nghi kị, tố giác, sợ hãi và thậm chí cả những lời sỉ nhục, nơi mà Phong trào chọn làm chỗ sinh trưởng.
Số đông trong Danh sách Lê Thăng Long,
theo cảm nhận của tôi, có thể chia sẻ giải pháp chính trị này ở những
mức độ khác nhau. Cá nhân tôi coi “con đường thứ ba” này là ảo tưởng.
4. Thuế tư cách
Lời nhận tội và xin khoan hồng của ba
người trong nhóm khởi xướng vẫn bám theo Phong trào Con đường Việt Nam
như một bóng đen xấu xí[10].
Trước họ và sau họ, chắc chắn còn có nhiều lời nhận tội khác, trong
những hoàn cảnh khác. Sống tại Việt Nam, ai có thể khẳng định mình chưa
bao giờ phải cắt một phần tư cách của mình nộp cho chính quyền? Có người
mới tự thiến một mảnh nhỏ. Có người đã xẻo đến phân cuối cùng và không
còn một tư cách nào nữa. Song những người đã ấp ủ và quyết tâm khởi
xướng một phong trào chính trị để thay đổi chính xã hội ấy, những người
muốn hay không sẽ đóng vai những biểu tượng, có nên đóng thuế tư cách,
như các ông Lê Công Định, Lê Thăng Long, và phần nào ông Trần Huỳnh Duy
Thức đã làm hay không?
Tiết lộ của ông Lê Thăng Long về kế hoạch nhận tội để ông sớm được ra tù và tiếp tục gây dựng phong trào, để ông Lê Công Định cũng sớm được ra tù và ra nước ngoài hoạt động, trong khi ông Trần Huỳnh Duy Thức “tiếp tục kiên định để khẳng định sự đúng đắn và chính nghĩa của việc làm của mọi người”
quả nhiên đã khiến tôi xem lại những đoạn băng ghi cảnh họ đọc lời nhận
tội với một con mắt khác, song kế hoạch đóng thuế tư cách ấy vẫn là một
con dao hai lưỡi. Bởi lẽ, điều mà nhà nước toàn trị này muốn đạt được,
bằng tất cả mọi phương tiện, là sự cúi đầu tuân phục của chúng ta. Nhóm
khởi xướng sẽ có lời khuyên nào cho những người tham gia sáng lập Phong
trào trong trường hợp họ bị bắt: Cúi đầu nhận tội, hay ngẩng cao đầu
kiêu hãnh?
Tôi xin dẫn một câu nói của Albert
Einstein để kết thúc: Các chế độ độc tài sinh ra và được dung dưỡng, bởi
chúng ta đã đánh mất cảm giác về tư cách và về quyền có một nhân cách.
Vì những băn khoăn này, tôi xin phép chưa quyết định việc tham gia Phong trào Con đường Việt Nam.
Phạm Thị Hoài
© 2012 pro&contra
Những con đường Việt Nam
Trong lịch sử, chưa bao giờ dân tộc Việt
Nam bị chia rẽ, phân ly và đứng trước nguy cơ như hiện nay. Ai cũng
mong muốn có một con đường giúp đất nước thoát khỏi thảm họa, nhưng hiện
nay không chỉ có một con đường mà rất nhiều con đường, kể cả những con
đường đi ngược chiều nhau.
Đảng Cộng sản chọn con đường xã hội chủ
nghĩa để đưa đất nước đến độc lập, tự do, hạnh phúc nhưng cho đến nay
mục đích đó hãy còn xa vời. Độc lập nhưng vẫn còn lệ thuộc nặng nề vào
Trung Quốc. Quá nhiều quyền tự do thuộc dân quyền và nhân quyền bị vi
phạm. Hạnh phúc sao được khi Việt Nam vẫn là một đất nước nghèo đói với
bao nhiêu thiên tai nhân họa, mà nhân họa rình rập từng ngày từng giờ
với bất cứ ai, nhất là những người thấp cổ bé miệng.
Những người tự nhận là “quốc gia”, trước
đây thuộc Việt Nam Cộng hòa và những người chống cộng triệt để tin rằng
chỉ có lật đổ chế độ cộng sản hoặc xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng
Cộng sản mới có thể xây dựng lại đất nước. Họ cho rằng chế độ Việt Nam
Cộng hòa ở Miền Nam trước 1975 mới là chế độ dân chủ tự do, hơn hẳn chế
độ hiện nay và mơ ước “bao giờ cho đến ngày xưa”. Tuy nhiên họ chưa có
cách nào hữu hiệu để lật đổ chế độ cộng sản và Việt Nam Cộng hòa chỉ là
một chế độ dân chủ phôi thai, còn rất nhiều khiếm khuyết và sự bất tài,
yếu kém của những người lãnh đạo chính là một trong những nguyên nhân
quan trọng đưa đến sự thua trận và tan rã của Việt Nam Cộng hòa.
Những người yêu nước xuất thân từ nhiều
nguồn khác nhau, phần lớn là trí thức trong cũng như ngoài nước, kể cả
một số đảng viên cộng sản, thường được gọi là những “nhà đấu tranh cho
dân chủ”, đã để ra nhiều công sức và tâm huyết đi tìm giải pháp cho dân
tộc trước hiện tình. Bằng những bài lý luận hay hành vi đối lập với nhà
cầm quyền, bằng các blog, website, bằng các cuộc vận động quốc tế, thành
lập tổ chức hay không có tổ chức, phần lớn với tinh thần đấu tranh bất
bạo động hay nghiên cứu các cuộc cách mạng xanh, cách mạng nhung, cách
mạng hoa nhài hi vọng vận dụng vào tình hình Việt Nam… Tất cả đều đang ở
giai đoạn tìm đường gay go, nhiều khi phản bác nhau và luôn phải đối
phó với sự đàn áp của guồng máy độc tài toàn trị.
Con đường của nông dân, lực lượng đông
đảo nhất của dân tộc vẫn là “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, tiếp
tục đổ mồ hôi sôi nước mắt trên ruộng đồng như cha ông vẫn làm từ ngàn
xưa. Lực lượng làm ra lúa gạo, của cải nhiều nhất cho đất nước lại là
những người nghèo đói thiệt thòi nhất vì lợi nhuận làm ra bị những thành
phần trung gian và cơ quan nhà nước chiếm phần lớn. Cũng có những nông
dân biết cách làm giàu nhờ áp dụng khoa học kỹ thuật nhưng chỉ là số ít.
Ruộng đồng bị thu hẹp nhanh chóng do đô thị hóa và nạn cướp đất của
cường hào ác bá mới. Con đường của nông dân bị mất đất chỉ còn là nhọc
nhằn đau khổ lê lết đến cửa quan tìm đến nơi khiếu kiện một cách vô
vọng.
Công nhân bây giờ không còn là giai cấp
lãnh đạo cách mạng. Họ làm việc đầy trong các khu chế xuất, khu công
nghiệp hay công ty hãng, xưởng, bị chủ trong nước và nước ngoài bóc lột
tối đa với đồng lương rẻ mạt. Con đường của họ là thực hiện hàng nghìn
cuộc bãi công (bị gọi là bất hợp pháp) hàng năm chỉ để mong tăng được
đôi chút tiền lương còm. Phần lớn họ sống lay lắt kiếp thợ thuyền trong
những căn nhà trọ ổ chuột, cố dành dụm chút ít tiền bạc để tết về thăm
gia đình nơi chốn quê.
Trí thức phức tạp hơn. Nổi tiếng nhất là
các “trí thức phản biện”. Phản biện là tiếng nói của lương tri và tri
thức trước những vấn đề chính trị – xã hội. Phản biện mạnh thì vào tù,
vừa phải thì bị quản chế, chút chút cũng bị răn đe. Tất cả đều ở trong
vòng kềm tỏa thui chột ý thức tự do sáng tạo và guồng máy cai trị cố
biến họ thành tay sai, con hát. Những trí thức không phản biện hàng ngày
cần cù làm công việc chuyên môn của mình trên các lãnh vực. (Về một
phương diện, không thể cho rằng trí thức phản biện có giá trị hơn trí
thức không phản biện. Chỉ riêng trong hai lãnh vực đông đảo trí thức
nhất là giáo dục và y tế, dù có rất nhiều điều đáng thất vọng từ nền
tảng đến hiện tượng, đội ngũ thầy cô giáo, y bác sĩ; trường học, bệnh
viện đủ thứ bê bối nhưng không ai có thể phủ nhận được công sức và tâm
huyết của hàng triệu trí thức trong hai lãnh vực này đang ngày đêm phục
vụ cho nhân dân và giới trẻ.)
Các tầng lớp khác đều có con đường của
mình. Thành phần nghèo khổ có các con đường hẹp, chỉ để giải quyết cuộc
sống hàng ngày, từ các bãi rác hôi hám cho đến chợ búa, lòng lề đường
chật hẹp. Chỉ quan chức tham ô và các nhóm lợi ích cấu kết quyền – tiền
(không kể các doanh nhân thành đạt do làm ăn chân chính) có những con
đường xanh sạch đẹp, hoa thơm cỏ xén lối thẳng cây trồng nơi những “khu
dự án sinh thái” như những thiên đường trần gian nho nhỏ. Đó chỉ là
những con đường cụt của sự hưởng thụ xa hoa ích kỷ trên nền tảng đau
thương của toàn xã hội.
Vậy đâu là con đường Việt Nam, con đường chung cho cả dân tộc mở ra biển lớn, mở ra thế giới, mở ra tương lai huy hoàng?
Với khát vọng của toàn dân, chắc phải có
con đường đó. Nhưng con đường này không thể hình thành nếu thiếu hai
yếu tố cơ bản sau đây:
* Sự thông cảm, bao dung,
hòa giải, đoàn kết giữa các thành phần dân tộc đối lập với chế độ độc
tài toàn trị để tạo nên nội lực của dân tộc. Chỉ có nội
lực của dân tộc mới chống lại được sự khống chế của chế độ độc tài toàn
trị đang đưa dân tộc vào con đường huyễn hoặc. Nếu nói mâu thuẫn thời
đại lớn nhất hiện nay là chế độ toàn trị đối lập với dân tộc mà dân tộc
vẫn còn yếu kém thì dân tộc vẫn còn chịu thúc thủ. Nếu các thành phần
của dân tộc vẫn còn khích bác, chia rẽ, thù hận nhau, không biết chấp
nhận khác biệt trong tiểu tiết và phương tiện, ai cũng khăng khăng cho
mình nắm được chân lý, dân tộc chỉ là những mảnh vỡ rời rạc không có
chút sức mạnh. Nội lực dân tộc không chỉ cần để chống độc tài toàn trị
mà còn là yếu tố quan trọng nhất để chống xâm lược từ phương Bắc, chứ
không phải là dựa vào một cường quốc nào, dù trong chiến thuật, chiến
lược ở từng thời điểm, đó cũng là điều quan trọng . Bài học lịch sử này
của Việt Nam đã quá rõ ràng trong mấy ngàn năm dựng nước và giữ nước.
* Từng người dân có ý thức, tinh thần và năng lực làm chủ vận mệnh cá nhân mình và đất nước.
Ý thức để hiểu rõ, tinh thần để có lòng nhiệt thành và năng lực để biết
cách biến thành hiện thực chứ không phải chỉ là ước mơ suông. Chế độ
toàn trị chỉ tồn tại khi cai trị trên nỗi sợ và sự thờ ơ, bạc nhược của
nhân dân. Nếu người dân từng tổ dân phố, từng xóm làng biết làm chủ thì
không quan chức – cường hào ác bá nào có thể tác oai tác quái. Nếu người
đi đường tuân thủ luật giao thông và biết phản ứng đúng mức, đúng luật
pháp khi cảnh sát giao thông lạm dụng quyền lực thì những chuyện tiêu
cực ngày sẽ càng ít đi. Nếu cử tri cương quyết gạch tên những ứng cử
viên không đủ tiêu chuẩn thì các cuộc bầu cử dân chủ giả hiệu cũng khó
thành công. Và cả từng đảng viên cộng sản, từng ủy viên trung ương, từng
ủy viên Bộ Chính trị, nếu có những “người cộng sản chân chính” (tạm
định nghĩa là những người thực sự vì lý tưởng xây dựng xã hội công bằng,
dân chủ và văn minh) dám đấu tranh để thực hiện đúng mục đích lý tưởng
của Đảng được đề ra giấy trắng mực đen trong cương lĩnh, thì Đảng sẽ bớt
suy thoái đến mức báo động như hiện nay. Khi nói từng người là bao hàm
sẽ hình thành đa số, nếu đa số nhân dân vẫn thiếu ý thức, tinh thần và
năng lực làm chủ thì khát vọng cũng chỉ là ước mơ suông.
Với thực tế hiện nay, hai điều kiện trên
xem ra vẫn còn nhiều thiếu sót. Ngoài sự vận động tự thân của mỗi người
thì những người hoạt động chính trị xem ra không thể không quan tâm,
nếu không nói là phải đặt thành trọng tâm trong chương trình hành động
của mình.
Lịch sử không loại trừ những bất ngờ.
Trong bầu khí xã hội bị dồn ép, không biết lúc nào bạo loạn có thể nổ ra
và khi bạo loạn nổ ra, tình hình sẽ rất khó lường và kiểm soát. Sau bạo
loạn, tình hình sẽ tốt hay xấu hơn cho đất nước, trả bằng giá nào,
trong bao lâu, không ai có thể nói trước. Nhưng không ai có quyền hô hào
bạo loạn, đẩy người khác vào con đường máu lửa trong khi mình đứng bên
ngoài để hưởng lợi. Không ai được quyền nhân danh tập thể để hi sinh cá
nhân trừ khi cá nhân tự nguyện. Không ai được quyền nhân danh tương lai
để hi sinh hiện tại. Đó cũng chỉ là một cách “mục đích biện minh cho
phương tiện” bẩn thỉu và tàn bạo của những kẻ hoạt đầu chính trị, chẳng
tốt đẹp gì cho đất nước.
Phong trào Con đường Việt Nam vừa được phát động
đang gây sôi nổi trong cộng đồng mạng. Những ưu khuyết điểm đang dần
được cộng đồng phân tích trên nhiều khía cạnh nhưng những hoài nghi,
nghi vấn cũng vẫn chưa được hoàn toàn làm sáng tỏ trong một tình hình
quá ư phức tạp.
Người viết bài này có tên trong danh sách mời
của những người khởi xướng phong trào. Tôi chưa nhận lời tham gia nhưng
tôi chân thành chúc cho những người khởi xướng, tán thành, ủng hộ phong
trào đủ khôn ngoan, sáng suốt và thiện tâm từng bước thực hiện được lý
tưởng tốt đẹp của phong trào, góp phần hình thành con đường Việt Nam
đích thực trong tương lai.
Đà Lạt 22/6/2012
Blog procontra.asia
CHÂN DUNG ĐỆ TỬ HÁI RA' TIỀN' CỦA THỦ TƯỚNG
Qlb - Vũ Văn Tiền nổi tiếng 'cửa' nào cũng chui lọt! Đã từng là đệ tử ruột của Phan Văn Khải, nhờ vậy mà Tiền đã lấy được mỏ đá Rubi lớn nhất của việt Nam và hiện Tiền còn đang sở hữu 1 tảng đá Rubi lớn nhất thế giới, được Tiền dấu kỹ trên tầng thờ ở nhà riêng mà chỉ ai thân thiết như ruột thịt mới được 'mục sở thị'. Sang đến đơi Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng thì Tiền có thể bắt cứ lúc nào cũng đến nhà riêng đàm đạo cùngThủ Tướng và cái món Tiền thích nhất là cho hai chân trèo tót lên ghế ngồi như ông nông dân chuẩn bị 'rít' điếu cày! Chính Tiền là người đã đưa Phạm Quý Ngọ ddeesn đỉnh vinh quang hiện nay và cùng nhau ăn chia với Thủ Tướng Trụ Sở của Tổng cục cảnh sát!
Vũ Văn Tiền - Ông chủ Geleximco và ABBank
Vũ Văn Tiền – có biệt danh là “Tiền Còi” là một doanh nhân thành công
trong nhiều lĩnh vực, đặc biệt là ngân hàng và bất động sản.
Họ tên
|
Vũ Văn Tiền
|
Năm sinh
|
10/5/1959 Số CMTND: 011611064
|
Quê quán
|
Tiền Hải – Thái Bình
|
Học vấn
|
+ Cử nhân kinh tế - Đại học kinh tế Quốc dân
+ Kỹ sư - Học viện kỹ thuật Quân sự
|
Chức vụ đang nắm giữ
|
+ Chủ tịch HĐQT CTCP Xuất nhập khẩu Tổng hợp Hà Nội (Geleximco)
+ Chủ tịch HĐQT Ngân hàng An Bình (ABBank)
+ Chủ tịch HĐQT CTCP Xi măng Thăng Long
+ Chủ tịch HĐQT CTCP Chứng khoán An Bình (ABS)
+ Phó Chủ tịch CTCP Tập đoàn Công nghệ CMC
+ Thành viên HĐQT CTCP Đầu tư phát triển Cảng Cái Lân
|
Lĩnh vực kinh doanh
|
Bất động sản, Ngân hàng-tài chính, Công nghệ, Xi măng, Giấy…
|
Gia đình
|
+ Vợ: Nguyễn Thị Quỳnh Mai
+ Em trai: Vũ Văn Hậu
+ 3 con gái
|
Tài sản
|
Geleximco
|
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu sử
Vũ Văn Tiền quê ở Tiền Hải – Thái Bình, sinh ra trong một gia đình thuần nông.
Ban
đầu Tiền theo học chuyên ngành sĩ quan kỹ thuật. Theo lời Tiền kể thì
đầu những năm 80 có thằng bạn đồng ngũ nửa đùa, nửa thật: "Tên mày Vũ
Văn Tiền ("viết ra tiền") thì không phát về binh nghiệp được đâu". Không
ngờ câu đùa của bạn làm Tiền trăn trở và rồi năm 1982 anh xuất ngũ để
thi vào Đại học Kinh tế quốc dân chuyên ngành kế hoạch. Thương trường
đeo đẳng Vũ Văn Tiền từ đận ấy...
Quá trình công tác:
- 1986 – 1992: Cán bộ Tổng công ty Vật tư Nông Nghiệp
- 1993 – nay: Chủ tịch , Tổng Giám đốc Công ty Xuất nhập khẩu tổng hợp Hà Nội (Geleximco)
- 8/2007 – nay: Phó Chủ tịch HĐQT CTCP Tập đoàn Công nghệ CMC.
----------------------------------------------------------------------------------------
Thành tích:
» Huân chương lao động hạng III.
» Huy chương Vì thế hệ trẻ.
» Bằng khen của Thủ tướng chính phủ.
» Bằng khen của UBND thành phố Hà Nội.
» Giải thưởng Sao đỏ.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Gắn liền với Geleximco
Hoạt động kinh doanh của Vũ Văn Tiền gắn liền với CTCP Xuất nhập khẩu tổng hợp Hà Nội – Geleximco.
Thành
lập từ năm 1993 với hình thức ban đầu là công ty trách nhiệm hữu hạn,
Geleximco là một trong những doanh nghiệp tư nhân đầu tiên được phép
xuất nhập khẩu trực tiếp.
Đến năm 2007, Geleximco chuyển đổi thành công ty cổ phần.
Geleximco hiện là một tập đoàn đa ngành hoạt động trong nhiều lĩnh vực.
Bốn lĩnh vực kinh doanh chính của công ty là:
+ Sản xuất công nghiệp và thương mại dịch vụ: Đầu tư vào các công tyGiấy An Hòa, Xi măng Thăng Long, Nhiệt điện Thăng Long, Cảng Cái Lân…
+ Hạ tầng – Bất động sản:
Geleximco hiện có nhiều dự án đang triển khai tại Hà Nội và các tỉnh
lân cận như khu đô thị Geleximco Lê Trọng Tấn, Thành phố Giao lưu; Dự án
đường cao tốc Hòa Lạc-Hòa Bình…
+ Tài chính – Ngân hàng: Đầu tư vào Ngân hàng An Bình (ABBank), Chứng khoán An Bình (ABS), QLQ An Bình (ABF), Bảo hiểm Hàng Không…
+ Giáo dục đào tạo và Công nghệ thông tin: CMC Group (mã: CMG), Viện quản lý Toàn cầu Việt Nam
Theo thông tin từ website của Geleximco:
“vốn điều lệ hiện tại của công ty là 6.000 tỷ đồng, doanh thu hàng năm
đạt hàng ngàn tỷ đồng và tăng trưởng đạt hơn 10%/năm. Đội ngũ cán bộ
nhân viên hơn 6.000 nghìn người, 5 chi nhánh tại Hà Tây, Hòa Bình, Lạng
Sơn, Cần Thơ, Quảng Ninh; 20 công ty thành viên, hàng chục công ty liên
doanh, liên kết hoạt động trên địa bàn cả nước”.
Trụ sở của Geleximco hiện được đặt tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Đống Đa, Hà Nội.
Thông
qua những khoản đầu tư của Geleximco, ông Tiền nắm giữ vị trí chủ chốt
tại các doanh nghiệp khác Ngân hàng An Bình, Chứng khoán An Bình, Xi
măng Thăng Long, CMC Group…
Video giới thiệu Geleximco:
Các công ty thuộc hệ thống Geleximco:
Công ty thành viên | Công ty liên doanh, liên kết |
1. CTCP Giấy An Hòa | 1. CTCP Hà Phong |
2. CTCP Nguyên liệu Giấy An Hòa | 2. CTCP Chứng khoán An Bình (ABS) |
3. CTCP Xi măng Thăng Long | 3. CTCP Đầu tư & XD Quốc tế VIGEBA |
4. CTCP Xi măng Thăng Long 2 | 4. CTCP Bất động sản An Bình (ABLand) |
5. CTCP Xi măng An Phú | 5. CTCP Thương mại SOFIA |
6. CTCP Nhiệt điện Thăng Long | 6. Công ty LD SX Phụ tùng Ô tô Xe máy VN (VAP) |
7. CTCP Đầu tư & Xây dựng Đại An | 7. Ngân hàng TMCP An Bình |
8. CTCP XNK Tổng hợp Miền Nam | 8. CTCP Tập đoàn Công nghệ CMC |
9. CTCP GELEXIMCO Số 1 | 9. CTCP Tân Hoàng Cầu |
10. CTCP ĐT & XD Hạ tầng GELEXIMCO | 10. CTCP Bảo hiểm Hàng không (VNI) |
11. CTCP Ngôi sao An Bình (ABSC) | 11. CTCP Đầu tư Cảng Cái Lân |
12. CTCP Tập đoàn ĐT TC An Bình (ABFG) | |
13. CTCP Quản lý Quỹ Đầu tư CK An Bình | |
14. CTCP Sa Pa - GELEXIMCO | |
15. Viện Quản lý Toàn cầu | |
16. Khách sạn Thái Bình Dreams | |
17. Cty TNHH MTV XNK Tổng hợp Thái Bình | |
18. Cty TNHH MTV XNK Tổng hợp Hà Tây | |
19. Cty TNHH MTV XNK Tổng hợp Hòa Bình |
----------------------------------------------------------------------------------------------
Ngân hàng An Bình
Cơ cấu cổ đông của ngân hàng An Bình tính đến cuối năm 2011
(Nguồn: Báo cáo thường niên 2011)
Một số chỉ tiêu tài chính của Ngân hàng An Bình giai đoạn 2006-2011
(Nguồn: Báo cáo thường niên 2011)
Theo TTVN
CHÂN DUNG ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI PHƯƠNG HỮU VIỆT
Qlb -
Phương Hữu Việt hiện nay là Đại biểu quốc hội, Chủ tịch VietA Bank
-là một dân từ Nga về
cùng Thống đốc Nguyễn Văn Bình và một điểm nữa cũng như Nguyễn Văn Bình
- Phương Hữu Việt cũng là dân hai mang -ăn lương của Tổng cục an ninh
do Nguyễn Văn Hưởng Tuyển dụng!
Mời xem thêm:
Đầu năm 2011, ông Phương Hữu Việt và Tập đoàn Đầu tư Việt Phương đã rót
510 tỷ đồng và trở thành cổ đông lớn nhất của Ngân hàng Việt Á. Đến
tháng 8/2011, ông Việt trở thành Chủ tịch của Ngân hàng này.
Ngày sinh: 01/7/1964 Dân tộc: Kinh
Quê quán: Xã Phú Lương, huyện Lương Tài, tỉnh Bắc Ninh
Nơi cư trú (nơi ở hiện nay): 22 Tống Duy Tân, phường Hàng Bông, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội
Trình độ học vấn: Tiến sĩ
Nghề nghiệp, chức vụ (hiện nay):
- Chủ tịch Hội các nhà DN trẻ Việt Nam
- Phó Chủ tịch Hội Hữu nghị Việt Nam-Ucraina
- Chủ tịch HĐQT Công ty cổ phần Tập đoàn Đầu tư Việt Phương
- Ủy viên Ủy ban TWMTTQ Việt Nam
- Đại biểu quốc hội khóa XIII, Ủy viên Ủy ban Kinh tế của Quốc hội
-----------------------------------------------------------
Ông
Phương Hữu Việt được chủ yếu được biết đến khi cùng Tập đoàn Đầu tư
Việt Phương góp vốn và trở thành cổ đông lớn nhất của Ngân hàng Việt Á.
Số lượng cổ phần mua ban đầu là 51 triệu cổ phiếu, tương ứng 17,36% vốn
điều lệ của Việt Á.
Tháng 3/2011, ông Việt đã được bầu làm Thành viên HĐQT của Ngân hàng Việt Á và đến tháng 8 thì giữ chức vụ Chủ tịch HĐQT.
-----------------------------------------------------------------------
Quá trình học tập, công tác:
1982-1988: Thi vào Đại học và được cử đi học tại Đại học Hàng Hải Odessa - Liên Xô cũ
1989-1995:
Về nước công tác tại Bộ Công An, được biệt phái làm Chủ tịch Công ty
Thương mại, Đầu tư và Du lịch Việt Phương - nay là CTCP Tập đoàn Đầu tư
Việt Phương (đến tháng 3/2011).
1996: Học tập quản trị kinh doanh cao cấp tại Hoa Kỳ.
1997-nay:
Đại hiểu quốc hội các khóa X, XI, XII và XIII; Ủy viên Ủy ban kinh tế
Quốc hội khóa XI và XII, Chủ tịch CTCP Tập đoàn Đầu tư Việt Phương.
Từ
tháng 3/2013-8/2011: Thành viên HĐQT Ngân hàng TMCP Việt Á. Ông Việt
đại diện các cổ đông sở hữu 17,36% cổ phần của VietA Bank tham gia vào
HĐQT của ngân hàng này.
Từ tháng 8/2011-nay: Chủ tịch HĐQT Ngân hàng TMCP Việt Á
-----------------------------------------------------------------------
Ngân hàng Việt Á
Theo
phát biểu của đại diện Ngân hàng Nhà nước tại ĐHCĐ thường niên năm 2012
của Ngân hàng Việt Á: trong số các ngân hàng có trụ sở tại Tp.HCM thì
ngân hàng Việt Á đứng ở vị trí:
- Tổng tài sản: vị trí 12/16
- Vốn điều lệ: vị trí 9/16
- Huy động từ thị trường 1: vị trí 12/16
- Chênh lệch thu nhập và chi phí: xếp thứ 10/16
Tính đến cuối năm 2011, vốn điều lệ của Ngân hàng này là 3.098 tỷ đồng, tổng tài sản hơn 22.500 tỷ đồng, tỷ lệ nợ xấu là 2,56%.
Cơ cấu cổ đông của Việt Á tính đến tháng 6/2011
---------------------------------------------------------------------------
Tập đoàn Đầu tư Việt Phương (VPG): Hoạt động chính trong lĩnh vực đầu tư bất động sản, khoáng sản, đầu tư tài chính....
Website: www.vpg.vn
Theo thông tin đăng tải trên website của VPG thì tính tới tháng 9/2010, VPG đang đầu tư góp vốn vào 27 công ty và các dự án (bao gồm cả danh mục đứng tên công ty và đứng tên cá nhân), trong đó có 7 công ty VPG sở hữu trên 51% (công ty con), 17 công
ty VPG sở hữu dưới 51% (công ty liên kết) và 3 dự án đang thực hiện với
các ngành nghề rất đa dạng, nhưng tập trung chủ yếu vẫn là lĩnh vực
khoáng sản và bất động sản, các ngành nghề còn lại cũng là những lĩnh
vực đang có nhiều cơ hội phát triển và được xã hội đánh giá cao như:
trường học, bệnh viện, sản xuất lắp ráp ô tô …
Theo TTVN
Trầm Bê - Đại gia bí ẩn ngành ngân hàng
Ngày 26/5, ông Trầm Bê và con trai là ông Trầm Khải Hòa đã được bầu vào HĐQT của Ngân hàng Sacombank.
Họ tên:
|
TRẦM BÊ
|
CMND số: 020620491
| |||
Năm sinh:
|
10/09/1959
| ||||
Quốc tịch
|
Việt Nam
|
Dân tộc: Hoa
| |||
Quê quán:
|
Trà Vinh
| ||||
Chức vụ đang nắm giữ:
|
+Phó Chủ tịch HĐQT Ngân hàng Sacombank
| ||||
+ Chủ tịch HĐQT Bệnh viện Triều An
+ Phó Chủ tịch CTCP Thương mại Vàng bạc đá quý Phương Nam (NJC).
| |||||
+ Thành viên HĐQT CTCP Đầu tư Xây dựng Bình Chánh (BCCI)
| |||||
Lĩnh vực kinh doanh
|
Bất động sản, Ngân hàng
| ||||
Địa chỉ thường trú
|
601 Hồng Bàng, Q.6, TP Hồ Chí Minh
| ||||
Gia đình:
|
Vợ: Viên Đông Anh
| ||||
Con trai: Trầm Trọng Ngân
| |||||
Con trai: Trầm Khải Hòa
| |||||
Con gái: Trầm Thuyết Kiều
| |||||
Tài sản:
|
Cổ phần tại Ngân hàng Phương Nam, BCCI, Bệnh viện Triều An…
|
Ông
Trầm Bê là người đi lên từ bất động sản. Từ năm 1994-1999 ông là phó
Ban quản lý dự án Khu dân cư An Lạc Bình Trị Đông. Từ năm 1999 đến nay
là thành viên HĐQT của CTCP Đầu tư Xây dựng Bình Chánh (BCCI).
Tuy
nhiên, ông Bê có phần nổi tiếng hơn trong lĩnh vực ngân hàng với vai
trò là cổ đông lớn và Phó Chủ tịch Ngân hàng Phương Nam.
Ngoài
ra, ông là Chủ tịch của Bệnh viện Triều An – một bệnh viện tư nhân lớn
tại Tp.HCM và cùng với các con tham gia HĐQT của một số công ty khác như
CTCP Vàng bạc đá quý Phương Nam (NJC) và CTCP Chứng khoán Phương Nam
(PNS).
Đang/đã từng là Chủ tịch HĐQT của CTCP Địa ốc Bình Tân.
Tài sản:
Quá trình công tác:
+ Từ 1986 – 1990: Phó giám đốc xí nghiệp Hợp danh 1/5 Quận 6
+ Từ 1991 – 1994: Giám đốc Cty TNHH CB Lâm sản Đông Anh
+ Từ 1995 – 2001: Chủ tịch HĐQT Cty TNHH Đông Anh
+ Từ 2002 – 2004: Chủ tịch HĐQT Bệnh viện Dân lập Triều An
Chủ tịch HĐQT Công ty TNHH Sơn Sơn
+ Từ 2005 đến nay: Chủ tịch HĐQT Bệnh viện Dân Lập Triều An
- Thành viên HĐQT Ngân hàng Phương Nam Nhiệm kỳ IV (2004 – 2009)
Phó Chủ tịch HĐQT Ngân hàng Phương Nam Nhiệm kỳ V (từ 2009 đến 4/2012)
5/2012: Tham gia HĐQT Sacombank
|
Trên
sàn chứng khoán, ông Bê sở hữu 2,21 triệu cổ phiếu BCI, tương ứng 3%
vốn điều lệ CTCP Đầu tư Xây dựng Bình Chánh. Bên cạnh đó còn có 115
nghìn cổ phiếu STB.
Lượng cổ phiếu này hiện có trị giá hơn 40 tỷ đồng.
Tính đến đầu năm 2012, Ông Bê và 2 con Trầm Thuyết Kiều, Trầm Trọng Ngân nắm giữ gần 20% cổ phần của Ngân hàng Phương Nam.
Mặc
dù không có tên trong danh sách các cổ đông lớn của Sacombank nhưng
Ngân hàng Phương Nam cùng một số liên quan đã có tới 4 ghế trong HĐQT
mới của Sacombank.
Ngay
từ khi bắt đầu xuất hiện những tin đồn về việc Sacombank bị thâu tóm,
Trầm Bê là một trong những cái tên được nhắc đến đầu tiên.
Theo quy định hiện hành, một người chỉ có thể là Thành viên HĐQT của một tổ chức tín dụng.
Vì
vậy, ông Trầm Bê cùng con trai là ông Trầm Khải Hòa đã rút khỏi ban
lãnh đạo của Ngân hàng Phương Nam để tham gia vào HĐQT của Sacombank.
Gia đình: Ông Trầm Bê là con trai lớn trong một gia đình nghèo có 4 anh em; quê quán tại xã Hàm Giang, huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh.
Ông Trầm Bê cùng vợ là bà Viên Đông Anh có 3 người con gồm ông Trầm Trọng Ngân, bà Trầm Thuyết Kiều và ông Trầm Khải Hoà.
Bà Trầm Thuyết Kiều
(sinh năm 1983) hiện nắm gần 10% cổ phần của và là Phó Tổng Giám Đốc
Khối khách hành tổ chức Ngân hàng Phương Nam. Bà Kiều cũng là Phó TGĐ
của Vàng bạc đá quý Phương Nam (NJC).
Ông Trầm Trọng Ngân – TGĐ Công ty CTCP Chế biến thủy hải sản Sơn Sơn
chuyên về chiếu xạ, xuất khẩu Thanh Long. Sau khi ông Trầm Bê rút khỏi
HĐQT của Ngân hàng Phương Nam, ông Trầm Trọng Ngân đã được bầu làm Phó
Chủ tịch HĐTQ của ngân hàng này.
Ông Ngân hiện đang sở hữu 40 triệu cổ phiếu STB, trị giá gần 900 tỷ đồng và đứng trong top 20 người giàu nhất TTCK Việt Nam.
Ông Trầm Trọng Ngân và Bà Trầm Thuyết Kiều
Ông Trầm Khải Hòa
(sinh năm 1988) được bầu làm Chủ tịch Chứng khoán Phương Nam (PNS) từ
tháng 10/2011. Ông Hòa cùng cha mình mới được bầu vào HĐQT của Sacombank
Hoạt động kinh doanh
Một trong những công trình lớn được ông Trầm Bê đầu tư (thông qua Công ty TNHH Xây dựng Hàm Giang)
là Cụm Cảng Long Toàn có số vốn khoảng 1.700 tỷ đồng, diện tích trên
170ha tại huyện Duyên Hải, tỉnh Trà Vinh. Dự án được khởi công vào đầu
năm 2010.
Một dự án lớn khác là đầu tư 60 triệu
USD để mua lại khu Cupertino Square, trước đây được biết dưới cái tên
là Valco Fashion Park.
Thuộc tuýp người ít
xuất hiện trên báo giới, những lần hiếm hoi ông Bê lên tiếng là vụ
nguyên Chủ tịch HĐQT Ngân hàng Phương Nam Lê Anh Kiệt bị bắt hay lần con
trai Trầm Trọng Ngân bị bắt cóc đòi tiền chuộc 10 triệu USD.
Một số công ty liên quan đến gia đình ông Trầm Bê
Theo TTVN
PHƯƠNG HỮU VIỆT - MỘT GƯƠNG MẶT MỚI CỦA LÀNG ĂN CƯỚP!
Qlb
- Sudico thực chất đã được Phương Hữu Việt - Chủ tịch Ngân hàng Thương
mại Việt Á, một tay chân của Thống đốc Bình và cựu thống đốc Nguyễn Văn
Giàu - thâu tóm trong dịp Thống đốc Nguyễn Văn Bình 'thực hiện đề án
tái cấu trúc'. Đây là một công ty thành viên của Tổng công ty Sông Đà
với rất nhiều dự án đặc quyền, đặc lợi.Sau khi thâu tóm xong, Tập đoàn
Sông Đà bỗng nhiên nổi hứng tăng tỷ lệ nắm giữ lên 43%. Trò chơi này
thực chất là gì? 1. Phương Hữu Việt vẫn nắm giữ 51% để toàn quyền quyết
định; 2. Đẩy được giá cổ phiếu Sudico đang giao dịch tại thị trường
HOSE lên; 3. Bán bớt được một số cho chính Tập đoàn Sông Đà giá cao để
thu tiền về kết thúc chu kỳ ăn cướp của Phương Hữu Việt và đồng bọn!
Theo tính toán sơ bộ, tổng số cổ phần của Tập đoàn Sông Đà và các đơn vị thành viên hiện sở hữu tại Sudico đã không ngừng tăng từ 36,3% lên 38,3% và 43%.
Ngoài Công ty mẹ hiện nắm tới hơn 36 triệu cổ phần
của Sudico, hàng loạt công ty con của Tập đoàn Sông Đà cũng đua nhau
tăng vốn vào công ty này đưa tổng số vốn của tập đoàn vào Sudico lên tới
hàng nghìn tỷ đồng.
Theo tính toán sơ bộ, tổng số cổ phần của Tập đoàn Sông Đà và các đơn vị thành viên hiện sở hữu tại Sudico đã không ngừng tăng từ 36,3% lên 38,3% và 43%.
Cụ thể, trong số
tổng100 triệu cổ phần tại Công ty Cổ phần Đầu tư Phát triển Đô thị
& Khu công nghiệp Sông Đà (Sudico), Tập đoàn Sông Đà chiếm tới 36,3
triệu cổ phần.
Các công ty con thuộc
Sông Đà cũng lần lượt là các cổ đông lớn tại Sudico. Đơn cử, Công ty Cổ
phần Sông Đà 5 có hơn 2,1 triệu cổ phần, Sông Đà 6 có 1,5 triệu cổ phần,
Sông Đà 10 có 1,25 triệu cổ phần, Công ty Cổ phần Thép Việt Ý có 2
triệu cổ phần.
Theo tính toán sơ bộ,
tổng số cổ phần của Tập đoàn Sông Đà và các đơn vị thành viên hiện sở
hữu tại Sudico đã không ngừng tăng từ 36,3% lên 38,3% (theo danh sách
chốt cổ đông trước ĐHĐCĐ bất thường ngày 16/4/2012) và 43% (theo danh
sách chốt trước ĐHĐCĐ thường niên dự kiến tổ chức ngày 30/6 tới).
Điều này không khỏi
khiến dư luận đặt nhiều dấu hỏi, nhất là trong điều kiện các Tập đoàn,
Tổng công ty nhà nước đang được tái cấu trúc mạnh mẽ theo chủ trương lớn
của Đảng và Chính phủ, cụ thể nhất là việc thoái vốn ngoài ngành để tập
trung vào lĩnh vực kinh doanh chính.
Thứ nhất, việc làm của
Tập đoàn Sông Đà có dấu hiệu làm trái với chỉ đạo của Thủ tướng tại
thông báo kết luận của Thủ tướng sau thanh tra việc chấp hành các quy
định của pháp luật trong quản lý, sử dụng vốn, tài sản tại tập đoàn này.
Theo văn bản này, Thủ tướng giao Bộ Xây dựng và Tập đoàn Sông Đà rà
soát lại việc đầu tư ngoài ngành; đánh giá hiệu quả đầu tư và tập trung
vào ngành nghề chính; tính toán, xây dựng lộ trình thoái vốn hợp lý,
tránh thiệt hại, lãng phí.
Trước đó, theo quyết
định của Thủ tướng về việc chuyển đổi Công ty mẹ - Tập đoàn Sông Đà
thành Công ty TNHH một thành viên do nhà nước làm chủ sở hữu thì ngành
nghề kinh doanh chính của Tập đoàn này là tổng thầu xây lắp và thi công
xây lắp các công trình giao thông, công nghiệp, dân dụng; sản xuất và
kinh doanh điện thương phẩm... Trong danh mục ngành nghề chính này không
có việc đầu tư và phát triển kinh doanh khu đô thị, khu công nghiệp,
khu kinh tế, kinh doanh bất động sản…
Rõ ràng, trong bối cảnh
xu thế tái cấu trúc doanh nghiệp nhà nước đang được đặt ra và thực hiện
ráo riết như là cơ sở sống còn của nền kinh tế, việc Tập đoàn Sông Đà
và các đơn vị thành viên tăng vốn đầu tư vào Sudico và lĩnh vực phát
triển khu đô thị, bất động sản... là khá khó hiểu.
Khó hiểu hơn, chưa
rõTập đoàn Sông Đà và các đơn vị thành viên lấy tiền ở đâu ra, khi mà
mới đây, Tập đoàn này đã phải "cầu cứu" các bộ, ngành chức năng về việc
xin vay từ Quỹ tích lũy trả nợ nước ngoài để hỗ trợ trả nợ ngân hàng cho
Công ty Cổ phần Xi măng Hạ Long, công ty do Sông Đà nắm 59% cổ phần.
Theo đó, Xi măng Hạ
Long đang nợ đầm đìa với lãi suất tăng cao và liên tục lỗ trên dưới 500
tỷ đồng mỗi năm trong năm 2011 và dự kiến năm 2012. Sau khi đã rót hơn
1.200 tỷ đồng hỗ trợ Xi măng Hạ Long trả nợ, Tập đoàn Sông Đà đã phải
xin vay vốn với lý do giá trị khối lượng thi công dở dang và công nợ
phải thu của Tập đoàn này lên tới hơn 10.000 tỷ đồng. Cũng theo đó, Sông
Đà cho biết họ đang phải cân đối để thanh toán các khoản nợ vay đến
hạn.
Theo Hồng Kỹ
Dân tríTIẾP TỤC THÂU TÓM SAMCOMBANK
QUANLAMBAO
- Bây giờ lại chứng kiến con Trầm Bê tham gia vào, thực chất đang mua
giúp cho ai và tiền ở đâu ra để mua? Chỉ cần vàochoPhó Thống đốc Trần
Minh Tuấn vào thanh tra là sẽ ra tất cả!
Con trai lớn của ông Trầm Bê đăng ký mua thêm 8 triệu cp STB
Con trai lớn của ông Trầm Bê đăng ký mua thêm 8 triệu cp STB
Ông Trầm Trọng Ngân – Phó Chủ tịch Ngân hàng Phương Nam– hiện đang nắm giữ 40 triệu cổ phiếu STB.
Theo thông báo của Sở GDCK Thành phố Hồ Chí Minh, ông Trầm
Trọng Ngân hiện đang nắm giữ 40 triệu cổ phiếu STB, tương đương 4,11% lượng cổ
phiếu đang lưu hành của Sacombank.
Ông Trầm Trọng Ngân đăng ký mua thêm 8 triệu cổ phiếu nữa từ
29/6-29/7.
Ông Ngân là con trai lớn của ông Trầm Bê và hiện đang là Phó Chủ tịch của Ngân hàng Phương Nam – vị trí
mà ông Trầm Bê đã từ nhiệm để tham gia vào ban lãnh đạo của Sacombank.
Ông Trầm Bê – Phó Chủ tịch của Sacombank – hiện đang nắm giữ
115.000 cổ phiếu STB. Một con trai khác của ông Trầm Bê là ông Trầm Khải Hòa
cũng được bầu vào HĐQT của Sacombank.
Với
40 triệu cổ phiếu STB đang nắm giữ, trị giá gần 900 tỷ đồng theo thị
giá hiện tại, ông Trầm Trọng Ngân hiện đã lọt vào top 20 người giàu nhất
trên TTCK Việt Nam.
Xem thêm: Trầm Bê -đại gia bí ẩn ngành ngân hàng
Cơ cấu cổ đông của Sacombank
Ông Trần Phát Minh và CTCP Đầu tư Tài chính Sài Gòn Á châu
hiện nắm giữ dưới 5% cổ phần và không thuộc diện
phải công bố thông tin nên số liệu có thể không
còn chính xác ở thời điểm hiện tại
KAL
Theo TTVN
XIN HỎI ÔNG NGUYỄN PHÚ TRỌNG - CƯỚP TIỀN CỦA NHÂN DÂN XOÁ NỢ CHO VINASHIN BỊ XỬ TỘI GÌ?
Trong đề án tái cấu
trúc của Bộ Tài Chánh và Bộ Kế hoạch đầu tư công bố đến nay nợ của Vinashin chỉ
còn 17.900 tỷ đồng chưa tới 780 triệu USD!
PHÉP BIẾN HOÁ MÀU NHIỆM
NÀO ĐÃ GIÚP VINASHIN KHOẢN NỢ KHỔNG LỒ TỪ TRÊN 90.000 TỶ TƯƠNG ĐƯƠNG 4.5 TỶ USD
NAY CHỈ CÒN HƠN 17% TRONG VÒNG HƠN MỘT NĂM MÀ VINASHIN VẪN ĐANG CHẾT NGẮC NGOẢI
KHÔNG THỂ LÀM GÌ???
Từ đầu năm 2011,
khi đó Nguyễn Văn Giàu còn đang làm thống đốc Ngân hàng nhà nước đã trực tiếp gọi
điện cho từng ngân hàng vừa ra lệnh vừa đe doạ các chủ ngân hàng phải xoá nợ
cho Vinashin… câu đe doạ cửa miệng của Thống đốc Giàu: ‘ Đây là lệnh của Thủ Tướng,
Nếu ai không chịu xoá nợ thì sẽ cho thanh
tra ngân hàng thì kiểu gì các ông bà cũng chết….’. Vì vậy mà chẳng có một
ai dám cả gan chống Trời và người thạo tin thì nói rằng: Nhờ thu xếp xuất sắc
việc xoá nợ mà Nguyễn Văn Giàu đã được lên chức về làm Chủ nhiệm Uỷ ban kinh tế
Quốc Hội, nếu không thì có lẽ đã bị tống đi đâu đó ngồi chơi xơi nước rồi!
Tuy nhiên, khi đó mới tất cả các ngân hàng chỉ được nghe chỉ
đạo bằng miệng, chưa ai nhìn thấy văn bản của Thủ Tướng ra sao.!
Khi Nguyễn Văn Bình lên Thống đốc thì vẫn tiếp tục lùa các
ngân hàng thương mại phải xoá nợ cho Vinashin bằng miệng, không đưa ra bắt cứ
văn bản nào và luận điệu cũng như người tiền nhiệm trước đây, song vì là kẻ mới
lên, vì vậy hung hăng hơn nhiều lần, Thống đốc trực tiếp cử Đặng Văn Thảo – Phó
Thanh tra NHNN – Đệ tử ruột của mình xộc xuống từng ngân hàng để đe doạ. Kết quả
100% ngân hàng ký giấy đều đồng ý xoá nợ cho Vinashin.
Bằng biện pháp này
toàn hệ thống ngân hàng trong nước đã phải xoá hơn 20 ngàn tỷ tương đương 1 tỷ
USD cho Vinashin trên tổng số dư nợ 26.000 tỷ - Chỉ tính dư nợ của công ty mẹ,
còn công nợ nằm ẩn tại các công ty con chưa được tính vào, có thể dẫn chứng vài
ngân hàng: BIDV đã xoá trên 2.000 tỷ , Vietinbank: xoá nợ khoảng 2.200 tỷ,
Habubank xoá nợ trên 2000 tỷ/trên tổng số trên 3000 tỷ, Công ty tài chính dầu
khí xoá trên 2000 tỷ…
Được biết việc xoá nợ này đã được đích than Thủ Tướng đưa ra
bàn thống nhất trong thường trực Chính Phủ bao gồm cả Phó Thủ Tướng Hoàng Trung
Hải, Phó Thủ Tướng Vũ Văn Ninh, Phó Thủ Tướng Nguyễn Thiện Nhân và Thống đốc
Nguyễn Văn Bình, song tất cả đều đồng thuận.
Từ con số nợ trên 90.000 tỷ tương đương 4.5 tỷ đô la Mỹ, đến nay chỉ còn thể hiện chưa tới 800 triệu USD! Công lý có đứng đang ở trong tay kẻ mạnh? Kẻ có chức có quyền đang nắm vận mệnh Quốc Gia? Những Thủ Tướng và Phó Thủ Tướng như Nguyễn Tấn Dũng, Hoàng Trung Hải, Vũ Văn Ninh rõ ràng đã lợi dụng chức vụ và quyền hạn của mình để chiếm đoạt tiền của nhân dân thông qua hệ thống các ngân hang thương mại, họ đã vi phạm chính Luật hình sự của Việt Nam. VẬY TOÀN BỘ CHÍNH PHỦ THỦ TƯỚNG NGUYỄN TẤN DŨNG SẼ PHẢI ĐƯỢC XÉT XỬ NHƯ THẾ NÀO?.
Từ con số nợ trên 90.000 tỷ tương đương 4.5 tỷ đô la Mỹ, đến nay chỉ còn thể hiện chưa tới 800 triệu USD! Công lý có đứng đang ở trong tay kẻ mạnh? Kẻ có chức có quyền đang nắm vận mệnh Quốc Gia? Những Thủ Tướng và Phó Thủ Tướng như Nguyễn Tấn Dũng, Hoàng Trung Hải, Vũ Văn Ninh rõ ràng đã lợi dụng chức vụ và quyền hạn của mình để chiếm đoạt tiền của nhân dân thông qua hệ thống các ngân hang thương mại, họ đã vi phạm chính Luật hình sự của Việt Nam. VẬY TOÀN BỘ CHÍNH PHỦ THỦ TƯỚNG NGUYỄN TẤN DŨNG SẼ PHẢI ĐƯỢC XÉT XỬ NHƯ THẾ NÀO?.
Song Việc xoá nợ này là
cách làm vi hiến, vi phạm nghiêm trọng Luật Pháp Việt Nam và các thông lệ Quốc
tế. Chính Phủ chỉ có quyền xoá nợ khi thiệt hại gây ra do thiên tai, địch hoạ,
do chiến tranh, do những diều bất khả kháng gây ra…
VIỆC XOÁ NỢ ĐỂ XOÁ DẤU
VẾT PHẠM TỘI CỐ TÌNH THAM NHŨNG CÓ TỔ CHỨC CỦA CHÍNH THỦ TƯỚNG CÙNG VỢ CHỒNG CÔ
CON GÁI NGUYỄN THANH PHƯỢNG, NGUYỄN BẢO HOÀNG TRONG VIỆC MÔI GIỚI BÁN TÀU HOA
SEN, TRONG VIỆC BÁN Ụ NỔI VÀ NHIỀU THƯƠNG VỤ KHÁC THÌ RÕ RÀNG ĐÃ TỰ CHO PHÉP
MÌNH NGANG NHIÊN ĐỨNG TRÊN PHÁP LUẬT!
Việc cả Bộ máy Chính
Phủ đồng phạm với quết định phạm pháp của Chính Phủ sẽ được xử lý thế nào?
Đảng CSVN tự xưng là
người lãnh đạo, tại sao không lãnh đạo để xử lý nghiêm những vụ việc đang lam
kiệt quệ đất nước và gây phẫn nộ cao độ trong nhân dân, trong cả đội ngũ cán bộ
ở các cấp?
Nhân dân đang đặt vấn
đề, phải chăng: Có phải ‘con mèo ăn vụng
miếng thịt thì đuổi đánh chết, con hổ đến bắt cả con heo trong chuồng thì đóng
cửa nằm im giả như không có chuyện gì xảy ra’?
DẤU HIỆU TRỐN CHẠY
TRÁCH NHIỆM
Thời gian gần đây, bỗng
dưng các ngân hàng đã nhận được văn bản
chính thức của Thống đốc Bình kèm theo văn bản số 43/TTg-KTTH chỉ đạo của Thủ
Tướng ký ngày 11/ 8/2011 được đóng dấu TUYỆT MẬT chỉ đạo chi tiết buộc các ngân
hàng thương mại xoá nợ Vinashin. Văn bản của Thủ Tướng được ký ngay sau khi
Quốc Hội bầu bán phê chuẩn nhiệm kỳ của Chính Phủ.
Tại sao Thống đốc Nguyễn Văn Bình không nói miệng như trước
đây mà lại phát văn bản chính thức kèm theo chỉ đạo của Thủ Tướng?.
Tại sao văn bản Thủ Tướng chỉ đạo từ tháng 8/2011, nhưng đến
nay Thống đốc Bình mới ‘’trưng’ cái văn bản cho mọi người để ngụ ý tự thanh
minh rằng ‘Đây không phải là quyết định của
cá nhân tôi!’. Kể từ khi chính thức
lên giữ chức Thống đốc ngân hàng, Nguyễn Văn Bình như hình với bóng của Thủ Tướng
Nguyễn Tấn Dũng. Bất cứ những cuộc chiêu đãi tại công hay tư, tại nhà riêng,
hay đi ‘vi hành’ về Bắc Ninh, Hải Phòng, Quảng Ninh, Đà Nẵng, Cần Thơ, Kiên
Giang,… không lúc nào không thấy mặt Bình! Vậy tại sao Bình không tiếp tục dấu
cái văn bản chỉ đạo của Thủ Tướng đi như trước đây? Phải chăng Thống đốc Bình
đang lo thủ thế cho mình! ĐIỀU NÀY CŨNG CHO
THẤY: ĐÃ BIẾT RÕ PHẠM PHÁP, SONG VẪN CỐ TÌNH LÀM!
Luật pháp Việt Nam đã
có điều khoản cố ý làm trái sẽ bị tăng nặng hình phạt.
XIN HỎI ÔNG NGUYỄN
PHÚ TRỌNG:
Với cương vị Bí thư Đảng
CSVN và là trưởng Ban Chống Tham nhũng, ông trả lời thế nào về việc này? Ông tiếp
tục ngó lơ, không xử lý thì nhân dân sẽ không còn chịu đựng hơn được nữa và
đúng như ông nói: ĐẢNG SẼ SỤP ĐỔ! Hay ông cũng muốn tiếp tay để cho Chính Phủ
Nguyễn Tấn Dũng đánh sập chế độ cộng sản ở Việt Nam?
Nhân dân Việt Nam"SỨC MẠNH MỀM" ECOPARK
Hôm 24/4/2012, từ sáng sớm hàng nghìn cảnh sát vũ trang, dân quân tỉnh Hưng Yên cùng đơn vị cảnh sát cơ động tinh nhuệ của bộ công an, cả mấy ngàn người trang bị vũ khí “đến tận răng” cùng xe cộ, máy xúc, máy ủi…ào ạt đổ xuống cánh đồng xã Xuân Quan huyện Văn Giang(Hưng Yên) để giải tỏa gần 100 ha đất cho DN Ecopark. Sau cuộc cưỡng chế, cánh đồng Xuân Quang không khác chiến trường ác liệt vừa đi qua. Xích xe ủi cày xới tơi bời, cây cối, hoa màu ngổn ngang nát vụn dưới dấu xích sắt…Sau khi những đội quân hắc ám rút đi bà con Văn Giang lại lóp ngóp đưới cái nắng như đổ lửa nhặt nhạnh tận thu những gốc cây cảnh, cây chuối, cây cau…trồng lại trên mảnh đất của mình. Thế nhưng, những ngày yên ả chưa được bao lâu thì bất thần, những chiếc xe xích lại ầm ầm kéo với đội quân kinh tởm: Những tên côn đồ bặm trợn ngực phanh trần chằng chịt rồng, rắn, những đốm lở loét HIV, tay lăm lăm hung khí…
Những người nông dân phải đối mặt với sức mạnh kinh khủng của “đội quân Ecopark”(bà con gọi thế).
Tuy nhiên, có vẻ sức mạnh của Ecopark không chỉ có thế.
Hôm đi Bát Tràng chơi, vô tình tôi ngồi ăn cùng bàn một cán bộ ở sở kế hoạch đầu tư (KHĐT) Hà Nội (anh xưng thế). Qua chuyện trò, chúng tôi nói đến công trình cải tạo nâng cấp con đường đê cầu Chương Dương-Bát Tràng mà chúng ta vừa được “hưởng thụ”…Cũng là xã giao, tôi khen dự án nâng cấp con đường này cùng dự án cầu Thanh Trì-thị trấn Văn Giang -TP Hưng Yên, mọi nơi về Bát Tràng “thuận tiện quá”, bỗng anh thản nhiên bảo:
- Đó đều là nhờ “sức mạnh mềm” của Ecopark…Ở vùng này, Ecopark là Rô-ma, “mọi con đường đều dẫn đến Rô- ma”! Chưa có đường thì phải làm, đã có đường nhỏ thì phải nâng cấp…Đây nhé: Hồ Hoàn Kiếm qua cầu Chương Dương đê tả sông Hồng đến Ecopark, Hồ Hoàn Kiếm cầu Vĩnh Tuy đê tả sông Hồng đến Ecopark, Hồ Hoàn Kiếm đi cầu Thanh Trì đến đường liên tỉnh Hà Nội - Hưng Yên đến Ecopark…Con đường cầu Chương Dương-Bát Tràng(liền kề khu đô thị Ecopark), cầu Thanh Trì- Văn Giang được nâng cấp, được làm là “ăn sái” Ecopark…
Bỗng tôi nhớ lại trong đơn kiện kèm bản đồ của dân Văn Giang trên mạng có nghi ngờ đến sự “chính đáng” của dự án đường cầu Thanh Trì, Vĩnh Tuy- đi tp Hưng Yên. Quả thật, dự án con đường từ cầu Thanh Trì qua “đô thị sinh thái Ecopark” tới thị trấn Văn Giang đi Dân Tiến (Khoái Châu) là “nguồn cơn” ra đời của Ecopark (đổi đất Văn Giang để lấy đoạn đường 14 km này) sẽ thấy nó gần như song song với tỉnh lộ 195 đoạn từ khu vực cầu Thanh Trì đi tp Hưng Yên. Theo đơn kiện của dân VG thì việc mở mang con đường từ Hà Nội đi tp Hưng Yên nếu cần thiết thì không nên làm con đường mới (để đổi lấy đất của họ) mà “kinh tế nhất” là nâng cấp tỉnh lộ 195, đặc biệt là khi “điều kiện kinh tế nước ta còn nhiều khó khăn”. Họ không tin mở con đường mới từ cầu Thanh Trì qua Ecopark - Khoái Châu-TX Hưng Yên là “vô tư” vì lợi ích chung mà trước hết là phục vụ kinh doanh của Ecopark...
Tuy nhiên, đúng là “nông dân Văn Giang” chất phác, họ chưa hiểu nếu làm kiểu “kinh tế nhất” như họ nghĩ (không làm mới đoạn đường từ thị trấn Văn Giang đến xã Dân Tiến -Khoái Châu- mà nâng cấp một đoạn tỉnh lộ 195) thì người ta lấy cái gì để đổi gần 500 ha đất nơi “đắc địa” của họ?
Quả thật, có những sự trùng hợp người vô tư cũng phải nghi vấn: Khi có dự án Ecopark năm 2004 thì cuối 2005 Hà Nội khai trương tuyến xe buýt Long Biên- Bát Tràng(liền kề Ecopark); đã bao năm để đoạn đường đê cầu Chương Dương- Bát Tràng (10,5 km) chật hẹp, nứt nẻ, đầy ổ gà, bụi mù…nhưng khi dự án Ecopark “chín mùi” thì có vẻ thành phố Hà Nội cũng dành cho đoạn đường đê này “sự quan tâm đến làng nghề du lịch Bát Tràng hơn trước”. Qua thời gian chuẩn bị đầu tư ngắn ngủi, tháng 6/2009 Hà Nội khởi công nâng cấp con đường với vốn đầu tư gần 50 tỷ đồng. Vừa sử dụng, vừa thi công nhưng chỉ trong 8 tháng công trình hoàn thành với mặt đường rộng 8 mét (tăng gấp đôi so với cũ) được phủ bê tông dày 30cm…đúng dịp Ecopark “thành phố xanh tươi, cuộc đời trọn vẹn” quảng cáo, rao bán căn hộ, biệt thự với những thông tin về sự thuận tiện của những con đường...
Thời gian đầu, tôi nghi nghi hoặc hoặc, có thể những con đường mới, cải tạo, nâng cấp này là ngẫu nhiên phục vụ cho sự phát triển chung chẳng qua anh cán bộ nọ cũng như nông dân mấy xã Phụng Công, Xuân Quan…có ác cảm mà suy ra vậy? Thế nhưng, lại có thông tin: Tỉnh Hưng Yên trình xin, bộ Tài nguyên môi trường tham mưu, lãnh đạo chính phủ ký giao hơn 500ha đất chỉ trong 3 ngày, “siêu tốc” trong thủ tục hành chính… Đã thế, những văn bản hệ trọng, liên quan đến sinh kế của mấy vạn người kia còn có vẻ hấp tấp sai thẩm quyền, chưa chuẩn thủ tục…Ông Đặng Hùng Võ, giáo sư nguyên thứ trưởng một bộ nhưng nổi tiếng đàng hoàng, đĩnh đạc, quyền cao, chức trọng nhưng vẫn ngay thẳng, thương dân…Thế mà nay với Ecopark hình như ông cũng nói điều “không thẳng”? Đã lâu quá mà chưa thấy ông có lời trao đổi với luật sư Trần Vũ Hải về việc ông nói “ cưỡng chế ở Văn Giang là đúng luật”…Chẳng lẽ ông Võ mà cũng “mua danh ba vạn, bán danh ba đồng” chỉ vì Ecopark?...
Không biết Ecopark ảnh hưởng đến quốc kế, dân sinh tới mức nào mà nó hội tụ “sức mạnh tổng hợp” gớm đến thế?
NĐA
Bài do tác giả gởi đến.
BLOG HUỲNH NGỌC CHÊNH
Vinalines – phép thử cho vị thế của Việt Nam
Qlb - Sự đổ vỡ của các 'Quả đấm thép' -
các tập đoàn kinh tế nhà nước liên tục trong mấy năm qua đã để lại
nhiều hậu quả nặng nề không những trên góc độ kinh tế mà trên cả gó độ
long tin của người dân vào Đảng CS và Chính Phủ. Chủ trương ra đời các
Tổng công ty 90, 91 là sản phẩm của Cựu Tổng bí thư Đỗ Mười, tuy nhiên
tại thời điểm đó, ít nhất các Tổng côcng ty vẫn phải hoạt động theo Luật
Doanh nghiệp nhà nước. Chủ trương lên Tập đoàn là sản phẩm của Phó Thủ
Tướng Nguyễn Tấn Dũng - khi đó nhờ chủ trương này mà ông Phó Thủ Tướng
đã nổi như cồn. Nhưng chính việc ôm 12 Tập đoàn về quản dưới tay Chính
Phủ, đặc biệt khi đã yên vị ở cương vị Thủ Tướng Chính Phủ thì từ 'hắt
hơi, sổ mũi'của Tập đoàn, nhất nhất phải xin ý kiến Thủ Tướng và khi Thủ
Tướng phát văn bản thì dùvăn bản có vi phạm luật các Tập đoàn vẫn có
cây gậy thần để múa may quay cuồng loạn xạ, không còn theo luật pháp,
chính vì vậy đã làm cho vai trò của các Tập đoàn ngày càng lớn và thực
chất các Bộ, ngành chỉ còn là nơi hợp thúc hoá các chủ trương của Tập
đoàn khi đã đến nhà riêng 'xin ý kiến Thủ Tướng'! Hệ thống tham nhũng,
thất thoát và lãng phí cứ thế mà lớn nhanh như thổi... Ông bà có câu 'Miệng ăn núi lở'!
Quả không sai, khi nhà đã dột từ nóc thì từ trên xuống duói chỉ đua
nhâu trộm cắp và kết quả đến nay, ngay cả báo chí lề Đảng cũng phải kêu
lên 'Quả đấm thép tan chảy'... Vậy mà Đảng CSVN vẫn chưa rút được
bài học cho mình? Vẫn tiếp tục: Doanh nghiệp nhà nước đóng vai trò chủ
đạo... Có lẽ đợi đến khi các doanh nghiệp nha nước cùng hệ thống quan
lại tham nhũng bán đứng cả đất nước thì khi đó nhân dân Việt Nam e rằng
quá muộn!
Mời đọc bài phân tích bên dưới để hiểu rõ thêm.
Giữ nguyên hiện trạng hoạt động các DNN như hiện nay là quá nguy hiểm cho Việt Nam. Ví dụ điển hình là Công ty vận tải biển Vinalines, đã một thời là biểu tượng cho triển vọng gia nhập kinh tế thế giới của Việt Nam nhưng giờ đây nó chỉ tạo ra thua lỗ và khoản nợ lên tới 2,1 tỷ USD.
Mời đọc bài phân tích bên dưới để hiểu rõ thêm.
Giữ nguyên hiện trạng hoạt động các DNN như hiện nay là quá nguy hiểm cho Việt Nam. Ví dụ điển hình là Công ty vận tải biển Vinalines, đã một thời là biểu tượng cho triển vọng gia nhập kinh tế thế giới của Việt Nam nhưng giờ đây nó chỉ tạo ra thua lỗ và khoản nợ lên tới 2,1 tỷ USD.
Jonathan Pincus, chuyên gia kinh
tế cao cấp của chương trình giảng dạy kinh tế Fulbright tại TP HCM đồng
thời là chuyên gia về kinh tế Việt Nam tại Liên Hợp Quốc cho biết, hoạt
động của các doanh nghiệp Nhà nước tại Việt Nam đã được giấu kín quá
lâu. Điều này cần phải được chấm dứt.
Tuy
nhiên, đó chỉ là một phần trong một danh sách dài các vấn đề đang bao
phủ triển vọng của Việt Nam: tình trạng quan liêu, cơ sở hạ tầng yếu
kém, thâm hụt thương mại quá lớn, lạm phát tăng liên tục và đồng nội tệ
lao dốc.
Ngày 12/6, Chính phủ cho biết tính đến
cuối năm 2011, khoản nợ của Vinalines là 43,1 nghìn tỷ đồng (tương
đương 2,1 tỷ USD) – gấp 4 lần so với vốn chủ sở hữu ở mức 9,41 nghìn tỷ
đồng. Vụ việc này làm người ta nhớ đến Vinashin – doanh nghiệp đóng tàu
Nhà nước có khoản nợ lên đến 4,5 tỷ USD khiến sức khỏe của các ngân hàng
Việt Nam chao đảo. Cuối cùng thì Vinashin cũng được chính phủ cứu trợ.
Tuy nhiên, 9 lãnh đạo cấp cao phải ngồi tù với tội danh làm thất thoát
tài sản của Nhà nước.
Các lãnh đạo của
Vinalines cũng phải chịu chung số phận, 4 cán bộ cấp cao bị bắt trong
khi cựu Chủ tịch Dương Chí Dũng bị truy nã trên toàn cầu.
Trong
khi các công ty tư nhân phải chịu chi phí đi vay quá cao và lãi suất
lên tới 2 con số, tín dụng dành cho các doanh nghiệp nhà nước như
Vinalines là rất dồi dào. Nguồn vốn của họ đến từ ngân sách Nhà nước,
tín dụng giá rẻ của Ngân hàng phát triển Việt Nam, đặc quyền trong thuế
thu nhập doanh nghiệp và được Chính phủ bảo lãnh đối với các khoản vay
nước ngoài.
Các chuyên gia kinh tế đã lên tiếng
thúc giục Chính phủ giảm bớt vai trò của các doanh nghiệp Nhà nước lớn
để chuyển sang trợ giúp các doanh nghiệp nhỏ và vừa. Tuy nhiên, những gì
họ nhận được chỉ là sự thất vọng. Thay vì cho phá sản hoặc bán
Vinalines và Vinashin, cả hai doanh nghiệp này đang được tái cấu trúc.
Tuy
nhiên, cũng có một vài tín hiệu tích cực đến từ Vinalines. Trong số 9,3
nghìn tỷ nợ ngắn hạn và 33,83 nghìn tỷ nợ dài hạn của Vinalines, chỉ có
207 tỷ đồng đã quá hạn. Hơn nữa, Vinalines cũng là nạn nhân của thị
trường vận tải biển toàn cầu vốn vẫn chưa hồi phục sau khủng hoảng tài
chính năm 2008. Các chuyên gia trong ngành dự báo cho đến cuối năm 2013,
ngành này vẫn sẽ ở trong tình trạng căng thẳng.
Mặc
dù vậy, nỗ lực của Chính phủ trong việc thắt chặt quản lý doanh nghiệp
lại không rõ ràng. Đây là vấn đề được nhiều người đánh giá là cực kỳ
quan trọng để có thể áp dụng kỷ luật tài chính đối với nền kinh tế còn
nhiều tàn dư của mô hình kinh tế tập trung.
Theo
đánh giá của Reuters, giữ nguyên hiện trạng như hiện nay là quá nguy
hiểm cho Việt Nam. Ví dụ xác đáng nhất chính là các khoản nợ xấu của
Vinashin đã làm méo mó một số ngân hàng, buộc Habubank phải sáp nhập vào
Ngân hàng Sài Gòn Hà Nội.
Theo số liệu chính
thức, tính đến cuối tháng 4, nợ xấu của Việt Nam ở mức 108,6 nghìn tỷ
(tương đương 5,2 tỷ USD) – bằng 4,14% tổng dư nợ. Tuy nhiên, theo các số
liệu không chính thức, tỷ lệ nợ xấu còn gấp 2 đến 3 lần con số đó. Hãng
xếp hạng tín nhiệm Fitch nhận định tỷ lệ nợ xấu ở Việt Nam có thể lên
đến 13%.
Chính phủ Việt Nam cũng đang cố gắng
giải quyết tình trạng này khi buộc các doanh nghiệp Nhà nước phải công
bố báo cáo tài chính hàng quý và hàng năm lên website. Doanh nghiệp nào
không thực hiện sẽ bị phạt. Rất nhiều người nhìn nhận đây là động thái
được đưa ra trước tình trạng đáng báo động của Vinalines và Vinashin.
Theo
ông Nguyễn Chí Trung, Giám đốc công ty chứng khoán Rồng Việt, những sai
phạm được phát hiện gần đây cũng có mặt tốt khi thúc đẩy Việt Nam tiến
tới minh bạch.
(Theo Reuters)
Tầm Nhìn
Biểu tình chống Trung Cộng trước Liên Hiệp Quốc
New York 22-6-2012, Hàng trăm người đã tham dự một cuộc biểu tình
ôn hòa trước bản doanh của Liên Hiệp Quốc tại thành phố New York, bao
gồm sắc dân Việt Nam, Phi Luật Tân và Tây Tạng nhằm chống đối hành động
xâm lược của Trung Cộng tại Biển Đông và các nước láng giềng.
Trong không khí nóng bức mùa hè bắt đầu tại New York, cuộc biểu
tình khai diễn lúc 11 giờ sáng, mọi người bao gồm già, trẻ, nam nữ thuộc
nhiều sắc tộc mà quê hương của họ đang bị Trung Cộng thôn tính hoặc đe
dọa, với biểu ngữ cầm tay đã gióng lên tiếng nói căm giận trước hành
động ngang ngược của Trung Cộng.
Theo thông cáo báo chí của ban tổ chức thì “tình hình ở Đông Nam Á
ngày càng trở nên căng thẳng do các hoạt động bành trướng của Trung Cộng
ở Biển Đông, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến Việt Nam và các nước trong
vùng…..”
Cuộc biểu tình nhằm lên án chính quyền Trung Cộng đồng thời đánh
động dư luận quốc tế liên quan đến ý đồ bành trướng của Bắc Kinh.
Phía Việt Nam có nhiều vị đại diện và đồng hương thuôc các cộng
đồng vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, Florida và nhiều nơi khác, từ Âu Châu (ông
Lai Thế Hùng), Hội Phụ Nữ Việt Nam Đông Bắc Hoa Kỳ… Về phía các cộng
đồng bạn có đại diện Phi Luật Tân, Tây Tạng.
Mọi người đã cực lực lên án hành động xâm lược và gây hấn của Trung
Cộng, tạo sự bất ổn trong vùng, gây nguy hại cho đời sống của người dân
Việt Nam, hô to những khẩu hiệu chống Trung Cộng, đòi Trung Cộng phải
chấm dứt ngay mọi hoạt động bành trướng bất hợp pháp của họ, lên án Đảng
Cộng sản Trung Quốc về hành vi bá quyền với sự ngấm ngầm tiếp tay của
Đảng Cộng sản Việt Nam.
Buổi biểu tình đã kết thúc lúc 1 giờ trưa trong khung cảnh bừng
bừng tức giận đối với bá quyền Bắc Kinh. Cộng đồng người Phi đã kêu gọi
đồng hương của họ tẩy chay hàng hóa Trung Cộng. Với 4 triệu người Phi ở
Mỹ, họ có thể cắt thu nhập cả tỉ mỹ kim hàng năm của Trung Cộng.
Ban tổ chức gồm Luật sư Nguyễn Thanh Phong, chủ tịch CĐ Người Việt
Quốc Gia New York và Ban Chấp Hành CĐ Người Việt Quốc Gia NY; ông Nguyễn
Văn Tánh, chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Hoa Kỳ với vai trò cố
vấn; Ông Nguyễn Trung Châu, Chủ Tịch Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt
Nam, phối hợp cùng các cộng đồng Phi và Tây Tạng. Ban tổ chức đã cung
cấp phương tiện di chuyển, thức ăn trưa và nước uống chu đáo.
Vào lúc 3 giờ chiều cùng ngày, một phái đoàn cộng đồng Việt Nam đã
gặp đại diện Văn Phòng Cao Ủy Nhân Quyền là bà Ann Syauta tại trụ sở
Liên Hiệp Quốc thành phố New York. Phái đoàn do ông Lai Thế Hùng từ Âu
Châu và ông Trần Quán Niệm, chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia New
Jersey hướng dẫn; các thành viên gồm Ông Lưu Văn Tươi chủ tịch CĐVN và
BS Đỗ Văn Hội từ Florida, Ông Nguyễn Đình Toàn, chủ tịch CĐ Người Việt
Quốc Gia đồng thời đại diện cho đài SBTN tại Phi La, và một số phụ nữ
tháp tùng.
Sau khi chào mừng và mọi người tự giới thiệu mình, BS Đỗ Văn Hội,
thay mặt phái đoàn trinh bày tổng quát tình hình nhân quyền tồi tệ ở
Việt Nam dưới một chế độ độc đoán do đảng cộng sản Việt Nam độc quyền
cai trị. Các vi phạm nhân quyền liên quan đến nhiều lãnh vực như tự do
tôn giáo (đàn áp Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, Công Giáo, Tin
Lành, Phật Giáo Hòa Hảo, Cao Đài, Tin Lành sắc tộc tại cao nguyên); các
vấn đề không có tự do báo chí, kiểm soát mạng lưới thông tin toàn cầu
(internet), không có tự do phát biểu và lập hội, về sự bất cập trong hệ
thống tư pháp (bắt giam và kết án tùy tiện..), hệ thống giáo dục, y tế
bất cộng (dành ưu tiên cho cán bộ, đảng viên, bắt người dân phải trả hối
lộ để được phục vụ), tham nhũng khắp nơi, vấn đề xuất cảng lao động,
khai thác tình dục phụ nữ và trẻ em v.v… Sau đó các thành viên đã lần
lượt trình bày những khía cạnh vi phạm đặc biệt như Đại Lão Hòa Thượng
Thích Quảng Độ hiện bị giam giữ tại gia và bao vây hàng chục năm nay, vụ
cầm tù LM Nguyễn Văn Lý mặc dù sức khỏe rất yếu kém, giam giữ các nhà
tranh đấu ôn hòa như TS Cù Huy Hà Vũ, các bloggers, đánh trọng thương
Mục Sư Nguyễn Công Chính, quản thúc tại gia và bao vây BS Nguyễn Đan
Quế; gần đây nhất là các vụ cưỡng chế đất đai, tài sản của người dân,
công an đánh đập nông dân, nhà báo; nhiều phụ nữ phải khỏa thân để chống
cự, gần đây là vụ đánh đập giáo dân tại Vinh khiến cho Giám Mục Nguyễn
Thái Hợp phải lên tiếng đả kích vân vân..
Cuối cùng phái đoàn đã trình bày việc CSVN nộp đơn để xin được vào
Hội Đồng Nhân Quyền LHQ nhiệm kỳ 2013-2016. Trước những vi phạm nhân
quyền trầm trọng như vậy, chính quyền CSVN không xứng đáng được bầu vào
Hội Đồng này. Một Ủy Ban Vận Động đã được thành lập, thiết lập trang
mạng Change.org ký kiến nghị yêu cầu Ô. Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc và
các nhà Lãnh Đạo quốc gia trên thế giới hãy dùng ảnh hưởng không bỏ
phiếu cho CSVN.
Phái đoàn đã chuyển cho vị đại diện bản báo cáo mới nhất về tình
hình vi phạm nhân quyền tại Việt Nam do Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam
công bố, và bản Kiến Nghị ngăn chận CSVN vào Hội Đồng Nhân Quyền để Văn
Phòng Cao Ủy Nhân Quyền nghiên cứu.
Bà đại diện đã ghi nhận và hứa sẽ đệ trình những tin tức của phái
đoàn lên Văn Phòng Cao Ủy Nhân Quyền và sớm trả lời. Bà cũng nhấn mạnh
là việc bầu một thành viên vào Hội Đồng Nhân Quyền là do quyết định của
các quốc gia thành viên, có nghĩa là chúng ta cần phải vận động các quốc
gia trên thế giới.
BT ghi nhận (Điểm Tin).
Việt Nam bị ghi vào sổ đen của tổ chức chống rửa tiền FATF
Lực lượng đặc nhiệm hành động tài
chánh, gọi tắt là FATF, đã ghi thêm tên Ecuador, Yemen và Việt Nam vào
danh sách những nước chưa có đủ tiến bộ trong việc đối phó với những
hoạt động rửa tiền và tài trợ khủng bố.
Theo tờ Wall Street
Journal, FATF nói rằng ba nước vừa kể hoặc không khắc phục các khiếm
khuyết trong công tác chống lại hoạt động rửa tiền và tài trợ khủng bố
hoặc không đồng ý thực hiện một kế hoạch hành động với FATF để đối phó
với các vấn đề này.Phúc trình của FATF hôm thứ sáu tuần qua cho biết Việt Nam đã có những bước tiến nhằm cải thiện chế độ phòng chống rửa tiền và tài trợ khủng bố, trong đó có việc ban hành một thông tư liên bộ về tài trợ khủng bố và đã sửa đổi luật phòng chống rửa tiền.
Phúc trình nói thêm rằng tuy có sự cam kết chính trị cấp cao để hợp tác với FATF nhằm khắc phục những khuyết điểm trong chiến lược phòng chống rửa tiền, Việt Nam vẫn chưa thực hiện đủ tiến bộ trong việc thực thi kế hoạch hành động của mình và vẫn tồn tại một số những khiếm khuyết.
Hồi đầu tháng này, báo chí Việt Nam trích lời ông Nguyễn Văn Ngọc, Cục trưởng Cục phòng chống rửa tiền nói rằng Việt Nam có nhiều điều kiện thuận lợi để tội phạm rửa tiền gia tăng, như dùng quá nhiều tiền mặt và việc vận hành, tuân thủ phòng chống rửa tiền chưa tốt.
FATF là cơ quan liên chính phủ chống rửa tiền do nhóm G7 thành lập năm 1989. Những nước không thực thi các khuyến nghị của cơ quan này phải đối mặt với khả năng bị liệt vào danh sách những nước rủi ro cao hoặc không hợp tác, và do đó sẽ phải tốn kém nhiều hơn hoặc gặp nhiều khó khăn hơn khi làm ăn với các hệ thống ngân hàng của các nước thành viên FATF, trong đó có Hoa Kỳ, Mexico, Pháp và Anh
Theo Đất Việt
‘Sự
ngạo mạn nguy hiểm của Trung Quốc’
Đưa tàu trở lại bãi cạn Scarborough,
mời thầu dầu khí ở ngay trong thềm lục địa Việt Nam… cung cách ứng xử của Trung
Quốc đang ngày càng nguy hiểm và ngạo mạn.
Bài viết “Sự ngạo mạn nguy hiểm của
Trung Quốc” (China’s Dangerous Arrogance) đăng trên The Diplomat cho rằng việc
Trung Quốc tìm cách độc chiếm vùng biển châu Á và đe dọa quyền tự do hàng hải
quốc tế đang trở thành vấn đề không chỉ đối với các nước láng giềng.
Theo bài viết, thái độ quyết đoán
của Trung Quốc về ngoại giao và quân sự rõ ràng được thúc đẩy bởi sự tự tin
thái quá và khiến cho người khác cảm thấy vô cùng lo ngại, đặc biệt về tự do
hàng hải.
|
Khi Trung Quốc có nhiều ảnh hưởng,
nước này càng trở nên quyết đoán hơn trong lĩnh vực ngoại giao. Thái độ quyết
đoán này ngày càng gia tăng cùng với sức mạnh hải quân của Trung Quốc và khiến
cho người ta tự hỏi liệu nó có biến thành ngạo mạn, đặc biệt ở Biển Đông.
Sự kết hợp giữa hoạt động hải
quân ráo riết và các tuyên bố chủ quyền biển đảo của Trung Quốc cho thấy chỉ
dấu đáng báo động: sự quyết đoán của Trung Quốc về đòi hỏi chủ quyền đang tăng
lên nhanh chóng cùng với sự giàu có và nhận thức về quyền lực. Trung Quốc đang
đi ngược với ý nguyện của cộng đồng thế giới, khi không chỉ muốn biến tây Thái
Bình Dương thành “vùng cấm” đối với các thế lực bên ngoài mà còn coi vùng biển
này là một phần trong phạm vi ảnh hưởng của nước này.
Điều này thể hiện rất rõ ràng trong
thái độ của Trung Quốc đối với Biển Đông. Bắc Kinh đã từng ám chỉ Biển Đông là
“lợi ích cốt lõi” của Trung Quốc, giống như các khu tự trị Tây Tạng, Tân Cương
và vùng lãnh thổ Đài Loan. Trên thực tế, Trung Quốc đã giẫm đạp khái niệm chung
của cộng đồng quốc tế về tự do hàng hải, hàng không… trong một thế giới toàn
cầu hóa. Trung Quốc đã thách thức các nguyên tắc của cộng đồng quốc tế về luật
pháp, tự do đi lại và đặt mình ở vào vị thế đối đầu với Mỹ.
Đối với các khu vực nhất định, Trung
Quốc hoặc độc quyền thống trị hoặc nói với các nước khác “đừng có can thiệp
vào”. Trên thực thế, theo quan điểm của Trung Quốc, những khu vực này “không
phải là của chung”. Trung Quốc coi Biển Đông là “lợi ích cốt lõi” nhằm hạn chế
cộng đồng thế giới thực thi những quyền chính đáng của mình theo luật pháp quốc
tế.
Bắc Kinh tùy tiện tuyên bố chủ quyền
đối với 80% diện tích Biển Đông và dành cho mình cái quyền kiểm soát các hoạt
động hàng hải và nghiên cứu ở vùng biển này, chứ không chỉ kiểm soát đánh cá và
các nguồn tài nguyên dưới đáy biển trong phạm vi cái gọi là các Vùng đặc quyền
kinh tế (Exclusive Economic Zones) của Trung Quốc. Nếu không bị phản đối, thái
độ quyết đoán biến thành ngạo mạn của Trung Quốc sẽ dẫn tới nhiều rủi ro về
luật pháp vì luật pháp quốc tế dựa trên những chuẩn mực đã được các nước công
nhận.
Trung Quốc coi việc Mỹ hoạt động cái gọi là bên trong chuỗi đảo thứ nhất của nước này là xâm phạm chủ quyền. Bắc Kinh có cách diễn giải “ngược đời” về Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển (UNCLOS) cũng như thẩm quyền của nước này trong phạm vi các EEZ, kể cả ở các khu vực đang có tranh chấp.
Sự kết hợp giữa chiến lược pháp lý với lực lượng hải quân của Trung Quốc cho thấy không giống như các bên tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông khác, Trung Quốc hậu thuẫn tuyên bố chủ quyền của họ bằng sức mạnh quân sự.
Trung Quốc coi việc Mỹ hoạt động cái gọi là bên trong chuỗi đảo thứ nhất của nước này là xâm phạm chủ quyền. Bắc Kinh có cách diễn giải “ngược đời” về Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển (UNCLOS) cũng như thẩm quyền của nước này trong phạm vi các EEZ, kể cả ở các khu vực đang có tranh chấp.
Sự kết hợp giữa chiến lược pháp lý với lực lượng hải quân của Trung Quốc cho thấy không giống như các bên tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông khác, Trung Quốc hậu thuẫn tuyên bố chủ quyền của họ bằng sức mạnh quân sự.
Theo Đất Việt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét