Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Ngày 17/9/2013 - “Người ta” của thím Doan

TIN LÃNH THỔ


TIN XÃ HỘI


TIN KINH TẾ

TIN GIÁO DỤC

TIN ĐỜI SỐNG

TIN CÔNG NGHỆ

TIN VĂN HÓA GIẢI TRÍ

TIN THẾ GIỚI

CHÁU RUỘT HỒ CHÍ MINH: Thích Chân Quang phán LÝ THƯỜNG KIỆT HỖN VỚI TRUNG QUỐC

  Tôi đã kiên nhẫn ngồi nghe băng ghi hình phát trên Youtube của ông thầy chùa (nói theo ngôn ngữ của dân miền Nam) – Thích Chân Quang, thuyết giảng cho khá nhiều tín đồ Phật giao trong một hội trường khá đông người nghe’’về đề tài Biển Đông…’’.  


Tôi kiên nhẫn…kiên nhần đến…mệt, rồi không thể kiên nhẫn hơn khi nghe  ông Quang nói đến câu’’ Trung Quốc là anh mà (anh hùng Việt nam) Lý Thường Kiệt (lại dám) mang quân truy kích tới hang ổ kẻ xâm lược –  đánh TQ, (ông anh) – là…’’Hỗn’’ , thì không thể kiên nhẫn nghe ông ta nói tiếp nưã, mặc dù băng ghi hình còn dài (1 giờ 21 phút).
Nghe TCQ nói, trong tôi phục hiên câu chuyện xẩy ra hơn 3 năm trước… Dạo đó đài BBC (vẫn còn đang phát thanh). Một người Việt tên là Nguyễn Giang đang là Trưởng ban phát thanh tiếng Việt , cho một người đàn bà Việt tên là Đỗ Ngọc Bích đưa bài báo lên diễn đàn BBC bàn luận về chủ đề quan hệ giữa Việt Nam – Trung Quốc.


Còn hôm nay – 3 năm sau – (2010 – 2013), Thich Chân Quang, ngang nhiên mở hội thuyết pháp ngay tại hội trường giữa thanh thiên bạch nhật, ngay trên đất nước Việt rồi ‚’’mắng người anh hùng của dân tộc Việt – Ngài dũng tướng Lý Thường Kiệt – Hỗn !
Trong khi tuyên ngôn của ngài đã vang vọng núi sông ngàn đời:
Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư !
 Chúng ta tự hỏi : Gã thầy chùa này là ai mà dám láo xược thế ?
Gã là người Việt hay là người Trung Hoa ?
Khoan ! Xin các bạn nghe đây – tôi vừa nghĩ và tra tìm ra một việc: Trên trang Talawas của nữ sĩ Phạm Thị Hoài, ngày 29.3.2008 có đi một bài kí nhan đề : “Chuyện ở sân sau: Về người cha và ông nội của Chủ tịch Hồ Chí Minh” của nhà văn Hồ Sĩ Sênh (cháu của cụ tổ Hồ Sĩ Tạo). Ông viết về gia cảnh cụ cố Hồ Sĩ Tạo – là bố… cụ Nguyễn Sinh Sắc, thân phụ cụ Nguyễn Sinh Cung tức là Nguyễn Ái Quốc – Hồ Chí Minh – chủ tịch Đảng, chủ tịch đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ – Cộng hòa, bây giờ là nước CHXHCN Việt Nam. Trong bài viết, ông HSS có nhắc tới một nhà sư tên Thich Chân Quang, là giòng giống của cụ Nguyễn Sinh Sắc, sau khi thoát án chém của triều đình Huế (vì’’Thiếu trách nhiệm’’ đã làm chết một nông dân khi cụ làm quan huyện)… Cụ NSS đi trốn vào vùng bưng biền Đồng tháp rồi kết duyên với một cô gái trẻ…sinh được người con trai tên là Hồ Chí Nghĩa (tức là em út của Hồ Chí Minh). Cụ HCN sinh ra anh con trai sau này đi tu, làm trụ trì ở một ngôi chùa ở Vũng Tầu có pháp danh là Thich Chân Quang. Viết về nhân vật này, nhà văn Hồ Sĩ Sênh dành cho ông ta sự ngưỡng mộ và niềm kính trọng (trich trong talawas) :

5.
’’Về thượng toạ Thích Chân Quang: ông là nhà sư đức cao vọng trọng, là người truyền giảng đạo Phật trên nhiều vùng đất nước, luôn gắn đạo với đời và mong cuộc đời ngày một tốt hơn. Người như vậy làm sao có sự khuất tất? Thanh Khê chúng tôi là vùng nghèo, miền núi đi lại khó khăn vậy mà thượng toạ vẫn tìm về dâng hương ở nhà thờ họ và nhà thờ cụ Giải nguyên Hồ Sĩ Tạo. Con cháu trong họ rất trân trọng và quý mến cái tâm của thượng toạ’’.
Không biết ông thầy chùa Thich Chân Quang đang ’’gieo rắc’’sự bất kính với tổ tiên, thóa mạ anh hùng dân tộc, bóp méo lịch sủ dân tộc Việt – có phải chính là Thượng toa Thich Chân Quang , cháu gọi cụ Hồ là bác ruột, cháu gọi cụ Nguyễn Sinh Sắc là ông nội, không ?
Liệu đúng, thì người đọc – nhân dân VN quả là’’Thánh’’. Vì sao mà khi TCQ về’’nhận tổ quy tông’’ đã bị phát hiện, nghi ngờ… khiến ông HSS phái bào chữa một cách yếu ớt ?…
Đỗ Ngoc Bich là một người đàn bà. Vốn háo danh (…) cô ta có thể – do bản chất – ’’Sâu sắc như cơi đựng giầu’’ nên sai lầm, Nhân dân có thể thông cảm mà tha thứ. Còn cái’’Nông nổi giếng khơi’’ của gã thầy chùa Thich Chân Quang thì nhân dân VN không thể nào tha thứ được. Nếu đúng đây lại là’’dòng giống rồng’’ thì càng muôn lần đáng chết , muôn đời đáng nguyền rủa !
Từ trước đến nay, hệ thống Văn hóa – Tư tưởng của chế độ luôn chú ý đến diễn biến tư tưởng và hiên tượng diễn biến – tự diễn biến của các’’thế lực thù địch’’ (TLTĐ) rồi có biện pháp ngăn chặn, trấn áp. Thich Chân Quang đích thực đang làm vai trò của một TLTĐ, phục vụ cho mục đích của giặc ngoại xâm. Cơ quan An Ninh Quốc Gia cần phải vào cuộc ngăn chặn hành động nguy hiểm này.
Thich Chân Quang khoác áo nhà tu hành. Ông ta là’’sư’’ của Hội phật giao’’quốc doanh’’ hay là người của Hội phật giao thống nhất (của Tăng thống Thich Quảng Độ), xin các vị hãy lên tiếng ngăn chặn hành động sai trái này !
Còn các vị phật tử VN đáng kính !
Các vị không hề có phản ứng gì trước hành động của ông thầy chùa’’phản động’’, này ư ? Chí ít – việc làm tích cực của các vi là : Hãy tẩy chay các buổi thuyết giảng của Thich Chân Quang !
Tác giả Nhiếp Vĩnh Trang

“Người ta” của thím Doan


Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan đã làm nóng rực hàng trăm trang báo khi nói về những hiện tượng tiêu cực xã hội bằng câu: ” Người ta ăn của dân không chừa thứ gì”. Câu nói này lập tức được các báo và truyền thông xã hội rút ngay làm tiêu đề bài viết.
Nhưng “người ta” trong phát biểu đầy bức xúc của thím Doan là “người ta”nào?
Đó là “một bộ phận không nhỏ” cán bộ thoái hóa biến chất, là “một bầy sâu” ở các cấp chính quyền, các cơ quan nhà nước, lợi dụng chức vụ quyền hạn để vơ vét tiền của, bóc lột, lừa lọc, thu vén, cướp đoạt tiền, tài sản của nhà nước và của nhân dân.
“Người ta” chính xác là lũ sâu mọt đó.
Ai chẳng biết là như thế.
Ai chẳng biết đất nước đang lúc nhúc một lượng sâu bọ không ít, đục khoét của công.
Ai chẳng biết tham nhũng của nước ta đang là “quốc nạn”.
Nhưng khi thím Doan nói ” người ta” là thím dùng từ chưa chuẩn, bởi vì, từ ” người ta” là dùng để chỉ ai khác, lực lượng khác, nhóm người khác, ở đâu đó.
Nhưng “người ta” mà thím Doan nói tới, chắc chắn là một bộ phận cán bộ, đảng viên, công chức, viên chức ăn lương nhà nước làm điều bất nhân, đang từng ngày gặm, ăn tiền của, “ăn” niềm tin của nhân dân.
“Người ta” vì thế nằm trong đội ngũ, dưới sự lãnh đạo và trách nhiệm của thím cùng với bộ máy nhà nước mà thím và công sự đang vận hành.
Cho nên, thím đã nói thẳng thì nói thẳng luôn: Một bộ phận cán bộ, công chức, viên chức của dân trong bộ máy Nhà nước thoái hóa biến chất, “ăn” của dân không từ một thứ nào.
Nói thế nghe đúng, chính xác và trách nhiệm.
Cám ơn thím
THEO QUECHOA.INFO

Petrolimex hờn dỗi bỏ độc quyền, người dân cảm tạ



Petrolimex đã hờn dỗi rồi đấy, ai bảo người tiêu dùng cứ ca thán rồi chất vấn thế này, thế kia: tại sao tăng giá, lãi nhiều lãi ít… Nếu không may Petrolimex rút vốn kinh doanh sang lĩnh vực khác thì người dân đi lại bằng nước lã à? Ấy là Petrolimex nghĩ vậy thôi.
Từ trước đến nay, người dân thường xuyên phải bức xúc với giá xăng dầu. Ai đời Petrolimex cứ một mình một sân, giá xăng dầu thế giới có tăng hay giảm, giảm ít hay giảm nhiều nhưng mỗi khi thấy lỗ là Petrolimex lại viện cớ nọ cớ kia xin tăng giá xăng dầu để bù lỗ.
Ấy thế mà tiền hoa hồng cho cửa hàng vẫn đủ không thiếu đồng nào, có khi lại tăng lên giữa những khốn khó của người dân hàng ngày chạy vài chục cây số đi làm kiếm đồng lương còm cõi. Rồi quỹ bình ổn sắp hết, phải bù vào không thì sau này giá xăng dầu thế giới lỡ hắt hơi thì người dân Việt hãy coi chừng. Mà phải nói thêm rằng, quỹ bình ổn là gì, chẳng phải thuốc thần hay ma thuật bình ổn giá, chẳng qua là người dân ta gửi trước tiền vào, nếu Petrolimex có muốn tăng giá mà chưa thấy tiện thì rút tiền ở đó ra bù vào.
Suốt ngày than lỗ, ấy vậy mà trong báo cáo 6 tháng đầu năm Petrolimex lại lãi khủng tới mức khiến nhiều người phải sợ. Gần 900 tỷ đồng tiền lãi trong đó tiền lãi từ kinh doanh xăng dầu ước tính đạt gần 400 tỷ. Dư luận lại đặt câu hỏi vì sao Petrolimex lãi lớn thế trong khi người dân quằn quại với khủng hoảng mọi thứ đều leo thang?
Trước áp lực từ dư luận, Petrolimex đã hờn dỗi, sự hờn dỗi của một cô gái đẹp mười tám, đôi mươi. Trả lời trên báo Pháp luật TP.HCM, ông Trần Ngọc Năm, Phó Tổng giám đốc Petrolimnex cho biết ông cảm thấy quá mệt mỏi. Ông nói rằng: “Thực sự tôi không muốn nói về vấn đề này nữa. Bởi như thế nào là lãi cao, lãi thấp? Doanh nghiệp cũng chỉ làm theo quy định vì lợi nhuận định mức doanh nghiệp được hưởng là như thế. Tôi thấy rất thất vọng về cách một số tờ báo nhìn nhận vấn đề này. Còn nếu mọi người muốn xăng dầu không có lãi thì có thể kiến nghị với Chính phủ để nhà đầu tư họ thoái vốn chứ đừng để Petrolimex suốt ngày rơi vào tình trạng phải đi giải thích”.
Đấy, Petrolimex mệt mỏi lắm rồi. Theo cái suy nghĩ của doanh nghiệp này, với thị phần của Petrolimex trên thị trường lên đến 50%, nếu Petrolimex mệt mỏi thì người dân tha hồ mà dắt bộ bao nhiêu km nếu không may hết xăng giữa đường. Đừng tưởng ai cũng có thể kinh doanh ở cái đất người dân suốt ngày ca thán này nhé. Mà người dân nghèo đi đâu phải lỗi của Petrolimex, doanh nghiệp này chỉ tăng giá xăng chứ có điều hành chung cho các mặt hàng đầu mà cái gì tăng giá cũng đổ lỗi cho xăng dầu.
Xin Petrolimex cứ hờn dỗi
Ngẫm lại việc Petrolimex hờn dỗi, chúng tôi lại nhớ đến câu chuyện của Tập đoàn Bưu chính viễn thông Việt Nam (VNPT) năm nào. Những năm đầu 2000 VNPT như một đế chế về công nghệ viễn thông ở Việt Nam. Với hệ thống hạ tầng hùng hậu nguồn vốn dồi dào, VNPT cũng làm mình làm mẩy với người tiêu dùng. Còn nhớ ở thời điểm Vinaphone con đẻ của VNPT lên sóng những năm đầu tiên, VNPT coi khách hàng của mình chỉ là một số thuê bao và thích đòi tiền trước, đòi tiền sau thì tùy thích. Nếu không VNPT cũng dọa đóng cửa thuê bao. Lúc đó người tiêu dùng phải chiều theo VNPT. Họ đòi tiền trước trả trước, họ thích thu cước bao nhiêu thì người dân phải trả bấy nhiêu. Không có tiền nộp thì cắt dùng. Số phận người tiêu dùng chẳng khác nào người đi mua xăng bây giờ. Thích thì mua không thích thì đi bộ.
Rồi một ngày VNPT dỗi. Thế độc quyền viễn thông được xóa bỏ. Biết bao nhà mạng mới ra đời như Viettel, EVN, Sphone. Dù hai mạng EVN và Sphone đã bị loại khỏi thị trường nhưng thế độc quyền viễn thông cũng không còn. Người ta bắt đầu thấy sự đi xuống của VNPT thay vào đó là sự phát triển vượt bậc của Viettel.
Sự ra đời thêm của nhiều nhà mạng, người tiêu dùng từ một số thuê bao không tên tuổi đã trở thành một khách hàng thực sự, giá cước viễn thông đã giảm hơn trước. Người tiêu dùng thoải mái sử dụng dịch vụ của mình. Sáu tháng đầu năm 2013, doanh thu của Viettel đạt 72.638 tỷ đồng, trong khi đó doanh thu của VNPT chỉ đạt 54.255 tỷ đồng. Điều này chứng tỏ nhiều khả năng năm nay VNPT lại tiếp tục thua xa người em sinh sau đẻ muộn của mình.
Sự hờn dỗi của Petrolimex lúc này chẳng khác nào câu chuyện của VNPT hơn 10 năm trước. Nếu Petrolimex thực sự mệt mỏi muốn mang tiền đi kinh doanh mặt hàng khác thì người dân chúng ta cũng đừng ép uổng. Rồi sẽ có những doanh nghiệp kinh doanh xăng dầu gánh vác cùng công việc Petrolimex như Viettel, Vietnam Mobile đang gánh thị trường viễn thông cùng VNPT bây giờ. Kết quả là người dân Việt Nam hiện nay đang sử dụng dịch vụ viễn thông với mức giá rất cạnh tranh so với mặt bằng thế giới. Người tiêu dùng cúi xin Petrolimex cứ hờn dỗi mà rút vốn khỏi kinh doanh xăng dầu. Được vậy, chúng tôi xin chân thành cảm tạ.
THEO PHỤ NỮ TODAY

Cử trộm chống tham nhũng, xác minh tài sản cán bộ

Thời gian gần đây, trộm thường hay lẻn vào nhà cán bộ để càn quét tài sản của các gia đình này. Tại sao trộm nhăm nhe những nhà cán bộ, để cải hóa họ trở thành người tốt thì nên làm thế nào?

Theo thông tin trên trên báo Tuổi trẻ, chiều 10/9, Công an TP Quy Nhơn cùng các cơ quan chức năng đã khám nghiệm hiện trường, truy tìm thủ phạm đột nhập nhà riêng ông Trần Cang, phó giám đốc Sở Tài chính Bình Định. Nhà riêng ông Cang ngụ tại đường Phan Huy Chú, phường Lý Thường Kiệt, TP Quy Nhơn.
Trước đó, sáng 10/9,lợi dụng cả nhà đi vắng, kẻ trộm đã phá cửa trước, vào nhà lục lọi đồ đạc và rinh két sắt trong nhà với tổng tài sản gồm tiền mặt và vàng trị giá khoảng 500 triệu đồng rồi lên xe tẩu thoát.
Đây không phải là lần đầu tiên trộm khoắng nhà các quan chức. Trước đó, vào tháng 6, trộm cũng lẻn vào nhà đại biểu quốc hội Nguyễn Thị Mỹ Lệ, Bình Phước.

Những kẻ trộm này thường bị xã hội lên án và pháp luật khép vào tội trộm cắp tài sản và hầu hết đều phải “bóc lịch”. Tuy nhiên, khi nạn tham nhũng đang nhức nhối trong xã hội, hàng vạn giáo sư, tiến sĩ bó tay với tham nhũng thì những tên trộm này hoàn lương sẽ đóng góp được cho xã hội. Kẻ viết bài này mạo muội đề xuất hãy cảm hóa họ để họ trở thành ‘công bộc’ kiểm tra chéo việc kê khai tài sản có thực hiện nghiêm túc, chống vấn nạn tham nhũng đã nói ở trên.

Đây hoàn toàn không phải đề xuất dạng “nói cho vui”.  Bằng chứng là hồi tháng 3, tại cư gia của bà Trần Thị Xuân Lan (Trưởng phòng Tổ chức, Cục Thuế tỉnh Gia Lai) và chồng là Giám đốc Sở Tài chính tỉnh Kon Tum cũng bị trộm vào nhà khoắng mất 64 cây vàng nhưng gia chủ chỉ lên trình báo với công an mất 4 cây vàng. Sự việc mất 64 cây vàng bị lộ khi nhóm ăn trộm bị công an bắt giữ. Đấy, từ 4 cây vàng lên 64 cây vàng nhanh thế. Cũng nhờ trộm mà quần chúng nhân dân mới biết được gia đình nhà hai vị cán bộ trên giàu có đến cỡ nào.
Việc tuyển lựa nhân viên này thậm chí còn là hành động ‘nhất cử đại tiện’ bởi một khi họ đã bận rộn với những công việc mà Nhà nước giao phó sẽ không còn thời gian đi chôm chỉa của ai nữa. Bên cạnh đó, hành động này cũng là để thể hiện chính sách khoan hồng của nước ta, có thể tạo điều kiện để bất cứ ai, kể cả kẻ trộm cũng có thể đóng góp cho sự vững mạnh của đất nước.
Theo phunutoday

Người Sài Gòn làm từ thiện gấp 10 lần HN?

“Tôi có cảm nhận rằng, người Nam hào hiệp hơn, bởi lịch sử văn hóa dân di cư, người cũ thường giúp người mới đến khó khăn”, GS.TS Nguyễn Đình Cử phân tích.
nghiên cứu “Đóng góp từ thiện tại Việt Nam” do Trung tâm nghiên cứu Châu Á – Thái Bình Dương ở Hà Nội thực hiện với sự tài trợ của Quỹ Châu Á gần đây cho thấy tại thời điểm khảo sát, ở Hà Nội có 8% doanh nghiệp đang tham gia ít nhất vào một hoạt động từ thiện, trong khi ở TP.HCM lên tới 66%. Trung bình mỗi năm các doanh nghiệp ở TP.HCM đóng góp cho hoạt động từ thiện số tiền nhiều hơn khoảng 8 – 9 lần so với các doanh nghiệp ở Hà Nội.

Người ở SG thoáng hơn

TS. Đặng Nguyên Anh trưởng nhóm nghiêm cứu cho rằng, cần nhìn góc độ làm từ thiện của doanh nghiệp tại Hà Nội và TP. Hồ Chí Minh từ thị trường. Bản chất thị trường TP. Hồ Chí Minh “động và mở” hơn Hà Nội. Doanh nghiệp muốn quảng bá hình ảnh, được nhiều người dân biết đến nên làm từ thiện nhiều hơn.
“Ở Miền Nam, doanh nghiệp thoải mái và cởi mở hơn so với miền Bắc. Họ cho rằng, cần phải làm từ thiện mới đem lại hình ảnh đẹp cho doanh nghiệp, thể hiện trách nhiệm xã hội”, ông Đặng Nguyên Anh nói.
Theo ông Anh, ở Hà Nội, cơ chế xin cho mạnh nên doanh nghiệp có làm từ thiện cũng không quyết định đến sự thành công, bởi còn phụ thuộc nhiều vấn đề khác.
“Tôi không hiểu tại sao, nhiều doanh nghiệp ở Hà Nội rất ngại công bố việc làm từ thiện. Một phần họ không muốn khai báo do lo bị đóng thuế, bị hỏi han… Do vậy số tiền và tỷ lệ từ thiện thấp”, ông Anh lý giải.
Ông Anh không đồng tình quan điểm, sự khác nhau về văn hóa hai miền dẫn đến khác nhau trong cách làm từ thiện. Bởi di cư làm văn hóa hai miền khá hòa hợp, trong TP. Hồ Chí Minh rất nhiều người Hà Nội vào làm ăn. Sự khác nhau này ở vấn đề thị trường và cơ chế.
GS.TS Nguyễn Đình Cử (Đại học Kinh tế Quốc dân Hà Nội) tỏ ra nghi ngờ con số thống kê trung bình các doanh nghiệp ở TP. Hồ Chí Minh đóng góp cho hoạt động từ thiện số tiền nhiều hơn khoảng 8 – 9 lần so với Hà Nội. Theo ông Cử, con số chênh lệch quá cao. Tuy nhiên, ông Cử không tỏ ra bất ngờ trước thông tin doanh nghiệp Hà Nội làm từ thiện ít hơn Sài Gòn.
“Tôi có cảm nhận rằng, người Nam hào hiệp hơn, bởi lịch sử văn hóa dân di cư, người cũ thường giúp người mới đến khó khăn”.
Ngoài ra, GS Nguyễn Đình Cử cho rằng, thị trường từ thiện ở TP. Hồ Chí Minh tốt hơn, có tổ chức thống kê rõ ràng, chuyên nghiệp hơn. Bên cạnh đó, cũng có thể, người miền nam làm từ thiện tốt hơn vì họ khá giả hơn; cơ chế dễ dàng hơn, cho là cho luôn, không cần qua tổ chức nào.

Ngồi quán nhậu cũng làm từ thiện hàng tỷ đồng

Trao đổi với PV, nhà văn Lê Lựu – Giám đốc Trung tâm Văn hoá Doanh nhân Việt Nam cho rằng, con số doanh nghiệp Sài Gòn làm từ thiện hơn gần 10 lần Hà Nội đơn thuần là số liệu thống kê, không phản ánh đúng bản chất thực thế.
Theo nhà văn Lê Lựu, sự phân biệt vùng miền đối với doanh nghiệp trong hoạt động từ thiện không rõ ràng. “Vì gần một nửa doanh nghiệp miền Nam là người Bắc vào”.
Nhiều khi công ty ở phía Nam nhưng do người Bắc làm chủ doanh nghiệp; Cũng có khi, công ty ở Hà Nội nhưng có chi nhánh ở TP. Hồ Chí Minh, nếu chi nhánh đó làm từ thiện vẫn phải coi là công ty Hà Nội.
Tuy nhiên, ông Lê Lựu cũng cho rằng, đúng là cách làm từ thiện của các doanh nghiệp TP. Hồ Chí Minh có thoáng hơn ở Hà Nội. Điều đó xuất phát từ cơ chế làm việc của doanh nghiệp phía Nam đơn giản, gọn nhẹ hơn, kinh tế vững mạnh hơn.
Nếu ở Hà Nội, doanh nghiệp muốn làm từ thiện phải chỉn chu giấy tờ, trên dưới, quen biết…, còn doanh nghiệp tại TP. Hồ Chí Minh có khi ngồi quán nhậu cũng làm từ thiện hàng tỷ đồng ngay tại đó.
Ông Lê Lựu cho hay, một phần doanh nghiệp phía Nam “thoáng” làm từ thiện hơn bởi họ tin vào những trung tâm kêu gọi từ thiện. Họ tin chắc rằng, số tiền mình bỏ ra sẽ đến đúng địa chỉ, không bị lãng phí.
Theo nhà văn Lê Lựu, nói doanh nghiệp phải làm từ thiện để nổi tiếng, lấy đó làm ăn cho dễ là cách giải thích “hớt váng”. Cách giải thích này cho thấy, không hiểu sâu nguồn gốc vấn đề.
“Doanh nghiệp làm từ thiện từ tình cảm và lòng thương của họ với người nghèo. Nếu người thực sự có tâm, họ sẽ chủ động đi làm từ thiện. Nếu không có tâm sẽ viện đủ lý do từ chối”.
THEO KHÁM PHÁ

Bài đáng chú ý: Từ Tiên Lãng đến Thái Bình & VN có nhượng bộ TQ về biên giới không?

Ý nghĩa của việc ông Nhân sang Mặt trận

Ông Nguyễn Thiện Nhân gặp Thủ tướng Lý Khắc Cường hồi tháng 5/2013
Ông Nguyễn Thiện Nhân gặp Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường hồi tháng 5/2013

Dư luận trong ngoài nước đang quan tâm việc ông Nguyễn Thiện Nhân sẽ sớm thôi chức phó thủ tướng sau khi được bầu làm Chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam.

Tại Hội nghị Trung ương 7 hồi tháng Năm, ông Nhân được bầu bổ sung vào Bộ Chính trị của Đảng Cộng sản.

Một luồng dư luận cho rằng với vị thế mới, ông là ứng viên hàng đầu cho chức Thủ tướng vào năm 2016.

Nhưng việc ông sang nắm Mặt trận Tổ quốc lại cũng gây ra bình luận sự nghiệp chính trị của ông sẽ không thể đi xa hơn.

Theo một nhà quan sát Việt Nam, giáo sư Carl Thayer từ Úc, việc ông Nguyễn Thiện Nhân trở thành chủ tịch Mặt trận Tổ Quốc có thể là cơ hội cho cả ông và Mặt trận.

Nhưng nó cũng có thể là điều ngược lại cho cả hai.

Tiến sĩ Thayer, Giáo sư Danh dự của Đại học New South Wales, Australia, bình luận:

"[Khả năng] thứ nhất là Phó Thủ tướng Nhân được tạo cơ hội để chứng minh mình là 'người của công chúng' sau màn thể hiện không nổi bật ở cương vị Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo.

"Điều này sẽ ảnh hưởng tới tương lai của ông tại đại hội đảng sắp tới.

"Khả năng thứ hai ... là ông Nhân bị đẩy sang một bên và không còn là ứng viên cho chức thủ tướng vào năm 2016."

Ông Thayer cũng nói với độ tuổi còn tương đối trẻ của mình, ông Nhân có thể khuyến khích giới trẻ tham gia vào Mặt trân Tổ quốc và đưa tổ chức này vào thế kỷ 21.

Nhưng với vai trò Ủy viên Bộ Chính trị, Giáo sư Thayer nói, ông Nhân sẽ vừa đá bóng, vừa thổi còi vì ông nằm trong cơ quan quyền lực và ra quyết định cao nhất của Đảng nhưng lại cũng đứng đầu cơ quan có vai trò thách thức Đảng Cộng sản.

Vai trò Mặt trận

Giáo sư Thayer nói người đứng đầu Mặt trận Tổ quốc nên được các thành viên của tổ chức này bầu ra thay vì được 'thả dù' từ trên xuống.

Ông cũng bình luận thêm rằng Mặt trận Tổ quốc cần mở rộng và bao gồm các nhóm như các tổ chức phi chính phủ và các tổ chức tình nguyện.

Theo ông, Mặt trận Tổ quốc cần tạo ra những thay đổi ở Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam để tổ chức này thực sự đại diện cho quyền lợi của công nhân ngành dệt may, nhất là công nhân tại các liên doanh với đối tác nước ngoài.

Tin ông Nguyễn Thiện Nhân trở thành người đứng đầu Mặt trận được công bố hôm 5/9.

Tới ngày 12/9, một quan chức của Quốc hội Việt Nam xác nhận cơ quan đại diện của dân này sẽ xem xét miễn nhiệm chức danh Phó Thủ tướng của ông Nhân.

Một số nguồn tin nói rằng một trong các ứng viên nặng ký vào chức Phó Thủ tướng sẽ là Chủ nhiệm, Bộ trưởng Văn phòng Chính phủ Vũ Đức Đam.
(BBC)

Bùi Tín - Cây cảnh hay nền móng?


Tân Chủ tịch Ủy ban trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam Nguyễn Thiện Nhân.

16.09.2013
Ngày 5/9/2013 vừa qua, Ủy ban trung ương Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) đã họp để giới thiệu Chủ tịch mới là ông Nguyễn Thiện Nhân thay cho ông Huỳnh Đảm nghỉ hưu.

Ông Nguyễn Thiện Nhân từng là bộ trưởng bộ giáo dục và đào tạo từ năm 2006, hiện là phó thủ tướng và mới được bầu vào Bộ Chính trị hồi tháng 5 năm nay. Ông chưa hề hoạt động trong Mặt trận, nhưng bỗng nhiên được Bộ Chính trị phân công xuống hàng ngũ các quan chức của MTTQ để lập tức được toàn Uỷ ban trung ương nhất trí 100% cử làm Chủ tịch MTTQ. Dân chủ độc đảng là thế.

Theo Thông tấn xã Việt Nam (TTXVN) ngày 6/9, Ông Huỳnh Đảm đã phát biểu, cho rằng việc nâng cấp chủ tịch Mặt trận thường là uỷ viên Trung ương đảng lên cấp ủy viên Bộ Chính trị chứng tỏ đảng đã quan tâm đến Mặt trận hơn trước. Nhưng dư luận lại cho rằng lãnh đạo đảng chỉ muốn nắm chặt Mặt trận hơn nữa, lo ngại có nhiều phản biện, đối kháng trong Mặt trận. Hiện tượng Lê Hiếu Đằng, Hồ Ngọc Nhuận là những biểu hiện như thế.

Ông Nguyễn Thiện Nhân đã quyết định rời bỏ chức vụ phó thủ tướng, vì rằng nếu ông cứ tiếp tục làm phó thủ tướng kiêm Chủ tịch Mặt trận, thì làm sao có thể hiểu là nâng cao vai trò và vị thế của Mặt trận.

Dư luận trong nước vẫn còn nhớ trong cuộc họp Trung ương đảng CS tháng 5/2013, ông Nguyễn Thiện Nhân và bà Nguyễn Thị Kim Ngân, phó chủ tịch quốc hội, đã được bầu bổ sung vào Bộ chính trị, trong khi 2 người được Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ra sức giới thiệu và quảng cáo là  Nguyễn Bá Thanh và Vương Đình Huệ đã bị loại.

Ông Nguyễn Thiện Nhân là một trí thức được đào tạo ở nước Đức, khi làm phó chủ tịch thành phố Sài Gòn đã có tiếng là hiền lành, ít có ý kiến, tác phong của một nhân sỹ, như thân sinh của ông là Bác sỹ Nguyễn Thiện Thành hồi xưa. Trong 4 năm làm bộ trưởng giáo dục, ông không tạo một ấn tượng gì tốt về giáo dục, nếu không nói là chất lượng các cấp học đều giảm sút, đạo đức học đường ngày càng suy đồi.

Cuộc chuyển giao quyền lực ở MTTQ ngày 5/9 vừa qua được đánh dấu bằng một bài phát biểu nảy lửa của Giáo sư Tương Lai. Theo báo Đại Đoàn Kết của MTTQ ngày 8/9 và một số báo mạng tự do, Gs Tương Lai là người cuối cùng lên phát biểu.

Trước mặt Chủ tịch nước Trương Tấn Sang và tân chủ tịch Mặt trận  Nguyễn Thiện Nhân, Gs Tương Lai đã nêu câu hỏi về ý đồ của lãnh đạo  đảng trong việc thay đổi nhân sự này: Đảng muốn tiếp tục dùng Mặt trận làm đồ trang sức, làm cây cảnh, hay thật lòng coi Mặt trận là một tổ chức phản biện xây dựng rất cần thiết quý báu của xã hội dân sự đang lớn mạnh? Ông nói: «Nếu đảng coi Mặt trận là cây cảnh thì cử 1 chứ có cử 10 ủy viên Bộ Chính trị cũng thế thôi!»

Gs Tương Lai nhấn mạnh đảng phải biết ơn dân, dựa vào dân, hiểu thấu nguyện vọng của dân, không được xa dân, quay lưng lại với dân, chớ có e ngại xã hội dân sự. Dân mới chính là nền móng bền vững của chế độ. Ông nói toạc ra trước toàn thể Ủy ban trung ương Mặt trận và ông chủ tịch nước rằng «nếu các vị còn e ngại xã hội dân sự thì Mặt trận chỉ là cánh tay kéo dài rất vô duyên của đảng».

Trong tháng 10 tới sẽ có cuộc họp Trung ương đảng lần thứ 8 (khóa XI) để bàn về bản dự thảo Sửa đổi hiến pháp 1992 và Luật (sửa đổi) đất đai sẽ được đưa ra thông qua tại cuộc họp quốc hội ngay sau đó khai mạc vào ngày 21/10. Hai cuộc họp quan trọng này đang vấp phải sự phản biện quyết liệt của giới trí thức tinh hoa của dân tộc, hội tụ trong nhóm 72 người đề ra Kiến nghị về Sửa đổi Hiến pháp, mở rộng thành một khối đông đảo lên đến 14.785 trí tuệ và tấm lòng ký tên kiên quyết bác bỏ bản dự thảo đã được Quốc hội thông qua. Giáo sư Tương Lai là một nhân vật nòng cốt của «thất thập nhị hiền tài» và của khối gần 15 ngàn «ngôi sao phản biện» nói trên. Đây sẽ là cuộc đối đầu quyết liệt giữa thủ cựu và đổi mới, giữa giáo điều và sáng tạo, giữa ảo tưởng và thực tiễn, giữa quá khứ và thời đại.

Đây là dịp tốt để Bộ Chính trị trả lời cho giới trí thức phản biện, cho toàn xã hội được rõ, trong quyết định về bản Hiến pháp sửa đổi mới, đảng coi ý dân kiến, nguyện vọng của dân là nền tảng hay lấy quyết định của Ban Chấp hành Trung ương đảng và của Quốc hội với 90 % là đảng viên làm nội dung cơ bản? Đây là dịp để lãnh đạo của đảng coi là Mặt trận là vật trang sức, là cây cảnh hay là một nguồn tiếp sức về trí tuệ và tinh thần, là nguồn cảm hứng chính trị làm giàu cho sự lãnh đạo của đảng, vì lợi ích của dân tộc, của toàn dân.

* Blog của Nhà báo Bùi Tín là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

Từ Tiên Lãng đến Thái Bình


Nông dân chuẩn bị đất cho vụ lúa mới trên một cánh đồng ở một tỉnh phía Bắc, ảnh minh họa. (AFP photo)

Biến cố Mỹ Yên hiện giờ vẫn còn xôn xao công luận, khi – ngược dòng thời gian hơn một năm về trước - tiếng súng hoa cải cảnh báo chứ không cố sát của anh em Đòan Văn Vươn ở Tiên Lãng vẫn chưa nguôi trong lòng người dân oan nói riêng và dư luận nói chung, thì hôm thứ Tư ngày 11 tháng 9 vừa rồi, tiếng súng cố sát Thái Bình của dân oan Đặng Ngọc Viết thảm khốc hơn khi nhắm vào đầu 5 cán bộ tại Trung tâm Phát triển Quỹ đất TP Thái Bình khiến một người tử vong (tính cho tới thời điểm này), 3 người trọng thương, một người bị bắn trượt; và kẻ sát nhân – cũng là nạn nhân – sau đó tự sát. Như vậy là quê hương Thái Bình của Đặng Ngọc Viết – cũng là quê hương của những nông dân cần cù một sương hai nắng “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” – nói theo lời blogger Võ Văn Tạo – “lại chẳng ‘thái bình’ !”.

Thủ phạm là Luật đất đai

Qua bài “Giá nào để cứu chuộc ?”, blogger Dân Nguyễn nhận thấy tiếng súng Tiên Lãng phát từ “súng bắn chim săn thú” chỉ để “đánh động dư luận” trong khi súng Thái Bình “kê vào đầu quan chức mà nhả đạn ” ngay tại chốn công đường khiến người dân cắt nghĩa sự kiện này “rất ngắn gọn và chính xác” rằng “tức nước vỡ bờ”, “Con giun xéo lắm cũng quằn” hay “ nơi nào có áp bức thì nơi đó có đấu tranh”…cho dù phía chính quyền “tránh nói, tránh nghe tới” những cụm từ như vậy, mà chỉ có cái nhìn duy nhất như “ tội phạm cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ manh động…” mà thôi. Tác giả Dân Nguyễn phân tích:

Dù thế nào thì hành động giết người cũng không thể được biện minh. Nhưng khi nghe một vụ xả súng của kẻ tâm thần, người ta hết sức xót xa thương tiếc những nạn nhân. Khi nghe tin một vụ đánh bom của bọn khủng bố, người ta cũng dành tình cảm xót thương cho những nạn nhân, và căm phẫn kẻ gây tội ác…Còn vụ nổ súng ở Thái Bình thì sao ? Xét đến cùng, kẻ gây tội vừa là thủ phạm, lại vừa là nạn nhân. Hệt Chí Phèo, muốn làm người lương thiện mà đâu có được! Đáng giận, nhưng cũng đáng thương! Thủ phạm đích thực chính là cái Luật đất đai “Sở hữu toàn dân” kia. Bởi vì bản chất của cái luật này, ai cũng thấy là “Sở hữu toàn quan”. Chừng nào cái luật “Sở hữu toàn dân” trí trá kia chưa bị “bắt”, thì nó vẫn còn là thủ phạm cực kỳ nguy hiểm, gây hậu quả nghiêm trọng cho toàn xã hội và cho toàn dân…

Nhắc đến “sở hữu tòan dân”, nhà báo Kha Lương Ngãi, nguyên Phó Tổng biên tập báo Saigòn Giải phóng, cho đây là nguyên nhân của vấn đề:
Chừng nào cái luật “Sở hữu toàn dân” trí trá kia chưa bị “bắt”, thì nó vẫn còn là thủ phạm cực kỳ nguy hiểm, gây hậu quả nghiêm trọng cho toàn xã hội và cho toàn dân…
- Tác giả Dân Nguyễn
Luật lệ quy định đất đai là của toàn dân, chính là ở đó. Cái đó đã tạo điều kiện tước đoạt đất của dân cho nên dân người ta mới phản ứng như thế và phản ứng như thế là đúng. Muốn khắc phục phải thay đổi vấn đề “đất đai là của toàn dân” phải bỏ cái đó mới được.

Blogger Phạm Đình Trọng nhấn mạnh rằng:

Chỉ có trả lại quyền sở hữu đất đai thiêng liêng của người dân, cho người dân chứ không thể lấy cái quyền công hữu hóa đất đai là sở hữu toàn dân để cướp đất của người ta được. Chỉ tạo điều kiện cho bọn quan tham nó cướp đất của người dân và nó sẽ đẩy nhà nước này tới chỗ đối lập với toàn bộ dân tộc Việt Nam chứ không phải chỉ mấy người nông dân mà thôi đâu.

Bà Nguyễn Thị Thương, vợ dân oan Đoàn Văn Vươn đang bị tù tội oan khuất trong “biến cố Tiên Lãng” cũng lên tiếng:

Bất công, không công bằng với người dân, họ bị dồn đến bước đường cùng nên mới bộc phát đến như thế !

Theo blogger Osin Huy Đức thì “Cái gọi là ‘chênh lệch địa tô’ mà những người cộng sản đòi xóa bỏ đang trở lại và khiến họ trở nên mù lòa, đồng thời, đẩy người dân tới ‘bước đường cùng’. Quả bom Đoàn Văn Vươn đã không đủ để cảnh báo một hệ thống đã cạn kiệt khả năng thức tỉnh”.

Qua bài tựa đề “Những cái chết được báo trước”, blogger Thùy Linh cũng lưu ý rằng “Tiếng súng hoa cải của anh em Đoàn Văn Vươn hầu như không tưới tẩm một chút ân hận, một chút nghĩ lại, một chút thay đổi…của chính quyền. Kẻ xua quân đi cướp bóc dân thì ngồi ở vị trí điều tra và quan tòa. Và sau đó họ được tưởng thưởng bằng cái lon tướng với sự hả hê”. Theo nhà văn Thùy Linh thì  “Chưa khi nào mùi tử khí phả vào chúng ta với những đau đớn, nghẹn ngào lẫn phẫn uất, một cuộc sống được gọi là thời bình, được cho là ‘dân chủ gấp vạn lần’ tư bản; được coi là ‘đang bị các thế lực thù địch chống phá quyết liệt’; được rao giảng là một một nhà nước “vì dân, do dân, của dân”…Nhưng, nhà văn Thùy Linh báo động, “Nhiều năm rồi người ta không còn xa lạ với đoàn đoàn lũ lũ dân oan khiếu kiện đất đai trôi nổi, vật vờ khắp các thành phố nhỏ, to. Tiếng kêu của những kẻ bần cùng rơi vào một hố đen quyền lực, thăm thẳm những mưu mô, toan tính bằng một thái độ cương quyết, tàn bạo, lạnh lùng...Thậm chí những dân oan còn bị chính quyền xua đuổi, trấn áp, kể cả những ai muốn giúp đỡ họ. Phía trước là một tương lai không lối thoát. Phía sau là sự dồn đuổi, cướp bóc của bạo quyền. Họ đi về đâu ?”.

Blogger Lê Diễn Đức thì thấy “rõ ràng là có gì khuất tất” gây nên cảnh bất công ngoài sức chịu đựng của dân oan, dồn họ vào bước đường cùng thì mới “nảy sinh ra hành động trả thù khốc liệt như thế”. Qua bài “Tiếng gọi từ cái chết”, blogger Lê Diễn Đức cho biết:

Chúng ta đã từng chứng kiến sự bất công này khắp ba miền Trung Nam Bắc suốt hơn hai thập niên qua. Cảnh nông dân ăn nằm vật vã nơi vỉa hè, công viên để khiếu kiện đất đai trở thành bức tranh thường lệ. Bi kịch như nông dân Vụ Bản đeo khăn tang, nông dân Dương Nội bày biện âm binh để đòi đất và giữ đất. Biết bao bà mẹ Việt Nam cầm những tấm bằng "Tổ quốc ghi công" lê lết tìm đến các cơ quan công quyền với tờ đơn khiếu nại trong vô vọng và bất lực. Người ta đã phải khoả thân để chống đối như hai mẹ con bà Phạm Thị Lài ở Cần Thơ, phải tự thiêu như bà Đinh Thị Kim Liêng, phải nổ súng để bảo vệ thành quả mồ hôi nước mắt của mình như Đoàn Văn Vươn ở Tiên lãng, Hải Phòng...Tiếng súng Đòan Văn Vươn vì không chết nên anh phải chịu bản án 5 năm tù. Anh Viết không muốn thế. Anh chọn cái chết !

Những cái chết được báo trước

000_Hkg2312971-200.jpg
Một thanh niên đi ngang một dự án xây dựng tại Hà Nội hôm 24/4/2009, ảnh minh họa. AFP photo

Khi viết về “Những cái chết được báo trước”, nhà văn Thùy Linh cũng không quên nhắc tới “ thêm một trường hợp đau lòng” xảy ra ở Lâm Đồng, nơi dân oan Phạm Anh Nam tự tử vào tháng 10 năm 2011 mà mãi đến đầu năm 2013 này người ta mới biết cái chết oan khuất đó khi con gái ông, cô Phạm Thị Anh Kiều, mang di ảnh của cha ra vườn hoa Mai Xuân Thưởng kêu oan cho thân phụ, với lá thư tuyệt mệnh mà dân oan đau khổ ấy để lại cho vợ con ông – nguyên văn - rằng “Anh rất thương em và các con. Nhưng vì hạnh phúc cho nhiều gia đình, anh phải đòi công lý”. Đó là chưa kể, nói theo lời blogger J.B. Nguyễn Hữu Vinh, cụ dân oan Hà Thị Nhung “gửi lại linh hồn mình nơi vườn hoa Lý Tự Trọng để đưa cái xác vô hồn về lại quê hương sau bao năm kiếm ăn lần hồi bằng nhặt rác để đi kiện, sau bao năm chạy tán loạn khi thấy công an hoặc côn đồ khủng bố ngày đêm”.

Nhà văn Thùy Linh nêu lên câu hỏi rằng thế còn trường hợp Đặng Ngọc Viết – vẫn liên quan đến chuyện đất đai, giải tỏa, đền bù - thì sao ? Nhà văn nhận thấy Đặng Ngọc Viết  không còn bất cứ hy vọng, sự cảm thông, đối thọai, công lý ở “những người khoát áo chính quyền” khi mọi ngôn từ không còn tác dụng, muốn đối thọai không ai lắng nghe, mọi ngả sống bị bít lối…Nhưng, blogger Thùy Linh nhấn mạnh, “ngôn từ tắt tiếng không có nghĩa là sự im lặng…”. Và “Cái chết được báo trước” của Đặng Ngọc Viết, theo nhà văn Thùy Linh, thể hiện qua “Cái cách Viết chuẩn bị ảnh thờ cho mình, nói lời tạm biệt với cha già bệnh tật trước lúc ra đi, quì trước tượng Bồ Tát Quan Thế Âm sám hối hay cầu xin vãng sanh chỉ ít giây tự bắn vào ngực mình…như một bi tráng ca thời đại”.

Qua bài “Chết ngay và chết từ từ”, nhà văn Nguyễn Quang Vinh nhấn mạnh rằng có một vấn đề còn lớn hơn cả vụ án mạng này, đó là giới cầm quyền không chỉ điều tra về phía người gây án, vì đây là điều tất nhiên, mà họ cần phải “điều tra nguyên nhân gây án, điều tra những người bị hại”. “Trưởng thôn Khoai Lang” Nguyễn Quang Vinh nhận xét:
Không đi tới tận cùng nguyên nhân, chỉ xét về một phía đối tượng gây án đã chết mà đình chỉ vụ án thì lại dung dưỡng cho những ẩn họa đối kháng gây bất ổn xã hội.
- Nguyễn Quang Vinh
Theo thông tin ban đầu công an Thái Bình nói với báo chí, nguyên nhân gây án có liên quan đến việc giá cả, phương thức, hành xử đền bù giải phóng mặt bằng giữa gia đình Viết và một số gia đình khác với chính quyền. Mâu thuẫn tới mức nào để sinh án mạng như thế, mà lại án mạng ngay tại cơ quan nhà nước. Bỏ qua nguyên nhân này, chỉ căn cứ vào đối tượng đã chết để đình chỉ điều tra là vội vàng. Phải khởi tố vụ án mới có đủ thực quyền và sức mạnh để truy đến cùng nguyên nhân. Nếu có chuyện chính quyền ép dân, chính quyền không tuân thủ quy định pháp luật trong đền bù đất hoặc tiêu cực thì phải xử lý nghiêm những người đại diện chính quyền làm việc này. Không đi tới tận cùng nguyên nhân, chỉ xét về một phía đối tượng gây án đã chết mà đình chỉ vụ án thì lại dung dưỡng cho những ẩn họa đối kháng gây bất ổn xã hội.

Sau cùng, nhà văn Thùy Linh “Cầu cho những hương hồn mệt mỏi nơi trần thế như ông Nguyễn Anh Nam, Đặng Ngọc Viết được siêu sanh. Vì họ đã trả nợ bởi chính cái chết của mình…Bởi những kẻ đáng bị xử án trước những cái chết như thế này vẫn sống nhởn nhơ và ‘giương cao ngọn cờ bách chiến bách thắng’ - một ‘chiến thắng’ trước cái chết của người dân mà họ làm ‘đại diện’…”.

Nhà báo Lê Diễn Đức thì “xin thắp nén nhang cho con người bất hạnh Đặng Ngọc Viết”, blogger Dân Nguyễn “Xin cắm một nén nhang lên mộ Viết, một người vốn dĩ hiền lành trên quê lúa Thái Bình”. Còn cư dân mạng Trương Ba Không bày tỏ nỗi buồn rằng:

Mình đã khóc khi đọc 6 bài báo về một chủ đề. Khóc âm thầm cho những nỗi đau riêng của những kiếp người kém may mắn… nhưng khi chợt biết anh Đặng Ngọc Viết đã tự sát sau khi xả súng vào một nhóm quan chức địa phương Thái Bình, thì mình đã khóc oà thành tiếng cho nỗi đau của cả một xã hội loạn.

Thanh Quang, phóng viên RFA
2013-09-16

Hạ Đình Nguyên - Quỹ đất, Quỷ đất và bảy phát súng colt của Đặng Ngọc Viết

Bênh vực kẻ giết người là điều trái đạo lý và ngược pháp luật. Kết án kẻ giết người – đã chết – là thừa.
Nói xấu, bôi nhọ thì vô liêm sỉ.
Đặng Ngọc Viết đã tự mình giải quyết dứt điểm, trọn vẹn suốt cả quy trình.
Khi khởi sự ra đi, anh không quan tâm đến một lời phán xử của bất cứ ai. Anh biết rõ nguyên nhân anh hành động, biết cách hành động, và hiểu rõ hậu quả của hành động, cả cách giải quyết hậu quả ấy, bằng hai phát súng cuối cùng cho mình.

Khi gặp nỗi bất bình tột độ, người dân Bắc Triều Tiên có thói quen phản ứng bằng cách “khóc tập thể” khi gặp mặt lãnh tụ; người dân Tây Tạng có truyền thống chọn “tự thiêu”. Còn ở Việt Nam thì có nhiều cách, có cách của Vươn, của Văn Giang,… và bây giờ là cách của Viết.
Hai giờ chiều ngày 11-9, đúng ngày nước Mỹ bị khủng bố cách đây 12 năm, một người đàn ông tuổi trung niên, vào tòa nhà Ủy ban Nhân dân thành phố Thái Bình, gởi xe rồi đi tìm Văn phòng của “Trung tâm Phát triển Quỹ đất”.
Bước vào văn phòng Trung tâm, thấy ba người đàn ông đang ngồi, anh ta hỏi người ngồi gần nhất (Phó Giám đốc Dũng):
- Ông Giám đốc Tư đâu?
- Tìm gặp Giám đốc có việc gì? – Người ấy hỏi lại.
Không trả lời, với một vẻ thản nhiên, như thực thi một sứ mệnh, người đàn ông đưa tay vào túi, lấy ra khẩu súng, bắn thẳng vào đầu người vừa hỏi. Hai người ngồi cạnh bất động, không kịp một phản ứng nào, liền nhận ngay lập tức mỗi người một phát vào đầu. (các cán bộ Xuân và Dương). Ba người liên tiếp đổ gập xuống. Bước ra khỏi phòng, Đặng Ngọc Viết chuyển sang phòng bên cạnh, bắn một phát ngay vào đầu người vừa xuất hiện (cán bộ Cương). Bà Phó Giám đốc Lan Anh kinh hoàng lao vội xuống gầm bàn để trốn. Một phát nữa sượt qua mang tai.
Năm phát súng đã gây sự náo loạn. Người ta nhốn nháo chạy ùa ra khỏi phòng, thấy kẻ “sát thủ” bước nhanh qua sân, tay cầm khẩu colt, họ vội vàng lao ngược về phòng, đóng cửa lại. Sát thủ ra lấy xe và đi mất, để lại đằng sau một hiện trường tang tóc, mặc cho cái Trung tâm Phát triển “QUỶ” đất – một loại quỷ của đất – và một câu hỏi duy nhất còn đọng lại tiếng vang “Giám đốc Tư đâu?”.
Bây giờ, có lẽ Giám đốc Tư đã hiện diện lành lặn, cùng các nạn nhân:
- Vũ Ngọc Dũng, Phó Giám đốc, bị bắn vào đầu.
- Phạm Thị Lan Anh, Phó Giám đốc, bị bắn sượt mang tai.
- Nguyễn Thanh Dương, cán bộ, bị bắn xuyên mắt phải.
- Vũ Công Cương, cán bộ, bị bắn vào đầu.
- Bùi Đức Xuân, cán bộ, bị bắn vào đầu.
Buổi chiều cùng ngày, Đặng Ngọc Viết cỡi xe về đến quê nhà, xã Trà Giang, huyện Kế Xương, tỉnh Thái Bình. Tắm rửa xong, anh đi bộ ra chùa Đông Sơn, một ngôi chùa trong làng. Anh chuyện trò cùng mấy người Phật tử. Sau này, người ta mô tả, anh là người hiền lành, nói ít. Anh có bày tỏ vài lời bất bình về việc đền bù giải tỏa. Khoảng 5 giờ chiều, anh nghe bụng đói, lại đến giờ ăn, anh xin một bát cơm chay. Ăn xong, anh thong thả ra tượng đài Phật Quán Thế Âm, đi quanh nhiều vòng rồi ngồi lại ở chân đài. Hơn 6 giờ, trong không gian tĩnh lặng, người ta nghe hai phát súng nổ. Hai phát súng tự bắn vào ngực mình.
Đặng Ngọc Viết không phải là một sát thủ chuyên nghiệp nhận giết thuê vì tiền, không phải là chiến sĩ Hồi giáo chiến đấu vì Allah, càng không phải là người của “thế lực thù địch” từ Mỹ hay Trung Quốc cử sang. Viết giết người vì lý do gì?
Bảy phát súng nổ, tuy diễn ra ngắn ngủi nhưng có vọng âm xa, sâu lắng, làm cho lương tâm con người trở nên ray rứt. Ranh giới rất là mong manh giữa trái và phải, giữa lương thiện và bất lương, gây nên những cảm xúc nhiều chiều, trái ngược, lại có phần “phi pháp”. Hẳn nhiên Đặng Ngọc Viết là kẻ giết người, nhưng còn điều gì đó khác, và hơn thế nhiều. Và cả những nạn nhân đáng ngờ kia, nếu không phải thủ ác, thì cũng là vô tình tham gia cái ác?
“Phát triển quỹ đất”, đất đâu mà phát triển? Bờ rạch, bờ sông, hẻm núi, bưng biền đều có bàn tay người dân nâng niu, khai phá, tô bồi từ lâu mà có, nói chi tới đồng ruộng vườn tược… Phát triển là bành trướng, thu tóm, gom lại cho nhiều, tích lũy lại thành quỹ riêng cho mình – là những nhóm người đang nắm quyền lực trong tay, dưới sự lãnh đạo toàn diện của Đảng Cộng sản. Đó là sự giành giật, cướp đoạt trắng trợn, lõa lồ, dưới một hệ thống từ ngữ có tính chất ma thuật.
Viết lạnh lùng bắn vào đầu năm con người không quen biết, nói chi tới thù hận riêng tư! Viết tìm ông Giám đốc Tư, nhưng thực chất không nhất thiết phải đi tìm cái hình hài cụ thể của Giám đốc Tư. Tất cả chỉ là biểu tượng với nhiều tầng nấc. Đích thực, cái mà anh ta nhắm đến thì lại vô hình vô dạng. Nó nằm trên những con chữ vô tri, lạnh lùng mà đẫm máu trên các trang giấy. Ai mà đi ném bom hay đặt mìn vào trang giấy, họa điên sao? Đó là những cụm từ làm ứa máu, sôi gan người dân bao năm qua: “giải phóng mặt bằng”, “đền bù giải tỏa”, “quy hoạch”, “phát triển”, “tích lũy”…. Đó là sản phẩm của cái tiền đề “đất đai là của toàn dân”. “Toàn dân” là một từ ngữ trống không, do đó những người nhân danh là “đầy tớ” tha hồ hành xử kiểu ma thuật. Từ đó, quỹ đất đã trở thành quỷ đất. Chúng sống bằng đất, ăn đất, thở đất, phương phi bằng đất, trơn láng bằng đất, hãnh tiến, tự tin, hây hây uy quyền, uy nghi cũng bằng đất. Chúng đang tiếp tục hoành hành như một trận dịch.
Nhưng những cái đầu nào là chủ nhân đích thực của các con chữ nói trên?
Nó nằm ngoài tầm với của sức lực và bàn tay Viết, nhưng không phải là ngoài tầm nhìn và sự hiểu biết. Viết là một con người bình thường khỏe mạnh, chưa có tiền án tiền sự, đã nhiều lần đi tìm cái sống bằng “xuất khẩu lao động” sang Nga. Anh ta biết đi đây đi đó. Hẳn là biết chuyện Đoàn Văn Vươn, chỉ bắn súng hoa cải cho vơi nổi giận, được nhân dân cả nước ủng hộ, song không thoát khỏi cảnh tù đày, và ông Đại tá Ca – kẻ chỉ huy cuộc tấn công “có thể viết thành sách” – lên Tướng. Hẳn cũng biết những đoàn người đấu tranh giữ đất, đòi đất, khiếu kiện ôn hòa, lê lết rồng rắn hàng năm trời ở các đường phố Hà Nội, Sài Gòn, ăn đường ngủ bụi, màn trời chiếu đất ở các công viên, bị “côn đồ” hành hung, v.v. chẳng đem lại một hiệu quả nào. Viết cũng trải qua những tích lũy nội tâm về hoàn cảnh gia đình, trong cái đất nước đang rất tiến lên này. Mẹ đã mất, cha là cựu chiến binh nằm bại liệt nhiều năm, người anh mang bệnh chất độc màu da cam, vợ li dị sang Nga sinh sống, hai đứa con nhỏ gởi bên ngoại vì không đủ sức nuôi… Bây giờ thì đến lượt bọn “quỷ đất” há mồm vồ anh! Có lẽ trái tim của Viết đã đến độ đầy lên, và anh ta hành động. Và anh đã hành động theo cách triệt để, tận cùng.
Thông tin cho biết, Viết thản nhiên nhận tiền “đền bù”. Anh vào Sài Gòn một chuyến, rồi quay về. Một tuần sau, sự kiện ngày 11-9 đã diễn ra!
Năm nạn nhân đã chịu thay cho ông Giám đốc Tư may mắn. Giám đốc Tư lại là một biểu kiến cho cái “phát triển quỷ đất” trên khắp nước.
Chuyện hãy còn dài.
Sẽ có bao nhiêu Viết trong nhân dân, khi mà mệnh lệnh “đất đai là của toàn dân” còn tiếp tục được ban ra theo cách “kiên định”? Một con người bình thường, bỗng dưng trở nên chuyên nghiệp, tỉnh táo và dứt khoát, hành động như một tay sát thủ có đẳng cấp.
Đáng tiếc và đáng thương cho một dòng máu đã chảy!
Bao giờ thì hết bọn quỷ đất?
Câu trả lời này dành cho ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Nhưng chắc chắn dân Việt không có tập quán “khóc tập thể” khi gặp Ngài Lãnh tụ!
Hạ Đình Nguyên
14-9-2013
(BVN)

VN có nhượng bộ TQ về biên giới không?

Hiệp ước Biên giới trên đất liền Việt Nam – Trung Quốc được ký năm 1999
Vấn đề biên giới lãnh thổ giữa Việt Nam và Trung Quốc luôn thu hút sự quan tâm và tranh cãi trong dư luận người Việt trong và ngoài Việt Nam.

Cho đến hôm nay, Hiệp ước Biên giới trên đất liền được hai nước ký năm 1999 vẫn gây ý kiến trái ngược.

Một nhà nghiên cứu về tranh chấp Biển Đông, Dương Danh Huy, mới đây gửi cho BBC bài viết về chính sách thông tin của Việt Nam liên quan biên giới lãnh thổ và ranh giới biển. Bài viết đặt ra một số câu hỏi cho Tiến sĩ Trần Công Trục, cựu trưởng ban Biên giới Chính phủ Việt Nam, sau khi ông Trục, trên báo Việt Nam, kể lại những năm đàm phán biên giới với Trung Quốc.

Khi được Lê Quỳnh của BBC liên lạc, ông Trần Công Trục đồng ý trả lời những "băn khoăn" về cuộc đàm phán biên giới trên bộ và phân định Vịnh Bắc Bộ giữa Việt Nam và Trung Quốc.

Xin giới thiệu với quý vị hai bài viết muốn giải đáp thêm các câu hỏi về quá trình đàm phán giải quyết vấn đề biên giới, lãnh thổ giữa Việt Nam và Trung Quốc.

Ý kiến ông Dương Danh Huy
Ý kiến ông Trần Công Trục

Cho đến nay vẫn có có nhiều ý kiến khác nhau về tính công bằng của hai hiệp định Việt-Trung về ranh giới trên bộ và về vịnh Bắc Bộ được ký vào năm 1999 và 2000.

Mới đây, trả lời phỏng vấn trên báo Giáo dục Việt Nam về hai hiệp định này, TS Trần Công Trục, nguyên trưởng ban Biên giới Chính phủ Việt Nam, nói:

“Điều đáng nói là không chỉ dư luận người dân mà ngay cả những người làm công tác nghiên cứu, các nhà khoa học lẫn những nhà quản lý, lãnh đạo vẫn còn nhiều người mơ hồ, lăn tăn về chuyện này. Thậm chí có người suy đoán “chắc là dư luận nói đúng” bởi vì họ nghĩ Việt Nam là nước nhỏ, nước yếu ở cạnh một nước mạnh, nước lớn như TQ thì phải có sự nhượng bộ không thể tránh khi đàm phán tranh chấp biên giới, lãnh thổ.”

Điều TS Trần Công Trục nói đến là do một khuyết điểm cơ bản trong chính sách của Việt Nam về thông tin liên quan đến biên giới lãnh thổ và ranh giới biển.
Trấn an?

Nếu Việt Nam công bố minh bạch và đầy đủ thông tin thì đã không có nhiều người làm công tác nghiên cứu, nhà khoa học, nhà quản lý, lãnh đạo “mơ hồ, lăn tăn” về các hiệp định lãnh thổ và biển, mà dư luận người dân cũng đã đỡ xôn xao. Thông tin đó không thể dựa trên việc quan chức hé ra một phần, không thể được thay thế bằng thông tin hành lang, hay những lời khẳng định, trấn an. Ngược lại, Việt Nam phải có chính sách cung cấp cho nhân dân thông tin chính thức, minh bạch và đầy đủ, theo tư duy 3C, “Công khai, Công luận, Công pháp quốc tế”.
"Cho tới nay, mặc dù tọa độ của các cột mốc đã được công bố, vẫn chưa có thông tin đầy đủ và minh bạch về cuộc đàm phán dẫn đến chúng."
Không thể bác bỏ những suy đoán mà TS Trần Công Trục đề cập đến, hay những suy đoán khác, bằng những lời phủ định “chay”. Để bác bỏ chúng, cần công bố những thông tin như: trong đàm phán Việt Nam đã đòi gì, Trung Quốc đã đòi gì, mỗi bên đã đưa ra dẫn chứng và lập luận gì cho yêu sách của mình, và cuối cùng mỗi bên được gì với lý do gì. Người quan tâm sẽ dùng những thông tin đó để đánh giá giá trị pháp lý của chứng cứ của mỗi bên và tính công bằng của thỏa hiệp.

Nếu thay thế những thông tin đó bằng những lời trấn an thì nhân dân không thể biết có bên nào đã ngang ngược hay không, và bên kia có đã đành phải chấp nhận hay không; họ chỉ có thể lựa chọn giữa có tin lời trấn an hay không. Lãnh thổ là của nhân dân cho nên họ phải được hơn như thế: họ phải được có thông tin về đàm phán lãnh thổ và biển. Các lời khẳng định, các lời trấn an, tin hành lang và tin đồn là không đáp ứng đủ quyền được biết của nhân dân.

Nhưng cho tới nay, mặc dù tọa độ của các cột mốc đã được công bố, vẫn chưa có thông tin đầy đủ và minh bạch về cuộc đàm phán dẫn đến chúng.

Khu vực Núi Đất

Một thí dụ là khu vực Núi Đất, mà Trung Quốc gọi là Lão Sơn và đánh chiếm vào tháng 4 năm 1984. Vào tháng 7 năm 1984 Quân đội Nhân dân Việt Nam đã mở chiến dịch kéo dài nhiều năm, chiến đấu quyết liệt để giành lại những vùng bị Trung Quốc chiếm đóng. Với xương máu của rất nhiều người lính, Việt Nam đã giành lại được nhiều phần.

Trên bàn đàm phán, Việt Nam cũng đã giành lại được một số mỏm núi. Theo thông tin không chính thức từ phía Trung Quốc và phía Việt Nam thì có một mỏm có vẻ như cả hai bên không chối cãi là của Việt Nam, nhưng Trung Quốc đã xây nghĩa trang quân đội trên đó và họ chủ trương là khu vực nghĩa trang là bất khả xâm phạm.
Việt Nam có cuộc chiến biên giới với Trung Quốc tháng Hai 1979
Có việc đó hay không? Nếu có thì vì ly do nào mà Việt Nam đã chấp nhận? Vì nhân đạo và địa chính trị, hay vì không có đủ chứng cứ pháp lý, hay lý do nào khác? Tại sao thông tin không được công bố?

Vịnh Bắc Bộ

 
Một thí dụ khác là ranh giới trong vịnh Bắc Bộ. Ban đầu Việt Nam chủ trương kéo dài đường phân định trong Hiệp định Pháp-Thanh 1887 để chia cả lãnh hải 12 hải lý và vùng đặc quyền kinh tế bên ngoài 12 hải lý, nhưng Trung Quốc đã không chấp nhận. Sau đó Việt Nam chủ trương chia theo luật quốc tế về phân định biển. Theo tài liệu đã công bố của nhân viên nhà nước có chức năng thì Trung Quốc chủ trương chia đều 50:50, không cần đến lập luận pháp lý. Cuối cùng hai bên đã thỏa hiệp bằng tỷ lệ 53:47 nghiêng về Việt Nam.
"Điều quan trọng ở đây là phải có thông tin chính thức và có tranh luận khoa học, duy lý. Đó cũng là nguyên tắc chung cho việc nhận định về các hiệp đinh biên giới, ranh giới."

Theo bản đồ độ phân giải cao thì nhiều điểm trong đường phân định vùng đặc quyền kinh tế trong vịnh Bắc Bộ nằm gần lãnh thổ Việt Nam hơn lãnh thổ Trung Quốc. Nổi bật nhất là điểm 17 nằm gần bờ biển Hà Tĩnh hơn đảo Hải Nam khoảng 50 km, và điểm 14 nằm gần bờ biển Nam Định hơn đảo Hải Nam khoảng 37 km. Trong khi đó, không có điểm nào nằm gần lãnh thổ Trung Quốc hơn lãnh thổ Việt Nam. Nếu lấy một đường trung tuyến nào đó làm chuẩn (có thể có vài đường trung tuyến khác nhau đều tương đối hợp lý) thì có thể nói là Việt Nam được ít hơn đường trung tuyến ít nhất là nhiều trăm cây số vuông.

Vì vậy, mặc dù lời phê phán rằng Hiệp Định Pháp-Thanh 1887 đã chia toàn bộ vịnh Bắc Bộ là lời phê phán không hợp lý, nhưng quan điểm chính thức của Việt Nam, rằng Hiệp Định vịnh Bắc Bộ 2000 là công bằng, cũng là quan điểm chưa thuyết phục.

Có thể cho rằng hiệp định đó là đại khái công bằng ở một mức nào đó, nhưng mức đó có là công bằng đủ hay không thì là điều có thể tranh luận. Trong tranh luận đó, thể có người cho rằng trước một Trung Quốc vừa mạnh, vừa tham, bất chấp luật quốc tế, thì việc Việt Nam đạt được mức công bằng đó là khá rồi, và có thể có người có quan điểm ngược lại.

Cũng có thể có người cho rằng việc được ít hơn đường trung tuyến đó là giá phải chăng cho việc có một ranh giới ổn định trong vịnh Bắc Bộ, và có thể có người có quan điểm ngược lại.

Điều quan trọng ở đây là phải có thông tin chính thức và có tranh luận khoa học, duy lý. Đó cũng là nguyên tắc chung cho việc nhận định về các hiệp đinh biên giới, ranh giới.
  (BBC)

Truy tố Đinh Nguyên Kha tội danh khủng bố theo điều 230a Bộ Luật Hình Sự

(vùi dập 1 thanh niên yêu nước trẻ tuổi đến thế này ư? vậy sau này còn ai dám đứng lên bảo vệ tổ quốc nữa đây???)

Hai giờ chiều nay (16-9-2013) Luật sư Nguyễn Văn Miếng đã gặp Đinh Nguyên Kha trong trại giam.

Kha nói rằng đã nhận cáo trạng của VKS tỉnh Long An, cáo trạng truy tố Kha tội danh khủng bố vào khoản 1, tức là từ chung thân đến tử hình.

Luật Sư qua Tòa án tỉnh LA nộp đơn xin bào chữa cho Kha để được lấy cáo trạng, nhưng họ chỉ đưa giấy hẹn.

ĐÂY LÀ BIÊN BẢN TẠM GIỮ ĐỒ VẬT NGÀY (16-10-2012) TỨC LÀ 5 NGÀY SAU KHI KHA BỊ BẮT.
1186253_164306297108678_1687453751_n.jpg
1185632_164306340442007_1723012791_n.jpg
VÀ ĐÂY LÀ HÌNH ẢNH BẾP LÒ MÀ KHA ĐÃ LÀM BỂ KHI THỬ PHÁO. XIN BÀ CON HÃY CÔNG TÂM MÀ PHÁN XÉT.
1239523_164306277108680_267729343_n.jpg
CHÁU KHA CON MÌNH CÓ THỂ CHẾ ĐƯỢC BOM KHI MUA NHỮNG HÓA CHẤT Ở CHỢ KIM BIÊN HAY KHÔNG.
Điều 230a Bộ Luật Hình Sự: Tội khủng bố
1. Người nào nhằm gây ra tình trạng hoảng sợ trong công chúng mà xâm phạm tính mạng của người khác hoặc phá hủy tài sản của cơ quan, tổ chức, cá nhân, thì bị phạt tù từ mười năm đến hai mươi năm, tù chung thân hoặc tử hình.
2. Phạm tội trong trường hợp xâm phạm tự do thân thể, sức khỏe hoặc chiếm giữ, làm hư hại tài sản của cơ quan, tổ chức, cá nhân, thì bị phạt tù từ năm năm đến mười lăm năm.
3. Phạm tội trong trường hợp đe dọa thực hiện một trong các hành vi quy định tại khoản 1 Điều này hoặc có những hành vi khác uy hiếp tinh thần, thì bị phạt tù từ hai năm đến bảy năm.
4. Người phạm tội còn có thể bị phạt quản chế, cấm cư trú từ một năm đến năm năm, tịch thu một phần hoặc toàn bộ tài sản.

600639_164198233786151_445948024_n.jpg
Luật sư Nguyễn Văn Miếng đã gửi đơn kiến nghị yêu cầu thả Đinh Nhật Uy:
1239037_164078093798165_357094765_n.jpg
1230036_164078157131492_122338_n.jpg
1237169_164078203798154_605948618_n.jpg

(FB Kim Liên (Mẹ Uyên Kha))

'Vụ Nicotex, bà con Thanh Hóa phải quyết tâm'

Đây là ý kiến của luật sư Nguyễn Văn Hậu, phó chủ tịch Hội Luật gia TP.HCM người trợ giúp pháp lý cho 1.000 nông dân Thanh Hóa trong vụ Công ty Nicotex Thái Thanh chôn chất thải độc hại gây ô nhiễm.

Sai phạm đã rõ nhưng...

Thưa luật sự Hậu, cơ duyên nào khiến anh ở TP.HCM lại đồng hành cùng hàng ngàn người dân Thanh Hóa là nạn nhân của vụ chôn chất thải độc hại, ở cách xa anh hơn 1.000 cây số?

Bà con nói, biết tôi đã từng giúp đỡ nông dân Đồng Nai, Vũng Tàu, TP.HCM kiện Công ty Vedan lén lút xả chất thải ra sông Thị Vải gây thiệt hại cho họ. Bà con hỏi: "Chúng tôi bị thiệt hại nghiêm trọng cả về sản xuất và sức khỏe, có thể kiện đòi bồi thường được không? Tôi đã bay ra Hà Nội, tiếp xúc với bà con và trả lời : "Nếu đồng lòng, nếu quyết tâm thì sẽ được!".

Có thật sự anh tự tin như vậy không?

(Suy nghĩ) - Nói thật, không phải đơn giản là với chứng cứ rõ ràng, hành vi gian dối vi phạm pháp luật trắng trợn như vậy là bà con Thanh Hóa có thể dễ dàng đòi bồi thường được đâu. Phức tạp lắm! Cho nên tôi nói "phải quyết tâm..." là vậy.
Nicotex, Vedan, Thị Vải
Luật sư Nguyễn Văn Hậu
Đến lúc này, anh đã nắm bắt được những sai phạm của Nicotex Thanh Thái đến đâu?

Tổng cục Cảnh sát môi trường và Tổng cục Môi trường đã vào cuộc. Sai phạm của Công ty Nicotex Thái Thanh thì đã rõ, báo chí đã phản ánh nhiều và chi tiết.

Về pháp luật, có thể tóm tắt thế này. Theo pháp luật, khi sử dụng chất độc hại nguy hiểm thì phải có báo cáo tác động môi trường và phải được phê duyệt, phải được giám sát từ 2 đến 4 lần/năm.

Theo luật hóa chất, cơ sở sản xuất - kinh doanh thuốc bảo vệ thực vật phải có trang thiết bị kiểm soát, thu gom, xử lý. Quá trình đó phải đảm bảo an toàn cho con người và vật nuôi. Nếu chưa có điều kiện xử lý, thì tối thiểu phải cô lập lại và di dời con người, vật nuôi ra khỏi vùng nguy hiểm.

Rõ ràng công ty Nicotex đã vi phạm nghiêm trọng pháp luật. Tuy nhiên, bà con hỏi tôi giờ phải làm thế nào, tôi thật sự... chưa biết làm thế nào đây!

Tại sao lại "chưa biết làm thế nào", thưa ông, khi mà hành vi vi phạm đã rõ ràng như vậy?

Về mặt pháp luật, phải xác định được chất thải độc hại Nicotex chôn là chất gì, từ đó mới có cơ sở xác định thiệt hại mà hàng ngàn hộ dân ở 3 xã quanh đó gánh chịu. Tiếp đó mới tính mức độ và yêu cầu bồi thường. Cho tới giớ phút này chỉ mới biết là chất thải độc hại mà chưa biết là chất gì thì tôi và bà con chưa thể xúc tiến thêm các bước.

"Sống chết mặc bay"

Theo ông đánh giá, liệu các cơ quan chức năng có thể tiến hành nhanh việc này không?

Đây không phải là việc khó, hoàn toàn có thể làm được ngay! Vấn đề là có chịu làm hay không thôi....

Ý anh là có sự bao che từ đâu đó phải không?

Lĩnh vực bảo vệ môi trường lắt léo và rắc rối lắm. Chẳng hạn, chi phí để sản xuất ra chất A là 1 đồng, thì xử lý chất thải phải mất thêm 3 đồng, tức là giá thành 4 đồng. Nếu không xử lý chất thải, công ty đó sẽ lãi trọn số tiền 3 đồng này. Nhưng cái lợi này chính là tai họa đổ xuống đầu người dân, phải xử lý khắc phục gấp nhiều lần để chữa trị bệnh tật do chất độc gây ra.

Doanh nghiệp tránh né xử lý chất thải để hưởng lợi số tiền đó và dùng một phần để "chạy", "che chắn" cho hành vi của mình.

Rất nhiều vụ xả thải diễn ra từ năm này qua năm khác, dân kiện triền miên nhưng chẳng ai quan tâm.

Vụ ở Thanh Hóa không phải mới xảy ra mà đã 7 - 8 năm rồi. Bà con nói với tôi đã từng khiếu nại nhiều nơi nhưng không ai quan tâm, cùng từng kéo lên HĐND tỉnh kêu cứu nhưng cuối cùng vẫn đâu vào đó, "sống chết mặc bay".

Từ quá trình tham gia vụ kiện Vedan, anh có kinh nghiệm gì cho vụ việc lần này?


Vụ Vedan không phải đơn giản mà thắng được đâu. Phải mất ròng rã 3 năm trời, trong đó riêng phần xác định thiệt thành phần chất thải phải mất hơn 1 năm. Viện Tài nguyên Môi trường xác định mức thiệt hại ban đầu là 500 tỷ đồng, sau đó hạ xuống là 220 tỷ đồng. Đây là quá trình hết sức khó khăn, căng thẳng kéo dài. Sau đó Công ty Vedan phải bỏ ra khoảng 40 triệu USD để xử lý số chất thải mà họ lén lút tuồn ra trong nhiều năm.

Điều đáng nói trong giai đoạn ban đầu, lãnh đạo 3 tỉnh thành Đồng Nai, Bà Rịa - Vũng Tàu, TP.HCM cùng ngồi lại với tôi để cùng kiện Vedan. Nhưng khi làm tới tháng thứ 2, Đồng Nai tách ra, nói để họ tự giải quyết, không kiện nữa.

Kinh nghiệm từ vụ Vedan cho thấy, thông thường, để có lợi nhuận, những doanh nghiệp như thế này bỏ qua khâu xử lý chất thải, trốn tránh trách nhiệm tới cùng. Vụ Vedan là một minh chứng và cũng là bài học. Bởi vậy, đấu tranh bảo vệ môi trường là cuộc đấu tranh giằng co, phức tạp, phải kiên trì, quyết liệt, có phương pháp đúng.

Điều kiện đầu tiên và tiên quyết là phải xác định được loại chất độc hại để làm cơ sở tính toán thiệt hại. Nếu khâu này bị ách hoặc làm chậm thì các bước tiếp theo cũng bị ách hoặc chậm theo. Tôi thấy sự vào cuộc của các cơ quan chức năng trong vụ việc Nicotex Thái Thanh như hiện nay là chậm. Lẽ ra khi phát hiện, cơ quan chức năng phải tiến hành cô lập, ngăn chặn nhà máy tẩu tán chở đi nơi khác và di dời ngay dân cư xung quanh. Nhưng đến nay chưa thấy làm gì cả.

Hồi đó, Công ty Vedan có gặp riêng anh không?

Có, họ đến văn phòng gặp tôi, mời ra khách sạn Sheraton ăn cơm và bàn bạc công việc. Tôi có báo cáo lên thường trực Hội Luật gia. Hội nói tất cả ủy viên và thường vụ là 14 người sẽ cùng đi với tôi ra Sheraton! Thấy thế, lãnh đạo Vedan không gặp nữa!

So với vụ Vedan thì vụ Nicotex ở Thanh Hóa có điểm gì giống nhau không?

Giống nhau là bà con nông dân bị thiệt hại nghiêm trọng. Ban đầu không có tổ chức nào lên tiếng và đứng ra bảo vệ bà con khi họ kêu cứu.

Chỉ khi báo chí lên tiếng, dư luận phẫn nộ thì mới có sự can thiệp. Vụ Nicotex cũng thế, sau khi báo chí đăng tải, Hội Luật gia giúp đỡ bà con nông dân đưa sự việc ra ánh sáng. Hội Luật gia Việt Nam đã có văn bản yêu cầu Hội luật gia Thanh Hóa giúp đỡ bà con, tức là đã có trợ giúp pháp lý.

Các cơ quan bảo vệ môi trường, theo Luật bảo vệ môi trường là UBND tỉnh và UBND các cấp, Sở Tài nguyên môi trường vào cuộc quá chậm, thậm chí có dấu hiệu đùn đẩy trách nhiệm.

Tôi không rõ ai chỉ đạo mà Nicotex lại có thể cho chở số tang vật đã bị niêm phong đi. Đó là dấu hiệu tẩu tán. Bà con ngăn chặn thì công an đứng ra giải tỏa cho xe chạy. Thật khó hiểu.

Việc phải làm ngay theo luật định rất chậm chạp, lề mề. Việc khảo sát, lấy mẫu phân tích để xác định công khai làm rất chậm.

Anh thấy phản ứng của 1.000 hộ dân ở Thanh Hóa trong vụ này so với nhân dân ở miền Đông Nam bộ trong vụ Vedan có khác nhau không?

Nhân dân Thanh Hoa bức xúc, quyết liệt hơn. Khách quan mà nói do vụ Vedan xảy ra có Hội nông dân đứng ra đại diện cho bà con bị ảnh hưởng, khởi kiện. Còn ở Thanh Hóa chưa có tổ chức nào đứng ra đại diện cho bà con cả. Mới có cơ quan Mặt trận Tổ quốc nhập cuộc vào xem xét, mà thực chất sẽ làm gì tôi chưa rõ.

Còn sự khác nhau giữa vụ Vedan ở Đồng Nai và vụ Nicotex ở Thanh Hóa?

Chất thải của Nicotex ở Thanh Hóa độc hại, nguy hiểm tới con người và môi trường hơn. Chất thải của Vedan ảnh hưởng trực tiếp tới môi trường nước, cụ thể là con sông Thị Vải, từ đó ảnh hưởng tới sản xuất và đời sống của nhân dân.

Hôm ra Hà Nội gặp những người dân Thanh Hóa đi khiếu kiện Nicotex, tôi thấy nhiều bà con đáng thương lắm. Họ chân chất, thật thà. Nhiều người ốm yếu, xanh xao gầy mòn. Ra tới Hà Nội có 2 người sức khỏe đã quá kiệt, bị suy sụp, phải kêu xe đưa vào bệnh viện Bạch Mai cấp cứu.

Tôi thực sự lo lắng không biết nhiều bà con có đủ sức khỏe chịu đựng, có sống nổi tới ngày đòi được thiệt hại không? Họ liên tục hỏi tôi có kiện đòi bồi thường được không? Nhiều người đang chờ có tiền để chữa bệnh vì bệnh đang rất nặng.

Ít lãnh đạo nào thấy cắn rứt

Thưa luật sư Hậu, vấn đề môi trường hiện nay không chỉ đơn giản là vì sức khỏe, đời sống cộng đồng mà còn là điều kiện tiên quyết để hội nhập quốc tế, gia nhập sân chơi toàn cầu. Không lẽ còn quá nhiều rào cản hay nhận thức của chúng ta chưa đầy đủ, khiến cho mỗi khi phát hiện các sự việc, quá trình xử lý theo pháp luật lại khó khăn vất vả đến vậy?

Xin chia sẻ với anh, nhiều lúc tôi cũng cảm thấy đơn độc, bất lực lắm. Bảo vệ môi trường là vấn đề của cả cộng đồng, là trách nhiệm của mọi người dân, mọi cơ quan, mọi ngành. Nghị quyết Trung ương 7 đã nói rõ về chất thải và môi trường. Luật Môi trường và luật chuyên ngành như Luật Hóa chất đã có.

Tuy nhiên, thực sự mà nói, nhận thức và sự quan tâm của các cấp lãnh đạo chưa đúng mức. Ngoài ra, còn có sự bao che, tham nhũng, lợi ích cục bộ chi phối khiến cho việc giải quyết vô cùng nan giải, khó khăn, thậm chí nguy hiểm.

Thật đáng buồn là trong cuộc đấu tranh bảo vệ môi trường, người dân là đối tượng bị thiệt hại, là nạn nhân và ít được quan tâm. Họ đã kêu cứu từ rất lâu. Có người đã chết, có người thân tàn ma dại, dở sống dở chết. Nhưng ít cơ quan nào thấy trách nhiệm của mình. Ít người lãnh đạo nào cảm thấy lương tâm cắn rứt, xót xa cho họ.

Phải có cái tâm và sau đó là trách nhiệm. Tôi đã bỏ ra 3 năm trời ròng rã đồng hành cùng số bà con ở Đồng Nai, Bà Rịa - Vũng Tàu và TP.HCM, tôi rất hiểu bà con nông dân và rất đồng cảm với họ.

Trong vụ Vedan anh đã trợ giúp pháp lý miễn phí cho người dân bị hại để đòi được 220 tỷ cho họ. Còn trong vụ Nicotex ở Thanh Hóa, anh có dự định miễn phí nữa không?

Lần này Hội Luật gia đứng ra trợ giúp pháp lý cho bà con. Với nông dân phần lớn là nghèo khổ, thấp cổ bé họng, chúng tôi không hề nghĩ đến chi phí gì cả đâu.

Tôi đã dùng nghề luật sư để giúp đỡ nhân dân trong này. Điều hạnh phúc nhất là có lần tôi đi công tác xuống huyện Cần Giờ (TP.HCM), tôi ghé vào quán phở ăn sáng, chủ quán ra chào, nói không tính tiền vì biết tôi là luật sư Hậu đã trợ giúp miễn phí cho họ trong vụ kiện Vedan mấy năm trước!

Xin cảm ơn luật sư. Chúc anh thành công!

Tác giả: Duy Chiến (Thực hiện)
(Tuần VN)

Liệu Nguyễn Bá Thanh có dám “bẻ nạng chống trời?”

Đảng cộng sản Việt Nam từ lâu đã tự xưng là “trời”. Nguyễn Phú Trọng là “một ông trời con”. Vì nhỡ nói “một bộ phận không nhỏ (tức là bộ phận khá lớn) của bầu trời đã ruỗng nát, nên vừa qua, ông Trọng đã lập 7 đoàn đi kiểm tra xem chỗ nào ruỗng nát hơn chỗ nào đặng rêu rao thành tích dọa bọn dàn em. Nhưng dư luận cho thấy việc này cũng tốn cơm vô ích y chang kiểu “phê và tự phê” như vừa qua ông Trọng đã bày ra.
Một trong bảy đoàn này, oái ăm thay, lại do Nguyễn Bá Thanh phụ trách, đi kiểm tra bộ côn an. Lâu nay, bộ côn an, được đánh giá là bộ tham nhũng thượng hạng, Nguyễn Bá Thanh sẽ “kiểm tra” gì đây?

Về chức tước, Thanh được Nguyễn Phú Trọng cho làm phó ban của Trọng (loại tay sai bảo đâu đánh đấy), nhưng Thanh lại chỉ là một ủy viên quèn của ban chấp hành trung ương. Khi Thanh đến bộ côn an bảo cho kiểm tra, thì ông “trời con Trần Đại Quang” sẽ cho xem mấy cái rác rơi, còn những cái đã đóng thành đai, thành kiện “tuyệt mật”, Trần Đại Quang sẽ bảo với Thanh, cái này chỉ “bộ chánh chị” mới được biết, thì Thanh có dám ho he? Sau khi Thanh đi gom nhiều rác rưởi, về có báo cáo “cực kỳ nhiều rác” đi nữa thì ai sẽ xử đây? Bởi nếu đem xử cái đống rác mà Thanh mang về cũng mất cả chục năm không xuể. Thêm 6 đống rác do 6 đoàn kia cộng lại, nếu đem xử chắc cũng hết thế kỷ chưa xong. Nhưng ai xử ai? Chẳng lẽ một người biết mình bị ung thư phổi lại lấy dao kéo tự mổ cắt bỏ? Có lẽ cỡ gan to như ông Trọng thì không cần dao mổ mà ông sẽ lấy lưỡi lê lưỡi mác ra tùng xẻo.
Vâng! Mười sáu “ông trời con” của “bộ chánh chị” sẽ họp “xử lý”. Cuộc họp này thì phải cỡ trên mức “tuyệt mật”, con ruồi cũng không bay vào được. Mười sáu “ông trời con” sẽ xử thế nào? Vâng! Ai nắm đa số trong mười sáu “ông trời con” người đó quyết định. Có đúng họ bỏ phiếu sai, có sai họ bỏ phiếu đúng để bảo vệ nhau, ông Trọng dám tung hê cho dân biết để dân ủng hộ ông diệt tham nhũng? Còn ai nắm đa số thì qua hội nghị trung ương 6 và 7, cả thế giới đều tỏ tường rồi.
Cuộc họp này chắc ông Nguyễn Bá Thanh cũng được dự vì ông Trọng đã cho làm phó ban. Có thể ông Thanh cũng được nói ít câu, nhưng không có quyền bỏ phiếu (vì không phải là ủy viên “bộ chánh chị”!). Lâu nay, ai cũng biết, ông ba dê đã nhét vào cổ họng của ông Nguyễn Phú Trọng một cục xương bự đến 1.400 tỷ, ông Trọng khạc không ra mà nuốt không vào. Còn đối với ông Thanh, ba dê cho tròng vào cổ một dây thòng lọng đeo theo cục đá đến 3.400 tỷ, chỉ cần ba dê hất một cái thì ông Thanh chắc chầu diêm vương. Ra khỏi phòng họp dù ông Thanh có tức khí đến hộc máu đi nữa cũng phải tuyệt nhiên im lặng. Ông thanh có muốn nói cho bỏ uất ức, thì chỉ có đóng cửa ngồi trong phòng kín mà la hét. Nhưng những người cỡ cán bộ đảng như Thanh đều được côn an “bảo vệ”. Máy ghi âm, nghe lén cài chật chung quanh người của Thanh và có khi còn cài cả trong họng của Thanh nữa. Nếu Thanh cứ phun ra là chắc chắn sẽ chết không kịp ngáp.
Ông Nguyễn Bá Thanh ơi, bầu trời đảng đã hạ xuống đè gần bẹp ruột của dân tộc rồi, liệu ông có dám “bẻ nạng chống trời”?
Nhà báo Châu Thành
(DLB)

Nguyễn Chí Đức -Suy nghĩ cô đọng sau một năm từ bỏ Cộng Sản

Một năm sau ngày tôi gửi đơn xin ra khỏi Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN). Là một năm trải nghiệm khá thú vị khi nhìn lại Tổ Chức mình từng là thành viên, với vị thế độc lập của một người ngoài hệ thống không bị những điều lệ, nghị quyết của Đảng (*) siết chặt não trạng.

Tôi cũng đã có ý định nhặt nhạnh những câu chuyện bên lề của tôi và của những người mà tôi biết đã từng nghỉ sinh hoạt Đảng để tạm “ngoại suy” khái quát cho các trường hợp bỏ Đảng khác trong gia đoạn hiện nay. Nhưng qua một seri bài của bác Nguyễn Minh Cần (**) về chuyện dài ra đảng và đa đảng, khiến tôi đã từ bỏ ý định này vì đánh giá đó là loạt bài quá sâu sắc và ở một tầm mức đại cuộc cho Dân Chủ.

Nguyễn Chí Đức
Nguyễn Chí Đức
Tuy tài hèn-sức mọn nhưng ngay từ khi bỏ Đảng, tôi đã mơ hồ nghĩ đến việc nếu để chính những người bỏ Đảng đứng ra là hạt nhân, hoa tiêu cho một cuộc cách mạng, phong trào Dân Chủ thì sẽ có khiếm khuyết. Vì mỗi người trong số bỏ Đảng dù ít, dù nhiều đều mang theo tàn dư của Cộng Sản trong não trạng khi đấu tranh cho dân chủ mà chưa chắc họ đã nhận ra. Đó cũng là lý do tôi nảy sinh “Ý tưởng về CLB Huynh Đệ Lầm Đường Lạc Lối” và không gọi những người như tôi là Cộng Sản phản tỉnh, cấp tiến, chân chính… mà là những người lầm đường-lạc lối. Mục tiêu khiêm tốn của tôi là những người có tư tưởng giống như mình gắn kết, nương tự vào nhau, từ đó đi tìm và vận động những người có cùng hoàn cảnh thành một lực lượng nhằm ủng hộ, bổ trợ cho phong trào Dân Chủ nói chung. Còn việc các thành viên có mục đích gì? đường hướng ra sao? có ý định tham gia vào một tổ chức chính trị nào trong tương lai là do họ tự quyết định. Mọi người thông tin đa chiều để chia sẻ và gắn kết với nhau ở một mức độ cơ sở và cũng là nơi bắt đầu: BỎ ĐẢNG.

Hãy tự đánh thức lương tâm mình đi các đảng viên ĐCSVN yêu quí của tôi. Hãy tự phá xiềng cho chính mình rồi hẵng đi kêu gọi phá xiềng cứu giúp người khác!

Tôi có lời cảnh tỉnh chân thành với bạn đọc mà thực ra là của những tiến bối đi trước đã từng nhắc:

1) Đối với những người từng là nạn nhân của CS, bị CS dụ nhiều lần hãy khắc sâu trong tâm khảm câu nói bất hủ của cố tống thống VNCH – Nguyễn Văn Thiệu: “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm“

2) Đối với các thành phần trí thức, những người chưa bị CS bức hại đã đang và sẽ đấu tranh cho dân chủ hãy đọc kỹ những bài viết của bác Nguyễn Minh Cần.

3) Tìm hiểu các bài viết, câu chuyện của những cựu đảng viên CS nổi tiếng ở các nước trên thế giới, còn ở trong nước là những người ly khai hay bị Đảng đàn áp trước năm 2000. Đó là những người đi từ trong lòng chế độ CS đi ra. Những câu chuyện cũ họ kể có độ chân thật cao hơn, không hề tính toán-bất mãn cho cá nhân và bị sự đàn áp/khủng bố tinh thần rất mạnh mẽ.

Sự thật đã rõ nhưng những người đảng viên ĐCSVN dám dứt ra khỏi chuyện cơm áo-gáo tiền, chuyện quá khứ nặng nghĩa-nặng tình, chấp nhận dấn thân còn rất rất ít hơn tôi kỳ vọng. Một nỗi buồn xâm chiếm trong tôi nhưng từ đây tôi rút ra được một điều đau đớn : ĐCSVN đã tàn phá nặng nề khả năng phản biện, đầu độc tư tưởng các thế hệ thanh niên Việt Nam trong tổ chức này ngay từ khi tâm hồn họ còn rất trong sáng, động lực đầy nhiệt huyết. Ngay cả khi có đảng viên sớm nhận ra điều đó thì họ vẫn cứ chấp nhận thân phận trâu-ngựa (đập đi-hò đứng), an phận cho đời sống cá nhân, nhắm mắt làm ngơ chuyện tiêu cực trong xã hội và chỉ biết than vắn thở dài cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Đau đớn thay đó là chính những người sống quanh tôi, quanh bạn và chung quanh chúng ta.

Thật đáng thương cho những người Việt đương là đảng viên ĐCSVN và bất hạnh cho dân tộc của tôi!

Nguyễn Chí Đức

———————————
Ghi chú:
(*) : Đảng : ám chỉ Đảng Cộng Sản Việt Nam
(**) : Nguyễn Minh Cần là một người nổi tiếng trong nhóm xét lại chống Đảng, dân gian thường gọi là “Nhóm Ngũ Minh”

Tự sự của tôi về động cơ ra khỏi ĐCSVN: http://www.youtube.com/watch?v=8KJSvUZooQc
(Donghailongvuong)

Nguyễn Vạn Phú - Hai cột trụ

Giáo dục và y tế là hai cột trụ của xã hội. Khả năng tiếp cận bình đẳng hai lãnh vực này đem lại cho người dân nghèo những lợi ích còn to lớn hơn chuyện xóa đói, giảm nghèo hay rộng ra là mạng lưới an sinh xã hội cho họ.
Thế nhưng, hiện đang có xu hướng phân biệt đối xử trong giáo dục và y tế, làm méo mó chính sách phát triển bình đẳng và lấn chiếm nguồn lực của người nghèo.
Trong giáo dục, đó là việc thành lập các trường công lập chất lượng cao. Khi Hà Nội cho phép thành lập các trường chất lượng cao trong hệ thống các trường công lập, áp dụng học phí đến 3,4 triệu đồng/tháng cho mỗi học sinh, đã có nhiều tiếng nói phản đối, tập trung vào chuyện mất bình đẳng giữa gia đình có điều kiện cho con em học loại trường này và gia đình nghèo không đủ điều kiện.
Nhưng có lẽ cần phải phản đối mạnh hơn nữa ở khía cạnh, cơ sở vật chất trường công là của toàn dân, được nhà nước đầu tư xây dựng nên từ tiền đóng thuế của tất cả người dân. Nay tự dưng chuyển một số trường thành loại hình “trường sang” chỉ dành cho con nhà giàu thì chắc chắn đã làm sai mọi luật lệ hiện hành. Khi một doanh nghiệp giáo dục trúng thầu triển khai chương trình dạy chương trình Cambridge ở một số trường tại TPHCM và Hà Nội, họ đã lợi dụng cơ sở vật chất chung để dạy cho một số em học sinh, thu lãi trên tài sản không phải của họ. Nay nếu có người lấy luôn cơ sở vật chất của nguyên cả trường thì sự méo mó lên đến dường nào.
Trong giáo dục, chủ nghĩa tinh hoa (elitism) đã bị phê phán từ lâu. Nhưng dù sao ở các nước sự đào tạo mang tính phân biệt như thế chỉ gói gọn trong hệ thống tư thục, chứ ai dám sử dụng hệ thống công lập để thí nghiệm.
Có người lập luận, giả thử một tỉnh bỏ tiền ra xây dựng một trường chất lượng cao, đầu tư tốt, tuyển giáo viên giỏi, trả lương cao, tuyển học sinh giỏi để đào tạo người giỏi cho xã hội thì sao? Liệu như thế có phân biệt đối xử hay không vì cũng là cơ sở công, cũng là tiền từ ngân sách công?
Sự khác biệt ở đây chính là khả năng tiếp cận. Loại hình trường công lập chất lượng cao có vé vào cổng là tiền học cao chót vót; loại hình trường đào tạo học sinh giỏi có vé vào cổng là năng lực học tập của học sinh – hai bên khác nhau một trời một vực. Và ngay chính loại hình trường chuyên, lớp chọn cũng đâu phải đã nhận được sự đồng tình của xã hội khi mục tiêu đào tạo bị méo mó khi chỉ nhắm đến thành tích.
Mô hình trường công lập chất lượng cao còn cho thấy sự thất bại của hệ thống giáo dục đại trà hiện nay, từ lương cho giáo viên không đủ sống (nên mới có hy vọng trường chất lượng cao thu tiền học cao, sẽ thu hút giáo viên giỏi nhờ trả lương cao) đến cơ sở vật chất. Nhưng nếu chỉ trông chờ vào mô hình này để giải quyết sự yếu kém đó thì hóa ra hệ thống tư thục phải bùng nở và thành công từ lâu? Vấn đề còn là chương trình dạy, sách giáo khoa, triết lý giáo dục, tầm nhìn trong đào tạo… toàn những chuyện không liên quan nhiều đến tiền bạc.
* * *
Ở cột trụ thứ nhì, ngành y tế đang mang tai tiếng về phong trào “xã hội hóa” khi bệnh viện công tìm cách kinh doanh với tư nhân bằng các trang thiết bị tự mua sắm, tự tính tiền cao cho bệnh nhân. Thật khó tưởng tượng cảnh bệnh nhân bị buộc chịu nhiều xét nghiệm chỉ vì người ta muốn có khách hàng cho cái phần “xã hội hóa” này.
Chuyện này đã có nhiều bài báo điều tra công phu, chi tiết. Ở đây chỉ xin nhắc một ý nhìn từ góc độ kinh tế. Việc bệnh viện công “kinh doanh” bằng máy móc tư có thể diễn ra mà bệnh nhân (khách hàng) không phản đối được là nhờ tận dụng lợi thế thông tin bất đối xứng khi bệnh nhân luôn ở vị thế thua thiệt, vị thế độc quyền, lợi dụng thương hiệu của bệnh viện công, sự cấu kết mặc định để hầu như bệnh viện nào cũng áp dụng cơ chế này nên người bệnh không có sự chọn lựa nào khác… Toàn là những đặc điểm mà rơi vào tay một doanh nghiệp bình thường ở bất kỳ ngành nghề nào khác thì họ đã làm giàu nhanh chóng và thực tế thị trường sẽ đào thải cũng nhanh chóng không kém bởi không ai có thể chấp nhận những đặc quyền như thế.
Ở đây, cũng sẽ có người lập luận nếu không có hình thức “xã hội hóa” y tế như thế thì làm sao bệnh viện đầu tư trang thiết bị máy móc đắt tiền, làm sao trả lương đủ sống cho cán bộ nhân viên, người bệnh làm sao hưởng được những tiến bộ trong y học hiện đại?
Một lần nữa, thực tế này cho thấy sự thất bại của ngành y tế, dù hiểu rất rõ thực trạng “xã hội hóa” vẫn phải nhắm mắt làm ngơ bởi những thực tế nêu ở lập luận trên. Nếu lãnh đạo bệnh viện và tư nhân làm được thì lẽ ra đầu tư nhà nước cũng làm được, vừa đem lại những lợi ích liệt kê, vừa hạn chế những đặc điểm dễ tạo ra sự lạm dụng về mặt kinh tế. Nhưng để làm được thì phải có một chiến lược, một đề án lớn, một cái nhìn tổng thể và một nhiệt tình để thuyết phục rất nhiều người phản đối.
Để kết luận, giả thử chúng ta tiến hành cổ phần hóa các trường công và các bệnh viện công – một chuyện không xảy ra nhưng cứ giả định để hình dung được vấn đề dễ hơn. Điều gì sẽ xảy ra? Giá trị lớn nhất vẫn sẽ là đất, nhà cửa trên đất và con người, thương hiệu, uy tín sẵn có. Tức là khi tính toán hiệu quả, người làm dự án sẽ phải tính đến các giá trị này mà nếu chia trả đầy đủ, rất khó lòng đạt được hiệu quả tài chính mong muốn. Nay, dùng chiêu thức “trường công chất lượng cao” hay áp dụng mô hình “xã hội hóa” tại bệnh viện công, những người thực hiện không cần đưa các giá trị lớn lao đó vào tính toán của mình nên họ sẽ hưởng “siêu lợi nhuận” chứ không còn là lợi nhuận đơn thuần. 
Nguyễn Vạn Phú

12 người chết trong vụ nổ súng ở Washington

Ông Vincent Gray, Thị trưởng Washington, nói với các phóng viên báo chí về vụ nổ súng tại Hải quân Công xưởng, 16/9/13

16.09.2013
Một tay súng bị giết, một tay khác có lẽ đã tẩu thoát sau vụ nổ sung ở Hải quân Công xưởng Hoa Kỳ tại thủ đô Washington, làm 12 người chết.

Cảnh sát trưởng Washington, bà Cathy Lanier, không cho biết hung phạm đã chết như thế nào. Bà cũng không xác nhận có bao nhiêu người bị thương, mà chỉ nói có nhiều phần chắc họ thoát chết, trong đó có một cảnh sát viên.

Bà Lanier nói rằng Cục Điều tra Liên bang FBI đang dẫn đầu cuộc điều tra và  nhân viên công lực tiếp tục lục soát Hải quân Công xưởng.

Thị trưởng Washington ông Vincent Gray nói ông không rõ động cơ của vụ giết người và “cũng không có lý do tin rằng đây là một vụ tấn công khủng bố.”

Tại Tòa Bạch Ốc, Tổng thống Obama nói ông đau buồn trước “một vụ sát hại tập thể khác” và gọi đây là một “hành vi hèn nhát.”

Ông nói các nạn nhân và gia đình họ cần tình thương yêu và sự động viên của cả nước Mỹ.
(VOA)
 

Aung San Suu Kyi gặp Đạt Lai Lạt Ma : Bắc Kinh nổi giận ?

Bắc Kinh luôn tỏ thái độ bất bình đối với các chính khách quốc tế tiếp xúc với lãnh đạo tinh thần Tây Tạng, Đức Đạt Lai Lạt Ma.
Bắc Kinh luôn tỏ thái độ bất bình đối với các chính khách quốc tế tiếp xúc với lãnh đạo tinh thần Tây Tạng, Đức Đạt Lai Lạt Ma. (REUTERS)

Bên lề Diễn Đàn 2000 chính thức mở ra tại Praha, thủ đô Cộng hòa Séc kể từ hôm nay, 16/09/2013, lãnh tu đối lập Miến Điện Aung San Suu Kyi đã có buổi gặp riêng lãnh đạo tinh thần Tây Tạng, Đức Đạt Lai Lạt Ma vào hôm qua. Buổi tiếp xúc dù chỉ với tư cách cá nhân giữa hai giải Nobel Hòa bình châu Á có nguy cơ làm Bắc Kinh phẫn nộ.

Đại diện của ban tổ chức Diễn Đàn 2000, Filip Sebek, đã xác nhận cuộc gặp giữa bà Aung San Suu Kyi và Đức Đạt Lai Lạt Ma một ngày trước khi hội thảo chính thức khai mạc. Nội dung buổi nói chuyện không được công bố.

Diễn Đàn 2000 là một cuộc hội thảo được tổ chức hàng năm tại Praha, Cộng hòa Séc, tập hợp các nhà trí thức và các nhân vật nổi tiếng trên sân khấu chính trị quốc tế. Trong chương trình hai ngày hội thảo, 16-17/09, Đức Đạt Lai Lạt Ma và bà Aung San Suu Kyi sẽ tham dự các tổ làm việc khác nhau.

Tuy nhiên theo một số nhà quan sát, việc gương mặt đối lập hàng đầu của Miến Điện tiếp xúc với lãnh đạo tinh thần Tây Tạng có nguy cơ chọc giận Bắc Kinh. Trung Quốc là một nước láng giềng sát cạnh Miến Điện và là một trong những nhà đầu tư quan trọng tại quốc gia Đông Nam Á này.

Giải Nobel Hòa bình năm 1989, Đức Đạt Lai Lạt Ma tị nạn tại Ấn Độ từ sau cuộc nổi dậy năm 1959, luôn bị Bắc Kinh coi là một nhà ly khai chống Trung Quốc.

Diễn Đàn 2000 được hình thành từ năm 1997 dưới sự bảo trợ của cố tổng thống Séc, Vaclav Havel - và văn hào Mỹ, Elie Wiesel - Nobel Hòa Bình năm 1986.
Thanh Hà (RFI)