Kỳ 1: Chiến trường K: Cuộc chiến bắt buộc
Bạn biến thành thù
Trong
thiên ký sự nổi tiếng “Đường vào Phnom Penh”, thiếu tướng Bùi Cát Vũ đã
kể lại chuyện ông đọc được một bản nghị quyết của tập đoàn Pol Pot với
nội dung coi Việt Nam là kẻ thù số 1. Bản nghị quyết đó đến tay thiếu
tướng Bùi Cát Vũ qua một sĩ quan Campuchia, trước kia từng là người của
Khmer Đỏ nhưng đã nhận ra bản chất sô-vanh của bọn chúng và chạy sang
với quân đội Việt Nam.
Bản đồ các mũi tiến công của QĐND Việt Nam tiêu diệt tập đoàn Pol Pot. |
Về quân sự, Duôl (An-nam) có quân đội mạnh, có kinh nghiệm chiến đấu, trang bị phương tiện nhiều, song sau khi thống nhất thì tinh thần quân đội sút kém ...
Tuy mạnh về quân sự nhưng yếu về chính trị, đang gặp nhiều khó khăn nên không đủ sức mạnh đánh lại chúng ta ... Về chiến lược thì bị kềm chế, không dám tấn công sâu qua đất nước Kampuchia ...
Ta phải lấy tư tưởng tấn công là chính, và đưa chiến tranh sang Việt Nam. Phải tấn công trước, tấn công dồn dập để Duôl (An-nam) không kịp trở tay ...”.
”Việt Nam quá yếu”!
Ngoài
nghị quyết trên, Pol Pot còn hàng ngày ra rả tuyên truyền cho các thuộc
cấp rằng Việt Nam rất yếu, không thể chống lại một cuộc tấn công của
quân Khmer Đỏ. Nhận định của tên trùm phản động hầu như chỉ dựa trên cảm
tính chứ không hề có căn cứ gì.
Tội ác diệt chủng của Pol Pot |
Tôi,
Sihanouk, đã tìm cách để không xảy ra tai hoạ đó trong việc làm cho
những người hàng xóm láng giềng của chúng ta tôn trọng nền độc lập và
toàn vẹn lãnh thổ của chúng ta sau khi họ đã rõ ràng chiến thắng đạo
quân viễn chinh của Mỹ và lũ tay sai. Khmer Đỏ lại nghĩ khác. Họ muốn
đánh phủ đầu Việt Nam mà họ gọi là “kẻ thù truyền kiếp”. Quả là Khmer Đỏ
cứ tưởng mình vô địch, muốn làm gì cũng được.
Khmer
Đỏ là những kẻ sùng bái Mussolini (Benito Amilcare Andrea Mussolini (29
tháng 7, 1883 – 28 tháng 4, 1945) là thủ tướng độc tài cai trị phát xít
Ý - NV) và Hitler (Adolf Hitler (20/4/1889 – 30/4/1945) là nguyên thủ
quốc gia nắm quyền Đế quốc Đức kể từ năm 1934. Hitler đã gây ra Đệ nhị
thế chiến, thúc đẩy một cách có hệ thống quá trình tước đoạt quyền lợi
và sát hại khoảng sáu triệu người Do Thái châu Âu cùng một số nhóm chủng
tộc, tôn giáo, chính trị khác - NV). Khmer Đỏ cứ tưởng mình khỏe hơn
phát xít. Chính Pol Pot đã tuyên bố rất nghiêm túc, không chút khôi hài:
“Việt Nam quá yếu. Một mình Việt Nam không dám đọ sức với ta đâu?”.
Chính vì vậy, Khmer Đỏ đã tự chui mình vào cạm bẫy của chính họ”.
Cũng
còn những lý do khác để Pol Pot yên chí khiêu khích quân đội Việt Nam.
Theo phân tích của thiếu tướng Bùi Cát Vũ: “Thật ra trong thâm tâm,
chúng nhận định rằng lực lượng cách mạng không đủ sức và cũng không dám
tấn công toàn diện. Mà nếu chỉ giải phóng đến bờ đông sông Mêkông để lập
căn cứ cho Mặt trận đoàn kết dân tộc cứu nước Campuchia thì lực lượng
cách mạng sẽ sa lầy đến ngực, vì vùng này toàn là rừng ít dân. Nếu chúng
lùa dân đi nữa, thì là vùng không dân, kinh tế không có gì, đường xá
rất ít, phạm vi rộng, hậu phương xa.
Ta
sẽ tiêu tốn rất nhiều sức người, sức của, không thể nào chịu nổi trong
cuộc chiến tranh lâu dài. Chừng ấy chúng tha hồ giành chủ động ở biên
giới phía Bắc, phá hoại sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội ở nước ta”.
Kế hoạch “gài bẫy” Việt Nam
Trong
thực tế cuộc phản công biên giới Tây Nam, quân đội Việt Nam đã giành
chiến thắng một cách chớp nhoáng. Ngày 23.12.1978 bắt đầu tổng tiến công
từ biên giới vào đất Campuchia thì đến 7.1.1979 đã chiếm được Phnom
Penh. Trong lịch sử quân sự, hiếm có quân đội nào tiến được mau chóng
đến thế.
Lính Khmer Đỏ bị thương trong các cuộc giao tranh ở biên giới. |
Pol Pot tính toán rằng nếu đóng quân ở Campuchia thì Việt Nam phải duy trì quân đội từ trên 1 triệu tới 2 triệu người, mỗi quân nhân tiêu tốn 20 đô la một ngày thì chẳng mấy chốc nước Việt Nam sẽ kiệt sức.
Ý
tưởng đó của Pol Pot được thể hiện rõ trong khi thuyết trình trước ông
hoàng Sihanouk vào ngày 3.1.1979 (Lúc này ông Sihanouk đã xin nghỉ hưu
và bị Pol Pot giam lỏng nhưng trước sự sụp đổ do sức tấn công của Việt
Nam, Pol Pot phải viện đến Sihanouk công cán nước ngoài để tuyên truyền
rằng Việt Nam xâm lược Campuchia).
Y
nói: “Hiện nay, tình hình chiến sự ở Campuchia là rất tốt đối với quân
đội ta. Chúng ta đang giương một cái bẫy, nhử cho địch vào sâu để tiêu
diệt luôn toàn bộ sức mạnh quân sự của chúng. Đứng trước kẻ địch, chúng
ta phải lựa chọn một trong hai chiến lược, hoặc là chặn đứng sức tiến
quân của đối phương trên suốt tuyến biên giới. Nhưng làm như vậy thì
quân Việt sẽ không bị tiêu diệt toàn bộ và vẫn có thê tiếp tục phát
triển trong nội địa của chúng.
Hoặc là ta mở toang biên giới làm cho chúng tưởng ta rất yếu, khi đại bộ phận quân địch đã lọt vào trong đất nước ta, chúng ta sẽ bao vây chúng, chia cắt chúng, tiêu diệt chúng. Chúng sẽ bị chìm nghỉm và tan rã như muối gặp nước, trong đại dương hung dữ của cuộc kháng chiến toàn dân và các lực lượng vũ trang vô địch của chúng ta.
Hoặc là ta mở toang biên giới làm cho chúng tưởng ta rất yếu, khi đại bộ phận quân địch đã lọt vào trong đất nước ta, chúng ta sẽ bao vây chúng, chia cắt chúng, tiêu diệt chúng. Chúng sẽ bị chìm nghỉm và tan rã như muối gặp nước, trong đại dương hung dữ của cuộc kháng chiến toàn dân và các lực lượng vũ trang vô địch của chúng ta.
Bộ
Tổng tư lệnh đã chọn chiến lược thứ hai này. Chỉ trong vòng hai tháng,
ba tháng nữa là cùng ta sẽ tiêu diệt, thanh toán toàn bộ sinh lực địch.
Tôi hi vọng lúc đó sẽ có vinh dự được đón Thái tử trở về nước, khoảng ba
tháng nữa là chậm nhất. Trong lúc chờ đợi, Thái tử sẽ được cử đi làm
những nhiệm vụ to lớn cho nhân dân, cho dân tộc cho đất nước tại Liên
Hợp Quốc và các nước bạn”.
Cũng
chính trong đoạn hồi ký này, Sihanouk đã bình luận: “Tôi chỉ còn biết
cảm tạ và ca ngợi nhà chiến lược thiên tài, rất xứng đáng so sánh với
Hitler trong những ước vọng ngông cuồng nhất, và cũng rất điên dại và
ngu dốt như Lon Nol”.
Sự
thực chỉ mấy ngày sau Phnom Penh thất thủ nhưng 3 tháng sau, quân đội
Việt Nam không hề bị tiêu diệt mà còn phát triển ra chốt giữ toàn bộ
lãnh thổ Campuchia và đẩy tập đoàn diệt chủng Pol Pot sang sát biên giới
Thái Lan. Và nếu như lực lượng Pol Pot không được các thế lực bên ngoài
hà hơi tiếp sức thì nó không thể trụ được đến hết năm 1979.
(Còn nữa)
Trường Sơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét