Phải lập liên minh quân sự
Trần Chân Nhân- thính giả
Hai bài phỏng vấn Tiến Sĩ Vũ Cao Phan với đài truyền hình Phượng Hoàng và đài Á Châu Tự Do đã gây nhiều tiếng vang. Một trong những lời góp tiếng là bài viết của thính giả/ tác giả Trần Chân Nhân như sau.
Mấy tuần nay trên nhiều trang mạng xã hội trong, ngoài nước râm ran
những lời khen Tiến sĩ Vũ Cao Phan (TS. VCP) trả lời phỏng vấn đài
truyền hình Phượng Hoàng (Trung quốc). Trang mạng “’Bọ Lập’’ của nhà văn
Nguyễn Quang Lập còn giật tít bài “’Hoan hô bác Vũ Cao Phan…’’.
Cũng như nhiều người Việt, tôi cất công đi tìm bài trả lời PV kia . Ngày 26.5.2011 trên trang công cụ tìm, kiếm (google), thấy hiện diện toàn văn bài trả lời của TS. VCP. Tiếp đó, 45 ngày sau, trong 2 hôm (10 – 11.7), Radio RFA có cuộc phỏng vấn TS. VCP. Nhìn chung, qua bài trả lời, người nghe, người đọc cơ bản đều đồng tình với ông, nhưng việc ông biểu dương lòng yêu nước của người Việt sinh sống ở nước ngoài, sau đó bác bỏ quan điểm của họ về ý tưởng muốn’’lập liên minh quân sự với nước ngoài’’ (LLMQSVNN) nhằm giải quyết vấn đề tranh chấp trên biển Đông - là không nên , thì cần phải trao đổi thêm, chúng ta thử cùng nhau tìm hiểu vấn đề mà TS. VCP đặt ra.
Thực chất có 2 khuynh hướng.
Thứ nhất : Liên minh toàn diện – Chính trị - Kinh tế - Quốc phòng
Xét trên tương quan lực lượng bề ngoài: Dư luận cho rằng - Tại thời điểm này, tiềm lực quân sự của VN thua kém TQ nhiều trong khi vị trí địa lí lại kề sát TQ. Chiến tranh với TQ, VN sẽ bị thiệt hại trong khi VN cần hoà bình, ổn định để phát triển kinh tế đã, đang bị tụt hậu.
Điều đó mọi người VN đều biết. Người Viêt Hải Ngoại (NVHN) càng rõ hơn khi họ sống ở nơi có thể chế chính trị dân chủ, tự do nên tìm kiếm các nguồn thông tin dễ dàng. Bởi vậy cho rằng NVHN “rất yêu nước nên muốn lập LMQSVN’’ – như TS Vũ Cao Phan nói - là không đúng. Trong mọi trường hợp khi TQ mưu mô xảo quyệt, giăng bẫy, tìm cớ gây chiến tranh, giống như sự kiện Vịnh Bắc Bộ năm 1965, chúng ta cần kiên nhẫn chịu đựng…
Thế nhưng – như cha ông ta đã từng nói “Cây muốn lặng – Gió chẳng đừng’’. Bọn xâm lược cứ lấn tới “dẫm lên đầu’’ chúng ta mà đi, nhằm chiếm toàn bộ vùng biển, bắt chúng ta nhốt trong chiếc ao tù bẩn thỉu – thì, liệu chúng ta cứ ngồi yên, bất động hay phải tìm lối bảo vệ chủ quyền của mình hay không?
Chúng ta đang sắp... hết kiên nhẫn, hết chịu đựng trước sự bành trướng của TQ. Thời điểm lập liên minh với nhân dân, chính phủ các nước yêu chuộng hòa bình, lập thành mặt trận chống lại bọn bá quyền TQ - đã đến. Tuy nhiên, liên minh này phải đi từng bước. Trước hêt, liên minh các nước cùng nhau thực hiện nghiêm chỉnh các hiệp ước, các nguyên tắc ứng xử mà LHQ đã thông qua, ban hành, mọi thành viên đã long trọng cam kết thực hiện.
Chúng ta cần làm hết mình bằng cách tuyên truyền minh bạch, công khai mọi tài liệu liên quan tới chủ quyền của mình trước công luận thế giới. Làm việc này một cách nghiêm chỉnh, toàn diện, triệt để thông qua hệ thống truyền thông, truyền hình, mở các diễn đàn… Việc tranh thủ dư luận thế giới trên lĩnh vực thông tin, thời gian qua chúng ta chưa làm tốt hoặc không muốn làm bởi trước sức ép của TQ - không muốn ta làm vậy, hòng dễ bề tung hoả mù, gian lận để thay trắng thành đen - Biến vùng lãnh thổ của ta thành lãnh thổ của họ… Việc làm này chính là Quốc Tế Hoá vấn đề mà Bọn bành trướng Trung Hoa rất sợ phải đối diện.
Bước tiếp theo - Mọi sự cố gắng nín nhịn vẫn không làm sáng mắt – làm nguội những cái đầu đang bốc lửa bành trướng – thì tất phải tiến hành Liên Minh Quân Sự. Đây là việc chúng ta không muốn, nhưng trước sự tồn vong của tổ quốc, nhất định phải thực hiện. Trong qúa khứ, xét tương quan lực lượng, tại mỗi thời điểm của lịch sử, dân tộc, đất nước ta thua kém kẻ thù xâm lược nhiều mặt, nhưng với ý chí kiên cường bất khuất, chúng ta vẫn chiến thắng bảo vệ toàn vẹn lạnh thổ, không bị chúng đồng hóa kể cả việc đồng hóa văn hóa, đồng hóa nòi giống rất tàn bạo – “sát phu - hiếp phụ’’. Liên minh quân sự chỉ là bước cuối cùng, bắt buộc.
- Chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, hình thành 2 nước Đức. Tây Đức trước Liên xô hùng mạnh về quân sự, nhưng nhờ liên minh quân sự với Hoa Kì nên giữ được toàn vẹn lãnh thổ.
- Nam - Bắc Triều tiên cũng có hoàn cảnh tương tự…
- Đài loan là một hòn đảo nhỏ so với lục địa Trung Hoa, nhưng nhờ liên minh quân sự với Hoa Kỳ nên rất nhiều lần bị TQ đe dọa… đến nay vẫn giữ được chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ.
Điều đó chứng tỏ: Một nước nhỏ đơn độc chống lại sự xâm lược của nước lớn sẽ rất khó khăn và chắc chắn sẽ thất bại. Nếu có liên minh quân sự với các lực lượng yêu hoà bình sẽ bảo vệ được chủ quyền. Chính vì nguyên nhân đó, nhân dân ta muốn Đảng và Nhà nước VN bằng mọi cách có thể - tranh thủ sự ủng hộ của một liên minh chống bành trướng xâm lược, qua đó nhanh chóng hiện đại hóa lực lượng quân đội để chống được hoạ xâm lăng của Bắc phương.
Nếu đối với nhóm lãnh đạo chóp bu của nước TQ hôm nay có cách hành xử trong sáng, bình đẳng với chúng ta thì không nên, không cần thiết thực hiện cái “Liên minh’’ này làm gì.
Thế nhưng, bọn bành trướng bá quyền Bắc Kinh cứ từng ngày, từng bước vừa vuốt ve, mơn trớn, lừa phỉnh, vừa ăn cướp, bắn giết rồi vừa… la làng. Cách đây 50 năm, khoảng 1960, báo chí của ta thường nhắc lại câu nói của Mao, chửi “Đế quốc Mĩ là con hổ giấy’’ dùng chính sách “củ cà rốt và cây gậy’’ để độc chiếm thiên hạ.
Tiến sĩ nên nhớ: Lịch sử cận đại của dân tộc ta trong vòng 60 năm qua tính từ năm 1950, ghi lại, minh chứng: Nhất cử nhất động của các thế hệ lãnh đạo của TQ, không lúc nào, không bao giờ không tính đến việc thôn tính nước ta. Ngay cả khi họ tỏ ra’’thực lòng’’ viện trợ cho ta để đánh nhau với anh em mình cũng có mục đích là làm hàng rào bảo vệ sự an toàn của họ.
Năm 1970, khi đi thực tập môn trắc địa (đo đạc bản đồ), chúng tôi đến tận cửa ải Mục Nam Quan, ngay cạnh đó có chốt canh gác của lính bên phòng. Theo nguyên tắc của biên ải: Hai chiếc cổng nằm sâu trong phần đất của hai nước. Khoảng cách của hai cổng chừng vài cây số là vùng đất lưu không. Đường trung tuyến chia đôi khoảng lưu không đó chính là biên ải, thuộc quyền quản lí của mỗi nước. Thế mà bây giờ - 40 năm sau - toàn bộ hai chiếc cổng đó cùng gần 2 Km đất lưu không - đã thuộc về TQ, đường biên giới của VN phải lùi sâu cách chân cổng khoảng 300 mét. Điều này, đã được ông Dương Danh Dy giải thích trong một cuộc trả lời phỏng vấn Radio RFA - mạng Bô xít VN đăng lại: “Trong thời gian chiến tranh lấy lí do để việc vận chuyển vật dụng chiến tranh nhanh, thuận lợi, TQ đề nghị kéo dài đường sắt vào sâu lãnh thổ của ta cho đỡ công tăng bo. Vì theo nguyên tắc Đường sắt quốc gia chỉ đến đầu mút tiếp giáp. Muốn thông đường hai quốc gia phải có biện pháp kĩ thuật : Đổi tầu hoặc thay bánh tầu…
Thế rồi khi đàm phán biên giới trên đất liền, TQ đưa ra lí do: Đầu mối đường sắt, bộ ở đâu – đó là biên giới quốc gia ở đó! Với cách lập luận đó (đúng trên nguyên tác phổ thông) bá quyền Bắc kinh đã cướp không Mục Nam Quan của chúng ta!”
Quần đảo Hoàng Sa bị mất cũng trong hệ lụy của cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn: Anh em trong nhà cứ mải mê đánh nhau nên miếng thịt để hớ hênh, con chó hàng xóm “đớp’’ nhanh – ngay. Đúng như các cụ ta nói : “Tin bợm mất bò – Tin bạn mất vợ nằm co một mình’’!
Trước hết, điểm lại tình hình bối cảnh của VN và LB Sô Viết hồi những năm 70 của thế kỉ 20 và bản hiệp định Hợp tác hữu nghị giữa ta và LX. Quyền lợi thiết thực của Liên Xô (LX) tại thời điểm đó (tháng 2.1979) ở VN và vùng Đông Nam Á xem như chưa có gì. Mặt khác, vai trò của LX trong chiến lược toàn cầu chủ yếu tập trung ở vùng châu Âu – sát sườn là Đông Âu. Thứ nữa , tiềm năng, tiềm lực chính trị, quân sự, kinh tế của LX lúc đó đang suy gỉam trầm trọng mà sau khi LX xụp đổ mới lộ ra. Với hoàn cảnh đó, Bắc Kinh bắt thóp được nên rảnh tay “dậy cho VN bài học’’ mà không e ngại gì. LX im lặng, bản hiệp ước VN kí với LX trước đó - chỉ là tờ giấy…lộn!
Còn bây gìờ - nếu suy nghĩ và phân tích kĩ, gắn với sự phát triển của toàn cầu hóa, cần có cái nhìn khác về quyền lợi dân tộc của mỗi nước. Hãy chỉ lấy một đối tượng là Hoa Kì để khảo sát:
Sau khi tiêu diệt trùm khủng bố quốc tế Bin Laden, chính quyền Barak Obama quyết định dứt khoát và đẩy nhanh rút tay khỏi các cuộc chiến chống khủng bố mà chủ yếu’’trả thù cho nhân dân Mĩ’’ suốt 10 năm sa lầy, tốn hàng núi tiền của 2 đời tổng thống chưa làm được. Bây giờ dân Mĩ đã thở phào, các tài phiệt phố Wall (những người chủ yếu quyết định chính sách của chính quyền Mĩ) - chợt giật mình: Trung Quốc đã đang và sẽ ngoạm nốt vùng Đông Nam Á – nơi có nhiều tiềm năng, tiềm lực, vùng mà mấy chục năm trước Mĩ đã làm mưa làm gió ngự trị độc quyền - giờ đang bị Trung Quốc đe dọa‚’’đớp’’ dần, có thể đẩy Mĩ ra xa, rất xa “dành’’ trọn miếng thịt mà Mĩ đang ngoạm một cách lỏng lẻo…
Tại thời điểm này, nếu việc liên minh quân sự với Mĩ sẽ hoàn toàn khác như đã từng liên minh quân sự với LX hơn 30 năm trước. Tất nhiên, hiện tại tiềm năng, tiềm lực của Mĩ cũng đã có suy giảm vì 10 năm sa lầy ở Trung Đông - Ả rập - Hồi giáo, nhưng vì quyền lợi mang tính chiến lược, sống còn, Mĩ bắt buộc phải tiếp tục duy trì sự hiện diện của mình.
Thực tế thời gian này, Mĩ đã và đang trở lại Đông Nam Á bằng những hiệp định liên minh công khai và không công khai… bằng những cuộc thao diễn tập trận chung với các quốc gia ĐNA và Úc… cao hơn nữa: Mĩ đang lập vành đai “Lưỡi liềm’’ (Úc – Philippin - Việt Nam – Đài loan - Nhật Bản – Hàn quốc) để “cắt’’chiếc “Lưỡi bò’’ (đường chữ U, chín khúc). Mĩ làm vậy - đổ của, công sức vào kế hoạch này - không phải ‚’’thương’’ nhân dân khối ASEAN, thương “dân vành đai lưỡi liềm’’, mà chỉ thuần túy vì quyền lợi cốt tử của Hợp chủng quốc Cờ Hoa.
Vậy thì sự lo ngại của TS Vũ Cao Phan đã không còn cơ sở, không còn lí do để lo ngại – như lời ông nói khi trả lời RFA. Tôi không tin TS không hiểu điều này, mà chắc rằng ông nói thế chỉ vì nguyên tắc Đảng – ông không thể nói ngược với chủ trương của cấp trên, ngược với ý kiến của những quan chức cấp cao của VN đã hoạch định đường lối trong quan hệ với TQ, làm vừa lòng TQ thông qua những lời tuyên bố (có tính chiến thuật) của ông bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh và người phát ngôn của BQPVN - Nguyễn Chí Vịnh, đại ý: ’’Việt Nam kiên quyết thực hiện nguyên tắc 16 chữ vàng – 4 tốt… không để nước thứ 3 “nhúng tay” vào vấn đề biển Đông.
Sự tồn vong của dân tộc, của Tổ quốc Việt Nam là nhân dân Việt Nam chứ không phải do BCT đảng CSVN quyết định. Bởi vậy – đã đến lúc Đảng và Chính phủ VN phải nhanh chóng tham gia mặt trận chống Trung Hoa bá quyền. Trước sau, sớm muộn những Con Chó Ngao cũng sẽ nhe nanh lao vào cắn xé con mồi. Chần chừ, ảo tưởng… trước lời ru ngủ của kẻ thù sẽ là một thảm hoạ cho dân tộc.
12.7.2011
Trần Chân Như
(1) – Chó Ngao là loại chó được người TQ mệnh danh là Thần Khuyển, có xuất xứ ở vùng Tây Tạng nên gọi là Ngao Tây Tạng… Trong truyền thuyết dân gian, chó Ngao thành tinh được Diêm vương dùng làm mãnh tướng chuyên xé xác kẻ tử tội…
Cũng như nhiều người Việt, tôi cất công đi tìm bài trả lời PV kia . Ngày 26.5.2011 trên trang công cụ tìm, kiếm (google), thấy hiện diện toàn văn bài trả lời của TS. VCP. Tiếp đó, 45 ngày sau, trong 2 hôm (10 – 11.7), Radio RFA có cuộc phỏng vấn TS. VCP. Nhìn chung, qua bài trả lời, người nghe, người đọc cơ bản đều đồng tình với ông, nhưng việc ông biểu dương lòng yêu nước của người Việt sinh sống ở nước ngoài, sau đó bác bỏ quan điểm của họ về ý tưởng muốn’’lập liên minh quân sự với nước ngoài’’ (LLMQSVNN) nhằm giải quyết vấn đề tranh chấp trên biển Đông - là không nên , thì cần phải trao đổi thêm, chúng ta thử cùng nhau tìm hiểu vấn đề mà TS. VCP đặt ra.
Liên minh toàn diện: phải đi từng bước
Do hoàn cảnh sinh sống ở nước ngoài, nơi hoàn toàn không bị sự ức chế về “nhạy cảm chính trị’’. Cộng đồng người Việt cũng có hai khuynh hướng (chứ không phải một) -’’lập liên minh quân sự với các nước có tiềm năng, tiềm lực quân sự, có sức mạnh toàn diện để có thể trợ giúp VN ngăn cản hành động phiêu lưu quân sự của nhóm lãnh đạo diều hâu trong giới lãnh đạo chóp bu TQ – đang muốn gây ra cuộc chiến tranh hòng chiếm trọn biển Đông, họ gọi là Biển Nam Trung Hoa. Mục đích liên minh này nhằm tranh thủ toàn diện sự ủng hộ của chính phủ, nhân dân tiến bộ trên thế giới mà trước hết là các nước có tiềm năng, tiềm lực quân sự, chính trị, kinh tế như Hoa Kì, Nhật bản, EU, Ấn độ, Liên bang Nga…nhằm bảo vệ tổ quốc.Thực chất có 2 khuynh hướng.
Thứ nhất : Liên minh toàn diện – Chính trị - Kinh tế - Quốc phòng
Xét trên tương quan lực lượng bề ngoài: Dư luận cho rằng - Tại thời điểm này, tiềm lực quân sự của VN thua kém TQ nhiều trong khi vị trí địa lí lại kề sát TQ. Chiến tranh với TQ, VN sẽ bị thiệt hại trong khi VN cần hoà bình, ổn định để phát triển kinh tế đã, đang bị tụt hậu.
Điều đó mọi người VN đều biết. Người Viêt Hải Ngoại (NVHN) càng rõ hơn khi họ sống ở nơi có thể chế chính trị dân chủ, tự do nên tìm kiếm các nguồn thông tin dễ dàng. Bởi vậy cho rằng NVHN “rất yêu nước nên muốn lập LMQSVN’’ – như TS Vũ Cao Phan nói - là không đúng. Trong mọi trường hợp khi TQ mưu mô xảo quyệt, giăng bẫy, tìm cớ gây chiến tranh, giống như sự kiện Vịnh Bắc Bộ năm 1965, chúng ta cần kiên nhẫn chịu đựng…
Thế nhưng – như cha ông ta đã từng nói “Cây muốn lặng – Gió chẳng đừng’’. Bọn xâm lược cứ lấn tới “dẫm lên đầu’’ chúng ta mà đi, nhằm chiếm toàn bộ vùng biển, bắt chúng ta nhốt trong chiếc ao tù bẩn thỉu – thì, liệu chúng ta cứ ngồi yên, bất động hay phải tìm lối bảo vệ chủ quyền của mình hay không?
Chúng ta đang sắp... hết kiên nhẫn, hết chịu đựng trước sự bành trướng của TQ. Thời điểm lập liên minh với nhân dân, chính phủ các nước yêu chuộng hòa bình, lập thành mặt trận chống lại bọn bá quyền TQ - đã đến. Tuy nhiên, liên minh này phải đi từng bước. Trước hêt, liên minh các nước cùng nhau thực hiện nghiêm chỉnh các hiệp ước, các nguyên tắc ứng xử mà LHQ đã thông qua, ban hành, mọi thành viên đã long trọng cam kết thực hiện.
Chúng ta cần làm hết mình bằng cách tuyên truyền minh bạch, công khai mọi tài liệu liên quan tới chủ quyền của mình trước công luận thế giới. Làm việc này một cách nghiêm chỉnh, toàn diện, triệt để thông qua hệ thống truyền thông, truyền hình, mở các diễn đàn… Việc tranh thủ dư luận thế giới trên lĩnh vực thông tin, thời gian qua chúng ta chưa làm tốt hoặc không muốn làm bởi trước sức ép của TQ - không muốn ta làm vậy, hòng dễ bề tung hoả mù, gian lận để thay trắng thành đen - Biến vùng lãnh thổ của ta thành lãnh thổ của họ… Việc làm này chính là Quốc Tế Hoá vấn đề mà Bọn bành trướng Trung Hoa rất sợ phải đối diện.
Bước tiếp theo - Mọi sự cố gắng nín nhịn vẫn không làm sáng mắt – làm nguội những cái đầu đang bốc lửa bành trướng – thì tất phải tiến hành Liên Minh Quân Sự. Đây là việc chúng ta không muốn, nhưng trước sự tồn vong của tổ quốc, nhất định phải thực hiện. Trong qúa khứ, xét tương quan lực lượng, tại mỗi thời điểm của lịch sử, dân tộc, đất nước ta thua kém kẻ thù xâm lược nhiều mặt, nhưng với ý chí kiên cường bất khuất, chúng ta vẫn chiến thắng bảo vệ toàn vẹn lạnh thổ, không bị chúng đồng hóa kể cả việc đồng hóa văn hóa, đồng hóa nòi giống rất tàn bạo – “sát phu - hiếp phụ’’. Liên minh quân sự chỉ là bước cuối cùng, bắt buộc.
Tranh thủ liên minh quân sự.
Thứ hai : Phải Liên Minh Quân sự khi thật cần thiết. Có nhiều dẫn chứng mà do liên minh quân sự nên đất nước đứng trước sự mất còn, đã giữ được. Có thể kể vài ba trường hợp:- Chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, hình thành 2 nước Đức. Tây Đức trước Liên xô hùng mạnh về quân sự, nhưng nhờ liên minh quân sự với Hoa Kì nên giữ được toàn vẹn lãnh thổ.
- Nam - Bắc Triều tiên cũng có hoàn cảnh tương tự…
- Đài loan là một hòn đảo nhỏ so với lục địa Trung Hoa, nhưng nhờ liên minh quân sự với Hoa Kỳ nên rất nhiều lần bị TQ đe dọa… đến nay vẫn giữ được chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ.
Điều đó chứng tỏ: Một nước nhỏ đơn độc chống lại sự xâm lược của nước lớn sẽ rất khó khăn và chắc chắn sẽ thất bại. Nếu có liên minh quân sự với các lực lượng yêu hoà bình sẽ bảo vệ được chủ quyền. Chính vì nguyên nhân đó, nhân dân ta muốn Đảng và Nhà nước VN bằng mọi cách có thể - tranh thủ sự ủng hộ của một liên minh chống bành trướng xâm lược, qua đó nhanh chóng hiện đại hóa lực lượng quân đội để chống được hoạ xâm lăng của Bắc phương.
Nếu đối với nhóm lãnh đạo chóp bu của nước TQ hôm nay có cách hành xử trong sáng, bình đẳng với chúng ta thì không nên, không cần thiết thực hiện cái “Liên minh’’ này làm gì.
Thế nhưng, bọn bành trướng bá quyền Bắc Kinh cứ từng ngày, từng bước vừa vuốt ve, mơn trớn, lừa phỉnh, vừa ăn cướp, bắn giết rồi vừa… la làng. Cách đây 50 năm, khoảng 1960, báo chí của ta thường nhắc lại câu nói của Mao, chửi “Đế quốc Mĩ là con hổ giấy’’ dùng chính sách “củ cà rốt và cây gậy’’ để độc chiếm thiên hạ.
Anh em đánh nhau, láng giềng vào cướp
Bây giờ - 50 năm sau - nhóm lãnh đạo chóp bu ngự trong Trung Nam Hải thực hiện y chang nguyên tắc hành xử của họ mà cha ông chúng từng lên án: Không chỉ “củ cà rốt và cái gậy’’ (đe doạ) nữa, tệ hại hơn: Cướp, tống tiền và… giết người! Việc làm này liên tục xẩy ra từng ngày, từng giờ đối với đất nước, dân tộc VN. Vậy theo ý của TS Vũ Cao Phan, chả lẽ dân tộc ta cứ phải tự cô lập, không nên tìm lối thoát, liên minh với ai, cứ mặc cho kẻ thù tiếp tục ăn cướp?Tiến sĩ nên nhớ: Lịch sử cận đại của dân tộc ta trong vòng 60 năm qua tính từ năm 1950, ghi lại, minh chứng: Nhất cử nhất động của các thế hệ lãnh đạo của TQ, không lúc nào, không bao giờ không tính đến việc thôn tính nước ta. Ngay cả khi họ tỏ ra’’thực lòng’’ viện trợ cho ta để đánh nhau với anh em mình cũng có mục đích là làm hàng rào bảo vệ sự an toàn của họ.
Năm 1970, khi đi thực tập môn trắc địa (đo đạc bản đồ), chúng tôi đến tận cửa ải Mục Nam Quan, ngay cạnh đó có chốt canh gác của lính bên phòng. Theo nguyên tắc của biên ải: Hai chiếc cổng nằm sâu trong phần đất của hai nước. Khoảng cách của hai cổng chừng vài cây số là vùng đất lưu không. Đường trung tuyến chia đôi khoảng lưu không đó chính là biên ải, thuộc quyền quản lí của mỗi nước. Thế mà bây giờ - 40 năm sau - toàn bộ hai chiếc cổng đó cùng gần 2 Km đất lưu không - đã thuộc về TQ, đường biên giới của VN phải lùi sâu cách chân cổng khoảng 300 mét. Điều này, đã được ông Dương Danh Dy giải thích trong một cuộc trả lời phỏng vấn Radio RFA - mạng Bô xít VN đăng lại: “Trong thời gian chiến tranh lấy lí do để việc vận chuyển vật dụng chiến tranh nhanh, thuận lợi, TQ đề nghị kéo dài đường sắt vào sâu lãnh thổ của ta cho đỡ công tăng bo. Vì theo nguyên tắc Đường sắt quốc gia chỉ đến đầu mút tiếp giáp. Muốn thông đường hai quốc gia phải có biện pháp kĩ thuật : Đổi tầu hoặc thay bánh tầu…
Thế rồi khi đàm phán biên giới trên đất liền, TQ đưa ra lí do: Đầu mối đường sắt, bộ ở đâu – đó là biên giới quốc gia ở đó! Với cách lập luận đó (đúng trên nguyên tác phổ thông) bá quyền Bắc kinh đã cướp không Mục Nam Quan của chúng ta!”
Quần đảo Hoàng Sa bị mất cũng trong hệ lụy của cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn: Anh em trong nhà cứ mải mê đánh nhau nên miếng thịt để hớ hênh, con chó hàng xóm “đớp’’ nhanh – ngay. Đúng như các cụ ta nói : “Tin bợm mất bò – Tin bạn mất vợ nằm co một mình’’!
Liên Xô bỏ rơi, nhưng Mỹ cần trở lại
Trở lại vấn đề chính cần trao đổi với TS Vũ Cao Phan: ông đưa ra dẫn chứng, tựu trung : Nước nào cũng vì lợi ích dân tộc mình mà quyết định đi những bước đi có lợi nhất. Chúng ta sẽ bàn sâu về vấn đề này.Trước hết, điểm lại tình hình bối cảnh của VN và LB Sô Viết hồi những năm 70 của thế kỉ 20 và bản hiệp định Hợp tác hữu nghị giữa ta và LX. Quyền lợi thiết thực của Liên Xô (LX) tại thời điểm đó (tháng 2.1979) ở VN và vùng Đông Nam Á xem như chưa có gì. Mặt khác, vai trò của LX trong chiến lược toàn cầu chủ yếu tập trung ở vùng châu Âu – sát sườn là Đông Âu. Thứ nữa , tiềm năng, tiềm lực chính trị, quân sự, kinh tế của LX lúc đó đang suy gỉam trầm trọng mà sau khi LX xụp đổ mới lộ ra. Với hoàn cảnh đó, Bắc Kinh bắt thóp được nên rảnh tay “dậy cho VN bài học’’ mà không e ngại gì. LX im lặng, bản hiệp ước VN kí với LX trước đó - chỉ là tờ giấy…lộn!
Còn bây gìờ - nếu suy nghĩ và phân tích kĩ, gắn với sự phát triển của toàn cầu hóa, cần có cái nhìn khác về quyền lợi dân tộc của mỗi nước. Hãy chỉ lấy một đối tượng là Hoa Kì để khảo sát:
Sau khi tiêu diệt trùm khủng bố quốc tế Bin Laden, chính quyền Barak Obama quyết định dứt khoát và đẩy nhanh rút tay khỏi các cuộc chiến chống khủng bố mà chủ yếu’’trả thù cho nhân dân Mĩ’’ suốt 10 năm sa lầy, tốn hàng núi tiền của 2 đời tổng thống chưa làm được. Bây giờ dân Mĩ đã thở phào, các tài phiệt phố Wall (những người chủ yếu quyết định chính sách của chính quyền Mĩ) - chợt giật mình: Trung Quốc đã đang và sẽ ngoạm nốt vùng Đông Nam Á – nơi có nhiều tiềm năng, tiềm lực, vùng mà mấy chục năm trước Mĩ đã làm mưa làm gió ngự trị độc quyền - giờ đang bị Trung Quốc đe dọa‚’’đớp’’ dần, có thể đẩy Mĩ ra xa, rất xa “dành’’ trọn miếng thịt mà Mĩ đang ngoạm một cách lỏng lẻo…
Tại thời điểm này, nếu việc liên minh quân sự với Mĩ sẽ hoàn toàn khác như đã từng liên minh quân sự với LX hơn 30 năm trước. Tất nhiên, hiện tại tiềm năng, tiềm lực của Mĩ cũng đã có suy giảm vì 10 năm sa lầy ở Trung Đông - Ả rập - Hồi giáo, nhưng vì quyền lợi mang tính chiến lược, sống còn, Mĩ bắt buộc phải tiếp tục duy trì sự hiện diện của mình.
Thực tế thời gian này, Mĩ đã và đang trở lại Đông Nam Á bằng những hiệp định liên minh công khai và không công khai… bằng những cuộc thao diễn tập trận chung với các quốc gia ĐNA và Úc… cao hơn nữa: Mĩ đang lập vành đai “Lưỡi liềm’’ (Úc – Philippin - Việt Nam – Đài loan - Nhật Bản – Hàn quốc) để “cắt’’chiếc “Lưỡi bò’’ (đường chữ U, chín khúc). Mĩ làm vậy - đổ của, công sức vào kế hoạch này - không phải ‚’’thương’’ nhân dân khối ASEAN, thương “dân vành đai lưỡi liềm’’, mà chỉ thuần túy vì quyền lợi cốt tử của Hợp chủng quốc Cờ Hoa.
Vậy thì sự lo ngại của TS Vũ Cao Phan đã không còn cơ sở, không còn lí do để lo ngại – như lời ông nói khi trả lời RFA. Tôi không tin TS không hiểu điều này, mà chắc rằng ông nói thế chỉ vì nguyên tắc Đảng – ông không thể nói ngược với chủ trương của cấp trên, ngược với ý kiến của những quan chức cấp cao của VN đã hoạch định đường lối trong quan hệ với TQ, làm vừa lòng TQ thông qua những lời tuyên bố (có tính chiến thuật) của ông bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh và người phát ngôn của BQPVN - Nguyễn Chí Vịnh, đại ý: ’’Việt Nam kiên quyết thực hiện nguyên tắc 16 chữ vàng – 4 tốt… không để nước thứ 3 “nhúng tay” vào vấn đề biển Đông.
Phải làm gì?
Bây giờ thì đã rõ: Cần thiết phải liên minh toàn diện với các quốc gia có có nền chính trị tiến bộ, có tấm lòng trong sáng, có tiềm lực quân sự - kinh tế cao - lập thành một mặt trận chống lại chính sách bá quyền Trung Hoa.Sự tồn vong của dân tộc, của Tổ quốc Việt Nam là nhân dân Việt Nam chứ không phải do BCT đảng CSVN quyết định. Bởi vậy – đã đến lúc Đảng và Chính phủ VN phải nhanh chóng tham gia mặt trận chống Trung Hoa bá quyền. Trước sau, sớm muộn những Con Chó Ngao cũng sẽ nhe nanh lao vào cắn xé con mồi. Chần chừ, ảo tưởng… trước lời ru ngủ của kẻ thù sẽ là một thảm hoạ cho dân tộc.
12.7.2011
Trần Chân Như
(1) – Chó Ngao là loại chó được người TQ mệnh danh là Thần Khuyển, có xuất xứ ở vùng Tây Tạng nên gọi là Ngao Tây Tạng… Trong truyền thuyết dân gian, chó Ngao thành tinh được Diêm vương dùng làm mãnh tướng chuyên xé xác kẻ tử tội…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét