Israel
có kho vũ khí phong phú với nhiều loại xe tăng, tàu ngầm, máy bay chiến
đấu, tên lửa và súng ống hiện đại có nguồn gốc nước ngoài hoặc tự sản
xuất.
Xe
tăng Merkava Mark IV, phiên bản mới nhất của dòng chiến xa Merkava được
sản xuất từ năm 1999. Với chi phí ra lò là 4,5 triệu USD/chiếc, xe tăng
Merkava Mark IV là một loại khí tài hiện đại. Nó được trang bị hệ thống
kiểm soát hỏa lực nâng cấp, hệ thống điều khiển điện tử, khả năng sửa
chữa nhanh chóng khi gặp trục trặc.
Quân đội Israel
hiện có 320 xe tăng Merkava Mark IV, trong khi số xe tăng cùng loại
nhưng khác phiên bản là 1.360 chiếc. Đây là những chiến xa chủ lực của Israel và do nước này tự chế tạo.
Ngoài
xe tăng Merkava, Israel còn có một loại chiến xa đáng chú ý khác là
Magach, với phiên bản mới nhất là Magach 7 được chế tạo theo mẫu xe tăng
M60 Patton của Mỹ. Tổng số chiến xa Magach đang có trong quân đội
Israel là 1.550 chiếc.
Thiết giáp IDF Achzarit được Israel
sản xuất dựa trên thiết kế của xe tăng T-54/T-55 của Liên Xô cũ. IDF
Achzarit được sử dụng để vận chuyển binh sĩ và được trang bị một số loại
súng có hỏa lực mạnh. Quân đội Israel hiện nay có 215 Thiết giáp IDF Achzarit.
Israel hiện nay có tới 600 cỗ pháo tự hành M109 155mm. Đây là mẫu pháo tự hành do Mỹ thiết kế và chế tạo.
Tên lửa chống xe tăng tầm xa Nimrod là một sản phẩm do Israel
chế tạo. Loại tên lửa này có thể được phóng đi từ trên không hoặc từ
dưới mặt đất. Ngoài mục đích theo thiết kế nhằm tấn công xe tăng của đối
phương, tên lửa Nimrod còn có khả năng đánh phá các xe bọc thép, tàu
chiến, boong ke... Tên lửa có thể đạt tốc độ 2.000 km/giờ này được trang
bị hệ thống dẫn đường laser, vì thế nó có thể hoạt động cả ngày lẫn
đêm.
Quân đội Israel
còn đang sử dụng tên lửa chống xe tăng BGM-71 TOW do Mỹ sản xuất từ năm
1970. Đây là một trong số những tên lửa chống tăng được sử dụng rộng
rãi nhất trên thế giới hiện nay.
Không quân Israel
sử dụng máy bay chiến đấu F-15E Strike Eagle do Mỹ chế tạo. Đây là loại
phản lực cơ có thể hoạt động trong mọi điều kiện thời tiết, với tầm
hoạt động rộng và có khả năng tiến sâu vào lãnh thổ của đối phương.
F-15E Strike Eagle là một vũ khí lợi hại dành cho đòn tấn công phủ đầu,
nhằm làm nhụt ý chí chống trả, tạo điều kiện cho các đơn vị khác tấn
công.
Ngoài F-15E Strike Eagle, quân đội Israel
còn có một loại chiến đấu cơ khác là F-16I Sufa. Đây là loại máy bay
phản lực được dựa trên mẫu F-16 của Mỹ, nhưng đã có nhiều cải tiến. Israel đã thay mới 50% số thiết bị điện tử hàng không trên chiếc F-16l Sufa. Israel hiện có khoảng hơn 100 chiếc F-16l Sufa.
Không quân Israel
sử dụng nhiều loại trực thăng tấn công khác nhau, trong đó nổi bật là
AH-64 Apache do hãng Boeing của Mỹ sản xuất. Loại trực thăng này được
điều khiển bởi hai phi công và được trang bị nhiều loại vũ khí hiện đại,
cùng các hệ thống hỗ trợ hữu hiệu, đặc biệt là hệ thống định vị toàn
cầu (GPS).
Israel
cũng đầu tư nghiên cứu và phát triển một số loại máy bay không người
lái phục vụ mục đích quân sự. Từ trái qua phải là các máy bay không
người lái IAI Heron, IAI Eitan, IAI Harpy, IAI Harop, Elbit Hermes 450
và Elbit Skylark.
Tàu ngầm lớp Type 800 Dolphin của Israel
là loại tàu ngầm chạy bằng động cơ diesel do Đức sản xuất. Nó được dựa
trên mẫu tàu ngầm lớp 209 mà Đức chế tạo để dành riêng cho việc xuất
khẩu tới các khách hàng nước ngoài. Tàu ngầm lớp Type 800 Dolphin có chi
phí đóng mới hàng trăm triệu USD mỗi chiếc và được coi là một trong
những loại tàu ngầm có thiết kế phức tạp cũng như hiệu quả hoạt động
hàng đầu trên thế giới. Israel hiện có 3 chiếc loại này và đang đặt hàng 3 chiếc nữa.
Tàu hộ tống lớp Sa'ar 5 là một mẫu cải tiến từ tàu hộ tống lớp Sa'ar 4,5. Hải quân Israel đang vận hành 3 tàu loại này. Đây là những chiến hạm có sức mạnh nhất trong hạm đội hải quân của Israel. Dù mang danh là tàu hộ tống nhưng Sa'ar 5 lại được trang bị hệ thống vũ khí và có tốc độ di chuyển ngang với các khu trục hạm.
Lực lượng quân sự của Iran
Một số nguồn tin cho rằng Mỹ có thể đánh Iran
vào cuối tháng 4/2012. Vậy quân đội quốc gia vùng Vịnh này có những vũ
khí gì để đối phó trong trường hợp nổ ra một cuộc chiến như phỏng đoán?
Tên lửa đạn đạo Fajr-3 MIRV hiện đại nhất của Iran
hiện nay. Đây là loại hỏa tiễn đẩy bằng nhiên liệu lỏng, có khả năng
tấn công nhiều mục tiêu do nước này phát triển và trình làng năm 2006. Iran không tiết lộ tầm bắn của Fajr-3 và chỉ cho biết, nó có thể tàng hình trước radar.
Tên lửa đất đối hạm Kowsar tầm trung do Iran chế tạo. Giới chức Iran khẳng định, nó có thể qua mặt hệ thống gây nhiễu điện tử của đối phương để đi đến mục tiêu chính xác.
Tên
lửa phòng không vác vai Misagh 2 do Iran chế tạo, có tầm bắn 5km, tầm
bay tác chiến 5 km và mang đầu đạn nặng 1,42 kg. Thiết bị phóng của nó
có trọng lượng 12,74 kg. Bộ Quốc phòng Iran bắt đầu cho chế tạo hàng loạt loại tên lửa di động lợi hại này từ tháng 2/2006.
Tên
lửa hành trình đất đối hạm SSN4 Ra'ad có tầm bắn 350 km. Tehran tuyên
bố hỏa tiễn mang đầu đạn 500 kg này có thể tấn công bất cứ loại chiến
hạm hạng nặng nào tại vùng Vịnh, biển Oman và phía bắc Ấn Độ Dương.
Ngoài ra nó có khả năng bay tầm thấp để tránh radar.
Tên lửa phòng không TOR-M1 do Nga chế tạo có khả năng tác chiến trong mọi điều kiện thời tiết. Nga đã bán cho Iran
29 đơn vị vũ khí loại này, khiến Mỹ kịch liệt phản đối. TOR-M1 được
thiết kế để bảo vệ các cơ sở quân sự và dân sự, chống lại tên lửa hành
trình, bom thông minh, máy bay chiến đấu và máy bay do thám không người
lái của đối phương.
Máy bay chiến đấu Saegheh (bên phải) do Iran
thiết kế, thử nghiệm và cải tiến, trình làng ngày 6/9/2006. Loại máy
bay phản lực này được cho là tương đương hoặc mạnh hơn cả F-18 nổi tiếng
của Mỹ. Saegheh có phòng lái nhỏ hẹp chỉ dành cho một phi công, nhưng
có khả năng vừa phóng tên lửa không đối đất vừa ném bom.
Máy bay tiêm kích Mig-29 nhập về từ Nga đã được Iran nâng cấp và trang bị thêm vũ khí hiện đại.
Trực thăng chiến đấu Cobra của Iran đang phóng tên lửa trong một cuộc tập trận.
Hai trong số 3 chiếc tàu ngầm lớp Kilo của hải quân Iran
tại vùng Vịnh. Đây là loại tàu ngầm chạy bằng năng lượng điện diesel do
Nga chế tạo, chuyên chống tàu chiến và tàu ngầm đối phương ở vùng nước
nông. Đây cũng là một trong những thế hệ tàu ngầm ít gây tiếng động nhất
trên thế giới.
Tàu ngầm mini Ghadeer do Iran thiết kế và chế tạo. Cho đến nay, kỹ thuật cũng như trang bị vũ khí của loại tàu ngầm cơ động này vẫn còn là một điều bí ẩn.
Các chiến hạm và trực thăng chiến đấu của hải quân Iran trong một cuộc tập trận quy mô trên vùng Vịnh.
Tàu chiến hiện đại chạy bằng đệm không khí (hovercraft) của hải quân Iran trong một cuộc diễn tập quân sự.
Xe tăng Safir-74 của Iran được nâng cấp từ phiên bản T-72 do Nga chế tạo. Quân đội Iran đã trang bị thêm một lớp “áo giáp” làm bằng những miếng kim loại hình chữ nhật, có khả năng chống lại đạn xuyên phá uranium.
Bên trong một nhà máy chế tạo xe tăng của Iran. Đây cũng là nơi Iran
tiến hành nâng cấp và hiện đại hóa những chiếc xe tăng nhập từ nước
ngoài, nhằm đạt được khả năng tác chiến vượt trội so với đối phương.
Các binh sĩ Iran trong một cuộc duyệt binh tại thủ đô Tehran.
Bộ binh Iran:
Được vận chuyển tới chiến trường bằng trực thăng CH-47 Chinook, sau đó
chia lẻ hai người mang theo tên lửa vác vai đi một chiếc xe máy địa hình
để cơ động tác chiến.
Các cơ sở hạt nhân của Iran
Chương trình hạt nhân của Iran được khởi xướng từ những năm 50 thế kỷ trước. Quốc gia Hồi giáo này hiện có gần 20 cơ sở hạt nhân trên toàn lãnh thổ.
Một sơ đồ cho thấy các cơ sở hạt nhân chính tại Iran,
với mật độ tập trung khá dày ở phía tây nam nước này. Điểm màu đỏ là
các lò phản ứng phục vụ nghiên cứu, điểm màu vàng là các mỏ uranium, còn
lại là các cơ sở hạt nhân.
Toàn cảnh nhà máy tách nước nặng ở Arak, phía tây của Iran.
Nước nặng là loại nước chứa tỷ lệ đồng vị deuterium cao hơn thông
thường, và được sử dụng để điều tiết phản ứng chuỗi hạt nhân trong một
lò phản ứng. Nước nặng còn được dùng để sản xuất plutonium dùng trong
bom hạt nhân. Viện Khoa học và An ninh Quốc tế của Mỹ phát hiện ra sự
tồn tại của nhà máy này vào tháng 12/2002. Iran đang xây dựng một lò phản ứng tại đây.
Một
phần của nhà máy điện hạt nhân Bushehr, ở thành phố cùng tên thuộc vùng
tây nam Iran và giáp vịnh Ba Tư. Kế hoạch xây dựng nhà máy này được
Iran bắt đầu vào năm 1974 với sự giúp đỡ của Đức. Tuy nhiên, quá trình
xây dựng bị ngừng trệ vì cuộc cách mạng Hồi giáo 5 năm sau đó, và hoạt
đồng trở lại năm 1990 trước khi Iran đạt được một thỏa thuận với Nga.
Chi phí xây dựng nhà máy có hai lò phản ứng nước cao áp này ước tính
khoảng 1 tỷ USD.
Bức không ảnh cho thấy toàn bộ nhà máy khai thác uranium ở Gachin, tây nam Iran. Tháng 12/2010, Iran
tuyên bố nước này đã đưa quặng uranium lần đầu tiên được sản xuất nội
địa tới một nhà máy để sẵn sàng quá trình làm giàu uranium. Quặng
uranium còn được gọi bằng tên lóng là "bánh trứng" (yellowcake) vì màu
vàng đặc trưng của nó.
Cựu
Giám đốc Tổ chức Năng lượng và Hạt nhân Iran Ali Akbar Salehi khi đó
cho hay số quặng uranium này được chuyển đi từ mỏ uranium Gachin, với
điểm đến là một cơ sở chuyển hóa ở thành phố Isfahan. Công việc khai thác quặng uranium ở mỏ Gachin được bắt đầu từ năm 2004.
Một góc nhà máy chuyển hóa uranium Isfahan. Iran
đang xây dựng nhà máy này nhằm biến "bánh trứng" thành 3 dạng khác,
gồm: khí hexafluoride dùng trong các máy nén khí ly tâm, uranium oxide
dùng trong các phản ứng nhiên liệu, và metal. Metal là chất có thể dùng
làm lõi của các quả bom hạt nhân. Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế
(IAEA) quan tâm tới việc sử dụng metal, vì các lò phản ứng của Iran không dùng chất này làm nguyên liệu.
Quá trình sản xuất quặng uranium tại các nhà máy khai thác của Iran.
Iran
trở lại hoạt động làm giàu uranium ở nhà máy Natanz từ tháng 7/2004,
sau khi tạm ngừng để đàm phán với các cường quốc châu Âu về chương trình
hạt nhân. Tháng 9/2007, Iran tuyên bố đã lắp đặt 3.000 máy ly tâm, loại máy dùng để làm giàu uranium. Năm ngoái, Iran
nói với IAEA rằng nhà máy Natanz sẽ là nơi đặt các thiết bị làm giàu
uranium mới và quá trình xây dựng bắt đầu từ khoảng tháng 9/2011.
Nhà máy làm giàu uranium Natanz chính là tâm điểm trong tranh cãi giữa Iran
và Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc về chương trình hạt nhân của nước này.
Liên Hợp Quốc tỏ ra quan ngại vì công nghệ được sử dụng cho việc sản
xuất nhiên liệu cho điện hạt nhân có thể được sử dụng để làm giàu
uranium tới một mức lớn hơn nhiều, đủ để có vũ khí hạt nhân.
Ngoài các cơ sở hạt nhân công khai, Iran còn có những địa điểm được cho là có hoạt động hạt nhân bí mật mà một khu vực thuộc tổ hợp quân sự Parchi, cách thủ đô Tehran 30 km về phía đông nam, là một trong số này. Tổ hợp này là một trung tâm đạn dược hàng đầu của Iran dành cho việc nghiên cứu, phát triển và sản xuất các loại đạn, tên lửa và chất nổ có sức công phá cao.
Một
cuộc thanh sát hạn chế do IAEA tiến hành năm 2005 đã không tìm ra bằng
chứng nào cho thấy hoạt động vũ khí hạt nhân tại Parchin. Tuy nhiên,
theo những thông tin rò rỉ từ bản báo cáo của IAEA, tổ chức này tin rằng
khu vực Parchin cũng được sử dụng để thử các loại chất nổ có thể được
dùng trong các vũ khí hạt nhân.
Iran
tiết lộ sự tồn tại của cơ sở làm giàu uranium Fordo vào tháng 9/2009.
Cơ sở này đang được xây dựng ở một địa điểm cách thành phố Qom khoảng 30
km về phía bắc, và được cho là nằm trong một quả núi từng là bãi thử
tên lửa của lực lượng Vệ binh Cách mạng Iran. Iran
cho hay dự án nhà máy làm giàu uranium Fordo bắt đầu năm 2007 nhưng
IAEA tin rằng nó được diễn ra trước đó một năm. Cũng theo IAEA, cơ sở
này sẽ bắt đầu làm giàu uranium vào năm 2011, với khoảng 3.000 máy ly
tâm. Iran
gửi cho IAEA một văn bản có nội dung rằng nước này dự định xây dựng một
nhà máy làm giàu uranium tới 5%, tức là không đủ để dùng cho một vũ khí
hạt nhân.
Nhật Nam & Đình Chính
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét