Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

Bước ngoặt "thoát Trung" của Triều Tiên

Người Buôn Gió - Lý do của sự không biết

Có lẽ nhìn bên ngoài thì đúng là từ '' làm việc''.  Cả hai đều mặc thường phục, họ ngồi đối diện nhau qua cái bàn gỗ trong trụ sở công an. Người hỏi cung có giấy bút , còn người bị hỏi hai tay đặt trên bàn. Ở giữa họ là khay trà mạn, cái gạt tàn và bao thuốc cùng hai cốc cà phê đá uống dở. Một chốc người này rót nước cho mình rồi rót luôn cho người kia.
Không có tiếng quát tháo, đập bàn như ta thường hình dung cảnh tra khảo. Chỉ có đôi lúc người hỏi cung ngiến răng ném con mắt đầy hăm doạ vào kẻ bị hỏi. Còn kẻ bị hỏi cũng có lúc quắc cái nhìn đầy căm thù vào phía đối diện. Nhưng giây đó qua rất nhanh, cả hai đều biết kiềm chế.
Đây là ngày làm việc thứ sáu họ làm việc liên tục, cứ đúng 8 giờ sáng hai người đàn ông xuất hiện tại cổng trụ sở công an, họ đi qua mặt trực ban chỉ gật đầu chào. Buổi trưa họ nghỉ giải lao ăn cơm cùng với những người công an ở đó. Sau khi ăn mỗi người ngả lưng trên cái ghế dài tại chỗ mình nằm nghe nhạc từ điện thoại. Đến chiều như mọi người khác, họ đứng dậy chào nhau và ra về, ai đi đường người đó. Người bị hỏi cung đi bộ lững thững về nơi ở tạm, anh ta hiểu có người khác sẽ đi theo mình để xem mình có ghé vào đâu hoặc thái độ gì. Có hôm anh ta dừng lại bên bàn cờ tướng vỉa hè, chỉ trỏ vài nước, xem một lúc rồi mới đi.
 Không phải anh ta làm thế để tỏ vẻ mình là người '' trong sạch'' với những người đang hỏi cung, họ quá rõ về nhau. Sự thản nhiên của anh ta chỉ khiến cho những người hỏi cung hoài nghi anh ta là thành phần nguy hiểm hơn mà thôi. Anh ta cũng không muốn họ nghĩ anh ta như vậy, như thế chỉ khó khăn cho mình hơn. Nhưng lúc này anh ta cần làm như vậy, bởi nhà anh cách đây gần hai ngàn cây số, anh ta có đứa con nhỏ hàng ngày vẫn phải đón đưa đi học. Lúc này vợ anh phải nhờ ai đó đón con.
Những người đi theo không phải để quan sát anh ta sẽ gặp ai, họ hiểu anh ta đủ khôn để không làm thế. Vậy họ theo làm gì.?  Sợ anh ta bỏ trốn về ? Cũng không, anh ta bị giữ hết một số giấy tờ và đồ vật, chỉ còn vẹn vẻn trong túi 200 nghìn. Anh ta không phải tiêu đến 200 nghìn đấy vào việc ăn uống hay mua thuốc lá hoặc thuê phòng ngủ, vì công an đã lo cho anh ta đủ những nhu cầu đấy. Anh ta chẳng thể đi về mà bỏ lại giấy tờ tuỳ thân, đồ vật và 200 nghìn VNĐ không thể đi được quãng đường xa như thế.
Những người bám theo chủ ý quan sát anh ta có sốt ruột không, có bồn chồn hay bứt rứt muốn về nhà  hay không.? Chính vì thế, anh ta phải làm ra vẻ không có việc gì phải vội về, dù anh ta rất nhớ con. Anh ta biết thằng bé hàng ngày về nhà không thấy bố, sẽ rất buồn và lo lắng. Anh ta nhủ thầm - hãy cố gắng cùng với bố, con trai bé nhỏ.
Người hỏi cung càng không sốt ruột, anh ta ở thế thượng phong về không gian cũng như thời gian. Nhà anh ta ở đây, công việc anh ta hàng ngày làm vậy. Có mười năm nữa thì anh ta vẫn hàng ngày đặt ra những câu hỏi cho những kẻ ngồi trước mặt. Sau ngày làm việc, có thể anh ta gặp bạn bè nhậu lai rai, hoặc đến câu lạc bộ đàn ca tài tử luyện một vài bài vọng cổ, thu vào điện thoại. Lúc giờ nghỉ trưa anh ta mở và mời kẻ bị hỏi cung cùng nghe. Đôi lúc anh nhắc chuyện vợ con anh ở nhà cho kẻ bị hỏi cung nghe, như những người bạn tâm sự với nhau. Có thể anh ta  chỉ đơn giản kể cuộc sống gia đình bình thường , kể  theo kiểu tâm sự với người nào đó, những câu chuyện nho nhỏ trong mỗi gia đình. Về bà xã thích nấu món gì, về đứa con hay quấn bố thế nào.
Nhưng cũng có thế anh nhắc nhở kẻ đối diện phải dấy lên sự sốt ruột trở về với gia đình của hắn.
Kẻ bị hỏi cung không sốt ruột, anh ta hiểu một điều rất xương máu, nếu nôn nóng vài ngày thì có thể sẽ dẫn đến phải nôn nóng chờ đợi nhiều năm. Nếu không phải là mình thì cũng là người khác sẽ phải chịu cảnh đó. Nhiều người bị hỏi cung triền miên, đã mệt mỏi, ức chế hay suy sụp nhận hay khai ra ai đó cho tạm chấm dứt những buổi hỏi cung ròng rã không biết bao giờ mới dứt. Những cuộc hỏi cung như những giọt nước rỏ vào đầu một người bị bắt ngồi im. Từng câu hỏi như từng giọt nước rỏ tong tong xuống đỉnh đầu. Những câu hỏi có khi lặp đi lặp lại đến mười lần từ ngày này qua ngày khác. Thử hình dung xem, trong khi con nhỏ ở nhà chờ bố đón, thân xác bị giữ ở đây chỉ để trả lời những câu hỏi lặp lại một cũ rích. Muốn thoát khỏi câu hỏi cũ rích gây ức chế đó chỉ có một cách là trả lời bằng câu trả lời mới. Và như mạch nước được khơi, người hỏi cung sẽ khai thác khéo léo đến khi ra nguồn nước. Lúc đó sẽ là án tù nhiều năm cho kẻ bị hỏi cung hay đồng bọn. Khi đó sẽ tha hồ mà chờ đợi, nôn nóng trong trại giam.
Kẻ bị hỏi cung cúi đầu mỉm cười khi gặp lại câu hỏi cũ. Người hỏi cung cũng mỉm cười nói.
- Tôi thâý anh lãng mạn thật đấy, thỉnh thoảng anh lại mỉm cười như thú vị với gì đó trong hoàn cảnh này.
Kẻ bị hỏi cung trả lời câu hỏi với nội dung y như lần trước không sai một chữ, không thừa cũng chả thiếu. Xong anh ta lại mỉm cười. Anh ta đang nghĩ trong giáo án dạy hỏi cung của một cơ quan an ninh một nước Cộng Sản ở Đông Âu có dạy rằng. Với những câu hỏi lặp đi lặp lại, thì trước sau dẫn đến kẻ bị hỏi cung sẽ phát cáu, uất ức, gào hét hoặc khóc lóc , van xin...tóm lại những kẻ bị hỏi thế sẽ phải phát điên. Anh ta bật cười vì anh ta đang đặt vấn đề ngược lại, có bao giờ những kẻ đặt câu hỏi lặp đi lặp lại thế cũng phát điên không.? Nếu như người bị hỏi cung mất kiên nhẫn kiểm soát mình, thì cũng có lúc người hỏi cung cũng sẽ bị mất kiểm soát vì những câu hỏi lặp đi lặp lại như vậy lắm chứ.
 Cuối giờ, người hỏi cung xếp tập giấy lại nói.
- Thái độ anh làm việc rất tốt, chấp hành đúng giờ giấc, làm việc nghiêm túc. Nhưng tôi nói thật, cả tuần mà không có hiệu quả hay gì mới để chúng tôi xem xét dỡ bỏ biện pháp ngăn chặn, trả giấy tờ hay đồ đạc cho anh về. Giờ anh về nghỉ ngơi, mai là chủ nhật anh cứ ở chỗ ở đó nghỉ mà suy nghĩ, sang tuần chúng ta tiếp tục lại 8 giờ sáng ở đây.
Kẻ bị hỏi cung mân mê bao thuốc nói.
- Tôi hết thuốc lá rồi.
Người hỏi cung.
- Tí ra cửa tôi mua cho anh, cứ thế này thì anh không thấy mệt sao.?
Người bị hỏi cung nhìn thẳng vào mắt người hỏi cung như muốn bảo anh nói thêm nữa đi. Người hỏi cung hiểu ý thừa nhận.
- Và cũng mệt cả chúng tôi nữa.
 Người bị hỏi cung châm điếu thuốc, có vẻ anh ta chưa muốn về, anh rót nước uống rồi hỏi.
- Ông muốn tôi kể cho ông nghe một câu chuyện đời tôi không.?
Người hỏi cung sững người, rồi anh ta cười như bắt gặp sự thú vị, anh ta hồ hởi ngồi lại và hào hứng nói.
- Kể đi nào, anh em có gì tâm sự như đàn ông với nhau , có gì mà ngại.
Người bị hỏi cung bắt kể.
- Ngày trước tôi ở trong giới giang hồ, chúng tôi hay tụ ở một điểm, ở đó có bàn đèn thuốc phiện, có cờ bạc, có rượu, ở đó tiêu thụ luôn đồ gian và cho dân giang hồ vay lãi. Một hôm tôi đang ngồi cùng với hai người khác dưới nhà, hai người kia bàn chuyện sẽ '' đập hộp '' một kho vải. Chủ '' sới'' bỗng gọi tôi lên gác và hỏi.
- Mày có định tham gia cùng chúng nó không.?
Tôi lắc đầu, ông ta chửi.
- Đm mày không tham gia, thì mày nghe chuyện chúng nó làm gì. Lỡ chúng nó bị lộ thì nó nghi mày. Nhỡ mày bị bắt vì cái gì công an nó đánh mày, nó bắt mày khai để chuộc tội, mày biết chuyện mày khai ra à. Cái gì mình làm cùng thì hãy để ý, còn không thì đừng để ý đến chuyện người khác. Còn đã là chuyện mình thì phải chọn anh em sinh tử, phải cẩn thận chắc chắn từng chi tiết nhỏ. Nếu có thằng nó biết kế hoạch của mình mà nó không tham gia, cũng phải huỷ luôn. Vì có trót lọt thì chắc gì vài năm sau không bị khui ra.
Kẻ bị hỏi cung dừng lại kéo hơi thuốc, uống ngụm nước, rồi kể tiếp.
- Đó là câu chuyện thực tôi gặp, còn một câu chuyện nữa tôi thấy trong phim. Cuốn phim mở đầu là một người Maphia bị giết, đồng bọn anh ta mang anh ta đi chôn tại một nghĩa địa, họ muốn giấu không cho ai biết, nhưng cũng muốn đồng bọn mình được chôn cất tử tế, họ thuê người phu huyệt đào sẵn mộ. Khi chôn xong, tên cầm đầu hỏi người phu huyệt.
- Anh ở đây bao nhiêu năm.?
- Dạ thưa ông, hai mươi năm
- Anh có biết vùng đất kia '' gia đình '' nào quản lý không.?
- Thưa ông không ạ, tôi chỉ biết việc mình làm thôi.
Tên cầm đầu quay sang đồng bọn bảo.
- Đây là một người đàn ông chân chính, anh ta ở đây đã 20 năm, chỉ biết việc mình làm, ngoài ra anh ta không biết đến việc của ai khác.
Nói xong hắn quay lại vỗ vai như khen ngợi người phu huyệt.
- Anh có vợ con chứ.
- Tôi có vợ và hai con, tôi chỉ nghĩ đến họ.
Tên cầm đầu rút xấp tiền hài lòng trao cho phu huyệt kèm lời khuyên.
- Hãy luôn yêu thương họ như những gì anh đang làm bây giờ, hãy nhớ điều đó.
Kẻ hỏi cung ngừng lại, động tác rít thuốc và uống nước lặp lại như trước.  Đôi mắt người hỏi cung nheo lại như suy ngẫm xem đối tượng định diễn biến tiếp thế nào. Kẻ bị hỏi cung nói như trả lời ánh mắt của người hỏi cung.
- Ông bảo làm việc với tôi không hiệu quả, chỉ vì các ông nghĩ người như tôi có điều kiện biết nhiều tin tức hoạt động của người khác. Ở vế thứ nhất các ông nghĩ đúng. Quả thực tôi có điều kiện để biết người khác làm gì. Nhưng các ông nghĩ sai về cái thứ hai, đó là tôi không biết. Chính vì thế chúng ta sẽ còn cứ làm việc thế này. Các ông cố khai thác những điều các ông nghĩ tôi biết, mà thực ra tôi không hề biết. Bởi vì tôi không muốn biết, tôi có những bài học là có ngày phải ngồi đối diện để nghe các ông tra hỏi. Sức người có hạn, tinh thần, thể xác, gia đình đủ thứ, khó mà kìm chế. Thế nào cũng có lúc bật ra, nên tôi tính trước là không nên biết gì về người khác làm. Bài học tôi được dạy cách đây đã 20 năm rồi. Đó là lý do tôi không biết gì chứ không phải tôi ngoan cố hay bản lĩnh gì cả.
Người hỏi cung bật thốt.
- Được, chuyện hay. Thôi giờ về nghỉ đã, sang tuần làm tiếp.
Nhưng sang tuần họ không phải làm việc. Với 200 ngàn trong túi, kẻ bị hỏi cung quyết định bỏ lại giấy tờ, điện thoại. Hắn đến một cửa hàng bán băng đĩa, khi mua xong cái đĩa hắn hỏi tôi đi qua cửa sau về cho gần được không. Chủ quán gật đầu. Hắn đi ra cổng sau gọi xe ôm mất 10 ngàn ra đầu đường quốc lộ. Hắn nhảy luôn lên một chiếc xe khách đang ra Phan Thiết, sau đó hắn lên tàu giá rẻ ra Bắc chỉ 150 ngàn đưa cho người soát vé, 40 nghìn đủ ăn vớ vẩn ngày rưỡi trên tàu khi đến Vinh, nơi mà hắn có quá nhiều đồng bọn. Một tuần sau khi hắn làm lại sim điện thoại, người hỏi cung gọi trách.
- Sao ông không quân tử, đã nói thứ hai làm thì phải lên chứ, bỏ về không nói anh em một câu.?
Hắn trả lời.
- Tôi quân tử theo đúng lời ông, ông bảo làm việc hiệu quả ông trả giấy tờ và đồ. Tôi nghĩ như ở hiệu cầm đồ, ông là chủ hiệu, đồ của tôi ông  giữ, tôi có tiền thì tôi chuộc, không có tiền tôi không lấy đồ. Ông có thấy thằng chủ hiệu cầm đồ nào đi trách kẻ mang đồ đến cầm là không chịu chuộc không.?  Vả lại tôi đã kể cho ông nghe câu chuyện cuối cùng, đó là lời chia tay ông không thấy sao.?
Tiếng cười trong điện thoại.
- Thì tôi cũng hiểu, phải báo cáo sếp, thứ hai báo xong thì thứ ba cũng để ông về. Giữ đồ của ông lại mang tiếng an ninh cướp đồ.
Kẻ bị hỏi cung cười đáp.
- Ông khỏi lo, tôi sòng phẳng, không nói thế đâu. Đã nói sòng phẳng như cầm đồ, có tiền chuộc, không có tiền thôi. Ai lại đi nói các ông cướp, phải không ông chủ hiệu cầm đồ.?
---------------------------------
Dạo này block nhiều anh em đấu tranh, không phải huỷ kết bạn, mà là chặn hẳn không nhìn thấy nhau nữa. Đó không phải là có hiềm khích gì với anh em. Mà chẳng qua cũng không tham gia được cùng anh em, nên cũng không muốn thấy những việc anh em làm. Câu chuyện kể lại này thay cho lời xin lỗi.
Người Buôn Gió
(Blog Người Buôn Gió)

Ngô Nhân Dụng - Obama sẽ làm gì ở Syria?

Sau khi nói chuyện với dân Mỹ vào ngày Thứ Tư, 10 Tháng Chín, 2014, Tổng Thống Barack Obama có vẻ nắm được tất cả các quân bài tốt trong tay để đối phó với lực lượng Quốc Gia Hồi Giáo, ISIS hay còn gọi là ISIL, ở Iraq và Syria. Trong nước, các lãnh tụ Quốc Hội đều đồng ý, đa số dân chúng ủng hộ (63%). Ở nước ngoài, các nước Á Rập hoan nghênh và hứa đóng góp, các nước lớn ở Châu Âu và Thổ Nhĩ Kỳ hỗ trợ, Iran im lặng không chống. Chỉ có Nga và chính phủ Syria phản đối, tố cáo Mỹ hành động phi pháp. Sau khi Nga đã đem xe tăng và đại pháo vào Ukraine thì những lời lẽ của ông Putin không được ai chú ý.
Nhưng sau những hình ảnh tốt đẹp bên ngoài đó, ông Obama sẽ phải trả lời những câu hỏi căn bản sau đây: Ðối nội, việc bỏ bom lực lượng ISIL có cần được Quốc Hội chính thức cho phép hay không? Cuộc hành quân này có thể sẽ kéo dài, và sau cùng chính phủ Mỹ sẽ phải làm gì với chính quyền Bashar Assad tại Syria? Ðối ngoại, nước Mỹ sẽ lấy danh nghĩa nào khi can thiệp vào cuộc nội chiến tại một nước như Syria? Hiện nay các nước trong Liên Ðoàn Á Rập và Iran đều đồng ý đánh ISIL, nhưng sau này tới lúc phải quyết định số phận chính quyền Assad họ có thể sẽ bất đồng ý kiến với nhau. Cho nên, dù muốn hay không, Tổng Thống Obama sẽ phải quyết định ngay bây giờ: Sẽ làm gì với chế độ Assad? Quyết định này nằm trong chính sách chung của nước Mỹ đối với cả vùng Trung Ðông; trong đó là các mối bang giao giữa Mỹ và các đồng minh như Israel, Á Rập Saudi, Jordan; giữa Mỹ với các nước lớn như Thổ Nhĩ Kỳ, Ai Cập và tất nhiên cả Iran.
http://images.tienphong.vn/Uploaded/Images/c/300/c300b69d3b4b42e418492e096a157e55.jpg

Tất cả các câu hỏi trên cho thấy ông Obama đang đứng trước một thử thách lớn về ngoại giao và nội trị, một thử thách quyết định có thể đánh giá hai nhiệm kỳ tổng thống của ông. Ông phải làm sao thuyết phục Quốc Hội Mỹ về chính sách tổng quát đó, vì các đại biểu không thể ký một ngân phiếu trắng cho Tòa Bạch Ốc.
Trong bản thông điệp ngày 10 Tháng Chín, ông Obama nói sẽ “làm giảm khả năng (degrade) và sau cùng sẽ tiêu diệt (destroy) ISIL.” Câu này khá mơ hồ, nhưng các lãnh tụ hai đảng trong Quốc Hội Mỹ không ai phản đối, vì họ không dám nói ngược với dư luận dân chúng Mỹ đang phẫn nộ sau cảnh phiến quân giết hai ký giả Mỹ một cách dã man. Năm ngoái, ông Obama đã dự tính dùng hỏa tiễn (cruise missiles) đánh vào kho vũ khí hóa học của chính quyền Assad, nhưng sau không làm vì biết không đủ đa số trong Quốc Hội Mỹ cho phép.
Theo luật pháp ông tổng thống không thể đưa quân can thiệp ở nước ngoài quá 60 ngày nếu không được phép Quốc Hội. Ðể biện minh việc đánh ISIL, ông Obama đã dựa trên quyết định của Quốc Hội Mỹ thường gọi là AUMF 2001 và AUMF 2002 (AUMF viết tắt Authorizations for the Use of Military Force), khi Quốc Hội cho phép cựu Tổng Thống George W. Bush tấn công tổ chức khủng bố “al-Qaeda và đồng lõa” tại Afghanistan và Iraq. Nhưng ISIL không phải là al-Qaeda. Tổ chức al-Qaeda đã khai trừ ISIL, và hai bên bắn giết nhau thật sự khi quân ISIL đánh nhóm al-Nusra Front tại Syria, mặc dù lãnh tụ al-Qaeda, Bác Sĩ Ayman al-Zawahiri yêu cầu ngưng.
Cho nên ông Obama không thể né tránh không yêu cầu, mà Quốc Hội Mỹ cũng không thể né tránh không biểu quyết một AUMF mới, nói rõ tên ISIS hoặc ISIL thay chữ al-Qaeda (chúng tôi dùng ISIL vì tên gọi tắt này được Liên Ðoàn Á Rập chính thức sử dụng). AUMF 2014 có thể viết đủ mơ hồ để không lộ rõ ý định của chính quyền Mỹ đối với chế độ Assad tại Syria, tránh các phản ứng bất lợi quốc tế sớm quá. Quốc Hội có thể gài thêm một điều khoản giới hạn về không gian địa giới và thời gian, thí dụ sau hai năm phải được tái tục (sunset clause) để ngăn tổng thống lạm quyền. Vì trong tình trạng hiện nay, quyết định đánh ISIL của ông Obama không có giới hạn nào, cả địa lý lẫn thời gian. Quốc Hội và dân chúng Mỹ sẽ không thể chấp nhận tình trạng đó quá lâu.
Trên mặt ngoại giao, Ngoại Trưởng John Kerry đã được sự ủng hộ của các nước Á Rập như Saudis, Bahrain, Kuwait, Oman, Qatar và United Arab Emirates, cũng như Egypt, Iraq, Jordan và Lebanon. Ông Kerry tuyên bố các nước Á Rập sẽ đóng vai trò dẫn đầu (leading role) trong liên minh chống ISIL. Nhưng dẫn đầu nghĩa là gì?
Thực ra, các nước trên chỉ hứa hẹn ngăn chặn không cho các công dân của họ đi theo ISIL, ngăn chặn các nguồn tài trợ cho ISIL, công khai bác bỏ các lý thuyết cực đoan của ISIL khi giải thích thánh luật Hồi Giáo. Ngoài ra, họ cũng hứa sẽ giúp các quốc gia đang bị ISIL đe dọa (Iraq, Lebanon, Jordan, và cả Thổ Nhĩ Kỳ); hứa sẽ bắt đưa các người theo ISIL ra tòa. Không thấy nước nào nói đến việc gửi quân đánh ISIL, cũng không nói sẽ cho máy bay oanh tạc. Chiến dịch đánh bom chỉ một mình nước Mỹ lo, vì chính phủ Ðức đã nói sẽ không dự, chính phủ Anh còn đang cứu xét (chắc sẽ tham gia). Ðối với chính phủ Pháp, người ta được nghe Thủ Tướng Haidar al-Abadi tiết lộ Pháp sẽ đánh bom quân ISIL ở Iraq, trong lúc Tổng Thống Francois Hollande đang thăm Baghdad. Không Quân Mỹ sẽ phải cất cánh từ khu tự trị của người Kurd trong nước Iraq khi đi đánh quân ISIL tại Syria, vì chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ từ chối không cho xuất phát từ nước họ. Chính quyền Mỹ thông cảm vì hiện có 50 người Thổ bị quân ISIL bắt giữ sau khi họ chiếm thành phố Mosul ở Iraq tháng trước.
Nhưng không một cuộc chiến tranh nào chỉ dùng không lực mà có thể hoàn tất. Tổng Thống Obama đã lảng tránh vấn đề then chốt này. Sau khi Không Quân Mỹ tiêu diệt một cứ điểm của ISIL tại Syria rồi, ai sẽ vào đó chiếm đóng? Tất nhiên, ông Obama không muốn giúp đạo quân Syria trung thành với nhà độc tài Bashar Assad.
Vì vậy, chính phủ Mỹ phải giúp cho các lực lượng kháng chiến chống Assad khác, miễn không quá khích như ISIL và al-Qaeda. Trong hơn ba năm nội chiến ở Syria, các lực lượng này rất yếu vì họ không lôi kéo được những thanh niên cuồng tín, như nhóm al-Nusra Front hoặc ISIL. Chính quyền Obama đã không giúp họ hết lòng vì trong nội bộ họ chia rẽ, các thủ lãnh phần lớn sống an toàn ở nước ngoài. Bây giờ tình hình có thể thay đổi, với sự tham dự của các nước Á Rập, đặc biệt là vương quốc Á Rập Saudi.
Hiện nay, theo ước tính của trung ương tình báo CIA, nhờ các chiến thắng tại Iraq quân ISIL đã gia tăng gấp đôi trong ba, bốn tháng vừa qua, hiện có từ 20 đến 31 ngàn người. Muốn chống lại họ, cần một đạo quân tương đương trên mặt đất, Syria sẽ là bãi chiến trường cho ba phía: quân ISIL, quân đội của Assad, và một lực lượng thứ ba, dưới danh nghĩa mới. Việc huấn luyện đám quân này còn tùy thuộc việc chấp nhận ngân khoản 500 triệu Mỹ kim của Quốc Hội Mỹ.
Chính phủ Obama cần thuyết phục thế giới rằng việc can thiệp vào Syria, và sau cùng là việc lật đổ chế độ Assad là một hành động có chính nghĩa, do các nước Á Rập chủ trương và “đóng vai chính.” Cho nên, các nước Á Rập phải góp người vào đạo quân “giải phóng” này, dù chỉ góp tượng trưng. Liên minh này không cần xin phép Liên Hiệp Quốc. Nước Qatar và các hầu quốc United Arab Emirates đã cho quân tham dự vào cuộc chiến lật đổ nhà độc tài Moammar Gadhafi tại Libya năm 2011, cùng với Mỹ và các nước Châu Âu. Hiện nay quân Lebanon đang đánh nhau với quân ISIL xâm nhập ở biên giới. Mỹ đã viện trợ vũ khí cho chính quyền Lebanon, Hoàng Gia Saudi đã giúp tiền, tuy vẫn có một lực lượng Hezbollah từ Lebanon đang giúp quân đội Assad đánh ISIL. Các nước Á Rập đang cộng tác với Mỹ đều theo giáo phái Sun Ni trong khi chế độ Assad dựa trên một thiểu số Alawites thuộc phái Shi A; cho nên họ cũng không ngại ngần lật đổ Assad. Trong bản thỏa hiệp của các nước Á Rập họp tại Jeddah, Á Rập Saudi vừa qua, các nước đã hứa sẽ tham dự vào hành động quân sự, nhưng chưa nói rõ rệt.
Hành động tham gia của Saudi quan trọng nhất, vì họ đang cho phép CIA huấn luyện đạo quân chống cả ISIL lẫn Tổng Thống Bashar al-Assad trong lãnh thổ vương quốc. Họ sẵn sàng góp một ngân sách đủ lớn để nuôi dưỡng, tiếp tế cho đạo quân sau này. Ông hoàng Saud al-Faisal, ngoại trưởng Saudi đã tuyên bố: “Việc hỗ trợ của vương quốc không có giới hạn nào. Vương quốc quyết tâm tiêu diệt tai họa này.” Chính nhóm ISIL cũng công khai nói muốn lật đổ hoàng gia Saudi cùng các chính quyền Á Rập khác.
Cuối cùng, liên quân Mỹ và các nước Á Rập sẽ phải lo một điều còn lại, là phản ứng của các quốc gia đã hỗ trợ chế độ Assad. Trong ba năm nội chiến vừa qua, Assad được hai đồng minh này giúp tiền bạc, vũ khí, và nhân lực.
Nhưng hiện nay ông Putin còn đang lo đối phó với các nước Âu Châu và Mỹ tại Ukraine, kinh tế Nga đang suy yếu, ông ta sẽ không còn sức để tiếp tục bảo vệ một khách hàng mua vũ khí trong khi chính khách hàng đó đang khánh tận. Ngày hôm qua, các nước Châu Âu đã công bố các biện pháp cụ thể cấm vận kinh tế đối với Nga, và Mỹ ủng hộ ngay. Ngoại Trưởng Mỹ Kerry nêu sự kiện Nga đã chiếm Crimea và tiến quân vào Ukraine để bác bỏ lời tố cáo của Nga rằng Mỹ can thiệp vào Syria là trái với luật pháp quốc tế.
Iran đã tiêu phí hàng tỉ Mỹ kim để hỗ trợ chính quyền Assad. Nhưng hiện nay Iran đang cùng với Mỹ đối phó với một kẻ thù chung là ISIL. Vì vậy, Iran không phản đối mà còn hoan nghênh việc máy bay Mỹ trở lại Iraq đánh quân ISIL. Việc tiếp viện của Iran cho Assad còn đang gặp khó khăn vì những “đường mòn” gửi quân và vũ khí qua Iraq đã mất sau khi quân ISIL chiếm đóng một phần ba lãnh thổ của cả hai nước này, trong đó có vùng biên giới.
Cả Nga lẫn Iran không thể làm gì để cứu chế độ Assad trong thời gian tới. Chính phủ Mỹ sẽ được rộng tay hành động, nếu có quyết tâm xếp đặt một giải pháp chính trị cho xứ Syria, sau khi tiêu diệt quân ISIL. Tổng Thống Barak Obama chưa nói gì về giải pháp chính trị đó mà chỉ nói tới mục tiêu quân sự là tiêu diệt quân ISIL. Có thể ông tránh không nói mục tiêu xa này vì không dám đưa ra trước quốc hội và dân Mỹ một tham vọng quá lớn, khó được dư luận dân chúng chấp thuận. Nhưng ai cũng hiểu rằng việc đánh quân ISIL chỉ để tiêu diệt họ sẽ không có ý nghĩa nào cả nếu chỉ giúp cho chính quyền Assad càng thêm vững mạnh.
Việc tiêu diệt quân ISIL sẽ khó khăn và lâu dài, vì đó là một đạo quân cuồng tín. Nhưng việc lật đổ chế độ Assa có thể dễ và nhanh chóng hơn. Assad có thể bị lật đổ dưới hình thức đảo chính hay bạo loạn sau khi thất trận. Khi đó thì chính nhóm ISIL sẽ suy yếu, vì mất một nguyên nhân tồn tại. Người Syria theo ISIL vì họ thuộc phái Sun Ni và bị ức hiếp từ nửa thế kỷ nay. Một chính quyền mới ở Syria tụ họp được người theo phái Sun Ni, người Thiên Chúa Giáo, và cả phái Alawites, sẽ tước bỏ vũ khí tuyên truyền mạnh nhất của quân ISIL.
Chính phủ Mỹ có thể nhân Ðại Hội Ðồng Liên Hiệp Quốc trong tháng tới đề nghị một giải pháp chính trị cho Syria, trong đó đưa việc chống quân ISIL lên hàng đầu. Mặc dù trong Hội Ðồng Bảo An, Nga và Trung Cộng sẽ phản đối chính sách lật đổ Assad, nhưng tại đại hội đồng thì họ khó lôi cuốn được đa số khi mục tiêu nêu ra chỉ là tiêu diệt nhóm ISIL.
Ông Obama có thể nhân cơ hội này chứng tỏ chính quyền của ông và đảng Dân Chủ có khả năng quyết định mạnh trong chính sách đối ngoại. Ðó cũng là một cách vận động trong cuộc tranh cử bầu Quốc Hội Mỹ năm nay.
Ngô Nhân Dụng
(Người Việt) 

Bước ngoặt "thoát Trung" của Triều Tiên

Đoàn quan chức cấp cao Triều Tiên đang có chuyến công du tới hàng loạt nước châu Âu và sắp tới là Mỹ.
 
Từ ngày 6/9, đoàn quan chức cấp cao Triều Tiên do Bí thư phụ trách đối ngoại của Đảng Lao động Triều Tiên Kang Sok-ju dẫn đầu đã lên đường thăm một loạt nước châu Âu gồm: Đức, Bỉ, Thụy Sỹ, Ý.

Động thái này được cho là dấu hiệu của việc Bình Nhưỡng bắt đầu áp dụng phương thức tiếp cận ngoại giao chủ động hơn cũng như là bước tiến trên con đường "thoát Trung" của nước này bằng cách tìm kiếm những đối tác mới ở châu Âu.

Trong mấy chục năm qua, Trung Quốc là đồng minh thân cận nhất và là người bảo trợ duy nhất của Triều Tiên. Tuy nhiên, quan hệ của Triều Tiên với Trung Quốc gần đây trở nên kém thân thiện so với trước, nhất là kể từ khi ông Kim Jong Un lên nắm quyền.
Ông Kang Sok Ju (phải), bắt tay đại sứ Đức ở Triều Tiên Thomas Schaefer tại sân bay Bình Nhưỡng, trước khi sang thăm Bỉ, Thụy Sĩ, Đức và Ý
Ông Kang Sok Ju (phải), bắt tay đại sứ Đức ở Triều Tiên Thomas Schaefer tại sân bay Bình Nhưỡng, trước khi sang thăm Bỉ, Thụy Sĩ, Đức và Ý


Sự kiện đánh dấu mối rạn nứt  nghiêm trọng giữa hai nước là sự kiện Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình trong chuyến thăm chính thức đầu tiên tới bán đảo Triều Tiên, đã chọn đến Seoul thay vì Bình Nhưỡng.

Chính vì thế, rất dễ hiểu khi Triều Tiên tìm kiếm đối tác mới và nhà tài trợ mới. Bước đi đầu tiên của Triều Tiên chính là thuyết phục được Nhật Bản nới lỏng cấm vận sau khi nước này đồng ý tái điều tra vấn đề con tin. Tiếp sau đó Bình Nhưỡng chọn châu Âu, nơi vị chủ tịch trẻ tuổi Kim Jong Un đã từng sống và học tập nhiều năm.

Với chuyến công du tới hàng loạt nước châu Âu nói trên của Bí thư phụ trách đối ngoại của Đảng Lao động Triều Tiên Kang Sok-ju, Bình Nhưỡng đang dần phá băng quan hệ ngoại giao với phương Tây.

Đặc biệt, theo hãng Kyodo, Triều Tiên còn có kế hoạch cử Ngoại trưởng Ri Su Yong tới New York (Mỹ) vào cuối tháng 9 này để tham dự cuộc họp của Đại Hội đồng Liên hợp quốc. Nếu kế hoạch này được triển khai thì đây sẽ là lần đầu tiên một Ngoại trưởng Triều Tiên tới Mỹ trong 15 năm qua.

Dù báo chí Triều Tiên luôn có những lời lẽ thù địch, coi Mỹ là kẻ thì rõ ràng Triều Tiên vẫn đang tìm cách cải thiện quan hệ với Mỹ. Bản thân Ngoại trưởng Mỹ John Kerry cũng từng tuyên bố sẵn sàng cải thiện quan hệ với Triều Tiên. Đã có sự "mở đường" của Ngoại trưởng Mỹ, hẳn chẳng còn gì có thể ngăn được Triều Tiên xích lại gần Washington.

Chưa thể biết những cố gắng của Triều Tiên sẽ đi đến đâu nhưng rõ ràng Triều Tiên đang rời xa Trung Quốc và hướng tới những mối quan hệ mới mẻ hơn để vừa tìm kiếm sự hỗ trợ về kinh tế vừa đảm bảo an ninh của đất nước.
An Nhiên
(Đất Việt) 

Đào Tuấn - Khó nuốt

Câu chuyện một huyện nghèo “bội chi ngân sách” vì “tiếp khách” cả tỉ đồng đang gây ra những thắc mắc vô cùng chính đáng từ phía những người đóng thuế: Đây là cá biệt hay là tình trạng chung của hơn 700 đơn vị hành chính cấp huyện trên toàn quốc (?!).
 
Chi tiếp khách 1,2 tỉ đồng. Ngân sách Nhà nước cũng như ngân sách Đảng đều chi số tiền lớn, kéo dài nhiều năm cho việc tiếp khách, trong khi là huyện vùng sâu thiếu đường bộ, phải chạy canô rất tốn xăng dầu, nên tiền nhiên liệu cho canô trong 3 năm hơn 2 tỉ đồng, trong đó, gần 600 triệu đồng phục vụ các đoàn khách.

Từ đầu năm 2007 đến giữa năm 2011 còn để lại đến nay chưa quyết toán được gần 450 triệu đồng “chi hỗ trợ cán bộ lãnh đạo tỉnh, huyện đi tham quan, khám bệnh”, trong khi cả huyện chỉ có 27.675ha đất canh tác, 2/3 trong đó là đất mặn.

Ngân sách Đảng chi quà tặng cán bộ hưu trí và quà tết từ gần 800 triệu đồng, trong khi vốn sự nghiệp khoa học công nghệ cấp cho huyện mỗi năm chỉ có 120 triệu đồng.

Đây là câu chuyện xảy ra ở huyện nghèo Hồng Dân, Bạc Liêu - một huyện mà cơ chế quản lý tài chính có thể điển hình trong tình trạng con số bội chi 5,4 tỉ mà các cơ quan Đảng ứng từ huyện nay vẫn treo nợ. Và đây là kết quả hoạt động của một bộ máy mà ngay việc thừa biên chế cũng làm ngân sách bội chi cả tỉ đồng chỉ riêng khoản… phụ cấp.

Điều lạc quan duy nhất trong câu chuyện bội chi ngân sách ở huyện nghèo Hồng Dân là ở chỗ: Ông Trần Văn Danh - nguyên Chủ tịch UBND huyện Hồng Dân, hiện đương chức Phó Bí thư thường trực Huyện ủy - có văn bản gửi cấp trên đề nghị làm rõ trách nhiệm của chính ông và người khác trong việc bội chi ngân sách.

Ông Danh phải chịu trách nhiệm trong việc vung tiền thuế bừa bãi, để xảy ra bội chi vô tội vạ, nhưng cũng cần phải cảm ơn ông, vì qua đó, những người dân, dư luận mới biết có lẽ cũng chỉ một phần sự thật việc sử dụng tiền ngân sách nhà nước.

Hồng Dân là cá biệt chuyện tiếp khách, quà cáp, hỗ trợ “ngoài dự toán”, bội chi, hay đây là tình trạng chung của các đơn vị hành chính cấp huyện là một câu hỏi cần phải đặt ra một cách cấp thiết. Bởi rõ ràng không thể muốn làm gì thì làm, muốn chi bao nhiêu thì chi với những đồng tiền ngân sách. Và để Hồng Dân chỉ là cá biệt thì có lẽ ngay ngày hôm nay, ngay bây giờ, Bộ Tài chính phải trả lời cho dân câu hỏi đó.

Bởi nói là tiền ngân sách nhà nước, nhưng thật ra, đó chính là tiền thuế của người dân.
 Đào Tuấn
(Lao Động)

Hãy nghiêm cấm quân đội làm kinh tế

Chặn nguy cơ một 'xã hội chết'

Mặc dù xây dựng nền tảng đạo đức xã hội luôn là điều cốt yếu, nhưng cũng cần có những quy định pháp lý để chống bệnh vô cảm. Một xã hội vô cảm sẽ là một "xã hội chết".

Không khó nhận ra bệnh vô cảm, nhưng làm sao để chữa được bệnh thì không hề đơn giản. Sự mất lòng tin trong xã hội, sự ích kỷ, tính thực dụng trong lối sống của một bộ phận xã hội làm cho bệnh thêm nặng.

Tạo cho xã hội sức đề kháng

Để chữa trị căn bệnh "ung thư tâm hồn" này,  cần phải kết hợp đồng bộ nhiều giải pháp. Trước hết phải tạo cho xã hội một sức đề kháng. Đó chính là việc xây dựng và không ngừng nhân lên những yếu tố tích cực trong xã hội. Một môi trường xã hội tốt, lành mạnh sẽ tạo được sức đề kháng cao với căn bệnh này. Ngược lại, trong một môi trường xã hội xấu, nơi mà tiêu cực lấn át tích cực thì bệnh vô cảm sẽ lây lan.

Một xã hội vô cảm sẽ là một "xã hội chết"- cái chết trước hết từ trong tâm hồn.

Phải bền bỉ xây dựng văn hóa ứng xử, tạo đời sống tinh thần phong phú, mà ở đó các giá trị tinh thần, đạo đức của xã hội được xác lập rõ ràng, thể hiện mạnh mẽ, để ai làm những điều xấu cũng phải sợ, cũng phải ngại. Nếu cái tốt, cái thiện ở thế thượng phong, nếu ở đâu người tốt cũng biết đoàn kết, hợp lực tạo nên sức mạnh thì ở đó chắc chắn cái xấu, cái ác sẽ từng bước bị đẩy lùi,  sự vô cảm sẽ mất dần đi.

Tất cả chúng ta đều phải day dứt trước câu hỏi: Bây giờ đời sống của người Việt Nam mình khấm khá hơn trước rất nhiều nhưng tại sao bệnh vô cảm lại nặng hơn?  Như thế càng thấy rõ, không phải cứ nghèo là vô cảm, không phải cứ túng là làm liều.

Thuốc chữa bệnh vô cảm nằm ở sự truyền phổ sâu sắc những giá trị truyền thống của dân tộc, thẩm thấu vào trong đời sống xã hội. Xã hội càng hiện đại thì những giá trị đó lại càng cần nhân rộng, không được để cho những làn sóng lai tạp, xô bồ che lấp, lấn át những giá trị truyền thống.

Khi bệnh vô cảm trong xã hội càng lây lan thì sự gắn kết, tình người càng bị mai một. Xã hội cần có ngọn lửa nhân ái lan tỏa, những người hoạn nạn càng cần ngọn lửa nhân ái sưởi ấm họ. Đó chính là tiêu chí của một xã hội văn minh, một xã hội có đạo đức.

Cuộc chiến chống bệnh vô cảm cần được triển khai trong từng gia đình, trước hết là giáo dục con cháu bằng các hành vi ứng xử mẫu mực của ông bà, cha mẹ, người lớn tuổi.

Tôi từng chứng kiến một việc đáng buồn: Hôm đó, chúng tôi đang đi trên một đường phố thì thấy một cụ già gầy guộc, quần áo cáu bẩn, ngồi bên vỉa hè chìa tay xin ăn. Một cháu bé chừng 8 tuổi đi cùng với bố mẹ liền đưa cho cụ già gói bánh cháu đang cầm trên tay. Cụ già nói, giọng thều thào: "Cảm ơn cháu". Lập tức, người mẹ sẵng giọng nói với cháu bé: "Ăn mày giả vờ đấy con ạ". Cháu bé ngơ ngác không hiểu mình đã làm sai điều gì.
vô cảm, cơ quan công quyền, tai nạn, tung clip, móc túi, xe điên, iPhone, công lý, ngược đãi trẻ, đút lót, phong bì, pháp luật, đạo đức công vụ
Vô cảm là một căn bệnh đáng sợ của xã hội. Ảnh minh họa
Cần những quy định pháp lý

Mặc dù xây dựng nền tảng đạo đức xã hội luôn là điều cốt yếu, nhưng cũng cần có những quy định pháp lý để chống bệnh vô cảm. Nếu thấy bệnh nhân nguy kịch mà nhân viên y tế từ chối việc cứu chữa thì dù với bất cứ lý do gì cũng phải bị xử lý nghiêm minh; nếu gặp người bị nạn trên đường mà không cứu sẽ bị truy cứu với những chế tài riêng.

Trách nhiệm công vụ thể hiện đạo đức công vụ, đạo đức xã hội. Đối với hệ thống công quyền, để trị bệnh vô cảm, cần cải cách hành chính một cách mạnh mẽ hơn, đưa ra những quy định khoa học, cụ thể, rõ ràng về trách nhiệm của từng người trong guồng máy công vụ để nếu một người không làm đúng chức trách của mình thì lập tức bị bật ra khỏi hệ thống. Nếu một nền hành chính được thực thi một cách khoa học thì sẽ dần dần sẽ tạo ra một thói quen, buộc những ai ở trong guồng máy cũng phải làm hết chức phận của mình.

Bên cạnh việc xây dựng một nền hành chính khoa học để quản trị tốt thì cần tăng cường giáo dục để cho những "công bộc" - những người ăn lương của nhà nước bằng tiền đóng thuế của dân - phải cảm thấy mình có trách nhiệm đạo đức trong việc phục vụ dân; trước những đòi hỏi, những bức bách, thậm chí những bất hạnh của người dân thì không thể làm quay mặt làm ngơ. Và cần tăng cường thanh tra công vụ thường xuyên, bất chợt, đột xuất dưới nhiều hình thức khác nhau để bắt bệnh thật chính xác, kịp thời, từ đó sẽ thưởng phạt nghiêm minh.

Không gì có thể thay thế việc khơi dậy lòng nhân ái và dũng khí trong mỗi con người,   tinh thần trách nhiệm và dũng khí của các cơ quan chức năng trước những ngang trái và bất công.

Cần xây dựng một xã hội đồng cảm và chia sẻ. Các hoạt động nhân đạo, từ thiện được triển khai rộng khắp là hướng tới một xã hội như vậy.

Một xã hội vô cảm sẽ là một "xã hội chết"- cái chết trước hết từ trong tâm hồn.
Hồ Quang Lợi
(Tuần Việt Nam)

Báo Việt nam đăng tin sai sự thật, phỉ báng Pháp Luân Công ( Phần II)

Dân biểu Ileana Ros-Lehtinen (R -Fla) nói chuiyện  tại một cuộc biểu tình ngày 20 tháng 7 năm 2007 tưởng niệm năm thứ tám chế độ TC đàn áp Pháp Luân công.  Hạ viện Hoa kỳ đã bỏ phiếu 412-1 vào ngày 16 tháng 3, 2010 kêu gọi chấm dứt cuộc khủng bố này tại Trung Quốc. (Epochtimes)
Dân biểu Ileana Ros-Lehtinen (R -Fla) nói chuiyện tại một cuộc biểu tình ngày 20 tháng 7 năm 2007 tưởng niệm năm thứ tám chế độ TC đàn áp Pháp Luân công. Hạ viện Hoa kỳ đã bỏ phiếu 412-1 vào ngày 16 tháng 3, 2010 kêu gọi chấm dứt cuộc khủng bố này tại Trung Quốc. (Epochtimes)

Pháp Luân Công không chống phá nhà nước ta, không tuyên truyền chống ĐCSTQ.

Trên mạng vietnamnet.vn ngày 23/6/2012 thấy chạy dòng tin rất hấp dẫn: “Tránh cung cấp thông tin ‘một chiều’ cho báo chí”.
Đó là tiêu đề bài tường trình về hội nghị báo chí của bộ Thông tin tại Đà Nẵng cho biết rằng đại biểu dự hội nghị đề xuất nâng cao chất lượng họp báo; việc cung cấp thông tin cho báo chí cần kịp thời, đầy đủ, tránh hiện tượng “nói một chiều” chỉ có lợi cho cơ quan, đơn vị…

Đại hội tán dương một chính sách “đảm bảo quyền tự do ngôn luận của công dân và của báo chí, đảm bảo sự công khai, minh bạch hóa thông tin của các cơ quan hành chính nhà nước, đáp ứng nhu cầu hưởng thụ thông tin chính xác của người dân về mọi mặt đời sống”.

Đây thật sự là một tin tốt cho người dân và báo chí truyền thông; tuy nhiên, trong thực tế chưa có gì bảo đảm và hiện tượng “nói một chiều” vẫn xảy ra đều đều.
Bài báo tiêu đề: “Kịp thời thu hồi tài liệu phát tán trái phép” do hai tác giả có bút danh Minh Tân và Thoại Nhân đăng trên Báo Công an Thành phố Đà Nẵng (CAĐN) thứ Sáu ngày 13 tháng 06 năm 2014 là một trường hợp điển hình.

Hai nhà báo đưa tin môt chiều, xuyên tạc và vu khống Pháp Luân Công, đã vi phạm quyền tự do tín ngưỡng, gây tổn hại nghiêm trọng đến danh dự, nhân phẩm của những người tập luyện Pháp Luân Công chân chính. Chúng tôi sẽ lần lượt nêu rõ nội dung hoàn toàn sai sự thật mà bài báo đã viết về Pháp Luân Công.

1. Cáo buộc hoạt động hoạt động phát tờ rơi giảng rõ sự thật của PLC là tuyên truyền chống nhà nước.[1]

Báo CAĐN nêu dẫn các vụ phân phát các tờ rơi, các tài liệu Pháp Luân Công tại thành phố Pleiku mới đây trong tháng 5, bị Công An TP Pleiku thu hồi.
Dư luận chắc chắn sẽ đặt câu hỏi về tính trung thực của báo cáo liên quan đến cái gọi là “các đối tượng”, “những kẻ lạ mặt” phân phát các tờ rơi, các tài liệu Pháp Luân Công, vì bài báo không nêu rõ danh tánh của “các đối tượng”, “những kẻ lạ mặt” vv…cũng như không lập biên bản thu hồi các tài liệu. Điều này có thể gây ngộ nhận vì nội dung của tài liệu có thể bị xuyên tạc, hay có thêm bớt tài liệu giả bởi các viên chức thu hồi. Ngoài ra, những kẻ phát tài liệu mà Báo CAĐN gọi là “các đối tượng”, “những kẻ lạ mặt” không bảo đảm là học viên PLC. Vì vậy, viêc “Cảnh giác trước hoạt động tuyên truyền trái phép” của báo CAĐN là vô hiệu, vì không chính xác, không đáng tin cậy và chắc chắn không lừa gạt được dân chúng. Đặc biệt, cho rằng việc phân phát các tờ rơi là hoạt động tuyên truyền là hoàn toàn vu khống, vì nội dung tài liệu của PLC thường là giới thiệu các bài tập khí công và các bài giảng tu luyện nâng cao tâm tính, hay là nói rõ sự thật về cuộc đàn áp PLC, về tội ác mổ cắp nội tạng sống của học viên PLC, không phải là tuyên truyền.

Nhà sáng lập Pháp Luân Công đã nói rõ trong sách “Chuyển Pháp Luân”, tài liệu căn bản dạy Pháp Luân Công, rằng việc tham gia tập luyện PLC là tùy nơi người học viên “Chư vị không muốn tu, [thì] không ai cưỡng chế chư vị tu, [nếu làm thế] thì cũng tương đương với làm việc xấu”. Sự thật quá rõ ràng: nếu anh không muốn tập PLC, thì không ai ép buộc anh phải tập. Làm sao mà gọi đó là tuyên truyền, là dụ dỗ, ép buộc? Phải chăng vì chế độ ĐCSTQ đã quen tuyên truyền, “nói không thành có”, vu khống, bịa đặt, dàn dựng sự kiện để lừa gạt công chúng, ép buộc người ta phải tin gì nó nói, mặc dù là nói dối, vu khống. Ví dụ: Theo mạng Minh Huệ [Minghui.org], Giang Tạch Dân, cưu lãnh đạo ĐCSTQ, đã ngụy tạo 1400 trường hợp tử vong của những người không phải là học viên PLC để vu khống họ chết vì tập PLC.
Ông Wang Ku bị bênh gan chết năm 1998. Không có gì bất thương về cái chết của Wang, nhưng ông bị liệt kê như là một trong 1.400 trường hợp chết vì tập PLC. Vợ ông Wang Ku đã tuyên bố: “Cái chết của chồng tôi đã được phổ biến trên các tờ báo để tấn công Pháp Luân công. Chồng tôi qua đời vì bệnh gan, (diagnosed bệnh gan cirrhosis năm 1984, và chết năm 1998) và nó không có gì dính dấp với Pháp Luân công bởi vì ông không bao giờ tập PLC”. Xem toàn bài đăng trên Minghui [2].

2. Vu khống Pháp Luân Công tuyên truyền chống đảng Cộng sản Trung Quốc.

Báo CAĐN viết: “Năm 1999, những kẻ cầm đầu Pháp Luân Công kích động các “đệ tử” tiến hành nhiều cuộc biểu tình, bao vây trụ sở các cơ quan Nhà nước, gây rối TTCC ở Trung Quốc…”
Không có báo cáo nào nói rằng những kẻ cầm đâu Pháp Luân Công kích động các “đệ tử” tiến hành nhiều cuộc biểu tình, bao vây trụ sở các cơ quan Nhà nước, gây rối trật tự công cọng (TTCC) ở Trung Quốc. Đó là cuộc thỉnh cầu và cuộc gặp Thủ tướng TQ Chu Dung Cơ, là cuộc gặp gỡ ôn hòa chưa từng có ở Trung Quốc, nó không phải là cuộc biểu tình.

Vào ngày 25 tháng 4, 1999 tại Trung Nam Hải, khu vực trụ sở của lãnh đạo Đảng, cựu Thủ tướng TQ Chu Dung Cơ đã gặp đại diện của những người tu luyện đang tập trung bên ngoài khu vực này. Cuộc gặp này diễn ra rất ôn hòa, cởi mở và mang lại nhiều hy vọng cho những người tham gia và đã kết luận được 3 điểm đồng thuận:
(1) Sẽ thả các học viên Pháp Luân Công bị bắt giữ trái phép ở Thiên Tân, thành phố gần Bắc Kinh. (2) Sẽ đảm bảo môi trường hợp pháp cho các học viên để tập luyện; (3) Và các sách Pháp Luân Công sẽ không bị cấm xuất bản nữa.

Ngoài ra, bài báo lặp lại thông tin nói láo của chế độ TC:
“Sau đó, Lý Hồng Chí và một số thành viên cốt cán phải trốn sang Mỹ nhưng vẫn tiếp tục phát triển Pháp Luân Công, thành lập tổ chức Tổng hội Pháp Luân Công, tuyên truyền chống đảng Cộng sản Trung Quốc.“

Báo CAĐN đã lặp lại thông tin phát xuất từ Đảng Cộng Sản Trung Quốc nói rằng Đại sư Lý Hồng Chí và một số thành viên cốt cán phải trốn sang Mỹ tiếp tục phát triển Pháp Luân Công. Thông tin “nói một chiều” này là sai sự thật vì Đại sư Lý Hồng Chí đã bắt đầu giới thiệu Pháp Luân Công ra nước ngoài kể từ năm 1995.
Ngày 13 tháng 03 năm 1995, Đại sư khởi đầu bằng một bài giảng ở Paris tại đại sứ quán Trung Quốc, theo lời mời của Đại sứ Trung Quốc tới Pháp. Một lớp học đủ bảy ngày  mở đầu ở Paris, sau đó là một đợt thứ hai vào tháng 5 ở Thụy Điển. Cho đến trước ngày 20/7/1999, ngày Giang Trạch Dân chủ tịch nhà nước Trung Cộng phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công, thì Đại sư Lý Hồng Chí đã đang sống tại Hoa Kỳ và là một công dân vĩnh viễn của Hoa Kỳ. Hoàn toàn không có việc trốn chạy sang Mỹ. Đây hoàn toàn là đặt điều, vu khống bởi Đảng Cộng Sản Trung Quốc nhằm che đậy tội ác chống lại loài người của họ. Đại sư Lý Hồng Chí chỉ hướng dẫn một phương pháp tập luyện nâng cao sức khỏe và tinh thần mà không thu nhận tiền bạc, tặng vật của bất kỳ ai.

Cáo buộc về việc thành lập tổ chức Tổng hội Pháp Luân Công, tuyên truyền chống đảng Cộng sản Trung Quốc là hoàn toàn bịa đặt. Việc Pháp Luân Công được phép thành lập tổ chức hợp pháp là một việc bình thường và được pháp luật Hoa Kỳ công nhận. Cho đến nay, tổ chức Pháp Luân Công tại Hoa Kỳ và các nước khác trên thế giới vẫn hoạt động bình thường theo luật pháp quốc gia sở tại. Những học viên Pháp Luân Công tại Việt Nam và học viên Pháp Luân Công trên toàn thế giới đã và đang vạch trần tội ác của Đảng Cộng Sản Trung Quốc bức hại Pháp Luân Công, mổ cướp nội tạng sống của học viên Pháp Luân Công, lạm dụng tình dục, cưỡng bức lao động tại các nhà tù ở TQ. Đó là kêu gọi lương tâm của người dân thế giới và các tổ chức nhân quyền nhân đạo đứng lên để ngăn chặn tội ác chống lại loài người, chấm dứt cuộc đàn áp vô nhân đạo. Đó là giảng rõ sự thât về tội ác mà Đảng Cộng Sản Trung Quốc tìm cách che đậy, không thể nào gọi đó là chống phá Đảng Cộng Sản Trung Quốc.

Việc giảng rõ sự thât về tội ác của Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã được thế giới quan tâm và ủng hô. Đã có nhiều chính phủ phản đối việc đàn áp này và họ biết rõ Pháp Luân Công là nạn nhân của ĐCSTQ và PLC cần được thế giới nói lên tiếng nói công lý vách trần tội ác phản nhân loại nhằm tiêu diệt PLC. Trái với sự phỉ báng, vu khống, bôi nhọ đê tiện, PLC đã được 114 nước công nhận, ngợi khen sự đóng góp của PLC về mặt an sinh xã hội, luân lý đạo đức, và ích lợi sức khỏe cho hàng triệu người dân trên toàn thế giới.

Xin đơn cử vài trường hợp minh chứng cho sự đóng góp lớn lao [4] của PLC cho nhân loại:
-Theo một phóng viên báo Minh Huệ, PLC đã nhận được 1.684 giải thưởng và bằng công nhận sự đóng góp nổi bật của môn tập đối với việc cải thiện tâm tính, bản thể và tinh thần của mọi người. 314 nghị quyết đã được thông qua và đã có 1.154 lá thư bày tỏ sự ủng hộ đối với Pháp Luân Công [5].
-Vào ngày 13 tháng 5 năm 2011, Kỷ niệm 12 năm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, kỷ niệm 19 năm ngày phổ truyền Pháp Luân Đại Pháp, và cũng là sinh nhật Sư Phụ Lý Hồng Chí, các tổ chức chính phủ ở nhiều quốc gia khác nhau đã vinh danh Pháp Luân Công với nhiều giải thưởng và nhiều danh hiệu khác, bao gồm “Ngày Sư Phụ Lý Hồng Chí”, “Ngày Pháp Luân Đại Pháp”, “Tuần lễ Pháp Luân Đại Pháp”, và “Tháng Pháp Luân Đại Pháp”. Những lá thư công nhận đánh giá cao các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và lên án mạnh mẽ cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc.
-Kể từ ngày 06 tháng 5 năm 2011, gần 100 bằng công nhận và những lá thư chúc mừng từ các quan chức chính phủ đã được đăng tải trên trang Web Minh Muệ Net, bao gồm từ Thủ tướng Canada, MPs, các nghị sĩ Quốc hội, các Thống đốc, các thành viên Thượng, Nghị viện Tiểu bang, các Thị trưởng, các thành viên hội đồng thành phố v.v…
-Ngoài ra, Thượng viện bang New York đã thông qua một Nghị quyết ngày 03 tháng 5 năm 2011, công nhận tháng 5 năm 2011 là Tháng Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới và khen ngợi Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại sức khỏe tốt hơn và tâm an bình cho hàng triệu người dân trên toàn thế giới.

3. Xuyên tạc Pháp Luân Công được các thế lực thù địch ở nước ngoài hậu thuẫn để chống phá Đảng, Nhà nước ta.

Cụm từ “ Thế lực thù địch” mà báo CAĐN sử dụng đã được chế độ TC dùng để chỉ bất kỳ quốc gia, tổ chức, đoàn thể hay nhóm nào mà chế độ nghi là chống nhà nước, thậm chí một vài cá nhân sống trong lảnh thổ của họ. Nghĩa là ai cũng có thể bị chế độ TC cáo buộc là một thế lực chinh trị thù địch của chế độ.

Tại Việt Nam, tuyệt đối không có thế lực thù địch ở nước ngoài hậu thuẫn PLC để chống phá Đảng và Nhà nước ta vì PLC là một nhóm tập luyện khí công hòa bình, không tham gia chính trị, không mưu cầu chính trị và không phải là thế lực chính trị. Trái lại, nhờ sự đóng góp về phương diện lợi ích sức khoẻ, về văn hoá, luận lý đạo đức, an sinh xã hội, và do đó PLC có được sự hậu thuẫn của hơn 100 quốc gia mà ĐCSTQ cho là thế lực thù địch. Thử hỏi, đó là đóng góp cho nhà nước hay là chống phá nhà nước?

Quan điểm thể hiện trong bài viết này là những ý kiến ​​cá nhân của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của Epoch Times.
(Đại Kỷ Nguyên)

Malaysia cho Mỹ lập căn cứ máy bay do thám trên lãnh thổ quốc gia

Máy bay trinh sát P-8 Poseidon của Hải quân Mỹ  tham gia đợt tìm kiếm máy bay mất tích MH 370 của Malaysia Airlines  hồi tháng 4 năm 2014.
Máy bay trinh sát P-8 Poseidon của Hải quân Mỹ tham gia đợt tìm kiếm máy bay mất tích MH 370 của Malaysia Airlines hồi tháng 4 năm 2014.
Phát biểu tại viện nghiên cứu Carnegie, có trụ sở tại Washington DC, ngày 08/09 vừa qua, đô đốc Jonathan Greenert, Chỉ huy các hoạt động tác chiến của Hải quân Mỹ (CNO), cho biết, chính phủ Malaysia đã đồng ý mở rộng việc sử dụng lãnh thổ quốc gia như một căn cứ cho máy bay do thám Mỹ. Thông tin này được báo chí quốc tế loan tải ngày hôm nay, 14/09/2014.
Theo đô đốc Greenert, chính phủ Kuala Lumpur đã chấp thuận để Hoa Kỳ triển khai phi đội máy bay do thám P-8s ở miền đông Malaysia. Đây là một phi đội mới của Hải quân Hoa Kỳ, có nhiệm vụ do thám và phát hiện tàu ngầm. Theo vị tướng này, do vị trí căn cứ nói trên gần Biển Đông, Hoa Kỳ có cơ hội giám sát và cần phải tiếp tục khai thác cơ hội này.
Tuy nhiên, ngày 12/09, văn phòng của đô đốc Greenert cho biết, việc chấp thuận cho Mỹ dùng sân bay trên lãnh thổ Malaysia không liên quan đến phi đối P-8s. Còn phát ngôn viên Hải quân Mỹ thì cải chính, theo đó, đô đốc Greenert không nói đến việc Malasyia chấp thuận các hoạt động của máy bay do thám P-8s. Ông chỉ đang thảo luận để thúc đẩy các cơ hội trong tương lai, đáp ứng các vấn đề nổi lên trong khu vực, và có liên quan đến các hoạt động tìm kiếm chiếc máy bay mất tích MH 370 của Malaysia Airlines.

Cho đến nay, Washington không có các thỏa thuận quân sự chính thức với Kuala Lumpur, cho phép quân đội Mỹ hiện diện trên lãnh thổ Malaysia. Hai nước chỉ hợp tác theo từng trường hợp cụ thể, như tìm kiếm chiếc máy bay bị mất tích, và máy bay do thám P-8s được dùng vào việc này.
Cũng trong ngày 12/09, Bộ Ngoại giao Mỹ tuyên bố rằng Washington « không có kế hoạch hiện diện quân sự thường trực tại Malasyia » và « mọi hoạt động quân sự của Mỹ tại Malasyia đều cần có sự cho phép và hợp tác toàn diện của chính phủ Malaysia ».
Theo giới quan sát, cho dù Mỹ có thể chưa chấp nhận đề nghị của Malaysia hoặc sẽ đồng ý trong tương lai, nhưng đây là một thông điệp rõ ràng mà Hoa Kỳ muốn gửi tới Trung Quốc. Các động thái hung hăng của Bắc Kinh trong các tranh chấp chủ quyền lãnh thổ tại Biển Đông đã gây căng thẳng trong quan hệ giữa Trung Quốc với các nước liên quan, như Việt Nam, Philippines, Malaysia, Brunei.
Trong tháng Tám, Bắc Kinh và Washington đã đổ tránh nhiệm cho nhau trong vụ một máy bay tiêm kích Trung Quốc bay sát gần máy bay tuần tra do thám P-8 của Mỹ, trong không phận quốc tế, gần đảo Hải Nam.
Đức Tâm
(RFI) 

Cuốn sách chưa ra mắt: "Trần Trọng Tân - Lòng son trước mọi thử thách"

Trong công việc viết chân dung nhân vật của tôi, chả có ai là dễ dàng, mỗi người khó một kiểu. Với cuốn sách viết chân dung ông Trần Trọng Tân - một trong những thủ trưởng cũ của tôi, thì giống như “một cuộc đấu” với thời gian. Mà bây giờ nó mới chỉ kịp là bản thảo gửi đến nhà xuất bản. Đó cũng là một điều ân hận.

Nhiều khâu trong việc viết sách đã tiến hành trong suốt thời gian ông lâm bệnh phải nằm viện.

Trần Trọng Tân (thứ hai từ phải qua) cùng các đồng chí của TW Cục. Ảnh tư liệu
Cuộc đời ông Trần trọng Tân - một Ủy viên TW Đảng, đại biểu Quốc Hội, Phó bí thư Thành ủy TP Hồ Chí Minh, trưởng Ban Tuyên Huấn cả TW và TP - trải qua nhiều trọng trách, gắn bó với từng giai đoạn lịch sử của đất nước. Hơn 10 tuổi đã tình cờ thấy cha giấu cái gì trên máng xối, tò mò lấy xuống thì đó là một lá cờ Búa Liềm. Ông được chính người chú họ - Trần Quốc Thảo (sau này thành Thường vụ đặc khu ủy Saigon- Gia định) - đã giác ngộ con đường cứu nước.

Ông Hai Tân đã từng làm những việc khá lạ, người trẻ tuổi ngày nay và ngay đồng chí bạn bè, ngay con cháu ông chắc bất ngờ và khó lòng hình dung ra: vì tự học tiếng Nhật nên khi cuộc Khởi nghĩa giành Chính quyền, ông được giao thay mặt Ủy Ban Cách mạng lâm thời Huyện giao tiếp vận động quân Nhật. Đã từng là thành viên của Đội biệt động đường số 9 tham gia đánh địch dọc biên giới Việt-Lào. Ông có tên Lào là Thao Khami.

Năm 1950, còn trẻ lắm - 24 tuổi - đã là Bí thư Tỉnh Ủy Quảng Trị. Nếu không có yêu cầu cuả Bí thư Khu Ủy lúc đó là Nguyễn Chí Thanh yêu cầu giữ lại ngay trên đường ông đã đi tới Nghệ An để ra Việt Bắc, thì ông đã thành trợ lý cho Đại tướng Võ Nguyên Giáp.

Về lại Quảng Trị, lại được giao…chỉ huy đội lính Com-măng đô trốn sang làm hàng binh. Chính thời kỳ ở Quảng Trị, ông đã là người tổ chức cho nhà thơ Chế Lan Viên vào Đảng.

Thử thách gay go nhất với ông, cũng như thời kỳ chiến tranh cả dân tộc chịu đựng và chiến đấu - ông được lệnh vào miền Nam năm 1961. Lại đi qua Lào theo đường Tây Trường Sơn.Đơn vị nhận được lệnh của Đại tướng Võ nguyên Giáp là vừa đi, vừa phải giúp bạn Lào diệt các đồn địch để mở rộng vùng Giải phóng của Lào tiếp giáp với Lao Bảo, vùng Giải phóng của ta, tạo hành lang cho bộ đội vào Nam.

Ở vùng mới giải phóng của Lào, ông được giao giúp cho Bí thư Tỉnh ủy của Lào xây dựng Chính quyền Cách mạng từ Bản đến Mường.Mãi gần nửa năm, đơn vị mới vào đến căn cứ TW Cục miền Nam ở rừng Mã Đà.TW Cục chỉ định làm Tổng biên tập Tạp chí Tiền Phong và Ủy viên Ban Tuyên Huấn TW Cục do Bí Thư Nguyễn văn Linh lảm trưởng ban và phó Ban Trần Bạch Đằng.

Chính thời kỳ này, ông lo đón tiếp và giúp các phóng viên nổi tiếng của nước ngoài như Monica (Ba Lan), Wilfred Burchett (Úc), Madeleine Riffaud (Pháp)… vào miền Nam viết bài về cuộc kháng chiến. Ông củng từng làm công tác quần chúng ở cơ sở trong phong trào miền Nam phá ấp chiến lược.

Công tác ở Trung ương cục, ông trực tiếp trải qua những trận càn nổi tiếng của Mỹ. Sáu năm sau, được điều động vào nội thành Sai on hoạt động bí mật, và tham gia chiến dịch Mậu Thân tại đây.

Để sống được ở Saigon, ông đóng vai giáo viên dạy trường tư và chuyển qua lại tới 19 chỗ ở để đảm bảo bí mật. Bị bắt năm 1969, và từ đây là cuộc thử thách lớn nhât, cho đến tận khi đất nước thống nhất năm 1975 ông ra khỏi nhà tù và tham gia công việc ngay tại Côn đảo trong lúc chờ tiếp quản.

Chuyện ở tù Chuồng Cọp bây giờ chúng ta đã biết qua nhiều hồi ký, qua việc đi du lịch ra tận nơi nhìn tận mắt. Nhưng cuộc chiến đấu của những người tù còn phải kéo dài hơn ta tưởng. Không ít người oan khuất và tất cả họ đều phải trải qua sự xác minh nghiêm khắc của Tổ chức Đảng.

Như nhiêù người tù khác, ông Hai Tân cũng không ngoại lệ. Có dư luận liên quan tới ông những … 5 vấn đề, trong đó ngoài những lầm lẫn thông tin dễ xác minh, có 2 việc khó: Địch tra tấn khai thác, đã khai thế nào, việc có số anh em tù đốt số hồ sơ sau khi Côn đảo giải phóng, có liên quan gì tới ông khi đó làm “Phó bí thư Đảo Ủy lâm thời ”…

Trong đời viết, đây là lần đầu tiên tôi may mắn được sự giúp đỡ đặc biệt, tiếp cận được hồ sơ hỏi cung người tù Trần Trọng Tân của Chính quyền Sai Gòn còn lưu lại, nguyên cả con dấu, người ký các báo cáo. Từ Trung tâm cải huấn Côn Sơn cho tới Bộ tư lệnh Cảnh sát Quốc gia Saigon. Còn đó cả các “tang vật “ liên quan. Tấm hình của người ra thăm nuôi, cái trát tòa đòi, thẻ căn cước tù do địch chụp, hình lúc bị thẩm vấn, hình căn nhà nơi bị bắt. Tôi đọc nguyên văn lời kết luận của Trung tâm cải huấn: ”Hạnh kiểm rất xấu, Thành phần ngoan cố khó cải tạo, tinh thần cộng tác: Chống đối.”

Tôi cũng tiếp cận Bản kết luận của Ban Bí thư TW Đảng sau khi Ban Bảo vệ Chính trị nội bộ xác minh, do Ủy viên Bộ chính trị, thường trực Ban Bí thư Lê Thanh Nghị ký, kết luận rất rõ ràng về phẩm chất tốt đẹp của ông Trần trọng Tân.

Ông bảo với bạn bè lúc vui:”Làm người Cộng sản không phải dễ”.

Ông có một gia đình truyền thống có cốt cách từ thời ông cha. Các con cháu trưởng thành. Ông có mối tình thời trẻ rất đặc biệt nhưng không thành, và có một người vợ "phúc lớn cho tôi là gặp trúng bà vợ thế này”

Bây giờ thì người Cộng sản ấy đã yên nghỉ sau một đời dài cống hiến, qua bao thăng trầm. Hỏi vì sao thích làm công việc Tuyên Huấn khó nhất? Ông bảo,” là vì muốn làm tốt, luôn phải học cái mới, hiểu biết phải sâu rộng. Mà tôi thì thích học lắm “
Nguyễn Thị Ngọc Hải
14-9-14
(Viet-studies) 

Hiu hắt xích lô

Trong cơn mưa chiều tầm tã, thi thoảng chúng tôi gặp những người lớn tuổi lầm lũi đạp xích lô. Họ như lạc lõng giữa dòng xe cộ hối hả…

Hiu hắt xích lô
Nghề đạp xích lô quá khổ cực và bấp bênh - Ảnh: Như Lịch

Cả buổi sáng đứng ở chợ Thiếc (Q.11, TP.HCM) là một trong số ít khu chợ còn khá nhiều xích lô “tập kết”, chúng tôi nhận thấy hầu như không có hành khách trẻ tuổi nào leo lên xích lô. Thay vào đó, đại đa số người đi xích lô ở đây là những tiểu thương hay những bà nội trợ đứng tuổi đi chợ. Ngoài ra, cũng có một số người thuê xích lô chở hàng hóa thuần túy.

Vắng bóng người trẻ

Đạp xích lô thời nay đa phần là những người ngoài 50, ngoài 60, thậm chí trên 70 tuổi cũng có. Người trẻ ai chịu theo nghề này nữa, do nó khổ cực mà lại quá bấp bênh

Ông Nguyễn Văn Minh


“Chở người trẻ, họ luôn hối thúc chạy nhanh lên, phải đạp hộc tốc nên tôi không muốn chở. Nhưng mà nói cho ngay, hơn 10 năm nay rồi, cũng không có người trẻ nào đi xe xích lô của tui cả”. Ông Võ Văn Na (còn gọi là Sáu Na, 61 tuổi), một người có thâm niên 34 năm mưu sinh bằng nghề xích lô ở khu vực chợ Thiếc bộc bạch như vậy.

Do thường xuyên dầm mưa dãi nắng nên đôi tay ông Sáu Na bị lột từng mảng da, lam nham như bị phỏng. Ông cho biết, nghề này lao lực nên ông mắc bệnh hô hấp mạn tính, ho và khó thở. Vì vậy, bên người ông lúc nào cũng “thủ” sẵn chai thuốc hít giúp giãn phế quản. Theo ông Sáu Na, đa phần xích lô ở khu chợ Thiếc chỉ hoạt động từ sáng sớm đến trưa là ngưng, vì lúc đó chợ đã tan. Bình quân mỗi buổi chợ, ông kiếm được khoảng 70.000 đồng - 80.000 đồng. Và ngày nào cũng vậy, ông cố gắng trích 10.000 đồng để dành cuối tháng đi chữa bệnh.

Ngay trong giới xích lô, cũng hiếm có người nào còn trẻ. 53 tuổi, ông Nguyễn Văn Minh tự nhận mình là người trẻ nhất trong số các bác tài ở khu chợ Thiếc. Ông Minh bày tỏ: “Đạp xích lô thời nay đa phần là những người ngoài 50, ngoài 60, thậm chí trên 70 tuổi cũng có. Người trẻ ai chịu theo nghề này nữa, do nó khổ cực mà lại quá bấp bênh”. Ông Minh nhẩm tính: Trước đây, quanh khu chợ Thiếc có hơn 20 xe xích lô, nhưng hiện giờ còn khoảng 6 chiếc. “Hồi trước, xích lô đắt khách, vì xe buýt và taxi không có, xe ôm ít. Còn bây giờ, xã hội phát triển, ít ai còn muốn ngồi xích lô nữa. Đã vậy, rất nhiều tuyến đường cấm xích lô“, ông Minh bộc bạch.

Vỉa hè làm nhà, xích lô làm giường

Trời chuyển mưa đột ngột. Đang đậu xe gần chợ Nguyễn Tri Phương (Q.10, TP.HCM), một ông già gầy gò vội phủ tấm bạt nhỏ rồi chui vào chiếc xích lô của mình. Lát sau, dường như không chịu nổi cơn mưa nặng hạt, ông liêu xiêu chạy vào chợ. Ông bị suy nhược cơ thể, nói tiếng được tiếng mất. Qua sự góp chuyện của một số tiểu thương, người bán vé số, chúng tôi biết được phần nào về ông: Ông tên là Nguyễn Văn Út, 68 tuổi, quê ở Bến Tre. Bao nhiêu năm nay, ông thường lấy vỉa hè làm nhà, xích lô làm giường. Bà Phan Thị Cẩm Thanh, bán đồ chay trong chợ Nguyễn Tri Phương, quả quyết: “Tui biết ông này chạy xích lô ở đây rất lâu, khoảng 40 năm nay rồi. Ông không có vợ con, nhà cửa gì hết. Trước đây, tui nhờ ổng chở măng. Bây giờ, dù không có nhu cầu đi xích lô nhưng thỉnh thoảng tui cũng “đi giùm” hoặc cho ổng 10.000 đồng. Có những người thấy ổng tội, viết địa chỉ ra giấy rồi thuê ổng chở đồ, còn họ đi xe ôm, vì sợ ổng ốm yếu chở không nổi”.

Đêm nào có dịp đi ngang đường Âu Cơ (khu vực P.9, Q.Tân Bình), chúng tôi đều trông thấy ông Dương Lý Hải, 66 tuổi, quê ở tỉnh Bạc Liêu, trải ni lông nằm ngủ trước một cửa hàng bán xe gắn máy. Và lần nào cũng vậy, trên chiếc xích lô của ông đều có phơi bộ đồ cũ mặc trong ngày mà ông vừa giặt. Tâm sự với chúng tôi, ông Hải kể rằng ông lên TP.HCM chạy xe xích lô từ năm 1978. Hồi ấy, ông cùng vợ con thuê nhà trọ ở. Đến năm 1988, vợ ông chết vì bị ung thư, ông đưa ba đứa con về quê rồi trở lên TP.HCM. Từ đó đến nay, ông sống lang thang ngoài đường phố. Thời gian trước, ông thường ngủ ở góc đường Lữ Gia và Nguyễn Thị Nhỏ (Q.11). Nhưng sau một lần bị trộm khoắng sạch đồ đạc, ông đi tìm chỗ ngủ mới và được chủ tiệm xe gắn máy trên cho tá túc.

“Chủ cửa hàng bảo tôi vô trong tiệm ngủ, nhưng tôi ngủ vỉa hè quen rồi. Có gió trời dễ ngủ, còn ở trong nhà thấy ngột ngạt, không quen”, ông Hải thật thà nói. Ông cho hay, có những ngày ông kiếm được 100.000 - 150.000 đồng từ nghề đạp xích lô. Thế nhưng, cũng có nhiều hôm mưa gió ế ẩm, ông đành đi ngủ với cái bụng đói...
Hiu hắt xích lô
Chỗ ngủ hằng đêm của một người đạp xích lô

“Buông ra là đói”

Khác với nhiều bác tài khác “rút quân” sau giờ chợ tan, ông Nguyễn Văn Bảng (56 tuổi, quê Bến Tre, ở trọ trên đường Lý Nam Đế, Q.11) vẫn đạp xe lòng vòng cho đến tận chiều tối để kiếm khách vãng lai quanh khu chợ Thiếc. Thoạt nhìn, chiếc xích lô của ông Bảng có vẻ sáng loáng, bắt mắt. Ông Bảng tiết lộ, tâm lý khách thường thích đi những xích lô mới cho sạch sẽ, nên ông bỏ công… bọc giấy kiếng và sơn một số bộ phận cho chiếc xe. Lý giải vì sao đeo bám nghề đạp xích lô, ông Bảng thổ lộ: “Hồi trẻ ở dưới quê mần ruộng, sau ruộng cũng không còn nên tui trôi dạt lên đây. Mình không có trình độ, cũng không đủ sức khỏe làm thợ hồ, bốc vác như người khác, nên chỉ biết đạp xích lô kiếm sống. Nghề  này lao lực lắm, nhưng buông nó ra là đói”. Được biết, sau khi trừ các khoản ăn uống (chừng 70.000 đồng/ngày) và tiền phòng trọ, mỗi năm, ông cố gắng dành dụm từ 500.000 - 1 triệu đồng để gửi về cho con, cháu ở dưới quê.

Ông Võ Văn Na cho hay cách đây mấy năm, ông từng giao nộp chiếc xe xích lô cho địa phương để nhận 5 triệu đồng hỗ trợ chuyển đổi nghề nghiệp. “Tui chờ xin việc làm mãi không có, nên đành phải mua lại chiếc xích lô cũ này và quay trở lại nghề đạp xích lô”, ông Na giãi bày.

“Ba trong một” là biệt danh của ông Nguyễn Hữu Huấn (54 tuổi, ngụ Q.10). Bởi lẽ, hằng ngày ông như con thoi xoay trở giữa ba loại việc: chạy xe xích lô, chạy xe ôm, đẩy thuê hàng hóa vô chợ Nguyễn Tri Phương. Ông Huấn khoe rằng nhờ làm cật lực vậy mà ông mới nuôi nổi một đứa con vào đại học. Tuy nhiên, ông không khỏi tâm tư khi đề cập đến nghề xích lô gắn bó lâu nay: “Điều chúng tôi cần là được hỗ trợ công việc phù hợp, chứ không chỉ là mấy triệu đồng”.

Gần 9 giờ tối, thấy ông Lý Nam vẫn còn lặng lẽ đạp xích lô tìm khách trên đường Vĩnh Viễn (Q.10), chúng tôi ngoắc xe lại. Chiếc xe cũ kêu cót két và từ từ lăn bánh. Đã lâu lắm rồi, tôi mới có dịp nếm trải cảm giác “sống chậm”, thong thả ngắm nhìn phố xá và dòng xe cộ tấp nập lướt qua...
Như Lịch
(Thanh niên)

Hải Phòng náo loạn vì 600 người cai nghiện phá trại, tràn vào trung tâm thành phố


Chiều tối ngày 14/9/2014, Hải Phòng rơi vào tình trạng hỗn loạn sau khi xảy ra vụ 600 người đang cai nghiện ma túy tại "Trung tâm Giáo dục lao động xã hội Hải Phòng" (thuộc xã Gia Minh, huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng) phá cổng trại giam, tràn cả vào thành phố.
Có tin nói rằng, nguyên nhân xuất phát từ việc cán bộ trại tự ý nâng thời gian cưỡng bức cai nghiện từ 2 năm lên thành 4 năm, cộng với tình trạng ngược đãi đã dẫn đến vụ vỡ trại lúc 16 giờ chiều cùng ngày.
Sau khi xảy ra vụ phá trại, lực lượng công an đã được huy động nhằm chốt chặn một số tuyến đường, đồng thời bắc loa kêu gọi người dân đóng chặt cửa.

Video và hình ảnh trên các mạng xã hội cho thấy đoàn người cai nghiện lên tới hàng trăm thanh niên đi bộ dưới lòng đường, có công an sắc phục theo dõi và bám sát.
Tại một số nơi, người dân hai bên đường đứng quan sát, thỉnh thoảng xuất hiện cả những tiếng hô hào, cổ vũ náo nhiệt.
Đây là vụ vỡ trại cai nghiện lần thứ 3 xảy ra liên tiếp tại Hải Phòng trong vài năm gần đây.
Theo báo VNExpress, trước đó không lâu, cũng tại trại cai nghiện này đã xảy ra vụ 10 người cai nghiện bỏ trốn lên núi và tuyệt thực.
Khi trời bắt đầu tối, có tin nói rằng lực lượng công an đã tiến hành trấn áp khi đoàn người cai nghiện đi vào những khu vực đông dân cư tại trung tâm TP Hải Phòng.
Hàng trăm người cai nghiện sau khi phá cổng trại đi bộ hướng về trung tâm Hải Phòng
Ngược đãi, cưỡng bức lao động
Các trại cai nghiện ở Việt Nam trước đây đều là những trại tù, sau được chuyển thành những trại cai nghiện và đổi tên thành “Trung tâm chữa bệnh - giáo dục - lao động xã hội”.
Đây đều là những đơn vị trực thuộc nhà nước, do các cán bộ nhà nước trực tiếp điều hành và quản lý.
Trên thực tế, các trại cai nghiện được lập ra với mục đích chính là cưỡng bức sức lao động và tiền bạc của những người sử dụng ma túy. Cán bộ trại cai nghiện thường là những người không có chuyên môn, người nghiện không được điều trị cai nghiện đúng cách, thường xuyên bị tra tấn và bạo hành thân thể.
Ước tính có hàng chục ngàn người, gồm trẻ em và người già đang bị giam giữ trong các trại cai nghiện tại Việt Nam. Đây được xem là nguồn lao động khổng lồ và rẻ mạt của chính phủ cộng sản Việt Nam.
Hồi năm 2011, Tổ chức Theo dõi Nhân Quyền (HRW) đã công bố bản báo có có tên “Quần đảo Cai nghiện: Lao động cưỡng bức và các hình thức lạm dụng khác trong các trung tâm cai nghiện ma túy ở miền nam Việt Nam”, ghi lại lời kể của các nhân chứng mô tả những người bị cưỡng bức lao động trong các trại cai nghiện không khác gì nô lệ.
Ông Joe Amon, giám đốc ban Y tế và Nhân quyền của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nói: “Hàng chục ngàn người, nam có, nữ có, cả trẻ em nữa, đang bị giam giữ trái ý muốn trong các trung tâm cưỡng bức lao động do nhà nước quản lý ở Việt Nam. Đó không phải là điều trị cai nghiện; cần đóng cửa các trung tâm và trả tự do cho những người đó.”
“Tổ chức Theo dõi Nhân quyền kêu gọi chính phủ Việt Nam đóng cửa vĩnh viễn các trung tâm này và tiến hành ngay một cuộc điều tra độc lập, kỹ lưỡng về các hành vi tra tấn, ngược đãi, giam giữ tùy tiện và các hình thức lạm dụng khác trong các trung tâm cai nghiện của nước này”.
Nhà cầm quyền CSVN sau đó lập tức phản bác các cáo buộc của HRW, đồng thời tuyên bố các trại cai nghiện ở Việt Nam là “nhân đạo, hiệu quả và có lợi cho các người nghiện, cộng đồng và xã hội.”
Hồi tháng 4/2014, một thanh niên 28 tuổi tên Lê Trọng Nhân đã dùng dao lam cắt cổ tự vẫn sau khi bị các cán bộ một trại cai nghiện tại Sóc Trăng ngược đãi, đánh đập tàn nhẫn. Rất may, nạn nhân sau đó đã được cứu chữa kịp thời.
(DLB)

Hãy nghiêm cấm quân đội làm kinh tế

Viettel là một tập đoàn kinh tế của quân đội. Ảnh minh họa.
Trong tương lai không xa, các doanh nghiệp này sẽ tạo ra một đế chế riêng, có thể đi theo con đường của quân đội Ai Cập (với hơn nửa triệu binh lính, chi phối 1/3 nền kinh tế), và trở thành những kiêu binh.

Vấn đề về nghĩa vụ quân sự trong thời gian qua được đặc biệt quan tâm trở lại. Khi mà các mối đe dọa tiềm tàng ngày một lớn, nhất là Trung Quốc.

Trong phiên làm việc của Ủy ban Thường vụ Quốc hội Việt Nam sáng ngày 14/08 cũng đã bàn về Luật nghĩa vụ quân sự (sửa đổi).

Nhiều ý kiến góp ý về việc gia tăng thời gian tại ngũ, mở rộng đối tượng nhập ngũ… Vấn đề bình đẳng, sức mạnh quốc phòng lại nổi lên. Nhưng thực chất nó là gì?

Việt Nam không phải là Hàn Quốc

Lâu nay, Việt Nam vẫn luôn nhấn mạnh nền quốc phòng toàn dân, coi đó là sự cụ thể hóa chính sách quốc phòng. Chiến lược này huy động mọi nguồn lực xã hội vào việc phòng thủ quốc gia, đẩy lùi, ngăn chặn các hoạt động xâm lược dưới mọi hình thức, quy mô.

Việc tiến hành các đợt nhập ngũ (bắt buộc) hằng năm cũng phục vụ cho chính chiến lược đó.

Do vậy, trong thời gian gần đây, vấn đề về việc sửa đổi Luật nghĩa vụ quân sự thu hút được nhiều sự quan tâm. Có một điểm đáng lưu ý là nhiều ý kiến lại đồng tình về việc giảm các đối tượng ưu tiên, yêu cầu công chức – viên chức, sinh viên phải tham gia nghĩa vụ quân sự. Và coi đó là sự bình đẳng.

Tuy nhiên, có thật là “bình đẳng” hay không khi mà bản thân khái niệm đó hầu như không căn cứ vào tình hình thực tế đất nước. Cụ thể ở đây là, Việt Nam hoàn toàn khác so với Hàn Quốc (đất nước mà một số vị đại biểu đem ra dẫn chứng về tính kỷ luật trong nghĩa vụ quân sự của họ), khi không phải đặt vào trạng thái chiến tranh thường trực. Vì vậy, đòi hỏi huy động lực lượng trí thức “xếp búp nghiên lên đường”, hay vì ngày trước “thỉnh thoảng tôi còn thấy gọi công chức, viên chức đi nghĩa vụ quân sự” như bà Bộ trưởng Thương binh và xã hội Nguyễn Thị Kim Ngân nêu ra. Để rồi, cứ “đến tuổi cứ đi nghĩa vụ quân sự rồi về làm gì thì làm” như lời ông Chủ tịch Quốc hội, Nguyễn Sinh Hùng nói trong phiên thảo luận Luật là hoàn toàn phi lý.


Phải chăng muốn khỏa lấp?

Trong khi đó, việc cho rằng, cần nâng cao chất lượng bộ đội vì thế đòi phải lấy cán bộ, công viên chức, sinh viên từ năm 2015 lại càng không phù hợp thực tiễn. Ít nhất là nó khiến cho xã hội bị quân sự hóa một cách không cần thiết, nếu đặt nó bên cạnh nhiệm vụ phát triển kinh tế – xã hội, xây dựng nền kinh tế tri thức, cải cách thể chế, hành chính, các vấn đề về văn hóa – xã hội – giáo dục. Mà đội ngũ có học vấn cao, chuyên môn kỹ thuật, cán bộ công nhân viên chức là những lực lượng nòng cốt trong vấn đề đó.

Suy cho cùng, nghĩa vụ quân sự, bên cạnh là sự thiêng liêng, nhiệm vụ cao cả thì nó phải là một sự bình đẳng thực sự, chứ không phải bình đẳng một nửa (trong đối tượng ưu tiên), và bình đẳng đó phải căn cứ vào tình hình thực tiễn quốc gia, cũng như thời đại (chủ yếu là thiết bị quân sự hiện đại, lực lượng binh lính thiện chiến). Và hiểu theo một cách nào đó, thì bình đẳng trong nghĩa vụ quân sự thực ra là cách nói khác đi của nền quốc phòng toàn dân. Thế nhưng, thay vì tìm kiếm yếu tố chất để phát huy tính bình đẳng tổng lực đó thì các vị đại biểu Quốc hội lại hiểu thô hơn (theo việc đếm đầu người nhập ngũ – về lượng).

Tại sao lại như thế? Có phải chăng việc đòi hỏi kiểu bình đẳng như thế trong thực hiện nghĩa vụ quân sự đang khỏa lấp một vấn đề nhức nhối ở quân đội Việt Nam hiện giờ, đó là tính chính quy, tinh nhuệ?

Hậu quả quân đội làm kinh tế

Trong khi việc sửa lại nghĩa vụ quân sự đang có xu hướng kêu gọi giảm đối tượng ưu tiên, gần như là đặt xã hội vào tình trạng quân sự hóa thì vấn đề chấn chỉnh lại nhiệm vụ, tính chính quy, tinh nhuệ của quân đội lại có nhiều vấn đề.

Trong dự thảo Luật nghĩa vụ quân sự, có đề cập đến việc tăng thời gian tại ngũ lên 24 tháng (thay vì 18 tháng như trước đây), điều này là cần thiết, nhằm đảm bảo người người lính có thể nắm vững được kỹ thuật, chiến thuật, sử dụng thành thạo các loại vũ khí trang bị, tạo ra tính chuyên nghiệp.

Nhưng việc tăng cường huấn luyện đối với người lính trong thời gian nghĩa vụ quân sự liệu có tạo ra sức mạnh của nền quốc phòng toàn dân không, khi mà bản thân nền quốc phòng đất nước đang có xu hướng kinh tế hóa? Cụ thể, trong khi hầu hết các quốc gia có nền quân sự mạnh trên thế giới, nghiêm cấm quân đội làm kinh tế, và ngay cả nước láng giềng Trung Quốc cũng cấm điều này từ năm 1998 thì Việt Nam lại cho phép quân đội được làm điều đó thông qua các công ty, xí nghiệp thuộc Bộ Quốc phòng từ năm 1975 đến nay.

Hiện tại, 40 doanh nghiệp Quân đội mẹ vẫn đang hoạt động (hàng trăm công ty, xí nghiệp con), có mặt hầu hết trong việc cung ứng các dịch vụ, sản xuất xã hội, từ dịch vụ viễn thông, xây dựng nhà đất, khai thác khoáng sản, hải sản cho đến sản xuất đồ dân dụng, dịch vụ du lịch, in ấn… Các doanh nghiệp quân đội này tạo ra hàng trăm ngàn việc làm, dẫn đến sự phình to ảnh hưởng ở trong nước lẫn bên ngoài. Tuy nhiên, đây không phải là tín hiệu vui như nhiều người nhầm tưởng, mà ngược lại, nếu vấn đề quân đội làm kinh tế không chấm dứt, thì nó sẽ trở thành một hiểm họa bắt nguồn từ hai nguyên nhân.

Đầu tiên, là sự tham gia của các doanh nghiệp quân đội khiến cho tính cạnh tranh trong Luật Doanh nghiệp trở nên kém đi. Vì có một luật ngầm dành riêng cho thể loại doanh nghiệp này, do vậy hầu như nó vẫn được ưu ái hơn so với các doanh nghiệp tư nhân, đặc quyền hơn so với các doanh nghiệp nhà nước khác, hay nói cách khác, đặt trong sự cạnh tranh, thì doanh nghiệp quân đội có những quyền hạn mang tính đặc trưng. Nhất là về ưu tiên cấp đất đai sản xuất, đối tượng tiêu thụ, thuế, ưu ái trong việc trúng thầu... lẫn trong thanh tra các vụ án liên quan đến quân đội. Chính điều này tạo ra tính phi cạnh tranh trong môi trường cạnh tranh. Đặt doanh nghiệp phi quân đội (nhất là doanh nghiệp tư nhân) gặp nhiều khó khăn, làm giảm nguồn thu thuế, ảnh hưởng đến ngân sách chu cấp cho nền quốc phòng hằng năm.

Vấn đề thứ hai, không phải ngẫu nhiên mà ở các quốc gia lớn như Hoa Kỳ, Pháp, Singapore, Hàn Quốc, Trung Quốc… nghiêm cấm quân đội làm kinh tế. Vì các nước đó xác định quân đội sinh ra phải là lực lượng vũ trang, với sứ mệnh duy nhất là cầm súng bảo vệ quốc gia, chứ không phải là xen ngang vào hoạt động kinh tế, khiến cho nhiệm vụ chính bị chểnh mảng. Do đó, khi một lượng lớn sĩ quan, binh lính thay vì tập trung vào nhiệm vụ huấn luyện và sẵn sàng chiến đấu thì giờ đây lại nghiêng hẳn trọng tâm vào hoạt động kinh doanh sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính chính quy, tinh nhuệ trong quân đội vì nó làm thất thoát nguồn lực con người trong bộ máy quốc phòng đất nước trong nhiệm vụ chính. Trong khi đó, lại tìm cách bù lấp sự thâm hụt về sức mạnh chính quy đó sang bên dân sự, khi đưa công nhân viên chức nhà nước, sinh viên vào quân đội để huấn luyện thường xuyên.

Tình trạng trên nếu kéo dài, thì trong tương lai không xa, các doanh nghiệp này sẽ tạo ra một đế chế riêng và không chịu bất kỳ sự kiểm soát nào; chi phối hoàn toàn nền kinh tế, chính trị, làm tê liệt mọi cải cách xảy ra nếu đụng chạm đến lợi ích quân đội (cổ phần hóa thông qua đề án 2013-2015); đi theo con đường của quân đội Ai Cập (với hơn nửa triệu binh lính, chi phối 1/3 nền kinh tế), và trở thành những kiêu binh.

Làm sao tinh nhuệ?

Từ năm 2007, ông Tổng bí thư Lê Khả Phiêu, ngay trong hội nghị TW 4 (khóa X) đã nhấn mạnh rằng, hiện nay việc cho phép quân đội làm kinh tế là không còn phù hợp so với thời điểm (1975 – 1990) vì “quân đội hay công an cũng thế thôi, đều có nhiệm vụ chính trị rất rõ ràng là phải tập trung bảo đảm an ninh quốc gia.”

Nhưng từ đó đến nay, vấn đề đưa quân đội trở lại nhiệm vụ chính như thế nào? Hoàn toàn không có thay đổi, mà chỉ là sự biến thể để quân đội ngày càng hoạt động sâu hơn, mạnh hơn trong nền kinh tế thông qua sự vươn vai của các doanh nghiệp này trong các lĩnh vực đời sống, đồng thời đi từ công ty, xí nghiệp lên thành tập đoàn.

Trong khi đó, tại phiên thảo luận về dự thảo luật Doanh nghiệp sửa đổi gần đây (21/04/2014), ông Nguyễn Kim Khoa, Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phong An Ninh lại cho rằng, quy định “sĩ quan, hạ sĩ quan, quân nhân chuyên nghiệp, công nhân quốc phòng trong các cơ quan, đơn vị thuộc quân đội và công an không được quyền thành lập và quản lý doanh nghiệp” là không hợp thời.

Thực chất của nghĩa vụ quân sự chính là sự tăng cường sức mạnh phản vệ tổng hợp, đồng thời, trong thời điểm xảy ra chiến tranh thông qua sự duy trì huấn luyện chặt chẽ và khả năng sẵn sàng chiến đấu trước đó. Muốn đạt được như thế, một nền quốc phòng toàn dân cần sự tập trung vào tính tinh nhuệ, chính quy, làm chủ được các trang thiết bị quân sự hiện đại được mua bằng tiền thuế của dân, thực hiện tốt chiến lược “bất cân xứng” với các nước có tiềm họa, thay vì là một nền quốc phòng mang tính đại trà và “bình đẳng”, tạo cớ cho quân đội hình thành nên những doanh nghiệp phá hỏng tính cạnh tranh.
Hòa Cầm
(Việt nam Thời báo)

Bị tố nhận hối lộ, cả dàn quan đầu tỉnh chối tội

  • Nhà nước Hồi giáo hành quyết con tin người Anh, Luân Đôn họp khẩn (RFI) - 0Quốc tế đồng thanh lênán Nhà nước Hồi giáo (EI) hành quyết con tin người Anh, nhà hoạt động nhân đạo David Haines. Đây là vụ sát hại thứ ba do EI tiến hành sau cái chết của hai nhà báo Mỹ, James Foley và Steven Sotloff. EI trực tiếp lênán thủ tướng Cameron cùng với Mỹ tham gia liên minh chống Nhà nước Hồi giáo tại Irak và đe dọa giết thêm một con tin thứ hai của Anh.
  • Úc gửi 600 lính vào liên minh quốc tế chống ISIS (RFA) - Thủ Tướng Úc, ông Tony Abbott, cũng mới loan báo sẽ gửi 600 binh sĩ đến Các Tiểu Vương Quốc Ả rập Thống Nhất để tham gia trong liên minh quốc tế chống lại Nhà Nước Hồi Giáo ISIS.
  • Nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng từ trần (RFA) - Nhà văn, nhà báo, nhà giáo Nguyễn Xuân Hoàng vừa qua đời hôm thứ Bảy vừa rồi tại thành phố San Jose, bang California, hưởng thọ 74 tuổi.
  • Khi một cây bút ra đi (VOA) - Viết khi nghe tin nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng mất tại San Jose, California ngày 13 tháng 9, 2014
  • Vẫn thấy bị oan dù đã ra tù (RFA) - Dù bị bắt và kết án tù do những bài viết cũng như hoạt động của bản thân, nhưng cả hai đều cho rằng họ không làm gì sai trái và chuyện bắt giam và bỏ tù họ như thế không thể buộc họ thay đổi chính kiến.
  • Bài vọng cổ “Kiếp Con Tằm” (RFA) - Thời cuối thập niên 1940 hãng dĩa hát Việt Nam đã cho ra đời bộ dĩa vọng cổ trọn 20 câu “Kiếp Con Tằm” do nam danh ca Xuân Liễu trình bày đã làm say mê giới mộ điệu thời bấy giờ.
  • Hàng rong Sài Gòn mùa mưa (RFA) - Những dòng sông mưa vô tình cuốn đi ngày kiếm sống cũng như cuốn đi ước mơ nhỏ bé của nhiều người bán hàng rong ở Sài Gòn.
  • Đài Loan không từ bỏ đường lưỡi bò ở Biển Đông (RFI) - Vài giờ sau khi cựu đại diện Hoa Kỳ tại Đài Bắc kêu gọi Đài Loan từ bỏ bản đồ 9 đoạn, bộ Ngoại giao Đài Loan hôm qua (13/09/2014) đã bác bỏ lời khuyên nói trên và khẳng định chủ quyền của Đài Loan ở Biển Đông.
  • Nga - Trung đang chuẩn bị hơn 30 dự án hợp tác kinh tế (RFI) - Sau một tuần công tác tại Bắc Kinh, Phó thủ tướng thứ nhất của Nga Igor Shuvalov thông báo Matxcơva đang thảo luận với các đối tác Trung Quốc về 32 dựán hợp tác kinh tế, từ lĩnh vực tài chính ngân hàng đến, lương thực thực phẩm. Đây là biện pháp giúp Nga giảm bớtáp lực củaÂu Mỹ trước các biện pháp trừng phạt.
  • Ukraina: Căng thẳng lại gia tăng tại miền đông (RFI) - Trong 24 giờ qua, chiến sự lại nổ ra xung quanh Donetsk, Lougansk và Marioupol, ở miền đông Ukraina, bất chấp thỏa thuận ngừng bắn được ký kết ngày 05/09/2014, giữa quân đội chính phủ và lực lượng ly khai thân Nga.
  • Bầu cử lập pháp : Cánh tả có triển vọng về đầu (RFI) -  Hôm nay, 14/09/2014, các phòng phiếu tại Thụy Điển mở cửa từ 8 giờ sáng để cư tri bầu 349 nghị sĩ, sau tám năm cầm quyền của Thủ tướng Fredrik Reinfelt, 49 tuổi, lãnh đạo chính phủ liên minh trung hữu. Theo các cuộc thăm dò dư luận, cánh tả có thể về đầu, thu được khoảng 44% số phiếu.
  • Bắc Triều Tiên kết án lao động khổ sai một công dân Mỹ (RFI) - Matthew Miller lãnhán 6 năm lao động khổ sai với tội danh« có những hành vì thù nghịch» chống lại Bình Nhưỡng. Tòaán Tối cao Bắc Triều Tiên vừa ra phán quyết trên vào sáng ngày 14/09/2014. Miller là một trong ba công dân Mỹ đang bị bắt giữ tại Bắc Triều Tiên.
  • Malaysia cho Mỹ lập căn cứ máy bay do thám trên lãnh thổ quốc gia (RFI) - Phát biểu tại viện nghiên cứu Carnegie, có trụ sở tại Washington DC, ngày 08/09 vừa qua, đô đốc Jonathan Greenert, Chỉ huy các hoạt động tác chiến của Hải quân Mỹ (CNO), cho biết, chính phủ Malaysia đã đồngý mở rộng việc sử dụng lãnh thổ quốc gia như một căn cứ cho máy bay do thám Mỹ. Thông tin này được báo chí quốc tế loan tải ngày hôm nay, 14/09/2014.
  • Báo Ấn Độ: Thăm Việt Nam là nước cờ chiến lược để đối phó Trung Quốc (BaoMoi) - (TNO) Chuyến thăm Việt Nam bốn ngày của Tổng thống Ấn Độ Pranab Mukherjee (từ ngày 14.9) có ý nghĩa hơn nhiều so với một chuyến thăm hữu nghị đến một quốc gia bạn bè, tờ Deccan Herald (Ấn Độ) nhận định trong bản tin có tựa đề Chuyến thăm Việt Nam của tổng thống là nước đi chiến lược để đối phó Trung Quốc, đăng ngày 14.9.
  • Hàng ngàn người biểu tình chống dự án lò đốt rác tại Quảng Đông (RFI) - Sáng ngày 14/09/2014, hàng ngàn người lại tập hợp ở một quảng trường công cộng ở huyện Bác La (Boluo)-tỉnh Quảng Đông. Một ngày trước, lo ngại trước những hậu quả về y tế của các dựán công nghiệp, hơn 1 000 người đã xuống đường, phản đối dựán xây lò đốt rác. 24 người bị câu lưu, 8 trong số đó đã được thả.
  • Bắc Kinh khởi công dự án dẫn khí đốt từ Trung Á về Trung Quốc (RFI) - Sau khi dự Hội nghị Thượng đỉnh Tổ chức Hợp tác Thượng hải (OCS), tại Dushanbe, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình và đồng nhiệm Tadjikistan Emomali Rakhmon, ngày hôm qua, 13/09/2014, đã dự lễ khởi công dựán xây dựng một hệ thống ống dẫn khí mới, nhằm tăng cường khả năng cung ứng nhiên liệu từ vùng TrungÁ cho Trung Quốc.
  • Bão Kalmaegi đổ bộ vào Philippines (RFA) - Với sức gió lên đến 160 cây số/giờ, bão Kalmaegi đã thổi vào 2 tỉnh Cagayan và Isabela thuộc miền Đông Bắc Philippines hồi tối hôm qua.
  • Mỹ tuyên bố tiếp tục bay do thám Trung Quốc (BaoMoi) - (Tin Nóng) Mỹ vẫn tiếp tục duy trì các chuyến bay do thám Trung Quốc với lý do Trung Quốc không minh bạch về quân sự, theo tuyên bố của Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ phụ trách vấn đề Đông Á, ông Daniel Russel.
  • Sống trên ngọn hải đăng (BaoMoi) - Nằm bên bờ Biển Đông thơ mộng, từ hàng trăm năm qua ngọn hải đăng Ba Kiềm, xã Bình Châu, huyện Xuyên Mộc (Bà Rịa Vũng Tàu) luôn là nơi thắp sáng, soi rọi chỉ đường cho ghe thuyền của ngư dân ven biển giữa đêm tối với bán kính lên đến chừng 50 cây. Và những con người đang ngày ngày giữ cho ngọn lửa trên ngọn hải đăng cao gần 200m so với mực nước biển được sáng mãi ấy lại có cuộc sống hết sức khổ cực về vật chất, mặc dù nhiệm vụ của họ rất nặng nề.
  • Những người đàn bà gánh nước biển Đông nuôi cả gia đình (BaoMoi) - Mùa hè thì đỡ chứ mùa lạnh cực lắm chú ơi, gió rét, mặc áo ấm thì sợ nước ướt càng thêm lạnh, chỉ dám mặc cái áo mưa mỏng. Chân vẫn dính nước lạnh thấu xương. Cái nghề vốn dĩ phải cực nhọc nên cũng chẳng biết kêu than với ai” - chất giọng miền Trung đặc sệt của bà Huỳnh Thị Côi (phường Thọ Quang – quận Sơn Trà) khiến tôi phải nhờ cô bạn phiên dịch.
  • Malaysia phớt lờ Trung Quốc, mời Mỹ vào nhà (BaoMoi) - (Tin tức 24h) - Malaysia vừa có hành động có thể khiến Trung Quốc nổi giận khi chủ động mời "sát thủ" P-8 của Mỹ vào căn cứ nằm gần vùng tranh chấp trên Biển Đông.
  • Tân Hoa Xã: Cải tạo Gạc Ma vì mục đích quân sự (BaoMoi) - (Tình hình Biển Đông - Vấn đề Biển Đông) - Tân Hoa Xã đăng tải bài viết nhận định "Gạc Ma có vị trí cực kỳ quan trọng và có thể biến thành căn cứ quân sự khi Biển Đông có biến".
  • Kiếm tìm những thỏa thuận mới (BaoMoi) - (HNM) - Với lịch trình dày đặc các hoạt động, Tổng thống Philippines Benigno Aquino ngày 13-9 đã rời thủ đô Manila lên đường thực hiện chuyến thăm chính thức một tuần tới 4 quốc gia Châu Âu gồm: Tây Ban Nha, Bỉ, Pháp, Đức.
  • Hành động cải tạo đá ngầm của Trung Quốc rất đáng sợ (BaoMoi) - Nguyên nhân Mỹ quyết định tiếp tục thực hiện các chuyến bay giám sát ở Đông Á là do Trung Quốc (TQ) thiếu minh bạch trong chính sách hiện đại hóa quân sự cộng thêm hoạt động cải tạo đất của TQ trên các đá ngầm và rạn san hô ở biển Đông khiến các nước láng giềng của TQ lo ngại.
  • Chạy đua vũ trang là do Trung Quốc (BaoMoi) - Dù muốn tránh xung đột quân sự nhưng các nước châu Á vẫn phải tăng cường mua sắm khí tài hạng nặng để đối phó với Trung Quốc

Tuấn Khanh - Vâng, dĩ nhiên chỉ là ánh sáng

Đợt triển lãm “Cải cách Ruộng đất” vừa khai mạc ngày 8 tháng 9/2014 tại Bảo tàng Lịch sử Quốc gia, Hà Nội, đã đột ngột đóng cửa 2 ngày sau đó, với lời giải thích rằng “trục trặc kỹ thuật về ánh sáng”.
Buổi triển lãm ở bảo tàng vào ngày cuối cùng, được mô tả là tràn ngập các nông dân miền Bắc mất đất vào xem, theo một lời mời tinh nghịch và cũng hết sức thông minh từ trang blog Xuân Việt Nam.

Trong bản video ghi lại, người ta nhìn thấy sự hốt hoảng của các nhân viên bảo tàng khi cố gắng ngăn chận những nông dân này vào xem một cuộc triển lãm công cộng. Rõ là các nhà tổ chức, đang vinh danh cho một chiến dịch về đất đai của Đảng lãnh đạo, đã cảm thấy mắc nghẹn khi bất ngờ gặp phải những hình ảnh đối chiếu sống động và quá sắc cạnh.

clip_image002Trong lịch sử, Đảng Lao Động Việt Nam dưới quyền chỉ huy của ông Hồ Chí Minh đã tiến hành một cuộc cách mạng điền địa kéo dài 11 năm (từ 1946 đến 1957), tịch thu của cải và vườn tược của hàng trăm ngàn người ở miền Bắc Việt Nam, chuyển qua cho Nhà nước quản lý. Nhưng kể từ cuộc cách mạng đó, người ta chứng kiến đến nhiều thập niên sau, là quan chức và nhiều tầng lớp cán bộ, đảng viên Cộng sản lại giàu có hơn gấp triệu lần những người bị đấu tố trong quá khứ. Họ “địa chủ” hơn, “tư bản” hơn và đáng bị đấu tố hơn bao giờ hết.

Vâng, vấn đề chỉ là ánh sáng. Sự có mặt của những nông dân Việt Nam lang thang khắp các cơ quan công quyền, cầm trên tay những xấp đơn rách nát vì mưa gió để cầu xin công lý cho đất đai tổ tiên đã mất vào tay các “nhóm lợi ích” đầy quyền lực từ Đảng, chính là một ánh sáng của sự thật. Ánh sáng đối chiếu đó làm run sợ mọi ngôn luận cực hữu, bao gồm sự thô bỉ mạt hạng như lời phát biểu của ông giám đốc Bảo tàng Lịch sử Quốc gia “không nhất thiết phải phơi bày sai lầm của lịch sử”.

Không chỉ sai lầm có tính lịch sử vừa được nhắc tới, mà hiện tại cũng đã đang rầm rộ trình diễn sự tối tăm đang diễn ra trên đất nước Việt Nam. Tháng 5/2012, hội nghị trực tuyến toàn quốc về công tác tiếp công dân, giải quyết khiếu nại, tố cáo diễn ra dưới sự chủ trì của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, các bản báo cáo mở ra một khung cảnh Việt Nam tan nát: trong số hàng triệu các đơn khiếu kiện, kêu oan, tố cáo… Có đến 70% là liên quan về đất đai. Các con số này chưa bao giờ lạc hậu. Theo thống kê của Thanh tra Chính phủ cho năm 2013, thì trung bình có 120.000 vụ/năm đệ đơn khiếu nại, tố cáo… về đất đai.

Chiến dịch Cải cách Ruộng đất đẫm máu trong lịch sử đã được chính quyền miền Bắc tuyên bố nhận sai, sửa sai. Nhưng thông tin minh bạch về một nửa Việt Nam kinh hoàng trong những ngày tháng đó, phần nhiều chỉ tìm thấy trong các bản tin không chính thức.

Việt Nam cũng có một ngày phụ nữ Việt Nam nhưng bao giờ có ai dám nhắc đến tên bà Cát Hạnh Long (Nguyễn Thị Năm) trong ngày Phụ nữ vinh quang ấy – người đã từng nuôi giấu ông Hồ Chí Minh, nhưng cũng là người bị giết đầu tiên trong chiến dịch ghê sợ này. Và cũng nửa thế kỷ trôi qua, người ta chưa bao giờ thấy một Đài tưởng niệm những nạn nhân Cải Cách Ruộng đất được hình thành. So với số lượng những nghĩa trang và đài tưởng niệm lính Trung Quốc ở Việt Nam, những linh hồn đồng bào Việt chắc chắn có quyền hờn tủi. Hãy tự hỏi, phải chăng chúng ta đã có và luôn chấp nhận một đoạn lịch sử tối tăm và thiếu ánh sáng?

Trong những ý kiến cực hữu tìm thấy trong các cuộc tranh cãi do cuộc triển lãm này mở ra, có ý cho rằng mọi phản ứng mang tính bất bình về chính sách Cải cách Ruộng đất trong quá khứ chỉ là “phong trào”, và những người lên tiếng không có liên hệ trực tiếp nào đến sự kiện đó cả. Những lập luận này cho thấy thái độ chưa đủ chân thành và thẳng thắn của Nhà nước trong việc nhìn nhận lịch sử, đã tạo cơ hội cho những suy nghĩ giòi bọ vô lương tâm đến đồng bào mình. Loại người mà ngạn ngữ Nga vẫn hay trả lời với đại ý rằng “chỉ có loại heo chết mới không bàn đến nước sôi luộc thịt”.

Cuộc triển lãm đóng cửa vì lý do ánh sáng, hay nói một cách khác là vết thương cũ đã hơn nửa thế kỷ lại bộc phát do thiếu minh bạch.

Bóng ma của câu chuyện Cải cách Ruộng đất vẫn còn ám ảnh, một khi cái gọi là sửa sai, nhận sai chưa đủ thuyết phục. Dù đó là giọt nước mắt xin lỗi hay hình thức đền bù theo kiểu chương hồi. Nói ám ảnh là không quá đáng, theo hồ sơ công bố của Tổng Thanh tra Chính phủ Huỳnh Phong Tranh, hiện tại chỉ trong 4 năm mà miền Nam đã có hơn nửa triệu đơn tố cáo, kêu oan… về đất đai. Có hay không một cuộc Cải cách Ruộng đất với hình thức khác đã chuyển từ Bắc vào Nam?

Cuộc triển lãm Cải cách Ruộng đất hôm nay đóng cửa vì thiếu ánh sáng, nhưng rồi có thể sẽ quay lại bằng một ánh sáng khác, một ngày nào đó. Và chúng ta cũng mong những vấn nạn về đất đai hôm qua cũng như hiện tại rồi sẽ được soi chiếu bằng một ánh sáng khác. Vâng, tất cả chỉ là chuyện ánh sáng mà thôi.
Tuấn Khanh
Nguồn: nhacsituankhanh.wordpress.com

Diễm Anh - Án tử hình… chỉ là bọt váng (!)

Đọc báo chí chính thống trong nước đưa tin vụ tuyên án tử hình hai người Philippine buôn lậu ma túy, và gần đây, sự việc một nam phạm nhân trẻ, (không biết do đâu?) có được điện thoại iphone, tung lên mạng internet những hình ảnh anh ta và bạn tù đang thoải mái chơi “hàng trắng” trong trại giam, tôi không khỏi cảm thấy đồng tình, dù đau xót, rằng cuối cùng thì sự thật mà hầu như ai cũng biết này, đã đường hoàng phát lộ với những bằng chứng không thể chối cãi. Tù nhân trẻ hứa hẹn sẽ bị trừng trị thật nặng bởi tất cả tội lỗi được quy cho anh ta và các bạn tù, đã phạm pháp ngay trong nhà tù cải tạo, (theo báo chí đưa tin), nhưng nguyên nhân vì đâu ngay tại nơi để “giáo dục cải tạo” con người, ma túy lại có thể xuất hiện và được dung túng?

http://vov.vn/Uploaded/vietduc/2012_10_25/hoai.jpg

Tôi đã chứng kiến cảnh bà mẹ già khắc khổ bế đứa cháu ngoại mới hai tháng tuổi tới đồn công an, trong cái rét cắt da của đêm đông Hà Nội, để cho cháu bú mẹ. Bú dòng sữa của người mẹ trẻ có quầng mắt và đôi môi thâm tím, khuôn mặt lạnh tanh, lì lợm, đang lồng lộn tìm mưu kế để thoát ra ngoài vì lên cơn “vật thuốc”. Người mẹ này là một con nghiện và là một đại lý phân phối ma túy trong xóm lao động, chồng cô cũng đang ngồi tù vì bán ma túy. Đứa bé sẽ lớn lên ra sao với dòng sữa của người mẹ thường xuyên dùng ma túy, trong khi gia đình quá nghèo không đủ tiền mua sữa bên ngoài?

Một thanh niên 21 tuổi, từ Phủ Lý lên Hà Nội làm phụ hồ, khi bị bắt vào đồn công an vì sử dụng ma túy đã khẩn khoản nài xin tôi gọi điện liên lạc với anh trai (?) anh ta đang ở bên ngoài để mang giấy tờ xuống nhận lại (?) chiếc xe máy cà tàng anh ta đang sử dụng, hiện bị giữ tại đồn công an. Anh thợ phụ này mới nghiện chừng vài tháng, tất nhiên ăn nói rất khôn khéo như mọi người trót bị “ả phù dung” sai khiến, trông còn tươi tỉnh vì chưa đến nỗi thiếu “thuốc” và vẫn còn có vẻ giữ được phần nào nhân tính. Tôi đau xót và thương cảm cho hoàn cảnh của anh ta, nhưng không thể giúp được việc anh ta nhờ. Tôi trả lời: “Chị rất tiếc, nhưng chỉ có chính em mới giúp được em trong hoàn cảnh này”.

Chính tôi đã chứng kiến rất nhiều cái chết vì ma túy, chủ yếu là nam giới trong lứa tuổi trung niên (từ 35 đến 45) đặc biệt là những người nghiện trong tầng lớp lao động, nhưng có cả nhiều người thuộc tầng lớp giàu có. Họ chết khi đang trong lứa tuổi đẹp nhất, đáng lẽ phải là lúc làm ra nhiều giá trị về vật chất hoặc tinh thần, là chỗ dựa cho cha mẹ, vợ con. Nhiều người chết khi đang thụ án vì tội “sử dụng, buôn bán ma túy”, do chất bạch phiến tới gia đoạn phá hủy nội tạng, nhiều người chết vì bệnh AIDS, chết vì sock với các loại sản phẩm ma túy tổng hợp kém chất lượng, chết vì thiếu “thuốc”... Một số lượng người còn lớn hơn, rải ra cho các tổ chức gồm công an, dân phòng, phòng chống ma túy, tòa án, trại giam, trại cai nghiện… làm công việc đi bắt, trấn áp, xử lý, trị tội, giáo dục người tàng trữ, buôn bán, vận chuyển, sử dụng ma túy các loại, họ vẫn làm việc và hưởng lương, cả ngày lẫn đêm. Nhưng có một thực tế rằng, tội phạm ma túy không hề thuyên giảm như các con số được báo cáo, mà vẫn tiếp tục lan rộng từ thành thị đến nông thôn, bất kể các tầng lớp giàu nghèo, lứa tuổi… Tỷ lệ người nghiện công khai và chết vì ma túy cao nhất là trong các xóm lao động. Trong khoảng 10 nam thanh niêm và trung niên tại các khu vực này, có thể có từ 4 - 6 người mắc nghiện hoặc chết vì ma túy (thống kê của người viết vào năm 2009). Trong một đại gia đình bao gồm ba thế hệ (ông bà, cha mẹ và các con, bao gồm cả các anh chị em họ con chú bác hoặc cô dì ruột) hầu hết đều có từ 1-2 người thuộc thế hệ thứ ba (con) mắc nghiện ma túy.

Ở nghĩa trang làng tôi, một làng làm nông và buôn bán nhỏ chỉ cách bưu điện Bờ Hồ 11km đường chim bay, bây giờ mỗi khi đi tảo mộ, người nhà chúng tôi phải bảo nhau mang giày, tất thật dày và cẩn thận để tránh bị kim tiêm của người nghiện vứt lại trong các bụi cỏ, đâm vào chân.

Những gia đình có con, cháu nghiện ma túy ở nhiều giai đoạn khác nhau, tỉ lệ cai nghiện thành công chỉ là 1 -2 %, và chỉ thành công ở những người mới mắc nghiện được phát hiện sớm, do quyết tâm và nghị lực cũng như được kiểm soát thật nghiêm khắc. Các trường hợp người nghiện còn lại, khi được phát hiện nghiện ma túy, đã ở thể nặng, hệ thần kinh và sức khỏe bị tàn phá. Những người này gần như không còn khả năng cai nghiện, phục hồi. Trại cai nghiện, trại giam là nơi để tập trung họ, giảm đi sự phiền hà mà họ gây ra cho gia đình và lối xóm, cũng là nơi chờ đợi một kết cục buồn được báo trước. Người thân, vì thương xót con cháu bị hành hạ bởi những cơn đau thể xác do ma túy, đã tìm cách gửi tiền vào trại để “tự động” ma túy được chuyển đến người dùng theo cách an toàn, kín đáo.

Trong khi án tử hình và rất nhiều án tù được ban ra để “trừng trị” một số người tham gia chế tạo, buôn bán, vận chuyển, lan truyền chất ma túy, chỉ là những bọt váng, thì ma túy thực sự đã ăn sâu và hủy hoại cộng đồng. Từng gia đình đã phải chịu kiệt quệ về kinh tế, mất mát về con người do ma túy.

Cùng với việc tăng lên không ngừng của các vụ tai nạn giao thông thảm khốc, và những tội phạm hình sự như giết người, cướp của, bạo hành, ngày càng tàn nhẫn… sự lan truyền ồ ạt tệ nạn ma túy cho thấy những bế tắc trong quản lý và điều hành xã hội cũng như sự phá sản về đạo đức. Người quan sát có thể nêu lên những nghi vấn như sau:

- Phải chăng, lực lượng tham gia lan truyền tệ nạn ma túy lớn hơn nhiều lần, nhiều chục lần những gì hiện nay người ta có thể công khai nói đến và đánh giá?

- Phải chăng, chỉ duy nhất một bộ phận nhỏ trong số đó được coi là “tội phạm”, bị trấn áp và trừng trị?

Ma túy, tội hình sự và tai nạn giao thông tràn lan, phản ánh sự bất thường và bất an trong đời sống, phản ánh những tổn thương và đau đớn nặng nề của cộng đồng cũng như từng cá nhân. Nguyên nhân sâu xa của nó trước hết chỉ có thể truy tầm và nhận thấy ở cấp độ tổng thể: một đời sống được lèo lái bởi khuynh hướng ham hố vật chất, phớt lờ nhu cầu được chăm sóc, dưỡng dục cả về tinh thần lẫn những mặt thiết thực như cơm áo, của thế hệ trẻ, coi thường tính mạng và sức khỏe của tất cả mọi người trong cộng đồng.
(Trong loạt bài “Ngồi xuống, và cầu nguyện cho Việt Nam…?”)
Diễm Anh
Tác giả gửi BVN

Bị tố nhận hối lộ, cả dàn quan đầu tỉnh chối tội

GIA LAI (NV) - Trước phiên tòa xét xử, bị cáo đã khai ra rành mạch hàng loạt quan chức đang tại vị ở tỉnh Gia Lai được mình “lại quả” hàng tỉ đồng, song đều bị chối bay và còn có nguy cơ bị tố ngược.




Một quan chức bị tố nhận hối lộ đang chối tội trước tòa án. (Hình: báo Lao Ðộng)

Theo báo Lao Ðộng, ngày 11 tháng 9, tòa án tỉnh Gia Lai tiếp tục đưa ra xét xử sơ thẩm bị cáo Trần Thị Quý Phượng và Võ Thị Thụ về tội “lừa đảo chiếm đoạt tài sản, “trốn thuế,” “mua bán trái phép hóa đơn” và “lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản.”

Theo cáo trạng của Viện Kiểm Sát tỉnh Gia Lai, từ năm 2009-2011, công ty Bình An, trụ sở tại Pleiku do Trần Thị Quý Phượng làm giám đốc đã nhận thầu thi công 11 công trình, chủ yếu là làm đường giao thông tại nhiều huyện, thị xã và thành phố tại tỉnh Gia Lai.

Trong thời gian thực hiện các công trình, bà Phượng đã lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản của Ban Quản Lý huyện Ia Grai và Kông Chro với tổng số tiền gần $650 ngàn. Ðồng thời đã sử dụng 67 hóa đơn khống do bị cáo Võ Thị Thụ, giám đốc doanh nghiệp Minh Tiên xuất để kê khai làm thủ tục xin hoàn thuế giá trị gia tăng, lừa đảo chiếm đoạt ngân sách nhà nước hơn $80 ngàn.

Tuy nhiên, trong cáo trạng và tại phiên tòa, bị cáo đã khai hàng loạt quan chức của tỉnh Gia Lai nhận hối lộ.
Tại phiên tòa, bà Phượng khai đã dùng số tiền giải ngân từ 11 công trình để “lại quả” cho trưởng Ban Quản Lý dự án các huyện có công trình và quan chức tỉnh Gia Lai số tiền từ 7-10% giá trị các công trình.

Trong đó, Phượng khai đã tặng chiếc ô tô có giá $85 ngàn và nhiều lần đưa tiền cho ông Trần Thế Vinh, nguyên giám đốc Sở Kế Hoạch và Ðầu Tư tỉnh Gia Lai. Theo bà Phượng, việc chi tiền “lại quả” không phải là tự nguyện mà theo thông lệ các nhà thầu phải thực hiện khi được nhận dự án.

Bà Phượng khai hai lần đưa cho ông Nguyễn Bổng, trưởng Ban Quản Lý Dự Án (BQLDA) huyện Ia Grai với tổng số tiền là $50 ngàn, tương đương 10% giá trị công trình đường đi xã Ia Chía-Ia O. Một lần $25 ngàn tại cây xăng trước cửa công ty Bình An và một lần khác tại nhà của ông Bổng.

Bà Phượng khai đưa tiền cho ông Tần Văn Anh, Trưởng BQLDA huyện Ðắk Pơ 700-800 triệu đồng khi thi công các tuyến đường số 1, 5, đường vào xã Ia Hội giai đoạn 1, tương đương với 7% giá trị công trình.

Ba quan chức huyện Chư Pah nhận tiền là ông Ðặng Thái Huy, phó trưởng BQLDA huyện $2 ngàn; ông Trần Như Thảo, chủ tịch huyện $1 ngàn; ông Ðặng Thành Nguyên, nguyên trưởng BQLDA $9 ngàn; ông Phan Xuân Vũ, giám đốc Sở Văn Hóa Thể Thao và Du Lịch Gia Lai $6 ngàn, khi thi công đường vành đai D2, khu lâm viên Biển Hồ, thành phố Pleiku.

Ngoài ra còn có đưa cho ông Phan Văn Chinh, trưởng BQLDA án huyện Kon Chro; Trương Dần, nguyên trưởng BQLDA huyện Ia Pa; Lê Ngọc Hiệp, trưởng BQLDA TP Pleiku; Võ Quốc Trung, nguyên trưởng BQLDA huyện Phú Thiện, số tiền từ 7-10% giá trị các công trình.

Việc đưa tiền cho các cá nhân đều được Phượng ghi vào sổ, song sau đó đã tự tiêu hủy do nghĩ nếu bị phát hiện sẽ có tội.

Do không còn chứng cứ nên các cá nhân bị bà Phượng nêu tên nhận tiền “lại quả” đều phủ nhận lời khai của Phượng.

Tại phiên tòa, ông Trần Thế Vinh, nguyên giám đốc Sở Kế Hoạch và Ðầu Tư tỉnh Gia Lai, chối tội: “Không giúp đỡ một công trình nào nên không thể nói là mua xe tặng.”

Còn ông Phan Xuân Vũ và ông Trần Như Thảo vắng mặt, ủy quyền cho người khác tới dự thay nhưng chủ tọa phiên tòa không chấp nhận vì cho rằng “việc vắng mặt là không hợp pháp, vì những người được ủy quyền không thể chứng mình là có nhận tiền hay không.”

Sau 3 ngày xét xử, tòa đã tuyên án bà Phượng 24 năm 3 tháng tù giam. Thế nhưng, dù buộc tịch thu ô tô trị giá $85 ngàn, song ông Vinh không bị buộc tội hối lộ do bị cáo khai “tặng” nhưng tòa không đủ chứng cứ!
(Người Việt) 

Thủ tướng yêu cầu kiểm tra vụ thưởng huân chương cho Minh “Sâm

Thủ tướng yêu cầu Ban Thi đua - Khen thưởng T.Ư kiểm tra và báo cáo về việc đề xuất khen thưởng Huân chương Lao động hạng ba đối với Minh “Sâm”. 

Hiện văn bản báo cáo này đã được UBND tỉnh Bắc Ninh hoàn tất nhưng ông Nguyễn Tử Quỳnh từ chối cung cấp nội dung.

Trùm xã hội đen Minh "Sâm" nhận Huân chương Lao động hạng ba giữa lúc lọt vào danh sách đen của cơ quan công an.
 
Đoạn đường 2,2 km do Công ty TNHH Đại An thi công đến nay mới hoàn thành 90%. Ảnh: Hoàng Trang.
Chuyên án bắt Minh “Sâm” và đồng bọn phạm tội cưỡng đoạt tài sản và tàng trữ vũ khí quân dụng được Bộ Công an xác lập từ năm 2013. Thế nhưng, đây cũng là năm mà cá nhân ông trùm Minh “Sâm” và Công ty TNHH Đại An được tặng thưởng Huân chương Lao động hạng ba theo đề xuất của UBND tỉnh Bắc Ninh.

Thành tích đặc biệt xuất sắc

Ngày 24/7/2013, Phó chủ tịch UBND tỉnh Bắc Ninh - Nguyễn Tử Quỳnh có tờ trình gửi các cơ quan T.Ư xét duyệt thành tích đặc biệt xuất sắc của Công ty TNHH Đại An. Theo đó, năm 2011, ông Nguyễn Ngọc Minh (tức Minh “Sâm”) và Công ty TNHH Đại An đứng ra thực hiện một công trình xây dựng trọng điểm tại địa phương vượt với kế hoạch được giao. Trước đó một ngày, Hội đồng Thi đua - Khen thưởng của UBND tỉnh Bắc Ninh với 18 thành viên đã đồng ý 100% khi lấy ý kiến về việc đề nghị tặng thưởng Huân chương Lao động hạng ba cho cá nhân Minh “Sâm” và Công ty TNHH Đại An.

Bản báo cáo thành tích cá nhân ông Nguyễn Ngọc Minh cũng thể hiện để làm công trình trọng điểm này, Công ty TNHH Đại An đã ứng 100% vốn, đồng thời tập trung máy móc, trang thiết bị và nhân lực làm việc 3 ca cả ngày lẫn đêm, đảm bảo công trình đúng kỹ thuật, mỹ thuật, đảm bảo chất lượng thi công, tiến độ thi công cơ bản hoàn thành và hoàn thành vượt mức kế hoạch đề ra.

Từ đề nghị của UBND tỉnh Bắc Ninh, năm 2013, Nguyễn Ngọc Minh và tập thể Công ty TNHH Đại An đã được trao tặng Huân chương Lao động hạng ba.

Thưởng cho một dự án chưa hoàn thành

Theo tìm hiểu của PV, công trình trọng điểm trên của Công ty TNHH Đại An thực chất là dự án mở rộng tỉnh lộ 277 đoạn đi qua địa phận xã Phù Khê (TX.Từ Sơn) với chiều dài khoảng 2,2 km từ Đồng Kỵ đến khu lưu niệm Tổng bí thư Nguyễn Văn Cừ. Trả lời phóng viên, ông Vương Hữu Truyền, Giám đốc Sở GTVT tỉnh Bắc Ninh, nói dự án mở rộng tỉnh lộ 277 có tổng mức đầu tư hơn 434 tỉ đồng được thực hiện theo hình thức BT (chìa khóa trao tay), tức là sau khi Công ty Minh “Sâm” thực hiện xong tỉnh Bắc Ninh sẽ xác định giá trị và trả bằng đất. Đáng chú ý, ông Truyền cho rằng đến thời điểm này, dự án chỉ mới hoàn thành được 90%.

Cảnh sát khám xét khẩn cấp công ty của Minh “Sâm” vào đêm 13/8 - Ảnh: Thái Sơn.
Theo báo cáo của ông Nguyễn Mạnh Tiến - Chủ tịch UBND xã Phù Khê, đến ngày 25/8, việc thực hiện dự án mở rộng tỉnh lộ 277 ảnh hưởng đến 117 hộ gia đình với diện tích đất bị thu hồi khoảng 16.353 m2 đất nông nghiệp lâu dài và đất nông nghiệp tạm giao. Đến nay, vẫn còn 16 hộ dân chưa nhận tiền đền bù giải phóng mặt bằng dù UBND xã Phù Khê và các đơn vị chức năng TX.Từ Sơn đã 4 lần tổ chức đối thoại, lần gần nhất là tháng 8/2014.
.
Các thông tin trên cho thấy hàng loạt vấn đề đang đặt ra, tính đến tháng 8/2014, một con đường làm chưa xong, chưa thẩm định, chưa được đánh giá chất lượng nhưng căn cứ vào đâu mà cách đó hơn một năm UBND tỉnh Bắc Ninh cho rằng đơn vị thi công đã hoàn thành nhiệm vụ, có thành tích xuất sắc, đồng thời coi đoạn đường 2,2 km này “mở ra tiềm năng phát triển kinh tế xã hội mạnh mẽ” cho địa phương (trích Tờ trình đề nghị khen thưởng Huân chương Lao động hạng ba cho Minh “Sâm” của UBND tỉnh Bắc Ninh).
Nhiều cán bộ là môn sinh của Minh “Sâm”

Trong báo cáo thành tích về hoạt động xã hội để đề nghị tặng thưởng Huân chương Lao động hạng ba của ông Nguyễn Ngọc Minh có xác nhận của UBND TX.Từ Sơn và cơ quan chức năng tỉnh Bắc Ninh ghi rõ: “Điều không thể nói đến ông Nguyễn Ngọc Minh, ngoài cương vị một người “chỉ huy”, một doanh nhân thành đạt còn là một võ sư aikido; lý thú hơn ông đã mở võ đường ngay tại công ty của mình dạy miễn phí và trực tiếp dạy cho cán bộ trong công ty, tập thể cơ quan chức năng như Chi cục Thi hành án tỉnh Bắc Ninh”.
Theo Thái Uyên - Hoàng Trang
  (Thanh Niên)
 

Trần Mạnh Hảo - Mẹ tôi trong cải cách ruộng đất

Năm cải cách ruộng đất ở làng tôi sau tết 1956-1957, là đợt long trời lở đất cuối cùng của cuộc tắm máu, trời rất rét, nạn rận chấy hành hạ dân chúng khủng khiếp hơn bao giờ, có nguy cơ chết vì rận chấy nhiều hơn là chết vì đảng bác xử bắn oan , (xử bắn, đấu tố toàn người tốt, người nghèo bị quy oan do số phần trăm đảng đội áp đặt lên từng làng từng xã). Nếu không có nạn rận chấy năm đau thương khốn khổ tột cùng ấy, có lẽ ba mẹ con tôi đã chết đói ( vì bố tôi đang bị đảng- đội bắt giam tội địa chủ) vì không có hạt gạo nào để nấu cháo…

Các bạn biết tôi hành nghề gì để cứu đói cả nhà trong khi mới chỉ 10 tuổi đầu ? Tôi làm nghề bắt rận thuê cho các gia đình cán bộ và gia đình các ông bà ông nông dân bần cố vừa được chia của từ các gia đình phú nông địa chủ. Chẳng là thấy có đứa bạn gái cùng học vỡ lòng với tôi con ông đội trưởng xóm tôi ngồi bắt rận khi tôi đi qua nhà nó, nó hét lên sợ hãi vì rận bám đầy quần áo nhà nó. Thấy tôi đi qua, nó bảo : thằng con địa chủ Hiền kia, mày vào bắt rận giúp tao, tao bảo bố tao cho mày bò gạo về ăn cho khỏi chết đói…

Tôi hăng tiết, bắt rận giúp nó nhanh hơn khỉ, bắt được con nào cũng cho vào miệng cắn cái bép, khiến môi tôi đỏ như ăn trầu. Tôi bắt một buổi sáng hết sạch rận trong đống áo quần hôi như cú của nhà con gái ông cán bộ…Gia đình ông trưởng xóm cho tôi đúng một bò gạo vì công bắt rận tài ba. Tôi mơ ước làm giàu bằng nghề bắt rận. Cầm tí gạo gói trong lá khoai ngứa, đi qua nhà thờ, tôi quỳ xuống làm dấu thánh giá xin với Chúa và Đức Mẹ rằng : con cám ơn Chúa và mẹ Maria, con xin Chúa ban cho làng con, xã con, tỉnh con, nước con mãi mãi tràn ngập rận chấy để con làm giàu bằng nghề bắt rận thuê. Cứ như vậy, thiên tài bắt rận thuê của tôi vang lừng thôn xóm. Ngày nào tôi cũng kiếm được gạo, một hay hai bò (bơ, lon) gạo về nấu cháo cho mẹ và hai em ăn khỏi chết đói…

Hôm đó khoảng gần 12 giờ trưa tôi về nhà sau khi đã được trả công gần hai lon gạo vì bắt rận thuê cho hai gia đình cán bộ thôn thì nghe nhà tôi có biến. Đám người bần cố nông quá đông đúc kéo đến nhà tôi dỡ nhà, dỡ bếp vì họ được đội cải cách chia cho mọi tài sản trong nhà tôi từ cái thìa cái đũa đến cái bát, cái mân , cái nồi con dao cái thớt…

Tôi khiếp đảm thấy mẹ tôi vừa khóc vừa chửi bọn chúng và hai tay cầm hai con dao bầu nhọn hoắt đang xông vào đâm ông Xoan, ông Chúc ( hai ông bần cố nông này được chia cái nhà chính của ông nội tôi đã di cư để lại), hai ông tí chết vì hai nhát dao đâm sẩy của mẹ tôi. Hình như mẹ tôi điên rồi, vừa chửi vừa quyết sống mái với bọn đến dỡ nhà cướp của. Mẹ tôi vừa khóc vừa dứ dứ hai con dao quyết lao vào đâm bọn dỡ nhà, khiến một tên vừa leo lên mái sợ quá đã ngã xuống gãy chân. May mà có mấy người bà con hàng xóm đến hỗ trợ mẹ tôi. Tôi bỏ gói gạo trong lá khoai xuống đất, hai tay cầm hai cục gạch đứng bên mẹ nói : tao thề chết bảo vệ mẹ tao, chúng mày ác Chúa phạt liền đó, thấy chưa, ngã xuống đất gãy chân kìa…Mẹ tôi lên cơn rồi, bà quyết sống chết bảo vệ căn nhà chính mà không đủ sức bảo vệ cái bếp đang bị mấy người bần cố nông khác dỡ mất, phá cướp sạch rồi…

Mẹ tôi vừa khóc vừa múa dao kể rằng : bớ bọn ác nhân kia, bố chồng tao đêm nào cũng đi cất vó, ngày nào cũng ra đồng cày bừa với ông Mục cày thuê cho hai mẫu ruộng sao địa chủ được. Chúng mày cứ xông vào cướp, xông vào dỡ nhà đi, tao sẽ đâm chết hết chúng mày rồi có bị Hồ chủ tịch cắt lưỡi, xẻo vú cũng cam lòng…Nào thằng kia, con kia, leo lên mái nhà thử coi, tao đâm chết ngay thằng Xoan, thằng Chúc liền này…

Lão Xoan, lão Chúc gọi dân quân đến với súng ống lên đạn cạch cạch nghe chết khiếp… Tôi nghĩ phen này chúng nó bắn mẹ mình rồi, hai tay tôi vẫn cầm hai cục gạch chạy đến đứng trước bụng mẹ. May mà có ông Bính bí thư làng (người chuyên làm nghề ăn trộm ăn cắp) đến kịp nói nhỏ vào tai lão Thảnh đội trưởng đội dân quân một lúc thì đội dân quân du kích rút đi… Sau này mới biết ông Bính (người từng mê mẹ tôi khi mẹ chưa lấy bố tôi) nói với dân quân rằng: “Nhà thằng Ký Sinh (ông nội tôi đã di cư) và con là thằng Hiền chồng con điên kia đã nằm trong danh sách sửa sai xuống thành phần…”

Lão Xoan, lão Chúc hai tên bần cố nông chuyên ăn trộm thấy tình thế không thể dỡ nhà mang đi được vì sợ con mẹ điên cầm dao đang quyết đâm chúng nếu không có mấy bà con giữ tay can gián, bèn lủi mất… Mẹ tôi gục xuống đống gạch vụn của căn bếp ba gian vừa bị chúng cướp phá dỡ mang đi từ hòn gạch, khóc rồi ngất luôn, không còn thời gian đâu ra ngăn bà Y đang phá cổng nhà tôi lấy gạch…

Chiều đó, mẹ tôi vẫn phải ra đồng bắt cá về cho ba đứa con ăn với cháo do thằng Hảo bắt rận thuê mà có được tí gạo. Khi mẹ về, giỏ cá đã mất, vì bị bọn ông bà ông nông dân chăn trâu cướp mất giỏ cá, lại bị chúng dùng roi trâu quất lên mặt mẹ ba con lươn đỏ như máu vì mẹ quên khoanh tay cúi chào bọn trẻ trâu đang cưỡi trâu trên đường theo quy định của đảng –bác – đội rằng: con vợ địa chủ Hiền, con dâu địa chủ đại gian đại ác Ký Sinh đã theo giặc vào Nam kính chào kính lạy ông bà ông nông dân cưỡi trâu ạ…

Chuyện về mẹ tôi còn dài, viết một cuốn tiểu thuyết về bà cũng không hết, kỳ sau xin kể tiếp…
Sài Gòn 14 – 9 – 2014
Trần Mạnh Hảo
(FB Tran Manh Hao)